Siêu Nhiên Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
392544650-256-k154752.jpg

Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Tác giả: caothinganha8888888
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ở một vùng đất xa xôi, nơi trời đất giao nhau và những sinh vật kỳ lạ thống trị bầu trời, có một truyền thuyết mà người dân luôn rỉ tai nhau: "Hãy cẩn thận khi nghe tiếng gió lạ... vì Chim Châu có thể đang đến!"

Chim Châu - một sinh vật lai giữa chim đại bàng và... một chiếc loa trầm khổng lồ - là quái vật huyền thoại có sức mạnh đặc biệt: khả năng thả những quả rắm siêu cấp, siêu thanh, siêu động đất.

Mỗi lần nó "bắn phá", bầu trời rung chuyển, nhà cửa lật tung, kẻ thù bỏ chạy không kịp xỏ giày.

Nhưng đằng sau những tiếng rắm oanh tạc đó là một câu chuyện cảm động: Chim Châu không muốn phá hoại, nó chỉ đang... bị rối loạn tiêu hóa bẩm sinh.

Cùng theo chân trí - một cậu bé nuôi ước mơ trở thành người huấn luyện quái vật, khi cậu vô tình gặp và kết bạn với Chim Châu.

Từ những cuộc rượt đuổi cười ra nước mắt đến các trận chiến "bốc mùi" long trời lở đất, họ sẽ đối đầu với tổ chức săn quái vật độc ác, khám phá bí mật về nguồn gốc của Chim Châu, và biết đâu... tìm được một toa thuốc trị rắm vĩnh viễn!​
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 1: Khi Gió Mang Mùi Của Tận Diệt


"Người ta nói gió mang hương của hoa cỏ.

Nhưng ở làng Khú Kị, nếu gió thổi từ phía bắc...

thì đó là dấu hiệu của Chim Châu đang đến."

BÙMMM!!!Mặt đất rung lên như bị đấm bởi một cú đấm khổng lồ từ dưới lòng đất.

Cây cối bị nhổ bật gốc.

Nóc nhà bay như lá chuối gặp lốc.

Trâu bò ngã ngửa, gà vịt co giò chạy tán loạn.

Cả bầu trời như vỡ ra, không phải vì sấm, mà là vì một quả rắm đỏ vừa được thả xuống từ độ cao 800 mét.Thủ phạm: Một sinh vật lông lá, sải cánh khổng lồ, bay chậm như mây bão nhưng sức công phá thì hơn cả tên lửa hành trình.

Đó chính là Chim Châu.Người ta từng tưởng đó là truyền thuyết.

Một trò đùa của các cụ già thiếu hơi.

Nhưng kể từ khi thành phố nhỏ bên biên giới Myanmar bị chấn động nặng, và các nhà khoa học lặng lẽ loại trừ nguyên nhân "địa chất tự nhiên"... thì người ta mới bắt đầu sợ.

Sợ gió.

Sợ mùi.

Và sợ cái tên bị cấm nhắc: Chim Châu.Nó không tấn công bằng vuốt hay răng.

Thứ nó dùng là hơi – thứ vũ khí vô hình nhưng hủy diệt.

Mỗi lần nó "xả", là mỗi lần thiên nhiên bị biến dạng: ruộng nứt toác, nước giếng đổi màu, và người dân ngất xỉu hàng loạt như gặp đại dịch.Giới chức toàn cầu gọi đây là "Mối đe dọa sinh học chưa rõ nguồn gốc."

Người dân gọi nó bằng nhiều tên: "Quỷ Gió", "Thần Hơi", "Tai Họa Lặng Lẽ".

Nhưng tên thật của nó, chỉ có một vài người biết: Chim Châu – Quái Vật Xì Hơi Diệt Thế.Ở một góc làng phía nam, nơi ruộng chưa cháy và cây cối vẫn còn xanh, có một cậu bé ngồi lật từng trang sách cũ, xung quanh là những mô hình quái vật bằng đất sét, than hoạt tính, và... cả một cái khẩu trang bị độ lại như mặt nạ phòng độc.Tên cậu là Trí.Khác với những người cùng làng luôn tìm cách lẩn tránh Chim Châu, Trí lại luôn tò mò về nó.

Không phải vì dũng cảm.

Mà vì cậu không có khứu giác – một căn bệnh bẩm sinh kỳ lạ khiến cậu miễn nhiễm với mùi.Cậu không nhớ mùi hoa, không biết thế nào là mùi nước mắm, và tất nhiên... không hề hấn gì trước thứ khiến cả làng khiếp vía: Rắm của Chim Châu.Trí từng thấy nó, năm cậu mới 10 tuổi – một lần duy nhất, khi cả làng trốn dưới hầm, chỉ mình cậu leo lên mái đình để "ngắm mây".

Cậu đã thấy Chim Châu – lững lờ, cô đơn, gào thét rồi thả một quả khí khiến núi lở.

Nhưng cậu cũng thấy đôi mắt của nó – không dữ tợn, mà buồn bã.

Như thể chính nó cũng không kiểm soát được chính mình.Từ đó, Trí bắt đầu nghiên cứu.

Về khí.

Về cấu trúc mông của loài chim.

Về truyền thuyết cổ đại ghi lại những "kẻ gieo mùi".

Và cậu tin một điều: Chim Châu không phải là kẻ xấu.

Mà là một nạn nhân.Ngày hôm đó, khi đài truyền hình quốc tế đưa tin:"Một trận động đất lạ thường vừa xảy ra ở Myanmar.

Không có mảng kiến tạo nào dịch chuyển.

Chỉ có... một cột khói đỏ và mùi kỳ lạ được ghi nhận."

Trí đứng lặng.Cậu biết.

Chim Châu lại hành động.

Và lần này... có thể nó không còn dừng lại được nữa.
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
chap 2 : Myanmar - Khi Mùi Gió Trở Thành Tai Họa


"Không phải động đất nào cũng đến từ lòng đất.

Có những lần... nó bắt đầu từ một cú rặn trên không."

– Trích nhật ký của một kỹ sư khí tượng mất tích sau vụ nổ.Ngày 14 tháng 3, 3:06 chiều – Myanmar, vùng núi thaohungTrời đẹp.

Mây xanh.

Gió lặng.

Người dân trong làng đang phơi cá.

Trẻ con đá banh dưới ruộng khô.

Mọi thứ bình yên đến khó tin.3:08 – Một tiếng rục rịch khe khẽ vang lên trên bầu trời.

Không ai chú ý.

Chỉ có vài con chó ngẩng đầu tru khe khẽ.3:09 – Bầu trời đột nhiên xuất hiện một bóng đen khổng lồ.

Nó bay chậm rãi, sải cánh phủ kín cả cánh đồng.

Người ta ngước nhìn, tưởng đó là máy bay vận tải quân sự.Nhưng không có động cơ.

Không có tiếng ồn.

Chỉ có tiếng Ọt ẹt...

ọt ẹtttttttttt...Rồi mọi thứ tối sầm lại.3:10 – Tận diệt bắt đầu.Chim Châu vỗ cánh, lấy độ cao, và rồi gồng mình như triệu hồi cơn thịnh nộ từ hậu thế giới.Một quả rắm đỏ rực phóng xuống từ độ cao hơn 1.000 mét.Không khí nứt toác.

Đất nổ tung như có hàng trăm quả bom chôn dưới lòng đất.

Cây cối cháy xém.

Đàn gia súc lăn đùng ra chết không rõ nguyên nhân.

Sóng xung kích lan ra bán kính 25km, gây nên một trận động đất không ghi nhận từ bất kỳ mảng kiến tạo nào.Đài địa chấn Myanmar báo động đỏ.

NASA phát hiện biến động áp suất không khí đột ngột.

Truyền thông đưa tin:"Hiện tượng chưa xác định – khả năng là vụ thử vũ khí sinh học hoặc va chạm khí tượng cực đoan."

Chỉ có một người biết sự thật.Ở làng Khú Kị, Trí bật dậy từ sàn nhà.

Bản đồ treo trên tường đang rung bần bật.

Đèn chớp tắt.

Cậu bật máy tính, tra tín hiệu địa chấn.

Tọa độ trùng khớp...

Myanmar.

Vùng Tanintharyi.Cậu lặng người.

Không phải thử nghiệm vũ khí.

Không phải động đất.

Không phải khí tượng.

Là Chim Châu.Cú "xả" lần này không giống trước.

Nó không ngẫu nhiên.

Nó có chủ đích.Trí lục tung bàn học, lấy ra "Bản đồ Dòng Gió Lưu Động", ghi chú khắp nơi bằng mực đỏ, cùng bản vẽ một thứ: "Viên Than Thần – Khóa Khí Thánh."

Cậu thì thầm:

– "Nếu tao không ngăn được mày, Châu... thế giới sẽ không còn ai sống để ngửi nữa."

Ở Myanmar, 3:17 chiều.Đám mây rắm đỏ vẫn còn lơ lửng như một vết thương chưa tan.

Khí độc nặng đến mức trạm khí tượng phải sơ tán toàn bộ nhân viên.

Tổng thống Myanmar ra thông cáo khẩn cấp, phong tỏa toàn bộ vùng bị ảnh hưởng.

Người dân truyền tai nhau:"Lũ quỷ đã trở lại."

"Không phải con người... không phải thiên nhiên..."

Còn trên vách đá cao nhất, nơi gió mạnh nhất thổi qua...

Chim Châu đứng sừng sững.

Bụng nó phát sáng, và lần đầu tiên trong lịch sử loài chim – nó cười.

Một nụ cười nứt gió.Ở phía bên kia, Trí đeo khẩu trang, khoác balô, bước khỏi làng Khú Kị.

Cậu không quay đầu lại.

Trước mắt cậu là một thế giới đang mục rữa trong khí độc."

Châu ơi... nếu mày thật sự là bạn tao.

Làm ơn... dừng lại.

