Lãng Mạn [Quyển 9] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên[Edit]

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
Tham gia
25/9/25
Bài viết
121,938
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
257550502-256-k423628.jpg

[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Tác giả: lolite2511
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

# Tô Yên thần cách .....rớt. #
Hệ thống của cô nói, nếu muốn tìm đầy đủ hồn cách, phải thực hiện nguyện vọng của nam chủ.

Kết quả là, cô bắt đầu bước trên con đường công lược nam chủ.

Thiếu niên kiệt ngạo mặt mày lệ khí:
"Em chỉ có thể thích một người là ta."

Hoàng tử bệnh kiều ánh mắt sâu kín:
"Nàng nói sẽ ở bên ta cả đời."

Tà mị ảnh đế mắt đào hoa:
"Tiểu Tô Yên, lại đây để anh hôn hôn."

Tô Yên rối rắm, cô chỉ là muốn tìm về thần cách của mình mà thôi, như thế nào còn bị quấn lên? .....nhìn nam nhân trước mặt tầm mắt không thích hợp, lập tức sửa lại miệng, được được được, đều là vì anh, thích nhất anh!

Nam chủ tay toàn là máu, từng bước tới gần, lẩm bẩm:
"Em đã nói, sẽ lưu tại bên cạnh ta, vĩnh viễn sẽ không rời đi."

Tô Yên nhẹ nói:
"Được được được, đều nghe anh, em mang anh đi rửa sạch tay trước, đừng dọa người khác được không??"​
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1650: Sủng phi hắc hóa 58


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmHắn không phải tên ngốc.Lần đầu tiên gặp nàng ở ngôi miếu hoang, nàng đã có bộ dạng người sống chớ lại gần.Khi gặp lại nàng, nàng lại vô cùng mềm mại vô hại, không có một chút công kích nào, hắn đã cảm thấy lạ rồi.Vài lần gần đây, biểu hiện của nàng không quá rõ ràng.Nhưng mỗi khi trời mưa, lại vô cùng không kiên nhẫn, vô cùng bực bội nhưng lại không muốn làm hắn bị thương, liền bảo hắn cách xa nàng ra một chút.Như thế này mà vẫn đoán không ra nữa sao?Vốn dĩ Tô Yên còn đang không biết làm thế nào để mở lời nói với hắn.Kết quả là hắn đã đoán ra được rồi.Đang mải nghĩ ngợi, vừa mới ngẩng đầu lên"Ưmm...."

Tô Yên bị Tuân Cảnh ấn lên bàn.Hônnnn.Tuân Cảnh vừa hôn Tô Yên, vừa lẩm bẩm"Ta đã muốn làm thế này với nàng từ rất lâu rồi."

Hiện giờ, thánh chỉ đã ban, hắn có thể quang minh chính đại hôn Vương phi của hắn.Người nào đó vất vả gieo hạt trồng cây, từng bước từng bước, cuối cùng cũng thu hoạch được trái ngọt rồi.Lòng lang dạ sói cũng không buồn che đậy mà lộ hết ra ngoài.Cái vườn hoa ở Trấn Nam Vương phủ ấy à, rồi hắn sẽ có cách đào bằng sạch chỗ hoa ấy về.Đó là chuyện nhỏ, đại sự bây giờ là về Kinh, thành hôn.Kim Nhất đứng ngoài cửa nhíu mày.Chỉ hận tai mình quá thính, nghe rõ hết những gì Vương gia và Vương phi nói trong phòng.Hơn nữa, vì cái gì hắn luôn cảm thấy Vương gia đang phát triển theo hướng đăng đồ tử đây chứ??Nhưng nghĩ lại, may quá, hai người này sắp thành thân rồi.Đây xem như là, tráng miệng một chút?Kim Nhất thực sự không tìm được từ nào tốt hơn để hình dung nữa, chỉ có thể im lặng từ bỏ.Sau đó, lại yên lặng đi ra thật xa, xa hơn chút nữa, tránh để âm thanh của hai người này truyền vào lỗ tai.Kim Vĩnh quốc năm thứ bảy.Tuân Cảnh Vương gia đại hôn.Tin tức vừa truyền ra, làm tan nát không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ mong manh của các nữ tử.Hôn lễ phi thường long trọng.Nói là mười dặm hồng trang cũng không quá.Tuy rằng đã đại hôn, nhưng vẫn không thể giết chết tâm tư muốn gả vào Vương Phủ của các cô nương.Vì sao ư?Nếu đó là người mà Tuân Cảnh Vương gia thật sự yêu thương thì cũng thôi đi.Nhưng Tuân Cảnh Vương gia lại thành thân với Công Chúa của Giang Lan quốc, chính là hoà thân.Trái tim vỡ nát của các cô nương lại lần nữa nhen nhóm lên hy vọng.Chắc chắn, Vương gia vì một nguyên nhân nào đó mà không thể không cưới vị Công Chúa này.Vương gia còn chưa có người mà ngài ấy yêu thương thật lòng.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Các nàng, vẫn còn cơ hội.Nếu có thể được gả làm thiếp của Tuân Cảnh Vương gia, cũng đã là vận may trời cho rồi.Thậm chí còn có nhiều cô nương cảm thấy, làm thiếp của Tuân Cảnh Vương gia cũng quá quang vinh rồi.Nhưng tâm hồn thiếu nữ còn chưa được mấy ngày.Tuân Cảnh Vương gia liền tuyên bố với bên ngoài, cả đời này sẽ không nạp thiếp.Trái tim của các cô nương lần này tan nát thật rồi........Một ngày nọ, Tô Yên ngồi ở đình hóng gió ăn điểm tâm.Đang ăn, âm thanh của Tiểu Hoa vang lên trong đầu."

Ký chủ, ba ngôi sao đã sáng rồi, chị nhớ phải thực hiện nguyện vọng của Nam Chủ đại nhân nha~~"Tô Yên gật gật đầu"Ừm."

Nàng không quên việc này.Tô Yên ngồi ở trong đình hóng gió, tầm mắt rơi xuống một góc đình.Chậu hoa hướng dương nàng trồng đã nở hoa.Vậy chứng tỏ số hoa nàng trồng ở Trấn Nam Vương phủ cũng đều nở rồi.Vừa mới nghĩ đến đây, giọng nói của Tiểu Hoa bất ngờ vang lên"Leng keng, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ trồng 999 đoá hoa đã hoàn thành."

Tô Yên đang nghĩ ngợi, không biết Tuân Cảnh đã ngồi xuống trước mặt nàng từ bao giờ.Hắn vốn đang cười vui vẻ muốn nói chuyện với Tô Yên, nhưng thấy Tô Yên đang mải nhìn chậu hoa kia đến xuất thần.Nụ cười trên mặt hắn liền cứng đờ.Chờ Tô Yên khôi phục tinh thần"Chàng đến rồi à."

Dứt lời, liền lấy một miếng điểm tâm đưa cho Tuân Cảnh.Hắn há mồm, ăn miếng điểm tâm Tô Yên bón.Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.Tô Yên nghiêm túc hỏi"Chàng có nguyện vọng gì không?"

Tuân Cảnh đáp"Ta muốn biết nàng vừa mới suy nghĩ điều gì?"

Tô Yên sửng sốtNguyện vọng gì... kì kì..."

Nghĩ tới hoa hướng dương."
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1651: Sủng phi hắc hóa 59


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmTuân Cảnh duỗi tay, nhéo Tô Yên cằm."

Nghĩ hoa hướng dương?

Nhìn thấy hoa hướng dương trong viện, nàng nghĩ tới nơi nào sao?"

"Ừm, nhớ tới vườn hoa ta trồng ở phủ Trấn Nam Vương."

Nàng vừa dứt lời, Tuân Cảnh liền nhìn nàng chằm chằm cả nửa ngày."

Rất nhớ?"

"Không."

Nàng cũng chỉ là nhìn thấy chậu hoa này, liền nghĩ tới vườn hoa đó mà thôi.Tuân Cảnh giống như đang suy tư điều gì"Hoa hướng dương ở phủ Trấn Nam Vương, nên nhổ đi rồi."

Tô Yên nghi hoặc"Hửm?"·········Biệt viện phủ Trấn Nam Vương.Âu Dương Du đứng ở cửa biệt viện, nhìn cả một vườn hoa hướng dương nở rộ.Lá cây xanh um, hoa vàng rực rỡ, lấp đầy toàn bộ mảnh đất trống khi trước.Vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy vườn hoa hướng dương này liền cảm thấy trong lòng sáng ngời, tinh thần thoải mái vô cùng.Hắn đứng im đó nhìn.Phát hiện ra vườn hoa hướng dương này, là ngẫu nhiên.hắn vô tình đi qua nơi này, vô tình đẩy cửa bước vào đây, vô tình nhìn thấy vườn hoa hướng dương đang nở rộ dưới ánh mặt trời.Âu Dương Du chắp tay sau lưng, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của nữ nhân kia.Nàng là người thần kỳ nhất mà gã từng gặp.Một nữ nhân mà có thể lấy cứng chọi cứng, dùng quyền cước đả thương được hắn.Thậm chí làm hắn cảm thấy có chút áp lực vô hình.Trận chiến trong ngày mưa hôm ấy, khắc sâu trong trí nhớ của hắn.Cũng đại khái bởi vì trận chiến ấy, khiến cho Âu Dương Du có chút hối hận đã nhường vị Vương gia kia.Hắn chưa bao giờ gặp qua một người nào như vậy cả.Trong người có võ công, lại không hề có lấy một chút sát khí.Âu Dương Du càng nghĩ, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.Nhìn vườn hoa hướng dương nở rộ.Nhưng mà.....Nếu được chọn lại, hắn cũng vẫn sẽ lựa chọn như vậy.Một nữ nhân và mười dặm Thanh Châu.Bên nào nặng, bên nào nhẹ, trong lòng hắn hiểu rõ.Đang nghĩ ngợi, phía sau lưng truyền tới âm thanh của nữ tử"Tướng quân."

Tống Trinh mặc một bộ váy màu hồng, ánh mắt tràn đầy ái mộ nhìn về phía Âu Dương Du.Âu Dương Du quay lại, nhìn nàng ta.Ánh mắt Tống Trinh vô tình đảo qua vườn hoa hướng dương phía sau lưng Âu Dương Du.Thân thể nháy mắt cứng đờ.Gắt gao nắm chặt khăn lụa trong tay.Nụ cười trên mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.Âu Dương Du hờ hững lên tiếng"Có việc gì?"

Giọng nói không có một chút tình cảm nào của Âu Dương Du ngay lập tức khiến cho Tống Trinh khôi phục tinh thần.Nàng ta vội vàng nói"Tướng quân nói, người nguyện ý cưới ta sao?"

Tống Trinh đã gầy ốm hơn trước rất nhiều.Da bọc xương, tựa như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua sẽ bay mất.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Âu Dương Du nhìn đi chỗ khác."

Ngươi nhất quyết muốn gả cho ta?"

Câu nói này của Âu Dương Du, làm thân thể Tống Trinh run rẩy.Nhưng nàng ta vẫn cắn răng gật đầu"Vâng, nếu không phải Tướng quân, Tống Trinh thà rằng chết đi còn hơn."

Âu Dương Du lại nói tiếp"Bổn vương chưa bao giờ có ý định đón dâu.

Trong lòng cũng chưa từng có bất kỳ ai."

Hắn nói đã quá rõ ràng rồi.Âu Dương Du gã không hề thích Tống Trinh.Đã vậy, còn muốn gả sao?Tống Trinh bóp chặt khăn lụa trong tay, nàng ta chỉ cảm thấy vườn hoa hướng dương phía sau lưng Âu Dương Du vô cùng chói mắt.Tống Trinh gật đầu"Thuộc hạ minh bạch."

