Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 990: Bá Chủ Hồng Hoang (18)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Ly Tranh tức giận đến mức cái đuôi vung thẳng lên, Sơ Tranh lấy được Phượng Hoàng tinh huyết, hai bước vọt đến trước mặt Đồ Yếm, giơ tay liền bổ xuống.Vừa rồi Đồ Yếm thay Sơ Tranh ép Phượng Hoàng tinh huyết ra, thân thể vốn đã tiêu hao mất một chút.Động tác của Sơ Tranh vừa nhanh vừa độc, Đồ Yếm không có phòng bị, thân thể trực tiếp đổ xuống.Sơ Tranh đón được hắn, nam nhân đổ vào trong ngực cô, mặt dán lên cần cổ cô.Ly Tranh trừng lớn mắt: "Ngươi làm gì!"

Đồ Yếm đối với cô tốt như vậy, mà cô lại động thủ.Quả nhiên Thần thú đều không phải thứ tốt lành gì."

Không phải ngươi muốn hắn hấp thu cái này à."

Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Không đánh hắn ngất xỉu, làm sao để hắn ngoan ngoãn hấp thu?"

Ly Tranh: "? ?"

Ly Tranh hoài nghi mình xuất hiện ảo giác nghe nhầm rồi.Sơ Tranh bóp lấy cằm Đồ Yếm, đút Phượng Hoàng tinh huyết vào.Ly Tranh: "..."

Cô thật sự đút!-Ly Tranh nằm sấp trên bàn, con mắt giống như chuông đồng nhìn chằm chằm Sơ Tranh, giống như muốn nhìn ra bông hoa trên người cô vậy.Sơ Tranh cũng không thèm để ý, mặc cho hắn nhìn, mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế đá bên cạnh.Nguyên Ninh ngất đi, bị Ly Tranh đạp vào góc, Thôn Tượng vừa rồi đã đi ra ngoài, thế giới của đại lão hắn không dám đặt chân đến.Đồ Yếm nằm trên chiếc bàn đằng sau Ly Tranh, bị Ly Tranh che chắn hơn phân nửa."

Vì sao ngươi lại làm vậy?"

Cuối cùng Ly Tranh không nhịn được, hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình."

Không phải ngươi nói hắn cần à."

Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên.Ly Tranh chất vấn: "Hắn cần là ngươi cho, ngươi mà tốt bụng như vậy chắc?"

Hắn không tin một con Thần thú lại tốt bụng như vậy.Máu bình thường thì cũng thôi đi, hắn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng đó là Phượng Hoàng tinh huyết, một trong những thứ quý hiếm nhất của Phượng Hoàng, cùng một nhịp thở với bản thân cô."

Hắn cần ta mới cho."

Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Người khác không được."

Ly Tranh: "..."

Luôn cảm thấy cô nói lời này, là đang xem thường mình.Sơ Tranh cho Đồ Yến Phượng Hoàng tinh huyết, trong lòng Ly Tranh mặc dù có hoài nghi, có cảnh giác, nhưng ánh mắt nhìn Sơ Tranh thì đã tốt hơn nhiều."

Đồ Yếm là thú gì?"

Sơ Tranh nhàn đến phát chán, đột nhiên đặt câu hỏi."

Hắn không nói cho ngươi biết?"

Ly Tranh nhếch nhếch miệng: "Ngươi tự mình hỏi hắn đi.

Dù sao không phải thú gì tốt."

Sơ Tranh trầm mặc.Nói mình như vậy mà được sao?"

Cũng là Hung thú."

"Không thì sao?"

Ly Tranh nói.Sơ Tranh không nói thêm gì nữa.Bên trong sơn động yên tĩnh lại, Ly Tranh ngược lại có chút không được tự nhiên, cuối cùng dứt khoát rời đi, đi ra bên ngoài xem sao.Sơ Tranh ngồi một mình trong sơn động.Đồ Yếm vẫn không tỉnh lại, cô cảm thấy mình không dùng sức, sao lại mê man lâu như thế?Sơ Tranh ngồi một hồi, đứng dậy, đi dạo trong hang động.Không biết đi dạo bao nhiêu vòng, vẫn không tỉnh.Sơ Tranh tiến tới nhìn hắn.Hình dáng của nam nhân thật đẹp, khi nhắm chặt hai mắt, thiếu đi khí chất u ám kia, giữa hai đầu lông mày hài hòa tốt đẹp, càng khiến người ta không thể rời mắt.Đầu ngón tay Sơ Tranh đụng phải chóp mũi Đồ Yếm, lòng bàn tay chậm chạp dời xuống, rơi vào trên môi hắn.Hơi thở rất nhỏ của Đồ Yếm rơi vào trên mu bàn tay cô, hơi nóng, lại hơi ngứa.Sơ Tranh dịch chuyển tay khỏi, ngồi xuống bên cạnh.-Đồ Yếm không biết mình ngủ bao lâu, lúc hắn tỉnh lại, ánh sáng trong hang động rất yếu ớt.Mơ hồ nhìn thấy bên cạnh mình có một người ngồi, đưa lưng về phía hắn.Ngón tay Đồ Yếm khẽ động, lại phát hiện tay của mình bị người ta nắm chặt.Hắn khẽ động như vậy, kinh động đến người đang nắm tay hắn."

Tỉnh rồi."

Người đang đưa lưng về phía hắn quay ra, có chút ghét bỏ mà nói: "Ta cũng không dùng sức, ngươi cũng quá không chịu được đánh."

Đồ Yếm: "..."

Hắn muốn giơ tay, kết quả còn chưa nâng lên, thì độ ấm trong lòng bàn tay, chậm rãi truyền tới.Ánh mắt Đồ Yếm rơi vào trên bàn tay giao nhau của hai người, hắn chỉ chần chờ một giây, liền dùng một tay khác sờ cổ."

Ngươi đánh ta..."

Đồ Yếm nghĩ đến chuyện lúc trước: "Phượng Hoàng tinh huyết đâu?"

Ly Tranh sẽ không làm gì cô chứ?Không đúng, nếu như làm gì, thì bây giờ cô sẽ không êm đẹp ngồi ở đây.Sơ Tranh đột nhiên xích lại gần.Cô cách rất gần, hô hấp của Đồ Yếm lập tức ngừng lại.Đáy mắt phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.Ánh mắt cô quá nghiêm túc chuyên chú, những âm thanh rất nhỏ bên tai kia biến mất, trong thoáng chốc, Đồ Yếm nghe thấy tiếng tim mình đập như nổi trống.Ánh mắt hắn rơi vào trên cánh môi màu hồng nhạt của thiếu nữ.Hình dáng môi sung mãn, lộ ra ánh nước nhàn nhạt.Đồ Yếm có thể nhớ lại rất rõ ràng, cảm giác khi đôi môi kia hôn mình.Hầu kết Đồ Yếm khẽ nhấp nhô, lòng bàn tay bị Sơ Tranh đè ép bắt đầu nóng lên.Sơ Tranh hạ thấp thân thể, dùng tay không điểm lên lồng ngực Đồ Yếm một cái.Lúc đầu Đồ Yếm còn chưa kịp phản ứng, đợi hắn hiểu được, trái tim nóng hổi trong nháy mắt trầm lãnh xuống.Hắn cảm ứng được tình trạng thân thể, lập tức ngồi dậy."

Tiểu Phượng Hoàng, ngươi..."

Dường như Sơ Tranh biết Đồ Yếm muốn nói gì, cắt ngang lời hắn: "Ta đã cho ngươi, không thể nào thu hồi lại."

Đồ vật cho đi cũng như tát nước ra ngoài.Nói không cần là không cần!Đại lão phải nói chữ tín!【. . .】 Chỉ sợ đến chữ tín này viết như thế nào tiểu tỷ tỷ còn không biết, còn bày đặt nói chữ tín tín, có biết xấu hổ không!Đồ Yếm bỗng rút mạnh tay về, trực tiếp kéo ra khoảng cách với Sơ Tranh, thần sắc nghiêm nghị: "Ngươi có biết mình đang làm gì không?"

Có lẽ là bởi vì tức giận, trong con ngươi u ám của Đồ Yếm nhiễm lên sự phẫn nộ."

Ta đương nhiên biết."

Sơ Tranh bóp lòng bàn tay."

Phượng Hoàng tinh huyết là gì của ngươi, không cần ta nói cho ngươi biết chứ, thứ này ta sẽ không cần..."

"Ngươi lấy ra ta liền cho hắn."

Sơ Tranh không hề chậm trễ chỉ vào Nguyên Ninh trong góc, khuôn mặt nhỏ căng đến nghiêm túc: "Nói được thì làm được."

Đồ Yếm: "..."

Mặc dù Đồ Yếm ở chung với Sơ Tranh thời gian không dài, nhưng hắn không khỏi cảm thấy, cô thật sự làm được.Nhưng mà thứ này...Đồ Yếm cảm thấy rất bỏng tay.Thật lâu sau, Đồ Yếm hỏi: "Tiểu Phượng Hoàng, tại sao là ta."

"Ta phải làm người tốt."

Sơ Tranh ngừng một chút, uốn nắn: "Thú tốt."

Đồ Yếm: "? ?"

Câu trả lời này, có liên quan gì đến câu hỏi của hắn?"

Ngươi cảm thấy ta là... thú tốt không?"

Sơ Tranh hỏi Đồ Yếm.Đồ Yếm: "? ? ?"

Đáy lòng Đồ Yếm toàn là nghi vấn.Đáng tiếc Sơ Tranh cũng không có ý định giải tỏa nghi vấn cho hắn.Sơ Tranh giống như đại ca tốt, vỗ vỗ vai Đồ Yếm: "Ngươi nhớ kỹ lúc trước đã đồng ý điều kiện của ta, sau này đi theo ta."

Dám chạy đánh gãy chân ngươi!Đồ Yếm hít sâu một hơi, giọng điệu xen lẫn một chút bất đắc dĩ: "Tiểu Phượng Hoàng, trên người ta có rất nhiều phiền phức."

Ở cùng một chỗ với hắn sẽ mang ý nghĩa, vô số phiền phức.Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Thật trùng hợp, ta cũng có."

Không ngại thêm một chút của người."..."

Thú trong Hồng Hoang con nào cũng muốn bắt cô uống ngụm máu.Nghĩ tới đây, Đồ Yếm lại nhíu mày.Điều kiện đi theo cô, trước đó đã nói xong, lúc này Đồ Yếm cũng không phải là muốn đổi ý, chỉ là không hiểu.Đồ Yếm sờ vị trí ngực mình.Có Phượng Hoàng tinh huyết trong thân thể, hắn giống như lại thân cận thêm mấy phần với thiếu nữ đối diện.Nhưng bất kể nói thế nào, mình cũng không ghét cô.Cũng ghét không nổi, còn muốn... che chở cô.Đồ Yếm biết trạng thái của mình không đúng, không nói gì thêm, chậm rãi suy xét suy nghĩ của mình, muốn xem thử xem rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 991: Bá Chủ Hồng Hoang (19)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Buổi chiều Ly Tranh mới trở về, nói ra tình huống bên ngoài.Còn có không ít thú quanh quẩn ở ngoài, nhưng Ly Tranh rất có tự tin, bọn họ không tìm được nơi này.Lúc này Nguyên Ninh cũng đã tỉnh, nằm trên mặt đất, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.Con ngươi đỏ đậm nhìn chòng chọc vào Đồ Yếm.Ly Tranh hung tợn giẫm lên Nguyên Ninh: "Chú ngươi hạ cho Đồ Yếm, giải thế nào?"

"Ha ha ha..."

Nguyên Ninh cười to, nhưng thở không được, cười hai tiếng lại không được.Y há lớn miệng hô hấp mấy lần.Quay đầu nhìn Đồ Yếm, mang theo ác độc dữ tợn: "Chú kia tộc Đằng Xà cũng không giải được, chớ nói chi là ta..."

Nóng vuốt Ly Tranh dùng sức: "Ngươi hạ cho hắn, sao ngươi lại không biết giải."

Gương mặt dữ tợn của Nguyên Ninh, không tiếng động cười lên."

Chú kia là ta tìm được trong vùng sương mù, ta không biết giải thế nào."

Chú này không chỉ tạo thành thương tổn cho Đồ Yếm.Mà đối với y cũng có ảnh hưởng, bằng không thì hiện tại y cũng sẽ không biến thành dáng vẻ này.Nhưng chuyện này, chắc chắn Nguyên Ninh sẽ không nói cho bọn họ biết."

Trong sương mù?"

Nguyên Ninh vò đã mẻ không sợ sứt: "Sương mù ở tận cùng Hồng Hoang kia."

"Ngươi đi vào?"

Ly Tranh nhíu mày, còn chưa từng nghe nói có ai đi vào vùng sương mù đó mà vẫn sống sót đi ra được."

A."

Nguyên Ninh nhìn về phía Đồ Yếm "Không phải hắn cũng vào sao."

Đồ Yếm gật đầu.Nhưng Đồ Yếm không xâm nhập, chỉ ở vị trí biên giới.Chính là lúc ấy, Nguyên Ninh đánh lén hắn.Sau đó Nguyên Ninh chạy trốn, cũng ẩn vào trong sương mù, hắn không đuổi kịp.Ly Tranh lại thẩm vấn hai lần, xác định Nguyên Ninh không nói dối.-Đồ Yếm ngồi ở bên ngoài sơn động rộng rãi, nhìn qua con đường lên trời phía trên.Sơ Tranh đi từ hang động ra, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Suy nghĩ gì thế?"