Hoặc tao sẽ phải ngăn mày.

Dù mày là cái gì đi nữa."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 3: Viên Than Thần & Bí Mật Khí Thiêng


"Thứ gì có thể dập tắt một thứ không thể chạm vào?

Là điều gì đó có thể hấp thụ tất cả... kể cả nỗi đau."

– Câu đố cổ khắc trên Bia Khí Thần.Đêm sau vụ oanh tạc Myanmar.Trí đứng trước căn phòng bí mật dưới nhà – nơi cậu gọi là "Phòng Khí Học."

Tường dán đầy ghi chú, bản đồ, phân tích cấu trúc khí, tài liệu cấm về các hiện tượng mùi học cổ đại.Ở chính giữa phòng là một chiếc hộp bằng đồng đã ngả màu thời gian.

Trí mở ra – bên trong là nửa mảnh Bản Đồ Khí Thiêng, thứ duy nhất còn sót lại sau trận cháy nhà ông cố nội của cậu.

Trên bản đồ khắc những ký hiệu kỳ lạ, dẫn đến một nơi được gọi là:"Hang Đen – Nơi Viên Than Thần được cất giữ."

Tương truyền, Viên Than Thần không chỉ hấp thụ mùi – nó có thể kết nối trực tiếp với khí hồn của quái vật, xoa dịu hoặc... phong ấn nó mãi mãi.Trí biết: đây là con đường một đi không về.Cậu chuẩn bị mọi thứ:

– Mặt nạ kháng khí 7 lớp lọc.

– Hộp đựng Viên Than làm từ đá vô nhiễm.

– Và đặc biệt: Băng ghi âm tiếng gọi của Chim Châu – giọng cậu gọi tên nó, ngày còn là bạn.Cuộc hành trình bắt đầu.Trí rời làng Khú Kị, băng qua rừng Hóc Hú, nơi không ai dám đi vì truyền thuyết về "Mắt Rắm" – một sinh vật săn mùi.

Mỗi bước đi, cậu đều bị ám ảnh bởi âm thanh rền rĩ từ xa – như tiếng Chim Châu vẫn còn văng vẳng đâu đó trên bầu trời.Ba ngày sau – Hang Đen.Nằm sâu trong lòng dãy núi Ba Vạc, cửa hang là một tảng đá đen bóng, trơn như bề mặt than vừa mới cháy.

Cạnh đó là Bia Khí Thần – nơi khắc câu đố cổ.Trí lần tay lên mặt bia, và đọc thành tiếng:"Thứ hấp thụ được mọi hơi thở...

Là thứ từng bị đốt trong đau đớn, và tái sinh thành ánh sáng."

"Muốn vào hang, hãy... ngậm khí mà đi."

Không chần chừ, Trí đeo khẩu trang, hít một hơi thật sâu và bước vào bóng tối nồng nặc mùi lịch sử.
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 4: Cuộc Gặp Gỡ Với Mắt Rắm


"Có những thứ không nhìn bằng mắt.

Có những mùi không thể ngửi bằng mũi.

Nhưng tất cả đều được cảm nhận... bằng nỗi sợ."

– Lời khắc trong Hang ĐenHang Đen – lòng núi Ba Vạc – Nửa đêm.Không có ánh sáng nào lọt vào nơi này, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt và mùi ẩm mốc nặng trĩu như một nỗi buồn không tên.

Trí tiến từng bước, đèn pin nhỏ trên trán hắt ra ánh sáng xanh lập lòe.

Những vách đá xung quanh như đang thở.Bỗng, ánh sáng biến mất.Không phải do đèn hỏng – mà là bóng tối ở đây... nuốt cả ánh sáng.

Trí khựng lại, tim đập nhanh, nhưng vẫn giữ tay chặt lấy chiếc mặt nạ.Cậu thì thầm:

– "Mình đến để tìm Viên Than Thần... không phải gây chuyện."

Một âm thanh vang lên từ phía xa, vừa như tiếng cười khò khè, vừa như... tiếng xì hơi bị bóp nghẹt.– "Lại một kẻ ngửi không được mùi... vào nơi mùi được sinh ra."

Giọng nói ồm ồm, vọng từ bốn phía.

Trí quay vòng, nắm chặt chiếc máy ghi âm.– "Tôi đến tìm Viên Than.

Xin được đi qua.

Tôi không có ý xâm phạm."

Bầu không khí bỗng lạnh ngắt.

Rồi... từ trong bóng tối, một con mắt khổng lồ mở ra.

Chỉ một mắt duy nhất, đỏ như than cháy dở.

Xung quanh không có đầu, không có thân – chỉ là một hốc đá có con mắt biết chớp, như thể cả hang động là sinh vật sống.Mắt Rắm – sinh vật canh giữ Viên Than Thần.Nó không ngửi mùi như người, nó "nhìn" được mùi.

Nó từng là một pháp sư cổ, sống sót sau khi Chim Châu "xả" một quả Rắm Đen tại Vực Tĩnh Mùi cách đây 300 năm.

Cú rắm đó khiến Mắt Rắm mất thân xác, nhưng linh hồn và đôi mắt của hắn vẫn tồn tại, bị phong ấn vào hang này – trở thành Người Canh Mùi.Đối thoại giữa Trí và Mắt Rắm:– "Ngươi muốn Viên Than?

Để làm gì?

Để cứu con quái vật ấy sao?"

– "Nó không phải quái vật.

Chỉ là bị vượt quá giới hạn."

– "NGU NGỐC!

Chính ta đã từng nói câu đó.

Và giờ ta chẳng còn gì ngoài... một cái mắt nhìn được sự thối nát!"

Không khí trong hang bắt đầu xoắn lại.

Tường đá rạn nứt.

Một luồng khí đen tỏa ra từ mắt hắn, như đang thử thách lòng can đảm của Trí.– "Muốn lấy Viên Than Thần, ngươi phải vượt qua Thử Thách Mùi Cuối."

Trí nuốt nước bọt.

– "Là gì?"
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
THỬ THÁCH MÙI CUỐI: "Ngửi Rắm Bản Ngã"


"Ngươi sẽ đối mặt với chính mùi của mình – mùi của quá khứ, của nỗi sợ, của điều ngươi giấu kín."

Mắt Rắm mở rộng.

Một lối nhỏ phía sau con mắt hiện ra, dẫn tới một không gian xoáy khí, như cơn lốc.

Trí bước vào... và bị nhấn chìm trong một thế giới ảo ảnh.Trong ảo giác:Cậu thấy mình lúc nhỏ, ngồi chơi với Chim Châu con – khi nó còn nhỏ như con gà tây, hay đánh rắm trúng nồi cơm nhưng cậu vẫn cười.Rồi cậu thấy lần đầu tiên Chim Châu gây sập một sườn đồi – cậu đã im lặng, không nói với làng.

Vì sợ người ta sẽ giết nó.Sau cùng, cậu thấy chính mình đứng trước lửa cháy, ôm cuốn sách cổ, và chọn giữ lại một nửa bản đồ, giấu luôn cả sự thật về Viên Than Thần.Trí ngã quỵ.

Mùi trong tâm trí khiến ngay cả người không ngửi được mùi cũng... muốn nôn.Một giọng nói vang lên trong đầu:– "Chấp nhận bản ngã, ngươi mới có thể cứu thứ ngươi thương."

Trí đứng dậy.

Gật đầu.Luồng khí tan dần.

Ảo giác biến mất.

Và trước mặt cậu, giữa hang đá... là một viên than đen tuyền, hình cầu, phát sáng nhẹ như tim đập.Viên Than Thần – kẻ có thể hấp thụ mọi khí.Mắt Rắm cười lần cuối, rồi tan vào không khí.

Giọng hắn vọng lại như lời trăn trối:"Nếu ngươi thật sự muốn cứu Chim Châu...

thì hãy đến nơi cuối cùng: Miệng Rãnh Gió – nơi nó sẽ tiến hóa thành Thần Rắm.

Ngươi chỉ có một lần... chỉ một cú cắm Viên Than."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 5: Miệng Rãnh Gió - Mùi Của Sự Kết Thúc


"Không ai ngửi được tận cùng của một mùi... cho đến khi nó chạm vào linh hồn."

– Ghi chép cuối cùng của Mắt Rắm, trước khi bốc hơi.Miệng Rãnh Gió – vết nứt dài nhất từng xuất hiện trên dãy đất cổ phía Bắc Myanmar.

Không nằm trong bản đồ.

Không có tên trên Google Maps.

Chỉ có những người từng bị thổi bay bởi một cơn gió vô hình, mới biết đến nơi này.Và hôm nay, Chim Châu đã ở đó.Nó to gần gấp đôi so với lần oanh tạc Myanmar.

Mắt đỏ rực, bụng phồng căng như mặt trống trời, lưng tỏa ra khói nhẹ màu xám.

Nó đứng sừng sững giữa rãnh núi như một vị thần chuẩn bị ban phát... cái chết trong dạng khí.Trí leo lên sườn đá, thở gấp, tay ôm chặt Viên Than Thần.

Không còn thời gian.

Nếu Chim Châu "xả" lần này – toàn bộ khí tầng châu Á sẽ bị rối loạn.

Trái Đất có thể... lệch trục.Cậu hét lớn:– "CHÂU!

NGƯNG LẠI!

Tao tới đây để cứu mày!"

Chim Châu quay đầu.

Đôi mắt nó... chứa cả trời thương nhớ lẫn điên dại.

Nó há mỏ, phát ra tiếng ọttttt ẹttttttttttttttttttttttttttt...Gió nổi.

Đất rung.

Bụng nó co giật.Và rồi...💥 BOOOOOOOOOOOOOOOOMMMMMMMMMMMMMMMMMM!!!!!!!Cú RẮM CUỐI CÙNG.Không chỉ là âm thanh.

