Lãng Mạn [Quyển 6] [Edit] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
76,029
0
0
241886466-256-k762806.jpg

[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Tác giả: lolite2511
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

# Tô Yên thần cách .....rớt. #
Hệ thống của cô nói, nếu muốn tìm đầy đủ hồn cách, phải thực hiện nguyện vọng của nam chủ.

Kết quả là, cô bắt đầu bước trên con đường công lược nam chủ.

Thiếu niên kiệt ngạo mặt mày lệ khí:
"Em chỉ có thể thích một người là ta."

Hoàng tử bệnh kiều ánh mắt sâu kín:
"Nàng nói sẽ ở bên ta cả đời."

Tà mị ảnh đế mắt đào hoa:
"Tiểu Tô Yên, lại đây để anh hôn hôn."

Tô Yên rối rắm, cô chỉ là muốn tìm về thần cách của mình mà thôi, như thế nào còn bị quấn lên? .....nhìn nam nhân trước mặt tầm mắt không thích hợp, lập tức sửa lại miệng, được được được, đều là vì anh, thích nhất anh!

Nam chủ tay toàn là máu, từng bước tới gần, lẩm bẩm:
"Em đã nói, sẽ lưu tại bên cạnh ta, vĩnh viễn sẽ không rời đi."

Tô Yên nhẹ nói:
"Được được được, đều nghe anh, em mang anh đi rửa sạch tay trước, đừng dọa người khác được không??"​
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1079 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 31


LỜI CẢM ƠN.Vậy là cũng đã sang quyển 6 rồi các nàng ạ.

Vào ngày 12 tháng 4 năm 2020 mình bắt đầu con đường edit câu chuyện này, đến bây giờ cũng đã được gần 6 tháng rồi và chặng đường thì mới đi được một nửa thôi.

Đây là truyện đầu tiên mình edit nên nhiều lúc cũng gặp khó khăn, có nhiều sai sót.

Nhưng nhờ các bạn nhắc nhở cũng như góp ý nên mình cũng tiến bộ hơn rất nhiều.Thực sự khi quyết định edit mình cũng không nghĩ rằng sẽ kiên trì được lâu đến vậy bởi tính mình cũng 'cả thèm chóng chán'.

Nhưng thấy những comment của các bạn thì mình lại có thêm động lực rất nhiều.Thực sự cảm ơn mọi người đã yêu thích câu truyện này, cảm ơn các bạn đã đến nhà mình để cùng phiêu lưu với Tô Yên và Quân Vực.Và mình cũng cảm ơn các bé editor đã và đang tham gia với mình.

Dù có nhiều người đã đến và vì nhiều loại nguyên nhân mà phải ngừng edit nhưng mỗi một chương truyện, mỗi một câu chữ mọi người đều đã cống hiến công sức rất nhiều.

Từng cmt, từng vote của các bạn luôn là động lực to lớn cho mình và team edit tiếp tục trên con đường dài như thế này.

Mình cảm ơn tất cả mọi người và chúc các bạn Trung Thu vui vẻ nhaaa.Love you all.我爱你们 (灬♥ω♥灬)(灬♥ω♥灬)Quấy rầy thế đủ rồi, các nàng kéo xuống dưới để tiếp tục đọc truyện nhaaa.

------Edit: Lan AnhBeta: Tinh NiệmPhong Chỉ suy nghĩ cái gì, Tô Yên không biết.Nàng hiện tại duy nhất quan tâm chính là, Hoa Vô Khuynh rốt cuộc là khờ thật hay là giả ngốc.Tô Yên nhịn không được đảo mắt nhìn Hoa Vô Khuynh.

Nàng hỏi"Sao chàng tìm được chỗ đó?"

Hoa Vô Khuynh do do dự dự, nhỏ giọng nói"Ta nghe được nàng nói muốn đi Xuân Lai Lâu."

Tô Yên vừa hỏi, hắn cái gì cũng nói.Tô Yên lại hỏi"Vậy vì sao biết em đang ở bên trong Thính Vũ Các?"

Hoa Vô Khuynh chớp chớp mắt, ánh mắt lấp lánh"Ta nghe được Yên Yên nói chuyện a."

"Ân?"

Hoa Vô Khuynh thanh âm lại yếu đi một chút.Biết Yên Yên không muốn mình tới tìm nàng, chính hắn trốn đi ra là sai lầm "Còn có, cảm nhận được hơi thở của Yên Yên"Hắn nói xong câu đó, liền không nói gì thêm.Sau đó, gắt gao ôm Tô Yên, một bộ dáng đáng thương hề hề.Trở lại khách điếm.Phong Chỉ cầm bao thuốc bột kia còn có thiệp mời võ lâm đại hội, ngồi xuống cái bàn trước mặt.Ghé vào chỗ đó, thở dài"Tô Yên, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Dùng dược cứu người."

"Vạn nhất dược kia là giả thì sao?

Nếu là giả chúng ta liền trở thành tội nhân thiên cổ."

Phong Chỉ lo lắng chính là điều này.Nàng nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra Tần Lạc Vũ kia sao lại ngoan ngoãn đem dược cho các nàng như vậy??Có lẽ là lấy được thuốc quá đơn giản, thế cho nên làm Phong Chỉ vẫn luôn lo lắng đề phòng.Tô Yên nhìn thoáng qua chỗ thuốc kia.Trong tay bưng ly trà, vuốt nhẹ.Nàng đưa cho Hoa Vô Khuynh ngồi bên cạnh"Uống nước"Hoa Vô Khuynh tiếp nhận ly trà, uống từng ngụm.Thực ngoan.Tô Yên lại nói"Nếu không, chúng ta thử xem, bọn họ sống không quá một tháng.

Sớm muộn gì cũng là chết.

Uống thuốc này may mắn còn có một đường sống."

Phong Chỉ nhớ tới bộ dạng của những người đó, làn da xanh tím thối rữa, nhịn không được mà run run"Được"Nói xong, Phong Chỉ cầm lấy bao dược trên bàn"Ta hiện tại liền đem thuốc đổ vào giếng."

Lúc trước bị đầu độc chính là thả độc vào giếng nên mới tạo thành diện tích trúng độc lớn như vậy.

Quả thực ý đồ đáng chết!!!Phong Chỉ cầm gói thuốc chuẩn bị rời đi.Bỗng nhiên nhớ tới cái gì"Tô Yên, về võ lâm đại hội, cô đi trước.

Ta đi tìm cô sau."

"Làm sao vậy?"

Phong Chỉ gãi gãi đầu"Ta có chuyện riêng cần xử lý, bằng không, ta cũng không an tâm."

Nàng nói ba phải cái nào cũng được.Tô Yên nghi hoặc"Ân?"

Phong Chỉ thở dài nói"Chúng ta không phải tiêu mười vạn lượng ngân phiếu sao?

Cha ta chắc chắn sẽ cần một lí do.

Ta phải về nhà một chuyến trước."

Nói xong, Phong Chỉ thực mau lại lên tinh thần"Nhưng mà cô yên tâm, chờ ta giải quyết cha ta bên này xong liền đi trấn Trường Phong tìm cô."

Tô Yên gật đầu"Được"Nói xong, Phong Chỉ móc ra năm ngàn lượng ngân phiếu đưa cho Tô Yên.Sau đó nói"Nhớ rõ lưu lại một gian phòng cho ta."

Nói xong, Phong Chỉ liền cầm bội kiếm chạy đi.Trong phòng, chỉ còn hai người Tô Yên và Hoa Vô Khuynh Lúc này, Hoa Vô Khuynh nâng tay lên.Trả lại ly trà đã trống trơn "Uống xong rồi."

Tô Yên ngẩng đầu"Còn muốn uống nữa sao?"

Hoa Vô Khuynh cẩn thận hỏi một câu"Yên Yên vẫn còn tức giận sao?"

"Tức giận cái gì?"

"Ta trộm ra chạy đi tìm nàng."

Hoa Vô Khuynh héo héo trả lời"Biết em sẽ tức giận, vì sao còn muốn làm như vậy?"

"Yên Yên, thật sự tức giận?"

Tô Yên "........"

Cảm thấy những lời nói phía trước giống như hắn đang thử nàng.Đây là chuyện một tên ngốc có thể làm ra?Đã nhiều ngày ở chung cùng Hoa Vô Khuynh, nàng rất mâu thuẫn.Càng ngày càng không hiểu rõ về hắn.
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1080 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 32


Edit: Lan Anh

Beta: Tinh NiệmHắn xác thật rất giống một tên ngốc.Không biết mặc quần áo, không biết đi giày, thậm chí là cơm cũng sẽ không biết ăn.Chỉ nhận ra nàng, chỉ biết dán nàng.Ngày ngày cao hứng phấn chấn kêu Yên Yên, Yên Yên.Nhưng lại làm một số chuyện mà người ngốc không thể làm được.

Hắn sẽ lưu tâm nàng đi chỗ nào, sẽ có thể nghe thấy âm thanh của nàng dù cách rất xa.Còn sẽ làm bộ làm tịch khóc lóc, cẩn thận thử nàng xem có phải tức giận hay không.

Cái này gọi là gì?Người ngốc có đầu óc?Tô Yên nghĩ không ra.Cuối cùng chỉ là nhìn hắn vài lần rồi từ bỏ.Tô Yên đứng lên"Được rồi, chàng ngủ đi."

Tô Yên nói một câu như vậy lại làm Hoa Vô Khuynh đứng ngồi không yên.

Hắn hoảng loạn ôm nàng"Yên Yên, từ giờ về sau ta sẽ không chạy loạn, có thể đừng giận ta nữa được không?"

Khuôn mặt xinh đẹp kia đầy hoảng hốt, hiện giờ nhìn thấy mà thương.Tô Yên không tức giận, nàng sao có thể so đo với hắn nhiều như vậy?Nhưng mà nghe được lời bảo đảm này của hắn.Nàng dừng lại một chút"Thật sự?"

Hoa Vô Khuynh dùng sức gật đầu"Ân ân, ta về sau sẽ không chạy loạn, nàng ở đâu ta liền ở đó, sẽ không gây phiền phức cho nàng."

Hốc mắt hắn ngày càng hồng, giống như Tô Yên chỉ cần nói ra một câu nặng lời, hắn có thể khóc luôn.Tô Yên đáp"Được, vậy chàng mau nằm lên giường ngủ đi."

Hoa Vô Khuynh cẩn thận hỏi"Nàng vẫn còn giận ta sao?"

"Sẽ không."

Hoa Vô Khuynh lúc này liền ngoan ngoãn.Thực mau leo lên giường.Căn cứ vào những gì Tô Yên đã dạy, cởi quần áo, chỉ mặc áo trong.Sau đó nằm ở trên giường.Tô Yên đi đến mép giường, buông màn che xuống"Ngủ đi"Vừa dứt lời, tay đã bị người kia kéo lại.Hoa Vô Khuynh dùng đôi mắt không dính bụi trần vô tội nhìn Tô Yên"Yên Yên vì sao không ngủ cùng ta?"

Hắn uỷ khuất hỏi.Tô Yên có ý đồ rút tay về.Nhưng hắn lại càng nắm chặt hơn.Nàng nói"Nam nữ thụ thụ bất thân."

Hoa Vô Khuynh nghe xong, bắt đầu sốt ruột "Yên Yên đi giày cho ta mới là thụ thụ bất thân."

Nói xong, liền từ trên giường ngồi dậy.Sau đó, thành công ôm lấy Tô Yên.Hai người dính nhau như kẹo mạch nha.Đã ôm lấy, lại khó thể bỏ ra.Tô Yên hỏi"Sao cơ?"

Hoa Vô Khuynh chậm rì rì trả lời "Không thể để cho cô nương mình để ý đi giày cho mình được."

Tô Yên nghe xong liền kinh ngạc.Không ngờ hắn còn có thể nói ra lời này"Từ chỗ nào nghe được?"

Hoa Vô Khuynh lắc đầu"Không biết."

"Vậy vì sao lại không thể?"

Hoa Vô Khuynh ra tiếng"Việc đó chứng tỏ, nữ tử muốn đưa nam nhân rời đi, là ý muốn chia tay."

Hắn nói nghiêm túc.Chẳng trách hắn lại sống chết không để nàng đi giày cho.

Vấn đề là, hắn có đeo hay không cũng thế.Có khi hắn sẽ đeo.Có khi ném đôi giày kia, để chân trần trở lại.Tô Yên nhìn hắn"Chàng có thể nhớ được chuyện khác sao?"

Hoa Vô Khuynh gật đầu rồi lại lắc đầuTô Yên hỏi"Có thể nhớ ra?"

Hắn cúi đầu.

