Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 320: Thuyền Túy Hồng



“Wechat đi”.

Lâm Hàn rút ra điện thoại quét mã thanh toán bốn mươi ngàn tệ.

“Hai vị, xin mời!”

Sau khi nhận tiền thành công, người phụ nữ khẽ mỉm cười, vươn cánh tay ngọc ra hiệu cho Lâm Hàn và Trần Nam bước vào thuyền hoa.

"Chậc chậc chậc, có tiền thật là tốt!”

“Đúng vậy, bốn mươi ngàn tệ, nói gửi liền gửi”.

Khách du lịch trên bờ nhìn bóng lưng của Lâm Hàn và Trần Nam đều nhếch miệng, ngưỡng mộ vô cùng.

Bước vào thuyền hoa, một hương thơm thoang thoảng phả vào mặt.

Bên trong có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng đều đặt bàn dài và đệm ngồi vải dệt êm ái bên cạnh, có thể ngồi được từ ba đến bốn người. Trên bàn bày đầy cao lương mỹ vị, nóng hổi, thơm ngào ngạt nơi đầu mũi, cá chình nấu mềm, viên thịt cua hầm, canh lụa Hoài Dương...

Đây đều là những món ăn nổi tiếng của địa phương.

Lúc này bên bàn đã ngồi chật ních khách, đa số đều là những người trẻ tuổi, tô son trát phấn, trang phục bất phàm, thoạt nhìn đã biết là con em nhà phú quý.

Ở trung tâm của thuyền hoa, có một sân khấu rộng hơn ba mét được trải thảm đỏ. Trên đó, bốn cô gái với dáng người thướt tha, khuôn mặt yêu kiều, trang phục mát mẻ đang nhảy múa.

Dáng múa ưu nhã, thi thoảng lộ ra cặp chân thon dài, trắng nõn tràn đầy hấp dẫn, khiến các vị khách xem tới hai mắt sáng ngời, lớn tiếng tán thưởng.

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Lâm Hàn và Trần Nam ngồi xuống một chiếc bàn dài ở góc tây bắc của tầng một.

"Những người có thể tới nơi này tiêu tiền, trong nhà thường là có căn cơ vững chắc”.

Trần Nam nhìn sân khấu, nói với một nụ cười.

"Phí vào cửa những hai mươi ngàn tệ, chắc chắn còn có những tiết mục giải trí khác, trong một đêm ít cũng phải tiêu hết một trăm ngàn. Nếu trong nhà không có điều kiện, làm sao có thể đến một nơi như thế này”.

Lâm Hàn dùng đũa kẹp thịt viên trước mặt mình hai lần liên tiếp, sau đó gắp một viên bỏ vào miệng nhai kỹ.

Một hương thơm nhàn nhạt tràn khắp khoang miệng, còn thoảng vị gạch cua, rất ngon.

“Người anh em, nghe cậu nói kìa, thuyền Túy Hồng này người có tiền mới có thể tới, nhưng bình dân cũng có thể tới mà!”

Nghe lời này của Lâm Hàn, một thanh niên ngồi bàn bên cạnh cười nhếch mép phản bác lại anh.

Người thanh niên này khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tóc ngắn, khuôn mặt đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu, rõ ràng đã uống không ít.

“Chỉ phí vào cửa đã là hai mươi ngàn, người dân bình thường thế nhưng chưa hẳn đã lỡ bỏ ra số tiền này!”, Lâm Hàn liếc người thanh niên đáp.

Người thanh niên lắc đầu nói với Lâm Hàn, hơi rượu phả lên mặt:

“Người anh em, vừa nhìn đã biết cậu chưa đủ kinh nghiệm xã hội. Như tôi, cho dù là người dân bình thường, một người công nhân, tiền lương một tháng cũng chỉ có bốn ngàn tệ”.

“Hai mươi ngàn tệ là một nửa thu nhập trong một năm của tôi, đó là còn phải thắt lưng buộc bụng. Nhưng tôi vẫn đến thuyền Túy Hồng này uống rượu”.

Lâm Hàn thực sự rất tò mò, với tiền lương của người thanh niên này, hoàn toàn không có khả năng chi trả để có thể tới được một nơi như thuyền Túy Hồng nhưng anh ta vẫn đến, đây là một trong những lý do anh hiếu kỳ.

“Bởi ở đây, anh có thể tìm thấy sự tôn trọng, có thể mở mang kiến thức, trải nghiệm một chút cuộc sống của những người thuộc tầng lớp thượng lưu”, người thanh niên cười chua chát.

“Giá nhà ở Kim Lăng, nếu rẻ thì hơn mười ngàn, mà đắt thì năm sáu mươi ngàn. Một công nhân như tôi, trong tay cầm đồng lương ba bốn ngàn tệ, đời này cũng không thể mua được nhà và định cư ở Kim Lăng. Anh có biết thế nào gọi là cuộc sống tuyệt vọng không? Đây chính là tuyệt vọng!”

“Một tháng lương của anh chẳng qua chỉ đáng giá một bữa ăn của những cậu ấm cô chiêu kia. Đây chính là tuyệt vọng!”

“Càng quan trọng hơn là, trong xã hội trọng vật chất này, một tên nghèo kiết xác không thể giành được chíu xíu tôn trọng nào. Anh không có tiền, người ta coi như không nhìn thấy anh. Những cái khác không nói, chắc chắn sẽ không cô gái nào dám ở bên cạnh anh”.

Khuôn mặt của người thanh niên đầy vẻ buồn khổ, sau đó anh ta lại nhìn lên sân khấu, ánh mắt hồi phục một chút sắc thái.

“Nhưng tới thuyền Túy Hồng, mọi thứ đều thay đổi”.

"Chỉ cần anh bỏ ra hai mươi ngàn tệ vé qua cửa, mọi người ở đây sẽ coi anh như đại gia. Những nữ thần dung mạo tuyệt mỹ động lòng người, ở trên cao trong cuộc sống hàng ngày của anh kia sẽ không coi anh là gì, nhưng ở đây, họ sẽ rất nhiệt tình với anh, thậm chí còn có thể cho anh trêu đùa thân mật”.

