Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch (Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 220: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (23)



👸🏻Chương 220🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (23)🌺🌺

Edit by Thuần An

Đăng bù mấy ngày tết, tiện thể xin nghỉ tết luôn nha😝

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Thời gian lại qua một tháng, Đan Vân cùng Phượng Hoa khai chiến, Trầm Ngọc đem lược đồ phân bố và bản đồ chiến lược giao cho Văn Ninh.

Văn Ninh nhìn thoáng qua một lúc rồi cho bồ câu của mình đưa tin, sau đó bồ câu liền truyền đi.

Nhìn bồ câu đưa tin càng ngày càng xa, Trầm Ngọc rút ra chuỷ thủ mình mang theo bên người.

Văn Ninh xoay người tránh đi, tức giận nhìn hắn hỏi: "Ngươi muốn làm gì!"

Trầm Ngọc trào phúng nở nụ cười: "Ngươi biết không? Ta không phải nhi tử của Trầm tướng quân, ta nguyên danh không họ Trầm, ta trước kia gọi là Cô Tô Ngọc."

Tâm Văn Ninh run lên, không thể tin được nhìn hắn. Theo bản năng phủ nhận nói: "Không, không có khả năng. Một thị Cô Tô đã sớm diệt vong, sao có thể!"

Trầm Ngọc phá lên cười: "Văn Ninh nếu không tâm của Đan Vân các ngươi sinh ý xấu, Cô Tô một thị của ta làm sao có thể huỷ diệt, Đại Tấn ta làm sao có thể diệt quốc."

"Không... Không có khả năng..." Văn Ninh lui lại mấy bước, lâm vào một trận hỗn loạn.

Trầm Ngọc lại lần nữa cầm lấy chủy thủ đâm tới: "Văn Ninh nếu không có các ngươi, ta mẫu hoàng phụ hậu sẽ không phải chết."

Sau khi Trầm Ngọc chính thức gia nhập tổ chức, vẫn luôn chăm chỉ huấn luyện, võ thuật của hắn so với nữ nhân cũng không kém. Hơn nữa hắn đã hạ dược bên trong đồ ăn của Văn Ninh.

--

Thời điểm Vô Dược nghe được Tĩnh Dạ thông báo nhiệm vụ che giấu hoàn thành, liền biết Trầm Ngọc đã thành công. Khóe môi giơ lên, lập tức hạ lệnh sửa bày trận lại.

Thiển Miên mỉm cười nhìn người trước mắt, sau đó mở miệng: "Tướng quân thật là sách lược tốt."

Vô Dược lắc lắc đầu, mở miệng: "Còn không phải nhờ vào đề nghị của Thừa tướng."

Thiển Miên mở miệng nói: "Hoá ra là vậy, vậy ta liền về Thành đô trước chờ tin tốt của Phong tướng quân."

--

Sau khi Thiển Miên rời đi không lâu. Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Vô Dược nhíu mày, thật sự cảm thấy phiền, liền đứng dậy ra khỏi lều trại.

Mới vừa bước ra khỏi lều trại, Phó tướng liền vội vội vàng vàng chạy tới. Vô Dược vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, dù sao ngoại trừ ở trước mặt tiểu chính phu của nàng, vẫn là phải giữ gìn thiết lập nhân vật.

Nàng nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"

Vẻ mặt Phó tướng bình thường nghiêm túc nhiều thêm một tia khả nghi đỏ ửng, ho khan vài tiếng, sau đó mở miệng nói: "Có... Có một nam nhân thật xinh đẹp, hắn... Hắn nói là chính phu của người. Cho nên... Cho nên..."

Vô Dược mặt đen xuống, ma nhân tiểu yêu tinh này, thế nhưng còn đem tai họa đến quân doanh.

Phó tướng nhìn sắc mặt không tốt của Tướng quân nhà mình, nơm nớp lo sợ đi theo. Sợ có hành động gì, liền chọc Tướng quân nhà mình tức giận.

Vô Dược theo âm thanh, sau đó nhìn thấy người đàn ông chói mắt nhất trong đám nữ nhân.

Nàng một phen bắt được tay hắn, sau đó đem hắn mang về trong lều trại của mình.

Nhìn nàng đen mặt, Mạch Cẩn Thư thập phần vô tội nhìn nàng, ủy khuất hô thanh: "Thê quân..."

Vô Dược một phen chế trụ cằm hắn, ân, trong giọng nói còn mang theo một chút lạnh lẽo: "Mạch Cẩn Thư, chàng lợi hại a, quân doanh cũng dám đến, không muốn sống nữa đúng không?"

Mạch Cẩn Thư cúi đầu, một bộ dạng nhận sai, nhược nhược mở miệng nói: "Ta... Thiếp thân... Thiếp thân chỉ là nhớ mong thê quân..."

Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, nàng thật sự đối với hắn một chút biện pháp đều không có, nhưng nhìn bộ dạng này của hắn cũng không đành lòng rống hắn, ngữ khí không khỏi phóng mềm một chút: "Chàng có biết, tự ý đến quân doanh chính là tội lớn. Nếu các nàng đả thương đến chàng thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, bên trong quân doanh đều là nữ nhân, một mình chàng là nam nhân sao có thể tới loại địa phương này."

Hơn nữa lại là một nam nhân đẹp như vậy, vạn nhất bị người khác cướp sắc thì làm sao bây giờ?

07/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 221: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (24)



👸🏻Chương 221🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (24)🌺🌺

Edit by Thuần An

Năm mới đến rồi❤️❤️

Mình cũng không viết nhiều nữa, chỉ chúc mọi người năm mới vui vẻ và gặp nhiều may mắn🍀🍀

Mình mới tập tành edit gần đây thôi, tốc độ thì ai đọc thì đã biết rồi đấy. Mọi coment và bình chọn của mọi người đều là động lực của mình.

Hy vọng năm mới mình sẽ tích cực hơn và có nhiều người đọc hơn❤️❤️

Mình đăng giờ này cho mọi người xem pháo hoa xong rồi đọc đó😝

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Mạch Cẩn Thư ngước mắt nhìn nàng, nghiêm túc trả lời nói: "Thiếp thân... Chỉ là muốn làm bạn bên cạnh thê quân. Thê quân nàng cho thiếp thân lưu lại đi. Thiếp thân sẽ không mang đến phiến toái cho thê quân..."

Mạch Cẩn Thư như vậy không khỏi khiến nàng nhớ tới hắn mấy đời trước, dù sao không lưu lại hắn, hắn cũng sẽ như cũ đi theo mình. Vậy không bằng cho hắn đi theo mình để mình bảo hộ hắn.

Mạch Cẩn Thư nhìn nàng thật lâu không nói lời nào, nhược nhược mở miệng hỏi: "Thê quân?"

Vô Dược xoa nhẹ đầu hắn, sau đó mở miệng nói: "Ta cho phép chàng lưu lại, nhưng chàng phải bảo vệ tốt chính mình biết chưa?"

"Ân." Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn gật đầu.

Nếu không cho thì hắn không yên tâm, hắn cũng sẽ tìm mọi cách theo tới.

