Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch (Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 210: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (13)



👸🏻Chương 210🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (13)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Ánh mắt Mạch Cẩn Thư có chút do dự, tựa hồ vẫn là thực khiếp đảm, có chút muốn mở miệng nói lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Vô Dược thấy dáng vẻ này của hắn, mở miệng hỏi: "Ân? Có vấn đề gì sao?"

Mạch Cẩn Thư cúi đầu thu liễm ánh mắt, dùng âm thanh rất nhỏ rất nhỏ nói: "Nhưng... Người kia là Thẩm công tử..."

Sau khi Vô Dược nghe được cái tên này, sắc mặt trầm xuống, Phong Hoa Nguyệt cái con khốn mắt mù này, thế nhưng cho hắn một ấn tượng sâu như vậy.

Vô Dược đem hắn ôm vào trong lòng ngực, nghiêm túc mở miệng, nhưng ngữ khí vẫn mềm nhẹ như cũ: "Thư Nhi, chàng là của phu quân của ta, là người quan trọng nhất với ta trong cuộc đời này. Không thể đánh đồng với nam nhân khác, chàng hiểu không?"

Mạch Cẩn Thư chôn mặt trong lòng ngực nàng, xẹt qua một nụ cười, nhưng lời nói ra có chút mất mát như cũ: "Nhưng... Thê quân không phải tâm duyệt Thẩm..."

Mạch Cẩn Thư tạm dừng một hồi, tựa hồ cảm thấy mở miệng như vậy thực không đúng, lại thay đổi cách dùng từ: "Thiếp thân biết Thẩm công tử cùng thê quân là từ nhỏ đã có duyên phận... Nếu không có thiếp thân..."

Cuối cùng bộ dạng của Mạch Cẩn Thư tựa hồ bị chính mình nói đến lòng vòng, không biết nên nói như thế nào mới tốt, cuối cùng chỉ có thể ủy khuất nói: "Thê quân ta... Thiếp thân không có ý gì khác, chỉ là thiếp thân thật sự rất yêu thê quân, thiếp thân không ngại cùng Thẩm công tử hầu hạ thê quân, chỉ cầu xin thê quân đừng chán ghét thiếp thân..."

Vô Dược lại một lần mắng Phong Tra Nguyệt, tiểu chính phu đáng thương của nàng. Nàng nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hắn, sau đó mở miệng: "Đừng nghĩ nhiều, Phong Hoa Nguyệt ta cả đời này chỉ có một mình chàng, sẽ không có người khác. Thư Nhi, chàng sẽ là nam nhân duy nhất của ta."

Mạch Cẩn Thư ngẩng đầu không thể tin được nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Thật sao?"

Vô Dược cúi đầu hôn hắn, buông tay ra đối diện với con ngươi mỹ lệ của hắn, nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên là thật."

Mạch Cẩn Thư dựa vào trên người nàng, cúi đầu đáy mắt tràn đầy vẻ điên cuồng.

Thê quân lời này là chính nàng nói nga! Sau này ngàn vạn lần không thể vi phạm lời nàng thề nga! Bằng không ta sẽ thực tức giận...

--

Cùng hắn triền miên qua đi, Vô Dược giúp hắn lau khô thân thể xong, ở môi hắn hôn hôn, sau đó đỡ eo đau nhức rời đi.

Khi ra cửa không chú ý tới ngạch cửa, bị vấp một chút, sau đó eo liền càng đau sót.

Nhịn nước mắt xuống, Vô Dược không khỏi nói câu: "Tiểu yêu tinh ma nhân này, chung quy sẽ có một ngày lão nương tuyệt đối bị ngươi ép khô."

Vô Dược không muốn không tiết chế như vậy, chính là tiểu yêu tinh kia không lúc nào là không câu dẫn nàng. Không nói hắn cố tình, nguyên nhân chính là vì hắn không phải cố tình cho nên mới càng mê người. Sau đó Vô Dược đối hắn không hề có sức chống cự, trừ bỏ bị ép khô, cái gì cũng đều không làm được.

Sờ sờ eo đau nhức, Vô Dược cảm thấy chính mình có phải hẳn là phải bổi bổ thận hay không. Bằng không liền không chịu được tính phúc* của Mạch tiểu yêu tinh.

*Tính phúc: Độ cường hãn trong sinh hoạt vợ chồng.

Vô Dược đi rồi Mạch tiểu yêu tinh liền chậm rãi mở mắt ra, nghĩ đến một câu trước khi nàng ra cửa, khóe miệng chậm rãi giơ lên.

Hắn làm nàng nhiều như vậy, nàng hẳn là không có tâm tư lại cùng người khác thông đồng đi? Cho dù có... Nàng cũng không có nhiều tinh lực lại làm như vậy đi?

Sau khi nàng rời đi hắn cũng không có tâm tư đi ngủ, chậm rì rì rời khỏi giường, sau đó tự mình chải vuốt. Bộ dạng tinh thần sáng láng kia, so với Vô Dược hoàn toàn trái ngược.

Mạch Cẩn Thư nhìn bản thân trên kính thủy ngân, tựa hồ phát hiện thần sắc của mình càng ngày càng tốt.

Môi đỏ hơi hơi giơ lên, nhẹ nhàng phun ra: "Xem ra thê quân thật đúng là thuốc tốt nhất của ta! Bệnh tim từ nhiều năm trước tới nay của ta chỉ có thê quân có thể chữa khỏi. Cho nên a... Thê quân, nàng cũng đừng làm cho Thư Nhi thất vọng nga! Bằng không..."

Sau đó giống nghĩ tới cái gì ha ha nở nụ cười, nếu có người nghe được, nhất định sẽ sởn tóc gáy.

04/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 211: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (14)



👸🏻Chương 211🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (14)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược đứng ở trên thành lâu nhìn người đến người đi dưới chân, đột nhiên một nữ nhân mặc y phục trắng hấp dẫn ánh mắt của Vô Dược.

Đời trước đối mặt lâu như vậy, Phong Hoa Nguyệt đương nhiên sẽ không quên nàng.

Môi Vô Dược chậm rãi gợi lên, trò hay muốn bắt đầu rồi.

Nàng xoay người, nhìn tới người hướng mình đi tới. Khẽ cười lên, cũng chậm rãi hướng hắn đi đến.

Nàng nhấc đấu lạp của hắn lên, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại ra đây?"

Mạch Cẩn Thư cúi đầu, mềm yếu mở miệng: "Thiếp thân nghe nói thê quân ở đây, cho nên... Thiếp thân quấy rầy thê quân sao?"

Vô Dược xoa xoa tóc của hắn, ôn nhu trả lời nói: "Không có."

Mạch Cẩn Thư nghe được nàng trả lời rốt cuộc lộ ra tươi cười, sau đó tựa hồ vô tình hỏi: "Thê quân đang tìm người sao?"

