Siêu Nhiên /rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
180003276-256-k600415.jpg

/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Tác giả: BloodyBerrage
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

TRUYỆN RÁC
//Làm ơn đừng đọc, bạn sẽ chỉ phí tgian cho con fic siêu trẩu tui tuỳ tiện đăng vào 6 năm trước hoi ý.

Tui chỉ giữ lại vs mục đích cười nhạo bản thân của thời quá khứ :v Nói thật đấy xấu hổ đcđ 😭😭😭//
Từ chuyện Asano bị bắt nuôi mèo đến chuyện Karma gây náo loạn toàn trường, mọi sự xảy ra đều dẫn đến những hệ quả nhất định.

Mỗi chapter từ 1500 đến 5000 chữ.

Thường xuyên cập nhật, từng vote quý giá như từng giọt mana Chúa gửi từ thiên đàng xuống nhằm cứu rỗi các con chiên.

I do NOT own the characters or any of the art displayed.​
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 1 ~Giờ miêu hóa~


Trong số vô vàn thí nghiệm linh tinh của Yanagisawa từ khi hắn còn hoạt động, ngoài thứ biến con người ta thành bạch tuộc vàng có tốc độ Mach 22 ra, còn một thứ khác hay ho không kém.Akabane Karma không nhớ rõ đã vô tình tìm ra thứ trời đánh còn xót lại đó ở đâu.

Nơi Korosensei đã tiêu diệt thầy trò Yanagisawa kia, để rồi bị chính tay Nagisa kết liễu vài tháng trước?

Hay nơi nào đó gần chỗ Bitchsensei bị bắt cóc?

Hoặc có thể là Bắc Cực?Karma chỉ biết một điều.

Cậu hoàn toàn không chủ tìm ra, lại càng không có ý định thử nghiệm thứ thuốc đó lên chính bản thân mình.

Tất bắt đầu từ một tai nạn.------o0o------Asano Gakushuu khẽ thở dài nơi phòng học rộng thênh thang không một bóng người.

Cậu hiếm khi lộ vẻ mệt mỏi trước mặt người khác, chỉ thể hiện điều đó khi đang ở một mình.Năm nhất, mới vào học cấp 3 Kunugigaoka hai tháng đã được toàn trường bầu luôn vị trí Chủ tịch hội học sinh, Asano luôn được tay sai, à nhầm, bạn bè mến thương bu quanh 24/7 tại trường.

Hôm nay là một ngày hiếm hoi cậu có cơ hội viện cớ ngồi một mình, giải quyết công việc giấy tờ trong yên lặng.

Cậu cần không gian.

Dù sao cái lũ gọi là bạn bè có lẽ cũng chẳng ai thật lòng, chỉ bám vào danh tiếng của cậu là chính.Xong việc, ngồi im một chỗ, lạc vào dòng suy nghĩ của riêng cậu, Asano gục xuống bàn.Akabane Karma, cùng lớp cậu, học sinh duy nhất của lớp E tiếp tục ở lại Kunugigaoka, một tên khá phiền phức.

Asano chẳng thể hiểu nổi tại sao cậu ngày càng tò mò và hứng thú tiếp xúc với Akabane đến thế.

Hai người đã thách đấu nhau trước mỗi bài kiểm tra không biết bao nhiêu lần, xong lần nào họ cũng đạt điểm tuyệt đối.

Sau khi quan sát lớp E, Asano nhận thấy vị trí số một không phải thứ quan trọng nhất, nhưng cảm giác hơi bất an khi một thứ cậu luôn nắm giữ bắt đầu có nguy cơ không hoàn toàn thuộc về cậu vẫn còn đó.Bố cậu - người nhanh chóng lấy lại ghế chủ tịch của cả 3 ngôi trường do chính mình thành lập ra - nhờ người thầy bạch tuộc màu vàng mà cậu chưa có dịp tìm hiểu đó, đã thay đổi hoàn toàn tư tưởng giáo dục của ông.

Ngài Asano cũng khá để ý đến cậu học trò Akabane Karma học trong lớp do chính ông đang chủ nhiệm.Quyết định đã đến lúc xách cặp đi về nhà, Asano ngẩng mẳt lên, bước ra khỏi lớp và khẽ đóng cửa phòng học.Chiều hoàng hôn, mặt trời đỏ như lửa.Từ khi lên cấp 3, Asano đã xin phép được đi bộ đến trường và về nhà, không ngồi xe ô tô của bố cậu nữa.

Akabane cũng đi bộ, nhà cậu ta khá gần nhà Asano nên hai người cùng đường.

Asano cũng gặp một số người khác trên đường.Cơ mà quan trọng nhất, Asano đi bộ để giữ gìn sức khỏe, và nhà cậu lại khá gần trường nữa.

Không phải vì cậu tự nhiên muốn thân thiết hơn với mọi người, càng không phải vì cậu muốn vừa trò chuyện tìm hiểu vừa cùng Akabane tới trường.

Hoàn toàn không phải.Hôm qua Akabane không tới trường.

Hôm nay cũng không.

Không ai vừa cùng Asano đi bộ về nhà vừa kể một chút cho cậu nghe về chuyện của lớp học hôm nào với người thầy bạch tuộc cả.

Vừa đi vừa nghĩ, nhà cậu hiện ra trước mắt nhanh hơn mọi khi.Trước cửa nhà là bố cậu vừa xuống xe, mặc bộ vest lịch lãm thường ngày.

Không có gì đáng ngạc nhiên.

Thứ đáng ngạc nhiên là: một con mèo lông dài mềm mại bông xốp đang ré lên cố thoát khỏi cánh tay ông bố."

Miiieow!"

Bao nhiêu năm nhìn mặt bố, cậu chẳng tìm thấy một chút biểu hiện của người sẵn sàng tiếp xúc với động vật từ ông."...

Ông mua mèo sao?

Ông muốn nhà này nuôi mèo?"

Cậu quên luôn không chào."

Gakushuu, phải luôn chào hỏi trước đã chứ?

Con mèo hoang bên ngoài, ta cảm thấy có vẻ quen quen, hứng thú nên mang về cho con nuôi thử.

Học cách sống chung với động vật cũng tốt."

Từ khi nào ông đã gọi cậu bằng tên?

Bố gọi con bằng tên là quá bình thường nhưng với ông ta thì không.

Tuy nhiên, cậu chẳng còn tâm trạng để ý, chỉ lên tiếng với giọng không thể bình thường hơn."...Mèo hoang ấy ạ?

Ông mà mang mèo hoang về nhà sao?

Mà tôi thấy nó chẳng vui vẻ gì cho cam kia kìa."

Chẳng thèm để ý đến thắc mắc của Asano, bố cậu đi vào nhà và để lại con mèo cho cậu."............"

Asano bước vào nhà, gặp người giúp việc."

Con mèo hoang từ ngoài đường vào, nó đang bị bẩn, chị có thể tắm cho nó được chứ?"

"Xin lỗi cậu chủ.

Nhưng ông chủ nói rằng muốn để cậu tự tay chăm sóc cho mèo ạ."

"....Tôi đã hiểu."

Asano ngán ngẩm nhìn xuống con mèo.

Bố cậu muốn gì đây?Con mèo chẳng một chút sợ hãi, có vẻ nó chỉ khó chịu khi bị cầm lên.

Nó điềm tĩnh dạo quanh nhà khám phá.

Bọn mèo hoang ai mà biết được, Asano đành theo sau trông chừng để nó không làm vỡ bất cứ thứ gì.

Nó dừng lại kệ sách của cậu ngửi ngửi rồi ngước mắt lên nhìn cậu.Cậu ra ngoài mua vài thứ cần thiết cho mèo như đồ ăn, nhà vệ sinh, dụng cụ cắt móng...Và đến lúc tắm cho mèo, nó không thể chống lại bản năng tránh nước, mất bao lâu cậu mới khiến cho chân nó chạm nước trong khi đã có vài vết mèo cào trên tay.

Mặc kệ cho nó kêu ré lên, cậu bình thản lấy sợi dây buộc hết chân nó lại, vì tuy không to nhưng con mèo khỏe đến bất thường.

Cậu cầm vòi sen làm ướt lông, lấy sữa tắm lên mình nó.

"Thôi nào.

Nằm im nào.

Ta bực rồi đấy."

"Miiieeoww!!"

"Lật bụng ra!"

Vẫn là theo bản năng, mèo ghét bị sờ vào bụng vì chúng cảm thấy cực kì bất an.

Chưa nói đến việc bị xối nước, kì cọ vào đó trong khi bị trói cả bốn chân."

MÍIIEEEOOWWWW!!!"

Asano ghét tắm cho mèo.

Mèo ghét bị Asano tắm cho.

Sau vụ tắm táp này Asano tự nhủ sẽ hạn chế tiếp xúc tối đa với nó.Vậy mà, đến khi đã xong xuôi..."

Mềm... bông xù... thơm... mềm hết sức..."

Sau khi được sấy khô, lông con mèo bông lên, mượt mịn không thể đáng yêu hơn được.Mặc cho con mèo dãy dụa, Asano bế nó lên, xoa đầu, ôm ghì nó vào lòng.

Chính cậu cũng thấy bất ngờ với bản thân mình, gần gũi với động vật đến như vậy.Con mèo lúc sau đã làm những trò hết sức láu cá nhằm trả thù như giấu đồ, kéo quần kéo áo, cào nát đồ đạc trong nhà... có lúc tuy nghĩ rằng cậu đang tưởng tượng nhưng cứ như thể con mèo đang có chủ ý chơi xỏ cậu.Một ngày rồi lại hai ngày, Akabane vẫn chưa đi học, chắc lại bùng tiếp.Cuộc sống với con mèo êm đềm hơn cậu tưởng.

Một lần cậu làm việc quá sức, loạng choãng suýt vấp ngã trong nhà, nó đã đi ra và dụi dụi đầu vào chân cậu.

Khôn đến lạ.Cứ buổi tối là cậu lại ngồi xoa đầu nó, thậm chí còn trò chuyện."

Akabane ấy, cậu ta đúng là ngỗ ngược, nghỉ học không phép mấy ngày rồi..."."

Meow."

"Gần đây bố ta cứ khác khác, bọn ta có thể thực sự như cha và con một cách bình thường?"

"Meoww..."

"Ta cũng muốn thử có bạn bè thân thiết, bọn ta sẽ đi ăn sau giờ học, ngồi cafe tâm sự với nhau... như mấy người lớp E đó...

""Meow, meow ~♪""Và ta cũng tò mò về Akabane nữa, sâu bên trong ánh mắt có vẻ lười biếng của cậu ta là cả một sự tinh quái, và sâu hơn thế nữa, là một sự trưởng thành, mạnh mẽ.

Ta muốn biết nhiều hơn về bọn họ, muổn hiểu tại sao họ lại được như vậy..."

"Meow?"

"Còn nữa nhé.

Ren ấy, ta thấy cậu ta hơi đa tình quá rồi ấy.

Hôm trước, có một đứa con gái bị cậu ta bỏ đã đến lớp của bọn ta để khóc lóc.

Lúc ta ra vỗ vai an ủi, con bé còn ôm chặt lấy ta rồi khóc nấc lên.

Thấy mà thương..."

"Mà cũng tội cả Ren nữa.

Cậu ấy tâm sự rất nhiều với ta, rằng ngay từ thuở ấu thơ, bố mẹ cậu ta suốt ngày cãi vã, đánh đập rồi bỏ mặc nhau.

Thành ra bây giờ, tuy ngoài mặt cứ nói những lời lãng mạn, ngọt ngào là thế nhưng trong thâm tâm, cậu ta chẳng còn tin vào tình yêu đích thực nên mới lăng nhăng và thiếu nghiêm túc như vậy..."

Vào một buổi tối khác, Asano lại tiếp tục tâm sự với con mèo."

Với cha ấy, từ hồi nhỏ ta đã luôn xưng tôi và ông, rồi bọn ta chỉ gọi nhau bằng họ.

Trên bàn ăn cơm cũng vậy, gia đình ta không bao giờ có những cuộc trò chuyện ấm cúng như bao gia đình khác..."

"Mieoww..."

"Cha mẹ ta lúc nào cũng xa mặt cách lòng.

Từ khi ta còn bé đến giờ, sinh nhật mẹ ta bao giờ cũng chỉ có hai mẹ con ăn uống rồi trò chuyện.

Cha ta cũng có chúc mừng sinh nhật tặng quà cho mẹ, nhưng cả ngày ông ta vùi đầu vào công việc, không có nhiều thời gian dành cho mẹ con ta..."

Rồi, cậu còn tâm sự với con mèo về những tháng ngày tại trường tiểu học."

Lũ hạ đẳng đó làm việc gì cũng không bằng ta, vậy nên chúng nó ganh ghét và chà đạp ta rất nhiều lần.

Mỗi khi ta coi một ai đó là bạn, tâm sự những bí mật mà ta cất giấu, thì thằng đó lại đi phản bội, nói cho tất cả mọi người biết chuyện của ta để rồi làm ta bị chê cười.

Có lần ta còn bị cả đám chúng nó xúm vào đánh đập."

Asano thở dài."

Khi ta kể với cha, ông ta bảo rằng sẽ không can dự vào chuyện của ta, rằng nếu ta cứ yếu đuối như vậy, thì bị chà đạp là đúng."

"Meow..."

"Ông ta nói không sai.

Từ đó, ta đã tự hứa với bản thân rằng phải trở nên mạnh mẽ, rằng không được để chúng nó cản trở ta nữa.

Ta phải trở thành kẻ mạnh, để không bị ai làm tổn thương nữa..."

"Meow..."

- con mèo khẽ liếm tay Asano."

Nhưng, mạnh mẽ cũng là một con dao hai lưỡi.

Ta ngày càng cảm thấy cô độc, chẳng có ai hiểu ta cả.

Không, phải nói là, ngay cả trước khi ta trở nên mạnh mẽ, ta cũng vốn cô độc rồi.

Trước đây thì bọn họ bắt nạt, hủy hoại, chế giễu ta, bây giờ thì bám dính lấy ta vì cái danh hão.

Mọi người đều như nhau cả thôi..."

"Mieow..."

"Mà thôi..."

Asano thở dài.

Chắc cậu mệt quá rồi, mấy hôm nay tự nhiên ngồi nói chuyện vu vơ với con mèo.

Sao giống như không còn ai khác để thành thật trút bầu tâm sự vậy nhỉ?Ngán ngẩm, cậu lên giường chùm chăn đi ngủ, không quên ôm chặt lấy con mèo ấm áp mặc cho sự giằng co của nó.Sau cùng, mèo và cậu lăn ra ngủ.------o0o------

Asano lờ mờ cảm thấy mình đang trong một giấc mơ.Buổi sáng.

Mở mắt.

Trên giường.

Một khuôn mặt say giấc yên bình bên cạnh.Vẫn là trong phòng của Asano.Và cậu nhận ra, đây không phải mơ."

Akabane Karma..."

Cậu ta nằm ngay bên cạnh, gương mặt khi ngủ toát ra vẻ gì đó trẻ con và thuần khiết vô cùng.

Thực quá mâu thuẫn với cậu ta của mọi ngày.Akabane Karma ngủ trông rất đáng yêu, đặc biệt là khi không mặc quần áo.Sẽ là một bức ảnh hết sức "trong sáng" khi được chụp lại...Nhẹ nhàng không đánh thức cậu ta dậy, Asano khẽ vươn người với lấy máy điện thoại..."

Xin chào.

Tôi là Asano Gakushuu.

Có tên khỏa thân biến thái đột nhập vào phòng tôi..."...Và cậu liên lạc ngay với cảnh sát.------o0o------

"Ffffft!

Thật không thể phi lý hơn được!"

Karma ngồi đối diện Asano trong phòng làm việc đang trống của Hội học sinh, điệu cười nửa khoái chá, nửa không thể nhạo báng hơn được."

Như một giấc mơ hết sức kỳ cục vậy đó!"

Sau khi cảnh sát can thiệp vào vụ việc, người đàn ông tên Tadaomi Karasuma từ bộ Quốc phòng - một thầy giáo cũ của lớp E - đã lên tiếng.

Chuyện khá dài nhưng tóm tắt lại là: Akabane Karma đã cùng với Karasuma Tadaomi đến một nơi liên quan đến một nhà khoa học xấu xa nào đó lớp E từng chạm trán, sau đó Akabane đột nhiên mất tích.

Cậu đã hít phải một loại thuốc tên nhà khoa học điên kia thử nghiệm còn sót lại và biến thành một con mèo, điều này đã được kiểm chứng sau khi bọn họ tiến hành nghiên cứu loại thuốc đó."

Thảo nào ta thấy quen quen.", ngài Asano thản nhiên bình luận khi nhận được tin.

Rất may thuốc chỉ có tác dụng trong vài ngày, và tất nhiên vụ việc không hề bị lọt ra bên ngoài.

Hai cậu được đích thân đề nghị kín tiếng về vụ việc.Sau khi phát hiện ra sự thật, Asano cảm thấy shock.

Cậu nghĩ đến những gì mình đã tâm sự với "con mèo", để rồi cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng xen lẫn tức giận dấy lên, dẫn đến việc cậu tìm đủ mọi cách để tránh mặt Karma suốt mấy ngày qua nhưng không thành vì cậu ta cứ tìm cách bám dính lấy cậu."

Asano-kun, sao cậu cứ tìm cách né tránh tôi vậy?

Bộ tôi đã làm gì khiến cậu khó chịu đến vậy cơ à?"

"Phải đó.

Tôi ghét cậu."

"Thôi mà, tôi không có chê cười cậu khi cậu tâm sự với một con mèo đâu."

"...

Thật chứ?"

- Asano nghi ngờ."

Thật.

Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ không kể với bất cứ ai những gì cậu đã nói."

"...

Cậu nhớ cái miệng đấy."

"Tất nhiên.

Tôi cũng hay tâm sự với gấu bông mà-- À thôi, tôi nhầm đấy, không có gì đâu..."

- Karma gãi đầu ngượng nghịu."

Fffffffft, hahaha...

Cái gì cơ!?

Akabane Karma đi nói chuyện với gấu bông á!?

" - lần này đến lượt Asano phì cười."

Asano-kun là đồ đáng ghét!

Người ta đã không cười cậu rồi mà sao cậu còn dám cười tôi?"

"Xin lỗi, xin lỗi.

Tôi không nhịn được.

Ahaha..."

"Mà này Asano-kun" - Karma nhìn thẳng vào mắt Asano - "Mạnh mẽ không đồng nghĩa với cô độc đâu, nên cậu không cần phải gồng mình giấu diếm mọi cảm xúc trong lòng như thế nữa."

"Cậu biết gì mà nói chứ.

Tôi...

Tôi thích như này hơn."

"Cậu... sợ đúng không?

Sợ bị tổn thương một lần nữa.

Tôi hiểu mà, tôi cũng đã từng bị người mình tin tưởng nhất phản bội."

"...

Cậu nói đúng, tôi tuyệt đối sẽ không để bản thân yếu đuối trước mặt người khác thêm một lần nào nữa."

"Thực ra, đôi lúc yếu đuối cũng có sao đâu?

Con người có trải qua sự yếu đuối, để rồi dựa dẫm vào nhau một chút thì mới trở nên mạnh mẽ hơn được.

Muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau.

Tôi đã học được điều đó từ người thầy giáo tôi ngưỡng mộ, từ những người bạn quan trọng của tôi đấy.

Ba cậu đã thay đổi rồi, cậu chỉ cần cho ông ấy một chút thời gian, rồi sẽ đến một ngày cậu có thể dựa dẫm vào ông ấy một chút như người con dựa vào cha mình vậy."

"Yếu đuối để rồi mạnh mẽ à..."

- Asano ngẫm nghĩ."

Nếu cậu cảm thấy không thoải mái khi thể hiện cảm xúc trong tim, yếu đuối trước mặt người khác, thì ít nhất hãy làm điều đó với tôi trước đã.

Tôi sẽ không chê cười, phản bội Asano-kun hay tổn thương cậu đâu."

"...

Cậu hứa đấy nhé?"

- Asano vẫn còn bất an."

Tôi hứa.

Tôi sẽ ở bên cạnh Asano-kun.

Tôi tin rằng cậu là một người có trái tim ấm áp, chỉ là cậu chưa nhận ra mà thôi."

Karma cười, một nụ cười làm trái tim Asano đôi chút xao động."

Cơ mà...

Ahahaha!

Tôi vẫn không thể nhịn cười được khi nhớ về dáng vẻ của Asano-kun khi cậu thấy tôi nằm trên giường cạnh cậu.

Cái bản mặt cực kỳ ngố luôn..."

"...

Akabane, cậu không có chút xấu hổ và tội lỗi nào sau sự việc xảy ra ở nhà tôi sao?

Tôi thì không vui một chút nào đâu nhé."

"Là một con mèo bị cưỡng chế bắt về nhà, bắt lên giường ngủ chung với quý tử Asano, tôi còn có thể làm được gì nữa nhỉ?"

Karma cười nhếch mép."

Với cả, chưa ai kết tội cha con nhà Asano cậu ngược đãi động vật đâu đấy?"

"............

Tôi còn có việc phải làm.

Cậu có thể về trước."

Asano lảng tránh ánh mắt công kích của Karma.

Cậu gián tiếp thừa nhận thua cuộc."

Okkee~ vậy cùng làm việc của Hội học sinh thôi?"

"Hả?

Cậu mà cũng làm việc sao?"

Akabane Karma đã được ngài hiệu trưởng Asano hứng thú nhất thời chọn làm phó chủ tịch hội học sinh (vì một số lý do, mọi người gọi cậu là Hội phó La sát).Tuy vậy, cậu không thường làm gì nhiều ngoài những thứ việc bắt buộc không thể tránh.

Chủ yếu công việc của hội học sinh đều vào tay Asano, không phải vì bị mọi người đổ dồn, chỉ là cậu khó lòng ưng ý thành quả công việc khi để người khác làm.

Thế nhưng..."

Được rồi.

Nhờ cậu giúp vậy, Akabane."

Asano cảm thấy có thêm Karma cũng không tệ."

Sau đó đi ăn chút gì không Asano-kun, tôi khao?"

"Sao?"

Asano hơi ngạc nhiên."

Chẳng phải... cậu nói muốn hiểu hơn về lớp E và về bản thân tôi sao?"

"Tôi sẽ dành ra chút thời gian vậy..."

Cậu thiếu niên tóc đỏ nở nụ cười chân thành không chút tà ý."......"

- Asano lẳng lặng giơ tay lên.Và giờ cậu mới biết, tóc Akabane là tóc tơ, chỉ nhìn thì không biết vừa mềm vừa có độ bông nhất định."

Với cả, Asano-kun... cậu thích xoa đầu tôi sao?", Karma gượng cười khó tả, "Tôi.

Không.

Phải.

Mèo.

Nữa.

Nhé."

Asano nhanh chóng rụt tay lại và coi như chưa có chuyện gì xảy ra, mặt không một biểu cảm.Cậu sẽ cân nhắc đến chuyện hỏi ngài Asano cho nuôi mèo trong nhà..........Dành tặng những ai đã đọc đến dòng này: Cảm ơn bạn rất nhiều.

Hãy luôn nhớ rằng mình và mọi người xung quanh đều yêu thương bạn.

Chỉ sự tồn tại của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn xứng đáng được nhận tình yêu thương rồi.

Và, nếu được thì... bạn có thể dành ra 2 giây để gửi tặng mình 1 vote được không?

Tuy chỉ là 1 vote thôi nhưng đối với mình nó rất quý giá.

Chỉ một vote cũng đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để tiếp tục viết vì muốn các bạn vui vẻ.

Thân!

Q: Khi Asano Gakushuu bị bắt nuôi mèo?A: Cậu ta sẽ "tiện thể" hình thành thói quen vô thức xoa đầu ai đó có mái tóc đỏ, dù người "được" xoa đầu không vui vẻ cho lắm vì cậu cảm giác bị đối thủ coi là thú cưng.
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 2 ~Giờ cúp học~


Tháng 3 lại đến, khi cánh hoa anh đào khẽ rơi lả tả khắp tận cùng ngõ hẻm cũng là lúc năm học mới của trường cấp 3 Kunugigaoka bắt đầu.Giữa khung cảnh mùa xuân hoa lá mơn mởn, trên đường phố, một thiếu niên tóc đỏ miệng ngậm lát bánh mì, tay cầm cặp, mắt nhìn đồng hồ hớt hải phi như bay tới trường.Theo thói cũ, hẳn Akabane Karma đã cúp luôn bữa sáng, nhưng Korosensei đã từng nhắc nhở cậu rất nhiều lần vì vấn đề này, đến nỗi cậu nghĩ ông sẽ không thể an nghỉ nơi suối vàng nếu cậu cứ tiếp tục bỏ mặc cái dạ dày.Hơn nữa..."

Bánh mì này, ăn đi.

Nhìn mặt tái như vậy là biết cậu chưa ăn sáng, phải không?

Nhỡ tụt huyết áp thì sao?

Không thể tưởng tượng cậu đã từng đánh bại tôi như nào với chế độ ăn uống đó!

Là lớp trưởng, tôi cần phải đôn đốc giúp đỡ các thành viên trong lớp phát huy khả năng, vậy nên để ý cậu là nhiệm vụ của tôi, không phải tôi đang lo lắng cho cậu hay gì đâu..."

Hôm trước, cậu thiếu niên với mái tóc màu cam thảo đã nói vậy đấy.

Thật là mệt quá cơ, mà cũng hơi bất ngờ.Còn ngài Asano đã buộc phải rời bỏ ghế chủ tịch.

Nhưng Karma nghĩ nếu là ông ta, có khi chỉ tốn vài tuần xoa dịu dư luận, vài tuần mở lời thuyết phục là lại đâu vào đấy, cái ghế đó sẽ lại thuộc về ông."

Định dậy sớm lau dọn nhà cửa, còn thời gian nên lên giường ngủ tiếp, và thế là ngủ quên mất tiêu..."

- Karma lầm bầm.Nghĩ loanh quanh nhưng không quên gắng sức chạy, mặt cậu đỏ ửng lên, từng nhịp thở dốc."

Cướp!

Cướp!

Ai giúp tôi vớiii!"

- Một người qua đường hét lên.Mất 0.15 giây tiếp nhận tình huống và 0.5 giây để cậu quyết định lao thẳng tới chỗ tên cướp phía trước với tộc độ gần gấp đôi hắn, cho hắn một cú bất tỉnh, ném trả đồ bị cướp về cho chủ nhân đang kêu cứu của nó rồi chạy tiếp, không còn kịp cả nhìn mặt tên lưu manh.

"Đến giờ đóng cổng rồi, chết tiệt!"

Giờ đóng cổng cũng là giờ căng tin tạm nghỉ, trưa mới mở tiếp.

Ôi không, sữa dâu của cậu, cậu không muốn đợi đâu......------o0o------

Sau khi Karma dễ dàng vào trường mà không bị bảo vệ phát hiện - làm cú ngoạn mục nhảy vượt tường rào của một sát thủ, để rồi bị Asano Gakushuu vô tình bắt gặp khi có việc cần ra khỏi lớp, một số chuyện đã xảy ra.Đầu tiên, cả hai đứng dậy và cố gắng lờ đi tư thế nhạy cảm khi một trong hai người vừa "hạ cánh" trên người còn lại lúc vượt tường rào.Sau đó, Asano thắc mắc về sự bình thường trong não bộ của Karma, đồng thời thốt ra nguyên văn bảng nội quy nhà trường được đóng khung trong phòng hội đồng.

Hết nội quy cậu lại chuyển sang quy tắc chuẩn mực đạo lý của một con người lương thiện biết cống hiến cho xã hội.

Việc này khiến Karma lo lắng là tương lai Asano sẽ trở thành phiên bản thứ hai của ngài hiệu trưởng Asano trước đây, lo cho cả sự kiên nhẫn đang cạn dần trong chính bản thân cậu.

Asano ngừng lời, Karma liền đáp trả.

Lời dễ nghe nhất từ miệng cậu thiếu niên tóc đỏ là về việc nội quy trường không hề có mục cấm nhảy vượt rào tường, những lời còn lại thì không thể đậm chất "Karma" hơn.

Nghe xong, Asano không khỏi cảm thấy lo cho tương lai của Karma và cho cả những con người sau này sẽ phải tiếp xúc với cậu ta.Mất thêm vài phút để hai bên "bày tỏ nỗi quan ngại" về tương lai của đối phương, Asano ngán ngẩm từ bỏ và chuyển mối bận tâm sang việc Karma đã ăn sáng đầy đủ hay chưa."

Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.

Tôi ăn rồi.

Và đây, trả lại phần bánh mì hôm trước của cậu."

Karma ném cho Asano một phần sandwich bọc trong túi.

Cậu vốn không thích nợ người khác."

Hmm... cũng không quá tệ, chắc vậy."

Vừa nói, Asano vừa ngấu nghiến ăn."

Tôi đã định làm cho Asano-kum bữa trưa đấy, cậu ăn sáng rồi mà, phải chứ?"

"Tôi đói."

- Asano thản nhiên đáp."

Ổn không đấy?

Chuẩn bị vào lớp... mà khoan--" - Karma như sực nhớ ra chuyện gì đó."

Chết tiệt, tôi quên mất!

Mấy giờ rồi?"

"............15 phút trước khi hết tiết 1."

- Karma cười thiểu não."............Cậu đang đùa đúng không?"

- Asano toát mồ hôi hột."

Không, tôi nói thật mà."

Asano cảm thấy ở gần con người kia thật quá nguy hiểm, mải mê "khuyên nhủ" và "lo lắng cho tương lai của Akabane" đã khiến cậu quên mất khái niệm thời gian.Nguy hiểm hơn nữa, sau đó Asano đã nói ra một lời khiến cậu cũng phải ngạc nhiên với chính bản thân:"Đằng nào tôi cũng đang đói, coi như cúp ngày hôm nay luôn.

Với địa vị của tôi, có thể dễ dàng kiếm lý do nghỉ tiết đột xuất chính đáng."

"Asano-kun, lại đây chút..."

- Karma từ tốn nói.Đoạn cậu dướn người về phía trước, áp sát trán mình vào trán Asano.

Môi hai đứa có nguy cơ chạm vào nhau nếu bất cẩn.Nhưng chỉ có một người nghĩ đến điều này, và đó không phải là Karma."

N... này Aka... bane?"

"Cậu có bị ấm đầu đâu nhỉ?

Cậu là Asano-kun đấy.

Asano Gakushuu tài giỏi, danh giá, đứng đắn, gương mẫu và hoàn hảo ấy.

Cậu đào đâu ra cái ý nghĩ cúp tiết đó vậy?

Hay gần đây cậu bị va đầu vào đâu...?"

- Karma gặng hỏi, giọng có chút lo lắng."

Cảm ơn, tôi vẫn khỏe mạnh bình thường."

- Asano lạnh lùng nói - "Hơn nữa, nếu tôi thực sự tài giỏi như cậu nói thì tôi đã chẳng thua cậu rồi.

Mọi người ai cũng nghĩ rằng tôi hoàn hảo, nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài.

Cậu biết rõ mà, đúng không Akabane?"

Gương mẫu nhiều quá rồi, tự nhiên Asano có cảm giác muốn đi lệch quỹ đạo một lần.

Chỉ một lần này thôi đã xem sao."

Với cả, gần đây tôi cảm thấy rằng... càng được cho là tài giỏi, càng là hoàn hảo, khoảng cách giữa tôi và mọi người lại ngày càng xa hơn."

"Đúng là như vậy mà.

Những yếu đuối, những khuyết điểm đôi lúc lại chính là thứ khiến chúng ta gắn kết với nhau và biết thông cảm, yêu thương nhau hơn.

Nên là Asano-kun ạ, hãy coi khuyết điểm như một phần không thể thiếu của con người cậu nhé."

"Khuyết điểm hả?

Tôi làm gì có nhỉ?

Cậu thử nói tôi nghe xem nào?"

- Asano thắc mắc."

Có mà..."

- Karma toát mồ hôi hột - "Bên ngoài cậu thân thiện, hòa nhã.

Bên trong cậu cứng đầu, thủ đoạn, đạo đức giả, thích thao túng và lợi dụng người khác.

Và bên trong nữa, sâu thẳm trong tâm hồn cậu là một trái tim ngoài lạnh trong nóng, một trái tim bất an, cô độc, sợ phải nhận lấy những tổn thương Chỉ là cậu không chịu thừa nhận và che giấu mọi người tất cả những khuyết điểm đó thôi.

Vậy nhưng những khuyết điểm đó chính là thứ giúp cậu mở lòng và khiến mọi người thấu hiểu cậu hơn.

Chúng ta ai cũng có phần khuyết, quan trọng là biết bù đắp cho nhau."

"Vậy à..."

- Asano khẽ nhắm mắt lại.

Tuy vừa bị Karma nêu ra một đống khuyết điểm nhưng lòng cậu cảm thấy thoải mái, bình yên đến lạ.

Cứ như thể, nếu là Karma thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù cậu có thể hiện là một con người như nào đi chăng nữa.Bỗng, Asano chợt nhận ra trán của cậu và Karma nãy giờ vẫn liền kề với nhau."

A...

Akabane... gần..."

"Huh?

Ah..."

Như chợt nhận ra, Karma lùi lại một bước.

Cảm giác thân thuộc, ấm cúng làm hai cậu quên cả tư thế của bọn họ với nhau."

Asano-kun không quen tương tác cơ thể gần gũi cho lắm nhỉ~?"

"Như vừa nãy chẳng phải hơi gần quá rồi sao?"

- Asano vừa nói vừa nghĩ về mùi dầu gội dâu tây của Karma."

Vậy á?"

Karma khẽ nghiêng đầu, dầu chấm hỏi hiện rõ to trên gương mặt không thể ngây thơ hơn."

Phải.

Thiệt tình, không lẽ lớp E các cậu đều 'gần gũi' nhau đến thế sao?"

"Không hẳn, nhưng bọn tôi đã quen với việc thực hành cùng giáo viên trong giờ giáo dục giới tính."

".....

Mấy người đã thực hành cái gì trong giờ giáo dục giới tính vậy?"

"Cũng là học tiếng Anh luôn nữa..."

"Trả lời tôi đi nào, Akabane?"

"Thì... xem Sex and the city, học cách rủ người ta lên giường bằng tiếng Anh và thực hành đá lưỡi?"

".............................................................................................................................................................."

"Sao?

Asano-kun muốn thử thực hành với tôi à?"

"Không... không nhé."

"Heheh~"Mặt Asano trở nên cực kì nghiêm trọng."

A.

Ka.

Ba.

Ne."

Karma đổ mồ hôi hột."

Tôi sẽ cúp học hôm nay và cậu phải kể cho tôi nghe.

Tất cả mọi thứ.

Tôi thực sự không yên tâm, cực kì không yên tâm chút nào khi chưa hiểu hết về lớp E các cậu."

"Asano-kun cứ không yên tâm như vậy tôi càng vui.

Tôi từng nói cậu chỉ được phép tìm hiểu thêm khi đánh bại được tôi rồi cơ mà?

Hơn nữa cậu vừa đọc nguyên văn nội quy của nhà trường và một đống quy tắc chuẩn mực đạo lý của một con người lương thiện biết cống hiến cho xã hội kìa, giờ lại cúp học?

Cậu không thấy ngượng à?"

Asano thở dài."

Thôi được, cậu không cần kể nữa.

Dù vậy, đã đâm lao phải theo lao.

Cả ngày hôm nay tôi cúp."

"Okee, thích làm gì thì làm."

"Đã vậy thì Akabane dạy cho tôi thử xem nào?"

Mặt Asano vẫn bình thản, nhưng cậu đang ngày một ghé sát mặt Karma."

Asano... kun?

Dạy cái gì cơ?"

"Không muốn kể chuyện thì 'thực hành' với tôi luôn đi.

Tôi rất sẵn sàng, chẳng có gì cậu làm được mà tôi không thể cả.

Chính cậu cũng vừa bảo sẽ dạy tôi, phải chứ?"

"Eh?

Gần, gần quá rồi Asano-kun!

Đang ở trong sân trường đó?"

"Ngại thì tìm chỗ nào khuất.

Nào, đi với tôi.

Cậu đã nói rồi mà không làm thì thật đáng xấu hổ."

Asano kéo tay Karma đi."

Eh?

Heh?

Huh?

A...

Asano-kun?

Cậu nghiêm túc muốn tập làm... cái đó á?

Đừng mà, tôi chỉ đùa thôi..."

"Tôi~ không~ biết~."

"Vậy còn tìm người khác cho cậu thực hành thì sao?

Con gái trường mình đâu có thiếu?

Thả tôi ra đi nào Asano-kun...?"

"Heheh.

Cậu hoảng nên ăn nói nghe bị động nhỉ?

Không nhé, cậu không thoát được đâu Akabane."

".........................Chuyện gì sắp xảy ra vậy?"

Buổi học hôm đó, cả hai người đều lấy lý do "bận" đột xuất để cùng nhau làm những việc "riêng tư".------o0o------

"Sau đó......?"

Nagisa ở đường dây bên kia nghe điện thoại, đổ mồ hôi hột."

Cậu đoán sau đó thì sao, Nagisa?"

"Erm.........."

"Hmm~?"

"Đừng nói là--""Suốt cả buổi, tớ đành phải trả lời bất cứ câu hỏi nào của tên Asano đó về mọi thứ cậu ta muốn nghe về lớp giáo dục giới tính của bọn mình.

Mới đầu năm học mà đã mệt thế rồi đấy."

Nagisa thở phào nhẹ nhõm."

May là chỉ có thế thôi đấy... và những ngày sau đó nữa?

Có gì đáng nói xảy ra nữa không?"

"Khoảng hai tháng sau Asano nhận nuôi một con mèo.

Vấn đề là, con mèo đó...

À thôi, không có gì.

Nagisa thì sao?

Có gì mới không?"............Dành tặng những ai đã đọc đến dòng này: Cảm ơn bạn rất nhiều.

Hãy luôn nhớ rằng mình và mọi người xung quanh đều yêu thương bạn.

Chỉ sự tồn tại của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn xứng đáng được nhận tình yêu thương rồi.

Và, nếu được thì... bạn có thể dành ra 2 giây để gửi tặng mình 1 vote được không?

Tuy chỉ là 1 vote thôi nhưng đối với mình nó rất quý giá.

Chỉ một vote cũng đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để tiếp tục viết vì muốn các bạn vui vẻ.

Thân!Q: Khi Asano và Karma cúp học?A: Nói thế nào nhỉ...?

Nghĩ là họ đang bận đè lên người nhau, lo lắng cho tương lai của nhau và thủ thỉ tâm sự cùng nhau?

Diễn đạt ngắn gọn như vậy đã dễ hiểu chưa?
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 3 ~Giờ tìm kiếm sự thật~


------Quay trở lại thời điểm lớp A vừa bị lớp E đánh bại trong kì thi cuối năm.

Karma vượt qua Asano và đứng hạng nhất toàn khối...------***Asano Gakushuu khẽ gập cuốn sổ trên tay lại, ngẩng đầu lên nhìn bốn người đối diện."

Ren, bốn người các cậu đi với nhau là đủ.

Tôi vẫn còn việc cần giải quyết.

Hơn nữa, chẳng ai muốn mang cái bộ mặt bị thương này ra ngồi cafe đâu."

Asano đang nghỉ trong phòng y tế vì phải lãnh chọn cú knock out của bố mình sau khi cậu đã gián tiếp chỉ ra phương pháp giáo dục của ông là sai."

Có quán maid cafe mới mở chỗ Akihabara, nghe bảo có mấy em hầu gái xinh cực..."

- Ren cười hí hí."

Xin lỗi, nhưng không phải hôm nay."

- Asano thẳng thừng từ chối.Ren vẫn tiếp tục cười, kiên trì đặt tay lên vai Asano."

Thôi mà, coi như giải sầu sau thất bại với lớp E đi Asano-kun.

Cậu đã vất vả rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút đi chứ?"

Asano hít vào một hơi thật sâu, rồi khẽ thở ra."

Đành vậy.

Nhưng tôi không có quá nhiều thời gian đâu nhé."

------o0o------

Tại một nơi nào đó tên KiraKaru Maid Cafe..."

Ôi, mấy ẻm cute quá má ơiiii."

- Koyama cười toe toét"Aaaa, đây đúng là thiên đường mà."

- Akari sung sướng."

Em ơi, em đẹp tựa bông hồng Mister Lincole..."

- Ren liếc mắt đưa tình."

Em này, ra mát xa lưng cho anh được không?"

- Seo cưòi khoái chí.Asano đổ mồ hôi hột, mặt mày xa xẩm.

Thế quái nào cậu lại đến đây?

Cùng với 4 tên này?Thật không thể rảnh và ngu ngốc hơn được."

Xin lỗi, tôi chợt nhận ra mình có việc đột xuất.

Các cậu cứ ở lại chơi..."

Bốn người kia đang định ngăn Asano ngán ngẩm đứng dậy bỏ về, liền có một cô hầu gái bước ra chờ gọi món.Trong nửa giây, mắt cô chợt ánh lên tia ngạc nhiên nhưng sau đó nụ cười thân thiện lập tức hiện ra.Vì một lý do nào đó, Asano đột nhiên hứng thú nên tạm thời nán lại."

Chủ nhân yêu quý, chào mừng các anh đã về nhà ạ ~.

Các anh có muốn hứng trọn tình yêu của em không ạ ~☆" - Một hầu gái xinh đẹp ra tiếp bọn họ.Cô nhanh nhẹn đưa cho bọn họ thực đơn gọi món."

Em xinh đẹp này, em tên gì?

Làm sao anh mới có được vinh dự xin số điện thoại của em?"

- Seo hớn hở khuôn mặt, dù cậu ta đã có con nhỏ Tsuchiya bỏ cả Maehara mà theo mình."

Chủ nhân ạ, ở đây bọn em có quy định không được hẹn hò với khách hàng..."

Cô hầu gái có thân hình mảnh mai, cân đối cùng với khuôn mặt thon, làn da trắng ngần như trong suốt toát nên nét đẹp thanh tú.

Đôi mắt kim loại tỏa ra một phong thái sắc sảo kì thực cuốn hút.

Tóc cô mềm mượt, xoăn dài nữ tính, đỏ như màu dâu chín."

Em... là Berrylinsky?"

Cô gái chỉ cười khúc khích mà không đáp lại.

Berrylinsky là nickname của một hầu gái mới xuất hiện, nổi tiếng thu hút đám con trai gần đây.Sau khi mọi người đã gọi đồ uống và trò chuyện vui vẻ với Berrylinsky phục vụ từ đầu đến cuối, họ sớm nhận ra đã đến giờ phải đi về."

Mọi người về trước đi, tớ ở lại có chút việc..."

- Asano cười nhẹ."

Vậy... tạm biệt.

Asano-kun về sau nhé."

- BốnAsano vẫn ngồi yên tại chỗ, ra hiệu cho cô gái Berrylinsky nói chuyện với cậu."

Cậu chủ, bọn em sắp đến giờ nghỉ mất rồi ạ...

Cậu chủ cũng về nghỉ ngơi sớm đi nhé, hôm sau bọn em sẽ tiếp tục phục vụ anh ạ ~☆""Tại sao tôi lại cảm giác như có mấy ngôi sao bắn ra sau những lời nói của cô thế nhỉ...?"

"Dạ, ý anh là sao ạ?"

"Không có gì.

Berrylinsky này, cô gặp riêng tôi phía sau nhà hàng một chút được không?"

Sau đó, hai người bọn họ cùng di chuyển ra một góc khuất phía sau cửa hàng.

Asano đứng đối diện, chống hai tay lên tường chặn đứng không cho cô thoát ra."

Chủ... chủ nhân?

Anh định làm gì vậy?

Anh nên kiềm chế, không tự ý kabedon con gái nhà người ta khi được phép nha~"Asano mặt đối mặt, ngày một ghé sát lại gần cô gái."

Berrylinsky à..."

"Sát quá rồi nha..."

- cô gái toát mồ hôi hột."

Hay tôi phải gọi là...

Akabane Karma?

Cậu làm gì ở đây?"

- Asano hỏi với giọng kiên định, dứt khoát.Berrylinsky đẩy tay cậu ra, một mực bỏ đi."

Cậu chủ, cũng đã muộn.

Cậu nên về nhà nghỉ sớm đi."

