Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch (Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 20: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 2



Edit: Thuần An

Từng có kinh nghiệm trước đó, Vô Dược phát hiện cảm giác choáng váng đỡ hơn trước rất nhiều. Một lát sau âm thanh Tĩnh Dạ lại vang lên: "Ký chủ, mời tiếp thu tư liệu cá nhân của Mộc Tuyết Thanh."

Tên: Mộc Tuyết Thanh

Tuổi: 16

Chiều cao: 160

Khí chất: 80 ( 100 mãn phân )

Dung mạo: 91 ( 100 mãn phân )

Tài hoa: 82 ( 100 mãn phân )

Thể chất: 52 ( 100 mãn phân )

Công lược kỹ năng: Đàn tấu dương cầm, cung tâm kế.

[Ba giây đếm ngược công lược bắt đầu: 3, 2, 1]

Vô Dược thấy đàn tấu dương cầm không dùng được cho nên hiện tại nàng chỉ có một kỹ năng, chỉ là nhìn đến điểm thể chất, nàng suy nghĩ, thể chất của nguyên chủ cũng quá kém đi.

"Nương nương, nương nương." Tỳ nữ bên người, gọi Vô Dược trở về trong suy nghĩ.

Tỳ nữ đem một chiếc áo choàng khoác lên trên người Vô Dược: "Tuy rằng đốt địa long, nhưng cơ thể nương nương không tốt, khi mở cửa sổ vẫn phải chú ý giữ ấm một chút."

Người nói là tỳ nữ theo nguyên chủ từ Mộc phủ ra, trong nguyên văn ngoài Thái hậu, nàng cũng là người duy nhất trong cung đối đãi thật lòng với nguyên chủ.

Vô Dược lắc lắc đầu: "Ta không có việc gì, Ngân Ngọc đừng lo lắng."

Ngân Ngọc thở dài: "Nương nương, người tính tình ôn hoà như vậy, về sau chỉ sợ sẽ thiệt không ít."

Vô Dược mỉm cười, ôn hòa? Cũng chỉ nguyên chủ thôi, căn cứ vảo ký ức, hôm nay hằn là ngày thứ hai nguyên chủ nhập cung: "Ngân Ngọc, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ chính mình cũng sẽ bảo vệ ngươi."

Nhìn tuyết bên ngoài, đối với Ngân Ngọc nói: "Ngân Ngọc, ta muốn ra ngoài một lúc."

Đối mặt với chủ tử tuỳ hứng như vậy, Ngân Ngọc cũng bất đắc dĩ: "Được, nô tỳ bồi người đi ra ngoài."

"Không cần, Ngân Ngọc ta muốn tự mình đi ra ngoài." Nói không chừng đi ra ngoài còn có thể ngẫu nhiên gặp được nam thần. Tuy rằng khả năng này cũng không lớn. Kỳ quái chính là trong trí nhớ của nguyên chủ lại không có ký ức về dung mạo của nam thần, chẳng lẽ nguyên chủ chưa từng gặp qua nam thần?

"Không được!" Ngân Ngọc kiên quyết trả lời, chủ tử mới vào cung, vạn nhất lát nữa sảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Vô Dược túm tay Ngân Ngọc: "Được rồi Ngân Ngọc, Ngân Ngọc ngoan của ta, ngươi cho ta đi đi mà!"

Đối mặt với việc nàng làm nũng, Ngân Ngọc một chút phòng bị đều không có. "Được rồi, vậy người chỉ có thể đi một lát, trước khi trời tối cần phải trở về."

"Ân ân." Vô Dược đương như sợ Ngân Ngọc đổi ý, nhanh chóng đi ra ngoài.

"Ai? Nương nương..." Ngân Ngọc vốn đang muốn nhắc nhở nàng mang theo đèn cung đình, nhưng chủ tử nhà mình đã chạy xa.

Vô Dược theo hương hoa mai mà đi, khoảng chừng nửa canh giờ, Vô Dược rốt cuộc cũng tìm được hoa mai rồi.

Ở giữa những hạt tuyết lớn, hoa mai đỏ bừng nở rất đẹp. Vô Dược vươn tay, cánh hoa dừng ở trên tay nàng, rơi xuống da thịt như tuyết của nàng.

Thời điểm trời đã sắp tối, Vô Dược tính toán trở về, nhưng lại phát hiện chính mình lạc đường ở một hành lang gấp khúc.

Vô Dược: Tĩnh Dạ, tôi trước kia không có lạc đường.

Tĩnh Dạ trả lời: Ký chủ, bởi vì cô đang dùng cơ thể của người khác, cho nên cô hiểu đúng không, tốt bụng nhắc nhở một câu, chỉ số yêu thích của Nam Cung Vãn đối với cô hiện tại chỉ là 0.

Vô Dược:...

Được rồi, nếu không phải Tĩnh Dạ nói như vậy, nàng đều thiếu chút nữa hoài nghi chính mình. Bất quá, cái phần sau có vẻ như càng quan trọng hơn.

"Ngô..." Vô Dược bởi vì vừa đi vừa cùng Tĩnh Dạ nói chuyện phiếm, không chú ý nhìn đường, kết quả không cẩn thận đâm vào lòng ngực của người khác.

Mùi Long tiên hương dễ chịu tràn ngập cánh mũi Vô Dược, ấm áp như đem Vô Dược ôm ấp, bao vây. Nếu bỏ qua bàn tay đang đặt ở bên hông của mình thì khả năng nội tâm Vô Dược sẽ tốt hơn. Tuy rằng hắn cho nàng cảm giác rất quen thuộc, nhưng rốt cuộc nàng vẫn phải thủ thân như ngọc vì nam thần a.

Vô Dược mắng lớn đến: "Làm càn! Ngươi là người phương nào? Mau... mau buông bổn cung ra."

Mặt đỏ vì xấu hổ, bị ôm gắt gao, ngoại trừ ngực của người kia Vô Dược không nhìn được những thứ khác. Ở cái thời đại này, danh tiết rất quan trọng. Nếu như bị truyền tới bên tai nam thần, nàng còn có thể công lược sao?

Bởi vì người trước mắt người không có mặc long bào, một thân bạch y thuần tịnh. Cho nên Vô Dược liền phỏng đoán, người trước mắt không phải hoàng đế.
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 21: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 3



Edit: Thuần An

Vô Dược không thấy mặt nam nhân, nhưng là nam nhân lại có thể thấy mặt Vô Dược đỏ lên. Môi đỏ bừng treo lên ý cười.

Hắn chỉ trùng hợp đi tới mai viên bên này, sau đó thấy người trong lòng này đang đứng trước hoa mai đẹp như mỹ nhân tiên tử, nhưng không nghĩ tới mỹ nhân ở một lúc liền muốn rời khỏi, cho nên hắn cố ý muốn cùng mỹ nhân này tiếp xúc! Không nghĩ tới mỹ nhân thế nhưng chủ động nhào vào trong ngực.

Hắn cúi đầu, môi xẹt qua má nàng, hơi thở ấm áp rải trên cổ nàng, đầu lưỡi l**m vành tai nàng.

