Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 741: Phục kích ngược lại



La Văn nhìn cảnh ấy cũng hơi lo lắng.

Anh ta đang định đi theo đám Lâm Hàn chiến đấu, liều mạng xông pha một trận. Dẫu sao, với tình hình trước mắt thì đã không còn cơ hội để lùi lại rồi. Cách tốt nhất chính là cùng nhau chung tay, may ra mới có thể chiến thắng đối phương.

Nhưng cho dù có thể chiến thắng thì có lẽ bên mình cũng sẽ không còn lại bao nhiêu cao thủ, chắc chắc là không đủ để tới cứu Trương Thiên Sơn nữa.

Nhưng lúc này, La Văn lại cảm thấy có gì đó là lạ.

Ban nãy, những cao thủ mai phục ở hai bên còn đang chuẩn bị xông về phía này giải quyết đám người Lâm Hàn, thì giờ đều dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

La Văn chợt cảm thấy lạ, nhìn ra sau bọn họ, khó hiểu nghĩ có chuyện gì vậy?

"Chuyện gì thế? Đằng sau họ có gì ư?", La Văn nghi ngờ hỏi.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, anh cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên, khoảng 100 cao thủ phục kích hai bên đám Lâm Hàn đều rút về phía sau. Dường như ở đằng sau, có đối thủ nào đó càng mạnh hơn, càng đáng sợ hơn 40 cao thủ của phe Lâm Hàn.

Lâm Hàn lập tức đoán được là chuyện gì.

Với tình hình bên Tiêu Nhã thì không thể nào cử tới nhiều cao thủ như vậy được, huống chi, bên cô ấy cũng chẳng thể đến nhanh như thế.

Mặt khác, lực lượng có thể đứng cùng mặt trận với đám Lâm Hàn, nhưng lại có sức mạnh vượt trội và khó giải quyết hơn 40 người của anh thì chỉ có những cao thủ được nhà họ Lâm cử đến giúp đỡ.

Lâm Hàn cũng có chút bất ngờ, khi mình bị liên minh quân Tạ Kiến An phục kích thì những cao thủ nhà họ Lâm đã đến thành phố Phụng Thiên từ trước, điều tra tình hình rồi tổ chức mai phục ngược lại.

Phải biết rằng trước đó, Lâm Hàn chỉ bảo bọn họ tới thành phố Phụng Thiên thuộc tỉnh Bắc Đông đợi lệnh, chứ không dặn dò thêm gì nữa.

Nói cách khác, đây đều là những cao thủ kia tự mình hành động.

Tuy Lâm Hàn cũng khá bất ngờ, không tin nổi cao thủ nhà họ Lâm lại chấp hành mệnh lệnh linh động như thế. Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như chỉ có cao thủ nhà mình mới được vậy, còn các thế lực còn lại e rằng sẽ chẳng thể nào làm được.

Lâm Hàn nghĩ vậy bèn cầm bộ đàm lên, ra lệnh: "Chia làm hai hướng xông lên, những cao thủ phục kích chúng ta bên liên minh Tạ Kiến An đã bị thế lực khác mai phục ngược lại, mau áp sát từ hai phía, giải quyết đối phương một cách nhanh gọn lẹ!"

Lúc này, những cao thủ trong đoàn xe của Lâm Hàn đang không hiểu chuyện này là sao.

Bọn họ chỉ vừa cảm nhận được là mình bị phục kích, đang chuẩn bị chống trả thì thấy những cao thủ mai phục họ đồng loạt ngừng lại, sau đó ùa về phía sau.

Giờ nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Hàn thì đều bất ngờ, đối phương bị phục kích ngược lại ư?

"Xảy ra chuyện gì thế? Vậy mà cũng bị mai phục ngược lại à?"

"Ha ha, không ngờ còn có chuyện như thế này".

"Bày đặt phục kích chúng ta? Giờ thấy nghiệp quật chưa?"

"Hừ, này thì phục kích chúng ta, để tao cho mấy thằng nhãi chúng mày nếm mùi đau khổ!"

Những cao thủ dưới trướng Lâm Hàn nhanh chóng xuống xe, tách ra làm hai hướng xông lên.

Giờ đây, đằng trước đám cao thủ liên minh của Tạ Kiến An quả thật là những cao thủ nhà họ Lâm đã phát hiện ra kế hoạch của chúng từ trước.

Sau khi xác định bọn chúng đúng là đám người phục kích Lâm Hàn, những cao thủ nhà họ Lâm bèn trực tiếp ra tay.

Vốn dĩ chiếm ưu thế về số lượng, cộng thêm cao thủ nhà họ Lâm núp trong tối, còn bên liên minh của Tạ Kiến An ở ngoài sáng.

Nên khi đám liên minh của Tạ Kiến An xông lên phục kích đoàn người Lâm Hàn, thực tế chúng cũng đã bước lên cây cầu tre, không còn đường lui nữa.

Lúc này, đám liên minh phe Tạ Kiến An đang vật lộn với những cao thủ nhà họ Lâm.

Có điều, tuy chúng đều là cao thủ, nhưng thực lực lại không đồng đều, có mạnh có yếu. Hơn nữa, chúng chưa từng được huấn luyện bài bản, đa số đến từ nhiều thế lực khác nhau nên không có sự phối hợp đồng bộ, mà chỉ mạnh ai nấy đánh.

Nhưng những cao thủ nhà họ Lâm lại khác, họ đều được huấn luyện từ nhỏ, ai cũng có bản lĩnh cực kỳ lợi hại, còn phối hợp rất nhịp nhàng.

Có thể thực lực của một cao thủ bên nhà họ Lâm không bằng cao thủ phe đối phương, nhưng sẽ có những người khác giúp đỡ.

Mà đa số cao thủ trong quân liên minh phe Tạ Kiến An đều yếu hơn bên nhà họ Lâm, bên nhà họ Lâm lại còn phối hợp nhịp nhàng, vừa xông vào chiến đấu đã lộ rõ thực lực nghiền áp đối phương.

Chỉ mới đánh nhau không bao lâu, mà những cao thủ của nhà họ Lâm chỉ bị xây xát nhẹ, còn bên quân liên minh phe Tạ Kiến An đã tổn thất hơn nửa.

Hơn nữa, cao thủ nhà họ Lâm lại chiếm ưu thế về số lượng, dẫn đến tình hình lập tức nghiêng về một phía.

Đúng lúc này, những cao thủ của Lâm Hàn cũng xông tới từ đằng sau đám liên minh phe Tạ Kiến An, tham gia vào trận đấu, bắt tay với cao thủ nhà họ Lâm đối phó với quân liên minh.

Quân liên minh bị đánh giáp lá cà từ hai phía, lập tức không thể chống đỡ được tan tành xẻ nghé.

Chỉ mười mấy phút, những cao thủ quân liên minh đã người chết người bị thương, có một nửa mất hết sức chiến đấu, nửa còn lại thì giờ cũng đầu hàng, không thèm chống cự nữa.

Cũng không phải một nửa kia không muốn đầu hàng, mà là chúng chưa kịp đầu hàng thì đã bị đánh nằm bẹp, mất hết sức chiến đấu.

Chỉ trong vòng mười mấy phút, những cao thủ phe liên minh đã hoàn toàn bị đánh bại.

Đám người La Văn thấy vậy đều giật mình kinh ngạc không thôi.

La Văn vừa kinh ngạc vừa cảm thấy nghi hoặc, lực lượng bí ẩn bỗng nhiên xuất hiện này là của thế lực nào mà thực lực tổng thể còn mạnh hơn cả vùng Bắc Đông và những nhà quý tộc kia vậy.

Giờ đây, đám liên minh của Tạ Kiến An đều bị áp tải một cách ngay ngắn đi.

La Văn thấy có một người đang chỉ huy, có vẻ là người phụ trách. Anh ta vội vàng bước tới muốn biết đám người này rốt ruộc là ai, là địch hay là bạn.

Mà La Văn vừa đến gần, đang định mở miệng nói chuyện thì người phụ trách thế lực bí ẩn kia lại hoàn toàn làm lơ anh ta, đi về phía Lâm Hàn.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 742: Kinh ngạc



La Văn thấy thế, chợt cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, La Văn cũng nhớ tới, ban nãy Lâm Hàn có nói những người này là thế lực tới giúp đỡ do anh sắp xếp từ trước.

Khi vừa nhìn thấy bọn họ, bởi vì thực lực đáng sợ của đối phương khiến anh ta kinh ngạc không thôi, nên mới tạm thời không nhớ đến lời nói trước đó của Lâm Hàn.

Giờ nhớ tới, La Văn tức thì sửng sốt, Lâm Hàn vậy mà còn có thể điều động một thế lực mạnh mẽ như vậy đến làm việc giúp anh ư?

Phải biết rằng, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng hơn 200 cao thủ ở đây thôi thì cũng đã vượt xa toàn bộ thế lực ở Bắc Đông rồi.

Mà lúc này, dưới cái nhìn của La Văn.

Người phụ trách kia đã đi tới trước mặt Lâm Hàn, ông ta là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, mặt mày nghiêm nghị, tuy không làm gì nhưng lại tỏa ra khí thế uy nghiêm.

Có điều, sau khi ông ta đi đến trước mặt Lâm Hàn thì lại hết sức kính cẩn hạ mình khom lưng cúi chào anh.

Mà những cao thủ xung quanh cũng đều khom lưng chào anh với thái độ cực kỳ cung kính.

Chỉ là, những người đó lại không nói gì, bởi vì có đám người La Văn ở đây nên người phụ trách và đám cao thủ nhà họ Lâm không biết Lâm Hàn có muốn để cho họ biết thân phận của anh hay không.

Còn cung kính với Lâm Hàn thì đó là điều hiển nhiên rồi, bất cứ một người nào trong nhà họ Lâm đều phải thể hiện sự tôn trọng với ông chủ tương lai của gia tộc.

Đám người La Văn bên cạnh thấy thế đều giật mình kinh ngạc không thôi.

Ban đầu, La Văn đoán lực lượng bí ẩn có sức mạnh kinh khủng kia chắc là thế lực của các vùng còn lại, là đồng minh của Lâm Hàn, nhận được thông báo từ anh mới chạy tới. Bọn họ hẳn có thực lực ngang hàng với anh, thậm chí là Lâm Hàn còn kém hơn họ một chút.

Nhưng giờ thấy họ tôn trọng Lâm Hàn như thế thì hiển nhiên không phải vậy.

Có vẻ lực lượng bí ẩn có sức mạnh đáng sợ kia là thế lực lệ thuộc vào Lâm Hàn?

Lúc này, sắc mặt Lâm Hàn vẫn bình tĩnh như thường, anh đã nhận ra bọn họ chính là những cao thủ của nhà họ Lâm.

Tuy Lâm Hàn chưa từng gặp bất cứ ai trong số họ, nhưng chỉ nhìn cách ra tay cực kỳ quen thuộc của những người đó thôi là anh đã nhận ra họ đều là cao thủ được đào tạo một cách chuyên nghiệp từ nhỏ ở nhà họ Lâm. Chứ chẳng phải những cao thủ của bất kỳ thế lực nào bên ngoài tự mình mày mò trưởng thành lên.

Huống chi, bọn họ còn tôn trọng anh như thế, thì chỉ có thể là người của nhà họ Lâm.

"Làm rất tốt, ông tên là gì?", Lâm Hàn khẽ cười nhìn người phụ trách hỏi.

Người phụ trách nghe thấy Lâm Hàn khen thì nghiêm túc đáp: "Tôi tên là Lâm Phong, là người phụ trách ở đây".

Song, Lâm Phong cũng thầm mở cờ trong bụng.

Là người phụ trách của nhiều cao thủ nhà họ Lâm như vậy, ông ta cũng coi như có chút địa vị trong gia tộc, nên biết được kha khá thông tin.

Có lẽ những cao thủ khác còn không biết, nhưng Lâm Phong lại rất rõ, Lâm Hàn đã trở thành người thừa kế chân chính. Thậm chí, giờ thực tế Lâm Hàn đã được coi như ông chủ của nhà họ Lâm, có được quyền lợi như một ông chủ, chỉ thiếu mỗi một cái nghi thức kế nhiệm thôi.