Vô Dược đương nhiên sẽ không giấu giếm, gật gật đầu đáp: "Ân."

Sau đó cúi đầu phân phó cho Phó tướng bên cạnh mình vài câu, Phó tướng ứng thanh vâng, sau đó liền rời đi rồi.

Môi nàng gợi lên, đối với Mạch Cẩn Thư hỏi: "Thư Nhi có nguyện bồi ta đi nơi này một chút?"

Mạch Cẩn Thư ôn nhu trả lời, ngữ khí còn có mơ hồ có chút cao hứng: "Thiếp thân đương nhiên là nguyện ý."

Vô Dược mang theo hắn đến chợ, từ nhỏ ở hoàng cung hắn vẫn là lần đầu tiên đến chợ. Trong ánh mắt tràn đầy tò mò.

Nhìn dáng vẻ này của hắn, Vô Dược cảm thấy mình làm đúng rồi, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.

Đột nhiên Mạch Cẩn Thư đi đến trước một tiểu quán bán vật phẩm trang sức, chỉ vào từng viên cây tương tư hồng hồng diễm diễm kia hỏi: "Đây là vật gì?"

Vô Dược cúi đầu nhìn, không chờ chủ quán giải thích, nàng liền mở miệng trước: "Đây là cây tương tư, sinh sống ở biên giới phía nam."

"Cây tương tư..." Mạch Cẩn Thư lẩm bẩm một câu.

Chủ quán mỉm cười sau đó mở miệng nói: "Vị gia gia này có muốn tự làm cho phu quân nhà ngươi phu quân một cái không? Chỉ cần 30 văn."

"Có thể." Vô Dược không chút suy nghĩ liền trực tiếp đem tiền cho chủ quán, tự mình chọn lấy.

Mạch Cẩn Thư thấy vậy vội vàng ngăn cản nói: "Thê quân việc này sao có thể? Thiếp thân sao có thể để thê quân làm việc như vậy."

Vô Dược mỉm cười trả lời nói: "Không sao, thành hôn lâu như vậy ta còn chưa vì chàng làm chuyện gì, khó được cơ hội như hôm nay."

Chủ quán thấy vậy cũng vội vàng nói: "Vị phu quân này, khó được thê quân ngươi có một phần tâm này, ngươi tiếp nhận là tốt rồi."

Mạch Cẩn Thư hồng một khuôn mặt, không có nói nữa, mà là cúi đầu nhìn người xuyên cây tương tư cho hắn.

Kỳ thật hắn đã từng xem qua ở trong sách cổ, có những từ liên quan được ghi lại: 'Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi. Nguyện quân đa thái hiệt, thử vật tối tương tư.'*

*相思:紅豆生南國,春來發幾枝。願君多採擷,此物最相思。 Tương tư:Hồng đậu sinh nam quốc,Xuân lai phát kỷ chi.Nguyện quân đa thái hiệt,Thử vật tối tương tư.

Dịch nghĩa:Đậu đỏ sinh ở phương nam,Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.Xin chàng hãy hái cho nhiều,Vật ấy rất gợi tình tương tư.

Giải nghĩa:Hồng đậu có hột hình tròn, màu sắc tươi hồng, hình dạng đáng yêu, thường làm trang sức trên mái tóc phụ nữ. Người xưa lấy cây này biểu tượng cho tình yêu nên mới có tên là cây "tương tư".

Cây tương tư là tượng trưng nỗi nhớ, càng có ý tứ biểu đạt tình yêu của mình.

Hắn mới vừa rồi là cố ý hỏi, nếu nàng trả lời, vậy nói rằng nàng cũng hiểu rõ ý tứ của cây tương tư hay không? Nàng là đang thể hiện tình yêu của mình với hắn sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn về phía nàng càng nóng hơn, điên cuồng trong mắt cũng càng ngày càng đậm.

Vô Dược tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của hắn, vì thế liền ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Nhưng nàng nhìn thấy chính là bộ dạng hắn thẹn thùng, nhu nhược. Nàng quơ quơ đầu, theo bản năng chỉ là cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

Thấy động tác của nàng, Mạch Cẩn Thư nhẹ giọng mở miệng: "Thê quân, làm sao vậy? Mệt mỏi sao?"

Vô Dược lắc lắc đầu, ôn nhu trả lời: "Không có việc gì, ta không mệt."

Sau khi Vô Dược lại chọc vào ngón tay mình vài cái xong, cuối cùng cũng xâu được nó lại. Không phải nàng làm thủ công không tốt mà là do cơ thể ảnh hưởng, đôi tay chưa bao giờ làm thủ công thì cho dù cô có cẩn thận bao nhiêu đi chăng nữa, chung quy đánh không lại tay tàn.

07/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 212: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (15)



👸🏻Chương 212🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (15)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược cẩn thận giúp hắn đeo lên, cây tương tư đỏ tươi giúp tay hắn càng trắng hơn càng đẹp hơn. Nàng để lại trên tay hắn một nụ hôn, môi đỏ phun ra: "Thật đẹp."

Bởi vì hành động của nàng, cả khuôn mặt của Mạch Cẩn Thư đều đỏ bừng lên. Xấu hổ đến tựa hồ hận không thể đem chính mình giấu đi.

Vô Dược dừng một chút, lại quên nam nhân thời đại này không thể tùy tiện đùa giỡn.

Mạch Cẩn Thư trong lúc vô ý thấy tay nàng bị chọc vài cái, nhẹ nhàng thổi lên, đau lòng mở miệng: "Thê quân bị thương."

Vô Dược không sao cả cười cười: "Không ngại, vết thương nhỏ thôi không đau không ngứa, chúng ta trở về đi."

"Được." Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn gật gật đầu, trên mặt như cũ treo biểu tình vui vẻ.

...

Ánh trăng trên cao chiếu xuống Thành đô phồn hoa, khắp nơi đều là ngọn đèn dầu lập loè. Náo nhiệt nhất không nơi nào hơn đệ nhất thanh lâu gọi là Thiều Nhan lâu.

Vô Dược nhàn nhã ngồi trên gian gác mái, cầm nắm chén rượu, lạnh nhạt nhìn mọi thứ dưới lầu. Đột nhiên, một hình bóng quen thuộc thu hút tầm mắt của nàng.

Thẩm Triều mặc y phục màu đỏ, chậm rãi từ lầu hai đi xuống.

Môi Vô Dược hơi hơi gợi lên, đây là đêm đầu tiên của Thẩm Triều, cũng là lúc chủ tuyến chuyện xưa bắt đầu. Nam nữ chủ chính là bởi vì chuyện này mà quen biết.

Vô Dược nhìn thoáng qua hào quang càng ngày càng ảm đạm trên đầu hắn, trong mắt nhiều thêm vài phần vừa lòng.

