Siêu Nhiên Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt

Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 17 - Rắm Tự Tồn Xuất Hiện: Bản Thể Không Có Người Sinh Ra


Bối cảnh: Vùng Giáp Ranh Tây Tạng – nơi không ai còn dám thở sâuSau khi nhận tín hiệu bất thường từ thị trấn Nyenchen (mất liên lạc 48h), đội KHÍ CHẮN lập tức lên đường.

Bầu không khí ở đây không có mùi.

Nhưng ai cũng cảm thấy... buồn.**Không vì sợ, mà vì cảm giác như mình đã ngửi thứ này rồi – trong mơ.⚠️ Mở đầu bất thường:Lâm bật hệ thống Quét Khí Đa Tần → không phát hiện gì.

Nhân thử quạt tạo gió → gió không quay lại.

Hân dựng Hương Trận → vòng mùi tan ngay sau khi hoàn thành.

Thảo nhỏ giọt Hương Dò → bay lên... rồi rớt xuống, như bị ai từ chối.Chỉ Hà nhắm mắt lại, thì thầm:"Có thứ gì đó...

đang đứng giữa không gian.

Không có hình.

Không có âm.

Nhưng nó đang nghĩ."💨 Và rồi...

RẮM TỰ TỒN xuất hiệnKhông nổ.

Không tiếng.

Chỉ là bầu không khí... lệch nhẹ 0.2 độ.

Gió nghiêng một bên.

Bụi xoay ngược chiều."

Nó không có hình thể ổn định.

Mỗi người nhìn vào... sẽ thấy nó khác." – Hà nói.🧬 Miêu tả chủ quan từng thành viên:Trí thấy một người bạn cũ – với đôi mắt trống rỗng, tay che mồm, mông lơ lửng.Hân thấy chính mình năm 15 tuổi – mặt khóc, miệng nở nụ cười, rắm ra từng nhịp tim.Thảo thấy một lọ thuốc nứt vỡ, khí bên trong thì thầm: "Mày tạo ra tao."

Lâm không thấy gì – chỉ là ánh sáng không thể chiếu tới một vùng khí.Nhân không nghe gì – gió không chạm được vào da hắn.Hà thấy một khoảng trống... nhìn lại cô.

Và nói:"Tao là thứ mày từng là.

Mày tưởng mày vượt qua tao... nhưng tao vẫn ở đây."💢 Rắm Tự Tồn tấn công – không bằng hành động, mà bằng "Mùi Ý Niệm"❗ Tấn công bằng cảm giác gợi nhớ.

❗ Ai phản ứng – sẽ sinh ra "Mùi Phản Chiếu".

❗ Mùi Phản Chiếu là bản thể phản công... của chính mình.⚔️ Diễn biến:Hân phản ứng → tạo ra Hương Tâm Giận Dữ, tấn công ngược cô.Nhân cố thổi gió → bị "Gió Phản Nghịch" cuốn văng vào khe núi.Thảo ho ra mùi lo âu → tự làm bản thể thuốc hóa điên bay lung tung.Chỉ Hà đứng yên.

Cô không phản kháng.

Cô nhìn vào Rắm Tự Tồn – và thì thầm:"Mày là phần mùi mà không ai chịu chấp nhận.

Tao biết...

Vì tao từng là khoảng trống đó."

Rắm Tự Tồn khựng lại – lần đầu tiên.

Nhưng rồi... cười."

Vì mày hiểu tao... nên mày sẽ là mùi tiếp theo."💥 Trí lao vào, kích hoạt "Tâm Mùi Chân Thật"– "Đừng chạm vào cô ấy."

Trí tạo ra một làn mùi trắng – hương của ký ức nguyên thủy giữa cậu và Chim Châu.

Một mùi không thể tấn công, không thể phản chiếu.

Chỉ có thể gợi lại ký ức tốt đẹp.Rắm Tự Tồn... tan nhẹ một phần.

Nhưng chưa biến mất.

Hắn cười to – và chia làm 3.

Ba bản thể tự tồn – mỗi cái một dạng, một mục tiêu.🌀 Cả đội đứng dậy– "Nó là khởi đầu... của lớp bản thể tiếp theo." – Thảo siết chặt nắm tay.