Tuy rằng một đời này so với đời trước, thực không giống nhau, nhưng mà hắn là không dám thiếu cảnh giác. Hắn không cho phép nàng có bất luận một tia nguy hiểm gì.

Vô Dược nhìn hắn, qua hồi lâu mới nói nói: "Nếu mệt mỏi liền nghỉ ngơi đi! Điều kiện ở quân doanh không thể so với trong nhà, trong khoảng thời gian này sợ là khổ cho chàng."

Nàng đột nhiên nghĩ đến thế giới này chính là thế giới nữ tôn, tiểu chính phu của nàng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, một môn không ra nhị môn không mại, thật sự có thể chịu được sinh hoạt ở quân doanh sao?

Mạch Cẩn Thư lộ ra cái tươi cười, trả lời nói: "Chỉ cần có thê quân ở đây, thiếp thân vĩnh viễn đều không cảm thấy khổ."

Vô Dược đem hắn ôm vào trong ngực, nâng cằm hắn lên, sau đó hôn lên: "Thư Nhi tốt."

Mạch Cẩn Thư bị hôn đến có chút thiếu oxy ngoan ngoãn ghé vào trong lòng ngực nàng, gương mặt ửng đỏ, con ngươi mỹ lệ dần mê ly lên.

Nhìn đến cái dạng này của hắn, khát vọng không tên chiếm cứ tâm của Vô Dược, mạc danh liền muốn đem hắn đè dưới thân, khi dễ hắn.

Vô Dược yên lặng nói với chính mình, đây là quân doanh, đây là quân doanh, đây là quân doanh. Không thể làm ra việc hoang đường.

Một giây trước rõ ràng vẫn là thỏ con ngoan ngoãn, giây tiếp theo liền biến thành tiểu hồ ly câu dần người khác. Tiểu yêu tinh đáng chết này, chờ đem mọi việc giải quyết xong, nhất định phải khiến hắn không xuống được giường.

Vô Dược hồn nhiên quên mất khoảng thời gian trước eo của mình vẫn luôn đau ê ẩm.

Mạch Cẩn Thư vòng lên cổ nàng, để đầu mình gối lên vai nàng, hơi thở ấm áp chiếu vào cổ nàng.

Nội tâm Vô Dược đã rơi lệ đầy mặt, tiểu yêu tinh này là không ép khô nàng liền không cam lòng sao?

Vô Dược hít sâu mấy hơi thở lúc xong, một tay đem hắn bế lên. Sau đó đặt ở nghỉ ngơi trên giường. Giúp hắn đắp chăn đàng hoàng, sau đó mở miệng nói: "Nghỉ ngơi một lúc cho tốt, ta ra ngoài thương lượng chiến lược với Quân sư một chút."

Sau đó còn không đợi Mạch Cẩn Thư phản ứng lại, đã chạy trối chết.

Nhìn bóng dáng hấp tấp của nàng, bên miệng Mạch Cẩn Thư treo lên một ý cười. Tựa hồ đang đắc ý vì mình làm chuyện xấu.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng cuốn mái tóc đẹp của mình, khóe môi gợi lên một tia nghiền ngẫm. "Thê quân... Ta rất muốn biết, nàng đến tột cùng có thể nhẫn nại bao lâu..."

Hắn vốn dĩ không muốn làm chút gì đó, nhưng mà nhìn nàng thế nhưng theo bản năng cự tuyệt hắn câu dẫn, hắn đột nhiên liền không cam lòng, hắn thật muốn xem mị lực của mình đối với nàng mà nói là tới trình độ nào?

Hắn l**m l**m cánh môi của mình, hương vị của nàng tựa hồ còn lưu lại trên đó. Môi đỏ hé mở, nghĩ đến bộ dạng muốn lại không dám vừa nãy của nàng, con ngươi ôn nhu rất nhiều: "Bộ dạng vừa nãy của thê quân thật đáng yêu a..."

Biết Vô Dược trong chốc lát không thể trở về, hắn yên lặng đắp chăn cho bản thân, chuẩn bị ngủ một giấc thật tốt.

Dù sao cũng phải dưỡng đủ tinh thần thì mới có thể câu dẫn tốt hơn.

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 222: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (25)



👸🏻Chương 222🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (25)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược mắc cỡ đỏ mặt, chạy ra khỏi lều trại, liền cứ như vậy đụng phải Quân sư.

"..." Nàng vừa nãy chỉ là tùy tiện nói nói, không nghĩ tới thật sự muốn tìm Quân sư đại nhân.

Quân sư Địch Ngôn lắc lắc quạt lông trong tay, nhìn Tướng quân nhà mình bình thường lạnh nhạt nghiêm túc, lúc này mắc cỡ đỏ mặt, con ngươi còn xẹt qua một tia xấu hổ. Không khỏi liền thấp thấp nở nụ cười: "Không nghĩ tới Tướng quân của chúng ta còn có một mặt như vậy. Xem ra năng lực của Hoàng tử điện hạ thật là tốt."

Địch Ngôn cùng Phong Hoa Nguyệt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng là số ít bạn tốt tri tâm mà Phong Hoa Nguyệt có. Ngoại trừ trong việc tình cảm, mọi việc của Phong Hoa Nguyệt nàng cơ hồ đều biết.

Vô Dược bất đắc dĩ mở miệng: "Ngươi liền ít giễu cợt ta đi."

Địch Ngôn nhìn sắc trời chậm rãi muốn đen xuống, hoàng hôn đã xuống phía tây, cũng chỉ thừa lại một chút nhan sắc nhàn nhạt. Mấy ngôi sao đã dần lộ ra tới. Nàng nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Chúng ta tâm sự đi."

"Được." Vô Dược gật gật đầu, sau đó bồi nàng hướng tới rừng cây bên kia đi.

Địch Ngôn nhìn con đường phía trước, trong mắt thế nhưng mang theo một ít mê mang, tựa hồ không biết mục tiêu của mình đến tột cùng là cái gì? Nàng trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Ta... Sau khi trận chiến này chấm dứt, ta tính toán về nhà."

Vô Dược nghĩ đến cốt truyện đời trước, đời trước Phong Hoa Nguyệt chết ở trên chiến trường, kết cục của Địch Ngôn cũng không tốt hơn.

Địch Ngôn là một Quân sư rất xuất sắc, sau khi bị mấy nàng bắt đi đã từng hướng nàng đưa ra yêu cầu, chỉ cần nàng nguyện ý ra nhập vào mấy nàng. Các nàng liền nguyện ý tha cho nàng một mạng.

Phong Hoa Nguyệt là Tướng quân thiết huyết* tình nguyện chết trên chiến trường, Địch Ngôn nàng thân là Quân sư đương nhiên cũng là một người ngạo cốt* trường tồn, cuối cùng cũng chết ở trong tay quân địch, kết cục so với Phong Hoa Nguyệt cũng không tốt hơn.

*Thiết huyết: Nghĩa là lòng dạ cứng như thép.* Ngạo cốt: Là muốn nói đến cốt cách bất khuất.

