Ngôn Tình [Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 819


Chương 819: Trận chiến thế kỷ (17)

Chỉ vừa mới vào thu nhưng trời đã rất lạnh, gió khẽ thổi qua khiến cho người ta nhịn không được rùng mình.

Tần Nhất bất đắc dĩ choàng thêm cái áo khoác, thân ảnh đơn bạc thon dài, quả là một mỹ thiếu niên.

Trong tay mỹ thiếu niên còn ôm một viên tròn tròn màu đen, viên màu đen ngủ đến ngon lành.

Tần Nhất sờ sờ Phệ Thiên thú trong tay, cảm giác lân phiến lạnh buốt, nhưng rất dễ chịu.

Vật nhỏ này lần trước cô đi thành phố C không mang theo nó mà ném nó cho Trần Triệt, kết quả sau khi cô trở về nó tức giận liền mấy ngày, thở phì phò không để ý tới cô.

Thế là cô phải mất mấy ngày trời mới dỗ được vị tiểu tổ tông này.

Sắc trời dần dần đen kịt, Tần Nhất ôm Phệ Thiên thú chậm rãi bước đi, hưởng thụ gió lạnh ban đêm.
Đi được không lâu, cảnh tượng xung quanh liền thay đổi, Tần Nhất hơi khựng một chút liền dừng lại, lông mày rủ xuống: "Ra đi, còn muốn trốn bao lâu?"

Tần Nhất vừa mới nói xong, hai nhân ảnh từ trong góc tường đi ra, một nam một nữ, nữ mang theo áo choàng rộng che mặt.

Thế nhưng Tần Nhất liếc mắt một cái liền nhận ra.

"Không biết tiến sĩ Lâm và Lâm đại tiểu thư tới tìm tôi có chuyện gì?"

Tần Nhất cười khẽ, vật nhỏ trong ngực ngửi thấy mùi của người lạ, lân phiến trên người bắt đầu dựng lên cảnh giác, Tần Nhất nhẹ nhàng an ủi.

Có lẽ vì Tần Nhất ở bên cạnh vỗ về nên tiểu gia hỏa chỉ chốc lát đã ngủ.

Tiến sĩ Lâm nhìn Tần Nhất, cánh môi màu hồng nhạt cong lên, như gió xuân ấm áp: "Tần Nhất, đã lâu không gặp!"

Lâm Oản Oản tức giận nhìn chằm chằm Tần Nhất, rõ ràng ngày đó người này có thể cứu cô ta, thế nhưng lại không làm vậy, bọn hắn đều đáng chết.
Lệ khí cùng sát ý đầy người của Lâm Oản Oản căn bản không che giấu được, ánh mắt nhìn Tần Nhất cũng lộ ra hận ý nồng đậm xen lẫn sự tàn nhẫn.

Nhưng rốt cuộc cô ta vẫn còn chút lý trí, không quên nguyên nhân đêm nay tới.

Lâm Oản Oản lôi kéo cánh tay tiến sĩ Lâm, trong giọng nói lộ ra sự không vui: "Lâm ca, không phải anh nói dẫn em đi xem mỹ nhân sao, ở đâu?"

Gương mặt của mình là chuyện quan trọng nhất, Lâm Oản Oản hiện tại chỉ muốn tiến sĩ Lâm nhanh chóng giúp mình giải quyết việc này.

Tiến sĩ Lâm không tức giận mà dịu dàng xoa đầu Lâm Oản Oản. Tần Nhất nhìn vào mắt, thấy tiến sĩ Lâm đối với Lâm Oản Oản là thật sự thích từ trong lòng, phần ôn nhu này không phải giả vờ.

Thế nhưng lại khiến cho Tần Nhất cảm thấy buồn nôn đến cực điểm, bởi vì hiện tại tiến sĩ Lâm đang dùng vẻ ngoài của Vân Hiên.
"Oản Oản ngốc, đối phương chẳng phải đang ở trước mắt sao?"

Đôi mày thanh tú của Tần Nhất nhăn lại, có ý gì?

Lâm Oản Oản kinh ngạc nhìn Tần Nhất, cô ta tỉ mỉ quan sát mặt Tần Nhất, càng nhìn trong mắt càng điên cuồng.

Gương mặt này, gương mặt này, thật sự là hoàn mỹ không thể tưởng tượng nổi!

"Tần tiểu thư, tha thứ tôi mạo muội, gương mặt này của cô chúng tôi muốn trưng dụng một chút."

Tiến sĩ Lâm vẫn cười tao nhã như cũ, thế nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn buồn nôn như vậy.

"Anh nói cái gì, cô ta là nữ?" Lâm Oản Oản kinh hãi, sau đó nở nụ cười cổ quái.

"Cô là nữ, vậy thật tốt, qua ngày mai, gương mặt này của cô chính là của tôi, hahaha, thế nào, cô vui mừng không?"

Lâm Oản Oản cười điên cuồng, ánh mắt nhìn gương mặt Tần Nhất càng trở nên si mê.

Gương mặt này ngay cả bản thân cô ta là phái nữ c*̃ng không thể không công nhận là vô cùng hoàn mỹ, so với gương mặt ban đầu của cô ta còn tốt hơn nhiều, hơn nữa, nếu cô ta có gương mặt này, Vân Hoán chính là của cô ta.

Nghĩ như vậy, Lâm Oản Oản càng gấp không thể chờ: "Lâm ca, nhanh, em muốn mặt của cô ta, em muốn!"

Tiến sĩ Lâm xắn ống tay áo lên, nho nhã nhìn Tần Nhất: "Tần tiểu thư, xin thứ lỗi, tôi muốn bắt đầu."

Edit by Thanh tỷ

Chương 820: Trận chiến thế kỷ (18)
 
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 820


Chương 820: Trận chiến thế kỷ (18)

Tinh thần lực huyễn hóa ra lưỡi dao hướng thẳng tới Tần Nhất, Tần Nhất tiện tay liền hoá giải.

Hiện tại cô là dị năng giả cấp mười, luận thực lực, cô không chênh lệch nhiều với tiến sĩ Lâm.

Trước đó chủ yếu là do tiến sĩ Lâm có Phệ Thiên thú, cho nên thực lực rất mạnh, còn bây giờ đã không có, thực lực hai bên cũng chỉ ngang tầm.

"Anh gϊếŧ không nổi tôi đâu, không bằng lấy ra con át chủ bài, gọi người trong bóng tối ra đi."

Tần Nhất nhàn nhạt nhìn tiến sĩ Lâm, khóe miệng hơi cong, mắt phượng xinh đẹp giống như sao sáng đẹp nhất trên bầu trời, biển lớn rực rỡ cũng không sánh bằng một tiếng cười nhạt này.

Tiến sĩ Lâm cảm thấy lòng mình đang rung động, thế nhưng hắn biết, đây không phải cảm thụ của chính mình, mà là ý chí Vân Hiên lưu lại.
Nhưng trên mặt tiến sĩ Lâm vẫn văn nhã từ trong túi áo lấy ra găng tay trắng, ưu nhã mang lên, mặt mày tinh xảo lạnh nhạt: "Phúc Cửu, ra đi."

Phúc Cửu là một bán thú nhân Hồ thú, tướng mạo tiểu xảo, trên đỉnh đầu là hai lỗ tai hồ ly nhỏ mềm manh, khiến Tần Nhất không tự chủ nhớ tới Tiểu Linh Hồ, Đỗ Quyên.

Thế nhưng Tần Nhất tuyệt không dám xem nhẹ bán thú nhân này, Hồ thú tuy rằng thực lực không cao, nhưng lại có một kỹ năng khiến cho người ta thấy e dè, mị hoặc!

Kỹ năng phiền phức!

"Tiến sĩ, chính là người này sao?" Phúc Cửu cười đáng yêu, nhưng không ai dám xem nhẹ hắn.

"Ừ, đi đi. Tần tiểu thư yên tâm, cô sẽ không cảm giác được thống khổ, tôi chỉ muốn khuôn mặt của cô mà thôi."

Tần Nhất ôm Phệ Thiên thú lạnh nhạt đứng ở nơi đó, điềm tĩnh thong dong, tiến sĩ Lâm cảm thấy có gì đó không đúng, Lâm Oản Oản lại cho rằng Tần Nhất từ bỏ chống cự.
Đôi mắt Hồ thú bỗng nhiên biến thành màu tím, ánh sáng lóe lên, vô cùng quỷ dị, hắn đang muốn tiến một bước tới gần Tần Nhất, bỗng nhiên ngừng lại.

Tiến sĩ Lâm nghi ngờ quay đầu liền thấy Hồ thú mềm nhũn ngã xuống, máu ọc ọc tuôn ra, chốc lát đã trở thành một con huyết hồ.

Nhìn kỹ, thân thể của Hồ thú đã bị cắt thành hai nửa.

Theo Hồ thú chết đi, cảnh tượng xung quanh cũng thay đổi, sắc trời đã tối, cô đang đứng ở một góc tường.

Vân Hoán thu hồi tay, đi tới kéo Tần Nhất đến bên cạnh mình, gương mặt tuấn mỹ lạnh đến đáng sợ: "Tiến sĩ Lâm ngược lại thật có nhã hứng, lại dám một mình một ngựa tới đây, anh là không biết chết sống, hay là thật sự muốn chết?"

Tiến sĩ Lâm ngừng lại, gương mặt tương tự Vân Hoán bỗng nhiên nở nụ cười: "Hôm nay là tôi sai sót, bị các người thiết kế, nhưng ai sống ai chết, không đến một khắc cuối cùng ai cũng không thể khẳng định."
Nói xong, tiến sĩ Lâm lôi kéo Lâm Oản Oản lui dần về sau, lúc đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Tần Nhất truyền đến.

"Tiến sĩ Lâm, còn chưa chúc mừng anh đã triệt để nắm giữ thành Zombie, hiện tại tất cả bán thú nhân và Zombie đều nghe theo anh, ngược lại khiến người ta rất hâm mộ."

"A, đúng rồi, nhắc đến đây có phải anh nên cảm ơn tôi một tiếng hay không, nếu không phải ngày đó tôi vì anh giải quyết Zombie Vương lợi hại như Lăng Không, anh cũng không thể nhanh như vậy liền đạt thành tâm nguyện nha."

"A, không đúng, quên mất, ngay cả không có tôi anh cũng có thể làm được, đúng không? Ngày đó hết thảy đều đã được anh tính toán tốt, nếu không như thế làm sao có thể khiến cho đám Zombie Vương Thanh Tuyệt nghe lời anh."

Tiến sĩ Lâm không biết Tần Nhất nói lời này có ý gì, chỉ cho là cô châm chọc mình, thế là cười nhạt, không biểu thị bất kỳ ý gì, lôi kéo Lâm Oản Oản biến mất tại chỗ.