Hình bóng mờ ảo của Berrylinsky, hay Akabane Karma khuất dần vào trong bóng tối.------o0o------

Asano có thể khẳng định cô hầu gái hôm nọ chính là Akabane Karma, dù cậu ta biết học sinh trong trường đi làm thêm là trái với quy định.

Cậu ta vốn đã hay cúp học.

Việc này mà bị Asano phát giác với ban giám hiệu, cậu ta sẽ khó tránh khỏi bị đuổi học.Đợi đấy, rồi sẽ sớm đến lúc Asano gặp và nói chuyện với cậu ta.

Thế nào cũng lợi dụng được gì đó hoặc càng dễ kiểm soát được cậu ta, vì điểm yếu của cậu ta đã bị Asano nắm trong tay.Asano vừa hoàn thành công việc ở trường.

Cảm thấy hơi tẻ nhạt nếu cứ thế đi về nhà, cậu quyết định làm một chuyến lên ngọn núi sau trường "điều tra" lớp E một chút.

Dù sao thì giờ này chắc chẳng còn ai ở đó mà lo bị bắt gặp.Thoắt cái, với sự dẻo dai linh hoạt, Asano đã sớm leo tới đích.

Chỉ còn 10 mét trước khi cậu chạm được tay vào cơ sở cũ trên kia.Xoạt.Nhanh đến đâu thì nhanh, Asano cũng không thể tránh nổi cái bẫy lưới làm từ một chất nhựa lạ dưới chân bất ngờ buộc túm cậu lại, chứa gọn người cậu và treo lơ lửng cậu trên không trung."

Mấy người lớp E bị rảnh đấy à?

Cái bẫy này từ đâu ra vậy...?"

Asano làm sao biết được, thứ này được làm ra nhằm để ám sát một con bạch tuộc vàng?Trùng hợp thay, đúng lúc Asano để ý thấy điện thoại của mình đã cạn sạch pin, mọi biện pháp ủ ấm đều không có tác dụng.

Cậu rơi vào một tâm trạng vừa tức tối vừa khó xử.Vì thể diện, cậu tuyệt nhiên chẳng muốn ai tìm ra mình trong trạng thái này.

Nhưng cậu còn có thể làm gì được nữa?

Gặm lưới sao?

Không khả thi, chất nhựa kì cục này quá dai.

Cách duy nhất chính là hét lên kêu cứu thật to, nhưng giờ này thì liệu có ai lớp E còn ở lại?

Cậu cũng chẳng vui vẻ chút nào nếu có, bởi tên đó sẽ phát hiện ra cậu trong bộ dạng này kêu cứu thảm thiết.Và đến sáng mai, nếu Asano chưa thoát được, toàn bộ lớp E sẽ chứng kiến và cười nhạo cậu vì dám bén mảng đến cơ sở của bọn họ và bị trừng phạt một quả đáng đời.

Viễn cảnh tệ hại không thể chấp nhận.Tệ hơn nữa, nếu như việc này đến tai ba cậu thì sao?

Nếu nhục nhã có thể giết chết người ta, ắt hẳn cậu lúc đó sẽ chẳng thể thoát khỏi bàn tay của tử thần.Mải vật lộn với những suy nghĩ của bản thân, Asano dần chìm vào trong giấc ngủ, bù lại bao ngày cậu thiếu ngủ vừa qua.------o0o------

"À rế~?

Đây là... con trai của ngài chủ tịch nổi tiếng đây sao~?"

Nghe thấy tiếng động lạ, Asano bất chợt thức dậy."

Cậu là...

Akabane!?

Mấy giờ rồi?

Cậu đang làm gì ở đây vào giờ này!?"

Đúng người mà Asano chẳng muốn bắt gặp chút nào."

Bình tĩnh nào, mới có 11h đêm chứ mấy?

Với cả, câu đó tôi phải hỏi cậu quý tử nhà Asano mới đúng chứ~?

Chắc cậu mới nảy sinh sở thích rình mò chúng tôi, nhưng có vẻ không thành rồi nhỉ~?"

Asano cắn chặt môi lại trong nhục nhã, gằn giọng lên tiếng:"Còn không mau bỏ điện thoại xuống và thả tôi ra?

Nhanh lên và sẽ không ai nói gì về việc lớp E các cậu đặt bẫy bừa bãi trên núi đâu?"

"Ara, chưa biết đầu đuôi thì không nên nói vậy, Asano-kun à.

Và cậu nghĩ tôi sẽ dễ dàng đánh mất trò vui như vậy sao?

Ngây thơ quá rồi nha~ cả sẽ trường nhìn thấy hình ảnh của cậu trong điện thoại tôi, một Asano tuyệt vọng yếu ớt~.

Lúc đó, cậu tính sống sao~?"

Vì chúa, Asano thừa nhận thua Akabane ở khoản chọc tiết cho người khác điên lên.

Và nếu cậu đã thừa nhận thua ai cái gì, thì nghĩa là cái khả năng đó của người ta đã là ở mức quá thượng thừa."

Hyaa?"

Asano cảm thấy vừa bị vật thể gì đó giống một con dao nhựa chọc vào người."

Heheh..."

- Karma cười gằnAsano giận nổi mạch máu."

Akabane.

Cậu.

Muốn.

Gì?"

Tên Akabane đểu cáng vẫn tiếp tục nhìn cậu, thản nhiên lên tiếng:"Thế nào nhỉ?

Nếu~ quỳ ngài Asano đây cam kết sẽ không tố cáo bất kì học sinh lớp E nào bị bắt gặp đi làm thêm từ nay về sau..."

"Được.

Bù lại, không bao giờ được phép bỏ đi khi đang nói chuyện với tôi --""Thì... tôi sẽ xóa những gì liên quan đến Asano-kun trong điện thoại đi, cho cậu kiểm tra luôn.

Còn việc thoát khỏi cái bẫy cậu tự lo nhé~.

Asano-kun là người có thể làm tất cả mọi việc --""Đừng.

Có mà đùa nữa!?

Cậu là đứa trẻ được quỷ sứ sinh ra đấy à!?"

"Trông kìa, trông kìa?

Xem lại ai sinh ra mình đi chứ?

Cậu nói thế mà không biết ngượng mồm sao Asano-kun?"

"Nurufufufu, bầu không khí gì thế này?

Mấy đứa đang đêm hôm xúc phạm đến nhau như thế là không tốt đâu nha~"1 giây im lặng.2 giây im lặng.3 giây im lặng.Ngàn giây im lặng."

Con bạch tuộc biến thái kia, đêm rồi ở lại đây ra rình bọn em làm gì?

Em còn chưa nói cho ai biết đến 'Bộ sưu tập những cô gái ướt át bản đặc biệt' dưới ngăn bàn giáo viên của thầy đâu nhé.

Và thầy còn nợ em 800 yên chưa trả đấy?"

- Karma thốt ra một tràng."

Lạy chúa, vậy ra tin đồn con bạch tuộc màu vàng ăn cắp đồ lót phụ nữ vào ban đêm là có thật sao!?

Là giáo viên lớp này đấy hả?

Còn đi nợ tiền học sinh nữa.

Đồ quái vật biến thái, tránh xa tôi ra!"

Lời xúc phạm nối tiếp bay ra cùng lúc, Korosensei tội nghiệp đã bị chạm đến đáy tận cùng của sự tổn thương."

AHUHUHUHUHUHUHUHUHU!!!

Đừng mà Karma-kun!

Đừng nói với ai mà!

Cho thầy một ngày nữa thôi, sẽ trả đủ tiền cho em mà!

Và Asano-kun, làm ơn từng tin những lời đồn thất thiệt đó mà!

Thầy là một giáo viên gương mẫu, thương yêu học trò, thật đấy......"

Hai cậu nhóc kia phải đợi một lúc, con bạch tuộc mới ngừng biện hộ.

Thật là đau đầu mà, làm như bọn họ tin ấy.Lại là một khoảng im lặng khiến cả 3 bối rối.Karma trầm mặc lên tiếng trước trong trạng thái như sắp vỡ òa, phá vỡ tan không khí yên lặng:"Korosensei, thầy là bí mật quốc gia đấy ạ."

"Ừ, thầy biê-- Á, thôi chết!

Tại sao mình lại để cho em Asano-kun nhìn thấy..."

Karma đập đầu vào cái cây gần đó, mặt thiểu não."......

Các người, đừng có bơ tôi?

Mau thả tôi ra đi chứ..."

- Asano lên tiếng.Nhanh, gọn, nhẹ, sợi dây cột chắc trên cành cây được rút ra.

Asano rơi tự do xuống đất."

Đau--"Karma ghé sát vào tai cậu, khẽ thì thầm bằng giọng điệu gây lạnh sống lưng."

Nhớ.

Không một học sinh nào của lớp E đi làm thêm cả."

"Cấm quên.

Không một sinh vật nào được nhìn thấy thứ trong điện thoại cậu."

- Asano nhăn mặt.Cả ba quyết định vào bên trong lớp E cùng nói chút chuyện.------o0o------

Một lúc sau đó..."

Bài toán hôm đó, tôi chỉ kém cậu 10 giây điền kết quả là nhiều.

Không có lần sau đâu Akabane."

"Cậu làm theo cách nào vậy Asano-kun?

Tôi mất chưa đầy 5 giây cho việc điền kết quả vào nhé."

"Thiên tài Asano-kun có khác.

Giờ này em ấy vẫn dở sách ra bàn bài được..."

- Korosensei cười hì hì.Asano lờ con bạch tuộc màu vàng đi, nhướn mày nhìn thiếu niên tóc đỏ bên cạnh.Và thế quái nào cậu lại bị kẹt giữa hai sinh vật này trong cơ sở của lớp E?

Biết là cần nói chuyện một chút, nhưng..."

Akabane, cách làm của cậu là?"

Karma khẽ liếc nhìn đề bài câu hỏi cuối môn toán của kỳ thi vừa rồi Asano vừa chép và vẽ hình ra.

Đây quả là một bài toán khó, đòi hỏi rất nhiều khả năng tư duy.Như trong hình bên phải, những đường thẳng A được sắp xếp thành hình khối lập phương theo từng chu kì, những nguyên tử nằm ở vị trí đỉnh góc trong đó và tạo nên một mạng lưới cấu trúc tinh thể đồng đều Na, K và những kim loại kiềm khác liên tục tấn công mạng lướt tinh thể trong khối lập phương tập trung vào đại diện cho vùng không gian chứa các nguyên tử gần A nhất.

Tìm thể tích của D.Đau cả con mắt.Karma nhìn vào bài giải sử dụng những biểu thức và định lý hết sức phức tạp của Asano ngay cạnh đó.Đau cả con mắt lần hai.Karma thẳng tay gạch chéo toàn bộ bài giải của Asano."

Ơ, cậu--""Asano-kun, với lượng thời gian ít ỏi lúc đó chúng ta còn lại để giải bài tập này, cùng với chủ đề về nguyên tử và tinh thể...

Cậu đã thử nghĩ tới mục đích của người ra đề chưa?"

"......"

Asano im lặng, chấp nhận nghe Karma nói tiếp."

Dù cậu có tiếp tục chia nhỏ những cái hộp bé xíu này, nhưng khi các nguyên tử tạo thành một tinh thể, lại chính là một cấu trúc đồng nhất.

Chúng đều có kích cỡ và diện tích bằng nhau..."

Korosensei mỉm cười, lẳng lặng nhìn hai đứa nhóc."...

Rồi sao nữa?"

Asano tập trung toàn bộ chú ý vào bài toán."

Khi chia nhỏ thành từng phần của một chiếc hộp, một phần tám mỗi mảnh là một phần tám của một nguyên tử..."

- Karma tiếp tục.Trong đầu Asano chợt lóe sáng lên.

Như đã hiểu ra, cậu nói tiếp thay lời của Karma:"Trong mỗi hộp có một nguyên tử hoàn chỉnh, và một phần tám của những nguyên tử khác..."

"Cho nên, khi so sánh phạm vi của một nguyên tử với những nguyên tử khác, thì cũng như 1:1 vậy."

- Karma lại tiếp tục."

Vậy nên, phạm vi cần nắm giữ...".Ngay sau đó, cả hai cùng đồng thanh:"Là một nửa khối lập phương."

Asano cũng thật cảm thấy ngạc nhiên với chính mình.

Cậu chưa từng để lỡ mất cách làm nhanh nhất của một bài toán nào.Vậy mà lần này, cậu tốn bao nhiêu thời gian dành cho bài toán tưởng chừng khó nhằn nhưng lại có lời giải chưa tới một dòng, không thể đơn giản hơn: a³/2 - tức một nửa khối lập phương."

Cậu biết không Asano-kun, nếu như không nhìn ra hướng làm này, chắc tôi chẳng thể hoàn thành kịp theo cách của cậu, dù chỉ một nửa."

"Akabane..."

Asano thoáng trầm mặc nhìn Karma, trong lòng vẫn thầm ngạc nhiên."

Làm sao... có thể nhìn lên trên mọi sự phức tạp, thấu tỏ không gian trong một thời gian ngắn như vậy?"

"À... cũng có lý do..."

Karma hơi tránh ánh nhìn đi chỗ khác.Lúc này, Korosensei ân cần lên tiếng:"Karma-kun có thể giải được bài toán này, là nhớ quãng thời gian một năm qua với mọi người.

Đúng chứ?"

"...

Dạ, em sẽ không thể giải quyết bài toán nếu không trải qua khoảng thời gian đó."

Asano hơi nhướn mày."

Cậu nói vậy là sao, Akabane?"

"Tôi... khi nhìn vào các nguyên tử kích cỡ như nhau, đã liên tưởng đến từng mảnh nhỏ về bạn bè.

Họ đều giống nhau, mỗi người đều là một thiên tài sỡ hữu một khả năng vượt trội nhất định, không cứ chỉ về việc học.

So sánh tài năng của bản thân, tôi cũng chỉ giống như họ..."

Karma tạm ngừng lời, cậu thăm dò gương mặt đang không biểu lộ ra gì nhiều từ phía Asano."

Asano-kun... tôi nói vậy, cậu khó lòng nào mà tiêu hóa nổi nhỉ?"

Nghe thì có vẻ nhưng đang diễu cợt, nhưng lạ thay, Asano hiểu rằng người bên cạnh không hề có ý mỉa mai mà trái lại như đang có phần hơi ngượng.Karma chẳng mấy khi "thành thật trút lòng" như lần này, lại là cho đúng cái người có khi sẽ không thể hiểu và thấy vớ vẩn khi nghe.Asano hiểu ý, chỉ cười nhẹ rồi điềm nhiên đáp lại:"Cũng không hẳn là tôi không hiểu.

Không có tay sa... bạn bè cùng lớp, mỗi người mỗi sở trường dưới sự chỉ đạo của tôi, đã chẳng thể có những trận đấu 'oanh liệt' cùng lớp E các cậu được."

"Cậu định nói tay sai."

Nhìn gương mặt lạnh tanh của Karma, không hiểu sao Asano lại thấy buồn cười.

Vẻ mặt cậu trai tóc đỏ thật quá mâu thuẫn so với một chút ngượng ngùng vừa nãy."

Pffft, haha.

Xin lỗi, xin lỗi.

Tôi hoàn toàn có ý coi họ là bạn bè, chỉ là vừa nãy ngựa quen đường cũ chút..."

Dù không muốn nhưng Asano cũng phải thừa nhận.

Cậu đã thua, thua lớp E, thua triệt để cái con người tên Akabane Karma này.Gương mặt Korosensei hiện lên dấu ○ đỏ với ý khen ngợi học trò của mình:"Nurufufufu, chính xác.

Không cần lúc nào cũng phải chăm vào giải quyết vấn đề hay đau đầu vì những phương pháp phức tạp.

Chỉ cần các em biết quan tâm hơn đến cuộc sống sung quanh mà thôi, có khi câu trả lời mình hằng tìm kiếm bấy lâu lại ở gần hơn các em tưởng đấy~".Sau đó, cả ba nhận thấy cũng đã rất muộn.

Họ cùng nhau ra khỏi lớp học, chuẩn bị nói lời tạm biệt.------o0o------

Asano đã hiểu, về người thầy giáo đó, nhờ đâu mà lớp E có thể trở nên mạnh mẽ và trưởng thành.Và có lẽ Akabane Karma, giống như Berrylinsky, vẫn có chút gì đó gọi là ân cần."

Karma-kun, em có thể cho thầy nợ 800 yên thêm một tuần nữa được không?

Bù lại, thầy sẽ không tung ra loạt ảnh công việc làm thêm của em..."

"Con bạch tuộc chết tiệt!

Ông lấy đâu ra cả cuốn album đủ các bộ trang phục thế kia!?

Đã thế, em lôi cả cuốn 'Cách tự chìm đắm trong khoái lạc của bản thân cho mọi lứa tuổi' thầy đem dấu dưới gầm bán giáo viên ra cho cả thiên hạ chiêm ngưỡng~"."

KHÔNGGGGGGGGGG!!!

THỂ DIỆN CỦA TÔIIIII!!!

SỰ TAO NHÃ CAO ĐẸP CỦA TÔIIIIIII........".......

Quên đi.

Asano không hiểu, không hiểu gì hết.

Không hiểu thế quái nào dưới sự chỉ bảo của con bạch tuộc này lại giúp cho lớp E đánh bại lớp A.

Tuyệt đối không hiểu.

Và Akabane Karma sẽ mãi là một tên quỷ quái.

Nhất định như vậy.Bỗng một bàn tay, à không, một cái xúc tu đặt lên vai Asano."

Asano-kun, tuy lúc nãy chúng ta đã nói chuyện nhưng thầy sẽ nhắc lại lần nữa.

Đừng để lộ chuyện hôm nay cho bất kì ai, vì lớp E, vì trật tự của thế giới và cũng chính vì sự an toàn của bản thân em nữa.

Không ai muốn em bị chính phủ phẫu thuẫn não xóa bỏ kí ức đâu."

"...

Em đã hiểu ạ."

Bên cạnh, cậu nghe thấy Karma khẽ lên tiếng, có lẽ là nói cho một mình cậu ta nghe chứ không phải ai khác:"Cũng chẳng cần kín tiếng bao lâu... tháng ba... tất cả sẽ kết thúc, chuyện gì phải đến rồi sẽ đến..."

Sắc thái đượm buồn, ánh mắt mờ mịt ẩn chứa nỗi niềm sâu thẳm bên trong khiến cho gương mặt lúc vô tư, lúc quỷ sứ thường ngày của thiếu niên tóc đỏ trở nên có phần từng trải và trưởng thành trước tuổi.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Asano đã nắm bắt trọn.Gương mặt kia ngay lập tức vô tư lự trở lại như Karma của mọi ngày."

Về thôi nhỉ, Asano-ku --"Karma chưa kịp nói dứt câu, Korosensei đã nhanh chóng tiến lại phía sau hai người bọn họ, dùng xúc tu "nhét" cả hai vào áo choàng rộng thùng thình của thầy."

Korosensei?"

"Bạch tuộc, ông định làm gì!?"

"Đi đường ban đêm nguy hiểm, thầy sẽ đưa hai đứa về nhà luôn."

Chưa ai kịp nói tiếp, thầy đã bay vút lên không trung.

Khỏi cần nói Asano đã có một phen bất ngờ chếnh choáng đến như thế nào.Sau hôm đó, cậu đã xác định được quái vật bạch tuộc vàng là có thật, hắn đang là thầy giáo chủ nhiệm lớp E và hắn có tốc độ rất đáng sợ.

Các thông tin còn lại có lẽ sẽ phải tìm hiểu sau.Cũng khỏi cần kể luôn câu chuyện ông Asano đã bắt gặp họ bên ngoài dinh thự nhà Asano như thế nào và ông đã nói gì với cậu con trai quý tử về nhà lúc nửa đêm, một câu chuyện quá dài...------o0o------

Thời gian trôi qua, Asano đã biết lớp E được giao nhiệm vụ và đạo tạo để ám sát chính thầy giáo của bọn họ, cũng là mục tiêu họa hủy diệt trái đất và bị chính phủ toàn thế giới truy sát.Gần đây, cậu đã biết được thêm thông tin về tiết học "giáo dục giới tính" của lớp E.

Ngoài ra cũng chưa có gì thêm.

Cả thế giới còn đang tò mò về cái lớp học đó, nói gì đến cậu."

Akabane, kể tôi nghe thêm về người thầy Korosensei của các cậu được không?

Các cậu đã lần đầu gặp ông ta như thế nào chẳng hạn?"

"Luật là luật.

Cậu phải đánh bại tôi mới mong có được thông tin, không dễ dàng như lần trước đâu."

"Ffffft, cậu mà cũng biết luật lệ là gì sao Akabane?

Thật là nực cười mà.

Thôi được, hãy chờ đấy.

Cậu cũng vậy, không dễ đánh bại tôi như lần trước đâu."

Karma vẫn hướng ánh mắt trầm mặc nhìn lên vầng trăng khuyết trên kia, không mấy để ý người đang nói cạnh cậu."

Berrylinky dạo gần đây ngày càng nổi thì phải?

Tôi thấy con trai trong lớp nhắc đến suốt..."

- Asano cười nham hiểm - "Nếu họ mà biết thực ra Berrylinsky là ai..."

Karma lập tức hướng mắt sang phía Asano."

Ý cậu là sao?

Cậu muốn gì?"

"Thôi nào, có cần thiết phải mang thái độ lạnh tanh như vậy không.

Tôi chỉ đang tự hỏi... cậu trông không giống một người đang gặp vấn đề về kinh tế.

Cớ sao lại làm thêm, và còn là công việc đó?"

"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của cậu.

Thêm nữa, đừng có cười độc đoán giống y kiểu của bố cậu rồi xoa đầu tôi.

Đã bảo bỏ thói quen đi rồi cơ mà""Mọi người cùng lớp mà biết được sự thật, họ sẽ cảm thấy như nào nhỉ?

Cả bạn học cùng lớp E ngày xưa của cậu nữa, cũng nghe họ loáng thoáng nhắc đến Berrylinsky.

Tất cả mà biết đó là cậu..."

"Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi hay sao?

Cậu để lộ ra, tôi sẽ công bố cái vid cậu sập bẫy đã qua biên tập, chỉnh sửa và bổ sung những chi tiết hay ho.

Không chỉ dừng lại ở đó, tôi sẽ tiếp tục đặt bẫy mọi chỗ cậu đi đến 24/7 và chỉ cần cậu sơ ý một lần..."

Với biểu cảm ác quỷ "thương hiệu" đặc trưng của bản thân, Karma lẳng lặng lôi ra một đống ớt và mù tạt trong cặp, chĩa vào mặt Asano.Đến Asano cũng không muốn xem thử cái vid đó."....

Được rồi.

Tôi hiểu mà, thỏa thuận vẫn là thỏa thuận."

- Asano thở dài, toát mồ hôi hột."

Cơ mà lúc đó... làm sao Asano-kun biết đó là tôi?"

"...

Bí mật."

- Asano thản nhiênCó lẽ là do ánh mắt của cậu trai tóc đỏ.

Asano có một ấn tượng hơi khó tả.

Một ánh mắt giống của Asano, nhưng dường như lại có chiều sâu hơn về tâm hồn và ẩn chứa một điều gì đó cậu chưa thể khám phá.Lý do Akabane Karma trở thành Berrylinsky lại là một câu chuyện khác, Asano sẽ phải tìm hiểu một lúc nào đó.............Dành tặng những ai đã đọc đến dòng này: Cảm ơn bạn rất nhiều.

Hãy luôn nhớ rằng mình và mọi người xung quanh đều yêu thương bạn.

Chỉ sự tồn tại của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn xứng đáng được nhận tình yêu thương rồi.

Và, nếu được thì... bạn có thể dành ra 2 giây để gửi tặng mình 1 vote được không?

Tuy chỉ là 1 vote thôi nhưng đối với mình nó rất quý giá.

Chỉ một vote cũng đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để tiếp tục viết vì muốn các bạn vui vẻ.

Thân!Q: Khi Asano tìm kiếm sự thật?A: Cậu ta sẽ có một chuỗi những trải nghiệm từ khốn đốn đến khó mà quên được.
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 4 ~Giờ học sinh chuyển trường~


Karma Akabane khẽ nhắm mắt, đắm mình trong những tia nắng xuyên qua kẽ lá xuống nhảy múa trên từng cọng tóc, hàng mi và khắp khuôn mặt góc cạnh thanh tú.Cậu thả lỏng, đặt sức nặng toàn thân lên cành cây cao sau trường.

Trông chơi vơi là vậy, thế nhưng chỉ có quả bòng chày bay tới với vận tốc 100km/h mới có thể khiến cậu mất đà mà ngã, điều này gần như không thể.

Cậu đã quen nằm trên cây những lần cúp học.Các lớp năm nhất nằm trên tầng 3, năm hai tầng 2 và năm ba là tầng 1.

Từ vị trí trên cây cao ngang tầng 3, có thể nhìn vào cửa sổ lớp 1-A thấy tất cả mọi người.

Cậu dễ dàng nhận ra mái tóc cam thảo lén dùng điện thoại dù vừa mới vào giờ học.

Cảnh tượng hiếm thấy.Bỗng, điện thoại Karma rung lên.Tin nhắn mới từ Asano Gakushuu: Akabane, tôi biết cậu đang ở trường.

Vào lớp mau, hôm nay giới thiệu học sinh mới.Karma khẽ nhếch mép cười.

Tin này có khi cậu đã nắm trước Asano cả tháng.Chưa ai ngó ra ngoài cửa sổ.

Karma kiên nhẫn chờ và sẵn sàng tặng cho những ai phát hiện ra cậu một nụ cười bỡn cợt.Có hai lý do khiến cho Akabane Karma mới những ngày đầu năm đã triệt để cúp học.Ngài Asano Gakushuu đã từng ngồi trên ghế chủ tịch của cả ba trường cấp 1, cấp 2, cấp 3 Kunugigaoka.

Dưới cấp ngài là ba hiệu trưởng mỗi trường.

Sau khi ngài bị buộc từ chức, hiệu trưởng trường cấp 3 này lên làm chủ tịch với cách làm việc tệ hại - sẵn sàng đáp ứng ai có tiền.Còn nhớ Onno, ông thầy giáo cũ từng dạy Karma năm cấp 2?

Một con người đáng khinh, Karma coi như đã chết.Ông ta nịnh bợ, "tặng" tiền chủ tịch, được chuyển công tác lên trường cấp 3 Kunugigaoka và đang chủ nhiệm lớp 1-A.

Thậm chí, ông được cấp trên ưng thuận và hiện đang được là hiệu trưởng ở đây, đắc chí nên ngày càng hách dịch.

Nực cười.Phương pháp giảng dạy của ông ta thật tẻ nhạt, Karma tự học còn hiệu quả hơn.

Tiếp tục ngồi đây cũng được.Đó là lý do nhất, còn lý do thứ hai?Kìa.

Đôi mắt tử đinh hương mất dần kiên nhẫn, khó chịu gửi thêm mấy tin nhắn cho cậu.

Thật là cứng đầu đến đáng yêu mà.Nhưng đành vậy, cậu muốn gặp học sinh mới chuyển đến kia.

Từ đây, cậu thấy được nhỏ đang tự giới thiệu trước lớp...------o0o------

"Vào lớp giới thiệu đi em."

- thầy Onno nói.Ngồi bàn đầu, Asano thấy một cô gái nhìn như từ thế giới thần tiên với mái tóc bạch kim bồng bềnh bước vào, để ý sẽ thấy những món trang sức mặt trời đặc trưng được dùng điểm xuyết cho vẻ ngoài xinh đẹp.

Sự giảo hoạt, sắc bén ẩn sâu bên trong đôi mắt tím biếc to tròn kia tưởng chừng không thể nhận biết đã lập tức bị người nhạy bén như Asano nhìn thấu.

Một nữ sinh thoạt nhìn chỉ được cái mã nhưng có lẽ thực chất lại khá thú vị.Cô lấy phấn, viết tên mình lên bảng.

Tên của người Nhật chỉ nói ra chưa biết được cách viết, đây là việc học sinh khi giới thiệu bản thân vẫn làm."

Xin chào mọi người, mình là Shiraki Alice, vừa từ Anh chuyển sang Nhật sinh sống.

Bố mình người Nhật, mẹ mình người Anh.

Mình có nhiều điều chưa biết, mong được các bạn giúp đỡ."

Cô khẽ cúi đầu xuống.

Liền sau đó, tràng pháo tay của cả lớp nổ ra.

Đáng...

đáng yêu quá...

Đó là suy nghĩ đầu tiên của mọi người, kể cả thầy Onno.

Thế nhưng, suy nghĩ đầu tiên của Asano Gakushuu lại là:"...

Shiraki-san , đồng phục của cậu đâu?"

Trong một khoảnh khắc, tất cả đều im lặng."

E hèm", ông thầy Onno tỉnh lại, "Shiraki, em chưa có đồng phục sao?"

Giọng nói trong trẻo của Alice thốt lên cùng nụ cười tươi tắn trên môi khiến chẳng ai nỡ trách phạt:"Thưa thầy, anh ấy bảo không cần phải lo về đồng phục trường.

Bộ trang phục này là cá tính, con người của em ạ."

"À, ừ...

được rồi.

Nhưng như vậy trái với quy định.

Lần sau em nhớ mặc đúng đồng phục đến trường nhé."

Đám con trai trong lớp lúc đó toàn những ý nghĩ tiếc ngẩn tiếc ngơ kiểu "cô ấy đã có bạn trai mất rồi".

Riêng Asano đang nghĩ thứ khác.Waloli là sự kết hợp giữa trang phục truyền thống của Nhật như Kimono, Yukata với trang phục Lolita dễ thương, giúp khoe ra đôi chân ngọc ngà mà vẫn mang vẻ đẹp truyền thống, dịu dàng.

Ít nhất là theo như những gì Asano được nghe nói.Nhưng, mặc nó đến trường thay cho đồng phục chỉ có thể là một người kỳ dị.Asano nén tiếng thở dài trong lòng.Làm lớp trưởng cấp hai thật dễ dàng, khi không có một tên kỳ dị như Akabane Karma thậm chí còn chưa vào lớp.

Giờ có đến hai đứa lầy lội khó quản lý.

Bạn trai cô ta vừa nhắc tới cũng là con người hết thuốc chữa.

Tên đó để bạn gái mặc đồ cosplay đến trường sao?"

Yo, Alice đấy à?

Lâu rồi không gặp."

Cuối cùng Akabane cũng chịu xuất hiện...

Cơ mà, họ quen nhau sao?

- Asano nghĩ thầm.Với điệu cười nửa miệng quen thuộc, Karma xuất hiện trước cửa, thu hút những cái nhìn thảng thốt của tất cả mọi người trừ Alice.

Từ cửa, cậu nhẹ nhàng di chuyển vào lớp, ngồi xuống chỗ của mình.

Mọi người, kể cả Asano, vẫn trố mắt ra nhìn theo cậu.Alice mỉm cười đáp lại:"Karma, lâu rồi không gặp.

Anh vẫn còn giữ thói quen đu từ trên cây vào phòng nhỉ?"

Vấn đề ở đây là: Cái cửa được nhắc đến không phải là cửa ra vào, mà là cửa sổ.

Cửa sổ tầng 3.Cả lớp bị một phen sốc văn hóa."

Alice, Waloli hợp với em nhỉ?

Với cả, chúng ta lại sắp được chơi với nhau rồi~""Heheh, đấy là anh Karma bảo em cứ việc mặc đến trường nhé~"Asano nheo mắt, nắn bóp thái dương.Vậy là "anh ấy" bạn trai nhỏ và tên Akabane này là một sao?

Tình tứ giữa giờ, thật chẳng ra thể thống gì cả!

Mà, cảm giác không vui này là sao?"

Với cả, nghe bảo bố mẹ em cho phép bọn mình ở cùng nhà nhau đó Alice."

"Tuyệt, càng được chơi vui hơn với anh~""Alice thật là tinh nghịch~"Cả lớp chưa kịp hết sốc văn hóa vì cái cửa sổ đã bị nối tiếp bởi cuộc trò chuyện diễn ra ngay trước lớp.Ren - học sinh đào hoa giỏi Văn trong Ngũ đại kì tài, đờ đẫn nhìn Alice đầy tiếc nuối.Ai đó nghiến răng, đôi mắt tử đinh hương ánh lên tia khó chịu.Đủ rồi, mấy người...Asano chưa kịp lên tiếng, ông thầy trên bục giảng đã gằn giọng, ném vào mặt Karma cái nhìn phỉ báng."

Akabane Karma.

Em thường xuyên cúp tiết, nay vào lớp muộn mà đứng đó buôn chuyện như một đứa rẻ rách!"

Bầu không khí đặc quánh lại.

Mọi người nhất thời đều câm nín.

Karma mặt vô cảm, không nói nửa lời.

Ông ta đã chết, người chết không nói.Chưa dừng lại ở đó, ông ta nhếch mép cười.

Một điệu cười đê tiện đến phát ói."

Thôi thì, ta có thể mong đợi điều gì từ một học sinh trong cái lớp học thối nát kia?

Lại còn con quái vật tởm lợm đó nữa.

Gì mà tình cảm thầy với chả trò?

Các em đều đã bị suy thoái hết, hiểu chứ.

Vào đây rồi, ráng mà vâng theo lời tôi bảo.

Có vậy mới mong rũ bỏ đám bùn và tiến lên phía trước được, em Akabane ạ."

Karma vẫn lặng yên, tựa như không có gì xảy ra.

Hiểu lầm động thái của cậu là đầu hàng, không thể nói gì vì quá nhục nhã, ông thầy kia lại càng đắc chí.Thực ra, im lặng là tận cùng của sự khinh bỉ.Sự bất mãn ngấm ngầm trong lớp A ngày càng rõ.

Ngay từ đầu họ đã chưa hài lòng với chất lượng giảng dạy của người thầy kia, giờ lại cậy ví trí hiệu trưởng lên mặt dạy đời.Hơn nữa, qua những trận đấu năm ngoái, bọn họ đều nhận thấy lớp E là một tập thể đoàn kết, biết giúp đỡ lẫn nhau trở nên mạnh mẽ hơn sau những lần thất bại, bị nói như vậy thật không thỏa đáng.

Đến Ngũ đại kì tài cũng phải công nhận, lớp E đứng trên bọn họ.

Nếu không tôn trọng và công nhận thực lực của bọn họ, lớp A đã chẳng đứng ra bảo vệ họ khỏi đám phóng viên soi mói trong ngày tốt nghiệp.Ông ta vừa dìm lớp E xuống không thương tiếc, khiến họ như có cảm giác bị dìm theo.Alice cũng không vui.

Cô trân trọng và biết kha khá về lớp E qua những truyện anh Karma kể.

Hơn nữa, dám phỉ báng anh Karma của cô như vậy, ông ta đừng hòng sống yên ổn.Khuôn mặt Alice lạnh tanh, đôi mắt vô hồn đến đáng sợ.

Xung quanh cô tỏa ra thứ có thể gọi là sát khí."

Ông --"Chưa để Alice nói gì thêm, Asano đặt tay lên vai cô nhằm khiến cô bình tĩnh lại.

Cậu lập tức lên tiếng cắt lời cô:"Thưa thầy, còn 15 phút trước khi hết tiết.

Thầy có thể trả bài khảo sát môn toán bọn em vừa được làm hôm trước như đã nói được không ạ?"

"Chút nữa là tôi quên mất.

Em Asano, lên cầm bài về trả cho lớp."

Bầu không khí tạm thời trở lại bình thường.

Cho đến khi..."

Thưa thầy."

Asano cầm một tờ bài kiểm tra toán vừa trả lên."

Tại sao bài của Akabane Karma lại là điểm 0 ạ?"

Mọi tiếng xì xào bàn bài dưới lớp bỗng im bặt.Cả lớp không ai không biết, lực học môn toán của Karma không hề thua kém Asano.

Mới vào năm học một tuần, Karma đã không ít lần cùng Asano thay phiên giải đáp những thắc mắc về học tập của toàn bộ lớp A.

Tuy cách giảng bài của cậu ta có hơi...

đáng sợ, nhưng lại gãy gọn, dễ hiểu và vô cùng chính xác.

Mọi người thực lòng biết ơn, Karma vẫn vui vẻ giúp đỡ họ dù năm ngoái bị bọn họ phân biệt đối xử.Thiệt tình - Asano nghĩ thầm - cái tên đó điểm như này mà vẫn thản nhiên ngồi ngủ gật trong lớp được.Karma một mực coi như không có chuyện gì xảy ra dù cậu đáng lẽ phải được 100 điểm.

Thế nhưng là một lớp trưởng, Asano không thể làm ngơ việc này.Ông thầy chỉ cười khinh khỉnh."

Tiên học lễ, hậu học văn.

Xét về số buổi em ấy trốn tiết và việc trong giờ kiểm tra, thêm việc có mảnh giấy rác dưới chân em Akabane trong giờ kiểm tra, em ấy hẳn là đã gian lận."

Tất cả đều nhìn ông ta với ánh mắt "không thể tin nổi".

Đây chính là tận cùng của sự trù dập.------o0o------

Cuối cùng, giờ giải lao cũng đến.Alice, Asano cùng các thành viên còn lại của Ngũ đại kì tài và một số người khác trong lớp, mỗi người lời qua tiếng lại với Karma một chút, rằng họ thấy áy náy cho cậu vì bài kiểm tra vừa rồi."

Cũng không sao, chỉ là một bài kiểm tra."

Vỏn vẹn một câu nói đó với nụ cười nhạt, Karma lãnh đạm với tất cả."

Asano-kun, phải không?

Nếu cậu không ngăn lại, lúc đó hẳn tôi đã phi luôn ông ta ra ngoài cửa sổ."

- Alice bắt chuyện."

Shiraki-san không nên hành động liều lĩnh như vậy.

Học sinh mặc Waloli mới chuyển đến đã có thái độ không hay với hiệu trưởng, cậu không muốn bị đình chỉ học đấy chứ?"

"Có cần phải thêm Waloli vào không...?"

- Alice đảo mắt."

Asano-kun nói đúng đấy.

Em bị đình chỉ học, đến tai gia đình đang ở Anh cũng phiền đấy Alice."

- Karma nói thêm vào.Sau đó, thờ ơ gục mặt xuống bàn ngủ, Karma ngừng quan tâm đến mọi thứ xung quanh.Bỗng..."

Ôi chu choa~, Shuu đáng yêu của em~"Mioda-senpai lớp 2-A lại đến.

Tội cho Asano rồi.

- Karma cười thầm.Đừng đến đây.

Đừng gọi tôi là Shuu, thật kinh hãi.

Mấy trò tán tỉnh thường xuyên của chị khiến tôi thực sự cảm thấy phiền phức.

- Asano nén suy nghĩ trong đầu, cố lờ bà chị kia đi.Chị ta có vẻ ngoài đẹp đẽ, hào nhoáng với bộ ngực D cup tự tin ưỡn ra.

Mioda tin rằng chị ta có thể chiếm được mọi chàng trai mình muốn và đá họ không thương tiếc một khi chán.

Đây cũng là dạng hay đi bắt nạt những ai có vẻ yếu đuối hoặc có nguy cơ "nổi tiếng" hơn họ.Sự hống hách của Mioda đã không ít lần gây khó dễ cho lớp của Asano từ cấp 2.

Và cậu, với tư cách lớp trưởng, không vui chút nào khi bản thân phải đứng ra giải quyết.Nhưng chưa hết, mới đây Asano đã không may lọt vào mắt xanh của chị ta.

Mioda bám theo cậu mọi lúc ả rảnh, bất chấp việc cậu tỏ rõ thái độ thờ ơ.Tất nhiên, Mioda không thể không nhìn thấy một "mối đe dọa" trắng trẻo mặc Waloli đang ngồi gần Asano của chị."

Con kia, chào chưa?

Tên?"

"Sao cơ ạ?"

- Alice lãnh đạm, không thèm di chuyển nửa con mắt."

Tao hỏi, mày chào chưa?

Và tên mày?"

"Trước khi vừa cộc lốc vừa thô lỗ hỏi tên tôi, chị nên tự giới thiệu trước chứ nhỉ?

Đó là phép lịch sự tối thiểu ai đã tốt nghiệp cấp 1 đều biết đấy ạ."

Có nghĩa là chị ta đang bị thiếu hụt trầm trọng về nhân cách, văn hóa ứng xử thua luôn đứa cấp 1.

- Cả lớp A cùng chung suy nghĩ.

Một tập thể hòa hợp.Mioda dơ tay lên, nhưng cái tát chưa kịp hạ cánh xuống mặt Alice, tay ả đã bị cô giữ lại hết sức bình thản.Mặt chị ta nhăn lại vì cổ tay bị siết mạnh."

Trong giao tiếp ứng xử, ai dùng đến bạo lực trước là kẻ thua cuộc.

Về nhà vắt tay lên trán suy nghĩ lại nhé ~"Điệu cười nhếch mép đầy chế nhạo hiện trên môi, bầu không khí xung quanh Alice trở nên nguy hiểm.Nãy Shiraki mà bị đánh, thì lại có chuyện đến tay mình giải quyết.

Bà này muốn gây rối đến mức nào nữa?

- Asano ức chế nghĩ thầm.Ả đanh mặt, nhưng chợt nhớ ra đang tồn tại một Shuu ở trên đời nên lập tức dịu đi."

Xử mày sau.

Với lại...

Shuu~, nhỏ đó không thể bằng em được phải không nè~""................"

Asano cố gắng lờ đi."

Nè, nè~ nói gì đó đi chứ?

Em có bất ngờ cho Shuu-kun, mọi thứ đã được lên kế hoạch cả rồi, chiều nay sẽ là... first date của hai ta~""..........................."

"..........................."

Karma lúc trước đang cười thầm đã sắp hết kiên nhẫn.

Hôm nay mệt, cậu không muốn xen vào và tấu hài thêm với Mioda.

Cậu định bụng đứng dậy, bỏ đi trốn tiết đến hết ngày với mấy hộp dâu trên tay, thì..."

Và đến cuối ngày, Shuu và em sẽ có một đêm nóng bỏng --""Đủ rồi!

Tôi thà bị bắt phải có cái đêm nóng bỏng đó với Akabane Karma còn hơn -- ..."

Đã quá muộn khi Asano nhận ra mình đang nói gì.Sặc...!Sữa dâu sộc lên mũi Karma."

Asano-kun, sao cậu kéo tôi vào...?

Khụ..."

- Karma nhướn mày thắc mắc."

Xin lỗi, tôi nói nhầm..."

Alice hết nhìn Asano, sang Karma, và Asano rồi lại đến Karma.

Trong căn phòng, có hai người đang cảm thấy hết sức khó tả, vài đứa con gái cười khúc khích bí hiểm nhìn họ.Mioda lập tức phá vỡ sự im lặng:"Shuu, sao anh có thể chọn một tên con trai thay vì em?

Nè, nhìn lại đi?

Không phải trông em hơn hẳn sao??"

"Không, chị chẳng hơn ai cả!

Đừng làm phiền bọn tôi nữa!"

- Asano nhăn mặt."

Này Shuu, người nam tính như anh mà lại đi thích con trai sao?

Em không tin!"

"Thật tiếc, dù thích con gì đi nữa thì cũng chẳng phải chị."

- Alice nháy mắt."

Chị là con chó lẽo đẽo theo tôi đủ chưa?

Chuyển sang đối tượng khác đi, được chứ?"

- Asano cười méo xệch."

Sao... sao cơ?"

- Ả quay sang phía Karma - "Tất cả là tại mày, đồ học sinh từ cái lớp --""Tôi không có hứng thú kiểu đó với cậu ta.

Akabane không liên quan.

Chị không còn lý do ở đây nữa."

- Asano vội ngắt lời trước khi ả nói hết câu."

Chị còn ở đây giây nào, có người còn ốm nghén giây đó.

Nên là~" - Alice bâng quơ."

Tôi không có ốm nghén."

- Asano lạnh tanh."

Shuu, em vẫn không tin!

Tại sao tên kia --""IM."

Giọng Karma như mũi dao bằng băng sắc lẻm xuyên qua tai họ.

Mọi tiếng nói, tiềng xì xào bàn tán trong lớp học và trong khuôn viên 20m đều tắt ngấm.

Bầu không khí xung quanh cậu có thể khiến người ta chết vì thót tim.Karma đã quá giới hạn chịu đựng.

