Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 280: Không bỏ được cái tôi



Mấy đêm nay ở nhà Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào vẫn mãi không quên được trâu vàng và rồng vàng năm móng đó.

Những bảo vật đó nếu để ở nhà mình, bà con họ hàng đến thấy thì có thể diện biết bao, phô trương biết bao.

Vậy nên ông ta vẫn luôn muốn có được chúng.

“Lâm Hàn, trâu vàng và rồng vàng năm móng thể hiện lòng hiếu thuận của cậu đối với tôi, cậu biết không hả? Sau khi quỳ xuống xin lỗi, cậu đưa hai bảo vật đó cho tôi, quay video lại thành chương trình đưa cho khán giả xem, lúc đó tự khắc sẽ khôi phục được hình tượng cho cậu”.

Dương Cảnh Đào nói với vẻ rất nghiêm trang.

Ông ta tin Lâm Hàn sẽ không từ chối.

Nếu anh từ chối, nghĩa là tương đương với việc sẽ phải chịu tiếng xấu của hàng chục triệu khán giả xem “Tôi là triệu phú”.

Lời nói rất đáng sợ, Lâm Hàn có đủ khả năng chịu đựng những lời mắng chửi đó không?

Sau này sẽ ngày càng có nhiều khán giả xem ‘Tôi là triệu phú’, chưa biết chừng Lâm Hàn đi trên đường cũng bị người khác nhận ra, và rồi anh sẽ bị khinh miệt và chế giễu.

Chỉ cần là người thì đều không thể chịu đựng được.

“Lâm Hàn, nghĩ kỹ chưa?”, Dương Cảnh Đào lại nói:

“Chỉ có cách này, cậu mới có thể lấy lại hình tượng trong lòng hàng triệu khán giả, cũng cứu được thể diện của nhà họ Dương”.

“Bố, chỉ quỳ xuống trước bố thôi vẫn chưa đủ”.

Dương Duyệt lập tức lên tiếng:

“Thằng vô dụng này thời gian trước ở bệnh viện, khi bố đang nằm trên giường bệnh, cậu ta còn đánh con, nhất định phải bảo cậu ta cũng quỳ xuống xin lỗi con!”

Nói xong, Dương Duyệt nhìn sang Lâm Hàn:

“Lâm Hàn, dù thế nào tôi cũng là chị cậu, sao cậu có thể ra tay đánh tôi chứ? Lát nữa cậu quỳ xuống xin lỗi bố xong cũng phải quỳ xuống xin lỗi tôi, nghe thấy chưa?”

“Nếu không thanh danh của cậu nhất định sẽ xấu đi! Đi trên đường cũng bị người ta mắng chửi, chưa biết chừng còn bị người ta làm thịt! Tôi không tin đồ vô dụng nhà cậu không ra ngoài, ngày ngày ở nhà ăn no chờ chết!”

Vẻ mặt Dương Duyệt cực kỳ đắc ý.

“Nói đến đây thôi, Lâm Hàn, đừng ngây ra đó nữa, mau quỳ xuống xin lỗi đi, bắt đầu từ bố chúng ta”.

Triệu Tứ Hải lấy điện thoại ra, bật camera lên, chuẩn bị quay lại cảnh Lâm Hàn quỳ xuống xin lỗi.

Anh ta sắp trở thành ngôi sao ở tít trên cao với hàng triệu người hâm mộ.

Vậy nên Triệu Tứ Hải rất khinh thường, khinh bỉ loại người vô dụng như Lâm Hàn, vì thế cho tới giờ anh ta chỉ nói một câu này.

Nói chuyện với Lâm Hàn sẽ mất đi giá trị của bản thân.

“Cút!”

Lâm Hàn lạnh lùng thốt ra đúng một chữ.

“Cút?”

Ba người Dương Cảnh Đào đều sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm.

“Lâm Hàn, cậu bảo chúng tôi cút đi?”

Dương Cảnh Đào trợn tròn mắt, không thể tin được:

“Tôi là bố vợ cậu mà cậu dám bảo tôi cút đi? Nếu tôi sống ở nhà cậu như trước kia, cậu bảo tôi cút thì tôi còn có thể nhịn. Nhưng bây giờ tôi sống ở nhà Tứ Hải, sao cậu dám nói tôi cút đi?”

“Căn biệt thự này là của tôi, tôi muốn nói ông cút thì tôi nói, không được à?”, Lâm Hàn liếc mắt nhìn Dương Cảnh Đào.

“Cậu, cậu, cậu…”

Dương Cảnh Đào tức xì khói, chỉ tay vào Lâm Hàn, toàn thân run lên:

“Lâm Hàn, cậu bảo tôi cút, lẽ nào cậu không muốn lấy lại danh tiếng nữa? Cậu muốn bị hàng ngàn người mắng chửi à?”

“Cậu không cần thể diện nhưng nhà họ Dương tôi vẫn cần! Những cư dân mạng đó mắng cậu thì thôi đi, nếu liên luỵ nhà họ Dương chúng tôi cũng bị mắng cùng, cậu bảo mặt mũi của Dương Cảnh Đào này phải giấu đi đâu?”

“Tôi quan tâm gì ông giấu mặt đi đâu!”, Lâm Hàn lườm ông ta.

“Lâm Hàn, dư luận đáng sợ thế nào cậu còn chưa rõ sao?”

Dương Duyệt lên tiếng: “Quỳ xuống trước bố, trước tôi và Tứ Hải sau đó xin lỗi, đó là cơ hội duy nhất để cứu vãn hình tượng của cậu, cậu không biết trân trọng nó à?”

“Cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho nhà họ Dương, cho Tiểu Lệ chứ? Nếu cậu và Tiểu Lệ ra đường, có người nhận ra cậu rồi mắng chửi, chỉ trỏ cậu, Lâm Hàn cậu có thể không để tâm, nhưng cậu có thể hiểu được cảm nhận của Tiểu Lệ không?”

Dương Duyệt cho rằng sở dĩ Lâm Hàn bảo họ cút là vì anh cảm thấy không cần để tâm tới thể diện của mình.

Vì vậy Dương Duyệt phải nói lý với anh thì anh mới có thể đồng ý chuyện này.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

“Cho nên Lâm Hàn à, quỳ xuống xin lỗi để Tứ Hải quay video, điều này tốt cho cả cậu và Tiểu Lệ”, Dương Duyệt tận tình khuyên bảo:

“Không phải cậu nói yêu Tiểu Lệ à? Chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm được? Quỳ xuống xin lỗi là có thể chứng minh cậu yêu Tiểu Lệ”.

“Đúng đó Lâm Hàn, cậu mau quỳ xuống đi”.

Triệu Tứ Hải bấm vào nút quay phim trên màn hình điện thoại rồi cười khà khà nói:

“Chỉ bằng cách này cậu mới có thể tẩy trắng được, mà sau khi tôi trở thành ngôi sao, cậu được tẩy trắng rồi có khi cũng có thể đi theo tôi hưởng chút lộc thơm lây ấy chứ! Cậu cũng có cơ hội trở thành ngôi sao hạng ba hạng bốn”.

Nói xong anh ta vẫn cười toe toét chờ Lâm Hàn quỳ xuống.

Lâm Hàn cau mày, thực sự khó chịu với ba người này:

“Tôi nói lại lần nữa, cút ra ngoài”.

“Nếu không phải nể các người đều là người nhà thì người phải quỳ xuống xin lỗi chính là ba người đấy”.

Nghe xong câu này, ba người Dương Cảnh Đào lại ngây ra lần nữa.

“Còn không mau cút đi?”

Giọng Lâm Hàn đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt như kiếm sắc bén lướt qua ba người họ, mũi dao nhọn hoắt lộ ra khiến sống lưng ba người lạnh toát.

Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, ba người đều run len, cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

“Hừ, đi thì đi!”

Dương Duyệt hừ lạnh một tiếng: “Dù sao người bị chửi cũng không phải chúng tôi mà là đồ vô dụng cậu! Sau này ra đường nếu bị người khác nhận ra rồi chế giễu, đừng trách tôi không cho cậu cơ hội!”

Nói xong Dương Duyệt đi ra ngoài biệt thự.

“Lâm Hàn, đừng nói anh rể cố tình làm khó cậu, đã cho cậu cơ hội rồi mà cậu không trân trọng thì đừng trách tôi”.

Triệu Tứ Hải cũng cười nói, nhưng trong mắt lại hiện lên sự khinh thường.

“Lâm Hàn, không chỉ tính cách và đối nhân xử thế của cậu có vấn đề, bây giờ tôi thấy não cậu cũng có vấn đề luôn”.

Dương Cảnh Đào nhìn Lâm Hàn như nhìn một tên ngốc:

“Chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi là có thể tẩy trắng. Cơ hội tốt như vậy mà lại không nắm bắt, cậu là thằng đầu đất à? Nếu nhà họ Dương vì cậu mà bị ảnh hưởng đến danh tiếng thì cậu cứ chờ xem tôi xử lý cậu thế nào!”

Nói xong, ba người cùng rời khỏi biệt thự.

“Anh Triệu, Lâm Hàn có đồng ý quỳ xuống xin lỗi không?”

Bên ngoài biệt thự, phóng viên Tiểu Vương nhìn thấy Triệu Tứ Hải thì bước tới hỏi.

“Không”.

Triệu Tứ Hải lắc đầu: “Thằng nhãi đó rất cố chấp, chúng tôi đã rất nhân từ với cậu ta rồi, chỉ cần quỳ xuống xin lỗi là được, không ngờ cậu ta vẫn không chịu”.

“Có lẽ vẫn còn sĩ diện lắm, không chịu bỏ cái tôi đi để quỳ xuống xin lỗi”, phóng viên Tiểu Vương vừa nói, vừa lấy sổ tay ra viết:

“Tôi sẽ ghi chuyện này lại, đến khi số tiếp theo của ‘Tôi là triệu phú’ phát sóng, rating có thể sẽ đạt mức cao mới”.

“Bây giờ Lâm Hàn được tìm kiếm nhiều thứ hai trên Weibo, khán giả rất chú ý đến anh ta!”


 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 281: Tiệc chúc mừng



“Vì vậy đạo diễn ekip chương trình đã ra lệnh mấy số tiếp theo của ‘Tôi là triệu phú’ bắt buộc phải có rating cao hơn tập của Triệu Tứ Hải, không được thấp hơn”.

Phóng viên Tiểu Trần nói với giọng rất nghiêm túc:

“Cho nên Lâm Hàn à, chúng ta đều có áp lực rất lớn. Tôi thấy video anh quay lúc trước vẫn còn thiếu sót, chúng ta có thể dành thời gian quay lại một chút. Anh có thể bắt chước Triệu Tứ Hải, mua biệt thự rồi tổ chức tiệc tân gia”.

“Đương nhiên rồi, hình tượng của anh trong lòng hàng chục triệu khán giả ‘Tôi là triệu phú’ hiện nay đang rất xấu”.

“Tôi có đề nghị này, khi anh mua biệt thự làm lễ tân gia nên quỳ xuống xin lỗi bố vợ anh trước mặt mọi người, để cứu vớt hình tượng của anh. Sau đó thêm vào đoạn video anh thấy việc bất bình dũng cảm hành động, bắt cướp trên đường tôi quay lúc trước. Tôi chắc chắn có thể đảo ngược tình thế, lấy lại hình tượng cho anh, đồng thời có thể khiến rating đạt mức cao mới!”

Phóng viên Tiểu Trần càng nói càng hăng, cô ta hào hứng nói tiếp:

“Lâm Hàn, có Triệu Tứ Hải làm nền cho anh, khán giả rất quan tâm đến anh, anh đang nổi tiếng lắm đấy. Đây là cơ hội, vậy nên khi nào anh có thời gian chúng ta đi mua biệt thự, sau đó quay lại quá trình đi”.

“Tôi không rảnh”, Lâm Hàn hờ hững đáp.

“Không rảnh?”, phóng viên Tiểu Trần hơi sửng sốt: “Lâm Hàn, lẽ nào anh bận lắm hả?”

