Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 716: Cực hình



Trương Thiên Sơn đã sớm mặc kệ sống chết, cũng không nghĩ mình sẽ toàn mạng thoát khỏi đây.

Nhưng Trương Thiên Sơn không muốn mình sẽ chết một cách vô ích như vậy, trước khi chết nhất định phải làm được một vài chuyện đã.

Trong lúc này, quan trọng nhất là không thể để Tạ Kiến An thành công.

Nếu là hồi trước, Trương Thiên Sơn có thể bằng lòng giao hết các thế lực vùng Bắc Đông cho hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, đồng ý để Tạ Kiến An kế thừa vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông, dù sao Tạ Kiến An cũng gần như là con nuôi của Trương Thiên Sơn, cũng thuộc dạng có năng lực làm việc.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Lâm Hàn, Trương Thiên Sơn mới dần dần nhận ra, hiện tại kinh doanh các sản nghiệp trong vùng xám sẽ không chịu ảnh hưởng gì, thậm chí sẽ mang về nguồn lợi nhuận hậu hĩnh hơn nhiều so với kinh doanh hợp pháp.

Còn về lâu về dài thì lại không như thế, làm ăn phi pháp không thể trường tồn như hợp pháp được, mà sau này quy mô của kinh doanh hợp pháp sẽ càng được mở rộng hơn, lợi nhuận mang về càng khách quan hơn nhiều.

Cũng bởi vì đã tiếp xúc với Lâm Hàn, suy nghĩ của Trương Thiên Sơn mới thay đổi, mới quyết tâm tẩy trắng thế lực vùng xám Bắc Đông mà đi kinh doanh hợp pháp, hơn nữa còn phải mở rộng quy mô lớn.

Chẳng qua bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, đương nhiên Trương Thiên Sơn đã không còn cơ hội nữa, nhưng ông ta vẫn chưa muốn bỏ cuộc, nhất định phải nghĩ mọi cách làm Tạ Kiến An thất bại. Thế lực vùng Bắc Đông không thể rơi vào tay Tạ Kiến An được, nếu cứ để vậy sẽ liên lụy rất nhiều thuộc hạ vô tội.

"Được, tao sẽ gọi giúp mày", Trương Thiên Sơn thản nhiên đáp.

Tạ Kiến An lại đột nhiên bật cười, sau đó nhìn Trương Thiên Sơn với ánh mắt lạnh tanh: "Ông tưởng tôi ngu à? Ông nghĩ rằng tôi không biết ý đồ của ông là báo cho Lâm Hàn tình hình bên đây để cậu ta đến trợ giúp sao?"

Trương Thiên Sơn bình thản nhìn Tạ Kiến An, cũng không giải thích gì, vẻ mặt vẫn bình chân như vại.

Trước đó Tạ Kiến An định sẽ cho Trương Thiên Sơn nếm một vài cực hình, đợi đến khi ông ta đau đến sợ hãi, thì mới đưa điện thoại cho ông ta. Nhưng như thế cũng sẽ rất nguy hiểm, nếu như ý chí của Trương Thiên Sơn sắt đá, không quan tâm đến nhưng màn tra tấn kia thì nguy hiểm quá rồi.

Với suy nghĩ của Tạ Kiến An, không một ai có thể chịu nổi những loại cực hình đó, đúng rằng trước đó không người nào có thể chịu nổi, nhưng những điều đó vẫn không đủ chắc chắn.

Tạ Kiến An cũng không dám liều lĩnh, bởi vì ông ta không thể nào thất bại được, nếu lần này có gì bất trắc, ông ta không những không thể ngồi lên ngôi vị Đại bàng núi và nắm trong tay toàn bộ thế lực vùng Bắc Đông, mà rất có thể sẽ mất hết tất cả những gì đang có. Vì vậy, Tạ Kiến An nhất định phải cẩn thận hết mức có thể.

Bỗng dưng, Tạ Kiến An chợt nghĩ ra được một cách cực kỳ ổn thỏa mà cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào.

"Phải rồi, tôi sẽ để ông thu âm trước, ghi lại tất cả những lời có thể dùng để mượn tiền rồi mang đi giao tiếp với Lâm Hàn, như vậy không cần phải lo trong lúc ông nói chuyện điện thoại với Lâm Hàn rồi đột nhiên thốt ra những câu không nên nói", lúc này Tạ Kiến An chợt nói.

Trương Thiên Sơn nghe thế nét mặt khẽ biến.

Nếu làm theo cách này thì quả thật Trương Thiên Sơn không còn cơ hội cầu cứu Lâm Hàn nữa, vả lại nội dung cuộc gọi gần như cũng sẽ bị sắp đặt trước, chỉ cần chuẩn bị tốt trước ắt hẳn sẽ không bị lộ tẩy.

Lúc này, ý tưởng tìm cơ hội gọi điện nhờ Lâm Hàn đến cứu viện của Trương Thiên Sơn liền tan thành mây khói, bây giờ chỉ đành mong cho La Văn khôn khéo chạy đi báo cho Lâm Hàn, hoặc Lâm Hàn dựa vào manh mối ít ỏi mà có thể nhận ra điểm khác thường sớm hơn.

Việc Trương Thiên Sơn có thể làm bây giờ ngoại trừ cầu nguyện ra thì chính là phải giữ miệng mình thật chặt, không được để Tạ Kiến An đạt được ý đồ moi một số vốn kếch xù từ Lâm Hàn.

Hơn nữa, Trương Thiên Sơn cũng hiểu rõ, dựa vào cuộc điện thoại của Lâm Hàn và Tạ Kiến An ban nãy, Trương Thiên Sơn nghe ngóng được kế hoạch của Tạ Kiến An bên kia đã thất bại, không còn bất kỳ cơ hội nào. Trương Thiên Sơn cũng rất hiểu tính của Lâm Hàn, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tạ Kiến An, cho dù anh có nể mặt Trương Thiên Sơn mà tha cho Tạ Kiến An, Lâm Hàn sẽ ghim để đó nhưng vẫn sẽ không để Tạ Kiến Bình tiếp tục hoành hành trên chính địa bàn của mình.

Trương Thiên Sơn nhìn Tạ Kiến An thản nhiên nói: "Mày đừng hòng, tao sẽ không thu âm gì cho mày hết".

