Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 762: Tin xấu



La Văn và Lâm Hàn nghe vậy ngẩn ra, quay sang nhìn nhau, đều không khỏi nhớ tới cảnh khi vừa nhìn thấy Trương Thiên Sơn vào ngày hôm qua.

Thoáng chốc, sắc mặt của Lâm Hàn và La Văn đều trở nên hơi khó coi, tạm thời không biết nên trả lời La Võ cùng Uông Nghĩa đang vui mừng ra mặt kia như thế nào.

Uông Nghĩa và La Võ thấy hai người kia không nói gì, sắc mắt cũng hơi gượng gạo, tức thì có dự cảm xấu.

"Rốt cuộc thì Đại bàng núi làm sao rồi? Lẽ nào mọi người đánh bại được liên minh của Tạ Kiến An xong nhưng vẫn chưa cứu ông ấy ra được ư?", Uông Nghĩa lo lắng hỏi.

La Võ cũng gật dầu nói: "Hai người nói gì đi chứ, làm tôi sốt ruột muốn chết".

Lâm Hàn thở dài, nhìn La Văn nói: "Anh giải thích cho hai người họ đi".

Lâm Hàn nói xong bèn rời khỏi đại sảnh, không muốn trải qua cái cảm giác đau thương ấy lần nữa.

La Văn nghe vậy, mặt mày hơi tự giễu. Lâm Hàn không muốn đối mặt với chuyện đấy, lẽ nào anh ta lại muốn ư?

Cái chết của Trương Thiên Sơn còn đả kích La Văn mạnh mẽ hơn, dù sao ông ta cũng có ơn cứu mạng và nuôi lớn anh ta, là người cực kỳ quan trọng đối với La Văn.

Đặc biệt là hôm qua, khi thu xếp di hài của Trương Thiên Sơn, La Văn đã tận mắt nhìn thấy đủ mọi cực hình mà ông ta phải gánh chịu, chỉ riêng những vết thương kia thôi cũng có thể tưởng tượng được sự đau đớn tột cùng ấy.

Lúc này, La Văn cũng không biết mở miệng thế nào với La Võ và Uông Nghĩa.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh cứ nói thẳng đi", Uông Nghĩa nói, trong lòng chợt có linh cảm xấu.

La Văn thở dài, bất lực nói: "Đại bàng núi đã bị tên súc vật Tạ Kiến An kia dùng đủ loại cực hình tra tấn, nhưng ông ấy vẫn cắn răng chịu đựng, không chút thỏa hiệp. Chúng tôi đã liều mạng xông tới cứu Đại bàng núi nhanh nhất có thể, nhưng vẫn chậm một bước. Lúc chúng tôi đến, ông ấy đã... đã hấp hối".

Uông Nghĩa và La Võ nghe vậy chợt sững sờ, đương nhiên họ đều hiểu được ý của La Văn, Đại bàng núi, đã mất.

"Tôi không tin, ông ấy là Đại bàng núi vùng Bắc Đông đấy, sao nói chết là chết được?", La Võ gần như là gào lên, cả người có chút bấn loạn.

Uông Nghĩa thì bình tĩnh hơn, nhưng gương mặt lại đỏ lừ, có thể thấy trong lòng cũng đang vô cùng giận dữ.

"Tên súc vật Tạ Kiến An kia đâu? Tôi muốn ông ta sống không bằng chết!", Uông Nghĩa hét lên.

La Văn thấy thế, sao lại không thấu hiểu sự giận dữ trong lòng họ cơ chứ? Lẽ nào anh ta lại không?

La Văn bất lực thở dài nói: "Nhờ có anh Lâm giúp đỡ nên đã bắt được Tạ Kiến An, không để bất cứ một tên nào lọt lưới. Bây giờ, hai người theo tôi lo liệu lễ tang cho Đại bàng núi xong, rồi tính sổ với Tạ Kiến An và những thế lực giúp ông ta sau".

La Văn nói xong, quay người lại đi về phía sau.

Uông Nghĩa và La Võ nghe thấy thế, gật đầu. Lễ tang của Trương Thiên Sơn đương nhiên quan trọng hơn, trước xử lý xong chuyện này rồi tính sổ với đám Tạ Kiến An sau. Dẫu sao, họ cũng không chạy được.

Uông Nghĩa và La Võ đi theo La Văn tới sân sau. Ngày hôm qua, La Văn đã thu xếp xong di hài của Trương Thiên Sơn và đặt ở đây.

Tuy thi thể của Trương Thiên Sơn đã được La Văn sửa soạn sạch sẽ và thay quần áo khác, nhưng những vết thương trên mặt và trên tay, hay thậm chí là vết thương nào lớn cũng có thể xuyên qua chỗ bị lõm xuống trên quần áo mà nhìn thấy được.

La Võ và Uông Nghĩa nhìn thấy thi thể của Trương Thiên Sơn thì đều giật mình sửng sốt, từ những vết thương đó, họ có thể tưởng tượng ra ông ta đã bị tra tấn dày vò đau đớn cỡ nào.

Hai người không khỏi siết chặt nắm tay, dòng máu đỏ tươi len lỏi qua từng kẽ tay nhỏ xuống sàn nhà, cho thấy cả hai đang cực kỳ tức giận.

Một nhân vật truyền kỳ của bao thế hệ, Đại bàng núi vùng Bắc Đông, cuối cùng lại chết thảm như vậy.

Hơn nữa, cái chết ấy còn bởi vì Tạ Kiến An, người mà Trương Thiên Sơn cưu mang từ nhỏ, dốc sức đào tạo nên người.

"Trước mắt cứ lo lễ tang đi đã, để ông ấy nhắm mắt xuôi tay, còn lại thì tính sau", La Văn bình tĩnh lại nói.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

La Văn biết rõ tính tình của La Võ, cậu ta rất cứng đầu. Nếu giờ mà La Võ đi gây chuyện thì không khỏi quá bộp chộp. Suy cho cùng, trước mắt là lễ tang của Trương Thiên Sơn, gây chuyện trong khoảng thời gian này cũng đồng nghĩa với việc không tôn trọng ông ấy.

Còn sau đó La Võ muốn làm gì thì La Văn mặc kệ.

Thấy ánh mắt ấy của La Văn, La Võ cũng hiểu được ý anh ta, bèn cố gắng kìm nén lại.

Kế đó, Lâm Hàn cũng đi tới, mặt mày lạnh lùng, trông như chẳng có biểu cảm gì nhưng thật ra lại đau buồn khôn nguôi.

Ngô Xuyên bên cạnh đi theo Lâm Hàn từ lâu nên biết rõ điều này, bình thường anh đều lộ ra vẻ ôn hòa. Nếu mặt Lâm Hàn mà lạnh như tiền thì chắc chắn là tâm trạng anh đang rất tệ.

Kế tiếp chính là tổ chức lễ tang cho Trương Thiên Sơn.

Lễ tang bình thường sẽ kéo dài trong hai ba ngày, nhưng vì trên người Trương Thiên Sơn có quá nhiều vết thương nên không tiện để lâu, nên chỉ làm đơn giản trong vòng nửa ngày.

Đến chiều, đám Lâm Hàn lo lễ tang xong bèn rời khỏi mộ trở về trang viên.

Lúc này, đã giải quyết xong chuyện của Trương Thiên Sơn, cũng là lúc tìm đám người Tạ Kiến An tính sổ rồi.

Tạ Kiến An, Tạ Kiến Bình, bọn đàn em và những thế lực giúp Tạ Kiến An đều bị các cao thủ nhà họ Lâm giam giữ bên trong trang viên.

Trước đó, đám Lâm Hàn vội vàng đi bắt Tạ Kiến An rồi lo liệu lễ tang cho Trương Thiên Sơn nên không rảnh quan tâm đến bọn họ.

Nhưng giờ đã làm xong lễ tang, chỉ còn lại việc tính sổ.

Giờ đây, La Văn, La Võ cùng Uông Nghĩa đều nhìn Lâm Hàn, đợi anh cho phép. Bọn họ đã nóng lòng muốn tìm đám người kia tính sổ.

Lâm Hàn thấy vậy, hơi bất ngờ. Tạ Kiến An vốn có thân hình cao lớn thô kệch, cộng thêm đống xích sắt kia thì phải nặng một hai trăm kí. Nhưng La Võ lại có thể giơ ông ta lên một cách dễ dàng, sức mạnh quả thật đáng sợ, không hổ là chiến tướng mạnh mẽ nhất dưới trướng Trương Thiên Sơn.

"Nói, tại sao tên súc vật nhà mày lại đối xử với Trương Thiên Sơn như vậy!", La Võ trừng Tạ Kiến An hét lên.

Lúc này, cả người Tạ Kiến An vô cùng chật vật, đầu óc còn đang quay cuồng mơ màng, nghe thấy tiếng hét của La Võ, lập tức giật mình tỉnh táo lại.

Thấy người trước mắt là La Võ, đằng sau còn có Lâm Hàn, La Văn và Uông Nghĩa. Tạ Kiến An cũng không trả lời La Võ mà chợt bật cười, trông hết sức điên cuồng.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 763: Ước muốn của Trương Thiên Sơn



"Ha ha ha ha!"

Tiếng cười chói tai không ngừng vang vọng trong hầm giam.

Tạ Kiến An trông cứ như một kẻ điên.

Nhưng thực tế, trong lòng ông ta lại uất ức, căm hận không thôi.

Kế hoạch lần này đã được Tạ Kiến An chuẩn bị từ rất lâu, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Ông ta cũng đã phải mạo hiểm lắm mới thực hiện được nó.

Nhưng ngay khi thành công đang vẫy gọi, chỉ kém một bước cuối cùng, lại có một tên Lâm Hàn chợt xông ra cùng với một thế lực bí ẩn cực kỳ hùng mạnh xoay chuyển tình thế, khiến kế hoạch của Tạ Kiến An trực tiếp phá sản, đánh tan mọi ý định của ông ta.

Sau đó, dưới sức mạnh áp dảo, Tạ Kiến An đành phải chạy trốn. Ông ta chỉ kịp dẫn theo vài tên thân tín và từ bỏ những đàn em khác.

Có điều, Tạ Kiến An không ngờ Lâm Hàn lại có khả năng phong tỏa thành phố để lùng bắt bọn họ.

Cuối cùng, ông ta đã phải dốc hết toàn bộ sức mạnh xông ra, nhưng do sự chênh lệch về thực lực quá lớn nên đành bó tay chịu trói.

Từ đấy, Tạ Kiến An chẳng những mất đi mọi thứ mà ngay cả tính mạng cũng sắp không giữ nổi.

Ông ta đã có thể thấy được kết cục của mình, chắc chắn sẽ bị đám người Lâm Hàn và La Văn trả thù, cuối cùng sẽ giống y như Trương Thiên Sơn.

