Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 140: Người giàu nhất mạt thế (5)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Cho dù là buổi tối thì nhiệt độ vẫn rất cao, Lục Nhiên đi một đoạn lại dừng một lúc, trên thân toàn là mồ hôi, hắn lấy mũ xuống phẩy phẩy quạt gió.

Đằng sau có xe chạy tới, ánh sáng chiếu rọi trên đường cái, làm con đường phía trước hoàn toàn sáng rực lên.

Lục Nhiên đội lại mũ, đứng ở ven đường, nghiêng đầu chờ chiếc xe phía sau đi qua.

Nhưng chiếc xe kia lại dừng ở ngay bên cạnh hắn.

Lục Nhiên nhíu mày.

Cửa xe hạ xuống, là một cô gái xinh đẹp nhưng xa lạ, mái tóc mềm mại xõa trên vai, dưới thời tiết oi bức, cô lại nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái, lộ ra một cỗ mát mẻ kỳ lạ.

Nhưng trên mặt không có chút biểu tình gì, giống như là mặt đơ vậy. . .

Thần sắc của cô gái lãnh đạm đánh giá hắn một chút, không biết có phải là ảo giác của Lục Nhiên không, mà hắn dường như nhìn thấy đáy mắt cô hiện lên hai chữ 'phiền phức'.

"Lục Nhiên?"

"Ừ."

Vừa rồi trong đội ngũ đã có người kêu tên hắn, nên lúc này bị người ta gọi ra, Lục Nhiên cũng không thấy kỳ lạ: "Có chuyện gì không?

Trên người tôi chẳng có cái gì đâu, nếu muốn cướp thì tìm nhầm người rồi."

Đã biết hắn bị cắn mà còn đuổi theo, hắn chỉ có thể nghĩ ra cái lý do này thôi.

"Lên xe."

Sơ Tranh đặt tay trên cửa xe, khẽ giương cằm.

"Hả?"

Lục Nhiên rất chắc chắn, hắn không biết cô gái mặt liệt này.

"Lên xe."

Sơ Tranh lặp lại một lần nữa, lỗ tai thẻ người tốt có vấn đề rồi à?

Hay là bị cắn xong thì bắt đầu không hiểu tiếng người rồi?

Nếu như tên này mà biến thành zombie. . .

Vậy thì cô phải làm cách nào để một con zombie cảm thấy cô là người tốt chứ?

Hái đầu người cho hắn ăn hả? !

Đầu ngón tay Lục Nhiên khẽ kéo một bên mũ lên, lộ ra một đôi mắt sáng như sao trời, hắn giơ cánh tay lên trước mặt Sơ Tranh: "Tôi đã bị cắn, cô còn muốn cho tôi lên xe à?"

Lục Nhiên vừa nói xong câu này, thì tổ ba người vốn đang không hiểu chuyện gì lập tức giật mình.

Bầu không khí trong xe đột nhiên lâm vào quỷ dị.

"Lên xe."

Sơ Tranh nói lần thứ ba.Còn để cô phải nói thêm một lần nữa, cô dự định trực tiếp động thủ luôn đấy.

Lục Nhiên lui lại một khoảng: "Chúng ta không quen nhau."

"Bây giờ thì quen rồi."

Lục Nhiên: ". . ."

Quen biết gì chứ?

Hắn còn chưa nói chuyện với cô quá năm câu nữa mà.

"Sao cô lại cho tôi lên xe?"

Ánh mắt Lục Nhiên hơi thay đổi, âm cuối còn mang theo vẻ đùa cợt: "Không phải cô cảm thấy tôi có thể thức tỉnh dị năng chứ?"

Sơ Tranh dần dần lộ ra khí thế hung ác: "Lên hay không?"

Ngón tay Lục Nhiên đè lên mép mũ: "Cung kính không bằng tuân mệnh."

Lúc này hắn ngoại trừ cái mạng không biết còn kéo dài được bao lâu này ra, thì trên người cũng không có thứ gì tốt để người ta ngấp nghé cả.

Mà chính hắn cũng không rõ mình sẽ chết sau mấy tiếng nữa. . .

Tay lái phụ có người, nên Lục Nhiên ngồi vào hàng ghế sau.

Dịch Tiếu và Hạ Thành ôm chặt nhau, chỉ chiếm vị trí của một người, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn hắn.

Lục Nhiên dường như bị hai người này chọc cười: "Sợ thành thế này mà còn dám cho tôi lên xe, các người không sợ tôi cắn hết các người à?"

"Đánh ngất hắn đi."

Sơ Tranh phân phó Bảo ca.

Ồn ào quá.

Lục Nhiên: ". . ."

Bảo ca nhanh chóng xoay người bổ một cái vào cổ Lục Nhiên.

Trước mắt Lục Nhiên tối sầm lại, suy nghĩ cuối cùng chính là ——không phải hắn lên nhầm xe của bọn buôn người rồi chứ?...Xe xóc nảy, tia sáng có chút âm u, đột nhiên có ánh sáng nóng bỏng quét qua gò má.

Lục Nhiên dần dần có ý thức.

Bên người có mát lạnh cảm giác, Lục Nhiên theo bản năng dịch qua bên kia một chút, dán vào thứ lạnh buốt kia.

Nhưng rất nhanh liền bị đẩy ra.

Lục Nhiên lại ngang nhiên xông qua, và lần nữa bị đẩy ra.

"Cô Sơ Tranh, hình như hắn tỉnh rồi."

Có âm thanh vang lên bên tai.

Lục Nhiên lấy lại ý thức, khẽ mở mắt ra, lọt vào tầm mắt chính là sườn mặt băng lãnh của nữ sinh, chiếu theo tư thế của hắn lúc này, thì có lẽ vừa rồi đã dựa vào bờ vai nữ sinh.

Ở bên khác là một nam sinh đeo kính, nhìn rất hiền lành.

Lục Nhiên phát hiện mình vẫn đầy đủ tứ chi, ngoại trừ đầu óc có chút choáng váng thì không có triệu chứng khác.

"Còn sống à."

Lục Nhiên nhướn mày.

Còn tưởng là lên phải xe đen, gặp phải chuyện giết người phân thây hoặc cái gì đó tàn nhẫn lắm chứ.

"Cậu cảm thấy thế nào rồi?"

Dịch Tiếu vẫn còn hơi sợ hắn: "Có xúc động muốn cắn người không?"

Lục Nhiên nhấp cánh môi khô nứt: "Có chút."

Dịch Tiếu trực tiếp dán lên cửa sổ xe.

Hạ Thành và Bảo ca đang lái xe, cũng tập trung lực chú ý trên người hắn, giống như hắn chỉ chờ hắn há mồm là lập tức lao vào chế phục hắn.

Chỉ có nữ sinh kia, thần sắc lãnh đạm nhìn về phía trước, vững như bàn thạch.

"Ha ha ha ha."

Lục Nhiên cười to.

Dịch Tiếu: ". . ."

Bảo ca và Hạ Thành cũng biết mình vừa bị chơi xỏ, Bảo ca hung thần ác sát nguýt hắn một cái: "Trò đùa này không buồn cười chút nào cả."

Lục Nhiên lập tức thành khẩn xin lỗi: "Rất xin lỗi, vì không nhịn được nên mới trêu chọc các anh, dù sao nhìn các anh cũng có vẻ rất to gan."

Hạ Thành × Dịch Tiếu: ". . ."

Rốt cuộc cậu nhìn từ đâu mà cho rằng chúng tôi rất to gan, chúng tôi đang sợ chết khiếp đấy được không!

Lục Nhiên không muốn cắn người, mà chỉ có chút khát và choáng đầu, cùng với hơi buồn nôn.

Dịch Tiếu rất tri kỷ đưa nước cho hắn.

Lục Nhiên thấm nhuận yết hầu, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

"Cậu bị cắn bao lâu rồi?"

Hạ Thành cẩn thận hỏi.

"Ừm. . .

Tôi ngất bao lâu?"

Lục Nhiên theo thói quen đè thấp vành mũ, ngăn trở nửa phần dung mạo của mình.

Tuy nhiên lúc hắn ngủ, thì ba người Hạ Thành, Dịch Tiếu và Bảo ca đã vây xem dáng vẻ của hắn rồi.

Thật là đẹp mắt.

Giống y như minh tinh vậy.

Mũi là mũi, mắt là mắt. . .

Lúc Bảo ca hình dung như thế, thì bị Dịch Tiếu và Hạ Thành đồng thời khinh bỉ.

Ai mà không có mắt là mắt, mũi là mũi chứ.

Lớn lên không phải như thế thì đều không phải người.

Bảo ca: ". . ."

Lại ăn thiệt.

"Bây giờ là hơn ba giờ chiều."

Dịch Tiếu nhìn đồng hồ đeo tay.

"Hai mươi tám tiếng."

Lục Nhiên nói.

Máu thánh phụ của Dịch Tiếu lại bắt đầu phát tác, an ủi hắn: "Cứ nghĩ theo hướng tốt một chút đi, có lẽ cậu có thể thức tỉnh dị năng đấy."

"Cũng có thể là thời kỳ ủ bệnh dài."

Thanh âm lạnh như băng chen vào.

Nếu bị cắn mà biến thành zombie nhanh thì vài phút, chậm thì mấy tiếng.

Cũng có người chống đỡ được lâu hơn một chút, sau vài ngày bị cắn mới biến thành zombie.

Lục Nhiên: ". . ."

Đâm vào tim người ta rồi.

Dịch Tiếu: ". . ."

Cho nên cô Sơ Tranh, rốt cuộc thì cô nhặt hắn lên làm gì?

Lục Nhiên nhìn về phía cô gái bên cạnh: "Tại sao cô lại cho tôi lên xe?"

"Bởi vì tôi phải làm một người tốt."

Sơ Tranh cực kỳ nghiêm túc chỉ vào mình: "Anh có cảm thấy tôi là một người tốt không?"

Lục Nhiên đầu tiên là nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó là phì cười ra tiếng.

Vẻ mặt của ba người còn lại cũng rất phức tạp.

Một người có thể mặt không đổi sắc vây xem người ta bị zombie truy sát, lại còn biểu thị chờ bọn họ bị giết hết thì xuống nhặt trang bị, có thể là người tốt được sao?

Cô Sơ Tranh hình như có hiểu lầm gì đó với bản thân mất rồi?

"Làm người tốt ở mạt thế này, lời như thế mà cô cũng dám nói à."

Ở mạt thế làm gì còn người tốt: "Đến tôi là ai cũng không biết, mà còn dám cho tôi lên xe, lá gan của cô cũng thật lớn."

Sơ Tranh: "Một tên bị đuổi ra đường không xu dính túi, chỉ còn nửa cái mạng."

Lục Nhiên: ". . ."

Tổ ba người: ". . ."

Có đôi khi tiểu tỷ tỷ nói chuyện rất. . .

Đau tim.

Lục Nhiên vốn đã hơi choáng váng, nói chuyện với Sơ Tranh hắn lại càng cảm thấy choáng váng hơn.

Lục Nhiên bỗng nhiên suy yếu xuống: "Chúng ta đang ở đâu đây?"

"Ừm, đường đến căn cứ Khánh An."

Dịch Tiếu nói.

Ánh mắt Lục Nhiên nhìn hướng về phía trước: "Những người phía trước đâu?"

"Chúng ta không đi cùng một con đường với bọn họ."

Dịch Tiếu giải thích: "Đi một con đường khác đến."

Lục Nhiên dường có chút kỳ quái: "Mọi người biết đường à?"
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 141: Người giàu nhất mạt thế (6)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Bây giờ không có GPS chỉ đường, hơn nữa nhiều biển báo giao thông đã bị phá hủy, nên nếu không đi theo quân đội thì rất dễ đi nhầm đường."

Ừ, có Hạ Thành mà."

Dịch Tiếu chỉ chỉ bản đồ sống Hạ Thành.Lục Nhiên không hiểu lắm về Hạ Thành, nhưng cũng không hỏi, chỉ ồ lên một tiếng, giọng nói của hắn thấp xuống mấy phần: "Mặc dù không biết vì sao các người lại cho tôi lên xe, nhưng vẫn cảm ơn các người."

Dịch Tiếu nhìn về phía Sơ Tranh.Người cho cậu lên xe là bà chủ của bọn họ.Bọn họ có biết cái lông gì đâu.Lúc Nhiên đã sớm phát hiện được, người dẫn đầu cái đội ngũ kỳ quái này chính là Sơ Tranh.Bởi vậy hắn nghiêng đầu, lộ ra một nửa gương mặt cực đẹp, khóe môi hơi cong lên: "Cảm ơn cô."

Sơ Tranh đường đường chính chính bày ra vẻ mặt lạnh lùng: "Ừ."

Lục Nhiên chống đỡ được một lúc, tới khi đầu óc choáng váng đến mức thật sự không chịu đựng nổi nữa, mới ngủ thiếp đi lần nữa.Vương Giả truyền tư liệu của Lục Nhiên cho Sơ Tranh.Từ sau khi mạt thế bắt đầu, Lục Nhiên vẫn luôn ở chung với các bạn học cùng trường.Nhưng Lục Nhiên không thức tỉnh dị năng, hơn nữa lúc bình thưởng ở trường học, ỷ vào dung mạo mình đẹp, nên đã chuốc thù với không ít người.Vì vậy nên dưới tình huống không có dị năng, Lục Nhiên bị các nam sinh nhất trí xa lánh.Trước khi gặp được Sơ Tranh, đội ngũ của bọn họ đụng phải zombie.Lục Nhiên vì cứu một nữ sinh trong đội ngũ mà bị zombie cắn.Nhưng không ngờ là người bên cạnh phát hiện ra hắn bị cắn, thế là dưới áp lực của những người bên ngoài, bọn họ cứ như vậy ỡm ờ đuổi hắn đi.Nữ sinh kia cũng không đứng ra nói Lục Nhiên vì cứu mình nên mới bị như thế.Lục Nhiên rời khỏi đội ngũ, rất nhanh liền bắt đầu phát sốt vì vết cắn, ngất ở ngoài đường.May mắn không bị zombie gặm mất miếng nào, hắn được một nhóm người nhặt về, và đã thức tỉnh dị năng.Có lẽ là bởi vì nguyên nhân có dị năng, nên Lục Nhiên được lưu lại trong đội ngũ kia.Lúc đầu hắn vẫn không phát giác ra chuyện gì không thích hợp, vì bọn họ đối với hắn cũng rất tốt.Nhưng dần dần hắn lại phát hiện ra điểm không hợp lý, nhóm người này không phải loại người tốt lành gì, khi hắn muốn chạy trốn thì bị đối phương phát hiện được, nên bị bắt trói lại.Sau đó là khoảng thời gian như sống trong địa ngục.Tra tấn, vũ nhục. . .Đó chính là một đám người điên.Sau đó Lục Nhiên được người ta cứu ra, người cứu hắn là một cô gái, có lẽ là vì ơn cứu mạng, nên Lục Nhiên đối xử với cô gái kia cực kỳ tốt.Nhưng mà cô gái này cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, chỉ biết lợi dụng Lục Nhiên, hơn nữa cô ta còn một chân đạp mấy thuyền, Lục Nhiên đại khái là cảm thấy cuộc sống này quá gian nan, nên trong cơn tức giận liền. . . hắc hóa.Sơ Tranh nhìn thiếu niên bên cạnh một cái.Hắc hóa cũng quá tùy tiện rồi!Mặc dù. . .