Nhưng là vì Tô Yên hỏi.Hắn do dự hồi lâu mới chậm rì rì nói"Mẫu thân không cần ta, đi giày cho ta, rồi đưa ta đến một cái núi rất sâu.

Nói ta chờ người, sau đó liền không còn đón ta nữa"Thời điểm Hoa Vô Khuynh nói ra những lời này, ánh mắt bộc lộ sự đau khổ trong lòng.

Tô Yên hỏi"Chuyện này xảy ra vào khi nào?"

"Khi ta còn chưa biết đi đường."

"Trẻ con vẫn chưa biết đi?"

Tô Yên ngẩn người.Trẻ con sao có thể có ký ức?Hoa Vô Khuynh mờ mịt lắc đầu"Không phải."

Sau đó, sắc mặt hắn hồng hồng"Ta chỉ là không bước đi.

Mẫu thân cho rằng ta không thể đi.

Nên mới ghét bỏ."
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1081 oh, ta bệnh kiều giáo chủ 33


Edit: Lan Anh

Beta: Tinh NiệmNói cách khác là đã có ký ức.

Nhưng mà không có người khác dẫn đường, còn chưa học được đi đường.Sau đó, đã bị nương hắn vứt bỏ ở trong núi sâu?Tô Yên nhớ tới hai lần này, nàng ở trong phòng, luôn là hắn đến tìm nàng.Là sợ nàng ghét bỏ hắn, sẽ bỏ rơi hắn sao?Nghĩ như vậy, mí mắt Tô Yên giật giật.Sau đó ôm hắn, nằm ở trên giường.Tức khắc, Hoa Vô Khuynh kích động lên.Mắt long lanh nhìn Tô Yên.Tô Yên duỗi tay che khuất đôi mắt hắn"Chàng còn nhớ rõ cái gì?"

Nàng tiếp tục hỏiHoa Vô Khuynh nghĩ nghĩ"

Sau này ta ở chỗ kia đợi thêm vài năm, nhưng mẫu thân vẫn không đến.

Lại sau đó, ta rất đói bụng liền rơi vào hôn mê.

Khi tỉnh lại thì đã nằm ở trên giường."

Hắn cẩn thận miêu tả"Có người mang chàng rời đi?"

"Ân."

"Là mẫu thân chàng sao?"

Âm thanh của Hoa Vô Khuynh có chút khổ sở"Không phải."

Hắn dừng một chút, nói"Là một lão nhân."

"Lão nhân?"

"Ân""Sau đó lại đi đâu?"

"Sau đó hắn lại bắt ta ngâm vào thùng dược.

Ngâm mãi, ngâm mãi."

Hoa Vô Khuynh cao hứng nói tiếp"Hắn sẽ cho ta ăn cơm.

Còn khích lệ ta."

"Khích lệ chàng cái gì?"

"Khen ta rất lợi hại, là một dược nhân tốt."

Tô Yên duỗi tay ôm lấy hắn, trầm mặc trong chốc lát.Tiếp tục hỏi"Sau đó thì thế nào?"

"Sau đó tiếp tục ngâm trong thùng dược, còn ném vào bên trong một số đồ vậy ta không thích."

"Thứ gì?"

"Con nhện, con rết, có cả rất nhiều thứ ta không biết."

Nói rồi Hoa Vô Khuynh rầu rĩ "Chúng nó đều còn sống, chúng còn cắn ta."

Nói xong, Hoa Vô Khuynh dừng lạiTô Yên hỏi"Làm sao vậy?"

"Ta quên mất."

"Quên cái gì?"

"Quên sau đó đã phát sinh chuyện gì?"

Hoa Vô Khuynh có chút sốt ruột.Hắn nghĩ không ra.

Chỉ nhớ rõ lão nhân kia cho sâu cắn hắn, sau đó hắn liền quên chuyện sau đó.Tô Yên buông tay ra.Nhìn vào mắt hắn.Hốc mắt Hoa Vô Khuynh hồng hồng"Yên Yên, ta có phải thực vô dụng hay không?"

Việc như thế mà cũng không nhớ ra được.Tô Yên ôm hắn, vỗ vỗ sống lưng "Không mệt sao?"

Nàng nói sang chuyện khác, hỏi hắn.Hoa Vô Khuynh chớp chớp mắt"Mệt."

"Còn không mau đi ngủ?"

Hắn nhịn không được nói"Ta sợ nàng đi."

Hắn uỷ ủy khuất khuất nói.Vạn nhất nếu ngủ rồi, sau khi tỉnh lại không thấy Yên Yên thì sao bây giờ?Tưởng tượng ra như vậy, hắn liền không dám ngủ.Hắn chỉ nghĩ là phải ôm Yên Yên.Tô Yên nghiêm túc"Em sẽ không đi.

Ngày mai phải lên đường, cho nên cần nghỉ ngơi thật tốt."

Hoa Vô Khuynh cái hiểu cái không, gật đầu.Sau đó nhắm hai mắt lại.Kết quả còn chưa đến chốc lát, lông mi Hoa Vô Khuynh run run, thật cẩn thận mở to mắt.Tựa hồ là đang xác nhận Tô Yên rốt cuộc có ở đây không.Nhìn đến Tô Yên còn ở.Sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.Lại nhắm lại.Cứ lặp lại như vậy rất nhiều lần.Rốt cuộc, sau nửa đêm, hắn mới ngủ.Tô Yên xác nhận hắn đã ngủ say.Nàng mở mắt ra.Nhìn hắn.Lúc trước, nàng còn muốn hắn khôi phục bình thường.Tìm trở về những ký ức trước kia.Giống như người bình thường vậy.Nhưng khi nghe hắn nói xong, Tô Yên lại không muốn để hắn khôi phục ký ức nữa.Nếu trong trí nhớ tất cả đều là thống khổ.Vậy thì thôi đi.Dù sao, cũng sẽ không có gì khác biệt.Nàng sẽ vẫn luôn ở bên hắn.Người khác cũng không thể gây thương tổn cho hắn được.Tiểu Hoa nhỏ giọng nói"Ký chủ, em cảm thấy Hoa Vô Khuynh đại nhân có chút đáng thương."

Tô Yên lên tiếng"Ân""Ký chủ, chị có phải cũng cảm thấy rất khổ sở hay không?"
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1082 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 34


Edit: Tinh Niệm

Tiểu Hoa chỉ là nghe Hoa Vô Khuynh nói về quá khứ của hắn, liền khổ sở đến không được.

Trên đời này, sao lại có mẫu thân nào như vậy chứ.

Còn vứt bỏ hài tử của mình.

Thật là xấu xa!

Nghĩ như vậy, Tiểu Hoa lại ở trong lòng mắng mẫu thân Hoa Vô Khuynh vài câu.

Một đêm thực mau đi qua.

Tô Yên sáng sớm đã tỉnh lại.

Trái lại Hoa Vô Khuynh vì hôm qua ngủ muộn, nên đánh một giấc tới giữa trưa ngày hôm sau.

Lúc tỉnh dậy, hắn mở to mắt, mê mê man man ngồi ở đằng kia hơn nửa ngày.

Cuối cùng, khi nhìn thấy Tô Yên ngồi ở mép giường, nhào qua, ôm lấy nàng.

Đầu dựa lên bả vai Tô Yên

"Yên Yên"

Thanh âm còn khàn khàn vì mới tỉnh ngủ.

Nghe như là làm nũng vậy.

Một giấc ngủ này, quần áo trên người hắn lỏng lẻo.

Tóc rối tung, cộng thêm khuôn mặt đẹp kia của Hoa Vô Khuynh.

Đúng thật là tạo nên một bức tranh mỹ nam còn buồn ngủ.

Tô Yên duỗi tay, vỗ vỗ cánh tay hắn

"Rời giường, ăn cơm."

"Ân ân."

Hoa Vô Khuynh vội vàng đồng ý.

Sau đó, từ trên giường bò dậy.

Bắt đầu mặc quần áo.

Có Tô Yên dạy dỗ lần trước.

Động tác hắn mặc quần áo tuy rằng mới lạ, lại rất chậm.

Mỗi làm một bước đều phải dừng trong chốc lát, suy nghĩ một chút.

Nhưng cũng may, cuối cùng thành công mặc xong quần áo.

Chỉ là có mỗi mái tóc.

Đến bây giờ hắn cũng không biết buộc.

Ở trước mặt gương đồng, vòng tới vòng lui, liền kém quấn luôn vào cổ của mình.

Cuối cùng,hắn vẫn là nước mắt lưng tròng,nhìn về phía Tô Yên, thật cẩn thận nói

"Yên Yên."

Tô Yên tìm cho hắn một cái ngọc trâm, cầm tóc hắn, sau đó nhanh chóng buộc lại.

Từ chính diện nhìn lại, đuôi tóc rời rạc đều rũ ở sau lưng.

Mái tóc đen như mực dài đến chỗ eo.

Vật trang trí gì cũng không có.

Chỉ là ở cổ chỗ, có một cây ngọc trâm cuốn toàn bộ tóc lại một chỗ.

Không biết là bởi vì hắn quá đẹp, hay là bởi vì hắn thích hợp với kiểu tóc nhưvậy.

Vừa mới buộc tóc xong, chỉ cảm thấy hắn hình như càng đẹp mắt.

Hoa Vô Khuynh nhìn dung mạo mình ở trong gương đồng.

Tô Yên ra tiếng

"Được rồi, đi xuống lầu ăn cơm."

Hoa Vô Khuynh rất phối hợp đứng lên.

Lôi kéo vạt áo Tô Yên, tung ta tung tăng đi theo sau lưng nàng.

Chờ bọn họ xuống dưới lầu.

Cổ Vương đã gọi một bàn đồ ăn, đang chờ bọn họ.

Hắn vẫn chưa động đũa.

Chỉ là ngồi ở chỗ đó, bộ dáng thanh lãnh, hơn nữa tuổi hắn còn nhỏ, đưa tớikhông ít người chú ý.

Rốt cuộc nhìn thấy Tô Yên cùng ngốc tử kia xuống.

Cổ Vương bĩu môi.

Chờ hai người đi tới.

Hắn nhìn Tô Yên, ra tiếng

"Ta đợi tỷ đã nửa canh giờ."

Tô Yên xem hắn, nghi hoặc

"Không phải đã dặn em ăn trước?"

Tô Cổ

"Quy củ nhân loại không phải là đợi tất cả mọi người tới rồi mới động đũa sao?"

Tô Yên có điểm kinh ngạc

"Em học khi nào?"

"Từ sớm đã biết rồi."

Vừa nói, Tô Cổ cầm lấy đũa, chờ đợi.

Tô Yên vừa thấy bộ dáng của hắn, liền biết hắn là có ý gì.

Nàng cầm lấy đũa trước mặt, gắp một ngụm rau xanh ăn.

Sau đó, Tô Cổ liền cúi đầu bắt đầu ăn.

Hắn ăn nhanh, nhìn ra được là rất đói bụng.

Nhưng dù như thế, mỗi một miếng ăn cũng sẽ nhấm nuốt 30 lần.

Hơn nữa khí chất hắn sơ lãnh, luôn là cho người ta một loại cảm giác sang chảnh của quý gia công tử.

Mà Hoa Vô Khuynh dựa vào Tô Yên cũng chờ đợi nàng đút hắn ăn, mắt trông mong nhìn Tô Yên.

Tô Yên cầm cho hắn một cái bánh bao.

Hoa Vô Khuynh bắt đầu một ngụm một ngụm nhấm nuốt.
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1083 oh, bệnh kiều giáo chủ của ta 35


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmCũng không biết vì sao, thấy hai người này rõ ràng đều rất đói bụng, nhưng mỗi một miếng đều sẽ nghiêm túc nhai 30 lần rồi mới nuốt .Giống như là đang hoàn thành một việc trọng đại gì đó, làm người nhịn không được muốn cười.Ngẫu nhiên, nàng sẽ gắp chút đồ ăn cho hai người.Ăn ăn, Tô Yên như là nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ"Tiểu Hồng đâu?

Gần đây ta không nhìn thấy nó."

Tô Cổ nghe Tô Yên nói, kéo vạt áo trước ngực mình ra.Nơi đó lộ ra cái đuôi của một con rắn.Nàng sửng sốt một chút"Ân?

Nó làm sao vậy?"

Tô Cổ lắc đầu"Không biết, bắt đầu từ hôm qua vẫn luôn là bộ dạng này."

Nhất định phải ở trong lòng hắn .Muốn lôi nó ra nó còn không vui, còn la lối khóc lóc.Tô Cổ trước nay chưa thấy qua con rắn nào không biết xấu hổ như vậy .Mà làm Tô Cổ sở dĩ chấp nhận thế này, là bởi vì hắn phát hiện Tiểu Hồng giống như héo héo, như là bị thứ gì đó dọa tới vậy.Nghĩ nghĩ, thứ này không có đầu óc gì.Vừa có khác thường tất có chuyện phát sinh.Lúc này mới không có túm nó ném ra.Tô Yên hỏi"Tiểu Hồng?"

