Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 772: Tàn nhẫn



"Làm đại ca của toàn bộ các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông?"

Uông Nghĩa, La Văn và La Võ nghe thấy Lâm Hàn nói vậy đều sửng sốt.

Bọn họ đang đau đầu làm sao để Lâm Hàn trở thành Đại bàng núi, để phần lớn các thế lực ở Bắc Đông nghe theo mệnh lệnh của anh. Còn Lâm Hàn lại muốn lên làm đại ca của toàn bộ các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông?

Phải biết rằng, thế lực vùng xám ở Bắc Đông rất đông, vả lại đều chẳng phải hạng hiền lành gì, nên khó mà khiến họ nghe theo mệnh lệnh của ai đó.

Trương Thiên Sơn trở thành Đại bàng núi, sau đó khiến cho đa số thế lực ở vùng xám nghe theo lệnh của ông ta, cũng đã là chuyện hiếm thấy, được coi như một truyền kỳ rồi.

"Cậu Lâm, tình hình ở Bắc Đông khác với những nơi khác. Thế lực ở đây thật sự là nhiều vô số kể, vang thau lẫn lộn. Hơn nữa, bọn họ còn cực kỳ hung hăng, cậu..."

Uông Nghĩa đang tính nhắc lại đã bị Lâm Hàn ngắt lời.

"Tôi biết, chẳng phải ban nãy mấy người vừa nói rồi à?", Lâm Hàn nói thẳng: "Nhưng khiến đa số họ nghe theo mệnh lệnh của tôi thì có tác dụng gì? Huống chi, Trương Thiên Sơn đã dặn tôi phải dẫn dắt những thế lực vùng xám ở Bắc Đông làm ăn hợp pháp, cùng nhau phát triển. Anh cảm thấy chỉ trở thành Đại bàng núi thôi thì bọn họ sẽ nghe lời tôi ư?"

Đám Uông Nghĩa sửng sốt, nghĩ kỹ lại thì đúng là như thế.

Trước đây, thực tế Trương Thiên Sơn cũng muốn ngăn cản những thế lực ấy làm ăn phi pháp, nhưng lại bị vô số người phản đối.

Bọn họ hoàn toàn không muốn làm ăn hợp pháp, trong suy nghĩ của họ, hợp pháp bằng không kiếm được tiền, muốn kiếm tiền thì phải kinh doanh những thương vụ trong vùng xám.

Cuối cùng, Trương Thiên Sơn cũng đành bó tay. Sau, ông ta mới tính đi đầu hợp tác làm ăn hợp pháp với Hoa Đông của Lâm Hàn, sau khi có kết quả, rồi lôi kéo những thế lực kia cùng nhau kinh doanh theo.

Kết quả không ngờ lại gặp phải chuyện này, bị đàn em thân tín phản bội nên đành gác lại việc hợp tác với bên Hoa Đông.

Ngay cả Trương Thiên Sơn cũng không thể bắt những thế lực vùng xám kia làm ăn hợp pháp thì càng đừng nói đến một người ngoài như Lâm Hàn.

Vậy thì, nếu Lâm Hàn muốn hoàn thành nguyện vọng của Trương Thiên Sơn thì không thể chỉ lên làm Đại bàng núi, mà phải trở thành đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông.

Lý thuyết là thế, nhưng muốn làm thì lại khó như lên trời.

"Đây chẳng phải là quá khó sao? Gì cũng phải làm từng bước một chứ?", Uông Nghĩa vẫn cảm thấy không có khả năng nói.

La Võ đứng cạnh tuy không hiểu những điều đó, nhưng nghe thấy Lâm Hàn nói muốn lên làm đại ca của toàn bộ các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông, cũng cảm thấy không có khả năng, quả thật là khó như lên trời vậy.

Một nhân vật truyền kỳ như Trương Thiên Sơn cũng chỉ trở thành Đại bàng núi của vùng Bắc Đông thôi. Người ngoài như Lâm Hàn muốn lên làm đại ca của toàn bộ vùng xám thì thật sự giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.

Có điều, tuy La Võ cảm thấy điều ấy không có khả năng, nhưng lại chẳng nói gì. Dù sao, cậu ta cũng không rành về mặt này, nên không có tư cách nói chuyện. La Võ chỉ mạnh về mặt vũ lực thôi.

Còn La Văn, anh ta suy nghĩ một lúc rồi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ nói: "Có lẽ, cũng không phải không thể. Chúng ta cảm thấy không có khả năng là vì nó quá khó khăn với mình, nên theo bản năng cảm thấy anh Lâm không làm được. Nhưng thực tế, riêng đàn em, anh Lâm đã có 400 cao thủ được huấn luyện bài bản, sở hữu sức mạnh vô cùng đáng sợ, chưa chắc không đối phó được những thế lực vùng xám kia".

Uông Nghĩa nghe vậy mới chợt nhận ra Lâm Hàn không như những người khác, cũng mạnh hơn Trương Thiên Sơn rất nhiều. Dưới trướng anh còn có 400 cao thủ được huấn luyện bài bản. Nó là một lực lượng vô cùng kh*ng b*, có thể làm được rất nhiều chuyện mà người bình thường cho rằng là không thể.

Chỉ là sau đó, Uông Nghĩa lại buồn rầu nói: "Quả thật là cậu Lâm có rất nhiều đàn em lợi hại, nhưng những thế lực vùng xám ở Bắc Đông cũng rất ngang ngạnh. Cho dù có sức mạnh áp đảo, nhưng muốn ép bọn họ làm một chuyện mà họ không muốn thì e rằng cũng chẳng dễ dàng gì đúng không?"

La Văn nghe thấy thế cũng thấy có lý, gật đầu đồng ý với Uông Nghĩa.

Những thế lực vùng xám ở Bắc Đông rất cứng đầu, nếu là nơi khác, Lâm Hàn có nhiều cao thủ như vậy, e rằng muốn ép họ đi làm chuyện họ không muốn sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng ở Bắc Đông thì lại chưa chắc.

Lúc này, Lâm Hàn chợt nở nụ cười mở miệng nói: "Tôi vẫn không biết bọn họ cứng đầu cỡ nào, vừa hay giờ xem thử luôn. Có điều tôi tin rằng, dù có cứng đầu đến mấy chắc cũng phải sợ chết chứ nhỉ?"

Uông Nghĩa và La Văn nghe Lâm Hàn nói thế thì sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.

Trước đó, Lâm Hàn giao chuyện giải quyết những cao thủ cùng người phụ trách đến từ các khu lân cận và đám Tạ Kiến An cho bọn họ. Ba người còn tưởng rằng anh không muốn thấy hình ảnh ấy. Dẫu sao trông Lâm Hàn cũng còn khá trẻ, theo lý thì chắc anh vẫn chưa trải qua nhiều cảnh máu me như vậy.

Nhưng giờ xem ra không phải là như thế, khi Lâm Hàn nói ra câu kia, bọn họ chợt cảm thấy lạnh cả gáy.

Đám Uông Nghĩa không ngờ Lâm Hàn lại quyết đoán dùng biện pháp mạnh như vậy, dứt khoát lấy mạng sống của họ ra ép họ làm ăn hợp pháp.

La Võ đứng cạnh trái lại sảng khoái cười nói: "Chắc chắn là sợ rồi, cứng đầu đến mấy cũng sợ chết thôi. Làm vậy nhất định sẽ thành công 100%".

Bấy giờ, La Võ cũng khá là thưởng thức nhìn Lâm Hàn.

Đối với mấy cái chuyện bày mưu lập kế, La Võ quả thật không rành. Lúc trước, cậu ta quyết định đi theo Lâm Hàn là vì La Văn và Uông Nghĩa đều quyết định như thế. La Võ tin tưởng hai người kia sẽ không chọn sai, nên mới chọn theo.

Huống chi, Lâm Hàn cũng đâu có ép họ làm gì quá đáng, chỉ bảo bọn họ không được làm ăn phi pháp, chuyển sang kinh doanh hợp pháp mà thôi. Suy cho cùng, chỉ là kiếm được ít tiền hơn chút, đương nhiên không quan trọng bằng tính mạng của mình rồi.

"Chúng tôi cũng thấy cách này được đó", La Văn và Uông Nghĩa cùng đáp.

Ngô Xuyên bên cạnh cũng khá là mong đợi chuyện này, lâu rồi anh ta chưa làm vụ nào sướng tay mà còn lớn như vậy. Vì vậy, Ngô Xuyên tức thì vui vẻ ra mặt, nóng lòng đến nỗi muốn Lâm Hàn ra lệnh ngay lập tức, anh ta sẽ dẫn người vọt đi làm ngay và luôn.

Lâm Hàn nghe thấy vậy, gật đầu nói: "Được, cứ quyết định thế đi. Mọi người lên kế hoạch và chuẩn bị đi, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu hành động, không thể để lâu thêm được, phải nhanh chóng gồm thâu những thế lực vùng xám ở Bắc Đông!"
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 773: Đền bù



Trong đại sảnh ở tầng trệt của trang viên.

Lúc này, mặt trời vừa lặn xuống núi, màn đêm dần bao phủ khắp ngõ ngách.

Bên trong đại sảnh, đám người Lâm Hàn đang bàn bạc công viêc, người ngoài không được phép bước vào.

Đám Lâm Hàn lo bàn bạc mà quên bật cả đèn.

Vì vậy, giờ đây trong đại sảnh có hơi tối tăm, mọi người chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt của nhau.

Nhưng khi nghe được Lâm Hàn nói thế, La Văn và Uông Nghĩa cũng vẫn có thể thấy được vẻ kích động lộ rõ trên mặt đối phương.

Ngay khi Lâm Hàn đưa ra ý đinh và kế hoạch của mình, bọn họ còn cảm thấy khó có thể tin và không thể thực hiện được. Nhưng giờ sau một hồi bàn bạc, rồi quyết định hành động, bọn họ lại hơi kích động.

Sao họ không muốn làm thế cơ chứ?

Trước đây, khi Trương Thiên Sơn còn sống, La Văn từng vô số lần lên kế hoạch để ông ta trở thành đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Hoa Đông, mà không chỉ là Đại bàng núi, chỉ quản lý được phần lớn các thế lực nơi đây.

Nhưng cuối cùng, toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ ấy đều bị chính La Văn tự mình gạt bỏ.

Còn giờ, từ khi đưa ra kế hoạch đến quyết định hành động chỉ diễn ra trong vòng mấy chục phút, La Văn lại cảm thấy khả năng thành công là rất lớn.

Mà nguyên nhân của nó đều là bởi vì sự tàn nhẫn và thực lực kinh người của Lâm Hàn.

Lúc này, ba người Uông Nghĩa đều nhìn Lâm Hàn đồng thanh đáp: "Vâng!"

