Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 903: Phối hợp diễn xuất



Trong một nhà thi đấu ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh.

Lúc này tất cả thế lực Vùng Xám có máu mặt của thành phố Thiên Kinh đã tập hợp đông đủ trong đại sảnh.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, rất nhiều gia chủ đều không thể tin được, thậm chí có một số gia chủ dụi mắt vì nghi ngờ mình bị hoa mắt, nhưng dù có dụi mắt thế nào, khi mở mắt ra cảnh tượng đó vẫn như cũ, gia chủ của cả bốn nhà quý tộc ở trên đài đằng trước đều giơ tay tỏ vẻ đồng ý Lâm Hàn trở thành thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh.

Lâm Hàn và Tiêu Nhã thấy cảnh này đều tỏ ra “kinh ngạc” như là khó tin, không thể tin được ba nhà quý tộc này lại giơ tay.

Gia chủ của ba nhà quý tộc này nhìn nhau, đặc biệt khi thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều có chút vui mừng, hiển nhiên họ cho rằng Lâm Hàn cũng không ngờ tới cảnh tượng này.

Lúc này gia chủ nhà họ Khổng – Khổng Trung Thiên lên tiếng: “Cậu Lâm, chúng tôi vừa mới bàn kỹ lại, tình hình của cậu quả thật có thể tính là thế lực Vùng Xám Thiên Kinh, nên chúng tôi thống nhất ý kiến đồng ý cậu trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh, đồng thời cậu cũng hoàn toàn có tư cách tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này”.

Đương nhiên Lâm Hàn và Tiêu Nhã hiểu ý đồ của đối phương, anh với Tiêu Nhã đã dự đoán trước và đã chuẩn bị xong biện pháp đối phó, người của ba nhà quý tộc cho rằng đây là một kế hay, trên thực tế họ lại không biết mình đang trợ giúp Lâm Hàn và Tiêu Nhã, ngược lại hại chính mình.

Nhưng hiện tại rõ ràng họ vẫn chưa nhận ra điều này, họ còn ở đó mừng rỡ, cho rằng mình đã có một lựa chọn đúng đắn và một chiến lược khôn ngoan.

Lúc này ngay cả Khổng Tử Dục đứng sau Khổng Trung Thiên cũng ngạc nhiên, anh ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao ba nhà quý tộc này lại đột nhiên đồng ý cho Lâm Hàn trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh? Tình huống gì thế này?

Lâm Hàn hiểu thì hiểu đó, nhưng anh sẽ không vạch trần, ngược lại còn sẽ phối hợp diễn.

Lúc này Lâm Hàn giả vờ cười vui vẻ nói: “Rất cảm ơn mọi người, hi vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, chúng ta đã cùng là thế lực Vùng Xám Thiên Kinh rồi. À mà nếu hội nghị bỏ phiếu này của chúng ta đã kết thúc, vậy thì chúng ta có thể chính thức bắt đầu hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh luôn chứ?”

Lâm Hàn giả vờ rất gấp gáp như đã vội vã không nhịn nổi muốn giành lợi ích.

Gia chủ ba nhà quý tộc thấy Lâm Hàn như vậy cũng thầm vui mừng, đợi lát nữa tiến hành đánh giá tư cách sẽ đá Lâm Hàn ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh.

Thành công trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh thì có thể làm gì? Không thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh phân chia quyền lợi khác gì sẽ tuột dốc không phanh, không lâu nữa sẽ không thể phát triển tiếp được, hoặc là diệt vong hoặc chỉ có thể hết cách rời khỏi thành phố Thiên Kinh.

Gia chủ ba nhà quý tộc nhìn nhau, cả ba đều thầm đắc ý.

Nhưng lúc này Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng thầm đắc ý trong lòng, dù sao theo kế hoạch, tình hình này gần như là có lợi nhất cho Lâm Hàn.

Nói cách khác, khi kế hoạch diễn ra đến đây, cả Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều thuận lợi nhất và phát triển theo chiều hướng tốt.

Lúc này ông Khương lên tiếng: “Khụ khụ, được rồi, nếu các quý tộc đã bỏ phiếu xong thì tiếp theo chúng ta tiến hành bỏ phiếu cho các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh còn lại. Tôi đếm ba hai một, người nào đồng ý Lâm Hàn trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh thì giơ tay”.

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

Ông Khương vừa dứt lời, gia chủ của các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh đang sững sờ này đều giơ tay.

Tuy đến giờ họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao gia chủ ba nhà quý tộc bàn bạc cả buổi lại đột nhiên đồng ý Lâm Hàn trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh.

Có điều, dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng gia chủ của nhiều thế lực Vùng Xám Thiên Kinh cũng không ngốc, tất cả các nhà quý tộc đều đã đồng ý, họ cũng không cần phải phản đối. Nếu không đồng ý trái lại sẽ đắc tội Lâm Hàn, ngay cả nhà quý tộc cũng không dám đắc tội Lâm Hàn huống chi là những thế lực cấp bậc thế gia như họ?

Lúc này Lâm Hàn đã được nhất trí thông qua và trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh.

Lâm Hàn và Tiêu Nhã lập tức nở nụ cười cực kỳ vui vẻ, một mặt thì giả vờ vui vẻ để người của ba nhà quý tộc tin tưởng, để họ tiếp tục kế hoạch của mình, mặc khác Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng vui thật, dù sao mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt. Nếu tiếp tục thế này, kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã sẽ có thể thành công một cách suôn sẻ, sao họ không vui cho được?

Gia chủ ba nhà quý tộc thấy vẻ mừng rỡ không kiềm chế được trên mặt Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì thầm cười khẩy trong lòng.

Lúc này ông Khương tuyên bố: “Nhất trí thông qua, cậu Lâm chính thức trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh, tiếp đó chỉ cần phù hợp yêu cầu là có thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh phân chia quyền lợi được tổ chức mỗi năm một lần”.

“Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu”, Lâm Hàn nói cảm ơn với mấy nhà quý tộc.

Gia chủ các nhà quý tộc nhìn nhau, trong lòng họ đều thầm cười mỉa mai.

Lúc này Khổng Trung Thiên lên tiếng nhắc nhở: “Nếu hội nghị bỏ phiếu đã kết thúc thì chúng ta có thể chính thức bắt đầu hội nghị quý tộc Thiên Kinh năm nay, tôi tin nhiều người đã đợi lâu lắm rồi”.

Tiêu Nhã và Lâm Hàn đương nhiên hiểu ý đồ của họ, nhưng bây giờ hai người vẫn đang giả vờ, chưa thể bại lộ, nhất định phải lừa gạt ba thế lực này.

“Đúng thật là vậy”, Tiêu Nhã vờ như chần chừ, khó xử trả lời.

“Vậy được rồi, chúng ta đi tham quan, tiện thể kiểm tra luôn”, gia chủ nhà họ Tiêu cười bảo.

Sau đó gia chủ ba nhà quý tộc lần lượt đưa mọi người rời khỏi đại sảnh, chuẩn bị đi quan sát hơn năm trăm người do Lâm Hàn và Tiêu Nhã dẫn tới, tiện thể kiểm tra có phải tất cả họ đều là cao thủ không.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 904: Phát hiện



Lâm Hàn và Tiêu Nhã liếc nhìn nhau, đều cảm thấy khá là buồn cười, sau đó tiếp tục diễn.

Tuy là bấy giờ Lâm Hàn đã thành công trở thành thế lực vùng xám của thành phố Thiên Kinh, hoàn toàn đủ tư cách tham gia hội nghị quý tộc lần này.

Lâm Hàn và Tiêu Nhã biết rất rõ suy nghĩ của ba quý tộc lớn, bọn họ không muốn đắc tội với Lâm Hàn như thế, rồi lại muốn dùng việc Lâm Hàn dẫn mấy tay đấm bình thường đến để làm lý do ngăn không cho anh tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh trong suốt ba năm.

Không thể tham gia vào hội nghị cũng đồng nghĩa với việc với việc không thu hoạch được chút lợi ích nào, cũng không thể ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, sau ba năm đó, tất cả vẫn còn khó nói trước.

Lâm Hàn biết rõ những điều đó, thậm chí đó còn là kế hoạch mà Tiêu Nhã và Lâm Hàn cố tình dụ dỗ bọn họ dùng, từ đầu anh đã cố tình nhấn mạnh rằng nếu ai đó đắc tội mình thì anh sẽ tiến hành trả thù, tiến hành trả thù bằng tất cả mọi giá.

Mục đích làm vậy là để ba quý tộc lớn bắt đầu kiêng kị anh, để bọn họ có làm gì cũng không muốn đắc tội với Lâm Hàn.

Ba quý tộc lớn cũng có bất hòa từ đầu nên chẳng hề tin tưởng nhau, dù bây giờ nhà họ Chu và nhà họ Khương liên minh với nhau cũng chỉ là tạm thời, cũng chẳng tin tưởng gì cho cam.

Cũng vì bọn họ không hề tin tưởng lẫn nhau nên Lâm Hàn và Tiêu Nhã mới dùng đến cách này, nếu bọn họ gắn kết chặt chẽ với nhau thì hai người cũng hết cách, tuyệt đối không thể khiến Lâm Hàn trở thành thế lực vùng xám Thiên Kinh dễ dàng như vậy, chỉ có thễ dùng đến sức mạnh tuyệt đối.

Nhưng ba quý tộc lớn lại không hề biết rằng hơn năm trăm người Lâm Hàn và Tiêu Nhã mang đến đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, không có bất kỳ ngoại lệ nào, cũng không có tay đấm bình thường nào.

Điểm này, bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được, thế nên mới trúng kế của hai người, nếu không chuyện này đã chẳng thành công.

Từ đầu đến cuối, Lâm Hàn luôn che giấu thực lực của mình để không cho đối phương biết tất cả những người anh mang theo đều là cao thủ. Chỉ cần anh che giấu tốt, bọn họ sẽ không thể ngờ được rằng tất cả đều là cao thủ hàng thật giá thật, dù sao nó cũng khá là khó tin.

