Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 225: Sai ở đâu?



"Quản lý cấp cao à, có phải là cô nhận lầm người không! Thằng nhãi trông bình thường thế kia sao có thể là ông chủ của nền tảng chúng ta được?"

Anh chàng cool ngầu gửi tin nhắn wechat xong vẫn không thể nào tin nổi.

Nên biết là người chi ra vài trăm triệu để lôi kéo người chính là ông chủ của app Sa Ngư.

Mà thằng nhãi kia thì ăn bận nhếch nhác, ngoài trừ thần thái không tệ ra thì trông chẳng khác gì người bình thường cả.

Loại người này sao có thể vung tay đã quăng ra vài trăm triệu chứ?

"Nhận lầm hả? Đám quản lý cấp cao chúng tôi có thể nhận lầm ông chủ sao?", quản lý cấp cao bật lại, cô ta hỏi tiếp:

"Bây giờ, cậu lập tức đi xin lỗi ông chủ ngay đi, không thì cậu chuyển luôn sang nền tảng khác! Dù sao đi nữa lần livestream này cậu chính là người vi phạm quy định trước, nếu cậu nhảy chỗ thì buộc phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng".

Ánh mắt Anh chàng cool ngầu dao động, trong lòng hoảng hốt không thôi.

Quản lý cấp cao cũng đã nói đến mức này, vậy chàng trai kia chắc chắn là ông chủ của app Sa Ngư rồi.

Anh ta dám đánh ông chủ, tuy là bị ông chủ bộp lại, nhưng chuyện này đã rất nghiêm trọng rồi.

Nếu ông chủ hẹp hòi mà ghim chuyện này, tìm cách ngáng chân anh ta, ngày tháng sau này 'làm ăn' ở app Sa Ngư được hay không cũng là vấn đề đấy.

Còn nếu muốn nhảy qua nền tảng khác, thì phải bồi thường một số tiền lớn vì đã vi phạm hợp đồng.

Mà tiền bồi thường cũng không hẳn là quan trọng, nếu trở về nền tảng cũ chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho giới livestream, làm tất cả mọi người cười lăn cười bò mất.

Streamer hot nhất Hoa Hạ đi ăn máng khác, mới ngày đầu tiên livestream đã đánh ông chủ rồi, sau đó còn muốn quay về nền tảng cũ... Chuyện này có khác gì làm trò hề đâu?

Đến lúc đó, độ nổi tiếng nhất định sẽ tuột dốc không phanh, mất một số lượng lớn người hâm mộ, đây mới đúng là được một mất mười.

Nghĩ tới nghĩ lui, Anh chàng cool ngầu cắn răng đi đến trước mặt Lâm Hàn, cúi đầu nói:

"Ông...ông chủ à, tôi đúng là có mắt như mù, lại dám vỗ lễ với anh như vậy, suýt nữa còn làm anh bị thương, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, xin anh dù sao thì cũng đừng tính toán với tôi!"

Nghe thế, bốn người fan cuồng kia đồng loạt sửng sốt, Anh chàng cool ngầu gọi thằng nhãi này là ông chủ sao? Cái méo gì thế này?

"Ồ? Xem ra anh đã biết thân phận của tôi rồi?", Lâm Hàn liếc nhìn Anh chàng cool ngầu.

"Quản lý cấp cao đã nói cho tôi biết anh chính là ông chủ của nền tảng chúng tôi", Anh chàng cool ngầu vô cùng lễ phép nói:

"Ông chủ, chuyện này là lỗi của tôi trước, tôi bằng lòng chịu phạt, chẳng hạn như có trừ bớt quà của tôi, tôi cũng chấp nhận".

"Anh sai ở đâu?", Lâm Hàn hỏi.

"Sai ở chỗ vô lễ với ông chủ, để fan cuồng ra tay với ông chủ", Anh chàng cool ngầu hơi ngây ra rồi đáp.

"Vậy nếu như tôi không phải là ông chủ của Sa Ngư, thì anh sẽ không nhận ra lỗi của bản thân sao?", Lâm Hàn lại hỏi.

"À thì..."

Anh chàng cool ngầu liền biến sắc, có thể leo lên được vị trí streamer hot nhất dĩ nhiên cũng phải có đầu óc, trong nháy mắt anh ta liền hiểu ngay ẩn ý của Lâm Hàn.

"Lỗi của tôi là vô duyên vô cớ quay người đi đường, hành động này hết sức bất lịch sự".

"Tôi sai ở chỗ là xúi fan tôi đánh người khác".

"Tôi sai là vì lúc ẩu đả lại còn muốn livestream câu người hâm mộ tặng quà cho tôi để trục lợi".

Anh chàng cool ngầu nói ra liên tiếp mấy câu.

Lâm Hàn gật đầu, Anh chàng cool ngầu này xem ra vẫn còn biết suy nghĩ, dù cho những câu xin lỗi này có thật sự tâm phục khẩu phục hay không, nhưng một khi đã thốt ra được ắt hẳn cũng biết giới hạn nằm ở đâu.

"Chuyện hôm nay đến đây thôi, lần sau thì không có ngoại lệ. Nếu lại vi phạm quy định thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu", Lâm Hàn hời hợt nói:

"Tuy rằng app livestream Sa Ngư giờ vẫn còn là nền tảng nhỏ, nhưng trong vòng một năm nữa, tôi hẳn sẽ đưa nó lên sàn NSD. Thế nên trong quá trình hoạt động, mong rằng streamer mấy anh nên biết rõ giới hạn nội dung livestream, tránh vi phạm quy định. Nếu không thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nền tảng".

"Vâng! Cảm ơn ông chủ đã tha thứ lỗi lầm!"

Anh chàng cool ngầu liền vội vàng nói, trong lòng cũng hơi bất ngờ cùng cảm động, Lâm Hàn lại dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy là điều mà không tài nào anh ta nghĩ đến.

Hơn hết là khát vọng của Lâm Hàn càng làm anh ta thêm khâm phục hơn.

Một năm nữa lên sàn NSD sao!

Anh chàng cool ngầu không thể tin nổi vào tốc độ này.

Nên biết là Đậu Ngư muốn lên sàn NSDcũng mất 3 năm. Hồ Nha muốn lên được cũng phải 2 năm rưỡi.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

Tốc độ của hai nền tảng này cũng đã rất nhanh dù chỉ trong giai đoạn vừa khởi bước ở thị trường livestream này. Và họ cũng đã hoàn thành việc tích lũy người dùng với tốc độ nhanh như tên lửa.

