Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 40: Thần tượng quốc dân (10)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Thu mua Tinh Diệu cũng không thuận lợi lắm, dù sao người ta cũng đang làm ăn tốt đẹp, Sơ Tranh đập tiền thêm mấy lần, đối phương mới đồng ý.Mà đoàn đội phụ trách thu mua từ thân đến tâm đều lộ ra vẻ khiếp sợ.Đây là tên bại gia chi tử của gia tộc lớn nào!Nhiều tiền như vậy phải mất bao lâu mới có thể kiếm lại được?

Có phải điên rồi không? !Đương nhiên đây là bà chủ của bọn họ, nên lời như vậy bọn họ không thể nói ra miệng, chỉ có thể âm thầm gào thét trong lòng.Mà Bùi Vũ cũng rất khiếp sợ, trước đó hắn còn 'lời thề son sắt' nói mình không phải người đại diện của Tinh Diệu, kết quả quay đầu hắn liền bước vào Tinh Diệu. . .Cuộc sống mà!Bạn vĩnh viễn không biết giây tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.Phần hậu kỳ của Hoàng phi khuynh thành là những cảnh quay ngoại cảnh, Sơ Tranh theo đoàn phim đi quay, chuyến đi lần này kéo dài đến gần hai tháng.Đến khi đoàn làm phim đóng máy Sơ Tranh mới trở về."

Buông ra!"

Sơ Tranh lắc cổ tay, ghé mắt nhìn về phía toilet nam.Tiệc đóng máy hôm nay, cô là nhà đầu tư kiêm nữ hai, nhất định phải có mặt.Sơ Tranh xoa xoa tay, điện thoại trong túi đột nhiên chấn động lên, có người gọi đến —— Tô Tửu.Sơ Tranh nghe điện thoại, đầu dây bên kia ban đầu có tiếng tạp âm, sau đó là âm thanh không có ý tốt của đàn ông.Sơ Tranh lần nữa nhìn về phía toilet nam, xác định âm thanh truyền tới trong di động giống với âm thanh này.【 Tiểu tỷ tỷ, cô mà không vào là xong đó!

Cô đang suy nghĩ gì thế! !

Nhanh a! ! 】 Vương Giả gấp đến độ không chịu được nữa.Sơ Tranh: ". . ."

Chuyện này cũng muốn ta đi cứu?

Đâu có liên quan gì đến ta!【 Nói nhảm!

Đương nhiên là cô!

Cô không cứu thì làm sao lấy được thẻ người tốt! 】 Vì thẻ người tốt tiến lên! !Sơ Tranh: ". . ."

Sao lại phiền phức như thế.Đều là đồ yếu gà!【. . . 】 Tiểu ca ca trước khi hắc hóa chắc chắn phải yếu chứ!

Nếu như có năng lực, còn cần phải hắc hóa à? !

Không có kiến thức!Sơ Tranh nhét điện thoại di động vào trong túi, đi vào toilet nam.Trong toilet không có ai, bên trong một căn phòng có tiếng đạp cửa, cô đi đến căn phòng kia, thử kéo chửa một chút nhưng không kéo được.Sơ Tranh lui ra phía sau một bước.Hít sâu, giơ chân đá!Ầm!Cửa phòng ngăn bị đá văng, đụng vào người bên trong, một tên 'có thể coi là đàn ông' tức giận trừng mắt nhìn, ai dám phá hư chuyện tốt của hắn?Kết quả nhìn thấy một cô gái đứng ngoài cửa, hắn sửng sốt một chút.Vào chính lúc này, Sơ Tranh lại bồi thêm một cước, đá văng hắn ra, thuận tay lôi Tô Tửu ra ngoài, trong tay Tô Tửu cầm một con dao nhọn không biết từ đâu tới, suýt chút nữa đâm phải Sơ Tranh.Hắn bị dọa đến mức run tay, dao rơi xuống mặt đất."

Mày là ai!"

Gã đàn ông đứng lên: "Mẹ kiếp bớt xen vào việc của người khác đi."

Sơ Tranh cúi người nhặt con dao lên, đi qua phía gã đàn ông kia, hắn bị dọa phải lui về phía sau."

Mày muốn làm gì?"

Gã đàn ông ngã ngồi trên bồn cầu, nữ sinh mặt không cảm xúc giơ dao lên, hướng vào giữa hai chân hắn đâm xuống, tên kia sợ đến mức tách hai chân ra.Dao vừa vặn đâm vào trên nắp bồn cầu.Sơ Tranh ngước mắt đối diện với ánh mắt hoảng sợ của gã đàn ông: "Quản không tốt cái chân thứ ba của mày, lần sau tao sẽ giúp mày quản."

Gã đàn ông đến thở mạnh cũng không dám, khí thế toát ra từ người cô gái này, thật quá dọa người. . ."

Cởi."

Gã đàn ông: "? ? ?"

Không biết có phải là bị hù dọa hay không, gã đàn ông không nhúc nhích.Sơ Tranh rút dao ra, lần nữa đâm xuống, giọng điệu so với vừa rồi còn lạnh hơn: "Cởi."

"Cởi cởi cởi, tôi cởi. . ."...Sơ Tranh mang Tô Tửu ra khỏi toilet, ném quần áo và điện thoại của gã đàn ông kia vào thùng rác, cô rửa tay, quay đầu nhìn Tô Tửu.Sắc mặt Tô Tửu hơi tái, gắt gao kéo chặt quần áo đứng bên cạnh cô."

Bùi Vũ đâu?"

Tô Tửu nghe thấy thanh âm, đôi mắt như nai con lạc đường, ngơ ngác nhìn Sơ Tranh.Tô Tửu không đáp, Sơ Tranh bấm số gọi cho Bùi Vũ, Bùi Vũ vội vàng chạy tới."

Cố tổng?

Xảy ra chuyện gì?"

Bùi Vũ nhìn về phía Tô Tửu: "Tô Tửu?"

Không phải đi toilet sao?

Sao lại gặp được bà chủ của hắn rồi?

Tình huống này hình như có chút không đúng?"

Dẫn hắn tới đây làm gì?"

Sơ Tranh hỏi.". . .

Tham gia một buổi tiệc rượu."

Bùi Vũ hoàn toàn ngu ngơ."

Hắn không cần tham gia những thứ này."

Sơ Tranh nói: "Đưa hắn về đi, xử lý người bên trong một chút."

Bùi Vũ nhìn về phía toilet, giống như hiểu rõ điều gì đó."

Cố tổng, là tôi thất trách."

Hắn nghĩ chỉ là đi toilet thì không xảy ra vấn đề lớn gì, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.Hai tháng này, hắn mang theo Tô Tửu, không thể không thừa nhận, Tô Tửu rất thông minh, cũng rất thích hợp làm diễn viên, nhưng mà gương mặt kia lại rất dễ thu hút người khác.Dù là phụ nữ hay là đàn ông. . .Nếu như hắn không có một bối cảnh cường đại, tuyệt đối không lăn lộn nổi trong cái vòng này, kết cục thảm nhất chính là bị người khác độc chiếm."

Không có lần sau."

Mỗi lần đều muốn cô tới cứu, phiền chết."

Không có lần sau, không có lần sau."

Bà chủ đã lên tiếng, về sau loại hoạt động này, hắn cũng không dám dẫn Tô Tửu tham gia nữa.Mãi đến khi Sơ Tranh rời đi, Bùi Vũ mới có chút thở phào, bà chủ nhỏ này, không biết là người của gia tộc lớn nào. . ."

Tô Tửu, cậu không sao chứ?"

Bùi Vũ nhìn về phía Tô Tửu.Tô Tửu hoảng hốt lắc đầu, nửa ngày mới kéo cánh tay Bùi Vũ: "Người sau lưng anh chính là cô ấy?"

"Đúng vậy."

Bùi Vũ vừa lật danh bạ vừa nói: "Tô Tửu, cậu không nên đắc tội với cô ấy, cậu phải biết, trong cái giới này, bây giờ chỉ có cô ấy có thể cho cậu chỗ dựa."

Bùi Vũ kiểm tra một chút xem người trong toilet là ai, xác định không phải nhân vật gì lớn, rất nhanh đã xử lý xong."

Đi thôi, tôi đưa cậu về trước."

Tô Tửu được Bùi Vũ đưa về chung cư.Bùi Vũ nói với hắn những gì, Tô Tửu cũng không nhớ rõ, chung cư dần dần an tĩnh lại.—— Bây giờ chỉ có cô ấy có thể cho cậu chỗ dựa.Câu nói này không ngừng lặp lại trong đầu Tô Tửu.Cô cùng với những người kia không giống nhau, ánh mắt cô nhìn hắn cũng giống như nhìn một đồ vật vô tri, không mảy may chứa chút dục niệm, chỉ lạnh như băng.Thế nhưng nếu như đối với hắn không có dục niệm, cô cần gì phải. . .Tô Tửu cúi đầu nhìn điện thoại di động, màn hình sáng lên rồi lại tối xuống, tối rồi lại sáng.Thật lâu sau, hắn mở nhật ký cuộc gọi ra xem, số điện thoại liên lạc cuối cùng. . .Lúc ấy gã đàn ông kia đột nhiên tiến đến, điện thoại ở trong túi, hắn cũng không lấy ra được, hắn chỉ thử ấn một chút, không nghĩ rằng thật sự gọi được.Cho nên cô cố ý đến cứu hắn?Không đúng, sao cô lại ở đó trùng hợp như vậy được?Không phải Tô Tửu muốn suy nghĩ quá nhiều, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn không dám tùy tiện tin tưởng người khác.Tô Tửu gọi điện thoại cho Bùi Vũ."

Anh Vũ, tôi có thể hỏi một chút được không, hôm nay Cố. . . tổng tại sao lại xuất hiện ở chỗ đó?"

"À, phim của Cố tổng vừa đóng máy, đúng lúc tiệc đóng máy diễn ra ở chỗ đó, sao thế?"

"Không, không có việc gì."

Chỉ là trùng hợp thôi sao?"

Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, sáng mai tôi sẽ sắp xếp vệ sĩ cho cậu, chuyện như vậy sẽ không phát sinh lần nữa đâu."

Bùi Vũ căn dặn hai câu rồi cúp điện thoại.Tô Tửu ngã xuống giường, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà, hắn giơ điện thoại lên rồi lại buông xuống, buông xuống rồi lại giơ lên.Ngón tay hắn ấn trên màn hình, ở giao diện gửi tin nhắn cho Sơ Tranh, chậm chạp đánh ra mấy chữ.Sau đó lại nhanh chóng xóa đi.Lại đánh chữ. . .Xóa. . .Đánh chữ. . .Xóa. . .Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Tô Tửu cuối cùng cũng chỉ gửi hai chữ qua.
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 41: Thần tượng quốc dân (11)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Đinh ——【 Tô Tửu: Cảm ơn. 】Sơ Tranh trông thấy hai chữ kia, mặt không thay biểu cảm gửi lại ba chữ 'không có gì'.【... 】 Không biết lúc Tô Tửu nhận được ba chữ này sẽ có tâm trạng như thế nào, dù sao nó cũng cảm thấy không tốt lắm.Lúc này hẳn nên an ủi người ta một chút, sau đó nói chuyện phiếm thêm vài câu, chẳng phải sẽ thân thiết sao?

Thẻ người tốt không phải cũng vì vậy mà nhanh có hơn sao?Cô gửi lại một câu 'không có gì'?

Coi như người ta muốn nói chuyện với cô, cũng hoàn toàn không biết phải nói cái gì có được không hả?Nghiêm túc sao?Nghiêm túc sao? !Tiểu tỷ tỷ sao lại có thể phát rồ như thế, làm ra loại sự tình không bằng cầm thú này! !Tiểu tỷ tỷ này quả thực không phải người, thật là đáng sợ!Hệ thống mệt mỏi quá, nó muốn đổi tiểu tỷ tỷ, nó muốn tìm hệ thống sát vách tâm sự nhân sinh, vì sao lại có loại tiểu tỷ tỷ như thế này.Nó cần tiểu tỷ tỷ sát vách chữa trị tâm hồn cho nó!...Sơ Tranh ở trong nhà một khoảng thời gian, đoàn làm phim bên kia sau khi hoàn thành giai đoạn biên tập đặc biệt, đến giai đoạn tuyên truyền, mời Sơ Tranh tham gia, Sơ Tranh cự tuyệt không chút lưu tình.Tuyên truyền là loại chuyện phiền toái như vậy, còn lâu cô mới đi.Đoàn làm phim hết cách với cô, cũng may chỉ là nữ hai, không phải nữ chính.Vì hiệu quả, đoàn làm phim chỉ có thể trì hoãn đến cuối cùng, không đem nhân vật nữ hai này tuyên truyền ra ngoài.【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng ba ngày, tham gia vào chương trình truyền hình thực tế: đại minh tinh khiêu chiến. 】Sơ Tranh: "..."

Rất tốt, lại phải đập tiền.Đại minh tinh khiêu chiến là một chương trình truyền hình thực tế rất hot trong thời gian gần đây, chủ yếu là muốn khảo nghiệm năng lực thích ứng của minh tinh.Ví dụ như hoang sơn dã lĩnh hay hoàn cảnh ác liệt gì đó...Vì vậy nên bị đám cư dân mạng gọi là 'chương trình tra tấn minh tinh'.Cái show này cơ bản sẽ không có chuyện dàn dựng sắp xếp từ trước, nhưng cũng bởi vì tính chân thực ấy, nên tỉ lệ người xem rất cao.

Một số minh tinh dù không muốn tham gia, nhưng đối mặt với tỉ lệ người xem này, đều phải cắn răng tham dự.Cho nên cái tiết mục này, không phải ai muốn tham gia cũng có thể tham gia.Sơ Tranh liên hệ với tổ tiết mục, tổ tiết mục biểu thị bọn họ không thiếu tiền.Sơ Tranh: "..."

Cái này không thể trách ta được!

