Siêu Nhiên Ranh Giới Thiện Ác

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
354936915-256-k302098.jpg

Ranh Giới Thiện Ác
Tác giả: TngNguyn776860
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trong quyển một có tổng 3 nhân vật chính lần lượt là:Trần Vũ Văn: huyết tộc duy nhất còn sống ký ức từng bị cậu ta vứt bỏ liệu khi nhớ lại Trần Vũ Văn sẽ điên cuồng trả thù hay sống hết quãng đời còn lại trong bình yên?

Vũ Ngọc Hoàng: người sống sót trong thí nghiệm cấy mã gen, cậu ta mất đi toàn bộ ký ức liệu trên con đường dài này Vũ Ngọc Hoàng có tìm lại được ký ức đã mất không?

Nguyễn Thanh Tùng: cậu từng có một gia đình 4 người sống hạnh phúc nhưng rồi một ngày gia đình 4 người của cậu bị nhốt và thiêu sống, tận mắt nhìn em gái bố mẹ từ từ mất đi sinh mạng cậu bước ra từ biển lửa với ánh mắt hận thù nhìn tất cả mọi người.

Một con phố náo nhiệt lúc cảnh sát đến chỉ con lại xác người nằm la liệt, có thi thể bị ghim trên tường có thi thể bị móc lục phủ ngũ tạng cũng có thi thể không đầu.

Tất cả không một ai sống sót.

Xuyên suốt bộ truyện sẽ có một số tình tiết đam mỹ, ngôn tình.

Thiện và ác luôn đối lập liệu trải qua tận cùng tuyệt vọng ngươi sẽ ôm lấy hi vọng, ấp ủ nó hay ôm lấy tuyệt vọng sau đó chìm đắm trong tuyệt vọng vô tận.​
 
Ranh Giới Thiện Ác
Quyển 1 Chương 1


Buổi chiều mưa phùn nhẹ nhẹ rơi, từng hạt mưa thấm vào đất có chút khô làm toả lên mùi hương ai ngửi thấy cũng thật khó diễn tả.

Trong đại học Văn Hoá dãy nhà phía đông dành cho năm ba chuyên ngành kĩ sư, lầu ba có một thiếu niên có chút khí chất u buồn ngồi cạnh cửa sổ cuối lớp, thân hình cao mà hơi gầy mặc áo hoodie trắng cũ đang úp mặt xuống bàn để ngủ, nếu phải nhận xét nếu nhìn cậu ta trong đám đông sẽ không thu hút được ánh mắt của người khác.

"Trần Vũ Văn đến giờ tan học rồi cậu còn tính ngủ nữa sao?"

Từ trong mơ bị gọi tỉnh sắc mặt Trần Vũ Văn có chút khó coi.

"Coi bộ sắc mặt cậu như này đừng bảo là mơ thấy cô em xinh đẹp nào nha."

"Làm gì mơ thấy cô em nào xinh đẹp tớ mơ tưởng được làm cha dượng cậu, cậu có tin không?"

Trần Vũ Văn có chút thờ ơ nói.

Cậu bạn kia cười haha bước ra khỏi lớp học: "cậu cũng mơ đẹp quá đấy mẹ tớ có chột cũng không nhìn trúng cậu đâu."

Sau khi cậu bạn kia đi không lâu Trần Vũ Văn cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc cậu ta bước khỏi toà nhà dạy học trời cũng mới tạnh mưa.

Hít hơi thật sâu không khí man mát tràn vào phổi cộng với những cơn gió lớn thổi vào người Trần Vũ Văn có cảm giác thoải mái chưa từng có, cậu ta bất giác nở một nụ cười thoải mái.

Đúng lúc đang tận hưởng không khí mát lạnh mang lại vậy mà có một cánh tay khoác vai Trần Vũ Văn kiến cậu nhảy dựng lên.

"Sao cứ chạm vào tao hoài vậy tao không thích khoác vai hay là đụng chạm cơ thể với người khác đâu tao phải nói bao nhiêu lần nữa mày mới chịu hiểu hả?"

Người đặt tay lên vai Trần Vũ Văn là một cậu thiếu niên khá đẹp trai thân hình có chút to lớn mặc áo khoác gió dù không bằng mấy minh tinh điện ảnh mà chắc cũng không thua kém quá nhiều, cậu ta bị gạt tay ra có chút ngại.

Sau khi gạt tay Vũ Ngọc Hoàng ra Trần Vũ Văn khó chịu hỏi: "Sao nay có nhã hứng tìm đến tao vậy?

Bình thường mày đang đi tán gái đến đêm mới về ký túc xá sao?."

Vũ Ngọc Hoàng nở một nụ cười bỉ ổi: "Hehe đến tìm mày cũng vì muốn thương lượng chút chuyện."

Trần Vũ Văn với vẻ đề phòng nói: "có rắm mau thả nói trước tao không có tiền."

Vũ Ngọc Hoàng thấy thằng bạn như thế cậu ta liền lộ ra cái biểu cảm như muốn nói anh em với nhau bao lâu rồi tao lại đi trấn tiền của mày sao.