“Đúng vậy, tôi rất bận, không có thời gian đi mua biệt thự, quay video với cô”, Lâm Hàn bảo:

“Hơn nữa, theo quy định của chương trình ‘Tôi là triệu phú’ hẳn là cô không có quyền yêu cầu tôi phải làm gì đúng không? Tôi không có hứng thú với việc mua biệt thự. Mười triệu tệ đó, trong khoảng thời gian này gần như tôi cũng không tiêu gì”.

“Nhưng… Lâm Hàn, đây là cơ hội tốt ngàn năm hiếm gặp đó!”

Tiểu Trần cao giọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

“Có Triệu Tứ Hải làm nền cho anh, bây giờ anh đang rất nổi tiếng, đã lên hot search Weibo rồi!”

“Chỉ cần chúng ta làm tốt số này, rating chắc chắn sẽ đạt tầm cao mới. Điều này rất có lợi với anh, chưa biết chừng đạo diễn cũng sẽ đối xử với anh như Triệu Tứ Hải, đào tạo anh trở thành ngôi sao. Lâm Hàn, anh nên nắm bắt cơ hội lần này!”

“Tôi không có hứng thú với việc trở thành ngôi sao”.

Lâm Hàn nói: “Nếu dùng tới mười triệu tệ kia, tôi sẽ nói với cô, tôi cúp máy trước đây”.

“Này này này, Lâm Hàn, đừng cúp máy! Nếu anh không muốn thì đừng có thật sự coi mình là người giàu, alo…”

Phóng viên Tiểu Trần còn chưa nói xong thì điện thoại đã vọng lại tiếng tút tút, cuộc gọi đã kết thúc.

“Mẹ kiếp! Đáng chết!”

Phóng viên Tiểu Trần tức đến mức giậm chân:

“Lâm Hàn này đúng là không có chí cầu tiến! Cho anh ta mười triệu tệ đã thật sự coi mình là người giàu có! Anh ta còn chẳng thèm nghe lời của ekip chương trình!”

“Dù thế nào cũng phải viết chuyện này lại đã!”

Cô ta lấy sổ ra viết:

“Lâm Hàn đã hoàn toàn bị tiền mê hoặc, không còn biết mình là ai nữa. Có mười triệu tệ đã thật sự coi mình là người giàu có, còn chẳng thèm quan tâm lời của ekip chương trình”.

“Có người nhận được mười triệu tệ thì mua biệt thự, xe sang, đóng góp cho gia đình. Có người sau khi nhận được mười triệu tệ lại quên mất người đưa tiền cho mình là ai! Không biết cảm ơn! Thấy lợi ích mà quên tình nghĩ!”

“Đúng là hạt gạo nuôi ngàn loại người!”

“Hơn nữa người này tính tình kiêu ngạo, chẳng màng đến danh tiếng của bản thân. Tôi khuyên anh ta nếu lần này mua biệt thự, quay video, chắc chắn có thể cứu được hình tượng, thậm chí còn có thể coi anh ta như Triệu Tứ Hải, thế nhưng anh ta lại coi lòng tốt của tôi là lòng lang dạ thú, hoàn toàn phớt lờ!”

“Từ những điều này, chúng ta có thể thấy rõ Lâm Hàn cứng đầu, cố chấp thế nào!”



Sau khi cúp điện thoại của phóng viên Tiểu Trần, Lâm Hàn bắt đầu suy nghĩ làm sao để đạt được hợp tác với nhà họ Vương.

Anh gửi tin nhắn trên Wechat hỏi Trịnh Minh Sơn xem gã đã giải thích rõ ràng với nhà họ Tống chưa.

Không lâu sau, Trịnh Minh Sơn gửi tin nhắn trả lời lại:

“Cậu Lâm yên tâm, tôi đã đích thân đến nhà họ Tống giải thích rõ ràng, họ vẫn chưa biết thân phận thật sự của cậu đâu”.

“Tôi nói với cô Tống Ngọc rằng nhóm chat đó là do tôi cố tình tạo ra, những người trong nhóm đó cũng được tôi bỏ tiền ra thuê. Tất cả là do tôi cố ý lừa nhà họ Tống, hãm hại cậu Lâm cậu”.

“Cô Tống Ngọc tin lời giải thích của tôi, đồng thời rất phiền muộn vì ngày hôm đó ở Sky Garden, khi anh bị đuổi đã không ngăn anh lại, cho anh cơ hội giải thích”.

“Vậy thì tốt”, Lâm Hàn gửi tin nhắn lại.

Bên phía Tống Ngọc đã giải thích rõ ràng, vậy là được rồi.

Chuyện tiếp theo sẽ rất đơn giản.

Bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải bây giờ, nhà họ Hàn đang do Lâm Hàn kiểm soát, anh có thể chỉ huy thoải mái.

Nhà họ Trịnh hôm qua đã đồng ý nói giúp cho Lâm Hàn.

Bên phía nhà họ Tống, sau khi giải thích rõ ràng, hẳn là Tống Ngọc cũng sẽ giúp đỡ.

Ba gia tộc lớn đồng thời nói giúp Lâm Hàn, anh không tin anh điều động nhiều nhân lực như vậy mà nhà họ Vương lại không đồng ý hợp tác mảng vận chuyển.

Hơn nữa chuyện này với nhà họ Vương cũng chỉ có lợi chứ không có hại.

Ting!

Wechat của anh lại có thông báo.

Là trưởng phòng tài chính Lý Minh.

“Cậu Lâm, vừa nãy gọi điện cho cậu tôi quên nói điều này. ‘Tôi là triệu phú’ đạt mức rating cao nhất trong khung giờ vàng, đây là một khởi đầu tốt”.

“Vậy nên các nhà tài trợ lớn của chúng tôi nhất trí quyết định tổ chức tiệc ăn mừng, mọi người quây quần dùng bữa, nhân tiện thảo luận phương hướng phát triển ‘Tôi là triệu phú’ trong tương lai. Những phóng viên kia cũng sẽ tham gia tiệc mừng này, cậu Lâm có muốn đi không ạ?”

“Đi”, Lâm Hàn trả lời tin nhắn: “Thời gian, địa điểm”.

‘Tôi là triệu phú’ do Sa Ngư làm nhà tài trợ chính, ba trăm triệu tệ trong đó là tiền của Lâm Hàn.

Tất nhiên anh phải đi dự tiệc chúc mừng này rồi.

“Bảy giờ tối ở nhà hàng tên là ‘A Little House’ ạ”, Lý Minh gửi tin nhắn lại.

“Được, tôi sẽ đến”, Lâm Hàn trả lời.

“Vâng thưa cậu Lâm!”



6 giờ 55 phút tối, Lâm Hàn đến ‘A Little House’ ở thành phố Đông Hải.

Đây là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng ở thành phố Đông Hải, chủ yếu là ẩm thực Giang Nam, hương vị món ăn rất ngon. Ở thành phố Đông Hải, nhà hàng này có tiếng tăm không nhỏ, kinh doanh mỗi ngày rất tốt.

Lâm Hàn đỗ xe xong rồi đi xuống.

Lúc này trời đã tối, những toà nhà cao tầng nhiều màu sắc, trên đường toàn là người tan sở, ngựa xe như nước, ồn ào huyên náo.

Nhiệt độ ngoài trời hơi lạnh, Lâm Hàn mặc áo khoác, anh nhìn thấy bên cạnh xe mình là một chiếc Merceses-Benz G350 màu trắng.

“Hửm?”

Chiếc xe này trị giá hơn 1,5 triệu nhân dân tệ, sở dĩ Lâm Hàn nhìn nó nhiều hơn là vì biển số xe này thuộc tỉnh Giang Tô.

SA. 66666!

“Xe của Kim Lăng?”

Kim Lăng là thủ phủ của tỉnh Giang Tô Hoa Đông, cách thành phố Đông Hải khoảng 300 km, ở đây có xe của Kim Lăng là chuyện rất bình thường.

Chỉ là có thể có được biển số xe này, thân phận của chủ xe không đơn giản.

Mà bên cạnh chiếc Mercedes này cũng có những chiếc xe cao cấp khác.

Audi A8, Mercedes-Benz 7 Series, Porsche Palamera…
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 282: Ăn cháo đá bát



Những người đó không những ăn mặc sang trọng mà cử chỉ lại còn tao nhã, lái các loại xe rất có phong cách, tệ nhất cũng là Audi A6.

Nhưng chàng trai trước mặt này, nếu đã hỏi VIP số 1 thì hiển nhiên là cùng hội với những người vừa rồi.

Thân phận anh nhất định không đơn giản.

"Chào anh, anh đi thang máy lên lầu 4 rồi rẽ trái, phòng đầu tiên chính là phòng VIP số 1 ạ", nhân viên phục vụ tươi cười nói.

Lâm Hàn gật đầu, vừa định đi theo hướng dẫn thì bỗng vang lên một giọng nói:

"Ơ, Lâm Hàn, sao anh lại ở đây?"

Lâm Hàn quay đầu lại thì nhìn thấy mười mấy người đang đứng ở cửa, đám người này có nam có nữ, trên cổ còn đeo thẻ phóng viên.

Lúc này, một cô gái mặc quần jean đang nhìn anh với vẻ mặt bất ngờ.

Người này là phóng viên Tiểu Trần.

Bên cạnh cô ta là một người đàn ông trung niên đeo kính, ông ta là phóng viên Tiểu Vương.

"Tôi đến ăn cơm", Lâm Hàn liếc nhìn Tiểu Trần, hờ hững đáp.

"Ăn cơm?", Tiểu Trần ngẩn ra.

"Xin hỏi các anh chị đi bao nhiêu người ạ?", nhân viên phục vụ thấy khách vào, đi đến trước mặt đám phóng viên, mỉm cười hỏi.

"Đã đặt phòng rồi, VIP số 1", phóng viên Tiểu Trần nói.

"Ồ, thật trùng hợp, các vị đây đều đặt cùng một phòng", nhân viên phục vụ cười nói:

"Phòng VIP số 1 nằm ở lầu 4, lên thang máy rồi rẽ trái phòng đầu tiên ạ".

"Trùng hợp?"

Phóng viên Tiểu Trần nhìn Lâm Hàn, không chắc hỏi lại:

"Lâm Hàn, đừng nói anh cũng ăn cơm ở phòng VIP số 1 nha!"

"Đúng vậy".

Lâm Hàn gật đầu, thành thật đáp.

Mà khi nghe đến đây, mười mấy người phóng viên kia đồng loạt sửng sốt rồi xì xào bàn tán.

"Thằng nhóc này chính là Lâm Hàn xuất hiện trên 'Tôi là triệu phú' tối qua à?"

"Không ngờ hôm nay lại được gặp mặt".

"Cậu ta còn bảo đến VIP số 1 ăn cơm, thật luôn à?"

"Lâm Hàn, anh có nhầm lẫn gì không, chắc chắn là VIP số 1 chứ? Đây chính là phòng cao cấp nhất trong nhà hàng này đấy, một bữa ăn cũng phải mấy chục ngàn rồi", phóng viên Tiểu Trần nói:

"Quan trọng hơn hết là những người đến ăn cơm ở VIP số 1 hôm nay đều là nhà tài trợ của 'Tôi là triệu phú' và thêm nhóm phóng viên chúng tôi, anh đến làm gì?"

Tuy giọng nói Tiểu Trần không quá lớn, nhưng vẫn bị nhân viên phụ và những thực khách trong nhà hàng nghe thấy.

"Chương trình 'Tôi là triệu phú'? Nhà tài trợ? Lâm Hàn?"

"Có phải 'Tôi là triệu phú' tôi vừa xem hôm qua không?"

Không ít thực khách đều nhìn qua, chăm chú quan sát Lâm Hàn.

"Anh...anh là Lâm Hàn!"

Người phục vụ chỉ vào Lâm Hàn, trợn tròn hai mắt, che miệng lại, tức khắc nhận ra.

Tối hôm qua, cô ta cũng có xem chương trình "Tôi là triệu phú", cô ta cực kỳ căm phẫn người con rể trời đánh Lâm Hàn này, thức trắng đêm tám chuyện với mấy người bạn trên mạng ở weibo về chuyện của Lâm Hàn.

Người phục vụ không ngờ hôm nay lại gặp được nhân vật tên Lâm Hàn trong chương trình ở tại đây!

