Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 300: Đánh gãy hai chân



"Thật ra việc hợp tác mảng vận chuyển có lợi cho cả nhà họ Vương lẫn tập đoàn nhà họ Lâm chúng tôi", Lâm Hàn mở miệng nói, ánh mắt liếc sang Vương Huy:

"Có điều, ngày hôm qua, lúc Vương Huy xé hợp đồng, anh ta vô c*̀ng kiêu căng ngạo mạn nói muốn đánh gãy hai chân c*̉a tôi. Lâm Hàn tôi c*̃ng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, muốn ký hợp đồng lại chứ gì, đơn giản thôi, đánh gãy hai chân anh ta là được".

Anh chỉ vào Vương Huy nói.

"Hả!"

Sắc mặt Vương Huy chợt thay đổi hẳn, giận tím mặt nói:

"Lâm Hàn, mày đừng có mà được nước làm tới! Hôm nay nhà họ Vương tao tới cửa xin lỗi là đã nể mặt mày lắm rồi, còn đòi đánh gãy hai chân tao à, mày đúng là..."

Chát!

Anh ta còn chưa nói xong, thì có tiếng bạt tai giòn tan vang lên.

Một dấu bàn tay đỏ ửng nóng rát xuất hiện trên má trái c*̉a Vương Huy.

Cái tát ấy là do Sở Nhiên đánh.

"Con câm miệng lại!"

Sở Nhiên lạnh lùng trừng Vương Huy: "Nếu không phải thằng trời đánh con thì sự hợp tác về mảng vận chuyển giữa nhà họ Vương và tập đoàn họ Lâm đã sớm ký kết rồi, làm sao còn nhiều rắc rối như này nữa!"

"Mẹ..."

Vương Huy mấp máy môi, không nói gì thêm.

Lâm Hàn đứng lên, cầm lấy cây gậy bóng chày trong góc, đặt tại trước mặt Sở Nhiên, nhàn nhạt nói:

"Đánh gãy hai chân anh ta, việc hợp tác giữa hai nhà sẽ tiếp tục. Nếu không thì coi như hết. Không có mảng vận chuyển bên nhà họ Vương, tập đoàn họ Lâm chúng tôi vẫn có thể đào tạo ra một cái khác, chỉ là sẽ hơi tốn chút thời gian và tiền c*̉a thôi".

Sở Nhiên im lặng, ánh mắt lập lòe, mặt mày do dự, chưa trả lời ngay.

Vương Huy là con trai ruột c*̉a bà ta, đánh gãy hai chân nó thì sao không đau lòng cho được.

Nhưng nếu không đánh, cơ hội lần này sẽ bị vuột mất khỏi tầm tay.

Đây là chuyện liên quan đến lợi ích c*̉a nhà họ Vương trong hai mươi ba mươi năm nữa.

Trên mặt Sở Nhiên hiện lên vẻ do dự.

Thấy vẻ mặt ấy c*̉a mẹ mình, Vương Huy biến sắc:

"Mẹ, đừng nói là mẹ sẽ nghe theo lời Lâm Hàn đánh gãy hai chân con đó nha..."

Sở Nhiên không nhìn Vương Huy mà nhìn về hai người đàn ông trung niên sau lưng, khẽ thở dài một tiếng nói:

"Hai chú mang thằng trời đánh này ra ngoài đánh gãy chân đi ạ!"

Bà ta nói xong, nhặt gậy bóng chày lên đưa tới.

Hai người kia gật đầu, túm lấy cánh tay Vương Huy, lôi anh ta ra ngoài.

"Mẹ! Đừng mà!"

Mặt mày Vương Huy trắng bệch, hét lên, ôm chặt lấy cánh tay Sở Nhiên:

"Con là con trai mẹ đó! Là đứa con mẹ mang nặng đẻ đau! Vậy mà mẹ muốn đánh gãy hai chân con ư!"

"Đừng mà mẹ!"

Sở Nhiên khẽ dùng lực hất tay Vương Huy ra, lẩm bẩm:

"Huy Nhi, mẹ làm thế đều là vì lợi ích c*̉a nhà họ Vương".

"Đắc tội ai không tốt, cứ đắc tội Lâm Hàn... Đây là con tự làm tự chịu! Chuyện ngày hôm nay, c*̃ng mong sẽ mang lại một bài học cho con".

"Mẹ! Đừng mà!"

Tiếng kêu c*̉a Vương Huy càng ngày càng xa, một lát sau, anh ta đã bị kéo ra ngoài cửa.

Bốp!

Bốp!

Mơ hồ có tiếng vang trầm đục vọng lại.

Sau đó là tiếng hét thảm c*̉a Vương Huy:

"Á!"

"Đau quá đi!"

"Mẹ, bảo họ đừng đánh nữa mà!"

"Đau chết con rồi!"

...

Tiếng hét ấy vô c*̀ng thảm thiết, giống như đang phải gánh chịu một cơn đau c*̀ng cực.

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Sở Nhiên, con mình bị đánh, sao bà ta không đau lòng cho được?

Khoảng 10 phút sau, tiếng hét thảm c*̉a Vương Huy dần dần biến mất.

Hai người đàn ông trung niên kéo anh ta vào.

Lúc này, gương mặt Vương Huy tái mét, miệng chảy máu, hơi thở mong manh, mắt nhắm nghiền, rõ ràng đã ngất xỉu.

Đặc biệt là hai chân, chúng rũ rượi trên đất, trông chẳng có tý sức lực nào.

"Bà chủ, đã đánh gãy chân rồi".

Một người đàn ông nói.

"Cậu Lâm, chân con tôi đã bị đánh gãy, vậy chuyện hợp đồng..."

Sở Nhiên nhìn Lâm Hàn, trái tim đau đớn như muốn nhỏ máu, Huy Nhi, con đừng trách mẹ, mẹ làm thế đều là vì nhà họ Vương.

Hơn nữa, Lâm Hàn là người nhà họ Lâm, chúng ta không thể chọc vào!

"Ký lại đi!"