Hiện tại, toàn bộ thị trường livestream ở Hoa Hạ căn bản đã được định hình, phần lớn người xem livestream đều đã bị hai nhà này chiếm giữ.

Lâm Hàn vừa nói là trong vòng một năm sẽ đưa lên sàn NSD, điều này với Anh chàng cool ngầu mà nói còn khó hơn lên trời.

Nhưng từ trong mắt anh ta, Anh chàng cool ngầu đã nhìn thấy một sự tự tin tuyệt đối.

Mà đây lại là sự tự tin xuất phát từ thực lực, cứ như việc lên sàn chỉ là đặt một đĩa đồ ăn lên bàn mà thôi.

"Chẳng lẽ, chỉ trong vòng một năm, app livestream Sa Ngư thật sự có thể lên sàn với bàn tay của chàng trai này sao?"

Anh chàng cool ngầu nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khó lường.

"Được rồi, anh làm việc của anh đi, tôi đi trước đây".

Lâm Hàn nắm tay Tiểu Hàm đi vào trung tâm thương mại.

"Vâng!"

Anh chàng cool ngầu vội đáp.

"Thằng nhãi này là ông chủ của app livestream Sa Ngư sao?"

"Đệch, ra đường đánh nhau mà cũng đánh được luôn ông chủ mình!"

"Anh chàng cool ngầu đúng là trâu bò, mà không biết có bị đuổi việc không nhờ!"

Bốn người thanh niên kia bàn luận sôi nổi.

...

Lâm Hàn dẫn Tiểu Hàm vào trung tâm thương mại mua sắm, anh mua cho cô bé rất nhiều đồ, nào là đồ ăn, đồ chơi, cái gì cũng có.

Lúc trời sập tối, hai người tay xách nách mang rời khỏi trung tâm thương mại.

Sau khi dùng cơm tối xong, Lâm Hàn đang ngồi suy ngẫm về chuyện đưa công ty thứ hai của mình lên sàn thế nào.

Trong vòng một năm, nếu Sa Ngư có thể lôi kéo được hết những streamer hàng đầu thì hoàn toàn có thể nắm chắc được chuyện lên sàn chứng khoán.

Nhưng với công ty thứ hai, lúc này Lâm Hàn vẫn chưa biết nên làm sao.

"Thôi kệ, không nghĩ nữa, tới đâu thì tới đi".

Anh cũng lười suy nghĩ, dù không hoàn thành được mục tiêu này, gia tộc cũng sẽ không có cớ gì mà bảo Lâm Hàn anh vô dụng, không có bản lĩnh.

Nhưng, người kế thừa nhà họ Lâm vẫn là Lâm Hàn mà thôi.

Ăn cơm xong, Lâm Hàn quyết định đến quán đồ nướng xem thử tình hình kinh doanh của Từ Dung thế nào rồi.

8 giờ tối, Lâm Hàn lái xe đến nơi.

So với tình hình kinh doanh trước đây, bây giờ bên trong Phi Thường đã tấp nập khách khứa.

"Cậu Lâm!"

Từ Dung đi ra, Tạ Cầm bên cạnh cũng chào hỏi:

"Cậu Lâm!"

Lâm Hàn gật gù: "Làm ăn cũng được đó!"

"Đúng thế, làm ăn càng ngày càng tốt rồi, hơn nữa anh Long cũng cử một vài đàn em đến giúp đỡ mấy hôm buổi tốt, có khi là đến ủng hộ, có khi thì phụ giúp việc ở quán", Từ Dung cười khanh khách nói.

"Anh Long cử đàn em đến giúp việc sao?"

Ánh mắt Lâm Hàn hơi lóe lên, cười nhưng không nói.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 226: Tổng giám đốc Mao trơ trẽn



"Tôi chỉ đến phụ việc thôi".

Lâm Hàn giúp Từ Dung cầm lấy một xâu thịt ba chỉ, hờ hững đáp.

"Phụ việc sao? Haha, khó tin quá đi mất! Anh là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian, nói gì thì nói giá trị bản thân cũng đáng chục triệu đó, bạn bè quen biết cũng phải thuộc hàng giàu có chứ nhỉ".

Lương Sảng gằn giọng nói: "Một người mở quán thịt nướng thì có bao nhiêu tiền chứ? Đáng để cho một ông chủ lớn như anh phụ việc sao?"

"Tiểu Sảng, thằng nhóc này là ai?", người đàn ông trung niên đứng bên cạnh quan sát từ đầu đến chân Lâm Hàn.

"Tổng giám đốc Mao, thằng nhóc này là ban trai lá chắn của bạn thân em, nghèo đến nổi phải chạy xe đạp", trong mắt Lương Sảng tràn đầy xem thường:

"Có một lần ăn cơm ở Thiên Thượng Nhân Gian, anh ta nói nhà hàng đó là của anh ta, lúc ấy em còn tin là thật nữa cơ. Sau này nghĩ lại một ông chủ mà chạy xe đạp sao? Hơn nữa tên này còn từng ăn vụng ở siêu thị của nhà em nữa, tên trộm cắp này vô cùng bần tiện!"

Tổng giám đốc Mao gật đầu, nhàn nhạt nói:

"Em nói không sai, vài người nhân viên chức vụ thấp nhất ở công ty tôi tiền lương mỗi tháng còn 3 đến 4 ngàn tệ, nhưng bọn họ cũng có thể tiết kiệm mua trả góp một chiếc xe nội địa nào đó rồi".

"Em nghĩ xem, nhân viên chức vụ thấp nhất cũng mua được xe rồi, cậu ta là ông chủ của một nhà hàng sao không mua nổi xe được? Chạy xe đạp à? Chắc chắn là một tên bịp bợm nghèo xơ nghèo xác rồi!"

"Lâm Hàn, tên bịp bợm anh bị tôi vạch mặt mà còn không biết xấu hổ à?", Lương Sảng nhìn Lâm Hàn:

"Còn đóng giả ông chủ gì chứ! Haha, anh mà xứng với hai chữ 'ông chủ' sao?"

Lâm Hàn cau mày, bộ anh là người thu hút châm chọc à? Tại sao Lương Sảng này vừa tới liền sồn sồn lên kiếm chuyện với anh vậy?

Chắc là chuyện xảy ra ở Thiên Thượng Nhân Gian hôm đó làm cô ta bực bội lắm.

