Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 230: Anh là tên lừa đảo!



“Được, tôi biết rồi, tôi xem thử”, Lâm Hàn trả lời tin nhắn.

“Anh Hàn, phải mất bao lâu?”, Lương Sảng lập tức hỏi:

“Anh cũng biết tình trạng của siêu thị nhà chúng tôi rồi đấy, thật sự vô cùng cấp bách, không thể kéo dài thêm chút thời gian nào được nữa. Trong tối nay, vì không có tiền mà đã có ba nhà cung cấp lấy lại hàng rồi. Nếu trong vòng một ngày mà khoản tiền năm mươi triệu này không đến được tài khoản thì siêu thị Hoa Nhuận chúng tôi đành phải đóng cửa, sau đó tiến hành đấu giá theo pháp luật để có tiền trả nợ cho các nhà cung cấp”.

“Thế nên thật sự đang cần gấp năm mươi triệu đó. Anh Hàn, anh phải nhanh lên nhé!”

“Được rồi, trong vòng một ngày tôi sẽ báo kết quả cho cô”, Lâm Hàn trả lời.

“Ừ ừ, vậy tôi đợi tin của anh Hàn!”

Nghe được anh nói trong vòng một ngày, Lương Sảng lập tức yên tâm.

Chỉ cần năm mươi triệu tới tài khoản trong vòng một ngày, sẽ có thời gian xoay vòng vốn để cứu vãn cục diện đối mặt với phá sản bây giờ.

Lâm Hàn mở bảng biểu báo cáo tình chính ra đọc lướt qua.

Anh không bất ngờ với việc siêu thị Hoa Nhuận xuất hiện tình trạng hiện nay.

Hôm đó, lúc ăn thử món cá đậu phụ ở siêu thị Hoa Nhuận, thái độ không tốt của nhân viên bán hàng đã cho thấy khâu quản lý của siêu thị này có vấn đề.

Từ cái nhỏ suy ra cái lớn.

Sau này chắc chắn siêu thị Hoa Nhuận cũng sẽ đóng cửa thôi.

Bố của Lương Sảng đánh bạc nợ tiền, chỉ càng làm siêu thị đóng cửa sớm hơn.

Xem lướt qua bảng biểu báo cáo tài chính, Lâm Hàn gửi hết mấy tài liệu này cho quản lý tài vụ của công ty Sa Ngư, nhờ anh ta phân tích tình hình kinh doanh của siêu thị Hoa Nhuận.

Dù sao người ta cũng là người trong ngành.

Còn tại sao anh không tìm Tôn Minh của Quỹ đầu tư Nhâm Phàm, Lâm Hàn nghĩ dù có tìm Tôn Minh cũng vô dụng.

Vì ông Vân từng nói với anh, trong quá trình làm nhiệm vụ của gia tộc, trừ tiền ra, không thể động vào bất kỳ mối quan hệ nào của gia tộc, nên chỉ đành dùng người của chính Lâm Hàn.

“Cậu Lâm, ba tiếng sau, tôi sẽ gửi lại tổng kết bảng báo cáo tài chính cho cậu”.

Quản lý tài vụ nhận được tài liệu lập tức trả lời tin nhắn.

“Được, tôi biết rồi”.

Lâm Hàn bỏ điện thoại xuống, yên lặng chờ đợi.

Chưa đến ba tiếng, chủ quản tài chính gửi đến một phần tài liệu.

“Cậu Lâm, đây là tổng kết được làm theo bảng báo cáo tài chính của siêu thị Hoa Nhuận, cậu xem đi!”

“Cảm ơn anh nhé”.

Lâm Hàn nhận tài liệu sau đó mở ra xem.

Theo như trên báo cáo tổng kết, trong ba năm gần đây, hai năm rưỡi đầu, lợi nhuận của siêu thị Hoa Nhuận vẫn luôn ổn định.

Cả thành phố Đông Hải, hơn một trăm chi nhánh của siêu thị Hoa Nhuận, lợi nhuận gộp mỗi ngày thu về khoảng hai trăm ngàn.

Trừ tiền thuê mặt bằng, lương cho nhân viên, tiền nhập hàng, sửa chữa cửa hàng v.v, một năm có thể kiếm được hơn bốn mươi triệu tiền lợi nhuận ròng.

Số lợi nhuận này khá ổn.

Nhưng đến nửa năm nay, vì bố Lương Sảng bắt đầu đánh bạc thua tiền dẫn đến vòng vốn đầu tư xuất hiện vấn đề, không thể trả đủ tiền cho nhà cung cấp, mấy nhà cung cấp cắt chuỗi cung cấp, một số sản phẩm không thể mua được ở siêu thị Hoa Nhuận.

Điều này gián tiếp gây ra tình trạng mất khách hàng ở siêu thị Hoa Nhuận.

Không có khách, dĩ nhiên sẽ không có lợi nhuận.

Nửa năm nay, siêu thị Hoa Nhuận bắt đầu thua lỗ, lúc đầu mỗi ngày lỗ mười, hai mươi ngàn, dần dần lỗ nặng hơn, đến giờ mỗi ngày đều lỗ hơn ba trăm ngàn!

Hơn nữa bắt đầu từ nửa năm nay đã có không ít nhà cung cấp đến đòi nợ, còn gửi thư của luật sư lên tòa.

Trong nửa năm này, bố của Lương Sảng cũng năm lần bảy lượt lên tòa, bị giục trả nợ, có thể nói là khổ khó nói thành lời.

“Xem ra bố của Lương Sảng đánh bạc nợ tiền không phải chỉ có mười mấy triệu như Lương Sảng nói, có thể thua đến mấy trăm triệu rồi cũng nên”, Lâm Hàn xoa cằm nói.

“Không chừng ông ta còn gánh đủ các khoản nợ của ngân hàng, nợ lãi suất cao v.v”.

Báo cáo tổng kết còn viết, nếu có thể giải quyết vấn đề xoay vòng vốn trước mắt của siêu thị Hoa Nhuận thì siêu thị Hoa Nhuận có thể chuyển từ lỗ sang trạng thái thu chi cân bằng trong vòng một năm, sau đó mới có thể từ từ kiếm được lợi nhuận.

“Cho nên năm mươi triệu này chỉ có thể làm siêu thị Hoa Nhuận không còn thua lỗ nữa mà đạt đến trạng thái cân bằng, hơn nữa giữa chừng còn mất một năm”.

Lâm Hàn trầm ngâm, trong lòng đã có tính toán.



Bảy giờ tối, Lương Sảng gửi tin nhắn đến:

“Anh Hàn, anh đã xem xong bảng biểu báo cáo tài chính chưa? Đã quyết định được chưa?”

Thấy tin nhắn nhưng Lâm Hàn không trả lời ngay mà đợi nửa tiếng sau mới trả lời:

“Tôi sắp đọc xong rồi”.

Bên truyen.Full .vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

“Sắp? Anh Hàn, chẳng phải anh nói trong vòng một ngày là có thể sao? Bây giờ trời đã tối rồi”, Lương Sảng trả lời lại rất nhanh, xem ra đang rất gấp gáp.

“Một ngày có hai mươi bốn tiếng, nào đã đến một ngày? Một ngày tôi nói là tính từ lúc cô gửi tài liệu cho tôi. Nếu là một ngày, chắc hẳn là sáng mai đấy”, Lâm Hàn chậm rãi trả lời tin nhắn.

“Cái gì?”

Lương Sảng trố mắt: “Anh Hàn, đến lúc đó, dù anh quyết định đồng ý đầu tư năm mươi triệu để xoay vòng vốn thì cũng trễ rồi. Có lẽ lúc đó, người của tòa án đã đến, tiến quá trình đấu giá theo quy định!”

“Vậy tôi hết cách rồi, tôi nói một ngày chính là một ngày, tóm lại trong vòng một ngày tôi sẽ quyết định. Còn về đấu giá là chuyện của các cô, chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả”, Lâm Hàn trả lời.

“Lâm Hàn, có phải anh đang đùa tôi không?”

Im lặng hai phút, Lương Sảng mới gửi tin nhắn thoại qua, tức giận lạnh lùng nói:

“Chỉ một cái bảng biểu báo cáo, dù anh đọc không hiểu thì có thể tìm kế toán, trong vòng hai ba tiếng là có thể đọc xong rồi. Nhưng anh lại nói với tôi cần một ngày, anh không đùa giỡn tôi thì là gì?”

“Hơ hơ, tôi biết rồi, anh đang muốn nhìn thấy nhà chúng tôi biến thành trò cười! Nhìn siêu thị của tôi đóng cửa. Từ tối qua đến giờ, mỗi một câu của anh đều đang lừa tôi!”

“Lâm Hàn, anh là tên lừa đảo!”

“Anh đợi đấy, tôi đi tìm người khác! Lương Sảng tôi có ra ngoài bán thân cũng sẽ không cầu xin anh giúp xoay vòng vốn nữa. Dù siêu thị có bị bán đấu giá, hai tay dâng ra ngoài, tôi cũng không cầu xin anh nữa!”

Lương Sảng liên tục gửi một loạt tin nhắn thoại qua, mỗi cái dường như đều lẫn cảm giác tức giận khi bị đùa giỡn.

Lâm Hàn ấn nghe xong sắc mặt không đổi, cũng không trả lời tin nhắn mà mở trang tìm kiếm mở trang web “Đấu giá tư pháp thành phố Đông Hải”. Sau đó, anh đăng ký một tài khoản trên đó để xem tin tức đấu giá tư pháp dạo gần đây.

Tìm hồi lâu nhưng Lâm Hàn vẫn không tìm được thông tin nào có liên quan đến siêu thị Hoa Nhuận.

Anh cũng không vội, rất bình tĩnh và kiên nhẫn như một con hổ đang đợi con mồi.

Theo lời của Lương Sảng, từ ngày mai siêu thị Hoa Nhuận bắt đầu làm theo trình tự tư pháp, cho nên trang web không có là chuyện bình thường.

Brừm…

Điện thoại Lâm Hàn bỗng vang lên, anh nhìn màn hình, là Từ Dung gọi.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 231: Chúng ta không trêu vào nổi đâu!



“Được! Cậu Lâm, cậu mau tới đây đi!”, giọng Từ Dung nghẹn ngào.

Cúp máy xong, Lâm Hàn bước ra khỏi biệt thự, trên đường đi anh lại gọi cho Ngô Xuyên:

“Ngô Xuyên, anh dẫn vài người đến quán BBQ Phi Thường ở đường Tương Lai đi. Có người đang gây sự ở đó, anh qua giúp một chút”.

“Sao cơ? Còn có chuyện này à?”

Ngô Xuyên lập tức trả lời: “Anh Hàn, anh chờ tôi, tôi sẽ dẫn người qua ngay”.

Hiện tại ở thành phố Đông Hải, địa vị của Ngô Xuyên có thể nói là cực kỳ cao và đang đà tăng mạnh.

Sau khi Hoàng Báo bị bắt, Ngô Xuyên đã thu nhận rất nhiều thế lực của ông ta, ngoại trừ khu vực khu Bành Hộ thì những nơi khác đều trong phạm vi thế lực của anh ta.

Thông báo cho Ngô Xuyên xong, Lâm Hàn lái xe tới đường Tương Lai trước.

Nửa tiếng sau, anh đã đến quán BBQ Phi Thường.

Nhưng lúc này, cả quán đồ nướng đã cực kỳ lộn xộn.

Vỉ nướng, bàn, ghế đều nằm hết dưới đất, sàn nhà la liệt những chai bia vỡ vụn, bảy tám người đàn ông xăm trổ hung tợn, tay cầm gậy bóng chày, ống thép đang đập phá, phát ra những tiếng vang rung trời.

Còn có một vài khách hàng bị thương, mặt bê bết máu nằm dưới đất k** r*n.

Từ Dung và Tạ Cầm đứng ở một bên, cả người run lên, không dám bước tới ngăn cản.

Lâm Hàn vừa xuống xe đã thấy cảnh này, lông mày anh chợt cau lại, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh:

“Dừng tay!”

Anh lạnh lùng lên tiếng.

Giọng nói này lạnh như băng, lọt vào tai mọi người khiến người ta không khỏi run sợ.

Bảy tám gã đàn ông to khoẻ đang đập phá đều dừng lại, đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Hàn.