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, in một bản hợp đồng khác giống ngày hôm qua, rồi ký tên lên.

Sau khi ký xong, Sở Nhiên c*̃ng lấy bản c*̉a mình về, để tránh lại xảy ra chuyện bị xé rách.

"Cậu Lâm, gây thêm rắc rối cho cậu rồi".

Sở Nhiên cầm hợp đồng, thở phào một hơi, cố gắng mỉm cười nói: "Con tôi nó..."

"Đưa anh ta đến bệnh viện đi", Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

"Vâng, vậy tôi đi trước đây!"

Sở Nhiên như được tha chết: "Nếu hôm nào cậu Lâm tới nhà họ Vương làm khách, chúng tôi nhất định sẽ tiếp đón thật tốt, khiến cho cậu vừa lòng!"

Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sở Nhiên lập tức rời đi, việc tiếp theo, chính là nhanh chóng đưa Vương Huy đến bệnh viện.

Hai chân bị đánh gãy thì không nghỉ ngơi nửa năm, có lẽ sẽ không hồi phục được.

Sở Nhiên mới vừa đi chưa được bao lâu thì điện thoại Lâm Hàn chợt vang lên.

Anh cầm lên nhìn, là Ngô Xuyên gọi tới.

"Anh Hàn!", vừa bắt máy, giọng Ngô Xuyên đã truyền tới.

"Có chuyện gì hả?", Lâm Hàn hỏi.

"Ngày mai, anh Cực sẽ trao vị trí lại cho tôi, địa điểm c*̃ng đã được đặt, là ở Trần Công Quán. Đến lúc đó, các nhân vật c*̉a Vùng Xám trong thành phố Đông Hải sẽ đến tham gia", Ngô Xuyên nói:

"Anh Hàn, anh có tới không?"

Lâm Hàn suy nghĩ một lát rồi bảo:

"Tôi không đi đâu, dù sao c*̃ng là chuyện c*̉a Vùng Xám mấy người".

"Vâng!", tuy Ngô Xuyên có hơi thất vọng vì Lâm Hàn không đến tham gia, nhưng anh ta c*̃ng không bắt ép.

"Đương nhiên, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể báo cho tôi biết bất cứ lúc nào".

Lâm Hàn lại nói.

Dù sao Ngô Xuyên cũng còn trẻ, Trần Vô Cực truyền vị trí của mình cho anh ta, khó mà đảm bảo không bị một số tay già đời hơn nói ra nói vào, thậm chí là gây ra chuyện gì trong buổi lễ.

Có điều, xác suất xảy ra điều đó không lớn, nói gì thì Lâm Hàn vẫn vô cùng tin tưởng vào khả năng làm việc của Trần Vô Cực.

"Yên tâm đi anh Hàn, nếu có chuyện gì, tôi sẽ báo cho anh đầu tiên", Ngô Xuyên cười nói.

"Ừ!"

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn ăn sáng tiếp.

Cùng lúc đó, tại trung tâm giao dịch nhà đất thành phố Đông Hải.

Triệu Tứ Hải kẹp cặp táp vội vàng đi ra.

Nhìn hợp đồng mua bán nhà ở trong tay, anh ta thở phào một hơi.

"Cuối cùng cũng bán được căn biệt thự trên núi Vân Mộng đi, vậy thì có tiền trả 10 triệu lại cho ekip chương trình 'Tôi là triệu phú' rồi".

Ngay sau đó, Triệu Tứ Hải lại thở dài, chán nản lẩm bẩm:

"Tiếc ghê, căn biệt thự kia ở thoải mái quá trời, có thể nói là căn nhà sống đã nhất trong suốt cuộc đời mình. Nhưng chưa ở được một tuần đã phải bán cho người khác, haiz, đau lòng chết mất!"

"Không phải chỉ mình mình phải chuyển đi, mà ngay cả bố vợ cũng phải về nhà cũ ở".

...
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 301: Vận may của Lâm Hàn



Một ly rượu đặt trước mặt Lâm Hàn.

Trần Nam rót cho anh một ly whisky.

Hà Lộ tùy tiện ngồi bên cạnh Lâm Hàn, cánh tay quàng qua cổ của anh, cười nói:

“Lâm Hàn, anh có biết không? Anh mang tới vận may cho quán bar chúng tôi không chỉ dừng lại ở chuyện hôm qua thôi đâu!”

Ở khoảng cách này Lâm Hàn có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên cơ thể Hà Lộ.

Anh nhìn sang, Hà Lộ ăn mặc mát mẻ, khuôn ngực nhỏ hơi phập phồng.

“Còn có việc gì sao?”, ánh mắt Lâm Hàn vẫn không thay đổi, tò mò hỏi.

“Việc đầu tiên, tối qua Vương Hổ nhắn tin tới thông báo 5 quán bar trên ba con đường xung quanh đường Hồng Kỳ đều đã thuộc quyền quản lý của anh Nam rồi!”

Hà Lộ cười tươi nói: “Những quán bar này đều là của Lý Vọng Sơn trước kia để lại, địa vị của anh Nam chúng ta có thể nói đã tăng lên rất nhiều!”

Lâm Hàn nhìn Trần Nam một cái, chẳng trách vẻ mặt ông ta tươi tỉnh, hoá ra là vì chuyện này.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, ông ta vốn dĩ là đàn em của Lý Vọng Sơn, sau khi quy thuận Ngô Xuyên, về sau căn bản sẽ không được coi trọng.

Nhưng hiện nay, địa vị của ông ta không ngừng tăng cao, đương nhiên là rất vui mừng.

“Anh Trần Nam, chúc mừng anh”.

Lâm Hàn cười nói, cầm ly rượu lên uống một ngụm.

“Cảm ơn, việc này cũng may nhờ có Lâm Hàn cậu đấy”.

Trần Nam uống một ngụm rượu, cũng cười cười: “Nếu không phải hôm qua Lâm Hàn cậu đột nhiên đưa ra ý kiến thì cũng không được thế này! Lâm Hàn, cậu thật sự là ngôi sao may mắn của quán bar chúng tôi!”