Tạ Kiến An nghe thế cũng không bất ngờ mấy, nếu Trương Thiên Sơn đồng ý dễ dàng thì đã không phải là Trương Thiên Sơn rồi.

"Yên tâm, tôi sẽ có cách để ông chịu hợp tác mà", Tạ Kiến An nhếch mép, sau đó ra hiệu cho đám thuộc hạ phía sau.

"Đại ca Tạ", hai tên thuộc hạ bước lên.

"Dùng mấy món này phục vụ Đại bàng núi của chúng ta thật chu đáo nhá!", Tạ Kiến An chỉ vào mớ dụng cụ tra tấn kia nói.

Hai tên thuộc hạ nghe vậy lần lượt gật đầu, đáy mắt dần hiện lên mong đợi rồi quay sang nhìn Trương Thiên Sơn.

Giống như được hành hạ một người trước kia luôn ngồi tít trên cao, bọn họ chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt như Trương Thiên Sơn là một loại cảm giác cực kỳ sung sướng.

Ngay sau đó, hai tên thuộc hạ của Tạ Kiến An bắt đầu dùng các món công cụ tra tấn lên người Trương Thiên Sơn.

Ban đầu, Trương Thiên Sơn còn cố chịu đựng được.

Hai tiếng kế, Trương Thiên Sơn đã sắp không chịu nổi. Lúc này, trong đại sảnh đã không ngừng vang vọng tiếng gào hét thảm thiết của Trương Thiên Sơn.

Tầm ba tiếng sau, Tạ Kiến An bước đến trước mặt Trương Thiên Sơn.

Bấy giờ, hai tên thuộc hạ của Tạ Kiến An đã đầm đìa mồ hôi, bọn chúng tra tấn Trương Thiên Sơn đến mệt lả người.

Nhìn lại 10 đầu ngón tay của Trương Thiên Sơn đã bị rút sạch móng, quần áo trên người đều bị các thứ đồ tra tấn kia làm rách tơi tả, để lộ ra vết thương kinh khủng bên trong.

Cả người Trương Thiên Sơn đã bê bết máu tươi.

Vết máu khô lại hòa lẫn với máu tươi, trông vô cùng khủng khiếp.

"Chậc chậc chậc!"

Tạ Kiến An nhìn dáng vẻ thê thảm của Trương Thiên Sơn mặt mày lại tươi rói, ông ta đang bày ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác: "Sao hả? Thích mấy món công cụ tra tấn này chứ? Ngày trước ông luôn đứng trên đỉnh cao, không ngờ bây giờ lại có cảnh đâu ha, eo ôi, trông còn bẩn thua chó ấy!"

Tạ Kiến An nói xong còn nhổ một bãi nước bọt lên người của Trương Thiên Sơn rồi tỏ ra ghê tởm.

Cứ như vậy, bị cơn đau đớn hành hạ đến ngất đi, rồi lại bị đau đớn thúc giục tỉnh dậy, không biết Trương Thiên Sơn đã như thế bao nhiêu lần rồi.

Nghe thấy tiếng cười nhạo của đám thuộc hạ và lời nói giễu cợt Tạ Kiến An, trong lòng Trương Thiên Sơn xót xa không thôi. Thật lòng mà nói, trước kia Trương Thiên Sơn có thể nói là dốc lòng dốc sức mà đối đãi với Tạ Kiến An, ông ta vẫn luôn chăm sóc những tên thuộc hạ dưới trướng Tạ Kiến An, từ trước đến giờ cũng chưa bạc đãi bất kỳ người nào.

Mà giờ đây kết quả ông ta nhận được lại như thế này đây, quả thật làm người khác chạnh lòng không thôi.

Lúc này, Trương Thiên Sơn cũng đã gần như tuyệt vọng, ông ta chỉ khao khát được nhào lên giết sạch hết đám bội bạc kia. Chưa bàn đến Trương Thiên Sơn có bị trói bằng xích sắt hay không, mà sau khi lãnh đủ mọi loại cực hình thì Trương Thiên Sơn đã không thể nào đứng lên nổi nữa.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 717: Một Trương Thiên Sơn chật vật



Tại thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông.

Trong đại sảnh trang viên của Đại bàng núi Trương Thiên Sơn.

Trương Thiên Sơn đang bị xích sắt cột vào trên ghế, cả người trông vô cùng chật vật, khác xa dáng vẻ Đại bàng núi bệ nghễ ngồi tít trên cao như hai người.

Trong đại sảnh, Tạ Kiến An và đám đàn em đều đang chế giễu Trương Thiên Sơn.

Chỉ có hai người là không, mà còn là hai người tra tấn Trương Thiên Sơn lúc nãy. Giờ họ thật sự mệt đến nỗi không cười nổi, có thể thấy ban nãy bọ họ đã dùng sức cỡ nào để áp dụng cực hình tra tấn Trương Thiên Sơn.

Bấy giờ, Tạ Kiến An xua tay, đám đàn em kia lập tức im lặng, trong đại sảnh chợt yên tĩnh như tờ.

Tạ Kiến An nhìn Trương Thiên Sơn, lộ rẻ đắc ý nói: "Sao, bây giờ bằng lòng phối hợp với tôi chưa? À đúng rồi, quên nói cho ông biết, ban nãy tôi bảo đàn em dùng hình chưa phải là món tàn nhẫn nhất đâu. Hai người kia, cũng không phải dân chuyên trong lĩnh vực này. Nếu ông vẫn không chịu thì lát nữa tôi sẽ cho dân lành nghề dùng cực hình tàn nhẫn nhất, ông có chắc muốn nếm thử cái cảm giác đó không? Nhưng từ trước tới nay chưa ai có thể chịu đựng được đâu, sau khi bị tra tấn bằng cực hình kia, không có bất cứ người nào là không cầu xin tôi giết họ luôn đi cả!"

Trương Thiên Sơn nghe thấy thế, gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Kiến An suy yếu nói: "Mày cứ mơ đi!"

Tạ Kiến An nghe vậy, tức thì bực bội, Trương Thiên Sơn đã bị tra tấn không ra hình người, đến nỗi gần như không có sức nói nổi một câu hay ngẩng đầu lên, vậy mà còn cứng đầu cứng cổ!

