Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
186841036-256-k888714.jpg

(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
Tác giả: Halantamnhien
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên gốc: 快穿:男神,有点燃!

Tên hán việt: Khoái xuyên: Nam thần, hữu điểm nhiên!

Tên truyện: Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên!

Tác giả: Mặc Linh

Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, hiện đại, xuyên nhanh, hệ thống, tình cảm, khoa học viễn tưởng, hài hước, HE,...

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Ảnh bìa: Design by Điềm Doãn
#Do not re-up#
Link quyển 1: https://www.wattpad.com/story/162349756-edit-xuyên-nhanh-nam-thần-bùng-cháy-lên-mặc-linh
Link quyển 2: https://www.wattpad.com/story/169090764-quyển-2-edit-xuyên-nhanh-nam-thần-bùng-cháy-lên
Link quyển 3: https://www.wattpad.com/story/176394493-quyển-3-edit-xuyên-nhanh-nam-thần-bùng-cháy-lên
Link quyển 4: https://www.wattpad.com/story/182765601-quyển-4-edit-xuyên-nhanh-nam-thần-bùng-cháy-lên

Văn án:
Sơ Tranh vô duyên vô cớ bị phán định tử vong, sau khi chết, phiền não duy nhất chính là - tiêu tiền.

Từ khi bị ràng buộc với cái hệ thống này, cô eo không đau, chân không mỏi, đến cả thở gấp cũng không cần nữa, mỗi ngày đều phải tiêu tiền trong sợ hãi.

Hệ thống: Tiểu tỷ tỷ, không nên tùy tiện mở hình thức vô địch! (▼皿▼#)
Hệ thống: Chúng ta định ra cái mục tiêu nhỏ, trước tiêu hết một trăm triệu!

Sơ Tranh: Phá sản cái gì, còn nữa, tên nam nhân không thể hiểu thấu này là như thế nào?

Đừng ngăn ta!

Ta muốn đi chinh phục thế giới!

Nam chính nào đó: ( nhanh chóng đổi tên ) Ta họ Thế tên Giới.
# tiểu tỷ tỷ, có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm, tìm hiểu một chút đi # Tags: 1v1cổđạiedithiệnđạimaclinhmauxuyênngontinhsungvuonggiaxuyênnhanh​
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 801: Thanh mai gả đến (27)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Tay."

Nữ sinh dữ dằn vươn tay về phía hắn.Mộ Thâm bị giật mình."

Cho tôi."

"Sơ Sơ..."

Cánh môi Mộ Thâm khẽ động.Sơ Tranh cưỡng ép lôi tay hắn ra ngoài, dùng sức cầm, nghĩ nghĩ, lại buông ra, mười ngón đan xen.Dắt thẻ người tốt của mình thì làm sao, mắc gì mà không được!"

Sơ Sơ..."

Sơ Tranh siêu hung: "Có ý kiến, kìm nén."

Ta không nghe, ta chỉ muốn dắt."..."

Mộ Thâm không biết nên nói gì.Cô đã có người mình thích, vì sao còn muốn đến trêu chọc mình...Ngón tay Mộ Thâm chậm rãi nắm chặt.Chỉ...Chỉ một lát.Hắn chỉ dắt một lát.Cái loại cảm giác này, giống như trộm được bảo bối từ chỗ người khác, lo lắng bị người ta phát hiện, nhưng lại không nỡ buông tay.Hai người an tĩnh đi trên đường nhỏ.Mộ Thâm nhìn cái bóng có vẻ hơi thân mật trên mặt đất, đánh vỡ trầm mặc: "Cô thích hắn như vậy sao?"

Thích đến nguyện ý bị khai trừ?"

Ai?"

Cô thích ai?"

Cô...

đối tượng yêu sớm."

Hắn không biết là ai, nhưng đáy lòng của hắn ghen ghét muốn điên, loại cảm xúc kia sắp bao phủ lấy hắn."

Tôi và hắn đã sớm chia tay, đó cũng không phải..."

Tôi!Phía sau Sơ Tranh không có tiếng, bị che chắn.Sơ Tranh bực bội: "Dù sao tôi cũng không thích hắn, anh đừng nghĩ lung tung."

"Cô... là đang giải thích với tôi?"

Mộ Thâm có chút không xác định."

Tôi chỉ nói cho anh biết, anh đừng nghĩ lung tung."

Giải thích cái gì, đó là không có khả năng.Sơ Tranh ghé mắt nhìn hắn: "Tôi chỉ muốn anh."

Bóng đêm yên tĩnh, Mộ Thâm nghe thấy tiếng tim mình đập, huyết dịch tựa hồ cũng đang sôi trào.Thình thịch..."

Muốn...

Muốn tôi?"

Trong lời nói của thiếu niên tràn đầy luống cuống: "Cô đang nói cái gì vậy?"

"Anh là của tôi."

Sơ Tranh không cảm thấy mình nói sai chỗ nào, tiến đến trước mặt thiếu niên, từng chữ cường điệu nói ra: "Của tôi."

Mộ Thâm cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.Tay chân cứng đờ tại chỗ.Trong con mắt màu hổ phách phản chiếu lấy gương mặt cô gái, ánh sáng dát lên cho cô một tầng hình dáng mơ hồ.Nhưng lúc này lại khắc sâu trong lòng hắn.Lông mi Mộ Thâm rung động: "Em đang thổ lộ với tôi?"

Sơ Tranh trầm mặc một chút, nói theo: "Anh cảm thấy thế thì là thế."

"..."

Cái gì gọi là hắn cảm thấy thế thì là thế?Lý trí hỗn loạn của Mộ Thâm, bị câu nói này đánh cho từ từ bình tĩnh trở lại."

Em thích tôi?"

"Ừ."

Sơ Tranh gật đầu."

Em muốn ở bên tôi?"

Sơ Tranh cân nhắc lại, cô chính là muốn ở cùng hắn, cho nên cô gật đầu."

Em muốn làm bạn gái của tôi?"

Sơ Tranh càng nghe càng thấy không thích hợp, đột nhiên phun ra một câu: "Anh không nguyện ý?"

Hắn nguyện ý.Hắn đương nhiên nguyện ý.Nhưng mà...Thế giới của bọn họ không giống nhau.Mộ Thâm bày biện biểu cảm của học sinh ngoan, nhấp môi dưới, khuyên nhủ: "Sơ Sơ, chúng ta cần phải bình tĩnh lại."

"Em rất bình tĩnh."

Sơ Tranh mặt không biểu tình, trong con ngươi bình tĩnh lộ ra nguy hiểm: "Anh không nguyện ý?"

Dám từ chối anh liền chết chắc!Mộ Thâm: "..."

Mộ Thâm còn chưa rõ ràng cục diện bây giờ, đột nhiên cảm thấy tay hơi đau.Hắn kịp phản ứng, phản ứng của nữ sinh trước mặt không đúng lắm.Cô giống như...

Có chút tức giận.Mộ Thâm không biết vì sao lại có cảm giác như vậy, rõ ràng nữ sinh trước mặt, tâm tình gì cũng không hiển lộ ra.Nhưng hắn cảm thấy nguy hiểm.Có một loại cảm giác nếu như hắn từ chối, thì chuyện hắn đối mặt chính là một kết cục rất đáng sợ.Mộ Thâm biểu cảm nghiêm túc: "Anh nguyện ý."

Cánh tay đang cầm tay hắn nới lỏng lực đạo, cỗ cảm giác nguy hiểm trên người cô gái cũng biến mất không thấy gì nữa, lại là vẻ hững hờ lãnh đạm xa cách kia."

Nguyện ý là tốt rồi."

Bằng không thì cũng chỉ có thể nhốt anh lại.【. . .】 Tiểu tỷ tỷ bày tỏ thôi mà cũng giống như đang bức lương dân làm kỹ nữ, ta có thể làm sao, ta cũng rất tuyệt vọng....Đột nhiên có thêm một người bạn gái, Mộ Thâm có chút hoảng hốt.Toàn bộ hành trình đều bị Sơ Tranh dắt đi, giống như dắt một anh bạn nhỏ nghe lời.Sơ Tranh đưa Mộ Thâm đến bên ngoài con ngõ nhỏ."

Muốn...

Muốn đi vào ngồi một chút không?"

Mộ Thâm nhìn ngõ nhỏ, mời Sơ Tranh đi vào."

Không được."

Sơ Tranh buông hắn ra, liếc đến tóc hắn, hít sâu, thật lòng hỏi: "Em có thể sờ tóc anh không?"

Muốn sờ, muốn sờ thật lâu rồi.Mộ Thâm rất ngoan, mình bây giờ thân là bạn gái, đưa ra yêu cầu này, hắn hẳn sẽ không cự tuyệt mình đâu nhỉ?"

A?"

Mộ Thâm sửng sốt."

Có thể chứ?"

Sơ Tranh chờ mong, tiểu nhân trong nội tâm hai mắt đã bốc lên ngôi sao nhỏ.Mộ Thâm không hiểu lắm, hắn hơi rũ đầu xuống: "Có thể."

Sơ Tranh lập tức sờ đến lọn tóc hắn, đầu ngón tay hơi đi lên, rơi vào đỉnh đầu hắn.Mộ Thâm rũ mắt nhìn Sơ Tranh.Biểu cảm của cô phá lệ nghiêm túc, vành môi hơi mím thành một đường.Ánh sáng nhạt rơi vào đáy mắt cô, toái quang lăn tăn, tựa như phản chiếu kim cương.Thật đẹp.Mộ Thâm yên lặng nghĩ.Trong lòng bàn tay Sơ Tranh là tóc mềm ơi là mềm, sờ một hồi lâu mới không nỡ buông hắn ra, thu tay lại, lại là đại lão cao quý lãnh diễm."

Về đi."

Mộ Thâm giơ tay sờ mái tóc vừa bị sờ loạn, không rời đi, ngược lại chần chờ hỏi: "Chuyện em bị khai trừ..."

"Ừm?"

Mộ Thâm rất để ý chuyện này: "Em là bởi vì...

Bởi vì yêu sớm nên bị khai trừ sao?"

Bởi vì người đó nên mới bị khai trừ sao?"

Thượng Vũ giở trò quỷ."

Sơ Tranh sợ Mộ Thâm không biết Thượng Vũ là ai, bổ sung thêm một câu: "Thượng Vũ là cha dượng của em."

Cũng là một con chó điên."

Vì sao?"

"Em đắc tội với lão ta."

Sơ Tranh cam đoan với hắn: "Yên tâm, anh sẽ không bị khai trừ vì yêu sớm đâu."

Vành tai Mộ Thâm bỗng dưng đỏ lên, ngượng ngùng và ngọt ngào cùng nhau xông tới.Không phải hắn lo lắng chuyện đó."

Bị khai trừ không có chuyện gì sao?"

"Mua xong cổ phần liền trở về."

Sơ Tranh giọng điệu tùy ý.Mộ Thâm nhớ tới mục đích ngày hôm nay cô xuất hiện ở đây, loại cảm giác thế giới của bọn họ cách nhau quá xa lại tới.Nhưng bây giờ bọn họ đang ở bên nhau.Mộ Thâm nắm chặt vạt áo.Sơ Tranh đột nhiên lại gần: "Anh qua đây đi học được không?"

Mộ Thâm ngửi được mùi hương trên người cô.Lãnh lãnh đạm đạm, cảm giác giống như con người cô vậy.Mộ Thâm dời mắt, có chút không dám nhìn Sơ Tranh: "Không, không cần."

Hắn ở Tam Trung rất tốt."

Em tìm anh rất phiền phức."

Khoảng cách giữa Tam Trung và trung học Thịnh Phong chỉ chừng 2 km, nhưng cũng giày vò rất phiền phức.Mộ Thâm chặn lại nói: "Anh tới tìm em."

Sơ Tranh: "Trường học của em ra về sớm hơn anh."

"Anh... anh có thể không học hai tiết cuối."

Sơ Tranh không rõ ý vị nói: "Không phải anh là học sinh tốt sao?"

"Không sao, hai tiết cuối cũng không có nội dung quan trọng gì."

Mộ Thâm nói xong, mới phản ứng được trong lời nói của Sơ Tranh có hàm ý.Mộ Thâm cúi đầu xuống: "Em có cảm thấy anh là một người trong ngoài bất nhất không?"

"Anh thế nào cũng được, đều là của em."

Sơ Tranh nói: "Có một chuyện duy nhất, không được phép giết người, đây là phạm pháp."