"Đệt! Lâm Hàn thật kìa!"

"Chậc chậc, không ngờ lại gặp được ở đây!"

Bọn truyen.Full .vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

"Là cái tên con rể Lâm Hàn keo kiệt, thích sĩ diện hão, không biết tôn trọng bậc cha chú đây sao?"

Không ít những thực khách kia đã nhận ra Lâm Hàn, bọn họ xì xào bàn tán với nhau, trong mắt còn tỏ vẻ xem thường.

Trong tập "Tôi là triệu phú" tối qua, người kéo oán hận nhiều nhất chính là Lâm Hàn.

Vẻ mặt Lâm Hàn không thay đổi, xem những lời nói này như gió thoảng bên tai.

Ánh mắt phóng viên Tiểu Trần chợt lóe, lập tức nói:

"Lâm Hàn, vì an toàn của anh, tôi khuyên anh nên về nhà đi, không nên xuất đầu lộ diện ở bên ngoài".

"Tuy nói pháp luật Hoa Hạ chặt chẽ, buổi tối cũng rất an toàn. Nhưng bây giờ, có hàng chục triệu người ở khắp Hoa Hạ đều chướng mắt anh, biết đâu được trong nhóm này có người nào đó bị điên, vừa nhìn thấy anh thì sẽ tấn công để giải tỏa cơn tức trong lòng, thậm chí có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của anh nữa".

"Tôi đến đây ăn cơm, ăn xong thì về nhà ngay", Lâm Hàn nói.

"Anh vẫn còn ăn cơm được à?", phóng viên Tiểu Vương đứng cạnh đã hoàn toàn chướng mắt.

Ông ta là người ghi hình từ đầu đến cuối tập của Triệu Tứ Hải, vì thế Tiểu Vương khinh thường Lâm Hàn thấu tận đáy lòng.

"Dù có cậu có 10 triệu tệ trong tay, cậu cũng không đủ tư cách bước vào phòng VIP số 1 ăn cơm đâu!", ánh mắt ông ta nhìn Lâm Hàn tràn đầy chế giễu:

"Những người đến ăn cơm ở phòng VIP số 1 hôm nay đều là các nhà tài trợ cho chương trình 'Tôi là triệu phú', phẩm chất của những người này đều tính bằng tiền tỷ đấy. Lâm Hàn, cậu có tư cách gì bước vào VIP số 1 để ăn cơm chứ?"

"Hơn nữa, trong căn phòng đó lại tổ chức tiệc ăn mừng tập 'Tôi là triệu phú' tối qua đạt rating cao nhất. Thân phận của Lâm Hàn cậu sao xứng để bước vào VIP số 1 ăn cơm? Cậu chỉ là một người bình thường may mắn được ê-kíp chương trình chọn trúng mà thôi".

"Đúng vậy Lâm Hàn!", phóng viên Tiểu Trần cũng bắt kịp: "Lâm Hàn, sao anh lại biết hôm nay ê-kíp chương trình chúng tôi tổ chức tiệc ăn mừng ở VIP số 1 vậy?"

"Lý Minh nói cho tôi biết", Lâm Hàn thờ ơ nói.

"To gan!"

Phóng viên Tiểu Vương trừng mắt, giận tím mặt quát:

"Lâm Hàn, cậu ăn nói cho cẩn thận! Anh Lý đã đầu tư 300 triệu nhân dân tệ và là nhà tài trợ chính của 'Tôi là triệu phú' đấy! Lâm Hàn cậu lại dám gọi thẳng tên anh ấy thế à! Quả thật không biết phép tắc mà!"

Vừa nói, ông ta vừa cầm máy ảnh lên quay hình Lâm Hàn:

"Bây giờ, tôi sẽ quay lại hết những hành vi vô lễ của cậu, khi 'Tôi là triệu phú' phát đến tập của cậu, khán giả cả nước sẽ nhìn thấy rõ bộ mặt thiếu đạo đức của cậu".

"Lâm Hàn, sao anh có thể gọi thẳng tên của anh Lý thế!"

Tiểu Trần cũng cau mày khó chịu:

"Lâm Hàn, anh thật sự quá vô lễ rồi! Anh nên biết rằng, 10 triệu tệ kia đều là tiền do anh Lý cho anh, nói sao thì cũng nhờ có anh ấy mà anh mới từ một dân đen biến thành triệu phú đấy!"

"Đã mất công cho anh 10 triệu tệ, để anh tậu xe sang, sắm Armani lại còn tặng quà cho streamer... Nếu như không có anh Lý, anh sẽ được như ngày hôm nay sao? Anh gọi thẳng tên anh ấy như vậy thật sự quá vô lễ! Nói trắng ra là ăn cháo đá bát đó!"

"Đúng thế, không có nhà tài trợ thì một dân đen như Lâm Hàn cậu sao có được 10 triệu chứ?"

"Không sai, Lâm Hàn, cậu quá vô lễ rồi!"

"Tôi đọc những tài liệu Tiểu Trần tổng hợp, cậu đã bị tiền bạc làm biến chất, đúng là không sai chút nào!"

"Bởi vì 10 triệu kia mà cậu đã đánh mất hết thảy nhân, nghĩa, lễ, trí, tín!"

Mười mấy người phóng viên kia không ngừng ồn ào chỉ trích Lâm Hàn.

Thế nên, những thực khách quanh đó và cả người phục vụ khi nghe xong những lời nói của đám phóng viên với Lâm Hàn, trong nháy đã hiểu được đại khái.

"Hình như Lâm Hàn cũng là người được 'Tôi là triệu phú' chọn trúng thì phải!"
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 283: Nhà họ Hồng ở Kim Lăng



"Lâm Hàn đúng là loại làm cho người ta ghét cay ghét đắng mà! Sĩ diện hão, ích kỷ, hỗn hào với người lớn đã đành, giờ lại còn ăn cháo đá bát!"

"Đúng đó, nếu không có nhà tài trợ, cậu ta được như bây giờ sao? Vậy mà còn vô lễ với nhà tài trợ nữa! Họ có khác gì bố mẹ thứ hai của cậu ta đâu chứ!"

"Nếu không phải xã hội bây giờ có luật pháp, không được tùy tiện đánh người ta, tôi đã xông lên đập cho cậu ta một trận từ lâu rồi!"

"Phải tát cho cậu ta một bạt tai tôi mới hả dạ được!"

Âm thanh bàn tán xôn xao càng ngày càng lớn.

Có mấy gã vạm vỡ cũng lườm Lâm Hàn rồi siết chặt nắm đấm, cứ như lúc nào cũng có thể xông lên.

Ánh mắt người phục vụ của nhà hàng nhìn Lâm Hàn cũng dần hiện lên tia chán ghét.

"Lâm Hàn, anh nên đi nhanh đi!"

Thấy tình cảnh có vẻ căng thẳng, phóng viên Tiểu Trần nói:

"Cho dù, đạo đức của anh có tồi tệ như thế nào, nhưng thời gian tới anh còn phải quay video với tôi nữa. Vì nghĩ cho an toàn của anh, cũng vì chương trình 'Tôi là triệu phú', anh nhanh chóng về nhà đi, tôi thật sự lo rằng anh sẽ bị người ta đánh đấy".

"Không sao đâu", Lâm Hàn cười nhạt, không may mảy lo lắng.

"Không sao?"

Phóng viên Tiểu Vương giễu cợt: "Đợi khi cậu xảy ra chuyện, bị đánh vỡ đầu chảy máu thì có hối hận cũng không kịp nữa! Hơn nữa, với hạng người ăn cháo đá bát như cậu, tôi cũng sẽ đề nghị nhà tài trợ thu hồi lại 10 triệu kia của cậu!"

"Đúng rồi! Lấy lại 10 triệu kia đi, hạng người này không xứng có được số tiền lớn như vậy!"

"Lấy được tiền rồi quay ngoắt đi, đúng là cái thứ ăn cháo đá bát!"

"Tôi khinh nhất là loại người này đấy!"

Mấy người phóng viên luyên thuyên không dứt.

Cộp cộp cộp!

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.

Một người đàn ông hiên ngang bước vào.

Người đàn ông này mặc một bộ vest, khuôn mặt chữ điền rất điềm đạm, cả người từ trên xuống dưới tỏa ra khí chất uy nghiêm, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường.

"Anh Lý!"

"Chào anh Lý!"

"Lần đầu gặp mặt anh Lý!"

...

Vừa nhìn thấy người đàn ông này, những phóng viên kia liền thay đổi sắc mặt, vô cùng lễ phép chào hỏi, còn tự động dạt ra hai bên để anh ta bước vào.

Người này chính là trưởng phòng tài chính của livestream Sa Ngư - Lý Minh.

Đồng thời cũng là nhà tài trợ chính cho ê-kíp chương trình "Tôi là triệu phú".

Sáu mươi phần trăm tiền lương của mấy người phóng viên này đều do Lý Minh trả.

Lý Minh chính là cơm áo gạo tiền của bọn họ, nên hiển nhiên bọn họ phải đối đãi cung kính.

"Ừ".

Biểu cảm Lý Minh không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu với các phóng viên, sau đó anh ta lập tức muốn đi lên lầu.

Bất chợt, khi vừa nhìn thấy chàng trai đang đứng gần đó, ánh mắt anh ta lóe lên.

Anh ta khẽ giật mình, tức thì mỉm cười cung kính, vội vã bước đến chào đón:

"Cậu Lâm, không ngờ cậu lại tới sớm hơn tôi một bước! Tôi còn tính gọi điện thoại hỏi khi nào cậu đến đây!"

"Bình thường tôi rất đúng giờ", Lâm Hàn liếc nhìn Lý Minh, nhàn nhạt nói.

"Cậu...cậu Lâm?"

Lúc mười mấy người phóng viên vừa nghe thấy lời của Lý Minh, tập thể đều ngây ra tại chỗ, trợn to mắt không thể tin nổi.

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Anh Lý gọi tên Lâm Hàn ăn cháo đá bát kia là “cậu Lâm”?

Sao lại thế chứ!

Mình có nghe lầm không?

Mười mấy phóng viên đều ngây ra như phỗng, không thể tin nổi.

Nhất là hai người phóng viên Tiểu Trần và Tiểu Vương, bọn họ há hốc cả mồm, hô hấp dồn dập, không tài nào tin nổi vào mắt mình.

Không ai có thể hiểu rõ Lâm Hàn hơn bọn họ.

Lâm Hàn chính là một tên sĩ diện hão, ích kỷ, hỗn hào với người lớn, là một kẻ ty tiện ăn cháo đá bát!

Mà kẻ ty tiện này nếu không có 10 triệu tệ của anh Lý thì sẽ không bao giờ có thể trở thành triệu phú được.

Nhưng, vì cớ gì mà anh Lý lại gọi hạng người này là "cậu Lâm"?

Cậu ta xứng với danh xưng "cậu Lâm" sao?

Hơn nữa thân phận của anh Lý danh giá cỡ nào chứ, sao có thể cung kính với Lâm Hàn như vậy?

Bọn họ càng nghĩ thì lại càng không hiểu nổi.

Chẳng lẽ Lâm Hàn này còn có lai lịch bí ẩn gì mà bọn họ không biết sao?

Khoan đã!

Sắc mặt phóng viên Tiểu Trần bỗng nhiên tái nhợt, trong lòng nổi lên phong ba bão táp.

Thân phận anh Lý đã ngồi tít trên cao, không tài nào chạm đến được.

Nhưng anh Lý lại một mực đối đãi cung kính với Lâm Hàn như thế, còn gọi anh ta là "cậu Lâm".

Nếu thật sự Lâm Hàn còn một thân phận đang che giấu, vậy thận phận này sẽ khủng khiếp đến mức nào?

Nghĩ tới đây, Tiểu Trần bị dọa đến hai chân run rẩy, suýt nữa đã ngồi bịch xuống đất.

Đợi đến khi cô ta nhìn sang, Lý Minh đã cung kính hết mực đưa Lâm Hàn lên lầu.

"Chúng ta...cũng lên thôi!"

Tiểu Trần hít một hơi sâu, cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng, run giọng nói.

...

Phòng VIP số 1, tại lầu bốn.