Năm đó vào thời điểm trận chiến của Phượng Hoa và Đan Vân, nàng cũng từng đưa ra yêu cầu, sau khi chấm dứt chiến tranh cởi giáp về quê. Nhưng đáng tiếc chiến tranh kết thúc, rốt cuộc nàng lại không thể về nhà.

Tóm lại một câu nếu Phong Hoa Nguyệt không bị sắc đẹp làm mờ, Địch Ngôn cùng nhân sinh cũng không đến mức rơi vào kết quả chết tha hương như vậy.

"Được." Vô Dược trả lời một chữ này, năm đó Phong Hoa Nguyệt cũng từng nói như vậy. Nhưng mà hiện giờ, Vô Dược nhất định có thể cho nàng một kết quả nàng muốn.

Địch Ngôn mỉm cười, sau đó mở miệng: "Cảm tạ."

Địch Ngôn gia không ở Thành đô, tuy rằng nàng và Phong Hoa Nguyệt cùng nhau lớn lên. Nhưng mà là từ khi nàng còn nhỏ chuyển nhà đến.

Địch Ngôn bất tri bất giác ngẩng đầu, sắc trời đã hoàn toàn tối tăm, nàng nhìn lên sao trời. Đôi mắt mơ hồ lập loè nước mắt. Nàng mở miệng nói: "Ngươi có biết vì sao ta tòng quân không?"

Vô Dược hỏi ngược lại, lấy tài trí của Địch Ngôn tùy tiện đi làm văn thần địa vị cho dù thấp cũng tuyệt đối là ở tam phẩm trở lên. Nàng mở miệng hỏi: "Vì sao?"

Địch Ngôn giải thích nói: "Ngươi không biết quê quán của ta ở đâu đi! Ta trước nay đều không có cùng ngươi nói qua, quê quán của ta ở Bắc cương."

Vô Dược đến sửng sốt một chút, trước khi Bắc cương thuộc về Đan Vân thì là Đại tấn: "Ngươi là người Tấn quốc?"

Địch Ngôn hơi hơi mỉm cười gật gật đầu: "Ta mẫu là Thừa tướng Đại tấn, trước khi nàng chết đã giao thác ta cho dưỡng phụ dưỡng mẫu, bọn họ mang theo ta chạy trốn tới Phượng Hoa, sau đó liền nhận thức ngươi."

Vô Dược không có mở miệng nói chuyện, lẳng lặng nghe nàng tiếp tục nói.

Địch Ngôn hít một hơi thật sâu, sau khi bình phục tâm tình của mình, lại tiếp tục nói: "Ngày mà nước mất nhà tan kia thật ra cũng là ngày ta chuẩn bị đi gặp vị hôn phu của ta. Đáng tiếc ta còn không có nhìn thấy, hắn liền vĩnh viễn rời khỏi ta."

Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, giải thích nói: "Vị hôn phu của ta là Hoàng tử duy nhất của Đại tấn."

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 223: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (26)



👸🏻Chương 223🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (26)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

"..." Vô Dược yên lặng nghĩ: Được rồi, lại đụng phải một đợt kịch cẩu huyết.

Sau khi nghe hết câu nói, không khí vừa mới nhiễm bi thương, nháy mắt không còn tồn tại nữa.

Còn không kịp để Địch Ngôn đau buồn, nàng liền yên lặng mở miệng nói một câu: "Vị hôn phu của ngươi sẽ không phải tên là Cô Tô Ngọc đi?"

Địch Ngôn xoay người nhìn nàng hỏi: "Ngươi là sao lại biết được?"

"Khụ khụ." Vô Dược ho nhẹ vài tiếng, sau đó giải thích nói: "Cái kia... Trầm Ngọc ngươi còn nhớ không?"

Địch Ngôn nhăn mi lại, một tia nghi hoặc từ đáy lòng nàng nảy sinh: "Đương nhiên là nhớ rõ, chính ám vệ kia đã trợ giúp chúng ta."

Vô Dược gật gật đầu, sau đó trả lời: "Hắn sở dĩ nguyện ý giúp chúng ta đó là bởi vì báo thù, báo thù vì nước mất nhà tan. Hắn trước khi gọi là Trầm Ngọc, còn có tên gọi là Cô Tô Ngọc..."

Địch Ngôn sững sờ, ngước mắt không thể tin được hỏi: "Ngươi nói chính là thật?"

Vô Dược nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên."

Không đợi bọn họ nghiêm túc nghĩ lại, nơi xa truyền đến một chút âm thanh rất nhỏ hơi, âm thanh này khiến cho bọn họ dừng lại cuộc đối thoại.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó yên lặng đi về phía trước. Đi đại khái mười lăm phút, từ trên vách núi mặt hướng nhìn phía dưới chân núi bên kia, có thể mơ hồ nhìn thấy ngọn đèn dầu lập loè.

Vô Dược nhướng mày mỉm cười nhìn thoáng qua Địch Ngôn, Địch Ngôn cũng không cần nói cũng cười. Sau đó hai người lại rất ăn ý cùng nhau trở về.

...

Mạch Cẩn Thư nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sau đó rời giường, mơ hồ xoa xoa đôi mắt, thời điểm thấy Vô Dược cách đó không xa, yên lặng đi qua.

Cả người hắn đều dựa vào trên người nàng, nghi hoặc mở miệng hỏi: "Thê quân phát sinh chuyện gì?"

Vô Dược xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng trả lời: "Con mồi đưa tới cửa."

Quân địch so với nàng tưởng tượng còn đến vị trí nàng suy đoán sớm hơn. Chẳng qua chỉ là đảo loạn thời gian của cô thôi.

Nghe được lời nàng nói biểu tình của Mạch Cẩn Thư cũng không có nhẹ nhàng giống như Vô Dược, cả khuôn mặt đều trắng bệch. Tay mỹ lệ thon dài nắm chặt lấy tay nàng, tựa hồ thập phần khẩn trương.

Vô Dược phát giác hắn không đúng, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Hai tròng mắt của Mạch Cẩn Thư ngưng nước, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, đáy mắt tựa hồ còn có một chút sợ hãi: "Thê quân... Có thể không phải tối nay hay không..."

Vô Dược xoa xoa tóc của hắn, ôn nhu hỏi: "Có thể nói cho ta vì sao không?"

Vô Dược biết hắn không phải là một người vô cớ gây rối, nếu nói như vậy khẳng định là có nguyên nhân.

"Ta..." Mạch Cẩn Thư nhất thời không biết nên nói như thế nào, hắn tổng không thể nói hắn là trọng sinh đi, việc vớ vẩn như vậy, thê quân khẳng định là sẽ không tin.

Vô Dược nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một cái, sau đó mở miệng an ủi nói: "Ngoan, không sợ, ta sẽ không có việc gì, đừng lo lắng."

"Nhưng mà..." Chính vì đã từng một lần sợ qua, Mạch Cẩn Thư theo bản năng liền sẽ sợ hãi.

Tay hắn nắm càng chặt. Không, sẽ không, một đời này sao có thể giống với đời trước đây. Mặc kệ như thế nào, hắn đều sẽ không để nàng có cứ chuyện gì.