Lâm Hàn mỉm cười, không nói gì thêm.

Địa vị của Trần Nam không ngừng tăng cao, 80% là bên Vương Hổ đã đoán ra được mối quan hệ giữa Lâm Hàn và Trần Nam, vì vậy mới làm ra việc này.

“Lâm Hàn, bây giờ vị thế của anh Nam đã nâng cao rồi, anh không thể gọi họ tên của anh ấy nữa!”

Hà Lộ bên cạnh bĩu môi, hơi bất mãn: “Phải gọi anh Nam giống tôi! Biết chưa? Anh kêu cả tên lẫn họ của anh Nam thì thật không phải phép! Nếu như anh là người trong giới, gọi như vậy, chắc chắn sẽ bị ăn đấm!”

“Tiểu Lộ, chú em Lâm Hàn không phải là người cùng thế giới với chúng ta, không cần phải ép buộc cậu ấy!”

Trần Nam phất phất tay, cười nói: “Hơn nữa, tôi thấy chú em Lâm Hàn này rất được, tôi lớn tuổi hơn cậu ấy, cậu ấy gọi tôi một tiếng anh Trần Nam, tôi cảm thấy rất tốt rồi”.

Nghe những lời này, Hà Lộ mới không ép buộc nữa, nhưng vẫn nói:

“Lâm Hàn, thằng nhóc nhà anh tuy rằng thân thủ lợi hại nhưng EQ quả thật quá thấp, không biết ăn nói gì cả, haiz! Người như anh nếu thả vào vùng xám, đoán chừng chưa được mấy ngày thì đã chết ở đầu đường xó chợ nào rồi”.

“Chết đầu đường xó chợ?”, Lâm Hàn khinh thường, không để tâm: “Vùng xám ở thành phố Đông Hải, người có thể khiến tôi chết đầu đường xó chợ, căn bản không có”.

“Nổ quá cha nội!”

Hà Lộ đương nhiên không tin: “Chưa nói tới cái khác, chỉ cần một câu nói của Ngô Xuyên cũng đủ làm anh mất xác ở xó xỉnh rồi. Còn có Trần Vô Cực và đàn em hung hãn Giang Sấm của ông ta nữa... Tóm lại người có thể khiến anh chết bờ chết bụi còn rất nhiều”.

“Nhiều lời! Lâm Hàn cậu ấy còn trẻ, nói vài lời kiêu ngạo cũng không sao, cô cần gì phải bắt bẻ không tha vậy!”, Trần Nam bỗng nhiên nhíu mày.

“Cậu ấy không phải người của vùng xám, không hiểu được nguyên tắc này, nhưng cũng không cần cô ở đây nhiều chuyện”.

Hà Lộ tặc lưỡi: “Anh Nam, tôi cũng chỉ có lòng tốt thôi! Chỉ muốn nhắc nhở Lâm Hàn EQ cao một chút, biết ăn nói chút đỉnh, hơn nữa phải biết trời cao đất dày, không được nói mấy lời ba hoa khoác lác, tôi thật sự có ý tốt mà! Lâm Hàn, những lời tôi vừa nói không làm anh tức giận đấy chứ!”

Nói xong, Hà Lộ mở to mắt nhìn Lâm Hàn, cô ta vẫn sợ Lâm Hàn vì mấy lời của cô ta mà tức giận.

“Không sao”.

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, vẻ mặt bình tĩnh, vốn dĩ không để bụng chuyện này.

“Bình tĩnh như vậy, 80% là đang tức giận, chỉ là không muốn bộc lộ ra bên ngoài”, nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hàn, Hà Lộ ầm thầm ảo não:

“Đều trách mình, lúc nãy hơi nặng lời quá”.

Sau đó, cô ta lại chuyển chủ đề: “Lâm Hàn, anh biết không, anh còn đem tới cho chúng tôi một chuyện tốt khác đó!”

“Chuyện gì?”

Lâm Hàn hỏi.

“Anh Nam, lấy ra cho Lâm Hàn xem đi, nhất định khiến anh ấy kinh ngạc đến phát ngốc!”, Hà Lộ cười hi hi nói.

Trần Nam trừng Hà Lộ: “Người anh em Lâm Hàn không biết ăn nói, tôi thấy cô mới không biết ăn nói ấy, cái gì mà làm anh ấy kinh ngạc đến phát ngốc, không tôn trọng người khác chút nào”.

Vừa nói, Trần Nam vừa lấy từ trong túi áo ra một tấm thiệp, đặt lên bàn.

Tấm thiệp màu xanh đen to bằng bàn tay, bên trên in hình gác xép, góc dưới cùng bên phải có 4 chữ “Ngô Xuyên kính mời”.

“Đây là?”, Lâm Hàn nhìn tấm thiệp.

“Đây là thiệp mời Ngô Xuyên sai người đem tới mời tôi đến Trần Công Quán tham gia lễ kế nhiệm của anh ta”, Trần Nam cười nói.

“Nghe nói trong các thế lực tàn dư của Lý Vọng Sơn chỉ mình tôi nhận được thiệp mời, đây có thể coi là cực kì may mắn!”

“Việc này quả nhiên là rất may mắn, tôi cảm thấy vận may này đều là do Lâm Hàn anh đem tới!”, Hà Lộ cười nói.

“Quả thật là do tôi đem tới”, Lâm Hàn cũng mỉm cười, xem ra chuyện anh và Trần Nam quen biết nhau đã truyền tới tai Ngô Xuyên rồi, cho nên Ngô Xuyên mới cho người gửi thiệp tới.

“Lễ kế nhiệm ngày mai sẽ bắt đầu. Lâm Hàn, trong thiệp mời đặc biệt ghi có thể mang 2 người tới tham dự lễ”, Trần Nam lại cười nói.

“Nếu chọn thì người đầu tiên tôi mang đi là Tiểu Lộ, người còn lại, tôi muốn cậu đi cùng, thế nào?”

