Tâm Linh Rằm tháng bảy

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
373590893-256-k637949.jpg

Rằm Tháng Bảy
Tác giả: HoaTNgn
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Rằm tháng bảy hay có tên gọi khác là "Tháng cô hồn" là ngày mà Quỷ Môn Quan mở ra, trần gian phải tiếp đón vô số linh hồn.

Người Việt Nam quan niệm, tháng bảy âm lịch là một tháng mang lại điềm xấu và tang thương.

Vậy nên, để tránh những điều ấy, ông cha ta đã đặt ra những quy tắc hay người ta còn gọi là những điều kiêng kị để đảm bảo sự an toàn và tránh điềm gở.

Trong bộ truyện này, Đại Đại xin trân trọng gửi tới độc giả những câu chuyện xoay quanh rằm tháng bảy.

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ Đại Đại.
* Câu truyện là sản phẩm dựa trên trí tưởng tượng của tác giả, những địa điểm, nhân vật đều là hư cấu.​
 
Rằm Tháng Bảy
Mùng 1: Về khuya.


Lão Từ ngồi chải tóc ở đầu hè, nhìn đám trẻ con đang chơi 'Rồng rắn lên mây' rồi lại nhìn mặt trời đỏ rực lưng chừng núi.

Lão buộc chùm tóc bạc chẳng biết đã nuôi bao năm rồi, lặng lẽ gói chiếc lược gỗ vào khăn tay rồi cất vào trong áo.

- Mấy đứa kia, đã sáu giờ chiều rồi, về mà phụ bố mẹ nấu cơm đi.Mấy đứa trẻ nghe tiếng lão kêu, chúng dù không nỡ nhưng vẫn phải thả vạt áo của nhau ra, ai về nhà nấy.

Riêng cái Thu thì vẫn ở lại, nó chạy về phía căn nhà lụp xụp của lão Từ, cái tay nhanh thoăn thoắt phụ ông xếp lại những món đồ chơi nhỏ mà lũ trẻ để lại.

- Thu.Lão Từ khẽ gọi khiến cái Thu đang cúi người nhặt đồ phải giật mình ngẩng đầu lắng nghe.

Ông Từ không hay gọi tên nó như vậy.- Con nghe ạ.- Nay con về sớm đi, để lão dọn được rồi.

Nhớ những gì lão nhắc chưa?- Dạ con nhớ ạ.Nói rồi, nó cúi đầu chào ông rồi chạy ù về nhà.

Cái Thu là một đứa trẻ rất lanh lợi.

Nó thường cùng đám trẻ tụ tập với nhau trước sân nhà lão Từ để nô đùa.

Bình thường chúng sẽ chơi đến khi mặt trời xuống núi mới chịu về.

Nhưng hôm nay, lão Từ vừa kể cho chúng nghe một câu chuyện về 'Rằm tháng bảy'.

Khi nghe về những điều cấm kị, đám trẻ sợ hãi đến mức phải bịt tai lại, ôm lấy nhau không rét mà run.

Nhưng đối với cái Thu mà nói, những chuyện ấy chỉ là được bịa ra, nhằm dọa dẫm trẻ con nên ngoan ngoãn mà thôi.Tuy nhiên nó lại rất nghe ông Từ, vì vậy nó không có cách nào khác ngoài quay trở về căn nhà của bà ngoại nó.

Lão Từ thấy đám trẻ đã về hết mới chậm dãi đứng dậy, lão lọ mọ đi ra ngoài cổng, bắt đầu đi quanh những căn nhà trong thôn.Thôn này tên là thôn Hạ.

Cái tên này đã tồn tại rất lâu, trước cả khi lão Từ xuất hiện ở đây.

Nơi đây mang thế "nhìn sông tựa núi", được những đạo sĩ nhận định là kinh mạch của đất trời.

Tuy nhiên lão Từ không nghĩ vậy.

Thôn Thượng nằm phía trước thôn Hạ, địa hình lại cao hơn so với thôn Hạ nên khiến cho nơi đây trở thành nơi thấp nhất, tụ nhiều âm khí và thường xảy ra những tai nạn thương tâm.

Thôn Hạ rất nhỏ, chỉ có duy nhất tám hộ gia đình.

Có nhà ba thế hệ cùng chung sống, có nhà vợ chồng son, cũng có những nhà chỉ có duy nhất một người.

Lão Từ bắt đầu đến sống ở đây khi ông vừa mất đi người đã ở bên ông nửa phần đời.

Sự ra đi đột ngột của vợ khiến cho lão Từ phải sống mãi trong day dứt.- Con chào ông Từ.Mải nghĩ thế nào mà lão đã đi đến cái nhà ở đầu thôn.

Người chào lão là chị Lan, vừa cùng chồng chuyển về đây hai tháng trước.- Ừ chào cháu, làm gì mà vẫn ngồi trước cửa nhà vậy hả?Chị Lan mỉm cười hòa nhã đáp: - Cháu chờ anh Kiên về ông ạ, cũng phải khuya anh ý mới về nên cháu chán quá, ngồi ngoài này hóng gió một lát.Lão Từ nghe vậy thì đứng lại một lúc, sau đó lão rút từ trong túi áo ra một bọc vải đưa qua chỗ chị Lan.

Chị Lan nhận lấy, tò mò thứ đồ bên trong là gì.- Gừng với chỉ ngũ sắc.

Năm nay ngày đó tới sớm hơn mọi năm, cháu đưa cái này cho chồng, bảo cậu ta luôn mang bên người.

Chị Lan là người chơi hệ tâm linh, sao có thể không biết ngày đó là ngày nào.

Chị cầm bọc vải mà cảm ơn rối rít, lão Từ cũng vỗ vai chị vài cái lấy lệ rồi quay lại đường cũ, trở về nhà của mình.Mặt trời đã khuất dạng sau tấm lưng đồ sộ của thôn nhỏ, những bóng đèn trắng chập chờn được bật sáng lên.

Chị Lan cũng quay vào trong nhà chuẩn bị làm bữa tối.

Mặc dù là mùa hè, ban ngày dài hơn ban đêm nhưng không hiểu sao, buổi tối ở thôn Hạ luôn đến sớm hơn những nơi khác, không chỉ vậy mà không khí về đêm ở nơi này còn vô cùng lạnh lẽo.

Cái Thu đưa tầm mắt về phía cánh cổng sắt vừa được làm mới một tháng trước của nhà nó, định bụng ăn tối xong sẽ sang nhà thằng Hà rủ nó chơi ô ăn quan.

- Mẹ ơi!

Tẹo nữa con sang nhà thằng Hà chơi chút được không ạ?Mẹ cái Thu nói vọng từ trong bếp ra đáp:- Ừ, nhớ về sớm con nhé không trời tối nguy hiểm lắm.Cái Thu chỉ cần nghe cái từ đồng ý của mẹ nó thôi, nó chẳng cần biết vế sau là gì liền tót sang nhà thằng Hà ở cách nhà nó 50m.Thằng Hà nghe tiếng gọi ý ới từ bên ngoài, nó lật đật chạy ra mở cửa, bịt cái mồm oang oang của con nhóc trước mặt lại.

- Ông Từ đã nhắc không đi ra ngoài buổi tối, mày không nghe à?- Có mày mới sợ ý, ma quỷ gì hù được tao?

Thằng Hà không nói gì nữa.

Dù gì thì con Thu cũng là con siêu lì, nó chẳng sợ ai bao giờ chứ đừng nói là tin vào những thứ ma quỷ vô hình vô thực.

Bố mẹ thằng Hà luôn nhắc nó tránh chơi với những người 'nặng vía' như con Thu để không bị át vía.

Nhưng biết sao được, chúng nó lại hợp tính nhau đến lạ.--------------------------------Chị Lan bên này đã cơm nước xong xuôi, nhìn đồng hồ điểm 8 giờ 27 phút trước mặt, chắc giờ này chồng chị đang trên xe về rồi.

Chị lặng lẽ úp lồng bàn lại, tìm một chiếc đĩa CD tra vào đầu đĩa.