Trong lòng cả ba thầm kích động không thôi.

Nếu thành công thì nó nhất định sẽ là một sự kiện cực kỳ oanh động, và họ cũng có thể trở thành nhân vật truyền kỳ!

"Được, cứ thế đi. Cụ thể thế nào thì mọi người tự bàn bạc với nhau nhé", Lâm Hàn nói xong bèn đứng dậy, nhìn Ngô Xuyên đang kích động bên cạnh, tức thì hiểu được anh ta cũng muốn tham gia chuyện này.

Nhưng trước đó, người của Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các đã bị Lâm Hàn ra lệnh trông giữ trang viên, suy cho cùng cũng phải đề phòng có thế lực nào chơi xấu, lợi dụng lỗ hổng đến trang viên cướp đoạt một phen.

Lâm Hàn suy nghĩ một lát, nói với Ngô Xuyên: "Giao toàn bộ đàn em của anh cho Tiểu Tây để trông giữ trang viên đi. Anh cũng sẽ tham gia chuyện này, vừa hay rèn luyện luôn".

"Vâng, anh Hàn", Ngô Xuyên nghe thấy Lâm Hàn nói vậy, kích động đứng bật dậy đáp.

Ban đầu, Ngô Xuyên còn lo. Dù sao, trước đó Lâm Hàn đã phân nhiệm vụ khác cho anh ta, nên rất có thể sẽ không để anh ta tham gia chuyện này. Giờ anh ta còn chưa mở miệng, Lâm Hàn đã tự động cho mình cơ hội. Vì thế, anh ta mới kích động không thôi.

Lâm Hàn gật đầu, rời khỏi đại sảnh đi ăn gì đó rồi về phòng nghỉ ngơi.

Còn La Văn, La Võ, Uông Nghĩa, Ngô Xuyên cùng Lâm Phong thì ở lại cùng nhau bàn bạc kế hoạch chuẩn bị đối phó với các thế lực vùng xám ở Bắc Đông vào ngày mai.

Lần hành động này chủ yếu sử dụng cao thủ nhà họ Lâm và các cao thủ còn lại của Trương Thiên Sơn.

Trên thực tế, chỉ dùng các cao thủ nhà họ Lâm cũng đủ rồi. Dù gì, 400 cao thủ được huấn luyện một cách bài bản cũng đã là một lực lượng hết sức đáng sợ.

Nhưng đa số họ đều không phải người vùng Bắc Đông, không sinh ra và lớn lên ở đây nên sẽ dễ khiến những thế lực vùng xám kia gai mắt và phản cảm. Thế nên, cần trộn lẫn đàn em của Trương Thiên Sơn vào, có vậy mới coi như có lý do chính đáng.

Hơn nữa, Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông cũng là do Trương Thiên Sơn quyết định. Vậy thì cũng dễ khiến cho những thế lực vùng xám ở đây nghe theo hơn.

Đây là lần đầu tiên mấy người La Văn quản lý một lực lượng mạnh mẽ, được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh như thế, nên ai cũng hết sức kích động. Giờ vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Sau đó, đám La Văn bèn cùng Lâm Phong bàn bạc kế hoạch nguyên một đêm.

Còn Lâm Hàn, giờ anh đã về phòng của mình.

Rồi gọi điện thoại cho Dương Lệ báo đến nơi cho cô biết.

Mấy ngày nay, bởi vì vội vàng đi cứu Trương Thiên Sơn nên Lâm Hàn vẫn chưa gọi cho Dương Lệ cuộc nào.

Lúc này, Dương Lệ đang nghỉ ngơi, vốn dĩ đang bận rộn dự án hợp tác với bên Bắc Đông, vì chuyện của Tạ Kiến An mấy hôm trước nên đã phải tạm gác lại. Giờ cô cũng hiếm có cơ hội được thả lỏng lại.

Nếu không phải Lâm Hàn vẫn bận rộn với công việc thì chưa biết chừng Dương Lệ đã đi nghỉ phép mấy ngày rồi.

Lúc này, thấy là Lâm Hàn gọi tới, Dương Lệ vội vàng bắt máy.

"Alo, ông xã à, anh không sao chứ? Bên kia thế nào rồi?", Dương Lệ hơi lo lắng hỏi.

Lâm Hàn nghe vậy, trong lòng chợt ấm áp, bảo: "Anh không sao, bên này cũng coi như thuận lợi, không có nguy hiểm gì hết. Nhưng vẫn còn vài chuyện cần giải quyết, sẽ mất khá lâu, có lẽ một thời gian nữa anh mới về được".

Dương Lệ nghe thấy anh bảo không sao, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lần trước bị đe dọa bằng bom đã khiến cô sợ khiếp vía.

Tuy cô không biết Lâm Hàn đi Bắc Đông làm gì, nhưng cũng đoán được sơ sơ. Chắc hẳn là có liên quan đến thế lực ở vùng xám. Mà so với chuyến đi lần này, chuyện bị lấy bom đe dọa lại chẳng đáng là gì.

Cũng vì thế nên Dương Lệ mới lo lắng cho Lâm Hàn như vậy.

May mà giờ bên Lâm Hàn cũng đã suôn sẻ, không xảy ra chuyện gì hết.

Sau đó, Lâm Hàn và Dương Lệ bèn kể cho nhau nghe tình hình gần đây.

Biết vì dự án bị tạm gác lại nên cô đang được nghỉ ngơi, đối với chuyện này, Lâm Hàn cũng có thể đoán được.

"Vậy thừa dịp này em tranh thủ nghỉ ngơi đi, chuyện hợp tác giữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và Bắc Đông, chắc vài ngày nữa mới làm tiếp. Đến lúc đó, sẽ có một đống việc đang chờ em đó", Lâm Hàn cười nói.

Báo thù thì anh đã báo thù xong, còn lại là hoàn thành nguyện vọng của cuối cùng của ông ta, dẫn dắt thế lực vùng xám ở Bắc Đông làm ăn hợp pháp, ngày càng phát triển.

Dương Lệ nghe anh nói vậy thì có hơi bất ngờ, sau đó lại buồn bực. Hiếm lắm cô mới được rảnh, vậy mà chỉ được mấy ngày lại phải đâm đầu vào công việc rồi.

Kế tiếp, Lâm Hàn và Dương Lệ lại nói chuyện thêm một lát mới cúp máy đi ngủ.

Tuy trong kế hoạch thu phục các thế lực vùng xám ở Bắc Đông, bên La Văn phụ trách nghĩ cách, còn những cao thủ nhà họ Lâm phụ trách việc ra sức. Nhưng Lâm Hàn cũng cần phải có mặt, suy cho cùng, anh mới là đại ca tương lai của thế lực nơi đây.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 774: Chọn cây đinh khó nhổ nhất



Sáng sớm.

Bên ngoài tầng trệt của trang viên.

300 cao thủ nhà họ Lâm cùng gần 100 cao thủ bên Bắc Đông đã tập hợp xong, xếp hàng ngay ngắn im lặng đứng chờ lệnh.

Đám La Văn, La Võ, Uông Nghĩa, Lâm Phong và Ngô Xuyên cũng có mặt đông đủ.

Lúc này, hơn 300 người trong sân đều im lặng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nhìn gần 400 cao thủ trước mặt, trong lòng La Văn không khỏi có chút tự hào. Đây là lần đầu tiên, anh ta dẫn dắt nhiều người như vậy.

Tuy đa số họ đều là người của Lâm Hàn, nhưng giờ La Văn đã quyết định đi theo Lâm Hàn, sau này cũng là cấp dưới của anh, nên đương nhiên sẽ trở thành người một nhà với số cao thủ kia.

Trên thực tế, những cao thủ do Lâm Hàn dẫn đến có hơn 400 người lận, nhưng tối qua, sau khi bàn bạc, đám La Văn cảm thấy số kia là đủ rồi. Vì vậy, mấy anh đã để một số người ở lại trông giữ trang viên, tránh có chuyện gì xảy ra.

Tuy với tình hình của Bắc Đông hiện nay, thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có hơn trăm cao thủ đến tấn công trang viên.

Dù là những thế lực lân cận mà họ đã đắc tội, chắc giờ họ cũng mới biết được tin người của mình đã bị xử lý, nên không thể nào bắt tay nhau cử cao thủ đến tấn công bọn họ ngay được.

Nhưng vì phòng ngừa có chuyện xảy ra, đám La Văn vẫn để lại hơn 100 cao thủ trông giữ trang viên. Dẫu sao bên mình cũng đông nên thích làm gì thì làm.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn cũng đi đến.

Thấy mọi người đã tập hợp xong, anh nhìn đồng hồ, cách thời gian La Văn đề ra còn mấy phút. Xem ra họ đã tập hợp từ trước.

Lâm Hàn cũng không bất ngờ với điều này, cao thủ nhà họ Lâm vốn là như thế, hiệu suất làm việc cực kỳ nhanh y như những người lính, thậm chí còn nghiêm khắc hơn phần lớn môi trường trong quân đội.

Lúc Lâm Hàn đi đến, đám La Văn cũng bước tới tiếp đón.

"Nói qua kế hoạch mà mọi người đã bàn bạc cho tôi nghe xem", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Đám người La Văn nhìn nhau, cuối cùng vẫn là La Văn đứng ra báo cáo với Lâm Hàn.

Tuy có thực lực áp đảo, nhưng với tính tình cẩn thận của La Văn. Tối qua anh ta đã bàn bạc với mấy người còn lại tới tận khuya, cuối cùng cũng chọn ra được một kế hoạch xem như ổn thỏa nhất.

Rồi vội vàng đi thông báo, giờ tập hợp sớm như vậy, thực tế mọi người cũng chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu.

Nhưng so với việc sắp làm, đám La Văn đều kích động không thôi, dẫn đến adrenalin tiết ra, vì vậy chẳng cảm thấy mệt chút nào.

Lúc này, La Văn đứng ra báo cáo sơ bộ với Lâm Hàn: "Anh Lâm, tối hôm qua chúng tôi đã bàn bạc xong, thế lực đầu tiên mà chúng tôi định ra tay là một gia tộc họ An khá lớn đã sinh sống ở Bắc Đông từ lâu, cũng rất có tiếng nói trong vùng. Khi Trương Thiên Sơn còn sống, thế lực đó cũng không phục ông ấy cho lắm. Có thể nói đây là thế lực mạnh nhất và khó chơi nhất trong số các thế lực không phục Trương Thiên Sơn. Nếu chúng ta muốn thu phục toàn bộ thế lực vùng xám ở Bức Đông, tôi đề nghĩ nhổ cây đinh cứng đầu này đầu tiên, các thế lực khác biết nhà họ An bị chúng ta thu phục thì sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Từ đó, bước kế tiếp cũng sẽ diễn ra thuận lợi hơn".

