Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 900: Ký sự trêu chọc quỷ (3)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Trả lại cho tôi."

Nữ sinh đối diện đội quả đầu như nắp nồi, tóc dài phủ xuống ngăn trở hơn nửa con mắt, lúc này lạnh buốt nhìn chằm chằm vào hắn, thanh niên không khỏi rùng mình một cái.Một con ranh con.Sợ cái gì!Thanh niên nhìn ra phía sau một chút, chống tường đứng lên, trên mặt đột nhiên nhiều hơn mấy phần tự tin."

Nhóc con, cô cũng không nhìn một chút xem đây là chỗ nào, cô cũng dám đuổi theo tôi tới đây."

"Chỗ nào?"

Sơ Tranh lễ phép hỏi."..."

Thanh niên lui về phía sau hai bước, bên phía hắn đứng, lục tục có người xuất hiện.Theo những người này xuất hiện, khí thế của thanh niên càng tăng cao."

Tiêu Sơ Tranh, mày ở đây làm gì?"

Trong kinh ngạc mang theo chút khinh miệt.Trong đám người bên kia, có hai nữ sinh.Trước mắt Sơ Tranh hiện lên một số hình ảnh, chính là hai người trước đó đưa cô đến tòa nhà có quỷ kia."

Quen à?"

Thanh niên hỏi.Nữ sinh Giáp khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Chung trường với chúng tôi...

Anh cướp của cô ta?

Cô ta nghèo đến mức chỉ có thể gặm màn thầu, có gì mà cướp."

Nữ sinh Ất nhìn chằm chằm Sơ Tranh: "Tiêu Sơ Tranh, mày tỉnh lại nhanh như thế cơ à, không bị dọa chứ?"

Nữ sinh Ất lại dùng tay chọc nữ sinh Giáp: "Tao đã nói cô ta không có việc gì rồi, chúng mày còn lo lắng."

Nữ sinh Giáp nhún nhún vai: "Bộ dạng lúc đó của cô ta đúng là rất dọa người mà."

Nữ sinh Ất nhìn thanh niên: "Anh cướp cái gì của cô ta thế?"

Đối với việc cướp bóc, bọn họ tuyệt đối không kinh ngạc hay kỳ quái, ngược lại là tập mãi thành thói quen.An ninh trật tự của thế giới này kém như vậy sao?Thanh niên lấy túi sách ra.Hai nữ sinh đều có chút ghét bỏ, không đụng vào.Một nam sinh phía sau thấy thế, kéo ra nhìn một chút, rồi lấy từ bên trong ra mấy cái điện thoại: "Ồ!"

Điện thoại vừa nhìn đã biết là hoàn toàn mới.Nữ sinh Giáp cầm lấy, kinh ngạc hỏi: "Tiêu Sơ Tranh, mày cướp cửa hàng điện thoại à?"

Nữ sinh Ất: "Má ơi, mày nghèo đến cơm cũng sắp không có mà ăn, sao có thể có nhiều điện thoại như vậy?

Hơn nữa đều là mới."

"Mô hình sao?"

Có người hỏi."

Không phải, có thể khởi động máy."

Nữ sinh Giáp thử một chút.Nữ sinh Giáp huýt sáo một cái: "Tiêu Sơ Tranh, điện thoại di động này, coi như hiếu kính cho bọn tao, có ý kiến gì không?"

Giọng nói kia căn bản cũng không phải là hỏi ý kiến của cô.Mà là đã quyết định xong.Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía.Đột nhiên lui về phía sau một bước.Nữ sinh Giáp cho là cô thức thời: "Chuyện ngày hôm nay, nếu mày dám nói cho người khác biết, thì tao sẽ làm cho mày không lăn lộn nổi trong trường nữa."

Sơ Tranh chỉ lui hai bước.Lúc này cô đã dừng lại, đang nhìn về phía sau lưng bọn chúng.Trên bức tường bị vẽ bậy đến không còn hình dạng, lúc này bị máu nhuộm đỏ, nữ quỷ thất khiếu chảy máu, từ trong tường chui ra ngoài, toàn thân tự mang đặc hiệu, muốn bao nhiêu máu me thì có bấy nhiêu máu me."

Sao đột nhiên tao lại cảm thấy hơn lạnh nhỉ."

"Tao cũng thế..."

"Đột nhiên nổi đầy da gà."

Nữ quỷ bay qua trước mặt mấy người kia, bay thẳng đến chỗ Sơ Tranh.Sơ Tranh nắm tay.Ngươi dám tới, ta đập chết ngươi! !Nhưng nữ quỷ kịp thời phanh lại, dừng ở nơi cách Sơ Tranh một mét, mái tóc dài phiêu dật, dán lên gương mặt đẫm máu của cô ấy.Nữ quỷ tuyệt không quan tâm đến hình tượng của mình."

Cô chạy cái gì, tôi tìm cô rất lâu!"

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cô tìm tôi làm gì."

"Chỉ một mình cô thấy được tôi, tôi đương nhiên phải tìm cô."

Nữ quỷ đúng lý hợp tình nói."..."

Người quỷ khác đường!

Chúng ta sẽ không hạnh phúc!

Không!

Ta sẽ không ở cùng ngươi!Nữ sinh Giáp hô một tiếng: "Tiêu Sơ Tranh mày đang nói chuyện với ai?"

"Quỷ."

Nữ sinh Giáp tức giận nói: "Phi!

Mày bớt giả thần giả quỷ đi! !"

Sơ Tranh liếc nhìn nữ quỷ: "Bọn họ không tin, cho bọn họ thấy sự lợi lại của cô đi."

Nói thật cũng không ai tin, aizz.Sơ Tranh nói chuyện với không khí, đem đến cho người ta cảm giác vô cùng quỷ dị.Nữ sinh Ất chỉ cảm thấy bốn phía càng ngày càng lạnh, ả ta ôm cánh tay, dùng âm thanh để tăng thêm lòng dũng cảm: "Tiêu Sơ Tranh, mày dám làm bọn tao sợ, muốn ăn đòn phải không!"

"Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe cô!"

Bên này, nữ quỷ trợn mắt trừng một cái, tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài.Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói mò: "Bọn họ đây là đang chất vấn sự tồn tại của cô, cô không cảm thấy quỷ cách của mình bị vũ nhục sao?"

"..."

Hình như có đạo lý.Nữ quỷ kéo chiếc váy đỏ rách rưới của mình một cái, tung bay về phía đám người kia.Bức tường xung quanh và mặt đất, cũng bắt đầu rướm máu.Lần này rõ ràng là mấy người kia cũng nhìn thấy, ai cũng bị dọa đến hoa dung thất sắc.Sơ Tranh nhặt túi sách của mình về.Túi sách bị người níu lại, gương mặt hoảng sợ của nữ sinh Giáp lộ ra: "Tiêu Sơ Tranh, cứu... cứu mạng, có ma!"

Sơ Tranh kéo túi sách một cái: "Trong lòng mày có quỷ, tao không nhìn thấy bất cứ thứ gì."

Nữ sinh Giáp bị dọa đến phát run, gắt gao níu túi sách lại: "Không phải mày vừa nói chuyện với quỷ sao?"

Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Tao hù dọa chúng mày, chúng mày cũng tin."

Nữ sinh Giáp kêu to: "Không không, thật sự có quỷ, thật đấy! !

Đừng tới đây!

Tiêu Sơ Tranh thật sự có quỷ, cô ta ở ngay trước mặt mày, cứu mạng! !"

Sơ Tranh kéo túi sách lại: "Tao không nhìn thấy."

Nữ quỷ bổ nhào về phía nữ sinh Giáp.Nữ sinh Giáp không chịu đựng được, sợ đến trực tiếp ngất đi.Mấy người còn lại cũng lần lượt bị nữ quỷ dọa ngất.Sơ Tranh ôm túi sách của mình —— bởi vì quai đeo bị đứt mất rồi, không có cách nào mang được.Nữ quỷ vỗ vỗ tay, chống nạnh hừ nhẹ: "Quỷ nhát gan."

"Cô mới là quỷ."

Sơ Tranh nhắc nhở cô ấy: "Thu đặc hiệu của cô lại chút đi."

Nữ quỷ lại trợn mắt trừng một cái: "Trên TV nữ quỷ ra sân chính là phong cách như thế."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cô còn xem rất nhiều phim truyền hình."

Nữ quỷ: "Tàm tạm, không nhiều lắm, tôi thích nhất là phim ma..."

Sơ Tranh đi đến trước mặt thanh niên cướp túi sách của cô, đập cho hắn ta một trận.Nữ quỷ: "..."

Nữ quỷ yên lặng thu đặc hiệu lại.Vách tường và mặt đất xung quanh không chảy máu nữa.Sơ Tranh không chỉ đánh thanh niên, còn đánh cả hai nữ sinh kia, xả giận cho nguyên chủ."

Cô đánh bọn họ làm gì?"

Nửa người nữ quỷ ở trong tường, chỉ lộ ra nửa người trên, và cái đầu dọa người kia của cô ấy.Sơ Tranh nhìn ra ngoài ngõ nhỏ, giọng điệu sâu kín: "Sau khi bọn họ tỉnh lại, sẽ cảm thấy là cô đánh."

Nữ quỷ trợn mắt há mồm.Con người bây giờ đều xấu xa như vậy sao! !Nữ quỷ đi theo Sơ Tranh: "Cô đi đâu vậy."

"Cô đi theo tôi làm gì."

"Tôi chán."

Nữ quỷ nói: "Trước kia người thấy được tôi, không phải sợ tôi, thì chính là muốn giết chết tôi, cô không giống."

Cô không sợ mình, cũng không muốn giết chết mình."

Tôi sửa."

Sơ Tranh biết sai liền sửa: "Cô muốn chết thế nào."

Nữ quỷ rụt rụt về phía sau: "Cô đừng hung ác như thế chứ, tôi chỉ hàn huyên nói chuyện phiếm với cô, không hại cô."

"Tôi không muốn nói chuyện với cô."

Ai cho ngươi dũng khí lớn như vậy, cảm thấy mình có thể hại ta!"

Vậy cô nghe tôi nói."

Nữ quỷ lùi một bước để cầu bước tiếp theo."

Câm miệng."

"Tôi không."

Nữ quỷ đắc ý: "Một mình cô không phải cũng nhàm chán sao, nghe tôi nói không tốt à?

Cô cứ coi như nuôi một sủng vật là được rồi."

"..."

Người khác nuôi mèo nuôi chó, ta mẹ nó nuôi quỷ?Một con quỷ, mà lại xem mình thành sủng vật, có thể có chút chí khí được không hả! !Quỷ nha!Sủng vật hi hữu...

Không phải, động vật hi hữu...

Hình như cũng không đúng...Được rồi.Quản nó là cái gì làm chi.Dù sao ta cũng không thể nuôi, đời này cũng không thể.***Tranh gia bảo đời này cũng không thể nuôi quỷ, sau này thẻ người tốt là quỷ, nghiệp quật không chừa một ai :>
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 901: Ký sự trêu chọc quỷ (4)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Nữ quỷ khăng khăng muốn đi theo Sơ Tranh, tự tiến cử làm sủng vật cho cô.Sơ Tranh biểu thị cô thật sự không cần sủng vật! !"

Cô đi đâu vậy?"

Sơ Tranh không đáp lại cô ấy.Nữ quỷ liền hỏi đi hỏi lại mãi.Sơ Tranh không thể nhịn được nữa, đập một tát tới.Bốp!Một tát kia của Sơ Tranh đánh vào tường.Biểu cảm của Sơ Tranh dừng lại ba giây.Người đi đường xung quanh, kỳ quái nhìn cô.Bình tĩnh!Không sao!Sơ Tranh mím chặt môi, trấn định thu tay lại, tự mang khí tràng của đại lão, bước nhanh rời khỏi con đường này."

Vừa rồi cô muốn đánh tôi?"

Sơ Tranh lặng lẽ nhìn nữ quỷ lần nữa xuất hiện."

Cô không đánh được, lêu lêu lêu! !"

Nữ quỷ le lưỡi với cô.Đầu lưỡi hơi dài, một mảnh đỏ tươi, nhìn rất khiến người ta sợ hãi.Không biết bán manh thì đừng có bán!Ngươi muốn hù chết ai vậy!Sơ Tranh nhìn về nơi xa một chút, cô nhanh chóng đi ra khỏi bóng râm, đi vào trong ánh nắng.Nữ quỷ đuổi theo cô, một tấc cũng không rời, cũng không e ngại ánh nắng.Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Dưới ánh mặt trời mà cô cũng không có việc gì?"

Nữ quỷ trợn trắng mắt: "Tôi đương nhiên không có việc gì, chỉ là có chút không thoải mái, tĩnh dưỡng chút là tốt, không có gì đáng ngại."

Sơ Tranh: "..."

Ngươi là quỷ giả đúng không! !Sơ Tranh bực bội đi lên phía trước, nữ quỷ tiếp tục hỏi cô đi đâu."

Cắt tóc."

"Cắt tóc?"

Nữ quỷ tung bay ở bên cạnh cô: "Ở gần đây không có tiệm cắt tóc nào."

"Vì sao."

"Bởi vì ở đây có một Tony lão quỷ rất dữ."

Sơ Tranh: "? ?"

Cái quỷ gì?Nữ quỷ bát quái với Sơ Tranh: "Tony lão quỷ này, vẫn luôn chiếm lấy phạm vi trăm dặm xung quanh đây..."

"Trăm dặm?"

"Ôi, từ ngữ đã qua chải chuốt ấy mà, cô không cần để ý."

Nữ quỷ hờn dỗi, Sơ Tranh chỉ cảm thấy cả người bị giật mình một cái, hận không thể nhét nữ quỷ vào trong khe, rồi lấp đất lại.Nữ quỷ giơ tay lên: "Tony lão quỷ này, không cho phép người ở gần đây mở tiệm cắt tóc, mở một tiệm phá một tiệm, dần dần ở gần đây không có tiệm cắt tóc nào nữa."