đúng là có chút thảm.Bây giờ cô đã nhặt được người về, thế thì hắn sẽ không gặp phải đám biến thái kia nữa, chắc sẽ không hắc hóa đâu nhỉ! ?Hắc hóa liền đánh gãy chân!Ừm!Xe xóc nảy, đầu Lục Nhiên nghiêng về phía Sơ Tranh.Sơ Tranh bực bội đẩy hắn ra.Dịch Tiếu sợ Lục Nhiên đột nhiên biến thành zombie cắn hắn, nên căn bản không muốn dựa vào gần Lục Nhiên, cố gắng cách thật xa, từ ghế sau chui lên phía trước ngồi, ba người còn thi nhau chơi kéo búa bao."

Ha ha ha, Hạ Thành mau đi đi."

Dịch Tiếu kéo Hạ Thành xuống xe.Hạ Thành run như cầy sấy.Sơ Tranh đột nhiên nói để cô lái xe.Thế là hàng ghế phía sau bị trống hai chỗ ngồi, Dịch Tiếu và Bảo ca liếc nhau, Dịch Tiếu nhanh chóng ôm chặt dây an toàn, đánh chết cũng không chịu xuống.Cuối cùng Bảo ca cười ôn hoà đề nghị chơi thêm một ván kéo búa bao nữa để quyết định.Dịch Tiếu thắng được, cười đến xuân phong đắc ý.Bảo ca to con ngồi vào đằng sau, cả khoang xe đều trở nên chật chội hẳn, hai người chừa lại cho Lục Nhiên một không gian rất lớn, còn mình thì vô cùng đáng thương dán vào cửa xe nóng hổi.Rốt cuộc là vì sao cô Sơ Tranh lại nhặt hắn lên đây chứ!Bọn họ muốn đổi xe!Muốn đổi chiếc lớn hơn!...Chạng vạng tối, Sơ Tranh dừng lại ở ven đường để nghỉ ngơi, ba người kia nhanh chóng xuống xe hít thở không khí.Ở chung với một người không biết lúc nào sẽ biến thành zombie, cũng quá khảo nghiệm tố chất tâm lý rồi."

Cô Sơ Tranh, tôi đã kiểm tra lại vật tư của chúng ta, không còn nhiều lắm, phải tìm một chỗ để tiếp tế thôi."

Bảo ca đi vòng từ phía sau xe tới."

Phía trước hẳn là có một thị trấn."

Hạ Thành nói tiếp: "Chúng ta có thể đi xem xem, con đường này ít người qua lại, có lẽ sẽ còn vật tư."【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng ba tiếng, tiêu hết một trăm cái tinh hạch. 】Sơ Tranh: ". . ."

Bảo ca đột nhiên cảm thấy toàn thân mát lạnh, da ga da chó đều nổi cả lên.Sơ Tranh mặt không cảm xúc dùng mũi chân nghiền nát cỏ khô trên mặt đất.Đang êm đẹp lại nói đến chuyện vật tư!Nói đến chuyện thị trấn gì đó làm gì!Con chó đần độn Vương bát đản này luôn biết tận dụng mọi cơ hội đó biết không!Sơ Tranh chờ bọn họ nghỉ ngơi một lát, rồi lên xe tiếp tục lên đường.Thị trấn đó cách bọn họ khoảng hai tiếng đi đường, chờ lúc Sơ Tranh đến nơi thì chỉ còn lại một tiếng.Sơ Tranh nhìn thị trấn hoang phế, và mấy con zombie ngẫu nhiên lắc lư đi qua, thì đau đầu cực kì.Cái thị trấn này lớn thế kia, cô đi đâu mà tìm được người bây giờ?Zombie có nhận tinh hạch không?Sơ Tranh còn đang suy nghĩ xem nên tìm người hay là tìm zombie, thì đã có người tìm tới cửa.Sơ Tranh đụng phải bọn họ trên đường.Đối phương đang thu thập vật tư, dáng vẻ của từng người đều cực kỳ cao lớn thô kệch, trên người còn xăm đầy những hoa văn loạn thất bát tao.Nếu đổi thành trước khi mạt thế đến, thì đây chính là hiện trường của đám người xã hội đen tụ tập đánh nhau.Đối phương đề phòng nhìn bọn họ, không ý định động thủ.Có thể là vì không muốn lãng phí đạn, cũng có thể là vì không muốn dẫn zombie tới."

Này."

Sơ Tranh ghé vào cửa sổ xe, hướng về phía những người bên kia hô một tiếng.Người đứng phía trước xe, cánh tay đầy hình xăm, hoàn toàn không nhìn ra là xăm cái gì, nhưng làm cho người ta cảm thấy hết sức lợi hại - người đàn ông xăm kín tay nhìn qua phía Sơ Tranh, đầu tiên là kinh ngạc trước dung mạo của Sơ Tranh, sau đó đáy mắt lại lộ ra vẻ khó hiểu và cảnh giác, hắn đè thấp thanh âm cảnh cáo: "Bên kia chúng tôi còn chưa đi qua, mấy người có thể qua bên kia xem, đừng kiếm chuyện!"

Người đàn ông xăm kín tay chỉ vào một con đường khác.Sơ Tranh: "Tôi muốn giao dịch với các anh."

"Giao dịch?"

Người đàn ông xăm kín tay dường như có chút khinh thường: "Cô gái nhỏ, cô có thể cùng tôi giao dịch cái gì?"

"Dung mạo em gái này thật đẹp nha."

Có người ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu."

Phụ nữ thì làm được gì?"

Người đàn ông xăm kín tay trừng mắt nhìn hắn: "Bây giờ mạng sống quan trọng hay là phụ nữ quan trọng?"

Nam nhân bị giáo huấn nhất thời không dám lên tiếng, rụt lại phía sau.Sơ Tranh lấy ra một túi tinh hạch, lung lay: "Cái này."

Người đàn ông xăm kín tay hơi nheo mắt: "Tinh hạch?"

"Ừ."

Hắn phất tay, dẫn theo hai người cảnh giác đi tới, dưới ánh nắng, tinh hạch trong tay Sơ Tranh lóe lên ánh sáng rực rỡ."

Nhiều tinh hạch như vậy à?"

Người đàn ông xăm kín tay không buông lỏng cảnh giác, mà ngược lại còn đánh giá xe của cô, sợ là có cạm bẫy."

Đổi không?"

Thời gian rất gấp đấy!Người đàn ông xăm kín tay hơi động tâm, nhiều tinh hạch như vậy, thì phải giết bao nhiêu zombie mới có được?

Bây giờ để thăng cấp dị năng đều phải dựa vào tinh hạch. . ."

Cô muốn đổi cái gì?"

Hắn quyết định chắc chắn.Sơ Tranh nhìn Bảo ca một cái.Bảo ca không biết Sơ Tranh đào đâu ra một túi tinh hạch lớn như vậy, nhưng hắn vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp bắt đầu tính toán xem cái túi tinh hạch kia có thể đổi bao nhiêu thứ.Bảo ca bắt đầu báo vật tư.Đối phương nhíu mày nghe.Sơ Tranh thành khẩn đánh gãy lời Bảo ca: "Đừng báo nhiều quá."

Báo nhiều quá thì lần sau ta đổi cái gì nữa!Bảo ca: ". . ."

Người đàn ông xăm kín tay: ". . ."

Chưa từng thấy ai ở mạt thế mà lại ngại vật tư nhiều, cái này nhất định là cạm bẫy rồi! ?Nhưng bọn họ cảnh giác cả nửa ngày, người đối diện ngoại trừ hung hăng nói đừng báo quá nhiều, thì không còn bất cứ điểm đáng ngờ nào cả.Bảo ca: "Vậy cứ lấy những thứ này đi, tiện thể đổi cho chúng tôi một chiếc xe luôn."

Phải là xe lớn!Sơ Tranh bổ sung thêm một câu: "Thêm mấy bộ quần áo nữa, đồ mới thì càng tốt."

Người đàn ông xăm kín tay: ". . ."

Điều kiện này cũng quá. . .

đơn giản đi?Không cần súng đạn gì hết hả?
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 142: Người giàu nhất mạt thế (7)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Người đàn ông xăm kín tay bán tín bán nghi đổi đồ cho Sơ Tranh, đến khi tinh hạch tới tay vẫn còn có chút không thể tin.Đây là gặp phải hai tên đần rồi đúng không?Thế là người đàn ông xăm kín tay mời hai tên đần đi đến trụ sở của đội ngũ bọn họ chơi.Ở trên quảng trường của thị trấn, đường phố thông suốt bốn phía, đóng quân ở đây, nếu như vô tình gặp phải zombie thì cũng không bị chặn lại.Đội ngũ này có khoảng hơn trăm người, ai cũng có đầy hình xăm, dáng vẻ cao lớn thô kệch, phảng phất như phía sau còn tung bay tấm bảng quảng cáo 'tao là xã hội đen, đừng chọc vào tao, nếu không kết cục sẽ rất thảm'.Người đàn ông xăm kín tay bảo Sơ Tranh tùy tiện nghỉ ngơi bên ngoài đội ngũ, lại thấp giọng phân phó người của hắn tập hợp vào bên trong."

Bọn họ có thể xuống tay với chúng ta không?"

Bảo ca hơi bận tâm chuyện này, cô lấy ra nhiều tinh hạch như thế, nếu như đối phương nghi ngờ trên người bọn họ vẫn còn, rồi trực tiếp động thủ cướp đoạt thì phải làm sao?"

Không đâu."

Sơ Tranh rất chắc chắn."

Vì sao?"

"Trước khi chưa điều tra rõ về các anh, chỉ cần là đội ngũ có chút cẩn thận thì sẽ không động thủ."

Bảo ca nhìn về phía Lục Nhiên ngồi ở ghế sau.Thiếu niên chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, nghiêng đầu nhìn tình huống bên ngoài xuyên qua cửa sổ.Phát giác được ánh mắt của Bảo ca, hắn đè thấp vành mũ, khóe miệng lộ ra nụ cười vừa lễ phép lại vừa xa cách: "Tôi nói sai sao?"

Bảo ca nhìn Sơ Tranh, người phía sau ngầm thừa nhận lời thiếu niên nói."

Cậu thức tỉnh dị năng sao?"

Dịch Tiếu hỏi Lục Nhiên.Lục Nhiên lắc đầu: "Còn rất choáng váng."

Dịch Tiếu giơ tay, muốn sờ trán Lục Nhiên một chút, nhưng cánh tay lại bị Lục Nhiên bóp chặt, trong nháy mắt đó, Dịch Tiếu có cảm giác như tay mình sắp gãy mất.Thiếu niên nhìn như không có chút lực công kích gì, lúc này lại giống một con sói sẽ cắn người, cẩn thận lại hung ác."

Tôi... tôi chỉ muốn xem thử nhiệt độ cơ thể cậu thôi."

Dịch Tiếu có chút khó khăn nói."

Cảm ơn."

Lục Nhiên nói lời cảm ơn, buông tay hắn ra, nghiêng về phía bên cạnh, dùng động tác cự tuyệt ý tốt của Dịch Tiếu.Dịch Tiếu xoa cổ tay, đau quá a!Sao sức lực của hắn lại lớn như vậy chứ?Lục Nhiên vẫn đang sốt, đây là kết luận Dịch Tiếu có được khi thiếu niên bóp cổ tay mình.Mà Lục Nhiên sau vài phút đã ngủ mất, cũng chứng thực suy đoán của Dịch Tiếu....Người đàn ông xăm kín tay mang một ít thức ăn và nước uống tới, thái độ cực kỳ thân thiện.Đương nhiên những vật này, người cẩn thận như Hạ Thành sẽ không dám dùng, vì sợ đám người bên kia động tay hạ thuốc bọn họ.Dịch Tiếu ngoài miệng thì nói bọn họ nhìn rất tốt, chắc sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng tay lại không có tí ý tứ muốn động đậy nào.Sơ Tranh: "..."

Đây là cái đội ngũ kì quái gì chứ?Đội ngũ của người đàn ông xăm kín tay xem như cũng có kỷ luật, mặc dù có người cứ nhìn xung quanh bọn họ, nhưng dưới sự uy hiếp của người đàn ông xăm kín tay, thì không ai dám tiến tới.Một tiếng sau, có một chiếc xe chạy trên chính của thị trấn tới.Xe còn chưa mở, thì người trên xe đã phất tay với bọn họ."

Lên xe!

Lên xe!

Có zombie!"

Lúc hắn hét lên, thì ngay phía sau xe một đám người tuôn ra, và —— vô số zombie."

Mẹ!"

"Lên xe, mau lên xe!"

Cả đội ngũ lập tức cầm đồ đạc của mình, nhanh chóng lên xe.Xe của Sơ Tranh vốn đang ở phạm vi bên ngoài, khi phát hiện zombie thì Bảo ca lập tức nổ máy.Zombie nghe thấy âm thanh, liền chui ra từ khắp mọi ngóc ngách, lít nha lít nhít, làm người ta nhìn mà tê dại cả da đầu.Bảo ca xuất ra kỹ thuật lái xe bay, trước khi đám zombie tụm lại, nhanh chóng lao ra ngoài.Sơ Tranh nhìn qua kính chiếu hậu, quan sát đám zombie đằng sau.Zombie từ bỏ những chiếc xe lao ra, trực tiếp xúm lại bao vây đám người còn đang ở trên quảng trường."