“Suy cho cùng không có vận may của cậu mang lại cho tôi nhiều thu hoạch như vậy”.

Giây phút này, Trần Nam tin rằng nhờ vào vận may của Lâm Hàn, ông ta mới có được ngày hôm nay.

“Lâm Hàn, chúng ta cùng nhau tham gia đi!”

Hà Lộ lay bả vai Lâm Hàn, cười hi hi nói:

“Lễ kế nhiệm lần này, người có mặt đều là ông trùm vùng xám, đặc biệt là Trần Vô Cực, tôi muốn gặp ông ta từ lâu rồi, câu chuyện của Trần Vô Cực tôi cũng đã nghe qua không ít, thậm chí tôi còn có chút sùng bái ông ta”.

“Lâm Hàn, lần này anh tham gia lễ kế nhiệm cũng có thể mở mang tầm mắt, xem thử các mặt của xã hội. Tuy anh không phải là người thuộc giới xã hội đen, nhưng gặp những người này cũng có lợi cho anh”.

Lâm Hàn sờ sờ cằm, nói:

“Vậy tới lúc đó tôi cũng đi vậy!”

“Được!”

Trần Nam gật đầu.

Sau đó, Lâm Hàn ở lại quán bar uống rượu một lúc, đến tối mới trở về nhà.

8 giờ tối, Lâm Hàn về tới núi Vân Mộng.

“Hửm?”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 302: Hoàng Công Quán



Lâm Hàn nhìn Dương Lệ, rồi lại nhìn Dương Cảnh Đào:

“Tôi nhớ trong tiệc tân gia nhà Triệu Tứ Hải, ông đã nói sẽ không sống ở biệt thự của tôi nữa mà, sao lại quay về rồi?”

Dương Cảnh Đào trợn mắt: “Cậu cũng vừa nghe đấy, biệt thự của Tứ Hải đã bán đi rồi, tôi không có chỗ nào để ở cả, lẽ nào cậu muốn bố vợ cậu ngủ đầu đường xó chợ?”

“Ông có thể sống ở nhà Triệu Tứ Hải hoặc trở về nhà cũ trước kia”, Lâm Hàn nghiêm túc nói.

“Tứ Hải một nhà hai miệng ăn, bây giờ còn phải ở nhà thuê! Căn nhà cũ lúc trước chú Tư của cậu đang sống, tôi sao có thể về đó được? Tóm lại, tôi chẳng có chỗ nào để ở cả!”, Dương Cảnh Đào hơi biến sắc, mặt dày mày dạn nói.

“Hơ, tôi thấy ông sợ mất mặt thì có!”

Lâm Hàn cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ châm chọc: “Dù sao bấy lâu nay ông đã quen sống trong biệt thự núi Vân Mộng, sao có thể trở về căn nhà nhỏ trước kia được nhỉ?”

“Căn nhà đó của ông có 4, 5 phòng trống, tôi không tin không có chỗ cho ông ở!”

“Ông chắc chắn đang nghĩ, nếu như trở về căn nhà đó, tin tức truyền tới tai họ hàng thì sẽ rất mất mặt, sẽ bị bọn họ chê cười, đúng không?”

“Còn nói không có chỗ ở, tôi thấy ông trọng sỉ diện thì đúng hơn!”

“Lâm Hàn, tao là bố vợ của mày, mày lại dám nói chuyện với tao kiểu đó hả!”, Dương Cảnh Đào trợn mắt:

“Lẽ nào mày muốn tao ngủ ngoài đường hả?”

“Ông mà ngủ ngoài đường tôi vui mừng không hết ấy chứ!”, Lâm Hàn liếc mắt khinh thường: “Mấy hôm trước còn kêu tôi quỳ xuống xin lỗi ông, bây giờ lại mặt dày đến nhà tôi sống, Dương Cảnh Đào, ông lật mặt cũng nhanh thật!”

Ầm!

Dương Cành Đào đập bàn, ông ta đứng bật dậy, tức đến mức bốc khói, hốc mắt đỏ ngầu:

“Lâm Hàn! Lâm Hàn! Mày nói chuyện với tao vậy hả, hỗn xược!”

“Tôi hỗn xược với ông cũng đâu phải một hai lần”, Lâm Hàn cười lạnh.

“Biệt thự này là của tôi, ở đây không hoan nghênh ông tới, phiền ông ra ngoài, đừng ở đây nữa!”

“Mày, mày, mày!”

Dương Cảnh Đào nghiến răng nghiến lợi, hai mắt hằn lên tia máu: “Giữa đêm thế này, mày ép tao phải ra đường ngủ hả?”

“Tôi trước nay chưa từng ép ông, tất cả mọi thứ đều do ông tự chuốc lấy”, Lâm Hàn nói: “Còn không mau ra ngoài, đừng ở biệt thự của tôi làm chướng mắt!”

“Khốn nạn! Khốn nạn thật mà!”

Dương Cảnh Đào nổi cơn tam bành: “Con rể sống trong biệt thự lại ép bố vợ ngủ bờ ngủ bụi! Lâm Hàn, mày thật độc ác! Tiểu Lệ, đây là chồng của con đó? Con trơ mắt nhìn người bố một tay nuôi con khôn lớn ngủ ngoài đường giữa đêm giữa hôm sao?”

Vẻ mặt Dương Lệ bên cạnh có chút bối rối.

Một bên là bố cô, bên còn lại là chồng cô, đều là những người thân thiết nhất, kẹt giữa hai người bọn họ cô cũng rất khó xử.

“Bà xã, Dương Cảnh Đào có sống ở đây không, em quyết định đi”.

"Ông xã à...”

Dương Lệ cắn đôi môi mỏng: “Trong lòng em vẫn mong bố có thể sống ở đây, dù gì ông ấy cũng là bố em, nuôi em lớn từng này, cho dù ông ấy có làm sai nhưng xét cho cùng vẫn là bố em, là người lớn”.

“Nhưng mà...bố của em sống ở đây, ông xã, em không muốn thấy anh khó chịu”.