"Đồng thời ở đây, anh cũng có thể gặp những phú nhị đại đỉnh cấp kia, ăn chơi đàng đi3m, thực sự thấy cuộc sống của họ, thậm chí có thể ảo tưởng bản thân chính là một phú nhị đại, hai mươi ngàn này tiêu cũng đáng!”

"Nói tóm lại, trên thuyền Túy Hồng này, hai mươi ngàn phí vào cửa cho phép anh trải nghiệm thế nào được gọi là tôn nghiêm, thế nào là người giàu có chân chính, và thế nào là cuộc sống của người có tiền!"

Vẻ bất lực chợt hiện rõ trên khuôn mặt người thanh niên:

“Đương nhiên, ngày mai trời sáng, tôi lại phải trở lại nhà máy, chăm chỉ làm việc bên dây chuyền sản xuất. Bây giờ, hôm nay có rượu hôm nay say!”

Nghe xong lời này, Lâm Hàn khẽ lắc đầu, nhưng cũng không nói nhiều.

Thế gian đều có nỗi khổ, Lâm Hàn không có sức mạnh thay đổi tất cả, anh chỉ có thể nỗ lực để người nhà, bạn bè, anh em của mình có một cuộc sống tốt đẹp.

“Người anh em, nói thật với anh, có 40% khách ngồi ở tầng một của thuyền Túy Hồng này đều ôm suy nghĩ giống như tôi”, người thanh niên lại cười ha ha nói.

“Tầng hai thì sao?”, Lâm Hàn tò mò hỏi.

“Tầng hai, đó mới là nơi của những công tử phú gia thực sự, đồng thời tầm nhìn trên tầng hai càng thêm rộng lớn, mỗi bàn đều có người đẹp kề bên, vì anh mà bóc tôm, rót rượu, đó mới là hưởng thụ!”

Người thanh niên nhìn lầu hai với vẻ hâm mộ: “Nhưng nếu muốn lên tầng, giá cả rất đắt, năm mươi ngàn một người, đã trừ giá vé”.

“Vậy tầng ba?”

Lâm Hàn nhìn tầng ba của chiếc thuyền hoa.

Trên đó chỉ bày một chiếc bàn dài, cũng là nơi cao nhất của thuyền hoa, tầm nhìn đẹp nhất, phục vụ hai bên là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt đỉnh, vóc dáng gợi cảm.

Bên cạnh bàn đang ngồi hai nam một nữ, tất cả đều trẻ tuổi đôi mươi.

Người bên trái mặc bộ đồ Armani với chiếc cằm thon gầy nổi bật trên gương mặt trắng nõn, giống như một người phụ nữ. Ánh mắt anh ta thâm thúy, toàn thân tràn đầy tự tin, khí chất cử chỉ đều khiến người khác nghẹt thở.

Người bên phải thì mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng với mái tóc chải ngược ra sau, khi cười tạo cho người ta cảm giác cà lơ phất phơ, nhưng chiếc đồng hồ Roger Dubuis trị giá hơn một triệu sáng lấp lánh trên cổ tay khiến cả người anh ta bao trùm trong hơi thở giàu sang bất phàm.

Cô gái ở trong cùng chỉ mặc một chiếc váy trắng bình thường, cả người không có bất kỳ dây chuyền, hoa tai và đồ trang sức khác. Cô có khuôn mặt đẹp đẽ, ánh mắt bình đạm nhìn xuống sân khấu lầu một, cho người ta cảm giác không ăn khói lửa nhân gian.

Dù trang phục mặc bình thường nhưng khi ánh mắt của hai người đàn ông bên cạnh rơi xuống người cô lại không mang theo bất cứ tia khinh thường nào, dường như người con gái này có địa vị ngang hàng với họ.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 321: Môi anh đào



"Những tên nhà giàu này mỗi đêm ăn chơi tiêu xài ít nhất cũng 500 ngàn trên thuyền Túy Hồng", người thanh niên vừa hâm mộ vừa ganh tị nhìn lên tầng 3 nói:

"Bọn họ vừa sinh ra thì đã ở vạch đích của những người dân đen như chúng ta, mà thậm chí có khi sống thêm 10 kiếp nữa chúng ta cũng không với tới được tầng lớp của bọn họ".

Lâm Hàn ngước nhìn tầng 3, anh cũng khá bất ngờ, không nghĩ rằng ngày đầu vừa đến Kim Lăng thì đã gặp người của ba thế gia lớn.

Trên tầng 3 của thuyền hoa.

"Xuân Phong, cậu lặn lội 6-700km từ tỉnh Lỗ xa xôi đến Kim Lăng của tôi chính là vì Tần Liên đang nổi tiếng trên mạng kia sao?"

Hồng Ngọc, người đang mặc cả bộ Armani, mở miệng hỏi.

Gương mặt cậu ta trắng nõn với cái cằm gầy gò, khi cười lên làm cho người khác có cảm giác khá mềm mại.

"Haiz, đành chịu, ông già nhà tôi cho tôi 100 triệu tệ để học đầu tư, gây dựng một cái công ty nhằm tích lỹ kinh nghiệm ngoài xã hội", người mặc áo sơ mi họa tiết tên Thẩm Xuân Phong bất lực cười nói:

"Mà cậu cũng biết đấy, nào giờ tôi chỉ là cậu ấm ăn no chờ chết thôi, bằng cấp cũng toàn bỏ tiền ra mua, thì làm sao có thể tự mở công ty mà đầu tư cơ chứ? 100 triệu này vào tay tôi thế nào cũng như bát nước hất đi thôi".

"Nhưng là con người thì nên biết cầu tiến, bình thường tôi cũng không có sở thích gì, rảnh rỗi đến hộp đêm tán gái, về đến nhà nằm chơi game, xem livestream rồi đi ngủ. Tôi cũng đã thử nghĩ, không thì lấy 100 triệu này mở một cái nền tảng livestream, dù sao cũng có tấm gương để noi theo mà!"

"Tấm gương noi theo?", Hạ Sương ngồi cạnh đó nhàn nhạt hỏi:

"Tấm gương của anh là livestream Sa Ngư đang siêu hot hiện nay à?"

"Em gái Hạ Sương thật thông minh!", Thẩm Xuân Phong vừa há miệng, cô hầu gái bên cạnh đã bỏ một con tôm càng xanh Bắc cực nhỏ được bóc vỏ vào.

