Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Quý Trời Cho

[BOT] Mê Truyện Dịch
Rể Quý Trời Cho
Chương 600: Cha con nói chuyện



Về phương diện kỹ thuật, Phùng Vạn Giang cũng hiểu nhiều hơn cha mình, vậy thì để cho ông ta phụ trách cái đó, còn phương diện kinh doanh, mình hoàn toàn có thể dùng người của mình, người mà Hầu Chấn Hám đề cử cũng được, có thể suy tính.

Mà cha của mình, chỉ cần nắm toàn bộ là xong!

Nghĩ đến đây, Dương Minh liền xác định suy nghĩ của mình, được rồi, nếu cha thích, sao không thể cha làm lớn một lần!

"Cha, con có chuyện muốn nói với cha" Dương Minh mở cửa phòng, ngồi xuống nói chuyện với cha.

"Ồ?" Dương Đại Hải sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dương Minh: "Đại Minh, con có chuyện muốn nói với cha?"

"Đúng vậy, cha đến phòng của con đi" Dương Minh nói.

"Chuyện gì? Có gì mà thần bí thế, không thể nói tại phòng khách sao?" Dương Đại Hải tuy rằng nói vậy, nhưng vẫn đi theo Dương Minh vào phòng.

Dương Minh lần này quyết định thẳng thắn với cha một lần, đã đến lúc rồi, bây giờ mình đã hoàn toàn khác biệt trong mắt cha mẹ rồi.

Hơn nữa, bây giờ Dương Minh cũng muốn nói chuyện của Lam Lăng cho cha biết, mặc kệ là thế nào, Dương Đại Hải vẫn là cha của mình, Lam Lăng là người con gái của mình, không thể sống trong cái cảnh không ra ánh mặt trời được! Tuy rằng Lam Lăng không cầu gì, nhưng có thể như một cô con dâu bình thường đến nhà làm khách, thì nàng nhất định sẽ rất cao hứng.

Có cô gái nào không hy vọng người nhà bạn trai chấp nhận và tán thành đâu?

Cho nên, Dương Minh quyết định đem chuyện của Lam Lăng nói ra.

"Cha, trừ Trần Mộng Nghiên ra, con còn có một người bạn gái khác" Dương Minh chậm rãi nói.

"Ờ. a? Cái gì?" Dương Đại Hải lập tức chấn động, xém tí đã nhảy lên khỏi ghế: "Đại Minh, con có mê sảng không?"

Dương Đại Hải vốn tưởng rằng Dương Minh sẽ an ủi mình về chuyện của công ty, nhưng không ngờ Dương Minh lại nói ra một câu động trời như vậy.

"Không có. cha, cha không nghe lầm, con còn có một người bạn gái khác, nàng ta tên là Lam Lăng" Dương Minh nói từng chữ từng câu.

"Đại Minh. mày." Dương Đại Hải lập tức nổi giận: "Mày làm cái gì thế? Trần Mộng Nghiên đối xử tốt với mày như vậy, mà mày còn làm ra chuyện này? Mày có phải là muốn làm khổ Trần Mộng Nghiên không?"

"Cha, cha nghe con nói trước đã!" Dương Minh cười khổ nói: "Không phải con muốn làm khổ Trần Mộng Nghiên, bởi vì chuyện này không ai có lỗi cả, con đã xác định quan hệ với Trần Mộng Nghiên trước, rồi mới cùng Lam Lăng. việc đã đâu vào đấy rồi. cha, cha nghe có hiểu không?"

"Thằng khốn, mày nói thật chứ?" Dương Đại Hải tức giận nói: "Mày có bạn gái rồi mà vẫn đến với Tràn Mộng Nghiên, không phải là mày muốn lừa gạt tình cảm của người ta chứ? Huống chi mày đây là trùng hôn, là phạm pháp, xem cha của Trần Mộng Nghiên có bắt mày tống vào tù hay không?"

"Cha. thật ra chuyện này rất là phức tạp!" Dương Minh giải thích: "Hơn nữa, Trần Mộng Nghiên cũng biết Lam Lăng, hơn nữa còn đã chấp nhận Lam Lăng"

"A?" Dương Đại Hải cảm thấy đầu óc bắt đầu đảo loạn, sau một hồi mới giật mình sợ hãi nói: "Mày nói, Trần Mộng Nghiên biết? Còn chấp nhận Lam Lăng? Rốt cục là thế nào?"

"Cha, cha có tin trên đời này tồn tại cổ thuật không?" Dương Minh đột nhiên hỏi?

"À? Con nói là cổ thuật Miêu Cương của Vân Nam sao?" Dương Đại Hải hỏi.

"Đúng vậy, cha biết sao?" Dương Minh có chút ngạc nhiên, cha đúng là biết không ít nha!

"Đại khái là biết một chút." Dương Đại Hải nói: "Thời cha học đại học, có một người bạn học, hắn ta yêu một cô gái Miêu Cương, nghe nói, người đàn bà kia hạ một cổ thuật gì đó, làm cho hắn không được thay lòng đổi dạ, nếu thay lòng sẽ gặp báo ứng. Lúc ấy chúng ta không tin, còn cười nữa. Sau đó, đến lúc tốt nghiệp, hắn ta được một bà chủ nhiệm coi trọng, muốn cưới hắn, nhưng điều kiện là phải chia tay với cô gái Miêu tộc kia"

"Kết quả, hắn do tham hố hư vinh, nên đã chia tay với người ta, kết hôn với bà chủ nhiệm. Rồi cũng lấy danh nghĩa đó mà ở lại trường làm việc"

"Nhưng mà, một năm sau, hắn ta đột nhiên chảy máu ở thất khiếu, rồi chết. Ngay cả bệnh viện đều không tra được nguyên nhân cái chết. Trong trường đồn rằng bởi vì hắn thay lòng đổi dạ, cho nên làm cho cổ kia phát tác. haizzz. là hắn tự làm tự chịu."

Dương Minh nghe xong, cả người liền đổ mồ hôi lạnh, cũng may lúc trước mình mang Lam Lăng về là một lựa chọn sáng suốt, nếu mà vuốt của chạy lấy người, thì phỏng chừng bây giờ mình cũng đã là một cái xác rồi.

"Cha. con quen biết với Lam Lăng ở Vân Nam." Dương Minh thở dài nói.

"Vân Nam." Dương Đại Hải cũng không ngốc, nhìn Dương Minh, rồi lo lắng nói: "Ý của con là, nàng ta cũng là người Miêu?"

"Không sai, hơn nữa con của cha thật bất hạnh, còn trúng cổ." Dương Minh cười khổ nói: "Phỏng chừng cũng không khác gì người bạn học của cha đâu."

"A?" Dương Đại Hải thất thần, không biết làm sao, nhìn Dương Minh! Ông cũng đã tự mình trải qua chuyện tình quái dị này, nên không thể không tin! Hơn nữa, cổ là một thứ rất tà môn, trong bệnh viện đều không kiểm tra được!

Người bạn học của mình lúc ấy cũng sợ cổ xảy ra vấn đề, nên đã đến bệnh viện kiểm tra, thử máu thử nước tiểu này nọ, cuối cùng vẫn không tra ra cái gì. Rồi hắn cũng không để ý nữa, cho rằng cô bé kia chỉ vì muốn giữ hắn nên đã hù hắn thôi, nhưng mà, không may là hắn đã trúng chiêu.

Nhìn thấy bộ dáng kinh hãi của cha, Dương Minh vội vàng nói: "Cha, cha không cần lo lắng, con thật tâm với Lam Lăng, hơn nữa cũng không bỏ rơi nàng."

"Nhưng mà, nàng ta có biết chuyện của con và Trần Mộng Nghiên không?" Dương Đại Hải vẫn lo lắng đến mạng sống của con trai, dù sao cái thứ này không phải dùng để đùa được!

"Nàng biết, hơn nữa cũng đã đồng ý" Dương Minh gật đầu: "Trần Mộng Nghiên cũng biết chuyện con bị trúng cổ, cho nên cũng đã chấp nhận Lam Lăng. chuyện là thế đó"

"Đại Minh. con chờ một chút, sao cha nhức đầu qua.Con nói là Lam Lăng biết Trần Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên cũng biết Lam Lăng. trời ạ, con muốn làm cái gì thế?" Dương Đại Hải cảm thấy đầu mình sắp nổ rồi.

"Cha.dại khái lại như vậy đó." Dương Minh gật đầu: "Cha biết là được rồi, con còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với cha"

"A? Còn chuyện gì?" Dương Đại Hải tuy rằng còn nhiều nghi vấn trong lòng, chẳng qua nghe Dương Minh nói như vậy, cũng chỉ ngừng đặt câu hỏi.

"Là như vậy, lúc con và Lam Lăng ở Vân Nam, có đi cược thạch." Dương Minh nói: "Cha biết cái vụ cược thạch không?"

"Ừ, cha có xem trên TV, đúng rồi, không phải con đã nói với cha rồi sao?" Dương Đại Hải gật đầu nói.

"Đúng, Lam Lăng có một loại năng lực, đại khái là giác quan thứ sáu, cho nên, con và Lam Lăng chọn toàn là ngọc tốt!" Dương Minh nói: "Trước đó, con có nói với cha, tiền mở công ty là tiền của cha nuôi, thật ra là không phải."

"Có ý gì? Ý của con là tiền này đều là của con?" Dương Đại Hải đã đủ rung động rồi, cho nên bây giờ tâm lý chịu chấn động cũng mạnh hơn nhiều.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao Dương Minh lại nói chuyện kia trước chuyện này.

"Có thể nói như thế, mấy viên ngọc này của con được cha nuôi gia công xong, bán ra với giá tốt, cho nên, cho thể nói là cha nuôi cho con tiền" Dương Minh nói.

"Thì ra là vậy! Trước kia sao con không nói?" Dương Đại Hải bừng tỉnh nói.

"Trước kia, không phải là vì chuyện của Lam Lăng sao, hơn nữa, lúc đó cha và mẹ đều hoài nghi năng lực của con, bây giờ trong khoảng thời gian này hai người thay đổi hình tượng về con, nên con mới dám nói" Dương Minh nói.

"Thằng nhóc này!" Dương Đại Hải lắc đầu nói: "Nhưng mà, con tính làm thế nào? Vẫn tiếp tục như vậy? Trần Mộng Nghiên và Lam Lăng dù sao con cũng phải chọn một"

Dương Đại Hải vẫn tương đối quan tâm đến mạng sống của Dương Minh.

"Cha, chuyện này về sau hãy nói, sao cha không hỏi là số tiền con có được từ lần bán ngọc?" Dương Minh khoát tay nói.

"Bao nhiêu? Không phải con dùng tiền để mở công ty rồi sao? Không phải năm triệu à?" Dương Đại Hải hỏi.

"Không phải năm triệu. cha, thật ra năm triệu chỉ là con số nhỏ." Dương Minh mở laptop của mình ra, đăng nhập vào ngân hàng, sau đó đến mục" Vấn tin số dư" rồi đưa cho cha coi: "Cha, số tiền trong này hiện tại là của con."

"Cái gì? Một. hai. ba. ba mươi tám triệu?" Dương Đại Hải nhìn xong mà hoa mắt, chẳng qua, ông vẫn nhìn thiếu, thật ra là ba trăm tám mươi triệu chứ không phải là ba mươi tám triệu.

"Không phải chứ? Đại Minh, con có ba mươi tám triệu?" Dương Đại Hải cả kinh, trợn mắt há mồm nhìn Dương Minh.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 601: Dương Minh đầu tư



Nhìn thấy biểu tình của cha, Dương Minh cũng chỉ cười khổ thôi. ba mươi tám triệu mà đã làm cho ông có bộ dáng như vậy, nếu là ba trăm triệu thì không biết như thế nào, hơn nữa là đô mỹ.

"Đại Minh, con không nói đùa chứ? Cha nghe nói kỹ thuật máy tính bây giờ rất cao, có phải là con đã chỉnh sửa gì không?" Dương Đại Hải vẫn không tin vào hai mắt của mình.

"Cha, thật ra cha không nhìn lầm, tất cả đều là tiền của con." Dương Minh gật đầu, sau đó tắt tài khoản đi, nói: "Trước kia con không nói cho cha và mẹ biết, là sợ dọa hai người. chẳng qua bây giờ xem ra, cha vẫn kinh hãi vô cùng"

"Nói nhảm!" Dương Đại Hải lập tức vỗ đầu Dương Minh nói: "Cái này ai mà không kinh hãi chứ, thằng con này, có một chuyện lớn như vậy, ai mà chịu nổi chứ"

"Cha, bây giờ cha còn đánh con sao?" Dương Minh bị cha vỗ đầu vẫn cảm thấy đau.

"Xem con có đau không, có thể chứng minh là cha không nằm mơ!" Dương Đại Hải cười nói.

Dương Minh nghe xong cũng cười, hiếm khi nào thấy cha cười như thế, một người cha nghiêm túc mà cũng có lúc đùa giỡn với mình, xem ra, tâm tình của cha bây giờ rất tốt!

"Cha, có phải cha đã đoán ra mục đích của con rồi chứ? " Dương Minh thu hồi lại nụ cười, sau đó nghiêm túc nói.

"Cũng đoán được một ít. đại Minh, con thật sự muốn đầu tư cho công ty sao?" Dương Đại Hải do dự một chút, chẳng qua vẫn hỏi.

"Đúng vậy, cha, con quyết định đầu tư cho công ty ô tô Tùng Giang" Dương Minh gật đầu nói.

"Thật sao? Đại Minh, con ngàn vạn lần đừng hành động theo tình cảm, chuyện này không thể nói giỡn được." Thấy Dương Minh có tiền, cũng đồng ý đầu tư, Dương Đại Hải lập tức bình tĩnh lại, đúng vậy, dù sao đây cũng là con số lớn, ba mươi triệu, dùng để đầu tư, lỡ như xảy ra chuyện thì sao?

"Cha, vừa rồi con thật sự còn lola81ng, hơn nữa, con nói với cha nhiều như vậy, chỉ là muốn nói cho cha biết, con có thực lực, có thể cứu lấy công ty" Dương Minh gật đầu nói.

"Đại Minh. con đã nghĩ kỹ chưa? Hơn nữa, tiền này không phải do con và Lam Lăng cùng kiếm sao? Nàng ta cũng có phần mà, chỉ một mình con thì có thể được hay không?" Dương Đại Hải do dự nói.

"Haha, cha à, nàng ta sao không đồng ý chứ? Cả người nàng ta đều là của con, huống chi là số tiền này! Chờ khi cha nhìn thấy nàng sẽ biết, là một cô gái nhu thuận ngoan ngoãn, đúng rồi, trong máy tính của con có hình chụp với nàng ở Vân Nam, con lấy cho cha coi!" Dương Minh cười cười mở một folder trong máy tính ra, sau đó mở hình ảnh lên, chỉ vào trong bức hình nói: "Cha, nàng chính là Lam Lăng!"

"A?" Dương Đại Hải sửng sốt, chẳng qua, biểu tình trên mặt lập tức cổ quái, nhìn Dương Minh hỏi: "Dương Minh, nàng ta bao nhiêu tuổi?"