Đồ Yếm thu tầm mắt lại: "Ngươi nghe thấy được, chú trong thân thể ta có lẽ không giải được."

Thời gian còn lại của hắn không nhiều.Cho dù...Trong thân thể hắn có Phượng Hoàng tinh huyết, cũng không chống đỡ được bao lâu."

Nếu nó đến từ vùng sương mù kia, vậy thì đi xem, rồi sẽ có cách."

Giọng nói của Sơ Tranh nhẹ nhàng chậm chạp, trong hoàn cảnh an tĩnh, lại lộ ra sự u lãnh.Nhưng ý mà cô truyền đạt, lại giống như vấn đề gì cũng không quá khó khăn."

Không dễ dàng như vậy."

Hai tay Đồ Yếm hướng về phía sau, chống lên tảng đá, hơi ngửa đầu: "Vùng sương mù kia dù là đối với Thần thú hay là Hung thú đều rất không thân thiện, lần trước là ta may mắn, không xâm nhập vào bên trong nên mới ra khỏi đó được."

Đường lên trời kéo dài đến bầu trời, cảm giác như cách họ cực kỳ xa xôi.Đáy mắt Đồ Yếm phản chiếu ra những ngôi sao nhỏ rải rác kia: "Dù cho có thể vào nhưng làm sao tìm được?"

"Không phải ở trong đó có ma thú sao."

Tìm đến hỏi nha!

Có gì khó!"..."

Đồ Yếm liếc mắt, tinh quang biến mất khỏi đáy mắt hắn, lại lâm vào trong một mảnh tăm tối: "Ngươi tin sao?"

"Không có?"

Lời đồn trong Hồng Hoang đều không đáng tin như thế à? !Ánh mắt Đồ Yếm u ám: "Đây chỉ là một lời đồn, rốt cuộc trong vùng sương mù kia có ma thú trong truyền thuyết hay không, chưa có ai từng thấy được."

Sơ Tranh đặt tay lên vai Đồ Yếm: "Đi xem thử là biết có hay không."

"Tiểu Phượng Hoàng, ngươi nghe không hiểu ý của ta sao?"

Đồ Yếm nói: "Đi đến tận cùng Hồng Hoang, sẽ chết."

Mặc kệ là Thần thú hay là Hung thú."

Ngươi sợ?"

Sợ thì cứ nói ra, ta có thể bảo vệ ngươi!"..."

Đồ Yếm sợ chỗ nào đâu, hắn chỉ là không muốn Sơ Tranh đến đó, chỗ đó rất hung hiểm."

Quyết định vậy đi."

Đợi đến khi tìm được, trước tiên cho Nguyên Ninh một cái thực đơn trải nghiệm xa hoa, để y trải nghiệm cho đã.Con chó điên bắt nạt thẻ người tốt của ta.Còn cướp máu của ta!Cứ thế mà chết đi, quá lợi cho y rồi."

Tiểu Phượng Hoàng ngươi..."

Đồ Yếm muốn ngăn cản Sơ Tranh, kết quả Sơ Tranh trực tiếp nhảy xuống, phất phất tay với hắn: "Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai xuất phát."

Đồ Yếm: "? ?"

Sao lại xuất phát rồi!"

Xuất phát đi đâu?"

Ly Tranh nhảy từ phía trên xuống, thân thể cao lớn rơi xuống đất, nhưng không phát ra chút âm thanh nào, nhẹ nhàng linh hoạt."

Tận cùng Hồng Hoang."

Ly Tranh mở to mắt: "Nàng muốn đi theo ngươi?"

"Ta không có ý định đi."

Ly Tranh cũng nghĩ đến sự kinh khủng của vùng sương mù kia.Hắn nhìn về phương hướng Sơ Tranh rời đi."

Tiểu Phượng Hoàng này cũng rất to gan, đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp."

Đồ Yếm nhìn về phương hướng Sơ Tranh rời đi.Quả thật rất to gan...-Ngày hôm sau Sơ Tranh ngủ dậy, tìm một vòng không thấy Nguyên Ninh đâu.Ly Tranh nằm sấp bên ngoài hang động liếm móng móng, Thôn Tượng co lại thành một cục, cách Ly Tranh rất xa.Sơ Tranh vẫy gọi Thôn Tượng qua, Thôn Tượng lượn qua Ly Tranh một vòng, đi đến trước mặt Sơ Tranh."

Nguyên Ninh đâu?"

"Ta nhìn thấy...

Hắn mang đi."

Thôn Tượng ra hiệu về phía Hung thú Ly Tranh đang liếm móng móng.Mang đi đâu, Thôn Tượng cũng không biết.Sơ Tranh không thể làm rơi Nguyên Ninh, dù sao y cũng rất thảm, hẳn là phù hợp với giá trị quan chủ chốt của xã hội chủ nghĩa.【...

Tiểu tỷ tỷ, giá trị quan chủ chốt của xã hội chủ nghĩa mà cô nói, có phải là không đúng lắm không? 】Sơ Tranh: Thứ này không phải mi dạy ta sao?【 Ta dạy cô cái này bao giờ! 】 Vương Giả đột nhiên bị cho cõng một cái nồi, rất là phát điên: 【 Rõ ràng ta bảo cô cố gắng phá sản cơ mà! 】Sơ Tranh: Không phải mi muốn làm mấy con chó điên hại nguyên chủ biến thảm sao?

Ta làm sai chỗ nào? !

Là Nguyên Ninh không đủ thảm à?【. . .】Vương Giả chỗ nào cũng đau.Đau đến không thể vận hành, sắp chết máy, cần chậm rãi.Vì sao tiểu tỷ tỷ sát vách có thể tích cực hướng lên phía trước, còn ký chủ của nó lại như vậy chứ!Sơ Tranh giao lưu với Vương Giả xong, đi tìm Đồ Yếm."

Đi."

"Tiểu Phượng Hoàng, chúng ta cân nhắc..."

"Cân nhắc cái gì."

Sơ Tranh kéo hắn đứng lên: "Suy nghĩ thêm nữa, ngươi sẽ treo."

Ngươi treo ta còn làm người tốt thế nào!"

Tiểu Phượng Hoàng..."

Sơ Tranh không để ý đến Đồ Yếm phản đối, lôi hắn đi.Ly Tranh không có ý định đi cùng, nằm sấp bên ngoài hang động, lười động đậy, đưa mắt nhìn Sơ Tranh kéo Đồ Yếm rời đi.Trong dãy núi bên ngoài, ngẫu nhiên có thể cảm nhận được khí tức của các loại thú.Ly Tranh bảo các tiểu đệ của hắn đi dọn dẹp, thỉnh thoảng có thể nghe thấy các loại thú phẫn nộ gào thét.Sơ Tranh lách qua những thú này, rất nhanh đã đi ra khỏi dãy núi.Sơ Tranh cũng không mang theo Thôn Tượng, bảo hắn tìm một chợ phiên rồi đợi ở đó, Thôn Tượng biết Sơ Tranh muốn đi đâu, rất thức thời rời đi.Hắn sợ chết.Hắn chỉ là một con thú thú yếu ớt bất lực, không nên tiếp nhận nhiều như vậy.-Một bên khác.Yêu Nhiêu tìm Nguyên Ninh khắp nơi, kết quả thời gian dài như vậy trôi qua mà ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.Lại cứ luôn luôn có thú mai phục ả.Yêu Nhiêu rất đẹp, tính cách cũng tốt, dù là quen biết ả hay là không quen biết, thái độ đối với ả đều sẽ không quá kém.Đột nhiên có một nhóm thú không hiểu thấu nhảy ra, đuổi theo đánh ả.Có đôi khi vừa thăm dò được một chút tin tức, thì có thú xuất hiện, kết quả manh mối liền đứt mất.Yêu Nhiêu bị đuổi nhiều lần, mới biết được là có thú cố ý hành động.Là ai thì cũng rất dễ dàng hỏi thăm ra được.Dù sao toàn bộ Hồng Hoang chỉ có một con Phượng Hoàng như thế..."

Ngươi nói thật?"

Yêu Nhiêu nhìn nam nhân trước mặt: "Không dám lừa gạt đại vương, ta thăm dò được tin tức, Phượng Hoàng kia đang đi về phía Tuyệt Mệnh Lĩnh, đại vương, một giọt máu của Phượng Hoàng kia đều là bảo bối khó có được, nếu như ngài bắt được nàng, đại vương nhất định có thể xưng bá Hồng Hoang."
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 992: Bá Chủ Hồng Hoang (20)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Nam nhân híp mắt cân nhắc: "Ngươi có cách đối phó với nàng?"

Yêu Nhiêu: "Nguyện vì đại vương hiến kế."

"Tốt!"

Ý cười nơi khóe miệng Yêu Nhiêu dần dần dày đặc, đáy mắt ẩn giấu ngoan độc, đừng trách ả lòng dạ ác độc, là con Phượng Hoàng kia ra tay trước."

Vậy đại vương, chuyện của ta. . ."

"Ngươi yên tâm, không phải chỉ là tìm thú thôi sao, chuyện nhỏ."

"Đa tạ đại vương."

-Sơ Tranh không biết Yêu Nhiêu tìm được chỗ dựa, lúc này cô còn cách Tuyệt Mệnh Lĩnh một đoạn.Tuyệt Mệnh Lĩnh không phải chỉ là địa bàn của một con thú, mà bên trong có đủ loại Hung thú chiếm cứ.Nhưng bọn họ có một con Hung thú đầu đàn.Chuyện mà Hung thú ở Tuyệt Mệnh Lĩnh chuyên môn làm ra chính là chặn đường cướp bóc, rất giống đảm đương thổ phỉ của Hồng Hoang.Mà muốn đi đến tận cùng Hồng Hoang, nhất định phải đi qua Tuyệt Mệnh Lĩnh, nơi khác đều không qua được."

Đồ Yếm ngươi đi nhanh chút."

Sơ Tranh ở phía trước thúc giục Đồ Yếm.Đồ Yếm đi đến dưới một thân cây, dừng lại, không có ý định đi tiếp: "Trời sắp tối rồi, hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi."

Trong Hồng Hoang trời tối không nên đi đường.Có một số loại thú ẩn hiện ban đêm, giảo hoạt khó chơi, còn kết bầy kết đội.Sơ Tranh quay về, bưng vẻ mặt cao lãnh không chút cảm xúc của đại lão: "Dọc theo con đường này ngươi vừa đi vừa nghỉ, ngươi được không thế?"

Đồ Yếm dựa vào cây ngồi xuống: "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi thật sự rất muốn đến chỗ kia sao?"

Sơ Tranh ngồi xổm xuống, giơ tay nắm cằm hắn: "Ta đi vì ai?"

Đồ Yếm bị ép đối diện với ánh mắt Sơ Tranh.Tròng mắt của cô luôn luôn lạnh như băng, không có nhiệt độ.Cho dù là dưới ánh mặt trời rực rỡ, cũng hiện ra lãnh ý.Nhưng cặp mắt phượng ấy lại vô cùng xinh đẹp.Đồ Yếm dịch mắt ra, mi dài buông xuống, ánh mắt u ám che đậy dưới bóng tối: "Tiểu Phượng Hoàng, ta từng nói, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm."

Dọc theo con đường này, hắn gần như là bị cô cưỡng ép kéo đi.Đồ Yếm từng muốn thừa dịp cô không chú ý mà rời đi, kết quả đi không bao lâu sẽ bị thú khác bán hành tung.Bên ngoài bây giờ đều nói con Phượng Hoàng kia là tên coi tiền như rác nhất trong Hồng Hoang.Còn hoài nghi cô cướp Long tộc.Một lượng Long tinh lớn như vậy, chỉ có Long tộc có, mọi người hoài nghi như thế cũng không sai."

Tiểu Phượng Hoàng, ngươi không cần thiết. . ."

Thân thể Đồ Yếm đột nhiên ngã về sau, phía sau lưng chống lấy thân cây, thiếu nữ trước mặt nghiêng người tới hôn hắn.Lời phía sau bị cô chặn về."

Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, phải tin tưởng ta."

Sơ Tranh cúi đầu nói nhỏ bên tai hắn.Sơ Tranh hôn lên gương hắn mặt một cái, rồi lui lại một khoảng: "Chờ ở đây."

Sơ Tranh đứng dậy, một lát sau lại xoay người, nắm cằm Đồ Yếm uy hiếp: "Còn dám chạy đánh gãy chân ngươi."

Cằm Đồ Yếm buông lỏng ra, thân ảnh thiếu nữ biến mất ở trước mắt.Hắn giơ tay dùng mu bàn tay xoa xoa cằm, một lát sau duỗi đầu lưỡi ra liếm qua cánh môi bị Sơ Tranh hôn.Nắng chiều phía cuối chân trời dần dần chìm xuống, bao phủ trên người nam tử, kéo ra một cái bóng thật dài trên mặt đất.Hắn im ắng thở dài.Đồ Yếm đã sớm quen thuộc với những ánh mắt chán ghét căm hận, thậm chí là sợ hãi trong Hồng Hoang.Đột nhiên có một ngày, bên cạnh mình có thêm một người, không dùng ánh mắt như thế nhìn hắn, hắn ngược lại không biết nên làm sao.Sơ Tranh trở lại rất nhanh, trong tay mang theo bữa tối của hôm nay.Đồ Yếm giơ tay muốn cầm.Sơ Tranh dùng một tay kéo tay hắn ra: "Nói mấy lần rồi, không cho phép ăn sống."

Đồ Yếm thu tay lại: "Thú trong Hồng Hoang đều ăn như thế."

Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Không cho phép ngươi ăn."

Đồ Yếm: ". . ."