Vẫn muốn gả sao?Đương nhiên phải gả.Gả cho Âu Dương Du, là mộng tưởng cả đời này của nàng.Tống Trinh tồn tại, là để gả cho Tướng quân Âu Dương Du.Cho dù Âu Dương Du có thích nàng hay không.Nàng cũng phải trở thành Vương phi của Âu Dương Du.Âu Dương Du một thân áo đen, càng thêm cô lãnh.Không biết qua bao lâu, Thượng Vận thành lại tiếp tục mưa dầm liên miên.Gia chủ của Tống gia đi tới trước cửa thư phòng của Âu Dương Du quỳ xuống.Cầu xin hắn hãy tới gặp mặt Tống Trinh, nói nàng ta sắp không xong rồi.Tống Trinh đã nhiều ngày không chịu ăn uống.Kiên quyết nếu không gả được cho Âu Dương Du, thì sẽ chết.Âu Dương Du nhìn vào nữ nhân trước mặt mình.

Rõ ràng là Phó tướng đã cùng hắn xông pha chiến trường giết giặc, nhưng không hiểu sao lại càng lúc càng cảm thấy xa lạ.Nàng ta cũng đủ tàn nhẫn.
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1652: Sủng phi hắc hóa 60


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmMưa phùn liên miên làm ướt cả y phục.Âu Dương Du lạnh nhạt nói một câu"Được, chọn ngày thành hôn."

Dứt lời, liền đi thẳng không quay đầu lại.Tống Trinh đỡ khung cửa.Nhìn vườn hoa hướng dương bên ngoài, nở một nụ cười, giống như đã hoàn thành sứ mệnh vĩ đại.Hoa hướng dương nở.Tống Trinh đi vào trong viện.Càng nhìn càng cảm thấy chán ghét vườn hoa này.Giống y như nữ nhân kia, làm người ta chán ghét.Nhưng mà cũng không sao.Tống Trinh duỗi tay, bẻ gãy một cây hoa hướng dương.Âm thanh suy yếu mang theo thắng lợi"Chung quy lại, ngươi cũng không thắng nổi ta."

Dứt lời, bông hoa hướng dương bị nàng ta ném xuống mặt đất, rơi vào đống bùn lầy.Mấy ngày sau, Âu Dương Du lại ngẫu nhiên đi tới biệt viện nàyĐẩy cửa ra.Hắn trố mắt, ngạc nhiên một khắc.Vườn hoa hướng dương nở rộ không còn lấy một cây, chỉ còn lại mảnh đất bị xới tung chứng tỏ vườn hoa đã từng tồn tại.Hắn nhíu mày, khuôn mặt lạnh nhạt xuất hiện một chút cảm xúc.Tiện đà, lên tiếng"Người đâu."

Thị vệ vội vàng chạy tới."

Vương gia."

Âu Dương Du nhìn mảnh vườn bị xới tung, lên tiếng"Ai đã tới đây?"

Thị vệ trầm mặc.Bởi vì, bọn họ không phát hiện ra bất kỳ ai đã tới đây.Biệt viện này thật sự là quá hẻo lánh, hơn nữa tướng quân vẫn chưa nạp thê thiếp, hậu viện vẫn luôn để trống.Cho nên khi tuần tra, thị vệ cũng chỉ làm qua loa cho xong chuyện.Ngoại trừ mấy gian nhà không, còn gì nữa đâu.Thị vệ lên tiếng"Tướng quân tha tội, thuộc hạ sẽ tra rõ ràng."

Dứt lời, thị vệ kia liền hành lễ cáo lui.Vừa muốn đi, liền nghe thấy Âu Dương Du nói một câu"Thôi."

Hắn nói xong, một lúc lâu sau cũng không nói thêm gì nữa.Cho đến khi xoay người đi, mới nhẹ giọng nói một câu"Cũng chỉ là mấy cây hoa mà thôi."

Sau đó lạnh lùng rời đi.......Một hôm, Tô Yên ngủ dậy.Rửa mặt chải đầu xong đẩy cửa ra ngoài, đập vào mắt là cả một vườn hoa hướng dương.Nàng sửng sốt mất một lúc.Kinh thành này không giống Thượng Vận thành.Thời tiết sáng sủa, không khí cũng không ẩm ướt, khó chịu.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Đám thị vệ đang cẩn thận từng li từng tí trồng hoa hướng dương.Tô Yên nghi hoặc"Họ đang làm gì vậy?"

Tiểu Đào lên tiếng"Sáng sớm nay nô tỳ đã thấy trong viện bày đầy hoa hướng dương.

Nghe mọi người nói là Vương gia làm."

Tô Yên nhìn nhìn, nghi hoặc"Sao lại có nhiều như vậy?"

Tiểu Đào lắc đầu"Nô tỳ cũng không rõ lắm, nhưng nô tỳ nghe mọi người nói chỗ hoa hướng dương này được ba chiếc xe ngựa ngày đêm trở từ Thượng Vận thành về.

Thậm chí còn có ám vệ bảo hộ.

Nghe nói, Vương gia rất thích hoa hướng dương ở Thượng Vận thành."

Tô Yên nghe xong, trầm ngâm.Thượng Vận Thành, hoa hướng dương, cao thủ bảo hộ?Trong lòng Tô Yên lờ mờ xuất hiện một ý tưởng.Chỗ hoa này, không phải là đào từ trong vườn Trấn Nam Vương ra đó chứ?Tô Yên thất thần, không biết Tuân Cảnh đã đi tới trước mặt nàng từ bao giờ, nhẹ cầm lấy bàn tay nàng"Ta cảm thấy Vương phi vô cùng nhung nhớ hoa hướng dương ở phủ Trấn Nam Vương.

Lo lắng Vương phi sinh bệnh, bèn cố ý sai người tới đó đào về cho nàng."

Giọng nói của hắn chậm rãi, vô cùng ôn hoà.Tô Yên nhìn Tuân Cảnh"Chàng, trộm?"

Tuân Cảnh nhăn mày nhăn mặt"Ở trong lòng Vương phi, bổn vương là người như vậy sao?"

Nghe khẩu khí của hắn, hình như cũng không giống trộm.Vừa muốn tiếp tục hỏi, liền nghe Tuân Cảnh nói một câu"Đây là đồ Vương phi để ở phủ Trấn Nam Vương, bổn vương chỉ sai người tới lấy lại, ai bảo đó là trộm chứ?"
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1653: Sủng phi hắc hóa (Cuối)


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmTô Yên trầm mặc.Tuân Cảnh kéo nàng vào trong lồng ngực của mình, cẩn thận nhìn nàng."

Nhìn Vương phi, hình như không hề vui mừng."

Tô Yên ngơ ngác"Sao cơ?"

Vì sao nàng phải cao hứng với đống hoa hướng dương này?Tuân Cảnh ôm lấy Tô Yên, suy tư"Chẳng lẽ, Vương phi nhìn hoa lại nhớ tới người nào đó sao?"

"Không có."

"Thật sao?"

Tô Yên thực sự nghĩ tới một người, liền gật đầu"Ta nghĩ tới Tống Trinh."

Tuân Cảnh nghe cái tên xa lạ này, ôm Tô Yên không chịu buông tay"Trong lòng Vương phi có thật nhiều thứ, nào là hoa hướng dương này, rồi lại Tống Trinh này, hình như Vương phi chưa bao giờ nghĩ tới bổn vương."

Tô Yên nghe Tuân Cảnh nói xong liền đáp"Ngày nào chúng ta cũng gặp, không cần nhung nhớ."

Tuân Cảnh nghe xong liền cười"Vương phi nói như vậy, hình như cũng đúng a."

Hắn dựa sát vào tai Tô Yên, thì thầm"Vương phi cố ý muốn sinh con cho bổn vương phải không?"

Tô Yên nhớ tới rất rất nhiều vị diện trước đó.Khẽ lắc đầu"Không sinh được."

Tuân Cảnh sửng sốt, sau đó liền bế bổng Tô Yên lên"Nàng đang trách bổn vương không nỗ lực hầu hạ nàng sao?"

Dứt lời liền bước nhanh vào trong phòng, đá cửa.Tô Yên vừa mới ra khỏi phòng chưa được bao lâu, lại bị bắt cóc vào trong.Sinh con hay không không quan trọng.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Quan trọng là hắn muốn ngủ nàng.Tiểu Đào đứng bên cạnh, khuôn mặt đỏ như quả cà chua.Vốn cho rằng Tuân Cảnh Vương gia nổi danh thiên hạ chính là chính nhân quân tử.Ai dè từ ngày bắt cóc được Công Chúa điện hạ về làm Vương phi, chính là ngày ngày tuyên dâm.Không có lấy một chút liên quan đến mấy từ chính nhân quân tử.Nghĩ đến đây, Tiểu Đào nghe thấy tiếng động trong phòng, lập tức lui xuống.......Một ngày nọ, Tô Yên đang ngồi cắn hạt hướng dương.Tiểu Đào chạy tới"Vương phi, Vương phi.

Người nghe tin gì chưa?"

"Chuyện gì?"

"Tống Trinh chết rồi."

Tô Yên ngẩng đầu"Sao?

Chết rồi?"

"Đúng vậy."

"Ngoài biên thành có chiến tranh sao?"

"Không phải, nghe nói Trấn Nam Vương đồng ý cưới nàng ta.

Nhưng trước đại hôn một ngày, Tống Trinh chết."

"Chết thế nào?"

"Nghe nói trước kia nàng ta ra trận bị thương nặng, sau đó không điều dưỡng cẩn thận, thân thể càng lúc càng yếu ớt.

Đêm trước hôn sự tụ họp với các binh sĩ lúc trước cùng chinh chiến sa trường, uống chung rượu xong không chịu đựng được nữa liền ngã xuống đất.

Khi quân y chạy tới đã tắt thở từ lâu."

Cuối cùng, Tống Trinh cũng không hoàn thành được tâm nguyện.Được Tống Gia mang thi hài trở về chôn cất.Tô Yên dừng cắn hạt, lên tiếng"Thật đáng tiếc."

Nói xong, nàng lại tiếp tục cắn hạt.Không biết kịch bản đã xảy ra chuyện gì, hình như thời gian tử vong của Tống Trinh sớm hơn rất nhiều.Theo như kịch bản, Tống Trinh gả cho Trấn Nam Vương, sau đó còn sinh được một đứa con rồi mới chết.Nhưng mọi chuyện lại không xảy ra giống như trong kịch bản.Tống Trinh luôn theo sau Trấn Nam Vương chinh chiến sa trường.Nhưng bây giờ, nàng ta bị đẩy ra khỏi quân ngũ.

Một thân giáp phục, ngựa chiến đổi thành một thân váy áo đỏ hồng.......Kim Vĩnh quốc năm thứ 31, Trấn Nam Vương lâm bệnh nặng qua đời, cả đời không lập gia đình.Kim Vĩnh quốc năm thứ 33, phu thê Tuân Cảnh Vương gia cùng nhau yên giấc ngàn thu.Từ đây, truyền kỳ về hai vị Vương gia nổi danh thiên hạ kết thúc......__THẾ GIỚI 26-KẾT THÚC__

Khi Tô Yên tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trong không gian.Nghe thấy Tiểu Hoa nói bên tai"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, giá trị tăng thêm 7."

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ký chủ đã có khả năng mua thêm một vị trí trong túi không gian."

Tô Yên trầm mặc nửa ngày"Vị trí trong túi không gian?"

"Đúng vậy ký chủ, Cổ Vương vẫn đang ở trong bụng Tiểu Hồng.

Vị trí kia không phải lần trước chị nhét nam nhân vào sao?''___CHÚC MỌI NGƯỜI NĂM MỚI VUI VẺ NHAAAAA!!!!我爱你们!
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1654 Leng keng, tiểu Cẩm Lý lên sàn 1


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmTô Yên nghe xong, trầm mặc trong chớp mắt"Ta nhớ rõ, em đã từng nói trong không gian không thể chứa người sống."

Tiểu Hoa gật đầu"Đúng rồi, đúng rồi."

"Vì sao Quân Vực có thể tiến vào?"

"Ký chủ, hắn là thi thể."

"Lúc ấy khi tiến vào, hắn còn sống."

"Hắn không phải người a ······."

Tuy rằng những lời này nghe rất giống là mắng chửi người, nhưng lại là lời nói thật.Quân Vực đại nhân thuộc Thâm Uyên Ma Vực, thân thể của hắn cũng đâu giống người thường.Tô Yên nghe cái lý do như vậy, câm nín.Tiểu Hoa vui vẻ nói"Ký chủ, chị có muốn mua thêm một vị trí trong không gian không?"