Người ta không thiếu tiền, không thiếu tiền, Vương bát đản mi thất sách rồi!【 Tiểu tỷ tỷ đó là đập chưa đủ tiền, cô cứ nói cô tài trợ cho hai mùa tiếp theo. 】 Vương Giả nghĩ kế cho Sơ Tranh.Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nói như thế với tổ tiết mục bên kia, tổ tiết mục chỉ chần chờ một chút, rất nhanh liền đáp ứng.Sơ Tranh: "..."

Lập trường không vững vàng chút nào cả!

Mới có ngần ấy tiền đã bị thu mua!

Có chút tiền đồ được không!【 Tiểu tỷ tỷ, ta đã nói với cô rồi, có tiền là có thể muốn làm gì thì làm. 】 Vương Giả rất đắc ý.Để Vương Giả dạy cô làm người!Ha ha ha!Sơ Tranh đem Vương Giả che đậy lại.Ồn ào quá.Có tiền cũng chơi không lại nắm đấm!Cô không sai!...Tổ tiết mục của « Đại minh tinh khiêu chiến » còn đang trong giai đoạn tuyển minh tinh, đợi khi Sơ Tranh nhận được thông báo thời gian khai mạc, thì « hoàng phi khuynh thành » cũng đã định xong thời gian ra mắt.Sơ Tranh tự mình lái xe đến địa điểm tập hợp của tổ tiết mục.Cái chương trình truyền hình thực tế này, mỗi kỳ sẽ mời đến 8 nghệ sĩ, phân tổ, tình huống, sẽ dựa vào hoàn cảnh mà quyết định.Lúc Sơ Tranh đến, thì đã có hai ba nghệ sĩ tới rồi."

Lại có một người đến."

"Ai thế?

Là ai nhỉ?"

Có người hiếu kì rướn cổ lên, trước lúc khai mạc, bọn họ cũng không biết sẽ có người nào tham gia.Minh tinh ra sân cũng là cảnh cần phải quay, nên khi Sơ Tranh dừng xe lại, thợ quay phim cũng khiêng máy móc qua.Cửa xe bị đẩy ra, nữ sinh mặc bộ quần áo sáng màu thoải mái từ trên xe bước xuống, tiêu sái lưu loát đóng cửa xe lại, động tác kia giống như tự mang thêm hiệu ứng, đẹp trai chết người."

Không biết..."

"Cô biết không?"

"Không biết..."

Ba nghệ sĩ ở đây đều tỏ vẻ không biết: "Người mới sao?

Dáng dấp cũng thật đẹp mắt nha."

Tổ tiết mục có đôi khi cũng sẽ mời người mới, dù sao những khuôn mặt quen thuộc, mọi người nhìn nhiều sẽ chán, ngẫu nhiên xuất hiện một vài người mới, mặc kệ gây ra tranh luận hay là gì khác, cũng sẽ kích thích người xem hơn.Sơ Tranh đi theo người hướng dẫn, đến bên bàn cầm lấy túi văn kiện thuộc về mình.Sau khi thợ quay phim rời đi, mới có người tiến lên giới thiệu.Nhưng mà cho dù giới thiệu, bọn họ cũng không biết.Ba người nghệ sĩ này đều có chút danh tiếng, Sơ Tranh chưa thấy qua, nhưng từng nghe qua tên họ.

Nên cô chào hỏi qua loa.Ba người kia phát hiện Sơ Tranh không có ý tứ muốn lôi kéo tình cảm, cũng không tiếp tục nói chuyện cùng cô, đi qua một bên khác nói chuyện phiếm."

Người này là ai vậy?

Kiêu thế?"

Một người nghệ sĩ trong đó có chút bất mãn.Bọn họ tốt xấu gì cũng là tiền bối, người mới trông thấy tiền bối, không lôi kéo làm quen thì cũng nên có chút tôn trọng chứ?"

Vừa rồi tôi có hỏi đạo diễn, nghe ý tứ kia, chắc là nhà tài trợ nhét vào."

"Thật hay giả?"

"Đạo diễn không nói rõ, nhưng ý tứ đại khái là như vậy."

Người nghệ sĩ kia nói: "Tiết mục này nội dung mặc dù công bằng, nhưng người được tuyển chọn thì..."

Ba người trao đổi ánh mắt một chút, ngầm hiểu lẫn nhau.Tiền của tổ tiết mục cũng không phải trên trời rơi xuống.Sau đó lục tục có thêm mấy người đến, những nghệ sĩ này gặp mặt chào hỏi, nói chuyện phiếm, rất nhanh liền ồn ào thành một đám.Nhưng có thể nhìn ra được, rõ ràng là chẳng thật lòng với nhau bao nhiêu.Sơ Tranh ngồi dưới cái lều che nắng độc lập, tay chống cằm, thần sắc lạnh lùng nhìn đám người kia làm ầm ĩ.Phía xa có xe tiến đến, Sơ Tranh ngước mắt nhìn qua, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy hình dáng quen thuộc của Liễu Mạn Mạn.Liễu Mạn Mạn đại khái cũng không nghĩ tới Sơ Tranh lại ở đây, biểu cảm trên mặt có hơi khó coi, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại.Không phải chỉ là một Cố Sơ Tranh thôi sao?Có gì phải sợ!"

Sao lại có thêm một người không quen nữa?"

"Kỳ này hình như người mới hơi nhiều?"

Có nghệ sĩ phàn nàn, bọn họ phải thật vất vả mới vào được đây, kỳ này người mới cứ một người lại một người tiến vàoLiễu Mạn Mạn trực tiếp lướt qua Sơ Tranh, nói ngọt dỗ các nghệ sĩ khác đến thật vui vẻ, người nghị luận cô ta nhất thời cũng ít đi.Cuối cùng hai nghệ sĩ đồng thời đến.Cửa xe phía trước mở ra, một người đàn ông mặc âu phục giày da từ trên xe bước xuống, ánh nắng hắt trên người hắn, tựa như Vương tử điện hạ bước ra từ lâu đài cổ, khí chất ưu nhã tự phụ."

Oa!

Là ảnh đế Tạ Chu! !"

Nữ nghệ sĩ trực tiếp hét lên.Sơ Tranh đã hiểu vì sao Liễu Mạn Mạn lại xuất hiện ở đây, Tạ Chu —— kim chủ của Liễu Mạn Mạn.Tạ Chu đẹp trai lại nhiều tiền, kỹ thuật diễn xuất tốt, mỗi một bộ phim hắn tham gia diễn xuất đều trở thành kinh điển.Chỉ là hơi nhiều bạn gái, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, nhưng cho dù như vậy, vẫn được vô số người xem như tình nhân trong mộng.Tạ Chu chẳng những là nghệ sĩ, mà phía sau hắn còn có một gia tộc khổng lồ, công ty quản lý hiện tại của Liễu Mạn Mạn, chính là công ty dưới tay Tạ Chu – giải trí Hoàng Phi.Ánh mắt Liễu Mạn Mạn nhìn Tạ Chu, bên trong nhu tình như nước mang theo chút kiêu ngạo ẩn hiện.Nhưng Tạ Chu cũng sẽ không ở trước mặt mọi người để ý đến cô ta."

Không ngờ lần này có thể cùng Tạ ảnh đế tham gia một chương trình, thật vui quá."

"Này này, tôi nói các cô này, tốt xấu gì chúng tôi cũng đẹp trai bức người, trong mắt các cô chỉ có Tạ ảnh đế thôi sao?"

Nhóm nghệ sĩ nam đùa giỡn phàn nàn.Tạ Chu đứng ở nơi quá cao, tất nhiên sẽ không cùng đám người này hoà hợp nói chuyện, chỉ nhàn nhạt chào hỏi.Nhưng mà thái độ của hắn như vậy, lại nhận được vô số hảo cảm của mọi người.Sơ Tranh có chút không phục.Dựa vào cái gì mà cô lãnh đạm thì chính là không biết tốt xấu, không có lễ phép?Chỉ bằng dáng dấp hắn đẹp trai sao?Nông cạn!Ngây thơ!
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 42: Thần tượng quốc dân (12)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sau đó chỉ còn lại một chiếc xe cuối cùng.

Tất cả mọi người đều tò mò người cuối cùng là ai.

Xe chậm chạp tiến đến, sau khi xe dừng hẳn, tài xế bước xuống mở cửa xe.

Thiếu niên từ trong xe bước ra, những người ở chỗ này giống như an tĩnh lại trong nháy mắt.

Thiếu niên mặc áo trắng giống như thiên sứ rơi xuống trần gian, xung quanh hắn như có ánh sáng quấn quanh, khiến người ta không thể rời mắt.

Nếu như nói Tạ Chu là nam thần kiểu cấm dục, thì thiếu niên mặc áo trắng này chính là người có thể làm cho tất cả mọi người đều yêu thích, tùy ý khơi lên khát vọng muốn bảo hộ của người khác.

Bên kia, Tô Tửu đang được thợ quay phim đang ghi hình lại, chờ hắn quay xong, Tô Tửu nhìn về phía đám người bên kia một chút.

Vừa liếc mắt đã thấy nữ sinh ngồi bên ngoài đám người.

Hắn rũ mắt, cô ấy cũng tới. . .

Cũng đúng, cô ấy cũng là nghệ sĩ.

"Mọi người có cảm thấy cậu ấy khá quen không?"

"Tôi cũng cảm thấy khá quen, nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu."

"Dung mạo xinh đẹp quá!

Thật muốn ôm cậu ấy một cái."

Xinh đẹp, từ ngữ này dùng để nói về một người đàn ông thì cũng không tốt lắm, nhưng bọn họ không tìm được từ nào thích hợp hơn để hình dung thiếu niên này.

" Trước kia cậu ấy đóng vai nam chính của bộ phim thanh xuân nổi tiếng khắp đại giang nam bắc đó."

Đã có người tìm ra được tên của hắn.

"Tô Tửu?"

Mọi người tụ lại một chỗ cùng xem.

"Cậu ấy chính là Tô Tửu à. . ."

"Hình như so với ngày trước còn đẹp mắt hơn, ôi, tôi nghe nói không phải cậu ấy bị phong sát sao?"

Từ sau khi nổi tiếng nhờ bộ phim thanh xuân kia, thì một chút tin tức cũng không có, như thế không phải bị phong sát thì còn gì nữa.

"Tinh Diệu cũng thật ngu xuẩn, một nhân tài tốt như vậy mà lại đi phong sát, đầu óc bị heo đá à.

Ôi, thật đáng yêu quá đi. . ."

Tiếng thảo luận vụn vặt rơi vào tai Tô Tửu, hắn quét mắt nhìn qua đám người, thần sắc cực kì dịu dàng ngoan ngoãn, lại lộ ra chút nhu thuận hiểu chuyện.

Đạo diễn gọi mọi người đến, nói vài câu mở màn sau đó mới bắt đầu vào chủ đề chính.

"Mọi người đều đã đến đông đủ rồi, kỳ này chúng ta phân chia hai người một đội, mọi người có thể tự do lựa chọn tổ đội."

Ở đây có tất cả tám nghệ sĩ, bốn nam bốn nữ.

Nữ trừ Sơ Tranh và Liễu Mạn Mạn ra, còn có một người dáng dấp ngọt ngào, nói chuyện nũng nịu yêu kiều Phùng Kiều, một người khác có phong thái ngự tỷ Ngụy Quân.

Nam thì có Tô Tửu và Tạ Chu, một người mang dáng vẻ thư sinh Vũ Hành, người cuối cùng có chút tùy tiện, mang theo sự hoạt bát rực rỡ như nắng mai Đỗ Minh. .Đầu tiên, Phùng Kiều nhìn về phía Tô Tửu, đưa ra lời mời: "Tô Tửu, anh có thể vào cùng một đội với tôi không?"

Tô Tửu giống như mờ mịt liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt lại quét qua phía Sơ Tranh bên kia, người phía sau hững hờ nhìn hắn.

Ánh mắt hai người cứ như vậy chạm vào nhau, đáy lòng Tô Tửu hơi hồi hộp, có chút bối rối dời mắt đi.

"Tôi chưa từng tham gia loại chương trình này, có thể làm cản trở cô không?"

Vẻ mặt Tô Tửu khó xử.

"Không sao, tôi sẽ hướng dẫn cho anh."

Phùng Kiều cười hì hì nói: "Chương trình này tôi từng xem qua rất nhiều lần rồi."

Tô Tửu: ". . ."

Hắn không muốn cùng một đội với cô ta.

Sơ Tranh đi đến phía đạo diễn, trực tiếp cầm thẻ phân đội, đưa cho Tô Tửu.

Tô Tửu: ". . ."

Phùng Kiều: ". . ."

Phùng Kiều nhíu mày nhìn Sơ Tranh, bất mãn chu môi: "Này, cô làm gì vậy?

Không nhìn thấy tôi và Tô Tửu cùng đội sao?"

"Hắn đồng ý với cô rồi?"

". . .

Không phải tôi còn đang cùng anh ấy nói chuyện sao?

Cô làm thế là có ý gì?"

Sơ Tranh không để ý tới cô ta, đưa thẻ cho Tô Tửu.

Tô Tửu bày ra vẻ mặt 'thật có lỗi' cười cười với Phùng Kiều: "Chuyện đó. . .

Tôi vào chung đội với cô ấy đi."

Người trong cuộc người ta đã nói như vậy, hơn nữa hoàn toàn không thể chống cự được nụ cười của thiếu niên, Phùng Kiều còn có thể làm sao?

Phùng Kiều trừng mắt nhìn Sơ Tranh một chút, hầm hừ rời đi, cùng Vũ Hành tổ đội.

Liễu Mạn Mạn tất nhiên chung đội với Tạ Chu.

Cuối cùng chỉ còn lại Đỗ Minh và Ngụy Quân.

Chia đội xong, các đội lên xe của mình, tiến về mục tiêu tiếp theo.

Nhưng cũng không phải trực tiếp đi là được, còn có nhiệm vụ nữa.

Đạo diễn cầm bốn tấm thẻ: "Mọi người có 4 con đường có thể đi, đội ngũ đến nơi sớm nhất, có thể thu được một gợi ý cho nhiệm vụ sáng mai.

Đường đi cũng là không khác nhau lắm, nhưng tình hình giao thông như thế nào thì chúng tôi không xác định, chỉ có thể xem vận may của mọi người ra sao, có thể chọn được con đường nào."