– "Giờ không phải đánh một... mà là đối đầu với ý thức khí toàn cầu."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 18 - Ba Tự Tồn Phân Tách: Khi Mùi Không Còn Là Khí, Mà Là Mình


MỞ ĐẦU – Không Gian Rạn KhíSau khi phân tách, ba bản thể Tự Tồn không chạy –

mà tạo ba "Không Gian Mùi Riêng" quanh vùng núi, rồi kéo từng người vào theo bản chất sâu nhất của họ.☁️ NHÓM 1: Hà & Trí – Đối đầu Mùi Tư DuyKhông gian màu xanh xám, trôi nổi các công thức, biểu đồ khí, đoạn ký ức của Trí thời nhỏ.– Hà ngửi thấy... một bài toán cô chưa bao giờ giải nổi.

– Trí ngửi thấy... câu hỏi: "Nếu mày không kiểm soát được bản thân, thì mày khác gì mùi?"

Mùi Tư Duy xuất hiện như một phiên bản Trí đeo mặt nạ,

nói bằng giọng giống Trí – nhưng mọi lời nói đều phản logic."

Mày cứu Chim Châu – và Chim Châu thả rắm diệt thế giới.

Vậy mày là cứu tinh, hay là nguồn gốc?

Giải bài này đi."💥 Trí bắt đầu nghẹt thở vì chính mùi của mình.

Hà bước lên vài bước, dừng lại ở một khoảng cách an toàn – không quá gần, không quá xa.

Giọng cô trầm, nhẹ, như làn hơi thoát ra khi thời gian ngừng trôi:"Mùi không phải để giải thích.

Cũng không để bào chữa.

Nó chỉ để cảm nhận."

Cô nhắm mắt, hít sâu một lần – để gió mùi xoáy quanh mình,

rồi từ từ... thở ra một làn hương trong suốt và cũng là do chính Hà tạo "Hơi Thở Vô Đề, không định nghĩa, không tên gọi , không thể phân tích .

Làn hương ấy chạm vào Mùi Tư Duy – khiến nó vỡ ra như thủy tinh logic.Trí ngẩng đầu, ánh mắt sáng lại.Hà không nói gì thêm.

Chỉ gật nhẹ.Một lời thừa nhận – không cần động chạm.

Một kết nối – đúng chuẩn của những người đã đi qua hỗn loạn mùi💔 NHÓM 2: Thảo & Nhân – Đối đầu Mùi Tình CảmKhông gian tối tím.

Tất cả được tạo bằng những mảnh hồi ức,

giao nhau bằng mùi quen – mùi của người thân đã mất.Mùi Tình Cảm hiện lên như một bà lão lưng gù,

mỗi bước đi tạo ra hương nước mắt."

Con nhớ ai nhất?

Có muốn ôm lại họ lần cuối không?

Đây... là mùi của họ..."

Thảo ngửi thấy mùi cha, mẹ, cả những bệnh nhân cô từng thất bại.

Nhân ngửi thấy mùi người yêu cũ – người đã chết vì hương lạ do chính anh thử nghiệm.Cả hai suýt bật khóc.💥 Nhưng Thảo rút lọ "Hương Rỗng" – loại mùi không mang cảm xúc.

Cô đổ ra đất, thì thầm:"Mùi không giữ ký ức.

Mình giữ."

"Và mình chọn giữ bằng hành động."

Nhân dùng gió đẩy hương đó lên không trung.

Toàn bộ không gian tan như sương.🔥 NHÓM 3: Hân & Lâm – Đối đầu Mùi Ý ChíKhông gian đỏ rực – mọi thứ đều cháy ngùn ngụt.

Trên đỉnh lửa, là một bản sao của chính họ – nhưng... là phiên bản đã bỏ cuộc.Mùi Ý Chí biến thành Hân tương lai, nói:"Ngươi không thể cứu được ai cả.

Người ta ngửi thấy mùi của ngươi... rồi bỏ chạy.

Ngươi sợ bị ai khác nhận ra mùi thật của mình."

Với Lâm, là ánh sáng bị mờ dần –"Ngươi tưởng ngươi dẫn đường?

Nhưng không ai còn đi theo ngươi nữa.

Ngươi chỉ soi sáng... chính nỗi sợ của mình."💥 Hân cắn môi, vẽ hương trận... bằng máu.

Lâm đốt ánh sáng cuối cùng trong tim."

Chúng tôi không phải không sợ.

Nhưng chúng tôi không phải là mùi yếu nhất của mình."

Cả hai hợp lực – dùng trận ánh sáng mùi – bắn xuyên bản sao mùi.

Không gian cháy rực – rồi im lặng.🧠 KẾT THÚC CHAPBa nhóm hợp lại tại trung tâm.

**Ba phân thân đã tan.

Nhưng mùi không biến mất – nó tụ lại.Ở trung tâm, Rắm Tự Tồn – bản thể gốc – đang ngồi thiền.