Lâm Hàn thở hắt ra, anh đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Dương Lệ.

“Dương Cảnh Đào, đã như vậy thì ông có thể sống ở đây”, Lâm Hàn mở miệng: “Nhưng mà có điều kiện”.

“Điều kiện gì?”, ánh mắt Dương Cảnh Đào loé lên.

“Điều kiện rất đơn giản, thứ nhất, trong nhà này tôi là người có quyền tuyệt đối, tất cả mọi chuyện ông đều không được đưa ra ý kiến”, Lâm Hàn lên tiếng.

“Thứ hai, chỗ nào không nên nói thì ít mở miệng lại, trước khi nói phải suy nghĩ cho kĩ địa vị của bản thân trong nhà nằm ở đâu, cái nào nên nói, cái nào không nên nói, hiểu chưa?”

“Tôi chỉ có 2 điều kiện như vậy, có thể làm được thì sau này ông vẫn sống ở đây, còn làm không được thì cuốn gói ra ngoài đường ngủ”.

“Lâm Hàn, cái gì, tao sống ở đây thì nói gì mày cũng quản hết hả?”, Dương Cảnh Đào nhíu mày.

“Không sai, tôi sẽ quản”, Lâm Hàn nghiêm mặt: “Không muốn tôi quản cũng được, vậy mau cút đi”.

“Mày!”

Dương Cảnh Đào chỉ vào Lâm Hàn, tức run người.

“Bố, bố đồng ý với Lâm Hàn đi!”

Dương Lệ bước lên trước kéo tay Dương Cảnh Đào: “Con cảm thấy 2 điều kiện này cũng không phải quá hà khắc với bố”.

Sắc mặt Dương Cảnh Đào hết xanh rồi lại trắng, hai điều kiện này quả thật không quá hà khắc, sau này chỉ cần an phận ở nhà thì cũng không vấn đề gì.

Nhưng điều kiện này lại khiến Dương Cảnh Đào cảm thấy rất mất mặt.

“Sao nào, Dương Cảnh Đào, đồng ý điều kiện của tôi khó lắm hả?”, Lâm Hàn hỏi: “Cho ông 3 giây suy nghĩ, hoặc là đồng ý, hoặc là cút đi”.

“1”.

“2”.

“Tao đồng ý!”, Dương Cảnh Đào nghiến răng.

Cuối cùng ông ta vẫn đồng ý.

Chỉ cần có thể sống ở biệt thự trên núi Vân Mộng, còn giữ mặt mũi với họ hàng thì chút thiệt thòi này tính là gì?

Cùng lắm thì sau này gặp tên vô dụng Lâm Hàn coi như không khí là xong!

Vả lại sống ở biệt thự này thoải mái hơn căn nhà kia nhiều.

Dương Cảnh Đào thầm nghĩ trong bụng.

“Nếu đã đồng ý thì cứ thế mà làm, đừng nói lời không giữ lời”, Lâm Hàn xuống lầu đi ngủ.

...

8h sáng hôm sau, Lâm Hàn lái xe ra khỏi núi Vân Mộng, chạy đến quán bar Dạ Sắc.

Hôm này là lễ kế nhiệm của Ngô Xuyên, vốn dĩ Lâm Hàn định nói với Ngô Xuyên không đi, nhưng Hà Lộ hết mực nài nỉ nên cuối cùng anh cũng đồng ý.

Còn một lý do nữa, lễ kế nhiệm này Lâm Hàn cảm thấy sẽ không thuận lợi diễn ra như dự kiến, anh qua xem thử cũng yên tâm hơn.

Thời gian tổ chức lễ kế nhiệm là 10h trưa, lúc Lâm Hàn tới quán bar Dạ Sắc đã là 8h30 rồi.

“Lâm Hàn, tới đúng giờ quá ha!”

Xe vừa dừng lại, trong quán bar đã vang lên một giọng nói, chính là Hà Lộ.

Cô ta mặc áo màu trắng, tay áo xắn lên để lộ hình xăm hoa mai trên cánh tay trái, bên dưới mặc một chiếc quần da, mang lại cảm giác của đám trai gái giang hồ.

Bên cạnh Hà Lộ là Trần Nam

Ông ta mặc tây trang, đầu tóc chải bóng loáng, hàm râu cá trê được cắt tỉa gọn gàng trông rất cẩn thận tỉ mỉ.

Để tham dự lễ kế nhiệm này, 2 người bọn họ đã chuẩn bị rất chu đáo.

“Lâm Hàn, người tới dự lễ kế nhiệm hôm nay đều là ông trùm xã hội đen, anh đừng lái chiếc xe van của anh nữa, chúng ta ngồi chiếc A6 của anh Nam đi!”

Hà Lộ cười hi hi, bên đường đỗ một chiếc Audi A6I màu đen.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 303: Hoàng Công Quán



"Hoàng Kim Vinh?"

Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, vào thế kỷ trước, Vùng Xám của thành phố Đông Hải có ba ông trùm khét tiếng gồm: Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sênh và Trương Tiếu Lâm.

Những ông trùm này chỉ cần giậm chân là toàn bộ Đông Hải đều chấn động. Chỉ một cái hắt hơi thì cả Đông Hải đều nổi lên phong ba bão tố.

Lâm Hàn không ngờ, tiền thân Trần Công Quán lại là Hoàng Công Quán của Hoàng Kim Vinh.

Trần Nam nói tiếp: "Sau khi Hoa Hạ độc lập, Hoàng Kim Vinh bị bệnh và qua đời ở Đông Hải. Phần lớn thế lực của ông ta đều dời đến Hoa Đông. Đại ca Hoàng Báo trước kia của Lý Vọng Sơn chính là đời sau, bà con xa của Hoàng Kim Vinh, mặc dù không thuộc dòng chính nhưng giữa hai người họ cũng có cùng huyết thống".

"Không ngờ Hoàng Báo lại còn có lai lịch sâu xa như vậy".