"Thích làm gì Shuu của chị, tôi không biết.

Nhưng đừng chọn sai vị trí, sai thời điểm.

Chị ở đây, như một ăn xin đeo bám người ta xin chút của bố thí, gây ồn như con ruồi vo ve quanh tâm trí tôi vậy.

Chị thích cảm giác bị xua đuổi đến thế sao?"

Về sau, Karma nở một nụ cười thâm hiểm.

Mọi người đã thấm thía sự khác biệt giữa họ và cậu - một kẻ từng là sát thủ.

Sát khí cậu tỏa ra là không thể chối cãi."

Thôi được... tôi..."

- Mioda nghiến răng, hậm hực bỏ đi.Ngay sau đó, Karma đứng dậy, bước ra khỏi lớp trong bầu không khí tĩnh mịch đến căng thẳng.------o0o------

Giờ nghỉ trưa, Karma vẫn cúp học.

Alice tìm thấy cậu nằm ngủ trên cây, cô bèn trèo lên.

Asano đã nói rằng Alice nên tìm và nói chuyện với cậu.

Hôm nay hết ông thầy lại đến ả kia, tâm trạng Karma ổn định mới lạ."

Anh Karma, hãy để em giúp anh chinh phục, đè Asano xuống nhé?"

- Cách mở lời không thể bình thường hơn của Alice."

Không cần em giúp, hãy để anh tự làm."

- Karma vẫn nhắm mắt.Alice khá ngạc nhiên, nhưng nhìn sơ bộ tình hình thì rõ ràng hai cậu chẳng có tiến triển gì mấy.

Quên không nói, nếu có điều anh Karma chưa biết thì đó là Alice thích thấy trai đẹp đến bên nhau.

Sự đối địch giữa Karma và Asano càng khiến cô kích thích, không biết Karma có rước được dâu về nhà?"

Vậy thì... em sẽ giúp anh xử lý ông thầy.

Sau đó hãy để em giúp anh chinh phục Asano, được chứ?"

"Khỏi cần, ông ta đã chết."

"Nói vậy nhưng tâm trạng của anh vẫn ít nhiều bị ảnh hưởng bởi ông ta đấy."

"Hmm..."

"Với cả... người chết mà bị làm nhục đến chết thêm lần nữa, viễn cảnh đó, anh không thấy thật thú vị sao Karma~" - điệu cười của Alice giờ đây chẳng khác điệu cười ghê rợn của Karma là mấy."...

Thôi được.

Sau đó anh đồng ý cho em giúp chinh phục Asano-kun nếu thích."

- Karma thực lòng nghĩ Alice giúp thật vô nghĩa, quan trọng là chính bản thân cậu.

Nhưng lời nói vừa xong của cô khiến cậu hứng thú.

Alice đúng là hiểu Karma."

Vậy anh có kế hoạch gì chưa?

Em sẽ góp sức."

- Alice hăng hái."...

Tưởng nãy em nói vậy là có kế hoạch rồi?"

- Karma thở dài - "Thôi thì, anh cũng đã có đủ thông tin lập ra kế hoạch cho cả 2 bọn họ...

Chỉ là bây giờ mới dùng.

Nội trong hôm nay."

"Ái chà, nội trong hôm nay luôn cơ~"Đang có hai con ác quỷ cười trìu mến với nhau ở đây.Sau đó, Karma kể cho Alice về Araki, thành viên giỏi môn Xã hội trong Ngũ đại kì tài, từng là chủ tịch CLB Truyền thông của trường.

Cậu ta thường là người đại diện cho học sinh thông báo trên loa phát thanh toàn trường.

Gần đây, cậu ta mới sử dụng một thiết bị không dây nho nhỏ kết nối với toàn bộ hệ thống loa, dễ dàng di chuyển quanh trường thông báo trên loa mà không cần đến phòng phát thanh.Và Alice đang ở đây, dùng mĩ nhân kế hòng mượn được thiết bị thu thanh tiện lợi đó."

Ngầu quá!

Bạn cho mình mượn xem thử một chút nhé?

Mình sẽ cẩn thận mà."

"À...

ừ, ừ!

Bạn cứ việc mượn một lúc!"

Thật dễ dàng.Sau đó, vẫn trong giờ nghỉ trưa, Karma dẫn cô tới rình trước cửa phòng hiệu trưởng."

Sao anh có được thông tin này?"

- Alice cười hứng thú."

Bí mật~"Họ từ từ mở cửa, bước sâu vào trong.

Không ngoài dự định, đập vào tai họ là những tiếng động không được thuần phong mĩ tục cho lắm.

Thầy hiệu trưởng đang mải đùa giỡn với ả Mioda."

A, Mioda, em thật tuyệt vời...

-- TẠI SAO MẤY ĐỨA LẠI Ở ĐÂY!?

BỘ KHÔNG BIẾT GÕ CỬA CHẮC!?"

Vừa đúng lúc, Karma "vô tình" ấn phải nút bắt đầu thu thanh của thiết bị đang giấu sau lưng..."

AAAA, EM XIN LỖI THẦY Ạ!

EM CHỈ MUỐN ĐẾN HỎI CHỖ MUA ĐỒNG PHỤC!

BỌN EM HỨA SẼ KHÔNG KỂ VỚI AI CHUYỆN THẦY DAN DÍU VỚI MIODA-SENPAI VÀO GIỮA GIỜ NGHỈ TRƯA ĐÂU Ạ!!"

Đoán xem, hệ thống loa phát thanh toàn trường to và rõ đến mức độ nào?Cả ông thầy lẫn Mioda đều nghẹn họng không nói nên lời.

Quá shock nên họ không thể ý thức được thực tại.

Karma nhìn thấy mà tội nghiệp đến phát cười sặc sụa."

Ffffft, quả nhiên là tin đồn Mioda-senpai lên giường với hầu hết con trai trong trường thật không sai.

Ghê nha, đến thầy hiệu trưởng còn không tha~"***Đến ngày hôm sau, trong trường không một ai không biết đến Karma và Alice.

Họ đi đến đâu là người người chỉ chỏ, bàn tán đến đấy.

Thậm chí có người còn ra bắt chuyện làm quen.Vào đến lớp 1-A..."

Hoan hô!!

Cuối cùng hai con người đáng ghét hoành hành khắp trường đã bị tống khứ!

Thiết bị của tôi chưa bao giờ được sử dụng với mục đích tuyệt vời hơn!"

- Araki mừng ra mặt.Sau sự cố hôm qua, ngài hiệu trưởng Onno đã lập tức bị sa thải.

Ngài chủ tịch quý hóa đứng trên cũng vì thế mà liên lụy rồi bị phanh phui ra, buộc từ chức.

Mioda bị đình chỉ học.

Ít nhất đâu đó trong bộ máy ban giám hiệu, vẫn còn người làm việc tử tế.Từng là sát thủ thì sao chứ?

Làm được việc như này hẳn là những con người tuyệt vời, nhỉ?"

Thiệt tình, các cậu hơi bị nguy hiểm quá rồi đấy."

- Seo vừa lắc đầu vừa cười."

Mấy người đúng là, toàn đi phá hoại trật tự."

- Asano nói vậy nhưng cũng không thể tránh mỉm cười vui lây từ bầu không khí."

Nyeheheh, thật đúng là một cặp đôi nguy hiểm~" - Koyama cười khoái trá."

Chỉ tiếc là... hai người đã lỡ thuộc về nhau, nếu không tôi đã chẳng thể cưỡng lại sức hút từ bông hoa tuyết tinh xảo như em..."

- Ren trưng ra điệu cười đào hoa.Karma chỉ thản nhiên cười."

Bọn tôi là anh em họ.

Bằng tuổi nhau.

Mấy người nghĩ gì vậy?"

Cả lớp đang vui vẻ lại im lặng."

Hehhhh...?"

- mọi người đồng thanh."

Vậy... nhưng, khi các cậu nói sẽ cùng chơi với nhau trước lớp... nghĩa là sao?"

- Ren hỏi tiếp."

À, ý bọn tôi là cùng chơi xỏ thiên hạ.

Cậu đã nghĩ gì vậy."

- Karma không thể thản nhiên hơn."

Mình đã cảm giác đang có hiểu lầm gì đó mà.

Thật ngại quá mà."

- đôi má đỏ hồng của Alice khiến khắp nơi rung động, kể cả con gái.Em/ Cậu cố tình khiến họ hiểu lầm cho vui thì có - Karma và Asano nghĩ thầm.Đúng lúc đó, cánh cửa lớp bật mở.

Một bóng người quen thuộc bước vào."

Chào các em.

Thầy là Asano Gakuhou, từ nay thầy sẽ là GVCN của các em.

Mong được các giúp đỡ".Cả lớp im lặng lần hai.Nhanh ghê... nhân tiện, từ nay ông cũng chính thức lại là chủ tịch luôn.

Đáng sợ thật.

- Asano đổ mồ hôi hột.Karma nhanh chóng phá vỡ bầu không khí im lặng:"Oan gia ngõ hẹp có khác, cuối cùng cũng được gặp lại ngài chủ tịch.

Mong ngài từ nay giúp đỡ bọn em ạ."

- tuy giọng nói có vẻ hơi đùa giỡn nhưng cậu khẽ cúi đầu, biểu hiện của sự tôn trọng."

Karma-kun, Korosensei hay gọi em như vậy phải không?

Thầy sẽ trở thành một người giáo viên tốt hơn nữa.

Em cũng vậy nhé, giúp đỡ mọi người trong lớp, họ có thể học hỏi nhiều từ em đấy."

"Thầy đã thay đổi rồi nhỉ?"

Karma biết, ngài Asano là một người thầy luôn hiến dâng toàn bộ công sức cho việc giáo dục.

Chỉ cần thay đổi phương pháp dạy học, ngài ấy sẽ là một giáo viên tuyệt vời.Thân thiện đến kỳ lạ.

Ấm áp đến phi thực tế.

Dựa vào bầu không khí thì đây có phải ngài Asano?"

Mong thầy từ nay giúp đỡ bọn em ạ."

- toàn bộ lớp A cúi xuống, cảm thấy khá tích cực về khởi đầu mới của bọn họ.Thầy Asano mỉm cười, từ tốn ngồi xuống:"Thực ra thì, em Asano Gakushuu hôm trước có gửi vài đoạn ghi âm những điều thầy Onno từng nói với các em, ngay trước khi 'sự cố' trong phòng hiệu trưởng xảy ra..."

Asano cười đắc chí nhìn Karma.

Cậu nhún vai khẽ cười.Quý tử Asano có khác.

Dù sao hôm đó mà cậu ta không có đoạn ghi âm hội thoại, vẫn còn một khả năng nho nhỏ rằng "sự cố" ở phòng hiệu trưởng sẽ bị coi là chò đùa vì không có bằng chứng trực tiếp.

Cơ mà, được tạo ra "sự cố" nhục nhã như vậy lại chẳng không vui?

- Karma thè lưỡi, Asano đổ mồ hôi hột nhìn lại bằng một ánh mắt khó hiểu.***"Từ hôm đó trở đi, thật may mắn vì được học thầy Asano thay vì cái ông kia."

- Alice đang cùng ăn trưa tại trường với Karma."

Oáp~ buồn ngủ..."

- Karma lấy tay che miệng."

Mà sao gần đây Asano lại xoa đầu anh vậy?

Anh không muốn chinh phục và đè Asano xuống thì để cậu ta đè anh ra cũng được, nhưng..."

- Alice vẫn thích anh mình đi đè người hơn."

Xoa đầu thì liên quan gì đến chinh phục và đè Asano xuống?

Và anh vẫn sẽ làm vậy, khỏi cần em giúp.

Việc học tập và các hoạt động khác bản thân anh nên tự chủ."

"Ơ, nghe sai sai...

ý anh chinh phục và đè Asano xuống có nghĩa là?"

"Không phải em bảo muốn giúp anh chinh phục và đè Asano xuống nghĩa là đánh bại cậu ta trong các bài kiểm tra và hoạt động khác sao?"

- mặt Karma lúc này không thể ngây thơ hơn.

Thật vô lý.Alice đập tay lên trán.

Mọi chuyện còn tệ hơn cô tưởng.

Anh trai cô lại suy nghĩ lý tính quá mức như vậy...Thôi thì cứ tạm để anh nghĩ thế, cô càng dễ bề hành động.

Cứ đợi đấy, tương lai ở ngôi trường này hẳn sẽ đáng mong chờ lắm đây~............Dành tặng những ai đã đọc đến dòng này: Cảm ơn bạn rất nhiều.

Hãy luôn nhớ rằng mình và mọi người xung quanh đều yêu thương bạn.

Chỉ sự tồn tại của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn xứng đáng được nhận tình yêu thương rồi.

Và, nếu được thì... bạn có thể dành ra 2 giây để gửi tặng mình 1 vote được không?

Tuy chỉ là 1 vote thôi nhưng đối với mình nó rất quý giá.

Chỉ một vote cũng đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để tiếp tục viết vì muốn các bạn vui vẻ.

Thân!Q: Khi học sinh mới chuyển đến là mỹ nhân?A: Bạn mong chờ chuyện tình tay ba nóng bỏng giữa mĩ nhân và hai soái ca?

Hình như bạn đến nhầm chỗ rồi thì phải...............Special thanks: tolagio1008đề cập đến một người dùng

Và giờ mị sẽ mò mẫm viết H cho chế :
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 5 ~Giờ bóng chày quật nghiệp~


Cái tên "Karma" là do bố mẹ bố mẹ cậu đặt dựa trên đức tin của đạo Hindu bên Ấn Độ, dịch ra có nghĩa là "Nghiệp".

"Karma" trong tiếng Nhật viết là "業" , đây là chữ Hán "Nghiệp".

"Karma" trong tiếng Anh dịch ra cũng có nghĩa là "Nghiệp".=> "Karma" dù là dịch ra từ tiếng Ấn Độ, tiếng Nhật hay tiếng Anh, đều có nghĩa là "Nghiệp".

Điều này phần nào giải thích cho khả năng tạo nghiệp của cậu.

Trong truyện, cậu sẽ tiếp tục tạo nghiệp lâu dài để rồi bị nghiệp quật thật nhiều.------------Karma Akabane khẽ nhắm mắt, đắm mình trong những tia nắng xuyên qua kẽ lá xuống nhảy múa trên từng cọng tóc, hàng mi và khắp khuôn mặt góc cạnh thanh tú.Cậu thả lỏng, đặt sức nặng toàn thân lên cành cây cao sau trường.

Trông chơi vơi là vậy, thế nhưng chỉ có quả bòng chày bay tới với vận tốc 100km/h mới có thể khiến cậu mất đà mà ngã, điều này gần như không thể.

Cậu đã quen nằm trên cây những lần cúp học.Nhọ thay, lần này việc gần như không thể đã xảy ra.

Tức là quả bóng chày đang bay đến với vận tốc 100km/h tới chỗ cậu."

Á, á!!

Cái gì vậy!?"

Thế là thôi, cậu trai khỏe khoắn đó đã bị ăn quả knock out từ trái bóng chày mãnh liệt bay tới, ngã từ trên cây xuống đất.May mắn thay, các cành cây chìa ra đã khiến tốc độ rơi của cậu phần nào giảm.

May mắn hơn nữa, cậu ngã trúng vào một cái đệm tình cờ đang ở ngay bên dưới."

A!

Cái--"Và xui xẻo thay, cái đệm đó tên là Asano Gakushuu.Sáng ra, có hai học sinh phải vào phòng y tế.------o0o------

"Thành... thành thật xin lỗi!"

Kazukata Shindou, từng là hội trưởng CLB Bóng chày tại trường cấp 2 Kunugigaoka năm ngoái, là người đã từng coi thường Sugino.

Lớp E từng đánh bại con người này cùng cả đội bóng chày của cậu ta.

Sau đó, cậu ta không còn coi thường Sugino nữa, cả hai trở thành bạn.Một lần nữa, cánh cửa phòng y tế mở ra."

Anh Karma, Asano-kun."

- Alice bước vào - "Hai người sao rồi?"

"Eiyo Alice, bọn anh ổn."

"Chào cậu, Shiraki-san."

"Hai người thật là, thế quái nào lại ngã đè lên nhau rồi lại phải vào phòng y tế được cơ chứ?"

- Alice bĩu môi."

Cậu Kazukata đây đánh bóng chày trúng anh trên cây, anh ngã đúng vào Asano-kun bên dưới."

- Karma giải thích."

Một lần nữa, tôi thành thật xin lỗi!"

- Kazukata cúi thấp đầu xuống."

Không sao đâu mà."

- Karma trả lời."

Uhm."

- Asano đồng tình."

Chào cậu, mình là Shiraki Alice."

- Alice tự giới thiệu."

Mình là Kazukata Shindou.

Có gì giúp đỡ lẫn nhau nhé."

Sau khi trao đổi cái bắt tay, Kazukata và Alice nhận thấy đã vào giờ học nên rời khỏi phòng y tế, để lại Asano và Karma cùng bầu không khí tĩnh lặng bên trong."......"

"......"

"Ờm... cảm ơn cậu, Asano-kun.

Không rơi trúng cậu chắc giờ này tôi khó mà toàn mạng."

"...

Tôi không biết là nên vui khi cứu được cậu hay nên bực mình vì bị thương đây?"

"...

Cậu nên vui, heheh.

Vì có bực thì cậu cũng không hết đau được."

"......"

"......"

"...

Chán."

"Ở đây chẳng có gì làm cả..."

- Karma thiểu não ngáp."

Tay, chân và lưng tôi đau..."

- Asano rên rỉ."

Tôi mà không thế?

Chắc phải xin nghỉ cả tuần mất..."

- Karma phàn nàn."

Còn bao nhiêu công việc..."

"Cơ mà..."

- Karma chuyển chủ đề - "Lúc đó tại sao cậu lại ở dưới chính cái cây tôi đang trèo?"

"Tôi định đích thân lôi cổ cậu về, không cho cậu cúp học nữa."

- Asano thẳng thừng."............"

"Vẻ mặt đó là sao?"

"Ffffft hahahaha" - Karma cười lớn - "Lần đầu tiên có người nghiêm túc bắt tôi vào khuôn phép đến vậy đấy.

Các thầy cô cũng chẳng có ai như cậu đâu..."

"Tôi là lớp trưởng, việc đảm bảo các thành viên trong lớp tuân theo đúng kỷ luật là trách nhiệm của tôi."

"Ahahahaha, trông cái vẻ mặt nghiêm túc đó kìa!

Chưa từng có một lớp trưởng nào quản nổi Karma tôi đâu đấy.

Nghe thật quá nực cười mà!"

- Karma càng cười thêm."...

Tôi chẳng thấy có gì đáng cười ở đây cả."

- Asano lạnh lùng."

Cơ mà... nếu cậu định trèo lên cây bắt tôi xuống, cậu sẽ phải làm vậy cả chục lần trong tháng là ít."

- Karma thản nhiên nói."

Akabane Karma, cậu đáng bị đình chỉ.

Nếu không muốn nói là đuổi học."

"Thôi nào Asano-kun, tôi đã giảm hơn một nửa tần suất số buổi cúp học từ khi ông kia bị đuổi việc rồi mà."

"Và tôi đang muốn cái tần suất đó không tồn tại."

"...

Sao cũng được."

Ngán ngẩm với cuộc trò chuyện, Karma thờ ơ liếc ánh nhìn sang hướng khác.Asano chỉ khẽ thở dài.

Rồi cậu nhắm mắt lại, ngủ một giấc trên giường bên cạnh Karma.------o0o------

"Arggg... sao toàn bị tỉnh mãi thế nhỉ..."

- Asano vừa khẽ làu bàu vừa từ từ mở mắt.Karma ngủ ngon lành, hai chân cậu quàng qua một tấm đệm hết sức thoải mái.Một lần nữa nhắc lại, tấm đệm đó tên là Asano Gakushuu."

N...này Aka... bane?"

"Grrr... yên nào đệm..."

- Karma nói mớ."

Đừng có... mà đùa tôi chứ!"

- Asano vùng vẫy."

Sao mày cứng đầu thế hả đệm...?"

- Karma tiếp tục.Đột nhiên, Karma dang hai tay ôm chặt Asano vào lòng."

Ngoan nào đệm..."

"Ngoan cái đầu cậu ấy!

Mau... thả ra... tỉnh dậy đi..."

- Asano đỏ mặt, cả tức lẫn ngượng.Vậy nhưng, dường như Karma còn ôm chặt hơn."

E hèm!"

Ngài chủ tịch Asano cùng các thành viên của Ngũ đại kì tài đứng trước cửa phòng y tế đang nhìn vào bọn họ với biểu cảm hết sức khó đoán trên gương mặt."

M... mọi người!"

- Asano bối rối."

Oáp~ có chuyện gì vậy?"

- Karma bắt đầu tỉnh dậy - "A...

Asano-kun?

Sao cậu nằm sát tôi quá vậy!?"

Karma nhanh chóng lùi ra xa, giữ khoảng cách nhất định với Asano trên giường."

Gakushuu, con có vẻ muốn thân thiết với Karma-kun hơn mức bạn bè một chút.

Nhỉ?"

- ngài Asano nở nụ cười lớn trên môi."

K... không..."

- Asano phân bua."

Xin lỗi, Asano-kun.

Đang giờ ra chơi nên bọn tớ ra thăm hai người chút, ai ngờ..."

- Ren bối rối."

Dù sao thì... bọn tớ tự hào về cậu, Asano-kun!

Akabane là một tiêu khó nhằn nhưng nếu là cậu thì chắc chắn sẽ chinh phục được!"

- Akari cổ vũ."

Hả... cái-?"

- Karma nhíu mày"Nyeheheheh, ai mà được Asano Gakushuu lại đi thích con trai cơ chứ?"

- Koyama khoái chí."

Cơ mà... trường mình chẳng thiếu gì gái xinh.

Sau cậu lại quyết định chọn một tên con trai như Akabane vậy?"

- Seo tò mò."

Cái quái gì vậy?

Sao mọi người lại gán ghép tôi với Asano-kun vậy?

Chẳng lẽ... cậu với họ có âm mưu từ trước!?"

- Karma quay sang chất vấn Asano."

TẤT CẢ CÁC NGƯỜI HIỂU SAI HẾT RỒI!!!"

Sau câu nói hằn học của Asano, mọi thứ trở nên im bặt."...

Vậy cứ cho là ba hiểu lầm đi.

Dù sao, hai đứa ôm nhau ngủ nhìn khá dễ thương, ba đã chụp lại một tấm làm kỷ niệm đây rồi."

- ông Asano mỉm cười."

Làm ơn xóa tấm ảnh đó đi ạ."

- Asano và Karma đồng thanh, dù họ biết nguyện vọng đó sẽ khó mà được đáp ứng.Nói tóm gọn lại, ngài Asano và Ngũ đại kì tài sau đó để lại cho hai người bọn họ chút hoa quả, nói lời cáo từ rồi chúc bọn họ mau chóng khỏe lại.Sự yên tĩnh lại được trả về cho căn phòng.------o0o------

Nghỉ ngơi được một lúc, Asano gợi chuyện:"Này, Akabane?"

"Hmm?"

- Karma liếc ánh mắt sang phía Asano."

Korosensei... là chơi chữ của korosenai (không thể giết) đúng không?"

- Asano thắc mắc."

Uhm, đúng rồi."

- Karma điềm nhiên trả lời."

Kể tôi nghe...

Các cậu gặp Korosensei lần đầu như thế nào vậy?"

- Asano nhích sát lại gần Karma."

Tôi tưởng cậu phải đánh bại tôi đã chứ?"

- Karma khẽ nhếch mép."

Akabane, vì cậu rơi vào tôi nên mới toàn mạng được đấy."

- Asano mím môi, thoáng đỏ mặt - "Với lại... chẳng phải vừa rồi cậu khiến tôi rơi vào một tình huống quá xấu hổ hay sao?

Làm gì đó gỡ gạc lại đi chứ?"

"Eheheh, đành vậy~"Hít vào một hơi, Karma bắt đầu thủ thỉ:"Cậu nhớ người đàn ông làm ở bộ quốc phòng tên Karasuma mà hôm trước cậu vừa gặp để giải quyết vụ tôi biến thành mèo chứ?"

"Có."

Sau đó, Karma kể lại những gì cậu đã nghe được từ lớp E, về việc có một tên bạch tuộc tự giới thiệu là đã phá hủy mặt trăng, về thầy Karasuma, người của bộ quốc phòng, về việc bọn họ đã được chính phủ đề nghị ám sát Korosensei với mức thưởng 30 tỷ yên, đồng thời cấm không được tiết lộ thông tin ra ngoài, nếu không sẽ bị phẫu thuật não xóa bỏ kí ức..."

Con bạch tuộc đó có tốc độ mach 20, bọn tôi khá ít khi làm thầy ấy bị thương được.

Bọn tôi cũng ghi chú lại cả đống điểm yếu lặt vặt của ông ấy nữa..."

- Karma khẽ cười hoài niệm."

Vậy... ai là người đầu tiên làm ông ấy bị thương?

Và bằng cách nào?"

- Asano hỏi tiếp."

Cơ mà... vừa xong cậu đã có những thông tin bao quát về bọn tôi.

Như vậy là đủ rồi."

- Karma cười nhẹ."

Những thông tin như vậy, trên báo đài tôi đều có thể thu nhập đủ cả.

Tôi muốn thông tin gì đó... cụ thể một chút."

- Asano từ tốn."

Heheh, cụ thể... nghĩa là sao?"

- Karma cố tình tỏ ra không hiểu."

Kiểu như là... chuyện gì đó gắn liền với cảm xúc của cậu?"

Karma khẽ lấy ngón trỏ, đặt nhẹ lên mũi Asano.

"Này nhé Asano-kun~ có những thứ thuộc về cảm xúc, cá nhân bên trong sâu thẳm mỗi người bọn tôi.

Cậu chỉ có thể moi móc được chút thông tin gì đó nếu đánh bại được tôi.

Còn lại thì, cảm xúc của tôi, tôi không muốn chia sẻ bây giờ.

Thế nhé."

- Karma mỉm cười.Asano chống tay xuống giường, một tay vô tình ở giữa hai chân Karma.

Cậu dướn người về phía trước, ép sát lại gần Karma.Mặt đối mặt, hai mắt cậu nhìn thẳng vào mắt Karma."

Tôi muốn hiểu thêm về cậu.

Không được sao?"

- Asano nói rõ ràng từng câu chữ.Vẻ mặt Karma thoáng chốc ngạc nhiên, xong nhanh chóng thay vào đó là điệu cười thích chí."

Okke~ vậy tôi sẽ kể cho cậu nghe về người đầu tiên khiến cho Korosensei bị thương nhé?"

"Uhm."

- Asano gật đầu."

Người đó... chính là tôi."

Karma lại tiếp tục kể cho Asano về những mưu mẹo cậu dùng khi lần đầu gặp Korosensei, rồi thì trong lúc Korosensei giảng bài cậu đã ăn kem Gelato của ông nhằm khiêu khích.

Nhưng không lâu sau đó, Korosensei nhanh chóng đảo ngược tình thế khi đã bắt thóp được cậu.

Ông ta còn sơn móng tay, chải tóc và mặc cho cậu tạp dề trái tim...Cuối giờ hôm đó, Karma nhảy xuống vực."

Cứu tôi bằng tốc độ siêu thanh thì cơ thể tôi sẽ tan nát dưới áp lực, cứu tôi bằng tốc độ vừa đủ sẽ bị tôi bắn chết trước khi chạm đất, còn nếu để mặc tôi chết... nghĩa là tôi đã giết được tư cách giáo viên của ông."

Cuối cùng, cậu đã không thể giết được Korosensei.

Thầy đã đỡ cậu bằng mạng nhện từ xúc tu của ông.Nghe kể đến đó, Asano dấy lên thắc mắc:"Cậu sẵn sàng hy sinh mạng sống để giết Korosensei?"

Nếu Karma thành công giết được Korosensei bằng cách đó, hẳn giờ này sẽ đang nằm dưới 13 tấc đất chứ chẳng ngồi trước mặt Asano, kể chuyện cho cậu nghe được."

Lúc đó, tôi chỉ đơn thuần nghĩ rằng đã giết một mạng người, thì nên chuẩn bị sẵn việc bản thân cũng bị tước đoạt mạng sống.

Mạng đổi mạng, thế đó."

- Karma thản nhiên nói."

Korosensei đáng để cậu có suy nghĩ như vậy sao?"

- Asano tiếp tục đưa ra thắc mắc."

Phải.

Vì ông ấy là một người thầy."

Asano lặng lẽ nhìn Karma với ánh mắt đăm chiêu."

Nói về thầy giáo --""Tôi nghĩ hôm nay như vậy là đủ rồi, Asano-kun ạ."

- Karma ngắt lời khi Asano chưa kịp đặt xong câu hỏi.Asano quyết định đã đến lúc cậu dùng đến con Át chủ bài.

Cậu bèn lôi cặp sách của mình ra và bắt đầu lục lọi."

Akabane, cậu thích sữa dâu đúng không?"

- Asano giơ hộp sữa dâu ra trước mặt Karma."

Đúng, tôi thích."

Karma vươn tay định với lấy hộp sữa dâu nhưng Asano đã nhanh nhảu đưa hộp sữa lên cao."

Tiếp tục trả lời câu hỏi của tôi, rồi tôi sẽ đưa sữa dâu cho cậu."

"...

Được thôi."

- Karma cười nhếch mép - "Cậu muốn hỏi gì?"

"Theo như những gì cậu vừa kể, tôi nhận thấy rằng vào thời gian đó, cậu đã mất hết lòng tin vào các giáo viên.

Có chuyện gì đã xảy ra trước đó vậy?"

"...

Cậu nhớ ông thầy Onno chứ?

Ông ta từng nói sẽ luôn đứng về phía tôi nếu tôi làm điều đúng.

Vậy mà, khi tôi bảo vệ một đàn anh lớp E khỏi bị bắt nạt, ông ta đã trở mặt..."

Asano cũng đã từng loáng thoáng nghe kể về vụ đó.

Phần còn lại của câu chuyện, Karma đã lật đổ bàn trong phòng giáo viên rồi lạnh lùng đi khỏi.

Sau đó, cậu ta bị đình chỉ một thời gian khá dài, rồi bắt đầu vào học lại lớp E.Bây giờ đã Asano đã biết thêm một thứ: Karma cư xử bạo lực với ông thầy kia là do cậu ta cảm thấy bị phản bội."

Cơ mà... nãy giờ nói chuyện về tôi không chán sao?"

- Karma cầm lấy hộp sữa dâu - "Hay là... tôi cũng hỏi cậu một chút nhé?"

Karma nhích lại gần Asano."

Cậu muốn hỏi gì?"

- Asano cười nhẹ."

Để xem nào..."

- Karma đặt ngón trỏ lên má, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp - "Hmm... cậu thích con trai hay con gái?"

"Trước đây thì là con gái..."

- Asano ngừng lại một lúc rồi nói tiếp - "Nhưng bây giờ thì có thể... là tôi thích cả con trai nữa?"

"Oh, vậy Asano-kun của chúng ta thích cả nam lẫn nữ ha?"

"Mà này..."

- Asano cười nhếch mép - "Đừng nghĩ rằng cậu có bất kì cơ hội nào với tôi đấy nhé."

"Fffffft" - Karma phì cười - "Đó là vì... tôi quá tốt so với tiêu chuẩn của cậu!"

"Đâu ra."

- Asano chẹp miệng."

Này thì đâu ra!"

- Karma cười lớn, đè Asano xuống giường rồi bắt đầu cù léc."

Ahahahaha... thôi nào... dừng lại!

Hahaha...

Ối, đau!"

Chợt nhớ ra rằng Asano cũng đang bị thương, Karma bất ngờ dừng lại.Asano tranh thủ một tích tắc sơ hở đó, vùng dậy bất chợt xoay ngược Karma xuống giường."

Heh...?

Gì đây Asano-kun?

Cậu tính đảo chính à?"

- Karma cười ranh mãnh."

Này Akabane..."

- Asano cười bí hiểm - "Người được các cậu gọi là Bitch-sensei đã dạy những gì cho cậu vậy?

Cậu có thể chuyển tải lại cho tôi không?"

"E... eh?"

- Karma thoáng do dự, nhưng lại nhanh chóng nói tiếp - "Hmm...

được thôi.

Chỉ sợ là cậu sẽ không thể chịu nổi~""E hèm!"

Asano và Karma quay ngoắt đầu ra hướng cửa.Ở đó là ngài chủ tịch, Alice, Kazukata, Ngũ đại kì tài và một số thành viên của lớp A đang nhìn họ chằm chằm với nụ cười khó tả trên môi."

Erm... tan học rồi nên bọn tôi tính thăm hai cậu chút, tiện thể giúp dìu hai cậu ra đến cổng trường luôn."

- Kazukata cúi đầu - "Xin lỗi nếu bọn tôi đã chen ngang vào cái gì đó!"

"Xin lỗi!"

- Ngũ đại kì tài cùng các thành viên còn lại của lớp A cũng cúi đầu theo."

Anh trai à...

đáng lẽ anh phải nằm trên chứ?"

- Alice bĩu môi."

Mấy đứa đang bị thương, đừng làm gì mãnh liệt quá."

- ngài Asano căn dặn."

ĐỪNG CÓ MÀ HIỂU THEO HƯỚNG ĐÓ!!"

- Asano và Karma đồng thanh, mặt cả hai đều đỏ.Sau đó thì... không có sau đó.

Hãy coi như cái "sau đó" ấy không tồn tại đi...Và Asano nhớ mãi đoạn hội thoại này:"Thầy ấy đã nói rằng 'Trong từ điển của thầy không có chữ bỏ cuộc.

Hãy tin tưởng thầy mà nhảy xuống bất cứ lúc nào'.

Tôi không bao giờ quên được những lời dó."

"Ra vậy, Korosensei là một người thầy như thế..."

- Asano thoáng trầm mặc - "Cơ mà Akabane, nếu có một phép màu nào đó giúp cậu quay ngược thời gian... thì cậu có muốn trở lại với những tháng ngày đó không?"

"Nghe thì vui thật đấy, nhưng..."

- Karma nở nụ cười điềm nhiên - "Tôi muốn tận hưởng hiện thực trước mắt hơn."

------------Dành tặng những ai đã đọc đến dòng này: Cảm ơn bạn rất nhiều.

Hãy luôn nhớ rằng mình và mọi người xung quanh đều yêu thương bạn.

Chỉ sự tồn tại của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn xứng đáng được nhận tình yêu thương rồi.

Và, nếu được thì... bạn có thể dành ra 2 giây để gửi tặng mình 1 vote được không?

Tuy chỉ là 1 vote thôi nhưng đối với mình nó rất quý giá.

Chỉ một vote cũng đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để tiếp tục viết vì muốn các bạn vui vẻ.

Thân!Q: Khi quả bóng chày bay đến thật?

A: Asano sẽ hiểu Karma thêm một chút.

Và sau cùng, trường Kunugigaoka có một cặp ship mới.Hint, hint, hint everywhere -_-
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 6 ~Giờ khai giảng~


Món yêu thích nhất của Karma KHÔNG phải đồ do cậu tự nấu.

Vì hiện tượng đồng âm trong tiếng Nhật, trước đây người dịch đã dịch sai.

Thực ra, món ưa thích của cậu là "Simmered au lait series".

Tức là kiểu series sữa tươi với các loại hương vị ấy.Karma có thói quen mua đồ ăn trưa của căng tin trường thay vì mang đồ ăn tự nấu đến.

Vậy nên, nếu nói rằng cậu ta thích đồ tự nấu thì cũng hơi mâu thuẫn.Trên wiki cũng sửa lại thông tin về món yêu thích của Karma rồi nè, thấy không?

------------"Anh Karma-kunnn~~~"Vừa mới bước vào cổng trường, Karma đã phải toát mồ hôi hột khi bắt gặp Mioda-senpai - học sinh vừa mới hết hạn đình chỉ - chạy lại chỗ cậu với gương mặt nũng nịu.Chị ta đã chính thức chuyển mục tiêu từ Asano sang cậu.Thật là...

- Asano nghĩ thầm, có chút chạnh lòng."

Ái chà~ Asano-kun của chúng ta có vẻ không vui?

Chẳng lẽ lại là... ghen~!?"

- Alice đứng bên cạnh giở giọng diễu cợt."

Cũng không hẳn...

Đây là cảm giác khó chịu khi có người tự ý đụng vào đồ của mình."

- Asano bình thản đáp."

Cậu coi anh ấy là đồ vật ư...?"

- Alice toát mồ hôi hột."

Kiểu thế.

Cậu ta... giống như một con thú lạ mà tôi muốn để ý quan sát vậy.

Tôi muốn nghiên cứu trí óc, cảm xúc, phương hướng hành động của cậu ta."

- Asano cười nhếch mép, điệu cười của cậu nhanh chóng chuyển sang từng tiếng khi nhìn Karma đang chật vật với Mioda-senpai đằng kia.Mối quan hệ giữa hai người bọn họ chẳng lành mạnh chút nào.- Alice quan ngại nghĩ thầm."

Cơ mà... sắp đến giờ rồi, tôi phải ra gọi cậu ta vào chuẩn bị thôi."

- Asano vừa nói vừa xem giờ.Sau đó, cậu lôi Karma ra khỏi Mioda-senpai.

Hai cậu cùng nhau đi vào giảng đường nhằm chuẩn bị cho bài phát biểu đầu năm.Phải, hôm đó là ngày khai giảng của Kunugigaoka.

Hai học sinh đứng đầu khối là Asano và Karma đã được chọn làm đại diện cho các tân học sinh."

Tân học sinh chúng em được đón chào tại buổi lễ long trọng hôm nay, thật sự vô cùng cảm kích!"

- Asano và Karma cùng đồng thanh."

Tắm mình dưới ánh nắng mùa xuân đẹp đẽ, chúng em giờ đây đã trở thành một phần của trường cao trung Kunugigaoka danh giá."

- Karma đọc lên những lời đã thuộc lòng."

Chúng em sẽ có cơ hội sải rộng đôi cánh ước mơ, bay tới một chân trời đầy hy vọng trong tương lai...

" - Asano làm điệu bộ rất kịch."

Xin chân thành cảm ơn ban giám hiệu cùng tập thể các thầy cô của Kunugigaoka đã trao cho chúng em cơ hội này."

- cả hai cậu đồng thanh.Một tràng pháo tay rất to nổ ra.Sau đó, ngài chủ tịch Asano bước lên bục."

Bây giớ sẽ là cuộc bầu cử chủ tịch hội học sinh hằng năm."

Các học sinh lần lượt chuyền tay những tờ phiếu bầu cử ra khắp giảng đường.Trong đó có tên của Asano Gakushuu, các thành viên còn lại của Ngũ đại kì tài là Sakakibara Ren, Koyama Natsuhiko, Tomoya Seo, Araki Teppei.

Đủ cả năm người.

Ngoài ra, còn có tên của 10 senpai lớp trên cũng đang tranh cử chức chủ tịch hội học sinh.

Tổng cộng là 15 người."

Các em mỗi người sẽ phải chọn ra 5 ứng cử viên.

Hãy đánh dấu tích bên cạnh tên của 5 người các em chọn.

Số phiếu sau đó sẽ được kiểm dịch.

Học sinh có nhiều số phiếu bầu nhất sẽ chính thức trở thành tân chủ tịch hội học sinh."

Asano Gakushuu là một cái tên khá quen thuộc.

Cậu là quán quân của vô vàn cuộc thi cấp quốc gia ở nhiều môn học khác nhau.

Không những thế, tên cậu còn đứng đầu ở nhiều giải đấu thể thao.Vì lẽ đó, Asano Gakushuu là cái tên đứng đầu khi kiểm dịch phiếu."

Em Asano Gakushuu chính thức trở thành tân chủ tịch hội học sinh của Kunugigaoka.

Xin mời em lên đây."

- thầy Asano phát biểu.Lần đầu tiên trong lịch sử thành lập trường, chủ tịch hội học sinh lại là học sinh năm nhất.Asano Gakushuu nghiêm trang bước lên trên bục."

Em xin cảm ơn tất cả các bạn, các senpai đã tin tưởng và tiến cử.

Trên danh hiệu tân hội trưởng hôi học sinh, em xin hứa sẽ hoàn thật tốt nhiệm vụ, hỗ trợ toàn thể học sinh trong trường, dốc hết sức nhằm khiến cho Kunugigaoka trở thành một ngôi trường tốt đẹp hơn.

Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn!"

- bài phát biểu của Asano không thể quy củ hơn."

Asano Gakushuu, chúc mừng em vì đã trở thành tân chủ tịch."

- thầy Asano mỉm cười."

Và bây giờ, xin mời Asano Gakushuu chọn ra 4 hội phó cùng làm việc trong hội học sinh."

- loa phát thanh trường nói."

Khoan đã..."

- thầy Asano lên tiếng - "Em Asano Gakushuu sẽ tự chọn ra 4 người để cùng vào hội học sinh.

Còn ta, Asano Gakuhou, đích thân đề cử một em là hội phó hội học sinh."

Cái gì cơ?

- Asano nghĩ thầm.Dưới hội trường, học sinh bắt đầu xôn xao bàn tán.

Họ cố dự đoán xem người được đích thân thầy Asano đề cử sẽ là ai.

Đa phần mọi người đều nghĩ đó là một học sinh năm hai hoặc năm ba chăm chỉ, nề nếp nào đó."

Akabane Karma, mời em bước lên đây."

- thầy Asano nở nụ cười tươi tắn.Hả!?

Mình đâu có trong danh sách tiến cử?

Có nhầm lẫn gì không vậy - Karma đổ mồ hôi hột nghĩ thầm.Cả trường xôn xao hơn nữa."

Chẳng phải Akabane Karma không hề có trong danh sách đề cử sao ạ?"

- Asano quay sang chất vấn."

Như vậy chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?"

- thầy Asano cười điềm nhiên."............"

- Asano cạn ngôn."............"

- Karma cạn ngôn."............"

- Cả trường cùng cạn ngôn.Vừa gượng ép vừa bối rối, Karma bước từng bước lên bục.Cả trường chìm trong bầu không khí im lặng.

Cái tên Akabane Karma không ai không biết.

Cậu từng là tên côn đồ nổi tiếng man rợ suốt ngày đi đánh nhau.

Năm ngoái, cậu là cái tên duy nhất vượt qua Asano Gakushuu, đứng nhất toàn khối với số điểm tuyệt đối.

Cậu cũng là một trong những học sinh của cái lớp học sát thủ mà cả thế giới vẫn đang tò mò.

Ngoài ra, gần đây cậu ta cũng trở thành trung tâm của các cuộc bàn tán vì đã cùng Shiraki Alice khiến cho ông thầy kia bị đuổi.Tiếng lành có, tiếng dữ có.

Xung quanh Karma hội tụ tất cả những gì khiến cho người ta vừa rất tò mò vừa muốn dè chừng.Và một người như thế, sẽ trở thành phó chủ tịch hội học sinh của bọn họ."

Asano-sensei này..."

- Karma từ tốn lên tiếng - "Tại sao lại là em?"

Cả trường chăm chú lắng nghe cuộc hội thoại."

Dựa vào thành tích của em, thầy tin rằng em có thể duy trì ổn định giữa việc học và việc của hội học sinh."

- thầy Asano ôn tồn nói."

Dạ vâng, nhưng ý em là..."

- Karma có phần dè dặt nói - "Em không phải là học sinh gương mẫu với kỷ luật tốt.

Năm ngoái, vì đánh nhau nên em đã bị đẩy xuống lớp E.

Vậy, tại sao lại là em ạ?"

Thầy Asano nở nụ cười trìu mến."

Thầy giáo của các em... là một người tốt.

Thầy muốn học sinh của thầy có thể học hỏi được chút gì đó từ học sinh của ông ấy."

"Ra là vậy ạ..."

- Karma đáp, có phần hơi mắc cỡ - "Lớp E của bọn em... thoải mái như một quán cafe vậy.

Bọn em lấy kinh nghiệm từ chính việc hết mình nỗ lực trong học tập và thi cử.

Em cho rằng là kẻ mạnh hay kẻ yếu không quan trọng.

Miễn bọn em có thể cùng nhau thích nghi với nghịch cảnh, từng bước tiến lên phía trước, thì tất cả rồi sẽ ổn thôi.