Tà môn!"

Bảo ca chửi nhỏ một tiếng: "Những zombie này xảy ra chuyện gì thế?"

Zombie nghe thấy âm thanh nhất định sẽ đuổi theo, cho dù phần lớn zombie bị âm thanh lớn hơn hấp dẫn, nhưng cũng sẽ có một số ít đuổi theo.Sao hôm nay những zombie này đều nhào vào bên trong thế kia?Hạ Thành nhỏ giọng nói: "Bọn zombie này không phải thành tinh rồi chứ?"

Dịch Tiếu: "Không thể nào?"

Bảo ca: "Không chừng là thật đấy, cậu xem bọn nó đều không đuổi theo xe và người lao ra ngoài."

Dịch Tiếu hoảng sợ: "Nếu như zombie biết săn bắt con người như thế, vậy con người đừng mà sống sót nữa sao?"

Không ai nói tiếp nữa.Những con zombie hôm nay, đem đến cho bọn họ cảm giác cực kỳ không thoải mái.Chạy thêm một khoảng cách, khi không có zombie đuổi theo nữa, bọn họ dừng xe lại.Đội ngũ của người đàn ông xăm kín tay hao tổn không ít người.Sắc mặt người đàn ông xăm kín tay âm trầm nhìn chằm chằm vào một đám người khác.Nhân số của đám người kia còn nhiều hơn đội ngũ của hắn, nhưng chất lượng cao thấp không đều, nam nữ già trẻ đều có."

Mẹ nó."

Có người đi qua phía đám người kia: "Chính là đám khốn nạn chúng mày dẫn zombie tới!"

"Ông đây giết chết chúng mày!"

Sơ Tranh mặt không đổi sắc ghé vào cửa sổ xe nhìn đội ngũ bên kia, người đàn ông xăm kín tay cũng không ngăn cản người của hắn, bên trong đội ngũ hỗn loạn kia có hai người đứng ra.Một người trong đó mặc quân trang, thương lượng với người kia.Nhưng mà đám xã hội đen bên này nhìn thấy người mặc quân trang thì càng nổi nóng hơn, chưa nói được hai câu đã động thủ đánh nhau."

Ôi trời!"

Dịch Tiếu ghé vào cửa sổ xe, nhìn hỏa long chợt lóe lên trong không khí: "Dị năng hệ hỏa của người này thật lợi hại."

Ánh mắt Sơ Tranh không dừng trên người đàn ông kia.Mà dừng trên người cô gái đứng bên cạnh người đàn ông.Đó chính là Ninh Ưu.Người đàn ông có dị năng cường đại, đám xã hội đen không phải đối thủ của hắn, rất nhanh bị đánh bại.Lúc này người đàn ông xăm kín tay mới tiến lên ngăn lại.Không biết hai bên nói gì với nhau, mà cuối cùng đạt thành nhận thức chung."

Mọi người chú ý cảnh giới, các cậu mang mấy người trở về thăm dò một chút, những người còn lại chỉnh đốn hành trang, nửa tiếng sau xuất phát!"

Người đàn ông xăm kín tay vừa phân phó vừa đi về phía đội ngũ của mình.Khi đi ngang qua Sơ Tranh thì bị cô gọi lại."

Cô Sơ Tranh?"

Sắc mặt hắn vẫn rất không tốt: "Các cô không sao chứ?"

"Ừ."

Sơ Tranh lấy ra mấy cái tinh hạch đưa cho hắn: "Vừa rồi anh và người bên kia nói gì thế?"

Người đàn ông xăm kín tay đột nhiên nhận được mấy cái tinh hạch: "..."

Cô là Doraemon sao?Tinh hạch có thể tùy tiện mò ra à?Tinh hạch ở trước mặt, nên thần sắc của người đàn ông xăm kín tay hòa hoãn rất nhiều: "Nói là cùng đi, bọn họ cũng đến căn cứ Khánh An, đám zombie lúc trước có chút không đúng, cho nên tôi đồng ý."

Sơ Tranh nhẹ gật đầu, nâng cửa xe lên.Người đàn ông xăm kín tay: "..."

Không hỏi nữa sao?

Tôi còn có thể trả lời chuyện khác nữa đó!Người mà người đàn ông xăm kín tay phái đi thăm dò trong thị trấn nhanh chóng trở lại, nói những con zombie đó vẫn còn vây quanh chỗ quảng trường.Hiển nhiên đều phát hiện zombie không thích hợp.Nhưng bây giờ bảo vệ mạng sống mới quan trọng, nên cuối cùng tất cả mọi người cảm thấy nên lập tức lên đường rời khỏi chỗ này.Đội ngũ của người đàn ông xăm kín tay tổn thất nhiều người, nên xe để trống không ít, không biết Ninh Ưu bên kia lấy gì để trao đổi, mà lấy được mấy chiếc xe qua.Xe của Sơ Tranh đi theo phía sau đội ngũ của người đàn ông xăm kín tay, sau nữa chính là Ninh Ưu và đội ngũ của bọn họ....Ban đêm.Đội ngũ tìm được một nơi tương đối an toàn, đóng quân ở ngoài trời để nghỉ ngơi.Dịch Tiếu đã nhịn tiểu lâu lắm rồi, xe vừa dừng lại là lập tức xông ra ngoài."

Cậu chờ tôi một chút!"

Hạ Thành nhỏ giọng hô, giống như khỉ chạy theo sau."

Hai thằng nhãi ranh này không phải uống trộm nước đấy chứ?"

Bảo ca cảnh giác xuống xe, dò xét nhìn đám người xung quanh.Sơ Tranh không để ý tới hắn, Bảo ca cũng không dám lên tiếng nữa.Người đàn ông xăm kín tay và đội ngũ phía sau phân chia đến hết sức rõ ràng, xe Sơ Tranh dừng ở giữa, ngược lại có chút bắt mắt.Sơ Tranh về Lục Nhiên ngồi phía sau, hắn vẫn ngủ như heo, một chút dẫu vết muốn tỉnh lại cũng chẳng có.Sơ Tranh xuống xe hít thở không khí, Bảo ca đưa nước và thức ăn cho Sơ Tranh."

Cô Sơ Tranh, hôm nay những con zombie đó quá kỳ quái, đáy lòng tôi không hiểu sao luôn cảm thấy không quá dễ chịu."

"Zombie đang tiến hóa, có gì mà kỳ quái."

Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm."

Tiến hóa?"

Không phải lần đầu tiên Bảo ca nghe thấy cái từ này, từ khi trong đầu zombie bắt đầu xuất hiện tinh hạch, thì đã có người nói zombie tiến hóa.
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 143: Người giàu nhất mạt thế (8)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Vậy sau này zombie có thể giống như con người chúng ta à?"

Sơ Tranh cắn một cái bánh quy: "Không đến mức đó, cùng lắm là có trí thông minh của đứa trẻ mấy tuổi thôi."

Bảo ca thở phào, trí thông minh của đứa trẻ mấy tuổi, có lẽ không làm gì được những người có chỉ số thông minh bình thường như bọn họ!Sơ Tranh chậm rãi bồi thêm một câu: "Nhưng mà vua zombie thì không nhất định."

Khụ ——Bảo ca bị sặc nước, liên tục ho khan không ngừng, hình tượng trở nên có chút buồn cười."

Vua... vua zombie?

Đó là thứ gì?"

Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "Zombie...

Lão đại?"

Trong đầu Bảo ca đều tràn đầy mấy chữ lão đại zombie, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

"Dịch Tiếu và Hạ Thành sao vẫn chưa trở lại nhỉ?"

Những người vừa rồi đi giải quyết vấn đề sinh lý, bây giờ đa phần đều đã trở về.Sơ Tranh dựa vào cửa xe, vẻ mặt nghiêm túc: "Khả năng bị táo bón."

"..."

Khóe miệng Bảo ca co giật.Lúc cô không nói chuyện thật sự cái gì cũng tốt, như một nữ thần cao quý lãnh diễm.Nhưng mà mở miệng ra thì lại làm cho người ta một lời khó nói hết.Bảo ca sợ hai tên yếu gà Dịch Tiếu và Hạ Thành xảy ra chuyện gì, nên định đi tìm một chút.Kết quả vừa đi được mấy bước, liền thấy Dịch Tiếu và Hạ Thành chạy về, phía sau còn có mấy người đi theo, giống như đang đuổi theo bọn họ.Bảo ca vừa thấy mấy người kia liền trầm mặt xuống.Có lẽ đối phương nhìn thấy Bảo ca cao lớn thô kệch nên hơi kiêng kị, dừng lại.Một cô gái trong số đó hướng về phía Dịch Tiếu hô lớn: "Dịch Tiếu ca ca, em thật sự không cố ý, lúc ấy tình huống quá nguy hiểm, rất xin lỗi, anh tha thứ cho em có được không?"

Hạ Thành đen mặt, kéo Dịch Tiếu về bên cạnh Bảo ca."

Có chuyện gì xảy ra?"

"Bọn họ ở trong đội ngũ kia."

Hạ Thành bĩu môi chỉ chỉ đội ngũ đằng sau: "Đụng phải."

"Dịch Tiếu ca ca, em thật sự không cố ý."

Cô gái bên kia mở miệng gọi một tiếng Dịch Tiếu ca ca, kêu đến cực kỳ ủy khuất.Giống như Dịch Tiếu đã làm ra chuyện gì có lỗi với cô ta vậy.Cô gái dáng dấp không tệ, xinh đẹp đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, nhưng trên người có chút bẩn.Một người đàn ông đứng bên cạnh cô gái lên tiếng: "Dịch Tiếu, các anh đừng có bụng dạ hẹp hòi như thế được không?

Lúc ấy tình huống nguy hiểm, nếu chúng tôi không chạy thì cũng sẽ chết, hơn nữa sau đó chúng tôi có quay lại tìm các anh, mấy người các anh đều là đàn ông, sao mà còn mang thù vậy?"

"Tôi nhổ vào!"

Hạ Thành từ phía sau Bảo ca thò đầu ra: "Các người chính là cố ý!

Nếu không phải vận khí chúng tôi tốt thì bây giờ đã sớm chết.

Dịch Tiếu, cậu đừng nghe bọn họ nói."

"Dịch Tiếu ca ca."

Cô gái bắt đầu khóc: "Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, anh tha thứ cho em đi, anh muốn em làm gì cũng được, em thật sự không cố ý..."

Dịch Tiếu lộ vẻ không đành lòng: "Bảo ca, hay là quên đi."

"Dịch Tiếu!"

Hạ Thành gọi hắn: "Cậu còn muốn bị bọn họ hại lần nữa à?"

Dịch Tiếu tiếp tục không đành lòng: "Hinh Nhi, tôi tha thứ cho cô."

Hạ Thành: "..."

Bảo ca: "..."

Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vừa nhìn đã thấy giống như tuồng kịch, cảm giác có chút ồn ào - Sơ Tranh: "..."

Nữ sinh được gọi là Hinh Nhi vui mừng, chạy lên phía trước: "Có thật không Dịch Tiếu ca ca?"

Dịch Tiếu gật đầu: "Ừ."

"Em biết mà, Dịch Tiếu ca ca là tốt nhất."

Hinh Nhi cười xán lạn, rồi bắt đầu kể với Dịch Tiếu về hành trình của mình, vừa nói vừa khóc, nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Dịch Tiếu nghe Hinh Nhi kể một hồi, vẻ mặt đồng tình cộng thêm không đành lòng, kiên nhẫn an ủi.

Bảo ca và Hạ Thành hận không thể vặn đầu Dịch Tiếu xuống cho rồi.

Sơ Tranh: "Chuyện gì xảy ra thế?"

"Cô Sơ Tranh, con hàng này chính là một tên đần luôn có cái máu đồng tình vô dụng."

Bảo ca nhịn không được mắng."

Ừm?"

"Ngài hãy chờ xem!

Lát nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."

Bảo ca giận đến đau răng, bắt đầu đi qua phía bên kia, làm ra cái tư thế chuẩn bị động thủ.

Hinh Nhi khóc nửa ngày, nũng nịu kéo tay Dịch Tiếu làm nũng: "Dịch Tiếu ca ca, em đói quá, anh có gì ăn không?"

"Xin lỗi nha Hinh Nhi, tôi không có."

Dịch Tiếu vẻ mặt xin lỗi.

Hinh Nhi: "..."

Cô ta không nghĩ tới mình khóc cả nửa ngày, mà kết quả Dịch Tiếu lại nói một câu như vậy.

Trước kia Dịch Tiếu đối với cô ta đều là muốn gì được nấy.

Hinh Nhi không tin, vừa khóc vừa năn nỉ thêm nửa ngày, nhưng Dịch Tiếu đều bày ra vẻ mặt xin lỗi, và câu nói 'tôi không có gì ăn cả'.

Cuối cùng Hinh Nhi hất hắn ra, khóc lóc chạy đi.

Đám người bên kia lẩm bầm thì thầm gì đó, người nào cũng trừng mắt nhìn Dịch Tiếu một cái, rồi trở về đội ngũ.

Bảo ca: "..."

Hạ Thành: "..."

Dịch Tiếu quay đầu, thấy hai đồng bạn bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn mình, mờ mịt đẩy mắt kính: "Các anh nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ cho cô ta đồ ăn."

"Làm sao có thể thế được."

Dịch Tiếu nói: "Những vật tư này không phải của tôi, đều là của Sơ Tranh tiểu thư mà."

Hạ Thành: "..."

Vậy nếu là của cậu, thì cậu liền đem cho hả?

"Vậy cậu tha thứ cho cô ta à?"

Bảo ca hỏi.

"Ừ."

"...

Lần trước suýt chút nữa thì anh em chúng ta đã chết! !"

"Nhưng mà cô ấy nhìn rất đáng thương..."

Dịch Tiếu nói: "Tha thứ cho cô ấy một chút cũng không sao mà, dù sao thì tôi và cô ấy có ở cùng nhau nữa đâu."

Sơ Tranh: "..."

Đã sớm biết tên này chính là thánh phụ giả mà!

Ân oán của đám Dịch Tiếu và bọn người kia kỳ thật cũng không được xem là cái gì.

