Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo

Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo
Chương 90: Ngoại Truyện Về Đàm Ngôn Hứa Và Hứa Yến Nhiên



Dạo gần đây Hứa Yến Nhiên rất bận, bận đến mức chẳng có thời gian ‘tán trai’.

Cô ngồi trong văn phòng nhìn lịch làm việc dày đặc trước mắt, thở dài thườn thượt nghĩ —— bao giờ mới làm xong hết việc để ra ngoài đây?

Trợ lý Ứng Mộng Đình đi vào đưa tài liệu cho cô, tình cờ nghe được tiếng thở dài này, cô ấy không kìm được cười nói: “Luật sư Hứa, sao chị lại thở dài thế?”

Hứa Yến Nhiên cất giọng ai oán, thoạt nhìn rất chán chường: “Hơn một tuần rồi chị không ghé bệnh viện.”

“Như vậy cũng tốt mà.” Ứng Mộng Đình biết cô đang theo đuổi bác sĩ Đàm ở bệnh viện số 3. Cô ấy đã gặp bác sĩ Đàm, lần đầu tiên Hứa Yến Nhiên và bác sĩ Đàm Ngôn Hứa gặp nhau vừa hay có mặt cô ấy.

Thời điểm đó Ứng Mộng Đình cũng hoàn toàn không ngờ Hứa Yến Nhiên và vị bác sĩ của bệnh viện kia lại có duyên phận như vậy.

Ồ, bây giờ có lẽ còn chưa thể gọi là duyên phận.

Bởi vì hiện tại Hứa Yến Nhiên đang đơn phương theo đuổi bác sĩ Đàm, hơn nữa còn bị người ta phớt lờ.

Hứa Yến Nhiên lườm cô ấy: “Tốt chỗ nào?”

Ứng Mộng Đình tuy chưa yêu đương được mấy lần nhưng ‘lý thuyết suông’ thì lại đầy ắp một bụng: “Chị cứ nhiệt liệt theo đuổi một thời gian vào, sau đó bỏ lơ đi, rồi bác sĩ Đàm sẽ muộn màng nhận ra tầm quan trọng của chị thôi.”

Cô ấy còn nghiêm túc nói, “Muốn tán được người ta thì chị phải biết tiến biết lùi.”

Nghe vậy, Hứa Yến Nhiên chống cằm: “Em từng theo đuổi ai rồi à?”

“.....Chưa.” Ứng Mộng Đình rất thành thật.

Hứa Yến Nhiên: “…”

Cảm nhận được ánh mắt xem thường của Hứa Yến Nhiên, Ứng Mộng Đình cười trừ: “Nhưng em thấy mọi người đều bảo thế. Ngày nào chị cũng xuất hiện trước mặt đối phương, đối phương thấy mãi sẽ bị chán, cũng không cảm thấy chị quan trọng nữa. Đợi đến ngày nào đó chị không còn xuất hiện, đối phương mới muộn màng nhận ra.”

Nghe cũng có lý.

Đối với người bình thường có lẽ sẽ có hiệu quả rõ rệt. Nhưng Hứa Yến Nhiên cảm thấy đối với Đàm Ngôn Hứa chắc chắn là không có hiệu quả.

Bởi vì Đàm Ngôn Hứa hoàn toàn không để ý đến cô.

Nghĩ đến đây, Hứa Yến Nhiên xua tay nói: “Không được.”

Ứng Mộng Đình: “Sao lại không được?”

“Bác sĩ Đàm không phải người bình thường.” Hứa Yến Nhiên nói, “Y tá bệnh viện họ từng nói kể với chị là trước đây có người theo đuổi bác sĩ Đàm được nửa đường thì bỏ, cứ tưởng bác sĩ Đàm sẽ quay đầu theo đuổi cô ấy, ai dè đâu bác sĩ Đàm vẫn vui vẻ như thường, làm việc còn hăng hái hơn.”

Ứng Mộng Đình ngây người: “Rồi sao nữa?”

“Rồi người kia hơn một tháng hay hai tháng sau gì đó mới xuất hiện lại, bác sĩ Đàm còn quên luôn cả tên của đối phương.”

Hứa Yến Nhiên nói cô không muốn như vậy. Nếu thật sự đi đến kết cuộc như vậy, những nỗ lực của cô trong thời gian này chẳng phải công cốc sao.

Ứng Mộng Đình im lặng.

Vài giây sau, cô ấy gật đầu, “Bác sĩ Đàm đúng là không phải người bình thường.”

Hứa Yến Nhiên ừ một tiếng, nhìn đống tài liệu kia: “Em ra ngoài trước đi, chị phải tranh thủ làm xong hết đống này.”

Ứng Mộng Đình cười: “Vâng, luật sư Hứa cố lên.”

“Cố lên.” Hứa Yến Nhiên tự cổ vũ bản thân.

Đến khi Hứa Yến Nhiên làm xong công việc trong tay thì đã mười giờ tối. Cô đứng dậy khỏi ghế làm việc, vươn vai ngáp dài một cái.

Thu dọn đồ đạc xong, Hứa Yến Nhiên chuẩn bị tan làm về nhà.

Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Hứa Yến Nhiên suy ngẫm giây lát rồi nhắn tin cho Thiến Thiến. Người này là cô y tá mà cô quen ở bệnh viện số 3, cùng khoa với Đàm Ngôn Hứa.

[Thiến Thiến, tối nay cô có trực ban không?]

Bên phía Thiến Thiến chắc đang bận, mấy phút sau mới trả lời cô: [Có trực, bác sĩ Đàm cũng đang trực.]

Cô ấy hiểu ý Hứa Yến Nhiên.

Hứa Yến Nhiên: [Muốn uống gì không?]

Thiến Thiến: [Không uống đâu, tôi vừa uống cà phê rồi.]

Hứa Yến Nhiên: [Ừm, vậy cô ăn gì chưa?]

Thiến Thiến: [Ăn rồi, cô đừng mang gì cho bọn tôi nữa nhé, cứ đến thẳng đây là được.]

Hai người quen biết nhau cũng được một thời gian, vì Hứa Yến Nhiên theo đuổi Đàm Ngôn Hứa nên hai người cũng ngày càng thân thiết hơn. Mỗi lần Hứa Yến Nhiên đến khoa của họ, cô không chỉ mang đồ cho riêng Đàm Ngôn Hứa mà còn chuẩn bị cho cả khoa.

Trên chuyện ‘tán trai’, Hứa Yến Nhiên quả thật rất chu đáo.

Nói chuyện với Thiến Thiến vài câu, Hứa Yến Nhiên lái xe đến bệnh viện.

Thiến Thiến bảo cô đừng mang gì đến, nhưng Hứa Yến Nhiên vẫn ghé vào một tiệm tạp hóa ven đường mua chút đồ ăn vặt như bánh mì, sữa chua, bánh quy các loại, để tiện cho các bác sĩ và y tá trực đêm bổ sung chút năng lượng.

Hứa Yến Nhiên đã đến bệnh viện nhiều lần, cũng đã thuộc nằm lòng đường đến khoa của Đàm Ngôn Hứa.

Lúc cô xách một túi đồ đến cửa, Đàm Ngôn Hứa vừa hay từ phía bên kia đi ra, hai người gặp nhau ở hành lang.

Nhìn thấy cô, Đàm Ngôn Hứa hơi khựng lại, trên mặt không hề có tí dao động.

Hứa Yến Nhiên quan sát, trong lòng thầm thở dài một hơi, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Bác sĩ Đàm, buổi tối tốt lành.”

Đàm Ngôn Hứa cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, khẽ nhíu mày: “Cô vừa tan làm à?”

Hứa Yến Nhiên: “Đúng vậy.”

Cô giơ đồ trong tay lên, “Tôi đến thăm ban.”

Đàm Ngôn Hứa cụp mắt: “Thăm ban ai?”

“Anh đó.” Hứa Yến Nhiên nói.

Đàm Ngôn Hứa nghẹn lời, giây lát sau mới nói: “Tôi không cần thăm ban.”

“Tôi lại thấy anh cần.” Hứa Yến Nhiên nói, “Anh ăn gì chưa?”

Đàm Ngôn Hứa không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, mà hỏi: “Sao vậy?”

Hứa Yến Nhiên chớp mắt, ánh mắt thoáng qua vẻ giảo hoạt: “Tôi vẫn chưa ăn, bác sĩ Đàm có thể nể mặt cho tôi mời anh một bữa cơm không?”

“...”

Đàm Ngôn Hứa lập tức hiểu ra, dáng vẻ vẫn ‘khó cưa’ như trước: “Không thể.”

Hứa Yến Nhiên nghẹn lời.

Cô còn tưởng rằng Đàm Ngôn Hứa sẽ thấy cô đáng thương mà đồng ý chứ.

Thu hết vẻ nghẹn ngào của Hứa Yến Nhiên vào mắt, Đàm Ngôn Hứa khẽ hất cầm ra hiệu: “Cô có nhiều đồ ăn rồi mà? Giờ này muộn lắm rồi, ăn nhiều quá không tốt cho dạ dày đâu.”

“?” Hứa Yến Nhiên hiểu ý của Đàm Ngôn Hứa, không biết nên nói sao, “....Anh là bác sĩ, đáng ra anh nên khuyên tôi bớt ăn đồ ăn vặt lại chứ?”

Sao còn khuyến khích cô ăn đồ ăn vặt vậy?

Đàm Ngôn Hứa: “Tôi không phải bác sĩ khoa dinh dưỡng.”

Hơn nữa Hứa Yến Nhiên không bị bệnh, cũng không có gì khó chịu. Ăn chút đồ ăn vặt cũng không có gì vấn đề lớn gì.

Hứa Yến Nhiên không còn gì để nói.

Cô khẽ thở dài, không nhịn được nói: “Bác sĩ Đàm, anh thật nhẫn tâm.”

Đàm Ngôn Hứa: “Ừm.”

Anh cụp mắt nhìn cô: “Tôi đã nói với cô rồi.”

Hứa Yến Nhiên nhớ lại khoảnh khắc anh nói những lời này.

Đó là vào một tháng trước.

Hứa Yến Nhiên vì bị chồng của đương sự đánh nên phải đến bệnh viện để xử lý vết thương, vừa hay gặp Đàm Ngôn Hứa có việc qua khu cấp cứu, các bác sĩ khác đang bận việc chưa vơi tay, thế là Đàm Ngôn Hứa giúp cô xử lý vết thương.

Lúc đó Hứa Yến Nhiên đã bị vẻ ngoài của anh mê hoặc, lập tức thích anh.

Từ nhỏ Hứa Yến Nhiên đã là người dám nghĩ dám làm, muốn gì sẽ cố gắng giành lấy. Kể cả là học tập, công việc hay trong cuộc sống đều như vậy.

Thế nên sau khi tìm hiểu được thông tin của Đàm Ngôn Hứa, cô đã bắt đầu con đường theo đuổi chính thức.

Lần thứ ba cô chặn Đàm Ngôn Hứa lại, Đàm Ngôn Hứa hỏi cô muốn gì.

Hứa Yến Nhiên nói cô muốn theo đuổi anh, không biết anh có thể cho cô cơ hội này không.

Đàm Ngôn Hứa nói không cho.

Hứa Yến Nhiên nghẹn lời, hỏi anh lý do.

Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn cô: “Tôi không có suy nghĩ yêu đương.”

“Đó là trước đây thôi.” Hứa Yến Nhiên gặng hỏi, “Anh cũng đâu ghét bỏ tôi, đúng không?”

Không đợi Đàm Ngôn Hứa trả lời, cô đã bổ sung: “Chỉ cần anh không ghét tôi là tôi sẽ có cơ hội.”

Đàm Ngôn Hứa không nói gì.

Bởi vì câu hỏi này của Hứa Yến Nhiên quá làm khó người khác.

Đàm Ngôn Hứa cũng không thể nói ghét một cô gái. Thứ nhất, Hứa Yến Nhiên chưa làm gì nên tội với anh. Thứ hai, cho dù có nên tội thì anh cũng không thể nói ra những lời như vậy.

Bởi vì sẽ làm tổn thương người khác, cũng quá thiếu tôn trọng.

Vì sự im lặng của Đàm Ngôn Hứa, Hứa Yến Nhiên mặc định anh không ghét mình, sau đó cô hớn hở nói: “Bác sĩ Đàm, anh yên tâm, tôi theo đuổi anh nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh đâu. Tương tự, anh cũng đừng cảm thấy tôi theo đuổi anh là không công bằng với tôi.”

Gặp được người mình thích rồi cố gắng theo đuổi đối phương là một chuyện công bằng và thú vị với Hứa Yến Nhiên. Mà bản thân cô cũng không cảm thấy phụ nữ theo đuổi đàn ông là mất mặt, là không có sĩ diện.

Người theo đuổi mới là người nắm quyền chủ động.

Hứa Yến Nhiên đã sớm hiểu rõ điều này.

Đàm Ngôn Hứa nghe cô nói mà chỉ biết á khẩu. Anh không nỡ nói những lời quá đáng, nhưng cũng nói rõ ràng với Hứa Yến Nhiên: “Cô Hứa, tôi sẽ không vì cô kiên trì theo đuổi hay hy sinh điều gì đó mà mềm lòng đâu.”

Dừng lại giây lát, anh nhắc nhở Hứa Yến Nhiên: “Nếu cô vẫn cứ khăng khăng, vậy thì tôi không còn để nói nữa.”

Hứa Yến Nhiên: “Tôi biết mà.”

Cô nhướng mày, tâm trạng khá tốt: “Bác sĩ Đàm, tôi theo đuổi anh là việc của tôi, anh đồng ý hay không là việc của anh, tôi không cần anh vì cảm động mà đồng ý tôi. Tôi sẽ khiến anh thích tôi.”

Hứa Yến Nhiên bỏ lại một câu đầy hùng hồn này rồi rời đi.

Lúc rời đi, cô vẫn còn nghĩ trong bụng, Đàm Ngôn Hứa chẳng qua chỉ là đang dọa cô thôi, anh không đến mức thật sự như vậy đâu.

Vẻ ngoài của cô không tệ, các phương diện khác cũng tạm được, tính cách thì... Hứa Yến Nhiên cảm thấy tính cách của mình cũng không đáng ghét, ít nhất Đàm Ngôn Hứa không nói ghét.

Cho nên việc theo đuổi anh cũng sẽ không quá khó.

Nhưng cô không ngờ rằng theo đuổi Đàm Ngôn Hứa còn khó hơn giải quyết một vụ án lớn. Vụ án lớn còn có nhiều khả năng đột phá, cũng có những sơ hở nhất định. Còn Đàm Ngôn Hứa thì hoàn toàn không có.

Anh rõ ràng là một tảng băng không tan.

Nghĩ đến đây, Hứa Yến Nhiên buồn bực nói: “Tôi nhớ, không cần anh nhắc tôi hoài đâu.”

Đàm Ngôn Hứa: “….”

Anh nghiêng đầu, hờ hững nói: “Về nhà sớm đi.”

Hứa Yến Nhiên: “Cũng được.”

Cô nhét đồ ăn vào tay Đàm Ngôn Hứa, tự biết chừng mực: “Tôi chỉ hơi nhớ anh nên đến xem thử thế nào thôi.”

Hứa Yến Nhiên nói lời sến súa rất tự nhiên: “Gặp được anh là tôi cũng mãn nguyện rồi.”

Cô quay người bước ra ngoài, khóe mắt cong cong: “Bác sĩ Đàm trực ban vui vẻ, đừng làm việc quá sức. Ngủ ngon.”

Đàm Ngôn Hứa chưa kịp nói thêm một câu nào, Hứa Yến Nhiên đã chạy mất dạng.

Nhìn hành lang vắng vẻ không một bóng người, anh bỗng thất thần, cúi đầu nhìn túi đồ ăn vặt Hứa Yến Nhiên vừa nhét vào tay mình.

“Bác sĩ Đàm.” Y tá ra ngoài hít thở không khí thấy anh đứng ở đây thì hạ giọng hỏi, “Sao anh lại đứng ở đây?”

Đàm Ngôn Hứa hoàn hồn: “Không có gì.”

Anh đi về khoa của mình, thấy y tá trực ban bèn đặt túi đồ ăn vặt xuống: “Cho mọi người ăn thêm.”

Thiến Thiến ngẩng đầu liếc nhìn, ngẩn người nói: “Bác sĩ Đàm mua ạ?”

“Không phải.” Đàm Ngôn Hứa ngừng lại chốc lát, “Bạn tặng.”

Thiến Thiến khẽ chớp mắt: “Luật sư Hứa đến sao?”

“?” Đàm Ngôn Hứa nhìn cô ấy, “Cô ấy có hỏi cô rồi.”

Là giọng điệu khẳng định.

Thiến Thiến ngượng ngùng, có chút chột dạ: “Bác sĩ Đàm, tôi không hề nói cho cô ấy lịch trực của anh, cô ấy chỉ hỏi tôi là tối nay anh có ở bệnh viện không thôi.”

“....” Nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, Đàm Ngôn Hứa cũng không muốn so đo.

Anh ừ một tiếng: “Biết rồi.”

Đàm Ngôn Hứa bỏ lại một câu rồi quay về văn phòng của mình.

Thiến Thiến đưa tay vỗ vỗ ngực, thở hắt ra một hơi.

Đàm Ngôn Hứa không phải kiểu người hay la rầy người khác, nhưng ánh mắt anh rất lạnh. Khi đối phương lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, Thiến Thiến sẽ bất giác cảm thấy căng thẳng và sợ hãi.

Hoàn hồn lại, Thiến Thiến nhắn tin cho Hứa Yến Nhiên: [Đến rồi sao không vào?]

Hứa Yến Nhiên: [Tôi gặp anh ấy ở cửa rồi, không vào làm phiền mọi người làm việc nữa.]

Thiến Thiến: [Luật sư Hứa cố lên.]

Hứa Yến Nhiên: [Đương nhiên rồi, tôi vẫn đang cố gắng.]

Hứa Yến Nhiên: [Mọi người cứ ăn đồ ăn tự nhiên nhé. Ăn hết thì nói với tôi một tiếng.]

Thiến Thiến: [Được, cảm ơn luật sư Hứa đã cung cấp ‘lương thực’ cho bọn tôi.]

Hứa Yến Nhiên: [Không có gì.]

Tán gẫu vài câu xong, Thiến Thiến mở túi ra xem thử.

Sau khi nhìn thấy những thứ trong túi, cô ấy cầm lấy một hộp kẹo rồi nhân lúc mấy y tá khác không chú ý nhanh chóng lẻn vào văn phòng Đàm Ngôn Hứa.

“Bác sĩ Đàm.”

Đàm Ngôn Hứa ngẩng đầu: “Có chuyện gì vậy?”

Thiến Thiến đưa hộp kẹo cho Đàm Ngôn Hứa: “Cái này dành riêng cho anh đó.”

Cô ấy đặt xuống rồi bỏ chạy, không dám ở lại lâu.

Đàm Ngôn Hứa nhìn hộp kẹo Thiến Thiến đặt trên bàn, trên hộp còn dán một tờ giấy note.

Trên giấy note viết – Dành riêng cho bác sĩ Đàm Ngôn Hứa.