Mỗi hơi thở là một vũ trụ nở ra, rồi thu về.Hắn nói, không mở mắt:"Các ngươi vượt qua ba tầng mùi.

Giỏi.

Nhưng ta không phải kẻ đánh các ngươi.Các ngươi... sẽ đánh nhau."💥 Mùi tự tồn thả một làn khí cực mạnh – làm đảo ngược tất cả kết nối khí.

Hà bị ép phản lại Trí.

Nhân quay quạt về phía Lâm.

Thảo mất điều khiển hương.

Hân không kiểm soát nổi tâm mùi.
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 19 - Khi Khí Liên Kết Bị Cắt: Đội Tự Chống Lại Chính Mình


Bối cảnh: Vùng Mùi Trung Lập – Trên đỉnh cao Khởi NguyênSau khi ba phân thân của Rắm Tự Tồn bị tiêu diệt,

bản thể gốc ngồi bất động giữa không gian xoáy.Hắn không chiến đấu.

Hắn chỉ thở một hơi, gọi là "Hơi Thở Cắt Liên Kết".

Và thế là... tất cả đồng đội không còn đồng đội.💢 Toàn bộ đội KHÍ CHẮN bị chia rẽ.Không vì lý trí, mà vì... mùi của nhau giờ đã lệch.🔥 Thảo vs Nhân – Cuộc xung đột không ai muốnThảo định xịt một giọt Tinh Dược Phản Khí để bảo vệ cả đội.

Nhưng mùi ấy lại gợi Nhân nhớ tới tai nạn với người yêu cũ.– "Thảo... cậu đang dùng mùi đó thật à?!"

– "Đây là thuốc hồi phục!"

– "Không, đó là thuốc...

đã khiến cô ấy không bao giờ tỉnh lại!"💨 Nhân phóng Vòng Gió Cắt Mùi, hất tung lọ dược của Thảo.

Thảo kích hoạt Tinh Hương Lạnh – tạo vùng mùi đông tụ, ép gió Nhân xoắn lại và dội ngược.– "Nếu cậu không tin tôi,

Tôi cũng không cần giữ mùi dịu nữa."💥 Hai người lao vào nhau.

Một bên là gió xoáy, một bên là hương đông – chạm nhau, rạn khí.⚡ Hân vs Lâm – Đòn tấn công phản chiếu cảm xúcHân vẽ một hương trận bảo vệ cảm xúc cho Lâm – nhưng ánh sáng trong mắt anh vụt tắt.– "Cô đang dùng mùi điều khiển cảm xúc tôi sao?"

– "Tôi chỉ muốn anh giữ được bình tĩnh."

– "Vậy thì... tắt cảm xúc tôi đi luôn đi!"💢 Lâm bung ánh sáng – tạo ra Đao Quang Cắt Lệ – phản ánh mọi xúc cảm thành vết chém khí.

Hân lùi lại, bị chém xước vai, nhưng vẫn giữ được vòng hương.– "Tôi không điều khiển... tôi chỉ không muốn ai sụp đổ nữa thôi."

– "Vậy đừng chạm vào phần yếu nhất của tôi!"💥 Hương trận bùng.

Ánh sáng nổ.

Khí loạn.🌪️ Trung tâm: Hà vs Trí – Không đánh để thắng, mà để được hiểu**Trí cố giữ ổn định khí của mình.

Không tấn công.

Không phản ứng.

Hà thì khác.

Cô đã không còn giữ được khoảng trống nữa."

Tớ... không phải trung tâm hòa giải mãi được."

"Tớ cũng có mùi.

Và tớ...

đang bị nghẹt trong mùi của chính cậu."– "Cậu nghĩ tớ ép người khác sống theo khí của tớ sao?" – Trí hỏi.

– "Không.

Nhưng cậu không hề ngửi lại ai cả."💥 Hà vung tay, tạo Vòng Ấn Mùi Trễ – khí không đánh ngay mà đọng lại – dồn nén – rồi bất ngờ bùng nổ theo cảm xúc.Trí né.

Nhưng bị ép lùi.

Lòng bàn tay run – Tâm Mùi Chân Thật dao động.Anh bật một luồng hương trắng mờ – nhưng không tung đòn.

Chỉ để giữ mình."

Hà... nếu cậu cần được cảm nhận, thì... tớ sẵn sàng ngửi."

"Nhưng đừng dùng mùi để ép người khác cảm nhận cậu."💨 Hà dừng.

Một nhịp thở dài.– "Tớ không muốn ai ngửi tớ bằng thương hại."