"Em gái nhỏ, cắt tóc không?

Tiệm cắt tóc mới mở, tìm hiểu một chút không?"

Một anh trai ngăn Sơ Tranh lại, phát tờ rơi.Sơ Tranh: "..."

Nữ quỷ: "..."

-Tiệm cắt tóc này đúng là mới mở, còn rất lớn, chia ra lầu một và lầu hai.Trang trí mặc dù đơn giản, nhưng nhìn qua rất có phong cách, sẽ không làm cho người ta cảm thấy đây là một cửa tiệm nhỏ.Nhưng bên trong kinh doanh ảm đạm, người cũng không nhiều, lẻ tẻ mấy người, nhìn qua còn rất ủ rũ.Sơ Tranh đi vào, ngược lại có người nhiệt tình tới phục vụ."

Tiểu mỹ nữ, gội đầu hay làm tóc?"

Sơ Tranh chỉ cái nắp nồi của mình, biểu thị chỉnh sửa lại mái tóc này một chút.Tóc Sơ Tranh dài không dài, ngắn không ngắn, không dễ làm lắm.Bạn nói xem, nếu cô là con trai, thì có thể trực tiếp cắt luôn.Nhưng cô là con gái, nhà tạo mẫu tóc tiếp đón cô có chút khẩn trương.Sơ Tranh tùy tiện lật captalog một cái: "Chính là kiểu này, chiếu theo đó mà cắt."

"Tiểu mỹ nữ, kiểu tóc này..."

Là kiểu tóc của con trai đó! !Mặc dù rất đẹp trai, nhưng không thích hợp với con gái."

Anh còn có phương án tốt hơn?"

Nhà tạo mẫu tóc: "..."

Đúng là không có."

Vậy...

Vậy tôi cắt như thế nhé?"

"Ừ."

Nhà tạo mẫu tóc xoay người đi lấy đồ đạc, Sơ Tranh phát hiện trong gương nhiều thêm một người xa lạ...

Quỷ.Đó là một người đàn ông, ngũ quan nhìn tạm được, nhưng bởi vì kiểu tóc của ông ta khá kỳ quái, dẫn đến gương mặt ông ta đặc biệt lớn.Quỷ này đại khái là cho rằng Sơ Tranh không nhìn thấy ông ta, liếc nhìn cô một cái, trực tiếp bay về phía nhà tạo mẫu tóc bên kia.Nửa phút sau.Sơ Tranh nghe thấy tiếng thét chói tai.Có một nhân viên công tác té từ sau rèm ra."

Có quỷ!

Có quỷ a a! ! !"

Người kia lập tức đứng lên chạy ra ngoài.Sắc mặt của đám người trong tiệm làm tóc cũng không quá tốt."

Trước đó đã nghe nói, ở chỗ này không có một tiệm làm tóc nào có thể thuận lợi mở ra được."

"Chính là có quỷ phá à."

"Thật đáng sợ, chúng ta chỉ mới khai trương có mấy ngày, mà đã bị quỷ phá nhiều lần."

"Tôi đi đây, tiền lương cao đến đâu, thì có quỷ phá cũng thật đáng sợ."

Lại có hai người rời đi, cuối cùng trong tiệm chỉ còn lại anh trai lúc đầu phát tờ rơi, cùng với nhà tạo mẫu tóc tiếp đãi Sơ Tranh, và một người thu ngân."

Những người khác đâu?"

Ngoài tiệm có một người đàn ông tiến vào."

Ông chủ...

Đều đi hết rồi."

Người đàn ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Một đám quỷ nhát gan, nhìn chút tiền đồ này của mấy người đi.

Không phải tôi đã đi mời người rồi sao! !

Đại sư, mời vào trong."

Người đàn ông quay đầu liền cúi đầu khom lưng, rất khách khí.Phía sau người đàn ông còn có người đứng, bởi vì dáng người không cao bằng hắn, tăng thêm thân thể nhỏ gầy, vừa rồi đứng ở phía sau ông chủ, nên không ai nhìn thấy.Sơ Tranh nhìn từ trong gương trông thấy, người kia không phải ai khác, chính là Thượng Tĩnh.Thượng Tĩnh mặc một thân trang phục của sinh viên, nhưng quần áo trên người đều là hàng hiệu.Đeo một cái ba lô hai quai, tóc búi thành hai búi, rất có tinh thần, thanh xuân tươi đẹp, ngược lại không khác gì những sinh viên bình thường."

Ông chủ, anh sẽ không bị lừa chứ?"

Anh trai phát tờ rơi, lôi kéo ông chủ, thấp giọng hỏi."

Cậu thì biết cái gì, đừng thấy người ta trẻ tuổi mà nhầm, người ta rất lợi hại đó."

Ông chủ được bạn bè giới thiệu, quen biết Thượng Tĩnh, khi vừa trông thấy, ông chủ tất nhiên cũng không tin, một cô gái còn trẻ như vậy, thì có thể làm được gì.Nhưng Thượng Tĩnh rất nhanh liền cho hắn nhìn thấy bản lĩnh thật sự.Không thể trông mặt mà bắt hình dong, câu này nói không hề sai chút nào."

Bạn học Thượng, ngài xem nơi này giúp tôi một chút, xem có phải thật sự bị quỷ phá không."

Thượng Tĩnh cũng không nhìn, trực tiếp mở miệng: "Chỗ này của anh âm khí rất nặng."

Ông chủ lập tức khẩn trương: "Thật sự có quỷ?"

Vừa từ một người theo chủ nghĩa duy vật quá độ sang phong kiến mê tín, ông chủ còn có chút không thích ứng.Thượng Tĩnh: "Cũng không nhất định, nguyên nhân tạo thành âm khí nặng có rất nhiều loại, có quỷ chỉ là một, nhưng bất kể thế nào, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn."

"Vậy ngài xem một chút, có biện pháp nào có thể giải quyết không."

Thượng Tĩnh gật đầu.Thượng Tĩnh quan sát cửa hàng, Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh, Thượng Tĩnh xem hết ngoài cửa, đi lên phía trước mấy bước, mới thấy rõ cô.Thượng Tĩnh như có chút ngoài ý muốn, lại có khách.Nhìn kỹ một chút, vị khách này lại là người quen.Sơ Tranh nhìn cô ta qua gương, không có ý định bắt chuyện, Thượng Tĩnh cũng làm như không biết cô, thấp giọng nói chuyện với ông chủ, cuối cùng đi theo ông chủ lên lầu hai.Sơ Tranh nhìn nhà tạo mẫu tóc: "Còn cắt tóc không?"

Nhà tạo mẫu tóc lấy lại tinh thần: "Tiểu mỹ nữ, cô không sợ sao?"

"Quỷ?"

"Đúng vậy..."

Nhà tạo mẫu tóc gật đầu: "Cô không nghe thấy sao?"

"Tóc của tôi tương đối quan trọng."

Cô không muốn tiếp tục đội cái nắp nồi này nữa!

Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm: "Mau cắt đi."

Nhà tạo mẫu tóc: "..."

Tiểu nữ sinh bây giờ, lá gan đều lớn như vậy sao!Khách hàng yêu cầu, nhà tạo mẫu tóc chỉ có thể làm theo.Chờ Sơ Tranh cắt xong tóc, cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nam quỷ trước đó, đứng trong gương.Sơ Tranh nhìn lên trên lầu một chút, Thượng Tĩnh và ông chủ còn chưa xuống.Quỷ này ở đây...Ánh mắt nam quỷ âm u, tựa hồ đang kiêng kị cái gì đó, một bộ dáng muốn gào thét Sơ Tranh, lại không dám, ánh mắt ông ta không ngừng nhìn lên trên lầu.Sơ Tranh chỉ coi nam quỷ không tồn tại, soi soi gương.Nữ sinh trong gương, một mái tóc ngắn rất hoạt bát, nhà tạo mẫu tóc còn sửa lại tóc mái thật đẹp cho cô.Gương mặt triệt để lộ ra, trong nháy mắt như biến thành người khác, khí chất cũng thay đổi theo, trong lãnh đạm lộ ra chút đẹp trai.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 902: Ký sự trêu chọc quỷ (5)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sơ Tranh cũng coi như hài lòng với tạo hình này.Rất có phong phạm của đại lão!Đi thay thêm bộ quần áo nữa là được!Sơ Tranh vui sướng trả tiền.Nhà tạo mẫu tóc rõ ràng có chút ngơ ngác, tiểu mỹ nữ này. . .

Lá gan thật lớn.Sơ Tranh vừa ra khỏi cửa tiệm, thì có người gọi cô lại.Không phải ai khác, chính là Thượng Tĩnh.Thượng Tĩnh chạy lên: "Tiêu Sơ Tranh, cô đi đâu vậy?"

Giọng điệu không lễ phép lắm, giống như đang chất vấn, ánh mắt càng không chút kiêng kỵ quét trên người cô một vòng, giống như đang quan sát hàng hóa.Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng: "Tại sao tôi phải nói cho cô biết."

Có lẽ Thượng Tĩnh phát giác được ngữ khí của mình không tốt, thu liễm lại: "Tôi thấy trên người cô có âm khí nặng, bên cạnh cô có mấy thứ bẩn thỉu, sợ cô xảy ra chuyện, nên mới nói chuyện với cô."

Ý kia chính là, nếu không phải như thế, tôi mới kinh thường nói chuyện với cô.Từ sau khi Thượng Tĩnh trở nên không giống, cô ta chính là dáng vẻ không thèm để ai vào mắt như vậy.Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào phía sau.Con quỷ ở tiệm cắt tóc vừa nãy đang đứng ở cửa ra vào, âm u nhìn chằm chằm vào Thượng Tĩnh.Thượng Tĩnh ngược lại không phát hiện Sơ Tranh đang nhìn ra đằng sau, nhưng cô ta cảm giác được.Trong nháy mắt khi cô ta quay đầu, con quỷ kia cũng đồng thời vọt tới.Sơ Tranh lui lại mấy bước, không biết nữ quỷ xuất hiện từ chỗ nào: "Hắn chính là Tony lão quỷ kia, rất lợi hại! !"

"Cô gái này. . ."

Nữ quỷ nhìn Thượng Tĩnh: "Hình như là một Thiên Sư. . .

Má ơi!"

Sơ Tranh vừa quay đầu, nữ quỷ đã không thấy tăm hơi.Sơ Tranh: ". . ."

Không biết là Thượng Tĩnh làm nghề này chưa được bao lâu, nên nghiệp vụ chưa thành thạo, hay là con quỷ kia quá lợi hại, mà cô ta có chút chật vật.Sơ Tranh thả ngân tuyến ra, ngân tuyến sát qua mặt đất, quấn lấy mắt cá chân Thượng Tĩnh, nhắm chuẩn thời gian, kéo một cái.Thượng Tĩnh 'rầm' một tiếng ngã xuống đất.Mặt chạm đất.Lúc này người xung quanh căn bản không nhìn thấy quỷ, chỉ nhìn thấy Thượng Tĩnh đột nhiên ngã xuống bên cạnh."

Sao thế?"

"Ăn vạ à?"

"Má ơi, tuổi còn trẻ, học gì tốt không học, lại đi học cách ăn vạ! !"

Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì thu hồi ngân tuyến lại.Không biết Tony lão quỷ phát hiện ra cái gì, lúc này đã không thấy tung tích.Thượng Tĩnh bụm mặt bò từ dưới đất dậy, miệng đầy máu, trên mặt đất dường như còn có một cái răng. . .Sơ Tranh: ". . ."

Ta không dùng lực lớn như vậy mà!Đi nhanh lên đi nhanh lên.Sơ Tranh ôm chặt túi sách của mình chạy.Đợi cô đi ra được một khoảng cách, nữ quỷ xông ra: "Thế nào, ai thắng?"

"Cô không thấy?"

"Tôi không dám mà!"

Nữ quỷ nói: "Tony lão quỷ kia dữ muốn chết, tôi xinh đẹp như vậy, lỡ như bị hắn coi trọng, bị bắt đi làm nàng dâu thì làm sao bây giờ!"

Sơ Tranh quét mắt nhìn gương mặt của nữ quỷ một vòng. . .Má ơi!Từ nay về sau, ta không thể nhìn thẳng vào hai từ xinh đẹp này nữa rồi.Sơ Tranh chọn một cửa tiệm, vào đổi một thân trang phục cho mình.Đơn giản soái khí, mặc trên người một bộ trang phục trung tính, trực tiếp ra sân. . .

Vẫn chưa được, làn da của nguyên chủ quá kém.Gia cảnh của nguyên chủ không tốt, chắc chắn không dùng đồ trang điểm gì.Tăng thêm còn phải làm thêm kiếm tiền, thế này mà có thể đẹp mới có quỷ.Nhưng mà khí chất thượng thừa, vẫn có thể dọa người!Sơ Tranh cầm cái mũ, như thế này có thể che chắn một chút, nhìn xa xa chính là một đại soái ca!Hoàn mỹ!"

Mua cho tôi một bộ đi, tôi cảm thấy rất đẹp trai!"

"Tôi và cô rất thân sao?"

"Tôi đã ở cùng cô lâu như vậy, không thân sao?"

"Không thân."

". . .

Vậy bây giờ thân một chút?"

". . ."

Nữ quỷ và Sơ Tranh mặt đối mặt.Sơ Tranh đứng bên ngoài tấm gương.Nữ quỷ ở trong gương.Cho nên người cô trông thấy lúc này, chính là nữ quỷ.Sơ Tranh: ". . ."