Có điều, Tạ Kiến An cũng không vội, dù sao vẫn còn thời gian để ông ta dày vò Trương Thiên Sơn.

"Gọi hai người kia đến đây, dùng cực hình tàn nhẫn nhất cho tao!", Tạ Kiến An ra lệnh.

Một tên đàn em nghe vậy rời khỏi đại sảnh, chẳng bao lâu sau đã dẫn hai gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn để trần nửa người trên vào. Hiển nhiên, hai gã này hoàn toàn dư sức để tra tấn Trương Thiên Sơn, chứ không như hai tên trước đó, mới dùng hình 3 tiếng đã cạn kiệt sức lực.

"Trực tiếp dùng hình phạt tàn nhẫn nhất cho tao, chừng nào ông ta chưa mở miệng đồng ý thì không được ngừng lại, cũng không được để ông ta chết, nghe chưa!", Tạ Kiến An gần như quát lên.

Nếu Trương Thiên Sơn không chịu phối hợp thì kế hoạch của Tạ Kiến An sẽ phá sản. Đến lúc đó, họ chỉ có nước chọn dùng kế hoạch dự bị, nhưng chưa nói tới việc nó sẽ rất mạo hiểm, mà còn có khả năng thất bại. Dù có thành công thì bọn họ cũng phải chia cái bánh kem Bắc Đông béo bở này đi hơn phân nửa. Vì vậy, Tạ Kiến An mới nóng nảy như thế.

"Vâng, đại ca!"

Hai gã đàn ông vạm vỡ lập tức cầm lấy một số dụng cụ tra tấn, nở nụ cười nham hiểm đi tới trước mặt Trương Thiên Sơn.

Sau đó, bên trong đại sảnh không ngừng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

So với tiếng gào trước đó thì tiếng hét lần này cũng không lớn, nhưng lại có thể cảm nhận được sự đau đớn cùng cực khó kiềm chế nổi bên trong mỗi tiếng kên.

Khi Trương Thiên Sơn đang bị người khác tra tấn thì Lâm Hàn vẫn không hay biết tình hình xảy ra bên thành phố Phụng Thiên. Lúc này, anh đang đứng đợi ở chỗ Ngô Xuyên.

Một lúc sau, Tiểu Tây và Ngô Xuyên đã lần lượt dẫn theo Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải tới.

Hiện tại, Tạ Kiến Bình có chút mờ mịt, ông ta không ngờ Lâm Hàn lại phát hiện ra việc làm của mình, còn dứt khoát cử người tới bắt ông ta.

Mà càng đáng sợ hơn là, những cao thủ do Lâm Hàn cử tới đều cực kỳ giỏi võ.

Những cao thủ do Tạ Kiến Bình dẫn đến vậy mà 2 3 người cùng xông lên lại không phải đối thủ của 1 người bên kia, hơn nữa, bọn họ còn đông hơn bên ông ta.

Có người của sơn trang phối hợp nên chẳng mất nhiều thời gian, đám Tạ Kiến Bình đã bị bên Tiểu Tây bắt tới đây.

Lúc này, vẻ mặt Tạ Kiến Bình tràn đầy sợ hãi, không dám phát ra âm thanh nào, trong đầu thì không ngừng nghĩ cách thoái thác và chạy trốn.

Song, trong lòng Tạ Kiến Bình lại lo lắng không thôi. Dù sao, chuyện này đã bị Lâm Hàn phát hiện, kế hoạch cũng hoàn toàn phá sản.

Tuy ông lớn đứng sau Phùng Thạch có thực lực rất mạnh, nhưng Tạ Kiến Bình lại không cho rằng người đó có thể đánh lại Lâm Hàn. Suy cho cùng, Lâm Hàn mới là người đứng đầu của thế lực vùng Hoa Đông.

So với Tạ Kiến Bình thì Triệu Tứ Hải lại chẳng thể nào im lặng được.

Hôm nay là chủ nhật, nhưng Triệu Tứ Hải lại chọn tăng ca ở quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Cũng không phải vì số tiền lương tăng ca kia, mà là Triệu Tứ Hải muốn quan sát mọi động tĩnh để biết được tình hình mới nhất.

Vốn dĩ, Triệu Tứ Hải đang vui vẻ vì Tạ Kiến Bình đã ra tay đe dọa Dương Lệ. Nếu thành công thì ông ta có thể tiếp tục hợp tác với ông lớn đứng sau Phùng Thạch, thế thì anh ta sẽ nhanh chóng thăng quan tiến chức. Nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện này.

Đám người Ngô Xuyên kia vậy mà lại ngông nghênh xông vào quỹ đầu tư Nhân Phàm bắt anh ta đi.

Nhìn thấy đám người này, Triệu Tứ Hải liền biết đã có chuyện xảy ra, bởi vì bọn họ không phải người bình thường.

Nhưng Triệu Tứ Hải lại hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, càng đáng sợ hơn là đám bảo vệ của Nhân Phàm lấy lý do là không thể xung đột với kẻ bắt cóc gây tổn thương đến người bị hại, đều lui hết ra sau, mặc kệ bọn họ bắt Triệu Tứ Hải đi.

Đương nhiên Triệu Tứ Hải không tin vào cái lý do vớ vẩn của đám bảo vệ Nhân Phàm, anh ta biết rõ mặt bảo vệ được công ty làm rất tốt. Bọn họ cũng không phải bảo vệ bình thường mà đều được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, thậm chí còn giỏi hơn một số binh lính trong quân đội. Cộng thêm côn điện và lợi thế về nhân số, đám Ngô Xuyên chắc chắn sẽ không phải đối thủ của họ.

Thế nhưng, những nhân viên bảo vệ của Nhân Phàm lại chẳng hiểu sao cứ mặc kệ đám người kia bắt Triệu Tứ Hải đi.

Thậm chí đến tận giờ, Triệu Tứ Hải vẫn không nghe thấy được tiếng còi xe cảnh sát, dường như một đống nhân viên bảo vệ kia của Nhân Phàm lại chẳng có một người đứng ra báo cảnh sát, mặc Triệu Tứ Hải bị những kẻ bắt cóc ấy lôi đi.

"Thả tôi ra, các người làm vậy là phạm pháp, nếu không thả tôi ra thì các người chết chắc rồi!"