Mà nghi thức kế nhiệm gia chủ đã được nhà họ Lâm bắt tay chuẩn bị, có lẽ không bao lâu nữa sẽ cho gọi Lâm Hàn về tiến hành buổi lễ, để anh trở thành người thừa kế chân chính của gia tộc.

Đối với Lâm Phong mà nói, nhận được lời khen ngợi từ chính ông chủ tương lai của gia tộc là một chuyện hết sức may mắn.

Nhưng giờ Lâm Phong cũng không dám thể hiện rõ ràng ra, chỉ nghĩ bụng phải hoàn thành thật tốt công việc mà Lâm Hàn giao cho, sau này nhất định sẽ nhận được vô số chỗ tốt.

Chỉ mới gặp một lần mà có thể khiến cho Lâm Hàn nhớ tên ông ta thì tuyệt đối là một chuyện vô cùng tốt.

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu nói: "Mau dọn dẹp hiện trường, sau đó tập hợp ở khách sạn, rồi chúng ta sẽ bắt đầu bước tiếp theo".

"Vâng!"

Lâm Phong đáp xong bèn đi sắp xếp.

Vốn dĩ, những cao thủ nhà họ Lâm đều được huấn luyện một cách bài nên làm việc cực kỳ nhanh. Dưới sự chỉ huy của Lâm Phong, bọn họ nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.

Chẳng bao lâu sau, họ đã dọn dẹp xong, thậm chí mấy chiếc xe tải lớn kia đều được Lâm Phong sắp xếp xe cẩu chở đi, không bị ảnh hưởng chút nào.

Còn giờ, những cao thủ của quân liên minh phe Tạ Kiến An cũng đã đầu hàng và bị cao thủ nhà họ Lâm bắt giữ hết.

"Thưa cậu Lâm, những người kia nên xử lý như thế nào ạ?", Lâm Phong xin chỉ thị.

"Cứ dẫn theo trước đi, nhưng phải trói chặt để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn cụ thế như thế nào thì đợi giải quyết xong chuyện này rồi tính sau", Lâm Hàn lạnh lùng nói.

"Vâng!", Lâm Phong đáp.

Bấy giờ, Lâm Hàn chợt nhìn về phía La Văn vẫn đang ngơ ngác bên cạnh, nói: "La Văn, chúng ta cũng chuẩn bị đến tập hợp ở khách sạn đi, sau đó sẽ bàn bạc bước kế tiếp".

"Được!", La Văn hoàn hồn, mặt mày lộ vẻ mừng rỡ đáp.

Trong lòng La Văn tràn ngập lòng tin với kế hoạch giải cứu Trương Thiên Sơn lần này.

Trước đó, La Văn nghĩ đến muộn một chút là vì an toàn, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Nếu không phải có những người này thì La Văn tin rằng mình và hơn 40 người kia của Lâm Hàn không bị g**t ch*t hết cũng sẽ tổn thất nặng nề dưới sự phục kích của đám quân liên minh, không còn thực lực để mà đi giải cứu Trương Thiên Sơn nữa.

Đương nhiên La Văn cũng muốn cứu Trương Thiên Sơn ra sớm một chút, dù sao giờ ông ta vẫn đang nằm trong tay Tạ Kiến An. Ngay cả chuyện phản bội mà Tạ Kiến An cũng có thể làm được thì chẳng có gì là không dám làm với Trương Thiên Sơn hết.

Đám người La Văn càng đến trễ thì sẽ càng nguy hiểm đối với Trương Thiên Sơn.

Đừng nói là chiếm ưu thế về số lượng, dù không có thì những cao thủ do Lâm Phong dẫn đến cũng có thể giải quyết đám liên minh một cách dễ dàng.

Mà năng lực hành động của đám Lâm Phong lại cực kỳ mạnh, có thể dẫn theo nhiều người như vậy phục kích ngược lại đám quân liên minh của Tạ Kiến An thì đúng là khiến cho người ta có chút bất ngờ.

Cùng lúc đó, La Văn cũng thầm khó hiểu, nhiều cao thủ được huấn luyện bài bản như vậy rốt cuộc là đến từ thế lực nào, còn kính cẩn với Lâm Hàn như thế. Hơn nữa, đều có họ Lâm. Điều ấy lại càng khiến La Văn nghi hoặc không thôi.

Nhưng La Văn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra có thế lực nào mạnh như vậy ở Hoa Hạ mà họ có Lâm hết.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 743: Lập tức xuất phát



Ở một khu nghỉ mát tại ngoại ô thành phố Phụng Thiên.

Đám người Lâm Hàn và nhóm cao thủ Lâm Phong mai phục ngược lại, giải quyết hơn một trăm cao thủ Tạ Kiến An phái đến, tiếp đó xử lý hiện trường một cách nhanh chóng rồi về khách sạn.

Vừa đến khách sạn, bên trong lại xuất hiện gần một trăm người, tất cả đều đến trước mặt Lâm Hàn.

La Văn nhìn thấy những người này thì lập tức nhíu mày, anh ta nhận ra hơn một trăm người này đều là cao thủ.

Hơn nữa còn không rõ thực lực của đối phương, La Văn cảm thấy hơi lo lắng.

Lúc này, Lâm Phong lại giải thích với Lâm Hàn: “Những người này đều là cao thủ đến sau, những cao thủ còn lại ở khá xa, có thể tối nay mới đến được. Nếu cậu muốn hành động ngay hôm nay thì chúng tôi chỉ có hơn ba trăm cao thủ có thể dùng”.

La Văn ở bên nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hơn một trăm cao thủ này cũng là người của Lâm Hàn sao?

Chỉ có ba trăm cao thủ? Từ lúc nào mà cao thủ lại trở nên không đáng giá như vậy? La Văn hơi nghi ngờ cuộc sống.

Phải biết rằng, Trương Thiên Sơn là đại bàng núi vùng Bắc Đông, tất cả cao thủ mà ông ta có thể điều động cũng chỉ hơn hai trăm người, đây còn bao gồm cả những cao thủ đã đi theo Tạ Kiến An, phản bội Trương Thiên Sơn.

Còn những quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, mỗi một nhà đều là sự tồn tại có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, là thế lực đứng hàng đầu trên khắp Hoa Hạ, bình thường cũng chỉ có hai trăm đến ba trăm cao thủ, càng không cần nói tới ba nhà quý tộc ở thành phố Thiên Kinh từng trải qua một trận chiến lớn, tổn thất nghiêm trọng.

Dù sao bồi dưỡng những cao thủ này vô cùng rắc rối, cần phải bỏ ra rất nhiều tiền bạc và thời gian, hơn nữa người được bồi dưỡng phải có thiên phú nhất định.

Nếu là người bình thường thì cho dù có bồi dưỡng từ nhỏ, đầu tư nhiều tiền bạc và thời gian mà thiên phú không đủ cũng không thể trở thành cao thủ được.

Giống như lính đặc chủng trong quân đội, không phải cứ có thực lực là có thể trở thành lính đặc chủng, mà cần phải có thiên phú nhất định.

Người có thiên phú như vậy rất ít, trong vạn người mới có một.

Những cao thủ này lại còn hiếm có và yêu cầu khắt khe hơn cả lính đặc chủng.

Bất cứ cao thủ nào cũng là tài nguyên vô cùng quý giá đối với các thế lực lớn nhỏ.

Vậy mà bên Lâm Hàn lại nói chỉ có hơn ba trăm cao thủ? Chỉ có thôi ư? Đây không phải là đả kích người khác à?

Đến lúc này, La Văn đã hơi hoang mang, hoàn toàn không hiểu Lâm Hàn rốt cuộc là người thế nào, vì sao lại có được hơn ba trăm cao thủ.

Theo lý mà nói, thế lực mạnh như vậy, La Văn không thể chưa từng nghe nói tới.

Nhưng giờ phút này, La Văn cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao cứu Trương Thiên Sơn mới là chuyện quan trọng nhất.

May mà Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn là anh em, Lâm Hàn chịu ra tay giúp Trương Thiên Sơn. Nếu Lâm Hàn là người như Tạ Kiến An thì bây giờ La Văn thật sự không biết nên làm thế nào. Thực lực của đám người Lâm Hàn quá mức kinh khủng.

Lúc này, Lâm Hàn nghe Lâm Phong nói xong khẽ gật đầu, cũng hiểu được.

Dù sao Hoa Hạ không phải là nơi phát triển chủ yếu của nhà họ Lâm, cho nên số lượng cao thủ sẽ tương đối ít, cộng thêm rất nhiều cao thủ đang ở khá xa, khó mà chạy về kịp.

Có thể tập trung được hơn ba trăm cao thủ sau khi Lâm Hàn ra lệnh đã là con số vượt ngoài dự liệu của anh rồi.

Hơn ba trăm cao thủ này cộng thêm hơn bốn mươi cao thủ của bản thân Lâm Hàn, còn có số ít cao thủ của nhà họ Tiêu cử đến, tin rằng để đối phó liên quân Tạ Kiến An thì như vậy đã đủ rồi.

Lâm Phong lại báo cáo với Lâm Hàn: “Chúng tôi đã đến đây trước cậu, cậu cũng không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, cho nên chúng tôi tự động tiến hành một số điều tra. Đây là phân bố thế lực ở vùng Bắc Đông và mọi chuyện lớn nhỏ ở vùng Bắc Đông hiện nay mà chúng tôi điều tra được”.

Lâm Phong nói xong bèn chuyển mấy bản báo cáo sang.

La Văn ở bên cạnh nghe thế lập tức hơi tò mò, cũng nhìn qua.

Lâm Hàn không tránh né La Văn, chuyền tay cho anh ta.

La Văn thấy vậy cũng không từ chối, vội vàng xem kĩ càng.

Không lâu sau, La Văn có chút ngạc nhiên, theo cách nói vừa rồi của bọn họ thì hẳn là nhận được lệnh của Lâm Hàn mới đến đây, đồng nghĩa nhanh nhất cũng phải trưa ngày hôm qua thì bọn họ mới đến.

Chưa đầy một ngày mà bọn họ lại điều tra được nhiều tin tức như vậy.

Trên bản báo cáo này liệt kê rõ ràng tình hình ở thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông hiện nay, trong đó bao gồm cả thế lực vốn ở vùng Bắc Đông và một vài thế lực vừa mới đến.

Thực lực của mỗi một thế lực cũng đã được điều tra sơ bộ.

Trong đó, La Văn không nắm rõ về những thế lực mới đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông cho lắm, nhưng thực lực của những thế lực vốn ở đây thì anh ta lại biết khá rõ, không chênh lệch với bản báo cáo này bao nhiêu, có thể nói là đám người Lâm Phong điều tra cực kỳ tốt.

Dựa vào bản báo cáo này, La Văn cũng đã hiểu được tình hình hiện tại.

Đàn em của Tạ Kiến An có gần một trăm cao thủ, sau đó ông ta lại hợp tác với những thế lực ở vùng khác, số lượng cao thủ cộng lại có tất cả hơn ba trăm, chưa đến bốn trăm người.

Vì bọn họ phái đến hơn một trăm cao thủ mai phục đám người Lâm Hàn, kết quả bị mai phục lại, bây giờ số lượng cao thủ giữa Lâm Hàn và Tạ Kiến An gần như nhau, thậm chí Lâm Hàn còn có chút ưu thế nhỏ.

Thực lực tổng thể của bọn họ hoàn toàn không thể so sánh với cao thủ bên Lâm Hàn, huống hồ thực lực cá nhân bọn họ cũng không thể phát huy, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, không phải là đối thủ của Lâm Hàn.

Lâm Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, cũng khá tán thành cách nói của La Văn. Hơn ba trăm cao thủ của Tạ Kiến An rõ ràng không phải là đối thủ của những cao thủ bên Lâm Hàn.

Huống hồ, Lâm Hàn còn tự dẫn theo hơn bốn mươi cao thủ, cùng với một số cao thủ của nhà họ Tiêu phái đến, số lượng và thực lực tuyệt đối của họ đều có thể áp đảo đối phương.