Đồ Yếm nhìn Sơ Tranh nhóm lửa, sau khi nướng chín đồ ăn, lại chia ra xong mới đưa cho Đồ Yếm.Trong Hồng Hoang làm gì có thú nào ăn như thế. . .Đồ Yếm ăn đến không quá quen thuộc, nhưng mùi vị rất tốt, có một loại mùi thơm khác biệt, ăn nhiều ngày như vậy, Đồ Yếm cũng sắp quen rồi.Buổi tối.Trên bầu trời màu đen treo đầy ngôi sao nhỏ, Sơ Tranh nằm cạnh đống lửa, hai tay đặt sau ót, bắt chéo chân."

Đồ Yếm."

"Ừ?"

"Nằm xuống."

Đồ Yếm nhìn chỗ bên cạnh cô, hơi chần chờ, cuối cùng nằm xuống, hai người cách nhau một khoảng.Sơ Tranh lại chủ động tới gần, nhưng cũng không quá gần, chỉ là cánh tay có thể đụng tới cánh tay."

Bản thể của ngươi là gì?"

Sơ Tranh hỏi hắn.Hắn biết mình là Phượng Hoàng, còn cô không biết hắn là gì, thế này cũng quá không công bằng.". . ."

Đồ Yếm trầm mặc.Mu bàn tay hắn đột nhiên bị nắm lấy: "Hỏi ngươi đó."

Lòng bàn tay thiếu nữ mềm mại, dán vào mu bàn tay hắn, xúc cảm tinh tế.Cơ thể Đồ Yếm hơi cứng ngắc: "Ngươi muốn nhìn?"

"Có thể chứ?"

Đồ Yếm rút tay ra, ngồi dậy.Sơ Tranh cũng ngồi dậy theo.Đồ Yếm giống như có chút khẩn trương, nửa ngày cũng không có động tĩnh.Cuối cùng hắn quyết định, hít sâu một hơi, biến trở về nguyên hình.Sơ Tranh chỉ mới chớp mắt, Đồ Yếm đã không thấy tăm hơi, thay vào đó là một con Cự Thú.Toàn thân cao thấp của Cự Thú đều là màu trắng, chỉ có cái đuôi và móng vuốt lộ ra màu đen nhàn nhạt, lông dán lên thân thể hắn dài mà mềm mại, thân hình hơi giống như con mèo phóng đại, nhưng răng nanh trên mặt rất dài, ngũ quan trên mặt cũng hơi hung dữ, có chút dọa người.Dường như hắn có chút không thích ứng, không biết nên làm sao bây giờ, Cự Thú mặc dù hình thể khổng lồ, nhưng lúc này nhìn lại có một loại cảm giác vừa hung vừa manh.Sơ Tranh: ". . ."

Má ơi!Ánh mắt Sơ Tranh nhìn thẳng, chăm chú nhìn chằm chằm Cự Thú —— lông lông.Ta sắp không khống chế nổi chính mình!Sơ Tranh trực tiếp bổ nhào qua, nhưng ở ngay một khắc đó Đồ Yếm lại biến về, Sơ Tranh trực tiếp nhào vào trong lòng hắn.Đồ Yếm tiếp được cô: "Tiểu Phượng Hoàng?"

Sơ Tranh: ". . ."

Sơ Tranh ngửa đầu nhìn hắn: "Biến về làm gì?"

Ta còn chưa sờ được mà! !"

Biến lại đi."

Cho ta sờ sờ.Đồ Yếm muốn từ chối Sơ Tranh, nhưng mà vừa nhìn vào mắt Sơ Tranh thì hắn không cách nào mà từ chối được, chần chờ vài giây, lần nữa biến trở về.Lúc này Sơ Tranh còn đang ở trong lòng hắn, toàn thân lập tức chìm trong lông lông mềm mại.Cảm giác này tựa như đột nhiên rơi vào trong bông, lông mao mềm mịn bao trùm lấy cô.Rất muốn lăn lộn.Sơ Tranh nhịn xuống xúc động muốn lăn lộn, chỉ giơ tay sờ."

Tiểu Phượng Hoàng, được chưa?"

". . ."

Ta phải nói thế nào, mới có thể bảo trì hình tượng cao quý lãnh diễm lại có thể làm thẻ người tốt không biến về đây.Trong đầu Sơ Tranh xoay chuyển cực nhanh.Nhưng mà. . .

Không có.Trừ phi cô làm nũng.Đại lão sao có thể làm nũng.Không thể nào!Đời này cũng không thể!Cần mặt!Sơ Tranh lưu luyến không rời buông hắn ra, cấp tốc đi đến bên cạnh, cách Đồ Yếm rất xa.Thẻ người tốt sao có thể mềm như thế chứ.Rất muốn sờ tiếp.Sơ Tranh cào cỏ trên mặt đất, tiểu nhân nơi đáy lòng toàn là oán niệm.Đồ Yếm đã biến về, hắn nhìn Sơ Tranh một chút, vừa rồi cô đột nhiên nhào tới, hiện tại lại thế này, cô nhìn thấy bộ dáng của mình. . .

Là chán ghét sao?Đồ Yếm siết chặt ngón tay.Đồ Yếm cũng không nói chuyện, ngồi xuống một bên khác.Ban đêm.Đồ Yếm dựa vào thân cây nghỉ ngơi, hắn cảm giác có người đi tới, hắn biết là ai.Đồ Yếm cho là Sơ Tranh chỉ tới xem một chút, chẳng mấy chốc sẽ rời đi, kết quả lần này đến tận nửa ngày hắn cũng không cảm giác được Sơ Tranh rời đi.Đồ Yếm đành phải mở mắt ra.Thiếu nữ đứng trước mặt hắn, ánh mắt lành lạnh nhìn hắn."

Tiểu Phượng Hoàng?"

Sơ Tranh ngồi xuống, lý lẽ hùng hồn nói: "Đồ Yếm, ta hơi lạnh, ngươi biến lớn cho ta ôm."

Đồ Yếm: "? ?"
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 993: Bá Chủ Hồng Hoang (21)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Đồ Yếm không rõ, sao Phượng Hoàng lại sợ lạnh.Phượng Hoàng có thuộc tính hỏa, ai lạnh chứ cô không thể nào lạnh.Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn biến về bản thể, để Sơ Tranh ôm.Sơ Tranh ôm lông lông mềm mại, hạnh phúc ngao ngao.Đây mới là đãi ngộ cuộc sống mà người thắng cuộc nên có!Trước kia đều sống cuộc sống của tên ăn mày nào đó!Thật mềm thật mềm...Tỉnh táo một chút.Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt, tay sờ loạn trên người Đồ Yếm."

Tiểu Phượng Hoàng."

Đồ Yếm dùng móng vuốt đè cô lại, thấp giọng cảnh cáo: "Không nên sờ loạn."

"Ồ."

Sơ Tranh bất động.Đồ Yếm buông cô ra, Sơ Tranh lại lập tức sờ.Đồ Yếm ngăn cản cô hai lần, Sơ Tranh ngoài miệng thì đồng ý nhanh lắm, nhưng chờ hắn buông ra là lại lập tức bắt đầu.Đồ Yếm đành phải ôm cô, có chút khó chịu nói: "Đừng sờ xuống dưới."

Sơ Tranh cọ xát lên trên, sờ đến lông mềm trên cổ hắn.Đồ Yếm cảm thấy lúc này Sơ Tranh không giống như bình thường lắm, trên mặt mặc dù vẫn lạnh như băng, không có biểu tình gì, nhưng Đồ Yếm cảm thấy trên người cô như tràn đầy một loại vui vẻ nào đó.Sơ Tranh sờ một lúc, có hơi buồn ngủ.Đồ Yếm lại không hề buồn ngủ chút nào.Hắn nhìn thiếu nữ nằm sấp trên người mình, tâm tình hơi phức tạp.-"Tiểu Phượng Hoàng?"

Sơ Tranh giơ tay bịt lỗ tai, phía dưới vẫn mềm mềm, cô lại cọ xát.Cơ thể Đồ Yếm hơi cứng ngắc, vị trí cô cọ...Đồ Yếm muốn buông Sơ Tranh ra, kết quả Sơ Tranh đột nhiên ôm sát hắn: "Của ta! !"

Một tay còn chậm rãi sờ sờ.Đồ Yếm thật sự không chịu được nữa, biến trở về.Cái đệm mềm mềm biến mất, Sơ Tranh bỗng nhiên mở mắt ra, đối đầu với gương mặt xinh đẹp của Đồ Yếm.Sơ Tranh nhìn xung quanh, trời không biết đã sáng từ lúc nào.Cô mò xuống lỗ tai, trấn định trượt từ trên người Đồ Yếm xuống, giống như người vừa rồi không phải cô.Đồ Yếm: "..."

Sơ Tranh hái cho hắn mấy quả cây làm bữa sáng, sau khi ăn xong tiếp tục lên đường.Lần này Sơ Tranh đi ở phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên người hắn.Đồ Yếm có một loại cảm giác như trên lưng có gai.Luôn cảm thấy Tiểu Phượng Hoàng đằng sau đang có ý đồ xấu gì đó.Phía trước chính là Tuyệt Mệnh Lĩnh, trong lòng Đồ Yếm dần dần cảnh giác.Hung thú ở Tuyệt Mệnh Lĩnh phần lớn là những con thú từng phạm tội ở Hồng Hoang, bị truy đuổi đến không còn cách nào, gia nhập vào Tuyệt Mệnh Lĩnh, làm xằng làm bậy."

Chúng ta không thể bay qua?"

Vì sao cần phải đi qua?Ta biết bay mà!"

Không thể."

Đồ Yếm lắc đầu: "Trên không trung của Tuyệt Mệnh Lĩnh không thể phi hành."

Thần thú cũng không được."

Thú ở nơi này lợi hại vậy sao?"

Còn có thể quản lý cả không trung."...

Không phải, nghe nói là tự nhiên hình thành."

Đồ Yếm trầm thấp nói: "Hung thú trong Tuyệt Mệnh Lĩnh chỉ là vừa vặn nhặt được tiện nghi."

Trong Hồng Hoang có rất nhiều chỗ thần kỳ.Cái này không tính là gì.Nhưng bị thú lợi dụng, vậy thì không giống...Không thể bay thì không thể bay.Vậy thì đi qua."

Đứng lại!"

Sơ Tranh và Đồ Yếm vừa bước vào phạm vi Tuyệt Mệnh Lĩnh, thì bỗng có một tiếng quát lớn vang lên.Mấy nam nhân mặc da thú, cà lơ phất phơ đi từ trong cánh rừng bên cạnh tới.Đối phương dò xét Sơ Tranh, ánh mắt có chút trần trụi làm càn, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười không có ý tốt: "Các ngươi làm gì thế?"

Đồ Yếm đi lên trước, ngăn trở Sơ Tranh: "Mượn đường."

"Mượn đường thì có thể, nhưng mà..."

Đối phương sờ cằm, đê tiện nhìn ra phía sau Đồ Yếm: "Nàng ở lại, ngươi đi qua."

Tuyệt Mệnh Lĩnh không chỉ cướp đồ vật, cũng sẽ cướp thú.Đặc biệt là thú đẹp.Lúc này rõ ràng là bọn họ coi trọng Sơ Tranh."

Ta ở lại làm gì?"

Sơ Tranh nhô đầu ra từ sau lưng Đồ Yếm, thật lòng hỏi: "Giết các ngươi?"

"Ha ha ha..."

Mấy con thú đối diện giống như nghe thấy chuyện cười."

Giết chúng ta, ngươi biết đây là nơi nào không?

Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết chúng ta ha ha ha..."

"Vậy ta thì sao?"

Đồ Yếm híp mắt, ánh sáng nguy hiểm lưu chuyển trong đó."

Ngươi?

Ngươi là cái thá gì..."

Tiếng nói của con thú kia đột nhiên ngừng lại, hai tay túm lấy cổ mình, giống như bị người bóp lấy yết hầu.Đồ Yếm phất tay, con thú kia đập sang bên cạnh, nện lên một gốc cây, trượt xuống đất.Con ngươi u ám của nam tử đựng đầy sát khí: "Đồ Yếm."

Mấy con thú đối diện trong nháy mắt đổi sắc mặt."

Đi...

Đi mau, đi mau."

Mấy con thú không để ý tới đồng bạn nằm dưới đất, lập tức chạy trốn vào trong núi rừng.Đồ Yếm ổn định khí tức hỗn loạn trong thân thể, quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Mau chóng đi qua, nếu không thì bọn họ sẽ gọi nhiều thú tới hơn."

-Không biết là Đồ Yếm miệng quạ đen, hay là hắn am hiểu kịch bản của nơi này.Bọn họ đi chưa được bao xa, liền bị một đám thú cản lại.Có một bộ phận thú là hình người, có một bộ phận là bản thể, dần dần xuất hiện trong rừng, bao vây họ lại."

Đồ Yếm, ngươi còn dám xuất hiện ở đây."

Một giọng nói hùng hậu từ chỗ sâu truyền tới, một bóng người cực nhanh đi đến, Hung thú xung quanh dồn dập cúi thấp đầu, tỏ vẻ tôn kính: "Đại vương."

Đây là đại vương của Tuyệt Mệnh Lĩnh bây giờ, thân hình cao lớn, ngũ quan cũng coi như tuấn lãng, nhưng lông mày hình chữ bát làm hắn ta nhìn rất hung hãn.Đại vương của Tuyệt Mệnh Lĩnh hung ác nhìn Đồ Yếm: "Lần trước ngươi giết nhiều thú của Tuyệt Mệnh Lĩnh ta như thế, bây giờ ngươi còn dám xuất hiện, Đồ Yếm, ngươi thật sự cho rằng mình có thể xưng bá Hồng Hoang à?"

