Lãng Mạn [Quyển 7] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên[Edit]

[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1296: Nữ Đế đại nhân có hỉ 54


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmChỉ nghe một người lửa giận ngập trời quát to"Hoàng Phu này, thật sự quá làm càn!

Cứ như thế này, Thiên Thánh quốc sớm muộn cũng lụi bại."

Tiếp đó lại một người lên tiếng"Nghe tiểu thái giám nói, tối hôm qua Hoàng Phu lại lôi kéo Nữ đế đại nhân ra Ngự Hoa Viên chơi đến rất khuya."

Trong lời nói, ái muội mười phần.Những quan viên khác càng nghe càng cảm thấy đỏ mặt.Một đám càng ngày càng bực bội."

Cơ nghiệp của Thiên Thánh quốc sớm muộn gì cũng sẽ bị huỷ trong tay hắn ta."

"Không được, vô luận như thế nào, nhất định phải làm nữ đế đại nhân phế hậu."

"Người này thủ đoạn thật sự quá lợi hại, quyết không thể để hắn ở trong cung tiếp tục tác oai tác quái, nguy hại cho nữ đế."

Mọi người càng nói càng hăng, bỗng nhiên Ninh Quốc Hạ cười ha ha mở miệng."

Chư vị, xin nghe ta nói một lời."

Ninh Quốc Hạ ở đây được xem như là quan viên rất có uy vọng.Hắn vừa mở miệng, một đám đang sôi nổi nghị luận đều im bặt.Chờ hắn mở miệng nói chuyện.Hắn cười nói"Nữ đế đại nhân của chúng ta năm nay mới chỉ có 17 tuổi.

Ham chơi một chút là bình thường.

Còn nữa, nữ đế đại nhân dù sao cũng là nữ nhân.

Nữ tử coi phu quân là trời."

Lời hắn nói tràn đầy ám chỉ.Sau đó, một người mở miệng"Ninh đại nhân là cảm thấy, nữ đế đại nhân rất nghe lời vị Hoàng Phu kia?"

Có người bắt đầu nhíu mày"Còn lợi hại như vậy?

Cơ nghiệp Thiên Thánh quốc của chúng ta chẳng phải là muốn rơi vào tay người khác??"

Lại có một người mở miệng"Nghe nói, Hoàng Phu bồi nữ đế một tấc cũng không rời, thậm chí có thể tùy ý ra vào Ngự Thư Phòng, tiếp xúc với việc cơ mật đại sự trong triều."

"Hậu cung không được tham gia vào chính sự!

Thế này... thế này quá lộn xộn rồi??"

Trong đó có một vị tướng quân từ trước đến nay không muốn tham gia vào việc này, cuối cùng cũng mở miệng.Thanh âm thô cuồng"Nếu là người khác, như vậy cũng không có gì, nhưng hiện giờ Hoàng Phu chính là Nhiếp Chính Vương.

Nữ đế đại nhân năm nay mới mười bảy.

Nếu chỉ bằng sức của một mình nữ đế đại nhân, làm sao chiếu cố được thiên hạ??

Hoàng Phu là trợ giúp nữ đế, có gì không thể?"

Lời của vị tướng quân kia là muốn nói giúp Hoàng Phu.So với việc thần phục nữ đế, hắn càng là vì nữ đế thành hôn với Nhiếp Chính Vương, mới chịu thần phục nàng.Vừa dứt lời, càng khơi dậy sự tức giận của đại bộ phận quan viên.Cái gì mà không hợp lý, họa loạn triều cương, phá hủy quy củ của tổ tông lưu lại.Nói đến nói đi, chỉ có một câu.Hoàng Phu này, không giữ lại được.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Ninh Quốc Hạ nghe được mấy lời này, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng.Hừ.Cái gì mà Nhiếp Chính Vương.Cái gì mà nữ đế.Lúc trước cũng dám đối xử với hắn như vậy.Lần này hắn muốn xem, nữ đế còn dám cùng thiên hạ đối nghịch không?Đang nghĩ ngợi.Bỗng nhiên giọng nói the thé của thái giám vang lên."

Hoàng Phu giá lâm!!"

Dứt lời, toàn bộ người trong điện Càn Khôn lập tức liền an tĩnh.Mọi người dùng ánh mắt sôi nổi nhìn về phía cửa lớn điện Càn Khôn.Chỉ thấy một nam tử mặc một thân cẩm y ngọc bào, đầu đội ngọc quan, tư thái lười biếng, mang theo khí chất tôn quý.Đi từng bước từ cửa lớn, lướt qua mọi người, bước lên bậc thang lát đá mỡ dê.Hắn đứng ở chỗ đó.Mọi người đều nhìn đến choáng váng.Có một bộ phận nhỏ quan viên nhận ra hắn.Còn phần lớn người mới đều không biết hắn.Năm đó, những người mới này chỉ là nghe qua tên tuổi của Nhiếp Chính Vương.Nhưng những người còn lại đã từng cùng vị Hoàng Phu này đương triều, từ đầu tới cuối không tham gia vào đề tài bãi miễn vị Hoàng Phu này.Chờ khi Tư Đồ Tu xuất hiện, đám đại thần một câu cũng không nói, chờ vị Hoàng Phu này lên tiếng.Xích Tinh đứng phía sau Tư Đồ Tu.Tay cầm bội kiếm, một thân hắc y.Mặt không biểu tình.Nữ quan Thanh Uyển phục vụ bên cạnh Nữ đế đại nhân cũng tới.
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1297: Nữ Đế đại nhân có hỉ 55


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmThanh Uyển tới, là biểu thị nữ đế đại nhân chấp thuận việc Hoàng Phu tới đây?Lúc này, một chiếc ghế gỗ tử đàn được chế tác tinh xảo xuất hiện trong tầm nhìn, đặt ở bên cạnh Tư Đồ Tu.Hắn ngồi ở trên ghế.Ngậm ý cười, thanh âm chậm rãi"Từ khi nào mà chư vị cũng không tiến hành quy củ nghi lễ rồi?"

Dứt lời, mọi người mới phản ứng lại.Quỳ lạy hành lễ"Bái kiến Hoàng Phu."

Thanh âm ở điện Càn Khôn vang lên.Tư Đồ Tu ngồi ở chỗ đó, cũng không nói bình thân cho bọn họ.Cứ để bọn họ quỳ.Sau đó, chỉ nghe hắn nói"Vừa mới đến đây liền nghe được chư vị đang định tội cho ta."

Nói xong, hắn bỗng nhiên cười."

Tiếc là, nữ đế vẫn luôn độc sủng một mình ta.

Ngày ngày lưu luyến, không chịu rời đi."

Hắn nghĩ đến người nào đó được gọi là nữ đế giờ còn đang nằm trên giường ngủ say sưa.Ý cười gia tăng chút.Thừa tướng từ trước tới nay đều không ưa Tư Đồ Tu.Trước kia cảm thấy hắn ta dùng bạo lực mà trấn áp những kẻ không phục.Hiện giờ lại cảm thấy Hoàng Phu này làm nhiễu loạn triều chính.Hắn ta thế mà lại chẳng biết xấu hổ nói ra những lời như vậy.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Thừa tướng đại nhân tức giận bốc lên cả mặt."

Làm càn!!

Ngươi nhiễu loạn triều cương, ngươi biết tội chưa?!"

Tư Đồ Tu biếng nhác, liếc Thừa tướng một cái"Không biết."

"Ngươi!!"

Thừa tướng tức đến nỗi ngực phập phồng.Hiện giờ Thừa tướng tuổi đã lớn, những người đứng bên cạnh nhìn vào đều sợ ông ta không thở nổi nữa, đang sống sờ sờ mà bị tên yêu nghiệt kia làm cho tức chết.Tư Đồ Tu nâng mắt, quét một vòng tất cả mọi người.Mở miệng"Ta tới chỗ này, có vài chuyện muốn nói.

Thứ nhất, Nữ Đế đại nhân có hỉ."

Vừa dứt lời, điện Càn Khôn lại lần nữa an tĩnh.Biểu tình của mọi người không giống như lúc trước nữa, mới đầu còn hỗn loạn, lúc sau liền truyền đến những âm thanh ngạc nhiên mà vui mừng.Thậm chí hoả khí của Thừa tướng cũng lập tức bay đi hết.Một đôi mắt già nua rưng rưng nước mắt."

Thiên Thánh quốc của ta, có hậu rồi!!!"

Mọi người còn chưa kịp cảm khái xong.Liền nghe Tư Đồ Tu nói tiếp"Bệ hạ có hỉ, thân thể mệt nhọc, nôn nghén liên tục, thái y muốn sau này tĩnh dưỡng cho thật tốt.

Sau này thượng triều, xem tâm tình của Bệ hạ."

Dứt lời, chúng quan viên sắc mặt khác nhau.Nhưng rốt cuộc chuyện này cũng không sai.Nữ đế mang thai là vốn là đại sự.Là huyết mạch hoàng tộc, là tương lai của Thiên Thánh quốc.Đương nhiên là quan trọng nhất.Tư Đồ Tu thanh âm chậm rãi"Thứ hai, nữ đế đại nhân có lệnh, đặc biệt phái ta tới giám quốc."

Vừa dứt lời, vài tiếng nói phản đối lập tức vang lên"Không thể!"

"Trăm triệu lần không thể!"

"Ngươi là Hoàng Phu!

Hậu cung sao có thể tham gia vào chính sự?!"

"Quy củ của tổ tông không có chuyện này."

Tư Đồ Tu cầm một quyển tấu chương, gõ gõ vào lòng bàn tay mình.Lên tiếng"Thứ ba, nữ đế đại nhân muốn ta làm một chuyện."

Dứt lời, những người vốn đang ồn ào bất mãn liền dừng lại.Đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Tư Đồ Tu, chờ hắn tiếp tục nói.Tư Đồ Tu cạch một tiếng, động tác thưởng thức tấu chương bỗng dừng lại."

Ninh Quốc công, kéo bè kéo cánh, tham ô quốc khố, nhận hối lộ."

Nói xong, hắn cũng không tiếp tục.Tư thái lười biếng, khóe môi ngậm ý cười nhìn về phía Ninh Quốc Hạ,"Ninh Quốc công, ngươi có muốn giải thích không?"

Ninh Quốc Hạ quỳ rạp xuống đất"Thần đối với nữ đế, đối với Thiên Thánh quốc trung thành và tận tâm, chưa từng có lòng khác."

"Ồ?

Làm thế nào biết được lời ngươi nói là chính xác?"

"Những lời thần nói là sự thật, nếu có một lời nói dối, sẽ bị thiên lôi đánh chết!!"

Rất khí thế, nghe qua làm người ta cảm thấy hắn là người tốt.Tư Đồ Tu chỉ cười cười.Hắn nâng tay lên, đưa quyển tấu chương trong tay cho Thanh Uyển"Cẩn thận đọc cho Quốc công đại nhân nghe một chút."

Thanh Uyển gật đầu, duỗi tay tiếp nhận quyển sổ.
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1298: Nữ đế đại nhân có hỉ 56


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmThanh Uyển mở tấu chương ra, đọc từng câu."

Thiên Thánh quốc năm thứ mười một, Ninh Quốc công thu mười vạn ngân lượng, đặc cách cho con trai nhỏ của Bảo hầu gia tiến vào vòng thi cử thứ hai.Thiên Thánh quốc năm thứ mười ba, hối lộ hai quan văn Lưu, Lý, một vạn lượng.Thiên Thánh quốc năm thứ mười lăm, nhận hối lộ năm vạn lượng......."

Một dòng rồi một dòng, một trang lại một trang.Thanh Uyển một hồi lâu mới đọc được hết số vàng bạc châu báu mà Ninh Quốc Hạ đã nhận đút lót.Chờ nàng đọc xong, Tư Đồ Tu vừa cười vừa nhìn xuống Ninh Quốc hạ mặt đã tái mét bên dưới."

Ta có nửa phần bôi nhọ ngươi sao?"

Ninh Quốc Hạ lắc đầu"Tất cả đều là bôi nhọ, thần chưa bao giờ làm những chuyện đó."

Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy chục cái rương lớn đang được thị vệ khiêng vào.Tất cả đồng loạt đặt trước mặt Ninh Quốc Hạ rồi mở ra.Tư Đồ Tu mỉm cười."

Chỗ vàng bạc châu báu này là lục soát được trong nhà Ninh Quốc công ra đó, chỉ sợ Ninh Quốc công làm quan thanh liêm mười đời cũng không có nhiều như vậy đâu nhỉ?

Ninh Quốc công chắc cũng không định nói với ta, số ngân lượng này là ngài nhặt được đấy chứ?"

Ninh Quốc Hạ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ Tu.Hiện giờ tất cả đều đã bại lộ.Vật chứng trước mắt, vô luận hắn muốn giảo biện như thế nào cũng đều không thể.Ninh Quốc Hạ hừ lạnh một tiếng.Vừa muốn mở miệng lại bị Tư Đồ Tu đánh gãy."

Ăn hối lộ, đút lót thi cử, mượn sức quan viên triều đình.

Từng việc đều khó thoát khỏi cái chết."

