Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Quý Trời Cho

Rể Quý Trời Cho
Chương 310: Nói chuyện gia đình



Tống Hàng từ nông thôn mà ra, vốn không chú ý gì đến gái mú, lấy vợ chỉ để nhờ vả mà thôi? Tắt đèn đi không phải đều như nhau sao? Nếu đổi lại là ở nông thôn, không phải đều là các cô gái như vậy sao. Vợ bây giờ ít nhất cũng là tiểu thư con nhà giàu.

Chẳng qua theo địa vị của mình trong công ty không ngừng tăng lên, Hồng Công hào hoa làm cho Tống Hàng bị đả kích rất lớn. Dần dần Tống Hàng bắt đầu chán ghét vợ của mình. Bản tính háo sắc của đàn ông bị khai phá đến cực hạn. Tống Hàng có chút nhớ Tiếu Tình. Lúc trước sao mình lại ngây thơ, khờ khạo và ngu ngốc như vậy? Không ngờ tin mấy truyền thuyết ở quê nhà, nữ Bạch Hổ sát chồng, đúng là lời nói vô căn cứ. Hơn nữa đến Hồng Công, bên này lại có lời Bạch Hổ vượng phu, Tống Hàng càng thêm hối hận.

Cho nên lần này về Tùng Giang, Tống Hàng quyết định tìm cách ôn lại tình xưa với Tiếu Tình. Về phần Dương Minh lần trước, Tống Hàng căn bản không cho rằng đó là bạn trai của Tiếu Tình.

Xã hội h*m m**n hưởng thụ vật chất hiện nay, có mấy cô gái không ham tiền? Tống Hàng không cho rằng Tiếu Tình sẽ thoát được. Mình về Tùng Giang làm giám đốc công ty cơ mà.

Thân phận này, nuôi mấy em thì có gì chứ? Mình coi như áo gấm về nhà, rất có mặt mũi trước mặt đám bạn.

Dương Phụ sau khi về nhà thấy Dương mẫu nghỉ sớm, vì vậy khó hiểu hỏi: "Bà sao sớm như vậy đã về? "

"Ai. Lão Dương, tôi bị cho nghỉ rồi" Dương mẫu lắc đầu thở dài nói.

"Cho nghỉ, bà không phải là công nhân tạm thời sao, sao lại cho nghỉ" Dương Phụ hỏi.

"Ngay cả tạm thời cũng không làm được. Chủ nhiệm tiểu khu chúng ta đưa một bà con của hắn vào thay thế vị trí của tôi, bảo tôi lĩnh tiền công rồi về" Dương mẫu lắc đầu nói.

"Vậy không làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi một lát đi" Dương Phụ trầm ngâm một chút rồi nói. Tình huống bây giờ đã như vậy, chuyện đã xảy ra, nhiều lời cũng không có tác dụng gì. Bà xã là công nhân tạm thời, người ta lúc nào cũng có quyền cho nghỉ. Mình căn bản không có quyền lên tiếng.

"Nhưng điều kiện của chúng ta, tôi không đi làm. hay là mai tôi đi làm thêm cho nhà nào đó?" Dương mẫu nói.

"Bỏ đi, như vậy mệt lắm. Bà đã nhiều tuổi, sao có thể làm việc này. Những việc đó cho người trẻ thôi" Dương Phụ lắc đầu nói: "Hơn nữa con mình không phải rất có tiền đồ sao. Hai ta không cần phải liều mạng kiếm tiền rồi"

"Nói thì là như vậy, không thể để con trai quá mệt, chúng ta không thể nào chỉ trông vào tiền của con" Dương mẫu thở dài nói: "Mai tôi đến thị trường lao động xem sao. Nếu thực sự không được thì buôn bán nhỏ. Trước khi đi làm tôi cũng là đã buôn bán nhỏ trong nhà, chắc là làm được"

"Buôn bán? Chủ ý này được đó. Bây giờ rất nhiều nhà đều phát tài. Hay là hai ta cùng tính xem, xem có thể làm được gì không?" Dương Phụ biết bà xã không thể ở mãi trong nhà, vì vậy tán thành suy nghĩ của vợ.

"Ừm, ngày mai tôi đi dạo thị trường, xem có thể làm gì. Ở gần nhà chúng ta không phải có chợ đó sao" Dương mẫu gật đầu cười nói.

"Ha ha, tôi thấy được đó" Dương Phụ cười nói: "Đúng, tối nay ăn gì?"

"Ai, quên nói với ông. Đại Minh về rồi, con nói muốn mời hai chúng ta ra ngoài ăn" Dương mẫu đột nhiên nói.

"Đại Minh về sao?" Dương Phụ sửng sốt: "Ra ngoài ăn hả, tự mình làm cũng được mà"

"Được rồi, con trai cao hứng, theo con đi" Dương mẫu khoát tay nói: "Tôi đi gọi con"

Từ lúc Dương Phụ đi vào, Dương Minh bây giờ chú ý đến tình hình bên ngoài. Bố mẹ nói chuyện với nhau, một chữ không lọt khỏi mắt hắn. Thì ra mẹ bị cho nghỉ việc, khó trách vẻ mặt lại không tốt.

Chẳng qua dựa theo tình huống của mình bây giờ thì thấy căn bản mẹ không cần phải ra ngoài kiếm tiền. Mà làm cho Dương Minh kinh ngạc, trước khi mẹ đi làm không ngờ cũng đã buôn bán. Chuyện này là lần đầu tiên hắn nghe thấy.

Dương mẫu nghỉ việc khi Dương Minh còn nhỏ, sau đó làm công nhân tạm thời cho mấy nơi, cuối cùng làm công nhân vệ sinh ở nơi này. Dương Minh thực sự không biết trước kia mẹ làm gì.

Dương Minh nghe Dương mẫu nói muốn buôn bán, trong lòng không khỏi vui vẻ. Nhất là nghe được Dương Phụ đồng ý, Dương Minh càng cao hứng hơn.

Dương Minh vốn còn lo lắng việc mình mở công ty sẽ bị bố mẹ phản đối. Nhưng bây giờ xem ra sẽ không như vậy. Bố cũng không bảo thủ như mình nghĩ.

Chẳng qua Dương Minh lại có một suy nghĩ. Mẹ lúc trước đã buôn bán, làm kế toán, bây giờ nghỉ việc còn muốn tìm chuyện làm. Vậy không bằng bảo mẹ đến công ty làm, công ty mình lại đang thiếu người.

"Đại Minh, bố con về rồi, có đi ăn cơm không?" Tiếng Dương mẫu truyền vào.

Dương Minh mở cửa, sau đó nói: "Đi ạ, con mặc quần áo"

"Được, con nhanh lên một chút, bố con không thay quần áo" Dương Minh gật đầu nói.

Dương Minh mặc áo lông và áo ngoài, sau đó ra khỏi phòng. Một nhà ba người khóa cửa ra khỏi nhà.

Bởi vì người nhà ăn cơm, Dương Minh không đến khách sạn, mà tìm một quán ăn khá hợp khẩu vị cạnh nhà. Cho dù như vậy Dương mẫu vẫn trách một câu: "Đồ ăn quán này có đắt không?"

"Nếu ra rồi thì không sợ tiêu tiền" Dương Phụ rất nhanh đã điều chỉnh được tâm trạng, ra ngoài không sợ tiêu tiền.

Quán này rất đông khách, chưa đến giờ cơm thì hơn phân nửa chỗ đã có người ngồi. Dương Minh tìm một vị trí khá yên tĩnh, sau đó gọi thức ăn, hai chai bia.

"Đại Minh, sao con có thể uống rượu bia" Dương mẫu trách mắng.

"Ha ha, Đại Minh đã là sinh viên, uống bia là bình thường" Dương Phụ không nói gì. Từ ngày Dương Minh đỗ đại học, ông mỗi ngày đều rất cao hứng.

"Bố, mẹ, thực ra con có một việc quan trọng muốn nói với bố mẹ" Dương Minh rót một cốc bia cho Dương Phụ.

"Ồ? Chuyện gì thế, có phải là có bạn gái không, giới thiệu cho bố mẹ hả?" Dương Phụ trêu chọc.

"Bố, con nói chuyện nghiêm túc mà, bạn gái là chuyện trong nhà" Dương Minh cười nói.

"Gì mà chuyện chính với chuyện trong nhà, không phải đều là chuyện của con sao" Dương mẫu cười nói: "Có chuyện gì thì nói mau. Bố và mẹ đều đã chuẩn bị tâm lý"

"Mẹ, con muốn lập công ty" Dương Minh do dự một chút rồi nói.

"Lập công ty?" Dương mẫu kinh ngạc nói: "Đại Minh, con nói gì thế? Ấm đầu à?"

Dương Phụ lại lắc đầu với Dương mẫu, dùng ánh mắt không cho vợ nói tiếp: "Đại Minh, con nói con muốn lập công ty đúng không?"

"Đúng ạ, bố mẹ, con muốn nói chuyện này với bố mẹ" Dương Minh gật đầu nói: "Con và Trương Tân muốn cùng nhau mở một công ty"

"Mở công ty làm gì? Kinh doanh gì? Mặt khác, hai đứa có vốn không?" Dương Phụ hỏi.

"Mở công ty châu báu. Chú Trương đầu tư một triệu, bố nuôi đầu tư năm triệu" Dương Minh nói.

"Một triệu" Dương Phụ sợ hãi than còn chưa hết, đột nhiên lại nghe Dương Minh nói ra" năm triệu"

Dương Phụ và Dương mẫu nhìn nhau, một lúc sau Dương Phụ mới mở miệng nói: "Dương Minh, con nói thật đó chứ?"

"Bố mẹ, chuyện như thế này con có thể nói đùa được sao" Dương Minh nghiêm túc nói.

"Chú Trương của con không phản đối?" Dương Phụ kỳ quái nói. Cho con trai một triệu để kinh doanh, lá gan không nhỏ đâu.

"Chiều nay con đến công ty chú Trương, chú Trương rất ủng hộ suy nghĩ của bọn con" Dương Minh nói: "Quan trọng chính là, bố nuôi đầu tiên là bỏ tiền ra để con rèn luyện, nhưng sau này có thể giao trọng trách cho con"

Dương Minh đầu tiên là làm một dự phòng cho bố mẹ. Hắn sau này làm gì ở công ty sẽ không tốn thời gian giải thích, trực tiếp đổ lên người Lưu Duy Sơn là được.

"Đại Minh, con nói thật với bố xem, con có nắm chắc kinh doanh công ty tốt hay không?" Dương Phụ trầm ngâm một chút rồi nói.

"Bố, bố yên tâm ạ. Chú Trương làm trong ngành này, hơn nữa con cũng làm trong công ty chú ấy. Bước đầu công ty sẽ không có vấn đề gì. Quan trọng là kiếm được bao nhiêu tiền thôi ạ" Dương Minh nói.

"Con đã tự tin như vậy, bố cũng không nói gì thêm. Bố nuôi con và chú Trương của con nhất định hiểu hơn bố nhiều. Bọn họ cảm thấy con có thể làm, như vậy khẳng định con có năng lực đó" Dương Phụ nói: "Bố chỉ có thể ủng hộ con về mặt tinh thần"

"Ha ha, bố, bố chỉ cần ủng hộ tinh thần là được rồi" Dương Minh vui vẻ nói. Xem ra bố đã đồng ý.

"Đại Hải, ông đang nói gì thế?" Dương mẫu có chút lo lắng nói: "Đại Minh cầm tiền người ta, chẳng may phải bồi thường thì sao? Chúng ta không có tiền trả người ta đâu"

"Mẹ, chưa kinh doanh mà, sao mẹ đã nghĩ đến bồi thường" Dương Minh cười nói: "Đúng, con có một ý này, cứ như vậy, con sẽ không sợ phải bồi thường"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 311: Ý tưởng xây dựng sự nghiệp



"Nghĩ gì?" Dương mẫu kỳ quái nhìn Dương Minh: "Buôn bán còn có chuyện chỉ lãi không lỗ sao?"

"Làm đậu ạ. Làm kinh doanh chỉ có làm đậu là an toàn nhất. Làm tốt thì làm đậu khô, nước đậu, không làm được thì là đậu tương, đậu hủ thối. Màu đông không bán được, bỏ ra ngoài, chính là tủ lạnh thiên nhiên, đông lạnh thành đậu lạnh, bán chỉ lãi không lỗ" Dương Minh cười nói.

"Thằng bé này chỉ nói càn, mấy triệu để làm đậu, thế mà con cũng nói ra được" Dương mẫu hiển nhiên không tin: "Có gì nói mau, đừng ba hoa"

"Hì, con chỉ đùa một lát để thay đổi không khí thôi mà" Dương Minh nói: "Mẹ, mẹ không phải mới bị cho nghỉ việc sao?"

"Sao con biết mẹ nghỉ việc?" Dương mẫu có chút khó hiểu, nói xong còn không quên nhìn Dương Phụ một cái.

Dương Phụ lắc đầu, ra vẻ mình cũng không nói.

"Vừa nãy bố mẹ nói chuyện khá lớn tiếng, không cẩn thận bị con nghe thấy" Dương Minh trả lời lấy lệ: "Mẹ trước kia mẹ làm kế toán à?"

"Đúng, lúc trước khi con vẫn còn bé, mẹ làm kế toán trong một công ty nhà nước, sau khi công ty đóng cửa, mẹ bị cho nghỉ" Dương mẫu nói.

"Mẹ, con nghĩ để mẹ đến công ty con làm. Mẹ làm kế toán, quản tiền, cứ như vậy không sợ con buôn bán lỗ" Dương Minh nói.

"Để mẹ làm? Mẹ được không?" Dương mẫu có chút kinh ngạc nói, chẳng qua có thể thấy bà rất cao hứng.

"Sao lại không được ạ, mẹ đã làm kế toán mà. Lúc này cũng để mẹ làm kế toán, đúng ngành rồi còn gì ạ" Dương Minh nói.

"Như vậy." Dương mẫu động tâm, nếu chính mình ở trong công ty, như vậy ít nhất có thể thấy được động hướng tiền, cũng coi như giúp con trai.

"Không được" Dương Phụ đột nhiên nói: "Không thể để mẹ con đi"

"Tại sao ạ?" Dương Minh và Dương mẫu cùng ngẩn ra, sao Dương Phụ lại phản đối.

"Đại Minh, công ty này là do con và Trương Tân cùng mở. Hơn nữa tài chính là của bố nuôi con và bố Trương Tân, con để mẹ con đi quản tiền đâu có được?" Dương Phụ nói: "Đến lúc đó người khác sẽ nghĩ như thế nào? Nói là con nâng đỡ người thân?"

