Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô

(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 130: Mạnh lượng chết đến nơi vẫn còn muốn phong lưu (2)


"Lang quân đừng tức giận, lỡ làm hại tới sức khỏe thì làm sao bây giờ?

Đến lúc đó phu nhân sẽ rất đau lòng, tiểu nhân cũng sẽ khó chịu."

Mạnh Lượng tính tình cổ quái, thủ đoạn âm độc, nô tài bị hắn đánh chết, chơi chết không biết bao nhiêu mà kể, duy chỉ có mình tên biết xem sắc mặt, biết nịnh nọt này là vẫn sống rất tốt.

Bị thằng hầu tung hứng nịnh nọt, tâm tình Mạnh Lượng tốt lên rất nhiều.

Đến Liễu phủ, tạm thời không còn cảm giác nguy hiểm nữa, tật cũ của Mạnh Lượng lại ngo ngoe trở lại.

Bắt đầu "ăn mặn" từ khi 11 tuổi tới nay, một ngày hắn cũng không thể rời xa được phụ nữ.

Thằng hầu có thể tinh tường đoán được ý của Mạnh Lượng, nói khó nghe hơn thì chỉ cần Mạnh Lượng ôm cái mông là nó cũng biết được hắn sắp phọt ra loại phân gì.

Ngay lập tức, nó đề nghị: "Lang quân, nô nghe nói Liễu Trọng Khanh khi còn trẻ cũng là một lang quân tuấn tú hiếm thấy ở quận Hà Gian, nhan sắc của thê thiếp ông ta đều là hàng cao cấp.

Không nói ai khác, vị phu nhân Cố Trăn kia không phải cũng là một vị mỹ nhân sao?"

Chuyện Mạnh Lượng không phải con ruột của Cổ Trăn, phàm là người hầu hạ bên cạnh hắn thì không ai là không biết.

Mạnh Lượng hận nhất là chính là Mạnh Hằng, Mạnh Hằng có tài có đức, được các trưởng lão của Mạnh thị yêu thích, thậm chí quyết định nội bộ rằng gia chủ đời tiếp theo sẽ là Mạnh Hằng, còn Mạnh Lượng thì sao?

Cho dù hắn có là con thứ của dòng chính, nhưng làm việc quá mức hoang đường, đọc sách viết chữ lại chẳng ra sao.

Vì thế, Mạnh Lượng mỗi lần say rượu đều thích chửi mắng Mạnh Hằng, vì thế mà tiết lộ luôn cả bí mật về thân thế của mình.

Cũng vì vậy mà không biết bao nhiêu nô tài hầu hạ hắn bị âm thầm xử lý.

Chỉ có nó, được Mạnh Lượng vô cùng yêu thích nên mới có thể giữ được mạng sống.

Ánh mắt Mạnh Lượng thay đổi, đề nghị của thằng hầu giúp hắn mở ra một cánh cửa của thế giới mới.

Tuy Cổ Trăn không phải mẹ ruột hắn, nhưng lại có quan hệ trên danh nghĩa, càng đừng nói tới chuyện bà ta vẫn là vợ cũ của cha hắn.

Thằng hầu thấy Mạnh Lượng rõ ràng đã động tâm, nhưng vẫn cố làm ra vẻ dè dặt, bèn dứt khoát đẩy hắn thêm một cái nữa: "Lang quân và vị phu nhân kia vốn không hề có quan hệ huyết thống.

Huống hồ, nô còn nghe nói một chuyện...

Liễu Trọng Khanh đi quận Hứa nhậm chức nhưng không hề đem theo bất kỳ một vị thê thiếp nào.

Vị phu nhân kia thủ tiết vài năm như thế, sao có thể chịu được cô đơn?"

"Còn chuyện bà ta là vợ của lão gia, bà ta đã gả cho Liễu Trọng Khanh rồi, vậy có còn quan hệ gì với Mạnh thị nữa đâu?

Sau khi chết cũng sẽ không được vào mộ tổ của Mạnh thị, trên gia phả cũng không có tên bà ta, sao có thể tính là vợ của lão gia nữa, lại không có huyết thống với cậu, vậy....."

Mạnh Lượng triệt để bị thằng hầu thuyết phục, cứ nghĩ tới Cổ Trăn đã từng là vợ của cha hắn, trong lòng hắn lại kích thích không thôi.