Vì vậy, hắn không nhìn thấy sau khi Lâm Oản Oản nghe được lời Tần Nhất nói, bên trong đôi mắt lóe lên tức giận cùng vặn vẹo rồi biến mất.

Edit by Thanh tỷ

Chương 821: Trận chiến thế kỷ (19)
 
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 821


Chương 821: Trận chiến thế kỷ (19)

Tần Nhất ôm Phệ Thiên thú đứng dưới bầu trời đêm hơi lạnh, nhàn nhạt nở nụ cười. Ánh mắt một khắc sau cùng của Lâm Oản Oản cô không có bỏ qua.

Vân Hoán choàng áo khoác trên người lên đầu Tần Nhất: "Đi thôi, tiến sĩ Lâm sẽ không tới nữa đâu."

Cũng đúng, đêm nay ăn thiệt thòi lớn như thế, tuy tiến sĩ Lâm không bị thương, nhưng c*̃ng sẽ không tuỳ tiện đến đây nữa.

"Đúng rồi, tiểu binh kia là người của hắn sao?" Tay nhỏ của Tần Nhất hơi có chút lạnh, Vân Hoán không vui nhìn Phệ Thiên thú đang ngủ ngon lành trong ngực cô.

Anh thô lỗ ném Phệ Thiên thú xuống đất, rồi để tay Tần Nhất vào trong ngực mình, trông thấy ánh mắt lo lắng của Tần Nhất, môi mỏng khẽ mím.

"Không cần lo lắng, gia hỏa này sẽ tự mình mò về, tốt xấu gì cũng là hung thú, sẽ không bị người ta luộc ăn đâu."
Tần Nhất cười khẽ ra tiếng, dưới bàn tay là da thịt ấm áp: "Vâng."

Hai người vừa về tới nhà, Phệ Thiên thú bị bỏ lại trên đường cũng tỉnh lại, không nhìn thấy bóng dáng Tần Nhất đâu, nó ô ô kêu vài tiếng, lập tức đứng lêи đỉиɦ đỉnh chóp mũi ngửi mùi hương của Tần Nhất, tìm đường trở về.

Bên này, tiến sĩ Lâm mang theo Lâm Oản Oản về tới chỗ ở bọn hắn tạm thời của bọn hắn, tiến sĩ Lâm vỗ vỗ bả vai, cười với Phong Điểu nho nhỏ bên trên.

"Xuống trước đi, đêm nay vất vả rồi."

Phong Điểu là bán thú nhân, năng lực là ẩn thân, bởi vì có hắn, tiến sĩ Lâm mới dám mang theo Lâm Oản Oản quang minh chính đại vào căn cứ Kinh Đô.

Phong Điểu đáng yêu chiêm chϊếp kêu vài tiếng, bay xuống.

Tiến sĩ Lâm nhìn về phía Lâm Oản Oản bên cạnh, thấy mặt mũi cô ta tràn đầy sương lạnh, cho rằng cô ta không lấy được mặt của Tần Nhất mà buồn.
Hắn ấn vai Lâm Oản Oản ngồi xuống, rót cho cô ta cốc nước: "Oản Oản, em yên tâm, Lâm ca nhất định sẽ chuẩn bị cho em một gương mặt xinh đẹp khác."

Lâm Oản Oản rủ xuống mí mắt, qua hồi lâu mới nhìn tiến sĩ Lâm: "Lâm ca, em, muốn về nhà."

Cô ta rời nhà đã lâu, lúc trước là vì lén lút tới tìm hắn, đáng tiếc cuối cùng tìm được người, thế nhưng mặt của cô ta lại bị hủy.

Lâm Oản Oản không tự chủ siết chặt nắm đấm, móng tay nhọn c*m v** trong lòng bàn tay.

Cô ta, cô ta muốn biết câu trả lời của tiến sĩ Lâm.

"Oản Oản, em đang nói gì vậy, ở lại bên cạnh anh không tốt sao, hơn nữa, chỉ có anh mới có thể khôi phục mặt của em."

Tiến sĩ Lâm vẫn cười ôn nhu như cũ, thế nhưng Lâm Oản Oản rõ ràng nhìn thấy bên trong ẩn ẩn sự điên cuồng cùng âm u.

"Oản Oản, anh cô độc như thế, em nhẫn tâm rời bỏ anh đi ư?"
Lâm Oản Oản miễn cưỡng cười: "Lâm ca, em nói giỡn mà, làm sao em lại rời bỏ anh được. Hơn nữa, hiện tại coi như em trở về, ông nội bọn họ c*̃ng sẽ không tiếp nhận em."

Lâm Oản Oản nói là lời nói thật, tiến sĩ Lâm hiện tại là kẻ địch của toàn bộ nhân loại, cô ta có trở về cũng sẽ bị coi là đồng lõa.

Chỉ là, cô ta vẫn còn có chút không cam tâm!

"Lâm ca, chuyện Lăng Không thật sự là do anh thiết kế sao?" Lâm Oản Oản cười ngọt ngào, thế nhưng chỉ có chính cô ta biết bản thân phải dùng bao nhiêu khí lực khống chế lệ khí trong lòng.

Tiến sĩ Lâm không nhìn ra Lâm Oản Oản có điểm không thích hợp, đối với Lâm Oản Oản, hắn chưa từng có điều giấu diếm: "Ừ, là do anh thiết kế, Lăng Không có thể nói là Zombie Vương dẫn đầu đám bọn chúng, cũng là kẻ khó dây dưa nhất, nhưng chỉ cần hắn ta chết, toàn bộ Zombie Vương liền như rắn mất đầu."

Sắc mặt Lâm Oản Oản tái nhợt, những lời sau đó của tiến sĩ Lâm cô ta đều không nghe được, cô ta chỉ nghe tiến sĩ Lâm thừa nhận chuyện kia là do hắn làm.

Như vậy, mặt của cô ta, có phải cũng do hắn cố ý hủy đi hay không?
 
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 822


Chương 822: Trận chiến thế kỷ (20)

Lúc trước rõ ràng hắn có thể bảo hộ cô ta, ban đầu rõ ràng hắn còn tìm người bảo vệ cô ta, thế nhưng cuối cùng lại không có ai xuất hiện.

Lâm Oản Oản nghiêm túc hoài nghi tiến sĩ Lâm là cố ý, cố ý hủy mặt của cô ta, để cô ta không thể rời khỏi hắn.

Cô ta hoài nghi không phải là không có lý do, khi còn bé chính là như vậy, chỉ cần cô ta chơi cùng người nào hơi tốt một chút, vài ngày sau, cô ta liền không thấy những người bạn đó nữa.

Cũng may cô ta c*̃ng không thích những người đó, nên không so đo gì.

Nhưng bây giờ thì khác, lần này bị hủy là mặt của cô ta, cô ta nào có khả năng có thể tha thứ!

Nhưng hiện tại Lâm Oản Oản sẽ không vạch mặt với tiến sĩ Lâm, giờ cô ta chỉ có thể ở chung một chỗ với hắn, vả lại mặt của cô ta cũng phải dựa vào tiến sĩ Lâm.
Người của căn cứ Kinh Đô gần đây có chút phát sầu, tại sao ư, bởi vì bên ngoài tường rào là đám Zombie đáng ghét mỗi ngày đều phải tới gây rối một lúc, cứ quấy rối như thế, dị năng giả trong căn cứ giảm đi rất nhiều.

Tất cả mọi người rất bực bội, mấy trận đánh nhỏ vài ngày nay khiến bọn họ ý thức được đầy đủ, bọn họ đánh không lại Zombie.

Thật ra cũng không phải đánh không lại, chỉ là có thêm bán thú nhân trợ giúp, bọn họ liền không được.

Bọn họ cho rằng kết quả xấu nhất chỉ có như vậy, nhưng sự thực là bọn họ nghĩ quá ngây thơ.

Mấy ngày nay, căn cứ mơ hồ có xu thế sắp không thủ được nữa, ngay cả mạnh như Đế thiếu và Công tử liên thủ cũng không được.

Trong phòng nghị sự, Tần Nhất có chút mỏi mệt xoa huyệt thái dương, Vân Hoán bên cạnh nhìn cái cằm của cô vợ nhỏ nhà mình ngày càng nhọn, vô cùng đau lòng.
c*̃ng mặc kệ có người ở chỗ này, trực tiếp từ bên trong không gian lấy ra một phần hoành thánh đặt ở trước mặt Tần Nhất: "Ăn đi, lót dạ trước."

Mùi thơm nức mũi bay đến, người có mặt nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng mọi người không dám động, ngay cả Vân Nam cũng không dám, hiện tại toàn bộ đều phải dựa vào Vân Hoán và Tần Nhất, ai cũng không dám đắc tội hai người này.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng bị chỉnh quá sức, mỗi ngày đều có việc làm không hết.

Theo ý tứ của Tần Nhất thì chính là toàn bộ người trong căn cứ đều đang bận bịu, không có đạo lý đám bọn họ chỉ ngồi ở trong nhà hưởng thụ.

Vân Nam ngay từ đầu tự nhiên là không thuận theo, nhưng ông cụ Trần đứng dậy làm gương trước, ngay sau đó lão già Lâm Hâm Hải kia c*̃ng đứng theo, lần này hay rồi, hắn không thể không đứng ra, nếu không sẽ bị nước bọt của mọi người dìm cho chết đuối!
Xấu nhất vẫn là cái đồ lang tâm cẩu phế Vân Hoán, thế mà chọn cho bọn hắn công việc nặng nhọc nhất!

Tần Nhất dựa vào Vân Hoán, cũng không định ăn, trong khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi, ngay cả Vân Hoán c*̃ng rất mệt, nhưng chung quy anh cũng là đàn ông, tố chất thân thể vẫn mạnh hơn cô.

Lúc này cô mệt đến mức không muốn nói chuyện, ngược lại anh còn thành thục có thừa.

"Đế thiếu, cậu gọi chúng tôi tới có chuyện gì không?" Dương Lâm Hải thận trọng nhìn Vân Hoán.

Vân Hoán nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương của Tần Nhất, lúc nhìn về phía Dương Lâm Hải con ngươi một mảnh lạnh lẽo: "Nơi này sắp thủ không được, phân phó xuống dưới bảo mọi người thu dọn đồ đạc, đêm nay rời đi."

Dương Lâm Hải ngẩn người: "Chúng ta đi nơi nào?"

Vân Hoán liếc xéo ông ta một cái: "Đi Đế Đô."

Tối đó, người của căn cứ Kinh Đô vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi Đế Đô, cửa sau căn cứ xe tải lớn một chiếc nối một chiếc, khiến bọn họ mừng rỡ không thôi.