Mộ Thâm sắp bị từ 'của em' tẩy não.Một giây sau liền nghe thấy câu nói phía sau của Sơ Tranh.Đáy lòng Mộ Thâm hơi hơi trầm xuống.Sơ Tranh ôm bả vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Nếu thật sự có tên nào không có mắt chọc giận anh, thì nói cho em biết, em giúp anh giải quyết."***Halo, chào mừng đến với quyển 5 ~ ♡=====Hôm qua đọc comment của các cậu xong ngồi khóc một hồi đấy 🤣Quyển mới, nhà mới, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt ~ ♡♡♡
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 802: Thanh mai gả đến (28)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Thâm Thâm về rồi à?"

"Dạ."

Mộ Thâm để cặp sách xuống: "Bà nội, bà uống thuốc chưa?"

"Uống rồi."

Bà nội Mộ nhìn Mộ Thâm: "Hôm nay Thâm Thâm rất vui vẻ?"

Mộ Thâm sửng sốt một chút: ". . .

Có sao?"

"Đương nhiên là có."

Bà nội Mộ hiểu rõ cháu của mình: "Có phải là gặp được chuyện gì vui không?"

"

Sau này sẽ nói cho bà nội biết."

Mộ Thâm đưa bà nội Mộ trở về phòng: "Bà nghỉ ngơi trước đi, đừng ngủ muộn như vậy nữa."

"Còn có bí mật nhỏ.

Được được, cháu cũng đi ngủ sớm một chút đi, đừng làm bài tập quá muộn."

"Dạ."

Mộ Thâm đóng cửa phòng, mang theo cặp sách đi về phòng mình.Hắn mở hộp kẹo kia ra, bên trong còn lại không ít kẹo, hắn đều không nỡ ăn.Mộ Thâm bưng cái hộp, một hồi lâu sau lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn đến nhóm đồng bọn nhỏ của mình.【 Mộ Thâm: Giúp tôi nghe ngóng xem trước đó người Sơ Sơ kết giao ở trường học là ai. 】Ba con hàng kia đều chưa ngủ.Đột nhiên trông thấy một tin nhắn như vậy, tinh thần ai cũng tỉnh táo lại.【 Nông • bí đỏ không ngọt • Nghiệp: Sơ Sơ?

Sơ Tranh? 】【 Tài lang tiểu vương tử: A ~ gọi thân mật như vậy, có biến! 】【 Cảnh Hạo tốt một cái căn hào: Má ơi, dọa tôi rớt từ trên giường xuống, cái mông của tôi aaa! 】【 Tài lang tiểu vương tử: Thâm ca, anh và bạn học Diêu, là thế nào vậy?

Đêm khuya tình cảm online, đến, nói một chút, chúng em xem xét cho Thâm ca một tẹo. 】【 Mộ Thâm: Sáng mai cho tôi tin tức. 】Mộ Thâm cũng không muốn nói với bọn họ về vấn đề này.Ba con hàng không nghe ngóng được gì từ Mộ Thâm, liền chạy đi quấy rối Sơ Tranh.Sơ Tranh ấy mà, có chuyện nói thẳng, có giá đánh chết thẳng nam, làm sao hiểu được tâm tư nho nhỏ của Mộ Thâm, tự nhiên là có chuyện gì nói chuyện ấy.Loại cơ hội có thể chứng minh thẻ người tốt là của cô, tại sao phải bỏ qua?Không qua mấy phút, ba con hàng kia liền trở lại.【 Nông • bí đỏ không ngọt • Nghiệp: Em đã từng cho là, đời này Thâm ca cũng sẽ không có đối tượng, không nghĩ tới, vạn vạn không nghĩ tới, Thâm ca, không phải anh thích học tập sao? 】【 Cảnh Hạo tốt một cái căn hào: Em đã từng cho là, đời này Thâm ca cũng sẽ không có đối tượng, không nghĩ tới, vạn vạn không nghĩ tới, Thâm ca, anh phản bội học tập sao? 】【 Tài lang tiểu vương tử: Em đã từng cho là, đời này Thâm ca cũng sẽ không có đối tượng, không nghĩ tới, vạn vạn không nghĩ tới, Thâm ca, anh vứt bỏ học tập sao? 】Thâm ca của bọn họ thay đổi.Thế mà lại có đối tượng sau lưng bọn họ!Còn không có ý định nói cho bọn họ biết!Quá phận!【 Mộ Thâm: . . . 】Ba con hàng ở trong nhóm chat vui chơi.Đã bàn xong chuyện đi đâu chúc mừng Thâm ca thoát kiếp FA.Một hồi lâu sau mới hoán đổi đến trên chủ đề chính.【 Tài lang tiểu vương tử: Nhưng mà Thâm ca. . .

Hai người cũng đã kết giao, bây giờ đi hỏi thăm bạn trai cũ của người ta thì không tốt lắm đâu?

Đừng bụng dạ hẹp hòi như thế nha, rộng lượng chút, đó cũng là chuyện lúc trước rồi. 】【 Nông • bí đỏ không ngọt • Nghiệp: Đúng, Thâm ca, anh chưa từng yêu đương bao giờ, em nói anh nghe, con gái đều rất phản cảm với những chuyện này, anh như thế không phải là đang đi thăm dò người ta sao. 】【 Cảnh Hạo tốt một cái căn hào: Nói cứ như mi từng yêu đương rồi ấy. 】【 Nông • bí đỏ không ngọt • Nghiệp: Mặc dù ông đây cũng chưa yêu đương, nhưng ông nói không sai. 】Nhưng Mộ Thâm không.Hắn nhất định phải biết.Không biết trong lòng hắn rất khó chịu.Hắn muốn xem, nam sinh mà cô hẹn hò lúc trước, là người ra sao. . .Ba người Cảnh Hạo đành phải đi nghe ngóng đối tượng kết giao trước kia của Sơ Tranh.Việc này rất dễ nghe ngóng.Dù sao toàn bộ trung học Thịnh Phong đều biết.Không cần sáng mai, vào lúc ban đêm liền có kết quả.Mộ Thâm nhìn ảnh chụp trong điện thoại.Nam sinh cũng coi như đẹp trai quay đầu nhìn vào ống kính, trong tay ôm bóng rổ, ánh sáng vừa vặn, làm nam sinh càng phát ra vẻ soái khí mê người.Đây chính là đối tượng kết giao lúc trước của cô.【 Cảnh Hạo tốt một cái căn hào: Thâm ca, trước đó Nghiêm Tu này ngoại tình, đá bạn học Diêu. . .

Bạn học Diêu chia tay với cậu ta.

Nghe nói lúc vừa chia tay, tất cả mọi người đều tưởng rằng là bạn học Diêu ngoại tình trước, đoạn thời gian kia bị mắng rất thê thảm, về sau có người phát ảnh chụp mới đảo ngược lại. 】【 Nông • bí đỏ không ngọt • Nghiệp: Gọi bạn học Diêu cái gì hả, về sau phải gọi chị dâu. 】【 Tài lang tiểu vương tử: Tên phú nhị đại Nghiêm Tu kia, như thế không phải là khi dễ chị dâu chúng ta sao? 】Mộ Thâm xem hết những tin tức kia.Đáy mắt đã đọng lại u ám.Mộ Thâm không tiếp tục xem tin nhắn trong nhóm nữa, hắn ấn mở avatar của Sơ Tranh.Viết viết xóa xóa hơn nửa ngày, mới gửi một tin nhắn qua....Ngày hôm sau Sơ Tranh mới nhìn thấy tin nhắn của Mộ Thâm.【 Mộ Thâm: Anh tuyệt đối sẽ không chia tay với em. 】Sơ Tranh nhìn thời gian, hơn 1 giờ sáng.Hơn nửa đêm, nổi điên cái gì?Học sinh ngoan không cần ngủ sớm sao?【 Sơ Tranh: Anh không có cơ hội chia tay với em. 】Chia tay là không thể.Đời này cũng không thể.【 Mộ Thâm: Ừ, anh sẽ không. 】Mộ Thâm đáp lại trong vài giây.【 Sơ Tranh: Anh không lên lớp? 】 Thời gian hiện tại, hẳn là thời gian lên lớp.【 Mộ Thâm: Vụng trộm đáp lại em. 】Dường như Sơ Tranh có thể tưởng tượng được, bộ dáng Mộ Thâm vụng trộm bấm điện thoại dưới ngăn bàn.Học sinh ngoan. . .Sơ Tranh để điện thoại xuống đi rửa mặt.Xế chiều đi xử lý chuyện cổ phần của trung học Thịnh Phong.Bởi vì vấn đề tuổi tác của cô, cho nên số cổ phần này tạm thời đều đặt trên danh nghĩa của Tỉnh Lượng.Tỉnh Lượng: ". . ."

Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày, dưới danh nghĩa của mình có nhà có xe có cổ phần. . .

A, còn chưa có nhà.Cô chủ vẫn luôn ở khách sạnLoại một ngày mười ngàn tệ ấy.Nhưng hắn tin tưởng, lấy tần suất phá sản này của cô chủ, thì chẳng mấy chốc hắn sẽ có.Ai.Tỉnh Lượng rất sầu.Mỗi ngày hắn đều phải dùng định lực rất lớn, mới có thể bảo đảm mình sẽ không ôm số tiền kếch xù này chạy trốn....Đã vài ngày Khương Cẩn không nhìn thấy Sơ Tranh, phát Wechat cho Sơ Tranh cũng là hờ hững lạnh lẽo, ngay cả gọi điện thoại cũng không thể nói quá hai câu.Khương Cẩn cũng nghe không hiểu tình trạng của Sơ Tranh, chỉ có thể lôi kéo Hứa Khinh Tư.Đại tiểu thư bị cô ấy làm cho rất phiền: "Đồ của Sơ Tranh vẫn còn ở đây, cậu ấy nói sẽ trở về là sẽ trở về, cậu gấp làm gì."

"Tớ có thể không gấp sao?

Lỡ như cậu ấy thật sự không thể về nữa thì làm sao bây giờ?

Đây chính là quyết định của trường học. . ."

Thượng gia là nhà cha dượng của cô, chứ không phải nhà cô!Không có gia tộc ra mặt, dựa vào một mình Sơ Tranh, trường học làm sao có thể cho cô trở về được.Khương Cẩn sầu đến tóc sắp rụng hết."

Tớ nghe nói nhà cậu. . ."

Đại tiểu thư một tay ngăn cô ấy lại: "Khương Cẩn, quan hệ của tớ và người đàn ông kia cũng không tốt."

Muốn giúp Sơ Tranh, liền phải đi cầu xin ông taĐại tiểu thư không nguyện ý.Hơn nữa. . .Hứa Khinh Tư cảm thấy nữ sinh kia, cũng sẽ không rời đi như vậy.Khương Cẩn nghĩ tới Hứa Giai Hoan ở trường học diễu võ giương oai, không tiếp tục xát muối lên miệng vết thương của đại tiểu thư nữa, bỏ ý niệm này đi."

Hai người các cậu đứng ở cổng trường làm pho tượng?"

Khương Cẩn quay đầu, kinh hỉ trong nháy mắt bò lên trên hai gò má: "Tiểu Sơ!

A a a! !"

Khương Cẩn kích động nhào về phía Sơ Tranh.Sơ Tranh bị dọa đến mức vội vàng tránh sang bên cạnh.Khương Cẩn nhào hụt.Khương Cẩn không để ý chút nào vì Sơ Tranh tránh khỏi cô ấy, vui vẻ hiện rõ trên mặt: "Tiểu Sơ cậu trở về rồi?"

"Ừ."

Sơ Tranh thần tình lạnh nhạt."

Các cậu đứng ở cổng trường làm gì?"

Từ rất xa đã nhìn thấy bọn họ đứng ở đây, nửa ngày không thấy động.Đại tiểu thư vuốt tóc: "Cậu ấy lo lắng cậu không trở lại, chuẩn bị đứng ở cổng trường kháng nghị với trường học đấy."

Khương Cẩn: ". . ."*Tiểu tiên nữ: Các ngươi không bỏ phiếu ta liền kháng nghị.Tiểu thiên sứ: Ngươi kháng đi.Tiểu tiên nữ: Kháng nghị kháng nghị kháng nghị kháng nghị kháng nghị kháng nghị, lăn lộn!Tiểu thiên sứ: . . .

Má ơi!

Phạm quy a!Tiểu tiên nữ: Bỏ phiếu đi mà ~***Chương cuối ngày, mừng nhà mới ^^晚安 ~♡
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 803: Thanh mai gả đến (29)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Diêu Sơ Tranh, cô đã bị khai trừ rồi, còn tới trường học làm gì?"

Tiêu Mị mang theo tùy tùng, khí thế hung hăng xuất hiện.Sơ Tranh bóp cổ tay, thân khí thế kia của Tiêu Mị lập tức giống như khí cầu bị chọc thủng, khô quắt xuống."