"Phải tốn bao nhiêu trị số?"

"9""Không mua."

Tô Yên cự tuyệt quả thực không cần nghĩ.Quyết định để Tiểu Hồng ăn Tô Cổ vào trong bụng rồi tiến vào không gian, khá tốt.Tiểu Hoa héo héo,"Vậy được rồi."

Thực mau, hệ thống lại khôi phục cảm xúc bình thường, nói"Ký chủ, chị muốn dùng 7 trị số kia như thế nào ?"

"Đều thêm vào dung lượng não."

"Leng keng, xin chờ trong chốc lát."

Tiếp theo, thanh âm Tiểu Hoa lại lần nữa vang lên"Ký chủ, trước mặt là bảng trị số của chị【 dung lượng não 】71【 giá trị thể lực 】90"Tiểu Hoa vừa nói xong, Tô Yên ngẩng đầu nhìn đồ vật vẫn luôn phát ánh sáng vàng rực rỡ trên đỉnh đầu không ngừng lập loè.Lúc trước cũng từng nhìn đến, chỉ là lúc ấy ánh sáng rất nhỏ, cô không để ý.Lúc này đây, ánh sáng này lại phát sáng mạnh hơn.Cô mở miệng"Đó là cái gì?"

Ký chủ, sau khi chị từ Minh giới trở về thì đã có, là một cái hộp quà.

Nghe nói là khen thưởng, chị muốn mở ra nhìn xem không?"

"Được""Leng keng, mở ra hộp quà yêu cầu 1trị số."

"······được""Leng keng, trước mặt chị là bảng trị số 【 dung lượng não 】71【 giá trị thể lực 】90"Thực mau cái hộp quà kia đã bị mở ra.Sau đó, một đạo kim quang hiện lên.···········Khi Tô Yên lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong nước, hơn nữa bản thân còn có thể hô hấp .Đang nghĩ ngợi, ầm một tiếng.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Một thứ khổng lồ đánh lại đây, đánh vào một bức tường trong suốt bên cạnh cô.Tức khắc, bọt nước cuồn cuộn nổi lên.Cô cảm thấy choáng váng khó chịu."

Ưm, đừng lung lay nữa."

Chỉ là, lời từ miệng cô nói ra lại là bong bóng.Sau đó, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng rời khỏi phòng.Bùm một tiếng, cửa phòng đóng lại.Nói đến cũng kỳ quái, ngay khi cô nói xong, thật đúng là không còn thấy bị lắc lư nữa.Như thế, cô mới đong đưa thân thể nhìn khắp nơi.Ân ······, mình hình như, ở trong một cái bể cá.Sau đó lại đong đưa thân mình, nhìn cái đuôi này ánh vàng rực rỡ.Đây là đuôi cá?Cho nên cô thành một con cá?Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên trong đầu"Chúc mừng ký chủ trở thành cẩm lý*!!"*锦鲤 : Cá chép Koi, có thể mang đến vận may, có nhu cầu giải trí và mang lại lợi ích.

Từ một loại cá để thưởng thức trở thành biểu tượng của sự may mắn.Tiểu Hoa có vẻ thực vui sướng.Tô Yên"Em thật cao hứng?"

"Ký chủ, chị biết cẩm lý là nói cái gì không?"

"Cái gì?"

"Chị chính là vận may thêm thân, so với vận khí của nam nữ chính thế giới này còn muốn tốt hơn."

"Có ích lợi gì?"

Tiểu Hoa cẩn thận nghĩ nghĩ.Đúng vậy, có ích lợi gì đây?"

Chị có thể mua vé số, có lẽ sẽ trúng giải thưởng lớn."

Tiểu Hoa vừa nói xong.Thân thể Tô Yên liền không chịu khống chế, bỗng nhiên chậm rãi tăng đại.Phanh!Bể cá thủy tinh vỡ vụn, cô ngã xuống trên mặt đất.Một bàn tay chống mặt đất, vuốt thảm lông dê, sửng sốt một chút.Tô Yên cúi đầu nhìn chính mình.Biến thành người?Mái tóc xoăn màu rêu, da thịt trắng nõn non mềm,ngón tay mảnh khảnh.
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1655 Leng keng, tiểu Cẩm Lý lên sàn 2


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmXác thật là con người, hai chân cũng biến ra.Nhưng mà, cái này không phải trọng điểm.Trọng điểm là, cô không có mặc quần áo.Cũng may căn phòng này không có người.Tô Yên yên lặng nhìn chân mình, lại sờ sờ ngực mình.Ưm, một con cá Cẩm Lý.Tiểu Hoa"Ký chủ, hiện tại chị muốn tiếp thu ký ức sao?"

Tô Yên"Một con cá cũng có ký ức?"

Ở trong hiểu biết của cô, ký ức cá chỉ có bảy giây.Tiểu Hoa"Ách ·······"Tiểu Hoa vừa bị ký chủ hỏi như vậy liền á khẩu không trả lời được.Bất quá, so sánh với truyền tống ký ức, Tô Yên cảm thấy, hay là nên tìm quần áo để mặc trước thì hơn.Cô đứng lên, tầm mắt quét một vòng.Căn phòng này rất lớn.Thảm lông dê trải dài, màu sắc trắng đen cách điệu.Tô Yên ngẩng đầu, nhìn đèn thủy tinh trên trần.Tiểu Hoa mở miệng"Leng keng, căn cứ vào số liệu Tiểu Hoa kiểm tra đo lường được, viên thủy tinh trong đèn kia là thật, giá trị 34 vạn."

Tô Yên đi đến tủ quần áo trước mặt, mở ra.Sau đó, từ bên trong cầm một cái áo thun đen, vừa mới mặc trên người liền nghe được cửa phòng rắc một tiếng lại lần nữa mở ra.Tô Yên quay đầu lại, cùng thiếu niên đi vào bốn mắt nhìn nhau.Thiếu niên lớn lên rất đẹp.Không phải âm nhu, không phải tuấn mỹ.Là bộ dáng thiếu niên thanh xuân tràn đầy sức sống.Áo thun trắng quần đen mặc trên người hắn tạo ra một loại cảm giác ngông cuồng, bất khuất kiệt ngạo.Động tác đang muốn tiến vào của hắn khựng lại.Nhìn cô gái không biết từ chỗ nào tới đang đứng trước tủ quần áo mình, mày nhíu lại.Nửa ngày sau mới nói"Gia sư mới?"

Tô Yên do dự một chút"A ······"Một bàn tay cô còn lôi kéo quần ở tủ quần áo hắn.So sánh với việc trả lời hắn, cô hiện tại càng muốn mặc cái quần này vào trên người hơn.Trong đầu, Tiểu Hoa thông báo"Leng keng, chúc mừng ký chủ gặp được vai ác đại BOSS, Hoắc Từ."

Tiếp theo, Tiểu Hoa lại một câu"Ký chủ, mảnh vỡ Chủ Thần ở trên người hắn."

Tuy rằng là như thế, Tô Yên vẫn chưa đi qua, mà bàn tay trắng nõn cầm một cái quần, ở đằng kia rối rắm.Cô rốt cuộc nên làm gì với cái quần này bây giờ?Hoắc Từ cúi đầu, tầm mắt dừng trên thảm lông dê màu trắng.Bể cá trong suốt bị vỡ nát cùng với vệt nước nằm trên thảm lông dê.Hướng lên trên xem, nơi vốn dĩ đặt bể cá, hiện giờ lại là cặp sách của mình.Hắn nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]"Này, cô không phải gia sư sao?

Còn đứng ở đằng kia làm gì?"

Nói xong, hắn kéo ghế dựa màu đen rồi ngồi xuống.Trong tay ngay cả một quyển sách giáo khoa cũng không có.Ánh mắt buông xuống, biếng nhác nói"Giảng đi."

Tô Yên vẫn đứng im ở chỗ đó, không có động tác.Nửa ngày sau, mở miệng"Muốn học môn nào?"

"Toán học."

"Chỗ nào không hiểu?"

"Chỗ nào cũng đều không hiểu."

Tô Yên nhìn bộ đồng phục Đế Đô cao trung ném trên giường, lại nói"Lớp mấy?"

"11."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát."

Phép tính thống kê, xác suất, muốn nghe cái nào trước?"

Cô hỏi nghiêm túc.Tầm mắt Hoắc Từ nhìn qua.Giọng nói cô rất êm tai.Là cái loại thực khiến tai ngứa ngáy, nghe vào liền sẽ không nhịn được suy nghĩ muốn bắt nạt cô ấy.Đôi mắt hắn đen nhánh sâu kín, nhìn chằm chằm Tô Yên hồi lâu.Tiểu Hoa cũng không biết vì cái gì mà run lập cập."

Di ~, ký chủ, chị không cảm thấy bị hắn nhìn liền cảm thấy thực lạnh sao?"

Tô Yên là có chút lạnh.Chân lạnh.Lúc trước ngâm mình ở trong nước, hiện giờ ra khỏi nước, đột nhiên tiếp xúc với không khí, chân có chút run run.
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1656 Leng keng, tiểu Cẩm Lý lên sàn 3


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmCô hỏi"Khái niệm phép tính có thể lý giải không?"

Hoắc Từ không nói gì, chỉ ngồi ở đằng kia nhìn cô chằm chằm.Tô Yên do dự một chút.Đây ý là không hiểu sao?Sau đó cô nói"Phép tính chính là chỉ dựa theo một loại quy tắc ········"Tô Yên nói thực nghiêm túc.Cô thấy hắn có vẻ cũng thực nghiêm túc nghe mình giảng.Ánh nắng buổi trưa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người Tô Yên.Mái tóc như rong biển hơi hơi cuốn lên rối tung trên vai, làm cả người cô rực rỡ lấp lánh.Thanh âm dễ nghe, giống như là có ma lực, không ngừng hướng đến lỗ tai hắn.Trong nháy mắt, hắn có chút thấy không rõ bộ dáng cô gái này.Không biết có phải bởi vì vẻ ngoài lóa mắt kia của cô hay không.Ngay lúc này, Tiểu Hoa mở miệng"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao sáng lên."

Tô Yên còn ở đằng kia nói nói, thình lình có sao sáng lên làm cô ngẩn ra, thế cho nên ngừng lại, nhìn hắn.Chớp chớp mắt, hỏi"Anh... nghe hiểu chưa?"

Hoắc Từ ngồi ở trên ghế phục hồi tinh thần lại, nhìn cô.Đôi mắt cô dưới ánh mặt trời nhìn qua như màu xanh lam, giống hệt biển rộng.Hắn nheo nheo mắt, đứng dậy, đi qua.Vốn dĩ hắn là muốn nhìn một chút rốt cuộc đôi mắt cô màu xanh hay là dưới ánh mặt trời nên hắn có ảo giác.Sau đó, đi qua mới phát hiện ······ đùi Tô Yên trắng bóng lộ ở bên ngoài.Cũng may áo thun đủ dài, mặc ở trên người cô y như là váy ngắn.Chỗ nên che cũng đều khuất cả.Nhưng mà, cái áo thun này có chút quen mắt.Ân, đây không phải áo hắn sao?Đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghe cô lại lần nữa mở miệng"Em có thể mượn quần mặc không?"

Nghe đến đây, Hoắc Từ khẳng định, quần áo xác thật là của hắn.Hơn nữa một cái quần màu đen còn đang bị cô nắm chặt ở trong tay.Hắn nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên duỗi tay, nắm gương mặt Tô Yên.Giây tiếp theo, dùng sức bóp vài cái.Xác định đây là người thật.Hắn trên dưới nhìn cô, mí mắt buông xuống"Cô giáo tới dạy học, không mặc quần áo?"

Tô Yên lúc này đã ở tủ quần áo.Hắn từng bước ép sát, thân thể cô liền dán vào tận cùng bên trong tủ.Lạch cạch.Bàn tay với khớp xương rõ ràng chống bên cạnh.Tới gần Tô Yên, trên dưới nhìn"Quần áo đâu?"

"Em có không quần áo."