Mấy căn cứ khác bởi vì được Khâu Khắc nhắc nhở mà đến nương nhờ căn cứ Kinh Đô, điều này khiến người của căn cứ Kinh Đô càng nhiều hơn, cũng may không gian của Tần Nhất đủ lớn, xe tải c*̃ng nhiều, bằng không từng đấy người thật đúng là chở không hết.

Edit by Thanh tỷ

Chương 823: Trận chiến thế kỷ (21)
 
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 823


Chương 823: Trận chiến thế kỷ (21)

Vân Hoán cũng cho người đi thông báo các căn cứ khác, để bọn họ có thể đi căn cứ Đế Đô, thậm chí nói cả vị trí của căn cứ Đế Đô, cũng không biết đến lúc đó có bao nhiêu người sẽ tới.

Có điều việc này không nằm trong phạm vị cân nhắc của bọn họ, người ta không đến, bọn họ c*̃ng không có cách nào, bọn họ cũng không thể trói người ta tới.

Xe tải đi theo phía sau oto con nhanh chóng lên đường, Tần Nhất và Vân Hoán ngồi trong ôtô, không có ai dị nghị đối với việc này, ngược lại cảm thấy hẳn nên như vậy.

Những ngày này, hành động của Tần Nhất và Vân Hoán đã triệt để bắt trọn trái tim của bọn họ làm tù binh, khiến bọn họ thành tâm thành ý tin tưởng Tần Nhất cùng Vân Hoán.

Đế thiếu cùng Công tử không còn chỉ là danh xưng, càng là thần trong lòng bọn họ.
Nhưng tâm tình Đế thiếu vào giờ khắc này không phải là rất tốt, Ngô Đồng lái xe phía trước nếu không phải dựa vào nghị lực phi thường của bản thân thì đã sớm muốn nhảy xe chạy trốn rồi.

Tần Nhất phát sốt nhẹ, có lẽ là gần đây quá mệt mỏi không nghỉ ngơi tốt, vừa rồi trong phòng hội nghị Tần Nhất liền làm ổ trong ngực Vân Hoán ngủ thϊếp đi.

Mới đầu không có chuyện gì, thế nhưng về sau lại hơi sốt nhẹ, điều này khiến tâm trạng Vân Hoán vẫn luôn không tốt, liên đới đối với Zombie càng thấy ghét hơn, thế là trên đường đi gặp phải Zombie du đãng, anh trực tiếp một tay bóp nát, tàn nhẫn máu tanh.

Bởi vì thân thể Tần Nhất, bọn họ tận lực thả chậm bước tiến, cũng may Tần Nhất sốt nhẹ đến nhanh đi cũng nhanh, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Vân Hoán đã rất nhanh khôi phục.
Nhưng dường như có thêm cái di chứng, Tần Nhất bắt đầu trở nên thích ngủ, một ngày hận không thể ngủ mười hai tiếng.

Cũng may đây chỉ là thân thể đang từ từ khôi phục, Vân Hoán cũng không quá lo lắng nữa.

Sau khi thân thể Tần Nhất tốt hơn thì mọi người liền tăng nhanh tốc độ, không đến bốn ngày, mọi người đã đến Nguyệt Kiến Sơn.

Vừa tới Nguyệt Kiến Sơn, chỉ chốc lát đã thấy một đám người cao hứng bừng bừng đi tới, là người của căn cứ Đế Đô.

"Lão Đại, rốt cuộc anh cũng trở về rồi!"

"Trời ơi lão Đại, chúng tôi nhớ hai người muốn chết."

Tần Nhất và Vân Hoán vừa xuống xe liền bị người bao vây quanh, trông thấy khuôn mặt tươi cười đầy nhiệt tình của bọn họ, tâm tình Tần Nhất với Vân Hoán cũng tốt lên rất nhiều.

"Quách Giang, những người này đều là từ căn cứ Kinh Đô tới, cậu sắp xếp chỗ cho bọn họ nhé."
Đế thiếu lên tiếng, Quách Giang lập tức dẫn người đi bắt đầu bố trí, cũng may lúc trước bọn họ xây lớn, nhiều người như vậy vẫn có thể ở được.

Cũng không lâu lắm người tới đã được sắp xếp xong xuôi, Vân Hoán mang theo Tần Nhất trở về nhà, cô vợ nhỏ nhà mình những ngày này vất vả, anh phải để cô nghỉ ngơi thật tốt.

Vì vậy, anh không cho mấy người Phượng Khuynh Ca đến quấy rầy hai người bọn họ.

Ban đêm không có Zombie quấy rầy, vô cùng yên tĩnh, Tần Nhất với Vân Hoán cơm nước xong xuôi liền đi ngủ, hai người đều rất mệt mỏi, c*̃ng không có tâm tư làm chuyện khác.

Đến ngày thứ hai tỉnh lại, Tần Nhất cảm giác thần thanh khí sảng, mỏi mệt nhiều ngày tất cả đều biến mất không còn, ngay cả khẩu vị vốn không tốt cũng khá nên nhiều.

Tần Nhất ăn được ngon miệng, Vân Hoán c*̃ng vui vẻ, đáng tiếc là anh và Tần Nhất vừa mới ăn xong bữa sáng, Quách Giang vội vội vàng vàng chạy tới.

"Lão Đại không xong rồi, Zombie đến, ở ngay phía trước Nguyệt Kiến Sơn."

Quách Giang mặc dù có chút vội vàng nhưng vẫn rất bình tĩnh, dù sao hắn cũng là người đi theo Đế thiếu.

Vân Hoán bình tĩnh gắp cho Tần Nhất một miếng bánh trứng gà: "Ăn nhiều một chút, sau khi ăn xong chúng ta đi xem."

"Đúng rồi Quách Giang, cậu đi nói cho Dương Lâm Hải, vẫn theo lệ cũ ở căn cứ Kinh Đô, đặc biệt là mấy người đó, nếu như chỉ ăn chùa uống chùa mà không động tay chân, thì nói là tôi bảo, ném bọn hắn ra bên ngoài."

Quách Giang nhẹ gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Edit by Thanh tỷ

Chương 824: Trận chiến thế kỷ (22)
 
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 824


Chương 824: Trận chiến thế kỷ (22)

Đợi khi Tần Nhất cùng Vân Hoán đến, Lâm Thanh và Lâm Bạch đã ở đó, thậm chí Sở Mặc Hòa và Đỗ Nguyên lâu rồi chưa gặp cũng có mặt.

Trần Á Bình hiện tại bụng lớn, Lâm Thanh căn bản không yên lòng để cô ấy ra ngoài. Phượng Khuynh Ca cũng thế, trong khoảng thời gian này hai người phụ nữ có thai ở chung không tệ, đã trở thành bạn thân.

Phượng Khuynh Ca không tới, Quân Mặc Ly c*̃ng không tới, hai người họ không phải là người của thế giới này, không thể tham dự vào quá nhiều, bằng không sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt.

Cũng không biết lúc nào bọn họ sẽ phải trở về thế giới của mình.

Đám người Lâm Thanh nhìn thấy Vân Hoán và Tần Nhất, cười tiến lên đón: "Yô, hai con người bận rộn, rốt cuộc cũng được nhìn thấy người."
Trong mắt Vân Hoán mang theo ý cười: "Ừ, trở về rồi."

Nguyệt Kiến Sơn là một nơi đặc biệt tốt, dễ thủ khó công, hiện tại cũng thế, tiến sĩ Lâm mang người canh giữ ở bên ngoài Nguyệt Kiến Sơn, lần này hắn tự mình xuất thủ.

Đáng tiếc là bọn hắn c*̃ng không dễ dàng tấn công vào được, đặc biệt là Nguyệt Kiến Sơn còn bố trí rất nhiều cạm bẫy, đây là lần trước Vân Hoán trở về cố ý phân phó, chính là vì một ngày như này.

Chỉ là có lẽ sắp tới bọn họ phải đánh tiêu hao chiến, cũng may căn cứ Đế Đô tồn không ít lương thực, hơn nữa còn có Tần Nhất, bọn họ không sợ không có vật tư.

(*Tiêu hao chiến hay chiến tranh tiêu hao là một chiến thuật quân sự được một bên sử dụng để thắng cuộc chiến bằng cách làm suy yếu đối phương khi thiệt hại liên tục về người, lương thực và trang thiết bị. Phe sở hữu lượng tài nguyên lớn hơn thường là phe chiến thắng.)
Nhưng nếu cứ kéo dài cuộc chiến như thế cũng không phải biện pháp tốt.

Mấy tháng sau đó là thời gian nhân loại cùng Zombie và bán thú nhân giằng co, song phương ai cũng không thể làm gì ai.

Thời gian mấy tháng, rất nhiều chuyện đều có biến hóa. Khuynh Ca và Quân Mặc Ly mang theo Phi Hồng trở về đại lục Tinh Thần, thời gian bọn họ rời khỏi đại lục Tinh Thần đã khá lâu rồi.

Một tháng trước, Trần Á Bình thuận lợi sinh ra một bé trai khỏe mạnh xinh đẹp, điều này khiến vυ" em Lâm Thanh vô cùng vui mừng.

Chỉ chớp mắt, mùa đông qua đi, mùa xuân lại tới.

Hoa trong sân đã bắt đầu đơm bông nở rộ, nhưng chiến tranh giữa nhân loại và Zombie vẫn còn đang tiếp diễn.

Tần Nhất cởϊ áσ phao xuống, thay sang áo gió màu đen, tóc đen ngắn gọn, mặt mày như họa, thấy thế nào cũng là một mỹ thiếu niên.
Giờ phút này, mỹ thiếu niên cầm trong tay thiệp mời màu trắng, khóe miệng hơi cong, Vân Hoán đi tới, tiếp nhận thiệp mời nhìn một chút.

"Muốn đi không, chắc chắn là Hồng Môn Yến."

"Đi, tại sao lại không đi, có thể giải quyết cũng tốt, cứ tiếp tục kéo dài như thế, mọi người đều mệt mỏi."

Giọng Tần Nhất nhàn nhạt, quả thực rất mệt, mấy tháng này tuy bọn họ chống đỡ được, nhưng c*̃ng hy sinh không ít người.

Nhưng bán thú nhân với Zombie c*̃ng không có chỗ nào tốt hơn, mấy tháng trước, Tần Nhất tặng cho bọn hắn một món quà lớn, là độc dược tiểu Mai hoa bí chế, chỉ có tác dụng với Zombie.

Mặc dù tiến sĩ Lâm kịp thời điều chế giải dược, nhưng độc tính quá mạnh, vẫn có không ít Zombie cùng bán thú nhân đã chết, điều này khiến tiến sĩ Lâm bị tổn thất nặng nề.