Vô Dược giãy giụa lợi hại hơn, chỉ là hắn lại bất vi sở động, ngược lại ôm đến càng chặt, âm thanh trầm thấp dễ nghe nhẹ nhàng vang lên bên tai Vô Dược: "Tự xưng bổn cung? Ân? Nàng là phi tử? Nàng tên gì?"

Mẹ nó! Nam nhân này âm thanh thật dễ nghe, Vô Dược cảm giác lỗ tai muốn mang thai. Liền muốn hắn hơn nam thần thì làm sao đây?

Bất quá nhiệm vụ thì vẫn phải tiếp tục: "Đúng! Bổn cung là phi tử của Hoàng thượng, ngươi... Ngươi mau thả ta ra. Bằng không... Bằng không bổn cung liền nói cho Hoàng thượng! Làm ngươi cuốn gói rời đi!"

Nam tử không giận cười lại: "Nga? Phải không? Không biết, nếu để Hoàng thượng biết phi tử nàng hiện tại đang câu dẫn nam nhân, Hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào?"

"Ngươi..." Vô Dược trong lòng yên lặng nói ta cũng muốn câu dẫn ngươi! Chỉ là chính mình đã có nam thần. Cho nên cũng chỉ có thể làm bộ dáng khó thở: "Ngươi nói bậy, bổn cung không có!"

"Nương nương...... Có hay không cũng không phải một mình nàng định đoạt! Nàng nhất định là đang câu dẫn ~" Đẹp như vậy còn đáng yêu như vậy, lần đầu tiên gặp đã đem hồn hắn câu đi mất rồi!

"Ngươi... Bổn cung... Bổn cung không có!"

Nam tử lại mở miệng: "Nương nương ~ Nữ nhân của Hoàng thượng nhiều như vậy, nương nương làm sao phải khổ vì một người nam nhân như vậy thủ thân nha? Không bằng chọn ta, thế nào?"

Nam nhân thả nàng ra, hai tay cầm lấy tay nàng, đem nàng đè lên cột trụ, một đầu gối chen vào g*** h** ch*n nàng.

Vô Dược cũng nhờ vậy thấy được khuôn mặt của nam nhân, trong lòng hô to một câu: Mẹ nó, hoàn toàn không thua Giang Hi! Giang Hi thuộc loại nam thần cấm dục, người trước mắt này lại là mỹ nam tuấn dật sống thoát phong lưu. Vô Dược nhìn khuôn mặt kia thật muốn nói, nàng duyệt!

Đáng tiếc nàng chỉ có thể quay đầu, quật cường không xem hắn, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, trong miệng nói: "Không có khả năng! Trừ phi bổn cung chết! Bổn cung sinh là người của Hoàng thượng, chết là ma của Hoàng thượng!"

Đều nói nước mắt là vũ khí tốt nhất của nữ nhân, Vô Dược cảm thấy có đôi khi vẫn có thể lợi dụng! Bất quá nàng thật sự rất muốn khóc, hẹn gặp lại, vị nam thần trước mặt này!

Nam Cung Vãn thấy nước mắt nàng, nháy mắt liền luống cuống, trong lòng vừa vui vừa giận, vui vì không nghĩ tới mỹ nhân nhỏ trước mắt này lại chung tình với mình như vậy! Giận vì chính mình lại chọc nàng khóc lên. Nước mắt nàng khiến hắn cảm thấy thật chướng mắt và tan nát cõi lòng!

Nam Cung Vãn ôm ngang Vô Dược lên, ngồi trên ghế đá bên cạnh, chân tay luống cuống lau nước mắt nàng, trong mắt toàn là tự trách: "Mỹ nhân đừng khóc! Trẫm sai rồi, trẫm không nên đùa giỡn nàng! Nàng đừng khóc... Trẫm xin lỗi..."

Vô Dược đột nhiên nghe được hắn tự xưng sửng sốt một hồi, liền ngừng khóc thút thít: "Ngươi... Ngươi ngươi... Ngươi nói cái gì? Ngươi... Ngươi... Ngươi sao có thể?"

Nam Cung Vãn thấy nàng cuối cùng không khóc nữa, nhẹ nhàng thở ra, sau đó trả lời: "Vì sao không có khả năng? Trẫm là Nam Cung Vãn!"

Vô Dược cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, người lớn lên đẹp như vậy, lại có thể tùy tiện ra vào hậu cung, ngoại trừ là hoàng đế Nam Cung Vãn thì còn có thể là ai? Nhưng vẫn làm bộ dạng không rõ: "Ngươi... Ngươi sao dám nói như thế? Ngươi có biết, mạo nhận thiên tử chính là tử tội."

Phốc ~ Nam Cung Vãn thành công bị Vô Dược chọc cười, mỹ nhân của hắn sao có thể đáng yêu như vậy: "Mỹ nhân lo lắng cho trẫm sao?"

Vô Dược quay đầu đi, lãnh đạm mà nói: "Ai lo lắng cho ngươi?"

Nam Cung Vãn xoa xoa đầu Vô Dược, bên hông lấy ra một long văn ngọc bội*, đặt trong tay nàng.

*long văn ngọc bội: ngọc bội có khắc rồng.

Vô Dược nhìn thoáng qua ngọc bội, trong quốc gia này chỉ có hoàng đế mới có long văn ngọc bội. Vô Dược ngẩng đầu, không thể tin được nhìn hắn.

Lại cúi đầu, tựa hồ thật giống một bộ dạng nàng sai rồi: "Thần thiếp mắt vụng về, thế nhưng không thể nhận ra bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội!"

Nam Cung Vãn nhìn bộ dạng ngoan ngoãn nhận sai của Vô Dược, càng tự trách: "Mỹ nhân có tội gì? Đều là trẫm không tốt vừa rồi không nói cho mỹ nhân, mỹ nhân tên là gì? Ở tại điện nào?"
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 22: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 4



Edit: Thuần An

Vô Dược ngoan ngoãn trả lời: "Thần thiếp là Mộc Tương nữ nhi, danh Tuyết Thanh, ở tại Mộ Vân điện, chỉ là... Chỉ là... Thần thiếp ngu dốt, vậy mà... Vậy mà lại quên mất đường trở về."

Mộc Tương nữ nhi. Hắn có ấn tượng, dù sao cũng Quý phi duy nhất trong hoàng cung, hắn nhỡ rõ nàng mới vào cung hôm qua, hắn chỉ qua loa nhìn thoáng qua một cái, chưa thấy rõ nàng trông như thế nào đã rời đi rồi.

Nam Cung Vãn lần đầu tiên biết hối hận là cái gì. Nếu không phải nàng vừa vặn gặp phải hắn. Phỏng chừng hắn cả đời cũng sẽ không nhìn thấy nàng.

Nghĩ vậy đột nhiên thấy sợ, cuối cùng chỉ có thể tự nói với chính mình: May mắn, may mắn.

Nam Cung Vãn bế nàng lên: "Mỹ nhân đừng hoảng sợ, trẫm mang nàng trở về."