Những bản nhạc mà chị đã nghe đi nghe lại vô số lần, tự nhủ bản thân phải nhắc chồng mua thêm vài cái đĩa nhạc mới.Thời gian lặng lẽ trôi, chẳng biết từ bao giờ cảnh vật bên ngoài đã khoác thêm một manh lụa mờ ảo.

Sương đọng dày trên những phiến lá, khiến chiếc lá cong xuống, rồi giọt sương tụ lại, khẽ rơi xuống chiếc bàn đã trước sân một tiếng 'tách' mĩ miều.

Nhạc đã ngừng chạy, chị Lan nhìn đồng hồ đã điểm 10 giờ 46 phút, một cảm giác bất an bỗng chợt dấy lên trong lòng.

Tiếng kẽo kẹt của cổng sắt vang lên, phía ngoài sân, bóng hình một người con trai đang xách chiếc ba lô tiến vào.- Sao anh về muộn vậy?Chị Lan ân cần đỡ lấy chiếc ba lô, dùng tay vuốt khẽ vài sợi tóc đang bị ướt đẫm bởi mồ hôi trên mặt chồng.

- Dạo này anh phải tăng ca nhiều lắm, sếp bảo nếu làm tốt đợt này anh sẽ được thăng chức làm trưởng phòng đấy.Chị Lan nghe vậy thì mừng ra mặt, chị thơm chồng một cái 'chóc' rõ to, kéo anh vào bàn ăn đã được bầy biện sẵn.

- Em đã hâm nóng nó ba lần rồi đấy, anh ăn đi kẻo nguội.

Anh Kiên đón bát cơm nóng hổi từ tay vợ, cứ cách vài gắp là lại khen một câu khiến chị Lan cười đến tít cả mắt.

Nhưng rồi chị nhớ ra điều gì, liền thò tay vào túi lấy ra chiếc bọc chiều nay ông Từ cho.Anh Kiên đang vui vẻ bỗng khựng lại.

Anh nhìn cái bọc nhỏ ấy một lúc, đũa cũng buông xuống bàn.

- Chồng này...

- chị Lan ngập ngừng, chị biết anh Kiên là người mang tư tưởng của thời đại mới, vậy nên những điều mê tín dị đoan anh đều không tin, thậm chí còn vô cùng bài xích những món đồ liên qua đến tâm linh.- Cũng...

Cũng tháng bảy âm rồi, anh hay đi làm về muộn nữa, anh mang cái này theo nha.

Nó sẽ giúp...- Anh kiếm tiền về để cho em ở nhà tin vào ba cái đồ tâm linh này hả?

Lại là cái lão già ở cái nhà cuối thôn đúng không?Chị Lan nghe vậy thì im bặt.

Không phải là chị không có tiếng nói mà vì chị sợ việc phải cãi nhau với chồng, dù sao họ cũng chỉ mới cưới nhau được hai tháng.

Anh Kiên cũng chả có hứng ăn nữa, anh thu dọn lại mâm cơm trên bàn, rửa bát rồi vào phòng đi ngủ.

Dù sao thì mai anh cũng phải dậy sớm đi làm.Chị Lan vẫn ngồi đó, tay chị nắm chặt lấy cái bọc.

Không được!

Nếu không cầm thì sẽ rất nguy hiểm.

Kể cả anh có không cầm chị cũng sẽ ép anh cầm.

Nghĩ rồi, chị nhét cái bọc vào trong balo của chồng.

Chị không muốn người mình yêu phải gặp bất cứ điều gì.------------------------------------Giống như ngày hôm qua, cái Thu lại mò sang nhà thằng Hà chơi đan dây.

Thằng Hà bất lực, nhắc bao lần vẫn không nghe nên nó quyết định kệ luôn.

Cái Thu thì cứ liên mồm lải nhải về mấy câu chuyện được lão Từ kể cho lũ trẻ.- Tao chả sợ, ma quỷ cái gì, cũng đâu có chạm được vào bọn mình đúng không?Thằng Hà đang đọc sách nghe vậy thì dừng lại, nó giữ một vẻ mặt như nghiêm trọng lắm nhìn về phía cái Thu.

Như đăm chiêu nhớ về một điều gì đó.- Mày nghe câu 'Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma chưa'?

Đừng mạnh mồm để rồi lúc gặp lại chạy mất cả dép.Cái Thu nghe vậy cũng kệ.

Nhà thằng Hà lúc nào cũng làm ba cái trò cúng bái nên nó biết thằng Hà cũng ít nhiều bị ảnh hưởng từ gia đình.

Nhưng nó vẫn thích chơi với thằng Hà, đơn giản là vì thằng Hà không chê nó lắm mồm...chắc vậy.11 giờ 10.Anh Kiên mệt mỏi ngồi trên chiếc xe bus về nhà.

Nhớ đến vài cái kẹo được lũ trẻ trong xóm cho hôm bữa, anh lục trong balo tìm thì mò thấy một cái bọc.

Cái bọc này sao anh có thể không nhận ra, là thứ hôm qua vợ anh bắt mang theo bên mình.

Nghĩ đến mấy thứ mê tín như vậy, anh tức giận ném nó xuống sàn, nghĩ bụng phải về nhà hỏi vợ cho ra nhẽ.

Xe bus không vào trong thôn Hạ mà chỉ dừng trước thôn Thượng.

Bình thường anh Kiên cũng hay đi bộ từ đây về nhà.

Chỉ khoảng độ 300m, đi vài phút là về tới nơi.

Nhưng hôm nay anh có một cảm giác rất lạ, con đường hôm nay như dài ra đến vô tận, anh đi mãi cũng chẳng về tới nhà.

Nghĩ đến những điều vợ hay nói, anh hít một hơi thật sâu.

Gì chứ?

Chỉ là ba cái câu chuyện linh tinh thôi mà.Một làn gió từ sau lưng thổi tới khiến cho gai ốc trong người anh nổi lên.

Kiên hít lấy một ngụm khí lạnh, túm chặt quai balo bắt đầu chạy."

Anh Kiên...

ơi...

" Kiên quay về phía sau, ai, ai gọi anh ta?

Nhưng phía sau chỉ là bóng tối vô tận.

Chết tiệt! vợ anh từng nói, nếu đi một mình mà có người gọi tên mình, tuyệt đối không quay đầu.

Giờ thì nguy rồi, mặc dù bản thân anh không tin nhưng giờ phút này có tin hay không cũng đâu cần quan trọng nữa..."

Về đi anh ơi...

Về với em này..."

Trước mặt Kiên là một người con gái, cô gái đó cầm tay anh, dẫn anh về phía ngôi nhà quen thuộc, tổ ấm của anh.-----------------------------------Cái Thu chơi mệt rồi mới chịu về.

Trước khi về, thằng Hà nhét vào tay nó một nhánh gừng tươi, dặn nó về tới nhà mới được bỏ ra.

Nó cũng đàng chiều theo ý thằng bạn thân, dù sao nắm một tí cũng không chết ai.Đường về vẫn sáng đèn nhưng lớp sương mù dày đặc lại như một tấm màn mờ ảo, che đi tầm nhìn trước mắt.

Cái Thu mò mẫm về phía cổng nhà, vừa định mở cổng thì nghe thấy tiếng xào xạc be bé cách đó một quãng.

Nó nheo mắt, trong màn sương xuất hiện một bóng người đang lò dò đi về phía bụi tre ở đầu thôn.

Giờ này còn có ai ở đấy nữa?

Tính tò mò nổi lên, cái Thu lập tức đi về phía đó.Sau khi rút ngắn khoảng cách, nó đã nhìn được người đó là anh Kiên, người vừa chuyển tới đây không lâu và một người con gái.

Nó đoán là vợ chồng nhà anh Kiên đang làm gì đó nhưng sao lại dẫn nhau vào bụi tre lúc nửa đêm?Ngay lúc nó còn đang nheo mắt, cố nhìn xem họ làm gì thì người con gái ấy quay mặt về phía nó, cái mặt trắng bệch cùng hõm mắt sâu hoắm đen xì đang nhìn về hướng này.

Cái Thu trợn mắt hoảng sợ, đưa tay bịt miệng để không phải hét lên.

Gì vậy?

Cô gái đấy không có mắt, không phải nó gặp ma rồi chứ?