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu, khá vừa lòng với bước đầu tiên trong kế hoạch của đám La Văn.

Bình thường thì sẽ chọn việc nào dễ làm trước, khó làm sau, nhưng việc này lại khác. Thứ nhất, bên Lâm Hàn vốn có thực lực áp đảo, dù toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông có bắt tay với nhau cũng không phải đối thủ của anh. Huống chi, họ còn khó mà tin tưởng bắt tay nhau.

Chẳng qua, tuy có thực lực áp đảo, nhưng muốn thu phục hết những thế lực vùng xám trong Bắc Đông cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Suy cho cùng, ở đây cũng có rất nhiều thế lực, giải quyết riêng từng cái rất phiền phức và tốn thời gian.

Dứt khoát đi đối phó tên cứng đầu nhất chính là một lựa chọn sáng suốt nhất.

Theo lời La Văn thì nhà họ An kia là thế lực không phục Lâm Hàn nhất, cũng có thực lực mạnh nhất. Nếu Lâm Hàn có thể trực tiếp đè bẹp nhà họ An, khiến gia tộc đó nghe theo mình. Vậy thì, sẽ dễ dàng đối phó với các thế lực còn lại hơn. Có khi đến lúc đó, Lâm Hàn chẳng cần làm gì, bọn họ đã chủ động tìm tới xin đi theo anh rồi.

Trái lại, nếu Lâm Hàn không thể thu phục nhà họ An kia thì dù có giải quyết được các thế lực còn lại trong vùng xám ở Bắc Đông, nhưng vì có cây đinh khó nhằn kia, e rằng họ sẽ không dễ gì chịu nghe theo anh.

Thế nên kế hoạch lần này, Lâm Hàn muốn toàn bộ các thế lực vùng xám ở Bắc Đông nghe theo mình thì không thể có sơ sót gì hết.

Bất kể là thế lực nào cứng đầu chống đối hay có sức mạnh đáng gờm, đám Lâm Hàn cũng phải đè bẹp bọn họ.

Bấy giờ, Lâm Hàn cũng gật đầu nói: "Được, giờ tranh thủ thời gian xuất phát đi, còn cụ thế thế nào thì lên xe rồi nói tiếp".

La Văn nghe vậy, vội vàng gật đầu, anh ta cũng đang có ý đó.

Sau đó, Lâm Hàn và 400 cao thủ kia đồng loạt lên xe. Đoàn xe dần lăn bánh phóng về phía ngoại ô thành phố.

Nhà họ An không nằm trong thành phố Phụng Thiên mà ở tại một thành phố khác bên cạnh. Có điều, cũng không xa.

Trên xe, La Văn chậm rãi kể ra kế hoạch lần này của mình. Anh ta còn chuẩn bị cả bảng kế hoạch, mọi thứ đều được liệt kê rõ ràng ở bên trên.

Lâm Hàn đọc sơ qua, rồi khẽ gật đầu. Mặc dù có một vài điều anh không hiểu, cũng có thể nhận ra, La Văn không giỏi về mặt đánh đấm, nhưng lại rất mạnh về mặt bày mưu lập kế.

Kế tiếp, La Văn lại kỹ càng nói lát nữa phải làm gì cho Lâm Hàn nghe.

Lâm Hàn tập trung nghe, trong lòng cũng thầm hài lòng, đúng là may mắn khi tiếp nhận La Văn.

Suy nghĩ cặn kẽ, làm việc nhanh gọn lẹ, nhiêu đó đã đủ để làm một người cầm quyền sáng giá.

Nếu không phải chỉ vừa tiếp nhận La Văn, chưa đủ đế tin tưởng thì e rằng Lâm Hàn đã chuẩn bị cho anh ta quản lý sản nghiệp nhà họ Lâm luôn rồi.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 775: Dùng lý trước, dùng võ sau



Trong nhà chính nhà họ An.

Đương nhiên nhà họ An biết chuyện Tạ Kiến An phản bội Trương Thiên Sơn.

Là một thế lực chẳng nể phục gì Trương Thiên Sơn, không muốn chịu sự quản lý của ông ta, muốn tự lập thế lực riêng, nên bọn họ rất vui khi thấy cảnh ấy.

Dù sao, dựa theo đàm phán giữa Tạ Kiến An và nhà họ An, thì họ chỉ cần chấp nhận ông ta lên làm Đại bàng núi, chứ không cần nghe theo lệnh của Tạ Kiến An.

Lúc ấy, nhà họ An và Tạ Kiến An sẽ là đồng minh đứng ngang hàng với nhau, mà không phải là cấp dưới như hồi còn Trương Thiên Sơn.

Thế nhưng, kế hoạch sắp thành công thì vài ngày trước bên Tạ Kiến An lại đột nhiên xảy ra chuyện, mọi thứ lập tức hoàn toàn thất bại.

Tuy ông chủ nhà họ An đã cử người đi điều tra tin tức, nhưng đa số đều một đi không trở lại, người về được cũng chỉ tìm hiểu được vòng ngoài, không biết được tin tức gì có ích.

Ngoài việc Tạ Kiến An đột nhiên thất bại và không thể chạy thoát ra thì nhà họ An chẳng biết thêm gì nữa.

Lúc này, bọn họ vẫn không biết đám người Lâm Hàn đang đến.

Vì là sáng sớm nên nhà chính nhà họ An đều chìm trong im lặng.

Chẳng bao lâu sau, đoàn xe của Lâm Hàn đã chậm rãi chạy tới, dừng lại trước cổng nhà chính nhà họ.

Bởi vì quá nhiều xe, nhà chính nhà họ An lại không rộng như trang viên của Trương Thiên Sơn, nên lúc này trước cổng đổ đầy xe, trông vô cùng đồ sộ.

Bảo vệ đang ngáp ngắn ngáp dài trước cổng giật mình tỉnh lại, thấy trước mặt đỗ nhiều xe như vậy, lập tức hết hồn, vội vàng dùng sức dụi dụi mắt rồi nhìn lại, nhưng vẫn có một đống xe dừng lại trước cổng.

Bấy giờ, đám người Lâm Hàn cũng bước xuống xe.

Cả 300 cao thủ nhà họ Lâm đồng loạt mở cửa xuống xe, trông vô cùng hoàng tráng.

Bảo vệ cổng nhà họ An thấy thế, sợ tái mặt, vội lùi lại đóng cổng, rồi chạy đi báo cáo.

Bình thường gặp phải cảnh ấy, chắc chắn sẽ có người đi thông báo, còn những người khác ở lại canh giữ tiếp.

Nhưng lúc này, đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, sao mấy tên bảo vệ kia dám ở lại canh giữ cho được.

Bọn họ không biết toàn bộ số người kia đều là cao thủ, nhưng dù chỉ là những đàn em bình thường thì cũng chẳng phải một lực lượng nhỏ, không phải mấy tên bảo vệ tép riu như họ có thể đối phó được.

Bấy giờ, bên trong sân của nhà chính nhà họ An.

Tuy là sáng sớm, nhưng một số cao thủ trong nhà đã dậy từ sớm tập luyện. Trong đó có cả ông chủ nhà họ An, An Nguyên.

"Ông chủ ơi, không xong, có chuyện lớn rồi!"

"Ông chủ ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Vài tên bảo vệ cuống cuồng chạy vào la lên.

Bọn họ chỉ là những tay đấm bình thường, không giỏi võ cho lắm, còn lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ ấy, tên nào tến nấy đều căng thẳng lo sợ không thôi. Tên chạy đằng trước sốt ruột đến mức không để ý vấp té.

Mấy tên bảo vệ đằng sau vì chạy quá nhanh, không dừng lại kịp nên đều vấp phải tên đầu tiên ngã sóng soài.

Thoáng chốc, mấy tên bảo vệ cổng đều té lăn trên đất, đau đớn r*n r*.

Những cao thủ bên trong sân đều ngừng tập luyện, có hơi khó hiểu nhìn mấy tên bảo vệ cổng kia, không biết bọn họ đã gặp phải chuyện gì mà lại lo lắng sốt ruột như thế.

Sắc mặt An Nguyên - ông chủ nhà họ An hết sức khó coi nhìn đám bảo vệ cổng kia.

"Đồ vô dụng, gặp được tý chuyện đã hoảng như vậy, còn ra thể thống gì nữa?", An Nguyên mắng.

Giờ đây, mấy tên bảo vệ cũng chẳng để ý đến chuyện đó, vội vàng sốt ruột nói: "Ông chủ, không xong rồi, ngoài cổng, ngoài cổng..."

"Đứng dậy báo cáo đàng hoàng cho tôi! Trông các cậu kìa, mất mặt không? Còn như vậy nữa tôi sẽ đuổi thẳng cổ mấy cậu ra khỏi đây đấy!", An Nguyên mắng.

Mấy tên bảo vệ kia vẫn lo lắng không yên, nhưng đối mặt với cơn giận của An Nguyên, bọn họ đành phải ngoan ngoãn đứng dậy.

An Nguyên cũng không như những ông chủ khác, ông ta hết sức tàn nhẫn, nên bọn họ không dám chọc giận ông ta.

Sau khi đứng dậy, một tên trong số họ vội vàng nói: "Ông chủ, không xong rồi, ngoài cổng có rất nhiều xe đến, đông người lắm".

"Đúng thế, những người đó rõ ràng không có ý tốt, chúng ta phải làm sao bây giờ?", một tên bảo vệ khác cũng sốt ruột nói.

Các cao thủ nhà họ An nghe vậy đều cạn lời, chẳng phải chỉ là gặp kẻ địch đến tận cửa thôi à? Đã thấy bọn họ sợ lúc nào chưa?

Cho dù là Đại bàng núi Trương Thiên Sơn, bọn họ cũng không sợ. Tuy rằng họ không mạnh bằng đàn em của ông ta, nhưng thực lực nhà họ An họ cũng chẳng yếu. Nếu Trương Thiên Sơn muốn đối phó họ, đương nhiên sẽ phải mất khá nhiều máu đấy.

Vì vậy, từ đó tới nay, nhà họ An chưa bao giờ sợ bất cứ thế lực vùng xám nào ở Bắc Đông cả. Thế nên, bọn họ ngông nghênh quen rồi.

An Nguyên nghe thấy đàn em nói vậy, sắc mặt cũng hơi khó coi.

"Chút chuyện ấy mà cũng khiến các cậu hoảng sợ như vậy à? Đợi tôi giải quyết xong chuyện này sẽ xử các cậu sau!", An Nguyên tức giận trừng đám bảo vệ kia, rồi vung tay, đi về phía cổng.

"Tôi đây muốn nhìn thử xem là thế lực nào ăn gan hùm mật gấu, dám đến chọc nhà họ An!", An Nguyên giận dữ nói.