Thằng hầu tiếp tục nói: "Còn nếu lang quân kiêng kỵ thân phận của vị phu nhân đó.

Nghe nói, Liễu Trọng Khanh còn có vài vị thiếp thất diễm lệ động lòng người.

Không được nữa, vậy dưới gối Liễu Trọng Khanh vẫn còn một đứa con gái?

Cho dù chỉ là dòng thứ, không xứng với lang quân..."

Mạnh Lượng giơ tay ngăn thằng hầu lại, cười mắng: "Cái tên khỉ gió nhà ngươi, chỉ có ngươi hiểu bản lang quân."

Thằng hầu nhận lấy lời khen của Mạnh Lượng, rồi âm thầm lau mồ hôi.

Tuy nói trò gắp lửa bỏ tay người này thật xin lỗi Liễu Trọng Khanh.

Nhưng nếu để Mạnh Lượng tơ tưởng cô gái kia và rời khỏi phạm vi Liễu phủ, đến lúc đó lỡ xui xẻo đụng trúng Mạnh Hồn, cái mạng nhỏ này của nó chẳng phải tiêu tùng sao.

Cả nhà già trẻ lớn bé của nó còn đang ở quận Mạnh, nếu là vì nó hầu hạ không tốt khiến Mạnh Lượng ngoẻo, thì cả nhà nó cũng không còn đường sống.

Nó cũng không muốn nối giáo cho giặc, nhưng mà người không vì mình trời tru đất diệt.Hầu hạ tốt Mạnh Lượng, nó và người nhà của nó mới có thể sống nở mày nở mặt.Chỉ hy vọng mấy tên hộ vệ ngu xuẩn kia nhanh chóng tìm tới, rồi bọn họ nhanh chóng rời khỏi Liễu phủ, như thể mới có thể giảm chút tội nghiệt.Nếu như vận may không tốt, toàn bộ nữ quyến của Liễu Xa đều bị Mạnh Lượng chà đạp thì nó cũng bó tay.Thằng hầu vừa nghĩ vừa thay quần áo cho Mạnh Lượng, chuẩn bị đem quần áo cũ đưa cho tỳ nữ trong phủ giặt."

Ngươi!

Qua đây!"

Nó tìm nửa ngày mới thấy một tỳ nữ đang cầm chổi quét dọn.Tỳ nữ kia nghe thấy tiếng gọi hùng hổ của thằng hầu, lập tức bị dọa tới đầu co rụt lại, sợ hãi tiến lên hành lễ.Thằng hầu nhét quần áo vào tay người tỳ nữ, hất hàm sai khiến: "Đi giặt sạch bộ quần áo này cho lang quân, ngày mai đem trở lại."

Nếu còn ở Mạnh phủ thì quần áo của Mạnh Lượng đều là mặc một lần rồi quăng, làm gì có vụ giặt đi mặc lại.Chỉ là thằng hầu cũng biết Liễu phủ không thể so với Mạnh phủ, cũng không có nhiều quần áo sẵn cho Mạnh Lượng tùy ý quăng.Tỳ nữ cúi đầu nhận lấy quần áo, cả người run lập cập, dường như bị sự hung hãn của thằng hầu hù dọa.Thằng hầu thấy tỳ nữ sợ mình như thế, trong lòng có chút đắc ý, giống như tìm lại được cái uy phong kêu mưa gọi gió lúc ở Mạnh phủ, nó lại bắt đầu chê bai: "Cái nhà nhỏ xíu này đúng thật là, đến nô tỳ cũng không được dạy dỗ, hơi lớn tiếng chút đã bị dọa thành con chim cút thế này."

Tỳ nữ ôm quần áo rời khỏi viện của Mạnh Lượng, lúc đi ngang vườn hoa liền tức giận quăng quần áo xuống đất, đạp hai ba cái để xả giận.

Thế nhưng nghĩ tới cuộc nói chuyện vừa rồi, trong lòng liền sợ run lên, ánh mắt cô nhìn về viện của Khương Bồng Cơ.Tỳ nữ lặng lẽ cắn môi, cúi xuống nhặt quần áo lên, thay đổi hướng đi không đi phòng giặt nữa.Lúc này, viện của Khương Bồng Cơ đã khóa, tỳ nữ kia chỉ có thể thấp giọng hỏi nhỏ tỳ nữ gác đêm.

