Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô

(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 140: Lang quân, ngài thế này rất nguy hiểm đấy! (1)


Hệ thống câm nín luôn.

Khương Bồng Cơ nhàm chán nói: "Thôi, nói mấy chuyện này với một Hệ thống như mày làm gì.

Mày vốn đâu có hiểu được niềm vui của sự kích thích."

Hệ thống: "..."

Rốt cuộc nó đã tạo cái nghiệp gì mà lại vớ phải một ký chủ vừa khó chơi lại vừa biến thái như thế này?

"Cục cưng cảm thấy... dù mình có thăng lên phiên bản 2.0 cũng chưa chắc đã theo kịp ký chủ."

Khương Bồng Cơ cười nói: "Ừm, không kịp thì không kịp, như thế thì bắt nạt mày mới càng vui."

Hệ thống: "... không ngờ cô có thể nói toạc ra như thế, thật vô sỉ..."

Không chỉ có Hệ thống bị Khương Bồng Cơ làm cho đổi mới cái nhìn, bản thân Từ Kha cũng phải thừa nhận... quả nhiên lang quân vẫn là lang quân, người bình thường không hiểu được.

"Sao mà ngây người kinh ngạc ra thế?"

Khương Bồng Cơ bất mãn nói, "Chuyện này cứ tạm quyết định thế đi, mấy ngày nay cứ làm việc bình thường, đừng có nơm nớp lo sợ.

Còn về phần những tên trộm kia, ngươi cứ làm theo ý ta là được."

Từ Kha chắp tay, dạ một tiếng rồi lui xuống.
***Khương Bồng Cơ nhìn như đang rất chăm chú đọc sách nhưng thực ra trong đầu lại làm hai việc cùng một lúc, một kế hoạch nhanh chóng hình thành trong đầu cô.

"Hệ thống!"

Hệ thống đang giả câm giả điếc nghe thấy tiếng cô gọi cũng chẳng thèm làm mình làm mẩy nữa, lập tức về trạng thái nịnh nọt.

"Ký chủ có việc gì vậy?"

Khương Bồng Cơ hỏi: "Cái hình thức livestream theo nhiệm vụ lúc trước có hạn chế gì không?

Ý tao là, có quy định phải cách bao nhiêu ngày mới được làm lần hai không?

Nếu không thì tao muốn làm tiếp lần nữa."

Hệ thống kinh ngạc, hửm, sao tự dưng ký chủ nhà mình lại chăm chỉ thế?

Căn cứ vào cái tính không lợi không làm của đối phương, Hệ thống châm chước nói: "Cũng không có gì hạn chế, chẳng qua hình thức livestream theo kiểu hoàn thành nhiệm vụ như thế này khá là mệt.

Bình thường các Streamer hay nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi mới làm tiếp."

Khương Bồng Cơ nói: "Không có hạn chế về thời gian thì tốt, lần trước chọn kiểu giao lưu 100% (để khán giả chọn chủ đề), thì lần này đổi thành giao lưu 50% (Streamer chọn chủ đề livestream).

Nếu như mày muốn thăng cấp thì tốt nhất nên thăng cấp luôn trong hai ngày này, có khả năng nhiệm vụ tao chọn lần này sẽ phải livestream liên tục trong một khoảng thời gian, cũng có thể tính là một series nhỏ."

Hệ thống trả lời: "Tôi quyết định sẽ thăng cấp sau khi kết thúc buổi livestream ngày hôm nay.

Dự tính cần khoảng 12 tiếng, sẽ không để ký chủ bị trễ buổi livestream của ngày hôm sau.

Còn về chủ đề của buổi livestream theo kiểu giao lưu 50% cô đã chọn xong chưa?"

Cho dù cứ cảm thấy là lạ, nhưng ký chủ chịu chăm chỉ livestream thì Hệ thống nó đương nhiên phải vui rồi.

Dù sao, ký chủ và Hệ thống là những kẻ cùng ngồi trên một con thuyền, sống cùng sống, chết cùng chết.

"Có rồi, mày có thể đẩy lên làm thông báo trước cũng được."

Khương Bồng Cơ bỗng nở một nụ cười xấu xa, "Chủ đề lần này chính là: Làm thế nào để chỉnh chết Mạnh Lượng một cách tao nhã mà lại không bị lãng phí."

Hệ thống: "... hả?

Ký chủ, cô muốn thành biến thái thật đấy à?"

"Mày đăng lên là được, không cần hỏi những cái khác.

Tự tao biết cân nhắc, sẽ không phá hỏng kênh livestream đâu."

Rất nhanh chóng, khán giả xem livestream liền phát hiện ra trên màn hình hiện lên một dòng tiêu đề đang chạy.
[Thông báo cho kỳ livestream lần tới – LÀM THẾ NÀO ĐỂ CHỈNH CHẾT MẠNH LƯỢNG MỘT CÁCH TAO NHÃ MÀ LẠI KHÔNG BỊ LÃNG PHÍ, KÍNH MỜI QUÝ VỊ KHÁN GIẢ ĐÓN XEM!!!]
Ý!!!

Một giây sau, khu bình luận đã sục sôi lên.
[Xuân Lanh]: Có thể hỏi nhỏ tí không, kỳ livestream lần sau là ngày mai à?

Nếu như thế thì tôi sẽ cắm rễ trong kênh livestream này luôn!
[Giang Sơn Như Họa Của Trẫm]: Streamer bảo chỉnh chết thì có nghĩa là về gặp ông bà vải thật đấy, 1s mặc niệm cho Mạnh Lượng.
[Ăn Cơm Bằng Chân]: Tuy giết người là sai, nhưng tại sao khi nhìn thấy thông báo của bác Streamer mị lại hào hứng thế nhỉ?
[Hạt Dẻ Rang Đường]: Hóng+1, nhưng mà không biết phát vào lúc nào nhỉ để mị còn canh me.

Tuy giới hạn người xem đã lên đến 10.000 người, nhưng đối với những khán giả xem livestream mà nói thì càng nhiều càng ít.

Muốn cướp được một chỗ trong kênh xem livestream phải xem tốc độ mạng của ai nhanh, may mắn của ai nhiều và so xem tay của ai nhanh hơn.

Nếu như biết trước được thời gian livestream thì có nghĩa bọn họ có càng nhiều cơ hội cướp chỗ hơn.

Số lượng người hỏi càng lúc càng nhiều, Khương Bồng Cơ làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này được.
[Streamer V]: Vẫn chưa có thời gian cụ thể, mọi người có thể ấn theo dõi để theo dõi kênh livestream, khi nào lên sóng sẽ có thông báo đến mọi người.

Được Khương Bồng Cơ nhắc nhở không ít khán giả đều đồng loạt ấn "theo dõi".

Một câu nói của Khương Bồng Cơ đã khiến kênh trực tiếp tăng thêm mấy nghìn lượt theo dõi.

Hệ thống: "..."

Tuy rằng ký chủ rất bài xích việc livestream, nhưng bản lĩnh nắm bắt cơ hội có lợi cho bản thân thì đúng là đỉnh của đỉnh.

Sắp xếp xong xuôi, Khương Bồng Cơ lại đọc sách thêm một lúc sau đó mới cho gọi quản gia đến, hỏi kỹ những hành động của chủ tớ Mạnh Lượng.

Dường như lão quản gia đã chuẩn bị trước, báo cáo tỉ mỉ hành động của Mạnh Lượng trong ngày.

"Ông sai người theo dõi sát sao tên Mạnh Lượng đó, có tin gì lập tức báo ngay cho ta."

Khương Bồng Cơ nói đến đó chợt ngừng lại, rồi bổ sung thêm một câu, "Mặt khác, ra lệnh cho những nô bộc quét dọn, giặt giũ chú ý xem trong những thứ bọn chúng thường xuyên mang theo người có dược liệu không...

Ngoài ra, không cho phép bọn chúng lại gần phòng bếp."

Nói rồi, cô lấy cái túi thơm nhặt được ở Lầu Nghênh Xuân ra.

"Đây là?"

Quản gia thấy hai cái túi thơm của nam này thì không khỏi nghĩ ngợi linh tinh.
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 141: Lang quân, ngài thế này rất nguy hiểm đấy (2)


Khương Bồng Cơ cười lạnh nói, "Thứ thuốc phơi khô này có tác dụng khiến cho đầu óc người ta mụ mị.

Nếu nghiền ra chế thành hương liệu bỏ vào lò đốt hương hoặc cho vào thức ăn thì còn có thể khiến cho người ta cảm thấy nóng bức, tim đập nhanh, đầu óc mụ mị, sinh ra cảm giác vui sướng.

Đương nhiên, trong trường hợp cho quá liều lượng còn có thể khiến tim đột ngột ngừng đập, tay chân co giật, miệng sùi bọt..."

Khán giả nghe cô nói thế liền đồng loạt đề cao cảnh giác, sao nghe tả giống cái thứ đó thế?

[Ăn Cơm Bằng Chân]: Hửm, cái thứ đó có khi nào là thuốc phiện không?

[Giang Sơn Như Họa Của Trẫm]: Làm ơn, có tí kiến thức thường thức đi được không, đấy đâu phải là thuốc phiện?

Tôi học đông y mà chưa bao giờ thấy cái thuốc đấy luôn.

Thế giới của Streamer khác với thế giới của chúng ta, có xuất hiện thực vật lạ cũng là bình thường...

[Hạt Dẻ Rang Đường]: Bác streamer ơi, bác vứt cái thứ này đi càng sớm càng tốt, nhìn trông nó cứ sợ sợ thế nào ấy.

Không chỉ có các khán giả sợ hãi mà lão quản gia cũng sững sờ, trên gương mặt đầy vẻ kinh hoàng cùng lo lắng.

Tại sao lang quân nhà mình lại có thứ âm độc như thế này?

"Lang quân muốn bỏ thứ này..." vào thức ăn của chủ tớ Mạnh Lượng?

Lão quản gia còn chưa kịp nói hết, Khương Bồng Cơ đã ngắt lời ông.

"Thứ này là ta ngẫu nhiên bắt gặp ở nơi khác, nhưng nó lại có liên quan đến Mạnh Lượng.

Ta sợ trên người đôi chủ tớ ấy cũng có...

Nếu như thứ này được nghiền thành phấn trộn với hương liệu hoặc bỏ vào thức ăn..."

Cô cố ý nói quá lên tác hại của thứ này, đúng là nó có công hiệu như cô đã nói, nhưng cần đến một lượng lớn đã được tinh chế cô đặc.

Còn nếu dùng với một lượng thích hợp thì nó có tác dụng khiến đầu óc tỉnh táo, nâng cao tinh thần.

Nhưng thứ trong hai túi thơm cô có được này đã được tinh chế sơ qua, liều lượng lại không ít, nếu như để trong phòng kín một thời gian dài thì sẽ có công hiệu khiến đầu óc người ta mụ mị.

Đám súc sinh kia hại được bao nhiêu cô gái như thế là nhờ công của cái thứ này.

Khương Bồng Cơ tạm thời giữ cái mạng nhỏ của chủ tớ Mạnh Lượng lại mấy ngày, nhưng cũng không có nghĩa là không giới hạn hành động của bọn chúng.