Không phải đâu, ma quỷ gì tầm này, nó trước giờ đâu có tin ma tin thần.

Nhưng rồi ánh sáng trước mắt nó bị che mất, cái Thu hít một hơi trấn an cái cơ thể đang run lẩy bẩy vì sợ của mình, ngẩng mặt nhìn lên.

Hai hố mắt đen ngòn đập thẳng vào mặt nó.

Cái Thu vội hét một tiếng thật to rồi ngã oạch ra đất, nó sợ hãi không dám chậm chân, lồm cồm bò dậy chạy về nhà.Mãi đến khi cái Thu nhận ra nó đã đứng trong phòng ngủ của mình, đôi chân nó mới không còn sức mà khụy xuống.

Mơ ư?

Làm gì có giấc mơ nào lại chân thực đến vậy.

Nhánh gừng đã chảy nước từ bao giờ, nát bét nằm trong bàn tay.

Nó sợ hãi chạy đi rửa tay rồi chui tọt vào trong chăn, đêm ấy nó thức trắng.----------------------------------- Ông Từ!!

Cứu nhà cháu với!

Rầm rầm rầm !!

ÔNG TỪ!!!Lão Từ vừa mở cửa đã nhìn đấy chị Lan đầm đìa nước mắt quỳ gối trước thềm nhà.

Lão đỡ chị đứng lên, chị Lan túm lấy vạt áo lão mà xin:-Ông ơi cháu không tìm thấy chồng cháu đâu hết ông ơi...

Cháu đã gọi cho đồng nghiệp của anh ấy nhưng họ bảo anh ấy đã về từ hôm qua.

Làm ơn ông ơi...- Cháu bình tĩnh lại đã, lão hiểu rồi, vậy cháu đã đưa cái bọc cho cậu Kiên chưa?- Cháu...hức...

Cháu đã nhét nó vào...hức...

Vào balo anh ý rồi ạ...Lão Từ biết mình không thể chậm chễ, ông vào nhà, lôi ra một chiếc la bàn.

Lão lấy kim, chích lấy máu ở đầu ngón tay của chị Lan nhỏ vào la bàn trước mặt.Máu vừa nhỏ xuống, chiếc kim la bàn lập tức quay tròn.

Lão Từ lẩm nhẩm:

"Thổ địa Tri Nhan,

Dựa hơi đất trời,

U linh mở lối,

Uyên ương không rời."

Kim la bàn dừng ở hướng đầu thôn, lão Từ cùng chị Lan lập tức di chuyển ra phía đó.

Đám trẻ con cũng nhao nhao nhìn theo.

Con Hồng túm lấy áo thằng Vũ hung hăng hỏi:

- Anh!

Tại sao ông Từ lại nhỏ máu lên cái đồng hồ đó?

- Là vì muốn tìm chồng của chị Lan.

Thằng Hà trả lời, mắt vẫn hướng về phía quyển sách.

Con Hồng tiếp tục tò mò:

- Sao phải làm vậy?

Mày nói tao nghe xem.

- Vợ chồng đã được tổ tiên chứng giám thì sẽ luôn gắn kết với nhau.

Nếu người chồng mất tích thì dùng máu của người vợ làm liên kết để tìm kiếm và ngược lại.

Con Hồng lúc này mới thôi không hỏi.

Nó kéo thằng Vũ và Tuấn chạy ra đầu thôn hóng hớt.

Thằng Cường lúc này mới quay sang nhìn thằng Hà, nó hỏi:

- Ủa nay tao thấy thiếu thiếu, con Thu đi đâu rồi?

Thằng Hà nghe vậy cũng bất ngờ rời mắt khỏi cuốn sách mà tìm quanh.

Đúng là hôm nay cái Thu không có mặt, nếu không nó chính là đứa lao đi hóng đầu tiên.

Cảm thấy có chuyện chẳng lành, Hà liền chạy về phía nhà cô nhóc.

Cái Thu lúc này chùm chăn kín đầu.

Đầu nó đau như búa bổ nhưng cũng không tài nào ngủ được.

Bỗng cánh cửa phòng nó mở tung, nó giật mình liền chui tụt vào trong chăn run rẩy cầu xin:

- Tha cho con đi mà...

Con hứa sau con sẽ không đi đêm nữa...!

- Thu, Thu!

Mở chăn ra, là bọn tao này.

Thằng Hà kéo chăn ra, chỉ thấy cái Thu nước mắt đã đầm đìa, mặt cắt không còn giọt máu.

---------------------------------

Lão Từ đi theo hướng la bàn chỉ nhưng không thể tìm thấy người.

La bàn cũng cứ quay loạn, thành ra ông không cách nào tìm được anh Kiên đang ở đâu.

Ngay lúc này, thằng Cường đã chạy xồng xộc tới chỗ đám trẻ, hét vọng ra chỗ lão:

- Bụi tre đầu thôn!

Ông ơi là bụi tre già ở đầu thôn!!!

Lão Từ nghe vậy thì nheo mày, lão bảo chị Lan lấy cho mình con dao rồi đi tới bụi tre to, ra sức chặt.

Chẳng mấy chốc, một cánh tay đã thò ra từ trong đó.

Lão cùng chị Lan nhìn vào, chỉ thấy anh Kiên mồm bị nhét đầy lá tre, mắt trợn trắng.

- Mình ơi!!!

- Chị Lan gào lên, lôi chồng ra khỏi chỗ đó rồi liên tục vỗ mạnh vào người anh, hi vọng anh tỉnh lại.

- Cậu ta đã bị bắt mất hồn rồi.

Lão Từ lắc đầu, ra hiệu cho chị Lan yên lặng nhưng chị cứ ôm lấy xác chồng mà khóc nấc lên.

- Cháu nín đi, lão chưa bảo cậu ấy chết, chỉ là cậu ấy đã mất một hồn, đầu óc sẽ không còn được như trước nữa.

Ta sẽ cố gắng tìm hồn cậu ấy về.

Trong lúc đó thì hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt.

Chị Lan nghe thế thì quỳ xụp xuống, vái lạy cảm ơn ông Từ rồi cùng những người khác đem chồng về nhà.

Lúc này, lão mới đi về phía lũ trẻ.

Lão nhìn thằng Cường đầy hiền từ:

- Sao cháu biết chú Kiên bị giấu ở đó?

- Dạ là con Thu nói cho cháu biết ạ.

Nó bảo hôm qua nó nhìn thấy một cô gái dẫn chú Kiên vào đó, sau đó nó bị dọa mà giờ cũng không dám ra ngoài.

Lão Từ nghe thế thì không nhiều lời, lập tức tới nhà xem cho cái Thu.

Khi mở cửa phòng ngủ, đập vào mắt lão là bé gái đang say giấc, bên cạnh là bé trai an tĩnh đọc sách.

Thằng Hà thấy lão đến thì ra hiệu cho lão đừng bước vào.

Nó đi ra bên ngoài, khép cửa phòng lại.

- Nó đã thức cả ngày hôm qua rồi ông, nãy có người nó mới dám đi ngủ đấy ạ.

Lão Từ thở dài, lão muốn hỏi thêm về tối qua nhưng có lẽ là để sau vậy.
 
Rằm Tháng Bảy
Mùng 2: Chung giường.


Cái Thu mở mắt, trước mặt nó là một cánh đồng lúa vàng ươm với mây trời lồng lộng.

Giữa đồng, một chàng trai trẻ đang vẫy tay với nó.

Ánh nắng mặt trời chói chang khiến cho cái Thu chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ biết nụ cười của anh cũng rạng rỡ không kém gì nắng ấm của mùa hè.Anh đưa tay về phía nó, giọng nói ấm áp khẽ gọi:- Thu.Ngay khi cái Thu tiến lại gần, đôi tay đã sắp chạm được vào tay anh thì bỗng nó trượt chân...Á!!!Nó ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa trên chán.

Mơ ư, nhưng giấc mơ ấy thật quá.

Và người con trai ấy lại quá đỗi thân thuộc.

Trong lòng cái Thu bỗng nhiên cảm thấy buồn.

Nhưng rốt cuộc nó cũng chẳng biết vì sao nó lại như vậy.Căn phòng nhỏ nhuốm màu vàng của nắng, một buổi chiều như bao ngày.