Chỉ thấy cái đuôi kia quơ quơ.Tỏ vẻ nó nghe được."

Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Hồng không nói lời nào.Tô Yên gắp cho Hoa Vô Khuynh một khối thịt bò.Nói"Nếu em không nói, ta cũng đoán không được ."

Dứt lời, Tiểu Hồng giật giật thân mình.Một lát sau.Tiểu Hồng dao động một vòng, cái đuôi thu trở về, đầu lộ ra .Bởi vì Tiểu Hồng thu nhỏ.Rất nhỏ .Thế cho nên trên cái đầu bẹp bẹp hình tam giác lộ rõ đôi mắt to tròn.Chợt vừa thấy, còn tưởng rằng đây là hai cái bánh bao nhỏ đấy.Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn"Tê tê tê tê tê"Em sợ hãi.Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Yên nhìn thấy Tiểu Hồng héo như thế .Nói xong , Tiểu Hồng lại rụt rụt vào quần áo Tô Cổ."

Sợ hãi cái gì?"

Tô Cổ cúi đầu nghi hoặc hỏi ra tiếng .Tiểu Hồng phun lưỡi rắn"Tê tê tê tê tê,"Có con rắn xấu muốn khi dễ ta.Tiểu Hồng nói, vừa tức vừa bực, lại sợ hãi.Cái đuôi trong lòng ngực Tô Cổ qua lại vung lung tung .Tô Cổ duỗi tay, ấn Tiểu Hồng đang kích động xuống.Tô Yên nghi hoặc"Nói rõ ràng chút."

Tiểu Hồng"Tê tê tê tê tê"Em cảm nhận được hơi thở của bọn họ , bọn họ chính là tới bắt em trở về, em không muốn trở về!!"

Ai bắt em trở về?"

"Cổ Hi."

"Cổ Hi là ai?"

"Một con rắn rất lợi hại.

"Tô Cổ cúi đầu nhìn Tiểu Hồng"Có bao nhiêu lợi hại?"

"Nó sinh sau ta 5 năm, nhưng, nhưng nó từ rất sớm đã hóa hình."

Tô Cổ nghe, trầm mặc.Giây tiếp theo.Hắn lôi Tiểu Hồng từ trong lòng ngực ra .Nhéo đầu rắn nó, nói"Ngươi là nói, tộc nhân các ngươi đều có thể hóa hình?"

Tiểu Hồng gật gật đầu"Ân"Tô Cổ lắc lư nó hai lần " Tộc nhân của ngươi còn có ai ngốc nghếch hơn ngươi nữa không?!!"

Nó đã sống mấy ngàn năm thời gian, thiên phú gia tộc dù có ít đến đâu thì cũng phải ngấm vào máu rồi chứ.

Hơn nữa còn có 'tinh mãng quyết' nâng đỡ, thế nhưng đều không thể làm con rắn ngu xuẩn này hóa hình.Tiểu Hồng"Tê tê tê tê tê!"

Ngươi!

Người xấu!!Nói xong, nó ở trong tay Tô Cổ giãy giụa, muốn tránh thoát ra .Tô Cổ tức đến nỗi chỉ muốn cắt Tiểu Hồng thành phiến mỏng.Huyết mạch tốt như vậy , cho con rắn không đầu óc này, quả thực chính là lãng phí.Phải biết rằng tên tộc nhân Cổ Hi mà Tiểu Hồng vừa nói kia, tuy chưa xuyên qua các vị diện nhưng đã có thể hóa hình.Tương đương là Cổ Hi dùng thời gian ngắn ngủn vài thập niên đã luyện ra được hình người.Mà đồng chí Tiểu Hồng của chúng ta , dùng đến số ngàn năm thời gian cũng không có hóa hình nổi.Đây là lười biếng đến mức nào mới có được 'thành tích' như vậy??
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1084 oh, bệnh kiều giáo chủ của ta 36


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmTô Yên lên tiếng" Cổ Hi rất lợi hại?"

Tiểu Hồng một bên phe phẩy cái đuôi giãy giụa, một bên phun lưỡi rắn"Tê tê tê tê tê"Ân, rất lợi hại, nó luôn khi dễ em.Tô Cổ nghe lời này, càng dùng sức niết đầu Tiểu Hồng .Tô Cổ cảm thấy Tiểu Hồng có phải từ trong bụng mẹ đã ít hấp thu chất dinh dưỡng mới dẫn đến đầu óc ngu ngốc hay không.Tô Yên cắn một ngụm thịt bò, nhìn Tô Cổ"So với Tô Cổ còn lợi hại hơn?"

Tiểu Hồng vốn dĩ đang giãy giụa lợi hại.Vừa nghe đến Tô Yên nói, tức khắc dừng lại"Tê tê tê?"

Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ.Tô Yên lại nói"Tô Cổ nếu biến thành người cũng đánh không lại nó, còn có thể trở lại nguyên hình, tiến vào thân thể hắn, ăn hắn đến chết."

Lần này, Tiểu Hồng không giãy giụa nữa .Nó dùng cặp mắt rắn to kia liên tiếp nhìn Tô Cổ.Đảo mắt cái đuôi liền quấn lên cánh tay Tô Cổ ."

Tê tê tê tê tê"Đúng đúng đúng, em sao lại không nghĩ tới chứ.Cổ Hi khẳng định không lợi hại bằng Cổ Vương .Bởi vì Cổ Vương là lợi hại nhất.Cho nên, nếu Cổ Hi kia còn dám tới khi dễ nó, nó để cho Cổ Vương ăn hắn luôn!!Nghĩ như vậy , trong lòng Tiểu Hồng dễ chịu, hơn nữa trở nên phi thường vui vẻ.Cái đuôi gắt gao quấn lấy Tô Cổ, không hề có ý muốn buông ra .Tô Cổ nhìn con rắn ngốc này ."

Ta dựa vào cái gì giúp ngươi?"

Tiểu Hồng vừa nghe.Nâng cái đuôi lên , lạch cạch một tiếng, trượt trên cánh tay Tô Cổ."

Tê tê tê tê tê"Ngươi đương nhiên phải giúp ta.Một bộ dáng tất nhiên là phải thế.Nói xong, Tiểu Hồng lại phun lưỡi rắn"Tê tê tê tê tê tê tê tê tê tê"Lúc trước khi ngươi chưa biến thành hình người , là ta vẫn luôn che chở ngươi, ngươi hiện tại cũng nên che chở ta.Tô Cổ lười cãi cọ cùng con rắn ngốc này .Buông lỏng cái đầu nó ra.Ra tiếng"Đọc xong bí quyết liền giúp ngươi."

Tiểu Hồng vừa nghe đọc bí quyết, nó còn có một nửa quyển chưa có đọc.Hơn nữa nhớ cái đồ vật kia rất thống khổ a.Nó một chút đều không muốn học.Nhưng thấy Tô Cổ giống như không cho phép thương lượng.Bị Cổ Hi khi dễ hay đi học bí tịch?Cuối cùng, Tiểu Hồng lựa chọn học bí tịch."

Tê tê tê tê tê"Ta học, ta học.Hai người đạt thành ước định.Tiểu Hồng từ trên người Tô Cổ dao động xuống dưới.Ghé vào trên đùi hắn"Tê tê tê tê tê"Đói bụng, ta muốn ăn thịt bò.Khẩu khí theo lý thường, sai sử Tô Cổ.Tô Cổ cúi đầu nhìn Tiểu Hồng đầy ý chí chiến đấu sục sôi cùng tinh thần sáng láng .Sửng sốt.Sau đó cân nhắc, có lẽ không có đầu óc cũng có chỗ tốt.Tùy thời tùy chỗ đều có thể trong trạng thái phấn khởi .Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu nhìn con rắn nhỏ kia.Lại thấy Tô Yên cười với con rắn nhỏ .Yên Yên giống như thực thích con rắn nhỏ này .Hoa Vô Khuynh nghĩ.Hắn cũng muốn cho Yên Yên vui vẻ.Để nàng càng vui vẻ một chút.Hoa Vô Khuynh vừa nghĩ, một bên dùng chiếc đũa không quá thuần thục ăn thịt bò.Một ngụm một ngụm, trong lòng suy tính đại sự .Chờ ăn cơm no.Dọn dẹp đồ vật một chút, chuẩn bị lên đường, tới võ lâm đại hội tổ chức ở trấn Trường Phong.Khoảng cách từ nơi này đến Trấn Trường Phong phải hơn nửa tháng đi xe .Bọn họ đi chậm một chút.Chờ tới nơi, võ lâm đại hội đã bắt đầu rồi.Suy xét đến thân thể gầy yếu của Hoa Vô Khuynh.Bọn họ cũng không mua ngựa.Mà là mua một chiếc xe ngựa.Vốn dĩ là muốn thuê một người đánh xe.Tô Cổ lại nói hắn có thể cưỡi ngựa .Kết quả là, hơn nửa tháng lộ trình, tất cả đều dựa vào Tô Cổ vội vàng đi trước.___Ráng đợi đến ngày bạo chương trong tương lai gần nha các nàng.(⺣◡⺣)♡*
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1085 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 37


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmTô Cổ nói hắn có thể đánh xe ngựa, Tô Yên thật sự cho rằng hắn làm được .Cho đến khi Tô Cổ đánh ngựa chạy như điên khắp nơi trong rừng, đến nỗi Tiểu Hồng phải nôn ra vì choáng váng.Tô Yên mới biết được, hóa ra Tô Cổ nói đánh ngựa , chỉ là đơn thuần làm ngựa chạy đi, còn chạy đi đâu thì hắn chịu.Mấy ngày đầu, đoàn người còn chưa ra được trấn nhỏ này.Sau đó Tô Cổ dần dần quen thuộc, nắm giữ được phương pháp.Ba ngày sau mới bắt đầu hành trình đi đến võ lâm đại hội.Tiểu Hồng héo héo ghé vào góc nào đó trong xe ngựa .Mặt rắn vàng như nến.Chỉ kém đem mật nhổ ra.Một lần đi này dài hơn nửa tháng.Dọc theo đường đi, ngoại trừ gặp phải một đám cường đạo thiếu chút nữa bắt Hoa Vô Khuynh đi, thì cũng không phát sinh đại sự gì .Vì sao nói đám cường đạo kia thiếu chút nữa bắt Hoa Vô Khuynh đi?Chuyện xảy ra là vào ngày thứ năm sau khi bọn họ xuất phát .Ngày đó, thời tiết nóng bức.Tới giữa trưa, mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, thuận tiện ăn chút gì đó .Mấy ngày này mọi việc đều được phân công tương đối rõ ràng.Tô Cổ đi tìm mồi làm mấy món ăn hoang dã , Tô Yên phụ trách nấu nướng .Mà Hoa Vô Khuynh phụ trách thành thành thật thật ngồi ngốc một chỗ.Thỉnh thoảng đi múc nước, hái một ít trái cây tới ăn.Tô Yên sợ hắn xảy ra việc ngoài ý muốn, còn cố ý để Tiểu Hồng đi theo hắn.Nơi này rừng núi hoang vắng, cũng sẽ không có chuyện lớn gì .Vừa lúc thích hợp cho hắn rèn luyện.Vào ngày đó, mọi người vẫn phân nhau là làm việc.Tô Cổ đi tìm mồi, Tô Yên chuẩn bị đồ để nấu nướng .Hoa Vô Khuynh thành thành thật thật đi tìm trái cây ăn.Bởi vì có Tiểu Hồng dẫn đường, cho nên mỗi lần chỉ cần đi theo Tiểu Hồng, hắn đều có thể tìm được trái cây.Nhưng hôm đó Tiểu Hồng mang Hoa Vô Khuynh đi rất xa mà không tìm được trái cây.Cứ đi mãi, liền đi lên đường lớn.Vừa lúc gặp được một đám cường đạo nằm vùng đánh cướp ở ven đường .Nếu là bình thường, gặp được loại hàng này trên đường, những cường đạo đó cũng sẽ không liếc một cái.Cố tình lúc này đây lại gặp được Hoa Vô Khuynh.Gía trị nhan sắc cao, bộ dáng còn ngốc nghếch dễ lợi dụng.Nên đám cường đạo đó làm chuyện càng không có gì cố kỵ.Đầu lĩnh cường đạo liếc mắt một cái liền nhìn trúng Hoa Vô Khuynh.Thế cho nên trực tiếp nhảy ra ngoài, đám huynh đệ theo phía sau.Nhanh chóng vây quanh Hoa Vô Khuynh.Hoa Vô Khuynh sửng sốt.Nhìn trái phải những người đang vây quanh mình.Hắn nhíu mày"Các ngươi chặn đường ta."