Đây là trường học, cô còn dám đánh người chắc..."

Tiêu Mị cứng cổ, ép buộc mình trấn định, mới không chạy trối chết."

Thử xem."

Sơ Tranh làm bộ muốn đi qua phía Tiêu Mị, biểu cảm của Tiêu Mị biến đổi, lập tức vọt vào trong trường học.Khương Cẩn: "..."

Hứa Khinh Tư: "..."

Rốt cuộc Sơ Tranh đã làm gì với Tiêu Mị.Tiêu Mị rời đi chưa được vài phút, hiệu trưởng liền hấp tấp đuổi tới."

Bạn học Diêu, em còn tới trường học làm gì?

Lần trước nói với em chưa đủ rõ ràng sao?"

Hiệu trưởng trầm mặt, rất không chào đón Sơ Tranh.Dù sao lần trước Sơ Tranh cũng không cho ông ta sắc mặt tốt.Thân là hiệu trưởng của trung học Thịnh Phong, thái độ kia của Sơ Tranh, làm hiệu trưởng rất tức giận.Tăng thêm ý tứ của Thượng Vũ bên kia, hiệu trưởng tự nhiên cũng không để Sơ Tranh vào mắt.Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Trường học trừ học thì còn có thể làm gì."

Hiệu trưởng bị nghẹn một chút: "...

Bạn học Diêu, em đã bị khai trừ rồi."

"Ồ, tôi nhập học lại."

"Cái gì?"

Học sinh bị Thịnh Phong khai trừ, làm sao có thể nhập học lại?Hiệu trưởng lập tức nổi giận: "Ai cho phép em?

Em đã bị khai trừ, không có khả năng trở lại, em mau chóng rời khỏi trường học đi."

Học sinh bị ông ta khai trừ, lại còn có người dám để cô nhập học lại lần nữa.Phản rồi!"

Ông không quen biết."

"Tôi không quen biết?"

Hiệu trưởng khiếp sợ: "Em hù tôi à?"

Trường học này làm gì có ai ông ta không quen biết?Có năng lực cho người ta nhập học lại lần nữa, ông ta không có khả năng không quen biết!Sơ Tranh: "..."

Ta hù ngươi làm gì.Ngươi vốn không quen biết."

Cô chủ, xin lỗi, trên đường kẹt xe."

Tỉnh Lượng thở hồng hộc chạy tới, quay đầu trông thấy hiệu trưởng, theo bản năng khom người: "Chào hiệu trưởng, tôi là..."

Sơ Tranh đá hắn một cước.Tỉnh Lượng: "..."

Quên mất.Hiện tại hắn là một trong những cổ đông của trung học Thịnh Phong.Phải có khí thế!Tư liệu của hiệu trưởng hắn đã xem qua, tự nhiên nhìn một chút liền nhận ra ngay."

Cậu là?"

Hiệu trưởng nhìn người đột nhiên lao ra, hoàn toàn không biết."

Tôi là..."

Tỉnh Lượng nói chuyện, theo bản năng dùng kính ngữ, nhưng mà một giây sau liền cảm thấy bên hông đau xót, Tỉnh Lượng thẳng tắp sống lưng, cắn răng nói: "Tôi là Tỉnh Lượng, một trong những cổ đông của trung học Thịnh Phong."

Ngẩng đầu ưỡn ngực.Phải có khí thế.Hiệu trưởng: "? ?"

Điên rồi à!Ba cổ đông của trung học Thịnh Phong ông ta đều biết, người này từ chỗ nào xuất hiện thế?Cổ đông của trường học cũng dám giả mạo."

Diêu Sơ Tranh, em xem trường học là chỗ nào, em mời diễn viên này từ đâu tới, tôi nói cho em biết, mau đi đi, bằng không thì tôi sẽ gọi bảo vệ của trường học đến đây!"

Tỉnh Lượng tằng hắng một cái: "Có thể là tôi chưa giới thiệu rõ ràng, cô...

Tôi đã thu mua cổ phần trong tay Đặng Uyển Bình nữ sĩ, ở đây có văn kiện có thể chứng minh."

Tỉnh Lượng lấy từ trong túi tùy thân ra một phần văn kiện, đưa cho hiệu trưởng.Hiệu trưởng làm sao có thể tin.Nhưng mà trên văn kiện giấy trắng mực đen.Hiệu trưởng nhìn chằm chằm Sơ Tranh và Tỉnh Lượng, tựa như nhìn quái vật.Tỉnh Lượng biết Sơ Tranh, đây là tới cho cô chỗ dựa...Nếu như chuyện này là sự thật.Sau lưng hiệu trưởng dâng lên một trận mồ hôi lạnh."

Tôi... sao tôi không biết chuyện cổ đông thay đổi?"

Hiệu trưởng kiên trì hỏi một câu, đáy lòng có chút hoảng.Không có ai sẽ to gan đến mức, giả tạo văn kiện như thế lừa gạt ông ta.Tỉnh Lượng: "Chuyện cổ đông thay đổi, không cần thiết phải thông báo cho hiệu trưởng biết chứ."

"..."

Như thế không sai.Ông ta chỉ là hiệu trưởng quản lý trường học.Cổ đông thay đổi, xác thực không cần phải thông báo cho ông ta."

Nếu như hiệu trưởng vẫn không tin, có thể gọi điện thoại cho Đặng Uyển Bình nữ sĩ để hỏi thăm, xác nhận tính chân thực của chuyện này."

Tỉnh Lượng lễ phép đề nghị.Hiệu trưởng gọi điện thoại cho Đặng Uyển Bình bên kia.Nhận được cách nói giống như Tỉnh Lượng.Bà ấy thật sự đã bán cổ phần của trung học Thịnh Phong đi.Trung học Thịnh Phong, cổ đông chính là tất cả.Một hiệu trưởng như ông ta, cũng chỉ là người quản lý thay bọn họ quản lý trường học, chứ không phải người định đoạt.Hiện nay vị cổ đông mới nhậm chức này... và học sinh vừa bị khai trừ, quan hệ thế nào thì không rõ ràng, nhưng rõ ràng có quan hệ không nhỏ.Cổ đông muốn đổi một hiệu trưởng, cũng rất dễ dàng.Thượng Vũ đến cùng cũng không phải cổ đông của trường học.Dưới tình huống không có cổ đông nhúng tay vào, thay lão ta làm một chuyện, không có gì, nhưng bây giờ có cổ đông...Trong đầu hệu trưởng, không khỏi hiện lên hai chữ 'xong rồi' .Ông ta đắc tội với Diêu Sơ Tranh rồi.Tỉnh Lượng hỏi: "Hiệu trưởng, ông còn có nghi vấn gì không?"

Tay cầm điện thoại của hiệu trưởng, run lên nhè nhẹ: "Không có...

Không có..."

Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuôi xuống gương mặt.Làm gì còn vẻ kiêu ngạo của hiệu trường như vừa rồi nữa.Tỉnh Lượng mỉm cười: "Vậy cô chủ của chúng tôi có thể nhập học được chưa?"

Hiệu trưởng: "..."

Cô chủ! !Diêu Sơ Tranh có lai lịch gì!Không phải là con chồng trước của vợ Thượng tổng sao?"

Có thể có thể."

Thân thể hiệu trưởng căng thẳng, cũng không dám nhìn Sơ Tranh.Chuyện còn lại, giao cho Tỉnh Lượng, Sơ Tranh và Khương Cẩn, Hứa Khinh Tư đi vào trước.Nội tâm Tỉnh Lượng cũng rất hoảng.Nhưng mà Sơ Tranh không hiểu được sự luống cuống của hắn.Khương Cẩn và Hứa Khinh Tư đi ra một khoảng cách thật dài, mới lấy lại tinh thần."

Tiểu Sơ... cậu cậu cậu..."

"Cái kia... cổ đông kia?"

"Cậu có quan hệ thế nào với hắn?"

Đại tiểu thư thay Khương Cẩn hỏi."

Cô chủ của hắn."

"Thế nhưng hắn...

Hắn hắn hắn...

Hắn là..."

Cổ đông a a! !Cậu là cô chủ của hắn?Đây chẳng phải là chính là cổ đông gián tiếp sao?Cả người Khương Cẩn đều mơ hồ.Mấy ngày này, tiểu đồng bọn xảy ra chuyện gì thế.Ánh mắt Hứa Khinh Tư nhìn Sơ Tranh bình tĩnh hơn nhiều, đương nhiên cũng không thiếu được hiếu kì và tìm tòi nghiên cứu.Nhưng nghĩ đến về sau lại phải làm bài tập cho hai người, đại tiểu thư cũng có chút rầu.Vì sao không hỗ trợ trả tiền nghiệp vụ.Lúc trước tại sao cô ấy lại muốn lấy đồ của cô chứ!Cũng tại con ngốc Hứa Giai Hoan kia, tranh giành với cô ấy làm gì!Khương Cẩn tự mình đần độn một hồi, rất nhanh liền vứt bỏ vấn đề kia, lôi kéo Sơ Tranh: "Tiểu Sơ trở về, quá tốt rồi, vừa vặn có thể đuổi kịp kỳ thi lần này."

Sơ Tranh: "? ?"

Ta?

Ta trở về làm gì!

Sao còn chưa qua kỳ thi?

Trường học sao mà lắm chuyện thế hả! !...Tin tức Sơ Tranh trở về trường học, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ khối lớp, sau đó khuếch tán sang các khối khác.Ánh mắt mọi người nhìn Sơ Tranh, đại khái như nhìn một thứ hiếm lạ, rất muốn hỏi cô làm sao để trở về, nhưng lại không dám.Không quá một ngày, hiệu trưởng bởi vì nhận hối lộ mà rơi đài.Các học sinh thổn thức."

Cô ta đã bị khai trừ rồi, sao còn có thể trở về?"

"Hôm qua tôi nhìn thấy cô ta đứng chung với hiệu trưởng, bên cạnh còn có một người đàn ông, cậu không nhìn thấy biểu tình của hiệu trưởng lúc đó, khó coi muốn chết..."

"Tức giận?"

"Không phải, không giống.

Tôi cảm thấy càng giống như nghẹn khuất hơn..."

"Tôi cũng nhìn thấy.

Kết quả hôm nay hiệu trưởng liền rơi đài vì nhận hối lộ...

Ai, các cậu nói xem, người đàn ông kia là ai?"

Không ai biết người đàn ông kia là ai.Một số lời đồn đại không tốt lắm, cũng bởi vậy mà lưu truyền ra."

Người nào chứ!

Cả ngày không học tập cho tốt, chỉ có tư tưởng xấu xa là giỏi!"

Khương Cẩn tức giận đến mắng to.Bởi vì những người kia nói thật sự rất khó nghe.Khương Cẩn quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, cậu không tức giận sao?"

"Tức giận có thể làm bọn họ không nói sao?"

Không thể, cho nên tức giận thì làm được gì."..."
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 804: Thanh mai gả đến (30)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Lời đồn đại trong trường học càng ngày càng khó nghe.Sơ Tranh còn chưa làm gì, thì đột nhiên có người truyền ra, Sơ Tranh mới là cổ đông của trường học, Tỉnh Lượng chỉ là người thay cô làm việc.Chuyện này lập tức kích thích ngàn cơn sóng.Đại bộ phận học sinh, đối với cổ đông của trường học đều không rõ ràng lắm.Nhưng nhà bọn họ có người rõ ràng.Chuyện trường học đổi cổ đông, người trong nhà chỉ cần hơi nghe ngóng một chút, không khó hỏi thăm ra được.Cổ đông mới nhậm chức Tỉnh Lượng này, xác thực có rất nhiều thời gian đi theo bên cạnh Sơ Tranh.Cũng không ít học sinh trông thấy, có đôi khi Sơ Tranh đi về, đều là hắn đưa đón.Cho nên...Sao Diêu Sơ Tranh lại trở thành cổ đông của trường học rồi? !Chuyện này không phù hợp với logic bình thường.Có không ít người đến hỏi Thượng Vũ chuyện này.Dù sao đây cũng là kế nữ của lão ta.Nhưng mà Thượng Vũ cũng rất mờ mịt.Lão ta bảo trường học khai trừ cô.Kết quả quay đầu cô liền trở thành cổ đông của trường học, Thượng Vũ vô cùng tức giận, còn không làm gì được Sơ Tranh...."

Học tỷ, học tỷ! !"

"Diêu Sơ Tranh học tỷ! !"

Khương Cẩn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài một chút, một nam sinh ghé vào cửa, vẫy vẫy tay về phía bên này."

Tiểu Sơ, có người gọi cậu."