“Nếu đã như vậy, chúng ta chuẩn bị một chút, lập tức xuất phát đến trang viên, giải cứu Trương Thiên Sơn!”, Lâm Hàn nói.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 744: Phẫn nộ



La Văn nghe Lâm Hàn nói vậy, lập tức vui vẻ.

Bây giờ thực lực của bọn họ đã có thể áp đảo phía Tạ Kiến An, hơn nữa, người phía Tạ Kiến An tất nhiên không ngờ bọn họ phái hơn một trăm cao thủ đến mai phục đám người Lâm Hàn, kết quả lại bị cao thủ dưới trướng Lâm Hàn mai phục ngược lại.

Chắc chắn phía Tạ Kiến An không thể dự liệu được tình hình này, cũng không kịp làm gì đối phó, bây giờ lập tức xuất phát là có thể đánh cho đối phương không kịp trở tay, càng nắm chắc có thể cứu Trương Thiên Sơn ra.

Trong lòng La Văn hơi kích động, cuối cùng cũng có thể cứu Trương Thiên Sơn.

Từ lần trước bị người của Tạ Kiến An bắt được trong phòng bí mật, lúc nào La Văn cũng nghĩ cách giúp Trương Thiên Sơn.

Nhưng anh ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, mà bây giờ thoáng chốc đã có cách giải quyết.

La Văn càng thấy cảm kích và khâm phục Lâm Hàn, đồng thời cũng mừng vì lúc trước Trương Thiên Sơn đã kết giao được một người anh em và một đồng minh như vậy.

Lâm Phong đứng bên xác nhận kế hoạch của đám người Lâm Hàn lần này đúng là đi cứu đại bàng núi vùng Đông Bắc Trương Thiên Sơn, vẻ mặt lập tức trở nên kì quái.

Do dự một lúc, Lâm Phong vẫn không giấu giếm Lâm Hàn, nói thẳng: “Cậu chủ Lâm, lúc chúng tôi đang điều tra Tạ Kiến An còn phát hiện ra một chuyện nữa, không liệt kê trong bản báo cáo, đó là tình hình của Trương Thiên Sơn hiện tại”.

“Tình hình của Trương Thiên Sơn hiện tại? Bây giờ Trương Thiên Sơn thế nào rồi?”, La Văn lập tức nhìn chằm chằm Lâm Phong hỏi.

Từ khi Trương Thiên Sơn bị bắt, La Văn biết đã quá muộn, tức khắc rời khỏi thành phố Phụng Thiên, đến thành phố Đông Hải vùng Hoa Đông tìm Lâm Hàn, cho nên vẫn không rõ tình hình của Trương Thiên Sơn. Anh ta chỉ có thể thông qua những đàn em ở thành phố Phụng Thiên biết được Trương Thiên Sơn bị Tạ Kiến An đưa vào trang viên, sau đó thì không thấy trở ra nữa.

Hai ngày nay, La Văn sao không lo lắng tình hình hiện tại của Trương Thiên Sơn chứ, nhưng anh ta hoàn toàn không thể biết được bây giờ Trương Thiên Sơn ra sao. Thế nên anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành buộc mình không nghĩ tới nữa, không lo lắng nữa, chỉ nghĩ làm sao để cứu Trương Thiên Sơn ra nhanh nhất.

Lúc này nghe thấy lời Lâm Phong nói, La Văn lại không khỏi lo lắng.

Lâm Phong không trả lời La Văn, mà là nhìn về phía Lâm Hàn, đợi lệnh của anh.

Trên mặt Lâm Hàn có vẻ kì quái, trong lòng cũng hơi lo lắng, nhưng không hề tránh né, gật đầu nói: “Cứ nói đúng như những gì ông biết là được”.

Lâm Phong nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó nói: “Vì tình hình thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông thay đổi khá lớn, cho nên Tạ Kiến An cũng là đối tượng điều tra trọng điểm của chúng tôi. Tôi đã tự mình trà trộn vào trang viên xem xét tình hình, cũng biết được tình trạng hiện tại của Trương Thiên Sơn”.

Lâm Phong nhìn Lâm Hàn và La Văn, trong đầu nghĩ đến hình ảnh đó cũng cảm thấy hơi sợ.

Lâm Phong là cao thủ hạng nhất của nhà họ Lâm, có cảnh tượng nào mà chưa từng thấy qua chứ? Nhưng hình ảnh đó thật sự quá tàn nhẫn, khiến người ta sợ hãi. Cho dù là Lâm Phong nghĩ đến hình ảnh đó cũng cảm thấy khiếp sợ.

Cho nên, trước đó Lâm Phong mới không ghi chuyện này vào báo cáo, thật sự quá tàn nhẫn.

Lâm Phong nói tiếp: “Trong đại sảnh của trang viên, Trương Thiên Sơn bị người của Tạ Kiến An khóa cả người vào ghế bằng xích sắt. Ban đầu còn tốt, nhưng sau hình như là vì chuyện gì đó mà bắt đầu tra tấn Trương Thiên Sơn. Những hình phạt tra tấn đó hơi đáng sợ”.

Tra tấn? Đáng sợ?

Lâm Hàn và La Văn nghe Lâm Phong nói vậy, không khỏi rùng mình.

Có thể khiến Lâm Phong nói ra từ đáng sợ, Lâm Hàn có thể đoán được nó đáng sợ như thế nào.

Dù sao Lâm Phong cũng là cao thủ hạng nhất, từng chứng kiến những cảnh tượng ghê gớm, có thể khiến một người như vậy cảm thấy đáng sợ hiển nhiên đã đạt đến một trình độ nhất định.

Còn La Văn thì càng lo lắng hơn.

“Tên Tạ Kiến An này, tôi phải khiến ông ta không được chết tử tế!”, La Văn siết chặt nắm đấm.

La Văn trước nay luôn bình tĩnh, lúc này cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa.

Lâm Hàn thấy vậy xua tay với Lâm Phong, tỏ ý Lâm Phong không cần nói tiếp nữa.

Dù sao bây giờ có làm rõ tình trạng của Trương Thiên Sơn cũng không ích lợi gì với đám người Lâm Hàn, chỉ khiến bọn họ lo lắng hơn mà thôi.

Bây giờ điều mà đám người Lâm Hàn có thể làm là đi cứu Trương Thiên Sơn, giúp ông ta bớt phải chịu hành hạ.

Trước kia những sự giày vò mà Trương Thiên Sơn phải chịu cũng đã xảy ra, là sự thực đã định, đám người Lâm Hàn không thể thay đổi, chỉ có thể trả thù Tạ Kiến An sau.

Còn việc bây giờ có thể làm là cố gắng giúp Trương Thiên Sơn bớt phải chịu đau đớn.

Lúc này, ở không xa có mấy chiếc xe đỗ lại thành hàng, một vài người từ trên xe bước xuống, chính là cao thủ nhà họ Tiêu từ thành phố Thiên Kinh đến giúp Lâm Hàn.

Lẽ ra lần này Tiêu Nhã không cần phải đích thân dẫn đội, dù sao Lâm Hàn chỉ nhờ Tiêu Nhã phái cao thủ đến giúp, mà thực lực bản thân Tiêu Nhã cũng chẳng cao, không giúp được gì trong chuyện này, có Tiêu Hoa Bân dẫn đội là đủ rồi.

Nhưng cuối cùng, Tiêu Nhã lại không kìm được, quyết định đích thân dẫn đội, muốn qua đây gặp Lâm Hàn.

Lúc này, đám người Tiêu Nhã xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại hơi kinh ngạc.

Nhìn lướt qua có hơn ba trăm người, cộng thêm đám người bị trói, tổng cộng là hơn bốn trăm người.

Tiêu Nhã vốn là bà chủ nhà họ Tiêu, trải nghiệm khá nhiều, đương nhiên nhìn ra hơn bốn trăm người này đều là cao thủ.

Tiêu Hoa Bân đứng bên cạnh Tiêu Nhã lại càng kinh ngạc hơn, dù sao ông ta cũng là người bồi dưỡng cao thủ của nhà họ Tiêu, bản lĩnh và mắt nhìn đều có đủ.

Những thứ Tiêu Nhã có thể nhìn ra được, Tiêu Hoa Bân cũng có thể nhìn ra, mà những thứ Tiêu Nhã không nhìn ra được, Tiêu Hoa Bân vẫn có thể nhìn ra.

Tiêu Nhã ngạc nhiên, hơn bốn trăm cao thủ, đây là thực lực đáng sợ thế nào chứ? Thậm chí đã vượt qua thực lực của nhà họ Tiêu bọn họ vào lúc thịnh vượng nhất.

Mặc dù sức mạnh của quý tộc không chỉ ở cao thủ mình sở hữu, mà phụ thuộc vào sản nghiệp nhiều hơn, chủ yếu là ảnh hưởng đối với kinh tế nước nhà và cuộc sống của người dân ở một địa phương, nhưng về mặt thực lực cũng vô cùng quan trọng.

Hơn nữa, Tiêu Hoa Bân còn nhìn ra, hơn ba trăm người trong số này hình như cùng đến từ một thế lực, chỉnh tề đồng điệu, huấn luyện bài bản.

Chỉ riêng việc đứng đó chờ lệnh, trông bọn họ có vẻ như là đứng tùy ý, nhưng thật ra đều đơn giản đứng theo một vị trí, lại có thể đối phó với tình huống bất ngờ, hoặc trận chiến đột nhiên xảy ra bất cứ lúc nào.

Quan trọng hơn, hình như bọn họ đứng như vậy là để bảo vệ người nào đó. Chỗ đứng của hơn ba trăm người này đều là để bảo vệ cho người ở chính giữa.

Tiêu Hoa Bân từ từ nhìn sang vị trí ở giữa, nhanh chóng phát hiện ra người mà hơn ba trăm cao thủ ở đây bảo vệ, chính là Lâm Hàn!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 745: Thực lực đáng sợ



Tiêu Hoa Bân nhìn thấy người được nhiều cao thủ huấn luyện bài bản âm thầm bao bọc ở chính giữa là Lâm Hàn thì lập tức kinh ngạc.

Trước kia, Tiêu Hoa Bân không phải chưa từng nghĩ sẽ huấn luyện cao thủ nhà họ Tiêu về mặt này, nhưng vì nó khá phức tạp, sau đó cũng đành gác lại.

Dù sao huấn luyện kiểu này chủ yếu là để bảo vệ người nào đó, mà nhất thiết phải có một người cực kỳ quan trọng cần bảo vệ mới được.

Ngay cả chủ nhà họ Tiêu dường như cũng không đáng để cao thủ nhà họ Tiêu đặc biệt huấn luyện về mặt này, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý bảo vệ chủ nhà họ Tiêu, dù sao làm vậy cũng phải tốn cái giá rất lớn.

Người đáng bỏ ra cái giá đó để bảo vệ phải là người cực kỳ quan trọng.

Nói cách khác, số cao thủ cực nhiều lại được huấn luyện bài bản này hình như đều nghe lệnh của Lâm Hàn…

Trước sự nghi ngờ của Tiêu Nhã, Tiêu Hoa Bân hơi run giọng nói: “Không sai, những người này đều là cao thủ, hơn nữa có lẽ họ đều là thuộc hạ của Lâm Hàn”.

Nghe Tiêu Hoa Bân xác nhận hơn ba trăm người này đều là cao thủ, Tiêu Nhã không hề bất ngờ, dù sao cô ấy cũng có cảm giác này.

Nhưng nghe ông ta nói những người này đều là thuộc hạ của Lâm Hàn, Tiêu Nhã liền sửng sốt.

Chuyện này sao có thể?

Sau lần nhà họ Tiêu ở thành Thiên Kinh gặp nguy cơ lúc trước, thật ra Tiêu Nhã cũng đã điều tra một chút về Lâm Hàn. Suy cho cùng, Lâm Hàn có thể huy động nhiều cao thủ trong chốc lát như vậy, tuy trong đó có một số cao thủ là của đại bàng núi vùng Bắc Đông Trương Thiên Sơn phái đến chi viện, nhưng những cao thủ còn lại cũng không ít. Hơn nữa, những người của Tôn Hàn Các đều có bản lĩnh tốt vô cùng, đương nhiên Tiêu Nhã không cho rằng Lâm Hàn là người không có tiếng tăm, thế nên cô ấy đã điều tra một phen.