Đàm Ngôn Hứa gỡ tờ giấy note ra, phát hiện phía sau tờ giấy note còn vẽ một bức tranh đơn giản về anh, bên cạnh còn có một trái tim nhỏ và một câu rất ngắn gọn – [Bác sĩ Đàm, tôi biết anh chắc chắn sẽ nhìn thấy mặt sau. Tôi đoán đúng rồi chứ gì. Đừng hỏi vì sao tôi lại thông mình như thế. Tôi vốn đã thông minh rồi.]
 
Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo
Chương 91: Chương 91



“…” Đàm Ngôn Hứa nhìn chằm chằm bức tranh vẽ tay kia một lúc, khóe miệng lặng lẽ cong lên.

Anh buộc phải công nhận rằng Hứa Yến Nhiên đoán đúng.

Đang xem thì có người đến trước cửa.

Đàm Ngôn Hứa bèn nhét tờ giấy note vào giữa cuốn sách đang mở, nghiêng đầu nhìn người vừa đến.

“Ngôn Hứa.” Người đến là Biên Kỳ Văn – một bác sĩ khác trong khoa.

Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu: “Mới đến à?”

Tối nay cả hai người cùng trực.

Biên Kỳ Văn: “Ừ, cậu đến từ mấy giờ?”

Đàm Ngôn Hứa: “Khoảng tám giờ.”

Ở nhà cũng không có việc gì làm nên anh đến trước.

Biên Kỳ Văn không khỏi cảm thán: “Sao cậu thích đi làm thế?”

Đàm Ngôn Hứa: “....Cũng tàm tạm.”

Cũng có thích, nhưng không đến mức quá thích. Chẳng qua là Đàm Ngôn Hứa ở nhà cũng nhàn rỗi, chi bằng đến bệnh viện dạo một vòng.

Biên Kỳ Văn nghẹn lời, liếc thấy hộp kẹo trên bàn của anh: “Sao cậu lại mua nữa rồi? Trước đây không phải cậu bảo là muốn kiêng kẹo sao?”

Ít người biết rằng một Đàm Ngôn Hứa lạnh lùng cũng chẳng liên quan gì đến chữ ‘kẹo’ kia lại thích ăn kẹo.

Biên Kỳ Văn và anh là bạn học đại học, thế nên rất rõ sở thích nhỏ này của anh.

Đàm Ngôn Hứa: “....Không phải tôi mua.”

Gần đây anh đang kiêng kẹo, cách một ngày chỉ ăn một viên.

Biên Kỳ Văn nhướng mày, chợt nhớ ra điều gì đó: “Vừa nãy tôi thấy mấy cô y tá ở ngoài phát quà vặt.” Anh ấy nhìn sắc mặt của Đàm Ngôn Hứa, gặng hỏi, “Vị luật sư Hứa kia mới qua đây à?”

Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn anh ấy, không đáp lời.

Biên Kỳ Văn: “Không ngờ là thật.”

Anh ấy cong môi cười, gõ nhẹ vào nắp hộp kẹo, trêu chọc: “Sao luật sư Hứa biết cậu thích ăn kẹo?”

Đàm Ngôn Hứa: “Tôi không biết.”

“Hả?” Biên Kỳ Văn ngẩn người, phản ứng lại, “Cậu không biết cô ấy làm sao biết?”

Đàm Ngôn Hứa: “Ừm.”

Nhưng anh có thể đoán được là do y tá trong khoa ‘bán đứng’ anh.

Hứa Yến Nhiên dễ gần, đối xử với mọi người cũng hào phóng nhiệt tình. Mới chỉ một hai tháng mà các bác sĩ ty tá trong khoa đã thân với cô. Thế nên có người nói cho cô biết sở thích của Đàm Ngôn Hứa, Đàm Ngôn Hứa cũng không hề bất ngờ.

Biên Kỳ Văn cảm thán, kéo ghế ngồi xuống, nói: “Xem ra luật sư Hứa này có hy vọng đấy.”

Đàm Ngôn Hứa không để ý đến anh ấy.

Biên Kỳ Văn nói: “Tôi cũng thích cô ấy lắm.”

Đàm Ngôn Hứa nhìn anh ấy.

“....” Biên Kỳ Văn lúng túng bổ sung, “Không phải kiểu thích kia.”

Anh ấy đâu dám tranh giành với Đàm Ngôn Hứa.

Đàm Ngôn Hứa: “Tôi không phải là—”

Nói được nửa câu, anh lại cảm thấy mình cũng không cần thiết phải giải thích, đối phương muốn nghĩ thế nào thì tùy.

Biên Kỳ Văn: “Không phải là gì?”

“Không có gì.” Đàm Ngôn Hứa không nhìn anh ấy nữa, vẻ mặt cũng hờ hững.

Biên Kỳ Văn nhướng mày, nhìn vẻ điềm tĩnh tự nhiên của anh, anh ấy mỉm cười đáp lại một câu: “Vậy mới đúng chứ.”

Đàm Ngôn Hứa phớt lờ anh ấy.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia.

Hứa Yến Nhiên lái xe về đến nhà, sau đó nhắn cho Thiến Thiến một câu, nhờ cô ấy chuyển lời giúp rằng mình đã về đến nhà an toàn.

Lý do chuyển lời rất đơn giản... Hiện tại cô vẫn chưa kết bạn WeChat với Đàm Ngôn Hứa.

Nghĩ đến đây, Hứa Yến Nhiên chỉ muốn thở dài. Hình như con đường ‘tán trai’ của cô có chút thất bại rồi.

Hứa Yến Nhiên thầm cảm thán, quyết định cố gắng hơn nữa. Ít nhất trong vòng một tháng phải kết bạn WeChat với Đàm Ngôn Hứa.

Lập chí lớn xong, Hứa Yến Nhiên đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

Cô vẫn còn khá sung sức, đi ngủ lúc một giờ nhưng sáu giờ sáng đã tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy, Hứa Yến Nhiên cho phép mình nằm ườn thêm năm phút rồi mới bò dậy vệ sinh cá nhân, ra khỏi nhà đến phòng gym.

Tập luyện có thể giúp cô sạc thêm năng lượng, sốc lại tinh thần, đồng thời giữ gìn vóc dáng tốt hơn.

Tập luyện xong, Hứa Yến Nhiên về nhà tắm gội.

Làm xong hết những việc này, cô ngẫm nghĩ giây lát rồi nhắn tin cho Thiến Thiến: [Bác sĩ Đàm tan ca chưa?]

Ở bệnh viện số 3 này, các bác sĩ trực ban đến tám giờ sáng sẽ giao ban với các bác sĩ khác, sau đó tan ca về nhà.

Thiến Thiến: [Chưa đâu, anh ấy đang giao ban.]

Hứa Yến Nhiên: [Vậy tôi qua đó.]

Cô hỏi Thiến Thiến: [Cô nghĩ liệu tôi có thể rủ anh ấy đi ăn sáng thành công không?]

Thiến Thiến thử suy nghĩ: [Tôi thấy chắc cũng được 80% hy vọng đấy.]

Nguyên nhân rất đơn giản, nửa tiếng trước Thiến Thiến đến văn phòng lấy đồ thì không thấy hộp kẹo kia trong thùng rác hay trên bàn làm việc của bác sĩ Biên. Bình thường nếu người theo đuổi tặng đồ cho Đàm Ngôn Hứa, trong trường hợp anh không trả lại được, cũng không muốn lãng phí, thì đồ sẽ được chuyển đến chỗ bác sĩ Biên.

Thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện trong thùng rác, hoặc trong tay các y tá khác.

Bên chỗ Thiến Thiến không nhận được, Biên Kỳ Văn cũng không cầm đi. Vậy thì chắc chắn Đàm Ngôn Hứa đã nhận.

Thấy lời này của Thiến Thiến, Hứa Yến Nhiên có thêm tự tin: [Mượn lời tốt lành của cô.]

Thiến Thiến: [Luật sư Hứa cố lên, bọn tôi đều ủng hộ cô.]

Hứa Yến Nhiên: [Được, đợi theo đuổi được anh ấy rồi tôi sẽ bảo bác sĩ Đàm mời các cô ăn cơm.]

Thiến Thiến: [OK luôn.]

Hứa Yến Nhiên thay một bộ quần áo khác. Sau đó trang điểm đơn giản rồi vội vàng ra khỏi nhà đến bệnh viện.

Làm việc ở công ty luật có một điểm tốt, đó là thời gian làm việc tương đối trễ. Hơn nữa đến cấp bậc của Hứa Yến Nhiên thì cũng không cần phải chấm công tan ca đúng giờ. Cô đến văn phòng mười giờ hay mười một giờ cũng không ai nói gì. Chỉ cần cô xử lý được nhiều vụ án thì cô kiếm được nhiều tiền thơn.

Cô rất thích công việc mà công sức bỏ ra tỷ lệ thuận với thu nhập này. Đương nhiên, thời gian thực tập thì không tỷ lệ thuận.

Hứa Yến Nhiên đến bệnh viện vừa đúng tám giờ.

Cô đi đến khoa của Đàm Ngôn Hứa, thấy anh vẫn còn đang nói chuyện với các bác sĩ khác.

Hứa Yến Nhiên nhướng mày, rất có chừng mực không vào quấy rầy.

Cô đứng đợi ngoài cửa.

Đợi khoảng hơn mười phút, Đàm Ngôn Hứa mới thu dọn đồ đạc đi ra.

Vừa nhìn thấy cô, Đàm Ngôn Hứa thoáng khựng lại.

“Chào bác sĩ Đàm.” Hứa Yến Nhiên mở lời trước, tinh thần phấn chấn nói, “Anh tan làm rồi à?”

Đàm Ngôn Hứa: “Sao cô lại đến đây?”

“Đến theo đuổi anh đấy.” Hứa Yến Nhiên trả lời rất hùng hồn, “Tính rủ anh đi ăn sáng, bác sĩ Đàm có nể mặt không?”

Đàm Ngôn Hứa: “Nếu tôi từ chối thì sao?”

“Vậy thì tôi đi ăn một mình thôi.”

Hứa Yến Nhiên không thấy có vấn đề gì, cô trả lời Đàm Ngôn Hứa, khóe môi hơi cong lên, “Nhưng tôi cảm thấy sáng nay anh sẽ không từ chối tôi đâu.”

Đàm Ngôn Hứa cụp mắt, “Tại sao cô lại nói như vậy?”

Trong lòng Hứa Yến Nhiên thầm nghĩ – Bởi vì anh đã nói “nếu”.

Nếu Đàm Ngôn Hứa thật sự muốn từ chối cô, anh sẽ không dùng những lời mang tính giả thiết như vậy.

Có điều, lời này cô chỉ dám nghĩ trong lòng thôi. Cô mà nói ra, Đàm Ngôn Hứa không chừng sẽ thật sự không nể mặt cô, lại từ chối cô lần nữa.

“Bởi vì bác sĩ Đàm vừa trực cả đêm, về nhà cũng phải ăn sáng, chi bằng chúng ta giải quyết ở bên ngoài trước đi.” Hứa Yến Nhiên nhẹ giọng nói, “Tôi nói đúng không?”

Hứa Yến Nhiên đã nói đến mức này, Đàm Ngôn Hứa dường như không tìm được lý do để từ chối.

Trầm mặc giây lát, anh ừ một tiếng: “Đi thôi.”

Mắt Hứa Yến Nhiên sáng lên: “Mời bác sĩ Đàm.”

“...”

Đàm Ngôn Hứa: “Mời cô Hứa.”

“Gọi tên tôi là được rồi.” Hứa Yến Nhiên nói, “Cô Hứa gì đó nghe xa lạ quá.”

Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn cô.

Hứa Yến Nhiên: “...Sao vậy?”

Đàm Ngôn Hứa: “Không có gì.”

“?” Hứa Yến Nhiên khó hiểu, nhưng nhất thời cũng không đoán ra được ánh mắt Đàm Ngôn Hứa vừa nhìn mình có ý gì.

Cô khẽ ừ một tiếng: “Bác sĩ Đàm muốn ăn gì?”

Đàm Ngôn Hứa: “Gì cũng được.”

Hứa Yến Nhiên hơi nghẹn lời, giọng điệu u oán: “Bác sĩ Đàm, anh từng nghe qua câu nói này chưa?”

Đàm Ngôn Hứa nghiêng đầu, đôi mắt dài hẹp lạnh lùng nhìn cô.

Hứa Yến Nhiên: “Người nói ‘gì cũng được’ là người khó chiều nhất.”

Đàm Ngôn Hứa: “...”

Anh á khẩu, nhìn vẻ mặt phiền muộn của cô, trong mắt thoáng qua ý cười: “Xin lỗi, tại tôi chưa nghĩ ra.”

Anh nói gì cũng được là vì thật sự không biết ăn gì.

Hứa Yến Nhiên ồ một tiếng: “Vậy tôi đưa cho anh vài lựa chọn, anh chọn một trong số đó nhé?”

Đàm Ngôn Hứa: “Được.”

Hứa Yến Nhiên: “Gần bệnh viện có một quán mì khá ngon, hoặc là sữa đậu nành, quẩy và bánh bao ngoài lề đường cũng được, ngoài ra còn có...McDonald's và KFC.” Cô nhìn Đàm Ngôn Hứa, “Anh muốn ăn cái nào?”

Đàm Ngôn Hứa: “Luật sư Hứa chọn đi.”

Hứa Yến Nhiên khẽ chớp mắt, do dự ba giây rồi nói: “Tôi muốn ăn McDonald's, bác sĩ Đàm ăn không?”

Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu. Anh ăn không nhiều, nhưng cũng ăn được.

Trước cổng bệnh viện có rất nhiều cửa hàng thức ăn nhanh. McDonald's và KFC ở ngay gần đây. Hai người đi về phía đó.

Hứa Yến Nhiên có phần combo yêu thích của mình, lúc cô lấy điện thoại ra quét mã, Đàm Ngôn Hứa cũng không ngăn cản.

“Anh muốn ăn loại nào?”

Đàm Ngôn Hứa: “Cô cứ chọn đi.”

Anh không kén chọn.

Hứa Yến Nhiên nhướng mày: “Vậy tôi chọn giống cái của tôi nhé.”

Đàm Ngôn Hứa: “Ừ.”

Hứa Yến Nhiên chọn combo bánh mỳ kẹp thịt xông khói và trứng mà cô thích, chọn cho Đàm Ngôn Hứa cũng y như vậy. Chỉ là đổi ly cà phê trong phần combo của cô thành sữa đậu nành cho Đàm Ngôn Hứa.

Lát nữa anh về nhà phải ngủ, không thích hợp uống cà phê.

Buổi sáng các cửa hàng thức ăn nhanh rất đông người. Người đi lại tấp nập. Hứa Yến Nhiên và Đàm Ngôn Hứa tìm một góc khuất rồi ngồi xuống.

Chẳng mấy chốc, đồ ăn cả hai gọi đã xong.

Hứa Yến Nhiên vừa định đứng lên đi lấy thì Đàm Ngôn Hứa đã nhanh chân đứng dậy trước. Cô nhướn mày, cũng không tranh với Đàm Ngôn Hứa.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Trước khi ăn, Hứa Yến Nhiên ngước mắt nhìn người đối diện: “Nếu anh ăn không quen thì có thể gọi món khác.”

Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn cô, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Tôi không kén ăn.”

Hứa Yến Nhiên: “Ồ.”

Cô gật đầu, chợt nói: “Tôi thì kén ăn.”

Đàm Ngôn Hứa: “...”

Hứa Yến Nhiên cúi đầu mở bao bì.

“Tôi không ăn gừng.”

Đàm Ngôn Hứa hơi khựng lại: “Cái này đâu có tính là kén ăn.”

Hứa Yến Nhiên gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”

Nhưng có người lại nói cô kén ăn.

Hai người im lặng ăn sáng.

Thấy Đàm Ngôn Hứa đã ăn xong, Hứa Yến Nhiên hỏi một câu, “Sao, mùi vị cũng được đúng không?”

Đàm Ngôn Hứa ừ một tiếng.

Khóe miệng Hứa Yến Nhiên cong lên: “Tôi biết bác sĩ Đàm sẽ thích mà.”

Đàm Ngôn Hứa nhìn cô.

Tầm mắt hai người giao nhau giây lát, Hứa Yến Nhiên chợt hỏi: “Kẹo có ngon không?”

“...”

Đàm Ngôn Hứa: “Không biết.”

Hứa Yến Nhiên hả một tiếng, “Vậy là anh đã nhận được rồi, chỉ là chưa ăn thôi.”

Đàm Ngôn Hứa: “....”

Nhìn vẻ mặt không nói nên lời của Đàm Ngôn Hứa, trong mắt Hứa Yến Nhiên thoáng qua vẻ giảo hoạt. Cô cố nén khóe miệng đang muốn cong lên, hỏi: “Vậy bác sĩ Đàm...”

Đôi mắt trong veo của cô nhìn thẳng vào Đàm Ngôn Hứa: “Thấy bức tranh vẽ tay của tôi thế nào? Có dễ thương không?”

Đàm Ngôn Hứa không muốn nói chuyện. Anh rũ hàng mi nhìn Hứa Yến Nhiên: “Không biết.”

“Anh chưa thấy sao?” Hứa Yến Nhiên hỏi, “Không có khả năng lắm.”

Đàm Ngôn Hứa: “Sao lại không có khả năng?”

“Bởi vì bây giờ anh bị lộ rồi.” Hứa Yến Nhiên nói.

Đàm Ngôn Hứa im lặng.

Hứa Yến Nhiên không nhịn được cười: “Bác sĩ Đàm, anh thấy có dễ thương không?”

Đàm Ngôn Hứa phát hiện có đôi khi mình nói không lại người trước mắt.

Không chỉ nói không lại mà anh thậm chí không có cách nào đối phó cô.

Bởi vì Hứa Yến Nhiên không thích đi theo lẽ thường, hơn nữa cô còn rất thông minh.

Im lặng một lát, Đàm Ngôn Hứa hỏi: “Cô từng học vẽ à?”

Hứa Yến Nhiên gật đầu: “Hồi tiểu học có từng học một thời gian.”

Nhắc đến chuyện này, cô nói với Đàm Ngôn Hứa: “Tôi biết không ít kỹ năng đấy, bác sĩ Đàm có thể từ từ khám phá.”

Đàm Ngôn Hứa: “Tôi không cần lắm.”

Anh vòng vo từ chối cô.

Hứa Yến Nhiên lại vờ như không nghe thấy: “Tôi thấy anh cần.”

Đàm Ngôn Hứa: “.....”

Giằng co vài giây, Hứa Yến Nhiên nghiêng đầu cười khẽ: “Thôi, không trêu anh nữa.” Cô nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, anh về nghỉ ngơi đi.”

Hai người đứng lên chuẩn bị rời đi.

Ra khỏi quán, trên đường đi về bãi đỗ xe của bệnh viện, Hứa Yến Nhiên chợt gọi Đàm Ngôn Hứa lại: “Bác sĩ Đàm.”

Đàm Ngôn Hứa nghiêng đầu.

Hứa Yến Nhiên ngẫm nghĩ rồi khẽ nói: “Đã mời khách thì có qua có lại mới toại lòng nhau chứ nhỉ?”

“.....” Đàm Ngôn Hứa: “Luật sư Hứa muốn nói gì?”

Hứa Yến Nhiên móc điện thoại ra: “Muốn bác sĩ Đàm mời tôi ăn cơm đó.”

Cô không hề khách sáo nói: “Bác sĩ Đàm thấy thế nào?”