“Cậu Lâm!”

Từ Dung và Tạ Cầm nhìn thấy Lâm Hàn, cả hai đều mừng rỡ bước tới.

Lâm Hàn tới rồi, hai người lập tức yên tâm, cảm giác an toàn vô cùng.

“Nhãi ranh, mày là ai?”

Gã đàn ông dẫn đầu nhìn Lâm Hàn, vẻ mặt không cảm xúc:

“Ở đây không có chuyện của mày, cút đi!”

Gã đàn ông to cao, vạm vỡ này cao cỡ 1 mét 85, trong tay gã là một ống thép, thân hình nhìn như ngọn đồi, tạo cảm giác áp bức mạnh mẽ.

“Không có chuyện của tôi? Các người vô duyên vô cớ đập phá ở đây khiến người khác không kinh doanh được, chỉ cần là người có đạo đức xã hội một chút thì đều sẽ quan tâm”, Lâm Hàn hờ hững trả lời.

“Haha, lo chuyện bao đồng”.

Gã cười khẩy: “Không phải tao vô duyên vô cớ tới đây, anh Mao của tao xảy ra chuyện ở nơi này, phải vào đồn công an. Lần này tao tới trả thù!”

“Anh Mao?”

Lâm Hàn sờ cằm, anh Mao mà gã này nói tới khả năng chính là tổng giám đốc Mao hôm qua.

“Ông ta dính líu tới chuyện lừa đảo thì đáng phải chịu tội thôi, chẳng lẽ mấy người cũng muốn vào đó cùng ông ta?”, Lâm Hàn cười hỏi.

“Thằng nhãi, nếu không phải vì quán thịt nướng này, anh Mao của tao sẽ bị vào đó chắc?”

Gã đàn ông vạm vỡ giận tím mặt.

Tổng giám đốc Mao là anh ruột của gã, tối qua có người thấy ông ta bị cảnh sát bắt đi ở đây, hiển nhiên là người của quán nướng này đã báo tin.

Vì thế tối nay gã dẫn người tới đập phá quán này để trả thù.

“Tao cũng nói luôn, anh Mao phải vào đồn vì quán thịt nướng này, vậy nên cái quán này về sau đừng mơ có thể tiếp tục mở nữa!”, gã đàn ông nói tiếp.

Nghe đến đây, sắc mặt Từ Dung đột nhiên thay đổi.

Quán thịt nướng của cô mới mở được vài ngày, mỗi ngày đều kinh doanh rất tốt, phát đạt, cô đã dốc rất nhiều tâm huyết vào nó.

Nếu quán thịt nướng không thể tiếp tục hoạt động, đó sẽ là một cú sốc lớn đối với cô ta.

Mắt Lâm Hàn hơi loé lên, gã đàn ông này chỉ dẫn bảy tám người tới mà dám nói quán này không tiếp tục kinh doanh được nữa, hiển nhiên là có người chống lưng phía sau, nếu không sẽ không thể có giọng điệu như vậy.

“Dựa vào việc quen biết một số người mà có thể muốn làm gì thì làm, khiến một quán ăn phải đóng cửa, không kinh doanh được nữa, bản lĩnh cũng lớn lắm!”, Lâm Hàn bật cười:

“Nhưng xin lỗi, sau lưng anh có người chống lưng, quán thịt nướng này cũng có người chống lưng phía sau”.

“Có người?”

Gã ta nghe vậy thì sửng sốt: “Có ai?”

“Có tôi.”

“Có mày?”, gã đàn ông cười lớn, như thể nghe thấy một câu chuyện cười:

“Thằng nhóc, mày là cái thá gì mà có thể bảo kê cho quán thịt nướng này? Mày có biết ai đứng sau lưng tao không? Là anh Sơn của Đông Hải đấy!”

“Anh Sơn? Chưa nghe bao giờ”.

Lâm Hàn lắc đầu, trong giới xã hội đen của Đông Hải này, anh chỉ biết mấy người Trần Vô Cực, Hoàng Báo, nhưng từ khi Hoàng Báo bị bắt, anh cho rằng cả Đông Hải này không ai là anh không thể động tới.

“Chưa nghe nói tới anh Sơn của chúng tao? Vậy tao sẽ cho mày được mở mang tầm mắt!”, ánh mắt gã nhìn Lâm Hàn có vẻ khinh thường:

“Lại còn ở đây giả bộ với tao, nói phía sau quán thịt nướng này có mày chống lưng, đúng là không biết trời cao đất dày!”

Côp cộp cộp!

Lúc này có tiếng bước chân vang lên.

Một nhóm hơn chục người bước tới.

Đi đầu cũng là một người đàn ông cao lớn, đeo khuyên tai, có hình xăm rồng xanh trên vai, trông rất dữ tợn.

Người này chính là anh Long của đường Tương Lai.

“Cậu Lâm, tôi nghe nói quán BBQ Phi Thường gặp chút rắc rối nên đưa người tới”.

Anh Long nhìn thấy Lâm Hàn thì lập tức bước tới, sau đó lại nhìn bảy tám người đàn ông đang đập phá rồi hỏi:

“Cậu Lâm, đây là những người gây sự sao?”

Đối với Lâm Hàn, anh Long có ý định lấy lòng anh.

Dù sao anh có thể hào phóng chuyển năm mươi triệu trong một lần, chẳng hề bận tâm.

Người như này, gia thế của anh phải đáng sợ nhường nào chứ?

Cho nên vừa nghe quán BBQ Phi Thường gặp rắc rối, gã ta lập tức đưa người đến giúp đỡ.

Nếu có thể giải quyết rắc rối thông qua việc này, nhận được sự ưu ái của Lâm Hàn thì chắc chắn sẽ không thiệt.

“Ừm”, Lâm Hàn gật đầu.

“Chúng mày, từng người một mau ôm đầu ngồi xổm xuống cho tao!”

Anh Long gật đầu, nhìn bảy tám gã đàn ông to cây trước mặt, lạnh lùng quát một tiếng:

“Chúng mày không tự soi gương vào nước tiểu xem mình là ai mà lại dám gây sự trên đất của anh Long tao đây! Đúng là chán sống mà! Không ngồi xổm xuống thì tao ra tay đấy!”

Nói xong mấy tên đàn em mà anh Long dẫn tới tiến lên một bước, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn bảy tám người trước mặt.

Bên phía họ có hai ba mươi người, trong tay ai cũng cầm ống thép và thanh sắt, đương nhiên không sợ những người kia.

“Anh Long? Bây giờ trong giới xã hội đen, mấy loại tôm tép mà đã có thể gọi bằng anh à?”

Tên cầm đầu bên kia nhìn anh Long rồi cười khinh bỉ: “Tao khuyên mày mau cút đi, chọc tao giận thì dù mày là rồng tao cũng sẽ khiến mày thành sâu!”

Gã không hề để anh Long vào mắt.

“Hửm?”

Nghe vậy, anh Long cau mày rồi lạnh giọng hỏi:

“Ngay cả anh Long của đường Tương Lai là tao mà mày cũng không coi ra gì, nhãi ranh, mày thuộc phe nào?”
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 232: Gọi anh Hàn!



"Không dây vào được?", Lâm Hàn ngẩn ra.

"Đúng thế, không đụng vào được đâu", anh Long gật đầu: "Bây giờ cách tốt nhất là chúng ta nhanh chóng đến xin lỗi rồi rời khỏi chốn thị phị này ngay".

"Lai lịch người này ghê gớm lắm à?", Lâm Hàn ngờ vực hỏi.

"Ừ, cực kỳ ghê gớm!"

Vẻ mặt anh Long đầy nghiêm túc, ánh mắt nhìn gã vạm vỡ kia phảng phất tia sợ sệt:

"Cậu Lâm, chắc cậu cũng biết trong giới xã hội đen của thành phố Đông Hải có hai đại ca, một là Trần Vô Cực, người còn lại là Hoàng Báo".

Lâm Hàn gật đầu: "Có biết!"

"Cách đây không lâu, băng của Hoàng Báo đã bị khai trừ, mà những đàn em dưới trướng ông ta người nào người nấy cũng đã trốn hết. Hai phần ba trong số đó đã được Trần Vô Cực thu nhận, nhưng một phần ba còn lại đến đầu quân cho Lý Vọng Sơn".

"Lý Vọng Sơn?", Lâm Hàn chưa nghe tên người này bao giờ.

"Đúng vậy, người này trước kia là thân tín dưới trướng Hoàng Báo, trong băng của Hoàng Báo hắn ta có rất nhiều người kính nể. Lúc Hoàng Báo sụp đổ, một phần ba đám đàn em còn lại đã đi theo Lý Vọng Sơn. Hơn nữa, Hoàng Báo còn để lại rất nhiều tài sản, vì thế địa vị của Lý Vọng Sơn trong giới bây giờ rất cao", anh Long lại nói:

"Bây giờ có thể nói, giới xã hội đen đã chia làm hai, một bên của Trần Vô Cực, bên còn lại là Lý Vọng Sơn. À, vẫn còn một người cũng rất mạnh gọi là Ngô Xuyên, nhưng người này cũng dưới trướng Trần Vô Cực".

"Dù sao thì tôi cũng chỉ là một tên cầm đầu đám côn đồ nhỏ ở đường Tương Lai thôi, nếu mang ra so sánh với Lý Vọng Sơn thì thua xa tám con phố. Người của hắn ta làm sao tôi có thể động vào được!"

Anh Long khuyên nhủ: "Cậu Lâm à, thế nên chuyện chúng ta cần làm trước mắt là phải xin lỗi thôi, kế tiếp thì đi khỏi đây, không nên dính líu đến vũng bùn này!"

Gã cầm đầu vạm vỡ kia vừa nghe anh Long nói xong bèn cười nhạo:

"Nói câu xin lỗi rồi đi? Làm gì có chuyện ngon ăn như vậy, vừa mới nói năng l* m*ng với tao xong, mày nghĩ tao để mày đi dễ dàng như thế à? Bây giờ, hai thằng mày lập tức quỳ lạy nói xin lỗi tao ngay, tao sẽ xem xét mà bỏ qua chuyện này!"

"Quỳ xuống xin lỗi?"

Anh Long biến sắc, cắn răng nói: "Quỳ thì quỳ, miễn còn giữ được mạng là tốt rồi".

Dứt lời, gã ta quỳ bịch xuống trước mặt tên cầm đầu kia.

Bụp bụp bụp!

Anh Long bắt đầu dập đầu, trên trán rơm rớm máu tươi.

"Đại ca à, tôi có mắt như mù, không biết anh là người của anh Sơn! Xin anh bỏ qua cho tôi!"

Anh Long vừa quỳ lạy vừa cầu xin tha thứ.

Tận đáy lòng gã ta thật sự rất sợ Lý Vọng Sơn.

Thế nên buộc phải quỳ lạy thôi, nếu không đến lúc Lý Vọng Sơn tới đây thì cái mạng quèn này cũng không còn!

"Hahaha, bảo mày quỳ lạy thì mày làm ngay, đúng là cái thứ hèn nhát!"

Tên cầm đầu phá lên cười ha hả, vẻ mặt tràn đầy ẩn ý:

"Nếu mày cũng quỳ lạy thì hôm nay tao sẽ bỏ qua cho mày".

Tiếp đó, hắn ta nhìn về phía Lâm Hàn, thấy đối phương đứng yên bất động thì hơi sửng sốt:

"Thằng nhãi kia, sao mày không quỳ?"

Anh Long cũng quay sang khuyên Lâm Hàn:

"Cậu Lâm, quỳ lạy một cái cũng không mất gì! Nếu không làm theo chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!"

"Tôi biết cậu Lâm giàu có, nhưng rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt, Lý Vọng Sơn là người trong giới xã hội đen, thủ đoạn chắc chắn rất tàn nhẫn. Cậu chọc vào hắn ta rồi thì dù cho có tiền cũng khó mà giải quyết được!"

"Rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt, vậy trách con rồng kia không đủ mạnh mà thôi", Lâm Hàn lắc đầu, tuy ngữ điệu hời hợt nhưng lời nói lại chắc như đinh đóng cột.

Nghe thế, gã cầm đầu và anh Long đồng loạt sửng sốt.