Chỉ là bọn họ gặp phải đám người kia, Dịch Tiếu mềm lòng nên cho bọn họ ở chung.

Lúc đầu chung đụng cũng không tệ lắm, đặc biệt là cái người tên Hinh Nhi kia, liên tục khen Dịch Tiếu tốt, mở miệng một tiếng là Dịch Tiếu ca ca, chỉ thiếu lấy thân báo đáp nữa thôi.

Có một lần gặp phải Zombie, đã nói là cùng nhau hành động, nhưng đám người này lại lật lọng, để bọn họ dẫn dụ zombie, còn mình thì thừa cơ chạy trốn.

Bảo ca và Hạ Thành khẳng định là sẽ không tha thứ cho bọn họ.

Dịch Tiếu không nói gì thêm, rất nhanh liền nói sang chuyện khác.

Sơ Tranh chỉ thuê ba người này làm lái xe, tất nhiên không có tâm trạng đi quan tâm đến ân ân oán oán của bọn họ, chỉ cần không ồn ào đến cô là được. ...Người đàn ông xăm kín tay đưa tới cho Sơ Tranh một ít thịt, những thứ này bây giờ rất khó mà tìm được.

Bọn người Bảo ca hơi thèm.

Nhưng lại sợ bên kia động tay động chân, nên không dám động vào.

Ngược lại, Sơ Tranh không thèm để ý, trực tiếp cầm lấy, bắt đầu ăn: "Bọn họ sẽ không hạ thuốc."

Phía sau còn có một đám người đông như thế, cho dù muốn hạ thuốc bọn họ, thì cũng phải lựa lúc không có người ngoài.

"Cô Sơ Tranh ..."

Sơ Tranh ăn vài miếng: "Không có độc."

Ăn ngon hơn bánh quy nhiều.

Ba người cũng không rảnh lo nữa, nhanh chóng đặt mông xuống bắt đầu ăn.

"Dịch Tiếu ca ca, không phải anh nói không có đồ ăn sao?"

Hinh Nhi cầm hai gói bánh quy, lã chã chực khóc đứng cách đó mấy bước: "Em cố ý lấy đến cho anh mà."

Dịch Tiếu đang gặm một miếng thịt, nghe thấy âm thanh của Hinh Nhi thì cấp tốc đem thịt cuốn vào miệng."

Hinh Nhi, cái này không phải của tôi."

Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt xin lỗi: "Là vị đại ca bên kia cho chúng tôi."

Dịch Tiếu chỉ vào người đàn ông xăm kín tay đang đứng nói chuyện ở đằng xa.Hinh Nhi nhìn sang bên kia một chút, khuôn mặt nhỏ khẽ biến sắc: "Vậy anh cũng không thể gạt em..."

"Tôi không lừa cô, tôi thật sự không có."

Dịch Tiếu cực kỳ vô tội."

Nhưng mà..."

"Cô rất ồn ào."

Sơ Tranh đánh gãy lời Hinh Nhi.Ăn một bữa cơm cũng không được yên tĩnh mà ăn.Thật phiền phức.Xử lý xử lý xử lý!"

Tôi đang nói chuyện với Dịch Tiếu ca ca, cô chen miệng làm gì."

Hinh Nhi bất mãn trừng mắt nhìn Sơ Tranh, phát hiện dung mạo của Sơ Tranh cực đẹp, thì lại càng bất mãn hơn."

Cô rất ồn ào."

Sơ Tranh trần thuật sự thật."

Dịch Tiếu ca ca, sao anh lại để cô ta bắt nạt em!"

Hinh Nhi không tranh cãi với Sơ Tranh, mà quay đầu, hai mắt mông lung đẫm lệ, cáo trạng với Dịch Tiếu.Sơ Tranh để đũa xuống, chậm chạp đứng lên.Hinh Nhi không khỏi cảm thấy sau lưng phát lạnh, theo bản năng lui về phía sau một bước."

Cô muốn làm gì?"

Hinh Nhi không tự chủ được mà run rẩy: "Dịch Tiếu ca ca."

"Hinh Nhi, cô đi nhanh lên đi."

Dịch Tiếu nói với cô ta."

Dịch Tiếu ca ca, sao anh lại thế! ?"

Hinh Nhi không thể tin được, giống như Dịch Tiếu đã làm ra loại chuyện không thể tha thứ được ấy.***Tối mai bạo chương nhé ♡Cùng chơi trò chọn số tiếp nha.

Chọn một số tùy ý có 1 chữ số.Lần này số thấp nhất được chọn sẽ là số chương up vào tối mai 🤣Xem xem ai thương ta nhất nè ☺Yêu thương!Cảm ơn vì đã đọc đến đây. ❤Have a nice day ♡
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 144: Người giàu nhất mạt thế (9)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Dũng ca, tôi thấy chúng ta đừng nên đi từ tỉnh Z qua, tôi nghe nói bên kia zombie rất nhiều, chúng ta đi đường vòng một chút, từ tỉnh G bên này qua sẽ an toàn hơn nhiều."

Người đàn ông xăm kín tay ngậm điếu thuốc, không châm lửa, ánh mắt rơi trên bản đồ: "Nếu đi vòng từ tỉnh G qua thì tốn nhiều thời gian hơn."

"Nhưng ít ra sẽ an toàn, Dũng ca, bây giờ an toàn là chủ đạo..."

Dũng ca nhíu mày: "Vấn đề vật tư thì sao?"

"Tỉnh G là nơi sản xuất lương thực, nếu chúng ta đi qua bên kia, thì có thể tìm được vật tư."

Dũng ca trầm ngâm một lát: "Được, vậy đi từ tỉnh G qua."

Dũng ca vừa xác định rõ lộ tuyến, thì phía sau đội ngũ đã ầm ĩ một trận."

Chuyện gì xảy ra thế?"

Có người chạy tới báo cáo: "Dũng ca, phía sau có người cãi vã."

"Lũ người này bị ngu à?"

Dũng ca tức giận đến mức đạp một cước vào xe, cầm súng đi về phía sau."

Làm gì, làm gì!

Tất cả yên lặng cho tao!"

Người bên cạnh Dũng ca đẩy đám người đang vây quanh ra, quát lớn vài tiếng ổn định cục diện.Phái đoàn của lão đại Dũng ca đi vào: "Ồn ào cái gì?

Sợ zombie không biết có người ở đây?"

"Cô ta đánh người!"

Một cô gái khóc lóc cáo trạng.Lúc này Dũng ca mới nhìn rõ người bị vây ở giữa, chính là tiểu tỷ tỷ có một cái bảo tàng, tùy thời tùy chỗ có thể moi ra tinh hạch.Hắn lập tức bó tay toàn tập.Bọn ngu này không có chuyện gì đi gây rối với đồ đần...

Không phải, thần tài làm gì? !Có bệnh à!Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực đứng đấy, thần sắc lãnh đạm: "Tôi đánh cô lúc nào?"

Hinh Nhi để lộ ra vết thương trên cánh tay, điềm đạm đáng yêu lên án: "Đây chính là cô đánh!"

"Các người ai nhìn thấy?"

Sơ Tranh nhìn bốn phía.Đa phần mọi người đều nghe thấy thanh âm của Hinh Nhi nên mới xúm tới, cũng không nhìn thấy Sơ Tranh động thủ.Lúc này Sơ Tranh lạnh mặt, nhìn qua rất không dễ trêu chọc, đám người không ai dám nói lung tung.Chỉ có đám bạn hữu của Hinh Nhi là thập phần ra sức: "Tôi nhìn thấy, chính là cô ta đánh người!"

"Đã đánh người rồi còn lắm miệng!"

" Hinh Nhi của chúng tôi cũng không phải dễ bắt nạt đâu!"

"Mau xin lỗi Hinh Nhi của chúng tôi!"

Dũng ca cầm súng gõ gõ vào bên cạnh chiếc xe có lọng che: "Ồn ào cái gì mà ồn ào, đánh một cái thì làm sao!

Cút về hết cho tao!"

Sơ Tranh: "..."

Không phải đâu người anh em!

Anh đừng nói lung tung!

Tôi không đánh người!Là cô gái này đang ăn vạ!

Ỷ vào dung mạo mình đẹp cũng không thể chơi thế này được!Cô cũng không phải tên thánh phụ giả Dịch Tiếu kia!"

Tôi không đánh người!"

Sơ Tranh mặt nghiêm túc."

Người ta nói không đánh người, nghe thấy chưa?"

Dũng ca tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhóm bọn họ: "Còn nhao nhao nữa thì đừng trách tao không khách khí!"

Sơ Tranh: "..."

Tên đần này là do bên địch phái tới để chứng thực chuyện cô đánh người phải không?"

Các người tưởng có súng là hay lắm à?

Cũng không thể bắt nạt người khác như vậy được."

Đám bạn bè của Hinh Nhi lửa giận ngút trời: "Bảo cô ta xin lỗi Hinh Nhi!"

"Xin lỗi cái gì, xin lỗi cái gì."

Dũng ca chĩa họng súng về phía bọn họ: "Muốn nói xin lỗi à?"

Người đối diện lập tức an tĩnh lại, lộ vẻ hoảng sợ."

Chuyện này là thế nào?"

Người đàn ông mặc quân trang từ phía sau bước tới: "Dũng ca, chúng ta đã nói, nước sông không phạm nước giếng rồi mà."

Dũng ca khiêng súng, giơ tay ra, các tiểu đệ lập tức dời súng đi."

Người của anh vượt qua ranh giới."

Dũng ca nói.Ninh Ưu từ phía sau bước lên, ánh mắt tiếp xúc với Sơ Tranh, cả người đều chấn động một cái.Cô... thế mà không chết?Tại sao lại ở chỗ này?Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua người cô ta, sau lưng Ninh Ưu bỗng dưng dâng lên mồ hôi lạnh.Nhưng mà ánh mắt kia chỉ bình tĩnh đảo qua, không có bất kỳ ý muốn dừng lại nào, giống như không quen biết cô ta.Cô không nhớ mình nữa?Mất trí nhớ sao?Hay là giả vờ?Ninh Ưu đầy bụng nghi vấn.Người đàn ông nghe xong những chuyện xảy ra, hơi nhíu mày, nhìn về phía Sơ Tranh: "Vị tiểu thư này, cô đánh người?"

"Chứng cứ đâu?"

Sơ Tranh cướp lời của xã hội đen Dũng ca, lên tiếng trước."

Chúng tôi đều nhìn thấy!"

Đám bạn bè của Hinh Nhi dồn dập mở miệng."

Ồ, chứng cứ đâu?"

Sơ Tranh thần sắc trấn định: "Các người nói nhìn thấy tức là đã nhìn thấy à?

Trừ đám các người ra, thì còn có ai nhìn thấy nữa?

Các người và cô ta là một bọn, hùa nhau nói xấu tôi thì tính sao?"

"Cô... cô đổi trắng thay đen!"

Hinh Nhi tức giận đến nước mắt đảo quanh."

Không có ai nhìn thấy tôi đánh người."

Cô có thể làm gì tôi!

Tôi cứ không thừa nhận đấy!

Cho cô tức chết!Không đúng, tôi không đánh người nha!Có người rống lên: "Vậy có ai nhìn thấy cô không đánh người không!"

"Bây giờ là các người nói tôi đánh người, nếu cần lấy ra chứng cứ chứng minh thì phải là các người lấy."

Đám người: "..."

Mặc dù cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà lại không có cách nào phản bác được."

Hoắc đội, anh xem, đây chính là chứng cứ, sao tôi có thể tự làm mình bị thương được đúng không?"

Hinh Nhi khóc lóc hướng về phía người đàn ông bày ra miệng vết thương của mình.Hoắc đội nhìn Dũng ca đối diện khí thế hung hăng, một bộ dáng vẻ cô gái kia nói cái gì cũng đúng, cau mày nói: "Chỉ một chút xung đột nhỏ, không cần thiết phải náo loạn thành thế này, các cô về trước đi."

"Hoắc đội..."

"Trở về!"

Ninh Ưu nhanh chóng bước lên phía trước: "Đi về trước đi, Hoắc đội sẽ giải quyết."

Hinh Nhi không cam lòng trừng Sơ Tranh một cái, đi theo người khác rời đi.Ngay tại lúc Hinh Nhi xoay người, đột nhiên lảo đảo một cái, Ninh Ưu đứng ngay cạnh Hinh Nhi, cái lảo đảo này, làm Ninh Ưu cũng bị liên đới, ngã thẳng xuống đất.Hai người ở trước mặt nhiều người như vậy, ngã như chó gặm bùn.Người bên cạnh đều không kịp phản ứng.Trên mặt đất rải rác đá vụn và cành khô, cánh tay Hinh Nhi bị rạch một đường sâu, máu tươi chảy ra.Ngay trước mặt mọi người té một cái, khó xử và đau đớn, làm Hinh Nhi chịu không nổi kích thích, không còn mặt mũi gặp người khác, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.Ninh Ưu còn khá tốt, chỉ là rách một miếng da, cô ta trấn định đứng lên, dù sao cũng không phải cô ta tự ngã, có lẽ trò cười không đến trên người cô ta đâu.Nhưng mà ở sâu trong nội tâm chắc chắn vẫn bất mãn, vì dù sao cũng mất mặt.Sơ Tranh ngồi xuống, tiếp tục chậm rãi ăn đồ ăn.Hoắc đội bảo người ta mang Hinh Nhi về: "Chuyện này cho dù là ai đúng ai sai, thì cũng dừng ở đây, nhưng tôi hi vọng đừng tiếp tục nảy sinh xung đột nữa, mục đích của chúng ta bây giờ là sống sót."

"Hừ."

Dũng ca hừ lạnh một tiếng: "Các người đừng có vượt qua phạm vi thì sẽ không có xung đột."

Hoắc đội nhìn Sơ Tranh đang ăn một chút, cau mày rời đi."

Cô Sơ Tranh, nếu không thì cô đến phía trước chúng tôi đi?

Miễn cho có kẻ không có mắt tới tìm phiền toái?"

Thần tài là để cúng bái."

Không cần."

Cô không muốn bị kẹp ở giữa, chạy cũng chạy không thoát."

Vậy nếu cô có chuyện gì, thì cứ trực tiếp gọi tôi."