Đó cũng chính là điểm mấu chốt của kế hoạch lần này, tuy họ có sức mạnh tuyệt đối nhưng vẫn không thể để lộ ra được, phải sử dụng tốt hết tất cả mọi thứ thì kế hoạch mới được thực hiện với xác suất thành công tốt nhất.

Đến thời điểm này, Lâm Hàn và Tiêu Nhã vẫn không có ý định để lộ chuyện đó, phải chờ thêm một lúc nữa mới nói được, nếu để lộ ra bây giờ thì rất có thể đối phương sẽ đổi ý, khá là bất lợi cho hai người, thậm chí có thể thành kiếm củi ba năm lại đốt trong một giờ.

Chẳng mấy chốc, Lâm Hàn và Tiêu Nhã, cùng với ba quý tộc lớn không mấy tình nguyện đã ra đến bên ngoài sân vận động, đi tới hơn năm trăm người mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến.

Thấy thế, phần lớn thế lực xám thành phố Thiên Kinh đi theo sau lưng cũng dần đoán được ý đồ của ba quý tộc lớn.

“Thì ra là thế, thì ra kế hoạch của ba nhà đó là như thế”.

“Đúng đó, nếu lúc nãy bầu phiếu bác bỏ Lâm Hàn thì bọn họ sẽ đắc tội với anh ta, chẳng có nhà nào muốn thấy cảnh đó, nếu dùng đến cách này thì chẳng ai đắc tội với anh, Lâm Hàn cũng không thể nói được gì, chẳng có lý do gì để gây chuyện nữa. Dù sao nguyên tắc cũng đặt ở đó, chẳng có thế lực nào cố tình nhắm vào anh ta cả”.

“Lâm Hàn này cũng hay thật, suy tính cả buổi trời lại quên mất điểm này, dẫn tay đấm bình thường tới thì có tác dụng gì đâu? Trong tranh đấu thế này, nó chẳng có chút tác dụng gì cả, ngược lại còn hại thân”.

“Đúng đó, dùng cách này có thể đuổi được Lâm Hàn ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, vừa không đắc tội cậu ta”.

“Ba nhà quý tộc này ranh ma thật đó, tôi còn chẳng nghĩ đến chuyện này”.

Khi phần lớn gia chủ của các thế lực bàn tán thì ai cũng khen lấy khen để, cảm thấy ba quý tộc đó quá là thông minh, nghĩ Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu lần này quá sơ sẩy.

Bấy giờ, Khổng Tử Dục theo sau Khổng Trung Thiên lại hơi khó hiểu.

Anh ta đã đoán được ý đồ của ba quý tộc lớn, bọn họ muốn nắm cái thóp việc Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang tay đấm bình thường đến.

Quy tắc là giấy trắng mực đen, ngoại trừ gia chủ và ba người quản lý ra thì những người được dẫn đến phải là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, nếu để ai phát hiện ra họ dẫn người bình thường tới thì sẽ bị đuổi khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, hơn nữa hai năm tới dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể tham dự hội nghị, cũng chính là lỡ mất tròn ba năm hội nghị diễn ra.

Quy định đó cực kỳ nghiêm khắc và khắc nghiệt, mấy năm trước vẫn còn những gia tộc nghĩ mình sẽ may mắn, nhưng chẳng có một ngoại lệ nào, tất cả đều bị điều tra ra, ba năm không thể tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh.

Tất cả những thế lực làm trái với quy định trước đó, bây giờ phần lớn đều sụp đổ, số ít còn lại đã rời khỏi Thiên Kinh, đến nơi khác phát triển.

Có thể thấy sự tàn khốc của quy định này, chỉ cần làm trái với quy định thì ba năm không được tham dự hội nghị, nhưng hội nghị quý tộc lại quan trọng với tất cả các thế lực, không thể tham dự cũng tức là bước lên con đường xuống dốc, thậm chí là diệt vong.

Bấy giờ, Khổng Tử Dục cũng bất giác cảm thấy lo lắng cho Lâm Hàn.

Khổng Tử Dục lén liếc sang Lâm Hàn.

Nhận ra ánh mắt của anh ta, anh biết Khổng Tử Dục cũng không ngốc, đã nhận ra kế hoạch của mình bèn cười đầy ẩn ý với anh ta.

Khổng Tử Dục thấy thế vội vàng chuyển tầm mắt đi để những người khác không phát hiện ra điều bất thường, trong lòng lại cảm thấy kinh ngạc. Không thể tưởng tượng nổi sự thật lại là như thế, ba quý tộc lớn tưởng kế hoạch của mình sẽ thành công, lại không biết rằng mình đã rơi vào cái bậy của Lâm Hàn. Anh và Tiêu Nhã tỏ ra bối rối cũng chỉ là giả vờ, chỉ là một màn kịch họ diễn cùng với ba nhà quý tộc lớn mà thôi.

Nhất thời, Khổng Tử Dục cảm thấy hơi kh*ng b*.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 905: Làm theo quy định mà thôi



Càng nghĩ, Khổng Tử Dục lại càng thấy quá là kh*ng b*.

Sở dĩ anh ta có thể nhận ra điều bất thường là vì anh ta am hiểu được phần nào con người anh.

Nhưng dù thế thì anh ta cũng phải chờ rất lâu mới phát hiện được.

Nói cách khác, nếu anh ta có là gia chủ nhà họ Khổng, trở thành đối thủ Lâm Hàn, với sự hiểu biết của anh ta về Lâm Hàn như thế thì kết quả vẫn là thất bại.

Thực lực chênh lệch quá lớn, khả năng lên kế hoạch cũng không sánh bằng người ta, thì làm sao đủ tư cách để cạnh tranh, rõ ràng hai người đã không đứng trên cùng một mặt phẳng ngang bằng.

Dù tính đến thời điểm này, anh ta đã biết Lâm Hàn cố ý thì vẫn không thể hiểu nổi tại sao anh lại lựa chọn làm thế, anh dựa vào điều gì? Nhưng nghĩ hoài nghĩ mãi, Khổng Tử Dục vẫn không hiểu.

Nhưng nếu Lâm Hàn đã tự tin như vậy, anh ta cũng yên tâm không cần phải lo lắng nữa, tin chắc rằng Lâm Hàn sẽ có cách giải quyết của riêng mình.

Cũng may anh ta không đứng ở phía đối địch với Lâm Hàn, nếu không trở thành đối thủ với một người như thế khiến Khổng Tử Dục thấy quá đáng sợ.

Sau đó, Khổng Tử Dục không bận tâm tới nữa, chỉ cần đứng đó xem một màn kịch đặc sắc là được.

Còn Lâm Hàn, anh cũng khá là bất ngờ khi Khổng Tử Dục có thể phát hiện ra nhanh như thế, xem ra anh ta cũng có bản lĩnh nhất định.

Lâm Hàn hơi cạn lời, một Khổng Tử Dục có tài năng thiên phú như thế, còn là con trai ruột của Khổng Trung Thiên, tại sao lại không bồi dưỡng để anh ta làm gia chủ đời tiếp theo? Nếu để Khổng Tử Dục làm gia chủ nhà họ Khổng, Lâm Hàn nghĩ mặc dù gia tộc này vẫn không thể là đối thủ của mình nhưng ít nhất sẽ mạnh hơn nhiều, sẽ khiến Lâm Hàn và Tiêu Nhã phải đau não hơn một chút, tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy. Mà nhà họ Khổng lại không làm thế, có thể nhận ra gia tộc này đã mục rữa, không còn sự huy hoàng.

Dường như Tiêu Nhã nhận ra vẻ mặt của Lâm Hàn nên lặng lẽ đẩy anh, khẽ hỏi: “Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì hả?”

Lâm Hàn khẽ lắc đầu nói: “Không có gì, hình như Khổng Tử Dục đã nhận ra kế hoạch của chúng ta, nhưng anh ta sẽ không để lộ, dù sao anh ta cũng đứng trên cùng một chiếc thuyền với chúng ta”.

Tiêu Nhã nghe thế thì thấy hơi ngạc nhiên, Lâm Hàn và cô ấy lên một kế hoạch rất khó để phát hiện, Tiêu Nhã nghĩ nếu mình không biết trước thì chắc cũng chẳng phát hiện ra được. Không ngờ Khổng Tử Dục chẳng biết được tin tức gì lại có thể phát hiện ra nhanh như thế, đúng là khá lợi hại.

Tiêu Nhã liếc mắt nhìn Khổng Tử Dục, cảm thấy hơi khâm phục.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Nhã và Lâm Hàn cùng với ba nhà quý tộc lớn ra tới chỗ năm trăm người bọn họ mang đến.

Sau lưng nhóm người Lâm Hàn là rất nhiều thế lực vùng xám của thành phố Thiên Kinh.

“Cậu Lâm, không phải chúng tôi cố tình làm khó cậu mà là do quy định có sẵn, nhà họ Tiêu cũng tham gia vào quá trình lập ra quy định đó nên biết rõ, đã là quy định thì không thể vi phạm, nên nếu chúng tôi vô tình phát hiện ra người làm sai thì đừng trách chúng tôi không khách sáo, làm theo quy định thôi, đến lúc đó cậu đừng oán trách gì chúng tôi nhé”, ông Khương cười nói.

Khách sáo là thế nhưng vẻ mặt ông ta nhìn kiểu nào cũng thấy đắc ý không sao tả được, hai gia chủ còn lại cũng vui vẻ không ai bằng, vừa không đắc tội Lâm Hàn vừa chẳng tốn chút sức nào, chỉ dùng một kế hoạch như thế là có thể công khai, danh chính ngôn thuận đuổi anh ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, bọn họ không vui mới là lạ.

Sau lưng, các gia chủ của thế lực khác nghe thế cũng cảm thấy khá buồn cười, Lâm Hàn vất vả trăm bề, cuối cùng thành công trở thành thế lực vùng xám Thiên Kinh rồi, lại vì làm trái với quy định mà không được tham gia vào hội nghị quý tộc, đúng là khá hài hước. Dù sao hội nghị Quý Tộc hôm nay cũng là nơi phân chia lợi ích của tất cả những thế lực trong vùng xám của Thiên Kinh, không thể tham gia vào hội nghị cũng tức là hàng ngàn lợi ích và tài nguyên của Thiên Kinh đều không liên quan gì đến Lâm Hàn. Trong tình huống đó, Lâm Hàn trở thành thế lực xám của Thiên Kinh cũng có tác dụng gì đâu? Chỉ là một cái danh mà thôi, hoàn toàn chẳng có chút tác dụng nào. Suy nghĩ cả nửa buổi, cuối cùng vẫn bằng không, đúng là hơi buồn cười.