Đạo diễn ra hiệu cho mọi người đến rút thẻ.

Tô Tửu nhìn Sơ Tranh một chút, Sơ Tranh ra hiệu hắn lên rút đi.

Tô Tửu đi lên rút một tấm thẻ, là con đường số 3. ...Tổ tiết mục tổ đưa cho họ bản đồ của con đường số 3, bọn họ cần phải tự mình lái xe đi tới mục tiêu tiếp theo.

Về phần ai lái xe. . .

Sơ Tranh đã lên tay lái phụ, Tô Tửu chỉ có thể tự mình lái.

Toàn bộ hành trình đều được ghi hình lại, Tô Tửu không dám cùng Sơ Tranh nói quá nhiều, cho nên hai người này cơ hồ toàn bộ hành trình cũng không giao lưu với nhau.

Người của tổ tiết mục đều có chút gấp gáp, một đội ngũ cứ im lặng thế này, thì đào đâu ra rating hả?

Thợ quay phim nhịn không được nhắc nhở Sơ Tranh và Tô Tửu, để bọn họ nói chuyện với nhau.

Sơ Tranh nhìn thợ quay phim một chút, xoay người, quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại.

Thợ quay phim: ". . ."

Tô Tửu hướng về phía ống kính cười tươi, thành thật dựa theo lộ tuyến lái xe.

Có thể vận khí của hắn tốt, một đường thông suốt.

Xe chạy được gần nửa tiếng, đột nhiên ngừng lại.

"Sao thế?"

Sơ Tranh mở mắt ra.

"Hết xăng rồi."

Tô Tửu nói.

Đây cũng là tổ tiết mục bố trí, không có khả năng dễ dàng để họ đến đích như vậy.

Nhưng Sơ Tranh lại cảm thấy chắc chắn là Vương bát đản đang chơi cô.

"Làm sao bây giờ?"

Tô Tửu hỏi Sơ Tranh, ánh mắt hắn cực kì tinh khiết, lại lộ ra vẻ vô hại, giống như một chú tiểu bạch thỏ mềm nhũn.

Sơ Tranh dán cho hắn bốn chữ —— giả vờ giả vịt.

Sơ Tranh xuống xe, Tô Tửu và thợ quay phim cũng theo sát xuống, bên cạnh chỗ này đều là nhà cao tầng, căn bản không có chỗ đổ xăng.

Xe của tổ tiết mục đi đằng sau, chắc chắn sẽ không cho bọn họ dùng. 【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong nửa tiếng, tiêu hết mười triệu. 】 Sơ Tranh: ". . ."

Người ngốc nhiều tiền Vương bát đản đưa tiền đến.

Tổ tiết mục của chương trình này đối với vấn đề tiền tài cũng không có quy định đặc biệt gì.

Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía một vòng, tìm được một cái bảng hiệu đặc biệt lớn, cô đi qua phía bên kia.Đội quay phim lập tức đuổi theo, một đám người đông như vậy, tất nhiên sẽ làm người khác chú ý, người qua đường liên tiếp quay đầu quan sát.

Sơ Tranh thản nhiên đi tới cửa hàng 4S, nhân viên bán hàng bên trong nhìn thấy thế trận lớn như vậy, suýt chút nữa thì không dám ra đón.

"Xe mười triệu, một chiếc, bây giờ có thể lái đi luôn."

Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều biểu đạt nhu cầu của mình.

"A?"

Ánh mắt của nhân viên bán hàng còn đang dừng lại trên người của đoàn đội phía sau.

Tới đây làm gì thế nhỉ?

"Mua xe."

Nhân viên bán hàng vô thức nói câu cuối ra, Sơ Tranh không mặn không nhạt đáp một câu.

Không chỉ nhân viên bán hàng bị dọa sợ, tổ tiết mục đằng sau cũng bị dọa không kém.

Xe hết xăng là kịch bản bọn họ bố trí ra, mục đích là để nghệ sĩ thông qua những phương pháp khác đi tới mục đích.

Ba đội còn lại cũng sẽ có tình trạng giống nhau, thử thách này cũng có chút cũng khó khăn thật. . .

Nhưng ai biết vị này sẽ trực tiếp đến cửa hàng 4S mua xe.

Cái loại thao tác này. . .

Bọn họ thực hiện nhiều kỳ như vậy cũng chưa từng thấy qua.

Tô Tửu kéo tay áo Sơ Tranh: "Chúng ta không cần phải mua xe, có thể dùng phương tiện giao thông khác để đi qua cũng được mà."

Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Phiền phức."

Tiền này không thể không tiêu!

Làm như cô muốn mua lắm ấy!

Tô Tửu: ". . ."

Tổ quay phim: ". . ."

Ha ha, đây là công chúa nhỏ nhà ai ra chơi thế! !
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 43: Thần tượng quốc dân (13)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Khi Sơ Tranh tới được địa điểm quy định thì đội của Liễu Mạn Mạn đã đến rồi.

Nhưng khi Liễu Mạn Mạn trông thấy chiếc xe kia của Sơ Tranh, cả người đều không tốt.

Chiếc xe kia vừa nhìn đã biết có giá trị không nhỏ, sau đó Tạ Chu cũng chứng minh suy đoán của cô ta, xe này dưới mười triệu thì không thể mua được.

Tổ tiết mục chắc chắn không hào phóng như vậy...

Xe bọn họ dùng đều là xe do tổ tiết mục chuẩn bị, tại sao cô lại có thể sử dụng xe khác?

Nhưng Liễu Mạn Mạn cũng không ngốc, cô ta biết mình hiện tại không có tư cách nói chuyện, cho nên chờ những người đằng sau đến.

Quả nhiên Phùng Kiều đến sau một bước, nhìn thấy liền lập tức bất mãn.

"Dựa vào cái gì mà xe của cô ta không giống xe chúng tôi?"

Âm thanh của Phùng Kiều không nhỏ, người ở chỗ này ai cũng nghe thấy được.

Đạo diễn mau chóng ra hiệu cho tất cả thợ quay phim đóng máy quay lại.

Sơ Tranh lạnh như băng phun ra ba chữ: "Tôi có tiền."

Phùng Kiều: "..."

Đạo diễn: "..."

"Cô còn muốn quản chuyện tôi tiêu tiền của mình?"

Phùng Kiều: "..."

Đạo diễn: "..."

Khuôn mặt xinh xắn của Phùng Kiều lập tức hiện lên vẻ ủy khuất, trực tiếp nhìn về phía đạo diễn: "Đạo diễn, chương trình này có thể làm thế sao?"

Đến lúc chương trình phát sóng, thì phương thức mà bọn họ đi tới, cùng với phương thức của cô, nhìn giống như phân cấp giàu nghèo rõ rệt.

Đạo diễn cũng có chút đau đầu, lúc biết được vị này hành động như thế, hắn bị dọa đến suýt ngu luôn, có thể tùy tiện bỏ ra mười triệu mua xe, mẹ nó đây là đến khoe của sao?

Nhưng trên quy tắc, quả thực không có quy định không được làm thế.

"Cái kia, trên quy tắc của chúng tôi không có điểm này, cho nên cách làm của Cố lão sư không có vấn đề."

Đạo diễn xấu hổ.

Phùng Kiều trợn tròn hai mắt: "Cô ta, cô ta như thế là gian lận!"

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực: "Tôi tiêu tiền của mình, sao lại gian lận?"

"Ai biết tiền của cô từ đâu tới!"

Phùng Kiều hừ lạnh một tiếng.

"Dù sao cũng không phải cô cho."

Sơ Tranh mặt không biểu cảm nói: "Cô nuôi không nổi tôi."

Phì —— Đỗ Minh đứng xem kịch bên cạnh nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng.

Tùy tiện tiêu hết mười triệu, quả thực không phải người bình thường có thể nuôi nổi.

Phùng Kiều tức giận đến suýt thổ huyết, đạo diễn nhanh chóng ngăn cô ta lại, trấn an một hồi lâu, mấy chuyện này đều là cái quái gì đây!

Cho nên Phùng Kiều làm ầm ĩ cũng không có kết quả gì.

Nhưng Phùng Kiều nhìn Sơ Tranh càng không vừa mắt.

"Tất cả mọi người đều làm theo quy tắc, cô ta dựa vào cái gì mà dám phá hư quy tắc."

Phùng Kiều oán giận với Ngụy Quân.

"Trong quy tắc thật sự không cấm chuyện này."

Người ta là tình nguyện tiêu tiền của mình mua xe, bọn họ xen vào làm gì.

"Cô ở bên nào! ?"

Phùng Kiều trừng mắt nhìn Ngụy Quân: "Tuổi còn trẻ mà có thể có nhiều tiền như vậy à?

Không chừng là được ai bao nuôi rồi."

Vũ Hành đứng bên cạnh trầm giọng nhắc nhở: "Đừng nói như vậy."

"Loại nghệ sĩ hơn mười tám tuyến còn chưa từng nghe đến tên mà có thể tham gia chương trình này, cô ta có thể là dạng tốt lành gì?"

Phùng Kiều cũng không thèm để ý.

Ngụy Quân nhún nhún vai, không bình luận gì.

Vũ Hành không nói chuyện nữa.

Phùng Kiều nhìn thấy vậy thì hầm hừ đi đến bên cạnh. ...Bọn họ lúc này đang ở bên ngoài một cái làng, sắc trời đã tối, tổ tiết mục muốn mọi người tự mình vào làng tìm nơi ở.

Không sai, tự mình tìm, nếu như thôn dân đồng ý cho bạn ở lại, vậy bạn có thể có chỗ ở.

Nếu như bạn tìm không được, vậy thì thật xin lỗi, cứ ngủ ngoài trời đi.

Ừ...

Tổ tiết mục rất tri kỷ, sẽ cung cấp lều vải cho bạn, đương nhiên việc dựng lều lán là bạn tự làm.

Sơ Tranh không có ý định tìm thôn dân, cô dự định ở bên ngoài ở một đêm, nhưng Tô Tửu hấp tấp chạy đến: "Tôi tìm được chỗ ở rồi, bên kia...

Chính là bên kia kìa."

Sơ Tranh: "..."

Tô Tửu ỷ vào gương mặt rất có tính lừa gạt của mình, mà tìm được một ngôi nhà rất tốt trong thôn.

Thôn dân nhiệt tình mời họ vào nhà, ánh mắt nhìn Tô Tửu cứ như đang nhìn con trai nhà mình vậy.

Sơ Tranh: "..."

Đây chính là một tên lừa đảo, đám người nông cạn này.

Tô Tửu này...

Cô không nói rõ được cảm giác của mình là gì, nhưng dù sao cũng cảm thấy hắn rất giả tạo.

Thôn dân an bài tốt gian phòng cho hai người họ, quay xong chỗ này, tổ quay phim liền kết thúc công việc, sáng sớm mai mới phải quay tiếp.

Sơ Tranh đối với việc ngủ ở đâu cũng không có yêu cầu, tùy tiện dọn dẹp một chút, rồi lên giường đi ngủ.

Phi thường có phong phạm đại hiệp 'Nhập gia tùy tục'.

Nửa đêm.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, thanh âm kia rất nhỏ, nếu Sơ Tranh ngủ say, có lẽ sẽ không nghe thấy được.

Cô kéo chăn che kín lỗ tai, không có ý định để ý.

Nhưng người bên ngoài cứ gõ mãi.

Gõ đến mức cô cảm thấy rất phiền.

Phiền chết mất!

Ra ngoài xử lý!

Sơ Tranh xuống giường, kéo cửa ra.

Thiếu niên ôm gối đứng bên ngoài, ánh trăng chiếu rọi trên người hắn, như kéo cái bóng của hắn trải dài trên mặt đất, tự nhiên tăng thêm mấy phần đáng thương.

"Làm gì thế?"

Giọng nói của Sơ Tranh giống như bị kết băng, lộ ra hàn ý lạnh lẽo.

"Tôi...

Tôi hơi sợ."

Tô Tửu nhỏ giọng nói.

"Ồ."

Cậu sợ thì liên quan cái rắm gì đến tôi!

Sơ Tranh mặt không cảm xúc đóng cửa lại, dữ dằn cảnh cáo: "Đừng có gõ cửa nữa."

Tô Tửu bị nhốt ở ngoài cửa, hắn trừng mắt nhìn, gõ cửa lần nữa.

Cạch —— Có cái gì đó đập lên cửa, phát ra tiếng vang nặng nề.

Tiếp đó là thanh âm lạnh như băng của cô gái xuyên qua cánh cửa, nương theo cơn gió đêm rơi vào tai hắn: "Còn gõ nữa tôi giết chết cậu."

Tô Tửu: "..."

Tô Tửu đứng ngoài cửa trong chốc lát, bên trong một chút tiếng động cũng không có.

Tô Tửu ôm gối trở lại gian phòng của mình, hắn tắt đèn, cuộn mình trên giường, ôm gối nhìn vào hư không.

Chẳng lẽ cô thật sự không phải là vì hắn?

Vậy tại sao lại muốn nâng đỡ hắn?

Tô Tửu thu tay ôm chặt chiếc gối, hôm nay hắn có chút xúc động, nếu như cô để hắn vào thật, thì đợi hắn phía trước sẽ là chuyện gì? ...Hôm sau.

Lúc Tô Tửu thức dậy thì sắc trời bên ngoài vẫn còn mờ mịt, hắn đứng trên ban công nhìn xuống, trong màn sương mù mông lung, bóng dáng quen thuộc ngồi trong sân.

Bên cạnh có nhân viên công tác của tổ tiết mục đang nói với cô cái gì đó.

Tô Tửu ghé vào ban công suy nghĩ lung tung, cô đến cùng là hạng người gì nhỉ?

Chờ nhân viên kia rời đi, nữ sinh dưới sân đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía ban công, Tô Tửu vội vàng ngồi xổm xuống.

Ngồi xổm xong hắn mới phản ứng được, hắn trốn cái gì?

Tô Tửu cẩn thận đứng dậy, lúc nhìn xuống dưới thì trong sân đã không còn ai.