Đương nhiên các cao thủ trong nhà cũng hiểu ý ông ta, lập tức đi theo ra cổng.

Một tên quản gia cũng có mặt ở đấy, lập tức đi thông báo cho những cao thủ và tay đấm trong nhà chính tập hợp lại. Các cao thủ và tay đấm bên ngoài thì phải chuẩn bị sẵn sàng chạy đến chi viện cho nhà chính bất cứ lúc nào.

Chẳng mấy chốc, An Nguyên đã dẫn theo hơn 20 cao thủ đi tới cổng.

Đây là quyết định sau khi La Văn và Lâm Hàn bàn bạc với nhau.

Tuy theo dự đoán của cả hai, với tính tình của nhà họ An, có lẽ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, chắc chắn là cần phải dùng sức mạnh rồi. Nhưng cũng nên thử xem đúng không.

An Nguyên dẫn theo các cao thủ của nhà họ An đẩy cổng ra, thấy phía trước chật ních xe cùng một đám người lạ hoắc thì khẽ cau mày, hơi bất ngờ vì đối phương đến đông như vậy.

Có điều, sau khi quan sát kỹ, An Nguyên cũng hơi hoảng sợ. Bên đối phương có hơn 300 người, không thể nào đều là cao thủ được, chắc hẳn chỉ có số ít là cao thủ thôi. Với thực lực ấy thì nhà họ An vẫn đối phó được.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 776: Bắt hết lại cho tôi!



"Người kia chính là An Nguyên - ông chủ nhà họ An".

La Văn chỉ vào một người nói với Lâm Hàn.

Lâm Hàn nhìn sang, là một người đàn ông trung niên trông khá nghiêm nghị.

Biết rằng ông ta là ông chủ nhà họ An, có tiếng nói trong gia tộc, Lâm Hàn bèn bước tới.

La Văn, La Võ và Uông Nghĩa đứng cạnh cũng theo sát phía sau.

"Ông chủ An, đây là Lâm Hàn, Đại bàng núi đời kế tiếp theo di chúc của Trương Thiên Sơn. Chúng tôi đều có thể làm chứng, ông có bằng lòng đi theo anh ấy không?", La Văn hỏi thẳng An Nguyên.

Đương nhiên An Nguyên biết mấy người La Văn, bình thường ông ta cũng phải hết sức tôn trọng bọn họ, nhưng lại không phải sợ họ mà là sợ Trương Thiên Sơn.

Tuy không muốn bị Trương Thiên Sơn ràng buộc, chỉ vì thực lực không bằng ông ta nên đành tạm thời nhẫn nhịn.

Nhưng giờ lại khác, Trương Thiên Sơn đã chết, cao thủ dưới tay ông ta cũng tổn thất hơn nửa, thực lực còn kém hơn nhà họ An họ, đương nhiên không cần phải sợ nữa.

An Nguyên nghe thấy lời ấy của La Văn thì trong lòng thầm khinh thường, Trương Thiên Sơn đã chết, cao thủ cũng chết hơn nửa, mắc gì bảo nhà họ An ông ta phải nghe theo nữa?

Đặc biệt là khi trông thấy Lâm Hàn, dường như anh còn không phải người nơi đây, An Nguyên lại càng khinh thường Lâm Hàn hơn. Đây chẳng phải là một cái cớ tốt à?

"La Văn, cậu đang đùa tôi đó hả? Một người từ ngoài đến mà muốn làm Đại bàng núi của Bắc Đông? Thế sao chúng tôi phục được?", An Nguyên cười nhạt nói.

La Văn nghe thấy An Nguyên gọi thẳng tên mình liền hiểu ý của ông ta, có lẽ phải dùng sức mạnh để giải quyết rồi.

"Anh Lâm quả thật là người bên ngoài, nhưng lại là người do Trương Thiên Sơn chỉ định trở thành Đại bàng núi đời kế tiếp. Mấy người bọn tôi cũng đã chấp nhận anh ấy, lẽ nào ông tính cãi lời của Trương Thiên Sơn ư?", La Văn lạnh lùng nói.

La Võ và Uông Nghĩa đứng cạnh cũng bước lên trước vài bước, nhưng vẫn đứng sau Lâm Hàn nửa bước, cho thấy rõ ý tứ của mình.

An Nguyên thấy thế có hơi bất ngờ, không ngờ mấy tên đàn em chủ chốt của Trương Thiên Sơn đều chấp nhận một người đến từ bên ngoài làm Đại bàng núi mới.

Nhất là Uông Nghĩa, An Nguyên nhớ rõ lúc trước Trương Thiên Sơn còn tính để anh ta thay thế vị trí của mình. Không ngờ giờ Uông Nghĩ cũng bằng lòng đi theo Lâm Hàn.

An Nguyên chợt cảm thấy hơi khó hiểu, rốt cuộc thì Lâm Hàn này là ai mà lại có thể khiến Trương Thiên Sơn và những người này coi trọng.

Nhưng có là lý do gì đi nữa, An Nguyên cũng không quan tâm. Dẫu sao, giờ Trương Thiên Sơn đã chết, những cao thủ do đám La Văn nắm giữ không thể đe dọa được đến nhà họ An ông ta nữa.

Tuy nói lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nhưng thực tế lại chẳng hơn nhau bao nhiêu. An Nguyên không tin mấy người La Văn sẽ chấp nhận tổn thất nặng nề để đối phó với họ vào lúc này.

Huống chi vài ngày trước, sau khi biết Trương Thiên Sơn bị phản bội, An Nguyên đã bắt tay với các thế lực chủ chốt còn lại của Bắc Đông tính tự lập thế lực riêng. Đến lúc đó, không sợ những thế lực kia không chịu giúp. Thế nên, giờ An Nguyên cũng chẳng sợ đám La Văn xíu nào.

"Ngại quá, giờ nhà họ An chúng tôi chuẩn bị tự lập thế lực riêng, cũng không định xem ai là Đại bàng núi hết, mời mấy cậu quay về đi. Nếu muốn đánh một trận thì nhà chúng tôi cũng chẳng ngại", An Nguyên nói thẳng.

La Văn nghe vậy, khẽ cau mày, xem ra không tránh khỏi phải đánh nhau rồi.

Lâm Hàn vẫn không nói gì nãy giờ chợt cười nhạt, mở miệng nói: "Ông chủ An à, tôi nghĩ ông hiểu lầm gì đó rồi. Trương Thiên Sơn bảo tôi lên làm Đại bàng núi, nhưng tôi lại không định thế".

"Hả? Thế ý của nhóc con cậu là?", An Nguyên nghi hoặc nhìn Lâm Hàn, cũng chẳng coi trọng một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cho lắm.

Những cao thủ nhà họ An cũng nhìn Lâm Hàn với vẻ tỏ mò, đều cảm thấy anh không có tư cách nói chuyện ở đây.

Lâm Hàn im lặng một lát rồi cười nói: "Tôi tính làm đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông, vậy thì quản lý cũng tiện hơn".

Bầu không khí lập tức im phăng phắc, An Nguyên và những cao thủ trong gia tộc đều sững sờ nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt khó tin. Họ có mơ cũng không ngờ Lâm Hàn lại nói như vậy.

Thoáng chốc, đám người An Nguyền đều cười phá lên, giống như nghe được chuyện gì đó hết sức buồn cười.

"Cười chết tôi rồi, thằng nhóc này chui từ đâu ra thế?"

"Trương Thiên Sơn mà cũng chỉ có thể làm Đại bàng núi, cậu ta nghĩ chỉ bằng mình là trở thành đại ca của toàn bộ vùng xám ở Bắc Đông được chắc?"

"Không hiểu thằng nhóc này lấy tự tin ấy đâu ra, lẽ nào là dựa vào di chúc của Trương Thiên Sơn ư? Chết cười mất, ngay cả khi Trương Thiên Sơn còn sống cũng không làm được, huống chi đã chết?"

"Trương Thiên Sơn hiển hách cả đời, không ngờ lại tin nhầm Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, cuối cùng trước khi chết còn tìm nhầm người, đúng là buồn cười!"

Đám người nhà họ An đều cười sôi nổi bàn tán.

Lâm Hàn nghe thấy họ bàn tán, sắc mặc cũng sa sầm xuống.

Những người kia cười nhạo Lâm Hàn là nít ranh ảo tưởng, anh cũng sẽ không tức giận. Dù sao, với ánh mắt thiển cận của đám người nhà họ An, có cho rằng là thế thì cũng đúng thôi. Lát nữa, anh dạy cho họ một bài học là được.

Nhưng giờ bọn họ lại nhắc tới Trương Thiên Sơn, còn ăn nói hỗn láo khinh thường ông ta, thì quả thật là đã chọc giận Lâm Hàn.

Sắc mặt đám La Văn cũng hết sức khó coi, bọn anh còn đang xót xa cho đám người nhà họ An vì bị Lâm Hàn lôi ra xử trước, nhưng giờ có vẻ là đáng đời.

Ban nãy, An Nguyên đã thông báo cho mấy thế lực chịu liên minh với mình, bọn họ sẽ nhanh chóng cử người tới giúp đỡ. Thế nên, ông ta mới không coi 300 người kia của La Văn ra gì.

Dù sao, theo tin tức mà họ nhận được, Tạ Kiến An đã dẫn theo hơn nửa cao thủ phản bội, còn tiêu diệt được một số cao thủ đi theo Trương Thiên Sơn. Giờ La Văn chẳng thể lấy ra được bao nhiêu cao thủ, chắc chỉ bằng một phần ba hồi xưa, cũng xêm xêm với nhà họ An thôi.

Lát nữa, khi những thế lực vùng xám khác chạy tới, chẳng phải sẽ giải quyết được hơn 300 người của La Văn dễ như trở bàn tay ư? Cũng vì lẽ ấy nên đám An Nguyên mới không sợ.

Nhưng lúc này, Lâm Hàn lại chẳng muốn nói thêm gì nữa, dứt khoát vung tay lên, lạnh lùng nói: "Bắt hết người nhà họ An lại cho tôi!"
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 777: Hạ mình



Trước cổng nhà chính nhà họ An.

Lâm Hàn ra lệnh một tiếng, các cao thủ nhà họ Lâm lập tức đồng loạt chỉnh tề xông lên.

Những cao thủ nhà họ An tức thì cảm nhận được một luồng áp lực khiến người ta khó thở ập vào mặt.

Ngay cả An Nguyên cũng không khỏi âm thầm sợ hãi, nhưng phút chốc ông ta lại trở nên bình tĩnh. Đối phương chỉ đông người mà thôi, không thể nào là cao thủ hết được, chẳng việc gì phải sợ cả.

"Là các người chọn ra tay đấy nhé", An Nguyên cười lạnh, sau đó lùi lại.

