Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1310: Thiên kim thật giả (16)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh không muốn chọc phiền toái, đương nhiên sẽ không đi theo.Cô đi sang một hướng khác, ai ngờ đám người kia không biết sao lại di chuyển, chặn trên con đường mà cô trở về nhất định phải đi qua.【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Thư Tuyển, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】Sơ Tranh: "..."

Phiền phức sẽ luôn tự động tìm tới cửa.Sơ Tranh đứng ở một nơi bí mật gần đó, yên lặng hút hai ngụm trà sữa, nhìn nam sinh bị đám người bao vây.Nơi này nhiều người như vậy, dựa theo định luật trước đó, thẻ người tốt chắc chắn là nam sinh kia.Quả nhiên là hắn...Trước đó cô ẩn ẩn có chút cảm giác, nhưng không chắc chắn lắm, Vương bát đản cũng giả chết.Thẻ người tốt hắc hóa sẽ không quá yếu, Sơ Tranh nhìn nam sinh ở dưới tình huống đang bị thương, mà còn xông ra khỏi vòng vây được.Oa!

Lợi hại!Nếu lúc này có thể trông thấy mưa đạn, thì trên đầu cô đại khái toàn là loại nội dung không chút dinh dưỡng như '6666' bay qua.Vương Giả nhịn nửa ngày, thấy Sơ Tranh trừ vui sướng phun tào trong nội tâm ra, thì cũng không có ý tứ muốn hành động gì, thật sự là không nhịn nổi nữa.【 Tiểu tỷ tỷ cô đang làm gì thế? 】"Quan sát sức chiến đấu của thẻ người tốt."

Con hàng này nhìn có vẻ khá lợi hại, phải nghĩ biện pháp giam lại mới tương đối an toàn.【. . .】 Cô có độc à! ! 【 Tiểu tỷ tỷ, lúc này cô nên đi lên giúp đỡ có được không? 】Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Ta cảm thấy thẻ người tốt có thể tự cứu, không cần ta động thủ."【. . .】Đây chẳng qua chỉ là cô cảm thấy.【 Tiểu tỷ tỷ, mời lập tức đi cứu người được không! ! 】 Vương Giả gào thét.Sơ Tranh: "..."

Trà sữa của ta còn chưa uống xong đâu.【. . .】 Lúc trước không phải cô nói uống không ngon sao?

Tại sao lại lén lút đi mua trà sữa uống! ! !"

Ta cũng không thể quang minh chính đại đi mua mà?"

Đại lão không cần sĩ diện sao?【. . .】Vương Giả không muốn nói nhảm với Sơ Tranh, chỉ gầm thét bảo cô mau đi cứu người.-Thư Tuyển vứt bỏ được những người đi theo mình, thân thể đã đến cực hạn, hắn vịn vào tường, kiên trì đi về phía trước một khoảng cách, tìm được một nơi tương đối an toàn.Thư Tuyển che lấy phần bụng, dựa vào tường ngồi xuống.Vết thương không ngừng rướm máu, máu từ trong lòng bàn tay hắn, ấm áp sền sệt trào ra."

Anh còn sống không?"

Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, Thư Tuyển như thú dữ bị kinh sợ, toàn thân đề phòng cảnh giác, ánh mắt sắc bén quét về nơi âm thanh truyền đến.Nữ sinh ngồi trên bức tường bên cạnh, rũ mắt nhìn hắn.Nữ sinh mặc một thân trang phục bình thường đơn giản thoải mái, bộ dáng đoan chính thanh lệ, chỉ là trên mặt lạnh lùng như băng, không có biểu tình gì.Nữ sinh nhảy xuống, nhẹ nhàng không tiếng động rơi xuống trước mặt hắn.Thư Tuyển không nhúc nhích, hô hấp cũng chậm lại, nhìn như không có phòng bị gì, trên thực tế lưng hắn kéo căng, tùy thời chuẩn bị chiến đấu."

Có cần giúp một tay không?"

Nữ sinh mặt không cảm xúc ngồi xuống, không chút đề phòng tới gần hắn, để nhược điểm bạo lộ ra: "Anh nhìn rất thảm."

Trong chớp nhoáng, Thư Tuyển ra tay, bóp chặt cổ Sơ Tranh, giọng nói trầm thấp âm tàn: "Cô là ai!"

Cần cổ mềm mại tinh tế ở dưới tay hắn, nữ sinh cũng không giãy dụa, con ngươi băng lãnh lẳng lặng nhìn hắn."

Anh từng gặp tôi."

Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Quên rồi?"

Thẻ người tốt rất giỏi nha!Đi lên liền bóp cổ!Chuyện này không xong đâu!Mấy cái hôn hôn cũng không thể tốt được!Thư Tuyển đương nhiên chưa quên, nhưng chính là bởi vì từng gặp, mới càng khiến người ta ngờ vực vô căn cứ.Ở một nơi như vậy, tại sao có thể có một người có khí chất như thế.Dưới tay Thư Tuyển dùng sức, lòng bàn tay dán lên vị trí động mạch chủ, có thể cảm giác được nhịp đập rất nhỏ.Hắn chỉ cần hơi dùng sức, cái cổ nhỏ bé yếu ớt này, sẽ bị mình bẻ gãy.Lông mi hắn hơi rũ xuống, tránh khỏi đối mặt với Sơ Tranh, lạnh giọng hỏi: "Ai sai cô đến?"

"Không có ai."

Mi cho rằng ta muốn đến sao?Nếu không phải Vương bát đản, quỷ mới quản mi...Hô hấp của Sơ Tranh bỗng nhiên trì trệ, lực đạo Thư Tuyển bóp cổ cô càng nặng hơn.Ta...

Ta... mẹ nó mẹ nó mẹ nó...Thẻ người tốt muốn bóp chết ta sao? !Mi xem hắn bóp cổ ta, ta có thể đánh hắn không? !【 Tiểu tỷ tỷ đây là chính cô đưa lên cho hắn bóp, cô ăn vạ cái gì! 】Sơ Tranh: "..."

A.【 Cô có thể tha thứ cho người ta được không, làm chút chuyện mà con người làm đi, đừng ở đó diễn kịch nội tâm một mình, ai xem chứ! ! 】 Vương Giả gào thét.Nhưng vào lúc này, có tiếng bước chân vang lên từ đằng xa, tiếng trò chuyện mơ hồ, nhưng mơ hồ có thể nghe ra, là đến tìm hắn."

Anh còn có thể chạy không?"

Sơ Tranh bị người bóp cổ, biểu cảm cũng vẫn lãnh lãnh đạm đạm, không thấy chút chập trùng.Giống như người bị bóp lấy nơi yếu hại không phải cô.Tiếng bước chân càng ngày càng gần.Thư Tuyển đã không có bao nhiêu khí lực để tiếp tục chạy nữa.Người bên kia đuổi tới, nhất định có thể bắt được hắn...Sơ Tranh đè cổ tay Thư Tuyển lại, hơi dùng sức: "Tôi có thể giúp anh."

Cộp cộp cộp ——Tiếng bước chân tới gần.Thư Tuyển nhìn chằm chằm cô, không buông tay, sự đề phòng trên toàn thân không giảm."

Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô?"

Một người không hiểu thấu xuất hiện, dựa vào cái gì để hắn tin tưởng.Sơ Tranh: "Tôi là người tốt."

Khóe miệng Thư Tuyển móc ra một tia cười lạnh: "Người tốt sẽ không nói mình là người tốt."

Sơ Tranh cực kỳ trấn định: "Tôi là người tốt khác biệt."

Thư Tuyển: "..."

Người này...

Không có bệnh chứ?"

Nơi này có máu."

"Mau đuổi theo!"

Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua quét về phía bên ngoài ngõ nhỏ, hơi không kiên nhẫn: "Anh cảm thấy bây giờ tôi muốn làm gì anh, anh có thể chạy sao?"

Thư Tuyển rũ mắt, nhìn con dao chĩa vào bụng mình, biểu cảm cứng ngắc trong nháy mắt.Đây chính là người tốt mà cô nói?Hả?-Người vừa rồi bao vây Thư Tuyển, chạy từ đầu ngõ hẻm tới, đi theo vết máu một đường đến chỗ rẽ."

Vết máu chỉ đến đây thôi, không có..."

"Hắn chạy mất rồi?"

"Hắn bị thương nặng như vậy, mẹ nó có ba đầu sáu tay sao?"

Sắc mặt người đuổi tới cũng không quá tốt.Thế này mà còn có thể để hắn chạy mất, trở về bàn giao thế nào đây?"

Làm sao bây giờ?"

"Tách ra tìm!"

Một người trong đó nói: "Tôi cũng không tin hắn có thể chạy được bao xa."

Những người khác lập tức tách ra, đi về những phương hướng khác nhau đi tìm.-Đêm tối gió lớn, trăng non mới vừa rồi còn có thể nhìn thấy, chẳng biết đã ẩn vào trong tầng mây từ lúc nào.Cả tòa lầu đều im ắng, không thấy một tia sáng.Sơ Tranh đỡ Thư Tuyển lên lầu, nhìn lên cửa phòng trước mặt: "Chỗ này?"

"Ừ."

Sơ Tranh đẩy cửa, không đẩy ra được: "Chìa khoá."

Thư Tuyển: "Trong túi."

"Chỗ nào?"

Thư Tuyển ra hiệu Sơ Tranh ở bên kia.Sơ Tranh giơ tay đi sờ, động tác của cô rất nhanh, không hề có chút ngượng ngùng, càng đừng nói là xấu hổ gì đó, sờ đến chìa khoá rồi mở cửa vào nhà, trước sau chỉ tầm một phút đồng hồ.Thư Tuyển ngồi ở trên ghế sofa, ngón tay đè ép phần bụng, trên trán ẩn ẩn có mồ hôi thẩm thấu ra.Sơ Tranh mở đèn.Bố cục của các căn phòng trong tòa nhà này đều giống nhau, chỉ là nơi Thư Tuyển ở chắc là hai hộ thông nhau, rất rộng rãi.Màn cửa rất dày, kéo chặt kín, Sơ Tranh hoài nghi ban ngày cũng sẽ không có ánh sáng xuyên vào.Trừ phòng bếp và phòng vệ sinh, thì cũng chỉ còn lại một cánh cửa, hẳn là phòng ngủ, nhưng cánh cửa kia đóng chặt.Chỉnh thể trang trí đơn giản, trừ đồ dùng trong nhà, thì cũng không có đồ vật gì khác.Bên trong góc chất đống mấy cái rương phủ đầy bụi, có thể thấy được đã rất lâu rồi chủ nhân không động tới.Khắp gian phòng này đều lộ ra sự quạnh quẽ, giống như không có người ở vậy.
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1311: Thiên kim thật giả (17)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Anh thật sự không đi bệnh viện?"

"Không cần."

Thư Tuyển chỉ vào ngăn kéo tủ TV: "Bên trong có hòm thuốc."

Sơ Tranh lấy hòm thuốc ra, đi đến trước mặt Thư Tuyển, giơ tay kéo quần áo hắn.Thư Tuyển không cho Sơ Tranh đụng: "Tôi tự làm."

Sơ Tranh không để tâm, mở hòm thuốc ra cho hắn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, bày biện tư thế đại lão, ra hiệu hắn có thể bắt đầu rồi.Thư Tuyển: ". . ."

Đây là địa bàn của hắn mà?Sao lại cảm thấy mình ngược lại giống như một vị khách hơn? !Thư Tuyển cởi áo khoác ra, nơi bị thương là ở phần bụng, chắc là bị thứ gì đó tương tự như dao găm đâm một nhát, vết thương nhìn có vẻ khá sâu.Vị trí không dễ xử lý lắm, Thư Tuyển tự làm một hồi, mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi.Hắn nhìn sang bên cạnh một chút, nữ sinh dẫn hắn trở về kia, thế mà đang cúi đầu chơi điện thoại, dáng vẻ rất thờ ơ.Thư Tuyển cắn răng, tùy tiện cầm máu cho vết thương, băng lại.Chờ làm xong những chuyện này, cả người Thư Tuyển dựa vào ghế sofa, mồ hôi lạnh thấm ướt T-shirt, sền sệt dính ở trên người."

Tại sao cô lại cứu tôi?"

Nữ sinh chơi điện thoại không ngẩng đầu: "Làm người tốt."

Cuối cùng, ánh mắt cô dịch chuyển khỏi điện thoại di động, chăm chăm quét tới: "Tôi là người tốt đúng không?"

Thư Tuyển cho cô một sự trào phúng không rõ ý vị.Sơ Tranh: ". . ."

Trào phúng cái quái gì?Sơ Tranh cảm thấy mình phải nghiêm túc tâm sự với hắn.Sắc mặt cô trầm xuống: "Có phải là tôi cứu anh không?"

". . ."

Mặc dù quá trình khá là quái dị, nhưng Thư Tuyển không cách nào phản bác, đúng là cô cứu mình.Cho nên Thư Tuyển gật đầu."

Tôi cứu anh, tôi có phải là người tốt không?"

Điểm này hiển nhiên Thư Tuyển không đồng ý: "Không phải cứ cứu người thì chính là người tốt, cũng có người có mưu đồ khác."

Ai quy định cứu người, thì nhất định là người tốt?Ai biết cô có mưu đồ gì khác với mình không.Thư Tuyển cho là Sơ Tranh sẽ phản bác, ai biết nữ sinh kia trầm mặc một lát, lại gật đầu: "Tôi xác thực có mưu đồ khác với anh."

Thư Tuyển: ". . ."

Xem đi!Đợi chút!Con ngươi Thư Tuyển nguy hiểm híp híp: "Cô có mưu đồ gì với tôi?"