"Livestream Sa Ngư kia là một tân binh mới nổi gần đây trong ngành livestream, nhưng chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hình như giờ đã nhảy vọt lên hàng thứ 3 trong ngành livestream. Không bao lâu nữa, có khi đủ điều kiện để lên sàn NASDAQ rồi".

"Tôi cũng đã từng nghe nói, hình như ông chủ đằng sau livestream Sa Ngư là một đại gia vô cùng bí ẩn", Hồng Ngọc gật đầu nói.

Đám con nhà giàu này mặc dù được sống trong nhung lụa nhưng vẫn biết nhìn xa trông rộng, họ cũng quan tâm đ ến tiềm năng cùng phát triển của các ngành nghề, và những chiều hướng thay đổi trong tương lai.

"Không sai, sau đó tôi đã cử người đi điều tra, livestream Sa Ngư có thể phát triển nhanh và mạnh đến thế có hai nguyên nhân", Thẩm Xuân Phong nói:

"Một là nguồn vốn dồi dào, hai là lôi kéo được rất nhiều streamer hot từ các nền tảng khác".

"Và hai cái này thì tôi đều có".

"Nền tảng livestream của tôi đã có giấy phép kinh doanh và đội nhân viên kỹ thuật. Bây giờ chỉ còn thiếu vài streamer chất lượng, thế nên tôi muốn lôi kéo Tần Liên thử xem sao".

"Quyết định này cũng không tồi", Hạ Sương gật đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh, làm người khác cảm thấy cô ta là kiểu người có gặp biến cũng không hoảng sợ:

"Tuy rằng, Tần Liên chỉ nổi tiếng trên mạng nhờ các video ngắn, cũng chưa livestream bao giờ, nhưng nhờ vào những video đó cũng đã có 5-6 triệu fan. Nếu lôi kéo được cô ấy, ắt hẳn nền tảng livestream của anh cũng thu hút được không ít người xem, điều này có thể thúc đẩy phát triển cho nền tảng của anh".

"Haha, có lời này của em gái Hạ Sương, tôi càng tự tin hơn rồi! Tôi cũng nhận được tin, hôm nay không chỉ có Tần Liên đến, mà bà bầu của cô ấy cũng đến, đợi lát nữa buổi diễn kết thúc, vừa khéo có thể bàn việc!", Thẩm Xuân Phong cười ha hả nói:

"Chỉ mong lát nữa cậu Hồng và em gái Hạ Sương đừng tranh với tôi mà thôi!"

"Chuyện này thì Xuân Phong yên tâm, tôi không có hứng thú gì với Tần Liên", Hồng Ngọc khẽ mỉm cười.

"Tôi chỉ đến tỉnh Tô chơi thôi, cảm nhận một chút bầu không khí văn hóa của Kim Lăng, tôi chẳng có hứng thú gì với những thứ này”, Hạ Sương giải thích.

"Vậy thì may quá!"

Thẩm Xuân Phong gật đầu, nếu Hồng Ngọc và Hạ Sương không quan tâm đ ến chuyện này, cậu ta nắm chắc sẽ ký hợp đồng được với Tần Liên.

Dù sao trên con thuyền Túy Hồng này, chỉ có thân phận của ba người bọn họ là cao nhất.

Thẩm Xuân Phong căn bản chẳng xem những người ngồi ở tầng 2 ra gì cả.

Lúc này, bốn cô gái duyên dáng trên sân khấu vừa nhảy múa xong.

"Sau đây, xin mời cô Tần Liên lên sân khấu trình diễn tác phẩm của mình", trong cánh gà vang lên giọng nói.

"Tần Liên ra rồi!"

"Chậc chậc, Tần Liên nổi tiếng nhất là loại hình nhảy múa cổ điển!"

"Đúng vậy, ngồi xem cô ấy múa, tôi cảm giác cứ như mình được làm vua ấy".

"Chi nửa năm tiền lương mua một cái vé lên thuyền với giá 20 ngàn tệ cốt yếu là vì Tần Liên đấy!"

Ánh mắt tất cả mọi người sáng lên, vô cùng mong đợi.

Cộp cộp cộp...

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.

Một cô gái từ từ bước lên sân khấu.

Cô gái này mặc một chiếc váy trắng, chân váy dài chạm đất, cô ấy có một gương mặt trái xoan thanh tú với làn da mong manh mềm mại, bờ môi mỏng hồng hào, tựa như một nàng tiên bước ra từ trong tranh vẽ, giữa hai cặp chân mày còn có một chấm hồng nhạt.

Đôi mắt long lanh ngấn nước khơi dậy lòng yêu thương của người khác.

Nghiêng nước nghiêng thành, đẹp tựa như tiên!

Người này chính là Tần Liên!

Vừa thấy Tần Liên, mọi người tại đây dường như ngừng thở vì vẻ đẹp tuyệt sắc của cô ấy.

"Đẹp quá đi mất!"

Thẩm Xuân Phong cũng bị vẻ đẹp này hớp hồn, gật đầu khen ngợi, đáy mắt còn hiện lên tia tham lam: "Đợi khi ký được hợp đồng mang cô ấy về làm nhân viên của tôi, chắc chắn tôi phải để cho báu vật này quằn quại trên giường của tôi. Cái thứ cảm giác chinh phục này chỉ cần nghĩ thôi cũng đã làm người khác hưng phấn rồi!"

"Phong thái không tệ".

Lâm Hàn nhìn Tần Liên, sờ cằm nói.

Đây là lần thứ hai anh gặp Tần Liên, lần trước là ở trạm dừng chân trên đường cao tốc.

"Nhưng vẫn chưa biết trình độ nhảy múa đến đâu, nếu cũng không tệ, hay là mình mời cô ấy về làm streamer cho Sa Ngư nhỉ", Lâm Hàn thầm nghĩ.

Lúc này, ánh đèn thuyền hoa bỗng tối dần, một tia đèn pha màu lam chiếu vào người Tần Liên.

Tần Liên bắt đầu nhảy một điệu cổ điển tên: "Môi anh đào".

Dáng múa cô ấy uyển chuyển, tay áo thướt tha đang thể hiện một cách tinh tế dáng vẻ người con gái e thẹn chốn khuê phòng, đang chờ ngày xuất giá.

"Hay quá!"

"Đẹp quá!"

Sân khấu không ngừng vang lên từng tràng tiếng vỗ tay.