Tiến sĩ Lâm vì khống chế ba Zombie Vương Thanh Tuyệt mà cho bọn hắn ăn một loại thuốc, thần chí không rõ, hoàn toàn trở thành con rối của tiến sĩ Lâm.

"Được, vậy chúng ta đi." Vân Hoán đồng ý, thật ra anh cũng muốn kết thúc sớm một chút.

Đồng thời anh cũng biết, em trai Vân Hiên của anh, thật sự đã không còn nữa.

Thất vọng có, đau lòng có, khổ sở có, nhưng c*̃ng có phần nhẹ nhõm, bởi vì đối phương không phải em trai Vân Hiên của anh, mà là tiến sĩ Lâm khoác lên lớp da của em trai anh mà thôi.

Tiến sĩ Lâm bày tiệc ở đỉnh Nguyệt Kiến Sơn, nơi đó có một chỗ vô cùng xinh đẹp.

Tần Nhất và Vân Hoán đến nơi hẹn, còn dẫn theo Trạch Ninh.

Qua ngày hôm nay, là gì thì chính là cái đó, nghĩ tới đây, trong lòng Tần Nhất cùng Vân Hoán nhẹ nhõm rất nhiều.

Đại chiến giữa Zombie cùng nhân loại bắt đầu, số lượng nhân loại đã kịch liệt giảm xuống.
 
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 825


Chương 825: Đại kết cục (1)

Thời tiết rét lạnh, lại thêm việc tiến sĩ Lâm cố ý để Phong Điểu len lén tiến vào Đế Đô, Tần Nhất và Vân Hoán vừa không xem xét kỹ một cái, không ít người chết oan chết uổng.

Mặc dù bọn họ kịp thời tìm biện pháp, nhưng số lượng nhân loại cũng giảm gần một nửa.

Sau đó Tần Nhất dẫn theo Vân Hoán vụиɠ ŧяộʍ tiến vào nơi đóng quân của tiến sĩ Lâm thả một mồi lửa.

Lúc ba người Tần Nhất đến, tiến sĩ Lâm đã có mặt trước, đỉnh Nguyệt Kiến Sơn kỳ thật cũng không phải là rất cao.

Trên mặt đất là cỏ non mới mọc xanh nhạt, là một thảm thiên nhiên đẹp mắt.

Bởi vì là xuân kỳ, một vài loài hoa đầu xuân đã nhen nhúm nở, tiến sĩ Lâm dựa vào cạnh một gốc cây hoa đào già, trên mặt đất là một tấm thảm trắng tinh như tuyết, phía trên bày đầy mỹ tửu mỹ thực.
Nhìn giống như là đi ăn cơm dã ngoại, nếu như người mời bọn họ không phải tiến sĩ Lâm thì càng tốt hơn.

Bên cạnh tiến sĩ Lâm là Lâm Oản Oản, chỉ là hiện tại Lâm Oản Oản đã đổi khuôn mặt, mặc dù không xinh đẹp như trước đó, nhưng c*̃ng tinh xảo đáng yêu.

Trước đó Lâm Oản Oản muốn gương mặt của Tần Nhất, sau khi không thành công, tiến sĩ Lâm đành phải tìm cho cô ta gương mặt khác, hiện tại trên mặt cô ta chính là da người.

Tần Nhất nhìn có chút buồn nôn, da người cái đó không dễ bảo quản, quan trọng nhất là Lâm Oản Oản không được mấy ngày liền muốn đổi một cái, cũng không biết có bao nhiêu nữ sinh bị bọn hắn hạ độc thủ.

Lâm Oản Oản nhìn thấy Tần Nhất đầu tiên là hiện lên một tia cuồng nhiệt, nhưng không có động, mấy tháng qua cô ta cũng nhận thấy rõ, Tần Nhất không phải người cô ta có thể động.
Thế nhưng nhìn gương mặt càng ngày càng đẹp của Tần Nhất, mặt Lâm Oản Oản không tự chủ bắt đầu vặn vẹo, cô ta đưa thay sờ gương mặt mình, từng, cô ta c*̃ng từng có gương mặt rất đẹp, mặc dù so ra kém Tần Nhất, nhưng cũng không tệ.

Thế nhưng, mặt của cô ta đã bị hủy!

Bởi người đàn ông bên cạnh này.

Tiến sĩ Lâm vẫn như cũ mặc áo khoác trắng hắn yêu nhất, trưng ra khuôn mặt của Vân Hiên, thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng.

Tần Nhất và Vân Hoán bây giờ đã nhìn quen, c*̃ng biết rõ đối phương là tiến sĩ Lâm chứ không phải Vân Hiên.

Tiến sĩ Lâm ngước mắt mỉm cười nhìn Tần Nhất: "Hai người tới rồi."

"Không nghĩ tới ngươi cũng tới." Tiến sĩ Lâm nhìn thấy Trạch Ninh sau lưng Tần Nhất thuận miệng nói một câu, tuy nói như vậy nhưng trong mắt hắn không có chút kinh ngạc nào.
"Sao có thể không tới, đám ngu ngốc Thanh Tuyệt còn đang trong tay ngươi kìa." Thiếu niên Zombie trưởng thành nhanh chóng, cậu đã là Vương, cũng không thể tiếp tục là tiểu thiếu niên ngốc manh đáng yêu thuở ban đầu.

"Đúng là rất ngu xuẩn, bằng không c*̃ng sẽ không dễ dàng liền bị ta khống chế như thế." Cho dù nói mấy lời ngông cuồng, cách tiến sĩ Lâm nói ra cũng rất nho nhã.

Trạch Ninh không tiếp lời, cậu không thích tiến sĩ Lâm.

"Đến, đứng đấy làm gì, tất cả ngồi xuống đi, ăn cơm trước lại nói." Tiến sĩ Lâm nhiệt tình mời.

"Không cần, có chuyện gì thì mau chóng giải quyết, quả thực kéo dài quá lâu rồi." Tần Nhất nhàn nhạt nhìn tiến sĩ Lâm, bất vi sở động.

Tiến sĩ Lâm nhướn mày đứng lên, Lâm Oản Oản theo sát hắn, Tần Nhất nhìn cô ta một cái, luôn cảm thấy Lâm Oản Oản có chút là lạ.

Lâm Oản Oản xác thực không giống trước, cô ta hiện tại là người phụ nữ của tiến sĩ Lâm, chuyện này khiến cô ta cảm thấy xấu hổ, cô ta thích tiến sĩ Lâm, nhưng lại xem hắn như là anh trai.

Đối với tiến sĩ Lâm cô ta là lòng ham chiếm hữu, thuần túy là không thích đồ vật của mình bị người khác nhớ thương, người cô ta chân chính thích là Vân Hoán.

Thế nhưng lần trước trong lúc vô tình cô ta nói ra tên Vân Hoán, ác ma này liền chiếm lấy cô ta.

Không để ý cũng mặc kệ cô ta cầu xin tha thứ ra sao, đều không có tác dụng.

Edit by Thanh tỷ

Chương 826: Đại kết cục (2)
 
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 826


Chương 826: Đại kết cục (2)

Đến giờ cô ta còn nhớ rõ, khuôn mặt nho nhã ngày xưa của tiến sĩ Lâm đột nhiên trở nên vô cùng đáng ghét, tựa như là ma quỷ.

Làm cho Lâm Oản Oản chịu không nổi nhất là sự tham muốn chiếm hữu biếи ŧɦái của tiến sĩ Lâm, sau khi cô ta trở thành người phụ nữ của hắn, hắn liền không cho phép cô ta tiếp cận bất cứ người nào, dù cho cô ta chỉ là đơn thuần nói một câu cũng bị tiến sĩ Lâm trừng phạt một ngày.

Người đàn ông này càng ngày càng kinh khủng!

Điều càng khiến cô ta không tin nổi là người đàn ông này lại là chú của cô ta, hắn là chú của cô ta! Cô ta không biết chuyện này, thế nhưng hắn lại biết!

Tần Nhất liếc mắt nhìn Lâm Oản Oản, căm hận cùng chán ghét trong mắt cô nhìn không sót một cái gì.

Mắt phượng lóe lên, rất tốt, xem ra tin tức cô mang đến cho Lâm Oản Oản cô ta đã nhận được.
"Vậy thì tới đi, Oản Oản, em qua bên cạnh đi, cẩn thận bị thương."

Tiến sĩ Lâm kéo Lâm Oản Oản, không để ý cô ta giãy dụa, hung hăng cắn lên môi cô ta, đợi khi nếm được mùi máu tươi mới buông Lâm Oản Oản ra.

Tiến sĩ Lâm thỏa mãn liếʍ liếʍ cánh môi, máu tươi ấm áp kí©h thí©ɧ tiến sĩ Lâm.

Tần Nhất kinh ngạc nhìn một màn này, mặc dù biết Lâm Oản Oản sẽ ở bên tiến sĩ Lâm, thế nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn có chút kinh ngạc, dù sao bọn họ là chú cháu.

Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán băng lãnh, anh lạnh nhạt đứng bên cạnh Tần Nhất giống như cái gì cũng không thấy, trên thực tế cũng đúng vậy, trong mắt anh chỉ có tiểu gia hỏa của anh.

Lâm Oản Oản cảm thấy ủy khuất vô cùng, người đàn ông này thế mà ở trước mặt Vân Hoán làm như thế, trong nội tâm cô ta hiện lên từng tia hận ý.
Tiến sĩ Lâm đeo lên găng tay trắng, ưu nhã nhìn Tần Nhất, làm tư thế mời.

Tay Tần Nhất ngưng tụ, roi tử sắc xán lạn xuất hiện trong tay cô.

Vân Hoán với Trạch Ninh c*̃ng không nhàn rỗi, quả nhiên tiến sĩ Lâm không phải một mình tới, đi theo hắn còn có ba Zombie Vương Thanh Tuyệt!

Trạch Ninh nhìn ánh mắt đờ đẫn của đám Thanh Tuyệt, bên trong mắt mèo màu đỏ là lo âu và đau lòng.

Ba con Zombie Vương, Vân Hoán cùng Trạch Ninh có thể đối phó, nhưng song phương thế lực ngang nhau, nên cũng kiềm chế lẫn nhau, mấu chốt nhất vẫn là tiến sĩ Lâm bên này.

Tần Nhất và tiến sĩ Lâm cũng đang khó phân thắng bại, sau khi Tần Nhất trở thành dị năng giả cấp mười, năng lực không chênh lệch nhiều với tiến sĩ Lâm, quan trọng nhất là cô có trí nhớ cùng kinh nghiệm của kiếp trước, ngược lại có phần thành thạo điêu luyện hơn.
Tiến sĩ Lâm phản ứng nhanh né tránh roi điện của Tần Nhất: "Thực lực của Tần tiểu thư lại tinh tiến không ít, xem ra tôi phải xuất toàn lực rồi, bằng không sẽ thật sự trở thành bại tướng dưới tay cô mất."