Trước đó, Tạ Kiến An đã muốn tự sát, nhưng hoàn toàn không có cơ hội, bị những cao thủ canh giữ ngăn cản.

Những cao thủ do Lâm Hàn cử tới trông coi Tạ Kiến An 24/24, không chỉ là vì để phòng ngừa ông ta chạy trốn mà còn tránh cho đám người Tạ Kiến An tự sát.

Làm ra chuyện như thế với Trương Thiên Sơn, giờ rơi vào tay Lâm Hàn, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho Tạ Kiến An, để ông ta chết một cách dễ dàng.

Tạ Kiến An biết điều ấy nên trong lòng mới run sợ không thôi, chỉ ước gì tên La Võ này xúc động g**t ch*t mình sớm một chút.

Mà lúc này, La Võ thấy vẻ mặt hả hê ấy của Tạ Kiến An thì hết sức tức giận.

Dù sao Trương Thiên Sơn đã tin tưởng, dốc lòng đào tạo và cho Tạ Kiến An vô số lợi ích như thế. Vậy mà cuối cùng ông ta lại làm thế với Trương Thiên Sơn, giờ còn không biết hối cải, trái lại còn lộ ra vẻ mặt đắc ý thì sao không khiến La Võ tức giận cho được?

La Văn đứng cạnh vừa nhìn đã nhận ra ý định của Tạ Kiến An, bước lên nhắc nhở: "Tiểu Võ, đừng để bị ông ta lừa. Ông ta chỉ muốn chọc giận em để em ra tay giết mình thôi. Tên này dám làm cái chuyện trời đánh ấy, chúng ta không thể để ông ta chết một cách dễ dàng được".

La Võ nghe thấy La Văn nhắc nhở, chợt bình tĩnh lại rồi thả Tạ Kiến An ra.

Vừa nãy, nếu La Văn không nhắc, có lẽ cậu ta sẽ xúc động thẳng tay g**t ch*t ông ta.

Nếu vậy thì quá hời cho ông ta rồi.

Tạ Kiến An làm ra cái chuyện như thế, chắc chắn là phải chết, nhưng nếu chết một cách nhanh chóng như vậy thì lại hời cho ông ta quá.

Tạ Kiến An thấy thế, không cười nổi nữa. La Văn và Uông Nghĩa đều là những con người lý trí, Lâm Hàn thì khỏi phải nói rồi, nên La Võ là cơ hội duy nhất của ông ta.

Giờ La Võ cũng không còn xúc động giết ông ta, vậy Tạ Kiến An muốn chết sẽ rất khó. Hiện tại, quả thật là muốn sống không được, muốn chết không xong.

Đàn em của Lâm Hàn còn thay nhau trông giữ ông ta 24/24, nên Tạ Kiến An hoàn toàn chẳng có cơ hội tự sát.

Tạ Kiến An tức thì tuyệt vọng, run sợ nhìn đám người Lâm Hàn.

"Chúng ta nên giải quyết ông ta thế nào?", Uông Nghĩa nghiến răng hỏi.

Nếu không phải muốn Tạ Kiến An sống không bằng chết thì Uông Nghĩa đã xông lên đập cho ông ta một trận rồi.

Nhưng Uông Nghĩa quá mạnh, xông lên đánh ông ta thật thì anh ta sợ mình lỡ tay tiễn Tạ Kiến An xuống suối vàng luôn.

"Mấy dụng cụ mà Tạ Kiến An dùng để tra tấn Đại bàng núi vẫn còn đó, chúng đều là những cực hình khiến cho người ta đau đớn tột cùng nhưng lại không thể chết đi một cách dễ dàng. Hay là dùng chúng để đối phó Tạ Kiến An đi?", La Văn chợt nói.

La Võ và Uông Nghĩa nghe vậy, lập tức cảm thấy rất có lý.

Tạ Kiến An nghe thấy thể, cả người chợt run bần bật.

Ông ta hiểu rất rõ sự đáng sợ của những cực hình ấy, trước Trương Thiên Sơn thì chẳng có ai có thể chống đỡ được. Nó hoàn toàn vượt ngoài sức chịu đựng của con người.

Tuy Tạ Kiến An chưa bao giờ nếm thử cơn đau ấy, nhưng lại biết rất rõ sự đáng sợ của nó.

Mà trước giờ, Tạ Kiến An có mơ cũng không nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ tự mình trải nghiệm những dụng cụ tra tấn do chính ông ta sưu tập.

"Không, đừng mà", Tạ Kiến An không ngừng lắc đầu nói.

Nhưng đám người La Văn lại làm lơ ông ta.

Thoáng chốc, những dụng cụ mà trước đó Tạ Kiến An dùng để tra tấn Trương Thiên Sơn đã được mang đến.

La Văn, La Võ và Uông Nghĩa bắt đầu tra tấn Tạ Kiến An.

Ba người thay nhau dùng cực hình, bên trong hầm giam liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tạ Kiến An.

Có đôi khi Tạ Kiến An đau đến ngất xỉu, nhưng lại bị cứu tỉnh tra tấn tiếp.

Tuy đều là những dụng cụ tra tấn cực kỳ đáng sợ, nhưng sẽ không gây tổn thương đến phần trong, không để người ta chết ngay mà chỉ mang đến sự đau đớn cùng cực.

Đám La Văn cũng mời Lâm Hàn tham gia, nhưng lại bị anh thẳng thừng từ chối.

Trước mắt, Lâm Hàn chỉ có thể giúp Trương Thiên Sơn bắt lấy đám Tạ Kiến An, không để bất cứ tên nào chạy thoát. Còn lại, chính là hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của ông ta, dẫn toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông làm ăn hợp pháp, tẩy trắng, kiếm những đồng tiền sạch sẽ, thay đổi số mệnh của bọn họ.

Lâm Hàn nghĩ đến đây, không khỏi lắc đầu. Vào giây phút cuối cùng trước khi giã từ cuộc đời, trong lòng Trương Thiên Sơn vẫn quan tâm đến cấp dưới cùng các thế lực vùng xám ở Bắc Đông, lo lắng cho tương lai của họ. Đó là đức tính mà một người bình thường khó có thể có được.

Lâm Hàn cũng đau buồn vì Trương Thiên Sơn đã ra đi, nhưng đây là sự thật mà anh không thể thay đổi. Giờ, điều Lâm Hàn có thể làm là tiếp tục sống, mang theo nguyện vọng cuối cùng và ước muốn của ông ta để bước tiếp.

Có lẽ, hoàn thành nguyện vọng và ước muốn của Trương Thiên Sơn là cách tốt nhất để tưởng nhớ ông ta.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 764: Giết chết hết đi!



Bên ngoài hầm giam.

Lâm Hàn thường thường sẽ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tạ Kiến An.

Cho dù hầm giam này cách âm rất tốt, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng hét ấy, đủ để thấy giờ ông ta đau đớn đến mức nào.

Mà đây cũng là những cực hình mà trước đó Trương Thiên Sơn đã phải trải qua, quả thật khó mà tưởng tượng ra lúc ấy sao ông ta kiên trì được.

Mãi đến khi trời tối hẳn, La Văn, La Võ và Uông Nghĩa mới đầm đìa mồ hôi đi ra.

Hiển nhiên, ba người chỉ tra tấn Tạ Kiến An thôi đã mệt bở hơi tai rồi, càng đừng nói đến người chịu mọi cực hình là ông ta.

Nếu không phải vì tránh làm cho Tạ Kiến An chết đi thì e rằng ba người đã không bỏ qua cho ông ta một cách dễ dàng thế, mà sẽ tra tấn ông ta tiếp.

Giờ vì không để Tạ Kiến An bị tra tấn đến chết, ba người mới tạm thời bỏ qua cho ông ta, ngày mai lại tiếp tục.

"Anh Lâm, chúng ta bàn cách giải quyết những người còn lại đi", La Văn đề nghị.

Hai người còn lại cũng nhìn về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu nói: "Anh nói suy nghĩ của mình trước đi".

"Được", La Văn gật đầu rồi nói: "Trước đó, những tên đàn em của Tạ Kiến An đã chết hơn nửa trong chiến đấu, giờ đa số chỉ còn lại cao thủ, đều trung thành với Tạ Kiến An. Đối với những người này, chúng ta tuyệt đối không được mềm lòng mà phải g**t ch*t hết, anh Lâm thấy sao?"

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu. Anh cũng nghĩ thế, nhìn như tàn nhẫn, nhưng lại rất bình thường. Nếu Lâm Hàn không đủ mạnh thì đã không thể đối phó với liên minh của Tạ Kiến An. Và kết quả của bọn anh sẽ còn thảm hơn họ bây giờ.

Những người kia đã có thể đi theo Tạ Kiến An làm ra loại chuyện ấy, đương nhiên chẳng cần phải để họ sống làm gì, giết hết là được.

"Tôi cũng nghĩ vậy, cứ làm thế với đàn em của Tạ Kiến An đi, những người còn lại thì sao?", Lâm Hàn lại hỏi.

La Văn nghe vậy, thoáng thở phào, nói tiếp: "Lần này, những thế lực của Bắc Đông kia phản bội theo Tạ Kiến An thì cũng phải nghiêm khắc trừng trị. Còn thế lực nào mà chỉ hơi dao động, vẫn chưa đứng về phe của Tạ Kiến An, tôi nghĩ là cứ tạm tha cho họ. Dù sao, trải qua chuyện lần này, thế lực vùng xám ở Bắc Đông đã bị tổn thất nặng nề, phải mất một thời gian mới khôi phục lại được".

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu tiếp, anh cũng nghĩ giống như La Văn.

Những thế lực chỉ dao động, muốn đứng về phe Tạ Kiến An, nhưng thực tế lại không đủ thực lực thì quả thật có thể cho bọn họ một cơ hội để sửa sai và tiếp tục phát triển.

Nếu họ không biết quý trọng cơ hội đó, còn dám làm gì mờ ám, Lâm Hàn cũng sẽ chẳng ngần ngại thẳng tay trừng trị họ.

Giờ Lâm Hàn không chỉ đơn giản là đại ca vùng xám của Hoa Đông, mà đằng sau anh còn có nhà họ Lâm, đương nhiên không sợ đắc tội với ai hay ngại thế lực nào.

"Vậy chỉ còn lại những thế lực của các vùng xung quanh tham gia giúp đỡ Tạ Kiến An", Lâm Hàn nói.

La Văn nghe thấy thế, quay sang nhìn La Võ và Uông Nghĩa. Thực ra, bọn họ rất muốn trừng phạt những thế lực ấy, dẫu sao họ cũng đã ra tay giúp Tạ Kiến An, cùng hội cùng thuyền với ông ta, muốn chia cắt toàn bộ Bắc Đông.