Nếu buổi tối hôm nay người hắn gặp được không phải nữ chủ. Vậy hào quang kia của hắn sẽ hoàn toàn biến mất đi, dù sao thế giới này, nữ chủ mới là vai chính cuối cùng.

Nàng biết trong thế giới này, lần đầu tiên của nam tử đặc biệt quan trọng. Cho dù là nam tử bên trong thanh lâu.

Vô Dược mới đầu không nghĩ tới phải dùng thủ đoạn như vậy, chỉ tiếc hắn trêu chọc nam nhân của nàng. Hắn khiến người của nàng bị thương, vậy nàng liền hủy diệt cả đời của hắn.

...

Thẩm Triều nhìn những nữ nhân dưới chân của mình, người nào cũng lộ ra ánh mắt khát vọng. Trong lòng nhịn không được liền nổi lên một trận chán ghét.

Sau khi nhìn đến những nữ nhân như vậy, hắn lại không khỏi nhớ tới trước kia. Phong Hoa Nguyệt đối với mình cầu được ước thấy, nàng lớn lên rất đẹp, tuy rằng luôn lạnh như băng nhưng đối với mình lại rất tốt. Thật không biết hắn lúc trước, đến tột cùng là mù mắt gì mà lại bỏ lỡ nàng như vậy.

Thời điểm Thẩm Triều vẫn là trẻ con, đã bị tú bà Thiều Nhan lâu nhặt về, sau đó bắt đầu cẩn thận dạy dỗ, liền vì sau này lớn lên tốt nên cho hắn kiếm tiền.

Hắn là một người từ nhỏ dung mạo đã rất tốt, là người có tài trí, tài nghệ lại đứng đầu. Tuy xuất thân thanh lâu, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ trở thành ngoạn vật* của nữ nhân.

*Ngoạn vật: Đồ chơi cho người khác tuỳ ý chơi đùa.

Nghĩ đến đây, hắn liền không cam lòng. Nếu lúc trước hắn không buông tay, đồng ý lời cầu thú của Phong Hoa Nguyệt, vậy thì hắn hiện tại chính là phu nhân Tướng quân cao cao tại thượng. Làm sao cần phải đối mặt với tình huống như bây giờ?

Thẩm Triều thắng trên sân khấu liền nhận được phần lớn âm thanh kinh ngạc và cảm thán. Tú bà thấy như vậy, cười đến không khép miệng được. Hắn liền biết, bảo bối của hắn nhất định rất đáng giá. Cũng không mệt hắn tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm như vậy.

Sau khi Vô Dược thấy trong sân không có thân ảnh của Văn Ninh, liền không hề nhìn phía dưới, mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mà bên kia Văn Ninh, trong tay mình ôm một mỹ nhân nhi từ trên trời rơi xuống. Mặc một bộ bạch y, khuôn mặt tuấn mỹ giống như tiên nhân miêu tả trong thần thoại.

Văn Ninh ôm chặt mỹ nhân nhi trong lòng ngực đùa giỡn nói: "U, mỹ nhân nhi thật đẹp, đây là đang trình diễn một màn rời nhà trốn đi sao?"

Mỹ nhân nhi đỏ bừng mặt, nhưng khí thế như cũ không chịu thua nói: "Liên... Liên quan gì đến ngươi."

Văn Ninh cười ra tiếng, không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ nam tử Phượng Hoa quốc này đều đáng yêu như vậy sao?

07/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 213: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (16)



👸🏻Chương 213🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (16)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Trầm Ngọc trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó mở miệng: "Cười cái gì mà cười, không cho cười."

Sau khi nghe được hắn nói, giọng Văn Ninh càng cười lớn hơn, sau đó mở miệng nói: "Mỹ nhân nhi chơi vui như vậy, không biết danh xưng là gì?"

Trầm Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng: "Hừ, ai muốn nói cho ngươi ta tên Trầm Ngọc."

Văn Ninh nga một tiếng, cười mở miệng: "Thì ra mỹ nhân nhi gọi là Trầm Ngọc, quả nhiên là bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn*. Tên và người của mỹ nhân rất xứng đôi."

*Bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn: Chim sa cá lặn, hoa thẹn nguyệt nhường. Xuất phát từ tứ đại mỹ nhân của Trung Hoa.

Trầm Ngọc dậm dậm chân, xoay người liền rời đi, không muốn để ý tới nàng.

Văn Ninh đuổi theo, ở thời điểm nàng không phát hiện, khóe môi Trầm Ngọc nhẹ nhàng giơ lên một nụ cười châm chọc.

...

Cùng lúc đó trong phủ tướng quân, Mạch Cẩn Thư đem tất cả đồ vật trên bàn đều quăng xuống đất. Khuôn mặt mỹ lệ mặt tràn đầy khói mù.

Vì sao? Hắn không phải đã thay đổi sao? Vì sao nàng như cũ đi tìm hắn? Hay là nói, thật ra mọi việc nàng làm đều là biểu hiện giả dối, chỉ là vì mê hoặc hắn?

"Ha hả a......" Hắn cúi đầu nở nụ cười, nhưng nước mắt trong suốt nước mắt đang tích lại trên sàn nhà. Bả vai hắn đang run rẩy, mơ hồ tựa hồ đang hưng phấn.

Thời điểm Vô Dược về đến nhà, trực giác nói cho nàng tựa hồ có gì đó không thích hợp. Nhưng nàng lại không thể nói không đúng chỗ nào.

Mạch Cẩn Thư mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn về phía nàng, sau đó nhẹ giọng nói: "Thê quân nàng đã trở lại, hôm nay sao lại muộn như vậy?"

Vô Dược hôn hôn gương mặt hắn, sau đó trả lời nói: "Bởi vì một chút việc cho nên về trễ, dùng bữa chưa?"

Mạch Cẩn Thư gật gật đầu, hắn tiến tới gần nàng. Hương phần mặt trên người nàng rất nhẹ, nhẹ đến cơ hồ không phát hiện được, nhưng hắn vẫn ngửi được như cũ.

Đáy lòng nhịn không được trào phúng một trận. A, thê quân nói có việc là đi Câu lan viện sao? Thật là rất có ý tứ nha...

Có phải mặc kệ hắn làm cái gì, nàng đều sẽ không quay đầu lại hay không? Nếu nói như vậy, vậy thì những việc hắn làm kia còn cái ý nghĩa gì đâu?

Sau khi trở lại phòng, Mạch Cẩn Thư rót cho nàng một ly trà, nhẹ giọng mở miệng: "Thê quân, uống nước miếng trước đi."

Vô Dược không hề phòng bị cầm lấy nước hắn đưa qua, chậm rãi uống vào. Đi đi lại lại, thời điểm phát hiện đầu choáng váng, nàng mới nhận thấy được không đúng, không thể tin được mở miệng: "Thư... Thư Nhi..."