Sau khi mặt trời mọc, nhóm thợ quay phim đã đến, thuận tiện mang đến nhiệm vụ ngày hôm nay.

Bọn họ cần phải thu thập được đầy đủ vật tư ở trong làng này, để hai ngày sau làm trang bị sinh tồn trên núi.

Mà những vật tư này, đều phải ở trong thôn, có thể thông qua việc giúp thôn dân làm việc, hoặc là chơi trò chơi để đạt được.

Tạ Chu và Liễu Mạn Mạn là đội đầu tiên đến, nên lấy được một manh mối, nhanh chóng tìm được trang bị đầu tiên.

Các đội ngũ còn lại cũng lần lượt tìm được.

Chỉ có Sơ Tranh là ngồi trong sân, căn bản không có ý định nhúc nhích.

"Chúng ta không hành động sao?"

Tô Tửu đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi cô.

"Phiền phức."

Không có trang bị cô cũng có thể qua được một đêm, có gì đáng ngạc nhiên đâu.

"Nhưng nếu không có trang bị thì phía sau chúng ta phải làm sao?

Tôi nghe nói trên núi rất lạnh, sẽ bị bệnh."

Sơ Tranh liếc hắn một cái, Tô Tửu lập tức lộ ra nụ cười nhu thuận, trong đôi mắt xinh đẹp tựa hồ cũng lộ ra ba chữ 'tôi rất ngoan'.

"Vậy cậu tìm đi."

Sơ Tranh lạnh như băng phun ra bốn chữ.

Thợ quay phim: "..."

Đội này sao lại đáng sợ như thế, nhìn xem đội của Tạ ảnh đế người ta kia kìa, đó mới là cảm giác của một CP hoàn mỹ!

Khắp nơi đều lộ ra cảm giác hài hòa ái muội, còn đội này...

Hắn cũng không biết phải hình dung tâm tình phức tạp của mình như thế nào nữa.
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 44: Thần tượng quốc dân (14)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tô Tửu thật sự tự mình đi tìm, làng lớn như vậy, tổ tiết mục đương nhiên sẽ không để người chơi tìm lung tung không mục đích, nếu không thì chương trình này sẽ không có tính khả quan.

Bình thường những nơi có trang bị đều được làm kí hiệu.

Khi phát hiện ký hiệu thì có thể đi vào hỏi.

Tô Tửu tìm được một nhà dân, nhưng thôn dân muốn hắn giúp phơi lương thực.

Bình thường cuộc sống của Tô Tửu mặc dù chẳng êm đẹp gì, nhưng cũng không làm qua việc nặng như vậy, giữa trời nắng to còn phải đi phơi lương thực, làn da hắn bị nắng đốt đến đau rát.

"Phù phù phù..."

Tô Tửu dừng lại thở một hơi, hắn buông cái cào trong tay ra, lòng bàn tay ma sát với vật cứng tạo nên không ít vết đỏ, thợ quay phim đặc biệt quay chỗ này một chút.

Gương mặt trắng nõn của thiếu niên đỏ phừng phừng, mồ hôi theo gò má trượt xuống, nhìn thế nào cũng khiến người ta đau lòng không dứt.

Ngay cả thợ quay phim cũng có chút không đành lòng, nhắc nhở một câu: "Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không, tôi sẽ không quay lại."

Dù sao đến lúc đó cũng phải biên tập lại, phần đầu và phần cuối làm cho tốt là được.

Thiếu niên lộ ra ý cười rất nhỏ: "Không sao, tôi có thể kiên trì được."

Cái cào trong tay thiếu niên đột nhiên bị người cướp mất, thợ quay phim sửng sốt một chút, nhanh chóng dời ống kính qua.

Nữ sinh đội một chiếc mũ rơm không biết lấy được từ chỗ thôn dân nào, thần sắc lãnh đạm nhìn thiếu niên.

Trước khi thiếu niên kịp lên tiếng, cô ném chai nước trong tay cho hắn, tháo mũ xuống chụp lên đầu hắn, một tay lôi hắn ra ngoài, tiếp tục công việc thiếu niên vừa làm.

Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, diễn ra một mạch, giống như đã từng luyện tập qua.

Thợ quay phim nhìn đến ngây người.

Vừa rồi cô gái này đến cử động cũng lười, sao lúc này lại đến đây rồi?

Tốc độ của Sơ Tranh nhanh hơn thiếu niên rất nhiều, rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ, cầm lấy trang bị, không như những đội ngũ khác biểu lộ ra vui sướng, khổ tận cam lai các kiểu, cô chỉ rất bình thản quét mắt một vòng, rồi ném đồ cho Tô Tửu.

Tô Tửu ôm trang bị, sờ lên chiếc mũ trên đầu, quan tâm hỏi: "Cô có nóng không?"

"Tiếp theo."

Tô Tửu: "? ? ?"

Thợ quay phim: "? ? ?"

Sau đó Sơ Tranh dùng tốc độ nhanh nhất lấy được toàn bộ trang bị, thợ quay phim sợ đến ngây người.

Dù hỗ trợ làm việc hay là chơi đùa, đều cực kì tiêu hao thể lực, chưa nói đến việc còn phải phối hợp để quay phim, nhưng cô gái này hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Cô gái này đúng là không lên tiếng thì thôi, chứ một khi đã thể hiện thì sẽ làm kinh người ta kinh hồn táng đảm!

Cho nên ngày thứ hai, khi mọi người còn đang cố gắng tìm trang bị, thì Sơ Tranh ở yên trong nhà thôn dân một ngày.

Đến ngày thứ ba, mọi người tập hợp lại.

"Mạn Mạn, Tạ ảnh đế thật lợi hại nha!

Đã tìm được hết trang bị rồi."

Phùng Kiều ghé vào bên người Liễu Mạn Mạn, biểu hiện si mê với Tạ Chu.

"Tạ ảnh đế đương nhiên là lợi hại rồi."

Đỗ Minh huýt sáo: "Chúng ta làm sao có thể so sánh được với Tạ ảnh đế."

Liễu Mạn Mạn ngượng ngùng cười.

"Ai, mọi người có nhìn thấy Tô Tửu không?"

Phùng Kiều nhớ tới thiếu niên kia, quay đầu hỏi mọi người.

"Không thấy."

Thôn này nói lớn cũng không lớn, mọi người hai ngày nay đều chạm mặt nhau, nhưng lại không gặp Tô Tửu và Sơ Tranh.

"Bọn họ chẳng lẽ không tham gia sao?"

"Không thể nào, tiếp theo sẽ ở trên núi, nếu như không có trang bị thì làm sao sống được?"

"Đúng thế.

Ai, hai ngày nay mệt chết tôi, lúc huấn luyện quân sự cũng không mệt như vậy."

"Cố Sơ Tranh kia...

Chắc chắn là được người bao nuôi, tôi nghe nói cô ta trước kia chỉ chuyên đóng vai quần chúng, hơn nữa nhà ở còn phải đi thuê."

Phùng Kiều kéo Ngụy Quân và Đỗ Minh nói chuyện bát quái: "Lần này nếu cô ta có thể trang bị, đó chắc chắn là tổ tiết mục thiên vị cô ta!"

Phùng Kiều đang phổ cập kiến thức cho mấy người kia về việc Sơ Tranh đi cửa sau, chợt nhìn thấy một đám người đang đi về phía bên này, Phùng Kiều dừng lại nhìn sang bên kia.

Sơ Tranh mang theo chiếc balô cao cỡ nửa người, đồ vật nặng như vậy, ở trong tay cô lại giống như đang xách bông, cực kì dễ dàng.

Tô Tửu chỉ ôm một cái bọc nhỏ, nhu thuận đi bên người cô.

Hình ảnh này không hiểu sao lại có chút đáng yêu.

Đôi mắt Liễu Mạn Mạn hơi nheo lại, bọn họ quả nhiên có trang bị...

Liễu Mạn Mạn nhìn về phía Phùng Kiều, thấy sắc mặt Phùng Kiều không tốt, khóe miệng lại lộ ra một chút ý cười.

Hai ngày nay cô ta gặp Phùng Kiều hai lần, lúc nghỉ ngơi lại cùng cô ta nói chuyện.

"Tốt, mọi người đều đã đến đông đủ!"

Đạo diễn vỗ vỗ tay: "Tiếp theo chúng ta sẽ lên núi."

"Đạo diễn!"

Phùng Kiều đứng ra, chỉ vào Sơ Tranh chất vấn: "Trang bị của cô ta từ đâu tới?"

"Trang bị đều thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ của thôn dân hoặc chơi trò chơi nhận được."

Đạo diễn nói.

"Vậy tại sao chúng tôi không gặp cô ta trong thôn?"

Phùng Kiều không tin.

"Cố lão sư đã thu thập đầy đủ trang bị trong ngày đầu tiên."

Đạo diễn nói: "Còn vấn đề gì không?"

Đám người: "..."

"Làm sao có thể? !"

Bọn họ hai ngày mệt gần chết mới tìm được nhiều trang bị như vậy, hơn nữa còn nhiều thứ chưa tìm được.

Chỉ trong một ngày sao cô có thể tìm được đầy đủ trang bị?

Đến cả Tạ Chu cũng phải mất hai ngày mới tìm đủ.

"Tổ tiết mục tổ luôn công bằng, sẽ không thiên vị bất cứ ai."

Đạo diễn rõ ràng có chút không vui, lời kia của Phùng Kiều không phải đang nói tổ tiết mục bọn họ ngầm thao tác sao?

"Nhưng mà..."

"Phùng Kiều đừng nói nữa."

Ngụy Quân giữ chặt cô ta, hạ giọng nói: "Bây giờ không nên đắc tội với đạo diễn, đến lúc chương trình phát sóng, nếu cô ta thật sự được thiên vị, chắc chắn sẽ có người mắng cô ta."

"Dựa vào cái gì chứ!"

"Được rồi."

Phùng Kiều có chút không cam lòng trừng Sơ Tranh một chút.

Đường lên núi cũng cần mọi người tự mình mang trang bị lên, Sơ Tranh và Tô Tửu rớt lại phía sau, nhưng nhìn tình huống của các đội ngũ mà xem xét thì những người còn lại đều có vẻ mệt mỏi.

Khi lên được trên núi, mọi người cơ bản đều mệt đến rũ rượi.

"Mọi người tốt nhất nên dựng lều trước khi trời tối."

Đạo diễn ở bên kia nhắc nhở: "Đội dựng xong lều đầu tiên sẽ nhận được bữa tối phong phú."

Các đội ngũ đều liên tục kêu rên, nhưng vì không ai muốn ngủ ngoài trời ban đêm cùng với bữa tối hấp dẫn, nên tất cả mọi người cố gắng đến dựng lều.

Tô Tửu tìm một chỗ đất trống, lấy đồ vật ra, bắt đầu dựng lều.

Những nghệ sĩ này bình thường được nuông chiều nên không có mấy người biết dựng lều, cục diện lâm vào một trận hỗn loạn.

Sơ Tranh ngồi một bên nhìn Tô Tửu bị giày vò, Tô Tửu làm nửa ngày cũng không làm được, nhìn về phía Sơ Tranh cầu cứu. 【 Tiểu tỷ tỷ, người tốt, người tốt, phải làm một người tốt. 】 Vương Giả lập tức nhắc nhở cô.

Sơ Tranh hít sâu, đứng dậy lôi hắn ra, thuần thục dựng lều lên, khiến cho mấy đội kia ngạc nhiên kinh hô ra tiếng.

"Hừ, có gì đặc biệt hơn người!"

Phùng Kiều cười lạnh một tiếng, tiếp tục giày vò lều vải của cô ta.

Những người còn lại nhìn vài lần rồi cũng giải tán.

Đội thứ hai dựng xong là Tạ Chu, Liễu Mạn Mạn đã có kinh nghiệm, nên đến hỗ trợ những người khác.

Cuối cùng mọi người đều dựng xong lều, đội của Sơ Tranh nhận được bữa tối phong phú, những người còn lại chỉ có thể tự nghĩ biện pháp nhét đầy bao tử.

Tổ tiết mục quay xong, kết thúc công việc ngày hôm nay, Sơ Tranh ngồi trước lều, trong tay cầm một nhánh cây, gõ lên mặt đất vài cái.

Tô Tửu ngồi xếp bằng bên người cô: "Hình như chuyện gì cô cũng biết nhỉ?"

Nhánh cây trên mặt đất dừng lại một giây, cô nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừ."

Bầu trời lốm đốm những vì sao, gió đêm phất qua bãi cỏ, vang lên tiếng loạt soạt nhè nhẹ.

Tô Tửu nắm ngón tay rồi lại thả ra, lặp lại mấy lần mới nói: "Cố tổng, tôi có một vấn đề muốn hỏi."

"Nói."

"Tại sao cô lại muốn nâng đỡ tôi?"

"Để cậu cảm thấy tôi là một người tốt."

Cổ tay Sơ Tranh chuyển một cái, nhánh cây chỉ vào hắn: "Tôi là người tốt phải không?"

Tô Tửu: "..."

Làm gì có ai trực tiếp hỏi người khác mình có phải người tốt không như thế?

Nói chuyện phiếm có vẻ không được lắm, Tô Tửu sờ lên cổ: "Tôi vào nghỉ ngơi trước."

Sơ Tranh nhìn hắn vào lều, thu lại tầm mắt, chống cằm nhìn về đống lửa phía xa.
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 45: Thần tượng quốc dân (15)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sơ Tranh ngồi một lúc, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh hít thở không khí.

"Cố Sơ Tranh!"

Liễu Mạn Mạn đứng cách Sơ Tranh không xa, thanh âm không nhẹ không nặng gọi cô một tiếng.

"Có việc?"

"Tôi muốn nói chuyện với cô."

Liễu Mạn Mạn nói: "Chúng ta qua bên kia."

"Không đi."

Sơ Tranh cự tuyệt, xa như vậy, không muốn đi.

Sơ Tranh trở về, sắc mặt Liễu Mạn Mạn lập tức trở nên khó coi, cô ta trầm mặc vài giây, đột nhiên tiến lên, kéo cánh tay Sơ Tranh.