"Anh cũng biết là phải tuân thủ pháp luật nữa hả? Dám cấu kết với Tạ Kiến Bình cài bom hại Dương Lệ. Đây là phạm pháp đó, anh biết không?", Lâm Hàn lạnh lùng chất vấn.

Triệu Tứ Hải hoảng loạn, sau đó bình tĩnh lại, dù sao anh ta còn có Tạ Kiến Bình và ông lớn đằng sau Phùng Thạch chống lưng. Triệu Tứ Hải cảm thấy Lâm Hàn hoàn toàn không thể làm gì được mình.

"Lâm Hàn, mày đừng có mà ngông cuồng, tao có Tạ Kiến Bình và ông lớn đằng sau Phùng Thạch chống lưng đó. Nếu mày dám làm gì tao thì mày nhất định phải chết!", Triệu Tứ Hải tức tối nhìn Lâm Hàn quát.

Tạ Kiến Bình bên cạnh nghe thấy thế, thầm chửi Triệu Tứ Hải là thằng mắt mù ngu ngốc. Nếu giờ không phải Tạ Kiến Bình đang bị trói thì ông ta đã xông lên đấm vỡ mồm Triệu Tứ Hải, để anh ta bớt mở miệng nói lung tung rồi.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 718: Triệu Tứ Hải kiêu ngạo



"Triệu Tứ Hải, mày câm miệng lại cho tao!"

Tạ Kiến Bình đột nhiên quát lên.

Tuy Tạ Kiến Bình tin rằng chỉ cần kế hoạch bên Bắc Đông thành công thì ông ta cũng không cần phải sợ Lâm Hàn.

Nhưng trước mắt thì không phải như vậy, dù sao Lâm Hàn cũng là đại ca của cả vùng Hoa Đông.

Huống chi, giờ ông ta còn đang ở trên địa bàn của Lâm Hàn, mà còn phải nghĩ cách kinh doanh các thương vụ trong vùng xám để phối hợp với kế hoạch bên Tạ Kiến An.

Điều khiến Tạ Kiến Bình cảm thấy đáng sợ hơn hết là những cao thủ mà Lâm Hàn vừa cử tới bắt ông ta.

Tạ Kiến Bình đã từng gặp muôn vàn cao thủ ở Bắc Đông, nhưng chưa thấy người nào có bản lĩnh lợi hại như vậy, đằng này không phải một người mà là hơn mấy chục người.

Đừng thấy con số ấy nghe có vẻ ít, nhưng thực tế bọn họ đều là những con dao cực kỳ sắc bén có một không hai.

Cũng bởi vì lý do đó, Tạ Kiến Bình mới thật sự cảm nhận được thực lực kh*ng b* của Lâm Hàn và dấy lên nỗi sợ hãi trước anh.

Triệu Tứ Hải nghe thấy giọng nói quen thuộc, vội vàng nhìn ra sau, tức thì thấy được Tạ Kiến Bình.

Nhưng giờ, Tạ Kiến Bình cũng bị người trói lại áp giải đến đây giống như Triệu Tứ Hải.

Mặc dù trông thì không chật vật lắm, nhưng chẳng kiêu căng ngạo mạn hay lịch lãm được như trước, nhìn cứ như là hai người khác nhau.

"Đại ca Tạ, tại sao ông lại ở đây? Sao tên Lâm Hàn kia có thể bắt được ông?", Triệu Tứ Hải hơi kinh ngạc nói.

Lúc này, Tạ Kiến Bình cũng bị đám người Tiểu Tây áp giải đến trước mặt Lâm Hàn giống như Triệu Tứ Hải.

Lâm Hàn nhìn Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải, mặt mày lạnh lẽo như băng nói: "Hai người gan đấy chứ, vậy mà lại dám ra tay với vợ tôi?"

Tạ Kiến Bình nghe thấy câu ấy của Lâm Hàn, rồi thấy Dương Lệ thân mật đứng cạnh Lâm Hàn, lập tức nhận ra sự bất thường.

Trước đó, Tạ Kiến Bình nghĩ rằng Dương Lệ chỉ là giám đốc của quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi. Tuy là một giám đốc đại diện của công ty lớn, nhưng Tạ Kiến Bình vẫn chẳng coi cô ra gì, nên không đi điều tra thân phận của Dương Lệ.

Có điều, giờ xem ra, Dương Lệ không những là giám đốc công ty Nhân Phàm mà còn là vợ của Lâm Hàn?

Tạ Kiến Bình tức thì ngây ngẩn cả người, vốn dĩ muốn kinh doanh các thương vụ trong vùng xám thì phải giấu quỹ đầu tư Nhân Phàm, đặc biệt là phải giấu Lâm Hàn.

Kết quả ra tay với Dương Lệ, nhưng chẳng ngờ cô lại là vợ Lâm Hàn, giờ không bị phát hiện mới là lạ.

Tạ Kiến Bình tức thì hối hận muốn chết, nếu lúc ấy chịu điều tra thì chắc chắc sẽ không xảy ra cớ sự này.

Giờ lại cài bom đe dọa vợ Lâm Hàn, còn bị người của anh phát hiện, chuyện này mà không bị tính sổ mới lạ.

Triệu Tứ Hải bên cạnh nghe thấy lời nói ấy của Lâm Hàn, vẻ mặt cũng hơi xấu hổ. Suy cho cùng, Dương Lệ cũng là người nhà mình, anh ta lại còn bán đứng cô thì đúng là táng tận lương tâm.

Nhưng anh ta chỉ áy náy một lát rồi sau đó lại nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Là do Dương Lệ ngăn cản anh ta nên tự làm tự chịu, không thì đã chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.

Huống chi, Triệu Tứ Hải cảm thấy mình có Tạ Kiến Bình và ông lớn đứng sau Phùng Thạch chống lưng, căn bản không cần phải sợ Lâm Hàn.

Tuy không biết Lâm Hàn may mắn cỡ nào mà lại có thể dùng những người kia bắt được Tạ Kiến Bình, nhưng Triệu Tứ Hải vẫn tin rằng, mấy tên côn đồ cắc ké kia của Lâm Hàn chắc chắn không phải là đối thủ của Tạ Kiến Bình đến từ vùng Bắc Đông.

