Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 325: Danh tiếng của Triệu Tứ Hải cực xấu



“Cô nói đi”, Lâm Hàn đáp.

“Hai năm nữa khi hợp đồng hết hạn, tôi muốn gia nhập làng giải trí, đến lúc đó có thể sẽ không thể gia hạn hợp đồng với anh được nữa”, Tần Liên lén nhìn Lâm Hàn:

“Vậy nên tôi hy vọng anh Lâm có thể cho tôi đi”.

Điều mà Tần Liên sợ nhất là hai năm nữa, Lâm Hàn sẽ sử sụng những điều khoản quá đáng để trói buộc mình, ngăn cản cô đi.

“Không ngờ cô còn muốn làm ngôi sao”, Lâm Hàn mỉm cười: “Đừng lo, hai năm nữa tôi sẽ để cô đi, chỉ sợ lúc ấy cô lại không muốn đi”.

“Hả?”

Nghe vậy, Tần Liên chớp chớp mắt, chẳng lẽ Lâm Hàn muốn làm gì cô?

Nhịp tim cô ấy hơi tăng lên.

Một lúc sau, chiếc xe GMC đã tới khách sạn Hilton.

“Khách sạn?”

Tôn Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng căng thẳng, vừa ký hợp đồng xong Lâm Hàn đã đưa cô đến khách sạn, không phải anh sẽ thật sự làm gì đấy chứ?

Nghĩ đến đây, lòng Tần Liên hoảng sợ.

“Lên lầu đi”.

Lâm Hàn và Trần Nam xuống xe, bước vào khách sạn.

“Vâng!”

Tần Liên nhấc váy, thận trọng đi theo sau.

Phòng tổng thống, tầng cao nhất của khách sạn, Trần Nam quẹt thẻ mở cửa.

Nội thất bên trong được trang hoàng lộng lẫy, nguy nga, bức tường phía trên phòng khách treo một chiếc đèn chùm kim cương rực rỡ, Tần Liên nhìn đến ngẩy người.

“Tần Liên, căn phòng tổng thống này có bốn phòng ngủ, cô có thể thoải mái chọn một phòng, sau này cô sẽ ở đó. Phòng họp, phòng khách, điều hoà trung tâm, TV vệ tinh, Internet, phòng bếp, bồn tắm massage, v.v, đều có đủ cả”, Lâm Hàn nói:

“Ngày mai tôi sẽ nói với nền tảng Sa Ngư, sau này cô có thể livestream trong phòng này”.

“Anh Lâm, sau này tôi sẽ livestream ở đây sao?”

Tần Liên ngạc nhiên nói: “Phòng tổng thống này một ngày cũng không rẻ đâu!”

“Một ngày 18 ngàn tệ, ngày mai tôi sẽ nói với lễ tân khách sạn, thuê một tháng trước”, Lâm Hàn hờ hững nói.

“Thuê luôn cả một tháng?”

Tôn Minh ngẩn ra, Lâm Hàn quá giàu có!

Tính ra chỉ riêng tiền thuê phòng tổng thống một tháng thôi đã hơn năm trăm ngàn tệ rồi.

Hơn nữa… Tần Liên còn có cảm giác được bao nuôi, cô như một con chim hoàng yến bị nhốt trong chiếc lồ ng hoa lệ.

“Cô đừng có áp lực tâm lý quá lớn, cứ chăm chỉ làm việc là được rồi”, Lâm Hàn nhìn ra được suy nghĩ của Tần Liên, anh cười nhẹ.

“Được!”

Tần Liên gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi sắp xếp ổn thoả cho Tần Liên, Lâm Hàn mới về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn thức dậy vệ sinh cá nhân, anh đang chuẩn bị ăn sáng thì Trần Nam gõ cửa, bước vào phòng anh.

“Lâm Hàn, tôi có chuyện này muốn nói với cậu”, Trần Nam cất lời.

“Anh nói đi”, Lâm Hàn trả lời, anh ngáp dài một hơi.

“Lần này tôi đến Kim Lăng, một là để giải quyết việc riêng, hai là muốn cậu giúp tôi xử lý nhà họ Hoàng”, Trần Nam nói: “Tôi muốn xin nghỉ phép một thời gian để giải quyết việc của mình trước, lúc đó tôi mới có thể cố gắng làm việc hết sức giúp cậu được”.

“Tôi còn tưởng là chuyện gì! Anh có chuyện gì thì cứ xử lý trước đi, nhà họ Hoàng thì chưa vội. Dù sao gia tộc này cũng có địa vị rất cao ở Vùng Xám Hoa Đông, muốn loại trừ cũng không phải chuyện một sớm một chiều, cần lên kế hoạch kỹ lưỡng”, Lâm Hàn mỉm cười.

“Vậy thì tốt! Tôi đi trước nhé! Đương nhiên, nếu trong quá trình xử lý có vấn đề gì, cậu có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”.

Trần Nam gật đầu, ông ta sợ Lâm Hàn không đồng ý, nhưng không ngờ anh lại thoải mái như vậy.

“Được rồi, anh đi làm việc của anh trước đi”, Lâm Hàn bảo.

“Ừ!”

Lâm Hàn tiễn Trần Nam đi, sau đó anh tìm Lý Minh, trưởng phòng tài chính của Sa Ngư, nói với anh ta Tần Liên đã đầu quân cho nền tảng Sa Ngư.

Lý Minh ngay lập tức thông báo cho Lâm Hàn thông tin vừa nhận được, nền tảng sẽ tổ chức cuộc họp ban lãnh đạo để tìm cách đào tạo Tần Liên, nâng cấp cho cô ấy trở thành streamer nổi tiếng, đề xuất tài nguyên đương nhiên là điều không thể thiếu.

Đồng thời, Lý Minh cũng thông báo cho Lâm Hàn một chuyện, đó là mùa thứ hai của “Tôi là triệu phú” đã được phát sóng.

Tuy nhiên trong mùa này, ekip chương trình “Tôi là triệu phú” đã đưa ra thông báo chính thức với khán giả rằng, nhân vật chính của mùa trước là Triệu Tứ Hải đã dùng tiền của ekip để cho vay nặng lãi, tham gia các hoạt động bất hợp pháp.