Mưu đồ của ta nhiều lắm.Nhưng có thể nói cho mi biết sao?Cần mặt mũi!Sơ Tranh liếc hắn một cái, cao quý lãnh diễm không lên tiếng, cúi đầu loay hoay điện thoại.Thư Tuyển tiếp tục hỏi: "Cô là người của ai?"

Sao lại trùng hợp như vậy, khi hắn cần thì xuất hiện, cứu mình."

Của anh."

Lần này Sơ Tranh trả lời, nhưng nghe được làm Thư Tuyển hơi ngơ ngác."

Cái gì?"

Lời hữu ích không nói hai lần, Sơ Tranh lại trầm mặc.Gian phòng đột nhiên an tĩnh lại, Thư Tuyển và Sơ Tranh đều không nói gì, không biết Thư Tuyển đang suy nghĩ gì, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua người cô.Sơ Tranh thì tùy ý hơn nhiều, tùy ý thảnh thơi ngồi bên kia, giống như đây là địa bàn của cô.Phòng khách chỉ có một chiếc đèn đặt dưới đất sáng lên, tia sáng vàng ấm áp lờ mờ, vừa vặn bao trùm không gian này, nơi bên ngoài ghế sofa, đều là bóng tối.Không biết trôi qua bao lâu, Sơ Tranh và Thư Tuyển đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương.Trong hoàn cảnh yên tĩnh, có thể nghe thấy dị động ở cửa, giống như có người đang cạy cửa.Ánh đèn mờ nhạt phác họa sườn mặt của Thư Tuyển đến mông lung, ánh mắt lại mang theo vài phần sắc bén: "Cô?"

Sơ Tranh lắc đầu: "Tôi muốn ra tay với anh, không cần thiết phải thông báo cho người khác."

Thư Tuyển sờ thương thế của mình, dường như cảm thấy Sơ Tranh nói có chút đạo lý.Hắn thuận tay cầm mũ bên cạnh đội lên, ánh sáng của chiếc đèn duy nhất trong phòng tắt lịm đi.Trong bóng tối, âm thanh kia dường như càng thêm rõ ràng.Kẹt kẹt ——Cửa bị đẩy ra, tia sáng bên ngoài theo cửa chậm chạp trút vào, một bóng người lén lén lút lút xuất hiện ở cửa ra vào.Thư Tuyển đưa lưng về phía cửa, chỉ có thể nghe thấy âm thanh.Hắn ngưng thần chờ người kia tiến đến, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng vang trầm, sau đó cửa phòng 'kẹt' một tiếng đóng lại.Thư Tuyển nhìn sang phía Sơ Tranh, bên kia không có ai.Thư Tuyển chống đỡ thân thể, nhìn ra phía sau.Ở cửa có hai bóng người, một người đứng, một người nằm dưới đất, nhìn từ hình dáng mà phân biệt, thì người đứng hẳn là người tốt có mưu đồ khác với hắn.-Sơ Tranh tìm ra không ít thứ từ trên người tên kia, trong đó bao gồm cả một thanh vũ khí.Sơ Tranh áng chừng vũ khí, quay đầu nhìn người trên ghế sofa: "Anh có lai lịch gì, nhiều người muốn hại anh như thế?"

"Cô không biết tôi?"

Sơ Tranh tiện đặt vũ khí trong tay lên thành ghế sofa.Ánh mắt Thư Tuyển rơi vào trên vũ khí kia, hắn chỉ cần giơ tay là có thể cầm được, cô cũng không sợ mình động thủ sao?Nữ sinh bỏ vũ khí xuống hờ hững: "Tôi phải biết anh?"

Không biết hắn?Không biết mình còn có mưu đồ với mình?Lừa gạt quỷ à!Đáy lòng Thư Tuyển trùng điệp lo nghĩ, sắc mặt lại không hiện ra gì cả: "Nếu cô không biết tôi, vì sao lại cứu tôi?"

Anh cho rằng tôi muốn cứu anh chắc?Hắc hóa vẫn yếu như thế.Đáng đời bị người. . .Dừng lại!Tỉnh táo tỉnh táo, đây là thẻ người tốt, phải cưng chiều.Sơ Tranh trấn an mình dưới đáy lòng xong, thuận miệng đáp: "Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ."

Ngừng một chút, cô nghiêm túc bổ sung: "Tôi là một người tốt."

Tẩy não nhiều thêm mấy lần, nói không chừng thẻ người tốt sẽ cảm thấy ta là người tốt thì sao!Thư Tuyển: ". . ."

Nói về mình như vậy không phải có mưu đồ thì chính là bệnh tâm thần.Thư Tuyển nhìn chằm chằm Sơ Tranh, người sau ngay cả ánh mắt liếc qua cũng không để lại cho hắn, mà mắt không chớp nhìn chằm chằm người trên mặt đất.Nhìn từ hành vi, cô gái này trừ sắc mặt hơi lãnh đạm, thì hình như rất bình thường. . ."

Cô thật sự không biết tôi?"

Sơ Tranh nghiêng đầu xuống, ánh sáng vàng ấm áp trải ra một mảnh sắc màu ấm áp trong đáy mắt cô, nhưng khi bạn nhìn vào, ở trong đó vẫn là một mảnh lạnh buốt, không hề nổi sóng.Sơ Tranh: "Bây giờ quen biết."

Thư Tuyển không biết Sơ Tranh có lai lịch gì, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, theo lời của cô thăm dò: "Cô không biết tôi, vậy mà cô cũng dám nhúng tay vào chuyện của tôi, không sợ chọc phải phiền phức sao?"

"Anh rất biết tự hiểu lấy mình."

Biết mình là phiền phức, điểm này ta rất vui mừng!Thư Tuyển: "? ? ?"

Đột nhiên cảm thấy cô có chút giống người bị bệnh thần kinh."

Người này xử lý thế nào?"

Thư Tuyển nhìn về phía người nằm trên đất, hắn chống vào ghế sofa muốn đứng dậy, kết quả vừa mới động, thì đã đau nhức một trận, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đổ đầy.Hắn che lấy phần bụng, chờ cỗ đau đớn kia đi qua."

Cô nhìn xem trên cánh tay hắn, có phải có một hình xăm hình Hỏa Kỳ Lân không."

"Chỗ nào?"

Thư Tuyển dùng ngón tay chỉ vị trí đại khái.Xẹt xẹt ——Mi tâm Thư Tuyển nhảy một cái, nhìn Sơ Tranh thô lỗ trực tiếp xé toang tay áo người kia.". . ."

Rõ ràng có rất nhiều cách, tại sao phải dùng cách thô lỗ như thế?Cánh tay người kia lộ ra, thình lình có một hình xăm Hỏa Kỳ Lân, xăm giống như đúc, giống như có thể đạp lửa hiện hình."

Sau đó thì sao?"

Sơ Tranh không biết hình xăm này, nhìn vài lần rồi không có hứng thú nữa."

Giúp tôi trói hắn lại, ném vào trong phòng chứa đồ kia."

Sơ Tranh không quá yên tâm: "Anh xác định không giết?"

Loại người này không giết giữ lại ăn tết sao?Nhìn là biết không phải loại người tốt lành gì, vì dân trừ hại, làm người tốt, ta rất tình nguyện!Thư Tuyển: ". . ."

Mi tâm Thư Tuyển cuồng loạn mấy lần.Rốt cuộc cô gái này có lai lịch gì?Mà há miệng liền nói loại lời này?
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1312: Thiên kim thật giả (18)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Thư Tuyển thở ra một hơi, tỉnh táo từ chối đề nghị của Sơ Tranh: "Không cần."

Sơ Tranh cũng không nói lời vô ích nữa, trói chắc người kia, còn bịt miệng lại, tìm tới phòng để đồ mà Thư Tuyển nói, ném người vào trong rồi đóng cửa lại.Thư Tuyển cũng không nói cho Sơ Tranh biết người kia là ai, tại sao lại lẻn vào nhà hắn.Sơ Tranh cũng khống chế rất tốt lòng hiếu kỳ của mình, dáng vẻ như tuyệt không cảm thấy hứng thú.Đại lão phải giữ gìn hình tượng, không thể tùy tiện tò mò —— ta có thể vụng trộm điều tra! !"

Cô tên gì?"

Thư Tuyển đột nhiên hỏi."

Sơ Tranh, Nhan Sơ Tranh."

"Sơ Tranh..."

Thư Tuyển đọc lại cái tên này hai lần, không rõ ý vị: "Đúng là một cái tên rất hay."

Sơ Tranh hào phóng tiếp nhận khích lệ: "Ừ."

"..."

Cô cũng không hề biết khiêm tốn.Thư Tuyển trầm mặc vài giây, vẫn nói cho Sơ Tranh biết tên của hắn: "Tôi tên Thư Tuyển."

Sơ Tranh lanh mồm lanh miệng: "Tôi biết."

Nói xong cô lấy tức bóp lấy tay mình.Thư Tuyển nghe thấy được, ngữ điệu ép xuống thấp hơn mấy phần: "Cô biết?"

Sơ Tranh buông cánh tay đang bóp lấy mình ra, trấn định thong dong nhìn về phía hắn, cũng không phủ nhận: "Ừ."

"Không phải cô không biết tôi sao?"

Sơ Tranh vò đã mẻ không sợ sứt, rất là đúng lý hợp tình: "Tôi biết tên của anh, không có nghĩa là tôi biết anh."

Thư Tuyển nghĩ lại, trước đó cô cũng không phủ nhận chuyện có mưu đồ khác với mình, cô biết mình mới bình thường, chỉ là cô muốn lấy được thứ gì từ mình?Những người kia lại phái một cô gái tới...Thư Tuyển cũng lười suy nghĩ, với bộ dạng lúc này của hắn, nếu cô thật sự muốn làm gì, có lẽ sẽ rất dễ dàng hoàn thành được."

Tôi muốn nghỉ ngơi, cô..."

Thư Tuyển hạ lệnh đuổi khách.Sơ Tranh rút ra một tờ giấy, vù vù viết một chuỗi dãy số: "Có việc thì gọi điện thoại cho tôi."

Để tờ giấy lên bàn, Sơ Tranh rất nhanh rời đi.Hồi lâu sau, Thư Tuyển cầm lấy tờ giấy kia nhìn một chút, rồi tiện tay vò thành một cục, ném vào trong thùng rác.-【 Tiểu tỷ tỷ, cô cứ thế mà đi à? 】 Vừa ra khỏi cửa Vương Giả liền không nhịn được.Nếu không thì sao?

Không phải thẻ người tốt bảo ta đi sao?【...

Hắn như thế kia, mà cô lại ném hắn lại một mình, thật sự thích hợp sao? 】 Đó là một bệnh nhân đó! !Còn là một bệnh nhân lúc nào cũng có thể treo, nói không chừng còn có người mai phục muốn mạng chó của hắn.

Tiểu tỷ tỷ cứ như thế mà đi...

đi đấy! !Đi còn rất tiêu sái nữa!Cô có phải là người không hả!Cô nên ở lại chăm sóc tỉ mỉ...

Được rồi, chăm sóc tỉ mỉ thì không cần, nhưng chí ít cũng nên ở lại săn sóc hắn chút chút chứ!"

Hắn bảo ta đi."【 Hắn bảo cô đi thì cô đi?

Cô nghe lời như thế từ bao giờ vậy? 】"Không phải nói không thể đối nghịch với thẻ người tốt sao?"

Ta nghe theo hắn cũng có lỗi à?【. . .】Vương Giả bất ngờ.Sơ Tranh trở về điều tra hình xăm kia, đối phương cần một chút thời gian mới có thể cho cô kết quả.Hôm sau.Sơ Tranh xách túi sách đi ra ngoài, khi đi đến đầu bậc thang, cô nhìn lên phía trên lầu một chút, thu tầm mắt lại, rồi từ từ xuống lầu.Mười phút sau Sơ Tranh xách theo đồ vật trở về, đứng ở trước cửa nhà Thư Tuyển gõ cửa.Nhưng mà cô gõ hồi lâu cũng không thấy ai ra mở cửa, cô chỉ có thể tự mở cửa đi vào.Phòng khách không có ai, người trong phòng chứa đồ kia hình như đã tỉnh, làm ra một chút động tĩnh.Sơ Tranh tìm được Thư Tuyển ở trong phòng ngủ, hắn vẫn mặc bộ quần áo kia, cứ vậy mà nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, cánh môi khô nứt tróc cả da."

Thư..."

Tay Sơ Tranh còn chưa đụng phải Thư Tuyển, bỗng nhiên bị người nắm chặt, ánh mắt quay cuồng một trận, bị người đè dưới thân, mấy vị trí trí mạng bị uy hiếp.Ta... mẹ nó!Sơ Tranh dùng một tay xốc Thư Tuyển lên, Thư Tuyển kêu lên một tiếng đau đớn, khó khăn lắm Sơ Tranh mới ngừng được động tác tấn công lại, bàn tay khẽ chuyển, chống ở hai bên người hắn.Tư thế của hai người trong nháy mắt trở nên mập mờ.Nhưng mà cũng không có bầu không khí mập mờ, vừa rồi Thư Tuyển liên lụy đến vết thương, lúc này đau đến trắng bệch cả mặt, trên trán toàn là mồ hôi ứa ra Thư Tuyển thấy rõ là ai, hơi nghiến răng nghiến lợi: "Cô vào bằng cách nào?"

Hắn nhớ rõ ràng mình đã khóa trái cửa.Cửa lớn, phòng khách đều khóa trái hết rồi.Cô vào bằng cách nào? !Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm: "Đi tới."

Bằng không thì ta còn có thể xuyên tường chắc?Thư Tuyển: "Làm sao mở cửa?"

"Chuyện nhỏ."