Đó là một đòn tấn công toàn thân – sóng xung kích mùi lan ra như vụ nổ hạt nhân vô hình.Trí bị đánh trực diện.Không còn khẩu trang, không còn may mắn.

LẦN ĐẦU TIÊN, Trí – người không có khứu giác – cảm nhận được mùi.Mùi của sự tận diệt.

Mùi của nỗi đau.

Mùi của quá khứ bị nén lại trong hậu môn thần thánh hàng ngàn năm.Cậu bị ép chặt xuống đất, toàn thân run rẩy.

Đầu óc quay cuồng.

Thị giác méo mó.

Tim đập loạn.

Bụng sôi.

Tai ù.

Mắt rớm nước.

Dù không có khứu giác, não Trí vẫn tự tạo ra "ảo giác mùi" mạnh tới mức khiến cậu muốn xé rách chính mình."

Nó là mùi... của lần chia tay mà tao chưa từng nói lời xin lỗi."

"Là mùi của đêm cháy nhà... nơi tao đã chọn giữ bản đồ thay vì cứu mẹ."

"Là mùi của nỗi sợ, của sự hèn nhát, của... sự phản bội chính bản thân."

Đây không phải rắm nữa.

Đây là một cú đánh vào linh hồn.Trí quỳ giữa gió, máu chảy từ tai, miệng mím chặt, mắt đỏ ngầu.Nhưng... tay cậu vẫn giữ Viên Than Thần.Cậu rít lên, từng chữ:– "Mày nghĩ mày là thần à?

Mày chỉ là một đứa trẻ... không ai dạy cách ngừng lại."

Trí lao lên.

Gió thổi ngược.

Đá rơi.

Không khí vỡ vụn.Cậu nhảy lên lưng Chim Châu, dồn toàn bộ sức lực còn lại...VÀ CẮM VIÊN THAN THẦN VÀO GIỮA HẬU MÔN NÓ!💥 ÂM THANH NGẮT NGANG.

KHÍ DỪNG LẠI.

BẦU TRỜI IM LẶNG.Chim Châu gào lên đau đớn – không phải vì đau mông, mà là vì nó đã được giải thoát.

Bụng nó xẹp dần.

Ánh đỏ biến mất.

Đôi mắt trở lại hiền lành... và nó bật khóc.Một giọt nước mắt rơi xuống đất... và nơi Miệng Rãnh Gió, hoa bắt đầu mọc lên – lần đầu tiên sau trăm năm.Trí ngã xuống.

Toàn thân tê liệt.

Nhưng cậu mỉm cười, thều thào:– "Mày biết không... lần đầu tiên tao cảm nhận được mùi... và... nó... kinh... khủng... thật."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 6: Sự Thức Tỉnh Của Thần Rắm


"Muốn tiêu diệt mùi?

Mày tưởng dễ à?

Tao là MÙI."

– Chim Châu, sau khi tỉnh dậy từ cú xả cuối.Miệng Rãnh Gió – sau vụ cắm Viên Than.Cả vùng đất im lặng như chưa từng có tiếng động.

Chim Châu nằm bất động, lông xám tro, đôi cánh cụp xuống như mất sinh khí.

Trí cũng nằm đổ gục bên cạnh, thở thoi thóp, mặt tím tái sau cú "rắm tâm linh cấp độ tận thế".Một con chim.

Một con người.

Hai sinh vật cùng sắp sửa gục ngã.

Nhưng...Bầu trời bỗng xoay tròn.Không phải vì Trái Đất lệch trục.

Mà vì một luồng khí xoáy bắt đầu tụ lại từ hậu thân Chim Châu.Viên Than Thần – vật thể có thể hấp thụ mọi mùi – bắt đầu phát sáng dữ dội.

Nó không hút khí vào nữa.

Nó bị nổ ngược!BOOM!

Một cột lửa xanh phóng vọt ra từ mông Chim Châu.

Không phải rắm.

Không phải khí.

Đó là Năng Lượng Mùi Cổ Đại – Khí Nguyên Sơ, thứ chưa từng xuất hiện từ kỷ Tiền Rắm.Chim Châu ngẩng đầu.

Mắt đổi màu vàng kim.

Toàn thân nó phát sáng.

Lông mọc dài ra, tạo thành áo giáp khí xoắn.Một tiếng thét vang khắp núi rừng:– "RẮMMMMMMMMMM...!!!"

CHẾ ĐỘ MỚI ĐƯỢC KÍCH HOẠT: THẦN RẮM TOÀN NĂNG (GOD-FART FORM)Không cần rặn.

Không cần ăn.

Chỉ cần tồn tại... là khí tự tỏa.

Bất kỳ sinh vật nào ngửi phải sẽ mất trí nhớ mùi, quên luôn mùi của chính mình.Trí bừng tỉnh.

Cậu lảo đảo đứng dậy, nhìn Chim Châu đang bay lên giữa bầu trời như thiên thần thối.

Gió quất vào mặt cậu – nhưng lần này không có mùi.

Vì mùi đã vượt qua cả khứu giác – nó tấn công thẳng vào tâm hồn.Cậu run rẩy:– "Mình đã...

đánh thức sai thứ rồi..."

Chim Châu bây giờ không còn là bạn của Trí nữa.

Nó là một thực thể khí thiêng, vượt xa mọi định nghĩa vật lý, sinh học hay... vệ sinh.Nó không cần thả rắm nữa.

Chỉ cần tồn tại là xung quanh trở thành vùng mùi cấm.Thế giới bắt đầu phản ứng.NASA phát hiện sự dịch chuyển của tầng khí quyển không rõ nguyên nhân.Các loài chim bắt đầu bay ngược – không phải vì mất phương hướng, mà để... né mùi.Chính phủ Myanmar lập vùng "No F-Zone" (cấm rắm), nhưng không có tác dụng.Trí chỉ còn một lựa chọn:

Hoặc phong ấn Chim Châu mãi mãi.

Hoặc... học cách hòa hợp với mùi để kiểm soát nó.Và rồi, một giọng nói vang lên trong tâm trí Trí – giọng của Mắt Rắm."

Nếu ngươi muốn kiểm soát mùi...

thì phải trở thành **một phần của nó."

Phải ngửi được chính mình.Trí gục xuống, nắm chặt tay.

Cậu hiểu.

Đã đến lúc vượt qua giới hạn cuối cùng.
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 7: Trí Thức Tỉnh - Kẻ Ngửi Bằng Tâm


"Khi khứu giác không còn đủ, người ta phải ngửi... bằng bản ngã."

– Ghi chép cuối cùng của giáo phái Kháng Mùi.Bầu trời trên Miệng Rãnh Gió nhuộm ánh cam lạ.Chim Châu – trong hình thái Thần Rắm Toàn Năng – lơ lửng giữa không trung.

Lông của nó bây giờ dài như áo choàng.

Cánh tỏa khí, mỗi đập cánh làm xoáy mây thành hình... mông.Phần hậu thân của nó sáng như một viên mặt trời nhỏ, nhịp đập như một quả tim... nhưng thở bằng rắm.

Xung quanh là trường lực mùi vô hình, khiến cả cây cỏ dưới chân Trí rụng lá mà không cần chạm.Trí đứng đó.

Run.

Nhưng không lùi.Trên tay cậu là nửa còn lại của Viên Than Thần, thứ duy nhất còn sót lại.

Cậu biết: để ngăn Chim Châu, cậu không thể chỉ chống mùi.

Cậu phải hấp thụ nó.

Trở thành một phần của mùi.Không chần chừ nữa, Trí nuốt Viên Than.🌪️ [Cảnh Thức Tỉnh]Cơ thể Trí bừng cháy ánh đen xám, bao phủ bởi lớp khí xoáy mịn như khói trầm.Trên trán hiện ra biểu tượng mũi xoắn – địt ấn .Quần áo rách toạc, biến thành Áo Choàng Kháng Mùi, làm từ sợi carbon và niềm tin vào cái lỗ mũi không hoạt động.Trí giờ không còn cảm nhận bằng mũi nữa.

Cậu ngửi bằng tâm.

Cảm bằng ý thức.

Và tấn công bằng sự thanh lọc.Trận chiến bắt đầu.☁️ Chim Châu tung chiêu đầu tiên:

– "Siêu Rắm Phản Lực Xuyên Tầng Ozon!"

Một luồng khí ép tới, tạo sóng âm 32Hz, khiến cả đất trời vặn vẹo như bị bóp mũi bởi thần linh.Trí xoay người, tạo Khiên Than Tâm Trí, hứng trọn đòn như... một thanh niên đứng trong thang máy đầy mùi mà vẫn không nhăn mặt.– "Mày nghĩ thế là hết à?" – Trí hét.

– "Ngửi cái này đi!"

Trí bật chiêu:

🌪️ "Tuyệt Kỹ Giải Phóng Nội Tâm – Tâm Khí Tối Cao!!"

Một luồng khí trắng bay thẳng từ Trí, xuyên qua vùng đệm khí của Chim Châu, đánh thẳng vào vùng bụng của nó, khiến nó lảo đảo.Hai bên lao vào nhau, khí va khí, hơi đập hơi, lòng tự trọng đối đầu với mùi nội tạng.Trí bây giờ bay được, không phải bằng sức mạnh vật lý – mà bằng sự cân bằng giữa hít thở và buông bỏ.

Mỗi cú đá của cậu để lại vết xoáy mùi trong không khí.

Mỗi cú đấm là một trận "xông hơi tâm linh".Chim Châu gào lên, mắt đỏ rực, và bung chiêu cuối:💥 "Siêu Rắm Hủy Diệt – Đại Phá Mọi Giác Quan!"

Đòn này tạo ra vùng mùi chết dài 500km, đủ làm nổ tung mọi thiết bị điện tử có cảm biến mùi và làm rơi cả vệ tinh thời tiết.Mọi thứ sắp bị xóa sổ.

Nhưng...Trí không chạy.

Cậu nhắm mắt, dang tay.