——

Thời điểm Vô Dược mở to mắt, nhìn thấy cảnh vật tối tăm cùng với cảm giác lạnh lẽo quen thuộc ở mắt cá chân.

"..." Ai có thể nói cho nàng đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao tiểu kiều thê ôn nhu đáng yêu của nàng lại làm ra việc đáng sợ như vậy.

Giọng nói ôn nhu êm tai của Mạch Cẩn Thư từ bên tai nàng vang lên, ngay sau đó trên eo nàng liền xuất hiện một đôi tay xinh đẹp: "Thê quân, ngươi tỉnh."

Đại não Vô Dược thanh tỉnh, nhưng thân thể lại vô lực. Rõ ràng là hắn đã hạ dược nàng.

Hắn ngoan ngoãn cọ phía sau lưng nàng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Thê quân... Nàng vì sao không nói lời nào nha? Không muốn để ý đến ta sao?"

Vô Dược vốn định cử động nhưng lại bị hắn giam cầm gắt gao, hoàn toàn không thể động đậy. Nàng mở miệng dỗ dành: "Thư Nhi ngoan, trước tiên buông ta ra được không?"

"Không cần." Mạch Cẩn Thư không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Đôi mắt âm trầm xuống: "Thê quân không muốn cùng Thư Nhi thân mật như vậy sao? Rõ ràng việc càng thân mật hơn chúng ta đều đã làm."

"..." Thỏ con, chàng thay đổi, trước kia chàng không khó dỗ như vậy.

Nói tới đây Mạch Cẩn Thư tựa hồ nghĩ tới cái gì, kéo tay nàng xoa dưới thân mình, nơi nào đó chậm rãi thức tỉnh, sau đó mang theo một chút hưng phấn mở miệng: "Thê quân... Nó lại nhớ nàng."

07/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 214: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (17)



👸🏻Chương 214🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (17)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Mặt Vô Dược tràn đầy vẻ không thể tin được, CNM CNM mẹ nó, đây vẫn là cái người ôn nhu thuần khiết kia của nàng, hơi động một chút mặt liền đỏ, tiểu chính phu giống như thỏ con sao?

Cảm nhận được thân thể nàng cứng đờ, Mạch Cẩn Thư nở nụ cười: "Ha hả, thê quân làm sao vậy? Chẳng lẽ thê quân hay là không muốn? Nhưng mà... Thê quân, đã đ*ng t*nh a..."

Mạch Cẩn Thư xoay người đè nàng dưới thân, cưỡng bách nàng đối diện với mình. Con ngươi điên cuồng nóng bỏng liền cứ như vậy nhìn nàng.

Thân thể Vô Dược run lên một chút, tựa hồ nhớ tới thời điểm bộ dạng hắn phát điên ở thế giới tu tiên.

Đầu ngón tay Mạch Cẩn Thư chạm qua khuôn mặt của nàng, mỉm cười mở miệng hỏi: "Làm sao vậy? Thê quân là sợ hãi ta sao?"

Nghĩ đến đây con ngươi hắn liền càng tối tăm, khóe môi giơ lên, tựa hồ cười thực châm chọc: "Vì sao a? Thê quân vì sao phải sợ ta đây? Rõ ràng ta yêu nàng như vậy, nàng sao có thể nào sợ ta đây?"

Vô Dược trộm nuốt một ngụm nước miếng, nỗ lực trấn tĩnh bản thân lại: "Không...... Không có, ta sao có thể sợ hãi Thư Nhi đây?"

Hắn cúi đầu cười sau đó mở miệng nói: "Phải không? Không có sao? Nhưng ta có thể tin sao?"

Hắn như vậy, tốt nhất là phải dỗ. Được rồi, chỉ là nàng không có kinh nghiệm dỗ dành.

Vô Dược chủ động vòng lên cổ hắn, hôn môi hắn, ôn nhu trả lời nha: "Đương nhiên, ta sao có thể sợ Thư Nhi đây?"

...

Vô • cá chết • Dược liền nghĩ, mẹ nó, đây không phải thế giới nữ tôn sao? Không phải nói thể lực của nam sinh thể lực đều rất yếu sao? Này mẹ nó ai có thể nói cho nàng, nàng chết như bây giờ là chuyện thế nào?

Nam nhân nào đó ăn uống no đủ, ngoan ngoãn gối trong lòng ngực nàng. Cọ sau gáy nàng, tựa hồ thập phần cực kỳ vừa lòng.

Dựa theo những chuyện trước đây, nam nhân này đột nhiên bùng nổ thuộc tính, khẳng định là có nguyên nhân.

Vô Dược lại không dám trực tiếp hỏi hắn, vạn nhất lại động vào điều thần kinh không đúng nào của hắn, hắn phỏng chừng lại tạc mao.

Phương pháp tốt nhất hiện tại chính là trấn an hắn cho tốt, khiến hắn ngừng phát bệnh, vấn đề chân tướng này có thể chậm rãi tìm.

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Nàng liền biết cái trăm phần trăm giá trị yêu thích gì đó, đều mẹ nó chính là hố.

Một người có thể yêu một người khác đến cực điểm, bộ dạng này, việc này, sao có thể một chút vấn đề đều không có.

Bởi vì quá yêu cho nên quá dễ dàng sảy ra vấn đề, dễ dàng sợ hãi, cho nên dễ sinh ra bệnh tâm lý. Thậm chí một động tác nho nhỏ, đều có thể khiến đối phương tạc mao.

Đây đã không phải yêu rồi, đây là một loại cảm giác yêu không thể siêu thoát. Bởi vì có được, liền sợ hãi mất đi, dần dà, trong lòng liền vặn vẹo. Với hắn đây là một loại bệnh, hơn nữa chỉ có nàng có thể dỗ hắn, lúc này thật sự chính là chie có Vô Dược mới có thể cứu. Ngoại trừ nàng ai cũng không có biện pháp.

Sắc mặt Mạch Cẩn Thư hồng nhuận, mắt đẹp nháy nháy nhìn nàng. Ngoan ngoãn hỏi: "Thê quân đói không? Thư Nhi nấu món ngon cho nàng ăn được không?"

Vô Dược nghĩ hắn từ nhỏ liền ở trong cung lớn lên, nhẹ giọng hỏi: "Thư Nhi biết nấu ăn sao?"

Mạch Cẩn Thư đỏ mặt trả lời nói: "Ân, bởi vì muốn nấu cho thê quân ăn, cho nên có học."

Nghe được hắn trả lời xong, Vô Dược gật gật đầu trả lời: "Được. Ta chờ Thư Nhi nấu cho ta ăn."