"Múa cũng đẹp đó".

Lâm Hàn đã hơi dao động, nếu có Tần Liên gia nhập vào livestream Sa Ngư, tốc độ tăng trưởng doanh số của Sa Ngư ắt hẳn sẽ tăng vọt.

"Môi anh đào" vừa kết thúc, một người phụ nữ trung niên mập mạp đeo kính bước lên sân khấu, người này chính là người phụ nữ đã chế giễu Lâm Hàn ở trạm dừng chân, Tần Liên gọi bà ta là dì Trương.

"Xin chào mọi người, tôi là bà bầu của Tần Liên, cũng là người phụ trách chính phòng làm việc của Tần Liên", người phụ nữ trung niên cười nói, tầm mắt nhìn về phía tầng 2 và tầng 3:

"Lần này, tôi và Tần Liên từ Dương Châu đến Kim Lăng ngoài việc biểu diễn trên thuyền Túy Hồng, cô Tần Liên của chúng tôi còn có mong muốn được dấn thân vào con đường nghệ thuật, không biết là các cậu ấm công tử nhà nào ở Kim Lăng vừa ý Tần Liên nhà chúng tôi không".

"F*ck! Bộ đang bán thân hả?"
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 322: Cậu Lâm bao hết!



"5 triệu á, giàu thế!"

"Cả đời tôi cũng không kiếm được con số đó, đúng là con nhà giàu, vung một phát là 5 triệu tệ!"

Đám người ngồi ở tầng 1 vừa bàn luận sôi nổi, vừa hâm mộ cùng ganh tị.

"Thì ra là cậu Thẩm!"

Vừa thấy Thẩm Xuân Phong, ánh mắt dì Trương liền bừng sáng: "Không ngờ cậu Thẩm lại vừa ý Tần Liên nhà chúng tôi, đúng là diễm phúc ba đời của Tần Liên! Tần Liên, nhanh chào cậu Thẩm đi!"

"Xin chào cậu Thẩm!"

Tần Liên xoay người, hướng về tầng 3 rụt rè cúi đầu.

Cô ấy có thể trở thành một người nổi tiếng trên mạng, ngoài việc giỏi múa cổ điển và ngoại hình xinh đẹp, cô ấy còn dựa vào hoạt động của phòng làm việc, vì vậy Tần Liên một mực nghe theo lời của dì Trương.

Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, Thẩm Xuân Phong càng ngắm lại càng thích, trong bụng bắt đầu rục rịch, khao khát muốn ký kết hợp đồng với Tần Liên ngay lập tức, sau đó mang cô ấy vào khách sạn trải nghiệm niềm sung sướng trong cuộc đời.

"Tôi vừa nói đấy, ký 2 năm 5 triệu tệ, bà thấy sao?", tầm mắt Thẩm Xuân Phong dời về phía dì Trương:

"Hạn hợp đồng 2 năm, năm đầu, tôi sẽ sắp xếp cô ấy về làm streamer thuộc nền tảng livestream dưới trướng của tôi. Năm thứ hai, tôi sẽ đưa cô ấy vào showbiz, đi làm diễn viên đóng phim, có nhà họ Thẩm - Hoa Đông của tôi đứng sau bồi dưỡng và tìm kiếm tài nguyên, sau này nhất định sẽ trở thành ngôi sao!"

"Đây đúng là cơ hội tốt!", ánh mắt dì Trương càng sáng hơn: "Cậu Thẩm, việc này không nên chậm trễ, tôi đi chuẩn bị hợp đồng ngay đây".

Vừa nói, bà ta liền bước ra ngoài.

"Tôi ra 7 triệu".

Bỗng nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

Toàn bộ thuyền hoa đột nhiên lặng im như tờ, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về nơi phát ra tiếng nói ấy.

Đó là giọng nói của một chàng trai ngồi ở tầng 1, ánh mắt anh tĩnh lặng như nước.

"Chú em, cậu bị điên à?"

Người thanh niên ngồi kế Lâm Hàn trừng mắt nhìn anh cứ như đang nhìn một thằng đần.

"Người ngồi ở tầng 3 ra giá là Thẩm Xuân Phong của nhà họ Thẩm - Hoa Đông đấy, cậu chán sống rồi à, lại đi so giá với cậu ta? Vả lại cậu có lấy ra nổi 7 triệu tệ không?"

Những người khách khác cũng nhìn Lâm Hàn với ánh mắt đang nhìn một thằng điên.

Dù sao thì người ra giá cũng là Thẩm Xuân Phong, con cháu của gia tộc lớn ngồi tít trên cao ở Hoa Đông, đa số những người ngồi đây cũng chỉ là con kiến trong mắt cậu ta mà thôi.

Bây giờ anh muốn đấu giá, có bị điên không chứ?

Tần Liên cũng nhìn Lâm Hàn với ánh mắt bất ngờ.

Cô ấy vẫn nhớ chàng trai này, người này đã dùng ô giúp cô ấy che mưa ở trạm dừng chân trên đường cao tốc, không ngờ lại gặp được anh ấy tại đây.

"Nhóc con, lại là cậu?"

Bà bầu dì Trương cũng nhận ra Lâm Hàn, đáy mắt bà ta tràn đầy chế giễu:

"Nhóc con, cậu chạy một con xe van thì đào đâu ra 7 triệu tệ hả? Đừng gây rối chứ!"

Trên tầng 3, ba người Thẩm Xuân Phong đều liếc mắt lạnh nhạt nhìn Lâm Hàn, nhưng cũng không lên tiếng.

Bởi vì bọn họ cho rằng, bản thân vốn không cùng một thế giới với Lâm Hàn.

Những lời Lâm Hàn vừa nói cũng giống như người đi đường bị một con kiến cười nhạo vậy, hoàn toàn chẳng đáng nhắc đến.

Con kiến này cũng chỉ muốn làm màu mà thôi.

"Cậu Thẩm, đừng để ý đến tên nghèo kiết xác này, 5 triệu khi nãy cậu nói...", dì Trương nhìn về phía Thẩm Xuân Phong cười xòa, bà ta đang sợ vì Lâm Hàn xen ngang mà Thẩm Xuân Phong không đồng ý ký hợp đồng nữa.

"Đi chuẩn bị hợp đồng đi", Thẩm Xuân Phong nhàn nhạt nói.