Dừng một chút, Tư Đồ Tu dựa vào ghế, lại nói tiếp"Vừa rồi Ninh Quốc công một hai thề thốt, nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết..."

Hắn hạ mí mắt ngày càng thấp"Xích Tinh, giết."

Dứt lời.Ninh Quốc công hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng đã rắc một tiếng, đầu rơi xuống đất.Máu bắn tung tóe trên mấy rương vàng bạc châu báu.Còn bắn lên người những quan viên đứng gần đó.Đám quan viên sợ tới mức lùi ra xa.Vì chưa bao giờ gặp qua cảnh này, sợ tới mức hai chân đều run.Người vừa rồi còn ở đây nói chuyện phiếm, nháy mắt đầu đã lìa khỏi cổ.Toàn bộ quan văn quan võ trong triều, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không ai tiếp thu nổi.Nhưng Tư Đồ Tu tựa như còn chưa muốn kết thúc.Hắn lên tiếng, ngữ điệu lười nhác"Kéo người ra ngoài, buộc vào cột sắt, khi nào hắn bị sét đánh thì đưa người về."

Này, đây là đã chết còn không chịu buông tha??!Mấy quan viên mới còn chưa từng gặp qua chuyện này??Bọn thị vệ nhanh chóng nối đuôi nhau mà đi.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Nâng một đám rương, lôi kéo thi thể kia ra ngoài.Mặt đất cũng nhanh chóng được dọn dẹp thanh khiết sạch sẽ.Điện Càn Khôn lại khôi phục bộ dáng ban đầu.Chỉ là trong không khí vẫn còn tràn ngập một cỗ mùi tanh chứng minh sự việc vừa mới xảy ra không phải là ảo giác.Sau chuyện đó, tất cả mọi người đều trở nên thành thật.Dù có muốn khuyên can, nhưng được sống không phải là càng quan trọng hơn sao?Tư Đồ Tu lưu loát nói tiếp"Vừa rồi ta mới nói ba điều kia, chư vị có ý kiến gì không?"

Lần này, không ai dám nói chuyện.Trong chốc lát, trong điện vẫn yên tĩnh như cũ .Hắn cười nói"Nếu không có, liền quyết định như vậy đi."

Nhìn xem.Trong vài trường hợp, vẫn là phải nặng tay mới được.Tô Yên mang thai sao?Đương nhiên không có.Chỉ là hai người cùng nghĩ muốn thoái vị.Nếu trong thời gian Tô yên nghỉ ngơi lại có thai, vậy liền sinh ra.Còn nếu không có, vậy thì đưa một đứa bé về đây.Việc sinh con nối dõi trọng đại như vậy, giữa hai người lại cảm thấy không quá quan trọng.Nửa năm sau.Phần lớn thời gian Tô yên vẫn rất cần cù, chăm chỉ, thật thà.Tính tình của nàng đại khái là như thế.Nếu là việc nên làm thì sẽ nghiêm túc mà làm.Chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ có chút tình huống đột phát.Nếu nàng không thể lên thượng triều, Hoàng Phu đại nhân sẽ tới giám quốc.Tất nhiên, đám quan viên triều đình không có ai dám nói một chữ "Không" với hắn.Thiên Thánh quốc năm thứ ba mươi lăm.Năm ấy, Thái tử mười lăm tuổi đăng cơ.Nữ đế Tô Yên thoái vị, được phong là Thái Thượng Hoàng Nữ đế.Qua 50 năm sau, hai người cùng nhau băng hà.Ngoại trừ một người con nuôi, không có con nối dõi...___THẾ GIỚI 20-KẾT THÚC__
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1299 Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 1


Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh NiệmKhi Tô Yên tỉnh lại, đã là ở trong không gian.Thanh âm Tiểu Hoa vang lên"Leng keng, chúc mừng ký chủ đạt được 7 trị số."

Sau đó Tiểu Hoa lại nói"Leng keng, chúc mừng ký chủ đạt được nhiệm vụ vi diện 'trò chơi vĩ đại', chỉ cần 2 trị số để kích hoạt thôi."

Tô Yên"Trò chơi vĩ đại?"

"Đúng vậy ký chủ, nghe nói mỗi một người đi qua vị diện rèn luyện này đều cực kỳ vui vẻ luôn.

Ký chủ cũng có được quyền lợi này rồi."

Tô Yên"Có thể đạt được mảnh nhỏ Chủ Thần sao?"

"Có thể.

Hơn nữa sẽ căn cứ vào mức độ hoàn thành nhiệm vụ mà tặng trị số, nhiệm vụ càng khó khăn thì trị số thu được càng nhiều."

"Có thể thu được nhiều trị số hơn bình thường?"

"Đúng vậy, ký chủ."

"Được"Sau đó Tiểu Hoa nói tiếp"Leng keng, chúc mừng ký chủ, đã kích hoạt vị diện 'trò chơi vĩ đại'."

"Hiện tại trị số của ta là bao nhiêu?"

"Leng keng, xin chờ trong chốc lát.【dung lượng não】51【giá trị thể lực】90"Tô Yên"5 trị số còn dư, thêm vào dung lượng não trước đi."

"Leng keng, xin chờ trong chốc lát."

Đi theo Tiểu Hoa lại nói"Bảng giá trị trước mặt chị là【dung lượng não】56【giá trị thể lực】90"Tô Yên"Bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo đi."

"Leng keng, đang tiến vào vị diện tiếp theo..."

Trước mắt Tô Yên tối sầm, mất đi ý thức.······Chờ nàng lại lần nữa tỉnh lại.Phát hiện chân bị người đá một chút.Không đúng, chuẩn xác mà nói, hẳn là chân nàng vướng vào chân người ta một chút."

A a a a a a!!!

Chạy mau a, cường đạo tới rồi!!"

"Mau mau mau!!!"

"Nhị Cẩu Tử đâu?

Con ta đâu?"

"Ô ô ô ô ô ô oa oa oa oa!!!"

Tiếng quát tháo sợ hãi, tiếng nôn nóng tìm người, tiếng trẻ con khóc, hỗn tạp thành một đoàn.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Tô Yên ngẩng đầu nhìn chung quanh.Dưới bầu trời hoàng hôn, khung cảnh hoảng loạn khẩn trương ập vào mắt nàng.Tô Yên đỡ đại thụ đứng dậy, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.Là cổ trang.Ở cổ đại?Nhưng mà quần áo này nhìn qua không tốt lắm.Đang nghĩ ngợi đến đây.Bỗng nhiên một mũi tên nhọn bay sát qua bên tai nàng, bắn trúng vào người nào đó đang chạy vội phía sau."

A!!"

Người nọ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.Máu tươi chảy ra đầy đất, người nọ ngã xuống vũng máu.Tô Yên quay đầu đi xem.Chỉ thấy có người cưỡi ngựa, tay cầm roi da cười ha ha tiến đến.Là thổ phỉ.Một đám mang theo cung nỏ, trường đao.vị trí mặt đất Tô Yên đứng đều chấn động, chứng tỏ có không ít người tới.Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên"Leng keng, trò chơi vĩ đại bắt đầu.

Ký chủ là một cô nhi, bởi vì đói nên ngất dưới tàng cây.

Quan phỉ tham ô, thôn này sắp giữ không nổi.Ký chủ trước mặt có hai lựa chọn.1, Đi trốn tại Di Hồng Viện.2, Phía trước trăm mét là bến tàu, đi tham gia tuyển chọn đệ tử phái Thương Hồng.Mời ký chủ lựa chọn."

Tiểu Hoa nói xong, Tô Yên đã chạy lên hướng tới bến tàu."

Ta chịn cái thứ hai."

"Leng keng, ký chủ lựa chọn xong, mời đi đến bến tàu, trở thành đệ tử phái Thương Hồng."

Tô Yên chạy thẳng về phía trước.Tuy thân thể này gầy yếu, nhưng nàng vẫn rất nhanh đã bỏ lại mọi người ở phía sau.Đến bến tàu, một con thuyền thương gia đã mở dây thừng, chuẩn bị rời đi.Hơn nữa người chèo thuyền kia khẩu khí không kiên nhẫn."

Kín người, không cho lên."

Đằng sau có đạo phỉ, lưu tại nơi này chỉ còn một con đường chết.Mọi người sôi nổi xông vào.Nhưng hậu quả chính là bị kia người chèo thuyền đá vào trong nước.Người chèo thuyền cười lạnh"Còn muốn học lũ cướp xông lên?

Ngươi mà cũng dám so?"
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1300 Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 2


Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh NiệmNgười chèo thuyền vừa dứt lời .Bỗng nhiên liền nhìn thấy một nữ tử gầy yếu trực tiếp nhảy lên thuyền.Hắn ta không hề có ý thương hương tiếc ngọc, giơ tay liền đánh tới phía người tới.Chỉ là không có cảnh tượng nữ tử rơi xuống sông như trong dự đoán.Mà nữ tử kia giơ tay, nhẹ nhàng tiếp được công kích.Sau đó vung tay, còn suýt chút nữa ném người chèo thuyền xuống sông.Người chèo thuyền lúc này rốt cuộc không còn vẻ không kiên nhẫn nữa.Vị mới nhảy lên thuyền kia là Tô Yên.Người chèo thuyền trên dưới đánh giá nàng, sau đó xua xua tay.Liền xem như đồng ý cho nàng lên thuyền.Một bên xua tay, một bên nói thầm"Người thì không lớn, sức lực lại không nhỏ."

Tô Yên xoay người đi vào trong thuyền.Lúc này mới phát hiện bên trong đều đã ngồi đầy người.Mọi người đều cao hứng khi tránh được nguy hiểm.Tốp năm tốp ba nói chuyện, không ai quan tâm có thêm một người mới xông lên.Tô Yên đi đến một góc, ngồi xuống nghỉ ngơi.Chỉ là vừa ngồi xuống liền cảm thấy eo bụng hóp lại đến hoảng.Nàng duỗi tay sờ sờ, lấy ra được một túi tiền.Bên trong chỉ có một viên đá quý.Đá quý trong suốt, màu lam nhạt, không chứa một tia tạp chất.Vừa thấy đã biết là vật phi phàm.Tô Yên cầm đá quý nhìn trong chốc lát.Thứ này, ở trên người nàng từ khi nào vậy?Căn cứ theo ký ức của nguyên thân.Ít nhất trước lúc nàng ngã bên cạnh đại thụ hôn mê là không có.Sau khi tỉnh lại, bỗng nhiên có thêm thứ này.Nhìn trong chốc lát, nàng lại lần nữa thả viên đá vào túi tiền.Buộc vào bên hông.Tô Yên đang định nghỉ ngơi, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói"Cô muốn ăn bánh không?"

Tô Yên nghiêng đầu qua, chỉ thấy một nữ tử mặc y phục hồng nhạt, chất vải nhìn qua khá tốt.Đại khái là vì trốn tránh giặc cướp nên bộ dáng có chút chật vật.Nữ tử nháy đôi mắt, đưa ra bánh nướng trong tay mình.Sau đó lộ ra một ý cười cực kỳ thành khẩn.Nữ tử lại nói"Cô hẳn là đói bụng đi?

Ta có bánh bao cho cô ăn."

Tô Yên"Ta không có đồ vật để trao đổi."

Nữ tử vừa nghe liền vội vàng lắc đầu"Không có việc gì không có việc gì, ta cái gì đều không cần."[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Tô Yên nghe xong, duỗi tay tiếp nhận bánh."

Cảm ơn"Nàng ra tiếng.Nguyên thân kỳ thật đã đói bụng thật lâu.Sở dĩ nằm dưới đại thụ kia là do đói đến hôn mê.Hiện giờ có đồ ăn, tất nhiên là ăn rồi.Tô Yên cắn một ngụm lại một ngụm.Tuy rằng không đến mức ăn ngấu nghiến, nhưng là ăn cực nhanh.Nhìn ra được là đói bụng thật lâu.Nữ tử ngồi xuống bên cạnh Tô Yên.Cười nói"Ăn từ từ, không có người đoạt đâu."

Mới nói xong, bánh đã bị ăn hết rồi.Khi Tô Yên ăn nốt chiếc bánh cuối cùng.Tiểu Hoa bỗng nhiên ra tiếng"Leng keng, chúc mừng ký chủ mở khóa nhiệm vụ chủ tuyến 'trò chơi vĩ đại."

Tiểu Hoa bên này vừa nói xong.Nữ tử bên cạnh mở miệng"Ta tên Lâm Nhu, cô tên gì?"

Tô Yên không nói chuyện, chỉ cúi đầu nghe Tiểu Hoa thông báo.Tiểu Hoa tiếp tục hưng phấn mở miệng"Ký chủ, bởi vì chị đã ăn bánh bao, tiếp nhận ý tốt của người này, nên xem như chị bắt đầu nhiệm vụ 'trò chơi vĩ đại'."

Tô Yên động động miệng, muốn nói gì đó.Cuối cùng, vẫn là đồng ý"Ân"Sau đó hệ thống lại nói"Ký chủ, vì đảm bảo tính công bằng, chị không thể biết được thông tin về nữ chủ Lâm Nhu sở hữu.