"Không sai" Dương mẫu nghe xong cũng gật đầu nói: "Đại Minh, đúng vậy, chuyện này mẹ cũng thấy thế. Trong công ty, ai nắm tiền, người đó nắm giữ mệnh mạch. Đến lúc đó dù chúng ta không tham lấy, cũng sợ người khác nói lung tung"

"Bố mẹ. Bố mẹ nghĩ nhiều quá rồi đó ạ" Dương Minh dở khóc dở cười: "Bố nuôi con nói, công ty coi như cho con, tiền kiếm được bố nuôi cũng không lấy"

"Cho con?" Dương Phụ kinh ngạc: "Con nói, bố nuôi con cho con nhiều nhiều như vậy?"

"Bố, bố nuôi con thực ra rất nổi tiếng trong giới châu báu, ông không thiếu tiền" Dương Minh giải thích: "Một tác phẩm của bố nuôi tùy tiện bán ra là có thể lấy được hơn triệu Usd"

Dương Phụ và Dương mẫu nghe xong đều nhìn nhau. Bọn họ lúc trước mặc dù chỉ biết bố nuôi của Dương Minh rất có thân phận, nhưng không nghĩ đến lại có năng lực như vậy. Một tác phẩm bán được từng đó tiền, đó là khái niệm gì chứ. Mình và bà xã làm cả đời cũng không kiếm được từng đó tiền. Đừng nói là triệu Usd, mà triệu nhân dân tệ cũng không ra.

"Đại Minh, như vậy đi, con lúc nào có thời gian thì hẹn với bố mẹ nuôi con. Bố và mẹ con muốn gặp hai người bọn họ. Như vậy chúng ta cũng yên tâm hơn. Nếu không, ông ấy cho con nhiều tiền như vậy, bố mẹ thật sự rất bất an" Dương Phụ do dự một lát rồi nói.

"Vậy cũng được ạ, thế chuyện kế toán để đến lúc đó rồi nói ạ. Dù sao công ty mới đang chuẩn bị, nói cái gì cũng vãn sớm ạ" Dương Minh gật đầu nói: "Bố mẹ nuôi con lúc nào cũng rảnh, hay là chúng ta ăn cơm xong thì đến gặp một chút ạ?"

"Không hẹn trước, hình như không tốt lắm?" Dương Phụ có chút lo lắng: "Bố nuôi con cũng là người nổi tiếng, buổi tối đi dự tiệc thì sao?"

"Bố, bố nuôi con rất đạm bạc, không thích danh lợi Dương Minh cười nói: "Nếu như bố nuôi con thích tiếp khách, người mời bố nuôi ăn cơm xếp hàng đến sang năm. Ông mỗi tối đều về nhà, hơn nữa lúc con ở trường cũng thường xuyên thấy ông"

"Như vậy à, cũng được, vậy chúng ta đi đến chào hỏi chút" Dương Phụ gật đầu nói: "Có cần mua quà gì đó không?"

"Không cần ạ, nhà bố nuôi con nhiều quà lắm rồi ạ" Dương Minh vội vàng lắc đầu nói: "Đều là người một nhà không cần khách sáo như vậy. Lát nữa mua mấy cân hoa quả là được ạ"

"Thằng bé này" Dương Phụ lắc đầu, chẳng qua vẫn nói: "Vậy theo lời con" Dương Phụ cũng biết Dương Minh tự biết suy nghĩ. Hơn nữa con mình đã trưởng thành, hiểu rõ sự đời hơn cả mình. Cho nên Dương Minh nói như vậy, nhất định có lý.

Đồ ăn mang lên, một nhà ba người vừa trò chuyện việc học của Dương Minh ở trường, nói nói, nói đến chuyện cả đời Dương Minh.

"Đại Minh, bao giờ thì con dẫn Trần Mộng Nghiên đến nhà chơi?" Dương mẫu cười hỏi.

"Mẹ, chuyện này không gấp được ạ, bọn con chưa chính thức ạ." Dương Minh có chút xấu hổ. Xem ra chuyện mình và Trần Mộng Nghiên phải nắm chặt. Mẹ đã nhận Trần Mộng Nghiên rồi.

"Sao không gấp được chứ? Mẹ nói Đại Minh này, Trần Mộng Nghiên, cô bé này mẹ xem chuẩn rồi, con dâu khác mẹ không nhận" Dương mẫu nói: "Bây giờ cạnh tranh rất kịch liệt, tỷ lệ nam nữ ở đại học rất mất cân đối"

"Đúng vậy, Dương Minh, con lại ở khoa công nghệ, không phải sư phạm hay nghệ thuật gì, nhiều nam ít nữ. Con đừng để người khác cướp mất đó" Dương Phụ lần đầu tiên nói theo một câu.

"." Dương Minh hết chỗ nói. Chẳng qua bố mẹ nói cũng đúng. Trong trường có rất nhiều người có ý với Trần Mộng Nghiên, nhiều đến đáng sợ. Vì vậy Dương Minh nói: "Được ạ, mẹ, con biết rồi. Con sẽ tranh thủ sớm"

"Tranh thủ? Không được, mẹ nếu không giục con, con sẽ không để tâm" Dương mẫu lắc đầu nói: "Như vậy đi, con lập quân lệnh trạng cho mẹ, cụ thể là lúc nào, phải có thời gian hạn chế"

"Cái này còn có thời gian sao ạ?" Dương Minh lắc đầu cười khổ: "Con sẽ tận lực ạ. Mẹ, cái này không thể miễn cưỡng đâu ạ"

"Cái gì mà miễn cưỡng, mẹ cũng thấy cô bé Trần Mộng Nghiên có ý với con" Dương mẫu nói: "Lúc cấp ba, hai đứa gọi điện cho nhau mẹ đã biết rồi. Như vậy đi, tết. Tết con dẫn Trần Mộng Nghiên về nhà chơi. Bắt đầu từ bây giờ đến lúc đó còn ba tháng, không thành vấn đề gì chứ?"

"Cái này." Dương Minh đành phải gật đầu nói: "Được ạ"

"Được, vậy còn được, mẹ năm nay phải chuẩn bị hồng bao" Dương mẫu nói.

"Được rồi mà mẹ, ăn đi ạ, sắp nguội hết rồi ạ" Dương Minh thầm nghĩ, chỉ có thể xem tình hình rồi nói. Thật sự nếu không được, vậy nói nhà Trần Mộng Nghiên đi ra ngoài ăn tết.

Cơm nước xong, Dương Minh gọi thanh toán, sau đó lấy ra ba ngàn, đây là tiền hắn mới rút từ thẻ ra.

"Bố mẹ, đây là ba ngàn, bố mẹ cầm dùng ạ" Thanh toán xong, Dương Minh đẩy tiền cho mẹ.

"Đại Minh, con làm gì vậy? Mẹ và bố con có tiền mà" Dương mẫu vội vàng nói.

"Mẹ, con có tiền. Tháng trước con kiếm được mấy chục nghìn ạ" Dương Minh vừa cười vừa nói.

"Đại Minh, con bây giờ đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, đang cần tiền. Bố và mẹ có tiền mà" Dương Phụ cũng nói.

"Bố, mẹ, bố mẹ cầm đi. Gây dựng sự nghiệp cũng không phải dùng tiên của mình. Nếu như con bỏ tiền trong túi mình ra, Trương Tân cũng không đồng ý" Dương Minh nói.

"Được rồi. Vậy mẹ sẽ cầm" Dương mẫu gật đầu. Bà biết Dương Minh hiếu thuận với mình, nên cũng không nói gì nữa.

Một nhà ba người ra khỏi quán, trước cửa quán có rất nhiều xe taxi đang đợi khách. Ba người trực tiếp lên một chiếc đi đến đại học công nghiệp Tùng Giang.

Xe vừa đến cửa tiểu khu, Dương Minh đưa giấy ra vào, bảo vệ ở cửa mới cho phép qua.

Ấn chuông cửa nhà Lưu Duy Sơn, không nghĩ đến người ra mở cửa lại là Tiếu Tình. Tiếu Tình thấy bố mẹ Dương Minh ở đằng sau, không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dương Minh.

"Chị Tiếu Tình, đây là bố mẹ em" Dương Minh cười giới thiệu.

"A?" Mặt Tiếu Tình lập tức đỏ lên, đây là bố mẹ Dương Minh? Nghĩ đến quan hệ với Dương Minh, Tiếu Tình có chút xấu hổ.

"Cháu chào hai bác" Tiếu Tình cố gắng làm cho mình bình thường lại, sau đó chào.

"Ồ? Cháu chính là chị nuôi Tiếu Tình của Dương Minh hả?" Dương mẫu vừa cười vừa nói: "Cháu xinh quá"

"Vậy ạ?" Tiếu Tình nghe xong có chút vui mừng. Mặc dù biết chuyện mình và Dương Minh không thể công khai, nhưng có thể được mẹ người mình yêu chấp nhận, cũng là chuyện rất cao hứng: "Bác mới đẹp ạ"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 312: Tâm tình nhi nữ



"Tình Tình, có khách đến à?" Sở Huệ Phương từ trong phòng đi ra, thấy Dương Minh và người phía sau hắn cũng ngẩn ra, chẳng qua lập tức nói: "Đại Minh, đây là bố mẹ con?"

"Vâng ạ, mẹ nuôi" Dương Minh vội vàng giới thiệu nói: "Đây là mẹ con Mạnh Tú Hoa, bố con Dương Đại Hải. Bố mẹ, đây là mẹ nuôi con Sở Huệ Phương"

"Ồ. Xin chào xin chào, tôi lớn hơn mấy tuổi, tôi gọi hai người là Mạnh muội và Dương lão đệ nhé" Sở Huệ Phương gật đầu nói.

"Vâng ạ, Sở đại tỷ, bọn em cũng thấy thế" Dương Phụ nói.

"Mời vào, vào trong nhà ngồi, để chị đi gọi lão Lưu ra" Sở Huệ Phương nhiệt tình nói: "Tình Tình, con rót nước cho chú Dương"

"Vâng ạ" Tiếu Tình gật đầu đi vào trong bếp chuẩn bị. Tâm trạng Tiếu Tình lúc này rất khẩn trương. Rót nước? Là rót nước cho mẹ chồng? Tiếu Tình không tự chủ nghĩ đến điểm này. Cho nên nàng rót nước mà tay cũng run run.

Thật vất vả pha được trà, Tiếu Tình khó khăn bưng lên, trên trán đã lờ mờ xuất hiện mồ hôi.

"Hai bác, mời hai bác dùng trà" Tiếu Tình tay run run đặt chén trà lên bàn, tay run lên thiếu chút nữa không cầm được.

Dương Minh giật nảy mình, Tiếu Tình hôm nay sao vậy? Vừa nãy vào cửa phát hiện mặt nàng không đúng, bây giờ làm chuyện này cũng run hết cả lên, không phải xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ tên Vương Tích Phạm kia không có nghe lời khuyên của mình, lại gây phiền phức cho Tiếu Tình? Dương Minh quyết định lát nữa phải tìm cơ hội hỏi một chút. Chẳng qua bây giờ Dương Minh lanh tay lanh mắt đỡ khay trà cho Dương Minh, có chút quan tâm liếc nhìn Tiếu Tình một cái.

"Xin lỗi." Tiếu Tình lắc đầu tự cười mình. Thân phận với người khác mình là chị nuôi của Dương Minh, sao lại có động tác không hợp này chứ. Vì vậy nàng vội vàng bắt mình trấn định lại một chút.

"Cháu gái, sắc mặt cháu hình như không đúng? Có phải bị cảm không?" Dương Minh quan sát được sự khác thường của Tiếu Tình: "Cháu nhìn mình kìa, trên trán còn có mồ hôi, không sao chứ cháu?"

"A?" Tiếu Tình lại giật mình, không nghĩ đến vẫn bị Dương mẫu nhìn ra. Chẳng qua cũng may Dương mẫu không nghĩ đến phương diện khác, chỉ cho răng Tiếu Tình bị bệnh

"Chị Tiếu Tình, chị bị cảm à? Vậy chị còn ra làm gì, mau đi nghỉ đi" Dương Minh nói theo, quay lưng về phía bố mẹ, nháy mắt ra hiệu cho Tiếu Tình.

"Ồ. đúng, hai hôm nay nhiều việc quá, chuyện trong trường chưa xử lý xong, nên hơi mệt." Tiếu Tình hiểu ý nói: "Cháu xin lỗi hai bác, làm hai bác lo lắng"

"Cô bé này, có bệnh thì mau đi nghỉ đi. Sau này là người một nhà cả, còn khách khí làm gì" Dương mẫu trách một câu.

Dát? Người một nhà? Tiếu Tình kinh ngạc, chẳng qua cũng biết ý của Dương Minh nói là gì. Chẳng qua Tiếu Tình không tự chủ nghĩ sang chuyện khác mà thôi.

"Tình Tình, sao thế, con mệt à?" Lúc này Sở Huệ Phương và Lưu Duy Sơn đã từ trong phòng đi ra. Sở Huệ Phương có chút ngạc nhiên nói: "Vừa nãy lúc ăn cơm con vẫn tốt lắm mà?"

"Ách. mẹ, hai hôm nay con bận quá nên hơi mệt." Tiếu Tình nói.

"Tình Tình, con mệt thì mau đi nghỉ đi" Lưu Duy Sơn là người trong trường, cũng biết khoa công nghệ của Tiếu Tình xảy ra chuyện, nên không nghi ngờ.

"Vâng ạ, bố mẹ" Tiếu Tình gật đầu: "Hai bác, cháu xin lỗi. Cháu đi nghỉ trước"

"Không sao, đều là con cháu, khách khí làm gì" Dương Minh nói.

"Đại Minh, con đi xem chị Tiếu Tình của con chút đi. Bố và mẹ con nói chuyện với bố mẹ nuôi của con chút" Dương Phụ trầm ngâm một chút rồi nói. Có những chuyện nếu Dương Minh ở đây sẽ không dễ nói. Cho nên Dương Phụ mới nghĩ tách Dương Minh rời đi. Dương Phụ vốn không có lý do, vừa lúc Tiếu Tình mệt, vậy để Dương Minh làm một người em tốt đi chăm sóc đi.

Lưu Duy Sơn cũng đã nhìn ra suy nghĩ của Dương Phụ, vì thế gật đầu nói: "Mau đi đi Đại Minh. Chị con bình thường rất tốt đối với con"

"Vâng ạ, bố mẹ, bố nuôi mẹ nuôi nói chuyện đi ạ. Con đi xem sao" Dương Minh ước gì tìm được cơ hội tiếp xúc tiếp xúc với Tiếu Tình, bây giờ có lý do chính đáng sao lại không đi chứ?

Về phần bố mẹ và bố mẹ nuôi, Dương Minh không hề lo lắng. Trước khi gây dựng sự nghiệp, Dương Minh đã đạt được thỏa thuận với Lưu Duy Sơn. Cho nên Dương Minh không sợ lộ tẩy.