Dũng ca cũng không cưỡng cầu....Chờ Dũng ca đi rồi, Dịch Tiếu có chút xấu hổ: "Rất xin lỗi, cô Sơ Tranh, tôi không nghĩ tới cô ta..."

Sẽ làm ra loại chuyện này.Sơ Tranh: "Không có lần sau."

Dịch Tiếu liên tục gật đầu."

Cậu dùng não chút đi."

Bảo ca mắng Dịch Tiếu, nếu không phải vì bọn họ từng đồng sinh cộng tử nhiều lần, thì Bảo ca đã sớm ném hắn ra rồi: "Phụ nữ chính là phiền phức."

Hạ Thành tán đồng gật đầu: "Chỉ có đàn bà và zombie là khó nuôi."

Sơ Tranh sâu kín nhìn bọn họ."

Ngoại trừ cô Sơ Tranh."

Hạ Thành lập tức nói: "Ngài là nữ thần."

Bảo ca hết nhìn đông rồi lại nhìn tây: "Tôi đi xem cái tên trong xe kia một chút."

Dịch Tiếu ngồi bên cạnh, không biết đang suy nghĩ gì."

Cô Sơ Tranh, ngài đến xem một chút xem, hình như có chút không đúng."

Bảo ca gọi Sơ Tranh.Thẻ người tốt xảy ra vấn đề rồi?Sơ Tranh cọ một chút đứng lên.
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 145: Người giàu nhất mạt thế (10)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Trong xe, Lục Nhiên nằm ở ghế sau.Thân thể thon dài của thiếu niên cuộn tròn trên ghế, đầu gối cong lên, để ở trước ngực, tư thế nhìn thập phần ủy khuất.Trán của hắn nóng hổi, một bên sườn mặt lộ ra ngoài đỏ bừng đến dọa người."

Bị zombie cắn thì sẽ thế này sao?"

Đám người Bảo ca chưa từng nhìn thấy, nên tất nhiên không biết rõ.Nhưng nhiệt độ này cao đến có chút không bình thường.Làm sao ta biết!

Ta cũng chưa từng thấy nha!

Hỏi ta làm gì!Sơ Tranh tỉnh táo nói Bảo ca đến hỏi Dũng ca.Dũng ca tự mình tới, hắn dường như không nghĩ tới, trong xe của Sơ Tranh còn có một người."

Cậu ta bị cắn à?"

Hạ Thành trả lời: "Ừ, không biến thành zombie, không biết có phải là đang thức tỉnh dị năng không."

Dũng ca ra hiệu để hắn đến xem một chút, Sơ Tranh tránh ra một vị trí.Hắn kiểm tra đồng tử và mạch đập của Lục Nhiên: "Cô phải hạ nhiệt độ cho cậu ta trước, nếu không thì chưa kịp thức tỉnh dị năng đã bị cháy hỏng đấy."

Đây cũng là nguyên nhân tại sao sau khi bị cắn, chỉ có cực ít người có thể thức tỉnh dị năngBởi vì rất nhiều người không chịu đựng được nhiệt độ cao thế này, dị năng chưa kịp thức tỉnh, thì bản thân đã bị nóng đến hỏng, cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành zombie."

Thời tiết bây giờ thế này thì làm sao mà hạ nhiệt độ được?"

Hạ Thành nói.Ngay cả nước cũng đã ấm rồi."

Tìm dị năng giả hệ băng đến."

Dũng ca nói: "Đây là dị năng biến dị, trong đội ngũ của tôi không có, nhưng tôi có thể cho mượn một dị năng giả hệ thủy trước."

Sơ Tranh cho hắn tinh hạch: "Dị năng giả hệ băng."

Dũng ca: "..."

Cô có cho tôi tinh hạch thì tôi cũng không có nha!Dũng ca đem mục tiêu nhắm vào Hoắc đội bên kia: "Tôi đi hỏi giúp cô một chút."

Dũng ca đi qua hỏi, Hoắc đội bên kia cũng không có dị năng giả hệ băng.Dũng ca không còn cách nào khác."

Các anh đi xuống trước đi."

Sơ Tranh bình tĩnh phân phó đám Bảo ca."

Cô Sơ Tranh?"

"Xuống đi."

"..."...Hoắc đội nhìn mấy người Dũng ca đứng ở ngoài xe, hơi nghi hoặc.Ninh Ưu đi tới: "Hoắc đại ca, bọn họ tìm dị năng giả hệ băng làm gì thế?"

Hoắc đội lắc đầu, suy đoán nói: "Lúc này tìm dị năng giả hệ băng, có lẽ là có người bị cắn thức tỉnh dị năng."

Hơn nửa đêm mà còn đi tìm dị năng giả hệ băng, chắc chỉ có khả năng này."

Thức tỉnh dị năng...

Ai vậy?"

Ninh Ưu không khỏi có chút bất an.Hoắc đội híp híp mắt: "Vừa rồi nhìn thấy mấy người kia đều đứng ngoài xe, chỉ có cô gái kia là không có."

Cô gái...

Sơ Tranh!Đáy lòng Ninh Ưu càng bất an hơn.Lúc ấy cô ta cho là cô sẽ chết dưới đám zombie, nên cũng không che giấu, thật không ngờ cô vẫn còn sống.Sớm biết như vậy, cô ta sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ thế.Nhưng trên đời này không có sớm biết."

Sao vậy, sao sắc mặt xấu thế?"

"A?

Không, không có gì, em không sao, có lẽ hơi mệt thôi."

Ninh Ưu che giấu nội tâm bối rối, nhìn về phía bên cạnh: "Hoắc đại ca, còn bao lâu nữa chúng ta mới có thể tới căn cứ Khánh An?"

Cô ta rời đi cùng quân đội, nhưng cô ta biết đám người kia sẽ đến căn cứ Khánh An, nên phải đến trước một bước để tìm bọn họ."

Từ Z tỉnh qua, dựa theo tốc độ của chúng ta bây giờ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì tầm sáu ngày sẽ đến."

Bây giờ không thể so với trước mạt thế, rất nhiều con đường đã bị phá hủy, hoặc là bị xe chặn thành hàng dài, thời gian sáu ngày, là tính toán dựa trên việc toàn bộ đội ngũ không có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra....Lúc Lục Nhiên tỉnh lại, thì xe đã lên đường, đầu tiên hắn mở mắt ra, im ắng nhìn về phía trước.Vài giây sau mới phát hiện có gì đó không đúng lắm."

Tỉnh?"

Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nữ dễ nghe.Lục Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu, rơi vào đáy mắt là sườn mặt thanh lãnh của thiếu nữ.Lúc này hắn...

đang ôm thiếu nữ.Lục Nhiên: "..."

Xảy ra chuyện gì?Vì sao hắn lại dùng cái tư thế này, ôm cô?Ngón tay lạnh buốt sờ lên trán hắn: "Hết sốt rồi."

"Cậu thức tỉnh dị năng gì rồi?"

Hạ Thành ở phía trước quay đầu nhìn hắn, dáng vẻ hết sức tò mò.Nhưng đối với tư thế của hắn lúc này, dường như không cảm thấy có chút hứng thú nào.Người hắn ôm toàn thân đều lạnh như băng, trong không khí nóng bức, lại cực kỳ mát mẻ.Lục Nhiên có chút không nỡ buông Sơ Tranh ra, ngồi thẳng người dậy, hơi kéo ra một chút khoảng cách, nữ sinh hoàn toàn không thèm để ý nhìn hắn."...

Hình như không có."

Lục Nhiên rủ mắt xuống.Bảo ca đang lái xe làm xuất hiện một đám lửa nhỏ: "Cậu có cảm thấy trong cơ thể có một loại lực lượng khác biệt không, cậu tập trung tinh lực, sau đó là có thể sử dụng dị năng."

Lục Nhiên dựa theo lời Bảo ca nói, rồi lắc đầu: "Không có."

Bảo ca: "..."

Cho nên hắn đã thức tỉnh cái gì rồi?"

Cái kia, có thể là những dị năng không phổ biến không?"

Hạ Thành cẩn thận nói: "Có lẽ cậu chưa phát hiện được."

"Có lẽ vậy."

Đối với chuyện mình không thức tỉnh dị năng, Lục Nhiên tỏ vẻ không để ý chút nào.Lúc này thiếu niên không đội mũ, gương mặt kia hoàn toàn bại lộ trong không khí.Đó là một dung mạo khiến người ta nhìn một lần là không thể nào quên được.Xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật.Khóe miệng mang theo đội cong rất nhỏ, vô cớ sẽ làm cho người ta cảm thấy đó là nụ cười trào phúng.Nhưng mà không ai cảm thấy hắn không tốt.Ngược lại làm cho người ta cảm thấy hắn có chút xíu hư hỏng, ánh sáng trông đôi mắt nhẹ nhàng chuyển động, chỉ cần tuỳ tiện là có thể khiến người ta rơi vào trong đó."

Mũ của tôi đâu?"

Lục Nhiên sờ sờ tóc mình.Dịch Tiếu đưa mũ cho hắn: "Cậu không nóng à?"

"Lòng yên tĩnh thì tự nhiên lạnh."

Lục Nhiên đội mũ ngay ngắn, hắn nóng muốn chết, thật muốn ôm lấy cô cái bên cạnh, cô rất mát.Nhưng đương nhiên đây chỉ có thể là tưởng tượng.Vì dù sao bọn họ cũng không thân quen.Lục Nhiên không thức tỉnh dị năng làm ba người có hơi thất vọng.Nhưng cũng vì hắn không biến thành zombie, mà âm thầm thở phào, không cần phải cả ngày lo lắng xem người bên cạnh có đột nhiên cắn mình một cái không.Lục Nhiên rất dễ sống chung, dường như ai cũng có thể trở thành bạn bè của hắn."

Sao cậu lại bị thương thế?"

Hạ Thành tò mò hỏi."

Không cẩn thận bị bắt được."

Lục Nhiên cười cười: "Người ở mạt thế, có ai mà không bị cắn đâu."

Sơ Tranh chống cằm, giọng điệu lãnh đạm: "Những người kia đuổi anh ra, anh không tức giận à?"

Lục Nhiên dường như nghĩ đến chuyện gì đó, một lát sau mới lắc đầu: "Cũng không thân với bọn họ, chưa nói tới tức giận hay không tức giận."

Lục Nhiên và bọn họ là bạn học, nhưng thật ra cũng không phải thân quen gì nhau.Chỉ là sau khi mạt thế bắt đầu mới đi cùng nhau mà thôi."

Lúc đó cô cứu tôi, là vì cảm thấy tôi sẽ thức tỉnh dị năng à?"

Lục Nhiên nhìn Sơ Tranh: "Đáng tiếc, tôi không thức tỉnh dị năng."

Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.Ba con hàng kia cũng rất thức thời im lặng.Lục Nhiên tiếp tục nói: "Mặc dù rất cảm ơn các người đã cứu tôi, nhưng nếu như có thể, thì hy vọng các người có thể để tôi xuống ở một điểm dừng chân nghỉ ngơi nào đó."

"Anh muốn đi?"

Sơ Tranh liếc hắn một cái.Thẻ người tốt muốn chạy thì phải làm sao bây giờ?Đánh gãy chân tốt hơn hay là đánh gãy chân tốt hơn? !"

Cô muốn đến căn cứ Khánh An mà."

Lục Nhiên nhún vai: "Chúng ta không tiện đường, đại ân của cô tôi sẽ nhớ kỹ, nếu có cơ hội gặp lại nhất định sẽ báo đáp."

"Anh muốn đi đâu?"

Lục Nhiên cảm thấy thiếu nữ bỗng nhiên có chút hung dữ, nhưng biểu hiện của cô lại không giống, giống như đó là ảo giác của hắn vậy.Hắn ngăn chặn điểm kỳ quái này, nhìn ra bên ngoài: "Đi về hướng bắc thôi."

"Không được."

Lục Nhiên nhìn cô.Sơ Tranh mắt nhìn thẳng, giọng điệu chứa ý không cho phép cự tuyệt: "Anh nhất định phải đi theo tôi."

Lục Nhiên: "? ? ?"

Sơ Tranh: "Tôi cứu anh, cho nên anh phải nghe lời tôi."

Thẻ người tốt chạy mất, thì cô đi đâu làm người tốt được nữa! ?Lục Nhiên: "? ? ?"

Mặc dù nói như thế cũng không sai, nhưng muốn làm gì là tự do của hắn mà! ?
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 146: Người giàu nhất mạt thế (11)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Lúc đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, Lục Nhiên đưa ra đề nghị muốn rời đi, bị Sơ Tranh vô tình nhốt trong xe luôn.Tổ ba người: "..."

Lục Nhiên: "..."

Quả nhiên là hắn tiến vào ổ sói rồi.Lục Nhiên không có cách nào xuống xe được, nhưng cũng không làm gì hết, vẫn cười cười nói nói với mấy người Bảo ca như cũ.Tổ ba người rất là thấp thỏm.Không hiểu rốt cuộc Sơ Tranh định làm gì với thiếu niên nhặt được này.Chẳng lẽ thấy hắn xinh đẹp, nên muốn nuôi à?Tiểu tỷ tỷ mặt không biểu tình, đặt ở trước mạt thế có lẽ cũng là một lão đại...

Dường như không phải không có khả năng này.Ai bảo Lục Nhiên lớn lên đẹp mắt như thế làm gì.Mấy ngày kế tiếp đều trôi qua bình an vô sự.Nhưng có một ngày Sơ Tranh phát hiện nữ sinh tên là Hinh Nhi kia, thế nhưng lại ở chung với một người đàn ông trong đội ngũ của Dũng ca, người đàn ông kia còn động tay động chân với cô ta nữa."

Cô ta làm gì thế?"

Vẻ mặt Hạ Thành cổ quái: "Tự đưa mình vào ổ sói à?"

Dũng ca nhìn qua cũng không tệ lắm, nhưng đám người dưới tay hắn thì không giống như người tốt lành gì.Dịch Tiếu đứng bên cạnh uống nước, nghe vậy thì đồng tình nhìn sang bên kia, ánh sáng của thánh phụ lan tỏa khắp nơi.Sơ Tranh: "..."