Phòng này rất lớn, trên tường dán kín tranh thuỷ mặc mang phong cách cổ xưa.

Bên trong đã bày xong hai bàn đầy thức ăn, tất cả đều là món ăn đặc sắc nhất của A Little House.

Cá giấm Tây Hồ, thịt kho Đông Pha, nem rán giòn, thịt heo hấp lá sen...

Đầy đủ màu sắc và hương vị, tất cả đều là món ăn vùng Giang Nam làm người khác phải thèm nhỏ dãi.

Trong hai bàn thì vẫn còn một bàn có ghế trống, dĩ nhiên là bàn của đám phóng viên.

Bàn còn lại thì đã ngồi kín chỗ.

Những người này đều ăn mặc sang trọng, tuổi tác cũng tầm 40, có người thì mặc vest đi giày da trông rất lịch lãm, có người lại đeo dây chuyên vàng bản lớn, mặt mày dữ dằn, trông như một tên nhà giàu mới nổi.

Nhưng họ có một điểm giống nhau là người nào người nấy đều rất giàu có.

Lâm Hàn đảo mắt nhìn, Trịnh Lượng của nhà họ Trịnh cũng ngồi trong bàn này.

Lúc này, vị trí chủ tọa vẫn để trống, không có ai ngồi đấy.

Ngồi cạnh ghế chủ tọa là một người đàn ông trung niên đeo mắt kính.

Người đàn ông này trong một cái áo sơ mi trắng rộng rãi, cúc áo được thay bằng dây thừng loại nhỏ, trông có vẻ là một người bình dị dễ gần.

Nhưng ánh mắt của ông ta sáng lên vẻ tinh anh, hiển nhiên không phải một người tầm thường.

Lâm Hàn vừa nhìn người đàn ông này thì có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi.

"Anh Lý đến rồi!"

"Anh Lý nhanh ngồi xuống đi nào!"

"Đã để ghế chủ tọa cho anh rồi đấy!"

Lý Minh vừa vào, những nhà tài trợ kia đều vội vã đứng lên, nhiệt tình chào hỏi.

Chỉ có Trịnh Lượng bước đến cạnh Lâm Hàn, cung kính cúi đầu khẽ nói:

"Cậu Lâm!"

Ông ta đang cực kỳ đắc ý, đám nhà tài trợ này đúng là không có mắt nhìn người, đâu biết được vị trí cao nhất nơi này lại chính là cậu Lâm.

Lâm Hàn khẽ gật đầu.

"Cậu Lâm, cậu ngồi vào ghế chủ tọa đi".

Lý Minh cung kính nói với Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng không khách sáo, bước thẳng đến chủ tọa ngồi xuống, biểu cảm cực kỳ điềm đạm.

Lý Minh thì ngồi bên cạnh anh.

"Hử?"

Những nhà tài trợ kia đồng loạt sửng sốt, không hiểu vì sao Lý Minh lại nhường ghế chủ tọa cho một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch.

Tên nhóc này có tài cán gì mà ngồi vào ghế chủ tọa chứ?

Nên biết rằng, trong số những nhà tài trợ ở đây, không một ai có giá trị con người thấp hơn 1 tỷ cả, địa vị bọn họ đều rất cao.

Địa vị thằng nhóc này chẳng lẽ còn cao hơn bọn họ sao?

Cơ mà, bọn họ cảm thấy thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch này cũng có chút quen quen.

"Đợi đã! Cậu ta là Lâm Hàn!"

Có người nhận ra thân phận của Lâm Hàn.

"Lâm Hàn trong 'Tôi là triệu phú' tối qua!"

"Sao lại là cậu ta được!"

Sắc mặt những nhà tài trợ kia liền thay đổi, vô cùng ngạc nhiên.

Mặc dù rất sốc, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ lại trở nên bình tĩnh chỉ trong tích tắc.

Đám người ở đây đều là cáo già, nếu Lý Minh đã nhường lại vị trí chủ tọa cho Lâm Hàn, hiển nhiên thân phận Lâm Hàn này không hề đơn giản rồi.

Lúc này, tốt nhất là nên thành thật ngồi yên theo dõi thôi.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 284: Con kiến to



“Là người của nhà họ Hồng ở Kim Lăng!”

Lâm Hàn cũng bất ngờ liếc Hồng Nhai.

Ba thế gia lớn của Hoa Đông: Thẩm, Hạ, Hồng.

Ba thế gia lớn này là gia tộc lớn chân chính, có vị trí rất cao ở Hoa Đông, khiến người khác phải ngưỡng vọng.

So với ba thế gia lớn này, bốn gia tộc lớn của Đông Hải chỉ có thể tính là kiến hôi, không đáng nhắc tới.

Lâm Hàn không ngờ tới tại đây lại có thể gặp được người của nhà họ Hồng ở Kim Lăng.

Bây giờ nghĩ lại, chiếc Mercedes-Benz G350 ở lối vào quán ăn, với biển số SA.66666 tám mươi phần trăm là của Hồng Nhai này.

“Thì ra là ông Hồng đến từ nhà họ Hồng ở Kim Lăng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu”.

Lâm Hàn cười nhạt với Hồng Nhai, vẻ mặt lại lạnh tanh.

Nhà họ Hồng ở Kim Lăng, mặc dù có thể nói là rất lớn nhưng anh hoàn toàn không quan tâm đến điều này.

Họ cho dù là một trong ba thế gia lớn của Đông Hoa, nhưng trong mắt anh cũng giống như bốn gia tộc lớn kia, đều là sự tồn tại như con sâu cái kiến.

Phải biết rằng, sản nghiệp, kinh tế của gia đình Lâm Hàn không thể ước lượng được và có thể lay chuyển toàn bộ hệ thống kinh tế của thế giới.

Nhà họ Hồng ở Kim Lăng có thể uy danh động trời ở Hoa Đông, nhưng đối với Lâm Hàn mà nói thì chỉ có thể được coi là lớn hơn con kiến một chút.

Nhưng vẫn chỉ là kiến mà thôi.

“Ha ha, tôi chỉ là một con em chi thứ của nhà họ Hồng, nếu tính thật ra thì không có tư cách để được gọi là nhà họ Hồng của Kim Lăng”.

Hồng Nhai cười khiêm tốn nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Mặc dù chỉ là con em một chi thứ thuộc nhà họ Hồng tại Kim Lăng, nhưng người đứng đầu của bất kỳ gia tộc nào ở cả Hoa Đông này khi gặp ông ta cũng đều phải đối đãi một cách cung kính.

Cũng giống như lần trước, ông ta bàn bạc việc kinh doanh với Hàn Tiếu- người đứng đầu nhà họ Hàn thành phố Hoa Đông.

Mặc dù bản thân Hồng Nhai cũng không có bao nhiêu vốn.

Toàn bộ Hoa Đông đều có nhà máy sản xuất thiết bị y tế của ông ta, và 30% thiết bị y tế trong các bệnh viện tại Hoa Đông đều do nhà máy của ông ta cung cấp.

Nhưng, Hàn Tiếu thân là người giàu nhất cả Đông Hải, người đứng đầu nhà họ Hàn- gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, địa vị cũng rất cao, Hàn Tiếu hoàn toàn không cần phải thể hiện thái độ kính cẩn và nghiêm túc với ông ta.

Nhưng Hàn Tiếu vẫn làm như vậy

Nguyên nhân trong đó chính là vì Hồng Nhai là con em chi thứ của nhà họ Hồng tại Kim Lăng.

“Ông Hồng vừa rồi nói trước kia đã gặp qua tôi, không biết là vào lúc nào?”, Lâm Hàn đánh giá Hồng Nhai, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.

“Tại nhà họ Hàn”.

Hồng Nhai cười đáp: “Hành động lúc đó của cậu Lâm cho đến bây giờ vẫn như đang diễn ra trước mắt, trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi!”

Dứt lời, ông ta nhìn Lâm Hàn thật sâu.

Tại nhà họ Hàn ngày đó, ông ta được mời đến để thảo luận với Hàn Tiếu làm thế nào hợp tác kim loại Californium.

Trong khi thương lượng, những điều xảy tiếp theo trong nháy mắt đã vượt ra ngoài dự đoán của ông ta.

Trần Vô Cực tới nhà họ Hàn tìm người, đi theo Hàn Thiên Thu tới ....

Kết quả cuối cùng khiến Hồng Nhai đặc biệt kinh hãi.

Hàn Thiên Thu và Hàn Tiếu cúi lạy sát đất với Lâm Hàn, họ cầu xin tha thứ, đồng thời giao lại toàn bộ nhà họ Hàn cho anh mới có thể giữ lại tính mạng.

Điều này đã khiến hình ảnh của Lâm Hàn khắc sâu trong lòng ông ta.

Đối với người thanh niên này, ngay cả Hồng Nhai cũng có chút sợ hãi.

Vừa rồi thấy Lâm Hàn bước vào phòng ông ta liền dựng đứng lông tóc.

“Cậu Lâm, thực ra không chỉ có một con em chi thứ như tôi mà cả nhà họ Hồng đều rất có hứng thú với kim loại californium này của cậu. Không biết cậu có thể nén đau vứt bỏ thứ yêu thích mà bán cho chúng tôi không”.

Hồng Nhai lại nói: "Đương nhiên, giá cả dễ thương lượng".

“Cái này…”

Khuôn mặt Lâm Hàn mang theo nét do dự, vừa muốn trả lời, các phóng viên như Tiểu Trần, Tiểu Vương cũng tiến vào gian phòng.

“Ông Hồng, đây là tiệc ăn mừng, đợi buổi tiệc kết thúc hãy thảo luận những chuyện khác”, Lâm Hàn lạnh nhạt đáp.

"Đó là đương nhiên."

Hồng Nhai mỉm cười và không nói thêm gì nữa.

“Hửm?”

Những phóng viên kia vừa bước vào phòng liền phát hiện Lâm Hàn đang ngồi ở ghế phía trên, điều này khiến sắc mặt của từng người đều thay đổi.

Bọn họ nhìn thấy cảnh, ngay cả anh Lý- đều làn những nhà tài trợ chính của “Tôi là triệu phú” cũng đều phải đối đãi cung kính với Lâm Hàn.

Lâm Hàn ngồi ở ghế trên là rất bình thường.

Trong số các phóng viên này, người bối rối nhất là Tiểu Vương.

Lâm Hàn bây giờ bị hàng triệu khán giả coi thường căn bản là do anh ta nhúng tay vào.

Ví dụ như nói Lâm Hàn đại nghịch bất đạo, thiếu tôn trọng người bề trên, sống chết muốn thể diện… những điều này, đều được anh ta ghi chép lại vào sổ tay.

Hiện tại chắc chắn không thể đắc tội tới Lâm Hàn.

Nếu Lâm Hàn ghi hận những điều này trong lòng, vậy thì công việc của anh ta, nói không chừng sẽ phải chấm dứt tại đây.

Nghĩ tới đây, phóng viên Tiểu Vương lập tức toát mồ hôi lạnh, trong lòng bất an, sợ hãi vô cùng.

...

Không lâu sau, mọi người đã tới đủ, bữa tiệc mừng công cũng bắt đầu.

Lâm Hàn trầm mặc không nói một lời ngồi ở ghế trên, Lý Minh thì đứng dậy và chủ trì tiệc ăn mừng.

Thứ nhất là vì cảm ơn đạo diễn ê-kip chương trình, đã thiết kế một tiết mục hay đến vậy.

Thứ hai, là cảm ơn sự đánh đổi vất vả của những phóng viên, sự chăm chỉ làm việc của họ có quan hệ trực tiếp tới thành tích đạt được ngày hôm nay.

Tiếp đó chính là động viên ê-kip chương trình tiếp tục cố gắng, làm cho “Tôi là triệu phú” càng ngày càng trở nên đặc sắc, rating sẽ đạt thêm kỷ lục mới!

Cuối cùng là vấn đề kinh phí.

Quá trình quay dựng trong tương lai của “Tôi là triệu phú” tất nhiên sẽ tiêu tốn rất nhiều tài lực.

Lý Minh nói với ê-kíp chương trình, chỉ cần chương trình được thực hiện tốt, tiền, tuyệt đối không thành vấn đề.

Những lời này khích lệ lòng người.