Lâm Hàn sờ cằm, thầm nghĩ: "Hoàng Báo kia có thể đứng vững ở Vùng Xám thành phố Đông Hải, ắt hẳn là do thế lực của Hoàng Kim Vinh chuyển tới Hoa Đông đã giúp ông ta không ít".

Trần Nam lại nói: "Một ông trùm khác của Vùng Xám Đông Hải là Đỗ Nguyệt Sênh, vì để lánh nạn, ông ta đã đến cảng đảo xa xôi và cũng chết già ở đấy. Thế lực ở Đông Hải của ông ta cũng dần lụi tàn".

"Còn về Trương Tiếu Lâm, thì ông ta bị vệ sĩ của mình ám sát. Ba ông trùm khét tiếng của Vùng Xám Đông Hải năm đó hô mưa gọi gió nhưng mỗi người đều có một kết cục riêng, tất cả đều làm mọi người thổn thức không thôi!"

Trần Nam thầm cảm khái.

"Anh Nam, bây giờ Ngô Xuyên ngồi lên vị trí ông trùm Vùng Xám ở Đông Hải, vậy địa vị của anh ta há chẳng phải là còn cao hơn so với ba ông trùm khét tiếng kia sao, dù sao anh ta cũng đã thống nhất được Vùng Xám ở Đông Hải rồi", Hà Lộ tò mò hỏi.

"Bây giờ không giống ngày xưa".

Trần Nam lắc lắc đầu nói: "Vào thế kỷ trước, toàn bộ Đông Hải đều là tô giới của người phương Tây. Ba người họ từng hoành hành ở Vùng Xám thời Đông Hải còn là tô giới Anh, tô giới Pháp... so với bây giời khó khăn còn chồng chất hơn nhiều, không chỉ an bài thỏa đáng quan hệ với chính phủ của Hoa Hạ lúc bấy giờ, mà còn phải lôi kéo được quan hệ với tổ chức chính phủ của đám người nước ngoài kia".

"Còn về Ngô Xuyên bây giờ, tuy anh ta là đại ca của Vùng Xám, nhưng làm gì cũng phải suy xét pháp chế, dù sao công cuộc càn quét thế lực ngầm cũng rất nghiêm ngặt. Cũng có vài thứ mang tính nguyên tắc anh ta không thể đụng vào được, ví dụ như thuốc phiện".

"Nhưng ba ông trùm khét tiếng của Đông Hải vào thế kỷ trước, người nào cũng không tránh khỏi có liên quan đến thuốc phiện".

Cuối cùng, Trần Nam nói:

"Suy cho cùng, không thể mang Ngô Xuyên ra mà so sánh được với ba ông trùm khét tiếng Đông Hải, hiểu chưa? Bởi vì không cùng thời đại, mà hoàn cảnh cũng hoàn toàn bất đồng".

"Thì ra là thế, anh Nam, tôi hiểu rồi!", Hà Lộ gật đầu.

Khoảng nửa tiếng sau, A6 chạy đến trước một dinh thự.

Hai bên dinh thự có hai con sư tử đá đang trừng to hai mắt ngồi trước, trông vô cùng nghiêm trang. Mỗi bên đứng một người đàn ông cao to vạm vỡ đeo kính râm, vẻ mặt thì lạnh tanh.

Phía trên dinh thự còn treo một cái bảng màu xám, trên đó có khắc ba chữ màu vàng rất to: "Trần Công Quán", nét bút như rồng bay vừa sắc bén lại vô cùng mạnh mẽ.

Nơi đây chính là nơi đại ca xã hội đen Trần Vô Cực sinh hoạt hằng ngày, Trần Công Quán!

Lúc này, bên ngoài dinh thự đã đỗ đầy xe, nào là Mercedes, Audi, BMW đều có đủ. Thỉnh thoảng có vài người đàn ông đeo dây chuyền bản to bước xuống từ trong những chiếc xe đó.

Mặt mày những người này dữ tợn, trên người tràn ngập mùi chết chóc, sau lưng còn có không ít vệ sĩ đi theo.

"Chú em Lâm Hàn, xe của chúng ta không thể lái đến trước cổng dinh thự được. Đỗ xe ở đó toàn là nhân vật có máu mặt ở Vùng Xám thôi, chúng ta đỗ bên kia rồi cuốc bộ qua đó nhé", Trần Nam vừa quay đầu xe vừa nói.

"Được!"

Lâm Hàn gật đầu.

A6 đỗ ở nơi cách Trần Công Quán khoảng 300 mét, sau đó ba người xuống xe đi qua.

Vừa đến cổng, hai gã vạm vỡ đeo kính râm đã ngăn ba người lại, khuôn mặt lạnh tanh nói:

"Xin đưa thiệp mời!"

Trần Nam đưa thiệp mời cho họ, sau khi kiểm tra không có sai sót gì, gã vạm vỡ đeo kinh râm trả lại, lạnh giọng nói:

"Các vị đến phòng tiếp khách số 3, khi nào lễ kế nhiệm bắt đầu sẽ có người đến thông báo".

"Được!"

Trần Nam cũng không nhiều lời, sau đó ba người cùng bước vào Trần Công Quán.

Bên trong có đủ hòn non bộ, suối và cả đình nghỉ mát, tất cả tạo nên một khuôn viên gần gũi thiên nhiên, bên tai còn văng vẳng tiếng chim hót véo von, rất vui tai.

Mỗi lối đi đều có bảng chỉ đường, dựa theo hướng dẫn trên đó, ba người tìm đến được phòng tiếp khách số 3.

Phòng tiếp khách này rất lớn, bên trong có hai cây cột gỗ chạm trổ những hoa văn kỳ lạ, hai hàng ghế gỗ cạnh đó gần như chật kín người đang ngồi tán gẫu, chỉ còn dư lại vài chỗ.

Những người này đều tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi, cổ đeo dây chuyền vàng bản to, vai xăm kín mít, nhưng khí thế lại kém xa với mấy người chủ xe vừa đỗ trước Trần Công Quán khi nãy.