Và nói:– "Nếu tao là người duy nhất chịu được mày... thì tao sẽ ôm mày đến cùng."

Cậu lao thẳng vào luồng khí cuối cùng – không chống lại, mà hòa vào.Không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra sau đó.

Chỉ biết, bầu trời trở nên trong xanh lại.

Gió ngừng.

Mây tan.

Và trên mặt đất... là một cục tro xám tròn trịa.Không ai biết đó là Viên Than, hay... một nụ rắm cuối cùng.
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 8: Sự Im Lặng Sau Cơn Gió - Sự Trỗi Dậy Của Ba Người Bảo Vệ


"Khi mùi rút lui, và sự yên tĩnh bao trùm...

là lúc ta nên run rẩy nhất."

– Trích nhật ký hậu rắm, ngày thứ 1Một tuần sau Đại Chiến Mùi Cuối.Cả thế giới lặng thinh.

Không còn gió.

Không còn sấm.

Không có mùi.

Không có vị.

Không ai còn cảm thấy gì.Trái Đất rơi vào trạng thái gọi là "Khí Hư Không", một hiện tượng chưa từng ghi nhận – nơi toàn bộ giác quan liên quan đến cảm nhận mùi bị vô hiệu hóa.Nhưng không phải vì mùi biến mất.

Mà là... vì mùi đang ẩn mình.Tại trung tâm Trái Đất, nơi linh hồn của Trí và Chim Châu hoà làm một, một khối năng lượng xoắn ốc đang nở ra – Khối Hơi Gốc.Từ đó, những bản thể nhỏ – Phân Thân Mùi – được sinh ra.

Chúng không có hình dạng cố định, lúc là cơn gió, lúc là người, lúc là... miếng tóp mỡ bay giữa phố.

Nhưng mỗi bản thể đều mang trong mình sức mạnh từ Mùi Gốc, và một mục tiêu duy nhất:"Khơi dậy cảm giác mạnh mẽ nhất trong mỗi con người... bằng nỗi sợ nguyên thuỷ: Sợ hôi."

Thế giới hỗn loạn trở lại.Người dân đeo 10 lớp khẩu trang vẫn ngất xỉu.

Hệ thống lọc không khí toàn cầu tê liệt.

Cây cối ngừng quang hợp vì... bối rối trước mùi lạ.Và trong lúc mọi thứ đang sụp đổ, 3 người đứng lên – 3 cá thể có khả năng miễn nhiễm với mùi phân thân, mang trong mình sức mạnh khác nhau, tạo nên tổ chức KHÍ CHẮN – Đơn vị bảo vệ cuối cùng của nhân loại.✨ Giới thiệu 3 nhân vật chính mới:🔥 Nhật Lâm – "Người Mang Khí Ánh Sáng"Từng là vận động viên điền kinh, nhưng sau khi chạm trán Phân Thân Mùi Lửa, toàn bộ da thịt Lâm hấp thu năng lượng khí và biến ánh sáng thành sóng kháng mùi.Mỗi bước chạy tạo ra vệt sáng trung hòa khí độc.Chiêu đặc biệt: "Hô Quang Cản Khí" – tạo trường lực ánh sáng cắt mùi thành từng mảnh.💨 Nhân – "Chiến Binh Gió Ngược"Một kỹ sư máy lọc khí, vô tình bị hút vào vùng áp suất đảo chiều do Chim Châu tạo ra.Nhân sống sót và phát triển khả năng điều khiển gió, nhưng gió của anh luôn ngược chiều, thổi ngược mọi mùi tấn công.Vũ khí: Quạt Đôi Hồi Tâm, có thể "thổi trả" bất kỳ phân thân mùi nào.Chiêu đặc biệt: "Nghịch Lưu – Hồi Hương Kích".🌱 Bảo Hân – "Nữ Dược Sư Kháng Mùi"Con gái của một thầy thuốc Đông y.

Sau vụ "Rắm Đỏ", cô phát triển khả năng pha chế thảo dược kháng khí.Hân sử dụng các bình xịt thảo mộc, có thể giải mùi, phong ấn hoặc làm tê liệt phân thân.Cô còn có khả năng "nghe thấy mùi" bằng sóng âm.Chiêu đặc biệt: "Hương Đình Phong Ấn Thuật" – tạo vòng hương bao quanh chiến trường.Ba người.

Ba hướng sức mạnh.

Nhưng chung một sứ mệnh:"Tìm đến Khối Hơi Gốc – nơi Trí và Chim Châu đã hoà làm một – và quyết định: Giải phóng thế giới... hay chấp nhận sống cùng mùi mãi mãi."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 9: Rắm Tàng Hình - Thành Phố Rỗng Dậy Mùi


"Khi bạn ngửi thấy mùi lạ và tự hỏi 'có phải mình rắm không?'

Thì có thể... nó đang ở ngay sau lưng."

– Hướng dẫn sinh tồn hậu Rắm Đại Loạn, trang 42Địa điểm: Thành Phố Rỗng – Biên giới Myanmar – Thái LanTừng là trung tâm thương mại quốc tế, nay bị niêm phong hoàn toàn sau vụ Khí Tỏa Tầng Đỏ.

Mọi sinh vật sống rút đi trong vòng 8 tiếng sau khi Phân Thân Mùi đầu tiên xuất hiện.Bên trong thành phố, nhà cửa vẫn nguyên vẹn, nhưng không có một bóng người.

Không có rác.

Không có tiếng gió.

Không có cả mùi.

Chỉ có... sự bất an.☁️ Đội xàm lờ đổ bộNhật Lâm mặc bộ giáp ánh sáng, lướt trên mặt đường như phản chiếu nắng ban trưa.Nhân đi sau, hai tay cầm Quạt Hồi Tâm, quạt nhẹ về mọi hướng để kiểm tra luồng khí.Bảo Hân mở lọ nhỏ, thả ra từng tia hương thảo mộc dò mùi, chúng bay như luồng sương bạc, uốn lượn tìm mục tiêu.– "Có gì đó lạ..." – Hân thì thầm.

– "Không khí... hoàn toàn trống.

Như thể mùi ở đây bị ăn mất."

Họ chưa kịp chuẩn bị thì... chuyện xảy ra.BỐP!!

Một tiếng "xì nhẹ" vang lên, như một ai đó lỡ rắm, rất khẽ – gần như không nghe được.

Nhưng não ba người đồng thời kích hoạt khẩn cấp.Chiêu thức đầu tiên của Phân Thân Mùi đã bắt đầu:🧠 "Ảo Giác Mùi Chủ Quan"

Khiến nạn nhân tự ngửi thấy mùi rắm từ chính bản thân, dần mất phương hướng, rồi...

đổ lỗi cho nhau.Phản ứng đầu tiên:– "Ê... có ai... vừa xì hơi không?" – Nhân gãi đầu, khịt khịt mũi.

– "Tôi tưởng là ông..." – Lâm nhăn mặt.

– "Không.

Không phải tôi.

Không phải ai cả!" – Hân hoảng hốt, nhận ra ảo giác đang bắt đầu tấn công.Ngay lúc đó – thứ vô hình di chuyển.

Từ phía sau, một làn khói xám mờ mờ bò dọc bức tường như bóng ma.

Nó không có hình dạng rõ ràng – chỉ là cảm giác ai đó vừa "thả nhẹ"... ngay bên tai.💥 Nhật Lâm hành động.– "Tôi thấy nó rồi.

10 giờ!

Trên tường!"

Anh kích hoạt "Hô Quang Tâm Mắt", bắn ra tia sáng phát hiện mùi ẩn.

Một hình thù hiện ra trong chớp mắt – như một đám mây xám hình mặt người, mông to, mắt không đồng đều, luôn thay đổi hình dáng.☠️ Tên: Rắm Tàng Hình

Cấp độ: Khứu Huyễn Cấp B

Chiêu đặc biệt: Xì Hơi Không Dấu Vết – Đổ Lỗi Tâm LýBảo Hân mở "Hương Trận" – tạo vòng tròn thảo dược khiến phân thân khó di chuyển.

Nhân vung quạt, kích hoạt "Hồi Hương Trảm" – luồng gió phản lại, xé đôi làn mùi.Rắm Tàng Hình gào lên – không thành tiếng – mà là một luồng khí nóng lan tỏa.

Nó vỡ ra thành 3 mảnh – bay vào 3 hướng khác nhau!💨 Cuộc rượt đuổi bắt đầu.

Mỗi người một hướng.

Thành phố như mê cung mùi.

Nếu để sót một mảnh, nó sẽ tái sinh, mạnh hơn.Nhân thổi gió ngược, dẫn đầu.

Lâm phóng như tia sáng xuyên qua các tầng nhà.

Hân điều khiển hương trận, khóa không gian.Họ phải vừa chiến đấu, vừa kiểm tra chính mình, vì mùi ảo giác khiến bất kỳ ai cũng có thể trở thành nguồn phát.Sau 12 phút kịch chiến, ba người hợp lại, dồn cả ba mảnh vào giữa quảng trường.Hân búng tay.

– "Kết ấn: HƯƠNG TRỜI – LỌC RẮM !"

Một vòng tròn thảo dược kích hoạt.

Mùi bị giam trong lớp hương thanh tịnh.

Rắm Tàng Hình không thể đổi hình nữa.

Nó hiện nguyên dạng:

Một đám khí xám xịt, có khuôn mặt nửa người – nửa mông.Nhật Lâm nhảy lên cao.

– "Chết đi, TRỐN LÌ đi!"

Chiêu kết liễu:

⚡️ "CHEM CHÉP Cắt Khí – Hồi Ức Khứu Tận Diệt!!"

Tia sáng cắt xuyên mùi – phân tách khí ra khỏi gốc.

Rắm Tàng Hình nổ tung, tan thành làn bụi trắng.Yên tĩnh trở lại.

Cả thành phố vẫn lặng im.