Nếu không được nữa thì vẫn còn ông lớn đứng sau Phùng Thạch, dù sao người đó chắc chắn không ở cùng một đẳng cấp với Tạ Kiến Bình.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Tuy Tạ Kiến Bình rất lợi hại, nhưng suy cho cùng ông ta cũng đến từ vùng Bắc Đông, chắc sẽ chẳng có thế lực nào ở địa bàn của người khác. Mà ông lớn đứng sau Phùng Thạch lại là trùm nơi này, lẽ nào còn sợ Lâm Hàn ư?

"Lâm Hàn, mày đừng vội đắc ý, chẳng phải chỉ là ăn may bắt được đại ca Tạ thôi sao? Tao còn có một ông lớn khác nữa chống lưng đấy. Ông ấy là một ông trùm ở đây, không phải loại người như mày có thể trêu vào đâu! Mau thả tao ra, không thì lát nữa bọn mày chết chắc rồi!", Triệu Tứ Hải nhìn chằm chằm Lâm Hàn quát.

Tạ Kiến Bình bên cạnh có chút cạn lời liếc nhìn Triệu Tứ Hải, cảm thấy hối hận vì đã hợp tác với người như vậy.

Dù không biết ông lớn đứng sau Phùng Thạch là ai, có bao nhiêu thế lực ở đây. Nhưng Lâm Hàn vốn là trùm của cả Hoa Đông, ông lớn kia hoàn toàn chẳng có cửa đấu lại anh.

Huống chi, bây giờ hai người bọn họ còn bị Lâm Hàn bắt đến đây. Ông lớn kia có thể đối phó được Lâm Hàn thì cũng chẳng có tác dụng gì, bọn họ đã rơi vào tay Lâm Hàn thì sẽ không có khả năng chạy thoát.

Lâm Hàn nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ mặt hết sức khó coi. Triệu Tứ Hải mở miệng là đại ca Tạ, cộng thêm cú điện thoại kỳ lạ của Dương Duyệt ngày hôm qua, khỏi nói khỏi tra khảo cũng biết, lịch trình của Dương Lệ chắc chắn là do Triệu Tứ Hải báo cho Tạ Kiến Bình biết.

Dương Lệ đứng cạnh nghe thấy thế, sắc mặt cũng vô cùng thất vọng. Anh ta là anh rể của mình đó, vậy mà lại báo lịch trình của cô cho Tạ Kiến Bình để ông ta đến cài bom lên xe.

"Ông trùm ở đây? Anh nói tôi nghe thử xem là ai", Lâm Hàn bỗng nhiên hơi tò mò, lẽ nào Triệu Tứ Hải dám làm những chuyện ấy là ỷ vào có thế lực ở đây ư?

Nếu vậy thì có lẽ Lâm Hàn nên sàng lọc lại thế lực của mình.

"Sao? Sợ rồi à?", Triệu Tứ Hải nghe Lâm Hàn hỏi vậy tưởng rằng anh sợ liền vui vẻ.

"Nói cho mày biết cũng được thôi", Triệu Tứ Hải nói: "Chính là ông lớn chống lưng cho Phùng Thạch - ông chủ cũ của tao. Tuy tao không biết là ai, nhưng chắc chắn là người mà mày không thể trêu vào!"

Lâm Hàn nghe thấy câu trả lời ấy thì sắc mặt có hơi kỳ lạ, không ngờ chuyện này lại liên quan đến Phùng Thạch.

Mà ô dù của Phùng Thạch còn chẳng phải là anh sao? Lâm Hàn lập tức cảm thấy khó hiểu, không lẽ còn có ai chống lưng cho Phùng Thạch ư?

"Gọi Phùng Thạch đến đây cho tôi!", Lâm Hàn sẵng giọng nói.

Ngô Xuyên đứng cạnh gật đầu, đi tới một bên gọi cho Phùng Thạch.

"Alo, cậu Ngô à, có chuyện gì ư?", Phùng Thạch vừa bắt máy đã hết sức khách sáo hỏi.

Phùng Thạch ở đầu dây bên kia chợt có linh cảm xấu, tuy bình thường Ngô Xuyên nói chuyện với ông ta cũng rất lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối không có gắt gỏng như thế.

Lần này, Lâm Hàn đột nhiên gọi ông ta tới, hình như bên đấy đã xảy ra chuyện gì đó.

"Gần đây mình có làm sai gì đâu chứ? Chuyện gì thế không biết?", Phùng Thạch mờ mịt. Lần trước, ông ta đã từ bỏ việc khuyên Lâm Hàn kinh doanh các sản nghiệp trong vùng xám, cũng từ chối Tạ Kiến Bình luôn rồi mà.

Phùng Thạch vắt óc nghĩ mãi không ra, tuy không muốn đi cho lắm, cảm thấy đi sẽ cực kỳ xui xẻo, nhưng giờ cũng không thể không vội vàng chạy tới.
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 719: Ông lớn chống lưng cho tôi chính là Lâm Hàn đấy!



Tại thành phố Đông Hải, trên địa bàn của Ngô Xuyên.

Triệu Tứ Hải nghe Lâm Hàn nói thế thì bất chợt thấy khó hiểu.

Sao Lâm Hàn lại quen biết Phùng Thạch, mà còn có thể trực tiếp gọi ông ta tới đây?

Thoáng chốc, Triệu Tứ Hải liền nhớ tới cảnh Phùng Thạch cực kỳ cung kính với Lâm Hàn ở sân bay vào lần trước.

Lúc ấy, Triệu Tứ Hải cũng hết sức kinh ngạc, nhưng chỉ nhìn thấy thoáng qua thôi nên không chắc lắm.

Về sau, Triệu Tứ Hải cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy có lẽ là mình nhìn nhầm, Phùng Thạch tuyệt đối không thể nào kính cẩn với Lâm Hàn như vậy được.

Dù sao, Phùng Thạch cũng là ông trùm bất động sản, dưới trướng có vô số tay chân, hơn hết là đằng sau ông ta còn có một ông lớn quyền thế ngập trời. Thế nên, Phùng Thạch hoàn toàn chẳng cần phải sợ Lâm Hàn, cũng không thể nào kính cẩn với anh như vậy.

Nhưng giờ nghe giọng điệu của Lâm Hàn lại làm Triệu Tứ Hải cảm thấy ngờ ngợ, giống như Phùng Thạch là cấp dưới của Lâm Hàn vậy. Bảo Phùng Thạch tới là ông ta phải tới.

