Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 2) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
287785002-256-k782520.jpg

(Quyển 2) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Tác giả: HeoConCoDoc
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Hệ Thống Livestream của Nữ Đế

Tác giả: Nấm Hương Xào
Editor: Đói Team (đã bổ sung)
Quyển 1: https://www.wattpad.com/story/239453959
Quyển 3: https://www.wattpad.com/story/288266015
Mình chỉ chia sẻ lại truyện cho các bạn vì mình không thấy trên wattpad đăng và sẽ gỡ khi được yêu cầu.

Mọi người hãy ủng hộ truyện nha... mình không khuyến khích đọc ở chỗ mình nếu các bạn có thời gian và điều kiện thì nên ủng hộ ở trang đăng chính thức nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

Mời các bạn nhảy hố nào​
 
(Quyển 2) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 201: Không phục? vậy thì nhịn! (10)


"Ý của phụ thân là...

Nhị muội là..."

Khương Bồng Cơ quay đi không nhìn nữa để tránh làm tổn thương đến lòng tự trọng đàn ông của Liễu Xa.

"Tất cả đều là ân oán của thế hệ trước, đến khi nào mọi thứ ngã ngũ, ta sẽ kể cặn kẽ cho con nghe."

Liễu Xa đưa tay lên vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Những thứ âm mưu quỷ kế ở chốn hậu trạch, Lan Đình không cần biết nhiều, đừng để bẩn tai hay khiến tính tình mình thay đổi."

"Phụ thân đồng ý gả Nhị muội cho Vu Mã Quân cũng là vì... trả thù?"

Khương Bồng Cơ hỏi, trong bụng thầm nghĩ, nếu như là thế thật thì thân phận của đứa em gái này chắc cũng có chỗ đặc biệt.

"Ừ, đây là một mắt xích rất quan trọng."

Liễu Xa chợt nhếch mép cười lạnh, dường như sâu trong đáy mắt ông là một đầm nước lạnh, "Vốn dĩ ta định để thêm mấy năm nữa, nhưng Vu Mã Quân đã chủ động đến đây vì mưu đồ, chi bằng ta cho hắn toại nguyện... ta thật muốn xem xem biểu cảm của bọn chúng khi biết được sự thật sẽ thú vị như thế nào.

Chỉ vì dã tâm của mình mà hãm hại A Mẫn, bà ta sẽ phải trả một cái giá đắt!"

Khương Bồng Cơ lập tức hỏi: "Ai đã hại mẫu thân?"

Liễu Xa lại không nói rõ, chỉ não nề nói: "Cha đã nói rồi, đều là ân oán của thế hệ trước, cha không muốn thấy con bị cuốn vào đó.

Cha biết dã tâm của con là ở đâu.

Thiên hạ rộng lớn mới là mục tiêu của con, còn việc báo thù cho mẹ con, ta sẽ xử lý gọn gàng."

"Nhưng..."

Khương Bồng Cơ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế, Liễu Xa vẫn còn cất giấu một sự thật rất quan trọng.

"Nếu như con muốn làm cái gì đó cho mẹ con, vậy thì phải đồng ý với cha một chuyện..."

Liễu Xa nghiêng người về phía trước thì thầm vào tai cô, như thể đang thề một chuyện rất trang trọng, "Không được để bất kỳ kẻ nào chạm vào ngôi vị chủ nhân thiên hạ của con!

Con chỉ được phép thắng!

Không thể thua!"

Khương Bồng Cơ giật mình.

Cho dù là Liễu Xa biết được một số việc từ phía Liễu Trần đại sư, nhưng đây là lần đầu tiên ông nói thẳng ra như thế với cô.

Cô cũng đè thấp giọng xuống nói: "Người hãm hại mẫu thân sẽ tranh giành với con?"

Vấn đề này thì Liễu Xa không thể đưa ra câu trả lời chính xác, bởi vì những gì ông biết cũng không được tường tận.

Chỉ có một thứ duy nhất có thể nói với cô: "Cha cũng không biết, nhưng con chắc chắn sẽ là chủ nhân của thiên hạ này.

Cho dù bà ta có muốn tranh cũng không tranh được với con.

Những lời này con ghi nhớ trong lòng là được rồi, cho dù nửa đêm nằm mơ cũng không thể để lộ ra nửa chữ, tuyệt đối không thể để lộ."

Đối diện với sự dặn dò cẩn trọng như vậy của Liễu Xa, dù Khương Bồng Cơ có không để ý cũng trở nên nghiêm túc.

"Huống hồ..."

Nói đến đây trên gương mặt Liễu Xa hiện lên nụ cười châm chọc: "Kẻ chỉ biết tâng bốc nịnh nọt người khác thì làm sao tranh được với con?

Bà ta có thể dựa vào cái gì đây?

Thứ chỉ biết nằm dưới chân bọn đàn ông rên rỉ... quả đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ."

Nữ?

Khương Bồng Cơ ngạc nhiên, cô vẫn nghĩ rằng kẻ Liễu Xa muốn đối phó là đàn ông.

Rõ ràng là Liễu Xa không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, con gái ông quá thông minh, ông càng nói nhiều sẽ càng để lộ nhiều thông tin.

Trước khi thời cuộc rõ ràng ông không muốn khơi ra câu chuyện cũ này.

Nếu như con bé đủ lông đủ cánh thì ông cũng không lo lắng.

Nhưng bây giờ nó còn non nớt, vẫn cần phải tích lũy lực lượng.

Liễu Xa không sốt ruột, ông đã chờ bao nhiêu năm rồi, giờ có phải chờ thêm cũng không sao.

Chỉ cần trước khi ông chết được nhìn thấy cái đầu của bà ta rơi xuống đất thì tất cả đều đáng giá!

"Chuyện Nhị muội của con cứ quyết định thế đã."

Liễu Xa bình thản nói, nhưng trong giọng nói của ông ẩn chứa cảm giác khoái trá khiến người ta lạnh gáy.

Khương Bồng Cơ cũng không phải dạng thích lo chuyện bao đồng, Liễu Xa đã ám chỉ đứa em gái dòng thứ đó có thân phận đặc biệt, "Nhưng trước đó phụ thân đã nói với con, Vu Mã Quân và Tĩnh Nhàn... chẳng lẽ hắn ta muốn hưởng "tề nhân chi phúc"*?"

*Tề nhân chi phúc: ý chỉ vợ lớn lẫn vợ bé hòa hợp với nhau hầu hạ chồng.

Liễu Xa nói: "Chuyện này, cứ để hắn đau đầu đi.

Dù sao Vu Mã Quân cũng sẽ không để "Nhị muội" của con làm thiếp.

Con gái dòng chính nhà họ Ngụy lại càng không thể làm thiếp.

Đương nhiên, Vu Mã Quân sẽ từ chối mối hôn sự của nhà họ Ngụy, nếu không hắn ta đừng mong rời khỏi Hà Gian."

"Nhưng mà... phụ thân, lúc hôn ước của con và Tĩnh Nhàn được hủy, nhà họ Ngụy có ý định kết thân với Vu Mã Quân, tuy rằng không chính thức nói ra nhưng những người tin tức linh thông đều biết chuyện này...

Nếu bây giờ Vu Mã Quân lại đổi ý... chẳng lẽ bên Ngụy phủ lại không có ý kiến gì?"

Trong mắt Liễu Xa hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ được đứa con gái trước kia vẫn ngây ngô không hiểu chuyện của ông lại có thể nghĩ đến cả điều này.

"Yên tâm, đó chỉ là lời đồn thổi mà thôi, Ngụy phủ chưa từng thừa nhận chuyện này, chỉ cần nói đó là do mọi người đoán mò là không sao cả."

Liễu Xa cười nói, "Chẳng lẽ con đã quên, trong buổi nhã tập hôm đó còn có một người có thân phận tương đương với Vu Mã Quân, nhưng lại có tiền đồ sáng lạn hơn sao?"

"Phụ thân nói là...

Phong Cẩn?"

Khương Bồng Cơ nghĩ đến cậu bạn tốt của mình.

"Phong Cẩn là con thứ hai của dòng chính Phong Thị, cha cậu ta là Phong Nhân - Trung Thư Lệnh đương triều.

Gia thế cao quý, chẳng lẽ cậu ta còn thua kém một hoàng tử không được sủng ái, bị Quan Gia kiêng dè?

Người ta vẫn thường hay nói, gả con gái thì phải gả cao*, con gái dòng chính của nhà họ Ngụy cũng tạm coi là xứng với cậu ta."

*Gả cao: ý chỉ gả con gái vào những nhà có gia thế, quyền lực, cao hơn nhà mình.

Khương Bồng Cơ không ngờ, vòng một vòng thế nhưng cuối cùng mọi chuyện lại phát triển ra như thế này, "Chuyện này... có thể thành công không?"

"Mười phần chắc chín."

Liễu Xa bình thản nói, "Chuyện hôn nhân là việc tốt của hai họ, nếu như có duyên phận thì đương nhiên sẽ xuôi chèo mát mái."

Khương Bồng Cơ: "..."

"Nhưng mà con và Phong Cẩn là bạn tốt của nhau, nếu như cậu ta lấy con gái nhà họ Ngụy thật, thì có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa."

Cho dù đã hủy hôn rồi nhưng Ngụy Tĩnh Nhàn vẫn bị mang tiếng là "vị hôn thê cũ của Liễu Hi".

Phong Cẩn biết quan hệ của hai người rất trong sáng nhưng theo tâm lý chung của đàn ông, thì vẫn sẽ cảm thấy khó chịu vì chuyện này.

Nhất là khi sau này hai người thường xuyên qua lại, đến nhà nhau thăm hỏi.

Liễu Hi gặp được Ngụy Tĩnh Nhàn khi đã là vợ của Phong Cẩn.

Chỉ sợ... khiến Phong Cẩn nghĩ nhiều.

Khương Bồng Cơ ôm trán, phụ thân, ngài nghĩ nhiều quá rồi!

Liễu Xa vẫn không biết, Phong Cẩn đã biết chuyện Khương Bồng Cơ là con gái từ lâu.

Người khác lấy Ngụy Tĩnh Nhàn thì còn có thể cảm thấy khó chịu chứ Phong Cẩn thì không.

Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói: "Chuyện này sẽ không xảy ra, Hoài Du không phải là hạng đàn ông tầm thường."

Cô không lo chuyện Phong Cẩn cảm thấy khó chịu, mà ngược lại cô lo Tĩnh Nhàn sẽ cảm thấy không vui.

Nếu như hai người đó thật sự nên duyên vợ chồng, thì cô phải giữ khoảng cách với Phong Cẩn, không thể để gia đình người ta xảy ra mâu thuẫn được.

Liễu Xa tán thưởng nói: "Phong Hoài Du quả thật không đơn giản."

Chỉ tiếc rằng, cậu ta không có duyên với con gái ông.
 
(Quyển 2) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 202: Bốn học trò của uyên kính


Trước kia Liễu Hoành và Phong Cẩn thường thay gặp nhau tán gẫu, hoặc trao đổi văn chương, bàn bạc về vấn đề chính trị.

Bây giờ có thêm một chủ đề nữa – nói chuyện về đường đệ của Liễu Hoành, bạn tốt của Phong Cẩn – Liễu Hi là người như thế nào.

Liễu Hoành cũng thuộc kiểu người cuồng em trai, còn Phong Cẩn lại rất thưởng thức Khương Bồng Cơ, vậy nên bọn họ có rất nhiều chuyện để nói.