Ta muốn dùng búa điên cuồng đập đầu cô ta!Sơ Tranh tỉnh táo chọn một bộ để thay đổi, thuận tay cầm hai cái váy, tính tiền rời đi.Sơ Tranh mang theo hai cái váy kia, đi đến nơi không người: "Đốt cho cô?"

Nữ quỷ lập tức báo biển số nhà: "Tôi tên Sư Âm."

Ánh mắt chờ mong.Sơ Tranh: ". . ."

Một con quỷ mà tên còn rất dễ nghe, nạp tiền à!Có thể giúp mình phá sản, đều là quỷ tốt.Sơ Tranh đi mua cái bật lửa, đốt váy cho Sư Âm.Sư Âm xoay một cái liền thay đổi, không còn một thân váy đỏ tươi như máu kia nữa, gương mặt kia của cô ấy liền. . .

Càng lộ vẻ kinh hãi, khủng bố.Sơ Tranh đốt quần áo xong, đứng dậy, quay đầu. . ."

Má ơi!"

Sơ Tranh lui lại hai bước, dẫm lên đống lửa vừa rồi đốt váy, còn có tàn lửa, Sơ Tranh vội vàng lui lại mấy bước.Sơ Tranh mắt lạnh nhìn người vừa đứng đằng sau mình: "Ông đi đường không có tiếng à."

"Tôi là quỷ, đương nhiên không có tiếng."

Người kia trả lời.". . ."

Quỷ này Sơ Tranh cũng biết.Chính là nam quỷ ở tiệm làm tóc nừa rồi, Tony lão quỷ trong miệng Sư Âm.Sư Âm. . .Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía, con nữ quỷ bảnh chọe vừa rồi còn đang ở đây, lúc này ngay cả bóng cũng không thấy.Tony lão quỷ lúc này nhìn qua rất bình thường, không khác gì một người bình thường, không lộ ra dáng vẻ dọa người gì.Lúc trước ở tiệm cắt tóc, ông ta cũng chỉ hơi tái nhợt, làm cho người ta sợ hãi một chút, không hề giống như Sư Âm."

Ông tìm tôi làm gì."

Sơ Tranh cảnh giác.Thân thể này hấp dẫn quỷ sao?Một con hai con!Âm hồn bất tán!Tony lão quỷ chỉ về phía cô, giọng nói âm vang hữu lực: "Kiểu tóc của cô dựa vào cái gì mà để hắn làm cho cô?

Tôi mới là nhà tạo mẫu tóc lợi hại nhất ở phạm vi trăm dặm quanh đây, vì sao cô không tìm tôi?

Tôi muốn làm lại kiểu tóc cho cô một lần nữa!"

Trong tay Tony lão quỷ đột nhiên nhiều thêm một cái kéo.Sơ Tranh: "? ? ?"

Có bệnh à!Tại sao ta phải tìm một con quỷ làm tóc cho mình!Sơ Tranh vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi cảm thấy ông cần được đào tạo sâu hơn một chút."

Bằng cái kỹ thuật kia của mi, cắt tóc cho mình còn không xong, còn muốn cắt cho ta, ta không muốn lăn lộn nữa à? !"

Cô có ý gì?"

"Ông cắt quá xấu."

". . ."

Tony lão quỷ trong nháy mắt nổ tung."

Cô dám nói tôi cắt xấu?"

"Vốn là xấu."

Ta lại không nói lung tung."

A a a!"

Tony lão quỷ bị chọc giận, gương mặt dữ tợn, cầm hung khí, xông về phía Sơ Tranh.Sơ Tranh: ". . ."

Ta XXX ông nội ngươi! !-Tony lão quỷ ngồi ở nơi hẻo lánh trong ngõ nhỏ, một mặt suy sút, bị chỉnh rất thảm.Tim gan tỳ phổi thận của Sơ Tranh chỗ nào cũng đau.【 Tiểu tỷ tỷ, phá sản có thể hóa giải hết thảy đau đớn a ~ 】Cút!Lúc này Sơ Tranh rất táo bạo, Vương Giả cũng không dám chọc giận cô, ôm cái đuôi nhỏ của mình trốn mất.Sơ Tranh kéo cái rương gỗ không biết để làm gì bên cạnh qua, trực tiếp ngồi xuống."

Ông đi theo tôi chỉ vì muốn cắt tóc cho tôi?"

Tony lão quỷ lúc này có chút sợ cô, người này khá dữ, còn khá lợi hại.Ông ta cúi đầu trả lời: "Tôi là nhà tạo mẫu tóc lợi hại nhất."

"Cho nên ông không cho người khác mở tiệm?"

Tony lão quỷ nói: "Như thế thì cô ấy trở về mới có thể tìm được tôi, tôi là nhà tạo mẫu tóc duy nhất ở đây, cô ấy vừa nhìn là có thể nhận ra tôi."

Sơ Tranh: "? ? ?"

Giọng nói của Sư Âm vang lên từ phía sau Sơ Tranh: "Hắn. . . mối tình đầu của hắn cùng người chạy trốn, cho nên hắn vẫn luôn chờ ở đây."

Sơ Tranh vung một cái tát tới.Sư Âm trốn rất nhanh, Sơ Tranh đánh trật."

Hắc hắc hắc, không đánh trúng! !"

Sơ Tranh vung tay lên, Sư Âm liền văng ra, đập vào tường, nửa người cũng lõm vào trong.Sư Âm: ". . ."
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 903: Ký sự trêu chọc quỷ (6)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tony lão quỷ nói đến cũng rất thảm.Gia cảnh của ông ta không tốt, học chưa hết sơ trung.Theo người ta vào thành phố làm công, kết quả bị lừa đi làm culi, một phân tiền cũng không kiếm được.Vất vả lắm mới được giải cứu ra, cơ cấu cứu trợ của xã hội, sắp xếp việc làm cho ông ta, từ đây liền đi theo nghề thợ cắt tóc.Có thể là ông ta thật sự không có thiên phú về phương diện này.Nhưng ông ta lại đặc biệt thích.Cho nên vẫn luôn ở trong tiệm học việc, tiền lương không cao lắm, cũng may có thể sống tạm qua ngày, nguyện vọng lớn nhất là trở thành nhà tạo mẫu tóc lợi hại nhất.Quanh đi quẩn lại, đến mở một tiệm làm tóc ở gần trường đại học này.Mối tình đầu cũng quen biết vào lúc ấy.Là một người làm công, dáng dấp coi như thanh tú.Dù sao Tony lão quỷ cũng không tính là xấu, dưới kiểu tóc đẹp phụ trợ, vẫn là một tiểu soái ca, có người thích là chuyện rất bình thường.Hai người kết giao một thời gian.Người làm công kia ghét bỏ ông ta không có tiền, không muốn ở bên ông ta, mà chạy theo một phú nhị đại.Chính vào ngày Tony lão quỷ biết chuyện ấy, trong tiệm phát sinh hoả hoạn.Lửa truyền tới từ cửa hàng sát vách, ông ta ở trong tiệm uống say, kết quả bị thiêu chết ở trong đó.Từ đây ông ta liền bắt đầu hoành hành bá đạo ở xung quanh đây, quấy nhiễu từng tiệm làm tóc quanh chỗ này.Hôm nay đi theo Sơ Tranh, cũng chỉ là bởi vì Sơ Tranh để cho người khác cắt tóc.Cho nên ông ta khó chịu.Ông ta muốn cắt lại cho Sơ Tranh lần nữa."

Quỷ các ông thật phức tạp."

Sơ Tranh ngồi ở trên rương gỗ, mặt không cảm xúc cảm thán.Sư Âm vẫn rất sợ Tony lão quỷ.Ngược lại không sợ Sơ Tranh, co lại ở trong rương bên cạnh Sơ Tranh, chỉ lộ ra một cái đầu.Hình ảnh kia tựa như là trên rương đặt một cái đầu vậy.Cánh môi đỏ thẫm của cô ấy lúc đóng lúc mở: "Quỷ mới không phức tạp, phức tạp là lòng người."

Sơ Tranh: "..."

Một con quỷ như ngươi mà biết cũng không ít.Ong ong ong ——Trong túi xách có điện thoại rung lên.Sơ Tranh sờ mấy cái, phát hiện đều không phải.Cuối cùng ở dưới cùng sờ được một cái điện thoại cũ kỹ.Là dãy số xa lạ.Sơ Tranh nghiêng chân nghe: "Alo."

"Tiêu Sơ Tranh đúng không?"

Tiêu... họ của nguyên chủ."

Đúng vậy."

"Tiền cô nợ chúng tôi lúc nào trả?"

"? ? ?"

Nguyên chủ còn nợ tiền! !Má ơi! !Nguyên chủ toàn làm những chuyện gì không vậy! !Sơ Tranh đại lão vỗ rương: "Bao nhiêu?"

Trả!

Ta có tiền!"

Mười vạn."

"Cho cái tài khoản."

Đối phương đại khái là không nghĩ tới Sơ Tranh lại sảng khoái như vậy, lời thoại đã chuẩn bị xong từ trước đều vô dụng, ở bên kia trầm mặc mấy giây, chậm rãi báo cho cô một số tài khoản."

Đừng giở trò, tối hôm nay mà tiền còn chưa tới thẻ, thì cô chờ đó cho tôi! !"

Sơ Tranh cúp điện thoại.Khi chuyển khoản cô đột nhiên kịp phản ứng.Trên người cô trừ mấy cái điện thoại này, số tiền còn lại cũng không nhiều.Bởi vì Vương Giả chỉ mới phát cho cô một cái nhiệm vụ tiêu hai vạn tệ!Nhận được ban thưởng hai vạn tệ.Vừa rồi đã tiêu mất không ít.Cho dù thêm cả mấy cái điện thoại này vào, thì vẫn thiếu rất nhiều so với số tiền mười vạn.Nguyên chủ đã nghèo đến mức phải vay tiền, trên thân tất nhiên là không có đồng nào.Sơ Tranh chờ một lúc.Vương Giả không hề có động tĩnh gì.Sơ Tranh: "..."

Cái kịch bản này hình như có điểm là lạ! !Làm một đại lão tôn thờ chủ nghĩa nắm đấm có thể giải quyết mọi chuyện—— tuyệt không cúi đầu với Vương bát đản!"

Này."

Tony lão quỷ chỉ chỉ vào mình.Thần sắc Sơ Tranh trấn định thong dong, phun ra mấy chữ, lại làm cho không ai có thể làm ngơ.Cô nói: "Chúng ta đi chơi trò lừa đảo."

Sư Âm: "? ? ?"

Tony lão quỷ: "? ? ?"

-Sơ Tranh nhìn tin tức chuyển khoản trên điện thoại di động, cực kỳ hài lòng.Đại lão vẫn phải có năng lực kiếm tiền.Sơ Tranh mang theo hai con quỷ rời khỏi tiệm cắt tóc kia.Phía sau là ông chủ của tiệm cắt tóc, vui mừng kích động phất tay tiễn biệt.Trước đó tiểu nữ sinh kia không giải quyết được, không nghĩ đến nữ sinh này vừa vung tay lên liền giải quyết xong.Hắn tận mắt nhìn thấy con quỷ kia tan thành tro bụi, lần này cửa tiệm của hắn sống rồi! !Sư Âm ôm ngực, tung bay ở bên trái Sơ Tranh: "Chúng ta gạt người như thế có ổn không?"

Sơ Tranh cúi đầu bấm điện thoại: "Cô làm quỷ mà còn lo lắng chuyện này à."

Sơ Tranh lại nhìn Tony lão quỷ: "Về sau ông đừng phá tiệm này nữa."

"Vì sao?"

Tony lão quỷ muốn bảo vệ địa bàn của mình.Sơ Tranh nghĩ đến loại sinh vật như quỷ này, cũng mặc kệ bạn có làm ăn được hay không, cô lừa gạt ông ta: "Ở gần đây đến một tiệm cắt tóc cũng không có, cho dù mối tình đầu của ông trở về, thì đi đâu tìm?

Ông phải lưu lại cho người ta một tiệm."

Ta mẹ nó không muốn cắt tóc, mà phải chạy tới mấy cây số."..."

Tony lão quỷ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không tìm thấy điểm phản bác, không lên tiếng nữa.Sơ Tranh chuyển mười vạn qua cho đối phương.Đoạn thời gian trước mẹ của nguyên chủ sinh bệnh cần tiền làm giải phẫu gấp.Nguyên chủ làm gì có tiền.Nguyên chủ lại kém duyên với bạn học, không ai cho cô ấy vay.Nguyên chủ nghe được từ chỗ đang làm thêm, nghe nói có người cho vay tiền, không cần thế chấp gì, chuyên môn cho sinh viên vay.Nói trắng ra chính là vay nặng lãi.Nguyên chủ không còn cách nào, chỉ có thể vay.Nguyên chủ chỉ vay năm vạn, lúc này chưa đến ba tháng, mà số tiền đã tăng lên gấp đôi.Trong kịch bản nguyên chủ căn bản không có tiền trả lại.Đám người đòi nợ cả ngày chặn đường cô ấy.Cuối cùng là Thượng Tĩnh thay cô ấy trả lại tiền.Cho nên nguyên chủ đặc biệt cảm kích Thượng Tĩnh.Ai.Ngây thơ.-Sơ Tranh trở lại ký túc xá.Hai người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá đều ở đó.Một nữ sinh nằm ở trên giường, đem tai nghe xem phim.Thấy cô trở về, liếc qua, giống như kinh nghi với cách ăn mặc của Sơ Tranh, nhưng rất nhanh lại là một bộ dáng lãnh ngạo khinh thường, dời lực chú ý về trên điện thoại của mình.Một nữ sinh khác đang đọc sách, quay đầu nhìn qua, trực tiếp ngây ngẩn cả người.Nữ sinh đánh giá Sơ Tranh.Lúc này Sơ Tranh mặc một thân trang phục đơn giản thoải mái, nhìn nhãn hiệu và chất vải, không giống loại hàng rẻ tiền.Còn cắt tóc, đội mũ lưỡi trai, lúc tiến vào, tự dưng có một cỗ soái khí, như một tiểu soái ca."