Hắn còn muốn đi tìm trái cây.Tìm xong trái cây còn phải đi về bồi Yên Yên.Trên mặt đầu lĩnh cường đạo có một vết sẹo, nhìn qua phi thường dữ tợn.Hắn lộ ra tươi cười, bộ dáng kia, đừng nói là hòa ái dễ gần, mà hung ác đến nỗi dọa hài tử phát khóc."

Vị quan nhân này muốn đi đâu a?"

Hoa Vô Khuynh"Tìm trái cây."

Cường đạo đầu lĩnh cười ha ha"Trái cây?

Việc nhỏ như vậy sao lại phiền tiểu mỹ nhân động thủ?"

Nói xong, tên đầu lĩnh vung bàn tay lên"Còn không mau đi tìm trái cây cho mỹ nhân ăn?!"

Vừa dứt lời, Tiểu đệ đi theo phía sau động tác nhất trí chạy vào trong rừng.Hoa Vô Khuynh cũng không nghĩ tới đột nhiên có người nguyện ý giúp mình tìm trái cây.Vốn dĩ muốn bước chân đi, nhưng lại dừng lại.Đứng ở chỗ đó, chờ bọn họ tìm trái cây trở về.Tiểu Hồng vốn là muốn cắn bọn họ.Nhưng nó phát hiện, bọn họ không có địch ý với Hoa Vô Khuynh.

Chỉ là muốn giúp tìm trái cây cho hắn.Đây là có ý tứ gì?Là muốn hắn?Nhưng, nhưng hắn là nam a.Bởi vì vấn đề nghiêm trọng khó nghĩ này.Tiểu Hồng quyết định trở về hỏi Yên Yên một chút nên làm cái gì bây giờ.Tiểu Hồng không chút do dự trở lại đường cũ .Đương nhiên, suy xét đến vấn đề an toàn của Hoa Vô Khuynh , Tiểu Hồng quyết định dùng tốc độ nhanh hơn .Kết quả là trong chốc lát liền không thấy thân ảnh nó đâu.
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1086 oh, bệnh kiều giáo chủ của ta 38


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmTiểu Hồng thở hổn hển chạy đến trước mặt Tô Yên , nói tiền căn hậu quả một lần.Tô Yên vừa nghe liền buông thịt nướng trong tay xuống.Lên tiếng"Dẫn đường, đi tìm hắn."

Tiểu Hồng nỗ lực gật đầu"Tê tê tê tê tê"Được, Yên Yên.Nói xong, Tiểu Hồng đi phía trước .Đại khái là nó chạy quá chậm.Tô Yên lên tiếng"Biến lớn một chút."

Thân thể Tiểu Hồng run run, phanh một chút từ nhỏ gầy như ngón tay út , nháy mắt biến lớn thô to giống một cánh tay người.Uốn lượn thân hình chữ S đi tới.Lại nói tới Hoa Vô Khuynh bên kia.Không đến một lát sau, trái cây đã được gom tới, còn gom được không ít.Hắn duỗi tay nhận trái cây.Tên đầu lĩnh kia tay ôm trái cây lùi sau một bước, cười phá lệ sắc tình."

Tiểu mỹ nhân , trái cây có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ca ca hôn một cái."

Hoa Vô Khuynh nghe xong, lên tiếng"Trái cây, đưa đây."

Mày hắn dần dần nhăn lại, khẩu khí hoàn toàn bất đồng với vừa rồi.Người này nói thật nhiều.Nghe thực phiền.Hắn còn phải đi về tìm Yên Yên.Đầu lĩnh cường đạo kia sửng sốt một chút.Sau đó cười cực kỳ lớn tiếng"Còn hét?!

Vẫn là tiểu mỹ nhân có tính cách , ta thích ha ha ha ha ha."

Tiếng cười từ nơi này truyền đi rất xa.Tầm mắt Hoa Vô Khuynh vẫn không rời khỏi trái cây .Tiếp theo, cường đạo muốn mượn cơ hội chiếm tiện nghi, tiến lên phía trước"Tiểu mỹ nhân, trái cây ngươi muốn ở ngay chỗ này, là tự mình lấy, hay là để ca ca đưa đến trong lòng ngươi ?"

Nói xong, tên đầu lĩnh nháy nháy mắt, phóng điện với Hoa Vô Khuynh .Lúc này, lá cây run rẩy.Sau đó có tiếng cười sang sản vang vọng trong rừng cây"Ha ha ha ha ha ha ha, hiện giờ cường đạo lại đi làm hái hoa tặc.

"Nhóm cường đạo tức khắc cảnh giác lên."

Ai?!"

" Thẩm mỗ đi ngang qua, thật là nhìn không được."

Thanh âm kia phảng phất gần trong gang tấc, lại cố tình nhìn không thấy người.Đầu lĩnh cường đạo nhìn khắp nơi xem xét địch nhân.Hoa Vô Khuynh duỗi tay, lập tức liền đoạt lại trái cây trong lòng tên kia, dùng quần áo bao lấy.Lấy được trái cây , hắn phải đi về tìm Yên Yên.Mà một màn này rơi vào trong mắt của Thẩm Thiên đang đứng trên nhánh cây .Trong mắt hắn hàm chứa ý cười, mặc một thân cẩm y tơ lụa, tay cầm quạt xếp từ trên bầu trời bay xuống dưới."

Vị mỹ nhân .... công tử này, thật sự thú vị."

Hoa Vô Khuynh mí mắt cũng không buồn nâng lên.Chỉ là nhìn kỹ trái cây trong tay mình.Đối với người đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn giải vây cho hắn -Thẩm Thiên, phảng phất như không thấy gì.Tươi cười trên mặt Thẩm Thiên cứng lại.Hắn sống tới bây giờ, lần đầu tiên bị người làm lơ hoàn toàn như vậy.Đầu lĩnh cường đạo vừa thấy người tới võ công lợi hại như vậy, tức khắc liền miệng cọp gan thỏ.Ra tiếng"Nơi này không có chuyện gì liên quan tới ngươi !

Thức thời liền tức tốc rời đi, cẩn thận gia gia ta ra tay không có mắt!!"

Thẩm Thiên trong tay phe phẩy quạt xếp một phen, mày nhíu lại, rất là lỗi lạc.Hắn nói"Hử?

Ta đây hôm nay muốn đích thân thử xem!"

Giọng nói vừa dứt , Thẩm Thiên tức khắc cùng đám cường đạo này dây dưa đánh đấm.Kỳ thật, ngày thường Thẩm Thiên cũng coi như văn nhã.Khinh công hắn cực tốt nhưng công phu đánh nhau lại kém một ít.Hiếm khi chủ động khơi mào chiến tranh.Lúc này đây, đại khái là vì vị mỹ nhân bên cạnh này kích động tới lòng hiếu chiến.Lại còn là người đầu tiên không cho hắn mặt mũi như vậy .Hắn liền cố ý muốn ở trước mắt tiểu mỹ nhân thể hiện một chút , để hắn nhìn xem mình có bao nhiêu lợi hại.Chỉ là đáng tiếc, khi hắn cùng cường đạo giao chiến kịch liệt .Tiểu mỹ nhân đứng ở chỗ đó, mí mắt cũng chưa động.Liên tiếp nhìn chằm chằm trái cây trong lồng ngực mình , sau đó nhìn chung quanh.
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1087 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 39


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmRốt cuộc vào ngay lúc hắn sắp đánh bại tên thủ lĩnh.Liếc mắt qua, liền thấy tiểu mỹ nhân đôi mắt sáng ngời đang nhìn về phía hắn.Thẩm Thiên đang muốn kéo quạt xếp ra nói mấy câu làm màu.Chỉ thấy tiểu mỹ nhân hô một tiếng"Yên Yên!"

Tiếp theo, tiểu mỹ nhân lập tức lướt qua hắn, chạy về một bên khác.Hơn nữa còn gắt gao ôm chặt một nữ tử.Thẩm Thiên"······"Phịch một tiếng.

Một lần thất thần, bị cường đạo bắt được cơ hội.Bị ăn một chưởng .Thẩm Thiên khí huyết quay cuồng, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.Hắn dùng một chân đá cường đạo ra .Lần này thực tức giận, thế cho nên dùng mười thành công lực.Trực tiếp đá tên kia ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.Tô Yên thấy Hoa Vô Khuynh không có việc gì, lực chú ý lúc này mới chuyển dời đến trên chiến trường.Mà Hoa Vô Khuynh lại thấy Yên Yên đang quan tâm chuyện khác, liền rất muốn kéo lực chú ý của Yên Yên trở về.Hắn lên tiếng"Yên Yên, xem, trái cây."

Hắn thực vui vẻ cho Tô Yên xem trái cây.Tô Yên gật đầu"Rất lợi hại."

Hoa Vô Khuynh nghe thực vui vẻ.Tuyệt nhiên im bặt không nhắc tới việc trái cây này kỳ thật là do cường đạo tìm đến, hơn nữa là hắn thừa dịp lúc người ta không chú ý mà đoạt lấy.Tô Yên hỏi"Vừa nãy xảy ra chuyện gì?"

Hoa Vô Khuynh suy nghĩ trong chốc lát, do dự có nên nói cho Yên Yên hay không.Cuối cùng, vẫn là cúi đầu thành thật nói"Vừa mới có người ngăn ta lại, kêu ta là mỹ nhân.

Ta không thích.

Nhưng là hắn nói hắn có thể kiếm trái cây cho ta ."

Nói đến chỗ này, Hoa Vô Khuynh có chút khẩn trương.Sợ Tô Yên biết trái cây không phải do chính hắn tìm sẽ thất vọng.Nhưng xem biểu tình Tô Yên không thay đổi, hắn lại tiếp tục nói"Sau khi tìm được trái cây, người kia hỏi ta là muốn chính mình lấy hay là hắn tặng cho ta.

Sau đó, ta liền lựa chọn tự mình lấy lại đây.

Lúc sau bọn họ liền đánh nhau rồi."

Hoa Vô Khuynh thực thành thật trình bày sơ lược một phần sự thật.Yên Yên nói không thể trộm đồ vật, lấy đồ vật của người khác phải được người ta cho phép.Vậy, trái cây này là người nọ tự mình nói muốn cho hắn, như vậy là có thể lấy rồi.Hoa Vô Khuynh cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát.Thấy mình không có phạm sai lầm.Sau đó liền lập tức thẳng sống lưng.Gắt gao ôm Tô Yên.Một bên dùng thanh âm thực ủy khuất nói"Bọn họ đánh nhau, thiếu chút nữa đã đánh tới ta."

Ân, thiếu chút nữa đánh tới.Cũng chính là, chuyện gì đều không có.Tiểu Hoa nghe Hoa Vô Khuynh đại nhân dùng từ.Cảm thấy thực thần kỳ.Chẳng lẽ giả vờ đáng thương là kỹ năng là trời sinh, mà không phải là do hoàn cảnh tạo thành sao?Vô khuynh đại nhân hiện tại dù có là tên ngốc cũng biết lợi dụng ưu thế, tự mình tranh thủ sự chú ý cùng đồng tình của ký chủ ??Tô Yên vỗ vỗ sống lưng hắn xem như an ủi."

Nếu không có việc gì liền trở về ăn cơm đi."

Dứt lời, Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu lên, sau đó cao hứng gật gật đầu"Được"Đối với hai người đang đánh phía sau, từ đầu đến cuối Hoa Vô Khuynh đều không có để vào trong mắt.Thậm chí cảm giác tồn tại của hai người kia còn không bằng Tiểu Hồng nữa.Thẩm Thành đứng ở trên đường lớn, nghe tiểu mỹ nhân nói chuyện từ đầu tới đuôi.Có chút dở khóc dở cười.Vốn dĩ cho rằng chính mình dù không phải anh hùng cái thế gì, cũng ít ra là người tốt gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.Kết quả tới miệng tiểu mỹ nhân, hắn thế nhưng là người rảnh rỗi không có việc gì đi tìm người xấu.Cái này làm cho Thẩm Thiên có chút vô pháp tiếp thu.Giao đấu nửa ngày, kết quả đều là làm chuyện vô nghĩa.Tay ăn chơi giang hồ Thẩm Thiên thế nhưng cũng có thời điểm vấp phải trắc trở .Chuyện này nếu là để những người giang hồ nghe được còn không phải là cười đến rớt răng sao?
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1088 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 40


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmTrong mắt Hoa Vô Khuynh chỉ có Tô Yên, nhưng Tô Yên lại có thể nhìn ra mọi chuyện .Đại khái là Hoa Vô Khuynh gặp cường đạo, được hiệp khách này ngẫu nhiên đi ngang qua ra tay cứu giúp.Còn trái cây trong tay Hoa Vô Khuynh ...Đại khái là cường đạo muốn sử dụng nó để làm mồi bắt hắn.Không nghĩ tới bắt gà chẳng được mà còn mất một nắm gạo.Tô Yên lên tiếng"Đa tạ hiệp khách ra tay cứu giúp."