"Các ngươi chặn đường trước."

Vẻ mặt Đồ Yếm không có gì thay đổi."

Tuyệt Mệnh Lĩnh là địa bàn của ta, muốn đi qua nơi này, thì phải dựa theo quy củ!"

Khí thế trên người đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh chợt thịnh, uy áp ngang ngược quét ngang mà tới."

Dựa theo quy củ của ta cũng là quy củ."

Đồ Yếm giơ tay bảo vệ Sơ Tranh ra sau lưng, khí lãng phất qua, thân hình hắn không nhúc nhích tí nào."

Ha ha ha ha..."

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh giận quá hóa cười."

Đồ Yếm, ngươi vẫn cuồng vọng tự đại như vậy, nhưng ta nghe nói...

Ngươi bị thương."

Nói đến phần sau, ngữ điệu của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh bỗng nhiên trầm thấp xuống."..."

Tin tức Đồ Yếm bị thương, đã truyền khắp nơi trong Hồng Hoang.Mặc dù không phải hắn bị thương, nhưng thực lực xác thực giảm bớt đi nhiều.Chống lại những con thú sẵn sàng bỏ mạng ở Tuyệt Mệnh Lĩnh này, hắn cũng không nắm chắc mười phần."

Chém chém giết giết còn ra thể thống gì."

Sơ Tranh giữ chặt Đồ Yếm, trực tiếp đứng ra ngoài, nhìn về phía đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh, giọng điệu lãnh đạm: "Chúng ta đàm phán một vụ giao dịch."

Nữ tử một thân váy áo đỏ rực, ngũ quan tinh xảo, cho dù mặt không biểu tình, cũng lộ vẻ đường hoàng tươi đẹp, hoàn toàn không giống với những con thú khác trong Hồng Hoang.Trong rừng tia sáng pha tạp rơi xuống, ném ra quang ảnh trên người cô, trong lúc vung tay nhấc chân, có khí chất cao quý ưu nhã thuộc về Thần thú, không thể xâm phạm.Con ngươi của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nhíu lại: "Ngươi là Phượng Hoàng?"

"Biết ta?"

"Trong Hồng Hoang có ai mà chưa từng nghe qua ngươi."

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh cười đến có chút quỷ dị, còn có chút tham lam: "Nhưng mà, hiện tại có người muốn mạng của ngươi."

Sơ Tranh hơi trầm mặc.Lúc này, muốn mạng của cô... có lẽ là con chó điên Yêu Nhiêu kia.Trên mặt Sơ Tranh không có bất kỳ cảm xúc gì: "Ngươi có thể nghe xong điều kiện giao dịch của ta, rồi quyết định."

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nhìn chằm chằm Sơ Tranh nửa ngày, lại nhìn Đồ Yếm, trong lòng so đo một phen: "Được, nói nghe thử xem."
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 994: Bá Chủ Hồng Hoang (22)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sơ Tranh yêu cầu đơn độc nói chuyện với đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh suy nghĩ một lát, đồng ý."

Tiểu Phượng Hoàng. . ."

"Không có việc gì."

Sơ Tranh vỗ vỗ bờ vai hắn trấn an: "Chờ ta về."

"Tiểu Phượng Hoàng!"

Đồ Yếm không ngăn được Sơ Tranh, nhìn cô đi sang bên kia.Sơ Tranh đi theo đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh rời đi, đi ra một khoảng cách, đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh dừng lại."

Được rồi, nói ở đây đi, ngươi muốn giao dịch gì với ta?"

Sơ Tranh lấy ra một bao Long tinh.Con ngươi của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh lập tức nhíu lại, bên ngoài đồn rằng trên người Phượng Hoàng này, có không ít Long tinh, hóa ra là sự thật. . ."

Số Long tinh này đều có thể cho ngươi."

"Ha ha, nếu ta bắt ngươi lại, số Long tinh này không phải cũng là của ta sao."

Lông mày chữ bát của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh giương lên: "Hơn nữa ta còn có thể nếm thử hương vị của Thần thú Phượng Hoàng, tại sao phải giao dịch với ngươi?"

Ha!Suy nghĩ của con chó điên này còn rất khá đấy!"

Ngươi đánh không thắng ta."

Trong thanh âm bình tĩnh cất giấu phách lối và tự tin vô tận!"

Ha ha ha, ngươi chỉ là Thần thú đang trong thời kỳ trưởng thành. . ."

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh còn chưa nói hết lời, thiếu nữ đối diện đột nhiên không thấy tăm hơi.Thân thể hắn ta đột nhiên kéo căng, cực nhanh liếc nhìn bốn phía.Trong rừng im ắng, đạo thân ảnh màu đỏ rực xinh đẹp vừa rồi, tựa như tiêu thất giữa hư không.Trực giác của thú nói cho đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh biết, gặp nguy hiểm.Vù ——Âm thanh vang lên từ phía trên.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh ngẩng đầu nhìn lên, hắn ta còn chưa thấy rõ, thân thể đã làm ra phản ứng, tránh sang bên cạnh.Mấy chùm sáng màu bạc rơi xuống, đập xuống đất, trong nháy mắt biến mất.Vừa rồi nếu không phải hắn ta tránh nhanh, thì mấy chùm sáng màu bạc kia sẽ trực tiếp xuyên qua thân thể hắn ta.Sắc mặt của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh có chút vặn vẹo, lửa giận từ đáy mắt bốc cháy lên.Phượng Hoàng này nói động thủ là động thủ, hắn ta còn chưa nói dứt lời mà!

Có hiểu quy củ không!Trong rừng chẳng biết che kín ngân quang từ lúc nào, ngân quang đổ xuống giống như sao băng đột nhiên xẹt qua trên bầu trời đêm hè.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh bước một bước lui đến biên giới, đụng vào ngân quang, giống như đụng vào bình chướng vô hình, bị bắn ngược về giữa.Đây là thứ gì?Sau lưng đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh dâng lên một trận hàn ý.Không đúng. . .Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nghĩ đến cái gì đó, lập tức lấy từ trên người ra một vật.Nhưng mà hắn ta còn chưa kịp mở ra, thì cổ tay đột nhiên mát lạnh.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nắm chặt đồ vật, nhưng đáng tiếc lực lượng còn lớn hơn từ cổ tay truyền đến, tứ chi của hắn ta bị kéo ra, trong khoảnh khắc liền mở ra thành hình chữ đại (大).Thân ảnh màu đỏ nhanh nhẹn rơi từ trên không trung xuống.Ngân tuyến trong không khí nháy mắt hiển lộ ra.Váy áo nhẹ nhàng giơ lên, cô giẫm lên một vệt sáng, tư thái kia giống như bễ nghễ toàn bộ thiên hạ, lạnh lẽo đạm mạc, thanh quý vô song.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh bị ngân tuyến ngang dọc đan xen trước mắt dọa cho giật mình, quay đầu, phát hiện bốn phía toàn là ngân tuyến như vậy, một sợi gần nhất, đang sát qua gương mặt hắn ta.Tim đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh đập thình thịch.Những sợi dây này bày ra từ lúc nào?Mình thế mà lại không hề phát giác ra được."

Bây giờ chúng ta có thể nghiêm túc nói chuyện chưa?"

Thanh âm lạnh lẽo của thiếu nữ, chậm rãi vang lên giữa khu rừng.Trong lòng đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh phát lạnh theo.Mẹ nó đây là thứ gì!-Sơ Tranh giơ tay, đầu ngón tay điểm trên không khí một cái, ngân tuyến trải rộng trong rừng trong nháy mắt biến mất.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh rơi xuống đất, hắn ta theo bản năng giơ tay vớt vớt giữa không khí, nhưng không mò được gì cả.Lại lập tức cảm thấy trầm xuống.Quá nhanh.Hơn nữa lặng yên không một tiếng động, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.Giống như thứ kia là cô tùy tâm khống chế, nói xuất hiện là xuất hiện, nói biến mất là biến mất.Thần thú Phượng Hoàng. . .Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nhịn không được rùng mình một cái."

Đây là cái gì?"

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nhìn thứ trong tay Sơ Tranh, đó là một cái bình được chế tác bằng xương cốt."

Không biết. . .

Nữ nhân kia nói nó có thể đối phó ngươi."

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nghẹn khuất đáp."

Ồ."

Sơ Tranh cất đồ đi, ném Long tinh qua.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nắm lấy Long tinh, vẫn kiên trì nói: "Đồ Yếm có thù với ta. . ."

"Trong Hồng Hoang mà nói đến chuyện thù hận cái gì, thú hắn giết cũng không phải con ngươi."

Ai mà chưa từng giết mấy tiểu đệ của người khác chứ, chém chém giết giết không phải là bình thường à!"

Ta thân là đại vương. . ."

"Ngươi cũng có thể không phải."

Mấy chữ ngắn gọn, đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nghe ra ý uy hiếp.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nắm chặt Long tinh.Có chỗ tốt cầm, dù sao cũng tốt hơn so với bỏ mạng.-Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh mang theo thú trở lại trụ sở."

Đại vương, ta nghe nói bọn họ tới?"

Yêu Nhiêu lập tức ra đón, mang theo vài phần chờ mong: "Thế nào rồi?"

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh liếc nhìn ả một cái, trầm giọng phân phó: "Bắt ả lại."

Lập tức có thú bao vây Yêu Nhiêu lại.Yêu Nhiêu cả kinh đến sắc mặt biến hóa: "Đại vương ngươi làm vậy là có ý gì?"

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh ngồi xuống vương tọa của mình, nhìn về phía sau.Yêu Nhiêu giống như có cảm giác, quay đầu lại.Thân ảnh màu đỏ chậm rãi đi đến, ánh sáng như trải ra một tầng sáng nhàn nhạt xung quanh người cô, cả người dường như cũng đang phát sáng.Yêu Nhiêu nghe nói cô đã hóa hình, nhưng chưa được tận mắt nhìn thấy, lúc này trông thấy, Yêu Nhiêu lập tức siết chặt ngón tay, ghen ghét bao phủ lấy ả.Yêu Nhiêu vẫn cảm thấy mình ở trong Hồng Hoang, tuyệt đối được cho tuyệt mỹ.Nhưng ả không nghĩ tới, cô lại đẹp như vậy. . ."

Đại Vương, ngươi lật lọng?"

Móng tay Yêu Nhiêu bấm sâu vào trong thịt, đè ép phẫn nộ nơi đáy lòng, quay đầu chất vấn đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh: "Chúng ta đã nói xong, tại sao ngươi lại đổi ý?"

Kế hoạch của Yêu Nhiêu rất tốt, nhưng ả không nghĩ tới, đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh sẽ phản bội, liên thủ với con Phượng Hoàng kia tới đối phó mình.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh cũng không muốn mà!Hắn có thể có cách nào!Hắn không muốn chết!"

Bắt lại."

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh phất tay.Yêu Nhiêu làm sao chịu thúc thủ chịu trói.Thực lực của Yêu Nhiêu không tính là thấp, nhưng cũng không cao lắm.Con thú tên Đinh Thảo kia còn không ở bên cạnh ả, đối đầu với nhiều tiểu đệ của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh như thế, thì rất là tốn sức.Yêu Nhiêu rất nhanh bị đè xuống đất.Sơ Tranh ngồi xổm bên cạnh ả, lấy cái bình được chế tác bằng xương kia ra: "Đây là cái gì?"

Ánh mắt Yêu Nhiêu giống như bôi độc, đáy lòng khó nhịn lửa giận."

Ngươi cho là ta sẽ nói cho người biết?"

Yêu Nhiêu gạt ra mấy chữ từ trong kẽ răng.Sơ Tranh vuốt vuốt cái bình bằng xương kia, hồi lâu sau, cô chậm rãi nói: "Không nói thì không nói thôi."

Sơ Tranh mở nắp bình ra, nắm lấy cằm Yêu Nhiêu, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai rót vào trong miệng ả.Đã không nói, vậy thì ta tự nhìn.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh: ". . ."

Thần thú đều hung tàn như vậy sao?Đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, trước đó nàng không trực tiếp đút thứ này cho mình ăn."

A a. . ."

Yêu Nhiêu hoảng sợ giãy dụa.Nhưng mà thú phía sau đè ả đến sít sao.Sơ Tranh khiến cho Yêu Nhiêu nuốt xuống toàn bộ.Hoảng sợ trong mắt Yêu Nhiêu dần dần nồng đậm.Sơ Tranh buông ả ra đứng dậy.Yêu Nhiêu lập tức nôn ra.Đáng tiếc thứ kia không nhiều, lúc này đã hoàn toàn nuốt xuống, không nôn ra được.Yêu Nhiêu bỗng nhiên ngẩng đầu.Trong đôi mắt đẹp vằn lên tia máu, oán độc lại dữ tợn nhìn Sơ Tranh."

Nhìn ta như thế làm gì."

Sơ Tranh khí định thần nhàn khoanh tay trước ngực đứng đấy: "Thứ này không phải của ngươi à."

Yêu Nhiêu: ". . ."
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 995: Bá Chủ Hồng Hoang (23)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Chỉ trong khoảnh khắc, trên gương mặt phẫn nộ oán độc của Yêu Nhiêu, bắt đầu xuất hiện vẻ đau đớn.Thú giữ chặt ả chần chờ buông ả ra.Yêu Nhiêu co quắp dưới đất, mặt đỏ lên, móng tay túm lấy cổ họng mình, trên cổ trong nháy mắt xuất hiện vết máu."