Thời điểm người trong Mộ Vân điện thấy quân vương ôm chủ tử nhà mình trở về, toàn bộ đều sợ hãi, quỳ xuống: "Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Nam Cung Vãn mười phần không vui, chủ tử nhà mình mất tích bọn họ vậy mà vẫn bình tĩnh như vậy. Đáng chết! Những người này đều đáng chết! "Nương nương các người đi ra ngoài cũng không có ai đi cùng? Muộn như vậy chưa trở về cũng không đi tìm? Không phát hiện sao? Ân?"

Mọi người đều run lên, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Vô Dược nghe được lập tức giải thích, dù sao nơi đây cũng là cổ đại, vạn nhất tâm tình Nam Cung Vãn nhất thời không vui giết hết bọn họ thì làm sao bây giờ? "Bệ hạ thứ tội. Lần này là thần thiếp khăng khăng muốn ra ngoài một mình. Bọn họ ngăn không được, mong Hoàng thượng đừng trách tội bọn họ."

Nam Cung Vãn nghe vậy hướng đến trong tẩm điện của nàng, bất đắc dĩ thở dài. Nếu là người khác khả năng hắn sẽ cảm thấy đối phương đang giả bộ, nhưng đối phương là tiểu mỹ nhân của hắn, hắn ngoài việc cảm thấy nàng thiện lương còn có thể làm gì?

"Nàng a, tiểu quỷ gây sự! Trẫm nên phạt nàng như thế nào đây?"

Vô Dược làm bộ dáng thẹn thùng, trốn trong lòng ngực hắn!

Nam Cung Vãn đem Vô Dược đặt lên đệm: "Mỹ nhân dùng bữa chưa?"

Vô Dược lắc lắc đầu: "Chưa."

Nam Cung Vãn câu môi: "Mỹ nhân bồi trẫm dùng bữa tối được không?"

Vô Dược: "Thần thiếp tuân mệnh."

Nam Cung Vãn hướng ra ngoài hô lớn: "Người đâu! Truyền thiện."

Chỉ chốc lát các cung nữ liền đem đồ ăn lên, sau đó trừ Ngân Ngọc những người khác đều lui xuống.

Vô Dược ngồi bên cạnh Nam Cung Vãn, hắn dùng đũa gắp thức ăn cho nàng.

Bữa tối qua đi, Vô Dược bồi Nam Cung Vãn chơi cờ, Mộc Tuyết Thanh ngoài việc giỏi thêu thùa thì đánh cờ cũng không tồi, khiến cho Nam Cung Vãn rất vừa lòng.

Sau khi dọn bàn, Ngân Ngọc bê một chén thuốc bước vào: "Nương nương, nên uống thuốc."

Vô Dược nhăn lại mi, trong lòng nói thầm thân thể nguyên chủ thật sự quá yếu: "Ngân Ngọc, ta không muốn uống."

Ngân Ngọc bất đắc dĩ, sau khi tiến cung nương nương càng thích làm nũng: "Nương nương... Người đừng nổi hứng..."

Nam Cung Vãn nghe vậy nhíu mày, nhưng không hề tỏ ra không vui mà càng thêm nhiều quan tâm. Vì thế ngẩng đầu hỏi: "Đây là thuốc gì?"

Ngân Ngọc hành lễ: "Thưa Hoàng thượng, thân thể nương nương từ nhỏ đã yếu đuối, đây là thuốc bổ của nương nương."

Nam Cung Vãn duỗi tay: "Đưa trẫm đi."

"Này..." Ngân Ngọc do dự một chút, vẫn đưa cho Nam Cung Vãn.

Nam Cung Vãn múc một muỗng nhỏ đưa tới bên miệng Vô Dược: "Ái phi trẫm bồi nàng được không?"

Vô Dược khóc không ra nước mắt, nàng còn có thể cự tuyệt không? May mà thuốc kia là thuốc tốt gì đó, bằng không một muỗng này của nam thần thật khiến nàng khổ muốn chết.

Nam Cung Vãn ở chỗ nàng một lúc lâu, mãi đến khi có người bên ngoài tới tìm.

"Hoàng thượng! Hoàng thượng! Người ở đâu a?"

"Hoàng thượng..."

Nam Cung Vãn vốn định giữ Vô Dược bên cạnh nhưng lo lắng giai nhân cảm thấy đường đột, không muốn lưu lại cho Vô Dược một ấn tượng không tốt (hoàn toàn quên hành vi lưu manh của mình ở mai viên).

Vị đế vương không ai bì nổi này, lần đầu tiên suy xét đến cảm thụ của người khác.
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 23: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 5



Edit: Thuần An
Cảm ơn bạn iyukisuri đã ủng hộ mình❤️❤️.

Nam Cung Vãn đứng lên, nói với Vô Dược: "Mỹ nhân, trẫm về trước, ngày mai lại đến thăm nàng."

Vô Dược cũng đứng lên, cúi cúi người: "Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng."

Có thể nói Nam Cung Vãn lưu luyến mỗi bước đi, chỉ là thấy trong mắt Vô Dược không có níu kéo trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại.

Tiễn Nam Cung Vãn rời đi, Ngân Ngọc liền hầu hạ Vô Dược nghỉ ngơi, vừa quấn chăn vừa nói: "Nương nương, câu nói khi người vừa trở về không nên nói lần nào nữa, thánh ý khó dò, tiếp theo cũng không biết sẽ ra sao."

Vô Dược suy nghĩ một chút cũng cảm thấy Ngân Ngọc nói có đạo lý, vì thế gật gật đầu: "Ta biết rồi, nếu ta không nói hắn liền giận chó đánh mèo với ngươi thì làm sao bây giờ? Yên tâm đi, nếu không liên quan đến chúng ta, ta cũng không nhúng tay."

Ngân Ngọc biết chủ tử nhà mình là vì mình nhưng trong cung thiện lương như vậy cũng không phải là chuyện tốt, bất quá về sau nàng sẽ toàn lực bảo vệ tốt chủ tử: "Nương nương, nghỉ ngơi đi!"

Sau khi Ngân Ngọc lui ra Tĩnh Dạ liền xuất hiện: Chúc mừng ký chủ, hiện tại giá trị yêu thích của Nam Cung Vãn là 75! Ký chủ thật lợi hại! Ký chủ diễn kịch thật tốt!

Lập tức tới 75? Nhanh như vậy? Nhớ tới giá trị công lược Giang Hi kia, chỉ còn cần 7 điểm yêu thích.

Tĩnh Dạ mở miệng: Chuyện này cũng bình thường, 90 điểm yêu thích liền có thể vì người mình yêu vượt lửa qua sông, yêu người giống như yêu chính mình. Trên thế gian người có thể đối với người yêu đạt tới 100 không nhiều lắm, đặc biệt là đế vương, ký chủ cố lên nha!

Vô Dược cũng có thể lý giải. Cho nên chỉ là phun tào một chút.

————

Ngày hôm sau.

Vô Dược lại một lần nữa phun tào thân thể của nguyên chủ, bất quá ngày hôm qua nàng chỉ ra ngoài một chút, hôm nay liền bị bệnh.

Vô Dược chưa từng sinh bệnh lần đầu tiên nếm trải cảm giác này, đầu óc choáng váng, đến cả giường cũng không thể bước xuống.