Khi điều tra xong, Tiêu Nhã lại phát hiện tin tức về Lâm Hàn cực kỳ ít ỏi, cuối cùng đã tốn rất nhiều công sức mới tra ra được Lâm Hàn là đại ca vùng Hoa Đông, nắm giữ tất cả thế lực vùng xám ở Hoa Đông.

Nhưng dù Lâm Hàn là đại ca vùng Hoa Đông, nắm giữ tất cả thế lực vùng xám ở Hoa Đông cũng không thể nào có nhiều cao thủ vậy chứ.

Hơn ba trăm cao thủ đấy, đó là sức mạnh to lớn đến mức nào?

Lúc này Tiêu Hoa Bân cũng kinh ngạc không thôi.

Mới đầu ông ta xem Lâm Hàn là một kẻ không có danh tiếng gì, thậm chí còn coi thường Lâm Hàn, muốn nhằm vào anh. Sau đó Lâm Hàn thể hiện ra thực lực mạnh mẽ giúp nhà họ Tiêu, Tiêu Hoa Bân lại tràn đầy cảm kích và nể phục Lâm Hàn.

Lần này, Tiêu Hoa Bân mới phát hiện hình như mình vẫn quá coi thường Lâm Hàn. Sức mạnh của Lâm Hàn vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Lúc này, đám người Lâm Hàn và La Văn cũng đã chú ý đến Tiêu Nhã vừa mới tới.

Khi cao thủ của nhà họ Lâm phát hiện đám người Tiêu Nhã thì hơi tản ra. Tuy động tác không lớn, nhưng thật ra lại âm thầm bao vây đám người Tiêu Nhã lại.

Nếu Lâm Hàn hoặc Lâm Phong ra lệnh một tiếng, những cao thủ nhà họ Lâm sẽ ra tay với tốc độ sấm đánh không kịp bưng tai, không cho đám người Tiêu Nhã cơ hội chạy thoát.

Về phần phản kháng thì đám người Tiêu Nhã càng không cần nghĩ nữa.

Lúc này La Văn cũng nghi ngờ nhìn đám người Tiêu Nhã.

Đương nhiên Lâm Hàn nhận ra Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân, lập tức tiến tới.

“Mọi người đến rồi à”, Lâm Hàn cười nói, nghênh đón bọn họ.

Mặc dù với thực lực chân chính của Lâm Hàn hiện nay đã hoàn toàn không cần xem quý tộc như họ ra gì, dù sao thực lực của nhà họ Lâm hơn xa các quý tộc.

Nhưng suy cho cùng, quý tộc cũng là thực lực đỉnh cao của Hoa Hạ, ảnh hưởng rất lớn, có thể giúp Lâm Hàn rất nhiều ở Hoa Hạ, cho nên Lâm Hàn rất sẵn lòng tiếp tục duy trì mối quan hệ đồng minh này.

Nhất là Lâm Hàn dùng thực lực và danh nghĩa cá nhân để kết minh với nhà họ Tiêu, cũng có nghĩa không phải vì nhà họ Tiêu xem trọng thực lực to lớn của nhà họ Lâm mới đồng ý kết minh, mà chỉ vì thực lực bản thân Lâm Hàn thôi.

Vậy cho nên Lâm Hàn cũng coi trọng mối quan hệ đồng minh này.

Trải qua cuộc đánh cược với Dương Tiêu lần trước, Lâm Hàn càng ý thức được tính quang trọng của việc nâng cao thực lực bản thân. Bất kể nhà họ Lâm ở sau lưng mình có to lớn mạnh mẽ thế nào, Lâm Hàn cũng cần phải không ngừng nâng cao thực lực của bản thân.

Mà đồng minh hiển nhiên là một lựa chọn không tồi, nhất là quý tộc nhà họ Tiêu vốn là thế lực đỉnh cao của Hoa Hạ.

Cao thủ của nhà họ Lâm thấy Lâm Hàn bước lên đón cũng hiểu những người này là bạn của Lâm Hàn, không phải kẻ địch, cho nên bọn họ lần lượt lùi về sau, không còn ý đối địch với đám người Tiêu Nhã nữa.

Tiêu Nhã tất nhiên cũng chú ý đến điều này, bên ngoài trông cô ấy không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi. Phản ứng của những người này vừa hay cũng chứng minh cho lời nói của Tiêu Hoa Bân vừa rồi, hơn ba trăm cao thủ được huấn luyện bài bản đúng là thuộc hạ của Lâm Hàn.

“Phải, Lâm Hàn, không ngờ anh lại có nhiều thuộc hạ như vậy, hình như cũng không cần đến chúng tôi đâu nhỉ”, Tiêu Nhã cười nói.

Lâm Hàn nghe vậy khẽ lắc đầu: “Không phải thêm một phần sức mạnh sẽ thêm một phần chắc chắn sao?”

Lúc này, La Văn nghe Lâm Hàn xưng hô với Tiêu Nhã, cộng thêm lần trước Trương Thiên Sơn phái cao thủ giúp đỡ Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đi đối phó với liên quân hai quý tộc nhà họ Khương và nhà họ Chu, anh ta tức khắc đoán được đây là người nhà họ Tiêu đến để giúp bọn họ.

La Văn cũng âm thầm kinh ngạc, không ngờ Lâm Hàn đã xây dựng quan hệ đồng minh với nhà họ Tiêu. Xảy ra chuyện thế này, nhà họ Tiêu lại bằng lòng phái cao thủ đến giúp đỡ trong thời gian sớm nhất.

Mặc dù có vẻ số cao thủ được phái đến không nhiều lắm, nhưng La Văn cũng hiểu lần trước nhà họ Tiêu đã bị tổn thất nghiêm trọng, có thể đưa số cao thủ này đến giúp chắc hẳn đã là phần lớn cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu, bọn họ cũng cố gắng hết sức rồi.

Mặc dù đến bây giờ, Tiêu Hoa Bân cũng không hiểu sao Lâm Hàn lại có nhiều cao thủ huấn luyện bài bản như vậy, nhưng sự mạnh mẽ của Lâm Hàn đối với nhà họ Tiêu mà nói cũng là chuyện tốt. Dù gì cũng là đồng minh, Lâm Hàn mạnh thì nhà họ Tiêu đương nhiên cũng có thể lớn mạnh theo.

“Ông cũng đến rồi”, Lâm Hàn khẽ gật đầu.

Thật ra Tiêu Hoa Bân cho Lâm Hàn cảm giác còn tạm được, ngoài đầu óc hơi ngu xuẩn một chút thì là người cực kỳ trung thành dũng cảm, là một võ tướng hàng đầu, nhưng chắc chắn không thể làm những việc liên quan đến quyết sách.

Lâm Hàn chào hỏi đơn giản với người nhà họ Tiêu một lúc, sau đó cũng không lãng phí thời gian nữa, tuyên bố thẳng: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta phải mau chóng cứu Trương Thiên Sơn ra. Bây giờ để một vài cao thủ ở lại trông chừng, những người khác lập tức xuất phát, đến trang viên của Trương Thiên Sơn, giải cứu Trương Thiên Sơn!”
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 746: Thế lực bí ẩn



Vùng Bắc Đông, ở một khách sạn ngoài ngoại ô thành phố Phụng Thiên.

Nhóm người Lâm Hàn tập kết xong không lãng phí thời gian nữa, lập tức xuất phát.

Trước kia, hơn trăm cao thủ Tạ Kiến An phái đi mai phục đám người Lâm Hàn đã có hơn một nửa bị nhóm Lâm Hàn phối hợp với cao thủ nhà họ Lâm bắt được, bây giờ bọn họ cũng để lại một vài người để trông coi.

Mặc dù đã trói vô cùng kĩ nhưng những người này đều là cao thủ, khó tránh khả năng sẽ có cách thoát được, xảy ra điều ngoài ý muốn, cho nên cần để một vài cao thủ lại trông coi.

Những người phụ trách trông coi chủ yếu là cao thủ của nhà họ Tiêu và một vài cao thủ La Văn điều động từ thành phố Đông Hải đến.

Vì thế lực khác nhau nên nếu đến trang viên có thể sẽ không hợp tác tốt, thế là hơn một nửa số họ ở lại đây trông chừng.

Những người phụ trách đến trang viên cứu Trương Thiên Sơn ngoài những cao thủ do Lâm Hàn dẫn theo, cao thủ nhà họ Lâm, người của La Văn thì còn có người của Tiêu Hoa Bân.

Lâm Hàn vốn cũng muốn để Tiêu Hoa Bân ở lại đây trông coi đám người kia, nhưng Tiêu Hoa Bân không thích làm nhiệm vụ đơn giản, xin được đi cùng, cuối cùng Lâm Hàn cũng đồng ý.

Sau khi để lại mấy chục người trông coi, nhóm Lâm Hàn vẫn còn ba trăm mấy cao thủ. Đội xe khởi hành, tiến thẳng đến trang viên của Trương Thiên Sơn.

Trước lúc đó, cao thủ của nhà họ Lâm vì chia từng tốp đến, sau đó hành động cũng khá kín đáo, cho nên có thể tránh được tai mắt của Tạ Kiến An.

Bây giờ bọn họ lại cùng nhau xuất phát, còn tiến thẳng đến trang viên của Trương Thiên Sơn rất khó che giấu, cho nên nhóm Lâm Hàn cũng không giấu nữa.

Chẳng mấy chốc, Tạ Kiến An đã nhận được tin tức về phía bên này.

“Cái gì? Chúng ta phái đi hơn một trăm cao thủ đều bị đối phương tiêu diệt và bắt đi rồi sao? Đối phương có ba trăm mấy người đang tiến về đây à?”, Tạ Kiến An nghe đàn em báo cáo không khỏi kinh ngạc.

Đó là hơn một trăm cao thủ đấy, thế mà lại bị đối thủ giải quyết chỉ trong thời gian ngắn như vậy ư? Sao có thể được, vậy phải có sức mạnh lớn đến mức nào?

Lúc này, vẻ mặt của cao thủ phụ trách điều tra tin tức cũng tỏ ra khó hiểu.

Khi hơn một trăm cao thủ mai phục nhóm Lâm Hàn, đúng lúc gã đang điều tra tin tức khác ở không xa, nên đã dùng kính viễn vọng quan sát tình hình, vốn nghĩ rằng nhóm Lâm Hàn sẽ bị tiêu diệt hoặc bị bắt rất thuận lợi, gã cũng chuẩn bị rời đi.

Nào ngờ đột nhiên lại xuất hiện một nhóm người khác, số người phải hơn hai trăm, mai phục ngược lại hơn một trăm cao thủ phía họ. Hơn nữa, đối phương không chỉ có nhiều người, mà bản lĩnh cũng cực kỳ đáng sợ.

Dường như hơn hai trăm người này đều là cao thủ.

“Đại ca Tạ”, cao thủ phụ trách điều tra tin tức do dự một lúc, tuy gã không dám tin, nhưng vẫn không thể không nói thật: “Lúc tôi điều tra tin tức, hơn hai trăm người đột nhiên xuất hiện ai nấy đều là cao thủ, người mà Lâm Hàn và La Văn dẫn theo cũng là cao thủ. Bây giờ còn có người từ quý tộc nhà họ Tiêu ở thành phố Thiên Kinh phái đến chi viện, họ cũng là cao thủ. Hơn ba trăm người đó hình như đều là cao thủ!”

Tạ Kiến An nghe vậy thì sững cả người, suýt nữa thì ngã ngửa, may là đàn em ở bên cạnh kịp thời đỡ được.

Lúc này, Tạ Kiến An cũng không dám tin, cao thủ phụ trách điều tra tin tức là người thân tín mà Tạ Kiến An bồi dưỡng rất lâu, không thể lừa dối hay phản bội ông ta, cho dù lừa ông ta cũng không cần phải lừa chuyện này.

Mặc dù không dám tin, nhưng dần dần trong lòng Tạ Kiến An cũng không thể không chấp nhận sự thật này. Bên phía Lâm Hàn quả thật có hơn ba trăm cao thủ.