"Nô có chút chuyện quan trọng muốn nói với lang quân, xin tỷ tỷ truyền lời giúp nô."

"Giờ này có lẽ lang quân đã đi nghỉ rồi, nếu không phải chuyện gấp, ngày mai lại nói đi."

Tỳ nữ lắc đầu, cơ thể vẫn còn đọng lại chút run rẩy kinh hoàng.Cô vốn ở phòng bếp nhưng lại bị điều tới viện cho khách hầu hạ.

Đây vốn là một công việc vô cùng nhàn rỗi, vì Liễu phủ rất ít khi có người tới làm khách, càng đừng nói là ở lại qua đêm.Chỉ là, không ngờ hôm nay lại tới một người vô cùng lớn lối, nói chuyện lại không thèm chú ý âm lượng, bị cô nghe từ đầu tới đuôi."

Chuyện này vô cùng gấp, vẫn xin tỷ tỷ dàn xếp cho."

Tỳ nữ gác đêm thở dài nói: "Giúp cô truyền lời, lỡ như chọc tức lang quân, cô tự xử lý đó."

Khương Bồng Cơ vốn đã nằm nghỉ rồi, nhưng nghe thấy lời truyền của tỳ nữ gác đêm, bèn khoác áo ngồi dậy."

Cho cô ấy vào."

Cửa được mở ra, bóng một người bước vào, vừa nhìn Khương Bồng Cơ lập tức nhận ra đó là ai.Sao lại là cô bé này?Khương Bồng Cơ bước lên trước hỏi: "Muộn thế này rồi còn có chuyện gì muốn bẩm báo?"
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 131: A trúc? không, sau này là lộng cầm


Khi Khương Bồng Cơ mới tới Liễu phủ có đứng ra giành lại công bằng cho tỳ nữ này.Đúng thế, tỳ nữ này chính là người bị cưỡng hiếp đó.Nhưng Khương Bồng Cơ nhớ, lúc đó cô đã lệnh cho quản gia chuyển tỳ nữ này từ phòng bếp sang bên viện dành cho khách rồi mà.Tỳ nữ nọ ngẩng đầu lên, những lời muốn nói cứ tắc nghẹn ở cổ họng, không biết nên nói từ đâu.Càng không biết nói từ đâu thì càng sốt ruột, càng sốt ruột lại càng không điều khiển được mình.Cô vốn tưởng rằng lang quân sẽ nổi giận, nhưng không ngờ rằng lang quân chỉ dịu dàng nhìn mình, nhẹ nhàng an ủi: "Cứ bình tĩnh, có gì cứ từ từ nói."

Phép tắc trong Liễu phủ không quá nghiêm khắc, nhưng phân công công việc và phạm vi làm việc đều cố định.Góc váy và tất của tỳ nữ này dính vết bùn khô và bụi bặm.

Trong vườn có thợ làm vườn chăm sóc nên bùn đất thường vón thành từng cục lớn và ẩm ướt.

Cho nên, bụi bặm dính trên người cô hẳn là do dọn dẹp ở viện cho khách.

Ở viện dành cho khách của Liễu phủ hiện tại chỉ có Mạnh Lượng và người hầu của hắn, quần áo trong tay tỳ nữ cũng là của Mạnh Lượng...Trang phục trên người tỳ nữ này vẫn còn chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng không có dấu vết đã tắm rửa qua, chứng tỏ chải chuốt từ sáng xong cũng không động tới.

Biểu cảm có hơi kích động nhưng cũng không có vẻ gì là tuyệt vọng hay bị sỉ nhục, hẳn không phải bị chủ tớ Mạnh Lượng ức hiếp rồi mới tìm cô, vậy thì tại vì sao?Khương Bồng Cơ khẽ nhíu mày, từ đó suy ra, chỉ có một cách giải thích duy nhất là cô bé này đã nghe được lời gì đó từ đôi chủ tớ kia rồi."

Cứ nghĩ đi, rồi muốn nói gì thì cứ nói, ta ở đây chờ nghe."

