Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch (Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 90: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 7



Edit: Thuần An

Nhân gian tháng tư mùi thơm tẫn, vừa lúc gặp đầu mùa xuân mãn đào hoa.*

*Mình nghĩ chắc đây là một bài thơ. Nghĩa: Tháng tư trong nhân gian có hương thơm thoang thoảng, vừa đúng lúc đến mùa xuân hoa đào nở rộ.

Nghe nói trên tiên sơn nơi có người ở, bốn mùa như xuân, lúc này lại đúng lúc gió tháng hai, đúng thời điểm đào lý nở khắp nơi.

Nghe nói chân núi tiên sơn có một trấn nhỏ tên là đào hoa trấn, bá tánh trong trấn trước nhà bốn mùa đều trồng hoa đào, trên đồng ruộng ngoài lương thực cũng chỉ còn cây đào và cây mận. Mỗi khi đầu mùa xuân, trắng hồng liền cùng nhau nở, phong cảnh cực kỳ mỹ lệ.

Sau khi xuống núi, Nguyên Thanh Noãn tựa hồ rốt cuộc không nhịn được liền chạy nhanh lên một chút. Vui vẻ quay đầu lại hướng Vô Dược cười: "Sư tỷ, nơi này thật xinh đẹp. Muội trước đó lên núi còn không phát hiện ra đâu."

Vô Dược sủng nịch câu môi dưới, chậm rãi tiến đến gần: "Chờ sau đó muội kết đan, đạt tới Kim Đan kỳ, muội có thể tuỳ tâm sở dục ra vào sơn môn."

Nguyên Thanh Noãn ý cười càng sâu: "Thật vậy không? Thật tốt quá!"

Vô Dược bất đắc dĩ lắc đầu, tựa hồ ở chung càng lâu, cô đối với đứa nhỏ này hảo cảm càng ngày càng tăng.

Nhiễm Nguyệt đứng một bên, đáy mắt xẹt qua tia tối tăm nhìn Nguyên Thanh Noãn, ánh mắt giống như thêm một tầng sát ý.

Tĩnh Dạ vẻ mặt khiếp sợ: Chủ nhân, chủ nhân! Giá trị hắc hoá của nam thần đến 99 rồi! Anh anh anh ~

Cái quỷ gì! Phát sinh chuyện gì? Ai có thể nói cho cô biết phát sinh chuyện gì không? Không thể tin được hỏi Tĩnh Dạ: Các ngươi có phải xuất hiện bug hay không? Tôi đến cả nam thần cũng chưa nhìn thấy thì hắn đã trăm phần trăm?

Tĩnh Dạ ho nhẹ vài tiếng, sau đó trả lời: Bình tĩnh bình tĩnh, nam thần thế giới trước của cô, giá trị hắc hoá đến một trăm không phải cũng đã công lược xong rồi sao. Ký chủ bình tĩnh, cô có thể.

What? Vô Dược nghe được hệ thống nói xong liền há hốc mồm. Tiểu Mộ Mộ của cô vậy mà giá trị hắc hoá một trăm? Có phải nhầm hay không? Tiểu Mộ Mộ của cô đáng yêu như vậy tuyệt đối sẽ không đến một trăm!

...

"Sư tỷ, sư tỷ..." Nguyên Thanh Noãn nhẹ nhàng mà hô hai tiếng.

"A?" Vô Dược tựa hồ như ở trong mộng mới tỉnh, lấy lại tinh thần hỏi: "Chuyện gì?"

Nhiễm Nguyệt tươi cười rốt cuộc không duy trì nổi nữa, vẻ mặt tuấn mỹ mang một ít tức giận: "Tỷ thật sự chán ghét đệ như vậy sao?" Chán ghét đến nỗi trực tiếp bỏ qua lời đệ nói sao?

Vô Dược nghi hoặc hỏi: "Ý gì?"

Ngay sau đó, Vô Dược vẻ mặt mộng bức nhìn thiếu niên phát tính tình rời đi.

Vô Dược quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Thanh Noãn tựa hồ muốn từ trên người nàng tìm được đáp án.

Nguyên Thanh Noãn xấu hổ trả lời: "Khụ khụ, sư tỷ... Tỷ không phải nói muốn đưa chúng ta xuống núi chơi mấy ngày sao? Vừa rồi sư huynh hỏi tỷ, chúng ta muốn đi đâu chơi, hỏi không dưới sáu lần..."

Mẹ nó, Vô Dược tỏ vẻ thật tuyệt vọng nha, cô vừa mới giao lưu cùng Tĩnh Dạ, hoàn toàn không nghe được hắn nói cái gì...

Vô Dược mở miệng: "Sư muội, muôi đi trước đi, tí nữa chúng ta sẽ đi tìm muội."

Sau đó không đợi Nguyên Thanh Noãn đồng ý liền đuổi theo đi.

Nguyên Thanh Noãn:...

Sư tỷ... Tỷ xác định là đang hỏi muội?

...

Nhiễm Nguyệt chạy tới một cái hồ, nhìn hình ảnh phản chiếu mình trong hồ, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo, xinh đẹp nhưng đôi mắt tràn đầy hung ác.

"Nhiễm Nguyệt... Nhiễm Nguyệt..." Âm thanh Vô Dược truyền tới.

Nhiễm Nguyệt liễm mắt, đem sự tức giận và hung ác lúc nãy đè ép xuống. Khóe miệng hơi hơi giơ lên, quay đầu lại ứng thanh: "Sư tỷ, đệ ở đây."

Vô Dược thấy hắn tựa hồ không có tức giận theo bản năng nhẹ nhàng thở ra: "Mới vừa rồi..."

Vô Dược nói còn chưa nói xong, Nhiễm Nguyệt liền mở miệng: "Sư tỷ, tỷ tại sao cũng tới đây?"

Vô Dược:... Tiểu hài tử chết tiệt này đang hỏi phải không? Cô vì sao lại đây hắn không biết sao? Thật muốn đánh chết tên hài tử này.

Cô sắp xếp ngôn ngữ một chút, sau đó mở miệng: "Mới vừa rồi.... tỷ không phải là cố ý, tỷ..." Thật xin lỗi.

"Hư!" Một ngón tay Nhiễm Nguyệt đặt trên môi cô: "Sư tỷ không cần giải thích, là sư đệ không đúng, vừa rồi không nên tùy hứng, sư tỷ sẽ không trách sư đệ đi?"

04/12/2020
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 91: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 8



Edit: Thuần An

Nghe được hắn nói, trong lòng Vô Dược càng cảm thấy áy náy. Cô hình như thật sự có chút quá đáng, dù sao hắn cũng chỉ một hài tử.

Cô cũng không có nói thêm nữa, trực tiếp dắt tay hắn: "Đi thôi!"

Cực đạo môn quy: Phàm là đệ tử nội, sau khi xuống núi không được tùy ý sử dụng pháp thuật, không được có ý định đả thương người.

Cho nên bọn họ đương nhiên là từng bước một đi trở về. Nhiễm Nguyệt cúi đầu nhìn cô lôi kéo tay hắn, con mắt xẹt qua một tia đắc ý.

