Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 30



Chương 30. Lấy thêm cho tôi một chiếc

“Tiểu Lệ, lúc con còn nhỏ bố đã ly hôn với mẹ con, một tay nuôi các con khôn lớn cũng không dễ dàng, chịu nhiều đắng cay. Đến giờ già rồi cũng nên hưởng phúc, nhưng lại nuôi một thằng con rể vô dụng khiến bố luôn không ngừng phải lo nghĩ!”

Dương Cảnh Đào mở miệng: “Bây giờ, bố của con cũng không có nguyện vọng gì khác, chỉ muốn có một chiếc xe Mercedes để đi, cũng coi như hoàn thành giấc mơ lúc trẻ!”

Loanh quanh một vòng thì rốt cuộc, Dương Lệ cũng hiểu mục đích của Dương Cảnh Đào. Ông ta đã nhắm chiếc xe này rồi.

“Bố, chiếc xe này không phải con mua, là do Lâm Hàn mua”.

Dương Lệ khó xử: “Nếu thật sự là con mua thì bố nói một câu thôi, chắc chắn con sẽ biếu bố!”

“Đến lúc này rồi mà con còn lừa bố!”

Dương Cảnh Đào cau mày: “Thằng vô dụng như Lâm Hàn ngày nào cũng chỉ biết ăn không ngồi rồi, nó mua nổi xe Mercedes sao? Con đừng lừa bố nữa. Con có cho bố chiếc xe này không, nói một câu thôi!”

Ông ta lại tỏ vẻ tận tình khuyên bảo nói: “Hơn nữa, nuôi chiếc xe này hết nhiều tiền lắm. Ngày nào con cũng đi xe, tiền xăng, bảo dưỡng, tiền vi phạm luật giao thông đều phải chi trả. Lương của con không cao, còn phải nuôi thằng vô dụng Lâm Hàn. Bây giờ con lại mua thêm chiếc xe này. Như thế này thì áp lực cuộc sống quá lớn rồi!”

Dương Lệ gật đầu. Dương Cảnh Đào nói đúng, từ lúc mua xe đến giờ, chỉ tính tiền xăng đã hết hai ba trăm tệ. Các loại chi phí một tháng chắc cũng phải hơn ngàn tệ.

“Nếu con giao xe cho bố, tiền lương hưu của bố vừa đủ nuôi con xe này! Con lại ngồi xe bus đi làm như trước cũng được! Thứ nhất là tiết kiệm cho con. Một thằng vô dụng là quá nhiều rồi lại thêm chiếc xe này thì bố sợ nhà con còn không có cơm mà ăn!”

Dương Cảnh Đào nói tiếp: “Thứ hai, cũng coi như tận hiếu với bố!”

“Bố, nói thế nào thì chuyện này con cũng phải hỏi Lâm Hàn. Con không thể tự quyết”.

Đi xe hay không thì đối với Dương Lệ cũng không sao cả.

Nhưng chiếc xe này là do Lâm Hàn mua, kể cả là vợ chồng thì cũng phải hỏi ý kiến của đối phương.

“Alo, chồng à, em có chuyện này nói với anh…”

Dương Lệ gọi điện thoại cho Lâm Hàn, nói về chuyện chiếc xe.

Ở đầu dây bên kia, Lâm Hàn nghe xong thì cũng nhanh chóng đồng ý tặng xe cho Dương Cảnh Đào.

Dương Lệ rất bất ngờ vì sự quyết đoán của Lâm Hàn. Đây là Mercedes đấy! Thế mà trong mắt anh giống như đồ chơi vậy, nói tặng là tặng?!

“Bố, Lâm Hàn đồng ý rồi”, Dương Lệ bỏ điện thoại trong tay xuống.

“Đồng ý là tốt rồi!”

Dương Cảnh Đào cười thản nhiên, nhưng trong lòng lại thở dài. Con gái của mình mà lại nể mặt cái thằng vô dụng kia quá!

Thằng vô dụng đó, không thể mua được xe Mercedes. Tiểu Lệ gọi điện cho nó, nói là hỏi ý kiến nhưng đó là giữ thể diện trước mặt bố vợ, nâng cao địa vị của nó ở trong nhà.

Thậm chí Dương Cảnh Đào còn nghi ngờ, điện thoại không gọi đi, những lời vừa rồi chỉ là nói cho ông ta nghe.

“Bố, chìa khoá xe đây ạ”, Dương Lệ lấy chìa khoá từ trong túi đưa cho Dương Cảnh Đào.

“Được, cảm ơn con gái! Thế là coi như bố có Mercedes để đi rồi!”

Dương Cảnh Đào hớn hở nhận lấy chìa khoá.

“Bố, bố nên cảm ơn Lâm Hàn”, Dương Lệ nói.

“Được, được, được, cảm ơn thằng ngốc Lâm Hàn”, Dương Cảnh Đào ném lại một câu rồi kéo cửa xe ra, bước vào khởi động xe.

“Bố, bố ở lại đây ăn cơm tối đã”.

“Không ăn đâu. Bố đến vì cái xe này, giờ lấy được rồi nên bố về đây”, Dương Cảnh Đào cười đắc ý mở miệng, lái chiếc xe này đi ra khỏi khu chung cư.

Dương Lệ bất lực nhìn theo rồi quay người lên lầu. Bây giờ, cô chỉ hi vọng Lâm Hàn sẽ không vì chuyện này mà tức giận.

Sau khi vào nhà, Dương Lệ nhìn thấy Lâm Hàn đang ngồi ở sofa ăn táo.

“Chồng, em cho bố lái xe đi rồi”.

Dương Lệ do dự một lát, nói: “Anh đừng tức giận nhé. Bố em không thích đi xin người khác. Nhưng ít khi muốn một thứ gì đó như vậy, em thật sự rất ngại từ chối, cho nên mới gọi điện hỏi anh”.

“Không sao, một chiếc xe thôi mà”, Lâm Hàn cắn quả táo, không để ý chút nào.

Dương Lệ khẽ lắc đầu. Lâm Hàn càng tỏ ra không quan tâm thì cô lại cảm thấy anh đang vô cùng để ý. Điều này khiến trong lòng Dương Lệ cảm thấy có chút khó chịu.

Không thể vì muốn tận hiếu mà phải tặng xe cho Dương Cảnh Đào mà.

Dù sao, chiếc xe đó rất đắt mà còn là do Lâm Hàn mua về.

“Vợ ơi, nhanh làm cơm nhé. Anh sắp đói chết, phải ăn hai quả táo rồi đây”, Lâm Hàn nói.

“Được!”, nói rồi Dương Lệ đi vào trong bếp.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hàn nói muốn ra ngoài đi bộ nên xuống lầu.

Anh đạp chiếc xe đạp cũ đã gỉ đến thẳng cửa hàng 4S Mercedes-Benz.

“Nhìn kìa! Đại gia lại đến rồi!”

Trong cửa hàng 4S, một đám nhân viên bán hàng, đã nhìn thấy một thanh niên từ xa đang đạp xe đạp lắc lư đi tới.

“Anh đại gia này cứ giả bộ khó lường quá! Mua xe trả một cục mà lại đạp xe đạp!”

“Đúng vậy! Chưa từng thấy người nào thích giả bộ như thế!”

Trong ánh mắt những nhân viên bán hàng đều tỏ vẻ xem thường.

Không phải Lâm Hàn muốn giả vờ, mà xe tặng Dương Cảnh Đào rồi thì anh đành phải đạp xe qua đây!

Đến khi Lâm Hàn đến nơi, dựa xe vào một bên thì đám bán hàng mới ra vẻ nhiệt tình, cười tươi mời chào.

“Xin chào anh. Chào mừng anh đến Mercedes-Benz. Xin hỏi anh cần gì ạ?”

“Mercedes E350L còn chiếc nào không? Tôi lấy một chiếc, thanh toán luôn”, Lâm Hàn rút thẻ ra, nói.

“Có… có ạ!”

Lời vừa nói ra khiến toàn bộ nhân viên sừng sờ.

Đại gia này vừa mới mấy hôm lại mua thêm một chiếc xe!



Nửa giờ sau, Lâm Hàn cất chiếc xe đạp vào cốp sau đó lái xe rời khỏi cửa hàng 4S.

“Thật dối trá! Đây thực sự là một đại gia!”

“Chưa đến một tuần mua hai chiếc Mercedes. Quá kinh khủng!”

Đám bán hàng cảm thấy thế giới quan của mình trở nên lệch lạc.

Sau khi về nhà, Lâm Hàn đỗ chiếc xe vào chỗ cũ rồi lên lầu.

Sáng sớm ngày thứ 2, thấy Dương Lệ sắp đi làm, Lâm Hàn lấy chìa khoá xe mới đưa cho cô.

“Vợ à, cầm khoá xe đi. Anh không chịu được em phải chen chúc trên xe bus”.

“Chìa khoá?”, nhìn thấy chìa khoá xe Mercedes, Dương Lệ hơi sững lại:

“Chồng à, không phải tối qua anh đến nhà bố trộm về chứ! Nếu để bố biết sẽ tức chết mất!”

“Sao thế được. Đây là xe mới, anh lại mua một chiếc nữa”, Lâm Hàn nói.

“Lại mua một chiếc nữa!”

Dương Lệ đứng như trời trồng. Chiếc xe lần trước mới mua được hai ngày đã lại mua thêm một chiếc nữa sao?

Lâm Hàn đưa Dương Lệ xuống lầu. Nhìn thấy chiếc xe mới tinh, rốt cuộc Dương Lệ cũng không nhịn nổi hỏi:

“Chồng à, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy! Số tiền anh tiêu trong thời gian này đủ để mua một căn hộ nhỏ ở thành phố Đông Hải rồi đấy!”

“Cũng không có nhiều, hơn nữa đều là tiền của bố anh”, Lâm Hàn mỉm cười.

Dương Lệ khẽ lắc đầu. Nếu Lâm Hàn đã không muốn trả lời vào vấn đề thì cô cũng sẽ không hỏi nhiều.

Sau khi Dương Lệ lái xe đi làm thì Lâm Hàn lại gọi xe đến công ty như thường lệ.

Trên đường đi, Lâm Hàn nhận điện thoại của viện trưởng Lý Cường:

“Cậu chủ Lâm, theo hợp đồng, hôm nay, thiết bị trị liệu của Hạo Vũ sẽ nhập kho Bệnh viện nhân dân chúng tôi. Tôi đã làm xong tất cả các thủ tục. Bên Nguỵ Vũ cũng đã nhận được tin rồi”.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_azz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 31



Chương 31. Lâm Hàn, anh có bất ngờ không?

Ông chủ của công ty Hạo Vũ chính là Nguỵ Vũ, người theo đuổi Dương Lệ lúc trước, cũng coi như là tình địch của Lâm Hàn.

Tuy Lâm Hàn không phải người xấu nhưng cũng không phải là thần thánh. Đương nhiên, anh không thể vô duyên vô cớ kiếm cho Nguỵ Vũ năm triệu tệ này.

“Vâng, cậu chủ Lâm. Vậy khoản tiền này tôi để ở đây trước. Có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi nhé”, Lý Cường ở đầu dây bên kia nói.

“Được”.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn tới công ty.

“Tin tốt đây!”

Trong cuộc họp buổi sáng, trước toàn thể công ty, Châu Nguyệt Nguyệt tuyên bố:

“Thị trường Bệnh viện Nhân Dân đã thuộc về chúng ta. Hôm nay, thiết bị trị liệu do công ty chúng ta sản xuất đã nhập kho của Bệnh viên Nhân Dân rồi!”

“Thật sao?!”

“Tốt quá rồi, Bệnh viên Nhân Dân chính là một miếng thịt béo bở!”

“Có thể gặm được khúc xương cứng này đủ để thấy công ty chúng ta có năng lực mạnh đến thế nào!”

“Cuối năm lại được thưởng thêm rồi!”

Mọi người bàn tán xôn xao, vui mừng phấn khởi.

“Có thể nắm được thị trường này là do sự nỗ lực của toàn thể nhân viên trong công ty. Không có đồng tâm hợp lực của tất cả mọi người thì có lẽ chúng ta không đạt được thành công như hôm nay!” Châu Nguyệt Nguyệt nói tiếp.

“Đúng vậy. Nhưng tôi cảm thấy Lâm Hàn là người bỏ ra nhiều công sức nhất”, một đồng nghiệp nói: “Dù sao hợp đồng cũng là do anh ta ký được”.

“Hả?”

Châu Nguyệt Nguyệt cau mày: “Tiểu Thành, anh nói câu này không đúng. Nếu không có sự cố gắng của chúng ta chạy đông chạy tây làm nền từ trước thì có thể ký được hợp đồng này không?”

“Lâm Hàn vừa mới vào làm ngày đầu tiên, may mắn được giao việc này nên mới ký được hợp đồng”.

“Đúng vậy. Nếu hôm đó công ty cử tôi đi thì tôi cũng ký được!”

“Chẳng qua Lâm Hàn may mắn thôi!”

Mấy người đồng nghiệp nhao nhao lên phản bác tiểu Thành.

Thấy thái độ quyết liệt của mọi người, tiểu Thành cúi đầu, không dám nói câu nào.