Mạch Cẩn Thư ở nàng môi lưu lại một nụ hôn, con ngươi ôn nhu nhìn nàng một hồi lâu, sau đó mới lưu luyến không rời đi ra ngoài.

Sau khi hắn rời đi Vô Dược mới nghiêm túc đánh giá nơi này của mình.

Vẫn như cũ là một phòng tối, sắp xếp quen thuộc, hương vị quen thuộc. Cũng là phòng tối nàng không biết.

Dựa theo thói quen của hắn, tuy rằng không phải Phủ tướng quân, nhưng mà nhất định cách Phủ tướng quân không xa.

07/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 215: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (18)



👸🏻Chương 215🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (18)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Không qua bao lâu, hắn liền trở lại, trên tay bê đồ ăn, ngửi đặc biệt thơm, cũng thập phần quen thuộc.

Vô Dược lộ ra mỉm cười nhìn hắn, mặc kệ bao nhiêu thế giới, hắn đều sẽ theo bản năng nhớ kỹ nàng thích ăn cái gì.

Mạch Cẩn Thư nhìn bộ dạng nàng thập phần bình tĩnh, theo bản năng nhăn mi lại. Đây là phản ứng người bình thường nên có hay sao? Nàng là đang đánh chủ ý gì?

Nhưng mặc kệ kết quả là cái nào, hắn đều sẽ không để nàng rời khỏi. Tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi hắn.

Hắn ngoan ngoãn đút cho nàng, thấp giọng hỏi nói: "Thê quân thích chứ?"

Vô Dược gật gật đầu trả lời: "Thích, Thư Nhi làm đều thích."

Tay Mạch Cẩn Thư cầm cái muỗng cầm chặt một chút, sau đó chậm rãi nói: "Lời của thê quân cũng thật dễ nghe. Thê quân cũng từng nói với người khác những lời như vậy sao?"

Vô Dược sửng sốt một chút, lời này của hắn là có ý gì? Hắn đang hiểu lầm cái gì sao? Nàng biết hắn động kinh nhất định là có nguyên nhân. Giống như lý do hắn động kinh chỉ có một vậy —— là hắn cho rằng mình không thích hắn!

"..."

Thấy nàng không nói lời nào, mặt Mạch Cẩn Thư lại tối tăm xuống. Xem ra nàng là cam chịu?

Không đợi hắn phát tác, Vô Dược liền mở miệng, nàng nghĩ lại một chút trước khi nàng bị hắn nhốt lại, chỉ có làm một việc duy nhất khiến hắn thức giận, đó chính là: "Ngươi cho rằng ta đi thanh lâu tìm hoan mua vui đúng không?"

Hắn nhìn nàng một hồi lâu, sau đó mới trả lời: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Như là nghĩ tới cái gì, cúi đầu nở nụ cười: "Nàng rõ ràng đã nói tâm duyệt ta, vì sao còn muốn đi tìm người khác? Vì sao phải chọc ta tức giận?"

Vô Dược thở dài, bất đắc dĩ giải thích: "Ta không có đi tìm hoan mua vui, thật sự chỉ là bởi vì công sự."

Hắn tức giận ném chén trên tay xuống đất, sau đó mở miệng: "A, có công sự gì cần phải đi đến nơi kia. Ta liền biết những lời nói trước đó của nàng đều là gạt ta, nàng thích hắn nhiều năm như vậy, sao có thể nói từ bỏ liền từ bỏ."

"..." Hiểu lầm lúc này có chút lớn, đều do Phong Tra Nguyệt, tiểu chính phu tốt lại không thích, thế nào cũng phải thích người xuất thân thanh lâu.

Vô Dược có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, sau đó mới mở miệng: "Cho nên nói hiện tại bất luận ta nói như thế nào, chàng đều không tin đúng không?"

"Ta..." Mạch Cẩn Thư nhất thời nghẹn lời, hắn, rất muốn nghe nàng giải thích, nhưng lại theo bản năng cảm thấy nàng đang che dấu.

Vô Dược giữ lấy cằm hắn, trực tiếp hôn lên, qua hồi lâu mới buông ra, đối với đôi mắt hắn nghiêm túc nói: "Trong khoảng thời gian này chàng thật sự không cảm thấy được một chút tâm ý nào của ta sao? Hay là nói chàng cho rằng một đoạn thời gian này ta đều đang lừa chàng?"

"Ta không có." Hắn theo bản năng liền phủ nhận.

"Không, chàng có." Vô Dược trực tiếp đâm thủng: "Ta trước kia hoang đường vẫn luôn khiến chàng hiểu lầm, khiến chàng cho rằng người ta thích không phải chàng, khiến chàng cho rằng người ta thích chính là người khác. Ta chưa bao giờ lừa gạt chàng. Cũng sẽ không lừa chàng, chàng hiểu không?"

Mạch Cẩn Thư nhìn nàng, tựa hồ đang nghĩ xem thật giả trong lời nói của cô.

Nhìn hắn tựa hồ có chút cảm động, nàng lại tiếp tục giải thích nói: "Ta thừa nhận ta trước kia động tâm với Thẩm Triều, nhưng cũng chỉ là bị cảm giác khi nhỏ che mắt.

Chàng cũng biết ta, mẫu thân và tổ mẫu của ta đều là Tướng quân, cho nên khi niên thiếu bọn họ liền đối với ta thập phần hà khắc, mỗi ngày của ta đều trôi qua một cách nhàm chán.

Thẩm Triều xuất hiện là điều ngoài ý muốn, là hắn mang đến sắc thái giữa những ngày nhàm chán của ta. Mê hoặc ta đối hắn là yêu hay là chỉ là hứng thú."

07/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 216: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (19)



👸🏻Chương 216🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (19)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược nhìn biểu tính của hắn còn đang rối rắm. Lại tiếp tục nói: "Mấy ngày cùng chàng thành thân, ta vẫn luôn đều đang do dự, phải đối mặt với chàng như thế nào. Còn chưa suy nghĩ xong lại vì việc biên quan phải rời đi.

Hai năm hành quân kia, ta thường nghĩ đến khoảng thời gian ta không có nhà này, mỗi ngày của chàng trôi qua như thế nào? Có thể nào từng oán trách ta?

Mặc kệ xuất phát từ áy náy hay là gì khác, cuối cùng người chiếm trọn đầu óc của ta, chỉ có một mình chàng.

Không thể phủ nhận chính là, ta thích chàng."

Tĩnh Dạ đang yên lặng khinh bỉ chủ nhân của mình. Nghiêm trang nói hươu nói vượn, hơn nữa tựa hồ còn chân thật như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có nàng đi.

Mạch Cẩn Thư vẻ mặt khiếp sợ nghe nàng nói xong, liền ở thời điểm Vô Dược cho rằng hắn tin. Biểu tình của hắn đột nhiên liền thay đổi, trên mặt tràn đầy bộ dạng đừng để bị lừa gạt: "Ta sẽ không tin, nàng muốn rời khỏi ta, ta sẽ không buông nàng ra nữa."