Nam Cung Vãn mới vừa hạ triều liền nghe được tin tức Vô Dược bị bệnh, triều phục còn chưa kịp đổi đã qua thăm.

Ngự y đối với Nam Cung Vãn cung kính hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng."

Nam Cung Vãn sốt ruột hỏi: "Ngự y, ái phi của trẫm sao rồi?"

Ngự y trả lời: "Hoàng thượng đừng lo lắng. Nương nương chỉ là thụ hàn cảm lạnh, thần liền kê đơn thuốc mấy ngày sau có thể khỏi hẳn."

"Vậy ngươi còn không mau lên!" Nam Cung Vãn nghĩ đến hành vi ngày hôm qua của mình trong lòng lại nổi lên áy náy, nếu ngày hôm qua hắn không có làm như vậy nàng hiện tại hẳn là sẽ không cảm lạnh đi?

"Vâng, thần tuân chỉ." Ngự y lập tức đi xuống kê thuốc cho Vô Dược, Ngân Ngọc cũng theo ngự y đi xuống, trong lúc nhất thời tẩm cung chỉ còn lại Vô Dược và Nam Cung Vãn.

Nhìn bộ dạng Vô Dược khó chịu, Nam Cung Vãn cảm giác một trận co rút đau đớn trong tim. Mỹ nhân nhỏ của hắn nên tung tăng nhảy nhót, tinh thần sáng láng.

[Đinh! Giá trị yêu thích của Nam Cung Vãn +5, giá trị yêu thích hiện tại là 80.]

Vô Dược mơ hồ nghe được âm thanh hệ thống, sau đó mơ hồ mở mắt ra, xuyên qua mi mắt là khuôn mặt khẩn trương tuấn tú của Nam Cung Vãn.

"Khiến người lo lắng rồi, thần thiếp không thể chào đón Hoàng thượng mong người thứ tội." Vô Dược giãy giụa muốn ngồi dậy.

Nam Cung Vãn lập tức ngăn cản Vô Dược: "Mỹ nhân không nên lộn xộn, trẫm không trách nàng."

"Tạ Hoàng thượng." Không bao lâu Vô Dược lại mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Ngân Ngọc đem thuốc gọi vài lần cũng không đánh thức được, rót lại rót không vào.

"Đưa trẫm." Nam Cung Vãn tiếp nhận thuốc trong tay Ngân Ngọc, sau đó đưa vào trong miệng, đỡ đầu Vô Dược lên, hôn lên môi có chút tái nhợt của Vô Dược đem thuốc truyền cho nàng.

Ngân Ngọc bị hành động của doạ sợ Nam Cung Vãn, lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng về sau người đừng làm như vậy, nếu... Nếu nương nương không cẩn thận lây bệnh cho người, nàng có thể trở thành tội nhân."
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 24: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 6



Edit: Thuần An

Nam Cung Vãn buông Vô Dược ra, lắc lắc đầu: "Không ngại, cơ thể trẫm rất tốt, sẽ không có việc gì. Chẳng lẽ ngươi còn có phương pháp tốt hơn?"

Nếu để cho người khác chạm vào mỹ nhân của hắn, hắn sẽ tức giận, cho nên phương pháp tốt nhất chỉ có cách này.

Nam Cung Vãn cúi đầu nhìn Vô Dược, tuy rằng sinh bệnh nhưng vẫn đẹp như cũ, so với bình thường nàng thẹn thùng dịu dàng, giờ thêm một chút chút an nhã điềm tĩnh. Hắn đã gặp qua vô số mỹ nhân, lần đầu tiên thấy người đẹp như vậy. Không chỉ là tướng mạo đẹp, tính tình cũng rất tốt. Nàng đẹp đến mức khiến hắn rung động, khiến hắn say mê. Bất tri bất giác không tự kiềm chế mà lâm vào bẫy của nàng. Nhưng hắn chấp nhận.

Hắn nghĩ đến mỹ nhân trước mắt là của hắn. Chỉ thuộc về một mình hắn, tiểu tiên tử, tiểu mỹ nhân của hắn. Tâm liền bất giác mà mừng như điên lên.

Ngân Ngọc ở một bên cúi đầu, vô pháp trả lời câu hỏi của hắn, cách này đúng là phương pháp tốt nhất.

Nam Cung Vãn cúi đầu nhìn Vô Dược, con mắt như ngọc đều là mê luyến.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên âm thanh của chúng nô tài: "Tham kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Trong chốc lát một người phụ nữ trung niên cao nhã thuần tịnh với diện mạo ôn hòa đi đến. Tuổi tác đã để lại những dấu vết trên mặt bà nhưng nhìn khuôn mặt cũng có thể thấy tuổi trẻ cũng là một sắc đẹp khuynh thành.

Ngân Ngọc lập tức hành lễ, Nam Cung Vãn cũng đứng lên, nhíu mi xuống: "Nhi thần gặp qua mẫu hậu, mẫu hậu sao người lại tới đây?"

Mộc Vũ Lan thời điểm thấy Nam Cung Vãn có chút kinh ngạc, dù sao bà cũng biết Nam Cung Vãn không thích Tuyết Thanh, nếu không phải bởi vì nàng và Mộc gia có lẽ Nam Cung Vãn cũng sẽ không phong Tuyết Thanh thành Quý Phi.

Mộc Vũ Lan chỉ là kinh ngạc một lát, một lát sau liền khôi phục bộ dáng bình thường đạm nhiên, Mộc Vũ Lan mở miệng trong giọng nói để lộ ra vẻ quan tâm tới Mộc Tuyết Thanh: "Ai gia nghe nói Thanh Nhi bị bệnh, cho nên ai gia liền đến xem, ai gia biết cơ thể Thanh Nhi từ nhỏ yếu ớt, nhưng không nghĩ tới Thanh Nhi vừa mới tiến cung liền..."

Vì thế làm Nam Cung Vãn thành công nhớ tới sự thật Thái Hậu là cô cô của mỹ nhân.

Nhìn Vô Dược sinh bệnh, Nam Cung Vãn cũng tràn đầy tự trách.

Thái hậu không có dừng lại bao lâu, hai khắc sau liền rời đi. Nam Cung Vãn đối với Thái hậu tuy không hoan nghênh, nhưng Thái hậu sủng ái mỹ nhân của hắn, hắn vẫn thật vui vẻ. Ít nhất có nhiều người che chở cho mỹ nhân.

Mấy ngày Vô Dược sinh bệnh, Nam Cung Vãn ngoại trừ thượng triều thì việc xử lý sự vụ cũng ở trong cung của nàng.

Muốn hỏi vì sao giá trị yêu thích của Giang Hi đối với Đồng Nguyệt cao như vậy nàng có thể lý giải, dù sao họ cũng là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ Nam Cung Vãn đối nàng nhất kiến chung tình?

Dường như chỉ có thể giải thích như vậy, bởi vì nàng biết hệ thống đánh giá giá trị sẽ không lỗi.

Không nghĩ tới đúng là có nhất kiến chung tình, nàng vốn nghĩ chỉ có thể có chút hảo cảm, không nghĩ tới Nam Cung Vãn thực sự là yêu nàng. Cái này làm cho Vô Dược, người không tin nhất kiến chung tình kinh ngạc một phen.