“Để chúc mừng niềm vui lớn này, tổng giám đốc của chúng ta đã quyết định, hôm nay mời mọi người đến nhà hàng Thuý Hồ ăn cơm! Ăn mừng một bữa!”, Châu Nguyệt Nguyệt lại nói tiếp.

“Nhà hàng Thuý Hồ?”

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt mọi người đều sáng lên.

“Nhà hàng Thuý Hồ là nhà hàng sang trọng bậc nhất ở thành phố Đông Hải, tôi chưa từng được tới đó!”

“Nghe nói bưng bê ở đó lương một tháng cũng tám, chín ngàn còn cao hơn lương của chúng ta!”

“Thế mà lại có may mắn được đến nhà hàng Thuý Hồ ăn cơm!”

“Thật đáng mong đợi!”

“Nói thật, tôi cũng rất mong đợi. Từ trước đến nay tôi chưa từng đến nơi cao cấp như thế”, Châu Nguyệt Nguyệt nói:

“Được rồi. Mọi người bắt đầu đi thôi. Xe chở nhân viên chờ ở dưới lầu rồi!”

“Ok!”

Mọi người xuống lầu thì đã thấy ba chiếc xe Buick bảy chỗ chở nhân viên đang chờ sẵn. Sau khi lên xe thì đám người mới phát hiện không đủ chỗ ngồi mà thừa ra một người đang đứng bên đường.

Mà người thừa ra đó chính là Lâm Hàn.

“Lâm Hàn, tổng giám đốc đã dặn dò là anh lái Ngũ Lăng Hoành Quang mà đi”, Châu Nguyệt Nguyệt kéo rèm xe xuống, mở miệng chọc ghẹo:

“Dù sao, chiếc xe kia đã tặng cho anh rồi, anh không dùng thì rất lãng phí”.

“Trưởng phòng Châu, nơi cao cấp như sơn trang Thuý Hồ mà Lâm Hàn lái Ngũ Lăng Hoành Quang đến đó thì người giữ cổng sẽ cho vào sao?”, trong xe có đồng nghiệp chế giễu hỏi.

“Tôi cũng không biết”.

Châu Nguyệt Nguyệt lắc đầu, nói: “Lâm Hàn, nhanh lên nhé. Nơi cao cấp như Thanh Trúc các của sơn trang Thuý Hồ thì có khi cả đời anh mới có một cơ hội lần này đến đó ăn cơm thôi. Anh phải nắm cơ hội này cho thật chặt, đừng bỏ lỡ!”

Vừa nói xong, ba chiếc xe Buick rít lên mà đi.

Sau khi xe nhân viên đi rồi, Lâm Hàn mới gọi xe đến sơn trang Thuý Hồ.

Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã đến nhà hàng Thuý Hồ. Anh thản nhiên đi theo đường cũ mà vào.

“Chào mừng quý khách đến với nhà hàng Thuý Hồ! Lần này, quý khách đã đặt trước phòng bao nào rồi ạ?”, nhân viên phục vụ đi tới nhiệt tình chào hỏi.

“Cô quen tôi sao?”

Lâm Hàn bất ngờ nhìn nhân viên phục vụ.

Cô ta đang mặc đồng phục màu tím, đôi chân dài lộ ra ngoài làm nổi bật thân hình gợi cảm.

“Vâng, anh là người có tiếng như vậy, sao tôi có thể không biết ạ!”, nhân viên phục vụ cười nói.

“Tôi đã xem video về anh trai Rolls-Royce rất hot trên mạng. Hai ngày trước chính anh là người ngồi trên chiếc Rolls-Royce biển số 99999 đó từ nhà hàng chúng tôi đi ra nên tôi cũng đã được biết một chút về anh ạ!”

“Tuy rằng trên mạng không chụp được rõ, nhưng bóng lưng của anh ngày đó vẫn in đậm trong lòng tôi! Hơn nữa nghe nói anh còn có thể đánh guitar, thật sự là đa tài đa nghệ…”

Nói đến đây, ánh mắt nhân viên phục vụ sáng lấp lánh như sao.

Lâm Hàn bất đắc dĩ khẽ cười, nói: “Tôi đến phòng bao Thanh Trúc các”.

“Thanh Trúc các?”, nhân viên phục vụ hơi bất ngờ, Thanh Trúc các là phòng bao kém nhất của nhà hàng Thuý Hồ. Cô ta không ngờ Lâm Hàn sẽ đặt phòng Thanh Trúc các.

Tuy nói là phòng kém nhất nhưng so với những cửa hàng khác thì phòng đó đã có chất lượng rất cao rồi.

“Phòng đó là công ty tôi đặt”, Lâm Hàn giải thích nói.

“Hoá ra là thế, vậy mời anh đi theo tôi!”

Nhân viên phục vụ lập tức đưa Lâm Hàn đến Thanh Trúc các. Những đồng nghiệp khác đã tới từ sớm rồi.

“Ồ, Lâm Hàn đến rồi!”, Châu Nguyệt Nguyệt mở miệng: “Tôi sợ anh lái Ngũ Lăng Hoành Quang đến đây thì nhà hàng không cho vào nên đã chuẩn bị ra ngoài đón mà anh đã vào rồi. Nhanh ngồi xuống đi!”

Châu Nguyệt Nguyệt chỉ vào chỗ ngồi ở góc trong cùng.

Lâm Hàn đi đến chỗ đó ngồi xuống. Món ăn đã bày ra đầy bàn, đều là những món ăn đắt đỏ, súp yến bào ngư, kỳ nhông om tương, bánh cuốn vàng, gà nướng…

Mùi hương của đồ ăn toả ra khắp nơi khiến ai cũng muốn nhanh chóng được thưởng thức. Màu sắc của chúng cũng rất đẹp mắt và hấp dẫn.

Châu Nguyệt Nguyệt và những người khác đều không cưỡng nổi giơ điện thoại lên chụp vài bức đăng lên mạng xã hội.

“Ấy, Lâm Hàn, anh không chụp ảnh để đăng lên trang cá nhân sao?”

Có đồng nghiệp thấy Lâm Hàn ngồi im một chỗ thì tò mò hỏi.

Thời buổi này, vừa lên mâm là phải chụp ảnh, thế mà Lâm Hàn lại chẳng làm gì thế này thì rất hiếm gặp.

“À, chắc là lần đầu tiên đến nhà hàng Thuý Hồ, nhìn thấy nhiều đồ ăn đắt đỏ thế nên bị doạ sợ rồi”.

Châu Nguyệt Nguyệt vừa chụp ảnh vừa chế giễu nói:

“Chọn bừa một món ở đây cũng nhiều tiền hơn lương một tháng của anh ta. Hơn nữa anh ta như thế này, nếu chụp ảnh đăng lên trang cá nhân thì mấy người bạn kia có tin là Lâm Hàn đến nhà hàng Thuý Hồ ăn cơm hay không?”

“Nói cũng đúng!”

Mấy đồng nghiệp kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thật sự, một bữa ở nhà hàng Thuý Hồ ít cũng phải năm, sáu mươi ngàn, đến cả cô ta cũng chỉ dám chụp ảnh chứ không dám đăng lên trang cá nhân.

Nếu để bạn bè biết một bữa ăn năm, sáu mươi ngàn chắc chắn sẽ phát điên lên.

“Lâm Hàn, không đăng lên trang cá nhân thì anh cũng chụp vài bức đi!”, Châu Nguyệt Nguyệt mở chức năng chỉnh sửa ảnh, vừa sửa ảnh vừa nói:

“Những món ăn này có lẽ là những món ăn ngon nhất trong đời anh đấy!”

“Không cần đâu”, Lâm Hàn lắc đầu.

“Trời ôi, đồ ngốc”, Châu Nguyệt Nguyệt trợn trắng mắt.

“Chào mọi người!”

Một giọng nói vang lên.

Ngoài cửa có một người đàn ông bước vào.

Người đến mặc một bộ vest, dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuồn trong lớp quần áo đầy gợi cảm, chứng tỏ anh ta thường xuyên luyện tập và chăm chút vẻ ngoài. Kiểu đàn ông như thế này rất có sức hút với bất kỳ cô gái nào.

Người đó chính là Nguỵ Vũ!

“Tổng giám đốc Nguỵ đến rồi!”

“Chào tổng giám đốc Nguỵ!”

Các nhân viên đều đứng lên chào sếp lớn.

“Mọi người ngồi xuống đi!”, Nguỵ Vũ ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Anh ta tự đi đến ghế chủ toạ, ánh mắt nhìn đến Lâm Hàn, cười nói:

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenAzz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 32



Chương 32: Anh bị đuổi

“Không”.

Lâm Hàn lắc đầu, không hề bất ngờ. Ngụy Vũ xuất hiện vẫn nằm trong dự liệu của anh.

“Không?”

Ngụy Vũ và Châu Nguyệt Nguyệt đều sửng sốt.

“Lâm Hàn, anh đang giả vờ cái gì hả!”, Châu Nguyệt Nguyệt trợn tròn mắt: “Người sếp mà anh làm việc cho chính là tình địch của anh, chắc anh khó chịu lắm nhỉ, haha!”

Các đồng nghiệp đều bất ngờ, không tưởng tượng được Lâm Hàn và Ngụy Vũ lại có mối quan hệ như vậy.

“Bảo sao! Trưởng phòng Châu ngay ngày đầu tiên đã đì Lâm Hàn rồi, hóa ra là tình địch của tổng giám đốc Ngụy!”

“Lâm Hàn này đúng là số nhọ mà!”

“Nhọ hơn nữa là tổng giám đốc Ngụy định không chia hoa hồng trong vụ bệnh viện Nhân dân cho Lâm Hàn kia kìa!”

“Khác gì làm không công đâu!”

Đám người bàn tán xôn xao.

“Thôi, anh đã muốn thể diện, nói là không bất ngờ thì cũng được”, Ngụy Vũ mỉm cười, ánh mắt khinh khỉnh: “Đủ người rồi nhỉ, chúng ta cùng ăn thôi!”

Mọi người bắt đầu ăn, tất cả đều mời rượu Ngụy Vũ, khen Ngụy Vũ lên tận trời.

Ngụy Vũ hưởng thụ vô cùng.

Chỉ có Lâm Hàn ngồi một mình ăn cơm.

“Lâm Hàn, anh có biết lịch sự không vậy? Ai cũng mời rượu tổng giám đốc Ngụy rồi, sao anh lại không cụng ly hả?”, Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng hỏi Lâm Hàn.

“Không muốn thì thôi chứ”, Ngụy Vũ phẩy tay, trêu tức: “Đây là Mao Đài ủ hầm, vị rất đậm đà, một bình tận mấy ngàn đó. Cho loại như anh ta uống thì phí quá!”

“Tổng giám đốc Ngụy thật hào phóng!”

“Không ngờ rượu này lai đắt như vậy, Lâm Hàn đúng là không biết gì!”

“Không chỉ rượu đâu, bàn đồ ăn này chắc phải tận mấy chục ngàn đó!”

Mọi người bàn tán.

“Bàn ăn này hết tám mươi ngàn”, Ngụy Vũ lên tiếng: “Là một bữa cơm hết sức bình thường ở nhà hàng Thúy Hồ”.

“Phòng vip của nhà hàng Thúy Hồ chia làm tám Các, bốn Tọa, hai Phòng. Nơi chúng ta ngồi là Thanh Trúc Các, là phòng vip bình thường nhất, nhưng một bữa ăn cũng tốn ít nhất năm mươi ngàn! Vẫn cao hơn so vác phòng vip ở nhà hàng khác!”

Đám người ngậm miệng, không dám lên tiếng mà nghe Ngụy Vũ nói chuyện, sợ chen ngang anh ta.

“Giá một bữa ăn ở bốn Tọa ít nhất là một trăm ngàn. Khi nào công ty chúng ta lớn mạnh thì tôi sẽ đưa mọi người đến Thanh Tuyền Tọa ăn thử. Nơi đó có nước suối chảy qua, vừa ăn vừa ngắm cảnh cũng rất hưởng thụ đó”.

“Thanh Tuyền Tọa?”

Tất cả đều mơ màng, tưởng tượng đến cảnh vừa ăn vừa ngắm cảnh.

“Tổng giám đốc Ngụy, vậy hai Phòng đó là gì ạ?”, Châu Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi.

“Lần lượt là phòng Ngọa Long và phòng Tàng Hổ”, Ngụy Vũ giải thích.

“Giá của hai phòng này ít nhất phải năm trăm ngàn trở lên, mà không những phải có tiền đâu, còn cần cả thân phận nữa. Toàn là quan chức cán bộ cấp cao hay thương nhân có lương ít nhất trăm triệu mới đủ tư cách vào đó ăn”.

“Bố tôi từng có vinh hạnh được ăn ở phòng Tàng Hổ một lần, về nói với tôi rằng nếu đời này được tổ chức tiệc rượu tại phòng Ngọa Long, Tàng Hổ thì cũng thỏa mãn!”

Sắc mặt của Ngụy Vũ tràn đầy mong chờ, anh ta rất muốn ăn ở hai phòng đó.