A —— "Sơ Tranh hơi sợ lui về phía sau."

A a..."

Trong cổ họng Yêu Nhiêu phát ra tiếng kêu thảm thiết.Vết máu trên cổ dần dần trở nặng, đã bắt đầu máu thịt be bét.Ả hận!Vì sao!Không nên như thế này...Bây giờ phải là nàng quỳ trước mặt mình, phải là nàng cầu xin mình tha cho nàng, chứ không phải như vậy.Không đúng.Chuyện này không đúng! !"

Đại vương!

Không xong rồi!"

Có thú chạy từ bên ngoài vào."

Đại vương, có Đằng Xà đánh vào."

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh thần sắc cổ quái: "Đằng Xà?

Không phải đều bị diệt tộc rồi à?"

"Đúng, đúng thế, nhưng mà...

Cái tên bên ngoài chính là Đằng Xà..."

Thú báo tin lắp bắp, nói cũng không nói không rõ.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh cuồng loạn trong lòng.Chuyện quái gì đang xảy ra thế này.Tộc Đằng Xà tới làm gì! !"

Đi xem thử xem."

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh mang theo các tiểu đệ chuẩn bị đi xem một chút, kết quả bên kia bỗng nhiên có mấy con thú nện xuống, lăn đến bên chân đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh.

Ở phía trên rừng cây, một bóng người lướt qua, rơi xuống mặt đất.Gần như là đồng thời với khi người kia rơi xuống, Đồ Yếm cũng xông từ bên ngoài tới.Hai bên không hẹn mà gặp."

Đồ Yếm!"

Lão đầu hét to một tiếng.Đồ Yếm liếc lão một cái, đi thẳng đến chỗ Sơ Tranh: "Tiểu Phượng Hoàng, không sao chứ?"

Vừa rồi Sơ Tranh để hắn ở lại bên ngoài, hắn càng chờ càng lo lắng, nghe thấy tiếng đánh nhau, liền xông thẳng vào đây, lúc này trông thấy Sơ Tranh yên bình, tảng đá nơi đáy lòng hắn mới rơi xuống.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nhận ra lão đầu: "Tộc trưởng tộc Đằng Xà, ngươi đến chỗ ta, có chuyện gì?"

Tộc Đằng Xà đổi tộc trưởng không bao lâu, tộc Đằng Xà liền bị diệt tộc, cho nên ngoại giới cũng không biết."

Ta không phải tới tìm ngươi."

Ánh mắt sắc bén của lão đầu nhìn chằm chằm vào Đồ Yếm, hận không thể tháo hắn thành tám mảnh, rút gân lột da, để giải mối hận trong lòng."

Đây là Tuyệt Mệnh Lĩnh."

Địa bàn của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh bị xâm phạm, tâm tình cũng khó chịu.Lão đầu thoáng tỉnh táo lại.Bên trong Tuyệt Mệnh Lĩnh Hung thú đông đảo, lúc này ở đây chỉ là một góc của tòa băng sơn, rất nhiều thú căn bản không lộ diện.Nếu quả như thật náo lên, đối với lão cũng không có chỗ tốt gì.Lão là tìm đến Đồ Yếm báo thù, không phải đến trêu chọc Hung thú khác trong Tuyệt Mệnh Lĩnh."

Tộc Đằng Xà ta bị diệt, hung thủ ở ngay chỗ này, ta tới tìm hắn."

Hung thủ diệt tộc Đằng Xà—— Đồ Yếm.Ánh mắt của tất cả thú rơi trên người Đồ Yếm.Có lẽ là bởi vì Sơ Tranh ở đây, Đồ Yếm hiếm khi giải thích một câu: "Chuyện tộc Đằng Xà bị diệt, không liên quan gì đến ta."

"Không phải ngươi thì là ai?"

Lão tận mắt nhìn thấy, còn có thể sai lầm được à!

"Ngươi không chỉ giết toàn tộc ta, mà còn cướp Thánh khí của tộc ta!"

Thánh ở khí ngay chỗ này.Lão cảm giác được Thánh khí, nên mới đuổi tới."

Không phải ta."

Đồ Yếm mặt âm trầm.Hắn không giết tộc Đằng Xà, cũng không lấy Thánh khí.Khi hắn đến, Thánh khí đã biến mất.Lão đầu căn bản không tin: "Không phải ngươi là thì ai?

Lúc ấy chỉ có ngươi ở đó, còn ai vào đây?"

Đồ Yếm: "..."

Chuyện này thật sự không có cách nào giải thích.-"A —— "Khi hai bên giằng co, Yêu Nhiêu bị đám người lãng quên ở phía sau bỗng nhiên hét thảm một tiếng.Một tiếng này hấp dẫn lấy ánh mắt của mọi người, gồm cả lão đầu cũng bị hấp dẫn tới.Trước đó Yêu Nhiêu đã giúp tộc trưởng soán vị, còn mang dấu hiệu nhận biết rõ ràng như thế, lão đầu tự nhiên biết ả.Nhưng ánh mắt của lão đầu chỉ dừng trên người ả một hồi, liền rơi vào cái bình bằng xương nằm dưới đất.Lão đầu giơ tay, bình xương bay vào trong tay lão."

Đây là đồ vật của tộc ta..."

Ánh mắt lão đầu nhìn về phía Đồ Yếm, giống như đang nói, còn không thừa nhận là ngươi làm ra.Sơ Tranh giơ tay chỉ về phía Yêu Nhiêu: "Của ả."

Trước đó trong mắt lão đầu chỉ có Đồ Yếm, dường như lúc này mới nhìn thấy Sơ Tranh, nhíu mày lại.Sơ Tranh là Thần thú, lại là Phượng Hoàng, thế mà lại đứng chung một chỗ với Đồ Yếm.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh thấy thế, cũng phụ họa: "Đúng vậy, thứ này là của ả."

Lão đầu: "..."

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nhìn Sơ Tranh một chút, chủ động giải thích.Đồ vật là Yêu Nhiêu giao cho hắn.Vốn là muốn dùng trên người Sơ Tranh.Lúc ấy Yêu Nhiêu nói cách dùng, cũng không phải đơn giản thô bạo như Sơ Tranh, trực tiếp rót hết thế kia.Kết quả hiện tại chính là Sơ Tranh cho Yêu Nhiêu tự dùng.Lão đầu bình tĩnh hơn trước đó một chút."

Thứ này, thật sự là nàng lấy ra?"

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh hừ lạnh: "Tại sao ta phải lừa ngươi."

-Đồ Yếm ở trong Hồng Hoang xưa nay chưa từng phủ nhận chuyện mình từng làm.Lần này hắn đột nhiên phủ nhận...Lão đầu suy nghĩ kỹ một chút, quả thật thấy có chút kỳ quái, lúc ấy trên người Đồ Yếm cũng không có mùi máu tươi.Lão trông thấy Đồ Yếm đứng ở hiện trường gây án, liên tưởng đến những hành vi của hắn trong Hồng Hoang, rất tự nhiên đã nhận định hắn là hung thủ.Lão đầu yêu cầu muốn xem Yêu Nhiêu một chút.Sơ Tranh không có ý kiến gì, nhường đường cho lão.Lão đầu bay người lên phía trước."

Cứu ta...

Cứu ta...

A..."

Yêu Nhiêu vẫn đang tự cào mình, nhưng lúc này đã bắt đầu cào mặt, một đạo rồi lại một đạo vết máu xuất hiện.Lão đầu từ trên cao nhìn xuống ả: "Thứ này là ngươi lấy ra?"

Tay Yêu Nhiêu tràn đầy máu, nắm lấy chân lão đầu: "Là ta, là ta lấy ra, cứu ta, giải dược, cho ta giải dược."

Ý thức của Yêu Nhiêu rất rõ ràng.Ả không muốn cào, nhưng không được, ả khống chế không nổi.Cứ tiếp tục như thế, khuôn mặt của ả sẽ bị hủy hoại.Trong lòng lão đầu hơi chấn động một chút, thân thể cũng nhịn không được run rẩy: "Tộc Đằng Xà ta cũng là ngươi giết?"

"Không, không phải..."

Yêu Nhiêu phủ nhận: "Cứu ta, cho ta giải dược."

"Không phải ngươi giết?"

Lão đầu không hề dao động.Yêu Nhiêu cảm giác mình sắp chết.Trong thân thể giống như có vô số sâu kiến đang gặm cắn."

Không phải ta."

Yêu Nhiêu ráng chống đỡ một hồi, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi, đau đớn lắc đầu: "Thật sự không phải là ta, ta không biết, ta chỉ là...

Ta chỉ là muốn lấy Thánh khí, nhưng chờ ta tỉnh táo lại, bọn họ đều đã chết."

Yêu Nhiêu hoàn toàn không nhớ rõ sau khi ả cầm được Thánh khí, thì đã làm những gì.Sau khi thanh tỉnh, thì đã trông thấy thi thể chất đầy đất."

Nhìn đi, ta đã nói không phải th...

Đồ Yếm của ta làm."

Sơ Tranh chậm rãi chen vào nói.Lão đầu: "..."

Chuyện này trách lão được sao?

Nhìn tình huống lúc ấy, lão đã giận điên lên, Đồ Yếm còn đúng lúc đứng ở chỗ đó.Lực chú ý của Đồ Yếm lại đặt trên câu nói của Sơ Tranh.Bốn chữ 'Đồ Yếm của ta', giống nước suối trong, chảy đến đáy lòng hắn.Lửa giận nơi đáy mắt lão đầu lần nữa bốc cháy lên: "Thánh khí đâu!"

Yêu Nhiêu chỉ đau đến kêu thảm, không trả lời lão đầu.Lão đầu một tay đè Yêu Nhiêu lại: "Thánh khí ở đâu?"

Có thể là Yêu Nhiêu không chịu nổi, đau đớn trên thân thể, gian nan tìm tòi trên người.Cạch ——Một thứ giống như xương cốt rơi xuống.Xương cốt màu trắng, hình tròn, phía trên có lỗ, hơi giống cây sáo.Lão đầu dùng một tay nhặt Thánh khí lên, cẩn thận xem xét một phen."

Cứu ta..."

Yêu Nhiêu túm lấy lão đầu cầu cứu.Ả thật sự cảm thấy mình sắp chết.Đau đến ngạt thở."

Không chết được."

Lão đầu hung tợn nói."

Giải dược, cho ta giải dược..."

Lão đầu đá văng Yêu Nhiêu ra.Toàn bộ tộc nhân của lão, đều do nữ nhân này giết, sao lão có thể cứu ả!
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 996: Bá Chủ Hồng Hoang (24)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Lão đầu hiểu lầm Đồ Yếm, lúc này ánh mắt nhìn Đồ Yếm rất là yếu ớt."

Có phải ngươi cần cái đó không?"

Sơ Tranh dựa vào bả vai Đồ Yếm, không nhẹ không nặng hỏi hắn.Đồ Yếm hoàn hồn, nhìn Sơ Tranh một chút.Thiếu nữ dựa vào hắn, tự nhiên lại tùy ý, tay xuyên qua khuỷu tay hắn, nhẹ nhàng kéo, tư thế tự dưng thân mật mập mờ.Đồ Yếm không biết Sơ Tranh đang hỏi cái gì: "Cái gì?"

"Thứ trên tay hắn."

Thánh khí gì đó.Nhìn xấu ơi là xấu.Lại còn làm bằng xương...Lần trước Đồ Yếm đến tộc Đằng Xà, chính là vì Thánh khí này.Hắn nắm chặt tay Sơ Tranh: "Nghe nói Thánh khí của tộc Đằng Xà, có thể dự báo."

Chú trên người hắn tộc Đằng Xà đều không thể giải được, có lẽ từ chỗ Thánh khí kia, có thể hỏi ra cái gì đó.Chỉ là không nghĩ tới, khi hắn đi tìm, lại xảy ra chuyện như vậy."

Vậy ta cướp tới cho ngươi."

Sơ Tranh nói.Đồ Yếm giật mình trong lòng.Còn chưa kịp phản bác, Sơ Tranh đã buông hắn ra, đi qua phía lão đầu."

Cho ta mượn cái kia dùng một chút."

Lão đầu hơi sửng sốt, chỉ chỉ Thánh khí trong tay.Sơ Tranh gật đầu.Lão đầu nhìn về phía Đồ Yếm bên kia, hạ giọng: "Tiểu gia hỏa, ngươi là Thần thú, ngươi đi cùng hắn làm gì?"

Ta không đi cùng thẻ người tốt, thì đi cùng ngươi chắc?Sơ Tranh lặng lẽ liếc nhìn lão: "Có cho mượn không."

"Đây là Thánh khí!"

Sao có thể tùy tiện cho mượn loạn."

Nếu không thì ta mượn ngươi làm gì."

Nếu không phải Thánh khí, ai mà thèm một mảnh xương nát như thế chứ."..."

Nói cũng có lý."

Ta không cho mượn thì sao?"

Sơ Tranh giơ tay, mặt mày vô cùng bình tĩnh: "Vậy ta cũng chỉ có thể cướp."

Mặc dù con hàng Đồ Yếm này toàn Hồng Hoang đều muốn diệt trừ đi cho thống khoái, nhưng lúc trước lão xác thực đã hiểu lầm hắn.Xem như đền bù, lão đầu đồng ý cho họ mượn dùng."

Các ngươi muốn hỏi gì?"

Lão đầu nói: "Chỉ có thể do ta tới hỏi, nếu không thì kết quả của các ngươi sẽ giống như ả."