Thầy ấy đã dạy cho chúng em như vậy đấy ạ."

Cả khán phòng lặng thinh khi Karma dứt lời.Đột nhiên, một tràng pháo tay rất nhiệt tình nổ ra."

Được đấy, lớp E!"

"Hãy đứng lên và dẫn dắt cho bọn này nhé!"

"Bọn này cũng muốn trở nên mạnh mẽ!"

Học sinh bên dưới thi nhau reo lên.Karma cúi gập người xuống."

Cảm ơn vì mọi người đã ủng hộ."

- cậu nói."

Và giờ, Asano-kun.

Em hãy chọn ra 4 thành viên em muốn cùng làm việc trong hội học sinh."

- thầy Asano nói."

Sakakibara Ren, Tomoya Seo, Koyama Natsuhiko, Araki Teppei.

Tôi chọn 4 người các cậu."

- Asano nghiêm trang nói.Cả 4 người bọn họ bước lên bục, cùi chào rồi lui ra sau cánh gà"Sắp tới là tiết mục văn nghệ của chúng em, xin mời mọi người thưởng thức."

- Asano nói.

Thế rồi cậu và Karma cùng lui ra sau sân khấu.------o0o------

"Xin hãy chào đón tiết mục nhảy flashmob bài 'Let's kill this love' của lớp 1-A!"

- loa phát thanh trường lên tiếng.30 con người lần lượt bước ra sân khấu, từ Karma, Asano, Alice và Ngũ đại kì tài cùng những thành viên còn lại trong lớp 1-A.

Nhạc nổi lên và bọn họ bắt đầu phối hợp từng động tác đã tập trước với nhau.Từ trên cao, có một học sinh đang ngồi ăn chuối.

Sau khi ăn xong, học sinh đó lỡ tay làm rơi vỏ chuối xuống dưới.

Vấn đề ở đây là, cái vỏ chuối đó rơi xuống chính giữa sân khấu, nơi Alice đang phô diễn những động tác nhảy hết sức điêu luyện.Và thế là thôi xong.

Con bé trượt ngã một phát, kéo theo cả Karma bên cạnh cùng ngã.

Karma đè lên người Asano nên cậu ta cũng ngã tiếp.

Và cứ như thế, Ngũ đại kì tài, thế rồi cả lớp 1-A theo hiệu ứng domino ngã sấp mặt trên sân khấu."

Con nào ném vỏ chuối ra chỗ bố màyyy?"

- Alice không nhịn được, ngẩng đầu lên rít qua kẽ răng.

Tất nhiên, cô chẳng thể thấy được ai trên đó."

Ahahahahahahahaha..."

- cả trường thi nhau cười ầm lên.Cả lớp 1-A mặt tối sầm lại.Khi đang đứng dậy, Ren vô tình đạp phải cái vỏ chuối đó, một lần nữa ngã xuống, kéo theo cả Karma và Asano.Chỉ có điều...Karma ngã đè lên người Asano.

Môi chạm môi.

Trước toàn trường.Tuyệt.

Cả trường im bặt.Và sau đó là tiếng hét từ những sinh vật kỳ lạ mang tên "hủ nữ", tiếng máy ảnh chụp vang lên khắp nơi.------o0o------

"Và sau đây là tiết mục của idol Matsuda Serika, hay cô còn được gọi với cái tên thân mật: Seririnshi!"

Một cô gái nơi nào cũng nhỏ nhắn (trừ vòng 1), mái tóc tím biếc ngang vai bước ra."

Se~ri~rin~shi của mọi người đây~ ☆.

Và bây giờ, Seri sẽ diễn cho mọi người bài Lip & Hip."

"Aaaaaaaaaa..."

- các fan bên dưới hú hét.Nhạc nổi lên, Serika bắt đầu biểu diễn.

Cô có chất giọng trong, đầy nội lực.🎵 Nay ăn diện một lần cho biết

Yeah, cảm thấy không còn là chính mình

Suy nghĩ cool ngầu, mạnh dạn hơn

Nhất định hôm nay sẽ thành công 🎵🎵 Phụ kiện xinh xinh hợp xu thế

Em liếc đôi mắt, twinkling kling

Bạn của anh đổ mất rồi kìa

Nhưng mắt em, eyes on your lips

Hôm nay, em là queen queen queen

Cạnh em, anh là king king king

Người người muốn em nhưng em chọn anh

Pick pi pi pi pi pick 🎵🎵 Đây là lần cuối, không giấu thêm gì nữa

Thời gian trôi, không đợi một ai

Vậy nhưng, anh đã bị cuốn hút

Đừng ngừng lại 🎵🎵 Lip and lip

Bờ môi ngọt ngào làm tan chảy

Hip and hip

Xoay từng vòng từng vòng hoang dại 🎵🎵 Lip and lip and lips

Hip and hip and hips

Lip and lip and hips

Woo I got fancy lip and hip 🎵🎵 Em muốn anh chân thành mỗi ngày

Như thể anh không còn là anh

Từng bước tự tin và gợi cảm

Hôm nay nhất định sẽ thành công 🎵🎵 Không thể diễn tả bằng ngôn từ

Tâm trí em chẳng bình ổn nữa 🎵Khi bài hát kết thúc, khán giả vừa vỗ tay vừa nhiệt liệt hô "Seririnshi!

Seririnshi!"

"Đó là ai mà nổi vậy anh Karma?"

- Alice quay sang hỏi."

Matsuda Serika-senpai, lớp 2-A, cùng lớp với Mioda-senpai.

Chị ấy là idol mới nổi gần đây với hàng triệu view trên youtube.

Fan thường gọi chị ấy là Seririnshi hoặc Mèo Đen."

"Hehhhh?

Anh Karma hiếm khi quan tâm đến idol nha, trừ khi... anh là fan của Serika-senpai?"

- Alice nghiêng đầu thắc mắc."

Không, anh quen Serika-senpai.

Chị ấy từng học lớp E, bị bắt nạt và được anh giúp một lần."

- Karma nói."

Hmm, từ chố bị vào lớp E mà trở thành idol nổi như vậy, chắc hẳn cần nỗ lực nhiều lắm đây."

- Alice suy ngẫm.------o0o------

"Và sau đây là tiết mục đấu kiếm của Asano Gakushuu và Akabane Karma!"

- Alice bước lên sân khấu giới thiệu.Hai cậu bước lên sân khấu, kiếm tre được dắt vào hông cả hai.Khi trọng tài ra hiệu, Karma lập tức lao tới, vung ngang thanh kiếm.

Asano dễ dàng dùng kiếm chặn lại.

Binh khí của cả hai ngay lập tức tăng tốc đến độ chóng mặt, tưởng như bao phủ cả xung quanh.Karma thậm chí có thể nhìn thấy các dư ảnh, trông như thể đang có vài chục thanh kiếm xung quanh cậu.

Nhưng, Asano đỡ được tất cả các đòn đánh chính xác đáng kinh ngạc.

Cậu phản công bất cứ khi nào Karma để lộ sơ hở cho dù nhỏ đến đâu.Karma tiếp tục tăng tốc và dội vô số đường kiếm chi chít như mưa xuống người Asano.

Asano đỡ từng đường kiếm một.Và sau đó, kiếm của Karma bị đánh bật ra ngoài.

Asano vung thanh kiếm của mình lên khi cậu đang sững sờ, rạch kiếm xuyên qua vai cậu rồi dừng lại khi xuống đến ngực."

Asano Gakushuu chiến thắng!"

- trọng tài Alice hô lên."

Tôi thắng rồi nhé."

- Asano đắc trí."

Hmph.

Sao cũng được, Mr.

Hoàn hảo."

- Karma cười mỉa.Cùng lúc đó, bên rìa sân khấu, Alice đang gặp phải chút rắc rối..."

Ô kìa cô gái xinh xắn, cậu vui vẻ một chút với bọn này được không?"(Có ai nhớ 2 thằng rất xấu xí, là nhân vật siêu phụ hay tìm cách quầy rầy Nagisa không?

Chính chúng nó đấy.)"Không, cảm ơn."

- Alice thẳng thừng."

Thôi nào..."

- một tên kì kèo, định cầm lấy tay cô"Biến."

- Alice lôi kìm điện ra với mục đích tự vệ.Và thế là...Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

BÙM!!!Hai tên kia bị điện giật bất tỉnh....

Kèm theo toàn bộ hệ thống âm thanh, ánh sáng của sân khấu không may bị chập điện.Giờ đây, trong giảng đường tối đen như mực, ai nấy ngỡ ngàng:"Wtf!?

Cái quần què gì vậy!?"

"Đứa nào tắt điện-- ?!"

"Cậu đang động vào chỗ nào của tôi đấy hả Asano-kun!?"

"Akabane, tôi cũng không biết..."

Tất cả mọi người đều hỗn loạn.Cho đến khi có ai đó mở cánh cửa chính của giảng đường ra, ánh sáng ngoài trời tràn vào khắp nơi."

Toàn bộ học sinh trật tự!"

- thầy Asano bắt đầu thông báo qua loa...Cuối cùng, buổi lễ khai giảng kết thúc sớm hơn dự vì xảy ra sự cố cháy nổ.------o0o------

"Mệt chết mất..."

- Asano thiểu não.

Đùa cậu đấy à?

Cái lễ khai giảng không thể thảm hại hơn được nữa.

Cả lớp ngã trên sân khấu còn chưa đủ, lại còn chập điện, cháy nổ toàn bộ hệ thống nữa cơ.

Mới đầu năm đã như này, thử hỏi trong 3 năm tới sẽ còn như thế nào nữa?Asano không muốn biết đâu.Là tân hội trưởng hội học sinh, cậu đã phải ở lại cùng tên tóc đỏ kia để giải quyết hậu quả đến tận chiều.

Tệ nhất là, sau nụ hôn trước toàn trường đó, cậu không thể tập trung làm gì khi gần cậu ta được.

Cả hai cậu đều chưa dám nhìn thẳng vào mắt nhau.Ít nhất thì, cậu đang trên đường quán Maid Cafe KiraKaru.

Để làm gì ấy hả?

Giải khuây bằng cách chọc tức tên tóc đỏ ấy mà.Đến nơi, Asano nhìn thấy cái bảng ghi chữ "Cat day" treo trước quán.Heheh, vậy hôm là ngày các nhân viên sẽ phải đeo tai mèo phục vụ khách sao?

Có trò vui rồi đây, không biết tên Akabane đeo tai mèo trông sẽ như nào nhỉ?

- Asano tinh quái nghĩ thầm."

Chủ nhân yêu quý, chào mừng các anh đã về nhà ạ ~.

Các anh có muốn hứng trọn tình yêu của em không ạ?

Meoww ~☆"Đập vào mắt Asano là vòng một cỡ đại của idol nổi tiếng Matsuda Serika.

"Chị là...

Matsuda Serika-senpai?

Chị làm việc ở đây ạ?"

- Asano nói lời chào."

Uhm.

Meoww, chắc hẳn quý khách là Asano Gakushuu nổi tiếng đây nhỉ?

Rất hân hạnh được làm quen, meoww~" - Serika-senpai nhí nhảnh đáp lại."

Vậy cho hỏi..."

- Asano vừa nói vừa ngồi xuống bàn - "Akabane Karma có ở đây không ạ?"

"Em nó kia kìa."

- nói rồi, Serika-senpai lên tiếng gọi Karma - "Karma-channnn, ra đây nàoooo~""Vâng vânggggg," - Karma hớt hải chạy tới - "Mà senpai đừng gọi em là Karma-chan nữa!

Với cả...

Asano-kun?

Cậu đến đây làm gì?"

"Gặp cậu, không được sao?"

- Asano cười nhếch mép."

Không được đấy, thì sao?"

- gương mặt Karma trở nên sắc lạnh."

Ahaha, cậu vui tính thật Akabane ạ!

Tôi chỉ muốn xem cậu làm việc chút thôi mà~" - Asano cười nụ cười "thiên thần" đặc trưng."...

Phiền phức."

- Karma lạnh nhạt.Asano để ý thấy rằng ngoài việc đeo tóc giả, trên Karma có cả đôi tai mèo màu đỏ.

Trang phục của cậu được lấy chủ đạo bằng màu hồng dâu tây.

Đáng yêu ra phết."

Cơ mà Matsuda-senpai --""Gọi Serika được rồi."

"Serika-senpai, chị có biết rằng trường ta cấm cho học sinh làm thêm không ạ?"

- Asano điềm nhiên lên tiếng."

Asano-kun này..."

- Karma cười nhếch mép -

Cậu còn nhớ thỏa thuận 'Coi như không thấy học sing nào của lớp E đi làm thêm' bữa trước chứ?"

"Sao?

A--" - Asano chợt nhớ ra rằng Serika-senpai cũng từng là thành viên của lớp E những năm trước.

Theo thỏa thuận, cậu phải bao che cho tất cả những người học lớp E khi bọn họ đi làm thêm.Cả hai người bọn họ, Akabane Karma và Matsuda Serika đều đã quen biết từ trước.

Thật sự, mình luôn thắc mắc tại sao tên tóc đỏ kia lại chấp nhận hạ thấp hình ảnh bằng công việc giả gái này.

Lý do chắc ít nhiều cũng liên quan đến Serika-senpai, hai người bọn họ cùng làm việc ở đây.

Cứ từ từ, rồi mình sẽ khám phá ra mọi chuyện.

- Asano toan tính.Serika-senpai đứng gần đó bắt đầu bóc gói bánh Oreo ra ăn ngon lành.Đúng lúc đó, cánh cửa quán mở ra.

Một vị khách bước vào."

Yo, Alice đấy à?"

- Karma cất tiếng chào."

Chào cậu, Shiraki-san."

- Asano chào theo."

Yo, Asano.

Yo, anh trai.

Làm việc vui vẻ chứ?"

- Alice đáp."

Chào em, chị là Matsuda Serika.

Rất vui được gặp em!"

- Serika-senpai giới thiệu.

Ăn được nửa phong bánh Oreo, cô bèn lấy một quả chuối ra và bắt đầu bóc."

Chào chị, em là Shiraki Alice.

Rất vui được gặp chị!"

- Alice đáp lại."

Cơ mà... vụ chập điện hôm nay ghê thật đấy."

- Karma gợi chuyện."

Công nhận.

Chẳng rõ nguyên do từ đâu nữa."

- Asano tiếp lời.Alice toát mồ hôi hột.

Trong lúc đó, Serika-senpai bắt đầu xoay món bánh Oreo khoái khẩu, và...

ăn lẫn bánh với chuối một cách ngon lành."

Cái --?"

- Asano toát mồ hôi hột."

Hai thứ đó có thể ăn lẫn với nhau sao...?"

- Karma toát mồ hôi hột."

Khoan đã..."

- Alice ngẫm nghĩ - "Hôm nay chị vừa diễn ở lễ khai giảng, và giờ tay chị cầm chuối..."

Mặt Alice tối sầm lại."

Chị chính là người đã làm rơi vỏ chuối ra chỗ tôi đúng không!?"

- giọng nói của Alice nghe dịu dàng đến đáng sợ."

Ah... ah... chị..."

- Serika-senpai xanh mặt, toát mồ hôi hột - "Xin lỗiiiiiiiiiiii"Serika-senpai bắt đầu chạy như bị ma đuổi, đằng sau là Alice đằng đằng sát khí đuổi theo."

Matsuda Serika!

Chị đứng lại cho tôiiiiii!"

"Á á... tôi không cố ý màaa!"

"Ồn ào thật đấy."

- Karma chẹp miệng.Bỗng Asano để ý thấy, khi Alice đang chạy có một thứ gì đó rơi ra từ túi áo cô.Một cái kìm điện.Cùng lúc, cả Asano và Karma ngộ ra một sự thật: vụ chập điện sân khấu do Alice đây chứ ai."

Shiraki Alice!

Cô đứng lại cho tôiiiiiii!"

- Asano bắt đầu đuổi theo Alice.Vậy là ba con người cứ thể đuổi nhau khắp quán KiraKaru."

Thật là... phiền hết chỗ với mấy con người này."

- Karma nhún vai, tiếp tục lo công việc phục vụ bàn.Từ cửa, cậu thấy 4 tên Sakakibara Ren, Tomoya Seo, Koyama Natsuhiko và Akira Teppei bước vào quán.

Chỉ mong họ sẽ không nhận ra cậuHôm nay quả là một ngày dài...

- Karma đổ mồ hôi hột, mệt mỏi nghĩ thầm.------------Dành tặng những ai đã đọc đến dòng này: Cảm ơn bạn rất nhiều.

Hãy luôn nhớ rằng mình và mọi người xung quanh đều yêu thương bạn.

Chỉ sự tồn tại của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn xứng đáng được nhận tình yêu thương rồi.

Và, nếu được thì... bạn có thể dành ra 2 giây để gửi tặng mình 1 vote được không?

Tuy chỉ là 1 vote thôi nhưng đối với mình nó rất quý giá.

Chỉ một vote cũng đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để tiếp tục viết vì muốn các bạn vui vẻ.

Thân!Q: Khi cả lớp 1-A nhảy Flashmob?

A: Fail.

Fail thậm tệ.Special thanks:

tolagio1008

aka Shiraki AliceThuTrangHoang3 aka Matsuda SerikaMình bí ý tưởng nên bị xàm xí.

Mong mn thông cảm.
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 7 ~Giờ gia nhập CLB~


Tin được không?

Karma không chỉ thích uống sữa dâu.

Thật đấy, thề luôn.

Ngoài hộp sữa vị dâu (いちご) ra, tác giả còn vẽ cảnh Karma uống hộp sữa vị cá thu (さば) nữa

Thấy không??

Thật sự.

Sữa tươi vị cá thu.

Khẩu vị của tên này còn có thể dị tới mức nào nữa?------------"Các em ơi!

Hãy vào CLB của bọn chị nhé!"

"Chào mừng các em, đến với CLB của bọn chị, các em sẽ có cơ hội --"Những lời lôi kéo, mời gọi đến từ các CLB như bay tứ tung khắp sân trường đầu năm."

Nè, Akabane.

Cậu có định vào lạc bộ nào không?"

- Ren ngồi gần đó bắt chuyện với Karma."

Tôi chưa từng gia nhập CLB nào trước đây và cũng chẳng hứng thú.

Tôi thích cúp tiết, đi đánh nhau hoặc về nhà ngủ hơn hoạt động CLB.

Nhất là đi đánh nhau."

- Karma thẳng thừng."

Thôi nào Akabane, cậu nên tận hưởng tuổi trẻ một cách lành mạnh hơn."

- Ren toát mồ hôi hột."

Như cậu, lăng nhăng đi tán đổ bao nhiêu cô, gây ra không ít mâu thuẫn, xô xát là một cách tận hưởng tuổi trẻ lành mạnh chăng?"

- Karma ngán ngẩm đảo mắt."

Erm......"

- Ren mặt mày xanh xẩm."

Nychetchetchetchetchet!

Sakakibara cứng họng luôn rồi kìa!"

- Koyama gần đó cười điệu cười đặc trưng."

Cơ mà, Sakakibara" - Karma gợi chuyện - "Cậu là người duy nhất tôi thấy Asano gọi bằng tên nhỉ?

'Ren', đúng không?"

"Uhm, bọn tôi cũng khá thân thiết."

- Ren đáp."

Chắc là vì học lực tốt, gia đình lại khá giả nên Asano mới coi cậu như ngang hàng, nhỉ?

Tiếc là 3 thành viên còn lại trong nhóm các cậu chưa đủ giàu có để được hưởng diễm phúc đó~" - Karma nói móc trọn gói cả 5 người nhóm Ngũ đại kì tài.Thông tin có trên wiki hẳn hoi đấy nhé.

- Karma nghĩ thầm."

Không sai.

Nhưng vậy thì đã sao chứ?"

- Asano đột ngột bước tới - "Bọn tôi vừa giỏi, vừa giàu có.

Chẳng mấy ai đạt được tới đẳng cấp đó.

Xã hội phân hóa là như vậy, bọn tôi nghĩ rằng mình hơn những học sinh bình thường là có gì sai chứ?"

Muốn đấm cậu ta quá.

- Karma nghĩ thầm."

Không, không sai đâu~ Cơ mà... cậu đã từng thử đặt bản thân vào hoản cảnh những người kém cỏi so với cậu, những người mà cậu nghĩ rằng hết sức tầm thường chưa?"

- Karma nói giọng vô tự lự.

Nhưng Asano biết, rằng cậu ta đang nghiêm túc."

Có lẽ là chưa.

Nhưng tôi đã thấu cái cảm giác của một kẻ thua cuộc khi bị cậu đánh bại, Akabane à."

- Asano thừa nhận."

Ơ kìa, Asano đây mà cũng chịu thừa nhận điều đó sao~" - Karma khiêu khích."...

Chẳng đáng chấp.

Tôi thua cậu một lần, nhưng cậu từng thua tôi những 3 lần kia."

- Asano tỏ vẻ không quan tâm."

Cậu nghĩ thế cũng được."

- Karma chưng ra điệu cười mỉa mai - "Nhưng mà Asano-kun ạ...

Cậu cứ tiếp tục coi thường kẻ yếu hơn, ắt sẽ có ngày cậu bị đánh bại bởi chính ai đó trong số họ."

"Thôi được..."

- Asano thở dài, cậu chợt nhớ ra lần bị thua cá cược với lớp E - "Tôi thừa nhận là cậu đúng."

"Hả...?"

- Karma có chút ngạc nhiên trước phản ứng đầu hàng của Asano."

Cậu thích được tôi gọi bằng tên cho thân thiết và bình đẳng chứ gì?

Ka-ru-ma-ku-n?"

- Asano cười nhạt."...

Thôi khỏi.

Cậu cứ gọi bằng họ, tôi không được thoải mái cho lắm."

- Karma thẫn thờ, toát mồ hôi hột."

Cậu ngượng hả, Ka-ru-ma-ku-n?"

- Asano tiếp tục."

Im đi, Shuu-chan."

- Karma lạnh nhạt."

Sao cũng được."

- Asano không thể chịu được khi bị gọi như vậy nên dừng lại."

Thôi mà, thoải mái ra chút nào..."

- Ren cười gượng, giọng nói nhã nhặn cố làm cho bầu không khí xung quanh vui vẻ hơn."

Nghe hai người nói chuyện mà nhức cả đầu."

- Koyama thêm vào."

Koyama này, năm ngoái cậu là chủ tịch CLB Khoa học đúng không?

Năm nay cũng tiếp tục gia nhập CLB đó à?"

- Ren đổi chủ đề."

Tất nhiên rồi.

CLB Khoa học là nhất, nychetchetchetchetchet!"

- Koyama khoái chí."

Điệu cười động đáo quá nhỉ..."

- Karma toát mồ hôi hột."

Nè Araki" - Koyama gọi - "Năm ngoái cậu là chủ tịch CLB Truyền thông đúng không nhỉ?

Năm nay thì sao?"

"Chắc vẫn vào CLB đó thôi."

- Araki nói."

Mà này Akabane" - Asano lên tiếng - "Cậu tham gia một CLB nào đó thì sao?

Cũng vui mà?"

"Nhắc lại lần nữa, tôi không có hứng."

- Karma thờ ơ nói."

Thôi nào.

Cả trường chắc hẳn ai cũng muốn cho cậu vào CLB của họ đấy."

- Asano cười khả ái.Vào một CLB, thời gian cậu ta đi gây rối sẽ ít hơn.

Mình đỡ phải đi giải quyết rắc rối.

- Asano thầm toan tính trong bụng."

Kể cả tôi có vào CLB thì vẫn sẽ đi đánh nhau nhiều như bây giờ thôi Asano-kun à."

- Karma bình thản nói."

À không, tôi đâu có ý đó.

Chỉ muốn cậu vào CLB cho vui vẻ, hòa đồng với mọi người thôi mà."

- Asano chưng ra điệu cười nhã nhặn quen thuộc."

Nhìn điệu cười đó của cậu là biết đang có toan tính rồi."

- Karma thẳng thừng.Ren và Koyama thở dài.

Sao hai người này cứ phải nói móc nhau, tạo ra bầu không khí chẳng mấy dễ chịu thế nhỉ."

Yo, anh trai."

- Alice bước vào lớp."

Yo, Alice."

- Karma đáp."

Anh có tính gia nhập CLB nào không Karma?

Em thấy các anh chị đang quảng bá một đống ngoài kia kìa."

- Alice nói."

Không nhé.

Sao mấy người nói nhiều về CLB thế nhỉ?"

- Karma thờ ơ nói."

Hay là... bọn mình thử đi tham quan các CLB xem nhé."

- Serika-senpai đột nhiên lên tiếng."

Cái -- Chị đứng ở sau lưng tôi từ lúc nào vậy?"

- Alice giật mình."

Serika-senpai, biệt tài của chị vẫn luôn là lén lút xuất hiện sau lưng người khác nhỉ?"

- Karma cười nhạt."

Quá khen.

Nào nào, cả đám cùng đi tham quan các câu lạc bộ thôi."

- Serika-senpai thúc giục.Vậy là Karma, Asano, Alice, Serika và 4 người còn lại là Ren, Seo, Koyama và Araki đi với nhau.

Karma cùng Asano bị Alice, Serika, Ren và Araki lôi kéo, cộng thêm chẳng có việc gì làm nên bất mãn theo sau.---------Tuyển, tuyển, tuyển, tuyển, tuyển!

Tuyển vô thời hạn!!!Đây là danh sách các CLB ở Kunugigaoka nhé.

Mỗi CLB có khoảng vài chục thành viên.

Trừ tolagio1008 và ThuTrangHoang3 đã có sẵn CLB ra, ai thích vào CLB nào cứ comment dưới đây nhé:CLB Khoa họcCLB Truyền thôngCLB Bóng chàyCLB Bóng rổCLB Bóng đáCLB Quyền anhCLB Trà đạoCLB Bắn cungCLB Kiếm thuậtCLB Thư phápCLB Nhiếp ảnhCLB Ẩm thựcCLB Làm vườnCLB Tin họcCLB Võ thuậtCLB Điền kinhCLB Bơi lộiCLB HandmadeCLB Thiên vănCLB VẽCLB May váCLB Huyền bí---------➡️ Điểm đến đầu tiên: CLB Khoa học."

Hờ... còn đến tận 22 CLB nữa..."

- Karma thiểu não."

Vui vẻ lên nào anh trai."

- Alice động viên.Trong phòng sinh hoạt của CLB có vô vàn những thứ thú vị.

Từ mô hình sinh học đến các lọ thủy tinh chứa các dung dịch hóa học đủ màu sắc.

Còn có cả một con robot chưa được hoàn thiện."

Nychetchetchetchetchet!

Thấy không?

CLB Khoa học đúng là nhất."

- Koyama cười lớn, thu hút bao ánh nhìn."

Lại là điệu cười đó."

- Karma toát mồ hôi hột."

Tuy nghe hơi dị nhưng tôi cá là điệu cười của cậu ta lành hơn nhiều so với điệu cười ác quỷ của cậu, Akabane à."

- Asano nói.Karma không phản ứng gì với lời của Asano, cậu với tay lấy lọ dung dịch đồng sunfat lên xem."

Màu xanh dương đẹp nhỉ?"

- cậu nói.Ở gần đó, Alice thấy hai lọ chất lỏng.

Một lọ là dung dịch màu đỏ chót, lọ còn lại là màu cam.Hihi.

Không biết đỏ + cam sẽ ra gì ta?- Alice nhủ thầm.Nghĩ là làm, cô từ từ rót lọ dung dịch màu đỏ vào dung dịch màu cam.Và thế là...BÙM!!Kèm theo vụ nổ là một đống khói mù mịt bay ra."

Đứa nào?

Đứa nào??"

"Á, ngã đau quá!"

"Chết tiệtttt!"

Cả CLB Khoa học biến thành một mớ hỗn lộn."

Akabane, cậu chạm vào đâu thế hả?"

"Tôi phải hỏi câu đó mới đúng, Asano-kun!"

Sau cùng, cả bọn phải thoát ra ngoài bằng đường cửa số.Bài học rút ra:Cam + đỏ => Chaos.

🍊 + 🍓 => 💣➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Truyền thông.Đây là nơi mà các học sinh thu thập tin tức trong và ngoài Kunugigaoka, chụp ảnh, vẽ hình minh họa nhằm viết báo.

Hàng tháng, mỗi số báo sẽ được xuất bản một lần.

Ngoài ra, ở đây chứa cả dàn hệ thống loa, âm thanh.

Các học sinh có thể gọi loa phát biểu, thông báo tin tức ra toàn trường.Trong khi mọi người đang đi xung quanh quan sát, Asano lại đứng ở đó chằm chằm nhìn vào Karma."...

Sao?"

- Karma hỏi, toát mồ hôi hột."

Không có gì.

Chỉ là..."

- Asano tiến lại gần Karma."

Tôi cao 1m75, nặng 64kg..."

- Asano nói - "Cậu hẳn là cao bằng tôi, nhưng sao..."

Asano vòng tay qua eo Karma, nhấc bổng người cậu lên.Đúng lúc đó, Koyama vô tình đè lên nút bật loa phát thanh toàn trường."

Eo cậu nhỏ vậy Akabane?

So với tôi thì cậu nhẹ tựa lông hồng ấy.

Cậu bao nhiêu cân vậy, có hơi gầy quá rồi không?"

- Asano nói trong sự thảng thốt của Karma.Và thế là, giọng Asano vang ra khắp trường.

Mọi người auto nghĩ rằng Asano vừa ve vãn eo Karma (cũng không sai mấy...)."

Ối..."

- Koyama lấy tay che miệng, vội vã tắt loa phát thanh khắp toàn trường đi."

Cái..."

- Asano sững sờ sau khi nhận biết được tình hình.

Cậu thề là cậu có nghe thấy tiếng hú hét sung sướng của đám con gái ngoài kia"Tôi không gầy, Asano-kun à.

Cậu béo thì có."

- Karma cười nhếch mép, cố lờ đi tình huống vừa xảy ra.Và sau đó là n cuộc trò chuyện nói về việc ai béo ai gầy, tại ai mà bài phát biểu của Asano vang vọng ra khắp trường...➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Bóng chày."

Yo, Kazukata."

"Yo, Akabane."

Họ gặp Kazukata Shindou, bạn của Sugino ở đó.

Cậu ta đã đánh được vài quả homerun hết sức đẹp mắt.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Bóng rổ."

Asano-kun, làm hiệp bóng rổ không?"

- Karma nói."

Thích thì chiều."

Sau đó, tất cả các thành viên trong CLB bị một phen hoảng hồn.

Họ đã được thấy một thứ gọi là "Ám sát trong bóng rổ".➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Bóng đá.Chuyện tương tự như CLB Bóng rổ đã xảy ra ở đây.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Quyền anh.Chuyện tương tự như CLB Bóng rổ đã xảy ra ở đây."

Hai người định khủng bố cả trường đấy à!!??"

- Alice, Serika và 4 người còn lại là Ren, Seo, Araki, Koyama gào lên cùng lúc.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Trà đạo."

Woahhh, thật là một nghi thức thưởng trà tao nhã và tinh tế."

- Alice và Serika trầm trồ.Sau đó, cả hai người bọn họ cùng tham gia nghi lễ trà đạo.

Từng thao tác được thực hiện hết sức điềm đạm, chậm rãi...Đến nỗi Karma gần đó ngồi xuống và lăn ra ngủ từ lúc nào không hay."

Thật hớ hênh mà."

- Asano lắc đầu, thở dài ngao ngán.Seo và Tomoya bỗng dưng cười nham hiểm."

Cậu ta hay chơi xỏ người khác, bây giờ chơi lại cậu ta một chút cũng không phải là ý tồi đâu."

- Seo nói."

Được đấy, được đấy."

- Ren và Araki cũng bắt đầu hưởng ứng theo."

Vậy..."

- Asano lên tiếng - "Lấy bút dạ vẽ râu mèo lên mặt cậu ta thì sao?Và thế là, mỗi bên má của Karma "xuất hiện" ba cọng râu.Bọn họ đột nhiên phát hiện ra một chân lý mới: Vẽ râu mèo lên khuôn mặt đang ngủ ngây thơ trong trẻo của Karma là một ý tưởng tuyệt vời.

Cậu ta trông rất đáng yêu, đến nỗi cả 5 cậu ai cũng đỏ mặt đôi chút.Đúng lúc Alice và Serika hoàn thành nghi lễ trà đạo, Karma từ từ mở mắt."

Oáp~ Xong chưa?"

- Karma gà gật."

Ffffft Ahahahaha!"

- Serika-senpai bật cười."

Heheh, anh Karma này...

À thôi, không có gì đâu!"

- Alice cười khoái trá.Chắc chắn là có gì đó.

- Karma nghĩ thầm, đổ mồ hôi hột.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Bắn cung.Karma sớm khám phá ra "tác phẩm nghệ thuật" trên mặt cậu.

Và hậu quả là..."

Đau, đau quá..."

- Koyama rên rỉ."

Cậu mạnh tay thật đấy Akabane."

- Ren khổ sở."

Có cần phải đến mức này không?"

- Seo cằn nhằn."

Thật đáng quá sợ mà..."

- Araki đổ mồ hôi hột.Sau khi đã dùng khăn ướt lau mặt, trừ Asano đủ nhanh nhẹn để né, 4 người còn lại bị Karma cào xước mặt.

Như cái cách bọn mèo vẫn hay cào."

Akabane à, cậu đúng là đồ mèo hư!"

- Asano theo thói quen, tiếp tục xoa đầu Karma.Thiếu niên tóc đỏ không nói gì, lạnh lùng gạt phắt tay Asano ra.Đúng lúc đó, họ đến nơi sinh hoạt của CLB Bắn cung.Hơi lạc đề chút, nhưng có ai đã từng xem phim Brave của Disney chưa?Có cảnh mũi tên chẻ đôi một mũi tên khác ở sẵn trên đích ngắm đây nè:

Và hôm nay, cung thủ Asano Gakushuu của chúng ta đã cho tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng ai cũng nghĩ chỉ có ở trong phim trên kia."

W... whoa..."

Bao trùm bầu không khí là sự tĩnh lặng đến ngạt thở.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Kiếm thuật.Tại đây, Asano Gakushuu của chúng ta đã đánh bại một senpai dày dặn kinh nghiệm trong một trận đấu kiếm.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Thư pháp.Tại đây, Asano Gakushuu của chúng ta đã dùng cây bút lông cỡ đại, vẽ rất điệu luyện một Hán tự với kích cỡ ngang bằng người cậu.

Vẽ đẹp hơn cả các senpai ở đó.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Nhiếp ảnh.Tại đây, Asano Gakushuu của chúng ta đã tìm được cho các senpai một góc chụp rất độc đáo, nghệ thuật, mới lạ.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Ẩm thực.Tại đây, Asano Gakushuu của chúng ta chiêu đãi mọi người món bánh táo ngon lành mà cậu chỉ làm vỏn vẹn trong 10 phút.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Làm vườn.Tại đây, Asano Gakushuu của chúng ta với một tay nghề rất điêu luyện đã bố trí, cắt tỉa từng cành một cách tỉ mỉ, tinh tế.

Thành phẩm của cậu hết sức tao nhã, mĩ lệ.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Tin học.Tại đây, Asano Gakushuu của chúng ta đã tự tay lập trình những code siêu tinh vi, phức tạp khiến cho các senpai ai nấy cũng phải trầm trồ.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Võ thuật.Tại đây, Asano Gakushuu của chúng ta tung ra các đòn đánh kĩ thuật độ khó cao một cách vô cùng chuyên nghiệp, hạ gục cùng lúc 5 senpai."

HOÀN HẢO VỪA VỪA THÔI CHỨ!!??"

- Alice, Serika-senpai và 4 người còn lại là Ren, Seo, Koyama và Araki lại một lần nữa phải cùng lúc gào lên.Mấy cái đó tôi cùng làm được nhé, chẳng qua chưa phô ra như cậu thôi~ - Karma vui vẻ nghĩ thầm.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Điền kinh.Karma và Asano chạy đua ở cự ly 60m.

Asano chạy hết 7,03 giây.

Còn Karma là 7,01."

Tôi thắng rồi nhé~ Do cậu béo đấy~" - Karma thè lưỡi."

Tôi không có béo.

Cậu suy dinh dưỡng thì có."

- Asano nhíu mày.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Bơi lội.Nói thế nào nhỉ...

Serika-senpai tiếp tục bóc chuối ăn và vô tình làm rơi vỏ chuối.

Đang định nhặt lên thì có người trượt phải ngay cạnh bể bơi...Sau đó... không có sau đó.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Handmade.Alice và Serika-senpai đi đến đâu là thích thú đến đó với những sản phẩm handmade xinh xắn.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Thiên văn.Cả đám được dịp nhìn lên trời bằng kính thiên văn, tiện thể bàn luôn về các cung hoàng đạo.

Karma, Asano và Serika đều là cung Ma Kết.

Alice là Sư Tử.

Ren là Bảo Bình (3 người còn lại không có thông tin).Cung Ma Kết nổi tiếng nghiêm túc, vậy nhưng trong số 3 người bọn họ chỉ có Asano là người như vậy thôi nhỉ.

- Ren, Seo, Koyama và Araki cùng nghĩ thầm.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB Vẽ.

(Art by Cucsuc_Vailon)"Tại... tại sao cậu lại không vẽ tớ chứ Asano-kun..."

- Ren làm điệu bộ thất vọng."

Vì trông mặt cậu vừa phởn vừa dễ ghét."

- Asano thản nhiên nói."

Có mình tôi là cảm thấy kì cục thôi à...?"

- Karma toát mồ hôi hột.➡️ Điểm đến tiếp theo: CLB May vá."

Woah... senpai đang may bộ đồng phục nữ sinh của trường mình ạ?"

- Alice đến gần hỏi."

Uhm.

Bọn chị may cả đồng phục mùa đông lẫn mùa hè.

Ngoài ra còn có cả đồng phục thể dục, đồng phục võ thuật...

đồng phục cho các CLB nữa."

- senpai trả lời."

Đúng rồi, senpai này..."

- Alice nhìn xuống vòng một đầy đặn của cô - "Đồng phục của em bị chật ở phần ngực.

Senpai có thể nới rộng ra một chút giúp em được không ạ?"

Serika-senpai bên cạnh nhìn xuống vòng một bự chẳng kém của mình: "Mình cũng bị chật ở đó nữa..."

"Ngực to não như trái nho..."

- Karma lẩm bẩm.➡️ Điểm đến cuối cùng: CLB Huyền bí.Đây là nơi các học sinh sẽ nghiên cứu về các câu chuyện ma, những lời đồn đại, truyền thuyết đô thị cũng như các dị giáo và đôi lúc là cả dark web.

Thậm chí, họ từng thử các nghi thức gọi hồn, nghi lễ triệu hồi các loại ma quỷ.Cả CLB đóng cửa thật kín, tắt hết đèn đi, chỉ thắp duy nhất một cây nến đặt ở giữa phòng.Giọng kể truyện ma đều đều, vô hồn đến rợn tóc gáy của Karma bắt đầu vang vọng khắp căn phòng với bao con người đang im thin thít lắng nghe.Và đến đoạn gay cấn nhất..."

Cậu nhóc nằm im thin thít trên giường, toàn thân cứng như đá.

Khắp người cậu mồ hôi lã chã tuôn.

Cậu không giám thở, mắt nhắm thật chặt, giả vờ như đang say giấc.

Bên cạnh là ngọn nến đang được thắp sáng.Sau khi kéo lê hai cái của bố mẹ cậu, tên sát nhân lẳng lặng mở cửa phòng cậu ra rồi từ từ bước vào trong.

Cây nến vẫn đáng sáng.

Quá sợ hãi, cậu bé vẫn giả vờ như đang ngủ.Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tên sát nhân phát ra tiếng động lạch cạch, lạo xạo cọ sát cái gì đó lên tường.

Sau đó, cậu cảm nhận được tên sát nhân lặng lẽ chui xuống dưới gầm giường.5 phút.

10 phút.

20 phút.

Cậu bé vẫn nằm im như tượng trên giường, không một động tĩnh của tên sát nhân.Mở mắt ra từng chút xíu, cậu bé khẽ liếc sang bức tường nơi tên sát nhân vừa tạo ra tiếng động.Và trên đó, là dòng chữ được viết bởi máu của bố mẹ cậu.'Tao biết mày đang thức'Cậu bé cảm thấy có ai đó cử động dưới gầm giường."

Đột nhiên, ngọn nến trong phòng vụt tắt."

Aaaaaaaa!!!"

- một số người hoảng loạn hét lên, ôm nhau tán loạn.------o0o------

"Anh tệ thật đó, Karma.

Dập tắt cây nến đi như vậy..."

- Alice trách móc."

Tối đen như mực, xung quanh ai cũng hét."

- Serika-senpai hoảng hồn nhớ lại."

Thế... anh có định gia nhập CLB nào không Karma?"

- Alice hỏi."

Oáp~ đã bảo rồi mà.

Anh không có hứng thú."

- Karma thờ ơ nói."

Hehh..."

"Bye.

Anh leo lên cây ngủ đây."

------o0o------

"Nè, nè, Alice-chan?"

Giờ nghỉ trưa, Serika-senpai đến tìm Alice."

Có chuyện gì sao, Serika-senpai?"

- Alice nghiêng đầu thắc mắc."

Em có hứng thú với việc làm idol không?"

- Serika-senpai háo hức."

Idol...

ấy ạ?

Trước đây em chưa từng làm bao giờ."

- Alice nói."

Trông em rất xinh xắn, dễ thương.

Thế nên là...

được diễn cùng em trên sân khấu, chị sẽ rất vui."

- Serika-senpai vui vẻ nói."

Hmmmm... em xin lỗi nhưng em không muốn gây sự chú ý ạ.

Nhưng nếu chị muốn em là quản lý thì ok ạ."

- Alice cười tươi"Uhm, uhm!"

- Serika-senpai mừng rỡ.---o0o---"Hết giờ rồi nhỉ...?"

Vào một ngày nọ trong tuần sau đó, thiếu niên tóc cam thảo lặng lẽ đứng dậy đi về lúc tan trường.Tan trường, thường mọi người sẽ bắt đầu hoạt động CLB nhỉ?

Mình thì khỏi đi, làm chủ tịch hội học sinh đã có đủ thứ việc rồi.

- Cậu thầm nghĩ.Bỗng từ đằng sau, hai cô gái đến khoác tay cậu."

Nào, nào anh trai.

Năng động lên một chút nhé?"

- Bên tay phải của cậu là Alice."

Hihi, sắp có trò vui rồi đây~" - Bên tay trái của cậu là Serika-senpai."

Mấy người...

đưa tôi đi đâu vậy?"

- Asano thẫn thờ."

Đến phòng sinh hoạt."

- Serika-senpai vui vẻ nói."

Sinh hoạt gì cơ?"

- Asano nhíu mày."

Sinh hoạt CLB chứ còn gì nữa?"

- Alice nói."

Hả...?

Tôi làm gì có --" - Asano chưa kịp nói hết câu, bọn họ đã đến nơi.Alice mở cánh cửa phòng ra.

Bên trong là Karma đang đợi sẵn.

Khắp căn phòng được bố trí y như một studio với tường cách âm, hệ thống loa, míc và các nhạc cụ như trống, guitar, keyboard (gần giống piano điện ấy), piano cơ, violin và thậm chí là vài cái kèn."

Chào mừng đến với CLB Âm nhạc!"

- Alice và Serika-senpai đồng thanh."

Tôi cũng chẳng có ý định gia nhập cái CLB này đâu.

Chẳng qua là do biểu cảm 'khuyến khích' (đe dọa) của quý ngài chủ tịch Asano khi thấy hai người kia xin phép thành lập một CLB mới và muốn rủ tôi vào thôi."

- Karma mặt thẫn thờ, toát mồ hôi hột."

Để bắt đầu thành lập một CLB, cần tối thiểu 4 thành viên đăng kí.

Người còn lại là ai vậy?"

- Asano hỏi.Trong vòng một tuần mà căn phòng này đã được trang bị đầy đủ như thế, ngài chủ tịch cũng đầu tư thật.

Cơ mà tội cho người thứ tư, phải làm việc với ba đứa này...

- Asano nghĩ thầm."

Ngốc ạ, người thứ tư là cậu đó Asano-kun~" - Alice nhảy chân sáo."

Hả?

Thế là thế nào!?"

- Asano ngạc nhiên, toát mồ hôi hột."