Vốn dĩ Hàn Úc chỉ ngồi nghe cho đỡ chán, nhưng sau một hồi thì cậu ta lại cảm thấy rất hứng thú với cái vị tên "Lan Đình" mà bọn họ đang nói đến.

Nghe Phong Cẩn giới thiệu Hàn Úc là học trò của Uyên Kính tiên sinh, Liễu Hoành không khỏi kính nể, ánh mắt nhìn Hàn Úc lại càng nhiệt tình.

Đường đệ mình muốn đến Lang Nha cầu học, nếu như hỏi thăm được sở thích của Uyên Kính tiên sinh trước, có khi đến lúc đó lại có tác dụng?

Ôm cái ý nghĩ này trong đầu, Liễu Hoành bắt đầu hỏi bóng hỏi gió, Hàn Úc cười cười nhìn Phong Cẩn với ánh mắt đầy ẩn ý.

Phong Cẩn cười khổ, chắc cái này chính là biểu hiện của việc "cuồng em trai" mà Lan Đình đã nói đây.

Liễu Hoành cũng chỉ là có ý tốt, cậu cứ coi như không thấy gì hết vậy.

"Dao Chi yêu thương em trai nên sốt ruột, Úc cũng có thể hiểu được, nhưng thầy đã thu nhận đủ bốn người học trò rồi, sợ rằng sẽ không thu thêm học trò nữa."

Hàn Úc tiếc nuối lắc đầu, rồi nói tiếp: "Nhưng thư viện Lang Nha vẫn luôn hoan nghênh học trò đến học tập, nếu như Lan Đình đến Lang Nha cũng có thể trở thành đồng môn với Úc."

Đến đây thì, ngay cả Phong Cẩn cũng cảm thấy kinh ngạc.

"Đã thu đủ học trò rồi?

Uyên Kính tiên sinh đã tìm được học trò thứ tư mà ông ấy vẫn luôn cực khổ tìm kiếm rồi?"

Giờ thì đến lượt Liễu Hoành ngẩn ra, tại sao cậu không hiểu hai người này đang nói gì vậy?

Phong Cẩn thấy cậu ta nghệt mặt ra, không khỏi thở dài nói: "Dao Chi, có một chuyện mà cậu không biết.

Năm đó, khi Uyên Kính tiên sinh giành lại được ba thành, sau khi quay về Lang Nha, ông ấy đã tự bói cho mình một quẻ.

Quẻ đó nói rằng trong số mệnh ông chỉ có bốn học trò.

Mấy năm trước nghe nói tiên sinh đã nhận ba người làm học trò...

Cẩn tưởng rằng với tài năng của Lan Đình có thể trở thành học trò thứ tư của ông ấy, nhưng lại không ngờ Uyên Kính tiên sinh đã có đủ bốn người học trò..."

Nếu nói đến học trò thì tất cả những học trò đến thư viện Lang Nha xin học đều có thể tính là học trò của Uyên Kính tiên sinh, nhưng học trò thực sự của ông ấy thì chỉ có bốn người.

"Vậy, vậy thì..."

Trên gương mặt Liễu Hoành tràn đầy thất vọng, tuy cậu ta vẫn luôn chê bai cậu em họ mình nhưng trong lòng lại rất tự hào về nó.

Học trò bình thường với đệ tử quan môn* làm sao mà giống nhau được?

*Đệ tử quan môn: chỉ những đệ tử, học trò cuối cùng, sau những người này thì người thầy sẽ không thu nhận đồ đệ, học trò nữa.

Học trò bình thường thi thoảng mới được nghe Uyên Kính tiên sinh giảng bài, còn đệ tử quan môn mới chính là học trò thực sự được chính Uyên Kính tiên sinh dạy dỗ hết lòng.

"Haizz..."

Liễu Hoành thở dài, nhưng sau đó lại rất rộng rãi nói: "Có được là vinh hạnh, không có được thì cũng là số mệnh, xem ra là Lan Đình không có duyên.

Nhưng mà, vừa nãy nghe Hoài Du nói là "học trò thứ tư mà ông ấy vẫn luôn cực khổ tìm kiếm"... câu này khiến người ta thật khó hiểu..."

Với danh vọng và tài hoa của Uyên Kính tiên sinh, học trò trong thiên hạ này ai chẳng mong được làm học trò của ông ấy?

Có rất nhiều học trò muốn gặp được Uyên Kính tiên sinh mà vắt óc nghĩ đủ mọi cách, được Uyên Kính tiên sinh nhận làm học trò quả thật là tổ tiên phù hộ.

Thế mà, Uyên Kính tiên sinh lại phải cực khổ tìm kiếm?

Quả thật là hoang đường!

Nhưng, nhìn vẻ mặt của Phong Cẩn và Hàn Úc cậu ta lại không dám chắc.

Hàn Úc nói: "Vốn dĩ Úc định tiến cử Hoài Du với thầy, nhưng thầy nói số mệnh của Hoài Du sẽ gặp được một người khác, thầy không có duyên với cậu ấy."

Có một điều kỳ lạ khi Uyên Kính tiên sinh nhận học trò, ông không những yêu cầu phải thông minh, tính tình sở thích cũng phải hợp với ông, mà còn phải xét đến duyên phận nữa.

Giống như Liễu Hoành vừa mới nghĩ, từ sau khi ông nổi danh thiên hạ có rất nhiều người muốn làm học trò của ông.

Năm đó, Hàn Úc cũng là đi xem thử thế nào chứ cũng không hi vọng nhiều, nhưng không ngờ Uyên Kính tiên sinh lại chủ động nhận cậu ta làm học trò.

Sau khi trở thành đồ đệ của ông, cậu gặp rất nhiều người được Uyên Kính khen ngợi, nhưng những người này đều không vượt qua cửa ải cuối cùng.

Bọn họ không có duyên làm học trò của Uyên Kính tiên sinh.

Duyên phận thầy trò cái quỷ gì chứ!

Ông không nhận thì làm sao có duyên phận thầy trò được?

Đối mặt với sự trách cứ này, Uyên Kính tiên sinh cũng chỉ cười không nói gì, ông chưa bao giờ giải thích về điều này.

Ông nhận ba học trò đầu tiên đều rất thuận lợi, nhưng người học trò cuối cùng sau bao nhiêu năm vẫn chưa tìm được.

Phong Cẩn tò mò: "Không biết người học trò thứ tư này là ai, ta nhớ lần trước Văn Bân còn gửi thư nói với ta rằng, Uyên Kính tiên sinh rất phiền não vì chuyện này.

Bây giờ gặp nhau liền bảo là đã tìm thấy rồi, điều này khiến Cẩn rất tò mò."

Nhắc đến người học trò thứ tư này, Hàn Úc cũng bất ngờ, đến bây giờ cậu ta vẫn không hiểu được ý của thầy mình.

"Trước đây ta cũng từng nhắc đến người này với Hoài Du rồi.

Thư viện Lang Nha có rất nhiều thanh niên tài giỏi, duy chỉ có một người là đặc biệt."

Hàn Úc cau mày, "Lúc Úc đến quận Lang Nha cũng tưởng rằng người nọ là học trò của thầy, sau này mới biết là không phải.

Không những thế, anh ta cũng không được tính là học sinh của thư viện, nhưng lại được tiên sinh cho phép anh ta học trong thư viện."

Phong Cẩn nghĩ ngợi, chợt nghĩ ra điều gì đó: "Có phải người cậu nói chính là cái vị có bát tự* không lành, mệnh trung cực sát..."

*Bát tự: tám chữ giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh của một người, dùng để xem mệnh.

Liễu Hoành lại nghệt mặt hơn.

Bát tự không lành, mệnh trung cực sát là cái gì?

Hàn Úc gật đầu: "Chính là vị đó."

Phong Cẩn cảm thấy kỳ lạ: "Người đó đã học ở thư viện Lang Nha bảy tám năm rồi, nếu như Uyên Kính tiên sinh sớm nhận anh ta làm học trò thì anh ta chính là Đại đệ tử.

Nhưng tại sao bảy tám năm qua không nhận, mà bây giờ mới nhận?"

Hàn Úc cũng từng hỏi thầy mình vấn đề này, ông chỉ cười một cách đầy ẩn ý.

"Thời cơ!"

Hàn Úc nói, "Thầy nói rằng, trước đó vẫn chưa phải là lúc, bây giờ duyên phận mới đầy đủ."

Liễu Hoành không thể không chen ngang vào: "Nghe hai người nói một hồi mà vẫn không biết người may mắn đó là ai."

"Vệ Từ, sau khi thầy nhận anh ta làm học trò lấy tự cho anh ta là Tử Hiếu."

Hàn Úc trả lời.

Vệ Từ?

Vệ Tử Hiếu?

Chưa bao giờ nghe thấy cái tên này, Liễu Hoành cố tìm kiếm chút thông tin liên quan nhưng cuối cùng vẫn không có gì.

"Vậy, tại sao lại nói anh ta bát tự không lành, mệnh trung cực sát..."

Liễu Hoành có một cái tật xấu, cái gì không hiểu thì phải hỏi, không hỏi cậu ta sẽ cảm thấy rất ngứa ngáy khó chịu.

Hàn Úc cũng ngẩn ra, hình như vấn đề này hơi khó trả lời.

Liễu Hoành cho là cậu ta khó xử, liền vội nói: "Hoành đã mạo muội rồi, xin Văn Bân thứ lỗi."

Hàn Úc lắc đầu, nói khẽ: "Cũng không có gì phải kiêng kỵ cả, chỉ là nói ra rồi sợ rằng những người khác sẽ có cảm giác e sợ và kiêng dè với Tử Hiếu.

Người đời ngu muội, sợ hãi quỷ thần, chỉ có tám chữ ngày sinh tháng đẻ thôi mà cũng bày ra nhiều trò như vậy, thật đúng là hại khổ Tử Hiếu."

Nếu không phải là Vệ Từ may mắn, nói không chừng đã bị bóp chết ngay từ lúc mới sinh.

Liễu Hoành nghe thế cũng không hỏi nữa.

Hỏi rồi thì Hàn Úc sẽ nói, nhưng hành vi hóng hớt chuyện của người khác không phải là hành vi của một người quân tử.

Liễu Hoành chủ động nói sang chuyện khác, hai người kia cũng cảm thấy hứng thú, vì vậy bầu không khí nhanh chóng dịu đi.
 
(Quyển 2) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 203: Vu mã quân thích tìm đường chết


Cho dù hôm nay không gặp được Liễu Lan Đình mà Phong Cẩn khen ngợi, nhưng Hàn Úc cũng có ấn tượng rất tốt về Liễu Hoành.

"Ồ, Tứ lang quân đã về rồi?"

Phong Cẩn và Hàn Úc ngồi xe ngựa trở về, vén rèm lên nhìn, đúng lúc đó cũng nhìn thấy chiếc xe ngựa buổi sáng chở Vu Mã Quân ra ngoài dừng trước mặt, "Đến đúng lúc lắm, Văn Bân xuống xe với Cẩn."

Rất hiển nhiên, Vu Mã Quân cũng đã phát hiện ra bọn họ, hắn ta nhìn thấy Phong Cẩn bước xuống xe, trong xe vẫn còn một người nữa, trong bụng lập tức không vui.

Vu Mã Quân ngứa mắt gia thế của Phong Cẩn từ lâu, không phải là con cháu hoàng thất, có tư cách gì mà lại có thể diện hơn cả hắn ta?

Có tư cách gì mà tài học, năng lực ưu tú hơn cả hắn ta?