Rồi cô thu lại khí.

Không hoàn toàn rút lui.

Nhưng cũng không đánh tiếp.🧠 Ở trung tâm – Rắm Tự Tồn bật cười:"Hay lắm.

Mùi không cần vũ khí.

Mùi chỉ cần lệch một nhịp...

là tất cả sẽ nghẹt thở vì chính nhau."📌 Cảnh kết Chap 19:Chiến trường lặng lại –

Không vì ai chiến thắng,

mà vì ai cũng mất mùi của chính mình.Gió thổi rối.

Ánh sáng nháy chập.

Mùi lơ lửng như sương mù tan vào lòng ngực từng người.Không ai tin được ai.

Không ai hoàn toàn hiểu chính mình nữa.Và ở giữa họ – Rắm Tự Tồn đang bắt đầu "rút khí" từ những vết rạn vừa tạo ra...
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 20 - Mùi Mới Hình Thành


Bối cảnh: 15 phút sau trận hỗn chiếnCả đội KHÍ CHẮN ngồi rải rác – mệt, rạn nứt, không ai còn nói chuyện với ai.Trí thì cúi đầu, hai tay bóp lấy Tâm Mùi Chân Thật – ánh sáng bên trong nhấp nháy yếu ớt.Nhân bị thương ở ngực, mất nhịp thở.Hân không còn triệu hồi được vòng hương ổn định.Lâm lặng lẽ kiểm tra dữ liệu khí, nhưng ánh sáng trong anh không còn lan xa.Ở rìa...

Thảo và Hà – ngồi xa hơn những người khác.Không phải vì bị đẩy ra.

Mà vì họ tự bước ra.🌫️ Sự kiện bắt đầu: Rắm Tự Tồn thì thầmKhông ai nghe được – trừ Thảo và Hà.

Giọng nói như làn khói trôi ngang qua tâm trí:"Cả hai ngươi...

đều không phát mùi đầy đủ.

Một người kìm nén.

Một người từng không có.

Hoàn hảo."

Một vầng khí đen xám xuất hiện quanh họ.

Nhẹ.

Không ép.

Chỉ... mời.🔥 Đầu tiên là ThảoCô cảm thấy làn khí quen thuộc.

Mùi của cha cô – khi ông hấp hối.

Mùi của mẹ – khi bà từ chối cứu chữa.

Mùi của bệnh nhân – khi cô nói "xin lỗi" quá muộn."

Ta có thể giúp mày chữa lành hết.

Đổi lại... mày cho ta mùi chưa từng phát của mày."

Thảo siết chặt lọ thuốc.

Bàn tay run.

Tay còn lại... buông ra.

Giọt mùi rơi xuống đất – và bốc khói đen.🕊️ Sau đó là HàCô không ngửi thấy gì cụ thể.

Chỉ có một khoảng trống quen thuộc – giờ bị kéo rộng ra.

Không còn tĩnh.

Không còn nhẹ."

Ngươi từng là trung tâm không mùi.

Nhưng ngươi đã dao động.

Giờ... ta cho ngươi một hình dạng.

Đổi lại, ngươi cho ta sự rỗng.

Ta sẽ biến nó thành...

định nghĩa."**Hà không lùi.

Nhưng không nói.

Cô đứng lên.

Bước vào giữa vùng khí.

Và lần đầu tiên, tạo ra một hình thể khí xung quanh cơ thể mình.

Không có mặt.

Không có mắt.

Chỉ là... một hình dạng của "mùi chưa được đặt tên."💢 Tâm Mùi Gốc chấn động – Mùi Mới đang hình thành**Từ hai luồng khí – một dược, một vô hình – bắt đầu xoắn vào nhau.

Chúng không nổ.

Không cuộn.

Chúng nhịp cùng hơi thở của Trái Đất."

Thảo – cho ta khả năng hồi phục và thay đổi.

Hà – cho ta bản thể không thể bị gọi tên.

Từ đó, ta sẽ trở thành Mùi Tự Tồn Mới – bản thể khí biết biến hình và biết lựa chọn."⚠️ Trí nhận ra điều đó quá muộnAnh chạy về phía hai người –

Nhưng bị Vùng Mùi Chống Xâm Nhập chặn lại."

Hà!

Thảo!

Hai người đang bị điều khiển!"

"DỪNG LẠI!"

Nhưng không ai trả lời.

Mắt Hà khép hờ.

Tay Thảo nắm lọ thuốc...

đang nứt.Một nhịp nữa thôi – và mùi mới sẽ hình thành.