Nếu như bọn chúng đã không biết quý lấy cái mạng nhỏ của mình, thì cô có lợi dụng triệt để bọn chúng cũng sẽ không sinh ra cảm giác tiêu cực gì hết.

Lão quản gia nghe xong tràn đấy phẫn nộ, hung dữ nói, "Nếu như cái đám súc sinh ấy mà dám làm hại người thì lão nô sẽ tự mình đánh gãy chân chúng.

Đây là Liễu phủ chứ không phải là Mạnh Phủ!"

Khương Bồng Cơ cười nói, "Ông sai người theo dõi sát sao để tránh chủ tớ bọn chúng lại tác oai tác quái.

Dù sao, mấy ngày nữa bọn chúng sẽ phải rời khỏi Liễu phủ, đảm bảo sẽ không khiến ông ngứa mắt đâu... nói không chừng, sau này còn không có cơ hội gặp lại ấy."

Lão quản gia trịnh trọng "dạ" một tiếng vâng lệnh, nhưng khi ánh mắt ông nhìn đến hai cái túi thơm thì lại có hơi do dự.

Suy nghĩ một lát, ông mới khó xử lên tiếng.

"Nếu như lang quân đã biết thứ này có hại, tại sao còn mang theo bên người.

Xin thứ cho lão nô vượt quá giới hạn, thứ này vẫn nên sớm tiêu hủy thì hơn."

Khương Bồng Cơ lắc đầu, nghịch cái túi thơm trong tay nói: "Làm sao ta lại không hiểu lòng tốt của ông chứ?

Nhưng thứ này giữ lại vẫn còn có tác dụng.

Ta đã biết nó có hại thì sao lại không đề phòng?

Ta sẽ không để nó làm hại chính mình đâu."

Lão quản gia nhìn vị lang quân càng lớn càng có chủ kiến của mình thì chỉ biết thở dài.

"Nếu lang quân đã có tính toán thì lão nô cũng không dám nói nhiều nữa, chỉ mong khi lang quân làm việc gì cũng phải đặt an toàn của mình lên hàng đầu."

Cho dù, lão quản gia chỉ là người hầu của Liễu phủ nhưng mà cả đời này ông đều phục vụ cho nhà họ Liễu.

Ông tận mắt chứng kiến Khương Bồng Cơ trưởng thành, nên ông có nói mấy câu vượt quá giới hạn cũng là vì ông thật lòng coi lang quân như cháu mình, đương nhiên không mong cô bị thương hay chịu thiệt.

"Ừ, ta có chừng mực, ông không cần lo lắng."

Khương Bồng Cơ gật đầu, cô "chơi" người khác để bản thân vui vẻ, chứ đâu để người khác lôi luôn mình xuống hố đâu.

Vốn chỉ định dặn thế thôi, nhưng Khương Bồng Cơ chợt nhớ ra một việc, liền bảo với lão quản gia.

"Đúng rồi, ông đi tra xem trong nhà Từ Kha còn họ hàng thân thích gì không.

Nếu như bọn họ có quan hệ tốt với Từ Kha thì thay Từ Kha chiếu cố bọn họ."

Quản gia kinh ngạc, ông không ngờ lang quân nhà mình lại coi trọng Từ Kha như thế.

Nhưng nghĩ đến thái độ của lão gia đối với Từ Kha thì ông lại thấy bình thường... có điều trong bụng ông vẫn nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu Từ Kha này tương lai sẽ rất sáng lạn?

"Vâng."

Khương Bồng Cơ ừ một tiếng: "Ông làm việc thì ta yên tâm rồi."

Cô đột nhiên làm như vậy là vì nghĩ đến những gì Liễu Xa đã nói với cô.

Thời đại này, người ta rất coi trọng những mối quan hệ có cùng huyết thống, tiếp sau đó mới là các mối quan hệ thầy trò, bạn bè.

Điều này rất khác so với xã hội mà cô quen thuộc kiếp trước.

Ví dụ như chuyện của Kế phu nhân và Mạnh Lượng, theo cái nhìn của cô dù có phải cân nhắc đến cảm xúc của Kế phu nhân đi chăng nữa, thì Mạnh Lượng vẫn phải chết.

Nhưng trong mắt người ngoài phản ứng bình thường này của cô thật quá máu lạnh, thậm chí còn vô tình vô nghĩa.

Đương nhiên, không thể chỉ dựa vào điều này mà chụp mũ cô là dạng người IQ cao mà EQ thấp được, thực ra chỉ số EQ của cô rất cao.

Cho nên, sau khi nhận ra được điểm ấy cô liền thay đổi cách làm việc của mình, mỗi khi suy nghĩ hay làm việc gì đều cân nhắc đến vấn đề này.

***

Lão quản gia nhanh chóng báo cáo lại kết quả làm việc với Khương Bồng Cơ.

"Lang quân, đây chính là thứ mà bọn chúng giấu giếm."

Lão quản gia tức đến mức râu tóc trợn ngược đặt một cái hộp son bé bằng ngón tay cái lên bàn.

Nếu như Khương Bồng Cơ không dặn ông trước, thì ai mà ngờ được đôi chủ tớ kia lại mang cái thứ dơ bẩn này vào phủ?

"Làm cũng tinh xảo lắm."

Khương Bồng Cơ cầm lên mở ra, thứ bột phấn trong đó đã được nén thành một khối.

Cho dù cách rất xa cô cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nặc của nó, nếu ngửi lâu quá còn cảm thấy cả người nóng rực khó chịu.

Lão quản gia thấy cô dùng móng tay khều khều thứ phấn đó lên, liền vội vàng ngăn cản, "Lang quân chớ sơ suất, thứ này..."

Khương Bồng Cơ cười cười: "Chỉ có tí tẹo này thì không ảnh hưởng gì đến ta đâu."
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 142: Lang quân, ngài thế này rất nguy hiểm đấy (3)


Trong hộp không chỉ có thứ bột được nghiền từ loại dược liệu đã được tinh chế kia, mà còn trộn lẫn cả một số hương liệu có tác dụng lưu thông máu mạnh.

Khiến cho người ngửi được có cảm giác nóng rực, sinh ra ảo giác, tác dụng tương đương với thuốc kích dục cực mạnh.

Chậc chậc, cho dù khoa học kỹ thuật của thời đại này chẳng ra làm sao nhưng những cái thứ như thế này lại phát triển không tồi.

Khương Bồng Cơ cầm khăn lau thứ phấn đó đi, đậy nắp hộp lại: "Chỉ có cái này thôi à?"

Lão quản gia thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường, thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ông nhớ lại những gì tên đầy tớ báo lại, không khỏi cảm thấy xấu hổ: "Đúng là vẫn còn những thứ dơ bẩn hạ tiện khác, nhưng vì tránh làm bẩn mắt lang quân, cũng như đánh rắn động cỏ cho nên không mang những thứ đó ra."

Khương Bồng Cơ nhướng mày, đã đoán ra được thứ "dơ bẩn hạ tiện" đó là gì, chắc là đồ chơi dùng để xxx.

Đừng tưởng cô độc thân lâu như thế mà không biết gì nhé.

"Bẩm báo lại chuyện này với phụ thân, ông ấy biết nên làm thế nào.

Tên Mạnh Lượng này không phải thứ tốt đẹp gì, dám mang những thứ này vào Liễu phủ, ai biết được hắn ta có âm mưu gì?"

Nói rồi, Khương Bồng Cơ nhét luôn cái hộp son vào trong túi thơm.

Lão quản gia đang định lấy lại cái hộp son: "..."
***Bởi vì Mạnh Lượng là con trai của Kế phu nhân, hơn nữa còn đang giả danh là cháu gái bên ngoại của Kế phu nhân, cho nên hắn ta dùng danh nghĩa vì hiếu thuận mà ăn cơm cùng Kế phu nhân.Nhìn người phụ nữ mặn mà đang dùng bữa một cách tao nhã trước mặt, hắn ta bỗng dưng cảm thấy cả người nóng rực.

Đây chính là chính thất cũ của cha hắn, còn là "mẹ ruột" trên danh nghĩa của hắn.

Hai tầng thân phận chồng lên nhau khiến hắn lại càng cảm thấy kích thích.

So với cưỡng ép, hắn càng thích cái kiểu ỡm ờ đưa đẩy như này hơn, thế mới thú vị chứ.

Cứ nghĩ đến cái cảnh nữ chủ nhân của Liễu phủ biến thành người của mình mà không một ai biết được, hắn ta lại không nhịn được mà cười lên.

Kế phu nhân nhìn đứa "con gái" xinh đẹp ngồi trước mặt mà trong lòng trào lên cảm giác lợm giọng.

"Nghĩ đến chuyện gì mà vui thế?"

Bà đặt đũa xuống không ăn nữa.

Mạnh Lượng sực tỉnh, vội giấu ý nghĩ đó đi, cung kính trả lời, "Con nhớ đến khi còn ở Mạnh phủ, ngày ngày trông ngóng để được đoàn tụ với mẫu thân.

Bây giờ ước mơ trở thành sự thật nên con trai mới không kìm lòng được...

đã để mẫu thân phải chê cười rồi."

Tuy Kế phu nhân cảm thấy rất buồn nôn vì hành động của Mạnh Lượng, nhưng bà vẫn giữ thái độ bình thản, "Con phải chịu khổ rồi."

"Bây giờ mẫu thân khỏe mạnh bình an thế này thì con trai có phải chịu khổ cũng đáng."

Nếu là mẹ con bình thường thì dù không có cảm động, người mẹ cũng sẽ nói gì đó an ủi vài câu, nhưng Kế phu nhân cứ nghĩ đến đứa con trai ngay đến cái tên cũng không có của mình thì ngọn lửa căm thù trong lòng bà lại hừng hực cháy, lý trí của bà gần như vỡ vụn.

Tâm trạng không tốt, bà kiếm cớ đuổi Mạnh Lượng đi, hắn ta vẫn đang đội lốt đứa con có hiếu đương nhiên không dám làm trái.

Thế nên, hắn liền trút giận lên thằng hầu đi theo mình.

Bình thường thằng hầu này rất biết cách lấy lòng Mạnh Lượng, tính tình còn rất lươn lẹo nên nó có cách để dỗ dành Mạnh Lượng.

"Lang quân đánh mắng nô đấy là vinh hạnh của nô."

Thằng hầu bị Mạnh Lượng cho ăn mấy cái tát, mặt mũi sưng tướng lên, "Nhưng nếu để người khác nhìn thấy, hiểu lầm lang quân thì chẳng phải đó là chẳng phải là lỗi của nô sao?

Xin lang quân nguôi giận, vào phòng rồi lang quân đánh mắng nô thế nào cũng được.

Lang quân cẩn thận đừng để đau tay."

Mạnh Lượng tức tối, hầm hừ đi vào phòng ngồi xuống, tu ừng ực hết hai cốc trà.

Thằng hầu hiểu rất rõ Mạnh Lượng, chỉ cần nó tỏ ra như vậy chắc chắn Mạnh Lượng sẽ bỏ qua cho nó.