Lúc này, đáy lòng Dương Lệ tràn đầy lạnh lẽo nhìn Triệu Tứ Hải hỏi: "Dương Duyệt có liên quan đến chuyện này không? Chị ấy bắt tay với anh moi ra lịch trình của tôi hay anh sai chị ấy?"

Hiện tại, Dương Lệ vẫn cứ ôm một chút hy vọng, mong rằng Dương Duyệt không phản bội mình.

Nói gì thì nói, Dương Duyệt cũng là chị ruột của cô. Nếu ngay cả Dương Duyệt mà cũng đối xử độc ác với cô như vậy thì Dương Lệ không biết nên nói gì nữa.

"Không liên quan đến Dương Duyệt, em ấy không biết, là tôi bảo em ấy hỏi", Triệu Tứ Hải thẳng thắn đáp.

Dương Lệ nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dương Duyệt không biết, điều ấy làm lòng cô cũng không đau đớn thất vọng như hồi nãy.

Lâm Hàn đứng cạnh nghe vậy, trong lòng cũng đã có cách xử lý Triệu Tứ Hải, nhưng anh sẽ không để Dương Duyệt biết.

Lâm Hàn biết cách nghĩ của Dương Lệ, nếu vì thế mà hủy hoại tình cảm chị em giữa hai người, Dương Lệ nhất định sẽ không nỡ.

Bấy giờ, Tạ Kiến Bình cạnh đó sợ sệt nhìn Lâm Hàn nói: "Cậu Lâm, đây thật sự là hiểu lầm. Tôi không biết giám đốc Dương là vợ của cậu, nếu biết thì có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám làm chuyện này. Cậu và Đại bàng núi nhà chúng tôi là bạn tốt của nhau, thân như anh em, cậu xem, có thể nể mặt Đại bàng núi mà tha cho tôi một mạng được không".

Triệu Tứ Hải bên cạnh nghe thấy những lời đó của Tạ Kiến Bình lập tức sững sờ.

Vụ này là sao? Sao Tạ Kiến Bình - người phụ trách dự án đến từ vùng Bắc Đông lại sợ hãi Lâm Hàn như vậy?

Còn nữa, Tạ Kiến Bình nói Lâm Hàn và Đại bàng núi vùng Bắc Đông là bạn tốt của nhau ư? Chuyện này là sao?

Trước đó, Triệu Tứ Hải cũng đã tìm hiểu, biết được Đại bàng núi là ông trùm vùng Bắc Đông, là đại ca của Tạ Kiến Bình, nắm giữ quyền hành ngập trời khiến người ta phải ngước nhìn.

Tức thì, Triệu Tứ Hải cảm thấy mình giống như nghe không hiểu lời nói của Tạ Kiến Bình.

Lâm Hàn nghe vậy lại chẳng nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tạ Kiến Bình một cái, rồi đi sang chỗ khác.

Anh muốn chờ Phùng Thạch đến đây làm sáng tỏ tình hình, rồi mới đưa ra quyết định xử lý hai người họ.

Nhưng dù thế nào thì lần này, Lâm Hàn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải một cách dễ dàng. Dù cho Tạ Kiến Bình có là đàn em thân tín của Trương Thiên Sơn đi chăng nữa.

Lúc trước, khi nói chuyện với Trương Thiên Sơn, ông ta cũng đã nói với Lâm Hàn, nếu Tạ Kiến Bình dám đụng vào thương vụ trong vùng xám thì sẽ mặc anh xử trí.

Huống chi, trước đó Lâm Hàn đã nói rõ với Trương Thiên Sơn là sẽ không làm ăn phi pháp mà chỉ làm buôn bán hợp pháp thôi.

Sau khi Lâm Hàn đi sang chỗ khác, Triệu Tứ Hải bèn khó hiểu nhìn Tạ Kiến Bình hỏi: "Đại ca Tạ, chuyện này là sao? Ông đang nói cái gì vậy, đừng nói mê sảng chứ. Ông không cần thiết bởi vì bị bắt mà sợ cậu ta, bọn họ chỉ là những tên côn đồ các ké thôi, không sao đâu".

Tạ Kiến Bình cạn lời nhìn Triệu Tứ Hải, tức giận nói: "Một người trong số họ có thể xử đẹp 2 3 cao thủ bên tôi mà cậu bảo họ chỉ là côn đồ cắc ké thôi hả?"

Nếu không phải giờ đang bị trói, Tạ Kiến Bình đã bước tới tát cho Triệu Tứ Hải mấy bạt tai rồi. Cuối cùng Lâm Hàn mà không bỏ qua cho họ thì chắc chắn là do cái miệng xúi quẩy ăn nói lung tung của Triệu Tứ Hải đã đắc tội người ta.

Triệu Tứ Hải nghe thấy lời ấy, cũng giật mình sửng sốt.

Quay đầu nhìn ra sau, Triệu Tứ Hải thấy cả đám đàn em của Tạ Kiến Bình đều đang bị trói gô ở kia.

Triệu Tứ Hải biết những người đó đều là những cao thủ cực giỏi võ, hôm một người trong số họ so tài với người của Phùng Thạch, anh ta cũng có mặt ở đó nên đương nhiên biết rõ sự lợi hại của họ.

Không nói quá chứ, những người kia mà đánh nhau với người bình thường thì 1 người có thể cân 10 người cũng không thành vấn đề.

Nhưng cao thủ cỡ đó mà 2 3 người lại không phải đối thủ của 1 đàn em bên Lâm Hàn ư?

Triệu Tứ Hải lập tức ngây ngẩn cả người, Lâm Hàn này rốt cuộc là sao, cậu ta đào đâu ra nhiều cao thủ lợi hại như thế chứ?

Lúc này, Tạ Kiến Bình nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ bất lực, nói tiếp: "Còn nhớ tôi từng nói với cậu là chúng tôi đến Hoa Đông là bởi vì được ông trùm nơi đây ưu ái không? Đó là vì trùm của Hoa Đông là bạn thân với Đại bàng núi Bắc Đông, mà trùm của Hoa Đông chính là Lâm Hàn! Tuy tôi không biết ông lớn chống lưng cho Phùng Thạch có thế lực thế nào, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của Lâm Hàn".