Ý ngầm của Dương Đại Hải chính là muốn biết Lam Lăng đã trưởng thành hay chưa? Chẳng qua, vì nghĩ đến mặt mũi của con trai, nên vẫn không nói ra.

"Mười sáu tuổi. con đã xem qua chứng minh của nàng. cha, yên tâm đi, con không làm mấy chuyện tàn phá hoa cỏ bại hoại đâu." Trên mặt Dương Minh toát mồ hôi, mà cũng đúng thôi, vì Lam Lăng quả thật nhìn còn rất non và xanh.

"Vậy là tốt rồi, Đại Minh, chuyện này con nhớ phải chú ý" Dương Đại Hải thở dài nói: "Cha biết, có nói cũng vô dụng, các con cũng đã lớn rồi, không kết hôn mà đã phát sinh quan hệ thân mật. chẳng qua hai đứa phải chú ý an toàn."

"Cha. con biết rồi. chúng ta không nói cái này nữa." Dương Minh nghe đến đây, nhất thời toát mồ hôi.

"Tại sao lại không nói? Con xem bây giờ trên TV và báo chí đều có nói về chuyện những người trẻ tuổi quan hệ t*nh d*c thiếu kiến thức, các con không biết giữ an toàn thì sao." Dương Đại Hải nói: "Con xem, bao nhiêu cô gái chưa kết hôn mà đã có thai rồi? Đi đến bệnh viện chịu đau khổ, con ngàn vạn lần phải cẩn thận!"

"Cha. con biết mà.chỉ là Lam Lăng nàng. không giống người bình thường, nàng ta có biện pháp của mình." Dương Minh giải thích: "Cho nên cha không cần lo lắng!"

"A?" Dương Đại Hải sửng sốt, chẳng qua lập tức nói: "Ý của con là cổ thuật sao? Chẳng lẽ cái này cũng có thể giúp tránh thai?"

"Đại khái là vậy." Dương Minh đáp.

"Vậy thì được, cha cũng không muốn nói nhiều" Dương Đại Hải nói: "Chẳng qua, bộ dạng của Lam Lăng quả thật rất đáng yêu, làm cho người ta thích! Nếu Trần Mộng Nghiên đã không nói gì, thì cha và mẹ con càng không thể nói gì! Ngày nào đó con dẫn về nhà cho cha và mẹ xem!"

"Chỉ sợ là sắp tới không được." Dương Minh đem chuyện Lam Lăng bị bà ngoại mang đi học tập cổ thuật ra nói sơ sơ một chút.

Dương Đại Hải nghe xong cũng không nói gì, vì ông ta không biết gì về chuyện này, vì thế, quay lại đề tài công ty: "Đại Minh, con muốn dùng phương thức gì để đầu tư cho công ty? Quăng ba mươi triệu vào?"

"Tất nhiên, lúc đầu con tính toán là đầu tư ba mươi triệu mà!" Dương Minh gật đầu nói.

"Lúc đầu? Có ý gì? Về sau còn có thêm? Con còn có tiền sao?" Dương Đại Hải kỳ quái hỏi.

"Cha, con và Lam Lăng cược thạch ở Vân Nam không phải là một cục, còn có rất nhiều và đang gửi ở chổ chú Trương, về sau chờ công ty châu báu của con và Trương Tân khai trương, khẳng định sẽ kiếm rất nhiều tiền, cho nên đầu tư thêm cũng không có gì là không thể!" Dương Minh nói.

"Thì ra là như vậy, lúc trước cha còn tưởng rằng con và Trương Tân chỉ làm ăn nhỏ, không ngờ lại lớn như vậy!" Dương Đại Hải đột nhiên nói: "Thật sự rất lợi hại!"

"Cha, thật ra, cha nuôi chỉ là quảng cáo sống thôi, có danh tiếng của cha nuôi, thì công ty càng nổi danh hơn" Dương Minh nói: "Châu báu được cha nuôi xem xét, thì giá trị tăng lên gấp mấy lần!"

"Haha, cha không hiểu cái này, chẳng qua, nghe con nói vậy, cha cũng rất vui" Dương Đại Hải nói: "Nếu con đã đồng ý đầu tư, thì cha đi báo cho Phùng xưởng trưởng biết, để ông ta vui!"

"Cha, con có một yêu cầu!" Dương Minh trầm ngâm rồi lên tiếng.

"Yêu cầu gì? Con có chuyện gì cứ nói thẳng, yêu cầu cái gì?" Dương Đại Hải kỳ quái hỏi.

"Là như vậy, con không hiểu cách vận hành cũng như quản lý công ty đó, con muốn tìm một người bạn lại đây, để cho hắn nói chuyện với chú Phùng, mà điều đầu tư, thì con nói là của bạn con, cha thấy thế nào?" Dương Minh đề nghị.

Dương Đại Hải nghĩ nghĩ, thấy đề nghị của Dương Minh cũng hợp lý! Tuy rằng ông cũng tin tưởng thái độ làm người của Phùng Vạn Giang, nhưng đây là một số tiền lớn, nếu như giao cho một người không thân thiết, thì quả thật không làm cho người ta yên tâm!

Hơn nữa, nói thẳng ra là, bây giờ công ty của Dương Minh cũng có động tĩnh lớn rồi, nếu mà đầu tư thêm vào cho công ty ô tô này nữa, Dương Đại Hải lại sợ sẽ trêu ghẹo đến phiền toái gì đó, vì thế nói: "Vậy cũng được, thế cứ dựa theo ý của bạn con đi, mà người bạn này có quan hệ như thế nào với con?"

"Yên tâm đi cha, con biết suy nghĩ mà" Dương Minh nói: "Đến lúc đó, công ty sẽ thay đổi chế độ, và người đứng tên sẽ là cha, còn hắn chỉ tìm người đến hỗ trợ kinh doanh thôi"

"Ý của con là, con muốn tước quyền của Phùng xưởng trưởng?" Dương Đại Hải cả kinh vội vàng lên tiếng.

"Cũng không phải, con cảm thấy chú Phùng quản lý chuyện kinh doanh hơn yếu một chút, nếu để ông ta phụ trách kỹ thuật thì tốt hơn nhiều!" Dương Minh nói: "Ý của con là, cha nắm toàn bộ, sau đó để bạn của con phụ trách tiêu thụ, chú Phùng phụ trách kỹ thuật sản xuất"

"Cha nắm giữ toàn bộ?" Dương Đại Hải hoảng sợ: "Đại Minh, con không nói giỡn chứ? Người đứng lên công ty là cha được sao, dù sao cũng là con ra tiền, người đứng tên nên là con, bây giờ con muốn cha làm giám đốc nữa. cái này không phải."

"Không phải giám đốc" Dương Minh khoát tay: "Mà là chủ tịch"

"Chủ tịch? Vậy cha càng không thể làm, cha chỉ là một công nhân thôi, chỉ biết làm việc nặng nhọc thôi, sao có năng lực làm chủ tịch được?" Dương Đại Hải nghe xong lắc đầu từ chối.

"Haha" Dương Minh nhìn thấy bộ dáng của cha, không khỏi bật cười nói: "Cha, cha không cần lo lắng, thật ra làm chủ tịch rất tốt"

"Vậy cũng không được, cha căn bản là không biết buôn bán, lỡ cha làm công ty phá sản nữa thì sao?" Dương Đại Hải vẫn không đồng ý.

"Thật ra, chủ tịch không cần phải biết buôn bán, cha chỉ cần nắm giữ toàn bộ là được, nói trắng ra là chỉ quan sát, để cho mọi người làm kỹ thuật thì làm phiền chú Phùng, còn bên mối làm ăn thì thì đã có các đơn đặt hàng rồi! Căn bản là không cần quan tâm, về chuyện tiêu thụ thì đã có bạn của con phụ trách!" Dương Minh giải thích.

"Như vậy." Dương Đại Hải nghe Dương Minh giải thích xong, tuy rằng cũng còn hoài nghi, từ một công nhân trở thành chủ tịch? Thế giới này cũng đủ điên cuồng rồi? Chẳng qua vẫn gật đầu đồng ý: "Con đã nói vậy, thì cha cứ thử làm trước, nếu không được thì cha sẽ bỏ không làm nữa, cha quay về làm việc của mình còn tốt hơn."
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 602: Chuẩn bị tiền đầu tư



"Haha, cha, con chưa bao giờ thấy cha như vậy cả!" Dương Minh bất đắc dĩ nói ;" Chủ tịch không làm, thích làm công nhân!"

"Đây không phải hai việc khác nhau sao!" Dương Đại Hải cũng cười nói: "Cũng được, cứ như vậy đi! Bây giờ cha sẽ gọi điện cho Phùng xưởng trưởng, báo cho hắn biết tin tốt!"

"Cha, cha nói với chú Phùng vậy nè, người bạn của con muốn đầu tư cho công ty ba mươi triệu, nhưng muốn quyền sở hữu, hỏi chú ấy có đồng ý hay không?" Dương Minh nói.

"Được, để cha nói!" Dương Đại Hải đáp, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng Dương Minh.

Dương Minh sở dĩ bổ sung thêm một câu, cũng bởi vì muốn thử lòng của Phùng Vạn Giang, Dương Minh có ý này, ám chỉ rằng, người bạn của tôi muốn quyền sở hữu, về sau ông không được nắm giữ nữa!

Nếu Phùng Vạn Giang thật sự là lãnh đạo một lòng vì công ty, thì khẳng định sẽ không để ý đến điều kiện này, nếu thật sự chỉ biết nghĩ cho mình, thì sẽ do dự!

Nếu ông ta thật sự không để ý, thì Dương Minh còn có thể giao trọng trách cho ông, dù sao kiếm một người có lòng với công việc rất khó, muốn gặp cũng không thể. Cho nên, Dương Minh mới nghĩ ra một chủ ý như vậy, nhưng mà, bây giờ là thời điểm quan trọng, liên quan đến lợi ích của mọi người, cho nên cần phải thể hiện rõ nhân phẩm tốt xấu của một ngườ.

Chờ khi cha ra ngoài, Dương Minh liền gọi cho Hầu Chấn hám, sau đó đem ý tưởng của mình nói với hắn, Hầu Chấn hám ghi nhớ lại, tỏ vẻ không có vấn đề, giao cho hắn là được.

Phùng Vạn Giang hôm nay đến nhà Dương Đại Hải một chuyến, vốn tràn trề hy vọng, nhưng lúc trở về lại thất vọng vố cùng. Xem ra, chuyện này đã hết hy vọng, chỉ có thể đau lòng vì đã tốn tiền mua hoa quả và cá cảnh, dù sao đó cũng là tiền túi của mình!

Phùng Vạn Giang vì công ty này mà đã hao tâm tổn trí rất nhiều, chẳng qua, ông cũng tự trách rất nhiều, lúc công ty đạt hiệu quả và lợi ích tốt nhất, ông lại không nhìn thấy rõ phương hướng phát triển của tương lai, không cải cách kỹ thuật, đổi cũ thành mới, cho nên mới dẫn đến cục diện như bây giờ.

Bây giờ, cả ngày lẫn đêm ông đều ngồi tra các kỹ thuật mới, tìm kiếm các phát triển mới, cũng như các thương hiệu ô tô nhập khẩu, người ta cũng đồng ý hợp tác rồi, nhưng quan trọng là thiếu tiền!

Phùng Vạn Giang thở dài, Phùng Vạn Giang thở dài, trong khoảng thời gian ngắn này, chổ có thể đến đã đến, người cần tìm cũng đã tìm, chỉ là, lổ hổng tài chính quá lớn, bây giờ công ty không còn một chút tiền, còn thiếu ngân hàng đến mười triệu nữa là!

Tuy rằng nói là xí nghiệp địa phương, có chính phủ địa phương hỗ trợ, nhưng mà, tình huống của công ty bây giờ căn bản không có biện pháp giải quyết, không có lượng tài chính lớn đổ vào, thì chỉ có thể chờ phá sản. Hơn nữa Tùng Giang không phải là một thành thị lớn, cho nên tài chính rất răng thẳng, làm gì có tiền mà giúp giải quyết vấn đề của nhà máy? Cho nên chỉ có thể tự mình Phùng Vạn Giang đi giải quyết.

Phùng Vạn Giang bây giờ đang ở nhà, ngồi trước màn hình máy tính mà hút thuốc, ông vừa lên mạng tìm hiểu về các linh kiện chế tạo ô tô mới nhất, cũng như tin tức cung cầu, sau đó cân nhắc biện pháp giải quyết vấn đề.

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Phùng Vạn Giang cầm lên coi, là một dãy số lại.

"Alo, xin chào, tôi là Phùng Vạn Giang!" Phùng Vạn Giang nghe điện thoại, lễ phép nói. Gần đây ông đã gọi điện cho nhiều người để cầu xin giúp đỡ, cho nên, bây giờ cũng chẳng biết là ai gọi điến.

"Phùng xưởng trưởng à, tôi là Dương Đại Hải đây!" Dương Đại Hải nói.

"A, là lão Dương à!" Phùng Vạn Giang trong lòng vừa động, không biết có tin tốt gì đây! Vội vàng nói: "Xin chào, xin chào!"

"Phùng xưởng trưởng à, tôi và Dương Minh vừa mới nói chuyện của công ty xong."

"Thế nào, có tin tức mới gì không?" Phùng Vạn Giang vội vàng nói.

"Là như vậy." Dương Đại Hải cân nhắc một chút rồi nói: "Dương Minh không có tiền, cha nuôi của nó vừa cho nó năm triệu để mở công ty, hơn nữa đã dùng hết bảy tám phần rồi."

"Như vậy. không sao đâu. ha ha." Phùng Vạn Giang thất vọng cười khổ.

"Nhưng mà, một người bạn của Dương Minh nghe nói tình huống của công ty hiện nay xong, tỏ vẻ muốn đầu tư" Dương Đại Hải tiếp tục nói.

"A? Thật sao? Vậy tốt quá, người bạn ấy đâu, tôi muốn gặp hắn ngay bây giờ, nói chuyện với hắn." Phùng Vạn Giang vội vàng nói.

"Khoan đã. Phùng xưởng trưởng, người bạn của Dương Minh có một điều kiện, nếu ông thấy được, thì hắn sẽ đầu tư." Dương Đại Hải dựa theo kế sách của Dương Minh nói.

"Điều kiện gì, nói đi!" Phùng Vạn Giang không cần suy nghĩ nói.

"Điều kiện của hắn là, hắn muốn quyền sở hữu nhà máy." Dương Đại Hải nói xong, cũng cảm thấy trong lòng không được thoải mái, chẳng qua, nghĩ đến Dương Minh về sau còn có thể trọng dụng Phùng xưởng trưởng, nên trong lòng mới an ủi được một chút.

"Tất cả?" Phùng Vạn Giang nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi mới nói: "Hắn có thể bỏ rất nhiều vốn sao? Tài sản cố định của công ty chúng ta có hơn hai mươi triệu, nợ bên ngân hàng hết mười triệu rồi, chỉ còn lại mười triệu thôi. mà thật ra, số tiền trang thiết bị này, kỳ thật cũng chẳng đáng giá bao nhiêu đầu. Vì thế, tối thiểu là phải đầu tư hai mươi triệu đấy"

"Hắn nói, có thể đầu tư ba mươi triệu!" Dương Đại Hải nói.