Vô Dược nhéo nhéo gương mặt hắn, sau khi cảm thấy cả người hắn không còn khẩn trương như vậy nữa, mới nghiêm túc mở miệng nói: "Tí nữa chàng ở yên ở đây đừng đi đâu cả, biết không? Ta sẽ phái người ở lại bảo hộ chàng."

Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn cúi đầu nhẹ giọng ứng một câu: "Được."

Hắn đương nhiên là sẽ không ngoan ngoãn ở tại đây, chỉ có đi theo bên cạnh nàng, mới có thể bảo hộ nàng tốt nhất. Hắn nhất định sẽ không để bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng, tuyệt đối sẽ không.

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 224: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (27)



👸🏻Chương 224🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (27)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời vừa lòng cong cong môi, sau đó nhẹ giọng dỗ nói: "Ta cần phải đi, chàng nhớ rõ ngoan ngoãn đợi ở đây nga!"

Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn trả lời một câu: "Được."

Sau đó nhìn Vô Dược rời đi, tay Mạch Cẩn Thư chậm rãi nắm chặt. Âm hàn trong con ngươi cơ hồ muốn tràn ra.

Lại là Đan Vân, hắn vốn không nghĩ muốn báo thù. Nhưng vì sao bọn họ cứ một hai phải tìm chết đây?

Mạch Cẩn Thư đổi một góc tương đối hẻo lánh đi đến, không bao lâu, một người quỳ trước mặt hắn.

Cũng không biết ở quân doanh nghiêm mật* như vậy, hắn làm thế nào tiến vào?

*Nghiêm mật: Hết sức nghiêm ngặt và chặt chẽ, không để có sơ hở nào.

Mạch Cẩn Thư nhàn nhạt nhìn nàng, môi mỏng hơi hơi phun ra: "Bảo bọn hắn động thủ, bổn cung nhất định phải có được đầu của cẩu hoàng đế Đan Vân."

Ám vệ chịu uy áp rất lớn, ngoan ngoãn gật đầu trả lời: "Vâng."

Sau đó được hắn cho phép, vội vàng rời đi. So với bộ dạng bình thường, Mạch Cẩn Thư lúc này cơ hồ là một người khác. Vẻ cao cao tại thượng kia, giống như cường giả uy áp, hoàn toàn không giống như là nam nhân thế giới này nên có.

Thời điểm rời khỏi góc, hắn lại trở về bộ dạng nhu nhu nhược nhược kia, hắn sửa sang lại dung nhan của mình một chút xong, liền ngoan ngoãn trở lại lều trại.

Không nghĩ tới, dưới ánh trăng tối tăm. Một đôi mắt, đem mọi động tác vừa nãy của hắn đều nhìn đến rõ ràng.

Vô Dược trong lòng chửi thề một cái: Tiểu Dạ Dạ, có thể nói cho tôi biết lời vừa nãy của Tiểu Thư Nhi có ý tứ gì hay không.

Đồng dạng cũng thực mộng bức — Tĩnh Dạ, ngây ngốc sửng sốt hồi lâu lúc sau mới trả lời: Tôi... Tôi đi tra một chút.

Vô Dược đợi một hồi lâu, sau đó Tĩnh Dạ mới mở miệng trả lời vấn đề vừa nãy của cô: Má ơi, cốt truyện này vặn vẹo đến quá nghiêm trọng rồi.

Vô Dược nghi hoặc hỏi: Ân? Làm sao vậy? Biết đã xảy ra chuyện gì sao?

Tĩnh Dạ rơi lệ đầy mặt trả lời: Mạch đại nam thần thế nhưng là trọng sinh! Trời ạ.

Cô trả lời khiến Vô Dược ngẩn người, cốt truyện sau trọng sinh vẫn là cái dạng này?

Giọng nói không đợi Vô Dược suy nghĩ lại, Tĩnh Dạ liền mở miệng: Mấy cái thế giới này tôi liền cảm giác được cốt truyện không đúng. Ký chủ, tôi phải về không gian chủ một chút để tìm lý do, thời gian còn lại liền không thể bồi cô.

Vô Dược gật gật đầu trả lời: Vậy cô đi đi, nhớ rõ trước khi tới thế giới sau trở về là tốt rồi.

Sau khi Tĩnh Dạ ngoan ngoãn trả lời một cái được liền không có bóng dáng.

Nếu nói hắn thật sự trọng sinh, vậy thì đời này vô cùng có khả năng hắn an bài người ở Đan Vân quốc bên kia. Nhưng rốt cuộc là hắn trọng sinh từ khi nào đây?

Bởi vì thời gian khai chiến quá gấp gáp, Vô Dược càng không có nhiều thời giờ để có thể tự hỏi.

——

Trận chiến này chuẩn bị mười phần tất nhiên là dành chiến thắng không hề nghi ngờ, nhưng bên cạnh đó dù có làm tốt đến đâu thì có chiến tranh nhất định sẽ đổ máu.

Trận chiến mà, luôn có một chút chuyện khó lòng phát sinh ngoài ý muốn.

Tỷ như Địch Ngôn trong trận chiến này cơ hồ táng mạng, cũng may mắn Trầm Ngọc đến cứu nàng một mạng, nhưng dung mạo của Trầm Ngọc cũng coi như bị huỷ hoại.

Sau khi chiến tranh chấm dứt, Địch Ngôn tính toán mang theo Trầm Ngọc trở lại Bắc cương. Ở nơi đó sinh hoạt, sinh hoạt thật tốt.

...

Vô Dược vỗ vỗ bả vai Địch Ngôn sau đó nói: "Ta nói cho ngươi một bí mật."

Địch Ngôn nhìn thoáng qua Trầm Ngọc cách đó không xa, con ngươi ôn nhu lên, khi quay đầu lại nhìn về phía Vô Dược, biến trở về bộ dạng đạm mạc như thường: "Tướng quân mời nói."

Vô Dược để sát vào bên tai nàng, không biết nói gì đó. Địch Ngôn lộ ra biểu tình không thể tin được, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó khôi phục bình thường.

Vô Dược nhìn bọn họ nâng đỡ nhau rời đi, lộ ra cái tươi cười, bọn họ cũng coi như là hữu tình nhân chung thành quyến chúc.

Kỳ thật nàng chỉ là nói cho Địch Ngôn một cái bí mật về Trầm Ngọc. Trầm Ngọc không có thất thân, khi đối mặt với Văn Ninh bất quá là dùng huyễn dược thôi.

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 225: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (28)



👸🏻Chương 225🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (28)🌺🌺

Edit by Thuần An

Chương này có kinh hỉ😊

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Mạch Cẩn Thư đi đến bên người nàng, theo tầm mắt nàng nhìn qua đi: "Thê quân không bỏ được Địch quân sư sao?"

Vô Dược lắc đầu, khóe môi lộ ra cái mỉm cười: "Địch Ngôn từ nhỏ cùng ta lớn lên, nhìn nàng hạnh phúc ta liền vui vẻ thôi."