"Ông chủ à, nói gì nói cũng phải lái một chiếc BMW 3-Series chứ! Như tổng giám đốc Mao chúng tôi này, có hẳn một chiếc xế xịn Land Rover hơn 700 ngàn tệ", Lương Sảng liếc Lâm Hàn, nói tiếp:

"Còn anh, một tên chạy xe đạp mà ra vẻ ông chủ gì chứ?"

Lâm Hàn lắc đầu cạn lời, trong lòng đầy phiền chán:

"Tôi cũng có xe mà, cô đừng cứ suốt ngày lải nhải chuyện xe đạp nữa được không? Vả lại, tôi có phải là ông chủ hay không thì liền quan méo gì tới cô? Tôi có xe hay không cũng liên quan cái khỉ gì nhà cô? Bộ tôi không có xe thì cô sẽ mua cho tôi một chiếc à?"

Lương Sảng ngẩn ra, cô ta không kịp phản ứng khi bị Lâm Hàn bật lại.

"Hai vị có muốn ăn gì không?"

Nhìn thấy tình hình hơi căng thẳng, Từ Dung cười nói: "Món ăn ở quán chúng tôi cũng không tệ, hoan nghênh hai vị nếm thử".

"Không ăn! Vốn định đến ăn thịt nướng, nhưng lại gặp tên nghèo kiết xác này, không muốn ăn nữa".

Lương Sảng cười lạnh: "Lâm Hàn, nếu anh nói anh đã có xe, vậy xe anh đâu?"

"Kia kìa!"

Lâm Hàn chỉ vào chiếc GMC đang đậu ở ven đường.

Chiếc xe này khoảng hơn 1 triệu, kinh tế nhà Lương Sảng rất tốt nên chắc cô ta có thể nhận ra.

Nếu biết chiếc xe này, Lâm Hàn nghĩ Lương Sảng sẽ câm mồm lại, không gây phiền phức nữa.

"Đó là... Xe van?"

Lương Sảng nhìn sang hơi bất ngờ, rồi gằn giọng nói:

"Lâm Hàn, xe van mà cũng tính là xe? Anh đùa tôi à! Anh là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian mà đi lái xe van sao? Xứng với thân phận của anh sao?"

"Tổng giám đốc Mao à, anh lái chiếc Land Rover của anh đến cho thằng nhãi này lác mắt đi, để cho anh ta biết loại nào mới là xe của một ông chủ nên đi!"

"Khụ khụ, xe...xe Land Rover đang để ở công ty rồi", tổng giám đốc Mao bên cạnh đột nhiên có hơi lúng túng, nhìn về phía xe của Lâm Hàn, ánh mắt chợt lóe bật thốt lên:

"GMC á!"

"GMC?"

Lương Sảng ngẩn ra, đương nhiên là cô ta biết Business Star GMC, chiếc xe này phải đáng giá hơn 1 triệu tệ.

"Thật sự là GMC!"

Lương Sảng đến gần tỉ mỉ quan sát, lập tức nhận ra đúng là GMC.

Cô ta vẫn không thể nào tin nổi, một tên nghèo xơ xác như Lâm Hàn sao có thể có được một chiếc xe xịn như thế chứ?

Kế tiếp, cô ta lại bật cười: "Lâm Hàn không phải của anh! Là của người khác đúng không! Nói không chừng là của người khách nào đó đang ăn đồ nướng trong quán này!"

"Sao không phải của tôi?"

Lâm Hàn lấy chìa khóa ra nhấn nút.

Đèn trước và sau của GMC liền nhấp nháy.

Bây giờ, Lâm Hàn chỉ muốn làm cho Lương Sảng nhanh chóng ngậm cái mồm lại thôi.

Nếu cô nói không phải xe tôi, vậy tôi sẽ lấy chìa khóa để chứng minh cho cô thấy là xe của ai!

Nhìn thấy đèn xe sáng lên, lần này Lương Sảng thật sự đã trợn tròn mắt.

Chiếc Business Star này...thật sự là của tên Lâm Hàn nghèo kiết xác này à?!

Lâm Hàn có nhiều tiền đến vậy sao?

Anh ta không phải tên bịp bợm? Mà thật sự là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian?

"Bây giờ thì câm mồm được chưa?", Lâm Hàn chán ghét nhìn Lương Sảng: "Đến ăn đồ nướng thì xin mời, còn không ăn thì biến!"

"Lâm Hàn, xe này thật sự là của anh à?"

Lương Sảng mở to mắt nhìn Lâm Hàn, ánh mắt dường như có ẩn ý gì đấy.

"Thằng nhãi kia, nhanh chóng giao cái chìa khóa kia cho tôi!"

Lâm Hàn còn chưa kịp mở miệng, tổng giám đốc Mao đã quát lạnh: "Tiểu Sảng vừa nói cậu là một tên trộm, xem ra đúng là do cậu ăn trộm rồi! Đến siêu thị Tiểu Sảng ăn vụng đã đành, giờ lại còn ăn trộm chìa khóa xe của tôi!"

"Trộm chìa khóa xe của ông?"

Lâm Hàn có hơi sửng sốt, tổng giám đốc Mao này bị thần kinh à? Ông ta bảo mình trộm chìa khóa xe của ông ta?

"Tổng giám đốc Mao, đây là xe của anh sao?", Lương Sảng nhìn tổng giám đốc Mao, hai mắt liền sáng lên: "Anh còn có một chiếc GMC à?"

"Đúng thế!"

Tổng giám đốc Mao gật đầu: "Tôi có một chiếc Land Rover và một chiếc GMC. Vì nghe được em muốn ăn đồ nướng, tôi đã tức tốc lấy đỡ xe của thư ký đi đến đây trước, sau đó chúng ta sẽ đi đổi xe lại. Ăn đồ nướng xong, chúng ta sẽ lái xe về".

"Nhưng tôi không ngờ rằng thằng nhãi này lại trộm chìa khóa xe của tôi!"

Ánh mắt tổng giám đốc Mao nhìn Lâm Hàn rét lạnh.

Sự thật thì chiếc GMC này đương nhiên không phải của ông ta, mà tổng giám đốc Mao cũng không có chiếc Land Rover nào cả.

Nguyên nhân giả bộ làm người giàu đương nhiên là để cưa Lương Sảng rồi.