Bấy giờ, sắc mặt Lâm Hàn cũng không được tốt lắm, nói: “Tôi vừa mới gia nhập vào vùng xám Thiên Kinh nên không cần phải nghiêm khắc đến thế chứ? Hay là để đó kiểm tra sau đi?”

Lâm Hàn diễn nét sợ hãi, cực kỳ không muốn để cho người của ba quý tộc lớn kiểm tra hơn năm trăm người mình dẫn theo.

Vẻ mặt của Lâm Hàn lọt vào mắt đám người kia, trông kiểu nào cũng thấy thuần mắt, từ khi biết Lâm Hàn đến nay, bọn họ chẳng kiếm chác được gì từ anh, vấn đề là dù họ có chán ghét Lâm Hàn đến mức nào thì vẫn không làm gì được anh, thậm chí còn sợ hãi anh đủ đường.

Gia chủ nhà họ Khương cũng khẽ gật đầu nói: “Chuyện này không phải là do chúng tôi làm khó làm dễ gì cậu, mà là quy định, tôi muốn giúp cậu nhưng thật sự là hết cách rồi”.

Tiêu Nhã cũng lên tiếng: “Các người đừng có cố gắng moi móc ra cả đống lý do làm gì, chỉ là cố tình nhắm vào Lâm Hàn, không muốn anh ấy tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh thôi chứ gì? Tôi thấy dù không có quy định này thì các người cũng sẽ nghĩ ra cách khác, để anh Lâm rời khỏi hội nghị lần này, các người cố tình gây chuyện với Lâm Hàn mà!”

“Ấy, gia chủ nhà họ Tiêu nói thế không hay lắm đâu, chúng tôi nào có nhắm vào cậu Lâm? Cô căn cứ vào đâu mà nói thế?”, ông Khương nghe thế bèn vội vàng giải thích, đùa gì thế, nếu cứ để Tiêu Nhã vu oan thế này rồi Lâm Hàn ghim bọn họ thì không tốt, nhỡ mà Lâm Hàn không thể tham gia được hội nghị quý tộc Thiên Kinh, lại chơi trò cá chết lưới rách, chạy tới tìm nhà họ Khương trả thù thì phải làm sao?

Gia chủ nhà họ Khổng, Khổng Thiên Trung cũng nhanh chóng chối bỏ trách nhiệm: “Đúng đó, chúng tôi chẳng muốn làm gì cậu Lâm cả, tất cả đều làm theo quy định mà thôi, quy định đã đề ra rõ ràng nên phải để chúng tôi kiểm tra một chút, chỉ cần cậu Lâm và nhà họ Tiêu không mang theo bất kỳ một tay đấm bình thường trong số năm trăm người này thì cả hai có thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này”.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 906: Cứ kiểm tra hết đi



Nhà họ Khổng vừa mới nói xong thì Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều im lặng.

Bọn họ nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi.

Lúc nãy Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều mang vẻ mặt kích động, ai cũng vui vẻ vì cuối cùng họ cũng được nghe thấy những lời mình muốn nghe, không cần phải diễn nữa, cũng không cần phải lá mặt lá trái với những người kia.

“Gia chủ nhà họ Khổng, ông là gia chủ của quý tộc họ Khổng nên nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé? Một lời đã nói ra, tốt nhất nên làm được”, Lâm Hàn bèn lên tiếng cười nói.

Khổng Trung Thiên lập tức cảm thấy sai sai, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì cảm giác bất an đó lại càng dữ dội, nhưng cụ thể là lạ chỗ nào thì ông ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra.

Bấy giờ, nghe anh nói thế, Khổng Trung Thiên gật đầu theo bản năng, nói: “Tất nhiên sẽ giữ lời, chỉ cần hơn năm trăm người ở đây đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, không có tay đấm bình thường thì cậu có thể tiếp tục tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh, tuyệt đối không còn ai cản trở gì nữa, chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định mà thôi, chứ có vô cớ làm khó làm dễ gì cậu đâu?”

Hai quý tộc lớn lúc bấy giờ cũng thấy có gì đó sai sai, từ vẻ mặt của Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì dường như họ đã hoàn thành một mục đích nào đó, chẳng hiểu sao lại khiến họ có cảm giác không lành.

Lâm Hàn nghe thế bèn nhìn Tiêu Nhã, sau khi Khổng Trung Thiên xác định thì cuối cùng chuyện này cũng thành công.

Tiêu Nhã bèn lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người đều nghe rõ ràng rồi chứ, chỉ cần năm trăm người ở đây đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh thì các người sẽ không ngăn cản Lâm Hàn tham gia vào hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này nữa!”

Ba quý tộc lớn cùng với phần lớn người trong thế lực vùng xám Thiên Kinh nghe thế cũng cảm thấy hơi khó hiểu.

Theo nguyên tắc mà nói thì Lâm Hàn đã được bỏ phiếu, thành công trở thành thế lực của vùng xám thành phố Thiên Kinh, hoàn toàn đủ tư cách tham gia hội nghị quý tộc lần này.

Chỉ cần trong số người Lâm Hàn mang đến không có bất kỳ một tay đấm bình thường nào, đều là cao thủ thì sẽ không trái với quy định, có thể thuận lợi tham gia vào hội nghị quý tộc lần này, cũng chẳng còn quy định nào khác nữa.

Chỉ là, tại sao Lâm Hàn và Tiêu Nhã phải cố tình nhấn mạnh điều đó? Tất cả mọi người đều không hiểu lắm.

Chắc không thể có chuyện năm trăm người Lâm Hàn mang đến đây đều là cao thủ được huấn luyện từ bé chứ? Làm sao có chuyện đó được? Lâm Hàn lấy đâu ra nhiều cao thủ như thế, quý tộc chính là thế lực hàng đầu Hoa Hạ, nhưng thời kỳ đỉnh cao nhất họ cũng chỉ có hơn trăm cao thủ mà thôi.

Như lúc này đây, trong bốn quý tộc lớn thì nhà họ Khổng mạnh nhất cũng chỉ dẫn theo hơn tám mươi cao thủ đến mà thôi.

Tuy nhà họ Khổng vẫn còn một số cao thủ xảy ra chuyện không đến được, nhưng dù có tính cả họ thì cao lắm cũng chỉ là một trăm mấy, cách con số năm trăm cực kỳ xa.

Bấy giờ, ba quý tộc lớn và thế lực vùng xám Thiên Kinh đều thấy có gì đó là lạ, Lâm Hàn và Tiêu Nhã hành động như vừa mới đạt được mục tiêu nào đó, nhưng bọn họ nghĩ mãi vẫn không hiểu được rốt cuộc là chuyện gì.

Ông Khương cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ cần năm trăm người mà cậu Lâm mang tới đây đều là cao thủ hàng thật giá thật, không có tay đấm bình thường trà trộn vào thì chẳng còn vấn đề gì nữa, có thể tiếp tục tiến hành hội nghị quý tộc Thiên Kinh”.

Lâm Hàn nghe thế bèn gật đầu nói: “Được, nếu mọi người đã nói thế thì tôi cũng nhớ trong đầu thế, bây giờ các người có thể bắt đầu kiểm tra, muốn kiểm tra thế nào là tùy mọi người, tôi tuyệt đối không quan tâm!”

Nghe Lâm Hàn nói thế, người của ba quý tộc lớn nhìn nhau, đều không hiểu.

Lúc nãy Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều tỏ vẻ không muốn, không cam tâm cho bọn họ kiểm tra hơn năm trăm người này, bây giờ lại thản nhiên bảo họ nhanh chóng kiểm tra, tuyệt đối không sợ kiểm tra xảy ra vấn đề gì ư?

Bọn họ là người của ba quý tộc lớn nên không đến nỗi ngu như thế, chỉ cần năm trăm người này có một tay đấm bình thường thì họ sẽ kiểm tra ra được ngay.

Bọn họ vẫn không thể hiểu nổi, nhưng dù thế, bọn họ cũng không tin rằng bên trong năm trăm người này chẳng có tay đấm bình thường nào. Chỉ cần kiểm tra thấy một tay đấm thôi là họ đủ lý do để đuổi Lâm Hàn ra khỏi hội nghị lần này, hơn nữa cũng không cần phải bận tâm đến việc đắc tội anh, đó là quy định đã được lập ra từ trước cơ mà.

“Được, thế thì bây giờ bắt đầu kiểm tra!”, Khổng Trung Thiên nói.

Sau đó, ba quý tộc lớn dùng cách được ghi trong quy định để kiểm tra.

Cách kiểm tra cũng khá là đơn giản, đó là trực tiếp cử cao thủ bậc trung đẳng ra để thử nghiệm, nếu bên đó thua quá thảm thì chính xác là tay đấm bình thường, ngược lại, nếu thắng hoặc thua sít sao, thì được tính là cao thủ.

Trong tình huống có quá nhiều người thì phải chia ra để thực hiện lần lượt.

Phần lớn thế lực đứng đằng sau đều tò mò chạy tới xem, muốn nhìn thử coi rốt cuộc năm trăm người Lâm Hàn mang đến có tổng cộng bao nhiêu cao thủ được huấn luyện, bao nhiêu tay đấm được trà trộn vào.

Vẻ mặt Khổng Tử Dục lúc nãy cũng hơi lạ.

Nghĩ tới đó, Khổng Tử Dục lại thấy kh*ng b*, nghĩ cẩn thận hơn, nhà họ Lâm là con quái vật khổng lồ, có vẻ như bọn họ đủ sức để làm việc đó, đủ sức lấy ra nhiều cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh như thế.

Bấy giờ, Khổng Tử Dục lại thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, dù sao một người không biết được thực lực của nhà họ Lâm thì có đánh chết cũng không bao giờ nghĩ đến việc này, ván cờ hôm nay, ba nhà quý tộc lớn đã thua ngay từ đầu.