Đêm qua cô tận mắt nhìn thấy Dịch Tiếu và Hinh Nhi gặp mặt, nói gì thì cô không rõ, nhưng cô cảm thấy hành động hôm nay của Hinh Nhi không thoát khỏi quan hệ với Dịch Tiếu.Ngón tay Sơ Tranh cào cào trên cửa xe.Không thể hỏi.Phải giữ gìn hình tượng cao quý lãnh diễm!"

Dịch Tiếu, đêm qua tôi thấy cậu và cô ta nói chuyện, hai người nói gì thế?"

Hạ Thành đột nhiên hỏi.Sơ Tranh bất động thanh sắc vểnh tai lên."

A?"

Vẻ mặt Dịch Tiếu mờ mịt: "Tôi không nói gì với cô ấy cả...

Cô ấy hỏi tôi đồ ăn từ đâu đến, tôi nói là Dũng ca cho."

"Cho nên hôm nay cô ta liền sang đó à?"

"Ách...

Không biết."

Dịch Tiếu vẻ mặt mờ mịt.Đám Dũng ca chẳng những có thức ăn nước uống, còn có súng, so với đội ngũ phía sau toàn người già và phụ nữ thì an toàn hơn nhiều.Hinh Nhi lựa chọn bọn họ thì hoàn toàn có thể lý giải được.Lục Nhiên lộ ra một đôi mắt thật đẹp từ ô cửa sổ được hạ xuống một chút, mơ hồ mang theo cười: "Tôi nói, cô gái này, cô định giam giữ tôi hả?"

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Tôi đang bảo vệ anh."

Thiếu niên cười khẽ một tiếng: "Cô như vậy là hạn chế tự do sinh hoạt của tôi, bảo vệ cái gì?

Nếu như trước kia thì chính là phạm pháp đấy.

Hơn nữa, chúng ta không thân quen nha?

Hay là trước đây cô từng biết tôi rồi?"

"Thế này có thể đảm bảo anh không bị zombie công kích, cũng không bị người ta hãm hại."

Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng trả lời: "Có ăn có uống, anh còn không hài lòng cái gì?"

Thiếu niên: "..."

Cô để tôi nhốt cô vào xe một chút thử xem!Lục Nhiên trầm mặc ngồi lại vào trong, suy nghĩ xem phải làm sao để rời khỏi chiếc xe này.Hắn không cảm thấy bây giờ mình đang an toàn đâu.Mà hắn cảm thấy tình trạng hiện tại của mình vô cùng nguy hiểm đấy!...Đám người lần nữa dừng lại ở một cái ngã ba, Dũng ca muốn dẫn người đi vòng quanh tỉnh Z, mà Hoắc đội lại dự định trực tiếp đi từ tỉnh Z qua, thẳng tới căn cứ Khánh An luôn.Dũng ca vốn cũng không muốn đi chung với bọn họ, tách ra càng hợp ý hắn.Nhưng bọn Hinh Nhi kia, cũng định đi theo đám người Dũng ca.Đám người này tự tới, Dũng ca không muốn mang theo vướng víu, nên có vẻ hơi không kiên nhẫn, cuối cùng dưới sự trấn an của huynh đệ nhà mình mới miễn cưỡng đồng ý."

Chúng ta đi thế nào đây?"

Bảo ca hỏi Sơ Tranh."

Đi theo đám bọn họ."

Sơ Tranh ra hiệu đi theo Dũng ca."

Vì sao?

Bên kia tương đối gần hơn chứ?"

Bảo ca nghi hoặc."

Zombie nhiều."

Lục Nhiên ghé mắt: "Sao cô biết?"

"Tỉnh Z là thành phố đông dân cư nhất cả nước, hơn nữa ở đây còn là trung tâm kinh tế, cư dân lưu động cũng rất nhiều, lúc virus zombie bộc phát, chỗ đó còn đang tổ chức một hoạt động triễn lãm quốc tế, du khách và người tham gia triển lãm nhiều vô số kể..."

Hạ Thành thay Sơ Tranh trả lời.Lục Nhiên đè thấp vành mũ, không rõ ý vị mỉm người: "Vậy thì thật nhiều, cô biết cũng không ít."

Câu sau là nói với Sơ Tranh.Sơ Tranh: "..."

Ta đã biết trước kịch bản mà thôi.Sau khi tách ra khỏi Hoắc đội, đội ngũ đi nhanh hơn không ít."

Hôm nay lại nóng hơn rồi phải không?"

Hạ Thành quạt gió: "Tất cả đều là gió nóng, tôi cảm thấy mình sắp chín luôn rồi."

"Cái thời tiết chết tiệt này, không biết còn tiếp tục bao lâu nữa."

"Nhanh chóng đến căn cứ đi... nghe nói là có điện đấy."

"A!

Thật không?

Có máy lạnh không nhỉ?"

"Chắc có..."

Chiếc xe bây giờ bọn họ đang ngồi là chiếc SUV Dũng ca đưa cho.Ba người Bảo ca ngồi phía trước nói chuyện phiếm, Sơ Tranh và Lục Nhiên ngồi ở phía sau.Lục Nhiên ghé mắt dò xét Sơ Tranh: "Cô không nóng à?"

"Vẫn tốt."

Trên người cô gái nhẹ nhàng khoan khoái, dường như không mảy may nhìn ra chút dấu vết oi bức nào."

Tôi rất nóng."

Lục Nhiên đột nhiên nói."

Ừ."

Mặt trời lớn như vậy, nóng là rất bình thường: "Tôi không nóng."

". . ."

Lục Nhiên điều chỉnh tư thế, đè mũ xuống, ôm cánh tay bắt đầu ngủ.Lục Nhiên vốn muốn tĩnh tâm, xua đuổi khí nóng, nhưng xe cứ lắc lư, hắn không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.Chờ hắn tỉnh lại thì phát hiện mình nằm ở trong ngực Sơ Tranh, cảm giác lạnh lẽo dán vào hắn, hết sức thoải mái.Vào lúc Sơ Tranh nhìn qua, Lục Nhiên cấp tốc nhắm mắt lại.Mát mẻ!Sơ Tranh muốn đẩy Lục Nhiên ra, nhưng nghĩ tới thẻ người tốt nói là nóng, nên lại từ bỏ.Xét thấy hắn là thẻ người tốt...Có lẽ bởi vì mát mẻ, nên Lục Nhiên lại ngủ thiếp đi, trời nóng như vậy, căn bản là vừa mới ngủ thì đã bị nóng làm cho tỉnh, sau đó lặp đi lặp lại, không ai có thể ngủ ngon giấc.Lục Nhiên lần này ngủ rất dễ chịu."

Cô Sơ Tranh, phía trước có một trạm xăng dầu, hôm nay chúng ta dự định nghỉ ngơi ở bên kia."

Người phía trước đến truyền lời.Zombie ở trạm xăng đã được dọn dẹp sạch sẽ, xe của Sơ Tranh dừng lại ở vị trí bên ngoài."

Nóng quá, có thể xuống xe vào trong kia không?"

Lục Nhiên xốc mũ xuống, đôi mắt xinh đẹp đến cực hạn nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.Hắn nháy nháy mắt với Sơ Tranh, khóe miệng giương lên một nụ cười khẽ xấu xa, phá lệ mê hoặc.【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng một tiếng, tiêu hết một trăm cái tinh hạch. 】Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh mở cửa xe bước xuống, nụ cười trên mặt Lục Nhiên lập tức phóng đại, nhanh chóng xuống xe.Mặc dù Lục Nhiên không được xuống xe, nhưng ngẫu nhiên vẫn có những lúc cần phải xuống xe.Người trong đội ngũ đều biết, trên xe của Sơ Tranh còn có một thiếu niên cổ quái thích đội mũ giữa thời tiết nóng bức.Thiếu niên đi theo Sơ Tranh vào, đồ đạc bên trong đều được dọn dẹp hết, ngăn cách bốn phía, chỉ để lại một chỗ trống ở giữa cho mọi người nghỉ ngơi.Đám người Hinh Nhi kia ngồi trong một góc.Lúc thấy bọn họ tiến đến, thần sắc ai cũng bất thiện nhìn chằm chằm vào họ.Sơ Tranh không để ý tới bọn họ, trực tiếp tới tìm Dũng ca.Mấy phút sau."

Đi tắm đi."

Sơ Tranh đưa quần áo sạch sẽ cho Lục Nhiên.Lục Nhiên dựa vào tường, nghe thấy âm thanh thì hơi ngước mắt lên, nghi ngờ về chuyện mình nghe thấy: "Cái gì?"

"Tắm rửa."

"Nước không đủ mà uống, cô nói đùa hả?"

Thời tiết nóng như thế này, mà nước sông trải qua giám định cũng xác định không thể uống được, tài nguyên nước hiện giờ, chỉ có thể dựa vào những bình nước trước kia và dị năng giả hệ thủy thôi.Cô lại bảo hắn đi tắm.Lấy cái gì mà tắm giờ?Bùn sao?"

Chỗ đó có nước."

Sơ Tranh chỉ vào thùng nước bên cạnh: "Đủ không?"

Thẻ người tốt là đối tượng phá sản rất tốt.Hắn vẫn là rất hữu dụng.Lục Nhiên nhìn theo hướng Sơ Tranh chỉ, biểu cảm trên mặt có chút cứng đờ.Nhìn hai thùng nước kia, đừng nói là hắn tắm, nếu dùng tiết kiệm một chút, thì ba người tắm vẫn đủNhưng mà hiển nhiên hai thùng nước này đều là của hắn.Lục Nhiên đè thấp vành mũ, ngăn trở thần sắc trên mặt, rốt cuộc cô muốn làm gì?

Không phải thật sự dự định xem hắn như nam sủng mà nuôi chứ? !
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 147: Người giàu nhất mạt thế (12)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Lục Nhiên xách nước vào nhà vệ sinh, bên trong đã được người ta dọn dẹp qua, nhưng Lục Nhiên vẫn cẩn thận kiểm tra lại gian phòng một lần.Hắn cởi quần áo xuống, nhanh chóng tắm rửa một lượt.Lúc ra ngoài thì gặp phải hai nữ sinh cùng nhau đến WC.Lục Nhiên nghiêng mặt, cấp tốc cài lại mũ, nhanh chóng rời đi."

Ôi, nhìn thấy không, nam sinh kia thật xinh đẹp."

"Xinh đẹp?

Đẹp trai hả?"

"Không phải, chính là xinh đẹp, nếu không phải ngực hắn phẳng, tớ còn tưởng là một nữ sinh đấy."

"Vừa rồi tớ không chú ý..."

Nữ sinh phía sau trò chuyện, làm sắc mặt Lục Nhiên có chút khó coi.Hắn không thích người khác nói về hắn như vậy.Gương mặt này của hắn quả thực rất đẹp, nhưng nữ sinh nào cũng khen hắn như thế, làm hắn rất phiền não."

Ôi."

Chỗ ngã rẽ đột nhiên xuất hiện một người, trực tiếp đụng vào người Lục Nhiên.Lục Nhiên lui lại mấy bước, ánh mắt đảo qua, đối phương hiển nhiên rất tức giận, nhưng ánh mắt tiếp xúc đến hắn, đột nhiên lại tò mò: "Cậu chính là tên tiểu bạch kiểm mà người tên Sơ Tranh kia nuôi à?"

Tiểu bạch kiểm...

Sơ Tranh nuôi?Hắn có cái danh hiệu này từ bao giờ thế?Người kia sờ lên cằm: "Cả ngày mang theo mũ, cậu đẹp cỡ nào chứ?

Đến, cho ca ca xem một chút."

Nói xong, người kia liền giơ tay muốn gỡ mũ của Lục Nhiên xuống.Bốp!"

A!"

Mu bàn tay người kia bị một tấm ván gỗ đập lên, lập tức sưng đỏ.Sơ Tranh đạp một cước lên người gã, từ trên cao nhìn xuống: "Xem được chưa?"

"Cô..."

Người kia ôm tay, toàn bộ cánh tay dường như đã tê dại cả, gã nghiến răng nghiến lợi, nói cũng không rõ lời."

Cô Sơ Tranh."

Dũng ca nghe thấy động tĩnh, đi tới: "Chuyện gì thế?"

Người này ở hiện đại chính là con gái ngốc nhiều tiền của nhà giàu, hơn nữa còn thuộc về loại người không thích gây chuyện, hắn không cần thiết phải đắc tội với cô.Người này trả tinh hạch quả thật còn dễ dàng hơn so với từ trên trời rơi xuống.Bảo hắn xem cô như tiểu tổ tông mà hầu hạ, hắn cũng vui lòng."

Quản tốt người của anh, đừng duỗi tay dài như thế."

Sơ Tranh ném tấm ván gỗ trong tay đi, ánh mắt lạnh lẽo.Thẻ người tốt mà mi có thể tùy tiện đụng vào à?Dũng ca nhìn thiếu niên đội mũ, cúi thấp đầu, không thấy rõ mặt đứng phía sau một chút.Trên người hắn còn mang theo cảm giác ẩm ướt, thân thể mảnh khảnh nhưng không đơn bạc, mà thẳng tắp thon dài như trúc, hai chân dài, đi một đôi dép lê, lộ ra ngón chân xinh đẹp.Cho dù không thấy mặt, nhưng cũng tạo cho người ta cảm giác rung động.Dũng ca lại nhìn tên tiểu đệ đang nằm kêu rên trên mặt đất.Đáy lòng đã hiểu rõ mọi chuyện."

Cô Sơ Tranh, là tôi quản giáo không nghiêm, xin nhận lỗi với cô."

Dũng ca đá một cước vào người tiểu đệ: "Mau xin lỗi người ta đi."

Một đá của Dũng ca làm người kia sợ hãi: "Rất, rất xin lỗi."

"Cô Sơ Tranh, ngài xem?"

"Không có lần sau."

"Tôi cam đoan, sẽ không có lần sau."

Dũng ca lập tức vỗ ngực: "Thế này đi, lát nữa tôi đưa qua cho các cô chút đồ ăn ngon, để người... anh em này bớt chấn kinh."

Sơ Tranh giơ tay kéo Lục Nhiên không có phản ứng gì rời đi.Thẻ người tốt có phải bị dọa sợ rồi không?Thời gian dài như vậy mà không có chút phản ứng nào...Quả nhiên không thể để hắn cách mình quá xa.Ừm!Có đạo lý!【. . .】 Tiểu tỷ tỷ tự nói đạo lý cho mình nghe à?Chờ Sơ Tranh rời đi, Dũng ca lại đá thêm một cước vào người tiểu đệ: "Mày có bệnh à, trêu chọc ai không trêu, đi động vào hắn làm gì?"