Mạch Cẩn Thư dựa vào người nàng nhẹ giọng hỏi: "Vậy thê quân hạnh phúc không?"

Nàng nâng cằm hắn lên, ở trên môi hắn nhẹ nhàng hôn một chút, sau đó nghiêm túc trả lời nói: "Hạnh phúc, có chàng ở đây ta liền rất hạnh phúc."

Bởi vì có chàng ở đây, cho nên hết thảy thời gian bên trong nhiệm vụ nàng đều rất vui vẻ. Cũng không bởi vì thời gian càng ngày càng dài cảm tình sẽ nhạt đi, ngược lại càng ngày càng có một loại cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu.

Mặt Mạch Cẩn Thư nháy mắt đỏ lên. Sau khi Vô Dược đem hắn bế trở lại xe ngựa xong, giống như nhớ tới cái gì đối hắn nói: "Buổi tối ngày khai chiến kia, ta nghe được chàng nói chuyện với người khác."

Khi nghe được lời nàng nói, Mạch Cẩn Thư sắc mặt hơi đổi, tay cũng bất giác nắm chặt, nhưng hắn không nói gì, ngoan ngoãn nghe nàng nói.

Giọng nói của nàng so với bình thường không có gì khác nhau, vẫn mềm nhẹ đối với hắn như cũ: "Có thể nói cho ta, chàng từ khi nào thì an bài người ở bên kia không?"

Hắn chui vào trong lòng ngực nàng, đem nàng ôm thật chặt, sau đó trả lời nói: "Năm năm trước. Năm năm trước ta liền phái người lẫn vào hoàng cung Đan Vân. Ta..."

Thời điểm biết hắn không muốn tiếp tục nói tiếp, Vô Dược hôn hôn gương mặt hắn, lộ ra một cái tươi cười, khích lệ nói: "Thư Nhi của ta giỏi quá."

Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn dụi vào trong lòng ngực nàng, nhưng mà một lát sau trên bụng co rút đau đớn khiến mặt hắn trắng bệch lên.

Vô Dược nhận thấy được hắn không thích hợp, thấp giọng hỏi đến: "Thư Nhi, chàng làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"

"Ta..." Cũng không biết có phải thật sự quá đau hay không, Mạch Cẩn Thư còn chưa trả lời xong liền hôn mê bất tỉnh.

Vô Dược trực tiếp bế hắn lên, dùng khinh công đưa hắn đến y quán.

...

Một hồi lâu đại phu mới đi ra, Vô Dược vội vàng hỏi: "Phu quân của ta làm sao vậy."

Đại phu trả lời: "Tướng quân chớ có lo lắng, Phong phu quân chẳng qua là giật mình kinh động đến thai nhi, hiện tại đã không ngại, về sau chú ý chút là được."

Vô Dược sững sờ ở địa phương: "Mang... Mang... Mang thai?"

Ý niệm đầu tiên của Vô Dược không phải cao hứng mà là suy nghĩ một nam nhân làm thế nào mang thai?

Đại phu gật gật đầu: "Tướng quân không biết sao? Hắn đã mang thai ba tháng."

Thẳng đến sau khi đại phu đi rồi Vô Dược vẫn không phản ứng lại, sau đó đem mọi hiểu biết của Phong Hoa Nguyệt về việc nam nhân mang thai đều xoát một lần, sau đó mới hồi phục tinh thần lại.

Ở bên thế giới này, chữa bệnh đều tương đối lạc hậu, nhưng về kỹ thuật mổ bụng sinh con lại đặc biệt tốt, tỉ lệ tử vong chỉ có 3%, cũng không chỉ như vậy, thủ hạ của đại phu phải đáng tin cậy mới có thể xuất hiện.

Ma phí tán* và kỹ thuật khâu vết thương của thế giới này so với kỹ thuật cổ phương đông thế kỷ 21 cũng không kém hơn.

*Ma phí tán: Thuốc gây mê.

Mà sau khi nam nhân mang thai, chỉ có thời điểm bụng được chín tháng mới có thể hơi rõ ràng một chút. Cũng khó trách Vô Dược nhìn không ra.

Thời điểm nàng bước vào phòng, hắn đã tỉnh lại.

Sau khi thấy biểu tình phức tạp của nàng, tâm Mạch Cẩn Thư lệch nửa nhịp, tựa hồ mang theo một chút ủy khuất mở miệng: "Thê... Thê quân không thích con của chúng ta sao?"

Vô Dược nghe được hắn xong, vội vàng mang theo tươi cười, ngồi vào bên cạnh hắn, ôn nhu mở miệng nói: "Sao có thể? Ta sao có thể không thích. Đó là con của chúng ta nha."

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 226: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (xong)



👸🏻Chương 226🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (xong)🌺🌺

Edit by Thuần An

Ta cảm thấy kinh hỉ của thế giới này đặc biệt nhiều😊

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Sau khi nhìn thấy biểu tình của nàng lộ ra vẻ vui sướng, hắn mới yên tâm xuống. Tay phủ lên bụng của mình, con ngươi ôn hòa rất nhiều.

Vô Dược hôn hôn môi hắn, cầm tay hắn ôn nhu mở miệng: "Vất vả cho chàng."

Mạch Cẩn Thư dịu ngoan hướng tới gần nàng, cọ cọ mặt nàng: "Có thể vì thê quân sinh con dưỡng cái là vinh hạnh của thiếp thân."

Thân hình nhu nhược của hắn liền cứ như vậy dán lấy nàng, Vô Dược khóc không ra nước mắt, xem ra nàng phải cấm cốc thiếu một đoạn thời gian rất dài.

Trước kia thời điểm hắn cấm cốc thiếu có phải cũng khó chịu như vậy hay không?

Hắn tựa hồ đã nhận ra thân thể nàng có biến hóa, thấp giọng cười, âm thanh ôn nhu mang theo chút âm lãnh: "Thê quân... Một đoạn này thời gian nàng cũng không thể ở bên ngoài làm bậy nga!" Nói cách khác, bảo bảo của chúng ta có khả năng liền sẽ không còn được gặp lại mẫu quân của nó.

Vô Dược cảm giác sau lưng phát lạnh, vội vàng mở miệng nói: "Sẽ không, ta sao có thể sẽ ở bên ngoài làm bậy đây? Ngoại trừ chàng ai cũng không thể khiến ta động tâm a."

Mạch Cẩn Thư vẫn duy trì nụ cười ngoan ngoãn như cũ, nhưng Vô Dược cảm giác được nụ cười này so với vừa nãy hoàn toàn không giống nhau, ít nhất chân thật hơn nhiều.

——

Mùa thu đã tới, khắp núi đều là màn sương xuyên qua lá đỏ. Sau khi Tưởng Thiên Tuyết thoái vị liền không biết tung tích, cùng lúc đó Thiển Miên cũng như vậy, mất tung tích.

Ở khắp nơi đều là lá mùa khô, lại có một nơi hàng năm đều có cây trúc xanh biếc và thác nước cao một trăm trượng* tạo ra một bức tiên cảnh nhân gian.

*Trượng: Ở Trung Quốc 1 trượng dài 3,33 mét.