Tô Yên lấy tay nắm chặt áo trên người mình.Hiện giờ cô không có tiền.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Vừa mới nãy không phải còn giảng một bài sao?Xem như, là tiền quần áo?Tô Yên nghĩ.Hoắc Từ nhìn cô, ẩn ẩn còn có thể nhìn ra dáng người no đủ của cô gái này.Lả lướt hấp dẫn.Hắn mí mắt vừa động"Cái gì cũng chưa mặc?"

Nói đoạn, còn duỗi tay tính toán xác định một chút.Vừa duỗi tay, vừa cười câu môi"Cô giáo đi học không mặc quần áo, đây là môn học nào?

Cấu tạo thân thể sinh học?"

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa."

Hoắc thiếu gia, gia sư của ngài đã tới."

Hoắc Từ nghe, mày nhíu lại."

Vào đi."

Tuy là nói với người ngoài cửa, nhưng tầm mắt vẫn luôn nhìn Tô Yên.Tô Yên nỗ lực làm bộ cái gì cũng không có phát sinh.Ngoài cửa là quản gia, phía sau ông ta là một nữ tử mặc áo thun trắng, quần jean, giày vải.Cả người toát ra hơi thở thanh xuân.Cô gái kia nói"Chào em, tôi là Triệu Tường Vi, là gia sư của em."

Nói xong, nữ tử ngẩng đầu.Khi cô ta nhìn đến Hoắc Từ, lời nói liền im bặt.
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1657 Leng keng, tiểu Cẩm Lý lên sàn 4


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmMày nhíu chặt, sự ôn hòa vừa nãy tức khắc hoàn toàn không thấy.Trên mặt tràn đầy bài xích."

Là cậu?"

Bởi vì lúc này Tô Yên bị chắn bên trong tủ quần áo, thế cho nên quản gia cùng Triệu Tường Vi vẫn chưa phát hiện trong phòng còn có một cô gái.Hoắc Từ nghe tiếng nói, nghiêng đầu xem.Nhìn cái cô gái đứng ở cửa kia.Suy nghĩ trong chốc lát, tựa hồ nhớ tới cái gì, cười"A?

Tiểu thư bán rượu?"

Triệu Tường Vi nắm chặt sách giáo khoa trong tay, sắc mặt trở nên phi thường khó coi.Hồi lâu sau, cô mở miệng"Một tiết này tôi không dạy."

Nói đoạn, cô ta xoay người rời đi.Quản gia bị làm cho sửng sốt, hiển nhiên thiếu gia biết vị gia sư Triệu Tường Vi này ."

Này ······"Tức khắc quản gia không biết làm sao, dò hỏi ý tứ thiếu gia.Hoắc Từ lúc này lực chú ý tất cả đều ở trên người Tô Yên.Hắn nói"Ông đi ra ngoài."

"Dạ, thiếu gia."

Trả lời xong, quản gia đi ra ngoài.Trong phòng lại lần nữa chỉ còn lại Tô Yên cùng Hoắc Từ.Tô Yên nghiêm túc"Em dạy anh học, quần áo này cho em mặc, có thể chứ?"

Hoắc Từ nhìn cô"Cô dạy tôi học?

Bao lớn rồi?"

Tô Yên kỳ thật cũng không biết mình bao nhiêu tuổi.Cô cúi đầu nhìn nhìn chính mình.Sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía hắn."

Anh cảm thấy em bao lớn rồi?"

"Mười bảy?"

Tô Yên gật gật đầu"Ân, em mười bảy."

Hoắc Từ nhìn chằm chằm cô.Kỳ thật, hắn rất muốn ôm cô một cái.Ân, hẳn là, thực mềm.Trong lòng nghĩ như vậy .Nhưng khi đưa bàn tay qua lại thành sờ sờ đầu cô.Giây tiếp theo, xoa tóc cô một trận loạn xạ.Chờ xoa đủ rồi, tầm mắt hắn rời đi, không hề nhìn cô nữa.Hắn hỏi"Tên là gì?"

"Tô Yên""Học ở đâu?"

"Ở ·······"Tô Yên nhất thời nghẹn lời.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Hoắc Từ quay đầu nhìn lại"Không muốn nói?"

" Ở nơi rất xa."

"Nước ngoài?"

Tô Yên không nói chuyện, chỉ là nắm lấy quần áo.Hoắc Từ nhìn cũng không nói nữa."

Học tập thế nào?"

"Trừ bỏ ngữ văn không tốt, còn lại đều có thể xếp hạng nhất."

Hoắc Từ nghe vậy, cánh môi mỏng cong lên"Học bá?"

"Bọn họ gọi em là học thần."

Hoắc Từ cười càng sâu."

Nói yêu cầu của cô?"

"Yêu cầu gì?"

"Làm cô giáo của tôi, muốn tiền lương bao nhiêu, hoặc là một ít điều kiện."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát"Bao ăn bao ở."

Nói xong, cô chỉ một bộ quần áo trên người"Cả một bộ này cũng cho em."

Hoắc Từ đợi trong chốc lát, nhìn cô"Hết rồi?"

Tô Yên đang muốn gật đầu.Lúc này, Tiểu Hoa vội vàng mở miệng"Ký chủ, tiền lương, tiền lương, tiền lương!!"

Tô Yên"Còn có tiền lương."

"Ân, muốn bao nhiêu?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát"3000?"

Hắn trầm mặc.Tô Yên"2500?"

Người nào đó vẫn là trầm mặc.Tô Yên"2000?"

Hoắc Từ nhìn cô,"Được, thành giao."

Tô Yên gật đầu.Cho nên, bộ quần áo này là của cô?Nghĩ như vậy, cô đi ra khỏi tủ quần áo.Mắt cá chân trắng nõn cùng màu trắng ngà của thảm lông dê như là muốn hòa làm một.Hắn nhìn"Không giày, không mặc quần áo, cứ như vậy chạy đến trong phòng tôi?"

Tô Yên cạn lời, đứng ở chỗ đó, lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu"Là ngoài ý muốn."

Hoắc Từ tựa hồ không muốn tiếp tục tìm hiểu nguyên nhân.Hắn mở cửa phòng, gọi"Quản gia"Thực mau, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa"Thiếu gia?"

"Tìm một phòng, mang cô ấy qua.

Về sau cô ấy sẽ ở chỗ này."

"Vâng"Quản gia lên tiếng, nhịn không được nhìn Tô Yên nhiều hơn.Thứ nhất là cô bé này lớn lên thật tinh xảo.
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1658 Leng keng, tiểu Cẩm Lý lên sàn 5


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmThứ hai là, hắn vẫn luôn ở gần phòng thiếu gia không rời đi.Cô vào khi nào?Chờ một chút, cô sao lại mặc quần áo của thiếu gia?Đương nhiên, là một quản gia chuyên nghiệp, ông sẽ không thể hiện sự nghi hoặc ở trên mặt.Quản gia mở miệng"Nữ sĩ, mời ngài."

Tiếp theo, dẫn Tô Yên đi đến phòng cho khách.Tô Yên đi vào trong phòng của mình, ngồi xuống.Quản gia trước khi đi, nói"Nữ sĩ, nếu ngài có yêu cầu gì, ngài có thể tùy thời mở miệng."

Quản gia vừa đi, lạch cạch một tiếng, Tô Yên khóa kỹ cửa phòng.Tiếp theo nói"Tiểu Hoa""Ký chủ ~""Truyền tống ký ức cho ta đi."

"Leng keng, xin chờ trong chốc lát."

Nguyên thân, là cá cẩm lý, có đại khí vận.Sau đó ······ không có sau đó.Lúc này, Tiểu Hoa ra tiếng"Ký chủ, chị có muốn hiểu biết một chút thế giới này không?"

"Ân."

"Leng keng, đang load...."

Triệu Tường Vi, nữ chủ thế giới này.Một thiên kim nhà giàu.Lòng tự trọng lớn, muốn tự mình lấy được thành công liền trộm chạy ra ngoài, đi tới đế đô học.Tự mình làm công nuôi sống chính mình.Hoắc Từ, vai ác thế giới đại BOSS.Kết cục cuối cùng, chết.Triệu Tường Vi cùng nam chủ thế giới này là Tần Hiên Vũ ở bên nhau, kết hôn sinh con ân ái cả đời.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Lúc này Tiểu Hoa lên tiếng"Leng keng, bởi vì chị là cẩm lý mang đại vận khí nên có một nhiệm vụ.

Trợ giúp người đầu tiên gặp được chị sau khi biến thành người, sống bình an cả đời."

Người đầu tiên cô gặp được còn không phải là Hoắc Từ sao?Tô Yên hỏi lại"Ta bảo hộ Hoắc Từ?"

"Ký chủ, chị cũng có thể lý giải như vậy."

"Ký chủ, bởi vì Hoắc Từ là vai ác lớn nhất của thế giới này, chị cũng có thể lý giải, nhiệm vụ là đối kháng cùng nam nữ chủ.

Không cho bọn họ thương tổn Hoắc Từ."

Khi Tiểu Hoa nói, nó có chút vui vẻ.Tiểu Hoa đã sớm cảm thấy ký chủ chính là một siêu BUG, loại mà có bàn tay vàng ấy.Quả thực ai được cô bảo hộ đều có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh a.Hiện giờ, cái BUG này còn có vận may thêm vào.Chậc chậc chậc, thử hỏi một chút, còn có ai lợi hại hơn ký chủ nhà nó không??Tô Yên cẩn thận nghe xong, nói "Hắn cuối cùng vì sao lại chết?"

"Bởi vì Triệu Tường Vi."

"Ân?"

"A, bởi vì Hoắc Từ thích Triệu Tường Vi, nhưng Triệu Tường Vi không thích hắn, mà thích đối thủ một mất một còn của hắn là Tần Hiên Vũ.

Nhưng mà, Triệu Tường Vi cùng Tần Hiên Vũ yên nhau gặp phải rất nhiều sóng gió.

Hoắc Từ luôn là ở thời điểm mấu chốt trợ giúp Triệu Tường Vi.

Cuối cùng, khi Tần Hiên Vũ cùng Triệu Tường Vi đại hôn, Hoắc Từ chết ở trong bẫy rập của Tần Hiên Vũ.

Có thể lý giải là nam phụ luôn là bàn đạp của nam chính a."

Không có cái gì làm người đau lòng bằng nam phụ tình thâm a.Tô Yên nghe xong, hỏi"Bọn họ khi nào kết hôn?"

"Mười năm sau."

Hiện tại mới là giai đoạn đầu bọn họ có gút mắt.Vừa vặn Hoắc Từ ở câu lạc bộ đêm gặp Triệu Tường Vi bán rượu.

Hắn thật ra không có làm cái gì, chỉ là đám người cùng đi với hắn đối với Triệu Tường Vi đánh giá vài câu.Nhưng mà tất cả đều bị Triệu Tường Vi tính ở trên đầu Hoắc Từ.Hoắc Từ ở trường học có tai tiếng không tốt.Học tập không tốt, đánh nhau không ít.Những tên côn đồ trong trường học đều coi hắn như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.Hoắc Từ lúc trước không quen biết Triệu Tường Vi, Triệu Tường Vi lại biết được hắn.Triệu Tường Vi ghét nhất là mấy tên du thủ du thực, không học vấn không nghề nghiệp như vậy, thế cho nên phát hiện người mình muốn dạy là Hoắc Từ mới bài xích như vậy.Đương nhiên, một ít việc này, Tô Yên không biết.Cô đang nghĩ ngợi việc mình rốt cuộc nên đi ra ngoài mua quần áo như thế nào.
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1659 Leng keng, tiểu Cẩm Lý lên sàn 6


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmTô Yên nhìn xung quanh căn phòng.Đây hình như là phòng của con gái.Nơi nơi đều là màu phấn hồng.Tô Yên dạo qua một vòng, đi đến trước tủ quần áo.Vừa mở ra liền sửng sốt một chút.Có rất nhiều quần áo của con gái, nhưng mà quần áo này có chút hở.Nội y quần lót cũng là loại ren xuyên thấu, nhãn mác còn chưa có cắt ra.Là hoàn toàn mới.Cô đi tới cửa, mở cửa phòng, ngó đầu ra liền thấy được quản gia đứng ở chỗ đó.Quản gia mở miệng"Nữ sĩ, xin hỏi ngài có yêu cầu gì?"