Bên trong Thánh khí có sức mạnh bí ẩn khó lường.Tộc Đằng Xà được Thánh khí công nhận, sẽ không bị tổn thương.Nhưng người bên ngoài, thì sẽ giống như Yêu Nhiêu...Nghĩ tới đây, đáy mắt lão đầu liền hiện lên một tia sát khí.Trước kia lão từng nghe các trưởng bối trong tộc nói, bên trong Thánh khí ẩn chứa lực lượng cường đại, vượt xa bọn họ, tuyệt đối không thể để người bên ngoài tộc Đằng Xà sử dụng.Nhiều năm như vậy, Thánh khí vẫn luôn ở trong tộc Đằng Xà.Cho dù có người muốn mượn sử dụng, thì cũng là họ hỏi thay.Trước nay chưa từng có ai tự tiện động vào Thánh khí.Lão không nghĩ tới, cái giá này lại lớn như vậy.Đồ Yếm muốn hỏi về chú trên người hắn.Dường như lão đầu biết trên người hắn có chú, cũng không hỏi nhiều.Lão ngồi xếp bằng xuống, hai tay trùng điệp hướng lên trên, Thánh khí đặt trong lòng bàn tay.Sơ Tranh không biết lão đầu câu thông với Thánh khí bằng cách nào, nhưng Thánh khí rất nhanh liền có đáp lại.Trên xương cốt màu trắng, dần dần xuất hiện vết khắc màu mực.Hồng, Hoang, tận, cùng...Phía sau không có gì nữa.Hiện lên khoảng chừng ba mươi giây, vết khắc màu mực dần dần biến mất.Vẫn phải đến tận cùng Hồng Hoang.Nơi nào bắt đầu thì nơi đó kết thúc.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ muốn nhanh chóng mời những con thú kỳ kỳ quái quái này rời đi.Tuyệt Mệnh Lĩnh của hắn còn muốn kinh doanh đó!"

Thứ đồ chơi này tin được không?"

Sơ Tranh biểu thị chất vấn.Thánh khí nhà mình đột nhiên bị nghi ngờ, lão đầu lập tức liền bùng nổ: "Ngươi có thể chất vấn ta, nhưng không thể nghi ngờ Thánh khí!"

Sơ Tranh: "..."

Ta chỉ thuận miệng nói, không cần kích động như vậy đâu."

Thánh khí của tộc Đằng Xà, chưa từng có sai lầm."

Đồ Yếm giải thích với Sơ Tranh: "Nó đã nói như vậy, vậy chắc sẽ không sai."

Chỉ là tận cùng Hồng Hoang...Lão đầu thở phì phò cầm Thánh khí đứng dậy: "Đó là hung thủ diệt tộc ta, ta có thể mang đi không?"

Lão chỉ vào Yêu Nhiêu.Lúc này toàn thân Yêu Nhiêu đều là máu, đã hôn mê bất tỉnh.Ánh mắt lão đầu rơi trên người ả, sắc bén như dao, mang theo phẫn nộ và hận ý.Mặc dù lão đầu bị soán vị, nhưng rất nhiều hậu bối trong tộc Đằng Xà đều không biết.Những tộc nhân kia đều là lão nhìn lớn lên.Trong một buổi tối đều bị giết sạch, sao lão có thể không đau lòng, không căm hận."

Tùy ý."

Lại không thể xử lý, cô giữ cũng vô dụng."

Ừm..."

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh giơ tay đặt câu hỏi: "Vì sao ả lại biến thành thế này?

Thứ trong bình kia là gì?"

"Một loại bí dược của tộc Đằng Xà, sau khi hít vào có thể khiến thú tạm thời mất đi năng lực hành động."

Lão đầu nói: "Hữu dụng với cả Thần thú và Hung thú."

Yêu Nhiêu là trực tiếp uống, hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với hít vào.Nhưng cũng sẽ không chết."

Ta nghe nói..."

Lão đầu sờ Thánh khí, giọng điệu hơi chần chờ: "Tiểu Phượng Hoàng ngươi qua đây, ta chỉ nói với ngươi."

Lão đầu vẫy tay gọi Sơ Tranh.Sơ Tranh không nhúc nhích: "Đừng gọi ta là Tiểu Phượng Hoàng."

Đầu ngón tay Đồ Yếm khẽ run rẩy, ánh mắt chuyển qua người Sơ Tranh, cặp mắt luôn luôn âm u kia, lúc này lộ ra một chút ánh sáng, giống như ánh nắng xuyên phá mây đen."...

Nhóc con ngươi qua đây."

Lão đầu sửa lời.Lão đầu này không hề tức giận gì, nhìn qua chính là một lão già hiền lành vô hại.Sơ Tranh buông Đồ Yếm ra, đi qua phía lão.Lão đầu dẫn cô đi qua bên kia vài bước, giống như sợ Đồ Yếm nghe lén vậy."

Đó là tận cùng Hồng Hoang, không phải chỗ tốt lành gì, nhóc con à, ngươi cũng đừng đi chịu chết với hắn."

Thần thú nên chơi với Thần thú, chơi cùng Hung thú... lại còn là địch nhân chung của toàn Hồng Hoang làm gì.Sơ Tranh: "Ngươi biết nơi đó có gì?"

Lão đầu: "Không phải nghe đồn có ma thú sao."

Sơ Tranh: "Ngươi cũng nói là nghe đồn."

Lão đầu nghẹn họng.Lão đột nhiên dời chủ đề: "Ngươi biết Thánh khí của tộc Đằng Xà từ đâu tới không?"

"..."

Sơ Tranh nể tình hỏi theo: "Chỗ nào?"

"Trong mảnh sương mù kia."

Lão đầu nói: "Tổ tiên của Đằng Xà mang về. chú cũng là Đằng Xà học được từ trong Thánh khí.

Nhưng mà...

Ngươi biết vị tổ tiên mang Thánh khí ra cuối cùng như thế nào không?"

"Chết rồi."

"..."

Đương nhiên chết rồi!Chuyện này còn phải nói sao?Đã nói là tổ tiên mà!Nể tình cô là Thần thú, lại còn là con Phượng Hoàng duy nhất trong Hồng Hoang, lão đầu nhịn một chút."

Vị tổ tiên kia mang Thánh khí về không bao lâu, đột nhiên nổi cơn điên..."

Lão đầu thanh âm trầm thấp: "Không đợi ta chế phục hắn, vị tổ tiên kia đột nhiên tắt thở, sức sống toàn thân giống như bị hút khô vậy."

"Trong mảnh sương mù kia có gì đó, nhưng tuyệt đối không phải ma thú."

Chú, Thánh khí thần bí khó lường của tộc Đằng Xà, còn có không ít đồ vật ẩn chứa lực lượng khổng lồ trong Hồng Hoang, đều đến từ mảnh sương mù kia.Lão đầu nói đến đây, dừng lại, cân nhắc ngôn từ, chậm rãi lên tiếng."

Ngươi còn nhỏ, đừng xen vào những việc này, về sau ngươi sẽ có thiên địa rộng lớn hơn."

Thần thú sinh ra cũng không dễ dàng.Chứ đừng nói là giống như nàng, một con Phượng Hoàng lẻ loi trơ trọi...Chỉ cần nàng cố gắng tu luyện, sau này nhất định sẽ có một chỗ đứng nhất định trong hồng hoang.Sơ Tranh nhìn về phía Đồ Yếm bên kia, nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Nhưng ta muốn cho hắn một mảnh thiên địa rộng lớn."

Lão đầu: "..."

Thần thú và Hung thú không có kết cục tốt đâu! !Con cũng không sinh ra được!Lão đầu chẳng qua là cảm thấy Phượng Hoàng hiếm có, nên khuyên bảo vài câu, nếu Sơ Tranh đã không nghe, lão cũng không nói nữa, mang Yêu Nhiêu rời đi.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 997: Bá Chủ Hồng Hoang (25)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tận cùng Hồng Hoang.Sương mù mỏng manh bao phủ núi đá cây cối ở biên giới, đứng sừng sững ở bên kia, mờ mờ ảo ảo.Lại nhìn về phía trước, cũng chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.Sơ Tranh đứng trên gò núi, nhìn ra nơi xa xa.Lúc này sắc trời dần tối, cô cũng không có ý định tiếp tục đi lên phía trước."

Tiểu Phượng Hoàng, bây giờ quay đầu còn kịp."

"Đến cũng đã đến rồi, không đi vào chẳng phải phí công đi sao."

Sơ Tranh không có ý định từ bỏ."..."

Nếu Đồ Yếm có thể khuyên được Sơ Tranh, thì bây giờ hắn đã không đứng ở đây.Sơ Tranh tìm được một chút đồ ăn ở gần đó, cho Đồ Yếm ăn xong, liền mặt không cảm xúc nhìn hắn.Đồ Yếm: "..."

Dọc theo con đường này, mỗi khi đến tối, cô cứ nhìn hắn như vậy.Lúc đầu Đồ Yếm chưa hiểu rõ.Về sau kịp phản ứng.Chỉ cần hắn biến trở về bản thể, thiếu nữ sẽ lập tức lại gần, chui vào trong lòng hắn, sau đó...

Chà đạp lông của hắn.Cô thích lông trên người hắn như vậy sao?Đồ Yếm bất đắc dĩ biến về bản thể, chủ động ôm Sơ Tranh lên trên người.Hắn nhìn về phía vùng sương mù kia: "Tiểu Phượng Hoàng, có lẽ chúng ta sẽ chết ở trong đó."

"Chết cùng ta ngươi không bằng lòng sao?"

Sơ Tranh sờ lông lông, thuận miệng đáp."...

Ngươi muốn chết cùng ta?"

"Ngươi chỉ có thể chết cùng ta."

"..."

Đồ Yếm đột nhiên cảm thấy họ căn bản không phải đang nói về một vấn đề.Không đúng, tại sao lại thảo luận vấn đề có chết hay không này?-Bóng đêm dần dần dày đặc.Sương mù bị gió thổi nổi lên gợn sóng.Trong sương mù cạn ở sát biên giới, có một cái bóng đứng sừng sững như quỷ mị, chợt nhìn, có hơi doạ người.Đồ Yếm ôm Sơ Tranh, nằm dưới một thân cây trên gò núi.Hình ảnh này hơi giống một con động vật họ mèo cỡ lớn, nằm ngửa, trong lòng là một thiếu nữ váy áo màu đỏ đang nằm sấp.Ở nơi hoang dã này, hình ảnh này lại hài hòa dị thường.Đồ Yếm không ngủ, hắn dùng một móng vuốt ôm thiếu nữ trong lòng, phòng ngừa cô xoay người lăn xuống dưới, một móng vuốt khác sờ lông trên tay mìnhKhông có cảm giác gì...Sao cô lại thích sờ như vậy nhỉ?Răng rắc ——Lỗ tai đầy lông xù của Đồ Yếm dựng thẳng lên, cẩn thận nghe ngóng.Đó là một tiếng rất nhỏ, giống như là tiếng gió thổi lên."

Có thú tới."

Giọng nói của Sơ Tranh vang lên bên tai Đồ Yếm.Đồ Yếm hơi kinh hãi: "Sao ngươi biết?

Ngươi tỉnh rồi?"

"Dẫm lên đồ vật ta bày ra."

Sơ Tranh vẫn nằm sấp trong lòng hắn như cũ, chỉ nâng tay ra, ngân quang giữa cổ tay tuôn ra, ngân tuyến tinh tế theo mặt đất, kéo dài đến nơi xa, mỗi một phương hướng đều có.Đồ Yếm: "..."

Đầu ngón tay Sơ Tranh khẽ câu ngân tuyến lên, giữ chặt, kéo về bên này một cái."

A..."

Trong đêm tối vang lên một tiếng kêu nhỏ.Sau đó một bóng người bị túm qua bên này.Trước khi bóng người kia đến, Đồ Yếm khôi phục hình người.Cho nên lúc này Sơ Tranh bị hắn ôm vào trong lòng.Không có lông lông mềm, Sơ Tranh tỉnh táo lại ngay, có chút táo bạo nhìn về phía người đập xuống đất.Ừm...Cũng có lông.Người trên đất không phải ai khác, chính là Hồng Tiêu ở chợ phiên trước kia.Nàng ta chật vật ngồi dưới đất, da lông màu đỏ vừa vặn che bắp đùi nàng ta lại, lúc này một cặp chân dài thẳng tắp hoàn mỹ, làm cho người ta thật muốn cẩn thận quan sát một phen."

Hồng Tiêu."

Đồ Yếm trầm giọng gọi nàng ta.Hồng Tiêu ngước mắt, đối đầu với ánh mắt Đồ Yếm, đáy mắt lộ ra mấy phần ngoài ý muốn, lại bất mãn thở dài: "Tại sao lại là tên xui xẻo nhà ngươi."

Hồng Tiêu và Đồ Yếm đều có danh tiếng trong Hồng Hoang.Chỉ là danh tiếng của Đồ Yếm lớn hơn.Hai người này quen biết cũng không có gì kỳ quái.Ánh mắt Hồng Tiêu chỉ dừng lại trên người Đồ Yếm trong chốc lát, rồi lập tức chuyển tới trên người Sơ Tranh.Nàng ta chăm chú nhìn một lúc, một lát sau nói: "Phượng Hoàng?

Sau khi hóa hình, đẹp vậy sao."

Sơ Tranh không lên tiếng, Đồ Yếm cũng không nói chuyện.Hồng Tiêu tự thấy mất mặt, chậm rãi đứng dậy, ngón tay bất động thanh sắc sờ lên mắt cá chân.Vừa rồi có thứ gì đó quấn lấy nàng ta.Nàng ta cực nhanh sờ một vòng, kết quả không sờ được cái gì cả, đành phải đứng dậy."