Ông ta dám khẳng định Lâm Hàn trộm chìa khóa xe là vì ông ta cho rằng chiếc xe GMC này dù không phải của ông ta, nhưng chắc chắn cũng không thể nào là của Lâm Hàn được.

Một người lái GMC thì gia tài cũng phải 5 đến 6 triệu tệ rồi!

Mà có trong tay 5 đến 6 triệu tệ thì sao lại đi làm thuê ở quán thịt nướng được chứ?

Làm gì có chuyện đó được!

"Thế ạ!", Lương Sảng lập tức mỉm cười, khoác tay tổng giám đốc Mao một cách thân mật:

"Tổng giám đốc Mao, không ngờ anh giàu như vậy đó!"

"Haha, chỉ là tiền lẻ mà thôi", tổng giám đốc Mao cười ha hả nói: "Tiểu Sảng, chúng ta ăn đồ nướng xong thì đi thuê phòng nghỉ ngơi chút nha".

"Được!"

Khuôn mặt Lương Sảng đỏ lên.

"Nhãi ranh, còn không nhanh chóng trả lại", tổng giám đốc Mao lại quay về phía Lâm Hàn nói.

Nếu chiếc xe này không phải là của Lâm Hàn, thì đương nhiên chìa khóa xe cũng không phải rồi.

Sau khi lấy được chìa khóa, tổng giám đốc Mao định là lén giao chìa khóa xe cho cảnh sát giao thông, ông ta và Lương Sảng sẽ đi taxi đến khách sạn, hưởng thụ thú vui của loài người.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 227: Ông có phải lừa đảo không



“Đúng rồi, tôi còn bỏ dây sạc sau ghế”, Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng.

Nghe những lời này, sắc mặt của tổng giám đốc Mao trở nên khó coi, ông ta lạnh lùng nói:

“Nhóc con, cậu ăn trộm chìa khoá xe của tôi thì thôi đi, còn mở cửa xe của tôi nữa hả?”

Tóm lại, tổng giám đốc Mao không tin chiếc GMC này là của Lâm Hàn.

“Lâm Hàn, anh trộm chìa khoá cũng có thể bỏ qua, còn mặt dày mày dạn mở cửa xe nữa? Nếu như bên trong thiếu đi thứ gì thì anh thật sự trở thành kẻ trộm rồi đấy!”, ánh mắt Lương Sảng chứa đựng sự khinh thường.

Lâm Hàn lắc đầu bất lực, anh không thể ngờ tổng giám đốc Mao lại mặt dày như vậy.

Anh bước lên trước mở cửa xe, đưa bằng lái xe đến trước mặt tổng giám đốc Mao:

“Tự mình xem thử chiếc xe này rốt cuộc là của ai”.

Tổng giám đốc Mao vừa nhìn thấy giấy phép lái xe, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Người sở hữu phương tiện bên trên chính là Lâm Hàn!

“Sao có thể chứ, bằng lái xe này thật sự là của chiếc Business Star hả?”, tổng giám đốc Mao không thể tin nổi, bàn tay cầm giấy phép lái xe cũng bắt đầu run rẩy:

“Chiếc xe này hơn 1 triệu tệ đấy!”

Lương Sảng vừa xem giấy phép liền há hốc mồm, không dám tin nhìn Lâm Hàn:

“Lâm Hàn, chiếc Business Star này là của anh?”

“Giấy phép lái xe bỏ ở trong xe, chẳng lẽ còn có thể là giả?”, Lâm Hàn liếc mắt khinh thường, lạnh nhạt nói.

Sự thật bày ra trước mắt như vậy, Lương Sảng không thể nào không thừa nhận chiếc Business Star này là của Lâm Hàn.

“Tổng giám đốc Mao, lúc nãy anh nói chiếc xe này là của anh mà, sao anh có thể gạt em?”, Lương Sảng nhìn tổng giám đốc Mao, có chút tức giận.

Ánh mắt tổng giám đốc Mao tránh né, vội vàng giải thích:

“Tiểu Sảng, tôi...tôi thực sự có một chiếc Business Star, nhưng mà do thư kí mua rồi chạy tới nên tôi không nhận ra!”

Lương Sảng gật đầu, cảm thấy cũng có lý, có thể thực sự là do tổng giám đốc Mao nhận nhầm.

“Nhận nhầm?”

Lâm Hàn cười nhếch mép: “Xe của mình mà cũng nhận nhầm. Được, nếu như ông nhận nhầm vậy thì lái Business Star của ông đến đây đi”.

“Tổng giám đốc Mao, anh gọi thư kí lái xe đến đi, cho tên Lâm Hàn này bớt ngạo mạn”, Lương Sảng nói:

“Chẳng phải cũng chỉ là một chiếc xe thôi sao? Nhìn tổng giám đốc Mao đây này! Phải biết rằng tổng giám đốc Mao không chỉ có Business Star mà còn có cả Land Rover nữa! Mau gọi thư kí chạy đến đây đi!”

“Tôi...tôi...”

Lần này, tổng giám đốc Mao không biết phải nói thế nào.

Business Star, ông ta đương nhiên không có.

Land Rover, ông ta càng không thể có.

Chẳng qua ông ta giả làm ông chủ để lừa Lương Sảng mà thôi.

“Tổng giám đốc Mao, sao còn chưa gọi điện thoại?”

Lương Sảng thúc giục, bởi vì bộ dạng khoe khoang của Lâm Hàn làm cô ta không thoải mái.

“Cái đó, Chiếc Business Star của tôi bị một người bạn mượn rồi, trong chốc lát không thể lái qua đây được”, tổng giám đốc Mao gãi đầu.

“Vậy Land Rover đâu? Chạy Land Rover đến cũng được, dù sao cũng đều là xe cao cấp”, Lương Sảng lại nói.

“Land Rover cũng bị bạn mượn rồi”.

Tổng giám đốc Mao bày ra nụ cười gượng gạo.

“Mượn rồi?”

Lương Sảng ngẩn người, cô ta lắc đầu đầy thất vọng:

“Vậy thì tiếc quá, em còn muốn đè bẹp bộ dạng kiêu ngạo của tên Lâm Hàn này”.

Nhìn thấy Lương Sảng không nghi ngờ gì, trong lòng tổng giám đốc Mao âm thầm thở phào nhẹ nhõm:

“Tiểu Sảng, muốn đè thì để lần sau nhé, dù sao thì thằng nhóc này cũng bán thịt nướng ở đây, không thể chạy được. Đến lúc đó chúng ta lái hai chiếc xe tới cùng một lúc, xem nó còn có thể huênh hoang được nữa không!”