Tin tức Nam Cung Vãn sủng ái Quý Phi, không bao lâu cũng truyền đến ồn ào huyên náo. Không ít người nghĩ đến việc thấy phi tử Vô Dược, toàn bộ đều canh ở ngoài điện. Chỉ là tẩm cung của Vô Dược một bước cũng chưa thể vào.

Nam Cung Vãn hạ triều đến đúng lúc Vô Dược đang thay quần áo. Vô Dược quay đầu lại liền thấy Nam Cung Vãn ở một bên sững sờ.

Nguỵ quân vương thiện lương nào đó giờ này khắc này mặt đỏ bừng, trong con mắt có chút hổ thẹn, thần sắc phức tạp, không biết đang nghĩ cái gì.

Chỉ là lúc Vô Dược còn chưa nhìn kĩ quân vương đã khôi phục thái độ bình thường, như kiểu người vừa mới xem nàng thay quần áo không phải hắn.

Các cung nữ cũng phát hiện quân vương của mình, vội vàng hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 25: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 7



Edit: Thuần An

Vô Dược tiến lên một bước, cúi cúi người: "Thần thiếp tham kiến bệ hạ."

Nam Cung Vãn vội vàng nâng Vô Dược dậy: "Mỹ nhân không cần đa lễ, trẫm cho phép nàng từ nay thấy trẫm không cần hành lễ."

Đừng chỉ nói các cung nữ bị doạ, đến cả Vô Dược cũng sửng sốt một chút, nếu ký ức Mộc Tuyết Thanh không sai thì từ 3000 năm trước đến nay chỉ có một nữ nhân được ban ân này. Nhưng người đó là thiên cổ sau này, là người các đời từ trước tới nay các nữ tử đều sùng bái Thuần Nguyên Đế hậu, tuy rằng đã hơn một ngàn năm nhưng sùng bái của nữ tử đối với người chưa hề giảm. Sau này Tề Thi cũng không có vinh dự này.

Vô Dược ngoan ngoãn dựa vào người Nam Cung Vãn: "Tạ bệ hạ ân điển."

Nam Cung Vãn ôm chặt Vô Dược, đầu chôn trên cổ nàng cọ cọ: "Thân thể mỹ nhân đã tốt chưa?"

Vô Dược gật gật đầu: "Tạ bệ hạ quan tâm, thần thiếp đã hết trở ngại."

Nam Cung Vãn vẫn luôn quan sát biểu tình của nàng, nhìn nàng biểu tình nhàn nhạt không khỏi có chút tức giận, việc này làm cho hắn có cảm giác thất bại. Càng làm cho hắn thấy biểu tình mà mấy ngày trước hắn gặp ở mai viên không phải của mỹ nhân, hay đó chỉ là giấc mộng. Mà Quý Phi của hắn chỉ vừa vặn có khuôn mặt giống nàng như đúc.

Nam Cung Vãn hôn lấy môi nàng, hung hăng cắn xé, vị rỉ sắt ở khoang miệng tản ra.

"Bệ hạ?" Hồi lâu qua đi, Vô Dược đẩy hắn ra lấy hơi, mang theo nghi hoặc mở miệng.

Nam Cung Vãn nâng cằm nàng lên, ép nàng nhìn vào hai con mắt của hắn: "Mỹ nhân của trẫm, nàng nói cho trẫm biết, nàng có yêu trẫm không?"

Chỉ là nháy mắt hốc mắt Vô Dược liền đỏ, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh: "Bệ hạ không tín nhiệm thần thiếp sao?"

Mỗi khi thấy nước mắt của nàng là hắn lại luống cuống, chỉ là lí trí nói cho hắn biết không thể bị nước mắt của nàng lừa: "Nếu nàng thật sự yêu trẫm vì sao đối với trẫm lãnh đạm như vậy?"

"Thần thiếp..." Vô Dược rũ đôi mắt xuống, vô hạn ủy khuất tuôn ra: "Thần thiếp..."

Hồi lâu Vô Dược cũng không có mở miệng, một người cung nữ dựa vào bên tai Nam Cung Vãn không biết nói chút gì đó. Cung nữ đó là tử sĩ Nam Cung Vãn phái tới bảo hộ Vô Dược.

Nghe cung nữ nói xong, Nam Cung Vãn lắc lắc tay áo, bình hoa bên cạnh liền chịu trận. Bình hoa vỡ tan khiến Vô Dược hoảng sợ.

Nam Cung Vãn ý thức chính mình thất thố, nhanh chóng trấn an mỹ nhân nhỏ của mình. "Mỹ nhân đừng sợ, sau này không cần nghe Thái phi. Trẫm thích nàng không hề cố kỵ gì."

"Chỉ là..." Vô Dược muốn nói lại thôi.

Nam Cung Vãn hôn hôn trán nàng: "Mỹ nhân, trẫm còn có việc. Buổi tối lại đến bồi nàng được không?"

Vô Dược có cảm giác mình không tốt nhanh chóng gật đầu, ngượng ngùng lên tiếng: "Được."

Nam Cung Vãn nhìn biểu tình của nàng, tuy hắn đã không phân biệt được rõ khi nào là thật khi nào là giả vờ. Nhưng hắn không còn để ý nữa, cho dù hiện tại có là giả thì so với bộ dạng không để ý đến hắn trước kia của nàng thì vẫn tốt hơn.

Thời điểm Nam Cung Vãn đi còn mang theo cả tử sĩ kia. Làm tử sĩ của Nam Cung Vãn thì bất cứ việc gì đều phải toàn diện nhất.

Tử sĩ quỳ xuống, nàng là tử sĩ của Nam Cung Vãn, ngoài hắn đều không nghe lệnh của bất cứ kẻ nào. Nàng sẽ nói đúng sự thật mà không bịa đặt, cũng không thiếu một chữ nào. Nam Cung Vãn biết tử sĩ của hắn sẽ không lừa hắn nên càng nghe càng tức giận.

Nội bộ cung điện thứ gì có thể quăng hắn đều đã quăng ngã rồi, hắn dựa vào thực lực thu thập họ. Nhiều năm nguỵ trang như vậy, làm hắn quên mất hắn là một người có tính khí không tốt.

Nhiều năm như vậy, mặc kệ trước kia Thái phi nhảy nhót như thế nào hắn cũng như cũ mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ là vì sao bà ta lại nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn như vậy.

Hắn không hiểu, hắn thật sự không hiểu, vì cái gì rõ ràng đều là thân sinh, bà ta lại đối với Kỳ vương và với hắn hoàn toàn khác nhau?
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 26: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 8



Edit: Thuần An

Tin tức truyền trong cung đặc biệt nhanh, tin Nam Cung Văn nổi giận đùng đùng từ Mộ Vân điện đi ra chỉ mất một nén nhang đã truyền khắp toàn bộ hoàng cung.

Khi nghe được tin Vô Dược đang uống trà, nhấp một ngụm, chỉ đạm đạm cười, sau đó nhớ tới vấn đề mình muốn hỏi.

Vô Dược: Tiểu Dạ Dạ, có thể biết nguyên cốt truyện nam thần đối Tề Thi giá trị yêu thích là bao nhiêu không?