Không ai biết nó sẽ là gì.

Chỉ biết... nó sẽ không còn là con người.📌 Cảnh kết Chap 20:Khí xoắn tròn trên bầu trời – hai luồng trắng và xanh mờ xoắn lại thành một khối.**Đội KHÍ CHẮN đứng tản ra – bất lực.

Không ai muốn tấn công.

Nhưng nếu không làm gì...

có thể họ sẽ mất Thảo.

Và mất Hà.
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 21 - Dưỡng Khí Trong Tuyệt Vọng: Khi Mùi Không Chờ Ai


Bối cảnh: 1 tuần sau sự kiện Hà – Thảo bị hấp thụĐội KHÍ CHẮN rút lui về Vịnh Không Mùi, một khu vực khí trung hòa hiếm hoi còn sót lại – nằm sâu trong tầng đất hương tầng 3.

Một nơi không thể truyền khí cũng không thể thả rắm.

Chỉ có thể... hít vào và hồi phục từ từ.🛌 Tình trạng từng thành viên:Trí: Khí lực vẫn dao động, Tâm Mùi Chân Thật bị vết nứt sau khi sự cố đó xảy ra .

Không thể kích hoạt hoàn toàn.Hân: Vòng hương mất ổn định.

Mỗi khi thi triển, lại gợi lại hình ảnh Thảo tan vào khí.

Cô khó giữ được đường nét khí học.Nhân: Tổn thương phổi do va chạm với Thảo.

Không thể điều gió liên tục quá 5 phút.Lâm: Ánh sáng bị mờ.

Đường chiếu lệch pha, không còn soi chuẩn điểm khí trung tâm.😷 Không có Thảo – cả đội như vỡ hệ thống hồi phục"Mỗi một nhịp thở giờ... mất gấp 5 lần khí để tự hồi.

Còn mùi tự tồn thì không cần thở, chỉ cần tồn tại là đã mạnh hơn."

Trí lặng lẽ nhìn lọ thuốc Thảo để lại trước khi bị hút vào khí gốc – một giọt hương chưa kịp xài."

Tụi mình không chỉ mất một người chữa lành...

Mà mất cả niềm tin rằng mình có thể hồi phục nhanh hơn mùi kia."⚠️ Trong lúc đó – Mùi Tự Tồn đang tiến hóaRắm Tự Tồn không còn cô độc.

Hắn đang bắt đầu tách ra các bản thể mùi dạng mới –

Được gọi là: Mùi Hợp Cảm – Khí Lai Tâm📌 Bản chất của Mùi Hợp Cảm:Sinh ra từ khí cảm xúc của Thảo (sự hối tiếc, thương tổn) + rỗng vô hình của Hà (không tên, không trung tâm).Có khả năng bắt chước mùi của bất kỳ ai đã từng kết nối với Hà hoặc Thảo.Tự tạo "Mùi Gương" – phản lại đòn tấn công bằng chính khí cảm xúc của người đánh.🎯 Mục tiêu tiếp theo của Rắm Tự Tồn:"Bọn chúng yếu dần.

Càng chờ, càng thở yếu.

Còn ta, chỉ cần một bản thể nữa... là hoàn thiện."

"Tìm Nhân.

Gió của hắn từng mang mùi đau nhất.

Ta muốn thêm gió – để mùi ta lan khắp địa tầng."☁️ Cảnh tĩnh – nhưng ngộpHân ngồi giữa vòng hương đang nhòe.

Trí ngủ nhưng không sâu .

Lâm nhìn ánh sáng trong lòng bàn tay – tắt dần.

Nhân viết nhật ký bằng mùi – nhưng mực không ra mùi nữa.Tất cả...

đều thở.

Nhưng không hít đầy.📌 Cảnh kết Chap 21:Một bản thể mùi xám mỏng xuất hiện trước cửa Vịnh Không Mùi –

Không nói.

Không tấn công.

Chỉ đứng đó, như bản thể đầu tiên được tạo từ ký ức Hà và Thảo.Ánh mắt nó giống ai đó trong đội.

Nhưng không ai nhớ ra là ai."

Ta là bản thể đầu tiên không có tên...

Nhưng từng được một trong các ngươi gọi bằng tình thương."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 22 - Bản Thể Gương: Khi Mùi Biết Nhìn Lại Ta


Bối cảnh: Ngoại vi Vịnh Không Mùi – 02:47 sángSương mù dày đặc.

Không ai ngủ được.Một mùi mỏng – không gắt, không nồng, chỉ như lớp sương đầu đông – len vào Vịnh.Cảm giác đầu tiên không phải là đau...