Tô Yên chỉ trong phòng"Căn phòng này, hình như có của người khác."

Quản gia cười nói"Ngài yên tâm, căn phòng này không có người ở."

"Tủ quần áo có quần áo.

Toàn là đồ mới."

Quản gia sửng sốt một chút, cười nói"Nếu nữ sĩ có yêu cầu có thể nói với tôi, nếu ngài cảm thấy không muốn những món đồ đó, tôi sẽ phái người đến thu dọn cho ngài."

Có lẽ là hầu gái quên đem quần áo thu hồi?Chuyện này cũng không biết nên giải thích như thế nào, mẹ thiếu gia trước nay đều sẽ không suy xét đến con trai mình năm nay mới 17 tuổi.Phu nhân có vẻ rất muốn thiếu gia tìm được bạn gái.Học tập hay không không quan trọng, có bạn gái mới quan trọng.Nếu con gái của bạn vừa ý con trai mình, phu nhân một chút đều không ngại, thậm chí sẽ vì con trai mình mà giật dây bắc cầu.Nhưng mà, thiếu gia một chút cũng không tính toán tiếp thu hành động này của phu nhân.Cũng không biết thiếu gia nói cái gì đó với con gái nhà người ta, ở chỗ này ngốc còn không đến hai giờ liền khóc lóc chạy, hoặc là, thiếu gia dứt khoát không về nhà.Tô Yên vừa nghe quần áo hoàn toàn mới, có thể mặc.Cô ra tiếng"Không cần dọn, tôi muốn."

Nói đoạn trở về phòng, cầm lấy quần áo ra thay vào người.Tuy rằng nội y quần lót không tốt lắm, nhưng váy với áo gì đó, vẫn thuộc về loại quần áo bình thường.Cô mặc xong quần áo, đứng ở trước gương.Đầu tóc như rong biển, hơi hơi cuốn.Khuôn mặt tinh xảo, nhìn qua, thật sự giống như là từ trong sách đồng thoại đi ra.Quả thực xinh đẹp hoàn mỹ đến không giống như người trần.Cô đang chải tóc, Tiểu Hoa liền nói"Ký chủ, chị phải nhớ đến đêm trăng tròn, chị sẽ biến trở về cẩm lý.

Hơn nữa trước đêm trăng tròn một ngày, chị sẽ bị mất hết tất cả sức mạnh, yếu ớt như người bình thường.

Nhưng mà chỉ cần qua đêm trăng tròn, tất cả sẽ lại khôi phục như bình thường."

Tô Yên nghe xong, gật đầu"Được, ta đã biết."[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Tô Yên ở trong phòng, một lát liền ngốc tới buổi tối.Chờ đến khi cô đi ra, hành lang trống rỗng, một người cũng không có.Đi xuống dưới, đứng ở trong phòng khách, nhìn xung quanh.

Lúc này, quản gia lại lần nữa xuất hiện."

Xin chào, Tô nữ sĩ."

Xem ra vị quản gia này đã biết tên cô.Từ lúc trước là nữ sĩ, biến thành Tô nữ sĩ.Quản gia hỏi"Xin hỏi ngài muốn dùng bữa tối sao?"

Tô Yên gật đầu"Ân"Sau khi đồng ý, cô nhìn trái phải."

Hoắc Từ đâu?"

Quản gia đại khái không nghĩ tới Tô Yên sẽ hỏi tới Hoắc Từ.Ông ta nói"Thiếu gia không ở nhà."

Tô Yên sau khi nghe xong, nghi hoặc"Hắn không trở lại ăn cơm?"

"Đúng vậy, Tô nữ sĩ."

Thực mau, quản gia rời đi, chờ đến khi xuất hiện lần nữa, trong tay còn cầm một tờ giấy, đưa tới trước mặt Tô Yên"Tô nữ sĩ, đây là lịch học của thiếu gia, ngài xem một chút xem có cần chỉnh sửa gì không?"

Buổi tối từ thứ hai đến thứ sáu, từ 9 giờ đến 10 giờ học bù.Thứ bảy chủ nhật, 9h-10h sáng.Tiếp theo, quản gia nói"Thiếu gia có khả năng sẽ không chấp hành theo lịch học này, tất cả đều dựa theo tâm trạng mà làm."
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1660 Leng keng, tiểu Cẩm Lý lên sàn 7


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmQuản gia vì sao lạ nói câu cuối cùng kia?Thật sự là bởi vì đã mời rất nhiều gia sư tới dạy cho thiếu gia.Mỗi lần đều là bị làm tức giận đến bỏ dạy, cũng có lúc thiếu gia dứt khoát không xuất hiện ở trong nhà, một hai tuần không thấy được bóng người.Này còn dạy như thế nào?Tô Yên duỗi tay tiếp nhận lịch học.Gật đầu"Được"Sau đó đi tới nhà bếp dùng cơm, kéo ghế dựa, chuẩn bị ăn cơm.Lúc này bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng ô tô.Tiếp theo, cửa lớn bị đẩy ra.Tô Yên mới ăn một miếng cơm, sau đó lại ngẩng đầu xem qua.Chỉ nhìn thấy Hoắc Từ một thân đồ đen đi đến.Không biết hắn đi làm cái gì, chỉ là nhìn trang phục này, rất giống đồ đi xe máy.Hoắc Từ vừa tiến vào, tầm mắt đảo qua, nhìn về phía Tô Yên ngồi ở trên bàn cơm ăn cơm.Hoắc Từ nhíu mày lại, đi tới chỗ Tô Yên.Tô Yên còn tưởng rằng hắn muốn ăn cái gì.Kết quả người nọ đi thẳng về phía cô, đánh giá trên dưới một phen.Hỏi"Quần áo ở đâu?"

Tô Yên thành thành thật thật nói"Trong phòng có."

Hắn như suy tư gì đó, gật đầu."

Bên trong hẳn là mặc quần áo đi?"

Nói đoạn duỗi tay, kéo cổ áo Tô Yên, muốn xem bên trong.Kết quả nửa đường sửa lại lộ tuyến, niết lên mặt Tô Yên.Tô Yên nghi hoặc"Làm gì?"

Hắn vuốt xúc cảm mềm mại này.Ân, quả nhiên rất mềm.Lúc này,di động Hoắc Từ truyền kêu lên.Hắn lúc này mới buông lỏng tay ra để nghe điện thoại."

Nói"Lúc hắn nghe lời nói điện thoại bên kia xong, xoa nhẹ mày một chút."

Đã biết."

Nói xong, lạch cạch một tiếng cúp điện thoại.Khi hắn ngẩng đầu xem Tô Yên, kết quả phát hiện người nọ chạy tới chỗ khác ăn.Cách hắn rất xa.Hắn nhìn.Môi mỏng lạnh mang ý cười"Cô giáo, khi nào thì học?"

Tô Yên ăn hai miếng rau xanh, ngẩng đầu nghiêm túc nói"Cơm nước xong?"

Hoắc Từ nhìn thoáng qua thời gian"Chờ đến khi cô giáo cơm nước xong, tôi liền không có thời gian."

Lời này là có ý gì?Đây còn không phải là bắt cô nhịn ăn sao?Động tác đang ăn của cô dừng lại, buông đũa"Vậy, vậy bây giờ học?"

Hoắc Từ gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Nhưng mà thực mau, hắn trầm ngâm một tiếng, có vẻ là rối rắm"Nhưng mà ······, tôi có chuyện quan trọng muốn làm, không đi không được, vậy phải làm sao bây giờ?"

Tô Yên sau khi nghe xong, trầm mặc.Năm phút sau, xe ô tô màu đen ngoài biệt thự bắt đầu chạy.Trên ghế sau, Hoắc Từ ở đằng kia ngồi, bên cạnh hắn là Tô Yên.Tô Yên ra tiếng, nghiêm túc nói"Kỳ thật ngày mai cũng có thể học."

Hoắc Từ nhìn cô một cái"Ngày mai?

Cô giáo là muộn làm chậm trễ việc học của tôi?

Ngày kia có buổi kiểm tra, nếu lại thi không tốt, vậy là lỗi do cô giáo rồi."

Người nào đó lưu loát nói một đống lớn.Trốn tránh trách nhiệm một cách sạch sẽ.Tô Yên"······"Một tiết khóa cô còn chưa có dạy, không thể hiểu được liền biến thành cô sai.Nghĩ nghĩ, cô cúi đầu lột một viên kẹo, ăn vào trong miệng.Vị dâu tây sữa bò lan ra không khí.Người nào đó hỏi"Cô ăn cái gì?"

"Ăn kẹo""Ăn ngon sao?"

"Ân, còn được."

Hoắc Từ nghe cô nói.Một bàn tay chống ghế dựa, tới gần Tô Yên.Càng tới gần, hơi thở vị dâu tây sữa bò càng nồng đậm.Trong xe tối tăm, hai người dựa vào cực gần.Tiếp theo, hắn sát vào bên tai Tô Yên.
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1661 Leng keng, tiểu Cẩm Lý lên sàn 8


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm"Làm sao bây giờ đây?

Tôi không thích ăn kẹo, cũng không thích nhìn người khác ăn kẹo."

Trong đầu Tô Yên ý nghĩ đầu tiên chính là, 'răng rắc răng rắc' nhanh chóng nhai nhai, sau đó nuốt xuống.Cô sợ hắn sẽ moi kẹo trong miệng mình ra mất.Hoắc Từ nhìn bộ dáng này của cô, cũng không biết vì cái gì, thế nhưng cảm thấy, còn chơi rất vui.Trong lòng có điểm sung sướng.Là cái loại nhịn không được vui vẻ ra mặt.

Cô nhóc này là từ chỗ nào tới đây?Hắn duỗi tay muốn niết mặt cô, kết quả phát hiện một bên mặt cô bị mình niết đỏ bừng bừng.Tay dừng lại ở giữa không trung, không hạ thủ được.Cho đến khi tài xế mở miệng"Thiếu gia, đến địa điểm ngài nói rồi."

"Ân, chờ ở chỗ này."

Hoắc Từ lên tiếng, đẩy cửa xe đi ra ngoài.Tô Yên cũng muốn đi theo xuống xe.Kết quả mới vừa vươn đầu ra đã bị hắn ấn trở về."

Ở trên xe, chờ."

Tô Yên nghiêm túc"Em muốn đi cùng anh."

Hoắc Từ mặt mày vừa động, cúi đầu nhìn cô.Hồi lâu sau, nói"Vậy cũng không được."

Dứt lời, giây tiếp theo liền ấn Tô Yên vào trong xe.Lạch cạch một tiếng, đóng cửa xe lại.Sắc trời đen nhánh, ở chỗ này ngay cả cái đèn đường cũng không có.Chung quanh đều là một ít nhà dân cũ.Chờ hắn đi vào ngõ nhỏ, Tô Yên vốn dĩ là thành thành thật thật ở trên.Chỉ là trong chốc lát, liền có hai gã lưu manh đi qua, cũng hướng đi vào ngõ nhỏ, trong tay còn cầm côn sắt.Nhìn qua một bộ dáng người sống chớ gần.Ẩn ẩn, còn có thể nghe được tiếng hai người nói chuyện"Mày nói, Hoắc Từ sẽ đến sao?"

"Có lẽ đi, hắn không phải có quan hệ rất tốt cùng tên mập sao?

Nghe nói hắn giảng nghĩa khí, huynh đệ gặp nạn, còn không ngoan ngoãn lăn lại đây?

Ha ha ha ha"Trong giọng nói đầy ý cười nhạo.Thực mau, hai tên kia liền biến mất ở ngõ nhỏ.Tô Yên nghe lời nói kia, lạch cạch một tiếng, rốt cuộc vẫn mở cửa xe, đi vào trong hẻm nhỏ.Đại khái đi khoảng một trăm mét, dưới một ánh đèn đường mờ nhạt cũ nát, Hoắc Từ bị người vây quanh ở trung tâm.Mười mấy người trong tay cầm côn bổng, có vẻ đã sớm ở chỗ này chủ mưu đã lâu.Người dẫn đầu đeo một chuỗi dây xích vàng lớn, được mọi người gọi là Kim ca.Tiếp theo, chỉ nghe Kim ca kia mở miệng"Mày chính là Hoắc Từ?"