Suy cho cùng, nếu không phải cao thủ thì hơn hai trăm người kia không thể nào đối phó với những cao thủ mà ông ta phái đi một cách dễ dàng như vậy được.

“Có điều tra được đám người kia ở đâu ra không?”, Tạ Kiến An lại hỏi.

Mấy đàn em của Tạ Kiến An nhìn nhau, không biết gì, ai cũng lắc đầu.

Cao thủ phụ trách điều tra tin tức ban nãy lại bổ sung: “Tôi đi theo ở xa xa một lúc, hình như những người này đều là người từ các nơi tập trung về đây. Thân phận bình thường của bọn họ có nhiều loại, người là viên chức, người là quản lý, người thì làm sếp, kiểu gì cũng có, nhưng lại không liên quan đến thế lực vùng xám. Dường như giữa bọn họ không có bất cứ quan hệ gì, nhưng không biết từ lúc nào lại tập trung về một khách sạn ở ngoại ô, hơn nữa hình như còn liên tục có người giống vậy từ bốn phương tám hướng đổ về, mà đều là cao thủ”.

Tạ Kiến An nghe vậy thì sững sờ, ông ta không thể ngờ được Hoa Hạ lại có thế lực bí ẩn mà mạnh mẽ đến vậy.

Mọi thứ đã rất rõ ràng, đối phương là một thế lực cực kỳ bí ẩn mà bọn họ không biết, thế lực này mạnh mẽ, khủng khiếp hơn cả tưởng tượng của bọn họ.

Dù sao, có vẻ hơn ba trăm cao thủ kia vẫn chưa phải là toàn bộ thực lực của thế lực này, hình như vẫn còn cao thủ đang không ngừng đến đây.

Mà đây cũng là thực lực vượt xa những quý tộc bình thường.

Ngay cả bốn nhà quý tộc lớn nhất Hoa Hạ, e rằng vào thời kỳ thịnh vượng nhất cũng không có nhiều cao thủ được huấn luyện bài bản như vậy.

Tuy có vẻ như đối phương chỉ có hơn ba trăm cao thủ, Tạ Kiến An cũng có hơn ba trăm cao thủ một chút, chênh lệch không lớn, nhưng ông ta lại hiểu rõ trong số cao thủ của mình có một vài người không đủ trình độ. Hơn nữa, thế lực của đối phương bí ẩn như vậy, về sau không chừng còn có chi viện tiếp ứng không ngừng.

“Thế lực bí ẩn này rốt cuộc là sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện nhúng tay vào chuyện này?”, Tạ Kiến An hơi tức tối nói.

Ông ta không thể nào ngờ đột nhiên lại có một thế lực bí ẩn mà mạnh mẽ như vậy xuất hiện. Ông ta hiểu rõ mình hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, cho dù may mắn chiến thắng đối phương thì cũng không còn sức để ngồi lên vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông.

Nếu như vậy thì chỉ cần thế lực này nhằm vào bọn họ, Tạ Kiến An sẽ không có cơ hội nào để thành công. Bây giờ, cơ hội duy nhất bày ra trước mặt Tạ Kiến An là thử xem có thể khuyên được thế lực bí ẩn đó không nhúng tay vào chuyện này hay không.

Cao thủ phụ trách điều tra tin tức nhìn sang Trương Thiên Sơn đã bị hành hạ đến mức không còn nhìn ra hình người ở không xa, vẻ mặt khác thường, nói với Tạ Kiến An: “Đại ca, những cao thủ đột nhiên xuất hiện kia đều vô cùng tôn trọng Lâm Hàn, giống như họ là thuộc hạ của Lâm Hàn vậy”.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 747: Chuẩn bị đường lui



Tạ Kiến An nghe thấy đàn em nói vậy thì chợt sửng sốt.

Ban đầu, Tạ Kiến An còn đang nghĩ có cách gì hòa giải để thế lực bí ẩn kia không nhúng tay vào chuyện này hay không.

Cũng chẳng cần họ quay sang giúp ông ta, chỉ cần đối phương không nhúng tay vào thì Tạ Kiến An nhất định sẽ từ bỏ vô số lợi ích, hạ mình xin lỗi đối phương.

Nhưng khi biết thế lực đó là của Lâm Hàn, Tạ Kiến An lập tức b*p ch*t cái suy nghĩ ấy.

Tạ Kiến An không hiểu biết nhiều về Lâm Hàn, nhưng lại biết khá rõ về mối quan hệ giữa Trương Thiên Sơn và anh. Thế nên, khỏi thử ông ta cũng biết Lâm Hàn chắc chắn sẽ nhúng tay vào chuyện này.

Lúc này, cuối cùng Tạ Kiến An cũng nhận ra, bất kể kế tiếp có xảy ra chuyện gì thì kế hoạch của ông ta cũng chắc chắn sẽ thất bại. Đương nhiên, bản thân cũng không thể lên làm Đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông.

Kế hoạch này đã được ông ta chuẩn bị một cách hết sức bí mật từ lâu, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội ngàn năm có một điều động hơn nửa cao thủ bên cạnh Trương Thiên Sơn đi ra ngoài.

Vốn dĩ mọi thứ đều đang suôn sẻ thuận lợi thì cuối cùng bởi vì tên Lâm Hàn kia mà hỏng bét.

Tạ Kiến An lập tức xiết chặt nắm tay, căm hận tên Lâm Hàn kia không thôi.

Song, trong lòng Tạ Kiến An cũng thầm nghi hoặc, rốt cuộc thì tên Lâm Hàn kia là ai. Dù là ông trùm Hoa Đông cũng không thể có nhiều cao thủ như vậy. Hơn 300 cao thủ đấy, đó phải là một lực lượng đáng sợ cỡ nào chứ.

Vả lại, dựa theo tin tức mà cấp dưới báo về, Tạ Kiến An còn biết trước đó, những cao thủ kia cũng không có ở bên cạnh Lâm Hàn mà là ẩn núp ở khắp mọi nơi.

Khi Tạ Kiến An đang hận Lâm Hàn đến nghiến răng nghiến lợi, thì Trương Thiên Sơn ở cạnh sắp ngất đi lại kích động không thôi.

Ban nãy, Trương Thiên Sơn cũng loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện giữa Tạ Kiến An và mấy tên kia. Khi ông ta sắp ngất đi, chợt nghe thấy hai chữ Lâm Hàn thì tỉnh hẳn.

Cuộc trò chuyện giữa Tạ Kiến An và cấp dưới cũng bị Trương Thiên Sơn nghe thấy hết toàn bộ.

Tuy Trương Thiên Sơn cũng khá kinh ngạc trước việc Lâm Hàn có thể tập hợp được hơn 300 cao thủ trong thời gian ngắn như thế.

Nhưng đây tuyệt đối là một tin tức tốt đối với Trương Thiên Sơn. Bất kể ông ta có được cứu hay không, thì chắc chắn cái kế hoạch kia của Tạ Kiến An sẽ đừng hòng mà thành công được.

Và đương nhiên Tạ Kiến An sẽ không thể trở thành Đại bàng núi, không thể nắm giữ những thế lực và đàn em dưới trướng Trương Thiên Sơn.

Hơn hết, có khi bởi vì Lâm Hàn trả thù mà sẽ mất hết tất cả.

Trương Thiên Sơn nghĩ thế chợt cảm thấy vui vẻ, không nhịn nổi cười ra tiếng.

Dây thanh quản của Trương Thiên Sơn cũng đã bị tra tấn, nên âm thanh bây giờ hoàn toàn khác xa với tiếng cười sang sảng lúc trước, trở nên vô cùng kỳ dị, nghe mà sởn da gà.

Tiếng cười chói tai kia lập tức vang vọng trong đại sảnh.

Tạ Kiến An và đám đàn em nghe thấy tiếng cười ấy của Trương Thiên Sơn, tâm trạng đang hết sức bực bội vì chuyện của Lâm Hàn, giờ lại càng khó chịu hơn.

"Bảo ông không được phát ra âm thanh mà quên rồi à? Lại muốn bị tra tấn hả?", một gã phụ trách tra tấn Trương Thiên Sơn tát thẳng vào mặt ông ta.

Cả người Trương Thiên Sơn ướt sũng máu, cái tát kia còn dùng sức rất mạnh nên một đống máu lập tức vẩy ra sàn nhà, trông hết sức đáng sợ. Trương Thiên Sơn cũng bị cơn đau bỗng ập tới mà dừng lại.

Tuy đã đau đến nỗi không cười nổi, nhưng trong lòng Trương Thiên Sơn vẫn hết sức vui vẻ. Cũng may ông ta quen được một người anh em như Lâm Hàn, không thì lần này nếu để Tạ Kiến An thành công, thì coi như đã hại toàn bộ những người đã đi theo mình.

Vì nhìn nhầm và giành lòng tin sai người, Trương Thiên Sơn thà rằng tự mình gánh lấy hậu quả, chứ không muốn những anh em thật lòng đi theo mình, bởi vì sai lầm của ông ta mà chôn vui tương lai, thậm chí là đánh mất tính mạng.

Tạ Kiến An lạnh lùng liếc Trương Thiên Sơn một cái, không nói gì.

Dù biết tình hình cực kỳ bất lợi cho mình, nhưng Tạ Kiến An vẫn không từ bỏ mà muốn đánh cược một phen.

"Thông báo cho toàn bộ cao thủ tập hợp lại, chuẩn bị chiến đấu!", Tạ Kiến An lớn tiếng ra lệnh.

"Vâng!", mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đồng thanh đáp.

Ông ta lại chợt nhớ ra gì đó, nói tiếp: "Đừng nói hơn 300 người kia đều là cao thủ, chỉ nói có hơn một nửa là cao thủ. Không được để cho những thế lực còn lại của Bắc Đông biết bên đối phương toàn là cao thủ, không thì bọn họ sẽ chùn bước và chạy trốn".

"Vâng", mấy tên đàn em vội gật đầu, đều hiểu được ý của Tạ Kiến An.

Nếu để những thế lực còn lại của Bắc Đông biết hơn 300 người kia đều là cao thủ, có thực lực kh*ng b*, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của đối phương. Thì đến lúc đó, đừng nói chiến đấu, e rằng họ đã bỏ chạy mất dép hơn nửa rồi.

Nếu thế, đương nhiên liên minh của Tạ Kiến An sẽ không còn là đối thủ của những người bên phe Lâm Hàn nữa.

Mà khi họ không biết bên đối phương toàn là cao thủ thì sẽ tích cực chiến đấu, may ra mới có một tia hy vọng giành chiến thắng. Dù hy vọng ấy rất mỏng manh, nhưng tóm lại là có còn không.

Thoáng chốc, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đều vội vàng đi chuẩn bị. Dù sao, chẳng bao lâu sau, đối phương sẽ tới đây, tình hình hiện tại lập tức căng như dây đàn.

Sau khi mấy tên đó rời đi, Tạ Kiến An cũng tìm vài đàn em thân tín, dặn dò.

Tạ Kiến An không nỡ từ bỏ, vẫn muốn liều chết cược một phen với Lâm Hàn. Nhưng ông ta cũng biết, xác xuất mình thất bại là rất cao, nên cần phải chuẩn bị tốt đường lui.

Cho dù thất bại, mất hết tất cả, cũng phải giữ được tính mạng, quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Sống sót thì may ra sau này còn có cơ hội trở mình, nếu bị Lâm Hàn bắt được, Tạ Kiến An tin rằng mình chắc chắn sẽ không sống nổi.

Tạ Kiến An lớn lên trong trang viên nên vô cùng quen thuộc nó, trước đó, ông ta cũng đã chuẩn bị một con đường hầm, nhưng vẫn chưa dùng tới, nên có chút phủ bụi, có lẽ không thể dùng.

"Dựa theo tình báo bên Tạ Kiến An thì có hơn một nửa là cao thủ, nửa còn lại thì không phải, nên hoàn toàn chẳng phải đối thủ của bên ta. Chúng ta không cần phải lo lắng thế đâu".

"Sao tôi cứ thấy là lạ, nếu đối phương không có thực lực thì sao dám can đảm đến đây?"