Dương Minh nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng Tiếu Tình, đẩy cửa đi vào. Tiếu Tình lúc này đang ngẩn người ngồi trên giường.

Tiếu Tình vẫn luôn nghĩ rằng mình là một người phụ nữ thành thục, không quan tâm đến danh phận, địa vị gì đó. Bên ngoài là một người chị của Dương Minh, sau lưng lặng lẽ l*m t*nh nhân của hắn. Tiếu Tình vốn nghĩ rằng cả đời sẽ như vậy là tốt rồi.

Chẳng qua hôm nay đột nhiên gặp bố mẹ Dương Minh, một tia hy vọng xa vời trong lòng Tiếu Tình lại bị thiêu đốt. Đúng vậy Tiếu Tình đột nhiên có cảm giác muốn được mọi người thừa nhận.

Cho dù không thể làm vợ Dương Minh, nhưng nếu như có thể được bố mẹ hắn đồng ý, cũng đã làm Tiếu Tình thấy đủ. Cho dù như vậy, Tiếu Tình cũng biết đó là hy vọng xa vời. Nàng không thể mang phiền phức đến cho Dương Minh. Nếu phải lựa chọn, như vậy nàng sẽ lặng lẽ không nghe không thấy mà rời đi.

Tiếu Tình thở dài, sau đó lấy lại chút bình tĩnh, quyết định sau này tuyệt đối không được phạm sai lầm sơ đẳng như vậy. Một lần hai lần còn có thể lấy lý do mệt, bệnh mà giải thích, thời gian dài thì sao? Khó tránh khỏi bị người ta đột nhiên phát hiện. Đến lúc đó sẽ mang phiền phức đến cho Dương Minh.

"Người yêu, thở dài gì thế?" Dương Minh nhẹ nhàng từ phía sau đi đến bên cạnh Tiếu Tình, sau đó ôm lấy cổ nàng.

"A?" Tiếu Tình giật mình, vội vàng quay đầu lại oán trách nhìn Dương Minh nói: "Sao em lại vào đây? Mau ra đi, đừng để bố mẹ nhìn ra"

"Ha ha, chị sợ gì? Nhìn ra thì nhìn ra chứ, sao phải sợ" Dương Minh cười nói.

"Đừng nói lung tung. Sao em lại xúc động như vậy được" Tiếu Tình cau mày nói: "Nghe lời, mau ra đi"

"Chị Tiếu Tình, chị hiểu lầm rồi. Là bố nuôi và bố em bảo em vào xem chị" Dương Minh cười nói: "Bọn họ có chuyện muốn nói, em ở đó lại không tiện, nên bảo em vào đây"

"Như vậy à" Tiếu Tình thở dài một hơi: "Em không nói sớm làm sợ chị muốn chết"

"Đúng rồi, chị Tiếu Tình, vừa nãy chị làm sao vậy? Sao lại thất thố như thế?" Dương Minh quan tâm hỏi.

"Không phải đều vì em sao" Tiếu Tình đưa ngón tay ngọc chỉ vào trán Dương Minh nói: "Chị còn tưởng rằng hai bác đến tìm chị hỏi tội chứ"

"Đừng nói đùa mà, ha ha." Dương Minh có chút xấu hổ cười: "Em còn tưởng rằng vì chuyện Vương Tích Phạm. Đúng, tập đoàn Hùng Phong bên kia không tìm chị nữa chứ?"

"Tìm." Tiếu Tình thấy Dương Minh quan tâm đến mình, cảm thấy ấm áp trong lòng, cố ý kéo dài giọng.

"Lại tìm sao? Xem ra em không cho hắn một bài học nhớ đời không được" Dương Minh nhíu mày nói.

"Hì hì, em cũng đừng làm mấy chuyện nguy hiểm đó" Tiếu Tình lắc đầu: "Bọn họ gọi điện cho chị. Chẳng qua là bảo chị tiếp tục truy cứu trách nhiệm của Vương Tích Phạm, lại còn nói cung cấp chứng cứ cho chị"

"Hắc hắc" Dương Minh vừa nghe liền cười phá lên: "Không phải chứ? Ghê như vậy sao?"

"Đúng thế, em làm gì người ta thế?" Tiếu Tình cùng cười.

"Không có. Em có thể làm gì được hắn chứ? Chính hắn tỉnh ngộ thì sao?" Dương Minh thuận miệng nói.

"Nói linh tinh. Được rồi, Dương Minh, chị biết em là vì tốt cho chị. Nhưng em phải đáp ứng chị, sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa có được không?" Tiếu Tình khuyên nhủ: "Lần này Hoàng Hữu Tài kia không truy cứu trách nhiệm của em, em rất may. Nếu như thực sự điều tra, em cho rằng mình có thể thoát sao?"

"Em biết mà, chị Tiếu Tình, em sẽ không làm chị lo lắng" Dương Minh gật đầu nói. Hắn cũng đã biết Vương Tích Phạm sợ sệt không dám làm gì nữa, nhưng nếu không hắn cũng không thể làm Hoàng Hữu Tài mạnh tay như vậy.

"Chị không nói nhiều nữa. Lần này thực sự cảm ơn em Dương Minh" Tiếu Tình thở dài nói: "Nói cách khác, chị thực sự không biết nên làm như thế nào"

"Chị Tiếu Tình, chị nói gì thế" Dương Minh ôm Tiếu Tình: "Giữa hai chúng ta còn cần nói cảm ơn gì chứ. Chuyện của chị chính là chuyện của em. Sau này chị phải nhớ, có chuyện phải nói cho em, biết không?"

"Ách." Tiếu Tình gật đầu, trong lòng ấm áp. Cảm giác được người yêu thật tốt, đây mới là tình yêu chân chính. Trước kia mình và Tống Hàng căn bản không được coi là tình cảm. Bây giờ nhớ lại, tình cảm giữa mình và hắn không hề mãnh liệt, cũng không có sự ấm áp, cùng cùng chung hoạn nạn, tất cả đều rất vô vị, bình thường.

Chẳng qua Dương Minh đối với nàng càng tốt, Tiếu Tình càng bất an. Mình còn có chuyện giấu Dương Minh.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 313: Thói quen của bố mẹ



Từ lúc xxx với Dương Minh, chuyện này vẫn là tâm bệnh của Tiếu Tình. nàng không dám nói cho Dương Minh, nàng sợ Dương Minh không chấp nhận.

Mà bây giờ Tiếu Tình phát hiện mình đã rất yêu Dương Minh, hơn nữa không thể tự kiềm chế được. Tiếu Tình càng không dám nhắc đến chuyện này. Nàng sợ sẽ mất Dương Minh.

Dù sao chuyện này dù là ai cũng không thể chấp nhận. Dương Minh thoạt nhìn khá phóng khoáng, nhưng Tiếu Tình không dám mạo hiểm như vậy. Vì vậy chuyện này cứ bị giấu không kỳ hạn.

Mấy lần Tiếu Tình định mở miệng nói, chẳng qua đến bên mép lại nuốt vào. Nàng không ngừng nói với mình, lần sau đi, lần sau đi.

Tiếu Tình vẫn không thể quyết tâm, trong nháy mắt vừa rồi, Tiếu Tình thiếu chút nữa nói chuyện này ra. Chẳng qua cuối cùng nàng vẫn không nói.

Tiếu Tình không phải một người xúc động, từ điểm này có thể nhìn ra. Nhưng chuyện đó vẫn xảy ra. ai Tiếu Tình có chút hối hận. Chẳng qua mình tốt xấu cũng là một người phụ nữ thành thục, có đôi khi có nhu cầu sinh lý cũng là chuyện bình thường mà?

Tiếu Tình đang mẫu thuần, thì bàn tay Dương Minh đã bắt đầu tác oai tác quái.

"Ở ngoài còn có người đó, mau bỏ ra" Tiếu Tình lấy lại tinh thần từ trong dòng suy nghĩ, tát nhẹ vào tay Dương Minh nói.

"Ha ha, em đã khóa cửa rồi" Dương Minh cười nói.

"Nếu lát nữa bố mẹ đến thì sao? Bọn họ không vào được, nghi ngờ thì sao?" Tiếu Tình khẩn trương nói.

"Không có gì đâu, chị quên em có giác quan thứ sáu sao?" Dương Minh nói.

"Lừa người. Được rồi, chẳng qua chỉ cho sờ thôi, không thể như vậy." Tiếu Tình đỏ mặt gật đầu.

"Ồ? Chị còn muốn như vậy à?" Dương Minh ra vẻ giật mình hỏi.

"Đi chết đi, đồ xấu xa, còn đùa chị à" Tiếu Tình trừng mắt nhìn Dương Minh một cái.

Dương Minh cũng chỉ là muốn sờ sờ chút thôi. Cho hắn một lá gan nữa cũng không dám làm gì khác. Bố mẹ và bố mẹ nuôi đều ở bên ngoài, Dương Minh còn chưa muốn chết.

Mặc dù đang mập mờ với Tiếu Tình ở chỗ này, nhưng Dương Minh vẫn không quên quan sát động tĩnh trong phòng khách. Thấy bố mẹ và bố mẹ nuôi nói chuyện gần xong, Dương Minh vội vàng ngừng động tác lại.

"Làm sao vậy? Sờ đủ rồi à?" Tiếu Tình thấy Dương Minh thôi không sờ mó mình nữa, có chút khó hiểu.

"Sờ cả đời cũng không đủ" Dương Minh cười nói: "Được rồi, em phải về đây, trưa mai gặp nhau ở chỗ cũ.

"Ngày mai. trưa hai hôm nay chị đều về chỗ bố mẹ ăn cơm" Tiếu Tình có chút do dự.

"Em ăn cơm sớm một chút không phải được sao. Nói để tài liệu ở nhà, phải về nhà lấy" Dương Minh đưa ra ý kiến.

"Được rồi" Tiếu Tình gật đầu. Nói thật, nàng rất muốn. Vừa nãy bị Dương Minh khiêu khích một lát, còn không được phát tiết, đúng là có chút khó chịu.

"Em xuống đây, lên lâu quá bọn họ sẽ nghi ngờ" Dương Minh nói.

"A. Vậy em mau xuống đi" Tiếu Tình vội vàng nói.

"Ngủ ngon nhé. Chị Tiếu Tình yêu dấu, ngủ ngon" Dương Minh gật đầu mở cửa phòng.

"Ừ." Tiếu Tình như một cô bé mới yêu, ngại ngùng cúi đầu xuống.

Quả nhiên Dương Minh vừa ra khỏi phòng đã thấy Sở Huệ Phương đi lên: "Đại Minh, con ra rồi à? Mẹ đang định đi gọi con đó"

"Mẹ nuôi, mọi người nói chuyện xong rồi à?" Dương Minh hỏi.

"Nói xong rồi, đúng, thứ bảy con có rảnh không?" Sở Huệ Phương hỏi.

"Có ạ, sao vậy mẹ?" Dương Minh gật đầu nói.

"Thứ bảy này cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm, ăn ở nhà. Bố nuôi con và bố mẹ con đều có ý này. Ăn ở nhà vừa ngon miệng vừa vệ sinh" Sở Huệ Phương nói: "Sáng thứ bảy con đến đây. Mẹ con cũng muốn đi chợ với mẹ"

"Vâng ạ, không có vấn đề gì" Dương Minh gật đầu đáp ứng.

Xem ra nghi hoặc của bố mẹ đã được giải đáp, từ vẻ tươi cười trên mặt bọn họ có thể thấy bọn họ rất cao hứng.

Từ biệt bố mẹ nuôi, nhà Dương Minh ra khỏi tiểu khu.

"Đại Minh, bố nuôi con rất coi trọng con đó" Dương Phụ nói: "Con đừng làm ông ấy thất vọng"

"Ha ha, không đâu ạ, bố, con sẽ cố gắng" Dương Minh gật đầu nói.

"Vừa nãy bố nuôi con nói với bố. Xem ra, nói con tặng ông ấy một viên phỉ thủy, cho nên nói số tiền đó cũng không phải là ông ấy cho con" Dương Phụ nói: "Như vậy bố cũng yên tâm"

"Tốt quá ạ, như vậy bố có phải sẽ không cần tiếp tục đi làm ở xưởng? Cũng nên hưởng phúc đi ạ" Dương Minh cao hứng nói: "Sau này trong nhà cứ dựa vào con"

"Đại Minh, tâm ý của con, bố và mẹ con đều biết. Con muốn bố và mẹ hưởng phúc, không phải vất vả nữa đúng không?" Dương Phụ hỏi.

"Vâng ạ, bố, chẳng lẽ bố không muốn sao?" Dương Minh hỏi.

"Ha ha, Đại Minh, bố và mẹ con đều là người lao động, làm việc nửa đời, nhàn không chịu nổi" Dương Phụ nói: "Con xem bố này, cả ngày làm ở xưởng, mặc dù mỗi ngày đều phải đi làm nhưng bố rất vui vẻ. Bởi vì bố có chuyện để làm. Nhất là bây giờ không cần lo lắng đến điều kiện kinh tế trong nhà, bố sẽ không phải băn khoăn, lo lắng. Đi làm lại là hưởng phúc. Nếu bố suốt ngày ở nhà, trừng mắt nhìn mẹ con, không buồn chết mới lạ?"

"Đúng thế, Đại Minh, bố con nói đúng. Bố mẹ không thể ngồi yên, con bảo bố mẹ ngồi nhà, đó mới làm làm bố mẹ chịu tội" Dương mẫu cười nói: "Bố mẹ biết con có ý tốt, nhưng bố mẹ không thể ngồi không được"

"Bố mẹ có thể đi du lịch mà?" Dương Minh đề nghị nói: "Trong nước có nhiều danh lam thắng cảnh như vậy, còn có nước ngoài, bố mẹ có thể đi ạ"

"Bây giờ con còn chưa tốt nghiệp. Chờ sau khi con tốt nghiệp rồi hãy nói. Khi đó bố mẹ sẽ không còn gì phải băn khoăn" Dương Phụ nói." Được ạ, theo bố mẹ nói vậy. Chẳng qua sau này không được ăn uống tiết kiệm, được không ạ" Dương Minh nói: "Cũng không cần phải mua mấy thứ giá rẻ gì đó"

"Đại Minh, con không biết, bố và mẹ đi siêu thị mua đồ khuyến mại, đi chợ mặc cả, thực ra đó là niềm vui trong cuộc sống. Có đôi khi mặc dù rẻ hơn một vài đồng nhưng bố mẹ cảm thấy rất vui" Dương mẫu cười nói: "Đó không quan hệ gì với ăn uống tiết kiệm"

"A. vậy cũng được ạ, theo bố mẹ thôi" Dương Minh bất đắc dĩ nói. Hắn thật đúng là không nghĩ nhiều như vậy. Thì ra bố mẹ có niềm vui thú của mình, không phải như điều mình nghĩ để bố mẹ ở nhà hưởng phúc, đưa tiền cho bố mẹ là hai người sẽ cao hứng, vui vẻ. Bố mẹ có thói quen sống của mình, bắt bọn họ thay đổi như vậy không thể nghi ngờ là rất khó khăn, rất khổ.