Ánh mắt ở trên người Hoắc Từ trên dưới đánh giá.Hoắc Từ quét một vòng"Người khác đâu?"

Kim ca cười ha ha lên, một bên cười một bên vỗ tay[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]"Không tồi, thật không tồi, đến lúc này, còn có thể nghĩ huynh đệ mình."

Cười đủ rồi, hắn nói"Yên tâm, đã sớm thả hắn đi, dù sao, người chúng tao muốn là mày."

Nói xong, ánh mắt Kim ca trở nên có chút tàn nhẫn"Có người nói với tao, muốn một cánh tay của mày."

Nói xong, Kim ca dừng lại nói"Bất quá, dù là không có người kia, sớm muộn gì có một ngày, chúng ta cũng sẽ gặp gỡ.

Nghe nói, mày ở trường học rất có tiếng a."

Kim ca kia không che dấu vẻ âm ngoan trên mặt mình.Chỉ là vừa dứt lời, phanh!Vị Kim ca đã bị một chân gạt ngã.Hoắc Từ không kiên nhẫn"Vô nghĩa nhiều lời như vậy làm gì."

Kim ca bị đánh, đàn em xung quanh hắn lập tức liền nóng nảy"Các huynh đệ, lên!"

Tiếp đó liền mở màn một hồi chiến đấu.Thân thủ Hoắc Từ cực tốt.

Đại khái là do từ nhỏ đánh tới bây giờ, mười phút qua, người xung quanh từng bước từng bước ngã.Hắn lại không bị thương gì.Chỉ là dù sao một người ứng phó nhiều người như vậy, vẫn không đủ sức.
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1662 Leng keng, tiểu Cẩm Lý lên sàn 9


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmVẫn là không đủ sức.Lúc này, ở một bên ngõ nhỏ khác truyền đến thanh âm lộc cộc của dép lê.Một cô gái mặc áo ngủ, cầm theo túi rác xuất hiện ở nơi này.Cô gái hiển nhiên còn chưa nhận ra được nơi này đang xảy ra chuyện gì.Cho đến khi nhìn người ngã đầy đất."

A!!!!!"

Tiếng thét chói tai phát ra.Nghe được thanh âm, Hoắc Từ phân tâm, ngẩng đầu nhìn xem.Phanh!Không chú ý một cái, bả vai ăn một côn.Hắn lui về phía sau lảo đảo một bước, nhíu mày.Mặt mày mang theo không kiên nhẫn.Trên mặt thiếu niên lây dính kiệt ngạo cùng lệ khí.Đối diện, còn có năm người.Sau khi thiếu nữ thét chói tai, vội vàng ngồi xổm xuống tránh ở thùng rác bên cạnh.Run đến không được, không dám phát ra một chút thanh âm.Lúc này, Kim ca mở miệng"Còn thất thần làm gì?!

Lên cho tao!!"

Dứt lời, cuộc chiến vừa mới ngắn ngủi tạm dừng lại một lần nữa tiếp diễn.Bởi vì cánh tay bị thương, ảnh hưởng không nhỏ tới chiến đấu, vậy nên Hoắc Từ chịu thêm không ít đòn.Hắn lùi sau hai bước, nheo mắt nhìn ba người còn lại trước mặt.Lui?Không có khả năng.Chỉ có thể liều một phen.Hắn ba bước cũng thành hai, nhanh chóng nhảy lên.Lúc này, ba người đồng thời khởi xướng tiến công.Phanh!Một người bị đá ra, một người bị đạp ngã xuống đất.Còn thừa một người cuối cùng, trong tay nắm côn sắt, xuất hiện ở sau lưng hắn.Không thể tránh.Chỉ là, không có đau đớn trong dự đoán.Chỉ nghe một tiếng phanh!Tiếp theo, hắn đã được một đôi tay trắng nõn đỡ lấy.Một mùi hương kẹo sữa nhàn nhạt còn chưa tiêu tán đi..Hắn ngẩng đầu.Sau đó liền đối mắt với Tô Yên.Cô hỏi"Anh không sao chứ?"

Thanh âm mềm mại, giống như là lông chim, một chút một chút quét lấy tim hắn, ngứa.Hắn quay đầu lại xem.Người kia bị gạt ngã ở một bên, không đứng lên nổi.Hoắc Từ giật giật mày, cúi người tới gần bên tai Tô Yên, lẩm bẩm."

Không thể tin được, công phu của cô giáo cũng không tồi."

Khi nói nói, một bàn tay cực kỳ tự nhiên ôm lấy eo Tô Yên.Giống hệt tưởng tượng của hắn, cả người cô đều thực mềm mại.Hắn lại yên lặng ôm chặt một chút.Ngửi hương vị kẹo sữa trên người cô.Ân, hương vị này, cũng khá tốt a.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Tô Yên gật gật đầu"Còn tạm."

Lực chú ý của cô đều dừng ở vết thương trên người hắn.Những chỗ khác thật ra không nghiêm trọng, nhưng mà cánh tay phải có vẻ rất thảm.Ăn một côn, còn bị cắt một vết.Tô Yên đỡ hắn đi ra ngoài.Vừa đi vừa nói"Em đưa anh đi bệnh viện."

Hoắc Từ liếc qua cô.Thấy bộ dáng cô nhẹ nhàng chau mày.Có vẻ cô thực không muốn nhìn thấy mình bị thương.Hắn hỏi"Cô giáo học võ từ khi nào vậy?"

"Thật lâu trước kia."

"Thật lâu là bao lâu?"

"Khi còn nhỏ."

Vừa trò chuyện, vừa đi ra đầu ngõ.Cho đến khi mở cửa xe, lên xe, đi tới bệnh viện.Trên đường đi, Hoắc Từ lại tiếp mấy lần điện thoại.Bên kia có vẻ rất kích động, ẩn ẩn Tô Yên còn có thể nghe được một ít.Trái lại, Hoắc Từ bên này lại thực bình tĩnh.Thuận miệng đáp ứng vài tiếng liền cắt đứt điện thoại.Cô nhìn miệng vết thương trên cánh tay hắn.Máu kéo dài chảy xuống dưới, tí tách nhỏ giọt ở trên xe.Cô dùng khăn giấy che lại, hỏi người lái xe"Xung quanh không có bệnh viện sao?"

Vừa dứt lời liền thấy cổng bệnh viện đã ở trong tầm mắt.
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1663 Leng keng, tiểu Cẩm Lý lên sàn 10


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmXe dừng lại, Tô Yên đỡ hắn đi vào.Sau khi kiểm tra cẩn thận, cũng may không có thương tổn đến xương cốt.Bác sĩ cầm ít thuốc, băng bó tốt cho hắn, nửa giờ sau, hai người ra bệnh viện.Vừa đi ra ngoài, Tiểu Hoa liền nói"Ký chủ, cô gái vừa mới ở trong ngõ nhỏ kia là Triệu Tường Vi."

"Hả?"

"Dựa theo cốt truyện, Hoắc Từ bị đám người kia lại đả thương, cuối cùng dùng hết toàn lực, đánh bại tất cả.

Vừa mới rời khỏi ngõ nhỏ liền té xỉu, vừa vặn bị Triệu Tường Vi nhìn đến, liền mang về nhà."

Tô Yên nghe xong lên tiếng"Ân"Liền xem như trả lời Tiểu Hoa.Nửa ngày sau, Tiểu Hoa nhịn không được"Ký chủ, hiện tại cảm giác trong lòng chị là gì?

Ngũ vị tạp trần, có điểm ghen ghét?"

Tô Yên nghi hoặc"Vì sao ghen ghét?"

Tiểu Hoa muốn nói, cô gái kia không những đưa Hoắc Từ về nhà mà còn sắp xếp cho hắn ở trong nhà mình.Nhưng cuối cùng, nó vẫn đem lời này nuốt trở về, nhỏ giọng nói"Muốn nhìn bộ dáng ghen của ký chủ."

Tô Yên không trả lời vấn đề này.Nghe lời Tiểu Hoa vừa nói, cô có chút rõ ràng nó muốn biểu đạt cái gì.Nhưng là, có cô ở chỗ này, những chuyện đó đều sẽ không xuất hiện.Hắn sẽ không bị người khác bắt cóc.Tô Yên đang nghĩ ngợi tới đây, bên tai vang lên giọng nói"Hoàn hồn."

Cô nghiêng đầu xem.Xe xóc nảy một chút, tức khắc hai người dựa vào cực gần.Hoắc Từ ngửi mùi sữa trên người cô, còn chưa nói cái gì, liền bị một bàn tay trắng nõn đẩy ngực mình ra, tựa hồ có ý làm hắn ngồi đàng hoàng.Tiếp theo, liền nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô "Miệng vết thương của anh sẽ bị đụng tới, cho nên tốt nhất không cần lộn xộn."

Hắn nhìn bộ dáng cô nghiêm túc.Cười một chút, ác liệt nói"Cô giáo, hiện tại đi học đi."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]"Hiện tại?"

"Tôi bao ăn bao ở còn cho tiền lương, cũng không thể không dạy, có phải hay không?"

Tô Yên nhìn hắn"Vậy anh muốn học cái gì?

Toán học?"

"Nghe không hiểu."

"Tiếng Anh?"

"Nghe không hiểu."

"Vật lý?"

"Nghe không hiểu."

Hắn nói phi thường đúng lý hợp tình.Nhìn thái độ hắn, như kiểu hắn học không được là do Tô Yên sai.Cô dừng một chút,"Vậy anh muốn học cái gì?"

Hoắc Từ tò mò nhìn cô "Cô giáo có nói những nội dung đó tất cả đều nhớ kỹ?"

Tô Yên gật gật đầu"Ân"Hắn bất tri bất giác lại ngồi sát trước mặt Tô Yên.

Ghế sau lớn như vậy, nhưng vẫn ép cô tới sát cạnh cửa.Nhìn dáng vẻ hắn không giống như là muốn học tập, mà càng giống điều tra tội phạm hơn"Nhà ở chỗ nào?"

"Ách, ở nơi rất xa."

"Lúc trước sống ở chỗ nào?"

" Rất xa."

Hoắc Từ biếng nhác, tư thái kia nhìn không ra là đang bị thương.Tô Yên nghiêm túc, hỏi cái gì phải trả lời cái đó.Hoắc Từ nghe cô trả lời như có lệ.Hắn hỏi một đống, trong mắt hiện lên một tia quang mang, suy tư gì đó"Tôi nhớ rõ, khi lần đầu gặp nhau, trên người của cô mặc chính là quần áo tôi."

"Ân""Quần áo cô đâu?

Cái gì cũng không mặc, khỏa thân xuất hiện?"

Tô Yên không nói chuyện.Dù sao vấn đề hắn hỏi, cô một cái cũng không trả lời.Muốn nói gì?Nói cô là con cá, cẩm lý nào có mặc quần áo?Tiếp theo, Hoắc Từ bỗng nhiên cười"Cô giáo, cô lúc đó sẽ không thật sự tính toán cho tôi học cấu tạo thân thể đấy chứ?"

Tô Yên lần này thật ra trả lời mau"Không có"
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1664 Leng keng, tiểu Cẩm Lý lên sàn 11


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm"A?

Cô giáo là có chỗ khó xử, không muốn trả lời?"

Hắn có vẻ muốn cho Tô Yên một bậc thang.Tô Yên liền theo xuống.Gật gật đầu"Đúng"Lúc này, xe đã tới nơi.Tô Yên duỗi tay mở cửa, chuẩn bị xuống xe.Kết quả cửa xe mới vừa mở ra, ầm một tiếng.Đã bị một bàn tay khớp xương rõ ràng kéo đóng lại.Lạch cạch, người nào đó khóa cứng cửa xe lại, tay ấn chặt ở trên tay vịn.Vừa nhìn lướt qua, thật giống như là hắn đang ôm cô.Hoắc Từ biếng nhác mở miệng"Cô giáo, chuyện cô không mặc quần áo xuất hiện ở trong phòng tôi, về sau tôi giúp cô bảo mật, được không?"