Tưởng Thiên Tuyết mặc một bộ hồng y quyến rũ mị hoặc nằm nghiêng ở trên giường, mỉm cười nhìn bạch y đích tiên Thiển Miên tuấn dật tuyệt mỹ đọc sách trước án.

Âm thanh Tưởng Thiên Tuyết trầm thấp dễ nghe mở miệng: "Tiểu Miên Miên sách có gì đẹp, chơi với ta a."

Thiển Miên buông sách xuống nhàn nhạt nhìn thoáng qua hắn, âm thanh đồng dạng trầm thấp khàn khàn: "Ngươi cũng không sợ ngày mai không xuống được giường."

Tưởng Thiên Tuyết cười khẽ một chút: "Tấm tắc, cũng không biết hôm nay là ai thiếu chút nữa không xuống giường được."

Thiển Miên khẽ cười một chút, đáy mắt như cũ là sủng nịch.

Ai có thể nghĩ đến Nữ đế và Thừa tướng thế nhưng là nam giả nữ trang, hơn nữa ngoại trừ hai người bọn họ chưa từng có người biết.

Khi còn nhỏ chỉ vô tình liếc mắt một cái, thế nhưng liền thành lời thề vĩnh viễn.

——

Mạch Cẩn Thư nhìn sương ngoài cửa sổ, ngốc ngốc vẫn không nhúc nhích.

Vô Dược đi qua, nhẹ nhàng đóng cửa sổ, chỉnh quần áo của hắn lại cho tốt. "Thời tiết lạnh, cẩn thận sinh bệnh."

Mạch Cẩn Thư dựa trên người nàng, tay vuốt bụng sắp lâm bồn của mình: "Thê quân, ta cảm giác ta giống như đang nằm mơ."

Vô Dược đem hắn vòng trong lòng ngực, sau đó mở miệng: "Vậy giấc mộng này của chàng sẽ còn dài như cả đời vậy."

"Ân." Mạch Cẩn Thư nhẹ nhàng ứng thanh. Sau đó liền không nói chuyện nữa. Đột nhiên bụng động tĩnh khiến hắn cảm giác được chân thật: "Thê... Thê quân... Ta... Ta giống như muốn sinh..."

Vô Dược hoảng sợ, thật cẩn thận đem hắn ôm lên giường, vội vàng tìm được người trong phủ thái y.

Vô Dược bồi hồi ở ngoài cửa, cả người đều bất an. Cái loại cảm giác thập phần không tốt này, nhìn hắn thống khổ mình lại là bộ dạng bất lực.

Tâm tình hỗn loạn liền tập kích tâm nàng, đột nhiên một ý niệm sinh ra, có phải thời điểm trước kia nàng sinh hài tử hắn cũng là cái dạng tâm tình này hay không.

Cuối cùng hài tử sinh xong, Mạch Cẩn Thư cũng thực an toàn, nhưng mà Vô Dược lại cảm giác mình cũng không dám muốn hài tử nữa, ít nhất là thế giới này.

...

Tuổi già Mạch Cẩn Thư dựa vào bên người nàng, khi đôi mắt chậm rãi nhắm lại nhẹ nhàng hỏi câu: "Thê quân... Nàng sẽ bồi ta đúng không?"

Vô Dược nhìn hắn rời đi, cũng nhắm lại mắt. Ở trong lòng trả lời: Sẽ, ta sẽ không để chàng cô đơn rời đi.

——

1. Tình bất tri sở khởi nhất vãng nhi thâm*, chỉ là thoáng nhìn như vậy, từ đó nàng liền đi vào lòng ta.

*Tình bất tri sở khởi nhất vãng nhi thâm: Tình không biết tự bao giờ, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm.

2. Chẳng sợ lại một đời nữa, ta vẫn sẽ đối với nàng không rời không bỏ như cũ, sinh tử gắn bó.

3. Đường hoàng tuyền không hề cô đơn, bởi vì có nàng làm bạn.

~ Mạch Cẩn Thư ~

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 227: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (1)



🧞‍♂️Chương 227🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (1)🌺🌺

Edit by Thuần An

Hehe... Chưa hết đâu nha🧧

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Thời điểm Vô Dược trở lại không gian, Tĩnh Dạ liền ngoan ngoãn xuất hiện ở trước mặt cô.

Vô Dược nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó mở miệng nói: "Tìm được nguyên nhân?"

Tĩnh Dạ gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ: "Gần nhất xuất hiện một ít hệ thống rác rưởi, xuyên loạn không theo quy luật khiến cho trật tự thời không nhiễu loạn. Cho nên cốt truyện cũng sinh ra một chút hỗn loạn."

Vô Dược nga một tiếng: "Cho nên nói cách khác cốt truyện chúng ta lấy được, có khả năng chỉ là cốt truyện cũ của thế giới, hoặc là cốt truyện bị nhiễu sẽ không nhất định là cốt truyện."

Tĩnh Dạ lại gật gật đầu: "Nhưng mà cũng có thể có lúc chúng ta lấy được đúng cốt truyện của thế giới đấy, cái này thì không nhất định."

Vô Dược vẫy vẫy tay, sau đó nói: "Cứ như vậy đi, chúng ta tiếp tục cái thế giới tiếp theo."

Vô Dược ngoan ngoãn nhắm mắt lại tiếp thu cốt truyện. Tiếp thu cốt truyện xong, cả khuôn mặt đều đen.

Lần này là đồng nhân văn thế giới thần thoại viễn cổ phương đông, cũng có thể nói là thế giới cũ. Nhưng cái đồng nhân văn này hoàn toàn làm điên đảo tam quan của Vô Dược.

Cốt truyện là cái dạng này:

Nghe nói năm đó sau khi Nữ Oa mất tích, Phục Hy cũng lâm vào ngủ say. Thẳng đến khi Phong Dao cũng chính là nữ chủ đến, trên người có hơi thở linh hồn quen thuộc khiến hắn thức tỉnh lại.

Phong Dao từ công viên thế kỷ 21 xuyên qua. Khi trước lúc Phục Hy đem ả trở thành Nữ Oa, cũng đã từng phủ nhận việc mình là Nữ Oa.

Nhưng dần dà, Phục Hy là thiên thần viễn cổ, dung mạo thập phần tuấn mỹ, pháp lực thập phần cao cường, tính tình cũng tốt, chủ yếu là hắn đem ả trở thành Nữ Oa đối với ả đương nhiên là rất tốt.

Ở chung với Phục Hy càng lâu, Phong Dao liền cảm thấy tâm mình tựa hồ chậm rãi liền luân hãm. Cũng từ đây không hề phủ nhận chính mình là Nữ Oa.

Là một thế giới tiểu thuyết, đương nhiên không phải như vậy liền kết thúc. Cốt truyện kế tiếp chính là cẩu huyết, chính quy đã trở lại.

Nữ Oa chân chính một lần nữa xuất hiện trước mặt Phục Hy, Phục Hy lúc ấy liền ngây ngẩn cả người, cũng không biết nên nói như thế nào làm sao mới tốt.