Giống như lời bố nói, nếu như không đi làm, bọn họ ở nhà làm gì? Chẳng lẽ suốt ngày ở nhà ngồi chơi xem Tv? Dương Minh lắc đầu xem ra mình suy nghĩ vẫn khá đơn giản.

Dương Minh rốt cuộc hiểu rõ tại sao rất nhiều truyện trên mạng, nhân vật chính kiếm được rất nhiều tiền nhưng bố mẹ bọn họ đều sống cuộc sống bình thường. Đó là thói quen, thói quen của thế hệ trước.

Công việc quen thuộc, lối sống quen thuộc, bọn họ sẽ không dễ dàng thay đổi, trừ phi là vạn bất đắc dĩ.

Tất nhiên như vậy Dương Minh sẽ để tùy bọn họ. Dương Minh quyết định sẽ quan tâm bọn họ từ phương diện khác, ví dụ như thường xuyên mua một ít thực phẩm dinh dưỡng cho bọn họ, mua một ít bộ quần áo cao cấp cho bố, mua mỹ phẩm tốt cho mẹ. Mình cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

"Được rồi, Đại Minh, cuộc sống giàu sang không phải điều mà mẹ và bố con hy vọng nhất. Điều làm bố mẹ cao hứng nhất, con biết chứ?" Dương mẫu nói.

"A? Gì ạ?" Dương Minh sửng sốt.

"Chính là con dâu. Con dẫn bạn gái về nhà, đó là điều làm bố mẹ vui vẻ nhất" Dương mẫu nói.

"Con biết rồi." Dương Minh toát mồ hôi, nói đi nói lại vẫn là đề tài này.

"Được rồi, Đại Minh, bố và mẹ về nhà, con về trường đi. Ngày mai có phải học không?" Đi đến trường, Dương Phụ nói.

"Vậy cũng được ạ. Bố mẹ, bố mẹ cẩn thận ạ, bắt taxi về" Dương Minh nói.

"Được, đã muộn thế này không gọi taxi, chẳng lẽ bố mẹ đi bộ về sao" Dương Phụ cười nói: "Bây giờ bố và mẹ con đã qua thời kỳ yêu đương, con nghĩ rằng bố mẹ có thể đi dạo trong đêm sao?"

"Hắc hắc" Dương Minh cười hai tiếng, đưa tay chào bố mẹ, sau đó đi về phía ký túc.

Về đến phòng, Dương Minh phát hiện Trương Tân đang nghiên cứu chiếc nhẫn mà mình mang về. Dương Minh lúc này mới nhớ đến hôm qua Trương Tân đã mượn.

Nhìn thấy Dương Minh đã về, Trương Tân ngẩng đầu hỏi: "Mày không phải về nhà sao? Sao giờ đã về?"

"Bố mẹ tao đi gặp bố mẹ nuôi, vừa nói chuyện xong, tao trực tiếp về trường" Dương Minh giải thích.

"Ồ, vậy à" Trương Tân gật đầu: "Đúng, Dương Minh, mày nói chiếc nhẫn này là mày mua của đại minh tinh Thư Nhã sao?"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 314: Nghi vấn của Trương Tân



"Đúng thế, sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Dương Minh hỏi lại.

"Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề. Vấn đề lớn" Trương Tân không thể tin nói: "Dương Minh, mày không lừa tao đó chứ? Lấy hàng giả ra lừa tao? Điều này sao có thể là Thư Nhã? Rõ ràng chính là mày"

"Cái gì mà tao?" Dương Minh nghe có chút khó hiểu. Trương Tân đang nói gì thế?" Tao dùng tiền mua được, đương nhiên là của tao"

"Mẹ nó, tao không phải nói cái này, mày nhìn xem, bên trên còn có ký hiệu mà mày lưu lại" Trương Tân giơ chiếc nhẫn trong tay lên, nói với Dương Minh.

"Ký hiệu gì?" Dương Minh khó hiểu cầm lấy nhẫn, cũng không phát hiện ra gì khác thường.

"Đưa lên bóng đèn mà nhìn, mày đặt nhẫn hướng thẳng ánh đèn, sau đó từ bên cạnh nhìn xem" Trương Tân giải thích.

"Ồ?" Dương Minh cầm nhẫn, nhìn theo cách Trương Tân nói, quả nhiên trên nhẫn có một vết điêu khắc mờ nhạt.

Dương Minh cả kinh. Bởi vì hắn thấy rõ vết khắc đó. Dương Minh trợn trừng mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Điêu khắc trên đó rất quen thuộc với hắn. Bởi vì đó là điêu khắc mà hắn nghĩ ra.

Dương Minh thật sự không thể tin, chẳng qua sự thật ở ngay trước mặt. Nhẫn này trăm phần trăm là chiếc nhẫn hắn đưa cho Tô Nhã năm nào.

Bởi vì điêu khắc trên chiếc nhẫn không có gì khác, mà đúng là tên" Minh" của hắn. Dương Minh thậm chí vẫn còn nhớ rất rõ, sau khi mình mua chiếc nhẫn này đã lấy con dao khắc của quán, khắc chữ lên đó.

Điều này là gì? Xem ra không phải trùng hợp rồi. Trên thế giới không có nhiều trùng hợp như vậy. Dương Minh lúc ấy còn tưởng rằng đó là một chiếc nhẫn giống nhau như đúc. Nhưng bây giờ xem ra đó cùng là một chiếc nhẫn.

Về phần tại sao trước kia Dương Minh không phát hiện ra, nguyên nhân rất đơn giản là Dương Minh không cẩn thận quan sát chiếc nhẫn này. Vết điêu khắc trên nhẫn không quá rõ, nhẫn được chủ nhân thường xuyên v**t v*, mặt ngoài bóng loáng, chữ khắc cũng mờ đi rất nhiều. Nếu không cẩn thận nhìn, gần như không nhìn thấy.

Trương Tân là fan hâm mộ của Thư Nhã, hiển nhiên rất hứng thú với các thứ của nàng. Cho nên mới phát hiện ra điểm không đúng.

"Mày sao thế? Không phải bị tao nhìn ra, không còn gì để nói chứ?" Trương Tân nhìn vẻ ngơ ngác của Dương Minh, hỏi.

"Không có gì." Dương Minh lắc đầu cười khổ, nghi hoặc trong lòng không ngừng dấy lên, căn bản không thể dùng lời nói mà hình dung. Đúng, chuyện quá quái dị.

Thư Nhã, tên người này sao lại giống Tô Nhã vậy? Chiếc nhẫn này tại sao trong tay cô ấy? Đây đều là một người sao.

Đương nhiên, trừ phi Thư Nhã chính là Tô Nhã. Chẳng qua điều này gần như không hề tồn tại. Thư Nhã và Tô Nhã căn bản là hai người, mặc dù đều xinh đẹp, nhưng hai người hoàn toàn khác nhau.

Khuôn mặt không có gì giống nhau. Mặc dù có câu con gái mười tám thay đổi, chẳng qua Dương Minh không cho rằng một người thay đổi đến độ không còn chút gì liên quan đến trước đây.

Điều này tuyệt đối không có khả năng. Kể cả những bức ảnh trên mạng về Thư Nhã đã qua chỉnh sửa, nhưng vẫn có những phóng viên chụp ảnh thường ngày của nàng, Dương Minh không thấy một chút dấu vết nào của Tô Nhã năm đó trên người nàng.

Cho nên Dương Minh rất khó hiểu. Dương Minh thậm chí hối hận lúc trước mình không cẩn thận quan sát chiếc nhẫn này. Nếu như lúc đó phát hiện ra sự khác thường này, Dương Minh nhất định sẽ tìm mọi phương pháp thông qua phòng đấu giá liên lạc với Thư Nhã kia. Mà Dương Minh muốn đi gặp nàng để chứng thực chuyện này.

Cho dù Thư Nhã không phải Tô Nhã, như vậy nàng nhất định có quan hệ với Tô Nhã. Chẳng qua bây giờ mình đã về Trung Quốc, nếu như muốn liên lạc với Thư Nhã kia, sẽ rất khó khăn.

Dương Minh thở dài một hơi. Xem ra có một số việc ông trời đã định, cưỡng cầu cũng không được. Mình chỉ kém một bước là biết được tin tức của Tô Nhã. Nhưng mình lúc đó không coi trọng, cơ hội đã qua đi.

"Lão Đại, mày không phải mua được hàng giả đó chứ?" Trương Tân thấy vẻ uể oải chán nản của Dương Minh, không nhịn được khuyên: "Được rồi, coi như bỏ tiền mua một bài học. Tao nói Thư Nhã cũng không thể bán chiếc nhẫn giả này. Cô ấy giữ chiếc nhẫn này như bảo bối, từ trước đến nay chưa cho ai xem chiếc nhẫn này, sao có thể bán đi được chứ"

"Mày nói gì? Mày nói Thư Nhã rất coi trọng chiếc nhẫn này?" Mắt Dương Minh lóe lên, hỏi.

"Đúng, trước đây tao không phải đã nói một lần với mày sao? Hơn nữa chuyện này fan của Thư Nhã đều biết, cũng không phải bí mật" Trương Tân nói: "Cho nên nhẫn mày mua được nhất định là giả"

Dương Minh vô thức lắc đầu, không đúng. Nhất định mình đã bỏ qua một chi tiết quan trọng nào đó. Chiếc nhẫn này là thật, không có gì phải nghi ngờ. Nhưng Thư Nhã này rốt cuộc là ai?

Dương Minh vẫn nghi ngờ Thư Nhã là Tô Nhã, nhưng từ góc độ khoa học thì giả thiết này không thể thành hiện thực.

Dương Minh có chút hồ đồ, thực sự không nghĩ ra trong đó có liên hệ gì.

"Lão Đại, mày lắc đầu gì thế?" Trương Tân đồng tình nhìn Dương Minh: "Được rồi, mày mua chính là hàng thật, đúng không Lão Đại"

"Nói gì thế? Thật hay giả thì sao chứ, tao suy nghĩ chuyện khác" Dương Minh lấy lại tỉnh táo vội vàng nói.

"Vậy thì được, tao nói Lão Đại không thể nào đau lòng như vậy" Trương Tân cười nói: "Không sai, thật giả thì sao chứ? Dù là thật, nếu Thư Nhã đã bán nó, chứng minh chiếc nhẫn này đã không còn quan trọng với cô ấy"

Đúng. Trong giây lát Dương Minh lập tức hiểu ra. Không sai, dù người này là Tô Nhã hay Thư Nhã, cũng không quan trọng nữa. Nếu người này thực sự là Tô Nhã, nếu cô ấy có thể bán nhẫn đi. Như vậy chứng minh cô ấy đã quên chuyện cũ.

Nếu người này là Thư Nhã, như vậy chiếc nhẫn này là do Tô Nhã đưa cho. Tô Nhã có thể đưa nhẫn mình tặng cho người khác, vậy nói rõ mình không còn quan trọng trong mắt cô ấy nữa.

Cho nên dù như thế nào chuyện đó cũng là quá khứ. Nếu Tô Nhã đã không cần, mình cần gì phải cố chấp? Nghĩ đến việc này có tác dụng gì chứ?

Khi tình yêu đã hết, vật đính ước cũng trở thành thứ không đáng một đồng. Nếu thực sự là như vậy, Tô Nhã bán nhẫn này lãi lắm đó. Trăm ngàn Usd cơ mà.

"Ừ, mày nói cũng đúng" Dương Minh cười khổ nói: "Không nói chuyện này nữa, sao, có ý gì tốt cho sự nghiệp không?"

"À. tao mải nghiên cứu chiếc nhẫn này. Hay là, tối nay tao nghĩ, mai sẽ nói" Trương Tân cười hắc hắc nói.

"Mẹ nó, nhàn hạ nhỉ" Dương Minh khinh bỉ nhìn Trương Tân một cái, cầm nhẫn đi về phòng mình.

Dương Minh là một người hay nhớ chuyện xưa. Dù Tô Nhã như thế nào, Dương Minh vẫn hay nhớ lại mối tình đầu với Tô Nhã. Chiếc nhẫn này là minh chứng cho mối tình đầu của hai người. Dương Minh rất coi trọng nó.

Dương Minh cẩn thận cất vào trong cái hộp, sau đó bỏ vào trong một ngăn kéo, khóa lại. Dương Minh quyết định chôn dấu nó mãi mãi.

Sau khi làm xong mọi việc, Dương Minh lấy lại tâm thần, mở máy tính lên, chuẩn bị tiếp tục học những đĩa mà Phương Thiên đưa cho. Lúc này máy điện thoại di động của hắn vang lên.

Dương Minh nhìn thoáng qua, là Hầu Chấn Hám gọi tới.

Dương Minh đầu tiên là đóng cửa phòng lại, sau đó cầm điện thoại đi đến cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Alo, Đại Hầu, có chuyện gì thế?"

Dương Minh không muốn cho Trương Tân biết mình dính dáng đến hắc đạo. Dù sao Dương Minh trong mắt Trương Tân thì rất trong sáng. Dương Minh cảm thấy chuyện ở hắc đạo một mình mình làm là được. Nếu nói cho Trương Tân thì sẽ mang lại phiền phức đến cho hắn.

"Dương ca, em và Bạo Tam Lập đã đàm phán xong" Hầu Chấn Hám nói.

"Điều kiện thế nào, có chuyện gì?" Dương Minh hỏi.

"Chuyện là như thế này." Hầu Chấn Hám bắt đầu kể rõ chi tiết.

Thì ra trong thời gian này, Bạo Tam Lập bị Vu Hướng Đức và Tứ xà bang liên tục đánh lui, đã không thể chịu được nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Bạo Tam Lập bị diệt là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cho nên Bạo Tam Lập không thể ngồi im, chủ động tìm đến Hầu Chấn Hám, mong hắn hỗ trợ, hơn nữa còn đưa ra điều kiện chia năm năm. Mà Hầu Chấn Hám đã được chỉ thị của Dương Minh, hiển nhiên trực tiếp từ chối điều kiện mà Bạo Tam Lập đưa ra.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 315: Đàm phán và mưu kế



Đây là điều tất nhiên. Mỗi bên một nửa đó là khi Bạo Tam Lập còn mạnh. Mà bây giờ Bạo Tam Lập nếu không có viện binh, như vậy chỉ có con đường chết. Cho nên Hầu Chấn Hám tuyệt đối sẽ không đáp ứng điều kiện của Bạo Tam Lập.