Sơ Tranh?"

Cô ta thử gọi một tiếng."

Ừ."

"..."

Nữ sinh kia vò đầu, đổi một thân trang phục, mà giống như biến thành người khác vậy.Cô ta lắc đầu, tiếp tục lật sách.Sơ Tranh ném túi sách lên trên giường.Người đang đọc sách tên là Văn Lan.Người cũng như tên, văn tĩnh như lan.Quan hệ với nguyên chủ chỉ có thể coi là... có thể bình thản chào hỏi, thích nhất là đọc sách, không muốn bị thế tục vấy bẩn.Người nằm trên giường tên là Lý Tố Khiết, trong nhà có tiền, phú nhị đại.Xem thường nhất chính là Sơ Tranh và Thượng Tĩnh.Bình thường ngoài miệng có thể sẽ ép buộc hai câu.Nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây, không làm ra động thái gì quá mức.-Sơ Tranh rửa mặt xong, nằm lên giường của mình.Cô ném túi sách vào bên trong, khi cầm lấy nó mới nhớ tới chuyện nên thay một cái túi sách mới rồi."

Ồ, đổi điện thoại mới?"

Sơ Tranh vừa mò di động ra, Lý Tố Khiết ở đối diện liền lên tiếng.Sơ Tranh không để ý tới cô ta.Lý Tố Khiết cười một tiếng, còn muốn nói với cô thêm hai câu: "Điện thoại di động này không rẻ nha, Tiêu Sơ Tranh, cậu lấy đâu ra tiền?"

Hoàn cảnh của Sơ Tranh, người trong ký túc xá đều rõ ràng.Mỗi ngày đều trôi qua rất khó khăn túng thiếu, một khối tiền hận không thể tách thành hai khối mà tiêu.Điện thoại thì dùng đời cũ nhất.Đột nhiên đổi cái điện thoại hơn cả ngàn tệ, Lý Tố Khiết có thể không tò mò sao?"

Nhặt."

Lời này Lý Tố Khiết hiển nhiên không tin: "A, sao tôi không nhặt được."

"Trong nhà cô có tiền."

"..."

Lý Tố Khiết cổ quái nhìn Sơ Tranh một chút.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 904: Ký sự trêu chọc quỷ (7)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Này, cậu có cảm thấy cô ta có chút kỳ quái không."

Lý Tố Khiết nói chuyện với Văn Lan.Văn Lan đang giải đề, nghe vậy gật gật đầu, nhưng cũng không nói nhiều.Đáy lòng Lý Tố Khiết cổ quái: "Nghiêm mặt cho ai xem, trước đó cô ta không phải như vậy đúng không?"

Văn Lan lại gật gật đầu.Trước đó ở trong túc xá, bạn cùng phòng này luôn cẩn thận dè dặt, sợ quấy rầy đến bọn họ.Nhưng từ khi cô tiến vào, đến bây giờ, không hề thấy cô có chút dáng vẻ cẩn thận dè dặt nào."

Chuyện của người khác, cậu bớt can thiệp vào thôi."

Văn Lan đè ép thanh âm: "Tớ còn phải giải đề, cậu đừng quấy rầy tớ."

Lý Tố Khiết trợn mắt trừng một cái, lại hỏi: "Cậu ăn khuya không?"

Cô ta hỏi Văn Lan.Văn Lan cũng coi như một nhân vật có tiền, cho nên thái độ của Lý Tố Khiết đối với Văn Lan rất hữu hảo."

Hôm nay không thoải mái lắm, không muốn ăn."

Văn Lan nhã nhặn từ chối: "Cậu gọi đồ ăn nhanh bên ngoài đi."

"Đồ ăn nhanh bên ngoài thì có gì ngon."

Lý Tố Khiết cầm ví tiền và điện thoại: "Tớ đi một mình."

"Cậu cẩn thận một chút."

"Biết rồi."

Lý Tố Khiết kéo cửa ra ra ngoài, bên ngoài vừa vặn có người mở cửa, hai người cứ như vậy đụng vào nhau."

Thượng Tĩnh, cậu đi nhặt ve chai về à?"

Tiếng trào phúng đầy ghét bỏ của Lý Tố Khiết vang lên.Trên người Thượng Tĩnh bẩn thỉu, có chút chật vật, thần sắc cũng có vẻ hơi tiều tụy.Thượng Tĩnh lạnh mặt: "Tránh ra."

"Cậu nói chuyện với tôi kiểu gì đấy?"

Lý Tố Khiết chặn ở cửa ra vào không tránh: "Đột nhiên có chút tiền, liền ghê gớm chắc?"

Thượng Tĩnh nhìn Lý Tố Khiết một chút, hung ác đụng cô ta một cái, trực tiếp tiến vào ký túc xá."

Thượng Tĩnh! !"

Lý Tố Khiết nổi giận gầm lên một tiếng.Thượng Tĩnh một đường tiến vào toilet, chặn Lý Tố Khiết ở bên ngoài.Lý Tố Khiết ở bên ngoài mắng hai câu, cuối cùng giận đùng đùng rời đi.Thượng Tĩnh từ toilet đi ra, cô ta nhìn về phía Sơ Tranh một chút.Sơ Tranh nằm ở trên giường, áo ngủ lỏng lỏng lỏng lẻo lẻo mặc trên người, một chân hơi cong, một chân khác tùy ý duỗi ra, tư thế không khỏi có chút đẹp trai.Thượng Tĩnh nhíu mày.Phòng ký túc xá này âm khí rất đậm...Thượng Tĩnh nằm ở giường trên Sơ Tranh, cô ta đi tới, rất nhanh liền đi lên, một câu cũng không nói.Sơ Tranh nhìn lên trên một chút.Sau khi Thượng Tĩnh biết nguyên chủ có thể nhìn thấy quỷ, thái độ đối với cô ấy mới khá hơn một chút.Hiện tại Thượng Tĩnh còn chưa biết cô có thể trông thấy quỷ...Cho nên liền hờ hững với mình như thế.Ngày hôm nay ngươi hờ hững với ta, ngày mai ta làm cho ngươi không trèo cao nổi.Ai mà không phải đại lão chứ!【. . .】Tâm lý của tiểu tỷ tỷ hoạt động quá phong phú, Vương Giả có chút không chịu nổi.-Lý Tố Khiết cả đêm không về.Sáng sớm hôm sau Văn Lan liền nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là Lý Tố Khiết xảy ra tai nạn xe cộ, cô ta vội vàng rời khỏi ký túc xá.Thượng Tĩnh hừ lạnh một tiếng, thu thập đồ vật của mình, theo sát rời đi.Ký túc xá chỉ còn lại một mình Sơ Tranh.Sau khi Thượng Tĩnh rời đi đúng mười phút đồng hồ, Sư Âm xuất hiện ở trước mắt Sơ Tranh.Đặc hiệu dùng đến cực hạn, Sơ Tranh thậm chí có thể nhìn thấy huyết dịch sền sệt, đang nhỏ giọt xuống.Sơ Tranh: "..."

Ta XXX bố khỉ nhà người! !Sơ Tranh một cước đá Sư Âm ra khỏi ký túc xá.Sư Âm rất nhanh bay về, cũng không thèm để ý chuyện Sơ Tranh đá cô ấy: "Bạn cùng phòng của cô hình như không thích cô."

"Thích tôi làm gì, tôi không đồng tính."

Ta là một người tốt chính trực."..."

Sư Âm trợn mắt trừng một cái: "Cô không có bạn bè à?"

"Không có."

Sư Âm chậc một tiếng: "Cô thật nhàm chán."

"Vậy cô còn tìm tôi làm gì."

Sư Âm đúng lý hợp tình nói: "Chỉ có mình cô nhìn thấy tôi, tôi không tìm cô thì tìm ai."

Sơ Tranh: "Bạn giường trên của tôi cũng thấy được cô."

Trên gương mặt đẫm máu của Sư Âm lộ ra mấy phần e ngại: "Cô ta cực kỳ hung dữ, cô ta ở đây tôi cũng không dám hiện ra ngoài."

"Sao cô biết cô ta rất hung dữ?"

Còn có thể dữ bằng ta à?Sư Âm ngồi xuống bàn của Sơ Tranh, một dòng máu đỏ chảy xuống mặt bàn."

Thu đặc hiệu lại cho tôi."

Sơ Tranh thật sự không nhìn nổi: "Không thì cút."

Sư Âm thu đặc hiệu lại, ngay cả vết máu trên mặt cũng biến mất, lộ ra một khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, có vẻ hơi tái nhợt.Thế này cũng khá xinh đẹp.Sao cứ phải bày ra dáng vẻ khủng bố kia vậy! !Sư Âm chủ động lên tiếng: "Làm quỷ phải có hình dáng của quỷ, cô như vậy là muốn tôi kiềm chế thiên tính, nhưng tôi không so đo với cô."

Người có thể nói chuyện với mình không nhiều.Sư Âm cảm thấy mình thân là quỷ, phải rộng lượng hơn một chút, tha thứ cho tính tình khó chịu của cô.Nếu như Sơ Tranh biết suy nghĩ của Sư Âm, thì có lẽ sẽ muốn đập chết cô ấy."

Tôi nói cô nghe."

Sư Âm chống bàn, lửa bát quái cháy hừng hực trong đáy mắt: "Lần trước, tôi nhìn thấy cô ta ăn một con quỷ, cô nói xem có đáng sợ không."

"Ăn?"

"Ừ."

Sư Âm gật đầu: "Cho nên tôi mới nói cô ta rất dữ, con quỷ kia rất lợi hại, nhưng đã bị cô ta răng rắc răng rắc ăn hết."

Thượng Tĩnh đây là có sở thích ăn uống quái dị sao?Cái sở thích này có chút đặc biệt.Đáng sợ."

Ai...

Cô đi đâu vậy?"

"Đi học."

"Cô còn đi học?"

"Tôi là học sinh."

Chức trách của học sinh chính là đi học.Sư Âm đi theo Sơ Tranh đi học, cô ấy ngồi ở bên cạnh Sơ Tranh, bắt chéo chân giống như đại gia.Bên cạnh là một cậu trai đáng yêu, Sơ Tranh liền thấy cô ấy hết sờ rồi lại ôm người ta.Sơ Tranh: "..."

Số điện thoại của Thiên Sư là bao nhiêu! !-Tan học, Sơ Tranh ôm túi sách rời đi, Sư Âm tung bay ở phía sau cô, giống như một linh hồn theo đuôi.Cô ấy đây là đang ăn vạ mình đúng không! !"

Tiêu Sơ Tranh! !"

Mấy nữ sinh xông lại, chặn đường đi của cô lại.Bọn họ cổ quái nhìn Sơ Tranh.Nếu không phải Sơ Tranh dừng lại, bọn họ cũng có chút không dám nhận.Đây là Tiêu Sơ Tranh?Con nhóc nông thôn xấu xí quê mùa kia?Không đúng!Bây giờ không phải là lúc chú ý tới cái này."

Là hai người hôm qua, bọn họ còn chưa bị hù chết à."

Sư Âm ở bên cạnh tiếc nuối: "Bọn họ còn muốn tìm cô gây phiền phức, nếu không cô cầu xin tôi đi, tôi giúp cô?"

Trong đó có hai người sắc mặt rất kém, chính là nữ sinh Giáp và nữ sinh Ất chặn cô ở trong ngõ hẻm hôm qua.Những người còn lại đều là tùy tùng của hai nữ sinh này.Trước đó nguyên chủ bị bắt nạt, bọn họ đều có phần."

Tiêu Sơ Tranh, hôm qua trong ngõ hẻm, có phải là gặp quỷ không?"

"Không có."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Xã hội khoa học chủ nghĩa, đừng phong kiến mê tín."

Sư Âm ở phía sau ồn ào: "Cô nói hươu nói vượn! !"

"Bọn tao đều nhìn thấy."

Nữ sinh Ất bây giờ vẫn nghĩ lại mà thấy sợ: "Sao mày có thể không nhìn thấy."

Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Tôi là người tốt, tôi không nhìn thấy."

Cô là người tốt, không nhìn thấy...Đây không phải biến tấu mắng bọn họ không phải người tốt sao?Mẹ nó!"

Tiêu Sơ Tranh, mày to gan quá rồi! !"

Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Gan sẽ không to, nếu như quả thật to lên, thì đó là bệnh."

"..."

Nữ sinh Giáp và nữ sinh Ất tức giận đến giơ chân, giơ tay liền muốn túm lấy Sơ Tranh."

Mày theo tao qua..."

Tay còn chưa đụng trúng Sơ Tranh, liền bị Sơ Tranh nắm chặt.Nữ sinh Giáp trừng lớn mắt.Giống như không thể tin được, Sơ Tranh sẽ có khí lực lớn như vậy.Nữ sinh Giáp trở tay liền muốn tát Sơ Tranh.Sơ Tranh giơ chân đạp tới, nữ sinh Giáp bị đạp lui lại mấy bước, ngã ra khỏi vòng vây, té rầm xuống đất."

Tiêu Sơ Tranh!"

Nữ sinh Giáp tức giận gầm thét.Học sinh bốn phía dồn dập ngừng chân quan sát.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 905: Ký sự trêu chọc quỷ (8)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Má ơi, rất đẹp trai!"

"Đây là nam hay nữ?"

"Nữ đó."

Sinh viên vây xem đều lộ vẻ kích động, không ít người lấy điện thoại ra quay phim.Một mình Sơ Tranh quật ngã nhiều nữ sinh như vậy, tư thế lại đẹp trai tiêu sái."

Hóa ra nữ sinh đánh nhau cũng không phải chỉ túm tóc cào mặt."