Khương Cẩn lấy cùi chỏ chọc chọc Sơ Tranh đang đọc sách bên cạnh.Sơ Tranh nhìn về phía cửa.Đứa cháu trai kia của Đặng Uyển Bình...Cậu ta tới làm gì?"

Dáng dấp còn rất đẹp trai."

Khương Cẩn không có ý tốt: "Tiểu Sơ, cậu đừng bị tra nam làm tổn thương, liền biến thành một tra nữ nha."

Sơ Tranh: "? ?"

"Học tỷ!

Chị ra đây chút!"

Nam sinh thấy Sơ Tranh không để ý tới mình, càng lớn tiếng hơn.Bốn phía quăng tới ánh mắt càng ngày càng nhiều."

Đây không phải Cố Du lớp mười sao?"

"Cậu ta đến tìm Diêu Sơ Tranh à, bọn họ quen biết sao?"

"Tớ nghe nói Cố Du là cháu trai của một cổ đông..."

"Hiện tại Diêu Sơ Tranh thật sự là cổ đông của trường học à?"

"Cô ta vừa trở về hiệu trưởng liền rơi đài, chuyện này có thể là giả sao.

Không phải có người hỏi người nhà rồi à?

Chuyện này hơn phân nửa là sự thật."

"Sao cô ta lại trở thành cổ đông..."

"Không biết."

Có khối người ao ước ghen tị.Lúc đầu, ở trong đám bọn họ, Sơ Tranh là người trôi qua rất thảm.Ai biết người ta đột nhiên nhảy lên trở thành cổ đông của trường học.Ở trong lòng học sinh, cổ đông của trường học so với nhân vật khác đại khái đều lợi hại hơn.Sơ Tranh đi ra khỏi phòng học trong đống âm thanh nghị luận: "Làm gì?"

"Học tỷ, chị thật khó mời."

Cố Du thở ra một hơi, đưa một quyển sách bài tập cho cô: "Thâm ca ở xa quá, hôm nay em có việc, chị đưa cho Thâm ca giúp em, thuận tiện xin nghỉ giúp em với."

"Vì sao?"

"Không phải chị là bạn gái Thâm ca sao?"

Cố Du nói rất đương nhiên: "Học tỷ, hôm nay em có chuyện rất quan trọng, không thể học bổ túc, chị giúp em một lần này thôi."

Sơ Tranh: "..."

Cố Du nghe lén được Mộ Thâm gọi điện thoại với người ta, nghe ra một chút manh mối, sau đó cậu ta hỏi hai câu, Mộ Thâm không phủ nhận.Cậu ta xin nghỉ, Mộ Thâm chắc chắn sẽ không đồng ý.Nhưng Sơ Tranh không giống!Cố Du nảy ra một ý kiến hay."

Xin nhờ học tỷ."

Cố Du đưa sách bài tập cho cô, co cẳng liền chạy."

Lần sau em mời học tỷ ăn cơm."

Sơ Tranh: "..."

Không phải!Ta có đáp ứng sao? !Sơ Tranh phiền muộn cầm sách bài tập trở lại chỗ ngồi.Khương Cẩn lại gần nhìn một chút, nhìn thấy cái tên trên trang bìa: "Mộ Thâm?"

Là anh trai Tam Trung siêu đẹp lần trước! !"

Tiểu Sơ, quan hệ của hai người thế nào?

Đến bước nào rồi?"

Lửa bát quái của Khương Cẩn cháy hừng hực."

Đối tượng của tớ."

Sơ Tranh còn ước gì được cầm cái loa lớn mà công bố kia kìa, Khương Cẩn hỏi, cô đương nhiên sẽ không giấu diếm."..."

Khương Cẩn kinh ngạc đến há to mồm.Cái này. . .

Cái này cũng quá nhanh rồi!..."

Thâm ca, còn một tiết nữa, anh không học sao?"

Cảnh Hạo thấy Mộ Thâm thu dọn đồ đạc, có chút kỳ quái."

Ừ."

Mộ Thâm không thèm chờ bọn họ, trực tiếp rời khỏi phòng học.Cảnh Hạo vội vàng túm chặt Nông Diệp và Thái Hổ còn đang ngủ."

Má ơi, các cậu đừng ngủ nữa!

Thâm ca cúp học! !"

"Ra về?"

Nông Diệp mơ mơ màng màng hỏi một câu."

Thâm ca cúp học!"

Cảnh Hạo gào thét.Thái Hổ: "..."

Nông Diệp: "..."

Hai người trong nháy mắt thanh tỉnh.Thâm ca cúp học?Chuyện này không có khả năng?Nhớ có một lần, người khác hẹn đánh nhau, tư thế lớn như vậy, Thâm ca cũng phải học xong một tiết cuối cùng mới chịu đi, làm đám người kia tức muốn chết.Học sinh tốt là không thể cúp học!Sao Thâm ca lại cúp học rồi?"

Đi đi đi."

Ba người cấp tốc xông ra khỏi phòng học, đuổi theo Mộ Thâm.Còn một tiết nữa, cổng trường chưa mở, không thể ra ngoài từ cửa chính, Mộ Thâm chỉ có thể leo tường ra.Mộ Thâm nhảy xuống đất, điện thoại trong túi liền vang lên.Hắn nhặt cặp sách lên, lấy điện thoại ra, tưởng rằng bọn Cảnh Hạo, không nghĩ tới lại là Sơ Tranh.【 Sơ Tranh: Lúc nào tan học? 】Cô lại chủ động gửi tin nhắn cho mình!Nhịp tim Mộ Thâm trật mất nửa nhịp.【 Mộ Thâm: Anh tan học rồi, lát nữa đến tìm em. 】【 Sơ Tranh: Em ở cổng trường của anh. 】【 Mộ Thâm: ? ? 】Mộ Thâm vòng đến cửa chính của trường học, Sơ Tranh đứng ở cách đó không xa, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, một bộ dáng nhàn nhã.Mộ Thâm hít sâu một hơi, đi qua."

Sơ Sơ."

Sơ Tranh ngước mắt, quan sát hắn một chút: "Trốn học?"

Vành tai Mộ Thâm hơi đỏ lên, giống như học sinh ngoan bị giáo viên bắt được khi đang làm chuyện xấu: "Một tiết cuối, không học cũng không sao."

Sơ Tranh không nói gì, đưa sách bài tập cho hắn: "Cố Du bảo hôm nay không học bổ túc."

Mộ Thâm sửng sốt một chút, sau đó hơi nhíu mày."

Vì sao?"

"Em làm sao biết, cậu ta nhờ em đưa cái này cho anh."

Cố Du chạy còn nhanh hơn thỏ.Mộ Thâm 'A' một tiếng, cất sách bài tập đi."

Muốn đi đâu?"

Sơ Tranh hỏi hắn.Bình thường Mộ Thâm không có quá nhiều hoạt động, không đánh nhau thì chính là làm bài tập, không nữa thì là làm thêm.Hôm nay Cố Du không học bổ túc, thời gian phía sau đang trống.Mộ Thâm cũng không biết đi đâu, cẩn thận đề nghị: "Đi thư viện nha?"

Sơ Tranh: "? ? ?"

Đi thư viện làm gì?"

Ừ."

Thẻ người tốt muốn đi, thế thì đi thôi.Hai người đi về phía thư viện.Mộ Thâm đi sát bên Sơ Tranh, cánh tay xuôi bên người, khi đi lại, không cẩn thận đụng phải mu bàn tay Sơ Tranh, ánh mắt Mộ Thâm quét lung tung bốn phía.Dư quang liếc qua ngắm nhìn Sơ Tranh, thận trọng nhô tay ra, mấy lần mới câu lấy ngón tay Sơ Tranh.Sơ Tranh ghé mắt nhìn hắn.Mộ Thâm lập tức bối rối dời ánh mắt, nhưng tay vẫn bắt lấy tay cô."

Mộ Thâm."

"Ừ..."

"Em muốn sờ tóc."

"? ? ?"

Thiếu niên cúi đầu xuống, ngoan ngoãn nói: "Vậy em sờ một hồi, chỗ này sẽ có người đi ngang qua, đừng sờ quá lâu."

Mộ Thâm không biết vì sao Sơ Tranh lại thích sờ tóc hắn.Nhưng cô thích, Mộ Thâm cảm thấy rất vui vẻ.Mộ Thâm nhìn thấy có xe chạy qua bên này, lên tiếng hỏi: "Sơ Sơ, xong chưa?"

Sơ Tranh thu tay lại.Mộ Thâm lung lay tóc, Sơ Tranh đột nhiên kéo hắn, đi sang bên cạnh, cực nhanh trốn ra sau kiến trúc bên cạnh.Mộ Thâm: "Sơ Sơ?"

"Suỵt."

Sơ Tranh ra hiệu hắn đừng nói chuyện.Mộ Thâm nghi hoặc nhìn theo ánh mắt cô.Là chiếc xe vừa rồi...Chiếc xe kia dừng ở bên cạnh đường đi, tựa hồ đang đợi người.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 805: Thanh mai gả đến (31)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Con đường này chính là con đường vừa rồi Mộ Thâm leo tường ra, đối diện chính là tường vây của trường học.Chiếc xe kia dừng ở ven đường, ước chừng ba phút, có một nữ sinh leo tường ra.Nữ sinh đi đến trước cửa xe, nói gì đó với người trong xe, vừa chuẩn bị lên xe.Thì một chiếc xe khác từ bên kia vọt tới.Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, trên xe, một nam sinh nổi giận đùng đùng đi xuống, nhanh chóng đi đến trước mặt nữ sinh kia, lôi kéo tay cô ta chất vấn cái gì đó.Mộ Thâm biết nam sinh kia —— Nghiêm Tu.Nữ sinh chính là Nhan Nhan.Từ sau khi trở về từ lần du lịch kia, Nhan Nhan liền lãnh đạm với cậu ta, nhớ tới thì dỗ dành hai câu, không nhớ tới, thì căn bản không để ý đến cậu ta.Con gái bên cạnh Nghiêm Tu, có ai mà không phải nâng niu cậu ta, chạy theo phía sau mông cậu ta chứ.Nhưng mà Nghiêm Tu thật sự thích cô ta.Cho nên dù Nhan Nhan lạnh nhạt với cậu ta, cậu ta cũng không chia tay với Nhan Nhan.Nhưng mà khoảng thời gian này, luôn có người nói với cậu ta, Nhan Nhan thường xuyên đi cùng một người đàn ông, ra vào hội sở cao cấp, trên người Nhan Nhan còn nhiều thêm rất nhiều xa xỉ phẩm.Lúc đầu Nghiêm Tu không tin.Nhan Nhan cũng phủ nhận, mấy ngày nay Nhan Nhan dỗ cậu ta đến vô cùng vui vẻ.Nhưng không qua mấy ngày, Nhan Nhan lại khôi phục thái độ như trước.Hôm nay Nghiêm Tu bắt tại trận.Sơ Tranh dựa vào tường, nhìn bên kia cãi lộn.Nhan Nhan không chia tay với Nghiêm Tu, nhưng lại ở cùng một chỗ với người theo đuổi mình.Đây là muốn bắt cá hai tay à!Lợi hại.Ánh mắt Mộ Thâm dao động giữa hai bên, con ngươi màu hổ phách hơi sâu, không biết hắn đang suy nghĩ gì.Nghiêm Tu và Nhan Nhan làm ầm ĩ lên, một người đàn ông khác từ trên xe bước xuống, bảo vệ Nhan Nhan ra phía sau lưng.Nghiêm Tu trực tiếp vung một quyền tới......"

Đi thôi."

Sơ Tranh kéo Mộ Thâm rời đi.Mộ Thâm quay đầu nhìn lại, Nghiêm Tu ngồi dưới đất, trơ mắt nhìn Nhan Nhan và người đàn ông kia rời đi.Sơ Tranh và Mộ Thâm đi tới, Nghiêm Tu dễ dàng trông thấy được.Trong nháy mắt đó, đáy lòng Nghiêm Tu tuôn ra sự sỉ nhục và chật vật, cắn nuốt cậu ta.Nữ sinh này vốn nên chật vật không chịu nổi.Nhưng cô không có.Cô nhảy lên trở thành cổ đông của trung học Thịnh Phong.Không thèm để ý đến mình chút nào.Hiện tại còn nhìn thấy một mặt chật vật của mình như thế.Thần sắc hờ hững như nhìn một người xa lạ.Nam sinh được cô dắt, chậm rãi quay đầu.Dung mạo xinh đẹp tinh xảo, toàn thân trên dưới đều lộ ra khí chất của học sinh tốt, nhưng ánh mắt của hắn...Nghiêm Tu còn chưa thấy rõ, nam sinh đã quay đầu lại, đi theo Sơ Tranh biến mất ở ngã rẽ....Thư viện lúc này có không ít người, Mộ Thâm chọn lấy một vị trí hơi khuất, cùng Sơ Tranh ngồi xuống.Hắn lấy bài tập ra làm: "Sơ Sơ, em không làm bài tập sao?"