Thời điểm Nữ Oa trở về, tâm tình của hắn thực phức tạp, tuy rằng cũng có vui vẻ, nhưng mà không biết làm sao đã lấp đầy suy nghĩ của hắn.

Bởi vì linh hồn quen thuộc, đoạn thời gian ở cùng Phong Dao kia kia hắn vẫn luôn coi ả là người mình yêu. Tuy rằng cảm giác được ả thay đổi rất nhiều, nhưng mà hắn chỉ nghĩ là do chuyển thế mà tạo thành. Chưa bao giờ nghĩ tới ả thế nhưng là giả, hắn không phủ nhận trong thời gian ở chung, hắn cũng đối với ả động tâm.

So với Nữ Oa pháp lực cao cường, Phong Dao tựa hồ mặc kệ làm cái gì, hoặc là trên một phương diện nào đó, đều là cái loại càng cần phải bảo hộ. Nếu có việc hai người đồng thời làm sai. Phục Hy liền càng thiên vị đứng về phe yếu kia hơn.

Nữ Oa minh bạch người yêu của mình so với lúc trước đã thay đổi. Ở thời điểm nàng tính toán rời đi. Phong Dao tựa hồ đã biết suy nghĩ của nàng, liền trước nàng một bước đưa ra ý muốn rời đi.

Nữ Oa không có ngăn cản, cũng không có giải thích. Mặc kệ ả có đi hay không, dù sao nàng biết bản thân nàng nhất định sẽ rời khỏi Phục Hy.

Nhưng nguyên nhân chính là vì nàng cái gì cũng không nói, liền khiến Phục Hy hiểu lầm, Phục Hy cho rằng người mình vẫn luôn nhớ đã thay đổi, trở nên thích so đo, không thiện lương giống như trước kia nữa.

Cuối cùng Phục Hy và Nữ Oa cãi nhau lớn một trận, Nữ Oa xoay người liền rời đi.

Cho nên, kết quả là sau này Phong Dao và Phục Hy ở cùng nhau.

Đương nhiên, một loại cốt truyện giống như thế này sẽ không thể thiếu một cái đại Boss để không làm thất vọng danh hiệu kịch cẩu huyết.

Tuy rằng cuối cùng đại Boss chết dưới tay Phục Hy, nhưng mà thiên địa cũng bởi vì bọn họ đánh nhau mà chậm rãi bắt đầu sụp đổ.

Nam nữ chủ đương nhiên là sẽ không chết, cho nên kết cục là Nữ Oa lấy thân thể của thần ra tu bổ thiên địa. Phong Dao cùng Phục Hy ở cùng nhau.

...

Vô Dược nhàn nhạt phun ra: "Nam thần tôi phải cứu vớt chính là Phục Hy?"

Tĩnh Dạ ngoan ngoãn gật gật đầu.

Mặt Vô Dược mặt nháy mắt lạnh xuống, nếu sau khi nàng đến, hắn vẫn là cái dạng này mà nói, thì công lược xong nàng liền chạy không lưu lại nữa, không đúng, là công lược xong đem hắn đánh một trận sau đó chạy nhanh.

Tĩnh Dạ muốn hỏi một chút sau đó lại nói: "Bởi vì thời điểm lúc bọn tôi đưa cô đến tương đối sớm, cho nên thân thể ký túc của cô khả năng sẽ xuất hiện một chút vấn đề."

Vô Dược còn không kịp hỏi vấn đề gì, nàng đã bị truyền tống.

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 228: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (2)



🧞‍♂️Chương 228🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (2)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Sau khi Vô Dược xuyên qua mới biết được vấn đề mà hệ thống nói là cái gì.

Nàng hoàn toàn không có ký ức của thân thể này, hơn nữa nàng còn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Tĩnh Dạ vội vàng đem tư liệu của thân thể truyền tống cho nàng, sau đó liền xám xịt chạy.

Tên: Nữ Oa

Tuổi: 3920

Chiều cao: 163/... (chưa đúng)

Khí chất: 78/97 (100 mãn phân)

Dung mạo: 10/95 (100 mãn phân)

Thể chất: 63/99 (100 mãn phân)

Công lược kỹ năng: + Thần lực

Vô Dược biết vì sao Tĩnh Dạ chạy nhanh như vậy, không cho nàng ký ức còn cho nàng một chút tư liệu mơ mơ hồ hồ. Nàng nhất định phải đi khiếu nại cô.

Chỗ dung mạo là cái quỷ gì? Hẳn là nên giải thích cho nàng một chút hay không?

Không bao lâu Vô Dược liền biết đó là cái quỷ gì, hồ nước thanh triệt hiện ra rõ ràng dung mạo của nàng.

Một nửa bên mặt thập phần tốt đẹp, nếu mà chỉ xem một nửa, tuyệt đối là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nhưng một nửa kia, tựa hồ giống như bị thiêu, nửa khuôn mặt là vết sẹo sau khi bị bỏng, thoạt nhìn cực kỳ xấu xí và đáng sợ.

Hơn nữa nàng tựa hồ hiện tại cũng không dùng thần lực được. Không có ký ức, lại không có thần lực. Nàng chỉ có thể đi một bước lại nhìn một bước.

...

Phục Hy vốn dĩ đang bồi Phong Dao giải sầu, bước chân đột nhiên dừng lại.

Phong Dao nhìn Phục Hy vẫn luôn duy trì khoảng cách một bước với mình, kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

Sau khi Phục Hy nhìn ả thật sâu một cái xong, không nói một lời xoay người biến mất trước mặt Phong Dao.

Phục Hy che lại trái tim không ngừng kinh hoàng, từng bước một trở về Thần điện của mình. Cuối cùng ở ven hồ tìm được người mình vẫn luôn muốn tìm kia.

Hắn rất cẩn thận hướng người kia đi đến, tựa hồ sợ kinh hãi đến nàng, thời điểm hắn vươn tay liền đụng tới nàng.

Vô Dược theo bản năng rụt lại một chút, không để hắn đụng tới.

Phục Hy thu hồi tay, đặt ở bên cạnh, tay bất giác nắm chặt, đáy mắt xẹt qua một mạt khói mù.

Nàng sợ hãi hắn! Nàng thế nhưng sợ hãi hắn! Không, hắn không thể chấp nhận.

Phục Hy hít một hơi thật sâu vào, lại một lần nữa vươn tay, một bên dùng âm thanh ôn nhu mở miệng nói: "Oa Oa đừng sợ, ta là Phục Hy."

Cũng không biết có phải thân thể này quá mức quen thuộc cái tên kia hay không, sau khi nghe được hắn nói liền an phận xuống dưới.

Tay Phục Hy nhẹ nhàng vén mái tóc che nửa bên mặt của nàng lên, Vô Dược theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng mà cũng không còn kịp rồi.

Khi nhìn đến nửa bên mặt của nàng bị huỷ hoại, áp khí xung quanh Phục Hy nháy mắt bạo tăng, lực áp bách cường đại lạnh băng khiến Vô Dược trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thu được, cơ hồ có cảm giác hít thở không thông.