"Người này ở khóa mấy?"

"Quần áo trên người cô ấy mua ở đâu, tôi cũng muốn mua một bộ! !"

Sơ Tranh nhặt túi sách lên, lạnh lùng quét mắt nhìn mấy nữ sinh trên đất một vòng, rồi rời đi không thèm quay đầu lại.Mấy nữ sinh ngồi dưới đất hu hu thút thít.Vì sao đối tượng bị bọn họ bắt nạt, đột nhiên lại lợi hại như vậy! !"

Chúng mày nói xem, không phải cô ta gặp phải chuyện gì trong tòa nhà quỷ đấy chứ?"

"Bị quỷ bám vào người?"

"Lúc ấy cô ta thật sự không chết sao?"

"Tao không biết..."

"Chuyện chúng ta gặp quỷ, không phải là bởi vì từng đi vào tòa nhà quỷ chứ?"

Tòa nhà quỷ trong trường họcChính là nơi mà Sơ Tranh tỉnh lại.Lúc trước nơi đó là lầu dạy học, được xây dựng vào lúc trường học mới thành lập.Nhưng đã gần mười năm không sử dụng, tuy nhiên cũng không phá đi, vẫn luôn đứng sừng sững ở nơi đó.Nghe nói trường học dự định phá đi, nhưng một khi thi công liền xảy ra chuyện.Mời bao nhiêu đại sư xem cũng vô dụng.Cuối cùng tòa nhà kia liền thành tòa nhà quỷ, cũng thuận lợi trở thành thập đại bí ẩn chưa có lời giải đáp trong trường học.Mỗi một trường học đều có thập đại bí ẩn chưa có lời giải đáp.Về phần thập đại nào...

Không biết."

Sao cô lại không cho bọn họ phá đi?"

Sơ Tranh nhìn Sư Âm bên cạnh.Sư Âm trợn trắng mắt: "Liên quan quái gì đến tôi."

Sơ Tranh: "Không phải vì cô?"

"Dĩ nhiên không phải."

Sư Âm nói: "Trước đó không phải tôi đã nói với cô, bạn cùng phòng kia của cô ăn một con quỷ sao?

Quỷ kia chính là con ở trong tòa nhà đó, tôi biết nơi đó không có quỷ chiếm cứ, lúc này mới đi qua, sau đó liền gặp cô.

Xem ra tôi vẫn rất may mắn."

Sư Âm mừng khấp khởi.Sơ Tranh: "..."

Ta tuyệt không may mắn.【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa tiếng, tiêu hết hai mươi vạn. 】Sơ Tranh: "..."

Ta mẹ nó thật sự không may mắn!-Sơ Tranh tiêu hai mươi vạn mua cái túi sách.Sư Âm líu lưỡi: "Cô là tên phá gia à! !

Chỉ bằng thứ đồ chơi này mà tốn mất hai mươi vạn?

Nạm vàng sao?"

Sơ Tranh mặc kệ cô ấy, đem đồ vật trong túi sách của nguyên chủ, đổi sang túi sách mới."

Khoan đã, không phải cô nghèo đến mức phải vay tiền rồi chơi trò lừa đảo sao?

Vì sao bây giờ đột nhiên lại có tiền như vậy?"

"Tại sao tôi phải nói cho... cô."

Quỷ chứ!Sư Âm mới vừa rồi còn đang ở đây, đột nhiên lại biến mất.Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Thượng Tĩnh ở cách đó không xa.Bên cạnh Thượng Tĩnh có một người đàn ông đi theo, hai người vừa đi vừa nghỉ, không biết đang nhìn cái gì.Hai người rất nhanh liền đi đến trước mặt Sơ Tranh, đáy mắt Thượng Tĩnh hiện lên một tia kinh ngạc."

Thượng tiểu thư quen biết à?"

Người đàn ông rất biết nhìn mặt mà nói chuyện."

Bạn cùng phòng."

Thượng Tĩnh nói một tiếng, âm khí trên người cô càng nặng hơn..."

Bạn cùng phòng à, như thế thì, cùng nhau ăn cơm?"

Bạn cùng phòng thì quan hệ phải rất khá, Thượng Tĩnh là một cô gái, cùng một người đàn ông như hắn ít nhiều sẽ có chút không được tự nhiên, người đàn ông cảm thấy đề nghị của mình thật sự rất tri kỷ.Sơ Tranh tuyệt không muốn.Thượng Tĩnh cũng không có ý tứ kia, nhưng Thượng Tĩnh không tiện từ chối."

Tôi và cô ta không thân."

Sơ Tranh hoàn toàn không nể mặt: "Tránh ra."

Người đàn ông sửng sốt một chút, có lẽ là khí thế trên người Sơ Tranh quá lạnh lẽo cường đại, không tự chủ được tránh ra.Người đàn ông nhìn thấy cái túi sách trên người Sơ Tranh, đáy mắt hơi híp lại "Người bạn cùng phòng này của Thượng tiểu thư rất có cá tính?"

"..."

Thượng Tĩnh đang kỳ quái vì sao Sơ Tranh lại có biến hóa lớn như vậy, nghe thấy người đàn ông nói, hàm hồ gật đầu."

Xem ra cũng là một quý thiên kim được cưng chiều, túi sách mà cũng lên tới hai mươi vạn."

Người đàn ông cảm thán một tiếng: "Là tôi đường đột."

Hai mươi vạn?Thượng Tĩnh nhìn bóng lưng Sơ Tranh đi xuống, túi sách màu đen bị ngón tay cô câu lấy, đeo sau lưng, không nhìn ra chỗ nào đặc biệt.Nhưng xa xỉ phẩm, không phải nhìn đặc biệt, mà là nhãn hiệu.Sau khi Sơ Tranh xuống dưới, đi hai bước, lập tức vọt sang bên cạnh, từ bên cạnh nhìn lên trên.Thượng Tĩnh và người đàn ông kia đứng trên hành lang, không biết đang nói chuyện gì."

Nữ sĩ, cần giúp đỡ không?"

Sơ Tranh quay đầu, nhân viên hướng dẫn của cửa hàng nhiệt tình nhìn cô.Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Không có việc gì."

Sơ Tranh thong dong trấn định rời khỏi trung tâm mua sắm.-Sơ Tranh cảm thấy Thượng Tĩnh âm hồn bất tán.Cô chỉ ăn một bữa cơm!Sao mà cũng gặp phải! !Thượng Tĩnh vẫn đi cùng người đàn ông vừa rồi, lúc tiến vào, hẳn là không nhìn thấy cô, hai người ngồi ở cách đó không xa, Sơ Tranh dễ dàng trông thấy được.Người đàn ông này tuổi tác tầm hơn ba mươi, nhìn qua rất thân sĩ.Sơ Tranh không nghe được bọn họ nói gì.Nhưng nhìn có vẻ là chính sự.Ầm ——Trong nhà hàng bỗng nhiên vang lên từng trận âm thanh lộn xộn.Người ngồi ở bàn bên cạnh Thượng Tĩnh đột nhiên xốc cả cái bàn lên.Một người đàn ông chỉ vào người phụ nữ đối diện: "Ông đây cho cô ăn cho cô mặc, cô mẹ nó bây giờ lại muốn chia tay với tôi?"

Người phụ nữ bị kinh sợ, bị người vây xem, càng thấy xấu hổ: "Anh bình tĩnh một chút, chúng ta trở về rồi nói!"

"Trở về nói cái gì?

Cô sợ cái gì?

Khi cô ở bên ngoài bao nuôi tiểu bạch kiểm, sao không thấy mất mặt, bây giờ sợ?"

Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, bối rối tới kéo người đàn ông: "Anh nói bậy bạ gì vậy, chúng ta trở về, anh đừng gây chuyện."

Đôi mắt người đàn ông đỏ bừng, mang theo lệ khí: "Cô cho rằng tôi không biết?

Chuyện cô nuôi tiểu bạch kiểm ở bên ngoài, ông đây đã sớm biết."

Sơ Tranh nhìn thấy quỷ sau lưng người đàn ông, khuôn mặt dữ tợn, đang ở bên tai người đàn ông buông lời mê hoặc.Người đàn ông càng ngày càng tức giận.Hắn ta đột nhiên rút con dao cắt bò bít tết trên bàn ra.Người phụ nữ bị dọa đến hoa dung thất sắc, vội vàng chạy ra sau.Người đàn ông một tay túm được người, con dao cắt bò bít tết đâm về phía người cô ta.Thượng Tĩnh hành động ở ngay thời điểm này, cô ta dùng một tay đè người đàn ông kia lại, ấn người xuống dưới đất trước.Người khác không nhìn thấy Thượng Tĩnh làm gì, nhưng Sơ Tranh trông thấy cô ta đè cả con quỷ kia lại.Quỷ giãy dụa đến kịch liệt, Thượng Tĩnh ấn lấy một người đàn ông, còn muốn ấn con quỷ, có lòng nhưng không đủ lực, quỷ chạy nhanh như làn khói.Quỷ kia chạy vào trong đám người, đột nhiên vọt về phía Sơ Tranh bên này.Thượng Tĩnh không tiện đuổi theo, trước tiên chế phục người đàn ông kia.Đợi khi cô ta nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy con quỷ kia biến mất ở bên cạnh Sơ Tranh.Trong nhà hàng hỗn loạn tưng bừng.Có người báo cảnh sát.Người đàn ông hành hung kia, cùng người phụ nữ bị dọa cho phát sợ đều bị mang đi.Sơ Tranh thừa dịp đám người vây quanh Thượng Tĩnh, rời đi từ bên cạnh.Cô vừa đi ra khỏi nhà hàng không bao xa, liền nghe thấy tiếng thắng xe vang lên cách đó không xa.Xe cảnh sát vừa rồi mang đôi nam nữ gây chuyện ở nhà hàng đi, đụng vào một chiếc xe chở hàng lớn.Cảnh sát ngồi phía trước chỉ bị thương, nhưng người phụ nữ ở phía sau thì chết rồi."

Thật thê thảm..."

"Má ơi, toàn là máu."

"Làm tôi sợ muốn chết."

Thượng Tĩnh đi ra khỏi nhà hàng, nhìn qua nơi xảy ra chuyện, thần sắc hơi lạnh.Cô ta nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở bên cạnh, đột nhiên bước nhanh về phía cô."

Tiêu Sơ Tranh."

Sơ Tranh liếc nhìn cô ta: "Có việc?"

"Vừa rồi cô có nhìn thấy gì không?"

Thượng Tĩnh vào thẳng chủ đề, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô.Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Tôi phải nhìn thấy cái gì?"
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 906: Ký sự trêu chọc quỷ (9)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Thượng Tĩnh không nhìn ra được bất cứ điều gì dị thường qua nét mặt của Sơ Tranh.Ánh mắt Thượng Tĩnh mang theo vài phần cổ quái, có chút âm trầm.Nhưng rất nhanh liền bị cô ta thu liễm lại."

Nếu như cậu gặp phải chuyện kì quái gì, có thể tìm tôi."

Thượng Tĩnh ném ra câu nói này, rồi đi về nơi xảy ra tai nạn xe cộ.Sơ Tranh: ". . ."

Chắc chắn không có ý tốt! !Ta mới không!Tự ta không thể giải quyết sao? !-Sơ Tranh không xem diễn biến tiếp theo, cô ngồi xe về trường học.Trên đường đi, Sơ Tranh chuyển cho mẹ của nguyên chủ một khoản tiền .Cũng không chuyển bao nhiêu.Hiện tại mẹ nguyên chủ đã làm phẫu thuật xong, đang tĩnh dưỡng.Số tiền kia đủ làm phí sinh hoạt, về sau mỗi tháng đều gửi một khoản, như thế thì có thể tránh bị mẹ của nguyên chủ đề ra nghi vấn.Viện phí của bệnh viện, Sơ Tranh trực tiếp liên hệ với bác sĩ để nộp.Sơ Tranh trở lại ký túc xá, Văn Lan và Lý Tố Khiết đều ở đây.Chân Lý Tố Khiết bị thương, không nghiêm trọng, nhưng phải chống gậy."

Cậu nói xem sao cậu lại không cẩn thận như vậy chứ?"

"Làm sao tớ biết đột nhiên lại có xe, xui xẻo chết mất."

Lý Tố Khiết oán giận.Dường như Lý Tố Khiết đột nhiên còn muốn nói gì đó, Sơ Tranh tiến vào, cô ta liền dừng lại, nhìn Sơ Tranh.Ánh mắt rơi vào trên túi sách của Sơ Tranh.Đó là. . .Sơ Tranh ném túi sách lên trên giường, dựa vào bàn của mình."

Tiêu Sơ Tranh, túi này của cậu là hàng fake à?"

Lý Tố Khiết nhịn không được lên tiếng: "Nhưng cho dù là hàng fake thì cũng tốn không ít tiền, cậu lấy đâu ra tiền?"

Lý Tố Khiết cảm thấy cái túi kia chắc chắn là hàng fake.Hàng chính hãng đắt cỡ nào chứ.Cô ta cũng phải cân nhắc một chút."

Chúng ta rất thân sao?"

Sơ Tranh hỏi lại.". . ."

Lời này ý tứ chính là, chúng ta không thân, không có nghĩa vụ phải nói cho mi biết.Lý Tố Khiết có chút không thích với Sơ Tranh như thế này.Phát điên cái gì!Sao giống như biến thành người khác vậy.Còn có biểu tình kia. . .Ai thiếu tiền cô chắc!Làm quen một công chúa nhỏ cao cao tại thượng, trăng sao vây quanh, Lý Tố Khiết thập phần khó chịu.Lý Tố Khiết hừ lạnh một tiếng: "Được a, Tiêu Sơ Tranh, cậu trâu rồi."

Sơ Tranh khiêm tốn tiếp nhận: "Bình thường."

". . ."

