Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 930: Ký sự trêu chọc quỷ (33)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Trì Kính lại chạy.

Sơ Tranh xém chút nữa đạp lăn cái bàn.

Xem ra cần phải nghĩ cách nhốt hắn lại mới được.

Không ngủ được với thẻ người tốt, cô không cam tâm!

Thẻ người tốt của cô, dựa vào cái gì mà không cho ngủ!

Thua thiệt lớn!

Dù thế nào cũng phải ngủ một lần!

"Ha ha, cô làm gì thế?"

Sư Âm đã lâu không thấy, đột nhiên xuất hiện từ trên trần nhà, trong ký túc xá nháy mắt trở nên đỏ như máu.

Đặc hiệu ra sân vẫn trước sau như một.

Tâm tình Sơ Tranh vốn đã không tốt, trông thấy cái đặc hiệu dọa người này, tâm tình càng không tốt hơn, túm lấy đồ vật liền ném về phía Sư Âm.

"Ai, sao cô cứ hung ác như thế hả."

Sư Âm tránh đi: "Những thứ này lại không đập trúng tôi được."

Sơ Tranh nhìn cô ấy.

Sư Âm: "..."

Cô ấy thu đặc hiệu lại, nhảy từ trần nhà xuống, ngồi trên bàn: "Gần đây cô đang làm gì thế."

"Không làm gì cả."

Sư Âm trợn mắt trừng một cái.

Cô ấy quay đầu dò xét bốn phía: "Cái kia... quỷ kia đâu?"

Sơ Tranh không đáp.

Ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ấy: "Cô có việc?"

"Không có việc gì a, không thể tìm cô sao?

Một con quỷ như tôi nhàm chán đến cỡ nào, gần đây cô cũng không ở nhà, tôi đã sắp nghẹn chết rồi."

"Nhiều quỷ như vậy, cô tìm bọn họ đi, tìm tôi làm gì."

Ta là người!

Bản chất giống loài hoàn toàn khác với ngươi, có thể tha cho ta được không.

"Nhìn chán cả rồi, chẳng có gì thú vị."

Sư Âm quệt miệng.

Tới tới lui lui chỉ có mấy loại quỷ như thế.

Hung dữ thì cô ấy không thể trêu vào.

Không hung thì không để ý tới cô ấy.

Sư Âm cũng rất tuyệt vọng.

"Thi thể của cô chôn chưa?"

"Chưa."

Sư Âm giơ tay phẩy phẩy gió: "Tôi là một con quỷ, làm sao chôn."

"Ném đi?"

"Tốt xấu gì cũng là thi thể của tôi, sao có thể ném đi."

Sư Âm nói: "Tôi quyên góp."

Sơ Tranh: "? ?"

Đại học có viện y học, cho nên Sư Âm đưa thi cốt của cô ấy quyên cho viện y học.

Quỷ thật phức tạp.

Sư Âm không đi, Sơ Tranh cũng không làm gì được cô ấy.

Chỉ có thể chờ Trì Kính trở về, Sư Âm sẽ tự đi.

"Cô và con quỷ kia, thế nào?"

Sư Âm bát quái với Sơ Tranh: "Có phải hai người đang yêu đương không."

Sơ Tranh thu thập đồ vật của Trì Kính, không để ý tới cô ấy.

Sư Âm liền bay xung quanh cô: "Một người như cô, ở bên một con quỷ, đây là tình yêu cấm kỵ đó."

"Nhưng hắn rất đẹp trai, ai, cô ngủ với hắn chưa?"

"Vẫn chưa?"

Sư Âm chậc một tiếng: "Động tác của cô sao mà chậm chạp thế, một cực phẩm như vậy, không ngủ với hắn thật sự rất đáng tiếc."

Sơ Tranh: "Tôi muốn, hắn không cho."

Sư Âm nhíu mày: "Hắn không thích cô?"

Sơ Tranh nhìn cô ấy, Sư Âm chớp mắt, nói sai rồi sao?

"Cô còn có việc gì không?"

"Không có a, tôi là một con quỷ, lại không cần đi làm đi học, có thể có việc gì được?"

Trên mặt Sư Âm viết to bốn chứ lớn 'tôi rất nhàm chán'.

"Cửa sổ ở bên kia, không có việc gì thì đi đi, đừng quấy rầy tôi."

Ta còn phải tìm cách bắt được thẻ người tốt tới tay! !

"Cô đừng có bất cận nhân tình như thế chứ! !

Tôi nghĩ kế sách cho cô...

Đừng động thủ đừng động thủ, tôi đi tôi đi."

Sư Âm nhanh chóng chạy.

Ký túc xá an tĩnh lại.

Sơ Tranh suy nghĩ một lát, lấy điện thoại di động ra. 【 Sơ Tranh: Chỗ anh có loại bùa gì có thể khiến quỷ mất đi năng lực hành động, nhưng vẫn bảo trì thanh tỉnh không? 】 【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Có, người anh em, cô cần à?

Cô muốn bắt quỷ? 】 【 Sơ Tranh: Có tác dụng phụ không? 】 【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Không có. 】 【 Sơ Tranh: Cần! 】 Sơ Tranh cùng Khương Vân Lạc mua bán xong bùa, Khương Vân Lạc rất nhanh liền phái người đưa tới.

Sơ Tranh ở ký túc xá chờ Trì Kính trở về.

Ngày hôm sau Trì Kính mới xuất hiện, đổi một thân âu phục sáng màu.

Không mặc áo khoác âu phục, hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi cũng cởi ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.

"Bảo bảo, ăn sáng."

Trì Kính gọi Sơ Tranh.

Sơ Tranh ngồi vào bên bàn, không nói một lời ăn cơm, Trì Kính ngồi ở đối diện, chống cằm nhìn cô.

"Bảo bảo, em thật đẹp."

"Ừ."

Sơ Tranh thoải mái thừa nhận.

"..."

Trì Kính luôn cảm thấy ánh mắt Sơ Tranh nhìn mình là lạ, nhưng hắn lại không nói nên lời là lạ ở chỗ nào.

Liên tiếp mấy ngày đều là như thế.

"Trì Kính."

Sơ Tranh đặt một ly nước xuống trước mặt hắn.

"Uống."

Đó là một ly nước lọc, không nhìn ra có gì đặc biệt.

Trì Kính cười: "Bảo bảo, anh không khát."

Sơ Tranh dữ dằn, không có chỗ thương lượng: "Uống."

Trì Kính: "..."

Trì Kính hơi chần chờ, bưng ly lên: "Bảo bảo đây là cái gì?"

"Nước."

Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm, cũng không nghe ra dị thường.

"Nước gì."

"Nước lọc."

Sơ Tranh bị hỏi đến không kiên nhẫn: "Uống ly nước mà cũng lắm vấn đề như thế làm gì, mau uống đi."

Trì Kính: "..."

Anh phải biết được, ly nước này là nước gì đã chứ!

Trì Kính không muốn uống lắm, luôn cảm thấy ly nước này có vấn đề.

Hắn ngửi ngửi, không có hương vị gì.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Sơ Tranh, Trì Kính chỉ có thể uống hết ly nước kia.

Trì Kính cảnh giác một hồi, không phát hiện gì dị thường, thấy Sơ Tranh đã ngồi xuống bên cạnh đọc sách, lúc này hắn mới thở phào, ở bên cạnh chờ đợi một lát.

"Bảo bảo, anh đi trước."

Sơ Tranh bình tĩnh quét mắt nhìn hắn một chút, Trì Kính cho là cô đồng ý, đứng dậy rời đi.

Hắn vừa đi tới bên cửa sổ, thân thể đột nhiên mềm nhũn.

Trì Kính chống lên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh đang chậm rãi để sách xuống, "Bảo bảo?"

Sơ Tranh tiến lên tiếp được hắn: "Ừ, em ở đây."

"Em..."

"Không có tác dụng phụ, yên tâm."

"..."

Trì Kính bị Sơ Tranh ôm, đặt lên giường.

"Bảo bảo, em làm gì!"

Trì Kính chỉ là thân thể như nhũn ra, không thể sử dụng năng lực, nhưng ý thức vẫn rõ ràng.

Sơ Tranh che thân mà lên, trực tiếp cởi quần áo trên người Trì Kính ra.

Dường như Trì Kính hiểu được, thần tình nghiêm túc lên: "Bảo bảo, không thể."

"Anh nói không tính."

"Bảo bảo! !"

Sơ Tranh cúi người hôn hắn, ngăn chặn miệng hắn.

Trì Kính tức giận đến mức cắn Sơ Tranh một cái.

Cánh môi Sơ Tranh hơi rời đi một chút, ánh mắt cô mang theo vài phần hàn ý, một giây sau nụ hôn càng thêm bá chiếm rơi xuống, Trì Kính không cần hô hấp, nhưng hắn vẫn cảm nhận được được cảm giác ngạt thở.

Trong thân thể phun lên cảm giác xa lạ.

"Bảo bảo, đừng..."

Trì Kính muốn đẩy cô, thân thể mất đi khí lực, ngược lại giống như muốn nghênh còn cự.

Ngón tay Sơ Tranh đã từ dưới vạt áo, sờ đến phần bụng hắn, đang theo hông hắn du tẩu lên trên.

Lãnh ý trên người Trì Kính và âm khí trên người cô đan xen vào nhau, hàn ý xâm thể, lại mang theo rung động lạ lẫm.

- Ban đêm.

Vườn trường hoàn toàn yên tĩnh.

Trì Kính nửa quỳ trên giường, nhìn người ngủ trên giường, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, rải rác cài lại mấy cúc, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy phần phong quang.

Hắn cúi thấp đầu, trong con ngươi chiếu đến gương mặt say ngủ của nữ sinh.

Đầu ngón tay hắn hơi nhô ra, lướt qua gương mặt nữ sinh.

Xúc cảm trên đầu ngón tay, tựa hồ vẫn có thể tạo nên rung động cho thân thể hắn, cùng bị cỗ ấm áp kia bao vây kích thích.

Trì Kính thu tay lại, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.

Trì Kính hít sâu một hơi, chuẩn bị xuống giường.

Cổ tay đột nhiên bị xiết chặt, Sơ Tranh mở to mắt nhìn hắn: "Đi đâu?"

"...

Không đi đâu cả."

"Vậy anh xuống làm gì?"

"..."

Anh xuống cũng không được sao?
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 931: Ký sự trêu chọc quỷ (Xong)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Trì Kính liên tiếp hai ngày không để ý tới Sơ Tranh, cũng hoàn toàn không ăn đồ ăn Sơ Tranh cho.

Sơ Tranh chống bàn: "Trì Kính, anh yên tâm, chỉ có một lần đó."

"Ai biết..."

Trì Kính ngậm miệng, không tiếp tục nói nữa.

"Em chỉ muốn có được anh mà thôi, về sau anh không muốn, em sẽ không đụng vào anh nữa."

Sơ Tranh nói đến thập phần bằng phẳng.

Trì Kính bỗng nhiên đứng lên, thanh âm càng cao: "Em cho rằng anh..."

Hắn lại bỗng nhiên dừng lại.

Đứng vài giây, lại ngồi trở lại.

"Bảo bảo anh thích em."

"Ừ."

Sơ Tranh đáp một tiếng.

"Anh muốn cùng em làm rất nhiều chuyện, nhưng mà anh không thể, anh là quỷ, chúng ta âm dương tương cách, em hiểu không?"

Hắn khắc chế dục vọng của mình, khắc chế đụng vào người hắn thích.

Chỉ là bởi vì hắn mong cô khỏe mạnh.

"Em chịu được."

"Anh không muốn em khó chịu."

Trì Kính không nhìn Sơ Tranh, thanh âm thật thấp: "Đêm hôm đó... em rất khó chịu, anh cảm giác được."

Lệ khí trên người hắn quá nặng.

Cho dù âm khí trên người cô nồng đậm, cũng không thể tiếp nhận được quỷ khí như thế.

"Em nói, về sau không động vào anh nữa."

Sơ Tranh nói.

"Em đồng ý với anh."

"Ừ."

"Em thề."

"Em thề, hài lòng chưa?"

Sơ Tranh đẩy đồ ăn qua: "Có thể ăn chưa?"

- Âm phủ.

Âm Sai nhìn nam nhân trước mặt, biểu cảm hơi kinh ngạc: "Trước kia ngươi nói dù thế nào cũng không muốn rửa sạch lệ khí trên thân, sao bây giờ lại nghĩ thông rồi?"

Trì Kính không muốn nói chuyện: "Lúc nào có thể sắp xếp?"

Âm Sai mở ghi chép ra: "Lệ khí trên người ngươi quá nặng, muốn triệt để rửa sạch, không dễ dàng như vậy.

Ngươi giao tiền trước, ta an bài một đợt trị liệu trước cho ngươi, đợi ngươi thích ứng, sau đó ta sẽ điều chỉnh thêm phương án cho ngươi."

Trì Kính: "..."

Quỷ nghèo Trì Kính không muốn nói chuyện.

Trì Kính trở về, bảo Sơ Tranh đốt tiền cho mình.

Minh tệ đốt một xe cũng không tiêu được bao nhiêu tiền, cái phương thức phá sản này Sơ Tranh không quá tình nguyện.

Nhưng mà thẻ người tốt yêu cầu, có thể làm sao chứ.

Sơ Tranh đi mua một mảnh đất, sau đó thuê người, mỗi ngày đều không ngừng đốt tiền cho Trì Kính.