Dưới tình thế này, Bạo Tam Lập không thể không thỏa hiệp. Tối nay chính là lần đàm phán thứ hai. Lần này Bạo Tam Lập quyết định thần phục. Bởi vì Hầu Chấn Hám đáp ứng hắn, chỉ cần toàn tâm toàn sức phục vụ cho ông chủ sau lưng, ông chủ sẽ giúp hắn nắm lấy hắc đạo Tùng Giang.

Sau khi chuyện thành, hắc đạo sẽ do Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập cùng quản lý. Mặc dù thoạt nhìn sau này Bạo Tam Lập sẽ phải nghe lệnh người khác, nhưng trên thực tế thì thế lực cũng không giảm. Hắn vẫn chiếm nữa giang sơn hắc đạo Tùng Giang, thậm chí còn nhiều hơn. Bởi vì hắc đạo Tùng Giang thống nhất thì chỉ thêm một người Hầu Chấn Hám cùng quản lý với hắn mà thôi, thực ra quyền lực của hắn còn lớn hơn một chút.

Được thì phải có mất, Bạo Tam Lập cũng biết. Một khi hôm nay đàm phán thành công, sau này mình không thể tự tiện hành động, mọi việc đều phải thương lượng với Hầu Chấn Hám. Hơn nữa tiền trong bang phái không phải của mình nữa. Theo lý, Hầu Chấn Hám nhất định sẽ quản lý sổ sách.

Chẳng qua Bạo Tam Lập cũng tin, mình và các huynh đệ nhất định không thiếu phần. Mà bây giờ xem ra Hầu Chấn Hám cũng không phải người thích can thiệp.

Cho nên chỉ cần mình thần phục ông chủ phía sau kia, Hầu Chấn Hám cũng không hạn chế mình nhiều lắm. Cứ như vậy chỉ có lợi mà không có hại.

Nghĩ được đến đây, Bạo Tam Lập không hề băn khoăn nữa, cho nên mới có buổi đàm phán tối nay.

Trong câu lạc bộ Bất Dạ Thiên, Bạo Tam Lập hiển nhiên đã bố trí phòng họp cẩn thận. Trên bàn bày hoa quả, hiển nhiên có thể thấy hắn coi trọng cuộc đàm phán này như thế nào.

Trước đây Bạo Tam Lập rất tự tin. Hắn tưởng rằng có thể dựa vào mình mà diệt được Vu Hướng Đức. Không nghĩ đến hắn đã sai. Nếu như chỉ có mình Vu Hướng Đức, tuyệt đối không có vấn đề gì. Mình mặc dù không hay dùng mưu kế, nhưng Vu Hướng Đức chính là một con gà ngu ngốc, Bạo Tam Lập hoàn toàn có thể ăn hắn.

Nhưng bây giờ Tứ xà bang Đông Hải đã đến, bọn chúng đứng bên phía Vu Hướng Đức. Cứ như vậy tình thế Bạo Tam Lập lập tức trở nên xấu hơn rất nhiều.

Tứ xà bang ở Đông Hải chỉ là bang phái nhị lưu, nhưng phải biết rằng Đông Hải là thành phố của tỉnh. Bang phái hắc đạo Tùng Giang sao có thể sánh bằng.

Tùng Giang trong mắt đám bang phái Đông Hải thì chỉ là mấy tên côn đồ, không thể nào so sánh với những bang phái lớn được tổ chức nghiêm ngặt và đầy kỷ luật như bọn họ được. Quả thực không khác gì đám cướp và quân đội chính quy.

Cho nên Tứ xà bang vừa tham gia, chiến trường lập tức nghiêng hẳn về một bên. Tình huống trước kia, Bạo Tam Lập và Vu Hướng Đức đều hẹn thời gian, hẹn địa điểm, sau đó hai người dẫn đàn em đi đánh nhau.

Bởi vì thủ hạ của Bạo Tam Lập đều mạnh, cho nên thắng nhiều thua ít, rất nhanh chiếm được ưu thế. Nhưng Tứ xà bang vừa vào lập tức làm loạn cuộc chiến. Xà ca đầu tiên chỉ huy người của Vu Hướng Đức cướp địa bàn, mà không phải liều mạng với người của Bạo Tam Lập. Chỉ dùng chiến thuật đánh lén làm cho Bạo Tam Lập không thể ứng phó. Vừa giải quyết được bên này, hang ổ bên kia đã có người cướp.

Bạo Tam Lập cũng không phải không nghĩ học cách làm của Vu Hướng Đức. Nhưng mà không được, mình ít người, Vu Hướng Đức có Tứ xà bang trông coi, mình đi không khác gì tự tìm chết.

Bạo Tam Lập rất buồn bực. Hắn không có biện pháp gì để giải quyết, nhìn từng nơi từng nơi trong địa bàn của mình bị cướp. Dưới tình thế này, hắn không thể không nghĩ đến Hầu Chấn Hám.

Chẳng qua Bạo Tam Lập đúng là có chút nghi ngờ. Cục diện bây giờ đã rất khó vãn hồi. Chẳng lẽ ông chủ đứng sau lưng Hầu Chấn Hám thực sự có thể thu thập tàn cuộc, chuyển bại thành thắng? Nhưng dù như thế nào, Bạo Tam Lập bây giờ đã không có sự lựa chọn nào khác. Đi theo ông chủ sau lưng Hầu Chấn Hám là đường ra duy nhất của hắn.

Hầu Chấn Hám đến, mang theo ý của Dương Minh, nói rất rõ ràng, chẳng qua cũng đã làm Bạo Tam Lập yên tâm.

"Báo ca, ông chủ chúng tôi không muốn can thiệp vào việc ở Tùng Giang. Mỗi ngày ông ấy còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm, không có khả năng quản hết mọi chuyện" Hầu Chấn Hám nói: "Chẳng qua, ông chủ muốn là khống chế tuyệt đối, cùng với sự trung thành tuyệt đối của thủ hạ. Tôi nói chỉ từng đó thôi. Nếu anh đồng ý, vậy chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết. Nếu không đồng ý, tôi cũng không có tổn thất gì"

Bạo Tam Lập trầm ngâm một chút, Hầu Chấn Hám nói không thể nghi ngờ đã nói rõ Bạo Tam Lập sau này sẽ làm việc cho ông chủ sau màn kia. Chẳng qua trước đó Bạo Tam Lập đã chuẩn bị cho chuyện này rồi. Hơn nữa bây giờ Hầu Chấn Hám nói không khác gì cho Bạo Tam Lập ăn một viên thuốc an thần. Ông chủ kia chỉ cần quyền khống chế, mà không ra mặt can thiệp trong hắc đạo.

"Tôi đồng ý" Bạo Tam Lập đã đưa ra quyết định. Kẻ thức thời là tuấn kiệt, ngang ngạnh chống lại là kẻ ngu. Mình gật đầu, như vậy ít nhất trên danh nghĩa mình chính là Lão Đại hắc đạo Tùng Giang. Nếu mình lắc đầu, có thể ngay cả mạng cũng không còn. Hắn không tin Vu Hướng Đức sẽ tha cho mình.

"Được, sự quyết đoán của anh, tôi sẽ nói với ông chủ" Hầu Chấn Hám gật đầu nói: "Nếu như vậy tôi sẽ nói ra kế hoạch. Mặc dù ông chủ có thể rất dễ dàng giải quyết Tứ xà bang và Vu Hướng Đức. Nhưng ông chủ không định làm như vậy.

"Cái gì?" Bạo Tam Lập sửng sốt: "Vậy ý của ông chủ là gì?"

"Ông chủ nói không cần một phế vật. Ông muốn người có năng lực, cho nên nếu chuyện gì cũng do ông ra tay, vậy cần thủ hạ làm gì?" Hầu Chấn Hám nói từng chữ một.

"A? Vậy ý của anh là vẫn phải dựa vào tôi?" Bạo Tam Lập dở khóc dở cười, nếu là như vậy thì thần phục hay không có gì khác nhau? Không phải đều là con đường chết sao? Chẳng có gì khác nhau cả.

"Không sai" Hầu Chấn Hám gật đầu: "Hầu ca, anh không phải đang đùa tôi đó chứ?" Bạo Tam Lập cười khổ nói: "Đây thực sự là ý của ông chủ?"

"Đương nhiên, ông chủ nói sẽ giải quyết chuyện mà anh không thể giải quyết. Cái khác anh tự làm" Hầu Chấn Hám cười nói: "Ông chủ cũng phải định bắt anh lấy trứng chọi đá, anh suy nghĩ quá nhiều rồi"

Là mình nghĩ quá nhiều ư? Bạo Tam Lập lắc đầu bất đắc dĩ, rõ ràng là mày nói không rõ mà, mày muốn dọa chết tao à. Biết ông chủ sẽ ra tay, Bạo Tam Lập cũng hơi an tâm: "Không biết ông chủ sẽ ra tay giải quyết việc gì?"

"Anh nghĩ xem, anh bây giờ có mấy vấn đề không thể hạ gục Vu Hướng Đức?" Hầu Chấn Hám đá quả bóng cho Bạo Tam Lập. Hắn chuẩn bị để Bạo Tam Lập tự mình nói ra, như vậy mới tăng được sức nặng của ông chủ trong mắt Bạo Tam Lập. Nếu không do mình nói ra trước, như vậy lợi thế này sẽ không quá quan trọng nữa.

"Việc này còn cần phải nói sao. Hầu ca cũng nhìn ra được mà. Trước đây tôi thiếu chút nữa đã đánh bại Vu Hướng Đức. Nếu bọn chó Tứ xà bang không xen vào, bây giờ tôi. Ai, quên đi, hảo hán không đề cập chuyện xưa" Bạo Tam Lập lắc đầu: "Hầu ca, có thể làm ông chủ ra tay giải quyết Tứ xà bang không?"

"Ha ha, anh biết tính nhỉ, biết đẩy khó khăn cho ông chủ, chuyện đơn giản giao cho anh?" Hầu Chấn Hám cười khinh khỉnh.

"Hắc hắc. tôi chỉ có chút năng lực đó thôi. Nếu không sao tôi lại làm việc cho ông chủ, tự mình làm ông chủ rồi" Bạo Tam Lập cười hắc hắc.

"Được, chuyện này tôi sẽ nói với ông chủ, xin ông chủ đứng ra làm, anh đợi tin tức của tôi" Hầu Chấn Hám gật đầu nói.

"Cảm ơn Hầu ca" Bạo Tam Lập mừng rỡ. Mặc dù hắn cũng biết Hầu Chấn Hám nhất định đáp ứng yêu cầu của mình, nhưng tận tai nghe thấy, hiệu quả vẫn khác. Chẳng qua Bạo Tam Lập có chút hoài nghi, ông chủ thần bí mà mình mới đi theo rốt cuộc có năng lực lớn như thế nào. Tứ xà bang, không phải dễ đối phó như vậy chứ?

"Không được nghi ngờ năng lực của ông chủ. Ông chủ muốn thủ hạ tuyệt đối tin tưởng và phục tùng mình" Hầu Chấn Hám nhìn ra vẻ nghi hoặc của Bạo Tam Lập, vì vậy nhắc nhở một câu.

"Vâng. Vâng" Bạo Tam Lập càng hoảng sợ, gật đầu vâng vâng. Hắn lúc này mới có phản ứng, mình bây giờ đang có thân phận tiểu đệ(đàn em)

"Sau khi chuyện thành, quyền chỉ huy bang phái vẫn do anh" Hầu Chấn Hám nói: "Chẳng qua tài chính và sổ sách sẽ do tôi quản lý. Anh là Đại đương gia, tôi là Nhị đương gia"

Bạo Tam Lập cũng biết đây là kết quả hiển nhiên. Mặc dù vẫn giữ được vị trí Đại đương gia(Lão Đại), nhưng quyền lực vẫn bị chia sẻ. Mà Hầu Chấn Hám mặc dù trên danh nghĩa là Nhị đương gia. Nhưng ai cũng hiểu, người nắm tiền mới là Lão Đại. Đến lúc đó chia tiền cho các huynh đệ là Hầu Chấn Hám, cho nên vị trí của hắn trong bang phái chỉ cao chứ không thấp hơn mình.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 316: Y tiên sinh



"Tôi hiểu" Bạo Tam Lập gật đầu. Hôm nay hắn đã có một quyết định quan trọng nhất trong đời.

Bạo Tam Lập không biết lựa chọn này của mình là đúng hay sai. Nhưng ít nhất bây giờ còn không rõ. Hắn thậm chí còn chưa được gặp ông chủ sau màn kia.

Bạo Tam Lập từ tầng chót xã hội lăn lộn lên đến tận đây, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày làm lớn như vậy. Từ sau khi Lão Đại Hồ Tam cầm đầu hắc đạo Tùng Giang bị bỏ tù, hắc đạo Tùng Giang không ra thể thống gì, vẫn hỗn loạn như vậy.

Thực ra bây giờ Bạo Tam Lập và Vu Hướng Đức cũng không được coi là xã hội đen, chỉ là một đám côn đồ mà thôi. Chẳng qua Tùng Giang không có thế lực khác nên hai người bọn họ oai phong nhất thôi.

Bây giờ Bạo Tam Lập quyết định cùng Hầu Chấn Hám làm việc cho ông chủ. Như vậy chờ đợi hắn nếu không phải lên như diều gặp gió, thì chính là chết không chỗ chôn. Nhưng như vậy ít nhất còn có năm mươi phần trăm cơ hội.

"Hầu ca, ông chủ chúng ta. gọi là gì?" Bạo Tam Lập lúc này đã gọi ông chủ của chúng ta.

"Ừ, anh có thể gọi ông chủ là Y tiên sinh" Hầu Chấn Hám lắc đầu nói: "Ông chủ là một người có thân phận thần bí. Trước khi ông chủ tin được anh, tôi sẽ không dẫn anh đi gặp ông chủ. Cho nên anh nếu như muốn ông chủ tin mình, giao trọng trách hơn nữa cho anh, như vậy anh phải dùng năng lực và tận trung của mình thể hiện"

"Tôi hiểu" Bạo Tam Lập gật đầu. Hắn biết bây giờ nói gì cũng không có tác dụng, vẫn phải dùng bản lĩnh thật. Chẳng qua Bạo Tam Lập cũng đang nhìn ông chủ của mình.

Biểu hiện bây giờ của Bạo Tam Lập là thần phục, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự. Bởi vì hắn không thấy rõ thực lực thực sự của ông chủ. Chỉ sau khi ông chủ thể hiện được thực lực, Bạo Tam Lập mới có thể cam tâm thần phục.