Khóe miệng Lý Tố Khiết co giật hai lần.Cô ta nhìn về phía Văn Lan, dùng ánh mắt hỏi: Thấy không, có phải cô ta điên rồi không?Văn Lan kéo Lý Tố Khiết, ra hiệu cô ta đừng tức giận."

Giống như Thượng Tĩnh kia, không phải là ở bên ngoài bán gì đó chứ."

Lý Tố Khiết vẫn không nhịn được miệng tiện, nói một câu: "Ở cùng với loại người này, thật là xúi quẩy."

Sơ Tranh hảo tâm đề nghị: "Cô có thể dọn ra ngoài."

Ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt!

Ta ngươi cô ta đều hạnh phúc!Lý Tố Khiết tức giận nói: "Dựa vào cái gì!"

"Cô có tiền."

Lý Tố Khiết: ". . ."

Lý Tố Khiết đột nhiên không tìm thấy lời nào để phản bác cô.Nghẹn khuất trừng Sơ Tranh một cái.Văn Lan khuyên cô ta hai câu, lúc này Lý Tố Khiết mới từ bỏ tranh luận với Sơ Tranh.Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào đằng sau Lý Tố Khiết.Nơi đó có một con quỷ, ghé vào trên bả vai cô ta, cánh tay tái nhợt vòng qua ngực Lý Tố Khiết."

Sao ký túc xá lại ngột ngạt thế nhỉ."

Lý Tố Khiết nói: "Cậu mở cửa sổ ra đi, thông khí chút."

Văn Lan đi mở cửa sổ ra, nhưng Lý Tố Khiết vẫn cảm thấy ngột ngạt.Lý Tố Khiết phát giác được ánh mắt của Sơ Tranh, nhịn không được trừng cô: "Cậu nhìn cái gì?"

"Không nhìn cô."

Nhìn quỷ đấy!"

Bên này chỉ có một mình tôi, cậu không nhìn tôi, thì nhìn cái gì?"

Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Dù sao cũng không nhìn cô."

Không biết tại sao, Lý Tố Khiết cảm thấy xung quanh hơi lạnh, nhìn quanh hai bên một chút, nhưng phía sau chính là giường ngủ của cô ta, không có gì cả.Chờ Lý Tố Khiết quay đầu lại, muốn tiếp tục tìm Sơ Tranh nói nhảm, thì cô đã lên giường, cũng kéo cả rèm lại.Lý Tố Khiết tức giận đến mức đạp bàn một cước.Đêm qua Lý Tố Khiết xảy ra chuyện, ngày hôm nay liền mang một con quỷ trở về.Dù thế nào Sơ Tranh cũng cảm thấy việc này không thoát được quan hệ với Thượng Tĩnh.Đương nhiên. . .Cũng có thể là chính Lý Tố Khiết xui xẻo.Sư Âm treo ngược trên giường của cô, tóc dài rơi xuống, Sơ Tranh giơ tay kéo tóc một cái, cả người Sư Âm rơi xuống."

Cô không sợ Thượng Tĩnh trở về."

Sơ Tranh hạ giọng, lạnh như băng nhìn chằm chằm cô ấy.Sư Âm sửa sang lại tóc của mình, ngồi xếp bằng ở cuối chân giường của Sơ Tranh: "Tôi chạy nhanh, cô ta không bắt được tôi."

Sư Âm thò đầu ra, nhìn xuống bên ngoài."

Con quỷ sát vách kia, nhìn có chút kỳ quái. . ."

"Kỳ quái chỗ nào?"

"Nói không nên lời."

Sư Âm quệt miệng: "Chính là rất kỳ quái, không giống hoang dại."

Quỷ hoang dại hung ác cực kì.Hoang dại?Còn có nuôi trong nhà?Đáy lòng Sơ Tranh chậc một tiếng, dựa vào đầu giường không nói chuyện."

Cô tò mò."

"Lại không phải là của tôi, tò mò cái gì."

Sơ Tranh cảm thấy đè ép âm thanh nói chuyện hơi tốn sức, giơ tay điểm lên mép giường một cái, ngân tuyến ở bên ngoài giao thoa bao lên một tầng kết giới."

Cô thật tẻ nhạt."

Sư Âm trợn trắng mắt."

Cô không tẻ nhạt thì ở chỗ tôi làm gì."

Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, xem nơi này của ta là chỗ nào."

Đây không phải là chỉ có cô nhìn thấy được tôi sao, bằng không thì cô cho rằng tôi thích đến à, phía trên này còn có một con mụ dữ dằn."

Sư Âm chỉ chỉ giường trên.Sơ Tranh: ". . ."

Ta cũng siêu hung! !Rốt cuộc là ảo giác gì, mà làm ngươi cảm thấy ta không đủ hung dữ?Xử lý là được rồi.Sơ Tranh âm trầm nhìn Sư Âm.Ầm!Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng vang.Sư Âm lập tức chui ra ngoài, kết quả đụng đầu vào thứ gì đó, ngã về trên giường.Cô ấy che lấy trán: "Má ơi, thứ gì vậy!"

Sư Âm không cảm thấy trên người có gì khó chịu, chỉ giống như đụng phải thủy tinh.Cô ấy giơ tay sờ sờ, quả thật có đồ vật không nhìn thấy. . .Sư Âm nhìn về phía Sơ Tranh.Sơ Tranh tiện tay lật sách, ngươi nhìn mặc cho ngươi nhìn, ta vững như như thái sơn.Sư Âm tự mình ở bên kia tìm tòi, trước đó từng bị chỉnh qua, Sư Âm biết cô không phải người hiền lành, cho nên trừ ngạc nhiên về thứ đồ chơi này là gì, thì cũng không có quá nhiều cảm xúc.Không ra được, cô ấy đành phải xuyên qua rèm, nhìn ra bên ngoài.Lý Tố Khiết ngã ở cửa phòng vệ sinh, nước đổ đầy đất.Văn Lan đang dìu cô ta đứng lên.Nhìn có vẻ là kiệt tác của con quỷ kia.-Sơ Tranh xác định quỷ kia chắc chắn là do Thượng Tĩnh thả, bởi vì cô ta trở về, nhìn cũng chưa từng nhìn con quỷ kia.Cô ta cũng được cho là 'Thiên Sư', trông thấy trong ký túc xá có quỷ, cho dù không nhắc nhở, thì cũng phải có chút biểu hiện khác.Thế nhưng cô ta chỉ có một bộ dạng như đã sớm đoán được từ trước.Lại thêm Sư Âm nói quỷ này nuôi trong nhà.Manh mối đầy đủ.【 Tiểu tỷ tỷ, có lẽ cô nghĩ sai thì sao? 】 Sao lại không thể có chuyện trùng hợp chứ!A, ta chỉ phụ trách đoán, đoán sai không liên quan đến ta.【. . .】Vương Giả tỉnh táo mặc niệm một lần chuẩn tắc mỉm cười phục vụ.Sau đó vô tình phát nhiệm vụ cho Sơ Tranh.Tiểu tỷ tỷ cần phá sản để yên tĩnh một chút.Sơ Tranh vén rèm lên đi xuống.Động tác của cô hơi lớn, Lý Tố Khiết và Văn Lan bên ngoài đều giật mình, quay đầu sang nhìn."

Tiêu Sơ Tranh, cậu có bệnh à, làm tôi sợ muốn chết."

Sơ Tranh mặc áo khoác vào, đội thêm cái mũ lên đầu, mang theo túi sách đi ra ngoài"Cậu điếc à, nói chuyện với cậu đấy."

Sơ Tranh kéo cửa ra, giọng nói mỉa mai lại khinh thường của Lý Tố Khiết tiếp tục truyền đến: "Muộn như vậy còn đi ra ngoài, cậu cũng đừng mang bệnh trở về đó!"

Sơ Tranh nhìn giường của Thượng Tĩnh một chút, rèm kéo kín, không nhìn thấy bên trong.Con quỷ kia còn đang ở đằng sau Lý Tố Khiết, đu bám trên bả vai cô ta.Sơ Tranh nhìn chằm chằm con quỷ kia.Ta dọa chết ngươi!Trong nháy mắt Lý Tố Khiết có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy."

Cậu. . . cậu nhìn cái gì."

Đáp lại Lý Tố Khiết chính là tiếng đóng cửa.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 907: Ký sự trêu chọc quỷ (10)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Mấy ngày nay dường như Thượng Tĩnh có việc, làm thần long thấy đầu không thấy đuôi.Sơ Tranh mỗi ngày trừ mua mua mua, sau đó lên lớp, hằng ngày hưởng thụ đặc hiệu của phim ma thì cũng không có chuyện gì làm.Lý Tố Khiết thì trôi qua rất thảm, không phải đi ra ngoài bị người hắt nước, thì chính là ăn cơm ăn ra sâu, không ngừng khiêu chiến năng lực chịu đựng của Lý Tố Khiết.Lúc đầu Lý Tố Khiết chỉ cảm thấy là mình xui xẻo.Nhưng một người xui xẻo đến mức như vậy, bình thường sao?Cùng với Lý Tố Khiết luôn cảm thấy gần đây lúc đi ngủ cứ giống như bị người đè ép, bên cạnh cũng rất lạnh buốt, cảm thấy chắc chắn mình đụng phải mấy thứ bẩn thỉu gì đó rồi.Vội vã liên lạc với người nhà, để người nhà tới đón đi.Sơ Tranh phát hiện ánh mắt Thượng Tĩnh nhìn mình, càng ngày càng kỳ quái.Sơ Tranh dưới sự nhắc nhở của Sư Âm, mới biết trên người mình có âm khí rất nặng."

Cô truyền cho tôi?"

"Dĩ nhiên không phải."

Sư Âm cười đến có chút hèn mọn: "Tôi mà có năng lực lớn như vậy, tôi còn cùng cô nói nhảm chắc.

Hắc hắc hắc, nhưng âm khí trên người cô rất dễ chịu."

Sơ Tranh: "..."

Đây mới chính là lý do ngươi chạy tới chỗ ta chứ gì!Trên người nguyên chủ sao lại có âm khí lớn như thế?Sơ Tranh đã kiểm tra thân thể của nguyên chủ, không có gì dị thường.Trên người cũng không có dây chuyền hay vòng tay gì như trên phim truyền hình và tiểu thuyết hay viết.Sơ Tranh có chút sầu muộn.Thân thể này sẽ không... chắc chắn có bệnh, bằng không thì trong kịch bản tại sao Thượng Tĩnh lại làm vậy với nguyên chủ.Đáng sợ.Sơ Tranh ôm cánh tay, nhanh chóng đi về phía trường học.Khi cô đi ngang qua tiệm cắt tóc kia, ông chủ đột nhiên lao ra."

Đại sư, đại sư thật đúng là cô rồi.

Tôi còn đang lo làm sao tìm được cô..."

Sơ Tranh lạnh lùng lui lại hai bước, cảnh giác: "Không cắt tóc."

"Không phải không phải."

Ông chủ khoát tay: "Là có chút việc..."

Ông chủ mời Sơ Tranh vào, Sơ Tranh không nhìn thấy Tony lão quỷ ở trong tiệm, nhìn việc kinh doanh của chỗ này, thì có vẻ đã khôi phục bình thường.Ông chủ mời Sơ Tranh đi lên văn phòng trên lầu.Đóng cửa lại, ông chủ mới xoa xoa tay: "Đại sư ngồi, mời ngồi, uống chút gì không?"

"Nói thẳng, chuyện gì."

Ông chủ ngược lại không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ trực tiếp như vậy, sửng sốt một chút.Nghĩ đến đại sư chắc chắn không tầm thường, cũng tiếp nhận ngay."

Đại sư, là thế này, bạn của tôi xảy ra chút chuyện, muốn mời ngài đi xem một chút."

"..."

Ta có chỗ nào giống như người cần nhận việc làm?"

Không rảnh."

Sơ Tranh quay người muốn đi.Ông chủ vội vàng ngăn cô lại: "Đại sư đại sư, tiền không phải vấn đề..."

"Không phải vấn đề tiền."

Sơ Tranh mặt lạnh.Ông chủ mặt thành khẩn: "Vậy là vấn đề gì, ngài cứ nói."

"..."

Ta chính là một người bình thường! !Mặc dù ta có thể trông thấy quỷ!Nhưng ta thật sự không phải là Thiên Sư!Sơ Tranh ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt ông chủ, cấp tốc xuống lầu, rời khỏi tiệm cắt tóc.Trong nháy mắt ngay khi cô rời khỏi tiệm cắt tóc, thanh âm của Vương bát đản vang lên.【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch một tấm thẻ người tốt từ Trì Kính, cứu vớt Trì Kính hắc hóa.

Nhắc nhở: Đồng ý lời thỉnh cầu của ông chủ tiệm cắt tóc, có thể thu hoạch được manh mối của thẻ người tốt nha! 】Lại là cái kịch bản này.Lại là nó! !Tức giận!Ta muốn đập chết con chó điên Vương bát đản này!Sơ Tranh hít sâu một hơi, quay người, đi vào.Dường như ông chủ đang gọi điện thoại cho ai đó, thấy Sơ Tranh tiến vào, con ngươi sáng lên, cúp điện thoại: "Đại sư, nếu không cô suy nghĩ một chút xem, thật sự, tôi rất có thành ý, yêu cầu gì chúng ta cũng có thể cùng nhau đàm phán được."

Sơ Tranh đi vào bên trong.Vừa khốc vừa soái."

Gội đầu."

Ông chủ xắn tay áo liền lên: "Tôi đến tôi đến, đại sư mời qua bên này."

Nhân viên mới tới: "..."

Cô gái này là ai vậy, sao ông chủ lại ân cần thành thế kia.Sơ Tranh gội đầu xong, ông chủ tự mình sấy tóc cho cô, rồi chỉnh lại tóc một chút.Không thể không nói, ông chủ chính là ông chủ, Sơ Tranh cảm thấy mình lại đẹp trai hơn hai phần."