Âm phủ bên kia mỗi ngày đều có thể nhìn thấy số dư trong sổ sách của Trì Kính không ngừng tăng lên.

"Sao bỗng nhiên lại có người hoá vàng mã cho Trì Kính?"

"Không thể nào, hắn đã chết bao lâu, vẫn có người có thể nhớ được hắn?

Lúc trước khi mới chết, cũng không ai đốt cho hắn một phân tiền."

"Ngươi nhìn số dư này đi, ta chưa từng thấy trong tài khoản của hắn có nhiều tiền như vậy bao giờ."

"Trong tài khoản của hắn có lúc nào có tiền?"

"..."

Số dư tài khoản của Trì Kính tăng lên không ngừng, rất nhanh liền từ một người nợ ngập đầu, biến thành một người giàu.

Người dương gian tế lễ thân nhân, tổ tiên, cũng chỉ tùy tiện đốt một chút, biểu thị chút tấm lòng.

Cho nên âm phủ đầy người nghèo.

Làm gì có ai đốt liên tục không ngừng như thế này.

- Muốn rửa sạch lệ khí trên thân làm sao dễ dàng như vậy.

Lệ khí trên thân Trì Kính là do khi hắn còn sống giết người mà có, sát nghiệt trùng điệp.

Âm phủ nhớ tới hắn là kiến công lập nghiệp, cuối cùng còn chết oan, mặc dù trở thành lệ quỷ, nhưng cũng không có ý tứ trả thù xã hội, cho nên mới để hắn du đãng khắp nơi.

Lúc trước bọn họ đã khuyên hắn rửa sạch lệ khí.

Nếu như nghe bọn hắn, hiện tại hắn đã sớm đầu thai chuyển thế, được sống cuộc sống tốt. . . . .

Hiện tại Trì Kính muốn rửa sạch lệ khí lắng đọng ngàn năm kia, phải trải qua thống khổ, gấp trăm ngàn lần lúc trước.

- Sơ Tranh phát hiện gần đây tinh thần Trì Kính không tốt lắm, luôn luôn ngồi ở một bên xuất thần.

Cô hỏi hắn, hắn luôn nói không sao.

Buổi tối Trì Kính đều không ngủ lại chỗ cô, cho nên Sơ Tranh cũng không biết buổi tối hắn đã đi đâu làm gì.

Có thể là Trì Kính phát giác được Sơ Tranh đang hoài nghi, mấy ngày liên tiếp đều không có gì dị thường, tinh thần cũng khôi phục không ít.

Sơ Tranh học xong tiết học trở về, Trì Kính không ở ký túc xá, cũng không theo cô lên lớp.

Vật nhỏ gần đây có chuyện!

"Này."

Sư Âm từ ngoài cửa sổ ngoi đầu lên.

"Lại làm gì?"

Sư Âm bay từ ngoài cửa sổ vào: "Cô đốt cho tôi ít tiền đi."

"Tôi là gì của cô mà phải đốt tiền cho cô, có cần tôi dập đầu cho cô luôn không."

"Có thể a...

Được rồi được rồi, cái này không cần."

Sư Âm khoát tay: "Hắc hắc, cô đốt tiền cho tôi, tôi cho cô biết một chuyện."

Sơ Tranh ngước mắt.

Sư Âm giơ tay: "Chuyện rất quan trọng, cô tuyệt đối sẽ không thua thiệt."

Sơ Tranh gọi điện thoại, cho người đốt cho Sư Âm một khoản tiền.

Sư Âm dường như có thể biết được tiền đã vào sổ sách của mình, lập tức cười hì hì nói: "Hôm qua tôi ở âm phủ trông thấy quỷ nhà cô, cô đoán xem hắn đang làm gì?"

Đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút: "...

Dây dưa cùng những nữ quỷ khác?"

"..."

Vì sao cô lại nghĩ như thế nhỉ!

Được rồi, quỷ ca ca kia dáng dấp đẹp trai như thế, bị nữ quỷ dây dưa cũng là bình thường.

"Không phải, hắn ở Minh Tịnh Trì."

"Làm gì?"

"Cài này cô cũng không biết?"

Sơ Tranh: "Tôi là người."

Sư Âm: "..."

Quên mất chuyện này.

Sư Âm nói cho Sơ Tranh biết tác dụng của Minh Tịnh Trì.

Minh Tịnh Trì là nơi âm phủ dùng để rửa sạch lệ khí, oán khí trên người quỷ.

Muốn đầu thai, đều phải đi qua một cửa này trước.

Nếu không thì không thể đầu thai làm người.

Chẳng qua là Minh Tịnh Trì công khai ghi giá, loại giá nào, cung cấp loại phục vụ nào.

Giá cả càng cao, lệ khí sẽ rửa đến càng sạch sẽ, nếu như bản thân không có tội tình gì, khi đầu thai sẽ được đưa vào một gia đình tốt.

Nếu như lệ khí không triệt để rửa sạch sẽ, cho dù đầu thai làm người, cuối cùng cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân, mà không qua được.

Đương nhiên quỷ bình thường không cần đi qua loại chương trình này.

"Có phải hắn muốn vứt bỏ cô đi đầu thai không?"

Sư Âm bát quái hỏi Sơ Tranh: "Quỷ dung mạo đẹp quả nhiên không đáng tin cậy. ..

Vẫn là tôi tốt, tôi cam đoan không đi đầu thai, vẫn bồi tiếp cô, thế nào, đã đủ thành ý chưa!"

Sơ Tranh đại khái đã đoán được tại sao Trì Kính lại cần tiền.

- "Trì Kính, ngươi còn có thể kiên trì sao?"

Sắc mặt Trì Kính không tốt lắm, lông mày hơi cau lại, vừa mặc quần áo vừa gật đầu: "Ừ."

Âm Sai ghi chép mấy chữ, sau đó liền đi.

Trì Kính vừa cài ống tay áo, vừa đi ra ngoài.

Bước chân hắn đột nhiên ngừng lại.

Trong bầy quỷ kẻ đến người đi, nữ sinh hai tay đút túi, soái khí đứng ở nơi đó.

Trì Kính xém chút nữa cho là mình hoa mắt.

Hắn đi mấy bước xuống bậc thang: "Sao em lại tới đây, mau đi ra ngoài."

"Anh đến đây làm gì?"

"Chúng ta ra ngoài nói."

Ánh mắt Trì Kính đảo qua bốn phía, sợ có người phát hiện cô là sinh hồn.

Sinh hồn tự ý đến âm phủ không có lý do, bị phát hiện, nhẹ thì bị phạt, nặng thì không trở về được. . . . .

"Bây giờ nói."

Giọng điệu kia của Sơ rõ ràng chính là anh không nói, thì hôm nay liền không đi.

Trì Kính lôi kéo Sơ Tranh đi đến nơi hẻo lánh: "Anh... anh muốn rửa sạch lệ khí trên thân, như thế thì khi anh ở cùng với em, sẽ không khó chịu như vậy nữa."

Trì Kính nói: "Giống như khi em cùng nữ quỷ kia ở chung một chỗ, không có cảm giác quá lớn."

Hắn không muốn những hành vi thân mật kia.

Hắn chỉ muốn khi mình ôm cô hôn cô, có thể không cần lo lắng thời gian quá dài, thân thể cô không chịu nổi.

"Em không để ý..."

"Bảo bảo anh để ý, anh muốn em càng tốt hơn."

Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Khó chịu không?"

"Vẫn tốt."

Trì Kính cười: "Trông thấy bảo bảo liền không khó chịu."

Đáy lòng Sơ Tranh không muốn Trì Kính chịu tội này.

Nhưng cô biết nếu mình ngăn hắn lại, hắn cũng sẽ không vui.

"Còn bao lâu nữa?"

Trì Kính cười: "Rất nhanh, bảo bảo đang chờ anh mà."

Sơ Tranh 'ừ' một tiếng.

Trì Kính thở dài: "Chờ em chết, biến thành quỷ, chúng ta liền có thể mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ tách ra."

"..."

Nghĩ hay lắm, chờ ta chết, vị diện này liền kết thúc. * VỊ DIỆN THỨ 25 HOÀN TẤT!
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 932: Một ngày làm thầy (1)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Tao nói cho mày biết, sáng mai mà mày không đưa tiền ra đây, tao sẽ đến đơn vị của mày náo."

Sơ Tranh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt có vẻ hơi chanh chua.Gương mặt này thuộc về một mụ đàn bà.Lúc này mụ ta đang chỉ về phía cô rống."

Nhìn gì?

Ngần ấy năm, cho mày ăn cho mày mặc, bảo mày lấy chút tiền, mày tốn sức như vậy à."

Không biết tình huống thế nào nên Sơ Tranh không lên tiếng.Mụ đàn bà hừ lạnh một tiếng."

Sáng mai đưa tiền đây, bằng không thì mày sẽ biết tay."

Mụ đàn bà ném ra câu nói này, khí thế hung hăng rời đi.Kẹt kẹt ——Một người phụ nữ trẻ tuổi bám lấy cửa phòng, trước tiên quan sát xung quanh nhà một vòng, thấy không có ai, lúc này mới đi ra khỏi cửa.Người phụ nữ trẻ tuổi cau mày, mang theo ý vị thuyết giáo: "Tôi nói này cô Nguyễn, mợ ba này của cô ba ngày đến hai lần, dọa đến tôi cũng không dám trở về, đây cũng không phải chuyện hay ho gì, tốt nhất cô hãy nhanh chóng giải quyết đi."

"Ừ."

Sơ Tranh quan sát căn nhà.Đây là phòng khách, không tính là lớn.Bên cạnh là phòng vệ sinh.Trừ gian phòng mà người phụ nữ trẻ tuổi này bước ra, thì cũng chỉ còn lại một gian.Sơ Tranh xoay người tiến vào gian phòng kia.Sơ Tranh đóng cửa phòng, thở phào một hơi.-Nguyên chủ họ Nguyễn.Cha mẹ mất từ khi còn bé, đi theo cậu mợ lớn lên.Lâu dài sống nhờ tại nhà người khác, từ nhỏ tính cách của nguyên chủ cũng có chút mặc cảm.Nguyên chủ cũng coi như có tiền đồ, sau khi tốt nghiệp đại học, tiến vào một trường công làm giáo viên.Đây là một công việc ổn định.Nhưng mà mợ thường xuyên đòi tiền cô ấy.Nguyên chủ cảm thấy cậu mợ nuôi dưỡng mình lớn, kỳ thật mỗi tháng đều gửi tiền cho bọn họ.Nhưng mợ rõ ràng không biết đủ.Nguyên chủ có thể có cách nào, cho nên trên cơ bản tiền lương mỗi tháng đều giao cho mợ.Con trai mợ muốn kết hôn, nhà gái muốn mười vạn làm lễ hỏi.Mợ lại tới đòi tiền nguyên chủ.Tiền của nguyên chủ đều đưa hết cho bọn họ, hiện tại còn đòi cô ấy, ở đâu ra mà có tiền nữa.Vì chuyện này, mợ trực tiếp chạy tới trường học náo.Ở ngay trước mặt nhiều giáo viên và lãnh đạo trường học, nói bọn họ vất vả lắm mới nuôi được cô ấy lớn, cung cấp tiền cho lên đại học, bây giờ bảo cô ấy báo đáp một chút cũng không chịu.Nguyên chủ bị huyên náo đến rất khó chịu.Nguyên chủ chắp vá lung tung, gom được cho mợ ba vạn tệ.Đây là năng lực lớn nhất của cô ấy.Mợ mặc dù không hài lòng, nhưng không muốn lập tức bức tử cô ấy.Mợ vẫn đòi tiền hàng tháng...

Nguyên chủ phải trả tiền, còn phải cho bọn họ tiền, bị ép đến sứt đầu mẻ trán.Cô ấy chỉ có thể kiêm chức, dạy thêm cho học sinh.Lúc đầu thu nhập cũng không tệ lắm.Nhưng đây là chuyện trường học không cho phép, cho dù những học sinh này không phải học sinh của trường cũng không được.Chuyện này trái với quy định của bộ giáo dục.Nguyên chủ không biết chuyện này bị ai tố cáo tới trường học, mặc dù cô ấy không bị khai trừ, nhưng mà bị mắng, còn bị xử lý.Chuyện này trôi qua không bao lâu, mợ lại bắt đầu giục giã giới thiệu bạn trai cho cô ấy.Nguyên chủ không muốn, nhưng mợ cứ hung hăng thúc giục.Cô ấy đành phải đi, gặp hai ba người đều không có cảm giác gì.Mợ phi thường để bụng chuyện này, không ngừng sắp xếp cho cô ấy.Ngày đó nguyên chủ đi xem mắt, bởi vì tâm tình không tốt lắm, tăng thêm không nghỉ ngơi tốt, giữa lúc lơ mơ, nhận sai đối tượng hẹn hò.Sau đó phát triển như tình huống trong phim thần tượng, hai người anh tới tôi đi một đoạn thời gian, cuối cùng thật sự hẹn hò.Sau khi mợ biết chuyện này, lúc đầu thì phản đối, nhưng sau khi thăm dò được gia cảnh đối phương không tệ, liền thay đổi thái độ, ủng hộ cô ấy, cũng không tìm cô ấy đòi tiền nữa. . . . .Nguyên chủ vốn cho là cuối cùng mình cũng tìm được chân ái của đời mình.Hai người nói chuyện cưới gả, tiến triển rất nhanh.Lại không nghĩ rằng, cuối cùng người đàn ông này lại ở chung một chỗ với bạn cùng phòng của mình.Bạn cùng phòng còn lý lẽ hùng hồn.Nguyên chủ còn biết, chuyện lúc trước mình dạy thêm cho học sinh, cũng là bị bạn cùng phòng cáo trạng.Sau khi bạn cùng phòng ngả bài với cô ấy, liền dọn ra ngoài.Không chỉ như thế, còn bại hoại thanh danh của cô ấy trong đám giáo viên.Nói cô ấy thiếu tiền rồi ở bên ngoài làm loạn.Loại chuyện này mặc kệ thật hay giả, chỉ cần truyền cho nhiều người, cuối cùng sẽ trở thành chân tướng.Cuối cùng việc này đã truyền đến chỗ học sinh.Trường học lấy lý do ảnh hưởng không tốt, khai trừ cô ấy.Ngay cả một cơ hội cho cô ấy giải thích chân tướng cũng không có.Nguyên chủ thất tình lại thất nghiệp, còn chưa trở lại bình thường, mợ lại đến tìm cô ấy náo, tiếp tục đòi tiền cô ấy.Con dâu mợ sinh con, đòi tiền.Con trai mợ mua xe, đòi tiền.Đòi tiền.Đòi tiền.Trừ đòi tiền thì vẫn là đòi tiền.Nguyên chủ nghe thấy mợ bàn bạc với người ta.