Bấy giờ, bọn họ đang tiến hành thương lượng với nhau, rốt cuộc nên lấy bao nhiêu mẫu là thích hợp, bình thường thì chỉ cần lấy mười mấy người là đủ, nhưng thấy Lâm Hàn và Tiêu Nhã tự tin thế này khiến họ thấy hơi lo lắng, vì thế muốn chọn càng nhiều mẫu càng tốt, để Lâm Hàn không gặp may, tay đấm bình thường không bị chọn trúng.

Lâm Hàn thấy thế cũng đứng ra nói thẳng: “Lo lắng lắm hả? Thế thì các người không cần phải lấy mẫu, cứ kiểm tra hết đi, tôi có thời gian, lãng phí nó một chút cũng không sao cả!”
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 907: Mục đích thật sự



Lâm Hàn vừa dứt lời thì ba quý tộc kia sửng sốt.

Nói cái gì thế không biết?

Người của ba quý tộc lớn đang nghĩ cách xem phải làm sao để lấy được nhiều người đi kiểm tra nhất, quyết tâm phải tìm cho bằng được tay đấm bình thường, dùng quy định có sẵn để ép Lâm Hàn phải rời khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh.

Lâm Hàn thì hay rồi, trực tiếp bảo bọn họ lấy hết luôn? Thật hay giả vậy, chẳng lẽ Lâm Hàn thật sự không sợ tay đấm bình thường trong đó bị lôi ra à?

Trong khi bọn họ đang cảm thấy khó hiểu nhìn Lâm Hàn thì anh lại chẳng có vẻ gì là đùa, cực kỳ nghiêm túc.

Bấy giờ, người của ba nhà quý tộc lớn bắt đầu không hiểu được tình huống, rốt cuộc tên Lâm Hàn này đang nghĩ cái gì thế.

Không thể nào, năm trăm người Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh ư?

Khoảnh khắc nghĩ đến khả năng đó, bọn họ lại lập tức bác bỏ, thật sự là không thể mà.

Cùng lúc đó, phần lớn thế lực của Thiên Kinh nghe thế cũng chẳng hiểu nổi mạch não của tên Lâm Hàn này, anh thật sự tự tin như thế, không lo tay đấm bình thường trong số này bị tìm thấy ư?

“Tên Lâm Hàn này nghĩ gì vậy trời? Cậu ta lấy cái gì để tự tin như vậy?”

“Đừng có nói là năm trăm người ở đây đều là cao thủ hàng thật giá thật nha?”

“Không có cái chuyện đó được đâu, mỗi quý tộc có cao nhất cũng tầm hơn trăm cao thủ mà thôi, quý tộc đã là thế lực lớn nhất ở Hoa Hạ rồi, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu dựa vào cái gì để lấy ra hơn năm trăm cao thủ được huấn luyện đây?”

“Hơn nữa lần trước nhà họ Tiêu còn tổn thất nặng nề, chắc bọn họ có thể lấy được hơn năm mươi cao thủ là cùng chứ gì”.

“Thật sự không hiểu nổi cái tên này bị làm sao nữa, tôi muốn chống mắt lên nhìn xem cậu ta có thể làm ra trò gì”.

Tất cả thế lực Thiên Kinh đều xì xào bàn tán, tất cả đều tò mò về Lâm Hàn, không hiểu tại sao anh lại lựa chọn như vậy.

Bấy giờ, ba nhà quý tộc lớn đều nhìn nhau, đưa ra quyết định của mình, dù Lâm Hàn đang muốn làm gì thì anh đã nói như thế, bọn họ cũng sẽ làm như thế. Kiểm tra hết một lượt năm trăm người, họ không tin mình chẳng thế tìm nổi một kẻ không phải cao thủ, chỉ cần một người thôi, họ sẽ mượn cái quy định đó để danh chính ngôn thuận đuổi anh đi, dù anh có làm trò hề gì thì khi đó cũng không có tác dụng nữa.

“Nếu đã thế thì chúng tôi không khách sáo nữa, chúng ta cứ kiểm tra hết đi”, ông Khương cũng cười nói.

“Tất nhiên, các người hãy bắt đầu nhanh lên”, Lâm Hàn cười nói, vẫn là dáng vẻ đầy tự tin, không hề có chút lo lắng.

Hơn năm trăm người đó phần lớn đều là cao thủ nhà họ Lâm, thêm cả người của Tôn Hàn Các, dù là cao thủ nhà họ Lâm hay người của Tôn Hàn Các thì Lâm Hàn đều tin tưởng cả, bọn họ đều có bản lĩnh của mình, tuyệt đối sẽ không thua bởi những cao thủ của đối phương.

Còn cao thủ nhà họ Tiêu thì trước khi đến đây anh đã dặn trước, những cao thủ không đủ mạnh thì tốt nhất đừng mang theo, chủ dẫn những cao thủ có đủ bản lĩnh đối phó thôi.

Nên trên thực tế, cao thủ nhà họ Tiêu chỉ có một nửa tài giỏi nhất mà thôi, một nửa không đủ điều kiện hoàn toàn không được góp mặt, thế nên hơn năm trăm người này anh có thể chắc chắn là không có chút vấn đề nào, dù bọn họ có muốn soi mói đến cỡ nào đi nữa cũng không thể tìm nổi một cọng lông.

Theo kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì tất nhiên mọi thứ không dừng lại ở đó, lừa bọn họ rơi vào cái bẫy của hai người đặt ra là không đủ, cứ tiếp tục thế này, dù người của ba quý tộc lớn không kiểm tra ra được tay đấm bình thường hay bất lỳ vấn đề gì, dù cuối cùng bọn họ phải buông tay chấp nhận cho anh tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh thì mục tiêu của hai người họ vẫn còn xa lắm.

Dựa theo tình huống này, nếu xét theo thực lực, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu có thể tranh giành được rất nhiều tài nguyên béo bở, nhưng cũng chỉ có thể mà thôi, mục đích của hai người bây giờ không phải là tranh giành lợi ích cho mình ở hội nghị quý tộc lần này, mà là thống lĩnh tất cả các quý tộc, gián tiếp thống lĩnh cả thế lực vùng xám của Thiên Kinh, đó mới là mục tiêu chính.

Huống chi, dù họ chỉ cần lợi ích thì có lẽ mọi thứ cũng không diễn ra thuận lợi đến vậy, chắc chắn ba nhà kia sẽ không trơ mắt nhìn Lâm Hàn và Tiêu Nhã cắn nuốt đi hơn nửa lợi ích, chắc chắn họ sẽ nghĩ ra cách khác, đến lức đó sẽ có rất nhiều phiền phức.

Tuy chỉ là kiểm tra mà thôi, mài dũa các thứ thì khi ra tay phải giữ chừng mực, nhưng gặp phải cao thủ mạnh, đánh nhau chỉ là chuyện trong nháy mắt, ai mà biết xảy ra chuyện gì? Nhỡ có gì bất ngờ, đánh ai đó bị thương cũng là chuyện có thể hiểu được. Hơn năm trăm người bên Lâm Hàn đã được dặn dò trước, một khi ra tay thì phải dùng hết sức, phải đánh cho bên kia bị thương thật nặng, dù không đến nỗi đánh chết nhưng khiến họ nằm trên giường mười ngày nửa tháng, không có sức chiến đấu là điều tất yếu.

Xét về bản lĩnh cá nhân, so với Lâm Hàn bên này thì cao thủ nhà họ Tiêu có thể yếu hơn một chút, nhưng sẽ không chịu thiệt trong tay cao thủ của ba nhà quý tộc này, không đến nỗi bị thương, khi được chọn trúng thì họ chỉ cần tự bảo vệ mình là ổn.

Cao thủ nhà họ Lâm thì khỏi phải bàn, tất cả đều có thể vượt xa số cao thủ của ba nhà quý tộc kia, đánh người bị thương là chuyện bình thường.

Cuối cùng chính là người của Tôn Hàn Các, tuy phối hợp lại không bằng cao thủ nhà họ Lâm, nhưng sức chiến đấu riêng lẻ lại trên cơ hẳn, dù sao họ cũng là những cao thủ đã trải qua không biết bao nhiêu chiến đấu sinh tử, kinh nghiệm cao hơn những cao thủ bình thường không biết bao nhiêu lần.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 908: Đẳng cấp trên quý tộc



Trên quảng trường bên ngoài sân vận động ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh.

Lúc này, các thế lực của Vùng Xám thành phố Thiên Kinh đều đã tập hợp.

Lúc được biết phải kiểm tra Lâm Hàn và hơn năm trăm người nhà họ Tiêu mang đến, cao thủ của các gia tộc ở bên ngoài cũng tập trung lại xem.

Tuy số người của mỗi gia tộc cũng không nhiều, dù là nhà họ Khổng mạnh nhất trong bốn quý tộc cũng chỉ có hơn tám mươi cao thủ đến mà thôi.

Nhưng Vùng Xám Thiên Kinh có rất nhiều thế lực, cao thủ của các gia tộc đều tập trung ở nơi này thì đương nhiên phải đông người, hiện trường cũng có hơi chen chúc.

Thấy cảnh này, Lâm Hàn cũng thầm thấy ngạc nhiên, suy cho cùng Vùng Xám thành phố Thiên Kinh cũng có rất nhiều thế lực, hơn nữa còn có rất nhiều thế lực mạnh, cho nên cao thủ có mặt thật sự hơi nhiều.

Tuy Vùng Xám Bắc Đông đã là một nơi khá nổi tiếng ở Hoa Hạ nhưng cũng có vàng thau lẫn lộn, có chút chênh lệch với Vùng Xám Thiên Kinh, về mặt cao thủ, Lâm Hàn cảm thấy có thể chênh lệch một hai phần.

Đương nhiên Vùng Xám Bắc Đông cũng có không ít thế lực, nhưng đa số hoàn toàn không có bao nhiêu cao thủ, dù có thể đưa ra cao thủ thì cũng không nhiều, cho nên mới có ít cao thủ như thế. Đây là tình trạng bình thường của đa số các thế lực ở Hoa Hạ, dù sao bồi dưỡng cao thủ cũng rất tốn kém, không phải gia tộc nào cũng bồi dưỡng nổi.