Nó ngồi dậy, định bụng sẽ đi tìm chút đồ ăn để lót bụng.

Ngay khi vừa đặt chân xuống nền đất, một luồng hơi lạnh xộc thẳng lên đến tận óc khiến nó phải rụt chân lại.Lạnh quá.

Nhưng rõ ràng đang là trời hè.

Làm sao lại lạnh như vậy được.

Nó nghĩ kĩ, chắc nó bị cảm thôi, không sao hết.

Cánh cửa phòng lúc này khẽ mở, từ bên ngoài, một lớn một nhỏ tiến vào.

Lão Từ mang theo một tô cháo vẫn còn nghi ngút khói, thằng Hà cũng cầm quyển sách đi phía sau.- Con chào ông ạ, hôm nay có vẻ như con hơi mệt nên không ra ngoài được, lại phiền ông ...- Sao con không nghe lời lão?Cái Thu vừa định nói tiếp thì cứng họng.

Nó cúi đầu, vô cùng luống cuống trước câu hỏi của lão Từ nhưng ánh mắt vẫn trợn lên lườm thằng Hà một cái.

Lại mách lẻo đây mà!Thằng Hà vẫn tiếp tục đọc sách, nó chẳng buồn quan tâm đến sự hậm hực của cái Thu, ai bảo nó nhắc rồi còn không nghe?

Đáng đời.Cái Thu vẫn liếc thằng Hà hăng say, mãi cho tới khi nghe ông lão hắng giọng thì mới cất ánh mắt sắc lẻm vào trong.

Lão Từ lấy cháo cho nó ăn, khẽ vỗ vỗ vào tấm lưng nhỏ một cách trìu mến.

Cho tới khi cái Thu ăn xong, lão mới cầm bát ra ngoài.

Thằng Hà thấy cái Thu nằm trên giường, mắt không có tâm trạng đặt trên quyển sách trước mặt.

Nó gập sách, lôi từ trong túi ra một mảnh đá nhỏ ấn vào tay cô bé.- Gì đây?

Wowwww đẹp quá luôn nè!Cái Thu cầm mảnh đá mà trầm trồ.

Nhìn nó như một mảnh pha lê trong suốt màu xanh ngọc.

Ngoài ra, trên mặt đá còn như được khắc chữ gì đó rất nhỏ, nó không nhìn ra.- Đây là đá phong thủy, mẹ tao bảo là thứ đó giúp mấy cái bẩn thỉu không thể lại gần.

Nhưng nó cũng chỉ dùng được một lần thôi.Cái Thu nhíu mày, nó nhìn chằm chằm vào viên đá, lại nhìn thằng Hà rồi đặt viên đá tại hộc tủ đầu giường.

Thằng Hà thấy vậy cũng không nói gì, nó kéo kín chăn cho cái Thu, ôm quyển sách mà rời đi.- ...- Có thật không cụ Từ?

Con nhà cháu thực sự bị bắt mất hai vía ạ...?- Tôi đã nhìn thấy, nam đồng ba hồn bảy vía, nữ đồng ba hồn chín vía.

Cái Thu...

Chỉ còn lại bảy vía thôi.- Ôi...

- mẹ cái Thu run lên, cơ thể không trụ vững suýt thì ngã khụy xuống đất.

Lão Từ bóp hai bên thái dương, lão cũng không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

- Chị khoan hãy đau buồn, con bé tạm thời không ảnh hưởng gì quá nhiều, chỉ là cơ thể thiếu dương khí, dễ bệnh vặt mà thôi.

Nếu chị chăm tốt, cháu nó sẽ không sao.Nói rồi, lão Từ cũng vỗ vỗ vai người mẹ rồi lặng lẽ rời đi.

Thằng Hà thấy thế cũng lẳng lặng ôm sách ra về, nó biết giờ có nói gì thì cũng chẳng thể làm dịu đi sự khó chịu của mẹ cái Thu được.--------------------------------Lũ trẻ ngồi trong sân nhà lão Từ, tụm năm tụm ba chơi bộ cờ cá ngựa mà con Hồng mới được bố mua cho.

Nó vênh mặt đắc ý, nhìn những ánh mắt ham muốn trò chơi của nó đến mức vây quanh nó mà thỏa mãn.- Nay con Thu ốm rồi, tao là đứa cầm đầu chỗ này.

Đứa nào không phục thì biến đi chỗ khác.Thằng Vũ ngồi cạnh thì vỗ tay liên tục.

Đứa nào chả biết nó thích con Hồng nên mới nghe lời răm rắp như vậy.

Thảo Anh thì cũng vỗ tay cười hiền, con bé cũng chỉ biết hùa thôi.

Dù sao nó vẫn thích chị Thu hơn bà chị phách lối trước mặt này.Thằng Tuấn thì chẳng quan tâm, nó nằm chồm hỗm trên đống rơm, miệng còn đang ngậm cọng cỏ, mặt song song với trời.

Dạo gần đây thôn Hạ rất thiếu sáng, trời dù mới chỉ 16 giờ nhưng lại chẳng có tí ánh nắng nào.- Tao nghe nói hôm qua con Thu bị nhát ma hả?Con Hồng đang bày cờ, nghe anh trai nói vậy thì nhăn mặt:- Ma quỷ gì, toàn ba chuyện vớ vẩn.

Em đã bảo với anh rồi, mẹ nói trên đời này làm gì có ma?Thằng Tuấn nghe thế cũng chẳng đáp gì nhưng thằng Cường đang ngồi xếp bằng trước mặt lại tiếp lời:- Ai nói mày là không có?

Nếu không thì chú Kiên thôn mình sao lại chui vào bụi tre?

Sao cụ Từ lại nhắc mình không phạm vào điều cấm kị?Con Hồng nghe vậy thì khinh khỉnh đáp:- Gì chứ, to như mày mà còn sợ ma á?

Khéo mày còn đè bẹp cả ma ý chứ ...hahaha

Thằng Cường nghe vậy thì tức lắm.

Nó đứng dậy, phủi phủi đít quần rồi chỉ thẳng tay vào mặt con Hồng mà đanh giọng:- Vậy thì mày thử đi, phạm vào một điều cấm kị.

Tối nay mày cứ lấy cái dép, để mũi dép hướng về phía trong giường.

Mày mà không gặp ma thì tao là con mày.- Nói bậy bạ cái gì thế hả??!

Lão Từ từ ngoài cổng tiến vào, nghe lũ trẻ đang bày trò nghịch dại thì cầm cái chổi lên, khua chúng chạy toán loạn.

Con Hồng không phục, nó chỉ tay về phía thằng Cường, nói giọng thách thức:- Mày cứ chờ mà gọi mẹ đi con.Nói rồi, nó cũng bỏ về nhà.--------------------------------- Mẹ đã nói rồi, con ở nhà mà chơi búp bê với học hành, sao cứ chạy theo cái lũ trẻ con ở trong thôn làm gì rồi lại hỏi mẹ ba cái vớ vẩn hả?

Có tin mẹ đánh toét đít con ra không??Cái Hồng hậm hực vô cùng.

Nó cũng chỉ tò mò thôi mà, ai trong lũ trẻ cũng biết ít nhiều, nó lại chả biết gì cả, còn bị chúng nó cười nhạo.

Nó cũng nhiều lần nghĩ đến việc hỏi ông cụ Từ về việc đó nhưng khi nhìn thấy con Thu quấn quít bên ông, nó không kìm được mà nổi lòng ghen ghét.

Nó đi ra khỏi nhà, vừa đi vừa nghĩ vu vơ về những gì thằng Cường nói.

Chẳng mấy chốc đã tới cuối thôn.

Căn nhà trước mặt nó là nhà thằng Dũng.

Nghe người lớn bảo từ khi nhà thằng Dũng chuyển tới đây, bố mẹ nó làm ăn khấm khá hẳn lên.Nhưng như thế lại đồng nghĩa với việc người lớn đi làm suốt ngày, chỉ còn mỗi thằng Dũng ở nhà trông nhà.

Nhìn cánh cổng khép hờ, rõ ràng là thằng cu lại đi chơi quên khóa cổng đây mà.Kì lạ, một suy nghĩ bỗng nảy lên trong đầu con Hồng.