Nếu là An Nguyên gây hấn trước, truyền ra ngoài sẽ bị nói này nói kia và khiến cho những thế lực trung thành với Trương Thiên Sơn khó chịu.

Nhưng giờ thì chẳng cần lo lắng về chuyện đó nữa. Đầu tiên, người thừa kế của Trương Thiên Sơn không phải người Bắc Đông là đã khiến toàn bộ thế lực ở vùng xám khó chấp nhận nổi rồi. Vả lại giờ đây, người bên Lâm Hàn còn ra tay trước, nên đương nhiên là An Nguyên có cớ để nói rồi.

"Bọn họ cũng không phải cao thủ, sợ gì? Lát nữa quân chi viện sẽ đến, mau xông lên cho tôi, không được lùi về phía sau!", An Nguyên quát đám cao thủ trong nhà.

Những cao thủ kia cũng tỉnh táo lại, đối phương chỉ được cái đông, trông có vẻ lợi hại mà thôi, thực tế lại chẳng được tích sự gì.

Hơn nữa, bọn họ không cần phải đánh thắng những tay đấm kia làm gì, chỉ cần ngăn cản là được rồi, dù gì quân chi viên cũng đã lên đường. Đợi đến khi quân chi viện tới, 300 người kia sẽ chẳng thể làm được gì họ, không đáng để sợ.

Lúc này, những cao thủ nhà họ An cũng xông lên.

Thoáng chốc, hai bên đã lao vào nhau.

Tuy bên Lâm Hàn chiếm ưu thế về số lượng, nhưng các cao thủ nhà họ An lại chẳng sợ chút nào.

Đám La Văn bên cạnh Lâm Hàn thấy thế thì đều khó hiểu, cao thủ nhà họ An can đảm như vậy từ bao giờ thế? Đánh nhau với phe đông hơn mà lại không sợ ư?

Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng, La Văn biết rõ sự lợi hại của những cao thủ nhà họ Lâm. Họ không chỉ đông, dù là một chọi một thì các cao thủ nhà họ An cũng không có cửa để thắng.

Càng đứng nói đến việc những cao thủ của Lâm Hàn còn phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, bên nhà họ An hoàn toàn là bị đè bẹp đánh.

Vừa đánh nhau, sắc mặt cả đám cao thủ bên nhà họ An đều chợt thay đổi. Bọn họ nghĩ rằng những người kia chỉ là tay đấm bình thường, chỉ có vài cao thủ thôi. Nhưng sau khi đánh, họ mới phát hiện đối phương mạnh một cách không khoa học, dường như ai cũng là cao thủ hết.

Tất nhiên, những cao thủ nhà Lâm sẽ không cho đám người nhà họ An cơ hội để phản ứng. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bọn họ đã bị đánh cho sắp tan tác.

An Nguyên đứng sau thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, đứng từ góc nhìn của ông ta có thể quan sát hết sức rõ ràng.

Chỉ vừa vật lộn, các cao thủ nhà họ An đã không đánh lại bất cứ ai trong số đối phương. Mà bên đối phương còn nhiều người, phút chốc, cao thủ nhà họ An đã bị hạ gục hơn nửa, chỉ còn lại lác đác vài ba cao thủ, sau đó cũng ngã xuống.

Thoáng chốc, toàn bộ cao thủ nhà họ An đã sắp bị đánh cho tành tành xẻ nghé.

An Nguyên ngây ngẩn cả người, nghệt mặt ra, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Không, không thể nào? Những người kia đều là cao thủ hết ư? 300 cao thủ?", An Nguyên lẩm bẩm, như bị dọa ngu người, quên cả chạy trốn.

Mà lúc này, các cao thủ nhà họ An đã bị hạ gục hết. Những cao thủ nhà họ Lâm cũng không dừng lại, mà vọt tới ấn An Nguyên xuống.

Tuy An Nguyên cũng khá lợi hại, nhưng vì giờ không còn suy nghĩ chống cự nên đã bị hạ một cách dễ dàng. Dù có không chống cự thì cũng chẳng đánh lại.

Đến tận đây, An Nguyên và các cao thủ nhà họ An đã bị hạ gục toàn bộ. Mấy người Lâm Hàn và La Văn cũng bước tới.

La Văn thấy An Nguyên chật vật như vậy thì bất lực lắc đầu nói: "Ông chủ An, sao ông lại không nghe người ta khuyên cơ chứ? Ngoan ngoãn nghe lời có phải tốt không? Đâu đến nỗi thành ra như bây giờ? Dám nói Trương Thiên Sơn như thế thì đúng là chán sống mà".

An Nguyên nhìn La Văn, không đáp, rồi nghi ngờ quay sang nhìn Lâm Hàn.

Bấy giờ, An Nguyên chợt nhớ tới, 300 người này rất lạ mặt, dường như không phải đàn em của Trương Thiên Sơn.

Nếu không phải đàn em của Trương Thiên Sơn, vậy quá rõ rồi, bọn họ đều là do Lâm Hàn dẫn tới.

Chẳng qua, An Nguyên lại cảm thấy không tài nào tin tưởng nổi, bọn họ chẳng những đông mà còn toàn là cao thủ luôn ư?

300 cao thủ, đây là một lực lượng đáng sợ cỡ nào chứ? Bỏ xa Đại bàng núi Trương Thiên Sơn cả 8 con phố chứ đùa, thậm chí còn vượt mặt cả quý tộc, có thể nói đây là thế lực đứng đầu vùng xám ở Hoa Đông luôn rồi.

"Bọn họ đều là cao thủ ư? Cậu rốt cuộc là ai? Tại sao lại có nhiều cao thủ như vậy?", An Nguyên nhìn Lâm Hàn với vẻ vô cùng khó hiểu hỏi.

Lâm Hàn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh cũng không định giải thích cho ông ta.

An Nguyên thấy thế thì càng kinh ngạc hơn, tuy không muốn tin 300 người kia là cao thủ, nhưng theo bản lĩnh mà họ vừa thể hiện ra khi đánh nhau với cao thủ nhà họ An thì hình như đều là cao thủ thật.

Lúc này, Lâm Hàn nhìn An Nguyên lạnh nhạt nói: "Ban đầu, tôi chỉ tính dạy cho nhà họ An ông một bài học, rồi để các người làm việc cho mình. Có điều, các người lại ăn nói hỗn láo với Trương Thiên Sơn, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo".

An Nguyên nghe vậy chợt sợ hãi không thôi, đàn em dưới trướng Lâm Hàn mạnh ngoài sức tưởng tưởng của ông ta, nhiều cao thủ như vậy, đừng nói nhà họ An, dù các thế lực vùng xám ở Bắc Đông liên hợp lại, e rằng cũng chẳng phải đối thủ của anh.

"Cậu Lâm, cậu Lâm ơi, tôi sai rồi. Lúc nãy tôi có mắt không tròng, cầu xin cậu tha cho tôi đi được không? Tôi bằng lòng đi theo cậu, coi cậu là đại ca, làm việc cho cậu. Những lời xấc xược với Trương Thiên Sơn trước đó của tôi, cậu cứ coi như tôi đang nói sảng đi. Sau này, tôi sẽ không bao giờ dám nói vậy nữa, xin cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa đi mà!", An Nguyên vội vàng hạ mình van nài Lâm Hàn.

Một An Nguyên huênh hoang hống hách ban nãy, giờ lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Lâm Hàn thấy vậy cũng hơi kinh ngạc, không ngờ An Nguyên này lại lật mặt nhanh như thế.

Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi, dù sao ở trước mặt thực lực áp đảo, còn là sức mạnh vượt ngoài sức tưởng tưởng của ông ta thì như vậy mới bình thường.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 778: Ông chủ mới



Ba người La Văn, La Võ và Uông Nghĩa nhìn thấy bộ dạng này của An Nguyên, họ cũng có chút bất ngờ.

Trước đó đối với Trương Thiên Sơn, An Nguyên cũng là dáng vẻ chỉ tay năm ngón, rất không phục Trương Thiên Sơn. Nhưng bây giờ mới vừa gặp Lâm Hàn chưa đến nửa ngày, ông ta lại có dáng vẻ như thế?

Đương nhiên ba người La Văn cũng hiểu đây là vì năng lực tuyệt đối của Lâm Hàn mới khiến An Nguyên như vậy.

Đột nhiên, ba người La Văn lại một lần nữa tò mò, rốt cuộc Lâm Hàn là người thế nào, tại sao bọn họ chưa từng nghe qua danh tiếng nhân vật Lâm Hàn này? Lâm Hàn lại có thể gây khó dễ cho nhiều cao thủ như vậy?

Mặc dù nghi ngờ, nhưng ba người không quá lo lắng. Dù sao thì giao tình của Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn đặt ở kia, bọn họ cũng khá tin tưởng Lâm Hàn. Huống hồ bây giờ bọn họ cũng đã làm việc cùng Lâm Hàn, không cần thiết phải nghĩ đến mấy thứ này.

Mà mấy cao thủ nhà họ An nhìn thấy thế cũng hơi sửng sốt, rõ ràng đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của An Nguyên.

Nhưng rất nhanh, mấy cao thủ nhà họ An định thần lại, An Nguyên là người cực kỳ thông minh. Bây giờ có thể bày ra bộ dạng này cư xử với Lâm Hàn, rõ ràng là vì Lâm Hàn quả thực rất mạnh mẽ, mạnh đến mức người nhà họ An bọn họ không có bất kỳ phản kháng nào.

Ba trăm cao thủ, quả thật cũng không phải nhà họ An bọn họ có thể chống chọi, thậm chí không phải bất kỳ thế lực Vùng Xám Bắc Đông có thể thực sự chống chọi nổi.

Nói thế lực Vùng Xám Bắc Đông nhiều, tốt xấu lẫn lộn. Nhưng cũng không có bất kỳ một thế lực nào mà đối phương Lâm Hàn lại có nhiều cao thủ như vậy.

Lúc này, An Nguyên và đám cao thủ nhà họ An mới nhớ ra trước kia Lâm Hàn đã nói muốn trực tiếp trở thành lão đại của thế lực Vùng Xám Bắc Đông. Khi đó bọn họ cảm thấy vô cùng nực cười, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ tất cả đều là hiển nhiên. Suy cho cùng, quả thực là Lâm Hàn có thực lực như thế, hoàn toàn có tư cách này.

Lúc này, đối mặt với An Nguyên, nhưng Lâm Hàn không có suy nghĩ tha thứ.

Nếu như vừa nãy An Nguyên và mấy người nhà họ An không nói ra lời đó với Trương Thiên Sơn, chắc chắn Lâm Hàn sẽ không quá làm khó bọn họ. Dù sao Lâm Hàn cũng phải thu phục họ làm thuộc hạ. Nhưng bây giờ, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.