Thẩm Thiên nghe đến câu cảm tạ, trong lòng cân bằng chút.Hắn ha ha cười, nói"Nào có nào có, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, vô luận là ai đều sẽ làm như vậy."

Nói xong, Thẩm Thiên chưa từ bỏ ý định, liền muốn lại đây lân la làm quen cùng tiểu mỹ nhân.Sau đó, chỉ nghe tiểu mỹ nhân lên tiếng"Yên Yên, đói bụng.

Chúng ta khi nào đi ăn cơm?"

Tô Yên dỗ dành một câu"Bây giờ liền đi."

Nói xong với Hoa Vô Khuynh, Tô Yên ngẩng đầu"Cáo từ, có duyên gặp lại."

Thẩm Thiên bước chân cứng lại ở đằng kia.Trên mặt tươi cười cũng cứng lại rồi.Một chốc hắn cũng không biết nói cái gì cho tốt.Chỉ đành ôm quyền"Tại hạ Thẩm Thiên, khó được cùng hai vị hợp ý, muốn cùng hai vị kết giao bằng hữu."

Tô Yên ra tiếng"Ta tên Tô Yên."

Thẩm Thiên cười gật gật đầu"Tô cô nương."

Nói xong, hắn liền nhìn về phía Hoa Vô Khuynh"Vị này chính là...."

Nói một nửa, Tô Yên chặn đứng"Hôm nay có chút không tiện, nếu là ngày sau có duyên, chúng ta tái kiến, cáo từ."

Đã nói ra lời này, Thẩm Thiên cũng không nói cái gì nữa.Đáng tiếc nhất chính là tiểu mỹ nhân còn chẳng chịu liếc hắn một cái.Tô Yên cùng Hoa Vô Khuynh đi rồi.Thẩm Thiên nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, hoàn toàn biến mất ở trước mắt, thở dài cười lắc đầu.Sau đó cũng tiếp tục lên đường của mình.Hy vọng bọn họ có duyên gặp lại.Lúc đó, hắn nhất định phải nói cùng mỹ nhân kia nhiều thêm hai câu.Thẩm Thiên cũng có giá trị nhan sắc cao, võ công lợi hại, hơn nữa tiến thối có độ, lại có khiếu hài hước.Cho nên nam nữ đều ăn.Trên cơ bản nam nhân gặp qua Thẩm Thiên đều sẽ trở thành hảo huynh đệ, nữ tử thì toàn lưu tâm ái mộ.Đây cũng là ngọn nguồn danh hiệu tay ăn chơi giang hồ của Thẩm Thiên.Lang bạt giang hồ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu chạm vào cái đinh này.Trong lòng sao có thể cam nguyện?Thậm chí còn có điểm càng cản càng hăng, sinh tâm tư nhất định phải cùng tiểu mỹ nhân kia kết bạn một phen .Chờ Tô Yên cùng Hoa Vô Khuynh trở lại chỗ nghỉ tạm .Tô Cổ đã đặt thịt nướng trên lửa.Động tác nhìn qua cũng khá quen tay .Tô Yên đặt trái cây được Hoa Vô Khuynh ôm ở trong nước súc rửa một chút.Đưa cho Hoa Vô Khuynh.Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn Tô Yên, ra tiếng''Yên Yên, ta lợi hại hay không?"

Tô Yên bị lời này hỏi kẹt.Lợi hại hay không?Ân, rất lợi hại.Dù sao không phải ai cũng có thể làm chuyện 'tay không bộ bạch lang'* này.*Ý chỉ được lợi mà không tốn một chút công sức nào.Nàng gật đầu"Lợi hại."

Hoa Vô Khuynh thật cao hứng.Mà Tiểu Hoa cũng thu nhỏ thân thể, ôm một quả trái cây cắn giòn tan.Nó chỉ là thân thể nhỏ.Nhưng sức ăn lại nhiều.Nuôi một con rắn như Tiểu Hồng, đại khái tương đương với nuôi một con lợn 200 cân.Tiểu Hồng ăn đồ vật, chính là cái gì cũng không chừa.Không có thứ nào nó không dám ăn.Tiểu Hoa nhìn, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, non nớt hỏi"Ký chủ, trái cây ăn ngon không?"

Tiểu Hoa bất thình lình đặt vấn đề làm Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát."

Có phải cũng muốn ăn hay không?"

"Ân ân ân"Thân là một cái thống tử, nó lại không nghĩ trợ giúp ký chủ kiến công lập nghiệp, mà hiện tại chỉ cân nhắc như thế nào đi ra ngoài ăn cái gì đó.Tiểu Hoa nãi thanh nãi khí thỉnh cầu"Ký chủ, chờ đến vị diện tiếp theo, Tiểu Hoa biến thành người, ký chủ có thể mang theo Tiểu Hoa đi ăn ngon hay không?"
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1089 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 41


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmTô Yên"Nếu em có thể biến thành người rồi lại nói."

Lúc trước chính là thành người máy.Chuyện khác không làm, lại dạy Quân Vực xem phim cấm.Qua cơm trưa .Đoàn người liền chuẩn bị tiếp tục lên đường.Thời điểm lên xe , Tô Cổ liếc Hoa Vô Khuynh một cái.Không biết có phải hắn ảo giác hay không , hắn cảm giác Hoa Vô Khuynh càng ngày càng nguy hiểm chút.Tô Cổ suy nghĩ cái gì, Hoa Vô Khuynh đương nhiên là không biết.Vừa lên xe liền ôm Tô Yên ngủ.Cũng không biết bắt đầu từ khi nào Hoa Vô Khuynh dưỡng thành thói quen ngủ trưa .Thậm chí mới qua chốc lát mà hắn đã ngủ rồi.Hiện tại, ăn no không sai biệt lắm, hắn ngã vào trong lòng Tô Yên , trong chốc lát liền ngủ rồi.Chỉ là một giấc này Hoa Vô Khuynh ngủ không quá an ổn.Vẫn luôn cau mày.Như thế, một ngày đánh xe liền qua mau.Lại qua bảy ngày.Bọn họ rốt cuộc tới trấn Trường Phong.Tô Cổ chỉ vào đường núi phía trước.

"Yên Yên, đi qua ngọn núi này, chúng ta liền đến trấn Trường Phong."

Tô Yên gật đầu."

Được , tìm chỗ nghỉ ngơi một chút."

Đoàn người ngừng lại.Tô Cổ từ trên xe ngựa nhảy xuống, lên tiếng"Yên Yên, phía trước có một sạp trà."

Tô Yên từ trên xe ngựa nhảy xuống.Tô Cổ dắt ngựa đi vào sạp trà trước mặt.Quán trà giản dị, một cái nhà tranh, bàn trà lộ thiên, phía trước cắm một cái cây gậy trúc mặt trên treo một cái vải bố trắng có chữ " Trà".Lão bản trong tay nắm khăn lông xoa xoa trên đầu, cười nói"Khách quan ở chỗ này uống nước trà rồi nghỉ chân một chút?"

Tô Yên gật gật đầu."

Ân"Lão bản thực cần mẫn, vội vàng lau khô một bàn, mời Tô Yên ngồi xuống.Nhìn kiếm Tô Yên nắm trong tay, cười nói"Cô nương là đi đến trấn Trường Phong tham gia võ lâm đại hội sao?"

Tô Yên gật đầu"Sao ông biết?"

Lão bản kia cười gật đầu, rất là tự hào nói"Đây là lộ trình duy nhất đi tới trấn Trường Phong.

Nửa tháng gần đây, giang hồ hiệp khách lui tới cực kỳ nhiều, ta tuy không phải người giang hồ, nhưng cũng biết chút tin tức."

Nghe xong, Tô Yên gật gật đầu.Tiếp đó, Tô Cổ ngồi xuống đối diện Tô Yên.Lão bản lên tiếng"Nhị vị khách quan, trừ bỏ nước trà còn gọi thêm chút cái gì ăn không?"

Tô Cổ nghe được có đồ ăn, ngẩng đầu lên"Có hoa quế tô* không?"*

Lão bản nghe, lắc lắc đầu"Vị tiểu công tử này, tiểu nhân nơi này là cái sạp trà, chỉ có cơm canh đạm bạc."

Lão bản kia gãi gãi đầu, cười giải thích nói.Tựa hồ là cảm thấy tiểu công tử xuất thân phú quý, vẫn chưa tới những nơi như là sạp nhỏ giản dị này .Nghĩ như vậy, hắn vội vàng lại lau cái bàn này một lần, phải sạch sẽ một chút.Tô Yên lên tiếng"Có những đồ ăn gì?"

"Mì Dương Xuân, còn có thịt bò kho tương.

Khách quan ngài có muốn gọi?"

Tô Yên gật đầu"Ba chén thịt bò kho tương, nửa cân thịt bò."

"Được !"

Dứt lời , lão bản vội vàng vào phòng đi chuẩn bị.Tô Cổ biết nhiều hơn một chén là cho Hoa Vô Khuynh.Dù cho Hoa Vô Khuynh vẫn luôn ngủ, từ buổi sáng đến bây giờ, Yên Yên còn lo cho hắn.Nghĩ đến điểm này Tô Cổ nhịn không được hỏi"Yên Yên thích hắn vì cái gì?"

"Ân?"

Tô Yên nghi hoặc.Tô Cổ đột nhiên hỏi một câu như vậy làm nàng không kịp phòng ngừa.Tô Cổ lặp lại một lần"Yên Yên thích hắn vì cái gì?

Hắn ngốc lại còn yếu, còn kéo chân sau."

Vừa nói xong, Tô Cổ liền cảm thấy cẳng chân mình bị thứ gì quấn một chút.Vừa cúi đầu liền thấy được Tiểu Hồng dẩu cái đuôi, quất đánh cẳng chân hắn.
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1090 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 42


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm"Tê tê tê tê tê"Ngươi mới ngốc, ngươi mới kéo chân sau."

Tê tê tê tê tê"Yên Yên thích ta hơn là đúng, hừ!Tiểu Hồng cho rằng vừa ngốc vừa yếu trong miệng Tô Cổ kia là nói chính mình.Thế cho nên nhịn không được đánh Tô Cổ .Tô Cổ ngẩng đầu, làm lơ con rắn ngốc này.Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát về vấn đề Tô Cổ hỏi.Nghiêm túc nói"Ta không cảm thấy hắn ngốc.

Hơn nữa cũng không bài xích việc hắn dính ta ."

Tô Cổ nghe Tô Yên trả lời, sắc mặt quái dị trong chớp mắt.Sau đó nói"Nhân loại có câu nói có thể hình dung tỷ bây giờ."

"Nói cái gì?"

"Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."

Tô Cổ nghĩ hắn về sau sẽ không tính toán cùng Yên Yên thảo luận bất cứ cái gì về chuyện của Hoa Vô Khuynh nữa.Dù sao ở trong mắt Yên Yên, vô luận Hoa Vô Khuynh làm chuyện gì đều là tốt cả.Lúc ấy sao Hoa Vô Khuynh lại không bị bọn cướp kia lừa đi chứ?Tô Cổ trong đầu thổi qua cái ý tưởng như vậy .Bọn họ bên này đang nói chuyện, rất nhanh liền nghe được tiếng vó ngựa nhanh chóng chạy tới nơi này.Tiếng vó ngựa đến gần, cuối cùng dừng lại trước sạp nhỏ.Người nọ cất tiếng"Nơi này có sạp trà, chúng ta ở chỗ này nghỉ một lát đi."

"Được"Một thanh âm thô cuồng vang lên.Sau đó, hai người xoay người xuống ngựa, cột ngựa vào một thân cây .Thanh âm cao vút"Lão bản đâu?!"

Lão bản rất nhanh liền đi ra."

Tới tới tới."

Sau đó, lão bản lấy khăn lau, xoa cái bàn trước mặt, cười ra tiếng"Hai vị khách quan, ngài muốn ăn gì?"

"Hai chén mì Dương Xuân."

"Được rồi!"

Lão bản rót nước trà cho hai người kia.Hàn huyên với họ hai câu.Lúc này lại có người tới.Một nam tử một thân hắc y, giữa mày có một điểm đen, phía sau đeo một cái đàn cổ.Nam tử kia thực thanh lãnh, cả người mang theo sát khí không thể tiếp cận .Hắn vừa xuất hiện, hai đại hán vừa mới rồi còn nói đến cao hứng liền im lặng.Lực chú ý lập tức bị nam nhân kia hấp dẫn.Một đại hán trong đó lẩm bẩm"Nam tử này sao lại cảm thấy có chút quen mắt?"