Chị cần phải làm là:1, ngăn cản nữ chủ Lâm Nhu trở thành Nữ tôn Thương Khung.2, ngăn cản nữ chủ Lâm Nhu cùng Phong Huyền ở bên nhau."

Nghe xong, Tô Yên gật đầu"Được"
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1301 Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 3


Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh NiệmTô Yên gật đầu ngoan ngoãn đáp ứng"Được."

Sau đó thống tử khẽ meo meo nói"Ký chủ, chị chẳng lẽ không hiếu kỳ, vì sao phải ngăn nàng ta cùng Phong Huyền ở bên nhau sao?"

"Không hiếu kỳ."

Lời Tiểu Hoa đang định nói lại bị nghẹn trở về.Nó hừ một tiếng"Không muốn biết thì em không cho biết đâu, hứ~."

Nghe xong nhiệm vụ, Tô Yên ngẩng đầu.Vừa vặn đối diện cùng Lâm Nhu.Tô Yên theo tầm mắt nàng ta, nhìn về phía trong lòng ngực mình.Đúng là có túi tiền ở đó.Lâm Nhu cười thực thoải mái, lại nói "Tên ta là Lâm Nhu, cô tên gì?"

"Tô Yên""Tên thật là dễ nghe."

Tô Yên không có trả lời.Hai người lâm vào trầm mặc.Chốc lát sau, Lâm Nhu đứng dậy.Nàng ta duỗi tay chỉ bên ngoài thuyền "Ta đi ra ngoài, cô nghỉ ngơi đi."

Tô Yên không nói chuyện, chỉ nhắm hai mắt lại.Lâm Nhu bước chân đi ra ngoài.Lâm Nhu, người này vừa nhìn sẽ tưởng là một nữ nhân nhu nhược.Chỉ là mọi hành động, mọi suy nghĩ, ánh mắt linh động, cân não chuyển mau, thật ra lại có chút ý vị cổ quái.Con thuyền đi một ngày một đêm.Rốt cuộc khi sáng sớm, đã tới bến tàu phái Thương Hồng.Mọi người lục đục từ trên thuyền đi xuống.Chờ Tô Yên xuống xong, liền nghe phía trước có tiếng nói chuyện"Tới, đi báo danh tham gia tuyển chọn đệ tử phái Thương Hồng, liền tới bên này tập hợp."

Tất cả mọi người theo phương hướng ngón tay chỉ đi qua.Lâm Nhu biến mất một ngày một đêm, lúc này lại lần nữa xuất hiện bên cạnh Tô Yên.Nàng ta xem tới xem lui khắp nơi"Người thật nhiều a."

Ở phía trước có một cái bàn, trên bàn đặt một thủy tinh cầu trong suốt.Mọi người xếp theo nhóm, từng bước từng bước tiến lên sờ quả cầu kia, quả cầu liền biến ảo thành đủ loại màu sắc.Lâm Nhu nhìn về phía Tô Yên, trên đầu nàng ta cột một dúm tóc nhỏ đung đưa theo động tác.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Nàng ta hiếu kỳ nói"Cô là linh căn gì?"

Tô Yên lắc đầu"Không biết."

Lâm Nhu giơ tay vỗ vỗ bả vai Tô Yên"Không phải sợ, lúc ta làm, cô xem ta làm thế nào liền làm theo như thế."

Vừa dứt lời, liền đến phiên các nàng.Lâm Nhu nâng tay đặt lên mặt cầu thủy tinh.Thực mau liền xuất hiện một tia ánh sáng màu xanh nhạt.Khuôn mặt nghiêm túc nãy giờ của người kiểm tra rốt cuộc xuất hiện ý cười."

Không tồi, đơn hệ Thủy linh căn."

Ở thế giới này, trong cơ thể mỗi người đều tràn ngập năm nguyên tố kim mộc thủy hỏa thổ.Linh căn cũng từ những nguyên tố này sinh ra.Người bình thường luôn đo lường ra những nguyên tố này.Đại đa số đều có nhiều loại linh căn, gọi là tạp linh căn.Người càng ít linh căn thì càng tốt.Nếu kiểm tra ra đơn linh căn thì là thiên phú tốt nhất.Lâm Nhu cười, quay đầu nhìn về phía Tô Yên"Xem đi, rất đơn giản."

Tô Yên cũng duỗi tay, đi lên.Chỉ cảm thấy thủy tinh cầu một mảnh lạnh lẽo.Sau đó, bên trong hiện ra màu xanh lá tươi.Trên mặt người kiểm tra càng tươi cười lớn hơn "Đơn hệ mộc linh căn."

Lâm Nhu mới nãy còn cười, trong nháy mắt gương mặt nàng ta cứng đờ.Sau đó ánh mắt từ thủy tinh cầu dừng trên người Tô Yên.Trên mặt tươi cười lại lớn hơn"Tô Yên, thiên phú của cô thật tốt."

Tô Yên nhìn Lâm Nhu.Không nói chuyện.Nhìn quanh thân Lâm Nhu dần dần tràn ngập ác ý đối với mình.Lúc trước là không có.Sau kiểm tra ra linh căn lại có.Là bởi vì nàng cũng là đơn hệ linh căn?Đại khái ánh mắt Tô Yên quá mức bằng phẳng, cho nên Lâm Nhu liền trốn tránh, dời mắt đến nơi khác.Ác ý quanh thân cũng yếu đi.
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1302 Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 4


Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh NiệmTô Yên không nói chuyện.Nàng đứng bên cạnh chờ đợi người phái Thương Hồng an bài bước tiếp theo.Cuối cùng, một thuyền chia làm bốn nhóm.Một nhóm không có linh căn.Bốn ngũ linh căn cũng chính là một nhóm tạp linh căn.Thiên phú tốt hơn chút là nhóm hai, ba linh căn.Cuối cùng đó là nhóm đơn linh căn.Nhóm đơn linh căn này chỉ có Tô Yên cùng Lâm Nhu.Ở dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét của mọi người, hai người được vị vừa mới kiểm tra trước đó tự mình dẫn lên núi.Bộ dáng người nọ nhu hòa, mở miệng"Ta tên Thương Thạch, đến sớm hơn hai muội, các muội có thể gọi ta là Thương sư huynh."

Lâm Nhu cười, đôi tay ôm quyền, rất sảng khoái nói"Thương sư huynh."

Thương Thạch gật đầu."

Hai người bọn muội có thiên phú nhất, chỉ là cơ sở quá mức yếu ớt, trong một năm tới, ta sẽ tự mình dạy dỗ hai người cơ sở nhập môn."

Nói xong, Thương Thạch móc ra một thanh trường kiếm.Sau đó hắn vung ống tay áo, trường kiếm bay lên ở giữa không trung, biến ra thật lớn.Thương Thạch dẫm lên, duỗi tay ý bảo"Đi lên."

Thực mau Lâm Nhu cũng dẫm lên.Tiểu Hoa giải thích cho Tô Yên"Ký chủ, đây là ngự kiếm phi hành."

Tô Yên ra tiếng"Ân"Sau đó nàng cũng theo sát dẫm lên.Thương Thạch mang theo các nàng nhanh chóng bay đến đỉnh núi.Vốn dĩ phải đi ít bộ ít nhất mất một canh giờ, nhưng chỉ bay trong chốc lát liền tới rồi.Các nàng ở trên không hạ xuống mặt đất.Thương Thạch thu hồi trường kiếm.Chỉ vào hai cái sân trước mặt"Hai người các muội mỗi người lựa chọn một cái, ngày sau liền ở tại nơi này."

Hai người mới vừa vào phái Thương Hồng đã có thể tự lựa chọn sân viện, ở tại nơi đây.Đãi ngộ như vậy thật sự là quá tốt.Lâm Nhu cười mi mắt cong cong"Cảm ơn Thương sư huynh."

Sau đó nàng ta quay đầu nhìn về phía Tô Yên, ra tiếng"Cô chọn trước đi."

Nàng ta biểu hiện tự nhiên hào phóng.Tô Yên giơ tay, chỉ vào nơi gần mình nhất.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]"Cái này."

Lâm Nhu dừng một chút.Kỳ thật nàng ta cũng vừa ý viện này.Nhưng hiện giờ bị Tô Yên chọn.Nàng ta cũng không thể nói thêm cái gì.Lâm Nhu gật đầu"Được."

Thương Thạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh nắng.Mở miệng"Một canh giờ sau, tập hợp dưới chân núi huấn luyện."

Nói xong, Thương Thạch liền rời đi.Lâm Nhu lúc bắt đầu còn thực vui vẻ nhấc chân đi vào trong viện.Tô Yên nhìn nàng ta, bỗng nhiên mở miệng"Cần phải đi."

Lâm Nhu xua xua tay"Không sao, lát nữa thì đi, ta đi nhìn qua nơi này trước."

Tô Yên không nói nữa, quay đầu đi xuống dưới chân núi.Hai nàng ở tại đỉnh núi.Mới nhìn qua là một đãi ngộ thực tốt.Nhưng mà nơi huấn luyện lại ở dưới chân núi.Đi bộ vừa đúng mất hai canh giờ.Đãi ngộ tốt này chỉ sợ cũng vô phúc hưởng thụ.Tô Yên đi xuống, nhìn rừng cây xanh tốt, nàng liền rẽ đi vào trong đó.Đói.Một nén nhang sau, nàng lại xuất hiện ở trên đường.Trong tay ôm chút trái cây, vừa đi vừa ăn."

Tiểu Hoa"Tô Yên mở miệng.Tiểu Hoa phản ứng đầu tiên là"Ký chủ, Tiểu Hoa không thể cho chị tư liệu của nữ chủ Lâm Nhu, đây là vi phạm quy định."

Tô Yên lắc đầu"Không phải cái này."

"Ký chủ muốn hỏi cái gì?"

Tô Yên nhíu mày"Ta ăn bánh nướng của nàng ta."

Tiểu Hoa lập tức hiểu"Ký chủ, chị có phải cảm thấy thiếu nàng nhân tình, lại không biết trả như thế nào?"

Tô Yên gật đầu"Ân"Nàng cũng không muốn dây dưa cùng Lâm Nhu.Tuy rằng lúc ấy nói không cần, nhưng dù sao vẫn ăn bánh nướng.Tô Yên không muốn kết giao cùng nàng ta, chỉ có thể hỏi Tiểu Hoa những lý luận suông.Tiểu Hoa mở miệng"Ký chủ, cái này......vẫn là do chị tự quyết định."

Xem.Đúng là nói như chưa nói mà.
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1303 Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 5


Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh NiệmTô Yên cúi đầu nghĩ nghĩ, từ trên núi nghĩ đến dưới chân núi.Cho đến khi mặt trời lặn.Nàng mới sắp xếp tốt chuyện cái bánh bao.Lúc Tô Yên tới chân núi, vừa vặn mất hai canh giờ.Thương Thạch một thân áo xanh, ngực phải thêu ba chữ phái Thương Hồng.Dáng người đĩnh bạt, cực kỳ có khí phách.Vẻ mặt Thương Thạch nghiêm túc, nhìn chỉ có Tô Yên tới, gật gật đầu.Xem như tỏ vẻ tán thành.Hai người đều không nói chuyện.Cho nên trầm mặc đứng ở chỗ đó gần một canh giờ, sắc trời hoàn toàn đen nhánh.Đợi lúc Lâm Nhu xuống dưới.Nàng ta thở phì phò từng ngụm từng ngụm.Một đường chạy bộ mà đến.Mồ hôi rơi xuống, cong eo, đỡ một thân cây bên cạnh"Xin, xin lỗi, muội tới chậm."

Thương Thạch nhíu mày, mở miệng"Không cần ỷ vào bản thân thiên phú cao thì không tuân thủ quy củ.

Hiện tại, chạy mười vòng.

Chạy không xong không cho ăn cơm."

Lâm Nhu vừa nghe, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, ôm lấy đại thụ."

Này, này cũng quá độc ác!"

Mồ hôi nàng ta chảy ướt đẫm quần áo.Thương Thạch nói xong lời này liền xoay người rời đi.Mặc kệ khuôn mặt không còn gì luyến tiếc của Lâm Nhu.Chờ Thương Thạch đi rồi.Tô Yên cũng chuẩn bị rời đi.Lâm Nhu đỡ đại thụ,"Đứng lại."

Tô Yên dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn nàng ta.Lâm Nhu đỡ chân đang run run, từng bước một đi đến trước mặt Tô Yên.Nàng ta nhíu mày nhìn Tô Yên, trong mắt mang theo tức giận"Cô vì sao lại đối xử với ta như vậy?"

Tô Yên nhìn nàng ta, không nói chuyện.Lâm Nhu hừ nhẹ một tiếng"Ở trên thuyền, ta thấy cô đói nên cho cô bánh nướng, cũng coi như là cứu cô một lần.

Như thế nào?

Thấy ta có thiên phú cao giống cô liền ghen ghét, cố ý bỏ mặc ta ở trên núi để biểu hiện tốt trước mặt Thương Thạch sư huynh?

Làm người không thể quá mức xấu xa đâu."