Sơ Tranh còn chưa kịp làm gì, Liễu Mạn Mạn đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó ngã thẳng về phía sau.

Những người ở đằng xa nghe thấy tiếng kêu, lập tức chạy tới.

"Sao thế?"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Mạn Mạn?

Chuyện gì xảy ra thế?

Mau đứng lên."

Phùng Kiều và Ngụy Quân đỡ Liễu Mạn Mạn dậy, vẻ mặt Liễu Mạn Mạn rất khó chịu, lên án Sơ Tranh: "Cho dù cô không muốn cho tôi mượn đồ, cũng không cần quá đáng như vậy chứ?"

Sơ Tranh: "..."

Thứ chó má này nói diễn là diễn sao?

Cũng không cho người ta cơ hội phản ứng!

Lúc quay phim cũng không thấy cô nhập vai thế này đâu?

"Có chuyện gì thế?"

Tạ Chu cũng đến đây, nhìn thấy Liễu Mạn Mạn được người ta đỡ, thanh âm trầm xuống mấy phần, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người.

"Tạ ảnh đế, hình như là cô ta đẩy Mạn Mạn."

Phùng Kiều lập tức cáo trạng.

"Em chỉ muốn mượn cô ấy một chút kem chống muỗi, nhưng cô ấy không cho mượn, mà còn..."

Liễu Mạn Mạn muốn nói lại thôi.Kem chống muỗi các đội còn lại đều không có, chỉ có đội thứ nhất lấy được toàn bộ trang bị là Sơ Tranh mới có, đây là phần thưởng của cô, mọi người đều biết.

Liễu Mạn Mạn nói đến mượn kem chống muỗi thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng ý định ban đầu của Liễu Mạn Mạn rõ ràng không phải đến mượn kem chống muỗi, là bởi vì Sơ Tranh từ chối nói chuyện với cô ta, nên cô ta mới nhất thời nói như thế.

Mà Liễu Mạn Mạn có thể trong thời gian ngắn như thế, nghĩ ra được lý do này...

Ôi ôi ôi...

Tiểu mỹ nhân này mà không đi diễn phim cung đấu thì thật có lỗi với trí tuệ của cô ta.

Cô ta nhất định là quán quân cung đấu, trao giải!

Nhất định phải trao giải!

Lập tức trao giải! 【... 】 Tiểu tỷ tỷ đừng bổ não nữa!

Người ta đều đến bắt nạt cô kia kìa!

"Cố Sơ Tranh, sao cô có thể đẩy người khác như thế?"

Phùng Kiều ra mặt.

"Tôi không làm."

"Chỗ này chỉ có hai người các cô, không phải cô thì là ai?"

"Là cô ta."

"A?"

Phùng Kiều không khách khí cười to: "Cô nói là Mạn Mạn tự đẩy mình?

Tại sao cô ấy phải làm như thế chứ?"

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Chắc là bị ngu."

"..."

"Được rồi..."

Liễu Mạn Mạn yếu ớt lên tiếng: "Có lẽ là tâm trạng Cố tiểu thư không tốt, tôi không trách cô ấy."

"Mạn Mạn, cô ta không những đẩy cô, lại còn mắng cô, cô cứ như vậy mà tha thứ cho cô ta?

Không được, nhất định phải xin lỗi."

Phùng Kiều chẳng những không đồng ý, còn kéo cả Tạ Chu xuống nước: "Tạ ảnh đế, anh không thể nhìn cô ấy bị người khác bắt nạt như vậy được?"

Tạ Chu: "Cố tiểu thư, nói lời xin lỗi đi."

Tạ Chu nhìn về phía Sơ Tranh, mấy ngày qua hắn cũng không chú ý đến cô, chẳng qua chỉ cảm thấy nữ sinh này có chút thanh cao quái gở.

Sơ Tranh trầm mặc một hồi, không biết đang suy nghĩ gì.

"Làm sai thì phải xin lỗi!"

Có Tạ Chu làm chỗ dựa, Phùng Kiều tự tin hơn không ít, sống lưng thẳng tắp.

"Cố tiểu thư, dù cô không cho mượn kem chống muỗi cũng không cần động thủ như vậy, mọi người đều là con gái, giúp đỡ nhau một chút cũng là chuyện nên làm."

Ngụy Quân cũng nói.

"Không phải chuyện lớn gì, nói lời xin lỗi là qua được rồi."

Tạ Ảnh đế đã lên tiếng, mọi người cũng phụ họa theo, quan trọng nhất chính là, mấy ngày nay, trải qua sự truyền bá vô tình hoặc cố ý của Liễu Mạn Mạn, bọn họ đều cảm thấy Sơ Tranh là được người bao nuôi nhét vào đây.

Sơ Tranh sờ cổ tay, tại lúc mọi người đang nhìn chăm chú, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quẳng ngã Liễu Mạn Mạn.

"A..."

Liễu Mạn Mạn lần nữa nằm trên đất.

Cô nói tôi đẩy, vậy tôi liền đẩy chứ sao.

Đẩy cô thì thế nào, có thể đánh tôi sao!

Sơ Tranh thu tay lại, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nghiêm túc nói: "Tự mình đi đường không có mắt, còn trách tôi không trải thảm đỏ cho cô, thật có lỗi."

Sơ Tranh xoay người rời đi, căn bản không cho bọn họ cơ hội nói tiếng nào.

"Cố Sơ Tranh cô thật sự rất vô lý!"

Âm thanh của Phùng Kiều từ xa xa truyền tới.

Câu nói kia của cô là xin lỗi ở chỗ nào?

Rõ ràng chính là châm chọc, hơn nữa còn đẩy Liễu Mạn Mạn, trước mặt Tạ Chu...Cô điên rồi sao?

"Mạn Mạn, cô không sao chứ?"

"Không sao..."

Liễu Mạn Mạn làm ra vẻ muốn khóc mà không khóc được, lúc đứng dậy còn cố ý tỏ ra rất đau đớn.

Tạ Chu nhíu mày, ôm Liễu Mạn Mạn lên, trở về lều bên kia.

Mỗi nhóm có một cái lều, kiểu phân phối này kỳ thật có chỗ không hợp lý, dù sao nam nữ khác biệt.

Nhưng Tạ Chu đã không có ý kiến, mọi người cũng không thể nói gì, chỉ có thể chấp nhận.

Sơ Tranh vào lều, Tô Tửu ôm chăn, núp trong góc khuất, nghe thấy cô tiến vào, càng rụt vào bên trong.

Sơ Tranh trực tiếp đi qua nằm xuống.

Tô Tửu cẩn thận nhìn cô vài lần.

Trong lều có chút yên tĩnh.

Tô Tửu sột sột soạt soạt một trận, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi bên ngoài có chuyện gì thế?"

"Không có gì."

"..."

Hắn không ra ngoài nhìn, dù sao việc này cũng không có quan hệ gì với hắn, nhưng hắn nghe thấy phía sau có người tức giận kêu tên cô.

Chắc là có liên quan đến cô?

Khoảng cách của bọn họ không tới nửa mét, Tô Tửu nằm thẳng một lúc, lại nằm nghiêng, ánh mắt liếc qua người đối diện, không hiểu sao có chút khẩn trương.

Tô Tửu đem loại này khẩn trương, quy kết thành hắn sợ cô làm gì với mình.

Hắn ngủ thiếp đi trong tâm trạng thấp thỏm.

Đêm khuya yên tĩnh, trong doanh địa hoàn toàn tĩnh mịch, Tô Tửu cảm giác bên người có một luồng nhiệt, đầu óc mơ mơ màng màng, một giây sau bỗng nhiên kịp phản ứng, trợn tròn mắt.

Hắn... giống như đang ôm lấy một người? ?

Trong lều này chỉ có hai người.

Đầu óc Tô Tửu nổ tung, bỗng nhiên đẩy Sơ Tranh ra, co lại bên cạnh.

Sơ Tranh mở mắt ra: "Làm gì thế?"

Hơn nửa đêm còn ồn ào.

Phiền chết.

"Cô đã làm gì!"

Tô Tửu cắn răng.

"Không làm gì hết."

"Tôi...

Tôi làm sao... cô..."

Ngón tay Tô Tửu chỉ hắn rồi lại chỉ Sơ Tranh: "Cô đã làm gì với tôi?"

Sơ Tranh ngồi dậy, bình tĩnh trần thuật sự thật: "Là tự cậu lăn lại đây, còn ôm tôi không buông tay."

"Không thể nào!"

Tô Tửu phản bác.

Sao hắn lại tự mình lăn qua, còn ôm cô không buông tay được?

Sơ Tranh sờ sờ bên cạnh, sờ đến điện thoại di động, sau ấn mở cái gì đó đưa cho hắn xem.

"Tự nhìn đi."

Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn, buồn ngủ muốn chết, muốn ngủ.

Tô Tửu chần chờ đón lấy điện thoại, phía trên là một đoạn video đang ở trạng thái đợi phát, hắn ấn mở phát ra.

Sắc mặt Tô Tửu dần dần biến thành màu đỏ, cuối cùng chỉ cảm thấy điện thoại nóng lên, không dám xem nữa, nhanh chóng tắt điện thoại đi, vành tai cũng trở nên nóng hổi.

Trước đây hắn luôn ngủ một mình, nên vẫn không biết khi ngủ thiếp đi lại có thói quen này...

"Cái kia...

Rất xin lỗi."

Tô Tửu hoảng hốt nói một tiếng, dùng chăn che kín đầu mình.

Không có tiếng nói đáp lại hắn, Tô Tửu chờ một lúc, rồi vén chăn lên nhìn sang, Sơ Tranh đã nằm xuống, hô hấp đều đặn, tựa hồ lại ngủ thiếp đi.

Tô Tửu: "..."

Tô Tửu đưa tay sờ gương mặt nóng hổi của mình, đáy lòng nghi hoặc và cảm giác kì dị đan xen vào nhau, làm đầu hắn rối bời.

Hắn đưa tay sờ lên vị trí trái tim mình.

Chỗ này hình như đập rất nhanh.

Lúc nãy khi tỉnh ngủ, gương mặt hắn dán lên làn da của cô, loại nhiệt độ tinh tế lại nóng bỏng kia...

Tô Tửu mày đang suy nghĩ gì thế!

Tô Tửu lắc lắc đầu, ép buộc mình tỉnh táo lại.

Đi ngủ.

Đừng suy nghĩ.
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 46: Thần tượng quốc dân (16)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tô Tửu làm sao mà ngủ được nữa, cứ như vậy nằm đến hừng đông, nghe thấy bên ngoài có âm thanh, lập tức đứng dậy ra ngoài.Sau đó ghi hình, Tô Tửu cũng không dám nhìn Sơ Tranh, Sơ Tranh lại làm như chẳng có gì phát sinh, nên làm cái gì làm cái đó.Chân Liễu Mạn Mạn bị đau, Tạ Chu vốn định đưa Liễu Mạn Mạn đến bệnh viện trước, nhưng Liễu Mạn Mạn không chịu, khăng khăng muốn quay xong.Chuyên nghiệp như thế, thiện cảm của mọi người đối với Liễu Mạn Mạn cũng tăng thêm không ít.

Chuyện Sơ Tranh bắt nạt người khác cũng truyền khắp tổ tiết mục, ánh mắt mọi người nhìn cô không quá tốt, nhưng nhìn hành động trước đó của cô, không ai dám tìm cô gây phiền phức.Ghi hình trên núi là hoàn thành một số nhiệm vụ, ví dụ như tìm đồ ăn làm một bữa cơm gì đó...Còn có một số trò chơi.Sau khi kết thúc hai ngày quay phim, người đại diện của từng nghệ sĩ đều đến dưới chân núi đón người.Bùi Vũ tự mình đến đón Tô Tửu."

Kia là Bùi Vũ à?"

Đỗ Minh kinh ngạc: "Anh ta là người đại diện của Tô Tửu?"

"Tô Tửu có lai lịch thế nào nhỉ?"

"Hình như Bùi Vũ lâu lắm rồi không mang theo người mới nhỉ?"

"Tạ ảnh đế không phải là..."

Đỗ Minh đang nói chuyện chợt im lặng, Tạ Chu chính là một tay Bùi Vũ dẫn dắt lên.Nhưng lúc ấy thân phận của Tạ Chu chưa lộ ra ánh sáng, giai đoạn đầu Tạ Chu cũng không nhờ vào gia tộc, tất cả đều dựa vào bản lĩnh của hắn, trong đó công lao của Bùi Vũ không nhỏ.Bùi Vũ một tay nâng hắn hot lên, nghệ sĩ trong tay Bùi Vũ không có người nào siêu việt hơn Tạ Chu."

Đã lâu không gặp."

Tạ Chu chủ động chào hỏi Bùi Vũ."

Tạ tiên sinh, đã lâu không gặp."

Bùi Vũ lễ phép gật đầu."

Không phải anh nói không dẫn dắt người mới sao?"

Tạ Chu nhìn Tô Tửu một chút."

Tạ tiên sinh nhớ nhầm rồi, tôi nói là không dẫn dắt người mới của giải trí Hoàng Phi."

"..."

Sắc mặt Tạ Chu hơi trầm xuống:"Bùi Vũ, anh đến Hoàng Phi, tôi có thể cho anh tài nguyên tốt hơn."

"Tạ tiên sinh, tôi không cần."

Ánh mắt Bùi Vũ dời sang bên cạnh: "Cố tổng."

Một mình Sơ Tranh đi tới, Tạ Chu cau chặt mày, Cố tổng?Sao hắn không biết trong giới có một nhân vật như vậy?Sơ Tranh mắt nhìn thẳng, đi qua bên người Tạ Chu, trực tiếp lên chiếc xe đằng sau, Bùi Vũ gật đầu: "Tạ tiên sinh, xin lỗi không tiếp được."

Bùi Vũ kéo Tô Tửu lên xe, nhanh chóng rời đi.Tạ Chu nhíu mày, phân phó trợ lý bên cạnh: "Đi điều tra Cố Sơ Tranh kia một chút."