Lão bản rót cho vị khách mới tới một chén nước.Khách nhân kia cái gì cũng không cần, cũng chỉ là muốn uống một chén nước liền đi.Lão bản tiếp tục vào nhà đi chuẩn bị mì Dương Xuân cùng thịt bò.Bỗng nhiên, một đại hán trong đó mở to hai mắt nhìn"Huyết tinh cầm ma Diệp Tinh!!"

Giọng nói rơi xuống, hắc y nam tử cõng đàn cổ kia ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn thoáng qua đại hán.Tức khắc đại hán không dám nói nửa chữ.Tô Yên cúi đầu uống nước trà trong chén mình .Tô Cổ cũng không hề chú ý với tiếng kinh hô bên kia.Chỉ là thường thường nhìn về phía nhà tranh.Đồ ăn khi nào ra ?Từ lúc biến thành người , Tô Cổ trở nên phá lệ thích đồ ăn.Đại khái là cái gì cũng chưa thử qua.Thế cho nên mỗi một thứ hắn đều nguyện ý nếm thử.Hơn nữa cái dạ dày kia giống như là cái động không đáy.Vô luận ăn bao nhiêu cũng được.

Nhưng vài ngày không ăn hắn vẫn chịu được.Vừa mới bắt đầu Tô Yên còn rất kỳ quái, cũng từng hỏi Tô Cổ vấn đề này.Nhớ rõ lúc ấy Tô Cổ đang ăn bánh hoa quế.Nghe được Tô Yên hỏi chuyện, hắn ngẩng đầu thực bình tĩnh nói" Thời điểm ta chưa biến thành người, một chốc cũng có thể ăn luôn một người."

Tức khắc, Tô Yên bừng tỉnh.Nàng đúng thật là đã quên việc này từ lâu .Bởi vì có huyết tinh cầm ma Diệp Tinh xuất hiện.Hai đại hán kia không dám kêu gào, tức khắc toàn bộ sạp trà an tĩnh đi rất nhiều.
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1091 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 43


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmThực mau, trên bàn Tô Yên tương thịt bò cùng mì Dương Xuân đã được dọn lên bàn.Lão bản cười nói"Nhị vị từ từ dùng, nước trà không đủ thì có thể lấy thêm."

Tô Yên gật đầu đồng ý.Cứ ngỡ rằng, chỉ là ở chỗ này ăn một bữa cơm sẽ không phát sinh đại sự gì.

Nhưng mới vừa ăn chưa được hai miếng .Liền nghe được một thanh âm nữ tử "Các chủ, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi sao?"

Nhìn lại, chỉ thấy một cái kiệu tám người nâng.Tất cả đều là nữ tử nâng.Mà cỗ kiệu kia được lụa mỏng che lại, gió thổi qua, bốn phương tám hướng chớp động, liền nhìn thấy người ngồi bên trong kiệu .Là một nữ tử, mặc một thân bạch y, trên mặt đeo khăn lụa, bộ dáng thần bí .Nữ nhân trên kiệu nhìn về phía tiểu quán, ánh mắt đảo qua trên người Diệp Tinh.Ra tiếng"Được."

Thanh âm thanh lãnh vang lên.Cỗ kiệu dừng lại.Nữ nhân từ trên kiệu đi xuống tới.Chỉ có nàng ta cùng với cô gái lúc nãy lên tiếng hỏi là đi về phía bên này.Những người nâng kiệu còn lại đều ở dưới tàng cây đứng nghỉ tạm.Nữ tử bạch y che mặt ngồi xuống trước một cái bàn.Mà vị trí này vừa đúng gần bàn Tô Yên .Một hương vị hoa cỏ ập vào trước mặt.Nhàn nhạt, rất dễ ngửi , không làm người thấy phản cảm.Tô Yên không có phản ứng gì.Trái lại Tô Cổ, một bàn tay bưng kín mặt mình, nhân tiện xê dịch đem ghế sang bên cạnh.Hắn thật ra không có ý gì.Chỉ là hắn không hy vọng khi mình đang ăn mà lại có một hương vị như vậy .Phản ứng của Tô Cổ đưa tới ánh nhìn chăm chú của nữ tử che mặt .Đảo qua một cái lại rời ánh mắt đi.Hai đại hán ở đằng kia một bộ dáng si mê nhìn chằm chằm vào bóng dáng nữ tử.Một đại hán ra tiếng"Vị này là ai?

Phô trương lớn như vậy ?

Cảm giác dưới khăn che mặt nhất định là một khuôn mặt khuynh thành."

Một đại hán khác suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên cả kinh kêu lên"Là, là tinh Nguyệt Các các chủ, Lâm Dao!!"

"Ai?"

"Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tinh Nguyệt Các các chủ Lâm Dao!!"

Nam tử kia lại lặp lại một lần.Sau đó, hai người lại lần nữa si ngốc nhìn bóng dáng nữ tử .Tỳ nữ cạnh Lâm Dao hừ lạnh một tiếng, quay đầu"Nhìn cái gì?

Lại xem liền đào tròng mắt các ngươi ra!"

Tiếng nói vừa dứt, hai vị nam tử nháy mắt cúi đầu.Tỳ nữ kia tựa hồ còn chưa hết giận, lại nói"Ăn xong nhanh lên rồi cút, đỡ ở chỗ này chướng mắt!Các chủ của chúng ta sao có thể cho các ngươi nghị luận sau lưng như thế ?!"

Một vị đại hán không phục, muốn nói cái gì.Bị người còn lại kéo lại."

Thôi đi, ăn no đi mau."

Phải biết rằng thiên hạ này đệ nhất mỹ nhân Lâm Dao có thể ngồi trên vị trí các chủ tinh Nguyệt Các , không chỉ bằng vào mỹ mạo, mà còn có thực lực.Chỉ là nàng lớn lên quá xinh đẹp , thế cho nên mọi người luôn sẽ xem nhẹ thân thủ của nàng .Sẽ cho rằng nàng chỉ là bằng sắc đẹp của mình mới có được hôm nay.Lâm Dao cũng không có gọi thức ăn, chỉ là muốn một chén nước.Nhìn dáng vẻ, là tính toán nghỉ một lát rồi lên đường.Tô Yên đang ăn cơm, Tiểu Hồng đồng chí đại khái là không hài lòng với cách Tô Cổ đút nó ăn.Liền quyết định tự mình động thủ, theo chân bàn mà bò lên trên mặt bàn.Răng rắc mở miệng ra, liền cắn một miếng thịt bò.Tiểu Hồng ăn cơm, trên cơ bản là không nhai mà trực tiếp nuốt xuống .Thế cho nên ăn phá lệ mau.Trong chốc lát một chén thịt bò đã vào bụng.Tiểu Hồng dùng cái đuôi cọ cọ cổ tay Tô Cổ ."

Tê tê tê tê tê"Lại muốn một chén thịt bò.Nó ăn đến cao hứng, mở miệng nói.——

Bạo chương nhaaa các tình yêuuuu ơi.
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1092 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 44


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmTô Cổ mắt nhìn thịt bò bị nó ăn sạch sẽ .Ngẩng đầu"Lão bản, lại mang thêm hai phần thịt bò."

"Được!"

Thanh âm lão bản từ trong phòng truyền ra .Đại khái là Tiểu Hồng quá có linh tính, thế cho nên đưa tới sự chú ý của giang hồ đệ nhất mỹ nhân Lâm Dao .Ánh mắt Lâm Dao dừng ở trên người Tiểu Hồng, nhìn nhất cử nhất động của nó.Thực mau, hai bát thịt bò kho được bưng lên.Lâm Dao nhìn Tiểu Hồng ghé vào mâm ăn hăng hái.Ăn ăn còn sẽ ở trên bàn lăn một cái ,tiêu hóa thức ăn xong liền tiếp tục ăn.Nàng nhịn không được lẩm bẩm một câu"Thật là một con rắn có linh tính."

Nói xong, Lâm Dao ngẩng đầu, đảo qua hai người Tô Yên cùng Tô Cổ .Tiếp theo ra tiếng"Nhị vị có ý bán con rắn nhỏ này không ?"

Tô Yên đang ăn mì Dương Xuân, dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dao.Tiếp theo, duỗi tay chỉ chỉ Tiểu Hồng"Nó?"

Lâm Dao gật đầu"Đúng vậy "Tô Yên lắc đầu"Nó không bán."

Lâm Dao thanh âm thanh lãnh"Ta ra một vạn lượng."

Lời vừa ra liền hấp dẫn ánh mắt những người còn lại .Ngay đến cả huyết tinh cầm ma Diệp Tinh cũng đều nhìn lại đây.Tô Yên lắc đầu"Không bán."

Lâm Dao"Hai vạn lượng."

Vị nữ tử che mặt thần bí không ngừng tăng giá.Giống như không nghe được Tô Yên nói hai chữ không bán.Tô Yên cúi đầu, không hề nhìn Lâm Dao, tiếp tục ăn mì Dương Xuân của mình.Lâm Dao đợi trong chốc lát, thấy Tô Yên không nói lời nào.Nàng ta lại nói"Năm vạn lượng."

Tô Yên như cũ cúi đầu ăn mì, chưa trả lời một câu.Tiểu tỳ nữ bên cạnh Lâm Dao nhìn không được."

Này, một đám không hiểu quy củ từ chỗ nào tới vậy?Không nghe được các chủ chúng ta muốn bỏ năm vạn lượng bạc ròng mua một con rắn nhỏ của ngươi sao??"

Tô Cổ ngẩng đầu cười lạnh"Lỗ tai điếc sao?

Không bán, nghe không hiểu??"

Tô Cổ không chút khách khí nói xong, không khí lập tức liền đóng băng .Lâm Dao thẳng tắp ngồi ở chỗ đó một câu đều không nói.Tỳ nữ bên cạnh nàng ta sắc mặt rất khó coi"Ngươi dám cùng các chủ chúng ta nói chuyện như thế?Tiểu tử không kiến thức từ chỗ nào tới ??"

Vừa dứt lời, Lâm Dao lại lần nữa mở miệng"Mười vạn lượng."

Vị tinh Nguyệt Các các chủ này giống như thật sự rất có tiền, cũng thật sự thực chấp nhất.Ở trong mắt nàng, Tô Yên không đáp ứng đều không phải là thật sự không bán,mà chỉ là giá cả không động đến lòng mà thôi.Tô Yên đẩy đẩy chén thịt bò đến trước mặt Tiểu Hồng để nó ăn.Lâm Dao kêu mười vạn lượng xong, không có người đáp lại.Ánh mắt lãnh đạm của của nàng ta từ trên cao nhìn xuống nhìn Tô Yên.Khăn che mặt bị gió thổi khởi, hé lộ một góc mặt tinh xảo.Nàng ta ra tiếng"Ta nghĩ, làm người phải hiểu được một vừa hai phải."

Tô Yên hạ đũa trong tay xuống, nhìn về phía Lâm Dao"Ngươi có phải nghe không hiểu hai chữ 'không bán' là có ý gì hay không?"

Những lời này Tô Yên là đơn thuần nghi vấn.Nhưng nghe vào tai Lâm Dao, không, nge vào tai mọi người , đây là khiêu khích.Khiêu khích uy danh Lâm Dao Tinh Nguyệt Các.Tỳ nữ trước mặt Lâm Dao giận một tiếng"Ngươi làm càn!"

Tô Yên nhìn về phía tỳ nữ kia"Ngươi là đang nói các chủ ngươi hay là đang nói ta?"

Tỳ nữ tức đến một câu cũng nói không nên lời"Ngươi!!!"

Lâm Dao bỗng nhiên giơ tay, một đạo kình phong mạnh mẽ đánh úp lại tới Tô Yên.Tô Cổ ngẩng đầu, đang muốn có động tác.Tay lại dừng một chút.Ngẩng đầu.Liền thấy một nam tử ăn mặc cẩm y tơ lụa, cười ha hả từ trên trời giáng xuống, ngồi ở bên cạnh Tô Yên .Bất động thanh sắc chắn tấn công kia cho Tô Yên.
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1093 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 45


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh NiệmNam tử kia mi tinh kiếm mục, rất là tuấn lãng tiêu sái.Nam tử đầu tiên là nhìn thoáng qua Lâm Dao"Các chủ đại nhân quả nhiên không hổ là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, bộ dáng nóng giận đều đẹp như vậy."

Lâm Dao thanh âm lãnh đạm"Thẩm Thiên, chuyện không quan hệ tới ngươi."