Lời của Lý Minh còn chưa nói xong, đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm, ê-kíp chương trình trông rất phấn khích.

Những nhà tài trợ kia cũng mặt mày rạng rỡ.

Thành tích của “Tôi là triệu phú” càng tốt, số tiền mà họ kiếm được càng nhiều.

Bước tiếp theo là dùng tiệc.

Đạo diễn chương trình, nhà sản xuất, lần lượt nâng ly kính rượu nhà tài trợ, vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ làm “Tôi là triệu phú” thật tốt, hiện trường náo nhiệt, không khí tràn ngập vui mừng.

Khoảng hai giờ đồng hồ sau tiệc mừng công mới kết thúc.

“Anh Lý…”

Phóng viên Tiểu Trần đi tới, nhìn hướng Lý Minh rồi lại nhìn Lâm Hàn, mấp máy môi, nét mặt căng thẳng không biết phải nói thế nào.

Tuy rằng hiện giờ vẫn chưa biết được thân phận cụ thể của Lâm Hàn, nhưng từ thái độ của Lý Minh, Lâm Hàn chắc chắn không đơn giản.

Điều này khiến cô ta có chút thận trọng.

Hơn nữa, trước đây cô ta cũng đã nói rất nhiều lời bất lịch sự với Lâm Hàn, nếu Lâm Hàn ghi nhớ trong lòng, vậy thì phiền phức thật rồi!

“Cậu Lâm, vừa rồi tôi đã nói hết những điều cần nói, anh có gì chỉ bảo không?"

Lý Minh hỏi dò Lâm Hàn.

Với tư cách là nhà tài trợ chính, app Sa Ngư có tiếng nói rất lớn trong ê-kíp “Tôi là triệu phú”.

Điều này tương đương với quyền lên tiếng của Lâm Hàn rất lớn.

“Chương trình tuần sau của tôi, xóa đi đừng phát sóng nữa”, Lâm Hàn nhìn Tiểu Trần mới nói.

“Về phần mười triệu kia, một lúc nữa tôi sẽ trả lại cho ê-kíp chương trình, các anh có thể chọn những người bình thường khác, cho mười triệu”.

Lâm Hàn không hứng thú lắm với việc lên TV.

“Cậu Lâm, cậu suy xét lại lần nữa có được không?”

Phóng viên Tiểu Trần sắc mặt tái mét cố gắng thuyết phục: “Danh tiếng hiện giờ của cậu thực sự không phải là rất tốt, thái độ bất mãn của hàng chục triệu khán giả với cậu hoàn toàn có thể thông qua chương trình tuần này của cậu có thể tẩy trắng”.

“Tôi không quan tâm đến danh tiếng hay gì đó”, Lâm Hàn hờ hững đáp.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 285: Đá ông ta ra khỏi nhóm chat



“Vâng thưa cậu Lâm!”

Phóng viên Tiểu Vương vội vàng đáp.

Trong phòng, nhà tài trợ và ê-kíp chương trình lại hàn huyên một lúc, lễ mừng công lần này, tuyên bố kết thúc, từng nhóm người rời ra khỏi nhà hàng.

Bên ngoài nhà hàng, Lâm Hàn rảo bước đi về phía xe của mình, đi theo phía sau là Hồng Nhai.

Chiếc Mercedes-Benz G350 của ông ta đang đậu bên cạnh Lâm Hàn.

“Cậu Lâm, cậu nghĩ thế nào về những điều mà tôi nói với cậu vừa rồi?”, Hồng Nhai không vội lên xe, mà cười híp mắt nhìn Lâm Hàn.

“Nhà họ Hồng coi trọng kim loại californium của tôi, nhưng tôi muốn bán cũng không bán được”, Lâm Hàn đáp.

"Kim loại californium đó về cơ bản được chế tạo thành thiết bị xạ trị bằng kim loại californium và bán cho các bệnh viện để điều trị ung thư, không còn thừa chút nào cả”.

“Cậu Lâm, cậu thật sự biết nói đùa”.

Hồng Nhai lắc đầu, trong mắt xẹt qua tia sáng.

"Toàn bộ Hoa Đông, 30% thiết bị y tế ở các bệnh viện lớn đều do tôi cung cấp. Vì vậy, tôi cũng có số liệu thiết bị xạ trị bằng kim loại californium ở các bệnh viện lớn. Hơn nữa, các công đoạn sản xuất thiết bị xạ trị bằng kim loại californium vô cùng phức tạp, đâu có nhanh như vậy đã dùng hết số kim loại đó rồi, sao lại có thể không còn sót chút nào chứ”.

"Theo thông tin tình báo của nhà họ Hồng, một nửa số kim loại californium đã được bán cho chiến khu của Hoa Đông. ¼ trong số đó được chế tạo thành thiết bị xạ trị, ¼ còn lại vẫn chưa sử dụng hết”.

Nghe vậy, lông mày Lâm Hàn không bất giác nhíu lại.

Hồng Nhai nói không sai, californium đúng là còn ¼ vẫn chưa dùng hết.

Sở dĩ còn lại nhiều như vậy là do thế lực của nhà họ Hàn, nhiều nhất cũng chỉ có ảnh hưởng đến một số khu đô thị xung quanh thành phố Đông Hải.

Do đó, chỉ có hơn mười thiết bị xạ trị bằng californium được sản xuất và chúng chỉ được sử dụng ở hơn chục thành phố xung quanh.

Sẽ rất khó khăn nếu muốn triển khai ở tất cả các thành phố lớn ở Hoa Đông.

Bởi mỗi thiết bị xạ trị bằng kim loại californium khi được đưa vào mỗi một thành phố, thì tương đương với việc chiếm đoạt quyền lợi của các công ty thiết bị y tế khác trong thành phố đó.

Những công ty thiết bị y tế đó đương nhiên không thể chỉ đứng nhìn quyền lợi của mình bị cướp đi, vì vậy họ kiên quyết chống lại việc xâm nhập của thiết bị xạ trị bằng kim loại californium của nhà họ Hàn.

Trong thời gian này, Hàn Hinh Nhi cũng đang bận rộn triển khai thiết bị xạ trị khắp Hoa Đông, nhưng dưới áp lực nặng nề, kết quả thu được không đáng kể.

Kết quả dẫn đến vẫn còn một phần tư kim loại californium vẫn đang bỏ không, muốn sử dụng nhưng không có nơi nào để sử dụng.

“Tin tức của ông Hồng còn khá nhanh nhạy đấy”.

Lâm Hàn liếc Hồng Nhai, ánh mắt có chút lạnh lùng.

“Đâu có đâu có, không phải là tôi thông tin nhanh nhạy, mà là tin tức của nhà họ Hồng nhanh nhạy”.

Hồng Nhai bật cười ha ha, đáp sáu chữ “nhà họ Hồng ở Kim Lăng”, giọng điệu thêm phần nghiêm túc.

Lâm Hàn tất nhiên hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Hồng Nhai.

Ông ta đang lấy nhà họ Hồng Kim Lăng gây áp lực lên Lâm Hàn!

“Cậu Lâm, kim loại californium đó, theo giá ước tính là một tỷ nhân dân tệ”, Hồng Nhai nói tiếp.

“Hiện giờ chỉ còn ¼ , giá là 250 triệu tệ. Như thế này đi, cậu thấy thế nào, nhà họ Hồng sẵn sàng đưa ra 500 triệu để mua ¼ số california trong tay cậu”.

"Việc kinh doanh này chắc chắn là có lợi với cậu Lâm, cậu lại cân nhắc xem?”

Lâm Hàn cười lạnh: "Ông Hồng tính toán hay lắm, cho dù số california chỉ còn lại ¼, nhưng nếu như chế tạo thành thiết bị xạ trị bằng kim loại californium, sẽ đưa vào bệnh viện dùng cho chữa bệnh ung thư”.

"Thu nhập trong năm mười năm tới sẽ không chỉ dừng lại ở con số 500 triệu! Theo ước tính của tôi, thu nhập trong năm năm tới ít nhất cũng phải một tỷ nhân dân tệ, lợi nhuận lớn như vậy, ông nói xem tại sao tôi lại phải bán cho ông?”

Vẻ mặt của Hồng Nhai vẫn không thay đổi, cười nhẹ nói: “Cậu Lâm, lời cậu nói không sai, thu nhập trong năm năm tới của ¼ số californium đó, ít nhất là một tỷ. Tuy nhiên, 30% thiết bị y tế ở Hoa Đông đang nằm trong tầm kiểm soát của tôi".

“Lãnh đạo của các bệnh viện lớn tại 43 thành phố của Hoa Đông tôi đều quen biết, hơn nữa còn có quan hệ hợp tác sâu rộng. Chỉ cần một câu nói của tôi, tôi đảm bảo, bệnh viện của họ sẽ không để cậu đưa thiết bị xạ trị bằng kim loại californium vào sử dụng”.

Đôi mắt của Hồng Nhai tràn ngập sự tự tin.

“Đến lúc đó, ¼ s californium đó chỉ có thể nát rữa trong tay cậu, thậm chí thiết bị xạ trị cậu đã đưa vào cũng sẽ bị trả lại".

"Californium trong tay cậu chỉ là một thứ phế phẩm vô dụng!”

“Lâm Hàn, tôi khuyên cậu, nên cân nhắc kỹ lưỡng, nếu không những sắp đặt trước đó của cậu đều sẽ trở thành bong bóng. Californium đó cũng sẽ thối nát trong tay cậu, không hề có lợi”.

Lâm Hàn nghe xong liếc Hồng Nhai một cái, nói với giọng nói bình thản:

“Ông đang uy h**p tôi?”

“Đúng, uy h**p!”

Hồng Nhai trực tiếp thừa nhận, ông ta thu lại nụ cười, trở nên lạnh lùng:

“Hơn nữa không phải là tôi đang uy h**p cậu, là nhà họ Hồng- một trong ba thế gia lớn của Hoa Đông, uy h**p cậu”.

“Nếu cậu bán californium cho nhà họ Hồng chúng tôi với giá năm trăm triệu, mọi người đều vui vẻ. Xung quanh thành phố Đông Hải, hơn mười thành phố, thiết bị xạ trị bằng kim loại californium bệnh viện lớn đã kiếm cho cậu không ít tiền rồi, cậu nên biết đủ”.

"Nếu cậu không chịu bán, vậy thì xin lỗi, đừng trách nhà họ Hồng lòng dạ độc ác. Tất cả thiết bị xạ trị bằng kim loại californium từ hơn chục thành phố sẽ bị trả lại và biến thành một đống phế thải trong tay cậu. Tôi còn bảo đảm, tất cả bệnh viện của cả Hoa Đông này, không có một bệnh viện nào dám để cậu đưa thiết bị xạ trị vào”.

“Lâm Hàn cậu, sẽ mất hết tiền vốn! Chỉ riêng việc chế tạo dụng cụ xạ trị bằng kim loại californium cũng tốn không ít nhỉ!”

Sau khi nói xong, Hồng Nhai nhìn Lâm Hàn chằm chằm với ánh mắt sắc bén, chờ đợi quyết định của anh.

Theo ông ta, Lâm Hàn sẽ không từ chối.

Nếu như bán, đôi bên đều có lợi.

Không bán, Lâm Hàn sẽ đơn phương mất tiền, mà còn tổn thất rất nhiều, giá trị của thiết bị xạ trị kim loại californium ít nhất cũng phải một tỷ!

Điều càng quan trọng hơn là số californium còn lại trong tay Lâm Hàn hoàn toàn không có đất dụng võ và ngay lập tức trở thành phế phẩm.

Hơn nữa còn có thể đắc tội với nhà họ Hồng.

Vì vậy Hồng Nhai tin rằng, chỉ cần là người có chút đầu óc, đều sẽ đồng ý. Lâm Hàn, đương nhiên sẽ đồng ý.

"Chưa từng có ai uy h**p tôi như ông".

Lâm Hàn có một chút cảm khái phẩy tay.

“Cậu Lâm, có gì phân phó ạ?”

Lý Minh liền bước tới.

“Ông ta cũng là một trong những nhà tài trợ cho“ Tôi là triệu phú?”, Lâm Hàn liếc Hồng Nhai một cái.