Là~ như~ thế~ đó~?"

- Karma nhếch mép cười."

Khi đăng kí thành lập một CLB mới, mọi người đã thống nhất ghi tên em vào danh sách thành viên rồi."

- Serika-senpai vui vẻ nói."

Đùa sao!?

Các người còn chưa có sự đồng ý của tôi cơ mà!?"

"Thôi nào~ Asano-kun hoàn hảo của chúng ta chắc hẳn nhạc cụ nào ở đây cũng chơi thành thạo được nhỉ?"

- Alice nháy mắt."

Đúng là thế nhưng thế quái nào mọi thứ lại diễn ra sau lưng tôi vậy??

Như vậy có khác nào ép buộc tôi vào không!?"

"Nhìn nè."

- Karma đưa cho Asano một tờ giấy.Đó là đơn xin phép thành lập CLB.

Trên đó có đủ tên của 4 thành viên là Matsuda Serika, Shiraki Alice, Akabane Karma và Asano Gakushuu.

Phía dưới còn có đóng dấu và chữ kí của chủ tịch Asano.Đùa sao...

Mình là chủ tịch hội học sinh đấy.

Mà hội học sinh đáng ra là cái nơi mọi người xin phép thành lập CLB chứ?

Ba cái con người kia kéo mình vào cái gì thế này??

- Asano nghĩ thầm."

Nào, nào.

Đừng nghĩ nhiều nữa.

Vào CLB này, chúng ta sẽ biết thêm nhiều thứ từ nhau đấy."

- Karma kéo Asano vào.Và Asano đã nhìn thấy nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng, trong sáng đến lạ của cậu thiếu niên tóc đỏ kia.Đành vậy.

Để rồi xem, mình sẽ nhìn ra và nhận thấy những điều gì?- Asano thờ dài và khẽ mỉm cười.------------Dành tặng những ai đã đọc đến dòng này: Cảm ơn bạn rất nhiều.

Hãy luôn nhớ rằng mình và mọi người xung quanh đều yêu thương bạn.

Chỉ sự tồn tại của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn xứng đáng được nhận tình yêu thương rồi.

Và, nếu được thì... bạn có thể dành ra 2 giây để gửi tặng mình 1 vote được không?

Tuy chỉ là 1 vote thôi nhưng đối với mình nó rất quý giá.

Chỉ một vote cũng đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để tiếp tục viết vì muốn các bạn vui vẻ.

Thân!Q: Khi Asano và Karma quyết định gia nhập một CLB.

A: Bị bắt vào đấy.

Không phải tự quyết định đâu.Nhanh nhanh đăng kí CLB trên kia, mọi người nhé 🎶
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 8 ~Giờ làm thêm tại Maid Café~


"Làm ơn hãy dẫm đạp lên em.

Em muốn được như vậy!"

- Karma và Serika đồng thanh.Cái... cái quái gì vậy!?

- Asano kinh hãi nghĩ thầm.Nào, nào.

Bình tĩnh.

Bây giờ bắt đầu kể lại từ đâu nhỉ...Được rồi.

Từ từ lắng nghe từng điều một nhé.Đầu tiên là, chiều hôm đó rảnh nên Asano tạt qua KiraKaru chút nhằm trêu tức Karma.Sau đó, đến trước cửa quán cafe, cậu thấy một tấm biển ghi "Ngày tóc tém."

Vậy là hôm nay, nhân viên sẽ phục vụ khách hàng với mái tóc tém.

- Asano nghĩ thầm.Mở cửa bước vào, đập vào mắt Asano là cảnh tượng Karma và Serika-senpai mặc đồ hầu gái đang ngồi phịch xuống sàn.Karma hôm nay không đeo tóc giả.

Còn Serika-senpai đang đeo một bộ tóc tém cùng màu với tóc của mình."

Làm ơn hãy dẫm đạp lên em.

Em muốn được như vậy!"

- cả 2 người cùng đồng thanh.Cái... cái quái gì vậy!?

- Asano kinh hãi nghĩ thầm.Hôm nay váy của Karma ngắn hơn mọi khi, Asano có thể thấy cặp đùi trắng ngần của thiếu niên tóc đỏ lộ ra.

Đến một người vốn lạnh lùng như thiếu niên tóc cam thảo đây cũng phải hơi đỏ mặt đôi chút.Giá như mọi chuyện chỉ có thế."

Cảm giác thế nào khi phải nói những lời ấy ra?

Lớp E đã không còn, nên đây chính là hình phạt cho việc các em đi làm thêm, làm trái với quy định của nhà trường."

Điều đáng sợ nhất ở đây là: ngài chủ tịch aka ông Asano Gakuhou aka bố của cậu đang ở đó, nhìn xuống ba con người kia với một ánh mắt gây rợn sống lưng.Bị ổng phát hiện rồi...

- Asano nghĩ thầm, toát mồ hôi hột."

Ô kìa Asano Gakushuu?

Con đến đây thăm các bạn à?"

- ngài chủ tịch Asano quay đầu sang chỗ cậu."

Con... chào ba..."

- Asano lạnh gáy."

Là chủ tịch hội học sinh kiêm lớp trưởng, con đã không làm tròn trách nhiệm của mình, bao che cho những học sinh vi phạm nội quy của nhà trường."

- ngài Asano từ tốn nói bằng chất giọng đều đều gây sởn gai ốc.Thôi... thôi xong...

- Asano nghĩ thầm, mặt mày xanh xẩm.Đúng lúc đó..."

Chào Karma onii-chan, anh đang làm-" - Alice mở cửa bước vào và nhìn thấy cảnh tượng "hay ho" trước mắt."............"

"............"

"Các người..."

- Alice nhìn Karma, Serika, cha con nhà Asano bằng ánh mắt lạnh tanh khinh bỉ - "Là đồ biến tháiiiii!!"

"Tôi thề, tôi không liên quan đâu Shiraki..."

- Asano thở dài.------o0o------Cũng vào thời điểm đó, nhưng đến ngày hôm sau...Một số học sinh khác cùng trường bọn họ bước vào và nổi da gà khi bắt gặp ngài chủ tịch Asano."

Em... em chào thầy ạ!"

"Thầy chào các em."

"............"

"............"

"Hầu gái Berrylinsky ấy, nghe bảo dạo này tính tình bá cực."

- một người bạn cùng lớp lên tiếng nhằm xoá đi bầu không khí căng thẳng.Berrylinsky?

Họ đang nói về Akabane à?

- Asano nghĩ thầm."

Cô ấy đẹp ghê.

Cơ mà dạo gần đây, cô ấy mới có thêm máu S.

Những lúc cô ấy nói kháy bọn mình với điệu cười đáng sợ đó... phê cực!"

- cậu bạn tiếp tục nói.(Người có máu S là những người tàn bạo, thích cười trên nỗi đau và hành hạ người khác.

Btw có ai xem Blend S chưa ^^)Đám con trai thời nay đều mang máu M hết rồi sao...?

- Asano nghĩ thầm.(Người có máu M là những người cảm thấy sung sướng bị người khác hành hạ, chà đạp và cười nhạo.

Người máu S và người máu M là một cặp ăn ý không thể tách rời.)"Berrylinsky ấy, càng cười khinh miệt, tàn độc và hoang dại lại càng xinh đẹp.

Và còn phong thái tao nhã đó khi cô ấy nguyền rủa bọn mình nữa chứ, thật hết sảy!"

- một nam sinh khác lên tiếng.Gu của giới trẻ thời nay thật kì lạ...

- Asano nghĩ thầm, toát mồ hôi hột - Cơ mà công nhận, điệu cười tàn độc của cậu ta cũng có vẻ đẹp riêng.

Mình cũng có đôi chút kích thích -- Khoan đã...

Mình đang nghĩ cái gì thế này!?

Chẳng đời nào mình bị cuốn hút bởi cậu ta được!"

Akabane, nếu tôi tự nhiên có mấy sở thích kỳ lạ là tại cậu đấy..."

- Asano đột nhiên lỡ buột miệng trong lúc mải suy nghĩ."

Cậu thích cái gì ở tôi cơ Asano-kun?"

- Karma đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Asano."

Không.

Không có.

Tôi ghét cậu.

Từ đầu tới chân."

- Asano lãnh đạm nói."

Lạnh lùng thế~" - Karma bĩu môi."

Thôi nào hai người."

- Alice bước tới - "Cùng ra KiraKaru thôi, đừng để Serika-senpai phải chờ."

Ở đây có hai câu hỏi chúng ta cần được giải đáp.Thứ nhất: Tại sao dù đã bị chủ tịch Asano phát hiện, bọn họ vẫn đi làm ở KiraKaru?Và thứ hai: Tại sao Asano Gakushuu của chúng ta lại đến đó cùng bọn họ?Câu trả lời rất đơn giản, bởi vì hôm trước..."

Được lắm.

Các em thích làm thêm ở đây thì cứ tiếp tục đi, muốn nghỉ cũng không được.

Còn em, Asano Gakushuu.

Em có vẻ thích tiếp xúc nhiều với các bạn nhỉ.

Hãy làm việc ở đây, mặc quần áo của con gái mỗi ngày và coi đó là hình phạt cho sự vô trách nhiệm của em.

Dù sao thì, công việc này sẽ mang lại thu nhập ổn định, mở ra cơ hội nghề nghiệp giúp các em hoàn thiện về kĩ năng mềm, trưởng thành trong tính cách và thậm chí là mở mang kiến thức.

Có khi ta không cần phải cấm học sinh trong trường đi làm thêm nữa, miễn là duy trì tốt việc học."

Ông ta aka ngài chủ tịch Asano Gakuhou aka bố cậu đã nói như vậy với một biểu cảm khích lệ (đe dọa) trên mặt khiến cậu không sao (dám) từ chối nổi.Vậy là bây giờ, bọn họ tiếp tục công việc làm thêm, với Asano đến phỏng vấn tuyển nhân viên hôm nay."

Tên cậu là gì?"

- người phỏng vấn hỏi."

Asano Gakushuu.

Chẳng phải tên tôi đã có trên hồ sơ xin việc rồi sao?"

"Ưu điểm và khuyết điểm của cậu?"

- người phỏng vấn tiếp tục."

Ưu điểm của tôi là sở hữu mọi ưu điểm.

Khuyết điểm của tôi là không có khuyết điểm."

"............"

- người phỏng vấn cạn ngôn."

Tôi nói thật đấy."

- Asano thản nhiên.Biết là cậu nói thật nên mình mới cạn ngôn.

- người phỏng vấn nghĩ thầm, toát mồ hôi hột."

Cơ mà, trông cậu quen quen...

Đúng rồi, cậu là Yada Touka của lớp E!"

- Asano bất chợt nói."

Đúng rồi, Asano-kun.

Cậu nhớ giỏi thật đấy."

- Yada Touka cười híp mắt, một nụ cười đáng mến."

Quá khen.

Tôi luôn muốn tìm hiểu về đối thủ của mình mà."

- Asano cười nhẹ.Mọi lần đến đây cảm giác có ai quen quen.

Mắt tím, tóc đuôi ngựa, vòng một đầy đặn.

Cứ tưởng chỉ là vô tình giống nhau nhưng hóa ra lại là một học sinh của lớp E thật.

- Asano nghĩ thầm."

Đúng rồi.

Chúng ta tiếp tục phỏng vấn nhé.

Cậu thích màu tóc nào nhất?"

- Yada vui vẻ nói."

Màu tóc nào mà chả như nhau, miễn là chất tóc đẹp.

Cơ mà nếu tôi phải chọn thì đó sẽ là màu...

đỏ."

"Ok.

Câu hỏi tiếp theo này: Cậu thích màu mắt nào nhất?"

"Sao tôi cứ cảm giác đây là câu hỏi ở mấy chỗ nhờ mai mối thế nhỉ?

Có liên quan gì đến công việc hầu bàn ở đây đâu?"

- Asano thở dài - "Mà... mắt thì màu gì cũng như nhau, miễn là tỏa ra khí chất.

Nhưng nếu tôi phải chọn, có lẽ đó sẽ là một đôi mắt vàng màu kim loại."

"Câu hỏi tiếp theo.

Cậu thích làn da trắng mĩ miều hay làn da rám nắng khỏe mạnh hơn?"

- Yada vừa nói vừa nở nụ cười thật tươi."...

Rõ ràng có cái gì đó không bình thường với những câu hỏi phỏng vấn này.

Đây sẽ là lần cuối cùng tôi trả lời một câu hỏi không hề liên quan đến công việc."

- Asano nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng - "Tôi thích da trắng.

Không phải là trắng hồng.

Làn da trắng ngần, trắng nhợt nhạt tưởng như trong suốt là đẹp nhất."

"Gu của Asano-kun được phết đấy nhỉ~" - Yada vui vẻ nói.Sao mình cứ cảm thấy quen quen thế nhỉ...?

- Yada nghĩ thầm."

Bây giờ, hãy bắt đầu những câu hỏi thực sự liên quan đến công việc ở đây."

- Asano nói."

Eh?

Xong rồi mà?

Thế là cậu được nhận vào làm rồi đó Asano-kun."

- Yada nói."

Gì cơ??

Chỉ thế thôi á?

Như vậy thì nói lên được cái gì cơ chứ??

Đáng lẽ phải có những câu hỏi như là:- Cậu đã từng làm việc ở nhà hàng, quán ăn nào chưa và trong thời gian bao lâu?- Hiện tại, cậu đang ở đâu, có phương tiện di chuyển cá nhân không?- Cậu còn đi học không?

Cậu làm việc được vào ca nào?- Cậu có chấp nhận mức lương mà quán đề nghị không?- Có trường hợp nào cậu ở lại làm thêm giờ mà không yêu cầu được trả lương không?- Hãy kể lại một tình huống cậu phải giao tiếp với một khách hàng khó tính.- Vì sao cậu lại ngừng làm công việc cũ?- Cậu có bao giờ phát hiện đồng nghiệp thực hiện hành vi không trung thực chưa?

Cậu xử lý thế nào?- Theo cậu, việc in hoá đơn cho khách có cần thiết không?- Nếu doanh thu của quán bị thất thoát, theo cậu, nhân viên phục vụ có phải cùng chịu trách nhiệm với thu ngân không?- Cậu từng làm phục vụ chưa, cậu làm trong bao lâu?- Cậu học được những kinh nghiệm gì từ công việc đó?- Theo cậu, quy trình phục vụ khách hàng trong nhà quán gồm những bước nào?- Nhân viên phục vụ cần làm gì để quản lý chính xác số lượng đồ uống?- Hãy chia sẻ trường hợp cậu mắc lỗi khi phục vụ khách, cậu làm thế nào để khắc phục?- Cậu đã từng làm nhân viên thu ngân chưa?- Cậu có biết sử dụng phần mềm tính tiền, in hoá đơn không?Đó.

Sao tôi không thấy cậu hỏi tôi câu nào trong số đó vậy??"

- Asano nhíu mày.Lạy chúa trên cao!

Cậu ta thuộc lòng hết tất cả những câu hỏi phỏng vấn điển hình sao!?

- Yada nghĩ thầm, mặt mày xanh xẩm."

Không cần đâu mà Asano-kun.

Chủ quán này là một senpai tên Matsuda Serika.

Chị ấy quen biết và tin tưởng cậu.

Có thể nói, cậu đã được tuyển ngay từ câu hỏi tên rồi đó~" - Yada vui vẻ nói.Ra là vậy, Matsuda Serika-senpai là chủ quán này, kiêm luôn nhân viên tuy mới học cấp 3.

Cơ mà nếu thế thì một đống những câu hỏi như kiểu tìm người mai mối cậu ta vừa hỏi mình là để làm gì cơ chứ?

Chẳng phải thật tốn thời gian sao?

- Asano vừa nghĩ thầm vừa thở dài, toát mồ hôi hột."

Với cả Yada-san, tại sao cậu lại làm ở đây vậy?

Vì có bạn cùng lớp làm chung à?"

"Bạn cùng lớp á?

Không có đâu.

Thực ra, mình là em họ của Serika-oneechan nên được giới thiệu vào đây luôn."

- Yada nở nụ cười hồn nhiên.Ơ?

Thế ra cậu ta không biết Berrylinsky chính là Akabane Karma, bạn cùng lớp của cậu ta à?

Tài thật.

- Asano nghĩ thầm.Cũng phải thôi, Berrylinsky luôn toát ra thần thái tao nhã, quý phái nhưng không kém phần gợi cảm, quyến rũ.

Đó là những đặc điểm chẳng liên quan gì đến Akabane Karma thường ngày của bọn họ cả."

Thế còn Berrylinsky?

Cậu có quen biết gì không?"

- Asano cười nhếch mép."

Làm ở đây nên mình mới gặp cậu ấy.

Trông cậu ấy quen quen, có thể là họ hàng của một người mình đã từng gặp chăng?"

- Yada ngẫm nghĩ một chút với gương mặt ngây thơ.Hồn nhiên thật...

- Asano nghĩ thầm."

Đúng rồi, sắp đến ca làm việc của cậu..."

- Yada đột nhiên nói - "Cậu vào thay đồ đi..."

------o0o------

Có chúa mới thấu hiểu được cảm giác của Asano lúc này.

Bộ váy hầu gái vừa bèo nhèo, sến sủa lại vừa quá ngắn.

Con trai mà phải mặc thứ này thì đúng là nhục nhã.

Akabane đã chịu đựng kiểu gì vậy?Asano không hề ý thức được thần thái cao quý tựa như một nữ thần, một thiên sứ đang toát lên khắp người cậu khi mặc trên mình bộ đồ đó.

Nếu Karma là ác quỷ nghịch ngợm, tàn độc, điên dại với vẻ đẹp vừa lộng lẫy vừa sa đọa và nét quyến rũ dẻo dai khiến con người ta vừa muốn bị chà đạp bởi cậu vừa nổi lên ham muốn chiếm hữu, thì Asano lại là một thiên sứ giáng trần tối cao với đôi mắt lạnh lùng, nhân phẩm và cung cách hết sức điềm đạm, tao nhã khiến người ta liên tưởng tới một sinh linh thiêng liêng đến từ thế giới tâm linh, để rồi muốn tôn thờ, bảo vệ hoặc đem cậu đi trưng bày trong tủ kính."

Em xinh thật đấy Asano-kun!

Trước đây chỉ có mỗi chị, Karma-kun, Yada Touka và anh đầu bếp làm ở thôi.

Bây giờ có thêm Alice-chan và Asano-kun làm ở đây nữa, công việc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều!

Cảm ơn em nhé!"

- Serika-senpai vui vẻ nói."

Dạ, không có gì ạ..."

- Asano toát mồ hôi hột, chưa quen với bộ tóc giả và trang phục hầu gái."

Đúng rồi!

Mọi người ơiiiii!"

- Serika-senpai đột nhiên tập hợp tất cả các nhân viên.Karma, Alice và Yada chạy ra."

Khi làm việc, chúng ta sẽ gọi nhau bằng biệt danh nhé.

Em gái tóc đỏ (?) đã có biệt danh là Berrylinsky, còn chị thì là Seririnshi.

Các em còn lại có nghĩ ra biệt danh gì cho mình không?"

- Serika-senpai nói."

Để xem... vậy biết danh của em sẽ là Alicia nhé!"

- Alice vui vẻ nói."

Còn em thì......"

- Yada chống tay lên cằm suy nghĩ."

YadaYada thì sao?"

- thiếu niên tóc đỏ trưng ra điệu cười ác quỷ đặc trưng.(Người bị r*pe thường kêu lên "Yada, yada!")"Được đấy!

Được đấy!"

- Alicia và Seririnshi cùng đồng thanh, biểu cảm chẳng khác Berrylinsky là bao."

Ehh?

Đừng màaa, em không chịu đâu!"

- Yada cắn môi.

Tất nhiên, những lời phản đối của cô chẳng đem lại tác dụng gì.Những con người này, thật là hết thuốc chữa...

- Asano nghĩ thầm, toát mồ hôi hột."

Vậy còn Asano-kun thì sao?

Cậu đã nghĩ ra biệt danh gì chưa?"

- Alicia quay sang hỏi Asano."

Để xem...

Angelilac thì sao?"

- Berrylinsky làm điệu bộ ngẫm nghĩ.(Angel: thiên thần.

Lilac: tử đinh hương.

Ghép lại là Angelilac.)"Được đấy."

- Asano mỉm cười.Vậy là từ hôm nay, KiraKaru chính thức có tổng cộng 5 nhân viên:Matsuda Serika aka Seririnshi.

Akabane Karma aka Berrylinsky.

Yada Touka aka YadaYada.

Asano Gakushuu aka Angeliac.Bị sóng gió của cuộc đời xua đẩy, báo hại mình phải làm việc ở KiraKaru này.

Sau này, mọi chuyện sẽ ra sao nhỉ?

Chỉ có thánh mới biết được...

- Asano nghĩ thầm.Có một điều không hề thay đổi: Ngủ đại kì tài vẫn luôn là khách quen của bọn họ.Còn về một điều mới mẻ?

Đó là ngài Asano Gakushou cũng trở thành khách quen của bọn họ luôn.------------Dành tặng những ai đã đọc đến dòng này: Cảm ơn bạn rất nhiều.

Hãy luôn nhớ rằng mình và mọi người xung quanh đều yêu thương bạn.

Chỉ sự tồn tại của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn xứng đáng được nhận tình yêu thương rồi.

Và, nếu được thì... bạn có thể dành ra 2 giây để gửi tặng mình 1 vote được không?

Tuy chỉ là 1 vote thôi nhưng đối với mình nó rất quý giá.

Chỉ một vote cũng đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để tiếp tục viết vì muốn các bạn vui vẻ.

Thân!Q: Khi Asano Gakushuu đi làm thêm?

A: Tội nghiệp thằng bé bị cuộc đời đưa đẩy...Mượn chút ý tưởng của Blend S có sao không nhỉ?
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 9 ~Giờ của hồi ức~


Dịch tên một số nhân vật:Akabane Karma (赤羽 業): Số mệnh của lông vũ đỏ.Asano Gakuhou (浅野 學峯): Học tập tại đỉnh núi cao trong cánh rừng hoang vu.Asano Gakushuu (浅野 学秀): Học vấn ưu tú nơi cánh rừng hoang vu.Matsuda Serika (松田 芹香): Hương rau cần nơi cánh đồng tùng bách.Shiraki Alice (白木アリス): Bạch mộc Alice.Sakakibara Ren (榊原 蓮): Bông hoa sen giữa thảo nguyên cây Camellia.Koyama Natsuhiko (小山 夏彦): Mùa hè của kẻ sĩ nơi ngọn núi nhỏ.Seo Tomoya (瀬尾 智也): Nơi chân thác nước là trí khôn.Araki Teppei (荒木 鉄平): Sức sống sắt thép, bình đẳng của cây dại.Kazukata Shindou (進藤 一考): Cây leo quyết trí phát triển.Nagisa Shiota (潮田 渚): Thủy triều như cánh đồng trên bờ biển.Yada Touka (矢田 桃花): Mũi tên cắm nơi giữa ruộng hoa anh đào.Karasuma Tadaomi (烏間 惟臣): Quạ đen suy xét chọn trung thần giữa khoảng không.Btw, tôi lười viết request quá, xloi mn nhé =((((------------Đây là năm thứ ba của Matsuda Serika tại trường cấp 2 Kunugigaoka.

Cô là một lớp E.

Lớp E trong "End", có nghĩa là kết thúc.

Kết thúc của tương lai.

Kết thúc của hy vọng.

Kết thúc của tất cả mọi thứ.Phải rồi, kết thúc của tất cả mọi thứ."

Argggg...!"

- Serika ngã gục xuống đất, rên rỉ đầy đau đớn."

Matsuda Serika~ con nhỏ rác rưởi của lớp E..."

- Mioda cười lớn, đứng một góc ngắm nhìn Serika chật vật với mấy tên con trai - "10000 yên.

Tặng bọn này số tiền đó và mày sẽ được để yên."

"Chết tiệt... tôi chẳng còn đồng nào đâu, các người cút đi!."

- Serika nói, vừa oán giận vừa khổ sở."

Mấy người..."

- Mioda cười nhếch mép, ra hiệu cho đám con trai nãy giờ vẫn vây quanh hành hạ Serika.Và sau đó là những cú đấm, đá, đạp thẳng vào đầu, tay, bụng trút xuống như mưa dội thẳng vào người Serika."

Ah...Arggg!!"

Dù đã cố tìm cách đánh trả hoặc đứng lên bỏ chạy nhưng vì bản thân một mình phải chống lại quá nhiều người xung quanh, Serika trở nên bất lực."

Các em kia, mau dừng tay lại!"

Đột nhiên, Yukimura Aguri-sensei xuất hiện."

Chết tiệt!

Đi thôi --" - bọn bắt nạt bỏ đi."

Matsuda Serika, em có sao không??"

- Yukimura-sensei sốt sắng lại gần Serika và đỡ cô dậy."

Arggg... em...

ổn ạ!"

- Serika rên rỉ, đau nhức khắp toàn thân, miệng nếm thấy vị của máu."

Trông em chẳng ổn chút nào cả.

Có đi được không?

Nào, cô sẽ dìu em vào phòng y tế gần đây..."

- Yukimura-sensei tỏ ra cực kì lo lắng.------o0o------

"Ôi... lại một ngày vô tích sự nữa trôi qua..."

- Serika chán nản nhủ thầm.Serika khó khăn đứng dậy, lê từng bước đầy đau đớn ra khỏi phòng y tế.Đập vào mắt cô là cảnh cậu bạn cùng học lớp E đáng tội nghiệp đang bị những học sinh từ cơ sở chính đánh đập."

Nào, nào... uống cái này đi chứ?

Nước giặt rẻ lau bảng ngon cực~"Cùng một lúc, tất cả phát hiện ra Serika.Àoooo!Toàn bộ xô nước giặt rẻ lau bảng bị hất vào người cô.

Những vết thương có sẵn trên người càng trở nên đau rát hơn."

Ô kìa~?

Con bé xinh xắn ghê nhỉ?"

- một tên con trai nói, chuyển mục tiêu sang Serika.Áo sơ mi trắng sau khi bị nước dội vào đã gần như trở nên xuyên thấu, ôm sát vào người Serika, để lộ dáng người mảnh mai và vong eo nhỏ nhắn."

Xem nào... quần áo ướt hết rồi.

Chúng ta cởi ra một chút nhỉ?"

- tên con trai nói một cách đầy bỉ ổi."

Còn lâu nhé!"

- Serika cắn thật mạnh vào bàn tay đang với ra định cởi cúc áo của cô."

Arggg!

Con nhỏ chết tiệt này!"

Chát!Ngay sau đó, Serika bị ăn cái tát đau điếng vào mặt."

Để coi, xem trong cặp mày có gì?"

Một thằng cởi khóa cặp của Serika ra, dốc ngược toàn bộ các thứ bên trong đó ra ngoài.

Từ sách vở, đồ dùng học tập đến nhật kí, đĩa DVD idol rơi hết xuống đất.Thằng đứng gần đó cầm quyển nhật kí lên."

Mình muốn phấn đầu trở thành idol hoặc người mẫu, nhưng có vẻ hơi quá sức..."

- thằng đó bắt đầu đọc lên từng dòng trong cuốn nhật kí."

Ahahahaha!

Chỉ những người được chọn, như chúng tao, mới có quyền được mơ ước!

Chứ còn cái đám rác rưởi như tụi bây, có ước gì cũng chỉ là viển vông mà thôi!

Trừ khi là chúng mày ước trở nên rác rưởi hơn nữa..."

- thằng cầm đầu khoái trá cười cợt, biểu cảm trên mặt không thể bỉ ổi hơn.Chát!Lần này, người ăn tát lại là thằng cầm đầu đó."

Sao các người có thể nói ra những lời đó!?

Tôi có ước mơ thì kệ tôi chứ??"

"Im đi!

Rác rưởi thì không được cãi!

Còn mấy cái đĩa DVD của mày..."

Tất cả bọn họ, người thì bẻ đôi, người thì ném mạnh xuống đất rồi đạp lên mấy cái đĩa DVD school idol hàng limited của cô."

K... không!!"

- Serika tuyệt vọng kêu lên."

Oi, oi.

Tao có trò này hay cực!"

- một thằng vừa nói vừa chỉ vào nhà kho gần đó, nơi tạm cất giữ đống bàn ghế hỏng."

Được đấy, được đấy~ Tao hiểu ý của mày rồi!"

------o0o------

"Bye Alice nhé.

Mong sớm được gặp lại em."

- đó là câu nói cuối cùng của Karma trước khi tắt cuộc trò chuyện trên điện thoại.Giờ tan học, muốn thư giãn một chút nơi rừng cây nên Karma trèo lên ngọn núi đằng sau trường, nơi có khuôn viên cũ của lớp 3-E.Mặt trời đỏ như máu.

Ánh nắng hoàng hôn lan tỏa khắp nơi khiến cho mái tóc đỏ của cậu như lóe sáng, đôi mắt ánh lên sự ranh mãnh, kì ảo đến khó tả.Ngồi trên một cành cây, cậu ngả lưng vào thân cây và khẽ nhắm mắt lại.Tự nhiên ngứa tay, muốn tẩn ai đó một trận quá...

Có thằng nào đầu to não teo đang ở gần đây không nhỉ?

- Karma ngái ngủ nghĩ thầm.Bỗng, cậu nghe thấy tiếng cười của vài học sinh gần đó."

Có gì vậy nhỉ?"

Thành thạo nhảy từ trên cây cao xuống đất, Karma thong thả từng bước đi tới nơi phát ra tiếng cười pha lẫn sự vô cảm và nhẫn tâm.------o0o------

Serika - một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc tím biếc, đang bị ít nhất là ba bộ bàn ghế cũ đè lên người một cách lộn xộn.

Bộ dạng cô hết sức thê thảm.

Gương mặt lem luốc, cánh tay đang cố thò ra ngoài với nhiều chỗ bầm tím, thậm chí cô còn không có đủ sức để khóc."

Ô kìa, ai thế~?"

- giờ đây, Mioda bắt đầu nhập cuốc với đôi giày cao gót tạo ra những tiếng lộc cộc.Thế rồi đột niên, đôi giày cao gót đó giẫm thật mạnh vào bàn tay phải của cô, bắt đầu đay nghiến từng ngón tay."

AAAAAH!"

- Serika kêu ré lên trong đau đớn.Bỗng, từ đằng sau lưng tất cả mọi người hiện ra một cậu thiếu niên với mái tóc đỏ tuyệt đẹp."

Ô kìa, em là Akabane Karma, troublemaker khét tiếng của Kunugigaoka phải không?

Chào các senpai chưa nhỉ~" - một thằng bắt nạt lên tiếng."

Dạ, thật vinh hạnh quá đi.

Em chào các senpai ạ."

- Karma vừa nói vừa cười vui vẻ, một nụ cười như thiên thần nhưng đằng sau nụ cười đó ẩn chứa cái gì, có chúa mới biết.Akabane Karma là một tên côn đồ khét tiếng, học sinh trường Kunugigaoka không ai không biết cậu.

Đến cả một nhóm các nam sinh cấp 3 còn phải e ngại khi đánh nhau với phong cách điên dại như thú hoang của cậu."

Để chứng tỏ cho cái danh troublemaker đứng đầu trường, chứng tỏ bản thân một chút thì sao nhỉ?

Hãy thẳng tay hành hạ con bé lớp E kia, mua vui cho bọn chị nhé~?"

- Mioda cười đê tiện."

Được thôi ạ, nếu các senpai thích.

Cho phép em chứng tỏ bản thân mình nhé~" - Karma vui vẻ nói, bước từng bước đến gần chỗ đứa con gái đáng thương đang bị đè bởi đống bàn ghế.

Cậu càng bước đến gần, tiếng cổ vũ của những người đứng xem càng to hơn.Ôi không... những người kia đã đáng sợ lắm rồi.

Giờ đây lại còn là Akabane Karma nữa.

Liệu mình... có qua khỏi không đây?

Ai đó... làm ơn hãy cứu tôi...

- Serika chỉ còn đủ sức lực để tuyệt vọng nghĩ thầm.Không mất nhiều sức lực, Karma dễ dàng nhấc được cái bàn đang đè trên lưng Serika lên, đưa ra một cánh tay giúp cô đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của cô và tất cả mọi người."

Không sao chứ, senpai?"

- Karma điềm tĩnh hỏi han, bắt đầu giúp Serika nhặt lại đồ vào trong cặp.Tuy hơi khó khăn với đôi chân bầm dập run rẩy, xong Serika vẫn đứng lên được."

Cảm... cảm ơn đã giúp tôi!

Tôi sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng để trả ơn cho cậu!"

- Serika thì thầm trong tiếng nức nở."

Không sao rồi mà... từ nay sẽ không có ai hại chị nữa đâu senpai."

- Karma vừa chấn an, vừa nhìn vào thẻ học sinh của cô - "Jinpei...

Serika-senpai nhỉ?

Rất vui vì được gặp chị, tôi là Akabane Karma."

"Tôi cũng vậy, rất vui vì được gặp em!"

- Serika gượng cười trong đau đớn."

Không cần phải cố quá đâu senpai.

Cơ mà... senpai học lớp E, nhỉ?

Thật là không may mắn khi chị phải đối mặt với nhiều phiền phức như vậy."

- Karma tỏ ra thông cảm.Cứ tưởng em ấy phải tàn bạo lắm... sao tự nhiên lại tốt với mình như vậy?

Em ấy cũng khác với mọi người, không hề khinh thường những học sinh lớp E như mình...

- Serika nghĩ thầm, vừa vui vẻ vừa ngỡ ngàng."

Ơ kìa?

Khoan đã?

Cô cứ thích đứng lên như vậy là được sao con bé rác rưởi kia?"

- Mioda lên giọng."

Phải đó, phải đó!

Quay trở lại với đám bàn ghế thôi nào!"

- bọn bắt nạt hưởng ứng theo."

Ối chà... một đám vai u thịt bắp não rỗng như mấy người mà cũng đòi sai khiến người khác sao?

Thật là nực cười quá đi~" - Karma giở giọng khiêu khích."

Mày nói gì cơ?"

- một tên con trai bắt đầu xông đến chỗ Karma.Karma dễ dàng né đòn đánh của tên con trai đáng tội nghiệp đó, rồi phải đòn lại bằng cú đấm cực mạnh vào bụng."

Ựa...!"

Thế rồi một tên khác xông đến, bị cậu sử dụng một hình thức tra tấn thời trung cổ - chọt mạnh hai ngón tay vào hai bên mắt."

Từ nay, Jinpei Serika-senpai sẽ nằm dưới sự bảo lãnh của tôi - Akabane Karma.

Ngoài tôi ra, không ai được phép hành hạ chị ta."

- Karma vui vẻ nói.Tất cả sững sờ, đến Serika cũng sửng sốt không nói nên lời."

Hả... cái --" - bọn bắt nạt ai nấy mặt đều tái xanh lại.Karma nở nụ cười.

Một nụ cười ngây ngô tựa như của một đứa trẻ con nhưng đôi mắt của cậu lại dại đi như một đứa bị tâm thần."

Từ nay, ai muốn động đến Serika-senpai..."

- Karma tiếp tục nói, đột nhiên xông đến đứa con trai to khỏe nhất nhóm bắt nạt, kề dao dọc giấy trước cổ cậu ta - "Từ giờ muốn 'chơi đùa' với Serika-senpai, cứ chặt một ngón tay, hoặc móc một bên mắt mang đến đây đổi."

Bọn bắt nạt xung quanh ai nấy mặt mũi tái mét, vội vã rút lui."

H... hãy đợi đấy!"

- thằng to con nhất nói.Và sau đó là vài giây im lặng."

Chị có vẻ thích idol nhỉ?"

- Đó là điều cậu thiếu niên tóc đỏ đã nói - "Cố lên nhé!

Học hành tử tế, vượt qua được bài kiểm tra sát nhập và chị sẽ lên được trường cấp 3 Kunugigaka.

Lúc đó sẽ không ai gọi chị là rác rưởi nữa, có thể phấn đấu làm idol được rồi."

Tại sao... em lại tốt với một đứa học lớp E như chị vậy?"

- Serika thắc mắc."

Nói thế nào nhỉ... chị khiến tôi liên tưởng đến một đứa em họ..."

- Karma nói."

Vậy... chị phải trả ơn em bằng cách nào đây?"

"Học chăm chỉ lên, đỗ Kunugigaoka cấp 3 và trở thành một school idol.

Việc quan sát chị từ một đứa bị coi là rác rưởi, phấn đầu trở thành một idol được mọi người ngước mộ cũng khá là hay ho đấy."

------o0o------

Tiếng lành đồn xa.

Tứ đó trở đi, không ai dám động đến Matsuda Serika một lần nào nữa.Vậy nhưng, cả bàn tay phải của cô đã bị liệt.

Về chuyện cẩm bút viết thì không sao, cô vốn thuận tay trái.

Thế nhưng về chuyện chơi piano (cô có biết sáng tác một chút) thì cô không thể chơi được nữa.

Cũng đành chịu thôi, ít nhất giờ đây thiếu niên tóc đỏ nào đó đã cho cô động lực để tiếp tục tiến lên.Hôm nay là Chủ Nhật, Serika quyết định đi tới chỗ cửa hàng bán nhạc cụ ở trung tâm thương mại gần nhà cô.

Tuy nhìn thấy những cây đàn đó chỉ nhắc nhở cho cô về một thực tại đau lòng - bị liệt một bên tay, không chơi piano được nữa, nhưng cô vẫn còn vương vấn với bầu không khi bao quanh bởi các nhạc cụ nơi đây.Khẽ thở dài, Serika dùng ngón tay trái ấn nhẹ xuống phím đàn piano - nhạc cụ mà cô đã từng có thể chơi.Sau đó, cô lang thang mất một lúc nơi những bộ trống, như cây đàn guitar, violin, ukulele...Bỗng, từ nơi ẩn sâu bên trong cửa hàng, một tiếng piano rắn rỏi, khỏe khoắn cất lên.Đó... chẳng phải là từ khu piano cao cấp sao?

- Serika nghĩ thầm, bước từng bước tới nơi phát ra tiếng piano.Ở đó, là thiếu niên tóc đỏ như dâu tây chín - Akabane Karma - đang say sưa chơi piano một cách uyển chuyển, thành thạo.Wh... whoa...

- Serika trầm trồ nghĩ thầm.Bỗng nhiên, cậu cất tiếng hát.

Một giọng hát dày dặn, đầy nội lực.🎶 Three, two, one, zero!

Vậy là xong màn giới thiệu.

Ngước nhìn lên đây, tôi đang nghiêm túc đấy.

Chẳng cần nghi ngờ, vẻ đẹp hoang dại này tất sẽ thắng 🎶🎶 Khẽ thì thầm những lời dịu dàng,

Tôi không chỉ biết tỏ ra ngây thơ.

Với cái đầu lạnh lùng và một trái tim mạnh mẽ,

Tôi bảo vệ những gì quan trọng, những gì dễ bị tổn thương 🎶Clap clap clap clap clap!Serika mắt sáng long lanh, nhiệt liệt vỗ tay."

Ah... chị...

ở đó từ lúc nào vậy?"

- Karma dừng lại, toát mồ hôi hột, có phần hơi mắc cỡ."

Ôi, Karma!

Em tuyệt thật đấy!

Ai mà ngờ một đứa bị mọi người đồn là đầu gấu lại dịu dàng như thế, còn biết chơi piano và hát nữa chứ!"

- chính Serika cũng thấy ngạc nhiên khi mình nói nhiều đến vậy.Đúng lúc đó, điện thoại của Karma đổ chuông."

Alice à?"

- Karma nói - "Xin lỗi, em ra ngoài nghe điện thoại một chút."

"À... uhm."

- Serika đáp lại."

Alice đấy à, hai bác có khỏe không?..."

- đó là điều duy nhất Serika nghe được từ cuộc trò chuyện của Karma trước khi cậu bước ra ngoài, khép cánh cửa của khu piano cao cấp lại.Alice à... có phải Karma từng liên tưởng mình tới cô bé đó không nhỉ?

- Serika nghĩ thầm.Cô khẽ thời dài.

Cô biết chứ, được Karma bảo kê để khỏi phải chịu đựng những trò hành hạ tra tấn dã man là tốt lắm rồi.

Thế nhưng... con đường phía trước của cô dường như vẫn còn mịt mờ.

Từ một học sinh lớp E, phấn đấu trở thành idol chẳng phải dễ dàng gì đâu, nhất là với bàn tay phải bị liệt rất gây hạn chế cho việc sáng tác nữa."

Giá như... mình có thể cùng Karma sáng tác lời và nhạc nhỉ..."

- Serika khẽ lẩm bẩm."

Được thôi.

Nếu chị muộn."

- Karma bất chợt nói từ sau lưng Serika."

Woah whoa whoa!

Em vào đây từ khi nào vậy?

Hết cả hồn!"

- Serika giật mình."

Heheh~ Serika-senpai có vẻ yếu bóng vía nhỉ?"

- Karma cười nhếch mép."

Thật là..."

- Serika toát mồ hôi hột - "Cơ mà lúc nãy... em đồng ý thật đấy hả?"

"Sao lại không?

Em cũng rảnh mà~" - Karma cười ranh mãnh - "Em sáng tác nhạc và viết lời bài hát dựa trên trải nghiệm của chính bản thân hoặc vay mượn cảm xúc, tâm tư từ những người khác.

Em tò mò không biết mọi người sẽ có cảm xúc gì khi những lời bài hát đó được cất lên."

"Ra vậy.

Không ngờ troublemaker Akabane Karma lại có mặt lãng mạn đến vậy."

- Serika cười khúc khích."

Không... không phải như thế mà."

- Karma ngước nhìn ánh mắt ra chỗ khác, mặt hơi đỏ, toát mồ hôi hột."

Cơ mà... em học lớp nào vậy nhỉ?"

- Serika hỏi."

Lớp 2-D, Onno-sensei là chủ nhiệm ạ."

- Karma trả lời."

À... là lớp của ông thầy đó.

Nghe này, em không nên tin tưởng ông ta đâu.

Ông ta là người ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho riêng mình."

- Serika từ tốn nói."

Dạ, không có chuyện đó đâu ạ.

Em tin rằng, ông ấy là một người thầy tốt.

Miễn là em bảo vệ kẻ yếu, ông ấy sẽ đứng về phía em."

- Karma nở nụ cười hồn nhiên."

Vậy sao?"

- Serika nói - "Nhưng theo trực giác của con gái như chị đây thì, ông ta chỉ là một con hám lợi cho bản thân mình mà thôi."

"Thầy ấy tốt hơn như thế."

- Karma điềm nhiên nói."

Vậy làm vụ cá cược nhé?

Nếu hết năm nay em vẫn nghĩ rằng ông ta làm một người tốt, hãy sai khiến chị làm một điều bất kì.

Còn nếu ngược lại, em thay đổi cách nhìn nhận về ông ta, em sẽ phải đến chỗ quán cafe của chị làm phục vụ bàn."

- Serika thản nhiên."

Đó là kiểu quán cafe gì vậy...?"

- Karma toát mồ hôi hột - "Cơ mà thôi, chẳng quan trọng.

Em tin vào Onno-sensei."

Sau ngày đó, Serika và Karma trở thành bạn bè tốt của nhau.

Karma có lúc kèm Serika học (cậu đã nắm được một số nội dung học tập của năm sau).

Thỉ thoảng, bọn họ cùng sáng tác lời vào nhạc, vẽ thiết kế trang phục idol rồi đặt may, quay video Serika ca hát nhảy múa rồi đăng lên Youtube hoặc trình diễn như một nghệ sĩ đường phố.Cuối năm học, Serika dự kì thi đầu vào của trường cấp 3 Kunugigaoka với đủ số điểm để được vào lớp 1-A.

Kênh youtube idol của Serika đã được rất nhiều người biết đến.

Mọi người vẫn hay gọi cô bằng nghệ danh - Seririnshi.------o0o------

"Câu chuyện đến đây là hết."

- Karma nói."

Ra đó là cách cậu và Matsuda Serika-senpai quen nhau.

Tiện thể, cậu đã thua cá cược và phải mặc đồ hầu gái hằng ngày luôn."

- Asano thản nhiên nói."

Im đi.

Cậu làm tôi đau lòng quá..."

- Karma mặt mày xanh xẩm, thiểu não nói."