Muốn gả cô ấy cho một người đàn ông, bởi vì thân thể hơi tàn tật, nên vẫn không tìm thấy đối tượng.Ngay cả tiền lễ hỏi của người ta mợ cũng đã thu.Nguyên chủ thật sự không chịu được nữa, uống thuốc ngủ tự sát.-Sơ Tranh tiếp thu xong ký ức, im ắng thở ra một hơi.Đây là cái cuộc sống chó má gì chứ.Bà mợ kia hoàn toàn chính là một con quỷ hút máu.Muốn ép khô tất cả máu trên người nguyên chủ.Kịch bản bây giờ còn sớm.Vừa mới tiến triển đến tiết mục mợ đòi tiền của nguyên chủ, cho thằng con trai xuất sắc của mụ ta làm tiền lễ hỏi.Có thể nói là nguyên chủ bị mợ của mình bức đến chết.Đáng thương a.Sơ Tranh thở dài.Vẫn nên thương cảm chính ta đi.Sơ Tranh xoa xoa cánh tay, đánh giá gian phòng.Gian phòng không tính là lớn, bày giường và tủ quần áo, còn có một cái bàn, cũng không có nhiều không gian.Phòng này là do trường học sắp xếp. .

Nguyên chủ và bạn cùng phòng Tô Hợp cùng nhau vào trường học, hơn nữa vừa vặn lại là hai nữ sinh, cho nên liền an bài ở căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách này.Tô Hợp chính là bạn cùng phòng mà sau này cướp bạn trai của nguyên chủ kia.Sơ Tranh lắc đầu.Tiện tay mở đồ trên bàn ra.Trên mặt bàn đặt đủ các loại sách, còn có giáo án và bài tập của học sinh, bên cạnh có một chiếc máy vi tính đang mở ra.Thành tích của nguyên chủ rất tốt, nếu như không phải điều kiện không cho phép, thì có lẽ cô ấy sẽ tiếp tục học, chứ không phải dạy học.Hiện tại nguyên chủ đang dạy ngữ văn lớp mười.Sơ Tranh nghĩ đến chuyện mình phải đi làm giáo viên, có chút tê cả da đầu.Từ chức là được rồi.Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!【 Tiểu tỷ tỷ, ta không kiến nghị cô từ chức nha. 】Vì sao?【 Cô hiểu. 】Ta không hiểu!Ta không muốn hiểu!Ta vẫn chỉ là một đứa trẻ!Sơ Tranh đổ nhào lên giường, còn lăn vài vòng.A a a a a! !-Cốc cốc.Ở cửa vang lên hai tiếng gõ, Tô Hợp trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.Sơ Tranh đã ngồi ở bên giường, giống như đại lão cầm quyển sách xem.Tô Hợp đứng ở cửa ra vào, cũng không có ý định tiến vào: "Cô Nguyễn, cho tôi mượn dùng máy tính của cô một chút."

"Không có."

"Không phải ở đó sao?"

Tô Hợp nhìn máy tính trên bàn, cô ta dứt khoát tự tiến vào cầm lấy: "Tôi chỉ dùng một chút, cô nhỏ mọn như vậy làm gì."

Sơ Tranh buông sách xuống, mấy bước đi qua, ấn trên máy tính: "Không cho mượn."

Tô Hợp nhíu mày, giống như ngoài ý muốn, lại như kinh nghi.Ngược lại Tô Hợp liền nghĩ thông."

Cô Nguyễn, cô sao thế?

Mợ cô tìm cô, tâm tình cô không tốt, cũng không cần trút giận lên tôi chứ?"

Người Sơ Tranh cao hơn Tô Hợp một chút, lúc này liếc nhìn Tô Hợp, rất có vài phần khí thế vênh váo hung hăng: "Đồ của tôi, tôi muốn cho mượn liền cho mượn, không muốn cho thì không cho, cô quản được tôi à."

Tô Hợp tức đến cười: "Mọi người đều là đồng nghiệp, bây giờ tôi có việc cần dùng gấp, cô cho tôi mượn một chút thì làm sao?"

Sơ Tranh rút máy tính ra, ngón tay buông lỏng.Máy tính rơi xuống đất, màn hình trực tiếp vỡ nát."

Bây giờ không có."

". . ."*Mỗi ngày đều phải cố gắng ném vé tháng nha!Vé tháng vé tháng vé tháng! !Vé tháng!Vé tháng!
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 933: Một ngày làm thầy (2)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tô Hợp bị Sơ Tranh làm tức đến rời đi.Vị bạn cùng phòng này hậu kỳ cướp bạn trai của nguyên chủ, giai đoạn trước thì chiếm đủ loại tiểu tiện nghi của nguyên chủ.Vật dùng hàng ngày từ trước tới nay đều không mua, chỉ dùng của nguyên chủ.Đồ ăn vặt hoa quả, lại càng không cần phải nói.Trong kịch bản cũng là như thế này, Tô Hợp mượn máy tính của nguyên chủ, nhưng một mực không trả lại.Nguyên chủ cần dùng, đến hỏi cô ta mấy lần, cô ta đều từ chối.Cuối cùng nguyên chủ lấy dũng khí, vất vả lắm mới cầm về được, Tô Hợp còn bày ra vẻ mặt không vui.Cầm được máy tính về, nguyên chủ lại phát hiện hỏng rồi.Nguyên chủ đến hỏi Tô Hợp.Tô Hợp vẻ mặt mờ mịt nói trước đó cô ta dùng còn rất tốt, không biết sao lại hỏng.Nguyên chủ là người cho mượn đồ, cuối cùng còn trở nên thấp kém hèn mọn.Cho nên dù đập máy tính này, cũng không cho cô ta dùng.Hoàn toàn không có bệnh.Sơ Tranh yên tâm thoải mái nằm xuống lại.【 Tiểu tỷ tỷ , ta muốn... 】"Không tiếp!"

Để cho ta yên tĩnh nằm một lát.【 Ta chỉ muốn nhắc nhở cô, vừa rồi cô cầm sách ngược. 】Sơ Tranh: "! !"

Sơ Tranh nhìn quyển sách bị cô ném lên giường một chút.Nhìn ra bên ngoài như ăn trộm —— cửa đóng, không nhìn thấy gì cả."

Tô Hợp thấy không?"

Hình tượng của cô đã ném mất chưa?

Kéo ngược lại không kịp nữa rồi! !

Con chó điên này vì sao không nhắc nhở cô sớm một chút! !【 Chắc là không. 】Sơ Tranh vỗ ngực thuận khí: "Vậy thì còn tốt."

Vương Giả thở mạnh: 【 Nhưng ta cũng không chắc chắn lắm. 】Sơ Tranh lạnh mặt, sách cũng bị cô bóp đến thay đổi hình dạng.Vương Giả nhây xong liền chạy, cũng không lập tức phát nhiệm vụ cho cô.-Tô Hợp không mượn được máy tính, buổi chiều lên lớp cũng không đi cùng Sơ Tranh, một mình đi trước.Sơ Tranh cũng không thèm để ý, đi về phía trường học.Nơi này ở ngay phía ngoài trường học, rất gần, Sơ Tranh đội mặt trời đi đến trường học."

Chào cô."

"Chào cô."

"Chào cô Nguyễn..."

Các học sinh trông thấy cô, cười chào hỏi cô.Toàn bộ hành trình Sơ Tranh đều nghiêm mặt, ngón tay gắt gao chụp lấy giáo án của cô.Hoảng đến một nhóm.Trong văn phòng đã có không ít giáo viên tới, hoặc là sửa bài tập, hoặc là soạn bài, cũng có người ngồi nói chuyện phiếm với nhau.Sơ Tranh vào văn phòng ngồi, mở giáo án của nguyên chủ ra.Còn có ký ức của nguyên chủ, Sơ Tranh ngược lại cũng không phải hai mắt luống cuống, trong đầu lưu chuyển quy trình quen thuộc.Tiết đầu tiên của buổi chiều chính là của cô.Sau khi chuông báo chuẩn bị vào lớp reo lên, Sơ Tranh cũng không nhúc nhích."

Cô Nguyễn, lên lớp."

Có người gọi cô."

Ừ."

Sơ Tranh đứng dậy, đi theo các giáo viên ra ngoài, đến lớp của mình lên lớp, lớp 10/18.Không phải chỉ là làm giáo viên thôi sao! !Không có việc gì có thể làm khó ta!Đã đánh chuông vào học, nhưng trong phòng học vẫn có không ít học sinh đang vui đùa ầm ĩ, thậm chí còn có người chưa trở lại chỗ ngồi.Sơ Tranh đẩy cửa ra đi vào.Trong phòng học yên tĩnh trong một cái chớp mắt, sua đó lại náo nhiệt lên.Căn bản không để giáo viên như cô vào mắt.Bốp!Sách ném trên bục giảng, phát ra âm thanh thanh thúy.Phòng học đột nhiên yên tĩnh lại, nhìn về phía bục giảng.Giáo viên mà bình thường đứng ở nơi đó, có vẻ hơi bất đắc dĩ, hôm nay lại mặt lạnh, dường như toàn thân đều bốc lên hơi lạnh."

Lên lớp, không nghe thấy?"

Mọi người giống như bị đè xuống nút tạm dừng."

Ôi, tâm tình của cô giáo hôm nay không tốt lắm nha."

Ở cuối phòng học có người hô to một tiếng, sau đó phòng học vốn yên tĩnh, lần nữa ồn ào lên.Sơ Tranh nhìn ra phía sau.Phía sau cùng, có bốn nam sinh ngồi dựa vào cửa sau.Bốn nam sinh đều phi thường hiện đại, vừa nhìn đã thấy không giống với các học sinh khác trong lớp.Đây là ban bá trong lớp, bình thường khi nguyên chủ lên lớp, chính là mấy đứa này dẫn đầu gây chuyện"Tâm tình cô giáo không tốt thì không thể lên lớp rồi, tiết này tự học được không."

"Chúng em đây là đang thông cảm cho cô giáo nha."

Sơ Tranh nghe đám trẻ trâu này nói nhao nhao, mi tâm nhảy thình thịch, có thể làm rơi bọn chúng không?【 Tiểu tỷ tỷ, đây là một đám trẻ con, cô đừng phát rồ như thế được không? ! 】Rầm!Phòng học lần nữa an tĩnh lại.Mọi người nhìn về phía giáo viên trên bục giảng.Giáo viên ngữ văn mà dĩ vãng luôn không biết làm sao với bọn họ, lúc này một cước đạp lăn bệ giảng, toàn thân đều lộ ra khí thế hung ác."

Yên tĩnh?"

Rốt cuộc cũng là học sinh, Sơ Tranh hung ác như thế, cho dù là mấy đứa nghịch ngợm nhất lớp thì cũng đều yên tĩnh lại.Sơ Tranh quét mắt nhìn phòng học một vòng: "Đại diện môn."

Đại diện môn ngữ văn đứng lên, là một nữ sinh trắng trắng thuần thuần, tết tóc đuôi ngựa, nhìn là biết học sinh ngoan.Đại diện môn có chút bất mãn nhìn mấy người phía sau một chút, nhưng bởi vì những người kia là ban bá của lớp, cô ấy cũng không dám nói gì."

Cô..."

"Đi lấy bài thi trên bàn làm việc của tôi tới đây."

Đại diện môn vội vàng đi ra ngoài lấy.Thời gian đại diện môn rời đi, Sơ Tranh cũng không nói chuyện, vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ.Mấy ban bá phía sau kia, vừa rồi bị chấn nhiếp đến, tỉnh táo lại, đang muốn tiếp tục lấy lại danh dự, lại phát hiện mình đối đầu với ánh mắt lạnh như băng kia của Sơ Tranh, làm cách nào cũng không mở miệng được.Gặp quỷ! !Đại diện môn rất nhanh cầm bài thi trở về."

Phát đi."

Đại diện môn đáp một tiếng, phân nhóm bài thi phát ra.Sơ Tranh xách cái ghế lên trên bục giảng, cô ngồi xuống đó, nhìn bọn họ: "Làm bài."

Chúng học sinh: "..."