Thanh âm như gió xuân, tựa như đóa hoa tươi nhẹ hôn lên gò má, thế nhưng vào trong tai Tần Nhất lại giống như gió lạnh, rét lạnh thê lương.

Tiến sĩ Lâm cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay ngưng tụ, lưỡi dao tinh thần trong suốt theo bốn phương tám hướng bay về phía Tần Nhất.

Tần Nhất vừa định né tránh liền phát hiện mình không di chuyển được bước chân, đôi con ngươi lạnh lẽo, lưỡi dao màu băng lam chuẩn xác không lệch đối đầu với lưỡi dao của tiến sĩ Lâm.

"A, anh đã làm gì?"

"Cô đoán xem." Tiến sĩ Lâm chỉ cười không nói, liên tục công kích về phía Tần Nhất, dù cho Tần Nhất phản ứng nhanh nhạy c*̃ng có phần trở tay không kịp.

Vừa không cẩn thận cánh tay liền bị rạch ra một vết thương to, mùi máu ngọt tanh.

Đáng tiếc, tiến sĩ Lâm c*̃ng không chiếm được chỗ tốt, gò má bị roi của Tần Nhất quất mạnh lên.

Một roi này uy lực cũng không nhỏ, tiến sĩ Lâm cảm giác trong miệng mình có vị tanh ngọt, khiến tâm huyết hắn dâng trào.

Tuy rằng hai chân Tần Nhất không thể động, nhưng giá trị chiến lực cũng không thấp, cùng tiến sĩ Lâm ngươi tới ta đi, song phương không ai nhường ai.

Thế nhưng tiến sĩ Lâm ra tay xảo trá, dị năng cùng phi đao luân phiên, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Còn tiếp tục như thế, dị năng của cô liền không đủ dùng.

Tần Nhất cắn răng, trực tiếp triệu hồi ra Băng Phượng Hoàng cùng Lôi Long, cả hai hòa làm một thể, đây là hậu chiêu của cô, dung hợp nguyên tố.

Tiểu Lam và đám Phệ Thiên thú bị Tần Nhất giữ lại trong căn cứ, cô không tin được tiến sĩ Lâm. A Sâm vẫn luôn như hình với bóng với tiến sĩ Lâm không ở đây, Tần Nhất không thể không lo lắng, cũng không thể không đề phòng.

Nhưng cũng bởi vì như vậy, sức chiến đấu của bọn họ hôm nay giảm đi khá nhiều.

Edit by Thanh tỷ

Chương 827: Đại kết cục (3)
 
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 827


Chương 827: Đại kết cục (3)

Vân Hoán bên kia nhìn thấy mây trời biến ảo, đôi mắt đào hoa co lại, không được!

Anh muốn chạy tới bên người Tần Nhất, thế nhưng lại bị Thanh Tuyệt quấn lấy, không thể thoát thân.

Mày kiếm đông lại, bên trong đôi mắt đào hoa thâm thúy là mưa to gió lớn, cánh môi hồng nhạt khẽ mở: "Cút!"

Hung hăng đá Thanh Tuyệt đang quấn lấy mình đi, Vân Hoán quay người liền chạy về phía Tần Nhất.

Tiến sĩ Lâm nhìn Phượng Hoàng cùng Lôi Long trên trời, cười điên cuồng: "Tôi đang chờ cái này của cô đó."

Tần Nhất hơi sửng sốt, chưa kịp hiểu ý trong lời nói của tiến sĩ Lâm, Lôi Long cùng Phượng Hoàng hợp hai làm một hung hăng bổ nhào về phía tiến sĩ Lâm.

Đúng lúc này, Vân Hoán c*̃ng đuổi tới, ôm lấy Tần Nhất mở ra không gian chống đỡ, một tiếng ầm vang, thiên địa biến sắc.
Chờ lúc cuồn cuộn khói đặc tán đi, Tần Nhất phun ra ngụm máu lớn ngã vào trong ngực Vân Hoán.

Lần dung hợp nguyên tố này so với bất kỳ lần nào uy lực đều lớn hơn, đồng thời, Tần Nhất bị thương cũng càng nặng hơn.

Vân Hoán c*̃ng bị thương không nhẹ, tuy anh dùng không gian đỡ lấy, thế nhưng rốt cuộc vẫn cách quá gần, bị hứng chịu chút tổn thương, nhưng không có nghiêm trọng như Tần Nhất.

Vân Hoán ôm thật chặt Tần Nhất, anh giải trừ không gian, chỉ thấy tiến sĩ Lâm hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở nơi đó, nửa người trên của hắn quần áo đã không còn, làn da lộ ra bên ngoài lại là màu vàng kim nhàn nhạt, thậm chí mặt trên còn rẹt rẹt mang theo từng tia chớp điện.

"Đã sớm biết cô sẽ sử dụng một chiêu này, vì cái này, tôi thế nhưng đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc tôi đã thành công. Lôi của cô bị tôi hấp thu tôi thể, bọn chúng liền trở thành sức mạnh của tôi, hiện tại tôi đã vô địch chân chính."
Tiến sĩ Lâm nở nụ cười, mắt phượng đỏ lên, tuấn mỹ cuồng ngạo.

Hắn cảm thấy sức mạnh chạy dọc trong cơ thể, sức mạnh hắn khát vọng nhất!

Tần Nhất ho khan vài tiếng, khóe miệng có càng nhiều máu tràn ra ngoài, nhưng giờ phút này cô không có bất kỳ sự bối rối hoảng loạn nào, mắt phượng thanh lãnh giống như khi lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, ung dung bình tĩnh.

Tiến sĩ Lâm hơi có chút hoảng hốt.

"Cô còn đang chờ cái gì, mau ra tay, cô cũng muốn chết ở chỗ này sao?"

Tiến sĩ Lâm sững sờ, còn chưa hỏi được câu gì thì cảm giác trái tim một trận đau nhói, hắn cúi đầu nhìn xuống, một con dao sắc nhọn đã mạnh mẽ c*m v** tim hắn, mà người cầm chuôi dao là người hắn yêu nhất, Lâm Oản Oản.

Da người trên mặt Lâm Oản Oản đã rơi mất, cô ta bây giờ một nửa thiên sứ một nửa ma quỷ, nửa bên mặt xấu xí vừa vặn đối diện hắn, cả khuôn mặt là vặn vẹo hưng phấn.
"Đi chết đi, đi chết đi!"

Giọng nói the thé như tiếng quạ đen, bên trong pha trộn sự tức giận, chán ghét, ghê tởm, cũng có giải thoát.

Câu "tại sao" của Tiến sĩ Lâm cuối cùng không thể hỏi ra miệng, hắn không cam lòng ngã xuống, đôi mắt phượng kia vẫn mở thật to như cũ, bên trong là mờ mịt không hiểu, thế nhưng Tần Nhất nhìn thấy, cũng có sự giải thoát.

"Ha ha ha, rốt cuộc chết rồi, tên cặn bã này, anh là ma quỷ, ha ha ha."

Lâm Oản Oản cười lớn, thế nhưng nước mắt từng giọt lớn rơi xuống như vỡ đê không kịp phòng bị.

Cô ta khóc tê tâm liệt phế, giống như toàn thế giới đều vứt bỏ cô ta, trên thực tế đúng là như vậy, cô ta không còn gì nữa, ngay cả người đàn ông yêu cô ta nhất cũng đã chết.

"Nếu anh không phải chú ruột của em thì tốt biết bao, nếu như ngày đó anh không ép buộc em thì tốt biết mấy."

Ánh mắt Lâm Oản Oản đờ đẫn, ghé vào bên người tiến sĩ Lâm lẩm bẩm.

"Em biết anh lại lợi dụng em, thế nhưng em không hối hận. Anh nói xin lỗi với ông nội và cha mẹ em, nói em không thể ở bên cạnh họ tận hiếu, cũng khiến cho bọn họ coi như không có đứa con gái là em."

"Em không hối hận, nhưng em cũng không phải vì anh mới làm như vậy, coi như vì ông nội làm một việc tốt cuối cùng đi."

"Em mệt mỏi quá..."

"Rốt cuộc, giải thoát rồi..."

Giọng nói của Lâm Oản Oản dần dần nhỏ đi, cuối cùng triệt để không còn thanh âm, chỉ có màu đỏ hoa hồng nở rộ trên mặt đất.

Tần Nhất cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi hôn mê bất tỉnh, thương tích của cô quá nặng, nặng đến mức cô có thể cảm giác được sinh mệnh bên trong mình đang từ từ xói mòn.

Cuối cùng nhìn thấy là đôi mắt đào hoa lo lắng tuyệt vọng của Vân Hoán, cô nghĩ muốn an ủi người yêu của mình, đáng tiếc, cô không còn sức lực nữa.

Trận đại chiến thế kỷ của Zombie và nhân loại cuối cùng hạ màn, song phương tổn thất nghiêm trọng, không thể không ký kết hiệp định hữu hảo, song phương ước định năm trăm năm không được khơi gợi chiến tranh.

Ba tháng sau, mùa hè lặng lẽ đến, bên trong vườn hoa Vân gia là đủ loại hoa màu sắc rực rỡ.

Vân Hoán đẩy xe lăn đến dưới bóng cây xanh tươi râm mát, Vân Hoán nhẹ nhàng đắp thảm lông lên trên đùi Tần Nhất: "Trời vẫn còn hơi lạnh, không để bị cảm."

Khóe miệng Tần Nhất giật giật, nhìn Vân Hoán đã mặc áo cộc tay, lại nhìn xuống thảm lông được đắp trên chân mình, sâu thảm đỡ trán.

Từ sau khi cô bị thương hôn mê ở trận chiến ba tháng trước, mãi cho đến một tháng trước mới tỉnh lại. Chung quy cũng bị đả thương tới gốc rễ, cô liền bị người đàn ông này yêu cầu nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Thật ra hiện tại cơ thể cô đã sớm hồi phục tốt lắm, nhưng người nào đó luôn cảm thấy cô cần tĩnh dưỡng, còn không phải ư, đến bây giờ cô vẫn phải ngồi xe lăn nè.

"Hoán ca, người của những căn cứ khác đã đi rồi sao?"

"Ừ, đuổi đi rồi."

"..." Anh cũng thật dứt khoát.

"Trạch Ninh đâu, c*̃ng đi rồi ư, sao cậu ấy không đợi em tỉnh lại chứ?"

"Sợ không nỡ rời đi, ba Zombie Thanh Tuyệt đã khôi phục lại, ngay cả Lăng Không cũng để cho bọn hắn mang đi. Nhưng cậu ta nói, thành Zombie vĩnh viễn hoan nghênh em tới."