Tô Yên nhìn hắn, không trả lời.Cô cảm thấy hắn còn có lời muốn nói.Sau đó liền nghe hắn lại một câu"Nhưng mà, tôi vì cái gì muốn giúp cô giáo bảo mật đây?

Cô hình như cũng không cho tôi chỗ tốt gì."

Tô Yên nghe hắn không chút chột dạ nói ra một câu như vậy.Đây là xảo trá sao?Tô Yên xem hắn.Nửa ngày sau, mở miệng"Dạy thêm 2 buổi học?"

Hoắc Từ nhìn cô, không nói chuyện.Tô Yên lại nói"Ba buổi?"

Hoắc Từ vẫn không nói chuyện.Tô Yên lại chuẩn bị tiếp tục nói, lúc này, liền nghe được Hoắc Từ một câu"Cô giáo cảm thấy tôi là thiếu hai tiết học của cô?"

Lần này đến phiên Tô Yên trầm mặc.Cô nào biết hắn thiếu cái gì.Trong đầu Tiểu Hoa ra tiếng"Ký chủ, là thời điểm ra tuyệt chiêu."

Tô Yên nghe xong, từ trong túi móc ra hai viên kẹo, đưa tới trong tay hắn.Hoắc Từ sửng sốt, nhìn hai viên kẹo trong tay, cười như không cười.Đi theo, liền nghe được lạch cạch một tiếng.Tô Yên thừa dịp hắn trố mắt, tự động mở cửa xe xuống xe, đi về phòng mình.Ân, dù sao nói không lại, vẫn là cách xa một chút.Tiểu Hoa phản ứng một hồi lâu mới hiểu được ý tứ ký chủ.Dương đông kích tây.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Quả nhiên, ký chủ vẫn còn là người thành thật ngoan ngoãn như trước đây, là một tiểu khả ái nha.Tô Yên bước chân không dừng lại, vẫn luôn chạy về phòng mình.Lạch cạch một tiếng, khóa trái cửa phòng.Cô dựa vào cửa phòng, đứng một hồi lâu."

Tiểu Hoa""Ân?

Ký chủ?

Như thế nào?"

"Em nói ta là một con cẩm lý vận khí tốt?"

"Đúng vậy."

"Ngày mai đi quay trúng thưởng đi""Được a được a, giải thưởng lớn khẳng định là của ký chủ!"

Tiểu Hoa tự tin tràn đầy.Kết quả là, sáng sớm hôm sau, Tô Yên không đi ra ngoài.Cô không phải không có thời gian.Là bởi vì, ách ······ không có tiền.Quay thưởng là ý kiến hay, nhưng tiền đề là phải có tiền mua vé cái đã.Ngượng ngùng, đồng chí Tô Yên một chút tài sản đều không có.Sau ba ngày, Hoắc Từ vẫn luôn không trở về.Tô Yên tự mình ở nhà ăn cơm.Cho đến ngày thứ tư, cô rốt cuộc vẫn tìm tới quản gia.Một ngày kia, thời tiết thực không tồi, quản gia đang chuẩn bị bữa sáng cho Tô Yên.Khi Tô Yên sắp ăn xong, rốt cuộc không thể nhịn, mở miệng."

Quản gia""Có chuyện gì sao?

Tô nữ sĩ?"

"Tôi, ừm, ở chỗ này đã là ngày thứ năm."

"Phải""Tiền lương tôi không phải là tính theo buổi học mà là tính theo một tháng, 2000 tệ."

Quản gia không nói gì, vẫn luôn chờ Tô Yên nói hết lời.Tô Yên nhìn ông, nghiêm túc nói"Có thể, có thể đưa trước cho tôi 5 ngày tiền lương vừa rồi không?"

Nói xong, Tô Yên nhìn quản gia, sau đó lại nhìn đèn thủy tinh ở nơi xa, tiếp tục nói"Năm ngày tiền lương đại khái là 333 tệ."

Cô biết, dựa theo quy tắc, là đến cuối tháng mới được lấy.Nhưng, phải chờ 25 ngày nữa mới hết một tháng.
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1642 leng keng, Tiểu Cẩm Lý lên sàn 12


*Bên cv đánh số chương tùm lum hết lên á, nhưng mạch truyện vẫn đúng thứ tự nha mọi người, không cần lo lắng đâu nạ!!!Edit: Tinh NiệmCô rất muốn đổi bộ quần áo mình đang mặc trên người.Quản gia nghe xong, cười nói"Đương nhiên có thể, Tô nữ sĩ."

Nói xong, quản gia rời đi.Thực mau, 333 tệ liền tới trong tay Tô Yên.Ngoài ra, quản gia còn cầm 2000 tệ, nói"Nếu Tô tiểu thư có việc cần dùng gấp, có thể ứng trước tiền lương tháng này."

Tô Yên lắc đầu"Không cần, từng này là được."

Nói xong, cô dừng một chút, lại thêm một câu"Cảm ơn"Quản gia gật đầu."

Nếu Tô nữ sĩ có bất luận yêu cầu gì, có thể tùy thời đưa ra."

Thiếu gia tuy rằng không ở chỗ này, nhưng mỗi ngày đều có gọi điện thoại tới.Vòng một vòng lớn, chính là hỏi một tiếng cô còn ở đây không, cùng với, chiếu cố tốt cho cô.Tuy rằng không biết cô gái này có địa vị gì, nhưng thiếu gia nói cẩn thận chiếu cố, đương nhiên phải nghe theo.Ăn cơm sáng xong không bao lâu, Tô Yên liền ra cửa.Ở trên đường, cô thả Tô Cổ cùng Tiểu Hồng ra.Tiểu Hồng nhìn Tô Yên, cuốn cuốn tóc mình, dáng vẻ cực kỳ hứng thú"Yên Yên, em cũng muốn đầu tóc như vậy."

Nó lôi kéo mấy lọn tóc ngắn ngủn trên đầu mình.Bên cạnh, Tô Cổ duỗi tay, ấn xuống cái đầu nó.Tô Cổ nhìn trái nhìn phải một vòng"Đây là chỗ nào?"

"Trên đường cái."

"Chị muốn đi đâu vậy?"

"Đi quay thưởng."

Vừa đi vừa nói, sau đó, Tiểu Hồng đứng ở chỗ đó không đi rồi.Tầm mắt nó nhìn chằm chằm tủ kính đang bày bánh kem chocolate.Non nớt nói"Yên Yên, cái này có vẻ ăn rất ngon nha."

Tô Yên nhìn thoáng qua giá cả.389 tệ.Cô dời đi tầm mắt.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Ăn ngon hay không cô không biết, nhưng mua không nổi là thật sự.Sau đó, vì phòng ngừa Tiểu Hồng muốn ăn càng nhiều đồ vật.Tô Yên cho bọn họ 133 tệ, sau đó tách ra.Trước khi đi, Tiểu Hồng lẩm bẩm"Yên Yên hình như thực ghét bỏ chúng ta a."

Tô Cổ cúi đầu liếc liếc mắt nhìn tên nhóc vừa tiêu 100 tệ để mua một khối bánh kem nhỏ kia."

Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra à?"

"Cái gì?"

"Ta cũng thực ghét bỏ ngươi."

Tô Cổ cất 33 tệ còn thừa vào trong túi, lôi kéo cánh tay nhóc con đi sang đường bên kia.Chờ hai người bọn họ đi rồi, trong đầu Tiểu Hoa mở miệng"Ký chủ, chị lại đi thẳng tầm mười lăm phút, sẽ nhìn thấy một chỗ quay trúng thưởng."

Vừa nghe như vậy, Tô Yên liền có tinh thần.Thế cho nên không phát hiện, tự mình đã đi bộ sắp được một tiếng đồng hồ rồi.Đi rồi đi, sau đó liền nhìn đến một thiếu niên mặc đồng phục cao trung Đế Đô giáo, cả người chật vật đi tới.Tô Yên đứng dịch sang bên cạnh, muốn nhường cho hắn đi trước.Cô đã đứng thực gọn.Kết quả người này khi tới trước mặt Tô Yên liền lảo đảo, chân vừa lúc đá vào mũi chân cô.Ầm một tiếng, thiếu niên ngã ở trên mặt đất.Tô Yên nhìn thấy vậy, phản ứng đầu tiên là, sờ sờ túi tiền của mình.Sau đó mới ngồi xổm xuống, xem hắn."

Cậu không sao chứ?"

Thiếu niên mệt mỏi mở to mắt.Trên mặt chỗ xanh chỗ tím, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng.Tô Yên nghiêm túc hỏi"Muốn báo công an, hay là muốn tôi giúp cậu gọi cấp cứu?"

Thiếu niên kia chống mặt đất, cố gắng đứng lên, lắc đầu."

Không cần"Ở ngay lúc này, phía sau Tô Yên truyền đến giọng nói một cô gái"Hiên vũ?"

Tô Yên quay đầu đi xem.Người nọ cũng là học sinh cao trung Đế Đô.Phía trên là áo vest, phía dưới là váy dài.Một khuôn mặt thật xinh đẹp, nhưng mà cô ấy có vẻ muốn giấu giếm bộ dáng của mình, còn cố ý điểm một ít tàn nhang.
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1643 leng keng, Tiểu Cẩm Lý lên sàn 13


Edit: Tinh Niệm

Tô Yên đã từng học qua một ít thuật dịch dung, thế cho nên rất rõ ràng chiêu trò như vậy.

Cô gái này, đã gặp qua.Tên là Triệu Tường Vi.Đang nghĩ ngợi tới đây, cô gái kia đã nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy Tần Hiên Vũ.Mày nhíu lại,"Hiên vũ, cậu không sao chứ?

Cậu bị thương?

Tôi đưa cậu đi bệnh viện."

Nam sinh lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Triệu Tường Vi"Không cần, bị thương ngoài da, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi."

Triệu Tường Vi vừa nghe, càng không vui"Như vậy sao được?

Cậu không cần lo lắng tiền thuốc men, tôi có thể giúp cậu trả."

Nói đoạn liền muốn cưỡng chế mang Tần Hiên Vũ đi bệnh viện.Lúc này, có tiếng bước chân vụn vặt vang lên.Đang có rất nhiều người tới đây.Cũng là mặc đồng phục cao trung Đế Đô, bảy tám học sinh hướng tới bên này.Một người trong đó cười lạnh mở miệng"Tần Hiên Vũ, mày giả vờ cái gì mà giả vờ a.

Tìm mấy tên du côn bên ngoài là mày đúng không?

Lúc mày muốn một cái cánh tay của Từ ca, có nghĩ tới kết cục này hay không?"

Tô Yên nghe đến đây đã hiểu rõ ràng sao lại thế này.Cô lui sau một chút, muốn rời đi khỏi chỗ này.Kết quả liền nghe được Triệu Tường Vi nói"Phóng cô ấy đi, không cần liên lụy người vô tội."

Ý chính là chỉ Tô Yên.Vốn dĩ, những người đó đều dồn lực chú ý trên người Tần Hiên Vũ, nghe được Triệu Tường Vi nói, quay sang nhìn về phía Tô Yên"Cùng một hội?"

Tô Yên lắc đầu, nói nghiêm túc"Không phải một hội."

Triệu Tường Vi nhíu mày"Hoắc Từ đâu?

Ngay cả nữ sinh cũng muốn đánh, thật là kém cỏi làm người ghê tởm."

Tô Yên nghe vậy, nhìn về phía Triệu Tường Vi.Sau đó chậm rì rì mở miệng"Không cần đánh đồng làm một."

Hắn lại không có ở chỗ này, vì sao còn muốn nói như vậy.Hiển nhiên, Triệu Tường Vi cũng không có hiểu rõ ý Tô Yên.Mà đám người đối diện nghe được Triệu Tường Vi nói ra tên Hoắc Từ tên, sửng sốt"Cô quen biết Từ ca?"

Triệu Tường Vi nghe, mày nhíu chặt.Hiển nhiên thực bài xích những lời này.Nhưng, nhìn phía đối diện thế tới rào rạt, nói"Nếu các cậu đánh tôi, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha các cậu."