Bề ngoài hắn ta đối xử với Phong Cẩn rất lễ độ, nhưng trong lòng cũng chẳng tôn trọng.

Nhưng đến khi nhìn thấy Hàn Úc bước xuống xe, phong thái lễ độ cùng gương mặt xinh đẹp ấy khiến cho sự không vui trong lòng Vu Mã Quân thoáng cái đã tan biến.

Trên gương mặt của hắn ta lại hiện lên nụ cười nhạt, dường như sự khinh thường cùng chán ghét vừa rồi không hề tồn tại.

Thật đáng tiếc, cả Phong Cẩn lẫn Hàn Úc đều là những người khó lường.

Hay nói trắng ra thì bọn họ đều biết tỏng trong bụng Vu Mã Quân nghĩ gì, ở đây chỉ có mình Vu Mã Quân là diễn dở nhất.

Vu Mã Quân chưa kịp lên tiếng, Phong Cẩn đã chủ động giới thiệu Hàn Úc với hắn ta.

"Đây là bạn tốt của Cẩn, họ Hàn, tên chỉ có một chữ Úc, cậu ấy là học trò của Uyên Kính tiên sinh."

Phong Cần nhấn mạnh mấy chữ "học trò của Uyên Kính tiên sinh", ý bảo Vu Mã Quân đừng có biểu hiện mất mặt như thế, vừa nhìn thấy người đẹp là không nhấc nổi bước chân.

Cũng may, Vu Mã Quân cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa, lập tức thu lại ánh mắt nóng rực, mà chuyển sang chế độ dè dặt.

Hàn Úc cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy cái ánh mắt đó của đối phương, cậu nổi hết cả da gà lên.

Đột nhiên, Hàn Úc cảm thấy hối hận khi đã nhận lời Phong Cẩn đến đây, hiển nhiên là cái tên Vu Mã Quân này nam nữ đều xơi, đến lúc đó đừng để mình rơi vào bẫy của hắn ta.

Nghĩ đến đó, trong đầu Hàn Úc liền nảy ra một kế, cậu ta nở một nụ cười lạnh.

Vậy mà trong mắt Vu Mã Quân, nó lại biến thành vị "tuyệt sắc giai nhân" cảm thấy hài lòng với hắn ta...

Không thể không nói, cái sự hiểu lầm này quá lớn khiến Hàn Úc càng cảm thấy buồn nôn.

Vu Mã Quân coi thường Phong Cẩn nhưng vẫn không thích để đối phương thoát khỏi sự khống chế của mình, hắn ta thuận miệng hỏi mấy câu.

Phong Cẩn cười nhạt, trả lời rất kín kẽ, khiến cho Vu Mã Quân không tìm được một chút sơ hở nào.

"Thế hôm nay Tứ lang quân đến Liễu phủ có tiến triển gì không?"

Phong Cẩn làm sao có thể không nhìn ra sự nhẹ nhõm đối phương đang cố gắng che giấu, rõ ràng là gặp được chuyện tốt.

Vu Mã Quân cho rằng Phong Cẩn có ý định đi theo phò tá hắn ta, nên cũng không giấu giếm Phong Cẩn.

Hắn ta tiết lộ việc Liễu Xa đã hơi dao động và có ý định gả con gái cho hắn ta... tuy rằng chỉ là con gái dòng thứ nhưng người ta có một người cha tốt, có tiền, có lương thực.

Cứ nghĩ đến quận Hứa sung túc giàu có, Vu Mã Quân lại cảm thấy rạo rực, gần như hắn ta đã nhìn thấy cảnh Liễu Xa dốc toàn lực giúp đỡ hắn ta ngồi lên ngai vàng.

Phong Cẩn nghe vậy suýt nữa tuột tay làm rơi chén trà, nước trà sóng ra tay.

Cả Vu Mã Quân lẫn Hàn Úc đều cảm thấy kinh ngạc, người khác thất lễ là chuyện bình thường, nhưng kiểu người kỹ tính như Phong Cẩn mà cũng để mình thất lễ?

Thật đúng là không thể tin nổi!

Hàn Úc cụp mắt xuống, che giấu hàng loạt những suy đoán trong đáy mắt.

Chẳng lẽ Phong Cẩn có gì đó với nương tử của Liễu phủ?

Vu Mã Quân thì không nghĩ được đến thế, mà Phong Cẩn thì lại cảm thấy rất oan uổng.

Chẳng qua là cậu không phản ứng kịp, cứ tưởng Liễu Xa gả Liễu Hi đi mà thôi.

Cậu thật không dám tưởng tượng ra cái cảnh Khương Bồng Cơ yêu kiều e thẹn gả cho Vu Mã Quân...

Phong Cẩn bị chính phán đoán của mình làm cho sợ thế nên mới thất lễ.

Nhưng Phong Cẩn nhanh chóng hiểu ra, vị nương tử nhà họ Liễu mà Vu Mã Quân nhắc đến là cô con gái dòng thứ của nhà họ Liễu.

"Thế thì mừng cho lang quân đã được như mong muốn, ôm được mỹ nhân về."

Phong Cẩn vô tư cười, trên mặt không hề có nét ngấm ngầm chịu đựng hay không vui nào khiến Hàn Úc đang âm thầm quan sát cậu ta cảm thấy lạ: "Nhưng mà, Cẩn nghe nói, vị nương tử kia vẫn chưa tròn chín tuổi, đợi đến tuổi có thể đính hôn... ha ha, e rằng Tứ lang quân còn phải đợi một thời gian."

Vu Mã Quân cũng biết tuổi tác của đối phương, nhưng mà điều đó thì có gì quan trọng?

Đừng nói là chín tuổi, cho dù có là chín tháng tuổi thì hắn ta vẫn phải đồng ý cuộc hôn nhân này.

Hắn ta không có gì để lung lạc được Liễu Xa, con cáo già đó quá giảo hoạt, mấy lần thử thăm dò đều bị ông ta giả vờ ngớ ngẩn cho qua.

Nếu như trở thành con rể của Liễu Xa, quan hệ của hai người tự nhiên sẽ trở thành đồng minh, cho dù đối phương không ủng hộ mình cũng sẽ không ủng hộ người khác.

Huống hồ, Liễu Xa chỉ có duy nhất một cô con gái, không có lý nào lại không thương yêu cho được.

Với cái tiếng hoàng tử, không cần hắn phải hạ thấp mình làm như thế, nhưng ai bảo thân phận hắn xấu hổ!

Nếu như không nghĩ cách tranh thủ thì cả đời này đừng hòng mong thay đổi được.

"Cái này không phải là vấn đề, lấy về kính trọng với nhau là được."

Đối với Vu Mã Quân mà nói cái mà hắn cần chính là cái tiếng "con rể Liễu Xa", chứ không phải là người.

Lấy về để cúng để thờ cũng được, dù sao cũng không thể ngăn được việc hắn ta phong lưu khắp nơi.

Phong Cẩn thấy thái độ của hắn ta như thế liền cười thầm trong bụng, quả nhiên ánh mắt của Khương Bồng Cơ rất sắc bén, đã sớm nhìn ra bản chất của tên Vu Mã Quân này rồi.

Vừa mới nhận lời trở thành con rể của Liễu Xa, trở về đã dòm ngó Hàn Úc, đúng là cặn bã của cặn bã.

Vu Mã Quân muốn đốt đèn trò chuyện thâu đêm với Hàn Úc, nhưng người ta học sâu hiểu rộng, đè bẹp hắn ta, nên căn bản là không có gì hay để nói.

***

"Úc cảm thấy kỳ lạ, Hoài Du ở cùng với cái thứ háo sắc như Vu Mã Quân bao nhiêu ngày như thế, tại sao vẫn không thấy hắn ta làm gì cậu?"

Phong Cẩn nói với vẻ bất đắc dĩ: "Dung mạo của Cẩn chỉ như châu ngọc trong khay, làm sao mà so được với dung mạo ngời ngời như trăng sáng của Văn Bân?

Hàn Úc: "..."

Phong Cẩn mà cậu ta biết tuyệt đối sẽ không nói những câu khiến người ta nghẹn họng như thế này.

Rõ ràng đang khen nhưng thực chất lại đang ngầm mắng, rốt cuộc là ai đã dạy hư cậu ta?

Khương Bồng Cơ tỏ vẻ, Phong Cẩn độc miệng, chẳng lẽ lại trách cô?

Hàn Úc không chịu yếu kém, chế nhạo nói: "Vừa nãy, lúc Vu Mã Quân nhắc đến chuyện đính hôn với nương tử nhà họ Liễu, tại sao Hoài Du lại thất lễ như vậy?"

Phong Cẩn bình tĩnh như không đáp: "Chuyện bao giờ thế?"
 
(Quyển 2) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 204: Mối loạn ngầm từ Thế gia


Thấy Phong Cẩn lấp liếm, Hàn Úc mím môi cười nhạt: "Hoài Du muốn lấp liếm cho qua sao?"

Phong Cẩn biết tính bạn, nếu không giải thích cho cậu ta thì Hàn Úc có thể quấy cậu cả đêm không cho cậu ngủ.

Phong Cẩn nhanh nhạy nghĩ ra một cái cớ rất hay, cậu bình thản giải thích: "Mấy ngày trước, Cẩn ngẫu nhiên gặp được Liễu Quận thủ, thấy ông ấy là một vị trưởng bối ôn hòa khoan dung.

Chẳng lẽ Liễu Quận thủ không nhìn ra được tâm tư của Vu Mã Quân?

Nếu như đã nhìn ra được tại sao còn đồng ý gả con gái cho Vu Mã Quân?

Nói khó nghe hơn một chút, chẳng phải là đang tự tay đẩy con gái của mình vào hố lửa sao?"

Đúng thế, cậu và Phong Cẩn đều có thể nhìn thấu sự giả tạo của Vu Mã Quân, vậy thì không có lý nào Liễu Quận thủ lại không nhìn ra.

Huống hồ, Hoài Dư vừa mới nói Liễu Quận thủ là một người rất ôn hòa và lo cho gia đình, làm sao ông ấy có thể xem nhẹ chuyện hôn nhân của cô con gái duy nhất?

"Thế nên cậu mới kinh ngạc đến mức thất lễ?"

Hàn Úc híp mắt, dường như vẫn không tin những gì Phong Cẩn nói.

Phong Cẩn nghiêm túc nói: "Bằng không đâu?

Nương tử nhà họ Liễu còn chưa tròn chín tuổi, mà Cẩn thì hai năm nữa là đến lúc lập gia đình, sao có thể liên quan đến nhau?

Hơn nữa, Liễu nương tử luôn ở trong khuê phòng, không bước chân ra khỏi cửa lấy nửa bước, ngay đến người làm anh như Lan Đình còn ít khi gặp, làm sao mà dính dáng đến một người đàn ông ở bên ngoài như Cẩn?

Bình thường cậu phong lưu thì thôi, sao có thể đoán mò làm bẩn thanh danh quý nữ được?"

Hàn Úc mất hứng, hậm hực ngồi bên cạnh giường.

Cậu ta chuyển sang chuyện khác: "Nếu đã như vậy, theo như những gì Hoài Du nói thì hành động này của Liễu Quận thủ là vì cái gì?"

Phong Cẩn cũng không nghĩ ra, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào một hơi.

May mà cậu ta bỏ qua, để lộ ra thì xong đời.

Phong Cẩn lắc đầu nói: "Cẩn cũng không rõ, chắc là Liễu Quận thủ có tính toán khác."