"Không làm."

Đại lão làm bài tập cái gì.Đại lão không cần!Mộ Thâm làm bài tập thích ăn kẹo đường, hắn lấy ra hai viên kẹo, lột một viên đưa cho Sơ Tranh: "Sơ Sơ ăn không?

Rất ngọt."

Sơ Tranh lắc đầu, ra hiệu hắn ăn đi: "Anh rất thích ăn kẹo?"

"Ừ... anh thích ngọt."

Thẻ người tốt dường như rất thích ăn đồ ngọt.Sơ Tranh đột nhiên lấy viên kẹo trong tay hắn đi, ngón tay thon dài lột giấy gói kẹo ra, ném vào trong miệng.Mộ Thâm cúi đầu làm bài tập.Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh, không biết rút một quyển sách từ đâu ra, lật xem.Bên cạnh có người ngồi cùng, cảm giác hoàn toàn không giống.Giống như nơi trống rỗng, đột nhiên bị người lấp đầy.Mộ Thâm viết đến một nửa, Sơ Tranh đột nhiên lại gần, đầu ngón tay màu hồng nhạt điểm lên môi một cái.Mộ Thâm nghi hoặc: "Sơ Sơ?"

Sơ Tranh nghiêm túc nhìn hắn: "Ngọt, anh nếm thử."

Trong đầu Mộ Thâm 'Oanh' một tiếng nổ tung.Cô đây là đang mời mình hôn cô hả! !Nào có chuyện con gái chủ động như thế?"

Sơ...

Sơ Sơ..."

Mộ Thâm khẩn trương xê dịch về phía sau: "Anh..."

"Không phải anh thích ngọt sao?"

Mộ Thâm: "..."

Đúng là hắn rất thích.Nhưng chuyện này và chuyện hôn cô có quan hệ gì.Mộ Thâm còn muốn lui về phía sau, bên hông đột nhiên xiết chặt, bị một cỗ lực lượng kéo về.Mộ Thâm lại không dám giãy dụa quá lớn, xung quanh còn có người."

Sơ Sơ, có người, anh..."

Sơ Tranh nhìn hắn không chớp mắt, cánh môi đỏ bừng hiện ra chút sáng bóng, lúc này phá lệ mê người.Lời phía sau của Mộ Thâm không tài nào nói ra được.Hắn nghe thấy tiếng tim mình đập.Cũng nghe thấy thanh âm trong đáy lòng mình.Hắn muốn hôn cô...Mộ Thâm cực nhanh quét mắt nhìn xung quanh một chút, tất cả mọi người cúi đầu làm chuyện của mình, cũng không chú ý đến người trong góc này.Mộ Thâm tiến tới, cực nhanh nhẹ chạm lên môi cô một cái.Sau đó ngồi thẳng thân thể, cầm bút, nhưng đề mục này là gì, hắn đã hoàn toàn quên mất.Trong đầu tất cả đều là cảm giác khi đụng vào Sơ Tranh vừa rồi.Mềm mại lại thơm ngọt.Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn.Thân thể Mộ Thâm cứng ngắc, vành tai có chút nóng lên, không dám nhìn Sơ Tranh, chỉ có thể nhìn chằm chằm đề trước mặt.Sơ Tranh sờ tóc xong, tay trượt xuống bên hông hắn, sau đó liền không có động tĩnh.Mộ Thâm: "..."

Không, không dời sao?Mộ Thâm hi vọng Sơ Tranh có thể dịch chuyển tay đi, thế nhưng người sau đã dời mắt đi đọc sách, hoàn toàn không có ý tứ muốn dịch chuyển khỏi.Hắn lại không dám nói.Bé ngoan Mộ Thâm chỉ có thể cứng đờ thân thể, động cũng không dám động.Vất vả lắm mới mơ hồ viết xong bài tập, vừa quay đầu liền nhìn thấy tên quyển sách vừa rồi Sơ Tranh lật xem, Sơ Tranh chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ.—— Tâm lý học tội phạm! !Mộ Thâm lần nữa nhớ tới chuyện phát sinh bên trong ngõ hẻm kia.Gã đàn ông kia...Hắn cẩn thận lấy điện thoại di động ra, dựa theo tiêu đề ngày đó hắn trông thấy, tìm kiếm.Nhảy ra rất nhiều trang web.Nhưng...Không có cái nào, phù hợp với cái hắn trông thấy ngày đó.Nhịp tim Mộ Thâm nhảy thình thịch đến mất đi tần suất, không ngừng kéo xuống, muốn tìm được tin tức kia.Không có.Không có...Cô lừa mình.Tin tức kia là giả.Mộ Thâm chỉ cảm thấy tứ chi có chút phát lạnh."

Làm xong chưa?"

Cạch.Mộ Thâm đập di động lên trên bàn: "Xong, xong rồi.

Làm xong rồi, chúng ta đi thôi."

"Anh khẩn trương cái gì?"

"Anh... anh không có."

Mộ Thâm gắt gao cầm điện thoại di động.Ánh mắt ngờ vực của Sơ Tranh rơi vào trên điện thoại của hắn.Mộ Thâm càng khẩn trương hơn, Sơ Tranh giơ tay lấy, đáy lòng Mộ Thâm quýnh lên, không quản nổi những chuyện khác, trực tiếp hôn tới.Mộ Thâm dán vào Sơ Tranh, quả nhiên Sơ Tranh từ bỏ chuyện lấy điện thoại.Mộ Thâm nhanh chóng nhét điện thoại vào trong túi, dựa theo hình ảnh ngẫu nhiên trông thấy trên TV, nhẹ nhàng trằn trọc một phen.Hắn bối rối đứng dậy, nhét đồ vật vào trong cặp sách, cúi đầu đi ra ngoài.Sơ Tranh như có điều suy nghĩ đuổi theo hắn.Lúc trở về, Sơ Tranh đè hắn trong ngõ nhỏ tối đen không người, hôn hắn hồi lâu.Lúc Mộ Thâm trở về, cả người đều mơ hồ, bà nội Mộ gọi hắn mấy lần hắn mới hoàn hồn."

Bà nội, cháu không sao, sao bà còn chưa ngủ?"

"Bây giờ mới có mấy giờ, sao hôm nay cháu về sớm vậy?"

Bà Mộ nói: "Miệng cháu sao thế?"

Mộ Thâm ghé mắt, trông thấy người trong gương, cánh môi đỏ bừng, tựa như bôi son, trên mặt cũng còn mang theo chút đỏ ửng."

Không sao."

Mộ Thâm trấn an được bà nội Mộ, trở lại gian phòng của mình.Hắn ngã xuống giường, một lát sau ngồi dậy, dùng di động tìm kiếm tin tức lần nữa.Hắn đổi từ ngữ mấu chốt tìm kiếm.Nhưng mà cái gì cũng không có.Mộ Thâm càng nghĩ càng thấy không đúng, đầu lưỡi liếm qua cánh môi, từng tia từng tia ngọt ngào lan tràn trên đầu lưỡi, Mộ Thâm hơi sững sờ.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 806: Thanh mai gả đến (32)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Đêm lạnh như nước.Trong ngõ nhỏ cũ nát không chút ánh sáng, chậm rãi có bóng người di động, có một chùm sáng di động theo bóng người kia.Mộ Thâm đi đến vị trí lúc trước, coi đây là trung tâm, tìm kiếm bốn phía.Có lẽ hắn không nên tới...Hắn không biết mình muốn xác minh cái gì.Xác minh được thì thế nào.Hắn sẽ không thích cô nữa sao?Sẽ không.Hắn thích cô.Đi một vòng, Mộ Thâm không tìm được gì cả.Có lẽ là mình nghĩ sai rồi.Có đôi khi tin tức cũng sẽ bị phong tỏa, không phải sao?Mộ Thâm an ủi mình như thế, tắt đèn pin đi, ngồi ở trên bậc thang.Mưa đêm lất phất, một ít nhựa plastic dưới mặt đất bị gió thổi vang lên tiếng ào ào."

Sơ Sơ..."

Mộ Thâm lấy điện thoại di động ra.00:24【 Mộ Thâm: Rất muốn gặp em. 】Mộ Thâm nhìn giao diện trò chuyện, một phút sau, hắn rút tin nhắn kia về....01:45Mộ Thâm xuyên qua ngõ nhỏ, phía trước chính là nhà hắn.Bên cạnh có một cột đèn đường, ánh sáng rất tối, Mộ Thâm trông thấy ở bên cạnh, có một bóng người, nửa thân hình ẩn vào trong bóng đêm.Mộ Thâm khựng lại.Có lẽ là trông thấy hắn, người bên kia khẽ động.Thân thể chậm rãi được ánh sáng bao phủ.Mộ Thâm sải bước đi tới: "Sơ Sơ, tại sao em lại ở đây?"

"Không phải anh gửi Wechat cho em sao?"

Sơ Tranh có chút buồn ngủ, thanh âm cũng lộ vẻ trầm thấp.Cái tin nhắn Wechat kia hắn đã rút về rồi.Mộ Thâm nằm mơ cũng không nghĩ tới, Wechat hắn đã rút về lại bị trông thấy, hơn nữa cô còn tới đây.Sơ Tranh ngờ vực nhìn hắn: "Muộn như vậy, anh ra ngoài làm gì?"

Đêm hôm khuya khoắt cô rời khỏi giường, đến tìm hắn, hắn lại không ở nhà."...

Không ngủ được, ra ngoài đi dạo một lát."

Mộ Thâm nói dối: "Thật xin lỗi, có phải em đợi rất lâu không?

Anh không biết em trông thấy cái Wechat kia, còn đến đây..."

"Đêm hôm khuya khoắt đừng có chạy lung tung."

Xảy ra chuyện ta còn phải tới cứu, Sơ Tranh vỗ vỗ bụi cọ phải trên tường: "Gặp xong rồi, em về đây."

"Sơ Sơ."

Mộ Thâm kéo cổ tay cô: "Anh..."

"Ừm?"

Mộ Thâm cúi đầu xuống, nói nhỏ: "Đừng đi, muộn lắm rồi."

"Bà anh..."

"Bà ngủ rồi."

Mộ Thâm nói: "Khi đi vào cẩn thận một chút, buổi sáng đi sớm một chút, sẽ không bị phát hiện."

Thẻ người tốt mời ta.Đây cũng không phải là ta đề cập đến trước!Sơ Tranh chưa từng vào nhà Mộ Thâm, không gian bên trong cũng không lớn, chỉ có hai phòng ngủ, Mộ Thâm cẩn thận đẩy cửa ra, Sơ Tranh đi vào, hắn đóng cửa rồi mới thở phào.Phòng của Mộ Thâm rất sạch sẽ, mỗi một loại đồ vật đều sắp xếp rất ngay ngắnVào phòng, Mộ Thâm có vẻ hơi câu nệ.Còn có chút thấp thỏm.Phòng của hắn...Mộ Thâm liếc trộm Sơ Tranh, thấy cô chỉ là bình tĩnh quan sát gian phòng, cũng không lộ ra vẻ ghét bỏ hoặc là tâm tình gì khác, có chút thở phào."

Cái này..."

Sơ Tranh đột nhiên chỉ vào một con thú bông nhỏ trên giá sách.Mộ Thâm lấy nó xuống: "Em tặng anh, còn nhớ rõ không?"

Lông mày Sơ Tranh nhẹ chau lại một chút: "Mộ Thâm."

"Đây là món đồ chơi đầu tiên anh có..."

"Mộ Thâm."

Mộ Thâm ngước mắt.Sắc mặt Sơ Tranh lạnh như kết liễu băng sương."

Em mặc kệ anh và cô ấy vượt qua thời thơ ấu như thế nào, nhưng anh phải nhớ kỹ một chuyện, từ hôm nay trở đi, người anh thích tên là Sơ Tranh, là con người của em."

Sơ Tranh đặt con thú bông nhỏ kia về lại chỗ cũ.Sơ Tranh cũng không ghen ghét Diêu Sơ Tranh trước kia, cô thậm chí là không thèm để ý.Bởi vì thân thể này của cô có quá khứ, thân thể thẻ người tốt dùng cũng có quá khứ.Bọn họ từng cùng nhau vượt qua tuổi thơ gian nan.Có tình cảm là chuyện bình thường, không cách nào tránh khỏi.Nhưng Mộ Thâm hiện tại chỉ có thể có cô.Sơ Tranh đẩy Mộ Thâm lên trên bàn sách: "Em mặc kệ anh đã từng có cảm giác gì với người kia, em chỉ hi vọng anh nhớ kỹ, anh là của em, anh phải cố gắng thích em của bây giờ, và sẽ luôn luôn thích, hiểu chưa?"