Hay là...

Thử điều đó lên thằng Dũng thì sao?

Dù sao cũng chưa biết được có bị gì không, mà nếu có bị thì nó cũng không ảnh hưởng gì.Nghĩ là làm, con Hồng quan sát xung quanh.

Sau khi xác nhận không có ai, nó mới rón rén bước vào nhà thằng Dũng.

Nhà thằng Dũng thì nó chưa vào, phải mất đến năm phút để tìm cho ra phòng ngủ của thằng bé.Con Hồng hít một hơi thật sâu, nó cầm dép của chính mình.

Đặt ngay dưới một góc khuất cạnh giường, tránh cho thằng Dũng phát hiện ra rồi nhanh chóng chạy ù ra ngoài.

Chắc không ai thấy đâu nhỉ, nó tự nhủ thầm.--------------------------------Qua ngày hôm sau, cái Thu nghe lời mẹ dặn, nó lê cơ thể của mình đi gặp lão Từ.

Dù trời nắng chang chang nhưng cái Thu vẫn cảm thấy có cái gì đó lành lạnh rờn rợn sau gáy.

Thằng Hà đang chờ trước cổng, nhìn thấy cái Thu đi ra thì khẽ đánh mắt đi chỗ khác.

Hai đứa cùng nhau tiến về căn nhà quen thuộc mà đám trẻ hay nô đùa.Lão Từ ngồi trong nhà.

Tay lão miết nhẹ lên chiếc lược nhỏ khảm trai tinh xảo trước mắt.

Người phụ nữ lão đã hứa sẽ yêu đến bạc đầu đang cười với lão.

Một giọt nóng hổi khẽ lăn dài trên má.

Thấy thằng Hà cùng cái Thu tiến vào, lão lặng lẽ gạt đi thứ nước ầng ậng nơi hốc mắt, cất chiếc lược vào trong người.

Nhà lão Từ thì không phải là lần đầu cái Thu bước vào, chỉ là những lần trước nó không để ý đến tiểu tiết xung quanh.

Lần này khi bước vào, thứ thu hút nó là những rương đồ chạm khắc hình rồng vô cùng chi tiết đang uốn lượn, những cây kiếm gỗ, đao gỗ vô cùng bắt mắt dựng ở một góc phòng.

Chiếc giường tre nhỏ với chăn gối gọn gàng và đặc biệt, đối diện cửa vào là một bàn thờ đơn giản với di ảnh một người phụ nữ, một bát hương vẫn còn đang cháy dở, một ít hoa quả bày biện đơn sơ.

Người phụ nữ trong ảnh cười rất hiền, ánh mắt như chứa trọn cả ngân hà trong đó.Trái với góc nhìn của cái Thu, thằng Hà chỉ thấy người phụ nữ ấy rất quỷ dị.

Nụ cười ấy như biến mất, thay vào đó là khuôn mặt đầy bi thương.

Thấy hai đứa cứ nhìn chằm chằm vô tấm ảnh thờ, lão Từ húng hắng ho vài tiếng.

Thằng Hà với cái Thu nghe vậy cũng không nhìn nữa, đứa chạy tới vuốt lưng, đứa rót nước cho ông cụ.- Bà ấy rất đẹp, nhỉ?Chẳng hiểu lão nghĩ gì mà lại hỏi câu đó, cái Thu gật đầu như gà mổ thóc đồng tình.

Công nhận, người đó thực sự rất đẹp, còn đẹp hơn cả mẹ nó nữa.- Ông gọi tụi con đến làm gì vậy ạ?

Thằng Hà ngồi xuống cái ghế đối diện lão Từ, chỉ thấy lão lôi trong gầm bàn ra hai cái túi gấm, đưa cho cả hai mỗi đứa một cái.

Cái Thu thấy Phật Di Lặc, lại nhìn hình Quan Âm xinh đẹp bên túi thằng Hà thì bĩu môi:- Con muốn cô gái cơ, sao ông lại cho thằng Hà cái túi con gái vậy ạ...- Nam đeo Quan Âm nữ đeo Di Lặc, cân bằng âm dương tránh xui xẻo.

Con đừng nháo nữa, lão còn chưa phạt con vì con không nghe lời lão đâu.Cái Thu nghe vậy thì phụng phịu nhưng cũng không dám nói gì nữa.

Ừ, tại nó hết mà, nó cãi sao lại ông cụ bây giờ.

Vừa định nhắc nhở về hai cái túi thì từ ngoài, Thảo Anh hớt hải chạy vào, đến thở cũng không kịp thở.

- Ông...

ông Từ ...

Cứu thằng Dũng với ...

Nó..nó...- Bình tĩnh, nói chị nghe thằng Dũng bị gì nào.Nhưng Thảo Anh đâu bình tĩnh nổi, nó như quỳ xụp xuống, liên tục cầu xin lão Từ hãy cứu thằng Dũng.

Lão Từ cũng không chần chừ, đi lại gần mấy rương đồ.

Lôi ra một cái túi cũ kĩ cùng cây kiếm gỗ đào ở góc phòng.

Đám trẻ thấy cái Thảo Anh khóc bù lu bù loa chạy vào, lại thấy lão Từ cùng ba người chạy ra thì cũng hóng hớt chạy theo.

Thằng Vũ cũng định đi thì chợt nhận ra, con Hồng hôm nay không đến, liệu có chuyện gì xảy ra không.

Nhưng trẻ con thì đâu nghĩ nhiều đến thế, cuối cùng nó cũng phải cong đít, lùa cho kịp đám trẻ tới nhà thằng Dũng.

Ngôi nhà to lớn trước mắt mang một không khí âm u bất tận.

Trời dù đã 8 giờ sáng nhưng không có nổi một tia nắng nào.

Lão Từ được Thảo Anh dẫn đến phòng thằng Dũng.

Vừa vào tới cửa, âm khí trong phòng đã như bóp nghẹn lão.

Và không chỉ mình lão, thằng Hà và cái Thu cũng bị đè nén đến khó thở.

Lão Từ kiểm tra cho thằng Dũng, yếu lắm rồi, mất hai hồn, vía cũng bị bắt hết.

Nhà thằng Dũng khi chuyển tới đây đã được lão cúng thổ địa và lập trận đồ, ngăn tụ khí dẫn đến đại hạn.

Mặc dù trận pháp ấy không phải quá mạnh nhưng cũng không thể chỉ bị phá trong hai năm.

Trừ khi...- Ông...

Ông cứu nó đi..hức...

Cứu nó đi ông ơi...Khuôn mặt thằng Dũng tái nhợt.

Lão Từ muốn trích đầu ngón tay nó, dùng máu nó để chiêu hồn nhưng kì lạ.

Dù châm đến lần thứ ba cũng không có nổi một chấm máu.

"Khà.. khà...khà"Một âm thanh quỷ dị khẽ vang lên.

Nó phát ra từ một góc giường, nơi mà ánh sáng trong phòng không chiếu tới.

Cái Thu lúc này đã bủn rủn tay chân, thứ nó thấy...

Có ai khác ngoài nó thấy không...Nó sợ sệt hướng ánh mắt về phía lão Từ, chỉ thấy lão rút kiếm đào, chĩa thẳng về phía cái bóng đen ấy mà lớn giọng:- Cô hồn dã quỷ, chết mà còn không chịu siêu thoát, lại ở lại nhân gian càn quấy.

"Lão già, lão biết thằng cha Diêm Vương vừa thả bọn tao về mà, bọn tao chỉ đi kiếm cái ngon bỏ mồm thôi."

"Nhưng mà nhìn lão quen lắm, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi, nhỉ?"

- Đừng có đánh trống lảng, mau thả hồn vía cho thằng bé, sau đó trở về âm phủ mà tu tâm dưỡng tính.

Nói không chừng canh Mạnh Bà lại còn một bát cho ngươi."

Lão đùa tao à?

Tao đã xuống dưới đó mà lão còn bảo tao tu tâm dưỡng tính.

Lão già, hay lão có muốn xuống đó mà tu không?

Tao toại nguyện cho lão."

Lão Từ không ngờ con ma này lại phách lối như vậy.