Lúc này, cô tỳ nữ mới vượt qua được nỗi sợ hãi và căng thẳng, vất vả thuật lại những gì mình đã nghe được.Khương Bồng Cơ nghe xong cũng không có biểu hiện gì, như thể những gì tỳ nữ vừa nói cô đã liệu trước được cả rồi.Trên thực tế cũng không khác là bao, đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi.

Cặn bã như Mạnh Lượng thì có thể nói được lời nào tốt đẹp chứ?Cô bĩnh tĩnh gật đầu: "Tối nay ngươi ở lại đây đi."

Mặt tỳ nữ đột nhiên trắng bệch, như thể đang nhớ tới chuyện gì khiến bản thân khó chịu.Khương Bồng Cơ biết cô bé hiểu nhầm nên bổ sung một câu: "Ta tự có cách giải quyết đôi chủ tớ ấy.

Bọn chúng cũng không phải hạng tốt lành gì, nếu ngươi vẫn tiếp tục dọn dẹp bên đó chỉ tổ thiệt thân thôi.

Ngày mai ta sẽ nói với quản gia để ông ấy điều ngươi đến viện của ta.

Ngươi truyền lời đến đúng lúc lắm, nếu không báo trước, ta cũng không ngờ được bọn chúng lại điên rồ đến mức độ ấy."

Tỳ nữ tất nhiên không có phản đối gì với quyết định của Khương Bồng Cơ, trong lòng còn thầm thở phào nhẹ nhõm.Vì cô đã từng chịu tổn thương nên càng mẫn cảm với cảm xúc của người khác, đôi chủ tớ kia căn bản không phải hạng tốt lành gì, ở lại nơi đó thêm ngày nào thì sống trong lo sợ ngày ấy.

Giờ được điều đến viện của Nhị lang quân, khác nào được thăng chức, có được đãi ngộ tốt hơn."

Nô đa tạ lang quân."

Khương Bồng Cơ hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Dạ, nô tên A Trúc."

Tỳ nữ cung kính trả lời."

A Trúc à?"

Khương Bồng Cơ nghĩ ngợi rồi lại hỏi, "Có ý nghĩa đặc biệt gì không?

Ai đặt tên cho ngươi vậy?"

Tỳ nữ lắc đầu, thành thật đáp: "Trước khi nô vào phủ thì không có tên, có một dì tốt bụng ở phòng bếp thấy nô đáng thương quá nên mới đặt tên cho."

"Nếu vậy thì đổi tên đi."

Khương Bồng Cơ nghĩ nghĩ, bên cạnh cô đã có Đạp Tuyến Tầm Mai, thêm một người nữa thì..., "Lộng Cầm."

Tỳ nữ không biết chữ, cũng không biết hai chữ Lộng Cầm ngang dọc tròn méo ra làm sao, chỉ là thấy nó nghe hay hơn tên A Trúc.

Khương Bồng Cơ không còn thấy buồn ngủ nữa, cô ngồi nói chuyện với Lộng Cầm.

"Lộng Cầm, lúc ở nhà em thường xuyên phải làm mấy việc nặng nhọc à?"

"Nô không có tài cán gì, chỉ được cái khỏe mạnh."

Đừng nhìn cô trông gầy gò ốm yếu chứ thực ra khỏe lắm.

Chính xác là, khỏe hơn phụ nữ bình thường một chút, nếu không lúc trước sao có thể một mình vác gậy đánh chết tên gia đinh kia, nhưng cô cũng ăn nhiều hơn người bình thường một chút.

Khương Bồng Cơ bị câu trả lời của Lộng Cầm chọc cười, gật gù khen ngợi: "Có sức khỏe là tốt."

Lộng Cầm được khen thì ngại ngùng, từ nhỏ đến giờ, vì ăn được nên bị cha mẹ mắng mỏ suốt, bà nội còn coi cô là sao Thái Bạch trong nhà.

Cuối cùng, người nhà nghe lời một mụ buôn người mà đem cô bán đứt đi, không chỉ có tiền bán mình, mỗi tháng còn có tiền trợ cấp gửi về.

Còn cuộc sống của Lộng Cầm ra làm sao, bọn họ không quan tâm.

Khương Bồng Cơ hỏi Lộng Cầm: "Em có muốn theo ta học võ không?"