Nhưng Vùng Xám thành phố Thiên Kinh lại khác, chỉ cần là một thế lực có chút tiếng tăm đều có hoặc nhiều hoặc ít một vài cao thủ, có lẽ là vì các thế lực ở nơi đây khá chú trọng việc bồi dưỡng cao thủ, cho nên xét tổng thể Vùng Xám Thiên Kinh có khá nhiều cao thủ, chắc chắn là nơi có nhiều cao thủ nhất trong các Vùng Xám của Hoa Hạ.

Lâm Hàn thầm cảm thán, đồng thời cũng vui mừng vì kế hoạch hoàn chỉnh đã lập ra cùng Tiêu Nhã trước đó. Nếu phải dùng bạo lực, năm trăm cao thủ Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến chắc chắn rất đông, là một lực lượng vô cùng mạnh mẽ, nhưng nếu đối mặt với sự liên hợp của tất cả các thế lực của Vùng Xám Thiên Kinh thì đúng là hoàn toàn không đáng chú ý.

Lúc này, ba quý tộc cũng bắt đầu kiểm tra.

Vì người cần kiểm tra quá nhiều, cho nên ba quý tộc phái người chia nhau ra kiểm tra cùng một lúc.

Vì đề phòng tình huống bất ngờ, sau khi bàn bạc, ba quý tộc cũng quyết định không dùng tới cao thủ cấp trung trong gia tộc mà sử dụng cao thủ tinh anh nhất luôn, cũng sẽ không sử dụng cao thủ của các thế lực khác, vì cao thủ tinh anh của ba quý tộc bọn họ là lợi hại nhất.

Dù sao nếu Lâm Hàn hỏi tới, bọn họ cũng hoàn toàn có lý do, người cần kiểm tra quá nhiều, chỉ có thể sử dụng một vài cao thủ lợi hại là hoàn toàn có lý do.

Đương nhiên Lâm Hàn và Tiêu Nhã ở cách đó không xa cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng hoàn toàn không vạch trần, không ngăn cản bọn họ, thậm chí chỉ ước bọn họ phái hết cao thủ tinh anh trong gia tộc ra.

Bọn họ muốn sử dụng hết cao thủ tinh anh, như thế mới có thể dễ dàng đánh bại những người Lâm Hàn đưa đến, như thế đến lúc đó cũng chỉ có thể nói những người này hoàn toàn không phải cao thủ, mà chỉ là tay chân bình thường thôi.

Nhưng từ đầu đến cuối Lâm Hàn đều không lo người của mình sẽ thất bại, chỉ lo bên phía ba quý tộc không thể phái ra đủ cao thủ, không đủ làm cao thủ bên phía anh bị thương nặng.

Chuyện Lâm Hàn và ba quý tộc suy xét hoàn toàn không giống nhau, cho nên ba quý tộc cảm thấy thật ra làm như vậy cực kỳ có lợi với bọn họ, nhưng thật ra lại là có lợi cho Lâm Hàn. Dù sao thực lực của những người Lâm Hàn dẫn đến cũng rõ ràng ở đó, hoàn toàn áp đảo bằng thực lực thì có gì phải sợ chứ?

Tiêu Nhã ở bên cạnh Lâm Hàn vốn là người lên kế hoạch cùng anh, hoàn toàn hiểu rõ lúc này Lâm Hàn muốn làm gì, cho nên không lo lắng lắm.

Còn về bản lĩnh của hơn năm trăm người này, Tiêu Nhã cũng từng được thấy, cô ấy hoàn toàn tin tưởng bọn họ.

Cao thủ nhà họ Tiêu dẫn đến vốn là cao thủ tinh anh, nhiều nhất là không phân cao thấp, sẽ không đến mức thua, cho nên sẽ không bị đối phương nhận xét là tay chân bình thường, cũng sẽ không xảy ra chuyện bị thương nặng.

Còn về cao thủ Lâm Hàn đưa đến, dù Tiêu Nhã không hiểu rõ lắm, nhưng lần trước lúc ở thành phố Phụng Thiên ở Bắc Đông cô cũng đã từng nhìn thấy, cụ thể lợi hại bao nhiêu cũng khó mà nói được, nhưng chắc chắn là mạnh hơn cao thủ của nhà họ Tiêu, điều này Tiêu Nhã cực kỳ chắc chắn.

Nghĩ đến đây, Tiêu Nhã cũng hơi khó hiểu, rốt cuộc Lâm Hàn đến từ thế lực thần bí và mạnh mẽ nào, không chỉ có thể đưa tới nhiều cao thủ như thế, mà thực lực của mỗi cao thủ đều cực kỳ xuất sắc, khiến người ta cảm thấy khó tin.

Tiêu Nhã cũng từng thử điều tra, sử dụng mối quan hệ của quý tộc, nhưng hoàn toàn không điều tra ra được.

Sau đó Tiêu Nhã cũng đành thôi, dù cô ấy không biết cụ thể, nhưng cũng hiểu thế lực đứng sau Lâm Hàn chắc chắn cao hơn quý tộc rất nhiều, đã hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, với tầm mắt và tài nguyên của quý tộc đương nhiên không điều tra ra được.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hàn bắt đầu hơi chờ mong, cũng đang cười thầm, bây giờ ba quý tộc đều phái cao thủ tinh anh của mình ra, lát nữa nếu bọn họ biết quyết định này là đang tự hại mình thì không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào.

Việc này trước đó Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng có nghĩ đến rồi, nhưng không ngờ lại thuận lợi như thế, Lâm Hàn và Tiêu Nhã còn chưa làm gì, ba quý tộc đã tự phái cao thủ tinh anh nhất của mình ra, hơn nữa còn phái tận một nửa.

Phải biết rằng Lâm Hàn đã ra lệnh cho cao thủ của nhà họ Lâm và Tôn Hàn Các, một khi bắt đầu kiểm tra thì sử dụng hết toàn lực, đồng thời ra chiêu ác, nhất định phải đánh trọng thương cao thủ ba quý tộc phái đến kiểm tra trong nháy mắt, cũng không cần đánh chết hoặc tàn phế, nhưng nhất định phải bảo đảm trong vòng một tuần không còn sức chiến đấu, không thể làm ảnh hưởng tới kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã.

Lúc này, gần trăm cao thủ của nhà họ Lâm và cao thủ phụ trách kiểm tra được ba quý tộc phái ra đã đi tới bãi đất trống đứng đối diện nhau, chuẩn bị đợi trận đấu bắt đầu.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 909: Trận đấu bắt đầu



Trên khoảng đất trống.

Lâm Hàn, cao thủ của nhà họ Tiêu và cao thủ của ba nhà quý tộc đứng đối diện nhau.

Lúc này, ông Khương cũng nhìn Lâm Hàn, cười nói: “Cậu Lâm, vậy chúng ta bắt đầu trận đấu đi. Tôi vẫn muốn nói trước với cậu một số chú ý trong quá trình đấu, tránh gây ra hiểu lầm”.

Lâm Hàn nghe thế thì khẽ gật đầu, nói: “Ông nói đi”.

“Thứ nhất, mặc dù là trận đấu sát hạch nhưng đều là các cao thủ có bản lĩnh tài giỏi, khó tránh được sẽ xuất hiện những việc ngoài ý muốn, xảy ra thương vong, bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng phải tự gánh hậu quả. Thứ hai, chỉ cần có bất cứ ai gặp tình thế bất lợi rồi thua thì sẽ bị đánh giá là người giỏi võ chứ không phải cao thủ, tất nhiên lúc đó cũng sẽ giải quyết theo quy tắc. Thứ ba, thời gian đấu là một phút, quá thời gian mà vẫn hòa nhau thì tất nhiên kết quả sẽ quyết định là cao thủ thắng”, ông Khương lớn giọng nói.

Trước đó Lâm Hàn cũng đã biết được những điều cần chú ý này từ Tiêu Nhã. Lúc đó Lâm Hàn và Tiêu Nhã thống nhất kế hoạch, cũng xuất phát từ mấy quy tắc này, lợi dụng quy tắc để đối phó với cao thủ của ba nhà quý tộc. Đúng lúc có thể nhờ vào lần kiểm tra này để đánh trọng thương cao thủ của ba nhà quý tộc, khiến cao thủ của bọn họ mất hơn phân nửa. Nếu trong tay không đủ cao thủ thì tất nhiên cũng chẳng có quyền để lên tiếng, khi đó sẽ tiện cho kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã.

Đương nhiên ông Khương hiểu Lâm Hàn biết mấy quy tắc này, bây giờ nhắc lại lần nữa là để tránh gây hiểu lầm, tránh để lúc đó Lâm Hàn hoặc người nhà họ Tiêu đưa đến bị đánh giá không phải cao thủ, rồi Lâm Hàn cảm thấy họ không nhắc đến quy tắc. Vì thế nói quy tắc trước tránh để Lâm Hàn hiểu lầm, đến khi đó lại không nói đạo lý rồi trách họ thì không hay.

“Tôi hiểu, có thể bắt đầu rồi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Ông Khương nghe vậy, thấy Lâm Hàn vẫn bình tĩnh thì có hơi không hiểu Lâm Hàn lấy đâu ra tự tin. Nhưng đã đến lúc này rồi, ông Khương cũng không quan tâm nhiều nữa. Huống hồ, theo cụ ta thấy thì bây giờ Lâm Hàn cũng không thể giở trò gì được nữa.

Ngay sau đó, dưới sự theo dõi của đông đảo cao thủ và gia chủ các thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh, trận đấu bắt đầu.

Vì quá nhiều người nên ba nhà quý tộc không thể trực tiếp bắt đầu cùng nhau được mà bắt đầu riêng lẻ, dù sao thì bọn họ không chỉ cần thi đấu mà bên cạnh đó còn cần trọng tài đánh giá và cần cả nhân lực.

Chẳng mấy chốc, mười nhóm người được dẫn đến một khoảng đất trống rộng lớn. Ông Khương tuyên bố: “Sau khi tiếng chuông vang lên thì bắt đầu trận đấu, thời gian đấu là một phút để phân thắng bại”.