Lâm Nhu xoa mồ hôi.Nhìn Tô Yên một mực im lặng.Trong lòng có chút phức tạpTô Yên trầm mặc, chớp mắt"Thứ nhất, ta gọi cô, là chính cô không tới.

Thứ hai, ta cùng cô không thân.

Thứ ba, nếu lúc trướccô nói dùng bánh bao để áp chế ta, ta sẽ không ăn."

Lâm Nhu vốn dĩ liền bực, nghe xong Tô Yên nói càng bực[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]"Cô!!"

Người này nhìn qua trầm mặc ít lời, nhưng lời nói ra liền thấy không phải là người dễ ở chung.Trong lòng Lâm Nhu có một vạn sự bất mãn với Tô Yên.Bất mãn này ở thời điểm Tô Yên kiểm tra ra đơn linh căn liền xuất hiện.Lâm Nhu không hề nói cái gì, quay đầu chạy lên trên núi.Mười vòng nhất định phải hoàn thành.Thời gian còn dài, chuyện tương lại không ai đoán trước được.Thời gian thấm thoắt thoi đưa.Một năm trôi qua.Tô Yên ở trên núi sinh sống một năm.Dưới sự dạy dỗ của Thương sư huynh, nàng đã học được cơ bản nhập môn.Ngự kiếm phi hành, cùng với kiếm thuật đơn giản.Một ngày nọ, như cũ là tập hợp ở chân núi.Thương sư huynh chắp tay sau lưng, đứng ở chỗ đó.."

Các muội học tập cũng được kha khá rồi.

Hôm nay sẽ rèn luyện một chút, xem xem thành quả học tập."

Nói xong, Thương sư huynh lấy ra hai tờ giấy, phân biệt đưa cho Tô Yên cùng Lâm Nhu."

Đây là nhiệm vụ của từng người, thời hạn ba ngày."

Lâm Nhu cười"Sư huynh yên tâm, muội nhất định không phụ kỳ vọng."

Nói xong, nàng ta nhanh chóng ngự kiếm phi hành rời đi.Tô Yên không có động.Nàng cúi đầu, mở giấy viết nhìn nội dung."

Đi trấn Hoài Bắc, thu hồi trăm năm quế hoa nhưỡng dưới gốc cây Di Hồng Viện."

Tô Yên nhìn kỹ mấy lần.Xác nhận nhiệm vụ.Lúc này mới thu hồi thư viết, rồi ngự kiếm phi hành rời đi.Trấn Hoài Bắc, Di Hồng Viện.Địa phương này có chút quen tai.
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1304 Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 6


Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh NiệmNhưng mà còn chưa kịp nghĩ nhiều, trong đầu thanh âm Tiểu Hoa đã vang lên"Ký chủ, chị quay lại chỗ ở một chuyến, có tin vui á ~~~""Ân?"

"Ai nha, ký chủ, chị mau trở về."

Tô Yên xoay ngự kiếm, bay trở lại đỉnh núi.Nàng vừa đến chỗ ở.Tiểu Hoa nói"Ký chủ ký chủ, chị thả Tiểu Hồng ra nhìn xem."

Tô Yên nâng tay lên.Cổ tay vừa chuyển.Tô Cổ liền xuất hiện trước.Thiếu niên mười một tuổi, mặc y phục màu trắng, bộ dáng thanh lãnh.Sau đó, nàng liền nhìn đến thứ Tô Cổ ôm trong ngực.Một cái......ách......không biết là sinh vật gì.Trong lòng Tô Cổ có một đứa trẻ bảy tám tuổi.Thân mình trắng nõn, không có mặc quần áo.Cánh tay kia múp múp, giống hệt củ sen.Đôi mắt to ngập nước chớp chớp.Khuôn mặt tròn tròn, combo thêm đôi má phính nhìn chỉ muốn nắn một phen.Thực đáng yêu.Đương nhiên, hiệu quả này chỉ thấy khi xem nửa thân trên.Lại xem nửa người dưới.Đuôi rắn dài vằn đỏ đen còn trải trên mặt đất.Thỉnh thoảng lắc lư qua lại.Tiểu mập mạp có đuôi rắn này là ai?Thực mau, tiểu mập mạp kia liền lên tiếng, âm thanh trẻ con chưa nói sõi "Yên Yên."

Nói xong, Tô Yên chớp chớp mắt, mở miệng"Tiểu Hồng?"

Tiểu mập mạp gật đầu"Là người ta óh ~."tiểu mập mạp này nhìn qua còn rất cao hứng."

Em biến thành hình người rồi nè."

Cánh tay trắng bóng lắc lư qua lại, thực vui vẻ.Tô Yên cúi đầu, nhìn thoáng qua cái đuôi của nó.Vốn dĩ đồng chí Tiểu Hồng còn đang cao hứng, thấy Tô Yên vẫn luôn nhìn trên mặt đất.Bản thân cũng cúi đầu nhìn.Sau đó liền thấy được cái đuôi thật dài không có tiến hoá của chính mình.Tiểu Hồng lúc đầu còn chưa tin đó là cái đuôi của mình.Thẳng đến khi động động, bang một chút, cái đuôi dừng trên mặt đất.Không khí an tĩnh.Sau đó, Tiểu Hồng oa một tiếng[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]" Thực sự không cần đuôi, ô ô ô ô ô ô ô ~~~~~~"Như thế nào lại có cái đuôi?Rắn khác biến thành hình người đều không có đuôi a.Tiểu Hồng ghé vào ngực Tô Cổ gào khóc.Tô Cổ nhìn bộ dạng ngu xuẩn của nó, thanh âm lạnh lạnh"Bản thân không nỗ lực tu luyện, còn than kết quả không tốt?"

Tô Cổ cảm thấy nó có thể tu luyện ra nửa người trên là do thượng đế nhân từ rồi.Nhìn nó mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, phơi nắng cũng còn lười nữa.Tô Cổ rất sợ nó còn không sống nổi qua lúc bế quan.Tiểu Hồng nghe xong, khóc càng thương tâm."

Oa ô ô ô ô ô ~~~~,"Tô Cổ không kiên nhẫn, móc ra một chiếc khăn tay nhét vào miệng Tiểu Hồng."

Oa ô ô ô ô ô ô ···· ưm."

Tức khắc, tiếng khóc nghẹn lại.Tiểu Hồng mở to mắt, nước mắt lả tả rớt xuống.Cái khăn trong miệng bị nó cắn hai miếng, ăn vào bụng.Tiểu Hồng bẹp miệng, vuốt bụng mình."

Đói"Ngữ điệu trẻ con truyền đến.Lớn lên xấu không quan trọng, quan trọng là không thể bị đói.Tô Yên cẩn thận nhìn Tiểu Hồng.Duỗi tay nhéo cánh tay nó.Xác thật là thịt."

Thật là múp a."

Tiểu Hồng vừa ngừng khóc, nghe được thế, oa một tiếng lại khóc.Một bên khóc một bên lên án Tô Yên "Chị không phải nói thích trắng trắng nộn nộn sao?

Bộ dạng này của người ta là dựa theo ý thích của chị mà."

Tô Yên sửng sốt"Em sao lại nghĩ như vậy?"

Tô Cổ không chút nào che dấu ý cười nhạo "Nó đi xem tranh tiểu đồng chúc tết*.

Kết quả ngay cả chân nhỏ cũng chưa biến ra."*

(Thay chân bằng đuôi rắn, ôi cái tổ hợp.... 🙂))))Tiểu Hồng không thể tin Tô Cổ lại cười nhạo nó,"Không phải chị nói rằng em biến thành như thế sẽ rất đẹp sao?"

Tô Yên"Ta chưa bao giờ nói qua."

"Chị.....hừ!"
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1305 Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 7


Edit: Hạ ThiênBeta: Tinh NiệmKỳ thật Tiểu Hồng cũng không biết Tô Yên rốt cuộc có từng nói qua hay không.Dù sao khi nó nhìn thấy bức tranh tết kia thì cảm thấy rất đẹp.Liền muốn biến thành dáng vẻ như thế.Sau đó, dẫn đến hình dáng hiện tại.Tô Yên nhìn cái đuôi dài, lại nhìn diện mạo thân trên của Tiểu Hồng.Nếu bị người khác nhìn thấy, sợ là sẽ bị bắt mang đi nghiên cứu mất.Tô Yên"Ta có chuyện muốn đi xử lý.

Các em về không gian trước, hoặc là biến về nguyên hình."

Tiểu Hồng giãy giụa"Nhưng mà... người ta thật vất vả mới biến ra hình người."

Tô Cổ tiếp lời"Chị ấy sợ nhân loại sẽ hiểu lầm."

Nói xong, hắn dùng một chân đá cái đuôi dài của Tiểu Hồng.Tiểu Hồng tức khắc lại nước mắt lưng tròng.Ô ô ô ô, biến thân thật khó.Sớm biết còn phải mang theo cái đuôi, nó mới không cần biến thân đâu.Sau khi thương thảo xong.Cuối cùng, Tiểu Hồng khôi phục thân rắn.Biến thành rắn nhỏ, quấn quanh cổ tay Tô Yên.Tô Cổ cũng biến trở về nguyên thân, ngồi trên đỉnh đầu Tiểu Hồng.Tô Yên rút ra trường kiếm, ngự kiếm phi hành bay tới trấn Hoài Bắc.Ước chừng nửa ngày sau, nàng tới trấn Hoài Bắc.Chờ nàng xuống mặt đất, đi đến trước một cây đại thụ.Lúc này Tô Yên mới nhớ ra.Nơi này là địa phương nàng đã từng tới.Mà Di Hồng Viện trên thư nhắc qua là lựa chọn thứ 2 Tiểu Hoa đưa cho nàng.Không nghĩ tới, hiện giờ lại trở lại.Tiểu Hoa ra tiếng"Ký chủ, hướng bên tay phải chị 500 mét là Di Hồng viện."

Tô Yên nhìn xung quanh, một năm trước giặc cướp đánh úp, sát phạt khắp nơi.Người trong thị trấn chạy chạy trốn trốn.Hiện giờ, giặc rút đi.Người ở đây lại trở về cuộc sống như bình thường, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.Chỉ là không còn phồn vinh như một năm trước.Tô Yên đi tới Di Hồng Viện.Hiện giờ đã là hoàng hôn, Di Hồng Viện bắt đầu mở cửa.Bên ngoài có không ít tiếng mời gọi"Gia, ngài chẳng lẽ không nhớ Xuân Hoa sao?"

"Gia, người ta rất nhớ ngài nha~."

Thanh âm làm nũng ngọt ngấy vang lên.Mấy người ca kỹ tô son điểm phấn, hương diễm vô cùng.Tô Yên đứng yên tại chỗ, không có tiến lên.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Lúc sau lại dạo qua một vòng rồi rời đi.Tiểu Hoa"A?

Ký chủ, chị sao lại quay đi rồi, chúng ta chẳng lẽ không đi vào?"

Tô Yên lắc đầu"Không có tiền."

Dưới gốc cây Di Hồng Viện chôn trăm năm vò hoa quế nhưỡng.Muốn vào trong thì phải có tiền mới qua được cửa"Vậy... ký chủ, chị tính toán như thế nào?"

"Leo tường."

Nói xong, Tô Yên đã đột nhập vào.Sau tường chính là nội viện.Tô Yên nhìn thấy một cây hoa hòe đang lúc tươi tốt, nhìn hình dáng, ít nhất cũng có mười mấy năm tuổi rồi.Từng đợt mùi hoa hòe bay tới.Toàn bộ Di Hồng Viện đều tràn ngập hương hoa.Đây là gốc cây hoa hòe mà trong thư đề cập tới?Cho nên, chỉ cần đào ra rượu chôn phía dưới, lấy về là được rồi?Nhiệm vụ này có chút đơn giản.Đang nghĩ tới đây.Túi tiền bên hông Tô Yên bỗng nhiên giật giật.Nàng cúi đầu.Chỉ thấy túi tiền có một góc nhô lên.Mở ra túi tiền, đá quý màu lam nhạt kia liền bay múa ở giữa không trung.Như là đã nhận ra cái gì, chấn động vù vù.Lúc này, trong một góc viện truyền đến một tiếng ho khan kịch liệt.

Giây tiếp theo, đá quý màu lam liền lọt vào trong lòng bàn tay Tô Yên.phảng phất một loạt sự tình vừa mới phát sinh kia chính là ảo giác.Tô Yên nhìn lại phía có tiếng ho khan.Chỉ thấy ở chỗ góc tường đen nhanh, một người đang dựa ở đó.Y phục màu trắng rối tung.Thân thể gầy yếu, nhìn dáng vẻ cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi.Nàng đi qua xem, chỉ thấy thiếu niên kia một bàn tay chống tường, tiếng ho khan càng lúc càng lớn.
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1306 Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 8


Edit: Hạ ThiênBeta: Tinh NiệmNàng đi qua xem, chỉ thấy thiếu niên kia một bàn tay chống tường, tiếng ho khan càng lúc càng lớn.

Phải dựa người vào vách tường bên cạnh mới có thể đứng dậy.Tựa hồ là nhận thấy có người tới gần, thiếu niên kia ngẩng đầu lên.Đôi mắt đầy vẻ mê mang vô tội, mở miệng hỏi"Cô là ai?"