Nhưng những thế lực ấy thật sự là quá nhiều, đừng thấy cao thủ họ chỉ cử tới không đáng bao nhiêu, nhưng đó là vì mỗi thế lực chỉ cử ra vài ba cao thủ thôi. Nếu bọn họ phái toàn bộ cao thủ tới, thì e rằng sẽ có lực lượng không thua kém gì Lâm Hàn.

Vì vậy, mặc dù đám La Văn muốn đối phó những thế lực kia, nhưng họ lại không có thực lực ấy, nên mới không dám đắc tội đối phương.

Kể cả khi Trương Thiên Sơn còn sống, thế lực vùng xám ở Bắc Đông vẫn còn nguyên vẹn, cũng không dám đắc tội với nhiều thế lực ở các vùng xung quanh. Huống chi, nay Trương Thiên Sơn đã mất, thế lực ở Bắc Đông cũng tổn thất nặng nề.

Lúc này, La Văn nhìn Lâm Hàn nói: "Anh Lâm, hành động của họ quả thật vô cùng quá đáng, đã trực tiếp đứng về phe Tạ Kiến An, muốn chia cắt Bắc Đông. Về lý, chúng ta phải thẳng tay trừng trị họ, hoặc g**t ch*t. Nhưng đằng sau họ đại biểu rất nhiều thế lực, nếu bắt tay với nhau thì sẽ tạo nên một lực lượng hết sức khổng lồ. Giờ thế lực của Bắc Đông chúng ta còn tổn thất nặng nề, e là không nên đắc tội họ, cách tốt nhất là thả họ đi. Đợi sau này, chúng ta mạnh lên lại rồi tìm bọn họ tính sổ sau cũng không muộn".

La Võ và Uông Nghĩa đứng cạnh nghe vậy, tuy không cam lòng, Trương Thiên Sơn rơi vào hoàn cảnh như thế, cũng là vì có họ hại. Hai người thật sự rất muốn trực tiếp giết hết đám người từ vùng khác ấy.

Nhưng ban nãy, La Văn đã giảng giải rõ như thế, hai người họ cũng hiểu được không thể đắc tội với những thế lực từ bên ngoài ấy. Không thì, thế lực ở Bắc Đông sẽ chẳng thể chống trả được với đòn tấn công từ đối phương sau khi đã tổn thất nghiêm trọng qua chuyện lần này.

Hơn nữa, bọn họ rất đông, nếu chọc nhiều phe phái tức giận trong cùng một lúc thì quả thật không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Lâm Hàn nghe xong, nhưng lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đám La Văn.

Đám La Văn bị Lâm Hàn nhìn mà ngượng ngùng, không biết anh có ý gì.

Uông Nghĩa cũng coi như là thân với Lâm Hàn hơn. Dù sao lần trước khi đối phó với liên minh hai nhà quý tộc lớn, Uông Nghĩ đã đến giúp Lâm Hàn, sát cánh chiến đấu với anh, nên giờ anh ta không nhịn được nói: "Cậu Lâm, chúng tôi cũng muốn đối phó với những thế lực từ ngoài kia, bọn họ quả thật đáng chết. Nhưng lúc này, thế lực ở Bắc Đông của chúng ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, những thế lực xung quanh vốn như hổ rình mồi. Giờ không nên gây thù chuốc oán với họ, để đối phương có cớ ra tay với chúng ta".

Mà vào lúc ấy, nếu bọn họ g**t ch*t những cao thủ do những thế lực ấy cử tới thì sẽ tạo cơ hội cho đối phương ra tay. Thậm chí, còn có thể đắc tội với những thế lực còn lại. Đến lúc đó, bị bọn họ bắt tay tấn công thì số cao thủ còn sống bên Bắc Đông sẽ không giữ nổi nhiều sản nghiệp như vậy. Khi ấy, toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông có thể vì thế mà tan rã, khiến nơi đây trở thành địa bàn của những thế lực kia.

Nhưng mà, đó là theo lẽ thường, còn với Lâm Hàn thì chẳng cần phải sợ bọn họ.

Đừng nói chỉ là số đông thế lực nhỏ lẻ từ bên ngoài, ngay cả toàn bộ thế lực của Hoa Hạ liên hợp lại thì Lâm Hàn cũng chẳng ngại, nhà họ Lâm hoàn toàn có thể xử lý hết!

Lúc này, đối mặt với đám La Văn, La Võ và Uông Nghĩa, Lâm Hàn cũng nói thẳng: "Không cần rắc rối như vậy, cứ giải quyết hết đám cao thủ của những thế lực kia đi!"
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 765: Quyết định kinh người



"Giải quyết hết?"

La Văn, La Võ và Uông Nghĩa nghe thấy Lâm Hàn nói vậy thì đều kinh ngạc há hốc miệng. Không ngờ Lâm Hàn lại nói muốn g**t ch*t hết toàn bộ cao thủ của những thế lực kia.

Phải biết rằng, nếu thật làm thế thì sẽ đắc tội với những thế lực xung quanh.

Hơn nữa còn vào lúc thế lực ở Bắc Đông đang bị tổn thất nặng nề như này.

Nếu thế, e rằng những thế lực ở các vùng xung quanh sẽ lập tức cùng nhau cử ra số đông cao thủ tấn công Bắc Đông. Đến lúc đó, số cao thủ còn lại của Bắc Đông chống trả được sao?

"Anh Lâm, anh có biết đến hậu quả khi làm thế không? Vậy thì sẽ..."

La Văn đang định giải thích đã bị Lâm Hàn ngắt lời.

"Đương nhiên biết, tôi tự có cách của mình", Lâm Hàn nói xong rồi nhìn La Văn, La Võ và Uông Nghĩa.

Uông Nghĩa thì khá bình tĩnh, dù sao cũng biết chút chút về Lâm Hàn. Còn La Văn và La Võ lại hơi nghi ngờ với quyết định của anh.

Lâm Hàn cũng không tính giải thích gì nhiều, nếu muốn giúp Trương Thiên Sơn thực hiện nguyện vọng thì cần phải có sự phối của cấp dưới, không thì sau này sẽ rất khó mà quản lý sản nghiệp ở đây.

Lâm Hàn nghĩ vậy bèn nói: "Cũng trễ rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi đưa ra quyết định. Tôi tính làm như thế, nếu mọi người tin thì đi theo tôi, còn không thì khỏi bàn nữa".

Lâm Hàn nói xong, dứt khoát quay người rời đi, chẳng muốn nói gì thêm với ba người.

"Ơ, anh Lâm", La Văn nghe thấy Lâm Hàn nói thẳng như thế, còn bỏ đi một mạch, tức thì có chút muốn nói lại thôi, nhưng không biết nên nói cái gì.

La Văn cảm thấy Lâm Hàn nói rất đúng, dù sao trong việc giải cứu Trương Thiên Sơn và bắt Tạ Kiến An, anh đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Nhưng lý trí La Văn lại hơi nghi ngờ về quyết định ấy của Lâm Hàn.

Giờ giống như đang ép Lâm Hàn không cho anh lên làm Đại bàng núi của Bắc Đông vậy. Nhưng thực tế, La Văn không hề có ý đó. Trương Thiên Sơn đã dặn như vậy thì chắc chắn La Văn sẽ đi theo Lâm Hàn. Anh ta chỉ là cảm thấy quyết định ấy của Lâm Hàn hơi có vấn đề mà thôi.

Có điều, La Văn không biết rằng nếu bọn họ không tin Lâm Hàn, câu nói cuối cùng của anh cũng chẳng phải không làm Đại bàng núi nữa, mà là không cần bọn họ giúp.

Lâm Hàn chắc chắn sẽ lên làm Đại bàng núi vùng Bắc Đông, dẫu sao anh đã đồng ý với Trương Thiên Sơn, quyết định giúp ông ta thực hiện nguyện vọng của mình.

Tuy La Văn, La Võ và Uông Nghĩa đều là những đàn em đắc lực, nhưng nếu không tin Lâm Hàn thì anh không dùng là được.

Cùng lắm thì phiền phức chút, đổi hết đi. Có đánh thêm lần nữa, Lâm Hàn anh cũng không ngại và chẳng có gì phải sợ cả.

Mà lúc này, La Võ và Uông Nghĩa nghe Lâm Hàn nói vậy, đều nghi hoặc, không hiểu ý anh.

La Võ và Uông Nghĩa đều quay sang nhìn La Văn bằng ánh mắt khó hiểu.

Lúc này, La Văn mới nhớ đến chuyện Trương Thiên Sơn dặn mình. Ban nãy, anh ta quá đau buồn nên vẫn chưa nói với hai người kia.

Bấy giờ, La Văn liền mở miệng giải thích: "Đúng rồi, tôi quên không nói cho hai người biết, lúc tôi và Lâm Hàn chạy đến thì Trương Thiên Sơn có dặn một điều xong mới nhắm mắt ra đi, ông ấy nói..."

La Văn bèn kể lại lời dặn của Trương Thiên Sơn cho La Võ và Uông Nghĩa nghe.

Dù sao lời trăng trối cuối cùng của Trương Thiên Sơn cũng không bảo một mình La Văn đi theo giúp đỡ Lâm Hàn, mà là dặn ba người cùng nhau dốc sức hỗ trợ anh, để Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi đời kế tiếp.

La Võ và Uông Nghĩa nghe thấy La Văn nói vậy đều hơi bất ngờ, không ngờ di chúc của Trương Thiên Sơn lại bảo Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông bọn họ.

Mà người được Trương Thiên Sơn lựa chọn trước đó là Uông Nghĩa, giờ phải nhường lại vị trí, đi theo Lâm Hàn.

"Đại khái là thế, trước đó tôi đã đồng ý rồi, nên tôi bằng lòng hỗ trợ anh Lâm trở thành Đại bàng núi mới của Bắc Đông. Còn hai người muốn sao thì tùy. Ban nãy, tôi chỉ cảm thấy quyết định của anh Lâm có chút vấn đề, còn lại thì tôi thấy anh ấy hoàn toàn xứng đáng làm Đại bàng núi mới của chúng ta", La Văn cũng nói.

La Võ và Uông Nghĩa nghe vậy, gật đầu.

Hiển nhiên là La Võ có hơi không phục, tuy Lâm Hàn đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng dù sao anh cũng là người ngoài. Hơn nữa, cậu ta cũng không biết nhiều về Lâm Hàn, nên mới cảm thấy anh lên làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông có vẻ không thích hợp cho lắm.

Nhưng chuyện này phải xem Uông Nghĩa nghĩ thế nào. Suy cho cùng, vị trí ấy vốn là của Uông Nghĩa. Nếu bọn họ không muốn để Lâm Hàn làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông thì vị trí ấy nhất định là của anh ta.