Vân Hoán mặc dù không thích Trạch Ninh, nhưng cũng biết tiểu gia hỏa thật lòng yêu quý người em trai này.

"Hoán ca anh nói xem, trận đại chiến tiếp theo giữa nhân loại và Zombie là lúc nào?" Tần Nhất ánh mắt khoan thai.

Vân Hoán cài một đóa hoa nhài ở vành tai Tần Nhất: "Ai biết được, dù sao không phải chuyện của chúng ta nữa rồi."

Tần Nhất cười khẽ một tiếng, đúng vậy, đó là chuyện của hậu nhân.

Làn gió mát thổi qua, Vân Hoán đẩy Tần Nhất tản bộ trong hoa viên, loáng thoáng cô còn có thể nghe thấy được tiếng nhốn nháo ầm ĩ trong phòng của mấy vật nhỏ.

Tuế nguyệt tĩnh hảo.

------------------------

Hoàn chính văn.
 
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 828


Chương 828: Manh Điềm Điềm VS Quỷ Tiên Sâm (1)

Là công chúa nhỏ của căn cứ Đế Đô, bạn nhỏ Manh Điềm Điềm có thể nói là được cưng chiều vô độ.

Có nam thần ba ba và nam thần ma ma, còn có ba anh trai muội khống đến cực độ, cộng thêm một đống lớn thân thích cha nuôi mẹ nuôi anh trai nuôi, cuộc sống của bạn nhỏ Manh Điềm Điềm trôi qua rất vui vẻ dễ chịu.

Tuy Đế thiếu và Công tử cưng chiều Manh Điềm Điềm, nhưng đối với việc giáo dục bé rất nghiêm khắc, điều này khiến bé không có dưỡng ra một thân bệnh công chúa, ngược lại rất lễ phép hiểu chuyện, càng khiến cho người ta yêu thích không thôi.

Hôm nay, bạn nhỏ Manh Điềm Điềm ba tuổi một mình ở nhà chơi xếp gỗ trong tay.

Manh Điềm Điềm mặc váy màu trắng mềm mại, tóc đen nhánh buộc gọn lên, phía trên cài một chiếc vương miện thạch anh nhỏ.
Mới ba tuổi bé đã là tiểu mỹ nhân nổi tiếng xa gần, mắt phượng long lanh, mặt mày tinh tế, cánh môi mũm mĩm hồng hồng, hoàn toàn là phiên bản nhỏ khắc ra của Tần Nhất.

Thậm chí, trò giỏi hơn thầy.

Manh Điềm Điềm chơi xếp gỗ một lúc liền cảm thấy nhàm chán, ba ba lừa ma ma thơm thơm đi mất, ba anh trai đi đến nhà cha nuôi Lâm, chỉ có một mình bé ở nhà.

Manh Điềm Điềm ba tuổi rất ngoan, dù cho ở nhà một mình c*̃ng không khóc không nháo, Tần Nhất và Vân Hoán rất yên tâm, bởi vì còn có Phệ Thiên thú bên cạnh.

Phệ Thiên thú đã cùng Manh Điềm Điềm ký khế ước, có một đại hung thú như thế bên người, nên sợ chính là kẻ xấu.

Bé ngáp một cái, hiện tại là mùa hè, bé cũng lười động, trực tiếp nằm bò trên thảm nhung ngủ thϊếp đi.

Lúc Quân Diễn tiến vào liền phát hiện trên mặt đất có một cục nhỏ màu trắng lông xù, giống như manh thú mới ra đời.
Quân Diễn mười ba tuổi đã có thể xưng là tiểu thiếu niên, mắt hồ ly hơi xếch, ngũ quan xinh đẹp, đẹp nhất vẫn là đôi mắt màu tím nhạt kia, giống như bảo thạch sáng long lanh, giờ phút này bên trong đôi tròng mắt kia là nhàn nhạt hoàn mỹ.

Tiểu thiếu niên mặc một bộ cẩm bào màu trắng, phía trên thêu lá trúc màu xanh nhạt, tóc đen được buộc bởi quan mão, thoạt trông vô cùng có sức sống.

Quân Diễn xoa cái cằm trơn bóng của mình, nhìn một cục co tròn dưới đất, trong mắt hơi có chút ghét bỏ, đây chính là nàng dâu nhỏ của hắn?

Mặc dù ghét bỏ, nhưng Quân Diễn vẫn đến gần, hắn muốn nhìn một chút nàng dâu nhỏ mà mẫu thân đại nhân nhà hắn định cho hắn, rèm cửa khẽ lay động, ánh sáng trong phòng có hơi ảm đạm.

Quân Diễn búng tay một tiếng, ngọn lửa nhỏ màu tím xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, thậm chí vô cùng có linh tính hôn một cái lên tay thon dài của tiểu thiếu niên.
Căn phòng lập tức sáng bừng lên.

Bạn nhỏ Manh Điềm Điềm mặc dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng là dị năng giả song hệ không gian và lôi, bé tuy nhỏ nhưng tính cảnh giác rất cao.

Quân Diễn mới thoáng tới gần, bé liền cảm giác được có hơi thở xa lạ, có điều người đến không có ác ý gì.

Bé chớp chớp con mắt, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, thơ ngây mở mắt ra liền thấy một anh trai nhỏ đứng ở trước mặt mình.

Bé liếc nhìn lên liền thấy một đôi mắt màu tím nhạt, so với hoa hồng tím ba ba tặng cho bé còn dễ nhìn hơn.

Quân Diễn có chút lúng túng đứng tại chỗ, đến xem nàng dâu nhỏ bị bắt quả tang thì phải làm sao, online chờ.

Quân Diễn không lên tiếng, Manh Điềm Điềm mở miệng trước.

"Anh là Quỷ Tiên Sâm sao?"

Giọng nói của bé mềm manh cực kỳ, giống như kẹo ngọt, ngọt vào đến tận trong lòng người.

Quân Diễn bị một tiếng Quỷ Tiên Sâm khiến cho manh hóa, mặc dù nàng dâu còn nhỏ, nhưng lớn lên không tệ, cảm giác không tồi, ừ, miễn cưỡng có thể tiếp nhận.

Nếu như bỏ qua lỗ tai đang đỏ hồng của tiểu thiếu niên thì càng có sức thuyết phục hơn.

Trên đời có chuyện nhất kiến chung tình hay không Quân Diễn không xác định, nhưng hắn có thể khẳng định, nàng dâu nhỏ này của nhà mình hắn rất thích.

Edit by Thanh tỷ

Chương 829: Manh Điềm Điềm VS Quỷ Tiên Sâm (2)
 
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 829


Chương 829: Manh Điềm Điềm VS Quỷ Tiên Sâm (2)

"Quỷ Tiên Sâm, ôm ~" Manh Điềm Điềm thấy Quân Diễn không có phản ứng, dẩu dẩu môi, mắt phượng long lanh ngập nước lên án nhìn Quân Diễn.

Manh Điềm Điềm vốn lớn lên dung mạo xinh đẹp, bé mới ba tuổi càng là người cũng như tên, vừa manh vừa ngọt.

Đặc biệt là khi bé dùng đôi mắt phượng so với thủy tinh còn trong suốt nhìn bạn, khiến bạn không đành lòng từ chối bất kỳ yêu cầu gì của bé, là loại muốn sao không đưa trăng.

Giờ phút này, ngay cả Quân Diễn c*̃ng không đành lòng từ chối.

Hắn giơ bé lên cao sau đó ôm vào trong lòng ngực mình, thấy mặt mày bé cong cong, tâm tình của hắn cũng khá lên không ít, liên đới cỗ uất khí cùng bất mãn vì bị định thông gia từ bé c*̃ng biến mất không thấy tăm hơi.

"Em vui mừng như vậy khi thấy tôi, hử?" Tiểu thiếu niên mười ba tuổi, thanh âm trong trẻo lại mơ hồ lộ ra sự lạnh lẽo, giống như thanh tuyền chảy từ trên cao xuống.
"Dạ, Manh Manh rất thích anh." Bạn nhỏ Manh Điềm Điềm dùng bàn tay mềm mềm nho nhỏ bưng lấy mặt Quân Diễn, đáng yêu hoạt bát.

Từ nhỏ lá gan của bạn nhỏ Manh Điềm Điềm đã đặc biệt lớn, thích nhất chuyện ma quỷ, muốn nhìn thấy nhất chính là Quỷ Tiên Sâm Quỷ Cô Lương trong chuyện.

Đáng tiếc lúc bé nâng khuôn mặt mũm mĩm đi hỏi mấy anh trai nhà mình quỷ có dáng vẻ như thế nào, ba người anh trai ấp úng nửa ngày cũng không trả lời được, cuối cùng vẫn là anh cả lạnh lùng nói một câu.

"Quỷ có màu mắt khác với chúng ta, thích mặc váy dài màu trắng hoặc quần áo dài màu trắng, còn có mái tóc cũng rất dài."

Thiếu niên Quân Diễn đáng thương, không hiểu sao trúng hết những điểm này, khiến cho bạn nhỏ Manh Điềm Điềm vô cùng hưng phấn.

Quỷ Tiên Sâm, rốt cuộc đến tìm bé rồi!
"Quỷ Tiên Sâm? Đây là cái gì, tên thân mật em đặt cho tôi sao?" Quân Diễn nghiền ngẫm cười rộ lên, dung mạo xinh đẹp thanh lệ không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả bạn nhỏ Manh Điềm Điềm từ nhỏ quen thấy đủ loại mỹ nhân cũng cảm thấy Quỷ Tiên Sâm thật xinh đẹp, so với ma ma còn xinh đẹp hơn.

Quân Diễn cực kỳ hài lòng về nàng dâu nhỏ mềm mềm ngọt ngào trong lòng mình, chóp mũi đều là mùi sữa thơm ngọt dễ ngửi, khiến hắn nhịn không được xích lại gần chỗ cổ của bé ngửi ngửi.

Hơi thở ấm áp bất ngờ phả vào cần cổ trắng nõn của Manh Điềm Điềm, có chút ngứa, khiến bé nhịn không được cười khanh khách.

Thấy nàng dâu nhỏ không trả lời, Quân Diễn ngầm chấp nhận đây là tên thân mật nàng dâu nhỏ đặt cho mình. Không thể không nói, đây quả thật là cái hiểu lầm tốt đẹp.
Hai người mặc dù không nói chuyện, nhưng bầu không khí rất ấm áp.

Manh Điềm Điềm mắt to đảo lia lịa, mùi trên người Quỷ Tiên Sâm thật dễ ngửi, so với trên người ma ma còn dễ ngửi hơn.

(con với cái nuôi tốn gạo 🤣)

Bạn nhỏ Manh Điềm Điềm ngẩng khuôn mặt nhỏ mũm mĩm lên, "chụt" một cái hôn lên cánh môi hồng nhuận của Quân Diễn.