Bộ dáng kia nhỏ yếu nhưng quật cường.Tô Yên nhìn hắn, trong đầu thanh âm Tiểu Hoa vang lên"Leng keng, chúc mừng ký chủ gặp được nam chủ đại nhân."

Tô Yên nhìn kỹ người nọ một phen"Có thể đi không?"

Thiếu niên cúi đầu, đầu tóc rối tung che đậy khuôn mặt hắn.Giọng nói khàn khàn nhỏ đến gần như lẩm bẩm"Đi không được."

Nói xong, tay hắn giật giật.Lúc này mới phát hiện, trên cổ tay thiếu niên bị một dây xích quấn lấy.Theo động tác của hắn, xiềng xích kêu lạch cạch ra tiếng.Xiềng xích kia rất nhỏ, cảm giác chỉ cần tùy tay bẻ một cái là gãy.Nhìn kỹ, ở chỗ dây xích tiếp xúc với tay thiếu niên có một ký hiệu ' 卍 '.Ký hiệu kia đen nhánh, đặc biệt là dưới bóng đêm càng khó thấy rõ.Tô Yên đến gần.Nhìn dây xích kia, lại nhìn bộ dáng hắn suy yếu.Nàng nghi hoặc"Chàng bị thương?"

Thiếu niên kia nhẹ gật đầu, ho khan lúc càng lớn"Sợ là, không sống được bao lâu."

Hắn lẩm bẩm, cô tịch lại đáng thương.Nàng nghiêm túc hỏi"Vậy ăn cái gì mới có thể sống sót?"

Thiếu niên sửng sốt.Hắn ngẩng đầu, đôi mắt vô tội nhiều thêm một tia ánh sáng.Môi hắn run rẩy, nói"Cỏ Thánh Âm."thanh âm Tiểu Hoa ở trong đầu Tô Yên vang lên"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, cỏ thánh âm là thánh dược an dưỡng, cực kỳ khó tìm tìm, ngàn vàng khó mua.

Nhìn bộ dáng nam chủ đại nhân, cũng không phải là một cây cỏ thánh âm thì có thể dưỡng khỏe được."

Nói xong, hắn lại ho khan thanh càng lúc càng lớn.Xiềng xích ở trên cổ tay hắn cũng càng ngày càng phát ra tiếng vang, thời thời khắc khắc nhắc nhở người bên cạnh, hắn đi không được.Sau đó, chỉ nghe hắn lại mở miệng"Nếu như không có cỏ thánh âm, cũng có một phương pháp trị liệu khác."

Hắn cúi đầu, bạch y như tuyết nhẹ bay trong gió"Cũng có thể cam tâm tình nguyện lấy máu nuôi dưỡng ta,."

Nói xong, môi hắn run rẩy"Phương pháp này quá mức huyết tinh, là biện pháp gây tổn thương cho người khác, vẫn là thôi đi."

Hắn vừa dứt lời, Tô Yên đã cắt cổ tay mình rồi đưa qua.Nàng ngồi xổm xuống, thực nghiêm túc nói"Uống đi."

Thiếu niên nâng mắt lên, vô tội nhìn Tô Yên, môi run run"Cô thật tốt."

Giọng nói nhẹ đến nỗi làm người nghe cảm thấy vô hạn đồng tình.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Thiếu niên cúi đầu, thật sự uống máu nàng.Hơn nữa tốc độ uống này lại cực kỳ nhanh .Hắn nuốt mấy ngụm.Ngẩng đầu lên.Vì khóe môi dính máu làm thiếu niên nhìn qua có vẻ khôi phục khí sắc không ít.Hắn lộ ra tươi cười, nói"Cảm ơn"Tô Yên không nói chuyện, chỉ là cúi đầu, từ trong túi móc ra hai viên kẹo để ăn.Hắn mới uống mấy ngụm máu, nàng cũng không lo ngại.Tô Yên chớp chớp mắt"Chàng vẫn luôn bị trói ở chỗ này?"

Nhắc tới cái này, ánh mắt thiếu niên đều ảm đạm rồi.Môi hắn giật giật"Đúng vậy, vẫn luôn ở chỗ này."

"Chàng có muốn rời đi không?"

"Muốn, nhưng phải có chìa khóa."

Nói xong, ánh mắt hắn dừng lại ở túi tiền của Tô Yên.Đá quý màu lam ở trong túi tiền kia chính là chìa khóa hắn đợi đã ngàn năm a.Tay thiếu niên đang ấn vách tường thoáng dùng chút lực đạo, để lại năm cái dấu ngón tay trên đó.Thần sắc trên mặt hắn bất biến, đôi mắt đen nhánh đơn thuần vô tội nhìn Tô Yên thực "Cô có thể, cứu ta ra sao?"
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1307 Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 9


Edit: Hạ ThiênBeta: Tinh NiệmTô Yên nhìn dây xích mảnh khảnh kia.Nàng mở miệng"Ta sẽ cỗ gắng."

Thiếu niên đang muốn mở miệng"Khối ngọc của......"

Lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy nàng kia đứng lên.Hai tay nắm lấy dây xích.Kéo một chút, không có kéo mở.Tiểu Hoa mở miệng"Ký chủ, đây là dây xích Thiên Niên Đoạn*, hơn nữa còn được tăng thêm linh lực, đao thương bất nhập, băng hỏa bất xâm."*Rèn trong một ngàn năm.Tô Yên nhắm mắt lại.Từ khi lực lượng của nàng bắt đầu khôi phục.Cho tới nay, nàng đều là cố khắc chế lực lượng của mình.Còn chưa từng dùng toàn lực lần nào.Hiện giờ có thể thử xem.Nếu là kéo không được, lại nghĩ biện pháp khác vậy.Tay Tô Yên nắm chặt, bắt đầu dùng sức.Thiếu niên dựa vào ven tường, nhìn nữ tử này.Hàng mi dài run rẩy, cúi đầu.Hắn sống lâu như vậy, nữ nhân thiện lương cũng đã thấy không ít.Nhưng thiện lương đến ngu xuẩn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.Nữ nhân như vậy, nên bị ăn luôn để cho hắn chữa thương a.Bằng không, sống cũng có ích lợi gì đâu?Ngón tay thiếu niên vuốt ve chỗ dây xích nơi cổ tay.Vòng dây xích kia cũng rất nhỏ.Vừa thấy còn tưởng là vòng tay.Nếu không phải hắn trọng thương chưa lành, thật cho rằng dây xích này có thể trế trụ được hắn?Ánh mắt hắn buông xuống, trong mắt cảm xúc dần dần gia tăng.Đợi trong chốc lát.Phát hiện trên cái còng lây dính vết máu.Dính dính.Hắn sửng sốt, ngẩng đầu lên.Phát hiện nữ nhân kia còn đang dùng sức bẻ dây xích.Bởi vì nàng dùng sức, làm cho miệng vết thương chỗ cắt ra cho hắn uống máu lại lại lần nữa đổ máu.Cái còng có ký hiệu '卍' kia nhanh chóng hút máu Tô Yên, một đạo kim quang hiện lên.Lông mi Thiếu niên run run, chuẩn bị mở miệng"Thôi vậy, không sao......"

Lời nói còn chưa nói xong.Lạch cạch một tiếng, dây xích bị bẻ đứt.Thiếu niên sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia quang mang.Nhưng mà thực mau khôi phục bình thường.Ngay khi dây xích bị đứt, chỗ Tô Yên đứng liền phát ra chấn động.Ngay cả cây hòe lớn kia cũng lay động lợi hại.Hoa hòe lao xao rơi đầy đất.Người Di Hồng Viện đều cho rằng đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, thi nhau chạy ra ngoài sân.Tô Yên khom lưng kéo người kia một phen [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]"Dây xích đứt rồi, chàng có thể rời đi."

Nàng nói.Thiếu niên lộ ra một nụ cười "Cảm ơn."

Nói xong, thiếu niên lại tiếp theo một câu"Cô thật tốt."

Trên người thiếu niên mang theo mùi hương hoa hòe thực đạm.Có lẽ là ở chỗ này lâu rồi, thế cho nên trên người cũng lây dính hương vị này.Tô Yên nhìn hắn"Đi không?"

Thiếu niên gật đầu,"Ân"Hắn chậm rãi đỡ vách tường đứng dậy.Lúc này, Tiểu Hoa mở miệng"Ký chủ, chị chớ quên nhiệm vụ của mình."

Nàng đến đây là muốn mang quế hoa nhưỡng dưới tàng cây hòe đi.Tô Yên đi đến chỗ đại thụ.Thiếu niên không nhúc nhích.Một thân bạch y, dựa vào tường, đứng ở đằng kia.Tô Yên cầm cái xẻng đào trong chốc lát.Một lúc sau đã đào ra một vại quế hoa nhưỡng.Bỗng nhiên, ngay lúc này liền có một trận gió mạnh bay tới.Tô Yên ôm quế hoa nhưỡng trốn sang bên cạnh.Thân ảnh Lâm Nhu xuất hiện ở trước mắt Tô Yên.Nàng ta mặc một thân hắc y nhanh nhẹn.Đứng ở dưới tàng cây hòe, một đôi mắt sáng đến dọa người.Chỉ là ánh mắt nàng ta vẫn chưa dừng lại ở trên người Tô Yên.Mà là nhìn khắp nơi trong sân, như là đang tìm kiếm thứ gì đó.Cho đến khi ánh mắt dừng ở trên người thiếu niên bạch y, nhìn trong chốc lát, lại dời đi.Lâm Nhu nhíu mày suy nghĩ một cái, mở miệng"Tô Yên, xem ân tình ta đã cho cô một cái bánh bao.

Cô lấy ngọc bích kia ra để ta nhìn một cái, ân tình liền xem như trả xong."
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1308 Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 10


Edit: Hạ ThiênBeta: Tinh NiệmTô Yên nhìn Lâm Nhu.Người này thật sự rất kỳ quái.Rốt cuộc là vì sao nàng ta lại chắc chắn cái bánh bao kia đã cứu nàng một mạng, hơn nữa còn có thể nói đúng tình hợp lý như vậy?Nhưng mà Tô Yên nghe thấy có thể trả xong nhân tình.Nàng liền lên tiếng"Được"Nói xong, móc ngọc bích từ túi tiền ra.Miếng ngọc màu lam tinh khiết, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.Thiếu niên đang cúi đầu dựa vào ven tường, chỗ dây xích có ký tự kia cũng phát ra ánh sáng nhè nhẹ.Nhưng mà thiếu niên rũ tay xuống vậy nên đã che khuất chỗ ký hiệu này.Hắn có vẻ thờ ơ với miếng ngọc bích kia.Lâm Nhu nhíu mày nhìn khắp nơi.Chung quanh phản ứng gì cũng không có.Không có khả năng.Chính là ở chỗ này.Tô Yên nắm chặt ngọc bích ở trong tay, lại lần nữa cất vào túi tiền"Cô đã nhìn rồi."

Lâm Nhu bỗng nhiên nhanh chóng chạy vội tới chỗ Tô Yên.Phanh!Lâm Nhu còn chưa có tới gần Tô Yên, đã bị Tô Yên một chân đạp bay ra ngoài.Như là diều đứt dây, lập tức bị đá tới dưới gốc cây hòe.Lâm Nhu che lại ngực, hơi thở không xong, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.Nàng ta không thể tin tưởng"Cô, cô vẫn luôn giấu giếm thực lực??"

Tô Yên nhìn nàng ta, thực nghiêm túc nói"Là cô quá yếu."

Nói xong, phía lối vào nghe được có tiếng người nói chuyện đang đi tới nơi này."

Vừa nãy làm ta sợ muốn chết, đó là làm sao vậy?

Động đất sao?"

"Ai, ai biết.

Dù sao Di Hồng Viện của chúng ta vẫn luôn là được ông trời phù hộ.

Sẽ không xảy ra được chuyện gì đâu."

"Cũng đúng, năm đó cường đạo kia đi vào Di Hồng Viện của chúng, tiến vào một tên chết một tên, ai tới gần cây hoa hòe này cũng chết hết.

Phải nói là cây hoa hòe này phù hộ Di Hồng Viện chúng ta a."

Một đám cô nương đi vào.Tô Yên bay lên nóc nhà.Lâm Nhu cũng bay nhanh đi.Chỉ có thiếu niên còn đứng ở đàng kia.Tiểu Hồng vặn vẹo thân mình"Tê tê tê tê tê"Yên Yên, Yên Yên, em muốn đi chơi.Tô Yên nhìn thoáng qua Tiểu Hồng trên cổ tay.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Nàng phi thân xuống bên ngoài Di Hồng Viện.Sau đó liền đặt nó ở trên mặt đất.Nàng mở miệng"Nếu có thể, đi hỏi một chút nơi nào có bán cỏ Thánh Âm."

Tô Cổ"Chị muốn bao nhiêu?"

"Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu."