Triệu Tứ Hải nghe thấy vậy, tức thì lại sửng sốt không thôi.

Ông trùm của Hoa Đông? Lâm Hàn á?

Triệu Tứ Hải không tài nào tưởng tượng nổi, có mơ cũng chẳng dám nghĩ rằng người mà bình thường bọn họ xỉa xói móc mỉa lại có thân phận như vậy.

Đến tận bây giờ mà Triệu Tứ Hải vẫn không dám tin vào lời nói ấy của Tạ Kiến Bình, có nghĩ kiểu gì cũng không dám tin Lâm Hàn lại là đại ca của vùng Hoa Đông.

Bấy giờ, Phùng Thạch liền vội vàng chạy tới.

Vốn dĩ Phùng Thạch cũng ở gần đây, vừa nhận được thông báo bèn lập tức chạy tới đây.

Ông ta vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Triệu Tứ Hải và Tạ Kiến Bình đang bị trói ở trong, cũng đại khái đoán được tại sao Lâm Hàn lại gọi mình tới đây.

Phùng Thạch lập tức có linh cảm xấu, song lại cảm thấy hơi khó hiểu.

Mà Triệu Tứ Hải thấy Phùng Thạch đến, cũng lập tức nôn nóng.

Phùng Thạch chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh ta.

"Ông chủ Phùng, cầu xin ông cứu chúng tôi với, mau bảo ông lớn đứng sau ông ra tay đi!", Triệu Tứ Hải nói với vẻ van xin.

Phùng Thạch nghe vậy, sắc mặt có chút cổ quái nói: "Ông lớn đứng sau lưng tôi chính là Lâm Hàn - người ra lệnh bắt các người tới đây đấy!"
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 720: Hoảng sợ



"Cái gì?"

Sau khi nghe Phùng Thạch nói xong, Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải đều ngây ngẩn cả người.

Tạ Kiến Bình chợt vỡ lẽ ra, ngẫm nghĩ lại một lúc thì quả thật đúng là như vậy.

Mà Lâm Hàn vốn dĩ chính là ông trùm của vùng Hoa Đông, cao thủ dưới trướng Phùng Thạch lại giỏi võ đến vậy, thế thì ông lớn đứng sau Phùng Thạch ngoại trừ Lâm Hàn thì còn có thể là ai được chứ?

Tức thì, Tạ Kiến Bình cảm thấy mình cực kỳ buồn cười, trước đó không chịu điều tra rõ ràng nên bây giờ mới tự bôi tro trét trấu mà làm trò hề như thế này đây.

Giờ thì hay rồi, đắc tội hẳn với Lâm Hàn luôn, khỏi cần nói đến Tạ Kiến Bình còn có thể thực hiện kế hoạch của mình, kiếm món hời lớn bằng mấy thương vụ trong vùng xám hay không, bảo toàn mạng mà thoát được mới là vấn đề lớn đây.

Lúc này ông ta chỉ còn biết khấn trời đất, cầu cho tin tức Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện truyền đến tai Lâm Hàn chậm một chút. Nếu Lâm Hàn không cần phải nể mặt Trương Thiên Sơn nữa, Tạ Kiến Bình liền chết chắc rồi!

Với tình hình hiện nay, Tạ Kiến Bình tin rằng Lâm Hàn vẫn sẽ nể mặt mũi Trương Thiên Sơn, không đến nỗi điên lên làm thịt ông ta ngay và luôn.

Nhưng, vấn đề có hơi nghiêm trọng, muốn yên ổn thoát được thì cũng rất khó khăn.

Mà lúc này, Triệu Tứ Hải vẫn đang ngây như phỗng, cảm giác cứ nhìn mình đã nghe lầm.

"Sếp, sếp Phùng, ông bảo người đứng sau lưng ông chính là Lâm Hàn sao?", Triệu Tứ Hải khó tin hỏi lại.

Phùng Thạch gật đầu cái rụp, bày ra dáng vẻ đương nhiên nói: "Cậu cho rằng hồi trước tôi xem trọng cậu là đều do mấy lời nịnh nọt của cậu sao? Vì nể cậu là anh rể của Lâm Hàn nên tôi mới lo cho cậu đấy, không ngờ cậu lại không biết điều như vậy, và cả làm theo lệnh của cậu Lâm, tôi mới đá cậu ra khỏi công ty, cậu tưởng mình ngon lắm à? Nếu như không có vai vế anh rể của Lâm Hàn, cái loại tôm tép như cậu còn chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi nữa là!"

Lúc này, Phùng Thạch cũng đã hơi nổi nóng.

Mặc dù ông ta vẫn chưa biết mô tê gì cả, nhưng nhìn thấy Triệu Tứ Hải và Tạ Kiến Bình bị người của Lâm Hàn trói ở đây, Phùng Thạch liền cảm thấy có gì đó sai sai rồi. Hai người này chắc chắn đã gây ra chuyện động trời, mà có khi sẽ liên lụy đến Phùng Thạch cũng nên.

Triệu Tứ Hải càng nghe càng ngu ra.

Anh ta không tài nào ngờ được Lâm Hàn lại mạnh đến mức này.

Đây là một Lâm Hàn mà lúc nào anh ta và Dương Cảnh Đào đều xem thường đó sao? Phùng Thạch mà còn chỉ là thuộc hạ của Lâm Hàn, anh còn có một thân phân phận ông trùm Hoa Đông nữa!

Nhớ lại những hành động nhằm vào Lâm Hàn của mình, Triệu Tứ Hải nhất thời cảm thấy hối hận không thôi.

Nếu hồi trước mình không quá trớn như thế, với thế lực khủng của Lâm Hàn, tùy ý giúp mình một tay thì không phải đã phất lên như dìu gặp gió rồi sao?

Hóa ra, ông trùm khủng nhất, cơ hội tốt nhất vẫn luôn kề cận bên cạnh mình.

Bây giờ càng nghĩ lại thì Triệu Tứ Hải càng hối hận không thôi, mình không những không biết nắm bắt cơ hội, lúc này lại còn trở thành kẻ thù của Lâm Hàn.

Rơi vào tình huống này, Triệu Tứ Hải thật sự không còn bất cứ cách nào nữa.