Bọn họ cũng không có đi xa, chỉ ở đào hoa trấn dừng mấy ngày. Sau đó liền trở về.

Cũng không biết là cái gì k*ch th*ch Nguyên Thanh Noãn, từ sau khi nàng trở lại sơn môn, ngoại trừ tu luyện chính là tu luyện. Mà đối lập với đó là tiểu sư đệ...

——

Vô Dược bất đắc dĩ ngồi nhìn tiểu sư đệ đối diện mình: "Nhiễm Nguyệt... Sao đệ có thể như vậy, không học vấn không nghề nghiệp? Nên hướng cố gắng học tập."

Nhiễm Nguyệt nhấp một ngụm trà xanh trong tay, nhớ tới Nguyên Thanh Noãn, giữa mày có chút đạm mạc, nhàn nhạt phun ra: "Học nàng? Tu vi có thể cao giống như nàng sao?"

Phốc... Không đáng yêu! Tiểu sư đệ độc miệng một chút đều không đáng yêu. Tu vi của hắn cho dù tăng nhanh nhưng cũng không nên nói như thế? Chẳng lẽ đây chính là tương ái tương sát trong truyền thuyết sao?

Vô Dược bất giác bổ não kịch cầu huyết của sư đệ và sư muội của mình. Lại lần nữa cảm thán mình có năng lực biết cốt truyện.

Chỉ là thời điểm Vô Dược nghĩ đến mình không thể thấy Nhiễm Nguyệt và Nguyên Thanh Noãn ở bên nhau, trong lòng chua xót.

Nhiễm Nguyệt nhận thấy được cô thất thần, mày nhăn lại, tựa hồ có chút không vui. Hắn lúc này bên ngoài thanh lãnh, cất dấu một nội tâm táo bạo, cũng không biết khi nào sẽ bạo phát.

Hắn buông ngọc ly trong tay đứng lên, chậm rãi bước đi đến bên cạnh Vô Dược, môi mỏng khẽ mở: "Sư tỷ, đệ sắp kết đan, sư tỷ cảm thấy bộ dạng hiện tại của đệ có đẹp mắt không?"

Vô Dược không kịp đề phòng liền bị lời nói của hắn dọa tới rồi, trong như có một vạn con ngựa đang lao nhanh: Mẹ nó! Cái quỷ gì? Hắn mới mười sáu tuổi đi? Chưa thành niên liền kết đan? Đây là muốn nghịch thiên?

Cô đột nhiên nhớ tới, trong cốt truyện hình như không có người nào như vậy. Trong nguyên kịch thật sự sẽ có một người có khả năng như vậy sao?

Một tia nghi hoặc chậm rãi chiếm lấy đầu óc cô, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bời vì mình đã đến nên cốt truyện đã bị lệch đi.

Nhìn đến bộ dạng kinh ngạc không thôi của cô. Môi Nhiễm Nguyệt nhẹ nhàng gợi lên, hô hấp có chút dồn dập, con chưa biết kích động là cái gì...

Giờ này khắc này trong lòng Nhiễm Nguyệt chỉ có một ý niệm: Sư tỷ như vậy thật sự rất đáng yêu, thật muốn đem cô giấu đi, như vậy sẽ chỉ có một mình hắn nhìn thấy.

Vô Dược lấy lại tinh thần, tựa hồ tốt hơn rất nhiều, nhưng ngữ khí như cũ có chút kinh ngạc: "Đệ nói thật?"

Nhiễm Nguyệt bất giác tiến gần cô hơn một chút, trả lời: "Ân, đương nhiên không lừa sư tỷ, có lẽ là mấy ngày tới."

"Hồ nháo!" Vô Dược đột nhiên quát lớn, mặt trở nên nghiêm túc.

Nhìn đến bộ dạng này của cô, khuôn mặt Nhiễm Nguyệt hơi hơi trắng bệch. Cô không phải vừa rồi còn rất vui vẻ sao? Vì sao đột nhiên liền...

Thời điểm Nhiễm Nguyệt còn đang nghi hoặc, Vô Dược lại mở miệng: "Đệ đứa nhỏ này sao lại có thể tùy hứng như vậy? Biết rõ sắp kết đan sao đệ có thể tùy ý chạy linh tinh? Đệ có biết hay không đệ..."

Sau đó Vô Dược nói gì đó Nhiễm Nguyệt hoàn toàn không có nghe được, hắn chỉ biết đây là lần đầu tiên cô nói nhiều với hắn như vậy, hơn nữa lại là quan tâm hắn. Trái tim đột nhiên nhảy lên, giống như giây tiếp theo đã có thể thoát ra khỏi lòng ngực.

Sư tỷ của hắn, người mà tâm hắn duyệt...

04/12/2020
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 92: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 9



Edit: Thuần An

Vô Dược phát hiện tiểu sư đệ của mình hình như cũng không nghe, không khỏi có chút tức giận, một cái tát chụp trên vai hắn. Tựa hồ có chút tức giận mở miệng: "Đệ rốt cuộc có đang nghe hay không!"

"Ân?" Nhiễm Nguyệt lấy lại tinh thần, có chút nghi hoặc nhìn cô.

Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, được rồi, lời cô vừa nói coi như vô ích.

Nhìn Vô Dược như vậy, Nhiễm Nguyệt mới phản ứng lại, sau đó mở miệng: "Sư tỷ đừng tức giận, mấy ngày nữa sư đệ nhất định sẽ thành công kết đan. Tỷ chờ đệ, đệ lát nữa... Không, hiện tại đệ liền trở về!"

... Vô Dược đảo mắt liền rời khỏi Nhiễm Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không lời gì để nói.

Vô Dược trong lòng: Mặc kệ, theo bọn họ đi thôi.

——

Lúc trước là nói mấy ngày, ai biết liền một lúc sáu năm cứ thế trôi qua.

Sư phụ bế quan, sư đệ sư muội cũng bế quan. Lúc trước nói bồi cô, kết quả vẫn là chỉ có một mình cô.

Mỗi ngày Vô Dược đều tính xem, chủ tuyến cũng không sai biệt lắm sẽ bắt đầu rồi, nếu không có gì bất ngờ sảy ra, nam chủ hẳn là sắp xuất hiện.

Vô Dược ngồi bên hồ sen, lẳng lặng mà nhìn phương xa. Cô đến nơi này đã chín năm, chỉ là một chút tin tức về Nguyệt Nhiễm cũng không có.

"Sư tỷ!" Một âm thanh trầm thấp dễ nghe, phía sau Vô Dược truyền tới.

Vô Dược quay đầu lại thấy nụ cười ôn hòa của Nhiễm Nguyệt, liền hiểu ra con người này lại đổi nhân cách. Nhân cách hôm nay cũng rất lợi hại.

Đột nhiên nghĩ đến thời điểm hắn tu luyện, mỗi ngày một nhân cách, nếu vừa vặn đụng phải tính cách nóng nảy thì làm như thế nào? Hay là nói hắn tu luyện chậm như vậy là bởi vì cái này?

Hoa Thiển Ca cao lãnh, đương nhiên sẽ không có quá nhiều biểu tình, cho nên Vô Dược chỉ là biểu hiện ra nhàn nhạt nhìn hắn một cái, ứng thanh: "Ân."