“Bây giờ việc chúng ta nên làm là đi ăn một bữa cơm thật ngon, sau đó đến phòng ngủ một giấc”.

Nghe xong những lời này, gương mặt xinh đẹp của Lương Sảng ửng hồng: “Tổng giám đốc Mao, anh hư quá!”

Tổng giám đốc Mao cười haha, trong lòng thầm nghĩ, chuyện tối nay ngon lành rồi đây.

“Haiz, đúng là ngây thơ đến đáng thương, bị lừa mà cũng không biết. Cuối cùng người không còn mà tiền cũng không, thật làm người khác thương xót!”

Lâm Hàn đột nhiên thở dài, thong dong mở miệng.

“Lâm Hàn, anh có ý gì?”

Lương Sảng sững sờ, cảm thấy câu này hình như là đang nói cô ta.

“Có ý gì, cô tự mình chiêm nghiệm”

Lâm Hàn lạnh nhạt nói, ý tứ sâu xa nhìn tổng giám đốc Mao.

Ánh mắt này làm cho cả người tổng giám đốc Mao run rẩy, có cảm giác như bị nhìn thấu.

Tầm mắt Lương Sảng dao động.

Cô ta tuy rằng có đôi lúc ngây thơ đến phát ngốc, nhưng cũng chưa đến nỗi ngu.

Hiện tại chuỗi siêu thị nhà cô ta đang gặp khó khăn cần nguồn vốn đầu tư lớn mới có thể vực dậy được.

Cho nên, cô ta mới gặp tổng giám đốc Mao.

Tổng giám đốc Mao là ông chủ trong top 500 doanh nghiệp lớn của Hoa Hạ, tài sản hơn 10 triệu tệ, biệt thự, xe sang vô số, hơn nữa còn rất hào phóng.

Sau khi giải thích rõ ràng tổng giám đốc Mao liền đồng ý ngay, nhưng mà ông ta đưa ra điều kiện Lương Sảng phải làm bạn gái của ông ta.

Tuy tuổi tác của tổng giám đốc Mao hơi cao nhưng lại có tiền, cuối cùng Lương Sảng cũng đồng ý.

Bây giờ Lâm Hàn nhắc nhở, cô ta mới suy nghĩ kĩ lại, tổng giám đốc Mao này có gì đó không đúng.

Bởi vì mấy ngày nay gặp mặt toàn đi bằng xe thuê.

Xe của tổng giám đốc Mao lúc nào cũng bị nhân viên cấp dưới lấy đi làm việc.

Ăn cơm đều là ăn ở nhà hàng cao cấp, Michelin các kiểu, nhưng thực ra toàn do Lương Sảng trả tiền, hơn nữa còn dùng thẻ tín dụng để thanh toán.

Bởi vì tổng giám đốc Mao nói tiền của ông ta đều bỏ trong tài khoản vận hành công ty, một tháng sau mới có thể rút được.

Những lời này, Lương Sảng đều tin là thật.

Bởi vì cô ta nhìn thấy giấy tờ sở hữu biệt thự, chìa khoá xe xịn, ảnh chụp màn hình tài sản trong thẻ ngân hàng,...ở chỗ tổng giám đốc Mao.

Cô ta nghĩ tổng giám đốc Mao là người rất giàu có.

Nhưng bây giờ suy nghĩ bằng thái độ nghi ngờ thì tất cả mọi chuyện bỗng nhiên lại không thích hợp cho lắm.

“Tổng giám đốc Mao, anh lái xe Business Star kia đến đây cho em xem thử đi!”, Lương Sảng mỉm cười nói, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.

“Ờm, Business Star bị bạn mượn rồi, không chạy tới được”, tổng giám đốc Mao nở nụ cười, trong lòng cảm thấy không ổn.

“Mượn đi? Land Rover cũng mượn, Business Star cũng mượn, mấy hôm nay ăn cơm là tôi trả tiền, đi xe cũng là tôi trả tiền”.

Sắc mặt Lương Sảng vô cùng lạnh lẽo: “Tổng giám đốc Mao, dù sao ông cũng là ông chủ lớn, đừng nói cả tiền ăn tiền đi xe cũng không có chứ! Nói cho tôi biết rốt cuộc ông có phải lừa đảo hay không!”

“Tiểu Sảng, sao tôi có thể là lừa đảo được? Giấy tờ nhà, chìa khoá xe kia đâu phải em chưa nhìn thấy!”, tổng giám đốc Mao giải thích:

“Hơn nữa tiền của tôi thật sự trong tài khoản vận hành công ty, không thể rút được, một tháng sau em có thể nhìn thấy rồi! Tin tôi đi!”

“Tin ông, tin ông thì Lương Sảng tôi là đồ ngu rồi!”
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 228: Tội phạm bị truy nã



Bị truy nã với tội danh lừa đảo.

Kẻ tình nghi đã lừa đảo hơn mười phụ nữ, bọn họ lớn có khoảng bốn năm mươi tuổi, nhỏ có mười bảy mười tám tuổi, già trẻ đều bị.

Số tiền bị lừa lên tới 5 triệu tệ.

Nếu Lương Sảng báo cảnh sát thật thì họ vừa tới, ông ta liền lòi đuôi.

Sau đó, cả đời ông ta sẽ trải qua trong lao ngục.

Tổng giám đốc Mao nghĩ vậy giật bắn người:

"Tiểu Sảng, em phải tin tôi, tôi không phải là kẻ lừa đảo!"

"Không phải kẻ lừa đảo? Vậy ông lái chiếc Business Star GMC với Land Rover tới đây chứng minh đi!"

Lương Sảng lạnh lùng nói, nhìn thấy vẻ mặt ấy c*̉a tổng giám đốc Mao, cô ta đã có thể khẳng định, tên này chính là một tên lừa đảo.

Vừa lúc, ven đường có cảnh sát đang tuần tra, bên cạnh còn đỗ một chiếc xe cảnh sát.

"Chú cảnh sát ơi! Tôi báo án!"

Lương Sảng bỗng hô lên.

"Có chuyện gì?", nghe thấy tiếng hô, cảnh sát đi tới hỏi.

Anh ta chỉ là cảnh sát giao thông vùng này, ăn xong cơm chiều nên ra đi dạo một vòng.