"Em chỉ muốn nhìn tên tiểu bạch kiểm kia một chút..."

Tiểu đệ rất ủy khuất."

Nhìn cái gì?

Mày còn muốn chơi hắn à?

Mày mẹ nó tinh trùng lên não rồi phải không?"

Dũng ca tức giận đến mức đá thêm hai cước.Tiểu đệ ôm đầu: "Không phải đâu Dũng ca... em chỉ tò mò, em thật sự chỉ tò mò, không có ý định làm gì khác."

"Nếu còn có lần sau thì đừng trách tao phế mày."

Dũng ca tức giận không nhẹ, bảo người truyền lời xuống, không cho phép trêu chọc người bên Sơ Tranh, nếu ai dám không tuân theo quy củ, thì tự gánh lấy hậu quả.Trong đội ngũ tất nhiên có người không phục."

Ôi, mày nói xem sao Dũng ca đối với người phụ nữ kia tốt thế?"

"Dung mạo không phải rất đẹp à?

Có lẽ Dũng ca coi trọng người ta thôi?"

"Đúng là rất đẹp, nhưng dáng vẻ lạnh như băng kia...

Dũng ca thích kiểu này à?"

"Vậy cũng không thể bởi vì một người phụ nữ mà đối xử với anh em chúng ta như thế chứ?

Chúng ta mới là người theo chân hắn vào sinh ra tử mà!"

"Được rồi được rồi, đừng nói nữa..."

Dũng ca hiển nhiên không đem chuyện Sơ Tranh giao dịch tinh hạch với hắn nói ra cho tất cả mọi người trong đội ngũ biết.Ngẫm lại thì đúng là nên như vậy, bởi nhiều tinh hạch thế kia, nếu nói cho người trong đội ngũ biết, thì sẽ lại sinh ra một mặt phiền phức khác.Làm một người lãnh đạo, việc đưa ra lựa chọn cũng không hề dễ dàng.Bởi vì người phía dưới, cũng không biết người lãnh đạo suy tính chu toàn bao nhiêu, bọn họ chỉ cảm thấy lợi ích của mình bị tổn hại, nên sẽ sinh ra lòng bất mãn với người lãnh đạo....Sơ Tranh mang Lục Nhiên trở lại góc khuất.Lúc này dường như Lục Nhiên mới lấy lại tinh thần: "Dị năng của cô là gì?"

"Tôi không có dị năng."

"Hả?"

Lục Nhiên hơi nghiêng đầu, sườn mặt ánh lên tia sáng, ôn nhuận như ngọc, hắn hơi nhíu mày: "Không có dị năng?"

Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên như được bao phủ bởi vô vàn tia sáng, hàng mi dài như cánh bướm hơi run rẩy, khóe miệng hắn giương lên, mang theo hương vị chọc người.Sơ Tranh nhàn nhạt gật đầu: "Ừ."

Lục Nhiên: "..."

Không có dị năng?

Ai mà tin chứ!Sơ Tranh gỡ mũ trên đầu hắn xuống, Lục Nhiên theo bản năng bảo vệ mũ: "Cô muốn làm gì?"

Sơ Tranh ngang ngược vô lý bóp chặt cổ tay hắn, cưỡng ép gỡ mũ xuống ném sang một bên.Dưới ánh mắt khiếp sợ và phức tạp của Lục Nhiên, lấy ra một cái mũ khác đội lên đầu hắn, đầu ngón tay Sơ Tranh lướt qua tóc hắn, dưới đáy lòng yên lặng thở dài —— không mềm, thật sự không mềm chút nào.Sơ Tranh mặt không đổi sắc thu tay lại: "Anh không nóng à?"

Nóng mà còn muốn đội mũ, cũng là có bệnh.Lục Nhiên sửng sốt một chút, sau đó nhún nhún vai: "Tôi quá đẹp trai, sẽ gây ra phiền toái."

Chiếc mũ trên đầu có màu cafe sáng, bên trên còn in hình một con mèo đáng yêu, chẳng cần thiếu niên làm ra bất kỳ động tác gì, thì cũng vô duyên vô cớ có thêm mấy phần dễ thương.Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào con mèo kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.Trực giác của Lục Nhiên mách bảo rằng có gì đó không đúng: "Sao thế?"

"Không có gì."

Sơ Tranh thu tầm mắt lại."

Cô định giam giữ tôi đến khi nào?"

Sơ Tranh: "Tôi đối với anh không tốt à?"

"...

Tốt."

Lục Nhiên không thể phủ nhận, cô đối đãi với hắn thật sự rất tốt.Lục Nhiên hít sâu một hơi, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một chút bất mãn: "Nhưng đây không phải lý do cô giam giữ tôi!"

Hắn là một con người!Không phải sủng vật!Lúc trước hắn cũng không yêu cầu cô cứu mình.Là cô một hai bắt hắn lên xe cho bằng được."

Rốt cuộc thì cô muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi?"

"Chờ đến khi anh cảm thấy tôi là một người tốt..."

Sơ Tranh hơi dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.Hình như cô không nguyện ý lắm với việc sau khi thẻ người tốt cảm thấy mình là một người tốt, thì thả hắn rời đi?Hả? !Sơ Tranh chỉ nghi hoặc vài giây, sau đó liền bỏ qua vấn đề này.Cùng lắm thì đến lúc đó giữ hắn lại là được rồi."

Cô đối xử với tôi như vậy, mà còn muốn tôi cảm thấy cô là người tốt à?"

Lục Nhiên cười nhạo: "Cô nghĩ tôi ngốc chắc?"

Hắn lại không có hội chứng Stockholm."

Tôi đối với anh không tốt à?"

Nếu không phải hắn là thẻ người tốt, dám nói như vậy thì đã sớm bị xử lý rồi."..."

Đây không phải vấn đề được không!Lục Nhiên không muốn giao lưu với Sơ Tranh, vì quả thật căn bản không có cách nào giao lưu nổi."

Bây giờ cô cách xa tôi ra một chút, thì tôi đã cảm thấy cô là người tốt rồi."

Hắn muốn hít thở không khí mới mẻ!Lục Nhiên vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng Sơ Tranh cho là thật nên đứng dậy đi sang bên cạnh...

Rất tốt, phá hỏng đường chạy của hắn luôn.Trừ phi hắn bay được, nếu không thì lấy vị trí của hắn hiện tại, tuyệt đối không thể chạy thoát.
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 148: Người giàu nhất mạt thế (13)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Chuyện này chưa giải quyết xong, thì chuyện khác đã tới.Dũng ca vừa giải quyết xong một chuyện, thì dị năng của dị năng giả hệ thủy trong đội ngũ bị hao hết sạch, không còn nước.Bây giờ đang nấu cơm cần phải dùng nước, mà đột nhiên không có nước, nên đội ngũ lập tức loạn cào cào lên."

Lúc nãy hắn cũng tắm rửa, tôi lại không dùng bao nhiêu, sao các anh chỉ trách mình tôi?"

Đột nhiên có một cái nồi đập lên đầu Lục Nhiên.Vừa rồi dị năng giả hệ thủy đã tích trữ một ít nước, chuẩn bị để lúc nấu cơm dùng, ai biết vừa chớp mắt, thì chỗ nước kia đã bị Hinh Nhi và hai nữ sinh khác lấy đi tắm rửa.Bây giờ bị chỉ trích, Hinh Nhi lập tức chỉ vào Lục Nhiên.Tâm trạng của Dũng ca vốn đã không tốt, bây giờ còn bị mấy người phụ nữ ồn ào, thì lại càng không thoải mái hơn: "Các cô chưa hỏi qua mà đã tự tiện lấy nước đi dùng, ai cho các cô cái quyền đó?"

"Vậy dựa vào cái gì mà hắn ta có thể?"

Một người đàn ông đứng bên cạnh Hinh Nhi không phục rống lại."

Được rồi Dũng ca, không phải chỉ là một chút nước thôi sao?

Chờ khôi phục dị năng thì sẽ có nước thôi, mấy cô gái như Hinh Nhi muốn tắm rửa chút thì cũng có thể hiểu được mà, người kia...

ôi, không phải cũng tắm sao, Dũng ca anh không thể bất công thế được?"

Người đàn ông kia không biết là muốn bình ổn chiến hỏa hay là tiếp tục khiêu chiến nữa.Dũng ca tức giận đến nhức đầu.Người ta cầm tinh hạch đến đổi đó!

Có thể so sánh được hả? !Mẹ nó mày cũng thử cầm tinh hạch đến đổi đi? !Tắm tắm tắm, tắm cái rắm!"

Một người đàn ông có thể tắm rửa, dựa vào cái gì mà tôi không thể tắm."

Hinh Nhi dựa vào người đàn ông, thập phần ủy khuất.Việc này không có quan hệ gì với Sơ Tranh, nên cô chỉ lạnh mặt đứng nhìn.Dũng ca quát đám người kia một trận, Hinh Nhi và hai nữ sinh khác, cũng không dám lên tiếng nữa.Kết hợp cả ân oán trước đó, đoán chừng Hinh Nhi đã đơn phương xem Sơ Tranh như kẻ địch rồi.Hận thù của nữ sinh chính là khó hiểu thế đấy.Nói hận là hận.Không có chút căn cứ nào!Dũng ca đưa tinh hạch cho dị năng giả hệ thủy, để hắn khôi phục dị năng, tiếp tục cung cấp nước.Ban đêm lúc ngủ, Lục Nhiên dựa vào tường, vẫn luôn quan sát Sơ Tranh.Sơ Tranh đột nhiên đi về phía hắn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn: "Nóng?"

Lục Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, thì Sơ Tranh đã kéo bả vai hắn, để hắn dựa vào ngực mình: "Ngủ đi."

Lục Nhiên: "..."

Hắn chỉ muốn tìm cơ hội chạy thôi mà....Bởi vì chuyện tắm rửa nên đội ngũ bắt đấu ẩn ẩn có chút rạn nứt.Dũng ca đối với chuyện này không có phản ứng gì, cái gì nên cấp thì vẫn cấp, nhưng nếu có người gây chuyện, thì hắn cũng không thèm khách khí nữa.Bọn họ âm thầm lôi kéo dị năng giả hệ thủy.Nhưng dị năng giả hệ thủy tỏ vẻ sẽ không đi cùng bọn họ, không có dị năng giả hệ thủy, thì bọn họ cũng không dám ngả bài với Dũng ca.Đội ngũ cứ như vậy gập ghềnh tiến lên, cuối cùng cũng an toàn đến được căn cứ Khánh An.Người ở bên ngoài căn cứ Khánh An xếp thành một hàng dài.Rất nhiều người vì chưa đóng nổi vật tư để vào thành, mà phải lưu lại bên ngoài.Mọi người ngồi trên lớp đất nứt nẻ, tuyệt vọng nhìn đám người đi qua."

Cứu con tôi với..."

"Cho uống miếng nước đi."

"Cho tôi chút gì đó để ăn đi, cho tôi ăn..."

Lục Nhiên chống cằm, nhìn thế giới ngoài cửa sổ xe."

Mạt thế..."

Bảo ca nhịn không được chửi nhỏ: "Con mẹ nhà nó..."

Người không sở hữu dị năng thì nhất định phải xếp hàng để kiểm tra cách ly, còn người sở hữu dị năng thì không cần, có thể trực tiếp đi vào.Sơ Tranh sợ Lục Nhiên thừa cơ chạy mất, nên có chút lo lắng, bảo người của Dũng ca nhìn hắn một chút."

Cậu và cô ấy có quan hệ gì thế?"

Dũng ca nhịn không được hỏi một câu.Lục Nhiên đè thấp vành mũ: "Tôi nói không có quan hệ anh tin không?"

"Ha ha."

Dũng ca không rõ ý vị cười một tiếng, hắn cũng không đi qua lối đi của dị năng giả, mà trực tiếp đi theo Lục Nhiên đến một lối khác kiểm tra.Dù sao người ta cũng dùng tiền để thuê hắn trông chừng vị tiểu thiếu gia này.Lục Nhiên: "..."

Thế này thì dù hắn muốn chạy cũng chạy không thoát rồi!"

Vì sao anh phải nghe lời cô ấy vậy?"

Lục Nhiên không hiểu."

Cô ấy có... tiền."

Nhiều người phức tạp, nên Dũng ca không nói đến tinh hạch, nhưng Lục Nhiên vẫn hiểu.Dù sao thì cô cũng có thể tùy thời tùy chỗ lấy ra tinh hạch."

Sao anh lại hủ bại thế chứ?"

"Tiểu thiếu gia, cậu cho tôi tiền đi, tôi có thể thả cậu đi liền đấy."

Dũng ca vỗ vỗ vai hắn."..."

Tiểu thiếu gia ông nội anh!...Căn cứ Khánh An chính là một thị trấn.Chỗ này có quân đội đóng quân, bọn họ nhân lúc zombie vừa bộc phát, hành động còn chậm chạp, thì lập tức dọn dẹp sạch sẽ zombie ở toàn bộ thị trấn, thế nên mới có căn cứ Khánh An này."

Cô Sơ Tranh, trước tiên chúng tôi muốn tìm một nơi ở lại, sau đó mới tính toán sau."

Dũng ca mang theo Lục Nhiên ra, trả người lại cho cô."

Ừ."

Sơ Tranh rất tự nhiên dắt tay Lục Nhiên.Lục Nhiên: "..."

Ba con hàng kia cũng đến đây."

Giao dịch đã hoàn thành, các anh tùy ý đi."