Nhưng lần này... là sự yên lặng sau khi một bản thể mùi đã bị phong ấn.Hân lau mồ hôi.

– "Chỉ là bản thể đầu tiên... mà đã như vậy."

Nhân siết chặt quạt.

– "Tưởng tượng tới lúc gặp Phân Thân Chính của Trí và Chim Châu... tôi sợ là mình không còn cảm nhận được bản thân nữa."

Lâm nhìn lên trời.

– "Chúng ta phải đi tiếp.

Khối Hơi Gốc vẫn đang sinh sôi..."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 10 - Trận Gió Ngược Trên Himalaya: Bóng Tối Lạnh Tanh


Địa điểm: Dãy Himalaya, Khu Vực Tuyệt Đối Cấm BayĐội KHÍ CHẮN nhận tin khẩn: toàn bộ trạm nghiên cứu Khangri Xám đã biến mất khỏi hệ thống vệ tinh.

Không bị tuyết chôn.

Không do sạt lở.

Mà là... bị "tẩy sạch" bởi một lớp khí lạnh mùi kỳ dị.Khi máy bay của đội tới nơi... trước mắt họ là một vùng trắng toát, yên tĩnh đến rợn người.

Không có tiếng gió.

Không có tiếng động.

Chỉ có... một "vệt nứt" giữa tuyết, như thể ai đó vừa...

"xì hơi" cực mạnh làm tách băng ra.Và rồi... nó xuất hiện.❄️ CHÂN THÂN – HẮC BĂNG MÙI"Bản thể băng giá thất lạc của Trí-Châu, từng bị phong ấn vì sức mạnh quá nguy hiểm."🌫️ Hình dạng: Một khối khí lạnh lơ lửng như mây xám đặc, bên trong có một cặp mắt đỏ cháy lấp ló, và phía dưới là một dải mông băng phản chiếu ánh sáng mặt trời.🧠 Trí tuệ: Cực kỳ thông minh, biết chiến đấu chiến thuật, và biết nói chuyện bằng... mùi.🧊 Sức mạnh đặc trưng:"Khí Lạnh Tận Diệt" – bất kỳ ai hít phải đều đóng băng từ bên trong."

Ảo Ảnh Tuyết Mùi" – tạo ra mùi ảo lạnh khiến nạn nhân lạc phương hướng, mất nhận thức về bản thân."

Siêu Rắm Băng Linh" – cú xả thổi bay cả chuỗi núi, để lại vùng chết mùi vĩnh viễn.⚔️ Cuộc đụng độ bắt đầuBầu trời chuyển sang xám xịt.

Tuyết không rơi – vì đang bị... hút ngược lên trời bởi áp suất mùi.Nhật Lâm định kích hoạt giáp ánh sáng, nhưng ánh sáng... bị bẻ cong như qua gương mờ.

Nhân vung quạt – nhưng gió tan ra trong không khí lạnh.

Hân thả hương – nhưng mùi bị đóng băng ngay sau khi vừa rời lọ.– "Mọi thứ không còn hiệu lực." – Hân thì thầm.HẮC BĂNG MÙI gầm lên một tiếng... bằng mùi.Mùi đó không ai nghe được, không ai thấy được, nhưng tất cả đều... rơi xuống đất, tay ôm bụng, khóc.

Không đau.

Mà là mùi lạnh ấy khiến tim ngừng đập trong vài giây.💥 Đòn phản công bất ngờNhưng KHÍ CHẮN không phải dạng vừa!Hân bật chế độ khẩn cấp:

– "Mở khoang thuốc cấm!

Kích hoạt HƯƠNG NHIỆT LỬA THÁNH!"

Một bình hương siêu cấp – cấm dùng ngoài chiến tranh mùi được phóng vào không khí.

Không khí nổ bùng, tạo ra vùng "Nhiệt Hương Trường" – nơi khí lạnh bị ép hóa hơi.HẮC BĂNG MÙI rít lên, thân thể co lại.

Nhân vung Quạt Ngược Chiều, đẩy nó lùi vào vách băng.Lâm nhảy lên cao, thanh kiếm ánh sáng trên tay phát nổ:⚡️ "Liên Trảm Khứu Tâm – Chiêu Cắt Mùi Lạnh Tận Cốt!!"

Một nhát chém trời giáng xuống!

Trúng thẳng vào tâm khí của Hắc Băng Mùi.💢 Nhưng không ai ngờ...Nó... vẫn còn sống.

Không những vậy, nó bắt đầu tiến hóa."

Nhiệt độ chỉ khiến ta nhanh thức tỉnh hơn...

Các ngươi đã mở phong ấn băng...

Giờ thì ngửi đi... mùi của KỶ BĂNG HÔI!"

Cơ thể Hắc Băng Mùi tách làm ba phần, tạo thành ba thực thể phụ – Bóng Mông Trắng, Khí Lạnh Đỏ, và Mặt Tuyết Mùi – ba phân thân phụ cùng sở hữu khả năng băng hóa mùi.Trận chiến giờ mới thật sự bắt đầu.Một mình Hắc Băng Mùi đã khó, giờ thêm ba phân thân.

KHÍ CHẮN nhận ra:"Nếu không gọi viện trợ...

đây có thể là điểm chấm hết đầu tiên của chúng ta."

Còn phía sâu trong băng... một luồng khí khác bắt đầu rung động... như có thứ gì cổ xưa hơn cả Hắc Băng đang thức tỉnh.
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 11 - Khối Hơi Gốc Chuyển Động


Tóm tắt nhanh:Hắc Băng Mùi đã thức tỉnh hoàn toàn, chia tách thành 3 phân thân phụ, đẩy đội KHÍ CHẮN vào thế nguy hiểm cận kề tan rã mùi.Cả đội đều kiệt sức, mùi lạnh bắt đầu đóng băng tầng phổi.Khi hi vọng tắt dần... cô ấy xuất hiện.💫 HÀ – NỮ CHIẾN BINH CỦA CƠN GIÓ CUỐITên mã: H.A.7 – "Hope Above All"

Biệt danh quốc tế: "Hà – Hít Một Cú Là Bay."

Cô xuất hiện không ồn ào, không ánh sáng, chỉ có một đợt khí nóng nhẹ lướt qua băng tuyết, và tất cả mọi thứ ngừng lại trong 0.8 giây.✨ Tóc trắng như sương sớm, mắt vàng nhạt như nắng chiều, trên tay đeo một chiếc vòng cổ Khứu Ấn cổ xưa – thứ chỉ truyền cho người có khả năng "ngửi được đường đi của tương lai."🧠 Từng là người được Trí-Châu chọn làm người bảo vệ cuối cùng của Khối Hơi Gốc, nhưng vì mùi quá nặng, cô bị đưa vào trạng thái ngủ khí sâu.🥋 Kỹ thuật chiến đấu của Hà kết hợp giữa khí công – kháng mùi – trực giác không gian.✨ Kỹ năng chính của Hà:🌀 "Ngửi Trước Khi Mùi Tới"Cô cảm nhận được mùi đang hình thành trong không gian, và đoán trước hướng tấn công dù nó chưa được xả ra.💥 "Hương Thiên Phá Băng"Tụ khí tại lòng bàn tay, đánh tan mùi đóng băng và mùi phản mùi.🕊️ HƯƠNG ẤN TUYỆT PHÁCH"Một chưởng ấn xuống, khí lặng.

Mùi tan.

Phách mùi tan thành tro trắng."

Mô tả: Hà tạo ấn từ mùi hương nguyên thủy (Hương Thức Thứ 7), dồn vào lòng bàn tay và đánh thẳng vào tâm mùi đối phương.Hiệu ứng😛hân rã kết cấu mùi ở tầng linh hồn.Đóng dấu "Hương Ấn" lên bản thể khí.Đối tượng trúng chiêu mất khả năng lan mùi vĩnh viễn.Gây dư chấn tâm lý: khiến kẻ sống sót tự ngửi chính mình mãi mãi trong ảo giác.🌋 Màn thể hiện khiến Hắc Băng Mùi phải rén:Hà bước tới chiến trường.

Hắc Băng Mùi gào thét tung chiêu "Khí Băng Linh Tuyệt Hơi".

Gió lạnh xoáy quanh cô, đóng băng mọi thứ...

... ngoại trừ Hà.Cô nhắm mắt lại.

Ngửi nhẹ một hơi.

Nở một nụ cười.– "Mùi này...

đến trễ 0.7 giây."

BANGGGG!!!Hà bước tới, mái tóc trắng lay động giữa bão tuyết và mùi khí.

Tay cô vẽ một ấn pháp giữa không trung – từ các hương cổ xưa đã thất truyền.

Không gian ngưng đọng.

Ánh sáng bị hút vào lòng bàn tay cô."

Hương Ấn Tuyệt Phách..." – cô thì thầm.

"Tịnh hóa mùi – trảm cả tâm."

Cú chưởng giáng xuống Hắc Băng Mùi.

Không nổ.

Không khói.

Chỉ còn sự im lặng... và một dấu ấn hương lơ lửng tan vào gió.Hắc Băng Mùi lùi lại.

Phân thân tan rã từng mảnh.

Khối băng dưới chân tan thành nước.🌿 Bên kia chiến tuyến: Thảo – Dược Sư Linh HồnThảo đồng thời giải khí độc trong phổi cả đội bằng kỹ năng:💚 "Hồi Hương Dưỡng Thể" – tái tạo năng lượng khí kháng mùi cho từng đồng đội.

✨ Kết hợp cùng Hà, cô tạo ra "Kết Giới Hồi Hương Hộ Tâm", một trường khí khiến mọi đòn tấn công mùi bị hấp thụ rồi chuyển hóa thành sinh khí.⚔️ Trận phản công tuyệt đỉnh:Hân bật lại vòng hương trận.Nhân tái khởi động gió ngược.Lâm dùng ánh sáng dẫn đường.Hà dẫn đầu – xuyên qua tâm mùi Hắc Băng, lao tới bằng chiêu "Hương Chưởng Phá Băng – Hồi Tâm Cực Phá!!"💥 Đòn đánh cuối của Hà xuyên thẳng vào trung tâm Hắc Băng Mùi.