"Uông Nghĩa, ý anh thế nào?", La Võ hỏi.

La Văn cũng nhìn về phía Uông Nghĩa, muốn xem ý anh ta như nào.

Uông Nghĩa nghe vậy thì hơi do dự, bản thân anh ta đương nhiên muốn làm Đại bàng núi. Đó không chỉ là cơ hội để anh ta chứng minh bản thân, mà còn kế thừa Trương Thiên Sơn.

Còn với Lâm Hàn, tuy Uông Nghĩa không biết nhiều về anh, nhưng dù sao cũng từng hợp tác với nhau, nên biết thực lực của Lâm Hàn hơn xa mình.

Uông Nghĩa nghĩ vậy, lưỡng lự nói: "Tôi vẫn thiên về làm theo ý của Trương Thiên Sơn, để Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông. Nhưng quyết định kia của cậu Lâm, tôi cũng thấy không ổn".

La Văn gật đầu, hiểu được ý của anh ta. Uông Nghĩa cũng cảm thấy quyết định ấy của Lâm Hàn có chút không ổn.

Nhưng sau đó, La Văn lại nghĩ thông, tự cảm thấy mình mới có vấn đề. Anh ta chỉ xem xét tình hình dựa trên cái nhìn của mình, chứ không phải từ vị trí của Lâm Hàn.

Dù sao, Lâm Hàn cũng khác họ. Anh có thể lập tức tập hợp được hơn 300 cao thủ được huấn luyện một cách bài bản, còn phong tỏa được thành phố Phụng Thiên. Mấy việc đó, đừng nói là họ, ngay cả Trương Thiên Sơn cũng hoàn toàn không làm được.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 766: Lựa chọn



“À đúng rồi, có mấy chuyện này tôi quên nói với mọi người”, La Văn đột nhiên lên tiếng.

La Võ và Uông Nghĩa nghe vậy đều nhìn La Văn với vẻ nghi hoặc.

Lúc này La Văn cũng nói: “Chuyện thứ nhất liên quan đến nhóm cao thủ này, chẳng phải lúc trước mọi người thắc mắc bao nhiêu cao thủ thế này từ đâu đến sao? Thực ra họ là người được cậu Lâm gọi tới, hôm đó chúng tôi vừa đến vùng Bắc Đông đã bị cao thủ liên minh với Tạ Kiến An phái tới, kết quả là…”

Sau đó La Văn kể lại chuyện ngày đó cho La Võ và Uông Nghĩa nghe.

La Võ và Uông Nghĩa nghe xong đều hơi giật mình.

300 cao thủ đều được đào tạo bài bản, phối hợp ăn ý, còn đều tôn trọng Lâm Hàn như thế.

Hơn nữa những cao thủ này có năng lực chấp hành rất đáng kinh ngạc, rõ ràng trước đó Lâm Hàn chưa ra bất cứ mệnh lệnh nào, mà những người này tới trước 1 ngày đã tự điều tra tình hình thành phố Phụng Thiên, tiết kiệm rất nhiều thời gian để nhóm Lâm Hàn giải cứu Trương Thiên Sơn, tiện hành động.

“Không phải Lâm Hàn là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông sao? Thế lực Vùng Xám ở nơi đó vừa mới hợp nhất, sao trong tay cậu Lâm lại có nhiều cao thủ thế được?”, La Võ hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Uông Nghĩa cũng khó hiểu, lần trước khi tới Thiên Kinh đương nhiên Uông Nghĩa cũng đã biết khá rõ thực lực của Lâm Hàn. Khi ấy hình như trong tay Lâm Hàn không có nhiều cao thủ, cho dù thực lực người của Tôn Hàn Các có cao hơn nữa, nhưng số lượng không nhiều, chỉ có mười mấy hai mươi người, làm sao có thể phô trương như ba trăm cao thủ được đào tạo bài bản lần này?

La Văn khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hơn nữa nhóm cao thủ này đều được đào tạo bài bản, hiển nhiên được đào tạo đã lâu. Tôi cảm thấy chắc anh Lâm có thực lực tiềm ẩn nào đó, anh ấy không chỉ đơn giản là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông”.

La Võ và Uông Nghĩa nghe câu này của La Văn đều ngạc nhiên, theo ý của La Văn, thân phận ông trùm thế lực Vùng Xám Hoa Đông của Lâm Hàn chỉ là thân phận bề ngoài, thân phận thực sự của anh còn mạnh mẽ hơn.

Phải biết đó là thế lực Vùng Xám của cả một vùng, thế mà vẫn chỉ là thân phận bề ngoài? Vậy thân phận thực sự phải mạnh đến mức nào?

Cả Uông Nghĩa và La Võ đều rất ngạc nhiên, nhận ra rằng trước đây dường như mình đã đánh giá thấp Lâm Hàn.

Lúc trước vì chuyện của Trương Thiên Sơn, dù họ thấy khó hiểu về những cao thủ này nhưng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ kỹ lại đúng là có điều không ổn, thực lực của Lâm Hàn dường như khá đáng sợ.

Lúc này La Văn lại nói: “Đó mới chỉ là chuyện đầu tiên, còn chuyện thứ hai là quá trình bắt giữ Tạ Kiến An, lúc đó…”

La Văn cũng kể lại cho hai người quá trình bắt giữ Tạ Kiến An với sự giúp đỡ của Lâm Hàn ngày hôm qua, bao gồm cả việc phong toả thành phố.

Ba người họ vốn là thuộc hạ cực kỳ thân tín của Trương Thiên Sơn, vô cùng tin tưởng lẫn nhau, cũng không nói năng lung tung, vậy nên chuyện Lâm Hàn phong toả thành phố hôm qua La Văn cũng nói thẳng cho hai người, xem như là tham khảo có nên thực sự dốc sức vì Lâm Hàn không.

Uông Nghĩa và La Võ nghe La Văn kể lại thì đều bất ngờ, không ngờ Lâm Hàn lại cho phong toả thành phố? Hơn nữa dường như còn rất dễ dàng, chưa đến 1 giờ đồng hồ đã phong toả hết thành phố, không ngờ các quan chức cảnh sát cũng phối hợp cùng Lâm Hàn.

Lúc này hai người càng kinh ngạc hơn, họ đều là những nhân vật lăn lộn trong thế lực Vùng Xám của Bắc Đông đã lâu, đương nhiên hiểu việc phong toả thành phố là một điều vô cùng khó khăn, cần có lai lịch và quyền lực vô cùng mạnh mẽ mới có thể làm được.

Mà rõ ràng Lâm Hàn là người như vậy.

Lúc này, La Võ và Uông Nghĩa cũng nhận ra dường như lúc trước mình đã đánh giá thấp Lâm Hàn, thực lực thật sự của Lâm Hàn chắc chắn cực kỳ kinh người.

Lúc này, Uông Nghĩa cũng bổ sung thêm: “Lần trước Trương Thiên Sơn cử tôi đến Thiên Kinh để hỗ trợ cậu Lâm, thật ra là giúp nhà họ Tiêu đánh bại nhà họ Khương và nhà họ Chu, cuối cùng cũng toàn thắng, đánh bại được quân liên minh của hai quý tộc lớn nhà họ Khương và nhà họ Chu, kết thành liên minh với quý tộc nhà họ Tiêu. Cậu Lâm có thể điều khiển trận đấu giữa các quý tộc, có lẽ chúng ta đã thật sự đánh giá thấp cậu Lâm rồi”.

La Văn và La Võ đều biết Uông Nghĩa từng đến Thiên Kinh trợ giúp Lâm Hàn, nhưng cụ thể là giúp Lâm Hàn làm gì thì họ không biết.

Mặc dù lúc trước Lâm Hàn không hề bảo giữ bí mật, nhưng chuyện này Uông Nghĩa cũng không dám tuỳ ý truyền ra ngoài, trừ những người từng đến Thiên Kinh bọn họ và Trương Thiên Sơn thì những người còn lại của vùng Bắc Đông đều không biết.

Bình thường Uông Nghĩa sẽ không nhắc tới chuyện này, dù sao có thể là bí mật của Lâm Hàn, không muốn để những người khác biết.

Nhưng lúc này, Uông Nghĩa cảm thấy vẫn nên để La Văn và La Võ biết, dù sao cũng liên quan đến tương lai của họ.

Nếu quyết định đi theo Lâm Hàn thì tương đương với việc lên cùng thuyền với Lâm Hàn, tương lai của họ phần lớn sẽ do Lâm Hàn quyết định.

Giống như lần này Tạ Kiến An phản bội, tất cả các cao thủ trong tay ông ta đều muốn phản bội Trương Thiên Sơn sao? E rằng không phải, một số người không muốn phản bội Trương Thiên Sơn, nhưng vì là thuộc hạ của Tạ Kiến An nên không dám không nghe theo lệnh của ông ta, Tạ Kiến An bảo họ làm gì thì họ phải làm, nếu trái lệnh kết quả của họ sẽ rất thảm.

Cũng chính vì vậy mà ba người La Văn mới thận trọng trong việc đưa ra quyết định về tương lai như vậy, điều này quyết định tương lai của họ.

Mà bây giờ nhìn tổng thể, dường như mọi điều đều chỉ ra rằng thực lực của Lâm Hàn rất khó có thể đoán trước, hoàn toàn xứng đáng để họ đi theo.

La Văn và Uông Nghĩa nhìn nhau, vừa nãy họ cũng cảm thấy như La Võ nhưng bây giờ rõ ràng không còn thấy như vậy nữa.

Hai người mỉm cười với nhau, cả hai đều đã hiểu ý đối phương.

La Văn nhìn La Võ với vẻ hơi bất lực, khả năng vũ lực của em trai anh ta rất ổn nhưng về phương diện đầu óc quả thực có hơi phẳng.

“Tiểu Võ, em còn không hiểu sao? Chúng ta cảm thấy nguy hiểm nhưng chưa chắc cậu Lâm đã thấy nguy hiểm”, La Văn thở dài nhìn La Võ, có chút không nên nói lời.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 767: Đi theo



“Hả? Nghĩa là sao?”

La Võ ngơ ngác nhìn La Văn.

La Văn khẽ lắc đầu, đành phải giải thích cho La Võ: “Không phải vừa nãy đã nói rất rõ ràng rồi sao? Thực lực thật sự của anh Lâm đã vượt xa những gì chúng ta thấy ngoài mặt. Nói cách khác, đắc tội bao nhiêu thế lực vùng khác như vậy, chúng ta thấy nguy hiểm nhưng với nhân vật như anh Lâm, có lẽ không có gì nguy hiểm, có lẽ anh ấy hoàn toàn không thèm để ý tới”.