Một người đàn ông có tính tình ôn hòa khoan dung, biết quan tâm đến gia đình, lại có năng lực phán đoán sắc bén và dày dặn kinh nghiệm chẳng lẽ lại không nhìn ra sự giả tạo của Vu Mã Quân... trừ phi là có lý do khiến Liễu Quận thủ phải làm như thế.

Trên mặt Hàn Úc hiện rõ ba chữ "có hứng thú", còn Phong Cẩn lại không thấy tò mò tí nào.

Liễu Xa gả con gái hay không là chuyện nhà người ta, có liên quan gì đến mình đâu?

Phong Cẩn đốt đèn đọc sách một lúc, đến khi buồn ngủ mới chuẩn bị đi ngủ.

Vừa mới nằm xuống Hàn Úc liền nói: "Hy vọng chuyện này không liên quan đến triều chính, thủ đoạn của Liễu Quận thủ luôn có cảm giác hơi...

đáng sợ."

Phong Cẩn cười: "Người như Liễu Quận thủ, nếu như không vì sắp đặt cục diện triều chính thì chẳng lẽ lại vì thù riêng?"

Hàn Úc nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ẩn ý của Liễu Xa trong việc này: "Thôi, nghĩ nhiều đau đầu."

Sau đó, bọn họ trò chuyện về gia đình cũng như chuyện xảy ra gần đây của hai người, càng trò chuyện càng hăng say.

Đột nhiên, Hàn Úc nhớ đến nỗi lo ngại trước đó của Uyên Kính tiên sinh.

"Dạo này thầy đang lo lắng, quyền lực của thế gia ngày càng hưng thịnh, nếu như không gia tăng sự kiềm chế e rằng sẽ xảy ra chuyện."

Phong Cẩn cười lạnh: "Dừng cương trước bờ vực?"

Làm sao có thể được?

Không phải là không có ai nhận ra vấn đề này, cái quan trọng là thế gia bây giờ như một chiếc xe ngựa đang trượt xuống dốc, đã không còn cách nào để khống chế nữa rồi.

"Nếu như chủ nhân của thiên hạ sau này cũng là người của thế gia sĩ tộc, có lẽ sẽ có thể tiếp tục kéo dài vinh quang cho thế gia, nhưng nếu như không phải thì sao?

Cho dù hoàng đế có là người của thế gia cũng không thể chấp nhận được cái cảnh hoàng tộc bị thế gia quản thúc, thậm chí còn thấp kém hơn cả thế gia?

Những gì thế gia làm đã đi quá giới hạn rồi..."

Hàn Úc ngẩn ra, cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến trong lòng Phong Cẩn lại có suy nghĩ to gan thế này.

Nhưng mà, cậu ta cũng không thể phản bác lại những gì cậu ấy nói.

Hoàng thất Đông Khánh bây giờ rõ ràng là dòng họ Tư Mã, nhưng người thực sự nắm quyền điều hành lại là bốn đại gia tộc.

Những kẻ nhậm chức ở các châu, huyện, quận có ai mà không xuất thân từ thế gia sĩ tộc?

Con cháu nhà nghèo liệu được mấy người?

Đông Khánh lại trọng văn khinh võ, quân đội yếu ớt, gần như bị hao tổn toàn bộ ở chiến trường Bắc Cương, trong nội bộ cũng lục đục với nhau.

Thậm chí, nếu như thế gia không cho phép thì mệnh lệnh của hoàng đế còn không ra được cung Thượng Dương.

Chẳng lẽ hoàng đế không hề kiêng dè gì các thế gia đại tộc đó?

Có!

Đương nhiên là có kiêng dè!

Ngồi trên vị trí có cả thiên hạ, nhưng lại không được hưởng thụ cái quyền lợi tối cao đó, có ai mà không khó chịu.

Nhưng các đời hoàng đế Đông Khánh liên tục thay đổi, nên việc cùng thế gia tranh giành cứ thế dần dần rơi vào thế hạ phong, căn bản là chẳng còn uy nghiêm gì nữa.

May mà giữa các đại gia tộc cũng có xung đột về lợi ích, hoàng thất Đông Khánh cũng ngờ nghệch làm hoàng tộc trong cái thế cân bằng kỳ lạ này.

Bọn họ luôn luôn muốn thu hồi quyền lợi nên thường xuyên bày ra những thủ đoạn nho nhỏ.

Phong Cẩn tuy là xuất thân thế gia đại tộc, nhưng nhìn rõ những vấn đề này đúng là không dễ dàng gì.

"Trước đây, Cẩn chưa từng nghĩ sâu về chuyện này, nhưng... sau khi đến Hà Gian, gặp được Liễu Quận thủ mới đột nhiên tỉnh ra.

Quận Hứa loạn là bởi vì thiên tai nhưng cũng có nhân họa, mà nhân họa còn khủng khiếp hơn thiên tai!

Tại sao những người khác bị những thứ đó cản trở, thậm chí còn phải bỏ mạng vì nó, mà Liễu Quận thủ lại có thể kiên trì, thậm chí còn biến quận Hứa trở nên phồn vinh như bây giờ?"

Liễu Xa không đuổi tận giết tuyệt sĩ tộc cường hào ở quận Hứa nhưng cuộc sống của những người đó cũng không hề sung sướng như trước kia nữa.

Lúc nào cũng lo ngay ngáy, không dám làm những việc quá đáng trước mắt Liễu Xa... nhưng như thế là có thể vĩnh viễn trừ bỏ mối họa về sau sao?

Chưa chắc đã được.

"Lần này Liễu Quận thủ được chỉ định làm Tổng quan giám khảo của cuộc thi năm nay, chắc hẳn sẽ còn những biến động khác.

Ví dụ như "minh thăng ám giáng*", bên ngoài sẽ thăng ông ấy lên làm Châu mục, nhưng thực tế là đang cướp quận Hứa khỏi tay ông ấy... cậu có biết bao nhiêu người đang thèm nhỏ dãi quận Hứa không?

Nếu như Liễu Xa không còn là Quận thủ của quận Hứa nữa, hoặc sau khi ông ấy qua đời, Quận thủ của quận Hứa sẽ thay bằng một người khác, cậu đoán xem quận Hứa sẽ trở nên như thế nào?"

*Minh thăng ám giáng: ngoài mặt thì thăng quan nhưng thực tế lại là giáng chức.

Hàn Úc không đáp, vấn đề này không cần nghĩ cũng biết đáp án.

Quận Hứa giống như một con dê non được Liễu Xa cẩn thận nuôi dưỡng, dần dần lớn lên trở thành một con dê béo.

Mà xung quanh nó có vô số những ánh mắt thèm nhỏ dãi.

Nếu như ngày nào đó, người chăm sóc con dê này biến mất, nó sẽ bị những kẻ theo dõi tham lam đó cạo lông.

Kẻ nào biết điều, có mắt thì còn biết giữ lại con dê này, nó mọc ra bao nhiêu lông thì cạo bấy nhiêu.

Còn nếu gặp phải lũ tham lam hơn thế thì... e rằng nó sẽ bị làm thịt sạch sẽ.

Hàn Úc nói: "Nói cho cùng, Liễu Quận thủ vẫn để ý đến thân phận thế gia, không thể giết sạch đám sĩ tộc cường hào ác bá đó."

Lý trí bảo với bọn họ rằng, giết hết là cách tốt nhất, nhưng bản thân bọn họ cũng là con cháu nhà thế gia.

Nếu như bọn họ phải đối mặt với cùng một vấn đề như thế, e rằng bọn ho cũng sẽ làm giống Liễu Xa, thậm chí còn mềm lòng hơn cả ông.

Hàn Úc cau mày, dường như cậu rất ghét những đề tài nặng nề này.

Mà cái khiến cho cậu càng không thích chính là sau này cậu cũng không thể trốn tránh nó.

Trừ phi, cậu chịu bỏ về ở ẩn, không quan tâm đến những tranh đấu bên ngoài.

Nhưng mà, cậu có làm thế được không?

Không thể!
 
(Quyển 2) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 205: Nghe nói người ấy xinh đẹp như hoa (1)


Ngày hôm sau.

Nhìn thấy Vu Mã Quân hớn hở vui sướng, Phong Cẩn đột nhiên nói: "E là chúng ta ở Hà Gian không được nổi hai ngày nữa."

Vu Mã Quân ngẩn ra, không hiểu tại sao Phong Cẩn lại đoán ra được dự định trong lòng hắn ta.

Thực ra cũng chẳng có gì khó.

Vu Mã Quân đến Hà Gian là để lung lạc lôi kéo sự ủng hộ của thế gia, bây giờ đã đạt được sự "ủng hộ" của Liễu Xa rồi, những nhà khác không cần sốt ruột.

So với việc tiếp tục ở lại Hà Gian, thì không bằng đến Lang Nha thăm hỏi Vương thị.

"Vẫn xin Tứ lang quân thư thả cho một ngày, Cần muốn nói lời từ biệt với Lan Đình, hẹn cậu ấy khi nào đến Lang Nha thì lại gặp nhau."

Vu Mã Quân đương nhiên là đồng ý.

Trong lòng hắn ta đã coi Liễu Xa là cha vợ, vậy thì Khương Bồng Cơ đương nhiên là anh vợ của hắn ta.

Phong Cẩn lại là "cánh tay phải" của hắn ta, giúp hắn ta giữ được mối quan hệ tốt với anh vợ chỉ có lợi chứ không có hại.

Hàn Úc và Phong Cẩn nhìn thấy tất cả sự biến đổi tâm tình của Vu Mã Quân, trong lòng đều thấy khinh thường.

Ngu không đáng sợ, đã ngu mà lại không có mắt mới đáng sợ.

Vu Mã Quân coi Phong Cẩn thành phụ tá của mình, giọng điệu cứ như sai khiến thuộc hạ, thật đúng là hoang đường đến mức buồn cười.

Vu Mã Quân có tài đức gì mà có thể khiến Phong Cẩn thần phục?

Nhưng mà cả hai người đều không nói ra, cùng nhau ra ngoài.

Một người định đến từ biệt với người bạn mới quen, còn một người muốn xem xem "Liễu Lan Đình" là người như thế nào.

Lần này bọn họ may mắn, Khương Bồng Cơ vẫn chưa ra ngoài chạy loạn khắp nơi.

Nếu bọn họ đến muộn tí nữa thì chắc cô đã ra ngoài rồi.

Hàn Úc vừa bước xuống xe ngựa liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng cạnh Phong Cẩn, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Hàn Úc: "..."

Ánh mắt của cậu ta vô thức nhìn xuống dưới chân Khương Bồng Cơ, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngày hôm qua.

Khương Bồng Cơ đã sớm phát hiện ra Hàn Úc từ khi cậu ta nhìn cô.

Không phải là vì cô tai thính mắt tinh, mà là đám khán giả xem livestream quá nhiệt tình.

[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Ý ý ý... bạn thiếu niên xinh trai hôm qua kìa, tôi xem vid thu lại của ngày hôm qua đã cảm thấy tiếc tiếc rồi, không ngờ hôm nay lại gặp được người thật này!

Kích động quớ, tôi muốn bắt tay với cậu ấy, chắc chắn là tay cậu ấy rất mềm mại.

[Hoa Bỉ Ngạn Nở]: Không vui!!!

Streamer ơi, bác cho em một cảnh cận mặt của bạn xinh trai kia đi, cận mặt luôn ý, em chụp màn hình lại treo lên tường.

Người ta còn chưa chết đâu, thế mà đã định treo người ta lên tường rồi.