Ăn ở đó đại diện cho thân phận và địa vị của bản thân.

“Cán bộ cấp cao, lương trên trăm triệu?”, hai mắt Châu Nguyệt Nguyệt mở to, đây đều là những người cô ta chưa bao giờ tưởng tượng đến.

Cô ta nhìn sang chỗ khác, thấy Lâm Hàn không nói gì, bèn lên tiếng:

“Lâm Hàn, anh nghe đến ngốc rồi phải không? Một bữa cơm từ năm trăm ngàn đổ lên, chắc là chuyện anh không bao giờ dám nghĩ ha!”

“Cái loại người như anh mà mời tôi ăn cơm ở Thanh Trúc Các thì chắc tôi sẽ thay đổi suy nghĩ về anh đấy. Nhưng chắc là chẳng bao giờ đâu!”

Châu Nguyệt Nguyệt châm chọc.

“Nhưng sao tôi phải mời cô ăn cơm cơ?”, Lâm Hàn hỏi ngược.

Câu nói này khiến Châu Nguyệt Nguyệt đơ ra, không biết nên đáp trả thế nào.

“Nguyệt Nguyệt, đừng nói chuyện với Lâm Hàn nữa. Anh ta chưa đến nơi nào sang trọng như thế này bao giờ, để anh ta yên tĩnh ăn, trải nghiệm cuộc sống của người giàu được không hả?”

Ngụy Vũ trêu chọc, lại hỏi: “Có phải cô thích anh trai Rolls-Royce đang hot trên mạng không?”

“Vâng, sao thế ạ?”

Mắt Châu Nguyệt Nguyệt sáng lên, lại bổ sung thêm: “Không phải thích, mà là yêu! Em là fan não tàn của anh ấy, đáng tiếng chỉ có hai đoạn clip về anh ấy, thật là khiêm tốn quá!”

“Haha”, Ngụy Vũ mỉm cười: “Lúc đặt phòng, tôi nghe thấy nhân viên bảo anh trai Rolls-Royce từng đến đây ăn cơm đó! Nói không chừng cô sẽ gặp được đấy!”

“Sao cơ?!”

Châu Nguyệt Nguyệt kích động đứng dậy: “Nam thần của em đến đây ăn cơm sao?! Aaaa, em mà đến sớm mấy hôm là có khi sẽ gặp được ấy!”

Cô ta hối hận vô cùng, lại nói: “Không được, khi nào ăn xong em sẽ đi tìm nhân viên hỏi xem. Nam thần của em chắc chắn sẽ đẹp trai và có khí chất lắm!”

Ngụy Vũ lắc đầu, không ngờ anh trai Rolls-Royce này lại khiến Châu Nguyệt Nguyệt si mê đến thế.

Nhưng nghĩ cũng đúng, ai mà không thích người có nhiều tiền lại còn giàu chứ?

“Ừm, chúng ta ăn cũng tàm tạm rồi đấy. Tôi có hai chuyện cần tuyên bố đây”, Ngụy Vũ đột nhiên trở lên nghiêm túc.

Tất cả mọi người lập tức im lặng.

“Chúng ta đã thành công triển khai hợp tác với bệnh viện Nhân dân, thiết bị đã được bán đi, chỉ cần chờ tiền về thôi”, Ngụy Vũ lên tiếng.

“Thị trường này sẽ cho chúng ta khoảng một triệu tiền lợi nhuận, mà tương lai bệnh viện Nhân dân sẽ mua thiết bị của chúng ta lâu dài, lợi nhuận có thể sẽ lên đến hàng chục triệu”.

Nghe vậy, ánh mắt của đám người đều lộ vẻ vui mừng.

“Chuyện đầu tiên tôi muốn tuyên bố là, một triệu tiền lợi nhuận, tôi sẽ lấy ra năm trăm ngàn để chia cho các anh chị em ở đây, tháng sau sẽ chuyển vào lương của mọi người, bình quân mỗi người hơn hai mươi ngàn”.

“Tổng giám đốc Ngụy muôn năm!”

“Tổng giám đốc Ngụy muôn năm!”

Ngụy Vũ vừa nói xong, đám người đã vỗ tay hoan hô không dứt.

Hai mươi ngàn tiền hoa hồng đâu phải con số nhỏ.

Ngụy Vũ bảo mọi người yên lặng, rồi nhìn Lâm Hàn, âm thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Chuyện thứ hai chính là, Lâm Hàn, từ nay trở đi anh sẽ bị đuổi”.

Đám người sửng sốt.

Chỉ có Châu Nguyệt Nguyệt là nở nụ cười, Lâm Hàn bị đuổi thật đúng ý cô ta.

“Tại sao lại đuổi tôi? Tôi cho rằng mình chưa phạm phải lỗi gì từ khi đi làm cả”, Lâm Hàn hỏi.

“Không, anh đã phạm lỗi rồi. Ngay ngày đầu đi làm anh đã đến muộn”.

Ngụy Vũ nói tiếp: “Hơn nữa, thời kỳ thử việc của công ty là ba tháng. Trong mấy ngày anh đi làm, tôi quan sát thấy anh không phù hợp với yêu cầu của công ty nên tôi có quyền đuổi anh”.

“Vậy tiền lương?”, Lâm Hàn hỏi.

“Lương?”, Châu Nguyệt Nguyệt ngẩn người, rồi quát lên: “Lâm Hàn, anh mới đi làm chưa được một tuần mà đã bị đuổi, lại còn mặt dày đòi lương hả? Anh đùa tôi à!”

“Hợp đồng với bệnh viện Nhân dân là do tôi ký, tại sao tôi không được lấy tiền?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 33



Chương 33: Xôi hỏng bỏng không

“Hơn một trăm tệ!”

“Haha, tổng giám đốc Ngụy đang đuổi khéo ăn mày đấy à?”

“Lâm Hàn này đúng là ăn mày thật mà?”

Đám đồng nghiệp cùng cười phá lên.

“Dĩ nhiên, nếu anh không muốn bị đuổi thì vẫn còn một lựa chọn khác”, giọng nói của Ngụy Vũ đột nhiên thay đổi.

“Dương Lệ là người tôi theo đuổi suốt bốn năm ròng, từ năm nhất đại học”,

“Tôi chỉ đi du học có một năm mà nữ thần của tôi đã lấy một kẻ nghèo kiết xác như anh làm chồng! Thật sự là quá phẫn nộ mà!”

Ánh mắt Ngụy Vũ chứa đầy sự phẫn nộ, anh ta nắm chặt tay lại:

“Lựa chọn tôi cho chính chính là, ly hôn với Dương Lệ. Chỉ cần anh ly hôn với cô ấy thì tôi sẽ không đuổi anh đi, thậm chí còn cho luôn anh năm trăm ngàn tiền lợi nhuận kia”.

“Lâm Hàn, năm trăm ngàn với anh không phải là con số nhỏ đâu, hãy suy nghĩ đi!”

“Anh bị ngu à?”, Lâm Hàn nhạo báng Ngụy Vũ.

Dương Lệ là người mà Lâm Hàn anh quyết định sẽ ở bên cả đời, Lâm Hàn là chuyện anh chưa bao giờ nghĩ đến.

“Lâm Hàn, năm trăm ngàn đối với anh là con số không nhỏ đâu!”

Châu Nguyệt Nguyệt nói: “Có năm trăm ngàn, anh có thể mở một cửa hàng buôn bán nhỏ ở một huyện nhỏ, sinh sống thoải mái! Tôi mà là anh thì tôi sẽ ly hôn luôn!”

“Ai bảo trong đầu cô chỉ toàn tiền với tiền chứ”, Lâm Hàn khinh bỉ đáp.

“Anh...”

Châu Nguyệt Nguyệt tức đến không nói nên lời.

“Anh có biết xôi hỏng bỏng không là gì không?”, Lâm Hàn nhìn Ngụy Vũ.

“Tôi biết chứ”.

Ngụy Vũ mỉm cười: “Giờ anh đang có cảm giác đó chứ gì. Làm việc không công cho tôi, kiếm cho tôi lợi nhuận hàng triệu mà lại không được nhận một đồng nào! Đây chính là xôi hỏng bỏng không đấy! Không ngờ trên đời lại còn người ngu như anh, hahaha!”

“Lâm Hàn, tôi cho anh đúng mười giây để suy nghĩ, ly hôn với Dương Lệ, tôi sẽ cho anh năm trăm ngàn, còn không thì cút ngay đi cho tôi!”

Ngụy Vũ vừa nói xong thì chuông điện thoại của anh ta kêu lên.

Ngụy Vũ cầm lên xem, là số điện thoại của Lý Cường từ bệnh viện Nhân dân.

“Alo, viện trưởng Lý đó ạ!”, anh ta bấm nghe máy, nở nụ cười nhiệt tình:

“Công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ chúng tôi đã gửi các thiết bị tới bệnh viện Nhân dân rồi, viện trưởng Lý có hài lòng chứ ạ?”

“Tổng giám đốc Ngụy, chúng tôi sẽ hủy hợp tác với các anh. Số thiết bị đó đang trên đường hoàn trả lại rồi”, Lý Cường vô tình đáp lại.

“Hủy bỏ hợp đồng?!”

Ngụy Vũ nghe vậy thì đờ người ra.

“Tại... Tại sao lại hủy?”

Anh ta không dám tin: “Hơn nữa, viện trưởng Lý, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, nếu ông tự ý hủy bỏ thì phải đền tiền bồi thường cho chúng tôi đó”.

“Bồi thường? Haha, tôi chưa đòi cậu bồi thường là còn may đấy”, Lý Cường cười khẩy: “Thiết bị của các cậu có vấn đề về chất lượng, suýt nữa làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện chúng tôi kia kìa!”

“Không thể nào! Thiết bị của chúng tôi đều được kiểm tra nghiêm ngặt, không thể nào có vấn đề được!”, Ngụy Vũ lắc đầu.

“Tôi nói có vấn đề chính là có vấn đề”.

Thái độ của Lý Cường rất ngang ngược: “Có vô số bên sản xuất thiết bị trị liệu kìa, thiếu nhà cậu chả mất đi đâu được! Từ hôm nay, bệnh viện Nhân dân sẽ không hợp tác với công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ nữa, đồng thời, chúng tôi cũng sẽ thông báo tin này ra ngoài”.

Câu nói cuối cùng không khác nào sét đánh ngang tai.

Sắc mặt anh ta trắng bệch.

Bệnh viện Nhân dân là bệnh viện lớn nhất thành phố Đông Hải, có thể nói là đứng hàng đầu trong giới y học thành phố, vô cùng có uy vọng.

Nếu Lý Cường thông báo vấn đề thiết bị có chất lượng không đảm bảo ra ngoài thì công ty của anh ta sẽ rất khó mà đứng vững trong ngành này được!

Thứ chờ đợi anh ta chính là phá sản!

“Viện trưởng Lý!”

Ngụy Vũ lập tức nói: “Tôi xin thừa nhận việc thiết bị có vấn đề, hợp đồng hủy cũng được, tôi chỉ xin ông một việc, đó là đừng lan truyền tin này ra ngoài! Nếu không thì công ty tôi sẽ rơi vào đường cùng mất! Viện trưởng Lý...”

Tút tút tút!

Anh ta còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp máy.

“Sao lại như vậy được...”

Ngụy Vũ cảm thấy người mình mềm nhũn, ngồi bệt trên ghế, hai mắt vô hồn, miệng liên tục nói:

“Sao lại như vậy được, thiết bị trị liệu không thể có vấn đề được, tại sao lại như thế...”

Lúc này, anh ta có cảm giác đang từ trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

Vốn anh ta còn đang vui mừng vì ăn được miếng thịt béo bở là bệnh viện Nhân dân.

Nhưng một cuộc điện thoại của Lý Cường giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng lên đầu anh ta, khiến anh ta lạnh thấu xương.

Hiện giờ tất cả mọi người đều im lặng, ruột đau như cắt.

Lý Cường hủy bỏ hợp đồng, hai mươi ngàn tiền hoa hồng của bọn họ cũng tan thành mây khói.

“Anh có biết xôi hỏng bỏng không là gì không?”, Lâm Hàn nhìn Ngụy Vũ, một lần nữa đưa ra câu hỏi.

Anh tin rằng Ngụy Vũ sẽ hiểu thấu được ý nghĩa của câu này.

“Lâm Hàn, anh có biết điều không vậy! Sao lại còn móc mỉa ở đây hả!”

Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng trách móc: “Công ty gặp phải chuyện này, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực đối mặt chứ không phải như anh!”

“Tôi đã bị đuổi rồi, đâu còn là nhân viên công ty, thích móc mỉa có được không?”, Lâm Hàn cười đáp.

“Anh... Tức chết mất thôi!”

Châu Nguyệt Nguyệt nghiến răng: “Không tức không tức, không nên tức giận vì cái tên nghèo hèn này, tức sẽ sinh ra nếp nhăn. Chỉ cần xem ảnh nam thần thì mình sẽ ổn thôi!”

Cô ta rút điện thoại ra, mở đoạn clip về anh trai Rolls-Royce rồi xem, tâm trạng đúng là đã ổn hơn rất nhiều.