"Mày không chịu quỳ xuống à?", ánh mắt gã lạnh đi.

"Người nên quỳ xuống là mày đấy", Lâm Hàn nói.

"Haiz!"

Anh Long thở dài cũng không nói thêm câu nào nữa.

Lâm Hàn đã cố chấp tự mình chuốc khổ thì gã ta không biết nên nói gì cho phải, giờ chỉ biết đứng lên tránh qua một bên thôi.

"Nhãi ranh, còn dám bảo tao quỳ lạy mày, nói ra mấy câu này không sợ bị gió độc thổi câm à! Tao đếm ba tiếng, mày mà không quỳ xuống thì tao chặt luôn hai chân mày!"

Gã cầm đầu lạnh giọng:

"Một!"

"Hai!"

"Ba!"

Gã đếm hết ba tiếng Lâm Hàn vẫn không nhúc nhích.

Lúc này, bảy tám tên đàn em gã dẫn tới đã bao vây Lâm Hàn.

"Nhãi ranh, đúng là chán sống mà!"

Lửa giận trong mắt gã đã bùng cháy, đã biết rõ người chống lưng cho gã mà vẫn không chịu quỳ, đúng là không xem gã ra gì, cũng chẳng để anh Sơn vào mắt!

"Đánh cho tao!"

Nghe thấy mệnh lệnh, mấy người đang bao vây Lâm Hàn liền vung gậy sắt và ống thép lên chuẩn bị ra tay.

Anh Long đứng một bên lắc đầu, cũng không có ý lên giúp đỡ.

Lâm Hàn này tự tìm đường chết, gã ta cũng không có cách nào.

"Cậu Lâm!"

Từ Dung và Tạ Cầm sợ đến tái mét, bịt mắt không dám nhìn.

Lâm Hàn chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn đám người trước mặt.

Đương nhiên anh chẳng bận tâm gì đến mấy tên này.

"Lên!"

"Đập chết nó!"

Mấy tên đàn em cầm vũ khí hùng hổ xông về phía Lâm Hàn.

Ngay lúc gậy sắt sắp chạm vào người Lâm Hàn.

"Thằng nào dám đụng đến anh Hàn!"

Bỗng nhiên một giọng quát lạnh vang vọng khắp hiện trường.

Sau đó là từng đợt tiếng bước chân ầm ầm liên tiếp không ngừng.

Mấy tên đàn em đang bao vây Lâm Hàn đều đột ngột dừng lại, nhìn về nơi phát ra tiếng động.

Tức thì, bọn chúng há mồm trợn mắt.

Gã cầm đầu và cả anh Long đều ngây ra.

Bọn họ nhìn thấy từng đợt bóng người ồn ạt đi vào từ cuối đường.

Hàng hàng lớp lớp người đến giống như sóng biển xô bờ, vây kín toàn bộ con đường, chật như nêm cối.

Những người này thân hình cao to, trong tay người nào cũng có dao bổ dưa, dao găm, mặt mày vô cùng hung hãn, toàn thân toát ra hơi lạnh, bước về phía trước.

Bịch bịch!

Bịch bịch!

Bịch bịch!

Tiếng bước chân không ngừng vang vọng trên mặt đất.

Vừa nhìn chắc cũng phải hơn cả trăm người!

Trong nháy mắt, hơn trăm người này đã bước đến trước mặt Lâm Hàn.

Dẫn đầu là một thanh niên đầu húi cua, anh ta mặc một cái thun, trông khá trẻ, có điều bên bàn tay trái đã mất một ngón út.

"Ngô... Ngô Xuyên!"

Nhìn thấy người đến sắc mặt anh Long tái đi, không tin nổi vào mắt mình.

Gã ta không hiểu nổi vì sao Ngô Xuyên lại đến đây.

Ngô Xuyên là ai chứ, là một nhân vật đang lên trong giới xã hội đen, ngay cả thế lực của Hoàng Báo cũng đã bị anh ta thâu tóm không ít.

Thậm chí còn có tin đồn, Ngô Xuyên rất có thể là người sẽ kế thừa sự nghiệp của Trần Vô Cực trong tương lai.

Với Ngô Xuyên mà nói, anh Long là gã ta cũng chỉ là một con kiến mà thôi!

"Ngô Xuyên?"

Vừa thấy Ngô Xuyên, sắc mặt gã cầm đầu cũng đột nhiên cứng lại, vẻ mặt hiện lên nét hoảng sợ.

Ngô Xuyên đã đến thì chỉ có Lý Vọng Sơn cũng đến mới có thể trụ được.

"Chắc là chỉ đi ngang qua thôi..."

Gã cầm đầu thầm nghĩ.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, gã lại trợn mắt há mồm vì quá đỗi ngạc nhiên.

Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn rồi quay lại nói với đám đàn em phía sau:

"Đây là anh Hàn, chào hỏi anh Hàn hết đi!"

"Anh Hàn!!!"
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 233: Lý Vọng Sơn ở đâu?



Ngô Xuyên gọi cậu Lâm là anh Hàn, vậy thân phận thật sự của cậu Lâm là gì?

Gã ta liền nhớ lại câu ‘Rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt, chỉ trách con rồng đó chưa đủ mạnh thôi!’ của cậu Lâm.

Dĩ nhiên "con rồng" mang tên cậu Lâm này vô cùng mạnh!

Nghĩ tới đây, anh Long rùng mình, âm thầm hoảng sợ không thôi.

Có thể xác nhận được thân phận của cậu Lâm này chắc chắn không hề đơn giản, địa vị cậu ta còn cao hơn cả Ngô Xuyên, vậy ắt hẳn là thân tín của Trần Vô Cực!

Mà vừa rồi, gã ta không những không ra tay giúp đỡ cậu Lâm, lại còn khuyên cậu Lâm quỳ lạy xin lỗi!

Chuyện này nếu bị cậu Lâm ghim...

Sắc mặt anh Long nhất thời xám như tro tàn.

"Ừ!", Lâm Hàn gật đầu.

"Lên, thịt bọn nó cho tao!"

Ngô Xuyên không nói thêm câu nào, lao về phía gã cầm đầu.

Anh ta dẫn theo cả trăm đàn em cùng xông lên.

Bảy tám tên kia chưa kịp phản kháng, tan đàn xé nghé, rồi giống như một miếng đậu hủ mềm oặt, bị đè xuống đất đánh đập dã man, miệng thì không ngừng k** r*n thảm thiết.

Lâm Hàn chắp tay sau lưng bình tĩnh đứng nhìn toàn cục.

Năm phút sau.

Toàn thân bảy tám người kia máu nhuộm đỏ chói, mặt mũi sưng phù, không còn nhìn ra con người. Sau đó còn bị bốn năm đàn em đỡ lên xếp thành một hàng trước mặt Lâm Hàn.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

...

Từng tên một đồng loạt quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.

"Còn bảo tao quỳ nữa không?"

Lâm Hàn chắp tay sau lưng nhìn gã cầm đầu với ánh mắt rét lạnh.

Lúc này, gã bị đánh gãy cả răng cửa, trong miệng đều toàn là máu tươi, hai má sưng húp, nhãn cầu phồng lên đỏ ngầu.

"Hà! Nhãi ranh, mày quen biết Ngô Xuyên thì đã sao?"

Gã nhổ ra một ngụm máu, lạnh lùng nói tiếp: "Người chống lưng cho tao là anh Sơn! Mày đánh tao ra nông nỗi này chắc chắn anh Sơn sẽ không bỏ qua cho mày! Anh ấy sẽ hành hạ mày sống không bằng chết, với cả thằng Ngô Xuyên nữa!"

"Shhh, đến lúc này rồi còn cứng mồm à!"

Ngô Xuyên mắng to đạp cho gã một cước.

Gã đau đến không thở nổi, cảm giác giống như lục phủ ngũ tạng đều bị đá nát.

"Nếu như sau lưng mày có Lý Vọng Sơn, vậy dẫn tao đi gặp hắn ta đi".

Lâm Hàn bình thản nói.

Nghe đến đây, gã cầm đầu, anh Long và cả Ngô Xuyên đều cùng sửng sốt:

"Anh Hàn, anh định..."

Dường như anh ta đã đoán được Lâm Hàn muốn làm gì.

"Trong giới xã hội đen ở thành phố Đông Hải chỉ cần họ Lâm là đủ rồi, ngoài ra toàn bộ đều không được tồn tại".

Lâm Hàn nói một cách bình thản nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa sự độc đoán đanh thép.

Nghe xong, đáy mắt Ngô Xuyên dấy lên một tia bùng nổ.

Nếu như Lâm Hàn chính thức nắm giữ vùng xám thành phố Đông Hải, địa vị của Ngô Xuyên là anh ta cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.

Quan trọng hơn hết là vùng xám sẽ được thống nhất, điều này chỉ nghĩ thôi cũng đã làm cho lòng người sôi sục!

"Anh Hàn, tôi cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng trong khoảng thời gian gần đây tôi một mực cử người tìm kiếm tung tích của Lý Vọng Sơn nhưng vẫn không tìm được gì!", Ngô Xuyên nói:

"Tên này giảo hoạt như cáo, rất khó bị lôi đầu ra, mà muốn loại trừ hắn ta thì càng khó hơn!"

Lâm Hàn gật đầu, cánh tay trắng muốt vươn ra kiềm chặt quai hàm gã cầm đầu, lạnh lùng mở miệng:

"Nói tao nghe, Lý Vọng Sơn ở đâu".

"Mày muốn tìm anh ấy để gây sự à, tao méo nói chỗ anh Sơn ở nói cho mày biết đấy, mày đừng có nằm mơ!", gã cầm đầu trừng mắt đáp.

Trong lòng gã giờ đây đã cực kỳ sợ hãi.

Gã không ngờ thằng nhãi này lại gấu chó như vậy, Lý Vọng Sơn còn chưa tìm nó mà nó lại dám chủ động chạy đi tìm Lý Vọng Sơn.

Đúng là l* m*ng! Không biết lường trước hậu quả!

Nhưng cũng có khả năng sẽ gây nguy hiểm cho Lý Vọng Sơn, thế nên chỗ của Lý Vọng Sơn càng không thể lộ ra được.

"Vẫn còn khí phách nhỉ".

Khóe miệng Lâm Hàn nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, rút tay về lạnh giọng:

"Rút hết móng tay, rút xong thì tới móng chân, kế tiếp thì bẻ hết răng, đến khi nào gã chịu khai ra thì thôi!"

Gã vạm vỡ này là người của Lý Vọng Sơn, hơn nữa gã còn là anh em của tổng giám đốc Mao.

Tổng giám đốc Mao là phường lừa đảo, thì gã này cũng chẳng sạch sẽ gì.

Thế nền dù có ra tay với gã, Lâm Hàn cũng sẽ không cảm thấy có gì trắc ẩn.

"Vâng!"

Ngô Xuyên gật đầu, phất tay ra hiệu cho đàn em lấy kiềm tới.

"Bọn...bọn mày muốn làm gì!"

Sắc mặt gã cầm đầu tái xanh, cả người run rẩy liên tục lùi về sau.

Lập tức có bốn đàn em bước lên, gắt gao đè chặt lại, mặc cho gã có giãy giụa thế nào thì cũng vô dụng.

Một người mang kiềm đến kẹp vào móng tay cái rút mạnh ra!

Phựt!

Máu văng tung tóe!

Một cái móng tay bị rút thẳng ra từ trong da thịt!

"Aaaaaaa!"

Gã ta ngửa đầu gào hét thảm thiết, cả người co quắp lại, cảm thấy cứ như quả tim đã rớt ra ngoài:

"Aaa...đau quá!"

"Rút tiếp!", Lâm Hàn chắp tay sau lưng thờ ơ nói.

Đàn em kia lấy kiềm đặt vào ngón trỏ của gã, vừa chạm vào cảm giác lạnh đến tê tái làm cho gã co rút người lại, hoảng sợ kêu lên:

"Tao nói, tao nói! Đừng rút nữa! Tao khai!"

"Haha, vừa rồi còn cứng mồm lắm mà", Lâm Hàn cười ha hả nói, anh cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.

Tên này cũng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sức chịu đựng đương nhiên chẳng đáng bàn, có thể cứng mồm đến khi bị rút mất móng cái đã hay lắm rồi.

"Nói nhanh đi, Lý Vọng Sơn ở đâu", Ngô Xuyên nắm đầu gã lạnh giọng chất vấn.

"Chỗ...chỗ anh Sơn hay đến uống rượu là Karaoke Royal, quán karaoke này là tài sản của một tên thuộc hạ", gã run rẩy đáp.

"Karaoke Royal?", Ngô Xuyên nhìn về phía Lâm Hàn: "Anh Hàn, bây giờ chúng ta qua đó luôn không?"

Lâm Hàn gật đầu: "Đi, lôi mấy tên này theo luôn".

"Được!"

Ngô Xuyên gật đầu, lập tức đi gọi xe.

Tầm nửa tiếng sau, có hai mươi chiếc xe van chạy đến, một chiếc có thể chở bảy tám người.

Lâm Hàn lái chiếc GMC của anh, dẫn thêm vài đàn em chạy trước mở đường.

"Cậu Lâm, cậu Lâm!"

Anh vừa ngồi lên xe, thì bên ngoài vang lên một giọng nói, nhìn sang là anh Long chạy đến, mặt đầy nịnh nọt.

"Có chuyện gì không?"

Lâm Hàn nhìn gã ta hỏi.

"À thì...tôi có thể đi chung với cậu không?"

Anh Long ngập ngừng mở miệng, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Gã ta hiểu rõ, cơ hội trước mắt là cách duy nhất để mình có thể bày tỏ ý muốn sửa chữa lỗi lầm.

Chuyện gã ta quỳ lạy vừa rồi chắc đã để lại ấn tượng không tốt cho Lâm Hàn.

Bây giờ xông xáo hành động cùng Lâm Hàn, biểu hiện tốt một chút cũng còn hi vọng cao sẽ lấy lại được hảo cảm.

Hơn hết, đây còn là một cơ hội thăng tiến!

Chuyến đi này của Lâm Hàn là nhằm vào Lý Vọng Sơn, có thể gặp nguy hiểm khôn cùng, tâm không vững ắt hẳn liền mất mạng.

Nhưng, điều này cũng chỉ là một lần đánh cuộc thôi!

Nếu như thành công, giới xã hội đen ở thành phố Đông Hải đã nắm chắc trong tay Lâm Hàn của nhà họ Lâm rồi!

Nếu như lần này cùng tiến cùng lùi, triệt để ôm chặt đùi Lâm Hàn, đến khi thành công thì gã ta cũng lập được không ít công lao.

Vậy nên anh Long không ngại xông pha về phía trước, không cần chỉ trông nom cái đường Tương Lai có mấy mét này nữa.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 234: Gặp lại Sở Tiêu Tiêu



Nửa tiếng sau, lại có thêm mấy chiếc xe van đến, tất cả đều là đàn em của anh Long.

Bọn họ đầu tóc sặc sỡ tay cầm ống thép, gậy sắt trông như đám côn đồ cắc ké, không hề cùng đẳng cấp với đám người Ngô Xuyên dẫn theo.

Nhưng có điều, tổng số cộng lại giờ đã gần hai trăm người.

Lâm Hàn không tin, đã nhiều người thế này mà còn không làm thịt được tên Lý Vọng Sơn kia.

Brừm...

Lâm Hàn khởi động xe chạy đến Karaoke Royal, theo sau là một hàng dài mấy chục chiếc xe van.

"Cậu Lâm, cậu cũng phải cẩn thận đó!"

Nhìn theo đoàn xe dần chạy xa, trong mắt Từ Dung hiện lên nét lo âu.

Cô ấy biết, lần này Lâm Hàn phải làm chuyện rất lớn, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thành phố Đông Hải.

Mà cô ấy chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, không thể giúp anh được gì cả, chỉ biết cầu mong chuyến đi lần này Lâm Hàn được bình an.

Nửa tiếng sau, đoàn xe chỉ còn cách Karaoke Royal khoảng chừng 1km.

Lâm Hàn dừng xe lại, những chiếc xe van đằng sau cũng dừng theo.

"Cậu Lâm, có gì cần làm à?"

Ngô Xuyên nhìn về phía Lâm Hàn.

"Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người xuống xe tản ra đi bộ về phía đó, để tránh bứt dây động rừng, còn có như này..."

Lâm Hàn nói rõ kế hoạch hành động.

Sau khi nói xong, anh nhìn anh Long:

"Lúc đến Karaoke Royal, anh bảo người của anh canh giữ ở các cửa ra vào của quán karaoke, đề phòng cá lọt lưới chạy mất".

"Vâng!"

Mắt anh Long sáng lên, lập tức gật đầu nói.

"Các anh em xuống xe hết đi, toàn bộ đều tản ra rồi hãy đi qua đó!"

Ngô Xuyên căn dặn đám đàn em dưới trướng của mình.

Sau khi xuống xe, Lâm Hàn dẫn đầu đi về phía trước, sau lưng anh thì có Ngô Xuyên và một vài đàn em theo bảo vệ, phòng hờ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Đợi Lâm Hàn đi ra khỏi tầm 100m, những người còn lại mới bắt đầu tách ra, lần lượt theo sau, giả vờ giống như người qua đường vậy.

Mười mấy phút sau, đám người Lâm Hàn đã đến Karaoke Royal.

Quán karaoke trang trí vô cùng lộng lẫy, trên trần nhà còn treo một cái đèn rất lớn soi sáng toàn bộ đại sảnh, trong các phòng không ngừng vang lên tiếng hát hò.

"Anh đi mấy người ạ?"

Thấy mấy người Lâm Hàn vào, một nhân viên mặc đồng phục màu đen có ngoại hình bắt mắt bước ra cười niềm nở hỏi.

"Bốn người".

"Nếu chỉ bốn người thì đến phòng cỡ trung nhé", người phục vụ nói: "Mỗi giờ 588 tệ, đồ uống thì tặng hai két bia tuyết SuperX, và có thêm hạt dưa, đồ ăn vặt, trái cây dĩa, các anh cần mấy giờ ạ?"

"Lấy trước 3 giờ đi", Lâm Hàn nói.

"Vâng, mời anh đi bên này!"

Người phục vụ dẫn đám người Lâm Hàn đi vào phòng.

Sau khi kiểm tra microphone xong, phục vụ lại hỏi: "Các anh có cần gọi mấy cô em không? Một người thêm 400 tệ".

"Gọi mấy cô đi!", Lâm Hàn gật đầu, đám đàn ông con trai tới karaoke không gọi gái thì mới là lạ đó.

"Dạ vâng, em sẽ đi sắp xếp ạ!"

Nhân viên phục vụ bước ra ngoài.

Chỉ lát sau, cửa phòng lại mở ra, một nhóm người đẹp đi vào dàn thành một hàng.

Mấy cô này ngoại hình cũng khá đẹp, tóc dài phất phới, có người thì nhỏ nhắn đáng yêu, có người vóc dáng cao gầy, có người trưởng thành gợi cảm, hơn hết là bọn họ đều diện trang phục mát mẻ, phơi bày ra cặp đùi trắng và kh* ng*c khoét sâu. Cả đám Ngô Xuyên nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực.

"Chúc mấy anh buổi tối vui vẻ!"

Những người đẹp đồng loạt cúi người chào.

"Thưa anh, anh hài lòng với người nào thì mời anh chọn", người phục vụ cười híp mắt nói.

"Cậu...cậu Lâm, tôi có thể gọi mấy người không?"

Ngô Xuyên nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hàng người đẹp đang đứng trước mặt, anh ta không ngờ chất lượng tiếp viên ở Karaoke Royal lại cao đến vậy.

Mấy đàn em đi theo cũng nghĩ như Ngô Xuyên, nhìn về phía Lâm Hàn với ánh mắt tràn ngập mong đợi

"Được chứ!"

Lâm Hàn gật đầu, chuyện này anh vẫn có thể đồng ý.

"Tôi muốn cô này, cô này, cả cô này nữa!"

Ngô Xuyên chỉ một lúc ba cô em.

Đám đàn em cũng không ngại, mỗi người chọn một cô.

Chốc sau, mấy cô em được chọn đã đi đến ngồi hai bên Ngô Xuyên, có một cô còn ngồi lên đùi của anh ta, đôi tay trắng nõn ôm cổ Ngô Xuyên một cách thân mật.

"Thưa anh, anh không chọn ai sao?"

Người phục vụ nhìn về phía Lâm Hàn có hơi bất ngờ, bởi vì Lâm Hàn không hề có ý định chọn một cô em nào cả.

"Chắc là đem theo không đủ tiền, tiền phòng cộng thêm tiền gọi tiếp viên cũng đã gần 5 ngàn tệ rồi", người phục vụ thầm đoán.

Lâm Hàn hoàn toàn không có ý định gọi cô nào hết, đám Ngô Xuyên chọn là được.

Lâm Hàn vừa định mở miệng bảo người phục vụ dẫn những cô em còn lại ra ngoài thì ánh mắt anh chợt lóe lên, cô em đứng ở bên trái ngoài cùng có hơi quen quen.

Cô em này có mái tóc đen búi sau đầu.

Cô ta cao tầm 1m65, chân đi tất đen, vóc dáng điện nước đầy đủ, lả lướt gợi tình, khuôn mặt xinh đẹp kia làm cho Lâm Hàn nhất thời nhớ là đã từng gặp ở đâu rồi.

"Sở Tiêu Tiêu?"

Cô em này chính là nhân viên trong cửa hàng trang sức Tiffany vào hôm mà gia tộc Lâm Hàn đã dở bỏ lệnh cấm vận.

Nếu như không phải trí nhớ Lâm Hàn quá tốt, suýt nữa cũng không nhận ra.

Cô ta không phải là nhân viên bán hàng của Tiffany à, sao giờ lại chạy đến Karaoke Royal làm tiếp viên rồi?

Lâm Hàn hơi ngạc nhiên, anh chỉ tay vào Sở Tiêu Tiêu:

"Chọn cô ta đi".

"Vâng!", người phục vụ gật đầu.

Sở Tiêu Tiêu nhanh chóng bước lại ngồi xuống cạnh Lâm Hàn, b* m*ng cũng kề sát anh, một mùi hương thoang thoảng bay vào đầu mũi Lâm Hàn.

"Mấy anh trai chơi vui vẻ nhé!"

Người phục vụ dẫn những cô em còn lại ra ngoài.

Lúc này, Ngô Xuyên bắt đầu chơi đổ xúc xắc với mấy cô em mà anh ta đã chọn.

Đám đàn em kia cũng chơi theo.

"Ba hột ba!"

"Bốn hột sáu!"

"Mở!"

"Uống đi!"

...

"Anh trai à, chúng ta cũng chơi đổ xúc xắc đi, ai thua thì người đó uống".

Sở Tiêu Tiêu cầm lên mấy hột xúc xắc, cười mỉm nhìn Lâm Hàn.

Cũng giống như mấy cô em kia, một cánh tay cô ta đang ôm cổ Lâm Hàn rất thân mật.

"Ồ, cô nhanh quên thế nhờ?", Lâm Hàn nhìn cô ta nói.

"Anh quen tôi sao?"

Sở Tiêu Tiêu ngẩn ra, sắc mặt lập tức thay đổi, ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm:

"Anh là...anh Hàn!"

Chàng trai này chính là Lâm Hàn, một người bỗng chốc đã bỏ ra 500 ngàn tệ mua trang sức ở Tiffany ngày hôm đó.

Hơn hết, cái thẻ mà anh chàng này quẹt lại là thẻ đen quyền lực của Ngân hàng Thế giới!

Cái thẻ đó có mức tín dụng lên đến 100 triệu nhân dân tệ, nó còn có thể dừng tàu hỏa và hạ cánh máy bay!

Người có trong tay cái thẻ này, chắc chắn là một nhân vật tầm cỡ hàng đầu ở khắp nước Hoa Hạ này, vốn dĩ loại người này không cùng một thế giới với Sở Tiêu Tiêu cô.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 235: Tiếp rượu



"Ồ? Nói nghe thử xem", Lâm Hàn cũng khá hứng thú.

Sở Tiêu Tiêu nói: "Hồi còn đi làm ở Tiffany, lương mỗi tháng là 5 ngàn tệ, tuy là cũng không thấp, nhưng mỗi tháng trừ tiền thuê nhà, chi tiêu hằng ngày, vốn cũng chẳng còn bao nhiêu".

"Mà thế thì cũng được, dù sao cũng miễn cưỡng đủ sống qua ngày. Nhưng mà bố tôi đột nhiên lại mắc chứng tăng urê-huyết, cần tiền để lọc thận, phẫu thuật, thuốc men... Chỉ trong vòng nửa tháng, đã tiêu sạch hết số tiền tôi dành dụm được. Chút tiền lương ít ỏi làm ở Tiffany hoàn toàn không đủ".

Nói đến đây, Sở Tiêu Tiêu lại thở dài:

"Sau cùng không còn cách nào tôi chỉ có thể đến quán karaoke làm gái tiếp rượu, một đêm tiếp vài vị khách uống rượu, mỗi tháng cũng kiếm được hơn 10 ngàn tệ. Tuy nói nghề này không mấy đứng đắn, nhưng cũng đành chịu, tất cả vì kiếm tiền mưu sinh mà thôi".

Sở Tiêu Tiêu cầm ly bia trên bàn uống một hơi cạn đáy, trên mặt vẫn mang theo nỗi buồn chưa nguôi, cô ta cười khổ nhìn Lâm Hàn:

"Anh Lâm à, anh là người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, anh không hiểu được sự bất lực và khó khăn trong cuộc sống của lớp người bình dân đâu, hoặc là anh cũng không nghĩ đến, dù sao thì cũng quá khác biệt mà".

Lâm Hàn lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi có thể hiểu và tôi cũng đã từng gặp".

Sự thật là Lâm Hàn cũng đã từng chứng kiến.

Những đứa trẻ ở khu Bành Hộ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thân người gầy guộc vàng vọt, cả chuyện đến trường cũng rất khó khăn.

Những người ở đáy xã hội ấy thậm chí còn không thể chống cự được chuyện cưỡng chế di dời phá bỏ.

Còn cả những người ăn vạ ở ven đường đã gặp lúc đi đón Dương Khiết.

...

Những con người này đã gieo vào lòng Lâm Hàn rất nhiều trắc ẩn.

Có những người nghèo khó nhưng vẫn giữ được bản chất tốt đẹp, họ luôn có trách nhiệm với việc của mình, dù chỉ kiếm được vài ba đồng ít ỏi nuôi gia đình.

Có những người lại chọn đường ngang ngõ tắt, sau cùng thì sa lưới pháp luật.

Trên đời này không có đúng sai tuyệt đối, mỗi nhà mỗi cảnh, Lâm Hàn cũng không cách nào phán xét được.

Nhưng nếu gặp một vài chuyện nằm trong khả năng, Lâm Hàn vẫn sẽ giúp đỡ.

"Cô học đại học ngành nào?", Lâm Hàn không nghĩ nhiều nữa, hỏi lại.

"Ngành quản trị khách sạn".

Sở Tiêu Tiêu nói: "Nhưng bây giờ tìm việc đúng ngành rất khó, vả lại thu nhập của sinh viên mới tốt nghiệp cũng không cao, bố tôi vẫn còn bệnh, tôi chỉ có thể đến đây làm gái tiếp rượu thôi".

Lâm Hàn không nói gì thêm, ánh mắt anh hơi dao động, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Anh Hàn, các anh em đều tập hợp đủ rồi".

Ngô Xuyên cầm điện thoại di động lên đọc tin nhắn, sau đó ghé vào tai Lâm Hàn nói:

"Bọn họ đều đã vào phòng, đang dò hỏi vị trí của Lý Vọng Sơn".

Lâm Hàn gật đầu.

Két...

Bỗng nhiên, có một người đàn ông đẩy cửa phòng bước vào.

Người đàn ông này dáng người hơi thấp nhưng khá lực lưỡng, tay đeo đồng hồ vàng, xách cặp táp, hai má gã ta đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu, hiển nhiên là đã uống rất nhiều.

"Tiêu Tiêu!"

"Tiêu Tiêu!"

Vừa vào phòng, người đàn ông lên tiếng gọi, cặp mắt say ngà ngà rơi vào người Sở Tiêu Tiêu:

"Tiêu Tiêu, anh nghe nói em ở phòng này nên tới đây..."

Gã ta vừa mở miệng thì phà ra mùi rượu nồng nặc.

"Đi nào, đi uống rượu với anh!"

Người đàn ông vươn tay định kéo Sở Tiêu Tiêu đi.

Sở Tiêu Tiêu vội tránh ra, cười xòa nói: "Anh Triệu, em đang bận uống rượu với khách khác rồi, không tiện đâu anh".

"Khách khác hả?"

Người đàn ông đảo mắt qua Lâm Hàn, sau đó cười nói:

"Tiêu Tiêu à, thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này có gì mà phải ngồi với nó chứ, vừa nhìn đã biết là thằng nghèo rớt mồng tơi. Em đi uống rượu với anh đi, anh sẽ cho em 10 ngàn tệ! Nếu tối nay em ra ngoài với anh, anh cho em thêm 50 ngàn!"

"10 ngàn tệ sao!"

Nghe thế, Sở Tiêu Tiêu nhất thời hơi do dự.

10 ngàn tệ không phải con số nhỏ.

Hơn nữa bố cô đang bị bệnh nằm liệt giường, cần rất nhiều tiền.

Sở Tiêu Tiêu biết, nếu uống rượu với anh Triệu nhất định sẽ bị lợi dụng, nhưng vì tiền và vì bệnh của bố, dù không muốn cũng phải đi!

Nghĩ tới đây, Sở Tiêu Tiêu đứng lên cười xòa với Lâm Hàn:

"À thì, anh Lâm ơi, tôi có thể đi tiếp rượu anh Triệu không? Anh tìm một cô em khác nhé, chất lượng các cô em ở quán karaoke chúng tôi rất cao, lại còn xinh đẹp hơn tôi nhiều".

Cô ta vừa dứt lời, người đàn ông đã nắm tay Sở Tiêu Tiêu định kéo cô ta đi ra ngoài, gã ta lại liếc Lâm Hàn nói:

"Thằng nhãi kia, không có tiền thì đừng kiếm gái! Đẳng cấp cỡ Tiêu Tiêu nói gì thì nói cũng phải 5 ngàn một giờ đấy! Bây giờ Tiêu Tiêu là của tao, thằng nghèo xơ xác nhà mày đi tìm người khác đi!"

Vừa nói, gã ta vừa kéo Sở Tiêu Tiêu ra ngoài.

"Chờ đã!"

Lâm Hàn lên tiếng: "10 ngàn à? Tiêu Tiêu, tôi bỏ ra 50 ngàn, cô ngồi đây đi".

Anh cũng không tỏ ra tức giận với hành động của Sở Tiêu Tiêu.

Dẫu sao, chuyện này cũng không dễ dàng đối với Sở Tiêu Tiêu, cô ta cũng chỉ muốn kiếm thêm nhiều tiền hơn thôi.

"50 ngàn tệ?"

Sở Tiêu Tiêu ngây ra.

"Thằng nhãi kia, mày dám giành gái với tao à?", người đàn ông có hơi nổi giận, nhướng mày nhìn về phía Lâm Hàn.

"Tôi không có tranh giành với anh, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, ai có tiền thì người đó được Tiêu Tiêu tiếp rượu", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Muốn so tiền với ông mày à! Ông mày lấy tiền đốt mày luôn!"

Người đàn ông quát lớn, sau đó mở cặp táp ra nhìn vào, bên trong đầy ắp từng xấp tiền đỏ rực, vô cùng chói mắt.

Bộp!

Gã ta vươn tay cầm một xấp tiền đập lên bàn:

"Đây là 60 ngàn tệ, Tiêu Tiêu đi uống rượu với anh!"

Lâm Hàn bật cười, quay sang hỏi Ngô Xuyên: "Anh có mang tiền mặt không?"

"Đương nhiên có anh Hàn, anh chờ chút!"

Ngô Xuyên lập tức chạy ra khỏi phòng, chưa đến 5 phút đã quay lại, sau lưng còn đeo thêm 2 cái ba lô.

Bịch!

Bịch!

Anh ta quăng 2 cái ba lô xuống, sàn nhà liền vang lên tiếng nặng trịch.

"Nặng quá đi mất!", Ngô Xuyên xoa xoa bả vai, kéo ra một cái ba lô.

Điều bất ngờ là bên trong đầy ắp tiền giấy đỏ rực!

Shhh!

Người đàn ông và Sở Tiêu Tiêu đồng loạt rít lên!

Nhất là Sở Tiêu Tiêu, lần đầu tiên trong đời cô ta nhìn thấy nhiều tiền mặt đến vậy, điều này đã làm cô ta bị chấn động mạnh.

"Chỗ...chỗ này chắc cũng khoảng 1 triệu tệ rồi! Mang theo nhiều tiền mặt như vậy không sợ bị cướp sao?"

Vẻ mặt của mấy cô em tiếp rượu khác cũng hốt hoảng, nhìn từng xấp tiền trong ba lô mà nuốt nước miếng ừng ực, đáy mắt liền dấy lên tia tham lam.

"Anh Hàn, làm gì đây?", Ngô Xuyên nhìn về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn vươn tay lấy ra một xấp tiền, quăng lên bàn:

"Cho Tiêu Tiêu 100 ngàn tệ ngồi đây tiếp rượu, có tiền thì anh ra giá tiếp đi, không thì biến, đừng có làm chướng mắt tôi".

"100 ngàn..."

Người đàn ông nhìn lại trong cặp táp, trong này gã ta mang theo 200 ngàn tiền mặt, đương nhiên đủ để nâng giá.

Nhưng mà, trong mỗi cái ba lô của đối phương đã chứa cả triệu rồi, dù có nâng giá cũng vô ích thôi!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 236: Phòng VIP cao cấp



“Bảo cô nhận thì cô cứ nhận đi, bố cô bị bệnh nặng, đang là lúc cần dùng đến tiền”, Lâm Hàn nói với giọng không được từ chối.

“Nhưng…”, Sở Tiêu Tiêu do dự.

“Hơn nữa cô cầm số tiền này rồi còn phải giúp tôi làm một việc”, Lâm Hàn nói thêm.

“Làm việc?”

Ánh mắt Sở Tiêu Tiêu sáng rực, chẳng lẽ Lâm Hàn muốn mình ngủ với anh ta?

Nghĩ đến đây, gương mặt Sở Tiêu Tiêu chợt ửng hồng.

Tuy cô ta làm việc ở KTV, nhưng đến bây giờ cơ thể vẫn còn nguyên vẹn.

Nếu bảo cô ta ngủ với Lâm Hàn một đêm…

Sở Tiêu Tiêu nhìn Lâm Hàn, chàng trai này ăn mặc khá bình thường nhưng ở người này có khí chất gì đó rất đặc biệt, mang lại cho cô ta cảm giác an toàn.

Ngủ với anh ta một đêm cũng chẳng sao.

“Cậu Lâm, ngủ cùng anh một đêm có thể…”, Sở Tiêu Tiêu cắn chặt môi, khuôn mặt ửng đỏ.

“Nhưng anh phải làm tốt biện pháp an toàn”.

“Biện pháp an toàn?”

Lâm Hàn suýt nữa thổ huyết.

“Đúng vậy”, Sở Tiêu Tiêu gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi không muốn mang thai khi còn trẻ”.

“Không phải, tôi không muốn bảo cô làm loại chuyện đó!”, Lâm Hàn nói:

“Cô nói cho tôi biết Lý Vọng Sơn đang ở đâu?”

“Anh muốn tìm tổng giám đốc Lý à?”, Sở Tiêu Tiêu sửng sốt.

“Phải”, Lâm Hàn gật đầu: “Nói cho tôi biết nơi của Lý Vọng Sơn thì một trăm ngàn này sẽ là của cô. Sau khi xong việc, cô sẽ còn được lợi khác nữa”.

“Tôi thật sự không biết tổng giám đốc Lý đang ở đâu, vì hành tung anh ta cứ xuất quỷ nhập thần”.

Sở Tiêu Tiêu lắc đầu: “Nhưng lúc này, chắc chắn anh ta đang uống rượu, hẳn là trong phòng VIP cao cấp ở trên tầng cao nhất”.

“Phòng VIP cao cấp?”

“Phải, phòng VIP cao cấp ở tầng bốn, ở đó gồm bốn phòng, một tiếng ở đó là mười tám ngàn tệ, bình thường tiếp đãi toàn những khách hàng VIP. Người biết đến phòng VIP cao cấp này không nhiều, ngay cả mấy cô gái bồi rượu cũng không biết”, Sở Tiêu Tiêu nói:

“Mấy cô gái bồi rượu ở đó đều là người cung cấp các dịch vụ khác”.

Lâm Hàn gật đầu, dĩ nhiên anh biết “dịch vụ khác” nghĩa là gì. Dịch vụ đó đã không chỉ đơn giản là bồi rượu nữa rồi.

Có thể mấy cô gái trong đó sẽ trở thành đồ chơi cho những kẻ có tiền.

“Cho người đến phòng VIP cao cấp ở tầng bốn tìm Lý Vọng Sơn”, Lâm Hàn nói với Ngô Xuyên.

“Vâng!”

Ngô Xuyên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn bảo đàn em đi làm việc.

Chẳng mấy chốc, điện thoại Ngô Xuyên có thông báo tin nhắn vang lên. Anh ta lấy điện thoại ra đọc, sắc mặt hơi thay đổi:

“Anh Lâm, đàn em gửi tin nhắn đến nói lối vào tầng bốn có người canh giữ, không vào trong được”.

“Không vào được?”

Lâm Hàn xoa cằm: “Bảo người dẫn tên đàn em của Lý Vọng Sơn đó đến!”

“Vâng!”

Ánh mắt Ngô Xuyên sáng rực, anh ta hiểu ý anh ngay.

Một lúc sau, có hai tên đàn em dìu người đàn ông tráng kiện bị rút móng tay vào phòng VIP.

Nhưng mặt mũi người đàn ông này bê bết máu, sắc mặt phờ phạc, hai mắt mơ màng trông như sắp ngất.

“Rửa sạch máu trên mặt hắn!”, Lâm Hàn nói.

Ngay lập tức có đàn em bước đến đổ bia vào mặt gã để rửa sạch vết máu, sau đó cũng thay đồ trên người gã ra rồi đổ một chai rượu lên.

Toàn thân người đàn ông tráng kiện đó toàn là mùi rượu, trông như một người say.

Lâm Hàn đập vào gáy gã, người đàn ông đó trợn trắng mắt, sau đó ngất xỉu.

“Tiêu Tiêu, cô ở đây, đừng đi lung tung”.

Lâm Hàn nói, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt rồi đi ra ngoài.

Ngô Xuyên đi sát theo sau, hai tên đàn em dìu người đàn ông đó đi cuối cùng.

“Anh Lâm…”

Nhìn Lâm Hàn rời đi, Sở Tiêu Tiêu rất thắc mắc không biết Lâm Hàn muốn làm gì.

Anh tìm được thang máy, rồi bấm lên tầng bốn.

Ting…

Cửa thang máy cửa ra, có hai người đàn ông cao to mặc đồ đen đứng ngay trước cửa.

“Anh này, đây là phòng VIP riêng tư nên không thể ra vào tùy tiện được”, hai người đàn ông đó mặt không cảm xúc ngăn đám người Lâm Hàn lại.

“Tránh ra!”

Lâm Hàn lạnh lùng nói.

“Hửm?”

Hai người đàn ông đó nhíu mày, ánh mắt lóe lên, sau đó nhìn ra phía sau thấy người đàn ông được dìu đó toàn mùi rượu.

Ngay lập tức, chúng nở nụ cười nịnh nọt:

“Hóa ra là anh Mao đến!”

“Anh Mao uống say rồi phải không?”

Anh Mao là đàn em thân cận của đại ca Lý Vọng Sơn, chúng không thể đắc tội.

“Uống hơi nhiều, anh Sơn đang ở đâu?”, Lâm Hàn hỏi.

“Ở chỗ cũ, phòng VIP cao cấp số hai”.

Một người đàn ông cao to trong đó hơi ngờ vực nói.

Lâm Hàn gật đầu rồi đi về phía phòng VIP cao cấp số hai.

Nhìn mấy người rời đi, hai người đàn ông đó bàn tán:

“Anh Mao uống không ít đâu! Đi đường còn phải cần người đỡ đấy!”

“Đúng vậy, uống say luôn rồi, nhưng hai đàn em này của anh Mao lạ thật, trước đó chưa từng gặp”.



Một lát sau, Lâm Hàn đến phòng VIP cao cấp số hai.

Trước cửa phòng vẫn có hai người đàn ông cao to đứng canh giữ rất nghiêm mật, mặt không cảm xúc.

Nhưng lúc chúng nhìn thấy anh Mao uống say đang được dìu thì lập tức mở cửa ra để mấy người Lâm Hàn đi vào.

Phòng VIP cao cấp này rất rộng, khoảng hơn một trăm mét vuông.

Bên trong có một chiếc bàn khá dài. Lúc này có mấy người phụ nữ thân hình gợi cảm, mặc đồ như không đang nhảy múa trên bàn.

Cảnh tượng trước mắt khiến người ta chảy máu mũi.

Có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở chính giữa sofa trong phòng VIP.

Người đàn ông này kẹp một điếu xì gà, nước da đen sạm, khóe mắt có một vết sẹo dài, tạo cho người ta cảm giác hung ác.

Hai bên hắn ta là hai người phụ nữ cũng ăn mặc mát mẻ, không đủ che thân.

Xung quanh, trong các góc phòng VIP đều có những người đàn ông cao to đeo kính râm, tay lăm lăm khẩu súng, đứng bất động như vệ sĩ.

Người này chính là Lý Vọng Sơn!

Ông chủ của KTV Hoàng Gia, người thừa kế vị trí của Hoàng Báo trên giang hồ Đông Hải.

Dưới trướng của hắn ta có mấy trăm đàn em, có vô số sản nghiệp.

Nhất là cho vay nặng lãi, mặc dù Hoàng Báo đã chết, tổn thất khá nhiều nhưng khoảng thời gian này, sau khi hắn ta tiếp nhận vị trí và phát triển thì đã có xu hướng khôi phục lại.

Lúc này, Lý Vọng Sơn đang ôm vai hai người phụ nữ bên cạnh hưởng thụ khoái lạc nơi nhân gian.

“Hửm, Tiểu Mao?”

Thấy đám người Lâm Hàn bước vào, Lý Vọng Sơn nhìn sang, khá bất ngờ nói:

“Sao lại uống nhiều như vậy, không đi nổi luôn rồi. Chẳng phải anh đến quán BBQ Phi Thường nào đó ở đường Tương Lai để báo thù cho đại ca của mình à?”

Lâm Hàn đang suy nghĩ nói như nào thì bỗng xuất hiện tình huống bất ngờ.

Anh Mao đang được dìu đó bỗng mở mắt ra nhìn Lý Vọng Sơn, giọng run run nói:

“Anh… Anh Sơn, có nguy hiểm…”

“Anh nói gì?”

Lý Vọng Sơn hơi sửng sốt, âm thanh trong phòng VIP khá lớn, hắn ta không nghe rõ.

Nhưng mặt mũi anh Mao sưng vù, xanh tím, dù không có vết thương gì nhưng vừa nhìn đã biết bị thương khá nặng.

Điều này khiến Lý Vọng Sơn có dự cảm không tốt.

Lúc này, anh Mao dùng hết sức hét lên:

“Anh Sơn, có nguy hiểm!”

Cuối cùng anh Sơn cũng nghe rõ đối phương nói gì, sắc mặt hắn ta lập tức trở nên lạnh lẽo, nói:
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 237: Cuộc chiến đấu ác liệt



Vèo!

Vèo!

Vèo!

...

Từng viên đạn xé rách không khí bắn về phía Lâm Hàn.

Chuyện xảy ra rất đột ngột, Ngô Xuyên và hai tên đàn em kia đều trợn tròn mắt, đứng chôn chân tại chỗ.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ anh Mao đang ngất bỗng nhiên tỉnh lại.

Càng không ngờ tới Lý Vọng Sơn ra tay tàn nhẫn như vậy, cảm thấy có gì đó là lạ đã lập tức bảo người ta nổ súng.

Sắc mặt Lâm Hàn có chút âm trầm, thấy đám vệ sĩ kia giơ súng lên, anh lập tức phản ứng lại giơ tay túm lấy bả vai anh Mao, lôi gã đến trước mặt.

Ngay sau đó.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

...

Từng lỗ máu bắn tung tóe trước ngực anh Mao.

Cơ thể gã không ngừng co giật, miệng hộc máu.

Chỉ trong khoảnh khắc, anh Mao đã bị bắn thành cái sàng, vô số lỗ máu xuất hiện chi chít trên lồng ngực gã, máu chảy giàn giụa.

"Anh Sơn..."

Anh Mao trợn mắt khó có thể tin nhìn Lý Vọng Sơn.

Gã không thể tin nổi mình lại chết trong tay đàn em c*̉a Lý Vọng Sơn.

Mà lúc này, Lâm Hàn c*̃ng hành động:

"Lên!"

Anh quát một tiếng, giọng nói vang vọng khắp phòng.

Sau đó, anh biến thành một cái bóng lao tới chỗ Lý Vọng Sơn.

Ngô Xuyên và hai tên đàn em c*̃ng giật mình tỉnh lại, rút súng ra, nhắm ngay hắn ta rồi bóp cò!

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

...

Lý Vọng Sơn lăn lộn xã hội, lăn lê bò lết biết bao nhiêu năm, sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua. Khi thấy tất cả viên đạn đều bắn hết lên người anh Mao, hắn ta đã nhảy lên vòng đến phía sau sô pha, rồi co giò chạy về lối thoát hiểm trong phòng.

Tiếp theo, Lâm Hàn vừa xuất hiện đã có một tên vệ sĩ cản trước mặt anh.

Tên đó mới giơ súng lên định bắn chết Lâm Hàn.

Nhưng đã có một viên đạn bắn thẳng vào giữa trán gã, tạo thành một lỗ máu.

Cơ thể gã mềm nhũn, ngã xuống đất.

Một phát kia là do Ngô Xuyên bắn.

Lâm Hàn nhìn về lối thoát hiểm, Lý Vọng Sơn đã nhanh chóng bỏ trốn mất tăm.

Đám vệ sĩ còn lại đều nổ súng bắn về phía Lâm Hàn và Ngô Xuyên.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Tiếng súng không ngừng vang lên.

Lâm Hàn lộn người một cái chui xuống dưới gầm bàn.

Choang!

Choang!

Tia lửa bắn ra, mấy viên đạn kia ghim vào trên bàn.

"Giết người rồi!"

"Chạy mau!"

Những cô gái tiếp rượu trong phòng sợ hãi hét lên, mặt mày trắng bệch, bỏ chạy ra ngoài.

Ngô Xuyên c*̃ng nhanh chóng tìm một chỗ núp, vừa tránh vừa nổ súng.

Keng keng keng!

Choảng choảng choảng!

Người hai phe bắt đầu sống mái với nhau.

Dưới gầm bàn, Lâm Hàn nhặt mấy chiếc đũa dưới đất lên.

Anh đảo mắt, xác định vị trí c*̉a mấy tên vệ sĩ trong phòng, cơ bắp cả người kéo căng. Tấm lưng anh gồng lên y như một con báo chuẩn bị đi săn.

Giây tiếp theo!

Bộp!

Mặt đất vang lên một tiếng trầm đục, chân phải Lâm Hàn giậm xuống, cơ thể anh giống như một viên đạn pháo đột ngột bắn ra.

Vèo!

Cả người anh hóa thành một bóng đen kì lạ khiến người ta hoa cả mắt.

Đó là tốc độ nhanh đến c*̀ng cực.

Cộng thêm ánh đèn trong phòng c*̃ng mờ mờ ảo ảo sẵn, nên mấy tên vệ sĩ hoàn toàn không xác định được vị trí c*̉a Lâm Hàn.

Lâm Hàn vung tay phải lên!

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Mấy chiếc đũa kia xé rách không khí, phát ra tiếng rít chói tai phóng đi.

Ở tốc độ cao, chúng nó lập tức biến thành những mũi tên sắc nhọn.

Phụt!

Phụt!

Máu bắn ra, có mấy tên cầm súng đã bị chiếc đũa đâm thủng cổ tay.

Lạch cạch!

Lạch cạch!

Súng c*̉a bọn họ rớt xuống đất.

"Tên đó đâu?"

"Ở đâu rồi!"

"Mau bắn đi!"

Sắc mặt mấy tên vệ sĩ còn lại chợt thay đổi hẳn, ánh mắt đảo lia lịa tìm kiếm vị trí c*̉a Lâm Hàn.

Nhưng Lâm Hàn lại linh hoạt như một chú khỉ, lúc thì xuất hiện ở trong góc, lúc thì nhảy lên trên bàn.

Ánh đèn thì lờ mờ, đợi bọn họ thấy rồi nổ súng, Lâm Hàn đã biến mất khỏi chỗ c*̃.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Lại có ba âm thanh trầm đục vang lên, máu bắn tung tóe, theo sát sau đó là tiếng hét thảm.

Ba tên vệ sĩ cuối c*̀ng đều rớt hết súng, ôm lấy cổ tay, đau đớn rên rỉ.

Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng rên rỉ quanh quẩn.

...

Lâm Hàn nhấn công tắc, cả căn phòng chợt bừng sáng.

Anh nhìn lại, tổng cộng có tám tên vệ sĩ, chết một, còn bảy, đều rớt hết súng.

"Không được nhúc nhích!"

"Ngồi im! Ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm xuống, không thì tao sẽ nổ súng đấy!"

Ngô Xuyên giơ súng, mặt mày đanh lại, hét lên với đám vệ sĩ.

Vai trái anh ta vẫn đang rỉ máu.

Tim Ngô Xuyên đập thình thịch, nghĩ lại mà sợ, bốn người đọ súng với tám tên vệ sĩ, phần thắng gần như bằng không.

May mà Lâm Hàn ra tay nhanh chóng quyết đoán, đánh bại đám vệ sĩ kia, không thì càng kéo dài, sẽ càng rắc rối.

Còn hai tên đàn em do anh ta dẫn tới thì đang nghiến răng, nhịn đau.

Một người chân trái run lẩy bẩy, chảy đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch, c*̃ng bị thương.

Ban nãy sống mái với nhau, súng đạn chẳng có mắt nên bị thương là điều khó tránh khỏi, không phải vết thương chí mạng đã may mắn lắm rồi.

Bảy tên vệ sĩ kia đều ôm đầu ngồi xổm xuống, không dám nhúc nhích.

Lý Vọng Sơn đã bỏ chạy, giờ phản kháng c*̃ng chẳng có tác dụng gì.

"Ha ha, tôi còn tưởng ai, hóa ra là Ngô Xuyên", một tên vệ sĩ ngẩng đầu lên, nhận ra Ngô Xuyên thì cười lạnh, nhìn anh ta như xem một người sắp chết:

"Tụi bay đang tự tìm chết đó, anh Sơn đã chạy thoát, đợi anh ấy dẫn người tới, tụi bay sẽ chết hết. Hơn nữa, gây ra tiếng động lớn như vậy, chắc hẳn những người khác c*̃ng sẽ tới, tụi bay đừng hòng còn sống bước ra ngoài!"

"Những người khác?"

Ngô Xuyên cười nhạo một tiếng, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường:

"Ngại quá, nếu đến vì Lý Vọng Sơn, tụi tao sẽ không chỉ dẫn theo chút người như thế đâu!"

Rầm!

Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một đám đàn em khoảng mười mấy người bước vào, tất cả đều là người c*̉a Ngô Xuyên.

Bên ngoài cửa còn đứng mấy chục người, bao vây lấy căn phòng đến con kiến c*̃ng không lọt được.

Bảy tên vệ sĩ ngồi chồm hổm trên đất thấy bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.

Hiển nhiên, trước khi Ngô Xuyên đến đã chuẩn bị đầy đủ dẫn theo rất nhiều người rồi.

Lúc chưa lên lầu 4, Ngô Xuyên đã nhắn tin bảo bọn họ chuẩn bị ra tay.

"Sao rồi?"

Ngô Xuyên mở miệng hỏi.

"Đám đàn em và vệ sĩ đã bị khống chế hết rồi ạ", một tên đàn em trả lời:

"Tổng cộng có hơn bốn mươi tên, xảy ra chút va chạm nên bên ta có năm người bị thương".

"Không chết ai là được rồi", Ngô Xuyên gật đầu, ánh mắt chợt lóe nói:

"Đúng rồi, Lý Vọng Sơn đã chạy thoát!"

Anh ta lập tức sa sầm mặt mày, Lý Vọng Sơn đã thoát, mất nhiều sức người và sức c*̉a như vậy, cuối c*̀ng lại chẳng được gì.

Quan trọng là sau này muốn tìm được nơi ở c*̉a hắn ta sẽ càng khó khăn hơn.

"Anh Hàn, tên Lý Vọng Sơn kia...", Ngô Xuyên nhìn sang Lâm Hàn nói.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 238: Bán đấu giá công khai



"Lý Vọng Sơn này đúng là co được dãn được, vậy mà lại tính chui cống thoát nước trốn. Chỗ đó vừa dơ vừa hôi, mà hắn ta dám chui xuống mới ghê. Nếu không phải tiếng mở nắp cống bị chúng tôi nghe thấy, quả thật đã để hắn ta chạy thoát được rồi!"

Anh Long đá Lý Vọng Sơn một cái, cười nói.

Giờ gã ta đang cảm thấy hết sức vui vẻ.

Thứ nhất, Lý Vọng Sơn là một ông trùm có địa vị rất cao trong giới xã hội đen, bỏ xa gã ta tít tắp.

Anh Long có nằm mơ c*̃ng không dám nghĩ mình có thể đá hắn ta một cái.

Nhưng ban nãy, gã ta đã làm thế, nó khiến anh Long cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Thứ hai, Lý Vọng Sơn là do gã ta bắt được, đây chắc chắn là một công lớn!

Mai sau, khi giới xã hội đen thành phố Đông Hải thống nhất, gã ta có công lao đó còn sợ không thăng chức nhanh sao?

"Làm tốt lắm".

Lâm Hàn nhìn Lý Vọng Sơn, nhàn nhạt nói.

"Cậu Lâm, đây đều là bổn phận c*̉a tôi!", mắt anh Long sáng rực lên, nói.

"Nhóc con, mày đúng là điếc không sợ súng, ngay cả tao mà c*̃ng dám bắt!"

Lý Vọng Sơn ngẩng đầu, hung hăng trừng Lâm Hàn.

Lâm Hàn chẳng thèm để ý đến hắn ta, quay sang nói với Ngô Xuyên:

"Chuyện còn lại, chắc anh giải quyết được chứ nhỉ?"

"Đương nhiên là được!"

Ngô Xuyên gật đầu, chuyện còn lại tất nhiên là thâu tóm thế lực c*̉a Lý Vọng Sơn.

Nếu chút chuyện nhỏ ấy c*̃ng không làm được, vậy Ngô Xuyên anh ta c*̃ng uổng công lăn lộn trong cái giới này.

"À đúng rồi, Sở Tiêu Tiêu ban nãy ấy, nếu được thì sắp xếp cho cô ta một công việc, tiền lương cao chút", Lâm Hàn lại dặn.

Bố Sở Tiêu Tiêu bệnh nặng, đang trong lúc rất cần tiền.

Dù gì Sở Tiêu Tiêu c*̃ng là sinh viên, với khả năng c*̉a mình hẳn có thể đảm nhiệm một số chức quản lý trong số sản nghiệp dưới tay anh. Số tiền lương đó, chắc sẽ đủ để giái quyết khó khăn cho cô ta.

"Vâng!"

Ngô Xuyên ngây ra một lúc rồi mới gật đầu.

"Ừ, tôi đi về đây".

Lâm Hàn không nói thêm gì nữa, chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng.

Thấy Lâm Hàn đã đi xa, Ngô Xuyên và anh Long đều cảm thấy thảng thốt.

Xử xong Lý Vọng Sơn, không bao lâu nữa, giới xã hội đen thành phố Đông Hải sẽ được thống nhất.

Mà Lâm Hàn - người đứng đằng sau thúc đẩy chuyện này lại bình tĩnh thong dong nói đi là đi luôn?

"Cái tính cách trầm ổn đó c*̉a cậu Lâm đúng là khiến người ta phải nể mà!"

Anh Long vừa mở miệng liền khen: "Thế giới rộng lớn rộn ràng nhốn nháo, ai ai c*̃ng vì danh lợi. Cậu Lâm làm nên chuyện lớn ấy lại chẳng màng. Tôi đây không có cái tính cách c*̃ng chẳng làm được như thế, nể, nể thật!"

Trong mắt anh Long lóe lên sự kính nể từ sâu trong thâm tâm.

Ngô Xuyên thầm nghĩ, có lẽ là do anh Hàn chướng mắt cái Vùng Xám c*̉a thành phố Đông Hải nhỏ bé tý teo này.

Trong mắt anh, chắc chắn lợi ích nó mang lại chỉ nhỏ như hạt vừng, không đáng giá nhắc tới.

Tuy Lâm Hàn không thèm để ý, nhưng Ngô Xuyên cảm thấy trọng trách trên vai rất nặng nề.

Đương nhiên, khi tiếp nhận thế lực còn sót lại c*̉a Lý Vọng Sơn sẽ gặp phải trắc trở, nhưng, anh ta không thể phụ lòng tin c*̉a Lâm Hàn được. Vì vậy, phải làm thật tốt!

Địa vị hiện nay mà Ngô Xuyên có đều là do Lâm Hàn cho, trong lòng anh ta vẫn luôn vô c*̀ng biết ơn anh.

Hơn nữa giờ còn thêm một anh Long, Ngô Xuyên cảm thấy mình như có đối thủ cạnh tranh, nên đương nhiên phải cố gắng thể hiện năng lực c*̉a mình rồi.

...

Lâm Hàn nhìn thời gian thì giờ đã sắp sáng.

Anh lái xe về nhà ngủ.

Lâm Hàn ngủ đến tận giữa trưa mới tỉnh, vừa cầm điện thoại lên nhìn thì thấy có mười tin nhắn thoại chưa đọc, tất cả đều là c*̉a Lương Sảng.

Lâm Hàn nhấn mở.

"Lâm Hàn, anh là tên khốn, đồ lừa đảo!"

Giọng nói tràn ngập tức giận c*̉a Lương Sảng vang lên.

"Lừa tôi nói đầu tư 50 triệu tệ! Rồi tiền đâu?"

"Anh chính là thằng ba xạo trắng trợn, tôi đã nhìn rõ con người anh rồi!"

"Giờ nhà họ Lương chúng tôi coi như xong đời! Hôm nay, người c*̉a tòa án đã đến! Muốn bán đấu giá công khai sản nghiệp nhà chúng tôi!"

"Hu hu hu... xong rồi, siêu thị Hoa Nhuận xong rồi..."

"Lâm Hàn, tôi hận anh..."

...

Nhấn đến tin nhắn thoại cuối c*̀ng, giọng Lương Sảng đã nức nở nói trong điện thoại.

"Bán đấu giá công khai?"

Lâm Hàn thì lại vui vẻ, mở trang đấu giá công khai c*̉a thành phố Đông Hải ra, quả nhiên, trên đó xuất hiện tin tức c*̉a siêu thị Hoa Nhuận.

"Bán đấu giá chuỗi siêu thị Hoa Nhuận gồm 115 cửa hàng ở mặt tiền và hàng hóa máy móc bên trong. Thời gian, 3h chiều nay".

"Giá khởi điểm là 100 triệu tệ, mỗi lần ra giá không thể thấp hơn 10 triệu. Lần này bán đấu giá, người đăng kí phải nộp 1 triệu tiền cọc".

Lâm Hàn đăng kí, nộp 1 triệu cọc.

3h chiều, buổi bán đấu giá bắt đầu diễn ra.

Trên trang lập tức hiện lên tin tức đấu giá.

Ông Trương ra giá 110 triệu tệ.

Ông Hàn ra 120 triệu tệ.

Cô Trần ra 130 triệu tệ.

...