Thẩm Thiên cười ha hả"Lâm Dao các chủ hà tất vì chuyện nhỏ liền cùng người thường tức giận?

Một chưởng kia của ngươi nếu đánh vào trên người tiểu cô nương không có tu vi này, sợ là muốn nửa cái mạng của nàng mất."

Lâm Dao mí mắt buông xuống"Nàng ta nên vì lời nói việc làm của chính mình mà trả giá đại giới."

Tô Cổ nghe, cười lạnh một tiếng, sau đó lắc đầu.Cũng không biết nhân loại ngày này rốt cuộc là có dũng khí từ đâu mà nói lời như vậy.

Thẩm Thiên quay đầu nhìn về phía Tô Yên, cười chào hỏi "Tô Yên cô nương, chúng ta lại gặp mặt."

Nói xong, ánh mắt Thẩm Thiên quét một vòng xung quanh"A?

Như thế nào không thấy tiểu mỹ nhân đi cùng cô đâu?"

Động tác Tô Yên ăn mì Dương Xuân ngừng lại.Nàng buông chiếc đũa trong tay xuống .Nhìn nam nhân ngồi trước mặt mình.

"Ngươi vẫn luôn nhớ thương hắn?"

Nàng không thể hiểu được nên mới hỏi một câu như vậy .Thẩm Thiên mở quạt xếp ra phe phẩy một chút "Nói như thế nào thì tiểu mỹ nhân kia cũng là ta cứu, vẫn nên quan tâm một tí."

Mí mắt Tô Yên giật giật, trầm mặc.Mà lúc này, Lâm Dao lại lần nữa mở miệng"Mười hai vạn lượng bạc ròng, mua con rắn nhỏ của ngươi ."

Tô Yên nâng đôi mắt lên , biểu tình nhàn nhạt"Tô Cổ."

Tiếng nói vừa dứt, Tô Cổ móc ra một chiếc đũa.Giơ tay, liền phi tới chô Lâm Dao.Lâm Dao nâng tay lên , hai đạo lực lượng đan chéo, sắc mặt Lâm Đao biến đổi.Xoẹt!Chiếc đũa như một con dao sắc bén, cắt qua khăn che mặt Lâm Dao, sau đó hung hăng cắm ở trên cây cột phía sau.Tô Cổ châm chọc một câu"Cũng không biết rốt cuộc là có bản lĩnh ở chỗ nào mà vẫn luôn không ngừng kêu kêu gào gào."

Nói xong, sắc mặt Tô Cổ trầm trầm nhìn về phía Thẩm Thiên"Ngươi cùng nữ tử kia là một đám người?"

Thẩm Thiên bị hỏi trố mắt"Cái gì?"

"Không phải một đám người thì sao lại muốn cứu nàng ta?

Xen vào việc người khác."

Tô Cổ nhìn nhóm người không một kẻ nào thuận mắt này .Thế cho nên dỗi lên là không lưu tình chút nào.Đặc biệt là nhìn tên nam nhân đang cười trước mặt mình.Càng nhìn càng không vừa mắt.Tô Yên không nhìn Lâm Dao, mà là nhìn Thẩm Thiên"Không phải đồ vật của mình thì không thể nhớ thương.

Ngươi hiểu không?"

Thẩm Thiên trong khoảng thời gian ngắn mạch não không load kịp.Hắn rõ ràng là cứu hai người bọn họ a.Như thế nào đảo mắt lại thành địch nhân rồi, lại còn bị coi là kẻ xen vào việc người khác??Bởi vì Tô Cổ này đột nhiên ra tay, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý mọi người.Vốn tưởng rằng là hai tiểu bối nội lực nông cạn mới ra ngoài lang bạt giang hồ.Không nghĩ tới thế nhưng là nhân vật thâm tàng bất lộ, lợi hại.Lúc này.Trong xe ngựa truyền đến thanh âm khốn đốn lại kinh hoảng"Yên Yên?

Yên Yên?

Yên Yên??"

Một tiếng tiếp tiếng kêu.Tô Yên đứng dậy.Đi đến trước xe ngựa , vén rèm lên"Ở chỗ này."

Sau đó, mọi người liền nghe được một đạo thanh âm vui sướng "Yên Yên!"

Vừa kêu lên, một đạo thân ảnh màu đỏ từ trong xe ngựa xuất hiện, tiếp theo liền lập tức ôm lấy cổ Tô Yên .Tô Yên vững vàng đỡ lấy người.Chờ ôm đủ rồi.Chắc hắn sẽ không kinh hoảng nữa, nàng liền vỗ vỗ sống lưng hắn "Buông tay, xuống xe ăn cơm."

Người nọ liên tiếp gật đầu"Ân ân, đều nghe Yên Yên."
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1094 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 46


Edit: Diên Diên

Beta: Tinh NiệmDưới ánh mắt mọi người ở đây.Một nam tử hồng y, bộ dáng tuấn mỹ tinh xảo, trên mặt mang theo tươi cười vui vẻ, bước từ trên xe xuống.Vừa nãy lực chú ý của mọi người đang đặt trên người Lâm Dao.Hiện giờ, Hoa Vô Khuynh vừa xuất hiện, tức khắc mọi sự chú ý đều lập tức chuyển đến trên người hắn.Đại khái là mọi người chưa gặp qua nam nhân nào còn đẹp hơn nữ nhân như vậy.Thật.... thật làm cho người khác kinh ngạc cảm thán.Lâm Dao ánh mắt lóe lên.Nhìn Hoa Vô Khuynh đến sửng sốt.Ầm một tiếng.Một cái chén bị đánh nát.Mà người đánh nát cái chén này, thế nhưng là huyết tin cầm ma Diệp Tinh luôn không màng thế sự.Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Vô Khuynh.Hiển nhiên là bị khiếp sợ rồi.Nưng mà không phải khiếp sợ vì nhan sắc của Hoa Vô Khuynh, mà là, hắn sao lại ở chỗ này??!Đối với đoạn nhạc đệm nhỏ này, tất cả mọi người đều không có chú ý đến, trừ bỏ Thẩm Thiên.Tô Yên bảo Hoa Vô Khuynh ngồi xuống, chỉ chỉ chén mì trước mặt"Chàng ăn đi."

Hoa Vô Khuynh động động miệng, sau đó hai mắt hồng hồng nhìn Tô Yên"Yên Yên, ta muốn ăn bánh bao."

Thanh âm của hắn rất nhỏ, lôi kéo tay của Tô Yên.Tô Yên thật bất đắc dĩ"Nơi này không có bánh bao."

Sau khi nói xong, Tô Yên đặt đũa vào trong tay hắn"Từ từ mà ăn."

Nàng tất nhiên là biết hắn vì sao muốn ăn bánh bao.Ăn mì Dương Xuân phải dùng đũa, nhưng ăn bánh bao thì không cần.Hắn dùng đũa không thuần thục.Rất nhiều khi hắn sẽ không nghĩ tới việc dùng đũa để ăn, Tô Yên cũng không miễn cưỡng, tùy ý hắn.Thế cho nên hắn và Tô Cổ cùng học dùng đũa, mà bây giờ Tô Cổ đã sớm dùng đến thuần thục .Còn Hoa Vô Khuynh đến cách cầm đũa còn chưa quen.Cuối cùng, hắn dẩu dẩu môi, một bộ rất là khổ sở.Tô Yên"Không cần giả vờ khổ sở, em sẽ không tin đâu."

Lập tức Hoa Vô Khuynh thu hồi biểu tình của mình, thành thành thật thật ăn mì Dương Xuân trước mặt.Vừa mới bắt đầu, lực chú ý của Hoa Vô Khuynh đều ở trên người Tô Yên, cho nên còn không có phát hiện.Cho đến khi hắn ăn xong bát mì trước mặt, ngẩng đầu lên xem.Nhìn trà quán trước mặt dựng bằng vãi bố trắng, đề chữ 'Trà'.Hắn nhìn khắp chung quanh, mờ mịt nghi hoặc"Ta đã tới nơi này sao?"

"Ân?"

Tô Yên nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.Hoa Vô Khuynh ngả vào trên vai Tô Yên , ôm nàng."

Yên Yên, ta nhìn nơi này có chút quen mắt, giống như trước kia đã tới nơi này."

Tô Yên nhìn người chung quanh một vòng, biết nơi này cũng không phải là địa phương tốt để nói chuyện.Lên tiếng"Ăn no chưa?"

Hoa Vô Khuynh gật đầu"Ân ân"Lại nhìn Tô Cổ đối diện đã buông đôi đũa trên tay.Tiểu Hồng cũng nằm trên bàn mà phơi bụng.Tô Yên"Chúng ta nên đi thôi."

Nói xong,đứng dậy.Mà ở ngay lúc này, bỗng nhiên có một thanh trường đao từ phía sau Tô Yên chém tới.Bởi vì đứng quá gần nhau, đột nhiên chém tới làm mọi người không kịp phòng ngừa.Thế cho nên mọi người đều không có kịp thời phản ứng .Hoa Vô Khuynh nhạy bén cảm giác được nguy hiểm đang tới gần.Hắn quay đầu nhìn lại, đồng tử nhanh chóng co rụt lại."

Yên Yên!"

Hắn một tay nhanh chóng ôm lấy Tô Yên.Phanh!Thanh trường đao bị Tô Cổ một chân đá bay tới nơi khác.Hung hăng cắm trong bùn đất.Sắc mặt Tô Cổ lộ ra một tia tàn nhẫn"Đánh lén?"

Ánh mắt hắn nhìn Diệp Tinh mang vẻ lạnh nhạt ngồi trong góc.Tô Cổ dịch bước chân đi về phía trước, ý tứ chiến đấu rõ ràng.Thẩm Thiên lúc này lên tiếng"Đang ở đại hội võ lâm, trong trấn Trường Phong và vùng phụ cận cấm tư đấu."

Tô Cổ"Có liên quan tới ta sao?"

Nó xong, hắn cầm cây trường đao đang cắm trên đất lên.
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1095 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 47


Edit: Diên Diên

Beta: Tinh NiệmThủ pháp quay cuồng.Phanh!!!Trường đao tức khắc tấn công bay tới hướng Diệp Tinh.Diệp Tinh hai tay tiếp đao.Thân hình nhanh chóng bị đẩy bay ra.Chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu đen biến mất ở trước mặt mọi người.Sống chết không rõ.Cơ hồ là đồng thời, thanh âm Tiểu Hoa vang lên"Leng keng, ngôi sao thứ hai sáng lên, chúc mừng ký chủ."

Nghe được âm thanh của Tiểu Hoa, lực chú ý của Tô Yên chuyển dời đến trên người Hoa Vô Khuynh.Sau khi nàng phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy hắn dùng sức lực rất lớn để ôm mình.Thậm chí làm nàng cảm thấy ẩn ẩn đau.Hoa Vô Khuynh thân thể cứng nhắc che chở trước mặt nàng.Còn chưa hồi phục tinh thần từ tình huống vừa rồi.Tô Yên vỗ vỗ cánh tay hắn"Làm sao vậy?"

Hoa Vô Khuynh nghe được âm thanh nàng, ánh mắt giật giật.Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu lên.Mày nhăn lại, một tay ôm đầu mình."

Yên Yên, ta đau"Hắn cảm thấy trong đầu đau lên từng đợt.Tô Yên duỗi tay ôm lấy hắn.Có lẽ vừa rồi bất ngờ xảy ra công kích đã kích thích tới hắn.Nàng thấy hắn ôm đầu, bộ dạng trông rất đau.Là đang khôi phục ký ức sao?Nàng nghĩ.Đám người Tô Yên không trì hoãn thêm.Nàng đỡ Hoa Vô Khuynh lên xe ngựa, Tô Cổ đánh xe ngựa đi về trấn Trường Phong.Thẩm Thiên dựa vào cây cột trước mặt, cảm thấy thú vị"Năm nay võ lâm đại hội so với năm vừa rồi còn thú vị hơn nhiều."

Lâm Dao mí mắt hạ thấp"Ngươi biết nữ nhân kia?"

Thẩm Thiên lắc đầu"Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ thôi."

Nói xong, nghĩ đến bên người Tô Yên có cậu nhóc tên Tô Cổ, tuổi không lớn nhưng tu vi lại cao thâm.Thẩm Thiên nhịn không được"Chậc chậc, bồi dưỡng thật tốt thằng nhóc kia, tương lai hắn nhất định có thể ở trên giang hồ nhấc lên một trận phong vũ."

Lâm Dao nhìn về phía Thẩm Thiên"Giang hồ không xong, ngươi cảm thấy ngươi có thể chỉ lo cho thân mình?"

Thẩm Thiên cầm một cây quạt xếp ở đằng kia phe phẩy"Giang hồ này, từ trước đến nay đều là kẻ mạnh thì sống.