Nhóm ban bá phía sau vò đầu bứt tai truyền tờ giấy nhỏ.Ban bá số một: Sao cô Nguyễn đột nhiên hung ác như thế, tiểu vũ trụ bạo phát?Ban bá số hai: Vừa rồi ấy, thật sự hù chết tôi.Ban bá số ba: Mẹ nó!

Cô ta điên rồi à!Ban bá số bốn: Ánh mắt vừa rồi của cô ta có chút dọa người.Giáo viên Ngữ Văn vừa tốt nghiệp, không lớn hơn bọn họ bao nhiêu.Cũng mới từ trường học ra, tính cách lại mềm mại, đây là loại giáo viên dễ bắt nạt nhất.Ban bá số một: Náo không?Ban bá số hai: ...

Các cậu lên trước đi.Ban bá số ba: Ai lên đầu?Ban bá số bốn: Cùng nhau đi.Tờ giấy của ban bá số bốn vẫn chưa truyền đi, đột nhiên bị người lấy đi.Không biết Sơ Tranh đứng ở bên cạnh bọn họ từ khi nào, trong tay cầm tờ giấy kia xem.Ban bá số bốn theo bản năng muốn cướp về, bị Sơ Tranh một phen ấn xuống.Khí lực của con trai khá lớn, hai người phân cao thấp, bàn ghế ào ào một trận.Học sinh xung quanh quay đầu nhìn xem.Sơ Tranh nhìn sang: "Làm bài của các em đi."

Những bạn học khác lập tức quay lại, nhưng vẫn có không ít người liếc trộm.Sơ Tranh dùng sức đè ban bá số bốn về, trên mặt một mảnh lạnh lùng: "Các em muốn náo cái gì?"

Ban bá số bốn nghẹn khuất.Cậu ta làm sao có thể nghĩ đến, giáo viên Ngữ Văn mà trước kia gió cũng có thể thổi ngã, khí lực lại lớn đến như vậy."

Cô, chúng em không náo gì cả."

Ban bá số bốn cợt nhả nói: "Cô, em còn phải làm bài đó, cô có thể buông em ra trước được không?"

Sơ Tranh buông cậu ta ra: "Nghiêm túc làm bài."

Ban bá số bốn gật đầu như giã tỏi.Chờ Sơ Tranh cầm tờ giấy rời đi, cậu ta mới che lấy bả vai nhe răng trợn mắt.Mẹ nó đau quá.Cánh tay xém chút gãy mấy.Có ban bá số bốn làm gương, ba ban bá khác không tiếp tục tìm đường chết.Thời gian kiểm tra trôi qua rất nhanh, đảo mắt chính là tan học.Sơ Tranh lấy bài thi xong, cầm bài thi rời đi.Mấy ban bá ngồi ở cửa sau, Sơ Tranh đi ra từ cửa sau, một nam sinh trong tổ bốn người ban bá, đột nhiên giơ tay vén váy cô.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 934: Một ngày làm thầy (3)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua nhìn thấy, thân thể nghiêng đi, nam sinh kia nhào vào khoảng không.Động tác vốn định đá của Sơ Tranh bỗng thu lại, váy xẹt qua không khí, chậm rãi bình ổn lại.Ở trường học không thể đánh học sinh.Nam sinh sờ mũi đứng lên: "Hắc hắc, cô Nguyễn."

"Bây giờ đã học được vén váy giáo viên, sau này có phải là muốn giết người luôn không?"

Trẻ trâu chính là thích ăn đòn!

Váy của ta là thứ ngươi có thể vén sao?Nam sinh "..."

Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Cố lên."

Chờ ngươi tan học xem ta xử lý ngươi thế nào!Sơ Tranh không nhanh không chậm rời đi.Mấy học bá phía sau xúm lại."

Tính tình của cô Nguyễn này đột nhiên lớn như vậy, có chút dọa người."

"Vừa rồi cô ta nói tôi cố lên?"

Ban bá số bốn vừa rồi dự định vén váy Sơ Tranh có chút hậm hực hỏi đồng bạn: "Tôi không nghe lầm chứ?"

"Không."

Mấy ban bá khác cùng nhau gật đầu.Ban bá số bốn đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.Bọn họ đối mặt vài lần.Đều là học sinh tuổi không lớn lắm, ngang cũng chỉ dám ngang trước mặt quần thể yếu hơn mình, gặp gỡ người lợi hại hơn bọn họ, thì cũng chỉ có thể chịu sợ.-Tan học.Học sinh lần lượt rời khỏi trường học, mấy ban bá hi hi ha ha đi ra ngoài.Sơ Tranh không nhanh không chậm đi theo đám bọn họ, chờ xung quanh dần dần không có ai, Sơ Tranh đi nhanh mấy bước, đuổi kịp bọn họ.Có thể là nghe thấy tiếng bước chân, một nam sinh trong đó dừng lại, quay đầu lại nhìn."

Cô Nguyễn?"

Ba người khác cũng quay đầu nhìn, kinh ngạc vì Sơ Tranh đi theo đám bọn họ."

Cô Nguyễn, cô đi theo chúng em làm gì?"

Lời nói của ban bá số một tương đối có trọng lượng, lúc này đứng ra, làm đại diện của nhóm ban bá.Bên kia nữ sinh đơn bạc đứng thẳng tắp.Có một cỗ khí tràng vô hình tràn ngập xung quanh cô.Ánh hoàng hôn của buổi chiều tà dần dần chìm xuống, phác hoạ ra đường cong sườn mặt băng lãnh của cô, đẹp trai lại phách lối.Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực, vào thẳng chủ đề chính: "Chúng ta đánh một trận, nếu các em đánh thắng, về sau tiết của tôi, các em tùy ý.

Nếu các em thua, còn dám gây chuyện ở tiết của tôi, thì cũng đừng trách tôi không khách khí."

Tổ bốn người ban bá: "? ? ?"

Đánh một trận?Bọn họ không nghe lầm chứ? !Ban bá số bốn trước đó bị Sơ Tranh dạy dỗ sờ lên bả vai, còn mơ hồ hơi đau.Sơ Tranh: "Sợ?"

"Ai sợ ai chứ! !"

Các thiếu niên trẻ tuổi nóng tính bị chọc giận: "Chỉ là cô giáo à, cô cũng đừng lừa chúng em."

Sơ Tranh nhìn bọn họ: "Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy*."(*Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy (一言既出驷马难追): Một lời đã nói ra, bốn con ngựa cũng không đuổi kịp.

Ý để nói, lời đã nói ra, không thể rút lại được.)Bốn nam sinh nhìn nhau."

Được, chúng em đánh cược với cô giáo ván này."

Sơ Tranh gật đầu, bóp cổ tay: "Các em cùng tiến lên, hay là từng người đến?

Đề nghị các em cùng lên, tương đối tiết tiết kiệm thời gian."

Đánh từng đứa, quá lãng phí thời gian.Nhưng ai bảo ta là giáo viên chứ, ta nhường chúng nó.Tổ bốn người ban bá cảm thấy mình bị vũ nhục.Bốn người bọn họ, còn có thể không đánh thắng một cô gái?Thế này cũng quá coi thường người khác rồi!Ban bá số một đứng ra trước: "Em tới, cô Nguyễn, lát nữa cô cũng đừng nói chúng em đánh giáo viên"Sơ Tranh chỉ giơ tay, ra hiệu cậu ta phóng ngựa tới.Ban bá số một vung tay vung chân, vọt về phía Sơ Tranh.Ban bá số một lắc lắc tay, một quyền vung tới.Vốn cho rằng sẽ đánh trúng Sơ Tranh, lại không nghĩ rằng nắm đấm bị người chặn đứng, sau đó hoàn cảnh trước mắt điên đảo một trận.Ban bá số một ngã xuống đất, ngã đến đần độn một lát."

Kế tiếp."

Ban bá số một một chiêu đã bị đánh ngã, ba nam sinh khác có chút chần chờ tiến lên.Cuối cùng cũng không biết là ai hô một tiếng, cùng nhau vọt lên.Trẻ con bây giờ ăn ngon, chơi vui, không có áp lực, người cũng cao lên.Còn là mấy đứa lớp 10, lúc này cũng rất cao lớn.Nhưng thân hình đều có vẻ gầy yếu, chỉ là cao, nhìn cũng không có sức lực gì.Sơ Tranh dùng mấy chiêu đánh ngã bọn họ xuống.Bốn nam sinh nằm dưới đất, đau đến nhe răng trợn mắt.Quan trọng nhất là, giáo viên Ngữ Văn của bọn họ mới nhìn qua nhu nhu nhược nhược này, sao lại lợi hại như vậy! !Trước đó cô đều giả vờ cho bọn họ nhìn sao? ! !Thật hung dữ!Hù chết người.Sơ Tranh nhìn chằm chằm mấy người trên đất một hồi lâu, túm ban bá số bốn trước đó vén váy cô ra.Ban bá số bốn lập tức kêu rên: "Cô, cô còn đánh em làm gì! !"

"Ai bảo em vén váy tôi."

Không đánh ngươi thì đánh ai!Tuổi còn nhỏ không lo học hành cho tốt.Váy của con gái có thể tùy tiện vén sao? !"

A a a a, là chủ ý của bọn họ!

Em chỉ phụ trách áp dụng, sao cô chỉ đánh một mình em! !"

Ban bá số bốn ôm đầu, bán luôn ba người khác.Ban bá số một: "Đậu má!"

Ban bá số hai: "Cô ơi chúng em không có."

Ban bá số ba: "Cô, cậu ta nói lung tung đấy, cô đừng nghe cậu ta nói, chỉ là chủ ý của một mình cậu ta thôi."

Ban bá số bốn: "En không có, chính là bọn họ sai sử em."

Vì biểu hiện công bằng, Sơ Tranh lại đánh bọn họ thêm một trận.Không hề đánh mặt, cũng không đánh nơi lộ ra, chỉ đánh vào nơi không nhìn thấy."

Về sau còn dám vén váy không?"

"Không dám không dám, chúng em không dám."

Bốn người ôm đầu, thái độ tốt đẹp nhận sai.【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết hai mươi ngàn tệ. 】Sơ Tranh nhìn mấy người trên đất một chút: "Mời các em ăn cơm."

"Không không không, cô, chúng em sai rồi, chúng em không dám nữa, chúng em còn có việc..."

Mấy người đứng lên liền muốn chạy."

Dừng lại."

Bốn người xiêu xiêu vẹo vẹo cứng đờ tại chỗ."

Đằng sau quay."

Biểu cảm của bốn người rất khó coi quay lại."

Đi."

"..."

-Bọn họ cho là Sơ Tranh còn muốn chỉnh bọn họ, không nghĩ tới Sơ Tranh thật sự mời bọn họ ăn cơm, hơn nữa còn là tiệm cơm xa hoa.Sơ Tranh dẫn bọn họ đi vào.Bọn họ rõ ràng chưa từng tới loại chỗ này, có vẻ hơi câu nệ, ánh mắt nhìn loạn bốn phía."

Cô Nguyễn, sao cô lại ở đây?

Đây không phải... là học sinh lớp cô sao?"

Giọng nói của Tô Hợp từ bên cạnh chen vào.Trên mặt cô ta tràn ngập ngoài ý muốn.Tô Hợp không dạy lớp Sơ Tranh dạy, nhưng cô ta biết tổ bốn người ban bá.Học sinh thường xuyên bị mời vào văn phòng, không muốn biết cũng khó.Tô Hợp quan sát bọn họ, giọng mang vẻ hoài nghi: "Mọi người ở đây làm gì?"

Sơ Tranh ngữ điệu bình tĩnh đáp: "Tiệm cơm trừ ăn cơm ra thì còn có thể làm gì."

Tô Hợp: "..."

Ý của cô ta là, mấy người đến tiệm cơm đắt như vậy làm gì?"

Các em...

Mời cô Nguyễn ăn cơm?"

Tô Hợp giống như nghĩ rõ ràng cái gì đó, cô cả ngày bị bà mợ kia ép lấy tiền, làm gì có tiền mà đến loại chỗ này ăn cơm.Tổ bốn người ban bá cuống quít xua tay.Bốn người bọn họ, lúc này còn lưu lại chút kinh sợ sau khi bị Sơ Tranh đánh, sợ hãi rụt rè, giống như bị người ta uy hiếp vậy.Biểu cảm của Tô Hợp lập tức nghiêm túc hơn một chút, ngôn từ nghĩa chính chỉ trích Sơ Tranh: "Cô Nguyễn, các em ấy vẫn là học sinh, sao cô có thể làm thế?"

"Làm thế nào?"

"Đây là nơi nào?

Mức tiêu phí ở chỗ này là nơi người bình thường có thể chịu đựng được sao?

Sao cô có thể để học sinh mời cô tới chỗ như thế này ăn cơm?"

"Không phải, cô Tô, là cô Nguyễn mời chúng em ăn cơm."

Ban bá số một yếu ớt nói.Biểu cảm của Tô Hợp hơi cứng đờ.Nguyễn Sơ Tranh mời bọn họ ăn cơm?Ở đây?Tô Hợp hoàn toàn không tin.Tô Hợp quay đầu nhìn về phía tổ bốn người ban bá, hòa ái hỏi: "Có phải các em gặp phải chuyện gì không, nói cho cô Tô nghe một chút được không."
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 935: Một ngày làm thầy (4)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tổ bốn người ban bá xua tay: "Không có không có, thật sự là cô Nguyễn mời chúng em ăn cơm."