Cuối cùng, Triệu Tứ Hải bị loại khỏi danh sách “Tôi là triệu phú”, tịch thu toàn bộ kinh phí của ekip chương trình.

Vì chuyện này mà Triệu Tứ Hải bị hàng chục triệu khán giả khinh bỉ, danh tiếng của anh ta ngay lập tức xấu đi rất nhiều.

Bọn truyen.Full .vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Sau khi biết tin, Lâm Hàn khẽ mỉm cười, thanh danh của Triệu Tứ Hải xấu đi không biết ra đường có bị người ta nhận ra rồi chỉ trích, sỉ nhục, thậm chí là bị đánh hay không?

Đương nhiên, dù có xảy ra thật thì cũng chẳng liên quan đến Lâm Hàn.

Anh cúp máy rồi đi vào phòng khách.

Nhân viên phục vụ đã mang bữa sáng đến, có sữa, bánh mỳ, salad rau.

Tần Liên đang ngồi ăn sáng, đôi mắt to tròn ngắm nhìn xe cộ tấp nập ở thành phố Kim Lăng bên ngoài cửa sổ, có chút thất thần.

Hôm nay Tần Liên mặc quần áo thể thao, khoác trên mình một chiếc áo khoác trắng, để mặt mộc, làn da rất có tính đàn hồi, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, trông tràn đầy sức sống.

Nốt ruồi đỏ giữa lông mày vẫn còn ở đó, tăng thêm nét quyến rũ của cô.

“Anh Lâm!”

Nhìn thấy Lâm Hàn đi tới, Tần Liên vội vàng đứng dậy.

“Không cần câu nệ như thế, ngồi đi”.

Lâm Hàn đi tới trước mặt Tần Liên rồi ngồi xuống, nhấp một ngụm sữa nóng:

“Tôi đã nói chuyện với bên nền tảng livestream Sa Ngư rồi, hiện họ đang họp để lên kế hoạch đào tạo cho cô. Khi nào có kế hoạch, cô có thể bắt đầu livestream”.

“Vâng, cảm ơn anh Lâm!”, Tần Liên đáp lời.

“Đây là việc của tôi, hiệu ứng livestream của cô tốt thì tôi cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn”, Lâm Hàn mỉm cười: “Thời gian livestream thường là khoảng năm giờ một ngày, ngoài livestream ra, cô còn kế hoạch gì khác không?”

Một ngày livestream năm giờ, không nhiều.

Sau khi livestream, Tần Liên cũng không thể ngồi mãi trong phòng không làm gì được.

“Tôi có kế hoạch rồi”.

Tần Liên gật đầu: “Tôi muốn tìm một công việc dạy múa cổ trang để kiếm thêm thu nhập. Trước đây tôi đã làm giáo viên múa, tìm công việc tương tự như vậy cũng không khó”.

“Bao giờ cô đi?”

“Ăn xong tôi đi luôn”!

Tần Liên trả lời, cô ấy làm việc rất nghiêm túc, không hề lề mề.

“Vậy tôi sẽ đi cùng cô!”, Lâm Hàn ngẫm nghĩ rồi bảo.

“Được”.

Tần Liên không từ chối, có Lâm Hàn đi cùng, cô ấy cảm thấy an toàn hơn.

Dù sao có thể nói Lâm Hàn là người duy nhất cô quen ở Kim Lăng này.

Ăn sáng xong, Tần Liên không vội đi ngay, cô mở trang web tuyển dụng lên tìm thông tin tuyển dụng của những cơ sở đào tạo múa cổ trang, sau đó nộp hồ sơ ứng tuyển.

Không lâu sau, có rất nhiều người thuộc bên nhân sự gọi tới.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 326: Ghi-ta Punk



Bởi vì Tần Liên quá đẹp, tuy hôm nay cô ấy chỉ ăn mặc đơn giản, nhưng so với khi mặc váy thì lại nhìn năng động hơn. Đặc biệt là cái nốt ruồi ở giữa trán kia, càng khiến cho cô ấy trông giống như bước ra từ trong tranh.

Giống Tiểu Long Nữ bước ra từ bộ phim cổ trang võ hiệp, làm cho người ta có cảm giác thanh cao thoát tục.

Ánh mắt mọi người đều ngơ ngẩn nhìn Tần Liên, hoàn toàn bị sắc đẹp c*̉a cô ấy mê hoặc.

Đợi đến khi bọn họ bình tĩnh lại, liếc sang Lâm Hàn - người đi bên cạnh Tần Liên thì lại hơi hơi lắc đầu.

Ai c*̃ng cảm thấy chàng trai kia không xứng với cô gái ấy.

Đúng là bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu.

Đương nhiên, Tần Liên cũng cảm nhận được những ánh mắt đó, nhưng cô ấy đã sớm tập mãi thành quen rồi.

Tần Liên biết rõ sức hấp dẫn từ vẻ ngoài c*̉a mình, bây giờ, điều cô ấy lo lắng nhất chính là Lâm Hàn đứng bên cạnh.

Bởi vì nhiều ánh mắt đổ dồn lại đây như vậy, cô ấy sợ Lâm Hàn sẽ không thoải mái, c*̃ng có thể... tự ti.

Tần Liên lén liếc Lâm Hàn một cái thì khẽ giật mình.

Chàng trai này, đương nhiên c*̃ng cảm nhận được những ánh mắt thèm thuồng đầy tham lam kia.

Nhưng ánh mắt anh lại vô c*̀ng dửng dưng và bình tĩnh, thậm chí là tự tin mà hoàn toàn làm lơ những ánh nhìn kia.

"Vậy mà lại chẳng có phản ứng gì..."

Ánh mắt Tần Liên lóe lên, chợt cảm thấy chàng trai bên cạnh trở nên hết sức bí ẩn.

Tại tầng bốn c*̉a Wanda Plaza.

Nơi này có rất nhiều trung tâm dạy học như đàn violon, ghita, piano, múa cổ điển, khiêu vũ...

Người đến người đi vô c*̀ng tấp nập, đa số là các phụ huynh dẫn theo con mình đến.

"Chính là chỗ đó".