Đàm Ngôn Hứa muốn nói anh không thấy thế nào cả. Nhưng nếu không mời lại thì anh thấy không được hay lắm.

“Rồi sao nữa?” Anh biết mục đích của Hứa Yến Nhiên chắc chắn không chỉ đơn giản là mời anh ăn cơm.

“Kết bạn WeChat đi.” Hứa Yến Nhiên lấy điện thoại ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, lý do rất chính đáng, “Chắc là anh cũng không muốn lúc nào rảnh mời tôi đi ăn cơm mà phải hỏi y tá thông tin liên lạc của tôi chứ?”

Đàm Ngôn Hứa cúi đầu nhìn mã QR mà cô đã mở sẵn, rất muốn nói thật ra anh không cần tìm y tá khác thì cũng có thể tìm được cô.

Trước đây Hứa Yến Nhiên đi bệnh viện khám bệnh đã để lại số điện thoại của mình.

Chỉ là…

Cuối cùng Đàm Ngôn Hứa vẫn lấy điện thoại ra: “Mỗi lần kiện tụng luật sư Hứa đều thế này sao?”

Cô thật sự có rất nhiều ý tưởng kỳ quái.

Hứa Yến Nhiên “à” một tiếng, nhận được tin nhắn xác nhận kết bạn từ Đàm Ngôn Hứa. Cô vừa bấm đồng ý vừa nói: “Lần sau tôi ra tòa, bác sĩ Đàm có muốn đến xem không?”

Xem rồi sẽ biết cô kiện tụng như thế nào.

Đàm Ngôn Hứa: “...Tôi không hứng thú với mấy chuyện này.”

Anh từ chối khéo.

Hứa Yến Nhiên: “Xem rồi có lẽ anh sẽ hứng thú đấy.”

Chủ yếu là hứng thú với con người cô thôi.

Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn cô.

Hứa Yến Nhiên cười rạng rỡ, cho Đàm Ngôn Hứa đủ không gian và thời gian, cô nhẹ giọng nói: “Ý tôi là khi nào anh rảnh mà thấy tò mò thì đến xem thử, còn không muốn đến cũng không sao, tôi có thể đến tìm anh.”

Nghe thấy câu này, Đàm Ngôn Hứa hơi sửng sốt, hỏi: “Công ty luật không bận sao?”

Anh nhớ không nhầm thì trước đây anh từng nghe Hứa Yến Nhiên nói chuyện với đồng nghiệp rằng các cô bận vô cùng.

Đồng thời anh cũng biết được từ miệng mấy cô y tá đã sớm“phản bội” anh rằng Hứa Yến Nhiên là một luật sư rất nổi tiếng trong ngành, chuyên giải quyết các vụ ly hôn. Cô xử lý rất nhiều vụ án, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, hầu như tối nào cũng phải tăng ca.

Cường độ làm việc của cô không hề thua kém bác sĩ, lượng công việc cũng không ít hơn so với những người làm việc ở bệnh viện như họ.

“Bận chứ.” Hứa Yến Nhiên trả lời anh, “Nhưng bận cũng không thể làm lỡ việc tôi theo đuổi người mình thích được.”

Cô toàn nói những lời khiến người ta trở tay không kịp, thẳng thắn đến mức Đàm Ngôn Hứa có chút không chống đỡ được.

Chưa đợi Đàm Ngôn Hứa mở miệng nói gì, Hứa Yến Nhiên tiếp tục nói: “Có đồng nghiệp dù bị bệnh hay thậm chí mang thai vẫn cố gắng làm việc. Tôi chỉ tranh thủ chút thời gian theo đuổi anh thôi, vẫn xoay sở được.”

Đàm Ngôn Hứa: “....”

Anh thật sự không biết nên đáp trả câu này như thế nào.

“Vậy cô về làm việc đi.” Đàm Ngôn Hứa nói.

Hứa Yến Nhiên: “Được, tôi đến công ty đây.”

Cô cười tươi nói tạm biệt Đàm Ngôn Hứa: “Bác sĩ Đàm làm việc vất vả, nghỉ ngơi sớm nhé.”

Đàm Ngôn Hứa: “Ừ.”

Hai người chia tay, mỗi người lên xe rời đi.

Hứa Yến Nhiên đến công ty luật, Đàm Ngôn Hứa về nhà.

Về đến nhà, sau khi vệ sinh cá nhân xong, Đàm Ngôn Hứa chuẩn bị đọc sách một lát rồi đi ngủ.

Đột nhiên Biên Kỳ Văn gửi cho anh một tấm ảnh: [Không phải chứ, mới đó mà cậu đã bị hạ gục rồi sao?]

Anh ấy biết Đàm Ngôn Hứa sớm muộn gì cũng bị Hứa Yến Nhiên hạ gục, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Đàm Ngôn Hứa mở tấm ảnh đó ra, là ảnh anh và Hứa Yến Nhiên đang ăn sáng ở McDonald's, có người chụp từ bên ngoài cửa kính.

Bức ảnh bị mờ, nhưng những người quen biết họ vẫn có thể nhận ra ai trong ảnh.

Đàm Ngôn Hứa không để ý có người chụp ảnh.

Anh trả lời Biên Kỳ Văn: [Chỉ là ăn một bữa sáng thôi.]

Biên Kỳ Văn: [Có bữa đầu thì sẽ có bữa thứ hai.]

Biên Kỳ Văn: [Có bữa thứ hai thì sẽ có bữa thứ ba.]

Đàm Ngôn Hứa xem rồi đặt điện thoại xuống.

Một lúc sau, anh gấp cuốn sách vừa đọc lại, theo thói quen cầm điện thoại lên xem có việc gì quan trọng cần xử lý không.

Mở WeChat ra xem, có một tin nhắn từ người vừa mới thêm liên lạc không lâu gửi đến.

Là một biểu tượng cảm xúc.

Đàm Ngôn Hứa không hiểu: [?]

Hứa Yến Nhiên: [Tôi kiểm tra tí thôi.]

Đàm Ngôn Hứa: [Kiểm tra gì?]

Hứa Yến Nhiên thật thà nói: [Xem thử sau khi add Wechat tôi có bị chặn không ấy mà.]
 
Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo
Chương 92: Chương 92



Đàm Ngôn Hứa: [Nhắc tôi à.]

Hứa Yến Nhiên: [???]

Hứa Yến Nhiên: [Ơ kìa, bác sĩ Đàm đâu phải là người như thế.]

Đàm Ngôn Hứa: [Vốn dĩ là không phải.]

Nhưng Hứa Yến Nhiên đã đoán như vậy thì anh cũng có thể.

Ngồi ở công ty luật, Hứa Yến Nhiên sau khi hiểu ra ý tứ trong lời nói của Đàm Ngôn Hứa thì có chút bất lực.

Cô có hơi ngượng ngùng, thở dài trả lời anh: [Bác sĩ Đàm, có thể chừa cho tôi chút mặt mũi không?]

Đàm Ngôn Hứa ngước mắt: [Gì cơ?]

Hứa Yến Nhiên: [Tôi cũng phải kiếm tí lý do để nói chuyện với anh chứ.]

Cô không thực sự muốn kiểm tra xem Đàm Ngôn Hứa có chặn mình hay không, cô chỉ muốn tìm một cái cớ tương đối hợp lý để gửi tin nhắn cho Đàm Ngôn Hứa thôi.

Quen biết Đàm Ngôn Hứa đã được một thời gian, dù luôn bị từ chối nhưng cô cũng xem như có hiểu anh. Anh là kiểu người đã đồng ý thì sẽ không hối hận. Nếu đồng ý kết bạn Wechat rồi thì sau đó sẽ không có chuyện chặn hoặc là không giao tiếp với cô. Bằng không anh đã trực tiếp từ chối lời mời kết bạn rồi.

Cách tấn công trực diện của Hứa Yến Nhiên luôn khiến người ta không kịp trở tay, Đàm Ngôn Hứa nhất thời không biết phải đáp lời như thế nào.

Cũng may là đối phương không để ý chuyện này.

Chưa đợi anh trả lời, cô đã hỏi tiếp: [Sao anh còn chưa ngủ?]

Đàm Ngôn Hứa: [Đang chuẩn bị ngủ đây.]

Hứa Yến Nhiên: [Vậy bác sĩ Đàm ngủ ngon.]

Đàm Ngôn Hứa: [....Ừm.]

Điện thoại rơi vào im lặng.

Qua một lúc lâu, Đàm Ngôn Hứa mới đặt điện thoại xuống, kéo rèm cửa sổ phòng lại rồi đi ngủ.

Đầu bên kia, sau khi biết Đàm Ngôn Hứa thực sự đã ngủ, Hứa Yến Nhiên cũng thu vén tâm tư, tập trung vào làm việc.

Ứng Mộng Đình ra ra vào vào văn phòng cô, rõ ràng cảm thấy hôm nay tâm trạng cô rất tốt. Lúc mang tài liệu đến lần nữa, cô ấy không nhịn được hỏi một câu: “Luật sư Hứa hôm nay trông vui vẻ thế, gặp chuyện gì tốt lành à?”

Hứa Yến Nhiên ngước mắt nhìn cô ấy: “Đương nhiên.”

Cô cũng không giấu tiến triển chuyện mình theo đuổi bác sĩ Đàm, có chút tự hào nói: “Chị đã add được Wechat của bác sĩ Đàm rồi.”

“Wow!” Ứng Mộng Đình kinh ngạc, “Vậy chắc là sắp theo đuổi thành công rồi đúng không?”

Hứa Yến Nhiên bật cười: “Đâu có nhanh như vậy.”

Đàm Ngôn Hứa đâu phải người dễ theo đuổi. Riêng việc add Wechat mà cô phải tốn hơn một tháng gần hai tháng rồi. Muốn theo đuổi thành công chắc phải mất nửa năm hoặc một năm. Hứa Yến Nhiên ngẫm nghĩ.

Ứng Mộng Đình khẽ thốt lên một tiếng: “Kệ đi, đây cũng đã là một bước đột phá rồi.” Cô ấy nói với Hứa Yến Nhiên, “Luật sư Hứa cố lên, tiếp tục nỗ lực, sớm ngày hạ gục bác sĩ Đàm.”

Khóe môi Hứa Yến Nhiên cong lên: “Không thành vấn đề.”

Nói chuyện với Ứng Mộng Đình vài câu, Hứa Yến Nhiên tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Bận đến lúc tan làm, cô nhìn thấy Hà Gia Vân gửi tin nhắn vào nhóm bạn của bọn họ, hẹn mọi người đi uống rượu.

Hứa Yến Nhiên: [Tớ không đi được, phải tăng ca.]

Lâm Vụ: [....Tớ cũng vậy.]

Hà Gia Vân: [Hai người đúng là tên cuồng công việc.]

Lâm Phi Phi: [Tớ đi được, lát tớ đến.]

Thấy hai người đã hẹn xong, Hứa Yến Nhiên lên tiếng: [Lần sau tớ tham gia.]

Lâm Vụ: [Lần sau hẹn vào cuối tuần nhé, chắc không vấn đề gì đâu.]

Hà Gia Vân: [Thôi được rồi~ Tối nay tớ với Phi Phi đi chơi trước.]

Hứa Yến Nhiên mỉm cười, đặt điện thoại xuống.

Bận rộn đến tận chín giờ tối, Hứa Yến Nhiên mới rời khỏi văn phòng luật.

Vốn dĩ cô định đến bệnh viện một chuyến nữa. Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy trên chuyện theo đuổi này không thể quá sát sao được, cách một ngày đến một lần là được rồi, ngày nào cũng đến cũng sợ bác sĩ Đàm phiền.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Hứa Yến Nhiên và Đàm Ngôn Hứa không liên lạc với nhau thường xuyên, nhưng tin nhắn Hứa Yến Nhiên gửi đi, Đàm Ngôn Hứa đều hồi âm lại.

Hứa Yến Nhiên hẹn Đàm Ngôn Hứa ăn cơm, số lần đồng ý nhiều hơn số lần từ chối.

Đây là một sự khác biệt rõ rệt.

Gần cuối năm, công việc của Hứa Yến Nhiên tăng lên, bên phía bệnh viện cũng bận không ngơi tay.

Hứa Yến Nhiên không thể cứ cách một ngày lại đến bệnh viện một lần, đành phải một tuần đến một lần. Thời gian cô rảnh rỗi cũng giảm bớt, mỗi ngày chỉ có thể nhắn cho Đàm Ngôn Hứa mười tin, số lượng tin nhắn giảm mạnh.

Hứa Yến Nhiên vốn tưởng Đàm Ngôn Hứa sẽ nhận ra sự thay đổi rõ ràng này, nhưng không ngờ người này chẳng hỏi lấy một câu.

Nghĩ vậy, cô có chút buồn bực.

Cùng lúc đó, ở bệnh viện.

Thiến Thiến giao ca cho đồng nghiệp chuẩn bị ra về. Trước khi đi, cô ấy tán gẫu với đồng nghiệp một lát.

Đang hăng hái tám chuyện thì đồng nghiệp nhìn thấy Đàm Ngôn Hứa xuất hiện ở đằng xa: “Này, Thiến Thiến, cậu có thấy dạo này luật sư Hứa không đến nữa không?”

Cô ấy đoán: “Không lẽ lại bị bác sĩ Đàm từ chối nên buồn quá không đến nữa?”

Thiến Thiến: “Chắc không đâu.”

Cô ấy mở điện thoại ra xem lại lịch sử trò chuyện mấy ngày trước với Hứa Yến Nhiên, khẽ nói: “Luật sư Hứa dạo này hình như rất bận, cô ấy nói cuối năm các cặp vợ chồng ly hôn nhiều nên cô ấy bận không thoát thân được.”

Ngày nào cũng 12h đêm mới về đến nhà. Hứa Yến Nhiên dù có khỏe đến đâu cũng không thể tối khuya mười hai giờ rồi còn chạy đến bệnh viện.

“Ra là vậy.” Đồng nghiệp cảm thán, “Tôi còn tưởng cô ấy bỏ cuộc với bác sĩ Đàm rồi.”

Thiến Thiến: “Sao có thể? Tôi thấy luật sư Hứa rất kiên định.”

“Lỡ đâu thì sao?” Đồng nghiệp có ý kiến riêng, “Một người cứ bị từ chối mãi, một hai lần thì không sao, nhưng bị từ chối mười lần trăm lần, lỡ đâu lại nản lòng bỏ cuộc.”

Khi người ta hoàn toàn không thấy hy vọng thì tự nhiên sẽ không kiên trì nữa.

Nghe xong câu này, Thiến Thiến nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.

Im lặng một lát, cô ấy thấp giọng nói: “Chắc là bác sĩ Đàm có cho cô ấy hy vọng đấy.”

Đồng nghiệp ngẩn người, hồi tưởng lại: “Cũng có thể chứ nhỉ? Luật sư Hứa hình như là người theo đuổi đầu tiên hẹn được bác sĩ Đàm đi ăn cơm.”

Thiến Thiến gật đầu: “Cho nên luật sư Hứa sẽ không bỏ cuộc đâu.”

Nói là vậy, nhưng trên đường tan làm Thiến Thiến vẫn gửi cho Hứa Yến Nhiên một tin nhắn: [Luật sư Hứa, dạo này công việc bận rộn lắm à?]

Hứa Yến Nhiên tận nửa tiếng sau mới trả lời cô ấy: [Vừa gặp xong một đương sự, chuẩn bị về công ty luật.]

Thiến Thiến: [À...bận thế cơ à.]

Hứa Yến Nhiên: [Ừ, sao vậy? Bên bác sĩ Đàm có chuyện gì không?]

Thiến Thiến: [Không có gì, chỉ là lâu rồi không thấy cô thôi.]

Hứa Yến Nhiên ngồi vào xe, nhướng mày: [Nhớ tôi à?]

Thiến Thiến: [Ừm, mọi người trong khoa đều nhớ cô.]

Hứa Yến Nhiên trêu chọc: [Bao gồm cả bác sĩ Đàm?]

Thiến Thiến: [Cái này cô phải hỏi bác sĩ Đàm chứ.]

Hứa Yến Nhiên mỉm cười: [Được, lát nữa tôi hỏi thử.]

Trò chuyện với nhau vài câu, Hứa Yến Nhiên biết được Thiến Thiến vừa tan làm cần về nhà nghỉ ngơi, còn Đàm Ngôn Hứa vẫn còn ở bệnh viện.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Hứa Yến Nhiên đổi ý, quyết định đến bệnh viện một chuyến rồi mới quay về công ty.

Cô mà còn không đến bệnh viện nữa, Đàm Ngôn Hứa có lẽ sắp quên mất cô rồi.

Nhưng không may là lúc Hứa Yến Nhiên đến bệnh viện, bên Đàm Ngôn Hứa có một bệnh nhân cấp cứu, anh vừa vào phòng phẫu thuật.

Thấy cô đến, đồng nghiệp của Đàm Ngôn Hứa khẽ nói: “Luật sư Hứa, bác sĩ Đàm chắc phải mấy tiếng nữa mới ra được.”

Hứa Yến Nhiên gật đầu, đặt đồ cầm trên tay xuống: “Vậy làm phiền mọi người chuyển cái này cho anh ấy giúp tôi nhé. Cảm ơn.”

Y tá cười: “Không có gì.”

Hứa Yến Nhiên: “Tôi đi trước đây. Mọi người làm việc vất vả rồi.”

“Chào luật sư Hứa.”

“Tạm biệt.”

Hứa Yến Nhiên tranh thủ chạy đến bệnh viện một chuyến nhưng lại không gặp được Đàm Ngôn Hứa. Song cô cũng không quá thất vọng, công việc của Đàm Ngôn Hứa đã định trước anh không có nhiều thời gian tự do, cần phải sẵn sàng 24/24.

Từ ngày đầu tiên quen anh, Hứa Yến Nhiên đã biết anh làm nghề gì. Một khi đã quyết định theo đuổi anh thì cô cũng tính trước được những việc này rồi. Thế nên từ bệnh viện trở về công ty, cô chỉ có chút tiếc nuối chứ không có nhiều cảm xúc khác.

Ca phẫu thuật của Đàm Ngôn Hứa kéo dài rất lâu, từ trưa đến tối. Khi kết thúc, mọi người đều có chút mệt mỏi.

Rửa tay xong, anh thay bộ quần áo vô trùng, đổi sang áo blouse trắng rồi trở về khoa. Lúc đi ngang qua quầy y tá, anh bị đồng nghiệp gọi lại: “Bác sĩ Đàm.”

Đàm Ngôn Hứa dừng bước, nghiêng đầu nhìn người gọi mình: “Hửm?”

Y tá lấy đồ mà Hứa Yến Nhiên dặn gửi cho anh ra, nhẹ giọng nói: “Luật sư Hứa nhờ chúng tôi chuyển cho anh.”

Đàm Ngôn Hứa cụp mắt nhìn chằm chằm túi vài giây: “Cô ấy đến từ lúc nào?”

“Lúc anh vừa vào phòng phẫu thuật.” Y tá trả lời.

Đàm Ngôn Hứa thoáng sửng sốt, sắc mặt hơi trầm xuống, cầm lấy túi giấy: “Cảm ơn.”

Nhìn bóng lưng Đàm Ngôn Hứa xách túi trở về khoa, hai y tá trực ban nhìn nhau.