Giải thích tình huống."

Ông chủ sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng: "Đại sư cô đồng ý?"

Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn hắn từ trong gương."

Đại sư cô thật tốt."

Ông chủ đã hiểu, khen Sơ Tranh từ trong ra ngoài một lần, sau đó mới vào chủ đề chính: "Tôi cũng không nói rõ ràng được, thế này đi, tôi gọi bạn của tôi tới gặp mặt rồi nói chuyện với đại sư nhé?"

Sơ Tranh đồng ý với phương án này.Ông chủ rất nhanh liền sắp xếp xong, nơi gặp mặt được định ở một quán trà gần đây.Có lẽ đối phương cũng rất sốt ruột, một tiếng sau liền chạy tới.Người tiến vào hơn ba mươi tuổi, mang theo kính mắt, nhìn qua rất tinh anh, đôi mắt lộ ra nhuệ khí.Có lẽ đối phương không ngờ tới Sơ Tranh là một cô gái còn trẻ tuổi như thế, lông mày cau lại, kéo ông chủ đi sang bên cạnh."

Không có vấn đề?"

"Chuyện của tôi lần trước, chính là đại sư giải quyết, lợi hại lắm."

Có thể là nhận được sự cam đoan của ông chủ, người này mới nguyện ý tới.Anh ta vươn tay tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Đới Tòng Vinh."

Tay của Đới Tòng Vinh treo giữa không trung, Sơ Tranh không có ý tứ bắt tay, chỉ nhàn nhạt gật đầu, báo tên."

Sơ Tranh."

Đới Tòng Vinh là tinh anh trong giới kinh doanh, từng gặp loại chuyện này không ít, không để lại dấu vết thu tay lại, trên nét mặt cũng không có nhiều biến hóa.Tư thế Sơ Tranh rất đẹp trai, một tay đút trong túi quần, một tay đặt trên bàn, bên cạnh là chén trà bằng sứ men xanh, lúc này làn khói mỏng đang lượn lờ mà lên."

Không nói lời vô nghĩa, chuyện gì."

Đới Tòng Vinh nhìn ông chủ một chút.Ông chủ ra hiệu Đới Tòng Vinh nói, đại sư đều là kiểu áp lực như thế này, hữu dụng là được, đừng so đo làm gì."

Là như vậy."

Đới Tòng Vinh đẩy kính mắt: "Nhà chúng tôi làm ăn buôn bán, gần đây không biết có phải là chọc tới ai không, mà vẫn luôn không thuận lợi, mấy hạng mục đều thất bại."

Hạng mục thất bại đều là chuyện nhỏ.Tiền mà thôi, đối với Đới Tòng Vinh có gia nghiệp lớn lao mà nói, không tính là gì.Nhưng mà trước đó không lâu, em trai của anh ta, đột nhiên nhảy lầu.Người không chết.Nhưng bị tàn phế, đời này cũng không thể xuống giường được.Theo lời của em trai anh ta nói khi tỉnh lại, lúc ấy cậu ta uống say, đang đứng trên ban công, bỗng nhiên bị ai đó ra sức đẩy một cái.Xui xẻo hơn là lan can của ban công hỏng vào đúng lúc đó, cậu ta cứ như vậy rơi xuống.Cậu ta tuyệt đối không có ý tứ nhảy lầu.Trên con đường làm ăn buôn bán, kỳ thật mọi người đều rất tin phong thủy gì đó, nhưng Đới gia vẫn luôn kiêng kị những chuyện có liên quan đến phương diện quỷ thần, nói đó là phong kiến mê tín, hiện tại là xã hội pháp trị, thời đại khoa học, ai mà tin thứ đó nữa.Cho nên trước đó xảy ra chuyện, cũng không muốn tìm người xem thử.Tận đến khi em trai của anh ta xảy ra chuyện, Đới Tòng Vinh mới phát giác được việc này không thể tiếp tục như thế nữa.Ai biết lần sau người xảy ra chuyện sẽ là ai?Đới Tòng Vinh nhờ bạn bè, tìm hai Thiên Sư đến xem.Một người thì đòi mua một đống đồ vật loạn thất bát tao, nhưng chuyện lại không giải quyết được, mà còn càng ngày càng nghiêm trọng.Còn một người ngược lại có chút bản lĩnh, sau khi tới nhà xem, thì yên tĩnh lại mấy ngày, nhưng mấy ngày sau, lại về như cũ.Dấu tay máu vô duyên vô cớ xuất hiện trên gương, nửa đêm trông thấy bóng quỷ...Người Đới gia đều sợ đến mức đêm không thể an giấc.Sau khi ông chủ nghe nói chuyện này, nghĩ đến Sơ Tranh, lúc này mới giật dây bắc cầu qua.Những người tìm đến lúc trước đều vô dụng, Đới Tòng Vinh cũng có chút không tin.Huống chi Sơ Tranh còn trẻ như vậy.Nhưng mà ông chủ hung hăng nói cô có thể, Đới Tòng Vinh đành phải xem ngựa chết thành ngựa sống mà chạy chữa.*Lời đại đại:Bạo thêm 2 vạn chữ.Tăng thêm hôm nay đổi mới, tổng cộng là 3 vạn chữ.Bây giờ mệt mỏi, tay đau.Oa oa oa, muốn phiếu.Muốn phiếu mới có thể tốt.***Đại đại thật trâu...Cũng có thời kỳ ta bạo được tầm hơn 20 chương, nhưng mà giờ qua rồi :>> Lười, với cả mắt mũi không cho phép T.T
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 908: Ký sự trêu chọc quỷ (11)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Chỗ ở của Đới gia phi thường xưa cổ, trước giải phóng, khu này đều là người giàu ở, đương nhiên hiện tại cũng là một nhà khó cầu, có tiền cũng không mua được.

Ở chỗ này, liền đại biểu cho tài phú và địa vị.Đới Tòng Vinh mời Sơ Tranh đi vào.Cách trang trí trong biệt thự cũng đều lộ ra hơi thở cổ điển."

Tiên sinh về rồi."

Một bà lão nghe thấy động tĩnh, lau tay đi ra.Đới Tòng Vinh: "Vú Hà, chuẩn bị trà cho khách."

"Vâng, được."

Vú Hà đáp một tiếng, ánh mắt đảo qua một vòng trên người Sơ Tranh, cực nhanh dời đi, rồi vội vàng đi chuẩn bị nước trà."

Đó là người giúp việc nhà chúng tôi, vú Hà."

Đới Tòng Vinh giới thiệu cho Sơ Tranh biết: "Tiêu tiểu thư, mời ngồi bên này."

Sơ Tranh ngồi xuống ở phòng khách.Cô không phải Thiên Sư, cô chỉ có thể nhìn thấy quỷ ở thời điểm khi quỷ xuất hiện, nhưng không nhìn thấy trong phòng có âm khí hay không.Cô cũng sẽ không nói lung tung.Bưng phong phạm của cao nhân, chờ Đới Tòng Vinh mở miệng.Đới Tòng Vinh giới thiệu tình huống trong biệt thự cho Sơ Tranh biết.Hiện tại ở tại trong biệt thự, trừ người giúp việc vú Hà, thì còn hai người giúp việc nữa.Còn có vợ của Đới Tòng Vinh, nhưng vợ anh ta bởi vì sợ, nên đã mang con về nhà ngoại.Em trai của Đới Tòng Vinh, hiện tại đang nằm trên giường.Cuối cùng chính là ông nội của anh ta.Ông nội ngược lại là càng già càng dẻo dai, thân thể rất cường tráng."

Tiêu tiểu thư, chỉ cần cô có thể giải quyết chuyện này, tiền không thành vấn đề."

". . ."

Đây không phải vấn đề tiền bạc!Sơ Tranh nhìn lên trên lầu một chút: "Lên lầu xem thử."

Đới Tòng Vinh dẫn Sơ Tranh đi lên."

Đây là phòng ngủ của tôi."

Sơ Tranh vào xem một chút, gian phòng này thiên về hướng hiện đại hóa rất nhiều.Nhìn qua mấy gian phòng, Sơ Tranh không nhìn thấy quỷ."

Đây là phòng của em trai tôi."

Đới Tòng Vinh gõ cửa một cái.Bên trong vang lên một tiếng vang thật lớn, sau đó là một tiếng gầm thét 'cút'.Đới Tòng Vinh không cút, mà đẩy cửa gian phòng ra, trực tiếp dẫn Sơ Tranh đi vào."

Cút đi!

Nghe không hiểu à?"

Người đàn ông gầy gò trên giường bệnh, lửa giận ngập trời rống.Mà gian phòng này, khắp nơi đều là những vật còn sót lại của phong kiến mê tín.Bùa vàng gương bát quái kiếm gỗ đào gì đó. . .Đới Tòng Vinh trầm mặt đi qua nói chuyện với cậu ta, hai anh em nói nói liền cãi nhau rùm beng lên.Sơ Tranh lui ra khỏi phòng, Sư Âm dựa vào hành lang bên ngoài, đầy đất đều là máu, cô ấy đứng trong máu, hướng về phía cô huýt sáo đầy lưu manh.Sơ Tranh: ". . ."

Cay mắt."

A! ! !"

Bên trong đột nhiên truyền ra tiếng thét chói tai."

Quỷ! !

Có quỷ! !"

Giọng nói đầy hoảng sợ của em trai Đới Tòng Vinh truyền tới: "Quỷ tới! !"

Sơ Tranh nhìn máu chảy xuôi tới một chút. . .Chắc chắn là em trai Đới Tòng Vinh ở bên trong nhìn thấy.Một người từng bị quỷ tổn thương, tỷ lệ trông thấy những thứ này sẽ tăng lên rất nhiều."

Tiêu tiểu thư."

Đới Tòng Vinh gọi cô.Sơ Tranh đi vào."

Có quỷ, có quỷ. . ."

Em trai Đới Tòng Vinh co lại trên giường, vì chấn kinh quá độ mà quần áo co dúm lại mất hết cả hình dáng ban đầu."

Tiêu tiểu thư, cô có phát hiện gì không."

"Không có, anh ta như vậy thuộc về phản ứng khi bị kích thích, không cần khẩn trương."

Sơ Tranh nói mò một câu.Vừa rồi có quỷ, có lẽ Sư Âm đã sớm chuồn.-Đới Tòng Vinh trấn an được em trai, lui ra khỏi phòng.Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu ta náo như thế, cho nên Đới Tòng Vinh cũng không hoài nghi.Cả ngôi biệt thự đều đã xem hết, Sơ Tranh cũng không phát hiện ra bóng quỷ nào."

Tiêu tiểu thư, đều đã xem hết, cô có phát hiện gì không?"

Trở lại phòng khách, vú Hà bưng trà lên, Đới Tòng Vinh cũng không quanh co lòng vòng.Sơ Tranh: ". . ."

Ta thật sự chỉ là một người bình thường!Ta có thể nhìn ra cái gì chứ! !Ngươi như vậy không phải đang làm khó một nhóc đáng thương như ta sao!Thẻ người tốt ở đâu rồi! !Một bên khác, Sư Âm ngồi ở trên lan can thang cuốn, vèo một cái trượt xuống, sau đó bay lên, rồi lại trượt xuống.Sư Âm thấy Sơ Tranh nhìn cô ấy, còn giơ dấu V về phía cô, cười đến đặc biệt ngọt.Sơ Tranh: ". . ."

Ngươi mẹ nó là một con quỷ!Quỷ bây giờ đều không có tố chất nghề nghiệp như thế sao? !Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua phòng khách một vòng: "Đới tiên sinh nói trong nhà kiêng kị phong kiến mê tín?"

"Đúng vậy, ông nội tôi nói những chuyện này đều là lừa người."

Đới Tòng Vinh nói: "Trước kia tôi cũng không tin, nhưng em trai tôi xảy ra chuyện như vậy, bây giờ toàn bộ căn nhà còn biến thành thế này, tôi không tin thì có thể làm gì được?"

Biện pháp khoa học không giải quyết được.Vậy chỉ có thể dùng biện pháp không khoa học."

Tôi thấy cách bài trí của nhà anh, không giống như không tin những thứ này."

Toàn bộ cách bài trí của phòng khách, đều liên qua tới đạo môn.Nơi này có chỗ nào giống một gia đình theo chủ nghĩa duy vật tin tưởng khoa học chứ?

Đới Tòng Vinh nhìn phòng khách: "Cái này tôi không rõ lắm, nhưng mấy người lúc trước cũng nói giống như Tiêu tiểu thư.

Khi tôi còn bé chỗ này đã như vậy, những năm này cũng chỉ thay đổi vật trang trí, còn những thứ khác chưa từng thay đổi."

Đới Tòng Vinh ngược lại rất muốn đổi.Dù sao anh ta cũng là người trẻ tuổi, không thích loại vật trang trí như vậy.Nhưng mấy đời Đới gia đều ở trong căn nhà này, ông nội nhớ kỉ niệm cũ, không chịu đổi những thứ này.Đang nói, thanh âm của vú Hà vang lên: "Phu nhân về rồi."

"Tòng Vinh ở đây không?"

"Tiên sinh ở đây."

Một người phụ nữ trang điểm tinh xảo từ bên ngoài tiến vào, bộ váy dài ôm sát người, phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ của người phụ nữ.Đây là vợ của Đới Tòng Vinh.Phía sau cô ta còn có một người đi theo.Sơ Tranh đau tim.Thượng Tĩnh.Lại là cô ta! !Lại là cô ta a a a a! ! !Thượng Tĩnh là do vợ của Đới Tòng Vinh mời đến.Không biết Đới phu nhân nói gì với Đới Tòng Vinh, mà ánh mắt Đới Tòng Vinh nhìn Thượng Tĩnh lập tức cung kính hơn nhiều.Vừa rồi anh ta cũng không đối với Sơ Tranh như thế này.Thái độ mặc dù lễ phép, nhưng lại có vẻ rất qua loa.Đại khái là nể mặt bạn bè, dẫn Sơ Tranh về thăm nhà một chút, nhưng đáy lòng không thể nào tin tưởng.Lúc này ánh mắt nhìn Thượng Tĩnh, đó chính là ánh mắt khi trông thấy đại sư."