Tĩnh Dạ: Có thể, trong nguyên kịch nam thần Nam Cung Vãn đối Tề Thi giá trị yêu thích là 50.

Vô Dược sửng sốt một chút, ngoạ tào thấp như vậy? Quả thực không thể tin được. Bất quá ngẫm lại cũng bình thường rốt cuộc người ta là quân vương (hoàn toàn quên chính mình có 80 giá trị yêu thích).

Vô Dược lại nhấp một miệng trà, tiếp tục hỏi: Vậy... Nam thần có hắc hóa không?

Tĩnh Dạ: Có, nam thần Nam Cung Vãn giá trị hắc hoá là 90.

"Khụ khụ..." Vô Dược bị câu trả lời của Tĩnh Dạ dọa tới rồi, thoạt nhìn Nam Cung Vãn bình thường như vậy, nhưng không ngờ giá trị hắc hoá lại cao thế.

————

Sự việc Nam Cung Vãn tức giận. Mộc Vũ Lan tất nhiên có nghe nói, chỉ là nàng không có hành động gì, chỉ dặn dò mấy ám vệ bảo vệ Tuyết Thanh khỏi bị thương.

Mộc Vũ Lan bất đắc dĩ than thở, tâm của đế vương không thể lường trước được. Đưa Tuyết Thanh vào cung cũng không biết là đúng hay sai.

Mấy phi tần thái độ bỏ đá xuống giếng chạy tới Mộ Vân cung, chỉ là không có một người thành công đi vào.

Khi Nam Cung Vãn đang phê duyệt tấu chương nghe được tin của ám vệ, tức giận đến bẻ gẫy chiếc bút đang dùng: "Hoang đường! Quý phi có biểu hiện gì?"

Ám vệ trả lời: "Nương nương vẫn luôn ở tẩm cung, không bước ra ngoài một bước."

Nam Cung Vãn buông tấu chương trong tay ra, hướng Mộ Vân điện đi đến, khi đi qua Phượng trì liền nghe được tiếng chuông bạc và tiếng cười. Âm thanh quen thuộc khiến Nam Cung Vãn bất tri bất giác đi đến.

Nam Cung Vãn đi vào liền thấy một màn này, một người như tiên tử lạc xuống trần gian ngồi bên cạnh ao phượng nghịch nước.

Phượng trì là suối nước nóng thiên nhiên, mùa đông này khó trách mỹ nhân sẽ thích.

"Ha hả... Chơi vui không?" Tiếng cười với âm thanh ôn nhã trầm thấp vang lên phía sau Vô Dược, sợ tới mức nàng thiếu chút nữa rơi xuống hồ phượng. Còn may Nam Cung Vãn phản ứng nhanh, đem nàng ôm đến chỗ an toàn.

Vô Dược cúi đầu một bộ dạng bối rối: "Bệ... bệ hạ..."

Chỉ là ám vệ nói cho hắn Quý phi không có ra khỏi cửa, nếu hắn nhớ không nhầm thì hình như hắn chỉ có một người Quý phi. "Ân? Làm sao lại ra đây? Lại không mang theo cung nữ?"

Vô Dược nhỏ giọng nói: "Thần thiếp... Thần thiếp trộm ra đây, các cung nữ đều không biết."

Nam Cung Vãn nhướng mày, mỹ nhân của hắn, tiểu tiên tử còn có năng lực này? Thế nhưng có thể né tránh ám vệ của hắn. "Nga, phải không?"

Vô Dược tựa hồ muốn chứng minh mình không nói dối, vội vàng trả lời: "Ân ân, thần thiếp trèo tường ở phía Nam ra."

Nam Cung Vãn sửng sốt một chút, Mộc Tuyết Thanh dịu dàng hiền lành, hiền lương thục đức. Là đệ nhất mỹ nhân của Nam quốc, mọi người đều muốn cưới hiền thê nàng nhưng đều chỉ là tin đồn. Nàng vậy mà lại trèo tường?

"Khụ khụ..." Vô Dược tựa hồ phát hiện mình đang nói gì đó không đúng, cuối cùng ấp úng nói: "Khi còn nhỏ mỗi lần thần thiếp phiền muộn, huynh trưởng toàn trộm thay nam trang cho thần thiếp, sau đó mang thần thiếp trèo tường ra ngoài."

"Vì sao phải trèo tường?" Nam Cung Vãn khó hiểu hỏi.

Vô Dược suy nghĩ một chút trả lời: "Trước tiên không nói phụ thân có đồng ý hay không, cho dù người đồng ý cũng sẽ cho một đống người đi theo thần thiếp, sau đó thì cái này không được cái kia không được. Còn nữa là khi cải nam trang trèo tường chơi rất vui, lại không cần phải cố kỵ quá nhiều."

Nam Cung Vãn biểu tình không rõ, không biết có phải không vui hay không.
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 27: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 9



Edit: Thuần An

Vô Dược phảng phất lâm vào hồi ức, nhớ tới những quá khứ rồi lộ ra một nụ cười vui vẻ, tiếp tục nói: "Sau đó ca ca tòng quân, thiếp ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài. Ngoại trừ ca ca thì không có người nào biết thiếp đã từng trèo tường, đến cả Ngân Ngọc cũng không biết."

Mặt Nam Cung Vãn càng ngày càng đen, mỹ nhân của hắn lại vì người khác mà lộ ra vẻ mặt tươi cười như vậy, lại còn có bí mật chung với người khác, cho dù người kia là huynh trưởng của mỹ nhân hắn cũng cảm thấy thật không vui.

Nam Cung Vãn nhéo cằm nàng, hôn lên môi đỏ bừng mê hoặc của nàng.

Vô Dược chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn hắn. Đột nhiên nghe được âm thanh hệ thống: [Đinh! Giá trị hắc hoá của nam thần Nam Cung Vãn +2, giá trị hắc hoá hiện tại là 92.]

Căn cứ vào kết quả rút ra được từ Giang Hi, Vô Dược biết cả hai người đều vì nàng mới tăng giá trị hắc hoá, vậy rất có thể vì nàng mà tức giận hoặc bởi vì nàng mà ghen tị với người khác.

Nếu là bởi vì nàng trèo tường mà tức giận thì hắn sớm đã nhắc nhở, chắc sẽ không phải vì ghen đi? Hắn ghen với ai? Ghen với ca ca trên danh nghĩa của nàng? Đó chính là ca ca ruột của nguyên chủ a!

Ngón tay Nam Cung Vãn nhẹ nhàng cọ môi nàng: "Về sau đừng leo tường, nguy hiểm lắm a!"

Di? Thật sự bởi vì trèo tường mà tức giận?

Vô Dược gật gật đầu: "Được, lúc nãy là bởi vì lâu không ra cửa nên quá buồn chán, ngoài cửa lại có những người muội muội ở đó cho nên thiếp mới trèo tường."

Nhắc tới những phi tần đó, Nam Cung Vãn lại không tự giác nhăn mi lại, những người phi tần đó thật quá nhàn, hắn đang nghĩ hắn có nên làm một chút việc khiến cho những người phi tần đó bận rộn một chút không?