La Văn ở bên cạnh đương nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ của Lâm Hàn. Thực ra bọn họ cũng có suy nghĩ muốn giết An Nguyên, chỉ là La Văn không dám làm như vậy, dù sao thì anh ta cũng không có vốn liếng như Lâm Hàn.

Lúc này, La Văn cũng vội vàng khuyên bảo Lâm Hàn: “Cậu Lâm, trừng phạt nghiêm khắc một chút cũng được, không cần thiết phải giết, như vậy ảnh hưởng không tốt lắm”.

An Nguyên nghe vậy, cũng nhìn chằm chằm Lâm Hàn, hy vọng Lâm Hàn có thể bỏ qua cho ông ta.

Lâm Hàn đang nhìn An Nguyên, sắc mặt có chút lạnh nhạt, im lặng không nói gì.

Đám người An Nguyên vô cùng căng thẳng, sợ rằng Lâm Hàn không theo đề nghị của La Văn, trực tiếp dọn sạch toàn bộ bọn họ.

Mấy cao thủ nhà họ An lúc này cũng không có bất kỳ suy nghĩ phản kháng, sự thật là người dưới quyền của Lâm Hàn quả thực quá mạnh, căn bản bọn chúng không có bất kỳ chỗ nào kháng cự.

Giờ phút này, tính mạng của bọn chúng, toàn bộ đều nằm trong câu nói của Lâm Hàn.

Lâm Hàn im lặng một hồi lâu mới cất giọng nhàn nhạt nói với An Nguyên: “Được rồi, tôi không cần mạng của ông đâu, nhưng trừng phạt chắc chắn sẽ không nhẹ. Còn nữa, vị trí ông chủ nhà họ An này cũng phải đổi người khác, không thể để ông tiếp tục làm”.

An Nguyên nghe thấy trừng phạt này, trong lòng mặc dù có chút khó chịu, nhưng cũng có phần may mắn. May mà Lâm Hàn không cần mạng của ông ta.

Bây giờ nói, mặc dù ông ta sẽ mất hết tất cả, ngay cả chức ông chủ nhà họ An cũng mất. Nhưng may mà ông ta vẫn bảo toàn được mạng sống.

“Được rồi, đưa người xuống đi. Chúng ta vào trong ngồi”, Lâm Hàn nói, trực tiếp đi vào trong đại viện của nhà họ An.

Liền theo sau, toàn bộ đám cao thủ nhà họ An bị người dưới quyền của Lâm Hàn chế ngự dẫn vào trong. Mà đám người La Văn cũng vội vàng đi theo sau Lâm Hàn.

Vào trong đại viện của nhà họ An, mấy người còn lại của nhà họ An ở trong đại viện nhìn thấy đám người Lâm Hàn, nhất thời sợ hãi lùi ra xa.

Vừa nãy bọn họ đều nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, biết rõ sức mạnh của đám người Lâm Hàn này, nhà họ An và mấy liên minh thế lực Vùng Xám Bắc Đông còn lại kia căn bản cũng không phải đối thủ của đám người Lâm Hàn.

Mà mấy người họ, hoặc chỉ là người bình thường, hoặc chỉ là tay chân của người bình thường. Đương nhiên không có bất kỳ cách nào chống lại được đám người Lâm Hàn. Dù sao đến cao thủ nhà họ An bọn họ cũng đã bị chế ngự toàn bộ.

Tất nhiên còn có một vài cao thủ nhà họ An làm việc khác ở bên ngoài đang vội vã quay về, nhưng số ít cao thủ nhà họ An đó rõ ràng cũng không thể là đối thủ của đám người Lâm Hàn này.

Lâm Hàn tham quan một chút trong đại viện của nhà họ An, tổng thể cũng không tồi, nhưng so với trang viên của Trương Thiên Sơn thì rõ ràng còn kém xa, hơn nữa mấy người nhà họ An này khá sợ hãi Lâm Hàn. Lâm Hàn cũng không có hứng thú gì, anh trực tiếp ngồi xuống vị trí chủ tỏa của đại sảnh đại viện nhà họ An.

Đám người La Văn cũng ngồi bên cạnh Lâm Hàn.

Còn về An Nguyên, vốn dĩ là có tư cách ngồi ở ghế dưới, nhưng bởi vì lời nói vừa nãy với Trương Thiên Sơn, hiển nhiên không có tư cách. Lúc này trực tiếp bị Lâm Hàn sai người dẫn đi trừng phạt.

Ngoài đại sánh, không ngừng truyền đến tiếng thảm thiết của An Nguyên. Mặc dù mạng sống của An Nguyên được bảo toàn, nhưng nỗi đau da thịt, đương nhiên là phải chịu.

Mà lúc này, trước mặt Lâm Hàn, mấy người quản sự của nhà họ An cũng đã tập trung đông đủ.

Tất nhiên Lâm Hàn có thể phải người tới quản lý nhà họ An, nhưng như vậy ắt sẽ dễ gây nên bất mãn từ nhà họ An. Mặc dù thực lực của Lâm hàn có thể đè bẹp mấy người nhà họ An không còn kiến nghị, nhưng về lâu về dài, hiển lên sẽ khiến người nhà họ An bất mãn. Vậy nên ông chủ mới nhà họ An tốt nhất vẫn là người nhà họ An, nhưng cũng cần phải chịu sự quản lý của anh.

Mà cậu chủ nhỏ này tất nhiên là người được chọn khá phù hợp. Một, đây chính là cậu chủ họ An, người nhà họ An sẽ tin tưởng và nghe theo. Hai là cậu chủ nhỏ này không thích làm kinh doanh Vùng Xám cho lắm. Thái độ làm người tương đối chính trực, cũng bởi vì vậy mới không có quyền thế ở nhà họ An. Nhưng kiểu người này lại hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của đám người Lâm Hàn. Yêu cầu của Lâm Hàn chỉ là một người chính trực, ông chủ mới của nhà họ An chỉ làm ăn đứng đắn.

Sau đó, đám người Lâm Hàn liền chờ đợi, chờ chưa được bao lâu thì có một cao thủ nhà họ Lâm vào trong đại sảnh.

“Cậu Lâm, bên ngoài có mấy nhóm người, hình như đến với ý đồ không tốt. Nhìn dáng vẻ thì phần lớn đề là cao thủ, tổng cộng gần trăm người”, cao thủ nhà họ Lâm cung kính hồi báo với Lâm Hàn.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 779: Dâng đến tận cửa?



Trong đại sảnh đại viện nhà họ An.

Lâm Hàn nghe thủ hạ hồi báo, lập tức có hơi bất ngờ, vẫn còn có thế lực khác chủ động tìm đến tận cửa cơ à?

Mấy quản sự của nhà họ An ở dưới sảnh đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng có chút không được tốt cho lắm.

Lúc trước bọn họ cho rằng ba trăm người của Lâm Hàn đa số chỉ là đám tay chân bình thường, chỉ có gần một nửa là cao thủ, cho nên bọn họ cũng liên lạc với mấy thế lực khác kết đồng minh, chuẩn bị cùng nhau tự lập môn hộ.

Bây giờ những người này đến đây, chính là để trợ giúp nhà họ An bọn họ đối phó với đám người Lâm Hàn.

Nhưng cũng chỉ là ý nghĩ trước đây của đám người nhà họ An mà thôi, sau khi đã thấy rõ được sự hùng mạnh của đám người Lâm Hàn, người nhà họ An đương nhiên tự ý thức được chênh lệch quá lớn, bọn họ không hề có bất kỳ cơ hội nào cả.

Đừng nói là thế lực của cái liên minh Vùng Xám Bắc Đông, cho dù là tất cả các thế lực Vùng Xám Bắc Đông này kết hợp lại, e rằng cũng không phải là đối thủ của đám người Lâm Hàn.

Hơn ba trăm cao thủ, chỗ lực lượng này cũng quá kinh khủng, hoàn toàn không phải là cái mà thế lực Vùng Xám bình thường có thể đối phó được, cái này nghiễm nhiên đã đạt đến tiêu chuẩn thế lực đứng đầu Hoa Hạ, có thể đè bẹp hầu hết toàn bộ thế lực khác.

Nét mặt mấy quản sự tràn ngập do dự, cuối cùng vẫn quyết định, trực tiếp bán đứng mấy cái thế lực liên minh Vùng Xám kia, đem tất cả mọi chuyện nói hết cho Lâm Hàn biết, dù sao nếu chọc Lâm Hàn tức giận, nhà họ An bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Qua những lời mà Lâm Hàn vừa nói, mấy quản sự nhà họ An này ít nhiều cũng hiểu được cách xử trí mà Lâm Hàn chuẩn bị làm đối với nhà họ An bọn họ, đơn giản chính là trách phạt An Nguyên một phen, sau đó tái lập một người khác lên làm ông chủ nhà họ An, những chuyện này đối với đám người An Nguyên mà nói có lẽ là thiệt hại rất lớn, nhưng đối với mấy quản sự nhà họ An như bọn họ, thì căn bản không có tổn thất gì.

Có tự lập môn hộ hay không, đối với bọn họ căn bản không phải quá quan trọng, dù sao thì bọn họ vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của ông chủ nhà họ An, về lợi ích của gia tộc, thứ bọn họ nên nhận được bọn họ vẫn sẽ có được, thứ mà không nhận được thì không thể có, hoàn toàn không có gì khác biệt cả.

Lúc này, một trong số những quản sự đứng dậy, hướng về phía Lâm Hàn tôn kính nói: “Cậu Lâm, chuyện này chúng tôi đã biết nguyên do, chỉ là một hiểu nhầm mà thôi, vẫn mong cậu không hiểu nhầm”.

Lâm Hàn nghe thấy thế có hơi bất ngờ, nghĩ không ra, vậy mà có liên quan đến nhà họ An.

Lâm Hàn lập tức cảm thấy rất có hứng thú, nhìn người quản sự nhà họ An này một chút, hỏi: “Nói cho tôi nghe thử xem”.

Người quản sự này đối mặt với ánh mắt của Lâm Hàn, có chút sợ hãi, hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Lâm Hàn, cũng trực tiếp giải thích: “Lúc trước chúng tôi muốn phản kháng, cho nên liên hệ với mấy thế lực khác ở Vùng Xám Bắc Đông kết đồng minh, những người này là quân tiếp viện do bọn họ phái đến, nhưng đều là những chuyện chúng tôi làm trước khi thoả hiệp với cậu, bây giờ đã không còn bất cứ liên quan nào hết. Vẫn mong cậu đừng hiểu nhầm”.

Lâm Hàn nghe thấy vậy khẽ gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy có chút hứng thú.

Mặc dù người quản sự nhà họ An này không nói quá nhiều, nhưng Lâm Hàn đại khái đã hiểu được ý của chuyện này, cái gọi là liên minh này, chỉ e là sẽ chuẩn bị thoát ly khỏi sự thống trị của thế lực đại bàng núi vùng Bắc Đông.