Ngươi nói có phải hay không Lâm Dao các chủ?"

Tầm mắt Lâm Dao từ trên người Thẩm Thiên dời đi, duỗi tay bưng trà lên.Uống một ngụm.Nói"Về tin tức của Hoa Vô Khuynh, tra như thế nào rồi?"

Thẩm Thiên nhún vai"Từ 6 năm trước truyền ra tin tức Hoa Vô Khuynh qua đời, thì không còn thông tin gì của hắn nữa.

Lâm Dao các chủ hỏi ta, ta cũng không biết a."

Lâm Dao nhàn nhạt lên tiếng"Nhìn qua, ngươi như là không chút nào quan tâm đối với chuyện này."

Thẩm Thiên trên mặt mang ý cười, tuấn dật tiêu sái.Lâm Dao nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thiên"Nhưng về chuyện bảo tàng Ma giáo, ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng ngừng hỏi thăm."

Thẩm Thiên ha ha ha cười"Lâm Dao các chủ chẳng lẽ không muốn xem thần dược 'Ma giáo cứu người chết, sinh da thịt' rốt cuộc trông như thế nào sao??"

Vừa hỏi xong, Lâm Dao trầm mặc.Trên giang hồ này, có người nào là không muốn biết đâu?Nhưng Ma giáo giáo chủ kia, là người nghe tiếng sợ vỡ mật Hoa Vô Khuynh.Ai lại dám thật sự đi cường đoạt?Thẩm Thiên tay cầm quạt xếp, nheo đôi mắt lại"Lúc này đây đề cử võ lâm minh chủ, còn không phải là ý muốn vì dân trừ hại, diệt Ma giáo, đoạt bảo tàng sao?"

Lâm Dao nhìn về phía Thẩm Thiên"Ma giáo bản thân chính là tà ma ngoại đạo, chuyên làm chuyện xấu , ai cũng có thể giết."

Thẩm Thiên làm như có thật gật đầu, âm thanh cười lớn hơn nữa, cười cười, nước mắt đều sắp cười ra tới."

Đúng vậy, Ma giáo, tà ma ngoại đạo ai cũng có thể giết chết.

Vậy Lâm Dao các chủ, sát sư đoạt quyền, còn giết nữ nhi duy nhất của sư phụ ngươi, cái này gọi là gì?"
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1096 oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 48


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm"Đây có phải nên truyền thành một đoạn giai thoại gọi là bảo vệ chính đạo võ lâm hay không?"

Thẩm Thiên vừa nói xong, mỹ nhân thanh lãnh nháy mắt trở nên âm trầm."

Thẩm Thiên!"

Tiếng nói vừa dứt, lưỡi dao sắc bén đã từ cổ tay áo bay ra.Đâm tới ngực Thẩm Thiên.Mà Thẩm Thiên nói xong, cũng nhanh chóng thi triển khinh công bay khỏi sạp trà nhỏ này.Một canh giờ rưỡi sau.Đoàn người Tô Yên đi tới trấn Trường Phong.Tìm một khách điếm ở lại.Bởi vì lúc trước Phong Chỉ đã dặn, nên thuê nhiều thêm một gian phòng cho nàng ấy.Mà Hoa Vô Khuynh từ khi ở sạp nhỏ kia bị kích thích, trạng thái vẫn không tốt lắm.Đi vào khách điếm, thực mau liền ngủ rồi.Tô Yên ngồi ở mép giường, nhìn dáng ngủ của Hoa Vô Khuynh.Hắn ngủ thật sự không an ổn, luôn động đậy qua lại.Trong miệng nôn nóng kêu"Yên Yên, Yên Yên."

Tô Yên ngồi ở mép giường, ngồi cả một buổi trưa.Rốt cuộc nhìn thấy hắn hoàn toàn ngủ say.Nàng lúc này mới rời đi.Vừa đi ra khỏi phòng, liền thấy được Tô Cổ đứng ở cửa.Tô Cổ bĩu môi"Yên Yên không cảm thấy chị đối với hắn thật quá tốt sao?"

"Ân?"

Nàng nghi hoặc.Tô Cổ"Chỉ có Yên Yên buông tay, hắn mới có thể trưởng thành."

Tô Cổ chưa có gặp qua tên ngốc nào còn không biết xấu hổ như người này.Hắn có phải biết mình ngốc ngốc thì Yên Yên mới phá lệ mềm lòng với hắn, cho nên mới được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy hay không??Tô Yên ra tiếng"Em tới tìm ta có chuyện gì sao?"

Tô Cổ bất mãn"Tỷ đang lảng sang chuyện khác."

Nhưng mà hắn cũng không có tiếp tục truy vấn, chỉ là nói"Tỷ đã đáp ứng ta cùng Tiểu Hồng, muốn cùng chúng ta đi dạo phố."

Tô Yên từ trong túi móc ra một ngàn lượng bạc, đưa cho Tô Cổ"Em có thể mang theo Tiểu Hồng đi cùng."

Tô Cổ không nhận ngân phiếu kia.Chỉ là bướng bỉnh nói"Là tỷ đáp ứng muốn đích thân mang chúng ta đi, Yên Yên vì tên ngốc kia mà nuốt lời?"

Trước kia Tô Cổ chỉ ở trong lòng cho rằng Hoa Vô Khuynh là kẻ ngốc.Hiện giờ chỉ vì một chút kích động, liền nói lời trong lòng ra.Tô Yên nghiêm túc"Hắn không phải tên ngốc."

Tô Cổ mặt vô biểu tình"Cho nên?

Tỷ vì hắn mà không muốn cùng chúng ta đi dạo phố?"

Tô Yên chớp chớp mắt"Đi."

Nếu đáp ứng rồi, thì dù sao cũng phải thực hiện hứa hẹn.Tô Cổ nghe thấy đáp án này, sắc mặt rốt cuộc cũng tốt lên.Hắn sờ sờ Tiểu Hồng đang quấn quanh ở trên cổ tay.Quay đầu liền đi ra bên ngoài khách điếm.Tiểu Hoa lật xem 《sổ tay chăn nuôi động vật 》Một bên nói"Ký chủ, Cổ Vương đang tranh sủng."

"Ân?"

"Chị vì nam nhân khác mà làm lơ Cổ Vương cùng Tiểu Hồng, cho nên bọn họ không vui, nhưng bọn họ sẽ không tức giận với chị, mà sẽ đem họng súng chuyển dời đến trên người Hoa Vô Khuynh đại nhân."

"Vì sao?"

"Bởi vì Hoa Vô Khuynh đại nhân xác thật cướp đi tâm tư của chị a."

Tiểu Hoa lại kiên nhẫn nói"Bản thân ký chủ có năng lực ngự thú, các loại động vật có hảo cảm trời sinh với chị.

Hơn nữa chị lại đối tốt với bọn họ như vậy.

Cổ Vương cùng Tiểu Hồng khẳng định coi chị thành chủ nhân của bọn họ."

Chủ nhân đi theo nam nhân khác.Không cần sủng vật.Vậy sủng vật còn không được lăn lăn lộn lộn hấp dẫn một chút lực chú ý chủ nhân sao??Tiểu Hoa giải thích đạo lý rõ ràng.Nhưng là...Tô Yên lên tiếng"Ta không có coi bọn hắn thành sủng vật."

Bình thường giao lưu, bình đẳng đối đãi.Tô Yên cũng không cảm thấy mình là chủ nhân của bọn họ.Giống như là một loại bằng hữu vậy.Hai người bọn họ vẫn luôn ở bên người nàng, sớm đã thành thói quen.
 
[Quyển 6] [Edit] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên
Chương 1097 giáo chủ bệnh kiều của ta 49


Edit: Vio

Beta: Tinh NiệmTiểu Hoa nói"Ký chủ, cảm giác chị đối với Cổ Vương cùng Tiểu Hồng, chính là tình thân."

Nói xong, Tiểu Hoa nghĩ lại tình cảnh lúc bọn họ ở chung.Lại lắc đầu sửa lại lời nói"Không đúng, là bằng hữu."

Cuối cùng, Tiểu Hoa cũng tự làm mình hồ đồ theo.Vì thế lại lạch cạch tiếp tục lật sách bắt đầu tìm đáp án.Dưới sự giải thích của Tiểu Hoa, Tô Yên cái hiểu cái không.Đối với phương diện tình cảm này cảm giác của Tô Yên luôn là thực nhạt nhòa, nàng cũng hiểu rất chậm.Nhưng mà vẫn là hiểu một ít.Thế cho nên lúc cùng Cổ Vương và Tiểu Hồng đi dạo phố.Những thứ điểm tâm, đồ ăn vặt trên đường, nàng đều mua một phần.Tức khắc, Cổ Vương vốn dĩ còn biệt nữu lạnh mặt, đảo mắt lại tốt rồi.Bọn họ vẫn luôn dạo đến khi mặt trời lặn...Tô Cổ lên tiếng"Về sau, tỷ nên mang chúng ta đi dạo phố nhiều chút."

Tô Yên liếc hắn một cái"Vì sao không tự mình mang theo Tiểu Hồng đi?"

Tô Cổ cắn một ngụm hồ lô ngào đường"Không giống nhau."

Nói xong câu đó, Tô Cổ không hề mở miệng tiếp tục giải thích nữa.Răng rắc răng rắc ăn hồ lô ngào đường, ăn đến là cao hứng.Đi đi, cũng không biết là như thế nào, lại đi tới lôi đài võ lâm đại hội.Chỗ đó sớm đã chuẩn bị xong.Vào ba ngày sau chính thức bắt đầu tỷ thí.Bên cạnh, trên bảng thông báo còn dán bố cáo.Cường điệu một chút quy tắc thi đấu.Thirng thoảng có người dừng lại xem xét.Ra tiếng dò hỏi"Ai, năm nay võ lâm đại hội tỷ thí so với năm trước hình như đơn giản hơn rất nhiều a, chỉ là tỷ thí võ công, người thắng chính là võ lâm minh chủ??"

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kỳ quái.Nếu là trước kia vô luận nói như thế nào, cũng nhất định phải có võ lâm uy vọng a.Nếu là tuyển ra võ lâm minh chủ vô pháp phục chúng thì làm sao bây giờ?"

Đám quần chúng ăn dưa*, nhọc lòng suy nghĩ thay vị võ lâm minh chủ còn chưa nhận chức.*Hóng bát quái.Bên cạnh có người qua đường gia nhập thảo luận"Các ngươi ngốc a, trận tỷ thí này ai mạnh thì chính là lão đại, có ai không phục liền đánh bại."

Tức khắc, người vốn đang cảm thấy có dị nghị lập tức liền cảm thấy có đạo lý a.Không nghĩ tới đơn giản thô bạo nhất, thế nhưng cũng là công bằng nhất.Tô Cổ một bên ăn hồ lô ngào đường một bên nhìn, ra tiếng"Tỷ muốn báo danh không?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát"Báo đi."

Dù sao hung phạm hạ độc thôn dân còn chưa có tìm ra.Tô Cổ nghi hoặc"Nếu tỷ lên làm võ lâm minh chủ, thì có thể hiệu lệnh quần hùng?"

Tô Yên nhìn về phía hắn"Em muốn làm gì?"

Tô Cổ suy nghĩ trong chốc lát"Để đám võ lâm quần hùng kia xếp hàng mua đường hồ lô cho ta."

Hai người vừa nói, vừa đi trở về khách điếm.Tô Yên ra tiếng"Chờ chuyện này giải quyết xong đã, về nhà đi."

Tô Cổ gật đầu"Được"Vô luận Tô Yên đi chỗ nào, hắn cũng sẽ không dị nghị.Dù sao đều sẽ đi theo nàng.Dưới ánh hoàng hôn, một cao một thấp, hai đạo thân ảnh kéo thật dài.Phảng phất thế giới chung quanh đều sẽ biến đổi, nhưng bọn họ sẽ mãi như vậy.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe được thanh âm hai người nói chuyện truyền đến.Tô Cổ"Chủ Thần rất lợi hại sao?"

"Còn bình thường."

"Vậy tên Chủ Thần khi dễ tỷ kia, là tỷ đánh không lại bọn họ, nên mới bị bọn họ khi dễ sao?"

"Không phải""Ta biến thành người."

"Ân""Băng Tâm kinh ta cũng tu luyện tới tầng thứ chín rồi."

"Ân,... em muốn nói cái gì?"

"Nếu có người lại khi dễ tỷ, ta có thể giúp tỷ đánh hắn."

Tô Cổ cắn hồ lô ngào đường, nói ra một câu như vậy.Tô Yên nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Cổ.Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc lại cẩn thận xem xét Tô Cổ như vậy.
 
Back
Top Bottom