Cả một đời trừ yêu diệt ma, lão ghét nhất là ma lắm mồm.

Thằng Hà nhìn con Thu đang run rẩy bên cạnh, nó nắm chặt lấy tay cô bé, ngón tay cái khẽ miết lên tay đối phương mà an ủi.

- Nếu nhà ngươi không thả, đừng trách lão đánh cho ngươi hồn phi phách tán.

Nói rồi, lão định vung kiếm, chém về phía bóng đen.

Lũ trẻ thấy vậy thì mở mắt hết cỡ, nhưng cũng chỉ nhìn được lão Từ đang khua loạn vào trong góc giường.

Nhưng cái Thu thì khác.

Nó thấy cái bóng đã đu lên trên nóc tủ đồ, miệng còn đang ngấu nghiến cái gì đó trắng trắng mờ mờ như một cánh tay người."

Này thằng già, tao nhớ ra rồi."

Nó vừa nhai vừa cười khúc khích.

"Thế con vợ mày đã tìm thấy xác chưa?

Nghe nói mày còn chưa tìm được hả?"

- Rốt cuộc ngươi là ai??!

Lão Từ hét lớn, kiếm đào đã không thể với tới cái bóng, chỉ có thể nhìn nó gặm nhấm nốt linh hồn thằng Dũng.

Nó mút ngón tay, ra vẻ như vừa nếm được thứ mĩ vĩ nhân gian, thích thú đáp:"Lão không cần biết tao là ai.

Nhưng giờ tao chỉ cho lão hai lựa chọn.

Một là thả tao đi và lũ trẻ an toàn, hai là chết chung dưới miệng tao, sao nào?

Chọn đi, tao xem lão chọn cứu một người sắp chết, hay cứu lấy tám cái mạng còn sống sờ sờ như cái cách mà lão đã làm trước kia."

Cái Thu trợn mặt, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hồn ma và lão Từ quen biết nhau, và lão Từ đã làm gì trước kia...

Rối quá, đầu nó ong ong, chân cũng không chịu được mà khụy xuống.

Thằng Hà vội khéo lấy tay cái Thu, nhìn khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, thần sắc tái nhợt mà không khỏi nhíu mày.

Lão Từ do dự, sai lầm ngày xưa của lão đã khiến lão phải mất đi người lão yêu nhất.

Giờ đây khi phải tiếp tục đưa ra lựa chọn, lão cảm thấy trái tim mình như bị nắm lấy rồi bóp chặt, đau đến thở không nổi.Lão rất muốn hỏi bóng ma, tại sao lại biết chuyện của trước kia, liệu nó có biết nguyên nhân đằng sau cái chết của vợ lão không.

Nhưng chợt, cái bóng ấy biến mất, không phải chạy mà là xuất hiện ngay sau lưng cái Thu."

Bé con, mày nghe rồi đúng không?"

Một tầng gai ốc nổi khắp mình nó, cái Thu đến thở cũng không dám, tay nó nắm chặt lấy tay thằng Hà, cơ thể run rẩy đến kịch liệt.

Thằng Hà không nghĩ nhiều, lập tức ôm cái Thu ra đằng sau.

Phải, nó cũng nhìn thấy cái bóng đen đó, chỉ là Hà biết cái bóng ấy không làm gì được mình nên mới có thể bình tĩnh như vậy.

Nhưng còn cái Thu, nó không biết mảnh đá hôm qua nó đưa cô bé có để trong người không.

Cái bóng nghiêng đầu, nhìn thằng nhóc trước mặt.

Rồi nó không nói gì nữa, biến đi như một làn khói.

Lão Từ hạ kiếm, nhìn cơ thể đã lạnh ngắt của thằng Dũng mà trầm mặc.

Thảo Anh đã khóc nghẹn đi, cái Thu cũng không chịu nổi nữa mà ngất lịm.----------------------------------Ngày xx tháng xx năm 20xx8 giờ 36 phút, Dũng từ trần.

Nguyên nhân cái chết: ốm nặng dẫn đến tử vong.
 
Rằm Tháng Bảy
Mùng 3: Vàng mã


'Hộc hộc hộc...' Tiếng thở nặng nề toát ra từ trong mảnh rừng sau nhà thằng Dũng.

Đôi chân trần đạp lên những chiếc lá khô xào xạc tạo nên thứ âm thanh khiến người nghe dựng tóc gáy.

Con Hồng chạy bán sống bán chết, chỉ hi vọng có thể thoát khỏi chỗ này nhanh nhất có thể.

Nó chạy chân trần, không phải vì chưa lấy được đôi dép ở nhà thằng Dũng mà vì nó đã sợ đến mức phải vứt lại đôi dép đó vào rừng.Trước đó, khi con Hồng định tới nhà lão Từ chơi như mọi khi thì bắt gặp Thảo Anh đang hớt hải chạy vụt qua.

Nó giữ nhỏ lại, hỏi có chuyện gì thì Thảo Anh đã khóc vỡ òa lên:- Em phải tìm ông Từ... hức...

Chị ơi thằng Dũng...

Thằng Dũng nó...Nghe tới đây, con Hồng đã hiểu được có chuyện gì xảy ra với thằng Dũng rồi.

Nó không giữ Thảo Anh lại nữa mà trực tiếp quay về phía nhà thằng Dũng mà chạy.

Nhất định...

Nhất định phải lấy lại đôi dép ấy.Cổng nhà thằng Dũng mở như mọi khi.

Con Hồng không chần chừ phi vào phòng, nó chạy đến nơi giấu dép, nhặt lên toan chạy đi.

Bất chợt, một bàn tay lạnh ngắt giữ nó lại.

Bàn tay nhỏ nhỏ nhưng lạnh băng đang túm lấy cổ tay, không cho con Hồng rời đi.- Chị.. chị Hồng...

Cứu em với...Con Hồng chết lặng.

Cánh tay kia vừa lạnh vừa thô ráp, hoàn toàn không phải cánh tay của một đứa bé 10 tuổi...- Á!!!Nó ngã ngửa ra đằng sau, trên giường không chỉ có thằng Dũng đang nằm mà còn có một bóng người gầy nhom đen xì đang ngồi chồm hỗm trên người thằng nhỏ.

Cái bóng đó nghiêng đầu, nở một nụ cười quỷ dị.

Cánh tay nó đưa lên miệng, ra dấu im lặng.Con Hồng làm gì còn tâm trí gì nữa, nó vồ lấy đôi dép rồi lồm cồm bò dậy, chạy thật nhanh về phía cổng rồi lao vào trong rừng cây rậm rạp phía sau nhà.

Chỉ ngay sau đó, lão Từ cùng lũ trẻ lao vào nhà thằng Dũng...

Tin thằng Dũng chết lan rộng khắp thôn, bố mẹ nó nghe tin cũng bán sống bán chết bỏ việc chạy về nhà.

Căn nhà to lớn lạnh lẽo, giữa nhà kê một chiếc quan tài nhỏ.

Bên cạnh là thằng Dũng nằm im lìm, trừ cái vẻ mặt trắng toát thì thằng bé như đang ngủ rất ngoan.

Bố mẹ nó quỳ trước mặt đứa con bé bỏng, nước mắt thấm ướt chiếc áo niệm trên người thằng bé.

Những tiếng nấc của đám trẻ vang lên trong không khí, cảm giác bóp nghẹn trong cổ họng khiến người lớn trong thôn cũng nặng lòng.

Lão Từ đứng trước bàn thờ, tay lật kinh phật, miệng lẩm nhẩm đọc nhưng đầu vẫn không ngừng suy nghĩ.

Đứa bé mất do bệnh tật, trước lúc đi còn chưa được ăn uống tử tế, lão phải làm một lễ cúng để thằng bé an tâm lên đường, sớm ngày siêu thoát.

Con Hồng đứng núp sau lưng mẹ, nó đã làm gì thế này?

Giết chết một người còn khỏe mạnh, phá nát hạnh phúc của một gia đình.

Nó hối hận ư?

Không, nó sợ.

Sợ thằng Dũng chết oan uổng sẽ trở về tìm nó trả thù.

Nghĩ đến điều đó, cách tay nó vô thức với lấy vạt áo mẹ, nắm chặt không buông.