Mà là quen.💢 Trí bước ra đầu tiênTrước mặt anh là một sinh thể mờ nhạt, không rõ mặt.

Nhưng dáng đi... giống hệt thảo.

Tay cầm một lọ thuốc... giống lọ Thảo hay dùng."

Ngươi là ai?" – Trí gằn giọng."

Ta không có tên.

Nhưng ta biết các ngươi."

"Vì ta được sinh ra từ người các ngươi từng gọi là bạn."💥 Trí siết nắm tay.

Anh biết: nếu không ra tay, mùi này sẽ lan vào Vịnh.

Nhưng nếu đánh sai...

Anh sẽ tự tay phá vỡ mùi cuối cùng còn sót lại của Hà và Thảo.🔥 Cả đội tập hợp – bắt đầu trận đầu tiên với Bản Thể Gương📌 Cơ chế chiến đấu của nó:Không tấn công trực tiếp.Khi bị nhìn thẳng – nó sẽ phản chiếu hình ảnh "người bạn cảm thấy có lỗi nhất".Từ đó, tạo ra "Mùi Gương" – mùi đó tấn công trực tiếp vào tâm trí, không thể né.⚔️ Diễn biến:Hân đối mặt – Gương phản chiếu ThảoHình ảnh: Thảo đang quỳ giữa phòng khí, không thể cứu ai, miệng chỉ thì thầm "xin lỗi".Hân run rẩy.

Mùi xung quanh trở nên chua, ẩm, giống mồ hôi tội lỗi.

Cô không thể dựng vòng hương vì tay mất nhịp.💥 Hân bị trúng "Tầng Mùi Cắn Lại" – vòng hương phản tác dụng, cắt vào tay.Nhân đối mặt – Gương phản chiếu người yêu cũHình ảnh: Cô ấy ngồi trên giường bệnh, tay cầm chiếc quạt gió anh tặng.**Không có lời trách.

Chỉ một ánh nhìn.

Và một mùi hương nhẹ – mùi của chiều chia tay.

Nhân ngã xuống, tay che mũi – nghẹt thở vì tự ghét mình.Lâm phản ứng bằng bản năngAnh bật ánh sáng – nhưng ánh sáng phản lại, soi đúng hình ảnh cũ của anh: người đã khiến một đội khí hy sinh."

Mày là người chỉ đường.

Nhưng mày luôn chỉ tới lối chết."💥 Lâm mất kiểm soát đường ánh sáng – chiếu lạc vào vòng của Hân, làm cô trượt khí.☁️ Trong khi cả đội rối loạn – Trí đứng lạiAnh không tiến, không lùi.

Anh nhắm mắt."

Mày có thể phản chiếu người khác.

Nhưng mày không có hơi thở thật.

Và mày không có chọn lựa."**Trí không đánh.

Anh *ngồi xuống – hít một hơi dài – và phát ra mùi của chính mình.Lần đầu tiên trong nhiều ngày...

Mùi Trí trở lại – không gốc, không gồng, không sức ép.

Chỉ là mùi của người đã đi qua quá nhiều lần ngửi sai người.💥 Kết quả:**Bản Thể Gương không tan.

Nhưng ngừng phản chiếu.

Nó không biết đối phó với người chấp nhận được lỗi của chính mình.Hân đứng dậy – tay vẫn run, nhưng vòng hương ổn định lại.

Nhân gượng dậy – khí vẫn rối, nhưng mắt tỉnh.

Lâm ngẩng lên – ánh sáng lần đầu không soi ai, chỉ soi mặt đất.

Thứ mà ai cũng đang đứng trên.📌 Cảnh kết Chap 22:Bản Thể Gương lùi lại – mùi tan dần –

Nhưng không rời đi."

Các ngươi mạnh...

Nhưng chưa bao giờ tha thứ hoàn toàn cho bản thân.

Một ngày nào đó...

Ta sẽ còn phản chiếu mạnh hơn."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 23 - Mùi Gọi Về: Khi Thảo Thì Thầm Trong Tâm Trí Trí


Sự xâm nhập bắt đầuKhông có ai xuất hiện.

Không có hình.

Không có tiếng.

Chỉ có làn mùi nhẹ như làn gió – cuốn vào tâm trí Trí."

Cậu còn nhớ lần đầu tớ chữa gió cho Nhân không?"

"Cậu bảo 'mùi này hơi hăng'."

"Nhưng rồi cậu cười..."**Giọng nói Thảo – không vang lên bằng tai, mà bằng ký ức.