"Ông ta giả làm đại gia lừa tiền tôi!", Lương Sảng chỉ tổng giám đốc Mao nói.

"Lừa tiền?"

Tầm mắt cảnh sát dời lên người tổng giám đốc Mao: "Thưa ông, mời ông đưa chứng minh nhân dân ra".

"Tổng giám đốc Mao, nói gì thì nói, mấy ngày nay, ăn, mặc, ở, đi lại, ông đều dùng tiền c*̉a tôi, chắc phải hết ba bốn ngàn tệ nhỉ. Ông lại lừa tôi, nói mình là ông chủ c*̉a xí nghiệp top 500! Nếu ông là ông chủ lớn thật, tôi không tin, ngay cả nhiêu đó c*̃ng chẳng lấy ra nổi", Lương Sảnh lạnh mặt nói:

"Nếu ba bốn ngàn kia mà được chứng minh thì chắc ông c*̃ng bị tạm giữ mấy ngày chứ nhỉ!"

Mà lúc này, nghe thấy cảnh sát bảo mình lấy chứng minh nhân dân ra, sắc mặt tổng giám đốc Mao lập tức trắng bệch, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, rề rà không chịu lấy nó ra.

Vừa lấy ra, máy dò thông tin chuyên dụng c*̉a cảnh sát quét một cái thì các thông tin sẽ hiện lên hết, vậy ông ta có chạy đằng trời.

"Mau lấy chứng minh ra đi!"

Cảnh sát quát.

Anh ta thấy vẻ mặt ông ta đổi tới đổi lui, trông rất chột dạ, đã thấy có gì đó rồi.

"Vâng... Vâng".

Tổng giám đốc Mao bất chấp tất cả, lấy chứng minh ra đưa cho cảnh sát.

Bây giờ, ông ta chỉ hy vọng trên người cảnh sát này không mang theo máy dò thông tin chuyên dụng.

Nhưng ngay sau đó, hy vọng ấy c*̉a ông ta liền lụi tắt.

Chỉ thấy cảnh sát lấy một cái máy màu đen từ trong túi ra, quét về phía giấy chứng minh.

"Tội phạm bị truy nã hạng A đang lẩn trốn!"

Tinh tinh tinh!

Trên màn hình lập tức xuất hiện nhắc nhở.

"Thôi xong rồi!"

Tổng giám đốc Mao vừa nhìn thấy cái máy đó, mí mắt giật giật, quay đầu bỏ chạy.

Ngay sau đó, cảnh sát c*̃ng kịp phản ứng lại, hét lên:

"Không được chạy, đứng lại!"

Nói xong, anh ta bèn đuổi theo.

Nhưng vẫn phản ứng hơi chậm, tổng giám đốc Mao đã chạy được hơn 5m rồi, mà còn càng ngày càng kéo dãn khoảng cách.

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, cầm lấy chiếc đũa duy nhất trên bàn, cánh tay trái trắng nõn quăng mạnh về phía trước!

Vèo!

Chiếc đũa kia xé rách không khí, kéo theo tiếng gió rít vù vù, y như một viên đạn phóng đi.

Phụt!

Máu lập tức bắn ra từ bắp chân trái c*̉a tổng giám đốc Mao.

Chỉ thấy chiếc đũa kia đâm phập vào bắp chân ông ta, máu chảy xuống, nháy mắt, cẳng chân đã nhuộm đẫm máu.

Tổng giám đốc Mao lảo đảo rồi ngã sấp xuống đất, ôm bắp chân hét thảm.

"A a a! Đau quá đi!"

Cảnh sát chạy đến bên tổng giám đốc Mao, thấy chiếc đũa cắm trên bắp chân ông ta liền thay đổi sắc mặt, hết sức kinh ngạc.

Cách xa như vậy mà chàng trai kia lại có thể phóng chiếc đũa c*m v** bắp chân ông ta, lực cánh tay kinh khủng thật! Sức mạnh đó gần như sánh ngang với viên đạn!

Sau đó, anh ta liếc tổng giám đốc Mao, quát:

"Giơ tay lên ôm đầu! Ngồi xổm xuống!"

Sắc mặt ông ta hết sức khó coi, cơn đau trên đùi đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm xuống.

Cách cách!

Còng tay lạnh lẽo tròng vào cổ tay tổng giám đốc Mao.

Cảnh sát dắt ông ta đi đến trước mặt Lâm Hàn, cười ha ha nói:

"Cậu nhóc, ngón nghề được đấy! Lần này c*̃ng may nhờ có cậu, không thì có lẽ đã vuột mất tên tội phạm bị truy nã này rồi!"

"Chỉ là một cái nhấc tay thôi", Lâm Hàn bình tĩnh nói.

"Tội phạm bị truy nã?"

Lương Sảng há hốc mồm, khó có thể tin nhìn tổng giám đốc Mao, không ngờ ông ta lại là tội phạm bị truy nã.

"Đúng vậy, là tội phạm bị truy nã hạng A đang lẩn trốn, dính đến lừa đảo, đã có mười mấy người bị hại và đều là phụ nữ, số tiền lên đến hơn mấy triệu tệ", cảnh sát nhìn thông tin trên máy nói:

"Cô gái, nếu không phải cô báo án đúng lúc thì chẳng biết lúc nào mới bắt được tên tội phạm này".

Có thể nhận ra được, tâm trạng c*̉a anh cảnh sát đang rất tốt.

Cơm nước xong đi ra dạo một vòng tuần tra đường xá c*̃ng có thể gặp được tội phạm bị truy nã, mà còn tự mình bắt được.

Công lao này rất có ích cho việc thăng chức trong tương lai c*̉a anh ta.

"Cô gái, có thể cho tôi số điện thoại không? Tóm được tên tội phạm này cần phải có người làm chứng đến khai báo, đến lúc đó, chúng tôi sẽ liên lạc với cô", cảnh sát lại nói tiếp.

"Đương nhiên là được".

Lương Sảng đọc số điện thoại cho cảnh sát biết.

"Được rồi!"

Cảnh sát ghi lại số, rồi nhìn sang Lâm Hàn:

"Cậu nhóc, lần này bắt được tội phạm bị truy nã c*̃ng có công c*̉a cậu. Sau khi vụ án kết thúc, chúng tôi sẽ gửi tiền thưởng cho cậu".

"Cảm ơn", Lâm Hàn khẽ cười nói.