La Võ nghe xong mới hiểu ý của La Văn, nhưng vẫn hơi mờ mịt, thế lực phải mạnh nhường nào mới có thể phớt lờ bao nhiêu thế lực vùng khác như thế?

Uông Nghĩa cũng gật đầu: “Theo như trước đây tôi cùng cậu Lâm làm việc, cậu Lâm không phải loại người ngông nghênh, ngược lại cậu ấy làm việc luôn cẩn trọng và chín chắn, có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác. Nếu lần này cậu Lâm đã quyết định như vậy thì tôi tin cậu ấy đã có sự chắc chắn tuyệt đối để ứng phó với sự công kích của những thế lực vùng khác”.

La Văn cũng gật đầu đồng ý.

La Võ vẫn hơi khó hiểu, nhưng nếu La Văn và Uông Nghĩa đã quyết định đi theo Lâm Hàn thì đương nhiên cậu ta cũng không có gì để suy nghĩ nhiều, chắc chắn cũng đi theo Lâm Hàn.

Ngay sao đó ba người đã đưa ra quyết định, họ sẽ làm theo ý Trương Thiên Sơn, đi theo Lâm Hàn, để Lâm Hàn trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông.

Nhưng bây giờ đã muộn, ba người cũng không đi tìm Lâm Hàn mà đi nghỉ ngơi, đợi sáng mai rồi tìm Lâm Hàn.

Sáng hôm sau Lâm Hàn đang đi dạo trong trang viên thì ba người Uông Nghĩa, La Văn và La Võ đến tìm.

“Suy nghĩ thế nào rồi?”, Lâm Hàn bình tĩnh hỏi.

Lâm Hàn đánh giá rất cao ba người này, anh rất muốn nhận họ làm người của mình, nhưng tiền đề phải là họ phải trung thành tin tưởng anh, nếu không anh không cần nhận thuộc hạ.

Ba người Uông Nghĩa nhìn nhau rồi cùng hơi cúi đầu trước Lâm Hàn, cung kính nói: “Ba người chúng tôi nguyện ý đi theo cậu Lâm, giúp đỡ cậu Lâm”.

Thấy vậy Lâm Hàn khẽ gật đầu, trong lòng rất vui vẻ.

“Được rồi, bây giờ chúng ta xử lý đám cao thủ những thế lực vùng khác phái tới trước đã”, Lâm Hàn nói rồi đi về phía nhà tù.

Ba người Uông Nghĩa thấy vậy cũng vội vàng đi theo.

Họ theo sau Lâm Hàn, trong lòng có chút kích động.

Trương Thiên Sơn phải trải qua chuyện như vậy sao họ không phẫn nộ cho được? Mặc dù chuyện này chủ yếu là do Tạ Kiến An thực hiện, nhưng những cao thủ được vùng khác phái tới này cũng là đồng phạm, không có chúng thì Tạ Kiến An cũng không thể thuận lợi như vậy.

Đương nhiên ba người Uông Nghĩa muốn xử lý sạch sẽ bọn chúng, cũng là để báo thù cho Trương Thiên Sơn.

Chỉ là lý trí nói với họ rằng không thể đắc tội nhiều thế lực vùng khác vào thời khắc mấu chốt này, nếu bị bao vây tấn công thì thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông sẽ gặp nguy hiểm.

Dù sao trước mắt cao thủ bên họ đang bị tổn thất rất lớn, mà thế lực Vùng Xám còn lại trước đây nghe theo lệnh của Trương Thiên Sơn nhưng giờ ông ta đã chết nên chắc chắn họ sẽ không nghe theo nữa.

Xét cho cùng, những thế lực Vùng Xám của Bắc Đông này tính tình tương đối thẳng thắn, trước Trương Thiên Sơn họ vốn không nghe theo lệnh ai, tất cả đều rất ngoan cố.

Trên thực tế, Trương Thiên Sơn đã muốn thoái vị từ rất sớm để Uông Nghĩa kế thừa vị trí đại bàng núi, lãnh đạo thế lực Vùng Xám của Bắc Đông tiếp tục phát triển.

Sở dĩ ông ta chậm chạp bồi dưỡng Uông Nghĩa là vì các thế lực Vùng Xám Bắc Đông chỉ nghe theo Trương Thiên Sơn, không chịu nghe lệnh của bất kỳ ai khác.

Cho dù người này là Uông Nghĩa, người do Trương Thiên Sơn chỉ định.

Khi còn sống, Trương Thiên Sơn đã chỉ định những thế lực Vùng Xám này phải nghe theo lời Uông Nghĩa, nhưng họ không nghe, huống hồ bây giờ Trương Thiên Sơn đã chết, ông ta lại chỉ định Lâm Hàn, người từ vùng ngoài tới làm đại bàng núi mới của họ?

Tuy nhiên lý trí là lý trí, thực ra ba người Uông Nghĩa rất muốn loại bỏ đám cao thủ này, chỉ là họ không dám mà thôi.

Nhưng bây giờ họ không dám, dường như Lâm Hàn lại không sợ hãi chút nào, anh sẵn sàng xử lý đám cao thủ do những thế lực khác phái tới.

Đối với ba người Uông Nghĩa mà nói, đây chắc chắn là chuyện họ cực kỳ mong đợi.

Dù sao Lâm Hàn khác với họ, vì thực lực của anh có rất nhiều cố kỵ nên dường như anh chẳng phải cố kỵ điều gì, không hề sợ những thế lực vùng khác sẽ bắt tay đối phó với thế lực vùng Bắc Đông.

Có thực lực, là phải có sự tự tin.

Sau đó, Lâm Hàn dẫn ba người Uông Nghĩa đến nhà tù, nơi giam giữ các cao thủ do thế lực vùng ngoài phái đến.

Những cao thủ này nhìn thấy nhóm người Lâm Hàn đến thì cũng lần lượt tỉnh dậy.

Thực ra hai ngày trước khi bọn chúng bị bắt đã không ngừng yêu cầu Lâm Hàn thả chúng, chúng chỉ giúp Tạ Kiến An thôi chứ không liên quan gì, thậm chí còn uy h**p nếu không thả chúng đi đồng nghĩa với việc đắc tội thế lực phía sau chúng, chắc chắn bị báo thù.

Sau khi thuộc hạ báo cáo lại cho Lâm Hàn chuyện này, anh đã lựa chọn mặc kệ, dù sao khi ấy anh còn có chuyện quan trọng hơn để xử lý, không rảnh để ý đến đám cao thủ này.

Thực ra là Lâm Hàn thực sự không để những thế lực vùng khác này vào mắt.

Phần lớn những thế lực này đều là thế lực nhỏ, đa phần là thế gia của địa phương, Lâm Hàn hoàn toàn không coi là gì.

Tuy rằng số người cộng lại cũng khá đông, nhưng tôm tép bốc mùi thì cũng vẫn là tôm tép bốc mùi, có bắt tay nhau thì cũng vẫn vậy.

Cũng giống như những cao thủ của nhà họ Lâm trước đây từng đối phó với cao thủ liên quân của Tạ Kiến An, tất nhiên họ có lợi thế về số lượng, nhưng dù không có lợi thế về số lượng, thậm chí các cao thủ nhà họ Lâm ở thế bất lợi thì Lâm Hàn cũng không cảm thấy quân mình sẽ thua. Họ là cao thủ đã được đào tạo bài bản, những tên đầu đường xó chợ trở thành cao thủ kia không thể so sánh được.

“Nếu còn không thả chúng tôi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

“Bây giờ vùng Bắc Đông các anh đang chiến tranh nội bộ có thiệt hại rất lớn, các anh chắc chắn muốn gây thù chuốc oán với thế lực phía sau chúng tôi?”

Nhất thời các cao thủ và ngời phụ trách bị nhốt trong tù lần lượt phách lối nói, chúng không hề coi mấy người Lâm Hàn ra gì.

Giọng điệu của chúng còn rất ngang nhiên, cứ như không phải chúng đang bị nhốt trong nhà tù mà là mấy người Lâm Hàn mới đang bị nhốt trong tù vậy.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 768: Không để lại đường sống



Trong nhà tù.

Lâm Hàn thấy thái độ kiêu ngạo và hống hách của những người này thì hơi ngạc nhiên.

Rõ ràng chúng đã ở tù rồi mà vẫn có thể hùng hồn như thế, thật sự không thể tưởng tượng được.

Mà ba người Uông Nghĩa bên cạnh lại càng thêm tức giận.

Dù sao họ cũng là người thuộc thế lực Vùng Xám Bắc Đông, còn thế lực đằng sau của những người trước mắt này đều chỉ là thế lực vừa và nhỏ, bình thường họ còn không thèm để chúng vào mắt.

Nhưng lúc này cho dù người của những thế lực vừa và nhỏ bị nhốt trong tù vẫn có thể hống hách, xem thường thế lực Vùng Xám của Bắc Đông họ như vậy.

Đương nhiên ba người Uông Nghĩa cũng hiểu được, vì vừa mới trải qua cuộc đấu đá nội bộ nên đám người này mới dám tự tin như vậy.

Rõ ràng bọn họ tham gia giúp đỡ Tạ Kiến An, gián tiếp hại chết Trương Thiên Sơn, nhưng bây giờ lại vẫn có thể nói rằng chuyện này không liên quan đến mình, đúng là vô liêm sỉ.

Lâm Hàn nhìn đám người kiêu ngạo trước mặt rồi cười nhẹ: “Mấy người thật sự cho rằng chúng tôi không dám làm gì các người sao? Các người nghĩ mình có thể toàn mạng rời khỏi đây sao?”

Giọng Lâm Hàn không lớn nhưng lại khiến những người này im lặng ngay lập tức.

Hầu hết bọn chúng đã được xem ảnh của Lâm Hàn, biết anh là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông, cũng biết lần này chủ yếu là do có sự giúp đỡ của anh nên chúng mới thất bại thảm hại thế này.

Thế nhưng trước đó chúng cũng không biết những người Lâm Hàn phái tới toàn là cao thủ, chúng tin Tạ Kiến An, tưởng những người Lâm Hàn đưa tới chỉ là người bình thường, có cao thủ thì cũng chỉ là một phần nhỏ thôi.

Sau khi giao chiến chúng mới biết, những người Lâm Hàn đưa tới không chỉ toàn bộ là cao thủ mà thân thủ của ai cũng rất cừ, thân thủ của mỗi người trong số họ đều vượt xa cao thủ của chúng, huống hồ số lượng cao thủ bên Lâm Hàn còn vượt xa bọn chúng.

Bây giờ nghe thấy câu này của Lâm Hàn, vẻ mặt chúng có chút kỳ lạ.