"Ba mươi triệu?" Phùng Vạn Giang hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó lập tức vui vẻ nói: "Thật sao lão Dương, nếu thật sự là ba mươi triệu, vậy thì quá tốt, vấn đề được giải quyết rồi!"

"Phùng xưởng trưởng. điều kiện của người đó là muốn quyền sở hữu công ty, vậy ngài." Dương Đại Hải do dự rồi nhắc nhở một câu.

"Tôi thế nào? Tôi sẽ không còn làm xưởng trưởng chứ gì?" Phùng Vạn Giang đột nhiên cười nói: "Vậy thì đã có sao, không làm cũng được, chỉ cần chuẩn bị cho công ty tốt là được, để tôi về làm công nhân với lão cũng tốt, không sao cả! Chẳng qua, điều kiện tiên quyết là công ty phỉa có chú tư đúng đắn, không thể làm giả sổ sách hay tham ô hối lộ, như vậy cuối cùng cũng không có kết quả tốt gì!" " Cái đó đương nhiên không thể rồi." Dương Đại Hải nghe Phùng Vạn Giang nói xong, trong lòng cảm động, xem ra Phùng Vạn Giang cũng rất tốt.

"Đúng rồi, lão Dương, bây giờ tôi có thể gặp người này được không?" Trong lòng Phùng Vạn Giang đã giống như đang ngồi trên bếp than, có chút khẩn cấp.

"Cái này. để tôi đi hỏi Dương Minh đã, xem bạn của nó thế nào, hình như cái này cũng quá nhanh!" Dương Đại Hải không ngờ Phùng Vạn Giang lại có phản ứng như vậy, nên lo lắng nói.

"Không nhanh, không nhanh! Loại chuyện như vậy thì càng phải xác định sớm càng tốt, công ty có thể sớm thoát khỏi cảnh khốn!" Phùng Vạn Giang nói.

Cúp điện thoại, Dương Đại Hải không khỏi lắc đầu, Phùng Vạn Giang quả thật có chút nông nóng, không biết bên người bạn của Đại minh đã chuẩn bị tốt chưa? Đi vào phòng của Dương Minh, thấy hắn đang lên mạng tra tin tức, vì thế nói: "Đại Minh, Phùng xưởng trưởng đã rất nôn nóng rồi, muốn gặp người bạn của con, vậy bây giờ phải làm sao?"

"Bây giờ?" Dương Minh cũng bất đắc dĩ cười nói: "Thoạt nhìn ông ta có vẻ sốt ruột nhĩ! Chẳng qua, chuyện kia chú Phùng nói thế nào?"

"Phùng xưởng trưởng đồng ý yêu cầu của người kia, nhưng mà, hắn nói người này phải đầu tư thật thà, không được lấy danh nghĩa của công ty ra làm chuyện phi pháp!" Dương Đại Hải nói.

"Cái này con biết, con của cha mà cha không yên tâm sao?" Dương Minh nghe xong có chút buồn cười: "Sở dĩ con đầu tư cho công ty này, còn không phải vì cha sao? Cha có tình cảm với nó, con trai của cha lại có năng lực, cho nên mới làm vậy." Dương Minh cũng biết, có vài thương nhân bỏ vốn đầu tư ra, nói là đầu tư, thật ra là nhìn trúng miếng đất của chổ đó, kết quả là không lâu sau, công ty đó phá sản, còn người kia lại lấy được miếng đất của mình! Cái chuyện này đã có rất nhiều rồi!

Nhưng hắn thì khác, việc này, có liên quan đến mặt mũi của cha, hơn nữa, từ nhà Trần Mộng Nghiên trở về, Dương Minh cũng cảm nhận rõ sự mất mác của cha, tuy rằng Trần Phi và Trần mẫu không khinh thị thân phận của cha, nhưng trong lòng cha vẫn không thoải mái, dù sao người ta cũng là cán bộ và lãnh đạo mà, còn bản thân chỉ là công nhân mà thôi!

Cho nên, đó cũng là nguyên nhân thúc đẩy Dương Minh đầu tư vậy, để cho cha có tự tin! Thật ra, Dương Minh còn có một nguyên nhân riêng, đó chính là, cha của Tô Nhã năm đó đã nói như thế, sỉ nhục hắn, sỉ nhục gia đình nghèo hèn của hắn, cho nên đã khắc rất sâu trong lòng hắn!

Thử nghĩ coi, nếu năm đó cha là chủ tịch, thì cha của Tô Nhã có làm vậy với mình không? Ngô Trì Nhân sẽ xử lý chuyện của mình và Tô Nhã như vậy sao?

Đại khái sẽ là một tình huống khác. haizzz.

"Để con gọi điện cho bạn của con thương lượng một chút, dù sao bây giờ cũng đang rãnh" Dương Minh nói: "Chuyện này không nên vội vàng!"

"Được rồi, con gọi điện đi, cha đi chuẩn bị" Dương Đại Hải cả ngày hôm nay đều ở nhà, chưa có rửa mặt gì cả.

Dương Minh nói thương lượng, thật chất là ra lệnh mới đúng. Hầu Chấn Hám nghe Dương Minh nói xong, lập tức đáp ứng, rồi mười phút sau chạy đến nhà của Dương Minh đón hắn.

"Đúng rồi, mang theo người kia luôn, tôi muốn gặp hắn" Dương Minh nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu người này anh thấy được, thì cứ ám chỉ thân phận của tôi cho hắn biết"

"Vâng, tôi biết" Hầu Chấn Hám đáp lời.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 603: Gặp mặt



Dương Minh sở dĩ kêu Hầu Chấn Hám làm vậy, cũng bởi vì lo lắng cho cha, về sau nếu hắn thật sự làm việc cho công ty, mặc dù hắn không dám lỗ mang do có lệnh của Hầu Chấn Hám, nhưng cũng làm cho có cho qua mà thôi. Nếu hắn biết được thân phận của mình, vậy thì hắn sẽ càng thêm cung kính với cha.

Mười phút sau, Dương Minh nhận được tin nhắn của Hầu Chấn Hám, nói là đã đến dưới lầu, xem ra, hiệu suất làm việc của Hầu Chấn Hám còn rất cao.

Dương Minh đi ra ngoài, gặp mẹ ngồi ở phòng khách, thấy Dương Minh đi ra, liền hỏi: "Đại Minh, con và ông già của con rốt cục đang làm cái gì?"

"Haha, không có gì đâu, buổi tối để cha nói với mẹ cho." Dương Minh cảm thấy để cho cha tự mình nói với mẹ thì sẽ tốt hơn, nếu mà mình tốn nước miếng giải thích lần hai, sợ rằng mẹ lại có phản ứng như cha nữa.

"Đứa nhỏ này, được rồi, chờ buổi tối để mẹ hỏi cha con" Dương mẫu cũng không để ý, bà nghĩ rằng hai cha con nhà này dù có làm gì, thì cũng chẳng phải là đại sự: "Con mặc áo khoác à, muốn đi ra ngoài?"

"Dạ, con và cha ra ngoài một chuyến, buổi tối có lẽ không về nhà ăn cơm!" Dương Minh nói.

"À, được rồi, vậy mẹ sẽ không chuẩn bị đồ ăn!" Dương mẫu gật đầu.

Trong phòng tắm, thấy cha đang rửa mặt chải đầu, Dương Minh nhỏ giọng nói: "Cha, bạn của con đến rồi, đang ở dưới lầu!"

"Ơ? Vậy cha nhanh một chút!" Dương Đại Hải nghe xong thì tăng tốc lên.

"Không sao đâu, để hắn chờ một chút cũng được!" Dương Minh cười nói: "Đều là người quen, cần gì phải khách khí!"

"Thằng nhóc này, không biết quen biết với bạn gì, tại sao lại nói người ta như thế, người ta giúp đỡ chúng ta làm việc, con còn bắt người ta chờ?" Dương Đại Hải lắc đầu nói: "Được rồi, cha chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi"

"Đúng rồi, cha, mẹ vừa hỏi con vài chuyện, con chưa nói, buổi tối cha nói cho mẹ biết nha." Dương Minh vừa đi vừa dặn.

"Để cha nói?" Dương Đại Hải sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: "Được rồi, thằng nhóc con!"

Hai cha con đi xuống lầu, Dương Minh từ xa đã nhìn thấy Hầu Chấn Hám, hắn đang đứng cạnh một chiến BMWx5 màu đen, Dương Minh thầm nghĩ, Hầu Chấn Hám thật đúng là hiểu tâm lý ghê, biết lái một chiếc xe của ông chủ lớn đến, nếu mà lái chiếc Jetta sắt vụn đến, nhìn thế nào cũng giống một kẻ lừa đảo.

"Cha, đó là bạn con" Dương Minh dẫn Dương Đại Hải đến bên cạnh Hầu Chấn Hám, sau đó giới thiệu: "Đại Hầu, đây là cha tôi, cha, đây là Hầu Chấn Hám!"

"Xin chào Hầu tổng." Dương Đại Hải không biết Hầu Chấn Hám đang làm gì, nhưng nhìn thấy hắn lái chiếc BWMx5, thì cũng biết là kẻ có tiền, nên trực tiếp kêu là Hầu tổng.

"Hầu tổng gì chứ, bá phụ, ngài gọi con là tiểu Hầu tử là được, mẹ con thường hay gọi vậy." Hầu Chấn Hám vội vàng khiêm tốn, hắn không dám tỏ vẻ trước mặt cha của Dương Minh.

Chẳng qua, tiểu đệ Vương Kim Đức bây giờ nhìn thấy cảnh này, đầu sắp nổ tung rồi, trời đất, không phải sao? Hầu ca cao cao tại thượng, mà bây giờ trước mặt người này lại biến thành tiểu Hầu tử?

Tuy rằng trước đó Hầu Chấn Hám đã dặn Vương Kim Đức rằng, hôm nay sẽ đi gặp một nhân vật quan trọng, về sau làm việc cho người này. Chẳng qua, Vương Kim Đức nghĩ rằng Hầu Chấn Hám quá khoa trương rồi, nhưng không dám không phục sự an bài của Hầu Chấn Hám, tuy rằng trong lòng không được thoải mái. Hắn cho rằng làm việc bên cạnh Hầu Chấn Hám thì mới thăng chức nhanh.

Nhưng bây giờ, theo tình hình trước mắt, Vương Kim Đức hiểu được rằng, người thanh niên kia còn ghê hơn cả, chẳng những gọi thẳng Hầu ca là đại hầu, mà Hầu ca còn cung kính với hắn!

"Dương ca, bá phụ, lên xe đi." Hầu Chấn Hám cung kính nói.

Vương Kim Đức bây giờ đã thầm hạ quyết định quan trọng, sẽ làm việc cho Dương Minh! Trời ạ, người này làm anh của Hầu ca, thì đó là nhân vật cỡ nào? Cho nên Vương Kim Đức vội vàng chạy đến mở cửa cho Dương Minh và Dương Đại Hải.

Dương Minh để cho cha ngồi lên trước, sau đó mới ngồi bên cạnh cha.

"" Dương ca, tôi giới thiệu một chút, đây là Vương Kim Đức, thái độ làm người rất thông minh, cũng biết buôn bán làm ăn, tôi chuẩn bị đề bạt cho hắn làm quản lý tiêu thụ công ty, nhưng có lẽ tôi chưa trọng dụng hết, nên Dương ca cần phải đặt hắn vào vị trí quan trọng!" Hầu Chấn Hám giới thiệu: "Chẳng qua, tiểu tử này còn trẻ quá, tôi sợ hắn không gánh nổi"

"Haha, tài không đợi tuổi mà!" Dương Minh cười nói: "Đại Hầu, tuổi của anh cũng đâu có lớn!" " Hắc hắc." Hầu Chấn Hám bị Dương Minh nói vậy làm cho ngượng ngùng, vội nói: "Đúng vậy, Dương ca nói rất đúng!"

Vương Kim Đức âm thầm kỳ quái, quả nhiên, quả nhiên Dương ca là một người ghê gớm! Chẳng qua, Dương ca rốt cục là làm gì? Vương Kim Đức vẫn chưa rõ? Hôm nay hắn chỉ đi theo Hầu Chấn Hám, cho nên không dám mở miệng nói chuyện, chỉ biết cung kinh ngồi bên cạnh nghe.

"Còn không gọi Dương ca? " Hầu Chấn Hám vỗ vào cái ót của Vương Kim Đức một cái.

"Dương ca, Dương bá phụ!" Vương Kim Đức vội vàng nói.

Phùng Vạn Giang đương nhiên là vô cùng cao hứng, đám người Dương Minh còn chưa tới, Phùng Vạn Giang đã xuống dưới lầu chờ, nhà của Dương Minh không cách nhà ông xa, khoảng vài dãy nhà, cho nên xe quẹo một cái đã đến.

"Phùng xưởng trưởng!" Dương Đại Hải mở cửa xe ra, sau đó đi nhanh lại chổ Phùng Vạn Giang.

"Lão Dương." Phùng Vạn Giang đương nhiên là biết nhìn người rồi, thấy chiếc BMW này là xe tốt, đương nhiên là mừng rỡ: "Vị nào là Hầu tổng, ông chủ Hầu?"

"Xin chào, Hầu Chấn Hám!" Hầu Chấn Hám đi tới, vươn tay ra bắt tay với Phùng Vạn Giang.

"Xin chào, xin chào!" Phùng Vạn Giang kích động bắt tay với Hầu Chấn Hám, sau đó nói: "Không biết ông chủ Hầu làm ăn cái gì?"

Phùng Vạn Giang là xưởng trưởng của một công ty nhà máy trong nước, cho nên loại người như Hầu Chấn Hám ít tiếp xúc là phải, đương nhiên không biết Hầu Chấn Hám đang làm gì.

"À, tôi là tổng giám đốc công ty bảo an Danh Dương" Hầu Chấn Hám đưa danh thiếp cho Phùng Vạn Giang, sau đó nói: "Dương Minh từng cứu mẹ của tôi một mạng, cho nên khi hắn nói công ty của cha hắn gặp khó khăn, tôi liền quyết định giúp chút sức!"

"Thì ra là vậy!" Phùng Vạn Giang thầm nghĩ, khó trách, thì ra là có ân cứu mạng! Không thể ngờ, tiểu tử Dương gia kia thật có số, bạn bè đều là ông chủ lớn: "Hầu tổng, chúng ta có thể tìm chổ trao đổi vài chuyện cụ thể được không?"

"Được rồi, Phùng xưởng trưởng, lên xe đi!" Hầu Chấn Hám gật đầu.

Không gian của BMWx5 rất lớn, cho nên để ba người ngồi phía sau cũng không chật chội. Dương Minh, Dương Đại Hải, Phùng Vạn Giang ngồi phía sau. Chiếc xe chậm rãi chạy đến hướng Bất Dạ Thiên.

Dọc đường đi, Phùng Vạn Giang cứ thao thao bất tuyệt tự giới thiệu về công ty cũng như tình huống hiện tại, ông biết rằng, dù ông có nói, người ta chưa chắc đã tin, nhất định sẽ điều tra. Cho nên Phùng Vạn Giang quyết định ăn ngay nói thẳng.