“Vâng, Hồng Nhai, đã tài trợ một trăm triệu cho “Tôi là triệu phú””, Lý Minh lập tức trả lời.

“Đá ông ta ra khỏi nhóm chát, 100 triệu kia sẽ lấy ra từ tài khoản công ty chúng ta”, Lâm Hàn nói hờ hững.

“Vâng thưa cậu Lâm!”

Lý Minh rút ra điện thoại di động và ngay lập tức mời Hồng Nhai ra khỏi nhóm trò chuyện giữa các nhà tài trợ của “Tôi là triệu phú”.

Ting ting!

Điện thoại Hồng Nhai ngay lập tức vang lên tiếng thông báo.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 286: Siêu thị bị đập phá



"Ông đã nói thế thì hy vọng rằng ông đừng chỉ khoác lác, nói được làm được mà làm tôi không lấy lại được vốn, khiến Californium của tôi biến thành rác rưởi".

Lâm Hàn nhếch mép cười khẩy:

"Nếu không làm được thì thật là chán chết. Dù sao ở trong mắt tôi, nhà họ Hồng chỉ như một con kiến mà thôi. Tôi cũng mong con kiến này có thể mang lại điều bất ngờ khiến cuộc sống của mình thêm thú vị hơn".

Lâm Hàn nói xong lên xe.

Brừm brừm...

GMC gầm rú phóng đi.

"Lâm Hàn, cậu đúng là không biết trời cao đất rộng! Thế mà lại dám nói ở trong mắt cậu, nhà họ Hồng chỉ là một con kiến!"

Hồng Nhai lập tức lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh giống như gặp phải một thằng ngu:

"Cậu nghĩ rằng nắm nhà họ Hàn trong tay thì bản thân rất giỏi? Bèn khịt mũi xem thường người khác hả? Phải biết rằng bọn họ cũng chỉ là con kiến trước mặt nhà họ Hồng thôi!"

"Không ngờ cậu lại ngông cuồng như thế!"

"Được thôi, giờ tôi sẽ báo việc này lên trên. Nếu ban lãnh đạo nhà họ Hồng biết có người dám khinh thường mình như vậy, chắc chắn sẽ hết sức tức giận!"

"Đến lúc đó, cả cái thành phố Đông Hải này sẽ xảy ra thay đổi thật lớn!"

"Nhà họ Hồng muốn g**t ch*t Lâm Hàn thì không khác gì nghiền chết một con kiến!"

...

Sau khi rời khỏi A Little House, Lâm Hàn lái thẳng về núi Vân Mộng.

Bây giờ cũng không còn sớm, nên anh định về nhà.

Rì rì rì...

Điện thoại anh bỗng rung lên.

Lâm Hàn cầm lên nhìn thì thấy là Lương Huy gọi tới.

Mấy ngày gần đây, Lương Huy vẫn đang bận việc trong siêu thị Hoa Nhuận, giờ đã hơn nửa đêm còn gọi cho anh, chắc là có chuyện gì rất gấp.

"Alo", Lâm Hàn bắt máy.

"Cậu Lâm, không xong rồi".

Giọng nói đầy lo lắng của Lương Huy truyền tới: "Bỗng nhiên có rất nhiều tên côn đồ đến siêu thị của chúng ta đập phá!"

Đầu bên kia điện thoại còn có thể nghe thấy tiếng đập đồ loảng xoảng vang lên.

"Đập phá?", Lâm Hàn cau mày: "Tôi đến ngay đây".

App livestream Sa Ngư cơ bản đã ổn định, chỉ cần hoạt động bình thường thì trong vòng một năm là chắc chắn có thể lên sàn NASDAQ.

Giờ điều mà Lâm Hàn lo lắng nhất chính là siêu thị Hoa Nhuận.

Trong một năm, muốn đưa nó trở thành một công ty niêm yết thì mức độ khó khăn cao hơn bên app Sa Ngư nhiều.

Muốn đưa sêu thị Hoa Nhuận lên sàn, ít nhất cả Hoa Đông chỗ nào cũng phải có chi nhánh của nó.

Nhưng anh không ngờ, siêu thị còn chưa đứng vững được trong Đông Hải, càng đừng bàn đến cả Hoa Đông, lúc này lại có người cả gan đến đập phá.

"Đúng là muốn chết mà!"

Một cơn tức hừng hực cháy trong lòng anh.

Lâm Hàn đạp chân ga, tốc độ chiếc GMC bỗng tăng vọt, lao thẳng về phía siêu thị Hoa Nhuận.

Khoảng 15 phút sau, Lâm Hàn đến trụ sở chính của siêu thị.

Lúc này đã hơn 10h tối, đa số siêu thị đều đóng cửa, chỉ có Hoa Nhuận là vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Bên trong có mười mấy bóng người đi qua đi lại.

Những người này, xăm người, nhuộm đủ loại màu tóc, vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn là biết không phải người hiền lành gì.

Trong tay họ cầm gậy bóng chày, thanh sắt, ống tuýp, mặt mày hung hãn đang không ngừng đập phá siêu thị.

Từng kệ hàng đổ xuống, hàng hóa cũng rơi vãi đầy đất.

Nào là khoai tây chiên, coca cola, bánh bích quy, hạt dưa...

Bên cạnh còn nằm lăn lóc đồ điện gia dụng như nồi cơm điện, quạt... Đều bị đập móp méo.

Lương Huy và Trần Kiệt đứng cạnh cửa siêu thị, sắc mặt khó coi, mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, rõ ràng là đã bị đánh.

Hai người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đã có hai gã côn đồ hùng hổ bước tới đạp bọn họ ngã xuống đất.

"Đừng đập! Cầu xin mấy người đừng đập nữa!"

"Tôi còn buôn bán kiểu gì nữa!"

Lương Huy đau đớn đến bật khóc.

Siêu thị Hoa Nhuận là tâm huyết của ông ta, bị đập thành như vậy, sao mà không đau lòng cho được?

Vả lại, ông ta còn đảm bảo với Lâm Hàn sẽ quản lý siêu thị thật tốt, nhưng mới vài ngày đã xảy ra chuyện này. Ông ta phải ăn nói sao với Lâm Hàn đây.

"Mịa nó, nợ tiền không trả, đập siêu thị ông thì sao?"

Một gã nhuộm tóc vàng lại đá một cái vào bụng Lương Huy. Ông ta đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo, ôm chặt bụng, hét:

"Đau quá!"

Cộp cộp cộp!

Có tiếng bước chân truyền tới.

Một chàng trai bước đến.

Thiếu niên nhìn tình hình bên trong siêu thị, mặt mày không cảm xúc, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Đó đúng là Lâm Hàn.

"Cậu Lâm!"

"Cậu Lâm!"

Thấy Lâm Hàn, Lương Huy và Trần Kiệt lập tức lồm cồm bò dậy chạy tới trước mặt Lâm Hàn.

"Cậu Lâm, làm sao giờ! Siêu thị bị đập phá thành như vậy thì sao mà kinh doanh tiếp đây?"

Lương Huy mở miệng, xấu hổ muốn chui xuống lỗ, cảm thấy mình không xứng với sự tín nhiệm của Lâm Hàn.

"Ồ, có người đến?"

Hai gã tóc vàng thấy Lâm Hàn thì vô cùng kinh ngạc, cảnh cáo:

"Nhóc con, đừng xen vào việc của người khác! Thiếu nợ thì trả tiền là điều đương nhiên, mày cút sang một bên đi!"

Lâm Hàn không nói gì, sắc mặt càng lạnh hơn, anh giậm chân một cái.

Vèo!

Cả người anh biến thành một cái bóng đen phóng tới trước.

Ngay sau đó, Lâm Hàn phảng phất một bóng ma xuất hiện ở trước mặt hai gã côn đồ tóc vàng.

"Nhanh thế!"

Con ngươi hai gã co rút lại, mặt mày biến sắc, giơ thanh sắt trong tay lên tính ra tay.

Bốp!

Bốp!

Có hai tiếng trầm đục vang lên.

Hai gã ấy vừa giơ thanh sắt lên đã bị Lâm Hàn đá bay.

Bịch bịch! Hai tiếng.

Cơ thể bọn họ ngã uỵch xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Đau quá!"

"Á, nhóc con, mày dám đánh tao à, mày có biết tao là ai không?"

Hai gã r*n r*, cảm thấy ruột mình như muốn đứt, tim gan phèo phổi quặn thắt đau đớn.

Ánh mắt Lâm Hàn vẫn lạnh như băng.

Anh không mở miệng, nhấc chân bước vào siêu thị.

Lâm Hàn chẳng buồn nói chuyện với đám người kia, cứ dùng bạo lực giải quyết trước rồi nói sau.

Vèo!

Lâm Hàn giống như một con quỷ tiến vào siêu thị.

Bốp bốp bốp!

Kế tiếp, từng tiếng đánh trầm đục không ngừng vang lên.

"Thật... Thật là lợi hại!"

"Không ngờ cậu Lâm lại giỏi võ như vậy!"

Sau đó, cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến Lương Huy và Trần Kiệt trợn tròn mắt, đứng chôn chân tại chỗ.

Trong siêu thị hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Lâm đâu, chỉ có thấy một cái bóng liên tục di chuyển.

Mỗi khi cái bóng ấy di chuyển đến một chỗ sẽ có một gã du côn ngã xuống đất r*n r*.

"Á á á!"

"Cái gì vậy!

"Đau chết tôi rồi!"

"Người đâu?"

...

Tiếng hét kinh ngạc, tiếng r*n r* không ngừng vang lên.

Chưa tới 2 phút, mười mấy gã du côn ban nãy còn hung hổ đã té lăn trên đất, mặt mày trắng bệch, người ôm bụng, người ôm vai, người ôm gối...

Gã nào gã nấy đều hét lên đau đớn, không còn sức để đánh nhau.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 287: Ông lớn



Lâm Hàn liếc xéo khinh bỉ, anh còn không có hứng để nói chuyện với gã du côn tóc vàng kia.

"Chuyện gì thế, sao đám người đó lại đến đập phá siêu thị?", Lâm Hàn hỏi Lương Huy.

"Hừ! Thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên! Tên Lương Huy này nợ 100 triệu tệ chưa trả, bọn tao đến đập phá thì đã sao?"

Gã du côn tóc vàng hừ lạnh một tiếng, cả tiếng nói.

"Câm miệng, tao không có nói chuyện với mày".

Lâm Hàn liếc xéo gã, hơi lạnh chợt tỏa ra từ trên người anh.

Ánh mắt kia giống như một thanh kiếm sắc lạnh, khiến gã du côn tóc vàng giật bắn người, cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm vào. Gã không kiềm nổi khẽ rùng mình, sống lưng lạnh toát, đổ mồ hôi như mưa.

"Ánh mắt đó... Thật là đáng sợ".

Gã mấp máy môi, không dám nói nữa.

"Lương Huy, sau khi tôi mua lại siêu thị, chắc số tiền ông nhận được từ tòa án đã dùng để trả lại hết các khoản nợ cho bên cung cấp hàng hóa rồi mà, sao vẫn nợ, còn nợ tận 100 triệu tệ?", Lâm Hàn hỏi.

Sắc mặt Lương Huy chợt thay đổi, vội vàng nói:

"Cậu Lâm, làm gì mà 100 triệu tệ chứ! Chỉ có 30 triệu thôi! 70 triệu kia là tiền lãi!"

"Nợ 30 triệu mà đòi 70 triệu tiền lãi, đây là cho vay nặng lãi sao?", Lâm Hàn nhướng mày.

"Haiz! Cậu Lâm, chuyện là như vầy", Lương Huy khẽ thở dài một tiếng:

"Lúc trước, khi siêu thị Hoa Nhuận sắp phải đóng cửa, tôi có nợ một người cung cấp hàng hóa họ Từ 30 triệu tệ".

"Khi ấy tôi hoàn toàn chẳng thể trả nổi, nên bên đó cũng không nhận được tiền. Sau này, cậu mua lại siêu thị, trong tay tôi có tiền nên định trả 30 triệu tệ ấy, thì phát hiện cái người cung cấp hàng kia đã giao cho một ông lớn trong Vùng Xám giải quyết khoản tiền đó".