"Chẳng phải trước đó chúng ta đã cử hơn 100 cao thủ đi phục kích à? Sao giờ vẫn không có tin tức gì thế? Rốt cuộc thì tình hình ra sao rồi?"

"Tôi cứ có cảm giác Tạ Kiến An kia đang giấu chúng ta chuyện gì đó. Tên kia chẳng phải kẻ tốt lành gì, chưa biết chừng là đào hố hại chúng ta ấy chứ!"
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 748: Lừa gạt



Bên ngoài phòng họp.

Tạ Kiến An vừa đến đã nghe thấy tiếng bàn bạc của vài tên phụ trách các thế lực vùng khác, sắc mặt ông ta chợt thay đổi hẳn, sau đó mở cửa bước vào.

"Nào mọi người, kẻ địch đang ở trước mặt, thắng lợi đang vẫy gọi chúng ta. Tôi hy vọng mọi người đừng tự rối loạn đầu trận tuyến. Mọi người thử nghĩ lại xem, Lâm Hàn chỉ là một ông trùm vùng Hoa Đông, mà còn vừa mới thống nhất Hoa Đông đây thôi, có thể điều động được bao nhiêu cao thủ chứ? Nói trong hơn 300 người kia có gần 50 cao thủ đã là đánh giá cao họ rồi!", Tạ Kiến An thẳng thừng nói.

Vài tên phụ trách các thế lực khác nghe vậy, nghĩ kỹ lại thì cứ có cảm giác là lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào. Trái lại, còn thấy Tạ Kiến An nói rất có đạo lý.

Mấy tên phụ trách kia đã điều tra Lâm Hàn nên cũng biết chút chút về anh, biết anh mới thống nhất các thế lực vùng xám ở Hoa Đông không bao lâu.

Hơn nữa, sau khi Lâm Hàn thống nhất các thế lực trong vùng xám. Đầu tiên, anh không chịu kinh doanh phi pháp nên chẳng thể lôi kéo nhiều cao thủ, thứ hai, anh cũng không chịu tiếp nhận một số cao thủ lúc trước, mà vẫn cứng đầu sử dụng người của mình.

Những thế lực vùng xám khác muốn làm việc cho Lâm Hàn thì phải trả một cái giá đắt, còn phải vượt qua vô số kiểm tra. Vì thế mà có rất nhiều người muốn đi theo Lâm Hàn, nhưng đều không đạt tiêu chuẩn.

Kể từ đó, cũng dẫn tới việc sau khi Lâm Hàn thống nhất thế lực vùng xám ở Hoa Đông, lại không làm ăn phi pháp kiếm món hời lớn, cũng không tiếp nhận các thế lực khác mở rộng sức mạnh của mình.

Trong mắt vài tên phụ trách các thế lực có mặt ở đây, cách làm ấy quả thật là hết sức ngây thơ và ngu ngốc.

Đương nhiên họ cũng hiểu được việc tùy tiện tiếp nhận các thế lực trong vùng xám sẽ khiến cho thực lực mỗi người dưới trướng không đồng đều, và có rất nhiều người không phải thật lòng đi theo mình.

Còn Lâm Hàn làm vậy, đơn giản chỉ là muốn người đi theo mình đều đáng tin, có thể tin tưởng được. Nhưng cứ thế thì thực lực của anh sẽ tăng lên rất chậm.

Ở trong mắt họ, cách làm ấy thật sự là ngu hết phần thiên hạ.

Lần này, Lâm Hàn đến giải cứu Trương Thiên Sơn, đa số người ngồi đây đều không cho rằng anh có thể dẫn theo bao nhiêu cao thủ có thực lực mạnh cả.

"Đại ca Tạ nói đúng, tôi không tin tên Lâm Hàn kia có thể dẫn theo bao nhiêu cao thủ, cậu ta lấy đâu ra cái vốn đó chứ?"

"Đúng vậy, chúng ta không thể tự mình dọa mình trước khi chiến đấu được, vậy thì trái lại sẽ tạo cơ hội cho Lâm Hàn".

"Từ những hành động trước đó của tên Lâm Hàn kia, thì cậu ta quả thật hết sức ngây thơ. Có lẽ lần này cũng là không biết suy tính, cho rằng nhiều người hơn chúng ta là được? Nhưng bên ta lại toàn là cao thủ, 300 người bên ta khác xa với 300 người bên cậu ta".

"Mọi người vừa nói thế, tự dưng tôi cũng thấy tên Lâm Hàn kia ngây thơ ghê, ha ha!"

Vài tên phụ trách đều sôi nổi bàn tán.

Một số người còn lại, tuy vẫn có hơi khó hiểu, nhưng nghe thấy mấy người kia nói vậy, cũng dần yên tâm, không nghĩ nhiều nữa.

Tạ Kiến An thấy thế, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lừa bọn họ tiếp tục cử toàn bộ cao thủ ra để đối phó Lâm Hàn thì ông ta mới có phần thắng.

Còn sau khi họ xông lên, phát hiện bên Lâm Hàn đều là cao thủ thì lại không liên quan đến Tạ Kiến An. Dù sao, lúc đó cũng đã đâm lao rồi, thì phải theo lao chứ chẳng thể nào lùi lại được nữa. Lùi lại có khi còn nguy hiểm hơn, chỉ có chiến đấu đến cùng mới có cơ hội sống sót.

Về chuyện sẽ tổn thất nặng nề gì đó, Tạ Kiến An cũng chẳng quan tâm. Xét cho cùng, những cao thủ kia đâu phải là người của ông ta, có chết hay bị thương nặng thì Tạ Kiến An cũng không đau lòng.

Thậm chí, Tạ Kiến An còn ước gì bọn họ đánh nhau chết sống, hai bên đều thiệt hại nặng nề, vậy thì lại là chuyện tốt đối với ông ta.

Lúc ấy, Tạ Kiến An chẳng những có cơ hội ngồi lên vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông, mà còn đỡ phải phân ra nhiều lợi ích chia cho những thế lực còn lại.

Sao Tạ Kiến An lại khỏi chia chác gì luôn cho rồi? Đáp án là ông ta không dám, vì nhiều thế lực như vậy, một khi trở thành kẻ thù của họ, chắc chắn sẽ không phải một lựa chọn sáng suốt.

Nhưng lúc đó, bọn họ đã bị tổn thất nặng nề, mà Tạ Kiến An lại bảo vệ được thực lực của mình tốt hơn, chia ít cho họ, có lẽ họ vẫn nhẫn nhịn được, không đến mức cắn ngược lại ông ta.

Lúc này, một người trong số mấy tên phụ trách kia chợt nhớ ra gì đó, hỏi: "À đúng rồi, đại ca Tạ, trước đó chẳng phải chúng ta đã cử ra hơn 100 cao thủ đi phục kích đám Lâm Hàn à? Rốt cuộc sao rồi, thế nào mà đến tận giờ vẫn chẳng có tin tức gì hết vậy?"

"Đúng vậy, hơn 100 cao thủ đó chứ ít gì. Nếu trở về thì ít nhất có thể đảm bảo sức chiến đấu của bên ta càng thêm vững mạnh hơn".

"Hay là những người kia đã xảy ra chuyện? Hơn 100 cao thủ đó".

"Chắc không đâu? Nếu xảy ra chuyện thì không thể nào đều bị tóm hết và chẳng truyền chút tin tức nào về được".

Vài tên phụ trách nghi ngờ hỏi.

Trên đường đến đây, Tạ Kiến An cũng đã nghĩ ra lý do để ứng phó rồi. Lúc này, ông ta bèn nói: "Tôi đang định nói chuyện này với mọi người đây. Bọn họ phục kích hụt, tên Lâm Hàn kia khá là xảo quyệt, đã đi vòng qua họ. Tuy thực lực bên ta không thể sánh bằng hơn 100 cao thủ kia, nhưng cũng đủ để đối phó với đám Lâm Hàn. Chúng ta cứ đánh là được, còn hơn 100 cao thủ kia, tôi sẽ bảo họ bọc từ phía sau, không để đám người Lâm Hàn chạy thoát".

"Thế cũng được!", mấy tên phụ trách kia nghe vậy bèn gật đầu, không nghĩ nhiều nữa. Đa số đều đồng ý với cách làm ấy của Tạ Kiến An.

Suy cho cùng, tuy bên Lâm Hàn có hơn 300 người, số lượng đông hơn bên họ một chút, nhưng đa số không phải là cao thủ mà chỉ có gần 50 người là cao thủ thôi.

Đám Tạ Kiến An quyết định cho toàn bộ cao thủ của mình xông lên, cùng nhau chiến đấu, vậy thì mới có vẻ công bằng với các thế lực.

Mà vài tên phụ trách kia còn không biết, trước khi Tạ Kiến An đến đây thì đã dặn dò bọn đàn em của mình, khi chiến đấu cứ giả vờ xông lên, để những cao thủ của các thế lực khác xông lên trước, bọn họ đi theo đằng sau là được.

Khi hơn 300 cao thủ quân liên minh của Tạ Kiến An vừa chuẩn bị xong ở trong trang viên, thì Lâm Hàn đã dẫn theo hơn 300 cao thủ bên mình, lái xe tạo thành một hàng dài phóng đến gần trang viên rồi dừng lại. Những cao thủ trên xe đồng loạt bước xuống chuẩn bị chiến đấu.

Một trận chiến đấu ác liệt sắp nổ ra tại đây!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 749-750: 749: Tình thế áp đảo - 750: Bại cục đã định



749: Tình thế áp đảo

Bên ngoài trang viên của Trương Thiên Sơn.

Hơn 300 cao thủ do Lâm Hàn dẫn đến đồng loạt bước xuống xe, chuẩn bị chiến đấu.

Mà những cao thủ bên Tạ Kiến An cũng vội vàng chuẩn bị, xếp hàng đứng đối diện với đám người Lâm Hàn.

Lúc này, vừa vặn là giữa trưa.

Rõ ràng là lúc mặt trời chói chang nhất, nhưng bầu không khí lại hơi lạnh lẽo một cách khó hiểu.

Khi những cao thủ bên liên minh Tạ Kiến An nhìn thấy người đối diện thì chợt cảm thấy là lạ.

Bọn họ nhận được tin tức từ bên trên truyền xuống là tuy đám người Lâm Hàn khá đông, có gần 400 người, nhưng đều là những tên côn đồ bình thường, còn cao thủ thì lại chưa tới 50 người.

Có điều, giờ nhìn gần 400 người kia, bọn họ lại cảm thấy không phải như thế.

Tuy chưa đánh nhau, gần 400 người bên Lâm Hàn cũng chưa có hành động gì mà chỉ mới đứng tại chỗ đó thôi.

Nhưng người bên phe Tạ Kiến An cũng là cao thủ, thế nên họ đều cảm nhận được sự khác thường tỏa ra từ trên người của đối phương.

"Sao cứ cảm thấy bọn họ chẳng ai dễ chọc hết vậy?"

"Tôi cũng thấy bọn họ là lạ, chắc hẳn không phải là tay đấm bình thường".

"Không lẽ họ toàn là cao thủ? Gần 400 cao thủ, Hoa Hạ làm gì có thế lực nào mạnh như vậy".

"Gần 400 cao thủ? Không thể nào, chắc họ chỉ mạnh hơn những tay đấm bình thường một chút thôi".

Trong lúc những cao thủ bên phe liên minh của Tạ Kiến An bàn tán xôn xao thì bên Lâm Hàn lại chẳng muốn lãng phí thời gian với họ.

Dù sao giờ cũng không biết Trương Thiên Sơn thế nào, rất có thể là ông ta đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.

Mỗi một phút một giây mà Lâm Hàn lãng phí cũng có khả năng khiến Trương Thiên Sơn càng thêm nguy hiểm hơn.

Lúc này, Lâm Hàn dứt khoát hạ lệnh: "Nhanh chóng giải quyết đối phương đi! Rồi tiến vào trang viên giải cứu Trương Thiên Sơn!"

Các cao thủ nhà họ Lâm, đám Tôn Hàn Các và Ngô Xuyên cùng một số cao thủ được nhà họ Tiêu cử đến giúp đỡ nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Hàn, lập tức không chút do dự xông lên.