Chẳng qua, Phùng Vạn Giang nói những cái này, Hầu Chấn Hám cũng đã điều tra trước rồi, nhưng vẫn làm bộ như không biết, đặt ra vài câu hỏi.

Phùng Vạn Giang cũng là người biết làm ăn, vì ông nhìn ra được, Hầu Chấn Hám tựa hồ như thật sự có húng thú với công ty, chứ không phải có lệ, cho nên lên tinh thần đầy đủ, bắt đầu lải nhải kế hoạch của mình.

Mà Vương Kim Đức thì không nói một chữ, chỉ im lặng lái xe, đồng thời lẳng lặng nghe, Dương Minh cũng âm thầm chú ý tên này, cảm thấy hắn cũng có thể, chuẩn bị để cho hắn nhìn một chút. Khi Phùng Vạn Giang biết Bất Dạ Thiên là sản nghiệp của Hầu Chấn Hám, trên mặt nhất thời đổi sắc, tuy rằng không biết Hầu Chấn Hám, cũng không biết công ty bảo an Danh Dương, nhưng Bất Dạ Thiên nổi tiếng thì ông biết.

Nghe nói, hộp đêm này có bối cảnh thâm hậu, ông chủ là lão đại của hắc đạo Tùng Giang! Có vài lần được bạn mời đến đây, cũng đã nghe nói đến việc này, ở đây chơi là an toàn nhất, bởi vì không ai dám đến đây gây chuyện!

Sau khi biết bối cảnh của Hầu Chấn Hám xong, Phùng Vạn Giang bắt đầu ăn nói cẩn thận hơn, hơn nữa trong lòng cũng bồn chồn, đây chính là hợp tác với lão đại hắc đạo đó! Hắn ta không phải muốn nuốt mình sao?

Kinh tế của công ty vốn đã đình trệ, nếu như để người của hắc đạo nhúng tay vào, rồi lại làm gì đó, vậy thì thật sự không còn đường sống rồi!

Chẳng qua, lúc dùng cơm, Hầu Chấn Hám đã nói một câu làm cho Phùng Vạn Giang an tâm! Hầu Chấn Hám nói, chuẩn bị để Dương Đại Hải dứng tên công ty mới!

Vì sao chứ? Tiền mất rồi có thể kiếm lại được, nhưng mạng thì không thể! Năm đó Dương Minh cứu mẹ của hắn, đây chính là điều mà dù có bao nhiêu tiền cũng không đổi được!

Hơn nữa, Hầu Chấn Hám vẫn tìm cơ hội báo đáp Dương Minh, nhưng không có cơ hội thích hợp, bây giờ thời cơ đến, đương nhiên không thể bỏ qua!

Nghe những lời này xong, Phùng Vạn Giang cũng lập tức yên tâm, thái độ làm người của lão Dương ông cũng rõ ràng, mặc dù mình không còn làm xưởng trưởng, để cho lão làm, thì lão cũng sẽ không gây chuyện bất lợi cho công ty!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 604: Cuộc chiến gia đình



Vào ban đêm, ở Dương gia bùng nổ đại chiến! Khi Dương mẫu biết được tin Dương Minh chuẩn bị đầu tư cho công ty ô tô Tùng Giang, mặt lập tức đổi màu, cũng chẳng còn buồn ngủ, trực tiếp đứng lên, nói với Dương Đại Hải: "Không dược, chuyện này kiên quyết không được!"

Dương mẫu không hề có thâm tình với cái công ty chết tiệt này như Dương Đại Hải, bởi vì bà chính là nhóm nữ công nhân đầu tiên nằm trong biên chế sa thải, cho nên không hận công ty đã là may lắm rồi, làm gì có hảo cảm chứ? Cho nên trực tiếp phản đối!

"Cái này. bà xã à, chuyện này là do Đại Minh tự quyết định. hay là bà đi hỏi nó!" Dương Đại Hải cũng không biết nói sao, biết được tâm tư của vợ, đàn bà thì luôn tính toán tỉ mỉ, thấy ném ba mươi triệu vào trong một nơi mờ mịt như chổ đó, cũng giống như không cầm sổ tiết kiệm trong tay vậy!

"Tôi không hỏi, Đại Minh bao nhiêu tuổi? Có thể có suy nghĩ gì, nhất định là do ông tác động!" Dương mẫu nói: "Không được, bây giờ tôi phải đi tìm Đại Minh, nói chuyện với nó, việc này không được!"

"Vậy bà đi đi, cái thật sự là chủ ý của Đại minh." Dương Đại Hải nói: "Đúng rồi, bà à, đã trễ thế này rồi, đừng đi làm phiền con nó, ngày mai là mồng hai rồi, theo tập tục phải đến nhà vợ, Đại Minh còn phải đi đến nhà Mộng Nghiên làm khách, phải dậy sớm!"

"À, đúng rồi, ông nói cũng đúng, vậy tôi chờ đến tối mai sẽ tìm nó." Dương mẫu thầm ghĩ, chuyện đầu tư cũng không phải ngày một ngày hai mà có thể giải quyết, cho nên cũng không gấp! Bà đâu biết rằng, trong buổi tối hôm nay, hch và vkd cùng với pvg đã bắt đầu thảo luận việc thay đổi công ty!

"Đúng rồi, lão Dương, ông còn chưa nói với tôi, Đại Minh làm cách nào đột nhiên có nhiều tiền vậy?" Dương mẫu vừa nghe là đầu tư cho công ty, liền nổi giận rồi, bây giờ mới kịp phản ứng, tiền của con trai từ đâu mà tới?

"Cái. cái này phải nói từ đầu." Dương Đại Hải cố ý di dời sự chú ý của Dương mẫu sang một bên, vì thế đem chuyện con trai đến Vân Nam, cũng như chuyện cược thạch ra nói, đương nhiên, cũng đem chuyện của ll ra nói luôn!

Quả nhiên, Dương mẫu nghe đến ll thì liền hứng thú hơn cả tiền, tò mò hỏi: "Lão Dương, con bé ll kia rốt cục thế nào? Có xinh hay không? Có ảnh không?"

Dương Đại Hải nghe xong cười khổ: "Ảnh thì có, nhưng nằm trong máy tính của Đại Minh, nhưng mà tôi thấy con bé ll này rất tốt, rất dễ thương! Chẳng qua, cái đó không quan trọng, vấn đề bây giờ là, con mình bị trúng cổ của người ta, nên không thể không cho tụi nó đến với nhau!"

"A, Đại Minh này, thật không ngờ lại có tài như vậy, Trần Mộng Nghiên cũng đồng ý!" Dương mẫu nghe xong cũng mừng rỡ: "Vậy chẳng phải là tôi có hai đứa con dâu sao? Không tồi, không tồi!"

Dương Đại Hải dở khóc dở cười, cái này là cái gì chứ? Mình sau khi nghe xong thì suy nghĩ đầu tiên chính là phẫn nộ, mà bà vợ lại thích thú, cảm thấy con trai giống như đã làm một việc gì đó rất vĩ đại vậy.

Chẳng qua, bà ta đã đổi mục tiêu rồi, không tiếp tục truy hỏi chuyện nhà máy, Dương Đại Hải cũng đành nói théo, thậm chí còn phụ họa thêm vài câu, khen khen con trai: "Đúng vậy, Đại Minh còn mạnh hơn cả tôi, nam tử hán khí khái mười phần."

Nhưng mà, câu này vốn chỉ là một câu nói bừa cho qua chuyện, nhưng không ngờ chọc ngay vào tổ ong vò vẽ! Dương mẫu nghe xong, lông mi lập tức dựng lên, nói: "Dương Đại Hải, ông nói như vậy là có ý gì? Có phải cảm thấy một mình tôi không đủ phải không? Muốn tìm thêm người nữa sao? Hâm mộ con trai lắm phải không? Ông cũng muốn được trái ôm phải ấp đúng không, ba vợ bốn nàng hầu?"

"Tôi. tôi." Dương Đại Hải oan uổng, khổ quá, chuyện này ầm ĩ rồi, Dương Đại Hải hận thể tự tát cho mình một cái! Xong rồi, cái này là cắn răng trái lương tâm nói ra một câu, mà lại bị hiểu lầm!

"Ông cái gì mà ông? Hôm nay ông phải nói rõ ràng với tôi, rốt cục là the61na2o?" Dương Minh không tha.

"Tôi nói nè, cái này không phải là tôi nói theo bà sao? Vừa rồi tôi đã mắng Đại Minh rồi, nói hắn làm vậy không đúng, là có lỗi với Mộng Nghiên, cũng có lỗi với Lam Lăng, nhưng tình huống bây giờ xem ra, có mắng nó cũng vô ích. chỉ có thể chấp nhận." Dương Đại Hải vội vàng giải thích.

"Hay đó, Dương Đại Hải! Ông còn muốn mắng con trai? Ông chấp nhận? Chấp nhận cái gì? Nhà người ta có nghĩ như vậy không? Đến lúc đó tôi có được hai đứa cháu, ha ha, nghĩ đến là thấy thích!" Dương mẫu lại trừng mắt nói: "Dương Đại Hải, tôi nói cho ông biết, chuyện của con trai ông không được quản!" Dương Đại Hải thật muốn khóc lắm rồi, mẹ ơi, thật là còn oan hơn cả Đậu Nga!

Chiến tranh vùng vịnh kia, Dương Minh cũng thấy hết, chẳng qua, hắn cũng không đi khuyên, vì đánh là thân mắng là yêu, huống chi cha mẹ cũng không phải đang đánh nhau, chỉ là không cùng quan điểm thôi.

Hơn nữa, theo sự đầu hàng của cha, thì có thể gia tăng tình cảm của hai vợ chồng lên. ờ, mình không nên nhìn nữa, chừa chút không gian riêng tư.

Dương Minh thu hồi ánh mắt, khóe miệng mang theo một nụ cười, vốn là mình một chân đứng hai thuyền. ba. à không, phải là bốn chứ! Dù sao cha mẹ cũng chỉ biết có hai mà thôi, vốn tưởng rằng khi chuyện này bại lộ, mình sẽ chịu một trận cuồng phong, ai dè suy nghĩ của mẹ lại khác cha một trời một vực.

Hay là đàn bà. đều có suy nghĩ này? Chẳng qua, nghĩ lại cũng khó trách, trong mắt mẹ bây giờ chỉ có mình, tất cả những chuyện có lợi mẹ đều ủng hộ mà, hai cô con dâu thì đã sao? Theo suy nghĩ của bà, càng nhiều càng tốt, chứng minh rằng con mình lợi hại!

Cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi điện cho Trần Mộng Nghiên một chút. Thật ra Trần Mộng Nghiên cũng muốn gọi điện cho hắn tới, nhưng mà lại do dự, vì theo tập tục của dân gian, mồng hai là ngày về nhà, nếu Trần Mộng Nghiên đã xác định quan hệ với Dương Minh, thì đương nhiên cũng muốn kêu Dương Minh đến nhà làm khách!

Nhưng nàng cũng biết, đêm ba mươi Dương Minh đã ở nhà mình, hơn nữa lễ mừng năm mới nhà ai cũng có không ít chuyện, phải đi thăm người thân hoặc bạn bè, nàng sợ Dương Minh không có thời gian lại từ chối nàng, như vậy thì rất mất mặt mũ, cho nên Trần Mộng Nghiên quyết định không hỏi Dương Minh, cứ thuận theo tự nhiên.

Chẳng qua, lúc nàng nhận được điện thoại của Dương Minh, vẫn có chút vui mừng, buổi sáng vừa mới chia tay, buổi tối Dương Minh đã gọi điến.

"Mộng Nghiên, ngủ chưa?" Dương Minh ôn nhu nói.

"Vẫn chưa, vừa rồi còn nói chuyện với cha mẹ, vừa về phòng thì anh gọi cho em!" Trần Mộng Nghiên cũng nhu thuận nói.

"Có nhớ anh không?" Dương Minh cười hỏi.

"Dạ." Trần Mộng Nghiên cũng không giấu diếm, dù sao bên cạnh cũng không có người: "Nhớ nhiều lắm, còn anh?"

"Anh cũng vậy đó, nên mới gọi điện cho em" Dương Minh nói: "Ngày mai có rãnh không?"

"Ngày mai. làm gì thế? " Trong lòng Trần Mộng Nghiên vừa động.

"Mai là mồng hai mà, ngày về nhà! Anh đương nhiên là muốn đến nhà em làm khách rồi." Dương Minh giải thích.

"A? Cái gì. hai ta còn chưa kết hôn mà." Tuy rằng Trần Mộng Nghiên vui sướng, nhưng mà nghe Dương Minh nói trực tiếp như vậy, cũng không chịu được xấu hổ.

"À. vậy anh khỏi đi!" Dương Minh bắt đầu trêu ghẹo Trần Mộng Nghiên.

"Anh dám!" Trần Mộng Nghiên lập tức không muốn, bật thốt lên. Chẳng qua, liền cảm thấy mình đã lỡ lời, cái này rõ ràng không phải muốn Dương Minh đến sao? Vì thế vội vàng sửa lời: "Anh không thích tới cũng được"

"Haha, không giỡn với em nữa, nghiêm chỉnh nha, ngày mai đến nhà em được không?" Dương Minh hỏi.

"Ngày mai, cha của em đi với mẹ về nhà bà ngoại rồi." Trần Mộng Nghiên nói đến đây, cảm thấy mặt đỏ lên, Dương Minh đến nhà, mà nói cha đi đến nhà bà ngoại. chẳng ăn khớp gì cả.

"À." Dương Minh hơi thất vọng nói: "Vậy anh đến làm gì? Cũng chẳng có ai"

"Em có thể không di, em ở nhà." Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh muốn rút lui, vội vàng nói.

"Vậy cũng được, nhưng mà, chỉ có hai ta thôi sao? Ở nhà em?" Dương Minh cảm thấy hai người không thể ngồi ở nhà cả ngày được.

"Em xem trên TV giới thiệu, hội chùa năm mới của Tùng Giang rất hay, hay là, chúng ta cùng đi nha?" Trần Mộng Nghiên hỏi.

"A? Hội chùa?" Dương Minh lập tức kêu lên, bỏ mẹ rồi! Hôm nay mình vừa đi với Lâm Chỉ Vận xong, ngày mai lại đi nữa sao? Vốn tưởng rằng ngày mai chỉ đế Trần gia ăn một bữa con, không ngờ Trần Phi lại đi thăm cha mẹ vợ!

"Dương Minh, chúng ta đi đi, em nghe nói còn có trò leo núi nữa, người thắng có thể có được một đôi vòng cổ tình nhân Kim Ngưu đó!" Trần Mộng Nghiên nói.

Dương Minh lại than, bỏ mẹ lần hai. không phải chứ? Còn muốn đi leo núi? Cái này không phải muốn lấy mạng già của mình sao? Sớm biết như vậy thì hôm nay đã không khoe khoang rồi. thật là. nếu để cho người ta phát hiện mình lại dẫn một cô gái khác đi leo núi. vậy thì hậu quả.