"Anh... anh thích chính là em mà."

Mộ Thâm không biết vì sao Sơ Tranh lại đột nhiên hung ác như thế, hắn gập ghềnh giải thích: "Em bây giờ... anh không biết nói thế nào, nhưng anh trước kia cũng không thích em khi còn bé, sau khi em rời đi, anh thậm chí cũng rất ít khi nhớ tới."

Đáy lòng Mộ Thâm rất rõ ràng.Hắn cũng không phải bởi vì những ký ức khi còn bé, mới thích cô.Con thú bông nhỏ kia cũng là cách đây không lâu, khi hắn chỉnh lý đồ đạc của bà nội, lật tìm ra, đột nhiên nhớ lại.Hắn cho là Sơ Tranh sẽ thích...Ai ngờ cô không thích.Bóng người trong đáy mắt Mộ Thâm đột nhiên phóng đại, môi bị ngăn chặn.Mộ Thâm bị đè trên bàn, đồ trên bàn rơi xuống, đập trên sàn nhà, trong đêm đen yên tĩnh, phát ra tiếng vang ầm ầm.Âm thanh kia làm đáy lòng Mộ Thâm cũng run rẩy theo."

Thâm Thâm, cháu đang làm gì thế?"

Giọng nói của bà nội Mộ từ ngoài cửa vang lên.Cảm giác kích thích và khẩn trương lo lắng đồng thời xông tới.Mộ Thâm đẩy Sơ Tranh, thần sắc lo lắng, sợ bà nội Mộ đẩy cửa tiến vào, cửa phòng của hắn không khóa lại được.Sơ Tranh buông ra một chút.Mộ Thâm nhanh chóng hướng ra phía ngoài hô một tiếng: "Bà nội, cháu không sao, đi tiểu đêm đụng phải."

"Cháu cẩn thận một chút."

Tiếng bước chân của bà nội Mộ đi xa.Mộ Thâm thở phào, nhưng một giây sau liền bị Sơ Tranh chặn miệng.Mộ Thâm cũng không dám động, sợ đồ trên bàn lại rơi xuống, lại dẫn bà nội Mộ qua đây....Năm phút sau.Hai người tách ra, Sơ Tranh ngồi ở trên giường, Mộ Thâm nhặt đồ rơi dưới đất lên cất kỹ."

Em ngủ trên giường đi."

Ánh mắt Mộ Thâm hoàn toàn không dám nhìn Sơ Tranh, luống cuống tay chân mở giường đệm ra: "Anh ngủ dưới đất."

Sơ Tranh: "..."

Còn tưởng rằng anh muốn ngủ với em cơ đấy.Không có tóc mềm sờ sờ.Không vui.Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn Mộ Thâm dọn đồ xuống đất."

Ngủ ngon Sơ Sơ."

"Ngủ ngon."

Sơ Tranh nằm dài trên giường.Mộ Thâm tắt đèn, ngủ dưới đất.Trên người tất cả đều là hơi thở của cô.Mộ Thâm căn bản không ngủ được.Sơ Tranh nằm nghiêng, đầu ngón tay móc lấy cái chăn."

Mộ Thâm."

"...

Ừ."

"Anh lên đây."

Mộ Thâm kinh hãi: "Sơ...

Sơ Sơ, chúng ta còn nhỏ."

"Anh đang suy nghĩ cái gì đấy."

Sơ Tranh nói: "Em chỉ muốn ôm anh."

Sờ tóc!

Không sờ được, ta không ngủ được."

Chỉ ôm?"

"Ừ, không làm gì với anh đâu, đi lên."

Ta là loại người này sao? !"..."

Mộ Thâm hơi chần chờ, tất tất tác tác bò dậy.Giường của Mộ Thâm cũng không lớn, hai người nằm xuống liền có vẻ hơi chen chúc.Sơ Tranh nghiêng người kéo Mộ Thâm vào trong ngực, bàn tay trong nháy mắt rơi vào trên mái tóc mềm mềm của hắn.Mộ Thâm: "..."

Rốt cuộc là cô thích tóc mình, hay là thích mình đây?"

Sơ Sơ."

"Ừ."

"Anh muốn nói cho bà nội biết."

"Cái gì?"

"Chuyện chúng ta kết giao."

Mộ Thâm thấp giọng nói.Bà nội Mộ làm phẫu thuật xong, mặc dù khôi phục không tệ, nhưng mà... bệnh đãng trí của người già càng ngày càng nghiêm trọng, Mộ Thâm không biết lúc nào, bà sẽ quên luôn cả mình."

Bà anh sẽ không phản đối sao?"

"Sẽ không, bà nội rất tốt...

Nếu em không đồng ý, thì anh không nói."

Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Anh quyết định là tốt rồi."

Mộ Thâm ngửa đầu: "Vậy anh...

Tìm cơ hội nói với bà nội, bà sẽ thích em."

Sơ Tranh hôn hắn một cái: "Ngủ đi."
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 807: Thanh mai gả đến (33)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Thâm ca, hôm qua anh thế mà lại làm sai tới tận mấy bài! !

Anh đang suy nghĩ gì đấy!"

Mộ Thâm nhìn vạch đỏ trên vở bài tập, lông mày nhẹ chau lại.Đề bài hắn đều biết làm.Nhưng mà...Vì sao lại viết sai, Mộ Thâm cảm thấy đều do Sơ Tranh sai.Mộ Thâm sửa lại bài, không để ý tới tổ ba người bát quái.Cuối tuần Mộ Thâm không đến chỗ Cố Du dạy thêm, mà ở nhà, nghĩ cách nói với bà nội Mộ chuyện hắn đang yêu.Phản ứng của bà nội Mộ có chút kỳ quái, đầu tiên là trầm mặc, sau đó là thở dài, cuối cùng mới gật gật đầu.Được bà nội Mộ đồng ý, Mộ Thâm gọi Sơ Tranh tới ăn cơm.Trước đó bà nội Mộ đã gặp qua Sơ Tranh, nhưng bà ấy đã không nhớ rõ cô nữa.Quá trình cũng coi như vui vẻ.Bà nội Mộ đúng là người rất dễ nói chuyện."

Mặc dù bà nội đồng ý cho hai đứa yêu đương, nhưng thành tích học tập không thể hạ xuống."

Cuối cùng bà nội Mộ nghiêm mặt: "Nếu như thành tích hạ xuống, bà nội sẽ rất tức giận."

"Dạ, sẽ không."

Mộ Thâm cam đoan.Hắn nhìn Sơ Tranh một chút.Hắn còn nợ cô một khoản tiền rất lớn, hắn phải nỗ lực học tập, mới có thể trả hết khoản tiền kia.Cơm nước xong xuôi, Mộ Thâm làm bài tập, Sơ Tranh nằm trên giường của hắn chơi điện thoại."

Em không làm bài tập?"

"Không làm."

Hứa Khinh Tư làm rất tốt, không cần cô quan tâm."

Em..."

Mộ Thâm hỏi rất uyển chuyển: "Cần anh dạy kèm cho em không?"

"Không cần, chú ý tốt chính anh đi."

Sơ Tranh lạnh lùng cự tuyệt hắn."..."

Mộ Thâm yên lặng viết bài.Sơ Tranh thấy thời gian không sớm nữa, sờ soạng trong túi lấy ra một viên kẹo đường cho hắn: "Em đi đây."

"Anh đưa em đi."

"Không cần, Tỉnh Lượng ở bên ngoài."

"Anh đưa em ra bên ngoài."

Mộ Thâm kiên trì.Sơ Tranh đành phải tùy theo hắn.Mộ Thâm đưa Sơ Tranh ra bên ngoài, nhìn cô lên xe rời đi.Cúi đầu nhìn kẹo đường trong tay, khóe miệng hơi giương lên.Ong ong ——Mộ Thâm vừa nghe, vừa đi trở về.Giọng nói của Nông Diệp từ trong điện thoại truyền tới: "Thâm ca, có rảnh không?"

"Không."

"Thâm ca cứu mạng a!

Anh không đến, chúng em sẽ bị đánh chết."

"Tôi còn chưa làm xong bài tập."

"...

Mạng của anh em quan trọng hay là bài tập quan trọng hơn! !"

Nông Diệp gào thét: "Bài tập anh còn có thể có rất nhiều, nhưng anh em thì chỉ có mấy đứa chúng em thôi đó."

"Thâm ca...

đậu, mẹ nó chúng mày điên hết rồi! !"

Câu cuối cùng của Nông Diệp, rõ ràng không phải nói với Mộ Thâm.Mộ Thâm nhíu mày: "Địa chỉ."...Mộ Thâm lén Sơ Tranh đi đánh nhau, lúc đầu Sơ Tranh không phát hiện, nhưng có một lần Sơ Tranh nhìn thấy vết thương trên người hắn.Mộ Thâm nói không có việc gì, Sơ Tranh lạnh mặt, bảo hắn dẫn cô đi tìm người tính sổ.Sơ Tranh hung lên, Mộ Thâm làm sao có thể phản đối.Thanh danh của Mộ Thâm ở bên ngoài, cũng không giống như lúc hắn ở trong trường học, học sinh tốt, bé ngoan...Mộ Thâm đánh nhau, hung ác đến muốn mạng.Nhưng bọn họ không nghĩ tới, cô gái Mộ Thâm mang đến, đó mới thật sự là hung ác.Mộ Thâm rất vô tội.Hắn thật sự không có ý định tiếp tục truy cứu.Là Sơ Tranh khăng khăng phải tới...Sơ Tranh đánh nhau lợi hại, trước đó hắn đã nghe qua từ chỗ đám Cảnh Hạo.Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy....

Có chút đẹp trai."

Mộ Thâm mày bị điên à!"

Mấy người bị đánh đỡ nhau đứng dậy, chạy ra ngoài, khi đi ngang qua Mộ Thâm, nhịn không được mắng hắn.Mẹ.Chuyện đã nói xong từ lâu rồi.Vì sao còn muốn tìm người đến đánh bọn họ!"..."

Mộ Thâm rất vô tội nhìn bọn họ."

Mắng ai đấy?"

Mấy người kia nhất thời run rẩy, đỡ nhau chạy.Mộ Thâm nhìn về phía cô gái ở sâu trong ngõ nhỏ.Sơ Tranh đi tới: "Ai bảo anh đánh nhau?"

Học sinh tốt thì nên lo học tập cho giỏi.Đánh nhau cái gì, đó là chuyện mà một học sinh tốt nên làm sao?Có giác ngộ của một học sinh tốt không hả!"

Em không thích, về sau anh không đánh nhau nữa."

Mộ Thâm cam đoan: "Em đừng tức giận."

"Em tức cái gì, cũng không phải thân thể của em."

Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng đi ra bên ngoài.Mộ Thâm đuổi kịp cô: "

Sau này anh không đánh nhau nữa, anh cam đoan."

Mặc dù Mộ Thâm cam đoan với Sơ Tranh.Nhưng Mộ Thâm cảm thấy mình cũng không thể bỏ mặc bọn Cảnh Hạo không quan tâm được.Mấy người này rất hay gây chuyện, hết lần này tới lần khác lại đánh không thắng, lần nào cũng gọi hắn đến giải quyết.Nhưng mà một đoạn thời gian trôi qua, Mộ Thâm phát hiện tổ ba người mà ba ngày một trận đánh nhỏ, năm ngày một trận đánh lớn, lại không gọi cho hắn lần nào."

Gần đây các cậu...

Không đánh nhau?"

"Thâm ca, chúng em là học sinh tốt, phải học tập thật giỏi, mỗi ngày đều hướng về phía trước, suốt ngày đánh nhau làm gì."

Cảnh Hạo lập tức nói.Thái Hổ và Nông Diệp chơi game bên cạnh lập tức phụ họa."

Học sinh tốt không đánh nhau."

"Thâm ca, chúng em đã hối cải để làm người mới."

Mộ Thâm: "..."

Mộ Thâm ngờ vực nhìn bọn họ, có lẽ ba người phát giác được ánh mắt Mộ Thâm, đồng thời nhìn về phía hắn.Chân thành lại nghiêm túc gật đầu.Mộ Thâm: "..."

Điên hết rồi.Mộ Thâm trở lại vị trí của mình.Thái Hổ đập Nông Diệp một cái: "Thâm ca không phát hiện chứ?"

"Chắc không đâu..."

Nông Diệp vỗ ngực."