Chút độ khó ấy mà cũng không giải quyết được, ta còn lăn lộn thế nào nữa!"..."

Thư Tuyển thấp giọng a một tiếng: "Xuống!"

Sơ Tranh nhớ tới trên người hắn còn có vết thương, trơn tru xuống dưới, nhìn về phía phần bụng hắn.Vừa rồi giày vò như vậy, băng gạc đã sớm bị máu thẩm thấu.Sơ Tranh ra ngoài lấy hòm thuốc vào, Thư Tuyển muốn tự làm, bị Sơ Tranh thô bạo ấn về: "Nằm xuống, anh chết tôi rất phiền phức."

Thư Tuyển: "? ?"

Sơ Tranh gỡ băng gạc ra, một lần nữa thanh lý cầm máu bôi thuốc, động tác của cô rất nhanh, Thư Tuyển còn chưa lấy lại tinh thần, thì Sơ Tranh đã quấn băng gạc vào cho hắn rồi.Bởi vì là ở phần bụng, băng gạc khó quấn, tay Sơ Tranh nâng eo hắn, ngón tay mang theo chút ý lạnh dán lên làn da hắn, xen lẫn với đau đớn, có chút cổ quái.Sơ Tranh băng bó kỹ, gẩy gẩy một góc áo thun nhuốm máu của hắn: "Có thay quần áo không?"

Hỏi xong lời này, không đợi hắn trả lời, Sơ Tranh đã đứng dậy đi tìm quần áo."? ? ?"

Cho nên cô hỏi mình làm gì? !Lúc này Sơ Tranh mới nhìn rõ phòng ngủ của Thư Tuyển, bên cạnh có một cái bàn rất lớn, trên mặt bàn toàn là máy tính.Sơ Tranh nhìn những chiếc máy vi tính kia một chút, đi đến trước tủ quần áo trong góc.Tủ quần áo chỉ chiếm vị trí rất nhỏ, quần áo bên trong cũng cực kỳ đơn điệu, toàn là áo thun màu đen cùng kiểu và áo khoác.Sơ Tranh cầm lấy một chiếc áo sơ mi màu đen, trở lại bên giường, kéo áo của hắn lên."

Tôi tự làm."

Thư Tuyển tức giận đè áo lại."

Anh có thể làm sao?"

Sơ Tranh biểu thị hoài nghi.Thư Tuyển trầm mặt kéo áo qua, chống giường ngồi dậy, chỉ một động tác nhỏ như vậy, đã hao hết không ít khí lực của Thư Tuyển.Sơ Tranh nhìn hắn, có chút lo lắng.Cuối cùng thật sự không nhìn được nữa, cô một tay đè hắn lại: "Tôi tới, tôi không muốn lại phải băng bó lại cho anh thêm lần nữa."

Vẫn không cần Thư Tuyển trả lời, Sơ Tranh chỉ cần dùng vài động tác đã cởi được áo thun của hắn ra.Không khí phất qua làn da, không khỏi mang theo một trận ý lạnh, cả kinh đến mức trên người hắn đều nổi da gà.Chủ yếu là ở ngay trước mặt một cô gái, đáy lòng Thư Tuyển càng thấy không thích ứng, hận không thể cầm thứ gì đó che chắn lại, nhưng mà làm thế thì cũng quá làm ra vẻ, Thư Tuyển nhịn được.Ăn thiệt thòi cũng không phải hắn.Sợ cái gì!Thư Tuyển nghĩ như vậy, đáy lòng dễ chịu hơn một chút.Hắn nhìn về phía Sơ Tranh, người sau mặt không đổi sắc, bằng phẳng như nhìn vật phẩm bình thường, làm gì có nửa phần xấu hổ ngượng ngùng chứ."..."

Từ khi người này xuất hiện, thì khắp nơi đều lộ vẻ không thích hợp, không thể dùng ánh mắt khi nhìn người bình thường mà nhìn cô được.-Mặc áo sơ mi vào thì thuận tiện hơn nhiều, Sơ Tranh mặc áo cho hắn, cúi người cài cúc áo.Hai người cách nhau quá gần, hơi thở dường như cũng có thể giao hòa vào nhau.Nhịp tim của Thư Tuyển không khỏi lọt mất nửa nhịp, hắn đem chuyện này quy kết đến nguyên do bởi mình chưa từng tiếp xúc với con gái ở khoảng cách gần như thế.

Thư Tuyển im ắng thở ra, muốn tự làm: "Tôi tự..."

"Đừng động!"

Sơ Tranh dữ dằn.Cúc áo màu đen tôn lên đầu ngón tay trắng nõn của cô, đầu ngón tay ngẫu nhiên sát qua làn da nơi lồng ngực, khiến cho thân thể Thư Tuyển căng cứng.Sơ Tranh cài xong áo, lui lại một bước, dường như đang nhìn xem mình cài có đẹp không, nhìn vài giây cô mới quay người, mang bữa sáng đã chuẩn bị tốt vào, tìm một chỗ ở bên giường bày ra cho hắn.
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1313: Thiên kim thật giả (19)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Thư Tuyển nhìn đồ ăn sáng kia, không động vào.Cô thế mà lại mua bữa sáng cho mình?Sơ Tranh cho là Thư Tuyển lo lắng cho an toàn của bản thân, lạnh như băng nói: "Không hạ độc."

". . ."

Thư Tuyển ngược lại không lo lắng chuyện hạ độc.Hắn cầm lấy đũa ăn bữa sáng có thể xưng là phong phú kia.Sơ Tranh tùy tiện đóng nắp hòm thuốc lại, xách theo túi sách màu hồng phấn: "Tôi đi học."

Thư Tuyển theo bản năng hỏi: "Cô còn đi học?"

Trong giọng nói không hề che giấu kinh ngạc.Không trách Thư Tuyển kinh ngạc, là Sơ Tranh biểu hiện không hề giống như một học sinh nên có.Làm gì có học sinh nào trông thấy hắn như thế này mà mặt không đổi sắc thế kia? ?"

Tôi không thể đi học?"

". . ."

Thư Tuyển không nói lời nào, chỉ nhìn cô.Bộ dáng nữ sinh đoan chính xinh đẹp, nhìn từ trên dung mạo, xác thực rất là nhỏ, chắc là còn chưa trưởng thành. . .Chỉ là khí chất lạnh lẽo xa cách trên người cô, dường như có thể làm cho người ta coi nhẹ tuổi tác của cô.Ánh mắt Thư Tuyển chậm chạp rơi trên túi sách màu hồng phấn kia, đáy lòng sinh ra một chút cảm giác không hài hòa.Cô thế mà lại dùng loại túi sách màu này?Sơ Tranh không biết Thư Tuyển đang suy nghĩ gì, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Cơm trưa anh có thể tự giải quyết được không?

Tôi không về."

Trường học cách nơi này quá xa, vừa đi vừa về rất phiền phức.Hi vọng thẻ người tốt có thể tự lực cánh sinh một chút.Thư Tuyển bị câu nói 'tôi không về' của Sơ Tranh là cả kinh, đáy lòng sinh ra một cảm giác rất cổ quái.Chờ Thư Tuyển lấy lại tinh thần, Sơ Tranh đã không còn ở trong phòng nữa.-"Tiểu Sơ."

Hạ San đứng ở cổng trường phất tay với Sơ Tranh.Sơ Tranh hai tay đút túi, lấy tư thế đẹp trai tiêu sái quen thuộc của đại lão đi qua."

Tiểu Sơ, chào buổi sáng."

Hạ San có chút kỳ quái: "Hôm nay cậu tới hơi trễ nha."

Sơ Tranh: ". . ."

Đúng vậy, bài tập còn chưa viết, rất sầu đây.Đại lão tăng tốc bước chân, vào phòng học bổ sung bài tập.Mỗi sáng sớm Sơ Tranh đều làm bổ sung bài tập, đại diện môn thu bài tập đều biết, cũng không dám thúc giục cô, dù sao vị bạn học này, từ sau khi đổi về với cha mẹ ruột, bản thân cũng giống như biến thành một người khác vậy, lạnh như băng bất cận nhân tình.Sau giờ nghỉ giữa hai tiết học buổi sáng, Hạ San từ quầy bán quà vặt trở về, lôi kéo Sơ Tranh liền bắt đầu trò chuyện bát quái."

Tiểu Sơ, vừa rồi tớ trông thấy Đỗ Hạ ở quầy bán quà vặt đó."

"Ừ."

Sơ Tranh không hứng thú cho lắm, chống cằm lật sách."

Đỗ Hạ đang mời bạn học lớp mình ăn quà vặt. . ."

Hạ San nói đến đây, đột nhiên dừng lại, đáy lòng ảo não, mình nói thế không phải làm Tiểu Sơ ngột ngạt sao.Cô ấy quan sát Sơ Tranh một chút, thấy cô như không nghe thấy, lập tức nói sang chuyện khác.Đã qua một đoạn thời gian, tai tiếng tạm thời né qua, gần đây Đỗ Hạ bắt đầu điên cuồng xoát cảm giác tồn tại.Trước kia người khác nhắc đến Đỗ Hạ, đều là u nhọt của trường học, không phải học sinh tốt, bớt tiếp xúc đi.Bây giờ nhắc đến Đỗ Hạ, chính là có tiền, ra tay hào phóng, vân vân.Đầu tiên là mời toàn bộ bạn học cùng lớp ăn uống, sau đó lại mời bọn họ cuối tuần đi ra ngoài chơi, bao toàn bộ chi phí.Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, Đỗ Hạ bỏ tiền, đám bạn học cùng lớp cô ta, tự nhiên sẽ đến nịnh bợ cô ta.Chuyện cô ta vu hãm Sơ Tranh, cũng không ai nhắc lại nữa.Đỗ Hạ trôi qua phong sinh thủy khởi như thế, tất nhiên sẽ có bạn học so sánh cô ta với Sơ Tranh, xem ai sống thoải mái hơn.Đỗ Hạ tiêu tiền vung tay quá trán như thế, đại khái cũng là vì muốn làm Sơ Tranh ngột ngạt.Đối với chuyện này Sơ Tranh không có phản ứng gì, mỗi ngày nên làm gì thì làm cái đó, không thèm để ý đến Đỗ Hạ.Lúc chiều Sơ Tranh thu được tư liệu cô muốn.Hình xăm trông thấy trên cánh tay người kia là một tổ chức, tư liệu rất không rõ ràng, cũng không có nhiều tin tức hữu dụng.Chỉ biết tổ chức này rất thần bí, không thể tùy tiện dây vào.Chuyện liên quan tới Thư Tuyển đối phương không hề tra được một chữ nào."

Cô nói xem, người này cũng giống như không tồn tại vậy, cô xác định không đưa sai tin tức chứ?"

"Không."

"Loại tình huống này, tin tức về thân phận của đối phương hoặc là hoàn toàn giả, hoặc là đối phương cũng là cao thủ, đã ẩn giấu toàn bộ tin tức của mình đi."

Vương bát đản cho tên chính là Thư Tuyển, đây chắc hẳn là tên thật.Sơ Tranh nghĩ đến những chiếc máy vi tính trong phòng Thư Tuyển. . .

điều phía sau dường như càng phù hợp hơn.Không điều tra được tin tức hữu dụng, Sơ Tranh cũng không xoắn xuýt nhiều, chuyện nên biết rồi sẽ biết thôi."

Tiểu Sơ, cậu về nhà à?"

"Ừ."

Sơ Tranh xách túi sách liền đi, lúc xuống lầu trông thấy Đỗ Hạ đi từ phòng học của cô ta ra.Đỗ Hạ nhìn thấy cô, lập tức như Khổng Tước kiêu ngạo trên sân khấu, ưỡn ngực ngẩng đầu rung đuôi. . .

Sơ Tranh nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta, trực tiếp xuống lầu, biến mất ở trước mặt cô ta.". . ."

Đỗ Hạ bày xong tư thế không có ai nhìn, tức đến xanh mét cả mặt mày.Sơ Tranh chạy về xem thẻ người tốt của cô, làm gì có thời gian chơi với Đỗ Hạ.Nhưng chờ khi Sơ Tranh đi tìm Thư Tuyển, thì trong phòng đã chẳng có người nào nữa.Không chỉ không thấy Thư Tuyển, ngay cả người bị trói trong phòng để đồ kia cũng không thấy đâu.Gian phòng không có dấu vết đánh nhau, quần áo trong tủ quần áo ít đi một chút, mấy cái túi lúc đầu đặt ở phía dưới cũng không thấy đâu, đủ để thấy được là Thư Tuyển tự rời đi.Có ý gì đây?Thẻ người tốt đây là trốn ta à?Ta đáng sợ như vậy sao?【 Tiểu tỷ tỷ, đối với thẻ người tốt mà nói, cô xuất hiện quá đột ngột, còn như thế. . . 】 Vương Giả hàm hồ cho qua: 【 Hắn trốn tránh cô mới bình thường. 】". . ."

Tâm tình Sơ Tranh rất không tươi đẹp xuống lầu.【 Tiểu tỷ tỷ, tâm tình không tốt thì phá sản đi! 】 Vương Giả rất không sợ chết: 【 Phá sản làm tâm tình người ta vui vẻ. 】Keng ——Lon nước bị Sơ Tranh đá xuống lầu, đụng vào tường, tiếp tục bắn xuống dưới lầu.【. . .】 Vương Giả nuốt một ngụm nước bọt.Dưới lầu vang lên một tiếng kêu đau.Trong lòng Sơ Tranh thất kinh.Đập phải người!Chạy mau!Dưới lầu truyền lên một tiếng gầm giận dữ: "Thằng oắt con nào !"

Sơ Tranh vốn định tránh né, nghe xong tiếng này lại thấy hơi quen tai.Đây không phải là Cường Cường của chúng ta sao.Có người chạy tới, Sơ Tranh đứng im ở đằng kia, không nhúc nhích, thế là Ngô Cường nhìn lên liền thấy Sơ Tranh khí thế bức người.Ngô Cường cứng lại ở đó, biểu cảm có chút phong phú, ngoài ý muốn, kinh ngạc, e ngại. . .Sao lại là cô!Cũng đã đi đến đây rồi, Ngô Cường cũng không tiện quay đầu chạy, tôn nghiêm của đàn ông vẫn phải giữ gìn.Gã kiên trì hỏi: "Cô. . . cô trông thấy ai đá lon nước không?"

"Không."

Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều.Ngô Cường: ". . ."

Chỗ này chỉ có một mình cô, thứ đồ chơi kia chắc chắn là cô đá.Nhưng Ngô Cường không dám nói, bây giờ gã hơi sợ Sơ Tranh.Cô gái này đánh người quá lợi hại.Có phải là cô nhìn thấy mình lên lầu, nên cố ý không?Ngô Cường cảm thấy rất có khả năng này. . ."

Đừng để ông biết là ai!"

Bước chân Ngô Cường lui về phía sau, vừa lui vừa cứng cổ rống.

Sau đó lòng bàn chân như được bôi mỡ, nắm lấy tay vịn nhanh như chớp đi xuống lầu.Hù chết cha! !Ngô Cường dùng tốc độ nhanh nhất xông ra khỏi nhà ngang, một đường xông vào trong ngõ nhỏ.Sơ Tranh: ". . ."

Cường Cường không được nha.Sơ Tranh trở về cất đồ, sau đó đi phá sản, khi trở về, còn cố ý tản bộ ở phía dưới hai vòng.Người hôm qua nằm vùng, hình như không có ở đây.Những người kia đang theo dõi thẻ người tốt.Thẻ người tốt vừa rút lui, bọn họ liền rút lui.Một đoạn thời gian sau đó Sơ Tranh đều không có tin tức của Thư Tuyển, người này cứ như biến mất giữa hư không vậy.
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1314: Thiên kim thật giả (20)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Kỳ nghỉ lễ ngày mồng 1 tháng 5.Đỗ Hạ đã trở lại Đỗ gia thời gian dài như vậy, Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân, nhân cơ hội này, mang Đỗ Hạ đi tham gia một chút hoạt động trong giới hào môn.Đỗ Hạ không lớn lên trong hào môn, cho dù đã học qua một chút lễ nghi, nhưng rốt cuộc vẫn không theo kịp những thiên kim tiểu thư từ nhỏ đã được học, lúc đầu cũng làm ra không ít trò cười.Những người kia cũng không muốn làm bạn với Đỗ Hạ.Cho dù trở ngại mặt mũi của Đỗ gia, mặt ngoài thì hòa hòa khí khí chào hỏi, nhưng quay người lại bắt đầu chỉ trỏ.Đỗ Hạ đã nghe thấy nhiều lần.Nhưng mà đây không phải trường học, đáy lòng Đỗ Hạ trừ phẫn nộ thì cũng chỉ còn lại tự ti.Đương nhiên còn có oán hận.Cô ta quy kết hết thảy những chuyện này lên người Sơ Tranh.Nếu như không phải bọn họ trao đổi thân phận, thì bây giờ cô ta sẽ không như vậy, đối diện với mấy người này, cũng sẽ không đến mức không thể nào thích ứng như vậy.Đáng lẽ cô ta cũng sẽ giống như bọn họ, ưu nhã hào phóng, đoan trang tú lệ, được người tán thưởng."

Đó chính là Đỗ Hạ à."

"Ai, không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, thật sự là còn cẩu huyết hơn cả tiểu thuyết."

"Đỗ Sơ Tranh kia thật đáng thương..."

"Đáng thương cái gì chứ, vốn cũng không phải của cô ta mà."

"Đỗ Hạ, bên này..."

Có người bất mãn hỏi: "Cậu gọi cô ta làm gì."

"Cùng nhau chơi đùa chút đi."

Nữ sinh gọi Đỗ Hạ cười nói, trong con ngươi lại lóe ra mấy phần giảo hoạt: "Dù sao cũng nhàm chán."

Đỗ Hạ mặc lễ phục màu trắng, nhưng làn da cô ta không được trắng cho lắm, lễ phục đúng là rất đẹp, nhưng người mặc lên lại chẳng đẹp đến thế.Đỗ Hạ đi đến trước mặt đám người này, không vênh mặt lên như một con nhỏ côn đồ, ngược lại học các thiên kim tiểu thư ở đây, cười không lộ răng chào hỏi.Đây là Đỗ phu nhân dạy cô ta.Không thể giống như trước đây...Đỗ Hạ cũng muốn sớm hòa hợp vào trong vòng này, rất nghiêm túc học hỏi.Nhưng rơi vào trong mắt người khác, đại khái chính là tinh túy còn chưa nắm giữ được, chỉ học được ở mặt ngoài, không có khí chất kia, làm ra ngược lại nhìn rất không phóng khoáng."

Tôi tên là Đường Tiểu Tình, trước đó bác gái từng giới thiệu rồi đấy."

Nữ sinh gọi Đỗ Hạ tự giới thiệu.Đỗ Hạ nhớ kỹ cô ta: "Xin chào."

Đường Tiểu Tình giống như quen thuộc kéo cô ta: "Tôi giới thiệu cho cô một chút, đây là Lư Tiểu Tiểu.

Đây là..."

Đường Tiểu Tình rất nhanh liền giới thiệu xong xuôi tất cả mọi người.Đều là con gái, cảm giác xa lạ rất nhanh biến mất, dưới sự lôi kéo của Đường Tiểu Tình, bầu không khí cực kỳ hòa hợp."

Đỗ Hạ, người bị trao đổi với cô, Đỗ...

A, không đúng, cô ta không phải họ Đỗ, cô ta họ gì nhỉ?"

Nghe thấy có người nhắc đến Sơ Tranh, Đỗ Hạ lập tức nói: "Nhan."

Nữ sinh nói chuyện kia tiếp tục hỏi: "Nhan Sơ Tranh bây giờ vẫn học cùng một trường học với cô à?"

"Ừ."

"Cô ta sống thế nào?"

"Cũng như thế thôi."

Ở trước mặt những người này, Đỗ Hạ không muốn nói đến chuyện cha Nhan mẹ Nhan nghèo cho lắm.Dù sao như thế cũng sẽ bại lộ trước kia cô ta sinh sống trong hoàn cảnh như vậy."

Nghe nói trước kia cô sống rất gian khổ."

Lư Tiểu Tiểu tò mò: "Cha mẹ nuôi cô làm gì thế?"

"..."

"Nghe nói chỗ ở trước kia của cô vừa nát vừa cũ?"

"..."

Sắc mặt Đỗ Hạ từng chút từng chút trở nên khó coi, nhưng những người này càng hỏi càng hăng say, giống như cảm thấy rất hứng thú với cuộc sống của người nghèo vậy."

Được rồi được rồi, các cậu hỏi nhiều như vậy để làm gì."

Đường Tiểu Tình là người dẫn đầu tiểu đoàn thể này, cô ta nói chuyện, mấy cô gái còn lại lập tức không hỏi nữa."

Đừng để ý đến bọn họ, bọn họ tò mò thôi mà."

Đường Tiểu Tình kéo Đỗ Hạ: "Đi thôi, chúng ta sang bên kia."

Đại khái là bởi vì Đường Tiểu Tình giải vây cho mình, Đỗ Hạ không khỏi nhiều thêm mấy phần hảo cảm với Đường Tiểu Tình.Nhưng đối với đề tài của bọn họ, Đỗ Hạ không dung nhập vào được.Bọn họ không phải nói về xa xỉ phẩm thì chính là trò chuyện về đồ trang điểm, mà những thứ kia, có rất nhiều thứ Đỗ Hạ chưa từng nghe qua."

Đỗ Hạ, tôi nhớ được trước kia Nhan Sơ Tranh có một chiếc đồng hồ hiệu Constantin, mười mấy vạn đấy, bác trai không mua cho cô sao?"

Đỗ Hạ nghe không hiểu từ tiếng Anh kia, nhưng cô ta nghe thấy mười mấy vạn đằng sau.Mười mấy vạn...Nụ cười của Đỗ Hạ hơi cứng ngắc: "Mua rồi, tôi không mang."

Bộ dạng này của cô ta, nữ sinh ở đây đại khái đã hiểu ra gì đó, dồn dập nhịn cười.Nhưng lúc này lực chú ý của Đỗ Hạ không đặt ở trên người bọn họ, nên cũng không chú ý tới.-Đỗ Hạ và đám nữ sinh kia tách ra, tìm được Đỗ phu nhân đang nói chuyện phiếm với một đám phu nhân khác."

Mẹ."

Đỗ phu nhân: "Bảo bối, sao thế."

Ánh mắt những người kia đưa tới làm Đỗ Hạ không thoải mái lắm, cô ta kéo Đỗ phu nhân đi sang bên cạnh: "Mẹ, cha mẹ mua cho Nhan Sơ Tranh một chiếc đồng hồ mười mấy vạn tệ à?"

Đỗ phu nhân nhíu mày: "Cái đó là...

Là mua vào dịp sinh nhật nó."

Lúc ấy Nhan Sơ Tranh vẫn là con gái bảo bối của Đỗ gia, mua cho con gái một chiếc đồng hồ mười mấy vạn, cũng không phải vấn đề gì lớn.Đỗ phu nhân tiếp tục nói: "Đang ở trong nhà đấy, không để nó mang đi, nếu con thích, về mẹ sẽ đưa cho con."

"Con không muốn dùng đồ cô ta từng dùng."

Trên mặt Đỗ Hạ lộ vẻ căm ghét: "Con muốn cái mới."

Đỗ phu nhân cảm thấy mình nợ Đỗ Hạ, đau lòng cho đứa con gái này, cũng không chần chờ: "Được được được, bảo cha con mua."

Lúc này Đỗ Hạ mới vừa lòng thỏa ý.Đỗ phu nhân kéo Đỗ Hạ: "Con trông thấy cậu thanh niên bên kia không?"

Đỗ Hạ nhìn theo hướng Đỗ phu nhân chỉ, bên kia có một nam sinh anh tuấn soái khí, đang nói chuyện với người khác.So với những nam sinh trong trường học, thì căn bản không cùng một đẳng cấp.Đỗ phu nhân: "Đó là Bùi thiếu, tuổi tác tương tự như con, để mẹ dẫn con sang làm quen một chút."

"Mẹ!"

Đỗ Hạ mở to mắt.Đỗ phu nhân cho là Đỗ Hạ thẹn thùng, trấn an cô ta: "Không sao, chỉ là làm quen một chút, về sau đi lại nhiều hơn, nếu có thể đáp lên quan hệ với Bùi gia, thì công việc làm ăn sau này của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều."

Đỗ Hạ bị Đỗ phu nhân kéo qua.Yến hội ngày hôm nay chính là do Bùi gia tổ chức, Đỗ phu nhân kéo Đỗ Hạ đi qua nói chuyện, Bùi thiếu làm tiểu chủ nhân, dù thế nào cũng không thể từ chối.Bùi thiếu rất dễ nói chuyện, đối với nữ sinh cũng vô cùng lễ phép, gương mặt luôn luôn mỉm cười.Đỗ Hạ chưa từng thấy chàng trai nào đẹp như thế, lập tức không phân được đông tây nam bắc gì nữa."

Thiếu gia, tiên sinh gọi ngài lên."

Có người tới gọi Bùi thiếu.Bùi thiếu nói xin lỗi với Đỗ phu nhân và Đỗ Hạ: "Xin lỗi, không tiếp chuyện được nữa."

Chờ Bùi thiếu đi theo người rời đi, Đỗ Hạ mới như có thể thở."

Hạ Hạ, sao thế?"

"Mẹ..."

Sắc mặt Đỗ Hạ đỏ lên, tránh khỏi ánh mắt của Đỗ phu nhân.Đỗ phu nhân cười hai tiếng, cũng không tiếp tục hỏi, dời chủ đề đi.Ngay khi Đỗ Hạ nói chuyện với Đỗ phu nhân, ánh mắt cô ta liếc qua quét đến một bóng người, biểu cảm lập tức biến đổi: "Mẹ, đó không phải là Nhan Sơ Tranh sao?"

Đỗ phu nhân nhìn sang theo, quả nhiên nhìn thấy Sơ Tranh trong đám người.Một mình cô đứng ở trong đám người, mặc trên người một chiếc váy màu nhạt, thiết kế bó eo, váy vừa vặn dài quá gối, lộ ra đường cong bắp chân trôi chảy xinh đẹp.Tóc tùy ý búi lên, tóc còn dư thì xõa sau ót, đơn giản lại xinh đẹp.Thanh thanh lãnh lãnh đứng ở đó, làm cho người ta không nhịn được mà quan sát, nhưng lại không dám tùy ý tới gần."

Tại sao cô ta lại ở đây?"

Đỗ Hạ biết loại yến hội này, cần có thư mời mới có thể đi vào được.Bây giờ cô là con gái của Nhan gia, gia đình nghèo đến mức nhà chỉ có bốn bức tường kia, sao có thể có thư mời của kiểu yến hội này được.Cô làm sao mà trà trộn vào được?
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1315: Thiên kim thật giả (21)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Đỗ phu nhân cũng có nghi hoặc giống vậy.Đỗ phu nhân dẫn theo Đỗ Hạ đi qua, gọi Sơ Tranh lại: "Sơ Tranh, tại sao cháu lại ở đây?"

Sơ Tranh cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải hai vị này.Thật sự là oan gia ngõ hẹp. . .Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm, liếc nhìn Đỗ phu nhân và Đỗ Hạ: "Vì sao tôi không thể ở đây."

Đỗ Hạ kéo Đỗ phu nhân, hơi hất cằm lên, kiêu căng như Khổng Tước: "Vào đây cần thư mời, thư mời của cô đâu?"

Sơ Tranh: ". . ."

Ta còn thực sự —— không có.Đôi mắt đẹp của Đỗ phu nhân hơi híp lại, đáy lòng có một suy đoán: "Sơ Tranh, không phải là tới tìm chúng tôi chứ?"

Đỗ phu nhân nghĩ đến hoàn cảnh của Nhan gia, Sơ Tranh là do bà ta nuôi lớn, sao có thể chịu được hoàn cảnh như vậy.Trước đó có lẽ trên người cô còn có chút tiền, bây giờ chắc đã tiêu xài hết rồi. . .Lần trước tìm cô, cô còn kiên cường với mình, không phải bây giờ vẫn tìm tới đây đấy sao."

Bà suy nghĩ nhiều."

Giọng điệu Sơ Tranh lãnh đạm.Ta cũng không biết các ngươi ở đây, quỷ mới tìm các ngươi."

Không phải tới tìm chúng tôi, thì cháu tới đây làm gì?"

Đỗ phu nhân không tin.Sơ Tranh: "Không liên quan gì đến bà."

"Có phải cháu thiếu tiền không?"

Đỗ phu nhân tự mình bổ não rất nghiêm trọng.Sơ Tranh: "? ?"

Ta?Thiếu tiền?Nói đùa cái gì thế!Vương bát đản lấy tiền dán cho ngươi cái quan tài bây giờ!Đỗ phu nhân tức giận vì chuyện lần trước, cuối cùng Đỗ Hạ vẫn phải xin lỗi cô trước toàn trường, ném mất mặt mũi lớn như vậy, lúc này Đỗ phu nhân cũng không cho Sơ Tranh sắc mặt tốt."

Tôi nói cho cô biết Sơ Tranh, bây giờ cô đã không còn mang họ Đỗ nữa, cô không có quan hệ gì với Đỗ gia, mau chóng rời khỏi nơi này đi, không nên nháo đến khó coi quá!"

Đỗ Hạ có vẻ hơi đắc ý, kiêu căng hất cằm lên, cố gắng dùng lỗ mũi nhìn cô.Cô ta giống như đã nhìn thấy tràng cảnh mình đuổi Sơ Tranh ra khỏi cửa, lại giẫm thêm mấy cước.Sơ Tranh nhìn đám người lui tới xung quanh, thật là nhiều người. . .Được rồi.Nhịn một chút đi.Nhịn nhất thời để gió êm sóng lặng, lui một bước ra ngoài xử lý."

Tôi không phải tới tìm cô."

Đừng tự thêm quá nhiều kịch cho mình!"

Được thôi, cô có thư mời không?"

Đỗ Hạ vênh vang đắc ý: "Cô lấy thư mời ra xem nào, bằng không thì tôi chỉ có thể gọi người."

". . ."

Ta lấy cái búa!Sơ Tranh là theo chân người vào, làm gì có thư mời gì."

Không có chứ gì?"

Đỗ Hạ thấy Sơ Tranh bất động, liệu định cô không có thư mời, càng thêm có lý lẽ đuổi người: "Không có thì mau rời khỏi chỗ này đi."

Khi bọn họ giằng co, xung quanh có người phát hiện ra chuyện phát sinh ở nơi này, nhận ra Sơ Tranh."

Đây không phải là Đỗ Sơ Tranh sao?"

"Thật sự là cô ta."

"Không phải Đỗ gia còn muốn nuôi cô ta chứ?"

"Tôi nghe nói nhà cha mẹ ruột cô ta rất nghèo. . ."

"Balabala. . ."

Tiếng nghị luận dần dần lớn hơn, người chú ý càng nhiều.Đỗ phu nhân rõ ràng hơi không kiên nhẫn: "Sơ Tranh, cháu đi nhanh lên!"

"Tại sao tôi phải đi?"

Ngươi bảo ta đi thì đi, mặt mũi đại lão không cần nữa à?"

Cháu không có thư mời, ở đây làm gì?"

Đỗ phu nhân hạ giọng: "Bây giờ cháu không đi, lát nữa nháo lên, người khó xử cũng là cháu."

Đỗ gia không hề có lỗi với cô.Nhiều năm như vậy chưa hề bạc đãi cô, bây giờ đổi về con gái mình, cho dù không nhận cô, cũng sẽ không ai nói gì.Đỗ Hạ thì đơn giản hơn nhiều, cô ta trực tiếp gọi người phục vụ gần nhất tới, chỉ vào Sơ Tranh: "Cô ta không có thư mời, đuổi cô ta ra ngoài."

"Không có thư mời. . .

Vậy không phải là trà trộn vào sao?"

"Không phải cô ta còn muốn bám lấy Đỗ gia không thả chứ?"

"Không phải nói tình huống nhà cha mẹ ruột cô ta không tốt lắm sao?

Mười mấy năm sống trong nuông chiều, đột nhiên trở thành đứa trẻ nhà nghèo, chắc là không tiếp nhận được."

Từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu xuống nghèo thì khó.Đây là đạo lý từ thiên cổ không hề thay đổi.Cũng có người tâm tư bẩn thỉu: "Có lẽ là muốn tới đây câu rùa vàng thôi, câu được thì không phải cũng là phu nhân hào môn sao."

Quần chúng vây xem bên kia thảo luận đến khí thế ngất trời.Người phục vụ rất khó xử, ánh mắt dao động giữa hai người, anh ta có chút chần chờ, không biết có nên yêu cầu Sơ Tranh đưa thư mời ra không.Lỡ như người ta có, thì chẳng phải là đắc tội với người ta sao. . ."

Anh còn chờ cái gì?

Mau đuổi cô ta ra ngoài đi."

Đỗ Hạ thúc giục người phục vụ.Người phục vụ không quyết định được, chỉ có thể vứt cái vấn đề khó khăn này cho quản lý.Quản lý vội vàng chạy tới: "Đỗ phu nhân, chuyện gì vậy?"

Quản lý thận trọng hỏi thăm."

Người này không có thư mời."

Người trả lời chính là Đỗ Hạ.Không có thư mời trà trộn vào yến hội, không phải chuyện gì hiếm lạ.Bình thường loại tình huống này, không ai báo cáo ra, cũng không xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người sẽ không quản.Bây giờ bị người nói ra, quản lý không thể mặc kệ.Quản lý nhìn về phía Sơ Tranh, thấy gương mặt lạ lẫm, nhưng thái độ vẫn rất cẩn thận: "Vị tiểu thư này, có thể đưa thư mời của ngài ra một chút được không?"

Sơ Tranh: ". . ."

Ta đưa cái quỷ mà đưa!"

Cô ta căn bản không có thư mời, các anh mau mời cô ta ra ngoài đi."

Đỗ Hạ tiếp tục làm ầm ĩ."

Có thể. . ."

"Nhan Sơ Tranh nếu cô còn biết xấu hổ, thì tự ra ngoài đi."

Đỗ Hạ vẻ mặt đắc ý cướp lời."

Tôi. . ."

"Nơi này nhiều người như vậy, lát nữa người ta đuổi cô ra, vậy thì khó coi lắm đấy."

Đỗ Hạ rất là thích thú với chuyện làm Sơ Tranh khó xử.Cô ta còn ước gì Sơ Tranh không đi ra.Như thế thì có thể để cho người ta nhìn xem, một người bị Đỗ gia đuổi ra ngoài như cô không biết xấu hổ đến cỡ nào, bây giờ còn túm lấy Đỗ gia không buông.Quản lý nhìn xung quanh, người vây xem càng ngày càng nhiều, nếu cứ cãi nhau như vậy cũng không phải là cách. . .Quản lý thấy Sơ Tranh không cầm thư mời, thái độ vẫn rất kính cẩn: "Vị tiểu thư này, nếu như ngài không có thư mời, chỉ sợ phải mời ngài ra ngoài."

". . ."

Các ngươi có thể để ta nói hết lời không! ! !Cắt ngang khi người khác đang nói chuyện rất không lễ phép đấy được không? !Sơ Tranh hít sâu một hơi, trên mặt vẫn trấn định thong dong như cũ: "Có thể giúp tôi gọi Bùi tiên sinh được không?"

Quản lý: ". . ."

Đỗ phu nhân: ". . ."

Đỗ Hạ: ". . ."

Yến hội ngày hôm nay chính là do Bùi tiên sinh tổ chức.Đỗ gia và Bùi gia căn bản không phải cùng một đẳng cấp.Gia chủ Đỗ gia muốn gặp Bùi tiên sinh, đều phải hẹn trước.Một người đã không còn là con gái của Đỗ gia như cô, thế mà há miệng liền muốn gọi Bùi tiên sinh, cô cho rằng mình là ai."

Cô ta quen biết Bùi tiên sinh à?"

"Không thể nào. . ."

"Tôi thấy cô ta chính là muốn tìm một bậc thang đi xuống."

"Đây là bậc thang?

Đây là tự làm mình khó xử thì đúng hơn?"

"Bị đổi từ Đỗ gia về nhà cha mẹ ruột mình, có lẽ là không tiếp tục chờ được nữa."

"Gia đình như thế, cô ta thì được cưng chiều lớn lên, có thể tiếp tục sống ở đó được à?"

Khi mọi người ở đây xì xào bàn tán thảo luận, một âm thanh vang dội đột nhiên truyền vào."

Chuyện gì vậy?"

"Bùi tổng."

"Bùi tổng."

Bùi tiên sinh mặc âu phục giày da, khí thế kinh người mang theo Bùi thiếu đi từ trong đám người vào trung tâm xảy ra chuyện, đám người xung quanh chủ động lui về phía sau.Đỗ Hạ nhìn thấy Bùi thiếu, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt biến đổi.Mới vừa rồi còn là Khổng Tước vênh vang đắc ý, giờ như biến thành một gốc cây xấu hổ, trong mắt chứa làn thu thuỷ liếc trộm Bùi thiếu."

Bùi tổng."

Quản lý thấy chủ nhân yến hội tới, cũng không cần khó xử nữa, lập tức tiến lên: "Ngài biết vị tiểu thư này không?"

Bùi tiên sinh nhìn về phía Sơ Tranh, ánh mắt đảo qua bốn phía, sau đó ngữ khí ôn hòa hỏi: "Sơ Tranh tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?"
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1316: Thiên kim thật giả (22)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥A. . .Bùi tiên sinh kêu tên của Sơ Tranh, người phía sau đồng loạt hít sâu, chấn kinh đến mức một đám người rớt cả cằm.Đây là quen biết? !Bùi tiên sinh thế mà lại thật sự quen biết cô?Tình huống này là thế nào! !Khi Bùi tiên sinh nói chuyện với Sơ Tranh, sắc mặt Đỗ phu nhân lập tức trở nên khó coi.Lúc này Đỗ Hạ cũng không dám nói lời nào, đứng ở bên cạnh Đỗ phu nhân, nghi hoặc lại cổ quái nhìn Sơ Tranh."

Bọn họ hỏi tôi thư mời."

Sơ Tranh sắc mặt thản nhiên: "Tôi không có."

Đám người trông thấy rõ ràng Bùi tiên sinh nghe vậy, mà lại lộ ra vẻ mặt áy náy: "Việc này là tôi lo lắng không chu toàn, có nhiều chỗ đắc tội, Sơ Tranh tiểu thư đừng trách.

Sơ Tranh tiểu thư là tôi dẫn vào, còn không mau xin lỗi Sơ Tranh tiểu thư."

Bùi tiên sinh tự mình dẫn vào, không có thư mời, nhưng còn hơn cả thư mời.Quần chúng vây xem kinh ngạc không thôi.Vốn cho rằng Bùi tiên sinh chỉ quen biết cô.Không nghĩ tới người này là do Bùi tiên sinh tự mình dẫn đến. . .Quản lý cũng chấn kinh không nhỏ, nghe lời này lập tức khom lưng xin lỗi.Bùi tiên sinh nhìn quanh một vòng, ho nhẹ một tiếng: "Không có việc gì đâu, mọi người tiếp tục chơi đi."

Ý của lời này chính là bảo mọi người tản ra, đừng vây ở đây nữa.Chính chủ lên tiếng, mọi người cũng không dám không nghe theo, tốp năm tốp ba tản ra, nhưng đều không đi quá xa.Tâm tư tám chuyện, mọi người đều có.Vốn cho rằng là chuồn êm vào, không nghĩ tới người ta là do chủ nhà tự mình dẫn vào.Những người vừa rồi nói Sơ Tranh chuồn êm vào, lúc này đều đi xa hơn một chút.Nhưng mọi người đối với chuyện tại sao cô lại quen biết Bùi tiên sinh, còn để Bùi tiên sinh tự mình dẫn cô vào, biểu thị nghi hoặc."

Bùi tiên sinh lúc trước để tang vợ, đến nay vẫn chưa cưới, mọi người nói, cô ta sẽ không là. . ."

"Nói cái gì đó, Bùi tiên sinh giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, làm sao có thể!"

"Việc này khó mà nói chắc được đâu, có lẽ Bùi tiên sinh muốn tìm mẹ kế cho Bùi thiếu thì sao!"

"Nói cô ta cấu kết với Bùi thiếu tôi còn tin được!"

"Nếu có thể vào Bùi gia, vậy cũng không kém Đỗ gia rồi."

Đủ loại ánh mắt, rơi trên thân người trong cuộc ở bên kia.Giống như cô không làm ra chút chuyện dơ bẩn gì, thì sẽ không cách nào thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ vậy.-Bên này, thái độ của Bùi tiên sinh vô cùng khiêm tốn: "Sơ Tranh tiểu thư, thật sự rất xin lỗi."

"Ừ."

Sơ Tranh bình tĩnh gật đầu.Đỗ phu nhân kinh ngạc nhìn cô.Bùi tiên sinh chịu nhận lỗi với cô thì cũng thôi đi, cô lại còn thoải mái nhận như thế.Mà nhìn qua Bùi tiên sinh còn không hề tức giận?Đây rốt cuộc là tình huống thế nào?Sắc mặt Đỗ phu nhân xanh xám, lúc này miễn cưỡng gạt ra một vòng ý cười, thăm dò hỏi: "Bùi tiên sinh. . .

Sao ngài lại quen biết con bé?"

"Đỗ phu nhân à."

Lúc này Bùi tiên sinh mới nhìn thấy Đỗ phu nhân, thái độ không khiêm tốn như khi đối mặt với Sơ Tranh: "Việc này nhắc tới cũng là trùng hợp."

Tuy nhiên trùng hợp thế nào, Bùi tiên sinh cũng không có ý tứ nói tỉ mỉ."

Đỗ phu nhân còn có chuyện gì không?"

Bùi tiên sinh nhìn Đỗ phu nhân.Đỗ phu nhân nhìn Bùi tiên sinh, rồi lại nhìn Sơ Tranh, bà ta lên tiếng: "Sơ Tranh, cháu qua đây, cô có lời muốn hỏi cháu."

Sơ Tranh: "Hỏi đi."

Đỗ phu nhân nào dám hỏi ngay trước mặt Bùi tiên sinh, vênh mặt hất hàm chỉ huy cô: "Cháu qua đây."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không."

Đỗ phu nhân: ". . ."

Bùi tiên sinh đương nhiên biết chuyện của Sơ Tranh và Đỗ gia, nhưng lúc này ông ta chỉ nhìn, cũng không có ý tứ nhiều lời.Đỗ phu nhân hít sâu một hơi: "Sơ Tranh, nói thế nào cháu cũng lớn lên ở Đỗ gia, cháu gọi cô là mẹ nhiều năm như thế, bây giờ cô muốn nói với cháu một câu cũng không được?"

Sơ Tranh sừng sững bất động: "Bà nói đi."

Ta lại không chặn miệng ngươi lại! !

Có chuyện gì thì chúng ta cứ vậy mà nói!

Nói riêng làm quái gì, ngươi ám toán ta thì làm sao bây giờ!"

Cháu. . ."

Đỗ phu nhân tức giận đến sắc mặt xanh xám, ngay trước mặt Bùi tiên sinh còn không thể phát tác, chỉ có thể kìm nén.Con ranh chết tiệt này, ghê gớm nha!Khó trách trước đó cứng cổ như vậy, hóa ra là trèo lên Bùi gia.Cô có quan hệ với Bùi gia từ lúc nào?Đáy lòng Đỗ phu nhân càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng mà bà ta lại không biết cái không đúng này, rốt cuộc là bắt đầu từ chỗ nào.Bùi tiên sinh khách sáo gọi một tiếng: "Đỗ phu nhân?"

Đỗ phu nhân miễn cưỡng duy trì được lễ phép trên mặt, hàn huyên với Bùi tiên sinh hai câu, dẫn theo Đỗ Hạ rời đi."

Sơ Tranh tiểu thư, chúng ta qua bên này nói."

Bùi tiên sinh làm dấu tay xin mời.Sơ Tranh đi theo Bùi tiên sinh lên lầu, ồn ào náo động phía dưới bị cửa phòng ngăn cách."

Chuyện ngày hôm nay, thật sự rất xin lỗi."

Ông ta chỉ rời đi một hồi như vậy, ai biết đã xảy ra chuyện như thế, Đỗ gia kia. . .Nói thế nào vị này cũng là con gái nuôi của bọn họ, cho dù có đổi về, thì cũng không cần bẩn thỉu đến mức đó chứ.Đáy lòng Bùi tiên sinh vạch Đỗ gia đến nhóm ngăn chặn lui tới.Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống: "Chuyện không liên quan tới ông."

Là Đỗ phu nhân và Đỗ Hạ cố ý gây chuyện với cô.Bùi tiên sinh cười theo, ông ta đẩy con mình một cái: "Châm trà cho Sơ Tranh tiểu thư."

Bùi thiếu: "? ? ?"

Bùi thiếu lơ ngơ, nhưng vẫn mỉm cười rót một chén trà cho Sơ Tranh.Bùi tiên sinh biểu đạt ý xin lỗi xong, rất nhanh liền tiến vào chính sự.Sơ Tranh gặp phải Bùi tiên sinh đúng là ngoài ý muốn, xe của ông ta bị tai nạn ở nửa đường, mặc dù ông ta không bị trọng thương gì, nhưng người bị kẹt lại, không ra được, cũng không động được.Không biết vì sao cô gái này lại ở một mình ở chỗ kia vào đêm hôm khuya khoắt.Lúc đầu Bùi tiên sinh còn tưởng rằng gặp phải quỷ, cô đứng ở ngay cách đó không xa, cũng bất động.Con đường kia không có bất kỳ ai, nửa đêm canh ba, đây không phải gặp quỷ thì là gì?Về sau quỷ này. . .

Không phải, cô gái này chủ động tản bộ qua giúp đỡ.Thật sự là tản bộ, cô vừa đi vừa nghỉ, dường như đang cân nhắc xem có nên cứu ông ta hay không.Sơ Tranh đưa ông ta đến bệnh viện, phụ tá của ông ta tới, nói tới một hạng mục liên quan đến vấn đề tiền bạc, cô lại đột nhiên đứng ra nói muốn đầu tư.Bùi tiên sinh cũng là bởi vì sốt ruột vì hạng mục này, tinh thần không tập trung nên mới xảy ra chuyện.Kết quả ông ta xảy ra tai nạn, lại bỗng giải quyết xong chuyện này.Nói xong chính sự, Bùi tiên sinh thăm dò hỏi: "Sơ Tranh tiểu thư, Đỗ gia có cần tôi. . ."

Ngày hôm nay chuyện Đỗ gia làm khó tránh khỏi hơi quá đáng.Cho dù cô không phải do mình mời đến, không có thư mời mà vào nơi này, thì bọn họ cũng không thể náo loạn lên như thế được?Tốt xấu gì cũng là con gái nuôi của mình. . ."

Không cần.

Chính tôi có thể đánh. . ."

Sơ Tranh kịp thời ngừng lại: "Có thể giải quyết."

Bùi tiên sinh: ". . ."

Vừa rồi cô muốn nói gì?"

Không có việc gì nữa thì tôi đi trước."

"A, được, hôm nay thật sự ngại quá, hôm nào mời Sơ Tranh tiểu thư ăn cơm.

Tiễn Sơ Tranh tiểu thư đi."

Bùi tiên sinh đẩy con trai ra.Bùi thiếu đại khái kịp phản ứng, hiểu được Bùi tiên sinh đang làm gì, đáy lòng mặc dù cảm thấy quỷ dị, nhưng vẫn rất nghe lời tiễn Sơ Tranh rời đi.Chờ tiễn Sơ Tranh đi xong, Bùi thiếu trở về liền bày ra vẻ mặt cạn lời: "Cha, cha làm gì?"

"Cô gái kia thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Con nói cho cha biết nha Bùi Kim Minh, cha đừng có nghĩ đến chuyện điều khiển tình cảm của con, con tuyệt đối sẽ không để cha an bài đối tượng tương lai cho con đâu!"

"Ranh con, gọi tên ai đấy!"

Bùi tiên sinh tức giận mắng: "Cha chỉ hỏi con cô gái kia thế nào, thích không?"

". . ."
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1317: Thiên kim thật giả (23)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh ở bên ngoài chờ yến hội tan cuộc, nhưng cô cũng không nhìn thấy ba người Đỗ gia rời đi, không biết là không đi bên này, hay là vừa rồi nhiều người ra ngoài, tầm mắt cô bị ngăn chặn.Đợi uổng công.Ai.Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực chính là đáng thương như thế đấy.Ngay khi Sơ Tranh đồng tình với mình, ánh mắt liếc qua thoáng thấy Bùi thiếu vội vàng ra ngoài, anh ta nhìn quanh cửa ra vào hai vòng, rồi đi qua một phương hướng.Sơ Tranh nhìn sang theo phương hướng kia, ánh mắt hơi phát lạnh.Sơ Tranh bảo tài xế lái xe ra bên ngoài chờ mình, cô đi qua phương hướng mà Bùi thiếu đi.Bùi thiếu chạy từ trong bóng tối ra, xém chút đụng vào Sơ Tranh.Bùi thiếu lui lại hai bước, cấp tốc bỏ tay vào trong túi quần: "Sơ. . .

Tranh tiểu thư, sao cô lại ở đây?"

Lời vừa rồi Bùi Kim Minh nói với mình, bây giờ ký ức của Bùi thiếu vẫn còn mới mẻ.Cô gái có thể làm Bùi Kim Minh thấy vừa mắt, cũng không nhiều. . .Để Bùi Kim Minh cảm thấy xứng với con trai bảo bối của ông—— cũng chính là mình đây, càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.Sơ Tranh không để ý tới anh ta, đi ra phía bóng tối đằng sau.Nơi đó trống rỗng, không có người nào."

Sơ Tranh tiểu thư, cô tìm gì thế?"

Bùi thiếu không rời đi, ngược lại tò mò nhìn cô."

Người vừa rồi nói chuyện với anh đâu?"

"Sơ Tranh tiểu thư nhìn lầm rồi."

Bùi thiếu mỉm cười: "Nơi này chỉ có một mình tôi, tôi chỉ đến đây nhận một cú điện thoại."

Nhìn lầm?Sơ Tranh hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi ở trong đầu hai lần, cô rất xác định mình không nhìn lầm.Cô không xác định vị Bùi thiếu này vì nguyên nhân gì mà bao che cho Thư Tuyển, cho nên cô cũng không nhiều lời."

Có lẽ thế."

Sơ Tranh cùng Bùi thiếu đi ra con đường bên ngoài.Bùi thiếu triển khai phong độ thân sĩ của mình: "Sơ Tranh tiểu thư, tôi đưa cô về nhé?"

"Không cần."

Sơ Tranh không chút lưu tình từ chối ý tốt của anh ta, cũng nhanh chóng rời đi.Bùi thiếu nhìn chằm chằm bóng lưng Sơ Tranh, tận đến khi không nhìn thấy nữa, mới mò điện thoại trong túi ra, soạn một tin nhắn gửi ra ngoài.-Trên xe buýt.Đây là chuyến xe cuối của thành phố, người trên xe không nhiều.Phía trước nhất là một thành phần tri thức tăng ca về, lúc này dựa vào chỗ ngồi ngủ thiếp đi.Ở giữa ngồi hai học sinh, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào nhau, vừa nhìn đã biết chính là vụng trộm chạy đến nói chuyện yêu đương.Hàng cuối cùng có một nam sinh ngồi, hắn đội mũ lưỡi trai, vành nón đè thấp, ngăn chặn dung mạo.Nếu như không phải ánh trăng và ánh sáng của thành phố thỉnh thoảng đảo qua hắn, thì có lẽ sẽ không ai phát giác ra nơi đó có người.Điện thoại trong tay nam sinh sáng lên, đầu ngón tay điểm lên màn hình một chút, tin nhắn nhảy ra.【 Bùi: Cậu biết Đỗ Sơ Tranh? 】Đỗ Sơ Tranh?Đỗ. . .Trong đầu nam sinh hiện lên một bóng người.Đầu ngón tay hắn nhanh chóng đánh chữ.【 Thư Tuyển: Biết. 】【 Bùi: Vừa rồi hình như cô ta trông thấy cậu, giống như muốn tìm cậu đấy. 】Tìm hắn. . .Hồi lâu sau Thư Tuyển mới đánh chữ.【 Thư Tuyển: Tôi biết rồi. 】Thư Tuyển thả điện thoại vào lại trong túi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn nê ông của thành thị kéo ra lưu ảnh chói lọi trên cửa sổ xe.-Đỗ gia.Đỗ Hạ trở về lập tức về phòng.Phòng khách chỉ còn lại Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân.Đỗ tiên sinh hút thuốc, cau mày.Cuối cùng, Đỗ tiên sinh nhấn đầu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc: "Đứa bé kia nói thế nào cũng là chúng ta nuôi lớn, sao bà phải làm khó dễ con bé?"

Hôm nay việc này náo thành thế này, những người kia sẽ đồn đại thế nào?Đỗ gia ngay cả chút khoan dung cũng chẳng có?"

Tôi làm khó dễ nó?"

Câu này vừa nói ra, Đỗ phu nhân liền bùng nổ."

Nó đối xử với tôi ra sao?

Chuyện của Hạ Hạ lần trước, tôi tìm nó, nói bao nhiêu lời với nó, nó thì thế nào?

Nếu không phải trước kia nó hành xử như vậy với tôi, thì tôi có thể làm vậy với nó à, là nó vong ân phụ nghĩa trước!"

Đỗ tiên sinh thở dài: "Chuyện kia vốn chính là Hạ Hạ không đúng."

Đỗ phu nhân: "Tôi cũng không nói Hạ Hạ đúng, không phải tôi nói sẽ để Hạ Hạ bí mật xin lỗi nó rồi sao?"

Đỗ tiên sinh: ". . ."

Đỗ phu nhân tiếp tục lớn giọng phát tiết bất mãn: "Hạ Hạ thất lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chịu khổ nhiều năm như thế.

Nó thì sao?