Nam Cung Vãn không trực tiếp đưa nàng về tẩm cung, mà bồi nàng đi khắp nơi trong hoàng cung một chút.

Bất tri bất giác lại đi tới mai viên lúc trước, hiện tại đã là trời đông giá rét, hoa mai mới nở thật sự diễm lệ.

Nàng chậm rãi bước vào giữa vườn hoa, quay đầu lại đối với hắn cười nhẹ. Giữa không trung không biết từ đâu rơi xuống những hạt tuyết nhỏ khiến nàng nhìn thấy hoa nở có chút huyền ảo.

Dung mạo và dáng người tuyệt sắc khuynh thành của nàng khiến cảnh đẹp nơi đây càng như thanh nhã tuyệt trần, tiên tử cao quý bất phàm.

Làm hắn phảng phất có một loại ảo giác nàng sẽ vũ hoá thành tiên rời khỏi hắn. Nghĩ vậy tâm hắn khẽ run lên, ngay lập tức đuổi theo bước chân của nàng, dùng sức kéo nàng ôm vào trong lòng ngực, liều mạng cảm nhận hơi ấm và hô hấp của nàng. Dường như chỉ có như vậy hắn mới cảm giác được mình không nằm mơ, nàng thật sự tồn tại.

[Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần +3, giá trị yêu thích hiện tại là 83!]

Vô Dược ngẩng đầu, tay vòng qua cổ hắn, nhón chân lên, ở trên môi hắn lưu lại một nụ hôn nhẹ nhàng.

Oanh, Nam Cung Vãn ngây ngẩn cả người, đầu giống như bị hoả dược nổ tung, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, hắn không thể tin được mở miệng: "Mỹ... mỹ nhân, nàng... Nàng vừa mới hôn... Hôn trẫm?"

Vô Dược nhiễm một mặt ửng đỏ, cúi đầu, âm thanh rất nhỏ hỏi: "Không thể sao?"

Nam Cung Vãn hưng phấn hôn nàng, một lát sau trả lời: "Có thể, đương nhiên có thể. Ngô, trẫm ra lệnh cho nàng mỗi ngày phải hôn trẫm ba cái."

Vô Dược dở khóc dở cười, nàng hiện tại hối hận thì làm thế nào đây? "Nếu thần thiếp chẳng may kháng chỉ thì sao? Bệ hạ sẽ xử phạt thần thiếp sao?"

Nam Cung Vãn tưởng chừng như nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên sẽ, nếu mỹ nhân không thực hiện trẫm liền phạt nàng ngoan ngoãn để trẫm hôn."

————

Tuyết chậm rãi lớn lên, Nam Cung Vãn ôm Vô Dược trực tiếp dùng khinh công đem nàng mang về Mộ Vân điện, sau đó dặn dò cung nữ tìm thái y nấu thuốc tốt phòng cảm lạnh.

Hắn không nghĩ sẽ khiến nàng trải qua việc bị cảm lạnh lần nữa. Đến lúc đó người khó chịu là cả hai người.
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 28: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 10



Edit: Thuần An

Sắc trời tối lại, trong Mộ Vân điện hoảng loạn một trận, bởi vì quân vương muốn ngủ tại Mộ Vân điện.

Vô Dược vẻ mặt si ngốc bị rửa sạch ném lên giường, ân, giúp nàng tắm gội vẫn là vị quân vương phúc hắc yêu nghiệt nào đó.

Nam Cung Vãn nằm bên người Vô Dược, đầu ngón tay nghịch mái tóc đen của nàng, dừng lại trên má nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua môi nàng, nhìn đôi môi đỏ như máu của nàng.

Vô Dược cảm giác cánh môi có chút khô ráo, không tự giác vươn đầu lưỡi l**m l**m, vô tình l**m qua đầu ngón tay hắn.

Nam Cung Vãn giống như cảm giác như được thứ gì đó chạm vào, nhanh chóng thu hồi tay của mình, đôi mắt nồng đậm d*c v*ng. Rốt cuộc vẫn nhịn không được mà hôn lên môi từng mơ ước tha thiết ấy, xoa cơ thể ngày đêm thương nhớ: "Thanh Thanh... Tiểu yêu tinh nàng!"

Hai tròng mắt Vô Dược mê ly, tay không tự giác nắm chặt góc áo hắn: "Thiếp... Thiếp sợ hãi..."

Nam Cung Vãn tinh tế hôn nàng, trấn an nói: "Ngoan, đừng sợ, thả lỏng một chút, trẫm sẽ ôn nhu."

Vị quân vương này giống như được thắp sáng kỹ năng nói lời âu yếm, vẫn không ngừng nói với nàng những lời âu yếm.

Vô Dược không biết đã trải qua bao nhiêu lần cao triều, nam nhân trên người không nề hà phiền luôn hỏi nàng một vấn đề.

Nam Cung Vãn vừa thâm nhập vừa hỏi: "Mỹ nhân, nàng yêu trẫm không?"

"Ân... Thiếp yêu..." Lần nào Vô Dược cũng đều trả lời, nếu không làm hắn hài lòng, hắn như có cơ hội tiến càng sâu để xử phạt nàng.

Nam Cung Vãn: "Vậy nàng sẽ vĩnh viễn yêu trẫm sao?"

Vô Dược nhẹ thở gấp: "Ngô... Sẽ... Chàng nhẹ chút..."

————

Vô Dược chôn ở trong chăn, mặc kệ Ngân Ngọc gọi như thế nào, nàng chính là không ra.

Vô Dược rơi lệ đầy mặt, trong lòng yên lặng phun tào: Nam Cung Vãn ngươi... Cái tên lừa đảo.

Tĩnh Dạ vui sướng trở lại bên người nàng: Ký chủ có tin tức tốt, tối hôm qua nam thần Nam Cung Vãn cho cô thêm 5 điểm giá trị yêu thích, giá trị yêu thích hiện tại là 88, còn có tin tức xấu chính là đồng thời tăng thêm 3 điểm giá trị hắc hoá, giá trị hắc hoá hiện tại là 95.

Vô Dược vẻ mặt mộng bức, tăng điểm yêu thích nàng có thể lý giải, nhưng vì cái gì mà giá trị hắc hoá cũng tăng?

Đột nhiên Ngân Ngọc tiến vào đánh gãy suy nghĩ của nàng, so với bước chân thong dong vài cái trước đó thì lần này có chút hoảng loạn.

Ngân Ngọc đi đến bên người nàng: "Nương nương, người mau ngồi dậy, Hoàng thượng sắp đến đây rồi. Người chớ có nổi tính tình."

Vô Dược xoay người cự tuyệt nói: "Không cần, Ngân Ngọc ngươi nói thân thể bổn cung không khoẻ, hôm nay không tiện gặp mặt."

"Không muốn gặp trẫm? Ân?" Không biết Nam Cung Vãn tiến vào khi nào đã híp mắt, âm thanh ôn nhuận lộ ra một tia nguy hiểm.

Hắn mở miệng dọa Ngân Ngọc nhảy dựng. Ngân Ngọc lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng thứ tội, nương nương chỉ là..."