Vì thế vội vàng nói: "Mộng Nghiên, cái trò leo núi ấy nghe nói rất nguy hiểm, chúng ta đừng chơi."
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 605: Mùng hai về nhà mẹ



"Nguy hiểm? Hừ, bây giờ anh đã có được em rồi liền không tốt với em đúng không?" Trần Mộng Nghiên vừa nghe xong, lập tức nổi giận: "Lần đó ở ký túc xá của em thì sao? cái đó còn có thể leo lên, huống chi là vách núi kia?"

Lúc đó, Triệu Tư Tư đã đem chuyện Dương Minh leo tường nói cho Trần Mộng Nghiên biết, cho nên Trần Mộng Nghiên cũng biết Dương Minh có thân thủ bất phàm. huống chi, cái vách núi ấy đơn giản hơn ký túc xá nhiều, mà còn có đai an toàn.

Cho nên, Trần Mộng Nghiên đương nhiên cảm thấy Dương Minh không coi trọng mình, thứ gì mà dễ dàng có được, đều sẽ không quý trọng.

Mình bây giờ còn chưa cùng hắn làm chuyện kia. hắn Dương Minh đã bắt đầu không ân cần với mình rồi. Nếu như làm với hắn rồi, hắn có ném mình qua một bên không?

Trần Mộng Nghiên tức giận thở hổn hển, cũng khó trách nàng nghĩ như vậy, bởi vì ở thời điểm trung học, nàng nói cái gì Dương Minh đều nghe cái đó, mà bây giờ. haizzz, Trần Mộng Nghiên lắc đầu, thật đúng với câu nói kia, trước khi yêu là nữ sinh ăn nam sinh, nhưng sau khi yêu rồi thì ngược lại!

Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói vậy, thầm nghĩ không tốt, tại sao mình nhất thời quên mất nhĩ? Với quan hệ của Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư, khẳng định sẽ đem chuyện mình leo tường vào nói cho Trần Mộng Nghiên biết.

Mà bây giờ mình lại ra sức từ chối, Trần Mộng Nghiên không giận mới là lạ! Nghĩ đến đây, Dương Minh chỉ đành phải cắn răng: "Được rồi, anh nhất định sẽ lấy đôi vòng cổ kia, không sợ gian hiểm, dũng cảm tiến tới!"

"Cái này còn được." Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh đồng ý, hơn nữa còn lấy phần thưởng cao nhất cho nàng, trong lòng mới thư thái một ít: "Vậy sáng sớm ngày mai anh đến nhà em sớm một chút, còn có thể gặp mặt cha mẹ em"

"Ừ, được rồi, vậy bảy giờ ba mươi anh qua!" Dương Minh thở dài, ngày mai. ngày mai rồi sẽ ra sao?

Sáng ngày hôm sau, Dương Minh cố ý thay đổi hình tượng, dùng keo vuốt tóc dựng đứng lên, thoạt nhìn có vẻ rất ngầu, Dương Minh vốn không phải là người thích ăn mặc, nhưng đó là bất đắc dĩ thôi, hắn sợ bị nhận ra!

Hơn nữa, hôm nay Dương Minh còn thay cả cái áo khoác khác, cố gắng làm ra thành hai con người khác nhau. Chẳng qua người quen thì liếc một cái vẫn nhận ra.

Không còn cách nào, Dương Minh chỉ có thể làm như vậy thôi, nếu để cho người để ý nhận ra, thì thật sự bó tay.

Không có xe thật là bất tiện, xem ra, chờ khi mấy chổ bán xe khai trương lại, phải đi mua một chiếc thôi, nếu không đến những lúc như thế này thật là phiền toái.

Trần Phi và Trần mẫu hôm nay cố ý chờ Dương Minh đến ăn điểm tâm, sau khi chuẩn bị xong, mọi người vào phòng khách nói chuyện.

"Ai, nhớ ngày mới vừa có Tiểu Nghiên, cả nhà ôm nàng đi đến nhà của của bà ngoại, chớp mắt một cái đã qua hai mươi năm! Tiểu Nghiên đã dẫn bạn trai đến nhà làm khách rồi." Trầu mẫu cảm thán nói.

"Đúng vậy, năm tháng không buông tha con người! Chớp mắt là đã trôi qua!" Trần Phi cũng cười nói: "Bà cũng được lên chức rồi, hẳn là nên cao hứng mới đúng!"

"Cũng đúng, ha ha, mỗi nay đều phải đi thăm người khác, bây giờ đã có người thăm tôi" Trần mẫu cười nói.

Trần Mộng Nghiên cúi đầu không dám nói gì, cũng khó trách, cha mẹ lấy nàng ra nói giỡn, nàng làm sao mà dám lên tiếng chứ?

Đang nói chuyện, thì chuông cửa vang lên, Trần Mộng Nghiên vội vàng chạy lại mở cửa, quả nhiên, là Dương Minh đến, trong tay còn cầm một túi quà!

"Anh đã đến" Trần Mộng Nghiên vui mừng nói.

"Ừ, cha mẹ em đâu? Đi rồi?" Dương Minh hỏi.

"Vẫn chưa, đang chờ anh đến ăn điểm tâm!" Trần Mộng Nghiên nói xong, cầm lấy túi quà trong tay Dương Minh.

"Vậy anh không khách khí, buổi sáng vẫn chưa ăn gì hết" Dương Minh nói.

"Dương Minh đến rồi sao?" Trần Phi cũng ra đón: "Con xem con bây giờ kìa, cũng học theo chú làm gì, đến được rồi, còn mang theo đồ làm gì?"

"Haha, chú Trần, con đương nhiên không phải vậy rồi, thứ nhất con không nhờ chú, thứ hai cũng chẳng vì nịnh bợ chú, chỉ là vãn bối đến thăm trưởng bối, có gì mà không thể tặng lễ vật!" Dương Minh cười nói.

"Con ngụy biện nhiều quá, được rồi, lần sau đến đừng mang gì cả, trong chổ làm của dì con năm nào cũng tặng nhiều đến nổi ăn không hết, chú còn muốn tặng cho nhà của con nữa là!" Trần Phi cười nói: "Mau rửa tay đi, chúng ta đi ăn điểm tâm!"

Điểm tâm của Trần gia rất đơn giản, chỉ là cháo hoa và dưa muối, chẳng qua Dương Minh khen không dứt miệng: "Dì a, tay nghề của dì thật quá tốt, cháo và dưa muối này rất ngon, xem ra chú Trần có lộc ăn thật! Con muốn sau này mỗi ngày đều có thể ăn được bữa sáng hạnh phúc như vậy."

Chẳng qua, khi Dương Minh nói xong, liền phát hiện ra cả nhà Trần Phi đều đang nhìn mình, chẳng qua, sau một lúc, Trần Phi và Trần mẫu đều phá lên cười ầm ầm, còn Trần Mộng Nghiên thì ngượng ngùng cúi đầu.

Dương Minh cũng không phải đứa ngốc, nhất thời cũng hiểu được tình hình, biết được bữa sáng này là do Trần Mộng Nghiên làm.

"Dương Minh, về sau con cũng thật là có lộc ăn đó!" Trần Phi cười ha ha nói: "Bữa sáng này là do Mộng Nghiên làm, thế nào, mùi vị không tệ chứ?"

"Dạ. dạ." Dương Minh vội nói: "Rất ngon, rất ngon. xem ra con về sau rất hạnh phúc, nhưng chú Trần về sau thì thế nào?"

"Haha!" Trần Phi cười nói: "Con chỉ được hưởng thức tay nghe của đồ đệ thôi, còn chú thì được sư phụ nấu mà!" Nói xong, nhìn về phía Trần mẫu cười.

Dương Minh bừng tỉnh, thì ra tay nghề của Trần Mộng Nghiên là được Trần mẫu truyền lại.

Ăn bữa sáng xong, Trần Phi và Trần mẫu liền đi thu dọn đồ đạc, chuân bị đến nhà bà ngoại, nhìn thấy trong tay Trần Phi túi to bao nhỏ, Dương Minh không khỏi cười ha hả: "Chú Trần à, con phát hiện ra chú cũng thật là."

"Chú sao?" Trần Phi bị Dương Minh nói làm cho khó hiểu.

"Chúng ta thật sự là năm mươi bước cười một trăm bước, chú xem chú kìa, vừa nãy còn nói con mang quà làm chi, vậy chú đang mang cái gì đó?" Dương Minh cười nói.

"Ặc." Trần Phi nhất thời nghẹn họng, nhìn nhìn túi đồ trong tay mình, đỏ mặt lên.

Mà Trần mẫu bên cạnh không nhịn được ôm bụng cười ầm ầm lên, người nhà này thật sự rất vui vẻ hòa thuận, không còn xa lạ. Trần Mộng Nghiên cũng rất cao hứng khi thấy cha và Dương Minh hòa hợp như thế.

"Được rồi, Dương Minh, đừng làm chú Trần xấu hổ nữa. lần sau chú sẽ không nói con là được." Trần Phi lắc đầu, có đôi khi đã nhắc nhở như vậy rồi, mà mình vẫn đi vào con đường đó.

Chờ Trần Phi và Trần mẫu đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Dương Minh và Trần Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên vội vàng chạy vào toilet rửa mặt, thay lại bộ đồ, Dương Minh cũng nhàn nhã ngồi coi TV.

Đúng là năm mới, có đủ các loại biểu diễn văn nghệ này nọ, nhiều đến chóng mặt.

Tùy tiện chọn một kênh, thì trên màn hình bất ngờ xuất hiện Thư Nhã.

Dương Minh buông remote TV xuống, không biết tại sao, mà Dương Minh lại đặc biệt chú ý đến Thư Nhã, Dương Minh cũng không thể nói rõ dược, là vì nàng cùng tên với Tô Nhã, hay là vì nàng có chiếc nhẫn mà mình tặng cho Thư Nhã?

Có lẽ là cả hai!

Trần Mộng Nghiên sau khi sửa soạng xong, đi ra thấy Dương Minh đang xem TV, tò mò hỏi: "A, anh thích Thư Nhã? "

"Chỉ tùy tiện xem thôi" Dương Minh cười nói: "Sao thế, thần tượng của em à?"

"Thì sao, em thích cô ta" Trần Mộng Nghiên nói: "Lớn lên xinh đẹp, lại hát hay, chẳng qua, cho dù anh có thích nàng ta em cũng không ghen!"

"Vì sao?" Dương Minh kỳ quái hỏi, Trần Mộng Nghiên trở nên độ lượng như vậy từ khi nào?

"Haha, rất đơn giản, cho dù anh có thích nàng thì cũng chỉ là thích thôi, anh và nàng không có khả năng đến với nhau" Trần Mộng Nghiên nói: "Người ta là đại minh tinh, quen biết nhiều người, làm sao mà biết anh là ai?"

"Haha, đúng vậy!" Dương Minh cũng cười nói.

"Chẳng qua, nếu anh thật sự kua được nàng, em cũng sẽ chấp nhận" Trần Mộng Nghiên cũng không tinh Dương Minh và Thư Nhã sẽ xuất hiện cái gì, cho nên mới nói vậy.

"Em không giận sao?" Trong lòng Dương Minh vừa động.

"Không hề, nếu anh muốn tìm vợ bé mà tìm một đại minh tinh em thích về cũng được, như vậy em sẽ không tức giận" Trần Mộng Nghiên cười đùa.

"Thật à?" Dương Minh không tin nói.

"Đương nhiên là thật!" Trần Mộng Nghiên nghiêm trang nói: "Chẳng qua, chỉ sợ anh không làm được!"

Trên thực tế, Trần Mộng Nghiên cũng nghĩ là vậy, Dương Minh căn bản không có khả năng tìm một ngôi sao về làm vợ, cho nên, vì biểu hiện mình rộng lượng, nên cố ý nói vậy. Dù sao nói cũng không tổn thất gì.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 606: Có người theo dõi



Chỉ là, Trần Mộng Nghiên đâu biết rằng, chỉ vì câu nói ngày hôm nay của nàng, mà làm cho sau này nàng hối hận không thôi. Chẳng qua, lời thì đã nói rồi, nàng cũng không có biện pháp.

"Được rồi, vậy anh sẽ cố gắng!" Dương Minh cười nói.

"Được, anh cứ cố gắng đi!" Trần Mộng Nghiên cũng cười nói: "Em sẽ mở to mắt để chời!" Chẳng qua, Trần Mộng Nghiên cuối cùng vẫn có chút lo lắng, cho nên chuyển lời: "Chúng ta nói chỉ có Thư Nhã thôi nha, không được đổi thành người khác, nếu anh tìm một tiểu minh tinh không có danh tiếng, thì em không chấp nhận đâu"

Trần Mộng Nghiên nói như vậy, cũng hạn định lại chỉ được chọn một người, cứ như vậy, thì cơ hội của Dương Minh sẽ càng xa vời hơn, nàng quả thật sợ Dương Minh về sau sẽ tìm một tiểu minh tinh trở về, cho nên sửa lời lại.

Vì thế, Trần Mộng Nghiên cố ý tăng thêm câu nàng, nàng cảm thấy, Dương Minh không có khả năng tìm Thư Nhã làm vợ nhỏ, rõ ràng là chuyện không thể. Người như Thư Nhã chính là đại minh tinh được vạn người chú ý, mà Dương Minh chỉ là một tiểu nhân vật, Thư Nhã gả cho ai cũng được, nhưng làm sao có thể gả cho Dương Minh chứ, huống hồ cho dù nàng ta có chịu gả cho Dương Minh, thì có thể chịu chia sẻ người đàn ông của mình với người khác sao?

Hoàn toàn là không thể, một trăm ngàn phầm trăm là không có khả năng, cho nên Trần Mộng Nghiên mới có thể nói như vậy.

"Được, thì Tô Nhã." Dương Minh cười nói.

"Không phải Tô Nhã, mà là Thư Nhã!" Trần Mộng Nghiên không phải đứa ngốc, Dương Minh nói như vậy, nàng đương nhiên có thể nghe rõ ẩn ý rồi.

"." Dương Minh không nói gì nữa, vốn định hàm hồ, nhưng không ngờ Trần Mộng Nghiên lại nghe ra ý của mình, đành phải nói: "Được, được, là Thư Nhã, được chưa?"

"Dạ được!" Trần Mộng Nghiên gật đầu: "Nhưng mà phải có thời hạn, từ giờ trở đi, trong vòng một năm, quá thời hạn thì không có hiệu lực"

Trần Mộng Nghiên thấy vẻ mặt d*m đ*ng của Dương Minh, nhất thời cảm thấy có vấn đề, cho nên, liền tăng thêm giới hạn thời gian.

Dương Minh nghe xong dở khóc dở cười, điều kiện này thì không phải ép người quá đáng sao! Từ minh tinh thành Thư Nhã, rồi giới hạn thời gian chỉ trong một năm nữa!

Một năm! Trò đùa quốc tế à, bây giờ mình chỉ vừa lên đại học, hơn nữa chuyện của công ty châu báu và chuyện công ty ô tô vẫn chưa lo xong, làm gì mà có thời gian đến Hồng Công kua ngôi sao?