“Thấy chưa, tôi đã nói bác sĩ Đàm sẽ nhận mà, sẽ không bảo chúng ta trả lại đâu.”

“Bác sĩ Đàm thay đổi rồi.”

“Anh ấy thay đổi từ lâu rồi.”

Đàm Ngôn Hứa không nghe thấy những lời bàn tán của đồng nghiệp, đương nhiên là cho dù nghe thấy thì anh cũng sẽ không để ý.

Xách túi về văn phòng nghỉ ngơi chốc lát, Biên Kỳ Văn quay đầu nhìn anh nói: “Đói không? Mời cậu ăn cơm nhé?”

“Lười nhúc nhích quá.” Đàm Ngôn Hứa đáp.

Nghe thấy câu trả lời này, Biên Kỳ Văn không hề bất ngờ. Sau phẫu thuật ai cũng mệt đến mức không có khẩu vị. Đàm Ngôn Hứa còn hơn thế nữa.

Suy nghĩ vài giây, anh ấy khẽ nhướng mày nói: “Tôi gọi đồ ăn ngoài nhé?”

“Không cần.” Đàm Ngôn Hứa xoa xoa bờ vai mỏi nhức, trầm giọng nói, “Cậu ăn đi, tôi không đói.”

Biên Kỳ Văn nghẹn lời: “Bây giờ tôi gọi trước, chờ ship đến là cậu thấy đói rồi đấy.”

Đàm Ngôn Hứa không nói gì.

Yên tĩnh vài giây, anh lại cầm lấy cái túi vừa đặt xuống mở ra.

Nhìn thấy đồ trong túi, anh khẽ nhướng mày.

Trên đồ ăn cũng có kèm theo một tờ giấy note giống như lần trước, nhưng Hứa Yến Nhiên dạo gần đây thật sự rất bận, không vẽ tranh đơn giản nữa mà chỉ để lại một câu —— Mua ở ven đường, bác sĩ Đàm lúc nào không kịp ăn cơm thì lót bụng tạm nhé.

Trong túi đựng hai cái bánh mì mới làm, còn có một cốc cà phê đá đã tan hết.

“Không cần gọi đồ ăn cho tôi đâu.” Đàm Ngôn Hứa nhìn rồi nói với Biên Kỳ Văn.

Biên Kỳ Văn đang định đặt món, nghe vậy ngẩn người: “Thật sự không ăn à?”

Đàm Ngôn Hứa lấy bánh mì trong túi ra, thản nhiên nói: “Tôi ăn cái này.”

Biên Kỳ Văn: “....”

Anh ấy nhìn chằm chằm vào cái túi đóng gói một lúc, nhướng mày nói: “Luật sư Hứa đưa tới?”

Đàm Ngôn Hứa: “Ừm.”

“Cô ấy đến khi nào vậy?” Biên Kỳ Văn ngạc nhiên, “Sao tôi không thấy cô ấy?”

Đàm Ngôn Hứa: “Nghe mấy người kia nói là buổi trưa.”

Vừa nói chuyện với Biên Kỳ Văn, Đàm Ngôn Hứa vừa lấy điện thoại ra mở xem, nhưng không thấy tin nhắn của Hứa Yến Nhiên.

Trầm mặc giây lát, Đàm Ngôn Hứa gửi cho cô một tin: [Đã nhận được đồ rồi.]

Phải đến hai mươi phút sau Hứa Yến Nhiên mới thấy tin nhắn này. Cô nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên: [Tiệm bánh mới mở đấy, mùi vị thế nào?]

Đàm Ngôn Hứa: [Cũng được, đang tăng ca à?]

Hứa Yến Nhiên: [Ừm, anh vừa ra khỏi phòng phẫu thuật sao?]

Đàm Ngôn Hứa: [Ừm.]

Hứa Yến Nhiên: [Bác sĩ Đàm vất vả rồi.]

Đàm Ngôn Hứa: [Luật sư Hứa cũng không thảnh thơi gì.]

Hứa Yến Nhiên: [Tạm ổn.]

Thấy câu này, Đàm Ngôn Hứa không biết phải trả lời thế nào.

Hộp thoại của hai người im lặng một lát, Hứa Yến Nhiên nhìn thời gian: [Anh sắp tan làm chưa?]

Đàm Ngôn Hứa: [Chưa.]

Bệnh nhân cần theo dõi một đêm, anh chưa thể rời bệnh viện ngay, tối nay phải ở lại bệnh viện.

Hứa Yến Nhiên: [Tối nay không được về luôn à?]

Đàm Ngôn Hứa: [Ừm.]

Hứa Yến Nhiên cau mày, có chút nghi hoặc: [Một hai tiếng cũng không được sao?]

Thấy tin nhắn này, Đàm Ngôn Hứa im lặng giây lát: [Em có thể tan làm rồi à?]

Hứa Yến Nhiên: [Nếu bác sĩ Đàm chịu khó đi ăn tối với tôi, bây giờ tôi có thể tan làm.]

Nơi làm việc của cô khá tự do, công việc của cô có thể mang về nhà xử lý tiếp.

Đàm Ngôn Hứa nghẹn lời, hàng mi dài khẽ rũ xuống: [Em muốn ăn gì?]

Hứa Yến Nhiên: [Tôi ăn gì cũng được, anh muốn ăn gì?]

Đàm Ngôn Hứa: “....”

Anh đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn Biên Kỳ Văn đang xem bệnh án bên cạnh: “Bác sĩ Biên.”

Biên Kỳ Văn: “Sao vậy?”

Đàm Ngôn Hứa: “Gần bệnh viện có nhà hàng nào khá ổn không?”

“?” Biên Kỳ Văn chớp mắt, có chút khó hiểu hỏi, “Cậu muốn ra ngoài ăn cơm?”

Đàm Ngôn Hứa: “....”

“Vừa nãy cậu còn nói lười đi mà?” Biên Kỳ Văn hoài nghi lẩm bẩm, “Hơn nữa cậu còn vừa ăn hết một cái bánh mì.”

“.....”
 
Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo
Chương 93: Chương 93



Nghe Biên Kỳ Văn nhắc nhở, Đàm Ngôn Hứa vẫn bình tĩnh như thường, không hề tỏ ra ngại ngùng: “Cả ngày nay tôi c hưa có gì bỏ bụng.”

Biên Kỳ Văn: “...” Anh ấy nghẹn lời, nhìn anh mấy giây rồi nói, “Đồ trọng sắc khinh bạn.”

Đàm Ngôn Hứa không phủ nhận cũng không thừa nhận, cất giọng trong trẻo: “Giới thiệu đi.”

Biên Kỳ Văn tặc lưỡi một tiếng, mở điện thoại ra: “Tôi gửi cho cậu qua điện thoại, có hai nhà hàng mới mở cũng không tệ, cậu hỏi ý kiến luật sư Hứa xem sao.”

Sở dĩ ban nãy anh ấy trêu chọc như vậy là vì thấy Đàm Ngôn Hứa đang xem điện thoại, cũng đoán được anh muốn ra ngoài ăn cơm là vì Hứa Yến Nhiên.

Đàm Ngôn Hứa: “Cảm ơn nhé.”

Biên Kỳ Văn gửi mấy nhà hàng đã lưu cho anh: “Không cần cảm ơn, lúc nào kết hôn mời tôi ngồi bàn chính là được.”

Đàm Ngôn Hứa không đáp lời.

Trước khi rời khỏi bệnh viện, Đàm Ngôn Hứa lại đi xem tình hình bệnh nhân vừa phẫu thuật xong. Xác nhận tất cả các chỉ số đều nằm trong phạm vi bình thường xong, anh mới nói với Biên Kỳ Văn một tiếng, nhờ anh ấy giúp để ý xem tình hình.

Nhà hàng ở ngay gần bệnh viện, Đàm Ngôn Hứa đi bộ qua.

Lúc anh đến nơi thì xe của Hứa Yến Nhiên cũng vừa lái vào sân.

Đàm Ngôn Hứa dừng bước.

Đỗ xe xong, Hứa Yến Nhiên bước xuống xe, nhìn người đang đứng cách đó không xa: “Bác sĩ Đàm, buổi tối tốt lành.”

Đàm Ngôn Hứa đứng dưới đèn đường trong sân, ánh đèn màu vàng phủ lên người anh một lớp ánh sáng ấm áp. Cảm giác lạnh lùng trên người cũng giảm đi vài phần, thêm vào đó chút ôn hòa và gần gũi.

Ánh mắt Đàm Ngôn Hứa dừng lại trên người cô, đáp một tiếng: “Buổi tối tốt lành.”

Hứa Yến Nhiên nhìn xung quanh một vòng: “Môi trường của nhà hàng này cũng khá tốt đấy chứ.” Cô hỏi Đàm Ngôn Hứa, “Trước đây bác sĩ Đàm từng đến đây chưa?”

Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn cô, xoay người đi vào trong: “Chưa.”

Hứa Yến Nhiên: “Ồ.”

Cô ngoan ngoãn đi theo bước chân anh, không hỏi thêm gì nữa.

Đã qua giờ cơm nên nhà hàng không còn đông người lắm. Lúc hai người đi vào, bên trong khá vắng vẻ, chỉ có hai ba bàn khách.

Hứa Yến Nhiên tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến.

Đàm Ngôn Hứa để Hứa Yến Nhiên gọi trước, Hứa Yến Nhiên cũng không khách sáo với anh, lật cuốn thực đơn dày cộp ra xem xét: “Vậy tôi gọi món mình muốn ăn nhé.”

Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu.

Hứa Yến Nhiên gọi hai món, phần còn lại giao cho Đàm Ngôn Hứa. Đàm Ngôn Hứa gọi một món canh và một món rau. Hai người ăn ba món mặn một canh như vậy là đủ rồi.

Đợi món ăn được mang lên cần chút thời gian, Hứa Yến Nhiên bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn người đối diện.

Ánh mắt cô rất thẳng thắn, không hề che giấu, đến mức khiến người ta có chút khó lòng chống đỡ.

Ngay cả Đàm Ngôn Hứa cũng cảm thấy không đỡ nỗi.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người đối diện, Đàm Ngôn Hứa không thể không nhướng mắt lên, cất giọng trong trẻo: “Em có gì muốn nói à?”

“À....” Hứa Yến Nhiên chớp mắt, “Cũng có thể mà cũng có thể không.”

Đàm Ngôn Hứa: “Hửm?”

Hứa Yến Nhiên có chút ngại ngùng mím môi, hàm hồ đáp: “Không có gì để nói thì không được nhìn anh à?”

Đàm Ngôn Hứa không có ý này.

Thấy Đàm Ngôn Hứa im lặng, Hứa Yến Nhiên tiếp tục nói: “Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, tôi nhìn nhiều hơn một chút chắc là không quá đáng chứ?”

Cô muốn bù lại những ngày trước.

Đàm Ngôn Hứa nghẹn lời, không biết phải đáp lại như thế nào.

Anh thật sự không nói lại cô.

Hứa Yến Nhiên quá thẳng thắn, quá chân thành, sự thành thật của cô khiến anh không thể chống đỡ.

Yên lặng giây lát, Đàm Ngôn Hứa khẽ nói: “Luật sư Hứa không mỏi mắt là được.”

“Ngắm trai đẹp sao mà mỏi mắt được.” Cô chống cằm cảm thán, “Xem tài liệu mới mỏi.”

Đàm Ngôn Hứa khẽ nhếch môi: “Luật sư Hứa cũng có lúc ghét bỏ công việc sao?”

“Có chứ.” Hứa Yến Nhiên đáp, “Cực kỳ ghét là đằng khác, bác sĩ Đàm không có sao?”

Đàm Ngôn Hứa thành thật: “Có.”

Anh cũng là con người, con người thì có đủ hỉ, nộ, ái, ố.

Đàm Ngôn Hứa thích công việc hiện tại của mình, có đủ niềm tin vào công việc này. Nhưng anh cũng có sự kháng cự và chán ghét. Chẳng qua là ít khi xuất hiện thôi.

Hứa Yến Nhiên mỉm cười: “Cũng phải. Cuối năm bệnh viện chắc đông bệnh nhân lắm đúng không?”

“Đông.” Đàm Ngôn Hứa nói ngắn gọn, “Bình thường cũng đông.”

Hứa Yến Nhiên gật đầu, khóe mắt cong cong, “Vậy thì tôi cũng khá may mắn.”

Vì có thể khiến Đàm Ngôn Hứa đồng ý ra ngoài ăn cơm với cô giữa lúc đang trăm công nghìn việc.

Đàm Ngôn Hứa sửng sốt, hiểu được ý của cô. Anh cố ý nói: “Cả ngày nay tôi vẫn chưa ăn gì.”

Hứa Yến Nhiên: “...”

Cô cứng họng, ai oán liếc nhìn anh, lẩm bẩm: “Bác sĩ Đàm, anh không thể cho tôi một tí hy vọng để tôi vui vẻ được sao?”

Đàm Ngôn Hứa im lặng, đợi nhân viên phục vụ đặt món khai vị xuống rồi rời đi, anh bổ sung thêm một câu: “Bình thường làm xong phẫu thuật tôi lười động đậy lắm.”

“?”

Hứa Yến Nhiên ngẩn người vài giây rồi bật cười: “Vậy nên tôi vẫn may mắn.”

Đàm Ngôn Hứa không đáp lời.

Hứa Yến Nhiên có được chút ‘kẹo’ thì không được voi đòi tiên nữa. Cô cầm đũa lên, “Ăn trước đi, không thể để bác sĩ Đàm của chúng ta đói được.”

Nghe thấy câu “bác sĩ Đàm của chúng ta”, Đàm Ngôn Hứa khẽ liếc mắt nhìn Hứa Yến Nhiên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Hứa Yến Nhiên cảm nhận được, trong mắt thoáng qua vẻ tinh nghịch.

Suy xét việc Đàm Ngôn Hứa còn phải về bệnh viện, bọn họ tranh thủ ăn nhanh bữa cơm này.

Chưa đến một tiếng đồng hồ đã kết thúc.

Đàm Ngôn Hứa thanh toán, Hứa Yến Nhiên cũng không tranh với anh.

Dù sao lần sau cô mời là được, có qua có lại thì mối quan hệ mới bền vững.

“Bác sĩ Đàm.” Lúc đi đến bên xe, Hứa Yến Nhiên cất lời, “Tôi đưa anh về bệnh viện nhé?”

Đàm Ngôn Hứa: “Không cần.”

Chỗ này cách bệnh viện rất gần, đi bộ cũng chỉ mười mấy phút.

Hứa Yến Nhiên: “....”

Cô nhìn Đàm Ngôn Hứa: “Gần đến mấy cũng chậm hơn đi xe chứ?”

“.....” Đàm Ngôn Hứa cụp mắt nhìn cô, “Phiền lắm.”

“Tôi không thấy phiền gì cả.” Hứa Yên Nhiên có lý lẽ riêng của mình, “Người lái xe là tôi mà.”

Vừa dứt lời, để tránh Đàm Ngôn Hứa từ chối lần nữa, Hứa Yên Nhiên lại đưa ra một lý do khác, “Bác sĩ Đàm, anh đừng vạch trần tôi mà, tôi muốn ở bên anh thêm một lát cũng không được sao?”

Vì muốn ở cạnh Đàm Ngôn Hứa thêm một lát nên cô mới muốn lái xe đưa anh về bệnh viện.

Đàm Ngôn Hứa: “....”

Anh trầm mặc nhìn Hứa Yên Nhiên: “Luật sư Hứa.”

Hứa Yên Nhiên: “Hửm?”

“Bình thường em đều theo đuổi người khác như thế này à?” Đàm Ngôn Hứa không nhịn được hỏi.

Nghe Đàm Ngôn Hứa nói vậy, Hứa Yên Nhiên nhìn anh: “Anh nói vậy là đang khen tôi hay chê tôi?”

Đàm Ngôn Hứa chưa kịp trả lời, Hứa Yên Nhiên đã kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, nói: “Bác sĩ Đàm, tôi chỉ từng theo đuổi một người thôi.”

Đàm Ngôn Hứa không nói gì.

Hứa Yên Nhiên tò mò: “Anh nói thử xem lần đầu tiên tôi theo đuổi người khác thì khả năng thành công có cao không?”

Đàm Ngôn Hứa nhìn cô ghé sát lại gần, ánh mắt anh thoáng dao động, giọng nói lạnh lùng nhưng dễ nghe: “Em muốn nghe câu trả lời thế nào?”

“Anh biết mà.” Hứa Yên Nhiên nói, “Nhưng tôi không vội, anh có thể từ từ suy nghĩ rồi nói cho tôi biết.”

Nói đến đây, cô ra hiệu mời Đàm Ngôn Hứa lên xe.

Đàm Ngôn Hứa hết cách, đành ngồi vào ghế phụ.

Trên đường về bệnh viện, Hứa Yên Nhiên không nói thêm gì nữa, Đàm Ngôn Hứa nhận một cuộc điện thoại, cùng đối phương thảo luận các vấn đề chuyên môn.

Mấy phút sau, xe dừng trước cổng bệnh viện.

Đàm Ngôn Hứa nói với người bên kia một câu “chờ một chút”, sau đó nhìn sang Hứa Yên Nhiên: “Luật sư Hứa vất vả rồi.”

Hứa Yên Nhiên nhướng mày: “Không có gì.”

Đàm Ngôn Hứa mỉm cười, tháo dây an toàn: “Tôi về bệnh viện trước đây, cô về......” Anh dừng lại giây lát, ánh mắt trong veo nhìn cô, “Chú ý an toàn.”

Hứa Yên Nhiên khẽ chớp mắt: “Được, về đến nhà tôi sẽ nói với anh.”

Đàm Ngôn Hứa gật đầu: “Tôi đi đây.”

“Tạm biệt bác sĩ Đàm.”

Đàm Ngôn Hứa hơi khựng lại, thấp giọng nói: “Tạm biệt.”

Hứa Yên Nhiên quay đầu xe ở ngã tư phía trước để về nhà.

Đàm Ngôn Hứa đứng tại chỗ một lát, đợi xe khuất bóng mới xoay người đi vào bệnh viện.

“Vừa rồi là luật sư Hứa sao?” Người ở đầu dây bên kia hỏi.

Đàm Ngôn Hứa: “...Vâng ạ.”

Trần Thiệu Nguyên aiza một tiếng: “Sao em không nói với thầy là em đang ở cùng Yến Nhiên? Biết vậy thầy đã không thảo luận với em lâu như thế rồi.”

Người đang nói chuyện ở đầu dây bên kia là Trần Thiệu Nguyên – thầy hướng dẫn trước đây của Đàm Ngôn Hứa. Sau khi vào bệnh viện anh cũng luôn theo Trần Thiệu Nguyên học tập, cho đến khi có thể độc lập làm việc. Ông ấy có biết Hứa Yên Nhiên, Hứa Yên Nhiên là đồng nghiệp kiêm bạn bè của bạn gái con trai ông ấy, trước đây mọi người đã từng gặp mặt.

Tương tự, bọn họ cũng đều biết Hứa Yên Nhiên đang theo đuổi Đàm Ngôn Hứa.

Đàm Ngôn Hứa bất đắc dĩ nói: “Vậy bây giờ em cúp máy nhé?”

Trần Thiệu Nguyên: “....”

Ông ấy nghẹn lời, bực bội nói: “Không phải em đã tạm biệt Yến Nhiên rồi sao?”