Tần Liên chỉ vào một trung tâm đăng kí học tên là "Cổ Phong Cổ Vận", chính là nó.

"Ừm, cô đi vào nói chuyện với nhân viên trước đi, tôi đi dạo một vòng đã", Lâm Hàn nhìn xung quanh nói.

"Ok!"

Tần Liên bước vào "Cổ Phong Cổ Vân".

Lâm Hàn nhìn quanh, tầng này chủ yếu là mấy trung tâm dạy học.

"Ghi-ta Punk?"

Lâm Hàn chợt thấy một tiệm dạy đàn ghi-ta, anh bèn bước tới.

Trước cửa có treo một tấm bảng ghi tuyển giáo viên và học sinh.

Hồi đó tại thành phố Đông Hải, Lâm Hàn c*̃ng thấy một tiệm dạy đàn ghi-ta ở trung tâm thương mại Kerini. Lúc đấy, anh muốn làm giáo viên nên mới đi vào đàn một bài.

Nhưng sau này bận nhiều việc quá, nên đã từ bỏ ý định đó.

Giờ đến Kim Lăng, thấy tiệm dạy đàn ghi-ta, suy nghĩ ấy lại nảy lên trong đầu anh.

"Xin chào, xin hỏi anh muốn học đàn ghi-ta ạ?"

Nhân viên trước quầy thấy Lâm Hàn thì bước tới mỉm cười hỏi.

"Tôi tới ứng tuyển làm giáo viên", Lâm Hàn nói.

"Ứng tuyển làm giáo viên?"

Nhân viên nhìn Lâm Hàn nói: "Vậy anh đi tới phòng nhân sự, bên kia sẽ có người phụ trách chuyên môn đánh giá năng lực c*̉a anh, để xem anh có thể đảm nhiệm chức vụ giáo viên hay không".

"Được!"

Lâm Hàn đi vào phòng nhân sự, trên ghế có một người phụ nữ đeo kính gọng đen, mặc đồ công sở, có mái tóc dài thướt tha. Đó là quản lý nhân sự Khúc Hà.

Sau khi nói rõ mục đích đến đây, Khúc Hà đưa cho Lâm Hàn một cây đàn ghi-ta:

"Đàn một bài tủ của cậu đi".

"Tôi biết rất nhiều bài", Lâm Hàn cầm lấy đàn ghi-ta, thành thật nói.

Khúc Hà khẽ nhíu mày, có chút khó chịu, vừa học đàn ghi-ta đã khó, muốn đàn giỏi để trở thành thầy lại càng khó hơn.

Chàng trai này c*̃ng chảnh ghê.

"Vậy chọn một bài trong số đó đàn đi!", Khúc Hà bình tĩnh nói, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng hơn.

"Được".

Lâm Hàn ôm đàn ghi-ta, bắt đầu gảy.

Tiếng đàn trầm bổng réo rắt chợt quanh quẩn trong căn phòng.

"Hử? Childhood memory?"

Khúc Hà ngẩn người, lần đầu tiên cô ta nghe bài này là do nghệ sĩ piano Richard Clayderman đàn.

Theo từng ngón tay Lâm Hàn, tiếng đàn du dương vô c*̀ng êm dịu chui vào tai Khúc Hà, rồi len lỏi khắp người cô ta.

Nó giống như làn gió mát khẽ vuốt ve trên da cô ta để lại một cảm giác tê dại rùng mình. Tiếng đàn véo von trầm bổng đượm chút đau buồn khiến Khúc Hà bất giác nhắm mắt lại hưởng thụ nó.

Mấy phút sau, tiếng đàn chợt im bặt.

"Xong rồi à?"

Khúc Hà mở mắt, sửng sốt hỏi.

"Không biết tôi đàn thế nào, đủ khả năng làm thầy dạy không?", Lâm Hàn thả ghi-ta xuống, cười hỏi.

"Ặc..."

Khúc Hà lộ ra vẻ mặt xấu hổ, bởi vì ban nãy cô ta quá đắm chìm trong giai điệu nên đã nhắm mắt yên lặng nghe, vì vậy không có chú ý tới cách đánh đàn c*̉a Lâm Hàn.

Thế nhưng mà!

Với trình độ này c*̉a anh, hoàn toàn có thể làm giáo viên!

Tiếng đàn vừa cất lên đã khiến cô ta đắm chìm trong đó rồi, người bình thường không thể nào có được cái trình độ ấy!

"Có chứ, đương nhiên là có rồi!"

Khúc Hà nở nụ cười, xem ra chàng trai trước mặt quả thật có tài năng, không thì sẽ chẳng chảnh như vậy.

Đương nhiên, c*̃ng có khả năng là đối phương chỉ thành thạo một khúc này. Nhưng mà, làm giáo viên dạy vỡ lòng c*̃ng dư xài rồi.

"Anh tên là gì?", Khúc Hà hỏi.

"Lâm Hàn".

"Được rồi, Lâm Hàn", Khúc Hà gật đầu: "Tôi giới thiệu sơ về tiền lương và chế độ khi làm giáo viện dạy đàn ghi-ta bên tôi nhé. Lương căn bản là 2000 tệ, mỗi tháng hỗ trợ tiền cơm 150 tệ, tiền đi lại 100 tệ, tiền nhà ở 100 tệ".

"Ngoài ra, tiền công một giờ dạy là 50 tệ, kéo dài 60 phút. Cộng lại hết thì bình quân một tháng lương sẽ dao động từ 4000 đến 6000 tệ. Đương nhiên, nếu anh có thể tuyển được học sinh thì một người sẽ nhận được 1000 tệ tiền hoa hồng".

Lâm Hàn nghiêm túc lắng nghe.

"Chế độ như vậy đã coi như rất tốt trong đất Kim Lăng này rồi. Anh thấy thế nào, có muốn tới chỗ chúng tôi làm giáo viên dạy đàn ghita không?"

"Ok!"

Lâm Hàn gật đầu, dự tính c*̉a anh là đến Kim Lăng, tìm một chỗ ở ổn định, tìm việc, sau đó chậm rãi điều tra hai nhà họ Hồng và họ Hoàng.