Thấy bạn mình không có ý định mượn tiền Trần Vũ Văn sắc mặt thả lỏng chút: "giờ tao đang hơi thiếu tiền nên mai tao tính đi chợ đen kiếm ít tiền nên tính tìm mày đi chung."

Trần Vũ Văn suy tư một lúc rồi gật đầu: "cũng được mai đi lúc 12 giờ đêm, vừa hay t cũng thiếu ít tiền ăn cơm."

Hai người thì thầm to nhỏ mà chẳng mấy chốc đến ký túc xá, Trần Vũ Văn lấy quần áo để đi tắm còn quay lại bảo: "Tao tắm trước mày tắm sau đi."

Vũ Ngọc Hoàng gật gật đầu sau đó ngồi lên giường cầm điện thoại nhắn tin.

Trần Vũ Văn cậu ta chốt cửa cận thận, rồi cởi quần áo dưới lớp áo vị trí tim có một vết sẹo to do bị vật gì đó đâm xuyên qua.

Cậu ta bật nước nóng khói bốc lên nghi ngút Trần Vũ Văn cứ thế đứng yên dưới vòi nước nóng trong làn hơi nước không biết có phải ảo giác không con ngươi mắt Trần Vũ Văn từ màu đen đổi sang màu đỏ của máu, sắc mặt cũng từ chút vui vẻ chuyển sang trầm mặc.

Độ khoảng mời phút sau Trần Vũ Văn tắt vòi nước nóng, sau đó bước đến trước gương đặt đối diện cửa ra vào cậu ta nhìn mình trong gương hình ảnh trong gương rất bình thường, mấy giây sau trung tâm tấm gương hiện lên từng vết nứt, vết nứt như mạng nhện lan rộng ra tiếp đó từ những tấm gương vỡ phản chiếu một cậu bé phần trái tim bị thủng có thể nhìn xuyên qua, tay cậu cầm một con dao dinh đầy máu ánh mắt tuyệt vọng, miệng liên tục lẩm bẩm. bên cạnh là xác hai người một nam một nữ ôm nhau.

Trần Vũ Văn nhìn thấy cảnh này não cậu ta rất đau mũi, miệng cũng bắt đầu chảy máu.

Cậu ôm đầu quỳ xuống một số cảnh mảnh vỡ ký ức vụt qua trong mảnh vỡ ký ức có chính mình cũng là cậu bé trong gương ngồi trên đầu người đàn ông lúc này chưa biến thành xác chết hai người đang vui vẻ thả diều, cũng có mảnh vỡ cậu đang với người phụ nữ cùng nhau làm bánh.

Một mảnh vỡ ký ức khác là người đàn ông cầm huyết kiếm với ánh mắt tuyệt vọng đang không ngừng nói: "không khịp, không kịp rồi nó đã giáng xuống, chỉ còn một lựa chọn."

Lúc định thần lại thấy mình đang quỳ mắt, miệng, mũi máu đang chảy liên tục.

Trần Vũ Văn đứng dậy máu ở dưới đất kể cả đang chảy cũng đồng loạt bay ngược trở về một lúc sau bên trong phòng tắm chẳng còn lại một chút máu nào cả, tấm gương cũng bình thường không có dấu hiệu từng vỡ hay đã vỡ.

Trần Vũ Văn mặc quần áo vào bước ra khỏi phòng tắm nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng biết từ lúc nào trời lại đổ mưa lần này mưa như trút nước, kém theo tiếng sấm.

Cậu ta thấy thời tiết lúc này rất thích hợp để ngủ nên leo lên giường ở tầng trên Vũ Ngọc Hoàng nằm xuống bắt đầu suy nghĩ về những cảnh tượng hồi nãy trong ký ức của cậu ta những ký ức lúc mình từ lúc 1 tuổi cho đến 12 tuổi đều không có.

Trần Vũ Văn với suy nghĩ vu vơ như thế mà chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.

10 giờ đêm trước cổng trường có một người đàn ông ôm theo một tế đàn phủ vải đen: "nơi này là chỗ cử hành nghi lễ tốt nhất hi vọng đám lực lượng đặc biệt đừng tìm tới quá nhanh, tốt nhất vẫn lên dựng lên quỷ vực thì hơn."
 
Ranh Giới Thiện Ác
Chương 2


Buổi sáng sương mù dày đặc che phủ cả một con phố, khắp nơi chuông cảnh báo reo ing ỏi.

Dưới đường quái vật sâu xé con người, có một số con người còn sống bị bức đến cực hạn đã thức tỉnh dị năng nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, người chết cột sáng thức tỉnh tạo ra một bức tranh nhuốm máu đầy tuyệt vọng.Trong ký túc xá nam trường đại học Văn Hoá có hai cậu thiếu niên ngồi trên cửa sổ uống coca đong đưa chân nhìn thảm cảnh con người bị quái vật săn giết.