"Chẳng qua, ông chủ mặc dù muốn khống chế hắc đạo, nhưng ông chủ không thích chém chém giết giết" Hầu Chấn Hám nói: "Các hành vi độc ác, bắt nạt dân thường, anh sau này không được làm"

"Hầu ca, điểm này anh yên tâm. Bạo Tam Lập tôi có thể vỗ ngực cam đoan, tôi ra lăn lộn lâu như vậy nhưng chưa bao giờ khi dễ dân chúng. Thủ đoạn của tôi đều dùng với kẻ ác" Bạo Tam Lập kiên quyết nói: "Tôi trông coi các nơi, trừ phi có người chủ động gây chuyện, nếu không tôi sẽ không ra tay"

"Được, anh nếu làm như vậy thì rất tốt" Hầu Chấn Hám gật đầu.

Đây là toàn bộ quá trình Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập gặp nhau, Hầu Chấn Hám kể lại cho Dương Minh.

"Không nhìn ra được, Đại Hầu, anh thật lợi hại" Dương Minh không khỏi mở miệng khen ngợi.

"Dương ca, bên phía Tứ xà bang." Hầu Chấn Hám có chút nghi ngờ hỏi. Hắn không biết Dương Minh có thủ đoạn gì để làm Tứ xà bang khuất phục.

"Điều này anh không cần lo lắng. Anh bảo Bạo Tam Lập tập kết người, đợi tin tức của tôi. Tứ xà bang giao cho tôi" Dương Minh phân phó.

"Vâng, Dương ca, em biết" Hầu Chấn Hám gật đầu nói.

Tứ xà bang đối với Bạo Tam Lập mà nói đúng là rất phiền phức. Nhưng đối với Dương Minh mà nói là một việc dễ đối phó hơn cả Vu Hướng Đức.

Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì Tứ xà bang dù mạnh đến đâu cũng là mãnh long quá giang, không có căn cơ ở Tùng Giang. Lão Đại Xà ca Tứ xà bang muốn biến Vu Hướng Đức thành một con rối của mình. Chẳng qua Xà ca cũng hiểu rất rõ, con chó đến bước đường cùng cũng sẽ nhảy qua tường. Hắn bây giờ sợ nhất là Bạo Tam Lập cắn trả. Nếu Bạo Tam Lập không để ý gì hết, cho thủ hạ đến giết mình, như vậy Xà ca có chút sợ sệt.

Dù sao Xà ca cũng là một nhân vật lớn, hắn không muốn lấy cứng đối cứng, với Bạo Tam Lập mà mất mạng. Cho nên Xà ca bây giờ đang rất cẩn thận. Hai mươi bốn tiếng lúc nào cũng có vệ sĩ bên cạnh, bên dưới trụ sở cũng có thủ hạ tuần tra, hơn nữa còn có các trang thiết bị cảnh báo hiện đại và nghiêm ngặt.

Mà Dương Minh bây giờ chính là muốn thông qua thủ đoạn của mình làm cho Xà ca biết khó mà lui, đừng mong xen vào hắc đạo Tùng Giang. Tại sao làm cho hắn biết khó mà lui chứ không phải g**t ch*t hắn?

Dương Minh cũng có mối băn khoăn riêng. Tứ xà bang sở dĩ gọi là Tứ xà bang, bởi vì bang phái là do bốn huynh đệ lập ra. Xà ca mặc dù là Lão Đại, nhưng bên dưới hắn còn có ba thằng em. Mặc dù trong đánh nhau có một thằng chết, một thằng bị thương nặng. Nhưng thằng thứ hai thì vẫn khỏe mạnh, không có việc gì, đang trấn giữ tổng bộ Tứ xà bang.

Dương Minh đã tiến hành điều tra, tình cảm của bốn huynh đệ này rất tốt. Cho nên nếu Dương Minh giết Xà ca, như vậy sẽ bị Tứ xà bang trả thù.

Cho nên Dương Minh quyết định đầu tiên là tha cho Xà ca. Dù sao hắc đạo Đông Hải không quan hệ gì với mình. Chỉ cần hắn về, như vậy thì giết hắn làm gì cho vác mệt vào thân.

Nói chuyện điện thoại với Hầu Chấn Hám xong. Dương Minh thở dài. Nói thật, Dương Minh không biết mình bây giờ làm như vậy là đúng hay sai. Bái Phương Thiên – vua sát thủ làm thầy, còn muốn nghĩ biện pháp thống nhất hắc đạo Tùng Giang.

Suy nghĩ này quả thực rất lớn mật và điên cuồng. Nếu là Dương Minh trước kia, nhất định sẽ cảm thấy làm như vậy là không thực tế. Nhưng hắn bây giờ đã bước đi trên con đường này. Rốt cuộc là vì sao?

Vì làm cho mình trở nên cường đại, bảo vệ những người phụ nữ bên mình? Nhưng bên mình bây giờ ngoại trừ Tiếu Tình, thì không còn ai nữa.

Vì để bố mẹ sống tốt hơn? Đúng thế, trước kia Dương Minh đúng là nghĩ như vậy. Nhưng tối qua sau khi nói chuyện với bố mẹ, Dương Minh hiểu rõ bố mẹ cũng không thích cuộc sống giàu sang đó.

Chỉ là sau khi bọn họ biết con mình rất có năng lực, sẽ không hề lo lắng vì áp lực cuộc sống, áp lực kinh tế nữa, coi công việc hàng ngày là niềm vui, mà không cần phải phấn đấu vì tiền nữa.

Xem ra bố mẹ là người dễ dàng thỏa mãn. Nhưng tại sao mình lại không cảm thấy thỏa mãn với những gì đang có? Dương Minh lắc đầu, có thể d*c v*ng giữa mọi người là khác nhau.

Tối nay nhất định là một đêm đầy k*ch th*ch. Dương Minh mặc áo ngoài vừa cởi ra. Hắn đang định ra ngoài nhưng do dự một lát, xoay người mở tủ quần áo, ở dưới đáy tủ lấy ra một rương nhỏ, đây là một ít công cụ mà Phương Thiên đưa cho hắn.

Dương Minh mở cái rương, lấy một bộ quần áo màu đen bó sát người. Đây là Phương Thiên dựa vào dáng người của Dương Minh mà làm, có đồ mùa đông một bộ, mùa hè hai bộ. Bộ áo đông Dương Minh đang cầm mặc dù hơi dầy một chút, nhưng không chống lạnh tốt như áo lông.

Dương Minh cởi áo khoác ngoài, mặc bộ đó vào bên trong, sau đó khoác áo ngoài lại, sau khi chuẩn bị xong, Dương Minh lại lấy thiết bị dò tia hồng ngoại, mấy thứ nữa nhét vào túi, ra khỏi phòng.

Nhìn tia hồng ngoại trong bóng đêm thực ra không có tác dụng gì mấy với Dương Minh. Hai mắt hắn tốt hơn nhiều. Chẳng qua thiết bị là cặp kính đó có thể ngụy trang cho hắn.

"Mày còn định ra ngoài sao?" Trương Tân thấy Dương Minh đi ra cửa phòng, hỏi.

"Ừ, tao ra ngoài một lát, về nhà lấy mấy thứ" Dương Minh thuận miệng tìm lý do.

"Thua mày, gần nửa đêm rồi, mày đi xe không?" Trương Tân nói.

"Mày không nói tao cũng định làm như vậy" Dương Minh cười hắc hắc hai tiếng, xoay người ra khỏi ký túc, trước khi đi đột nhiên xoay người hỏi: "Sao hôm nay không thấy Điền Đông Hoa? Thằng ranh đó đi đâu rồi? "

"Ai biết được, có lẽ đang tán gái thì sao?" Trương Tân thuận miệng nói.

Mới ra khỏi ký túc không xa, Dương Minh thầm nghĩ miệng thằng ranh Trương Tân chuẩn thật. Dương Minh quả nhiên thấy Điền Đông Hoa đang cùng một em MM.

Dát? Dương Minh kinh ngạc, cô nữ sinh đó không ngờ là Vương Tuyết. Vương Tuyết, bạn thân của Chu Giai Giai. Mẹ nó, Điền Đông Hoa tới tay được từ bao giờ thế.

Nếu người khác Dương Minh sẽ không quan tâm. Nhưng một người là bạn cùng phòng mình, một người là bạn tốt của Chu Giai Giai mà mình không muốn gặp, Vương Tuyết.

Hai người này nếu đi cùng nhau, vậy sau này chẳng phải là mệt người sao?

Không còn cách nào khác Dương Minh đành phải dừng chân quan sát một chút.

"Điền Đông Hoa, chuyện bạn nói, để mình suy nghĩ một chút" Vương Tuyết cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Việc này còn phải suy nghĩ sao. Hai chúng ta đều là người trưởng thành, nói chuyện yêu đương là bình thường" Điền Đông Hoa mặt dày nói.

"Vậy không được, đây là lần đầu tiên người ta có bạn trai, phải suy nghĩ cẩn thận." Vương Tuyết vẫn lắc đầu đầy lý trí. Nàng mặc dù hiểu Điền Đông Hoa cũng được. Tối ăn cơm cùng Điền Đông Hoa, Điền Đông Hoa ra tay rất hào phóng, hơn nữa lại rất lễ độ, làm cho Vương Tuyết hơi động lòng.

"Lần đầu tiên?" Điền Đông Hoa mừng rỡ, xử nữ, may thế nhỉ. Bạn gái trước kia của mình không phải xử nữ. Ha ha lúc này nếu dẫn cô bé này về, ông già nhất định sẽ rất cao hứng.

Điền Đông Hoa vốn cảm thấy Vương Tuyết có điểm giống bạn gái trước đây của mình, nên định quan hệ chút chút. Nhưng nghe nói đây là lần đầu tiên nàng yêu, tình đầu đó. Điền Đông Hoa lập tức nghiêm giọng: "Không sai, phải suy nghĩ một chút. Mình đưa bạn về phòng ngủ"

"Được" Vương Tuyết gật đầu.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 317: Điều tra không tốn sức



Nhìn theo hai người rời đi, Dương Minh cười khổ, chẳng lẽ lão Điền này lại thích chơi? Chẳng qua Vương Tuyết, sau này nếu hai người đi chơi, Vương Tuyết muốn mang theo Chu Giai Giai, lão Điền mang theo mình, vậy thì không hay rồi.

Dương Minh lắc đầu, chuẩn bị tối nay sẽ hỏi Điền Đông Hoa chuyện này, thằng ranh này không phải để ý đến Chu Giai Giai sao? Sao bây giờ lại đổi thành Vương Tuyết? Thay đổi quá nhiều à nghe.

Dương Minh bây giờ đang có chuyện chính phải làm, không thể đi quản Điền Đông Hoa.

Trụ sở tạm thời của Tứ xà bang ở Tùng Giang là trong một xưởng sửa chữa ô tô thành Bắc. Nơi này là sản nghiệp của Vu Hướng Đức, bây giờ bị Xà ca trưng dụng. Tại sao ở đây? Bởi vì cửa hàng sửa xe này có một sân rộng rất trống trải, có lợi cho tuần tra.

Dương Minh theo tin tức của Hầu Chấn Hám cung cấp đi đến gần cửa hàng. Sau đó xuống xe, xì hơi một bánh, sau đó mới lên xe lái đến trước cửa hàng. Hắn muốn thử dò xét tình hình bên trong cửa hàng.

"Làm gì đó?" Một thằng đi tuần tra thấy xe Dương Minh dừng trước cửa hàng, liền quát hỏi.

"Ông anh, bánh sau xe tôi hết hơi, bơm hộ cái" Dương Minh nói.

"Bơm? Không, hết giờ rồi, mày tìm nhà khác đi" Thằng này trực tiếp từ chối. Bây giờ là thời kỳ căng thẳng, cửa hàng tạm đóng cửa mấy ngày: "Anh bạn, thông cảm chút đi, bơm cũng không mất bao nhiêu thời gian mà" Dương Minh cười nói.

"Không được, nói với mày hết giờ tức là hết giờ" Thằng này khoát tay nói: "Mau đi đi"

"Xin lỗi ông anh, xe tôi có lẽ không đi được nữa. Anh nhìn bánh sau xem hết sạch hơi rồi." Dương Minh xuống xe, chỉ chỉ vào lốp sau.

"Không được, mày lái đi ngay" Thằng này có chút không nhịn được nói. Nếu không phải sợ phiền phức không cần thiết, hắn đã mở miệng chửi người rồi.

"Ông anh, đêm nay tôi còn phải đi một đoạn dài nữa. Đã muộn thế này, tôi đi đâu tìm chỗ bơm xe" Dương Minh vừa nói, lấy ra tờ hai trăm đã chuẩn bị từ trước ra, nhét vào tay hắn: "Giúp cái ông anh"

"Ồ?" Thằng này nhận lấy tờ tiền Dương Minh đưa, mở tay ra nhìn thì là hai trăm đồng. Tim hắn đập mạnh, bơm xe mà có thể được hai trăm, tốt quá.

"Được, lái xe vào đây" Thằng này bỏ chướng ngại vật ra, cho Dương Minh đi vào.

"Cảm ơn ông anh" Dương Minh vừa nói vừa chui vào trong xe, khởi động xe chạy vào trong.

"Được rồi, mày dừng ở đây" Thằng này chỉ vào chỗ đỗ xe: "Mày chờ tao, tao sẽ bơm cho mày"

"Được" Dương Minh gật đầu.

"Thuận Tử, thằng này là ai?" Một thằng cao to lực lưỡng thấy xe Dương Minh, vội vàng đi tới.

"Lão Thất, đây là người của Đức ca, xe hết hơi, thuận đường đến đây bơm" Cầm tiền của Dương Minh, thằng tên Thuận Tử hiển nhiên sẽ bịa chuyện"

"Ồ. Vậy mày mau lên chút" Lão Thất hiển nhiên không nghi ngờ, gật đầu xoay người rời đi"

Chờ lão Thất và Thuận Tử đi rồi, Dương Minh bắt đầu đánh giá hoàn cảnh trong cửa hàng. Quả nhiên như lời Hầu Chấn Hám nói, mỗi một cửa đi vào nơi này đều có người gác.

Chẳng qua mấy thằng canh gác chỉ đứng cho có. Nếu muốn thì có đầy cơ hội để vào. Chỉ là không biết Xà ca ở đâu?

Cửa hàng có hai tòa nhà. Một tòa là nơi sửa chữa, Xà ca hiển nhiên không thể nào ở đó. Một nhà khác là chỗ ở cho công nhân, Xà ca rất có thể ở đây.

Dương Minh nhìn tòa nhà dành cho công nhân, ngoài ở cửa có người gác, không có chút đề phòng nào. Nếu như bò tường thì có thể tiến vào. Chẳng qua không biết có thể thoát được ánh mắt người bên dưới không.

Đang suy nghĩ miên man, Thuận Tử đã chạy về. Dương Minh thấy trong tay hắn không cầm dây bơm, có chút khó hiểu hỏi: "Ông anh, bơm đâu?"