“Đúng là nam thần cũng có tác dụng trị liệu!”

Châu Nguyệt Nguyệt than thở: “Công ty gặp khó khăn, đoạn clip của nam thần đã cho mình thật nhiều sự cổ vũ. Anh ấy chính là ánh dương trong lòng mình. Chút thất bại này có là gì chứ?”

Tâm trạng của cô ta bất chợt tốt hơn hẳn.

Két két.

Cửa phòng vip đột nhiên bị mở ra, bốn năm nhân viên phục vụ cùng đi vào.

Tất cả đều là phái nữ. Họ mặc đồng phục màu tím, lộ ra đôi chân dài miên man. Ai cũng cao ráo, khuôn mặt mang vẻ ngại ngùng và kích động.

“Các cô vào đây làm gì? Không thấy chúng tôi đang ăn cơm à?”, Châu Nguyệt Nguyệt chau mày hỏi.

“Xin lỗi đã làm phiền anh chị”.

Một người nhân viên lên tiếng.

Nhân viên này chính là người đã dẫn Lâm Hàn vào Thanh Trúc Các.

“Ừm, anh trai Rolls-Royce, em có thể xin chữ ký của anh không ạ?”

Nhân viên phục vụ nhìn thẳng vào Lâm Hàn, sắc mặt ngại ngùng, lấy dũng khí nói.

“Đúng vậy! Chúng em đều là fan của anh, anh ký tên cho chúng em đi!”

“Anh trai Rolls-Royce, em thích anh lắm đó!”

Mấy nhân viên phục vụ nhao nhao nói, nhìn Lâm Hàn, ánh mắt lấp lánh.

“Anh... anh trai Rolls-Royce?!”

Châu Nguyệt Nguyệt trợn trừng mắt: “Ở đâu cơ! Nam thần của tôi đâu! Anh ấy cũng ở trong này sao?!”

Cô ta như một thiếu nữ đang yêu, ánh mắt dò khắp phòng, nhưng tất cả đều là đồng nghiệp, làm gì có anh trai Rolls-Royce?

“Đám nhân viên này bị điên hay sao!”, Châu Nguyệt Nguyệt lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 34



Chương 34: Lâm Hàn, anh có cần mặt mũi không vậy!

Lâm Hàn lắc đầu cười, nhận lấy cây bút, chuẩn bị ký tên.

Nhưng do anh trai chạy Rolls-Royce có quá nhiều nét nên Lâm Hàn đã dứt khoát viết luôn chữ “Hàn” vào lòng bàn tay của người phục vụ.

“Cảm ơn anh trai chạy Rolls-Royce! Nét chữ của anh phóng khoáng như anh vậy đấy!”

Người phục vụ có được chữ ký xong thì vui mừng, hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Cô ấy quyết định cả đời này đều không rửa tay nữa, giữ lại chữ ký của anh trai chạy Rolls-Royce.

“Anh ta mà là anh trai chạy Rolls-Royce á?”

Châu Nguyệt Nguyệt ngơ ngác, trố cả mắt ra nhìn Lâm Hàn với vẻ khó mà tin được.

Lúc này, lại có thêm một người phục vụ khác đi đến, căng thẳng cắn đôi môi mỏng, xấu hổ nói:

“Anh trai chạy Rolls-Royce, anh là nam thần của em, anh có thể ký tặng em một chữ không?”

Cô ấy vươn bàn tay ra, hướng lòng bàn tay lên trên.

Lâm Hàn cầm bút lên, chuẩn bị ký tên.

“Lâm Hàn, anh có cần mặt mũi nữa không vậy!”

Châu Nguyệt Nguyệt cướp lấy cây bút ký tên trong tay Lâm Hàn, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:

“Cái tên nghèo khố rách áo ôm như anh, làm sao lại là anh trai chạy Rolls-Royce được? Sao anh dám mạo danh thành nam thần của tôi? Người như anh, nhân phẩm bại hoại, quả là vô liêm sỉ!”

“Cô làm cái gì thế? Sao lại nói nam thần của chúng tôi như vậy?”, người phục vụ muốn xin chữ ký kia tỏ vẻ bất mãn:

“Cô chưa từng gặp anh trai chạy Rolls-Royce, nhưng bọn tôi gặp rồi, hồi trước anh trai chạy Rolls-Royce còn đến phòng Ngọa Long của nhà hàng Thúy Hồ dùng bữa đấy!”

“Đúng đấy, cô mà dám xấc xược với thần tượng của tôi, đừng trách tôi không khách khí!”

“Cùng lắm thì không cần công việc nữa, cũng không thể để cô sỉ nhục thần tượng của tôi được!”

Mấy cô nhân viên phục vụ đó đột nhiên xù cả lông lên.

“Anh ta á? Lại còn dùng bữa ở phòng Ngọa Long sao, cười chết mất!”, Châu Nguyệt Nguyệt chỉ vào Lâm Hàn mà cười nhạo.

“Một tên lái xe Ngũ Lăng Hoành Quang, làm gì có tư cách dùng bữa ở phòng Ngọa Long? Một bữa ăn ở phòng Ngọa Long ít nhất cũng phải năm trăm ngàn tệ, đến giám đốc Ngụy của chúng tôi còn không nỡ dùng bữa ở đó, tên nghèo kiết xác này làm sao dùng bữa ở đó nổi?”

“Hừ, ếch ngồi đáy giếng!”, một người phục vụ trợn ngược mắt, nói: “Anh trai chạy Rolls-Royce đến phòng Ngọa Long dùng bữa, bọn tôi đều có chụp ảnh lại hết đấy! Còn có ảnh anh ấy đi nữa!”

Người phục vụ lấy điện thoại ra, mở bộ sưu tập, lướt một lượt trước mắt Châu Nguyệt Nguyệt cho cô ta xem.

Trong đó là ảnh Lâm Hàn đang dùng bữa, ăn tiệc trong phòng Ngọa Long, còn có mấy bức ảnh Lâm Hàn bước ra từ quán ăn, lên chiếc xe Rolls-Royce.

“Đây... Sao lại thế được!”

Châu Nguyệt Nguyệt như bị sét đánh, kinh ngạc mà lùi về sau mấy bước, chiếc ghế bị cô ta xô phải, đổ ngược ra sau.

“Không thể nào!”

“Lâm Hàn là tên nghèo kiết xác, sao có thể là nam thần mà tôi ngày đêm mong nhớ được!”

“Sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce mà tôi yêu được!”

Mấy đồng nghiệp của Lâm Hàn cũng đều ngơ ngác hết cả.

“Không phải chứ, Lâm Hàn là anh trai chạy Rolls-Royce?”

“Cả bộ quần áo trên người anh ta bây giờ cũng chẳng đáng được 200 tệ, còn chạy nổi Rolls-Royce?”

“Mà này, hình như bộ quần áo Lâm Hàn mặc hôm đầu tiên đi làm hơi giống với bộ quần áo mà anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng mặc nhỉ!”, có đồng nghiệp chợt nhớ ra.

“Giống gì mà giống! Tôi không tin, cái tên Lâm Hàn nghèo kiết xác này lại là anh trai chạy Rolls-Royce!”, Châu Nguyệt Nguyệt gào lớn, cô ta vẫn không chịu tin.

“Đợi đã, tôi nhớ buổi trưa hôm đó, tôi có chụp ảnh phòng làm việc của chúng ta để đăng lên tường”, một đồng nghiệp tên Thành rút điện thoại ra, mở trang cá nhân mình lên xem.

Trong đó có một bức ảnh cả phòng làm việc, anh ta phóng to bức ảnh đến chỗ Lâm Hàn.

Hôm đó, Lâm Hàn mặc một cái áo phông màu xám, chân đi một đôi giày Converse rất bình thường, đang nằm bò ra bàn ngủ.

“Đưa tôi xem nào!”

Châu Nguyệt Nguyệt giật lấy điện thoại, đặt lên bàn, lúc cô ta nhìn thấy đôi giày Converse, đôi mắt Châu Nguyệt Nguyệt trừng lên, thực sự ngơ cả người ra,

Video của anh trai chạy Rolls-Royce cô ta đã lướt thấy mấy lần rồi, đôi giày đó quá quen thuộc!

Chính là đôi giày Lâm Hàn đang đi đó!

Còn cả bộ quần áo, cũng là áo phông xám mà Lâm Hàn mặc!

Ầm ầm ầm!

Cả người cô ta run lên, lùi liên tiếp ba bước, điện thoại rớt cái bịch xuống đất!

“Phịch” một tiếng, cô ta ngã ngồi xuống sàn đất lạnh lẽo.

“Không thể nào, không thể nào, tên nghèo kiết xác Lâm Hàn này, sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce được...”

Ánh mắt Châu Nguyệt Nguyệt vô hồn, miệng vẫn lẩm bẩm, cả người chịu một đả kích rất lớn.

“Nam thần mà tôi ngày đêm mong nhớ, nhớ mãi không quên, thế mà lại là tên nghèo kiết xác hàng ngày đi làm cùng tôi...”

“Sao lại thế được!”

Đôi mắt của Châu Nguyệt Nguyệt lệ chảy thành dòng.

Cô ta có không muốn tin thế nào đi chăng nữa thì tất cả chứng cứ đều chỉ rõ, Lâm Hàn chính là anh trai chạy Rolls-Royce.

Ảnh của người phục vụ có thể là đã qua chỉnh sửa.

Nhưng trang cá nhân của đồng nghiệp tên Thành kia, Châu Nguyệt Nguyệt còn từng nhấn nút thích, đến bây giờ vẫn có chút ấn tượng, chắc chắn không thể là giả được!

“Tại sao... Tại sao anh lại là anh trai chạy Rolls-Royce?”

Châu Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, vành mắt ngấn lệ nhìn Lâm Hàn:

“Anh có biết tôi thích anh trai chạy Rolls-Royce đến mức nào không? Vì anh ấy mà tôi lướt tất cả các video, xem đến mức sưng cả mắt!”

“Đêm nào tôi cũng nằm mơ đến cảnh nắm tay và hôn nhau với anh ấy!”

“Thậm chí tôi còn mơ cùng anh ấy tiến vào lễ đường kết hôn!”

“Tại sao... Tại sao nam thần của tôi, lại là tên nghèo kiết xác anh đây?”

“Trách tôi à?”, Lâm Hàn hỏi vặn.

Lâm Hàn từ đầu đến cuối vẫn luôn tự nhận rằng mình chẳng làm sai điều gì, tất cả đều là Châu Nguyệt Nguyệt đây đơn phương tình nguyện.

“Lâm Hàn mà lại là anh trai chạy Rolls-Royce á?”

Ngụy Vũ vừa chịu đả kích từ việc bệnh viện Nhân Dân hủy bỏ hợp tác, nay lại chịu thêm một cú sốc.

Anh ta nhìn Lâm Hàn mà không thể tin nổi: “Lâm Hàn này làm sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce được?”

“Hôm đó lần đầu tiên gặp anh ta, đến cái xe anh ta còn chẳng có, sao có thể tự nhiên nhảy đâu ra chiếc Rolls-Royce được?”

“Nếu chiếc Rolls-Royce đó thật sự là của Lâm Hàn...”

Nghĩ đến đây, Ngụy Vũ cảm thấy có một nỗi tuyệt vọng đâm thẳng vào tim.

Nếu Lâm Hàn thực sự có Rolls-Royce, thì Ngụy Vũ anh đây, còn có khả năng giành lại Dương lệ từ tay tình địch Lâm Hàn không?

Anh ta còn có năng lực ấy? Còn có vốn liếng ấy?

Cả người Ngụy Vũ từ trên xuống dưới tràn đầy cảm giác bất lực.

“Anh trai Rolls-Royce, mau ký tên cho tôi đi!”

“Đúng đấy!”

Mấy người phục vụ đó lại tiến lên.

Lâm Hàn không hề từ chối, ký tên cho từng người một, sau khi ký xong, Lâm Hàn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Lúc này trong phòng bao, đồng nghiệp im lặng, Châu Nguyệt Nguyệt nghẹn ngào, đau lòng tuyệt vọng, sắc mặt Ngụy Vũ cũng khó coi.

Mọi người cứ trơ mắt nhìn Lâm Hàn rời đi, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trong lòng họ.

Sau khi rời khỏi nhà hàng Thúy Hồ, Lâm Hàn gọi xe về nhà.

Công việc của Hạo Vũ, Lâm Hàn đương nhiên không cần tiếp tục làm nữa, anh đang suy nghĩ xem có cần tìm thêm công việc khác không, hay là cứ rảnh rỗi một thời gian đã.

Vừa về đến nhà chưa được bao lâu, điện thoại vừa kết nối đã có cuộc gọi đến.

Lâm Hàn nhìn qua, hóa ra là ông bố vợ Dương Cảnh Đào.

“A lô, bố à”.

“Lâm Hàn, cho cậu 20 phút để đến ngã tư đường Trường Xuân”, quả nhiên là giọng của Dương Cảnh Đào truyền đến.

“Có chuyện gì không?”, Lâm Hàn tò mò hỏi.

“Bảo cậu đến thì cứ đến đi, lắm lời thế làm gì”, Dương Cảnh Đào sốt ruột nói.