Đàm Ngôn Hứa vâng một tiếng.

Trần Thiệu Nguyên: “Vậy thì cần gì mà phải cúp máy?”

Ông ấy trách anh: “Hay là em không muốn nghe thầy lải nhải nữa?”

Đàm Ngôn Hứa thật lòng cảm thấy mình rất oan uổng, anh hoàn toàn không có ý đó.

“Có đâu ạ.” Anh khẽ nói.

Trần Thiệu Nguyên hừ nhẹ, dời chủ đề về chuyện chính, tiếp tục thảo luận với anh về vấn đề phẫu thuật.

Nói chuyện xong xuôi, trước khi cúp điện thoại, ông ấy không quên hỏi Đàm Ngôn Hứa vài câu về vấn đề tình cảm.

Đàm Ngôn Hứa bật cười: “Sao thầy cũng bắt đầu tò mò về mấy chuyện này vậy?”

“Thầy thích con bé Yến Nhiên này.” Trần Thiệu Nguyên nói, “Nếu em cũng thích con bé thì đừng để nó phải theo đuổi lâu quá.”

Đàm Ngôn Hứa đáp một tiếng.

Trần Thiệu Nguyên vội hỏi: “Vậy, em nghĩ thế nào về Yến Nhiên?”

“Thầy muốn biết ạ?” Đàm Ngôn Hứa hỏi.

Trần Thiệu Nguyên: “Không muốn biết thì hỏi làm gì.”

“Nhưng em không nói cho thầy biết đâu.” Đàm Ngôn Hứa ra vẻ nói, “Thầy nghỉ ngơi sớm đi, em đến khoa rồi.”

Trần Thiệu Nguyên cạn lời: “Thằng nhóc này.”

Về đến bệnh viện làm việc thêm một lúc, Đàm Ngôn Hứa mới ngồi xuống vị trí làm việc.

Sau khi ngồi xuống, anh liếc nhìn thời gian, mở WeChat ra.

Còn chưa kịp gửi tin nhắn đi, tin nhắn của đối phương đã gửi đến trước: [Đến rồi nhé.]

Đàm Ngôn Hứa: [Ừm.]

Hứa Yến Nhiên: [Bác sĩ Đàm.]

Đàm Ngôn Hứa: [Hửm?]

Hứa Yến Nhiên: [Giờ này anh không bận à?]

Đàm Ngôn Hứa: [Không.]

Hứa Yến Nhiên: [Thảo nào.]

Đàm Ngôn Hứa: [Thảo nào cái gì?]

Hứa Yến Nhiên: [Hình như đây là lần đầu tiên anh trả lời tin nhắn của tôi nhanh như thế đấy.]

Nhìn thấy câu này, Đàm Ngôn Hứa hơi khựng lại, cụp mắt xuống: [Xin lỗi.]

Hứa Yến Nhiên: [Hả?]

Cô vừa mới vào nhà, ngồi trên ghế sofa nhìn thấy tin nhắn này của Đàm Ngôn Hứa thì có chút ngẩn người, sau đó phản ứng lại: [Nói gì vậy. Tôi không có ý trách anh trả lời tin nhắn chậm đâu.]

Đàm Ngôn Hứa: [Tôi biết.]

Chỉ là anh muốn nói vậy thôi.

Hứa Yến Nhiên: [Vậy mà anh còn nói thế.]

Đàm Ngôn Hứa: [Nên nói.]

Câu nói của Đàm Ngôn Hứa khiến Hứa Yến Nhiên nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Cô mím môi, đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì Đàm Ngôn Hứa đột nhiên hỏi cô: [Cuối tuần trước Tết em có được nghỉ không?]

Hứa Yến Nhiên: [Là sao?]

Đàm Ngôn Hứa: [Thứ Bảy tuần sau tôi có một ngày nghỉ, muốn mời luật sư Hứa đi ăn một bữa cơm.]

Hứa Yến Nhiên nhìn chằm chằm khung trò chuyện của hai người như có điều suy nghĩ. Đàm Ngôn Hứa nghiêm túc muốn mời cô ăn cơm như vậy, chẳng lẽ là muốn chính thức từ chối cô lần nữa sao?

Nghĩ đến đây, cô do dự nói: [Chẳng phải tối nay đã mời rồi sao?]

Đàm Ngôn Hứa thẳng thắn hỏi: [Không muốn đi hay không có thời gian?]

Hứa Yến Nhiên: [...Đi.]

Cho dù bị từ chối thì cô cũng phải ăn cho bằng được bữa cơm này.

Hứa Yến Nhiên tự mình cổ vũ bản thân.
 
Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo
Chương 94: Chương 94



Đã hẹn nhau ngày thứ Bảy tuần sau nên Hứa Yến Nhiên phải để trống hoàn toàn ngày đó. Mà có lẽ là phải tới hai ngày. Nếu Đàm Ngôn Hứa từ chối cô, ngày hôm sau chắc hẳn cô cũng không muốn làm việc.

Thế là ngày hôm sau đến công ty luật, Hứa Yến Nhiên tự mình sắp xếp lại lịch trình làm việc.

Ứng Mộng Đình đến văn phòng của cô xem, há hốc miệng hỏi: “Luật sư Hứa, chị định vắt kiệt sức mình à?”

“Chị đâu có bánh bèo đến thế?” Hứa Yến Nhiên liếc nhìn cô ấy, “Chị chỉ tăng thêm chút khối lượng công việc cho mấy ngày tới thôi.”

Không tăng thì làm sao làm xong việc được.

Ứng Mộng Đình: “Chị đừng làm việc quá sức quá.”

“Yên tâm đi.” Hứa Yến Nhiên cười nói, “Chị biết điều độ mà.”

Ứng Mộng Đình gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Khối lượng công việc tăng lên, Hứa Yến Nhiên đương nhiên cũng không có thời gian chạy đến bệnh viện tìm Đàm Ngôn Hứa.

Nhoáng một cái đã đến ngày trước ngày hẹn gặp mặt.

Lúc Hứa Yến Nhiên xong việc trở về nhà thì đã mười một giờ đêm. Cô mở điện thoại ra xem, khung chat giữa cô và Đàm Ngôn Hứa vẫn dừng lại ở mấy ngày trước, cô hỏi Đàm Ngôn Hứa là thứ Bảy này đi ăn ở đâu.

Đàm Ngôn Hứa hỏi cô có ý tưởng gì không. Hứa Yến Nhiên nói không, để anh quyết định.

Rất có thể cô sẽ bị Đàm Ngôn Hứa từ chối, nên làm gì có tâm tư mà chọn nhà hàng.

Không lâu sau, Đàm Ngôn Hứa gửi cho cô hai lựa chọn nhà hàng.

Hứa Yến Nhiên chọn đại một cái. Chọn xong cô lên mạng tìm kiếm đánh giá nhà hàng thì mới biết đó là một nhà hàng sân vườn nổi tiếng ở Thân Thành, có rất nhiều người đến check-in chụp ảnh.

Hứa Yến Nhiên lại xem xét, gần đó có một công viên có thể đi dạo chơi. Nếu Đàm Ngôn Hứa không từ chối cô, cô vẫn rất muốn ra ngoài đi dạo một vòng. Còn nếu bị từ chối thì… đi dạo một mình cũng được.

Hứa Yến Nhiên tự an ủi mình trước, để tránh ngày hôm sau quá buồn bã.

Tắm rửa rồi đi ngủ, đến bảy giờ sáng hôm sau, đồng hồ sinh học chậm nửa tiếng đánh thức cô.

Hứa Yến Nhiên và Đàm Ngôn Hứa hẹn nhau buổi trưa nên cô cũng không vội ra ngoài. Giải quyết bữa sáng đơn giản xong, cô vào phòng sách.

Ngồi trong phòng sách làm việc đến mười giờ, Đàm Ngôn Hứa gửi tin nhắn cho cô: [Luật sư Hứa.]

Hứa Yến Nhiên: [Có tôi!]

Cô kinh ngạc: [Chẳng lẽ anh đến đó trước giờ hẹn rồi sao?]

Đàm Ngôn Hứa: [Có tiện cho tôi xin địa chỉ của em không?]

Hứa Yến Nhiên ngẩn người: [Là sao?]

Đàm Ngôn Hứa: [Hôm nay tôi lái xe.]

Hứa Yến Nhiên ngây ra giây lát mới phản ứng lại: [Ý của anh là, anh đến đón tôi?]

Đàm Ngôn Hứa: [Ừ, tiện không?]

Hứa Yến Nhiên không chút do dự: [Đương nhiên là tiện, nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị xong.]

Đàm Ngôn Hứa: [Chuẩn bị mất bao lâu?]

Hứa Yến Nhiên chần chừ: [Nửa tiếng?]

Đàm Ngôn Hứa: [Một tiếng cũng được.]

Anh không để ý.

Hứa Yến Nhiên: [Tối đa nửa tiếng thôi.]

Cô gửi địa chỉ nhà mình cho Đàm Ngôn Hứa, còn nhấn mạnh: [Để tôi tranh thủ, chốc nữa rồi anh hẵng xuất phát nhé.]

Đàm Ngôn Hứa: [Không vội.]

Hứa Yến Nhiên vội vàng chạy ra khỏi phòng sách, rửa mặt trang điểm lại.

Cô trang điểm rất nhanh, đây là kỹ năng luyện được khi đi làm.

Nhưng đi ra ngoài với Đàm Ngôn Hứa, Hứa Yến Nhiên cũng không muốn qua loa lấy lệ. Cô vẫn muốn để lại cho Đàm Ngôn Hứa một hình tượng hoàn mỹ và xinh đẹp nhất.

Hơn nữa dựa vào cuộc trò chuyện vừa rồi, Hứa Yến Nhiên bỗng nhiên cảm thấy Đàm Ngôn Hứa không phải muốn từ chối mình.

Nếu đã như vậy, cô phải càng trang điểm đẹp một chút. Biết đâu còn có thể cùng anh đi dạo chụp ảnh.

Lúc Hứa Yến Nhiên sửa soạn xong, cô nhắn tin cho Đàm Ngôn Hứa.

Đàm Ngôn Hứa trả lời rất nhanh: [Tôi ở cổng Nam.]

Hứa Yến Nhiên ngẩn người: [Tôi đến ngay đây.]

Cô vội vàng ra khỏi nhà, đến cổng Nam thì nhận được biển số xe do Đàm Ngôn Hứa gửi đến.

Hứa Yến Nhiên ngước mắt nhìn xung quanh, thấy một chiếc SUV màu đen đang bật đèn đậu bên đường. Cô lật đật đi tới, Đàm Ngôn Hứa cũng bước xuống từ ghế lái. Hôm nay anh mặc đồ rất thoải mái, áo khoác dáng dài và quần ống rộng, cả người toát lên khí chất lạnh lùng lại nghiêm túc.

Nhận thấy ánh mắt chăm chú của Hứa Yến Nhiên, Đàm Ngôn Hứa hơi cụp mắt nhìn cô: “Lên xe đi.”

Hứa Yến Nhiên ừ một tiếng, nghiêng đầu cười khẽ: “Chào bác sĩ Đàm.”

Ngồi vào xe, Hứa Yến Nhiên rất tự giác thắt dây an toàn, “Anh đợi lâu chưa?”

“Chưa.” Đàm Ngôn Hứa nhìn kính chiếu hậu, lái xe ra đường lớn, “Không lâu gì cả.”

Hứa Yến Nhiên “ồ” một tiếng, khóe môi khẽ nhếch lên, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Đàm Ngôn Hứa cảm nhận được, anh liếc nhìn sang bên cạnh, không nói gì.

Trong xe trở nên yên tĩnh, hình như Đàm Ngôn Hứa không thích nói chuyện trong lúc lái xe, Hứa Yến Nhiên cũng rất tự giác không nói nhiều. Cô cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng nhắn vài câu với Lâm Vụ và Hà Gia Vân trên Wechat.

Biết hôm nay cô đi ăn với Đàm Ngôn Hứa, Hà Gia Vân rất quan tâm đến tiến độ.

Hà Gia Vân: [Giờ đến đâu rồi?]

Hứa Yến Nhiên: [Chưa đến nhà hàng.]

Lâm Vụ: [Sao cậu lại nghịch điện thoại thế?]

Hứa Yến Nhiên: [...Tớ không nghịch điện thoại chứ chẳng lẽ ngồi thừ ra đó?]

Lâm Phi Phi: [Nói chuyện với bác sĩ Đàm đi chứ.]

Hứa Yến Nhiên: [Sợ làm phiền anh ấy lái xe.]

Hà Gia Vân: [Chậc. Đúng là người phụ nữ trọng sắc khinh bạn.]

Hứa Yến Nhiên: [Hiếm lắm mới có người khiến tớ trọng sắc khinh bạn xuất hiện, không cho tớ quá đáng một tí à?]

Lâm Vụ: [Cho chứ.]

Mấy người họ rôm rả trò chuyện, bầu không khí trong nhóm rất náo nhiệt.

Nói chuyện một hồi, Hà Gia Vân cảm thán: [Tớ thấy cậu sắp tán được bác sĩ Đàm rồi đấy.]

Hứa Yến Nhiên: [Mượn lời hay ý đẹp của đại tiểu thư nhà ta.]

Lâm Phi Phi: [Tớ cũng thấy vậy, bác sĩ Đàm hẹn cậu ấy đi ăn cơm, không phải muốn đồng ý thì cũng là muốn từ chối.]

Lâm Vụ: [Cũng có thể là muốn tìm hiểu sâu hơn, nói tóm lại tớ thấy cơ hội của Yến Nhiên rất lớn. Tớ hỏi Trần Trác rồi, trước đây bác sĩ Đàm được nhiều người theo đuổi lắm, nhưng chưa ai có qua có lại với bác sĩ Đàm như Yến Nhiên cả. Những người theo đuổi trước đây đều bị anh ấy từ chối ngay lập tức, không hề cho đối phương một chút cơ hội nào.]

Đọc được những lời này, Hứa Yến Nhiên không nhịn được nói: [Tớ có trực giác, tớ cũng thấy mình có hy vọng.]

Không biết trực giác này từ đâu mà ra, dù sao Hứa Yến Nhiên cũng khá tự tin rằng mình có thể theo đuổi được Đàm Ngôn Hứa. Đó là sự tự tin mà cô đã có ngay từ khi quyết định theo đuổi anh.

Lâm Vụ: [Cố lên.]

Nhà hàng cách nhà Hứa Yến Nhiên hơi xa, lái xe mất hơn ba mươi phút.

Hứa Yến Nhiên trò chuyện với bạn bè một lúc thì đến nhà hàng.

Khi hai người đến thì đúng giờ ăn cơm. Chỉ còn hai ngày nữa là đến năm mới nên nhà hàng rất đông người, sân trước đậu đầy xe.

Đàm Ngôn Hứa đã đặt chỗ trước, hai người được nhân viên phục vụ dẫn vào.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì họ gặp một người quen, là một khách hàng cũ của Hứa Yên Nhiên. Thấy cô ở đây, người đó tươi cười chào cô một tiếng luật sư Hứa.

Hứa Yến Nhiên đứng dậy: “Cô Vương.”

Người phụ nữ họ Vương cười một tiếng, liếc nhìn Đàm Ngôn Hứa đối diện cô, khẽ gật đầu chào.

Cô Vương có chuyện muốn nói với Hứa Yến Nhiên.

Hứa Yến Nhiên nói với Đàm Ngôn Hứa một tiếng rồi cùng cô Vương đi ra khỏi sảnh, ra ngoài sân nói chuyện.

Trước đây cô Vương đã tìm Hứa Yên Nhiên để làm thủ tục ly hôn, Hứa Yến Nhiên đã giúp cô ấy giành lại được những quyền lợi mà cô ấy xứng đáng được hưởng. Thế nên cô ấy luôn biết ơn Hứa Yên Nhiên.

Lần này gặp lại cũng là để trò chuyện về một số chuyện trước đây.

“Thời gian trước tôi nhận được tin chồng cũ của tôi phá sản rồi.” Cô Vương rất vui vẻ.

Hứa Yến Nhiên nhướng mày: “Vậy thì tốt quá.”

Cô Vương gật đầu: “Đều là nhờ có cô.”

Hứa Yến Nhiên nhẹ giọng nói: “Tôi nhận tiền làm việc mà, người có lỗi trong vụ ly hôn của hai người vốn dĩ là anh ta, những thứ đó cũng là thứ cô đáng được hưởng.”

Cô Vương cười, lại cùng cô trò chuyện về tình hình gần đây của mình.

Hai người cũng không trò chuyện quá lâu, vì nghĩ đến việc Hứa Yên Nhiên vẫn chưa ăn cơm, cô Vương chỉ nói ngắn gọn.

Nói gần xong, cô ấy không nhịn được hỏi Hứa Yên Nhiên một câu: “Người đàn ông đẹp trai ăn cơm cùng cô là bạn trai cô à?”

“Vẫn chưa phải.” Hứa Yên Nhiên trả lời, “Tôi đang theo đuổi anh ấy.”

Cô Vương ngẩn người, rất đỗi kinh ngạc “Cô mà còn cần phải theo đuổi người khác sao?”

“Cần chứ.” Hứa Yên Nhiên nói, “Tôi theo đuổi anh ấy là bình thường mà?”

Cô Vương nhìn vào sảnh, dù cách lớp kính cửa sổ sát đất nhưng cũng khó che được khí chất lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi ở đó. Cô ấy cười gật đầu: “Hai người rất xứng đôi.”

Hứa Yên Nhiên: “Tôi thích nghe câu này.”

Cô Vương mỉm cười, cảm khái: “Tôi tưởng cô làm qua nhiều vụ ly hôn sẽ không còn hứng thú với tình yêu nữa.”

“Còn ngược lại ấy chứ.” Hứa Yến Nhiên nói, “Tôi vẫn rất mong chờ tình yêu.”

Không phải người hay mối quan hệ nào cũng giống nhau. Hứa Yến Nhiên thích nhận các vụ ly hôn là vì muốn lên tiếng thay những người yếu thế, giành lại những quyền lợi mà họ đáng được hưởng. Những khách hàng mà cô tiếp xúc, hơn chín mươi phần trăm đều là phụ nữ.

Đương nhiên, cô cũng không phải là có thành kiến với đàn ông. Nhưng nói một cách tương đối thì trong chuyện ly hôn đa số phụ nữ đều thiệt thòi hơn đàn ông, họ khó giành lại được sự tôn trọng và quyền lợi mà mình nên được hưởng hơn.

Nghe cô nói vậy, cô Vương khẽ cười: “Vậy thì tôi cũng nên tin vào tình yêu một lần nữa nhỉ?”

“Khi gặp được người đó rồi, cô chắc chắn sẽ tin một lần nữa.” Hứa Yên Nhiên vươn tay ôm cô ấy, dịu dàng nói: “Chúng ta đều phải nhìn về phía trước.”

Cô Vương ngẩn người, có chút cảm động, “Tôi sẽ cố gắng.”

Nói chuyện với cô Vương xong, Hứa Yên Nhiên trở lại nhà hàng.

Lúc cô trở lại chỗ ngồi, những món ăn cô và Đàm Ngôn Hứa gọi vừa hay được mang lên hết.

“Xin lỗi.” Hứa Yến Nhiên nhìn người đối diện, có chút ngại ngùng.

Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn cô, thấp giọng nói: “Ăn cơm trước đi.”