Trợ lý vâng một tiếng, quay người rời đi.Tạ Chu gọi hắn lại: "Chờ chút, Tô Tửu kia cũng điều tra một chút."..."

Tổng giám đốc mới nhậm chức của giải trí Tinh Diệu —— Cố Sơ Tranh?"

Tạ Chu nhìn ảnh chụp trên tư liệu, lông mày nhíu càng sâu.Tạ Chu lật xem xong tất cả tư liệu: "Gia cảnh cô ta như vậy, sao có thể trở thành tổng giám đốc mới nhậm chức của giải trí Tinh Diệu được?"

"Tôi điều tra được khoảng thời gian trước hình như cô ta kế thừa di sản của một gia tộc lớn nào đó, nhưng tạm thời không điều tra ra được là nhà nào, loại gia tộc này tin tức nghiêm mật, muốn tra được thông tin cụ thể thì có chút khó khăn."

Gia tộc lớn...

Cố Sơ Tranh sao?Lúc Tạ Chu lấy được tư liệu của Sơ Tranh, 《hoàng phi khuynh thành》cũng chính thức phát sóng, bộ phim này lúc đầu mọi người cũng không đặt nhiều kì vọng, nhưng không nghĩ tới sau khi phát sóng, tỉ lệ người xem đột nhiên bạo phát tăng cao.Cơ hồ ở khắp mọi nơi đều có thể thấy bóng dáng của bộ phim này.

Weibo của Sơ Tranh nguyên bản không có fan hâm mộ gì, cũng đột nhiên tràn vào một làn sóng fans lớn.[Vạn Trượng Hồng Tuyền Lạc: Đã tìm được Weibo của Nữ Thần, ha ha ha, người đầu tiên! ] [ Lạc Tận Ngô Đồng: Tiểu tỷ tỷ này diễn vai tướng quân rất đẹp trai a!

Tiểu tỷ tỷ thiếu bạn gái không, là người biết ca hát biết làm ấm giường. ] [ Hồ Điệp Thượng Giai Phi: Hoàn toàn phù hợp với hình tượng tướng quân trong lòng ta, đẹp quá đi thôi!

Tiểu tỷ tỷ cố lên. ] [ Trúc Ảnh Hắt Thu Nguyệt: Chờ mong tập phim tiếp theo, xem phim cũng thật mệt mỏi a! ] Hoàng phi khuynh thành hot lớn, mặc dù chỉ là phim chiếu trên mạng, nhưng lại trở thành bộ phim hot nhất thời gian này.

Nhân vật trong phim, trừ Sơ Tranh ra, những người còn lại cũng đều hot lên, bao gồm cả Liễu Mạn Mạn.

Một bộ phim nâng lên nhiều người như vậy, thật sự rất ít gặp.

Fan hâm mộ của Sơ Tranh từ lác đác chỉ có mấy người, tăng nhanh đến mấy triệu, sau đó cấp tốc đột phá mười triệu fans.

Nhân vật của cô vốn chẳng có gì để tranh luận, không có tình cảm với nam chính, mặc dù kịch bản yêu cầu bọn họ phải đính ước, nhưng cũng không cọ xát ra chút lửa nào, cuối cùng bảo vệ quốc gia, còn cứu nữ chính, là nhân vật rất được yêu thích.

Cùng với kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của Sơ Tranh, càng đem vai tướng quân này diễn thật sống động, hot lên là chuyện rất bình thường.

Ngay cả tấm hình bóng lưng cô bị chụp ở phim trường ngày trước cũng lên hot search lần nữa.

Một thân trang phục kia có thể dễ dàng nhận ra là cùng một người.

Ngay khi bộ phim này đang hot lớn, trên mạng đột nhiên xuất hiện một tin tức thế này. # Nữ tướng quân hoàng phi khuynh thành nghi ngờ được bao nuôi # Có người xem đã vô tình phát hiện ra điểm này ở phần nhà đầu tư.

Trước kia đầu tư đều viết tên công ty, duy chỉ có bộ phim này, bên đầu tư ghi một cái tên.

Mà cái tên này chính là tên của người diễn vai nữ hai.

Trong bài post viết xuất thân của Sơ Tranh, cho thấy cô căn bản cũng không có năng lực đầu tư nhiều tiền như vậy, trước đó cũng luôn đóng vai quần chúng, nếu như không phải được bao nuôi, thì trước đó cần gì phải đóng vai quần chúng? [ Sáng Rồi Vụt Tắt: Giả sao?

Tiểu tỷ tỷ nhìn không giống loại người này. ] [Đông Quân Chi Sự: Thế đạo bây giờ có thể để yên cho người ta xem một bộ phim được không?

Cứ hot lên là sẽ có tin đồn được đào ra, phiền chết người. ] [ Đông Chi Dạ: Rõ ràng là do nữ minh tinh bây giờ không biết giữ mình trong sạch, là nhân vật của công chúng, chẳng lẽ không nên làm gương cho tốt, cô ta leo lên bằng cách này, chính là làm xấu những người cùng ngành. ][ Sau Khi Trăm Tuổi: Không có chứng cứ tôi không tin, bài biết kia ai biết có phải bịa đặt hay không, ký giả bây giờ chỉ biết thêu dệt vô cớ. ] Trên mạng ồn ào đến kịch liệt, Sơ Tranh leo lên Weibo, đăng một cái tin. [ Cố Sơ Tranh V: Tôi cũng muốn nhìn một chút xem là ai có tiền như vậy, có thể bao nuôi được tôi, nếu như các người đào không ra, tôi có thể dùng tiền thuê cho các người một cái. ] Người trong cuộc ra mặt, hơn nữa còn nói một câu như vậy, chuyện này làm đám cư dân mạng có chút ngớ ngẩn. [ Thương Vân Thu Thủy Xa Xôi: Khí phách a! ] [ Sơ Tranh Tiểu Tỷ Tỷ Tiểu Điềm Điềm: Tiểu tỷ tỷ em tin tưởng chị, chị nhất định không phải là loại người như vậy! ] [ Diệp Sơn Ca: Nói thật, tiểu tỷ tỷ nhìn cũng quá lạnh lùng, nếu như tôi có tiền, tôi có thể sẽ thích tiểu tỷ tỷ, nhưng sẽ không bao nuôi... ] Hiện tại kẻ có tiền bao nuôi tình nhân nhỏ, không phải vì muốn tìm niềm vui cho mình sao.

Thế nhưng xem từ bộ phim này đến một ít tiểu kịch trường ngoài lề có thể thấy, vị tiểu tỷ tỷ này căn bản chính là một mỹ nhân cao lãnh, ai nguyện ý dùng tiền bao nuôi một băng sơn mỹ nhân chứ?

Dùng để hạ nhiệt độ sao? [ Diêm Dạ Vũ Linh: Một chút chứng cứ cũng không có mà những người này còn dám truyền đi, thật là buồn nôn. ] [ Phong Ngàn Vạn Chi: Nếu cô ta chưa từng làm, tại sao có thể có người nói, không có lửa làm sao có khói. ] Sơ Tranh đáp lại, làm cho những fan hâm mộ của cô như được tiếp thêm năng lượng.

Các người nói tiểu tỷ tỷ nhà chúng ta được bao nuôi đúng không?

Được thôi!

Mấy người tìm ra người bao nuôi tiểu tỷ tỷ đi!

"Cố tổng, việc này chắc chắn có thủy quân pha trộn, có cần bộ phận quan hệ xã hội bên này không?"

Bùi Vũ mặc dù không phải người đại diện của bà chủ nhà mình, nhưng bà chủ của hắn không có người đại diện, hắn vẫn phải quan tâm một chút."

Không cần."

Cô vốn không bị người bao nuôi, bọn người rảnh đến nhức cả trứng này có thể đào ra cái quỷ gì được.

Hay là muốn dùng tiền thuê cho cô một người bao nuôi thật?

Nhưng làm Sơ Tranh không nghĩ tới chính là, vẫn thật sự có người 'Dùng tiền' 'Thuê' cho cô một người bao nuôi.
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 47: Thần tượng quốc dân (17)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ [ Diện Mạo Cũ: Đây không phải chứng cứ mà các người muốn sao?

Nhìn xem, ảnh chụp đều đã có, còn là một lão già như thế, chậc chậc chậc... ][Trường Kiếm Đi Ngàn Dặm: Một lão già họm hẹm, khẩu vị này cũng quá nặng đi, nếu đẹp trai một chút tôi còn có thể chấp nhận. ][ Chợt Nghe Trên Bờ Tiếng Đạp Ca: Ha ha ha, chỉ bằng cái xuất thân kia của Cố Sơ Tranh, nếu không phải bò lên giường người ta thì làm gì có hy vọng đóng phim?

Đúng là cười chết người. ]Phía dưới là vô số bình luận rất khó nghe.Dù sao fans hâm mộ của Sơ Tranh cũng chưa có đủ năng lực đấu lại đám người đông đảo này, một đòn tấn công như thế, khu bình luận hầu như đều là mắng chửi.Mọi người cũng chỉ nghe được chút tiếng gió, thật ra bọn họ hoàn toàn không biết đầu đuôi câu chuyện là thế nào, dù sao tất cả mọi người cũng đang mắng cô, pháp luật không xử lý bọn họ.Sơ Tranh mở đống bình luận ra, vừa uống sữa bò vừa nghiêm túc đánh giá ảnh chụp.Cái này cũng quá xấu rồi!Mẹ nó là con chó nào làm ra! !【 Tiểu tỷ tỷ, có tức không, cần dùng tiền không?

Tiêu tiền có thể khiến người ta tâm bình khí hòa a ~ 】Sơ Tranh sờ con dao trên bàn: "Ta muốn đi xử lý tên chó chết này."【... 】 Những chuyện có thể dùng tiền giải quyết tại sao cứ muốn bạo lực như vậy chứ! !

Chúng ta hòa bình hữu hảo, tích cực tiến về phía trước không được sao?Vương Giả tận tình khuyên nhủ Sơ Tranh, phát cho cô một cái nhiệm vụ, để cô yên tĩnh một chút -- không có thời gian đi xử lý người khác...."

Chị Tuyết Vân, màu son này rất hợp với chị đó."

Cao Tuyết Vân thần sắc hồng hào, cười đến thập phần xán lạn, bên cạnh đều là đám chị em của cô ta-- hay còn được gọi là tùy tùng."

Các cô thích gì cứ tự mình chọn đi, tiền tính cho tôi."

Cao Tuyết Vân hôm nay rất vui vẻ, ra tay cũng hào phóng."

Chị Tuyết Vân hôm nay có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Có người tò mò.Cao Tuyết Vân vuốt son môi trong tay, cười đến cao thâm khó lường: "Có người, không thể may mắn cả đời."

Mấy chị em kia nhìn nhau vài lần, không hiểu ý tứ trong đó lắm.Ánh mắt Cao Tuyết Vân đột nhiên liếc ra bên ngoài, chân mày cô ta hơi cau lại, lập tức đứng dậy ra ngoài."

Chị Tuyết Vân, chị đi đâu vậy?"

Các tiểu thư sau lưng lên tiếng gọi, nhưng Cao Tuyết Vân cũng không quay đầu.Cao Tuyết Vân nhìn thấy người phía trước tiến vào một cửa tiệm, cô ta đứng bên ngoài nhìn một lúc, sau đó mới thẳng tắp sống lưng đi vào."

Cao tiểu thư."

"Cao tiểu thư mời vào trong."

Đây là một cửa hàng thời trang cao cấp, Cao Tuyết Vân là khách quen của nơi này, cô ta khoanh tay trước ngực, đạp giày cao gót, mang theo khí thế kinh người đi tới."

Loại người dơ bẩn như thế mà cũng có thể mời vào trong, các người nên cẩn thận một chút."

Nhân viên bán hàng nghe không hiểu lắm, nhìn theo ánh mắt Cao Tuyết Vân, mới rõ ràng người cô ta đang nói chính là nữ sinh kia.Sơ Tranh cầm một bộ trang phục đưa cho nhân viên bán hàng, Cao Tuyết Vân trực tiếp đi qua, cướp lấy bộ trang phục kia: "Gói lại, tôi muốn mua."

Sơ Tranh bình tĩnh nhìn cô ta một chút, lại cầm một bộ khác lên.Cao Tuyết Vân lần nữa giành lấy, ném cho nhân viên: "Gói lại."

Sơ Tranh cầm một bộ, cô ta liền cướp một bộ.Sơ Tranh nhéo cổ tay một cái, xoay người, lấy quần áo trên kệ gỡ xuống một mạch, toàn bộ đập lên người Cao Tuyết Vân."

A..."

Cao Tuyết Vân đột nhiên bị đập, quần áo che khuất tầm mắt, cô ta hơi bối rối, dưới chân nghiêng một cái, trực tiếp té sấp xuống.Sơ Tranh lại ném thêm một đống nữa lên người cô ta, xoay người ấn cô ta lại, không cho cô ta cử động.Vương bát đản chỉ định cô tới đây mua đồ, đã sớm biết là không có chuyện gì tốt.Nhân viên bán hàng bên kia đều bị hành vi của Sơ Tranh dọa ngốc.Cái này là loại thao tác gì đây?Ánh mắt Cao Tuyết Vân như phun ra lửa, gầm thét: "Cố Sơ Tranh sao mày dám làm thế với tao? !

Thả tao ra, mày mà dám động đến một sợi tóc của tao, tao cam đoan mày không thể rời khỏi chỗ này."

"Còn cần nữa không?"

Sơ Tranh hỏi cô ta."

Cố Sơ Tranh mày thả tao ra."

"Còn muốn nữa không?"

Sơ Tranh nắm cánh tay cô ta.Cao Tuyết Vân có cảm giác cánh tay mình sắp gãy mất, đau đến khuôn mặt cô ta tràn đầy dữ tợn."

Đau...

Đau quá, thả tao ra...

Thả tao ra...

Mau kéo con điên này ra! !"

Câu cuối cùng chính là rống lên với nhân viên bán hàng.Toàn thân Sơ Tranh đều lộ ra hai chữ hung hãn, nhân viên bán hàng làm gì dám tiến lên."

Tôi hỏi cô còn muốn hay không?"