Tạm thời không cần tài xế nữa!Bảo ca và hai người khác rõ ràng hơi sửng sốt.Lục Nhiên cũng hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng ba con hàng này đi cùng cô, hóa ra không phải à?Bảo ca hơi chần chờ, cuối cùng đành từ biệt Sơ Tranh rời đi.Lục Nhiên giơ tay đè thấp vành mũ, ánh mắt liếc qua sườn mặt cô gái, tốt xấu gì cũng đi cùng nhau một đoạn đường, nhưng đến một chút tình cảm cô cũng không có.Lục Nhiên đột nhiên thấy thật lo lắng cho tương lai của mình.Hắn phải tìm cơ hội chạy mới được.Muốn tìm chỗ ở trong căn cứ, thì có thể tự mình phân chia một căn phòng cực lớn đầy xa hoa —— lộ thiên, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu tùy tiện mà ngủ.Hoặc có thể dùng vật tư để thuê phòng ốc.Nhưng tài nguyên nhà ở bây giờ rất khan hiếm, nơi phân phối phòng ốc, cũng đã bắt đầu biến thành hình thức cạnh tranh.Một tiếng tiến hành một lần, người trả giá cao thì lấy được.Nhưng mà một căn phòng, cũng không phải nói phân đến cho anh thì chỉ có một mình anh ở, mà căn bản một gian phòng khoảng 10 m² , bình thường đều có bốn người ở.【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết hai trăm cái tinh hạch. 】Sơ Tranh: "..."

Vương bát đản, con chó điên này!Sơ Tranh bạo lực đá một cước vào tấm ván gỗ bên cạnh, Lục Nhiên bị âm thanh này làm cho giật mình: "Cô làm gì thế?"

"Có con muỗi."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng.". . ."

Có con muỗi mà lại dùng chân đá?Nội tâm Lục Nhiên bắt đầu run rẩy, người này không có bệnh tâm lý gì đấy chứ?

Không được, hắn nhất định phải chạy!Từ từ, thời tiết này thì đào đâu ra muỗi?Lúc này tất cả mọi người đều lấy phiếu xếp hàng, Sơ Tranh tiêu tinh hạch chen hàng."

Cô chen ngang làm gì?"

Có một người phía sau Sơ Tranh bắt đầu bất mãn: "Biết lịch sự không?"

"Cũng không chen hàng của anh."

"..."

Người đổi vị trí với Sơ Tranh cầm lấy phiếu của cô, yên lặng xuống phía sau xếp hàng, quả thật không làm ảnh hưởng đến người khác.Một người thích đánh và một người thích bị đánh, ai có thể nói gì đượcNgười kia có lẽ là đầu óc nóng lên nên nói ra một câu như vậy, bây giờ muốn xuống đài cũng không được.Bây giờ chỉ đang xếp hàng để đăng ký dạng nhà ở mà mình muốn, sau khi xác định xong thì phải đi sang một phòng khác để tiến hành cạnh tranh.Cái hình thức này của phía chính phủ, mặc dù làm cho người ta cảm thấy có hiềm nghi muốn giật tiền, nhưng đang ở trên địa bàn của người khác, thì phải dựa theo quy củ của người ta mà làm việc."

Mấy người ở, có yêu cầu gì?"

Đến lượt Sơ Tranh, người đăng ký đã cực kỳ không kiên nhẫn hỏi."

Có biệt thự không?"

"..."

Nhân viên đăng ký ngẩng đầu nhìn Sơ Tranh: "Cô cho là đang đi nghỉ phép à?

Đây là mạt thế, cô còn muốn ở biệt thự, sao cô không nói muốn lên mặt trăng luôn đi?"

"Ồ, cô có thể làm được à?"

Đôi mắt cô gái băng lãnh nhìn chằm chằm vào nhân viên đăng ký, làm đáy lòng cô ta có hơi rụt rè, có chút không phân biệt được lời Sơ Tranh nói là có ý gì."

Không có biệt thự."

Cô ta xụ mặt: "Cô nhanh nhanh lên, đằng sau còn rất nhiều người, đừng trì hoãn thời gian!"
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 149: Người giàu nhất mạt thế (14)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Lạch cạch.Tinh hạch va chạm với mặt bàn, phát ra âm thanh thanh thúy.Nhân viên đăng ký: "..."

Tinh, tinh hạch nha! ! !Nơi đăng ký là căn phòng đơn được ngăn cách bằng một tấm rèm, nhưng nhân viên đăng ký vẫn sợ người khác nhìn thấy được."

Có không?"

"Có...

Có có có."

Nhân viên đăng nở nụ cười, đứng dậy ra hiệu mời Sơ Tranh đi sang bên cạnh: "Cô vào đây cùng tôi trước đã."

Lục Nhiên: "..."

Rốt cuộc tinh hạch của cô từ đâu mà ra thế.Trên đường cũng không thấy cô giết zombie nha?Nhân viên đăng ký dẫn bọn họ đi sang cái phòng nhỏ bên cạnh, cô ta lấy một tập giấy ở trên bàn, lật lật vài trang, nhìn lướt qua rồi nói: "Chúng tôi chỉ còn lại một căn biệt thự, hơi nhỏ, nhưng chỉ có hai người ở thì vừa đủ dùng.

Cung cấp điện nước đầy đủ, đảm bảo an toàn."

"Ừ."

Nhân viên đăng ký thử thăm dò nói: "Căn biệt thự này một tháng cần mười tinh hạch."

Bây giờ một cái tinh hạch có thể đổi được đồ ăn cho một người ăn trong vòng một tháng, căn biệt thự này một tháng đã là mười cái tinh hạch, có thể thấy, không phải người nào cũng có thể ở được.Sơ Tranh đưa hết chỗ tinh hạch còn lại cho cô ta.Nhân viên đăng ký nhìn túi tinh hạch kia, hai mắt đều phát sáng."

Chỗ này của ngài có tất cả là 190 cái, có thể ở được một năm bảy tháng."

Nhân viên đăng ký xoay người đi tìm chìa khoá: "Ngài chờ một chút, tôi tìm chìa khóa cho ngài, rồi sẽ dẫn ngài qua."

"Chu Tĩnh, cô ở trong à?"

Bên ngoài đột nhiên có một người đàn ông tiến vào: "Tôi nhớ chúng ta còn một căn biệt thự đúng không?"

"A?"

Chu Tĩnh đang tìm chìa khoá ngẩng đầu lên: "Không có, vừa được em gái này thuê rồi."

Người đàn ông nhíu mày, quét mắt nhìn quanh Sơ Tranh và Lục Nhiên một vòng, có lẽ thấy cô tuổi tác không lớn, nên cũng không để trong lòng: "Cô an bài cho cô ấy một chỗ ở riêng biệt đi, còn trước tiên đưa chìa khóa biệt thự kia cho tôi đã."

"Không phải, cô ấy...

đã trả tinh hạch cho thời gian một năm bảy tháng."

Người kia kinh ngạc.Hai người kia nhìn còn trẻ như vậy, tại sao có thể có nhiều tinh hạch như thế được?Chu Tĩnh đưa tinh hạch cho hắn xem.Nhiều tinh hạch như vậy mặc dù có làm cho hắn hơi động tâm, nhưng người đàn ông suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quay đầu nói với Sơ Tranh: "Tôi sẽ an bài cho hai vị một chỗ ở khác, hoàn cảnh vẫn tốt như vậy, sẽ không có người quấy rầy đến hai vị."

Chu Tĩnh không khỏi cảm thấy có chút không thích hợp.Nhưng người đàn ông này là trưởng phòng của ban quản lý nhà ở, cô ta chỉ có thể nhìn, hy vọng không xảy ra chuyện gì."

Giao dịch đã hoàn thành."

Sơ Tranh thập phần bình tĩnh: "Ông muốn bội ước?"

Mặc dù cô chỉ vì muốn phá sản, nhưng cũng không thể để người ta tùy tiện bắt nạt được!Trưởng phòng cười cười: "Cô gái nhỏ, nhà ở là chuyện do chúng ta quyết định, nếu cô chấp nhận đề nghị của tôi thì tôi sẽ lập tức đi sắp xếp cho cô, còn nếu cô không chấp nhận, vậy thì có thể rời đi."

"Triệu tiên sinh, đã xong chưa?"

Ninh Ưu đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, đối mặt với Sơ Tranh, biểu cảm trên mặt cô ta hơi cứng đờ, một giây sau lại khôi phục như bình thường.Nhưng đáy lòng đã loạn cào cả lên, tại sao lại gặp cô ở chỗ này!Quan trọng hơn là cô nhìn rất sạch sẽ, không giống như người đang sinh tồn trong mạt thế...Cô vẫn không biết mình?Là giả vờ không biết, hay là phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nên thật sự không nhớ rõ mình nữa?Đương nhiên Ninh Ưu càng hi vọng cô xảy ra chuyện gì bất trắc, và thật sự không nhớ rõ cô ta.Sơ Tranh cũng có chút ngoài ý muốn.Ninh Ưu nhìn qua có chút thảm, nếu không phải có gương mặt xinh đẹp trắng nõn kia, thì nhìn cũng không có gì khác biệt so với những người bên ngoài.Xem ra đoạn đường này trải qua cũng chẳng ra sao.Dung mạo rất đẹp, nhưng mà có chút ác độc.Lại dám giật tóc ta!"

Ninh tiểu thư, sẽ xong ngay đây."

Trưởng phòng vẻ mặt ôn hòa nói với Ninh Ưu.Ninh Ưu tận lực né tránh ánh mắt của Sơ Tranh, trấn định nói chuyện với trưởng phòng: "Có vấn đề gì à?"

"Căn biệt thự kia đã có người thuê..."

Ánh mắt Chu Tĩnh hướng về phía Sơ Tranh.Ninh Ưu thấy thế này thì làm sao mà không hiểu được.Cô ta nhìn Sơ Tranh một chút, lập tức nói: "Nếu đã được người ta thuê, vậy trả giá cao hơn sẽ lấy được phải không?"

Chu Tĩnh: "..."

Nhưng người ta cầm 190 cái tinh hạch đó!Cho dù chỉ ở có một tháng, thì người bình thường cũng không thể so sánh với người ta được!【 Nhiệm vụ chính tuyến: Dùng giá cao nhất lấy được biệt thự! 】 Tiểu tỷ tỷ xông lên!

Chúng ta giàu nhất!Sơ Tranh: "..."

Ta chỉ muốn tìm một chỗ ở thôi mà!Ninh Ưu đã nói như vậy, ánh mắt trưởng phòng lấp lóe, cười nói: "Ninh tiểu thư thật hào phóng, vậy cô gái kia cảm thấy thế nào?"

"Có thể."

Thật là phiền phức a!

Xử lý là được rồi!Trưởng phòng nói người trả giá cao thì sẽ lấy được, nên phải ra giá lần nữa.Lấy một tháng làm đơn vị.Sơ Tranh bộp một cái đập 190 cái tinh hạch lên bàn, hào khí không thôi: "Một tháng."

Trưởng phòng: "..."

Chu Tĩnh: "..."

Phông nền Lục Nhiên: "..."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng, làm cho cô nhìn có chút đẹp trai, cánh môi cô khẽ mở: "Tới lượt cô."

Khiếp sợ nơi đáy mắt Ninh Ưu không kịp thu liễm, chỗ tinh hạch kia, cho dù không nhìn ra số lượng cụ thể, nhưng cũng có thể thấy là rất nhiều.Tại sao cô có thể có nhiều tinh hạch như vậy được?"

Ninh tiểu thư?"

Trên người Ninh Ưu cũng có không ít, lúc trước đi qua tỉnh Z, nơi đó zombie rất nhiều, nên thu được không ít tinh hạch.Nhưng mà...Lấy ra thuê một chỗ ở thì quá lãng phí.Nhưng đối mặt với Sơ Tranh, đáy lòng Ninh Ưu không muốn nhận thua.Cô ta khẽ cắn môi: "Hai trăm."

Sơ Tranh liếc nhìn cô ta một cái: "Bốn trăm."

Ninh Ưu thổ huyết.Cô đang tùy tiện nói hả?Dị năng giả cần phải tăng trưởng dị năng, nên lượng tinh hạch thực tế tiêu hao rất nhanh, số lượng tinh hạch lưu thông cũng có thể nói là không nhiều.Thế mà cô vừa mở miệng đã gấp đôi luôn.Cô nghĩ mình là cái công ty sản xuất tinh hạch hả!"

Cô có nhiều như thế à?"

Ninh Ưu đưa ra nghi vấn của mình.Sơ Tranh lấy ra hai trăm cái ném qua.Gian phòng lập tức lâm vào bầu không khí quỷ dị, Ninh Ưu siết chặt tay, giống như tự đào hố cho mình nhảy xuống.Cô ta tự cho là tinh hạch trên người mình nhiều hơn bất kỳ ai, nhưng kết quả lại thế này.Ở trong mắt cô, chút tinh hạch ấy chẳng là cái đinh gì?Rốt cuộc cô đã trải qua những chuyện gì? !"

Cô có dị năng không gian?"

Trưởng phòng không phải kinh ngạc vì tinh hạch.Vừa rồi 190 cái tinh hạch kia Sơ Tranh vẫn luôn cầm trên tay, nên không ai nhìn thấy cô lấy ra từ chỗ nào.Nhưng lúc này Sơ Tranh lấy ra từ không trung.Hai trăm cái tinh hạch, khối lượng không nhỏ..."

Liên quan gì đến ông?"

"..."

"Còn thêm không?"

Sơ Tranh hỏi Ninh Ưu.Mặt Ninh Ưu đỏ lên, đôi mắt đẹp trừng Sơ Tranh một cái.Thêm cái gì mà thêm!Trên người cô ta tổng cộng cũng chỉ có hơn 400 cái tinh hạch, hơn nữa cũng không phải của một mình cô ta, cô ta nào dám tiếp tục tăng thêm nữa.Đáy lòng Ninh Ưu chỉ cảm thấy khuất nhục, gương mặt cũng nóng bỏng cả lên.Cô ta cắn môi dưới, giậm chân một cái rồi quay người rời đi, dùng hành động biểu thị mình không thêm nữa.Bây giờ mà còn không đi, thì còn chờ những người này cười nhạo mình à?【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, sáu trăm cái tinh hạch đã đến sổ sách. 】Đáy lòng Sơ Tranh nổ tung, nên ngoài mặt càng lạnh lẽo hơn: "Bây giờ có thể dẫn tôi tới được chưa?"

Dưới tiết trời nóng bức nhưng lại làm người ta cảm thấy như có khí lạnh vèo vèo lướt qua, toàn thân bắt đầu nổi da gà, Chu Tĩnh cũng là một người thông minh: "Có thể...

Có thể."

"Này, cô lấy đâu ra nhiều tinh hạch thế?"

Lục Nhiên hạ giọng hỏi cô."

Mua sỉ."

"..."

Chỗ nào có thể mua sỉ?

Thị trường zombie sao!
 
Back
Top Bottom