Ừ.

Tôi cũng đau lòng..."

- Asano chẳng khá hơn là bao."

Cơ mà... tôi lười lắm, vốn dĩ chẳng muốn kể cho cậu nghe mấy chuyện vừa rồi đâu."

- Karma vô cảm nói."

Nhưng tôi đã đấu kiếm thắng cậu lúc khai giảng, nên cậu đành phải để cho tôi khui ra chuyện của bản thân thôi."

- Asano thản nhiên nói."

Haiz...

Cậu đúng là tọc mạch mà Asano-kun."

- Karma khẽ thở dài.Bọn họ đang cùng nhau đứng nơi giảng đường trong buổi sinh hoạt đầu tháng của toàn trường.

Từ nãy tới giờ vẫn là các tiết mục từ các lớp biểu diễn liên tục."

Và bây giờ, chào mừng các bạn đến với tiết mục của Matsuda Serika!"

"Hoan hô!!"

- cả trường bên dưới vỗ tay.Từ hai bên cánh gà, cô gái với váy đen vô cùng gợi cảm uyển chuyển bước ra giữa sân khấu(Hình minh họa trang phục nè.)

"Xin chào tất cả mọi người, mình là Seririnshi!

Hôm nay, mình sẽ biểu diễn bài hát mang tên 'Soldier Game'!

Xin mọi người hãy lắng nghe!"

- Serika mỉm cười.Một tràng pháo tay nữa nổ ra.Tiếng nhạc nổi lên, Serika bắt đầu uyển chuyển nhảy múa từng bước trên sân khấu.🎶 Three, two, one, zero!

Vậy là xong màn giới thiệu.

Ngước nhìn lên đây, tôi đang nghiêm túc đấy.

Chẳng cần nghi ngờ, vẻ đẹp hoang dại này tất sẽ thắng. 🎶🎶 Khẽ thì thầm những lời dịu dàng,

Tôi không chỉ biết tỏ ra ngây thơ.

Với cái đầu lạnh lùng và một trái tim sắt đá,

Tôi bảo vệ những gì quan trọng, những gì dễ bị tổn thương. 🎶🎶 Bắt đầu một cuộc đấu tay đôi.

Tôi là ai, sao?

Cậu thấy tò mò, sao?

Có thể đó chính là tình yêu.

Bí mật trôn vùi sâu thẳm dưới trái tim tôi,

Cậu sẽ làm gì khi khám phá ra?

It's soldier game.

Lần tới gặp lại, cậu có muốn tiếp tục? 🎶🎶 Three, two, one, zero!

Chuyển sang chiến lược tiếp theo.

Ngước nhìn lên đây, tôi đang nghiêm túc đấy.

Nắm bắt tín hiệu, tương lai của tôi rồi sẽ là của cậu. 🎶🎶 Ngọt ngào hơn một nụ cười,

Điều dối chá phải chăng đã đem lại nước mắt?

Sự mong manh, chóng tàn luôn ẩn giấu đâu đây.

Cậu - một người quan trọng và yếu đuối. 🎶🎶 Cậu muốn đồng hành cùng tôi, sao?

Cậu tò mò về những cái động chạm, sao?

Đó chính là tình yêu.

Một ngày nào đó, tôi sẽ giáp mặt cậu nơi chiến trường.

Có thể đó là lý do của cậu.

I'm soldier heart.

Tôi sẽ không thua.

It's soldier game. 🎶(Come on!)Khi Serika cúi chào, khán giả bên dưới nhiệt liệt vỗ tay."

Bravo!

Bravo!"

"Sericia!

Sericia!

Sericia!

Sericia..."

"Và bây giờ..."

- Serika nháy mắt tinh nghịch với khán giả - "Chúng tôi xin chân thành gửi lời cảm ơn đến Akabane Karma, người đã viết nhạc và lời của ca khúc vừa rồi."

Cả trường im phăng phắc.

Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía Karma."

Chà... thật không ngờ là một học sinh côn đồ, quậy phá lại sáng tác nhạc, viết ra những ngôn từ lãng mạn đầy cảm xúc và tình yêu như vậy nhỉ?"

- Ren mỉm cười.Đám đông bắt đầu cười lớn.

Vừa cười vừa hoan hô.Idol nổi tiếng Matsuda Serika lại hát những ca khúc do chính Akabane Karma soạn nhạc, đôi lúc là cả viết lời cho nữa."

Serika-senpai...?

Em tưởng chúng ta đã thỏa thuận rằng điều đó không cần tiết lộ ra?"

- Karma toát mồ hôi hột."

Cơ mà nếu các lời bài hát của chị là do Akabane viết..."

- Asano chống tay suy nghĩ - "Vậy thì... cái lời bài hát Lip & Hip phởn phởn õng a õng ẹo lần trước đó... cũng là do cậu viết ra sao Akabane?

Có nhiều điều tôi chưa biết về con người thực sự của cậu quá nhỉ...?"

"Không.

Lời bài đó là do Serika-senpai tự viết."

- Karma thẫn thờ đảo mắt, toát mồ hôi hột.------o0o------

Giờ tan học..."

Asano-kun, cùng đi về thôi."

- Karma mỉm cười bình thản."

Đây, đây.

Thật trùng hợp, ai mà nghĩ tôi với cậu lại cùng đường về nhà cơ chứ?"

- Asano thoải mái trò chuyện theo."

Lần sau... nhất định tôi sẽ không thua đâu.

Rồi cậu sẽ phải kể chuyện về bản thân mình cho tôi nghe, để tôi có thể hiểu cậu hơn."

- Karma vừa hút sữa dâu vừa nói."

"Lên luôn đi nào.

I'm soldier heart!"

- Asano cười nhếch mép."

Cậu khiêu khích tôi đấy à?

Ok luôn.

It's soldier game!"

- mắt Karma ánh lên tia nghịch ngợm.Phải rồi, bọn họ vốn là như vậy.

Vườn trường như chiến trường.

Họ tìm được nhau, lao vào nhau, chiến đấu với nhau cả về hình thức lẫn tinh thần, và đôi lúc là về cảm xúc nữa.Lời bài hát Soldier Game...

đó là bối cảnh khi mình có một người được coi là đối thủ ngang tài ngang sức.

Giờ đây thì người đó đang ở trước mặt thật rồi.

- Karma nghĩ thầm.------------Dành tặng những ai đã đọc đến dòng này: Cảm ơn bạn rất nhiều.

Hãy luôn nhớ rằng mình và mọi người xung quanh đều yêu thương bạn.

Chỉ sự tồn tại của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn xứng đáng được nhận tình yêu thương rồi.

Và, nếu được thì... bạn có thể dành ra 2 giây để gửi tặng mình 1 vote được không?

Tuy chỉ là 1 vote thôi nhưng đối với mình nó rất quý giá.

Chỉ một vote cũng đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để tiếp tục viết vì muốn các bạn vui vẻ.

Thân!Q: Khi Asano và Karma muốn hiểu về nhau hơn?

A: It's soldier game!Tình hình là... mị vừa thích maid cafe này, lại vừa thích school idol nữa.

Mỗi thứ một ít, và giờ đây cái fic nó có hơi... hổn lốn thế nào ấy.

Có ai thấy phiền không?Còn nữa, mị gần như cạn ý tưởng rồi.

Ai có ý tưởng gì thì làm ơn hãy ném ra đây nhé.Hè rồi... hết toán, văn, tiếng Anh, tiếng Nhật lại đến piano, bơi, yoga...

Chẳng còn thời gian đâu mà viết.
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 10 ~Giờ xuyên không~


"Buổi sinh hoạt toàn khối đầu tháng sắp tới, lớp chúng ta sẽ nhảy Flashmob bài 'Kill this love' của Blackpink."

- Alice dõng dạc nói."

Hehhhhhhh...."

- Cả lớp ỉu xìu, toát mồ hôi hột."

Cũng phải thôi.

Lần trước cả lớp nhảy Flashmob thất bại thảm hại như thế cơ mà."

- Karma cười khẩy, toát mồ hôi hột."

Mọi người có thể tin tưởng hơn vào quản ca của lớp mình được không?"

- Alice nói - "Lần này sẽ không phải là cả lớp lên sân khấu, nhằm tránh tình trạng bị loãng và thiếu sự linh hoạt trong di chuyển như lần trước.

Chỉ các bạn nữ sẽ lên nhảy thôi.

Thế nào?"

Phải.

Shiraki Alice, aka quản ca của lớp 1-A, đang nêu lên ý kiến về tiết mục văn nghệ mà bọn họ phải biểu diễn trong buổi sinh hoạt toàn khối sắp tới."

Nhân danh quản ca của lớp 1-A chúng ta, mình hứa danh dự rằng lần này, tiết mục văn nghệ của chúng ta sẽ suôn sẻ và thành công tốt đẹp!"

- Alice chắc nịch nói - "Sẽ không có bất kì vỏ chuối nào nữa cả."

"Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa..."

- Karma cười nhếch mép, toát mồ hôi hột."

Và cũng không có vỏ dưa hay vỏ dừa gì cả nữa nhé!"

- Alice một lần nữa khẳng định chắc như đinh đóng cột."

Rồi, rồi..."

- Karma cười nhạt."

Làm sao cậu có thể đảm bảo chắc chắn rằng tiết mục của chúng ta sẽ diễn ra suôn sẻ, hả quản ca?"

- Asano nghiêm nghị đặt câu hỏi."

Thứ nhất," - Alice giơ một ngón tay lên, bắt đầu bước từng bước xung quanh bục giảng - "Serika-senpai có quen một người biên đạo nhảy rất tài năng và đáng tin cậy.

Chúng ta có thể nhờ người đó dàn dựng tiết mục cho lớp mình."

"Thứ hai?"

- Karma cười nhạt."

Thứ hai," - Alice giơ ngón tay thứ hai lên, tiếp tục nói - " Giáo viên dạy nhạc họa mới sắp tới sẽ giảng dạy ở trường ta, theo thông tin của anh Karma, là một người rất giỏi may trang phục biểu diễn.

Chúng ta có thể đặt cô ấy thiết kế và may trang phục giúp."

"Và thứ ba?"

- Serika vui vẻ nói."

Thứ ba--" - Alice vừa giơ ngón tay thứ ba lên xong thì bất chợt ngừng lại."

Chị đến đây từ khi nào thế!?"

- Trừ Karma và Asano, cả tập thể lớp 1-A đồng thanh."

Từ khi Alice nhắc đến vỏ chuối ấy."

- Serika thản nhiên nói, tiện tay bóc một quả chuối ra ăn - "Cơ mà, em nói tiếp ý thứ ba đi Alice?"

"Thứ ba," - Alice mặt vô cảm nói - "Tôi sẽ tìm mọi cách cưỡng chế, không cho Serika-senpai mang chuối đi vào ngày hôm đó.

Có như vậy, chị ta mới không thể vô tình làm rơi vỏ chuối từ trên cao xuống được nữa..."

Mình đúng là quá thông minh mà.

- Alice nghĩ thầm."

Nhưng... nhưng... hôm đấy chị và em cũng có diễn một tiết mục khác mà!

Không cho chị ăn chuối, lấy đâu ra nguồn cung cấp năng lượng đây..."

- Serika-senpai khổ sở nói, nước mắt tuôn trào.

Ai nấy nhìn vào đều cảm thấy thương hại."

Nín đi.

Hôm sau tôi sẽ tặng chị 5kg chuối."

- Alice lạnh băng nói."

Được...

được rồi!

Chị đồng ý!"

- Serika-senpai lại tươi rói như hoa, cứ như thể không phải cùng một người vừa khổ sở rơi lệ ban nãy.Mấy đứa này...

- Asano mệt mỏi nghĩ thầm, toát mồ hôi hột."

Vậy là quyết định rồi nhé.

Con gái lớp chúng ta sẽ nhảy Flashmob bài 'Kill this love' của Black Pink với trang phục và biên đạo đáng tin cậy từ những người quen biết."

- Alice chốt hạ.May quá... mình không phải tham gia vào vụ này...

- Toàn bộ con trai nghĩ thầm.------o0o------

"Xin giới thiệu với mọi người anh Matsuda Jinpei, anh trai của Matsuda Serika, người biên đạo múa của chúng ta."

- Alice dõng dạc nói.Gì cơ...!?

Chẳng lẽ anh ta xuyên không từ Detective Conan sang sao!?

- tất cả mọi người cùng nghĩ.

"Xin chào tất cả các em.

Anh là Matsuda Jinpei, xuyên không từ vũ trụ Detective Conan sang đây."

- anh Matsuda bắt đầu giới thiệu.Đúng thật rồi kìa!!

- mọi người một lần nữa nghĩ thầm."

Yo, anh xuyên không từ Detective Conan sang Lớp học ám sát làm chi vậy?

Lại còn mặc đồ của cảnh sát nữa?"

- Karma thản nhiên nói.Không thể theo kịp cái đầu óc của Karma-kun nữa rồi!

- mọi người cùng nghĩ."

Phải rồi.

Tôi ấy, là một cựu cảnh sát rất ngầu lòi.

Tôi đã hy sinh tính mạng của bản thân để cứu mạng hàng trăm con người."

- anh Matsuda bắt đầu thao thao bất tuyệt."

Ông ngậm miệng dùm cái."

- Serika lấy chân mình dẫm lên chân ông anh - "Mọi người đừng để ý, anh ấy bị mắc chứng hoang tưởng từ lâu lắm rồi.

Cái gì mà cảnh sát hy sinh tính mạng xuyên không từ thế giới khác chứ.

Ổng xuyên không từ trại tâm thần ra thì có.

Mọi người đừng tin."

- Serika nói bằng giọng đều đều."

Thôi nào em gái, em biết là anh nói đúng mà~" - anh Matsuda cười điệu cười hết sức đểu giả."

Nè."

- Karma lên tiếng, giở Dectetive Conan tập 36 ra cho mọi người xem - "Có nhân vật cảnh sát tên Matsuda Jinpei thật đấy.

Đúng là anh ta đã hy sinh."

"Woah, Karma.

Anh lấy đâu ra quyển đó vậy?"

- Alice hỏi"À, từ trong cặp của Asano-kun đấy mà."

- Karma thản nhiên nói."

Hả!?

Cậu lấy từ lúc nào vậy?"

- Asano trố mắt ngạc nhiên."

Ngoài ra, trong cặp của Asano-kun còn có -- ưm..

ưm uhm..."

- Karma chưa kịp nói hết câu đã bị Asano lấy tay bịt miệng.Cậu ta quả là đáng sợ mà...

- mọi người nghĩ thầm."

Cơ mà..."

- Karma nói, vừa nhớ ra một điều gì đó - "Tại sao tôi với Asano lại bị kéo từ KiraKaru sang đây vậy?"

Phải.

Ngoại trừ Karma và Asano, các học sinh ở đây đều là nữ.

Vì chỉ có con gái mới tham gia tiết mục nhảy Flashmob lần này."

Thì... hai người là lớp trưởng và lớp phó mà?

Nên nếu được thì quan tâm đến những hoạt động của lớp một chút chứ?"

- Alice thản nhiên nói."

Đành vậy..."

- Karma bất mãn nói.Sau đó, từng nữ sinh bắt đầu sắp xếp đội hình, tập nhảy theo sự biên đạo của anh Matsuda.------o0o------

Ngày hôm sau, tại phòng học nhạc của trường Kunugigaoka...Từ thứ 2 đến thứ 6, học sinh ở trường Kunugigaoka sẽ học các môn văn hóa bình thường.

Còn thứ 7, tức là ngày hôm nay, là để dành cho các học sinh hoạt động CLB, học những môn nghệ thuật như nhạc họa, tập dượt chuẩn bị tiết mục văn nghệ...Vào một ngày thứ 7 như thế, học sinh không nhất thiết phải mặc đồng phục, chỉ cần mặc lịch sự kín đáo đến trường là đủ."

Shiraki-san này, bộ Waloli cậu mặc đến lớp có hơi ngắn quá không?"

- Asano nghiêm túc nhắc nhở."

Gì đây Asano-kun?

Cậu đang xăm soi cặp đùi trắng nõn nà của tôi ư?

Thật là biến thái quá đi..."

- Alice trêu ghẹo."

Không nhé.

Tôi không phải tên bỉ ổi thích soi váy phụ nữ."

- Asano thở dài, lạnh lùng nói.Cả lớp đang sôi nổi nói chuyện với nhau thì cánh cửa phòng học nhạc mở ra, một người phụ nữ bước vào."

Chào cả lớp!

Cô tên là Ayano, từ nay sẽ là giáo viên dạy môn nhạc họa của lớp chúng ta.

Mọi người cứ thoải mái gọi cô là Ayano-sensei nhé."

Với mái tóc nâu xoăn nhẹ, đôi má hồng hào, cặp mắt long lanh xanh biếc như màu đại dương, Ayano-sensei là một phụ nữ sexy, trẻ chung và xinh đẹp."

Các em có câu hỏi gì muốn cô giải đáp không?"

- Ayano-sensei cười tươi rói."

Ayano-sensei, đóa hoa xinh đẹp như cô đã có ai làm chủ chưa ạ?"

- Ren liếc mắt đưa tình - "Trái tim này đã rung động từ phút đầu tiên cô mở lời mất rồi..."

Táo tợn thế!?

Tán tỉnh giáo viên giữa lớp luôn cơ đấy!?

- Cả lớp nghĩ thầm."

Heheh, trái tim này của cô thuộc về cô, không phải thuộc về ai khác cả~" - Ayano-sensei nháy mắt tinh nghịch."....

Hì hì... hì..."

- Ren chảy máu mũi."

Mong sensei thứ lỗi cho cách cư xử khiếm nhã đến đáng sợ của bạn ấy ạ."

- Karma uể oải nói."

Này nhé, tình yêu là một thứ gì đó mang nặng tính nhân văn và triết lý, là một trong những thứ thiêng liêng nhất mà con người sở hữu-- Á!"

- Ren đang thao thao bất tuyệt thì bị cả lớp ném đồ dùng học tập vào người."

Thiêng liêng cái gì, cái tình cảm không lành mạnh đó của cậu thật trần tục và đen tối thì có!"

"Không thể tin được!

Học sinh mà dám tán tỉnh giáo viên khi mới lần đầu gặp mặt?"

"Nyetchetchetchetchet... cái lớp này ngày càng trở nên đáng sợ."

- Koyama cười điệu cười đặc trưng, toát mồ hôi hột."

Thôi... thôi nào các em..."

- Ayano-sensei toát mồ hôi hột."

Trật tự!"

- Giọng Asano vang vọng khắp phòng, cả lớp im bặt."

Em là lớp trưởng phải không, Asano-kun?"

- Ayano-sensei hỏi."

Dạ, vâng ạ."

- Asano đáp."

Từ nay về sau nhờ em giúp đỡ nhé, Asano-kun!

Và bây giờ..."

- Ayano-sensei ngồi xuống ghế, chuẩn bị chơi đàn piano - "Bây giờ chúng ta sẽ luyện thanh, cả lớp hát theo cô nhé."🎵Mỳ y ý y mà a á a à

Mỳ y ý y mà a á a à

Mỳ y ý y mà a á a à

Mỳ y ý y mà a á a à

Mỳ y ý y mà a á a à

Mỳ y ý y mà a á a à...🎵"Rồi, các em làm tốt lắm.

Bây giờ chúng ta bắt đầu học một bài hát nhé."

"Vâng ạaaa."

- học sinh trả lời."

Có bạn nào biết bài hát Best Friend của Nishino Kana không?"

"Có ạaaa."

- học sinh trả lời."

Phải rồi, đó là một bài hát nổi tiếng hay và cảm động nói về tình bạn.

Các em đều nhớ nhạc bài đó hết rồi chứ?"

"Vâng ạaaa."

"Đây là lời bài hát."

- Vừa nói, Ayano-sensei vừa truyền tay cho từng học sinh một những tờ lời bài hát - "Các em nhìn lời trong này và hát theo nhé."

Sau đó, Ayano-sensei từ từ kéo chiếc ghế đàn piano ra, nhẹ nhàng ngồi xuống."

Cô sẽ đệm piano rồi các em hát theo nhé..."

- Đang nói dở, Ayano-senpai dừng lại như vừa nghĩ ra điều gì đó - "Đúng rồi.

Lớp mình có bạn nào biết đệm piano bài này không?

Lên đánh cho cả lớp hát theo nào."

Mọi người trong lớp cùng nhìn vào một học sinh nữ.

Đó là một cô bé tóc hồng, mắt hồng, quần áo và trang sức cũng hồng.

Cô ăn mặc theo phong cách punk với choker, áo hở vai có in bộ xương người và đôi khuyên tai hình viên thuốc."

Itouzaki, cậu biết đánh piano đúng không?"

- một người bạn cùng lớp hỏi cô bé cái gì cũng hồng đó."

À... uhm... chắc cũng tạm..."

- Itouzaki do dự nói."

Vậy em lên đây đánh piano nhé, Itouzaki... gì nhỉ?"

- Ayano-sensei vui vẻ nói."

I...

Itouzaki Himeki ạ."

- cô gái trả lời gượng gạo."

Itouzaki Himeki, em lên đây đệm đàn cho cả lớp hát theo nhé!"

"Dạ, vậy em xin phép..."

Itouzaki Himeki từ tốn bước đến chỗ cây đàn piano, kéo ghế ra và khẽ ngồi xuống.Những nốt nhạc đầu tiên vang lên theo hai bàn tay uyển chuyển của cô.Cả lớp bắt đầu cất tiếng hát.🎵 Cảm ơn nhé,

Thật mừng vì bạn đã ở đây

Bất chấp mỗi hoàn cảnh

Mình vẫn có thể mỉm cười.

Cho dù bao năm hai ta xa cách,

Sẽ chẳng có điều gì thay đổi.

Chúng ta là Best friend.

Mình yêu bạn, thật sự yêu bạn 🎵Đang chơi piano đến đoạn đó, Itouzaki Himeki bỗng dưng ngừng lại."

Có chuyện gì vậy, Itouzaki-san?"

- Ayano-sensei hỏi."

Hức... hức..."

- Himeki bắt đầu nấc lên từng tiếng thổn thức, vai run rẩy, hai hàng nước mắt bắt đầu tuôn ra.

"Em... sao vậy, Itouzaki-san?"

- Ayano-sensei sốt sắng hỏi."

Dạ... hic... em... không kìm được...

ạ..."

- Himeki thổn thức."

Sao tự dưng không đâu lại khóc vậy?

Nè, cầm lấy đi."

- Alice vừa nói vừa đưa khăn tay cho Himeki."

Hức... hức... cảm ơn... hức...

Xin lỗi sensei, em không thể tiếp tục chơi bài này được nữa ạ..."

- Himeki nói."

Không sao mà.

Em ổn chứ, Itouzaki-san?"

- Ayano-sensei lo lắng hỏi."

Ôi, sensei đúng là có một trái tim vàng ngọc thật đáng quý..."

- Ren nhìn Ayano-sensei đắm đuối.Sau đó, Asano lên đánh piano đệm cho cả lớp hát thay Himeki đến hết giờ.------o0o------

Chiều hôm đó, Karma, Asano, Alice và Serika-senpai cùng nhau đi đến KiraKaru làm thêm.Hôm đó, quán KiraKaru theo chủ đề màu sắc, mỗi nhân viên sẽ mặc bộ hầu gái với từng màu sắc chủ đạo riêng.Berrylinsky aka Akabane Karma: Hồng

Angelilac aka Asano Gakushuu: Tím

Seririnshi aka Matsuda Serika: Đen

YadaYada aka Yada Touka: VàngMinh họa trang phục:Berrylinsky:

Angelilac:

Seririnshi:

YadaYada:

"Whoa, cậu mặc màu hồng đẹp thật đấy Berrylinsky.

Sao của mình lại hở thế này??

Với cả... cậu vẫn chưa nói cho tớ biết tên thật đâu đấy Berrylinsky?"

- Yada vui vẻ nói."

Bí~ mật~" - Karma đáp lại.Từng là bạn cùng lớp với nhau, vậy mà cậu ta chẳng nhận ra mình.

Cơ mà cũng may...

- Karma nghĩ thầm."

Ô kìa, chào mấy nhóc.

Nhớ người cảnh sát của tổ phá bom này quá nên sang đây quấy quả chăng?"

Phải.

Đó là Matsuda Jinpei aka anh của Matsuda Serika aka biên đạo múa cho lớp 1-A aka một tên ảo tưởng mình là cảnh sát xuyên không từ thế giới khác."

A, chị chưa nói gì với mấy đứa sao?

Anh đầu bếp kia nghỉ việc mất rồi, nên từ nay anh Matsuda Jinpei chính thức trở thành đầu bếp của chúng ta!"

- Serika-senpai vui vẻ nói."

Ái chà.

Mong là anh đừng đi rêu rao với khách, rằng anh là cảnh sát của tổ phá bom đã hy sinh cứu mạng bao người xuyên không từ thế giới khác sang đây, nhé?

May ra có đứa mẫu giáo mới không thấy não anh có vấn đề."

- Alice khiêu khích, cười nhếch mép."

Ô kìa, nhẹ lời thôi chứ quý cô... gì nhỉ?"

"Shiraki Alice."

"Quý cô Shiraki Alice.

Tôi tin chắc cô là người hiểu rõ hoàn cảnh xuyên không từ thế giới khác của tôi hơn bất cứ ai.

Bởi... cô không giống người của thế giới này."

"Anh nói gì cơ, tôi chẳng hiểu gì cả."

- Alice nhún vai."

Giải thích thế nào đây nhỉ?

Phải rồi... cô là người của thế giới Lớp học ám sát nhưng đến từ một kết giới nhánh.

Chính xác hơn, cô là người của kết giới Bông hoa tuyết nhuốm máu phải không?"

- Matsuda Jinpei cười nhếch mép.Mỗi một vũ trụ là tập hợp của các kết giới gồm một kết giới chính và vô số các kết giới phụ, hay còn gọi là các kết giới nhánh.

Detective Conan và Lớp học ám sát là hai vũ trụ riêng biệt.Trong vũ trụ Lớp học ám sát, có duy nhất một kết giới chính là Ansatsu Kyoushitsu.

Bông hoa tuyết nhuốm máu, và tại đây, Our highschool days là hai kết giới nhánh của vũ trụ lớp học ám sát."

A-- cái--" - Alice ngạc nhiên.Anh ta biết kiểu gì hay vậy...

- Alice nghĩ thầm, toát mồ hôi hột.Đối với kẻ am tường, thế giới không chỉ có một."

Vì chúa, tôi không thể theo kịp cuộc trò chuyện này của họ nữa rồi..."

- Asano lấy tay bóp bóp chán, toát mồ hôi hột."

Cậu nghĩ tôi khá hơn chắc?"

- Karma gãi đầu, mặt mày xanh xẩm."

Mọi người xung quanh tôi thật là..."

- Serika thở hắt ra - "Hai tên ảo tưởng sức mạnh xuyên không, hai tên yêu nhau lắm cắn nhau đau..."

"Ai yêu nhau lắm cắn nhau đau cơ??"

- Asano và Karma đồng thanh."

Đoán xem?"

- Alice cười nhếch mép."

Thôi nào mọi người..."

- Yada thở dài - "Khách đang nhìn kìa, làm việc đi chứ?"

Sau đó, tất cả mọi người bắt đầu tập trung làm việc.------o0o------

"Chà, quán maid cafe này dễ thương ghê~"Hai vị khách nhẹ nhàng bước vào quán."

Ớ?

Ayano-sensei?

Cả Sakakibara nữa?"

- Alice rất ngạc nhiên."

Hai cô trò bọn tôi đến đây tám chuyện chút ấy mà."

- Ren nháy mắt - "Cơ mà bất ngờ thật, cậu làm thêm ở đây sao Alice-chan?"

"Cơ mà bất ngờ thật, cậu lôi giáo viên đến đây để tán tỉnh sao Sakakibara?"

- Alice phản lại."

À, em Sakakibara muốn rủ tôi ra đây để cùng nhau thảo luận về nhạc lý, phải không em?"

- Ayano-sensei quay sang hỏi Ren."

Dạ, đúng ạ.

Và còn để có thời gian vui vẻ bên nhau nữa ạ~" - Ren nháy mắt tinh nghịch."

Cô chưa nói với các em là cô có chồng rồi à?"

- Ayano-sensei vô cảm nói."

A... hoa đã có chủ mất rồi..."

- Ren ủ rũ."

Cơ mà..."

- Ayano-sensei liếc nhìn Alice - "Alice-chan phải không?

Em cute quáaaaaaa!"

Ayano-sensei lôi Alice về phía mình, ôm thật chặt, đặt mỗi bên má một cái hôn nồng nhiệt."

Hự... sensei..."

- Alice ngạt thở, toát mồ hôi hột."

Nào, hai em váy hồng với tím ra đây cho cô ôm cái chứ!"

"......"

- Asano và Karma không biết nên nói gì."

Thôi nào, các em là học sinh của cô thì cũng như con của cô, cho người mẹ này ôm ấp một chút không được sao?"

- Ayano-sensei cười tươi rói.Vậy là, Ayano-sensei nựng Alice, Asano và Karma một lúc lâu trong sự cạn lời của những người xung quanh.

Mãi đến khi cả 3 sắp nghẹt thở, Ayano-sensei mới thả bọn họ ra.

Ren nhìn cả hai người bọn họ đầy thèm thuồng.Nhìn vào Asano và Karma, Ren bất chợt lên tiếng:"Berrylinsky, thật vui vì được gặp lại em.

Và em nữa, mới làm ở đây đúng không?

Anh nghe mọi người kể về em rồi.

Angelilac, đúng chứ?

Cả hai em làm trái tim tội nghiệp này của anh tan chảy mất rồi!"

Dại gái quá, không nhận ra nổi bạn cùng lớp.

Cơ mà cũng may...

- Asano và Karma nghĩ thầm.Đúng lúc đó, cánh cửa quán chợt mở ra."

Chào các em, Gakushuu-kun và Karma-kun.

Công việc ở đây thế nào rồi?"

- Ngài chủ tịch Asano thản nhiên bước vào.Một giây im lặng.Hai giây im lặng.Ba giây im lặng."

Cái... cái gì!?

Berrylinsky chính là Karma-kun sao?"

- Yada ở gần đó nghe thấy, ngạc nhiên há hốc mồm, đưa tay lên bụm miệng."

Bây giờ cậu mới biết thì đã quá muộn.

Hơn nữa, so với chuyện Asano-kun đây đi làm hầu gái thì chuyện này chẳng phải quá bình thường hay sao?"

- Karma đảo mắt, thẫn thờ nói."

Đúng đó, đáng lẽ em nên nhận ra cậu ta sớm hơn, mật ong ạ~" - Ren nháy mắt tán tỉnh Yada."

Nói vậy nghĩa là cậu biết bọn tôi là ai từ trước rồi sao!?

Vậy mà còn tán tỉnh!?"

- Asano và Karma kinh hãi kêu lên."

Này nhé, giới tính không quan trọng.

Quan trọng là cái sắc~" - Ren liếc mắt đưa tình."

Ọe ọe ọe..."

- Asano và Karma cùng mặt mày xanh xẩm."

Anh yêu, anh cũng hay đến đây thăm tụi nhỏ (đám học sinh) à?"

- Ayano-sensei lên tiếng."

Uhm.

Một đám nhóc khá là đáng yêu, nhỉ?"

- Ngài chủ tịch mỉm cười dịu dàng."

Mà, tối nay anh yêu thích ăn gì?"

"Hmm, omurice thì sao?"

"Duyệt!"

"Dạ dạ khoan đã..."

- Ren sửng sốt - "Cuộc trò chuyện của hai thầy cô..."

"Cô ấy là Asano Ayano, vợ thầy, mẹ của Gakushuu."

- Ngãi chủ tịch thản nhiên nói."

Cô chưa nói cho các em sao?"

- Ayano-sensei nghiêng đầu thắc mắc."

Chưa nhé ạ!"

- Alice Ren và Serika đồng thanh."

Mà sao cậu không nói với bọn tớ rằng Ayano-sensei chính là mẹ cậu?"

- Ren quay sang hỏi Asano."

Mấy người có hỏi đâu mà tôi nói?"

- Asano nhẹ nhàng đáp.Ren thẫn thờ, vừa đúng lúc nhạc nền quán cafe đang mở đến đoạn hay nhất càng khiến cậu suy sụp hơn:🎵Let's kill this love

Let's kill this love🎵"Let's kill this love~" - Karma nhại theo, biểu cảm ác quỷ đặc trưng trên mặt."

Let's kill this love~" - Alice tiếp tục, cười nhếch mép."

Let's kill this love~" - Serika-senpai nối tiếp."

Let's kill this love~" - 'Cảnh sát ảo tưởng' Matsuda Jinpei làm cú chót."

Này nhé, bạn bè tốt với nhau mà mấy người có thể bạc tình với tôi đến mức độ nào vậy?"

- Ren thở dài, lắc đầu ngán ngẩm."

Xem ra chút nữa là em trở thành tình địch của tôi đấy, Sakakibara-kun."

- Ngài chủ tịch cười hết sức 'thân thiện'."

Dạ... em... xin lỗi ạ..."

- Ren lạnh sống lưng."

Let's kill this love~" - Karma, Alice, Serika-senpai, 'cảnh sát' Matsuda Jinpei đồng thanh."

Làm ơn đấy...

đừng sát muối vào trái tim tôi nữa..."

- Ren xụi lơ.Ôi, những con người xung quanh tôi...

- Asano nghĩ thầm, khẽ thở dài với nụ cười cam chịu trên môi.------------Q: Khi những con người xuyên không lộ diện?

A: Từ trại thương điên ra cả đấy.
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 11 ~Giờ định hướng hoạt động CLB~


Giới thiệu nhân vật (cạn ý tưởng nên làm chút cho có...)1.

Akabane KarmaViên kim cương lớn của làng tạo nghiệp (Gửi những ai đến giờ vẫn không biết Karma là ai: Cút.)

2.

Asano GakushuuRất giỏi việc buộc xích chó quanh cổ người khác trong đó có cả Karma.

Chỉ mỗi tội...

Karma không phải con chó, cậu ta là con bò tót nên đã nổi khùng lên và đá bay Asano.

3.

Asano GakuhouChủ tịch trường Kunugigaoka aka bố của Gakushuu.

Và đây là tình phụ tử thiêng liêng, sâu sắc giữa cha con bọn họ.

3.

Shiraki AliceEm họ mắt tím tóc bạch kim xinh đẹp của Karma aka cô gái xuyên không từ kết giới khác sang.

Cao 1m65, nặng 45kg, số đo 3 vòng 88 - 60 - 89, cup F, thích trà sữa, là fan KnY.

4.

Matsuda SerikaSchool idol mới nổi, ngực bự, thích ăn chuối.

5.

Matsuda JinpeiAnh trai Serika aka cảnh sát xuyên không từ vũ trụ Detective Conan sang (aka tên trốn trại).

6.

Asano Ayano

Bà mẹ trung niên với gương mặt xinh đẹp búng ra sữa, thoạt nhìn tưởng sinh viên của Gakushuu.

Là giáo viên dạy môn năng khiếu nghệ thuật tại Kunugigaoka.7.

Itouzaki Himeki

Cô gái học cùng lớp với Karma và mọi người, từng đột nhiên bật khóc khi đang đệm piano cho cả lớp hát, thích mặc phong cách ngổ ngáo màu hồng từ trên xuống dưới.------------Buổi sinh hoạt toàn khối hàng tháng...Let's kill this love!

Let's kill this love!Tiết mục nhảy Flashmob của lớp 1-A thành công ngoài dự định với Alice và Itouzaki Himeki ở vị trí center."

Tiếp theo là tiết mục 'Hello, shooting star!' của Seririnshi trình diễn."(Bài nhạc kết của Ansatsu Kyoushitsu season 1 đấy.

Ai nhớ không?)

(Minh họa trang phục)Nhạc bắt đầu nổi lên.🎵Ánh nắng mặt trời lan tỏa, để lại dư ảnh đỏ chót phía sau.

Khẽ nhắm mắt lại,

Em đưa vở ghi và cây bút vào cặp.

Nào, hãy bắt đầu cất từng bước đi.🎵🎵Em cứ vẽ, cứ vẽ, nhưng vẫn chẳng thể được đẹp.

Không phải do cây bút em đã chọn.

Nhìn thấy sao băng đêm qua,Em vẫn còn nhớ.

I was waiting for...🎵🎵Hello, shooting-star

Hello, shooting-star again.

Vẫn luôn đợi chờ,

Đứa trẻ hồn nhiên chìm trong giấc mộng

Vẫn luôn đợi chờ nơi đó, ah, ah

Tựa như ngày hôm ấy, ah, ah.🎵🎵Hello, shooting-star

Hello, shooting-star again.

Vẫn luôn đợi chờ,

Làm ơn đừng thức tỉnh khỏi giấc mộng.

Cho dù nước mắt rơi, ah, ah

Hay nụ cười nở trên môi, ah, ah

Hãy tỏa sáng một lần nữa.🎵🎵Lặng ngắm nhìn đôi mắt đó, những dư ảnh phản chiếu rõ rệt.

Thả lỏng, ngước nhìn lên bầu trời,

Ra đó là màu sắc như vậy.🎵🎵Không thể diễn tả bằng ngôn từ,

Chẳng một sắc màu nào đẹp hơn người.

Nếu em có thể biến người thành những nốt nhạc,

Thế giới ắt sững sờ khi bản nhạc đó cất lên,

Bởi sự tỏa sáng vang dội của người.🎵🎵I'm waiting for you,

I'm waiting for you, always.

Vẫn luôn đợi chờ,

Vĩnh hằng chìm trong giấc mộng, người nhé.

Hướng mắt xa thật xa, ah, ah

Luôn từng bước dõi theo, ah, ah.🎵🎵I'm waiting for you,

I'm waiting for you, always.

Em vẫn luôn đợi chờ,

Không muốn thức tỉnh khỏi giấc mộng,

Cũng như người vậy, ah, ah

Như thể ngày hôm đó, ah, ah.🎵🎵Hello, shooting-star

Hello, shooting-star again.

Em vẫn luôn đợi chờ,

Đêm trăng sáng, ta hãy tìm gặp nhau.

Em vẫn luôn ở nơi đây, ah, ah

Tựa như ngày hôm đó, ah, ah

Hãy luôn tiếp tục tỏa sáng.🎵Ở dưới hội trường..."

Này, Akabane..."

- Asano khẽ lên tiếng - "Lời bài hát vừa rồi là cậu sáng tác phải không?"

"Hmmm...

điều gì khiến cậu có suy nghĩ như vậy?"

"Lời bài hát đó... giống kiểu của cậu hơn của Matsuda-senpai.

Với cả..."

"Với cả?"

"Tôi có cảm giác...

Phải chăng lời bài hát đó chính là cảm xúc của cậu với lớp học đó cô đọng lại?"

"Heh, có lẽ."

- Karma liếc nhìn đi chỗ khác, có phần ngại ngùng gián tiếp thừa nhận.Vậy là đúng rồi.

- Asano nghĩ thầm.Trút hết tâm tư, trái tim vào lời bài hát rồi bị một tên mái đầu cam đoán được, Karma quả có chút ngại và cảm thấy bản thân mình hơi sến."

Mọi người, cảm ơn đã lắng nghe!

Đặc biệt, mình gửi lời cảm ơn tới Akabane Karma đã viết lên lời bài hát."

- Serika-senpai nhí nhảnh nói.Chúa...

Thế là cả khối biết hết rồi còn đâu...

- Karma nghĩ thầm, ngại ngùng cắn môi.Himeki đứng gần đó khẽ mỉm cười.Gì chứ cậu ta cũng tình cảm ra phết...

- cô nghĩ thầm.Sau khi biểu diễn xong, Alice và Serika xuống khán đài ngồi.

Alice ngồi gần Asano và Karma."

Nè nè, anh Karma.

Anh có biết gì không?

Lúc nãy trước khi bọn em biểu diễn, ả Mioda đột nhập ra sau khán đài, định phá nát trang phục của bọn em đấy."

- Alice kể."

Vậy hả?

Rồi sao nữa?"

- Karma hỏi."

Chuyện khá dài, nhưng tóm gọn là chị ta phải vào phòng y tế."

- Alice thản nhiên nói."........."

- Asano không biết nói gì."

Đúng là em gái của anh có khác, xử lý mọi thứ bằng bạo lực là nhanh nhất~" - Karma cười tươi như hoa."........."

- Asano vẫn không biết nói gì."

Cảm ơn, anh quá khen."

- Alice nói."

Làm ơn đấy, cho tôi xin.

Anh em có khác, bạo lực y như nhau..."

- Asano thở dài.Buổi sinh hoạt hôm đó, các tiết mục của lớp 1-A diễn ra một cách thành công tốt đẹp.------o0o------

"'Đơn tuyển thành viên vào CLB'...

à?"

Alice chăm chú nhìn các tờ rơi được ghim trên bảng tin của trường."

Đầu năm mà, các CLB đều ráo riết tuyển thành viên mới.

Nếu mọi người ngại điền đơn, có thể lên fanpage của từng CLB để điền đơn phỏng vấn cũng được."

- Asano nói."

Có phỏng vấn à?"

- Alice hỏi."

Phải.

Các đàn anh đàn chị lớp trên của từng CLB sẽ phỏng vấn từng học sinh ứng cử, ai đỗ mới được vào CLB đó."

- Asano đáp."

Vậy từng CLB có khoảng bao nhiêu học sinh đăng ký phỏng vấn?"

Trường cấp 3 Kunugigaoka đông hơn nhiều so với trường cấp hai.

Cả 3 khối có các lớp A, B, C, D, E, F, G, H, I, K, M, N, P, S.

Tổng cộng toàn trường là 42 lớp.

Mỗi lớp khoảng 30 người.

Trung bình có khoảng 1260 học sinh trong trường.

Như vậy, mỗi CLB tuyển từ 30 đến 60 thành viên.

Còn lại là những học sing không đỗ hoặc không đănh kí tuyển CLB nào."

- Asano trả lời."

Cậu có vẻ rành mấy cái này quá nhỉ..."

- Karma cười nhạt."

Đó là kiến thức phổ thông mà."

"Vậy còn...

CLB âm nhạc của các của bọn mình?"

- Alice hỏi."

CLB của bọn mình ấy hả... mới thành lập năm nay, còn chưa quyết định ai sẽ ngồi ở vị trí chủ tịch CLB nữa."

- Serika-senpai đột nhiên xuất hiện."

Chị từ đâu ra vậy?

Mà... chẳng phải chị sẽ là chủ tịch hay sao?

Chính chị nảy ra ý tưởng thành lập cái CLB này mà?"

- Asano nhíu mày."

Không không~ nếu là về việc chọn ai làm chủ tịch CLB, con gái bọn chị đây sẽ tin tưởng các chàng trai nhiều đấy~" - Serika vui vẻ nói.Đột nhiên, nhanh như điện giật, Karma và Asano trao nhau những cái liếc mắt đầy khói lửa."

Oẳn tù tì!"

- 2 cậu đồng thanh.Cả 2 đều ra búa."

Oẳn tù tì!"

Cả 2 đều ra kéo."

Oẳn tù-- Ahahahaha!"

- Asano chưa kịp nói dứt câu, đột nhiên cười sặc sụa lên vì bị Karma bất ngờ cù léc vào nách."

Tay cậu đang ra lá kìa Asano-kun.

Tôi ra kéo, thế là thắng rồi nhé.

Cậu đi mà làm chủ tịch CLB."

- Karma nói.Hai tên này... lập tức quay ra oẳn tù tì luôn được.

Không biết nên gọi là tâm đầu hợp ý hay kì phùng địch thủ đây?

- Alice và Serika nghĩ thầm, toát mồ hôi hột."

Vậy là~ Bọn này tin tưởng vào Asano-kun nhé~" - Alice hí hửng."

Phải đó phải đó~" - Serika-senpai hùa theo."

Khoan, nãy Akabane chơi ăn gian mà--""Thôi thôi, để tôi làm chủ tịch CLB cũng được."

- Karma nói giọng mỉa mai - "Tại vì có vẻ Asano-kun đây sợ mình không có đủ khả năng dẫn dắt mọi người, nhỉ?"

"Tôi.

Làm."

- mặt Asano đen kịt."

Làm?"

"Tôi làm.

Chủ tịch CLB."

"Okee~ Vậy là chốt rồi nhé.