Khương Bồng Cơ nhìn thấy bình luận này, âm thầm liếc sang Hàn Úc, liền phát hiện cậu ta đang nhìn chân mình.

[Phi Sương Điểm Mực]: Tui là mem mới, nghe nói Streamer chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra người ta đang mặc quần lót màu gì.

Vậy...

Streamer có biết "kích thước" của bạn xinh trai này là bao nhiêu không?

Số đo ba vòng nữa?

Tui thấy ngón tay của cậu ta rất đẹp, nếu để đánh piano thì đúng là tuyệt vời.

Khương Bồng Cơ nhìn thấy bình luận này suýt nữa bật cười.

Đối phương không nhắc thì cô cũng suýt quên.

[Streamer V]: Cậu bạn này quả thật rất xinh xắn dễ nhìn, nhưng nếu mọi người tưởng tượng ra cảnh cậu ta cởi quần ngồi trong toilet, hoặc đang bị táo bón, có lẽ sẽ không cảm thấy tiên khí dạt dào thế này nữa đâu, cậu bạn này gần đây đang nóng trong người, có khi táo thật rồi.

Quần chúng xem livestream: "..."

Phá sóng người khác hưởng thụ cái đẹp, Khương Bồng Cơ cảm thấy rất vui vẻ.

[Streamer V]: Còn về phần kích thước, tôi cảm thấy chỉ có cô gái đã từng sử dụng rồi mới có quyền phát biểu.

Tuổi tác của cậu ta không lớn nhưng đã hiểu chuyện nam nữ.

Bên cạnh cậu ta có hai tiểu thiếp ấm giường.

Tác phong không loạn, nhưng với tiêu chuẩn ở thế giới mọi người thì cũng không được tính là sạch.

Khương Bồng Cơ xốc hết cả gốc gác của Hàn Úc lên trước mặt khán giả.

Bọn họ thấy Hàn Úc liền có cảm giác đây là một thiếu niên xinh đẹp dạt dào tiên khí, nhưng nhìn thấy bình luận của Streamer xong, tự nhiên lại cảm thấy đau cả mắt...

Streamer, bác có cần tàn nhẫn như thế không?

[Tịch Nhan]: Cứ nghĩ đến cảnh bạn xinh trai nhăn nhó mặt ngồi chổm hỗm trên bệ xí, bạn cảm thấy... thật đau mắt...

[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Đau mắt +1

Xem ra Phong Cẩn có quen biết Hàn Úc, thế này thì không thể trêu chọc vô lễ được.

Phong Cẩn để ý thấy bầu không khí kì lạ giữa Hàn Úc và Khương Bồng Cơ, trong lòng nảy ra một suy đoán.

"Chẳng lẽ hai người đã từng gặp nhau rồi?"

Khương Bồng Cơ cười ha ha, gặp rồi, mà đâu chỉ có gặp thôi không đâu?

Hàn Úc cười cười, đời người ở đâu mà chẳng gặp được nhau?

"Hôm qua trước khi Úc vào thành, từng có duyên gặp Liễu lang quân một lần, trò chuyện với nhau được đôi câu."

Phong Cẩn vui mừng: "Hóa ra là vậy, đây chính là duyên phận."

Khương Bồng Cơ lại cười ha ha, là nghiệt duyên!

Nhưng mà cuộc sống luôn đầy rẫy những bất ngờ, ví dụ như lúc Phong Cẩn giới thiệu tên tự của Hàn Úc là Văn Bân.

Khương Bồng Cơ liền im lặng một cách kì dị, đôi mắt cong cong nhìn chằm chằm vào Hàn Úc, dường như đang muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp quần áo nhìn thấu đối phương.

Hàn Úc vô thức lùi lại một bước, có hơi miễn cưỡng nói: "Liễu lang quân, chẳng lẽ dáng vẻ của Úc không được chỉnh tề?"

"Không, rất chỉnh tề."

Khương Bồng Cơ lại nói tiếp, "Văn Bân có quen ai tên là Trình Hữu Mặc không?"

Khương Bồng Cơ chưa từng nghĩ đến đối tượng phụ thân đề cử ở rể hôm trước giờ lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô.

Quả thật là duyên phận!!!

Hàn Úc nghi ngờ hỏi ngược lại: "Liễu lang quân đã từng nghe về Hữu Mặc?"

Khương Bồng Cơ không đáp mà hỏi ngược lại: "Vậy thì cũng có người tên là Vệ Tử Hiếu đúng không?"

Lúc này Hàn Úc mới phát hiện ra có cái gì đó lạ lạ trong giọng điệu của Khương Bồng Cơ.

"Liễu lang quân chưa từng nghe đến bọn họ, vậy tạo sao lang quân lại biết hai người đó?"

"Ta đã từng mơ gặp được tiên cảnh dao trì, có vị trích tiên xinh đẹp đang tắm gội dâng hương.

Vốn đang định đến gần hỏi thăm nhưng lại nghe thấy có người gọi cô ấy là Tử Hiếu... mỹ nhân trả lời người kia, gọi người đó là Hữu Mặc.

Nghe giọng nói ta mới biết tiên tử đó là nam..."

Khương Bồng Cơ tả rất sinh động, cứ như thể cô từng nằm mơ như thế thật, khiến cho cả Phong Cẩn lẫn Hàn Úc đều ngây ra.

Nhưng đám khán giả còn lâu mới tin, bọn họ biết thừa đức hạnh của Khương Bồng Cơ ác liệt cỡ nào, không dễ mắc lừa đâu.

[Liên Minh Tài Xế Già]: Đau lòng cho bạn Phong Cẩn và bạn Hàn Úc đang ngẩn tò te, cả hai đều bị Streamer dắt mũi.

[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Đau lòng +1, có ai gọi bạn mình mà lôi cả tên lẫn họ ra gọi không...

Những gì Khương Bồng Cơ nói sơ hở ở chỗ là cô đã nói ra chính xác họ của Trình Hữu Mặc và Vệ Tử Hiếu.

Trong mơ biết được tên của bọn họ thì có thể, nhưng bạn bè đâu ai gọi nhau bằng cả họ cả tên được?

Cho nên, có thể biết được tên nhưng họ thì không.

Đương nhiên, vẫn còn một sơ hở khác.
 
(Quyển 2) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 206: Nghe nói người ấy xinh đẹp như hoa (2)


"Nếu nói như vậy, trong giấc mơ của Lan Đình cũng có cả bóng dáng của Úc?"

Hàn Úc cười nhạt hỏi, nhìn trông rất ôn hòa nhưng trong đáy mắt lại hiện lên sự dò xét... lời nói xằng nói bậy như này, ai tin được!

Đúng thế, cái giấc mơ này của Khương Bồng Cơ còn có một sơ hở khác, đó chính là trong giấc mơ còn một đương sự nữa – Hàn Úc.

Nếu như để ý kỹ thì sẽ phát hiện ra, sau khi cô nghe thấy tên tự của Hàn Úc mới kinh ngạc hỏi thăm về Trình Hữu Mặc và Vệ Tử Hiếu.

Nếu như không có gì mâu thuẫn, thì Hàn Úc cũng phải xuất hiện trong giấc mơ của cô mới đúng, còn nếu không thì cô đang bịa chuyện.

Tưởng rằng người ta sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng không ngờ đối phương lại tỉnh bơ gật đầu: "Đúng thế, chỉ tiếc là trong mơ sương khói mù mịt, bóng người mờ ảo, chỉ thấy bóng dáng chứ không nhìn rõ đường nét.

Vốn dĩ ta tưởng đó là một giấc mơ thôi, không ngờ lại có thật."

Đám khán giả xem Khương Bồng Cơ diễn, không khỏi thán phục.

[Vào Nhóm Ngắm Lương Lương]: Nếu bàn về kỹ năng diễn xuất, tôi chỉ phục mỗi Streamer.

Không NG lần nào, một lần là qua luôn.

Lời thoại rõ xấu hổ như thế, vậy mà bác ấy nói đến mức... ngay cả mình cũng tin.

Quả nhiên, cuộc đời như một vở kịch, với kỹ năng diễn xuất này của bác Streamer có thể giành được giải Oscar được rồi.

[Gió Thu Xào Xạc]: Xí, Oscar đã là gì?

Ảnh đế, Ảnh hậu có giỏi đến mấy đi nữa thì có diễn vào vai được cả ngày không?

[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Ồi, dẫu biết Streamer đang bốc phét, nhưng mà bác ấy nói chắc nịch như thế làm tôi cũng bắt đầu dao động rồi.

Ngay đến khán giả cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, chứ đừng nói đến Hàn Úc – người không hiểu nhiều gì về cô.

Khóe miệng Hàn Úc co giật, nói với giọng cứng ngắc: "Nếu nói như thế thì chuyện Úc và Lan Đình gặp nhau chính là duyên phận trời ban.

Khương Bồng Cơ gật gù nói: "Đúng thế, mối duyên phận này kể ra cũng là một giai thoại."

Phong Cẩn tưởng là thật, cực kỳ kinh ngạc nói: "Người ta thường hay nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó.

Nhưng Lan Đình từ bé đến lớn chưa bao giờ rời khỏi Hà Gian, trước đây cũng chưa bao giờ nghe tới tên thật của mấy người các cậu.

Hơn nữa, tên tự của Vệ Tử Hiếu gần đây mới được Uyên Kính tiên sinh đặt cho... thế nhưng, Lan Đình lại mơ thấy cảnh tượng đó, có khi nào đó là dự đoán cho mối duyên phận này chăng?"

Vốn dĩ Hàn Úc vẫn còn nghi ngờ, nhưng nghe Phong Cẩn nói, cậu ta lại bắt đầu dao động.

Tuy những gì Khương Bồng Cơ nói mang theo sắc thái lãng mạn huyền ảo.

Nhưng, chúng ta cũng phải xét đến bối cảnh của giấc mơ này nữa.

Chúng ta cùng hồi tưởng lại chút nhé, xem Khương Bồng Cơ đã nói thế nào – nhìn thấy tiên cảnh dao trì, có một vị trích tiên xinh đẹp đang tắm rửa dâng hương, đang định lại gần hỏi thăm, lại nghe thấy có người gọi cô ấy là Tử Hiếu, mỹ nhân trả lời người kia, gọi người kia là Hữu Mặc...

Hay nói một cách khác, bối cảnh ở đây là đang tắm!

Người ta đang tắm đó!

Hàn Úc không thể tưởng tượng nổi, trong mơ Tử Hiếu đang tắm... vậy thì trong mơ cậu đang làm gì?

Tuy rằng Liễu Hi là con trai, nhưng vẫn chỉ là một thiếu niên chưa lớn, cảnh trong mơ lại sương mờ mịt mù, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo, chắc cũng không nhìn thấy thứ nhạy cảm gì đó... nhưng ... nhưng vẫn khiến người cảm thấy hơi kỳ quái.

Khương Bồng Cơ ỷ vào mình vẫn còn nhỏ, người ta cũng sẽ không quá đề phòng, hỏi Hàn Úc.

"Vậy người tên là Hữu Mặc đó, thật sự là một người tốt tính, làm việc gì cũng cẩn thận chu đáo, cách đối nhân xử thế trung hậu chính trực?"

Hàn Úc đang mải suy nghĩ chuyện kia, nên vô thức trả lời: "Này là đương nhiên, Hữu Mặc rất tốt tính, cẩn thận, lại đáng tin, thầy khen ngợi cậu ấy rất nhiều."