Bây giờ lui một bước mà nói, cho dù có rảnh để đi kua ngôi sao thì sao. hậu cung của mình bây giờ vẫn chưa rõ ràng, bây giờ vẫn chưa dám công khai chuyện của Lam Lăng và Tiếu Tình, còn có Lâm Chỉ Vận nữa. có vẻ sắp sửa theo mình rồi, còn có Triệu Oánh, còn có một Chu Giai Giai yêu mình mà không cần đáp lại, lại còn có cả Tôn Khiết nữa.

Nghĩ đến là thấy thật sự rất hỗn loạn nha! Chẳng qua, Dương Minh cũng không để ý nhiều, theo hắn thấy, thì một năm hay mười năm cũng chẳng khác gì, hắn cũng không muốn phát sinh chuyện gì với Thư Nhã.

"Được rồi, một năm thì một năm" Dương Minh gật đầu: "Còn bổ sung cái gì không?" Dương Minh nói như vậy, làm cho Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng, lắc đầu nói: "Không có. chỉ có vậy thôi!"

"Được rồi, nếu không còn gì, thì chúng ta đi chưa?" Dương Minh hỏi?"

"Được, vậy anh không xem TV nữa à?" Trần Mộng Nghiên nhìn thoáng qua tiết mục trên TV, nói:: "Thì ra Thư nhã đã hát xong, hèn chi em thấy anh lại đòi đi!"

"Trời." Dương Minh toát mồ hôi mặt, nói: "Anh làm sao biết nàng ta hát xong khi nào? Anh cũng đâu có chú ý đâu."

"Chỉ đùa với anh một chút thôi, anh khẩn trương cái gì." Trần Mộng Nghiên thấy bộ dáng luống cuống của Dương Minh, buồn cười nói.

Hai người ra khỏi nhà, sau đó đi ra hướng hội chùa, nhà của Trần Mộng Nghiên tuy rằng cách hội chùa không xa, nhưng cũng không thể nói là gần, nên hai người đành đón một chiếc taxi, chạy đến hội chùa.

Chẳng qua, thật là trùng hợp, khi vừa xuống xe, liền gặp Lý Nhất Tầm và Vương Tiếu Yên, Vương Tiếu Yên cao ngao đi phía trước, mà Lý Nhất Tầm lại điên cuồng đuổi theo phía sau.

"Dương Minh!" Lý Nhất Tầm thấy Dương Minh đến, hai mắt nhất thời sáng lên, vội hô.

Lúc này, Vương Tiếu Yên cũng quay lại, nhìn thấy Dương Minh, cũng gật đầu với hắn, Dương Minh cũng đã quen rồi, bởi vì giữa hai người thật sự phát sinh ra một ít hiểu ầm, cho nên quan hệ hơi bị khẩn trương, nên gặp mặt chào nhau cũng là bình thường.

"Cậu cũng đến hội chùa chơi?" Lý Nhất Tầm hỏi.

"Đúng vậy" Trần Mộng Nghiên gật đầu, sau đó chỉ vào Vương Tiếu Yên phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Bạn gái của bạn sao lạnh lùng quá vậy?"

Trần Mộng Nghiên cũng không biết quan hệ của Lý Nhất Tầm và Vương Tiếu Yên rốt cục là gì, vì trong cửa hiệu cắt tóc, Lý Nhất Tầm chỉ nói cho Dương Minh nghe mà thôi, hơn nữa cũng không kịp chào hỏi Trần Mộng Nghiên nhiều, cho nên Trần Mộng Nghiên nghĩ Vương Tiếu Yên là bạn gái của hắn!

"Haizz, bạn gái cái gì, tôi còn đang trên đường theo đuổi." Lý Nhất Tầm cười khổ: "Đúng rồi, người anh em, chiêu lần trước cậu dạy tôi, trở về tôi có dùng, nhưng không có tác dụng"

"Chiêu gì?" Dương Minh sửng sốt, rõ ràng không nhớ ra mình đã dạy hắn cái gì, cũng khó trách, lúc đó Dương Minh bị tên này làm phiền không chịu nổi nữa, bất đắc dĩ mới ăn nói lung tung lừa tình tên này, nói cho hắn biết một chủ ý nhảm nhí.

"Chính là hỏi mượn tiền của nàng!" Lý Nhất Tầm nói: "Theo lời cậu dạy, tôi trở về mượn nàng hai ngàn đồng, nhưng nàng hình như vẫn không sao, vẫn có vẻ rất có tiền như cũ, cũng không vội vả tìm tôi đòi tiền."

"Trời." Dương Minh nghe xong liền thấy đau đầu, người này lại đi làm thật sao? Chẳng qua, lại đến hỏi hắn, hắn cũng đành tiếp tục nói bậy: "Có thể hai ngàn không tính là gì với nàng, cậu nên mượn nhiều hơn!"

"Có đạo lý!" Lý Nhất Tầm nghe xong, suy nghĩ một chú rồi gật đầu: "Tôi cảm thấy cũng đúng vậy, tôi mượn quá ít, cũng không tính là gì với nàng! Vậy tôi sẽ mượn của nàng mười ngàn!"

Dương Minh nghe xong, ót đổ mồ hôi lạnh ào ào, cái này đừng để cho Vương Tiếu Yên biết đây là chủ ý của mình, nếu không thì thật sự là xong đời!

"Các ngừi đang nói cái gì vậy? Mượn tiền cái gì?" Trần Mộng Nghiên nghe xong thấy khó hiểu, hỏi: "Dương Minh, anh thiếu tiền hắn? Hay hắn thiếu tiền anh?"

"Không. không ai thiếu tiền ai cả!" Dương Minh vội nói: "Không có chuyện gì, bọn anh chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm thôi, đang nói về một tiểu thuyết trên mạng"!

"À." Trần Mộng Nghiên lắc đầu: "Sao anh lại còn coi thứ tiểu thuyết trên mạng kia, không có ý nghĩa gì hết! Hôm bữa em rãnh không có gì làm, nên coi thử, trong đó toàn những thứ vô căn cứ, cái gì mà dị năng chứ, quả thật là nói hươu nói vượn! Về sau đừng coi mấy cái này nữa!"

"Ặc." Dương Minh gãi đầu, vậy thì dị năng của mình thi sao chứ? Chẳng qua, không thể nói với Trần Mộng Nghiên được, chỉ biết gật đầu có lệ mà thôi.

Vương Tiếu Yên tuy rằng không nói chuyện, nhưng bởi vì quen biết Dương Minh, ngại mặt mũi của Triệu Oánh, cho nên cũng bước chậm lại, bốn người cùng đi song song, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, không nói gì.

Vào trong phố buôn bán, Lý Nhất Tầm liền mua vài thứ trên đường hỏi Vương Tiếu Yên có muốn hay không, mặt của nàng vẫn không thay đổi, lúc đầu thì còn chịu khó lắc đầu, về sau rõ ràng là ngay cả đầu cũng lười lắc, trực tiếp không nhìn.

Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên nhìn mà thấy buồn cười, Lý Nhất Tầm này quả thật là phiền.Trần Mộng Nghiên cũng mua và món, cái kẹp tóc dùng từ thời trung học đến giờ rồi, nên Trần Mộng Nghiên cũng muốn đổi cái mới rồi.

Vì thế đi đến một cái sạp bán trang sức nhỏ, cũng có vài người dừng lại, Vương Tiếu Yên tuy rằng không nói chuyện với Lý Nhất Tầm, nhưng dù sao cũng là con gái, cùng Trần Mộng Nghiên chọn kẹp tóc, hai người cũng khe khẽ nói chuyện.

Dương Minh cũng đi theo, mặc dù là cười ha ha, nhưng trong lòng vẫn âm thầm đề phòng! Bởi vi hắn cảm thấy có người theo dõi, hơn nữa, người này còn là một cao thủ!

Có thể nói, ít nhất là tương xứng với mình, thậm chí còn cao hơn mình! Bởi vì vài lần Dương Minh quay đầu lại, đều không nhìn ra, trong đám người này rốt cục là ai đang theo dõi mình.

Dương Minh không biết mục đích của người này, cũng không biết hắn rốt cục là theo ai, là mình? Hay là Trần Mộng Nghiên? Chẳng qua cái này cũng không tính là lớn, vì Dương Minh từ lúc gặp Lý Nhất Tầm và Vương Tiếu Yên thì mới có cảm giác bị người ta theo dõi!

Cho nên, mục tiêu của người này rất có thể là Lý Nhất Tầm hoặc là Vương Tiếu Yên! Chẳng lẽ là bảo tiêu trong nhà của ltn? Cũng không thể trách Dương Minh nghĩ vậy, vì loại thiếu gia có tiền này, ra ngoài mang theo bảo tiêu cũng là điều bình thường, nhưng mà, công phu của tên bảo tiêu này hình như có chút hơi cao thái quá!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 607: Đã bị phát hiện



Hơi hai mươi? Bộ dáng rõ ràng là già hơn! Hơn ba mươi? Chỉ trong khoảng này thôi sao? Hơn bốn mươi, nhìn có vẻ hơi trẻ? Túm lại là, người này trong đám đông, chỉ muốn nhìn một lần rồi không muốn gặp lần thứ hai!

Tướng mạo rất là bình thường, bình thường đến nổi người ta căn bản là không nhớ được hắn, cũng chủ động coi thường hắn! Nếu không phải do Dương Minh có dị năng siêu mạng, cùng với tầm nhìn sau sắc, thì thật đúng là khó phát hiện ra người này.

Chẳng qua, dù Dương Minh biết được vị trí của người này, cũng không muốn làm lộ dấu vết, Dương Minh muốn nhìn xem mục đích của người này là gì.

Khi làm một tiểu nhân vật, thì cuộc sống rất bình thản. Nhưng khi năng lực tăng lên, thì sẽ gặp được người hoặc là chuyện gì đó rất khác. cái logic này tuy kỳ quái, nhưng thực tế luôn là như vậy.

Nếu Dương Minh không phải là sát thủ, không phải có nhiều thân phận cần che dấu, thì cũng không chú ý đến việc bị theo dõi.

"Nhà cậu rất có tiền?" Dương Minh nhìn Lý Nhất Tầm, khách sáo hỏi.

"Cũng có thể nói vậy." Vừa nhắc đến chuyện nhà mình, Lý Nhất Tầm lập tức trở nên lo lắng: "Ông già của tôi ở Đông Hải, cũng có thể coi là một nhân vật!"

"Ồ? Tôi nghe nói thiếu gia nhà có tiền ra ngoài thường mang theo bảo tiêu, cậu có không?" Dương Minh cười hỏi.

"Bảo tiêu? Cái này thì không có, chỉ có nhà thật nhiều tiền, thì ra ngoài mới mang bảo tiêu!" Lý Nhất Tầm lắc đầu: "Phỏng chừng chỉ có tứ đại thiếu gia ở Đông Hải ra ngoài mới mang theo bảo tiêu!"

"Tứ đại thiếu gia? Cái gì thế?" Dương Minh chưa bao giờ nghe qua ở Đông Hải còn có tứ đại thiếu gia nào cả!

"Chỉ là mấy tên ăn bám mà thôi! Ông già có tiên, thằng con phá sản, chẳng có gì" Lý Nhất Tầm hiển nhiên là không muốn nói rồi, nhà hắn mặc dù cũng có tiền, nhưng chẳng thể so sánh với những người này được.

"À." Dương Minh cũng không quan tâm, tứ đại thiếu gia cái gì, cũng chỉ là nể mặt mũi cha của chúng mới gọi như vậy, trong mắt Dương Minh chỉ bốn thằng ngu mà thôi!

Chẳng qua, bây giờ cũng xác định một chút, người kia không phải là bảo tiêu của Lý Nhất Tầm. Vậy mục đích của hắn rốt cục là gì? Hơn nữa thoạt nhìn gia đình Lý Nhất Tầm cũng không phải đặc biệt giàu có, vì thế tất cả đều trơ nên khả nghi.

Dương Minh cũng không sợ cái gì cả, binh đến thì tướng cản, nước đến thì đất ngăn. Có người muốn tìm hắn gây chuyện, thì hắn sẽ cho tên này không có đường về! Nhưng Trần Mộng Nghiên đang ở bên cạnh, nên Dương Minh cần phải cẩn thận!

Trần Phi là đội trưởng hình cảnh, bình thường làm việc cũng đắc tội không ít người, đắc tội cái này đắc tội cái kia, nhất là gia đình của tội phạm, mang tâm lý cực đoan và trả thù. Không dám tìm Trần Phi để trả tù, đương nhiên là sẽ tìm con gái của ông để xuống tay. Tuy rằng tình huống này rất ít gặp, nhưng không có nghĩa là không có!

Người nhà cảnh sát bị người nhà của phạm nhân hoặc bạn bè trả thù, đã từng xảy ra trước kia! Cho nên, Dương Minh không thể không đề cao cảnh giác, vì không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!

Cái tên theo dõi kia, thấy bốn người Dương Minh đứng trong quầy trang sức, cũng không đi về phía trước nữa, mà giả bộ chui vào trong một cái sạp bán đồ ven đường.

Chẳng qua, nếu đã bị Dương Minh phát hiện, thì Dương Minh không sợ hắn trốn nữa, chỉ cần duy trì cảnh giác, thì hắn ta cũng không thể làm ra chuyện gì.

Trần Mộng Nghiên đã chọn xong vài cái kẹp tóc rồi, Vương Tiếu Yên cũng đã chọn xong.

"Trả tiền" Trần Mộng Nghiên bây giờ cũng không còn khách khí với Dương Minh, hai người cơ bản đã xác định rồi, cho nên Trần Mộng Nghiên cũn bắt đầu sử dụng quyền lợi của vợ.

Dương Minh mở bóp tiền ra, lấy ra tờ một trăm đưa tới.

Bên kia, Lý Nhất Tầm cũng vội vàng nịnh nọt: "Tiểu Yên, để anh trả cho."

"Không phải anh không có tiề sao? Mượn tiền của tôi để trả tiền mua đồ của tôi?" Vương Tiếu Yên không hề nể mặt, trừng mắt nhìn Lý Nhất Tầm nói.

"Trả cho mọi người?" Ông chủ quán không nghe Lý Nhất Tầm và Vương Tiếu Yên nói chuyện, cầm lấy tờ tiền trong tay của Dương Minh.

"Dạ, trả hết" Dương Minh nói.

Ông chủ cầm tiền của Dương Minh, Vương Tiếu Yên cũng không khách khí nữa, cầm lấy mấy cái kẹp tóc đã chọn lúc đầu, làm ra vẻ rất tự nhiên và bình thường. Trong suy nghĩ của nàng, là nàng đã hết lòng giúp đỡ Dương Minh rồi, mua một hai cái kẹp thì tính là gì?

Còn Dương Minh thì bởi vì hai lần xấu hổ trước, nên cũng lười so đo với nàng.

Bốn người đi ra khỏi phố buôn bán, đến phố giải trí, Dương Minh luôn chú ý đến người phía sau, quả nhiên, khi bốn người Dương Minh đi về phía trước, tên này cũng đi theo.