Vốn bên Lâm Hàn đã chiếm ưu thế về số lượng, cộng thêm việc tất cả đều là cao thủ, mà thực lực còn mạnh hơn bên liên minh, nên chẳng có gì là sợ hãi cả.

Những cao thủ phe liên minh thấy thế không khỏi vội vàng tham gia vào trận chiến.

Tuy họ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng với tình hình như hiện tại thì không thể nào rảnh để mà đi điều tra được. Họ cũng không còn đường lui nữa, nên chỉ có thể chiến đấu.

Thoáng chốc, hai bên đã xông vào nhau.

Vừa đánh nhau thì tình hình đã nghiêng về một phía.

Những cao thủ bên phe liên minh hoàn toàn không phải đối thủ của bên Lâm Hàn.

Bọn họ đánh với đám cao thủ nhà họ Tiêu hay những cao thủ do Ngô Xuyên dẫn tới còn được, dù vẫn có lúc thua kém, nhưng không đến nỗi bị nghiền ép tới mức này, thậm chí có đôi khi còn nhỉnh hơn vài người bên kia.

Còn những người trong Tôn Hàn Các, bản thân đã có thực lực mạnh hơn đám liên minh, sau khi giao chiến, đối phương cũng lộ vẻ cố hết sức.

Càng không cần phải nói đến cao thủ nhà họ Lâm.

Có lẽ sẽ có vài người trong đám cao thủ nhà họ Lâm không có bản lĩnh bằng người của Tôn Hàn Các, nhưng bọn họ lại phối hợp rất ăn ý với nhau.

Tuy giữa các cao thủ trong Tôn Hàn Các cũng có một mức độ phối hợp nhất định, nhưng khi so sánh với những cao thủ nhà họ Lâm thì lại chênh lệch khá rõ.

Hơn nữa, cao thủ nhà họ Lâm lại chiếm số đông, tất cả còn phối hợp nhịp nhàng tạo nên một sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ. Quân liên minh phe Tạ Kiến An lập tức bị đánh cho tan tành xẻ nghé.

Lâm Hàn đứng đằng sau đương nhiên sẽ không ra tay, cũng hoàn toàn không cần anh phải tự mình ra trận.

Một mình Lâm Hàn tiếp lên giúp đỡ, so với gần 400 cao thủ kia thì cũng chẳng thấm vào đâu. Trái lại, nếu Lâm Hàn xông lên còn có thể khiến cho những cao thủ nhà họ Lâm lo lắng.

Dù sao vào lúc ấy, bọn họ sẽ vừa phải đối phó với cao thủ phe liên minh, vừa phải để ý đến Lâm Hàn, đề phòng anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì họ còn có thể đúng lúc chạy đến cứu.

Giờ Lâm Hàn bình yên đứng ở đằng sau, các cao thủ nhà họ Lâm cũng không cần phải lo lắng, có thể dốc hết sức lực chiến đấu với cao thủ bên đối phương.

Lúc này, Lâm Hàn thấy các cao thủ phe liên minh của Tạ Kiến An vừa giao chiến đã lập tức bị đánh cho tan tành xẻ nghé thì cũng hơi bất ngờ.

Anh biết rõ cao thủ bên mình có thể chiến thắng đối phương, thậm chí là thắng một cách áp đảo.

Xét cho cùng thì những cao thủ nhà họ Lâm cũng không phải một đám vàng thau lẫn lộn như quân liên minh của Tạ Kiến An.

Thế những Lâm Hàn cũng không ngờ hai bên lại chênh lệch lớn như vậy, vừa mới giao chiến mà quân liên minh đã bị đánh cho tơi bời hoa lá rồi.

Sau đó, Lâm Hàn đã phát hiện ra nguyên nhân của việc này.

Tuy có sự giúp đỡ của các cao thủ trong Tôn Hàn Các, cao thủ nhà họ Tiêu, đám người Ngô Xuyên dẫn tới và đám La Văn, nhưng chủ yếu vẫn là do cao thủ nhà họ Lâm quá mạnh.

Thực lực mỗi cá nhân đã mạnh, cộng thêm sự phối nhịp nhàng ăn ý với nhau đã phát huy ra một sức chiến đấu vô cùng đáng sợ.

Lâm Hàn thầm ghi nhớ điều này, sau này anh cũng sẽ khiến đám Tôn Hàn Các và người bên Ngô Xuyên chú ý phối hợp với nhau để nâng cao sức chiến đấu, nhất định không được lơ là điểm này.

Chỉ qua vài phút mà đám cao thủ quân liên minh của Tạ Kiến An đã không thể chống đỡ được nữa, bị đánh cho tan tác chạy trốn khắp nơi.

Người chết, người bị thương nặng, kẻ đầu hàng, số còn lại đều chạy trốn về phía trang viên.

Lâm Hàn thấy vậy, trực tiếp ra lệnh cho toàn bộ cao thủ đuổi theo, không được để cho bất cứ kẻ nào trốn thoát. Song, cũng phải nhanh chóng tìm được Trương Thiên Sơn giải cứu ông ta ra, không được để Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện.

Mặc dù Lâm Hàn dẫn gần 400 cao thủ đến, một con số khá đông, nhưng so với trang viên khổng lồ kia thì lại có vẻ hơi ít.

Lâm Hàn bèn ra lệnh cho đàn em chia nhau ra đuổi bắt đám cao thủ kia và tìm kiếm Trương Thiên Sơn.

Nếu đội nào cần hỗ trợ hoặc phát hiện ra Trương Thiên Sơn thì lập tức liên lạc với những đội còn lại.

Phút chốc, toàn bộ cao thủ đã chia nhau ra đi.

Nếu đã biết vị trí mà khả năng Trương Thiên Sơn ở đó là rất cao, đương nhiên Lâm Hàn phải dẫn thêm người đi. Dù sao, nơi Trương Thiên Sơn bị nhốt chắc hẳn sẽ có đàn em thân tín của Tạ Kiến An trông chừng.

"Vâng!", Lâm Phong đáp.

Sau đó, Lâm Hàn và Lâm Phong bèn dẫn theo ba bốn mươi cao thủ nhà họ Lâm chạy về phía đại sảnh của trang viên.

Theo lời Lâm Phong thì lúc ấy ông ta đã nhìn thấy Trương Thiên Sơn ở đại sảnh. Hơn nữa, vào thời điểm đó, cả người Trương Thiên Sơn đã bị xích sắt cột chặt lấy, chắc hẳn một chốc một lát sẽ không dời đi kịp.

750: Bại cục đã định

Tại trang viên của đại bàng núi, trong đại sảnh của toà nhà chính.

Trương Thiên Sơn lúc này người đã đầy máu, không còn giống người.

Hai người chịu trách nhiệm tra tấn Trương Thiên Sơn mồ hôi nhễ nhại, họ cũng có chút bất lực.

Cho tới giờ, bọn họ vẫn chưa thể khiến Trương Thiên Sơn thoả hiệp.

Rõ ràng mức độ đau đớn này không phải người bình thường có thể chịu đựng được, thậm chí không ai có thể chịu được, nhưng Trương Thiên Sơn vẫn luôn nhẫn nại.

Mà tình hình hiện tại, nếu họ tiếp tục tra tấn, rất có thể sẽ khiến Trương Thiên Sơn mất mạng, không đạt được mục đích của Tạ Kiến An mà cũng lãng phí thời gian và sức lực mấy ngày nay họ tra hỏi Trương Thiên Sơn.

Lúc này, Tạ Kiến An bước vào đại sảnh với vẻ mặt hoảng hốt.

Vừa nãy Tạ Kiến An nhận được thông báo từ đàn em, tất cả cao thủ họ phái đi giao chiến với nhóm Lâm Hàn đều đã thất bại, mấy người Lâm Hàn đã xông vào trang viên, chẳng bao lâu nữa sẽ tới được đây.

“Một đám vô dụng, đều hơn 300 người như nhau, chẳng qua số lượng người ít hơn một chút, sao có thể thua nhanh như vậy?”, Tạ Kiến An chửi bới, hiển nhiên ông ta không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn đường lui, nhưng Tạ Kiến An không muốn bỏ chạy ngay mà muốn liều chết chiến đấu một lần cuối cùng.

Vì thế, Tạ Kiến An đã tốn rất nhiều công sức để thuyết phục các thế lực vùng khác, lừa họ tin người bên phía Lâm Hàn hầu hết đều không phải cao thủ mà chỉ là những tên côn đồ bình thường, để những thế lực này phái cao thủ của họ đến chiến đấu với Lâm Hàn.

Mà đến khi giao chiến, họ phát hiện người của Lâm Hàn đều là cao thủ thì cũng không có vấn đề gì.

Dù sao những thế lực của vùng khác đã ra tay với nhóm người Lâm Hàn, đã không thể ngăn cản được nữa.

Khi đó, những thế lực vùng khác có chửi mắng Tạ Kiến An cũng vô ích, dù sao họ và Tạ Kiến An đều là kẻ địch của Lâm Hàn, họ cùng thuyền với ông ta.

Mặc dù 300 cao thủ xuất chiêu cũng không phải đối thủ của gần 400 cao thủ bên phía Lâm Hàn, nhưng trong tay những thế lực vùng khác vẫn có cao thủ, chỉ cần bảo những cao thủ còn lại của họ mau chóng tới hỗ trợ, Tạ Kiến An tin họ chắc chắn có thể chiến thắng Lâm Hàn.

Mặc dù không biết Lâm Hàn tìm đâu ra nhiều cao thủ, hơn nữa còn lợi hại đến vậy.

Nhưng dù sao cũng chỉ là một thế lực mạnh mẽ.

Còn Tạ Kiến An thì khác, ông ta đã bắt tay với thế lực của rất nhiều vùng khác, mặc dù những thế lực này nếu chiến đấu riêng chắc chắn không phải đối thủ của Lâm Hàn nhưng khi liên hợp lại, dù Lâm Hàn có mạnh đến đâu, Tạ Kiến An tin họ cũng có thể đánh bại Lâm Hàn.

Nhưng Tạ Kiến An không ngờ hơn 300 cao thủ bên mình, chưa nói cầm cự được mấy ngày, mà chưa đến một tiếng đã không cầm cự được, không ngờ vừa đánh đã thất bại hoàn toàn, để cho bao nhiêu cao thủ dưới trướng Lâm Hàn vào được trang viên.

Như vậy kế hoạch của Tạ Kiến An cũng hoàn toàn bị rối loạn, vốn là kế hoạch có khả năng thành công cuối cùng, nhưng bây giờ đã không còn cơ hội nữa.

Mà kế hoạch giành lấy ngôi vị đại bàng núi vùng Bắc Đông đã được lập ra từ rất lâu của Tạ Kiến An, cuối cùng cũng thất bại.

Trước đây Tạ Kiến An chưa bao giờ nghĩ rằng mình chuẩn bị lâu như vậy, kế hoạch tỉ mỉ như thế, hành động cũng rất suôn sẻ, cuối cùng vì Lâm Hàn mà hoàn toàn thất bại.

Thậm chí trước khi biết tin, cho dù biết Lâm Hàn dẫn theo gần 400 cao thủ, Tạ Kiến An cũng cảm thấy mình hoàn toàn có thể thắng chắc trận này, ông ta có thể trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông.

Nhưng cao thủ bên phía Lâm Hàn chỉ trong tích tắc đã đánh bại cao thủ bên ông ta, lao thẳng vào trang viên với thế mạnh như vũ bão, đây là điều mà Tạ Kiến An không hề ngờ tới.

“Tất cả đều vì Lâm Hàn!”, Tạ Kiến An nghĩ đến Lâm Hàn thì tức giận nghiến răng.

Đây là kế hoạch mà ông ta đã chuẩn bị từ rất lâu, điều nực cười hơn nữa là Trương Thiên Sơn mới quen Lâm Hàn chưa bao lâu, nếu Tạ Kiến An thực hiện kế hoạch sớm hơn một chút, không đòi hỏi quá hoàn mỹ thì chưa biết chừng đã có thể thành công dễ dàng.