Đến khi nói xong rồi Hàn Úc mới ngẩn ra, trong lòng lại càng tin vào giấc mơ Khương Bồng Cơ nói vừa rồi.

Tại sao lại càng tin tưởng?

Trình Hữu Mặc là người trầm lặng nhất trong tất cả những học trò, bình thường cậu ấy cũng rất khiêm tốn giản dị, cảm giác tồn tại của cậu ấy gần như bằng không.

Trừ mấy người bạn chơi thân mới biết được tính cách cậu ấy như thế nào, những người khác đều không hiểu mấy về Hữu Mặc, chứ chưa nói đến Khương Bồng Cơ ở tận Hà Gian xa xôi.

Nhưng cô lại có thể nói chính xác tính cách và ưu điểm lớn nhất của Hữu Mặc.

Có thể thấy là có căn cứ.

Lúc này, Hàn Úc liền cảm thấy hứng thú với giấc mơ đó của Khương Bồng Cơ, cũng bỏ qua chút thắc mắc trong lòng.

"Vậy thì... người tên Vệ Tử Hiếu..."

Khương Bồng Cơ chợt nhếch miệng cười hỏi, "Có thật là xinh đẹp như hoa?"

Hàn Úc đang vểnh tai lên nghe xem cô nói gì, kết quả tí nữa thì sặc nước miếng.

Phong Cẩn cũng nghẹn họng không nói được gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc chờ giải đáp đó của Khương Bồng Cơ, lại không thể ghét nổi.

Hàn Úc đáp: "Chẳng phải lang quân nói rằng không nhìn thấy mặt sao?"

Khương Bồng Cơ tỏ ra rất vô tội: "Đúng là không nhìn thấy, nhưng ta nghe thấy Văn Bân trêu chọc người ấy.

Nói rằng, mấy hôm trước người ấy ra ngoài bất cẩn làm rơi túi thơm, bị một lái buôn nhặt được, không ngờ người ta lại cầm túi thơm đó đến nhà hỏi cưới...

Ta nghĩ, nếu như không phải dung mạo của người ấy hơn hẳn con gái thì chắc không đến nỗi bị người khác nhầm giới tính, đúng không?"

Nói dối không chớp mắt, câu này chính là dùng để tả Khương Bồng Cơ.

Nói dối nhiều quá, giờ ngay đến cả khán giả cũng tin phân nửa.

[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Ha ha ha, bị nhầm là con gái, lại còn bị người ta cầu hôn, không biết, bóng ma ám ảnh trong lòng vị ấy lớn cỡ nào?

[Gọi Tôi Là Đại Gia]: Cũng xem livestream được mấy ngày rồi, phát hiện ra đàn ông ở thế giới của Streamer có hơi ẻo lả, cài trâm đánh phấn, tiểu chuẩn của đẹp là phải dịu dàng... nếu như dáng vẻ có hơi trung tính một chút thì quả thật rất dễ nhận nhầm.

Thế nên chắc cũng không bị ám ảnh lắm đâu?

Gương mặt trắng trẻo của Hàn Úc đỏ lên, dường như có vẻ hơi căng thẳng.

"Úc không thể trả lời vấn đề này được, nếu hôm nào đó lang quân gặp được anh ấy lỡ miệng nói ra thì chẳng phải Úc lại gặp họa?"

Hàn Úc quả quyết lắc đầu, nhất quyết không trả lời.

Nhưng mà...

Hàn Úc lại nói tiếp: "Nhưng chuyện lang quân nói, trong mơ Tử Hiếu bị trêu chọc thì cũng có khả năng xảy ra.

Chỉ là Tử Hiếu không thích người khác chú ý đến dung mạo của mình, luôn nói rằng thân thể là do cha mẹ ban cho, phận làm con thì không thể lựa chọn được, dù đẹp hay xấu, bản chất chẳng phải cũng chỉ là một bộ xương trắng?"

Trong thời đại này, phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp rất nguy hiểm, nhưng đàn ông có tướng mạo đẹp chưa chắc đã an toàn.

"Một bộ xương trắng?"

Khương Bồng Cơ cười, "Người này thật thú vị."

Trong cái thời đại mà giá trị nhan sắc ảnh hưởng đến con đường làm quan này, vậy mà người đó lại nói tướng mạo không quan trọng. (Tướng mạo cũng là một căn cứ quan trọng trong việc xét tuyển để trở thành quan lại.)

Có hai khả năng, một là đang giả vờ thanh cao; hai là anh ta nghĩ thế thật.

Rất có giác ngộ!

Hàn Úc biết mấy tháng nữa Khương Bồng Cơ sẽ đến Lang Nha, cười nói: "Nếu là như thế, đến lúc đó chúng ta cũng là đồng môn.

Có điều, Lan Đình cũng không cần vội, để ba bốn tháng nữa đến Lang Nha cũng vẫn kịp."

"Hửm?

Tại sao vậy?"

Câu này là Phong Cẩn hỏi.

Hàn Úc bất đắc dĩ nói: "Hoài Du quên rồi sao, ba tháng nữa các học trò qua vòng sơ tuyển sẽ phải lên Thượng Kinh tham gia cuộc thi tuyển chọn cuối cùng?

Năm nay có rất nhiều học trò qua vòng sơ tuyển, có khả năng thầy sẽ đích thân hộ tống chúng ta lên Thượng Kinh ...

Úc nhớ là hình như Liễu Quận thủ là Tổng quan giám khảo của cuộc thi năm nay, đến lúc đó chúng ta cũng lên Thượng Kinh luôn."

Khương Bồng Cơ nghĩ rồi nói: "Nếu là như thế, đến lúc đó ta cũng sẽ lên Thượng Kinh cùng phụ thân.

Đợi đến khi cuộc thi kết thúc sẽ đến Lang Nha cùng Uyên Kính tiên sinh, vừa hay tiện đường."

Hàn Úc nói: "Đây đúng là ý hay, có thể tiện đường đến Thượng Kinh mở mang đầu óc."
 
(Quyển 2) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 207: Tiễn bạn


Hôm nay Phong Cẩn dẫn bạn đến chơi, Khương Bồng Cơ mở tiệc đãi hai người.

Cô không ra ngoài chơi, khán giả cũng cảm thấy nhàm chán.

Đang quen với tác phong thường xuyên "kiếm chuyện" để làm của Streamer, bây giờ đột nhiên lại đứng đắn văn nhã như thế, bọn họ cảm thấy cứ là lạ.

Nếu như có đồ ăn ngon cũng còn được, bọn họ có thể coi như Streamer đang làm chương trình món ngon hàng ngày, cho dù không ăn được thì nhìn cũng được.

Nhưng, khi tỳ nữ mang đồ ăn lên, những món ăn trên bàn đều rất bình thường, không khiến người khác cảm thấy phải thèm.

[Đậu Vàng]: Ẩm thực ở thời đại này lạc hậu quá, cảm giác cũng chỉ đến thế, nhìn không thấy thèm gì cả.

[Hạt Hướng Dương]: Tôi còn tưởng sẽ được nhìn thấy những món ăn tỏa sáng chói lọi như trong "Tiểu Đầu Bếp Cung Đình" cơ, ăn xong còn cảm thấy đầu óc sáng bừng lên, kết quả là tôi tưởng tượng nhiều quá rồi.

[Bánh Khoai Vừng]: Tiệc đãi khách, không được sơn hào hải vị thì cũng đừng để nghèo nàn thế này chứ?
[Donburi]: Cảm giác đồ ăn ở mấy quán mười đồng một đĩa trông còn ngon hơn đồ ăn của Streamer.

Khương Bồng Cơ cảm thấy cực kì oan uổng, cái này cô đâu có khống chế được?

Có ăn là tốt lắm rồi, lại còn kén cá chọn canh?

Cô cảm thấy bây giờ đã là tốt lắm rồi, trước kia cả ngày cô chỉ uống dịch dinh dưỡng chẳng có mùi vị gì, bây giờ ít nhất miệng còn biết thế nào là đắng cay mặn ngọt.

Rất hiển nhiên, những người bình thường như Phong Cẩn và Hàn Úc đều cảm thấy Liễu phủ rất tỉ mỉ trên phương diện ẩm thực.

Ăn uống no say rồi, mấy tỳ nữ đi vào dọn bàn ăn xuống.

Khương Bồng Cơ nói với Phong Cẩn: "Vu Mã Quân định bao giờ thì đi?"

Hàn Úc cảm thấy rất ngạc nhiên, nếu như cậu nhớ không nhầm thì dường như Phong Cẩn chưa từng nhắc đến mục đích của chuyến đi hôm nay.

Nếu như thế thì tại sao người này lại biết Phong Cẩn đến để từ biệt?

Phong Cẩn đã trải qua nhiều lần như thế này, nên cảm thấy rất bình thường.

"Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì chắc là ngày mai."

Phong Cẩn rất hiểu cái tính "vì cái lợi trước mắt" của Vu Mã Quân, hắn ta đã có được "sự ủng hộ" của Liễu Xa, điều đó có nghĩa là đã lấy được một kho lương lớn dùng mãi không hết.

Trong cái thời đại lương thực là lớn nhất này thì có lương thực trong tay, không cần phải lo lắng gì hết.

Nếu như đạt được sự ủng hộ của Vương thị ở Lang Nha, thuyết phục bọn họ đỡ hắn ta lên ngôi hoàng đế thì cả Đông Khánh này là thiên hạ của hắn rồi.

Khương Bồng Cơ châm chọc: "Gấp thế sao?

Xem ra cái vị Vu Mã Quân này cũng là một người nóng tính, không thể chờ đợi được."

"Vì tính mạng và tiền đồ tương lai của bản thân, có sốt sắng cũng là chuyện bình thường."

Phong Cẩn vẫn chưa quên, trên đường tới Hà Gian, bọn họ đã gặp không biết bao nhiêu lần ám sát từ các thế lực "không rõ ràng".

Không chỉ có cậu vẫn nhớ mà cả Vu Mã Quân cũng vẫn nhớ.

Nếu như không tranh ngôi vị hoàng đế thì kết cục của hắn ta chỉ còn một con đường chết mà thôi!

Nếu như xét theo lối tư duy của một hoàng tử thì suy nghĩ của hắn ta không có gì sai.

Chỉ tiếc là, tấm mắt của hắn ta quá hạn hẹp.

Lên ngôi hoàng đế xong thế nào nữa?

Liệu Bắc Cương có buông tha cho Đông Khánh?

Còn cả bốn nước khác vẫn đang thèm nhỏ dãi Đông Khánh nữa?

Còn một điều quan trọng hơn, liệu Vu Mã Quân có thực lực để kiềm chế thế gia - con quái vật đang càng ngày càng bành trướng, càng ngày càng coi trời bằng vung?

Có lẽ là không.

Nếu như hắn ta có một tầm nhìn lâu dài thì không nên tìm đến Vương thị.

Một khi Vương thị phò tá hắn lên ngôi thì thế gia sẽ cướp sạch quyền lực của hoàng thất.

Đến lúc đó, Vu Mã Quân chẳng qua cũng chỉ là một hoàng đế bù nhìn mà thôi.

Nếu Đông Khánh muốn tiếp tục tổn tại thì tuyệt đối không được để thế gia bành trướng một cách ngang nhiên thế này nữa.

Những lời này, Phong Cẩn không nói ra được, cũng không có lập trường để nói ra, chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi.

Tuy rằng hôm sau sẽ phải chia tay nhau, nhưng dù là Phong Cẩn hay Khương Bồng Cơ đều trò truyện vui vẻ.