Đang nói, bỗng nhiên nàng nghe được phía cửa sau Di Hồng Viện vang lên.Thiếu niên đỡ vách tường đi ra.Ánh mắt hắn nhìn Tô Yên có chút không thể tưởng tượng.Lông mi run run, hỏi"Ta đây là, làm sao vậy?"

Tô Yên nghi hoặc"Cái gì?"

Nàng đi qua, duỗi tay đỡ lấy hắn.Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, nhìn nàng thật lâu.Cuối cùng, vẫn là cái gì cũng không nói.Cúi đầu, lắc lắc đầu.Hắn thấp giọng nói"Cảm ơn cô đã cứu ta."

Nói xong, hắn ngẩng đầu thật cẩn thận hỏi"Ta có thể đi cùng cô không?"

Nói xong, hắn lại cúi đầu ho khan, ánh mắt cô đơn"Hy vọng cô, không cần ghét bỏ ta mới tốt."

Tô Yên đỡ hắn, nhìn bộ dáng hắn suy yếu.Nàng nỗ lực khắc chế lực đạo của mình.Không cần bóp chết người mới tốt.Nàng ra tiếng"Em sẽ không ghét bỏ chàng."

Trên mặt hắn lộ ra tươi cười, lông mi thật dài run rẩy, vô tội đơn thuần cực kỳ"Ân nhân thật tốt."

"Chàng tên gì?"

Thiếu niên suy nghĩ trong chốc lát.Vấn đề này cũng đã có mấy ngàn năm không có trả lời rồi.Thế cho nên vừa bị hỏi như vậy, hắn đúng thật ra đã quên mình tên là gì."

Phong Huyền."

Hắn mở miệng.
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1309 Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 11


Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh NiệmNói xong, hắn hỏi"Ân nhân tên là gì?"

"Tô Yên."

"Tên ân nhân thật là dễ nghe."

Phong Huyền thấy Tô Yên cẩn thận đỡ hắn.Ân.Đây là lần đầu hắn được người nâng.Vị ân nhân này của hắn nhìn cũng thật ngon miệng.Chờ hắn hết hứng thú liền ăn nàng.Hắn nuôi nhiều đồ vật như vậy, đây vẫn là lần đầu nuôi đồ ăn chơi.Hình như.. cũng không tồi đâu.Tô Yên xuyên qua cửa sau, nhìn cây hòe già trong viện.Cây hoa hòe kia ở trong gió lay động xào xạc.Nàng nhìn hắn"Sao chàng lại bị nhốt vào nơi này?"

Phong Huyền cúi đầu, cả nửa ngày sau mới mở miệng"Có người nhốt ta ở nơi này.

Còn nói ai cứu ta, thì người đó chính là người ta muốn tìm."

Nói xong, Phong Huyền ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh chuyên chú nhìn Tô Yên.Tô Yên nghi hoặc"Chàng muốn tìm ai?"

Phong Huyền"Chủ nhân của ta."

Nói xong, hắn cúi đầu, kéo lại cổ tay áo Tô Yên.Hắn thấp giọng một câu"Cô chính là chủ nhân của ta."

Tô Yên nghe xong, sửng sốt."

Chàng không phải nhân loại?"

Phong Huyền lắc đầu."

Không phải."

Tô Yên lại hỏi"Chàng bị giam bao lâu rồi?"

"Thật lâu, ta vẫn luôn ở một mình dưới tàng cây hoa hòe kia."

Nói xong, Phong Huyền lại kịch liệt ho khan.Thân hình run run, rất suy yếu.Tô Yên nhìn hắn, đi ba bước liền khụ, một bộ dáng yếu đến không được.Nàng đỡ lấy hắn.Lông mi Phong Huyền run run"Hy vọng chủ nhân không cần vứt bỏ ta."

Rõ ràng hắn còn cao hơn nàng, như thế nào lại thành nhóc đáng thương rồi?Tô Yên lắc đầu"Sẽ không."[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Phong Huyền ngửi thấy trên người nàng có hương vị kẹo sữa dâu tây, ân, cũng không tệ lắm.Khi Tô Yên rời khỏi này Di Hồng Viện, trong tay nàng cầm một vại rượu.Còn có một vị thiếu niên ốm yếu.Bởi vì vị thiếu niên này, Tô Yên không thể rời đi trấn Hoài Bắc ngay được.Hắn ho khan đến lợi hại, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng.Cuối cùng, Tô Yên vẫn là quyết định ở khách điếm một đêm, xem tình huống của hắn.Chờ tới buổi tối, rốt cuộc thấy hắn ngủ rồi.Tô Yên ngồi ở ghế trên, nhắm mắt lại"Tiểu Hoa""Ký chủ, sao vậy a?"

"Lâm Nhu kia vì sao biết ta sẽ tới chỗ này?"

"Cái này, cái này, ký chủ cảm thấy sao đây?"

Tiểu Hoa lo nguyên tắc công bằng công chính, tuy rằng nó biết, nhưng là nó không có cách nào lộ ra cho ký chủ a.Tô Yên không nói nữa.Mới qua chốc lát, Phong Huyền đang ngủ bỗng nhiên kịch liệt ho khan.Nàng mở to mắt đi đến mép giường.Nhìn kỹ hắn"Làm sao vậy?"

Phong Huyền mở to mắt,"Chủ nhân, cô sẽ rời khỏi ta sao?"

Tô Yên lắc đầu"Sẽ không."

Lông mi Phong Huyền run run"Chủ nhân, ta gặp ác mộng."

Tô Yên nghi hoặc"Ác mộng?"

Phong Huyền gật gật đầu"Có một con hỏa điểu*, muốn ăn ta."*chim lửaCơ hồ ngay khi Phong Huyền dứt lời.Bên ngoài bỗng nhiên vọng tới một trận tiếng chim hót.Không trung bên ngoài bừng sáng.Xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn đến phương hướng Tây Bắc, bầu trời bị lửa đỏ nhuộm thành một mảnh.Sáng giống như ban ngày.Ngọn lửa kia hừng hực thiêu đốt, phảng phất muốn thiêu toàn bộ ngọn núi phía Tây Bắc kia.Tô Yên nhìn bên ngoài, lại nhìn Phong Huyền."

Hỏa điểu?"

Phong Huyền cúi đầu, nhắm hai mắt lại"Chủ nhân sẽ bảo hộ ta sao?"

Tô Yên gật đầu"Sẽ"Trên mặt Phong Huyền lộ ra biểu tình an tâm.Ân.Đồ ăn của hắn cũng thật tốt.Có chút không nỡ ăn nàng.Nhưng mà, đồ ăn tốt như vậy, không ăn thật đáng tiếc.Tô Yên lôi kéo tay Phong Huyền.Thực mau, Phong Huyền lại lại lần nữa lâm vào ngủ say.
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1310: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 12


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmĐêm khuya.Một nửa bầu trời nhiễm đỏ giống như máu tươi dần dần rút đi.Thân ảnh một nam tử xuất hiện ở dưới chân núi phía Tây Bắc.Hắn mặc một thân bạch y, thân hình gầy yếu.Nhìn qua khoảng mười bảy, mười tám tuổi.Hắn nâng bước đi vào bên trong.Tựa như đã rất quen thuộc với sơn động này.Trong chốc lát liền đi tới vị trí trung tâm của sơn động.Bên trong thật nóng.Như đang ở trong một cái lò lửa lớn.Lại đi vào trong thêm một bước, nhiệt độ như muốn thiêu chết người.Sau đo, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu"Cứu mạng!

Cứu mạng!!!

A!!!!"

Là giọng nói tê tâm liệt phế của một nam nhân.Càng đi vào trong, người chết càng nhiều.Thi thể nằm la liệt, máu tươi chảy đầy đất, mùi vị tanh mặn tràn ngập trong không khí.Sắc trời dị thường như tắm máu phượng hoàng khiến các đạo sĩ tu tiên khắp nơi cho rằng nơi này có thiên tài địa bảo, muốn độc chiếm nơi này.Nào ngờ đâu, chẳng chiếm được gì, ngược lại còn bị "Thiên tài địa bảo" này giết chết.Phong Huyền tiếp tục đi vào bên trong.Một thân bạch y không nhiễm một hạt bụi.Cho đến khi đi đến vách động.Vẫn là cảnh tượng giết chóc đó.Chỉ thấy một con chim biểu tình cao ngạo, cả một thân lửa cháy đỏ rực, đứng im ở đằng kia.Trên người nó tản ra ngạo khí tôn quý.Toàn thân không lẫn một chút tạp chất, hồn nhiên thiên thành.Trước mặt con chim đã chất đầy thi thể.Tên nam tử vừa nãy còn thét chói tai cũng đã trợn trừng mắt chết ở chỗ đó.Loài thú đứng đầu trong bốn loại Thần thú Thượng cổ.Chu Tước*.

*Chu Tước: Một trong tứ đại thần thú (Tứ Tượng) đại biểu cho hỏa khí của thiên địa.

Chu Tước khác Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng chỉ là một loại chim cao quý, có đồng tộc, còn Chu Tước do Thiên địa dưỡng dục ra, chỉ có một con duy nhất.

So sánh giữa Phượng Hoàng và Chu Tước nói rộng ra chính là so sánh giữa Sinh linh và Thiên Địa.Phong Huyền nhìn nó, ánh mắt Chu Tước lúc này cũng dừng ở trên người Phong Huyền.Một người một chim nhìn nhau chằm chằm.Chu Tước hừ lạnh"Tìm chết."

Phong Huyền cúi đầu, lông mi run run"Nghe nói, trái tim của ngươi đại bổ.

Ta muốn ăn thử."

Hắn dùng khuôn mặt hồn nhiên không chút sát khí nào nhìn chằm chằm con chim kia, nhưng lời nói ra lại làm người khác phải sợ hãi.Hắn nói đơn giản như việc hôm nay ăn gì vậy.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Chu Tước châm chọc"Giết ta?

Nhân loại thật là càng ngày càng ngu xuẩn."

Nó nói xong.Phong Huyền đỡ tường, ho khan ra tiếng.Trên mặt không hề có chút huyết sắc.Hắn bị thương quá nặng.Có thể đi đến nơi này đều do máu của Tô Yên trợ lực.Chu Tước bỗng nhiên động đậy, ngẩng đầu kêu to một tiếng.Nó đập cánh, trong miệng phun ra một ngọn lửa ập tới chỗ Phong Huyền.Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, vây quanh hắn.Lửa Chu Tước không phải là loại lửa bình thường.Loại lửa này có thể đốt cháy tất cả mọi vật trên thế gian.Trong mắt Chu Tước hiện lên một tia trào phúng.Nhưng bỗng nhiên nó phát hiện điểm không thích hợp.Trên người nhân loại kia đen nhánh, hình như không phải do bị lửa thiêu đốt.Mà là ······ cánh??Chu Tước vừa thất thần, ngọn lửa đã dừng lại.Rốt cuộc cũng nhìn rõ.Một đôi cánh đen nhánh to rộng bảo hộ Phong Huyền ở trong đó.Mà ngọn lửa của nó, thế nhưng không có hiệu quả đối với hắn.Dần dần, cánh chim kia có động tĩnh.Mở ra, lộ ra Phong Huyền ở bên trong không tổn hao chút lông tóc nào.Phong Huyền cúi đầu, mái tóc rối tung.Môi mỏng lúc đóng lúc mở"Tộc nhân của ngươi bị Thao Thiết ăn chỉ còn lại một mình ngươi.

Những kẻ đã chết cũng không thua kém ngươi một chút nào."

Phong Huyền lẩm bẩm, nói xong, hắn ngẩng đầu.Bộ dạng ốm yếu của hắn xoáy vào trong con ngươi ngập tràn lửa giận của Chu Tước.Một chiếc lông chim đỏ tươi của Chu Tước đột nhiên phóng ra.Thẳng tắp phóng tới mặt của Phong Huyền.Tốc độ quá nhanh.Sát!Dù hắn tránh kịp nhưng lông chim cũng sượt qua má phải của Phong Huyền.Tức khắc, một vết xước xuất hiện trên má hắn.Máu tươi chảy xuống.Chỉ là màu máu của hắn không phải là màu đỏ như bình thường.Mà là máu đỏ có lẫn cả ánh vàng.Con ngươi Chu Tước co rụt lại"Ngươi cũng là thần thú thượng cổ ?!"

Phong Huyền không trả lời, chỉ liên tiếp ho khan.Đột nhiên tiếng ho của hắn im bặt.Phong Huyền quay đầu nhìn về phía cửa động đen nhánh.Nơi đó có tiếng bước chân lộc cộc truyền đến.
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1311: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc sân khấu! 13


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmTô Yên đi qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy Phong Huyền đang dựa người vào tường.Không biết hắn đã thu cánh lại từ khi nào.Chỉ đứng đó ho khan từng tiếng như là muốn đem phổi ho luôn ra ngoài.Tô Yên duỗi tay đỡ lấy hắn.Phong Huyền ngẩng đầu.Tí tách, tí tách.Vết thương trên mặt có máu tươi chảy nhỏ giọt xuống dưới.Rơi vào trên tay Tô Yên.Ánh mắt hắn đen nhánh, thấp giọng gọi một tiếng"Chủ nhân."