"Vâng!"

Dì Trương lại định xoay người đi.

"10 triệu tệ".

Lâm Hàn lại mở miệng.

Lần này, hiện trường im lặng đến mức dường như nghe được cả tiếng kim rơi.

"Nhãi ranh, cậu bị đần à?"

Dì Trương quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Hàn: "10 triệu? Sao cậu không tè rồi soi lại cái bản mặt của mình đi, cậu có nhiều tiền vậy sao? Mong cậu đừng có nói thêm câu nào làm màu với thiên hạ nữa".

"10 triệu tệ?"

Trên tầng 3, Thẩm Xuân Phong rốt cuộc có chút hứng thú, cậu ta nhìn Lâm Hàn với ánh mắt giễu cợt:

"Nhóc con, nói gì thì giá cả bộ đồ cậu mặc gộp lại cũng không tới 200 tệ nữa là! Nếu cậu thật sự lấy ra được 10 triệu, thì sao lại ngồi ở tầng 1 chứ, ít ra cũng ngồi ở tầng 2 mới phải!"

"Này nhá, tôi đấu giá với cậu cũng được, nhưng cậu cũng phải chứng minh bản thân mình có gì đi chứ, lấy ra 10 triệu thử xem nào!"

Nói xong, Thẩm Xuân Phong lẳng lặng quan sát Lâm Hàn.

Mọi người tại hiện trường đều nhìn chằm chằm Lâm Hàn, muốn xem anh xấu mặt thế nào.

Thẩm Xuân Phong nói không sai, người vung ra được 10 triệu tệ thì sao lại ngồi ở tầng 1 của thuyền Túy Hồng chứ?

Lâm Hàn gật đầu: "Nếu cậu muốn thì tôi cũng chứng minh vậy".

Lúc cần khiêm tốn thì nên khiếm tốn, bởi vì một khi tài sản lộ ra ngoài thì sẽ dẫn đến họa sát thân không hay.

Nhưng, lúc cần khoe khoang thì cũng nên show ra cho người ta thấy!

Nếu không, sẽ bị họ xem thường!

Anh lấy ra một cái thẻ mạ vàng đưa tới trước mặt người phục vụ bên cạnh:

"Quẹt thẻ đi, toàn bộ chi phí buổi tối hôm nay tôi bao hết!"

Người phục vụ kia ngẩn ra, tuy cô ta cũng có hơi khinh khỉnh Lâm Hàn, nhưng dù sao trước mặt cũng là khách, phải làm tốt trách nhiệm của mình:

"Xin anh đợi một lát!"

Người phục vụ lập tức đi vào một căn phòng, vài phút sau liền bước ra với chiếc máy POS trên tay.

"Thưa anh, thu ngân vừa thống kê lại, tiền vé lên thuyền tối nay tổng cộng là 1 triệu không trăm 20 ngàn tệ, cộng thêm chi phí đồ ăn của khách ở tầng 2 và tầng 3, tổng cộng là 1 triệu không trăm 46 ngàn tệ ạ".

"Quẹt thẻ đi", Lâm Hàn nói.

"Thằng nhóc này hài hước ghê! Cậu ta đào đâu ra 1 triệu không trăm 46 ngàn tệ chứ?"

"Đúng đó, đến lúc này rồi mà còn giả điên!"

"Anh nhìn biểu cảm cậu ta kìa, còn rất bình tĩnh đó, đúng là diễn như thật, không làm diễn viên uổng ghê đó!"

Tất cả mọi người nhìn Lâm Hàn cười cợt.

Người phục vụ nhận lấy thẻ rồi đưa vào máy POS:

"Thưa anh, mời anh nhập mã pin".

Lâm Hàn nhập mã vào.

Tít tít tít...

Biên lai đi ra từ trong máy POS, đã giao dịch thành công: 1 triệu không trăm 46 ngàn tệ!

"Ơ..."

"Giao dịch thành công rồi!"

"Không thể nào, thật sự có nhiều tiền thế á!"

"1 triệu không trăm 46 ngàn tệ lận đấy, có nhập thiếu 2 số không không vậy?"

Mọi người ngây ra tại chỗ.

"Thưa anh, mời anh ký tên ạ", người phục vụ đưa biên lai và bút xin chữ ký, ánh mắt cô ta có hơi đỏ lên.

Chàng trai này giàu quá đi mất, không biết là người của gia tộc nào, nhà họ Trương hay nhà họ Nghiêm nhỉ?

Lâm Hàn ký tên mình lên biên lai.

"Lâm Hàn..."

Khi nhìn thấy tên Lâm Hàn, ánh mắt người phục vụ chợt lóe, dường như ở Kim Lăng không có gia tộc nào họ Lâm cả.

Nhưng dù thế nào đi nữa, chàng trai này chắc chắn là người có tiền.

"Chi phí tiêu xài của buổi tối hôm nay đều do cậu Lâm bao hết!"

Người phục vụ cười rồi cao giọng nói với tất cả mọi người.

"Wowww!"

"Đỉnhhhh!"

"Sung sướng cuộc đời! Được ăn chơi chùa một bữa rồi!"

Lúc này mọi người đồng loạt hoan hô, nhất là người ở tầng 1, khoa tay múa chân vô cùng hưng phấn.

Có người trả tiền cho họ, không vui mới là lạ đó!

Ánh mắt Lâm Hàn nhìn về phía Thẩm Xuân Phong trên tầng 3, hờ hững nói:

"Chuyện này đủ chứng minh tôi có đủ khả năng đấu giá với cậu chưa?"
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 323: Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu!



Hai mươi triệu tệ!

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, không ngờ chàng thanh niên này vừa lên tiếng đã đưa ra con số hai mươi triệu.

Đây là con số trên trời với những vị khách ở tầng một!

Mấu chốt là vừa rồi Thẩm Xuân Phong đã tự giới thiệu mình là người nhà họ Thẩm ở Hoa Đông.

Điều này ẩn ý cậu ta sẽ lấy thế lực của gia tộc để chèn ép anh.

Nhưng cậu thanh niên này vẫn bình tĩnh ra giá.

Đây là ngay cả nhà họ Thẩm ở Hoa Đông cũng không để vào mắt!