Đã nhận ra Vô Dược không thoải mái Phục Hy nháy mắt thu liễm lực áp bách của mình, nhẹ nhàng đem nàng ôm ở trong ngực, ôn nhu hôn mặt nàng mặt, sau đó mở miệng nói: "Oa Oa nói cho ta là ai xúc phạm tới nàng có được không?"

Vô Dược ngước đôi mắt sáng ngời tràn đầy nghi hoặc, tựa hồ không hiểu hắn đang nói cái gì?

Cũng chỉ có lúc này Vô Dược mới có thể đánh giá dung mạo của hắn, thần chính là thần quả nhiên không phải phàm nhân có thể ngang bằng được, dung mạo này của hắn đã đẹp đến mức Vô Dược cuối cùng không tìm thấy từ nào để hình dung.

Phục Hy lộ ra một cái mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Không sao, không sao ta nhất định sẽ tìm được người làm tổn thương nàng."

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ xát nửa khuôn mặt bị thiêu hủy của nàng, Oa Oa của hắn thích đẹp như vậy, khẳng định rất khổ sở đi. Hắn lại lẩm bẩm: "Ta sẽ chữa khỏi cho nàng, Oa Oa không cần khổ sở, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."

Thời điểm hắn đụng tới mặt nàng, nàng theo bản năng muốn lùi một bước, chính là nàng bị hắn gắt gao chế trụ, căn bản không thể nhúc nhích.

Nàng lại ngẩng đầu giãy giụa, tựa hồ muốn nói nàng không thích như vậy.

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 229: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (3)



🧞‍♂️Chương 229🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (3)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Phục Hy tựa hồ giống như không nhận ra được nàng cự tuyệt, vẫn gắt gao ôm nàng vào trong ngực như cũ.

Cuối cùng Vô Dược từ bỏ giãy giụa, ngoan ngoãn dụi vào trong lòng ngực hắn.

Nhưng chưa qua bao lâu một âm thanh liền đánh gãy không khí yên lặng này.

Phong Dao nhìn hai người đang ôm nhau, lại nhìn Phục Hy mở miệng hỏi: "Phục... Phục Hy, nàng là ai?"

Khi nhìn thấy Phong Dao, đôi mắt của Phục Hy nháy mắt liền lạnh xuống. Hắn từng cảm giác được ở trên người ả có hơi thở linh hồn của Oa Oa, hiện giờ Oa Oa của hắn lại thiếu một hồn một phách, nói vậy chính là ở trên người ả.

Phục Hy không có trả lời lời ả nói, mà cúi đầu nhìn Vô Dược nhẹ giọng hỏi: "Oa Oa mệt không? Nghỉ ngơi một lúc đi."

Vô Dược không hề phòng bị ngẩng đầu, thời điểm đối diện với đôi mắt của hắn, không hề dự triệu liền ở trong lòng ngực hắn ngủ rồi.

"Phục Hy..." Phong Dao nhìn Phục Hy ôm Vô Dược chuẩn bị rời đi, nhẹ nhàng mà hô lên một tiếng.

Phục Hy dừng bước chân, sau đó nói: "Ngươi ở đây chờ ta."

Sau đó liền biến mất trước mắt ả.

Chờ sau khi Phục Hy rời khỏi, Phong Dao mới mở miệng nói với hệ thống của mình: Vì sao Nữ Oa lại xuất hiện sớm như vậy?

Trong Thần điện vẫn là trong lòng bàn tay của Phục Hy, cho nên hệ thống chú định là sẽ không trả lời lời ả nói.

Không bao lâu sau Phục Hy liền trở lại, thời điểm nhìn ả, so với bình thường hơi hơi xa cách, càng thêm vài phần lạnh lẽo.

Phong Dao nhìn vào mắt hắn có chút bất an: "Phục Hy..."

Môi đỏ bừng của hắn lạnh băng phun ra: "Sau khi để lại hồn phách của nàng, ngươi liền có thể rời đi."

Phong Dao lui một bước nghi hoặc nói: "Phục... Phục Hy, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."

Phục Hy tới gần ả, bên môi treo một mạt khinh thường: "A, không rõ sao? Ngươi tốt nhất cầu nguyện linh hồn trong cơ thể ngươi không có bất luận quan hệ gì với ngươi. Nếu không ta chắc chắn sẽ nghiền xương ngươi thành tro."

Cả khuôn mặt Phong Dao đều biến sắc, trực giác nói cho ả, Phục Hy tựa hồ đoán được gì đó, nhưng ả theo bản năng phủ nhận. Hắn sao có thể biết?

Phục Hy không để ý tới ả, mà phẩy tay áo một cái liền rời đi.

...

Hắn ngồi ở bên cạnh nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, một bàn tay xoa xoa gương mặt nàng, ánh sáng nhu hòa bao vây lấy một nửa mặt bị hủy dung của nàng. Nhưng mà mặc kệ hắn thử bao nhiêu lần, mặt nàng vẫn như cũ không có bất cứ biến hoá nào.

Hắn nhẹ nhàng hôn bên mặt bị hủy dung kia của nàng, nhất cử nhất động đều cực kỳ ôn nhu, phảng phất nhẹ nhàng, là một khuôn mặt mỹ nhan thịnh thế*. Nhưng mà con ngươi đầy khói mù đã bán đứng hắn, hắn nhất định phải g**t ch*t những người khiến nàng bị thương đó.

*Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.

Chờ sau khi khói mù tan đi chỉ còn lưu lại tràn đầy thâm tình và mê luyến. Loại này ánh mắt tại thời điểm ở chung với Phong Dao một chút đều không có.

Đoạn thời gian ở chung với Phong Dao kia, tuy rằng linh hồn của ả cho hắn cảm giác quen thuộc, nhưng hắn tổng hội theo bản năng kháng cự thân mật ở chung với ả, ánh mắt nhìn ả cũng cực kỳ không giống nhau.

Thời điểm Vô Dược mở to mắt, liền thấy bản thân nằm ở bên cạng hắn. Hắn tựa hồ ngủ rồi, đôi mắt nhắm đến gắt gao, lông mi rất dài lưu lại màu đen nhàn nhạt.

Vô Dược giơ đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt hắn, da thịt non mềm tựa hồ khiến nàng yêu thích không buông tay. Chủ yếu là gương mặt kia quá đẹp, khiến nàng rất muốn quỳ l**m.

Vô Dược mới đụng tới hắn không bao lâu, hắn liền chậm rãi mở mắt, con ngươi đen ngọc tràn đầy ôn nhu, cơ hồ muốn đem nàng dìm chết.

Nàng theo bản năng rút tay của mình về, nhưng còn không kịp thu hồi lại, liền bị hắn bắt lấy.

Hắn dắt tay nàng, đặt ở bên môi hôn hôn, sau đó mở miệng hỏi: "Thích sao?"

Vô Dược nhìn lại, trong mắt nàng như cũ là mang theo một chút khiếp nhược và nghi hoặc.

Nhìn cái dạng này của nàng, Phục Hy thấp giọng nở nụ cười: "Trước kia nàng thích dung mạo của ta nhất."

12/02/2021
 
Back
Top Bottom