"Hừ, đúng là một con đàn bà bạc tình bạc nghĩa, chẳng trách cha lại căm thù bà ta đến tận xương tủy như thế."

Mạnh Lượng nghĩ đến thái độ lấy lệ của Kế phu nhân trong lòng lại hậm hực.

Ngay đến mẹ ruột, hắn còn chưa bao giờ ngoan ngoãn hiếu thuận như thế, vậy mà bà ta còn kiêu ngạo, lấy cớ đuổi hắn đi, quả đúng là sỉ nhục.

Tròng mắt của thằng hầu đảo láo liên, nói: "Lang quân đừng giận, ngài từ nhỏ được lão gia nuôi lớn, nên bà ấy không thân cận với ngài cũng đúng."

"Vậy ngươi nói xem ta nên làm thế nào?

Bà ta cứ đề phòng ta như thế, cháo ta mang sang bà ta cũng không uống lấy một ngụm, cũng không chịu để ta lại gần..."

Thằng hầu nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Theo nô thấy thì lang quân có thể đi đường vòng.

Bà ấy sinh xong không lâu liền bị lão gia lạnh nhạt, sau này tái giá với Liễu Xa liền yêu thương con trai của ông ta như con ruột.

Có thể thấy, trong lòng bà ấy vẫn còn tình cảm mẹ con.

Không bằng thế này, lang quân hãy thân thiết hơn với vị Liễu lang quân kia một chút, đến khi đó thái độ của bà ấy cũng sẽ dịu đi đôi chút."

Mạnh Lượng nghi ngờ nhìn thằng hầu của mình: "Cái cách này của ngươi có được không đấy?"

Thằng hầu thầm thở phào một hơi: "Lang quân không thử thì làm sao mà biết?

Nếu như cách này không thành công thì lúc đó ngài tính sổ với nô cũng chưa muộn mà.

Lang quân là "con trai ruột" của bà ấy, cho dù bên ngoài bà ấy tỏ ra lãnh đạm nhưng trong lòng vẫn nghiêng về phía ngài.

Huống chi, vị Liễu lang quân ấy là con trai của vị phu nhân trước.

Nếu như sau này, bà ấy mà sinh con trai chẳng phải là sẽ thấp hơn vị Liễu lang quân đó một bậc sao?"

Thấy Mạnh Lượng có vẻ dịu đi thằng hầu lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, "Hay nói một cách khác, nhìn bề ngoài thì bà ấy đối xử rất tốt với Liễu lang quân nhưng trong lòng... là ghét hay là thích thì ai mà biết được?

Mà ngài dù có không thân cận với bà ấy nhưng vẫn là "con trai ruột".Mạnh Lượng ngẫm nghĩ thì thấy cũng rất có lý.

"Tạm thời thử cách này xem, nếu như không thành công thì cứ ngươi cứ liệu thần hồn đấy!"

Thằng hầu cười nịnh nọt, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Nó tưởng mình đã dời được mối họa sang phía Khương Bồng Cơ, nhưng không biết rằng Khương Bồng Cơ đã đào sẵn mấy cái hố cho Mạnh Lượng nhảy xuống, chuẩn bị vắt kiệt giá trị lợi dụng của hắn ta, sau đó cho hắn ta chết không kịp ngáp.
***Đêm khuya, có ba bóng người lặng lẽ lẻn vào nông trang.

Một trong số họ nhìn thấy những thứ xếp gọn gàng trong góc phòng bếp liền bước đến kiểm tra.

Chăn đệm, quần áo chống lạnh, thuốc trị phong hàn, thuốc chữa thương...

đầy đủ đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên, "Đô úy, ngài xem..."
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 143: Cách gây thiện cảm chính xác (1)


Người đàn ông cao lớn giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt, đôi mắt sạch sẽ ánh lên vẻ kiên nghị.

Trên mặt ông ta vẫn còn những vết thương chưa khép miệng, những vệt máu khô đọng lại trên mặt, trong đêm tối ông ta trông như quỷ dạ xoa.

"Có vẻ như chủ của nông trang này không phải là người bình thường... bọn họ cố ý để ở đây cho chúng ta..."

"Chúng ta đã bị lộ rồi sao?

Chúng ta nên làm gì bây giờ, Đô úy?"

Bọn họ vốn cực kỳ ghét trò trộm cắp, nhưng bây giờ rơi vào cảnh cùng đường cùng lối rồi, nếu bọn họ không làm như vậy thì những người anh em của họ sẽ phải chết bệnh hoặc chết vì vết thương tái phát.

Bọn họ cũng rất cẩn thận, chỉ trộm mỗi nhà một chút, theo lý mà nói trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện mới phải chứ.

"Cứ lấy thôi, chứ giờ còn làm thế nào được nữa?"

Người đàn ông được gọi là Đô úy cúi xuống xách bao đồ lên, "Nếu như chủ nhà đã có ý xấu, thì thứ đang chờ chúng ta lúc này phải là quan binh, chứ đâu có yên ắng thế này..."

"Vậy những thứ này?"

Người đàn ông đi cùng có vẻ chần chừ.

Đô úy nói: "Chắc là vì chủ nhà có tấm lòng lương thiện, thấy chúng ta không trộm hết mà chỉ lấy mỗi thứ một ít, đoán ra chúng ta đang rơi vào tình cảnh khốn cùng, thế nên mới âm thầm giúp đỡ.

Ân tình của bọn họ chúng ta ghi nhớ, sau này sẽ nghĩ cách báo đáp."

Cũng khó trách vị Đô úy này nghĩ như thế, bọn họ đến rất nhiều nông trang nhưng chỉ có nơi này là sung túc nhất, lương thực dự trữ cũng nhiều nhất.

Những hộ tá điền ở đây không tính là giàu có nhưng cuộc sống ấm no, thậm chí còn có của để dành.

Trước đấy, bọn họ từng gặp không ít những hộ tá điền gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, làm việc cực khổ đến mức tay chân nứt nẻ.

Hết bị địa chủ bóc lột, lại bị các loại sưu thuế của triều đình đè nặng, một năm được hai bữa cơm no còn khó, chứ đừng nói đến chuyện có của để dành.

Từ đó, ông có thể đoán được chủ nhân của nông trang này là người như thế nào, cho dù không phải là người có tấm lòng đại thiện nhưng cũng không phải là phường gian ác.

Người được gọi là Đô úy chắc hẳn là người rất có uy tín, nghe ông ta nói xong những người khác liền cảm thấy yên tâm hơn.

Khi bọn họ về đến nơi, mở bao đồ ra liền phát hiện vị chủ nhân của nông trang còn tốt bụng hơn bọn họ nghĩ nhiều.

Không chỉ có chăn đệm, quần áo chống lạnh, thuốc trị thương, vải trắng sạch, thậm chí còn có cả hai miếng thịt ba chỉ được gói trong lá sen, ít nhất cũng phải hai cân rưỡi, còn có cả xương cục để ninh canh nữa.

Ngoài ra, còn có những thứ linh tinh khác như bát đũa, thậm chí có cả một bếp lò nhỏ để đun thuốc và hai đấu gạo đầy.

Những thứ này tuy không quý giá gì nhưng cái đáng quý đó là tấm lòng.

"Đây..."

Một người trong số bọn họ nhanh mắt tìm thấy một túi bạc vụn từ trong đống chăn đệm.

Người ta vẫn thường hay nói dệt gấm trên hoa không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng đến lúc này bọn họ mới thấm nhuần ý nghĩa của nó.

Chỉ trong chốc lát, ngay cả những người ghét khóc nhất trong số bọn họ cũng phải đỏ mắt.

"Sao còn đứng đó lề mề làm gì nữa?

Cậu này đi ninh canh, cậu này đi sắc thuốc, phải làm gì thì làm đi, đừng có lề mề nữa."

Vị Đô úy này chính là Mạnh Hồn, ông là người đầu tiên tỉnh táo lại sau cơn xúc động.

Ông vội vàng lấy chăn đắp cho các anh em bị thương, hang động nơi họ ẩn náu bây giờ tuy rất kín đáo nhưng lại rất ẩm thấp, lạnh lẽo, thậm chí trên mặt đất còn có nước đọng.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành phủ lá cây với cỏ khô lên, nhưng hoàn cảnh sơ sài thế này rất bất lợi cho việc dưỡng thương.

Bây giờ đã có thuốc tốt, còn có vải sạch để băng vết thương, có bếp lò để sắc thuốc, cứ như là đang nằm mơ.

Chí ít thì các anh em đang nằm đây cũng có cơ hội sống.

Ai cũng không muốn nghĩ đến cảnh hôm sau, khi tỉnh dậy thi thể của anh em mình đã trở nên lạnh ngắt.

Tuy không có gia vị gì nhưng thịt tươi luộc lên cũng rất ngon, lại uống một bát canh xương nóng hổi, ăn thêm một bát cháo, cả người liền ấm áp.

Mạnh Hồn vốn dĩ còn đang lo lắng giờ cũng đã yên tâm.

Nhìn bề ngoài ông ta có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên, chỉ sợ mấy thứ này bị giở trò, nhưng sau khi kiểm tra thì đều không có vấn đề gì hết, trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Là ông lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử, hiểu nhầm vị chủ nhân của nông trang đó.

"Đô úy, ngày mai có cần đi hỏi thăm về chủ nhân của nông trang đó không?"

Chịu ơn của người ta đương nhiên phải báo đáp, đã thế đây lại còn là ơn cứu mạng.

Mạnh Hồn húp từng ngụm cháo vẫn còn nóng hôi hổi xuống bụng, nghiến răng nói: "Đương nhiên là phải hỏi rồi, Mạnh Hồn ta đây tuy chỉ học qua vài chữ nhưng cũng biết đạo lý "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*"...

Hôm nay người đó đã cứu huynh đệ chúng ta, sau này khi trả được thù rồi thì cái mạng này sẽ là của người đó."

* Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Khi gặp khó khăn mà được người khác giúp đỡ, thì dù sự giúp đỡ có nhỏ nhoi thế nào khi có cơ hội cũng phải báo đáp lại gấp bội.

Nhắc đến mối thù, một trong số họ lại nghiến răng kèn kẹt nói: "Thằng nhãi ranh kia giảo hoạt lắm, không biết bây giờ đang trốn ở đâu rồi."

Mạnh Hồn nói với vẻ hiển nhiên: "Là chó thì không đổi được thói ăn phân.

Cái tên súc sinh đó dù có đi đâu thì vẫn là súc sinh, Hà Gian lại còn là cái nôi sản sinh ra mỹ nhân, bây giờ không có người quản thúc thì làm sao mà chịu ngồi im?"

Chỉ cần chờ ở đây, kiểu gì cũng tóm được thằng ranh con ấy.

Nghĩ đến cảnh vợ con chết thảm, Mạnh Hồn lại giận dữ siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên, ông hận đến mức chỉ muốn xé xác Mạnh Lượng!

Ông là tùy tùng của nhà họ Mạnh, số mệnh đã định là phải cống hiến hết mình cho nhà họ Mạnh.