Tô Hợp: ". . ."

"Cô Nguyễn, rốt cuộc cô đang làm gì?"

Vô duyên vô cớ mời học sinh ăn cơm?Còn tới loại chỗ này nữa.Nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp."

Tôi làm gì, liên quan gì đến cô?"

Sơ Tranh không chịu chút ảnh hưởng nào từ cô ta: "Nhà cô có biệt thự ở bờ biển hay là có trang viên?"

Tô Hợp là một giáo viên, sao có thể không nghe ra được Sơ Tranh đang nói cô ta quản quá rộng."

Tôi đây là sợ cô vi phạm kỷ luật."

"Tôi dùng tiền của tôi, mời học sinh của tôi ăn cơm, phạm kỷ luật gì?"

". . ."

"Tô Hợp."

Có người gọi Tô Hợp.Tô Hợp không biết Sơ Tranh đang chơi trò gì, đành phải đè ép tiếng rống giận, cười cười: "Cô Nguyễn, cô cũng đừng phùng má giả làm người mập*, mức tiêu phí ở chỗ này cũng không phải chỉ có mấy trăm tệ là có thể làm được, đến lúc đó coi như cô khó chịu."(*Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子) ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.)Tô Hợp đi qua phía người gọi mình.Tổ bốn người ban bá: ". . ."

-Chút việc nhỏ xen giữa này, Sơ Tranh hoàn toàn không để trong lòng.Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào, an bài tốt vị trí.Sơ Tranh ngồi một mình một bên, bắt chéo chân, tay khoác lên trên ghế dựa, ngồi thập phần đại lão: "Tùy tiện chọn."

"Cô. . . cô ơi, chỗ này rất đắt sao?"

Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Không biết."

Đắt mới tốt, không đắt tới làm gì.". . ."

Không phải cô giáo định hố bọn họ, để bọn họ ở đây làm công gán nợ chứ! !Bọn họ chọn hay là không chọn đây?Nhưng bọn họ không dám cự tuyệt. . .Cô Nguyễn thật dữ!"

Cô, nếu không cô chọn đi?"

Sơ Tranh cầm thực đơn qua, chiếu vào giá hai mươi ngàn tệ, ào ào chọn xong.Tổ bốn người ban bá: ". . ."

Mù chữ nghe không hiểu.Đợi thức ăn mang lên, bốn người nhìn đồ ăn phong phú, cả kinh đến rơi cả cằm.Tôm hùm!Cua hoàng đế!Má ơi!Đây mẹ nó là thứ mà chỉ có thể trông thấy trên TV đó! !Cô Nguyễn là thổ hào ẩn tàng sao? !"

Không ăn?"

Sơ Tranh nhìn bọn họ."

Ăn ăn ăn! !"

Ăn chùa ngu sao mà không ăn! !Mấy nam sinh lập tức bắt đầu ăn.-Tô Hợp là đến xem mắt, đối phương định địa điểm ở đây, lúc đầu cô ta còn rất chờ mong, dù sao hẹn ở nhà hàng đắt tiền như thế, ảnh chụp nhìn cũng không tệ.Không nghĩ tới sau khi gặp mặt, đối phương mặc dù dáng dấp được, nhìn qua điều kiện kinh tế cũng không tính là kém, nhưng Tô Hợp tìm hiểu một hồi, liền không thích nổi người này.Tô Hợp cũng không tiện trực tiếp vạch mặt, ngồi ở đây hùa theo.Sau đó cô ta liền nhìn thấy Sơ Tranh dẫn theo mấy học sinh kia tiến vào.Lúc này Tô Hợp đang chú ý bên chỗ Sơ Tranh, càng không nghe đối tượng hẹn hò nói gì.Bên Sơ Tranh đồ ăn bày lên cả bàn, nhìn xa xa đã thấy phi thường phong phú.Tô Hợp nhìn đồ ăn trên bàn bọn họ một chút, biểu cảm càng khó coi hơn mấy phần.Vừa rồi còn cảm thấy không tệ, nhưng so sánh với Sơ Tranh bên kia, quả thực chính là thiên nhưỡng địa biệt.Nhưng mà cũng không vội, lát nữa xem cô làm sao trả tiền.Cô ta không tin cô thật sự có thể lấy ra nhiều tiền như vậy."

Tô tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, tôi còn phải về làm việc, không bằng hôm nay liền đến đây thôi?"

"A. . .

A, được."

Tô Hợp còn muốn từ từ, nhưng đối phương đã muốn đi, cô ta cũng không tiện ở lại.Lát nữa ở bên ngoài chờ xem cũng được.Tô Hợp thu thập điện thoại và túi xách của mình, chuẩn bị rời đi, đối tượng hẹn hò lại đột nhiên nói."

Tô tiểu thư, chúng ta chia đôi."

Tô Hợp: "? ?"

Nhân viên phục vụ bên cạnh, đặt hóa đơn xuống: "Xin chào, tổng hóa đơn của hai vị là 4600 tệ, xin hỏi thanh toán thế nào?"

Bốn ngàn?Tô Hợp hơi kinh ngạc.Chỉ có ngần ấy đồ mà tận bốn ngàn tệ?Cướp bóc à? !"

Anh đi xem mắt với tôi, anh còn muốn cùng tôi chia đôi?"

Mi tâm Tô Hợp cuồng loạn một trận: "Anh là một người đàn ông, có chút phong độ thân sĩ được không."

"Tô tiểu thư, chúng ta chỉ là người xa lạ, ăn một bữa cơm, vì sao không thể chia đôi?

Tôi thấy Tô tiểu thư cũng không có ý kia với tôi, vì sao tôi phải tiêu tiền uổng phí."

". . .

Anh là nam."

Tô Hợp hạ giọng.Hơn bốn ngàn tệ, cô ta lấy ra một nửa, thì chính là hơn hai ngàn.Hiện tại cô ta vừa vào trường học, hai ngàn tệ là nửa tháng tiền lương của cô ta.Cô ta đương nhiên không nguyện ý.Hơn nữa nơi này là anh ta chọn.Tại sao cô ta phải đưa tiền.Làm gì có đạo lý ăn cơm để con gái trả tiền.Nhưng bên nhà trai nhất định phải bắt Tô Hợp trả, hai người nói nói liền cãi vã, nhân viên phục vụ ở bên cạnh rất là xấu hổ, nhắc nhở bọn họ không nên quấy rầy đến khách nhân khác.-Sơ Tranh bưng một ly trà uống, ánh mắt rơi vào bên kia, bình tĩnh, lãnh đạm, không có bất kỳ cảm xúc gì lưu động.Tổ bốn người ban bá dừng lại, cũng nhìn sang bên kia."

Đó không phải là cô Tô sao?"

"Sao lại cãi nhau, xảy ra chuyện gì?"

"Tôi đi nghe ngóng một chút."

Ban bá số hai hấp tấp chạy đi, rất nhanh chạy về."

Người đàn ông ăn cơm với cô Tô kia, muốn cô Tô chia đôi, cô Tô không chịu."

"A. . ."

Đều là đứa trẻ choai choai, còn chưa hiểu những chuyện quanh co lòng vòng trên xã hội.Nhưng vẫn cảm thấy một người đàn ông, còn muốn bắt một người phụ nữ trả tiền, dù thế nào cũng có chút không nhìn nổi."

Ăn xong chưa?"

Mấy người đang thảo luận, nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, cuống quít im lặng."

Cô, ăn xong rồi."

"Vậy đi thôi."

Không biết Sơ Tranh đã thanh toán từ lúc nào, lúc này đứng dậy chuẩn bị rời đi.Ban bá số hai chỉ vào bên kia: "Cô, cô Tô. . ."

Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm: "Có quan hệ với các em sao?"

Tô Hợp không phải giáo viên dạy bọn họ, nói trắng ra chính là một người xa lạ phải gọi một tiếng cô giáo, không hề có một chút quan hệ.". . .

Không có."

"Vậy còn không đi."

"A a a. . ."

Tổ bốn người ban bá đuổi theo sát Sơ Tranh rời đi.Cho nên chờ Tô Hợp bên kia cãi nhau xong, chật vật rời đi, mới phát hiện Sơ Tranh đã sớm đi rồi.Tô Hợp tức giận đến cắn răng.Một bàn kia của cô ta mà đã hơn bốn ngàn, cô chọn nhiều đồ ăn như thế, phải tốn bao nhiêu tiền chứ?Nghĩ đến mình thanh toán hai ngàn tệ, còn bị nhiều người như thế vây xem, gương mặt Tô Hợp nóng lên từng đợt.Cái loại cảm giác này, tựa như là mình bị người đánh mấy bạt tai ở ngay trước mặt Sơ Tranh.Sao cô ta lại xui xẻo như thế chứ!Gặp phải loại đàn ông cực phẩm này! !Tô Hợp gọi điện thoại mắng Hồng Nương một trận, cũng không muốn về ký túc xá đối mặt với Sơ Tranh, trực tiếp đến chỗ bạn bè ở tạm một đêm.-Hôm sau.Bạn học lớp 10/18, phát hiện tổ bốn người ban bá, yên lặng như chim cút, suy sút làm ổ ở phía sau.Đến ngay cả tiết của cô Nguyễn, cũng không thấy ồn ào.Sơ Tranh cầm bài thi hôm qua tiến vào, phòng học còn có chút ầm ĩ.Ban bá số một phía sau đột nhiên đập bàn: "Các cậu ồn ào cái gì, có thấy phiền không, yên tĩnh chút! !"

Phòng học đột nhiên an tĩnh lại.Sơ Tranh đi đến bục giảng, ánh mắt quét xuống dưới một vòng.Ban bá đã lên tiếng, những người này làm sao dám nhảy nhót nữa, dồn dập ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống.Sơ Tranh tương đối hài lòng.Bắt giặc phải bắt vua trước, giải quyết hết cái đám ngang ngược trong lớp, còn sợ bọn họ không phục à!Sơ Tranh bảo đại diện môn phát bài thi cho lớp.Cô quay người viết mấy con số lên bảng đen.130, 100, 80, 60.Sơ Tranh xoay người: "Bạn học được 130 điểm trở lên. . .

Không có."

Khóe miệng đám người giật một cái.***Ta đi xem đá bóng đây :>>Mấy nay đi làm về là cắm mặt vào máy tính, bỏ lỡ biết bao nhiêu tập phim, biết bao nhiêu cuộc vui :
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 936: Một ngày làm thầy (5)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sơ Tranh tiếp tục nói: "100 điểm trở lên, sai đề chép mười lần."

"Cô, em chỉ thiếu có một điểm nữa, là được 130, cũng phải chép sao?"

Một bạn học ngồi ở hàng phía trước giơ tay."

Thanh Hoa thiếu một điểm, sẽ để cho em lên chắc?"

"..."

Cô Nguyễn lại học được cách mắng người.Đây vẫn là giáo viên ngữ văn yếu đuối mềm mại của bọn họ sao? !"

80 điểm trở lên, sai đề chép hai mươi lần."

"60 điểm trở lên, sai đề chép ba mươi lần."

"60 điểm trở xuống, sai đề chép năm mươi lần."

Một chữ cuối cùng rơi xuống, phía dưới trong nháy mắt nổ tung.Năm mươi lần là muốn chép chết bọn họ sao?"

Cô, đừng như vậy mà."

"Năm mươi lần...

Muốn chết à!"

"Cô, trước kia cô không như vậy."

Các bạn học mồm năm miệng mười kháng nghị.Đối mặt với kháng nghị phía dưới, Sơ Tranh chống lên bệ giảng, không nhanh không chậm nói: "Đó là lúc trước."

Hiện tại ta vẫn là Nguyễn Sơ Tranh ban đầu kia sao?

Ngây thơ!"

Nhưng mà cô..."

"Ngại năm mươi lần quá ít, tôi có thể cho em thêm một trăm lần."

"..."

Mẹ nó! !Các bạn học hai mặt nhìn nhau, giáo viên Ngữ Văn mềm mại yếu đuối, sao phong cách bỗng nhiên lại biến thành cao lãnh rồi!Càng quỷ dị hơn chính là, bọn họ phát hiện, tổ bốn người ban bá mà trước đây có lẽ đã sớm nhảy dựng lên, hôm nay lại không rên một tiếng.Không có ban bá làm chỗ dựa, đại bộ phận bạn học cũng không dám đối kháng chính diện với Sơ Tranh."

Về sau thi tốt một chút, sẽ không cần chép."

Sơ Tranh nói: "Cố lên."

"..."

Học tra không xứng có được họ tên.Sơ Tranh liệt kê ra lỗi sai trên bài thi, sau đó bảo bọn họ nghiêm túc chép phạt, cũng không dạy bài mới.Mới đến, cô cần chậm rãi.Tan học.Sơ Tranh đụng phải Tô Hợp trên hành lang.Biểu cảm của Tô Hợp khó coi trong một cái chớp mắt, cô ta khẽ cắn môi, hạ giọng: "Cô Nguyễn, chuyện ngày hôm qua nếu cô dám nói lung tung, tôi sẽ không để yên cho cô đâu."

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Tôi không rảnh rỗi như cô."

Hình tượng đại lão không cần nữa à!

Sao có thể tùy tiện bát quái!"

Hừ."