"Ok! Vậy anh ký tên vào hợp đồng đi, rồi tôi dẫn anh đi gặp các thầy cô giáo khác làm quen một chút", Khúc Hà đẩy gọng kính, lấy một bản hợp đồng từ trong ngăn kéo ra.

Sau khi ký xong, Khúc Hà dẫn Lâm Hàn đi đến phòng họp.

Bên trong đặt một chiếc bàn dài, xung quanh ngồi bốn người.

Có một nam ba nữ.

Nữ đều khoảng 20 tuổi, mặc đồ công sở, trên người toát ra khí chất c*̉a người làm nghệ thuật.

Nam thì mặc vest để tóc ngắn, hai bên má hơi rỗ, thấy Lâm Hàn tiến vào, khẽ cau mày lại, cứ như lãnh thổ c*̉a mình bị người khác xâm phạm vậy.

"Mọi người ơi, đây là thầy dạy đàn ghi-ta mới tới c*̉a trung tâm dạy ghi-ta Punk chúng ta, tên anh ấy là Lâm Hàn", Khúc Hà dẫn Lâm Hàn vào, mỉm cười giới thiệu:

"Ban nãy, tôi nghe anh ấy đàn xong bài 'Childhood memory', trình độ khoảng cấp sáu".

"Cấp sáu à!"

"Giỏi vậy!"

Ánh mắt mấy thầy cô giáo kia lóe lên, có chút bất ngờ, lần lượt nói:

"Thầy Hàn còn trẻ như vậy mà đã cấp sáu luôn!"

"Xem ra anh rất có thiên phú âm nhạc đó!"

"Sánh ngang với thầy Trần Thông c*̉a chúng ta rồi!"
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 327: Trình độ cũng không cao



"Không có", Lâm Hàn lắc đầu, anh quả thật không có giấy chứng nhận.

"Không có?", Trần Thông mỉm cười, dùng giọng địa phương ở Kim Lăng nói:

"Vậy 80% là cô Hà nói sai rồi. Trình độ đánh ghi-ta c*̉a Lâm Hàn chắc khoảng cấp năm, hoặc thậm chí cấp bốn thôi".

"Hở? Sao thầy Thông lại nói như thế?", một cô giáo đứng cạnh tò mò hỏi.

"Cái này mà còn phải hỏi à?", Trần Thông cười nói: "Nếu bản thân Lâm Hàn đạt tới cấp sáu, thì sao cậu ta không có bằng?"

"Rõ ràng là cậu ta chưa đạt tới trình độ đó nên mới không đi thi. Bởi vì sợ thi sẽ lòi, dù sao bài thi để đỗ cấp sáu là do giám khảo tùy tiện chọn".

"Nói tóm lại, trình độ đánh ghi-ta c*̉a Lâm Hàn c*̃ng không cao, và chỉ biết đàn khúc 'Childhood memory' kia thôi. Đây chắc là bài tủ của cậu ta rồi, nên ban nãy mới đánh chuyên nghiệp đến mức khiến cô Hà nghĩ nhầm rằng cậu ta đạt cấp sáu".

Mọi người nghe vậy gật đầu, cảm thấy Trần Thông nói có lý.

Nếu Lâm Hàn thật sự đạt cấp sáu, vậy chắc chắn là đã đi thi rồi.

Nhưng anh ta không có bằng, cho thấy anh ta không đi hoặc chưa thi đỗ.

Vì vậy, trình độ c*̉a anh ta có lẽ chưa tới cấp sáu.

"Thầy Thông phân tích có lý ghê!"

Một cô giáo đứng cạnh nói.

"Ặc! Thế mà tôi lại quên mất việc này!"

Khúc Hà vỗ chân, mặt lộ vẻ hối hận:

"Ban nãy lại không có hỏi trình độ đánh đàn c*̉a Lâm Hàn đã ký hợp đồng với anh ta. Giờ ký rồi, có muốn đổi ý c*̃ng khó!"

"Cô Hà đừng sốt ruột", Trần Thông cười nói: "Nếu thầy Hàn có thể đàn được khúc 'Childhood memory', vả lại còn khiến cô hiểu lầm trình độ cậu ta đạt tới cấp sáu, vậy thì chắc c*̃ng biết một số bài học vỡ lòng mà".

"Để cậu ta dạy học sinh mới, dư sức ấy chứ nhỉ?"

Trần Thông nói vẻ chắc chắn, như thể mọi thứ đều nằm trong dự đoán c*̉a anh ta.

"Đúng nhỉ! Thầy Thông nói có lý!", Khúc Hà chợt tỉnh ra, quay sang nói với Lâm Hàn: "Lâm Hàn, vậy sau này anh phục trách dạy học sinh mới nhé! Trình độ cao quá, tôi sợ anh không dạy được".

"Được thôi".

Lâm Hàn gật đầu, anh thì dạy ai c*̃ng được, chỉ cần có việc là ok.

Còn Trần Thông, anh cứ cảm thấy cứ như đang bị anh ta nói mát vậy, nó khiến Lâm Hàn có hơi khó chịu.

Mà Trần Thông lại nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt lập lòe sự chế giễu, lạnh lẽo như băng:

"Nhóc con, trung tâm dạy đàn ghi-ta Punk này, ngoài tôi ra thì đều là giáo viên nữ, tôi muốn cua ai cũng được!"

"Giờ bỗng nhiên lại lòi ra một thầy dạy nhạc vướng tay vướng chân, phiền phức ghê! Có điều, tôi sẽ khiến cậu phải ngoan ngoãn mà c*́t khỏi đây trong vòng ba ngày thôi!"

...

Sau khi họp xong, là thời gian lên lớp.

"Thầy Hàn, cậu đi theo tôi, tôi dẫn cậu đến gặp học sinh c*̉a mình", Trần Thông hô lên với Lâm Hàn.

"Được".

Lâm Hàn bước ra phòng họp với Trần Thông, sóng vai đi trên hành lang.

"Thầy Hàn, cậu là dân Kim Lăng hả?", Trần Thông vừa đi vừa giả bộ thuận miệng hỏi, giọng đặc tiếng địa phương.

"Không phải", Lâm Hàn lắc đầu đáp.