Tại sao ngươi lại ở đây?"

Trong giọng nói của Đồ Yếm có sát khí.Hồng Tiêu lui ra phía sau một bước, duy trì khoảng cách an toàn.Sơ Tranh nhảy xuống từ trong lòng Đồ Yếm, lãnh ý giữa lông mày dần dần nổi lên: "Ngươi đi theo chúng ta làm gì?"

"Ai nói ta đi theo các ngươi!"

Hồng Tiêu phản bác.Sơ Tranh nhìn lông lông trên người nàng ta, tỉnh táo ngẫm lại thẻ người tốt còn có nhiều lông hơn, nếu không phải nàng ta xuất hiện, thì bây giờ mình đang còn nằm trên lông mềm kìa, lập tức nhìn Hồng Tiêu càng không vừa mắt."

Từ Tuyệt Mệnh Lĩnh ra, ngươi vẫn đi theo chúng ta."

Đồ Yếm nhíu mày, hắn không phát giác được...Hồng Tiêu cười khẽ, khuôn mặt vũ mị: "Ôi, ngươi là Phượng Hoàng nha, sao mũi lại linh như thế chứ."

Ta nhìn thấy!Lúc ấy Hồng Tiêu đi theo từ xa, đi cả một đoạn cũng không thấy nàng ta làm ra chuyện gì, Sơ Tranh liền lười để ý đến nàng ta.Sơ Tranh mặt không biểu tình, hỏi lại câu hỏi vừa rồi một lần: "Đi theo chúng ta làm gì?"

Hồng Tiêu dùng đầu ngón tay phủi phủi bùn đất trên thân: "Đi đến nơi này chỉ có một con đường như thế, chỉ có thể xem như chúng ta cùng đường, không tính là đi theo."

Động tác của nàng ta rất tùy ý, nhưng do nàng ta làm ra, lại có một cỗ xinh đẹp vũ mị, có thể câu nhân."

Ồ."

Sơ Tranh đột nhiên ra tay.Tuy Hồng Tiêu có phòng bị, nhưng trước đó nàng ta đã từng bị Sơ Tranh đánh, làm sao có thể đánh thắng Sơ Tranh.Sơ Tranh đè nàng ta xuống đất, thừa cơ sờ soạng lông trên người nàng ta một chút.Không mềm như thẻ người tốt."

Khụ khụ..."

Hồng Tiêu bị bùn đất trên đất làm sặc.Gương mặt dán lên mặt đất đầy đá vụn, nàng ta có chút khó khăn quay đầu: "Lúc trước tốt xấu gì ta cũng đã cung cấp đầu mối cho ngươi, ngươi làm vậy với ta..."

"Chúng ta là giao dịch."

Sơ Tranh cắt ngang lời nàng ta.Hồng Tiêu: "..."

Có biết xấu hổ không!Mẹ nó ngươi đã đánh cho ta không thể đánh trả được rồi!Hồng Tiêu bình tĩnh lại: "Ta biết các ngươi muốn vào bên trong, lập nhóm cùng đi."

"Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào ta có thể mang các ngươi vào."

Nụ cười của Hồng Tiêu lại khôi phục tự tin.Sơ Tranh không hề dao động: "Nếu đã như vậy, ngươi cũng có thể tự vào."

Lập nhóm với chúng ta làm gì!Vừa nhìn đã biết có âm mưu."

Ngươi lợi hại mà."

Hồng Tiêu cũng không che giấu, nói thẳng: "Tình huống bên trong rất phức tạp, nhưng ta dẫn đường, có thể mang các ngươi đi một đoạn, xem như chúng ta đều có lợi."

"Ta không đồng ý thì sao?"

Hồng Tiêu bĩu môi: "Ta lại đánh không thắng ngươi, ngươi không đồng ý, ta cũng không thể làm gì hơn."

"Ngươi muốn đi vào làm gì?"

"..."

Hồng Tiêu không nói.Một lát sau, nàng ta cười cười: "Tìm ít đồ."

Sơ Tranh không tin tưởng nữ nhân này.Nhưng cô vẫn buông nàng ta ra.Hồng Tiêu đứng lên: "Thế nào, ngươi đồng ý không?"

"Tình huống trong này như thế nào?"

Sơ Tranh không lập tức đồng ý, ngược lại hỏi nàng ta một câu hỏi.Hồng Tiêu khẽ suy tính trong lòng, đoán rằng đây là cơ hội Sơ Tranh cho nàng ta.Thế là, nàng ta mở miệng nói: "Những sương mù này là vật sống, bọn nó sẽ thừa dịp ngươi không chú ý, tiến vào trong thân thể.

Đương nhiên chỉ cần biết, có phòng bị, thì những sương mù này sẽ không làm gì được ngươi, ở vào trạng thái như vậy, bọn nó không có lực công kích."

Nghĩ xem những sương mù kia có ở khắp mọi nơi.Chui vào trong thân thể từ làn da, rồi từ mũi miệng.Thú trong Hồng Hoang cũng không biết điểm này, tiến vào trong sương mù liền trở thành món ăn trong mâm cho những sương mù này.Hồng Tiêu không nói tiếp."

Ngươi đồng ý, chuyện phía sau, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết."
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 998: Bá Chủ Hồng Hoang (26)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sương mù buổi sáng và buổi tối là nồng nặc nhất, giữa trưa là mỏng manh nhất.Tiến vào trong sương mù, gần như sẽ không nhìn rõ bất cứ thứ gì.Hồng Tiêu dùng dây nhỏ buộc ba người lại với nhau, phòng ngừa phân tán.Sau khi tiến vào, toàn bộ thế giới đều yên lặng như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh.Sơ Tranh nắm chặt tay Đồ Yếm.Bọn họ đi lên phía trước không bao lâu, Đồ Yếm đột nhiên trở nên không thích hợp."

Đồ Yếm?"

Đồ Yếm kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể ngã xuống theo.Đồ Yếm muốn nói gì đó, nhưng cỗ lực lượng trong thân thể kia thế tới mãnh liệt, hắn không cách nào nói ra lời được.Hồng Tiêu nghe thấy động tĩnh, đi theo dây nhỏ về: "Chú của hắn phát tác."

Khi nào không phát tác, hết lần này tới lần khác lại vào lúc này..."

Hắn còn có thể đi không?"

Đồ Yếm mềm nhũn trong lòng cô, làm sao còn có thể đi được.Sơ Tranh ôm hắn lên: "Đi thôi."

Giọng nói bình tĩnh lãnh đạm, không nghe ra hỉ nộSương mù che kín vẻ cổ quái trên mặt Hồng Tiêu, cô không lo lắng chút nào sao?-Hồng Tiêu đi phía trước dẫn đường, Sơ Tranh cảm giác được dưới chân dẫm lên rất nhiều đồ vật ngổn ngang, nhưng không nhìn thấy, cũng không biết đó là thứ gì."

Rốt cuộc trong sương mù này có cái gì?"

Sơ Tranh hỏi Hồng Tiêu phía trước.Giọng nói của Hồng Tiêu xuyên qua sương mù truyền đến: "Không có gì cả."

"? ?"

Giống như biết nghi hoặc của Sơ Tranh: "Trong sương mù không có gì cả, nhưng thú bình thường đều không thể xuyên qua mảnh sương mù này.

Đám tiền bối của Hồng Hoang biết được mảnh sương mù này rất nguy hiểm, cho nên truyền ra là bên trong có ma thú, là vì phòng ngừa mọi người mù quáng tiến vào rồi mất mạng."

Sơ Tranh: "..."

Hóa ra cái lời đồn này lại là vì đời sau à?Hồng Tiêu: "Vật chân chính hữu dụng ở bên trong, thứ các ngươi muốn tìm, cũng ở bên trong."

"Bên trong có gì?"

"Di tích."

Sơ Tranh: "? ?"

-Có Hồng Tiêu dẫn đường, xác thực không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rất nhanh đã đi xuyên qua mảnh sương mù này.Ánh sáng trước mắt dần dần rõ ràng.Nhưng mà...Thứ hiện lên trước mặt họ, là một vực sâu gần như không có cách nào vượt qua.Phía bên kia của vực sâu vẫn là sương mù, nhưng rất cạn.Có thể mơ hồ trông thấy có thứ gì đó đứng sừng sững trong sương mù.Chuyện đầu tiên Sơ Tranh làm là đi xem Đồ Yếm, hắn dựa vào bả vai mình, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu lại, nhìn có vẻ rất khó chịu.Hồng Tiêu đứng ở bên cạnh vực sâu, nhìn về phía bờ bên kia: "Vực sâu này thú bình thường không có cách nào vượt qua, chim muông cũng không cách nào bay qua được."

Bọn họ không cách nào đi đến bên kia vực sâu.Sơ Tranh cực nhanh quan sát xong bốn phía: "Cho nên?"

Hồng Tiêu quay đầu: "Ngươi là Thần thú Phượng Hoàng, có lẽ ngươi có thể bay qua."

Sơ Tranh: "Thần thú không chỉ có một mình ta."

"Nhưng Thần thú loại chim muông, bây giờ toàn Hồng Hoang chỉ có ngươi."

Hồng Tiêu nhíu mày: "Ngươi không giống."

Ngươi không giống.Đồ Yếm cũng từng nói với cô mấy chữ này.Mẹ, cũng bởi vì không giống, nên mới bị thú trong Hồng Hoang mơ ước!

Con nào cũng muốn uống máu của ta."

Nếu đã không cách nào đi qua, vậy đồ vật của tộc Đằng Xà là từ đâu tới?"

Sơ Tranh hỏi ra nghi vấn của mình.Hồng Tiêu cười khẽ, chỉ vào vùng sương mù mà bọn họ vừa đi qua: "Vừa rồi ở bên trong ngươi dẫm lên không ít thứ đúng không?"

Sơ Tranh gật đầu.Hồng Tiêu nói: "Chính là những thứ kia, nhưng ở trong đó đều là mảnh vỡ, không hoàn chỉnh."

Cho nên tộc Đằng Xà không có cách nào giải được chú trên người Đồ Yếm, là bởi vì học nghệ không tinh?Nếu để cho tộc Đằng Xà biết, thứ bọn họ tôn là Thánh khí chỉ là một thứ rác rưởi, không biết sẽ có cục diện thế nào."

Sao ngươi lại biết nhiều như thế?"

Hồng Tiêu ném cho Sơ Tranh một ánh mắt: "Bí mật."

Thú trong Hồng Hoang đông đảo, ai mà không có một chút bí mật chứ.Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh cúi đầu nhìn Đồ Yếm một chút.Cô đè thấp thanh âm, mang theo lãnh ý: "Ngươi xác định bên trong có thứ ta muốn tìm."

"Ta lừa ngươi có ích lợi gì?"

Hồng Tiêu vén tóc đen ra sau tai, mị nhãn như tơ: "Ngươi không tin cũng không sao, nhưng ta thấy hắn...

Sắp chống đỡ không nổi nữa rồi."

Ánh mắt Sơ Tranh chìm xuống.Ý của Hồng Tiêu là cô biến trở về bản thể, xem có thể bay qua không.Hồng Tiêu cũng chỉ ôm thái độ thử xem, dường như cũng không phải rất chắc chắn rằng cô nhất định có thể qua.Đại khái chính là ôm tâm thái thà giết lầm một ngàn còn hơn bỏ sót một con.Sơ Tranh buông Đồ Yếm ra, dùng một tay ôm lấy."

Ta giúp ngươi trông coi?"

"Không cần."

Sơ Tranh từ chối Hồng Tiêu.Cô không biết mục đích của Hồng Tiêu, bây giờ bọn họ cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau.Lúc này, sao cô có thể giao Đồ Yếm cho nàng ta chứ.Hồng Tiêu cười cười, lui qua một bên.Sơ Tranh không có ý định biến về bản thể, tay nhẹ giơ lên, ngân quang từ trong tay áo bay ra, rơi vào biên giới vực sâu, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được lan tràn ra trên không bên ngoài vực sâu.Trong con ngươi Hồng Tiêu có ngân quang lấp lóe, trên vực sâu, cầu ánh sáng màu bạc đang từ từ hiện hình.Đáy lòng Hồng Tiêu bị những ngân quang kia làm chấn động.Đây là...Lực lượng của Thần thú Phượng Hoàng sao?Không đúng!Cho tới bây giờ nàng ta cũng chưa từng thấy qua có con thần thú nào, có thể có sức mạnh như vậy.Trong đầu Hồng Tiêu chỉ mới xoay chuyển mấy vòng, cầu ánh sáng màu bạc đã hoàn thành."

Cái này của ngươi..."

Hồng Tiêu thấy Sơ Tranh dự định đi lên, gọi cô lại: "Không có vấn đề gì chứ?"

"Sợ thì ngươi có thể không đi."

Hồng Tiêu: "..."