Sau khi mười nhóm người chuẩn bị xong, tiếng chuông vang lên, trận đấu bắt đầu.

Bỗng chốc, tâm trạng của nhiều người ở hiện trường hơi căng thẳng, mắt dán chặt vào mười nhóm người đã bắt đầu thi đấu trên khoảng đất trống.

Hầu hết những người thuộc nhiều thế lực ở thành phố Thiên Kinh đều muốn xem người mà Lâm Hàn đưa đến rốt cuộc có bản lĩnh thế nào, từ đợt trước Lâm Hàn tham gia vào trận đấu giữa ba nhà quý tộc, tiếng tăm của Lâm Hàn ngày càng nổi ở thành phố Thiên Kinh.

Thậm chí trong thời gian này, Lâm Hàn đã được người của Vùng Xám ở thành phố Thiên Kinh truyền tai nhau như một nhân vật truyền kỳ.

Dù sao thì những việc Lâm Hàn đã làm thực sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Một người không phải người của quý tộc, thậm chí không phải một thế lực của Vùng Xám ở thành phố Thiên Kinh lại đột nhiên ra tay giúp cho nhà họ Tiêu vốn đang rơi vào tình thế bất lợi tuyệt đối, gần như diệt vọng lại chuyển bại thành thắng, đánh bại liên quân do hai nhà quý tộc họ Chu và họ Khương liên minh với nhau, có thể gọi là truyền kỳ.

Nhưng suy cho cùng chỉ là việc mà phần lớn mọi người nghe nói chứ chưa tận mắt chứng kiến, thế nên có không ít người của Vùng Xám ở thành phố Thiên Kinh tỏ ý nghi ngờ về tính xác thực của chuyện này.

Nhưng hôm nay, đúng lúc có thể mượn cơ hội này để xem, rốt cuộc Lâm Hàn có thật sự có bản lĩnh này hay không.

Mặc dù không thể tận mắt nhìn thấy bản lĩnh và năng lực chỉ huy của Lâm Hàn, nhưng xem kỹ năng của thuộc hạ Lâm Hàn thì cũng có thể nhìn ra được vài điều.

Lúc này, người của ba nhà quý tộc cũng hơi căng thẳng. Mặc dù theo họ thấy thì năm trăm người mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đưa đến không thể không có tay đấm bình thường, nhưng sự bất thường và vẻ tự tin ngời ngời của Lâm Hàn và Tiêu Nhã vừa rồi cũng khiến bọn họ hơi nghi ngờ, nghi ngờ Lâm Hàn vẫn còn chiêu để phòng thân, nghi ngờ có thể sẽ xảy ra rủi ro.

Trong ba nhà quý tộc, chỉ có Khổng Tử Dục là hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, anh ta còn nhìn thuộc hạ của Lâm Hàn ở khoảng đất trống trước mặt với vẻ hơi mong chờ.

Khổng Tử Dục không biết cụ thể Lâm Hàn là người thế nào, nhưng đại khái như nào thì Khổng tử Dục hoàn toàn biết rõ, Lâm Hàn đã có thể tự tin như vậy thì chắc chắn là có vốn liếng của mình rồi.

Khổng Tử Dục nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có một khả năng, đó là hơn năm trăm người mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đưa tới không có ngoại lệ, tất cả đều là cao thủ được huấn luyện bài bản, không một ai là tay đấm bình thường, nếu không, Lâm Hàn không thể tự tin như vậy. Nếu dựa vào chiến thuật khác thì bây giờ cũng không kịp, dù sao thì trận đấu đã bắt đầu, mà người của ba nhà quý tộc cũng sẽ không cho cơ hội, sẽ không cho Lâm Hàn thêm thời gian. Trước khi thi đấu để sát hạch tay chân bình thường, Khổng Tử Dục cảm thấy ba nhà quý tộc sẽ không cho Lâm Hàm thêm chút thời gian nào.

Cho nên nhìn thấy cao thủ tinh anh của nhà họ Tiêu thì cố ý không chọn mà toàn bộ đều chọn người bên phía Lâm Hàn.

Sau khi biết được điều này, Lâm Hàn bỗng mỉm cười, đúng là biết chọn mà. Vốn dĩ nên chọn những cao thủ tinh anh của nhà họ Tiêu, như vậy thì họ sẽ chịu ít tổn thất ban đầu hơn, nhưng chọn hết những cao thủ dưới trướng Lâm Hàn thì có thể kết quả sẽ khá thảm. Những cao thủ dưới trướng Lâm Hàn không chỉ có kỹ năng tốt mà ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn. Ở mức độ này thì không phải là có cho đối phương cơ hội hay không nữa, mà hoàn toàn là không cho đối phương cơ hội để đứng dậy rời đi.

Đã chọn đối mặt với cao thủ của nhà họ Lâm, vậy thì phải chuẩn bị tốt tâm lý để chịu thương và bị khiêng đi.

Lâm Hàn nhìn Tiêu Nhã ở bên cạnh rồi thấp giọng hỏi: “Cô đoán xem cao thủ mà tôi đưa tới cần trung bình bao lâu là có thể giải quyết được cao thủ của ba nhà quý tộc?”
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 910: Áp đảo toàn diện



Tiêu Nhã nghe thấy lời Lâm Hàn hỏi thì sửng sốt.

Mặc dù trước đây cô từng được thấy những cao thủ dưới trướng Lâm Hàn ra tay, chính là những cao thủ được phái tới đối phó Tạ Kiến An ở thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông lần trước.

Nhưng khi ấy Tiêu Nhã cũng chỉ nhìn thoáng qua chứ không chú ý toàn bộ quá trình, chỉ biết thân thủ những cao thủ này của Lâm Hàn đều khá tốt, nhưng cụ thể tốt đến mức nào thì cô không biết.

Lúc trước khi bàn bạc kế hoạch, Lâm Hàn đề xuất có thể thông qua cuộc khảo nghiệm để những cao thủ này đánh trọng thương cao thủ của ba nhà quý tộc, Tiêu Nhã còn từng nghi ngờ.

Dù sao thời gian giao đấu chỉ có một phút, mặc dù với cao thủ mà nói đã là nhiều, cũng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.

Nhưng những người ba nhà quý tộc cử ra cũng đều là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ tinh anh của từng thế lực, muốn đánh trọng thương những tinh anh đó trong vòng một phút cần phải có thực lực hơn hẳn đối phương.

Bản thân việc này vốn đã rất khó rồi, dù sao những cao thủ của ba quý tộc này cũng không phải vô danh tiểu tốt, họ đều là những cao thủ đã được huấn luyện nhiều năm và thực hiện nhiều nhiệm vụ, đều có thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Cũng chính vì người này là Lâm Hàn, là Lâm Hàn vô cùng bí ẩn, nếu không Tiêu Nhã nghĩ chẳng ai có thể làm được.

Nhưng ngay cả trong tình huống này, Lâm Hàn vẫn hỏi cô cần bao nhiêu lâu để làm điều đó? Tổng cộng chỉ có một phút, lẽ nào không cần đến một phút?

Tiêu Nhã suy nghĩ thật kỹ, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô chỉ có thể lắc đầu nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn thấy thế cũng không ngạc nhiên, trước đây anh không hiểu rõ về cao thủ nhà họ Lâm, dù sao từ khi còn rất nhỏ anh đã bị đưa ra ngoài sống, cũng chính khoảng thời gian này tiếp xúc mới khiến anh có sự hiểu biết nhất định về thực lực của cao thủ nhà họ Lâm.

Mà khi vừa biết được thực lực thật sự của cao thủ nhà họ Lâm, chính Lâm Hàn cũng rất kinh ngạc.

Giống như lần này, đối mặt với cao thủ tinh anh của ba quý tộc, mặc dù cao thủ nhà họ Lâm cũng không lợi hại hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng dù sao cũng đã đạt tới trình độ này, gần như đã đến cực hạn của thân thể rồi, rất khó có khoảng cách lớn.

Nhưng ở một vài khía cạnh vẫn có khoảng cách nhỏ nhất định, đầu tiên là cao thủ nhà họ Lâm được đào tạo cực kỳ có hệ thống từ khi còn nhỏ, mặc dù hầu hết cao thủ của ba quý tộc cũng được đào tạo từ nhỏ, chứ không như cao thủ của thế gia không được đào tạo nhiều.

Nhưng phương pháp đào tạo cao thủ của nhà họ Lâm hoàn toàn khác với phương pháp đào tạo cao thủ của quý tộc, khắt khe hơn nhiều và cũng toàn diện hơn về mọi mặt.

Cùng với yêu cầu nghiêm khắc với cao thủ nhà họ Lâm, điều đó cũng khiến các cao thủ nhà họ Lâm luôn cố gắng làm mọi thứ tốt nhất trong mọi mặt.

Dưới tình huống này, mặc dù cao thủ nhà họ Lâm cũng không có khoảng cách lớn với cao thủ tinh anh của ba quý tộc, nhưng trong các chi tiết nhỏ ở nhiều phương diện lại có sự khác biệt lớn.

Mà đều là cao thủ, chỉ cần có khoảng cách ở những chi tiết nhỏ thì sẽ dẫn đến có khoảng cách lớn trong thực lực thật sự.

Chỉ cần mạnh một chút sau đó nắm bắt cơ hội là có thể dễ dàng đánh bại đối phương, nhất là với phong cách cực kỳ nghiêm cẩn của cao thủ nhà họ Lâm, họ sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nhỏ nào.

Dưới tình huống này, Lâm Hàn tin không cần đến một phút, chỉ cần nửa phút là đã đủ để phân thắng bại, đây chính là khoảng cách giữa cao thủ nhà họ Lâm và cao thủ ba nhà quý tộc.

Lúc này Lâm Hàn cũng mỉm cười nói với Tiêu Nhã: “Tôi đoán hầu hết đều có thể giải quyết trong vòng nửa phút”.

Khi nghe điều này, Tiêu Nhã có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn.

Tất nhiên Tiêu Nhã cũng hiểu rằng cuộc đấu giữa các cao thủ không cần kéo dài, chỉ cần có một khoảng cách nhỏ là có thể phân định thắng bại, nhưng cô không ngờ Lâm Hàn lại tự tin với cao thủ dưới trướng mình đến vậy, anh tự tin đến mức cảm thấy hầu hết trong số họ có thể kết thúc trận chiến trong vòng nửa phút.