Tô Hợp giẫm lên giày cao gót, lộp cộp rời đi.-Tô Hợp tan tầm ra ngoài xem phim với bạn bè, trở về hơi trễ.Cô ta phát hiện bên ngoài phòng có một cái thùng giấy nhỏ, Tô Hợp đưa mắt nhìn, phía trên là đồ điện Tô Ninh...Tô Hợp mở cửa đi vào, bên trong một trận mát mẻ.Năm nay nóng sớm, đã mở điều hòa nhiệt độ, nhưng phòng này không có điều hòa, ngày nào cũng chỉ có thể dùng quạt điện hạ nhiệt độ.Đã đề cập với trường học rất nhiều lần, trường học nói nghĩ cách, nhưng mãi mà không có phản ứng.Chẳng lẽ trường học trang bị điều hoà cho rồi?Tô Hợp nghĩ như vậy, vội vã vào nhà.Kết quả phát hiện trong phòng làm gì có điều hòa nào.Cửa phòng Sơ Tranh mở ra, khí lạnh phát ra từ căn phòng kia, Tô Hợp đi vào nhìn lên, ở trong góc phòng có một cái điều hòa đứng thẳng."

Điều hoà của cô từ đâu tới?"

Tô Hợp trực tiếp đi vào, không nhìn thấy Sơ Tranh, cô ta quay đầu nhìn phòng vệ sinh bên ngoài, bên trong có âm thanh.Tô Hợp nhìn chằm chằm vào phòng vệ sinh vài giây."

Nguyễn Sơ Tranh, điều hòa trong phòng cô từ đâu tới?"

Cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra.Nữ sinh mặc đồ ngủ đứng ở bên trong, thần sắc lãnh đạm nhìn sang."

Mua."

Bằng không thì ta còn có thể trộm sao!"

Sao chỉ có cô có?"

Tô Hợp tưởng rằng trường học mua, đáy lòng rất là tức giận: "Có phải là cô để người ta lắp đặt vào phòng của mình không?"

Chắc chắn là cô về sớm, gặp phải công nhân trang trí, rồi bảo người ta lắp đặt vào trong phòng cô.Tô Hợp cảm thấy suy luận này thập phần hợp lý.Lửa giận nơi đáy mắt từ từ bốc lên."

Tôi tự mua, không lắp trong phòng tôi thì lắp ở đâu?"

Sơ Tranh ôm một đống đồ vật vượt qua Tô Hợp đi ra."

Cô tự mua? !"

Giọng nói của Tô Hợp cất cao hơn mấy phần, ngăn Sơ Tranh lại."

Cô lấy đâu ra tiền, bà mợ kia của cô ngày nào cũng tìm cô đòi tiền, cô còn có thể có tiền mua điều hoà?

Lừa gạt ai chứ?"

Sơ Tranh không nhịn được nói: "Mắc mớ gì tới cô, lại không dùng tiền của cô."

Chúng ta chỉ là bạn cùng phòng xa lạ sống chung dưới một mái nhà, ngươi lại muốn leo lên đầu ta làm mẹ ta quản đông quản tây, ai cho ngươi mặt mũi.Sơ Tranh bưng vẻ mặt lạnh lùng, nhanh chân vào phòng, phanh một tiếng đóng cửa lại.Tô Hợp đuổi theo, xém chút bị cửa đụng vào mũi."

Nguyễn Sơ Tranh! !"

Tô Hợp tức giận đến giơ chân.Tô Hợp không tin Sơ Tranh thật sự có tiền mua điều hoà, cô ta gọi điện thoại cho trường học hỏi, kết quả trường học bên kia nói, chưa từng mua điều hòa.Chẳng lẽ là cô thật sự tự mua?Còn có trước đó ở tiệm cơm cô mời mấy học sinh kia ăn cơm...

Đó cũng là một khoản tiền không nhỏ.Nhưng cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế?Tô Hợp càng nghĩ càng không đúng, một người vốn sống rất túng quẫn, đột nhiên vung tay quá trán tiêu tiền, sống thoải mái hơn mình, đáy lòng Tô Hợp rất khó chịu.Trong cuộc sống có một loại người, chính là không thể nhìn người khác tốt hơn mình.Tô Hợp tức giận đến không nhẹ, nhưng lại không có cách nào.Cô ta ngồi một hồi rồi đi toilet rửa mặt, kết quả phát hiện trên bàn trống rỗng, trừ bàn chải, ly đánh răng và khăn mặt của cô ta vẫn còn, thì sữa tắm dầu gội biến mất hết, ngay cả bột giặt cũng không thấy.Tô Hợp nhớ tới Sơ Tranh vừa ôm một đống đồ vật đi ra...Biểu cảm của cô ta trong nháy mắt giống như cái vỉ pha màu, một hồi đổi một màu."

Nguyễn Sơ Tranh cô mở cửa! !"

Tô Hợp đập cửa đến ầm ầm.Bên trong không ai đáp lại.Tô Hợp dùng sức đập mấy lần: "Nguyễn Sơ Tranh, sữa tắm trong phòng vệ sinh cô đưa đi đâu rồi! !"

"Nguyễn Sơ Tranh cô mở cửa ra cho tôi."

Ầm ầm ầm! !Cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, Tô Hợp không đứng vững, lảo đảo vào bên trong mấy bước."

Sữa tắm trong phòng vệ sinh đâu?"

Tô Hợp trừng mắt nhìn Sơ Tranh."

Vứt rồi."

"Vứt?

Cô bị điên à!"

Tô Hợp không thể tin la lối: "Cô dựa vào cái gì mà vứt đi? !"

Đậu má!Đồ của ta ta còn không thể vứt?Còn phải đến hỏi ngươi chắc?Ngươi là cái thá gì chứ! !"

Dựa vào tôi mua."

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực nhìn cô ta: "Tôi vứt đồ của mình, có vấn đề gì?"

"..."

Từ khi Tô Hợp chuyển vào, mang tới một chút vật dụng hàng ngày, sau khi dùng hết, thì vẫn dùng của nguyên chủ.Dùng hết còn giục nguyên chủ đi mua, bình thường nhờ nguyên chủ mua chút đồ vật nhỏ, cũng không trả tiền.Nguyên chủ dễ bắt nạt.Nhưng hiện tại không giống.Sơ Tranh cũng không dễ bắt nạt như vậy.Cô có tiền, cô có thể tình nguyện dùng số tiền này mời ban bá ăn cơm uống nước, cũng không cho con chó điên này dùng.Tô Hợp bên kia không biết xoay chuyển mấy vòng trong lòng, đột nhiên lại lý lẽ hùng hồn lên: "Tôi vừa nhìn thấy cô cầm đồ vật về phòng, cô không cho tôi dùng thì không cho tôi dùng, nói vứt đi cái gì, Nguyễn Sơ Tranh, cô làm người đừng có dối trá như vậy."

Nói xong, Tô Hợp còn trợn mắt trừng một cái: "Không phải chỉ là dùng chút đồ của cô thôi sao, giống như không ai mua nổi không bằng, còn hẹp hòi như vậy làm gì?"

Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm: "Mua được còn dùng của tôi, cô keo kiệt à?"

Tô Hợp: "..."

Tô Hợp xém chút một hơi không đi lên được.Đôi mắt đẹp trừng Sơ Tranh, giống như muốn trừng ra một lỗ thủng trên người cô vậy.Nguyễn Sơ Tranh trước kia mềm mại yếu đuối, nhìn rất dễ bắt nạt, rốt cuộc không hề tìm thấy một chút vết tích nào trên người cô gái này nữa.Cô gái trước mặt này lạnh lùng, đạm mạc, cường thế, quanh thân quanh quẩn khí chất tôn quý thanh nhã.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 937: Một ngày làm thầy (6)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tô Hợp một đêm không ngủ ngon.Kết quả sáng ngày hôm sau khi đi vứt rác, trông thấy đồ vật trong thùng rác, cô ta mới kịp phản ứng, Sơ Tranh nói vứt đi, đúng là thật sự vứt đi.Đống đồ kia lúc này an tĩnh nằm trong thùng rác.Tô Hợp đương nhiên không có khả năng đi nhặt về, chỉ có thể đạp thùng rác mấy cước cho hả giận.-Trước kia quan hệ của Tô Hợp và Sơ Tranh được cho là không tệ, đại đa số thời điểm đều là cùng đi cùng về.Nhưng gần đây các giáo viên phát hiện, hai người này trở nên hơi kỳ quái.Tô Hợp không để ý tới Sơ Tranh, Sơ Tranh cũng không để ý tới Tô Hợp.Hai người giống như kết thù vậy."

Gần đây cô Nguyễn trở nên cao lãnh không ít nha."

"Hôm qua tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy liền liếc tôi một cái, má ơi ánh mắt kia, bây giờ tôi vẫn còn sợ hãi.

Cuối cùng cô ấy vẫn giúp đỡ tôi. . .

Nhưng mà bây giờ nói chuyện với cô ấy tôi vẫn còn hơi sợ."

"Gần đây đúng là cô Nguyễn có biến hóa rất lớn."

"Có phải cô ấy thất tình không?"

"Không nghe nói cô Nguyễn có bạn trai. . ."

Sơ Tranh đột nhiên từ một cô giáo mềm mại yếu đuối, biến thành một cô giáo cao lãnh, những giáo viên còn lại đều rất tò mò chuyện gì đã xảy ra.Mà giáo viên trong trường còn phát hiện, chỉ cần Sơ Tranh lên lớp, lớp 10/18 yên tĩnh vô cùng.Làm gì còn tư thế náo loạn đến mức lớp bên cạnh cũng nghe thấy âm thanh như trước nữa.Nghe nói mấy đứa nghịch ngợm nhất lớp 10/18 lên lớp đều ngoan ngoãn, không dám gây sự."

Lớp 10/18 thế nào đây, đổi tính rồi?"

"Các tiết học của giáo viên khác, không phải vẫn như vậy sao?"

Có giáo viên nói: "Chỉ có tiết của cô Nguyễn là yên tĩnh."

"Cô Nguyễn chế phục chúng thế nào vậy?"

"Trước kia tiết của cô Nguyễn, mới là tiết ồn ào nhất."

Chủ nhiệm của lớp 10/18 cũng rất buồn bực, cho nên Sơ Tranh vừa tiến vào liền bị mấy giáo viên vây quanh."

Cô Nguyễn, sao cô chế phục được mấy đứa nhãi ranh của lớp 10/18 vậy?"

Sơ Tranh rất ngay thẳng mà nói: "Bắt giặc phải bắt vua trước."

"A?"

Chúng giáo viên không quá lý giải.Sơ Tranh cũng không muốn dạy xong học sinh, còn phải dạy giáo viên, cho nên cũng không có ý định nói tiếp.Nhìn cái dáng vẻ mặt lạnh sát thần của cô, các giáo viên khác cũng không dám hỏi nhiều, dồn dập tản ra, âm thầm đi suy nghĩ câu bắt giặc phải bắt vua trước này là có ý gì.【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết mười vạn. 】Sơ Tranh: ". . ."

Sau đó không có tiết của Sơ Tranh, nhưng cũng không thể đi như vậy, cô đành phải xin nghỉ đi ra ngoài.Tuyệt vọng. jpg-"Nha đầu chết tiệt kia mày còn biết đường trở về, tao đứng đau hết cả chân rồi đây này."

Sơ Tranh vừa đi ra khỏi thang máy, liền nghe thấy một tiếng gào to như thế.Một mụ đàn bà hơi mập xách một cái túi, đứng ở cửa ra vào, lúc này đang trợn mắt nhìn, ngũ quan lộ vẻ chanh chua.Mợ của nguyên chủ.Sơ Tranh còn chưa lên tiếng, Tô Hợp cũng đi lên tới nơi, trông thấy mợ, con ngươi cô ta hơi lóe lên, đột nhiên cười chào hỏi, nhiệt tình giống như thân thích nhà mình: "Dì tới à, vào trong ngồi đi."

Con chó điên này lại muốn làm gì?Tô Hợp vừa mở cửa vừa mời mợ vào."

Ôi, vẫn là khuê nữ này hiểu chuyện, không giống con nha đầu chết tiệt kia."

Tốc độ trở mặt của mợ thì khỏi phải nói.Tô Hợp cười cười nói nói với mợ, giống như bọn họ mới là người một nhà vậy.Tô Hợp lấy cớ đi lấy nước cho mợ, rời khỏi phòng khách.Vẻ tươi cười trên mặt mợ lập tức vỡ vụn: "Bảo mày chuẩn bị tiền, chuẩn bị xong chưa?

Em trai mày còn đang cần dùng gấp."

"Không có tiền."

Sơ Tranh ngồi xuống đối diện, thuần thục bắt chéo chân, ngón tay khoác lên trên đầu gối.Mắt mợ trừng lớn: "Mày nói cái gì?

Em trai mày đang chờ số tiền này, tao nói cho mày biết, nếu em trai mày không cưới được vợ, thì mày phải chịu trách nhiệm hoàn toàn."

Sơ Tranh lạnh lùng liếc nhìn mụ ta: "Thế nào, tôi còn phải gả cho nó?"

". .

Mợ bị sặc đến ho khan, thịt mỡ trên mặt run lên, mụ ta tức giận chỉ vào Sơ Tranh: "Mày nói hươu nói vượn gì thế hả!

Đó là em trai mày!"

Con nha đầu chết tiệt này thế nào đây, trước đó mặc dù nó cũng sẽ từ chối nói không có tiền, nhưng có bao giờ mạnh miệng với mình như thế đâu?Sơ Tranh còn nói loại lời này nữa chứ.Thật sự là tức chết mụ ta! !Sơ Tranh ung dung không vội mà nói: "Tôi là mẹ của nó, tôi liền quản nó kết hôn sinh con."