"Vậy là người ở phía bắc tỉnh Giang Tô hoặc tỉnh khác rồi", trong mắt Trần Thông lóe lên chút khinh thường:

"Mấy năm nay, Kim Lăng phát triển rất tốt, nó dù gì c*̃ng là một thành phố c*̉a tỉnh Tô mà. Đương nhiên, sự phát triển ấy có không ít sự đóng góp c*̉a những người từ địa phương khác như dân Tô Bắc, Hà Nam, An Huy và một số tỉnh khác đổ xô về đây!"

Lâm Hàn nhíu mày, câu này c*̉a Trần Thông nghe như đang khen, nhưng lại có chút thượng đẳng vì là dân Kim Lăng.

"Không giống tôi, ông bà chỉ là nông dân bình thường, chưa có cống hiến gì cho đất nước, mà chỉ sinh ra ở Kim Lăng, là dân bản địa ở đây thôi. Khi Kim Lăng phát triển thực hiện chính sách di dời và đền bù c*̃ng chỉ được phân bảy tám căn hộ", Trần Thông lại nói:

"Nhưng mà những người từ tỉnh khác như cậu đến đây, đóng góp lớn như vậy cho nền phát triển c*̉a Kim Lăng lại vất vả một đời c*̃ng chẳng mua nổi một căn nhà. Cậu nói thử xem có công bằng không?"

Vẻ mặt anh ta tràn ngập tức giận, như đang bất công với sự không công bằng c*̉a xã hội, nhưng ánh mắt lại đầy đắc ý, khoe khoang với Lâm Hàn.

"Thầy Thông, rốt cuộc thì anh muốn nói gì?", hàng mày Lâm Hàn càng nhíu chặt hơn.

"Hầy, tôi chỉ là thấy bất bình thay cho những người đến từ tỉnh khác như cậu thôi!", Trần Thông nói:

"Thầy Hàn, cậu là người từ ngoài đến, chắc chắn không có tiền, lại làm thầy dạy đàn ghi-ta, 80% là muốn tìm một cô vợ dạy nhạc đúng không! Có điều, tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý định đó đi, bốn cô giáo trong trung tâm này đều là dân bản xứ, các cô ấy sẽ không nhìn trúng cậu đâu".

"Tôi đã kết hôn rồi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Kết hôn?", Trần Thông ngây người, thầm nghĩ: "Chắc vợ c*̃ng bình thường thôi!"

"Thầy Thông, đã đến lớp chưa vậy?", Lâm Hàn chẳng muốn nói nhảm với Trần Thông nữa.

"Chính là căn phòng phía trước đó, cậu vào đi".

Trần Thông dừng lại, chỉ căn phòng đằng trước nói.

"Ừm", Lâm Hàn bước vào phòng học.

"Kết hôn rồi còn dám ra ngoài tán gái, tên nhóc nhà cậu đúng là háo sắc! Một tên đến từ ngoài tỉnh mà còn không ăn nói khép nép với tôi hả, để xem tôi xử cậu thế nào! Nhóc con, thời gian còn dài đấy!"

Nhìn bóng lưng dần xa c*̉a Lâm Hàn, trong mắt Trần Thông hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Trong phòng học, Lâm Hàn nhìn học sinh c*̉a mình.

Có khoảng hơn 20 người, đa số đều là trẻ em từ 8 đến 12 tuổi.

"Chúng em chào thầy!"

Thấy Lâm Hàn bước vào, đám nhóc đồng thanh chào anh, giọng nói non nớt giòn tan.

"Thầy chào các em".

Lâm Hàn cười, nhìn mấy nhóc tì đáng yêu đó, sự khó chịu ban nãy bỗng chốc tan biến.

Mặc dù đã lâu rồi Lâm Hàn không sờ đến kiến thức chuyên môn của đàn ghi-ta, nhưng những lý thuyết ấy vẫn khắc sâu trong đầu anh. Dạy đám nhóc này, dư xăng.

Hai tiếng sau, giờ đã là khoảng 11h trưa, sắp đến lúc đi ăn cơm rồi.

Tiết học c*̉a Lâm Hàn c*̃ng kết thúc, chiều anh không có lớp.

Anh nhắn tin hỏi Tần Liên phỏng vấn sao rồi.

Một lát sau, cô ấy đã nhắn lại:

"Anh Lâm, tôi đã qua phỏng vấn rồi, tiền lương và chế độ c*̃ng khá ok. Vừa mới dạy xong một tiết, chiều có thể quay về khách sạn Hilton livestream".

"Ừm, vậy tôi đứng trước cửa trung tâm dạy đàn ghi-ta Punk chờ cô, rồi c*̀ng về luôn".

Lâm Hàn nhắn, sau khi trở về, trước khi trả phòng, anh tính nói với nhân viên lễ tân c*̉a khách sạn Hilton là sẽ bao phòng Tổng thống một tháng.

"Vâng, anh Lâm, tôi đến ngay đây".

Sau câu này là một cái icon dễ thương.

Lâm Hàn cất điện thoại, đi ra trước cửa trung tâm dạy ghi-ta Punk.

Trần Thông và đám Khúc Hà c*̃ng bước ra.

"Ơ, thầy Hàn, anh đứng đây làm gì vậy, không đi ăn cơm hả?", thấy Lâm Hàn, Khúc Hà ngây ra hỏi.

"Tôi đang đợi bạn", Lâm Hàn nói.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 328: Đừng dong dài nữa, cà thẻ đi



Cô gái này có dáng người rất đẹp, mặc đồ thể thao, giữa trán có một nốt ruồi son, gương mặt tinh xảo xinh đẹp tựa như bước ra từ trong tranh.

"Gái xinh! Mà còn thuộc hàng tuyệt sắc nữa chứ!"

Thấy cô gái đó, ánh mắt Trần Thông đăm đăm không dời đi nổi.

"Đẹp quá!"

Khúc Hà và mấy cô giáo khác thấy cô gái đó c*̃ng ngây ngẩn trước ngoại hình c*̉a cô ấy, thậm chí còn có chút tự ti.

Lâm Hàn nhìn sang, là Tần Liên đến.

"Lâm Hàn, cậu nhìn cái gì đó!"