Sau đó cầm lấy một bên chén trà, thong thả nhấp một miệng nhỏ.

Nhiễm Nguyệt có chút mất mát cúi đầu, tựa hồ lơ đãng lẩm bẩm nói: "Đệ đột phá Kim Đan kỳ, đi vào Nguyên Anh kỳ, đệ cho rằng tỷ sẽ vui vẻ."

"Khụ khụ!" Trà Vô Dược không kịp uống vào liền bị sặc.

Đây là thể loại gì? Thế giới này điên rồi sao? Hắn mới 22 hơn tuổi a! Này liền đi vào Nguyên Anh? Hiện tại tu luyện đều dễ dàng như vậy sao? Cô có phải cũng nên chăm chỉ một chút hay không? Không chừng đến lúc đó liền thành tiên.

"Đệ... Đệ... Đệ..." Vô Dược đệ rất nhiều lần, trước sau nói không nên lời.

Nhiễm Nguyệt ngẩng đầu phía trước đáy mắt xẹt qua một mạt quang mang, sau khi nhìn lại vẫn là vẻ tươi cười như cũ: "Sư tỷ... Tỷ đây là vui vẻ sao?"

Đương nhiên! Đây chính là tiểu sư đệ cô tuyển! Nói thật cô có mắt nhìn người như vậy sao? Có cô nên suy xét thu nhận thêm vài người hay không?

Vô Dược tựa hồ thông não rất nhanh, cô khả năng không bảo trì được Hoa Thiển Ca cao lãnh. Cái tiểu sư đệ này thật là vượt qua sự tưởng tượng của cô.

Vô Dược tận lực làm chính mình không nhảy lên, hít sâu mấy hơi, sau đó nhàn nhạt trả lời: "Đương nhiên là cao hứng."

Thời điểm thấy biểu tình của cô lại đạm mạc, khuôn mặt tuấn mỹ của Nhiễm Nguyệt tựa hồ có chút vặn vẹo. Bàn tay thon dài siết chặt, trong lòng không ngừng an ủi chính mình: Không có việc gì, không có việc gì.

Vô Dược vỗ vỗ bờ vai của hắn hỏi: "Có nguyện ý bồi ta xuống núi một chuyến không?"

Nhiễm Nguyệt sửng sốt, sư tỷ mời đương nhiên là nguyện ý: "Được!"

...

Hai người đều là đệ tử của Thanh Quy trưởng lão, lại là Nguyên Anh kỳ Đại năng trở lên, đương nhiên là không có nhiều người phát hiện. Chỉ là cho dù có cũng sẽ không nói gì.

Bọn họ đi rồi, một thân ảnh hồng nhạt xẹt qua, tốc độ thập phần nhanh, cho dù là Độ Kiếp kỳ Đại năng cũng sẽ tự thấy không bằng.

05/12/2020
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 93: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 10



Edit: Thuần An

Nhiễm Nguyệt đi theo Vô Dược tới kinh đô. Nhiễm Nguyệt tuy rằng vẫn luôn không nói gì, nhưng mi hơi hơi nhăn lại, tựa hồ không quá thích nơi này.

Chỉ là Vô Dược sốt ruột muốn biết việc mình tìm kiếm, cũng không có để ý biểu tình của hắn lúc này.

Khi Vô Dược tiến vào Thư Vân lâu, con mắt Nhiễm Nguyệt rốt cuộc xẹt qua một tia nghi hoặc: Cô tới đây làm gì?

Vô Dược trực tiếp cùng Nhiễm Nguyệt tới tầng cao nhất, người ngồi chơi cờ ở tầng cao nhất tựa hồ sớm biết Vô Dược sẽ đến, đã đợi sẵn.

Diệp Lê thong dong buông quân cờ trong tay, khuôn mặt tuấn dật treo lên một nụ cười, nhàn nhã mở miệng: "Tiên tử hôm nay so với bình thường lui tới sớm hơn một chút."

Vô Dược nhìn người bạch y như tiên trước mắt, nhàn nhạt hỏi: "Có tìm được không?"

Diệp Lê dừng một chút, trong giọng nói tựa hồ có chút bất đắc dĩ: "Việc tiên tử uỷ thác quả thật làm khó tiểu sinh, sáu năm nay tiểu sinh không thể nào tìm được một chút tin tức gì về người tiên tử nói, ngay cả một chút manh mối đều không có. Thật là thẹn với danh hiệu thế nhân đưa cho tiểu sinh."

Diệp Lê là cái tán tu*, đối với đắc đạo thành tiên không có hứng thú lớn như vậy, ở kinh đô thành lập Thư Vân lâu, đầu cơ trục lợi từ các tin tức cùng với các loại kỳ trân dị bảo.

*Cái tán tu: Giải thích chi tiết về tên gọi và nguồn gốc thì rất dài, mọi người có thể đọc trên mạng. Đại khái tán tu chính là người không gia nhập vào thế lực nào, dựa vào năng lực của mình mà thu thập tài nguyên tự tạo ra thế lực cho mình.

Thù lao hắn muốn đều do chính hắn định, bởi vì hắn biết được trăm việc, hiểu biết các tin tức, cho nên thế nhân tặng hắn một danh hiệu Bách Hiểu Sinh.

Biểu tình Vô Dược có chút mất mát, sau đó trở về phất tay: "Thôi, không cần tìm nữa."

Sau đó không dừng lại bao lâu liền mang theo Nhiễm Nguyệt rời đi.

Bất quá, vừa rời khỏi Thư Vân lâu liền đụng phải người của hoàng tộc, khi thấy người dẫn đầu thập phần kinh ngạc nhìn Nhiễm Nguyệt, Vô Dược tự động bổ não một đoạn kịch cẩu huyết.

Người dẫn đầu tiến lên một bước, con mắt mơ hồ xẹt qua một tia khói mù, nhưng rất nhanh liền không thấy, khôi phục nụ cười ôn hòa. "Hoàng đệ, đệ đã trở lại."

Sau đó nhìn thoáng qua Vô Dược, trong mắt tràn đầy kinh diễm: "Vị này chính là?"

Sắc mặt Nhiễm Nguyệt nháy mắt âm trầm xuống, chắn trước mặt Vô Dược, lạnh nhạt đắp lại người trước mặt một câu: "Không liên quan đến ngươi, lăn!"

Sắc mặt Nhiễm Thần nháy mắt liền lạnh xuống, con ngươi hơi hơi nheo lại: "Hoàng đệ đây là ý gì?"

Người đang vây xem Vô Dược đột nhiên nghe được âm thanh của Tĩnh Dạ: Ký chủ! Ký chủ! Kích phát nhiệm vụ che giấu, nội dung nhiệm vụ nội dung là: Biết được quá khứ của Nhiễm Nguyệt.

Vô Dược nghe được Tĩnh Dạ nói, thời điểm đang muốn nói gì đó đã bị Nhiễm Nguyệt một phen bế lên, trực tiếp ngự kiếm bay đi.

Vô Dược:...

Động tác hiện tại này của tiểu sư đệ không quá phù hợp với nhân cách hôm nay của hắn. Hắn nên bỏ cô xuống rồi nói rõ quá khứ của hắn chứ!