Vừa thấy Trần Nam, những người này chỉ liếc sang nhìn rồi chẳng mảy may để ý nữa.

"Chúng ta ngồi xuống trước đã!"

Trần Nam gọi, tìm một cái ghế ngồi xuống, còn Lâm Hàn và Hà Lộ thì ngồi hai bên ông ta.

"Chà, Trần Nam hả, lâu rồi không gặp!"

Một giọng nói vang lên.

Theo đó là bóng người đàn ông bước tới.

Người này trạc 30 tuổi, mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, trưng ra từng mảng cơ bắp cuồn cuộn. Mà gây chú ý nhất lại chính là hình xăm bò cạp trên má trái của gã ta. Lúc này, gã ta đang nhìn Trần Nam với ánh mắt giễu cợt.

"Thạch Tông?", vừa thấy người đàn ông này, Trần Nam liền nhướng mày.

Thạch Tông cũng là người thuộc Vùng Xám, dưới trướng có vài quán karaoke nhỏ, địa vị cũng tương đương ông ta.

Chỉ có điều, hồi trước Trần Nam là đàn em của Lý Vọng Sơn, còn Thạch Tông thì dưới trướng Ngô Xuyên, vì thế đôi bên đã từng xảy ra vài cuộc va chạm.

Tuy bây giờ, Trần Nam đã đầu quân cho Ngô Xuyên, nhưng ở bên Ngô Xuyên vẫn còn không ít kẻ thù.

"Trần Nam, ánh mắt này của mày là sao hả?"

Thạch Tông toét miệng cười: "Mày có thể vào đây thì xem ra đã quy thuận anh Xuyên rồi, dù cho tao và mày có xích mích thì tao cũng không gây sự với mày tại đây đâu. Suy cho c*̀ng, hôm nay cũng là ngày làm lễ kế nhiệm của anh Xuyên, gây sự ở đây thì khác nào chẳng nể mặt anh ấy".

"Hơn nữa, anh Xuyên đã ra lệnh, nghiêm cấm người dưới trướng đánh nhau, ai vị phạm sẽ bị xử theo gia pháp".

Nghe thế, Trần Nam mới thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Ngô Xuyên quản lý đàn em rất nghiêm khắc.

Thạch Tông lại dời ánh mắt về phía hai người ngồi kế Trần Nam là Hà Lộ và Lâm Hàn, gã ta cười nói:

"Sao hả, tới dự lễ kế nhiệm của anh Xuyên còn mang theo đàn em nữa à, chẳng lẽ sợ xảy ra chuyện ở đây ư?"

"Hai người này không phải đàn em của tao, một đứa là nhân viên phục của quán bar tao, tên Hà Lộ. Người còn lại là anh em của tao, gọi là Lâm...", Trần Nam giới thiệu.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 304: Khương béo



"Còn những nhân vật ngồi ở phòng tiếp khách số 2 thì đều là tầng lớp giữa", Thạch Tông tiếp tục nói:

"Trong tay nắm ít nhất cũng vài sản nghiệp lớn, ví dụ như hộp đêm, phòng tắm hơi lớn, hoặc sòng bạc các loại. Những người này cũng có ít nhất vài trăm đàn em, tài sản cũng hơn chục triệu tệ, chúng ta vốn dĩ không thể nào so sánh được. Những nhân vật cỡ này mới đủ tầm ngồi ở phòng tiếp khách số 2".

"Vậy còn phòng tiếp khách số 1 thì sao?", Hà Lộ kiềm lòng không đặng hỏi.

Thạch Tông nhìn cô ta, cũng không trách cô ta lắm mồm mà giải thích tiếp:

"Ngồi được ở phòng tiếp khách số 1 chỉ có bảy đến tám người. Những người này đều là nhân vật đứng đầu ở Vùng Xám thành phố Đông Hải, đồng thời cũng là nhân vật quan trọng. Bọn họ hoặc là người anh Cực tin tưởng, hoặc là thân tín của anh Xuyên".

"Đồng thời, cũng là nhân vật được hai người họ công nhận có đóng góp vượt trội, những người đó mới đủ tư cách ngồi ở phòng tiếp khách số 1!"

"Thì ra là như vậy!"

Hà Lộ gật đầu, sau khi hiểu rõ thì cô ta lại bĩu môi: "Thiệp mời chúng ta nhận được là phòng tiếp khách số 3, nói cách khác trong mắt anh Xuyên chúng ta cũng chỉ là một nhân vật cỏn con".

"Suỵt!"

Trần Nam nhướng mày: "Hồi trước chúng ta là người của Lý Vọng Sơn, bây giờ vừa đầu quân cho Ngô Xuyên, mà đã được anh ta mời tham gia lễ kế nhiệm, thế đã rất may mắn rồi, cô còn cằn nhằn gì nữa hử?"

"Lại nói, đúng là trong mắt Ngô Xuyên chúng ta cũng chỉ là một con kiến thôi".

Nghe thế, Hà Lộ lè lưỡi không dám nói linh tinh nữa.

"Hửm? Trần Nam?"

Lại có thêm một giọng nói vang lên.

Một gã đàn ông đô con từ ngoài đi vào.

Gã này cao 1m8, bụng phệ, khuôn mặt có phần quá khổ và dữ dằn, trông cực kỳ xấu xí, gã đứng đấy chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ, làm người khác cảm thấy vô cùng áp lực khi đứng gần.

Sau lưng gã là hai tên đàn em, một tên nhuộm đầu vàng, tên còn lại thì đầu đỏ.

"Khương béo!"

Vừa thấy gã, sắc mặt Trần Nam bỗng nhiên nặng nề như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung.

Người này tên Khương Khang, bởi vì thân hình cao to béo ú, cho nên danh hiệu của gã trong giới Vùng Xám gọi là Khương béo.

Mấu chốt là người này có một mối thù sâu sắc với Trần Nam.

Hồi Trần Nam vẫn còn dưới trướng của Lý Vọng Sơn, vì vấn đề kinh doanh của quán bar mà nảy sinh tranh chấp đổ máu với người của Khương Khang.