Đối phương không phải người bình thường, cũng không phải cao thủ của thế gia nhỏ, mà là cao thủ tinh anh của ba quý tộc – thế lực hàng đầu Hoa Hạ.

Hơn nữa đây không phải trận chiến chỉ phân định thắng bại, theo kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã, khi những cao thủ này giao đấu không chỉ chứng tỏ mình là cao thủ hay chỉ để hạ gục đối thủ, mà lạ đánh trọng thương đối phương.

Trong nửa phút đánh trọng thương cao thủ tinh anh của ba quý tộc? Tiêu Nhã cảm thấy có chút khó tin, nhưng người này là Lâm Hàn, cô có chút không thể nghi ngờ, nhất thời có chút do dự, không biết có nên tin không.

Lâm Hàn thấy vẻ mặt chần chừ của Tiêu Nhã cũng thấy hơi buồn cười, anh vỗ vai cô ấy: “Được rồi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, lát nữa sẽ có kết quả thôi”.

“Ừm”, Tiêu Nhã nhỏ giọng đáp lại nhưng phần cổ cô đã có chút ửng đỏ, cô đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Mặc dù đã trở thành gia chủ nhà họ Tiêu, cũng đã có thể một mình đảm đương một thế lực từ lâu, đối mặt với đủ loại vấn đề phức tạp cô đều có thể bình tĩnh giải quyết, bình tĩnh suy nghĩ.

Nhưng chỉ khi đối mặt với Lâm Hàn, đôi lúc Tiêu Nhã lại như cô gái nhỏ.

Tiêu Nhã không biết như vậy có được coi là tốt hay không, cảm giác có chút không tự chủ được mình khi đối mặt với Lâm Hàn không tốt lắm, nhưng chỉ những lúc đó cô mới cảm thấy mình không còn là gia chủ nhà họ Tiêu, phải gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai mà có thể được là một cô gái ngây thơ, không cần suy nghĩ nhiều.

Mà lúc này cuộc thi cũng chính thức bắt đầu.

Tiếng chuông vang lên, cao thủ hai bên bắt đầu thi đấu.

Cao thủ nhà họ Khổng lập tức giải toả tâm lý, nhanh chóng chuẩn bị ứng phó. Nếu đối phương không phải cao thủ thì sớm kết thúc trận đấu, làm người hạ gục đối thủ đầu tiên, như vậy sẽ được nở mày nở mặt nhất, cũng cho nhà họ Khổng mặt mũi.

Nhưng giây tiếp theo, cao thủ nhà họ Khổng đã nhận thấy có điều gì đó không ổn. Khi đối phương lao tới rõ ràng có một số sơ hở, anh ta có thể dễ dàng đối phó bằng cách tuỳ ý chọn một cách ứng đối, nhưng bây giờ khi đối thủ tới gần thì những sơ hở đó lại hoàn toàn biến mất.

Cao thủ tinh anh nhà họ Khổng tin rằng chắc chắn đối phương vẫn còn sơ hở, vội vàng tấn công như vậy không thể không có sơ hở, chỉ là bây giờ anh ta không còn thời gian để tìm nữa, đối phương đã ở gần ngay trước mắt, anh ta chỉ có thể vội vàng phòng thủ, cũng không dám nghĩ đến việc tấn công và giải quyết đối thủ nữa.

Sau đó hai người giao thủ với nhau, nhưng cao thủ nhà họ Lâm đã chiếm hết cơ hội, tấn công vô cùng ác liệt, chiêu nào cũng là đòn sát, công kích liên hoàn, lập tức áp chế toàn diện cao thủ tinh anh nhà họ Khổng.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 911: Ngạc nhiên



Trên quảng trường bên ngoài sân vận động ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều quản lý cấp cao và cao thủ của các thế lực đều hơi ngạc nhiên.

Không ngờ trong trận đánh khi nãy, người bên phía Lâm Hàn lại chiếm hết ưu thế, áp đảo một cách hoàn toàn.

“Xem ra có lẽ đây là cao thủ, không chọn đúng tay chân bình thường mà thôi”.

“Đúng thế, may mắn thôi, trong hơn năm trăm người này chắc chắn sẽ có tay chân bình thường”.

“Nhưng dường như đàn em này của Lâm Hàn thật sự rất có bản lĩnh, không ngờ còn lợi hại hơn cả cao thủ tinh anh của nhà họ Khổng”.

Người của rất nhiều thế lực thuộc Vùng Xám thành phố Thiên Kinh bàn tán xôn xao.

Đúng lúc này, hai người đang đánh nhau trên sân đột nhiên có sự thay đổi.

Vốn dĩ cao thủ bên phía nhà họ Lâm đã chiếm hết ưu thế, chẳng mấy chốc đã tìm thấy cơ hội, nhanh chóng tấn công.

Điều cao thủ nhà họ Lâm được đào tạo chính là nắm bắt cơ hội, ít nhất cũng phải khiến đối thủ bị thương nặng, sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào, còn sẽ cố hết sức lợi dụng nó.

Huống hồ, mệnh lệnh của Lâm Hàn cũng là như thế, chỉ cần có cơ hội là phải lập tức làm đối thủ bị thương nặng.

Cho nên sau khi nắm bắt được cơ hội, cao thủ nhà họ Lâm cũng không nương tay, lập tức tìm đúng cơ hội khiến cao thủ tinh anh của nhà họ Khổng bị thương nặng.

Cao thủ tinh anh này của nhà họ Khổng hoàn toàn không kịp đề phòng, hơn nữa dù có giỏi võ đến mấy cũng chỉ là người bình thường, sao có thể đỡ được một đòn tấn công bằng hết sức lực của cao thủ nhà họ Lâm chứ?

Chẳng mấy chốc, cao thủ của nhà họ Khổng phun ra một ngụm máu, ngã thẳng xuống đất.

Cao thủ của nhà họ Lâm thấy thế mới ngừng tay, đối phương đã bị thương nặng, nếu còn ra tay nữa rất có thể sẽ đánh chết tại chỗ, không cần thiết phải thế.

Dù bây giờ muốn khiến cao thủ của ba quý tộc bị thương nặng, để việc thực hiện kế hoạch thống lĩnh ba quý tộc của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu trở nên dễ dàng.

Nhưng nếu thẳng thừng đánh chết cao thủ của bọn họ, có thể sẽ khiến ba quý tộc nổi điên, ngoài ra sau này những cao thủ của ba quý tộc cũng phải nghe lệnh Lâm Hàn, bây giờ đánh chết, chẳng phải sẽ giảm đi sức mạnh của Lâm Hàn sau này ư?

Lúc này, rất nhiều người đang vây xem vốn còn bàn tán đột nhiên im lặng.

Bọn họ cũng thấy thuộc hạ của Lâm Hàn rất lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến thế, người anh ta phải đối mặt là cao thủ tinh anh của nhà họ Khổng, lợi hại đến mức có thể áp đảo đã rất giỏi rồi, sao có thể chiến thắng nhanh như thế được?

“Thật hay giả vậy? Sao cao thủ của nhà họ Khổng như làm từ giấy, vừa đụng vào đã rách thế?”

“Mẹ ơi, có nhanh quá không?”

“Khi nãy tôi mới nhìn đồng hồ, từ khi bắt đầu đến khi cao thủ tinh anh này của nhà họ Khổng ngã xuống chỉ chừng hai mươi mấy giây, còn chưa đến ba mươi giây nữa!”

Nghe thấy chưa đến ba mươi giây mà cao thủ tinh anh của nhà họ Khổng đã bị giải quyết, mọi người xung quanh đều đổ mồ hôi lạnh.

Mấy người ở đây, ngoài gia chủ và những người quản lý cấp cao của rất nhiều thế lực Vùng Xám Thiên Kinh thì đều là cao thủ của các thế lực.

Có điều dù bọn họ cũng là cao thủ, nhưng để tay lên ngực suy nghĩ, dường như vẫn thua xa thuộc hạ này của Lâm Hàn.

Bọn họ còn không bằng cao thủ tinh anh của nhà họ Khổng, mà ngay cả cao thủ tinh anh của nhà họ Khổng cũng bị giải quyết nhanh chóng như vậy, nếu bọn họ ra trận chẳng phải sẽ càng thê thảm hơn sao?

Chưa tới ba mươi giây đã giải quyết được một người, chuyện này có kinh khủng không cơ chứ?

Lúc này, một tiếng la kinh ngạc đột nhiên vang lên.

“Mọi người nhìn mấy chỗ tỷ thí khác đi, tại sao… tại sao đều là như thế vậy?”

Nghe thấy tiếng la của người này, những người còn lại cũng nhìn sang chỗ tỷ thí khác.

Trận đánh khi nãy là mười chỗ bắt đầu cùng một lúc, nếu bắt đầu từng nhóm rất lãng phí thời gian.

Mà vì thuận tiện, người của các thế lực ở Vùng Xám Thiên Kinh cũng chỉ luôn theo dõi nơi này.

Lúc này nghe thấy tiếng la hét mới chú ý tới mấy nơi còn lại.

Nhưng không nhìn còn đỡ, nhìn rồi thì lập tức sửng sốt.

Chín nhóm tỷ thí khác cũng đã kết thúc, mà kết quả cũng không khác gì, đều là thuộc hạ của Lâm Hàn thắng.

Mà từ khi bắt đầu đến giờ còn chưa tới một phút, thời gian tỷ thí còn chưa kết thúc.

Cao thủ tinh anh của ba quý tộc không một ai ngoại lệ, đều ngã hết xuống đất, đồng thời còn bị thương không nhẹ, đừng nói đợi lát nữa khỏe lại tiếp tục kiểm tra, mà mấy ngày sau có thể hồi phục hay không cũng khó nói.

Lúc này, Lâm Hàn ở cách đó không xa cũng giơ đồng hồ lên nhìn giờ, nhóm tỷ thí cuối cùng vừa mới kết thúc.