Nhiễm Thần nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, trong mắt tràn đầy oán hận: Vì sao? Vì sao? Vì sao mệnh Nhiễm Nguyệt lại tốt như vậy. Rõ ràng đã bị huỷ bỏ thân phận hoàng tộc, nhưng hắn vậy mà lại tu tiên! Vì sao Thiên Đạo bất công như vậy? Dựa vào cái gì mà điều tốt đều là hắn chiếm.

...

Nhiễm Nguyệt dừng ở một chỗ bên ngoài thành, khuôn mặt âm trầm rốt cuộc khôi phục lại sắc mặt bình thường.

Vô Dược đứng ở một bên, nhàn nhạt nhìn hắn không nói lời nào, tựa hồ đang đợi hắn giải thích.

Mặt Nhiễm Nguyệt xẹt qua một tia khó nói, cuối cùng mới giải thích: "Đệ vốn là Thất hoàng tử của Nhiên quốc, nhưng chín năm trước đệ bị hoàng tộc xoá tên. Sau đó đã bị hoàng đế đưa l*n đ*nh núi tiên sơn."

Vô Dược sửng sốt một chút, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, cô mơ hồ cảm thấy hắn giống như không quá muốn nhắc tới sự việc trước kia, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ cô vẫn hỏi: "Vậy đệ vì sao... Lại bị đổi danh?"

Mặt Nhiễm Nguyệt hơi trắng bệch lên, tựa hồ có chút thống khổ. Vô Dược sợ tới mức đem hắn ôm lấy, vội vàng nói: "Đừng nghĩ, đừng nghĩ. Ta không hỏi."

05/12/2020
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 94: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 11



Edit: Thuần An

Xin lỗi mọi người!!! Hôm qua VPN của mình bị lỗi, mình mới tải cái mới xong.
Hôm nay đăng bù cho mọi người.

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Nhiễm Nguyệt tựa hồ được cô trấn an lại, sắc mặt đỡ hơn rất nhiều. Nhưng tay hắn ôm cô vẫn như cũ gắt gao không bỏ ra.

Vô Dược lên đường trở về núi, sau khi để Nhiễm Nguyệt nghỉ ngơi, vốn định quay về tẩm điện của mình, không ngờ vừa mới rời khỏi tẩm điện của Nhiễm Nguyệt lại phát hiện một vị đệ tử đã đang đợi. Vô Dược nhìn hắn một cái sau đó đạm nhiên hỏi: "Chuyện gì?"

Đệ tử kia cúi người, sau đó trả lời: "Sư tỷ, chưởng môn cho mời."

Mày Vô Dược hơi hơi nhíu lại, con ngươi hiện lên một tia nghi hoặc, chậm rãi đi theo đệ tử kia.

——

Vô Dược theo đệ tử kia tới đại điện, đôi mắt bất động thanh sắc nhìn qua một lượt. Biểu tình của chưởng môn và trưởng lão đều là thập phần nghiêm túc, ngoài ra còn có thêm hai người thường, một nam một nữ. Nữ tử một bên quỳ gối một bên khóc, nam tử lại nằm trên một cái giá đỡ.

Vô Dược hướng trưởng bối hành lễ đơn giản sau đó trực tiếp hỏi: "Chưởng môn tìm đệ tử có chuyện gì?"

Chưởng môn Quan Vân Dã nghiêm túc đánh giá Vô Dược, bộ dạng tựa hồ muốn từ trên người cô nhìn ra gì đó. Nhưng thần sắc Vô Dược lại không một chút biến hóa, như cũ là bộ dạng thanh lãnh cao nhã kia.

Đánh giá một lát, Quan Vân Dã mới mở miệng hỏi nữ tử bên kia: "Ngươi nói chính là người này?"

Nữ tử rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn Vô Dược gật gật đầu, mang theo giọng khóc nức nở mở miệng: "Đúng! Chính là nàng, chính là nàng đã đả thương huynh trưởng của ta. Hiện giờ huynh trưởng của ta nên làm thế nào mới tốt đây. Kêu chúng ta những ngày sắp tới nên sống như thế nào đây."

Chưởng môn tựa hồ có chút đau lòng mà nhìn Vô Dược: "Thiển Ca, việc này ngươi có gì giải thích?"

Hoa Thiển Ca là một người rất thông minh, cho nên đương nhiên sẽ không áp chế chỉ số thông minh của Vô Dược lại. Nhìn đến một màn trước mắt, lại kết hợp lời nói của bọn họ, Vô Dược đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Vô Dược cảm thấy đây là một phương pháp tốt để rời khỏi sư môn, cho nên cũng không tính toán phủ nhận: "Đệ tử không giải thích."

"Ngươi!" Chưởng môn bị Vô Dược làm cho tức rồi, vốn định mặc kệ việc cô giải thích có thật hay không, chỉ cần cô giải thích, hắn tất nhiên sẽ không miệt mài truy cứu, nhiều lắm là xử phạt một chút. Nhưng không nghĩ tới cô thế nhưng đến cả giải thích cũng không thèm.

Sau đó một bên một người trưởng lão mở miệng: "Hoa Thiển Ca là chấp pháp đệ tử, thân lại vi phạm môn quy, ngỗ cho rằng nên đem nàng trục xuất khỏi sư môn."

Mà đối diện trưởng lão, một người phản bác: "Thiển Ca là đệ tử của Thanh Quy, hiện giờ Thanh Quy bế quan, ta cho rằng có thể để Thiển Ca đến Tư Quá Nhai diện bích* trước, đến khi Thanh Quy xuất quan sau, lại giao cho hắn xử lý."

*Diện bích: Chính là úp mặt vào tường xám hối đó.

Chưởng môn suy tư một hồi lâu, sau đó mới trả lời: "Vô Hấp trưởng lão nói có đạo lý, nếu là đệ tử của Thanh Quy, thì giao cho hắn tới xử lý tốt."

Vô Dược:... Cái quỷ gì? Loại tình huống này không nên lập tức trục xuất sư môn sao? Nói như vậy cô còn phải làm như thế nào mới rời đi được?

Cuối cùng Vô Dược đương nhiên là bị nhốt lại.

——

Nhiễm Nguyệt mới vừa tỉnh lại, liền nghe được việc Vô Dược bị phạt đến Tư Quá Nhai, liền vội vàng đuổi tới.

Tà dương ánh thủy hai sơn hồng, mỹ nhân cười nhạt họa ý nùng.*

*Mình là một người ngu văn nên từ đầu tới cuối truyện những câu thơ sẽ không giải thích gì thêm.

Đó là cảnh tượng Nhiễm Nguyệt nhìn thấy. Ánh nắng hoàng hôn lặn ở phía tây, nước trên núi ánh đỏ, trên mặt mỹ nhân treo vẻ nhàn nhạt tươi cười ở trong cảnh tượng này liền như một bức tranh đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.

Nhiễm Nguyệt đến gần, phát hiện cô thế nhưng chơi với chim chóc đậu trong đó. Vô Dược tựa hồ phát hiện có người tới, biểu tình tươi cười nháy mắt liền thu lại, thay vào đó là đạm mạc.