Cả dãy Himalaya chấn động.

Mùi... biến mất.Hắc Băng Mùi không nổ tung.

Nó bị...

đóng dấu.

Phong ấn vĩnh viễn bởi "Khứu Ấn Hà."🌀 Nhưng niềm vui ngắn ngủi.Khối Hơi Gốc bắt đầu rung động mạnh hơn.

Từ nơi sâu nhất, một giọng nói vang lên:"Cảm ơn vì đã phá bỏ phong ấn cuối cùng...

Cổng Khí Vĩnh Cửu sẽ mở.

Và lúc đó... không còn mũi nào sống sót."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 12 - Cổng Khí Vĩnh Cửu: Không Mùi, Không Hình, Không Thoát


Bối cảnh: Cổng Khí Vĩnh Cửu – Không Gian Mùi Đầu TiênMột không gian xoắn khí, nơi không có ánh sáng, không có âm thanh, không có cảm xúc.

Cả đội KHÍ CHẮN rơi vào trạng thái tâm thức mùi bị rối loạn, không phân biệt thật - ảo - mùi - người.Tại trung tâm là một khối khí xoay tròn khổng lồ –RẮM TỐI CAO – bản thể hợp nhất của Trí và Chim Châu.

Nó không có hình – chỉ là cảm giác.

Và nó thì thầm vào tâm trí từng người bằng... chính mùi của họ.☠️ Cả đội bị chia cắt và suy yếuNhân lạc vào vùng gió phản mùi.Lâm bị ánh sáng của chính mình làm mù cảm giác.Hân nghe lại tiếng la hét của những người từng ngửi phải mùi của cô.Thảo rơi vào ký ức về cái chết của cha – nơi cô không kịp xịt một giọt hương cứu mạng.Mỗi người đang dần tan biến khỏi bản thể...🕊️ CHỈ CÒN HÀ – người "không có mùi"Hà đứng giữa trung tâm của Rắm Tối Cao.

Cô không bị tấn công.

Vì cô... không có gì để tấn công.Không khí xung quanh cô như đang thì thầm:"Ngươi là rỗng.

Ngươi không mang mùi, không mang ký ức.

Ngươi không thuộc về thế giới này."✨ [Hồi tưởng – Lý do chỉ Hà sử dụng được "Hương Ấn Tuyệt Phách"]15 năm trước, trong Lăng Mộ Mùi Trắng, nơi mọi loại khí cổ đại bị niêm phong, đã có một thử thách:"Người nào có thể chạm vào Khí Nguyên Sơ – mùi chưa có tên – sẽ trở thành Người Giữ Ấn."

Không ai vượt qua nổi.

Kẻ mạnh sẽ bị bóp nghẹt bởi mùi của chính mình.

Kẻ yếu thì tan rã vì mùi của người khác.Chỉ có một đứa trẻ – không ai biết tên – bước vào và không bị ảnh hưởng.Vì nó không có mùi.

Không cảm xúc.

Không ký ức.

Không bị gọi tên bởi bất kỳ mùi nào từng tồn tại.Đứa trẻ ấy là Hà."

Vì không mang theo mùi, cô ấy không bị chi phối bởi chúng.

Nhưng khi cô ấy chọn cảm nhận mùi người khác – cô trở thành cầu nối.

Cô không mang mùi...

Cô mang được mọi mùi."

Và chỉ người như vậy mới sử dụng được Hương Ấn Tuyệt Phách – một tuyệt kỹ không trảm người, không trảm khí...

Mà trảm vào cái "bản ngã mùi" – nơi tất cả mùi sinh ra.💥 Hiện tại: Hà vượt qua giới hạnTrước khối khí của Rắm Tối Cao, Hà lần đầu ngửi thấy... mùi của chính mình.

Một mùi chưa từng có:Mùi của sự tồn tại không được ai nhớ tên.

Mùi của một người không thuộc về bất kỳ nơi đâu.Cô rơi nước mắt.

Cô từng nghĩ mình là khoảng trống.

Nhưng chính khoảng trống đó... là thứ làm sạch mọi mùi.– "Mình không có mùi.

Nhưng mình có quyền lựa chọn.

Và mình chọn... cảm nhận tất cả."

Hà giơ tay.

Ấn khí hiện lên.

Một vòng xoáy trong suốt tụ lại nơi lòng bàn tay.HƯƠNG ẤN TUYỆT PHÁCH – Hình Thức Chân Chính

"Không phá khí, mà phá quyền kiểm soát mùi."

Cô đánh xuống.

Không gian rung chuyển.

Toàn bộ tầng khí đầu tiên... nổ tung như bong bóng mùi.💫 Cả đội tỉnh lạiThảo siết chặt lọ dược, mắt long lanh.Hân dựng lại vòng trận bằng cảm xúc mới.Lâm ánh sáng bùng nổ từ lòng bàn tay.Nhân đứng dậy, tóc bay ngược chiều không khí.Họ đều đã vượt qua bản thể mùi của chính mình.

Hà đã đánh vỡ giới hạn.

Không chỉ của bản thân – mà của cả tầng không gian này.🌌 Một tiếng nứt.Không gian trắng vỡ ra như lớp vỏ khí.

Phía sau là một đường hầm xoắn – đầy màu sắc, mùi, ánh sáng."

Không Gian Thứ Hai..." – Hà nói, mồ hôi lăn nhẹ trên má.

"Ở đó, mùi không còn vô danh.

Nó có tên.

Nó biết gọi.

Và nếu bạn trả lời... bạn sẽ không bao giờ là mình nữa."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
BƯỚC SANG KHÔNG GIAN THỨ HAI


"Vượt Qua Bản Ngã – Đối Diện Tên Gọi"Mặt đất: Là nền khí vỡ vụn, không phải đá, không phải đất, mà là những mảnh "mùi rắn kết tinh" – từng mảnh như thủy tinh trong suốt, ánh lên ánh sáng xanh nhạt và tím.

Những khe nứt bên dưới phát sáng, trông như các mạch máu khí – đang xung động nhè nhẹ, giống hơi thở.Không gian phía trước:

Là một đường hầm xoắn dài vô tận, được tạo thành từ ánh sáng, màu sắc, và từng làn khí mờ.

Trông giống như cánh hoa mùi cuộn lại, dẫn về một nơi vừa đẹp vừa nguy hiểm.

Ở cuối hầm, mờ mờ hiện ra hình ảnh một cái bóng – nửa Trí, nửa Chim Châu – chưa rõ, nhưng đủ khiến người xem rợn gáy.👥 Đội hình nhân vật: (Từ trái sang phải)1.

Thảo – quỳ một gối, một tay đặt trên mặt đất, tay kia cầm lọ tinh dược phát sáng xanh lá nhạt, ánh mắt kiên định, tóc bay nhẹ.2.

Nhân – đứng thẳng, cầm đôi quạt xếp đặt sau lưng, gió xoáy quanh chân tạo thành hình vòng tròn, như sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.3.

Hà – đứng giữa, hơi bước về phía trước, mái tóc trắng bay ngang mặt, tay trái buông, tay phải vẫn còn vệt xoáy khí mờ sau khi vừa tung Hương Ấn Tuyệt Phách.Ánh sáng từ khe nứt chiếu từ dưới hắt lên làm gương mặt cô trở nên nửa ánh sáng, nửa bóng tối, cực kỳ huyền ảo.

Đôi mắt mở to, không sợ hãi – mà là sẵn sàng.4.

Hân – đứng chéo lưng với Hà, vẽ trong không trung một vòng hương mỏng bằng ngón tay, trông như một hoa văn bảo hộ, tỏa ra sương trắng nhẹ.5.

Lâm – đứng xa nhất bên phải, áo choàng tung bay, tay cầm thanh kiếm ánh sáng ngắn, đầu hơi cúi, ánh mắt dõi theo đường hầm như đang nhớ về điều gì đó.Sau lưng anh, có một cột sáng nhỏ từ mặt đất chiếu lên, biểu tượng của "ánh sáng từ bên trong".☁️ Không khí xung quanh:Có bụi khí lơ lửng, những hạt nhỏ màu hồng nhạt, tím, xanh, tạo cảm giác huyền bí.Một vài mảnh khí vỡ còn bay chầm chậm như những chiếc lông vũ trong gió nhẹ.Trên bầu trời (không có trời thật), có những vòng tròn khí như sóng âm, tỏa ra từ trung tâm đường hầm – như thể một bản thể đang "gọi họ" bằng tên.🔤 Tựa chữ khắc vào đá khí dưới chân Hà:"Chỉ khi ngươi vượt qua bản ngã... mới đủ dũng cảm để nghe tên thật của mình."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 13 - Mùi Gọi Tên Người: Cánh Cửa Ký Ức Của Trí và Chim Châu


Mở đầu: BƯỚC VÀO KHÔNG GIAN THỨ HAIKhông có cánh cổng nào.

Không có sàn.

Không có tường.

Cả đội KHÍ CHẮN bước qua khe nứt của Không Gian Thứ Nhất và rơi tự do vào một vùng mù màu – một không gian mềm như hơi thở, nặng như hối hận.Ở đây, mùi không còn lơ lửng – nó có hình, có màu, có giọng nói.Mỗi người đều nhận ra một điều:Mùi ở đây biết tên họ.☁️ Hà khựng lại.Một làn khói trắng lướt qua tai cô, thì thầm:– "Hà... nhớ không?

Mùi đầu tiên mày ngửi thấy... là mùi không ai dám gọi tên."

– "Hương Tự Diệt."

Cô run.

Lần đầu tiên, Hà cảm thấy sợ mùi.