Hứa Yến Nhiên gật đầu.

Lúc ăn cơm hai người không thích nói chuyện, bầu không khí rất yên tĩnh.

Ăn gần xong, Đàm Ngôn Hứa mới mở miệng hỏi: “Vừa rồi là khách hàng à?”

Hứa Yên Nhiên gật đầu: “Sao vậy?”

Đàm Ngôn Hứa ngước mắt nhìn cô: “Không sao.”

“?”

Hứa Yến Nhiên khó hiểu, đang muốn hỏi thêm thì Đàm Ngôn Hứa đã nói trước: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”

Hứa Yên Nhiên chớp mắt: “Đương nhiên là muốn.”

Đây là một cơ hội hiếm có.

Đàm Ngôn Hứa khẽ cụp mắt xuống, nhìn thấy biểu cảm của Hứa Yến Nhiên, trong mắt anh thoáng qua ý cười.

Mí mắt anh hơi hẹp, khi nhìn người khác sẽ mang đến cảm giác lạnh lùng và cấm dục khó tả.

Hứa Yến Nhiên nhìn mà tim đập có chút nhanh. Cô rất thích gương mặt của Đàm Ngôn Hứa, cũng không nói được nguyên nhân cụ thể là vì sao. Nói chung là rất thích.

Rời khỏi nhà hàng, Hứa Yến Nhiên nói gần đây có một công viên rất đẹp có thể đi dạo, cũng có thể đi thuyền.

Hai người đi bộ đến đó.

Trên đường còn gặp không ít người bất chấp thời tiết lạnh giá cũng đi về phía công viên.

“Em muốn đi thuyền không?” Đến chỗ lên thuyền, Đàm Ngôn Hứa hỏi Hứa Yến Nhiên.

Hứa Yến Nhiên: “Anh muốn chơi không?”

Đàm Ngôn Hứa nghiêng đầu nhìn cô, im lặng một lát rồi nói, “Hôm nay không chơi.”

Hứa Yến Nhiên ngượng ngùng “ồ” một tiếng: “Vậy tiếp tục đi về phía trước nhé?”

Đàm Ngôn Hứa gật đầu.

Hai người thong thả sải bước trong tiết trời se se lạnh.

Lúc đầu Hứa Yến Nhiên còn cảm thấy lạnh, nhưng đi một lúc cơ thể lại bắt đầu nóng lên, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Đi một đoạn ngắn, Hứa Yến Nhiên nhịn tới nhịn lui, cuối cùng không nhịn được nói: “Chúng ta cứ đi bộ lang thang mãi sao?”

“.....” Đàm Ngôn Hứa nghẹn lời, “Chán rồi à?”

Hứa Yến Nhiên hơi ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, Đàm Ngôn Hứa đã tiếp lời: “Luật sư Hứa.”

Hứa Yến Nhiên: “Tôi đây.”

“Thật ra tôi là một người khá nhàm chán, cuộc sống không có gì đặc biệt.” Đàm Ngôn Hứa nhìn cô, “Công việc cũng rất bận, tôi không có nhiều...”

“Đợi đã.” Không đợi Đàm Ngôn Hứa nói hết, Hứa Yến Nhiên kịp thời ngắt lời. Cô ngẩng mặt nhìn anh, mím môi nói, “Đàm Ngôn Hứa, anh đang chuẩn bị từ chối tôi sao?”

Lúc này cô cũng không gọi anh là bác sĩ Đàm nữa.

Đàm Ngôn Hứa cụp mắt: “Em thích tôi ở điểm nào?”

“...Thích là một loại cảm giác.” Hứa Yến Nhiên không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, “Tôi rất khó hình dung. Ngay từ lần đầu gặp anh là tôi đã thích anh.”

Dần về sau tiếp xúc thường xuyên tự nhiên cũng thích nhiều hơn.

Hứa Yến Nhiên cũng không biết tại sao mình lại thích Đàm Ngôn Hứa, có lẽ là vì anh hợp gu thẩm mỹ của cô, về mọi phương diện cũng đúng ý cô. Cô không biết phải nói thế nào, nhưng thích là thích.

Đàm Ngôn Hứa á khẩu, im lặng một lúc rồi nói: “Không cảm thấy tôi rất vô vị sao?”

“Tôi cũng vô vị mà.” Hứa Yến Nhiên nói, “Ngày thường thực ra tôi không thích đi chơi lắm, một năm sẽ cho mình nghỉ phép hai lần, có lúc rủ bạn bè đi du lịch, có lúc đi một mình.Thời gian còn lại cơ bản là làm việc.”

Hứa Yến Nhiên nói với Đàm Ngôn Hứa, “Cuộc sống của tôi như vậy, anh thấy vô vị không?”

Đàm Ngôn Hứa: “..Không.”

“Vậy tại sao anh lại cảm thấy tôi sẽ thấy anh vô vị?”

Hứa Yến Nhiên hỏi ngược lại, mắt sáng long lanh: “Đương nhiên là tôi biết anh rất bận. Nhưng anh bận là vì muốn cứu người giúp đời, là một việc rất đáng tự hào, vậy thì tại sao tôi lại để ý đến điều đó?”

Cô đâu phải là kiểu người cần bạn trai ngày ngày ở bên, kè kè không rời.

Đàm Ngôn Hứa nhất thời không nói nên lời. Anh nhìn thẳng vào Hứa Yến Nhiên.

Hứa Yến Nhiên ngước mắt đón lấy ánh mắt của anh, suy nghĩ giây lát rồi hỏi: “Anh có ghét tôi không?”

Đàm Ngôn Hứa khẽ nói: “Trừ bệnh nhân ra, người mà tôi đã ghét thì tôi sẽ không nói chuyện quá ba câu.”

“Vậy là thích rồi?” Hứa Yến Nhiên mừng rỡ hỏi, cô chắp tay sau lưng, có chút kiêu ngạo nói, “Bác sĩ Đàm, anh cũng có ý với tôi đúng không?”

Đàm Ngôn Hứa không đáp lời cô, chỉ hỏi: “Luật sư Hứa, em thực sự đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

“Suy nghĩ gì?” Hứa Yến Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, “Theo đuổi anh hay là...gì?”

Đàm Ngôn Hứa: “Mọi thứ.”

Hứa Yến Nhiên bất lực, “Tôi tưởng rằng gần đây tôi đã thể hiện đủ rõ rồi.”

Cô nói: “Nghĩ kỹ rồi, tôi cực kỳ chắc chắn rằng tôi thích anh. Tôi sẽ theo đuổi anh cho đến khi anh chịu làm bạn trai của tôi, liệu bác sĩ Đàm có cho tôi cơ hội này không?”

Đàm Ngôn Hứa nghẹn lời: “Vấn đề này còn cần phải xác nhận sao?”

Anh tưởng mình đã thể hiện đủ rõ ràng rồi.

Hứa Yến Nhiên chớp mắt, đột nhiên bật cười: “Bây giờ thì không cần nữa rồi.”

Trong lòng cô đã có đáp án rồi.

Nghĩ đến đây, khóe môi cô cong lên: “Vậy sau này em muốn nhắn tin cho anh lúc nào thì nhắn lúc đó được không?”

Đàm Ngôn Hứa khẽ liếc mắt: “Bây giờ không phải đã vậy rồi sao?”

Hứa Yến Nhiên cứng họng, đưa tay sờ mũi: “Bây giờ em vẫn còn hơi kiềm chế.”

Cô rất kiềm chế là đằng khác.

“Vậy sao?” Đàm Ngôn Hứa nghi hoặc, “Nếu không kiềm chế thì một ngày có thể nhắn một trăm tin?”

Hứa Yến Nhiên: “Cũng chưa biết, anh muốn trải nghiệm thử không?”

Đàm Ngôn Hứa nhìn cô, ánh mắt mang theo ý sâu xa: “Tôi rất tò mò.”

“Được thôi.” Hứa Yến Nhiên cười, “Vậy em sẽ cho anh trải nghiệm thử.”

Đàm Ngôn Hứa khẽ ừ một tiếng.

Trời thật sự quá lạnh.

Hai người cũng không nán lại công viên lâu mà trở về xe trước.

“Về luôn à?” Hứa Yến Nhiên có chút tiếc nuối.

Đàm Ngôn Hứa: “Em còn muốn đi đâu nữa không?”

Hứa Yến Nhiên ngẫm nghĩ: “Không, chỉ là vẫn chưa muốn về thôi.”

Cô thật sự rất thẳng thắn, quay đầu nhìn người bên cạnh nói: “Lâu lâu mới có dịp đi chơi với anh một chuyến mà.”

Cô không muốn phải chia tay anh sớm như thế.

Nghe câu này, Đàm Ngôn Hứa thật sự đỡ không nổi.

Anh cụp mắt xuống, khởi động xe: “Biết rồi.”

Hứa Yến Nhiên: “Hả?”

Hơn hai mươi phút sau, Hứa Yến Nhiên biết “biết rồi” của Đàm Ngôn Hứa là có ý gì. Anh không đưa cô về nhà mà là chở cô đến một trung tâm thương mại gần nhà cô, ở đó có hệ thống sưởi ấm, không cần phải ở ngoài trời lạnh.

“Chúng ta đến đây làm gì?” Hứa Yến Nhiên hỏi.

Đàm Ngôn Hứa nghiêng đầu, hỏi ý kiến cô: “Xem phim không?”

Hứa Yến Nhiên không chút do dự đáp: “Xem.”
 
Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo
Chương 95: Chương 95



Dạo trước có mấy bộ phim mới ra rạp, nhưng Hứa Yến Nhiên vẫn chưa rảnh để đi xem. Đây là lần đầu tiên cô đi xem phim cùng Đàm Ngôn Hứa, trước khi mua vé cô đã cố ý lên mạng xem đánh giá, chọn một bộ phim hài được nhận xét khá tốt về mọi mặt.

Nghe thấy lựa chọn của cô, Đàm Ngôn Hứa có chút ngạc nhiên: “Không xem bộ này à?”

Anh đang ám chỉ bộ phim tình cảm.

Hứa Yến Nhiên: “…Anh muốn xem phim tình cảm sao?”

Đàm Ngôn Hứa nhìn cô.

Hứa Yến Nhiên chớp mắt: “Em thấy trên mạng đánh giá bộ phim đó không tốt lắm, chúng ta đừng nên lãng phí thời gian thì hơn.”

Thời gian của họ rất quý giá, không cần thiết phải lãng phí vào những bộ phim dở tệ.

Đương nhiên Hứa Yến Nhiên cũng biết tại sao Đàm Ngôn Hứa lại hỏi như vậy. Hai người họ đang trong giai đoạn mập mờ, xem phim tình cảm sẽ dễ thúc đẩy mối quan hệ hơn.

Nhưng mà Hứa Yến Nhiên có chủ kiến riêng. Cô không cảm thấy giữa cô và Đàm Ngôn Hứa phải cần đến phim tình cảm để thúc đẩy mối quan hệ, bởi vì cô tự làm được.

Đàm Ngôn Hứa một lần nữa kinh ngạc trước Hứa Yến Nhiên, tính cách của cô rất đặc biệt, suy nghĩ cũng rất khác biệt.

Nghe cô nói như vậy, Đàm Ngôn Hứa đồng ý.

Vậy thì họ sẽ xem phim hài.

Hứa Yến Nhiên hơi muốn uống Coca, trước khi đi mua, cô chần chừ liếc nhìn Đàm Ngôn Hứa như có điều muốn nói.

Đàm Ngôn Hứa lấy làm khó hiểu: “Em muốn ăn bắp rang bơ à?”

“Không cần bắp rang bơ đâu.” Hứa Yến Nhiên nói.

Đàm Ngôn Hứa: “Vậy em muốn gì?”

“Coca.” Hứa Yến Nhiên thành thật nói, “Coca lạnh.”

Đàm Ngôn Hứa: “...”

Cuối cùng anh cũng hiểu ánh mắt của Hứa Yến Nhiên nhìn anh sao lại có chút chột dạ. Anh không can thiệp vào thói quen ăn uống của người khác, muốn ăn gì cũng được. Nhưng thời tiết này uống Coca lạnh quả thật không thích hợp lắm.

Nghĩ vậy, Đàm Ngôn Hứa hỏi lại Hứa Yến Nhiên: “Chỉ muốn uống Coca lạnh thôi?”

Hứa Yến Nhiên: “…Đúng vậy.”

Cô chỉ thèm Coca, không có hứng thú với các loại đồ uống khác.

Đàm Ngôn Hứa: “Được.”

Anh đi xếp hàng mua, Hứa Yến Nhiên đi đến đứng cạnh anh.

Anh nghiêng đầu, “Bên kia có chỗ ngồi.”

“Em biết.” Hứa Yến Nhiên nói, “Em muốn ở bên cạnh anh.”

Chưa đợi Đàm Ngôn Hứa lên tiếng, Hứa Yến Nhiên vừa liếc nhìn xung quanh đã hạ giọng nói: “Bác sĩ Đàm, anh không biết anh được hoan nghênh đến mức nào đúng không.”

Cô phải để ý kỹ một tí mới được.

Đàm Ngôn Hứa: “Không biết.”

Hứa Yến Nhiên nghẹn lời, nghiêm túc nói: “Vậy bây giờ anh biết rồi đấy.”

Đàm Ngôn Hứa rất muốn nói bây giờ anh cũng không biết.

Nhưng nghĩ một lúc anh lại thôi.

Có Hứa Yến Nhiên đứng cạnh Đàm Ngôn Hứa, những người xung quanh muốn đến bắt chuyện xin thông tin liên lạc cũng từ bỏ ý định.

Mua xong Coca và nước khoáng, hai người lại đợi thêm vài phút mới đến lúc soát vé vào rạp.

Vào trong rạp, Hứa Yến Nhiên uống một ngụm Coca, cảm thấy toàn thân thoải mái hơn một chút.

Đèn trong rạp rất tối, Đàm Ngôn Hứa không nhìn rõ vẻ mặt của người bên cạnh, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng của cô khá tốt.

“Thích Coca lắm à?”

Nghe Đàm Ngôn Hứa hỏi vậy, Hứa Yến Nhiên hả một tiếng: “...Cũng bình thường, đồ uống có ga mang lại niềm vui mà.”

Đàm Ngôn Hứa khẽ cười một tiếng: “Cũng đúng, nhưng mà…”

“Em biết Coca k*ch th*ch dạ dày khá mạnh.” Chưa đợi Đàm Ngôn Hứa nói hết câu, Hứa Yến Nhiên đã nói, “Một tuần em chỉ uống một hai lần thôi, không phải ngày nào cũng uống.”

Đàm Ngôn Hứa: “Uống vừa phải thì được.”

Ngày nào cũng uống thật sự không tốt.

Hứa Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Cô cũng không phải là người cứng đầu, huống hồ lời khuyên này là vì tốt cho cô, cô vẫn phân biệt được đúng sai.

Lời người khác có thể không nghe, nhưng lời bác sĩ thì vẫn nên nghe vào tai.

Hai người trò chuyện thêm vài câu thì bộ phim chính thức bắt đầu.

Hứa Yên Nhiên là người làm việc gì cũng rất nghiêm túc và tập trung, sau khi phim chính thức bắt đầu, cô gác lại việc tán gẫu với Đàm Ngôn Hứa hay thậm chí là trêu chọc anh.

Cô xem phim rất chăm chú.

Những đánh giá trên mạng có tính tham khảo nhất định, bộ phim thật sự rất hay, giúp người ta thư giãn đầu óc.

Lúc kết thúc, Hứa Yên Nhiên vẫn còn có chút lưu luyến.

Đèn trong rạp chiếu phim bật sáng, Đàm Ngôn Hứa thấy trên mặt cô vẫn còn vương ý cười, bèn hỏi: “Thích lắm à?”

“Cũng được, anh thấy thế nào?”

Đàm Ngôn Hứa nhìn cô, im lặng một lát rồi nói: “Trải nghiệm rất tốt.”

Có điều, ‘trải nghiệm’ mà anh đang nói là trải nghiệm về bộ phim hay là thứ gì khác thì chỉ có mình anh biết.

Hứa Yên Nhiên “Ồ” một tiếng: “Đi thôi.”

Ra khỏi rạp chiếu phim thì cũng sắp đến giờ ăn tối.

Hứa Yên Nhiên chủ động đề nghị: “Để em mời anh ăn tối nhé?”

Hai người cứ mời qua mời lại, cả ngày hôm đó đã ở bên nhau gần mười tiếng đồng hồ.

Lúc kết thúc tạm biệt nhau, Hứa Yên Nhiên vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.

Khi xuống xe ở cổng chung cư, cô vẫn không quên xác nhận với Đàm Ngôn Hứa: “Bác sĩ Đàm, bây giờ anh đồng ý để em theo đuổi anh rồi đúng không?”

Trước đây là cô đơn phương theo đuổi Đàm Ngôn Hứa, cũng chưa được anh đồng ý.

Đàm Ngôn Hứa thoáng khựng lại: “Thật ra thì tôi…”

“Không có thật ra gì hết.” Hứa Yên Nhiên cũng không đợi anh nói hết câu, “Lúc ở công viên anh đã đồng ý rồi. Em rất thích cảm giác theo đuổi anh, cũng rất tận hưởng.”

Để tránh Đàm Ngôn Hứa đổi ý, cô ngắt lời anh: “Em biết rồi, hôm nay để bác sĩ Đàm làm tài xế vất vả rồi, em về nhà trước đây, anh chạy xe về nhớ chú ý an toàn nhé, ngủ ngon.”

Bỏ lại một câu này, Hứa Yên Nhiên nhanh chóng vào chung cư.

Nhìn bóng lưng cô đi xa, Đàm Ngôn Hứa có chút nghẹn lời, bất lực xoa xoa sống mũi.

Anh vừa định nói là thật ra bọn họ có thể tìm hiểu lẫn nhau, không cần cô theo đuổi anh. Nào ngờ Hứa Yên Nhiên quá nôn nóng, hoàn toàn không cho anh cơ hội nói.

Nghĩ đến đây, Đàm Ngôn Hứa nhướng mày, nếu cô đã thích tận hưởng quá trình này thì cứ chiều theo ý cô vậy.

Chỉ là Đàm Ngôn Hứa không ngờ rằng cách theo đuổi của Hứa Yên Nhiên sau khi được đồng ý lại khác hẳn so với trước đây.

Sáng hôm sau, Đàm Ngôn Hứa đến bệnh viện giao ban với đồng nghiệp rồi về khoa của mình. Vừa ngồi xuống đã có đồng nghiệp ở quầy y tá gọi anh: “Bác sĩ Đàm.”

Đàm Ngôn Hứa ngẩng đầu, nhìn thấy y tá ôm một bó hoa đi vào: “Có chuyện gì vậy?”

“Nhân viên giao hàng vừa đưa đến ạ.” Y tá đặt bó hoa xuống, “Còn có cái này nữa.”

Đàm Ngôn Hứa cau mày: “Người nhà bệnh nhân tặng sao?”

Y tá lắc đầu: “Nhân viên giao hàng không nói.”

Nhìn bó hoa kia, Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu: “Các cô mang ra ngoài chia nhau đi.”

Họ thường xuyên nhận được hoa do người nhà bệnh nhân tặng, Đàm Ngôn Hứa không có hứng thú chơi hoa, cơ bản đều bảo y tá chia nhau mang về.