Sau đó ngẩng đầu phát hiện là tiểu sư đệ của mình, biểu tình đạm mạc thu liễm chút, sau đó hỏi: "Sao đệ tới đây?"

07/12/2020
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 95: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 12



Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Biểu tình Nhiễm Nguyệt tựa hồ có chút khổ sở, có chút thương tâm. Thập phần ủy khuất nói: "Vì sao tỷ không giải thích?"

Phốc ~ Vô Dược có chút ngốc, hắn sao lại đổi nhân cách nhanh như vậy? Không phải một ngày mới đổi một lần sao?

Nhiễm Nguyệt tựa sát vào cô, nhấc ống tay áo của cô lên hơi hơi quơ quơ, hỏi: "Vì sao không nói lời nào?"

Vô Dược nhìn hắn một hồi lâu, khắc chế chính mình muốn đi chà đạp tâm tư của hắn, mới mở miệng: "Có thể giúp ta một chuyện không?"

Sư tỷ âu yếm tìm hắn hỗ trợ, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt: "Tỷ nói."

Vô Dược tới gần hắn thấp giọng nói bên tai việc muốn hắn làm. Nhiễm Nguyệt càng nghe đôi mắt liền càng ngày càng nghi hoặc, cuối cùng vẫn là hỏi ra: "Vì sao?"

Vô Dược không có giải thích: "Không có vì sao, đệ nếu nhận người sư tỷ này, vậy liền giúp ta đi."

——

Ngày hôm sau, nghe nói các nơi trên dưới tiên sơn đều tràn ngập lời đồn đãi về Hoa Thiển Ca (Vô Dược).

Đầu tiên nói nàng thân là chấp pháp đệ tử, lại lấy thân thí quy*.

*Lấy thân thí quy: Thân lại vi phạm môn quy.

Thứ hai nói nàng ngược đãi sư đệ sư muội của mình.

Thứ ba vậy mà nói nàng thông đồng với ma tu.

Dù sao lời đồn đãi càng truyền càng nghiêm trọng, cuối cùng lại khiến Hoa Thiển Ca một người thanh lãnh cao nhã tiên tử như vậy truyền thành nữ nhân ai cũng có thể làm chồng.

Không quá ba ngày liền đem Hoa Quy Ức bức ra tới. Vô Dược cũng không thể không cảm thán năng lực của lời đồn đãi vớ vẩn.

Cùng Vô Dược thong dong bình tĩnh bất đồng, thời điểm Nhiễm Nguyệt nghe đến mấy cái này, mặt trực tiếp âm trầm đi xuống: Những người này thật đáng chết, cũng dám đem sư tỷ của hắn nói thành dáng vẻ này. Một ngày nào đó, hắn nhất định phải khiến bọn họ trả giá đại giới.

...

Hoa Quy Ức trực tiếp đi tìm Vô Dược. Mà còn lại Nguyên Thanh Noãn một chân đá văng cửa tẩm điện của Nhiễm Nguyệt, nhìn Nhiễm Nguyệt ngồi trước bàn đạm mạc, Nguyên Thanh Noãn càng tức giận: "Vì sao? Ngươi vì sao không biện giải? Sư tỷ căn bản không phải là người như bọn họ nói."

Nhiễm Nguyệt ngước mắt nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó nói: "Liên quan đến ngươi? Câm miệng."

Nguyên Thanh Noãn mở to hai mắt nhìn, tựa hồ không thể tin được lời hắn nói: "Ngươi sao có thể nói như vậy? Nàng là sư tỷ của chúng ta a! Ngươi không đi giải thích, ta đi!"

Nói liền tính toán rời đi, Nhiễm Nguyệt nhẹ nhàng quăng tay áo xuống, cửa liền đóng lại, Nguyên Thanh Noãn đột nhiên không kịp phòng ngừa trực tiếp đụng phải cửa.

Âm thanh Nhiễm Nguyệt thanh lãnh lại vang lên: "Nếu ngươi thật sự muốn giúp sư tỷ, vậy câm miệng."

Nguyên Thanh Noãn xoa xoa cái mũi của mình, thời điểm chuẩn bị mắng Nhiễm Nguyệt, nghe được hắn nói nàng nháy mắt ngây ngẩn cả người. "Ngươi đây là ý gì?"

Nhiễm Nguyệt nhớ tới Vô Dược, trong con mắt nồng liệt tình yêu tựa hồ rốt cuộc che giấu không được, tất cả đều biểu hiện ra. Âm thanh cũng ôn nhu lên, trầm thấp ôn nhã phảng phất muốn chìm chết người: "Ta yêu sư tỷ nhất, ta sao có thể để nàng ủy khuất, chuyện này hết thảy là nàng cam chịu."

Bộ dạng Nguyên Thanh Noãn giống như thấy quỷ, kinh ngạc nói chuyện đến không nói nên lời: "Ngươi... Ngươi... Ngươi... Sao có thể... Sao có thể thích sư tỷ của mình!"

Con mắt Nhiễm Nguyệt lạnh lùng liếc nàng một cái: "Vì sao không thể!"

Sau đó ngữ khí lại mềm mại xuống, môi mỏng hắn khẽ mở: "Đồng môn tu thành đạo lữ nhiều như vậy, ta cùng sư tỷ trở thành phu thê đương nhiên cũng là thật bình thường. Ta sẽ cùng sư tỷ vĩnh viễn ở bên nhau."

Tuy rằng nói giống tựa lời âu yếm, nhưng đôi mắt thâm thuý nồng đậm chiếm hữu khiến thân thể Nguyên Thanh Noãn phát lạnh. Hắn sao lại có thể thích sư tỷ của mình! Sư tỷ dạy dỗ bọn họ, là trưởng bối của bọn họ, bọn họ hẳn là phải đem sư tỷ giống như là đối đãi với mẫu thân không phải sao? "Không! Các ngươi không nên ở bên nhau. Ngươi sao lại có thể mơ ước sư tỷ của mình. Sư tỷ nhất định sẽ không đồng ý cùng ngươi ở bên nhau, người sư tỷ thích khẳng định không phải ngươi!"

07/12/2020
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 96: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 13



Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

"Ngươi im miệng." Nhiễm Nguyệt giống như bị lời nàng nói k*ch th*ch tới, trực tiếp giơ tay đem nàng quăng ra ngoài.

Nguyên Thanh Noãn rơi trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, lại một bộ dạng mình nhìn ra chân tướng, châm chọc nhìn Nhiễm Nguyệt.

"Ngươi tìm chết!" Nhiễm Nguyệt ngưng cái quang cầu, thời điểm chuẩn bị đánh tiếp, trong đầu hiện lên bộ dạng Vô Dược đối với mình lộ ra biểu tình chán ghét.

Trong lòng nói cho chính mình, không thể giết nàng, bằng không sư tỷ sẽ chán ghét hắn.

Nhiễm Nguyệt ngừng lại, sau đó chậm rãi thu hồi tay mình.

Một con thanh điểu bay đến bên người Nhiễm Nguyệt, nói: "Không tốt! Thanh Quy tiên người muốn đem Thanh Trần tiên tử (Hoa Thiển Ca) huỷ bỏ linh căn, hơn nữa muốn đem nàng trục xuất sư môn. Đang ở bên ngoài cửa điện!"