Tô Yên đỡ hắn, nâng tay lên lau vết máu kia.Nàng nghi hoặc"Chàng tới chỗ này làm cái gì?"

Thân thể Phong Huyền cứng đờ.Hắn ngửi thấy mùi sữa bò dâu tây trên người nàng.Ồ, đột nhiên có điểm luyến tiếc.... không nỡ ăn nàng.Hắn chớp chớp mắt, thanh âm chậm rãi" Ta đến đây vì con chim này."

"Vì nó?

Làm gì?"

Phong Huyền ho khan, ngón tay thon dài đặt ở trên vai Tô Yên.Chỉ cần nàng chạy, hắn sẽ dễ như trở bàn tay đem người bắt trở về.Sau đó đem nàng và Chu Tước ăn luôn một thể.Hắn cúi đầu, lẩm bẩm"Bởi vì muốn ăn trái tim của nó, ăn rồi, bệnh của ta mới có thể khỏi."

Tô Yên nhìn về phía Chu Tước đang đứng trên tảng đá.Nàng không nói gì.Chỉ cúi đầu lấy một gốc cây cỏ màu xanh non ra.Quơ quơ trước mặt Phong Huyền rồi "Cái này là cỏ Thánh Âm sao?"

Phong Huyền sửng sốt.Không nghĩ tới nàng thật sự tìm thấy loại cỏ này.Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên"Chủ nhân đối với ta thật tốt."

Tô Yên lại hỏi"Thật sự phải ăn trái tim của con chim lửa này sao?"

Phong Huyền cúi đầu"Đúng vậy, bằng không sẽ chết."

Lúc này, Chu Tước đột nhiên nói chuyện"Nhân loại ngu xuẩn, ngươi giết chết hắn, ta có lẽ sẽ cho ngươi một con đường sống."

Nhân loại ngu xuẩn lại tham lam.Nó vốn xem thường nhân loại, bất quá nó còn chưa biết rõ Phong Huyền là loại Thần thú Thượng cổ nào, uy hiếp quá lớn.Tô Yên nhìn về phía con chim lửa.Nàng nói nghiêm túc"Ta tu vi nông cạn, cho nên, có thể ba đánh một không?"

Chu Tước hừ lạnh"Nhân loại vô tri, ta là Thần thú thượng cổ- Chu Tước, ta có được thân thể bất tử, ngươi còn không mau quỳ bái?"

Vừa dứt lời.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Tô Yên lại hỏi"Vậy là có thể ba đánh một đúng không?"

Nói xong, nàng chuyển động.Một con rắn nhỏ mảnh khảnh bò từ cổ tay xuống đất.Giây tiếp theo, phịch một tiếng, liền biến lớn ra gấp mấy trăm lần.Một con rắn khổng lồ toàn thân vằn đỏ đen, bộ mặt dữ tợn đứng sừng sừng ở đằng kia."

Tê tê tê tê tê tê tê tê"Chu Tước sửng sốt.Hừ lạnh một tiếng"Ngu xuẩn."

Nói xong liền gào thét phun ra một ngọn lửa hướng về phía Tiểu Hồng.Chỉ là con rắn kia không bị đốt thành than như nó nghĩ.Mà ngược lại ngọn lửa Chu Tước của nó bị một tầng băng dày bao vây.Lửa trong băng.Tiểu Hồng đắc ý phun lưỡi rắn"Tê tê tê tê tê"Hừ, ngu xuẩn?Tiểu Hồng nâng cái đuôi, quất mạnh về phía Chu Tước.Chu Tước ngay lập tức bay lên cao, đang định đánh trả.Đột nhiên, một bóng người từ trên trời giáng xuống.Chu Tước chỉ cảm thấy trên cổ có một thứ rất nặng tựa như là một ngọn núi lớn đè lên, áp chế nó không thể nào động đậy được."

Oanh" một tiếng, thẳng tắp rơi xuống trên mặt đất.Tô Yên ấn nó"Ngươi là Chu Tước, có được thân thể bất tử.

Cho ta trái tim của ngươi, ta sẽ không giết ngươi."

Chu Tước có ý đồ phản kháng.Chỉ là nó mới vừa giải trừ được phong ấn, còn chưa hoàn toàn khôi phục sức lực.Trước đó đối phó với gã nam nhân có đôi cánh đen kia đã hao tổn rất nhiều tu vi.Nên lúc này mới bị con rắn cùng với nhân loại này thừa cơ hạ bệ nó.Âm thanh Chu Tước sắc nhọn "Ngươi cho rằng mình đang làm việc tốt?

Hắn vốn không phải người!!

Cứu hắn, ngươi sẽ hối hận!!"

Tô Yên lắc đầu"Sẽ không."
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1312: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 14


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmVô luận hắn có phải người hay không, nàng đều sẽ cứu.Không có gì khác biệt.Chu Tước tức không chịu được.Nhưng nó mới từ phong ấn thoát ra.Linh lực đã tiêu hao quá nhiều, căn bản không thể phản kháng lại nhân loại này.Tô Yên cúi đầu nghiêm túc hỏi nó"Ngươi tự đưa, hay là ta moi thay ngươi?"

Chu Tước nghe xong, đôi mắt liền đỏ bừng"Nhân loại ngu xuẩn, ta là thần thú thượng cổ Chu Tước, sao ngươi dám??"

Cuối cùng, vẫn là Tô Yên ra tay.Trái tim của Chu Tước không giống như những động vật khác.Nó giống một viên ngọc đỏ rực như lửa.Cầm ở trong tay rất nặng.Tô Yên cầm lên, đi tới trước mặt Phong Huyền.Đưa cho hắn."

Chàng muốn ăn cái này sao?"

Phong Huyền cầm đồ vật kia ở trong tay.Nhìn Tô Yên.Đôi mắt đen nhánh của hắn như có thứ gì loé lên.Hắn lẩm bẩm"Chủ nhân đối với ta thật tốt."

Vốn tưởng rằng nàng sẽ ngăn cản hắn làm việc này.Dù sao nữ nhân này không quen biết hắn mà vẫn cứu hắn.Thế cho nên Phong Huyền chỉ coi nàng là một nữ nhân thiện tâm lại ngu xuẩn.Hiện giờ trải qua việc này, quan điểm của hắn với nàng đã thay đổi.Nữ nhân này lại vì hắn mà moi trái tim Chu Tước.Hơn nữa nàng tựa như cũng không quan tâm điều này có đúng hay không.Hắn ngẩng đầu, "Chủ nhân chỉ đối tốt với một mình ta sao?"

Tô Yên chớp chớp mắt"Hả?"

Phong Huyền ho khan.Vừa ho khan, vừa hỏi lại một lần"Chủ nhân chỉ đối tốt với một mình ta sao?"

Tô Yên gật đầu"Ừ"Nói xong, nàng lại lần nữa đỡ hắn."

Đi thôi, trở về."

Bộ dạng Phong Huyền suy yếu như là phải dựa vào sức lực của Tô Yên mới có thể đi được.Thế cho nên hơn nửa người đều dựa vào trên người Tô Yên.Vừa đi liền nghe được Phong Huyền lẩm bẩm một câu"Được rồi, ta đồng ý."

Đồng ý chủ nhân chỉ đối tốt với một mình ta.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Về sau nếu làm ta không hài lòng, liền ăn chủ nhân luôn.Phong Huyền cân nhắc trong lòng.Tiểu Hoa"Ký chủ, nhiệm vụ lần này chị chỉ cần hoàn thành hai nhiệm vụ được giao lúc ban đầu, là có thể lấy được mảnh nhỏ.

Không cần công lược nam chủ đại nhân."

Tô Yên "Ừ" một tiếng.Bởi vì có thêm hắn, thế nên tốc độ đi chậm hơn rất nhiều.Khi bọn họ trở về khách điếm đã là nửa canh giờ sau.Sắc trời dần sáng lên.Trở về được một lúc.

Phong Huyền liền ăn viên ngọc kia vào.Sau đó hai người đi ngủ.Tất nhiên là chia phòng ra ngủ.Giờ ngọ ngày hôm sau, mặt trời chiếu thẳng vào khách điếm.Nghe được trong phòng nào đó truyền đến âm thanh nho nhỏ."

Chủ nhân, vất vả rồi."

Tô Yên lên tiếng"Ừ."

Trong tay nàng cầm chén thuốc để bên miệng Phong Huyền, chờ hắn uống nốt non nửa chén thuốc.Đây là thuốc dùng cỏ thánh âm mà hôm qua Tiểu Hồng cùng Tô Cổ tìm được để nấu ra.Những thảo dược khác cũng đều là đại bổ.Tất nhiên là cho hắn uống.Phong Huyền ngồi ở mép giường, do dự trong chốc lát, vẫn là nhắm mắt nhắm mũi uống cạn chỗ thuốc trong bát kia.Uống xong, vị cay đắng lan tràn trong miệng.Lại nghe nàng nói"Há mồm."

Hắn nghe lời há mồm ra.Từ sau khi xảy ra chuyện đêm qua, Phong Huyền liền trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.Tô Yên cho cái gì, ăn cái gì, hắn một chút cũng không kén chọn.Trong miệng vị ngọt lan tràn, nhanh chóng hòa tan vị cay đắng trong miệng.Không biết có phải do uống thuốc rồi hay không, sắc mặt Phong Huyền so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều.Lúc mới gặp, bộ dạng hắn như sắp chết tới nơi ấy.Đi ba bước liền ho, ho muốn bay luôn cả phổi ra ngoài.Hiện tại hắn tuy rằng vẫn suy yếu, nhưng cũng không còn dáng vẻ sắp nghẻo như trước nữa.
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1313: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 15


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmỞ khách điếm dưỡng thương ba ngày.Tô Yên thấy hắn đã ổn hơn, có thể đưa đi cùng, liền ngự kiếm phi hành dẫn theo hắn đi về phái Thương Hồng.Dù sao nàng đến trấn Hoài Bắc cũng là để làm nhiệm vụ.Tô Yên đi về viện của mình.Đẩy cửa ra, kéo hắn đi vào trong"Về sau chàng ở lại đây."

Cái viện này của nàng cũng rất lớn.Có ba phòng.Đây là gian phòng phía bắc.Nàng sắp xếp cho hắn xong liền định đem rượu hoa quế đi tìm Thương Thạch sư huynh.Vừa mới xoay người chuẩn bị đi liền cảm thấy cổ tay áo bị thứ gì đó lôi lôi kéo kéo.Tô Yên dừng bước chân, quay đầu lại.Phong Huyền dùng đôi mắt đen nhánh nhìn nàng."

Chủ nhân muốn đi đâu?"

"Ta đi ra ngoài một chuyến."

"Phong Huyền cũng muốn đi theo chủ nhân."

Nàng nghĩ nghĩ, lắc đầu."

Chàng hãy nghỉ ngơi ở đây, một lát nữa ta sẽ về."

Trong mắt Phong Huyền hiện lên mất mát.Cuối cùng vẫn chậm rì rì buông tay.Nhẹ nhàng lên tiếng"Được."

Một tiếng đồng ý.Sau đó hắn thành thành thật thật ngồi ở trên ghế.Thiếu niên gầy yếu mặc một thân y phục trắng tinh.Tô Yên vốn dĩ đã đi ra tới cửa.Nhưng lại nghĩ đến biểu tình của Phong Huyền lúc nàng rời đi.Cuối cùng vẫn quay lại, đưa cho hắn hai viên kẹo.Lúc này mới rời đi.Phong Huyền cầm hai viên kẹo kia, nhìn hồi lâu.Lột một cái cho vào miệng.Hắn một tay chống cằm, cười vô cùng soái.Dấu vết cháy xém trên cổ tay do bị dây xích làm bỏng liền lộ ra.Thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, hắn còn chưa cởi bỏ được xiềng xích phong ấn.Phải làm cho chủ nhân cam tâm tình nguyện cởi cho hắn thì mới có thể hoàn toàn thoát khỏi phong ấn.Hắn nhắm mắt, nghĩ tới sự tình phát sinh vào mấy đêm trước.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Hắn vốn dĩ nghĩ rằng đó chỉ là lòng tốt của chủ nhân.Không nghĩ tới khi nàng xuống tay moi tim Chu Tước lại không có một chút mềm lòng nào.Vấn đề này, hắn đã suy nghĩ rất lâu rất lâu, cũng chỉ nghĩ ra được một đáp án duy nhất.Là bởi vì hắn nói ăn trái tim Chu Tước mới khỏi được bệnh.Cho nên nàng cũng không thèm chớp mắt mà lấy cho hắn.Có phải từ trước tới giờ hắn muốn gì nàng đều đáp ứng, là bởi vì nàng yêu thích hắn đúng không?Nghĩ tới điều này, tâm tình Phong Huyền có chút vui sướng.Tuy rằng chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng hắn cảm thấy mình cũng thật tinh mắt nha.Phong Huyền lắc lắc dây xích trên cổ tay.······Tô Yên đi tới nơi Thương sư huynh tu luyện, giao đồ vật xong, xác nhận hoàn thành nhiệm vụ rồi chuẩn bị rời đi.Sư huynh không nói gì, vẫn tiếp tục tu luyện.Trên đường về, Tô Yên gặp lại Lâm Nhu.Nàng ta mặc một thân y phục vàng nhạt, bím tóc lắc lư theo bước chân.Đến khi nhìn thấy Tô Yên, bước chân nàng ta nháy mắt khựng lại.Nụ cười linh động trên mặt cũng tan đi.Lâm Nhu đứng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm Tô Yên.Tô Yên cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.Các nàng cũng không thân thiết.Số lần cùng nhau nói chuyện trong một năm nay có thể đếm trên đầu ngón tay.Lúc Tô Yên sắp đi qua Lâm Nhu.Nàng ta bỗng nhiên bước ngang sang chắn trước mặt Tô Yên.Tô Yên dừng bước chân.Nghi hoặc"Có việc?"