"..." Hắn đây là càng ngày càng khó dỗ sao? Hiện tại là mặc kệ như thế nào nàng đều dỗ không được? Vô Dược thở dài, nhàn nhạt nói: "Tùy chàng tin hay không."

Nhìn đến cái dạng này của nàng, Mạch Cẩn Thư khẽ c*n m** d***, hốc mắt phiếm hồng thập phần ủy khuất nhìn nàng, căm giận mở miệng: "Ta liền biết nàng là đang lừa ta."

Ngay sau đó hắn liền cắn lên môi nàng, mùi máu tươi tản ra, hắn thật lâu cũng không muốn buông ra. Tay nắm lấy eo nàng, nước mắt trong suốt rơi trên cổ nàng, cuối cùng mới buông nàng ra: "Thê quân ta yêu nàng như vậy vì sao nàng lại không thích ta đây? Ta rất khổ sở a..."

Tay Vô Dược lau nước mắt của hắn, cực kỳ đau lòng. Bình phục tâm tình của mình xong rồi mở miệng: "Mạch Cẩn Thư, Phong Hoa Nguyệt ta từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ từng thoả hiệp bất cứ chuyện gì, nếu ta đối với chàng không có phần tâm tư kia, căn bản không cần thiết dỗ chàng, chàng biết không?"

Mạch Cẩn Thư ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi ướt dầm dề mang theo nghi hoặc, hắn nhẹ giọng hỏi: "Ta thật sự có thể lại tin tưởng nàng sao?"

Vô Dược vòng lên cổ hắn, hôn một cái lên môi đỏ của hắn, nói: "Chúng ta là phu thê về sau phải ở chung cả đời, nếu đến cả chuyện này cũng không qua được, về sau chàng còn muốn chúng ta sẽ như thế nào?

Ta cam đoan với nàng, Phong Hoa Nguyệt ta cả đời này chỉ biết chỉ có một người nam nhân là chàng, chỉ yêu một mình chàng.

Chàng nếu không rời không bỏ, ta liền sinh tử gắn bó."

"Thê quân..." Mạch Cẩn Thư đem chính mình chôn ở trong lòng ngực nàng. Hắn nhận thua, hắn bị lời nói của nàng đả động, chẳng sợ là nàng lừa hắn, vậy hắn cũng nguyện ý thử một lần.

Chờ hắn bình tĩnh trở lại xong, Vô Dược mới bắt đầu giải thích nói: "Mật thám của Đan Vân lẫn vào Thành đô, mấy ngày nay ta chính là đang vội việc này. Hết thảy đều an bài thỏa đáng, liền chờ con cá mắc câu."

"Thật sự?" Mạch Cẩn Thư nghi hoặc hỏi.

Vô Dược xoa xoa hắn đầu trả lời: "Đương nhiên, Hoàng tỷ của chàng cũng biết."

Mạch Cẩn Thư không có nhìn ra bất cứ dấu hiệu gì là nàng đang nói dối, mặt tựa hồ có chút hổ thẹn: "Thê... Thê quân, thiếp thân không phải cố ý phá hư việc của thê quân... Thiếp thân..."

Vô Dược lắc lắc: "Không ngại, muốn con cá không hề phòng bị cắn câu còn kém rất nhiều. Nhất thời không vội. Quan trọng là khúc mắc của chàng khi nào mới có thể cởi bỏ."

Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn nằm bò trên người nàng, nhược nhược mở miệng: "Chỉ cần thê quân là tâm duyệt Thư Nhi, khúc mắc của Thư Nhi liền sẽ không phát tác nữa."

Vô Dược âm thanh thực nhẹ, nhưng cũng thập phần nghiêm túc: "Cuộc đời này ta chỉ yêu một mình chàng, không, không chỉ cuộc đời này, đời đời kiếp kiếp, tâm ta chỉ duyệt một mình chàng." Tình Vô Dược ta chỉ cần một mình chàng, ngoài trừ chàng ai cũng không được.

07/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 217: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (20)



👸🏻Chương 217🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (20)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Tâm của Mạch Cẩn Thư càng nhanh chóng nhảy lên, điên cuồng trong con ngươi cũng càng ngày càng nóng. Thê quân... Ta càng không muốn buông nàng ra. Nàng càng không có đường lui.

Vô Dược cuối cùng lại bị tiểu chính phu đè xuống phiên vân phúc vũ, thời điểm tỉnh lại, phát hiện mình đã về tới Phủ tướng quân.

Nàng cong cong môi, khi đụng tới người bên cạnh, cúi đầu nhìn về phía hắn.

Hắn liền ngoan ngoãn ngủ ở bên cạnh nàng, bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, đều này khiến Vô Dược cho rằng hai này này mình bị nhốt trong phòng tối chỉ là một giấc mộng của nàng.

Nàng hôn hôn cái trán hắn, sau đó mới rời giường, đau nhức trên eo cũng đang nhắc nhở nàng không có nằm mơ.

Vô Dược lại lần nữa xoa eo của mình, yên lặng an ủi bản thân, thân là Tướng quân nàng cũng không phải không được, chỉ là đối thủ quá cường đại, đối thủ quá cường đại.

Vô Dược khóc không ra nước mắt, vốn tưởng rằng ở thế giới này có thể đè hắn, kết quả mẹ nó, cái gì mà tiểu kiều thê đều là gạt người.

Chờ sau khi nàng rời đi, Mạch Cẩn Thư mới mở mắt, khóe môi để lại độ cung, tâm tình tựa hồ thực sung sướng.

Nàng cũng không bởi vì chuyện của hai ngày này mà xa cách hắn, cũng không có tức giận. Đó... Có phải thuyết minh hắn về sau còn có thể làm như vậy hay không?

Nghĩ đến về sau lại đem Vô Dược nhốt trong phòng tối, Mạch Cẩn Thư liền chậm rãi hưng phấn.

Hắn rất thích cùng nàng ở trong tình huống như vậy, làm những việc khiến con người sung sướng đó.

——

Thời gian một tháng trôi qua, phía trước đám người. Lại không nghĩ rằng còn chưa tới địa điểm đã thấy người cần chờ.

Trầm Ngọc nhíu mày, lạnh lùng nói với người bên cạnh: "Chán ghét, không được đi theo ta."

Văn Ninh mang theo nụ cười, một tay đem hắn ôm trong lòng ngực, mở miệng nói: "Đừng nóng giận ân?"

Sau đó để sát vào bên tai hắn, dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Cùng lắm thì tối nay để chàng ở phía trên."

Toàn bộ khuôn mặt Trầm Ngọc đều hồng lên, trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó mở miệng: "Ngươi cái đồ lưu manh."