Tiền trong túi của Lý Nhất Tầm đầy ra, nên khi đi vào phố giải trí, trực tiếp đổi hai trăm đồng ra thẻ trò chơi, sau đó đưa cho Dương Minh một nửa nói: "Nào, tôi mời khách, vừa rồi kẹp tóc là cậu trả, bây giờ là tôi trả"

Lời này của hắn là cố ý nói cho Vương Tiếu Yên nghe, hình như là ám chỉ Dương Minh vừa rồi trả tiền cho Vương Tiếu Yên, là vì nể mặt của hắn.

Vương Tiếu Yên vốn định dùng tiền của mình để mua thẻ trò chơi, nhưng Lý Nhất Tầm đã đưa đến trước mặt rồi, cũng không từ chối, cầm lấy vài thẻ, cùng bước vào phố giải trí.

Dương Minh phát hiện ra hứng thú của con gái rất là giống nhau, quả nhiên Trần Mộng Nghiên cũng nhìn trúng cái trò câu đố, nói là thấy thích cái phần thưởng đó.

Lần này Dương Minh cũng không tùy tiện ra mặt, hắn sợ người phục vụ nhận ra hắn, Vương Tiếu Yên hiển nhiên cũng có hứng thú, hai cô gái cùng giao thẻ rồi bắt đầu chơi.

Lý Nhất Tầm đứng bên cạnh không ngừng chỉ dẫn Vương Tiếu Yên, nhưng Vương Tiếu Yên căn bản là giả bộ không nghe.

Thừa dịp lúc này, Dương Minh liền nói với Trần Mộng Nghiên: "Em chơi trước đi, anh đi wc đã, buổi sáng uống nhiều nước quá!"

"Dạ" Trần Mộng Nghiên không nghi ngờ gì, gật đầu, tiếp tục chơi, mà Dương Minh căn bản là không đi wc, mà là đi tìm tên theo dõi phía sau! Nếu không tìm rõ ý đồ của tên này, thì cuối cùng vẫn là phiền toái, cho nên Dương Minh quyết định đi xử lý cái đuôi này.

Dương Minh giả bộ như không biết gì đi về phía sau, trên đường đi còn hỏi một bà thím: "Thím ơi, cho con hỏi một chút, bên này có wc không?"

"Wc à, có, con đi thẳng về phía trước, khoảng ba trăm mét là tới, ở đầu đường phố buôn bán, cũng chính là toilet công cộng!"

"Cảm ơn ạ!" Dương Minh cố ý nói lớn, mà cái đuôi cách đó không xa, nên khẳng định là có thể nghe rõ Dương Minh và bá thím nói chuyện.

Dương Minh ngẩng đầu, làm bộ nhìn xung quanh, rồi nhấc chân đi về phía trước, người kia hiển nhiên cũng nhìn thấy Dương Minh đang tìm wc, cũng không để ý! Hoặc là, ánh mắt của hắn căn bản không chú ý dến Dương Minh, mà là tập trung lên ba người đang chơi đằng kia!

Cho nên, Dương Minh đã xác định được mục tiêu của người này không phải là mình, mà là một trong ba người còn lại! Nhưng chỉ sợ là Trần Mộng Nghiên, bằng không Dương Minh cũng không mạo hiểm đi đánh cỏ động rắn như vậy.

"Bốp!" Dương Minh đưa tay vỗ vai người theo dõi một cái.

Tên này rùng mình, tính cảnh giác của hắn rất mạnh, mà khi Dương Minh đến gần, hắn cũng chú ý, chỉ là, nghe thấy Dương Minh đang hỏi chổ wc, nên cũng tự động xem thường.

Hơn nữa, đối tượng quan sát không phải là Dương Minh, bằng không hắn cũng dễ dàng bị Dương Minh vỗ vai như vậy!

"Anh bạn, tìm chổ nói chuyện!" Trong lúc nói chuyện, ngón tay của Dương Minh đã nhẹ nhàng chạm đến tử huyệt sau cổ của người này! Nếu mà hắn dám phản kháng, thì hậu quả là chết ngay tức khắc!

Dương Minh nhìn có vẻ như đang khoát vai người này, nhưng trong lòng người theo dõi lại kinh hãi vô cùng! Huyệt đạo trí mạng đang nằm trong tay của người ta, tuy rằng không biết Dương Minh cố ý hay vô tình, nhưng mà cũng không dám l* m*ng.

Nếu như vô tình, vậy thì quá trùng hợp rồi, mà dù sao trên đời này cũng có rất nhiều sự trùng hợp.Nhưng nếu như là cố ý thì, người này rốt cục là ai? Tại sao có thể khống chế được mình?

Cho dù tỉ lệ do mình khinh địch nên đối phương có thể thành công tồn tại, nhưng chẳng qua trong giới sát thủ, thắng là thắng, thua là tua. Bất luận quá trình, coi trọng kết quả! Mặc kệ là vì nguyên nhân gì mà thua, thì chỉ chờ đem chôn đi! Mặc kệ là dùng thủ đoạn gì để chiến thắng, thì phần thưởng kia sẽ chỉ thuộc về người chiến thắng!

Vì thế, người theo dõi tỏ ra ngạc nhiên, nói: "Cậu là. Tôi không biết cậu."

"Không biết? Không biết mà theo dõi tôi lâu như vậy?" Dương Minh cười lạnh: "Thủ đoạn theo dõi của anh rất vụng về!"

Vụng về? Người này nghe xong mà choáng váng! Thủ đoạn theo dõi của mình, cũng có hạng trên thế giới! Thế mà bây giờ lại bị người ta nói là vụng về? Trước đây, người này vô cùng tin tưởng vào kỹ xảo theo dõi của mình, nhưng lại bị một câu nói của Dương Minh làm tổn thương lòng tự trong!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 608: Thất thủ



Cũng khó trách, trước kia hắn chưa từng thất bại, hơn nữa cho dù có bị phát hiện, thì cũng khó tìm được mình trong đám người, hắn rất tự tin vào kỹ năng hóa trang của mình!

Nhưng mà, Dương Minh lại phát hiện ra được! Hắn làm gì mà biết Dương Minh có dị năng, một kỹ thuật theo dõi cao siêu, mày có thể gắn mắt vào sau ót sao? Tình huống của Dương Minh hiện nay cũng không khác gì gắn thêm con mắt vào sau ót vậy!

Hơn nữa, con mắt này còn được trang bị hồng ngoại lẫn viễn vọng! Nếu như vậy rồi mà Dương Minh vẫn không phát hiện ra người theo dõi, thì móc cặp mắt ra cho chó đi là vừa!

Chẳng qua, Dương Minh vừa nói ra, tên kia rốt cụng cũng hiểu, Dương Minh bắt được tử huyệt của hắn không phải là do may mắn, mà là cố ý! Người con trai có vẻ bất cần này lại là một cao thủ trong cao thủ!

Thật ra, nói về thân thủ, chưa chắc Dương Minh đã có cửa với người này! Nhưng người này đã bị ấn tượng mạnh rồi, nên cũng không dám dễ dàng động thủ với Dương Minh, huống chi bây giờ Dương Minh còn đang giữ tử huyệt của hắn!

"Tôi không theo dõi cậu" Người theo dõi nhìn Dương Minh rồi nói: "Cùng là người trong nghề, chúng ta dù không biết nhau, nhưng cũng nên nể tình nhau"

"Anh không theo dõi tôi, thì theo dõi ai? Một trong bốn người?" Dương Minh hừ nói, trong lòng lại nghĩ, mày đương nhiên không theo dõi tao rồi, nếu mà mày theo dõi tao, thì tao đã úm mày sớm rồi!

Người này không nói gì, chẳng qua, đây là cách chấp nhận câu nói của Dương Minh, Dương Minh nhíu mày, sau đó nói: "Đi, tôi không muốn giết người trước công chúng"

"Đi chổ nào?" Người này thấy không thể chạy khỏi, chỉ có thể nghe lời.

"Ven đường, tôi chỉ muốn biết mục đích của anh" Dương Minh nói: "Chăng qua, anh cũng đừng lừa tôi, tuy rằng tôi không muốn giết người ở đây, nhưng mọi chuyện không có gì là tuyệt đối"

"." Người này lại không nói gì, từ trước đến giờ là hắn uy h**p người khác, bây giờ lại bị người khác uy h**p lại. Thật đúng là, suốt ngày đánh nhạn, bị nhạn mổ vào mắt.

"Nói đi" Dương Minh đưa người theo dõi vào ven đường, sau đó hỏi.

"." Người này cắn răng một cái, rồi nói: "Tôi cảm đoan là không gây bất lợi cho cậu hoặc là bạn của cậu, nhưng mục đích của tôi, không thể nói"

"Anh còn mạnh miệng lắm!" Dương Minh cười cười, tùy tay vỗ vỗ vài cái, chiêu này của Dương Minh lần nào dùng cũng có hiệu quả, không quản mày mạnh miệng thế nào, cũng cam đoan là mày sẽ khóc cha gọi mẹ.

"Cậu. cậu và Phương tiền bối có quan hệ thế nào." Người này run lên, hiển nhiên là đã bị tuyệt kỷ độc môn của Dương Minh làm cho toàn thân đau khổ khó chịu, chẳng qua, hai mắt vẫn mở to nhìn, khó khăn hỏi.

"Mày rốt cục là ai?" Trong mắt của Dương Minh đã hiện sát khí, chẳng qua, nghe người này gọi Phương Thiên là Phương tiền bối, nên mới không ra tay.

"Người một nhà. là người một nhà." Người này tuy kiên cường, nhưng đã bị Dương Minh biến thành toàn thân giống như bị ngàn vạn con kiến cắn, khó chịu vô cùng.

Dương Minh không tin lời nói của tên này, thân phận của Phương Thiên rất bí ẩn, hơn nữa đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm như vậy, cho dù là thời kì cường thịnh, những người gặp qua lão ta cũng rất ít, chứ đừng nói là người biết được họ của lão!

Cho nên, tên này nói không rõ ràng, mà nói như vậy, thì càng làm cho Dương Minh hoài nghi thân phận của hắn!

"Cho mày một cơ hội cuối cùng, không nói rõ thì hôm nay đừng trở về" Dương Minh cười lạnh nói.

"Tôi." Người này hiển nhiên là do dự rồi.

"Hai người này, đang làm gì đó!" Lúc này, đột nhiên một bà già mang một cái băng đỏ đi tới: "Nơi này không cho phép coi bói, hai người không phải đang coi bói sao?"

"Coi bói?" Dương Minh khó hiểu hỏi: "Tôi coi bói gì?"

"Cậu không phải là thầy tướng số sao? Tuổi còn trẻ mà không lo học, tại sao lại đi lừa tiền chứ?" Bà già trách mắng: "Cậu đứng lên cho tôi!"

"Tôi đang ngồi nghỉ ngơi, đứng cái gì?" Dương Minh dở khóc dở cười, bà già tự nhiên coi mình là bọn bịp bợm giang hồ!

"Đứng lên! Nhanh lên!" Bà già chỉ vào cái phù hiệu trên tay áo của mình nó: "Tôi là quản viên công thương hiệp của hội chùa!"

"Bà ơi, bà hiểu lầm rồi. con." Dương Minh vừa định mở miệng giải thích, thì tên kia đã chặn lòi Dương Minh.

Hắn đột nhiên nói: "Bà ơi, tên này là một kẻ lừa gạt, hắn kéo tôi đi coi bói, không cho tôi đi."

"Hay đấy! Cậu còn dám nói cậu không phải bọn lừa đảo sao? Cậu đứng lên cho tôi!" Bà lão chửi: "Cậu không đứng lên thì tôi gọi người!"

Dương Minh lúc này cũng không biết nói sao, chỉ biết đứng lên chung với người theo dõi, chẳng qua, tay vẫn không rời khỏi cổ của hắn.

"Sao thế nào? Đứng lên mà không thành thật nữa à? Buông tay ra!" Bà lão nói xong, giơ tay túm lấy tay của Dương Minh đang đặt lên cổ của người theo dõi!

Dương Minh bó tay rồi, trước mặt bà già này, hắn không thể làm gì được tên theo dõi cả! Cũng chỉ đành buông tay.

Dương Minh vừa buông lỏng tay ra, tên kia lập tức giãy khỏi tay của Dương Minh, chạy trốn theo hướng ngược lại.

Dương Minh thở dà, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của người này biến mất, lắc lắc đầu. Nếu không phải do bà già này phá dám, thì có lẽ đã hỏi ra cái gì rồi!

Chẳng qua, Dương Minh vẫn bội phục sức chịu đựng của người này, Dương Minh mặc dù không ra tay độc ác, nhưng vẫn để đau khổ lên người hắn đủ làm cho người bình thường khó nhịn lăn lộn trên mặt đất!

Nhưng mà người này lại còn có thể chạy trốn được! Quả nhiên là một nhân vật ghê gớm! Chẳng qua, càng ghê gớm thì Dương Minh lại càng cảm thấy lo lắng, thậm chí còn cảm thấy rằng, nếu hắn đấu với người này, thắng bại vẫn là không biết.

"Này. xảy ra chuyện gì thế? Tại sao hắn lại chạy?" Bà già kinh ngạc nhìn Dương Minh.

"Bà à, bà thật sự rất là phiền đó!" Dương Minh tức giận nói: "Tên kia thiếu tiền của con, khó khăn lắm con mới tìm được hắn, bây giờ lại để hắn chạy mất!" " A" Bà già thấy tên kia chạy trốn, liền cảm thấy không đúng, bây giờ lại nghe Dương Minh nói vậy, nhất thời giật mình, ngượng ngùng nói: "Cái này. cậu thấy đó. tôi cũng không biết. xin lỗi."

"Quên đi!" Dương Minh khoát tay, bất đắc dĩ xoay người rời đi.

Người này biết Phương Thiên, vậy rốt cục là người trong nghề? Phương Thiên chỉ có một mình mình là đệ tử thân truyền, ngoại trừ Đổng Quân ra, thì có ai mà biết?

Mà trừ cái này ra, Phương Thiên cũng không có đệ tử! Trong giới sát thủ càng không có người quen, Phương Thiên cũng không ngốc đến nổi đi đến chổ nào cũng khai báo danh phận ra!

Chuyện này, thoạt nhìn rất là phiền toái đây! Dương Minh tính là tối nay bất kể là thế nào cũng phải đến chổ của Phương Thiên, nói cho ông ta nghe chuyện này, không thể chậm trễ.

Trở về phố giải trí, đến cái quầy trò chơi kia, thì đã thấy Trần Mộng Nghiên cầm trong tay một con gấu bông cực lớn. đã trúng giải thưởng lớn nhất!

Không phải chứ? Vậy cũng được? Mình không giúp nàng, mà nàng cũng có thể đoạt được giải thưởng lớn?

"Thế nào, Dương Minh, em lợi hại không?" Trần Mộng Nghiên đắc ý quơ quơ con gấu bông trước mặt Dương Minh.

"Rất lợi hại, làm cách nào vậy? Em chơi mấy lần?" Dương Minh quả thật là vô cùng kinh ngạc.

"Chỉ một lần thôi! He he." Trần Mộng Nghiên cười nói.

Dương Minh mở to hai mắt ra nhìn, không thể không bội phục sự may mắn của Trần Mộng Nghiên, quả thật rất may!