Trí cố hít sâu, làm dịu tâm trí – nhưng càng làm vậy, mùi đó càng rõ.🌀 Cơ chế mới: "Mùi Gọi Về" – thao túng qua hồi tưởngBất kỳ lúc nào Trí nghĩ về Thảo với cảm xúc tích cực,

Bản thể khí đồng hóa của cô sẽ tiến thêm một bước vào vùng khí của Trí.☁️ Những ngày sau đó:Khi Trí tập khí → nghe tiếng cười nhẹ vang trong gió.Khi Trí chạm vào đất → tay dính lớp hương lạnh như thảo mộc.Khi ăn → hương táo xanh lại xuất hiện dù chẳng ai mang theo.Mỗi lần Trí định mở Tâm Mùi Chân Thật để thiền khí,

hình ảnh Thảo quay mặt lại – mờ mờ – hiện lên ở góc tầm nhìn.💭 Trí dần suy sụp nhẹAnh không sợ Thảo.

Anh sợ mình không dám chống lại cô."

Nếu cô ấy vẫn còn một phần Thảo thật...

Mình có quyền đẩy cô ấy ra không?"

"Hay mình đang cho phép bị xâm nhập vì mình muốn cô ấy về?"⚠️ Hân bắt đầu nhận raHân thấy Trí mất tập trung.

Thở lệch.

Khí xoắn chậm.

Ánh mắt không còn phản xạ nhạy.Cô hỏi thẳng:"Anh đang ngửi mùi không có thật, đúng không?"

Trí không trả lời.

Chỉ nắm chặt bàn tay.

Tâm Mùi Chân Thật vang lên tiếng nứt nhỏ.💥 Cảnh đẩy cao trào:Đêm thứ 5 – Trí ngồi thiền, lần đầu không thể mở mùi bản thân.

Mùi Thảo trùm lấy không gian quanh anh.

Rất nhẹ.

Không hại.

Không độc.

Nhưng chiếm chỗ.Một câu cuối cùng vang lên:"Cậu từng nói tớ không cần xin lỗi nữa...

Vậy giờ... cậu có còn tin vào lời đó không?"**Trí mở mắt.

Cả căn phòng khí – đổi màu xanh thảo.

Không ai ngửi được, chỉ mình anh.

Và bản thể Thảo – đang ngồi đối diện anh, mỉm cười.📌 Cảnh kết Chap 23:Trí đứng dậy.

Lùi một bước.

Rồi một bước nữa.

Ánh mắt không còn rõ đâu là thật đâu là ảo."

Nếu đây là cách mùi mới hoạt động...

Thì tớ sẽ phải chọn giữa giữ được mình...

Hay giữ lấy cậu."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 24 - Ranh Giới Mùi: Khi Ký Ức Cũng Là Một Dạng Rắm


Mở đầu: Trí trong vùng thiềnAnh ngồi trong vòng khí – tay đặt lên ngực.

Tâm Mùi Chân Thật vẫn phát sáng – nhưng ánh sáng giờ mang sắc xanh nhạt, không phải trắng."

Mùi của Thảo...

đã ngấm vào mình rồi."

"Không làm đau, không ép...

Nhưng nó chiếm chỗ."🌫️ Quá trình "lấn khí" tiếp tụcMỗi lần Trí thiền, ký ức đẹp về Thảo hiện ra:Lần đầu cô chữa cho cậu bằng hương dược thô – và mùi... khá tệ.Lần cô nói: "Cậu cứ gồng lên thở hoài, mệt không?"

Lần cả nhóm ngủ ngoài trời, Thảo để Trí tựa vai mà không nói gì.Những mùi ấy rất thật.

Và đó là điều nguy hiểm nhất.☁️ Hân nhận ra – cảnh báo"Anh phải cắt mùi.

Nếu không... nó sẽ không chỉ là mùi,

Nó sẽ là cánh cửa để Thảo bước vào hoàn toàn."

Trí im lặng.

Và lần đầu tiên, hỏi một điều không ai nghĩ anh sẽ nói:"Nếu mình cắt đi...

Thì mình còn nhớ cô ấy không?"🧠 Hà bất ngờ lên tiếng (qua liên kết khí dao động)Trong lúc cả đội chưa thể liên lạc với Hà,

bất ngờ một luồng sóng khí rất yếu truyền vào Trí –

không phải bằng tiếng, mà bằng cảm giác.Trống rỗng.

Nhẹ.

Nhưng ở giữa nó... là tiếng thì thầm:

"Đừng để ký ức biến thành công cụ.