Thấy Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào cô gái kia, Trần Thông nhướng mày:

"Cô gái xinh đẹp như này là người mà cậu có thể với tới hả? Cậu hoàn toàn không xứng với người ta! Chỉ có dân địa phương như tôi mới xứng nổi thôi".

Lúc này, Tần Liên đã đi tới trước mặt Lâm Hàn, mỉm cười mở miệng:

"Chúng ta đi về trước đi, hôm nay tôi hết tiết rồi".

"Ừm".

Lâm Hàn gật đầu, chẳng buồn nhìn Trần Thông lấy một cái, sóng vai đi tới thang cuốn với Tần Liên.

"Hả..."

Trần Thông sững người, trợn to mắt.

Gái xinh như vậy lại quen Lâm Hàn á?

Không thể nào!

Anh ta dụi dụi mắt, phát hiện cô ấy quả thật sóng vai rời đi với Lâm Hàn.

"Sao có thể thế được! Một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, sao lại nhìn trúng loại người như Lâm Hàn chứ? Cậu ta chỉ là tên nghèo kiết xác đến từ tỉnh khác thôi mà!"

Trần Thông trợn trừng mắt, không tài nào tin nổi.

Mấy cô giáo đứng cạnh c*̃ng trợn mắt há hốc mồm.

"Cô ấy... Cô ấy là bạn gái c*̉a thầy Hàn ư?"

"Lâm Hàn sướng ghê ta ơi!"

...

"Tiền lương giáo viên bên phía Cổ Phong Cổ Vận thế nào?", Lâm Hàn vừa đi vừa hỏi.

"c*̃ng được, một tháng khoảng sáu bảy ngàn tệ, hơn nữa, mỗi ngày chỉ cần dạy hai ba tiếng là ok", Tần Liên nói: "Các thầy cô giáo khác c*̃ng rất thân thiện với tôi, chỉ có một số thầy hơi phiền thôi".

Lâm Hàn bất lực cười, với vẻ ngoài ấy c*̉a Tần Liên thì có đi đến đâu c*̃ng bị đàn ông chú ý thôi, gặp phải tình huống ấy là điều rất bình thường.

"Có rắc rối gì, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết giúp cô", Lâm Hàn nói.

"Vâng!", Tần Liên gật đầu đáp.

Sau khi rời khỏi Wanda Plaza, Lâm Hàn và Tần Liên c*̀ng trở về đại sảnh c*̉a khách sạn Hilton.

"Cô đứng đây chờ chút, tôi đến trước quầy đăng ký bao phòng Tổng thống một tháng đã", Lâm Hàn bảo Tần Liên.

"Vâng, anh Lâm".

Tần Liên đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống.

Lúc này, trước quầy có một thanh niên đang đứng, anh ta mặc một bộ vest, tóc xoăn, khuôn mặt trắng nõn, trông vô c*̀ng đẹp trai sang chảnh. Bên tai trái còn xỏ khuyên, khiến cho người ta có cảm giác là một badboy.

Con trai như này, rất được các cô gái yêu thích.

Tay trái anh ta còn ôm lấy vòng eo thon thon c*̉a một cô gái xinh đẹp.

Cô ta mặc áo thun ngắn hở rốn, có một gương mặt xinh đẹp như các hot tiktoker.

"Mịa nó, cái thằng tên Lâm Hàn kia sao còn chưa về nữa!", thanh niên bực bội nói.

"Anh Nghiêm, anh cứ bình tĩnh đừng vội nóng, hôm nay, phòng Tổng thống c*̉a khách sạn chúng tôi đã đầy hết rồi. Nếu trước 12h, anh Lâm kia không tới trả phòng thì chúng tôi sẽ dọn hành lý c*̉a anh ta ra ngoài, làm thủ tục nhận phòng cho anh. Giờ còn 20 phút nữa là đến 12h rồi".

Cô nhân viên tiếp tân mỉm cười nói với thanh niên trước quầy, sau đó, cô ta nhìn thấy một chàng trai đi đến, người đó đúng là Lâm Hàn.

"Anh Lâm, anh tới rồi!", cô nhân viên tiếp tân mỉm cười chào Lâm Hàn.

"Cậu chính là Lâm Hàn?", thanh niên đánh giá Lâm Hàn một lượt, rồi bực bội nói:

"Cậu, mau trả phòng rồi c*́t đi, phòng Tổng thống đó, lát nữa tôi muốn ở!"

"Còn chưa tới lúc mà, tại sao tôi phải trả?", Lâm Hàn liếc thanh niên nói.

"Nhóc con, phòng Tổng thống 18 ngàn tệ một đêm đó, lẽ nào cậu có thể ở được hai buổi hả?", thanh niên nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, ánh mắt hiện lên vẻ khinh bỉ nói:

"Giờ còn cách lúc trả phòng 20 phút, cậu còn muốn níu kéo 20 phút này nữa hả?"

"Nhóc con, mau trả phòng rồi c*́t đi!", cô gái có gương mặt hot tiktoker c*̃ng cười nhạo mở miệng:

"Cậu c*̃ng không nhìn lại mình xem, có xứng ở trong phòng Tổng thống không? Chắc ở có một đêm thôi đã tiêu hết sạch tiền trong túi cậu rồi chứ gì!"

"Hai người bị down à? Hay miệng ăn phân, sao lại thúi như vậy?"

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn hai người trước mặt.

"Nhóc con, mày to gan đấy! Có biết tao là ai không?"

Thanh niên giận tím mặt, trợn mắt quát.

"Thằng nghèo kiết xác kia, mày nói ai bị down?", cô gái hot tiktoker kia c*̃ng tức giận hét.

"Mọi người bình tĩnh, hãy nghe tôi nói đã", cô nhân viên tiếp tân thấy tình hình trở nên căng thẳng, bèn vội vàng khuyên nhủ.

Sau đó, cô ta nhìn sang Lâm Hàn nói: "Anh Lâm, đây là anh Nghiêm - hội viên VIP bạch kim c*̉a khách sạn Hilton chúng tôi. Vả lại, anh ấy còn là người nhà họ Nghiêm, anh thì c*̃ng còn 20 phút nữa là trả phòng rồi".