Lương Huy nói xong, liếc nhìn gã du côn tóc vàng.

"Ông lớn trong Vùng Xám kia chuyên cho vay nặng lãi, đòi nợ thuê. Mấy tên du côn kia đều là đàn em của gã ta".

Ông ta tiếp tục nói:

"Dù sao 30 triệu đó cũng nợ mấy tháng rồi, tôi nghĩ trả 35 triệu cho ông lớn ấy, 5 triệu kia coi như tiền lãi. Theo quy định của pháp luật nước ta, 5 triệu tiền lãi đã xem như cho vay nặng lãi. Tôi trả 35 triệu thì ông lớn ấy cũng không thiệt".

"Nhưng nào ngờ, gã ta muốn nhiều hơn, đòi 70 triệu tiền lãi, cộng lại là thành 100 triệu tệ! Con số đó chẳng phải một khoản tiền nhỏ gì, chưa nói tới việc tôi không có tiền, có cũng sẽ không trả. Tiền lãi đấy đã vượt mức cho phép hơn một nghìn lần! Quả thật là cho vay nặng lãi rồi còn gì!"

Lâm Hàn gật đầu, rốt cuộc hiểu được đầu đuôi câu chuyện:

"Sau đó, ông không trả nên gã ta bèn sai đàn em đến đây đập phá?"

"Đúng vậy!"

Lương Huy gật đầu, mặt mày đầy chua sót nói: "Nghe nói ông lớn kia có địa vị rất cao trong giới xã hội đen, người bình thường hoàn toàn không dám chọc vào, lần này, rắc rối lớn rồi!"

"Lương Huy, nếu biết người chống lưng cho tôi không thể chọc vào, vậy giờ ngoan ngoãn trả 100 triệu kia đi!"

Tên du côn tóc vàng mở miệng, cuối cùng gã cũng bình tĩnh lại sau ánh mắt đáng sợ của Lâm Hàn:

"Không có tiền thì gán nợ siêu thị ông đi! Chẳng phải ông còn một đứa con gái à, nghe nói rất xinh đẹp, cũng có thể đưa cô ta đến quán karaoke của bọn tôi để tiếp rượu, làm công trả nợ!"

Lương Huy nghe vậy, vành mắt đỏ chót, tức giận mở miệng:

"Nằm mơ đi! Tao có chết cũng không đưa con gái mình cho mày đâu!"

"Hừ! Tôi nói cho ông biết!", trong mắt gã tóc vàng hiện lên vẻ kiêu ngạo:

"Bây giờ, Vùng Xám của Đông Hải đã thống nhất. Cả thành phố đều là người của bọn tôi. Muốn im hơi lặng tiếng bắt con gái ông đưa đến quán karaoke làm nữ tiếp rượu để trả nợ là một chuyện dễ như ăn cháo!"

Sắc mặt Lương Huy lập tức trắng bệch, ông ta không muốn cô con gái rượu của mình xảy ra chuyện.

Nhưng bắt ông ta trả 100 triệu thì lấy đâu ra chứ?

30 triệu tệ kia là ông ta nợ người ta chứ không phải Lâm Hàn.

Siêu thị này cũng là của Lâm Hàn, ông ta không có quyền bán đi để trả tiền.

Anh cũng chưa chắc muốn trả tiền giúp ông ta, dù sao đối với Lâm Hàn, 100 triệu tệ đấy chẳng phải là một con số nhỏ gì.

Lẽ nào ông trời muốn mình chết ư?

Lương Huy nghĩ vậy, hàng nước mắt đầy tuyệt vọng bỗng lăn dài trên gương mặt ông ta.

"Mày có hai sự lựa chọn", lúc này, Lâm Hàn nhìn gã tóc vàng, lạnh nhạt mở miệng:

"Một, tao đưa mày 35 triệu tệ, mày dẫn người của mày cút đi".

"Hai, mày gọi ông lớn chống lưng đến đây để tao hỏi thử xem, 35 triệu tiền vốn mà bắt người ta trả những 70 triệu tiền lãi, pháp luật nào quy định điều đó".

"Nhóc con, nếu 35 triệu đã đuổi được tụi tao đi thì tao cũng không cần phải nửa đêm đến đây đập phá!", gã tóc vàng cười khà khà:

"Còn việc mày bảo tao gọi ông lớn chống lưng đến... Nếu anh ấy đến, chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu. Mày đánh bị thương nhiều người của tao như vậy, nói gì thì cũng phải đền 1 triệu! Mày đền nổi không? Có số tiền ấy sao?"

"Tao đền được và cũng có số tiền ấy".

Lâm Hàn nhìn gã, nghiêm túc nói: "Mày gọi gã ta đến đây đi".

Thái độ của anh khiến gã có chút giật mình, sau đó chợt cười lạnh một tiếng nói:

"Được, tao sẽ gọi anh ấy tới đây!"

Gã nói xong bèn cầm điện thoại bấm số gọi:

"Alo, anh Long, việc đòi nợ bên phía Lương Huy gặp chút rắc rối".

"Rắc rối gì?", một giọng nói trầm thấp truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

"Mười mấy người của chúng ta đều bị đánh bị thương, quan trọng là thằng nhóc kia muốn giáp mặt hỏi anh một điều, pháp luật nào quy định cho vay 30 triệu mà đòi 70 triệu tiền lãi", gã tóc vàng nói.

"Giáp mặt hỏi, ha ha, vậy tao sẽ tự mình đến nói cho nó biết!"

Đầu bên kia điện thoại, anh Long lạnh lùng cười nói: "Đây là quy định của tao đó! Nếu nó không phục thì tao sẽ đánh nó cho đến khi phục mới thôi! Giờ tao qua ngay đây!"

Sau khi cúp điện thoại, gã tóc vàng liếc Lâm Hàn:

"Nhóc con, anh Long của tụi tao nói, nếu mày không phục thì sẽ đánh mày đến khi phục mới thôi".

"Anh Long..."

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, chỉ cười mà không nói.

Nửa tiếng sau, một chiếc Buick Business màu đen chạy tới.

Cửa xe mở ra, bảy tám gã đàn ông cao to bước xuống.

Dẫn đầu cũng là một người đàn ông cao to vạm vỡ.

Gã ta mặc áo ba lỗ, bả vai xăm hình con rồng xanh, đeo khuyên tai, nhìn vô cùng hung dữ.

"Anh Long!"
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 288: Anh Long, to gan lớn mật



Các khoản cho vay ấy cả vốn lẫn lãi cộng lại cũng khoảng 1 tỷ rưỡi!

Đương nhiên, bên trong đa số đều là những khoản nợ chết, nợ khó đòi, còn có người khác thuê Lý Vọng Sơn đi giục nợ cũng rất khó đòi được.

Có điều, đó là trước đây khi Lý Vọng Sơn quản lý những khoản cho vay ấy.

Hắn ta chỉ đòi được 10% thôi.

Nhưng giờ lại khác, cả Vùng Xám thành phố Đông Hải đã thống nhất, có thể nói là đi đến đâu cũng có người của anh Long.

Cho nên muốn đòi nợ thì đơn giản hơn trước rất nhiều.

Những người kia muốn trốn đi, nhưng chưa ra khỏi Đông Hải đã bị đàn em của anh Long bắt được.

Không trả tiền?

Đánh!

Rút móng tay, rót nước ớt, ghế hùm, tra tấn bằng điện, tạt sơn...

Cách nào tàn nhẫn nhất thì làm cái đó, mục đích là vì đòi được tiền.

Trước mắt thì dưới cách làm tàn khốc đó của anh Long, xác suất đòi được nợ đã lên đến 15%.

Chỉ 5% ấy đã khiến anh Long lời được hơn 10 triệu tệ. Cho nên trong khoảng thời gian này, anh Long sống rất sung sướng.

Ngoài việc xử lý những khoản cho vay ấy của Lý Vọng Sơn, gã ta còn tự mình làm trung gian, lấy tiền từ những người giàu để cho vay nặng lãi.

Tiền lãi có được chia đôi với người bỏ tiền, làm như vậy, vừa không có rủi ro, nếu quá hạn không trả thì chỉ cần bảo đàn em đến đòi nợ là được.

Còn không đòi được, anh Long cũng chẳng mất gì.

Những ngày tháng như này kiếm được nhiều tiền hơn lúc thu tiền bảo kê trên đường Tương Lai nhiều lắm.

Hồi đó, một năm thu tiền bảo kê cũng chỉ được hơn 1 triệu tệ mà thôi.

Nhưng giờ, mới vài ngày đã kiếm được 1 triệu rồi. Đây là điều mà trước đây gã ta không dám mơ đến.

Nhưng mà, anh Long không ngờ lại có người dám đánh đàn em của gã ta, còn muốn giáp mặt hỏi xem là pháp luật nào quy định tiền lãi như thế.

"Thằng nhóc kia, hay là bị down rồi! Đánh người của tao bị thương mà còn dám gặp tao!"

Anh Long cười lạnh, hỏi gã tóc vàng:

"Nó đâu?"

"Ở kia kìa!"

Gã chỉ vào Lâm Hàn nói: "Nó đánh mười mấy người của chúng ta bị thương, còn muốn giáp mặt hỏi anh Long, tiền lời ấy là pháp luật nào quy định thế".

Anh Long nhìn theo hướng ngón tay, đèn đường mờ ảo nên không trông thấy rõ được gương mặt của thiếu niên, nhưng bóng dáng ấy lại cho gã ta một cảm giác khá quen thuộc.

Điều này khiến mí mắt gã ta khẽ giật giật.

"Đi qua xem".

Anh Long vẫy tay một cái, đi về phía Lâm Hàn.

Bảy tám gã đàn em kia lập tức đi theo.

"Hừ, anh Long đến rồi, nhóc con, lát nữa, mày sẽ chết mà không biết sao mình chết!", gã tóc vàng hả hê đắc ý nói.

Chỉ mất mấy giây là anh Long đã đi đến trước mặt thiếu niên.

"Cậu Lâm!"

Thấy gương mặt của chàng trai, anh Long sững người, sắc mặt thay đổi hẳn, trở nên vô cùng hoảng sợ.

Chàng trai ấy rõ ràng chính là Lâm Hàn!

Trong lòng gã ta lập tức nổi lên sóng to gió lớn, thấp thỏm lo âu.

Tuy mấy ngày nay sống rất thoải mái, đàn em có cả mấy trăm người, địa vị ở tít trên cao khiến gã ta có chút lâng lâng.

Nhưng anh Long biết, gã ta được như ngày hôm nay đều là do Lâm Hàn cho.

Có thể nói, không có Lâm Hàn thì anh Long vẫn là một gã cầm đầu băng thu tiền bảo kê trên con đường Tương Lai!

Không có Lâm Hàn, cũng sẽ không có anh Long bây giờ.

Cho nên, anh Long vẫn luôn vô cùng biết ơn anh.

Nhưng anh Long không ngờ, người đánh bị thương mười mấy gã đàn em của mình lại là Lâm Hàn!

Nếu chọc Lâm Hàn bực mình, 80% là anh Long sẽ trở lại đường Tương Lai làm đại ca băng thu tiền bảo kê!

"Cậu Lâm, sao... sao cậu lại ở đây..."

Gã ta suy nghĩ đủ điều, vẻ mặt lo sợ, cố gắng nặn ra một nụ cười, cung kính nói.

Mà đám đàn em nghe thấy vậy đều thay đổi sắc mặt, trực tiếp trợn mắt há hốc mồm.

Anh Long... Gọi tên nhóc này là cậu Lâm?

Hơn nữa, nhìn thì có vẻ trông anh Long coi nó như là đại ca! Thái độ còn hết sức cung kính!

Tại sao chứ?

Lương Huy và Trần Kiệt đứng cạnh cũng ngây người.

Không ngờ anh Long - một ông trùm lớn ở Vùng Xám lại cung kính như vậy với Lâm Hàn.

"Siêu thị này là của tôi. Nếu tôi không ở đây thì đã bị người của anh đập hư hết rồi", Lâm Hàn liếc anh Long một cái, nhàn nhạt nói.

Đùng!

Anh Long run bắn mình, phảng phất như bị sét đánh trúng, sau lưng lập tức mướt mồ hôi.