Cùng lúc Nhiễm Nguyệt nghe được vội vàng đi qua, Nguyên Thanh Noãn cũng không màng thân thể bị thương chạy qua.

—— Mười lăm phút trước ——

Hoa Quy Ức chậm rãi đi đến trước mặt Vô Dược, thần sắc phức tạp, con ngươi tựa hồ ảm đạm đi rất nhiều: "Ca nhi... Đừng trách vi sư..."

Vô Dược chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cũng không có nói lời nào. Mặc kệ kiếp trước kiếp này, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn như vậy.

Vô Dược có thể cảm giác Hoa Quy Ức là người cực yêu thương Hoa Thiển Ca. Cho nên Vô Dược vẫn luôn rất nghi hoặc, vì sao Hoa Quy Ức cuối cùng sẽ đối với Hoa Thiển Ca như vậy.

...

Vô Dược bình tĩnh nhìn Hoa Quy Ức, chính là cô cảm giác được đau đớn trong lòng tựa hồ sắp đem cô bao phủ.

Vô Dược cảm thấy càng ngày càng gấp, bốn cái thế giới. Cô lần đầu tiên sinh ra cảm giác không thể khống chế ký thể. Cảm tình của Hoa Thiển Ca đối với Hoa Quy Ức là có bao nhiêu sâu?

Tay Hoa Quy Ức chậm rãi đặt trên đỉnh đầu Vô Dược, ánh sáng màu trắng chậm rãi đem Vô Dược bao bọc lấy. Đồng tử thâm thúy xẹt qua một tia bi thống.

Nhiễm Nguyệt chạy tới vừa vặn thấy một màn như vậy, con mắt Vô Dược bi thương tựa như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng cắt ở trong lòng hắn. Chỉ là cái loại ánh mắt này hắn quen thuộc nhất, hắn đối nàng ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra biểu tình như vậy.

Một loại cảm giác phản bội tràn đầy đem hắn bao phủ, giờ khắc này hắn cảm giác được thế giới u ám, tựa hồ đã không có bất cứ thứ gì đáng giá để hắn lưu luyến.

Một loại suy nghĩ hoang đường như muốn chui vào trong đầu óc hắn, hắn tựa hồ biết cô vì sao không giải thích, vì sao bảo hắn rải rác lời đồn đãi. Cô nói qua người tâm cô duyệt chính là sư phụ Hoa Quy Ức của bọn họ! Cô thích sư phụ của mình!

Cho nên cô phải rời khỏi sư môn mới có khả năng cùng Hoa Quy Ức ở bên nhau, chính là cô không nghĩ tới thế nhưng Hoa Quy Ức tự mình chấp hành. Cũng nhất định không có thấy con mắt bi thống của Hoa Quy Ức, cho nên mới lộ ra biểu tình như vậy.

Hoa Thiển Ca là người Hoa Quy Ức thương yêu nhất vì sao không nghe giải thích liền trực tiếp xử phạt, như vậy đáp án chỉ có một! Đó chính là: Hoa Quy Ức cũng yêu nàng!

Nhiễm Nguyệt nắm chặt tay đến trắng bệch. Không! Hắn không cho phép! Hắn tuyệt đối sẽ không để bọn họ ở bên nhau! Cô chỉ có thể là của hắn!

Nếu Vô Dược biết hắn nghĩ vậy cô nhất định sẽ nói: Chân tướng như ngươi nghĩ, nhưng là đó là cảm tình của Hoa Thiển Ca, không phải của Vô Dược!

Bất quá Vô Dược bị che chắn 99% đau đớn, chỉ nghe được âm thanh hệ thống: [Đinh giá trị hắc hoá của nam thần +1, giá trị hắc hoá hiện tại là 100, nam thần đã hoàn toàn hắc hóa, xin ký chủ chú ý an toàn!]

Vô Dược thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, vội vàng nói: Tiểu Dạ Dạ, Tiểu Dạ Dạ! Cô đi ra cho tôi, cô mau giải thích, vì sao giá trị hắc hoá của nam thần đầy rồi!

Tĩnh Dạ cũng vẻ mặt mộng bức xuất hiện trong đầu Vô Dược: Tôi cũng không biết a! Ký chủ... Tôi tựa hồ có một cái suy đoán... Nếu! Tôi nói nếu, nếu nói nam thần là bởi vì cô mới hắc hóa, như vậy vô cùng có khả năng hắn đã ở bên cạnh cô.

07/12/2020

Edit muốn nói: Bổ não là một căn bệnh khó trị...
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 97: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 14



Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Mặt Vô Dược trực tiếp đen, đột nhiên muốn mắng hệ thống thì như thế nào?

Con ngươi Vô Dược nheo lại lạnh lùng hỏi: Cho nên hệ thống ngươi thăng cấp, là càng lên càng vô dụng.

Tĩnh Dạ tựa hồ có chút bị Vô Dược dọa tới rồi, cô lần đầu tiên thấy Vô Dược như vậy: Ký... Ký chủ, thế giới này là thế giới cao cấp, cho nên...

Vô Dược nhàn nhạt nga một tiếng: Cho nên nói, sau này chỉ cần là thế giới cao cấp cô cũng không nhất định có thể giúp tôi.

Tĩnh Dạ sắp bị cô dọa khóc: Đừng, ký chủ không cần, tôi nói! Tôi nói! Tôi không phải vô dụng như vậy. Kỳ thật cô đã gặp qua nam thần. Hắn vẫn luôn rất gần cô.

Môi Vô Dược hơi hơi gợi lên, trong mắt xẹt qua một mạt đắc ý: Được, cô có thể lui xuống.

Nhìn đến bộ dạng cô hiện tại, Tĩnh Dạ bất tri bất giác phát hiện. Mình hình như bị tính kế: Ký chủ, cô vậy mà tính kế tôi?

Vô Dược chỉ chừa lại hai chữ ha hả cho cô, sau đó liền đơn phương cắt đứt cuộc nói chuyện.

——

Thời điểm Vô Dược rời khỏi đỉnh núi tiên sơn, nhìn lướt qua đồng môn trước kia của Hoa Thiển Ca. Lúc trước có bao nhiêu tôn sùng Hoa Thiển Ca, hiện tại liền có bao nhiêu châm chọc cùng châm biếm. Vô Dược cười cười cũng khó trách Hoa Thiển Ca có nguyện vọng như vậy.

Cô không có đi quá xa, lưu lại trên một cái trấn nhỏ cách đỉnh núi tiên sơn không xa.

Điều Vô Dược không nghĩ tới chính là Nhiễm Nguyệt vậy mà đi theo, Vô Dược bất đắc dĩ lắc lắc đầu, con ngươi có chút sủng nịch nhìn tiểu sư đệ của mình. "Như thế nào lại đến đây?"

Khoé miệng Nhiễm Nguyệt câu ra một tia tà nịnh tươi cười, con ngươi ngày thường thuần tịnh, lúc này tựa hồ nhiễm mấy tia mị sắc. Môi đỏ tươi chậm rãi phun ra: "Sư tỷ không vui vẻ sao?"