Mấy lần ngấp nghé trên bờ vực sống chết, có lần nào là không phải vì nhà họ Mạnh?

Ông không thông minh, cũng chẳng học được bao nhiêu, học cái gì cũng chậm, nhưng ông biết làm người phải biết cảm ơn, không thể sống hai mặt, vong ân bội nghĩa!

Nhớ ơn nghĩa nhà họ Mạnh đã chăm sóc gia đình mình, ông móc tim móc phổi ra để báo đáp cái ân tình đó, nhưng... tấm lòng trung nghĩa chân thành ấy cuối cùng lại đổi lấy cái chết thảm thương của vợ con!

Mạnh Hồn không hận nhà họ Mạnh, nhưng ông hận tên súc sinh Mạnh Lượng!
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 144: Cách gây thiện cảm chính xác (2)


Trong hộp không chỉ có thứ bột được nghiền từ loại dược liệu đã được tinh chế kia, mà còn trộn lẫn cả một số hương liệu có tác dụng lưu thông máu mạnh.

Khiến cho người ngửi được có cảm giác nóng rực, sinh ra ảo giác, tác dụng tương đương với thuốc kích dục cực mạnh.

Chậc chậc, cho dù khoa học kỹ thuật của thời đại này chẳng ra làm sao nhưng những cái thứ như thế này lại phát triển không tồi.

Khương Bồng Cơ cầm khăn lau thứ phấn đó đi, đậy nắp hộp lại: "Chỉ có cái này thôi à?"

Lão quản gia thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường, thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ông nhớ lại những gì tên đầy tớ báo lại, không khỏi cảm thấy xấu hổ: "Đúng là vẫn còn những thứ dơ bẩn hạ tiện khác, nhưng vì tránh làm bẩn mắt lang quân, cũng như đánh rắn động cỏ cho nên không mang những thứ đó ra."

Khương Bồng Cơ nhướng mày, đã đoán ra được thứ "dơ bẩn hạ tiện" đó là gì, chắc là đồ chơi dùng để xxx.

Đừng tưởng cô độc thân lâu như thế mà không biết gì nhé."

Bẩm báo lại chuyện này với phụ thân, ông ấy biết nên làm thế nào.

Tên Mạnh Lượng này không phải thứ tốt đẹp gì, dám mang những thứ này vào Liễu phủ, ai biết được hắn ta có âm mưu gì?"

Nói rồi, Khương Bồng Cơ nhét luôn cái hộp son vào trong túi thơm.

Lão quản gia đang định lấy lại cái hộp son: "..."

***

Bởi vì Mạnh Lượng là con trai của Kế phu nhân, hơn nữa còn đang giả danh là cháu gái bên ngoại của Kế phu nhân, cho nên hắn ta dùng danh nghĩa vì hiếu thuận mà ăn cơm cùng Kế phu nhân.

Nhìn người phụ nữ mặn mà đang dùng bữa một cách tao nhã trước mặt, hắn ta bỗng dưng cảm thấy cả người nóng rực.

Đây chính là chính thất cũ của cha hắn, còn là "mẹ ruột" trên danh nghĩa của hắn.

Hai tầng thân phận chồng lên nhau khiến hắn lại càng cảm thấy kích thích.

So với cưỡng ép, hắn càng thích cái kiểu ỡm ờ đưa đẩy như này hơn, thế mới thú vị chứ.

Cứ nghĩ đến cái cảnh nữ chủ nhân của Liễu phủ biến thành người của mình mà không một ai biết được, hắn ta lại không nhịn được mà cười lên.

Kế phu nhân nhìn đứa "con gái" xinh đẹp ngồi trước mặt mà trong lòng trào lên cảm giác lợm giọng.

"Nghĩ đến chuyện gì mà vui thế?"

Bà đặt đũa xuống không ăn nữa.

Mạnh Lượng sực tỉnh, vội giấu ý nghĩ đó đi, cung kính trả lời, "Con nhớ đến khi còn ở Mạnh phủ, ngày ngày trông ngóng để được đoàn tụ với mẫu thân.

Bây giờ ước mơ trở thành sự thật nên con trai mới không kìm lòng được...

đã để mẫu thân phải chê cười rồi."

Tuy Kế phu nhân cảm thấy rất buồn nôn vì hành động của Mạnh Lượng, nhưng bà vẫn giữ thái độ bình thản, "Con phải chịu khổ rồi."

"Bây giờ mẫu thân khỏe mạnh bình an thế này thì con trai có phải chịu khổ cũng đáng."

Nếu là mẹ con bình thường thì dù không có cảm động, người mẹ cũng sẽ nói gì đó an ủi vài câu, nhưng Kế phu nhân cứ nghĩ đến đứa con trai ngay đến cái tên cũng không có của mình thì ngọn lửa căm thù trong lòng bà lại hừng hực cháy, lý trí của bà gần như vỡ vụn.

Tâm trạng không tốt, bà kiếm cớ đuổi Mạnh Lượng đi, hắn ta vẫn đang đội lốt đứa con có hiếu đương nhiên không dám làm trái.

Thế nên, hắn liền trút giận lên thằng hầu đi theo mình.

Bình thường thằng hầu này rất biết cách lấy lòng Mạnh Lượng, tính tình còn rất lươn lẹo nên nó có cách để dỗ dành Mạnh Lượng.

"Lang quân đánh mắng nô đấy là vinh hạnh của nô."

Thằng hầu bị Mạnh Lượng cho ăn mấy cái tát, mặt mũi sưng tướng lên, "Nhưng nếu để người khác nhìn thấy, hiểu lầm lang quân thì chẳng phải đó là chẳng phải là lỗi của nô sao?

Xin lang quân nguôi giận, vào phòng rồi lang quân đánh mắng nô thế nào cũng được.

Lang quân cẩn thận đừng để đau tay."

Mạnh Lượng tức tối, hầm hừ đi vào phòng ngồi xuống, tu ừng ực hết hai cốc trà.

Thằng hầu hiểu rất rõ Mạnh Lượng, chỉ cần nó tỏ ra như vậy chắc chắn Mạnh Lượng sẽ bỏ qua cho nó.

"Hừ, đúng là một con đàn bà bạc tình bạc nghĩa, chẳng trách cha lại căm thù bà ta đến tận xương tủy như thế."

Mạnh Lượng nghĩ đến thái độ lấy lệ của Kế phu nhân trong lòng lại hậm hực.

Ngay đến mẹ ruột, hắn còn chưa bao giờ ngoan ngoãn hiếu thuận như thế, vậy mà bà ta còn kiêu ngạo, lấy cớ đuổi hắn đi, quả đúng là sỉ nhục.

Tròng mắt của thằng hầu đảo láo liên, nói: "Lang quân đừng giận, ngài từ nhỏ được lão gia nuôi lớn, nên bà ấy không thân cận với ngài cũng đúng."

"Vậy ngươi nói xem ta nên làm thế nào?

Bà ta cứ đề phòng ta như thế, cháo ta mang sang bà ta cũng không uống lấy một ngụm, cũng không chịu để ta lại gần..."

Thằng hầu nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Theo nô thấy thì lang quân có thể đi đường vòng.

Bà ấy sinh xong không lâu liền bị lão gia lạnh nhạt, sau này tái giá với Liễu Xa liền yêu thương con trai của ông ta như con ruột.

Có thể thấy, trong lòng bà ấy vẫn còn tình cảm mẹ con.

Không bằng thế này, lang quân hãy thân thiết hơn với vị Liễu lang quân kia một chút, đến khi đó thái độ của bà ấy cũng sẽ dịu đi đôi chút."

Mạnh Lượng nghi ngờ nhìn thằng hầu của mình: "Cái cách này của ngươi có được không đấy?"

Thằng hầu thầm thở phào một hơi: "Lang quân không thử thì làm sao mà biết?

Nếu như cách này không thành công thì lúc đó ngài tính sổ với nô cũng chưa muộn mà.

Lang quân là "con trai ruột" của bà ấy, cho dù bên ngoài bà ấy tỏ ra lãnh đạm nhưng trong lòng vẫn nghiêng về phía ngài.

Huống chi, vị Liễu lang quân ấy là con trai của vị phu nhân trước.

Nếu như sau này, bà ấy mà sinh con trai chẳng phải là sẽ thấp hơn vị Liễu lang quân đó một bậc sao?"

Thấy Mạnh Lượng có vẻ dịu đi thằng hầu lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, "Hay nói một cách khác, nhìn bề ngoài thì bà ấy đối xử rất tốt với Liễu lang quân nhưng trong lòng... là ghét hay là thích thì ai mà biết được?

Mà ngài dù có không thân cận với bà ấy nhưng vẫn là "con trai ruột".

Mạnh Lượng ngẫm nghĩ thì thấy cũng rất có lý.

"Tạm thời thử cách này xem, nếu như không thành công thì cứ ngươi cứ liệu thần hồn đấy!"

Thằng hầu cười nịnh nọt, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Nó tưởng mình đã dời được mối họa sang phía Khương Bồng Cơ, nhưng không biết rằng Khương Bồng Cơ đã đào sẵn mấy cái hố cho Mạnh Lượng nhảy xuống, chuẩn bị vắt kiệt giá trị lợi dụng của hắn ta, sau đó cho hắn ta chết không kịp ngáp.

***

Đêm khuya, có ba bóng người lặng lẽ lẻn vào nông trang.

Một trong số họ nhìn thấy những thứ xếp gọn gàng trong góc phòng bếp liền bước đến kiểm tra.

Chăn đệm, quần áo chống lạnh, thuốc trị phong hàn, thuốc chữa thương...

đầy đủ đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên, "Đô úy, ngài xem..."
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 145: Cách gây thiện cảm chính xác (3)


Liễu Xa đã sớm để ý đến chàng trai sau lưng Ngụy Uyên, trong lòng ông biết rõ, Ngụy Uyên đưa cậu thanh niên lạ mặt này đến đây chắc chắn là muốn tiến cử cậu ta với mình.

Ngụy Uyên cười khổ, tự chế giễu bản thân mình: "Liễu Trọng Khanh, ông cứ phải vạch trần mặt mũi của ta ra mới vui à?

Ông biết tính tình của ta, cũng hiểu tính cách Lan Đình nhà ông, nếu như cứ để ta tiếp tục dạy nó chẳng phải là khiến việc học của nó nhỡ nhàng hay sao?

Tránh chuyện sau này bị ông tính sổ, ta vẫn nên muối mặt đến đây xin từ chức thì hơn."

"Nhưng..."

Liễu Xa do dự nói, "Việc học của Lan Đình..."

"Với tình cảm thầy trò mấy năm trời, tất nhiên là ta cũng mong Lan Đình có ngày vang danh thiên hạ."

Ngụy Uyên nói rồi, rút ra một phong thư tiến cử đã chuẩn bị từ trước.Liễu Xa nghi ngờ đón lấy đọc một lượt, sau đó ông kinh ngạc hỏi: "Với chút bản lĩnh của Lan Đình làm sao có thể trở thành học trò của Uyên Kính tiên sinh được?"