"Đây là điều đương nhiên, dù sao c*̃ng không có nhiều người thấy việc nghĩa bèn xông pha làm. Thôi, không nói nữa, tôi áp giải tên tội phạm này về c*̣c cảnh sát đã".

Cảnh sát áp giải tổng giám đốc Mao lên xe, lái khỏi đường Phi Phàm.

Phù...

Thấy ông ta bị giải đi, Lương Sảng thở phào một hơi, lòng vẫn còn sợ hãi.

Nếu không phải Lâm Hàn nhắc nhở thì có lẽ cô ta đã bị sa bẫy rồi.

Cuối cùng bị tổng giám đốc Mao lừa cả người lẫn tiền, lúc đó có khóc c*̃ng vậy thôi.

"Lâm Hàn, lần này cám ơn anh nhiều", Lương Sảng nhìn Lâm Hàn với vẻ vô c*̀ng biết ơn.

"Chỉ là nhắc nhở xíu thôi".

Lâm Hàn lạnh nhạt nói, tuy anh chẳng thích Lương Sảng, nhưng thấy đối phương bị lừa, vẫn có chút không đành lòng.

Thế nhưng, Lâm Hàn chỉ nhắc thế thôi, còn có tiếp thu hay không thì chẳng liên quan gì đến anh.

"Nhắc nhở c*̉a anh giúp tôi đỡ phải mất rất nhiều thứ".

Vẻ mặt Lương Sảng vẫn tràn đầy biết ơn, sau đó, cô ta liếc xe c*̉a Lâm Hàn, ánh mắt lóe lên.

Tiếp theo, cô ta lập tức nghiêng người về phía trước, tay trái thân thiết khoác lên cánh tay Lâm Hàn, cọ cọ gương mặt lên tay anh nói:

"Lâm Hàn, chiếc GMC kia thật sự là c*̉a anh hả?"

"Á đù!"

Từ Dung và Tạ Cầm thấy cảnh ấy đều sững sờ.

Lương Sảng kia thật là trơ tráo!

Ban nãy còn ăn nói sắc lạnh, mặt mày khinh thường nhìn Lâm Hàn.

Bây giờ lại bỗng giống như một con mèo, ôm chặt lấy cánh tay anh!

Sự tương phản ấy lớn đến mức khiến hai cô sững sờ.

"Thứ trơ tráo! Mặt dày kinh khủng luôn, có cái kiểu gạ trai như vậy hả! Chỉ cần là một người đàn ông bình thường, khi đối mặt với sự chủ động như thế c*̉a phụ nữ, đều sẽ không kìm lòng nổi! Hơn nữa, Lương Sảng c*̃ng khá xinh đẹp, cậu Lâm có thể giữ vững tinh thần sao?"

Từ Dung tức giận cắn chặt môi, cô ấy c*̃ng rất thích Lâm Hàn.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 229: Cớ sao không làm?



"Thật là c*̉a anh à!"

Ánh mắt Lương Sảng sáng lên, nhưng vẫn không bỏ tay ra, ngược lại kiễng mũi chân, đột nhiên hôn một cái lên mặt Lâm Hàn.

Làn môi mỏng mềm mại hơi lành lạnh.

Bất ngờ bị hôn khiến hàng mày c*̉a Lâm Hàn càng cau chặt lại hơn:

"Rốt cuộc cô muốn cái gì?"

Anh lạnh nhạt nhìn Lương Sảng.

"Ừm, tôi muốn cầu xin anh một chuyện".

Lương Sảng lắc lắc cánh tay Lâm Hàn, cắn cắn đôi môi mỏng, ra vẻ thẹn thùng giống một cô gái nhỏ.

Cô ta không ngu, nếu muốn người khác giúp mình thì bản thân phải bỏ ra chút gì đó.

Miễn là có thể vực dậy sự nghiệp trong nhà thì diện mạo hay cơ thể đều được.

Bộ dáng cô ta c*̃ng khá xinh đẹp, Lương Sảng tin rằng, chỉ cần mình hơi chủ động một chút thôi thì chẳng người đàn ông nào chịu đựng nổi.

Huống chi, Lâm Hàn kia trẻ như vậy, chính là lúc đầy h*m m**n.

Một cô gái xinh đẹp như này chủ động, chẳng lẽ lòng anh không rạo rực sao?

Nhưng lúc này, Lâm Hàn mở miệng nói:

"Có chuyện thì nói, đừng có làm vậy với tôi, tôi cực ghét kiểu đó".

Giọng nói anh lạnh như băng, ánh mắt c*̃ng vô c*̀ng hờ hững chẳng có chút tình cảm nào.

Đối diện với ánh mắt đó c*̉a Lâm Hàn, trái tim Lương Sảng đập thịch một cái, vậy mà lại có một cảm giác sợ hãi bỗng trào dâng lên trong lòng.

Ban nãy, mình hành động thân mật thế mà anh ta... Lại chẳng có chút phản ứng?

Lương Sảng nhìn Lâm Hàn, trong ánh mắt ấy, chẳng có tý ham muốn nào.

Một cảm giác thất vọng bỗng ập tới, lẽ nào mình không xinh đẹp ư? Lâm Hàn chướng mắt mình như vậy sao?

"Bỏ tôi ra, có gì thì nói lẹ đi", Lâm Hàn lại nói.

"Được... Được".

Lương Sảng xấu hổ rút tay lại, ngoan ngoãn hơn rất nhiều:

"Lâm Hàn, anh có tiền như thế, có thể giúp tôi một việc không? Nhà tôi có chuỗi siêu thị, nhưng gần đây gặp phải vấn đề tài chính, hụt khoảng 50 triệu tệ. Anh có thể lấp chỗ thiếu hụt ấy giúp tôi không?"

"Lấp chỗ thiếu hụt?"

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, lập tức hiểu.

Lương Sảng này có thể tình chàng ý thiếp với tổng giám đốc Mao đã gần 50 tuổi kia, rõ ràng là muốn khiến ông ta lấp lỗ hổng 50 triệu tệ ấy cho nhà mình.

Có điều bây giờ, ông ta đã bị bắt, Lương Sảng bèn đặt mục tiêu lên người anh.

"Giúp cô lấp lỗ hổng ấy thì tôi được lợi gì?"

Lâm Hàn hỏi, không được lợi lộc gì, anh c*̃ng chẳng có hứng mà giúp.

"Lợi ích là..."