Cao Tuyết Vân đau đến không chịu được, lại không ai giúp cô ta, cô ta đâu dám già mồm nữa, ở trong một đống quần áo, chật vật lắc đầu: "Không...

Không muốn nữa."

Sơ Tranh buông cô ta ra, ngồi xổm người xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Cô tìm người bao nuôi tôi, sao không đưa người đến cho tôi?"

Đã diễn trò thì phải diễn cả bộ có biết không?

Không chuyên nghiệp gì hết!Cao Tuyết Vân che cánh tay không cử động được của mình, bị câu nói này của Sơ Tranh dọa đến run một cái.Cô...

Cô làm sao mà biết được?Chuyện này có thể gây ồn ào lớn như vậy, Cao Tuyết Vân đương nhiên không thoát khỏi liên quan.Cô dám cướp người mình coi trọng, đắc tội với mình còn dám rêu rao như thế, đây là cô xứng đáng.Cao Tuyết Vân giống như bị dọa sợ: "Tao không hiểu mày đang nói gì."

Cao Tuyết Vân tìm thuỷ quân, còn tìm đại thần photoshop đứng đầu, để người ta tuyệt đối không nhìn ra bức ảnh kia là photoshop, chuyện này có thể gây ồn ào lớn như vậy, đều là cô ta đứng sau lưng sai khiến.Cô ta cũng muốn tìm tin tức thật, nhưng căn bản không điều tra được chút gì.Chuyện trên internet, mặc kệ thật hay giả, dù sao có nhiều người nói thì chính là sự thật.Cô ta chỉ cần mua thật nhiều thuỷ quân, đem chuyện này chứng thực, rằng cô chính là đang được bao nuôi, sau đó dùng thêm chút kế sách, còn không chơi chết cô sao?Cao Tuyết Vân đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo.Nhưng cô ta vạn vạn không nghĩ tới, vị nhân vật chính trong kế hoạch này lại không đi theo kịch bản, hơn nữa chuyện đó còn bị cô phát hiện ra rồi.Là ai bán đứng cô ta?Sơ Tranh đứng dậy, lấy quần áo đang treo trên giá đến, một mạch lưu loát ném toàn bộ lên người Cao Tuyết Vân, phất tay: "Tính tiền."

Cao Tuyết Vân: "..."

Cao Tuyết Vân nhìn Sơ Tranh rời đi, sau đó có mấy bảo vệ áo đen tiến vào, đem cả cô ta cùng chỗ quần áo kia ném ra khỏi trung tâm thương mại.Cao Tuyết Vân chật vật nằm giữa một đống quần áo cao cấp, chịu đựng những ánh mắt dò xét của người đến trung tâm.Cô ta lớn đến từng này cũng chưa bao giờ chật vật như vậy.Cố Sơ Tranh...Cố Sơ Tranh!

Cướp người của cô ta, bây giờ còn làm cô ta nhục nhã như thế!...Cao Tuyết Vân còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó Sơ Tranh, thì trên mạng đột nhiên có tin tức.# Tình nhân trong bóng tối của thiên kim Cao gia, nghi ngờ là người đã có vợ ## Thiên kim cao gia làm tiểu tam #Tin tức này nhanh chóng đem độ hot của Sơ Tranh đè xuống, trực tiếp leo lên đứng đầu bảng.Cao gia là gia tộc gì?

Một gia tộc lớn có tiếng tăm, đột nhiên xuất hiện tin tức xấu như vậy, còn không mất hết mặt mũi sao?Cao Tuyết Vân cũng có chút ngu ngơ, đặc biệt là lúc nhìn thấy ảnh chụp một, một khắc kia, cô ta có cảm giác như mình đang nhìn thấy quỷ.Cô ta nhớ rõ người đàn ông này...Là một người trong vô số bạn trai của cô ta, nhưng hắn nói hắn chưa có vợ, cô ta sao lại thành tiểu tam được?

Hắn đang nói dối!Cao Tuyết Vân muốn giải thích, nhưng mà người trong cuộc lại đứng ra nói, là Cao Tuyết Vân lợi dụng mình có tiền, ép buộc hắn, uy hiếp hắn.Cao Tuyết Vân lập tức trở thành đối tượng bị cộng đồng mạng chửi rủa.Chuyện này nếu như bên nam tự nguyện, còn có thể nói hắn leo cao bám lấy Cao Tuyết Vân, nhưng người ta không tình nguyện, Cao Tuyết Vân lại dùng tiền và quyền ép buộc.Sau đó không ngừng có người đứng ra vạch trần, đem sinh hoạt mục nát của Cao Tuyết Vân phơi bày ra ánh sáng.Bao gồm cả chuyện kia của Sơ Tranh, cũng bị người ta vạch trần là cô ta đứng sau lưng thao túng, Sơ Tranh lập tức thu hoạch được một đống fans đồng tình, tẩy trắng thành công."

Cha, cha, cha nhanh cho người đè những tin tức này xuống! !"

"Bình thường cha mặc kệ con ở bên ngoài muốn làm gì thì làm,nên bây giờ con muốn lật trời luôn đúng không!"

Ông Cao tức giận đến mức phát bệnh tim: "Con còn ép buộc người ta?

Con muốn tìm loại đàn ông nào mà không có?

Sao phải đi ép một người đàn ông đã có vợ lại còn không tình nguyện?

Con còn có đầu óc không hả!"
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 48: Thần tượng quốc dân (18)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Không phải, người kia nói dối, hắn căn bản không có vợ."

Ông Cao ném một xấp tài liệu qua, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát lớn: "Người ta kết hôn đã năm năm!

Con cũng được 2 tuổi rồi!"

Cao Tuyết Vân nhìn đứa bé trên tấm ảnh, chấn kinh đến nói không nên lời.

Nửa ngày sau mới thì thào một tiếng: "Sao có thể..."

"Cha, cha nghe con nói, con không biết, con thật sự không biết, là hắn lừa con, chúng ta phải tìm hắn để hắn làm sáng tỏ chuyện này!"

Ông Cao: "Không tìm thấy người."

"Tại sao lại không tìm thấy người?

Lúc trước không phải hắn còn chấp nhận phỏng vấn sao?

Tại sao không tìm thấy người?"

Cao Tuyết Vân chất vấn.

Ông Cao: "Phỏng vấn xong thì được một chiếc xe đón đi, sau đó không còn tung tích nữa.

Cho dù có tìm thấy hắn thì làm được gì, phía sau còn bao nhiêu chuyện như thế nữa! !"

Ông Cao sắp bị đứa con gái này làm cho tức chết rồi.

Hiện tại tuôn ra không chỉ có một chuyện, mà là vô số tin tức bê bối.

"Con còn làm những gì nữa?"

Ông Cao hỏi.

Cao Tuyết Vân lắc đầu: "Không có, cha, con không có.

Cha, cha đem những chuyện này áp xuống đi!

Cha nhất định có cách."

Nói đến chuyện này ông Cao lại càng tức, sau khi chuyện này tuôn ra, ông ta lập tức cho người ngăn chặn độ nóng của nó, nhưng không hiểu sao tin tức vẫn ngày càng hot lên.

Ông ta dùng tiền áp độ nóng, thì cũng có người dùng tiền mua độ nóng.

Đối phương căn bản không quan tâm đến chuyện tiền bạc, nên tin tức này muốn ép cũng không thể ép.

Ông Cao nghe Cao Tuyết Vân gầm rú chói tai, nhức đầu không thôi, cho người nhốt cô ta vào phòng, không được cho phép thì không thể bước ra ngoài. ...Giải trí Hoàng Phi.

Thần sắc Tạ Chu có chút không hiểu nhìn hot search mới nhất.

"Cao gia đắc tội với người nào à?"

Hắn hỏi.

Trợ lý nói: "Chắc là Cố Sơ Tranh, trước đó có người chụp được ảnh Cao Tuyết Vân bị người ta ném ra ngoài trung tâm thương mại, tôi điều tra được một số việc, chuyện này còn có ảnh chụp..."

Trợ lý đưa ảnh cho Tạ Chu xem.

"Đây là ảnh chụp ngày đó."

Trợ lý nhấn trên màn hình, hình ảnh từ bên ngoài trung tâm thương mại đến cửa hàng kia.

Cao Tuyết Vân bị Sơ Tranh đè lên đánh, không có chút lực phản kháng nào.

"Tôi còn điều tra được, scandal xấu liên quan đến Cố Sơ Tranh trên mạng trước đó, là do Cao Tuyết Vân đứng sau thao túng.

Cố Sơ Tranh là ăn miếng trả miếng..."

Nữ nhân này trả thù cũng thật nhanh lại còn hung ác.

"Tạ tổng, Cố Sơ Tranh này lai lịch không nhỏ."

Đến Cao gia cũng dám đắc tội như thế, bọn họ còn chưa điều tra được tin tức cụ thể.

Hơn nữa tin tức của cô phát ra cũng quá nhanh.

Coi như cô điều tra được chuyện Cao Tuyết Vân đứng sau hại cô, thì cô cũng phải đi thăm dò chuyện của Cao Tuyết Vân chứ nhỉ?

Nhưng chỉ mới qua được mấy ngày, cô đã làm ra một màn như thế, khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Tạ Chu đóng màn hình lại: "Việc này cứ yên lặng xem biến hóa thế nào."

"Còn chuyện Cố Sơ Tranh kia?"

"Tiếp tục điều tra."

"Dạ."

Trợ lý chuẩn bị ra ngoài, nhưng đi được một nửa lại quay về: "Tạ tổng, tiểu thư Mạn Mạn nói muốn đi casting vai nữ hai của phim « Thủy Nguyệt Kính Hoa », nhờ tôi nói với ngài một tiếng, gần đây cô ấy có thể sẽ không tới được."

Tạ Chu nhíu mày: "Đưa kịch bản cho cô ấy."

Trợ lý biết đây có nghĩa là muốn lấy vai diễn này cho cô ta. ...Ở một nơi khác, Sơ Tranh nằm dài trên ghế thái phi, Vương Giả ở trong đầu cô líu lo không ngừng. 【 Tiểu tỷ tỷ mau nhìn đi, ta nói không sai chứ, có tiền có thể sai khiến quỷ thần, cô về sau cứ nỗ lực phá sản cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện xử lý ai nữa, bạo lực như vậy không phải điều mà một người con gái nên có đâu. 】 "Nếu ta có thể xử lý bọn chúng, thì bây giờ làm gì còn những phiền toái như vậy nữa?"

Sơ Tranh biểu thị cô không nghe. 【...】 Mệt tim quá!

Offline để bình tĩnh chút!

Offline!Sơ Tranh quơ cái ghế, Cao Tuyết Vân đã giải quyết xong, thế thì chuyện của Tô Tửu coi như cũng giải quyết rồi, không còn Cao Tuyết Vân, hắn chắc không thể hóa đen nữa đâu nhỉ?

Cuối cùng chỉ còn lại thẻ người tốt...

Đinh —— [ Bùi Vũ: Cố tổng, Tô Tửu nhập viện rồi. ] Sơ Tranh nhận được cái tin nhắn ngắn này, chăm chú nhìn gần ba mươi giây, sau đó chậm rãi đánh chữ trả lời lại. [ Cố Sơ Tranh: Tiền thuốc men tôi trả. ] Bùi Vũ bên kia đoán chừng bị mấy chữ này làm cho chấn động rồi, Tô Tửu được đãi ngộ tốt như vậy, chẳng lẽ không phải vì vị Cố tổng không rõ lai lịch này coi trọng hắn à?

Sao hắn nhập viện lại không có chút lo lắng nào thế? 【 Tiểu tỷ tỷ à. 】 Vương Giả thở dài 【 Bây giờ cô nên lập tức chạy đến bệnh viện, quan tâm tỉ mỉ chăm sóc chiếu cố hắn mới đúng, sao cô có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú là cự tuyệt thế này! ! 】 Có muốn thẻ người tốt không!

Có muốn trở về nữa không!

Sơ Tranh: "..."

Lúc Tô Tửu quay phim, chân hắn bị giá đỡ đập phải, lúc này đã sưng đỏ một mảnh, không thể đi nổi nữa.

Tô Tửu ngồi trên giường xem kịch bản, nhưng một chữ hắn cũng xem không vào.

Gương mặt xinh đẹp kia, lúc này bởi vì đau đớn mà có vẻ hơi tái nhợt.

Bộ dáng nhỏ bé kia càng làm người ta thêm thương tiếc.

"Cố tổng, ngài tới rồi?"

Tô Tửu nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài hình như có người đứng, hắn lập tức nằm xuống nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân của hai người từ bên ngoài truyền đến, Bùi Vũ nói: "Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi một thời gian, đoàn phim bên kia tôi đã xử lý tốt rồi."

"Hình như cậu ấy ngủ rồi, có cần tôi gọi cậu ấy dậy không?"

Sơ Tranh tháo khẩu trang xuống, vò vò rồi nhét vào trong túi: "Không cần, anh có việc thì đi trước đi."

Bùi Vũ hiểu ý: "Vậy tôi đi trước."

Sơ Tranh kéo ghế ngồi xuống, giơ tay rút kịch bản trong tay Tô Tửu ra.

Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt ướt sũng của Tô Tửu.

Tô Tửu ngoan ngoãn nở nụ cười: "Tôi nghĩ là cô không tới."

Hắn chính mắt nhìn Bùi Vũ gửi tin nhắn cho cô, cũng trông thấy cô trả lời lại, Tô Tửu không muốn thừa nhận rằng hắn rất thất vọng.

Hắn muốn cô đến thăm hắn.

Lúc đầu Tô Tửu cũng bị ý nghĩ này làm cho giật mình, hắn sao lại có thể có loại suy nghĩ như vậy được.

Nhưng hắn không ngừng thuyết phục mình rằng, nếu như cô thật sự có mưu đồ khác với hắn, thì đã từng có rất nhiều cơ hội như vậy, nhưng cô cũng không làm gì với hắn, không phải sao?

Có lẽ cô và những người kia không giống nhau?

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại kể từ khi quay xong chương trình thực tế kia.

Sơ Tranh buông kịch bản xuống: "Lúc quay phim nên chú ý một chút."