“Được”.

Lâm Hàn cúp điện thoại, đi đến đường Trường Xuân.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_azz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 35



Chương 35: Thân thủ của Lâm Hàn

“Bố, có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn hỏi ngay.

“Sao cậu lại chậm chạp như vậy?”, Dương Cảnh Đào rất bất mãn, liền chỉ vào ông già đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầy tức giận:

"Lão ta muốn ăn vạ".

“Ăn vạ?”

Lâm Hàn nhìn ông già đang nằm trên mặt đất, nét mặt méo mó, không giống như đang ăn vạ.

“Ông ơi, ông bị đụng ở đâu?”, Lâm Hàn quỳ xuống hỏi.

"Ở đây... Khụ khụ, đau chết tôi rồi! Khụ khụ khụ!"

Phổi của ông già hình như có vấn đề, vừa ho vừa mở ống quần ra, đầu gối trái đã đỏ tấy và sưng lên, nửa cẳng chân đang run rẩy.

“Nghiêm trọng vậy”, Lâm Hàn đoán chừng xương cốt của ông già đã nứt, liền lấy điện thoại ra: “Phải mau gọi xe cấp cứu đến cứu người, có chuyện gì thì để sau nói".

"Gọi cấp cứu cái gì chứ!"

Dương Cảnh Đào giật điện thoại của Lâm Hàn rồi lạnh lùng nói:

"Lão già này thấy tôi lái xe Mercedes-Benz, rõ ràng là đi qua cố tình đụng vào, cho đáng đời! Muốn gọi cấp cứu thì bảo lão ta tự gọi!"

"Cái ông này, tôi không ăn vạ mà!"

Ông già nói: "Tôi vừa qua đường lúc có tín hiệu đèn giao thông, rõ ràng là ông vượt đèn đỏ! Khụ khụ khụ, ông này, tuy rằng nhà tôi không có tiền, nhưng tôi đều dựa vào chính bàn tay của mình để kiếm ra tiền, tôi không bao giờ làm những việc như ăn vạ mà ông nói!"

"Hừm, đừng có mà nói bậy!"

Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng cảm thấy chột dạ, liền nói: "Trong xã hội này đầy rẫy những kẻ giống như ông, cố tình đụng phải xe hạng sang để ăn vạ! Ông quả nhiên có kinh nghiệm, nhìn thấy không có camera giám sát liền xông lên để không lưu lại bằng chứng được!"

"Lâm Hàn, cậu ở đây chờ cảnh sát giao thông tới xử lý chuyện này! Tôi còn có việc phải làm", Dương Cảnh Đào nói xong liền định rời đi.

Lâm Hàn ngay lập tức ngăn Dương Cảnh Đào:

"Bố à, chuyện này cả hai bên đều có lý, chúng ta hãy chờ cảnh sát giao thông tới! Bố không thể cứ như vậy bỏ đi được!"

"Tại sao tôi không thể đi hả?"

Dương Cảnh Đào nhìn thẳng Lâm Hàn, lớn tiếng nói: "Cậu đúng là đồ bỏ đi, ở nhà họ Dương của tôi lâu như vậy, tôi cho cậu ăn cho cậu uống, bây giờ tôi có chút chuyện cậu lại không giúp tôi giải quyết sao?"

Lâm Hàn chợt hiểu ra, mười phần thì hết tám phần là Dương Cảnh Đào đã vượt đèn đỏ và đụng vào ông già kia.

Ông ta gọi Lâm Hàn đến chỉ vì muốn Lâm Hàn phải chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra.

“Bố, con có thể giúp bố giải quyết chuyện này”, Lâm Hàn lạnh lùng nói:

"Nhưng nếu thật sự đã đụng phải người ta thì nhất định không được chạy trốn, nếu bây giờ bố chạy trốn thì sẽ phải ngồi tù!"

“Tôi nói rồi, tôi không có đụng ai hết, chính là lão ta đến ăn vạ thôi!”, Dương Cảnh Đào lớn tiếng nói.

“Ông này, tôi thề với lương tâm của mình, nếu tôi cố tình ăn vạ ông thì sẽ bị sấm sét đánh chết!”, ông già nằm trên mặt đất bật khóc:

"Cho dù có tiền cũng không được ăn h**p người khác như thế! Rõ ràng là vượt đèn đỏ, còn phải nói là tôi ăn vạ mới chịu được hay sao! Ây da, đau chết đi được! Khụ khụ khụ khụ..."

Ông già lại không ngừng ho.

"Bố à, con không biết rốt cuộc là bố có đụng người ta hay không".

Nét mặt của Lâm Hàn không cảm xúc, anh nói: "Nhưng bây giờ bố không thể đi. Khi cảnh sát giao thông đến, mọi thứ sẽ được đưa ra ánh sáng. Nếu bố thật sự đụng vào người ta mà bỏ đi thì bố sẽ phải vào tù. Con làm thế này là vì muốn tốt cho bố thôi".

"Lâm Hàn, cái thằng bỏ đi này, cậu đang muốn leo lên đầu tôi ngồi phải không?"

Dương Cảnh Đào gầm lên thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua đường: "Cậu đến nhà họ Dương của tôi cũng không có đóng góp gì, ngày nào cũng chỉ biết ăn không ngồi rồi, bây giờ còn dám chống lại tôi, cậu có phải là con người không! Tránh ra, tôi phải đi!"

Dương Cảnh Đào tiến lên một bước.

Lâm Hàn đưa tay ra và nắm lấy cổ tay của Dương Cảnh Đào.

“Ây da... đau!”

Dương Cảnh Đào hít vào một hơi, cảm thấy cổ tay như bị kẹp sắt kẹp chặt, không cử động được, rất đau.

“Thằng nhóc này trông gầy yếu, sao lại có sức lực mạnh như vậy!”, Dương Cảnh Đào kỳ quái liếc nhìn Lâm Hàn.

Làm sao ông ta có thể biết được sự giáo dục của gia đình đối với Lâm Hàn từ nhỏ chính là sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất và nghệ thuật, không chỉ là tài năng, mà ngay cả thân thủ của Lâm Hàn cũng rất nhanh và mạnh.

Từ khi còn nhỏ thì anh đã được huấn luyện với cường độ mà không một người bình thường nào có thể chịu nổi.

Lâm Hàn cho rằng dựa vào thân thủ của mình thì cho dù trước mặt có hơn một chục tên đầu gấu anh vẫn có thể giải quyết dễ dàng.

“Bỏ tôi ra!”

Dương Cảnh Đào cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm Hàn, nhưng ông ta không thể nào di chuyển được.

“Nhóc con, cậu thật là hỗn hào, còn muốn đánh bố vợ của mình hay sao?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn Lâm Hàn, trong mắt bừng bừng lửa giận.

"Bố, con chỉ muốn tốt cho bố mà thôi".

Thái độ của Lâm Hàn rất kiên quyết: "Con sẽ không để cho bố đi trước khi cảnh sát giao thông đến, con không thể để cho bố từ việc vướng phải một vụ tai nạn xe bình thường lại trở thành một vụ đụng người rồi chạy trốn!"

Anh lại liếc nhìn ông già đang đau đớn nằm trên mặt đất và nói:

"Khi về nhà bố muốn mắng con, chế nhạo con hay đuổi con ra khỏi nhà cũng được, Lâm Hàn này có thể chịu đựng hết, bởi vì bố là bố của con và Tiểu Lệ".

"Bố gọi cho con vì bố muốn con phải gánh vác chuyện này thay cho bố, con biết điều đó. Nhưng hành vi của bố đã làm tổn thương người khác. Con không thể để cho bố phạm sai lầm hết lần này đến lần khác!"

“Cậu…”

Nghe vậy, Dương Cảnh Đào tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta thở dài nói: "Tại sao tôi lại có một thằng con rể vô dụng như thế này chứ? Chút chuyện cỏn con này mà cũng không xử lý được sao?"

Một lúc sau, cảnh sát giao thông đến, ý nghĩ muốn rời đi của Dương Cảnh Đào cuối cùng cũng đã biến mất.

Mười phút sau, cảnh sát giao thông đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"Chủ xe vượt đèn đỏ rồi va chạm vào người khác thì phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, việc giám sát đã được quay phim lại", người cảnh sát giao thông tịch thu bằng lái xe và nói:

"Xe cấp cứu sẽ đến sau và đưa những người bị thương đến bệnh viện. Việc mua bảo hiểm hay trả tiền bồi thường là do tùy ông quyết định. Ha ha, ông vẫn còn có ý thức tuân thủ pháp luật tốt đấy, không hề bỏ trốn".

"Một chủ xe ô tô hai ngày trước đã vượt đèn đỏ và đụng vào một người trên đường, sau đó chạy trốn. Anh ta bị cảnh sát bắt chỉ trong vòng hai giờ. Anh ta hiện đã sẵn sàng ra tòa và vào tù rồi".

Nghe vậy, Dương Cảnh Đào cúi đầu xấu hổ.

Lâm Hàn bất lực mỉm cười, ông bố vợ của anh vẫn có chút lo lắng, ngay khi chiếc xe được đưa cho ông ta thì hôm sau ông ta đã vượt đèn đỏ và đụng phải người khác rồi.

Đương nhiên, Lâm Hàn cũng sẽ không bỏ bê ông già bị thương, anh để Dương Cảnh Đào lái xe về nhà, còn Lâm Hàn bắt xe cấp cứu đi cùng ông già kia đến bệnh viện.

Hai giờ sau, vết thương trên cơ thể ông già đã được xử lý.

“Bác sĩ, vết thương có nặng lắm không?”, Lâm Hàn hỏi khi bác sĩ bước ra ngoài.

"Cậu Lâm đừng lo lắng, ông ấy chỉ bị nứt xương, nghỉ ngơi vài tháng thì sẽ không sao đâu. Sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng!", bác sĩ cười nói.

Ngay khi Lâm Hàn đến bệnh viện, Lý Cường đã nhận được tin báo và ngay lập tức sắp xếp một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình giỏi nhất cho Lâm Hàn.

Vì mối quan hệ với Lý Cường, các bác sĩ trong bệnh viện rất tôn trọng Lâm Hàn.

“Thật tốt quá”, Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm bước vào phòng bệnh.

"Chàng trai, lần này cám ơn cậu nhiều lắm! Khụ khụ...", nhìn thấy Lâm Hàn, ông già cảm kích nói:

"Các người đều là người có tiền, đụng phải người khác, nếu như có quan hệ thì cũng không phải tốn tiền bồi thường! Nếu như các người có nói tôi ăn vạ, thì tôi cũng không chối nổi!"

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenazz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 36



Chương 36: Tôi muốn lo chuyện bao đồng

"Tôi có một đứa cháu trai cũng trạc tuổi cậu".

Ông già nói: "Nhưng thằng nhóc đó không ngoan ngoãn và lanh lợi như cậu, ngày nào nó cũng chỉ biết ăn rồi đi cá độ, nhưng đêm nào nó cũng phải về ăn cơm tôi nấu. Bây giờ tôi phải nằm viện, không có cách nào để nấu bữa tối cho nó nữa".

Lâm Hàn yên lặng lắng nghe.

"Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi về nhà thông báo cho cháu trai tôi rằng tối nay không nấu được cho nó ăn, khụ khụ khụ".

“Được, ông cho tôi địa chỉ đi”, Lâm Hàn gật đầu, chuyện này đối với anh mà nói cũng không tính là chuyện gì khó khăn.

"Được rồi, địa chỉ là..."

Sau khi có được địa chỉ, Lâm Hàn rời khỏi bệnh viện và bắt một chiếc taxi.

Sau nửa tiếng, anh đã đến nơi cần đến.

Đây là một khu phố tồi tàn ở thành phố Đông Hải. Lối vào ngang qua một mảng tường xám xịt, những tòa nhà thấp lẹt đẹt và cũ kỹ. Mấy tòa nhà này có khả năng chống động đất, chống cháy và chống lũ cực kỳ kém. Một khi có thiên tai thì những người sống trong đó sẽ vô cùng nguy hiểm.

"Không khác gì một khu ổ chuột".

Lâm Hàn bắt đầu tìm kiếm theo địa chỉ mình có.

Mùi cống rãnh xộc lên mũi, mặt đất dưới chân gập ghềnh, nhà cửa được quy hoạch lộn xộn nên nhiều đoạn đường bị cụt, đám trẻ con chơi đùa bên đường cũng gầy guộc, suy dinh dưỡng.

Lâm Hàn không ngờ rằng tại thành phố Đông Hải vẫn còn một nơi nghèo nàn như vậy.

"Số 34 hẻm Tây Hải".

Lâm Hàn đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được ngôi nhà mà ông Ngô nói.

Ngôi nhà có một khoảng sân nhỏ đơn sơ với cỏ dại mọc um tùm. Một dây phơi quần áo chạy ngang qua sân nhỏ có treo một vài bộ quần áo bị vá lỗ chỗ.

Lâm Hàn bước vào nhà, nhưng không thấy ai bên trong.

"Cháu trai Ngô Xuyên của ông ấy chắc vẫn chưa về".