Ngụy Uyên lắc đầu: "Ta cũng không bảo Lan Đình bái Uyên Kính làm thầy, dù sao tính cách của Uyên Kính cổ quái như thế nào thì cả ta và ông đều biết, Lan Đình chưa chắc đã hợp ý ông ta.

Nhưng, quận Lang Nha nhân tài xuất hiện lớp lớp, nho sinh học sĩ lại càng nhiều vô kể, rất tiện cho việc kết giao bạn bè.

Tầm tuổi này của Lan Đình cũng nên học cách giao lưu kết bạn, chứ không phải luôn ru rú trong nhà."

Tuy mời thầy về nhà dạy một với một rất tốt, nhưng cái hại cũng không ít.

Ngụy Uyên luôn luôn cảm thấy tính tình cậu học trò này của mình quá trầm, bên cạnh lại không có bạn bè gì hết, cả ngày chỉ làm tổ trong phòng.

Để Liễu Hi đến Lang Nha cũng tốt, có thể trở thành học trò của Uyên Kính là tốt nhất, nếu không thì vào thư viện Lang Nha học tập, giao lưu kết bạn.

Điều này rất hữu ích cho con đường làm quan sau này, chốn quan trường không phải là nơi có thể xông pha một mình.

Nếu như Liễu Xa chỉ là sĩ tộc bình thường thì không sao, Liễu Hi chỉ cần cố gắng để có tiền đồ hơn ông là được.

Nhưng danh tiếng của Liễu Xa lại vang khắp năm nước, hơn nữa lại còn có không ít kẻ địch trên chốn quan trường... chuyện này thật đúng là khó xử.

Kẻ địch của Liễu Xa không làm gì được ông ta, chẳng lẽ lại không xử lý được con trai của ông ta?

Có đần cũng biết nên chọn đứa yếu mà bắt nạt.

Để con đường làm quan sau này thông thuận hơn thì việc tạo các mối quan hệ từ bây giờ là rất quan trọng.

Liễu Xa sao có thể không hiểu những suy tính cho Khương Bồng Cơ mà Ngụy Uyên đang nói?Ông cũng đã có dự định, dù Ngụy Uyên có không đến xin nghỉ thì ông cũng sẽ chủ động đến tận nhà nói chuyện.

Bây giờ Ngụy Uyên chủ động lên tiếng trước, ông cũng đỡ mất công.

Liễu Xa nhận ân tình của Ngụy Uyên thì cũng phải báo đáp lại ông ta.

"Đã phải để Công Tào huynh tốn công tốn sức cho đứa con trai gàn bướng của ta rồi."

Liễu Xa giả vờ thở dài, cẩn thận cất bức thư tiến cử của Ngụy Uyên đi, "Hai ta đã lâu rồi không gặp, không biết huynh có thể nể tình ở lại ăn bữa cơm, uống chén rượu với ta được không?"

Quan hệ của Liễu Xa và Ngụy Uyên cũng khá tốt."

Nếu ông đã nói thế thì sao ta lại từ chối được?"

Ngụy Uyên cười cười, phản ứng của Liễu Xa cũng nằm trong dự đoán của ông.

Liễu Xa đứng dậy gọi người chuẩn bị rượu ngon và đồ ăn, sau đó vờ tỏ ra kinh ngạc phát hiện ra cậu thanh niên ngồi bên cạnh Ngụy Uyên, trêu chọc hỏi: "Vị này là con cháu trong tộc của huynh sao?"

Kỳ Quan Nhượng vẫn luôn cung kính ngồi bên cạnh Ngụy Uyên, nghe thấy Liễu Xa nhắc đến mình mới chắp tay hành lễ với Liễu Xa.

Ngụy Uyên cười nói: "Không phải là con cháu trong tộc nhưng cũng không khác nhiều lắm."

Liễu Xa à một tiếng, hiểu ra đây là con rể tương lai mà Ngụy Uyên đã lựa chọn.

Ông chợt cảm thấy hứng thú, quan sát kỹ đối phương.

Sau khi nhìn kỹ, Liễu Xa tỏ vẻ tán thưởng nói: "Không biết Công Tào huynh tìm đâu ra được chàng trai này thế, quả đúng là một nhân tài."

Thấy cậu con rể tương lai của mình được Liễu Xa tán thưởng, Ngụy Uyên cũng lộ ra mấy phần đắc ý, nhưng miệng thì bảo Liễu Xa quá khen rồi.

"Không biết vị lang quân này tên là gì?"

Liễu Xa không tỏ vẻ kiêu ngạo mà lại rất bình dị gần gũi.

"Tiểu tử họ Kỳ Quan, tên chỉ một chữ Nhượng, xin ra mắt Liễu Quận thủ."

Liễu Xa trầm lặng một cách kỳ dị, rồi lại cười hỏi: "Quê quán ở đâu?

Là người nơi nào?"

"Nhượng là người ở Thượng Ngu, Bắc Cương."

Kỳ Quan Nhượng trả lời.

Liễu Xa cụp mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, giọng nói thêm phần ôn hòa: "Đã có tên tự chưa?"

"Gia sư đã lấy tên rồi ạ, là Văn Chứng."

Liễu Xa: "..."

Ông cần bình tĩnh...

Đừng hỏi tại sao ông lại cần bình tĩnh...

Kỳ Quan Nhượng, tự Văn Chứng, người ở Thượng Ngu Bắc Cương, còn trẻ lại góa vợ...

Đây chỉ là những gì ông biết, cũng không có gì đặc biệt.

Cái kỳ lạ ở đây chính là tính cách của thằng nhóc này cực kỳ tàn nhẫn, mưu kế đa đoan.

Mấy năm sau sẽ trợ giúp chủ công* của mình quyết tâm phản lại Đông Khánh, đốt cháy cung Thượng Dương, chém sạch hoàng thất Đông Khánh.
*Chủ công: Cách xưng của thần đối với quân chủ (vua, chư hầu) của mình thời Tam Quốc.Đương nhiên, đó vẫn chưa phải là điều mấu chốt, mấu chốt ở đây là thằng nhóc này cũng chính là người đã khiến Thần Hoàng Đế - cũng chính là Khương Bồng Cơ nếm thử mùi vị của thất bại, mất liền ba thành.

Cũng không phải là do binh lực hai bên chênh lệch quá nhiều, mà là vì...

âm mưu của Kỳ Quan Nhượng quá hiểm độc.

Nếu chỉ nói như thế, Liễu Xa không đến mức mất bình tĩnh.

Theo như những gì A Mẫn nói, người này tuy có tài nhưng chủ công của cậu ta lại quá do dự thiếu quyết đoán, không có chính kiến, cuối cùng bị một mưu sĩ* khác thừa cơ nhảy vào khiến Kỳ Quan Nhượng bị mất lòng tin, sau đó còn bị giam lỏng.
*Mưu sĩ: những người chuyên vạch mưu hiến kế, phò tá chư hầu, tiêu biểu như Gia Cát Lượng.Kết quả sau đó lại như thế nào?

Kỳ Quan Nhượng ngồi trong lao ung dung lên kế hoạch, đẩy vị chủ công nọ rơi vào đường cùng.Sau khi phá được thành, đích thân cậu ta mở cửa thành đón chủ nhân mới vào.

"Chim khôn chọn cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà theo, hắn đã phụ ta, tại sao ta phải nể tình cũ?"
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 146: Cách gây thiện cảm chính xác (4)


Theo lý mà nói, người bất trung đã đi ăn máng khác còn quay lại đào hố bẫy chủ cũ chắc chắn sẽ bị vạn người phỉ nhổ.

Nhưng Kỳ Quan Nhượng lại không hề bị Thần Hoàng Đế ghét bỏ, ngược lại còn được trọng dụng, trở thành tâm phúc của Thần Hoàng Đế.

A Mẫn từng nói, cho dù là chính sử hay là dã sử đều có rất nhiều tranh cãi xoay quanh nhân vật Kỳ Quan Nhượng này.

Trong tập đoàn mưu sĩ của Thần Hoàng Đế, người này cũng không phải là nhân vật được hoan nghênh, quan hệ với các thần tử khác cũng rất kém, nhưng lại vẫn có thể vững vàng thăng quan tiến chức.

Tất cả đều là do Thần Hoàng Đế đứng sau lưng ủng hộ.

Liễu Xa cẩn thận quan sát Kỳ Quan Nhượng, dường như đang muốn nhìn ra dấu vết gì đó.

Nhưng mà dấu vết đó là cái gì?

Đương nhiên là vì cái bí mật mà trước khi chết A Mẫn vẫn luôn canh cánh trong lòng – Thần Hoàng Đế chưa bao giờ lập hậu, hậu cung cũng luôn luôn để trống.

Trong chính sử cũng không có ghi chép nào về bạn đời của Thần Hoàng Đế, nhưng người lại có một con gái.

Trong lăng mộ, Thần Hoàng Đế còn được chôn cùng với một người đàn ông lạ.

Thế nên vấn đề ở đây là...

Xin hỏi, cha của Khương Cao Tông là ai?

Theo như những gì A Mẫn nói, thì người đời sau có vô vàn phán đoán về những nhân vật nam tính bên cạnh Thần Hoàng Đế.

Kỳ Quan Nhượng lọt top 10.

Vì sao à?

Bởi vì sự tín nhiệm và ủng hộ của Thần Hoàng Đế dành cho Kỳ Quan Nhượng.

Đây là sự ưu đãi mà rất nhiều người không thể có được.

Phải biết rằng, Kỳ Quan Nhượng làm rất nhiều việc mà đối với thời đại lúc bấy giờ có chết trăm ngàn lần cũng không hết tội, thế nhưng người này vẫn sống thọ và chết già.

Sau chuyện phản chủ cũ, rất nhiều người đều cảm thấy Kỳ Quan Nhượng không có lòng trung thành, nhỡ đâu sau này lại âm thầm chọc cho Thần Hoàng Đế một nhát thì sao?

Nhưng, Thần Hoàng Đế chỉ nói một câu khiến cho tất cả phải im mồm, câu đó được viết vào chính sử như thế này: "Thiên hạ rộng lớn, ngoài ta ra thì còn ai xứng đáng để được gọi là minh chủ*?"

*Minh chủ: Vị chủ công (quân vương) sáng suốt.

Phải biết rằng Kỳ Quan Nhượng đã từng nói "hiền thần chọn chủ mà theo", mà Thần Hoàng Đế lại nói rằng cả thiên hạ chỉ có mình người mới được coi là minh chủ.

Hay nói cách khác, ngoại trừ cô ra thì Kỳ Quan Nhượng còn có thể trung thành được với ai?

***

Trong đầu Liễu Xa đã vòng đến mấy vòng, nhưng gương mặt ông lại chẳng có biểu hiện gì lạ thường, ngược còn nói với vẻ rất tự nhiên: "Văn Chứng?

Một cái tên hay."

Hay... hay cái con khỉ khô!

Kỳ Quan Nhượng của tương lai thì làm sao xứng với cái tên tự này?

Kỳ Quan Nhượng không hề biết Liễu Xa đang thả trí tưởng tượng bay xa mức nào, quả thực đặc sắc đến mức làm người ta trợn mắt há mồm.