Tô Yên nghe, ngẩng đầu.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Nhìn cô ta nhiều thêm hai lần, sau đó dời đi tầm mắt.Người đối diện trầm ngâm trong chớp mắt"Chúng ta có phải hay đã từng gặp qua ở đâu?"

Hắn nhìn Triệu Tường Vi thực quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra.Triệu Tường Vi bị bức cho không có biện pháp, rốt cuộc nói"Câu lạc bộ đêm Hoàng Thành."

Người nọ vừa nghe, trong mắt hiện lên một tia quang mang"Cô gái bán rượu?"

Dứt lời, người nọ cười, ý vị thâm trường"Hóa ra là cô a."

Sau đó liền nghe hắn nói"Cô lúc ấy không phải nói không có hứng thú với Từ ca sao?

Như thế nào?

Hiện tại coi trọng?"

Vốn dĩ Tần Hiên Vũ vẫn chưa chú ý đến Triệu Tường Vi.Cho đến nghe được người nọ nói, tầm mắt mới nhìn qua cô ta.Vừa nãy ······ người kia nói, Hoắc Từ thích cô?Tần Hiên Vũ ngẩng đầu, yếu ớt cười với Triệu Tường Vi"Cảm ơn"Triệu Tường Vi lắc đầu"Không có gì, đi thôi."

Nói đoạn liền muốn đỡ hắn rời đi.Kết quả vừa mới chuẩn bị rời đi, liền nghe người dẫn đầu bên kia mở miệng"Từ từ, tôi là nói cô có thể đi, hắn không thể."

Triệu Tường Vi bắt đầu không kiên nhẫn"Tôi nói các cậu, đừng có quá phận!"

Hai bên tranh chấp lợi hại.Lúc này, một chiếc xe máy chạy đến.Người lái xe mặc đồ full đen, đầu đội mũ bảo hiểm đen.Két một tiếng, xe máy dừng lại trước mặt đám người.
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1644 leng keng, Tiểu Cẩm Lý lên sàn 14


Edit: Tinh Niệm

Xe dừng lại, người nọ tháo mũ bảo hiểm, lộ ra một gương mặt Tô Yên quen thuộc.Là Hoắc Từ.Ánh mắt hắn quét một vòng.Cuối cùng mày nhíu lại, đem lực chú ý đặt ở trên người Tô Yên đang đứng cuối cùng.Hắn cong khóe môi một chút.Đặt mũ bảo hiểm ở trên xe, đi thẳng một mạch hướng tới Tô Yên."

Sao lại chạy tới nơi này?"

Tô Yên xem hắn, lại nhìn nhìn Triệu Tường Vi.Còn chưa mở miệng, Hoắc Từ đã chạy tới trước mặt cô."

Nghĩ cái gì vậy?"

Tô Yên lắc đầu, sau đó trả lời vấn đề đầu tiên"Đi quay thưởng."

Hoắc Từ nghe, ý cười gia tăng chút"Quay thưởng?

Đến nơi này?"

Tô Yên duỗi tay chỉ vào một cái siêu thị phía trước."

Chỗ đó."

"Vì sao còn không đi?

Ở chỗ này xem náo nhiệt gì?"

Tầm mắt Tô Yên nhìn về phía hai bên.Cô thật ra là muốn đi.Nếu bọn họ tránh ra, nói không chừng cô hiện tại đã trúng thưởng rồi.Hoắc Từ theo tầm mắt cô nhìn qua.Tên học sinh dẫn đầu đám người vừa mới còn lạnh lùng trừng mắt, hiện giờ đi tới trước mặt Hoắc Từ, nói"Từ ca, chính là hắn."

Trong lời nói tràn đầy phẫn hận.Hoắc Từ liếc Tần Hiên Vũ một cái"Hắn là ai?"

"Chính là tên thuê đám du côn muốn một cái cánh tay của anh."

Vừa dứt lời, Triệu Tường Vi nhíu mày"Này, đừng có ăn nói bừa bãi, Hiên Vũ tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này."

Hoắc Từ nhìn tên Tần Hiên Vũ cả người bị thương kia, lại nhìn về người bên cạnh"Cậu đánh?"

Người nọ lắc đầu"Không phải, bọn em vừa mới chuẩn bị tới tìm hắn liền đụng phải, tám phần là giẩ vờ."

Tô Yên tránh ở phía sau Hoắc Từ, từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa, lột ra, sau đó ăn vào trong miệng.Hoắc Từ nghe rõ ràng động tĩnh phía sau lưng mình, tất cả lực chú ý đều bị hấp dẫn đi rồi.Lướt qua còn tưởng là đang chú ý Tần Hiên Vũ, kỳ thật hoàn toàn đều suy nghĩ đến Tô Yên ở phía sau.Ân, lại đang ăn kẹo.Lần trước, đưa cho hắn hai viên kẹo liền chạy trốn.Hắn nói"Thôi, để hắn đi."

Dứt lời, hắn lại thêm một câu"Đều tan đi."

Trong mắt Triệu Tường Vi tràn đầy khinh bỉ.Hiển nhiên, ở trong lòng cô đã nhận định vết thương trên người Tần Hiên Vũ là Hoắc Từ đánh.Hoắc Từ chính là không học vấn không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng.Đỡ Tần Hiên Vũ trước khi đi, Triệu Tường Vi nói một câu"Hoắc Từ, tôi xem thường cậu."

Nói xong liền quay đi.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Hoắc Từ mí mắt vừa nhấc, nhìn hai người kia"Này."

Thanh âm lười nhác.Triệu Tường Vi trừng hắn.Hoắc Từ cười lạnh một chút"Hai người các cậu, quên nói cảm ơn."

Hai tay của hắn đút ở trong túi, bộ dáng vênh mặt cao ngạo.Trong mắt Triệu Tường Vi, đây chính là đang khiêu khích."

Cậu!!"

Làm cô tức đến một câu đều nói không nên lời.Tần Hiên Vũ vẫn luôn đóng vai người câm, lúc này rốt cuộc mở miệng."

Hoắc Từ, tôi tên Tần Hiên Vũ."

Hắn đứng dậy, hai bên đối diện.Hồi lâu lúc sau, chỉ nghe Tần Hiên Vũ lại một câu"Hy vọng cậu có thể nhớ kỹ tên này, bởi vì tôi sẽ làm câu cả đời khó quên."

Hoắc Từ nhìn Tần Hiên Vũ, hắn cảm thấy đầu óc tên này chắc là bị người đánh đến choáng váng rồi.Vốn dĩ hắn cũng không tính toán chuyện hôm nay, nhưng tên này khẩu khí quá ngông cuồng.Hoắc Từ đang muốn đi lên phía trước.'lạch cạch' một tiếng.Đầu Tô Yên dựa vào lưng hắn.Nhỏ giọng nói"Các anh chẳng lẽ không đi học sao?

Hiện tại vào giờ này, hẳn là vào lớp rồi đi?"

Càng quan trọng là, khi nào có thể kết thúc đây?Cô muốn đi rút thăm trúng thưởng a.Bước chân Hoắc Từ liền dừng lại.Hồi lâu sau, lệ khí trong mắt hắn tan chút, khuôn mặt hàm chứa ý cười, xoay người nhìn lại Tô Yên."

Cô giáo quản cũng thật nhiều."
 
[Quyển 9] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1645 leng keng, Tiểu Cẩm Lý lên sàn 15


Edit: Tinh Niệm

Hoắc Từ quay đầu lại, lôi kéo cổ tay Tô Yên, đi về phía trước"Dẹp đường."

Hắn không chút để ý nói.Cứ như vậy xuyên qua đám người, cũng không liếc mắt nhìn ai, cứ thế đi đến siêu thị kia.Chờ tới nơi, Tô Yên liền muốn đi siêu thị nhìn xem, kết quả còn chưa đi vào, đã bị Hoắc Từ kéo lại.Cô chớp chớp mắt nghi hoặc."

Còn có việc?"

"Cô cảm thấy sao?"

Người nào đó vô cớ hỏi lại.Tô Yên không nói lời nào, chờ hắn mở miệng.Hắn cười một chút"Cô giáo không định nói một tiếng cảm ơn?"

Tô Yên nhìn hắn, lại nhìn siêu thị phía sau, nói nghiêm túc"Không có anh, em cũng tự mình tới."

Hoắc Từ mày nhíu lại"Là tôi xen vào việc người khác?"

Tô Yên"Đây là chính anh nói."

Hoắc Từ nghe xong lời này, đặc biệt là cô còn không phải nói giỡn, là thật sự thực nghiêm túc nói.Đang muốn tính toán bức cô một chút.Tô Yên"Đi học muộn là hành vi không tốt."

"Ah..."

Hắn lên tiếng.Cũng không có tính toán rời khỏi.Khẩn nắm chặt cổ tay của cô, cũng không có ý muốn để cô đi vào siêu thị.Nửa ngày sau, Tô Yên mở miệng"Cảm ơn anh dẫn em lại đây."

Hoắc Từ nâng một chút mí mắt, lúc này mới buông lỏng tay ra.Hắn cúi người tới gần cô"Cô giáo vừa mới không phải nói rất đúng lý hợp tình?

Như thế nào đảo mắt liền thay đổi?"

Tô Yên cũng không trả lời, mà là lại hỏi một câu"Chuông đi học hình như vang lên rồi, anh không đi học?"

Hoắc Từ nhìn cô cả nửa ngày mới cười dời đi tầm mắt, nói"Cô giáo, hẹn gặp lại."

Tô Yên gật gật đầu, sau đó liền quay đầu vào siêu thị.Đây xác thật là một siêu thị lớn.Chỉ có ở một góc lập ra một cái quầy rất nhỏ, phá trên có dán chữ 'bốc thăm trúng thưởng'Không nhìn kỹ, rất có khả năng sẽ bỏ qua nó.Chỗ quay thưởng rất vắng khách, ông chủ còn đang xem TV.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]Vừa thấy Tô Yên đứng ở bên cạnh, ra tiếng"Cô gái nhỏ, muốn bốc thưởng?"

Tô Yên gật đầu"Ân"Cô trả lời xong, liền thấy ông chủ lạch cạch một chút liền lấy ra ba loại hộp bốc thăm."

3 tệ, 5 tệ, 10 tệ, muốn loại nào?"

Nói xong, ông chủ lại chỉ mấy hộp phía dưới bàn kính."

Phía dưới còn có loại đắt hơn, có thể tự mình chọn."

Tô Yên nhìn trong chốc lát, không có lập tức chọn, mà là hỏi"Nếu trúng thưởng, là ở chỗ này nhận sao?"

"Dưới 10.000 tệ thị nhận ở chỗ này, 10.000 tệ trở lên, cô nên đến công ty tổ chức để nhận."

Tô Yên nghe xong, chỉ vào hộp bốc thăm"Cái kia, cái kia, cái kia, còn có cái kia ······"Cô mua 5 tấm 20 tệ, 5 tấm 10 tệ, 6 tấm 5 tệ.Tiêu hết 180 tệ, trong túi còn có 20 tệ.Ông chủ thấy cô mua nhiều như vậy, nhịn không được nhìn nhiều hai lần.Có khách vip, ông chủ tâm tình tự nhiên rất tốt."

Cô gái nhỏ, xem cô vừa mới chọn thực nghiêm túc, là thường xuyên mua cái này sao?"

Tô Yên cầm một tấm thẻ cào.Vừa cào vừa lắc đầu"Lần đầu tiên."

Nói xong, cào được một cái.Nhìn kỹ một chút chữ ở phía trên, sau đó đặt sang một bên, tiếp tục đi cào một cái khác.Ông chủ xem tư thế này liền biết, khẳng định là không trúng.Mở miệng nói"Tiểu cô nương a, không trúng cũng không sao, đây phải dựa vào vận khí nha, cứ coi như là mua để giải trí đi."

Tô Yên gật gật đầu,"Ân"Cô lên tiếng, cào tới một tấm cuối cùng.Chờ tất cả đều cào xong, cô cầm nhìn trong chốc lát.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom