Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1270: Hà Thần Ở Trên (16)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Toàn thân Sơ Tranh bốc lên khí thế hung ác, một cước đạp lên con 'cá chạch giả', cá chạch trong nháy mắt hóa thành bột mịn.Tiểu Kim Long rụt rụt ra phía sau Tuyên Ảnh, nữ tử này sao mà hung tàn như thế.Nghi hoặc nơi đáy lòng Tuyên Ảnh càng lớn hơn.Cho dù chỉ là phân thân, thì cũng có một chút lực lượng, làm gì dễ dàng như thế, giẫm một phát liền biến thành bột phấn?"

Chủ nhân, ngài nhìn kìa!"

Tiểu Kim Long đột nhiên hét to một tiếng.Mặt sông dần dần nổi lên sóng gió, sóng nước một tầng cao hơn một tầng đẩy từ mặt sông tới, cuối cùng dâng lên tạo thành tường nước to lớn, dồn ép về phía bọn họ.Nếu như thứ này xông đến, toàn bộ Hàn Giang Thành đều sẽ bị nhấn chìm.Bây giờ Sơ Tranh rất hoài nghi, lúc trước rốt cuộc Lang Sa giết chết Hà Thần bằng cách nào! !Hà Thần này quả thực chính là con gián đánh mãi không chết!Tốc độ của tường nước cực nhanh, chỉ nhìn một lát như thế, nó đã đến trước mặt bọn họ.Sơ Tranh kéo Tuyên Ảnh lại, chuẩn bị bay lên không trung, nhưng cô còn chưa động, dưới chân đột nhiên đạp hụt, cả người đều rơi xuống dưới.Bao gồm cả Tuyên Ảnh đang bị cô kéo lấy.Đỉnh đầu có sóng nước ngập trời bao trùm xuống.-Lúc Sơ Tranh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên đá vụn, đỉnh đầu là ánh sáng sáng choang, ánh sáng kia làm mắt cô không mở ra nổi.Chờ Sơ Tranh thích ứng hơn một chút, lúc này mới nhìn rõ, ánh sáng kia không phải ánh nắng.Chính là ánh sáng trắng sáng, treo trên đỉnh đầu, không biết là gì.Mà từ vị trí cô đang ở, thả mắt nhìn đi, đá vụn mênh mông vô bờ, nhìn không thấy điểm cuối.Chỗ này chỉ có một mình cô, Tuyên Ảnh không thấy tung tích.Sơ Tranh bò từ dưới đất dậy, tìm một vòng xung quanh, không trông thấy Tuyên Ảnh.Đây là nơi quái quỷ gì?Cô nhớ nơi cô đứng đột nhiên sụp đổ, sau đó cô và Tuyên Ảnh bị rơi vào trong nước.Tiếp đó...Chính là một đạo ánh sáng trắng không hiểu thấu, sau đó là cô ở chỗ này.Ngay khi Sơ Tranh nghi hoặc, thân thể cô hơi lảo đảo, cung điện ở trong cơ thể cô chết cũng không chịu ra, đột nhiên xuất hiện trong hư không.Sơ Tranh: "..."

Cung điện đột nhiên bay về phía trước, Sơ Tranh nhìn nó một chút, không đuổi theo, đặt mông ngồi xuống.Cung điện bay ra mấy mét, thấy Sơ Tranh không đuổi theo, lại bay trở về, lên lên xuống xuống trên không trung, di động trước trước sau sau, muốn Sơ Tranh đi theo nó.Ha ha!Ta mới không đi!Dường như cung điện rất gấp, nhưng mà không biết nói chuyện, chỉ có thể bay vòng quanh Sơ Tranh.Sơ Tranh không thèm để ý đến nó, ánh mắt quan sát xung quanh.Những đá vụn này...

Có chút kỳ quái, sao lại giống như xương cốt thế nhỉ?Sơ Tranh nhặt mấy khối lên cẩn thận nhìn nhìn, xác định những đá vụn này chính là xương cốt.Vỡ nát rất đều, không biết là xương cốt động vật hay là xương người...Đây nếu mà là xương người, vậy thì phải chết bao nhiêu người?Sơ Tranh mò xuống cánh tay, đáy lòng rùng mình một cái, nơi quái quỷ gì đây!Sơ Tranh ngửa đầu nhìn ánh sáng trắng chói mắt trên bầu trời một chút, cô là bị ánh sáng trắng đưa tới nơi này...Từ nơi đó cũng có thể đi ra ngoài?Sơ Tranh thả ngân tuyến ra, giẫm lên ngân tuyến bay về phía ánh sáng trắng kia.Ánh sáng trắng nhìn như rất gần, nhưng nửa ngày cô cũng không tới gần hơn bao nhiêu, cúi đầu nhìn mặt đất, cách mặt đất cũng không bao xa."..."

Đây là cái gì?

Ma dẫn đường?Sơ Tranh giày vò một lát, không có phản ứng gì, đành phải hạ xuống.Cung điện bay lên, ra hiệu Sơ Tranh đi cùng nó.Sơ Tranh: "..."

Không muốn! !Nhìn mi là biết không có ý tốt!-Nửa canh giờ sau.Sơ Tranh ngồi trên cung điện hơi phóng đại, để cung điện chở mình bay về phía trước.Đại lão nói không đi liền không đi!Nơi lướt qua, toàn là đá vụn 'xương cốt' như thế này, vô biên vô tận, làm cho đáy lòng người xem hốt hoảng."

Dừng lại dừng lại! !"

Sơ Tranh nhìn thấy phía dưới có một người nằm.Cung điện hơi dừng lại, Sơ Tranh nhảy xuống, đi thẳng qua bên kia.Cô vừa định giơ tay chạm vào người kia, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nhưng mà đã không kịp, người kia đột nhiên xoay người, một phát bắt được cổ tay Sơ Tranh.Sơ Tranh chỉ cảm thấy một trận cháy bỏng lan tràn từ trên cổ tay, lại nhìn người kia, là chỉ xương khô, tay nắm lấy cổ tay cô, rõ ràng là ngón tay trắng hếu.Sơ Tranh: "! ! !"

A a a a a! ! !Tỉnh táo!Không sao!Sơ Tranh một cước đá văng bộ xương khô kia, ngân tuyến trong lòng bàn tay cấp tốc hội tụ thành một thanh kiếm, Sơ Tranh giơ tay liền chém tới.Xương khô bị chém đứt một cánh tay, nhưng người ta căn bản không biết đau, vẫn nhào về phía cô.Sơ Tranh xách kiếm chém lung tung một trận, tận đến khi xương khô nát đến không đứng dậy được.Đây là nơi quái quỷ gì!Một con xương khô cũng dám chạy đến làm ta sợ!Sơ Tranh nhảy lên cung điện, cung điện tiếp tục bay về phía trước.Sơ Tranh cảm thấy cổ tay vẫn có chút cảm giác thiêu đốt, cô cúi đầu nhìn xuống, trên cổ tay dấu năm ngón tay màu đen vô cùng rõ ràng.Sơ Tranh giơ tay gãi gãi, không đau, chỉ là có chút cảm giác nóng, như bị bôi ớt, nóng bỏng.Sơ Tranh: "..."

Ta có chút hoảng nha.Cũng may tạm thời trừ cảm giác nóng bỏng, thì cũng không có những cảm giác khác, Sơ Tranh thở ra một hơi, tỉnh táo lại.Lộ trình kế tiếp, Sơ Tranh không ngừng trông thấy Tuyên Ảnh.Cô trông thấy rõ ràng là ảo ảnh, Sơ Tranh cẩn thận ở trên cung điện, không xuống dưới.Không biết bay bao lâu, rốt cuộc Sơ Tranh nhìn thấy thực vật.Nhưng mà...Thực vật kia là màu đỏ, nối thành một mảnh, tựa như bị máu nhuộm, quỷ dị như một mảnh xương cốt phía sau cô."

Sao mi không bay nữa?"

Cung điện ngừng lại trước mảnh thực vật màu đỏ này, Sơ Tranh chụp nó mấy lần, nó cũng không phản ứng.Sơ Tranh ngó ngó thực vật màu đỏ quỷ dị kia, rất vui sướng quyết định: "Vậy mi bay trở về đi."

Cung điện: "..."

Cung điện đột nhiên nghiêng một cái, Sơ Tranh bị ép rơi xuống đất.Cung điện thu nhỏ, vèo một cái hóa thành một vệt sáng bay vào trong cơ thể cô.Sơ Tranh: "..."

Ta...

X!Sao mi có thể không biết xấu hổ đến mức này hả!-Mảnh thực vật màu đỏ này dáng dấp có chút giống cây san hô, nhưng màu sắc của nó rất giống màu máu, đỏ đến mức làm cho người ta không thoải mái.Trên cây còn có một chút dây leo quấn quanh, dây leo cũng là màu đỏ.Cung điện không chịu bay qua, có lẽ là có hạn chế gì đó...Đây là bảo ta đi qua à!Ta vẫn cứ chờ đợi ở đây đi.Dù sao trong không gian cũng có đồ ăn, còn không cần phá sản.Thật tốt!【 Tiểu tỷ tỷ cô mặc kệ thẻ người tốt của cô sao? 】"Hắn đã hắc hóa, không có việc gì."

Sơ Tranh đối với thẻ người tốt hắc hóa có một loại tự tin mù quáng.Thẻ người tốt đã là thẻ người tốt thành thục, phải học được cách tự cứu mình.【. . .】Vương Giả rõ ràng không thúc giục được Sơ Tranh, chỉ có thể tận tình khuyên cô.Sơ Tranh tìm một chỗ ở bên ngoài ngồi xuống, còn lấy từ trong không gian ra một cây dù, treo lên trên một chiếc ghế đu.【. . .】Vương Giả gào thét cũng không được, không có nhiệm vụ gấp đôi hay kéo ngược lại, căn bản không làm gì được cô.Vương Giả muốn khô héo.-Nơi này không phân chia ngày đêm, ánh sáng trắng trên bầu trời luôn luôn tồn tại, không lạnh cũng không nóng.Sơ Tranh bất động, cung điện kia lại xuất hiện, bảo Sơ Tranh đi vào trong thực vật màu đỏ kia."

Mi bảo ta đi chịu chết à?"

Cung điện xoay mình thành con quay, biểu thị không phải."

Ở trong đó nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì, ta không đi."

Sơ Tranh nằm trên ghế đu, như có như không lắc một cái.Cung điện bay lên trên rồi lại xuống dưới, rất có tư thế 'hoàng đế không vội thái giám đã gấp'.Nếu như cung điện biết nói chuyện, lúc này đại khái đã giơ chân.
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1271: Hà Thần Ở Trên (17)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Một bên khác.Tuyên Ảnh tỉnh lại trong 'rừng san hô' màu đỏ, Tiểu Kim Long bay giữa không trung, đang dùng đuôi xua tan những dây leo màu máu không ngừng thăm dò bò tới."

Chủ nhân!"

Tiểu Kim Long thấy Tuyên Ảnh tỉnh lại, hưng phấn kêu một tiếng.Tuyên Ảnh giơ tay bóp bóp mi tâm: "Đây là nơi nào?"

"Không biết, đột nhiên đến đây."

Tiểu Kim Long nói: "Những thứ này đều là vật sống."

Tuyên Ảnh nhìn về phía những dây leo không ngừng thăm dò bò tới kia, ánh mắt đảo qua mặt đất: "Sơ Tranh đâu?"

Tiểu Kim Long biểu thị không thấy, nơi này chỉ có một mình hắn.Tuyên Ảnh đứng dậy, phất tay chặt đứt dây leo, dây leo giống như bị đau, lập tức rụt về.Đây là nơi nào?Tuyên Ảnh chưa từng thấy loại vật này, cũng chưa từng nghe nói, hắn quyết định trước tiên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, thuận tiện tìm Sơ Tranh.Đương nhiên Tuyên Ảnh cũng không phải rất lo lắng, tiểu cô nương kia, cũng không yếu như hắn nghĩ.Chỉ là không biết, cô sử dụng lực lượng gì...Tuyên Ảnh cẩn thận đi qua rừng san hô, dây leo có đôi khi sẽ công kích hắn, sau mấy lần Tuyên Ảnh thô bạo chặt đứt, dây leo liền biến thành sợ hãi, mỗi lần đều là công kích mang tính thăm dò.Không biết rừng san hô lớn đến bao nhiêu, Tuyên Ảnh đi thật lâu mà cũng không nhìn thấy điểm cuối.Ánh sáng trên đỉnh đầu cũng không có bất kỳ biến hóa nào...Nơi này giống như không phân chia ngày đêm.Sột soạt sột soạt...Âm thanh này vang lên từ bốn phương tám hướng, Tuyên Ảnh đưa mắt nhìn tứ phương, dây leo đều yên tĩnh treo ở xung quanh, cũng không có động tĩnh.Nhưng âm thanh kia từ xa mà đến gần...Sột soạt sột soạt...Càng ngày càng gần.Giống như ở ngay bên tai, rõ ràng lại quỷ dị.Sưu ——Thân thể Tuyên Ảnh nghiêng qua, dây leo to bằng cánh tay sát qua gương mặt Tuyên Ảnh, một kích chưa trúng, dây leo rẽ ngoặt trên không trung, lần nữa phóng về phía Tuyên Ảnh.Phương hướng khác nhau, đều có dây leo xông tới, giao thoa với nhau như muốn vây Tuyên Ảnh vào chính giữa.Thân ảnh màu đen chập trùng lên xuống giữa dây leo, chặn ngang cắt đứt dây leo thỉnh thoảng đập xuống mặt đất.Những dây leo này và dây treo leo trên cây không giống nhau, sau khi chém xuống, bọn nó cấp tốc hòa làm một thể với mặt đất, tái sinh mọc ra càng nhiều dây leo hơn.Chỉ một lát công phu như vậy, nơi này đã bị những dây leo thô to bằng cánh tay chiếm cứ.Tuyên Ảnh không dám chặt đứt nữa, nhảy lên hư không, giẫm lên dây leo chạy về một phương hướng.Kim Long bám theo phía sau, thỉnh thoảng giải quyết một cây dây leo xông lên.Sột soạt sột soạt...Âm thanh không dứt bên tai, Tuyên Ảnh không biết trong rừng này, có bao nhiêu vật như vậy.Nhưng những vật này khó đối phó..."

Chủ nhân, cẩn thận! !"

Tiểu Kim Long đột nhiên kinh hô một tiếng.Chỉ thấy mấy cây dây leo phía trước đồng thời đánh tới, dây leo lướt qua, không khí dường như cũng đang chấn động.Xung quanh đều bị phá hỏng, Tuyên Ảnh không chỗ để trốn, trong chớp nhoáng, đáy mắt Tuyên Ảnh có ngân mang rơi xuống, những nơi đi qua, dây leo đều bị chôn vùi.Ở chỗ sâu trong rừng san hô đỏ rực, một bóng người xinh đẹp nương theo ngân quang lướt gấp mà tới.Gió phất qua hai gò má Tuyên Ảnh, Sơ Tranh kéo cổ tay hắn lại, dắt lấy hắn tránh sang bên cạnh.Sơ Tranh giơ tay, ngân quang cực nhanh bao trùm dây leo kia, dây leo giãy dụa một chút, sau đó hóa thành bột phấn, rào rào rơi xuống giữa rừng san hô."

Ngươi không sao chứ?"

Sơ Tranh dùng một tay đỡ Tuyên Ảnh, ngữ điệu không chút chập trùng hỏi hắn.Thẻ người tốt dù đã hắc hóa, vẫn cần ta!Nhóc đáng thương luôn có một số mệnh lao lực.Tuyên Ảnh bình tĩnh nhìn cô ba giây, cánh môi hé mở: "Không sao."

"Không sao là tốt rồi."

Tuyên Ảnh bất động thanh sắc quan sát cô một vòng: "Ngươi thì sao?"

"Ta có thể có chuyện gì."

Đại lão rất khỏe!Âm thanh huyên náo trong rừng cũng không yên tĩnh lại, còn có dây leo từ một nơi bí mật gần đó tùy thời mà động."

Rời khỏi nơi này trước."

Sơ Tranh kéo Tuyên Ảnh đi về một phương hướng.Ánh mắt Tuyên Ảnh rơi trên tay cô, cũng không giãy dụa, đi theo cô xuyên qua rừng san hô.Có dây leo thăm dò, còn chưa tới gần, đã bị những ngân mang kia ép thành bụi phấn."

Đây là nơi nào?"

Sơ Tranh nghiêng đầu: "Ngươi không biết?"

"Ừ."

Tuyên Ảnh ngừng một chút: "Ngươi biết đây là nơi nào?"

Sơ Tranh quay đầu lại: "Không biết."

"..."

-Sơ Tranh vốn không có ý định vào trong này, nhưng cảm giác thiêu đốt trên cổ tay cô càng ngày càng mãnh liệt, bây giờ nguyên cả cánh tay đều đã chết lặng.Xương khô kia có kịch độc!"

Ngươi có gặp phải người xương khô không?"

Sơ Tranh hỏi Tuyên Ảnh."

Người xương khô?"

Tuyên Ảnh lắc đầu: "Không có, ta tỉnh lại ở ngay chỗ này."

Hắn gặp phải đều là những dây leo kỳ quái này."

Không có là tốt rồi."

Ngón tay Sơ Tranh trượt xuống, bắt lấy lòng bàn tay Tuyên Ảnh: "Theo sát chút."

Tuyên Ảnh: "? ?"

Tuyên Ảnh luôn cảm thấy hành vi giữa bọn họ có chút kỳ quái, sao cô vừa xuất hiện, đã lập tức cầm quyền chủ đạo rồi?Mà hơn nữa đáy lòng hắn cũng không có nhiều phản cảm.Giống như lần trước, cô đưa ra điều kiện như vậy, hắn cũng không từ chối...Tuyên Ảnh thở ra một hơi, đè những cảm xúc loạn thất bát tao kia xuống, chuyên tâm cảnh giác với biến hóa xung quanh.Dây leo sột soạt đi theo bọn họ, nhưng cũng không công kích, giống như kiêng kị Sơ Tranh.Tựa như nhưng dây leo công kích hắn lúc ban đầu, phát hiện mình đánh không lại, bọn nó sẽ không tiếp tục vọng động.Tuyên Ảnh đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này: "Ngươi cảm thấy đây là nơi nào?"

"Không biết, ta chỉ là một phàm nhân."

Sơ Tranh rất không phối hợp."..."

Cũng đúng.Nghĩ lại lại thấy không đúng?Với lực lượng quỷ dị kia của cô, mà là một phàm nhân?Nhưng Sơ Tranh không nói, Tuyên Ảnh cũng không có cách nào.Sơ Tranh lúc đầu là nắm tay hắn, đằng sau có lẽ ngại phiền phức, buông hắn ra, hai người một trước một sau đi tới.Không biết đi được bao lâu, rốt cuộc trông thấy cửa ra vào của rừng san hô."

Chờ một chút."

Tuyên Ảnh giữ chặt Sơ Tranh đang tùy tiện đi ra ngoài."

Không biết tình huống bên ngoài như thế nào, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn."

Sơ Tranh: "..."

Tuyên Ảnh để Tiểu Kim Long đi ra trước xem xem, Tiểu Kim Long bay ra khỏi rừng san hô, rất nhanh bay về: "An toàn."

-Bên ngoài rừng san hô là vách núi, phía dưới là sơn cốc, trong sơn cốc mây mù vấn vít, không thấy rõ bên trong có cái gì, nhưng mơ hồ nhìn thấy một góc kiến trúc lộ ra từ trong mây mù.

Cung điện bay từ trong thân thể Sơ Tranh ra ngoài, đuôi lông mày Tuyên Ảnh nhướn lên, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Sơ Tranh một tay bắt lấy cung điện, đưa tới trước mặt hắn: "Nè."

Cung điện: "..."

Tuyên Ảnh: "..."

Cung điện bỗng nhiên biến lớn, tránh thoát khỏi tay Sơ Tranh, lập tức bay lên hư không.Hồi lâu sau Tuyên Ảnh mới lên tiếng: "Ngươi có thể gọi nó ra?"

Giọng điệu Sơ Tranh lạnh căm căm: "Không thể."

Cái cung điện nhỏ nát này xem thân thể cô như khách sạn, muốn ở liền ở, muốn đi thì đi, quả thực rất quá phận."

Chính nó ra?"

"Ừ."

Sơ Tranh nắm lấy tay Tuyên Ảnh, bỗng nhiên nhảy lên hư không.Tuyên Ảnh còn đang suy nghĩ chuyện cung điện, làm sao nghĩ đến Sơ Tranh lại đột nhiên làm vậy, không chút phòng bị, cảm giác mất trọng lượng đánh tới, tiếng gió rít gào mà lên, hắt lên mặt hắn.Hắn chuyển mắt liền nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, thậm chí có thể thấy rõ từng chiếc lông mi của cô...Sơ Tranh bỗng nhiên liếc mắt, đối đầu với ánh mắt Tuyên Ảnh.Tuyên Ảnh đột nhiên đụng vào cặp mắt kia, giữa cảm giác trời đất quay cuồng bỗng rơi vào trong băng phong vô tận.
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1272: Hà Thần Ở Trên (18)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Rung động quỷ dị lạ lẫm, từ sâu trong đáy lòng hắn lan tràn mà lên, phá băng mà ra.Nàng là ai...Đầu đột nhiên đau nhói một trận, sau đó là cơn đau kịch liệt, giống như có người đang khuấy động trong đầu hắn.Sơ Tranh ôm Tuyên Ảnh, rơi vào trên cung điện, cung điện chấn động, dường như còn đang tức giận vì hành vi vừa rồi Sơ Tranh tóm nó, đưa nó cho Tuyên Ảnh."

Ngươi sao thế?"

Sơ Tranh đỡ Tuyên Ảnh ngồi xuống: "Tuyên Ảnh?"

Tuyên Ảnh che đầu, nhìn rất thống khổ.Trong đầu Tuyên Ảnh, lúc này hiện ra mảng lớn lửa cháy, giống như chính những ngọn lửa đó làm hắn lúc này thống khổ đến vậy."

Tuyên Ảnh..."

Có người đang gọi hắn.Nhưng giọng nói kia càng ngày càng xa...Dần dần chồng lên một giọng nói nào đó."

Tuyên Ảnh, ngươi phải bắt hắn trở lại."

Vô số người đứng trên đám mây, hắn mặc khôi giáp lạ lẫm, đối diện với mấy người này, không nói một lời gật đầu, nhảy xuống khỏi đám mây.Hắn không cách nào khống chế thân thể của mình, chỉ có thể hành động theo thân thể.Bắt ai?Tuyên Ảnh không nhớ nổi.Hình ảnh rất nhanh lại chuyển đổi, hắn cũng không rơi xuống đất, ngược lại ở trong một tòa cung điện, tứ chi hắn bị xích sắt thô to khóa lại, kéo ra trong hư không.Có người trống rỗng đứng trước mặt hắn, đang lấy trái tim từ trong lồng ngực hắn ra.Người kia rất mơ hồ, hắn không thấy rõ diện mạo.Màn này hắn đã trông thấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều không thấy rõ mặt của người kia.Dưới lòng bàn chân hắn là dung nham lăn lộn, trái tim của hắn bị ném xuống dung nham...Tuyên Ảnh muốn nhìn rõ ràng một chút, nhưng mỗi lần đến đây, đều sẽ lâm vào trong bóng tối.Lần này cũng không ngoại lệ."

Tuyên Ảnh..."

Không biết qua bao lâu, Tuyên Ảnh nghe thấy âm thanh, trước mắt có ánh sáng yếu ớt, sau đó là ánh sáng mở rộng.Tuyên Ảnh trông thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.Sơ Tranh đỡ hắn ngồi dậy: "Ngươi sao thế?"

Đột nhiên phát bệnh, làm ta sợ muốn chết! !"

Không sao."

Giọng nói của Tuyên Ảnh hơi khàn.Trí nhớ của hắn vẫn luôn có vấn đề, có một số việc không nhớ gì cả.Ngẫu nhiên hồi tưởng lại, trong đầu sẽ hơi nhói nhói.Nhưng giống như hôm nay, trước kia vẫn chưa từng xảy ra."

Đây là nơi nào?"

Tuyên Ảnh phát hiện hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm, tựa như đang ở trong một tòa cung điện."

Đáy cốc."

Sơ Tranh không yên lòng nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi thật sự không sao?"

Tuyên Ảnh lắc đầu: "Ta không sao."

Nói xong phát hiện mình đang dựa vào người Sơ Tranh, vòng ôm ấm áp, hoàn toàn không giống như nhiệt độ trên người hắn, nơi sát qua, dường như cũng bị nhiệt độ kia lây nhiễm, có chút ấm áp theo.Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, trong thoáng chốc Tuyên Ảnh nghe thấy tiếng tim đập của cô.Tuyên Ảnh đột nhiên kéo ra khoảng cách với Sơ Tranh, nghiêng đầu nhìn về phía mặt đất."

Sao thế?"

Sơ Tranh bị phản ứng đột ngột của Tuyên Ảnh làm giật mình."

Không, không có gì."

Tuyên Ảnh đứng dậy, ra vẻ trấn định quan sát cung điện này.Cung điện không tính là lớn, bên trong cũng không có thứ gì, Tuyên Ảnh không muốn ở chung một chỗ với Sơ Tranh, nên đi ra phía ngoài điện.Bước ra khỏi cung điện, bên ngoài là bậc thang bằng bạch ngọc, liếc nhìn lại, dưới bậc thang kéo dài, vô số cung điện chập trùng trùng điệp nằm ở đó.Mây mù vấn vít bốc lên giữa cung điện, giống như tiên cảnh.Nhưng mà...Đây chính là tiên cảnh.Đây là...

Thần giới.Tuyên Ảnh nhớ kỹ nơi này, trong đầu hắn có một ít hình tượng, hắn mang theo người, đi trên bậc thang bằng bạch ngọc này, trên dưới đi qua vô số lần.Điểm không giống chính là, bên trong những hình ảnh kia có vô số tiên hạc vờn quanh, còn có tiên âm lả lướt.Nhưng nơi này không có...Không có gì cả.An tĩnh giống như một vùng đất hoàn toàn tĩnh mịch.Tuyên Ảnh phi thân lên, vọt lên trên trời, nhìn quanh nơi đây một lần, đây chính là Thần giới Cửu Trọng Thiên.Tại sao nó lại ở chỗ này?Thông đạo của Thần giới đã sớm quan bế, sao bọn họ lại tới nơi này?Người của Thần giới đâu?Trong đầu Tuyên Ảnh hiện lên các loại suy nghĩ loạn thất bát tao, nhưng không có một câu nào có thể có được đáp án."

Tuyên Ảnh!"

Phía dưới có người gọi hắn.Tuyên Ảnh rũ mắt nhìn lại, tiểu cô nương đứng trên bậc thang bằng bạch ngọc, đang ngửa đầu, mặt không cảm xúc nhìn hắn.Trong nháy mắt khi nhìn thấy tiểu cô nương kia, Tuyên Ảnh giống như giật mình, không phải chỉ có một mình mình ở đây, đáy lòng xông tới một chút cảm xúc xao động, chậm chạp nhận được yên lòng.-"Ngươi nói đây là Cửu Trọng Thiên?"

Sơ Tranh nhìn chằm chằm Tuyên Ảnh, không phải nói đùa với cô chứ?Thần giới Cửu Trọng Thiên sao lại làm ổ trong đáy cốc?Mặt mũi Thần giới không cần nữa sao? !Ánh mắt Tuyên Ảnh hơi trầm xuống: "Ta sẽ không nhớ lầm."

Sơ Tranh đi qua đi lại tại chỗ, một hồi lâu, cô hỏi: "Nói như vậy ngươi là người Thần giới?"

Tuyên Ảnh sửng sốt một chút: "Có lẽ thế..."

Phải thì phải, không phải thì không phải, có lẽ thế là cái quỷ gì?"

Ngươi ngay cả việc mình có phải hay không cũng không biết?"

"Có một số việc ta không nhớ rõ."

Tuyên Ảnh ngữ điệu nhẹ nhàng, không có dị thường gì.Sơ Tranh ngược lại trong lúc nhất thời không nói tiếp, có chút cổ quái dò xét hắn vài lần, thẻ người tốt lại đang trong trạng thái mất trí nhớ..."

Ngươi nhớ được cái gì?"

"Rất vụn vặt."

Tuyên Ảnh không phát hiện mình đối với là Sơ Tranh hỏi gì đáp nấy: "Có một số ký ức nhìn thấy mới có thể nhớ tới, tỉ như nơi này."

Hắn trông thấy liền biết nơi này là Cửu Trọng Thiên, nhớ được mình đã từng đi qua bậc thang bằng bạch ngọc này vô số lần...Sơ Tranh khoanh tay trước ngực đứng ở biên giới, nhìn ra xa xa phía dưới: "Nếu như nơi này thật sự là Cửu Trọng Thiên, vậy tại sao nó lại ở chỗ này?"

Tuyên Ảnh cũng không biết.Ký ức liên quan tới Thần giới, hắn dừng lại ở một màn lúc trước.Dưới chân lăn lộn dung nham, trái tim hắn bị người khoét ra, ném vào trong dung nham...Nghĩ tới đây, thân thể Tuyên Ảnh liền không nhịn được phát lạnh một trận.Mặc dù hắn không thấy rõ người khoét tim hắn là ai, nhưng hắn biết, đó là người Thần giới, hắn rơi vào tình trạng như bây giờ, đều phải cảm tạ Thần giới ban tặng."

Đi xuống dưới nhìn xem."

Sơ Tranh nhấc chân đi xuống dưới.Tuyên Ảnh chần chờ một chút, đi theo Sơ Tranh xuống dưới.Bọn họ đi qua tất cả cung điện phía dưới, trong cung điện trừ không có ai, thì tất cả mọi thứ đều đầy đủ.Sơ Tranh nhớ tới toà cung điện chạy vào trong cơ thể cô kia, giống như rất tương tự với những tòa cung điện này..."

Thông Thiên Thần Điện cũng là một tòa trong Cửu Trọng Thiên?"

"Ừ."

Chuyện này Tuyên Ảnh ngược lại nhớ kỹ, chỉ lên phía trên xa xa: "Vị trí của nó ở phía trên."

Thông Thiên Thần Điện gần Lăng Tiêu Bảo Điện.Sơ Tranh có chút tò mò: "Tại sao ngươi muốn nó?"

"Yêu ma quỷ quái may mắn còn sống sót ở nhân giới đều muốn."

Câu trả lời này của Tuyên Ảnh có chút mơ hồ."

Ở trong thần điện, thì sẽ không bị pháp tắc của thiên địa tiêu diệt?"

Sơ Tranh cảm thấy cái này giống như đang chuẩn bị cho thật lâu sau đó 'sau khi kiến quốc không được thành tinh, không được phong kiến mê tín'.Tất cả giống loài khác hẳn với phàm nhân, đều bị pháp tắc tiêu diệt.Chỉ để lại nhân loại.Mà trong tương lai nhân loại sẽ tự mình hủy diệt mình, những thần tích đã phủ đầy bụi này, có lẽ sẽ lần nữa lâm thế.Tuyên Ảnh gật đầu: "Thông Thiên Thần Điện có thể lẩn tránh pháp tắc thiên địa, đúng là như thế."

"Nếu là như thế, mọi người cùng nhau đi vào là tốt rồi, phải tranh đoạt làm gì?"

Đã sắp diệt tộc, còn không đoàn kết một chút sao? !"

Thứ như dã tâm, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà tiêu vong."

Hơn nữa còn có một tin đồn, Thông Thiên Thần Điện có thể mở ra thông đạo thông đến Thần giới.Nhưng đây chỉ là lời đồn, dù sao sau khi Thông Thiên Thần Điện được thả xuống hạ giới, vẫn luôn lưu chuyển trong tay những người khác nhau, có đôi khi sẽ còn mất tích, cụ thể có phải thật vậy hay không, chưa có ai từng kiểm chứng được.
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1273: Hà Thần Ở Trên (19)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh không nhìn thấy Thông Thiên Thần Điện, chỉ nhìn thấy Lăng Tiêu Bảo Điện.Dựa theo ký ức của Tuyên Ảnh, nơi vốn thuộc về Thông Thiên Thần Điện, bị tu kiến thành quảng trường bạch ngọc to lớn.Trên quảng trường có mấy cây cột bằng bạch ngọc đứng thẳng trong mây mù.Bọn nó bất quy tắc phân bố trên quảng trường bạch ngọc, Sơ Tranh vừa muốn đi qua nhìn một chút, Tuyên Ảnh giữ chặt cô.Sơ Tranh ngoái nhìn hắn."

Có trận pháp."

Tuyên Ảnh ngắt một nhánh cây ở bên cạnh, bắn về phía trong quảng trường.Nhánh cây rơi ở phía trên, Bạch Ngọc Trụ to lớn bỗng nhiên vận chuyển, ẩn ẩn có quang hoa từ mặt đất bay lên, ném trên Bạch Ngọc Trụ, chữ viết cứng cáp tiêu sái xuất hiện trên Bạch Ngọc Trụ.Sơ Tranh thấy những chữ kia có chút giống tên...Lông mày Tuyên Ảnh nhẹ chau lại, ánh mắt có chút tối nhạt: "Đây là Chư Thần ấn, sao lại bị chuyển tới nơi này."

"Chư Thần ấn?

Là cái gì?"

Thân là phàm nhân Sơ Tranh rất mờ mịt, hoàn toàn không hiểu những thứ của thần tiên.Tuyên Ảnh nói xong cũng lâm vào trầm mặc.Hắn chỉ nhớ rõ cái này, cũng nhớ kỹ cái này không nên ở đây, nhưng Chư Thần ấn là gì, hắn có chút mơ hồ.Tuyên Ảnh cố gắng nghĩ lại, nhưng mà cơn đau như kim đâm lại từ từ đánh tới."

Nghĩ không ra thì đừng nghĩ."

Giọng nói lạnh lùng của tiểu cô nương rơi vào bên tai, cổ tay bị người đè lại."

Đừng suy nghĩ."

Giọng nói kia vẫn bình tĩnh không chút chập trùng, nhưng không hiểu sao Tuyên Ảnh lại nghe ra một chút cưng chiều từ trong đó.Không biết có phải là giọng nói của Sơ Tranh có hiệu quả không, đột nhiên có chút ký ức xông tới.Tuyên Ảnh chậm chậm, nhìn Chư Thần ấn còn đang vận chuyển: "Chư Thần ấn là ấn ký có khi mỗi một vị Thần của Thần giới hạ lạc, cũng giống như thần ấn, ẩn chứa lực lượng thuần túy nhất."

Chư Thần ấn tương đương với gia phả của Thần giới.Tên của mỗi vị Thần đều ở phía trên.Tuyên Ảnh nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Trụ một lát: "Cái tên phía trên này hình như không phải Thần tộc."

Mặc dù ký ức của hắn thiếu thốn, nhưng có một số tên, rõ ràng là Yêu tộc...Vận chuyển của Bạch Ngọc Trụ dần dần dừng lại, quang hoa tán đi, Bạch Ngọc trụ trở về vị trí trước đó.Sơ Tranh sờ cằm, trạng thái trầm tư: "Yêu tộc?

Tên của Yêu tộc sao lại xuất hiện trên đồ vật ở Thần giới?"

Chẳng lẽ còn có thông gia vượt tộc?Thần yêu mến nhau vẫn luôn là tài liệu viết tiểu thuyết không tệ, nhưng cô chưa từng nghe nói có yêu nào trâu bò đến mức viết tên mình lên gia phả của Thần tộc người ta.Hiển nhiên Tuyên Ảnh cũng không biết.Hai người đi quanh Bạch Ngọc Trụ vài vòng, trừ cái tên Tuyên Ảnh nói không thuộc về Thần tộc bên trên, thì không có gì khác nữa.Sơ Tranh xắn tay áo, chuẩn bị vào xem."

Ngươi làm gì?"

Tuyên Ảnh thoáng nhìn động tác của cô, lập tức lắc mình đến bên cạnh cô."

Vào xem."

"Trong này có trận pháp..."

"Ừ."

Sơ Tranh phóng khoáng vỗ ngực: "Yên tâm, ta rất lợi hại."

Nói rồi không đợi Tuyên Ảnh phản ứng, cô trực tiếp tiến vào bên trong, tốc độ của cô rất nhanh, Tuyên Ảnh không ngăn lại được.Sơ Tranh đi vào, Bạch Ngọc trụ lần nữa bắt đầu vận chuyển, Tuyên Ảnh đứng ở bên ngoài, không khỏi nhiều hơn mấy phần khẩn trương, hắn còn chưa hiểu mình khẩn trương cái gì, thì người đã đứng ở bên trong."

Sao ngươi lại lỗ mãng như thế!"

Tuyên Ảnh giáo huấn Sơ Tranh.Sơ Tranh không chút để ý: "Đây không phải không có việc gì sao."

Bạch Ngọc Trụ chỉ 'đơn thuần' vận hành, cũng không có tính công kích gì."

Lỡ như có chuyện gì thì sao?"

"Vậy có liên quan gì đến ngươi?"

"..."

Tuyên Ảnh bị câu nói này chắn đến á khẩu không trả lời được.Đúng!Không liên quan gì đến hắn.Sơ Tranh cân nhắc lại, đột nhiên tiến đến trước mặt Tuyên Ảnh: "Ngươi quan tâm ta?"

Tuyên Ảnh: "Ngươi suy nghĩ nhiều."

"Ồ."

Tuyên Ảnh nghe không ra một tiếng 'ồ' kia là muốn biểu đạt cái gì, hắn dứt khoát quay đầu ra, đi xem Bạch Ngọc Trụ gần trong gang tấc.Những Bạch Ngọc Trụ này vận chuyển dường như có quy luật, chiếu vào một phương hướng mà vận chuyển, tuần hoàn không ngừng.Răng rắc ——Thanh âm rất nhỏ vang lên bên tai Tuyên Ảnh, ngay sau đó một đạo ánh sáng dâng lên, tốc độ nhanh đến mức Tuyên Ảnh cũng không kịp phản ứng.Hắn chỉ kịp giữ chặt Sơ Tranh, bắn ra một đạo kết giới bảo vệ hai người.Tràng cảnh bốn phía trải rộng ra, Bạch Ngọc Trụ biến mất, lúc này bọn họ đứng ở trên một tòa đại điện, giữa đại điện có một cái ao, mà trên ao, rõ ràng là Tuyên Ảnh bị xích sắt khóa lại.Thân thể Tuyên Ảnh cứng đờ, mặt đối mặt nhìn mình bị trói ở đây, có một loại cổ quái không nói ra được.Quan trọng nhất chính là, đây không phải một mình hắn nhìn thấy.Sơ Tranh nhìn qua người phía trên ao, lấy cùi chỏ huých hắn: "Kia là ngươi?"

Tuyên Ảnh không lên tiếng, Sơ Tranh chỉ cảm thấy một cỗ sát khí sắc bén, chợt lóe lên, không biết nhằm vào ai.Tuyên Ảnh phía trên ao mặc một bộ bạch y, có chút lộn xộn, tóc đen tùy ý tán sau lưng.Gương mặt kia không có gì khác biệt so với Tuyên Ảnh bây giờ, nhưng so với hiện tại, khí chất trên đó nhiều hơn mấy phần lệ khí tùy tiện.-Cửa điện bị người nặng nề đẩy ra, có người từ ngoài điện tiến vào.Lúc này bọn họ đứng ở bên cạnh ao, người đẩy cửa vào, đứng quay lưng về phía bọn họ, đi về phía ao, dung mạo có chút mơ hồ.Người kia đứng vững ở ao, ngửa đầu nhìn người bị trói."

Tuyên Ảnh, ngươi còn có gì muốn nói không?"

Người kia hỏi.Người bị xích sắt khóa lại, từng chữ ngập máu: "Hôm nay ta không chết, nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

Người phía dưới ao ngửa đầu nhìn hắn, không nói một lời, hồi lâu sau, mới thản nhiên nói: "Hi vọng có một ngày như vậy."

Người kia phi thân mà lên, đứng ở trước mặt Tuyên Ảnh, vươn tay về phía ngực Tuyên Ảnh.Dưới chân Sơ Tranh khẽ động, cảnh tượng 'xoẹt' một tiếng biến mất.Bọn họ vẫn đứng trong Bạch Ngọc Trụ kia.Tuyên Ảnh không khỏi thở phào, may mắn không hiện ra cảnh đằng sau...Nhưng cảnh tượng này sao lại đột nhiên xuất hiện?Sơ Tranh cũng sững sờ, cúi đầu nhìn nơi vừa rồi cô giẫm, ba giây sau Sơ Tranh lần nữa đạp lên, cảnh tượng xuất hiện, nhưng lần này đã không phải là cung điện kia, mà là trên một chỗ tiên sơn, hai người tiên phong đạo cốt ngồi ở vân điên, đang đánh cờ.Không có bất kỳ âm thanh gì, tựa như nhìn một màn kịch câm.Sơ Tranh buông ra, lại hạ xuống.Hình ảnh lần nữa biến hóa.Lại là không giống...Người khác nhau, phong cảnh khác biệt...Sơ Tranh không nhìn thấy hình ảnh lúc ban đầu kia nữa.Sơ Tranh quay đầu nhìn Tuyên Ảnh: "Hình ảnh vừa rồi có phải thật sự từng phát sinh không?"

Tuyên Ảnh không nhanh không chậm trả lời: "Chỉ là ảo giác."

Sơ Tranh giơ tay đè chặt bộ ngực hắn, con ngươi trong suốt, lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn: "Thật sao?

Ảo giác?

Tim của ngươi đâu?"

Dưới tay cô hoàn toàn lạnh lẽo, không có nhịp tim.Hắn từng nói, hắn không có tim.Tim hắn đâu?Người vừa rồi đã làm gì với hắn?Hai người im ắng đối mặt, cuối cùng là Tuyên Ảnh dời ánh mắt trước: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."

"Đau không?"

Tuyên Ảnh không có tim, nhưng hắn vẫn cảm giác được một loại tim đập nhanh, giống như... trong lồng ngực trống rỗng kia, mọc ra một trái tim, đang chậm chạp nhảy lên."

Quá lâu, không nhớ rõ."

Tuyên Ảnh nói."

Người kia là ai?"

Sơ Tranh lại hỏi."

Không nhớ rõ."

Tuyên Ảnh rủ lông mi xuống, che lại hàn quang trong mắt.Hắn không nhớ nổi dáng vẻ người kia, nhưng không sao, hắn nhớ được hết thảy những chuyện mình gặp phải, nhớ kỹ hết thảy những thứ này đều do người Thần giới ban tặng.Chỉ cần hắn trở lại Thần giới, người kia là ai, rồi sẽ biết.
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1274: Hà Thần Ở Trên (20)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Hình ảnh hiện ra trong này, đều là chuyện từng phát sinh, nhưng chuyện ghi chép lại quá nhiều, Sơ Tranh không tìm thấy quy luật, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào gặp lại hình ảnh kia.Tòa cung điện trong thân thể Sơ Tranh, khi cô rơi vào đáy cốc, lần nữa trở lại trong cơ thể cô giả chết.Bây giờ làm cách nào cũng không lấy ra được.Cho nên rốt cuộc nơi này có phải là Cửu Trọng Thiên hay không, cũng không cách nào biết được.Sơ Tranh nghiên cứu Bạch Ngọc Trụ: "Nếu không hủy đi xem?"

Tuyên Ảnh đang thất thần, nghe thấy lời này của Sơ Tranh, cả người đều giật mình một cái: "Những thứ này có tác dụng gì đều không rõ, sao có thể tùy tiện hủy đi."

"Hủy đi chẳng phải sẽ biết có tác dụng gì sao?"

Sơ Tranh rất đúng lý hợp tình."..."

Mặc dù nói rất có đạo lý, nhưng loại vật này, có thể tùy tiện động vào sao?Tuyên Ảnh cự tuyệt đề nghị 'làm bừa' của Sơ Tranh.Sơ Tranh: "Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?"

Tuyên Ảnh: "Nhìn lại những hình ảnh kia, có lẽ sẽ có manh mối."

Sơ Tranh ngại phiền phức, không vui: "Ngươi tự xem đi."

Tuyên Ảnh: "..."

Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, Tuyên Ảnh tự nhìn những hình ảnh kia.Nhưng kết quả cũng không như người ta mong muốn, không gặp lại cái gì hữu dụng.-Đáy cốc trừ những cung điện này, thì không có những thứ khác, toàn bộ cốc không có cửa ra vào, lối ra duy nhất chính là phía trên.Sơ Tranh đi ở bên ngoài một vòng, trở về Tuyên Ảnh vẫn còn đang ở trong Bạch Ngọc Trụ.Có lẽ là bởi vì bên trong có người, Bạch Ngọc Trụ vẫn đang vận chuyển, mà ở bên ngoài không thấy nhìn cảnh tượng bên trong.Sơ Tranh đi vòng quanh Bạch Ngọc Trụ, đáy lòng ghi lại quy luật vận chuyển của Bạch Ngọc Trụ, cô suy nghĩ nửa ngày, trước mắt bỗng dưng sáng lên.Có rồi!Những Bạch Ngọc Trụ này đang vận chuyển dựa theo Bắc Đẩu Thất Tinh...

Vừa vặn bảy cây cột.Nhưng có làm được gì?Lại không thể biết những Bạch Ngọc Trụ này có tác dụng gì.Nếu như nơi này thật sự là Cửu Trọng Thiên, vậy nơi Bạch Ngọc Trụ đứng hẳn là Thông Thiên Thần điện, vì sao lại dựng lên những Bạch Ngọc Trụ này?Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn qua nam nhân bên trong Bạch Ngọc Trụ.Nam nhân trường thân ngọc lập, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn qua hư không, tia sáng phác hoạ ra đường cong sườn mặt trôi chảy của nam nhân, cho dù chỉ là một sườn mặt cũng làm cho người ta kinh diễm.Suy nghĩ của Sơ Tranh tan rã, một hồi nghĩ chỗ này, một hồi nghĩ chỗ ấy, cuối cùng cũng không biết mình suy nghĩ cái gì.Một lúc lâu sau Tuyên Ảnh mới ra ngoài, xem ra cũng không có đầu mối gì.Hắn đi đến bậc thang bên cạnh Sơ Tranh ngồi xuống: "Ngươi cảm thấy vì sao Cửu Trọng Thiên lại ở đây?"

"Có lẽ đây không phải Cửu Trọng Thiên."

Sơ Tranh hờ hững đáp."

Ừ, cũng có loại khả năng này."

Tuyên Ảnh gật đầu: "Nhưng Chư Thần ấn là thật."

Cho nên Cửu Trọng Thiên này cho dù không phải thật, thì cũng là Thần tộc lưu lại.Chư Thần ấn độc nhất vô nhị, giữa thiên địa tuyệt không thể phục chế lại."

Mặc kệ là thật hay giả, vì sao Thần tộc muốn để Cửu Trọng Thiên ở đây?"

Sơ Tranh hỏi rất tùy ý, cũng không muốn có được đáp án từ chỗ Tuyên Ảnh.Tuyên Ảnh cũng xác thực không trả lời được."

Thông Thiên Thần Điện ngươi không thể gọi ra sao?"

"Không thể."

Điện nhỏ nát này tính tình rất lớn, muốn ra liền ra, không muốn ra thì sẽ không ra, quá phận!Tuyên Ảnh: "Vì sao Thông Thiên Thần Điện muốn đưa ngươi đến chỗ này?"

Sơ Tranh nghiêng đầu, đối đầu với ánh mắt Tuyên Ảnh: "Vấn đề này ta cũng muốn biết."

Rốt cuộc ta có chỗ nào hấp dẫn cái điện nát kia, mà nó lại dẫn ta vào trong hố.Tuyên Ảnh không quá quen thuộc với việc đối mặt với người khác như thế này, hắn dời ánh mắt, thấp giọng nói: "Thông Thiên Thần Điện tìm tới ngươi, tất phải có nguyên nhân."

Sơ Tranh sờ lên cằm suy tư một lát: "Có lẽ là bởi vì ta lợi hại."

Tuyên Ảnh: "..."

Muốn phản bác lại không biết phản bác từ nơi nào.Cô xác thực rất lợi hại.Nhưng cô là ai?Tuyên Ảnh luôn cảm thấy mình và cô rất quen thuộc, có lẽ bọn họ từng gặp nhau...

Chỉ là không nghĩ ra, làm thế nào cũng không nghĩ ra.Tuyên Ảnh đột nhiên nói: "Ngươi từng nghe qua một tin đồn chưa?"

Lúc này Sơ Tranh có chút nhàm chán, ngược lại rất phối hợp nói tiếp: "Cái gì."

"Nghe đồn Thông Thiên Thần Điện có thể mở ra thông đạo thông đến Thần giới."

Thông Thiên Thần Điện có năng lực lẩn tránh pháp tắc thiên địa, có thể mở ra thông đạo thông đến Thần giới cũng có thể nghe được.Lúc ấy bọn họ bị dòng nước đè xuống, nháy mắt liền tới nơi này, có phải là Thông Thiên Thần Điện làm ra không?Sơ Tranh mặt không cảm xúc tung ra một câu: "Vậy bây giờ chúng ta đang ở thần giới?"

"Không biết."

Hai người trầm mặc một trận, Sơ Tranh khoát khoát tay: "Nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi xong rồi lại đi nơi khác xem."

Nhìn xem nơi này rốt cuộc có phải là Thần giới không.Tuyên Ảnh cũng không nhớ nổi chuyện gì hữu dụng hơn, nhẹ gật đầu, tùy ý chọn một điện đi vào.Sơ Tranh không nhúc nhích, ngồi ở trên bậc thang bằng bạch ngọc, nhìn những Bạch Ngọc Trụ đó.Một hồi lâu sau cô thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn cổ tay mình một chút, dấu ngón tay đen sì trên cổ tay càng rõ ràng.Trước đó cánh tay còn có thể cảm giác được một chút ma ý, bây giờ đã không có cảm giác gì, giống như cánh tay này không còn là của mình nữa.Sơ Tranh thở ra một hơi, quyết định đi tìm tiên đan linh dược gì đó một chút.Cô lật tung 'Cửu Trọng Thiên' mấy lần, sách loạn thất bát tao ngược lại là lật ra không ít, nhưng tiên đan linh dược thì không nhìn thấy chút nào.Soạt ——Đồ trên kệ bị Sơ Tranh đụng vào, rơi xuống đất toàn bộ.Sơ Tranh quay đầu nhìn một chút, vốn không để ý, đang muốn quay đầu đi, một giây sau lại bỗng nhiên quay trở lại.Cô đi mấy bước tiến lên nhặt một bức họa đang mở ra trên đất.Đó là một bộ mỹ nhân đồ, loại bức họa trừu tượng này Sơ Tranh không nhận ra là ai, nhưng mà...Cô biết hai chữ 'Sơ Tranh'.Tên của nguyên chủ sao lại xuất hiện ở đây?Trùng hợp?

Trùng tên trùng họ?Sơ Tranh cảm thấy không có nhiều trùng hợp như vậy, dù sao cái điện nhỏ nát kia vẫn cứ bám lấy mình không đi.Sau hai chữ 'Sơ Tranh', phía dưới còn có chữ.Nhưng mà viết rất nhỏ, Sơ Tranh giơ lên trước mắt nhìn."

Tranh chúc mừng sinh nhật trưởng công chúa Bắc Hải...

Bắc Hải?"

Ở Bắc Hải chính là cái gì?

Hải sản đó!Sơ Tranh có chút hoảng.Cô có thể nghe hiểu những con cá kia nói chuyện, có phải là đại biểu, cô cũng là đặc sản nước?Không không không...

Có thể được người ta xưng một tiếng trưởng công chúa, dù thế nào cũng không phải là đặc sản bình thường...Bắc Hải, Rồng? ?Sơ Tranh theo bản năng sờ đầu mình, không sờ được sừng, ba giây sau, cô thu tay lại, giống như ăn trộm nhìn hai bên một chút, may mắn không có ai.Cũng có thể là trên bức tranh này không phải 'Sơ Tranh', mà là 'Sơ Tranh' vẽ nên, tặng cho trưởng công chúa Bắc Hải thì sao?-Trong điện Tuyên Ảnh ngồi xếp bằng, giống như đang điều tức, Sơ Tranh cầm bức họa đi vào, cũng không quấy rầy hắn, chỉ an tĩnh đứng đó.Tuyên Ảnh điều tức kết thúc, vừa mở mắt đã nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở cách đó không xa.Sơ Tranh thấy hắn mở mắt ra, lập tức mang theo bức họa kia qua."

Ngươi nhìn một chút xem, có quen biết không?"

Sơ Tranh mở tranh ra.Ánh mắt Tuyên Ảnh rơi trên bức tranh, rất nhanh nói: "Phía trên này không có gì cả, ngươi bảo ta nhìn cái gì?"

Sơ Tranh: "? ? ?"

Sơ Tranh quay bức tranh lại, bức mỹ nhân đồ vừa rồi cô còn trông thấy, lúc này biến mất không thấy gì nữa, ngay cả chữ phía trên cũng không thấy.Sơ Tranh: "! ! !"

Chơi ta à?Sơ Tranh nói lại nội dung bức tranh cho Tuyên Ảnh nghe một lần, đặc biệt là mấy dòng chữ kia.
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1275: Hà Thần Ở Trên (21)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Trưởng công chúa Bắc Hải. . .Đầu Tuyên Ảnh lại bắt đầu đau."

Tuyên Ảnh, ngươi phải bắt hắn trở lại. . ."

Trong đầu Tuyên Ảnh đột nhiên hiện lên câu nói này, bắt ai?

Trưởng công chúa Bắc Hải?Vì sao?Nghĩ không ra, đau quá. . .Tuyên Ảnh đột nhiên lọt vào một vòng ôm ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp rơi vào bên tai, giống như mang theo lực lượng yên ổn."

Đừng suy nghĩ."

Sơ Tranh vuốt phía sau lưng hắn, hạ thấp thanh âm trấn an hắn.Không biết là Tuyên Ảnh vô cùng đau đớn, hay là thế nào, chủ động giơ tay ôm lấy eo cô, chôn mặt ở bụng cô.Tuyên Ảnh tỉnh táo lại, hắn vẫn đang bị Sơ Tranh ôm, tư thế của hai người thân mật không nói ra được.Nơi da thịt chạm nhau, ấm áp chậm chạp lưu truyền tới, giống như có thể làm cho thân thể băng lãnh của hắn, có được một tia ấm áp.Trong một nháy mắt như thế, Tuyên Ảnh nghĩ, cứ như vậy. . . cứ vậy, trầm luân trong ấm áp kia.Ý nghĩ này xuất hiện đột ngột, không có dấu hiệu nào, lại khiến Tuyên Ảnh không muốn phản kháng.Không đúng!Tuyên Ảnh bỗng nhiên lui về phía sau, đẩy Sơ Tranh ra, cả người ngã ngồi trên giường êm khắc hoa."

Ngươi vừa làm gì với ta?"

Tại sao hắn có thể có ý nghĩ như vậy, tuyệt đối không thể!Sơ Tranh có chút mờ mịt, nhưng trên mặt không lộ ra gì, nhàn nhạt nói: "Chỉ ôm ngươi."

Tuyên Ảnh cực nhanh kiểm tra thân thể một lần, không phát hiện dị thường, chỉ đành nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Sơ Tranh cô nương xin tự trọng."

Lông mi Sơ Tranh run rẩy một chút, rất chi là lý lẽ hùng hồn: "Thụ thụ bất thân cũng đã hôn rồi."

Tuyên Ảnh: ". . ."

Tuyên Ảnh ngồi từ trên giường êm dậy, sửa sang lại y phục, bày ra bộ dáng trầm ổn tự phụ: "Bức tranh Sơ Tranh cô nương vừa nói, ta chưa từng thấy."

"Ồ."

Sơ Tranh cũng không có ý định hỏi chuyện này đến cùng, dù sao thẻ người tốt nghĩ không ra liền đau đầu, cô nhìn cũng không chịu nổi.Bức họa kia vừa rồi đã bị cô thu lại.Tuyên Ảnh thấy Sơ Tranh bất động, không thể không hạ lệnh trục khách: "Sơ Tranh cô nương, nếu không còn chuyện gì nữa, xin phiền cô nương ra ngoài."

Ra ngoài thì ra ngoài!Ai mà thèm!Sơ Tranh quay người rời đi, thuận tiện đóng 'ầm' cửa điện lại.Tuyên Ảnh nghe tiếng đóng cửa, thân thể thẳng tắp dần dần giãn xuống, cuối cùng mềm nhũn trên giường êm.Suy nghĩ hoang đường giống như dây leo quấn lấy hắn, hất không đi chém không đứt, không ngừng ăn mòn hắn.Tuyên Ảnh căn bản không có cách nào nghỉ ngơi.Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt hắn lập tức hiện lên nhất cử nhất động của cô nương kia, rõ ràng giống như khắc sâu trong đầu hắn.-Sơn cốc vẫn không phân chia ngày đêm, Sơ Tranh cũng không tới gọi hắn, Tuyên Ảnh chờ đợi trong điện một đoạn thời gian rất dài mới ra ngoài, gọi Sơ Tranh, đi đến phía trước nhìn xem.Bên ngoài cốc là một mảnh núi tuyết liên miên chập trùng.Trong cốc rõ ràng là hoa mùa xuân nở rực rỡ, bên ngoài lại là núi tuyết trắng xoá, nhiệt độ hai bên không bị ảnh hưởng chút nào.Gió tuyết càn quấy, đi lại khó khăn."

Lạnh?"

Tuyên Ảnh từ phía sau đi lên, thấy Sơ Tranh ôm cánh tay, mặt không cảm xúc đứng tại chỗ.Sơ Tranh không hiểu thấu liếc hắn một cái: "Không lạnh."

Tuyên Ảnh trầm mặc cởi áo khoác ra, khoác lên người cô.

Áo quá dài, Sơ Tranh hất lên, vạt áo uốn lượn trong tuyết.Sơ Tranh kéo vạt áo, cường điệu: "Ta thật sự không lạnh."

Tuyên Ảnh cho là cô mạnh miệng: "Ngươi thân thể phàm nhân, lạnh là bình thường."

Sơ Tranh: ". . ."

Ta thật sự không lạnh! !Sơ Tranh trong tiếng niệm linh tinh của Vương Giả, đè xuống câu nói phía sau của cô, chậm chạp kéo lấy y phục, đi về phía trước.Gió tuyết từ một phương hướng khác thổi tới, nếu như nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện những gió tuyết kia một chút cũng không hạ xuống người Sơ Tranh."

Tuyên Ảnh, ngươi muốn về Thần giới báo thù đúng không?"

Giọng nói của Sơ Tranh bị gió tuyết thổi đến vỡ vụn, nhưng vẫn như cũ rơi vào trong tai Tuyên Ảnh.Nam tử dáng người thẳng tắp phía trước hơi dừng lại, hoa tuyết rào rào rơi xuống, rơi vào trong tóc, đầu vai. . . cánh tay rủ xuống bên người, chậm chạp nắm chặt thành quyền.Một lát sau lại buông ra, thanh âm du dương xuyên qua gió tuyết, từng chữ kiên định: "Ta đã thề, chỉ cần ta không chết, chắc chắn sẽ trở về lấy lại công đạo."

Lòng bàn tay hắn đột nhiên ấm áp, bị người nắm chặt."

Ta cùng ngươi."

Tuyên Ảnh bỗng nhiên ghé mắt, kinh ngạc nơi đáy mắt không bị gió tuyết che kín: "Vì sao?"

"Ngươi là của ta."

Sơ Tranh nắm chặt tay hắn, trịnh trọng cam kết: "Ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ giúp ngươi."

Gió tuyết càn quấy tạo nên tiếng rít gào nghẹn ngào, gió chảy xiết lạnh lẽo, cào đến y phục hai người bay phất phới, cuồn cuộn bốc lên.Tóc đen tung bay trong gió tuyết, quấn quýt lấy nhau, không biết là của ai."

Không biết xấu hổ!"

Tuyên Ảnh bỗng nhiên hất Sơ Tranh ra, bước nhanh đi lên phía trước, gió tuyết che kín vẻ hốt hoảng luống cuống của hắn.Gió băng lãnh chảy xiết thổi qua, Tuyên Ảnh trong nháy mắt tỉnh táo lại.Một người không có trái tim như hắn, tại sao có thể có cảm giác loạn thất bát tao như vậy.Sơ Tranh kéo lấy y phục đuổi kịp hắn."

Đừng tới gần ta!"

"Đường này cũng không phải của ngươi, dựa vào cái gì mà ta không thể đi."

"Ngươi. . ."

Thân ảnh của hai người dần dần bị gió tuyết nuốt chửng, trong gió lạnh cuồn cuộn, thân ảnh hai người mơ hồ, tựa như hòa làm một thể.-Sơ Tranh chọc giận Tuyên Ảnh, dẫn đến sau đó Tuyên Ảnh không nói với cô câu nào, Sơ Tranh khẽ dựa gần, Tuyên Ảnh liền lách mình đến một bên khác.Sơ Tranh giày vò mấy lần, cũng lười quản hắn.Núi tuyết liên miên không có điểm cuối, Sơ Tranh cảm giác thứ mình nhìn thấy đều có chút gì đó là lạ.Đến lúc này, Sơ Tranh mới phát giác được Tuyên Ảnh nói thân thể này của cô là thân thể phàm nhân không sai.Ánh sáng trước mắt Sơ Tranh càng ngày càng mờ.Cô dần dần dừng bước lại."

Tuyên Ảnh, ta không nhìn thấy."

Sơ Tranh tỉnh táo hô về phía trước một tiếng.Tiếng gió gào thét bao phủ giọng nói của cô.Không ai đáp lại cô, tiếng gió gấp hơn.Tuyên Ảnh đi rất nhanh, vừa rồi cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng mơ hồ của hắn, có lẽ không nghe thấy rồi. . .Gió tuyết rào rào rơi xuống, dần dần che chắn thân ảnh của cô, thân ảnh tinh tế đơn bạc, bỗng trở nên cô tịch không nói ra lời.Trước mắt Sơ Tranh lâm vào trong bóng tối, bệnh quáng tuyết* là nguyên nhân phần cứng của thân thể, cô căn bản không khống chế nổi.(*Bệnh quáng tuyết (雪盲症) chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.)Ngay khi Sơ Tranh tỉnh táo suy nghĩ nên tiếp tục đi lên phía trước, hay là đứng tại chỗ chờ mắt cô tốt hơn một chút mới đi, thân thể đột nhiên bị người giữ chặt, sau đó rơi vào một lồng ngực lạnh buốt."

Làm sao thế?"

Giọng nói của Tuyên Ảnh vang lên, xen lẫn khẩn trương mà chính hắn cũng không phát giác được."

Chắc là bệnh quáng tuyết."

Giọng điệu Sơ Tranh rất bình tĩnh, đối với tình huống bây giờ của mình tuyệt không lo lắng.Tuyên Ảnh không biết bệnh quáng tuyết là gì, nhưng hiểu từ mặt chữ, đại khái là có liên quan đến gió tuyết.Hắn nhíu mày lại: "Nghiêm trọng không?"

"Nghỉ ngơi một chút là tốt."

Tuyên Ảnh cũng không nghi ngờ lời Sơ Tranh nói, hắn nhìn xung quanh, đều là núi tuyết.Bọn họ đi trong tuyết nhiều ngày như vậy, có đôi khi Tuyên Ảnh đều sẽ quên cô chỉ là một phàm nhân.Tuyên Ảnh chần chờ một chút, rồi ôm lấy Sơ Tranh: "Ôm ta."

Sơ Tranh lãnh đạm 'a' một tiếng, vươn tay sờ sờ ôm lấy cổ Tuyên Ảnh.Tuyên Ảnh rõ ràng không quá thích ứng, nhưng Sơ Tranh không có cảm giác gì, thậm chí còn chủ động dựa trên bả vai hắn, cũng chỉ huy hắn: "Ngươi tìm một chỗ tránh một lát, ta chậm rãi là tốt rồi."

Tuyên Ảnh: ". . ."
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1276: Hà Thần Ở Trên (22)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Trong sơn động âm lãnh ẩm ướt, Sơ Tranh ngồi ở tận cùng bên trong nhất, Tuyên Ảnh ở bên ngoài bao lên một tầng kết giới, ngăn trở gió tuyết càn quấy.Bốn phía bị tuyết lớn bao trùm, không có gì có thể nhóm lửa.Tuyên Ảnh không quá yên tâm hỏi Sơ Tranh: "Ngươi có lạnh không?"

"...

Ta thật sự không lạnh."

Tin ta một lần có được không!Cô không chỉ không lạnh, còn cảm thấy hơi nóng.Ấn ký bị con xương khô lúc trước túm, cảm giác thiêu đốt kia càng ngày càng mãnh liệt, trước đó là cánh tay, bây giờ cũng đã sắp lan tràn đến bả vai.Tuyên Ảnh nhìn cô vài lần, xác thực không giống như đang lạnh.Hắn đi qua kéo lại áo khoác trên người cô: "Mắt khá hơn chút nào chưa?"

Sơ Tranh vẻ mặt ngay thẳng: "Không nhanh như vậy được."

Tuyên Ảnh mượn ánh tuyết bên ngoài chiết xạ ra ánh sáng, nhìn cô gái trước mặt, trên mặt cô cũng không có thất kinh, bình tĩnh thong dong, giữa hai đầu lông mày đều là lạnh lùng.Cũng không biết lúc nào, cô có thể có cảm xúc khác.-Không nhìn thấy thứ gì đối với Sơ Tranh mà nói là một thể nghiệm mới lạ, chỉ có thể dựa vào thính giác, cũng may thính giác của cô cũng không tệ lắm."

Gió tuyết bên ngoài ngừng rồi sao?"

"Ừ."

Dựa vào giọng nói dường như Tuyên Ảnh đang ở cửa hang, Sơ Tranh cảm giác được một chút gió lạnh phất qua.Một lát sau Tuyên Ảnh đi từ cửa hang tới, ngồi ở bên cạnh cô."

Sơ Tranh cô nương."

"Ừ."

Tuyên Ảnh dựa vào vách đá của sơn động: "Nếu chúng ta không ra được, ngươi định làm thế nào?"

Sơ Tranh cầm cánh tay chết lặng của mình, giọng điệu lãnh đạm: "Vậy thì không ra."

Nơi này rất tốt, đằng sau không phải còn có cái Cửu Trọng Thiên gì à, tốt biết bao nhiêu, đi ra ngoài làm gì.Tuyên Ảnh nghẹn họng.Hắn là hỏi cô dự định về sau, ai biết cô còn dự định ở lại nơi này.Tuyên Ảnh nói sang chuyện khác: "Ánh mắt ngươi khá hơn chút nào không?"

Sơ Tranh giơ tay sờ sờ: "Có thể trông thấy một vài thứ..."

Rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một điểm ánh sáng."

Nghỉ ngơi thật tốt, bên ngoài mưa gió ngừng rồi, ta đi ra ngoài xem một chút."