Tôi cho nó ăn ngon uống sướng, cưng chiều nó như vậy, nó lại báo đáp chúng ta thế đấy?"

Đỗ tiên sinh cũng coi như lý trí: "Chuyện này cũng không thể trách con bé.

Chuyện ôm nhầm con, chúng ta đều có trách nhiệm, lúc trước nếu như cẩn thận hơn. . ."

"Khoan đã, lão Đỗ, ông có ý gì?"

Đỗ phu nhân cắt ngang lời Đỗ tiên sinh: "Bây giờ ông muốn nói chuyện giúp nó đúng không?

Ông phải rõ ràng, ai mới là con gái ruột của ông! !"

Vấn đề này, Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân không nói thông suốt được, dời chủ đi đề."

Tại sao con bé lại biết Bùi tiên sinh?"

"Tôi làm sao biết."

Đỗ phu nhân không vui: "Ai biết nó dùng biện pháp gì, trèo lên Bùi gia. . .

Khó trách trước đó ngang như vậy, hóa ra phía sau có Bùi gia làm chỗ dựa."

Nói đến phần sau Đỗ phu nhân bắt đầu âm dương quái khí.Đỗ tiên sinh cảm thấy có chút chói tai, cau mày nói: "Bà có thể bớt nói đôi câu đi được không?"

"Tôi nói sai?"

Đỗ phu nhân hừ lạnh một tiếng."

Nếu không có Bùi gia làm chỗ dựa, sao nó dám ngang như vậy?"

Đỗ phu nhân bây giờ là nhận định, Sơ Tranh dám không kiêng nể gì như thế, chính là ỷ vào Bùi gia.Đỗ tiên sinh: ". . ."

Đỗ tiên sinh xoa xoa mi tâm, từ sau khi phát hiện đứa bé kia không phải con ruột của bọn họ, bà ta giống như nhìn đứa bé kia không vừa mắt vậy.Đó xác thực không phải con gái ruột của bọn họ, nhưng tình cảm nhiều năm như vậy thì sao?Nhan gia đúng là hơi nghèo, nhưng mà cha mẹ người ta cũng không hề bạc đãi con gái bọn họ, thứ cho Đỗ Hạ cũng tương tự như đồ tốt nhất đối với bọn họ.Đỗ tiên sinh không dám nói những chuyện này.Vừa nói là Đỗ phu nhân lập tức muốn nổi giận, cảm thấy con gái ruột bà ta phải chịu khổ.Đỗ Hạ đúng là phải chịu khổ, nhưng chuyện này bọn nhỏ không sai. . ."

Được rồi được rồi."

Đỗ tiên sinh khoát khoát tay, không muốn nói tiếp với Đỗ phu nhân: "Đi ngủ sớm một chút đi."

Đỗ phu nhân giữ chặt Đỗ tiên sinh: "Ông đi đâu vậy?"

"Công ty còn có việc."

Đỗ phu nhân lúc này thần kinh suy nhược: "Muộn như vậy công ty có chuyện gì, có phải ông có người ở bên ngoài rồi không?"

"Bà nói bậy bạ gì đó? !"

Đỗ tiên sinh cũng có chút lửa giận."

Không cho ông đi!"

". . ."

Đỗ tiên sinh bị Đỗ phu nhân kéo, ông ta muốn đi cũng không đi được.Đây đều là chuyện quái gì vậy chứ!-Kỳ nghỉ lễ kết thúc, Đỗ Hạ mặc quần áo mới nhất của nhãn hiệu nào đó tới trường học, vừa đến cổng trường liền bị người ta lôi kéo hỏi lung tung này kia.Đỗ Hạ cực kỳ hưởng thụ cảm giác được nịnh nọt này.Trên mặt tươi cười đắc ý, bày ra những thứ cô ta mặc trên người cho đám người này xem."

Nhan Sơ Tranh!"

Đỗ Hạ đứng trong đám người, nhìn thấy Sơ Tranh, lập tức cất giọng gọi cô.Sơ Tranh một tay đút túi, một cái tay khác xách túi sách màu hồng phấn, hờ hững đi đến cổng trường, chuẩn bị đi vào.Nghe thấy Đỗ Hạ gọi cô, cô cũng chỉ ngước mắt nhìn lướt qua, như không có hứng thú tiếp tục đi vào bên trong.Đỗ Hạ làm sao có thể thuận theo mong muốn của cô, đẩy đám người ra, mấy bước đi qua, chặn cô ở phía ngoài cổng trường.Đỗ Hạ cố ý để lộ đồng hồ trên cổ tay ra, lắc lắc trước mặt Sơ Tranh một chút, ý tứ khoe khoang rất rõ ràng.Ánh mắt Sơ Tranh cũng chẳng đổi chút nào, giống như không biết trên cổ tay cô ta đeo thứ gì.Đỗ Hạ không có được kết quả mình mong muốn, tâm tình bực bội bất mãn.Cô ta đột nhiên hỏi: "Cô và Bùi tiên sinh có quan hệ thế nào?"
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1318: Thiên kim thật giả (24)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Mắc mớ gì tới cô."

Tâm tình Sơ Tranh không tốt, trực tiếp đi vào trong trường học."

Đúng là chuyện không liên quan đến tôi, dù sao tôi cũng sẽ không đến mức không có tự ái như cô, Bùi tiên sinh đã lớn tuổi như vậy. . ."

Đỗ Hạ ngăn cô lại, con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái, túm lấy Đỗ Hạ quật ngã xuống đất."

A!"

Học sinh ở cổng trường dồn dập kinh hô, cũng cấp tốc lui lại.Tiếng rống giận dữ của chủ nhiệm giáo dục từ bên trong truyền ra: "Làm gì đấy! !"

Sơ Tranh: ". . ."

Bình tĩnh bình tĩnh!Xúc động là ma quỷ! !Ta không nên đi cổng trường! !Chủ nhiệm giáo dục có thù với ta sao?Chủ nhiệm giáo dục chạy tới, tròng mắt đã trừng đến sắp rớt ra ngoài: "Bạn học Nhan Sơ Tranh, em làm gì thế! !

Sao có thể đánh bạn học trong trường học!"

Sơ Tranh: "Chủ nhiệm, em không có."

"Tôi tận mắt nhìn thấy em còn nói không có?"

Chủ nhiệm giáo dục tức giận: "Còn không buông ra cho tôi!"

Sơ Tranh buông Đỗ Hạ ra, Đỗ Hạ vừa đổi quần áo mới, ngồi dưới đất cọ ra không ít tro bụi và một chút vết bẩn.Sắc mặt Đỗ Hạ khó coi đứng lên.Sơ Tranh rất là đúng lý hợp tình phủ nhận: "Chủ nhiệm, bây giờ em ở phía ngoài trường học."

Chủ nhiệm giáo dục nhìn nơi Sơ Tranh đứng một chút, thần sắc đổi tới đổi lui, chỉ vào Sơ Tranh, nửa ngày cũng không nói được chữ nào."

Đánh người mà còn lý luận!"

Chủ nhiệm giáo dục tức giận đến dựng râu trừng mắt: "Hai người các em, theo tôi vào văn phòng!"

-Sơ Tranh lần nữa nhận lấy một phần giấy kiểm điểm, tâm tình lại càng không tốt, toàn thân đều lộ ra hơi lạnh người sống chớ đến gần.Hạ San nhìn trộm sắc mặt Sơ Tranh, thận trọng: "Tiểu Sơ, cậu không sao chứ?"

Hạ San nghe bạn học nói.Sơ Tranh đánh ngã Đỗ Hạ ở ngoài cổng trường.Nhưng chỉ quật ngã xuống đất, chưa xảy ra chuyện gì.Sơ Tranh mặt lạnh, nói hai chữ đến sát khí bốn phương: "Không sao."

Hạ San: ". . ."

Run lẩy bẩy.Nhìn thế nào cũng cảm thấy có chuyện! !Suốt một tiết Hạ San đều kinh hồn táng đảm, cũng may dường như Sơ Tranh đang nghiêm túc viết kiểm điểm, cũng không làm gì.Khi hết tiết, Sơ Tranh rời khỏi chỗ ngồi, Hạ San nhìn thấy giấy kiểm điểm cô đặt ở dưới sách, Hạ San kéo ra ngoài, nhìn thấy nội dung viết phía trên.Thứ nhất, ta không nên đi cổng trường.Thứ hai, không nên xúc động động thủ ngay trước mặt nhiều người như vậy.Thứ ba, ta không sai.Thứ tư, tạm thời chưa nghĩ ra.Hạ San: ". . ."

Cái này nhìn thế nào cũng không giống giấy kiểm điểm, càng giống như nhắc nhở mình lần sau phải chú ý những điểm này. . .Thứ đồ chơi này mà đưa ra, chủ nhiệm giáo dục sẽ bị tức chết đó? !Hạ San thấy Sơ Tranh trở về, nhanh chóng nhét giấy kiểm điểm về lại.Sơ Tranh mặt không cảm xúc lần nữa rút ra một trang giấy, đoan đoan chính chính viết lên ba chữ giấy kiểm điểm.". . ."

-Kiểm điểm lần này không cần đọc trước toàn trường, Sơ Tranh viết xong liền nộp cho chủ nhiệm giáo dục.Chủ nhiệm giáo dục giáo dục cô nửa ngày, Sơ Tranh nghe vào lỗ tai trái rồi ra lỗ tai phải.Rời khỏi văn phòng lại là một cô gái tốt!"

Nghe nói Đỗ Hạ kia có đồng hồ mười mấy vạn đó."

"Mười mấy vạn?

Đắt thế à?"

"Đương nhiên là đắt, còn có quần áo cô ta mặc, đều là hàng hiệu kiểu mới đấy."

"Có tiền thật tốt."

Đỗ Hạ bây giờ ngày nào cũng khoe của, chọc đến học sinh không ngừng hâm mộ cô ta.Đỗ Hạ cũng lâng lâng, cả ngày được đám học sinh này thổi phồng, dường như quên luôn cả ân oán của mình và Sơ Tranh.Hôm nay có tiết thể dục, lớp của Sơ Tranh và lớp của Đỗ Hạ học cùng nhau, hình như giáo viên thể dục lớp Đỗ Hạ xin nghỉ, cho nên chuyển tiết cho bọn họ, để hai lớp học cùng nhau.Mặc dù là học cùng, nhưng khi tập hợp, vẫn đứng riêng từng lớp.Giáo viên thể dục tùy tiện nhất, cho học sinh tự hoạt động.Các nam sinh chơi bóng, nữ sinh thì tụ tập trò chuyện bát quái.Sơ Tranh cho là Đỗ Hạ sẽ tới làm phiền mình, kết quả cô ta vội vàng 'xã giao', không tìm cô gây phiền phức.". . ."【 Tiểu tỷ tỷ cô xem, có phải có tiền rất tốt không! ! 】Ha ha.Sơ Tranh lắc lư trở về phòng học, phòng học đã có học sinh, Sơ Tranh ngồi trở lại vị trí, có bạn học tới tìm đồ ở chỗ ngồi của Hạ San.Sơ Tranh chống cằm nhìn cô ta.Bạn học vốn đang tìm đến hăng say tê cả da đầu, lắp ba lắp bắp giải thích.". . .

Tớ. . .

Tờ mượn sách bài tập của Hạ San, tớ nói với cậu ấy rồi."

Sơ Tranh thả tay xuống, nằm úp sấp trên mặt bàn ngủ.Bạn học kia thở phào, nhanh chóng tìm được sách bài tập của Hạ San, ngay khi cô ta chuẩn bị rời đi, trông thấy trên mặt bàn có một chiếc đồng hồ.Đại bộ phận bị sách ngăn trở, chỉ lộ ra một góc.Nhưng mà. . .Sao lại có chút giống cái đồng hồ của Đỗ Hạ kia vậy?Bạn học kia hơi nghi hoặc, nhưng hơn nửa đồ vật bị Sơ Tranh đè lên, cô ta cũng không dám động, mau chóng rời khỏi vị trí.-Rầm ——Cửa sau của phòng học bị người đá văng ra, Đỗ Hạ mang theo bạn cùng lớp của cô ta, khí thế hung hăng xông vào.Tiết thể dục còn chưa kết thúc, phòng học không nhiều người, Đỗ Hạ làm ra thế trận lớn như thế, tất cả mọi người ngừng chuyện trong tay lại, quay đầu nhìn qua.Ánh mắt Đỗ Hạ đảo qua phòng học, mấy bước đi đến vị trí của Sơ Tranh, nhấc chân đá vào bàn học của Sơ Tranh.Bàn học lắc lư, người nằm sấp ở trên bàn tất nhiên có cảm giác.Sơ Tranh nâng đầu đang chôn trong khuỷu tay lên, đối đầu với ánh mắt Đỗ Hạ.Sơ Tranh: ". . ."

Ta đang nằm mơ à?Có vẻ như trông thấy con chó điên Đỗ Hạ kia rồi?Sơ Tranh rất nhanh xác định không phải mình nằm mơ, là Đỗ Hạ thật sự đang đứng trước mặt cô, vừa rồi còn đạp bàn của cô. . .Sơ Tranh trấn định ngồi dậy: "Bạn học Đỗ Hạ, cô đi nhầm phòng học à."

Chạy đến chỗ cô phát điên cái gì!Muốn chết sao!Sơ Tranh khống chế lại xúc động muốn xử lý của mình.Sắc mặt Đỗ Hạ cực kém, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi: "Nhan Sơ Tranh, đồ của tao đâu!"

"Đồ gì?"

Đồ của ngươi đi hỏi ta làm gì!

Ta còn có thể cầm đồ của ngươi?