Lâm Hàn thầm nghĩ.

"Đừng chạy!"

Đột nhiên một giọng nói từ bên ngoài truyền đến.

Lâm Hàn nhìn thấy một chàng trai đang hoảng sợ chạy nhanh về phía anh.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo phông màu xám bẩn thỉu, theo mô tả của ông Ngô, đây hẳn là cháu trai của ông ấy, Ngô Xuyên.

Phía sau Ngô Xuyên có hai tên côn đồ tóc nhuộm vàng, trên tay cầm thanh sắt, điên cuồng đuổi theo.

“Hả?”

Ngô Xuyên chạy đến cửa nhà mình, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở cửa.

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt tươi cười, dáng người hơi gầy, nhưng toàn thân dường như tỏa ra một khí chất bất phàm.

"Anh là ai? Tại sao lại ở trong nhà của tôi?", Ngô Xuyên cảnh giác nhìn Lâm Hàn.

Anh ta vừa dứt lời thì hai tên côn đồ đã chạy tới, cầm gậy sắt bao vây.

"Nhóc con, không biết sống chết, dám giở trò gian lận trong địa bàn của anh Mặt Sẹo!"

"Mau quay lại với tao, nếu không mày sẽ bị thủ tiêu ngay bây giờ đó!"

Tên côn đồ hung hăng nhìn trừng trừng Ngô Xuyên, một tay vươn ra nắm chặt lấy Ngô Xuyên.

"Con mợ mày, thả tao ra!"

Ngô Xuyên đang vùng vẫy thì bị một tên trong nhóm côn đồ nhặt được thanh sắt đập vào vai.

Ngô Xuyên bị đánh vào vai rất đau đớn, đến mức phải cắn răng chịu đựng mà cũng không kêu, điều này khiến Lâm Hàn không thể không nhìn lại.

Sau đó, tên côn đồ đen kéo Ngô Xuyên đi.

“Chờ một chút, có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn lên tiếng.

“Hả?”

Hai tên côn đồ bây giờ mới để ý rằng còn có một người đàn ông khác đang đứng bên cạnh bọn chúng.

“Không muốn chết thì đừng có lo chuyện bao đồng!”, một tên côn đồ trừng trừng mắt nhìn Lâm Hàn.

“Các người đưa người ta đi không có lý do, tôi hỏi chút không được sao?”, Lâm Hàn cau mày nói.

"Thằng nhóc này cờ bạc gian lận, bây giờ ông chủ bảo tụi tao bắt nó lại và chặt một tay của nó. Lý do này đã đủ chưa?", một tên côn đồ cười cợt nói.

"Gian lận con mẹ mày!"

Ngô Xuyên dõng dạc nói: "Gian lận thì sao! Ba năm trước, nếu không phải tại cái thằng khốn nạn Mặt Sẹo bắt tao ký vào giấy nợ một trăm ngàn khiến gia đình tao tan nát, thì làm sao bây giờ tao phải thế này chứ hả?"

"Con mẹ nó chứ, trên chiếu bạc có chơi có chịu! Mày thua tiền là đáng đời của mày!"

Tên côn đồ lại tiếp tục giơ thanh sắt đập vào vai Ngô Xuyên.

Nhìn thấy thanh sắt sắp đánh tới, một bàn tay trắng ngần đột nhiên vươn ra, nắm chắc lấy thanh sắt.

"Thằng kia, mày muốn lo chuyện bao đồng phải không?"

Hai tên côn đồ cùng nhìn Lâm Hàn, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

Ở cái thị trấn tồi tàn này, chưa từng thấy có người nào dám khiêu khích Mặt Sẹo.

“Đúng vậy, tôi muốn lo chuyện bao đồng đấy”, Lâm Hàn gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh.

“Muốn chết hả mày!”

Ánh mắt của hai tên côn đồ đột nhiên trở nên hung tợn, bọn chúng liền cầm lấy gậy sắt đập vào người Lâm Hàn!

“Bang!”

“Bang!”

Hai tiếng đập chát chúa vang lên.

Trước mặt là khung cảnh khiến cho Ngô Xuyên phải sửng sốt.

Hai thanh sắt còn chưa đập trúng Lâm Hàn thì hai tên côn đồ tóc vàng đã như diều đứt dây, bị Lâm Hàn đá văng ra cách đó năm mét.

“Đau đau đau!”

Bọn chúng rít lên.

Cả hai đều đang nghiến răng chịu đựng vì đau đớn, cảm thấy ruột như bị đứt đoạn, còn ổ bụng như bị rách ra làm đôi.

"Thằng kia, tụi tao là đàn em của anh Mặt Sẹo. Mày dám đánh tui tao tức là mày không coi anh Mặt Sẹo ra gì!"

"Có giỏi thì xưng tên ra!"

Cả hai nên thay phiên nói.

“Lâm Hàn”.

Lâm Hàn phủi phủi tay, nét mặt mang theo ý cười, đã nhiều năm rồi không ra tay đánh ai, nhưng sức lực của anh cũng không giảm đi bao nhiêu.

Việc này cũng nhờ vào khóa huấn luyện ma quỷ trước đó.

Bố của Lâm Hàn, ông Lâm Thiên Tiếu có triết lý giáo dục dành cho Lâm Hàn chính là khiến cho anh có một thể chất kinh khiếp và một đời sống tinh thần phong phú.

Ông ấy muốn Lâm Hàn phải vượt xa người thường về cả cơ thể lẫn đầu óc.

"Được lắm, mày được lắm, cứ đợi đó!"

Hai tên côn đồ buông lời cay độc, đỡ nhau đứng dậy.

"Lợi hại quá! Trông anh gầy thế mà không ngờ lại có thân thủ mạnh như vậy!", Ngô Xuyên bước tới, nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ, rồi nói:

"Nhưng mà anh gặp rắc rối lớn rồi. Mặt Sẹo rất có uy trên giang hồ. Hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho anh nếu như anh làm tổn thương đến người của hắn đâu".

“Không sao”, Lâm Hàn không quan tâm, mặc dù Lâm Thiên Tiếu đã hạn chế Lâm Hàn suốt mười năm, nhưng trong mười năm qua, ông ấy cũng đã sắp xếp rất nhiều thế lực làm ô dù che chắn cho anh.

“Anh có phải là Ngô Xuyên không?”, Lâm Hàn hỏi.

“Đúng vậy, sao anh biết tên tôi?”, Ngô Xuyên tò mò hỏi.

“Ông của anh đang nằm viện, ông ấy nhờ tôi nói với anh rằng ông ấy không thể nấu ăn cho anh tối nay”, Lâm Hàn nói.

“Nằm viện sao?!”

Nét mặt của Ngô Xuyên thay đổi, anh ta lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Ừm... bố vợ của tôi vô tình lái xe đụng phải ông nội của anh. Nhưng đừng lo, chỉ là bị thương nhẹ thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi vài tháng là được. Tôi sẽ lo mọi chi phí chữa bệnh", Lâm Hàn xấu hổ nói.

"Cái gì? Bố vợ của anh đụng phải ông nội của tôi!"

Nghe vậy, Ngô Xuyên chợt dựng tóc gáy, xắn tay áo lên chuẩn bị giơ nắm đấm đấm về phía Lâm Hàn.

Nhưng khi nghĩ đến thân thủ đáng sợ của Lâm Hàn vừa rồi, anh ta lại bất chợt cảm thấy phát hoảng.

"Ông nội của tôi đâu, tôi phải đến gặp ông ấy ngay bây giờ".

"Bệnh viện Nhân dân, để tôi đưa anh đến đó".

Khi đưa được Ngô Xuyên đến bệnh viện Nhân dân, Lâm Hàn đã trở về nhà.

“Chồng à, bố vừa gọi điện đến mắng anh”, khi Lâm Hàn quay lại, Dương Lệ nói:

"Ông ấy nói anh hỗn hào, anh đã làm cái gì chọc tức bố rồi".

Lâm Hàn gãi gãi mũi, không ngờ ông bố vợ vẫn còn ôm mối hận nên đã nói lại với Dương Lệ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: TruyenAzz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 37



Chương 37: Tôi thích anh

"Bố cũng thật là. Rõ ràng là bố đã lái xe đụng vào người ta mà còn muốn chạy trốn. Bố thật không có chút ý thức tuân thủ pháp luật nào cả!"

"Chồng à, lần này may nhờ có anh ngăn cản bố em, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện".

“Chuyện nên làm mà”, Lâm Hàn mỉm cười nói.

Ngày hôm sau khi Dương Lệ đi làm thì Lâm Hàn lại trở thành một kẻ lang thang thất nghiệp, anh đang định chợp mắt, sau đó mua một ít trái cây đến thăm ông Ngô.

Ding dong!

Đột nhiên, tiếng chuông cửa nhà anh vang lên.

Lâm Hàn ra mở cửa, liền sửng sốt.

Châu Nguyệt Nguyệt đang đứng ở cửa.

Cô ta mặc một chiếc váy dài, gương mặt hơi ửng hồng nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.

“Cô đến đây có chuyện gì?”

Lâm Hàn cau mày, anh không thích Châu Nguyệt Nguyệt, về việc làm sao mà cô ta biết đường để đến nơi này, Lâm Hàn cũng không ngạc nhiên, vì trên tờ thông tin ứng tuyển có điền địa chỉ nhà của anh.

"Lâm Hàn, tôi đã khóc cả đêm qua".

Châu Nguyệt Nguyệt lên tiếng, nhìn Lâm Hàn trước mặt chính là anh trai chạy Rolls-Royce, trong lòng cô ta chợt dâng lên một cảm giác vừa trống rỗng vừa khó chịu.

“Đó là việc của cô”, giọng Lâm Hàn đều đều nói.

"Lâm Hàn, sao anh lại có thể dửng dưng như vậy? Anh không thể an ủi tôi một chút sao? Tôi thích anh rất nhiều!", giọng của Châu Nguyệt Nguyệt buồn bã.

“Cô thích anh trai chạy Rolls-Royce, không phải tôi”, Lâm Hàn vô cảm nói.

“Không, người tôi thích chính là anh!”, Châu Nguyệt Nguyệt lắc đầu với thái độ kiên quyết:

"Tôi đã suy nghĩ về điều đó cả đêm qua, và cuối cùng cũng hiểu tại sao tôi lại buồn. Bởi vì anh trai chạy Rolls-Royce mà tôi yêu thích và quý mến lại thật sự là một đồng nghiệp mà tôi đã chế giễu mỗi ngày. Tôi không thể chấp nhận được khoảng cách này giữa chúng ta vào thời điểm đó".

Châu Nguyệt Nguyệt hít một hơi thật sâu:

"Nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra. Vì anh trai chạy Rolls-Royce chính là anh, nên tôi phải chấp nhận mọi thứ từ anh. Đối với tôi anh không chỉ là người có một chiếc Rolls-Royce và có thể chơi guitar, mà tôi còn chấp nhận anh trong công việc, hay là chấp nhận luôn chuyện... trông anh giống một tên nghèo xác xơ".

Lâm Hàn lắc đầu bất lực, Châu Nguyệt Nguyệt có vẻ như là không giỏi nói chuyện cho lắm.

"Đêm qua tôi chỉ ngủ có hai tiếng, mà lại mơ thấy anh".

Châu Nguyệt Nguyệt nói tiếp: "Năm giờ sáng tôi thức dậy, trong lòng có một suy nghĩ là phải đi tìm anh, bản thân không ngừng cổ vũ, cuối cùng cũng có dũng khí đi tìm anh".

"Nói nhiều như vậy, nhưng tóm lại tôi chỉ muốn nói với anh rằng, Lâm Hàn, tôi thích anh!"

Cuối cùng, Châu Nguyệt Nguyệt cũng nói lớn, như thể cô ấy đang tỏ tình.

"Anh có thể đồng ý cho tôi theo đuổi anh không?"

Châu Nguyệt Nguyệt nhìn Lâm Hàn với đôi mắt đỏ hoe.

“Bà chị kia, tôi đã kết hôn rồi, lẽ ra cô phải xem thông tin về tình trạng hôn nhân của tôi cho kỹ”, Lâm Hàn điên hết cả đầu:

"Tôi đã có gia đình, và tôi yêu vợ tôi, tôi không thể đồng ý sự theo đuổi của cô".

“Nhưng tôi nghe anh Ngụy nói rằng anh không xứng với vợ của anh”, Châu Nguyệt Nguyệt ngập ngừng nói: “Anh ta cũng nói rằng vấn đề hai người ly hôn sẽ chỉ là vấn đề thời gian, nên tôi nghĩ mình sẽ đợi cho đến khi anh ly hôn, hoặc tôi sẽ làm người thứ ba..."

“Cạch!”

Trước khi Châu Nguyệt Nguyệt kịp nói xong, Lâm Hàn đã trực tiếp đóng cửa lại.

Nếu không phải đối phương là một người phụ nữ thì Lâm Hàn đã cho ăn đấm từ lâu rồi.

“Lâm Hàn, cho dù anh ly hôn thì tôi cũng có thể chấp nhận anh!”, giọng nói của Châu Nguyệt Nguyệt từ bên ngoài truyền đến nghe thật chân thành.