Tuyên Ảnh có chút sợ ở chung với Sơ Tranh như thế này, mượn cớ rời đi.Hắn cũng không dám đi xa, núi tuyết liên miên chập trùng, nối thành một mảnh, không có đặc thù gì, sợ đi quá xa, sẽ không tìm về được.Tuyên Ảnh trở về không bao lâu, gió tuyết lại nổi lên.Lần này gió tuyết càng lớn hơn cả trước đó, cửa hang cơ hồ đều bị đống tuyết lấp đầy, Tuyên Ảnh phải tùy thời thanh lý, bằng không bọn họ có thể sẽ bị chôn ở bên trong.Sơ Tranh dựa vào bên trong, đột nhiên cô cảm thấy vách đá đang chấn động.Cô lập tức ngồi thẳng thân thể, bàn tay dán lên vách đá: "Tuyên Ảnh, ngươi cảm nhận được không?"

Tuyên Ảnh đứng ở cửa hang, nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, cảm giác chấn động nhỏ xíu từ dưới chân truyền đến, cảm giác chấn động kia càng ngày càng mãnh liệt.Tuyên Ảnh giống như nghĩ đến cái gì đó, mấy bước chạy vào bên trong, dắt lấy Sơ Tranh lướt ra khỏi sơn động.Ngay khi bọn họ vừa ra khỏi sơn động, tuyết phía trên ầm ầm rơi xuống.—— Tuyết lở.Gió tuyết nện xuống, Tuyên Ảnh che chở Sơ Tranh, cực nhanh lướt qua hư không, rời xa núi tuyết sụp đổ.Phạm vi tuyết lở cực lớn, mà dư chấn sau tuyết lở còn kéo theo các nơi khác, trong lúc nhất thời khắp nơi đều đang sụp đổ.Không biết có phải là bị gió tuyết ở nơi này ảnh hưởng không, tốc độ của Tuyên Ảnh cũng không nhanh như trước, ngược lại có chút ngưng trệ."

Cẩn thận!"

Tuyên Ảnh đụng vào một đám tuyết, trước mặt một mảnh trắng xóa, va chạm dẫn đến Tuyên Ảnh buông lỏng tay, Sơ Tranh đột nhiên rơi xuống."

Nắm chặt ta!"

Tuyên Ảnh gầm nhẹ một tiếng.Hắn cảm giác người kia bắt hắn một chút, nhưng mà ngón tay giống như không còn khí lực, rất nhanh liền buông hắn ra, rơi xuống trong tuyết trắng mịt mù bao trùm.Tuyên Ảnh giơ tay vớt, nhưng mà chỉ mò được tuyết trắng lạnh lẽo.Không!Trong nháy mắt kia Tuyên Ảnh giống như trông thấy chuyện gì đó kinh khủng lắm, đáy mắt cũng che kín kinh hãi.Tuyên Ảnh rút lui lực đạo, theo tuyết trắng rơi xuống, pháp thuật xua tan tuyết rào rào rơi xuống, nhưng hắn không nhìn thấy người kia."

Sơ Tranh! !"

Ầm ——Tuyết đập xuống đất, toàn bộ thế giới đột nhiên yên lặng như tờ.-Sơ Tranh bị tuyết đắp lên phía dưới, nhưng cô có ngân tuyến, chống lên một không gian, cung cấp cho cô thở dốc.Nơi khó chịu chính là cánh tay cô...Cô cảm thấy cánh tay sắp bốc cháy.Sơ Tranh hít sâu, lại chậm rãi thở ra một hơi, cô giật vải trên mắt xuống, mơ mơ hồ hồ trông thấy một chút ngân mang hiện lên.Không nhìn thấy gì, Sơ Tranh lại lần nữa buộc vải lên.Trước tiên quay về phía trên rồi lại nghĩ biện pháp vậy.Cũng không biết thẻ người tốt có sao không...Tai nạn tự nhiên mới là kẻ địch lớn nhất!"

Sơ Tranh..."

Sơ Tranh nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng mà rất nhanh cô lần nữa nghe thấy giọng nói kia, cách cô rất gần.Sơ Tranh vốn dự định trực tiếp điều khiển ngân tuyến thô bạo xông ra ngoài, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tuyên Ảnh, cô chỉ có thể từ bỏ quyết định này.Giọng nói của Tuyên Ảnh càng ngày càng gần, Sơ Tranh nghe thấy tiếng tuyết bị người đào lên, sau đó có người đụng phải ngân tuyến.Sơ Tranh chuyển đến bên kia: "Tuyên Ảnh?"

Tuyên Ảnh nhìn thấy người bên trong ngân mang, khẩn trương giữa lông mày rút đi, không sao là tốt rồi...Sơ Tranh từ bên trong ngân mang vươn tay ra: "Vào đây."

Sơ Tranh cảm giác Tuyên Ảnh đưa tay kèm theo cả y phục qua, cũng không trực tiếp đụng vào tay cô.Trước đó đã từng kéo nhiều lần như vậy rồi, bây giờ còn ngại với tránh cái gì.Suy nghĩ của Sơ Tranh lóe lên, kéo người vào được, cô đang muốn buông ra, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, tay Tuyên Ảnh ẩm ướt.Chóp mũi ẩn ẩn có một chút mùi máu tanh: "Sao tay lại bị thương rồi?"

Tuyên Ảnh vội vàng rút tay ra: "Không cẩn thận bị thương, không có gì."

Nếu như Sơ Tranh có thể trông thấy, thì tất nhiên có thể nhìn thấy lúc này hai tay Tuyên Ảnh đầy vết thương.Pháp thuật của hắn đều có lực sát thương lớn, những pháp thuật tinh xảo kia hắn đều không biết, mà ở vào tình thế như vậy, hắn nào dám dùng những pháp thuật kia, chỉ có thể dùng tay đào.Sơ Tranh không nhìn thấy, cũng không tiện bảo người ta đưa tay cho mình sờ: "Ngươi tự xử lý một chút đi."

Tuyên Ảnh thấp giọng đáp một tiếng: "Ừ..."

Không gian ngân mang nâng lên cũng không lớn, Tuyên Ảnh và Sơ Tranh cách nhau rất gần, gần đến mức Tuyên Ảnh có thể nghe thấy tiếng hít thở của Sơ Tranh.Không biết có phải là ảo giác của hắn không, hắn cảm thấy hô hấp của Sơ Tranh nặng hơn lúc trước một chút.Giống như đang nhẫn nhịn cái gì đó...Tuyên Ảnh nghĩ như vậy, lập tức lên tiếng hỏi thăm: "Ngươi bị thương rồi?"

"Không có."

Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều, cô rút tay vào trong tay áo, Tuyên Ảnh nhìn thấy động tác này của cô, bỗng dưng nhớ tới trước đó bảo cô nắm chặt mình, cô lại không nắm chặt...Cũng là cánh tay kia.Vừa rồi rõ ràng tay này của cô tiện hơn, nhưng cô lại dùng tay kia kéo hắn.Tuyên Ảnh giơ tay bắt được cổ tay Sơ Tranh, lập tức vén tay áo của cô lên.Trên cổ tay trắng nõn, dấu ngón tay màu đen càng thêm nổi bật, có mấy sợi chỉ nhỏ màu đỏ, theo cánh tay cô chạy lên trên.Tuyên Ảnh thở hốc vì kinh ngạc: "Đây là gì?"

Sơ Tranh: "..."

Đã bị nhìn thấy, Sơ Tranh đành phải nói rõ một năm một mười."

Người xương khô?"

Tuyên Ảnh không dám tiếp tục nhìn lên trên: "Ngươi không phải người lỗ mãng, sao lại bị tập kích?"

Từ những ngày ở chung gần đây Tuyên Ảnh biết cô rất tùy tiện, chỗ nào cũng dám xông, nhưng nếu thật sự có nguy hiểm, cô cũng sẽ không lỗ mãng, thậm chí càng cẩn thận hơn so với người thường.Sơ Tranh: "..."

Loại lịch sử đen thui này Sơ Tranh không có ý định nói.Cô lạnh mặt: "Sơ xuất."
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1277: Hà Thần Ở Trên (23)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Có cảm giác gì?"

Tuyên Ảnh cố chấp hỏi kỹ về tay Sơ Tranh."

Nóng."

Sơ Tranh thở ra một hơi: "Ngươi dán vào ta như vậy thật thoải mái."

Không biết Tuyên Ảnh nghĩ đến cái gì, trên mặt đột nhiên hơi đỏ lên, hắn theo bản năng muốn tránh, kết quả nhớ tới bây giờ Sơ Tranh không nhìn thấy.Không khỏi thở phào, may mắn cô không nhìn thấy.Tuyên Ảnh nhếch môi, giọng điệu nghiêm túc: "Sơ Tranh cô nương, ngươi là một cô nương, đừng nói loại lời này."

Sơ Tranh hỏi rất nghiêm túc: "Loại lời nào?"

Tuyên Ảnh ẩn ẩn cắn răng: "Loại lời vừa rồi."

"Nói với ngươi cũng không được?"

Nữ hài tử hơi nghiêng đầu xuống, ngân mang chiếu sáng gương mặt cô đến lóa mắt, tiếng nói của cô thanh thanh đạm đạm, nhưng có thể làm huyết dịch của hắn sôi trào, trái tim trống rỗng dường như cũng có hơi nóng.". . ."

Nàng là muốn ta chết à.Tuyên Ảnh cố gắng tập trung lực chú ý lên cổ tay cô: "Còn có triệu chứng nào?"

Sơ Tranh lắc đầu, trừ cảm giác thiêu đốt, thì không có những cảm giác khác."

Những đường chỉ này lan đến chỗ nào?"

Sơ Tranh giơ tay điểm lên vị trí bả vai một cái, đã vài ngày cô chưa xem, nhưng dựa theo trình độ thiêu đốt trên bờ vai, thì hẳn là lan đến khoảng chỗ này."

Ngươi muốn nhìn sao?"

". . ."

Tuyên Ảnh xém chút bị sặc nước bọt."

Không, không cần."

Rõ ràng cô dùng giọng điệu rất bình thản, nhưng Tuyên Ảnh lại cảm thấy nhiệt độ của toàn bộ không gian đều cao lên, thân thể lạnh buốt của hắn, cũng cảm giác được nhiệt độ kia.Sao cô có thể. . .Sao có thể nói ra lời như vậy.Tuyên Ảnh muốn trốn chạy, nhưng nơi này chỉ lớn chừng ấy, căn bản không có chỗ để trốn.Mùi hương trên người cô áp bách lấy hắn, khiến cho hắn thở cũng có chút khó khăn.Tuyên Ảnh mặc niệm tĩnh tâm chú dưới đáy lòng, cố gắng tập trung lực chú ý lên trên cổ tay cô.Hắn chuyên chú nhìn chằm chằm dấu ngón tay kia, không nghĩ những thứ khác.Người xương khô. . .Dấu ngón tay. . .Màu đen. . .Đường chỉ. . .Cảm giác thiêu đốt. . .Tuyên Ảnh lặp đi lặp lại nhớ kỹ dưới đáy lòng, giống như thật sự xua tan những suy nghĩ loạn thất bát tao kia, trong đầu hỗn loạn, dần dần trở về vị trí cũ.Một ý niệm đột nhiên hiện lên trong đầu, Tuyên Ảnh bắt lấy phần đuôi, thốt ra: "Là nguyền rủa."

"Ồ."

Sơ Tranh phản ứng bình bình: "Nguyền rủa gì, có thể giải không?"

Ngân mang lưu chuyển, đáy mắt Tuyên Ảnh nhiễm lên mấy phần cổ quái.Phản ứng của cô sao mà lãnh đạm như vậy?

Thật sự không sợ sao?"

Ngươi không sợ?"

"Có ngươi ở đây."

Sơ Tranh thuận miệng nói: "Không sợ."

Tuyên Ảnh: ". . ."

Suy nghĩ vừa trở về vị trị cũ của Tuyên Ảnh lần nữa bị xáo trộn, hỗn loạn tán ra trong đầu, tay cầm cổ tay Sơ Tranh, dường như có một cảm giác nóng hổi ấm áp lưu chuyển từ đầu ngón tay hắn vào trong thân thể, nóng đến mức cả người hắn cũng bắt đầu có nhiệt độ.Tuyên Ảnh chấn kinh, buông cổ tay Sơ Tranh ra.Hắn hơi lui về phía sau một chút: "Đây là một loại xương độc, phải tìm được người xương khô tập kích ngươi, ngươi còn nhớ rõ ở đâu không?"

Sơ Tranh: ". . ."

Bị ta chặt thành mảnh vụn, muốn nhặt cũng nhặt chẳng nổi nữa.Một nơi không có bất cứ thứ gì mang tính tiêu chí kia, cho dù cô lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng tìm ra được!"

Không nhớ rõ."

Sơ Tranh cứng rắn nói."

Không tìm thấy thi cốt, thì không có cách nào giải độc, ngươi cẩn thận nghĩ lại một chút, ở đâu?"

"Không giải được ta sẽ chết sao?"

". . .

Thế thì cũng sẽ không."

Tuyên Ảnh nói loại xương độc này là dùng để đối phó với người có pháp lực, phàm nhân trúng độc sẽ không chết, nhưng toàn thân nóng rực, sẽ rất khó chịu.Xương độc cũng chia thành nhiều loại, có hàn ý lạnh thấu xương, có đốt cháy bừng bừng như lửa, có như lăng trì. . .Cái này của Sơ Tranh rõ ràng chính là đốt cháy bừng bừng như lửa, chờ những đường chỉ màu đỏ kia lan tràn đến toàn thân, đến lúc đó cả người cô đều sẽ có cảm giác thiêu đốt."

Vậy thì không sao."

Sơ Tranh buông tay áo xuống: "Dù sao cũng sẽ không chết."

"Đừng hồ nháo, ngươi gặp phải ở đâu, chúng ta trở về tìm, chỉ cần tìm được, ta có thể giải độc cho ngươi."

Trong đầu Tuyên Ảnh đã có biện pháp giải độc."

Tìm không thấy."

Lông mi Sơ Tranh buông xuống."

Vì sao?"

Sơ Tranh trầm mặc một hồi, vẫn nói chi tiết: "Bị ta chém thành mảnh vụn."

Tuyên Ảnh: "? ?"

Mặt mũi Sơ Tranh tràn đầy nghiêm túc, rõ ràng không phải là đang nói đùa.Giải pháp giải xương độc chỉ có một, không có xương khô kia, còn giải thế nào nữa?Sao cô lại. . .Tuyên Ảnh ngẫm lại lại cảm thấy không thể trách cô, bị thứ này tập kích, cô phản kích là đúng rồi. . .

Nhưng chém thành mảnh vụn là kiểu thao tác gì!Tuyên Ảnh trong lúc nhất thời có chút không biết nên làm sao bây giờ, lông mày càng nhíu càng sâu."

Không có gì đáng ngại."

Sơ Tranh rất không thèm để ý: "Chúng ta đi lên trước đi."

-Sơ Tranh cùng Tuyên Ảnh trở về mặt đất, dãy núi vừa bị tuyết lở, một mảnh trắng xóa, tuyết lớn rào rào tung bay xuống dưới.Sơ Tranh không nhìn thấy, Tuyên Ảnh chỉ có thể dắt cô đi.Sơ Tranh còn ước gì được cọ chút ý lạnh trên người hắn, cân bằng cảm giác nóng rực trên cánh tay.Vừa đi vừa nghỉ, rốt cuộc gió tuyết nhỏ lại. . .Núi tuyết dần dần biến mất.Tuyên Ảnh nhìn qua cảnh sắc phía trước, thì thầm một tiếng: "Tru Tiên Đài. . ."

Sơ Tranh nhìn không thấy, đành phải hỏi: "Cái gì?". . .Xuyên qua núi tuyết, thứ bọn họ trông thấy chính là Tru Tiên Đài.Trên nhân giới là Tiên giới, phía trên Tiên giới mới là Thần giới.Tru Tiên Đài ở Tiên giới, giống như Chư Thần ấn, độc nhất vô nhị, sao lại ở chỗ này. . .Bên bờ núi tuyết là Cửu Trọng Thiên, bên trong có Chư Thần ấn.Mà nơi này, có Tru Tiên Đài. . .Tru Tiên Đài nhìn qua đã bị vứt bỏ, ở giữa vỡ ra một cái khe, mặt đất vốn nên hoàn toàn trắng muốt, giờ cháy đen một mảnh, giống như bị ngọn lửa đốt qua, làm gì còn khí thế hào hùng như Tru Tiên đài từng có, chỉ còn lại tiêu điều rách nát.Ong ——Cung điện trong thân thể Sơ Tranh lần nữa xông tới, nó dừng ở trên Tru Tiên Đài, chuyển động cực nhanh.Tru Tiên Đài đã bị vứt bỏ dâng lên ánh sáng yếu ớt."

Nó bảo chúng ta đi vào."

Sơ Tranh đột nhiên nghe hiểu ý tứ của cung điện.Tuyên Ảnh nhíu mày: "Tru Tiên Đài là dùng để tru tiên. . ."

Cho dù bây giờ nó nhìn như không có lực sát thương gì, nhưng mà ai biết nó còn có lực lượng sót lại hay không."

Ta không phải tiên."

Sơ Tranh tránh khỏi hắn, nghe âm thanh do cung điện xoay tròn phát ra đi qua: "Ngươi chờ ta ở bên ngoài, ta vào xem."

Cô luôn cảm thấy cung điện nhỏ nát kia không đến mức hố cô vào chỗ chết.Nếu là đặt ở bình thường, Tuyên Ảnh sẽ đáp ứng, nhưng lúc này hắn không có cách nào đáp ứng.Cho nên khi Sơ Tranh bước vào Tru Tiên Đài, Tuyên Ảnh bước xa một bước qua, nắm chặt cổ tay Sơ Tranh, thấp giọng nói: "Ngươi có thể đừng vọng động như vậy được không?"

". . ."

Ngươi không nguyện ý vào xem, chính ta vào xem ngươi cũng có ý kiến?Thẻ người tốt sao mà khó hầu hạ vậy chứ!Nếu ngươi không phải là thẻ người tốt của ta. . .Sơ Tranh niệm vài câu thẻ người tốt không thể đánh, phải sủng rồi mới tỉnh táo lại.Bọn họ đứng trên Tru Tiên Đài, cũng không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, ngược lại là cảnh sắc xung quanh bắt đầu biến hóa.Sơ Tranh đứng một lúc không nghe thấy động tĩnh, cũng không có những nguy hiểm khác, cô trực tiếp kéo vải trên mắt xuống.Ánh sáng đâm vào mắt cô chua xót, Sơ Tranh cúi đầu tránh đi những ánh sáng kia.Có lẽ mắt đã gần như khỏi hẳn, Sơ Tranh rất nhanh liền thấy rõ đường vân trên đất.Bên ngoài Tru Tiên Đài tinh xảo như họa, tường vân thụy hạc, kiến trúc tinh tế xen vào nhau, như ẩn như hiện trong mây mù phía xa.
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1278: Hà Thần Ở Trên (24)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥So với tiên cảnh tinh xảo, người đứng trên Tru Tiên Đài ai cũng ngưng trọng nghiêm túc, giống như sắp gặp phải lựa chọn sinh tử gì đó.Bọn họ đứng ở bên ngoài, không ai nói chuyện.Nơi xa tiên hạc hót vang một tiếng.Rốt cuộc, có người đánh vỡ yên lặng, thanh âm khàn khàn hỏi: "Thần giới bên kia có tin tức chưa?"

Trong đám người có người trả lời: "Vẫn chưa có."

Đám người lần nữa yên tĩnh xuống, tiếng tiên hạc ngẫu nhiên hót vang, trở thành âm thanh duy nhất trên thế gian này."

Đến rồi! !

Thần giới truyền tin đến rồi! !"

Có người chạy từ phía sau tới: "Thông Thiên Thần Điện đã đưa xuống thành công."

Người trước Tru Tiên Đài, có người thở phào, có người sắc mặt càng thêm nghiêm túc, có người thì lộ ra mấy phần e ngại sợ hãi.Hình ảnh biến mất, lần nữa khôi phục bộ dáng hoang vu chân thực của Tru Tiên Đài.Hình ảnh này hẳn là trước khi thông đạo các giới quan bế, Thông Thiên Thần Điện bị buông xuống hạ giới, chỉ là. . .Tru Tiên Đài của Tiên giới, sao lại biến thành bộ dạng như vậy?Ngay khi Sơ Tranh nghi hoặc, hình tượng khẽ chuyển, vẫn là Tru Tiên Đài.Những người kia vây quanh Tru Tiên Đài, đang rót lực lượng vào trong Tru Tiên Đài.Hình ảnh bắt đầu lắc lư. . .

Không. . .

Không phải xuất hiện ở lắc lư, mà là toàn bộ Tiên giới đang lắc lư.Mặt đất vỡ ra khe hở, giống như mạng nhện kéo dài về phương xa.Nơi xa kiến trúc sụp đổ phân ly, tiên hạc rơi từ không trung xuống, toàn bộ thế giới đều đang sụp đổ.Người xung quanh Tru Tiên Đài dường như hao hết lực lượng, có người ngã xuống đất, bị lực lượng của Tru Tiên Đài cuốn vào, người bên cạnh muốn kéo, lại không giữ chặt được.Chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia biến mất ở Tru Tiên Đài.Một người. . .

Hai người. . .Càng ngày càng nhiều người, bởi vì chống đỡ không nổi, bị cuốn vào Tru Tiên Đài rồi biến mất.Biểu cảm trên mặt tất cả mọi người trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có.Khi trên Tru Tiên Đài chỉ còn lại người cuối cùng, ánh mắt người kia thương xót nhìn về phía hạ giới, cánh môi khẽ mở, nhưng lại chưa kịp nói gì, người đã bị cuốn vào Tru Tiên Đài.Ầm ầm ——Bầu trời có thứ gì đó đập xuống, nhập vào những cung điện sụp đổ kia.Thần giới. . .

đập xuống.-Hình ảnh đột nhiên chuyển đổi, Sơ Tranh trông thấy người biến mất cuối cùng kia, đi trên bậc thang bằng bạch ngọc ở Cửu Trọng Thiên, hắn mang theo không ít người, mọi người châu đầu ghé tai, sắc mặt ngưng trọng."

Chư vị Tiên Quân mời. . ."

Có Đồng Tử dẫn bọn họ đi vào một toà cung điện.Bên trong tòa cung điện kia, chính là cái ao trước kia Sơ Tranh từng thấy.Phía trên ao không có Tuyên Ảnh, trong ao vẫn là dung nham lăn lộn, mà trên điện có đầy người đứng.Nơi này không chỉ có Thần tộc, còn có Yêu tộc. . ."

Thông Thiên Thần Điện có thể luyện chế thành công hay không, phải dựa vào các vị."

Người nói chuyện là ai không thấy rõ, Sơ Tranh chỉ nhìn thấy những người này bắt đầu tự tìm vị trí.Sơ Tranh nhớ tới, lúc mới tiến vào, nơi này. . .

Rất giống Thông Thiên Thần Điện.Đây là đang luyện hóa Thông Thiên Thần Điện.Chuyện này hẳn là phát sinh trước khi Tiên giới sụp đổ. . .Lang Sa từng nói, luyện hóa một tòa cung điện không dễ dàng như vậy, huống chi còn là loại Thần Điện như Thông Thiên Thần Điện.Nhìn tình huống bây giờ, chỉ sợ là đang tập hợp lực lượng của tất cả mọi người trong các giới.Hình ảnh lần nữa chuyển đổi, Sơ Tranh và Tuyên Ảnh đứng trên Tru Tiên Đài cháy đen.Không có hình ảnh nào hiện lên nữa, Thần Điện nổi giữa không trung ngừng xoay tròn.Toàn bộ thế giới yên tĩnh không tiếng nói.Sơ Tranh giơ tay nắm chặt tay Tuyên Ảnh.Không biết Tuyên Ảnh đang suy nghĩ gì, hơi hơi cúi đầu, dường như không chú ý tới động tác của Sơ Tranh."

Trước đó chúng ta trông thấy Cửu Trọng Thiên, hẳn là Cửu Trọng Thiên thật."

Sơ Tranh nói."

Ừ."

Tuyên Ảnh đáp một tiếng.Thần giới rơi xuống, dung hợp lại với Tiên giới.Cuối cùng hình thành dáng vẻ hoang vu hiện giờ.Cho nên. . .Sau khi luyện hóa Thông Thiên Thần Điện đưa xuống hạ giới, Thần giới và Tiên giới sụp đổ, có lẽ còn bao gồm cả Yêu giới.Mà sinh linh các giới, chắc là đều đã chết.Sơ Tranh sờ lên cằm suy tư: "Nếu như nhìn theo hướng này, khi các giới đóng cửa thông đạo, không thông báo cho người ở nhân giới trở về, chỉ sợ cũng là cố ý gây nên."

Lúc ấy cô đã cảm thấy kỳ quái, đóng cửa thông đạo vì sao không thông báo cho Thần, Yêu ở nhân giới trở về.Thời gian không kịp?Đóng cửa thông đạo cũng không phải nói phất phất tay là được, bọn họ có đủ thời gian trở về.Nhưng mà các giới đều không thông báo.Sinh linh ở lại nhân giới cho là bọn họ bị vứt bỏ, trên thực tế, bọn họ mới là bộ phận có thể sống sót.Thông Thiên Thần Điện hẳn là tất cả Thần, Yêu lưu lại cho đồng loại ở nhân giới, chỉ là không biết nửa đường xảy ra điều gì ngoài ý muốn, dẫn đến tin tức này cũng không truyền đạt xuống.Hiện tại Thần Điện dẫn cô tới đây. . .

Đại khái chính là nói cho cô biết ý nghĩa tồn tại chân chính của Thông Thiên Thần Điện.Nhưng chuyện này có quan hệ gì với ta?Ta chỉ là một người bình thường mà! !Sơ Tranh trầm mặc, ngẫm lại bức mỹ nhân đồ cô trông thấy, lại có chút chần chờ.Cô thật sự chỉ là một người bình thường sao?Còn có Tuyên Ảnh, ở trong chuyện này, hắn làm nhân vật gì?-Sơ Tranh đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác Tuyên Ảnh nắm chặt tay mình, Sơ Tranh ghé mắt nhìn hắn, ánh mắt liếc qua quét đến Tru Tiên Đài, ánh sáng đã tắt đi vừa rồi lại sáng lên.Cung điện nổi giữa không trung 'vèo' một tiếng tiến vào cơ thể cô, cảm giác mất trọng lượng trong nháy mắt truyền đến.Sơ Tranh theo bản năng ôm lấy Tuyên Ảnh.Quang ảnh xuyên qua, vặn vẹo, rất giống tại cảm giác như đang trong đường hầm không thời gian.Dòng nước băng lãnh bao vây tới, tứ chi trở nên nặng nề, Sơ Tranh ngay lập tức dùng ngân tuyến bao lấy bọn họ, nổi lên mặt nước.Sơ Tranh lập tức hỏi thăm người bên cạnh: "Tuyên Ảnh, không sao chứ?"

Còn chưa kịp phát huy tác dụng - Tuyên Ảnh: ". . ."