Chỗ dựa ban đầu của anh ta là Tạ Kiến Bình và Phùng Thạch, dường như chẳng là cái đinh gì trong mắt Lâm Hàn cả.

Ngay lúc này, Lâm Hàn và Dương Lệ cũng đã đi đến.

Vừa thấy Phùng Thạch, Lâm Hàn liền nhàn nhạt hỏi: "Triệu Tứ Hải này nói ông và Tạ Kiến Bình đang bắt tay chuẩn bị làm các thương vụ vùng xám, đây là sao hả?"

Phùng Thạch nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Lâm Hàn, trong lòng bất chợt giật thót.

Lúc bình thường, dù giọng điệu nói chuyện của Lâm Hàn với ông ta cũng khá lạnh nhạt, nhưng vẫn khá ôn hòa, giờ đây như vậy thì chắc hẳn Lâm Hàn đã nổi giận.

"Cậu Lâm, không phải như cậu nghĩ đâu, trước đó nhờ Triệu Tứ Hải mà tôi mới quen biết Tạ Kiến Bình. Tôi cho rằng kinh doanh sản nghiệp vùng xám với một thế lực lớn của vùng Bắc Đông sẽ kiếm được rất nhiều thế nên mới muốn thử một lần. Lúc tôi đến tìm cậu mấy lần, cậu vẫn luôn không đồng ý vì thế tôi cũng đã vứt bỏ ý nghĩ đó và đã thẳng thừng từ chối Tạ Kiến Bình rồi. Còn lại tôi không biết gì cả", bấy giờ, Phùng Thạch liền vội giải thích.

Lâm Hàn nghe xong liền gật đầu, anh chưa nói gì mà chỉ quay sang nhìn Tạ Kiến Bình.

Lúc này, Tạ Kiến Bình cũng đã hoảng sợ tột độ, liền kể lại toàn bộ đầu đuôi ngọn nguồn sự việc cho Lâm Hàn nghe.

Sau khi nghe xong, Lâm Hàn và Dương Lệ cũng đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Tất cả đều là do hiểu lầm mà ra, Tạ Kiến Bình lầm tưởng sau lưng Phùng Thạch là một ông lớn có thực lực nào đấy, ông ta vốn không biết thực tế người đó lại chính là Lâm Hàn.

Mà Tạ Kiến Bình cũng không biết Dương Lệ là vợ Lâm Hàn, lại định đe dọa Dương Lệ nhằm ép cô phải thỏa hiệp, không nên đi điều tra chuyện kinh doanh vùng xám của bọn họ.

Còn về Phùng Thạch, bởi vì ông ta không hề biết đến chuyện Lâm Hàn có hợp tác với vùng Bắc Đông, dù sao thì anh cũng chỉ nói cho Tôn Minh biết, chưa đề cập với những người còn lại, ngay cả Ngô Xuyên lúc trước cũng chưa biết chuyện.

Mà Triệu Tứ Hải thì lại càng buồn cười hơn, anh ta chẳng biết gì về thân phận của Lâm Hàn cả, lòng tham không đáy muốn kiếm tiền bằng đường tắt, thế nên mới rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, Dương Lệ lại cảm thấy chạnh lòng không thôi, Tạ Kiến Bình vừa khẳng định là do Triệu Tứ Hải chủ động báo lịch trình của Dương Lệ cho Tạ Kiến Bình biết, để người của Tạ Kiến Bình thuận tiện cài bom vào xe cô.

Lâm Hàn cũng nhận ra tâm trạng Dương Lệ không tốt, bèn bất mãn lườm Triệu Tứ Hải.

"Nói hết tất cả đầu đuôi ngọn nguồn ra cho tôi, nhất là anh dùng cách gì để Dương Duyệt dò hỏi lịch trình của Dương Lệ", Lâm Hàn nói với giọng lạnh lẽo.

Triệu Tứ Hải hoảng sợ gật đầu, vội kể lại từ lúc bắt đầu chạy đến móc nối với Tạ Kiến Bình cho đến lúc nhờ Dương Duyệt hỗ trợ hỏi han lịch trình của Dương Lệ thế nào, rành mạch từ đầu đến cuối.

Sau khi nghe xong, Dương Lệ cũng cảm thấy hơi bất lực, Dương Duyệt thật sự tin tưởng Triệu Tứ Hải quá mức rồi, thế mà lại không có nghi ngờ gì cả, chỉ giải thích qua loa như thế mà cũng nghe Triệu Tứ Hải mà làm theo, hỏi cho bằng được lịch trình của Dương Lệ giúp Triệu Tứ Hải.

Tuy rằng, giữa hai vợ chồng đúng làm phải tin tưởng lẫn nhau, Dương Lệ cũng sẽ tin tưởng Lâm Hàn vô điều kiện, nhưng Triệu Tứ Hải có phải người đáng tin đâu cơ chứ.

Lúc này, Triệu Tứ Hải liền quỳ xuống cạnh Tạ Kiến Bình, nếu là hồi trước thì anh ta làm gì mà chịu quỳ dưới chân Lâm Hàn và Dương Lệ cơ chứ, anh ta ước gì mình có thể bắt hai người họ quỳ trước mặt anh ta thì có.

Vậy mà lúc này, Triệu Tứ Hải cam tâm tình nguyện quỳ xuống trước một người mà ngày trước anh ta luôn xem thường, bây giờ Triệu Tứ Hải cực kỳ sợ Lâm Hàn, không còn dám nhìn thẳng vào mặt anh cùng Dương Lệ.

"Xin lỗi, tôi biết lỗi rồi, tôi cầu xin hai người nể tình Dương Duyệt bỏ qua cho tôi lần này đi, sau này tôi không dám tái phạm nữa. Hai người cũng đâu muốn Dương Duyệt còn trẻ thế mà góa chồng đúng không?", Triệu Tứ Hải cúi đầu khẩn thiết nói.

Trong lòng Triệu Tứ Hải tràn đầy sợ hãi, dù sao Lâm Hàn cũng là ông trùm Hoa Đông, mặc dù anh không dây vào làm ăn phi pháp nhưng dưới trướng có hàng tá thế lực vùng xám, rất có thể chuyện gì cũng dám làm, lần này Triệu Tứ Hải thật sự đã biết sợ là gì rồi!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back