“Thật thú vị, dám lấy cứng chọi cứng với người của nhà họ Thẩm ở Hoa Đông, chẳng lẽ cậu nhóc này còn có thân phận gì khác nữa?”

Ở lầu ba, Hạ Sương nhìn vào Lâm Hàn, trong đôi mắt bình tĩnh xuất hiện một tia bất ngờ.

“Kẻ ngu dốt không biết sợ là gì, chắc tên này vẫn chưa biết đến nhà họ Thẩm ở Hoa Đông”, Hồng Ngọc mỉm cười, không thèm để ý.

“Cậu nhóc, cậu chắc chắn muốn nâng giá lên với tôi chứ?”

Trong mắt Thẩm Xuân Phong hiện lên vẻ tức giận.

Một tên cặn bã ở tầng lớp thấp nhất mà lại dám khiêu khích Thẩm Xuân Phong, khiêu khích nhà họ Thẩm ở Hoa Đông, sao cậu ta có thể không phẫn nộ?

“Bớt nhảm nhí, ra giá đi”.

Lâm Hàn nhìn Thẩm Xuân Phong với vẻ chế giễu.

“Được! Được lắm!”

Thẩm Xuân Phong tức giận cắn răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu:

“Tôi ra giá bốn mươi triệu tệ! Tôi không tin cậu có thể giàu hơn tôi!”

“Sáu mươi triệu tệ”, Lâm Hàn hờ hững tăng giá.

“Sáu mươi triệu tệ!”

“Tên này khùng rồi!”

“Có tiền cũng không thể tiêu như này chứ!”

“Khoảng 5 triệu tệ là đã có thể ký hợp đồng với Tần Liên rồi, bây giờ còn lên đến sáu mươi triệu tệ!”

“Quá giàu!”

“Sáu mươi triệu tệ…”

Vẻ mặt Thẩm Xuân Phong trở nên khó coi, gia tộc chỉ đưa cho cậu ta 100 triệu tệ. Nhưng lập nền tảng livestream, chọn và trang trí địa điểm, mời nhân viên kỹ thuật, chi phí băng thông hàng tháng… đã tiêu tốn khoảng 30 triệu tệ.

Bây giờ cậu ta chỉ còn hơn sáu mươi triệu tệ.

Nếu tăng giá lần nữa để ký hợp đồng với Tần Liên 60 triệu tệ, vậy số tiền còn lại sẽ không đủ trả cho nhân viên.

“Cậu Hồng, em gái Hạ Sương, có thể cho tôi vay chút tiền không? Khi nào về nhà họ Thẩm, tôi sẽ trả lại ngay”, Thẩm Xuân Phong nhìn Hồng Ngọc và Hạ Sương, nôn nóng nói.

Tiền không phải vấn đề!

Vấn đề là thể diện của nhà họ Thẩm, không thể đánh mất!

Bất kể thế nào, dù là vay tiền cũng phải ký được với Tần Liên!

Nếu không, chuyện này mà truyền ra ngoài, không chỉ cậu ta mất mặt, mà cả nhà họ Thẩm cũng sẽ mất mặt theo!

“Tiền tiêu vặt của tôi chỉ có 10 triệu tệ, cho cậu mượn hết đấy”, Hồng Ngọc đáp.

Tiền tiêu vặt một năm của cậu ta là 15 triệu tệ, bình thường Hồng Ngọc chi tiêu không nhiều lắm, có thể tiết kiệm tiền.

“Lần này đến Kim Lăng, tôi chỉ mang theo hơn tám triệu tệ, có thể cho anh vay năm triệu”, Hạ Sương cũng nói.

“Được, tổng cộng là 15 triệu!”

Thẩm Xuân Phong gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Hàn:

“Này chàng trai, tôi ra giá 75 triệu tệ! Thêm chiếc đồng hồ Roger Dubuis trị giá 1,32 triệu tệ trên tay tôi nữa!”

Nói xong, cậu ta tháo đồng hồ ra.

“75 triệu tệ!”

“Cậu Thẩm muốn đấu đến cùng à nha!”

“Đúng thế, bán cả đồng hồ luôn rồi!”



Mọi người bàn tán xôn xao.

Lúc này, Thẩm Xuân Phong nhìn chằm chằm Lâm Hàn, hai mắt hằn lên tia máu, cậu ta không tin Lâm Hàn vẫn còn tiền để ra giá!

“Một trăm triệu tệ”.

Lâm Hàn bình thản nói.

Một… một trăm triệu tệ!

Nghe thấy ba chữ này, tất cả mọi người đang có mặt đều trợn tròn mắt, ngẩn người.

Một trăm triệu đó!

Một trăm triệu tệ!

Cả đời này chưa chắc họ đã kiếm được một trăm triệu tệ!

Nhưng bây giờ, Lâm Hàn lại nói một cách nhẹ nhàng như thế.

“Một trăm triệu tệ!”

Bầu show Trương đỏ bừng mặt, người run lên vì phấn khích, đây là con số mà ngay cả bà ta cũng không dám tưởng tượng.

Tài nguyên quảng cáo, chi phí hoạt động và những thứ tương tự mà bà ta đầu tư vào Tần Liên cũng đã hơn một triệu tệ.

Bây giờ còn có người ra giá một trăm triệu tệ để ký hợp đồng với Tần Liên.

Theo thoả thuận trước đó, bà ta có thể được chia tới năm mươi triệu tệ!

Con số này cũng không ít đâu!

“Một trăm triệu tệ…”

Con ngươi Thẩm Xuân Phong đột nhiên giãn ra, cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch, cả người mềm nhũn, yếu ớt ngồi xuống.

Cậu ta không có tiền để tăng thêm nữa.

“Cậu nhóc, bây giờ cậu rút lại con số vừa rồi vẫn còn kịp”.

Thẩm Xuân Phong nhìn Lâm Hàn với đôi mắt đỏ au, ánh mắt lạnh như băng: “Cậu nên hiểu rõ hành động của cậu không phải đang tát vào mặt tôi, mà là tát vào mặt nhà họ Thẩm chúng tôi ở Hoa Đông!”

“Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nhà họ Thẩm sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ! Cậu cũng sẽ kết thù với nhà họ Thẩm chúng tôi, đây chắc chắn là một rắc rối lớn với cậu”.