Cậu đúng là đáng yêu mà Asano-kyun~""...

Cậu có thể làm ơn bỏ cái 'kyun' đi được không?

Nghe phát tởm."

"Nào nào..."

- Alice thở dài - "Chúng ta.

Còn phải bàn.

Về việc tuyển thành viên vào CLB nữa."

Đúng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu vào giờ vang lên.

Ai về lớp người nấy.

Một ngày học mới bắt đầu.------o0o------

Tan học, tại phòng sinh hoạt của CLB Âm nhạc..."

CLB chúng ta sẽ hoạt động dựa trên hai hướng chính.

Hướng thứ nhất: Matsuda-senpai và sẽ luyện tập những ca khúc nhạc pop, biểu diễn như một school idol.

Nhạc, lời bài hát, trang phục cho hai người sẽ là những thành viên còn lại trong CLB lo, chủ yếu là Shiraki-san.

Shiraki-san lấy tiền công mỗi bộ váy, mỗi bài hát một cốc trà sữa, còn việc cắt may và vũ đạo Matsuda-senpai phải tự lo lấy."

- Asano dõng dạc nói."

Những gì cậu vừa nói mọi người chẳng phải đã biết hết rồi sao?"

- Karma lên tiếng."

Từ từ để tôi nói tiếp đã nào.

Tiếp theo là hướng thứ hai: mọi người sẽ cùng nhau biểu diễn nhạc sống (mang nhạc cụ ra đánh), thường là nhạc rock.

Những tiết mục như vậy thì không cần trang phục gì cầu kì."

- Asano tiếp tục."

Uầyyyy" - Alice và Serika đồng thanh."

Heh~ nhìn đầy đủ các loại nhạc cụ ở đây, không diễn nhạc sống chỉ có phí."

- Karma cười nhếch mép."

Trong một band nhạc có 5 vị trí chính.

Đó là vocalist (ca sĩ), guitarist (người chơi guitar), bassist (người chơi bass aka guitar bè trầm), drummer (người chơi trống) và cuối cùng là keyboardist (người chơi keyboard - một loại nhạc cụ kiểu như piano điện tử)."

- Asano giải thích - "Chúng ta sẽ tuyển thành viên cho từng vị trí một.

Những ai có thể đảm nhiệm trên một ví trí (tức là chơi nhiều hơn 1 loại nhạc cụ ấy) và có thể hoán đổi linh hoạt thì càng tốt."

"Vậy còn violinist (người chơi violin), DJ và rapper thì sao?

Cũng được đấy chứ?

Với lại, ở đây còn có cả kèn nữa đấy?"

- Serika háo hức."

Mấy vị trí đó tính sau, lo các vị trí cơ bản kia đi đã."

- Asano chắc nịch."

Uhmmmm" - Serika đáp."

Tôi ấy, không làm thì thôi, chứ một khi đã làm rồi tôi sẽ tuyệt đối nghiêm túc, tử tế.

Với cương vị là chủ tịch CLB Âm nhạc, tôi hứa danh dự rằng sẽ khiến cho CLB tiến thật xa."

- Asano nghiêm nghị nói."

Tham vọng quá nhỉ?

Thanh niên nghiêm túc có khác..."

- Karma cười nhạt."

CLB của chúng ta được ban giám hiệu kì vọng rằng sẽ thường xuyên trình diễn trước toàn bộ học sinh vào các buổi sinh hoạt hàng tháng.

Nếu các tiết mục của chúng ta không chuyên nghiệp, thì ít nhất cũng phải ở mức độ bán chuyên.

Vậy nên, chúng ta chỉ tuyển một số lượng thành viên có trình độ cao nhất định."

- Asano tiếp tục."

Như vậy thì... chắc chỉ tuyển được hơn chục người là nhiều nhất quá.

Tại vì, mấy ai là học sinh lại có trình độ nhạc vấn cao đâu?"

- Karma vừa nói vừa ngáp."

Chúng ta chỉ cần bằng đấy người trong CLB là quá đủ rồi.

Tôi muốn từng thành viên phải thật chất lượng."

- Asano nói - "Và bây giờ, tôi muốn phân từng thành viên sẵn có ở đây phụ trách chơi các loại nhạc cụ khác nhau.

Cá nhân tôi có thể đảm nhiệm cả 5 vị trí vocalist, guitarist, bassist, drummer và keyboardist."

Bộ cậu ta cái gì cũng làm được hả...

- Alice và Serika nghĩ thầm."

Tôi cũng thế nè."

- Karma thè lưỡi.Hai tên này hợp nhau quá rồi.

- Alice và Serika toát mồ hôi hột."

Ha, tội nghiệp anh Karma.

Từ hồi mẫu giáo đã bị bố mẹ ép học chơi đủ các nhạc cụ, biểu diễn phục vụ cho cả nhà nghe."

- Alice cười nhạt."....sao giống tôi thế?"

- Asano vô cảm nói."

Haiz..."

"Vậy Shiraki-san và Matsuda-senpai có chơi được nhạc cụ gì không?"

Cả 2 đều lắc đầu."

Vậy thì Matsuda-senpai sẽ là vocalist nhé.

Còn Shiraki-san sẽ là designer."

- Asano nói."

Thế còn tôi với cậu?"

- Karma hỏi."

Chúng ta thì kệ đi, vị trí quái gì chả gánh được."

"Vậy cứ chọn đại, cả tôi với cậu vào vị trí guitarist nhé?"

"Cũng được.

Cơ mà, bây giờ, đích thân tôi sẽ phải kiểm tra trình độ của các cậu ngay tại đây.

Matsuda-senpai biểu diễn rồi nên không cần nữa.

Bây giờ chỉ có cậu là tôi chưa biết trình độ như nào thôi đấy Akabane."

- Asano nói."

Được thôi.

Alice, Serika-senpai lên đây."

- Karma gọi - "Tôi sẽ vừa hát vừa đệm piano bài 'Radioactive' của Imagine Dragons.

Để xem tôi có đỗ nổi vị trí vocalist và keyboardist không nhé."

"Hai...ba."

- Asano bắt nhịp.🎵Whoa, oh, oh

Whoa, oh, oh

Whoa, oh, oh

Whoa🎵🎵I'm waking up to ash and dust

I wipe my brow and I sweat my rust

I'm breathing in the chemicals🎵🎵I'm breaking in, shaping up, then checking out on the prison bus

This is it, the apocalypse

Whoa 🎵Giọng hát mãnh liệt, tràn đầy cảm xúc của Karma như hòa quyện một cách tuyệt mĩ với tiếng đàn vừa rắn rỏi lại vừa thanh thoát của cậu.Đến đoạn điệp khúc, Asano bất chợt cùng hòa chung giai điệu, đánh trống đệm cho Karma hát.🎵 I'm waking up, I feel it in my bones

Enough to make my systems blow

Welcome to the new age, to the new age

Welcome to the new age, to the new age

Whoa, oh, oh, oh, oh, whoa, oh, oh, oh, I'm radioactive, radioactive

Whoa, oh, oh, oh, oh, whoa, oh, oh, oh, I'm radioactive, radioactive🎵🎵I raise my flags, don my clothes

It's a revolution, I suppose

We'll paint it red to fit right in

Whoa🎵🎵All systems go, the sun hasn't died

Deep in my bones, straight from inside🎵🎵I'm waking up, I feel it in my bones

Enough to make my systems blow

Welcome to the new age, to the new age

Welcome to the new age, to the new age

Whoa, oh, oh, oh, oh, whoa, oh, oh, oh, I'm radioactive, radioactive

Whoa, oh, oh, oh, oh, whoa, oh, oh, oh, I'm radioactive, radioactive🎵Bài hát kết thúc trong sự tiếc nuối của đôi tai những người đang nghe."

Whoa... hai người... sinh ra như thể để phối nhạc cùng nhau vậy!"

- Alice trầm trồ."

Thật không thể tin được hai người lại có sự kết hợp ăn ý đến như vậy!"

- Serika ngạc nhiên."

Hai người...

đã từng chơi nhạc với nhau bao giờ chưa vậy?"

- Alice dò xét."

Chưa.

Đến anh cũng ngạc nhiên nữa là."

- Karma đáp."

Phải thừa nhận, đúng là chùng tôi chơi nhạc ăn ý với nhau thật, dù chưa từng cùng làm vậy trước đây."

- Asano nói - "Cơ mà Akabane, cậu đã chứng minh được năng lực của một vocalist và keyboardist.

Vậy nhưng cậu đã nói rằng bản thân còn có khả năng của một guitarist, bassist và drummer nữa."

"Được rồi được rồi.

Cứ từ từ, rồi cậu sẽ kiểm tra được thực lực của tôi mà.

Cậu đấy Asano-kun ạ, bọn tôi cũng mới chỉ nghe cậu đánh trống, chứ chưa nghe thấy cậu chơi bất kì loại nhạc cụ nào khác cả."

- Karma nói."

Tuần sau, chúng ta sẽ đi PR (quảng cáo CLB ấy) dưới sân trường."

"Hehhh?

Sao bỗng dưng đường đột vậy?"

- Karma uể oải nói."

Đừng có mà làm biếng.

CLB chúng ta mới thành lập năm nay, lại có quá ít người và rất non trẻ.

Chúng ta cần thu hút sự chú ý của mọi người càng nhiều càng tốt."

- Asano đáp."

Liệu có được ngài chủ tịch Asano cho phép không?"

- Serika hỏi."

Không những cho phép, ông ta còn ra sức thuyết phục tôi đào tạo ra một CLB chuyên phụ trách biểu diễn trước toàn trường."

- Asano đáp."

Ok.

Mà, các CLB khác mở đơn tuyển thành viên qua mạng rồi kìa.

Chúng ta sẽ mở đơn tuyển khi nào?"

- Karma ngáp."

Cụ thể là tuần sau nữa đi.

Bởi vì đầu tuần sau, toàn trường sẽ..."

- Asano bắt đầu giải thích.------o0o------

Hôm sau..."

Đầu tuần sau, toàn trường sẽ đi tập huấn quân sự tại Ibaraki trong 7 ngày.

Các em nhớ chuẩn bị hành trang thật đầy đủ, chịu khó tuân thủ theo kỷ luật khắt khe do các thầy bộ đội đặt ra nhé."

- thầy Asano phổ biến cho cả lớp.Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán..."

Lớp mình có 28 người, 14 nam 14 nữ.

Chắc chi ra khoảng 7 người 1 phòng nhỉ."

"Vậy là 2 phòng nam và 2 phòng nữ à?"

"Chắc vậy rồi.

Cậu ở chung phòng với mình nhé Itouzaki-san?"

- Alice mỉm cười nói."

Uhm.

Gọi mình là Himeki là được, Alice-chan."

- Himeki vui vẻ đáp lại."

Vậy Himeki, chúng ta cần tìm thêm 5 người chung phòng nữa nhỉ..."

- Alice bắt đầu ngó quanh lớp."

Năm người ngũ đại kì tài chúng ta tất nhiên sẽ ở chung một phòng rồi, Asano-kun nhỉ?"

- Seo nói."

Tôi thì sao cũng được."

- Asano đáp."

Cậu sẽ ở cùng phòng với bọn tôi chứ, Karma-kun?"

- Ren quay sang bắt chuyện."

Hehh?

Các cậu có dám ngủ qua đêm cùng với một người như tôi không~?"

- Karma thè lưỡi."

Đừng dọa ma bọn này nhé..."

- cả 4 người trong ngũ đại kì tài toát mồ hôi hột."

Cái đó thì chưa biết được đâu..."

Bỗng, một cậu thiếu niên xanh aqua, mắt xanh lá đi ngang qua, khẽ đập quyển sách lên đầu Karma."

Ở đó kỷ luật hơi bị khắt khe đấy, mày không muốn chuốc họa vào thân thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn, Karma ạ."

"Ờ, cảm ơn vì đã nhắc."

- Karma giơ tay nắm lấy quyển sách."

- "Cơ mà cậu là ai?

Chúng ta có quen nhau đâu mà cậu gọi tôi bằng tên?"

"Thật tàn nhẫn quá đi Karma.

Tao là Yano Takaaki, bạn cùng lớp cấp một của mày đây.

Nhớ ra chưa?"

- cậu trai tóc xanh nói."

Hehh...

à!"

- mặt Karma đang từ trầm ngâm chuyển sang sáng bừng lên khi nhận ra điều gì đó."

Là mày, Bakaaki đúng không?"

- Karma nói."

Là Takaaki, không phải Bakaaki nha."

- Yano Takaaki bĩu môi.(Karma gọi Takaaki là Bakaaki, thực ra đây là một phép chơi chữ.

Baka (kẻ ngốc) ghép lại với Takaaki sẽ là Bakaaki.)"Hồi cấp một mày đeo niềng răng, lại còn béo gấp mấy lần như này.

Bảo sao lúc nãy tao không nhận ra?"

- Karma cười nhếch mép."

Thấy không?

Thời gian quả là không tàn nhẫn với tao mà lị.

Người ta đẹp zai hơn hẳn ngày xưa rồi đấy."

- Bakaaki cười khoái trá."

Ừ, cứ cho là thế đi.

Và tiện nói luôn, mày cũng gay hơn hẳn ngày xưa rồi đấy."

- Karma thờ ơ nói."

Quá đángggg...."

- Takaaki bĩu môi - "Cơ mà...

6 người các cậu định chung một phòng rồi hả?

Còn một vị trí đúng không, cho tôi vào nhé?"

"Nyetchetchet, thoải mái."

- Koyama cười quái dị."

C... cảm ơn..."

- Takaaki toát mồ hôi hột.Như vậy, lớp bọn họ chia ra làm 4 phòng.

Hai phòng nam và hai phòng nữ.

Cả khối bọn họ, gồm 20 lớp được xếp cho ở tòa A1 tại nơi tập huấn quân sự.------o0o------

Ngày khởi hành...Trên chuyến tàu điện đi đến Ibaraki, bọn họ bình thản ngồi chơi bài."

10 cơ."

- Karma tấn Asano."

K cơ.

Có ai góp không?"

- Asano đỡ."

10 bích."

- Alice góp"10 tép."

- Takaaki góp."

K bích.

10 trưởng."

- Asano bình thản đỡ."

K tép."

- Karma ghép."... năm trưởng."

- Asano đỡ."

Ba thằng 5."

- Karma thoải mái trút xuống."

Tám cơ, bảy tép, hai trưởng."

- Asano đỡ."

Tám bích, hai cơ, bảy cơ."

- Karma tiếp tục phang."

Chín bích, mười cơ, J cơ."

- Asano tiếp tục đỡ."

Chín tép, mười tép, J bích."

- Karma vẫn tiếp tục."

Tám trưởng, bảy trưởng, chín trưởng."

- Asano toàn đỡ bằng nhưng con mọi người đã phang hết ra từ trước.

Vậy nên, chẳng ai có thể góp thêm được cả."

Không có ai góp thêm được rồi nhỉ?

Tôi úp bài đi nhé."

- Asano đang định lấy tay úp bài thì bị Karma ngăn lại."

Khoan đã nào, sao mà vội vàng thế~?"

Karma cười điệu cười ác quỷ, lấy tay phang ra một con bài."

K trưởng."

Asano trố mắt nhìn vào con bài, vẻ mặt như muốn nói "Thật luôn, mới đầu ván bài thôi mà?"

"Át trưởng."

- Asano quyết không chịu thua, dù hơi liều khi người khác vẫn có thể tiếp tục ra quân Át.Xẹt xẹt xẹt...Ánh mắt Karma và Asano cạnh khóe nhau như từng tia lửa điện đang kêu ra tiếng.

Trên môi cả hai người là những cái nhếch mép đầy thách thức.Đúng là sinh ra để làm đối thủ của nhau mà....

- Mọi người nghĩ thầm.------o0o------

"Yayy, đến nơi rồiii!"

- Alice háo hức."

Trang phục của cậu dễ thương quá, Alice-chan."

- Himeki vừa nói vừa cười tươi.Trên đầu Alice là một cái bờm tai thỏ hồng.

Cô mặc chiếc áo sơ mi với một dải duy băng đen buộc ngay ngắn quanh tay.

Bên ngoài là áo khoác màu xanh băng, giống của Karma nhưng coắ hơi rộng một chút so với thân hình của Alice.

Chân váy ngắn màu đen, ôm sát lấy eo nhỏ gọn, tất quần đen đầy nữ tính.

Tổng thể nhìn Alice rất dễ thương, ai nhìn cũng chỉ muốn ôm vào lòng."

Tất nhiên, mình là cô gái đáng yêu nhất vũ trụ mà~" - Alice đáp.Sau đó, mọi người bắt đầu xếp thành hàng, đi ra đến giữa sân của khu doanh trại.

Họ được các thầy bộ đội hướng dẫn, chấn chỉnh hàng ngũ.Khối của bọn họ, từ A đến S tổng cộng là 14 lớp.

Họ được sắp xếp cho ở trong các phòng ở tòa A1.

Còn hai khối trên thì ở tại A2 và A3.Alice đang cùng mọi người mang hành lý đi lên nhận phòng thì bất ngờ một chiến sĩ đi qua, cầm lấy cái bờm tai thỏ của cô."

Cô đã đi đến đây thì ăn mặc cho tử tế vào, đừng có mà linh tinh.

Cái này, tôi tịch thu."

- Ông ta phũ phàng nói rồi bỏ đi."

Nhưng... nhưng... nhưng..."

- Alice vẫn không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra.

Ánh mắt của cô mang đậm một vẻ tiếc nuối đầy đau đớn.Thôi xong...

Rồi đây là là một tuần chẳng sung sướng gì cho mà xem.

- Karma nghĩ thầm, toát mồ hôi hột.------------Dành tặng những ai đã đọc đến dòng này: Cảm ơn bạn rất nhiều.

Hãy luôn nhớ rằng mình và mọi người xung quanh đều yêu thương bạn.

Chỉ sự tồn tại của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn xứng đáng được nhận tình yêu thương rồi.

Và, nếu được thì... bạn có thể dành ra 2 giây để gửi tặng mình 1 vote được không?

Tuy chỉ là 1 vote thôi nhưng đối với mình nó rất quý giá.

Chỉ một vote cũng đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để tiếp tục viết vì muốn các bạn vui vẻ.

Thân!Q: Khi cả bọn đi tập huấn quân sự?

A:......

BAD END.------------Cảm ơn những bạn DangNga3, sakura191107, Vytrng_1576, emilyatran, Nguyenharu0203, QiQi_Le, ThuTrangHoang3 đã ủng hộ mình nhé!Đặc biệt, mình thực sự biết ơn thím WendyAlice0109.

Không có thím thường xuyên comment, mị đã không thể tiếp tục viết được :
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 12 ~Giờ tập huấn quân sự~


Bạn thích Karma và Asano?

Bạn ship 2 thằng chúng nó với nhau?

Bạn thích Lớp học ám sát?

Hay chỉ đơn giản là bạn có chút háu ăn, nhất là với đồ ngọt?Hãy đến với "Cẩm nang đồ ngọt dành cho người sành ăn", một cuốn sách nho nhỏ nói về đồ ngọt cùng những hình ảnh lung linh, xinh xắn.

Hiện mình đã đăng chương đầu tiên của truyện rồi nhé.

Nếu bạn dùng lap, hãy click vào link ở phần comment nhé.Thân~------------Giới thiệu nhân vật1.

Yano Takaaki

Bạn cùng lớp của Karma, hòa đồng, cởi mở, nhây, ship Asano và Karma.

Hay bị Karma gọi là Bakaaki (Baka: ngốc)2.

Sakakibara Ren

Một tên dại gái.3.

Koyama Natsuhiko

Tên cằm chẻ cuồng hóa học.4.

Tomoya Seo

Từng sống tại LA.5.

Araki Teppei

Mặt giống Nobita.6 & 7.

Tanaka Nobuta & Takada Chousuke

Hai tên học lớp D đi đâu cũng có nhau, thân thiết đến nỗi con gái cùng lớp họ đồn nhau rằng họ yêu nhau. (Nguồn: Wiki).

8.

Itouzaki Himeki

Ai nhớ cô bé tóc hồng mít ướt đang chơi piano tự dưng khóc sướt mướt này không?------o0o------

Ba ngày trôi qua rất chậm kể từ khi bọn họ bắt đầu kì tập huấn quân sự tại Kyoto.

Sáng ra ngày nào cũng phải dậy đúng 5h, sau đó là chạy bộ 5 cây số.

Đồ ăn sáng cho mọi người rất ít, ngoài ra còn có luật cấm mua đồ ăn bên ngoài mang vào.

Điện thoại thì bị tịch thu, chỉ được trả lại và cho phép gọi điện về gia đình từ 8h đến 9h tối mỗi ngày.

Ngoài khung giờ đó ra, ai bị bắt gặp cầm điện thoại sẽ bị tịch thu vĩnh viễn.

Tệ hơn nữa, tất cả mọi đồ đạc linh tinh như phụ kiện, bình đun nước, những thiết bị điện tử khác...

đều bị tịch thu nếu bị bắt gặp.

"Aaa... bộ ngực này thật tiện lợi nha~" - Alice khoái chí giấu điện thoại (ốp hình Kochou Shinobu) giữa hai bầu ngực.

"......"

- Asano cạn lời.

"Tiện thật, giá mà anh cũng có ng-- " - Karma tằng hắng - "Ý anh là, giá mà có chỗ dấu điện thoại kĩ như Alice-chan thì tốt.

Để vào túi quần dễ rơi quá."

"Cậu vừa định bảo giá như có ngực ấy hả?"

- Asano hỏi.

Nếu bỗng dưng một ngày nọ cậu ta có ngực, kiểu gì mình cũng phải bóp thử...

- Asano nghĩ thầm.

"Ngực ấy hả..."

- Alice vòng ra sau Karma, lấy hai tay chạm vào ngực cậu - "Anh Karma có ngực thì không ai xinh bằng nữa rồi."

"Bỏ ra nào Alice--"

"Teheh" - Alice luồn tay xuống eo Karma - "Vòng hai nii-chan thon thật đấy.

Lại đây mà xem nè Asano-kun, từ vòng một xuống vòng hai của nii không khác gì đồng hồ cát đâu."

"Vậy sao" - Asano bắt đầu sờ soạng Karma cùng Alice."

Cái-- cái gì vậy kya-- bỏ ra nàoooo..."

- Karma giãy giụa."

Trò gì vui thế?"

- Serika-senpai đi qua."

Cho tham gia với."

- Yano Takaaki xen vào.Có thêm hai con người nữa gia nhập CLB ve vãn Karma."

Ah, eh?...

Các người... cút ra cho tôiiiii!!!"

"Mấy em kia, trật tự mau!"

- một thầy giáo gần đó đi tới nhắc nhở."

Dạ dạ, bọn em xin lỗi ạ."

- cả đám đồng thanh.Tôi mới là người cần được xin lỗi...

- Karma nghĩ thầm."

Em kia" - thầy giáo nọ quay sang nhìn Alice - "Em giấu cái gì trong ngực áo vậy?"

"Ahahaha, thầy nhầm rồi ạ.

Làm gì có gì đâu ạ?"

- Alice toát mồ hôi hột.Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại bài Let's kill this love của Black Pink reo lên......Thôi xong.

- cả đám nghĩ thầm."

Em hãy mau nộp điện thoại cho tôi."

- thầy giáo nghiêm khắc nói."....Dạ, hic..."

- Alice mặt ỉu xìu, tay đưa ra nộp điện thoại."

Cả em kia nữa, đưa tai mèo đây."

"Ơ...

ơ..."

- Serika-senpai mặt mày xanh xẩm.Đôi tai mèo đen trên đầu đã trở thành thương hiệu quen thuộc của Serika-senpai, đến nỗi việc đeo nó hằng ngày trở thành thói quen và bản năng của chị.Và đôi tai đó bị giật không thương tiếc khỏi mái tóc của chị.Bỗng, từ đâu ra một cô gái với mái tóc nâu dài và đôi mắt xanh lá đi tới."

Sensei à..."

- cô lên tiếng đầy bí hiểm với ông thầy - "Em vừa tìm thấy thứ này trong văn phòng của thầy..."

Nói rồi, cô đưa ra một quyển tạp chí đen nóng bỏng."

Đây...

đây là..."

- ông thấy hốt hoảng.Mình đã giấu nó kĩ lắm rồi cơ mà...

- ổng nghĩ thầm."

Thứ này bị các cấp trên của thầy cấm tiệt mà, phải không ạ?

Sẽ như thế nào nếu em báo cho thầy Đại đội trưởng nhỉ~" - cô gái cười nham hiểm.".....

Em có thể làm ơn đừng cho ai biết về chuyện này không?"

- ông thầy toát mồ hôi."

Heheh, được chứ ạ, nếu thầy đồng ý trả lại điện thoại cho Alicia-san và Seririnshi-chan ạ~""Thôi... thôi được.

Nhưng chỉ lần này thôi đấy.

Lần sau bắt gặp thì đừng hòng thầy trả lại."

- ông thầy buông tiếng thở dài chịu đựng.Sau khi ông thầy đã đi khỏi, Alice và Serika rối rít cảm ơn:"Cảm ơn cậu nhiều nha~""Heheh, không có chi~""Gudako, mình nhớ cậu quá!"

- Serika vừa ôm cô bé mắt tím tóc đen vừa nói."

Serinshi, lâu rồi không gặp."

- cô gái tên Gudako mỉm cười đáp."

Cậu được đấy..."

- Karma cười nham hiểm."

Quá được..."

- Alice cười nham hiểm không kém."

Chúng ta kết nghĩa anh em thôi.

Từ nay cùng nhau chơi xỏ thiên hạ nhé!"

- Karma thè lưỡi."

Heheheh..."

- Alice, Karma và cô bé Gudako đồng thanh, xung quanh họ là một bầu không khí đáng sợ.Chết... chết thật rồi...

- Mọi người xung quanh nghĩ thầm."

Mà cậu là..."

- Alice nói - "Hanryuu Kihitoko-san học cùng lớp với mình phải không?"

"Gọi tôi là Gudako, Alice-san à.

Đó mới là tên thật của tôi."

- Kihitoko đáp."

Thầy cô trong lớp toàn gọi cậu là Hanryuu Kihitoko... mà?"

- Alice nghiêng đầu thắc mắc."

Gu.

Da.

Ko.

Đó mới là tôi.

Hanryuu Kihitoko xuống địa ngục cai quản những linh hồn sa đọa rồi.

Còn tôi, Gudako, là một pháp sư trẻ tài năng vĩ đại, đã chiến thắng trong cuộc chiến chén thánh!"

- cô gái hùng hổ nói."............"

- Alice cạn ngôn."............"

- Karma cạn ngôn."............"

- Bakaaki (Takaaki) cạn ngôn."

Haiz...Mình đã quá quen với chuyện này rồi..."

- Serika gượng cười, toát mồ hôi hột."

Cậu này... cậu nghiện game quá rồi đấy..."

- Asano ái ngại cho căn bệnh ảo tưởng sức mạnh của Gudako.Hanryuu Kihitoko aka Gudako thực ra hơn Karma, Asano và Alice một tuổi.

Cô từng học lớp E chung với Serika-senpai (2 người là bạn thân), nhưng do vấn đề sức khỏe (trầm cảm) nên cô buộc phải nộp giấy bệnh viên cho nhà trường, bảo lưu kết quả, đến lúc quay trở lại trường thì học dưới Serika một lớp, cùng lớp với bọn Karma."

Tất cả các em, mau xếp hàng tập trung theo từng tiểu đội, chúng ta sẽ học cách tháo lắp súng."

- thầy Trung đội trưởng hô.Sau khi cả khối xếp thành hàng theo từng tiểu đội, các thầy phân chia các tiểu đội ra và hướng dẫn chi tiết cách tháo lắp súng cho từng tiểu đội.Một lúc sau, mỗi tiểu đội được giao một khẩu súng AK (không đạn) nhằm để cho lần lượt từng học sinh tập tháo lắp súng."

Whoa...

Karma-kun tháo lắp súng thành thạo quá!"

"Asano-kun cũng vậy kìa, chỉ chậm hơn một chút xíu thôi."

"Karma-kun có cả một năm học ám sát rồi, còn Asano-kun thì không, nên có thể nói Asano-kun thành thạo được như vậy là đáng nể phục lắm rồi..."

"Nhìn xem, Alice-chan cũng lợi hại chưa kìa..."

Ahihi bố mày cũng từng là sát thủ nhé - Alice nghĩ thầm.Trong khi mọi người đều bối rối loay hoay xoay xở tìm cách tháo lắp từng bộ phận súng, thì Asano, Karma và Alice làm những việc đó hết sức thành thạo.Nhắm mắt cũng làm được.

- Karma nghĩ thầm.Trừ ba người đó ra, những người còn lại đa phần đều cảm thấy hết sức bối rối và bất lực dù đã được các thầy chỉ bảo.Đặc biệt là..."

Hự... sao khó quá vậy...?"

- Gudako toát mồ hôi hột.Đó là bộ phận dễ lắp vào nhất, mình xong từ nãy giờ rồi.

Còn cậu ấy thì...

- mọi người xung quanh nghĩ thầm."

Mọi... mọi người nhìn gì chứ!

Tôi yếu khoản súng ống nhưng về pháp thuật thì không thua ai đâu nhé..."

- Gudako ngượng ngùng nói.".........."

- mọi người ái ngại nhìn Gudako."

Đây nè, để mình giúp cậu."

- Alice bước ra phía sau Gudako, tay vòng qua eo, điều chỉnh tay của Gudako về đúng tư thế.Soạt!Bộ phận của khẩu súng được lắp vào đúng chỗ."

Úi, cảm ơn nhiều nha Alicia-san."

- Gudako vui vẻ nói."

Không có gì đâu Kihitoko-san à.

Cậu giúp mình thì mình cũng giúp lại thôi."

"Gu.

Da.

Ko.

Là Gudako."

"Ahaha, xin lỗi Gudako-san nhé, mình quên mất..."

- Alice toát mồ hôi hộtCứ như vậy, một buổi sáng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.Các tiểu đội tập trung xếp thành hàng, di chuyển ra phòng ăn."

Chánnnn... em chẳng muốn ăn những món này chút nào Karma ạ..."

- Alice ỉu xìu."

Thì đúng là mọi khi em được ăn đồ ăn ngon hơn nhỉ.

Nhưng với anh thì vẫn thế thôi, bởi đồ ăn dù có ngon đến đâu anh cũng không thể nuốt quá nửa cái dạ dày."

- Karma đáp."

Và đó là lý do anh có vòng eo thon thả như vậy đấy Karma à.

Chẳng bù cho em đây, phải cố kìm suốt..."

- Alice bĩu môi."

Đừng lo, cậu không béo đâu Nakiri-san.

Có Akabane là hơi bị gầy quá thôi."

- Asano nói."

Tôi không có gầy.

Asano-kun béo thì có."

"Sao cậu dám bảo tôi béo hả?"

"Các em kia, trật tự ăn trưa!"

- một thầy bộ đội nói."

Dạ dạ..."

Hic... mọi khi anh Karma toàn nấu cho mình những món ngon.

Cuộn cơm trứng cá hồi nè, tôm tempura chiên xù nè, rồi còn cả đồ tráng miệng như macaron trái cây nữa.

Thành ra mình không nuốt nổi những món ăn để thừa từ hôm trước như này, đã thế vừa nãy còn có con ruồi đậu vào nữa chứ...

- Alice ngán ngẩm nghĩ thầm.Cạp!Alice khẽ ngoạm vào vai Karma."...

Sao vậy Alice?"

- Karma toát mồ hôi hột."

Ăn anh Karma còn ngon hơn những món này."

"Karma mà, tất nhiên là ngon hơn đồ ăn rồi."

- Asano buột miệng - "E hèm.

Ý tôi là vẫn dở tệ nhưng ít ra thì ngon hơn đồ ăn ở đây."

"Asano này, chẳng lẽ cậu..."

- Karma toát mồ hôi hột."

Hả...

ờ... sao?

Đừng nói là cậu nghĩ tôi thích cậu đấy nhé!

Đừng có mà mơ!"

- Asano khinh khỉnh nói.Alice và Gudako nhìn Asano, trên môi nở nụ cười bí hiểm."

Chẳng lẽ cậu... thích ăn thịt người sao!?"

- Karma nói nốt câu, mặt mày xanh xẩm.Alice và Gudako nhìn Karma, vừa thở dài vừa lắc đầu."

Alicia-san..."

- Gudako ngồi bên cạnh thì thầm vào tai Alice - "Cho cậu nè."

"Gì vậy?

Whoa, trà sữa đóng chai có in hình Kochou Shinobu kìa!

Cho mình thật hả, cảm ơn nhiều nha~""Không có chi.

Vì Alicia-san rất dễ thương nên mình muốn làm thân với cậu thôi~""Mà làm sao cậu biết mình thích thứ này vậy Kihitoko, à nhầm, Gudako-san?"

"Heheh.

Bí~ mật~" - Gudako thè lưỡi.Sau đó, Alice đang định mở ra uống thì..."

Em Nakiri Alice..."

- một thầy giáo đứng sau lưng Alice bất chợt lên tiếng."

Dạ..."

- Alice mặt xanh xao, toát mồ hôi hột."

Ở đây có luật cấm không được mang đồ ăn thức uống từ ngoài vào.

Cái này, tôi sẽ tịch thu."

Ông thầy cầm chai trà sữa và bỏ đi."............"

"............"

"............"

"............"

Alice bị ghim rồi...

- Mọi người nghĩ thầm, toát mồ hôi hột.------o0o------

Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, mọi người cùng nhau về phòng.

Con trai và con gái ở những phòng khác nhau, mỗi phòng khoảng 7 học sinh.

Phòng của Alice có Alice, Gudako, Itouzaki Himeki, một cô bé mặc đồ dân tộc và 3 đứa con gái khác.

Gudako đang không ở trong phòng."

Eiyo các bé~ Alicia thế nào rồi?

Gudako nhớ tớ không?

À, Gudako không có ở đây nhỉ..."

- Serika-senpai đến phòng của bọn họ chơi."

Whoa, chị là Seririnshi phải không ạ?

Em hâm mộ chị lắm, chị cho em xin cái bắt tay nhé!"

- cô bé nấm lùn mặc đồ dân tộc nhỏ nhắn, đáng yêu cười rạng rỡ.

"À à, được chứ được chứ!

Chị là Matsuda Serika, rất vui được làm quen!"

"Em cũng vậy ạ~ còn em là..."

- cô gái đang nói dở thì Serika-senpai lập tức nói tiếp."

Akaneko Sakura, lớp 1-A, là thành viên của CLB bóng đá, được mệnh danh là 'Nhân miêu' vì nổi tiếng linh hoạt và dẻo dai.

Ngoài ra còn được gọi là 'Vua phá lưới' nữa.

Em tuy nhỏ nhắn nhưng rất lợi hại, phải không nào~?"

- Serika-senpai nháy mắt."

Whoaaaa..."

- Sakura ngạc nhiên - "Seririnshi-sama biết mình thật sao..."

"Tất nhiên rồi.

Em là một thành viên trong fan club của chị mà, phải không?

Chị biết hết các thành viên trong đó mà.

Với cả, đừng thêm sama vào sau tên chị được không?

Nghe hơi kì đó, cứ gọi tên chị không là được rồi~""Hí hí.

Vâng ạ, Seririnshi-chan."

- Sakura cười tít mắt - "À, với cả..."

Đoạn, cô bé nhân miêu lôi ra một quả bóng đá được cất sâu trong gầm giường."

Đây là báu vật của em, trên đó có chữ kí của Hidego - cầu thủ bóng đá nổi tiếng mà em hâm mộ.

Seririnshi-chan kí tên lên đây nhé."

"Tất nhiên rồi~"Sau đó, các cô gái trong phòng bắt đầu nói chuyện rôm rả trước khi đến giờ nghỉ trưa.

Chủ đề xoay quanh kỉ luật nghiêm khắc của nơi bọn họ đang tập huấn quân sự."

Chán ơi là chán.

Lúc mà Gudako-san tặng mình trà sữa, mình đã tưởng là được cứu khỏi bữa trưa mất vệ sinh đó rồi, vậy mà lại..."

- Alice thở dài."

Mình cũng... hic... vậy nữa.

Hic... mình đeo một cái vòng cổ dây xích... cũng bị tịch thu... huhu..."

- Cô gái mít ướt Itouzaki Himeki vừa nói vừa thút thít.Cậu ăn mặc ngổ ngáo như thế không bị tịch thu mới là lạ.

Mà tại sao một người có phong cách ăn chơi, hầm hố như cậu ta lại mít ướt như này nhỉ...?

- Mọi người nghĩ thầm."

Chị cũng bị thu mất tai mèo rồi, biết làm sao đây..."

- Serika-senpai buồn bã nói."

Mà nghe bảo đã bị thu là vĩnh viễn không được trả lại luôn ấy ạ, thật quá đáng mà...

Em cũng phải cẩn thận với quả bóng của mình mới được..."

- Nhân miêu Sakura thở dài.Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp tục, ai cũng hoặc đau lòng vì những món đồ đã bị tịch thu, hoặc lo sợ sẽ mất thứ mình yêu quý vĩnh viễn.Ngay lúc đó, ở bên dãy hành lang đối diện, tại phòng của đám con trai, cuộc trò chuyện cũng diễn ra sôi nổi không kém.Tại đây có 7 nam sinh: Asano, Karma, 4 người còn lại trong nhóm Ngũ Đại và Yano Takaaki."

Thật không thể tin được.

Mình đang ngồi làm thơ thì ông thầy đi tới, bảo là làm việc riêng trong giờ nên tịch thu luôn cả tập thơ dày cộp của mình.

Tiếc ơi là tiếc, bao nhiêu công sức mình bỏ ra..."

- Sakakibara Ren thở dài."

Còn mình bị thu mất cuốn sách 'Đắc nhân tâm'" - Akari Teppei nói."

Tôi cũng thế đây, bị thu luôn mô hình tượng Nữ thần Tự do thu nhỏ mua ở Los Angeles.

" - Tomoya Seo nói."

Còn tôi bị thu luôn lọ axit sulfuric.

Chán..."

- Koyama Natsuhiko thở dài ngao ngán."

Chúa, sao cậu lại mang theo axit vậy!?"

- mọi người trừ Karma và Asano đồng thanh."

Còn tôi bị tịch thu mất cuốn tạp chí người mẫu nội y phiên bản giới hạn..."

- Yano Takaaki buồn bã nói."

Cái đó mà không bị tịch thu mới lạ đấy!!"

- 4 người trong nhóm Ngũ Đại đồng thanh."

Bakaaki đúng thật là biến thái mà~" - Karma thè lưỡi."

Đừng nói thế chứ, con trai tuổi này thằng nào chả vậy?

Mà cậu có thể dừng gọi tôi là Bakaaki được không?

Tên của tôi là Takaaki.

Ta.

Ka.

A.

Ki.

Đó."

"Haiz... mấy người sao toàn mang những thứ linh tinh đi tập quân sự vây?

Chỉ có 1 tuần thôi mà."

- Asano nói giọng đều đều vô cảm."

Trải nghiệm đó của các cậu còn dễ chịu chán..."

- Karma toát mồ hôi hột, cười thiểu não - "Tôi đây đang nằm ngủ ngon lành trên cây thì bị ông thầy trèo lên đạp xuống đất.

Máy chơi game cầm tay, iPod nghe nhạc, iPhone X bỏ trong túi áo rơi ra và bị tịch thu ngay lập tức."

"............"

"............"

"............"

"............"

"............"

"............"

Mọi người cạn ngôn, không biết là nên shock vì sự lầy lội của Karma hay nên thương cảm cho cậu."

Ăn ở cả, nghiệp quật cho chết."

- Asano bụm miệng cười."

Ờ, Asano-kun thì ăn ở tốt quá luôn ấy nhỉ?"

- Karma lạnh lùng nói."

Hơn cậu là được."

- Asano đáp."

Tôi sẽ gội sạch linh hồn cậu bằng 6 lít nước."

- Karma đáp.Có một bầu không khí đáng sợ tỏa ra giữa Karma và Asano."

Thôi... thôi mà..."

- Ren toát mồ hôi hột."

Haiz... có thế mà cũng cà khịa nhau được" - Takaaki thở dài.Bỗng, một tiếng hét thất thanh từ đâu đó vang lên."

Kyaaaaaaaaa!!!"

"Gì đấy nhỉ?"

- Karma thắc mắc."

Bên phòng bọn con gái thì phải, sang xem thôi."

- Takaaki đáp.Karma và Takaaki cùng đi sang phòng bọn con gái xem xét tình hình.Ở đó, cô gái tên Itouzaki Himeki đang thút thít."

Cứu... cứu mình với Takaaki, đằng...

đằng kia có con ma..."

- cô run rẩy nói."

Mọi... mọi khi tôi không sợ ma đâu... nhưng mà... từ đây nhìn lạnh sống lưng quá..."

- Alice toát mồ hôi hột."

Chẳng... chẳng lẽ ma có thật sao...?

Có nên... chạy trốn khỏi đây không nhỉ...?"

- nhân miêu Sakura run rẩy."

Đâu, xem nào."

- Karma và Takaaki ngó ra khu lan can trong phòng bọn con gái, từ đó có thể thấy căn phòng nhà kho tối thui ở bên cạnh.

Đập vào mắt bọn họ là một hình bóng tóc đen dài, mặc váy trắng, mặt tối sầm lại, không rõ là người hay ma.

"Nhìn kinh dị vãi..."

- Takaaki nói."

Hmm, ra phòng bên đó coi thử thôi."

- Karma thản nhiên nói."

H... hảaaaa!?"

- trừ Serika ra, bọn con gái đồng thanh.Mặc kệ những ngăn cản của bọn con gái, Karma điềm nhiên đi sang căn phòng tối tăm bên cạnh."

Hmm?

Hello Karma-kun~" - "con ma" cất lên giọng nói tinh nghịch.".........

Hanryuu-san?

Sao cậu lại ở đây một mình trong căn phòng tối tăm này?

Cậu làm mọi người một phen hết hồn đấy."

- Karma toát mồ hôi hột."

Heheh, mình muốn ở một mình một chút ấy mà.

Cũng tại mình thích những chỗ tối nữa, mà ở đây lại mát mẻ, view cũng đẹp."

- Gudako mỉm cười."

Và?

Cậu cũng muốn dọa ma người khác nữa phải không?

Haha, chúng ta khá là giống nhau nên có vẻ tôi sẽ khá hiểu cậu đấy."

"Heheh, bingo~ mà cậu có thể gọi mình bằng tên, Karma-kun ạ."

- Gudako đáp."

Oke, Kihitoko-chan, à nhầm, Gudako-chan."

"Sao mọi người xưng nhầm tên mình hoài vậy..."

- Gudako thở dài.Alice, Takaaki, Sakura và Serika ngó vào căn phòng."

Tưởng gì... hóa ra là Gudako-san à?"

- Sakura nói."

Cậu ta dị thật nhưng mà thú vị phết nhỉ~" - Alice mỉm cười ranh mãnh, điệu cười khi cô tìm được ai đó để cùng nhau chọc phá thiên hạ."

Thật là, Himeki vẫn còn đang ngồi khóc trong phòng kia kìa..."

- Takaaki nói."

Haha, thực ra chị đã khá quen với chuyện này rồi.

Chị và Gudako dù sao cũng là bạn thân mà."

- Serika cười khoái chí."

Sao chị không nói sớm chứ..."

- Alice đáp.Trở lại căn phòng của bọn con gái, Himeki sau khi được nghe kể đầu đuôi đã bớt sợ hơn, nhưng vẫn còn hơi thổn thức."

Haha, có thế mà cậu vẫn còn sợ sao Himeki?"

- Takaaki cười lớn."

Đồ...

đồ đáng ghét!

Đừng cười mình mà, không thèm chơi với cậu nữa..."

- Himeki phụng phịu.

"Heheh, rồi rồi, mình xin lỗi mà, không trêu cậu nữa... ngoan nào ngoan nào..."

- Takaaki xoa đầu Himeki."

Th... thật không?

Cậu hứa chứ?"

- Himeki ngước mắt nhìn Takaaki."

Mình hứa mà.

Dù sao thì, chẳng ai muốn thấy một cô gái dễ thương như Himeki không vui đâu..."

Mọi người nhìn Takaaki và Himeki với đôi mắt bí hiểm."