Hay nói một cách khác, thì những người đến này, cũng đều là mấy thế lực ở Vùng Xám Bắc Đông muốn thoát ly, muốn tự lập môn hộ, cũng là mấy thế lực Vùng Xám chủ yếu mà Lâm Hàn muốn đối phó.

Bây giờ, trái lại rất tốt, Lâm Hàn còn chưa đi tìm, bọn chúng đã tự mình dâng đến tận cửa.

“Đây đều là thế lực Vùng Xám muốn tự lập môn hộ đúng không?” Lâm Hàn hỏi.

“Vâng. Đúng vậy”, người quản sự nhà họ An này gật đầu một cái, thừa nhận.

Xác nhận những người này là do mấy thế lực Vùng Xám muốn tự lập môn hộ phái đến, Lâm Hàn hạ quyết tâm.

Lâm Hàn nhìn về phía Lâm Phong, nói: “Đi, khống chế đám người này lại. Mang tất cả quản sự trong số đó đến đây cho tôi”.

“Vâng!”

Lâm Phong gật đầu một cái, đi thẳng ra đại sảnh.

Nghe tưởng chừng chỉ là một mệnh lệnh nhỏ rất đơn giản, nhưng nét mặt của mấy quản sự nhà họ An cũng hơi biến đổi.

Lâm Hàn vừa mới hạ lệnh, thế nhưng tất cả cao thủ được phái đến của mấy thế lực ở Vùng Xám Bắc Đông đều đã trực tiếp bị khống chế.

Thông thường mà nói, những cao thủ này e rằng đã có đủ bản lĩnh tung hoành ngang dọc ở Vùng Xám Bắc Đông. Cho dù Trương Thiên Sơn có ở đây, thì cũng phải kiêng dè mấy cao thủ liên hợp với nhau này vài phần. Mà Lâm Hàn lúc này, ngay cả việc tự mình đi qua cũng không hề có ý định, trực tiếp để cho thủ hạ khống chế toàn bộ, thật sự là quá đáng.

Nhưng những chuyện này, đám quản sự nhà họ An cũng hiểu rõ, Lâm Hàn quả thực là có thực lực này, hơn ba trăm cao thủ, đối phó với những người này, hoàn toàn có thể làm được.

Mà đám người La Văn bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, đồng thời cũng có chút tự hào, đây chính là chỗ tốt của việc có sức mạnh.

Mặc kệ đối phương mạnh mẽ cỡ nào, thì trong mắt của Lâm Hàn, hoàn toàn không là cái gì hết.

Mặc dù không có đi ra bên ngoài tìm hiểu tình hình, nhưng đám người La Văn cũng đoán được mấy thế lực ở Vùng xám Bắc Đông là ai, dù sao thì bình thường cũng chỉ có mấy thế lực có quan hệ tốt với nhà họ An mà thôi.

Có thể nói, mấy thế lực này cũng là thế lực hàng đầu ở Vùng xám Bắc Đông, thực lực mạnh mẽ.

Mà bây giờ, mặc kệ thực lực đối phương mạnh mẽ cỡ nào thì Lâm Hàn cũng không để vào mắt.

Mặc dù nhìn tưởng có hơi ngông cuồng, nhưng đám người La Văn hiểu rất rõ, đó là bởi vì Lâm Hàn có bản lĩnh này, có bản lĩnh không để đối phương vào mắt.

Lúc này, cổng lớn đại viện nhà họ An mở ra.

Quân tiếp viện của mấy thế lực Vùng Xám phái tới đã đến trước cửa, nhìn thấy cổng lớn đại viện nhà họ An mở ra mà lại không có một ai liền cảm thấy có chút nghi hoặc.

“Tình huống gì thế này? An Nguyên không phải nói là đám La Văn dẫn theo rất nhiều người đến rồi hay sao? Sao ngay cả một bóng người cũng không thấy?”

“Chẳng lẽ đối phương đã khống chế người nhà họ An?”

“Không thể nào, lần này bọn chúng tổn thất vô cùng nặng nề, không thể có nhiều cao thủ như vậy được, không thể nhanh như thế đã khống chế người nhà họ An được”.

“Lẽ nào là cái tên An Nguyên kia lừa chúng ta?”

Vào lúc người phụ trách đám quân tiếp viện của mấy thế lực đang nghi hoặc thì thấy một nhóm người ở bên trong cổng lớn nhà họ An, chậm rãi đi ra.

Mặc dù bọn họ không phải rất quan tâm đến sống chết của An Nguyên và nhà họ An, nói là liên minh, nhưng trên thực tế cũng đủ loại đâm thọt. Nhưng lúc này đang là thời điểm then chốt, bọn họ đương nhiên không hi vọng An Nguyên và nhà họ An xảy ra chuyện. Dù sao thì nếu thế sẽ ít đi một phần sức mạnh, bọn họ sẽ ít đi một phần chắc chắn đối phó với đám người La Văn, bọn họ cũng sẽ không thể tự lập môn hộ, đời tiếp theo vẫn bị Đại Bàng Núi thống trị, phải nghe theo mệnh lệnh của người khác.

Đối với lời chất vấn của đối phương, Lâm Phong hoàn toàn không có hứng thú trả lời, dù sao thì Lâm Hàn ra lệnh cho ông ta khống chế toàn bộ đám người này, bắt người phụ trách đưa đến, không có bất cứ mệnh lệnh nào khác.

Mấy người phụ trách còn lại cũng nhìn chằm chằm vào đám người Lâm Phong.

Nhưng Lâm Phong chỉ phất tay, lạnh lùng nói: “Bắt tất cả lại!”
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 780: Đông đủ



"Đúng là ngông cuồng!"

Vài thế lực vùng xám khác của Bắc Đông đến chi viện nghe thấy Lâm Phong nói thế đều tức tối.

Tuy số người bên mình không nhiều bằng bên kia, nhưng đều là tinh anh và cao thủ, 1 người hoàn toàn có thể hạ vài tay đấm bình thường.

Mặc dù không hiểu tại sao đối phương có thể xông vào nhà chính nhà họ An, nhưng có vẻ là đã thu phục được bọn họ, quả thật mạnh đấy. Có điều, quân chi viện đến từ các thế lực khác lại không tin đối phương đều là cao thủ, mà cho rằng họ đông vậy thì chắc hẳn đa số chỉ là những tay đấm bình thường.

"Để tôi cho ông biết thế nào là lợi hại!", một người phụ trách trong số quân chi viện dẫn cao thủ của gia tộc mình xông lên.

Vài thế lực khác đến chi viện cũng cùng nhau xông lên.

Một trận chiến đấu kịch liệt tức thì bùng nổ.

Nhưng vừa đánh nhau, quân chi viện tràn đầy tự tin xông lên chợt kinh ngạc phát hiện đám người Lâm Phong mạnh một cách bất ngờ. Cả đám ai ai cũng là cao thủ, 1 chọi 1 bọn họ còn bị đè bẹp đánh. Càng đừng nói bên Lâm Phong còn chiếm ưu thế về số người.

Đợi đến khi những người kia nhận ra sự đáng sợ của đám Lâm Phong, bên mình hoàn toàn không đánh lại thì họ đã chẳng thể rút lui được nữa.

Thoáng chốc, trận đấu này lập tức nghiêng về một phía.

Các cao thủ nhà họ Lâm trói hết đám quân chi viện này lại.

Trong đại sảnh nhà chính nhà họ An.

So với sự ồn ào bên ngoài, bên Lâm Hàn lại im lặng hơn.

Lâm Hàn không nói chuyện, những người còn lại cũng chẳng dám nói gì. Nhưng có vẻ giờ anh cũng không tính nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi uống trà.

Sau khi Lâm Phong rời đi, chẳng bao lâu sau, bên ngoài liền vang lên tiếng đánh nhau. Chẳng qua chưa đến 10 phút, tiếng đánh đấm đã dần biến mất. Hiển nhiên, Lâm Phong đã dẫn theo cao thủ hạ gục đối phương, kết thúc trận đấu.

Nghe thấy bên ngoài không còn tiếng đánh nhau nữa, Lâm Hàn thả ly trà xuống, im lặng đợi.

Đương nhiên vài tên quản lý trong nhà họ An cũng hiểu được tiếng đánh biến mất đồng nghĩa với cái gì. Rõ ràng là những cao thủ đến chi viện đã bị đàn em của Lâm Hàn giải quyết hết.

Nhưng giờ mới bao lâu mà đã giải quyết xong những cao thủ từ các thế lực vùng xám khác cử đến chi viện rồi?

Tuy mấy tên quản lý biết bọn họ không thể nào cử hết cao thủ đến chi viện, nhưng cũng phải có hơn nửa, gần như là toàn bộ cao thủ của mỗi thế lực.

Ngay cả vậy mà những cao thủ kia vẫn bị đàn em của Lâm Hàn xử đẹp trong thời gian ngắn, sự chênh lệnh này quả thật là đáng sợ quá rồi.

Lúc này, toàn bộ cao thủ được cử đến chi viện đều bị trói lại dẫn vào nhà chính.

Sau khi bị dẫn vào nhà chính, bọn họ bèn nhìn thấy người nhà họ An ở bên trong. Giờ, những cao thủ và tay đấm bình thường của nhà họ An đều bị trói như họ. Chỉ có vài người thường không bị, nhưng lại không dám nhúc nhích và nói tiếng nào.

Tức thì, vài thế lực kia bèn hối hận không thôi. Bọn họ có mơ cũng không ngờ rằng đối phương lại mạnh như thế, tính cả bên nhà họ An thì cũng phải có khoảng 300 cao thủ. Đàn em của Trương Thiên Sơn có nhiều cao thủ như thế từ lúc nào vậy?

Nếu bọn họ biết những người kia mạnh như thế thì e rằng đã không đánh nhau với đối phương mà bỏ chạy từ sớm rồi. Dẫu sao, nhà họ An cũng đã bị thu phục, bọn họ đến cũng chẳng giúp được gì.

Sau đó, những cao thủ đến chi viện từ các thế lực khác cũng bị ném vào khoảng trống trước sảnh.

"Người phụ trách các thế lực đứng lên hết cho tôi! Rồi theo tôi đi gặp cậu Lâm. Nếu ai dám lừa dối hay không đứng lên thì đừng trách tôi không khách sáo!", Lâm Phong lạnh lùng nhìn mấy chục cao thủ kia nói.