Tiểu thiếu niên ngây thơ sắc mặt bạo hồng, nhìn nàng dâu nhỏ thỏa mãn liếʍ liếʍ cánh môi của mình, lắp bắp nói không ra lời.

"Quỷ Tiên Sâm, miệng của anh ăn thật ngon. Ngày đó Manh Manh nhìn thấy ba ba đang ăn miệng ma ma, ba ba nói, thích một người thì sẽ ăn miệng người đó, Manh Manh thích anh, ăn miệng anh." Manh Điềm Điềm chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Quân Diễn.

Tiểu thiếu niên khuôn mặt đờ đẫn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện khóe miệng của hắn hơi giật giật.

Hai vợ chồng này xảy ra chuyện gì hả, vậy mà dạy dỗ nàng dâu nhỏ nhà hắn như thế!

"Manh Manh, em phải nhớ kỹ, em chỉ có thể làm thế với anh, những người khác tuyệt đối không được, nếu không anh sẽ tức giận, c*̃ng sẽ không tới gặp em nữa." Quân Diễn xụ mặt nghiêm túc giáo dục nàng dâu nhỏ của hắn.

Manh Điềm Điềm có chút xoắn xuýt, thế nhưng nghe thấy Quỷ Tiên Sâm về sau không đến tìm bé nữa, lập tức luống cuống, vô cùng đáng thương nhìn Quân Diễn.

"Quỷ Tiên Sâm, em nghe anh, vậy anh nhất định phải thường xuyên đến xem Manh Manh, Manh Manh chỉ thích anh, chỉ ăn miệng của anh."

Quân Diễn hài lòng, thỏa mãn ôm nàng dâu nhỏ thơm ngào ngạt.

Sau khi Tần Nhất đi theo Vân Hoán trở về từ tiệc rượu liền thấy con gái nhà mình chổng mông lên trời một mực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhiều năm trôi qua như vậy, Tần Nhất càng ngày càng đẹp, nhìn không ra là người đã ba mươi mấy tuổi.

Tần Nhất buồn cười ôm lấy tiểu bảo bối nhà mình, hôn một cái lên gò má mũm mĩm của bé: "Manh Manh đang làm gì vậy?"

Manh Điềm Điềm thích nhất ma ma, nghe xong liền lập tức khai báo: "Manh Manh vừa tiễn Quỷ Tiên Sâm."

Tần Nhất ngẩn người, sở thích của bảo bối nhà mình cô đương nhiên biết, thế nhưng trên đời này nào có quỷ, đoán chừng là thằng nhóc nhà ai vụиɠ ŧяộʍ chạy vào.

Dung mạo con gái xinh đẹp, tuổi còn nhỏ lại là dị năng giả song hệ, không biết có bao nhiêu tiểu tử thúi muốn theo đuổi bé.

Tần Nhất c*̃ng không hỏi nữa, chỉ là buổi tối lúc tắm cho Manh Điềm Điềm thì phát hiện hoa hồng tím vốn đeo trên cổ bé không thấy đâu, thay vào đó là một miếng ngọc bội óng ánh trong suốt.

Cô cẩn thận nhìn, là một con Phượng Hoàng giương cánh muốn bay.

Ánh mắt Tần Nhất lóe lên hiểu rõ, xoa đầu con gái: "Đây là Quỷ Tiên Sâm đưa cho con, Manh Manh phải giữ thật tốt, không được làm mất nhé."

Bạn nhỏ Manh Điềm Điềm cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.

Ban đêm, bé con làm ổ trong ngực ma ma ngủ thϊếp đi, lúc này Tần Nhất mới nhìn người đàn ông bên cạnh đang ôm mình.

"Vân Hoán, con rể của anh tìm tới rồi."

Người đàn ông sắp bốn mươi vẫn tuấn mỹ như ngày nào, thậm chí càng trở nên thành thục ổn trọng, nhiều thêm năm tháng lắng đọng.

Thế nhưng nghe được lời Tần Nhất nói, mày kiếm của anh nhăn lại, lập tức có chút nghiến răng nghiến lợi: "Nhãi con, hừ, ngày mai anh liền bảo ba thằng nhóc kia cả ngày phải đi theo Manh Manh, anh xem hắn làm sao bắt đi con gái anh."

Nửa năm tiếp sau đó, tiểu thiếu niên Quân Diễn cứ thế không được nhìn thấy mặt nàng dâu nhỏ nhà mình, hắn còn không biết tương lai còn có bố vợ cường đại vô địch cùng rất nhiều người anh vợ khó chơi đang chờ hắn.

Con đường truy vợ dài đằng đẵng ~
 
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 830


Chương 830: Vương Ổn Ổn và Trần Triệt

Vương Ổn Ổn có chút mỏi mệt từ trên chiến trường trở về, tay cô nắm thành quả đấm nhỏ, Vương Ổn Ổn cảm thấy lòng tràn đầy bất lực đối với những con Zombie phiền phức bên ngoài kia.

Zombie vốn đáng ghét, lại thêm tiến sĩ Lâm có tâm kế, thì càng không xong.

Vương Ổn Ổn bước nhanh trên đường, mái tóc dài được cô buộc gọn sau đầu thành một cái đuôi ngựa, nương theo bước chân cô mà đung đưa qua lại, nhìn rất là thanh xuân trong sáng.

Trần Triệt chính là nhìn thấy một bức mỹ nhân đồ như vậy, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo phao đen bình thường nhưng lại khó che được dáng người lung linh, cô giống như cây bông súng ngày hè, tinh xảo xinh đẹp.

Mặt mày kiều nhược nhưng ẩn ẩn lộ ra mấy phần anh khí, ngược lại xua tan đi vài phần khí chất của bạch liên hoa.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, không phải anh chưa từng gặp qua cô, thế nhưng lại luôn không chú ý tới cô, bây giờ giống như một lần nữa nhận thức lại về cô vậy.

Cái đuôi ngựa đung đưa của cô nhoáng cái lọt vào trong mắt anh, khiến lòng anh ngưa ngứa.

Vương Ổn Ổn không biết có người đi theo sau mình, đợi đến khi sắp tới biệt thự Vân gia thì đột nhiên dừng lại, không chịu bước tiếp về phía trước một bước.

Toàn bộ ánh mắt của cô bị người đàn ông ưu nhã lịch sự ở trước cổng hấp dẫn.

Dáng vẻ của Lâm Thanh và Lâm Bạch rất giống nhau, lúc hai người không nói lời nào rất khó để phân biệt, thế nhưng cô lại biết ai là Lâm Bạch, bất kể lúc nào nơi nào, cô đều có thể nhận ra.

Giờ phút này, lưỡng lự không tiến vào cổng Vân gia chính là người cô thầm mến, không, công khai mến mộ nhiều năm Lâm Bạch.
Cô thích đàn ông tuấn nhã lịch thiệp, thích người trác tuyệt, không có gì bất ngờ xảy ra, cô thích Lâm Bạch.

Đáng tiếc người đàn ông này nhìn thì ôn nhu, thật ra từ trong xương cốt so với ai khác đều lạnh nhạt, đều vô tình.

Cô yêu anh mấy năm, nghĩ rằng chỉ cần sớm tối ở bên thì có thể khiến anh nhìn thấy mình, nhưng chờ đợi được là sự im lặng từ chối.

Bởi vì trong lòng người đàn ông lạnh bạc này đã có một bóng người.

Là người mà cô c*̃ng thích.

Nước mắt Vương Ổn Ổn lăn dài, quay người rời đi.

Trần Triệt theo đuôi phía sau cô trông thấy cảnh này, khóe môi cong lên sáng tỏ, khuôn mặt tuấn tú cười càng xinh đẹp diêm dúa.

Hóa ra là Lâm Bạch.

Thế nhưng trong lòng anh sao lại không thoải mái như vậy chứ.

Trần Triệt tìm thấy Vương Ổn Ổn trong công viên, công viên này là Đế thiếu vì muốn giành được nụ cười của mỹ nhân mà xây dựng.
Mùa đông ở tận thế vẫn rất rét lạnh, lúc này toàn bộ công viên đều là một mảnh trống không trơ trọi, anh nhìn thấy cô gái nhỏ một mình tới đây ngồi xích đu, khóe mắt có mấy giọt óng ánh.

Trong lòng Trần Triệt đột nhiên co rút lại, không khống chế nổi bước chân của mình đi tới.

"Cô khóc à?"

Người đàn ông tuấn lãng cười híp mắt nói, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy vô sỉ.

Vương Ổn Ổn chớp chớp đôi thủy mâu, trong lòng nghĩ.

Cái giọng như cười trên nỗi đau của người khác này là có chuyện gì xảy ra, khó trách lớn tuổi như vậy còn chưa có vợ.

Vương Ổn Ổn lặng lẽ lau lệ nơi khóe mắt, kỳ thật cô không phải người thích khóc, từ sau khi mẹ mất, cô nói với chính mình rằng khóc không thể giải quyết vấn đề gì, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại thất thố.

Có lẽ, yêu mà không được quá đau khổ.

"Triệt tiểu gia có chuyện gì sao?"

Xích đu dừng lại, Vương Ổn Ổn ngửa đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô rất nhiều trước mặt.

Trần Triệt cười vô lại, tinh mâu có hơi cong lên, toàn thân trên dưới đều lộ ra hơi thở diêm dúa xinh đẹp, khiến Vương Ổn Ổn nhịn không được lui về sau.

Người đàn ông này là hồ ly tinh chuyển thế à, cứ có cảm giác người này tùy thời tùy chỗ đều tản ra một loại tín hiệu "ta ăn rất ngon, mau tới ăn ta đi".

"Cô gái nhỏ, cô quên Lâm Bạch đi, tên kia so với tảng băng ngàn năm không đổi còn lạnh hơn. Cô ấy, vẫn nên sớm chút quay đầu, trên đời này đàn ông tốt cũng không phải chỉ có một mình cậu ta."

"Loại người như cậu ta một khi thích một người thì sẽ không thích người khác nữa, cô đừng có mãi treo cổ trên một cái cây."

"Tôi nói cho cô biết, thằng nhóc đó hồi trung học được một nữ sinh thầm mến, từ trung học thích đến đại học, nữ sinh kia dáng dấp không tệ, tính tình lại tốt, thế nhưng thằng nhóc đó còn không phải từ chối sao, cho nên nói..."

Vương Ổn Ổn nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương, sao chú già này giống như con ruồi vo ve vo ve thế nhỉ.

Còn không phải chú già sao, Triệt tiểu gia đã ba mươi mấy cái xuân xanh, thế nhưng Vương Ổn Ổn mới hai mươi mấy tuổi, tính sơ sơ đã có khoảng cách thế hệ rồi.