Y tá ngẩn người: “...Được.”

Y tá ôm hoa chuẩn bị đi: “Vậy cà phê tôi để lại đây nhé.”

Đàm Ngôn Hứa gật đầu, nhìn ly cà phê trước mặt nhưng không mở ra.

Đột nhiên Biên Kỳ Văn từ ngoài đi vào, thấy ly cà phê trên bàn anh thì nhướng mày nói: “Sao không uống đi? Mua cho tôi à?”

“Người nhà bệnh nhân tặng, cậu uống đi.”

Biên Kỳ Văn: “Vậy tôi không khách sáo nhé.”

Anh ấy cầm túi lấy cà phê ra, bỗng ‘ê’ một tiếng: “Sao cái vỏ ly cà phê này còn vẽ hình nữa, barista cũng...”

Chưa đợi anh nói hết câu, Đàm Ngôn Hứa đã ngẩng phắt đầu lên: “Gì cơ?”

Biên Kỳ Văn: “Hả?” Anh ấy ngẩn người, “Hình vẽ đó.”

Anh ấy xoay cái vỏ ly cà phê có hình vẽ dễ thương về phía Đàm Ngôn Hứa.

Nhìn thấy hình vẽ, Đàm Ngôn Hứa phản ứng lại: “Cậu bỏ ly cà phê xuống.”

Biên Kỳ Văn chớp mắt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Đàm Ngôn Hứa đã đứng dậy đi ra ngoài.

Hai phút sau, anh ôm một bó hoa vào.

“?” Biên Kỳ Văn có chút ngơ ngác, “Vụ gì đây?”

Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn anh ấy: “Cà phê.”

Biên Kỳ Văn: “......”

Anh ấy muộn màng hiểu ra, nhìn bó hoa và ly cà phê, đoán: “Luật sư Hứa tặng à?”

Đàm Ngôn Hứa cầm lấy ly cà phê, khẽ “Ừm” một tiếng.

Biên Kỳ Văn: “....Vậy trả lại cho cậu đây.”

“Tôi cũng không biết.” Đàm Ngôn Hứa thấy hoa thì cứ tưởng là người nhà bệnh nhân tặng.

Biên Kỳ Văn nghẹn lời, nhìn chằm chằm bó hoa kia giây lát rồi không nhịn được cười nói, “Hôm nay luật sư Hứa đổi lộ trình à.”

Đàm Ngôn Hứa không đáp lời.

Anh lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh bó hoa gửi cho Hứa Yến Nhiên: [Em mua à?]

Hứa Yến Nhiên: [Mới đó mà đã nhận được rồi sao?]

Đàm Ngôn Hứa bất lực: [Sao lại tặng hoa cho tôi?]

Hứa Yến Nhiên: [Đang theo đuổi anh mà.]

Đàm Ngôn Hứa: [Ý tôi là dù có theo đuổi tôi thì cũng không cần tặng hoa.]

Hứa Yến Nhiên nghiêm túc nói: [Bác sĩ Đàm, anh đừng phân biệt giới tính, dù là đàn ông hay phụ nữ thì đều có thể nhận hoa. Đây là quy trình theo đuổi.]

Đàm Ngôn Hứa không nói lại được cô, anh im lặng vài giây rồi tò mò hỏi: [Ngoài hoa ra còn gì nữa?]

Hứa Yến Nhiên: [Anh hỏi quy trình theo đuổi ấy hả?]

Đàm Ngôn Hứa: [Ừ.]

Hứa Yến Nhiên: [Tặng quà, hẹn anh ra ngoài ăn cơm, nhiều lắm. Anh thích kiểu nào em setup kiểu đó.]

Đàm Ngôn Hứa: [Không cần mấy thứ đó.]

Hứa Yến Nhiên: [Thế thì không được, theo đuổi thì phải ra dáng theo đuổi.]

Đàm Ngôn Hứa: [Lần sau đừng tặng hoa nữa.]

Hứa Yến Nhiên: [Anh không thích à?]

Đàm Ngôn Hứa: [Tôi không biết chăm sóc.]

Hứa Yến Nhiên: [Cái này đơn giản mà, em dạy anh là được.]

Thấy câu này, Đàm Ngôn Hứa do dự một lát: [Đừng gửi thường xuyên quá.]

Hứa Yến Nhiên: [Ừm, em hẹn với tiệm hoa một tuần hai lần rồi.]

Đàm Ngôn Hứa: [....Em đặt bao lâu?]

Hứa Yến Nhiên: [Ba tháng.]

Đàm Ngôn Hứa: “....”

Hứa Yến Nhiên: [Sao vậy?]

Đàm Ngôn Hứa nhắm mắt lại, đưa tay chống đầu: [Không hủy được à?]

Hứa Yến Nhiên: [Cũng đâu cần thiết phải hủy.]

Đàm Ngôn Hứa không biết nói gì hơn, chỉ có thể mặc kệ cô.

Sau ngày hôm đó, Đàm Ngôn Hứa mỗi ngày đều nhận được mấy chục tin nhắn từ Hứa Yến Nhiên.

Cô cứ rảnh là nhắn cho anh, không cần biết anh có trả lời hay không.

Nhưng Đàm Ngôn Hứa làm việc xong đều sẽ trả lời, hơn nữa còn trả lời từng tin một.

Về sau chính Hứa Yến Nhiên cảm thấy để Đàm Ngôn Hứa trả lời như vậy quá mệt mỏi, nên cô mới hơi kiềm chế lại không nhắn những tin không cần thiết nữa.

Không lâu sau khi Hứa Yến Nhiên sắp xếp cho tiệm hoa gửi hoa đến cho Đàm Ngôn Hứa, các đồng nghiệp trong khoa của Đàm Ngôn Hứa hay kể cả các khoa khác đều biết rằng có một mỹ nữ đang theo đuổi anh, theo đuổi một cách ồn ào náo nhiệt.

Mọi người đều đoán xem lúc nào thì Đàm Ngôn Hứa sẽ bị hạ gục.

Có người nói là không theo đuổi được.

Nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy Hứa Yến Nhiên nhất định sẽ theo đuổi được Đàm Ngôn Hứa. Bởi vì Đàm Ngôn Hứa nhận lấy mỗi bó hoa mà Hứa Yến Nhiên tặng. Còn những người theo đuổi trước đây không có đãi ngộ như vậy.

Đông qua xuân đến.

Ba tháng tặng hoa của Hứa Yến Nhiên đã kết thúc, Đàm Ngôn Hứa không cho cô đặt nữa. Còn tặng nữa là nhà anh mở tiệm hoa luôn cũng được.

Hứa Yến Nhiên hết cách, chỉ có thể đồng ý.

Không tặng hoa, cô nhất thời không biết nên tặng gì tiếp theo.

Hà Gia Vân cho cô ý kiến, bảo cô tặng ‘sự ấm áp’.

Hứa Yến Nhiên nghẹn lời, bản thân cô cũng muốn lắm chứ, nhưng Đàm Ngôn Hứa không cho cô cơ hội đó.

Cô cũng sợ mạo phạm đến anh.

Chỉ là Hứa Yến Nhiên không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy.

Cuối năm và đầu năm Đàm Ngôn Hứa khá bận rộn, Hứa Yến Nhiên cũng vậy.

Hai người tuy đã bước vào mối quan hệ chính thức là người theo đuổi và người được theo đuổi, nhưng số lần gặp mặt hẹn hò không nhiều.

Bởi vì cả hai đều bận rộn.

Hứa Yến Nhiên sau khi liên tục thức mấy đêm liền thì đột nhiên ngã bệnh.

Đàm Ngôn Hứa đến tận ngày hôm sau mới biết chuyện này.

Hôm trước anh trực đêm, sau khi tan ca có gửi cho Hứa Yến Nhiên một tin nhắn, hỏi cô hôm nay có muốn ăn McDonald's không.

Hứa Yến Nhiên rất thích món ăn sáng của McDonald's.

Tin nhắn gửi đi đã lâu nhưng Hứa Yến Nhiên vẫn chưa trả lời.

Đồng hồ sinh học của Hứa Yến Nhiên rất chuẩn, chỉ cần hôm trước không thức đến ba bốn giờ thì sáng hôm sau bảy giờ cô đã tự dậy.

Lúc Đàm Ngôn Hứa gửi tin nhắn thì đã hơn tám giờ.

Đàm Ngôn Hứa khẽ nhíu mày, đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm gọi điện thoại cho Hứa Yến Nhiên, nhưng không ai bắt máy.

Anh lập tức gọi điện cho Trần Trác, nhờ anh hỏi Lâm Vụ xem có liên lạc được với Hứa Yến Nhiên không.

Lâm Vụ hỏi trợ lý của Hứa Yến Nhiên mới biết chiều hôm qua cô không được khỏe nên đã tan làm về nhà nghỉ ngơi.

Đàm Ngôn Hứa lái thẳng đến khu nhà của Hứa Yến Nhiên, trước đây anh đã đến đây nhiều lần, chỉ là chưa từng lên lầu. Quan hệ của hai người vẫn chưa đến bước đó.

Thời điểm tiếng chuông cửa vang lên, Hứa Yến Nhiên đang mơ mơ màng màng bỗng tỉnh dậy.

Cô cuộn tròn trong chăn, cố gắng chặn đứng âm thanh có chút chói tai và phiền nhiễu kia.

Nhưng âm thanh đó giống như một câu thần chú vậy, cứ lặp đi lặp lại bên tai cô.

Hứa Yến Nhiên hết cách, chỉ đành bò dậy đi xem rốt cuộc là ai “phá đám giấc mộng đẹp” của mình.

Còn chưa kịp xem màn hình hiển thị ở cửa, cô đã trực tiếp kéo cửa ra: “Có chuyện gì——”

Lời còn chưa dứt, cô chợt thấy Đàm Ngôn Hứa đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng.

“......”

Không khí ngưng đọng giây lát, Hứa Yến Nhiên ngây người nửa phút, khó tin nói: “Sao anh lại ở đây?”

Đàm Ngôn Hứa cụp mắt nhìn cô, vì bệnh nên sắc môi cô trắng bệch, trên mặt cũng không có chút hồng hào.

Im lặng một lát, Đàm Ngôn Hứa không trả lời câu hỏi của cô mà là đưa tay lên sờ trán cô.

Khoảnh khắc một nóng một lạnh tiếp xúc nhau, hô hấp của cả hai người đều chậm lại, có chút xao động nho nhỏ.

“Em uống thuốc chưa?” Đàm Ngôn Hứa hỏi.

Hứa Yến Nhiên chợt hoàn hồn, hàng mi dài khẽ run lên, giọng nói có chút khàn khàn, “Rồi.”

Đàm Ngôn Hứa hỏi: “Em đo nhiệt độ từ khi nào?”

Hứa Yến Nhiên: “....Tối qua?”

Vừa dứt lời, cô nhận thấy sắc mặt Đàm Ngôn Hứa trầm xuống vài phần.

Hứa Yến Nhiên ngượng ngùng, không dám nói gì.

Lúc bị bệnh cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ thôi. Bởi vì chỉ có ngủ mới giúp cô hồi phục sức lực.

Đàm Ngôn Hứa thấp giọng hỏi: “Không muốn đi bệnh viện à?”

“...Không muốn.” Hứa Yến Nhiên thành thật nói, “Em không muốn động đậy.”

Đi bệnh viện phải ngồi, mà lúc bệnh cô chỉ muốn nằm.

Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu, ra hiệu vào trong: “Vào trong trước đi, đo lại nhiệt độ.”

Hứa Yến Nhiên “ờ” một tiếng, xoay người đi vào trong hai bước, chợt nhớ ra điều gì đó: “Tủ giày ở cửa có dép lê nam.”

Nhắc đến chuyện này, cô liếc nhìn Đàm Ngôn Hứa: “Bố em từng mang rồi, anh không thấy ngại chứ?”

Đàm Ngôn Hứa nhìn cô, trêu chọc: “Tôi có thể ngại sao?”

Hứa Yến Nhiên chớp mắt: “Không thể.”

Đàm Ngôn Hứa cúi người lấy dép lê đi vào rồi cùng cô vào nhà, hỏi cô nhiệt kế ở đâu để lấy ra cho cô đo lại, sau đó còn tiện tay cầm lấy thuốc cô đã uống tối qua xem xét.

Đợi anh xem xong, Hứa Yến Nhiên mới lười biếng lên tiếng:“Bác sĩ Đàm.”

Đàm Ngôn Hứa nghiêng đầu.

“Em hơi khát.”

Đàm Ngôn Hứa đứng dậy đi rót nước, Hứa Yến Nhiên nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

Lúc ngồi xuống lại, Đàm Ngôn Hứa mới có thời gian quan sát chỗ ở của Hứa Yến Nhiên.

Cô sống trong một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích không quá lớn nhưng cũng đủ dùng, một phòng ngủ, một phòng làm việc và một ban công khá sáng sủa thoáng đãng. Căn hộ được trang trí theo phong cách cổ điển, hơi tối, tạo nên một bầu không khí đặc biệt.

Hứa Yến Nhiên ít khi ở nhà nên cũng không hay dọn dẹp.

Bên cạnh ghế sofa còn chất đống áo khoác cô cởi ra hôm qua sau khi về nhà, phía bàn ăn còn để túi đồ ăn mang về.

Nhận thấy Đàm Ngôn Hứa đang quan sát, Hứa Yến Nhiên phản ứng lại, vội vàng đứng dậy muốn thu dọn quần áo, có chút ngại ngùng nói: “Bình thường em không có như vậy....”

Đàm Ngôn Hứa đứng lên theo cô, đưa tay nhận lấy quần áo trong tay cô, thấp giọng hỏi: “Treo ở đâu?”

Hứa Yến Nhiên ngượng ngùng chỉ về phía giá treo quần áo đứng ở cửa: “Chỗ đó là được.”

Hôm qua cô về đến nhà không tiện tay treo ở cửa là vì cô mặc luôn áo khoác nằm lên sofa, hồi lâu sau mới nhớ cởi áo để đi ngủ, thế nên áo khoác đương nhiên bị vứt ở bên sofa này.

Đàm Ngôn Hứa đáp lời, treo áo khoác lên rồi lại dọn dẹp đơn giản bàn ăn cho cô. Sau đó anh hỏi, “Buổi sáng em chưa ăn gì sao?”

Hứa Yến Nhiên gật đầu: “Em không đói.”

Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn cô: “Em muốn ăn gì?”

“...Gì cũng được.” Hứa Yến Nhiên thật sự không đói.

Đàm Ngôn Hứa gật đầu, trước tiên lấy nhiệt kế của cô ra. Ba mươi tám độ sáu, không quá nghiêm trọng nhưng cũng không phải sốt nhẹ.

Đàm Ngôn Hứa bảo cô uống nhiều nước, lại hỏi: “Tôi có thể dùng bếp không?”

“?” Hứa Yến Nhiên: “Hả?”

Cô chớp mắt, phản ứng lại: “Anh cứ tự nhiên.”
 
Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo
Chương 96: Chương 96



Đàm Ngôn Hứa vào bếp chuẩn bị nấu cháo cho cô.

Hứa Yến Nhiên đi theo sau anh, nhìn động tác khá là thành thạo của anh, cô có chút kinh ngạc nói: “Anh biết nấu ăn à?””

Đàm Ngôn Hứa nghiêng đầu: “Đợi em khỏi bệnh rồi sẽ nấu cho em thưởng thức.”

Hứa Yến Nhiên ngẩn người, không nhịn được cười: “Được thôi.”

Cô đột nhiên cảm thấy lần này mình bị bệnh cũng có cái lợi.

“Cười gì vậy?” Đàm Ngôn Hứa hỏi.

Hứa Yến Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, thành thật nói: “Em đang nghĩ, lần này em bị bệnh cũng đáng.”

Nghe thấy lời này, Đàm Ngôn Hứa nhíu mày: “Nói nhảm gì đấy.”

“Không phải sao?” Hứa Yến Nhiên nói, “Đã lừa được anh về nhà còn gì.”

Đàm Ngôn Hứa liếc mắt nhìn cô: “Em bị bệnh là để lừa tôi về nhà?”

Hứa Yến Nhiên: “Không phải mà.”

“Vậy thì đâu gọi là lừa.” Đàm Ngôn Hứa chỉnh lại lời cô, còn nói thêm, “Tôi tự nguyện đến.”

Hứa Yến Nhiên khựng lại: “Ý anh là gì?”

Đàm Ngôn Hứa cảm thấy cô đang cố tình hỏi.

Anh tiếp tục nấu cháo.

Hứa Yến Nhiên không nhịn được tiến lên hai bước, đi theo sau anh: “Bác dĩ Đàm.”

Đàm Ngôn Hứa: “Sao vậy?”

“Anh biết rõ còn hỏi.” Hứa Yến Nhiên trách anh, “Làm gì có ai nói chuyện lưng chừng như anh chứ.”

Đàm Ngôn Hứa nhẹ giọng nói: “Luật sư Hứa thông minh như thế, sao lại đi hỏi mấy câu này?”

“À...” Hứa Yến Nhiên im lặng giây lát, “Bởi vì người đang yêu thường trở nên ngốc nghếch.”

Đàm Ngôn Hứa: “....”

Anh nhất thời không biết phản bác thế nào.

Yên lặng giây lát, anh dời mắt sang nhìn cô:“Hối hận không?”

“Hối hận gì?”

“Vì yêu đương?”

Mắt Hứa Yến Nhiên sáng lên: “Bây giờ em chính thức yêu đương rồi sao?”

Cô ném câu hỏi trở lại phía Đàm Ngôn Hứa.

Đàm Ngôn Hứa hiểu ý cô, khẽ cười một tiếng: “Luật sư Hứa bệnh rồi mà đầu óc vẫn nhanh nhạy quá nhỉ.”

“Đương nhiên.” Hứa Yến Nhiên nói, “Em bệnh nên lười động não thôi, chứ không phải là không thể động não.”

Đàm Ngôn Hứa cong môi: “Lát nữa sẽ nói cho em biết.”

“Không thể nói bây giờ sao?” Hứa Yến Nhiên rất sốt ruột.

Đàm Ngôn Hứa: “Nói luôn trong bếp?”

“Có vấn đề gì sao?” Hứa Yến Nhiên hỏi ngược lại, “Trong bếp không được à?”

Trong bếp thì đúng là không có gì không được.

Đàm Ngôn Hứa vặn nhỏ lửa, để cháo nhừ từ từ cho đến khi đặc sánh lại thì vị sẽ ngon hơn.

Làm xong những việc này, anh mới quay đầu nhìn Hứa Yến Nhiên lần nữa: “Không cảm thấy không công bằng sao?”

“?” Hứa Yến Nhiên ngẩn ra vài giây mới hiểu ý anh, “Tại sao em lại cảm thấy không công bằng?”

Cô cong môi nhìn Đàm Ngôn Hứa, cười nói: “Người thích trước và chủ động trước chưa chắc là người bỏ ra nhiều nhất. Quan trọng hơn là…”

“Là gì?”

“Em cảm thấy anh sẽ không để em cảm thấy không công bằng.” Hứa Yến Nhiên thành thật nói.

Là cô chủ động tấn công Đàm Ngôn Hứa, nhưng điều này không có nghĩa tất cả những lần ở bên nhau sau này đều là cô chủ động. Đàm Ngôn Hứa không phải là người như vậy.