Theo như chúng biết, hẳn là mấy người Lâm Hàn sẽ không dám động vào chúng, dù sao thế lực Vùng Xám của Bắc Đông vừa mới chịu nhiều thiệt hại như vậy, nếu gây thù chuốc oán quá nhiều thì họ sẽ rất nguy hiểm.

Thế lực vùng ngoài của chúng mặc dù đa phần đều là thế lực vừa và nhỏ, nhưng liên minh với nhau thì dù thế lực Vùng Xám của Bắc Đông khi còn đang trong thời kỳ hoàng kim cũng không dám tuỳ tiện đắc tội, huống chi bây giờ đã chịu tổn thất lớn như thế.

Người phụ trách của mấy thế lực nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không tin, bọn chúng vẫn không cho rằng Lâm Hàn sẽ làm gì mình.

Tuy nhiên dù không tin nhưng chúng cũng ngậm miệng, không dám kiêu ngạo như vừa rồi, dù sao hai ngày trước chúng cũng đã được thấy sự lợi hại của Lâm Hàn, tất nhiên chúng cảm thấy Lâm Hàn không dám làm gì tất cả bọn chúng, nhưng biết đâu anh lại làm gì một thế lực trong số chúng thì sao.

Lâm Hàn thấy chúng đã ngậm miệng thì cười: “Các người đã lựa chọn hợp tác với Tạ Kiến An ngay từ đầu, lên kế hoạch lật đổ Trương Thiên Sơn, lật đổ thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông vậy thì phải chuẩn bị tâm lý sẽ thất bại, gánh chịu hậu quả của sự thất bại”.

Khi người của những thế lực khác nghe thấy điều này, sắc mặt của chúng lần lượt thay đổi, có cảm giác không lành.

Lâm Hàn không định nói nhiều với đám người này, anh nhìn mấy người La Văn rồi hờ hững bảo: “Bắt đầu đi, chú ý xử lý sạch sẽ một chút”.

Nhóm người La Văn gật đầu, nhìn Lâm Hàn với vẻ biết ơn.

Ngay sau đó, thuộc hạ của mấy người La Văn tiến lên, đưa từng người phụ trách và cao thủ của những thế lực khác đi.

Lâm Hàn giao những người này cho nhóm La Văn xử lý, cũng coi như tôn trọng họ. Dù sao Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện, với Lâm Hàn mà nói là một chuyện rất không tốt, với họ mà nói lại càng là một cú sốc lớn. Trương Thiên Sơn không chỉ là ông trùm của họ mà còn là ân nhân của họ, thậm chí là bố nuôi, có ý nghĩa phi thường.

Không chỉ những người của thế lực khác này, mà cả hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, cùng những tên đàn em của Tạ Kiến An, Lâm Hàn cũng định giao hết cho những người La Văn xử lý.

Đây vốn là chuyện riêng của người vùng Bắc Đông họ, Lâm Hàn giao hết cho họ xử lý, có thể coi như đặt dấu chấm hết cho chuyện quá khứ.

Đương nhiên dù là họ xử lý thì Lâm Hàn cũng sẽ giúp họ giải quyết mọi hậu quả.

Nếu những thế lực vùng khác bao vây tấn công, đương nhiên Lâm Hàn sẽ ra mặt giải quyết.

Cho dù bây giờ vùng Bắc Đông không thuộc về Lâm Hàn thì nể mặt Trương Thiên Sơn, anh vẫn sẽ giúp.

Mà mấy người La Văn không ngốc, đương nhiên hiểu được ý của Lâm Hàn, họ đều rất biết ơn anh.

Đặc biệt là La Võ và Uông Nghĩa, vì không kịp tới nên dù khi đối phó với quân liên minh của Tạ Kiến An hay khi bắt Tạ Kiến An, họ đều không làm được gì, vì vậy họ càng thấy áy náy và có lỗi với Trương Thiên Sơn hơn.

Bây giờ là cơ hội để họ bù đắp, mặc dù đã không còn ảnh hưởng được gì tới kết quả.

Lúc này, những người phụ trách và cao thủ của các thế lực khác nhìn người bên cạnh mình lần lượt bị đưa đi, sắc mặt lập tức thay đổi.

Chúng vốn là người của thế lực Vùng Xám, đương nhiên rất quen thuộc với từ “xử lý” mà mấy người Lâm Hàn nói, biết rõ có nghĩa là gì.

Ban đầu chúng còn không tin mấy người Lâm Hàn dám đắc tội nhiều thế lực mạnh như thế cùng một lúc, cùng lắm chỉ nhắm vào một thế lực mà thôi.

Nhưng tình hình bây giờ lại không phải như vậy.

Đàn em của mấy người La Văn chẳng quan tâm chúng là người của thế lực nào mà đưa đi toàn bộ, đây rõ ràng là chuẩn bị xử lý hết, họ không ngại một lần đắc tội nhiều thế lực.

“Chúng, chúng mày điên rồi sao? Muốn xử lý toàn bộ chúng tao?”

“Ông trùm phía sau mà không thấy chúng tao về chắc chắn chúng mày sẽ bị trả thù!”

“Đắc tội nhiều thế lực một lúc như vậy chúng mày đừng mong sống yên ổn, chắc chắn sẽ phải gánh chịu sự trả thù khủng khiếp!”

“Tao khuyên chúng mày đừng bốc đồng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thế lực Vùng Xám của Bắc Đông chúng mày cũng sẽ bị tiêu diệt!”

Đối mặt với cái chết, những người này không thể kiêu ngạo được như vừa rồi.

Tuy nhiên mục đích của nhóm người Lâm Hàn là xử lý sạch những kẻ đồng phạm đã hại chết Trương Thiên Sơn, không có mục đích gì khác, đương nhiên họ sẽ bỏ qua các loại cầu xin hay phản ứng của chúng.

Lâm Hàn bình tĩnh đứng nghiêm, dường như không nghe thấy chúng nói gì.

Nhưng La Văn, La Võ và Uông Nghĩa nhìn đám người đó, trong mắt không giữ được bình tĩnh mà tràn đầy lửa giận.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 769: Trên cả quý tộc



Chẳng mấy chốc, những người phụ trách và cao thủ của các thế lực vùng khác đều lần lượt bị đưa đi.

Nhà lao ồn ào cũng dần yên tĩnh trở lại.

Mấy người La Văn nói với Lâm Hàn một tiếng rồi rời đi, họ chuẩn bị đi xử lý hết đám đồng phạm hại chết Trương Thiên Sơn.

Lâm Hàn lại nhắc nhở: “Tạ Kiến An, Tạ Kiến Bình và những tên đàn em của chúng cũng đều do các anh xử lý”.

Mấy người kia giật mình, có phần ngạc nhiên vì Lâm Hàn sẵn sàng giao hết cho họ giải quyết, đột nhiên ánh mắt nhìn Lâm Hàn của họ tràn đầy kích động và biết ơn.

“Vâng thưa cậu Lâm!”, mấy người La Văn kích động đáp lại.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, không nói nhiều.

Sau đó mấy người La Văn cũng rời đi.

Còn Lâm Hàn đương nhiên cũng rời khỏi nhà giam.

Lúc này mặt trời vừa mới mọc, ánh nắng hơi chói phủ lên mặt đất.

Lâm Hàn chưa đi được bao lâu thì gặp Tiêu Nhã.

Tiêu Nhã nhìn thấy Lâm Hàn thì dừng bước, ánh mắt nhìn Lâm Hàn hơi kỳ lạ.

Lâm Hàn không ngốc nên đương nhiên nhìn ra được, nhưng anh đã có Dương Lệ, anh không thể để ý đến những chuyện này của Tiêu Nhã.

Lâm Hàn bước lên trước rồi bảo: “Cảm ơn sự giúp đỡ lần này của các cô”.

Tiêu Nhã cũng nhanh chóng bình thường lại, mỉm cười đáp: “Với số người ít ỏi của tôi đâu giúp được gì nhiều! Không ngờ anh Lâm lại có nhiều cao thủ thế, đúng là không thể đoán được mà”.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu cười chứ không giải thích.

Sau đó hai người cũng không nói gì nữa mà chỉ đi bộ cùng nhau.

Tình yêu của Tiêu Nhã dành cho Lâm Hàn sau khi trải qua những điều này trong những ngày qua đã bị dập tắt.

Mặc dù Lâm Hàn không nhắc đến một lời, nhưng Tiêu Nhã hiểu mối quan hệ giữa mình và Lâm Hàn chỉ là bạn bè và liên minh bình thường, không thể xen lẫn những tình cảm khác.

Mà lần này Tiêu Nhã cũng rất bất ngờ trước sự mạnh mẽ của cao thủ dưới tay Lâm Hàn.

Lần trước khi Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh ra mặt giúp đỡ Tiêu Nhã, cô đã rất ngạc nhiên trước thế lực của anh rồi.

Sau khi trận chiến quý tộc kết thúc, Tiêu Nhã cũng đã điều tra Lâm Hàn, biết thật ra anh chính là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông thì Tiêu Nhã mới hiểu tại sao Lâm Hàn có thể điều động được nhiều cao thủ như thế.

Chỉ là sau lần này, sự lớn mạnh của Lâm Hàn càng khiến Tiêu Nhã phải thay đổi nhận thức.

Mặc dù Tiêu Nhã biết mười mấy hai mươi cao thủ lần trước có lẽ không phải toàn bộ thực lực của Lâm Hàn, không nói đâu xa, có thể khiến vùng Bắc Đông phái mấy chục cao thủ đến giúp đã nói lên ít nhất Lâm Hàn cũng phải có thực lực tương đương, nếu không sao có thể khiến vùng Bắc Đông phái bao nhiêu cao thủ tới giúp đỡ như vậy được?

Tiền đề của liên minh là thực lực của hai bên không chênh lệch nhiều, ít nhất cũng phải cùng một tầng lớp, nếu không thì không có tư cách và sự cần thiết để liên minh.

Cũng chính vì vậy nên Tiêu Nhã biết tất cả cao thủ dưới tay Lâm Hàn ít nhất cũng phải mấy chục người.

Chỉ là lần này thật sự khiến Tiêu Nhã hơi bất ngờ, 300 cao thủ được đào tạo bài bản, thực lực này đã vượt xa một quý tộc.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Mà đây dường như vẫn chưa phải toàn bộ thực lực của Lâm Hàn, dù sao hai ngày trước lại có thêm hàng trăm cao thủ lần lượt tới đây, cũng là cao thủ được đào tạo có bài bản như trước, hơn nữa họ cực kỳ tôn trọng Lâm Hàn, hiển nhiên cũng là người của anh.

Hơn 400 cao thủ được đào tạo bài bản, thực lực này cho dù bây giờ Tiêu Nhã đã là bà chủ của nhà họ Tiêu cũng phải kinh ngạc.