Chẳng qua chỉ tạm thời chia tay mà thôi, chứ đâu phải là xa nhau mãi mãi.

***

Trên đường về, Hàn Úc nhìn Phong Cẩn bằng ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó: "Hoài Du đang rất không vui."

Phong Cẩn nhắm mắt: "Tình thế bây giờ càng lúc càng không lạc quan... thật không biết cảnh tượng như hôm nay còn diễn ra được mấy lần nữa?"

"Sao?"

Hàn Úc không hiểu, không biết tại sao Phong Cẩn lại lo lắng như thế, "Nếu như thiên hạ đại loạn, Hoài Du có cơ hội thể hiện tài hoa của bản thân.

Úc thấy vị Liễu lang quân kia cũng không phải hạng tầm thường, nói không chừng tương lai ... cậu và cậu ta có thể trở thành cộng sự với nhau."

Đương nhiên, nếu như hai người đi theo phò tá hai vị minh chủ khác nhau, vậy... chỉ đành mạnh ai nấy bước thôi.

Phong Cẩn nghe xong khẽ giật khóe mép, cậu có cảm giác sâu sắc rằng Hàn Úc và Khương Bồng Cơ mới là cùng một kiểu người.

Tính cách của cả hai đều không chịu an phận, động một cái là thích kiếm chuyện.

Tuy hoàng thất Đông Khánh đang suy sụp, nhưng người ta vẫn chưa diệt vong đâu.

Bây giờ đã nghĩ đến chuyện thiên hạ đại loạn, hoàng thất làm sao mà chịu cho nổi?

Từ đó có thể thấy, trong mắt thế gia, hoàng thất Đông Khánh bây giờ chỉ có tiếng mà không có miếng.

***

Hôm sau, Khương Bồng Cơ dậy sớm, đến đình Phong Vũ ngoài thành tiễn Phong Cẩn.

Thời tiết lúc này đã bắt đầu ấm dần lên, nhưng thi thoảng vẫn còn gió lạnh thổi đến làm cho tay áo tung bay, vang lên những tiếng loạt soạt.

Nhìn về phía Phong Cẩn đang vẫy tay từ biệt, Khương Bồng Cơ vốn dĩ không cảm thấy gì, tự nhiên trong lòng lại trào lên sự cảm khái.

"Không biết lần sau gặp lại sẽ là lúc nào?"

Lại càng không biết lần sau gặp lại, bọn họ là bạn hay là kẻ thù.

Khương Bồng Cơ kìm lại cảm xúc trong lòng, đưa tay lên miệng huýt sáo, Đại Bạch đã lộc cộc chạy đến.

"Đi!"

Cô nhảy lên ngựa, đoàn người đã dần dần biến thành chấm nhỏ, cũng không thấy bóng dáng Phong Cẩn đâu nữa.

Đại Bạch hí vang một tiếng, chạy về phía cửa thành.

"Nhị lang quân, người bên phường mộc đến rồi ạ, đang đợi ngài ở trong phủ."

Vừa về đến phủ, người gác cửa đã niềm nở bước đến nhận cương ngựa.

Khương Bồng Cơ vốn dĩ đang không vui, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng nghe thấy người bên phường mộc đến, hai mắt cô liền sáng rực như sao.

"Người của phường mộc đến rồi? bây giờ bọn họ đang ở đâu?

Mau dẫn ta đến đó."

Người gác cửa cười híp mắt, vội vàng gật đầu khom lưng: "Bọn họ đang đợi trong phủ rồi ạ, Nhị lang quân đừng sốt ruột."

Khương Bồng Cơ bỏ ngoài tai lời của người gác cửa, bước đi như bay, các tỳ nữ vội vàng tránh đường cho cô.

Đẩy cửa vào, cô liền thấy mấy người thợ mộc mặc áo vải đang quỳ.

"Không cần nói nhiều, chỉ cần nói cho ta, nỏ mà ta bảo các ngươi làm giờ như thế nào rồi?"

Khương Bồng Cơ nhanh chóng ngồi xuống, phất tay cho miễn những lễ tiết rườm rà.

Mấy người bên phường mộc quay sang nhìn nhau, sau cùng có một người đại diện lên tiếng.

"May mắn không phụ sự kỳ vọng của lang quân."

Nụ cười trên gương mặt Khương Bồng Cơ bỗng chốc nở bừng, ánh mắt cô sáng ngời, dường như có thể chiếu sáng cả một căn phòng.
 
(Quyển 2) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 208: Trăm bước xuyên bia? đâu chỉ trăm bước! (1)


Bình thường thì thời gian livestream của Khương Bồng Cơ đều cố định, sáng dậy rửa mặt xong liền bắt đầu phát sóng, đến tối sau khi săn xong liền kết thúc.

Nếu như có nhiệm vụ livestream đặc biệt khác thì sẽ tùy vào tình hình lúc đó để điều chỉnh thời gian phát sóng.

Bây giờ là lúc đang phát livestream, kênh phát sóng đã kín 10,000 khán giả.

Thi thoảng có người thấy nhàm chán đi ra, lập tức có người khác vào thay chỗ.

[Xích Vân]: So với cái đám bạch liên bông trong phim truyền hình, tôi càng thích Streamer hơn, đặc biệt là ánh mắt sáng rực vừa rồi, thật đấy, có cảm giác cả người tê rần ý... cảm giác rung động không nói lên lời, cứ như bị điện giật...

[Bướm Xinh Tung Tăng]: Cảm giác đó chắc là nóng máu kích động chứ gì?

Lúc ánh mắt của Khương Bồng Cơ sáng rực lên, khán giả đều cảm thấy nên phối thêm cả nhạc nền đầy nhiệt huyết vào.

"Mau mang ra cho ta xem..."

Khương Bồng Cơ đến từ thời đại vũ khí chiến tranh cực kỳ phát triển, ngay đến Tàu Mẹ cô cũng đã từng chỉ huy, chứ đừng nói đến mấy cái vũ khí thô sơ này.

Có thể nói trừ khi thế giới Tinh Tế có nền văn minh cao cấp hơn, còn không thì không có thứ vũ khí nào có thể khiến cô kinh ngạc vui mừng được.

Mà hiển nhiên, trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này quá lạc hậu, không thể tồn tại những thứ như tàu chiến được.

Mà cô cũng không cần.

Trong thời đại viễn cổ này chỉ cần dùng vũ khí tiên tiến hơn trình độ bình quân thì phần thắng của cô đã lớn hơn người khác một bậc rồi.

Để thợ mộc của phường mộc nghiên cứu cải tiến nỏ là một thử nghiệm táo bạo.

Vì có sự dặn dò của Khương Bồng Cơ, mấy người thợ mộc liền dốc hết tâm huyết nghiên cứu mấy ngày mất đêm, không dám lơ là.

Nhìn thấy vẻ hân hoan nóng vội của cô lúc này, bọn họ cũng âm thầm thở phào một hơi.

Hai tay nâng thành phẩm mới gấp gáp chế tạo ra, người thợ cả cẩn thận quan sát động tác của Khương Bồng Cơ, chỉ sợ cô sẽ làm mình bị thương.

Khương Bồng Cơ nghiêm túc xem xét chiếc nỏ thành phẩm có hơi thô sơ đó.

Chiếc nỏ này to hơn một chút so với dự đoán của cô, thân nỏ dài ba thước ba, dây cung dài hai thước năm, thân cung sơn đen, để gần vào còn ngửi được mùi sơn nồng nặc, cầm trong tay có hơi nặng, nhưng cũng không đến nỗi quá nặng, mang vác cũng khá tiện.

Nguyên liệu dùng để tạo ra chiếc cung này đều do thợ mộc tự tìm, cô chỉ cung cấp số liệu.

Có thể làm ra thành phẩm trong thời gian ngắn thế này, chưa nói đến kết quả thực nghiệm cuối cùng như thế nào, chỉ riêng thái độ nghiêm túc như vậy đã đáng để khen thưởng rồi.

Bên cạnh chiếc nỏ thành phẩm còn có hơn mười mũi tên đen nhánh với hình dạng khác nhau, rất khác biệt so với những mũi tên trước kia.

Đa phần những những mũi tên này đều được khắc rãnh máu ở đầu mũi tên, nếu như những mũi tên này mà bắn trúng mục tiêu, chắc chắn sẽ găm chặt vào phần da thịt xung quanh vết thương, khi rút ra sẽ giật theo một mảng lớn da thịt... có vẻ hơi tàn ác.

Nhưng mà cô rất thích.

Những mũi tên này là cô thiết kế riêng để sử dụng cho nỏ.

Mỗi một loại đều có đặc điểm riêng, thích hợp dùng cho những địa hình và hoàn cảnh khác nhau.

Độ dài ngắn của thân nỏ có thể điều chỉnh để cho phù hợp với những mũi tên có tiêu chuẩn khác nhau, tạo ra những tầm bắn khác nhau.

Ống ngắm có thể tháo rời, bởi vì tỉ lệ hỏng hóc rất cao, thế nên việc tháo lắp cũng có thể giảm bớt hỏng hóc.

Nhưng mà, những thay đổi này lại khiến cho việc tìm nguyên liệu và chế tạo gặp khó khăn.

Lúc Khương Bồng Cơ thiết kế chiếc nỏ này, cô cũng tham khảo rất nhiều tư liệu lịch sử cùng với những binh khí được trưng bày ở Bộ Quân sự.

Nếu tất cả có thể đạt được tiêu chuẩn của cô, vậy thì tầm bắn và lực xuyên thủng sẽ đạt đến mức cực kỳ khủng bố.

Trong kênh livestream cũng có mấy người yêu thích quân sự, nhìn thấy rãnh máu ở đầu mũi tên, lập tức rùng cả mình.

[Thiếu Tướng Vạn Năm]: Trời ơi, cái thứ này mà đâm vào da thịt, lúc rút ra có khi phải lột da cạo xương ấy.

[Đậu Vàng]: Nhìn là thấy đau rồi, bác Streamer làm ra thứ hung tàn như thế này, thật đáng sợ

[Hạt Hướng Dương]: Chiếc nỏ trong tay bác Streamer không giống với cái nỏ trước kia đã từng thấy.

Mấy người thợ mộc nhìn Khương Bồng Cơ hí hoáy với cái nỏ một hồi, mà nét mặt không có gì thay đổi, trong lòng không khỏi dấy lên bất an.

Thế này là lang quân hài lòng?

Hay là không hài lòng?

Trong lúc bọn họ thấp thỏm không yên, Khương Bồng Cơ đặt chiếc nỏ xuống hỏi: "Đã bắn thử chưa?"

Người thợ cả lắc đầu, rồi nơm nớp lo sợ nói: "Chỉ sợ lang quân đang cần gấp, nên bọn tiểu nhân mỗi người phụ trách một phần.

Qua mấy lần thử nghiệm và tìm kiếm nguyên liệu, cũng coi như không phụ sự mong đợi của lang quân.

Có thành phẩm bọn tiểu nhân liền mang đến đây luôn."

Nói như thế, có nghĩa là những người thợ mộc này cực kỳ tự tin vào thành phẩm do mình tạo ra.

"Mỗi người phụ trách một phần?

Thông minh lắm, đây là cách rất tiết kiệm thời gian đấy."

Trong mắt Khương Bồng Cơ, chiếc nỏ này chỉ là bán thành phẩm, còn rất nhiều chỗ thiếu sót nhưng cũng không phải trở ngại lớn.

Cũng chính vì như thế mà cô có ấn tượng tốt và sự hiểu biết ban đầu về trí tuệ của thợ mộc ở thời đại này.