Bọn họ vẫn ở trong sông, chỉ là không nhìn thấy Hàn Giang Thành, không biết đang ở nơi nào của dòng sông.Từ cái chỗ kia ra. . .Mẹ!Sơ Tranh có chút muốn mắng người, nhưng lại không biết nên mắng ai, chỉ có thể nghẹn một hơi này xuống.Sơ Tranh cùng Tuyên Ảnh lên bờ trước."

Người quái dị!

Người quái dị! !"

Sơ Tranh vừa mới lên bờ, không biết Cẩm Lý mò từ đâu tới, ồn ào gọi cô.Sơ Tranh đạp tảng đá xuống, vừa vặn nện vào đầu Cẩm Lý.Cẩm Lý chìm xuống, choáng trong chốc lát lại nổi lên: "Người quái dị, ngươi quá đáng!"

Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn nó: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Cẩm Lý nói: "Trước đó Hàn Giang Thành bị chìm, ta liền thừa cơ trốn ra được."

"Bị chìm rồi?"

Sơ Tranh nhớ tới con cá chạch kia: "Trải qua bao lâu?"

"Đã hơn hai tháng."

Cẩm Lý nói: "Người quái dị, Hà Thần kia tìm ngươi khắp nơi, gần đây ngươi đi đâu?"

". . ."

Ta đi Thần giới Tiên giới du lịch ngươi tin không?Còn mẹ nó mang về chút đặc sản của vùng đất đó!Sơ Tranh che lấy cánh tay, thiêu đến có chút bực bội, cô chủ động đi qua bên Tuyên Ảnh.Tuyên Ảnh thấy cô che cánh tay, hơi chần chờ: "Khó chịu?"

"Còn tốt."

Sơ Tranh mạnh miệng.Tuyên Ảnh vươn tay, nắm chặt cổ tay cô, ý lạnh từ trong lòng bàn tay độ lên trên cổ tay Sơ Tranh, chậm rãi kéo dài lên, làm dịu cảm giác thiêu đốt."

Ngươi nhớ lại chuyện gì khác không?"

"Không."

Tuyên Ảnh chỉ nhớ rõ trái tim mình bị khoét ra, chuyện sau đó, đều không nhớ rõ.Sơ Tranh nhìn về phía mặt sông ánh sáng vụn vặt lăn tăn: "Thần giới bây giờ xem ra đều hủy diệt, ngươi còn muốn báo thù không?"

Tuyên Ảnh: ". . ."

Hắn tìm ai báo thù đây?***Cuối tuần vui vẻ nhen :3Sang tuần tui bắt đầu học kỳ mới rồi
﹋o﹋
 
(Quyển 7) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1279: Hà Thần Ở Trên (25)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Tâm tình Tuyên Ảnh phức tạp.Hắn biến thành bộ dạng như bây giờ, là do người Thần giới gây nên, cho nên hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp trở lại Thần giới, hỏi những người kia xem vì sao lại làm vậy với mình.Mà bây giờ đột nhiên nói cho hắn biết, Thần giới có lẽ đã sớm không còn tồn tại.Vậy những năm này hắn tìm Thông Thiên Thần Điện, muốn trở về Thần giới, còn có ý nghĩa gì?Đột nhiên mình biến thành một chuyện cười.Sơ Tranh vỗ vỗ mu bàn tay Tuyên Ảnh: "Bất kể thế nào, ta đều ở đây."

Tuyên Ảnh nhất thời ngạc nhiên.Những cảm xúc cuồn cuộn dưới đáy lòng kia, ở câu nói này hết thảy gió êm sóng lặng xuống.-Hai tháng trước, Hàn Giang Thành không hề có điềm báo trước bị lũ lụt nhấn chìm.Nhưng lũ lụt rất nhanh rút lui.Không chỉ có lũ lụt lui, ngay cả những cô nương mà những năm này bọn họ dùng làm 'tế phẩm' kia, đều trở lại Hàn Giang Thành.Hà Thần xuất hiện cùng lúc với những cô nương này, nói gã muốn những cô nương này, chỉ là bởi vì dưới đáy nước quá tịch mịch, muốn náo nhiệt hơn một chút.Các cô nương hiển nhiên là tán đồng lời Hà Thần.Bọn họ không chỉ sống vui vẻ dưới nước, hơn nữa còn có vẻ đẹp vĩnh hằng.Cô nương mất tích mười mấy năm, khi về vẫn là bộ dạng mười mấy năm trước.Khuê nữ vốn cho rằng đã sớm chết đột nhiên trở về, bách tính Hàn Giang Thành vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.Hà Thần tựa hồ vì làm dịu bầu không khí này, chủ động thay bọn họ tu sửa phòng ốc bị lũ lụt phá tan, còn diệt trừ những con yêu làm loạn kia.Dân chúng đối với Hà Thần vẫn là e ngại, nhưng trong e ngại nhiều hơn mấy phần tôn kính.Hà Thần vì làm dịu e ngại của bách tính, trong hai tháng ngắn ngủi, đã làm chuyện tốt nhiều lần, để bách tính tin phục, kính ngưỡng gã.Bây giờ trong Hàn Giang Thành, không ai không nói Hà Thần đại nhân tốt.Mà Ngu Liên bây giờ là hồng nhân bên người Hà Thần, khi Hà Thần không ra mặt, Ngu Liên có toàn quyền đại diện.Tính cả Ngu Phủ cũng nước lên thì thuyền lên.Sơ Tranh sắp xếp cẩn thận cho Tuyên Ảnh trước, khi đi dạo bên ngoài Hàn Giang Thành, gặp gỡ Lang Sa cũng đang đi dạo.Lang Sa nhìn qua có chút chật vật, giống như tên ăn mày...

Không, chính là tên ăn mày, chỉ thiếu cái chén bể và một cây gậy nữa là có thể xin vào Cái Bang hành nghề.

"Sơ...

Sơ Tranh cô nương!"

Lang Sa kinh hỉ nhìn cô, mấy bước chạy tới."

Thật sự là cô...

Lần trước...

Lần trước ta chạy đến bờ sông, cô đã không thấy tăm hơi, cô không sao là quá tốt rồi."

Sơ Tranh không mặn không nhạt 'ừ' một tiếng.Hai tháng này Lang Sa trôi qua rất thảm, Hàn Giang Thành bị Hà Thần chiếm cứ, y muốn khuyên bách tính đừng bị gã lừa bịp, nhưng bách tính không những không tin, còn mách lẻo với Hà Thần.Nếu không phải y chạy nhanh, hiện tại đã sớm bị cho cá ăn."

Con cá chạch này trước đó đều ở trong sông, sao bây giờ bỗng nhiên chạy vào trong thành làm mưa làm gió rồi?"

Trong sông không đủ cho gã giày vò, muốn bắt đầu chiếm lấy lục địa sao?Cá chạch lên bờ, còn có thể nghiêm túc làm cá chạch sao?"

Ta cũng không biết, nhưng ta cảm thấy chắc chắn không phải chuyện gì tốt."

Lang Sa nói: "Còn những nữ tử trở về kia nữa, ta luôn cảm thấy có chút cổ quái."

Về phần cổ quái chỗ nào, Lang Sa cũng không nói rõ ràng được.Mỗi lần y vào thành, bất kể trang phục thế nào, chẳng mấy chốc sẽ bị người phát hiện.Bây giờ y đã sa đọa đến mức đóng vai thành tên ăn mày.Lúc này vừa chuẩn bị đi vào, liền gặp gỡ Sơ Tranh.Sơ Tranh quyết định đi vào thành xem một chút, Lang Sa hỏi cô làm sao đi vào, Sơ Tranh không hiểu thấu: "Đi vào, ta lại không biết bay."

Lang Sa: "? ?"

Cô xác định sao?Sơ Tranh vô cùng xác định, cô cứ như vậy ngênh ngang tiến vào thành, Lang Sa không dám đi theo cô, ở lại ngoài thành.Bách tính Hàn Giang Thành đối với Sơ Tranh có thể nói là khắc sâu ấn tượng, cho dù hai tháng không gặp, vẫn nhìn một chút liền nhận ra cô."

Nàng...

Nàng trở về rồi? !"

"Nhanh đi bẩm báo Hà Thần đại nhân!"

"Đi mau đi mau."

Bách tính tránh cô như tránh rắn rết, Sơ Tranh nhìn như không thấy đến gần một cửa hàng, trong cơn run lẩy bẩy của chủ cửa hàng, mua đi một đống đồ vật.Chủ cửa hàng: "..."

Ta không muốn bán, nhưng nàng ép mua!Sơ Tranh một đường vơ vét đi qua, dân chúng thật sự sợ hãi, nhưng lại không dám không bán...Vàng ròng bạc trắng đến tay, dân chúng còn có chút đần độn.Cô trở về làm gì?Đưa tiền sao?Sơ Tranh dạo phố hoàn tất, chậm rãi trở lại tiệm thuốc trước đó cô ở.Phòng ốc ở Hàn Giang Thành đều bị Hà Thần sử dụng pháp thuật tu sửa qua, bao gồm cả tiệm thuốc này của cô cũng bị sửa đến thất linh bát lạc.Nhưng lúc này cửa tiệm thuốc thế mà lại mở ra, bên trong mơ hồ có tiếng người truyền tới.Sơ Tranh lui ra xem cửa lớn một chút, không sai, chính là chỗ này...Còn có người thay ta mở tiệm?Ai ma quỷ như thế!Sơ Tranh đẩy rèm ra đi vào, bên trong có không ít bệnh nhân, còn có đại phu và dược đồng bốc thuốc.Sơ Tranh vào cửa, tiệm thuốc ồn ào, trong nháy mắt an tĩnh lại."

Các ngươi là ai?"

Sơ Tranh lạnh như băng liếc nhìn bọn họ.Bệnh nhân xem bệnh không tự chủ được bắt đầu phát run.'Tiếng xấu' của Sơ Tranh bọn họ đều biết, hơn nữa còn được chứng kiến."

Nàng... sao nàng lại trở lại?"

"Không phải Hà Thần bắt nàng khắp nơi sao?"

"Đúng thế, nàng còn dám trở về."

"Sợ cái gì, bây giờ chúng ta có Hà Thần làm chỗ dựa."

Dân chúng xì xào bàn tán, ngoài miệng nói không sợ, nhưng thân thể lại viết rõ ràng mấy chữ sợ hãi.Nhưng vào lúc này, ở hậu viện của tiệm thuốc có người ra, người kia nhìn thấy Sơ Tranh, lập tức sinh lòng cảnh giác: "Sơ Tranh, tại sao ngươi lại ở đây!"

Trong trí nhớ của nguyên chủ có người này, nha hoàn thiếp thân của Ngu Liên.Sơ Tranh khoanh tay trước ngực: "Đây là tiệm thuốc của ta, ngươi nói xem vì sao ta lại ở đây."

Nha hoàn cắn môi, cứng cổ: "Cái gì mà cửa tiệm của ngươi, tiệm thuốc này bây giờ là Ngu phủ dùng để xem bệnh miễn phí cho bách tính."

Sơ Tranh mặt mày lạnh lẽo, ngữ điệu cũng giống như cất giấu vụn băng: "Ngu phủ lợi hại như vậy à."

Cướp bóc cũng cướp đến lý lẽ hùng hồn như thế!Có Hà Thần làm chỗ dựa ghê gớm nha!Nha hoàn thấy Sơ Tranh không nói lời nào, lại thấy trong cửa hàng nhiều người như vậy, không biết sao lá gan lại lớn thêm không ít: "Sơ Tranh, ngươi đúng là bạch nhãn lang, Ngu phủ nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại vong ân phụ nghĩa như thế, bây giờ còn dám tới gây chuyện, Hà Thần đại nhân sẽ không tha cho ngươi đâu!"

"Bảo hắn tới."

Sơ Tranh bóp cổ tay: "Nhưng mà, hiện tại mời các ngươi ra ngoài."

Sơ Tranh căn bản không cho nha hoàn cơ hội nói nhảm, nhanh gọn đuổi những người này ra khỏi cửa.Chó chết!Dám cướp đồ trên đầu ta.-Kẻ tới đầu tiên không phải Hà Thần, mà là Ngu Liên.Ngu Liên mặc một thân váy lụa đỏ tươi, bước đi sinh tư yểu điệu, trâm cài đinh đương rung động theo bước đi, thướt tha duyên dáng.Khuôn mặt lớn chừng bàn tay môi hồng răng trắng, mặt mày thanh mỹ, lại xinh đẹp hơn trước đó không ít.Khí chất như hoa, trong lúc vung tay nhấc chân, ngược lại thật sự nhiều hơn mấy phần tiên khí.Ngu Liên trực tiếp đi vào tiệm thuốc, hơi hất cằm lên, quét mắt nhìn tiệm thuốc một vòng, sau đó ánh mắt rơi vào trên thân người đang dựa ở sau quầy."

Ngươi còn dám trở về."

Ngu Liên nhẹ chậc một tiếng: "Lá gan cũng không nhỏ."

"Còn tốt."

Sơ Tranh nhìn cũng không thèm nhìn ả.Ngu Liên nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia lệ khí: "Chắc ngươi không nghĩ tới, ta không chết đúng không!"

Lúc ấy ả thật sự tuyệt vọng, nhưng ả không nghĩ tới, mình không những không chết, mà còn trở nên xinh đẹp.Bây giờ Hàn Giang Thành, nghe thấy tên của ả, ai mà không tôn kính ả?Sơ Tranh không mặn không nhạt 'ồ' một tiếng: "Vậy ngươi phải cảm ơn ta thật tốt."
 
Back
Top Bottom