Toàn thân mợ phát run, mặt đỏ tía tai đập bàn: "Nguyễn Sơ Tranh, lời đại nghịch bất đạo như thế mà mày cũng nói ra được, mày còn làm giáo viên, có loại giáo viên như mày không?"

Đầu ngón tay Sơ Tranh nhẹ nhàng gõ đầu gối, chậm rãi nói: "Đã không phải con trai tôi, thì bà dựa vào cái gì mà đòi tôi tiền cho nó kết hôn?"

"Nhà chúng tao tân tân khổ khổ nuôi mày lớn, bây giờ hỏi mày chút tiền mày liền không vui?"

Mợ mắng mấy câu khó nghe: "Sao lại nuôi một con sói mắt trắng như mày chứ, lúc trước nên để mày chết đói ở bên ngoài đi!"

Nguyên chủ đúng là được một nhà bọn họ nuôi lớn, điểm ấy không cách nào phản bác.Nhưng nguyên chủ ở nhà bọn họ cũng không được sống cuộc sống tốt đẹp gì.Khi nguyên chủ học sơ trung, đến nhà bọn họ.Bắt đầu từ lúc đến nhà bọn họ, cơ hồ là làm hết toàn bộ việc nhà.Thành tích của nguyên chủ luôn rất tốt, không biết mợ dẫn mấy đứa trẻ từ chỗ nào đến, bảo nguyên chủ dạy kèm cho bọn họ.Lúc đầu mợ nói là con của bạn bè, thành tích kém.Nguyên chủ cũng tin.Nhưng sau đó mới biết được, mợ thu học phí dạy kèm.Mà số tiền này, một phân tiền nguyên chủ cũng không nhìn thấy.Bắt đầu lên cao trung, học phí và tiền sinh hoạt của nguyên chủ, đều do tự làm thêm kiếm được.Từ thực tập đến có công việc chính thức, tiền lương mỗi tháng đều chuyển cho một nửa, mợ đến cửa đòi, cho nên trừ tiền nguyên chủ chi tiêu cho mình, cơ hồ đều cho bọn họ toàn bộ.Nói trắng ra là, nhà bọn họ cũng chỉ nuôi nguyên chủ ba năm cấp hai.Cho cô ấy một miếng cơm ăn, cho một cái giường, còn được một người hầu miễn phí.Chi phí ba năm này, tiền sau khi nguyên chủ đi làm cho bọn họ, cho dù tính cả chuyện giá cả các thứ tăng cao, thì cũng đã xem như trả sạch.Hiện tại rau hẹ trưởng thành, lấy cái gọi là ân dưỡng dục ra bắt đầu cắt, một lứa rồi lại một lứa, không dứt.Bây giờ còn muốn xem cô như rau hẹ mà cắt, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.Mợ còn đang mắng: "Em trai mày vất vả lắm mới đến lúc kết hôn, hiện tại chỉ thiếu chút tiền lễ hỏi, bảo mày bỏ thêm chút sức, mày nói với tao không có tiền, mày đúng là loại sói mắt trắng! !"

Tô Hợp bưng nước ra, kỳ quái 'a' một tiếng."

Sao cô Nguyễn lại không có tiền, hai ngày trước không phải còn mua điều hoà sao?

Tôi đã tìm hiểu qua, giá trị của điều hòa phải hơn một vạn cơ mà."

"Cái gì!"

Mợ nghe xong liền bùng nổ: "Điều hòa gì mà tận hơn một vạn? !"

Điều hòa hai ngàn tệ, đối với mụ ta mà nói thì đã rất đắt.Bây giờ nghe thấy cái hơn một vạn, tâm tình mợ không cần nghĩ cũng biết."

Mày có tiền mua những thứ này cho mình hưởng thụ, cũng không chịu đưa tiền cho gia đình!"

Sơ Tranh nhìn Tô Hợp một chút, Tô Hợp che miệng, giống như cảm thấy mình nói sai, nhưng ánh mắt mang theo ác ý.Cô ta chính là cố ý."

Hôm nay mày không lấy tiền ra, tao sẽ không đi! !"

Mợ khí thế hung hăng ngồi xuống ghế sofa."

Đến lúc đó để hàng xóm láng giềng đều đến xem, xem con sói mắt trắng như mày, mày không sợ mất mặt, tao sợ cái gì!"

"Bà xác định không đi?"

"Muốn tao đi, đưa tiền đây."

Sơ Tranh đứng dậy, vào phòng.Mợ cho là Sơ Tranh đi lấy tiền, đáy lòng đắc ý, còn không trị được cô à.Nhưng nghĩ đến Sơ Tranh tiêu một vạn tệ mua điều hòa, đáy lòng mụ ta lại bắt đầu nhỏ máu.Đó cũng là tiền mà! !
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 938: Một ngày làm thầy (7)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Cô Nguyễn, cô làm gì vậy?"

Thanh âm kinh ngạc của Tô Hợp, kéo mợ về hiện thực.Mụ ta vừa chuẩn bị quay đầu, trước mắt đột nhiên tối đen, thân thể ngã trên ghế sofa.Tô Hợp hoảng sợ nhìn Sơ Tranh: "Cô. . .

Giết. . .

Giết giết. . ."

"Không chết, yên tâm."

Sơ Tranh ném cây gỗ trong tay đi, ánh mắt lạnh căm căm rơi vào trên người Tô Hợp: "Giết người là phạm pháp."

Tô Hợp: ". . ."

Tô Hợp nhìn mợ vẫn còn hô hấp một chút, lại nhìn Sơ Tranh mặt lạnh, hàn khí từ bàn chân vọt lên trên trán, Tô Hợp quay người chạy về phòng.Toàn thân cô ta đều nổi lên một lớp da gà.Có thế nào Tô Hợp cũng không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ trực tiếp đánh người ngất xỉu.Cô ta thở từng ngụm từng ngụm, một hồi lâu mới bình phục lại.Tô Hợp chờ một lúc, cẩn thận mở cửa, nhìn ra bên ngoài.Trong phòng khách không có ai.Tô Hợp ngưng thần nghe ngóng, mở cửa ra ngoài.Không thấy mợ đâu, Sơ Tranh cũng không ở đây.Trời nắng nóng, Tô Hợp lại cảm thấy lạnh đến hoảng loạn, nhanh chóng trở về phòng.-Lúc mợ tỉnh lại, thì đang ở dưới hành lang nhà mình.Mụ ta che lấy phần gáy, đau đến nhe răng trợn mắt.Con nha đầu chết tiệt kia lại dám đánh ngất mình!Mợ tức giận đến mức hận không thể lập tức đi tìm Sơ Tranh tính sổ.Nhưng nhìn sắc trời, mợ vẫn nhịn xuống, xoa cổ đi về nhà.Mợ dự định ngày hôm sau lại đi, mụ ta nhất định phải lấy được số tiền này tới tay.Hôm sau.Mợ tới trước ký túc xá, sau đó nghĩ nghĩ thấy không đúng lắm, trực tiếp đi đến trường học.Giữa trưa tan học, học sinh lần lượt đi ra.Mợ trông thấy Sơ Tranh một mình đi từ trường học ra, lập tức vọt tới, thân thể hơi mập ngăn Sơ Tranh lại.Bộ dáng khí thế hung hăng của mụ ta, học sinh xung quanh dồn dập liếc mắt nhìn sang."

Nha đầu chết tiệt kia mày còn dám đánh tao, mày thật đúng là cánh cứng cáp rồi, tao nói cho mày biết, hôm nay mày không đưa tiền cho tao, tao sẽ ở ngay cổng trường này náo, để học sinh của mày và lãnh đạo của mày thấy."

Sơ Tranh bất vi sở động: "Bà náo đi."

Mợ kinh ngạc vì Sơ Tranh tỉnh táo và đạm mạc như thế, nhưng rất nhanh liền bị phẫn nộ thay thế."

Đây chính là mày nói!"

Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, bình tĩnh nhìn mụ ta, ra hiệu mụ ta bắt đầu biểu diễn."

Được, mày không cần mặt mũi, thì tao sợ cái gì!"

Mợ lập tức cất cao giọng: "Ôi tất cả mọi người đến mà xem, xem cái con sói mắt trắng vô ơn bạc nghĩa này, nhà chúng tôi vất vả cực khổ nuôi nấng nó lớn, hiện tại nó đi làm, một phân tiền cũng không cho trong nhà, sao số tôi lại khổ thế này chứ. . ."

Mợ vừa gào lên một tiếng này.Không chỉ hấp dẫn học sinh, mà còn có phụ huynh học sinh tới đón con, và các giáo viên tan tầm.Mọi người không tự chủ được bắt đầu vây xem.Vòng vây người xem kịch còn chưa hình thành, thì không biết có mấy người nhảy từ đâu ra, mặc đồng phục của bệnh viện tâm thần nào đó, một trái một phải túm lấy mợ.Một người ăn mặc như bác sĩ trong đó, nói xin lỗi với mọi người: "Xin lỗi, xin lỗi, đây là bệnh nhân từ bệnh viện tâm thần của chúng tôi chạy đến."

Mợ hơi đần độn một hồi, lời kịch vừa rồi chuẩn bị tốt, đều bị xáo trộn."

Các người là ai!

Thả tôi ra! !

Tôi không biết các người, các người làm gì vậy, thả tôi ra!"

Mợ kịp phản ứng, hoảng sợ giãy dụa."

Giữ chắc, đừng để bà ta chạy, mau dẫn đi."

Bác sĩ chỉ huy người túm lấy mợ, nhanh chóng đi về chiếc xe bên cạnh.Mợ còn chưa kịp gọi Sơ Tranh, đã bị nhét vào trong xe.Tốc độ của bọn họ quá nhanh, đám người vây xem đều chưa kịp phản ứng, xe đã gầm rú rời đi.". . ."

Xảy ra chuyện gì? !Đám người lấy lại tinh thần, đi xem người vừa rồi bị ngăn lại, kết quả nơi đó làm gì còn ai nữa.-Mợ bị người ném ở phía sau xe."

Các người làm gì!

Bắt cóc!

Các người đây là bắt cóc! !"

Một trái một phải ấn lấy mụ ta không có động tác gì, mặc cho mụ ta gào.Xe một đường phi nhanh rời khỏi nội thành, không biết chạy bao lâu, cuối cùng dừng lại ở một con đường nhỏ không biết tên nào đó.Bọn họ lôi người ra ngoài, kéo vào núi rừng bên cạnh.Mợ hoảng đến không chịu được: "Các người muốn làm gì, đừng giết tôi, các người muốn mang tôi đi đâu, thả tôi ra, đòi tiền thì từ từ nói, đừng giết tôi đừng giết tôi."

Mấy người lôi mụ ta, ấn mụ ta lên một gốc cây.Người ăn mặc như bác sĩ kia đi đến trước mặt mụ ta, trên mặt làm gì có nửa phần ôn hòa, chỉ có hung hãn: "Về sau còn dám tìm Nguyễn tiểu thư gây phiền phức, thì sẽ không phải cảnh cáo ôn hòa như ngày hôm nay đâu."

". . ."

Nguyễn Sơ Tranh!Cô làm ra! !Cái con nha đầu chết tiệt kia lại dám gọi người đến đối phó mình. . ."

Nghe thấy chưa."

Mợ bị người rống, nhịn không được run rẩy một chút.Bảo trụ cái mạng nhỏ quan trọng.Mợ liên tục gật đầu, biểu thị mình biết rồi."

Thức thời một chút, đừng gây phiền toái cho tao."

Đối phương cũng không làm gì mụ ta, chỉ cảnh cáo mụ hai câu như thế: "Đi."

Một đám người tuần tự rời đi, bốn phía khôi phục yên tĩnh.Mợ chờ khi đám người kia không nhìn thấy thân ảnh nữa, chống vào thân cây đằng sau thở, sợ đến run chân.Thật lâu sau, mợ tìm tòi trên người.Điện thoại và tiền đều không thấy. . .Đám người này kéo mụ ta đến vùng hoang vu dã lĩnh, mụ ta vất vả lắm mới đi ra được đường cái, nhưng đi nửa ngày cũng không nhìn thấy xe."

A —— "-"Cô Nguyễn, bên ngoài có cảnh sát tìm cô."

Một giáo viên gõ gõ cửa văn phòng.Sơ Tranh đang sửa bài tập, nghe vậy ngước mắt nhìn qua, khẽ gật đầu biểu thị mình biết rồi.Sơ Tranh đứng dậy rời đi.Các đồng nghiệp trong văn phòng lập tức tò mò bàn tán."

Cảnh sát tìm cô ấy làm gì?"

"Tôi làm sao biết."

"Không phải là phạm phải chuyện gì chứ?"

". . ."

Hai nhân viên cảnh sát được lãnh đạo trường học tiếp đón, ở trong phòng họp.Sơ Tranh đi vào, hai người lập tức đứng dậy: "Nguyễn tiểu thư sao?"

Sơ Tranh gật đầu.Một nhân viên cảnh sát chủ yếu phụ trách tra hỏi trong đó nói: "Đừng khẩn trương, chúng tôi chỉ tìm cô để tìm hiểu một chút tình huống.

Cô ngồi xuống trước đi."

Sơ Tranh ngồi xuống đối diện bọn họ.Nhân viên cảnh sát nói: "Hôm nay có người đến báo cảnh sát, nói cô bắt cóc bà ta.