"Cạch" một tiếng cửa ký túc xá mở ra có dọng nói sợ hãi đan sen mệt mỏi cất lên: "hai cậu không chạy đi còn ngồi trên cửa sổ làm gì?"

Trần Vũ Văn không quay đầu lại nói: "chạy?

Cậu tính chạy đi đâu ở đâu cũng có quái vật không bằng kiếm chỗ nào đẹp đẹp ngắm nhìn thế giới lần cuối này sau đó tự sát có phải hơn không?"

Vũ Ngọc Hoàng cũng phụ hoạ: "đúng vậy thay vì để quái vật cắn xé không bằng ngắm nhìn thế giới rồi tự kết liễu chính mình sẽ thoải mái hơn."

Cậu bạn kia sau khi nghe Trần Vũ Văn và Vũ Ngọc Hoàng thì hiểu ra gì đó.

Cậu ta đi vào phòng sau đó đóng cửa ngồi lên cửa sổ, học theo dáng vẻ của hai người bên phải đong đưa chân không hiểu sao lúc này cậu ta có chút thoải mái.

Trần Vũ Văn ở giữa vươn người ra đằng sau lấy gói bim bim cay siêu cấp bên cạnh còn 4-5 gói giống thế nữa, sau khi lấy được cậu ta xé ra hỏi hai người bên cạnh: "ăn không?

Gói này tao mua mất 10k đắt vãi chưởng mà nghe bà bán hàng quảng cáo là nó cay đến bị trĩ nên tao mới miễn cưỡng mua."

Vũ Ngọc Hoàng và cậu bạn kia đồng loạt trả lời: "ăn"

"À đúng rồi cậu tên gì để tiện cho sưng hô tao tên Trần Vũ Văn thằng to cao bên cạnh là Vũ Ngọc Hoàng."

Cậu bạn kia đút miếng bim bim vào mồm rồi nói: "tôi tên là Nguyễn Thanh Tùng học khoa máy tính."

Vũ Ngọc Hoàng cảm thán: "tên rất hay mà này bim bim mày mua có có bị làm sao không mà mõm tao sưng cả lên rồi này."

Trần Vũ Văn với cái môi sưng lên trả lời: "mày hỏi ngu thế bim bim cay siêu cấp ăn sưng mồm là đúng rồi, bà bán hàng còn nói 10 đứa ăn thì 9 thằng bị trĩ một thằng còn lại được đi xe rồng.

Dù gì cũng sắp tự sát rồi chúng mày còn sợ bị trĩ à?"

Nguyễn Thanh Tùng vỗ vai Trần Vũ Văn đang thao thao bất tuyệt chỉ xuống dưới sân: "trông con quái vật kia đần nhỉ mông cắm lên trời đầu cắm xuống đất còn hít hít cái gì nữa."

" Mày biết nó hít gì không nó tìm cái thằng ngồi trên cây kia kìa."

Trần Vũ Văn vừa cười vừa chỉ lên cái cây gần đó.

Vũ Ngọc Hoàng xen vào: "quái vật đít bự, gọi nó là quái vật đít bự đi."

"Hảo đặt tên."

Trần Vũ Văn, Nguyễn Thanh Tùng cười như điên không có dấu hiệu dừng lại.

Trong lúc ba người đang nói chuyện, con quái vật giống quạ nhưng to lớn hơn gấp nhiều lần đang rỉa xác mấy người dưới sân bỗng nhìn lên phía cửa sổ đám Trần Vũ Văn ngồi.

Nó vỗ cánh lao nhanh tới, cảm nhận được nguy hiểm ba người nhanh chóng nhảy khỏi cửa sổ Vũ Ngọc Hoàng nhảy xuống cuối cùng lấy tay tính kéo cửa sổ vào.

Ngay lúc cửa sổ sắp đóng vậy mà có một cái đầu chim chặn lại cửa xổ.

Vũ Ngọc Hoàng hai tay giữ cửa sổ gân xanh gân đỏ nổi hết lên: "lịt pẹ lấy cái gì đuổi con chim ghẻ này đi coi tao sắp không giữ được rồi!"

Nghe Vũ Ngọc Hoàng hét hai người cuống cuồng chạy đi kiếm vũ khí, Trần Vũ Văn chạy thẳng vào nhà vệ sinh còn Nguyễn Thanh Tùng chạy vào nhà bếp.

Trần Vũ Văn bước ra khỏi nhà vệ sinh với cây thông bồn cầu trên tay cậu ta điên cuồng chọc vào đầu con chim.

Không biết có phải ảo giác hay không mà Vũ Ngọc Hoàng thấy con chim càng vào sâu hơn: "lịt pẹ mày lấy cái thông bồn cầu làm đéo gì tao thấy mày càng chọc nó càng vô mày lấy chân đạp nó ra đi."

Vừa nói dứt câu một con dao phay hung hăng bổ vào đầu con chim, ngoài dự tính của mọi người là con dao bổ vào đầu con chim thì con dao bị mẻ đầu con chim không tổn hại gì.
 
Back
Top Bottom