Lộ liễu quá rồi đấy, Bakaaki à..."

- Karma cười điệu cười ác quỷ đặc trưng."

Heheh, lộ liễu cái gì cơ?

Tui hông hiểu~" - Takaaki thè lưỡi.Đúng lúc đó..."

Các em chú ý: sắp đến giờ sinh hoạt trung đội.

Các em khẩn trương thay quân phục, đi giày, xuống sân xếp hàng theo từng trung đội.

Xin nhắc lại: sắp đến giờ sinh hoạt trung đội.

Các em khẩn trương thay quân phục, đi giày, xuống sân xếp hàng theo từng trung đội."

- loa phát thanh toàn thể khu tập huấn thông báo."

Akabane, Yano-san, hai cậu còn ở đây làm gì nữa?

Mau về thay quân phục, chuẩn bị xuống tập trung."

- Asano ngó vào, lôi Karma và Takaaki ra, kéo 2 đứa về phòng."

Bye-bye, chị về phòng thay đồ đây."

- Serika nhanh chóng rời đi."

Bọn mình cũng phải thay đồ thôi..."

- nhân miêu Sakura vội vã trút hết quần áo, mặc quân phục vào."

Cách... cánh cửa!

Đứa nào đóng cửa rồi buộc màng treo vào cái.."

- Gudako loay hoay mặc quân phục."

Oke, ra liền đây..."

- Alice đáp.------o0o------

Đến khi cả bọn đã tập trung ở dưới sân, các thầy cho từng trung đội ngồi theo vòng tròn để sinh hoạt.

Có trung đội hát hò, nhảy múa, có trung đội chơi boardgame, có trung đội tâm sự tuổi hồng...Trung đội của bọn Karma thì chơi Truth or Dare."

Asano-kun, truth hay dare?"

- Gudako cười ranh mãnh."

Hmm, dare đi."

"Tôi thách cậu... chọn một người bất kì trong trung đội và... hôn vào môi người đó."

Asano toát mồ hôi hột, không ai ngờ cô ta lại dám thách thức cậu kiểu này.Karma cười thầm trong bụng.Heheh sắp có trò vui rồi...

- Karma nghĩ thầm.Asano mắt nhìn thẳng vào mắt thầy trung đội trưởng.Và cậu từ từ tiến tới chỗ ông thầy trong sự im lặng của tất cả mọi người.Khi đã đứng trước mặt thầy giáo, cậu từ từ ghé sát mặt của mình vào mặt của thầy, Karma bắt đầu không nhịn được nữa, cười khúc khích thành tiếng.Thầy giáo thì đang chuẩn bị tinh thần né tránh càng sớm càng tốt thì...Asano đột ngột chuyển mục tiêu sang người ở bên cạnh thầy giáo, cậu nhanh chóng áp miệng vào bờ môi của người đó, khẽ hôn một cái.Và Karma không cười nổi được nữa.

Cái người bị Asano hôn đúng là xui xẻo mà.Vấn đề ở đây là, cái người đó tên Akabane Karma."

Kyaaaaaaaa!"

- đám con gái hú hét."

Phù..."

- thầy giáo thở phào nhẹ nhõm.Karma ngồi ngây như phỗng, mặt vẫn chưa hết shock, má có vài vệt hồng."

Cái... cái...

Asano... kyun?"

"...

Đấy là bị bắt buộc nên tôi mới phải làm thế thôi nhé.

Mà, cậu từng bảo là tôi kém khoản đụng chạm cơ thể, giờ thì tôi chứng minh được là không phải rồi nhé.

Nhưng sao cậu cứ ngồi đơ như phỗng vậy Akabane, cậu ngại à?

Đúng là, về khoản này thì có khi tôi cao tay hơn cậu--"Asano đang nói dở thì bị Karma cắt ngang bằng một nụ hôn.1 hit, 2 hits, 3 hits, 4 hits, 5 hits, 6 hits, 8 hits...Đầu óc Asano trở nên trống rỗng.28 hits, 29 hits, 30 hits...Môi Karma đường đột rời khỏi môi Asano, một sợi chỉ mảnh nối liền hai đôi môi của bọn họ dãn ra rồi biến mất."

Thế nào?

Phê không?

Tôi từng thực hành đá lưỡi với nữ sát thủ ẩn thân hàng đầu thế giới đấy.

Cậu tuổi gì mà so được với tôi?"

- Karma liếm môi, nở nụ cười ranh mãnh.Asano khuỵu xuống, vẫn chưa hết bất ngờ."

Tôi... thua..."

- cậu cay cú nói."

Hoan hô!!!"

- mọi người tặng cho chiến thắng của Karma một tràng pháo tay.Bọn họ đang vui vẻ, bỗng dưng..."

Alo, alo.

Đề nghị tất cả các em trật tự.

Các thầy vừa lên phòng của các em kiểm tra nề nếp xong.

Riêng phòng của các em nữ đã có giáo viên nữ đi kiểm tra..."

"Chết... chết rồi!!!"

- cả trung đội đồng thanh."

Thầy sẽ đọc danh sách những em có đồ bị tịch thu.

Đầu tiên, Akaneko Sakura, quả bóng đá của em từ nay bị tịch thu vĩnh viễn."

"Sao... sao cơ ạaaaa!?"

- cô bé nhân miêu shock đến chảy nước mắt."

Shiraki Alice, kẹp tóc bươm bướm của em bị tịch thu..."

"Khôngggggg!!

Tôi có thể mất tai thỏ, mất trà sữa cũng được, nhưng kẹp tóc bươm bướm giống như của Kochou Shinobu được đặt làm thủ công thì không thể mất đượccccc!"

- Alice tuyệt vọng kêu lên."

Hanryuu Kihitoko, con gấu nhồi bông của em bị tịch thu."

"Nhưng... nhưng đó là quà của Astolfo tự tay làm tặng mình mà..."

- Gudako suy sụp."

Matsuda Serika, bộ váy cầu kì diêm dúa của em bị tịch thu."

"Nhưng thưa thầy...

đó là trang phục biểu diễn..."

- Serika ỉu xìu.Ha, mình thì chẳng còn gì để mất nữa rồi.

- Karma nghĩ thầm."

Akabane Karma, vỉ sữa dâu của em bị tịch thu."

"..........."

Mọi người bắt đầu thấy lạnh sống lưng vì luồng sát khí đáng sợ tỏa ra từ Karma.Mình không có mang bất cứ đồ dùng linh tinh gì như bọn họ.

Điện thoại thì mình được các thầy cho phép cầm 24/24 vì mình còn phải liên lạc với ngài chủ tịch.

Vậy thì chẳng lo gì nữa rồi.

- Asano nghĩ thầm."

Asano Gakushuu, tấm ảnh được cất dưới gối của em bị tịch thu."

"Sao đến cả một tấm ảnh cũng bị thu vậy ạ!?"

- Asano sửng sốt.Sao cậu có thể quên mất tấm ảnh đó được cơ chứ?

Cậu đã phải tự làm kẹp tóc bươm bướm cho Nakiri Alice để đổi lấy tấm ảnh.

Cậu không muốn mất tấm ảnh một chút nào.Sau đó là một loạt những cái tên "vinh dự" khác được xướng lên.Asano liếc nhìn Karma.Karma liếc nhìn Asano.Cả hai cậu nhìn nhau rồi gật đầu.Phải tìm cách lấy lại những món đồ đã bị tịch thu.

- cả 2 nghĩ thầm.------------Credit: Nakiri Alice aka tolagio1008.

Matsuda Serika aka ThuTrangHoang3.

Hanryuu Kihitoko (Gudako) aka me.

Akaneko Sakura aka sakura191107Dành tặng những ai đã đọc đến dòng này: Cảm ơn bạn rất nhiều.

Hãy luôn nhớ rằng mình và mọi người xung quanh đều yêu thương bạn.

Chỉ sự tồn tại của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn xứng đáng được nhận tình yêu thương rồi.

Và, nếu được thì... bạn có thể dành ra 2 giây để gửi tặng mình 1 vote được không?

Tuy chỉ là 1 vote thôi nhưng đối với mình nó rất quý giá.

Chỉ một vote cũng đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để tiếp tục viết vì muốn các bạn vui vẻ.

Thân!Q: Khi có người bị mất những món đồ quý giá?

A: Sắp có biến rồi đấy.------------Thông báo về sự thay đổi của các nhân vật, mình cũng đã lội về những chap trước để thay ảnh, sửa những chi tiết liên quan đến ngoại hình của những nhân vật dưới đây rồi nhé:I.

Matsuda SerikaNhân vật này có sự thay đổi về ngoại hình nhé, như ảnh dưới đây nè:

Tóc tím ngang vai, mắt tím hồng và vòng ngực cỡ bự =)))II.

Shiraki AliceNhân vật này có sự thay đổi về họ (từ Nakiri sang Shiraki) vì cái tên gốc đạo trắng trợn quá =)))Tên của cô bé, kèm theo sở thích,...

đã và đang được mình đào lại các chap trước để thay đổi.

Alice là một cô gái trầm tính, thích KnY và có phần hơi lạnh lùng, vậy nhưng trở nên khá vui vẻ khi ở bên cạnh những người cô coi là bạn bè.

Bởi lẽ đó, việc làm idol và việc làm nhân viên của quán maid cafe Kirakaru không còn phù hợp với tính cách của cô bé nữa.

Điều này sẽ được mình lội lại các chap trước để xoá bỏ.III.

Hanryuu KihitokoNhân vật này có sự thay đổi về ngoại hình như dưới đây:

Tóc nâu dài, mắt xanh lá cá tính~
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Hồi 13 ~Giờ ủ mưu~


"Chúng ta làm đi mà Asano-kun..."

- Karma bỡn cợt.

"Không.

Không làm gì hết.

Như thế là vi phạm quy chế đấy cậu biết không hả?"

"Kệ quy chế một lần có sao đâu?

Làm với tôi đi mà, bảo đảm cậu sẽ rất thỏa mãn cho xem~"

"Haiz...

đã bảo không là không mà..."

- Asano thở dài.

Hả?

Họ định làm cái gì cơ?

Mình nghe nhầm sao?

- Alice đang ở gần đó vô tình nghe được và nghĩ thầm.

"Thôi mà Asano-kun, đâu chỉ có mình tôi với cậu cùng làm với nhau đâu?

Còn có cả những người khác cùng làm với chúng ta nữa mà.

Cậu tham gia đi cho vui--"

"Này!

Mấy người không được quan hệ tập thể ở đây nhé!"

- Alice hoảng hốt xen vào.

"............."

- Asano im lặng.

"............."

- Karma cũng im lặng.

"Chuyện này mà lộ ra thì mấy người sẽ bị đuổi học đấy biết không hả?

Muốn làm chuyện đó thì chờ kì tập huấn quân sự này kết thúc đã chứ?"

- Alice nghiến răng.

"Pftttt!

Ahahahaha, em đang nghĩ cái gì thế hả Alice?"

- Karma cười sặc sụa.

"Quan... quan hệ á?"

- má Asano đỏ ửng lên trong một thoáng chốc, sau đó mặt nhanh chóng tối sầm lại trước khi bất cứ ai kịp nhìn thấy biểu cảm lúc đầu của cậu.

"Nếu muốn làm thì chỉ hai người làm với nhau thôi, đừng lôi ai khác vào!

Với cả bây giờ chẳng phải là quá sớm hay sao--" - Alice đang nói thì bị Asano ngắt lời.

"Shiraki-san, bỏ ngay những suy nghĩ đen tối đó ra khỏi đầu cậu đi nhé."

- Asano lạnh lùng nói - "Akabane đây đang gạ tôi cùng tham gia cái kế hoạch lấy lại đồ bị thu nhảm nhí của cậu ta."

"Nhám nhí gì cơ chứ, chẳng phải bọn mình đều bị mất thứ gì đó quan trọng hay sao?"

- Karma tặc lưỡi - "Với cả hôm qua ấy, ánh mắt cậu nhìn tôi đã toát lên mong muốn mãnh liệt về việc lấy lại đồ bị thu kia mà?"

"...

Cái đó thì tôi không phủ nhận.

Nhưng tôi đổi ý rồi.

Học sinh gương mẫu, tài sắc vẹn toàn như tôi không thể nào trắng trợn làm ba cái chuyện vi phạm quy chế đó với các cậu được.

Cậu nên thấy may vì tôi đã làm ngơ thay vì tố cáo mưu đồ của các cậu."

- Asano lãnh đạm đáp.

"Hmm, nếu cậu đã nhất quyết từ chối thì đành thôi vậy.

Nhưng tấm ảnh mà cậu bị ông thầy đó thu, lấy lại được thì nó thuộc về tôi nhé."

- Karma đáp.

"Cái--" - Asano nghiến răng, toát mồ hôi hột.

"Thế nào đây Asano-kun?

Cậu có muốn tham gia với bọn tôi không?"

- Karma nhếch mép.

"Tôi--...

Còn lâu nhé!

Mặc kệ các cậu!

Muốn làm sao thì làm!"

- Asano quay ngoắt đầu đi.

"Được thôi."

- Karma nhún vai.

Làm sao đây?

Khi cậu ta nhìn thấy tấm ảnh đó chắc chắn sẽ cảm thấy mình thật kinh tởm...

Cơ mà mình quan tâm cậu ta nghĩ gì về mình để làm gì cơ chứ?

Chỉ cần nói rằng bức ảnh đó là dùng để blackmail (đe dọa, tống tiền...) cậu ta là xong mà?

- Ngoài mặt thì hết sức bình thản nhưng trong lòng Asano bây giờ là một mớ hỗn lộn.

Alice không để ý đến hai cậu trai kia nữa, vừa bước đi vừa lôi ra một tấm ảnh và đăm chiêu ngắm nghía.

Đó là bức hình của một cậu trai trẻ tóc đen với đôi mắt màu đỏ tuyệt đẹp thuần khiết như hồng ngọc.

"Alice này, sao đi đâu em cũng mang theo bức ảnh đó vậy?"

- Karma lên tiếng hỏi."

À, bởi vì..."

- Alice giật mình, có chút bối rối - "Em cũng chẳng rõ vì sao nhưng bức ảnh này rất quan trọng với em..."

"Ai vậy?

Một idol K-pop nào đó à?"

- Asano liếc nhìn tấm ảnh trên tay Alice, với tay ra định cầm lấy."

Này Asano-kun cậu không được động vào tấm ảnh này!"

- Alice giấu tấm ảnh ra sau lưng như muốn bảo vệ - "Và không có idol nào ở đây cả--"Bỗng, một cơn gió to nổi lên khiến Alice phải vội dùng tay che lấy tà váy chút nữa phấp phới bay lên."

A..."

- Tấm ảnh tuột khỏi tay Alice, để rồi bị gió cuốn đi.Karma nhảy lên định bắt lấy bức hình nhưng không kịp.Tấm ảnh hạ cánh xuống dưới chân của một sĩ quan huấn luyện nào đó."

A, thưa thầy... bức hình đó là của em.

Cho em xin lại với ạ."

- Alice cúi đầu.Ông thầy nhíu mày nhìn Alice."

Đang tuổi học hành, cấm cô không được nghĩ ngợi yêu đương linh tinh!

Vì vậy, cái này tôi tịch thu.

Vừa hay, tôi có một đứa cháu gái học mẫu giáo thích cắt dán hình của mấy nam tài tử."

- ông thầy nghiêm giọng nói.------o0o------

Cô gái với mái tóc vàng óng ả với kẹp tóc bướm Morpho, đôi mắt xanh biếc như màu đại dương mỉm cười mãn nguyện.

"Này Mioda, nãy giờ cậu đang nghĩ gì mà cứ cười một mình mãi vậy?"

- Cô bạn cùng phòng lên tiếng."

À, chỉ là..."

- Mioda đáp - "Mình đang nghĩ về mấy ông thầy sĩ quan của chúng ta ấy mà.

Mọi người ai cũng bị hành hạ, bị tước đoạt tài sản.

Riêng mình sau khi dùng 'mỹ nhân kế', mấy ổng không những không làm khó mình mà còn tặng thêm một số chiến lợi phẩm nữa.

Như miếng bánh ngọt mình đang ăn nè."

"......

Đúng là Mioda có khác..."

- Cô bạn cùng phòng chẳng biết nói gì hơn."

Mình biết mà.

Cô gái xinh đẹp nhất học viện chỉ có thể là mình đây!"

- Mioda đắc chí."

Chí phải chí phải... vậy nhưng, cậu không thấy Shiraki Alice của lớp 1-A cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành đó sao?

So về mặt nhan sắc, tớ nghĩ em ấy cũng không kém cậu đâu."

- cô bạn cùng phòng đáp."

Haizzz, sao cậu cứ phải nhắc đến con bé đáng ghét đó vậy?

Nhờ ơn con bé đó, một lượng trong đám con trai ngu ngốc đã crush nó thay vì crush mình.

Thật không thể tin được..."

- Mioda làu bàu.

- "Hãy đợi đấy, mình nhất định sẽ không thua con bé đó!"

Bên ngoài thì tức giận như vậy, nhưng sâu thẳm bên trong lồng ngực Mioda là một nỗi buồn xen lẫn sự bất an.

Cô luôn cố gắng giấu đi suy nghĩ rằng bản thân mình thật vô giá trị, ngoài cái sắc và khả năng mồi chài đàn ông đứng số 1 ra thì chẳng còn gì đáng để tâm nữa.

Ấy vậy mà, con bé Shiraki Alice đó nỡ đe doạ cái vị trí số 1 đó mà đối với cô chính là thứ duy nhất để khẳng định giá trị bản thân?"

Tớ thấy giải quyết con bé đó cũng đâu có quá khó nhỉ?

Cậu chỉ cần bơm điều bịa đặt về nó một chút, chịu khó dàn dựng để nó vướng phải một scandal nào đó, thế là ổn mà?"

- cô bạn cùng phòng nói."

Thì mình cũng đang định thế đây.

Để xem, bắt đầu từ đâu bây giờ nhỉ..."

- Mioda ngẫm nghĩ.Đột nhiên, một cô gái với mái tóc nâu và đôi mắt xanh lá cá tính đứng bên ngoài cửa phòng họ gọi với vào."

Mioda Airi, ra đây nói chuyện xem nàooooo!!"

Mioda và mọi người trong phòng quay ngoắt ra cửa."

H...

Hanryuu-san?

Cậu đến đây làm gì vậy?"

- cô bạn cùng phòng Mioda lên tiếng thắc mắc.Phải.

Cô gái vừa gào lên bằng một giọng điệu chẳng có chút dịu dàng nữ tính ấy là Hanryuu Kihitoko.

"Này nhé, tôi đã nhắc cả hai năm trời rồi.

Gọi tôi là Gudako ấy.

Gu.

Da.

Ko.

Cậu biết đánh vần mà phải không?"

- Gudako bĩu môi."

À à mình quên mất, xin lỗi nhé Gudako-san..."

- cô bạn bối rốiHanryuu Kihitoko từng học chung lớp với Mioda Airi những năm cấp 2.

Vậy nhưng, năm đầu tiên của cấp ba con nhỏ biệt tăm biệt tích, mọi người chỉ biết duy nhất một thông tin: nhỏ xin được bảo lưu kết quả vì một số lý do cá nhân, năm sau sẽ tiếp tục đi học.

Như vậy, hiện giờ nhỏ đang học lớp 1-A với những người bạn kém mình một tuổi, dưới lớp của Mioda một năm."

Gudako, lâu rồi không gặp.

Mày vẫn ảo tưởng sức mạnh như xưa chứ?

Thiệt tình, tao chẳng muốn thấy cái bản mặt của mày chút nào."

- Mioda lạnh lùng nói.Mioda nhớ lại những năm tháng học cùng lớp với Gudako, một con bé kì lạ, nhỏ biết hết bí mật của tất cả mọi người nhưng lại gần như mù mờ về những thông tin thiết yếu ai cũng biết như hoạt động, những sự kiện và những bài kiểm tra của lớp.

Vào năm học cuối cấp 2, trong giờ nhỏ suốt ngày ngủ gật, từ tiết đầu đến tiết cuối, học hành bấp bênh hơn cả Mioda.

Các thầy các cô nhắc nhở suốt nhưng cũng chẳng khá hơn, cuối cùng nhỏ bị chuyển xuống lớp E, học cùng lớp với Serika.

Nhưng nhỏ cũng chẳng lấy làm bận tâm, tiếp tục ngủ cả ngày như không, bị những học sinh ở cơ sở chính bắt nạt cũng mặc kệ, chỉ ngáp dài một cái và... ngủ tiếp.

Lâu dần những học sinh đó chán và mặc kệ nhỏ, không thèm bắt nạt nữa."

Lâu rồi không gặp, Mioda.

Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một chút.

Cũng ra chỗ nào đó kín đáo nhé."

- Gudako mỉm cười."

Có gì muốn nói thì nói luôn ở đây đi.

Tao không rảnh để tiếp đón mày riêng đâu."

- Mioda nhăn mặt."

Mioda-san, tôi mà nói ra luôn ở đây thì cô sẽ phải ân hận cả đời đấy..."

- Gudako nhẹ nhàng đáp."

Thôi được..."

- Mioda thở dài vì biết rõ rằng Gudako có thể làm mọi thứ mà nhỏ đã nói.

Đoạn, cô kéo tay Gudako và bước ra một chỗ kín đáo nơi cuối dãy hành lang, cạnh căn phòng trống."

Thế nào?

Có gì thì nói lẹ lên, tao còn ngủ để dưỡng sắc."

- Mioda ngáp ngắn ngáp dài.".......

Được 4 tháng rồi phải không?"

- Gudako bình thản lên tiếng."

Hả?

Cái gì 4 tháng cơ?"

- Mioda nhíu mày."

Tôi hỏi cô.

Đứa bé trong bụng cậu, được 4 tháng rồi phải không?"

- Gudako chắc nịch nói."............"

- Mioda mắt tròn mắt dẹt nhìn Gudako - "Ahahahaha!

Mày nói cái gì cơ!?

Tao á?

Tao mà có thai á, mạng lưới thông tin của mày dởm đời vậy!?

Mày nhìn bụng tao xem, công nhận là gần đây hơi trướng một chút, nhưng trông có giống như là đang có bầu không?"

"Không phải ai mang thai bụng cũng to lên rõ rệt đâu.

Ngày xưa ở những vùng quê nghèo đói, còn có trường hợp bà mẹ đến ngày sinh nở mới biết mình có thai đấy thôi?"

- Gudako tự tin đáp."....

Ô hay?

Bằng chứng nào mà tự dưng mày đi tới kết luận tao có thai?

Mày cứ thử nói cho mọi người nghe xem, rồi mày sẽ thấy thông tin của mày chỉ là một tin đồn nhảm nhí.

Con dở người..."

Mioda bĩu môi, định bỏ đi thì bị Kihitoko nắm lấy cổ tay giữ lại."

Này Queen B*tch, một tuần cô ngủ với bao nhiêu người thì chỉ có chúa mới biết được.

Nhu cầu sinh lý của cô khá là cao, nhỉ?

Loại người như cậu thì phẩm giá có bằng điểm thi hóa của tôi không?"

- Gudako khiêu khích."

Oke, nếu đó là tất cả những gì mày muốn nói.

Tao không rảnh đứng đây nữa, chào nhé."

- Mioda lãnh đạm nói, đẩy tay Kihitoko ra.Kihitoko thở dài.

Cô đắn đo, do dự một hồi nhưng sau cùng vẫn đành buông ra những lời sau:"Thật bất hạnh cho đứa bé khi có một người mẹ như cô.

Ba nó chắc chắn đã bắt cô phải giữ bí mật về đứa bé, thậm chí là phá nó đi phải không?

Sao cậu vẫn chưa phá nó vậy?

Mẹ nào con nấy, đứa bé sinh ra chắc chắn sẽ rác rưởi như mẹ nó nhỉ?

Bây giờ cậu phá nó thì hơi muộn rồi đấy nhưng chắc là vẫn kịp thôi.

Có như vậy cô mới tiếp tục hằng ngày ngủ với người ta được..."

Chát!Gudako sững sờ.

Cát tát của Mioda thực sự khiến cô hối hận vì đã quá lời.Mioda nghiến răng, mặt đỏ vì tức, nước mắt tuôn trào."

Mày nói tao thế nào cũng được, tao không quan tâm!

Nhưng mày tuyệt đối không được nói con tao như vậy!

Tao sẽ sinh đứa bé ra và nuôi nó lớn khôn, con khốn ạ!

Mày mà còn động tới con tao một lần nào nữa--"Mioda đang quát tháo thì bị Gudako ngắt lời."

Mioda Airi!

Cho tôi xin lỗi!

Đáng lẽ ra tôi không nên nói những lời như vậy!"

- Gudako cúi đầu, gương mặt đầy vẻ hối lỗi.Cùng lúc đó, Mioda nhận ra chiếc điện thoại đang được Gudako giấu sau lưng và đang để chế độ ghi âm."

Mày... cố tình nói vậy...

để gài tao..."

- Mioda cứng họng."

Mioda này, cô không muốn tôi công bố đoạn ghi âm này cho toàn trường đâu đúng không?

Chuyện này mà lộ ra thì có khả năng cô sẽ bị đuổi học đấy..."

- Gudako thở dài, bất mãn vì những điều đáng ghét bản thân đang làm."....

Mày muốn gì?"

- Mioda đanh mặt."

Tôi... không, bọn tôi cần cô giúp một số việc.

Bọn tôi đã vạch ra một kế hoạch đồ sộ nhằm lấy lại những món đồ quý giá đã bị tịch thu.

Kế hoạch này sẽ không thể thành công nếu thiếu sự tham gia của cô.

Yên tâm, cô sẽ không bị bọn tôi bắt làm gì làm mấy ông thầy kia nổi điên lên đâu.

Cô đồng ý tham gia chứ...?"

- Gudako khẩn cầu."

Tao đâu còn lựa chọn nào khác chứ, không giúp thì mày phát tán cái đoạn ghi âm kia ra toàn trường à?

Instagram của tao có một đống người theo dõi, công việc làm mẫu chụp hình cho các tạp chí thời trang của tao vẫn suôn sẻ, mày làm vậy thì cả đống phiền phức sẽ kéo tới..."

- Mioda đảo mắt bất mãn."

Vậy là cô đồng ý rồi phải không?

Kế hoạch là như này nè..."

Kihitoko bắt đầu thì thầm vào tai Mioda..."

Uhm, uhm... rồi sao nữa?"

- Mioda gật đầu."

Sau đó, cô sẽ phải..."

- Kihitoko tiếp tục thì thầm.Một lúc sau, kế hoạch đã được giải thích xong xuôi cho Mioda."

Haiz... chỉ có vậy thôi mà mày lại làm quá hết cả lên, còn lôi con tao ra nữa."

- Mioda bực bội nói."

Tôi không làm vậy thì khả năng cao cô sẽ chẳng chịu hợp tác đâu Mioda."

- Kihitoko đáp."

Thì cũng đúng nhưng..."

- Mioda thở dài - "Cơ mà tại sao chúng mày lại khát khao lấy lại những món đồ đã bị thu đến vậy?"

"Cô không bị thu cái gì nên không hiểu được đâu Mioda à.

Một người trong chúng tôi thậm chí đã khóc sưng cả mắt đấy, cô chỉ cần biết như vậy thôi..."

------o0o------

"Gudako này, nãy giờ gương mặt Shiraki-san cứ tối sầm lại.

Hình như cậu ấy còn đang khóc nữa.

Có chuyện gì xảy ra vậy?"

- Himeki khẽ thì thầm trong lo lắng.

"Chuyện này mình cũng không rõ lắm, nhưng tóm gọn lại là cậu ấy vừa bị tịch thu một thứ gì đó rất rất quan trọng..."

- Gudako thì thầm đáp lại.

Trong phòng của Alice, Himeki và Gudako, Alice đang ngồi thui thủi tại một góc, gương mặt bị che đi đang úp vào đầu gối.

Mọi người nhìn cô với ánh mặt lo lắng.

"Shiraki-san à..."

- một cô bạn cùng phòng lên tiếng, định tới gần Alice.

Gudako khẽ đặt tay lên vai cô bạn và nói:

"Để yên cho Alice một mình lúc này thì tốt hơn.

Chỉ có anh cậu ấy may ra mới giúp cậu ấy khá hơn được..."

Đúng lúc đó, loa phát thanh thông báo:

"Đề nghị tất cả các em học sinh nhanh chóng mặc quân phục, đội mũ, đi giày và xuống đại sảnh tập trung theo từng tiểu đội.

Xin nhắc lại, đề nghị tất cả các em học sinh nhanh chóng mặc quân phục, đội mũ, đi giày và xuống đại sảnh tập trung theo từng tiểu đội."

"Shiraki-san à, bọn mình chuẩn bị đi thôi..."

- một cô bạn cùng phòng khác khẽ lên tiếng.

"...

Cảm ơn, nhưng mọi người có thể để mình yên một chút được không?

Các cậu cứ xuống trước đi, không cần lo cho mình.

Nhé...?"

- Alice ủ rũ nói.

"Đúng vậy đó, mọi người cứ xuống trước đi, mặc kệ 2 bọn tôi trên này."

- Karma từ đâu ra xuất hiện trước cửa phòng lên tiếng.

"Akabane-san..."

- Himeki lo lắng.

"Gọi Karma được rồi.

Tôi quen được gọi bằng tên hơn, Itouzaki-san à."

"À, ừ, Karma-san... cậu cũng gọi mình là Himeki nhé."

"Được rồi Himeki, các cậu mau xuống tập trung đi kẻo lại bị thầy la..."

- Karma đáp.

"Uh... uhm.

Vậy 2 cậu ở lại đây nhé."

- bọn con gái đáp, lần lượt ra khỏi phòng.

Một cậu trai với mái tóc cam thảo bước tới.

"Biết ngay là cậu đang ở đây mà Akabane.

Mau xuống tập trung đi chứ, cả Shiraki-san nữa."

- Asano nhắc nhở.

"............."

- Alice mặc kệ, không thèm phản ứng gì.

"Asano-kun, các thầy có vẻ nể cậu nhất, cậu viện lý do về sức khỏe nào đó xin phép cho tôi và Alice nghỉ buổi tập huấn hôm nay nhé."

- Karma lên tiếng.

Asano nhíu mày, thái độ phản đối hiện rõ mồn một trên gương mặt thanh tú.

Cậu bắt đầu mấp máy môi từ chối thì Karma nói tiếp:

"Cậu sẽ hiểu mà, phải không Asano-kun"

Asano thở dài bất mãn, đảo mắt thẫn thờ.

"Chỉ lần này thôi đấy."

- cậu nghiêm giọng đáp, trong thâm tâm nghĩ rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu bây giờ để Karma và Alice một mình với nhau.

Cứ như vậy, mọi người trên dãy nhà đó lần lượt kéo nhau xuống sảnh, chỉ còn mình Karma, Alice và sự yên tĩnh, trống trải.

"............"

"............"

Karma khẽ thờ dài, đôi mắt ánh lên vẻ quan tâm.

Cậu leo lên chiếc giường tầng nơi Alice đang ngồi co ro một góc.

Alice khẽ ngẩng đầu lên, những giọt lệ lấp lánh như pha lê vẫn còn vương nơi khóe mắt.

Karma dịu dàng ôm Alice vào lòng.

"Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Chỉ chực chờ có vậy, Alice òa lên khóc và dụi vào lòng Karma.

"Hức... onii-chan... hức... em... cô đơn quá..."

Karma khẽ xoa đầu em gái cậu.

Shiraki Alice mà cậu biết từ hồi còn bé đến giờ là một cô gái mạnh mẽ, cứng cỏi, gần như không bao giờ để lộ sự yếu lòng trước mặt người khác, khóc thút thít như bây giờ cũng chưa từng.

Đây là lần đầu tiên Karma thấy hình ảnh một Alice yếu ớt như này, cậu rất lo lắng nhưng cũng có chút lạ lẫm.

"Alice à, tấm ảnh đó ấy, từ khi con bé xíu mọi người đã thấy em giữ khư khư bên mình rồi.

Cũng chẳng ai biết em kiếm tấm ảnh đó từ đâu ra, nhưng không đi đâu là em không cầm nó theo cả.

Em... kể cho anh thêm về cậu trai trong tấm hình được chứ?"

"Không được.

Anh sẽ cười em mất.

Em đã từng tâm sự việc này cho người em tin tưởng nhất, rồi bị cười vào mặt.

Hơn nữa, nói cho anh cũng chẳng giúp gì được đâu..."

"Nói ra đi cho lòng nhẹ bớt.

Anh sẽ không cười em đâu, và sẽ giúp em những gì có thể."

"............"

"Bọn mình là gia đình đấy Alice ạ.

Mở lòng một chút chẳng phải sẽ tốt hơn sao..."

"............

Thôi được, em sẽ kể.

Onii-chan vểnh tai lên mà nghe nhé."

- Alice hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt rít thật nhanh qua kẽ răng - "Anh ấy tên Kishita hoặc ít nhất là em cho rằng như vậy vì thực ra em không biết cả họ và tên của anh ấy và hình ảnh khuôn mặt cùng giọng nói anh ấy luôn hiện hữu trong đầu em từ lâu lắm rồi và em cảm thấy em không thể sống thiếu anh ấy cho dù từ khi sinh ra chưa gặp mặt và nói chuyện với anh ấy lần nào và điều đó càng khiến em trở nên đau đớn hơn bởi vì không đêm nào là em không nghĩ tới và khao khát được gặp anh ấy và nói với anh ấy thật nhiều điều rằng nếu sau này lấy chồng thì chồng em chỉ có thể là anh ấy dù em không biết thậm chí anh ấy có tồn tại trên đời này hay không và có thể kiếp trước bọn em có mối quan hệ gắn bó mật thiết hay gì đó và nếu đúng như vậy thì kiếp này em được gặp anh ấy một lần nữa gần như là điều bất khả thi và dù em biết vậy nhưng vẫn hằng ngày tự an ủi bản thân bằng cách ngắm nhìn và mang bức ảnh ấy đến mọi nơi vậy nên onii-chan à em thực sự không thể sống thiếu bức ảnh đó--"

"Stopppppp!"

- Karma thiểu não kêu lên - "Em quên mất sự tồn tại của thứ gọi là 'dấu câu' rồi à?

Dung tích phổi của em có khi chứa được một lượng nước của 2 bể bơi Olympic gộp lại đấy.

Lạy chúa..."

Karma hít một hơi thật sâu, thở ra rồi nói tiếp.

"Tóm lại là... chúng ta tạm gọi cậu nhóc đó là Kishita."

Alice gật đầu.

"Cậu ta là bạch mã hoàng tử, là định mệnh của cuộc đời em."

Alice gật đầu.

"Em không thể thiếu sống tấm ảnh của cậu ta bởi đây là manh mối duy nhất liên quan đến cậu ta."

Alice gật đầu.

"Em phải cưới cậu ta cho bằng được, dù chưa từng gặp cậu ta."

Alice gật đầu.

"Đó.

Anh chẳng thấy buồn cười chút nào cả.

Yên tâm chưa?"

"....

Vâng."

- Alice lặng lẽ đáp.

Alice mà Karma biết là một cô gái lạnh lùng, dửng dưng, thờ ơ trước mọi lời tán tỉnh của những chàng trai đẹp trai nhất, cô cũng không một chút hứng thú với trai đẹp Hàn Quốc như cô gái cùng tuổi khác.

Vậy mà giờ đây, cô lại bị một đứa con trai không rõ tên tuổi làm cho buồn đến mức này.

Không, đúng hơn, thứ khiến cô bi lụy chỉ là một bức ảnh.

Lần đầu tiên Karma thấy được khía cạnh này của cô bé.

"Cơ mà..."

- Karma thở dài - "Có một người bạn tưởng tượng không có gì là xấu, nhưng em không nên để trí tưởng tượng của bản thân ảnh hưởng quá nhiều đến cảm xúc như vậy.

Mà không, có thể cậu ta không chỉ là tưởng tượng, mà là một thần tượng đang nổi nào đó em đang chết mê chết mệt.

Dù thế nào thì, em đang có biểu hiện của chứng hoang tưởng và ám ảnh tâm lý đấy.

Em nên cân nhắc đến việc đi điều trị tâm lý xem sao--"

Bốp.

"Hehhh?

Sao em tát anh?

Vỡ hết ảnh đại diện của anh bây giờ, anh có cười em đâu?"

- Karma thở dài, toát mồ hôi hột.

"Việc anh nhìn nhận em như một đứa hoang tưởng còn tệ hơn việc anh cười đấy."

- Alice lạnh lùng nói.

"Được rồi, anh thừa nhận.

Đúng là câu chuyện của em nghe nực cười và khó tin, nhưng không vì thế mà anh không giúp em lấy lại tấm ảnh."

"Anh nói thì dễ lắm.

Nếu việc bỏ độc vào đồ ăn của mấy ông sĩ quan không bị coi là phạm phám pháp thì em đã làm từ lâu rồi.

Trong lúc mấy ông quằn quại vì cơn đau bụng, em sẽ tìm cách lẻn vào lấy tấm ảnh.

Nhưng em biết chứ, điều này đâu có khả thi..."

"Hmmm, không sao.

Anh đã có kế hoạch cả rồi.

Và anh đã có sự hợp tác của toàn khối.

Mỗi Asano-kun đang từ chối thôi.

Chúng ta sẽ không hành động riêng lẻ mà đoàn kết lại nhằm đoạt lại những món đồ quý giá bị thu bằng cách thức an toàn và hợp pháp nhất."

".............

Anh đã bè phái với mấy con người gương mẫu đó bằng cách nào vậy?"

- Alice cạn ngôn.

"Bí mật."

- Karma thè lưỡi.".............

Haiz, Karma onii-chan có khác.

Vụ này nghe có vẻ đồ sộ, anh tính sao về việc phổ biến kế hoạch với toàn khối?"

- Alice nhíu mày, tuy cùng nằm trong team lầy lội, đôi lúc cô vẫn bị shock và không thể theo kịp Karma."

Tối nay mấy ông ấy sẽ cho tổ chức sinh hoạt tại chỗ từng phòng cho mọi người giao lưu giải trí, hát hò, tâm sự các kiểu.

Anh đã phổ biến kế hoạch cho tất cả các lớp trưởng, họ sẽ lan truyền xuống cho từng học sinh trong buổi sinh hoạt tối nay..."

"E hèm" - Asano tằng hắng - "Akabane, Shiraki-san, xin lỗi vì đã xen ngang phút giây chơi xỏ thiên hạ của các cậu.

Thầy không chấp nhận lý do bị đau bụng của các cậu đâu, còn nhắn 2 cậu mau xuống sân tập trung nữa.

Đặc biệt là cậu đấy Akabane."

"Không quan tâmmmm~" - Karma thờ ơ nói - "Cậu xuống bảo ông thầy bọn tôi đang trong nhà vệ sinh giùm nhé."

"Không được.

Cả 2 cậu phải xuống, không ai được phép ở lại."

- Asano nghiêm khắc nói."

Alice à, em có nghe thấy gì không?

Có nhìn thấy gì không?"

- Karma làm điệu bộ thắc mắc - "Anh chẳng nhìn thấy cũng như nghe thấy gì cả, trước mắt anh chỉ là không khí và trong tai anh chỉ là tiếng ruồi à nhầm tiếng gió thổi--"Bốp."

Bộ những cái tát đang là xu hướng mới nổi đấy à mà sao ai cũng thi nhau tát tôi thế?

Asano-kun sao cậu dám tát tôi?

Cậu thích đánh nhau đến thế cơ à?"

- Karma giẫm thật mạnh vào chân Asano."

Ai da..."

- Asano kêu lên - "Làm gì có ai ở đây giẫm vào chân mình nhỉ, chắc là do một loài động vật đáng ghét nào đó..."

Thế là thôi xong, 2 cậu lao vào đấm nhau như đúng rồi."

Xuống.

Tập.

Trung.

Mau.

Hự..."

"Mơ.

Đi.

Đồ.

Khốn.

Hự..."

"Hai thằng chúng mày dừng lại ngay cho bà!"

- Alice bất chợt véo tai Karma và Asano.

Hai cậu bất ngờ về sự bố láo của Alice, đồng thời nhanh chóng nhận ra sự hồ đồ và ngốc nghếch của mình và dừng những hành động trẻ con đó lại, cả 2 thầm nghĩ đúng là chỉ có người kia mới có thể khiến mình hành xử "hài hước" như vậy."

E hèm.

Tóm lại là, thay mặt thầy đại đội trưởng, tôi đến đây đưa 2 cậu xuống sân tập trung."

- Asano nói."

Nhưng Asano-kun đã vuốt ve đôi má của tôi một cách thiếu thiện chí, cậu phải bỏ tiền ra, mua dung lượng mạng để cho tôi xem đủ một bộ phim."

- Karma nhếch mép."

Lắm chuyện quá.

Cơ mà, cậu tính xem phim gì?"

- Asano nhíu mày."

Tôi xem phim Cô dâu 8 tuổi."

Asano hít vào, thở ra, cố kìm lại cái tát thứ 2 tay cậu đính giáng xuống mặt Karma."

Thôi mặc kệ cậu, tôi chỉ biết là..."

- Asano cười nham hiểm - "Chỉ cần một trong hai cậu không chịu xuống, tôi sẽ đánh bất tỉnh Akabane, lôi cậu ta xuống sân để làm một bài test về sức chịu đựng.

Dù sao thì, thầy đã cho phép tôi cưỡng hôn cậu trước toàn thể--" - Asano đang nói thì bị Karma ngắt lời với gương mặt vừa xấu hổ vừa bực bội."

Mình... mình đi thôi Alice.

Muộn, nhưng chúng ta phải xuống tập trung ngay, đừng để mọi người đợi..."

- Karma kéo tay Alice."

Haiz..."

- Alice thở dài ngao ngán, mặc kệ Karma và Asano lôi cô xềnh xệch xuống sân tập trung.----- o0o -----

Sau khi ăn tối, buổi sinh hoạt tự túc bắt đầu.

Mọi người phổ biến kế hoạch lấy lại đồ bị tịch thu của Akabane Karma trong bí mật.

Buổi tối đó nhanh chóng trôi qua, 9h đêm mọi người được lệnh tắt đèn đi ngủ.

Bầu trời đêm yên ả, tĩnh lặng với bao ngôi sao đang tỏa sáng.

Chẳng một ông thầy nào biết rằng, đêm cuối cùng của tuần lễ quân sự, sẽ vô cùng náo nhiệt.

Lúc đó, chỉ có tiếng bước chân lặng lẽ của những học sinh trực đêm (tuần tra, cạnh gác vào ban đêm) làm việc theo từng ca, mỗi tầng hai người ở mỗi ca.

Ca thứ nhất kéo dài từ 9h đến 11h, ca thứ hai là từ 11h đến 1h sáng, ca tiếp theo là từ 1h đến 3h, và cuối cùng là từ 3h đến 5h, cũng là lúc cả trường bị loa phát thanh lôi dậy.

"Này, dậy mau Akabane.

1h rồi, đến phiên bọn mình đi trực đêm đấy."

- Asano vừa thì thầm vừa khẽ lay Karma dậy.

"Oáp...

đây..."

Hai cậu thay quân phục, đi giày và nhẹ nhàng bước từng bước ra hành lang tối được phần nào chiếu sáng bởi ánh sao.

Đó là khi mọi thứ bắt đầu.
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Tèn ten ten ten


Tưởng như bị bay nick, nhưng mình đã lấy lại được nick cũ ạ.

Mình xin cảm ơn rất nhiều những người cho đến giờ vẫn còn ủng hộ our high school days ạ.

Vì mình cảm thấy khó khăn vì tiếp tục viết cả một câu chuyện dài liền mạch, nên xin phép được chia nhỏ ý tưởng thành một series các oneshot khác nhau ạ.

Mình có nhận request nếu thấy viết được.

Xin các bạn tiếp tục ủng hộ ạ.

Link truyện mới mình xin phép để dưới phần comment.

Thân!
 
/Rác/ Cam & Dâu - Our Highschool Days
Bước tiếp cùng Cam & Dâu 2


Các cậu ơiiii, hãy qua đây để đọc series oneshot mới của nhà Cam & Dâu đi ạ.

Mình rất cần tiếng cười và những chiếc vote xinh xinh của các cậu ạ.

Iu các cậu nhìu nhìu 🥰
 
Back
Top Bottom