Thời điểm lúc này Vô Dược vừa rời khỏi đỉnh núi tiên sơn đối mặt với tiểu sư đệ của mình, so với bình thường thiếu vài phần nghiêm túc, con ngươi còn mang theo nhàn nhạt cười: "Đương nhiên là cao hứng, bất quá về sau đệ không cần gọi ta là sư tỷ nữa."

Nhiễm Nguyệt chậm rãi hướng cô tới, âm thanh trầm thấp ôn nhã nhẹ nhàng nói: "Nhưng đệ thích gọi là sư tỷ." Sư tỷ thâm ái của hắn.

# Tiểu sư đệ một lời không hợp liền thả thính thì làm như thế nào? Online chờ, rất cấp bách. #

Vô Dược ngẩng đầu, lơ đãng mà nhìn thoáng qua dung mạo của hắn. Đột nhiên phát hiện hắn tựa hồ biến hóa rất nhiều, so với tiểu nam sinh thanh tú tuấn dật khi mới gặp, người hiện tại tựa hồ khiến càng không rời mắt được, khiến Vô Dược phảng phất sinh ra một loại ảo giác.

Vô Dược nhiều năm không có phạm qua chứng nhan khống, tựa hồ đột nhiên bùng nổ ý đồ. "Đệ... Nếu đệ thích, thì liền gọi đi!"

Nhiễm Nguyệt đột nhiên nhanh chóng tiếp cận cô, Vô Dược cảm giác trước mắt tối sầm liền ngất đi. Nhiễm Nguyệt vững vàng mà tiếp được nàng, màu đen trong con mắt si niệm tựa hồ liền tràn ra.

Hắn ôm chặt cô, đầu lưỡi tham lam l**m mặt cô. Tà mị tuấn dung lộ ra vẻ thỏa mãn, phảng phất giống như có được cả thế giới. "Sư tỷ... Sư tỷ của đệ... Người rốt cuộc cũng là của đệ."

...

Thời điểm Vô Dược tỉnh lại phát hiện mình vậy mà bị xích sắt trói lại.

Nội tâm Vô Dược:...

Không có gì có thể biểu đạt tâm tình giờ này khắc này của Vô Dược, chỉ có một câu MMP không biết có nên nói hay không.

Vô Dược không thể bỏ qua ánh mắt nóng rực nhìn mình, quay đầu lại liền thấy Nhiễm Nguyệt ghé vào mép giường, con ngươi thuần tịnh không chớp mắt nhìn cô, hắn tựa hồ lại thay đổi một loại nhân cách.

Hắn chậm rãi hướng Vô Dược tới gần, sau đó ôm chặt cô, dịu ngoan cọ cọ gương mặt cô, âm thanh ngoan ngoãn nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ, người rốt cuộc đã tỉnh."

Vô Dược nhìn sát mặt hắn, phát hiện dung mạo của hắn tựa hồ so với trước hôn mê không giống nhau, so với hắn trước hôn mê mị hoặc đến cực điểm, giờ phút này hắn nhiều thêm vài phần ngốc manh đáng yêu.

07/12/2020
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 98: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 15



Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược nhẹ giọng hỏi: "Nhiễm Nguyệt, phát sinh chuyện gì? Đây là ý gì?"

Thời điểm Nhiễm Nguyệt nghe được lời cô nói, con ngươi đen ngọc xẹt qua một ý cười, âm thanh nhu nhu rõ ràng truyền vào lỗ tai Vô Dược: "Sư tỷ, sư tỷ! Đừng tức giận a, A Nguyệt chỉ là muốn cùng sư tỷ vĩnh viễn ở bên nhau, làm như vầy chỉ là vì để sư tỷ không bao giờ rời khỏi A Nguyệt."

Vô Dược nghe được hắn nói, ngốc đến không rõ. Vô Dược nỗ lực áp chế rung động trong lòng xuống, biểu tình tựa hồ lạnh nhạt đi nhiều: "Nhiễm Nguyệt, ta nói rồi tâm ta đã duyệt người. Ngươi mau thả ta ra."

Thời điểm nghe được cô nói bốn chữ 'tâm đã duyệt người' này, Nhiễm Nguyệt khuôn mặt ngốc manh đáng yêu xẹt qua vài tia dữ tợn, âm thanh mềm nhẹ tựa hồ mang theo lạnh lẽo vô hạn: "Không! Người là của ta, ta!"

Ngón tay xinh đẹp chế trụ cằm cô. Môi đỏ ướt át kiều diễm đi xuống, hai môi kề sát. Sau đó chính là điên cuồng đoạt lấy, vị rỉ sắt từ trong miệng hai người tản ra.

Qua hồi lâu hắn mới nhả ra, đôi mắt xinh đẹp mang theo chút mê ly còn có thể đem người bao phủ trong d*c v*ng chiếm hữu. Trong mắt cực nóng cơ hồ muốn đem cô thiêu đốt đến không còn.

Vô Dược đương nhiên sẽ không không biết hắn muốn làm cái gì, khẩn cấp gọi Tĩnh Dạ.

Tĩnh Dạ xán xán một chút, để lại một câu liền đi rồi: Ký chủ thân mến, hắn chính là nam thần cô phải công lược, cũng là của cô... Nam nhân!

Vô Dược ngốc một chút, muốn hỏi rõ ràng lại phát hiện Tĩnh Dạ đã đem mình che chắn.

Nhiễm Nguyệt tựa hồ phát hiện cô thất thần, hung hăng cắn một nhát trên bả vai cô, máu tươi màu đỏ chậm rãi chảy xuống. Bất quá rất nhanh liền bị anh vươn cái lưỡi ôn nhu l**m đi.

Đau đớn trên vai khiến miệng Vô Dược bất giác hô lên một tiếng: "Ngô...... Đau quá!"

Nghe được tiếng của cô động tác Nhiễm Nguyệt từ từ nhanh hơn, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập. Ngón tay thon dài xé mở váy áo tuyết trắng của cô.

Khi nhìn thấy thân thể tinh xảo của cô, đẹp đến mơ hồ khiến anh hít thở không thông: "Sư tỷ... Sư tỷ... Tỷ thật đẹp!"

Cuối cùng Nhiễm Nguyệt tựa hồ rốt cuộc giống như không nhịn được lao tới.

Cho đến thời điểm anh cùng cô dung hợp, cô mới cảm giác được rõ ràng người này chính xác là người mình yêu.

Nhiễm Nguyệt nhìn tiểu mỹ nhân đang ngủ say trong lòng ngực mình, con ngươi thanh lãnh lúc này tràn đầy hưng phấn và thỏa mãn.

Cô là của anh, cô rốt cục cũng là của anh. Cô hoàn hoàn toàn toàn thuộc về anh, chỉ là người của anh.

——

Vô Dược chậm rãi mở mắt, thân thể đau đớn bất giác khiến cô muốn mắng câu: Đứa nhỏ này! Không hiểu đến cái gì gọi là tiết chế sao?

Trên mắt cá chân lạnh băng nói cho cô biết, giờ này khắc này cô là một người không có tự do.

Vô Dược:...

Nam nhân này một lời không hợp liền nhốt trong phòng tối, chơi trò buộc chặt. Bốn cái thế giới ngoại trừ thế giới thứ hai bình thường một chút, ba cái thế giới còn lại đều được tham quan phòng tối.