Nhưng những điều này trước đây Tạ Kiến An chưa bao giờ nghĩ tới. Dù sao lần đầu tiên gặp Lâm Hàn, mặc dù biết anh là ông trùm vùng Hoa Đông, nhưng Tạ Kiến An cũng không ngờ Lâm Hàn lại có thực lực kinh khủng thế này, có thể đảo ngược kế hoạch tỉ mỉ ông ta đã chuẩn bị bấy lâu nay.

Lúc này, một trong những người phụ trách tra tấn Trương Thiên Sơn thấy Tạ Kiến An đến thì nói: “Ông chủ, Trương Thiên Sơn chết cũng không chịu mở miệng. Chúng tôi đã dùng hết các thủ đoạn có thể sử dụng rồi, không biết ông ta đã hôn mê bao nhiêu lần nhưng vẫn không chịu nói, bây giờ chúng ta phải làm sao? Nếu tiếp tục thì Trương Thiên Sơn rất có thể sẽ chết”.

Tạ Kiến An nghe vậy thì hoàn hồn, nhìn Trương Thiên Sơn, trong mắt cũng mang vẻ tức giận.

Nếu Trương Thiên Sơn tiếp tục nâng đỡ ông ta làm đại bàng núi kế nhiệm của vùng Bắc Đông thì ông ta sẽ không phản bội, mà nếu khi Trương Thiên Sơn bị bắt tới đây có thể phối hợp một chút, để ông ta trở thành đại bàng núi mới thì đã không có nhiều chuyện thế này. Ông ta cũng không cần tra tấn Trương Thiên Sơn, dù gì Trương Thiên Sơn cũng có ơn rất lớn với ông ta, chắc chắn ông ta sẽ cho Trương Thiên Sơn được chết mau chóng, vui vẻ.

Mà tình hình hiện tại chắc chắn là tình hình tồi tệ nhất trong mọi tình hình đối với Tạ Kiến An.

“Không cần tra tấn nữa, Lâm Hàn đã dẫn cao thủ xông vào trang viên, kế hoạch lần này của chúng ta thất bại rồi, bây giờ ép Trương Thiên Sơn nói giúp chúng ta cũng vô dụng”, Tạ Kiến An bất lực nói.

Trong đại sảnh, một số thuộc hạ của Tạ Kiến An nghe vậy thì hơi bất ngờ, có chút không dám tin.

“Ông chủ, những gì ông nói là thật sao?”

“Chẳng phải chúng ta cũng có 300 cao thủ sao? Đối phương chiếm ưu thế về số lượng, nhưng chúng ta cũng không đến mức thất bại nhanh như thế chứ?”

“Sao, sao có thể?”

“300 cao thủ của chúng ta sao có thể thất bại trong tích tắc như thế?”

Mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đều không tin, dù sao điều này thật sự quá khó tưởng tượng.

Mà lúc này, Tạ Kiến An khẽ gật đầu, thở dài bất lực: “Đối phương không chỉ chiếm ưu thế về quân số, mà thực lực cá nhân cũng hơn chúng ta, hơn nữa đối phương phối hợp cực kỳ ăn ý, hiệu quả chiến đấu tổng thể quá đáng sợ, người của chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ, kế hoạch lần này thất bại rồi, bại cục đã định”.

Mấy tên đàn em nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt đối phương, họ không thể ngờ đột nhiên lại xuất hiện một người tên Lâm Hàn phá rối kế hoạch của họ, không ngờ anh còn có thực lực đáng sợ như thế, dẫn theo 300 cao thủ với hiệu quả chiến đấu đáng sợ, đây là điều trước kia họ không thể dự phòng, dù sao đây đã là thực lực mạnh nhất của họ rồi, không phải chiến lược nào cũng có thể thay đổi.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 751: Cá chết lưới rách



Trong đại sảnh.

Toàn thân Trương Thiên Sơn nhếch nhác, chật vật, dường như ông ta nghe thấy Tạ Kiến An nói nhưng lại không nghe rõ nói gì, máu chảy dọc từ trên đầu xuống tai, một ít đã chảy vào trong tai nên ảnh hưởng đến thính giác.

Mặc dù không nghe rõ, nhưng Trương Thiên Sơn vẫn loáng thoáng nghe thấy Tạ Kiến An nói kế hoạch thất bại là vì Lâm Hàn, nên cũng đoán được đại khái tình hình.

Đột nhiên trong lòng Trương Thiên Sơn có chút vui mừng, không ngờ kế hoạch của Tạ Kiến An tỉ mỉ như thế mà cuối cùng vẫn thất bại.

Mà nguyên nhất thất bại là vì Lâm Hàn – người ông ta mới quên cách đây không lâu.

Trương Thiên Sơn có thể trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông, đương nhiên có tầm nhìn và có thực lực.

Mặc dù cho tới giờ Trương Thiên Sơn cũng không biết thực lực thật sự của Lâm Hàn, cũng không biết thân phận cụ thể của Lâm Hàn.

Nhưng qua chuyện lần này, Trương Thiên Sơn cũng đã đoán được đại khái thực lực và thân phận của Lâm Hàn không phải thứ mà họ có thể hiểu, đã ở cái tầm vượt xa sự hiểu biết của họ.

Trương Thiên Sơn cũng biết kế hoạch lần này của Tạ Kiến An rất tỉ mỉ, ông ta liên minh với bao nhiêu thế lực, có biết bao nhiêu cao thủ.

Vậy mà Lâm Hàn vẫn có thể đảo ngược tình thế chỉ trong chốc lát.

Đây thật sự là thực lực tuyệt đỉnh.

Đứng trước thực lực tuyệt đỉnh này, Tạ Kiến An cũng không làm được gì.

Đột nhiên trong lòng Trương Thiên Sơn có một ý tưởng, đó là tìm ra những thế lực Vùng Xám của vùng Bắc Đông này, sau này sẽ là chốn trở về an toàn nhất.

Chỉ là bây giờ Trương Thiên Sơn đang rất chật vật, không thể tự sắp xếp những chuyện này, chỉ có thể chờ đợi.

Lúc này, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An vẫn đang tỏ vẻ không dám tin, oán than.

Tạ Kiến An xua tay, tức giận nói: “Đủ rồi, đừng nói những chuyện này nữa, tôi đã phiền lắm rồi!”

Mấy tên đó lập tức im miệng, không dám nói thêm.

Kế hoạch chuẩn bị kỹ lưỡng thoáng chốc đã thất bại hoàn toàn, thậm chí những thứ từng có trước đây cũng sẽ mất đi, có thể tưởng tượng được tâm trạng Tạ Kiến An lúc này đang rất tệ, nếu bây giờ còn làm phiền ông ta thêm thì hậu quả sẽ rất thảm.

Tạ Kiến An nhìn Trương Thiên Sơn, tiếp tục nói: “Đường lui đã chuẩn bị gần xong rồi, mau chóng cầm theo những thứ giá trị nhất rồi rút lui cùng tôi. Muộn thêm chút nữa sẽ không kịp đâu”.

Mấy tên đàn em ở đây đều là thân tín của Tạ Kiến An, nếu không phải thuộc h* th*n tín thì vừa nãy đã bị ông ta đẩy ra chiến đấu rồi.

Đương nhiên Tạ Kiến An phải dẫn những tên thân tín này theo, nếu đi một mình, ra ngoài rồi cũng không còn gì.

Nếu có thể giữ lại một vài thuộc h* th*n thủ tốt, Tạ Kiến An cảm thấy mình vẫn có khả năng vùng lên làm lại.

Mặc dù khả năng này là cực kỳ nhỏ.

Dù sao lần này Tạ Kiến An không chỉ đắc tội với những thế lực của vùng Bắc Đông và những thế lực các vùng còn lại, mà còn đắc tội với Lâm Hàn vừa thần bí lại vừa mạnh mẽ.

“Vâng!”

Nghe thấy lệnh của Tạ Kiến An, mấy tên đàn em đều gật đầu, lập tức nhặt đồ trong đại sảnh.

Trong đại sảnh có rất nhiều đồ cổ mà trước đây Trương Thiên Sơn sưu tầm được, tất cả đều vô cùng có giá trị.

Mấy tên này vội vàng gom nhặt, bất cứ thứ gì ở đây đều đắt giá, là khối tài sản khổng lồ mà cả đời người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng một số thứ quá lớn không tiện mang đi, họ cũng không có cách nào.

Mà cho dù là đồ cổ nhỏ thì cũng không cất vừa túi, chỉ có thể chọn thứ nào quý giá nhất để mang đi.

Tạ Kiến An nhìn bọn họ thu nhặt đồ cổ cũng biết là số tiền rất lớn, nhưng lòng vẫn không vui lắm.

Dù sao nếu kế hoạch lần này thành công, Tạ Kiến An thành công trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông, những thứ này sẽ là của ông ta, chứ không phải như bây giờ, chỉ có thể mang đi một ít.

Mà những thứ này chỉ là một phần tài sản của đại bàng núi, tài sản thật sự của đại bàng núi là thế lực Vùng Xám và sản nghiệp Vùng Xám, những thứ đó có thể mang lại cho đại bàng núi sự giàu có không bao giờ ngừng.

Khi người của Tạ Kiến An đang bận rộn chọn đồ cổ vô giá thì Tạ Kiến An lại nhìn chằm chằm Trương Thiên Sơn, nghĩ cách giải quyết.

Theo kế hoạch ban đầu, dù Trương Thiên Sơn có thoả hiệp hay không thì Tạ Kiến An đều sẽ giết ông ta.

Dù sao nếu Trương Thiên Sơn còn sống thì rất nhiều thế lực vùng Bắc Đông không thể trung thành đi theo Tạ Kiến An.

Trương Thiên Sơn có ý nghĩa to lớn với những thế lực vùng Bắc Đông này.

Trước Trương Thiên Sơn, các thế lực Vùng Xám của Bắc Đông chia năm xẻ bảy, tự mình chiến đấu.

Thêm vào đó, thế lực Vùng Xám vùng Bắc Đông vốn đã rất phức tạp, dù thế lực lớn hay nhỏ đều có thể gặp khủng hoảng bất cứ lúc nào, sẽ mất đi tất cả.

Nhưng từ sau khi Trương Thiên Sơn thống nhất các thế lực Vùng Xám của vùng Bắc Đông, các thế lực đã phát triển rất tốt trong nhiều năm nay, cũng không có khủng hoảng gì lớn.

Có thể nói, Trương Thiên Sơn có ý nghĩa rất lớn đối với những thế lực Vùng Xám này.

Mà bây giờ, dù Tạ Kiến An có làm gì Trương Thiên Sơn thì cũng không thể trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông, hơn nữa sẽ mất đi mọi thứ mình có trước đây.

Tuy nhiên Tạ Kiến An không định bỏ qua cho Trương Thiên Sơn, ông ta muốn cá chết lưới rách, thứ ông ta không có thì người khác cũng đừng mong lấy được.

Tạ Kiến An định giết Trương Thiên Sơn rồi sau đó bỏ chạy.

Tạ Kiến An biết rất rõ, Trương Thiên Sơn chết, nhưng những ứng cử viên đại bàng núi mới do Trương Thiên Sơn đào tạo trước đó lại chưa được công bố, mà các thế lực Vùng Xám ở vùng Bắc Đông nhiều như thế chắc chắn sẽ như rắn mất đầu, vùng này chắc chắn sẽ lại loạn.

Nếu Tạ Kiến An có thể phát triển ở vùng khác, chưa biết chừng còn có thể quay lại thu phục những thế lực Vùng Xám này, dù sao trước đây Trương Thiên Sơn từng nói ứng cử viên kế thừa chức vị đại bàng núi là Tạ Kiến An, ông ta hoàn toàn có lý do chính đáng để lấy được lòng dân.

Nghĩ đến đây, Tạ Kiến An càng cảm thấy không thể để Trương Thiên Sơn sống sót, nhất định phải giết ngay bây giờ.

Lúc này, đàn em của Tạ Kiến An đã thu gom được kha khá, đang chuyển đồ đến bên cạnh ông ta.

Còn Tạ Kiến An lại nhặt một con dao găm ở bên cạnh lên, bước tới trước mặt Trương Thiên Sơn.
 
Back
Top