Lâm Nhu đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, giống như lấy địa vị của kẻ bề trên mà đánh giá nàng.Tay chắp sau lưng."

Ta còn đang tò mò, ngươi làm sao đột nhiên lại có năng lực mạnh như vậy.

Hoá ra là ngươi cũng đoạt xá."

Nghe thấy lời này, Tô Yên nhìn về phía nàng ta.Lâm Nhu nói, "cũng" đoạt xá.Cho nên, nàng ta là người xuyên không tới đây.Tô Yên không nói chuyện, ngược lại Lâm Nhu dường như có rất nhiều điều muốn nói với nàng."

Ngươi nuốt đá quý vốn thuộc về ta, làm cho ta không thể có được những đồ vật vốn là của mình.

Ngươi có phải cảm thấy làm như vậy thì có thể ngăn cản ta?"

Lâm Nhu cách cực gần, nói bên tai Tô Yên."

Ngươi hãy nhớ kỹ, tà không thể thắng được chính."

Nói xong, Lâm Nhu liền cười.Nàng ta bước từng bước vui sướng mà rời đi.
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1314: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 16


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmTô Yên đứng im ở đó, nghĩ lại những lời Lâm Nhu nói.Nàng ta vì sao lại chắc chắn viên đá là của nàng ta?Lại còn trách nàng đoạt mất những thứ vốn thuộc về nàng ta nữa?Còn có câu nói kia, cũng là đoạt xá.Dựa theo lời này, nếu những việc đó thật sự phát sinh.Vậy viên ngọc bích kia sẽ về tay Lâm Nhu, nàng ta sẽ nhờ viên đá này mà có được những thứ khác.Nếu thật sự theo cái logic này, nàng ta vì sao lại ở thời điểm tất cả mọi việc còn chưa phát sinh lại nói ra lời chắc chắn như vậy?Chứng tỏ nàng ta biết trong tương lai của mình sẽ phát sinh truyện gì.Trọng sinh?Không đúng, nếu là trọng sinh sẽ không nói mình là 'đoạt xá'.Vậy thì là vì sao?Tô Yên cúi đầu hỏi"Tiểu Hoa?"

"Vâng, ký chủ."

"Lâm Nhu đó là bị đoạt xá sao?"

"Leng keng, chúc mừng ký chủ đạt được nhắc nhở."

Sau đó Tiểu Hoa lại thần thần bí bí nói."

Ký chủ, nàng ta cũng không phải Lâm Nhu."

"Là sao?"

"Nàng ta biết Lâm Nhu là nữ chủ của thế giới này, hơn nữa biết tất cả sự tình phát sinh với Lâm Nhu.

Nàng ta thừa dịp Lâm Nhu sinh bệnh nặng, linh hồn suy yếu, liền giết chết linh hồn của Lâm Nhu.

Thiên Đạo cũng không phân biệt được.

Cho nên, Lâm Nhu giả vẫn có được tất cả đãi ngộ tốt nhất của nữ chính."

Tô Yên nghĩ tới nhiệm vụ của chính mình.Ngăn cản Lâm Nhu trở thành Nữ tôn Thương Khung, và ngăn cản nàng ta và Phong Huyền ở bên nhau.Tô Yên lên tiếng."

Nhiệm vụ giao cho ta là ngăn cản nàng ta tiếp tục trở thành nữ chủ của thế giới này?"

"Đúng vậy ký chủ, bởi vì chị đối kháng với nữ chủ của thế giới này, cho nên đây mới là trò chơi vĩ đại."

Dù sao nữ chính cũng được thiên đạo ưu ái mà.Dù cho là nàng ta bị ăn thiệt lần này, theo sự thay đổi của cốt truyện, về sau sẽ lại xuất hiện vận may khác đền bù cho nàng.Nhiệm vụ thật gian nan a.Tiểu Hoa mở miệng[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]"Ký chủ, cố lên!"

Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu"Ừ"Nói xong, Tô Yên ngự kiếm phi hành trở về.Lúc này, Tiểu Hoa nhịn không được bắt đầu lải nhải.Nhịn muốn hỏng rồi."

Ký chủ, dựa theo cốt truyện ban đầu, nữ chủ Lâm Nhu thấy Tô Yên đói quá ngất xỉu, liền đưa cho nàng ấy chiếc bánh nướng duy nhất của mình.

Tô Yên cảm động, tìm khắp người muốn tìm một thứ gì đó đền ơn cho Lâm Nhu.

Cuối cùng lấy ra ngọc bích của mình tặng cho Lâm Nhu.

Về sau, Lâm Nhu ở Di Hồng Viện vô tình dùng viên đá quý đó giải cứu Hung thú Thượng Cổ, cũng chính là nam chủ đó ạ."

Tiểu Hoa nói đến bon mồm, bỗng nhiên ý thức được mình nói hơi nhiều.Lập tức dừng lại.Tô Yên nghi hoặc"Là sao?

Phong Huyền là Hung thú Thượng cổ sao?"

Tiểu Hoa liên tiếp phủ nhận"Ơ, không phải, không phải, em, em cũng không biết."

Tô Yên hỏi"Không thể nói?"

"Ký chủ, chị phải tự tìm đáp án a."

Một hệ thống một chủ nhân cùng nhau nói chuyện.Thoắt cái đã lên đến đỉnh núi.Vừa đến sân, mở cửa ra liền thấy Phong Huyền đang đứng đợi ở cửa.Phong Huyền vừa ho khan vừa chờ đợi.Sắc mặt tái nhợt.Y phục trắng như tuyết càng tôn thêm nhan sắc vô cùng xinh đẹp của hắn.Tô Yên vừa trở về, trong mắt Phong Huyền hiện lên một tia sáng."

Chủ nhân."

Hắn kêu lên, đi về phía Tô Yên.Tô Yên đi nhanh tới đỡ lấy hắn."

Sao chàng lại suy yếu đến thế này?"

Phong Huyền mồm năm miệng mười giải thích"Vừa rồi có một nữ nhân tới tìm ta, còn muốn đem ta đi, Phong Huyền không muốn, ả liền muốn đánh chết ta."

Nói xong lại ho khan liên tục.Ho đến mức cả người đều run bần bật.Có thể thấy bệnh tình rất nghiêm trọng.Tô Yên khom lưng, trực tiếp bế hắn lên.
 
[Quyển 7] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1315: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 17


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmTô Yên khom lưng, trực tiếp bế hắn lên.Đi vào trong phòng.Nữ nhân Phong Huyền nói, không cần hỏi cũng biết là Lâm Nhu"Sau đó thì sao?"

Đầu Phong Huyền gác ở trên vai Tô Yên, ừm, được nàng ôm, cảm giác cũng không tệ lắm.Nhắm mắt lại, tiếng ho khan không biết đã ngừng từ lúc nào.Hắn thấp giọng, nói"Thiếu chút nữa ả liền đưa Phong Huyền đi rồi."

Nói xong, hắn ôm lấy Tô Yên."

Chủ nhân, Phong Huyền liều chết phản kháng, ả mới không đưa được ta đi."

Phong Huyền nói rất nghiêm túc, như là thể hiện tấm lòng trung thành của mình với Tô Yên.Tô Yên nghe xong, đáp"Ừ"Sau đó đi vào trong phòng, đặt hắn lên giường.Người hắn lạnh lạnh, nhưng khi ôm lại rất thoải mái.Chờ đến khi hắn ngồi ở trên giường, cũng không cho Tô Yên đi.Lôi lôi kéo kéo cánh tay nàng, trông vô cùng đáng thương.Cho đến khi Tô Yên nhìn thấy ở cửa có một vũng máu.Liền quay đầu lại nhìn Phong Huyền"Chàng bị thương?"

Phong Huyền mờ mịt"Không có."

Nói xong, nhìn theo ánh mắt Tô Yên liền thấy vũng máu kia.Phong Huyền nói giọng đương nhiên"Người bị thương chính là ả, tâm mạch đã bị chặt đứt, phỏng chừng sẽ không sống được bao lâu."

Tô Yên vừa vặn quay đầu lại nhìn hắn"Sao cơ?"

Nàng chớp chớp mắt.Vừa nãy nghe hắn nói, cứ tưởng hắn mới là người bị khi dễ, tìm được đường sống trong chỗ chết, cần được bảo vệ.Mà hiện giờ lại cua gấp không kịp phanh như thế.Tô Yên trầm mặc nhìn hắn.Phong Huyền dùng ánh mắt cực kỳ thuần khiết nhìn Tô Yên, duỗi tay ngoắc ngón tay nàng."

Ả muốn giết ta."

Hắn nói rất chậm, thanh âm còn rất ủy khuất.Vừa nói vừa lớn tiếng ho khanTô Yên vỗ sống lưng hắn."

Ta không có ý trách chàng."

Phong Huyền nhanh chóng an tâm.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]"Chủ nhân đối với ta thật tốt."

Nói xong liền ôm lấy Tô Yên.Mới đầu chỉ là không cảm thấy bài xích khi ôm nàng, hoặc là bị nàng ôm.Nhưng càng ôm lại càng cảm thấy nàng mềm mại ấm áp, ôm rất thoải mái.Ôm nàng, cảm giác thật sự không tồi.Ở một nơi khác.Sâu trong núi của phái Thương Hồng.Lâm Nhu sắc mặt tái nhợt, tay che ngực, thất tha thất thểu chạy đi.Quay đầu xác định con quái vật kia không đuổi theo.Lúc này ả mới đỡ lấy cây đại thụ, phun ra một ngụm máu.Sau đó quỳ rạp xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc.Nàng ta vốn dĩ muốn vào trong phòng Tô Yên tìm đá quý.Nào ngờ, vừa đi vào liền gặp nam tử kia.Nàng đã gặp qua hắn.Ở dưới gốc cây hòe ở Di Hồng Viện.Trong chớp mắt, Lâm Nhu liền xác định nam tử trước mặt này là người ả muốn tìm, vốn là Hung thú thuộc về ả, Cùng Kỳ*. *Cùng Kỳ: Cùng Kỳ là ác thần thượng cổ của Trung Quốc, có dáng như trâu, ngoại hình như hổ, khoác trên da lớp lông như nhím, mọc cánh.

Cùng Kỳ có tiếng kêu giống chó, ăn thịt người.

Nghe nói Cùng Kỳ thường xuyên bay đến những nơi đánh nhau để ăn mũi của người tốt; nếu có người làm việc ác, Cùng Kỳ sẽ bắt dã thú tặng cho kẻ đó, đồng thời cổ vũ hắn làm nhiều chuyện xấu hơn.

Cổ nhân cũng hay gọi những kẻ xa quân tử, gần tiểu nhân, hay có ý đồ bất chính là Cùng Kỳ.

Về sau "Cùng Kỳ" dùng để ví von những người bội bạc.This is Chân Thân của anh nhà 🙂)

Thấy hắn bị trọng thương, còn ho khan liên tục.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, tiếng ho kia bỗng nhiên im bặt.Đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn nàng ta chằm chằm.Một câu cũng không nói.Ả vốn nghĩ rằng hắn ở dưới mặt đất cả ngàn năm, hiếm khi được giao lưu với người khác.Sau đó cũng nhớ ra Cùng Kỳ ít nói, vô cùng lạnh nhạt.

Bởi vì vừa mới sinh ra liền bị phong ấn, thế cho nên tâm tính của hắn vô cùng đơn thuần.Vốn dĩ muốn lợi dụng điểm này để đưa hắn đi.Kết quả nàng vừa mới nói ra ý đồ của mình liền bị Cùng Kỳ kia một chưởng đánh bay.Tâm mạch đứt đoạn, không sống được bao lâu nữa.Nghĩ nghĩ, lại phun ra một ngụm máu tươi.Nhưng ả sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.Sâu trong núi này có một món bảo bối.Chỉ cần tìm thấy liền có thể cứu mạng nàng ta.Nghĩ vậy, Lâm Nhu nắm chặt tay, đỡ thân cây đại thụ, tiếp tục lết thân mình đi vào sâu trong núi.Ở trong viện, nam chủ đại nhân tâm tính đơn thuần của chúng ta còn đang bận ho long trời lở đất, cầu Tô Yên an ủi.Nhìn bộ dạng đáng thương đó của hắn, nếu không biết, còn tưởng rằng hắn bị Lâm Nhu khi dễ vô cùng thảm.
 
Back
Top Bottom