Chuyện chị dâu giúp chúng ta đánh nhau, không thể nói cho Thâm ca biết, bằng không thì chúng ta chết chắc."

Đoạn thời gian trước, Sơ Tranh chưa từng tán gẫu trên Wechat với bọn họ, đột nhiên chủ động tìm bọn họ.Nói về sau chuyện đánh nhau không được gọi Mộ Thâm.Trông thấy lời này, nói thật, lúc ấy trong đáy lòng bọn họ có chút khó chịu.Dù sao Thâm ca cũng là Thâm ca của bọn họ.Coi như bây giờ hai người yêu đương, thì cũng không thể quản chuyện giữa bọn họ thế chứ.Ai biết phía dưới Sơ Tranh liền bảo bọn họ khi đánh nhau thì tìm cô.Ở trong ngõ hẻm kia, ba người đã từng tận mắt chứng kiến Sơ Tranh đánh nhau, không hề hoài nghi về bản lĩnh của Sơ Tranh chút nào."

Tôi cảm thấy chị dâu đánh nhau còn lợi hại hơn Thâm ca."

"Tốc độ của chị dâu thật nhanh, lần trước tôi còn chưa thấy rõ, bốp bốp bốp...

Liền xong rồi."

"Kỳ thật Thâm ca cũng rất lợi hại."...Sơ Tranh bên này trôi qua có tư có vị, Nghiêm Tu thì không tốt chút nào.Từ sau lần trước, Nghiêm Tu liền chia tay với Nhan Nhan.Nhưng mấy ngày nay Nhan Nhan luôn lắc lư trước mặt cậu ta, nói người đàn ông kia là anh trai cô ta, giữa bọn họ không có chuyện gì.Người bên cạnh Nghiêm Tu đều nói với cậu ta, chắc chắn Nhan Nhan đang lừa cậu ta.Nhưng mà Nghiêm Tu suy nghĩ hai ngày, lại cùng Nhan Nhan hợp lại.Đây đại khái chính là chân ái đi.Tiệc vui chóng tàn, cũng không lâu lắm, thì có người chụp ảnh gửi cho Nghiêm Tu.Trong tấm ảnh, rõ ràng là Nhan Nhan và một người đàn ông khác ra vào khách sạn.Cho dù Nghiêm Tu thích Nhan Nhan, nhưng bị đội nón xanh kiểu này, nếu Nghiêm Tu còn có thể nhẫn nhịn nữa, thì cũng không phải đàn ông."

Tu, sao anh lại tới đây."

Nhan Nhan thấy Nghiêm Tu ở cổng trường, trên mặt lộ vẻ vui mừng chạy tới.Sắc mặt Nghiêm Tu có chút tái xanh: "Tôi không thể tới?

Quấy rầy đến cô và người đàn ông khác hẹn hò à?"

"Anh nói bậy bạ gì đó."

Nhan Nhan bất mãn: "Em đã giải thích với anh rồi, sao anh không tin em?"

"Tôi tin cô thế nào đây?"

Giọng điệu Nghiêm Tu càng không tốt.Nghiêm Tu lấy ảnh chụp ra ném thẳng vào người cô ta: "Người này là ai?"

Ảnh chụp rơi xuống đất.Phía trên có một số tấm tương đối lộ liễu, đều là Nghiêm Tu tìm người chụp ra được, lúc này bày trên mặt đất, học sinh đi ngang qua nhìn thấy, phát ra từng tiếng hút không khí.Nhan Nhan bị ảnh chụp làm giật mình, vội vàng nhặt lên.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 808: Thanh mai gả đến (34)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Nghiêm Tu và Nhan Nhan ở cổng trường cãi nhau một trận lớn, chia tay trong không vui.Mà hình ảnh bất nhã của hoa hậu giảng đường Tam Trung, cùng với ân oán cẩu huyết, cũng bị người truyền ra.Nhan Nhan lập tức bị chỉ trích, phê bình trong trường học.Còn có người nhắc tới chuyện lúc trước cô ta từ chối phú nhị đại ở trại hè, hiện tại không thể nghi ngờ chính là châm chọc.Mặc dù Nghiêm Tu là phú nhị đại, nhưng đồ vật cậu ta có thể mua cho Nhan Nhan quá ít.Không giống với người đàn ông kia, lần nào gặp gỡ cũng sẽ có kinh hỉ, đủ loại xa xỉ phẩm, làm Nhan Nhan vô lực chống đỡ.Một bên là tình yêu, một bên là tiền tài.Nhan Nhan cảm thấy mình vẫn rất thích Nghiêm Tu, bởi vì tuổi tác của Nghiêm Tu thích hợp với mình hơn.Cô ta ở bên cạnh một người đàn ông khác, chỉ là muốn để cho mình càng xứng với Nghiêm Tu hơn một chút.Cô ta căn bản không thích người đàn ông kia.Nhưng hiện tại đã đi đến bước này, cô ta chỉ có thể lựa chọn một cái.Tình yêu và tiền tài, Nhan Nhan lựa chọn tiền tài.Thích một người đại khái là thật sự không có nguyên nhân, Nghiêm Tu bị đội nón xanh, nhưng cũng không thể quên được Nhan Nhan.Cả ngày suy sụp đến không còn hình dáng.Làm gì còn bộ dáng khí phách như trước kia nữa.Ngay lúc Nghiêm Tu suy sụp, công ty trong nhà đột nhiên xuất hiện nguy cơ.Lần trước cũng bởi vì công ty xảy ra vấn đề, Nghiêm Tu mới cố ý đến tiếp cận Diêu Sơ Tranh.Dựa vào thứ lấy được từ chỗ Diêu Sơ Tranh, vượt qua nguy cơ.Công ty nhìn như không có vấn đề gì, kì thực vấn đề nội bộ rất nhiều.Người khác chỉ cần tìm chút lỗ hổng, liền có thể làm công ty lâm vào nguy cơ lần nữa.Lần này không có một Diêu Sơ Tranh, để bọn họ lần nữa chuyển nguy thành an.Nghiêm Tu khốn khổ vì tình, đoạn thời gian kia chẳng quan tâm gì đến tình hình trong nhà.Chờ cậu ta tỉnh táo lại, thì công ty đã xong rồi...."

Tớ nghe nói Nghiêm Tu thôi học."

Buổi sáng lên lớp Khương Cẩn nói thầm bên tai Sơ Tranh."

Ồ."

"Cậu không tò mò nguyên nhân vì sao à?"

Khương Cẩn chờ mong nhìn Sơ Tranh, chỉ thiếu viết lên mặt mấy chữ to 'mau hỏi tớ mau hỏi tớ' nữa thôi."

Không tò mò."

Sơ Tranh bất vi sở động.Khương Cẩn nhìn đại tiểu thư."

Vì sao?"

Đại tiểu thư ngược lại khá nể tình, phối hợp hỏi một câu."

Trong nhà cậu ta xảy ra chuyện rồi."

Khương Cẩn lốp bốp đem tin tức mình nghe được nói ra một lần, nói dài dòng mà không hề thở dốc.Việc này đáy lòng Sơ Tranh rõ ràng.Đại tiểu thư cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói Nghiêm gia có chút động tĩnh, nhưng không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy.Nghiêm trọng đến mức Nghiêm Tu phải thôi học."

Nghiêm gia sẽ phá sản sao?"

Khương Cẩn tương đối tò mò về chuyện này."

Phá sản thì không đến mức, chỉ là công ty về sau chỉ sợ không gây dựng lại được nữa."

Đại tiểu thư tương đối khách quan bình luận."

Tiểu Sơ, cậu cảm thấy thế nào?"

"..."

Ta cảm thấy...

Ta muốn nó phá sản nó liền phá sản, ta không muốn nó phá sản nó liền không phá sản.Sơ Tranh tùy ý nói: "Nhìn số mệnh đi."

"Cũng đúng, lỡ như người ta tìm được một cái đùi to ở đâu đó, đột nhiên sống lại thì sao."

Khương Cẩn kéo khóe miệng: "Hi vọng vận khí của tên tra nam kia không may mắn như vậy."

Chuyện Nghiêm Tu nghỉ học, gây nên động tĩnh không nhỏ ở trường học.

Chính như Hứa Khinh Tư nói, Nghiêm gia phá sản thì không đến mức, nhưng về sau công ty sẽ không gây dựng lại được nữa.Mất đi công ty làm chỗ dựa, phải sống cuộc sống như người bình thường.Nghiêm Tu là phú nhị đại được nuông chiều từ nhỏ, có thể thích ứng sao?Nghe nói Nghiêm Tu sống không tốt lắm, một thời gian thật dài sau đó cũng không có tin tức.Nhìn từ phản hồi của Vương bát đản, hiện tại Nghiêm Tu đã đủ thảm, nhiệm vụ phản công đã gần như hoàn thành, cho nên Sơ Tranh không thèm quản nữa.Về phần Nhan Nhan bên kia, Sơ Tranh ngừng cung cấp tài chính.Cuối cùng Nhan Nhan sống thế nào, thì đó là chuyện của cô ta."

Chỉ còn lại Thượng Vũ!"

Sơ Tranh nói thầm một tiếng.Cô lấy từ trong ngăn tủ ra một túi văn kiện lúc trước Tỉnh Lượng đưa cho cô.Bên trong có kết quả giám định ADN.Sơ Tranh lật đến cuối cùng.Kết quả giám định biểu hiện —— không cùng huyết thống."

Ta đã nói rồi mà."

Dung mạo không hề giống nhau.Sơ Tranh bảo Tỉnh Lượng gửi phần văn kiện này qua cho Thượng Vũ.Lại liên hệ với người có bất hòa với Thượng Vũ trong công ty, tặng video ngắn của Thượng Vũ lần trước còn giữ trong tay ra ngoài.Sau đó...Xem bọn họ biểu diễn.Cô tùy thời chuẩn bị thêm mắm thêm muối là được.Thượng Vũ bên kia thu được văn kiện, trông thấy kết quả giám định ADN, tự nhiên là không tin.Nhưng tự ngẫm lại, Thượng Lộ xác thực không giống mình lắm.Hạt giống hoài nghi gieo xuống.Mỗi lần Thượng Vũ về nhà, trông thấy Thượng Lộ, liền không nhịn được hỏi mình trong lòng, đây là con của mình sao?Qua mấy lần, rốt cuộc Thượng Vũ nhịn không được, tự mình đi làm giám định ADN.Cầm lấy kết quả giám định, tay Thượng Vũ có chút run rẩy.Thật sự không phải con của lão.Sao lại thế...Thượng Vũ từng có một đời vợ rồi, vợ trước mãi không sinh được con.Vợ trước đã làm xét nghiệm mấy lần, không có vấn đề.Nhưng chính là không mang thai được.Vợ trước liền bảo Thượng Vũ đi kiểm tra.Đàn ông đều ưa sĩ diện, kiên quyết không thừa nhận là chính mình có vấn đề, thế là từ đó về sau, quan hệ của Thượng Vũ và vợ trước càng ngày càng kém, cuối cùng dẫn đến ly hôn.Sau khi Thượng Vũ ly hôn không bao lâu, thì lấy bà Diêu.Lúc ấy bà Diêu mang thai đứa bé trước, dựa vào đứa bé nên mới nhảy lên trở thành phu nhân nhà hào môn.Nghĩ tới đây, cánh tay nắm lấy giấy giám định của Thượng Vũ nổi cả gân xanh.Cô ta cũng dám lừa gạt mình.Còn dám cho mình đội nón xanh!Thượng Vũ khí thế hùng hổ về nhà."

Chồng, sao hôm nay anh tan tầm sớm thế?

Trong công ty không có việc gì sao?"

Bà Diêu ra đón, vẻ mặt tươi cười, tư thái đoan trang.Thượng Vũ tát một cái vào mặt bà Diêu.Bà Diêu bị đánh cho lảo đảo, đụng vào ngăn tủ đằng sau, mơ hồ che gương mặt bỏng rát của mình: "Chồng?

Sao anh lại đánh em?"

"Thượng Lộ là con hoang của ai?"

Thượng Vũ dùng một tay bóp lấy cổ bà Diêu."

Cô cùng ai sinh con hoang?

Hả?"

Con ngươi bà Diêu hơi co rụt lại, chuyện này, sao lại bị phát hiện?Nhịp tim bà Diêu đập như sấm.Chột dạ, khẩn trương, sợ hãi...

Đủ loại cảm xúc nhanh chóng vọt tới.Trong lòng bàn tay bà Diêu đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng bà ta không thể hoảng loạn.Bà ta khiếp sợ và nghi hoặc nhìn Thượng Vũ: "Chồng, anh nói gì vậy?

Thượng Lộ là con của anh!"