Có rất nhiều đại gia để ý siêu thị Hoa Nhuận, chỉ mới một lát giá đã bị nâng lên tới 180 triệu tệ.

Lâm Hàn ra 200 triệu.

Trên trang lập tức hiện lên tin tức.

Anh Lâm ra 200 triệu tệ.

Số tiền đó vừa xuất hiện, cả trang bán đấu giá lập tức yên tĩnh lại.

Cùng lúc đó, trong căn biệt thự nào đó c*̉a thành phố Đông Hải, một gã đàn ông cao to vạm vỡ đeo dây chuyền vàng trợn trừng mắt:

"200 triệu tệ, á đù, có tiền ghê! Bỏ đi, không đấu!"

...

Tại thành phố Thiên Kinh, bên trong chiếc Maserati, một cô gái xinh đẹp cầm điện thoại lắc đầu nói:

"200 triệu à, không đáng. Tôi mà có số tiền kia thì đầu tư vào việc khác tốt hơn, chẳng cần phải mua cái siêu thị sắp phá sản này làm gì".

Ở thành phố Hải Nam c*̉a Hoa Hạ.

Một người đàn ông đang nằm trên bờ cát phơi nắng, bên cạnh có cô gái mặc bikini đút trái cây cho anh ta ăn.

Người đàn ông nhìn điện thoại, cười khẽ:

"200 triệu tệ mua một siêu thị sắp phá sản, đúng là thằng ngu rảnh tiền mà. Quăng số tiền đó ra đầu tư, không biết đến năm nào tháng nào mới lấy lại được vốn, còn chưa tính trong khoảng thời gian đó có khả năng sẽ xảy ra rủi ro gì đấy".

...

Những cảnh giống như vậy đều xảy ra ở mọi nơi trên Hoa Hạ.

Lúc này, trên trang, rốt cuộc chằng có ai ra giá tiếp.

200 triệu tệ lần một!

Trang bán hiện lên tin tức.

200 triệu tệ lần hai!

200 triệu tệ lần ba!

Đã chốt!

Chúc mừng anh Lâm đã thành công mua được siêu thị Hoa Nhuận!

Tinh!

Điện thoại Lâm Hàn lập tức nhận được tin nhắn:

"Chúc mừng anh Lâm đã dùng 200 triệu tệ mua được siêu thị Hoa Nhuận. Trong vòng 3 ngày, mời anh mang tiền đến tòa án để hoàn thành thủ tục chuyển nhượng. Nếu như quá hạn sẽ trừ vào tiền đặt cọc".

Lâm Hàn bỏ điện thoại xuống, nở nụ cười, cuối c*̀ng siêu thị Hoa Nhuận c*̃ng đã bị anh mua lại.

Anh bèn ra khỏi nhà đi đến tòa án.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 239: Bắt được siêu thị Hoa Nhuận



"Cậu Lâm..."

Ánh mắt Lương Sảng lóe lên: "Cậu Lâm đó chắc không phải là Lâm Hàn đấy chứ!"

Rồi Lương Sảng chợt lắc đầu, biết Lâm Hàn giàu, nhưng thẳng tay lấy 200 triệu tệ ra chỉ trong một lần thì cô ta không tin anh có thể làm được.

"Tiểu Sảng, để vấn đề đó sang bên đi, chúng ta mau đến tòa án thôi", Lương Huy hối.

Lương Sảng gật đầu, rời khỏi văn phòng.

Nửa tiếng sau, hai người đến toà án nhân dân, dưới sự dẫn đường c*̉a nhân viên đi tới một căn phòng.

"Ông Lương, anh Lâm mua lại siêu thị c*̉a ông đang ở trong, có cả nhân viên quản lý công thương, anh ta sẽ giúp ông hoàn tất thủ tục chuyển nhượng".

"Được, cảm ơn".

Lương Huy gật đầu, đẩy cửa vào.

Trong văn phòng, có một chàng trai và một nhân viên công tác đeo kính đang đứng.

“Lâm Hàn!”

Thấy chàng trai đó, Lương Sảng trợn to mắt, không tài nào tin nổi hô.

Cô ta không ngờ Lâm Hàn sẽ ở đây.

“Ừ, lâu rồi không gặp”.

Lâm Hàn mỉm cười nhìn Lương Sảng.

Lương Sảng đảo mắt, lập tức phản ứng lại, cô ta giật mình há hốc mồm nói:

“Người mua lại siêu thị nhà chúng tôi là anh?”

“Đúng vậy”, Lâm Hàn gật đầu, c*̃ng không giấu.

“Tên khốn! Anh lừa tôi!”

Lương Sảng tức đỏ cả mắt, nhe nanh múa vuốt nhào về phía Lâm Hàn:

“Tôi tưởng anh sẽ đầu tư vào siêu thị nhà chúng tôi... Ai ngờ, anh lại muốn mua nó! Cái đồ đáng ghét này!”

Tay cô ta chưa đụng tới Lâm Hàn đã bị nhân viên công tác đứng cạnh ngăn lại:

“Thưa cô, mời cô bình tĩnh một chút”.

Lương Sảng hoàn toàn không chạm vào Lâm Hàn được.

Anh chắp tay sau lưng, cười nói:

“Ngay từ đầu, tôi đã không định đầu tư rồi. Ý tôi chính là dứt khoát mua lại siêu thị nhà cô luôn. Mới có 200 triệu tệ, tôi lời to ấy chứ!”

“Anh! Lâm Hàn, anh nói vậy mà nghe được hả?”

Lương Sảng tức đến nghiến răng nghiến lợi, phải biết rằng siêu thị nhà cô ta cộng lại tất tần tật c*̃ng phải 500 triệu tệ, nhưng lại để Lâm Hàn dùng 200 triệu mua đứt.

Điều này khiến cho cô ta đau lòng muốn chết.

“Thưa cô, cô bình tĩnh lại đi”.

Nhân viên công tác giữ chặt Lương Sảng: “Đây là tòa án, không phải nơi để gây sự!”

“Tiểu Sảng, con bình tĩnh đã, chuyện c*̃ng xong rồi, giờ con có quậy c*̃ng vô dụng thôi”, Lương Huy khuyên.

Lương Sảng hít sâu một hơi, cố gắng nén giận.

“Được rồi, bắt đầu làm thủ tục chuyển nhượng đi”.

Thấy cô ta không quậy nữa, nhân viên công tác mới bình tĩnh mở miệng nói.

Thủ tục chuyển nhượng diễn ra rất thuận lợi, 200 triệu tệ vừa chuyển, Lương Huy và Lâm Hàn đồng thời ký vào hợp đồng.

Nửa tiếng sau, Lâm Hàn cầm trong tay một mớ hợp đồng và giấy phép buôn bán.

Chúng đều là giấy tờ cần thiết để kinh doanh siêu thị Hoa Nhuận.

“Cậu Lâm, từ giờ trở đi, siêu thị Hoa Nhuận sẽ là c*̉a cậu”.

Lương Huy bắt tay Lâm Hàn, mặt đầy chua xót, ông ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho siêu thị Hoa Nhuận.

Không ngờ bởi vì mình đánh bạc nên bị bắt bán đi.

“Cảm ơn ông Lương đã nhịn đau bỏ thứ mình thích”.

Lâm Hàn rút tay về, mỉm cười, anh quyết định đổi hết nhân viên quản lý siêu thị.

Đám quản lý cấp cao bây giờ đều cực kỳ có vấn đề.

“Sao có thể là nhịn đau bỏ thứ mình thích được, chẳng qua vì c*̀ng đường thôi”.

Lương Huy thở dài: “Ngoài nợ cờ bạc, còn nợ các bên cung cấp hàng hóa, chắc phải hơn trăm triệu. Nếu không bán đấu giá, tôi đã đi tù rồi. Giờ có 200 triệu, tôi c*̃ng có thể thở phào nhẹ nhõm”.

Sau đó, con ngươi ông ta đảo một vòng, nhìn Lâm Hàn nói:

“Ừm, cậu Lâm này. Cậu vừa tiếp quản siêu thị Hoa Nhuận, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, nếu không có một người lãnh đạo giỏi, thì muốn vực dậy nó có lẽ sẽ mất rất lâu”.

“Ý c*̉a ông Lương là?”, ánh mắt Lâm Hàn lóe lên hỏi.

“Tôi có thể tự đề cử mình đến làm trong siêu thị Hoa Nhuận không?”

Lương Huy lại nói: “Dù sao tôi c*̃ng có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực kinh doanh siêu thị, hơn nữa, tôi đã mất rất nhiều công sức cho nó, nên sành sỏi mọi công đoạn. Còn quen biết hết những bên cung cấp hàng hóa trong thành phố Đông Hải này”.

“Nếu để tôi tiếp tục đảm nhiệm kinh doanh nó, tôi đảm bảo, chỉ cần đủ vốn, trong vòng ba tháng, tôi sẽ khiến siêu thị khôi phục như lúc ban đầu”.

Lâm Hàn không đồng ý ngay, anh suy nghĩ một lát mới nói:

“Ông Lương, thân là người lãnh đạo trước c*̉a siêu thị Hoa Nhuận, ông quả là thích hợp nhất để tiếp tục quản lý nó. Thế nhưng, nguyên nhân nó phá sản c*̃ng bởi vì ông đánh bạc. Nếu tôi giao siêu thị cho ông, ông lại nghiện cờ bạc, tham ô công quỹ, vậy phải làm sao?”

Ban đầu, Lương Huy còn vui vẻ, nhưng nghe tới câu kế tiếp, trái tim lập tức lạnh mất một nửa.

Đúng vậy, mình là một con nghiện đánh bạc thì sao người khác yên tâm giao một chuỗi siêu thị cho ông ta được.

“Cậu Lâm, tôi đã cai đánh bạc rồi...”, Lương Huy nói với vẻ cầu xin.

Lý do mà ông ta muốn tiếp tục làm việc trong siêu thị Hoa Nhuận, thứ nhất là vì Lương Huy có tình cảm với nó. Thứ hai, ông ta quen thuộc ngành này nên làm sẽ thuận buồm xuôi gió hơn, còn nhận được tiền lương khá cao nữa.

Nhưng Lâm Hàn thẳng thừng từ chối khiến Lương Huy có chút mất mát.

“Chẳng qua, để ông quản lý siêu thị Hoa Nhuận c*̃ng được thôi, nhưng phải có điều kiện”, Lâm Hàn xoa cằm nói.

“Điều kiện gì, cậu Lâm cứ việc nói!”, Lương Huy sáng mắt lên bảo.

“Thứ nhất, ông chỉ phụ trách mảng kinh doanh hoạt động, còn tài chính, tôi sẽ để người khác xử lý, ông không được động vào một đồng cắc nào”.

“Thứ hai, tôi sẽ không trả lương cho ông, mà chỉ chia hoa hồng vào cuối năm. Ông nhận được bao nhiêu hoa hồng phụ thuộc vào việc ông kiếm lời được bao nhiêu tiền”.

“Thứ ba, ông gửi cho tôi một bản mục tiêu phát triển trong vòng ba tháng, nếu có cái nào chưa xong thì tôi sẽ đuổi việc ông”.

Lâm Hàn mở miệng: “Đây là ba điều kiện c*̉a tôi”.

Những điều kiện đó, một là để phòng hờ lúc Lương Huy quản lý siêu thị lại nghiện cờ bạc, tham ô công quỹ.

Hai là Lâm Hàn muốn xem ông ta có năng lực kinh doanh siêu thị hay không.

Nếu là nhân tài, đương nhiên sẽ giữ lại.

Chỉ bình thường thì đuổi, dù sao c*̃ng không mất gì, còn chẳng tốn tiền trả lương.

Nghe thấy điều kiện c*̉a Lâm Hàn, ánh mắt Lương Huy lóe lên, không ngờ cậu Lâm này còn trẻ thế mà lại suy nghĩ chu toàn như vậy.

Nếu ông ta không có năng lực thì đến làm việc cho anh sẽ chẳng nhận được đồng nào.

“Được! Tôi đồng ý!”

Lương Huy cắn răng gật đầu nói, ánh mắt tràn đầy tự tin, dù sao ông ta c*̃ng có rất nhiều kinh nghiệm trong ngành kinh doanh siêu thị.
 
Back
Top