Các cao thủ của vài thế lực kia nhìn nhau, cuối cùng đành thỏa hiệp. Không phải bọn họ nhát mà là thực lực của đối phương quá đáng sợ, họ có giãy giụa cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Nếu không thể giãy giụa thì chẳng thà thỏa hiệp cho rồi. Dù sao, chắc hẳn những người kia cũng sẽ không giết bọn họ. Trước đó, An Nguyên có nói đám La Văn dẫn người đến, rõ ràng là định quản lý tiếp chứ không phải tiêu diệt bọn họ.

Vài người phụ trách đều đứng lên, đi theo Lâm Phong vào đại sảnh.

Bên trong đại sảnh, đám Lâm Hàn đợi một lúc thì thấy Lâm Phong dẫn vài người bị trói chặt đi vào.

Mấy tên quản lý nhà họ An thấy vậy, tức thì ngây ngẩn cả người. Bọn họ biết vài người phụ trách kia, họ đều là người có tiếng nói trong gia tộc. Tuy không phải ông chủ, nhưng cũng có địa vị khá cao.

Dựa vào những tiếng động ban nãy, mấy tên quản lý biết những thế lực kia đã bị hạ gục, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy tận mắt. Liên minh các thế lực vùng xám lớn ở Bắc Đông mà nhà họ An vẫn lấy làm tự hào. Giờ ở trước mặt đàn em của Lâm Hàn, lại giống như một trò hề, không chịu nổi một đòn.

"Cậu Lâm, tôi đã dẫn người vào rồi. Những cao thủ kia cũng bị hạ gục hết, đang bị trói ở khoảng trống ngoài sân", Lâm Phong báo cáo với Lâm Hàn.

Lâm Hàn gật đầu, không nói gì.

Lâm Phong thấy thế, dứt khoát ngồi vào vị trí của mình, im lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo từ anh.

"Thưa cậu Lâm, tôi dẫn cậu chủ nhỏ nhà họ An - An Thành Chí đến rồi", anh ta báo cáo.

"Biết, anh lui ra đi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Cao thủ nhà họ Lâm kia nghe vậy, khẽ gật đầu, rồi đi ra ngoài, tiếp tục đứng gác.

Lâm Hàn nhìn An Thành Chí và mấy tên phụ trách thế lực vùng xám của Bắc Đông, gật đầu nói: "Nếu mọi người đã đến đầy đủ rồi, vậy chúng ta bắt đầu bàn việc chính thôi".
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 781: Khác nhau



Trong đại sảnh nhà chính nhà họ An.

Lâm Hàn vừa nói xong, mấy tên quản lý nhà họ An lập tức căng thẳng, không biết anh sẽ xử lý mình như thế nào.

Vài tên phụ trách các thế lực vùng xám khác đến chi viện cũng lo sợ căng thẳng không thôi.

Tuy không biết tại sao Lâm Hàn lại có nhiều cao thủ mạnh như vậy, nhưng bọn họ cũng đã nắm rõ được tình hình hiện tại.

Hiển nhiên, người nhà họ An đã không chống cự được, trước khi bọn họ tới thì đã bị Lâm Hàn giải quyết xong.

Còn mấy thế lực vùng xám như họ cũng chẳng thể nào đánh lại được Lâm Hàn.

Ban đầu, mấy thế lực họ biết bên Trương Thiên Sơn bị hại, còn định bắt tay nhau tự lập thế lực riêng, không chịu sự quản lý của Đại bàng núi nữa.

Nhưng với tình hình bây giờ thì rõ ràng là họ không có tư cách ấy, thậm chí còn có nguy cơ bị xử đẹp.

Tuy vài tên phụ trách kia không phải ông chủ mỗi gia tộc, nhưng đều có tiếng nói. Bọn họ biết rõ gia tộc mình hoàn toàn không có đủ sức để chống cự. Về sau ra sao, còn phải xem ý Lâm Hàn thế nào.

Lúc này, vài tên phụ trách kia đều hối hận muốn chết. Nếu lúc đó điều tra rõ ràng hoặc không đánh nhau với đám Lâm Phong, ít nhất giờ sẽ không thảm thế này.

Còn An Thành Chí, cậu ta vừa mới bước vào đại sảnh nên vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cậu ta cũng là người nhà họ An, còn thuộc dòng chính, nhưng lại là con út. Hơn nữa, cậu ta cũng không rành mặt kinh doanh các thương vụ trong vùng xám. Trái lại, còn rất muốn làm ăn hợp pháp. Vì thế, An Thành Chí mới không được coi trọng, không nhận được bao nhiêu tài nguyên, càng không có quyền quản lý gia tộc.

Lần này, An Thành Chí đột nhiên nhận được thông báo, nói có chuyện gấp bảo cậu ta trở về nhà chính ngay.

Giờ cậu ta vừa trở về, thấy tình hình trước mắt thì hơi khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trên ghế chủ tọa ngồi một thanh niên xa lạ trông rất trẻ, các ghế bên cạnh cũng toàn người lạ, mà quản lý nhà họ An lại đứng ở dưới, sự phân chia cấp bậc dước thể hiện hết sức rõ ràng.

Thậm chí là lúc này, vài tên phụ trách các thế lực vùng xám rất có tiếng nói trong Bắc Đông có quan hệ tốt với nhà họ An cũng bị trói đưa tới.

Còn ông chủ nhà họ An, cũng là bố của An Thành Chí - An Nguyên lại không thấy bóng dáng đâu.

Lúc này, dù An Thành Chí có ngờ nghệch cũng biết nhà họ An đã xảy ra chuyện, mà còn là chuyện lớn.

"Anh là ai? Anh định làm gì nhà họ An tôi?", An Thành Chí trừng Lâm Hàn hỏi, trong mắt lộ ra vẻ đề phòng.

Mấy tên quản lý nhà họ An bên cạnh thấy thế lập tức sợ hãi không thôi. Đùa gì vậy, Lâm Hàn không phải là người mà họ có thể chọc được. Bọn họ còn đang nghĩ làm sao để lấy lòng anh mong Lâm Hàn tha cho họ. Thế mà An Thành Chí kia lại tỏ thái độ đó với Lâm Hàn.

"An Thành Chí, cậu hỗn quá đấy! Sao lại ăn nói như thế với cậu Lâm hả?"

"Cậu Lâm là Đại bàng núi mới của Bắc Đông chúng ta, cậu ăn nói đàng hoàng cho tôi!"

"An Thành Chí, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau quỳ xuống xin lỗi cậu Lâm đi!"

Vài tên quản lý nhà họ An đều mở miệng mắng.

Còn Lâm Hàn, anh lại chẳng thèm để ý đến sự bất lịch sự cùng đề phòng của cậu ta. Dù sao, người như An Thành Chí cũng không thể gây ra sóng gì cho anh, có ghét anh thế nào thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Lâm Hàn.

Trái lại, Lâm Hàn còn khá thưởng thức lá gan của cậu ta. Người thông minh đều nhận ra Lâm Hàn không phải là người mà nhà họ An có thể chọc, không thì mấy tên quản lý kia cũng chẳng đứng ở vị trí đó.

Tuy không biết An Thành Chí này can đảm hay bị ngốc, nhưng đều là chuyện tốt đối với anh.

Đặc biệt là mấy tên quản lý kia còn khá chán ghét An Thành Chí. Điều này càng phù hợp với yêu cầu của Lâm Hàn.

Bấy giờ, An Thành Chí nghe thấy mấy quản lý nói vậy, cũng hơi khó hiểu. Đương nhiên cậu ta nhận ra Lâm Hàn không phải người nơi đây, nhưng sao anh lại có thể trở thành Đại bàng núi? Lâm Hàn kia không sợ bị các thế lực vùng xám trong Bắc Đông liên hợp tấn công sao?

Lúc này, Lâm Hàn lại xua tay với mấy tên quản lý kia, cười nói: "Không sao, khỏi xin lỗi. Mấy người nói tình hình bây giờ cho An Thành Chí biết đi".

"Vâng, vâng".

Mấy tên quản lý kia thấy Lâm Hàn không tức giận, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đồng ý.

Sau đó, bọn họ bèn nói tình hình trước mắt cho An Thành Chí nghe.

Mà giờ, vài tên phụ trách các thế lực khác cũng hơi nghi hoặc, không hiểu Lâm Hàn định làm gì.

Lâm Hàn quay sang nhìn vài tên phụ trách kia, nhàn nhạt nói: "Tôi có thể không so đo chuyện ngày hôm nay, nhưng với điều kiện là thế lực mấy người phải nghe theo tôi, chỉ người một nhà thì tôi mới bỏ qua. Lát nữa tôi sẽ thả mấy người ra, trong vòng một ngày phải kêu ông chủ mấy người chạy đến trang viên, nhận tôi là đại ca vùng xám của Bắc Đông, nghe theo lệnh tôi, không thì đừng trách tôi không khách sáo".

Vài tên phụ trách kia nghe thấy Lâm Hàn bảo sẽ thả họ ra thì thở phào, vui vẻ ra mặt.

Mặc dù hơi khó hiểu sao Lâm Hàn lại nói là đại ca vùng xám ở Bắc Đông, nhưng cũng không để ý, nghĩ rằng chắc là do cách nói của anh mà thôi.

Sau khi trải qua chuyện ban nãy, bọn họ đã biết được sự lợi hại của Lâm Hàn, nhận rõ sự thật là mình không có khả năng tự lập thế lực riêng, vẫn phải nghe theo Đại bàng núi mới. Thế nên lúc này, bọn họ cũng không phản đối mà luôn miệng đồng ý.

"Cậu Lâm yên tâm, chúng tôi sẽ coi cậu là Đại bàng núi mới của Bắc Đông".

Lâm Hàn nghe vậy, cười nói: "Tôi nghĩ rằng mấy người hiểu lầm rồi. Trương Thiên Sơn chỉ bảo tôi làm Đại bàng núi đời kế tiếp, nhưng tôi lại không tính thế. Tôi muốn làm đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông. Hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau, chắc các người cũng hiểu mà đúng không?"

Vài tên kia nghe thấy thế chợt sửng sốt, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Đương nhiên là họ hiểu sự khác nhau của nó, thậm chí là hiểu rất rõ. Vừa nghe Lâm Hàn nói vậy, bọn họ còn tưởng rằng do cách nói của anh mà thôi, cũng không phải ý kia. Lúc này, thấy Lâm Hàn nói là muốn lên làm đại ca, cả đám lập tức giật mình kinh ngạc trợn to mắt, song trong lòng cũng vô cùng tức giận.

Coi Lâm Hàn là Đại bàng núi vùng Bắc Đông, mặc dù là ý của Trương Thiên Sơn, bọn họ cũng đã không muốn rồi. Nếu chẳng phải Lâm Hàn quá mạnh, họ không thể không cúi đầu chấp nhận thì làm gì có cửa đó. Nhưng dù vậy, họ vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Thế mà giờ, một người ngoài như Lâm Hàn lại bảo muốn làm đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông?
 
Back
Top