- Con làm sao thế?

Không khỏe chỗ nào sao?

Mẹ con Hồng chú ý đến đứa con gái đang nép sát vào mình, đôi môi trắng bệch như người thiếu máu.

Bà hoảng hốt ôm lấy con gái vào lòng, cơ thể con Hồng lạnh ngắt, mồ hôi thấm đấm lưng áo mỏng manh.

- Mẹ cu Dũng...

Chị xin phép đưa cái Hồng về trước nhé, con bé có vẻ không được khỏe.

Chia buồn với gia đình em...

Mẹ thằng Dũng không nói gì, chỉ lặng lẽ vuốt ve gò má chẳng còn hơi ấm của cậu con trai.

Mẹ con Hồng cũng biết ý dẫn con về.

Trước khi rời khỏi cổng nhà thằng Dũng, con Hồng chú ý đến xếp giấy tiền trước cửa nhà.

Đầu nó chợt nảy lên một suy nghĩ táo bạo.

_________________________

Thủ tục ma chay cho thằng Dũng làm xong đã là 2 ngày sau.

Tiếng kèn trống não lòng đã dứt, bố mẹ thằng Dũng cũng quyết định bán căn nhà, chuyển về gần thành phố sống.

- Ông Từ, tụi con cảm ơn ông vì đã chăm sóc cho thằng bé trong suốt thời gian bọn con đi vắng...

Mẹ cu Dũng rơm rớm nước mắt, ôm chặt di ảnh trước ngực.

Cậu bé trong ảnh cười đến rạng rỡ, chỉ là người đã không còn.

Nhìn chiếc xe dần dần lăn bánh rời khỏi thôn, lão Từ cũng thở dài một hơi đầy tiếc nuối.

Hai vợ chồng làm ăn bao lâu, tích góp cơ ngơi, vun vén cho gia đình thêm sung túc.

Giờ đây lại phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Căn nhà ấy giờ cũng để không cho tới khi tìm được người mua lại.

Trong quãng thời gian ấy, lão sẽ là người chịu trách nhiệm giữ gìn ngôi nhà.

Đám trẻ trong xóm cũng chẳng sôi nổi được như trước nữa, đặc biệt là bé Thảo Anh.

Hai đứa trước giờ luôn quấn quýt với nhau như hình với bóng, giờ một người đã không còn, sức sống trong mắt con bé cũng vơi đi hẳn.

Cái Thu kể từ chuyện hôm đó cũng cứ thẫn thờ như người mất hồn.

Không chỉ vì cái chết của thằng Dũng mà còn vì những lời nói của hồn ma khi ấy.

"Cứu một người sắp chết thay vì cứu lấy tám cái mạng sống sờ sờ..."

Từng câu từng chữ cứ lảng vảng trong đầu nó, khiến chó nó không ngừng suy nghĩ về câu chuyện của lão Từ.

- Thu, Thu!

Tiếng nói của người bên cạnh kéo nó về thực tại.

Thằng Hà đang cầm viên đá mà nó cho cái Thu, tỉ mẩn đục một chiếc lỗ để làm mặt vòng.

Tới đoạn xâu dây thì bắt gặp cái Thu cứ thẫn thờ.

Cô bé hơi giật mình, chìa trong tay ra sợi dây cho thằng Hà buộc nốt, bản thân thì vẫn cứ ngơ ngơ mất tập chung.- Chuyện riêng của cụ Từ, mày đừng có nghĩ nhiều làm gì.Cái Thu vô thức lắc đầu, nhưng rồi bất chợt nhận ra điều gì đó, nó quay sang nhìn thằng Hà bằng đôi mắt đầy vẻ lo âu:- M-mày cũng nghe thấy cái bóng...- Ừ.

Tao có thể nhìn thấy nó, cũng nghe được nó nói gì.

Thằng Hà thản nhiên đáp, nó kéo căng sợi dây, xác định đã cột chặt hòn đá rồi mới quay ra phía sau cái Thu, đeo vào cổ cô bé.

Viên đá được mài thô, có chút góc cạnh.

Bên trong là chất ngọc lục khá mờ đục, tuy nhiên sau khi đeo vào, cái Thu cảm nhận được một cảm giác man mát nhẹ.

Khí lạnh cũng như tan đi.Thằng Hà sau khi đã hoàn thành công việc cũng chẳng nán lại lâu hơn, nó để chiếc đục vào túi, xách đồ ra về.

- Hà... chúng ta có nên... nói chuyện này cho cụ Từ biết không?- Tùy vào mày thôi, tao không muốn rắc rối.Nói rồi, nó bỏ lại cái Thu ngồi bất động trên giường.

Cái Thu mân mê viên đá thô trước ngực, lòng đầy khó chịu.__________________________________Sáng sớm tinh mơ, thằng Tuấn vừa mở mắt liền thấy con Hồng lén lút lục lọi gì đó phía góc bàn học.

Nó chẳng nói chẳng rằng tiến lại.- Mày ăn trộm tiền của tao?- Áaa !!!Con Hồng giật mình, cánh tay cầm đồ của nó cũng giấu nhẹm ra đằng sau lưng.

- Anh... anh nói cái gì vậy?

Em... em không lấy gì của anh cả.Nhưng thằng Tuấn không ngu, nó với lấy cánh tay nắm cứng ngắc những tờ tiền sau lưng con Hồng, giật lại.- Không được, trả cho em... trả tiền cho em...Thằng Tuấn chẳng quan tâm, nó quay lưng, tính cất lại tiền vào chỗ cũ nhưng chân nó lại nặng trĩu.

Con Hồng đang ngồi xuống sàn, ôm cái chân nó mà khóc lóc ỉ ôi:- Em xin anh!

Nếu em không mua cho thằng Dũng, nó sẽ giết em mất!!!- Gì cơ?Thằng Tuấn nghe thấy cái tên được nhắc tới thì có chút bất ngờ.

Thằng Dũng chết rồi, con Hồng có thể mua cho nó cái gì?

Tại sao thằng Dũng lại giết em mình, chuyện này là như thế nào?Rồi nó ngồi xuống, giơ tiền ra trước mặt con Hồng.

Con Hồng thấy anh trai chịu đưa tiền, không khóc nháo nữa mà quệt nước mắt, nhận lấy.- Kể tao nghe, cái chết của thằng Dũng liên quan gì đến mày?Con Hồng vừa cầm tiền vừa nấc lên từng cơn.

Nó bắt đầu kể lại từ đầu, rằng nó đã ngu ngốc không tin lời thằng Cường nói, rằng nó đã lẻn vào nhà thằng Dũng mà đặt đôi dép quay về hướng giường của thằng bé, rằng khi nghe Thảo Anh hớt hải cầu cứu, nó đã quay lại nhà thằng Dũng để nhặt lại đôi dép... rằng nó đã nhìn thấy cái bóng đen ngồi trên người thằng Dũng khi ấy.Càng nghe, thằng Tuấn càng không tin vào tai mình, trên đời này không thể có chuyện quỷ dị như vậy được. chắc là con Hồng thần hồn nát thần tính nên mới gặp ảo giác thôi.

Nhưng nó vẫn cùng con Hồng rời thôn vào sáng sớm hôm ấy, lên thôn Thượng tìm mua thứ đồ con Hồng cần: vàng mã.Khi chúng trở về thôn Hạ thì đã là chập tối, bố mẹ chúng lúc này cũng mới về nên hoàn toàn không biết hai đứa con của mình đã rời nhà cả một ngày.Con Hồng dự định ngay đêm nay sẽ lẻn vào nhà thằng Dũng để đốt giấy tiền, sáng sớm có rất nhiều người ra vào, đặc biệt là đám trẻ trong làng, vậy nên nó chỉ còn buổi tối để hành động.Thằng Tuấn cũng theo em gái đốt vàng mã, nó sợ em gái gặp nguy hiểm.

Một phần cũng vì tò mò, có thật là trong nhà thằng Dũng xuất hiện cái bóng đen hay không.Đêm hôm khuya khoắt, bóng dáng hai đứa trẻ lẩn trong những bụi cây cao quá đầu.