Nhưng điều mà Tiêu Nhã không biết là trên thực tế, Lâm Hàn đã nói trước với nhà họ Lâm rằng không cần cử thêm cao thủ tới nữa, nhân thủ đã đủ rồi.

Nếu không, hiện tại có lẽ số cao thủ nhà họ Lâm tới đây sẽ không chỉ dừng ở con số 400.

Hơn nữa những cao thủ nhà họ Lâm tới đây còn đều là cao thủ của nhà họ đóng quân ở Hoa Hạ, nếu tính các cao thủ nhà họ Lâm đóng quân ở các quốc gia khác thì con số có thể khiến người ta kinh ngạc, đó là một thế lực khổng lồ và đáng sợ.

Qua sự việc hai ngày nay, Tiêu Nhã ngạc nhiên nhận ra dường như quý tộc không phải thế lực mạnh nhất ở Hoa Hạ, mà còn có một số ông trùm ẩn phía sau.

Không nói đâu xa, chỉ với thực lực của Lâm Hàn bây giờ đã vượt xa thế lực của một quý tộc, đã ở trên cả quý tộc.

Mà thực lực của nhà họ Tiêu hiện tại đã yếu hơn thực lực của Lâm Hàn rất rất nhiều.

Tiêu Nhã đáng lẽ nên vui mừng vì thực lực của Lâm Hàn lớn mạnh như thế, dù sao cũng là đồng minh của mình, đồng minh mạnh thì đương nhiên nhà họ Tiêu cũng sẽ lớn mạnh theo.

Nhưng thực lực của Lâm Hàn lớn mạnh đến mức này khiến Lâm Hàn có hơi khó xử.

Dù sao trước đây nhà họ Tiêu và Lâm Hàn liên minh là vì Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu rất nhiều, cứu nhà họ Tiêu trong lúc khó khăn, hơn nữa thực lực của Lâm Hàn cũng tương đương với nhà họ Tiêu.

Nhưng bây giờ xem ra thực lực của Lâm Hàn đã hơn hẳn nhà họ Tiêu, cách nhà họ Tiêu rất xa.

Nói cách khác, nhà họ Tiêu bây giờ đã không còn xứng để liên minh với Lâm Hàn nữa.

Tiêu Nhã do dự một lúc rồi vẫn hỏi: “Lâm Hàn, anh có muốn tiếp tục hợp tác với nhà họ Tiêu nữa không?”

“Sao không tiếp tục hợp tác?”, Lâm Hàn giật mình.

Tiêu Nhã sửng sốt, sau đó cũng nói cho Lâm Hàn những gì mình nghĩ.

Mặc dù Tiêu Nhã có thể không nói, nhưng tiếp tục hợp tác với Lâm Hàn, với nhà họ Tiêu là một chuyện tốt, nếu Lâm Hàn không hiểu điều này thì càng tốt hơn.

Nhưng dù sao trước đây Lâm Hàn đã giúp đỡ nhà họ Tiêu rất nhiều, đương nhiên Tiêu Nhã muốn nói hết cho anh.

Sau khi nghe Tiêu Nhã nói xong, Lâm Hàn đã hiểu ý cô ấy.

Chủ yếu là Tiêu Nhã lo thực lực của nhà họ Tiêu hiện tại kém xa Lâm Hàn, nếu liên minh thì không thể mang lại lợi ích gì cho anh.

Cũng giống như lần này, nếu nhà họ Lâm gặp khó khăn, nhà họ Tiêu cũng chỉ có mấy chục cao thủ, không thể giúp được gì cho Lâm Hàn.

Mà nếu nhà họ Tiêu giúp được thì thực ra Lâm Hàn cũng chẳng cần đến họ, anh có thể tự giải quyết.

Tiêu Nhã nghe xong thì khẽ gật đầu.

Xét về sản nghiệp thì đúng là quý tộc cắm rễ rất chắc, nhà họ Tiêu cũng vậy, họ có thể giúp đỡ Lâm Hàn rất nhiều.

Nhưng những điều này dường như vẫn chưa đủ để trở thành lý do liên minh, dù sao Lâm Hàn tìm những thế lực khác phối hợp với thực lực của anh cũng có hiệu quả rất tốt.

Đột nhiên Tiêu Nhã có chút nghi ngờ về mục đích liên minh của Lâm Hàn.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 770: Chuyện rắc rối hơn



Tiêu Nhã ngờ vực nhìn Lâm Hàn nhưng không nhìn ra bất cứ điều gì.

Suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được lý do khác, cô ấy chỉ đành không nghĩ nữa. Dù sao bất kể là lý do gì thì với nhà họ Tiêu cũng là một chuyện tốt, có được đồng minh mạnh như Lâm Hàn, Tiêu Nhã tin rằng sau này trong hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh, nhà họ Tiêu có thể giành được nhiều sản nghiệp hơn, thu được nhiều lợi ích hơn trong cuộc cạnh tranh ở Thiên Kinh sau này.

Thậm chí nhà họ Tiêu còn hy vọng có thể áp đảo được nhà họ Chu, trở thành quý tộc lớn mạnh nhất Thiên Kinh.

“Được rồi, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”, Tiêu Nhã mỉm cười nói với Lâm Hàn.

Lâm Hàn mỉm cười và khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Trong lòng Tiêu Nhã đã có sẵn một số dự định, đó là trong hội nghị quý tộc nhà họ Tiêu sẽ lấy ít sản nghiệp hơn, nhường bớt cho Lâm Hàn.

Xét về thực lực thì thực tế để nhà họ Tiêu làm thế lực phụ của Lâm Hàn cũng không quá.

Mặc dù nghe có vẻ hơi cường điệu, thế lực hàng đầu Hoa Hạ, đường đường là một quý tộc lại làm thế lực phụ cho những người khác. Nhưng Tiêu Nhã biết, thực ra không hề quá chút nào.

Dù sao dựa theo thực lực trước mắt, nếu Lâm Hàn muốn thì anh có thể tiêu diệt cả nhà họ Tiêu.

Tuy nhiên Lâm Hàn không đề cập đến những điều này, với tính cách của Tiêu Nhã, cô ấy cũng không muốn nhà họ Tiêu làm thế lực phụ cho thế lực khác, vậy nên cũng không đề cập đến.

Nhưng về vấn đề phân chia lợi ích, Tiêu Nhã đã chuẩn bị sẵn sàng để mang lại cho Lâm Hàn nhiều quyền lợi hơn so với kế hoạch ban đầu. Dù sao thế lực của anh lớn mạnh như thế, đương nhiên xứng đáng được chia nhiều lợi ích hơn.

Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa.

Vì chuyện của Trương Thiên Sơn, đoàn người Lâm Hàn không thể tổ chức tiệc ăn mừng lần này mà chỉ ăn uống đơn giản.

Sau khi ăn xong, Lâm Hàn tiễn Tiêu Nhã và các cao thủ nhà họ Tiêu đến hỗ trợ ra về.

Dù sao chuyện ở đây cũng đã gần kết thúc, không cần cao thủ nhà họ Tiêu giúp nữa, họ không cần tiếp tục ở lại đây, để họ đi về giải quyết chuyện của mình thì hơn.

Còn về việc bao vây tấn công của nhiều thế lực các vùng khác có thể sẽ mở ra sau này, Lâm Hàn cũng chẳng bận tâm. Thế lực Vùng Xám của Bắc Đông có Lâm Hàn và nhà họ Lâm giúp đỡ nên không hề sợ bị chúng tấn công, cũng không cần nhà họ Tiêu giúp sức.

Trên quảng trường trước sảnh trang viên, các cao thủ nhà họ Tiêu đã tập hợp và sẵn sàng rời đi.

“Dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu lần này, tôi không tiễn mọi người đi nữa, lần sau đến thành phố Thiên Kinh chúng ta sẽ lại gặp”, Lâm Hàn nói với nhóm người nhà họ Tiêu.

Mặc dù Lâm Hàn không quen những cao thủ nhà họ Tiêu này, nhưng cũng biết mặt hầu hết. Lần trước trong trận chiến quý tộc ở Thiên Kinh, Lâm Hàn cũng kề vai sát cánh với họ nên khá quen thuộc, đương nhiên cũng không cần để ý quá nhiều đến lễ nghi.

Mà Lâm Hàn và Tiêu Nhã đã hẹn gặp nhau trên hội nghị quý tộc, hội nghị cũng đã sắp diễn ra.

Các cao thủ nhà họ Tiêu đều cúi đầu chào Lâm Hàn, sau đó lên xe chuẩn bị rời đi.

Lần trước Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu, không thể nghi ngờ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho những cao thủ nhà họ Tiêu, ai cũng biết ơn anh.

Mặc dù Lâm Hàn không phải người nhà họ Tiêu, chỉ là đồng minh của họ, nhưng thực ra những cao thủ này đã coi anh là người của nhà họ Tiêu mình từ lâu.

Tiêu Nhã lại tạm biệt Lâm Hàn, sau đó cùng nhà họ Tiêu lên xe rời khỏi trang viên, trở về nhà họ Tiêu ở thành phố Thiên Kinh.

Lâm Hàn nhìn theo đoàn xe của cao thủ nhà họ Tiêu rời khỏi trang viên, sau đó thu hồi tầm mắt.

Lần này giải cứu Trương Thiên Sơn, vì có nhiều cao thủ của nhà họ Lâm nên các cao thủ nhà họ Tiêu cũng không giúp được gì nhiều.

Nhưng Lâm Hàn vẫn rất biết ơn nhà họ Tiêu, dù sao khi nhận được thông báo của Lâm Hàn, nhà họ Tiêu có thể nhanh chóng đến đây, còn dẫn theo gần như toàn bộ cao thủ đến, hiển nhiên nhà họ cực kỳ coi trọng Lâm Hàn.

Mặc dù cao thủ nhà họ Tiêu không nhiều nhưng Lâm Hàn biết sau khi trải qua cuộc nguy cơ lần trước, nhà họ Tiêu đã không còn nhiều cao thủ nữa, cơ bản đều đã ở đây.

Dù sao đào tạo một cao thủ không chỉ cần đầu tư nhiều tài nguyên mà còn cần thời gian tương đối dài, thời gian ngắn như vậy không đủ để nhà họ Tiêu đào tạo cao thủ mới, những cao thủ này đã là toàn bộ lực lượng của họ rồi.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu rồi trở về đại sảnh, yên lặng chờ đợi.

Mấy người La Văn vì xử lý đám cao thủ và người phụ trách của thế lực vùng khác nên không đến ăn trưa, xử lý hết đám người đó đương nhiên cũng mất một khoảng thời gian.

Mà Lâm Hàn cũng bảo những cao thủ anh đưa tới và cao thủ của nhà họ Lâm sẵn sàng chờ lệnh.