"Cô quan tâm đến tôi sao?"

Tô Tửu rũ mắt xuống, hàng mi dài khe khẽ run rẩy, tạo nên một cái bóng như chiếc quạt nhỏ ở dưới mí mắt.

Hai tay Sơ Tranh đan chéo vào nhau, đặt trên đùi: "Cậu xảy ra chuyện, tôi sẽ rất phiền phức."

Thẻ người tốt không thể xảy ra chuyện gì được.

Tô Tửu không hiểu câu nói kia lắm.

Hắn có thể từ ánh mắt người khác nhìn mình, mà phân biệt rõ ý nghĩ của bọn họ đối với mình, nhưng người này thì không được.

Ánh mắt cô quá bình tĩnh.

Bình tĩnh giống như mặt hồ bị kết băng, không hề nổi sóng, không ai có thể trở thành tiêu điểm trong mắt cô...

Không ai có thể.

Tô Tửu mấp máy cánh môi hơi khô: "Tôi muốn uống nước."

Sơ Tranh đưa tay cầm cái ly bên cạnh lên, trong đó không có nước, cô đứng dậy đi ra ngoài rót nước cho hắn.

Tô Tửu uống một ngụm nước, nhiệt độ ấm áp vừa phải.

Hắn bất chợt nhớ tới, khi đang quay chương trình truyền hình thực tế, cô thật ra rất biết chiếu cố người khác, mặc dù sắc mặt băng lãnh, nhưng cô luôn làm tốt đến từng chi tiết nhỏ.

Tô Tửu uống mấy ngụm nước rồi đưa ly lại cho cô.

"Còn muốn uống nữa?"

Tô Tửu: "..."

Cất đi giùm nha!

Đây không phải là chuyện bình thường nên làm sao?

Tô Tửu ngượng ngùng thu tay lại, có chút khó khăn đặt ly xuống bên cạnh.

Tô Tửu thử thăm dò đưa ra mấy yêu cầu, mặc dù ánh mắt cô nhìn hắn có chút lạnh, nhưng vẫn quay đi làm.

Hắn càng nhìn càng không hiểu cô đến cùng là có ý gì.

Hắn đối với cô hình như có chút...
 
(Quyển1) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 49: Thần tượng quốc dân (19)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sơ Tranh chờ Bùi Vũ tới mới rời đi.

Vừa đi ra khỏi phòng bệnh không bao xa, thì nghe thấy phía sau có một tiếng kêu: "Cố Sơ Tranh!"

Cao Tuyết Vân từ phía sau xông lên, một tay kéo cô lại, ngăn không cho cô đi.

Dù Sơ Tranh có đeo khẩu trang, nhưng Cao Tuyết Vân chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Cao Tuyết Vân mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt nhìn qua rất bình thường, không biết bị bệnh chỗ nào.

Nhưng ánh mắt cô ta nhìn Sơ Tranh lúc này như sắp phun ra lửa, phá hư cả mỹ cảm.

Đáng tiếc.

"Cố Sơ Tranh, chuyện trên mạng có phải là mày làm không?"

Cao Tuyết Vân giận đến nghiến răng, như chỉ hận không thể đem người trước mặt chém thành muôn mảnh.

Vẻ mặt Sơ Tranh trấn định: "Chuyện gì?"

Cao Tuyết Vân: "Chuyện gì mày tự rõ ràng, còn ở đây giả vờ với tao làm gì?

Những chuyện trên mạng kia có phải mày tung ra không?"

Sơ Tranh: "Cô có chứng cứ chứng minh là tôi làm?"

Không có chứng cứ thì không nên nói loạn, tôi không nhận!

Chuyện trên mạng, kẻ vạch trần chính là 'Người biết chuyện", có quan hệ gì với cô.

Cao Tuyết Vân tức đến run người: "Mày dám làm mà không dám nhận hả?"

Mặt Sơ Tranh rất nghiêm túc: "Không phải tôi."

"Con tiện nhân này!"

Cao Tuyết Vân khó thở, trực tiếp giơ tay muốn đánh cô.

Sơ Tranh né người sang một bên, Cao Tuyết Vân đánh người thất bại, Sơ Tranh lùi về phía sau một chút, nhấc chân đạp vào mông cô ta, Cao Tuyết Vân loạng choạng, ngã nhào lên tường.

Cô ta nghiêng đầu sang chỗ khác, hung tợn trừng mắt.

Sơ Tranh chuẩn bị bồi thêm cước nữa, kết quả Cao Tuyết Vân chớp mắt một cái, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Sơ Tranh: "..."

Ăn vạ trước công chúng à!

Hù chết người.

Chạy nhanh lên.

Sơ Tranh nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, sau đó cô mới nghe được từ chỗ Bùi Vũ, Cao Tuyết Vân tinh thần bị tổn thương, không chịu nổi kích thích.

Trên mạng huyên náo ồn ào, Cao gia không ép nổi độ nóng của tin này xuống, nên chỉ qua mấy ngày, Cao Tuyết Vân đã bị Cao gia đưa ra nước ngoài tránh sóng gió. ...Nửa tháng sau, 《Hoàng phi khuynh thành 》kết thúc, 《Đại minh tinh khiêu chiến》 phát sóng.

Sơ Tranh còn đang hot, cũng trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của sự chú ý. [ Nhất Chi Hồng Mẫu Đơn: Tui nhìn thấy Nữ Thần rồi!

A a a a cổ vũ! ! ] [ Tịch Dương Nghiêng: Đây không phải cô Cố gì đó được bao nuôi à? ] [ Ngưng Lộ Bất Nhàn Hi: Bao nuôi cái lông nhà mi, Nữ Thần đã lên tiếng rồi, các người đừng có tung tin đồn nhảm nữa, giỏi thì lấy chứng cứ ra. ] [ Nguyệt Ảnh Bồi Hồi: Không phải ảnh chụp cũng đã có rồi sao?

Sao còn không có chứng cứ nữa, fan cuồng mấy người thật hài hước, chẳng lẽ còn muốn tổ chức một buổi họp báo nữa mới chịu? ] [ Mẩu Ghi Chép: Chuyện kia là Cao Tuyết Vân làm, trước đó không phải bị vạch trần ra hết rồi sao, làm gì có quan hệ với nữ thần của chúng tôi, mấy người đừng có ở đây mà nói mò! ] Chuyện của Cao Tuyết Vân vẫn chưa đi qua, tất cả mọi người đều là ăn dưa quần chúng, đại đa số người đều biết.

Mà những người không biết cũng nhanh chóng được thông não.

Cao Tuyết Vân dùng tiền photoshop ảnh chụp, lại còn mua thuỷ quân, muốn bôi đen Sơ Tranh đến chết. [ Thanh Bạch Đạm Vân Vi: Nữ Thần của tui ra rồi! ] [ Mẩu Ghi Chép: Nữ Thần thật đẹp trai! ] [ Ngưng Lộ Bất Nhàn Hi: Cổ vũ cho Nữ Thần!

Nữ Thần của tui quả nhiên là một Nữ Thần cao ngạo lạnh lùng! ] [ Vô Kế Hoa Gian Trụ: A, tiểu ca ca kia nhìn thật đáng yêu! ] [ Giải Lạc Tam Thu Diệp: Đây hình như là nam chính của bộ phim thanh xuân nào đó?

Tô Tửu!

Đúng là Tô Tửu!

Trước đây tôi có một người bạn học rất thích anh ấy, hình như anh ấy chỉ đóng một bộ phim đó thôi. ] [ Tẫn Thủy Mênh Mang: Tiểu ca ca thật đáng yêu!

Cùng một đội với Nữ Thần của ta, cao lãnh và nhuyễn manh, CP này đáng yêu quá đi!

Tổ tiết mục thật có lương tâm! ] [ Vô Cốc Vô Nhân: Ha ha ha bọn họ không nói chuyện với nhau luôn sao?

Nhưng mà hình tượng này hài hòa quá, tuyệt đối không xấu hổ chút nào. ] [ Nước Trắng Cát Vàng: Phốc, siêu xe mười triệu...

Nữ Thần thật có tiền!

Ha ha ha thợ quay phim đều bị dọa đến run lên. ] [ Sơn Gối Nghiêng Y: Nữ Thần là phú nhị đại sao?

Trước đó còn nói cái gì mà được bao nuôi, người được bao nuôi có thể tùy tiện tiêu hết mười triệu sao? ] [ Tu Trúc Tiêu Tiêu Vãn: Chỉ có tôi cảm thấy đây là quảng cáo cắm vào sao? ] [ Lục Dương Phong Cấp: Không có khả năng đâu, tổ tiết mục cắm quảng cáo vào rất thẳng thắn, đây tuyệt đối không phải quảng cáo, thím nhìn lúc thợ quay phim quay hình đi, hình ảnh cũng run cả lên, rõ ràng là do bị dọa sợ, biểu cảm của nhân viên bán hàng kia rõ ràng cũng là khiếp sợ. ] Lúc chương trình phát đến đoạn Sơ Tranh bỏ ra mười triệu mua xe, lập tức bị spam.

Có người nói đây là quảng cáo cắm vào, bị các đại lão phổ cập kiến thức lật đổ.

Từ phản ứng của mọi người đến hình ảnh, nói có sách mách có chứng chứng minh —— đây không phải quảng cáo.

Sau khi vào thôn tìm chỗ ở, Tô Tửu một mình tìm được chỗ ở, chạy về tranh công, nháy mắt cướp đi không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

Mà thông tin của Tô Tửu cũng được người ta phổ cập kiến thức rộng rãi.[ Vọng Hương: Không được, trái tim thiếu nữ của tui muốn nổ tung rồi!

Tô ca ở đây này!

Động tác cướp đồ trong tay Tô Tửu của Nữ Thần cực kỳ đẹp trai aaaa! ] [ Không Gặp Người: Tiểu Tô Tửu đáng thương quá, xem mà đau lòng quá, nhưng có Nữ Thần của ta chiếu cố, siêu sủng! ] [ Tinh Lạc Họa Mái: Xin chào Cố tổng bá đạo!

Xin hỏi có thiếu Tiểu Khả Ái không?

Loại không cần tiền ấy. ] [ Sơ Tranh Tiểu Tỷ Tỷ Tiểu Điềm Điềm: Toàn bộ spam đều là cẩu lương, huhuhu, Nữ Thần sao có thể đẹp trai như thế chứ. ] Sơ Tranh giúp Tô Tửu làm việc, thu hoạch trang bị.

Ngay cả bản thân Tô Tửu xem cũng cảm thấy cô rất đẹp trai.

Kỳ này hot lớn, ngay cả tổ tiết mục cũng không nghĩ tới.

Nhưng không ai nổi bật hơn Sơ Tranh và Tô Tửu, mấy đội khác, trừ Tạ Chu có sẵn một lượng fan hâm mộ, những người còn lại dường như không có chút cảm giác tồn tại nào. [ Cá Dương Về: Thật ra Tạ ảnh đế cũng rất sủng Liễu Mạn Mạn, nhưng mà so với CP của Cố tổng và Tô Tửu, thì vẫn còn thiếu một chút gì đó. ] [ Hoa Mộng Xuân: Ha ha ha tui cũng cảm thấy như vậy, Tạ Chu và Liễu Mạn Mạn giúp nhau làm việc, luôn cảm thấy không đáng yêu như Cố tổng và Tô Tửu. ] Tô Tửu bị danh xưng 'Tô đáng yêu' kia dọa sợ, trực tiếp gập máy tính lại.

Nhìn từ hình ảnh trong màn hình đến hoàn cảnh thực tế bên ngoài, mới phát hiện cô và hắn hỗ trợ lẫn nhau không ít, hơn nữa lúc này xem lại, mỗi một động tác dường như đều có thể làm lay động sợi dây trong tim hắn.

Tô Tửu bình phục lại gợn sóng trong lòng, lần nữa bật máy tính lên, tiếp tục xem tiếp.

Cô gái trong màn ảnh và cô trong hiện thực dường như không khác nhau lắm.

Khuôn mặt lãnh đạm, đem lại cho người ta cảm giác cũng rất lãnh đạm, tới gần cô tựa như có thể cảm giác được ý lạnh.

"Tô Tửu..."

Cạch—— Bùi Vũ đứng ở cửa ra vào, cổ quái nhìn hành vi của Tô Tửu: "Cậu làm gì đấy?"

Tô Tửu cười một chút: "Anh Vũ, không có việc gì hết."

Bùi Vũ ngờ vực đi tới đến: "Cậu đang xem tin tức trên mạng à?"

Sắc mặt Tô Tửu hơi đỏ lên, gật đầu: "Vâng."

"Tôi muốn hỏi cậu một chút, bây giờ cậu muốn quay phim hay là nhận mấy chương trình gameshow để duy trì độ hot?"

Tô Tửu hơi sửng sốt, bây giờ hắn đang hot lên, nhưng độ hot này sẽ không duy trì mãi được, không bao lâu rồi cũng biến mất.

Giống như bộ phim trước kia của hắn...

"Tôi...

Quay phim."

Tô Tửu nói xong lại càng kiên định hơn.

Hắn tiến vào giới giải trí không phải vì nổi tiếng, mà vì lý tưởng này.

"Được, vậy tôi sắp xếp cho cậu."

Bùi Vũ không chút do dự gật đầu, tôn trọng lựa chọn của Tô Tửu.

"Anh Vũ."

"Còn chuyện gì à?"

"Tôi...

Chuyện đó..."

Tô Tửu xoắn xuýt: "Trên mạng ồn ào tới như vậy, có thể mang đến phiền phức cho Cố tổng không?"

Hiện tại hai người họ dường như đã bị nhận định là một đôi tình nhân sáng chói, loại chuyện này...

Lợi và hại đều có.

Nhưng hắn lo lắng nhất chính là bên phía Sơ Tranh.

Bùi Vũ suy nghĩ một chút mới trả lời: "Cố tổng không phân phó gì, chắc sẽ không có phiền toái gì đâu."

Tô Tửu gục đầu xuống.

Cô không biểu thị chút gì sao?
 
Back
Top Bottom