Thằng Tuấn dẫn đầu, thám thính xem còn người không rồi mới lôi tay con Hồng chạy về phía cánh cửa sắt cuối thôn.Bầu không khí trùng xuống nặng nề, đêm lạnh vây lấy hai đứa trẻ.

Trong căn phòng khách chỉ còn lại chiếc kệ gỗ, con Hồng vỗ vỗ chiếc đèn pin, cố định nó lên cao.

Thằng Tuấn kéo từ trong nhà tắm ra một chiếc chậu bằng nhôm, dự là sẽ đốt chúng trong chiếc chậu này.- Anh, như vậy có ổn không?Thằng Tuấn không đáp, nó lấy hộp diêm còn lọc cọc vài que, bắt đầu châm lửa vào một tờ tiền giấy.

Con Hồng thấy vậy thì cũng đốt theo, vừa đốt vừa lẩm nhẩm:- Dũng ơi... cho tao xin lỗi, tao... tao biết tao sai rồi.

Đừng giết tao nhé Dũng ơi..._________________________________Lão Từ đang ngồi trong sân nhà, mồm ngậm tẩu thuốc vừa châm mà phì phèo vài hơi.

Dạo này bọn trẻ ít đến rồi, mảnh đất nhỏ trước nhà im ắng hẳn.Vừa nghĩ xong thì từ xa, cái Thu cùng thằng Hà từ từ tiến lại.

Cái Thu đã nghĩ rất kĩ rồi, nhất định nó phải nói chuyện này cho cụ Từ, dù sao cứ đau đáu trong lòng cũng không phải cách.

- Có chuyện gì hả, hai đứa con cứ dính lấy nhau như đôi chim ri ấy nhỉ?- Cụ cứ trêu con Cái Thu đỏ mặt, nó cũng 13 tuổi rồi, không có phải con nít nữa đâu mà không hiểu cụ nói gì.

Thằng Hà thì không nói gì cả, nó xoa xoa mái tóc có hơi phồng lên do vừa ngủ dậy của mình, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.Cái Thu sau một hồi ngượng ngùng thì cũng nhớ tới chuyện cần nói, nó vừa định cất lời thì một tiếng gọi vọng của người lớn khiến cả ba chú ý.Mẹ con Hồng hớt hải chạy tới, quỳ xụp xuống trước lão Từ mà không kịp thở.

Lão Từ thấy vậy cũng không nhàn nhã được nữa, vội đỡ cô dậy.- Ông ...

ông ơi cứu... cứu con cháu.- Cô cứ từ từ, có chuyện gì bình tĩnh nói.-Huhu... con Hồng nó... sáng nay nó cứ hét toáng lên, cháu hỏi thì con bé cứ ôm đầu rồi chỉ tay vào góc phòng rồi bảo có ma quỷ gì đó...Mẹ con Hồng run rẩy bấu chặt lấy lão Từ như đang bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Cái Thu cũng lo lắng mà kéo thằng Hà nhưng nhận lại là một cái lắc đầu không do dự.- Hôm trước còn chưa đủ hả?

Nếu mày bị ngất một lần nữa, tao sẽ không cõng mày về nữa đâu.Cô bé nghe xong thì mặt xị cả ra, nó đành nhìn lão Từ cùng mẹ con Hồng rời đi đầy tiếc nuối.

Thằng Hà thấy chuyện hôm nay không thể nói, vậy nên nó cầm cổ tay con Thu lôi về nhà.__________________________________________Lão Từ cầm đạo cụ tiến vào phòng con Hồng, điều đầu tiên lão thấy chính là luồng âm khí dày đặc lởn vởn xung quanh không khí.

Con Hồng ngồi bó gối nép vào một góc trên giường, liên tục lẩm nhẩm ' biến đi... các người biến đi...' Nặng âm khí quá!

Lão Từ nhăn mặt, rút trong túi ra một tờ giấy vàng rồi cắn ngón tay vẽ lên đó.

Sau khi đã làm xong, lão dán nó lên bức tường bên cạnh.

Bầu không khí quỷ dị cũng lập tức biến mất.Mẹ con Hồng lúc này mới chạy vào trong, ôm lấy đứa con gái bé bỏng mà gào khóc.

Tuy nhiên là mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Sự u ám vừa rồi lại bắt đầu ập tới, lần này không phải những khí đen như ban đầu mà đã hình thành những cái bóng.Những cái bóng đó không hề di chuyển mà chỉ đứng im ở góc phòng, miệng liên tục thều thào ' đốt cho tao..

đốt nữa cho taooooo!!!' Thấy không thể dùng bùa đuổi chúng đi, lão Từ rút kiếm đào, bắt đầu chém về phía góc tường.

Thứ cô hồn ấy dưới những nhát chém của lão đều hét lên những tiếng đầy đau đớn rồi tan biến.Thực sự lão không hề muốn đánh tan chúng, dù sao đó cũng chỉ là những linh hồn cô đơn vất vưởng không nơi nương náu.

Nhất định là điều gì đó đã kích thích chúng mới khiến chúng điên cuống như vậy.Đốt?

Nãy lão nghe chúng nói đốt ư?

Bọn trẻ dám lén đốt giấy tiền vào tháng bảy này sao...Có lẽ do quá sợ hãi mà con Hồng đã ngất lịm trong vòng tay mẹ nó, lão không thể đánh thức nó để hỏi được.

Mãi lúc này, lão mới để ý vẫn còn một bóng dáng đang cắn móng tay đứng bên ngoài phòng.Thằng Tuấn thấy lão Từ tiến lại liền có chút lảng tránh.

Nhưng giấy không gói được lửa, chỉ với lời đe dọa tính mạng của em gái, nó đã khai hết toàn bộ... trừ việc em gái nó đã hại chết thằng Dũng.- Ông biết các con nhớ thằng bé nhưng ông đã dặn các con rồi cơ mà?

Tháng này tuyệt đối không được đốt giấy tiền vàng mã linh tinh, các con còn may mắn vì không bị bắt mất hồn như chú Kiên đầu thôn đấy.Thằng Tuấn nghe vậy thì hốt hoảng nắm tay áo ông cụ, hốc mắt rưng rưng: - Ông ơi ông cứu em con với ạ, là con ngu dốt con không cản em...Lão Từ thở dài xoa đầu thằng bé, an ủi nó thật dịu dàng.

Thực ra mọi chuyện đã được giải quyết từ khi lão chém tan hồn phách của đám vong hồn kia rồi.Tuy nhiên lão cũng phải dặn dò qua mẹ con Hồng phải làm thế nào để chăm sóc cho nó khỏe lại, nhắc nhở cô nhất định phải giữ chúng ở nhà đúng ba ngày ba đêm.

Nếu chúng ra ngoài lúc này, e là sẽ có một đám vong khác bám theo.__________________________________Thằng Hà ngồi trước bàn học, ánh đèn bàn hắt cái bóng nó lên bức tường phía sau... không phải một cái bóng.

Trên bức tường ấy vẫn còn một bóng người khác.

Nhưng kì lạ là cái bóng ấy rất bé, chỉ tầm một đứa trẻ năm tuổi.Nó cứ muốn chạm vào bóng của thằng Hà, nhưng kì lạ là mỗi lần chạm vào, cái bóng lại như bị một lực đẩy nào đó hất ra.

Có lẽ cảm nhận được sự hiện diện của cái bóng, thằng Hà có chút phiền lòng, nó gập quyển sách đang đọc dở trên bàn lại rồi ngồi đó trầm tư một lúc lâu...

Làm ơn, dừng lại đi mà...- Hà.Tiếng mẹ gọi khiến nó giật mình hồi thần lại.

Bà tiến lại bàn cùng một ly nước cam, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cậu con trai.

Thằng Hà không nói gì nhưng cũng nghiêng đầu né tránh, cứ mỗi lần mẹ xoa đầu nó là một lần nó cảm thấy phiền lòng.- Muộn rồi mẹ, tới giờ đi ngủ rồi.

Chờ cho tới khi mẹ đóng cửa phòng lại, nó mới liếc nhìn bức tường lần nữa.

Nhưng bức tường lúc này, chỉ độc một chiếc bóng nó in lên, trống vắng đến vô cùng.
 
Back
Top Bottom