Dù sao vừa mới tiếp quản vùng Bắc Đông, lúc trước còn xảy ra một trận chiến hỗn loạn như thế, chắc chắn Lâm Hàn cần tốn rất nhiều tâm sức mới có thể đảm đương được, anh cũng cần có nhân thủ nhất định.

Nhưng Lâm Hàn không quen thuộc với vùng Bắc Đông lắm, chỉ có nhiều cao thủ thôi thì không dễ hành động, chắc chắn cần đến sự giúp đỡ của La Văn và những người khác.

Đây cũng là lý do tại sao tối qua Lâm Hàn lại cho mấy người La Văn lựa chọn, mặc dù theo di ngôn của Trương Thiên Sơn, chắc chắn họ sẽ nghe lệnh Lâm Hàn, trợ giúp anh trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông.

Nhưng nếu họ không thật lòng muốn đi theo anh, không thật lòng muốn làm việc cho anh thì anh thà không nhận họ, không nhận thế lực Vùng Xám của Bắc Đông.

Dù sao Lâm Hàn là người ngoài, không quen thuộc tình hình ở đây, không được họ thật lòng giúp đỡ thì rất khó thuận lợi tiếp nhận thế lực Vùng Xám của Bắc Đông, sau này thống nhất lại càng khó hướng họ đến con đường làm ăn hợp pháp, khi ấy chắc chắn sẽ gặp một số trở ngại lớn.

Ngô Xuyên đã làm theo lệnh của Lâm Hàn, trang bị lực lượng phòng thủ nhất định ở trang viên, sau khi xong việc thì vào đại sảnh đến bên Lâm Hàn.

Lâm Hàn lắc đầu nói: “Tôi hiểu ý của ông, nhưng giao chuyện phòng thủ cho họ được rồi. Bên phía các ông đông người, phối hợp cũng tốt hơn, tôi cần mọi người đi giải quyết một số chuyện rắc rối hơn”.

Lâm Phong nghe Lâm Hàn nói xong thì nghi hoặc, không phải chuyện lần này đã gần kết thúc rồi ư? Sao vẫn còn chuyện rắc rối hơn cần giải quyết?

Lâm Phong đang định hỏi Lâm Hàn tiếp thì thấy La Văn, La Võ và Uông Nghĩa bước vào từ cửa.

Trông ba người vẫn không khác gì lúc trước, thậm chí đã thay quần áo sạch sẽ, trông sạch sẽ tươm tất hơn nhiều, nhưng Lâm Phong lại đột nhiên hơi nhíu mày.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 771: Vậy thì làm người đầu tiên



Trong đại sảnh toà nhà chính của trang viên.

Lâm Hàn thấy Uông Nghĩa, La Văn và La Võ đến thì cũng nhận ra điều khác thường.

Tuy rằng thoạt nhìn rất bình thường, ba người cũng đã thay quần áo sạch sẽ, không giống vẻ mệt mỏi và hơi luộm thuộm lúc trước khi trên xe.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra điều khác thường.

Có một chút mùi máu, hơn nữa dù ba người họ giả vờ bình thường nhưng vẫn có thể nhìn ra được họ vừa mới trải qua một trận chém giết.

Lâm Hàn cũng hiểu chắc ba người vừa đi trút giận về, cái chết của Trương Thiên Sơn thực sự đã giáng cho họ một đòn đả kích khá lớn.

Lâm Hàn không nói nhiều, anh bình tĩnh nhìn họ rồi ra hiệu cho họ ngồi xuống.

Lập tức có người đi lên rót trà cho họ.

“Xử lý sạch sẽ hết chưa?”, Lâm Hàn nhẹ giọng hỏi.

Uông Nghĩa khẽ gật đầu: “Xử lý hết rồi”.

Lâm Hàn thấy thế cũng không nói gì.

Lúc này La Văn mới nói: “Anh Lâm, chúng ta mau chóng bắt đầu bước tiếp theo đi”.

Mặc dù trải qua những chuyện này, La Văn cũng cảm thấy cú sốc hơi lớn.

Nhưng bây giờ không phải lúc để họ nghỉ ngơi, vùng Bắc Đông vẫn đang hỗn loạn, Uông Nghĩa và La Võ vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở phía Bắc, mà bên này có thể họ sẽ phải đối mặt với sự trả thù chung của nhiều thế lực vùng khác.

Mặc dù tin tức ở đây không truyền ra ngoài, nhưng đại khái mọi người cũng biết.

Nếu người của những thế lực đó không chờ được tin tức từ người của mình thì chúng sẽ biết đã xảy ra chuyện sớm thôi.

Đến lúc đó các thế lực này sẽ liên lạc với nhau rồi nhanh chóng phát hiện có điều không ổn, khi hiểu ra người của mình đã gặp chuyện có thể chúng sẽ bắt tay với nhau cùng trả thù.

Khi đó vùng Bắc Đông chắc chắn sẽ lại phải đối mặt với một thách thức khác.

Mặc dù La Văn biết có sự giúp đỡ của Lâm Hàn thì cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng chắc chắn cũng phải chuẩn bị đề phòng chuyện ngoài ý muốn, thế lực Vùng Xám của Bắc Đông bây giờ không thể chịu được bất kỳ đòn đả kích nào.

Lâm Hàn nghe La Văn nói vậy đương nhiên cũng hiểu, anh biết bước tiếp theo anh ta nói là có ý gì.

Anh nói thẳng: “Vậy thì bắt đầu đi, thế lực Vùng Xám của Bắc Đông hiện nay thế nào, anh nói cho tôi nghe trước đã”.

Ngô Xuyên ở bên cạnh chợt trở nên hưng phấn.

Ngô Xuyên cũng biết chuyện lúc trước, biết Lâm Hàn sắp trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông, tiếp quản thế lực Vùng Xám của Bắc Đông.

Bây giờ sắp bắt đầu tiếp quản thế lực Vùng Xám Bắc Đông, mặc dù người tiếp quản là Lâm Hàn, nhưng Ngô Xuyên là thuộc hạ của anh cũng thấy khá kích động.

Ba người La Văn nhìn nhau rồi nói cho Lâm Hàn nghe sự phân bố của thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông và tình hình hiện tại.

Bởi vì Lâm Hàn sắp tiếp quản nên ba người La Văn cũng nói rất chi tiết, đến chạng vạng mới xong.

Sau khi nghe ba người giải thích, Lâm Hàn cũng gần như hiểu được sự phân bố thế lực Vùng Xám nơi này cùng với tình hình trước mắt.

Mặc dù đại bàng núi vùng Bắc Đông là ông trùm thế lực Vùng Xám của nơi này, nhưng vì số lượng thế lực Vùng Xám tương đối nhiều lại phức tạp, mà ông trùm vùng Bắc Đông lại hơi khác với ông trùm vùng Hoa Đông.

Lâm Hàn là ông trùm thế lực Vùng Xám ở Hoa Đông, anh nói gì là thế đó, toàn bố thế lực Vùng Xám của Hoa Đông đều nghe anh. Ngoài những tên côn đồ vô danh tiểu tốt anh không quan tâm thì những thành phần còn lại đều do Lâm Hàn hoặc người của anh quản lý.

Mà cho dù là những kẻ côn đồ vớ vẩn đó cũng không dám đắc tội với Lâm Hàn hay người của anh.

Nhưng tình hình vùng Bắc Đông thì khác, tính người Bắc Đông khá cương trực, hơn nữa thế lực Vùng Xám ở đây lại nhiều, mạnh có yếu có, rất phức tạp nên khó thống nhất để quản lý.

Trước Trương Thiên Sơn, thế lực Vùng Xám của Bắc Đông cũng không có đại bàng núi, các thế lực Vùng Xám ở đây cũng không bao giờ do một người nào quản lý.

Đến khi có Trương Thiên Sơn, sau một số chuyện ông ta đã trở thành nhân vật truyền kỳ ở Bắc Đông nên mới dần tạo được uy thế và trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông này.

Tuy nói đại bàng núi là ông trùm của thế lực Vùng Xám Bắc Đông nhưng trên thực tế lại không thể quản lý được hết tất cả thế lực nơi đây.

Đại bàng núi chỉ có thể quản lý người của mình, những thế lực khác đa phần sẽ tuân theo mệnh lệnh của Trương Thiên Sơn, nhưng một số thì không, cụ thể còn phải xem có phù hợp với lợi ích của họ hay không, có quá đáng hay không.

Nói trắng ra, những thế lực Vùng Xám này đều là thế lực phụ thuộc của đại bàng núi, nói chung sẽ nghe theo lệnh của đại bàng núi, nhưng một số vẫn không nghe, họ tự quản lý riêng.

Trải qua những chuyện hai ngày trước, Trương Thiên Sơn còn đã chết, gần đây thế lực Vùng Xám của Bắc Đông lại càng không gắng gượng nổi, giữa mỗi thế lực đều có xung đột.

Dù sao trước đây có Trương Thiên Sơn ở giữa phân xử cho bọn họ, phân chia lợi ích, dù có bất mãn thì bọn họ cũng không dám nói gì.

Nhưng bây giờ Trương Thiên Sơn đã chết thì hoàn toàn khác, bọn họ không cần phải nghe theo lệnh Trương Thiên Sơn nữa, có thể tự giành lấy bằng thực lực của mình.

Vậy nên mới hai ngày mà thế lực Vùng Xám bên ngoài đã xảy ra rất nhiều trận chiến, họ tự dựa vào thế lực của mình để tranh giành lợi ích, cả vùng Bắc Đông rất hỗn loạn.

Dù sao không phải ai cũng như Trương Thiên Sơn, không phải ai cũng có thể khiến cho thế lực Vùng Xám cả Bắc Đông tàn bạo này nghe theo một người, nhất là Lâm Hàn còn không phải người thuộc Bắc Đông nên lại càng khó khăn hơn.

Ngô Xuyên nghe xong cũng thấy khá rắc rối, anh ta cứ tưởng là chuyện tốt, bây giờ xem ra cũng không ít phiền toái. Người ở đây nào dễ để cho Lâm Hàn trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông, Lâm Hàn phải dựa vào thực lực của mình để trở thành ông trùm thế lực Vùng Xám nơi đây.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh cũng đã hiểu tương đối cụ thể tình hình vùng này.

Lâm Hàn suy nghĩ một chút rồi nói với ba người La Văn: “Không ngờ đại bàng núi vùng Bắc Đông chỉ có quyền phân xử, thực tế lại không thể khiến các thế lực Vùng Xám ở đây tuân lệnh, cũng không phải ông trùm của thế lực Vùng Xám của Bắc Đông. Vậy tôi sẽ là người đầu tiên trở thành ông trùm Vùng Xám vùng Bắc Đông này”.
 
Back
Top