Hồng Tiêu nắm chặt tay, buông ra, lại nắm chặt.Vất vả lắm mới có được một cơ hội như vậy...Hồng Tiêu lập tức đuổi theo Sơ Tranh, khi vừa đạp lên, trong lòng Hồng Tiêu cũng trầm xuống theo.Nhưng dưới chân rất nhanh liền dẫm lên vị trí thật.Không có gì khác biệt so với mặt đất.Hồng Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, Sơ Tranh đã đi ra một khoảng cách, ngân quang nơi cô giẫm qua, sẽ xuất hiện dao động, tràn ra một vòng rồi lại một vòng gợn sóng, cực kỳ đẹp đẽ.Hồng Tiêu cẩn thận đi vài bước, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới theo sau.Vực sâu không cách nào vượt qua này, đến chỗ cô, lại đơn giản như vậy.Đi đến vị trí trung tâm, Hồng Tiêu rõ ràng cảm giác được một cỗ sức kéo.Muốn kéo nàng ta xuống dưới, nhưng nàng ta đứng trên cầu ánh sáng màu bạc, không thể nào rơi xuống.Chỉ là hơi phí sức.Hồng Tiêu nhìn ra phía sau một chút, một cái nhìn này làm nàng ta sợ đến suýt mất hồn.Cầu đang biến mất.Tốc độ thật nhanh.Hồng Tiêu nhanh chóng đuổi theo Sơ Tranh, một khắc cuối cùng khi cầu biến mất, Hồng Tiêu rơi xuống mặt đất.Nàng ta lui về sau mấy bước, nhìn một sợi ngân quang cuối cùng ẩn vào trong không khí.Suýt chút nữa...-Hồng Tiêu thở ra mấy hơi, bình phục lại tâm tình, quay đầu nhìn Sơ Tranh.Thấy cô đang đánh giá xung quanh, đi ra giải thích rõ."

Trong này không có gì cả, ngươi không cần cảnh giác như thế."

Thứ nguy hiểm ở nơi này chính là sương mù và vực sâu không cách nào vượt qua kia.Sơ Tranh nhìn vào trong sương mù: "Những sương mù này cũng giống như sương mù bên ngoài?"

"Những sương mù này chỉ là sương mù bình thường."

Hồng Tiêu khôi phục dáng vẻ đường hoàng quyến rũ kia: "Không cần lo lắng."

Mặc dù Hồng Tiêu nói như vậy, nhưng Sơ Tranh vẫn bảo vệ Đồ Yếm.Lỡ như thứ đồ chơi này lừa gạt cô thì làm sao?Sơ Tranh đi vào trong sương mù.Hồng Tiêu đuổi theo cô.Trong sương mù nông cạn, bóng đen đứng sừng sững khi đầu nhìn thấy dần rõ ràng.Đó là một tấm bia đá.Bất quy tắc, giống như rơi từ giữa thiên địa xuống, cắm ở đây.Tấm bia đá này rất trơn nhẵn, vị trí chính giữa có một lỗ hổng hình vuông, trừ cái đó ra thì không còn gì nữa.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 999: Bá Chủ Hồng Hoang (27)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Loại bia đá như vậy cứ cách một đoạn sẽ có một cái.Vừa rồi bóng đen trông thấy ở đối diện, chính là những bia đá này.Cao lớn không theo quy tắc.Giữa mỗi một tấm bia đá đều có gì đó, có cái là một miếng thủy tinh xinh đẹp, có cái là một khối đá không đáng chú ý, có là mảnh gỗ, thậm chí còn có một gốc cây nhìn sinh động như thực vật thật.Nhưng cũng có giống như tấm bia đá đầu tiên, phía trên khoét rỗng, giống như bị người ta lấy mất.Hồng Tiêu khoanh tay trước ngực nhìn về vật trên tấm bia đá: "Những thứ này đều ẩn chứa lực lượng cường đại, Thánh khí của tộc Đằng Xà chỉ là mảnh vỡ, mà đã có lực lượng như vậy, ngươi thử nghĩ xem thứ hoàn chỉnh sẽ cường đại đến cỡ nào."

"Những cái không có này đi đâu rồi?"

Hồng Tiêu chỉ chỉ vực sâu đối diện.Bể nát.Khi rơi xuống, liền phân tán ở bên ngoài.Bị một ít thú đánh bậy đánh bạ xông tới nhặt được, còn may mắn mang được ra ngoài, nên mới có trường hợp giống như tộc Đằng Xà thế kia."

Đây là nơi nào?"

Hồng Tiêu nhìn qua bia đá, giống như lâm vào hồi ức."

Không biết. . .

Hắn nói với ta, nơi này là vùng đất Thần ban cho, từ thời kỳ đầu khi Hồng Hoang hình thành, nó đã tồn tại.

Thật giống như Thần sáng tạo ra Hồng Hoang, đồng thời sáng tạo ra những thứ này.

Sau đó. . .

Chờ sau này thú trong Hồng Hoang mạnh lên, nơi này sẽ trở thành nơi họ tìm kiếm vũ khí."

"Hắn là ai?"

Hồng Tiêu thu lại ánh mắt, cười nói: "Không thể nói cho ngươi biết.

Nơi này rất lớn, ngươi tự mình tìm đi, ta không trở về đâu, đến lúc đó người không cần chờ ta."

Sơ Tranh: ". . ."

Ta cũng không nói muốn dẫn ngươi trở về mà!Hồng Tiêu đi vào trong sương mù, khi thân ảnh sắp biến mất, nàng ta dừng lại: "Thứ ngươi muốn tìm không khác gì mấy so với Thánh khí của tộc Đằng Xà ngươi từng trông thấy."

-Tí tách ——Có tiếng nước.Ý thức của Đồ Yếm chìm chìm nổi nổi, không biết âm thanh kia là hiện thực hay là mộng cảnh.Không biết qua bao lâu, Đồ Yếm cảm giác được ý thức của mình cuối cùng cũng bắt được một thứ gì đó trong cảnh chìm chìm nổi nổi, ngừng lại.Hắn thích ứng một chút, từ từ mở mắt ra.Ánh sáng hơi ngầm, nhưng vẫn có thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.Hắn dựa vào một tấm bia đá, xung quanh tràn ngập sương mù.Nơi này không có nước, giữa lúc hắn mê man, không ngừng nghe thấy tiếng nước là sao?

Nghe nhầm sao?Ký ức từ sau khi tiến vào nơi này của Đồ Yếm, từ từ khôi phục lại.Hắn mê man bao lâu?"

Tiểu Phượng Hoàng!"

Đồ Yếm căng thẳng gọi một tiếng."

Gọi cái gì."

Giọng nói từ đằng sau bia đá truyền đến.Đồ Yếm lập tức đứng dậy, vòng qua phía sau bia đá.Sơ Tranh đứng ở đằng sau bia đá, khoanh hai tay trước ngực nhìn bia đá, hắn tới, Sơ Tranh liền thu tầm mắt lại, lãnh lãnh đạm đạm nhìn qua: "Cảm thấy thế nào rồi?"

Đồ Yếm hơi sửng sốt, một lát sau mới phản ứng được.Hắn cúi đầu nhìn tay mình, trước đó thân thể luôn giống như bị thứ gì đó trói buộc, bây giờ lại không cảm giác được nữa."

Chú giải rồi?"

Sơ Tranh sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu khoe khoang: "Xem ra ta còn rất lợi hại."

Đồ Yếm: "? ?"

"Tiểu Phượng Hoàng, làm sao giải?"

Đồ Yếm bắt lấy tay Sơ Tranh.Sơ Tranh chỉ chỉ nửa khối xương trên tấm bia đá kia: "Dựa vào nó."

Nửa khối xương kia khảm nạm giữa tấm bia đá, lung lay sắp đổ."

Ngươi không sao chứ?"

Đồ Yếm gắt gao nhíu mày."

Ta có thể làm sao."

"Ngươi thật sự không sao chứ?"

Đồ Yếm truy vấn.Sơ Tranh không hiểu thấu: "Ngươi muốn ta có sao?"

Đồ Yếm: ". . ."

Ý của hắn không phải như thế.Hắn chỉ cảm thấy chú này không giống như dễ giải vậy được.Nhưng Sơ Tranh nhìn qua lại không có gì dị thường, Đồ Yếm không xác định, có phải là mình nghĩ nhiều rồi không."

Được rồi, chúng ta ra ngoài đi."

Sơ Tranh kéo Đồ Yếm rời đi."

Hồng Tiêu đâu?"

"Ai biết."

Vốn chính là nửa đường kết nhóm, ai quan tâm nàng ta, thẻ người tốt đã đủ làm ta bận rộn rồi.". . ."

Sơ Tranh kéo Đồ Yếm rời đi.Ngay khi bọn họ đi không bao xa, nửa khối xương khảm nạm trên tấm bia đá kia rơi xuống mặt đất, ùng ục lăn đến dưới tấm bia đá.Trên xương cốt mơ hồ có thể thấy được vết máu.Sương mù phất qua, che lấp xương cốt, cũng che lấp bia đá.-Đồ Yếm nhíu mày quan sát bia đá xung quanh, Sơ Tranh đi không nhanh, sương mù lướt qua bên người cô, thân ảnh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ."

Tiểu Phượng Hoàng, đây là nơi nào?"

Đồ Yếm đánh vỡ bầu không khí trầm mặc giữa hai người."

Hồng Tiêu nói là vùng đất Thần ban cho, chuẩn bị cho thú trong Hồng Hoang sau này."

Sơ Tranh bình tĩnh thuật lại đơn giản lời Hồng Tiêu nói một lần, lại hỏi hắn: "Ngươi có muốn tiện tay tìm vũ khí không?"

Vũ khí?Đồ Yếm nhìn về phía những tấm bia đá kia.Hắn không tin ngoại lực, hắn càng tin tưởng lực lượng của mình hơn.Sơ Tranh đi qua sương mù, đến biên giới vực sâu.Cô quay đầu lại nhìn mảnh sương mù kia, một lát sau thu tầm mắt lại, giơ tay ôm eo Đồ Yếm.Đồ Yếm bị ôm quá đột ngột, tay đặt bên hông hắn, giống như lửa cháy lan ra cả đồng cỏ, hắn cực kỳ mất tự nhiên, thấp giọng gọi cô: "Tiểu Phượng Hoàng?"

Sơ Tranh không nói một lời mang hắn ra ngoài.Trở về vẫn phải đi ngang qua Tuyệt Mệnh Lĩnh.Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh biết được tin tức, hận không thể xếp hàng vui vẻ đưa tiễn, hi vọng Sơ Tranh không tiếp tục đến đây làm ảnh hưởng đến kinh doanh nữa."

Chúng ta đi đâu?"

Đồ Yếm hỏi Sơ Tranh.Đi đâu?Vấn đề này. . .Thật sự là chưa từng nghĩ qua.Thân là thú, bốn biển là nhà.Sơ Tranh trấn định hỏi lại: "Ngươi muốn đi đâu?"

". . ."

Đồ Yếm suy nghĩ một chút: "Trước tiên tìm một nơi đặt chân đã, được chứ?"

Đồ Yếm cũng không dám cứ như vậy mà quyết định đi đến đâu.Sơ Tranh gật đầu: "Đi thôi."

-Rời khỏi phạm vi Tuyệt Mệnh Lĩnh, Sơ Tranh và Đồ Yếm đến một cái chợ phiên gần đó ở lại.Không qua bao lâu Sơ Tranh liền nghe thấy một chút nghe đồn.Còn liên quan tới cô, và còn kỳ quái hơn cả trước đó.Nói máu của cô có thể trường sinh bất lão, khởi tử hồi sinh. . .Sơ Tranh: ". . ."

Sao ta không biết mình có cái công hiệu này thế?Rốt cuộc là con chó điên nào truyền ra!Thế là Sơ Tranh vừa xuất hiện, liền bị chúng thú thân thiết chào hỏi một lần.Mặc dù đánh không thắng Sơ Tranh, nhưng luôn có thú cảm thấy có lẽ mình may mắn có thể nhặt nhạnh được chỗ tốt, thế là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, chỉ tăng chứ không giảm.Phần lớn thú trong Hồng Hoang, tuổi thọ cũng không tính là dài.Cho dù là Thần thú hay là Hung thú, nếu như không cố gắng tu luyện, cũng sẽ gặp phải tử vong.Hiện tại có một cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, sao có thể không làm thú động tâm.Tăng thêm Sơ Tranh ở cùng Đồ Yếm, lại có thêm một bộ phận địch nhân tiềm ẩn.Nhưng theo thời gian Sơ Tranh xử lý thú càng ngày càng nhiều, biết được cô rất hung tàn, thú đuổi theo ngược lại ít đi không ít.Danh tiếng hung dữ của Sơ Tranh lan xa.Chẳng mấy chốc sẽ nổi danh bằng Đồ Yếm."

Nàng là một con Thần thú, sao lại ở cùng một chỗ với Đồ Yếm, có còn tự giác của thân là Thần thú không."

"Nói không chừng là Đồ Yếm bắt nàng thì sao?"

"Cái rắm, nghe nói cả đoạn đường này đều là nàng động thủ."

"Đồ Yếm không động thủ?"

"Không có, chỉ một mình nàng động thủ.

Ta thấy nàng chính là một đám với Đồ Yếm, ngươi xem nàng đã giết bao nhiêu thú. . ."

"Đúng thế, Thần thú nào mà lại lạm sát kẻ vô tội như thế."

Loại ngôn luận kiểu này nhiều vô số kể.Rõ ràng là các ngươi gây chuyện với ta trước, bây giờ lại nói ta lạm sát kẻ vô tội.Bắt quỷ chính là các ngươi, thả quỷ cũng là các ngươi.Sao có thể tráo trở như thế chứ!Mặc dù trong lòng Sơ Tranh đem đám thú này ra đâm tiểu nhân rồi mắng cho máu chó ngập đầu, nhưng trên thực tế cũng không có hành động gì.Nhưng Đồ Yếm thì không đắn đo nhiều như thế.Chỉ cần bị hắn nghe thấy, hơn phân nửa sẽ không có kết cục tốt.
 
Back
Top Bottom