"Hay là như vậy đi, suy xét đến trải nghiệm thuê phòng c*̉a anh Nghiêm, giờ anh làm thủ tục trả phòng thì khách sạn chúng tôi sẽ trả cho anh 2000 tệ được không?"

Thanh niên đứng cạnh, vênh váo tự đắc nói:

"Nhóc con, 2000 tệ c*̃ng không ít, cầm tiền rồi nhanh chóng c*́t đi! Đành vậy thôi, ai bảo tao là hội viên bạch kim cơ chứ! Ha ha ha!"

"Có tiền tốt ghê, đi đến đâu c*̃ng được đối xử khác hết trơn", cô gái hot tiktoker bên cạnh đắc ý nói:

"Nhóc con, còn không mau c*́t đi, đừng cản trở tôi và anh Thương đến phòng Tổng thống làm việc".

Lâm Hàn trực tiếp lơ đẹp mấy câu đó, anh nhìn về cô nhân viên tiếp tân ở quầy:

"Khách sạn các cô săn sóc với hội viên bạch kim như vậy, thế không quan tâm đến sự trải nghiệm c*̉a khách hàng bình thường à? Dù gì đây c*̃ng là khách sạn năm sao, còn có cái quy định đó hả?"

"Ặc..."

Cô nhân viên tiếp tân ngẩn ra, cố nặn ra một nụ cười nói: "Đây không phải là quy định c*̉a khách sạn chúng tôi, mà chỉ là quan điểm cá nhân c*̉a tôi đối với sự trải nghiệm c*̉a hội viên VIP bạch kim thôi. Dù sao một khách hàng như vậy so với khách thường thì sẽ mang đến không biết bao nhiêu là lợi ích cho chúng tôi".

"Làm cách nào mới trở thành hội viên VIP bạch kim?", Lâm Hàn hỏi.

"Nhóc con, lẽ nào mày c*̃ng muốn được giống tao à?"

Thanh niên đứng bên cười cợt: "Mỗi năm phải xài ít nhất 200 ngàn tệ mới trở thành hội viên vip bạch kim được. Mày, có năng lực ấy sao?"

Lâm Hàn lơ anh ta, lấy thẻ phòng và thẻ đen ra đặt lên quầy, lạnh nhạt nói:

"Cà thẻ đi, tôi bao phòng Tổng thống một tháng".

"Bao phòng Tổng thống một tháng á!"

Thanh niên, cô gái hot tiktok và cô nhân viên tiếp tân nghe vậy đều sửng sốt.

"Thưa anh, anh... Có chắc là bao một tháng không ạ?"

Cô ta lắp bắp nói: "Phòng Tổng thống 18 ngàn tệ một đêm, thuê một tháng phải hết 540 ngàn tệ đó ạ".

"Đừng dong dài nữa, cà thẻ đi", Lâm Hàn giục.

"Vâng..."

Cô ta run rẩy nhận lấy thẻ đen cắm vào máy quẹt thẻ mpos.

Lâm Hàn nhập mã pin vào.

Két két két...

Biên lai được in ra.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 329: Mở livestream



“Được, nếu tôi đã là hội viên kim cương, vậy thì để đảm bảo trải nghiệm của tôi khi lưu trú ở đây, có thể đuổi hai người họ ra ngoài không?”, ánh mắt Lâm Hàn dừng trên người tên trẻ tuổi.

“Đương nhiên có thể!”

Lễ tân gật đầu, mỉm cười nhìn hai người trẻ: “Thưa anh chị, hôm nay phòng tổng thống đã đặt hết rồi, thế nên không thể tiếp đón anh chị được. Nếu anh chị muốn đặt phòng khác thì được, khách sạn chúng tôi vẫn còn trống 3 phòng tiêu chuẩn”.

“Phòng tiêu chuẩn!”

Tên thanh niên trợn mắt: “Ông đây là người nhà họ Nghiêm đấy, sao có thể ở phòng tiêu chuẩn được chứ! Chúng ta đi!”

Nói xong, anh ta ôm hot girl mạng rời khỏi khách sạn.

“Nhà họ Nghiêm…”

Lâm Hàn sờ cằm, nếu như nhớ không lầm thì ở Kim Lăng có một gia tộc, nhà họ Nghiêm.

Có điều kiểu gia tộc này không khác 4 gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải là mấy, vĩnh viễn không thể sánh ngang được thế gia, chỉ có thể coi là gia tộc hạng hai.

Anh không nghĩ nhiều nữa, cùng Tần Liên quay về phòng tổng thống.

Ăn cơm trưa xong Tần Liên bắt đầu livestream, chủ yếu là múa cổ trang.

Cô đặt giá đỡ điện thoại lên bàn, thay một bộ váy dài.

“Anh Lâm, lần đầu tiên tôi livestream nên hơi căng thẳng”.

Tần Liên mở webcam, lại nhìn Lâm Hàn đang ngồi ở sofa bên cạnh một lần nữa.

“Không sao, quen rồi sẽ tốt hơn thôi. Hơn nữa cô xinh đẹp như vậy, cho dù có căng thẳng đi chăng nữa, khán giả cũng sẽ không trách cô đâu”.

Lâm Hàn cười nói, anh mở app livestream Sa Ngư lên, tiêu đề trên trang chủ lập tức hiện lên đề xuất livestream của Tần Liên.

“Nữ thần múa cổ trang Tần Liên đã đến livestream Sa Ngư rồi! 1h chiều nay, không xem không về!”.

Livestream còn chưa mở thì đã có mấy trăm ngàn khán giả vào đợi, bình luận sôi nổi trên màn hình.

“Tần Liên? Chưa từng nghe qua”.

“Một người rất nổi tiếng trên mạng ở tỉnh Tô đó!”

“Quan trọng là cực kì xinh đẹp, đẹp như tiên nữ vậy, nhảy múa cũng rất giỏi nữa!”

“App livestream Sa Ngư thực sự ngày càng lợi hại, lại mang về một streamer hút fan nữa”.

“Thời gian tới sẽ vượt qua cả Hồ Nha và Đậu Ngư luôn ấy chứ!”

“Hơ, người nổi tiếng trên mạng chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi của những gã nhà giàu mà thôi”.