Thấy hành động gian tình của bọn họ, Vô Dược không có tiến lên, mà là dựa theo ước định đến ven hồ.

Chờ ước chừng khoảng mười lăm phút, Trầm Ngọc mới chậm rãi mà đến, cũng không biết hắn dùng phương pháp gì bỏ Văn Ninh lại, thời điểm tới đây cũng chỉ có một mình hắn.

Khuôn mặt Trầm Ngọc đã trở về vẻ lạnh như băng kia của mình, quỳ một gối xuống đất nói câu: "Chủ nhân."

Vô Dược thu hồi tầm mắt nhìn ven hồ, xoay người nhìn hắn, môi đỏ phun ra: "Ngươi động tâm."

Âm thanh thực xác định, không có bất luận một tia nghi vấn gì.

Trầm Ngọc sắc mặt cứng đờ, không chút suy nghĩ lập tức phủ định nói: "Ta không có."

Khoé miệng Vô Dược giơ lên, mang theo một tia châm chọc, mở miệng nói: "Có hay không ngươi so với ta rõ ràng hơn, không cần phải gấp gáp phủ nhận."

"Ta..." Trầm Ngọc cúi đầu, con ngươi ảm đạm đi rất nhiều, ánh mắt thập phần phức tạp, tựa hồ đang rối rắm gì đó.

Vô Dược nhẹ nhàng mà thở dài, sau đó mở miệng: "Trầm Ngọc, nói thật cho ngươi biết, chữ Văn kia là Văn Ninh, nàng là Thân vương của Đan Vân. Loại nữ nhân giống như nàng, vĩnh viễn đều sẽ không chỉ thích một người, ngươi hiểu không?"

Sau khi nghe được lời nàng nói, con ngươi Trầm Ngọc kiên định hơn rất nhiều, tình yêu tựa hồ vừa mới bắt đầu sinh nháy mắt bị diệt sạch: "Ta đã biết chủ nhân, ta nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ."

Vô Dược phất phất tay, ngắm nhìn phương xa: "Trầm Ngọc lúc trước là ngươi chủ động xin, ngươi hẳn là biết hậu quả nếu nhiệm vụ thất bại, đây không phải chuyện của một mình ngươi. Nếu ngươi thất bại, mặc dù ta nguyện ý buông tha ngươi, bệ hạ cũng sẽ không, ngươi cũng biết?"

Trầm Ngọc gật gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Ta nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ."

Mặc kệ như thế nào, hắn phải khiến Văn Ninh chết.

07/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 218: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (21)



👸🏻Chương 218🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (21)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Không bao lâu Trầm Ngọc liền xoay người rời đi, Vô Dược còn chưa đi, lẳng lặng nhìn hồ trước mắt, tựa hồ đang hưởng thụ một chút yên lặng này.

Đại khái chính là cái tâm thái* kia của Vô Dược đã già rồi, tựa hồ bắt đầu sinh sống như người già.

*Tâm thái: Tâm là bên trong trái tim con người, thái là thái độ biểu hiện ra bên ngoài.

Nhưng không có bình tĩnh bao lâu, liền bị âm thanh thình lình xảy ra đánh gãy: "Hoa Nguyệt..."

Vô Dược xoay người liền thấy Thẩm Triều đứng cách mình vài bước chân. Nàng theo bản năng nhíu mi xuống, đối với hắn thật sự không có hảo cảm gì. Nếu không phải hắn, nàng và tiểu chính phu của nàng liền sẽ không có nhiều vấn đề như vậy. "Chuyện gì?"

Khi Thẩm Triều nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, con ngươi xẹt qua một tia thất vọng. Sau đó âm thanh mang theo chút run rẩy mở miệng: "Chúng ta... Thật sự không có khả năng sao?"

Vô Dược bị hắn nói làm cho tức cười, may mà năng lực che dấu của nàng rất tốt, cũng không có biểu hiện ra ngoài.

Nàng đánh giá hắn, so với thời điểm lần đầu tiên thấy hắn, hiện tại hắn thêm vài phần tiều tụy, tự tin trong mắt cũng không còn tồn tại nữa. Nếu hắn không có hào quang vai chính, căn bản cái gì cũng đều không phải.

Vô Dược nhướng mày, lạnh lùng nói ra: "Ngươi cảm thấy ngươi hiện tại, còn có cái gì đáng giá để bản tướng quân thích?"

"Ta..." Thẩm Triều cúi đầu, nỗ lực khiến bản thân càng đáng thương chút. Hốc mắt phiếm hồng, khiến chính mình có vẻ nhu nhược đáng thương.

Vô Dược thiếu chút nữa bị hắn ghê tởm đến, rõ ràng cùng một động tác, cùng một biểu tình. Tiểu chính phu của nàng làm đẹp như vậy, người khác làm sao lại ghê tởm như vậy đây?

Vô Dược không dấu vết lui một bước, khiến chính mình cách xa hắn hơn. Châm chọc mở miệng nói: "Thẩm Triều, ngươi hiện tại hết thảy đều là chính ngươi lựa chọn, có một số chuyện đã bỏ lỡ vậy vĩnh viễn đều là bỏ lỡ. Hối hận không được."

Sau đó cũng không đợi hắn nói gì, chính mình liền xoay người rời đi. Rời đi không bao lâu, tiểu chính phu của mình liền xuất hiện trước mắt.

Chỉ thấy tiểu chính phu mặt đầy ủy khuất nhìn nàng, đôi mắt đẹp ướt dầm dề tựa hồ muốn nói, nàng không dỗ ta, ta liền khóc cho nàng xem, hắn mở miệng hỏi: "Nàng có phải lại lén đi gặp tiểu tình nhân hay không."

Vô Dược dở khóc dở cười, tiểu tình nhân của nàng từ đâu ra nha. Nàng ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn, nhéo nhéo mũi hắn, bất đắc dĩ nói: "Ngoại trừ chàng, ta lấy đâu ra tình nhân."

Âm thanh hắn nhược nhược hỏi: "Thật sao?"

Vô Dược lại ở trước công chúng hôn hắn, vừa vặn tiểu chính phu nguyện ý đi ra rửa đôi mắt và tâm tình cho nàng. Nàng nháy mắt quên mất, người vừa nãy khiến nàng nhìn đến cay mắt...

Mặt Mạch Cẩn Thư nháy mắt lại đỏ bừng lên, tràn đầy thẹn thùng mở miệng: "Nàng... Nàng sao lại ở trước công chúng hôn ta."

Vô Dược giơ tay sửa sang lại đấu lạp* cho hắn, trong lòng suy nghĩ câu còn may, đàng hoàng là phụ nam ở thời đại này, đều có thói quen ra cửa mang đấu lạp. Bằng không tiểu chính phu của nàng lớn lên đẹp như vậy, khẳng định sẽ bị người khác bắt cóc.