Thứ của ngươi mà có thể làm ta nhớ thương cũng chỉ có cái mạng kia thôi!【. . .】Khi nào tiểu tỷ tỷ mới có thể làm người đây.Đỗ Hạ không biết Sơ Tranh đang nhớ thương cái mạng nhỏ của cô ta, lúc này cất cao giọng: "Đồ mày trộm!

Mau trả lại cho tao!"

Nội tâm Sơ Tranh rất đần độn: "? ? ?"

Ta, ta trộm đồ?Chó điên vu hãm một lần không đủ, khăng khăng phải vu hãm ta trộm đồ thành công mới vui lòng đúng không! !Những bạn học khác trong phòng học cũng rất tò mò."

Thứ gì thế?"

"Hình như là đồng hồ của Đỗ Hạ bị mất, cái đồng hồ mười mấy vạn ấy."

"A. . .

Bị Nhan Sơ Tranh trộm?"

"Không biết."

Trước đó Đỗ Hạ vu oan nói xấu Sơ Tranh trộm 20 vạn, về sau xin lỗi ngay trước mặt học sinh toàn trường, cho nên lần này mọi người không mù quáng tin tưởng nữa.Ngày hôm nay học tiết thể dục, Đỗ Hạ không mang đồng hồ đi, kết quả lúc cô ta trở về, phát hiện đồng hồ không thấy đâu.Vốn chính là hai lớp học chung, cho nên tin tức truyền đi rất nhanh.Không biết Đỗ Hạ nghe ai nói gì, cho rằng là Sơ Tranh trộm, nên giờ khí thế hùng hổ chạy đến chất vấn.Dường như Đỗ Hạ nắm giữ chứng cớ gì đó, cười lạnh một tiếng: "Đồng hồ của tao, có phải mày trộm không? !"

Sơ Tranh mặt không cảm xúc phủ nhận: "Tôi không trộm đồ của cô."

Đỗ Hạ: "Có người nhìn thấy trên mặt bàn của mày, mày còn không thừa nhận?

Nhan Sơ Tranh, có phải là mày ghen tị với tao không, nên mới trộm đồ của tao?

Đây chính là mười mấy vạn, mày có biết nếu tao báo cảnh sát, mày sẽ thế nào không?"

Sơ Tranh bất động như núi: "Tôi không có."

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Đỗ Hạ nhìn về phía sau, chỉ vào một nữ sinh."

Cậu qua đây."
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1319: Thiên kim thật giả (25)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Nữ sinh kia rõ ràng là người vừa rồi đến chỗ Hạ San tìm sách bài tập, lúc này có chút sợ hãi đi lên phía trước."

Có phải cậu trông thấy đồng hồ của tôi ở chỗ ngồi của cô ta không?"

Đỗ Hạ hỏi nữ sinh kia.Vừa rồi nữ sinh ra ngoài, nghe thấy có người nói đồng hồ của Đỗ Hạ biến mất, cô ta nhớ lại cái đồng hồ mình trông thấy ở chỗ ngồi của Sơ Tranh.Đồng hồ đeo tay của Đỗ Hạ từng bị người ta chụp lại đủ kiểu ảnh HD, truyền khắp tất cả mọi người.Nữ sinh khẩn trương gật đầu.Sơ Tranh vẫn bình tĩnh như cũ: "Cậu xác định?"

Đối đầu với ánh mắt bình tĩnh kia của Sơ Tranh, nữ sinh đột nhiên có chút không xác định.Khi nữ sinh chần chờ, ánh mắt Đỗ Hạ quét đến mặt bàn Sơ Tranh, nhìn thấy đồng hồ lộ ra một chút."

Nhan Sơ Tranh, mày còn nói mày không trộm, nó ở ngay trên bàn mày."

Đỗ Hạ chỉ vào bàn của Sơ Tranh.Sơ Tranh nhìn sang phía Đỗ Hạ chỉ.Dưới một quyển sách tiếng anh, lộ ra nửa bên mặt đồng hồ.Cứ nhìn như vậy, xác thực không khác gì cái đồng hồ kia của Đỗ Hạ.Sơ Tranh không hề chú ý tới đồng hồ của Đỗ Hạ, nhưng nhìn từ thần sắc của bạn học xung quanh, thì có lẽ cũng cảm thấy cái đồng hồ này chính cái của Đỗ Hạ.Sơ Tranh: ". . ."

Đã nói vì sao Vương bát đản lại chỉ định cô mua cái này rồi.Hóa ra là đào hố ở đây chờ ta!Vương bát đản con chó điên này!Đỗ Hạ đã nhận định là do Sơ Tranh trộm, vênh vang đắc ý: "Nhan Sơ Tranh, mày mau trả đồ lại cho tao!"

Sơ Tranh vẫn trấn định như cũ: "Cô xác định?"

Đỗ Hạ hừ lạnh: "Sự thật đã bày ra trước mặt, còn có gì xác định với không xác định, mày chính là tên trộm."

Người này biểu hiện như không quan tâm gì cả.Bây giờ không phải đang phạm tội đấy sao!Cô căn bản chính là ghen ghét mình.Bây giờ còn trộm trên đầu mình!Lần trước là vu oan, lần này thì không chứ!Đỗ Hạ đã nghĩ kỹ, muốn để cô cũng làm kiểm điểm trước học sinh toàn trường, sau đó xin lỗi mình, cô ta muốn trả lại sự mất mặt lần trước!Sơ • tên trộm • Tranh dịch chuyển quyển sách tiếng anh kia ra, lấy cái đồng hồ kia ra, cầm lấy dây đồng hồ, đồng hồ tự nhiên rủ xuống: "Của cô?"

Đỗ Hạ vừa định đáp, ánh mắt quét đến mặt đồng hồ, biểu cảm lập tức cứng đờ.Toàn bộ đồng hồ hoàn chỉnh lộ ra, bạn học xung quanh lập tức châu đầu ghé tai nhau."

Hình như có chút không giống. . ."

"Cái đồng hồ của Đỗ Hạ màu sắc bên trong không đậm như thế. . ."

"Hoa văn hình như cũng không giống nhau lắm."

Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung lắc lắc đồng hồ: "Của cô?"

Đồng hồ thoảng qua trong không khí, mặt đồng hồ chiết xạ ra ánh sáng rất nhỏ, lọt vào đáy mắt đám người.Những bạn học này có thể không phân rõ lắm, nhưng Đỗ Hạ ngày nào cũng ôm ấp cái đồng hồ của mình, chiếc đồng hồ đeo tay này vừa lộ ra, cô ta liền biết, đây không phải đồng hồ của mình.Đỗ Hạ bị vả mặt trong nháy mắt, trên mặt nóng bỏng.Nhưng rất nhanh cô ta liền trấn định lại: "Mày. . . có phải là mày giấu rồi không!"

Đúng, tuyệt đối là cô giấu đi rồi, bằng không thì sao lại không thấy!Chắc chắn là cô!Đồng hồ là cha Đỗ mua cho cô ta.Cùng một nhãn hiệu với cái trước kia của Nhan Sơ Tranh.Cô nhìn thấy sao lại không ghen ghét?Nhất định là cô!Sơ Tranh tiện tay ném đồng hồ về trên mặt bàn, giọng nói lãnh đạm hỏi: "Vì sao tôi phải lấy đồng hồ của cô!"

"Mày ghen ghét với tao!"

Ta. . .

Ta ghen ghét?Được thôi!"

Tại sao tôi phải ghen ghét cô?"

Thần sắc Đỗ Hạ có vẻ hơi dữ tợn, cắn răng, gằn từng chữ: "Mày hỏi vì sao?

Mày luyến tiếc những vinh hoa phú quý này, mày không thể nhìn tao sống tốt!"

Sơ Tranh: ". . ."

Đây chẳng lẽ là tác dụng kỳ diệu của huyết thống?Đều thích bổ não như thế?Coi như dung mạo ngươi đẹp, cũng không thể tùy tiện bổ não như vậy được! !"

Đỗ Hạ, có phải cậu nhầm rồi không. . ."

Sơ Tranh còn chưa có động tác, thì đã có bạn học lên tiếng thay cô.Có một người thì sẽ có người thứ hai."

Đúng thế, có phải cậu đặt nhầm chỗ, rồi nhớ nhầm không?"

"Chiếc đồng hồ này cũng không phải cái kia của cậu. . ."

Những học sinh này đột nhiên giúp đỡ Sơ Tranh nói chuyện, Đỗ Hạ có chút đần độn, tiểu tùy tùng bên cạnh lập tức thấp giọng nói với cô ta hai câu.Hóa ra là vừa rồi có học sinh tra xét chiếc đồng hồ kia của Sơ Tranh.Bởi vì kiểu dáng cũng gần giống như đồng hồ của Đỗ Hạ, nên đã trực tiếp tra xét nhãn hiệu của Đỗ Hạ, rất nhanh liền tìm được cái giống như cái của Sơ Tranh ở trên trang web.Nhưng mà giá cả. . .Đã gấp mấy lần, đột phá hàng trăm vạn.Hai cái đồng hồ này cùng một hệ liệt, nếu như không nhìn kỹ chi tiết bên trong, chỉ vội vàng nhìn qua, thì xác thực rất dễ dàng nhận sai.Cái của Sơ Tranh là món ở cấp C trong hệ liệt.Cái của Đỗ Hạ là cấp cuối cùng.Đừng nhìn như tương tự nhau mà nhầm, nhìn kỹ sẽ phát hiện chi tiết bên trong, căn bản không cùng một đẳng cấp."

Đây chính là trên cổ tay mang căn hộ trong truyền thuyết sao?"

Bạn học A không ngừng hâm mộ."

Trăm vạn. . ."

Bạn học B nuốt một ngụm nước bọt: "Đời tớ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không."

Bạn học C quét mắt nhìn Đỗ Hạ một vòng: "Đỗ Hạ đây không phải là tự mình đa tình à?

Người ta có cả đồng hồ trăm vạn, còn để ý đến cái mười mấy vạn của cô ta à?"

Bạn học D tự cho là đúng hạ giọng: "Các cậu không cảm thấy kỳ quái sao?

Cô ta lấy đâu ra tiền?"

Trăm vạn, không phải một trăm tệ.Nhiều tiền như vậy. . .Không phải Nhan gia rất nghèo sao?Sao có thể mua được đồng hồ đắt hơn cả Đỗ Hạ?Bạn học F nháy mắt ra hiệu: "Không phải Nhan gia là nhà giàu ẩn tàng gì đó chứ?"

". . ."

Các bạn học xì xào bàn tán, cùng với ánh mắt quét tới, khiến cho sắc mặt Đỗ Hạ tái xanh, tức giận đến toàn thân phát run, ánh mắt phẫn nộ lại oán độc trừng Sơ Tranh.

Làm sao có thể. . .Sao cô có thể có đồng hồ trăm vạn?Ai mua cho cô?Bùi. . .

Bùi gia sao?Sơ Tranh một tay chống bàn, nhìn về phía Đỗ Hạ: "Còn có việc?"

Đỗ Hạ cắn môi không nói chuyện.Cô không lấy đồng hồ của mình, vậy đồng hồ của cô ta đâu?Đó chính là mười mấy vạn. . ."

Nhan Sơ Tranh tốt nhất là mày không lấy!"

Đỗ Hạ chỉ vào Sơ Tranh buông lời.Sơ Tranh giơ tay nắm lấy ngón tay Đỗ Hạ, dùng sức vặn một cái.Tất cả mọi người trong phòng học đều nghe thấy một tiếng 'răng rắc', đặc biệt thanh thúy.Có lẽ là động tác của Sơ Tranh quá nhanh, dẫn đến Đỗ Hạ ngay lập tức không kịp phản ứng, chờ Sơ Tranh đẩy cô ta lên trên bàn, mới hậu tri hậu giác cảm giác được đau đớn."

A. . ."

Đỗ Hạ kinh hoảng kêu ra tiếng."

Nhan Sơ Tranh mày làm gì!"

"Vừa rồi cô đạp bàn của tôi."

Sơ Tranh ấn lấy Đỗ Hạ, cúi người, nói bên tai cô ta: "Dù thế nào tôi cũng phải đạp về."

Con ngươi Đỗ Hạ co rụt lại, còn chưa nghĩ rõ ràng lời Sơ Tranh nói là có ý gì, bắp chân đột nhiên đau xót.Bàn học không vững vàng, lập tức đổ xuống đất.Đỗ Hạ cũng ngã xuống đất theo bàn học, đầu gối và cánh tay đều chống xuống đất, cọ ra máu trên bàn học."

Các em đang làm gì thế?"

Chủ nhiệm giáo dục giống như u linh xuất hiện ở phía trước cửa.Đám người xì xào bàn tán, trong nháy mắt yên tĩnh như gà."

Chủ nhiệm. . ."

Đỗ Hạ trông thấy chủ nhiệm giáo dục, lập tức hét to một tiếng, muốn cáo trạng.Sơ Tranh đột nhiên giơ tay kéo cánh tay Đỗ Hạ, kéo cô ta từ dưới đất dậy, chững chạc đàng hoàng: "Chủ nhiệm, bạn học Đỗ Hạ ngã, em dìu bạn ấy một chút."

Đỗ Hạ bỗng nhiên quay đầu trừng Sơ Tranh.Dưới tay Sơ Tranh hơi dùng sức.Đỗ Hạ chỉ cảm thấy cánh tay lạnh lẽo một trận, nơi bị cô nắm lấy, đều cảm thấy như không còn là của mình nữa.Khủng hoảng không khỏi xông lên đầu.Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn cô ta, phảng phất như đang im ắng uy hiếp: Nếu cô dám nói lung tung, cẩn thận cánh tay này không giữ được.***Cuối tuần vui vẻ nha, hôm nay chỉ lê lết được đến đây thôi •﹏•
 
Back
Top Bottom