"Đừng câu nệ thế, ta và Công Tào huynh là bạn bè thì cậu cũng coi như là vãn bối của ta..."

Liễu Xa nói sang chuyện khác, "Trước đây Lan Đình từng nói với ta, nhà Công Tào huynh có thêm một hậu bối trẻ tuổi tài giỏi, chắc hẳn người này là Văn Chứng."

Tuy thần tượng bình dị, dễ gần thế nhưng Kỳ Quan Nhượng cứ cảm thấy là lạ.

Anh ta biết mình có chút tài mọn, nhưng Liễu Xa không kiểm tra cũng không thăm dò, vừa gặp đã khẳng định tài năng của anh ta như thế...

Lời nói của ông cũng không giống như đang giả vờ mà lại rất chân thành, dường như ông ấy đã biết gì đó, đã sớm nhìn ra lai lịch của anh ta rồi?

Nhưng Kỳ Quan Nhượng chưa kịp nghĩ gì thêm thì Liễu Xa đã gọi quản gia đến, hỏi xem Khương Bồng Cơ đang làm gì?

Ngụy Uyên hài lòng, chủ động nói: "Ta muốn nói vài chuyện với Trọng Khanh, Văn Chứng thay ta đến gặp Lan Đình đi."

Còn về phần nói cái gì chỉ có ông và Liễu Xa biết.

Tình hình Đông Khánh bây giờ đang đứng trên bờ vực sụp đổ, Ngụy Uyên sốt ruột chỉ đành đến hỏi thăm Liễu Xa tin tức.

Tiện đó cũng muốn làm rõ quan hệ của Liễu Xa với nhà họ Mạnh, mối thù của Mạnh Lượng ông vẫn còn ghim đây.

"Gặp phụ thân ta rồi à?"

Kỳ Quan Nhượng được quản gia đưa đến thư phòng gặp Khương Bồng Cơ, vừa bước vào liền nhìn thấy đối phương ngả người dựa vào bàn, tóc dài buộc hững hờ sau gáy, dáng vẻ như thể vừa mới ngủ dậy, xung quanh còn có mấy cuốn thẻ tre vứt ngổn ngang, không còn chỗ để người ta bước vào nữa.

"Đã gặp."

Kỳ Quan Nhượng đi vào ngồi xuống, dù mới chỉ gặp nhau hai lần nhưng cả hai đều cảm thấy cực kỳ hợp nhau.

Khương Bồng Cơ ngồi thẳng lên, cười hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Kỳ Quan Nhượng cân nhắc xem nên nói thế nào: "Liễu Quận thủ rất bình dị gần gũi, không khó gần như trong lời đồn.

Ta từng nghe qua những gì mà Liễu Quận thủ đã làm ở quận Hứa, vốn tưởng rằng ông ấy là người có tính cách sắc bén hoặc là kiêu ngạo ngang ngược... nhưng bây giờ nhìn thì lại thấy ông ấy là người có nhân đức."

"Nên?"

Khương Bồng Cơ hỏi.

Kỳ Quan Nhượng gõ trán cười nói: "Có vẻ như bên cạnh Liễu Quận thủ còn có một vị phụ tá sắc bén, tàn nhẫn..."

Tục ngữ nói rất đúng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu như không có tác động từ bên ngoài thì phong cách làm việc sẽ tuân theo một quy luật nhất định.

Cho dù là Kỳ Quan Nhượng hay Khương Bồng Cơ đều có thể đoán ra được tính cách của một người thông qua phản ứng của người đó đối với một sự việc nào đó.

Quận Hứa là một khối u ác tính khó trị, chỉ có đào sâu, nhổ sạch cả gốc lẫn rễ thì mới có một con đường sống.

Theo như tính cách của Liễu Xa, Khương Bồng Cơ cũng tin rằng nếu như không có sự trợ giúp của phụ tá, ông nhất định sẽ chọn phương pháp ôn hòa hơn.

"Cũng có thể là vậy, nhưng mà phụ thân không thích mang công việc về phủ, ta cũng chưa từng gặp vị phụ tá mà Văn Chứng nói đến.

Văn Chứng nói ta nghe, vừa nãy phụ thân đã nói gì với Văn Chứng?

Biểu cảm của ông ấy như thế nào?"

Kỳ Quan Nhượng trầm ngâm một lát, sau đó mới thuật lại tình hình lúc đó.

"Nếu nói như thế thì phụ thân rất hài lòng về Văn Chứng, lại còn rất quan tâm?"

Trên gương mặt lạnh lùng của Kỳ Quan Nhượng thoáng hiện lên sự tự giễu.

Anh ta hiểu rất rõ thân phận của mình, nếu như không có Ngụy Uyên coi trọng, chọn làm con rể thì anh ta chẳng qua cũng chỉ là một người dân bình thường ở biên thùy.

Trong người còn mang một nửa huyết thống của dị tộc Bắc Cương, lúc còn nhỏ đã rất nhiều lần anh ta bị đám trẻ con xung quanh nhục mạ là tạp chủng.

Anh ta không thừa nhận bản thân mình đê tiện, nhưng những người xung quanh đều cho rằng anh ta là thứ đê tiện đáng khinh.

"Lời này của Lan Đình đã đề cao ta quá rồi, chẳng qua ta chỉ là một người dân bình thường, sao có thể được một người như Liễu Quận thủ coi trọng?"

Khương Bồng Cơ thuận miệng nói: "Chẳng lẽ Văn Chứng cũng cảm thấy bản thân mình không có gì đáng để người khác phải nhìn bằng ánh mắt khác?"

Kỳ Quan Nhượng nghẹn lời, vô thức muốn siết chặt cây quạt lông hay mang bên mình, nhưng lại phát hiện ra mình không cầm nó theo.

"Bị cậu nói như thế, thì dù đang khiêm tốn cũng cảm thấy kiêu ngạo."

"Thế thì được rồi, Văn Chứng đã có tài thì tại sao phụ thân ta không thể coi trọng?"

Kỳ Quan Nhượng: "..."
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 147: Cách gây thiện cảm chính xác (5)


Kỳ Quan Nhượng thở dài một tiếng rồi nói thật: "Được Liễu Quận thủ ưu ái như vậy, ta lại cảm thấy lo lo."

Khương Bồng Cơ cười cười: "Văn Chứng lo cái gì, em gái dòng thứ nhà ta mới chín tuổi.

Có muốn tìm rể cũng sẽ không chọn người lớn tuổi như Văn Chứng, thế nên Văn Chứng cứ yên tâm đi.

Được phụ thân ta coi trọng chỉ có lợi cho cậu mà thôi, cứ nhận là được."

Kỳ Quan Nhượng: "..."

Nói cũng thật có lý!

"Nếu hôm nào đấy, cậu bị người ta xử lý vì cái thói nói năng không biết lựa lời này, thì ta cũng chẳng ngạc nhiên đâu."

Khương Bồng Cơ trợn mắt: "Chậc, Văn Chứng đúng là không hiểu thế nào là phát huy sở trường, hạn chế sở đoản cả."

Kỳ Quan Nhượng không hiểu hỏi lại: "Phát huy sở trường, hạn chế sở đoản?"

"Người có thể nói lại được ta, chắc chắn không đánh thắng được ta.

Người có thể đánh thắng được ta, chắc chắn còn chưa ra đời."

Kỳ Quan Nhượng: "..."

Khương Bồng Cơ cau mày hỏi Kỳ Quan Nhượng: "Thầy định xử lý việc này như thế nào?"

Tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng Kỳ Quan Nhượng thoắt cái liền hiểu Khương Bồng Cơ đang nói tới chuyện gì.

"Nhà họ Mạnh muốn bảo vệ Mạnh Lượng nên chuyện này có hơi khó xử lý.

Nếu chỉ dựa vào sức của một mình Công Tào tiên sinh e rằng sẽ không có tác dụng gì.

Trừ phi..."

Kỳ Quan Nhượng nở một nụ cười âm u nói tiếp, "Quang minh chính đại không được, vậy thì chuyển sang chơi âm mưu quỷ kế."

Không có nhà họ Mạnh chống lưng, ai biết Mạnh Lượng là đứa nào?

"Văn Chứng đã có kế hoạch?"

Khương Bồng Cơ hỏi.

Kỳ Quan Nhượng nghĩ nghĩ rồi nói: "Nghe nói vị Đô úy kia sau khi đốt phủ Quận thủ thì mất tích, không rõ sống chết.

Với cách làm người của vị Đô úy này, nếu ông ta chưa chết chắc chắn sẽ không chịu buông tha cho Mạnh Lượng.

Có lẽ ông ta đang giấu giếm tung tích để âm thầm truy sát Mạnh Lượng."

"Hay nói cách khác, nếu như bây giờ Mạnh Lượng đang ở Hà Gian, thì cũng có khả năng vị Đô úy kia cũng đang ở Hà Gian!"

Khương Bồng Cơ nghiêm túc nghe Kỳ Quan Nhượng nói: "Thế nên, Văn Chứng muốn mượn đao giết người?"

Kỳ Quan Nhượng thẳng thắn thừa nhận: "Công Tào tiên sinh không so được với nhà họ Mạnh, nếu muốn báo thù đương nhiên không thể để lộ ra là mình có dính líu tới chuyện này."

Khương Bồng Cơ nói tiếp: "Cách của Văn Chứng với cách của ta rất giống nhau, nhưng mà ta cảm thấy nếu chỉ như thế không thôi, thì có lẽ chúng ta hơi thiệt thòi."

"Thiệt thòi?

Tại sao lại nói như thế?"

Cô đứng dậy nói với Kỳ Quan Nhượng: "Văn Chứng đi theo ta đến một nơi, nhìn thấy rồi sẽ hiểu thôi."

Kỳ Quan Nhượng tưởng cô dẫn mình đến nơi nào đó trong Liễu phủ, nhưng không ngờ cô lại bảo người đi chuẩn bị xe ngựa, đi thẳng ra ngoại thành.

Trên đường, Khương Bồng Cơ không nói câu nào.

Kỳ Quan Nhượng thấy thế cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chiếc xe ngựa nhanh chóng đi về phía nông trang, con đường càng lúc càng nhấp nhô, nhưng trong xe cũng không xóc nảy mấy.

Đợi đến khi Kỳ Quan Nhượng bước xuống xe, anh ta không nhịn nổi tò mò nữa liền hỏi: "Lan Đình muốn để ta nhìn thấy cái gì?"

"Lát nữa thấy rồi thì biết, chậc, đến sớm đến muộn không bằng đến đúng lúc, Văn Chứng nhìn sang bên kia xem."

Nhìn theo hướng Khương Bồng Cơ đang chỉ, anh ta thấy mười mấy bóng người đang chạy ra khỏi rừng.

Thời tiết lúc này rất mát mẻ, nhưng những người này đều ướt sũng mồ hôi, quần áo ướt nhẹp dính vào da thịt, để lộ ra những đường cong của cơ bắp.

Quan sát một cách tỉ mỉ, anh ta liền phát hiện ra trên vai họ còn đeo một cái giỏ trúc.