Đột nhiên thật hoài niệm Nam Cung Vãn ở thế giới thứ hai, thông minh, cơ trí, giá trị nhan sắc cao, còn không có chuyện hơi một tí liền bị nhốt trong phòng tối.

Nhiễm Nguyệt một bên nhìn biểu tình của cô, khuôn mặt hoàn toàn âm trầm xuống, chế trụ cằm cô chuyển hướng đối diện với mặt anh.

Con ngươi màu đen tràn ngập tối tăm, nghiến răng nghiến lợi hỏi đến: "Người đang nghĩ đến ai?"

"Ta đang nghĩ đến ngươi a!" Vô Dược cơ hồ là không hề nghĩ ngợi liền buột miệng thốt ra.

Chỉ là Nhiễm Nguyệt nghe xong lời này cũng không có cao hứng, khuôn mặt ngược lại càng đen. Thực xác định mở miệng: "Người đang gạt ta!"

Vô Dược:...#%*#%* Thật muốn một cái tát chết hắn. Cùng lắm thì thế giới sau gặp lại!

Chỉ là Vô Dược cuối cùng chỉ có thể trừng mắt liếc anh một cái liền không thèm để ý đến anh. Dỗi, không quản anh nữa. Dù sao hôm nay anh cũng không phải tiểu hài tử, cô mới không cần phải dỗ.

08/12/2020
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 99: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 16



Edit: Thuần AnXưng hô thật khó!!! 55555

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược không thèm nhìn qua, lạnh lùng hừ một tiếng: "Không tin thì thôi."

Biểu tình cô lạnh nhạt, hoàn toàn chọc giận anh. Anh đè cô ở trên giường, con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Nói, người rốt cuộc nghĩ đến ai?"

Vô Dược bị động tác của anh làm hoảng sợ, con ngươi cũng nhìn lại anh, đáy mắt thanh trừng không chút luống cuống.

Nếu nói cô một chút tức giận đều không có thì là giả. Nam nhân này cũng không biết là bệnh gì! Mỗi lần đều không tin lời cô nói!

Cô giơ tay lên tát một cái chụp lên trán anh: "Nhiễm Nguyệt, ngươi có phải ngốc hay không, ta cũng chỉ nhận thức một người là ngươi, ngoại trừ ngươi ta còn có thể nghĩ đến ai?"

Nhiễm Nguyệt sửng sốt một chút, con ngươi hòa hoãn rất nhiều. Nhưng cuối cùng lại dường như nhớ tới cái gì, con ngươi lại rét lạnh: "Không! Người sao có thể nhớ ta? Người nàng thích rõ ràng là hắn! Người không lừa được ta."

Vô Dược vẻ mặt mộng bức, tuy rằng cô tựa hồ có nói qua mình có người yêu thích, nhưng cũng không cho thấy là ai đi? Bộ dạng cái gì cũng đều biết này của anh, là cái quỷ gì?

Nhiễm Nguyệt thấy cô không nói lời nào, liền cho rằng cô cam chịu. Ghen ghét cơ hồ muốn đem anh bao phủ, đôi mắt cháy lên, hung hăng hôn cô.

——

Thời điểm Vô Dược lại lần nữa tỉnh lại, cảm giác mình rất nhanh sẽ thành một con cá chết. Một lời không hợp liền bang* này. Đến tột cùng là ai dạy anh? Cô nhất định đem hắn đánh chết.

*Bang: 🔞.

Anh đây là cho rằng? Một lần không được thì bang hai lần, hai lần không được thì bang ba lần?

Biết anh không ở đây, Vô Dược liền quan sát bốn phía một chút, phát hiện nơi này là một mật thất.

Mật thất rất lớn. Trang trí thật tinh xảo, đồ vật cũng đầy đủ hết. Đồ vật nên có đều có.

Cô thở dài! Xem ra, lần này anh không dễ dỗ a. Nhân cách nhiều như vậy, ai biết hôm nay anh lại biến thành cái dạng gì? Đột nhiên biến thành nhân cách không cần dỗ?

......

Bên này Vô Dược nghĩ vấn đề giải quyết, mà bên kia Nhiễm Nguyệt đang ở trước điện ngay đường về núi.

Nhiễm Nguyệt ngồi ở một bên, đạm mạc nhìn nữ tử phấn y trước mắt. Nỗ lực khắc chế d*c v*ng muốn tiến lên xé bỏ gương mặt kia của nàng.

Nguyên Thanh Noãn nhìn nữ nhân trước mắt, khuôn mặt thanh lãnh cũng có một tia nhàn nhạt kinh ngạc: Nữ nhân này... Vậy mà lại giống y hệt sư tỷ!

Âm thanh Hoa Quy Ức nho nhã thanh triệt, nhàn nhạt mở miệng: "Từ nay về sau, nàng chính là sư muội của hai ngươi, tên là Tây Hoa."

Sau đó nói với Nguyên Thanh Noãn: "Ngươi mang nàng đi xuống!"

Nguyên Thanh Noãn đương nhiên không dám cự tuyệt, cùng Tây Hoa đi xuống.

Bọn họ đi rồi, Hoa Quy Ức mới đem ánh mắt dừng trên người Nhiễm Nguyệt.

Nhiễm Nguyệt là một giây đều không muốn ngốc tại đây, vì thế liền đứng dậy, cúi người: "Sư tôn, đồ nhi cáo lui."

Anh căn bản là không muốn trưng cầu ý kiến của Hoa Quy Ức. Tự kính đứng dậy, thời điểm mới vừa bước ra một bước liền bị Hoa Quy Ức gọi lại.

Hoa Quy Ức thần sắc phức tạp, con ngươi thanh lãnh lúc này tựa hồ rối rắm: "Ngươi... Có gặp qua nàng?"

Con ngươi Nhiễm Nguyệt xẹt qua một tia lệ khí, nhưng khóe môi lại nhàn nhạt gợi lên, sau đó đương nhiên chính là... Giả ngu! "Sư tôn đang nói ai?"

Hoa Quy Ức quay đầu lại nghiêm túc đánh giá Nhiễm Nguyệt, tựa hồ muốn từ biểu tình của anh tìm ra cái gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thập phần nghi hoặc của anh, một phần chờ mong duy nhất trong lòng cũng tựa hồ hung hăng bị tiêu diệt.

Cuối cùng, Hoa Quy Ức chỉ có thể mất mát trả lời: "Không..."

Nhiễm • diễn tinh* • Nguyệt, như cũ bảo trì khuôn mặt nghi hoặc, lại làm bộ dạng không dám hỏi, cuối cùng chỉ có thể nói câu: "Vậy... Đồ nhi cáo lui trước."

*Diễn tinh: Tinh anh trong diễn suất.

Nếu Hoa Quy Ức bình thường nghiêm cẩn nói, tuyệt đối sẽ phát hiện đồ đệ nhà mình không bình thường.

Chỉ tiếc, lúc này hắn đang phiền lòng, cũng không để ý đồ đệ của mình, trên người phát ra khí tức kinh người.

08/12/2020
 
Back
Top Bottom