Chú già Triệt nói lải nhải nửa ngày, thấy cô gái nhỏ không có động tĩnh, trong lòng quýnh lên, liền nói sai lời.

"Dáng người khô quắt giống như cô, đàn ông đều không thích!"

Vương Ổn Ổn đen mặt, mặc dù cô không có to như Tần Nhất, nhưng nhìn tổng thể cũng không tệ, cái chú già này, hừ!

Trần Triệt ăn đau, mu bàn chân đau đớn nhắc nhở anh ta vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhìn bóng lưng cô gái nhỏ càng ngày càng xa, Triệt tiểu gia bỗng nhiên nở nụ cười.

Giống như một đóa huyết hoa hồng nở rộ, nồng đậm huyết khí nhưng lại thật sâu dụ hoặc.

"Đúng là chú mèo hoang nhỏ a ~ "

Nghĩ như vậy, trong đầu Trần Triệt không tự chủ hiện ra một màn thật nhiều năm về trước, khi đó anh vẫn còn là tiểu thiếu niên.

Ngày đó anh ở bên ngoài đánh nhau, ông cụ Trần nhẫn tâm, mặt mũi tràn đầy tức giận liền đưa anh về nông thôn, nói là để anh trải nghiệm cuộc sống thật tốt.

Trong gia đình tiếp đón anh có một cô bé vô cùng đáng yêu, anh còn nhớ khi lần đầu tiên gặp mặt, cô bé mềm mại đó hướng anh nở nụ cười, còn để anh thơm thơm.

Cô bé rất thích anh, anh cũng ở lại sống với cô bé vài năm, thời điểm khi phải rời đi, cô bé kia cũng là như thế này, nổi giận đùng đùng đạp anh một cước, hốc mắt hồng hồng mắng anh đồ trứng thối.

Bọn họ ước định sẽ gặp lại, nhưng anh bội ước, anh bị phố thị phồn hoa mê mờ mắt, chỗ nào còn nhớ rõ cô bé quê mùa không biết ở khe núi nào kia nữa.

Bất tri bất giác, cô bé cũng đã lớn thành cô gái, thế nhưng cô c*̃ng không còn nhớ ra anh là ai.

Cố Cảnh Chu, tên trước đây của anh, cô bé thích nhất ngọt ngào gọi anh là anh Cảnh Chu.

(Trước khi qua đời mẹ Vương Ổn Ổn từng bảo cô đi tìm một người tên Cố Cảnh Chu, mng còn nhớ ko dị?)

Ánh mắt Trần Triệt nhìn xa xăm, cô gái nhỏ, em trốn không thoát đâu, ban đầu là chính em nói trưởng thành muốn gả cho tôi, vậy thì, không thể nuốt lời nha.

Vương Ổn Ổn về đến nhà không hiểu sao rùng mình một cái, luôn cảm giác mình bị dã thú theo dõi.

Edit by Thanh tỷ

Chương 831: Tiến sĩ Lâm
 
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 831: Hoàn


Chương 831: Tiến sĩ Lâm

Lâm Chi Thủy bốn tuổi ôm cái bụng đói ọt ọt của mình, miệng nhỏ đỏ bừng đáng yêu vểnh lên, dì bảo mẫu đi đâu rồi, Chi Thủy thật đói.

Nhóc bước từng bước nhỏ mềm oặt đi xuống cầu thang.

Khi nhìn thấy người trong phòng khách, nhóc không tự chủ dừng lại, không dám bước lên trước nửa bước.

Trong phòng khách, một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp vẻ mặt ôn nhu nói chuyện với một tiểu thiếu niên mười hai tuổi, bàn tay thon dài xinh đẹp thỉnh thoảng thay tiểu thiếu niên chỉnh chỉnh lại quần áo.

Bên trong đôi mắt to xinh đẹp của tiểu Chi Thủy là thật sâu khát vọng được quấn quýt bên ba mẹ, thế nhưng trong đó c*̃ng xen lẫn từng tia sợ hãi.

Người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ của nhóc, đã từng là người mẹ yêu nhóc nhất.

Nhóc từng có một người mẹ rất tốt, trên người mẹ rất thơm, luôn dịu dàng ôm nhóc, dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với nhóc, cùng nhóc chơi đùa, sẽ hôn hôn nhóc.
Thế nhưng một năm trước, người mẹ nhóc thích nhất không thấy nữa, thay vào đó là người mẹ ác ma.

Mẹ không còn thích nhóc, luôn dùng ánh mắt chán ghét cừu thị nhìn nhóc, giống như nhóc là thứ gì bẩn thỉu lắm vậy.

Tiểu Chi Thủy tuy còn nhỏ, nhưng tao ngộ một năm nay khiến nhóc nhanh chóng trưởng thành bắt đầu hiểu chuyện hơn, mặc dù ba ba vẫn đối xử với nhóc rất tốt như cũ, thế nhưng nhóc cảm thấy ba ba cũng đã thay đổi.

Bên trong ánh mắt có sợ hãi, có cuồng nhiệt, còn có thứ nhóc xem không hiểu.

Khuôn mặt nhỏ đáng yêu của tiểu Chi Thủy rầu rĩ thật sâu, khiến người ta nhịn không được muốn hôn một cái.

"Mẹ, em trai kìa." Tiểu thiếu niên Lâm Chi Mộc mắt sắc nhìn thấy em trai tiểu đậu đinh, cười lên như ánh mặt trời.

Đứa nhỏ này không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là đột nhiên mẹ không thích em trai nữa, vì thế tiểu thiếu niên sầu muốn chết.
Mẹ Lâm nghe thấy lời con trai lớn, cười mặt đang tươi cười lập tức lạnh xuống, quái vật kia sao lại tới đây?

"Mày tới làm gì?" Lạnh lùng mang theo vô tình quát lớn, không có một tia nhiệt độ.

Tiểu Chi Thủy chớp chớp mắt, muốn thân cận mẹ nhưng lại không dám, trên người nhóc có rất nhiều vết sẹo, đều là mẹ lưu lại cho nhóc.

Thế nhưng nhóc luôn không nhớ lâu, chỉ cần mẹ cười với nhóc một cái, nhóc liền vui vẻ chạy tới.

"Con đói." Tiểu Chi Thủy ngoan ngoãn đứng đấy, đầu cúi thấp.

Nhóc đã một ngày chưa ăn gì cả, dì bảo mẫu lại quên đưa cơm cho nhóc rồi.

"Bảo mẫu hôm nay ra ngoài, mày cứ chịu đói đi." Ánh mắt mẹ Lâm nặng nề nhìn Lâm Chi Thủy: "Còn đứng lấy làm gì, mau đi lên đi, không phải bảo không cho phép mày xuống đây rồi à?"

Thân thể nhỏ bé của tiểu Chi Thủy run lên, không dám nói lời nào, chân ngắn mềm mềm vội leo lên tầng về phòng.
Dù cho đến trên tầng, nhóc vẫn như cũ có thể cảm nhận được ánh mắt âm trầm của mẹ, giống như muốn đem nhóc xé nát, thế nhưng tại sao chứ, nhóc là đứa bé ngoan, không có làm sai chuyện gì mà.

Tiểu thiếu niên thấy em trai rời đi, rốt cuộc không nhịn được, hỏi: "Mẹ, bảo mẫu không phải đang ở nhà à, tại sao mẹ phải nói dối em trai?"

Mẹ Lâm nhìn về phía đứa con trai lớn nhà mình, đôi mắt đẹp lập tức ấm lại: "Chi Mộc không cần phải để ý đến, đến nhà bạn học chơi đi, nhớ kỹ về sớm một chút ăn cơm tối."

Tiểu Chi Thủy nghe thấy tiếng cộc cộc cộc trên bậc thang, không tự chủ co lại thành một đoàn, đứa bé bốn tuổi, lại nhỏ đến đáng thương.

Đây là thanh âm nhóc sợ nhất, đây là thanh âm ác ma tới.

Quả nhiên, cửa mở ra.

Ở cửa, mẹ Lâm cầm roi da có gai ngược.

Tiểu Chi Thủy tê tâm liệt phế khóc, cầu xin tha thứ, muốn mẹ dừng lại, thế nhưng đáp lại nhóc là đòn roi mãnh liệt hơn.

"Mày là đồ quái vật!" Không, mẹ, con là bé ngoan của mẹ!

"Sao mày còn không đi chết đi!" Mẹ, Chi Thủy không muốn chết, Chi thủy sẽ ngoan mà.

"Mày chết đi, mày chết tao liền vui vẻ, mày mau chết đi!"

Con ngươi tiểu Chi Thủy bắt đầu trở nên mơ hồ, nhóc dần dần không cảm giác được đau đớn, trên roi xát muối bôi nước ớt, miệng vết thương nóng bỏng, tiếng hét chói tai như quỷ của mẹ nhóc đều không nghe được nữa.

Có phải nhóc sắp chết rồi đúng không, thế nhưng nhóc vẫn chưa được ăn pudding dâu tây mà dì bảo mẫu đồng ý làm cho nhóc ăn.

Đáng tiếc, cuối cùng nhóc không có chết, là Lâm Hâm Hải cứu nhóc đi. Sau khi nhóc tỉnh lại liền phát hiện bản thân nằm trong bình thí nghiệm tràn đầy chất lỏng sền sệt, bên ngoài thủy tinh là vẻ mặt cuồng nhiệt của cha Lâm.

Thế nhưng trong mắt nhóc, lại là một ác ma khác.

Tiến sĩ Lâm bỗng nhiên mở mắt ra, xoa xoa huyệt Thái Dương có chút đau nhức, tối hôm qua hắn uống say, mơ tới chuyện của thật nhiều năm về trước.

Đợi khi thấy người ngủ ngon ngọt bên cạnh, trong lòng tiến sĩ Lâm mềm một mảnh.

Cái nhà kia đối với hắn mà nói chính là địa ngục, thế nhưng Lâm Oản Oản là cứu rỗi cả đời của hắn, chú cháu thì sao, hắn yêu cô, căn bản không quan tâm những thứ này.

Bọn hắn, chỉ cần vĩnh viễn ở bên nhau.

Nghĩ như vậy, tiến sĩ Lâm nhếch miệng lên một vòng cực nhạt.

Hắn lại chợt nhớ tới mấy ngày trước A Sâm từng hỏi hắn một vấn đề, hắn rốt cuộc có từng yêu Vân Hiên hay không.

Đáp án đương nhiên là không, hắn chỉ xem Vân Hiên như vật chứa mà bồi dưỡng thôi.

Thế nhưng, tại sao trái tim hắn lại đau nhức chứ?

---------------------------

Hết!
 
Back
Top Bottom