Không vì nó ghê, mà vì nó biết cô là ai.💭 Cả đội cùng bị gọi tên:Nhân:"Mùi phản bội – lần đầu anh thổi gió làm ngạt người cha ruột."

Thảo:"Mùi hối tiếc – lần đầu cô chọn sai loại hương cứu người mẹ."

Hân:"Mùi tức giận – từ những trận tranh cãi, cô từng nguyền rủa người yêu cũ bằng hương độc."

Lâm:"Mùi hy sinh – từ đợt ánh sáng đầu tiên anh chiếu vào người bạn đã chết để đánh đổi đường đi."

Tất cả đều...

đứng sững.🌫️ Cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi:Không còn xoắn khí.Thay vào đó là từng cánh cửa bằng hương.Mỗi người đứng trước một cánh cửa khác nhau – trên đó khắc tên họ.Phía sau cửa là ký ức sống động, gọi họ bằng chính cảm xúc từng chôn giấu.💢 Luật ở Không Gian Thứ Hai:❗ Nếu bạn mở cửa – bạn bước vào ký ức.

❗ Nếu bạn trả lời tiếng gọi – bạn sẽ bị hòa tan vào chính mùi ký ức đó.

❗ Chỉ khi đối diện – mà không bị nuốt – bạn mới có thể bước tiếp.🕊️ Hà bước đầu tiên.Cửa của cô không có tên.

Chỉ khắc một chữ duy nhất: "..." (dấu ba chấm)– "Vì mình chưa từng có tên thật.

Chỉ là 'Hà' do họ đặt." – cô thì thầm.Phía sau cánh cửa là hình ảnh một đứa trẻ mồ côi trong phòng thí nghiệm, nơi người ta thử nghiệm kháng mùi trên trẻ sơ sinh.

Cô không khóc.

Vì từ bé... cô không có mùi – nên cũng không ai nhớ cô.Cô đứng đó, nhìn đứa bé.

Không ôm lấy.

Không từ chối.

Chỉ... gật đầu."

Mình không cần quá khứ để tồn tại.

Nhưng mình cần chấp nhận nó...

để sống tiếp."💥 Cánh cửa biến mất.

Một mảnh ánh sáng trôi về phía trung tâm không gian.Cô đã vượt qua.🔥 Nhân, Thảo, Lâm, Hân cũng bắt đầu vượt qua:Nhân mở cửa, gió nổi lên bên trong là... tiếng cha anh ho sặc sụa.

Anh quỳ xuống, thổi lại một luồng gió ngược thời gian – lần đầu tiên xin lỗi.Thảo ôm lấy hình ảnh mẹ trong khói hương – không cứu được, nhưng nói lời cảm ơn vì đã cho cô biết mùi đầu tiên.Hân ngồi bệt xuống giữa vòng hương – để cho tất cả nỗi đau, tình yêu cũ, và sự nóng giận cháy hết.Lâm tắt hết ánh sáng – chỉ giữ một đốm nhỏ trong tim – thắp lại niềm tin.✨ Cả đội hội tụ.Phía trung tâm không gian mở ra một hình ảnh mới:

Trí – đang ôm Chim Châu, cả hai không còn là quái vật – mà là hai đứa trẻ.Trí thì thầm:

– "Các bạn đến rồi... nhưng có chắc... các bạn muốn cứu tụi mình không?"

Mùi cuối cùng xuất hiện:

Mùi của lựa chọn."

Để cứu Trí và Chim Châu, các ngươi phải xóa tên thật của mình.

Không còn là 'Nhân', 'Hân', 'Thảo', 'Lâm', 'Hà' nữa.

Chỉ là... người mang mùi."☁️ Không Gian Thứ Hai rung chuyển.Một trận siêu mùi đang trỗi dậy –

không từ Trí, không từ Châu –

mà từ chính "mối liên kết của cả hai."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 14 - Mùi Không Tên: Thức Tỉnh Trí và Chim Châu, Hoặc Đánh Mất Mãi Mãi


Không Gian Thứ Hai đang tan chảyTrung tâm không gian xoắn mùi phát nổ thành những cánh sóng khí ánh bạc, lan dần theo hình xoắn ốc.

Tại lõi xoắn là Trí và Chim Châu – nhưng không còn là người, cũng không còn là quái vật.

Họ là ký ức, là mùi, là cảm giác...

được gói lại trong hình hài của hai đứa trẻ ngồi quay lưng vào nhau.Cả đội KHÍ CHẮN đã vượt qua cánh cửa mùi bản thân, nhưng họ chưa thể tiến xa hơn –

vì Trí và Châu đang tự khóa mình trong "Không Mùi Trường", một vùng khí tâm lý tuyệt đối, nơi chỉ có một thứ tồn tại: cái tên.💭 Mỗi người cảm nhận được điều gì đó rung lên trong tâm trí:"Nếu muốn kéo Trí và Châu ra khỏi vùng xoắn khí đó...

Các ngươi phải từ bỏ tên gọi của chính mình.

Tên là chìa khóa để định hình bản thể.

Mất tên – là mất mình."

Một lựa chọn xuất hiện:Buông bỏ tên – bước vào vùng xoắn – cứu Trí & ChâuGiữ lấy bản thân – rút lui – giữ thế giới, mất họ💫 Hà là người đầu tiên tiến lênCô nhìn hai đứa trẻ trong làn khí bạc.

Mái tóc trắng bay nhẹ, tay nắm chặt lại.– "Mình đã sống cả đời mà không có mùi.

Giờ... nếu mất cả tên... thì cũng chẳng sao."

"Nhưng có một điều mình chưa từng làm...

Đó là NGHĨ CHO NGƯỜI KHÁC bằng chính tên mình."

Cô bước vào làn khí.

Ngay lập tức – toàn bộ bản thể Hà bị phân rã thành hương xoắn.

Không còn "Hà".

Chỉ còn "người không tên ngửi được mùi cô độc của người khác."🌟 Từng người một tiến lên:🔸 Thảo:– "Mình từng cố cứu người bằng mùi, bằng dược, bằng hành động...

Nhưng chưa từng bỏ cả danh tính để họ sống tiếp."

Cô bước vào.

Cái tên "Thảo" biến mất.

Thay vào đó: một luồng khí thơm nhẹ, lặng lẽ hòa tan.🔹 Nhân:– "Gió từng giúp mình chạy trốn.

Giờ...

để nó mang đi tên mình."

"Nhân" tan vào trong gió.

Không còn ai đứng.

Chỉ còn cơn gió vỗ vào làn khí bao quanh Trí – Châu.🔹 Hân:– "Tôi từng nghĩ mình mạnh khi kiểm soát hương.

Nhưng hóa ra... mạnh nhất là khi mình dám để mất... mình."**Cô mỉm cười và... tan chậm như khói trắng.

Không còn là Hân.

Chỉ còn một đường hương dẫn lối.🔸 Lâm:– "Ánh sáng chỉ tồn tại nếu còn tên để gọi nó.

Nhưng nếu điều duy nhất còn lại là hy vọng...

thì để ánh sáng ấy... không mang tên cũng được."

Lâm bước vào – ánh sáng tắt.

Chỉ còn một tia ấm trong lòng xoáy mùi.✨ Và rồi...Trí ngẩng đầu.

Chim Châu quay lại."

Tại sao các bạn... không còn là chính mình...

mà vẫn ở đây...?"

Trí bật khóc.

Lần đầu tiên sau khi hợp nhất với Chim Châu, cậu nhớ lại:"Mình... tên là Trí.

Bạn mình... tên là Châu.

Chúng mình... từng là người."💥 Một vụ nổ khí xảy ra – xoắn mùi tan rã!Không Gian Thứ Hai vỡ nát.

Không còn luồng khí trắng.

Chỉ còn... một khoảng không trong suốt – như tĩnh lặng sau trận bão.🌈 Tất cả xuất hiện lại – cơ thể lành lặn, mắt mở raHà ngồi giữa, mỉm cười, thở đều.Cả đội KHÍ CHẮN vẫn còn sống – nhưng ai cũng cảm thấy trong đầu mình..."

Tên gọi của mình bây giờ... không còn quan trọng nữa."

Phía trước họ là Trí – giờ mang hình dáng của một cậu bé 16 tuổi.

Cạnh cậu là Chim Châu – không còn là quái vật, mà là một sinh thể ánh sáng trong lốt chim, lông bạc, mắt buồn.Trí nói: "Cảm ơn... vì đã không bỏ tên mình vô ích.

Nhờ vậy, chúng mình còn tồn tại.

Nhưng chưa xong đâu...

Còn Không Gian Cuối – Tầng Mùi Hợp Nhất.

Nơi mọi mùi đều tan vào một thứ gọi là...

KHỞI NGUYÊN."
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
[Đoạn đặc biệt - Cảm nghĩ của Trí]


Tiêu đề đề xuất: "Tên Của Mình, Và Những Người Đã Quên Mình Là Ai"Khi mở mắt ra, tôi không biết mình đang ở đâu.

Không có màu.

Không có tiếng.

Không có hình.

Chỉ có một làn khí – nhẹ như gió, nhưng nặng như điều gì đó tôi từng quên.Rồi tôi thấy họ.Không gọi tên được.

Không nhận mặt rõ ràng.

Chỉ là những hình thể mờ nhòe,

như thể ánh sáng từ những giấc mơ chưa hoàn thành.

Và họ bước đến – từng người – không do dự.Người đầu tiên – mái tóc trắng, tay đầy khí xoắn.

Tôi không nhớ cô ấy tên gì.

Nhưng tôi nhớ... cảm giác khi cô đặt tay lên vai tôi.

Không có lời trách.

Không có nước mắt.

Chỉ có một câu:"Em chưa bao giờ có mùi.

Nhưng em vẫn chọn cảm nhận nỗi buồn của anh."

Cô ấy bước vào vùng khí.

Và tan.Người thứ hai – bàn tay cầm một lọ thuốc.