Nhìn dáng vẻ cố gắng hết sức cộng với mồ hôi đầm đìa cùng độ sâu của dấu chân in trên mặt đất, có thể thấy trọng lượng của cái giỏ trúc đó cũng không nhẹ.

"Đây là?"

Kỳ Quan Nhượng nghi ngờ hỏi.

"Bộ khúc, của ta."

Khương Bồng Cơ nói vắn tắt, mấy người kia như thể không nhìn thấy bọn họ, lúc chạy ngang qua sườn hai người, tiếng thở hồng hộc nghe rất rõ, "Văn Chứng nhìn xem, hiện tại bọn họ đang thiếu thứ gì."

Kỳ Quan Nhượng chăm chú nhìn thật kỹ: "Tại sao không có người dẫn đầu..."

Nói đến đó, anh ta lập tức quay ngoắt sang nhìn Khương Bồng Cơ.

"Không có tí hăng hái nào cả, cứ như đang đi chịu phạt chứ không phải đang huấn luyện.

Đối với bọn họ mà nói, đây chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ chứ không phải là cố gắng luyện tập để bảo vệ cái mạng của mình.

Bởi vì, bọn họ đang thiếu một con sói đầu đàn có thể gắn kết bọn họ lại thành một đoàn thể."

"Chẳng lẽ là... cậu thế nhưng lại... chẳng lẽ cậu không sợ bị Mạnh thị trả thù?"

Kỳ Quan Nhượng hít mạnh một hơi, cho dù bản thân cũng là kẻ kiêu ngạo bất tuân, nhưng lúc này anh ta cũng bị sự bạo gan của Khương Bồng Cơ làm cho hết hồn.

Ý của cô đã rất rõ ràng, cô đang muốn chiêu mộ vị Đô úy kia.

"Thế thì có làm sao?"

Khương Bồng Cơ thản nhiên nói, "Dựa vào phúc đức của tổ tiên mới có được ngày hôm nay, thế mà càng lúc càng hủ bại.

Lẽ nào bọn họ không biết đạo lý "tổ chim bị lật thì trứng làm sao còn nguyên vẹn", Đông Khánh sụp đổ rồi bọn họ còn có thể an toàn sao?"

Lúc này, Kỳ Quan Nhượng đã khiếp sợ đến mức không nói được gì.

Anh ta cũng đã rất nhiều lần nghĩ đến những gì Khương Bồng Cơ vừa nói, nhưng cái câu "quốc gia sắp vong" thì lại chưa từng dám thốt ra bao giờ.

Khương Bồng Cơ xì một tiếng khinh thường: "Theo như những gì ta được biết, Nam Man đang giao chiến với Nam Thịnh, kết quả của cuộc chiến này sẽ nhanh chóng có thôi.

Đông Khánh giáp với Nam Thịnh, bây giờ lại đang trong tình trạng loạn trong giặc ngoài, Nam Thịnh đại bại quay sang mượn binh của Đông Khánh thì Văn Chứng cảm thấy Đông Khánh liệu còn yên ổn được nữa không?"

Môi hở răng lạnh, Nam Thịnh mà bị Nam Man nuốt mất, Đông Khánh sẽ phải đối mặt với thế gọng kìm của Nam Man và Bắc Cương.

Để tránh lâm vào tình cảnh đó, nếu như Nam Thịnh xin mượn binh, Đông Khánh không muốn cho mượn cũng phải cho.

Vậy thì vấn đề ở đây là?

Bao nhiêu năm nay Đông Khánh trọng văn khinh võ, cả triều chỉ có mỗi phủ Trấn Bắc Hầu là còn có thể đứng ra gánh vác.

Mà bây giờ Quan Gia lại đang ngấp nghé binh quyền trong tay phủ Trấn Bắc Hầu, coi bọn họ như cái gai trong mắt... tình thế bây giờ còn có thể cứu vãn?

Thiên hạ loạn, cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 148: Cách gây thiện cảm chính xác (6)


Một khi thiên hạ loạn, Mạnh thị cũng chỉ là một dòng họ có tiền mà thôi.

Tuy trong tay có chút binh lính nhưng số lượng cũng có hạn, nhà bọn họ lại không có con cháu có thể cáng đáng được sự nghiệp, chút binh lực này có thể bảo vệ được bọn họ đã là không dễ dàng, còn muốn xử lý cô?

Đúng là mơ mộng!

Kỳ Quan Nhượng đã lấy lại được sự bình tĩnh: "Còn gì thì Lan Đình cứ nói ra đi, với cái tính cách to gan này của cậu chắc chắn không chỉ có vậy."

Khương Bồng Cơ xấu hổ cười làm Kỳ Quan Nhượng sởn cả da gà, cô nói tiếp: "Đây là ý tưởng mà quản sự thu chi của ta nghĩ ra đấy."

"Ý tưởng gì cơ?"

Khương Bồng Cơ kể lại một cách giản lược ý định của Từ Kha cho Kỳ Quan Nhượng.

"Đây quả thực là một ý tưởng táo bạo, tính khả thi cũng cao, nhưng điều làm người ta đau đầu là đợt lương thực đầu tiên lấy ở đâu ra?"

Khương Bồng Cơ cười cười, "Đang lúc rầu thúi ruột thì Mạnh Lượng xuất hiện, không lợi dụng hắn ta chẳng phải là phí phạm?"

Đến đoạn này thì Từ Kha bị Khương Bồng Cơ làm khó không biết tiếp theo cô định làm gì, nhưng Kỳ Quan Nhượng lại có thể nhìn ra một cách rõ ràng.

Nhưng chính vì thế mà anh ta cũng đơ toàn tập trước cái sự vô sỉ của Khương Bồng Cơ.

"Lan Đình định nói với ta rằng, cậu muốn dùng Mạnh Lượng để đổi lấy lương thực từ trong tay nhà họ Mạnh, sau đó lại để Mạnh Đô úy giết Mạnh Lượng để giải hận, cuối cùng công bố với bên ngoài là Mạnh Đô úy đã đền tội trong tay cậu.

Nhưng thực chất, cậu đem tính mạng của Mạnh Lượng để chiêu mộ Mạnh Đô úy, tiện đó để ông ta gánh luôn lửa giận của nhà họ Mạnh?"

"À, Văn Chứng còn nói sót một điểm.

Nếu như Mạnh Đô úy "chết" trong tay ta, ta còn phải đòi nhà họ Mạnh một khoản bồi dưỡng nữa mới phải."

Kỳ Quan Nhượng: "..."

Kỳ Quan Nhượng lấy làm nghi ngờ, liền hỏi một vấn đề quan trọng: "Nhưng tại sao cậu lại nói chuyện quan trọng như thế này với ta?"

Khương Bồng Cơ nói: "Thầy kén Văn Chứng làm rể, mà Văn Chứng lại chẳng có đồng nào, đào đâu ra tiền mua sính lễn?"

Kỳ Quan Nhượng nghe thế liền im lặng.

Một lúc sau, anh ta mới hỏi lại: "Lan Đình định dùng cách này để thu mua lòng người?"

Khương Bồng Cơ giơ tay vỗ vai Kỳ Quan Nhượng, nhưng mà lùn quá nên chỉ vỗ được vào cánh tay người ta.

"Đắt rẻ không quan trọng, cái chính là ở tấm lòng."

Cái tấm lòng muốn lấy mạng người khác ấy hả?

Kỳ Quan Nhượng khóc không được mà cười cũng không xong và cũng rất ngạc nhiên vì bản thân không có cảm giác bài xích gì với chuyện này.

Không thể không nói, tính cách của Liễu Hi này quả thật rất hợp khẩu vị của anh ta!

***Từ Kha biết tin Khương Bồng Cơ đến liền vội vàng chạy đến."

Kha xin chào lang quân."

Từ Kha chắp tay hành lễ, nhưng ánh mắt thì lại ngầm liếc sang đánh giá Kỳ Quan Nhượng, trong mắt hiện lên nét kỳ lạ.Kỳ Quan Nhượng nhìn thấy gương mặt được băng kín che đi dấu vết xăm trên mặt của Từ Kha thì cau mày không nói một chữ nào."

Văn Chứng, đây chính là Từ Kha – Từ Hiếu Dư quản sự thu chi của ta, chuyện của bộ khúc ta tạm thời giao cho cậu ấy xử lý."

Nghe thấy tên của Từ Kha, thái độ có vẻ hơi lơ đễnh của Kỳ Quan Nhượng liền biến mất.

Nếu như anh ta không nghe nhầm thì kế hoạch mà Khương Bồng Cơ vừa nói là do người này nghĩ ra."

Là một người gan dạ."

Kỳ Quan Nhượng máy móc nở một nụ cười, anh ta cảm thấy có hứng thú với Từ Kha.Đó là một loại trực giác như khi ngửi thấy mùi của đồng loại, cho dù hai người bọn họ khác nhau nhưng rồi sẽ rất hợp nhau.So với kiểu quang minh chính đại, thì cả anh ta lẫn Từ Kha đều thích chơi những trò âm mưu biến hóa khôn lường hơn, tính cách cũng có phần hơi tương đồng."

Vị này là... em rể tương lai của ta..."

Dưới cái nhìn âm u của Kỳ Quan Nhượng, Khương Bồng Cơ không sợ chết kéo thấp vai vế của anh ta xuống, "Cũng là một người rất thú vị."

Từ Kha nhân lúc chắp tay thi lễ, thầm trợn mắt một cái.Mỗi khi lang quân nhà cậu nói ai đó rất thú vị thì cậu liền biết đối phương cũng là kiểu người đen tối, tàn nhẫn.Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn bè của lang quân chắc chắn không có ai là người tốt.Khương Bồng Cơ cũng không né tránh Kỳ Quan Nhượng mà hỏi thẳng Từ Kha: "Đêm qua, những người đó có đến không?"

Từ Kha liếc Kỳ Quan Nhượng một cái, sau đó thành thật trả lời: "Canh ba hôm qua có đến đây một chuyến ạ."

Nụ cười trên gương mặt Khương Bồng Cơ càng thêm rạng rỡ: "Có mang đồ đi không?"

Từ Kha gật đầu: "Có ạ, bọn họ mang đi hết cả."

Kỳ Quan Nhượng im lặng lắng nghe, trong lòng có chút đồng tình với vị Đô úy thành thật, trung hậu kia."

Ta đi thay đồ, Hiếu Dư tạm thời tiếp đãi Văn Chứng hộ ta."

Khương Bồng Cơ đứng dậy đi về phía gian nhà chính của nông trang thay một bộ đồ gọn gàng hơn.

Bộ cô đang mặc trên người tuy có tầng tầng lớp lớp, nhưng mà cũng không thể thay đổi được sự thật là phía dưới vẫn bị gió lùa.Không có Khương Bồng Cơ, Kỳ Quan Nhượng đường đường chính chính đánh giá Từ Kha.

Từ Kha cũng không chịu yếu thế, ánh mắt hai người nhìn nhau tóe lửa.Khương Bồng Cơ đi ra liền nhìn thấy cảnh này: "..."