*Đấu lạp: Hay còn gọi là mũ trúc, mũ che mặt hay dùng trong phim cổ trang và kiếm hiệp của Hoa ngữ.

Sau khi môi nàng hơi hơi giơ lên, mở miệng nói: "Không tốt sao? Tuyên bố với người khác một chút, ta là của chàng."

Mạch Cẩn Thư đỏ mặt đem chính mình chôn ở trong lòng ngực nàng, sau đó trả lời: "Được."

Vô Dược nhìn bộ dạng hắn thẹn thùng, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, nhưng càng có thêm nhiều phần thích. Bộ dạng này của hắn thật đáng yêu, khiến nàng rất có cảm giác đại nữ nhân.

Tổng kết lại, chỉ cần thời điểm hắn không phát bệnh, đều là rất đáng yêu. Ngoan ngoan ngoãn ngoãn khiến nàng rất có d*c v*ng chinh phục, có loại cảm giác muốn đem hắn phác gục ăn sạch sẽ.

Vô Dược muốn nhớ rõ bộ dáng hắn ở thế giới này, nên lại xem lại vài lần.

Hoàn toàn quên người nào đó khi phát bệnh, bản thân cảm thấy bất đắc dĩ.

07/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 219: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (22)



👸🏻Chương 219🤴🏻

🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (22)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Ánh trăng thẹn thùng tránh đám mây, Vô Dược cực kỳ mệt ghé vào trên người hắn. Đầu ngón tay nhẹ nhàng thưởng thức tóc của hắn, hơi thở ấm áp chiếu trên người hắn, nàng nhẹ nhàng mở miệng: "Thư Nhi, chàng thấy thế nào nếu biến thiên hạ này thành của Tưởng gia?"

Mạch Cẩn Thư lắc đầu, sau đó trả lời: "Không cần thiết, ta tin rằng không bao lâu sau Hoàng tỷ sẽ cho người mới lên thừa kế thượng vị. Với ta mà nói không liên quan."

"Ân?" Vô Dược giương con ngươi nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn nhẹ giọng giải thích nói: "Hoàng tỷ nàng tâm duyệt Thừa tướng đại nhân, mấy năm trước sớm đã bắt đầu tìm kiếm người thừa kế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói tin rằng mấy năm nữa nàng liền thoái vị."

Vô Dược sửng sốt một chút, sau đó không có nói cái gì nữa.

Ở cổ đại đoạn tụ* vốn dĩ chính là chuyện không thể tha thứ, huống chi là Hoàng đế, bọn họ lựa chọn tình yêu từ bỏ sự nghiệp, vậy cũng khá tốt.

*Đoạn tụ: Chỉ đồng tính luyến ái.

——

Vô Dược lại vội vàng như cũ, Đan Vân đối với Phượng Hoa là mối nguy hại lớn nhất, diệt trừ nguy hiểm về sau, tin rằng nhiệm vụ của nàng cũng không sai biệt lắm hoàn thành, cho nên nàng thập phần tích cực.

Mạch Cẩn Thư lại thói quen tính trộm đi theo, nhưng lần này hắn tựa hồ chậm một bước, đi tới đi lui, thế nhưng không thấy bóng dáng nàng.

Văn Ninh như cũ hẹn Trầm Ngọc, nàng thói quen tính đến sớm. Lại không ngờ hôm nay thế nhưng có thu hoạch mới.

Nàng nhìn mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trước mắt, tâm nhanh chóng nhảy lên lên. Tựa hồ so với khi lần đầu tiên thấy Trầm Ngọc còn kích động hơn.

Nàng một phen nhảy đến trước mặt mỹ nhân, trêu đùa mở miệng: "Mỹ nhân sao lại một mình tới đây?"

Mạch Cẩn Thư ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mắt, thời điểm thấy dung mạo của nàng, cả khuôn mặt đều âm trầm xuống.

Thế nhưng là nàng! Thân vương Đan Vân • Văn Ninh. Đời trước, thê quân của hắn chính là chết trong tay nàng.

Nghĩ đến đời trước, đôi mắt Mạch Cẩn Thư liền âm hàn xuống, một loại xúc động muốn một đao chém chết nàng dâng lên.

Nhưng mà nghĩ đến việc khiến thê quân của mình gần đây vội vã, liền nỗ lực khắc chế chính mình không tức giận. Nếu hắn không đoán sai, mật thám mà thê quân của hắn nói hẳn chính là nàng, bất quá thê quân biết nàng là Thân vương sao?

Mạch Cẩn Thư lạnh lùng quát liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó mở miệng nói: "Cút ngay."

Văn Ninh mang theo tươi cười, chẳng những không tránh ra ngược lại càng hướng tới gần hắn: "Mỹ nhân mạnh mẽ, nhưng vừa vặn ta liền thích như vậy."

Mạch Cẩn Thư trực tiếp đạp nàng một chân, đem nàng đá tới một bên, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Văn Ninh xoa xoa chính mình, chân đau đớn, vẻ nhất định phải được trong mắt càng sâu. Nàng không biết hành động của mình, đã bị Trầm Ngọc dừng ở cách đó không xa nhìn thấy.

Đôi tay Trầm Ngọc nắm đến gắt gao, khói mù trong ánh mắt càng sâu. Chủ nhân của hắn nói không sai, tiện nhân giống Văn Ninh như vậy, căn bản là sẽ không chỉ thích một người. Người giống nàng như vậy, liền không nên sống ở trên đời này.

Trầm Ngọc không có lập tức xuất hiện, mà là đợi một hồi, sau khi sửa sang lại dung mạo và quần áo của mình một chút xong, mới chậm rãi hướng nàng đi đến.

Văn Ninh nhìn Trầm Ngọc càng ngày càng kinh diễm động lòng người, trong lòng xẹt qua một tia đắc ý nhỏ. Không khỏi nghĩ đến, lại đem tiểu mỹ nhân vừa nãy thu phục, những ngày sau này trái ôm phải ấp, chỉ là ngẫm lại nàng liền cảm thấy vui vẻ.

Nàng giơ lên một nụ cười, sau đó mở miệng: "Chàng đã đến rồi, hôm nay chúng ta đi dạo ở nơi nào?"

Trầm Ngọc nhìn qua nàng, tựa hồ vừa nãy không sảy ra chuyện gì, bộ dạng vẫn như bình thường không có biến hoá, trong lòng liền nổi lên một trận ghê tởm.

Nhưng hắn đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, cũng làm bộ chính mình vừa nãy cái gì cũng chưa nhìn đến: "Hôm nay chúng ta đi một nơi rất thích hợp để du ngoạn."

07/02/2021
 
Back
Top Bottom