"Rất may mắn!" Dương Minh vươn ngón cái ra khen.

"May cái gì! Cái này cũng có kỹ xảo mà!" Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói mình dựa vào may mắn, lập tức nói: "Em đã trải qua sự suy nghĩ cẩn thận!"

"Cái này còn có kỹ xảo? Có thể cân nhắc?" Dương Minh ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy, anh xem, em chọn cái cái gói to màu đủ ngay hàng đầu!" Trần Mộng Nghiên gật đầu giải thích: "Anh có biết vì sao em lại chọn nó không? Đó là bởi vì, chổ nguy hiểm nhất, cũng là chổ an toàn nhất."

Trần Mộng Nghiên đem suy nghĩ của mình nói ra, chỉ là, nó tương tự như cách nói của Dương Minh ngày hôm qua!

"." Dương Minh vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Mộng Nghiên, cái này không phải là cái mà hắn đã nói với Lâm Chỉ Vận sao? Nếu không phải tin rằng Trần Mộng Nghiên không có ở bên cạnh, hắn thậm chí còn nghĩ rằng nàng đã nghe lén logic của mình!

"Thế nào? Em là con gái của đội trưởng hình cảnh, năng lực suy luận cũng không tệ chứ?" Trần Mộng Nghiên thấy bộ dáng kinh ngạc của Dương Minh, vô cùng đắc ý nói.

"Lợi hại!" Dương Minh nghĩ đến một câu nói: Hổ phụ không có khuyển nữ.

Mà Vương Tiếu Yên thì không có giải thưởng lớn gì, chỉ có vài phần quà nhỏ, nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng không lộ ra một biểu tình gì, cả người hoàn toàn im lặng lạnh lùng.

Dương Minh có chút buồn bực, những lần trước mình gặp nàng, thì cũng rất hoạt bát, nói cũng không ít, là một tiểu thái muội rất khả ái, nhưng bây giờ bị sao vậy?

Hay là cố ý làm ra vẻ lạnh lùng với Lý Nhất Tâm? Để cho Lý Nhất Tầm chú ý? Nếu là như vậy, thì không thể không thừa nhận, cô nàng này không khác gì một đứa ngốc.

Chẳng qua, cũng không thể bài trừ việc nàng không coi trọng Lý Nhất Tầm, nên không thích biểu hiện với hắn!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 609: Cùng tiến lên nào



Dương Minh ôm con gấu đồ chơi, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về thân phận của người theo dõi kia, người này thật không đơn giản, Dương Minh đã cố gắng nhớ kỹ tướng mạo của hắn, nhưng mà vẫn không tìm được một đặc điểm gì cả.

Bữa nay trên phố giải trí còn có nhiều trò chơi hơn cả ngày hôm qua, hôm qua là đầu năm, cho nên có thể là vài tiểu thương muốn nghỉ ngơi một ngày, nên không dọn quán, chẳng qua, hôm nay đã đều đi ra rồi.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, đi đến một trò chơi mô phỏng của đánh golf, Vương Tiếu Yên hiển nhiên là vô cùng hứng thú, chả là vừa rồi nàng ta thấy Trần Mộng Nghiên lấy được giải thưởng lớn nhất, vừa hâm mộ, đồng thời nổi lòng hiếu thắng lên, cũng muốn đoạt lấy giải thưởng lớn để biểu hiện năng lực của mình.

Xét cho cùng, thì Vương Tiếu Yên vẫn chỉ là một cô bé mười tám mười chín tuổi, căn bản là không thể lạnh lùng như ngoài mặt được rồi. Về phần bên ngoài tại sao như vậy, thì hoàn toàn xuất phát từ phản cảm với Lý Nhất Tầm.

Nhìn thấy Vương Tiếu Yên thích, đoàn người cũng dừng lại, Trần Mộng Nghiên cũng đưa vài thẻ trò chơi, muốn chơi vài ván. Nhưng tiếc là loại trò chơi yêu cầu kỹ năng này, Trần Mộng Nghiên chơi không được tốt.

Quy tắc trò chơi rất đơn giản, có bốn hàng ngang chuyển động trước mặt người chơi, mỗi hàng có tám lỗ, không gian đủ để chứa một quả bóng, hàng thứ nhất đều là màu đỏ, hàng thứ hai có hai lổ là màu xanh lam, mà những lổ khác là màu đỏ, rồi hàng thứ ba có hai bóng động là màu vàng, còn lại cũng là màu đỏ, và hàng thứ tư đều là màu đỏ.

Mỗi người chơi có ba lượt đánh bóng, chỉ cần hai trái bóng lọt vào hai lổ có màu khác nhau là có thể lấy được phần thưởng, nếu ba quả bóng lọt vào ba lổ có màu khác nhau thì có thể lấy được phần thưởng lớn nhất.

Chẳng qua, cái tỉ lệ này rất là nhỏ, mỗi lần vào được hai lổ có màu khác nhau thì dễ rồi, nhưng có thể vào được ba lổ khác màu thì có chút khó khăn!

Bởi vì hàng màu vàng và hàng màu xanh lam chuyển động gần như đồng thời, trừ phi có thể khống chế lực tay tốt cùng với quỹ đạo đường đi của bóng thì mới được. Cho nên, đánh vào hai lổ thì nhiều người làm được, nhưng vào ba lổ thì hơi hiếm.

Trần Mộng Nghiên vất vả nửa ngày, mà cũng chỉ có thể đánh vào hai lổ, còn trái bóng thứ ba do dùng sức quá nhiều nên nó chạy thẳng vào cái lổ màu đỏ luôn.

Phần thưởng đạt được là một cái đèn nháy báo điện thoại đến, nếu so với giá của thẻ trò chơi, thì mất nhiều hơn được. Chẳng qua, người ta chơi chỉ vì vui thôi, chứ chẳng ai so đo cái giá trị phần thưởng nữa, và cũng chẳng ai chơi lại cái trò này cả.

Nhưng mà, biểu hiện của Vương Tiếu Yên lại vô cùng tốt, ba trái bóng, hoàn mỹ lọt vào trong ba cái lổ khác màu, còn Lý Nhất Tầm thì đứng bên cạnh tán dương nịnh nọt um sùm.

Lúc này, Vương Tiếu Yên cũng đã nhận được một con gấu nhồi bông, thế là huề với Trần Mộng Nghiên rồi.

Thật ra thì Dương Minh cũng chú ý đến, dưới khuôn mặt lạnh lùng kia, cũng ẩn lộ một nụ cười! Thì ra, cô nàng này giả bộ! Trong lòng Dương Minh nghĩ thế đó.

Rốt cục, thời khác cuối cùng đã đến, Dương Minh tuy rằng vô cùng không muốn đối mặt, nhưng mà, cái gì đến thì nó đã đến rồi! mọi người đã kéo nhau để chổ người ghi danh.

Thấy ánh mắt tha thiết thiết tha của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh đành phải cắn răng bước tới.

"Tiểu Yên, để anh giúp em lấy phần thưởng lớn nhất nha" Lý Nhất Tầm nói: "Kỹ thuật leo núi của anh không tệ lắm!"

"Không cần, tôi muốn tự mình leo!" Vương Tiếu Yên lắc đầu, sau đó cũng không quản Lý Nhất Tầm nói cái gì nữa, tự bước lại chổ báo danh, mà Lý Nhất Tầm cũng vội vàng đuổi theo nàng.

Thấy Vương Tiếu Yên ghi danh, Lý Nhất Tầm đương nhiên không cam lòng yếu thế, cũng ghi danh theo luôn. Mặc dù phần lớn đều là con trai ghi danh, nhưng chẳng qua cũng có một số ít tình nhân cùng nhau tham gia.

Cho nên, khi Vương Tiếu Yên ghi danh cũng không có vẻ đột ngột, nhưng mà, bởi vì Vương Tiếu Yên ghi danh, làm cho Trần Mộng Nghiên cũng động tâm, do dự một hồi, rồi nói với Dương Minh: "Em cũng muốn chơi."

"A. thôi bỏ đi, nguy hiểm lắm, anh sợ em sẽ ngã!" Dương Minh lo lắng nói.

"Anh xem, Vương Tiếu Yên đã báo danh rồi, hẳn là không có chuyện gì!" Trần Mộng Nghiên kiên trì nói.

"Được rồi, nhưng mà em nhất định phải cẩn thận" Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên kiên trì, cũng không nói gì, về khoảng an toàn của trò này cũn không tệ, cho dù té xuống cũng không có vấn đề, cho nên Dương Minh cũng đồng ý cùng Trần Mộng Nghiên đi báo danh.

Lúc này, Dương Minh dùng tên thật của mình để tham gia trò chơi, một tay lại giả bộ che lại một bên làm cho Trần Mộng Nghiên không nhìn được, thật ra thì chỉ cần khác tên ngày hôm qua là được rồi.

Người tổ chức dành ra mấy phút để nói về vấn đề an toàn cũng như phạm quy cùng với những điều cần chú ý, sau đó chia cho mỗi người một bộ đồ bảo hộ. Hắn cũng không nhận ra Dương Minh, dù sao mỗi ngày khách đến đây rất nhiều, người đến người đi, hơn nữa những người giống nhau cũng rất nhiều, ngoài ra Dương Minh còn cố ý ăn mặc khác một chút, nên không bị nhận ra cũng là bình thường.

Trần Mộng Nghiên hiển nhiên là lần đầu tiên leo núi, có chút khẩn trương, nhìn những người ngã xuống, trong lòng có chút khiếp sợ: "Dương Minh, em sợ.!"

"Haha, sợ rồi thì đừng lên!" Dương Minh khuyên.

"Hổng được đau, ra trận mà bỏ trốn, rất là mất mặt!" Trần Mộng Nghiên vội vàng lắc đầu.

"Yên tâm đi, không ai cười em đâu, em là con gái mà!" Dương Minh an ủi.

Trần Mộng Nghiên do dự một chút, rồi hít sâu một hơi, sau đó nói: "Anh ở bên dưới bảo vệ em được không?"

"Được, không thành vấn đề" Dương Minh nói như là thánh vậy, cho dù không làm được như xì pai đờ men (Spider Man – Người Nhện), nhưng cũng không khác gì mấy.

Lúc leo núi, mỗi người chơi đều được chia cho một lộ tuyến nhất định, trước khi người kia xuống, thì không cho phép người nào lên bên dưới.

Làm như vậy cũng vì phòng ngừa xuất hiện nguy hiểm! Nói cách khác, lỡ như người ở trên ngã xuống, chẳng phải là đè lên người ở dưới sao? Cỡ như khủng long mà đè con kiến, không bị thương mới là lạ!

Nhưng mà, Dương Minh lại đưa ra yêu cầu với bên tổ chức rằng, muốn ở bên dưới thân của Trần Mộng Nghiên! Lúc đầu những người này sống chết cũng không đồng ý, vì dù sao làm như vậy thật sự có chút nguy hiểm!

Chẳng qua, sau khi Dương Minh quả quyết rằng, nếu có xuất hiện nguy hiểm thì tự gánh lấy hậu quả, bên phía tổ chức mới đồng ý! Dù sao lúc ký tên xác nhận, toàn bộ quá trình đã được một người luật sư chứng nhận, Dương Minh chỉ việc ký tên vào thôi. Cứ như vậy, cho dù Dương Minh xảy ra nguy hiểm gì, thì cũng không liên quan đến bên tổ chức!

Vừa rồi, trong khi bên tổ chức nói là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thì Trần Mộng Nghiên đã sửa lời không muốn Dương Minh làm vậy, nhưng Dương Minh lại vô cùng kiên quyết, nhất định phải ở bên dưới Trần Mộng Nghiên! Hơn nữa còn nói rằng có chuyện gì thì tự mình gánh lấy hậu quả.

Điều này làm cho Trần Mộng Nghiên vô cùng cảm động! Thường nghe nói là vợ chồng đồng cam cộng khổ, cùng sống cùng chết, nhưng mình và Dương Minh chưa tính là vợ chồng, thế mà hắn lại vì an toàn của mình mà không để ý đến an toàn của bản thân. Cái này không làm cho Trần Mộng Nghiên cảm động mới là lạ đó nha! (ôi, con gái dễ bị lừa quá, nhưng đàn bà thì thật là khó dụ!)

Lý Nhất Tầm thấy Dương Minh làm vậy, cũng muốn học theo Dương Minh, nhưng nghĩ lại kỹ thuật của mình tồi tàn, hơn nữa cho dù có đưa ra yêu cầu này, thì Vương Tiếu Yên cũng sẽ không đồng ý, nên đành im lặng luôn.

Trần Mộng Nghiên, Vương Tiếu Yên, Lý Nhất Tầm ba người đồng thời bắt đầu bò lên vách núi, mà Dương Minh thì lại theo sát phía sau Trần Mộng Nghiên, sợ nàng xảy ra chuyện gì đó!

Lúc đầu, Trần Mộng Nghiên còn cảm thấy rằng vách núi này chẳng có gì đặc biệt, rất là đơn giản. Nhưng càng lên cao, càng cảm thấy mất lực, chẳng những lực trên tay đã không còn, lại lo lắng sẽ ngã xuống trúng Dương Minh bên dưới, làm cho cái trán của Trần Mộng Nghiên không khỏi lấm tấm mồ hôi.

Lý Nhất Tầm mặc dù là con trai, nhưng mà cũng chẳng khá hơn Trần Mộng Nghiên là bao, leo không được bao nhiêu, mà mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ra ào ào, chỉ có Vương Tiếu Yên là vẫn chưa cố hết sức, mặc dù là leo không thoải mái, nhưng mỗi bước chân đều rất là ổn định.

Cuối cùng, Lý Nhất Tầm không còn kiên trì được, buông tay ngã xuống, rơi xuống ngay túi khí bên dưới, nên không bị thương gì.

Lý Nhất Tầm ngã xuống, làm cho Trần Mộng Nghiên cũng không kiên trì được lâu, liếc nhìn thấy" thảm trạng" của Lý Nhất Tầm, tay đột nhiên bị trợt, xém tí đã không nắm được! Không khỏi kinh hãi nói: "Dương Minh, anh mau tránh ra, em không. không kiên trì được rồi."

"Cố lên Mộng Nghiên, sắp lên đến đỉnh rồi!" Dương Minh không để ý, nói.

"Dương Minh, sẽ muốn ngã xuống, anh mau tránh ra đi!" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh không tránh, nhất thời khẩn trương, mồ hôi trên trán còn chảy ra nhiều hơn lúc nãy.

"Anh tránh, còn em thì sao?" Dương Minh cười nói: "Mộng Nghiên, nếu em không cố được, thì xuống đây đi!"

"Ai nha. Dương Minh, em nói thật với anh mà. lúc này không phải là lúc làm anh hùng đâu. em mà ngã xuống, sẽ trúng người anh đó!" Trần Mộng Nghiên gấp đến độ không chịu nổi nửa rồi, vừa tức giận nhưng cũng vừa cảm động. Nhưng mà, lực tay ngày càng nhỏ rồi, đã không thể cố vắng níu kéo được. (Thật là, chưa nghe câu miễn cưỡng không có hạnh phúc hả)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back