Không chữa tôi.

Chỉ... mở nắp, để mùi tỏa ra, như một lời xin lỗi thầm lặng."

Nếu có thể đổi tên mình lấy hơi thở anh trở lại... em sẽ làm."

Cô ấy cũng tan.Rồi từng người – như ánh sáng, như khói, như gió, như hương –

họ gỡ bỏ tên mình, không rơi nước mắt.

Họ biết...

họ có thể không trở lại.

Họ có thể không còn là chính họ.

Nhưng họ chọn bước vào.Vì tôi.Tôi gào lên.

Không ra tiếng.

Tôi muốn giữ họ lại, muốn gọi đúng tên họ,

nhưng trong đầu tôi – chỉ còn một màu trắng.

Không ký ức.

Không mùi.

Không tên.Và rồi tôi hiểu:"Tên không phải là điều để giữ cho mình...

Mà là thứ người khác có thể gọi... khi mình lạc lối."

Họ – không tên – đã bước vào để gọi tôi bằng chính sự hi sinh của họ.

Và vì vậy...

Tôi lại nhớ ra.

Tôi là Trí.

Chim Châu là bạn tôi.

Tôi từng sợ mùi.

Từng để mùi kiểm soát mình.

Từng làm gãy cả thế giới vì một cú rắm.

Nhưng bây giờ...

Tôi muốn làm điều gì đó.

Không phải để chuộc lỗi.

Mà để gọi lại tên họ – những người đã chọn quên chính mình để tôi còn được là tôi.Tên họ... tôi sẽ nhớ.

Bằng hơi thở.

Bằng ký ức.

Bằng chính cái tên Trí này – mà họ đã giữ lại cho tôi.
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 15 - Khởi Nguyên: Mùi Đầu Tiên Và Lần Cuối Cùng


Bối cảnh: Không Gian Thứ Ba – Tầng Mùi Khởi NguyênTrí đã hồi phục.

Cả đội KHÍ CHẮN đã hợp lực, tiến vào không gian cuối cùng.

Tưởng như đã sẵn sàng cho trận cuối, thì...💥 Chim Châu bất ngờ biến đổi!Thay vì đứng bên Trí như trước, Châu bất ngờ run lên – lông dựng ngược, mắt chuyển sang màu bạc.

Từ sâu trong cơ thể nó, một luồng khí đen tía bắt đầu rò rỉ."

Không ổn...

Mùi Gốc đang kéo bản thể của Châu xuống tầng tha hóa..." – Thảo thì thầm.Chim Châu bắt đầu thở dồn dập – rồi... rắm ra một tiếng nổ rung chuyển không gian.💨 BÙMMMMM!!⚠️ Biến cố xảy ra:Từ mỗi cú rắm của Chim Châu, một phân thân mùi sinh ra – nhưng khác biệt hoàn toàn!🧬 Các bản thể mùi mới xuất hiện:Rắm Đốt Cháy – Mùi Cổ Tổ Hỏa:

– Có khả năng tự bốc cháy, lan mùi thành vụ nổ dây chuyền.Khí Nhái Nhảy – Phân Thân Bay Nhảy:

– Mỗi cú nhảy để lại vùng mùi không xác định khiến người ngửi...

đổi giọng.Mông Tàng Hình – Quái Mông Không Hình:

– Tàng hình hoàn toàn, chỉ lộ mùi.

Nếu bạn tìm nó = bạn đã dính nó.🌀 Chim Châu bắt đầu rơi vào trạng thái "XẢ KHÍ KHÔNG KIỂM SOÁT"– "Nó không còn là Châu nữa..." – Trí nhìn bạn mình trong nước mắt.

– "Nó đang bị ép tạo ra bản thể... từng giây."

– "Nếu không ngăn lại...

Châu sẽ tự rách bản thể thành hàng ngàn rắm ý thức."💥 KHÍ CHẮN chia đội ứng phó:Lâm + Hân: tạo kết giới bao vây vòng khí xoáy quanh Châu.Thảo: dùng thảo dược giảm nhịp khí xoắn – tránh Châu bị nổ thật.Nhân: gom gió thành vòng nén – ép khí ngược vào cơ thể Chim Châu.✨ Hà tiến đến gần ChâuCô không bị ảnh hưởng bởi mùi, nên là người duy nhất có thể đến gần.Hà đặt tay lên Chim Châu – lần đầu tiên không với tư cách chiến binh, mà là người bạn.

Cô không nói gì... chỉ thở một hơi thật sâu."

Hà đang dùng chính khoảng trống trong mình...

để hấp thu mùi của Chim Châu." – Trí hiểu ra.🌠 Trí bước đến: GIÂY PHÚT QUYẾT ĐỊNHChim Châu rít lên, mắt đỏ – chuẩn bị xả cú cuối: "Tuyệt Kỹ Rắm Hủy Mùi – Cắt Không Gian."

Một chiêu sẽ xé rách toàn bộ Không Gian Thứ Ba.Trí tiến lại, đưa tay ra."

Châu... nếu mày còn là bạn tao...

Thì hãy ngửi mùi này."**Trí tự tạo ra một mùi – mùi duy nhất Châu từng nhớ.

Mùi của bắp luộc ngày xưa, khi cả hai còn là sinh vật nhỏ sống yên bình.Cú rắm ngưng lại.

Chim Châu khựng.

Mắt nó... rưng rưng.💢 CHIM CHÂU GẦM LÊN – rồi tự nổ tung thành ánh sángKhông còn phân thân.

Không còn khí xấu.

Chỉ còn một quả cầu ánh sáng lơ lửng.Trong đó, tiếng nói nhẹ vang lên:"Tớ xin lỗi...

Là tớ yếu lòng...

Nhưng cảm ơn... vì đã không từ bỏ tớ."

Quả cầu sáng rơi vào tay Trí.

Đó là Tâm Mùi Chân Thật của Chim Châu – không còn là rắm, không còn là khí.

Chỉ là một tâm niệm: "Đừng để mùi quyết định con người."✨ Kết thúc Chap 15:– Chim Châu không còn hiện diện... nhưng cũng không chết.

– Cậu đã trở thành một phần ký ức và sức mạnh bên trong Trí.

– Không Gian Thứ Ba chấn động – Mùi Gốc chuẩn bị mở hoàn toàn.
 
Rắm Thánh: Hơi Thở Của Tận Diệt
Chap 16 - Một Tháng Sau: Thế Giới Kháng Mùi Và Cuộc Trỗi Dậy Mới


🕓 Thời gian: Một tháng sau trận Khởi NguyênThế giới không sụp đổ, nhưng không còn như cũ.

Sau sự kiện "Chim Châu Tha Hóa", các vùng khí rách trong không gian đã để lại những lỗ thông mùi dẫn đến một chiều khí tự do, nơi các bản thể mùi cấp cao đang tự sinh sôi.Các tổ chức quốc tế giải thể.

Các trung tâm khử mùi thất bại.

Chỉ còn ĐỘI KHÍ CHẮN – vẫn còn nguyên vẹn – làm tuyến phòng thủ cuối cùng.🌎 Tình hình toàn cầu:Khu vực Đông Nam Á bị bao phủ bởi Vùng Mùi Mềm, nơi mọi tiếng động đều chuyển thành mùi.Châu Âu xuất hiện Tường Khí Gãy, nơi thời gian lệch theo từng đợt rắm.Nam Mỹ mất kết nối hoàn toàn – nghi ngờ bị chiếm bởi bản thể mùi giả dạng con người.Trên không gian, các vệ tinh... bị nhiễm mùi và phản bội người điều khiển.👥 Đội KHÍ CHẮN vẫn đứng vữngHọ không còn là nhóm người bảo vệ.

Giờ họ là biểu tượng sống sót.✅ Trạng thái hiện tại:Trí: Đang vật lộn để kiểm soát "Tâm Mùi Chân Thật" – nếu mất kiểm soát, anh sẽ trở thành Trung Tâm Mùi Thứ Hai.Hà: Là người duy nhất có thể "nghe tiếng nói của các bản thể" – giúp đội nhận biết trước khi bị tấn công.Thảo: Đang phát triển Hương Sinh Kháng Tự Nhiên – loại thuốc giúp con người giữ bản thể trong vùng khí nhiễm.Hân: Biến các hương trận thành vũ khí chiến đấu dạng ảo giác – mùi dẫn lối.Nhân: Giữ vững vai trò Gió Phân Lực – chia bản thể ra thành nhiều phần để xử lý dễ hơn.Lâm: Giám sát toàn cầu qua hệ thống Ánh Sáng Ngửi Xa, phân tích luồng khí để dự đoán biến động.⚠️ Biến cố mở đầu Chap 16:Tại thị trấn nhỏ ở Tây Tạng, xuất hiện bản thể mới – chưa từng có dữ liệu.

Cư dân mất tích trong 48 giờ.

Cảnh quay cuối cùng ghi lại được:Một vùng khí đen xám, và tiếng cười khàn như... người vừa rắm xong nhưng lại khóc.Tên bản thể mới:🧠 Rắm Tự Tồn – Mùi Có Ý Thức RiêngKhông cần người tạo.Không cần ký ức.Không có bản thể gốc.Tự sinh ra – tự suy nghĩ – tự lan mùi."

Ta không phải do Trí.

Không phải do Chim Châu.

Ta là khí thuần gốc – mùi chưa từng được định nghĩa."🌀 Đội KHÍ CHẮN lên đườngCảnh cuối chap:

Cả đội đứng trên đỉnh núi, gió thổi qua từng người, mùi thảo mộc hòa lẫn mùi thép.Trí siết tay, nói:"Chúng ta không chiến đấu để ngăn mùi nữa.

Mà để tìm cách... sống cùng nó.

Nhưng nếu nó muốn xóa con người...

...ta sẽ thở lần cuối cùng, như một người mang tên."
 
Back
Top Bottom