Lương Sảng cắn cắn môi, gương mặt hơi hơi ửng đỏ:

"Đó là tôi có thể ngủ với anh hai buổi. Vả lại, khi tình trạnh kinh doanh c*̉a siêu thị nhà chúng tôi cải thiện lên, có tiền rồi sẽ dựa theo lãi suất trả cả vốn lẫn lãi cho anh. Lâm Hàn, điều kiện tốt như vậy sao anh lại không đồng ý chứ?

Sau khi nói xong, mặt cô ta càng đỏ hơn.

Vẻ xấu hổ ấy xuất hiện trên gương mặt trái xoan xinh đẹp kia thì chỉ cần là đàn ông, chẳng có mấy ai mà không động lòng hết.

"Đáng ghét, thật đáng ghét! Bán thân mà ăn nói trắng trợn như đúng rồi vậy!"

Từ Dung đứng cạnh thấy cảnh đó, tức nghiến răng nghiến lợi: "Tuy tôi c*̃ng thích cậu Lâm, nhưng c*̃ng chẳng dám chủ động nói lên giường với anh ấy! Lương Sảng kia đúng là một con hồ ly tinh mà!"

"Ngủ với cô?"

Lâm Hàn trợn mắt khinh thường:

"Tôi chẳng có tý hứng thú nào với cô hết, hơn nữa, 50 triệu tệ cho hai buổi tối, mức giá đó nghe có vẻ cô hơi tự tin với mình rồi đấy. Còn nữa, tôi cho cô số tiền ấy để xoay vòng vốn, chưa nói đến lãi, lỡ không thu lại được vốn thì làm sao?"

Anh nói tiếp: "Hơn nữa, tôi có 50 triệu tệ gửi ngân hàng còn được lãi hơn triệu, vừa ổn định lại chẳng rủi ro. Nếu đầu tư vào sản nghiệp nhà cô, nói không chừng mất cả chì lẫn chài. Tuy Lâm Hàn tôi có tiền, nhưng không ngu, một câu nói c*̉a cô đã bảo tôi bỏ tiền ra, coi tôi là thằng đần à?"

Lâm Hàn nói một tràng, Lương Sảng nghe mà sửng sốt.

Đúng thế, Lâm Hàn nói đúng, 50 triệu tệ không phải là một con số nhỏ, gửi ngân hàng, một năm còn lời hơn cả triệu, lại chẳng có rủi ro gì.

Nếu đầu tư vào siêu thị nhà Lương Sảng, không chừng còn lỗ cả tiền vốn chẳng lấy lại được.

Rủi ro quá lớn, hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy.

"Lâm Hàn, tôi đảm bảo với anh, chỉ cần anh đầu tư 50 triệu vào giúp siêu thị nhà chúng tôi xoay vòng vốn, một năm sau, tôi sẽ trả anh 5 triệu tiền lãi", Lương Sảng nói:

"Về phần rủi ro, anh hoàn toàn có thể yên tâm, giờ chỗ nào chẳng có siêu thị? Cái này là nhu cầu thiết yếu rồi, không thể nào lỗ được".

"Không thể nào lỗ?"

Lâm Hàn cười nhạo: "Nếu không lỗ, vậy sao siêu thị các cô lại xuất hiện vấn đề về thiếu hụt vốn?"

"Ặc..."

Lương Sảng ngẩn ra, không ngờ đầu óc chàng trai này lại tỉnh táo như thế, suy xét một cách rất rõ ràng mọi vấn đề.

"Vốn dĩ không lỗ, nhưng gần đây bố tôi ham mê cờ bạc, sau đó thua hết một nửa tài sản, chắc phải mấy chục triệu", Lương Sảng lắc đầu nói:

"c*̃ng vì chuyện đó mới xuất hiện vấn đề thiếu hụt vốn. Nếu không giải quyết, có lẽ hai ba ngày tới, siêu thị nhà chúng tôi sẽ phải đóng cửa".

"Hai ba ngày? Nhanh vậy à?", ánh mắt Lâm Hàn lóe lên.

"Đành chịu, bên phía cung hàng giục tiền rất gắt, đã có mấy cái siêu thị bị ngừng cung cấp, khiến khách hàng không mua được thứ họ cần. Hai ba ngày là chậm đó, ngày mốt mà còn vậy có lẽ phải bán đấu giá toàn bộ siêu thị".

Lương Sảng nhìn Lâm Hàn van nài: "Cho nên, Lâm Hàn à, tôi thật sự rất cần 50 triệu tệ kia, anh giúp tôi đi mà!"

Lâm Hàn xoa cằm, mặt mày trầm ngâm, không vội mà đồng ý.

Một lúc sau, anh nói:

"Giúp cô thì cũng được thôi".

"Thật không! Lâm Hàn, anh có điều kiện gì cứ nói ra, chỉ cần tôi làm được thì chắc chắn sẽ làm!", ánh mắt Lương Sảng sáng lên nói.

"Tôi cần bảng thống kê lời lãi, bảng chi tiêu, bảng vay vốn ba năm gần đây của siêu thị nhà cô", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Cái này đương nhiên được rồi!"

Lương Sảng gật đầu, chẳng bất ngờ chút nào với điều ấy.

Lâm Hàn muốn những giấy tờ thống kê tài chính là điều rất bình thường, nếu thấy thua lỗ trong đó thì chỉ có thằng ngu mới đầu tư vào thôi.

"Tôi add wechat anh xong sẽ gửi bảng thống kê tài chính cho anh xem thử".

Lương Sảng lại nói: "Tôi đảm bảo đảm ba năm gần đây siêu thị nhà tôi đều lời, chỉ có nửa năm này mới bắt đầu lỗ. Nếu không phải bố tôi dính vào cờ bạc thì sẽ chẳng xảy ra chuyện này. Vì thế, anh đầu tư vào giúp xoay vòng vốn, thì chắc chắn không lỗ được đâu. Anh cứ yên tâm đi".

Lâm Hàn gật đầu, add wechat Lương Sảng.

"Giờ tôi sẽ đi về chuẩn bị bảng báo cáo", Lương Sảng vui vẻ rời khỏi.

Đợi cô ta đi rồi, Từ Dung mới bước tới nói:

"Cậu Lâm, cô gái kia chủ động như vậy với anh, còn bảo anh đầu tư 50 triệu tệ, không phải là anh tính làm thật đó chứ!"

"Yên tâm, tôi tự có tính toán của riêng mình".
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back