Siêu thị này thế mà lại là của cậu Lâm!

Mình bảo đàn em đi đập siêu thị của cậu Lâm?

Người mình lại đi đánh người mình mịa rồi!

"Đồ đáng chết, dám đập siêu thị của cậu Lâm, còn không mau quỳ xuống!"

Anh Long quay đầu lại, lạnh giọng quát gã tóc vàng.

Gã sợ tức mức run bắn người, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.

Đến tận bây giờ, gã vẫn chẳng hiểu gì.

Nhưng gã biết, thân phận của thiếu niên này chắc chắn không đơn giản!

"Cậu Lâm, nếu biết đây là siêu thị của cậu thì có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám đập!"

Anh Long cười khổ, lòng nguội lạnh.

"Người không biết không có tội, tôi chẳng trách anh", Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

Anh Long nghe vậy thở phào một hơi, Lâm Hàn không chấp khiến gã ta vô cùng biết ơn.

"Nhưng mà, tôi muốn hỏi anh".

Lâm Hàn lại chuyển đề tài khiến cả người anh Long lập tức căng thẳng.

"Mượn 30 triệu mà mới mấy tháng đã phải trả 70 triệu tiền lãi, lãi suất đó là pháp luật nào quy định?"

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn anh Long.

Anh Long sởn tóc gáy, đau khổ nói:

"Cậu Lâm, tôi nói thật với cậu, mấy cái đó đều là những khoản cho vay trước đây của Lý Vọng Sơn. Nói trắng ra là vay nặng lãi. Sau khi tôi tiếp nhận thế lực của hắn ta, tôi cũng nhận luôn cả nó, nên mới đến đòi nợ".

"Cho vay nặng lãi à".

Ánh mắt Lâm Hàn càng lạnh hơn: "Xem ra mấy ngày nay, anh vẫn đang bận đi thu tiền?"

"Đúng vậy thưa cậu Lâm!"

Anh Long cắn răng nói, không dám giấu diếm.

"Lãi suất cao như vậy, chắc đã khiến cho rất nhiều người tán gia bại sản nhỉ?", Lâm Hàn lại hỏi.

"Vâng, trong đó có hai nhà đã phải bán nhà mới trả hết được nợ. Còn một nhà thì hai vợ chồng trực tiếp ly hôn với nhau", anh Long thành thật kể rõ.

"Được, anh làm tốt lắm".

Vẻ mặt Lâm Hàn như phủ thêm một lớp băng, cả người tràn ngập khí lạnh.

"Bây giờ đang lùng quét tội phạm, anh còn làm chim đầu đàn, muốn chết hả?"

"Cậu Lâm..."

Anh Long run lên, há miệng tính giải thích.

"Anh kể rõ những việc làm từ sau khi thu phục thế lực của Lý Vọng Sơn cho tôi nghe xem, không được giấu diếm bất cứ chuyện nào hết", Lâm Hàn mở miệng ngắt lời gã ta.

"Vâng, cậu Lâm!"

Anh Long đáp, sau đó kể rõ mọi việc, mặt mày kính cẩn như là một cấp dưới đang báo cáo công việc với cấp trên.

5 phút sau, anh Long kể xong.

Lâm Hàn nghe thì tức đến mức suýt ngất.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 289: Lại đến lần nữa



Chương 289: Lại tới lần nữa

“Tôi…”

Anh Long mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu nói:

“Cậu Lâm, tôi biết lỗi rồi!”

Gã ta biết rõ giải thích cũng vô dụng.

Sự tình đã đến nước này, chỉ có thể nhận lỗi.

“Cậu Lâm, là tôi làm sai, tôi bằng lòng chịu bất cứ hình phạt nào”, gã ta lại nói thêm.

Lâm Hàn nhìn anh Long một cái:

“Ngày mai anh thu hồi lại toàn bộ số tiền đã cho vay trước đó, sổ ghi chép đó là của Lý Vọng Sơn chứ không phải của anh, tôi không muốn lại xuất hiện thêm một Lý Vọng Sơn nữa. Nếu như Lý Vọng Sơn đã sụp đổ thì tất cả những khoản ghi trong sổ cũng sẽ tan theo mây khói thôi”.

“Vâng, cậu Lâm, ngày mai tôi sẽ đi ngay”, anh Long nói, không dám từ chối.

“Ngoài ra, anh làm cho người ta nhà tan cửa nát, vợ con ly tán, anh phải đến xin lỗi rồi bồi thường tiền tổn thất, số tiền này anh tự mình lo liệu đi”, Lâm Hàn lại nói.

“Được, cậu Lâm!”

“Điều cuối cùng, kể từ hôm nay, anh tuyệt đối không được dính líu tới mấy chuyện cho vay nặng lãi nữa”, giọng Lâm Hàn cực kì nghiêm túc.

“Vâng, cậu Lâm!”, cả người anh Long chấn động, lại nói:

“Đúng rồi cậu Lâm, chỗ tôi còn một sổ ghi chép khác, là lúc tôi làm môi giới, giúp mấy người có tiền cho vay nặng lãi giữ lại, cái này nên xử lý thế nào đây”.

Nếu Lâm Hàn đã bảo gã ta không dính líu tới việc cho vay nặng lãi, vậy thì công việc môi giới này cũng không thể làm nữa.

“Đưa sổ ghi chép đó cho tôi xem”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

“Được!”

Anh Long chạy vào trong chiếc Buick Business, lấy ra một cuốn sổ, khúm núm đưa đến trước mặt Lâm Hàn.

“Trong này đều là thông tin sơ lược của những người cho vay”, anh Long mở miệng.

Lâm Hàn gật đầu, mở sổ ra, bên trên viết:

“Hà Minh, cho vay 1 triệu tệ, lãi suất hàng tháng 40%”.

“Lý Đại Sơn, cho vay 2 triệu 500 ngàn tệ, lãi suất hàng tháng 30%”.

“Vương Chiêu, cho vay 1 triệu 800 ngàn tệ, lãi suất hàng tháng 50%”.



Ánh mắt Lâm Hàn lạnh lẽo, lãi suất hàng tháng ghi trong sổ này thấp nhất là 30%, đã là cho vay nặng lãi rồi.

Anh lật sang trang thứ hai, ánh mắt ngưng đọng:

“Triệu Tứ Hải, cho vay 3 triệu tệ, lãi suất hàng tháng 60%!”

“Triệu Tứ Hải?”, Lâm Hàn nhìn anh Long: “Triệu Tứ Hải này là ai?”

“Là một kĩ sư công trình, gần đây hình như rất hot trên TV, còn tham gia chương trình “Tôi là triệu phú” nữa”, anh Long thành thật nói:

“3 triệu tệ này là tiền ê-kip chương trình “Tôi là triệu phú” trao cho anh ta. Anh ta thấy mẫu quảng cáo của tôi liền chủ động liên lạc với tôi, kêu tôi giúp anh ta cho vay, lãi suất giảm một nửa”.

“Nếu như lãi suất 60% thì một tháng 3 triệu này sẽ sinh ra 180 ngàn tiền lời, một năm sẽ là 2 triệu 160 ngàn!”

“Thật không ngờ thằng cha Triệu Tứ Hải này lại âm thầm lặng lẽ cho vay nặng lãi, hơn nữa còn lấy tiền của “Tôi là triệu phú” cho vay, đó là khoản tiền do mình tài trợ mà”, ánh mắt Lâm Hàn rét lạnh.

“Cậu Lâm, sổ ghi chép này xử lý thế nào đây?”, anh Long chần chừ hỏi.

Tiền ghi trong này căn bản đã cho vay hết rồi, lãi suất cũng đã thoả thuận rõ ràng mà phần lớn đều chưa đến thời hạn trả, việc này xử lý cũng rất vướng víu.

“Thương lượng với người vay thu hồi lại hết số tiền đã cho vay”, Lâm Hàn nói:

“Nếu như người vay nhất quyết không trả lại tiền, vậy thì anh tự bỏ tiền túi trả cho bên cho vay đi. Đây cũng là một hình phạt dành cho anh”.

“Vâng, cậu Lâm!”

Trong lòng gã ta vô cùng đau đớn.

Số tiền trong sổ ghi chép này khoảng 6,7 triệu tệ, đối với gã ta con số này không hề nhỏ.

Nhưng mệnh lệnh của Lâm Hàn, anh Long đương nhiên không dám làm trái.

“Nhớ kĩ những lời tôi vừa nói, từ này về sau anh nhất định không được động tới cho vay nặng lãi”.

Đưa sổ ghi chép cho anh Long, Lâm Hàn lại mở miệng:

“Nếu không thì anh quay lại đường Tương Lai tiếp tục làm một tên lưu manh nhãi nhép đi”.

“Vâng, cậu Lâm!”

Cả người anh Long run rẩy, trên trán toát mồ hôi lạnh:

“Tôi xin thề, từ nay về sau tuyệt đối không động vào cho vay nặng lãi!”

Lâm Hàn gật đầu: “Còn nữa, những hàng hoá bị phá hỏng ở siêu thị, anh cũng tự mình bỏ tiền bồi thường nhé”.

“Được!”

Bọn truyen.Full .vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Cùng Lương Huy nói chuyện một lúc, bàn bạc việc kinh doanh siêu thị với ông ta xong Lâm Hàn mới trở về nhà.

Siêu thị Hoa Nhuận bên này, Lâm Hàn quyết định trong thời gian chờ khôi phục lại tình trạng ban đầu phải bắt tay vào sắp xếp mở rộng các chi nhánh.

Nhưng mà bước đi này gặp trở ngại rất lớn.

Nếu như ở Đông Hải thì không vấn đề, dù gì thế lực của Lâm Hàn ở đây cũng không ít, mở chi nhánh căn bản không có trở ngại gì.

Nhưng nếu mở rộng ra các thành phố khác hay thậm chí là cả Hoa Đông, vậy thì có chút khó khăn.

“Mục tiêu lên sàn chứng khoán trong vòng một năm, khó khăn thật đấy!”

Lâm Hàn ầm thầm lắc đầu, anh không nghĩ nhiều nữa, lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Lý Minh:

“Thu hồi lại hết 10 triệu tệ Triệu Tứ Hải đã nhận trong chương trình “ Tôi là triệu phú””.



Sáng hôm sau cũng như thường ngày, Lâm Hàn thức dậy, tắm rửa, sau đó ăn bữa sáng mà dì Hà đã chuẩn bị.

“Cậu Lâm, có khách đến nhà”.

Anh tắm xong xuống lầu thì nghe dì Hà thông báo.

Lâm Hàn nhìn qua, 3 người Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt đang ngồi trên bàn.

Ba người này đang ăn bữa sáng dì Hà chuẩn bị cho Lâm Hàn.

Cháo ngô, bánh bao và một số thức ăn kèm như cà rốt bào sợi và cải chua.

“Ngon lắm, mấy ngày không ăn cơm dì Hà làm có chút nhớ”.

Dương Cảnh Đào gắp một cái bánh bao bỏ vào miệng, hống hách nói.

“Dì Hà, dì nấu cơm ngon như vậy chi bằng đến nhà tôi đi, nhà tôi vừa hay đang thiếu một người giúp việc”.

Dương Duyệt húp cháo, nói với dì Hà: “Lâm Hàn trả cho dì 6 ngàn một tháng đúng không, dì xem hay là thế này, tôi trả cho dì 10 ngàn một tháng, chỉ cần dì đến nhà tôi làm giúp việc”.

“Xin lỗi, tôi sẽ không đi đâu cả, trừ khi cậu Lâm đuổi tôi đi”.

Dì Hà nở nụ cười, dì ấy thấy Lâm Hàn xuống lầu liền nhanh chóng bưng lên một bát cháo.

“Dì Hà, dì cứ làm việc của dì đi”

Lâm Hàn ngồi xuống, ăn bát cháo nóng hổi, mở miệng.

“Vâng!”

Dì Hà lập tức rời đi, 3 bố con Dương Cảnh Đào ở đây, dì ấy cảm thấy không thoải mái.

Nhưng nói thế nào thì 3 người này cũng là người nhà của Lâm Hàn, phải tiếp đãi đàng hoàng, vì vậy mới làm thêm bữa sáng cho bọn họ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back