"Con tôi?

Cô cho rằng ông đây là thằng ngu à?

Nhiều năm như vậy, ông nuôi con của thằng nào?"

Thượng Vũ tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, nghĩ đến đứa con trai mình nuôi nhiều năm như thế, lại không phải con ruột của mình, cánh tay bóp lấy bà Diêu càng dùng sức hơn."

Cô nói đi, nó là con hoang của thằng nào?

Cô lăng loàn với ai?"

"Khụ khụ khụ..."

Bà Diêu giãy dụa.Hô hấp càng ngày càng khó khăn, tay bà Diêu vung loạn, đột nhiên bắt được một vật.Bà ta cũng không nhìn xem nó là thứ gì, trực tiếp đập lên đầu Thượng Vũ.Ầm ——Bình sứ vỡ vụn.Trên đầu Thượng Vũ máu tươi chảy ròng ròng, tay cũng buông bà Diêu ra.Bà Diêu được tự do, lui lại mấy bước, thở từng ngụm từng ngụm.Thượng Vũ che đầu, mặc dù chảy máu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là hơi đau.Bà Diêu còn muốn giải thích, bà ta không thể từ bỏ những vinh hoa phú quý này: "Có phải anh hiểu lầm gì rồi không, Thượng Lộ thật sự là con của anh."

Thượng Vũ tức giận mắng một tiếng, lần nữa đi tới gần bà Diêu.Khí lực của đàn ông trưởng thành, bà Diêu làm sao có thể chống cự được.Bị Thượng Vũ bóp cổ đè xuống đất, giữa lúc bà ta giãy dụa, ánh mắt quét đến giấy giám định vừa rồi rơi xuống đất, vài chữ to khắc trong đáy mắt bà ta.—— Giám định ADN.
 
(Quyển 5) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 809: Thanh mai gả đến (35)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Bà Diêu xém chút bị Thượng Vũ bóp chết.Nhờ thợ sữa chữa của khu biệt thự đi ngang qua, báo cảnh sát, lúc này mới ngăn được một vụ án mạng.Thượng Vũ là lão tổng của một công ty, có luật sư túc trực nghe lệnh.Chút chuyện nhỏ này, rất nhanh liền giải quyết xong.Thượng Vũ trở về liền bắt bà Diêu mang đứa con hoang kia cút đi.Bà Diêu đương nhiên không chịu.Thượng Vũ còn chưa kịp làm rõ ràng với bà Diêu.Thì trên mạng đột nhiên truyền ra tin tức Thượng Vũ đánh vợ, là một tên cuồng bạo lực.Trên thế giới này có rất nhiều lão tổng, đám dân mạng không quan tâm lắm.Nhưng nếu có người muốn làm lớn chuyện này, vậy thì rất nhanh trên mạng sẽ tràn ngập tin tức che trời lấp đất.Trên mạng có ảnh chụp lão ta bóp cổ bà Diêu, còn có ảnh cảnh sát tới.Tóm lại chậu nước bẩn này, Thượng Vũ không tẩy sạch được.Thượng Vũ hoài nghi là bà Diêu làm, hơi một chút là động tay với bà Diêu.Lúc đầu bà Diêu còn muốn tranh thủ một chút, nhưng nhìn điệu bộ này của Thượng Vũ, bà Diêu cũng sợ hãi.Thế là thuận theo tin tức trên mạng, báo cảnh sát nói Thượng Vũ bạo lực gia đình, đánh đập mình.Ly hôn như vậy, bà ta còn có thể được chia một chút tiền.Nếu thật sự bị Thượng Vũ đuổi đi, thì bà ta sẽ chẳng có gì cả.Về phần nguyên nhân gây ra chuyện này...Bà ta chắc chắn Thượng Vũ không dám đem chuyện Thượng Lộ không phải là con lão công khai ra.Nếu như thế thì lão ta cũng mất hết cả mặt mũi.Đến lúc đó sẽ biến thành trò cười của toàn bộ giới hào môn.Thượng Vũ ưa sĩ diện, không gánh nổi chuyện này.Thượng Vũ không nghĩ tới, người vợ mà mình đã từng cho là không tệ, lại là một mụ đàn bà độc ác như bò cạp.Thượng Vũ tức giận đến mức hận không thể bóp chết bà ta ngay tại chỗ....Tin tức và tin tức ngầm ở ngoại giới, tạo thành ảnh hưởng cực lớn với công ty, bộ phận cấp cao trong công ty cũng bắt đầu có ý kiến.Lần trước ở ngay lúc sản phẩm chuẩn bị tung ra thị trường, thì tuôn ra chuyện Thượng Vũ hút thuốc phiện, chơi gái mại dâm.Mặc dù cuối cùng không chứng minh được lão ta hút thuốc phiện, nhưng chuyện chơi gái mại dâm thì đã thành lập."

Thượng tổng, không biết có rảnh không, chúng ta gặp mặt tâm sự."

Thượng Vũ nhìn số điện thoại này, biểu cảm âm trầm đi mấy phần."

Chúng ta có chuyện gì đáng nói?"

"Ha ha ha, Thượng tổng, xem hòm thư của anh đi đã, nói không chừng anh sẽ muốn tâm sự với tôi đấy."

Bên kia rất nhanh cúp điện thoại.Thượng Vũ phiền lòng, không muốn để ý tới, nhưng cuối cùng vẫn mở hòm thư ra.Trong hòm thư có một phong thư bưu kiện vừa được gửi tới.Bên trong chỉ có một tấm ảnh.Tấm ảnh kia làm da đầu Thượng Vũ bỗng dưng nổ tung....Thượng Vũ hẹn người ở đầu dây bên kia gặp mặt.Chọn một hoàn cảnh mình quen thuộc, Thượng Vũ đến muộn hơn mười phút so với thời gian ước định.Lão ta đi vào, quét mắt nhìn người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh một vòng, ngay cả một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: "Cậu lấy đâu ra ảnh chụp?"

"Thượng tổng, không bằng uống một ngụm trà rồi nói?"

"Tôi hỏi cậu lấy đâu ra ảnh chụp!"

Thượng Vũ tiến lên, nắm chặt cổ áo người đàn ông.Lúc ấy ở trong khách sạn, lại còn bị chụp hình.Lão ta thân là lão tổng của công ty, nếu như loại ảnh chụp này lưu truyền ra ngoài, thì hậu quả có thể đoán được."

Thượng tổng, một tấm hình mà thôi, khẩn trương như vậy làm gì."

Người đàn ông không chút để tâm kéo cổ áo mình từ trong tay Thượng Vũ ra: "Trong tay tôi còn có video nữa."

Thượng Vũ xém chút phun ra một ngụm máu.Một tấm hình lão ta đã đủ khẩn trương, bây giờ còn có video!Thượng Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Là cậu..."

Người đàn ông nhíu mày: "Thượng tổng nói là tôi cái gì?"

"Chuyện kia là cậu ở sau lưng sai sử!"

Thượng Vũ tức giận đến mặt đỏ tía tai: "Cũng là cậu ở sau lưng cho Diêu Sơ Tranh chỗ dựa, đúng không?"

Người đàn ông không biết Thượng Vũ đang nói chuyện gì.Hắn cười cười: "Thượng tổng, có phải anh nhầm rồi không, những thứ này, là người khác tặng tôi, tôi chỉ lợi dụng thật tốt mà thôi."

Người đàn ông không biết cái video này là ai cho hắn.Nhưng thứ trong này, có rất nhiều tác dụng với hắn.Trong tay hắn có video và ảnh chụp, Thượng Vũ có tức giận đến thế nào, thì cũng không dám làm gì hắn.Cuối cùng người đàn ông lấy được từ trong tay Thượng Vũ hai hạng mục.Thượng Vũ nhường hai hạng mục này ra, không thể nghi ngờ chính là làm lợi ích của công ty mình bị hao tổn.Nhưng lão ta không còn cách nào.Lão ta không thể để cho những hình ảnh kia, lưu truyền lên internet được....Thượng Vũ làm tổn hại lợi ích công ty, tự nhiên sẽ bị những cổ đông khác của công ty bất mãn chất vấn.Một bên khác còn có bà Diêu không biết xấu hổ náo loạn.Trên mạng là đủ loại chỉ trích chửi rủa.Tóc của Thượng Vũ cũng sắp rụng hết.Bà Diêu náo đến kịch liệt, Thượng Vũ chỉ có thể giải quyết chuyện này trước.Tài nguyên của Thượng Vũ lợi hại hơn bà Diêu nhiều, cho dù bà Diêu tiếp tục nhảy nhót, thì Thượng Vũ cũng có biện pháp đối phó với bà ta.Có lẽ bà Diêu sợ triệt để đắc tội với Thượng Vũ, lão ta sẽ ra tay độc ác.Mặc dù không cam tâm, nhưng vẫn biết có chuyển biến tốt liền thu lưới.Sau khi cầm được một khoản tiền, thì dẫn Thượng Lộ rời đi.Vất vả lắm mới giải quyết xong bà Diêu, nhưng chuyện của công ty vẫn còn một đống."

Mấy người làm việc kiểu gì thế hả! !"

"Vấn đề đơn giản như vậy cũng không giải quyết được, công ty nuôi mấy người làm gì?"

"Nhìn tôi làm gì, nhìn tôi có thể giải quyết vấn đề?"

"Còn chưa cút!"

Thượng Vũ phát tiết xong, trong văn phòng lặng ngắt như tờ, không ai dám nói chuyện, làm việc cũng rất cẩn thận."

Thượng tổng..."

Thượng Vũ lạnh mặt liếc qua."

Thượng...

Thượng tổng... hội đồng quản trị bên kia... mời ngài đi họp."

"Bây giờ?"

"Đúng...

Đúng thế."

Lúc này, hội đồng quản trị gọi lão ta đi họp làm gì?Không phải hai ngày trước vừa họp sao?Cổ phần trong tay Thượng Vũ, là nhiều nhất trong công ty, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện, làm những đổng sự trong công ty có ý kiến rất lớn với lão.Thượng Vũ tâm trạng nặng nề đi đến phòng họp.Người đến phòng họp, ít hơn Thượng Vũ nghĩ rất nhiều.Mà vị trí bình thường lão ta vẫn ngồi, lúc này rõ ràng có người.Cái ghế đưa lưng về phía lão, Thượng Vũ không nhìn thấy người ngồi trên đó là ai.Vị trí của mình bị người ngồi, sắc mặt Thượng Vũ tự nhiên là không dễ nhìn.Thượng Vũ lạnh giọng hỏi: "Những người còn lại đâu?"

"Không có những người còn lại."

Thanh âm xa lạ vang lên.Cái ghế chậm rãi quay ra.Là một người đàn ông có chút quen mắt đang mỉm cười nhìn lão ta: "Thượng tổng, xin chào, tôi là là Tỉnh Lượng."

Người này...Trong đầu Thượng Vũ bỗng nhiên hiện lên một bóng người.Người tài xế bên cạnh Diêu Sơ Tranh!"

Là cậu!"

"Thượng tổng biết tôi à?"

Tỉnh Lượng ngồi thẳng thân thể, hai tay khoanh lại đặt trên bàn hội nghị: "Vậy thật vinh hạnh cho tôi."

Thượng Vũ: "Cậu tới đây làm gì?"

Tỉnh Lượng đẩy văn kiện đang đặt trên bàn về phía Thượng Vũ: "Thượng tổng xem một chút đi."

Thượng Vũ giơ tay ngăn văn kiện đang trượt đến."

Đây là cái gì?"

"Thượng tổng xem là biết."

Thượng Vũ nhìn những người còn lại trong phòng họp một chút, mở văn kiện ra.Tốc độ lật văn kiện càng lúc càng nhanh, trong phòng họp, chỉ có tiếng trang giấy lật qua lật lại.Thượng Vũ giống như nghẹn một hơi, tròng mắt đều sắp rớt trên văn kiện.Đơn chuyển nhượng cổ phần...Cổ đông sở hữu cổ phần dù có đến phòng họp hay không, thì cũng đều chuyển nhượng cổ phần.Chuyển nhượng cho người đàn ông tự xưng là Tỉnh Lượng trước mặt này.Số cổ phần này cộng lại, đã vượt qua cổ phần của lão ta ở công ty, hắn hiện tại là cổ đông lớn nhất của công ty.Mà hắn là người của Diêu Sơ Tranh..."

Diêu Sơ Tranh muốn làm gì? !"

Từ sau sự kiện kia, những chuyện mà kế nữ này làm, đến một chuyện Thượng Vũ cũng không hiểu rõ được.Rốt cuộc là ai ở phía sau chống lưng cho cô!
 
Back
Top Bottom