"Chúng tiểu nhân không dám nhận, nếu như không có bản thiết kế chi tiết của lang quân, cho dù có cho chúng tiểu nhân thời gian nhiều hơn, cũng không thể làm ra được thành phẩm."

Người thợ cả không dám ôm hết công lao, mà ngược lại, lại nơm nớp lo sợ tâng bốc Khương Bồng Cơ.

Cô cười rồi sảng khoái nói: "Câu nệ thế để làm gì?

Ta cũng không phải loại người đố kị với người khác, là công lao của các ngươi thì chính của các ngươi, không cần lo sợ như thế.

Lần này làm không tồi, chỉ là có chút thiếu sót, cần cải tiến thêm nữa thôi."

Người thợ cả thở phào một hơi, âm thầm lau mồ hôi, có vẻ là bọn họ qua cửa rồi.

Phường mộc của nhà họ Liễu không xuất sắc lắm.

Mấy người thợ mộc cũng muốn được trọng dụng, nhưng cả ngày chỉ biết đập đập gõ gõ, lặp đi lặp lại những công việc nhàm chán.

Từ lúc nhận được sự ủy thác của lang quân, ai nấy trong số bọn họ đều cảm thấy hứng khởi, nếu như lần này làm tốt, còn sợ không được trọng dụng hay sao?

"Giờ cứ để cái nỏ này ở đây đã, sau khi ta thử sẽ xem xem còn thiếu sót những gì, đến lúc đó các ngươi cải tiến những điểm đó là được."

Khương Bồng Cơ nói.

"Nguyên liệu đã sử dụng cùng với tất cả kỹ thuật dùng để chế tạo ra nỏ, thậm chí cả thiết kế ban đầu của nó, đều là chuyện cơ mật, không được nói cho ai, kể cả họ hàng, biết chứ!"

Mấy người thợ mộc đều cung kính đáp: "Xin kính cẩn nghe theo mệnh lệnh của lang quân."
 
(Quyển 2) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 209: Trăm bước xuyên bia? đâu chỉ trăm bước! (2)


Thời đại này cũng đã có nỏ, hơn nữa còn được cải tiến vài lần, nhưng vẫn có rất nhiều khuyết điểm như tầm bắn ngắn, trọng lượng lớn, mang vác bất tiện.

Cần có điều kiện bảo dưỡng nhất định bằng không rất dễ hỏng hóc.

Công nghệ chế tạo theo kiểu chỉnh thể từng cái một và giá thành cao.

Vì những nguyên nhân trên mà rất ít người sử dụng nỏ và nó cũng không phổ biến.

Cho dù được phổ biến rộng rãi, Khương Bồng Cơ cũng không thích nó.

Qua sự cải tiến của cô đã rút ngắn được thời gian cài tên vào khung nỏ, điều này cũng nâng cao tính cơ động và tính linh hoạt của nỏ.

"Không biết giá thành phẩm của chiếc nỏ hoàn chỉnh này và thời gian chế tạo là bao lâu?

Nếu giá thành phẩm cao, thời gian chế tạo lâu, với tay nghề của thợ mộc hiện nay thì không thể nào chế tác với quy mô lớn được, hơn nữa đây còn là một bí mật phải giữ kín, không thể để nhiều nhân công vào chế tác thêm nữa."

Khương Bồng Cơ cau mày nói, có chút không hài lòng với tình trạng này.

Có điều, hiện tại trong tay cô cũng không có nhiều người.

Cho dù trang bị cho mỗi người một chiếc nỏ đã được cải tiến, thì với vốn liếng của cô chắc vẫn đủ.

***

Để tránh bị chú ý đến, Khương Bồng Cơ bọc chiếc nỏ lại bằng vải trắng, rồi cầm theo hơn mười mũi tên có kiểu dáng khác nhau rời khỏi Liễu phủ.

"Tới nông trang."

Liễu phủ không hề phù hợp để thử nghiệm nỏ.

Không phải là cô sợ kẻ dưới không kín miệng để lộ ra bí mật, cũng không phải là lo mình sẽ làm người khác bị thương, chỉ là trong phủ không có bãi đất trống nào rộng rãi thích hợp để thử nghiệm nỏ cả.

Theo tính toán của cô, tầm bắn của chiếc nỏ cải tiến này sẽ xa hơn một chút so với nỏ bình thường.

Lần này, ra khỏi phủ cô không cưỡi ngựa của mình mà ngồi xe ngựa để phu xe đưa tới nông trang.

Có Mạnh Hồn ở đây, việc huấn luyện của bộ khúc đã chính thức đi vào quỹ đạo, hiệu quả cũng rõ ràng hơn nhiều so với trước kia.

Cô xuống xe đúng lúc nhìn thấy một đám bộ khúc mình trần, trên vai vác một khúc gỗ dài ba thước, từng bước chạy về phía cô.

Cuối đoàn người là dáng người nhỏ bé của Lộng Cầm.

Lúc này, tất cả đã mệt vã mồ hôi.

Lộng Cầm rõ ràng là đã nhìn thấy cô, đôi mắt cô nàng hơi sáng lên, cũng kiên cường hơn.

Khóe môi của Khương Bồng Cơ nhếch lên, lúc Lộng Cầm đi ngang qua chỗ cô, cô thấp giọng nói một câu: "Nếu mệt rồi có thể dừng lại nghỉ ngơi chút, dù gì em cũng là con gái yếu đuối."

Cô nhấn mạnh vào hai chữ "yếu đuối".

Sau khi nghe được, Lộng Cầm mở to đôi mắt ngay sau đó cắn răng cúi đầu chạy tiếp.

Bước chân có vẻ như rất nặng nề nhưng chậm rãi, vải áo trên vai cô bị khúc gỗ cọ rách, bờ vai cũng bắt đầu rướm máu, trông rất thê thảm.

Khương Bồng Cơ thấy vậy bỗng nhiên cười khẽ: "Điều chỉnh lại hô hấp, từ từ mà theo kịp họ, ta ở đợi em ở thao trường."

Lộng Cầm nghe thấy cô nói vậy liền hít một hơi thật sâu, bước chân dần dần trở nên kiên định hơn tiếp tục chạy theo đoàn.

Mạnh Hồn luôn theo sau, không cho phép ai lười biếng, thấy bóng dáng Khương Bồng Cơ liền vội đi đến hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến lang quân."

"Không cần đa lễ, hôm nay ta qua đây là có việc.

Bảo bọn họ, huấn luyện xong tập trung ở thao trường đợi ta."

Lúc này Mạnh Hồn mới chú ý tới trong tay Khương Bồng Cơ cầm một vật kỳ lạ được bọc trong vải trắng, trông có vẻ giống một cây cung.

Không đợi ông ta đoán, Khương Bồng Cơ hỏi: "Mấy ngày nay Lộng Cần huấn luyện thế nào?"

Mạnh Hồn trả lời theo phản xạ, đáp: "Tuy là nữ, nhưng nghị lực đáng kinh ngạc.

Trong bộ khúc có vài kẻ lắm lời, thuộc hạ đã giáo huấn bọn họ rồi ạ.

Chỉ là, Lộng Cầm nương tử dường như trong lòng có tâm sự, cũng không thích giao lưu với mọi người xung quanh lắm, sau khi huấn luyện xong vẫn tiếp tục khổ luyện."

Nếu như là một tên đàn ông, Mạnh Hồn sẽ thấy vui mừng, thậm chí là khen ngợi.

Nhưng đằng này, Lộng Cầm là phận nữ mà quyết tâm khổ luyện còn khủng khiếp hơn đàn ông, khiến ông ta phải khâm phục.

"Sau khi cô ấy tới, chắc cũng có người bàn tán sau lưng những lời rất khó nghe."

Khương Bồng Cơ cười lạnh, nói: "Chẳng qua chỉ là những lời thấp kém khinh thường, Lộng Cầm từng trải qua đả kích, tính cách đã được hình thành.

Cô ấy khổ công luyện tập, đây là chuyện tốt, ít nhất thì không có khóc lóc ủ dột."

Với Khương Bồng Cơ thì khóc lóc là hành động yếu đuối, chỉ xếp sau tự sát, không đáng để bênh vực.

Khóc lóc có thể giải quyết mọi chuyện không?

Không, nó chỉ khuyến khích những kẻ hãm hại mình càng thêm kiêu căng phách lối, khiến bản thân càng chịu khổ nhiều hơn.

Lộng Cầm bị người ta chế giễu nhục mạ, cô chọn cách vùi đầu khổ luyện, để tìm lại danh dự cho bản thân chứ không phải khóc lóc sướt mướt, đây là một sự tiến bộ vô cùng lớn.

Biểu cảm của Mạnh Hồn lúc này có hơi ngượng ngùng.

Lối sống của xã hội Đông Khánh cũng khá cởi mở, nhưng trong ấn tượng ăn sâu của nhiều người, đàn bà phụ nữ vẫn nên làm mấy việc liên quan tới nữ công gia chánh.

Sao phải khổ sở chịu huấn luyện như đám đàn ông làm gì?

Sau khi Lộng Cầm tham gia vào bộ khúc, quả thực có chút điều tiếng.

Cũng có mấy kẻ thích ba hoa hóng hớt, không biết chừng mực ăn nói bậy bạ, khiến Lộng Cầm mấy phen tái mặt.

Mạnh Hỗn nhìn thấy có thể nạt nộ được một hai lần, nhưng không thể lúc nào cũng trông coi được, có những lúc ông không quản lý được bọn họ.

Ông ta ủ rũ nói: "Là thuộc hạ vô dụng..."

Khương Bồng Cơ rất bình tĩnh nói: "Có liên quan gì tới ngươi?

Lộng Cầm khổ luyện, sau này cô ấy sẽ tự tìm lại danh dự cho bản thân, đâu cần ngươi xin lỗi?

Muốn những người xung quanh nhìn nhận mình chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân, phụ nữ thì làm sao?

Ở đây chỉ dùng nắm đấm nói chuyện, ngươi bảo vệ quá sẽ chỉ khiến những người xung quanh xem nhẹ năng lực của cô ấy, quan sát thôi là được rồi.

Chỉ cần đừng quá đáng quá, những chuyện khác không cần quan tâm."

Đến lúc Lộng Cầm đập cho những kẻ đã coi thường cô ấy, để xem ai còn dám coi thường cô ấy nữa?

***

Tới thao trường, từ xa Khương Bồng Cơ đã thấy Lộng Cầm đứng tách biệt hẳn so với đám người, khuôn mặt căng thẳng, mồ hôi nhớp nháp, ánh mắt sắc bén mang theo cả sự đề phòng.

Người đàn ông đang đứng cạnh đang muốn nói chuyện với cô cũng bị ánh mắt lạnh lùng của cô khiến cho nghẹn.

Khương Bồng Cơ thấy vậy, tiến lên nói: "Các ngươi thấy tấm bia ở đằng kia rồi chứ?"

Cô đặt câu hỏi, không ít người lên tiếng trả lời, chỉ mình tiếng của Lộng Cầm là lanh lảnh mà kiên định.

"Thấy ạ!"

Khương Bồng Cơ nhìn mấy người đàn ông to mồm nhưng không tập trung kia, rồi lại nhìn sang khuôn mặt có chút gầy gộc của Lộng Cầm.

Cô ngoắc ngoắc ngón tay gọi Lộng Cầm: "Em qua đây, tìm cách đứng tại đây nhưng vẫn bắn trúng mục tiêu ở đó."
 
Back
Top Bottom