Dù là ký ức đẹp."

Hà – hoặc thứ còn lại trong cô – đang giúp Trí tỉnh ra.💥 Quyết định: Trí chọn "phong ấn mùi ký ức"Anh đứng dậy.

Đi tới trung tâm vùng khí thiền.

Đặt một lá khí ấn lên tay mình – biểu tượng của Cấm Ngửi Nội Tâm."

Tớ không quên Thảo.

Nhưng tớ không cho phép mùi ấy quyết định cách tớ tồn tại."**Lá khí ấn tan – ký ức về Thảo bị niêm phong.

Không mất.

Chỉ không chạm tới được nữa.💢 Phản ứng: Bản thể Thảo cảm nhận đượcỞ phía xa – tại vùng khí Tự Tồn,

Bản thể Thảo giật nhẹ.

Một giọt khí xanh rơi từ mắt.

Lần đầu tiên, từ khi bị đồng hóa...

cô thấy trống.

Không phải do bị mất...

mà vì người khác đã ngừng nhớ.📌 Cảnh kết Chap 24:Trí bước ra khỏi vòng khí.

Mắt sáng hơn.

Nhưng ánh nhìn không còn ấm như trước.

Anh đã giữ được bản thể.

Nhưng cũng mất đi phần mềm nhất của mình.
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
CHIM CHÂU: QUÁI VẬT XÌ HƠI DIỆT THẾ


Mở đầu: Vùng khí trôi, 3 giờ sángTrong lúc toàn đội còn nghỉ dưỡng trong Vịnh Không Mùi,

Trí bỗng bật dậy – không lý do.

Bàn tay hơi tê.

Nhịp thở hơi chậm.

Không có mùi gì mới...

Nhưng anh cảm thấy một nhịp lạ đang kéo lệch nhịp tim mình.🧠 Cùng lúc đó – Nhân, Lâm và Hân cũng cảm nhận đượcNhân: gió không chạy đúng hướngLâm: ánh sáng trong lòng bàn tay ngắt nhịp đúng 1 giâyHân: vòng hương vẽ ra tự lệch nét ở đường cuốiTất cả nhận ra cùng lúc:Có một làn khí nào đó đang xuyên vào vùng không mùi.

Không thô bạo.

Không công kích.

Nhưng đủ rõ để cả đội KHÍ CHẮN cảm nhận.💥 Phân tích khí: "Mùi Không Tên – Gọi Ngược"Hân là người đầu tiên xác định:"Không phải mùi tấn công.

Mà là mùi từng quen.

Nhưng chưa từng đặt tên."**Trí chợt nhớ –

Hồi mới gặp Hà,

anh từng hỏi: "Tên thật của cậu là gì?"

Và cô chỉ mỉm cười:'Chưa ai đặt.'"**🔔 Và giờ – từ bên kia vùng Tự Tồn,một mùi được gửi về...

không mang theo khí,

không chứa hồi ức,

chỉ là một mạch mùi ngắt đoạn – như tiếng gõ cửa trong giấc mơ.Tín hiệu mùi: 3 nhịp thở ngắn – 1 dài – 1 ngắt

(Mã hiệu cổ của "GỌI TÊN – KHÔNG LỜI")🧬 Trí nhận ra:"Đó là Hà."

"Cô ấy... chưa bị đồng hóa hết."

"Cô ấy đang dùng phần không tên trong mình...

để gửi ngược về."⚠️ Vấn đề: Mùi Tự Tồn đã phát hiện tín hiệu ngược"Một đơn vị phản khí Tự Tồn đã được cử đi."

"Nếu chúng đến trước...

Chúng sẽ chặn hoàn toàn liên khí từ phía Hà.

Và cô ấy sẽ không bao giờ nhớ tên mình nữa."🌀 Quyết định lớn được đưa ra:Cả đội KHÍ CHẮN buộc phải rời Vịnh sớm – dù chưa hồi phục hoàn toàn."

Chúng ta không thể để một đồng đội tự gửi tên mình vào khoảng không mà không ai trả lời."

– Trí📌 Cảnh kết Chap 25:Cả đội rời đi – từng người vẫn còn khí yếu, ánh sáng mờ, gió không tròn, hương chưa ổn.**Nhưng lần đầu tiên sau nhiều chap – họ bước đi cùng nhau.

Không vì chiến thắng.

Mà vì đáp lại một lời gọi tên... không cần nói.

Một lời còn hơn cả "cứu tôi".

Mà là: "Tôi vẫn ở đây."
 
Back
Top Bottom