Lâm Hàn không thèm để ý đến cô ta, nhắm mắt ngủ tiếp.

Sau khi ngủ đến trưa, Lâm Hàn ăn trưa đơn giản, khi mở cửa ra thì thấy Châu Nguyệt Nguyệt đã rời đi.

Anh ra ngoài mua ít hoa quả, sau đó đến bệnh viện thăm ông Ngô, rồi anh về đến nhà vào lúc Dương Lệ tan làm.

Khi về đến khu chung cư, Lâm Hàn thấy có hai chiếc ô tô đang đậu ở tầng dưới.

Một chiếc Mercedes-Benz E350L là chiếc mà Dương Lệ lái để đi làm.

Bên cạnh đó là một chiếc Lamborghini mui trần, mà Lâm Hàn được biết là xe của Lý Vĩnh Phú.

"Ấy, Lâm Hàn đã về! Tôi vừa từ nhà anh xuống, đến thăm nhà anh một chút, còn bây giờ tôi chuẩn bị đi ăn!"

Lý Vĩnh Phú ló đầu ra nhìn Lâm Hàn.

Chu Nhã Thiến mặc một chiếc váy ngắn màu trắng khoe đôi chân dài trắng nõn và đi giày cao gót màu đỏ. Cô ta giống như một con chim non nép vào vòng tay của Lý Vĩnh Phú, trên miệng nở một nụ cười mãn nguyện.

“Hai người tiến triển rất nhanh đó”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói.

"Hừm, tôi và Vĩnh Phú là người yêu của nhau. Vì mối quan hệ này đã được xác định, nên đương nhiên sẽ phát triển rất nhanh", Chu Nhã Thiến liếc xéo Lâm Hàn.

Sau khi nghĩ rằng Lý Vĩnh Phú đã giúp cô ta giải quyết những rắc rối của công ty, Chu Nhã Thiến đã đồng ý sự theo đuổi của Lý Vĩnh Phú, làm bạn gái của anh ta đơn giản chỉ là bước cuối cùng trong mối quan hệ giữa hai người.

"Lâm Hàn, tôi vừa nhìn qua nhà của anh rồi, trông chẳng ra làm sao!"

Lý Vĩnh Phú khinh thường nói: "Nhà anh ở tầng 4, leo cầu thang khiến tôi mệt phờ cả người. Tường cạnh cầu thang dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ, cửa nhà đầy túi rác, bẩn thỉu và bừa bộn. Tôi thật sự không hiểu hai người đã sống như thế nào trong môi trường tồi tệ này vậy! Đây có phải là nơi để cho con người ở không chứ?"

“Vĩnh Phú, anh cho rằng mọi người đều giống anh, đều có quản gia và bảo mẫu, sống trong biệt thự hay sao!”, Chu Nhã Thiến kỳ quái nói:

"Huầy, đúng là người có số con rệp mới thích hợp sống trong một môi trường lộn xộn như thế này, hơn nữa còn không có chí tiến thủ, chỉ cần có được một chút tiền là đã huênh hoang rồi!"

Nếu Dương Lệ có ở đây, Chu Nhã Thiến chắc chắn sẽ không nói như thế này.

Nhưng Dương Lệ đang ở trên lầu, Chu Nhã Thiến liền trút sự khinh thường lên người Lâm Hàn như thường ngày.

"Lâm Hàn, nếu như anh có tiền để mua đồ trang sức, xe hơi và quần áo, sao anh lại không mua một căn hộ cho Tiểu Lệ hả? Sao không để Tiểu Lệ được sống trong một môi trường tốt hơn chứ?"

"Một người đàn ông như anh, thật sự quá vô trách nhiệm, một phần mười ngàn của Vĩnh Phú anh cũng không bằng! Tiểu Lệ thật sự mù quáng khi kết hôn với anh!"

Trong khi nói chuyện, Chu Nhã Thiến còn dùng lòng bàn tay chạm vào ngực Lý Vĩnh Phú, trông rất thân mật.

"Đúng đó! Dương Lệ xinh đẹp như vậy, sao lại đi kết hôn với đồ bỏ đi thế này? Tôi thật sự không hiểu!", Lý Vĩnh Phú lắc đầu cười nói:

"Tất nhiên, Nhã Thiến của tôi là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới!"

Vừa nói xong, ngay trước mặt Lâm Hàn, hai người hôn nhau kịch liệt trong xe.

Đúng ba phút sau thì hai người mới tách nhau ra.

Chu Nhã Thiến liếc nhìn Lâm Hàn: "Lâm Hàn, anh có biết yêu và bảo vệ một người phụ nữ là thế nào không? Vĩnh Phú cho tôi xe, cho tôi nhà, giúp tôi giải quyết khó khăn trong công việc, vì vậy tôi thích anh ấy!"

"Ý của tôi khi nói những điều này với anh là tôi muốn anh học hỏi từ Vĩnh Phú, cách yêu và bảo vệ một người phụ nữ là có ý nghĩa gì, để Tiểu Lệ không phải chịu khổ cùng với anh nữa".

"Yêu và bảo vệ người phụ nữ của mình sao? Tôi thấy giống nói dối người phụ nữ của mình hơn", Lâm Hàn lắc đầu, cũng lười phản bác.

"Được rồi, Nhã Thiến, đừng lãng phí thời gian với đống rác rưởi này nữa, chúng ta đi ăn đi! Những món mà chúng ta ăn đều là sơn hào hải vị, anh đoán tên tội nghiệp Lâm Hàn kia cả đời này còn chưa bao giờ được ăn", Lý Vĩnh Phú nói rồi khởi động xe.

“Được!”, Chu Nhã Thiến gật đầu.

Chiếc Lamborghini gầm lên và lao đi, ống xả của chiếc xe xả khói thẳng về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn ngoáy mũi rồi đi lên lầu.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_azz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 38



Chương 38: Bắt cóc

Lâm Hàn gật gù, không nói gì thêm, anh chẳng cần lãng phí tâm tư gì với loại người như thế này.

Có điều câu nói của Lý Vĩnh Phú lại nhắc nhở anh, đã đến lúc đổi một căn nhà khác rồi.

Buổi tối lúc đang dùng bữa, điện thoại của Dương Lệ đột nhiên reo lên, cô nhìn thử thì hóa ra là Chu Nhã Thiến gọi đến.

“Chu Nhã Thiến chẳng phải đang dùng bữa với Lý Vĩnh Phú sao, lúc này lại gọi điện thoại đến làm gì?”, Dương Lệ ngờ vực nhấc máy.

“Lệ, cứu tớ!”

Giọng nói gấp rút của Chu Nhã Thiến truyền qua điện thoại.

“Hả?”, mặt Dương Lệ biến sắc: “Sao thế, Nhã Thiến?”

Một phút sau, Dương Lệ ngắt máy, nét mặt trở nên khó coi.

“Có chuyện gì thế vợ?”, Lâm Hàn hỏi.

“Nhã Thiến với Lý Vĩnh Phú bị người ta bắt cóc rồi”, Dương Lệ đáp.

“Bắt cóc?”

Lâm Hàn ngơ ra, vừa nãy hai người này còn đang khoe tình cảm dưới lầu, đây mới được bao lâu mà đã bị bắt cóc rồi?

“Người bắt cóc hình như là một nhân vật đáng sợ của thành phố Đông Hải, thế lực rất lớn”, Dương Lệ nghi ngờ nói:

“Người bên đó nói, trong vòng ba giờ cần một triệu tệ, nếu không tối nay sẽ ném hai người bọn họ xuống sông Trường Giang làm mồi cho cá. Tuy rằng Nhã Thiến có tiền, nhưng đều là tài sản cố định, không thể nào lấy ra một triệu tệ trong vòng ba tiếng được!”

“Lý Vĩnh Phú có tiền, bảo anh ta tìm bố mình đưa tiền là được rồi”, Lâm Hàn nói: “Hơn nữa, Chu Nhã Thiến bị bắt cóc, cô ấy gọi điện cho em làm gì?”

Lâm Hàn chẳng có thiện cảm với Chu Nhã Thiến mấy, hơn nữa bên cạnh cô ta còn có cậu nhà giàu Lý Vĩnh Phú kia, Chu Nhã Thiến không kiếm ra được một triệu tệ, chẳng lẽ Lý Vĩnh Phú cũng không kiếm ra được?

“Không biết, Nhã Thiến bảo em lấy một triệu tệ trong tài khoản công ty dùng trước đã, đợi cứu được họ ra thì sẽ bù lỗ hổng đó sau”, Dương Lệ nói tiếp:

“Đây là dùng tiền của công, nếu là ngày trước, công ty tài chính Thiên Hải còn là của Nhã Thiến, em còn có thể dùng được, nhưng bây giờ công ty tài chính Thiên Hải đã là công ty con thuộc sở hữu của quỹ đầu tư Nhân Phàm, nếu em tự ý dùng tiền của công, sẽ phạm pháp đấy! Tiền này không phải là tiền của Nhã Thiến!”

Dương Lệ khó xử vô cùng.

Từ khi công ty tài chính Thiên Hải bị thu mua, chức vụ của Dương Lệ ở công ty nhảy liền hai cấp.

Từ một kế toán bình thường, Dương Lệ đã thăng chức lên đến nhân viên tài vụ, chắc qua mấy năm nữa là có thể lên đến giám đốc tài vụ.

Đến chính cô cũng không hiểu tại sao cấp trên của công ty quỹ đầu tư Nhân Phàm lại coi trọng cô như vậy.

Dương Lệ rất có hy vọng vào tương lai.

Nếu dùng tiền của công bị phát hiện, nhẹ thì bị đuổi, tiền đồ mất hết, nặng thì ngồi tù, tóm lại hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng bên phía Chu Nhã Thiến, là bạn thân mấy năm, không thể thấy chết mà không cứu được!

Dương Lệ do dự một chút, cắn răng nói:

“Chồng này, nói thế nào thì em cũng nhất định phải cứu Nhã Thiến, cho dù bình thường cô ấy nói chuyện có chút cay nghiệt, nhưng thực ra trong lòng vẫn lương thiện lắm, em không thể chống mắt nhìn cô ấy rơi vào nguy hiểm được”.

Cô lấy chìa khóa xe, đi ra khỏi nhà:

“Trong két sắt của công ty còn có hai triệu tệ tiền mặt, bây giờ em đi lấy tiền, anh cứ ăn đi đã. Chỉ là lần này dùng tiền công, chắc chắn sẽ bị cấp trên của Nhân Phàm phát hiện, đến lúc đó công việc chắc là sẽ mất rồi, thôi, cứu người quan trọng!”

Dương Lệ vội vàng xuống tầng.

Lâm Hàn lắc đầu hết cách, cô gái ngốc này, tiền của quỹ đầu tư Nhân Phàm chẳng phải tiền của em sao, cho dù em có dùng tiền công đến một trăm triệu tệ, một tỷ tệ cũng chẳng sao cả.

Đợi Dương Lệ đi rồi, Lâm Hàn cũng xuống nhà, vẫy một chiếc tắc-xi.

...

Cùng lúc này, trong một sòng bạc tối nhỏ dưới lòng đất ở thành phố Đông Hải.

Đèn trong phòng lờ mờ, khói thuốc mịt mù, Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến bị trói trên ghế sắt.

Hai bên mặt Lý Vĩnh Phú đỏ hồng, sưng thành đầu heo, vành mắt lồi ra, bên miệng còn chảy máu, toàn thân run rẩy không ngừng, trong mắt còn hiện ra vẻ sợ hãi.

Quần áo của Chu Nhã Thiến thì lại bị xé rách, lộ ra da thịt trắng nõn, hiện ra rãnh sâu giữa bộ ng ực, hút mắt nhìn của người khác. Bờ vai, cánh tay và bắp chân của cô đều có vết tụ máu của dây trói, giày cao gót đỏ trên chân thì lại rơi một bên.

Xung quanh có bốn người xăm mình hung hãn, dáng vẻ to cao, hung thần ác nghiệt.

Đứng đầu là một tên đeo dây chuyền vàng cỡ lớn, hút xì gà, ngồi bắt chéo chân, nhìn hai người trước mặt cân nhắc, mở miệng nói:

“Điện thoại đã gọi rồi, ba giờ đồng hồ, một triệu tệ, tiền không đến nơi thì ném thằng này xuống sông cho cá ăn, còn con này thì để anh em chơi đã rồi cũng ném xuống làm mồi cho cá”.

Giọng của anh ta rất trầm, làm người khác khó mà không tin được.

“Mày muốn chết à!”

Lý Vĩnh Phú nhìn chằm chằm tên đó, gân cổ gào: “Mày có biết tao là ai không? M* mày nữa chứ!”

“Tao quan tâm mày là con thằng nào chắc!”

Tên kia đạp một phát lên bụng Lý Vĩnh Phú, quát:

“Người không đụng ta thì ta cũng không đụng người! Thằng ranh mày vô học, ông đây ăn cơm mà mày dám nhổ nước bọt lên giày mới của ông! Ông ghét nhất đứa nào dám đụng giày của mình, đã thế còn không biết xin lỗi!”