Đợt va chạm đó rất lớn, đã khiến cho mười mấy tên đàn em của Khương béo phải nhập viện. Ngay chính Khương Khang cũng bị Trần Nam chém ba nhát ở tay và sau lưng.

Hai người này chính là kẻ thù không đội trời chung!

"Không ngờ mày cũng được mời tham gia lễ kế nhiệm của Ngô Xuyên! Ngô Xuyên kia đúng là có mắt như mù!", Khương Khang mặt đầy tức giận mắng to.

Kẻ thù gặp nhau trừng đỏ cả mắt.

"Nửa năm trước, mày đánh 13 người anh em của tao, còn chém tao nhập viện! Hôm nay tao sẽ không để yên cho mày! Xông lên đập nó cho tao!"

Không phí lời, Khương Khang vung quả đấm lên xông về Trần Nam, định đấm vào mặt ông ta.

"Khương béo! Mày làm gì đó!"

Thạch Tông vội xông lên ôm chặt lấy Khương Khang:

"Hôm nay là lễ kế nhiệm của anh Xuyên, mày đánh nhau là không nể mặt anh Xuyên đấy! Đừng có gây sự ở đây!"

"Lễ kế nhiệm?", Khương Khang cười nhạt: "Thằng nhãi Ngô Xuyên hỉ mũi còn chưa sạch, cả tuổi đời và lai lịch cũng méo bằng tao, hồi trước chỉ là một thằng côn đồ cắc ké ở khu Bành Hộ thôi, nó có tư cách gì làm đại ca của tao hả!"

"Tóm lại, tao méo phục Ngô Xuyên! Cũng méo nể mặt nó đấy, làm được gì tao?"

Vừa nói, thân hình khổng lồ của Khương Khang vừa dồn sức hất Thạch Tông té văng ra đất.

"Muốn làm đại ca của tao thì thôi đi, còn muốn thu nhận kẻ thù của tao làm đàn em à! Ngô Xuyên nó là cái thá gì chứ, đầu óc có vấn đề mới quyết định làm mấy loại chuyện này đấy!"

Khương Khang mắng to, vọt đến trước mặt Trần Nam, vung tay đấm thẳng vào mặt ông ta.

Bốp!

Một tiếng nặng trịch vang lên.

Bên má trái của Trần Nam hứng trọn một đấm này, sưng vù lên đau đớn vô cùng, thậm chí lực va chạm đã khiến Trần Nam gãy mất một cái răng.

"Đánh nhau rồi!"

"Chậc chậc, Khương béo này đúng là manh động quá!"

Cảnh tượng này thu hút toàn bộ sự chú ý của mấy người khách trong phòng.

Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt hả hê hóng chuyện, dường như không có ý định ngăn cản.

Bọn truyen.Full .vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

"Khương béo à, mày dám gây chuyện tại lễ kế nhiệm của anh Xuyên, đúng là ăn gan hùm mật gấu, chả thèm nể nang anh Xuyên gì cả!"

"Mày bị ngu à, Khương béo là người của Giang Sấm đấy, dù gã có gây sự, nếu Giang Sấm xen vào thì Ngô Xuyên cũng không làm gì được gã!"

"Không sai, Giang Sấm dù sao cũng là nguyên lão, hơn nữa ông ta cũng không phục Ngô Xuyên!"

...

Mọi người bàn luận sôi nổi.

"Anh Nam!", Hà Lộ kêu lớn, chạy nhanh đến kiểm tra vết thương của Trần Nam, cô ta lo lắng hỏi:

"Anh Nam, anh có sao không?!"

"Phụt, không sao".

Trần Nam nhổ ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn Khương Khang với ánh mắt căm thù:

"Khương béo, một cái đấm này tao không tính với mày, bởi vì bây giờ tao đã đầu quân cho Ngô Xuyên, và vì mày cũng là người dưới trướng Ngô Xuyên nên tao nể mặt Ngô Xuyên mà lãnh cái đấm này".

"Nhưng nếu mày còn ra tay, đừng trách tao không chừa mặt mũi Ngô Xuyên liều mạng với mày!"

"Trần Nam này trái lại thật sáng suốt!"

Mọi người lại tiếp tục nghị luận:

"Ông ta lãnh một đấm trước, lát nữa có ra tay cũng là bị ép buộc, không phải cố ý gây sự trong lễ kế nhiệm".

"Đúng vậy, nhưng mà dù cho Trần Nam phản kháng, một mình ông ta có đánh lại Khương béo đâu! Dù sao vóc dáng bọn họ chênh lệch thế kia mà".

"Đúng rồi, nói chung hôm nay Trần Nam thảm rồi".

"Chắc chắn thế nào cũng nhập viện, Khương béo kia có Giang Sấm chống lưng mà, dù Ngô Xuyên có truy cứu thì cùng lắm chỉ bị khiển trách vài câu thôi, cũng chẳng làm sao cả".

Nghe Trần Nam nói thế, Khương Khang khinh khỉnh cười nhạt:

"Mày đủ tư cách để liều mạng với tao sao?"

Vừa nói, gã lại vung lên một đấm hướng về phía mặt Trần Nam.

Bốp!

Tốc độ quả đấm như đại bác bắn, Trần Nam vốn không kịp phản ứng, bên má còn lại cũng bị đánh trúng sưng vù.

Ông ta té ngồi lại vào ghế gỗ, tiếng "rắc rắc" vang lên, ghễ gỗ vỡ vụn, cả người ông ta té mạnh xuống đất.

"Anh Nam!"

Hà Lộ gào lên, đỡ Trần Nam dậy, hai hàng nước mắt tuôn ra: "Anh Nam..."

Sau khi lãnh trọn 2 cú đấm, Trần Nam thở hổn hển, dần mất tỉnh táo, vì bị tác động một lực mạnh khủng khiếp nên đầu ông ta ong ong cả lên, hai mắt mơ màng, thất khiếu đổ máu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back