Cô ở đây làm gì?"

Thượng Tĩnh trông thấy Sơ Tranh, cau mày hỏi, đáy mắt còn mang theo vài phần kinh nghi.Đới phu nhân hỏi: "Đại sư quen biết?"

Thượng Tĩnh bưng tư thái của đại sư: "Bạn cùng phòng của tôi."

Đới Tòng Vinh và Đới phu nhân liếc nhau.Bạn cùng phòng của đại sư, vậy chẳng phải cũng là đại sư sao?Đới Tòng Vinh nghĩ lại, vừa rồi mình cũng không đắc tội với Sơ Tranh, lại bình tĩnh lại."

Vị Tiêu đại sư này là do bạn của tôi giới thiệu."

Đới Tòng Vinh cũng thay đổi cả cách xưng hô: "Không nghĩ tới lại là bạn cùng phòng của đại sư, vậy cũng là duyên phận."

Đại sư?Chỉ bằng cô?Khóe miệng Thượng Tĩnh hơi co giật, nhưng cũng không vạch trần.Đới Tòng Vinh làm dấu tay xin mời: "Đại sư mời ngồi, ngồi xuống rồi nói."

Thượng Tĩnh nhìn Sơ Tranh một chút, đi đến vị trí đối diện cô ngồi xuống.Đới Tòng Vinh và Đới phu nhân đành phải ngồi xuống bên cạnh.Ba người trò chuyện, Sơ Tranh không lên tiếng, thần sắc lãnh đạm ngồi đó.Có thể Đới Tòng Vinh hiểu ra được, Thượng Tĩnh này lợi hại hơn Sơ Tranh nhiều, chí ít người ta nói đạo lý rõ ràng, từ chuyên nghiệp dùng liền mạch, không giống Sơ Tranh.Sư Âm đã chạy khi Thượng Tĩnh xuất hiện."

Chuyện tôi đã nghe Đới phu nhân nói qua."

Thượng Tĩnh nói: "Chúng ta đi xem qua một chút được không?"

Đới Tòng Vinh lập tức gật đầu: "Được được."

Thượng Tĩnh mời Sơ Tranh: "Sơ Tranh, cùng đi?"

"Không cần."

Sơ Tranh cự tuyệt: "Tôi xem rồi."

Thượng Tĩnh nhíu mày: "Thật sao, vậy cô xem ra cái gì rồi?"

Sơ Tranh: "Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"

Thượng Tĩnh: ". . ."
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 909: Ký sự trêu chọc quỷ (12)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Đới Tòng Vinh cùng Đới phu nhân đều đi theo Thượng Tĩnh lên lầu.Một mình Sơ Tranh ngồi ở trên ghế sofa uống trà.Sư Âm thận trọng xuất hiện từ dưới đất.Sơ Tranh một cước giẫm cô ấy về.Chuột đất Sư Âm, lại xuất hiện ở bên cạnh: "Cô giẫm tôi làm gì, đầu tôi vốn đã hỏng, cô còn giẫm!"

"Cô đi theo tôi làm gì!"

Sư Âm giống như biết được bí mật to lớn gì đó: "Tôi phát hiện cô căn bản không biết gì cả."

Sơ Tranh: ". . ."

Chỉ có ngươi biết được rất nhiều.Ta cái gì cũng không biết, còn không phải treo ngươi lên mà đánh à!Sư Âm lại gần: "Tôi nói cô nghe, căn nhà này rất kỳ quái, hơn nữa ở đây còn có hơi thở của lệ quỷ lưu lại.

Chắc chắn là người nhà này đắc tội với lệ quỷ, chẳng qua lệ quỷ kia bây giờ không có ở đây. . ."

"Căn nhà này kỳ quái chỗ nào?"

"Cho tôi cảm giác không tốt lắm, tới gần nơi này, tôi cảm thấy năng lực của mình yếu đi rất nhiều, cô xem. . ."

Máu tươi xương cốt trên mặt đất bốc ra ngoài.Nhưng so với kỹ thuật đặc hiệu của phim Hollywood trước đó, thì lần này đặc hiệu rõ ràng chỉ có 5 xu tiền.Trước đó trên lầu cũng thế, mặc dù mặt đất có máu, nhưng cũng không nhiều.Cô còn tưởng rằng Sư Âm thu liễm.Hóa ra là bị đè lại."

Hơn nữa tôi cảm thấy tôi ở nơi này càng lâu, năng lực lại càng yếu, nơi này có quỷ!"

". . ."

Chính ngươi là một con quỷ đấy được không!Con ngươi Sư Âm chuyển hai vòng, lại hào hứng hỏi Sơ Tranh: "Cô cái gì cũng không biết, đến đây làm gì?"

"Có lẽ tôi. . .

đến tìm lệ quỷ kia."

Trong đám người Đới gia không có thẻ người tốt, lợi dụng phương pháp bài trừ thì —— chỉ còn lại lệ quỷ kia.Cũng không thể là người giúp việc của nơi này đúng không?Sơ Tranh liếc vú Hà đang làm việc ở bên cạnh một chút.Ôm chặt cánh tay.Cho nên chắc chắn là lệ quỷ!Sư Âm trong nháy mắt rời xa Sơ Tranh.Cô ấy hất tóc dài lên: "Chúc cô may mắn."

Sau đó lặn mất nhanh như chớp.Sơ Tranh: ". . ."

Sơ Tranh nghe thấy chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, đám người Thượng Tĩnh xuống."

Chỗ này quả thật có âm khí của lệ quỷ lưu lại, gần đây các anh đắc tội với ai?"

Giọng nói của Thượng Tĩnh vang lên.Nghe thấy lệ quỷ, Đới Tòng Vinh và Đới phu nhân liền ngơ ngác."

Chúng tôi làm ăn buôn bán, nhất định sẽ đắc tội với người ta, nhưng gần đây. . . thật sự không có.

Cho dù có chút mâu thuẫn nhỏ, cũng không đến mức chỉnh nhà chúng tôi như vậy chứ.

Đại sư, cô nhất định phải nghĩ biện pháp, giúp nhà chúng tôi một tay."

"Hai người bình tĩnh một chút."

Thượng Tĩnh nói với bọn họ, lệ quỷ hung tàn, và cũng khó đối phó.Bảo bọn họ suy nghĩ kỹ một chút, gần đây có đắc tội với ai không.Chỉ cần bắt được kẻ sai khiến phía sau màn, chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.Vợ chồng Đới thị ở bên kia suy nghĩ hồi lâu, liệt kê ra mấy người hiềm nghi.Thượng Tĩnh bảo bọn họ đi điều tra một chút trước, xem những người này gần đây có gì dị thường, cô ta để lại hai lá bùa, sau đó sắp xếp lại bố cục của căn nhà một phen.Sơ Tranh thừa dịp bọn họ không chú ý, rời khỏi biệt thự trước một bước.Thượng Tĩnh ra sau một bước, gọi cô lại."

Tiêu Sơ Tranh, cô trở thành Thiên Sư từ lúc nào?"

"Tôi không phải."

Ta là một người bình thường.Thượng Tĩnh nhíu mày: "Vậy vì sao cô lại ở đây?"

Sơ Tranh hỏi lại: "Có liên quan đến cô?"

Ta ở đâu là tự do của ta, dựa vào cái gì mà phải nói cho ngươi biết.Thượng Tĩnh bị Sơ Tranh nói đến có chút bực bội: "Cô nhìn thấy quỷ?"

"Không nhìn thấy."

". . ."

Thượng Tĩnh bình tĩnh nói: "Nể tình chúng ta là bạn học, tôi cho cô biết, trên người cô có âm khí rất nặng, sắp tới cô cẩn thận một chút đi."

Thượng Tĩnh nói xong cũng đi.Sơ Tranh đứng tại chỗ, con chó điên này có ý gì?

Đột nhiên hảo tâm nhắc nhở như thế. . .Người tuổi trẻ bây giờ, tâm tư thật khó hiểu.Sơ Tranh lắc đầu, đi ra khỏi con đường này.Cô tìm một nơi ngồi xuống, tìm kiếm tin tức liên quan tới Đới gia.Đới gia lập nghiệp bằng nghề tơ lụa, có lịch sử trăm năm.Đương nhiên hiện tại Đới gia đã là một tập đoàn lớn, sản nghiệp dưới tay rất rộng rãi, kinh doanh thứ gì cũng có.Loại tập đoàn lớn như thế này, đắc tội với người, bị người hại, rất bình thường.Sơ Tranh lại tìm kiếm về Trì Kính.Không có manh mối gì.Nếu như Trì Kính thật sự là lệ quỷ, thì ta phải làm sao mới bắt được hắn đây?【 Tiểu tỷ tỷ, vì sao cô lại muốn bắt chứ? 】 Vương Giả hiện tại không yêu cầu xa vời Sơ Tranh làm người tốt, chỉ muốn cô làm người! !"

Bằng không thì sao?

Ta còn mời chắc?"【. . .

Cô phải cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa, cô có thể dùng phương thức như bắt được sao? ! ! 】 Vương Giả phát điên."

Không bắt được hắn trước, ta làm sao cứu vớt hắn?

Dựa vào suy nghĩ chắc?"【. . .】Vương Giả lựa chọn đột tử.Sơ Tranh tìm kiếm về Thiên Sư ở thế giới này, manh mối trên mạng rất ít, dù sao đây cũng là chuyện phong kiến mê tín.Loại chuyện này, phải dựa vào người dẫn lối mới được.Sơ Tranh đi tìm Sư Âm, Sư Âm ngồi xổm ở bên ngoài trường học nhìn về phía tiểu ca ca xinh đẹp, thấy Sơ Tranh tới, lập tức mời cô cùng nhìn."

Sao cô biết tôi ở đây."

Sơ Tranh dựa vào bên cạnh: "Một tuần bảy ngày, thì sáu ngày cô đều ở đây."

"Cô chú ý đến tôi như thế, không phải là thích tôi chứ?"

Sư Âm nháy mắt ra hiệu với Sơ Tranh: "Tôi nói cho cô biết, người và quỷ không có kết quả tốt, cô không thể thích tôi."

Sơ Tranh: ". . ."

Sơ Tranh một cước đạp cô ấy vào trong đất.Sư Âm tuyệt không để ý, xuất hiện từ một bên khác."

Hung ác như thế, về sau cô làm sao gả ra ngoài được."

Không phải tính tính Sư Âm tốt, chỉ là bởi vì Sơ Tranh có thể nói chuyện với cô ấy, nên cô ấy mới tha thứ cho tính tình khó chịu của cô.Làm quỷ phải rộng lượng hơn!Sơ Tranh lười cùng Sư Âm nói nhảm: "Cô biết Thiên Sư không?"

". . ."

Sư Âm che ngực: "Tôi là một con quỷ đàng hoàng tốt đẹp, có nghĩ quẩn đâu mà đi quen biết Thiên Sư, sợ bọn họ không đánh chết tôi sao? !"

Quỷ đàng hoàng tốt đẹp và quen biết Thiên Sư có quan hệ gì?Không phải quỷ đàng hoàng tốt đẹp, thì có thể quen biết Thiên Sư à? !Quỷ các ngươi phức tạp như vậy sao?Giọng nói của Sư Âm khẽ chuyển: "Nhưng tôi biết một con quỷ có quen biết."

"Dẫn tôi đi."

"Hắc hắc, cô không cho tôi chỗ tốt gì sao?"

"Đốt cho cô một ngôi biệt thự."

Đại lão hào khí phất tay."

Vậy thì có ích gì."

Cô ấy ở một mình trong biệt thự, quạnh quẽ vắng lặng không chứ.

Sư Âm tới gần Sơ Tranh: "Cô làm cho tôi một mỹ nam."

Sơ Tranh nhìn về phía sinh viên ra ra vào vào ở cổng trường: "Chuyện này không được đâu, giết người là phạm pháp."

". . ."

Ai muốn cô giết người, vì sao phản ứng đầu tiên của cô lại là giết người chứ hả?

Sư Âm nói: "Bảo Thiên Sư đốt cho tôi một cái!"

"Cô còn muốn để Thiên Sư giết người?"

". . ."

Khóe miệng Sư Âm co giật, chúng ta làm quỷ có thể đơn giản chút được không?Không phải.Làm người có thể đơn giản chút được không?"

Bảo Thiên Sư làm một người giấy, rồi đốt cho tôi!"

Sư Âm tăng thêm âm lượng: "Không phải đốt người thật!"

"Cái này tôi biết, tôi làm cho cô."

Sư Âm bưng thái độ hoài nghi: "Tôi muốn đẹp trai."

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Ừ."

Sư Âm luôn cảm thấy quái quái chỗ nào ấy, nhưng không nghĩ ra được.Cô ấy đứng dậy: "Vậy được.

Cô đi theo tôi."

Sư Âm dẫn Sơ Tranh rời khỏi trường học, sau đó đi ngồi tàu điện ngầm rồi lại ngồi xe buýt, giày vò hơn nửa ngày.Mấu chốt là Sư Âm còn trốn vé.Sơ Tranh nghĩ mãi mà không rõ, vì sao không đón xe.Ta có tiền!Sư Âm: "Tôi không nhớ rõ chỗ kia gọi là gì, tôi chỉ biết cách làm sao để đi đến đó."

Sơ Tranh: ". . ."
 
Back
Top Bottom