Bà ta tự xưng là mợ của cô, giữa trưa ngày 21, bà ta đến trường học tìm cô, nhưng vừa cùng cô nói hai câu, thì đã bị mấy người chưa rõ danh tính mang lên xe."

Nhân viên cảnh sát lấy ảnh chụp ra cho Sơ Tranh phân biệt: "Đây là mợ của cô, Hoàng Mẫn nữ sĩ sao?"

Sơ Tranh không đụng vào ảnh chụp, chỉ liếc một cái: "Ừ."

"Như vậy, Nguyễn tiểu thư, cô đã xác nhận Hoàng Mẫn nữ sĩ, có gì muốn nói không?"

Sơ Tranh nghiêm mặt, nghiêm túc lại nghiêm túc: "Tôi không biết gì cả, các anh đừng vu oan cho tôi."

Hai nhân viên cảnh sát liếc nhau.Sơ Tranh biểu hiện quá mức bình tĩnh.Đây tốt xấu gì cũng là thân nhân của cô, mặc kệ có phải là cô làm hay không, thì phản ứng này cũng không thích hợp. . .Nhân viên cảnh sát hỏi: "Ngày đó ở cổng trường học, Nguyễn tiểu thư nhìn thấy Hoàng Mẫn nữ sĩ không?"

"Có."

Nhiều người nhìn thấy như vậy, học sinh không biết mợ của cô, nhưng biết cô, phủ nhận cũng vô dụng.Nhân viên cảnh sát: "Nói như vậy thì Nguyễn tiểu thư nhìn thấy Hoàng Mẫn nữ sĩ bị mấy người lạ mặt mang đi phải không?"

Sơ Tranh: "Ừ."

Nhân viên cảnh sát: "Nguyễn tiểu thư, Hoàng Mẫn nữ sĩ là mợ của cô, vì sao cô không giúp bà ta?"

Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Đối phương dữ như vậy, tại sao tôi phải giúp?"

Nhân viên cảnh sát: ". . ."

Kia không phải là mợ của cô sao! !
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 939: Một ngày làm thầy (8)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Nhân viên cảnh sát: "Nguyễn tiểu thư sợ những người kia, vậy vì sao cô không báo cảnh sát?"

Sơ Tranh nhìn bọn họ một chút: "Tôi không báo cảnh sát là phạm pháp?"

Nhân viên cảnh sát: "..."

Cũng không phạm pháp.Sơ Tranh: "Nếu đã không phạm pháp, vậy tôi báo cảnh sát hay không, là quyền của tôi."

Khóe miệng nhân viên cảnh sát hơi co giật, đó chính là thân nhân của cô!Nhân viên cảnh sát: "Hoàng Mẫn nữ sĩ là mợ của cô, cô tận mắt nhìn người thân của mình bị người xa lạ mang đi, Nguyễn tiểu thư, vì sao cô lại làm vậy?"

Sơ Tranh: "Tôi máu lạnh được không?"

Nhân viên cảnh sát: "..."

Nhân viên cảnh sát lại hỏi Sơ Tranh thêm một chút chi tiết."

Nguyễn tiểu thư, nếu cô nhớ được cái gì, thì hãy liên hệ với chúng tôi."

"Ừ."

Sơ Tranh đứng dậy: "Không có việc gì nữa, tôi đi trước."

Nhân viên cảnh sát đã hỏi xong vấn đề, chỉ có thể nhìn Sơ Tranh rời đi.Hoàng Mẫn tố cáo Sơ Tranh, nhưng Sơ Tranh không có thời gian gây án, mặc dù nói thái độ có chút bất cận nhân tình, nhưng cái này không thể làm chứng cứ.Về phần nhóm người bắt cóc Hoàng Mẫn kia, cảnh sát tra xét, nhưng cuối cùng không tra được gì cả.Nói tóm lại: Sơ Tranh vô tội, cô không làm gì cả.Hơn nữa trừ lời chứng của Hoàng Mẫn, thì không ai có cách nào xác định được, sau khi mụ ta bị những người kia mang đi, thật sự là bị bắt cóc.Hoàng Mẫn mắng to đi từ cục cảnh sát ra.Mấy ngày giày vò, cả người Hoàng Mẫn đều gầy đi trông thấy.Hoàng Mẫn còn dám đến đòi tiền Sơ Tranh không?Dám!Nhưng mụ ta vừa vào thang máy, hai người đàn ông liền cùng theo vào, đàn ông thân thể cao lớn, làm thang máy trở nên thập phần nhỏ hẹp.Cửa thang máy chậm rãi khép lại.Hoàng Mẫn hơi bất an đứng thẳng, cũng may thang máy tới rất nhanh, mụ ta vừa nhấc chân muốn đi ra.Nhưng mà một cánh tay chặn ngang qua, ngăn trở cửa thang máy, một người đàn ông khác cấp tốc đè xuống nút đóng cửa, cũng ấn lầu một."

Các người làm..."

Hai người đàn ông hung thần ác sát nhìn Hoàng Mẫn.Hoàng Mẫn bị đẩy ra khỏi thang máy, hai người đàn ông như môn thần đứng ở đó, không nói lời nào cũng không động thủ, nhưng chính là không cho Hoàng Mẫn đi lên.Sau đó chỉ cần Hoàng Mẫn đi tìm Sơ Tranh, thì sẽ có người xuất hiện một cách khó hiểu, ngăn đón Hoàng Mẫn.Nhiều lần, Hoàng Mẫn đại khái cũng biết, đây là bút tích của Sơ Tranh.Nhưng việc này báo cảnh sát cũng vô dụng.Người ta lại không làm gì cả.Hoàng Mẫn tức giận đến thổ huyết.Thông gia bên kia thúc giục tiền lễ hỏi, Hoàng Mẫn không tìm thấy Sơ Tranh, chỉ có thể tạm thời buông Sơ Tranh xuống trước, nghĩ biện pháp kiếm tiền lễ hỏi.-"Nguyễn tiểu thư, đồ đặt ở đâu?"

Sơ Tranh chỉ chỉ bên trong cửa: "Đặt trong phòng."

"Vâng."

Hai người xách đồ vật bao lớn bao nhỏ đi vào, Sơ Tranh rút ra mấy tờ tiền cho bọn họ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.Sơ Tranh về đến phòng, nhìn qua một đống túi loạn thất bát tao trên giường.Không biết cái gân nào của Vương bát đản không thích hợp, hôm nay khăng khăng bắt cô đi làm phong phú tủ quần áo của mình.【 Tiểu tỷ tỷ cô chỉ mặc mỗi hai bộ như thế, đổi đi đổi lại, người khác còn tưởng rằng cô không có quần áo mặc đó, đây là tư thái mà một kẻ có tiền nên có sao? 】【 Kẻ có tiền như chúng ta nên một ngày một bộ, không giống nhau! 】Vương Giả kích động lên tiếng, không thể ném mất mặt mũi hệ thống phá sản của nó!Sơ Tranh: "..."

Quần áo của nguyên chủ xác thực tương đối ít, hơn nữa đại đa số đều là loại già dặn, nhìn đặc biệt thành thục —— thiếu nữ hai mươi mấy tuổi trẻ trung như hoa, quần áo phụ trợ thành nhìn như ba mươi tuổi.Sơ Tranh đổ vào trong một đống quần áo.Không muốn nói chuyện.Muốn lẳng lặng.Đừng hỏi ta lẳng lặng là ai.Sơ Tranh nằm một lúc, đứng lên chuẩn bị đi tắm, quá nóng.Cô đi đến trước bàn, vừa định cầm sữa tắm, tay bỗng nhiên dừng lại.Sơ Tranh xoay người lại nhìn mấy cái bình trên mặt bàn.Đây là nước thần* của nhãn hiệu nào đó mà hai ngày trước cô ngựa không ngừng vó phá sản mua về, khi cô mở ra không cẩn thận làm đổ, ngược lại đổ ra không ít, nhưng tuyệt đối không thiếu nhiều như vậy...Sơ Tranh kiểm tra lại đồ trên bàn.Nhưng thứ khác ngược lại không bị động vào quá mức, chỉ là mỗi thứ lấy một ít.Nơi này chỉ có cô và Tô Hợp ở.Đồ vật thiếu đi không ít, vậy trừ Tô Hợp thì còn có ai?Sơ Tranh chống cằm: "Vương bát đản, mi nói xem ta đổ chút keo dán vào đó thì thế nào?"【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta có thể phá sản tức chết ả. 】 Xin đừng nên hung tàn như vậy! !Đổ keo dán vào mà cô cũng nghĩ ra.Sơ Tranh thật sự bắt đầu lục tung lên.【 Tiểu tỷ tỷ! ! 】 Vương Giả thét lên: 【 Phá sản có chỗ nào không tốt, cô đừng làm loạn! 】Cuối cùng Sơ Tranh thở dài, ngồi trở lại trên ghế.Vương Giả thấy cô không tìm được keo, thở phào một hơi.Nhưng mà hơi thở này còn chưa đi xuống, liền thấy Sơ Tranh kích động lấy điện thoại di động ra, ở trên cửa hàng nào đó bùm bùm ấn mua một rương keo dán.【. . .】Tiểu tỷ tỷ là định dùng keo dán phong ấn Tô Hợp sao? !"

Nhìn, ta đang cố gắng phá sản."

Sơ Tranh còn tranh công với Vương Giả: "Mua keo không muốn một hộp, mà mua một rương, có phải ta có tiến bộ không."【. . .】 Cô làm chuyện xấu, mỗi ngày đều có tiến bộ.Tốc độ của cửa hàng nào đó rất nhanh chóng, rất mau liền đưa đến trong tay Sơ Tranh.Sơ Tranh không thật sự trộn lẫn keo dán vào trong nước thần, cô chỉ là trước tiên sắp xếp cố định lại tất cả các đồ trang điểm lên bàn, sau đó đi tắm, không làm gì cả.【. . .】-Hai ngày sau đó, Vương Giả nhìn chằm chằm vào, nhưng Sơ Tranh không làm gì cả.Chỉ là ngẫu nhiên tản bộ trước cửa phòng Tô Hợp.Gần đây hình như Tô Hợp đổi đối tượng hẹn hò, còn khá là tốt đẹp, mặt đầy hoa đào, xuân phong đắc ý.Tâm tình tốt, cho nên cũng không gây chuyện với Sơ Tranh.Hai bên nước sông không phạm nước giếng, thập phần thái bình.Nhưng Vương Giả rất bất an.Keo dán của tiểu tỷ tỷ không có khả năng mua trắng.Nhất định là cô đang có ý đồ gì đó!Sơ Tranh tan tầm ra khỏi trường học, các nam sinh cãi nhau ầm ĩ, đi qua bên cạnh."

Mấy tiểu tử kia sẽ không thật sự gọi người xã hội đen chứ?"

"Chỉ bằng bọn họ mà có thể quen biết xã hội đen?

Ai mà tin chứ, thế nào, các cậu sợ?"

"Sợ cái gì, chơi với bọn chúng!"

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn tổ bốn người ban bá nhanh chóng chạy đi.Đánh nhau kìa!Dưới chân Sơ Tranh khẽ chuyển, đi theo mấy người kia qua.Tổ bốn người ban bá chạy chạy ngừng ngừng, không tính là nhanh, Sơ Tranh không nhanh không chậm đi theo đám bọn họ.Bọn họ không đi cách trường học bao xa, liền vào một con ngõ nhỏ ở ngay sau trường học —— vì sao đằng sau trường học luôn có ngõ nhỏ!Trong ngõ nhỏ còn có người khác, nhiều gấp đôi so với tổ bốn người ban bá.Rõ ràng chính là hẹn đánh nhau.Giờ cô chơi trò gì đây.Ra mặt vì học sinh?Ra mặt là không thể nào, đời này cũng không thể.Sơ Tranh trơn tru báo cảnh sát.Tuổi còn nhỏ không lo mà làm bài tập, lại còn đi đánh nhau!Cô thân là giáo viên, trông thấy chuyện như vậy, đương nhiên phải nghiêm khắc ngăn chặn.Ngày mai sẽ cho bọn họ nhiều bài tập hơn!Bởi vì là trường học, an ninh gần đây kiểu gì cũng sẽ nghiêm hơn một chút, cho nên đám người này vừa đánh nhau, cảnh sát liền gào thét mà đến, nhanh như chớp kéo toàn bộ vào đồn công an.Sơ Tranh mò xuống ngực, khăn quàng đỏ trước ngực lại tươi thắm hơn nữa rồi!"

Ai đó!"

Bên kia đột nhiên rống lên một tiếng.Tổ bốn người ban bá giật mình, nhìn về phía Sơ Tranh bên này, trên gương mặt vốn âm u đầy tử khí, trong nháy mắt có sức sống, thi nhau rống to: "Cô ơi!

Cô ơi cứu mạng! !"

Sơ Tranh: "..."

Làm giáo viên của người trong cuộc, Sơ Tranh cũng bị mời về đồn công an.Sơ Tranh cùng tổ bốn người ban bá mắt lớn trừng mắt nhỏ.***神仙水 (Nước thần) đây là một loại mỹ phẩm rất là nổi tiếng.

Nhưng vì ta không dùng mỹ phẩm bao giờ nên vẫn mờ cmn mịt, ai biết hãy phổ cập khoa học cho mọi người giùm ta.

Ta có đính kèm hình :>> không xem được thỉnh tải lại :>
 
Back
Top Bottom