“Nếu không phải thấy mày lái xe Lamborghini, chắc là có chút tiền, thì ông đây đã ném mày xuống sông từ lâu rồi!”

Tên kia phả ra một làn khói, liếc nhìn Lý Vĩnh Phú một cái:

“Đã đến lúc này rồi còn ra vẻ với ông đây! Mẹ kiếp!”

Một phát đạp này làm cả Lý Vĩnh Phú và ghế lăn mấy vòng trên đất.

Lý Vĩnh Phú cảm thấy ruột trong bụng mình sắp bị đạp đến đứt đoạn cả ra, cả bụng đau thắt khó chịu, không nhịn được nôn khan, trong không khí đột nhiên có mùi nôn.

Lúc này Chu Nhã Thiến ở bên cạnh, đôi mắt ngấn lệ, miệng luôn lẩm bẩm: “Lệ... Mau lên chút, mau chuẩn bị tiền đến cứu tớ ra đi!”

Bây giờ cô ta hối hận vô cùng.

Vốn lúc ở trong khu chung cư Hạnh Phúc, Chu Nhã Thiến vừa chê cười Lâm Hàn xong, tâm trạng đang rất tốt.

Lúc cùng Lý Vĩnh Phú dùng bữa trong nhà hàng, cũng là anh em mặn nồng, ngọt ngào vô cùng.

Nào biết Lý Vĩnh Phú nhổ một bãi nước bọt lại trúng ngay giày của tên trước mặt kia.

Lúc đó tên kia đang mặc âu phục, trông có vẻ rất nho nhã, anh ta không hề tức giận, chỉ bảo Lý Vĩnh Phú xin lỗi.

Nhưng ai biết được, Lý Vĩnh Phú hống hách đã quen, kiêu căng nói:

“Con mẹ nó, ông đây nhổ nước bọt trên giày mày là nể mặt mày rồi! Còn muốn ông đây xin lỗi, không biết trời cao đất dày!”

Vừa nói xong thì tên kia liền đập bàn.

Soạt soạt soạt!

Mười mấy người trong nhà hàng đứng hết dậy, hằn học nhìn chằm chằm vào Lý Vĩnh Phú.

Sắc mặt Chu Nhã Thiến đột nhiên trắng bệch, biết rằng đã chọc phải người không nên chọc.

Mọi chuyện tiếp theo rất đơn giản, Lý Vĩnh Phú bị đập cho một trận, hai người bị đem đến căn phòng tối nhỏ này.

“Lệ, cậu nhất định phải đến cứu tớ!”

Chu Nhã Thiến nhìn bốn tên cao to vây quanh mà rùng mình, mấy nhân vật đáng sợ thế này, cô ta mới chỉ thấy trên ti-vi.

“Trong két sắt của công ty tài chính Thiên Hải có hai triệu tệ tiền mặt, chỉ cần Lệ rút được tiền là có thể ra ngoài rồi! Đến lúc đó là không sao rồi! Nhịn một chút nữa là được...”

Chu Nhã Thiến không ngừng tự an ủi mình.

Lúc này cô ta chẳng còn thiện cảm gì với Lý Vĩnh Phú nữa.

Tên này kiêu căng hống hách, nếu không phải vì hắn thì sao có thể gặp chuyện thế này?

Lý Vĩnh Phú vừa bị đạp thì cố gắng ngồi dậy dưới đất, đỏ mắt nhìn tên kia, nhổ ra một ngụm máu:

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenAzz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 39



Chương 39: Tôi tìm Trần Vô Cực

“Anh Hổ, Lý Xuân Sinh là một ông lớn trong ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải”, một tên đàn em lại gần, thấp giọng nói nhỏ:

“Người này rất có tiếng tăm trong ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải, 30% khu chung cư, nhà lầu ở thành phố Đông Hải đều có liên quan đến ông ta!”

“Ha ha, mày lại biết bố tao à!”

Lý Vĩnh Phú cười lớn: “Nếu đã biết địa vị của bố tao trong giới bất động sản thế nào rồi, thì bây giờ thả tao ra sau đó quỳ xuống dập đầu xin lỗi vẫn còn kịp!”

“Nếu không, đợi bố tao biết mấy người dám bắt cóc tao, thì kẻ bị ném xuống sông làm mồi cho cá chính là mấy đứa chúng mày!”

“Ồn chết đi được!”

Anh Hổ nhíu mày, lại đạp một phát thật lực vào bụng Lý Xuân Sinh.

Phịch!

Lý Xuân Sinh lăn cùng ghế mấy vòng trên đất, đau đến vặn vẹo mặt mũi, không ngừng nôn khan.

Trong lòng anh ta cảm thấy rất ngạc nhiên, đối phương biết thân phận của mình, tại sao còn không cung kính cởi trói?

“Làm về bất động sản à, chắc là có nhiều tiền lắm nhỉ!”

Anh Hổ xoa xoa cằm, sau đó ngoác miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng bóc:

“Tao đổi ý rồi, nếu không gom được mười triệu tệ trong vòng ba tiếng đồng hồ thì ném cả hai người này xuống sông cho cá ăn!”

“Mười triệu tệ!”

Nghe đến đây, đôi mắt Chu Nhã Thiến trợn trừng, trong chớp mắt khuôn mặt cô trắng bệch.

Vốn chỉ cần Dương Lệ lấy được mười ngàn tệ trong két sắt công ty là hai người có thể ra ngoài rồi.

Bây giờ cần đến mười triệu tệ, cho dù Dương Lệ có dùng hết tiền công trong két sắt cũng nào có đủ mười triệu tệ chứ!

Lý Vĩnh Phú ơi là Lý Vĩnh Phú, anh ngồi im ở đó không được hay sao, đã đến lúc này rồi mà còn hống hách cái gì cơ chứ?!

Chu Nhã Thiến tức đến nghiến răng nghiến lợi, vốn là một chuyện rất đơn giản thôi, nhưng lại bị Lý Vĩnh Phú phá hỏng hết, cô ta chỉ hận không thể chửi cho Lý Vĩnh Phú một trận.

Lý Vĩnh Phú cũng ngơ ra, không ngờ đối phương chẳng những không sợ bố mình, mà ngược lại còn đòi nhiều tiền hơn.

“Được rồi, mau gọi điện thoại đi”.

Anh Hổ chậm rãi nói: “Mày, gọi điện cho ông già mày. Mày, gọi điện cho kế toán Dương gì đó của công ty mày, bây giờ còn lại hai tiếng rưỡi, nhanh nhanh lên”.

Đột nhiên, có một tên đàn em từ bên ngoài vào, cúi đầu nói:

“Anh Hổ, Mặt Sẹo ở bên khu ổ chuột đến đưa tiền mừng”.

“Biết rồi, để bọn nó đợi đi”, anh Hồ hờ hững đáp.

...

Công ty tài chính Thiên Hải.

“Mười triệu tệ!”

Dương Lệ đang mở két sắt của công ty, nghe thấy vậy thì ngây ra:

“Nhã Thiến, két sắt của công ty chỉ có hai mươi ngàn tệ, cậu bảo tớ đào đâu ra mười triệu tệ bây giờ!”

“Cho dù có dùng tiền công thì cũng chẳng đào đâu ra được lắm tiền mặt thế!”

“Chuyện này chỉ có thể trông chờ vào Lý Vĩnh Phú thôi!”

Chu Nhã Thiến ở đầu bên kia nói: “Tuy rằng bây giờ tờ hận tên Lý Vĩnh Phú đó chết đi được, nhưng trong vòng hai tiếng rưỡi đồng hồ mà muốn gom đủ mười triệu tệ cứu tớ ra thì chắc cũng chỉ đại gia nhà đất Lý Xuân Sinh là làm được thôi”.

...

Hộp đêm Emgrand, thành phố Đông Hải.

Đèn nê-ông trong hộp đêm nhấp nháy sặc sỡ, bên trong truyền ra tiếng ồn ào huyên náo. Những người phụ nữ ra vào đây đều ăn mặc hở hang, thân hình gợi cảm, mấy chiếc xe sang đắt tiền đỗ đầy ngoài cửa.

Đây là ổ tiêu tiền lớn nhất thành phố Đông Hải.

Chỉ cần có tiền thì đến đây muốn làm gì cũng được, hưởng thụ cực lạc của nhân gian.

Một chiếc xe tắc-xi chầm chậm chạy đến, dừng trước cửa.

Lâm Hàn xuống xe.

“Tôi tìm Trần Vô Cực”.

Anh đến trước mặt hai bảo vệ, bình tĩnh nói.

Hai tên bảo vệ mặc áo ba lỗ, để lộ hình xăm gớm ghiếc, tướng tá cao lớn, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc.

“Tìm Trần Vô Cực?”

“Tên ranh này, muốn chết à, tên của anh Cực mày cũng gọi được chắc?”

Hai tên bảo vệ tức giận nhìn Lâm Hàn.

“Tôi nói lại lần nữa, tôi tìm Trần Vô Cực”, Lâm Hàn không tỏ vẻ gì.

“Hơ hơ, mày cũng không nhìn lại vẻ nghèo rớt của mình đi, mày mà cũng xứng quen anh Cực chắc?”

“Về tự soi lại gương đi, ít ra ăn mặc đẹp một chút rồi hẵng đến, nếu không mày còn chẳng xứng nói chuyện với anh Cực!”

Hai tên kia trêu chọc Lâm Hàn:

“Đúng là điếc không sợ súng, đến địa bàn của anh Cực mà dám gọi thẳng tên anh ấy, có khác gì tự tìm đường chết không!”

“Cút ngay đi!”

Ánh mắt Lâm Hàn bình tĩnh, nhìn hai tên bảo vệ kia: “Tôi tìm Trần Vô Cực, đừng ép tôi nói lần thứ tư”.

Hai tên kia bị Lâm Hàn nhìn vậy thì rùng mình, đột nhiên có cảm giác bị thứ gì đó đáng sợ ghim lên người.

Một cảm giác lạnh lẽo len lỏi sau lưng chúng.

“Tự tìm đường chết!”

“Đập nó!”

Ngay lập tức, hai tên kia co nắm đấm, cứ hướng tới đầu Lâm Hàn mà đập.

Hai nắm đấm mạnh mẽ thô bạo, còn chưa kịp đến nơi thì đã mang theo một làn gió lạnh phả lên mặt Lâm Hàn trước.

Lâm Hàn có hơi bất ngờ, không nghĩ rằng hai tên coi cửa thôi mà cũng có chút miếng võ.

Nhưng anh không hề hoang mang, cả người nhanh nhẹn linh hoạt, khom lưng tránh được hai nắm đấm này.

Vút!

Lâm Hàn lướt đến sau lưng chúng, nhẹ nhàng như một cơn gió.

Anh giơ chân lên, đạp về phía hai bắp chân phía trước.

Rắc!

Rắc!

Hai tiếng vụn vỡ giòn tan vang lên, hai tên to con kia quỳ xuống đất, xương đầu gối vỡ vụn.

“Á!”

“Đau quá!”

Hai tên đó ôm lấy đầu gối, đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nghiến răng xuýt xoa nhưng lại chẳng kêu lên được.

“Thằng ranh, dám kiếm chuyện ở địa bàn của anh Cực, muốn chết à!”

Một tên to con hằm hằm nhìn Lâm Hàn.

Có điều trong lòng bọn chúng lại âm thầm kinh ngạc, bọn chúng đều xuất thân từ bộ đội, từng tập đấm bốc, đối với người bình thường thì đã tính là giỏi lắm rồi.

Hôm nay bọn chúng lại bị đánh bại bởi một cậu thiếu niên trông có vẻ trói gà không chặt, điều này làm bọn chúng âm thầm sợ hãi.

“Có chuyện gì thế?”

Tiếng động đã thu hút sự chú ý của người bên trong hộp đêm.

Bảy, tám tên to con xô ra, đứng đầu là một người mặc âu phục, trên cổ có hình xăm, hình như là quản lý của hộp đêm.

“Tôi đến tìm Trần Vô Cực”, Lâm Hàn bình tĩnh nói với tên kia.

“Tên của anh Cực, không phải mày có thể gọi...”

Tên kia vừa mở miệng, nhưng lướt mắt qua thấy hai tên to con kia đang quỳ dưới đất, mặt mũi nhăn nhó đau đớn.

Tên kia nuốt lại nửa câu đang nói dở.

“Theo tao vào, tao dẫn đi gặp anh Cực”.

Tên kia nhìn chằm chằm Lâm Hàn một hồi, rồi dẫn anh vào hộp đêm.

Bên trong hộp đêm, đèn lóe nhấp nháy, âm nhạc xập xình, nam thanh nữ tú quẩy nhiệt tình trên sàn, ai nấy đều điên cuồng.

Tên kia dẫn Lâm Hàn đi thang máy đến tầng 6, đến bên ngoài một căn phòng.

“Anh Cực, có người tìm anh”, tên kia cúi đầu, cung kính nói.

“Đã bảo rồi, không gặp ai hết”, trong phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp.

“Trần Vô Cực, là tôi”.

Lâm Hàn bình tĩnh nói vọng vào.

“Hử? Mày là...”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_azz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Back
Top Bottom