"Ồ, tao sai người đi lấy rồi, lập tức mang ra" Thuận Tử nói: "Bánh nào?"

"Bánh này" Dương Minh dùng chân đá đá vào cái bánh bị mình xì hơi.

Quả nhiên không lâu sau thấy một thanh niên kéo dây bơm chạy ra.

"Tiểu Khấu, không kinh động Xà. ông chủ chứ?" Thuận Tử có chút lo lắng hỏi.

"Yên tâm, ông chủ ở trên tầng, tao làm rất nhẹ" Tiểu Khấu gật đầu nói.

Mặc dù hai người nói rất nhỏ, như tiếng muỗi kêu. Nhưng mắt Dương Minh rất tốt, mấy câu đó sao có thể thoát khỏi mắt hắn.

Thực ra Thuận Tử nói lỡ miệng, mà thanh niên kia trả lời càng cẩn thận hơn. Dương Minh đã chắc chắn chín mươi phần trăm Xà ca ở trên tầng hai xưởng sửa xe.

Dương Minh cả kinh, thiếu chút nữa bị Xà ca này lừa. Xem ra Xà ca này rất cẩn thận, thà ở khu sửa chữa còn không ở trong khu nhà dành cho công nhân. Hắn có thể cũng sợ Bạo Tam Lập phái người đến giết.

Dương Minh vội vàng nhân dịp Thuận Tử bơm bánh xe cho mình, hắn quan sát khu xưởng sửa xe kia. Muốn vào khu xưởng đó dễ hơn khu nhà ở nhiều. Bên cạnh xưởng có một dãy nhà khá cũ. Có lẽ trường dạy sửa xe.

Nếu nghĩ cách từ bên trường dạy học đó sang khu nhà xưởng có lẽ không phải việc gì khó.

Vì xác định Xà ca có thật ở đó không, Dương Minh quyết định thử dò xét một chút. Vì vậy Dương Minh nhấc chân đi đến xưởng sửa chữa.

"Này, mày định làm gì?" Thuận Tử giật mình, vội vàng gọi Dương Minh lại.

"Tôi đi WC cái. Uống nhiều nước quá, nhịn chết mất" Dương Minh tùy ý nói.

"Mày đừng qua đó. Bên đó không có Wc" Thuận Tử vội vàng nói.

"Ồ? Không phải chứ? Xưởng nào chẳng có WC?" Dương Minh ra vẻ khó hiểu hỏi.

"Ách. là thế này. WC ở đó đang hỏng chưa sửa. Bây giờ đang đóng, mày qua bên kia đi Wc đi" Thuận Tử vội vàng giải thích: "Ở bên phía nhà ở công nhân, tao dẫn mày đi.

"Ồ? Vậy thì phiền quá, bỏ đi, tao tìm chỗ nào đó không người giải quyết vậy" Dương Minh ra vẻ lười biếng lắc đầu.

"Vậy cũng được" Thuận Tử đang ước gì được như vậy.

Thông qua mấy câu nói, Dương Minh đã hoàn toàn chắc chắn Xà ca ở trong nhà xưởng. Xác định được điểm này, Dương Minh cũng không cần phải ở đây làm gì nữa.

Sau khi bơm bánh cho xe Dương Minh xong, Thuận Tử chủ động giúp hắn bơm thêm mấy bánh còn lại Dương Minh, sau đó nói: "Được rồi đó"

"Cảm ơn ông anh, tôi đi đây" Dương Minh gật đầu không ở lại nữa, trực tiếp lái xe ra ngoài, rời khỏi nơi này.

"Thuận ca, mày nói cho tao năm mươi đồng mà?" Dương Minh đi rồi, Tiểu Khấu lập tức hỏi.

"Không thiếu phần mày đâu" Thuận Tử móc ra một xếp tiền, rút ra bốn tờ mười đồng cho Tiểu Khấu: "Không có tiền lẻ, bốn mươi thôi"

"Mày lấy tờ một trăm đưa tao." Tiểu Khấu không chịu.

"Mày có lấy không?" Thuận Tử trừng mắt nói.

"Lấy" TIểu Khấu có chút không tình nguyện cầm lấy bốn mươi đồng. Có tốt hơn không có mà. Chẳng qua nói đi nói lại, chuyện này là do Thuận Tử nhận, chỉ là không tìm được bơm, mình chỉ giúp hắn một chân mà thôi, kiếm được bốn mươi đồng là ổn rồi.

Lái xe quay lại trường, Dương Minh vừa lái xe vừa cười, hai trăm đồng đã xong? Thủ hạ thằng Xà ca này đúng là quá tham tiền? Có lẽ Xà ca có nằm mơ cũng không nghĩ được rằng hai trăm đồng đã bị thủ hạ bán đứng, mặc dù đó là vô tâm.

Biết bộ quần áo dạ hành này không cần đến, mặc mất cả công. Dương Minh lắc đầu tự giễu. Mình đúng là đánh giá thực lực đối phương quá cao. Thất bại lần trước rất đau đớn làm cho Dương Minh không thể không cẩn thận.

Chẳng qua phải nói rõ, thất bại lần trước là do mình kém hơn đối thủ quá nhiều. Hai người là sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp. Mình mặc dù là đệ tử của vua sát thủ, nhưng dù sao cũng mới học có mấy tháng, thiếu kinh nghiệm thực chiến, mới để bọn chúng chạy mất. Mà hôm nay những kẻ này lại khác. Những người này đều là côn đồ hắc đạo, căn bản không có tâm cơ, cho nên không ra tay đối phó.

"Về nhanh thế?" Thấy Dương Minh vào nhà, Trương Tân hỏi: "Mày về nhà cơ mà? "

"Tao chỉ lấy mấy thứ, không có gì" Dương Minh cười nói: "Đúng, xe mày non hơi, tao mới bơm đó" " Đúng, Dương Minh, mày qua đây nhìn xem, đây là bạn gái lão Điền mới quen, cho ý kiến coi" Trương Tân chỉ vào ảnh trong máy điện thoại di động nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 318: Quan hệ hỗn loạn



"Bạn gái mới? Tao đoán 80% là dâm ý của hắn" Dương Minh bĩu môi khinh bỉ, hắn đương nhiên biết Trương Tân đang nói đến ai, nhìn thoáng qua tấm hình trong điện thoại kia, đích thật là Vương Tuyết.

"Mẹ kiếp, cái gì dâm ý, không phải bạn gái để cho tao chụp sao?" Điền Đông Hoa chụp lấy điện thoại, bất mãn nói.

"Lo lắng cái gì, hai ta đều là người trưởng thành rồi, yêu đương là chuyện bình thường!" Dương Minh học theo cách nói của Điền Đông Hoa.

"Trời, làm sao mày biết?" Điền Đông Hoa nghe xong, lập tức tái mặt.

"Vừa rồi tao xuống lầu đã nhìn thấy" Dương Minh nhàn nhạt nói.

"Mày không thể chừa cho tao chút mặt mũi sao! Xong rồi, về sau tao không còn mặt nhìn người." Điền Đông Hoa cầu xin.

"Nhột quá." Dương Minh cảm thấy lạnh sống lưng, quay trở về phòng mình, hắn cởi bộ đồ trên người ra, tránh cho bọn Trương Tân hoài nghi.

Sau khi dọn dẹp xong, Dương Minh ra ngoài.

"Lão Điền, sao mày lại đến với Vương Tuyết? Không phải mày thích Chu Giai Giai sao?" Dương Minh kỳ quái hỏi.

"Tao thích thì có lợi ích gì, con nhỏ đó không hề có phản ứng! Nhưng không sao, thua kế này tao bày kế khác!" Điền Đông Hoa nói: "Vì thế tao tìm đến người bạn tốt bên cạnh nàng ta là Vương Tuyết, thường xuyên qua lại, rồi cuối cùng quen thuộc nhau luôn!"

"Sau đó hai đứa lâu ngày sinh chuyện?" Dương Minh tiếp tục nói.

"Cũng gần như vậy, Vương Tuyết nói cho tao biết Chu Giai Giai đã có người trong lòng rồi, hơn nữa đến chết cũng không quên, tao không còn cách nào, đành phải từ bỏ!" Điền Đông Hoa nói: "Chẳng qua tao phát hiện ra Vương Tuyết làm bạn gái cũng rất được, cho nên tao liền thích nàng."

"Tất nhiên là như vậy rồi, tao cũng không nói thêm gì." Dương Minh lắc đầu, mình cũng không thể can thiệp vào chuyện người ta! Có phải là cha mẹ của hắn đâu, nói chi cho mệt.

"Mày còn gì muốn nói không? Tao thật tâm mà!" Điền Đông Hoa thề.

"Được rồi, vậy chúc mày sớm ngày vào giáo đường" Dương Minh đi vào toilet chuẩn bị đánh răng rửa mặt.

Sáng hôm sau, Dương Minh liền gọi điện cho Hầu Chấn Hám, Dương Minh chuẩn bị tối nay hành động, cho nên bên Bạo Tam Lập phải tùy thời đợi lệnh.

"Bên Bạo Tam Lập có gian tế hay không?" Dương Minh có chút lo lắng hỏi.

"Cái này khó mà nói, chẳng qua yên tâm đi, tôi sẽ tập trung họ lại, thu hết tất cả phương tiện liên lạc, vì để phòng ngừa, có thể dùng tín hiệu" Hầu Chấn Hám đối với những việc này rất lành nghề.

"Được, việc này giao cho anh, tùy thời chờ điện thoại của tôi" Dương Minh phân phó.

"Không thành vấn đề, Dương ca, anh yên tâm" Hầu Chấn Hám cam đoan.

Cúp điện thoại, Dương Minh đi học bình thường, hôm nay Điền Đông Hoa rất tích cực đi học, lúc sáng Dương Minh đang đánh răng, hắn đã thúc dục nhiều lần, hỏi khi nào thì Dương Minh đến lớp.

Lúc đi vào căn tin, miệng hắn cứ luôn léo nhéo bên tai, làm cho Dương Minh bực mình, tức giận nói: "Mày đi sớm như vậy, Vương Tuyết cũng chưa đến"

"Điều này cũng đúng." Điền Đông Hoa gật đầu, chẳng qua trên mặt sốt ruột quá đáng, làm cho người ta phát lạnh.

Tới phòng học rồi, quả nhiên Vương Tuyết còn chưa đến, lớp học bắt đầu lúc 8h30, mà bây giờ mới có 7h sáng, thậm chí là những học sinh chăm chỉ còn chưa tới nữa là.

Đợi đến 8h, Điền Đông Hoa gần như biến thành" Hòn Vọng Thê" rồi, thì vương Tuyết và Chu Giai Giai mới đến phòng học, Dương Minh trong khoảng thời gian này vẫn luôn suy nghĩ về kế hoạch buổi tối.

"Vương Tuyết, bên này nè!" Điền Đông Hoa giơ tay lên kêu.

Vương Tuyết nhìn thấy vẻ nhiệt tình của Điền Đông Hoa, không khỏi đỏ mặt, Chu Giai Giai đã sớm biết chuyện này, phỏng chừng là ngày hôm qua Vương Tuyết đã nói, cho nên Chu Giai Giai cũng không kinh ngạc bao nhiêu.

Chẳng qua nếu Vương Tuyết và Điền Đông Hoa có thể ngồi cùng một chổ, vậy thì những bữa học sau mình có thể danh chính ngôn thuận cùng ngồi với Dương Minh sao? Không chừng lâu ngày có thể phát sinh chuyện, Dương Minh và Tô Nhã hồi đó cũng như vậy mà. Chu Giai Giai vô cùng vui sướng nghĩ đến tương lai của mình, mà Dương Minh bên này cũng chỉ cười khổ, vốn muốn tránh Chu Giai Giai, xem ra lần này khó tránh khỏi!

Chẳng qua lúc ngồi, Vương Tuyết lại khó khăn! Trong phòng học, một bài có bốn chổ, bốn người có thể cùng ngồi, nhưng vấn đề là, ai sẽ ngồi kế ai!

Nếu như để mình ngồi giữa với Điền Đông Hoa, vậy thì Dương Minh và Chu Giai Giai sẽ ngồi hai bên, nếu như vậy, sẽ chẳng được lợi ích gì! Nhưng đến để cho Dương Minh và Chu Giai Giai ngồi giữa, vậy thì Điền Đông Hoa khẳng định không đồng ý!

Vấn đề này thật hao tổn tâm trí! Chu Giai Giai tựa hồ như cũng nhìn thấu sự do dự của vương Tuyết, chẳng qua chuyện này quả thật không dễ, trừ phi mình và Vương Tuyết tách ra ngồi!

"Điền Đông Hoa, đứng lên!" Vương Tuyết bỗng nhiên nói,

"A? Vì sao?" Điền Đông Hoa sửng sốt.

"Anh ngồi ở bên cạnh đi, em và Chu Giai Giai ngồi giữa!" Vương Tuyết nói, nếu mình và Chu Giai Giai không muốn tách ra, vậy chi bằng để cho Dương Minh và Điền Đông Hoa tách ra?

"Anh và Dương Minh phải đi ra?" Điền Đông Hoa kỳ quái hỏi.

"Anh không muốn để cho hai chúng ta nói chuyện bị người khác nghe thấy sao?" Vương Tuyết nhỏ giọng ám chỉ.

"Đúng vậy!" Điền Đông Hoa nghe lý do của Vương Tuyết, lập tức đồng ý, xoay người đập Dương Minh qua một bên, để cho Chu Giai Giai và Vương Tuyết ngồi ở giữa, còn mình ngồi bên cạnh.

Dương Minh bất đắc dĩ lắc đầu, lão Điền à, thoạt nhìn đâu có vẻ dại gái đến như vậy chứ! Tại sao lại khuất phục? Dương Minh bất đắc lắc lắc đầu, thầm nghĩ, càng muốn làm thì càng loạn! Cô nàng Chu Giai Giai này sao lại đột nhiên tiếp cận mình?

Kỳ thật, nếu như không có chuyện trước kia, thì Chu Giai Giai lôi kéo làm quen với Dương Minh, thì Dương Minh như vậy khẳng định sẽ nhìn thấy vấn đề bên trong, nha đầu này tám chín phần là có ý tứ với mình!

Nhưng hai người hai người xảy ra xung đột, hơn nữa nhiều năm không gặp, lúc này nói Chu Giai Giai thích mình? Đánh chết Dương Minh cũng không tin! Chẳng qua, cho dù tìn thì sao? Dù bây giờ Dương Minh không còn hận thù Chu Giai Giai, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể làm tổn thương đến người con gái mà hắn đã từng thích, Tô Nhã!