“Ông lớn tặng mấy triệu tiền quà cho Tần Liên, đoán chừng sau khi livestream xong liền vượt qua ngàn dặm cùng ông ta đi khách sạn!”



Những bình luận này có tốt có xấu, đánh giá kiểu gì cũng đều có.

Gạt bình luận sang một bên thì Lâm Hàn cảm thấy mức độ hút fan của Tần Liên rất tốt, lần này kí hợp đồng với Tần Liên quả thật là một lựa chọn không tồi.

Soạt!

Soạt!

Hai tấm bảng đồ kho báu bằng vàng sáng rực trên màn hình.

“Trời má! Còn chưa livestream mà đã có đại gia tặng bản đồ kho báu rồi!”

“ID là Chàng trai trong gió!”

“Đỉnh cao!”

“20 ngàn tệ nha! Giàu thật!”

Đâu chỉ có bản đồ kho báu, còn có đủ loại quà như tên lửa cỡ lớn, shark ball, light stick,…xuất hiện ầm ầm trong phòng livestream.

“Tần Liên, xem ra fan của cô cũng mạnh tay thật đấy, tôi tính sơ quà tặng nãy giờ cũng khoảng 40 ngàn tệ rồi”, Lâm Hàn cười nói với Tần Liên.

“Nhiệt tình thế á!”

Tần Liên há to mồm kinh ngạc, không ngờ người hâm mộ lại chịu chơi như vậy.

Đương nhiên, ngoài độ hút fan của Tần Liên ra thì có một điểm nữa chính là app Sa Ngư bây giờ đã không còn là một nền tảng livestream nhỏ như lúc trước, số người hoạt động hàng ngày đã lên tới hơn 10 triệu, giữ vững vị trí thứ 3 trong giới livestream.

“Anh Lâm, đã chuẩn bị giai điệu xong, có thể mở livestream rồi”, Tần Liên lại căng thẳng mở miệng.

“Được”, Lâm Hàn gật đầu.

Tần Liên nhấn nút mở webcam trên màn hình, hình ảnh của cô ấy lập tức xuất hiện trên phòng livestream.

“Wow! Tiên nữ!”

“Đẹp! Đẹp quá! Tặng quà thôi!”

“Tặng quà!”

“Li3m màn hình, li3m màn hình!”



Người đến xem livestream của Tần Liên lập tức nháo nhào.

Light stick, shark ball, tên lửa… nhanh chóng xuất hiện tràn ngập màn hình.

Tần Liên sững sờ, cô ấy còn chưa nói gì mà đã có nhiều quà tặng như vậy, làm Tần Liên cảm thấy được yêu mến đến sợ hãi.

Soạt!

Lại hai tấm bản đồ kho báu nữa!

“Cảm…cảm ơn Chàng trai trong gió đã tặng hai bản đồ kho báu…”

Tần Liên mấp máy môi, học theo những streamer khác, rụt rè nói.

“Cảm ơn đẹp trai nhất đời đã tặng hai chiếc tên lửa”.

“Cảm ơn Moah Moah đã tặng 99 cây light stick, cảm ơn!”



Tần Liên đứng trước màn hình lần lượt cảm ơn.

Lâm Hàn bên cạnh yên lặng nhìn, buổi livestream sôi nổi như thế này anh đã đoán trước được, không lâu nữa Tần Liên nhất định sẽ trở thành streamer nổi tiếng nhất, tất cả cư dân mạng ở Hoa Hạ đều sẽ biết đến tên tuổi của cô ấy!

Mà Tần Liên là người Lâm Hàn phát hiện, một tay nâng đỡ phát triển, nếu thật sự có ngày hôm đó, Lâm Hàn sẽ cảm thấy rất tự hào.

“Tốn 100 triệu cũng đáng!”

Lâm Hàn thầm nghĩ.

Reng, reng, reng…

Điện thoại đột nhiên reo lên, lấy ra xem, là Thẩm Hoài Xuân gọi tới.

“Alo, cậu Lâm, tôi Thẩm Hoài Xuân đây”, giọng nói kính cẩn của Thẩm Hoài Xuân truyền đến.

“Ừ, có việc gì không?”, Lâm Hàn hỏi.

“Tôi nghe ông Vân nói cậu đi Kim Lăng, tới nơi lúc nào vậy?”, Thẩm Hoài Xuân tò mò hỏi.

“Mới tới tối qua”.

“Cậu Lâm, cậu đi Kim Lăng là…”

“Gây phiền phức cho nhà họ Hồng, ngoài ra, tiêu diệt nhà họ Hoàng”, giọng Lâm Hàn bình thản.

“Hụp!”

Đầu dây bên kia, Thẩm Hoài Xuân hít sâu một hơi, kinh ngạc tột độ:

“Cậu Lâm, nhà họ Hồng cũng giống như nhà họ Thẩm chúng tôi, là 3 thế gia lớn ở Hoa Đông. Còn về nhà họ Hoàng, thế lực tàn dư của ông trùm Hoàng Kim Vinh ở thành phố Đông Hải trong thế kỉ trước vẫn còn rải rác khắp vùng xám của Hoa Đông, đều rất có tiếng tăm.

“Hai thế lực này, bất kì cái nào cũng là sự tồn tại khủng khiếp. Cậu Lâm, cậu gây phiền toái cho hai nhà này có phần không khôn khéo lắm!”

“Sao nào, nhà họ Hồng phá hỏng đường làm ăn của tôi, nhà họ Hoàng đâm tôi suýt chết, tôi tìm hai nhà bọn họ tính sổ là không khôn khéo hả?”, Lâm Hàn nhíu mày

Đầu dây bên kia, mặt Thẩm Hoài Xuân biến sắc, không ngờ giữa Lâm Hàn và hai nhà này có mâu thuẫn lớn như vậy.

Thẩm Hoài Xuân im lặng một lát mới cẩn trọng nói:

“Cậu Lâm, Thẩm Hoài Xuân tôi là đồn trưởng của đồn Hoa Đông, có thể leo lên được vị trí này cũng nhờ vào nhà họ Lâm. Nếu có việc cần tới tôi thì cậu cứ nói”.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back