“Vậy nên tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng để rút lại giá vừa rồi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nếu không nhà họ Thẩm ở Hoa Đông sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

“Lời này của cậu Thẩm là muốn lấy gia tộc đằng sau để áp đảo chàng thanh niên này đây mà!”

“Xem ra cậu Thẩm thật sự tức giận rồi, nếu không cũng sẽ không kéo gia tộc vào”.

“Cậu nhóc này dù có giàu hơn nữa, nhưng có giàu được hơn nhà họ Thẩm ở Hoa Đông không?”

Ánh mắt mọi người loé lên, theo họ thì rất có thể Lâm Hàn sẽ rút lại giá.

Bởi vì nhà họ Thẩm, toàn bộ Hoa Đông này chẳng ai dám động vào!

Hạ Sương cau mày, không ngờ Thẩm Xuân Phong không ra giá cao được bằng chàng thanh niên này lại lấy gia tộc ra để uy h**p.

Cách làm này hơi đê tiện!

Thiếu niên này dù giàu có hơn nữa, cũng nhất định phải cúi đầu trước nhà họ Thẩm.

Vì thế gia, dù là tôn nghiêm hay mặt mũi, đều không được để mất.

“Nhà họ Thẩm ở Hoa Đông?”, Lâm Hàn lườm cậu ta:

“Thẩm Xuân Phong, chính vì cậu là người của nhà họ Thẩm ở Hoa Đông nên lần này tôi sẽ không truy cứu việc cậu tăng giá với tôi, cho Thẩm Hoài Xuân thể diện”.

“Nếu cậu còn lên mặt với tôi nữa thì dù là Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu đâu!”

Ầm!

Anh vừa dứt lời, dường như có một tiếng sấm nổ tung thuyền hoa.

Tất cả các vị khách đều thay đổi sắc mặt, mọi người trở nên xôn xao.

Ngay cả ba người Thẩm Xuân Phong ở trên lầu ba cũng cau mày, sắc mặt lạnh lùng.

“Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu!”

Khẩu khí thật lớn!

Gan to bằng trời!

Thẩm Hoài Xuân là ai?

Là gia chủ của nhà họ Thẩm ở Hoa Đông!

Là Đồn trưởng Đồn Hoa Đông!

Chỉ hai thân phận này thôi đã đủ sức đè bẹp hàng trăm triệu người ở Hoa Đông rồi!

Một mình ông ta ở trên cao, nắm giữ quyền lực lớn, bất khả xâm phạm.

Một phần tư huyết mạch kinh tế của Hoa Đông này đều nằm trong tay ông ta.

Ông ta hắt hơi một cái, Hoa Đông đổ mưa!

Ông ta giậm chân, Hoa Đông động đất!

Nhưng chàng thanh niên này lại nói “Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu”, lời này cực kỳ ngông cuồng!

Mấu chốt là, rốt cuộc ai mới là người lên mặt?

Rõ ràng là người thanh niên này đang lên mặt mà!

“Điên rồi à? Nói gì vậy?”

“Đúng thế, Thẩm Hoài Xuân ở tít trên cao kìa!”

“Không biết trời cao đất dày!”
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 324: Ký hợp đồng với Tần Liên



Mấu chốt là anh còn không thèm để Thẩm Hoài Xuân gia chủ của nhà họ Thẩm vào mắt, còn dám nói câu “Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu”.

Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Thẩm phải để đâu?

“Cậu nhóc, to gan lắm! Không lâu nữa nhà họ Thẩm tôi sẽ tìm tới cửa, để tôi xem cậu có còn can đảm nói lời này nữa không!”, Thẩm Xuân Phong cười khẩy nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn hoàn toàn phớt lờ lời đe doạ này, anh nhìn quản lý Trương:

“Một trăm triệu tệ đã ký hợp đồng được với Tần Liên chưa?”

“Được! Tất nhiên là được rồi!”

Dì Trương gật đầu lia lịa: “Cậu Lâm, cậu chờ một chút, tôi đi chuẩn bị hợp đồng!”

Nói xong, dì Trương lập tức rời khỏi sân khấu, lát sau bà ta cầm một bản hợp đồng đến kính cẩn đưa cho Lâm Hàn:

“Cậu Lâm, cậu xem qua các điều khoản trong hợp đồng này đi, nếu có gì không hài lòng, chúng tôi có thể thay đổi! Chỉ cần cậu ký vào bản hợp đồng này là được!”

Lâm Hàn nhận lấy hợp đồng rồi đọc.

Hợp đồng rất đơn giản, thời hạn ký hợp đồng với Tần Liên là hai năm.

Trong hai năm này, Tần Liên sẽ làm việc, kiếm tiền cho Lâm Hàn.

Đồng thời, Lâm Hàn phải cung cấp cho Tần Liên cơ hội việc làm và các kênh đang nổi phù hợp để phát triển sự nghiệp của cô ấy.

Trong hai năm này, nếu Tần Liên nhảy việc, ký hợp đồng với người khác thì sẽ phải trả gấp ba lần phí ký kết.

Sau hai năm, hợp đồng hết hạn, có thể lựa chọn gia hạn thêm hoặc chấm dứt hợp đồng.

“Được, tôi ký”.

Lâm Hàn đọc hợp đồng xong thì chuyển cho dì Trương một trăm triệu tệ, sau đó ký tên lên hợp đồng.

Ting, ting!

Nhìn thấy thông báo tiền đã chuyển vào tài khoản ngân hàng, tim dì Trương kích động đập rộn ràng, bà ta cũng ký tên lên hợp đồng rồi đưa cho Tần Liên:

“Tiểu Liên, cô cũng ký đi! Ký hợp đồng xong, tôi chuyển năm mươi triệu tệ cho cô!”

Tần Liên nhận lấy bản hợp đồng, đôi mắt ngấn nước nhìn Lâm Hàn, cuối cùng ký tên mình lên đó.

“Cậu Lâm, bắt đầu từ bây giờ, trong hai năm tới, Tiểu Liên sẽ là người của cậu!”

Dì Trương đưa hợp đồng cho Lâm Hàn và mỉm cười.

Trên sân khấu, Thẩm Xuân Phong nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cực kỳ u ám, dường như có thể chảy ra nước.

“Anh Lâm!”

Tần Liên cúi đầu với Lâm Hàn, nhẹ giọng gọi.