Được rồi, nếu không có khả năng sinh ra vấn đề gì, vậy thì cứ tùy nàng thôi, không phải chỉ là ngồi bên cạnh thôi sao? Đồng ý ngồi thì cứ ngồi!

Vốn, cái nhóm bốn người này đã kỳ quái, nhưng lại càng xảy ra chuyện kỳ quái hơn nữa! Vương Chí Đào lén lút chạy đến lớp của Dương Minh, thấy được Dương Minh, lập tức chạy nhanh lại.

"Dương Minh, tôi ngồi ở đây được không? Cậu cũng biết nguyên nhân." Vương Chí Đào nhỏ giọng nói chuyện.

Dương Minh đang định gật đầu đáp ứng thì Chu Giai Giai đã nói chuyện:? Không được, tôi còn có vài chuyện muốn nói với Dương Minh, cậu ngồi phia trước đi!"

"Được, không thành vấn đề, tôi ngồi phía trước cũng được!" Mỹ nữ lên tiếng, Vương Chí Đào tự nhiên nghe theo, bất quá hắn có chút kỳ quái, Dương Minh có quan hệ thế nào với Chu Giai Giai? Hắn không phải đã nói không quen Chu Giai Giai sao? Không quen có thể ngồi cùng một chổ?

Vương Chí Đào bắt đầu suy nghĩ linh tinh? Không phải quá trùng hợp aso? Hay là Dương Minh cũng có ý theo đuổi Chu Giai Giai? Cái suy nghĩ này bắt đầu, liền không thể dừng lại!

Đúng vậy, rất có thể! Vương Chí Đào không thể không cẩn thận, lần trước tranh đoạt Trần Mộng Nghiên, hắn đã thất bại, lần này nếu tiếp tục thất bại, vậy thì hắn muốn đi đập đầu cho rồi!

"Bạn có chuyện gì muốn nói với tôi?" Dương Minh thấy mình đổi chổ không thành công, vì thế nhíu mày, có chút tức giận.

"A?" Chu Giai Giai sửng sốt, vừa rồi mình chỉ tùy tiện tìm một cái cớ để cho Vương Chí Đào không ngồi cạnh mình, nhưng nàng tìm Dương Minh, cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là nàng thích ngồi bên cạnh Dương Minh thôi! Chẳng qua, nếu Dương Minh đã hỏi, Chủ Giai Giai lại tiếp tục tìm một lý do, ví thế nói: "Là như vậy, mình có vài vấn đề. muốn hỏi bạn."

"Hả?" Dương Minh sửng sốt, có chút khó hiểu, không thể nào? Bình thường có bao giờ thấy hỏi cái gì đâu, có cái gì để hỏi? Hơn nữa, sao không đi hỏi thầy, hỏi mình càng không có tác dụng sao?

Phía trước, Vương Chí Đào nghe Chu Giai Giai nói xong, cũng khẽ câu mày, bạn học hỏi thăm bài vở của nhau, cũng không phải là một dấu hiệu tốt, năm đó Dương Minh và Trần Mộng Ngiên cũng phát triển như vậy!

Vương Chí Đào đương nhiên không biết đây chỉ là cái cớ của Chu Giia Giai mà thôi, hắn còn tưởng Chu Giai Giai thật sự có chuyện cần hỏi Dương Minh! Vì thế vội la lên: "Chu Giai Giai, bạn có vấn đề gì thí cứ hỏi tôi. tôi tuy rằng không phải hệ máy tính, nhưng tôi cũng biết khá nhiều!"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 319: Tiểu tài nữ cũng có nổi khổ



Chu Giai Giai vô cùng chán ghét người con trai tên Vương Chí Đào này, mình và Dương Minh nói chuyện, có liên quan gì đến hắn? Vừa lúc còn hai ngày nữa đến một kỳ thi, Chu Giai Giai tiện tay đem lên bàn cái tài liệu giáo khoa, tùy tiện tìm một tờ, lấy ra một vấn đề mà mình đã quên, đưa cho Vương Chí Đào hỏi: "Đây này, bạn xem đi, giúp tôi giải đáp một chút!"

Chu Giai Giai lúc nói, tận lực làm ra vẻ khiêm tốn và vô tội, tựa như một học sinh đang đợi thấy giáo giảng bài.

"Để tôi xem" Vương Chí Đào tự tin đưa tay cầm lấy xấp tài liệu kia, vừa định nói chuyện, mặt lập tức biến sắc, cái gì thế này? Toàn tiếng Anh, không phải đang chơi xỏ nhau sao?

Vương Chí Đào nhìn cái gì mà" hub" rồi" router", hai từ này đi riêng thì hắn có thể hiểu được, nhưng đứng chung lại thì không biết có nghĩa gì!

Chẳng qua vừa rồi đã lỡ quăng lựu đạn rồi, bây giờ mà không nói biết thì chẳng phải rất mất mặt sao? Không còn cách nào, Vương Chí Đào đành phải kiên trì thôi: "Cái này.cái kia. ở dưới tình huống này, thì Hub tổng đài điện thoại. toàn bộ cảng. liên tiếp có nhiều router khác nhau. cái này. cái kia."

Vương Chí Đào căn cứ theo trình độ tiếng anh của mình mà phiên dịch ra, nhưng nối lại với nhau thì chẳng ra nghĩa gì cả! Phiên dịch nửa ngày, hắn đã bỏ đi rất nhiều chổ trống, cuối cùng chỉ đành xấu hổ nói: "Cái đề này. đề cập đến rất nhiều phần cứng. Tôi phải cẩn thận nghiên cứu, để tôi phân tích xong sẽ giảng lại cho bạn"

"Được" Chu Giai Giai sảng khoái gật đầu.

Vương Chí Đào thở phào một hơi, nhanh chóng đem tài liệu lên bàn mình, sau đó lấy cái laptop ra copy lại, hắn vốn tưởng rằng Chu Giai Giai sẽ khinh bỉ mình, không ngờ lại đồng ý với đề nghị của mình! Hắn đâu biết rằng, đây là do Chu Giai Giai cố ý làm như vậy!

Chẳng qua, cái vấn đề này thật sự rất dài, hơn nữa có hình ảnh thực nghiệm, hơn ba trang A4, ít nhất cũng mấy vạn từ tiếng Anh! Chẳng qua vì để lấy lòng người đẹp, Vương Chí Đào nổi lên hùng tâm, nhanh chóng chép lại đống tài liệu này.

Chu Giai Giai thấy Vương Chí Đào múa bút thành văn, không khỏi bật cười, Dương Minh cũng nhìn thấy Chu Giai Giai đang đùa giỡn với Vương Chí Đào, không khỏi mở miệng cười: "Thật không nhìn ra, bạn cũng xấu xa như vậy!"

"Ai kêu hắn đáng ghét như vậy." Chu Giai Giai tuy rằng cảm thấy Dương Minh không có gì tán dương mình, nhưng ít nhất cũng chủ động nói chuyện với mình, trong lòng cũng thấy ngọt ngào.

"Mình có vài vấn đề có thể hỏi bạn được không?" Chu Giai Giai bắt đầu tiếp tục với Dương Minh.

"Ặc. bạn học Chu Giai Giai à, bạn hỏi mấy cái quá thâm ảo, trình độ của tôi chưa đến, không có thói quen giả điên trước mặt nữ sinh, cho nên, tôi thẳng thắn nói, không!" Dương Minh nói thẳng, mẹ kiếp, chỉ với cái tài liệu kia đưa cho Vương Chí Đào, bao nhiêu người có thể hiểu chứ?

"Không phải, cái đề kia, mình làm vậy cố ý đuổi hắn đi thôi" Chu Giai Giai nói: "Thật ra. mình muốn hỏi bạn. à."

Chu Giai Giai cân nhắc một chút, nếu v đã thẳng thắn như vậy, không bằng tìm một cái đơn giản thôi, vì thế cầm lấy cuốn sách giáo khoa, sau đó tìm đại một đề tài, chỉ cho Dương Minh: "Đây nè."

Dương Minh bất đắc dĩ nhìn vào trong sách: Hìn thức của thư điện tử (email) là gì? Chọn một trong bốn câu trả lời sau:

XX@XX, truyenfull.vn, xxxx.

Nhìn câu hỏi này, Dương Minh mê muội, ngẩng đầu, nhìn Chu Giai Giai, biểu tình giống như một đứa ngốc.

"Cái kia. sao vậy." Chu Giai Giai khẩn trương.

"Bạn ngu quá rồi cũng đem tôi trở thành ngu ngốc sao?" Dương Minh tức giận trả lời: "Cái này bạn còn phải hỏi tôi sao?"

"Quá khó khăn.?" Chu Giai Giai cẩn thận hỏi, bởi vì nàng nhớ Dương Minh thường xuyên không đi học, chẳng lẽ cái này mà cũng không biết?

Dương Minh nghe xong đổ mồ hôi, cảm thấy choáng váng, cô nàng này. không cần phải hại người như vậy chứ? Phẫn nộ nói: "Chu Giai Giai, tôi không biết bạn rốt cục muốn làm gì, vừa rồi bài kia bạn làm được, tôi không tin bạn ngay cả hình thức thư điện tử cũng không biết"

"Mình. chỉ đùa với bạn một chút thôi." Chu Giai Giai cũng đỏ mặt, xem ra cách làm của mình có vẻ rất là. Sớm biết như vậy tìm một câu khác hỏi Dương Minh là được rồi, mà lại sợ Dương Minh không biết, chẳng phải như vậy sẽ xấu hổ sao?

"Được rồi, trò đùa đã xong, chẳng buồn cười chút nào" Dương Minh lắc đầu: "Còn chuyện gì không? Không còn gì thì tôi đi ngủ"

"Cái này. cái kia. mình." Chu Giai Giai thật sự không tìm được lý do khắc, vừa định nói không còn gì, thì đột nhiên Vương Tuyết lên tiếng: "Giai Giai, không phải bạn muốn nói chuyện họp lớp với Dương Minh sao?"

"A, đúng rồi!" Chu Giai Giai đột nhiên nhớ ra chuyện họp lớp, vì thế nói: "Dương Minh, còn có chuyện này"

"Cái gì?" Dương Minh vốn định ngủ, nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn, nhíu mày.

"Mình ở trên mạng đọc được tin tức, cuối tháng mười hai này, bạn học trung học của chúng ta muốn họp lớp, bạn có đi không?" Chu Giai Giai nói.

"Họp lớp? Bạn học sơ trung?" Dương Minh nhướng mày.

"Đúng vậy. chính là. bạn học sơ trung." Chu Giai Giai nhỏ giọng nói.

"Bạn không biết tôi ở sơ trung không có bạn học sao?" Dương Minh hỏi ngược lại một câu.

". Cái này, chuyện trước kia thành thật xin lỗi." Chu Giai Giai thở dài nói.

"Quá khứ đã qua rồi, tôi cũng quên rồi" Dương Minh thuận miệng nói: "Chuyện này để nói sau"

"Ồ" Chu Giai Giai gật đầu, không có biện pháp, vì nàng cũng biết quá khứ của Dương Minh, Dương Minh quả thật thời sơ trung không được tốt lắm, cả học kỳ chưa đi học được lần nào, muốn nói bạn, có lẽ chỉ có Tô Nhã, nhưng mà. chẳng qua nếu Dương Minh đã nói không có gì, vậy thì hắn có thể cùng đi được.

Dương Minh kỳ thật chỉ nói cho có thôi! Bây giờ hắn đang muốn dưỡng sức, buổi tối còn hành động lớn! Thành bại ngay trong lần này!

Về phần họp lớp, chỉ là chuyện nhỏ! Nếu không có gì đặc biệt, Dương Minh thật sự muốn đi coi thử, Dương Minh nhớ lúc đó ngồi cùng hàng với mình có một nam sinh tên là Tôn Hạo Minh, cũng rất tốt với mình! Hồi lúc mình sa đọa, tiểu tử này đã khuyên bảo mình rất nhiều, phải có trách nhiệm với tương lai này nọ!

Bây giờ nghĩ lại, Dương Minh cũng cảm thấy rất cảm kích hắn! Tuy rằng lúc đó Dương Minh đem lời của hắn như gió thoảng mây bay, nhưng quả thật hắn lúc đó rất quan tâm mình!

Không biết hăn bây giờ ra sao? Sau trung học, Dương Minh cũng mất liên lạc với hắn, nhớ rõ hồi còn trong trường, người mà mình nói chuyện nhiều nhất chính là hắn!

Khi đó Tôn Hạo Minh là một học sinh tốt, thành tích rất cao, tuy rằng so với trước khi Dương Minh sa đọa thì kém một chút, nhưng từ khi Dương Minh sa đọa rồi, chẳng ai quan tâm đến Dương Minh, chí có Tôn Hạo Minh không nề hà khuyên giải mình!

Nhớ đến chuyện cũ, Dương Minh có chút thương cảm, không khỏi hỏi một câu: "Ngày nào họp lớp?"

"A?" Chu Giai Giai vui vẻ, vội vàng nói: "26/12, buổi tối thứ sáu sau ngày Giáng Sinh!"

"Ừ, tôi biết rồi, đến lúc đó nhớ nhắc tôi!" Dương Minh gật đầu: "Đúng rồi, bạn biết Tôn Hạo Minh có đi không?"

"Tôn Hạo Minh?" Chu Giai Giai lắc đầu: "Mình cũng không rõ, nếu không để mình về hỏi giùm bạn cho"

"Vậy làm phiền bạn!" Dương Minh khách khí nói, khi con người dần trưởng thành thì bạn bè thời thơ ấu cũng dần dần biến mất trong cuộc sống.

"Không có gì cả" Chu Giai Giai cao hứng nói, cứ như vậy, về sau mình còn lý do để ngồi bên cạnh Dương Minh, tuy rằng có thể dựa vào quan hệ của Vương Tuyết và Điền Đông Hoa, nhưng phải mặt dày mới làm được, còn bây giờ thì khác, mình có thể danh chính ngôn thuận để trả lời Dương Minh.

Nói xong, Dương Minh tiếp tục áp mặt xuống bàn, suy nghĩ về kế hoạch buổi tối.

Chu Giai Giai cũng không khẩn trương nữa, dục tốc bất đạt, vạn sự khởi đầu nan (Gian nan bắt đầu nản =))) Mỗi ngày tiến bộ một chút, khoảng một tháng sau, quan hệ hai người khẳng định sẽ đột phá!

Mà quan trọng nhất là, mỗi lần đều phải có lý do để nói chuyện với Dương Minh! Cái này làm tốn nhiều chất xám của Chu Giai Giai lắm! Tiểu tài nữ cũng có nổi khổ mà! Chu Giai Giai lần đầu tiên cảm thấy, trên đời này có chuyện còn khó khăn hơn cả việc học tập kỹ thuật Hacker, đó chính là tình yêu.
 
Back
Top Bottom