“Ba mươi bảy giây, một người không kết thúc được trong vòng ba mươi giây, còn những người khác đều làm được”, Lâm Hàn chậm rãi nói, kết quả không khác với những gì anh đoán là mấy, chỉ có một người không làm đối thủ bị thương nặng trong vòng ba mươi giây thôi.

Mà Lâm Hàn cũng có chú ý tới cao thủ kia của nhà họ Lâm, cũng không phải vì anh ta yếu hay đối thủ quá mạnh, mà là lúc đầu đối thủ vòng vo không lập tức đánh nhau với anh ta, cho nên mới lãng phí thời gian, nếu không chắc chắn cũng có thể đánh bại đối thủ trong vòng ba mươi giây.

Tiêu Nhã ở bên cạnh nghe vậy cũng hơi sững sờ, lúc trước nghe Lâm Hàn nói có thể đánh bại trong vòng ba mươi giây, cô ấy còn hơi không tin, dù cô ấy tin thuộc hạ của Lâm Hàn rất có bản lĩnh, nhưng cũng không nghĩ đến mức đó.

Lúc này, người của ba quý tộc cũng chú ý tới tình huống ở nơi này, họ lập tức hơi sững sờ, không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, tại sao mười mấy người của bọn họ đều ngã xuống đất, đều bị thương nặng vậy.

Khi nãy bọn họ còn đang thương lượng nên đối phó với Lâm Hàn thế nào, hoàn toàn không chú ý tới chuyện bên này, dù sao theo hiểu biết của bọn họ, một là chọn được cao thủ dưới trướng Lâm Hàn, giao thủ một phen cũng không có vấn đề gì lớn, hai là chọn trúng tay chân bình thường, có thể lập tức đánh bại, sau đó có thể đuổi Lâm Hàn đi.

Vì người bọn họ phái ra đều là cao thủ tinh anh, chỉ cần chọn trúng cao thủ không lợi hại của đối phương, nói không chừng còn có thể đánh bại trong vòng một phút, như vậy bọn họ cũng có lý do kết luận thuộc hạ của Lâm Hàn là tay chân bình thường, sẽ có cơ hội đuổi Lâm Hàn đi.

Bọn họ hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc cao thủ bên mình sẽ thua, cảm thấy không thể nào có khả năng đó, dù sao người bọn họ phái ra đều là cao thủ tinh anh, dù người của Lâm Hàn lợi hại hơn nữa cũng không thể đánh bại trong vòng một phút được.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 912: Ý đồ thực sự



Những người quản lý của ba quý tộc lớn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không dám tin tưởng.

Chưa đến một phút, tất cả những cao thủ ưu tú nhất họ cử ra đều bị đánh bại, hơn nữa trông có vẻ bị thương không hề nhẹ.

Cùng lúc đó, tiếng chuông cũng vang lên, công bố thời gian so tài đã kết thúc, cũng chính là vừa tròn một phút.

Mới có một phút…

Trước đó cũng có rất nhiều thử nghiệm, khi hết một phút, phần lớn đều chưa đánh xong, nhưng lần này thì chẳng những đánh xong mà thậm chí đã có rất nhiều người ngã xuống.

“Mau, đưa đi chữa trị!”, gia chủ nhà họ Khổng là người đầu tiên kịp phản ứng lại, dù xảy ra chuyện gì thì bây giờ cao thủ nhà họ Khổng bị thương cũng không phải là chuyện nhỏ, tuy chỉ có vào người nhưng đó là sự tồn tại không thể thiếu cho sức mạnh của nhà họ Khổng.

Hai gia chủ quý tộc còn lại cũng phản ứng kịp.

“Đúng đúng đúng, mau đưa đi chữa trị đi, đừng để cho cao thủ nhà họ Khương chúng ta xảy ra chuyện gì!”, ông Khương khá kích động nói.

Gia chủ nhà họ Chu cũng vội vàng lên tiếng, đưa những cao thủ bị thương đi chữa trị.

Nhà họ Khổng cũng cực kỳ đau lòng cho những cao thủ ưu tú này chứ đừng nói đến nhà họ Chu và nhà họ Khương vốn đang tổn thương nặng sau trận chiến của ba quý tộc trước đó, bọn họ chẳng còn bao nhiêu người trong tay, ưu tú thì đã ít lại càng ít, bây giờ tổn thất ba bốn người, không phải chỉ có đau lòng là xong.

Ba nhà quý tộc kia cũng không ngốc, trước đó thì không nghĩ nhiều, bây giờ lại thấy cảnh tượng này thì lập tức hiểu ra được.

Đây không phải là chuyện tình cờ mà rõ là Lâm Hàn cố tình sắp xếp, nếu không tại sao lại trùng hợp như thế, mười người của ba nhà quý tộc lớn đứng ra so tài đều bị thương nặng, không ai có thể tránh khỏi.

Chẳng mấy chốc, mười cao thủ tinh anh đã bị tiễn chân đi để tiến hành chữa trị.

Cao thủ nhà họ Khổng cũng vội vàng chạy tới báo cáo: “Gia chủ, toàn bộ cao thủ của ba gia tộc chúng ta đã bị thương nặng, tuy là không đến nỗi nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da nhưng e là nửa tháng mới có thể khỏi được, chắc chắn không thể tham gia được hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này”.

Cùng lúc đó, cao thủ của nhà họ Chu và nhà họ Khương cũng đến báo cáo, nội dung hoàn toàn giống hệt những gì cao thủ nhà họ Khổng nói.

Đó là cao thủ của cả ba nhà quý tộc, không có ngoại lệ, tất cả đều bị thương nặng, ngắn nhất là một tuần, dài nhất là một tháng mới khỏi được, tất nhiên không thể tham gia vào hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này.

Tuy chỉ có vài cao thủ ưu tú nhất mà thôi, nhưng với ba nhà quý tộc đó thì vẫn đau lòng không thôi.

Nhất là nhà họ Chu và nhà họ Khương, ba bốn cao thủ đó chính là những người nòng cốt nhất của bọn họ, chưa đến một phút, cao thủ nhà mình đã bị tổn thất nghiêm trọng, không đau lòng mới là lạ.

“Tên Lâm Hàn này thật sự quá ranh ma, cậu ta dám làm ra chuyện như vậy!”, sắc mặt gia chủ nhà họ Khổng không được vui vẻ lắm, nói.

“Tôi đã hiểu lý do tại sao thằng Lâm Hàn đó lại tự tin như thế, cố tình dẫn cao thủ tinh anh đến đánh cao thủ nhà chúng ta bị thương, sau đó chúng ta không thể tìm thấy cao thủ nào để thử nghiệm nữa thì tất nhiên sẽ không tìm ra được tay đấm bình thường lẫn trong số đó”, gia chủ nhà họ Khương chợt nghĩ tới điều gì đó, nói.

Bấy giờ, gia chủ nhà họ Chu cũng suy nghĩ cẩn thận hơn, bảo: “Lúc nãy chúng ta đã chọn người đứng đầu trong số những người bên đó, có lẽ tất cả đều là cao thủ hàng thật để có khởi đầu tốt, chín mươi người còn lại không nên thử nữa, chúng ta chọn từ phía sau!”

Ba nhà quý tộc thương lượng, nhanh chóng xác định được ý tưởng, họ cho rằng Lâm Hàn cố tình đặt những người giỏi nhất lên hàng đầu để bọn họ thử nghiệm, sau đó dùng những người tốt đó đánh cao thủ nhà họ bị thương nặng.

Chỉ cần khiến cho số cao thủ của ba nhà quý tộc lớn bị thương kha khá thì tất nhiên họ sẽ không thể tìm ra được ai để thử nghiệm nữa, đến lúc đó họ cũng chẳng làm gì được Lâm Hàn.

Bây giờ họ đã phát hiện ra được suy nghĩ của anh nên cũng dễ, tuy đã tổn thất vài cao thủ, còn là những người ưu tú nhất nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Sau đó, người của ba nhà quý tộc tuyên bố tiếp tục lấy ra chín mươi người chuẩn bị tiếp tục thử nghiệm, tiếp tục lấy một lượng mẫu nữa.

Khổng Tử Dục đứng bên cạnh Khổng Trung Thiên nhìn thấy phản ứng và quyết định của bọn họ thì lặng lẽ bật cười.

Tất nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ của ba nhà quý tộc đó mà thôi, họ tưởng mình đã đoán được ý đồ của Lâm Hàn, lại không biết mình đang tự hại chính bản thân.

Đến lúc này, Khổng Tử Dục đã dần hiểu được ý đồ của Lâm Hàn, bởi vì sau lưng anh có một con quái vật khổng lồ ủng hộ nên Lâm Hàn có thể lấy ra rất nhiều cao thủ, cộng với nhà họ Tiêu mang đến hơn năm trăm người, tất cả đều là cao thủ, chắc chắn thử nghiệm sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Mục đích của Lâm Hàn cũng không phải là vượt qua thử nghiệm, mà anh muốn dùng cái thử nghiệm này để làm ba nhà quý tộc lớn tổn thất người nặng nề.

Nhưng vấn đề là cao thủ của ba nhà quý tộc lớn đều biết cao thủ nhà họ Tiêu, dù có nhìn thấy họ cũng sẽ không chọn, mà chọn những người còn lại.

Từ đó khiến cho bọn họ có chọn từ bất kỳ một hàng nào, lựa chọn người như thế nào thì cũng chỉ tìm thấy cao thủ nhà họ Lâm hay người của Tôn Phàm Các, kết quả thì khỏi phải bàn, chắc chắn là giống hệt lúc nãy.

Người của ba nhà quý tộc nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng Lâm hàn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện vượt qua thử nghiệm, dù sao anh và nhà họ Tiêu mang đến đây toàn là cao thủ, thử nghiệm chắc chắn không phải là vấn đề, thử nghiệm này, từ đầu đến cuối anh chỉ muốn nghĩ cách làm sao để đánh cho cao thủ của mấy người kia bị thương nặng, khiến bọn họ thiệt hại nhiều nhất có thể, không còn sức chiến đấu, không thể tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, không thể đối phó với Lâm Hàn.

Chẳng mấy chốc, người của ba nhà quý tộc đã chọn xong cao thủ, một nhóm trong đó lại bắt đầu so tài.
 
Back
Top Bottom