Hơn nữa trên chuyện tình cảm không cần phải so đo công bằng hay không công bằng, chỉ cần cả hai cùng thích nhau là đủ.

Đàm Ngôn Hứa khẽ cụp mắt, trầm giọng hỏi: “Tự tin vậy sao?”

“Đúng vậy.” Hứa Yến Nhiên nháy mắt với anh, “Chẳng lẽ bác sĩ Đàm định để em ấm ức?”

Đàm Ngôn Hứa nhìn thẳng vào cô, đưa tay nhẹ nhàng v**t v* má cô, thấp giọng nói: “Sẽ không.”

Hứa Yến Nhiên cười: “Em biết mà.”

Cô khẽ mấp máy môi: “Vậy bây giờ em có thể nói với mọi người anh là bạn trai của em chưa?”

Đàm Ngôn Hứa mỉm cười, ngón tay lướt qua má cô, đè thấp giọng: “Luôn luôn có thể.”

Từ rất lâu trước đây đã có thể rồi.

Hứa Yến Nhiên bật cười: “Thật sao?”

Nghe thấy cô xác nhận với mình, Đàm Ngôn Hứa đáp lời: “Sao vậy?

“Nhưng mà.....” Mặt Hứa Yến Nhiên bỗng ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói, “Bạn trai nhà người ta khi xác nhận quan hệ với bạn gái đều sẽ——”

Chữ “hôn” còn chưa kịp thốt ra, Đàm Ngôn Hứa dường như có khả năng tiên đoán, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Hơi thở ấm áp đan xen, cánh môi mềm mại chạm vào nhau.

Nếu không phải lo lắng Hứa Yến Nhiên còn đang bệnh, hôn sẽ khiến cô khó thở hơn, nụ hôn trong bếp này có lẽ đã không kết thúc nhanh như vậy.

“...”

Khi tách nhau ra, Hứa Yến Nhiên cảm thấy nhịp tim của mình có chút khác thường.

Cô ngẩn người, không nhịn được trêu chọc Đàm Ngôn Hứa: “Bác sĩ Đàm.”

Đàm Ngôn Hứa: “Ừm?”

Yết hầu anh khẽ chuyển động, bàn tay ấm áp rộng lớn vẫn đặt trên cổ cô, nhẹ nhàng v**t v*, m*n tr*n. Xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay anh khiến cô cảm thấy hơi ngứa, cũng có một loại cảm giác tê dại khó tả lan khắp cơ thể.

Hàng mi của Hứa Yến Nhiên khẽ run lên, cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo pha lẫn d*c v*ng của người trước mắt.

Lúc mới bắt đầu theo đuổi Đàm Ngôn Hứa, cô đã biết người này không lạnh lùng cấm dục như vẻ bề ngoài. Chỉ là cô không ngờ anh còn ‘dữ’ hơn cô nghĩ, d*c v*ng chiếm hữu cũng mạnh mẽ hơn.

“Tim em đập nhanh quá.” Lúc này rồi mà Hứa Yến Nhiên vẫn không quên trêu chọc Đàm Ngôn Hứa, “Hình như có hơi bất thường.”

Ánh mắt Đàm Ngôn Hứa u ám, đáy mắt như lập lòe ánh lửa: “Anh giúp em đo thử nhé?”

Hứa Yến Nhiên: “...Anh có mang theo ống nghe à?”

“Không cần.” Đàm Ngôn Hứa khẽ nói, “Không cần ống nghe anh cũng nghe được.”

Anh cúi người xuống, áp sát vào vị trí ngực trái của Hứa Yến Nhiên.

Qua lớp quần áo mỏng manh, anh có thể nghe rõ ràng tiếng tim cô đập thình thịch.

Tư thế này của cả hai quá mập mờ, khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Hứa Yến Nhiên có chút hối hận vì đã trêu chọc Đàm Ngôn Hứa. Ngay lúc cô đang nghĩ có nên nói gì đó để phá vỡ bầu không khí này không, Đàm Ngôn Hứa đã đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Đúng là hơi nhanh.”

Đàm Ngôn Hứa một lần nữa nắm lấy gáy cô, đầu ngón tay khẽ điểm vào vị trí đó: “Luật sư Hứa nên đến bệnh viện khám thử xem sao.”

Hứa Yến Nhiên chớp mắt: “Bình thường không?”

“Không bình thường.”

Hứa Yến Nhiên: “Vậy thì không cần đâu.”

Đàm Ngôn Hứa nhướng mày.

Hứa Yến Nhiên nhịn cười: “Chẳng phải em có bạn trai là bác sĩ đây rồi sao? Anh chữa cho em là được rồi.”

Nghe vậy, Đàm Ngôn Hứa cuối cùng cũng không nhịn được đưa tay búng trán cô: “Luật sư Hứa.”

“Hửm?” Hứa Yến Nhiên hỏi.

Đàm Ngôn Hứa khẽ nói: “Ra ngoài trước đi.”

Hứa Yến Nhiên: “Hả?”

Đàm Ngôn Hứa thở dài, thu bàn tay đang đặt trên người cô về: “Em ở đây làm rối loạn tiến độ của anh quá.”

Anh muốn tập trung cũng hơi khó.

Hứa Yến Nhiên bật cười: “Em còn tưởng bác sĩ Đàm vững như bàn thạch chứ.”

“Từ lâu đã không phải rồi.” Đàm Ngôn Hứa nhìn cô đầy ẩn ý, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Hứa Yến Nhiên nhướng mày: “Từ lâu là từ bao lâu?”

“Vài tháng trước.” Đàm Ngôn Hứa trả lời cô.

Nhận được câu trả lời mình muốn, Hứa Yến Nhiên hài lòng. Cô quay người bước ra khỏi bếp, để Đàm Ngôn Hứa chuyên tâm nấu cháo.

Sau khi ra ngoài, việc đầu tiên Hứa Yến Nhiên làm là mở chiếc điện thoại đang để chế độ im lặng lên, thông báo cho mấy người bạn thân rằng từ hôm nay cô đã có bạn trai rồi.

Lâm Vụ là người đầu tiên gửi lời chúc mừng: [Chúc mừng bác sĩ Đàm.]

Hà Gia Vân: [Chúc mừng bác sĩ Đàm.]

Lâm Phi Phi: [Chúc mừng bác sĩ Đàm.]

Hứa Yến Nhiên không nhịn được cười: [Tớ cũng thấy nên chúc mừng anh ấy, vì đã tìm được một cô bạn gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như tớ.]

Hà Gia Vân: [Đồng ý.]

Hai người còn lại không hề do dự mà phụ họa.

Mọi người đều cho rằng, Đàm Ngôn Hứa và Hứa Yến Nhiên mà yêu nhau thì người được hời là Đàm Ngôn Hứa.

Nói chuyện phiếm với ba người bạn một lát, Đàm Ngôn Hứa cũng đã nấu cháo xong.

Hứa Yến Nhiên ăn hết cháo rồi mới uống thuốc theo sắp xếp của Đàm Ngôn Hứa.

Uống thuốc xong, Đàm Ngôn Hứa nhắc nhở cô: “Buổi tối mà vẫn chưa hạ sốt thì phải đi bệnh viện đấy.”

Hứa Yến Nhiên nhìn anh: “Anh đi cùng em chứ?”

“Anh đi cùng em.” Đàm Ngôn Hứa nói.

Hứa Yến Nhiên: “Vậy thì em đi.”

Đàm Ngôn Hứa: “Vậy bây giờ đi luôn nhé?”

“Không phải nói là buổi tối sao?” Hứa Yến Nhiên tủi thân nhìn anh.

Đàm Ngôn Hứa mỉm cười, nhéo khẽ ngón tay cô: “Ừm, vậy buổi tối.”

Không biết có phải bệnh của Hứa Yến Nhiên cũng sợ vào bệnh viện hay không. Sau khi uống thuốc rồi đi ngủ một giấc, cơn sốt của cô đã hạ nhiệt.

Đàm Ngôn Hứa không kiên trì bắt cô đi bệnh viện nữa.

Cả ngày hôm đó, Đàm Ngôn Hứa đều ở bên Hứa Yến Nhiên để chăm sóc cô.

Đến mười giờ tối, Đàm Ngôn Hứa ra ngoài một chuyến.

Hứa Yến Nhiên vốn tưởng rằng anh muốn về nhà, không ngờ anh đi rồi lại quay về, còn xách theo một cái túi.

Hứa Yến Nhiên ngơ ngác chớp mắt: “Đây là gì vậy?”

“Quần áo thay giặt.” Đàm Ngôn Hứa nói với cô, “Tối nay anh có thể ngủ lại đây không?”

Hứa Yến Nhiên: “...”

Cô ngẩn người vài giây, quay đầu liếc nhìn trong nhà rồi nói, “Nhà em không có phòng dành cho khách, anh...”

“Anh ngủ sofa.” Đàm Ngôn Hứa nói.

Nghe anh nói vậy, câu “Hay là anh ngủ phòng em đi, liệu anh có thấy nhanh quá không?” của Hứa Yến Nhiên lập tức nghẹn lại không thốt ra được.

Cô câm nín ba giây: “...Em không có chăn gối dự phòng.”

Đàm Ngôn Hứa bình thản nói: “Anh sẽ tự trải.”

Hứa Yến Nhiên nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu: “Ừm.”

Cô tự kiểm điểm lại, hình như mình không nên chủ động quá. Hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn họ hẹn hò. Tuy rằng trước kia cũng gần như hẹn hò rồi, nhưng một số việc vẫn nên từ từ tiến triển thì tốt hơn.

Mặc dù Hứa Yến Nhiên không để ý.

Theo cô thấy, hai người đã tâm đầu ý hợp thì nên nắm bắt cơ hội quấn quýt bên nhau. Hơn nữa cô và Đàm Ngôn Hứa đều rất bận, thời gian nghỉ ngơi cùng nhau thực sự quá ít.

Đàm Ngôn Hứa trải chăn xong, hỏi ý kiến Hứa Yến Nhiên rồi mới đi vào phòng tắm tắm rửa.

Hứa Yến Nhiên đã tắm rồi.

Ngồi trên sofa nghe tiếng nước trong phòng tắm, cô đưa tay xoa xoa tai, cầm điện thoại lên để phân tán sự chú ý.

Không lâu sau, Đàm Ngôn Hứa đi ra với khuôn mặt còn ướt đẫm nước.

Hứa Yến Nhiên ngẩng đầu nhìn, bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của anh, vẻ mặt cô không được tự nhiên cho lắm.

“Sao anh không sấy tóc?” Hứa Yến Nhiên hỏi.

Đàm Ngôn Hứa: “Không tìm thấy máy sấy.”

Hứa Yến Nhiên: “.....Em để trên bàn trang điểm rồi.”

Đợi Đàm Ngôn Hứa sấy tóc xong, ngồi xuống bên cạnh cô, Hứa Yến Nhiên không nhịn được hỏi: “Ngày mai anh phải đi làm sao?”

Đàm Ngôn Hứa: “Ừ, em có đến công ty không?”

“Có chứ.” Hứa Yến Nhiên tự nhiên dựa vào người anh, “Nghỉ một ngày là đủ rồi.”

Đàm Ngôn Hứa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô.

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Một lúc sau, Hứa Yến Nhiên hỏi: “Anh buồn ngủ chưa?”

Đàm Ngôn Hứa cười, “Cũng bình thường.”

Hứa Yến Nhiên ừ một tiếng, “Nhưng ngày mai anh phải dậy sớm mà?”

“Ừm.” Đàm Ngôn Hứa cụp mắt nhìn cô, cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, “Cho nên tối nay chỉ được hôn một chút thôi.”

Vừa dứt lời, anh lại hôn lên môi cô lần nữa.

Bệnh tình của Hứa Yến Nhiên đã đỡ hơn rất nhiều.

Cảm nhận được động tác của Đàm Ngôn Hứa, cô thuận thế đưa tay lên ôm lấy cổ anh.

Song tư thế hôn một người nằm một người ngồi như vậy quá mệt.

Chỉ một lát sau, Đàm Ngôn Hứa bế Hứa Yến Nhiên lên khỏi sô pha, đặt cô ngồi trong lòng mình, bàn tay thì đỡ lấy gáy cô, dùng sự chiếm hữu mạnh mẽ ép cô ngửa đầu, đón nhận nụ hôn của anh.

Anh không còn kiềm chế như lúc ở trong bếp buổi sáng, chỉ dừng lại trên môi cô.

Anh nhẹ nhàng m*t c*n m** d*** của cô, đầu lưỡi trượt theo khe môi cô vói vào bên trong, quấn lấy đầu lưỡi cô.

Đàn ông trong những chuyện này dường như đều có bản năng tự học hỏi.

Rõ ràng buổi trưa vẫn còn lóng ngóng, giờ lại thuần thục đến mức khiến Hứa Yến Nhiên không chống đỡ nổi, cô bị anh hôn đến choáng váng, khó thở.

“....”

Rất lâu sau, Đàm Ngôn Hứa mới buông cô ra.

Hứa Yến Nhiên mở mắt nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, dù đã đ*ng t*nh nhưng trên mặt cũng không có gì thay đổi.

Chỉ có đôi mắt sâu thẳm kia là trở nên sâu hun hút.

Yết hầu nhô lên rõ ràng cũng chuyển động nhanh hơn. Gân xanh trên cổ cũng sẽ nổi lên rõ hơn một chút.

Cảnh tượng này quá...khiến người khát khô cả họng.

Hứa Yến Nhiên vốn dĩ đã không có sức chống cự với Đàm Ngôn Hứa, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh, cô không nhịn được tiến tới hôn lên yết hầu của anh.

Vừa mới chạm môi vào, cô đã cảm nhận được Đàm Ngôn Hứa khẽ rên lên một tiếng.

Sau đó anh lại lần nữa cúi đầu chặn môi cô, không cho cô lộn xộn.

Buổi tối hôm đó trôi qua trong k*ch th*ch.

Nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, Đàm Ngôn Hứa kịp thời dừng lại.

Hai người ôm nhau để bình ổn lại hô hấp và tiếng tim đập.

Rất lâu sau, Đàm Ngôn Hứa mới hỏi: “Đi ngủ nhé?”

“Ừm.” Hứa Yến Nhiên khẽ chớp mắt, “Anh...ngủ cùng em chứ?”

Đàm Ngôn Hứa cảm thấy sự xuất hiện của Hứa Yến Nhiên là để khảo nghiệm ý chí của anh. Nhưng khi đối diện với đôi mắt ướt át của cô, anh không nói được lời từ chối: “Được.”

Anh dỗ cô ngủ trước rồi sẽ ra ngoài.

Hai người cùng nhau vào phòng.

Hứa Yến Nhiên tự giác nhường ra vị trí bên cạnh.

Đàm Ngôn Hứa bất lực cười: “Luật sư Hứa.”

“Sao?”

Đàm Ngôn Hứa: “Em cố ý à?”

“Đâu có.” Hứa Yến Nhiên nói, “Em lo bác sĩ Đàm mệt.”

Cô bổ sung, “Bác sĩ Đàm ngày mai còn phải đi làm, nghỉ ngơi không tốt là em mang tội đấy.”

Đàm Ngôn Hứa không nói lại được cô, chỉ có thể nằm xuống theo cô.

Tối nay Hứa Yến Nhiên cũng khá là ngoan ngoãn.

Không ngoan ngoãn cũng không có cách nào, Đàm Ngôn Hứa sẽ không để cô làm loạn.

Sau khi chính thức hẹn hò với Đàm Ngôn Hứa, Hứa Yến Nhiên trải qua những ngày tháng vô cùng vui vẻ. Tuy rằng cả hai đều rất bận, thời gian thực sự ở bên nhau cũng ít ỏi, nhưng cô vẫn cảm thấy thỏa mãn.

Ở bên Đàm Ngôn Hứa rồi Hứa Yến Nhiên mới biết, thực chất anh là một người có tính chiếm hữu và kiểm soát khá mạnh. Vừa hay cô lại thích anh như vậy.

Cô thích cái cách trong mắt trong tim Đàm Ngôn Hứa chỉ có cô, càng thích dáng vẻ anh rung động vì cô. Đương nhiên, điều cô thích nhất vẫn là h*m m**n và khát khao mà anh nảy sinh vì cô.

Hôm nay, Đàm Ngôn Hứa được nghỉ.

Anh đến công ty luật đón Hứa Yến Nhiên tan làm.

Vừa đến trước cửa, lễ tân đã cười chào anh: “Bác sĩ Đàm đến rồi ạ.”

Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu.

“Luật sư Hứa vẫn còn bận, anh cứ vào thẳng văn phòng của cô ấy đi.”

Đàm Ngôn Hứa cảm ơn, quen đường gõ cửa văn phòng Hứa Yến Nhiên.

Nghe thấy tiếng đáp lời, anh đẩy cửa bước vào.

Thấy anh xuất hiện, Hứa Yến Nhiên ngạc nhiên nhìn đồng hồ: “Sao hôm nay anh đến sớm vậy?”

Còn tận hơn hai tiếng nữa cô mới tan làm mà.

Đàm Ngôn Hứa ừ một tiếng, đi về phía cô: “Ở nhà chán quá.”

“?”

Hứa Yến Nhiên bật cười, không nhịn được hỏi: “Không có em nên ở nhà chán à?”

Đàm Ngôn Hứa thản nhiên thừa nhận: “Ừm.”

“Thấy nhớ em đúng không?” Hứa Yến Nhiên cố ý trêu anh.

Đàm Ngôn Hứa đưa tay khẽ nhéo vành tai cô: “Ừm.”

Tối qua anh trực nên hôm nay ở nhà ngủ. Vừa thức dậy là đến tìm Hứa Yến Nhiên.

Nghe cô hỏi vậy, Đàm Ngôn Hứa im lặng giây lát rồi nói: “Anh vừa mơ một giấc mơ.”

Hứa Yến Nhiên chớp mắt.

“Mơ thấy em.” Đàm Ngôn Hứa cúi đầu, nghiêng người hôn cô một cái.

Cho nên, anh lập tức đến tìm cô.

Hứa Yến Nhiên nhịn cười: “Giấc mơ đẹp không?”

Đàm Ngôn Hứa: “Đẹp.”

Hứa Yến Nhiên nhướng mày: “Đẹp thế nào?”

Đàm Ngôn Hứa: “Sau này anh sẽ nói cho em biết.”

Hai chữ “sau này” này nghe thật tuyệt vời, khiến người ta mong chờ.

Hứa Yến Nhiên đồng ý, nhẹ nhàng móc ngón tay anh, cười rạng rỡ nói: “Bác sĩ Đàm nói lời phải giữ lời đấy.”

Đàm Ngôn Hứa ừm khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Năm sau vào thời điểm này sẽ nói cho em biết.”

Hứa Yến Nhiên nhướng mày, cùng anh hẹn ước: “Được thôi.”

-----

Lời của tác giả Thời Tinh Thảo:

Câu chuyện của bác sĩ Đàm và luật sư Hứa đến đây là kết thúc rồi ^^

Thật ra khi viết về hai người họ tôi vẫn còn nhiều điều muốn viết, trước đó còn có một cốt truyện liên kết đã lên ý tưởng nhưng chưa viết được, mà bây giờ thêm vào thì khá khiên cưỡng, nên đợi sau này có thời gian tôi sẽ đăng lên như một ngoại truyện phúc lợi nhé ~
 
Back
Top Bottom