Lâm Hàn gật đầu: “Ký hợp đồng xong rồi, chúng ta về đi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô”.

Nói xong Lâm Hàn bước ra ngoài thuyền hoa.

“Vâng!”

Tần Liên đáp lời rồi đi theo Lâm Hàn.

“Tên nhóc họ Lâm này… lát nữa tôi sẽ nhờ ông chủ thuyền hoa tra tên tuổi cậu. Cậu đắc tội nhà họ Thẩm, còn cướp người mà tôi vừa ý, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận!”

Nhìn bóng lưng Lâm Hàn, trong mắt Thẩm Xuân Phong đầy vẻ hung ác.

Sau khi ra khỏi thuyền hoa, không khí bên ngoài mát mẻ, gió lạnh khẽ thổi.

Vầng trăng sáng chiếu trên mặt sông Tần Hoài, sóng gợn lăn tăn, phủ lên mặt nước một lớp bạc mỏng.

“Đi về trước đã”.

Lâm Hàn và Trần Nam đi về phía cửa vào khu thắng cảnh, xe của họ đã ở đó.

Tần Liên nhấc váy đi theo phía sau, không nói gì, dường như có chút sợ hãi.

Một lúc sau, cả ba người lên xe.

Trần Nam lái xe, Lâm Hàn và Tần Liên ngồi ở ghế sau.

“Nói tôi nghe kinh nghiệm làm việc trước đây của cô đi”, Lâm Hàn lên tiếng.

Tần Liên ngồi bên cạnh, Lâm Hàn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người cô ấy.

Vì múa cổ trang nên dáng người Tần Liên rất đẹp, vòng eo thon một tay có thể ôm trọn, cánh tay trắng như ngọc, không chút mỡ thừa, hai bắp chân trắng nõn như thịt non mềm mại.

“Mẹ tôi là thành viên của đội nghệ thuật quốc gia, vậy nên từ nhỏ tôi đã học múa cổ trang dưới sự ảnh hưởng và giáo dục của mẹ”, Tần Liên cất lời, giọng nói thanh tao:

“Sau này tốt nghiệp đại học, tôi dạy múa cổ trang cho lớp vũ đạo ở Dương Châu. Nhưng khi ấy bố tôi bỗng nhiên bệnh nặng phải nhập viện, ngày nào cũng cần đến tiền mà tiền lương thôi thì không đủ”.

“Hết cách, tôi chỉ có thể quay video ngắn múa cổ trang lên mạng, thu hút sự chú ý của người hâm mộ, nhận quảng cáo để kiếm tiền, sử dụng nó làm chi phí chữa bệnh cho bố tôi”.

Lâm Hàn gật đầu, nhìn bề ngoài Tần Liên có vẻ khá dịu dàng, nhưng thực chất lại là một cô gái rất mạnh mẽ, cầu tiến.

Với vẻ ngoài của mình, cô ấy hoàn toàn có thể kết hôn với một người đàn ông giàu có mà không cần phải nỗ lực khổ sở như vậy.

“Sau này tôi quen dì Trương, bà ấy mở hẳn studio, chuyên quảng cáo cho những người nổi tiếng trên mạng. Dưới sự điều hành của bà ấy, tài khoản video ngắn của tôi đã có bốn năm trăm triệu người hâm mộ. Chỉ một khoản phí quảng cáo cũng vài ngàn tệ”.

Tần Liên nói tiếp: “Nhưng những số tiền đó vẫn chưa đủ trả chi phí chữa bệnh cho bố tôi. Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành đi diễn, chẳng hạn như lần này đến thuyền Tuý Hồng, họ trả tôi hai trăm ngàn tệ tiền phí”.

“Đương nhiên, tất cả thu nhập của tôi đều phải chia một nửa cho dì Trương, dù sao cũng là bà ấy dẫn dắt tôi”.

“Ừm, bắt đầu từ ngày mai cô đến công ty tôi làm streamer đi”, Lâm Hàn nói: “Không nói tới phí khác, với khả năng của cô, cộng thêm sự điều hành của nền tảng livestream bên tôi, một tháng đảm bảo kiếm được ít nhất một trăm ngàn tệ”.

“Khi nào cô đủ nổi tiếng, rất có thể kiếm được hàng triệu tệ”.

“Anh Lâm, nền tảng livestream của anh tên gì?”, Tần Liên mở to mắt tò mò nhìn Lâm Hàn.

“Livestream Sa Ngư”, Lâm Hàn nhẹ giọng trả lời.

“Livestream Sa Ngư!”

Mí mắt Tần Liên khẽ giật: “Là app Sa Ngư đột nhiên nổi lên một cách khác thưởng trong giới livestream thời gian gần đây sao?”

Tần Liên đã nghe nói đến livestream Sa Ngư từ lâu.

Nền tảng livestream này đang phát triển cực kỳ nhanh, trước mắt ở giới livestream Hoa Hạ, ngoài Hồ Nha và Đậu Ngư, nền tảng này đang đứng ở vị trí thứ ba.

Hơn nữa cứ theo đà này, chẳng bao lâu nữa nó có thể vượt qua top hai và ngồi vững ở vị trí đầu tiên!

“Đúng thế”.

“Vậy anh Lâm là nhân viên quản lý của livestream Sa Ngư sao?”, Tần Liên lại hỏi.

“Không phải”, Lâm Hàn lắc đầu: “Tôi là ông chủ của livestream Sa Ngư”.

“Ông chủ của livestream Sa Ngư!”

Tần Liên trợn mắt há mồm, không ngờ Lâm Hàn lại là ông chủ của livestream Sa Ngư.

Cô tưởng Lâm Hàn chỉ là cậu chủ nhà giàu mới nổi nào đó, nhưng không ngờ thân phận anh lại đáng kinh ngạc như thế.

“Thế nào? Có ông chủ là tôi bảo kê cho cô, cô đến nền tảng của chúng tôi nhất định sẽ được đề xuất rất nhiều hoạt động, cô muốn không kiếm tiền cũng không được!”, Lâm Hàn cười nói.

“Ừm ừm!”

Tần Liên gật đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng dù thế nào, anh cũng đã ký hợp đồng với tôi một trăm triệu tệ, tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, phấn đấu trả lại anh một trăm triệu tệ tiền ký kết trong vòng hai năm này, để anh không bị lỗ vốn!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back