Nam Cung Vãn đi đến trước giường, đối với Ngân Ngọc nói: "Ngươi lui xuống."

"Hoàng thượng..." Ngân Ngọc còn muốn nói gì đó, chỉ là nhìn biểu tình ngày càng không vui của Nam Cung Vãn, vẫn là ngoan ngoãn lui xuống. Đặc biệt tự giác đóng cửa lại.

Nam Cung Vãn ngồi ở bên người nàng, bất đắc dĩ muốn giúp nàng xốc lên chăn, chỉ là hắn phát hiện làm thế nào cũng không lấy được ra: "Ngoan, buông tay, sẽ buồn hư."

Trong chăn truyền ra âm thanh Vô Dược rầu rĩ: "Không cần."

Tay Nam Cung Vãn bên kia chăn từ từ thâm nhập, chế trụ cổ chân nàng, nhẹ nhàng cọ xát: "Nàng nếu không buông ra có lẽ ta có thể từ bên này làm chút chuyện khiến nàng vui vẻ."

Vô Dược bị hắn dọa tới rồi, đầu lập tức từ trong chăn chui ra: "Không muốn không muốn, thiếp ra rồi."

Nam Cung Vãn ngước mắt, khi thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng, môi sưng đỏ trong lòng xuất hiện từng đợt đau lòng. Thân thể của nàng thật sự không nên túng dục.
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 29: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 11



Edit: Thuần An

Nam Cung Vãn nhẹ nhàng vỗ, vuốt gương mặt nàng, ôn nhu nói: "Đừng tức giận, trẫm ôm nàng đến phượng trì tắm gội được không?"

"Thật... Thật sao?" Vô Dược đã nghe nói, chỉ có Nam Cung Vãn mới có thể tắm gội ở phượng trì.

"Quân vô hí ngôn." Nam Cung Vãn đem cả người nàng ôm lên mang đi. Thi triển khinh công tuyệt đỉnh của hắn, chỉ trong chốc lát liền đem nàng tới bên cạnh ao phượng.

"Y... Y phục còn chưa mang." Vô Dược đỏ mặt nói ra.

"Không ngại." Nam Cung Vãn đem nàng từ trong chăn ra, sau đó để vào trong ao phượng, đôi tay nàng đặt lên đá xanh bên cạnh.

Cũng không biết có phải vì suối nước nóng không mà đá xanh cũng có chút ấm.

Vô Dược thoải mái híp mắt, đột nhiên thấy Nam Cung Vãn từ từ đem quần áo mình cởi ra, nàng trừng lớn đôi mắt: "Chàng... Chàng muốn làm gì?"

Nam Cung Vãn sau khi trút hết quần áo lộ ra dáng người ngạo nghễ chậm rãi đi vào phượng trì, từ phía sau ôm lấy nàng, hơi thở ấm áp rơi trên cổ nàng: "Trẫm tất nhiên là muốn cùng mỹ nhân tắm uyên ương."

Môi hắn nhẹ nhàng hôn sau lưng nàng, tấm lưng vốn dĩ trắng tinh không tì vết ẩn hiện vài dấu hôn đậm nhạt, có chỗ mới có chỗ cũ, những dấu sắp phai nhạt lại bị hắn hôn lại lần nữa.

[Đinh! Giá trị yêu thích nam thần +2, giá trị yêu thích trước mắt là 90!]

Cùng lúc đó, Vô Dược cảm giác được phía sau nàng vật nào đó để giữa bắp đùi càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng cứng.

Nam Cung Vãn hơi thở không khỏi hỗn loạn, âm thanh mang theo chút cầu khẩn: "Mỹ nhân ~ chúng ta làm thêm một lần nữa được không?"

Vô Dược:...

Sự thật chứng minh cự tuyệt vô dụng, lời nói của nam nhân lúc khai huân không thể tin.

Vô Dược xụi lơ nằm trong lòng hắn, mặc hắn ôm nàng trở về.

Nam Cung Vãn cẩn thận giúp nàng bôi thuốc mỡ, đầu ngón tay không khỏi ngừng trên xương con bướm phía sau lưng nàng. Mặt trên có cái bớt, là một đoá hoa thược dược đỏ bừng, mơ hồ có thể thấy được một chữ dược.

Bớt như vậy rất ít thấy, căn cứ vào điều tra nói là nàng vừa mới sinh ra đã có.

Thược dược đỏ bừng làm Nam Cung Vãn sinh ra một cảm giác quen thuộc, không khỏi cúi đầu hôn xuống.

————

Tĩnh Dạ: Ký chủ, tuyển tú sắp đến. Đoán chừng năm sau liền bắt đầu.

Vô Dược sửng sốt, trong trí nhớ thì Tề Thi trước khi tiến cung đã bắt đầu bố trí, tính từ ngày Tề Thi xuyên qua tới đi.

Tề Thi sau khi xuyên tới, chuyện thứ nhất làm chính là kinh doanh kiếm tiền.

Vô Dược câu môi: Tiểu Dạ Dạ, cô nói nếu là kinh thương, cô cảm thấy tôi có thể so sánh với nàng ta không?

Tĩnh Dạ kinh ngạc mở miệng: Ký chủ, cô còn kinh thương?

Vô Dược liếc mắt một cái nhìn: Tập đoàn Minh đế tinh Thiên Ảnh là do tôi quản lý.

Tĩnh Dạ: Ký chủ là người Thiên Ảnh?

Vô Dược gật gật đầu: Ân, chẳng qua tôi theo họ mẫu thân.

Tĩnh Dạ suy nghĩ, chủ gia tinh Thiên Ảnh sủng thê tử như vậy phỏng chừng cũng chỉ có vị kia đi!

Vô Dược: Đúng rồi, Tiểu Dạ Dạ. Nam thần tôi công lược có thể là cùng một người hay không?

Tĩnh Dạ lắc lắc đầu: Không có khả năng, trừ khi hắn có hệ thống gia khác hoặc là hệ thống cao hơn so với tôi. Theo tôi được biết thì ngoài nhà của chúng ta thì không có hệ thống khác có thể có năng lực tuỳ ý xuyên qua không gian. Mà từ 1 đến 19 hệ thống là hệ thống tối cao, nếu có hệ thống nhà khác hệ thống của chúng ta thì không có khả năng tôi không biết.

Vô Dược nhíu mày: Thật sự không có hệ thống cao hơn so với cô?

Tĩnh Dạ suy nghĩ, sau đó trả lời: Có! Chủ hệ thống Mặc, nhưng Mặc đại nhân đã không xuyên qua rồi. Chủ yếu là làm việc khống chế hệ thống.

Vô Dược xoa xoa đầu, không biết nghĩ cái gì. Sau đó mở miệng: Tiểu Dạ Dạ, nếu tôi kinh thương thì có tính là OOC không?

Tĩnh Dạ trả lời: Không tính, Ký chủ quên rồi sao? Nguyên chủ cũng kinh thương, chỉ là sau khi vào cung thì không thể quản lý, thời điểm sản nghiệp nữ chủ hứng khởi, nơi bị thua lỗ nặng nhất chính là sản nghiệp của nguyên chủ.
 
Back
Top Bottom