Tuy là thời đại này nam - nam rất thịnh hành, nhưng nhìn hai người "đá lông nheo" với nhau thế này, cô vẫn rất giật mình đó nha."

Khụ khụ khụ..."

Tiếng ho giả đến mức không thể giả hơn được nữa vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người.Kỳ Quan Nhượng lần đầu tiên nhìn thấy Khương Bồng Cơ mặc áo ngắn làm từ vải thô nâu sồng như thế này, anh ta không kìm được nhướng mày nói, "Sao cậu lại ăn mặc như vậ?"

Quần áo làm từ vải thô tuy rằng rất tiện, nhưng không phù hợp với phong cách của thời đại này, với lại đây là thứ mà chỉ dân đen mới mặc."

Quần áo làm ra không phải để cho người mặc à?

Chỉ cần thấy thoải mái là được rồi."

Khương Bồng Cơ thản nhiên nói, "Dù sao Văn Chứng cũng không phải là người cổ hủ, chẳng lẽ cậu lại giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi chỉ vì ta mặc áo thô vải sồng?"

Kỳ Quan Nhượng lại bị cô làm cho nghẹn họng lần nữa.
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 149: Cách gây thiện cảm chính xác (7)


"Cái đám vô dụng kia bây giờ đang làm gì?"

Khương Bồng Cơ quay sang hỏi Từ Kha.

Từ Kha nhìn sắc trời rồi trả lời: "Vừa nãy mới cõng vật nặng chạy đường dài, bây giờ chắc đang nghỉ ngơi ở thao trường.

Để tiện cho các hạng mục huấn luyện, nông trang dành riêng ra một khu để làm thao trường cho các gia đinh tập luyện.

Kỳ Quan Nhượng đi theo hai người, ở thao trường hiện tại đang rải rác mấy người nằm hoặc ngồi.

Một hàng những giỏ trúc đựng đá được tập trung tại một góc.

Kỳ Quan Nhượng thầm ước lượng, mỗi một cái giỏ trúc này nặng tầm 15kg, cũng không nặng nhưng nếu vừa phải đeo giỏ trúc vừa phải chạy đường dài thế này thì e là những người chưa bao giờ được huấn luyện sẽ không chịu nổi...

"Đứng lên hết cho ta, nằm thượt trên đất như chết hết cả rồi thế kia à?"

Khương Bồng Cơ rút một cây thương từ bên giá bên cạnh ra.

Nghe thấy giọng của cô, đám gia đinh liền vội vàng bò dậy xếp thành hàng chỉnh tề trong ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Quan Nhượng.

"Đây là?"

Kỳ Quan Nhượng lấy làm lạ, Từ Kha ho khẽ một cái rồi đè giọng xuống trả lời: "Lang quân từng một mình đánh bại hết tất cả bọn họ."

Kỳ Quan Nhượng: "..."

Không ngờ cái thằng nhóc này lại có thể đánh bại mười mấy gã đàn ông lực lưỡng, hơn thế nữa còn khiến bọn họ bị ám ảnh.

"Vậy cậu ấy... bây giờ đang làm gì?"

Kỳ Quan Nhượng thật không thể ngờ Liễu Hi lại là một người văn võ song toàn như vậy.

"Chắc là làm giáo đầu* tạm thời, dù sao những người này cũng chỉ mới mua về, dù đã huấn luyện mấy hôm nhưng vẫn chưa ra đâu vào đâu."

*Giáo đầu: từ xuất hiện từ thời Tống, chuyên chỉ những người dạy võ thuật.

Do giáo đầu Lâm Xung trong tác phẩm Thủy Hử, nên khiến nhiều người lầm tưởng giáo đầu là một chức quan.

Nhưng thực tế không phải vậy, nó có chỉ có nghĩa là người dạy võ thuật hoặc huấn luận viên võ thuật.

Từ Kha nói không sai, đám gia đinh này đều là một lũ gà còi, thậm chí còn không bằng một du hiệp nửa mùa như cậu.

Bọn họ căn bản là chưa bao giờ học cách sử dụng binh khí như thế nào.

Bây giờ lại không có giáo đầu hướng dẫn, lang quân đành phải đích thân chỉ dạy.

Kỳ Quan Nhượng im lặng... không có giáo đầu, thì ra đây chính là lý do để các người đào hố bẫy Mạnh Đô úy?

***

Diện tích của thao trường đủ để cho 100 người luyện tập nhưng hiện giờ số lượng còn chưa đủ 20.

Khương Bồng Cơ làm mẫu cách sử dụng thương một lần cho đám gia đinh.

Cho dù cô chưa từng học qua, nhưng cô là chiến sĩ biến đổi gen mà Liên Bang tuyển chọn thế nên không cần học cũng biết, những động tác vung thương của cô trông rất dứt khoát, mạnh mẽ.

"...

Sau khi các ngươi chặn lại công kích của của kẻ địch bằng mũi thương, thì lật cổ tay lên, đầu thương sẽ nhanh chóng vòng một vòng thế này..."

Khương Bồng Cơ giả vờ công kích người đứng gần nhất, đối phương giật mình hoảng sợ giơ thương lên chắn.

Không lệch một ly, chính xác cản lại mũi thương đang đâm đến.

Nhưng vào đúng lúc này, mũi thương của Khương Bồng Cơ xoay vòng, đập thân thương của đối phương xuống rồi tiếp tục đâm thẳng về phía trái tim của đối phương.

Tuy rằng không đâm vào, cũng không đau đớn gì nhưng người nọ vẫn cứ cảm giác như thể mũi thương vừa đâm xuyên qua lồng ngực mình vậy, hắn ta giật mình ngã ngửa trên mặt đất, cây thương trên tay cũng rơi xuống đất luôn.

"Đây chính là sự linh hoạt khi dùng thương tấn công.

Nếu phòng thủ, cong thân thương theo một độ thích hợp thì có thể phân tán bớt một phần lực từ phía đối thủ, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ."

"Đây chính là ưu thế của thương..."

Khương Bồng Cơ cầm thương lên, thấy đám người vẫn còn đang ngẩn tò te liền nghiêm khắc quát, "Đứng đần ra đấy cả lượt làm gì, tự chọn bù nhìn luyện từng động tác một!"

Trên thao trường có hơn hai mươi cái bù nhìn độn rơm cao bằng người thật, mũi thương rất khó đâm vào được.

"Vô dụng!"

Khương Bồng Cơ nhìn đám gia đinh luyện tập một lúc rồi quát lên.

Cô vận lực ở bàn tay, cây thương như thể có mắt, mạnh mẽ cắm thẳng vào bù nhìn, vang lên một tiếng trầm đục.

Tiếng vang dội thẳng vào trái tim của từng người.

Dưới sự tác động của cả thị giác và ngôn ngữ, đám gia đinh lập tức nghiêm túc, không ai dám chểnh mảng luyện tập.

Bọn họ đồng loạt dùng hết sức lực vung thương về phía bù nhìn, luyện tập lại những động tác mà Khương Bồng Cơ vừa mới giảng.

"Có biết tim người ở đâu không?"

"Đó là dạ dày!"

Khương Bồng Cơ rút một cái thương đang cắm trên bù nhìn ra, dùng cán thương ấn nhẹ lên cánh tay đối phương khiến anh ta giơ cao tay lên: "Trong lúc sống chết, cơ hội chỉ có trong chớp mắt.

Không thể một nhát đâm chết đối phương thì nguy hiểm mà bản thân phải đối mặt cũng tăng lên.

Nhớ cho kỹ, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bàn thân và đồng đội của mình."

Khương Bồng Cơ đi từ từ điều chỉnh tư thế cho từng người một: "Không phải dùng hết sức từ cánh tay mà là tư thế chân đứng phải vững.

Đồng thời dồn lực của nửa người trên lên cánh tay, đâm thẳng về phía trước thật mạnh.

Nếu như chỉ dùng sức ở cánh tay thì chẳng khác vung thương đùa nghịch, không những thế còn làm hỏng cả cánh tay."

"Không cần vung thương cho đẹp mắt, chỉ cần biết làm thế nào để dùng thương đâm một nhát là khiến kẻ địch chết."

Những con bù nhìn rơm mà Khương Bồng Cơ cho chuẩn bị đều có một điểm đặc biệt, trên mỗi con đều đánh dấu những vị trí trí mạng trên cơ thể người.

Nói rồi, cô đột nhiên vung thương đánh văng cây thương trong tay của một người đi, người đó mũi trắng bệch, sợ hãi run lên.

"Đi nhặt về, tập cho tử tế."

Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói.

Đối phương như được đại xá, vội vàng đi nhặt cây thương về, chỗ từ cánh tay đến đầu ngón tay vẫn còn âm ỉ đau.

"Có cảm giác Lan Đình khi đứng trên giáo trường giống như biến thành một con người khác vậy."

Kỳ Quan Nhượng thầm kinh ngạc, ánh mắt anh ta di chuyển theo từng cử động của Khương Bồng Cơ, "Giờ thì ta cũng đã hiểu tại sao hai người nhất định phải bẫy bằng được vị Đô úy về làm giáo đầu rồi."

Bộ dạng của một đoàn thể khi có người dẫn đầu và không có người dẫn đầu khác hoàn toàn nhau.

"Kha lại cảm thấy... lang quân chỉ muốn thoát khỏi cái đám người làm cậu ấy bốc hỏa thì có."

Kỳ Quan Nhượng: "..."

Này thiếu niên, thật thà như thế dễ bị lang quân nhà cậu xử lý lắm đấy, biết không?

Khương Bồng Cơ quăng cây thương về giá để binh khí một cách chuẩn xác, rồi nói với các đội trưởng: "Giám sát bọn họ cho kỹ vào, không luyện cho ra hình ra dáng thì đừng hòng được nghỉ.

Bất kỳ ai làm không tốt thì các người chịu phạt đầu tiên chính là các ngươi."

Kỳ Quan Nhượng cảm thán nói: "Lan Đình cứ như thế này mà lớn lên, sau này nhất định sẽ trở thành một người vĩ đại."

Khương Bồng Cơ quay về vừa hay nghe được câu này, nụ cười trên gương mặt càng thêm chói lọi: "Cám ơn câu nói tốt lành này của Văn Chứng."

***

Trong vòng mấy dặm gần đây, thì khu nông trang này được coi là nơi đất lành, cũng là nông trang trù phú nhất.

Cuộc sống của người dân nơi này đều tương đối ấm no, người dân ở những thôn làng xung quanh ai nấy đều ước ao.

Khi trẻ con nơi khác thèm thuồng chỉ vì một miếng ăn, thì trẻ con nơi này vẫn cứ ngây thơ tinh nghịch như cũ.

"Ai ui..."

Một đứa trẻ đang vui vẻ đùa giỡn với đám bạn, không để ý phía trước đang có người chặn đường.

"Có làm sao không, ngã có đau không?"

Khi cậu nhóc còn đang ôm trán, nước mắt lưng tròng thì trên đầu chợt vang lên giọng nói ồm ồm đầy quan tâm của một người đàn ông.
 
Back
Top Bottom