Cô phải thay đổi thế giới này, bắt đầu từ những người xung quanh.

Ai nói nữ không bằng nam?

Chỉ cần đừng khiến cô thất vọng là được.

Tuy đến tuổi này mà tập võ thì đã muộn, nhưng cái cô cần là không sợ chết và có sức mạnh, những thứ khác có thể tính sau.Lộng Cầm ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu.

Mạng hèn này của cô là do lang quân cứu, thì chính là của lang quân rồi.

"Muốn ạ!"

Khương Bồng Cơ cười: "Được lắm."

Lộng Cầm không biết vì sao lang quân lại cười vui vẻ đến thế, nhưng thấy lang quân vui, cô cũng thấy vui theo.

Tuy chỉ là cất nhắc một tỳ nữ nhưng cũng tính là thay đổi nhân công trong Liễu phủ, vẫn cần phải báo cho quản gia một tiếng.

Sáng hôm sau, khi Đạp Tuyết biết chuyện thì kinh ngạc tới mức hai mắt trợn tròn.

"Lang quân muốn đích thân dạy võ cho Lộng Cầm sao?"

"Cũng không tính là đích thân, chỉ thi thoảng chỉ dạy chút thôi."

Khương Bồng Cơ cười, "Đó là một cô ngốc."

Vì ngốc, nên Khương Bồng Cơ sắp xếp huấn luyện ra sao, Lộng Cầm dù phải liều mạng cũng sẽ hoàn thành.

Đây cũng là một trong những lý do cô chọn cô bé ấy.

Tầm Mai ngồi một bên làm nữ công, tức giận liếc qua: "Rõ ràng là một cô nương, lang quân bắt cô ấy tập võ làm gì?

Nghịch giáo nghịch côn, sau này gả đi thì biết hầu hạ cha mẹ chồng thế nào?

Làm sao biết giúp chồng dạy con?

Đến lúc ế chỏng chơ ra đấy còn không oán trách lang quân sao?"

Khương Bồng Cơ thản nhiên hỏi lại: "Tại sao phải hầu hạ cha mẹ chồng, giúp chồng dạy con?"

Tầm Mai đang muốn nói tiếp, đột nhiên nhớ ra giới tính thật của lang quân nhà mình, trong lòng thầm nghĩ chết chắc rồi.

"Báo hiếu biến thành hầu hạ từ lúc nào vậy, sao ta không biết?

Con gái ở nhà được yêu chiều, đi lấy chồng lại phải hầu hạ người khác, này chẳng phải là coi thường chính mình sao."

Khương Bồng Cơ cười lạnh, tâm trạng vốn đang vui giờ lại thành u ám.
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 132: Hệ thống kinh hoàng nhất trong lịch sử


Đến chính bản thân mình bị rẻ rúng, thì đừng trách kẻ khác giậu đổ bìm leo.

Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định sẽ kiên quyết từ chối Hệ thống.

Sống lại lần nữa ở cái thời đại này thật quá sức kinh khủng, còn không bằng hy sinh nơi chiến trường.

Ngày trước còn chưa để ý, nhưng chăm chú quan sát thời đại này một thời gian, cô mới phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ - ở thời này, sinh sản vẫn dựa theo cách nguyên thủy nhất...

đó chính là để phụ nữ mang thai!

[Streamer V]: Lạc hậu đến đáng sợ!

Nếu còn ở Liên Bang, hành vi lãng phí nhân lực như vậy đã bị trừng trị từ lâu rồi.

Người xem trong phòng livestream đều cảm thấy Streamer hôm nay cứ quái lạ thế nào ấy, sau khi hiểu rồi mới biết cô đang phàn nàn cái gì.

[Xấu]: Hửm, phụ nữ mang thai rồi sinh nở... cái này có vấn đề gì à?

Sao tôi thấy mặt Streamer nhà mình trông khiếp khiếp như thể vừa mở ra một cánh cửa dẫn đến thế giới mới vậy...

Cơ mà, bà bầu vừa nãy đi qua bụng to dã man, tôi còn thấy mệt thay.

[Sông Cạn Đá Mòn]: Ở thời cổ đại, điều kiện y tế không được tốt như giờ, phụ nữ sinh con chẳng khác nào bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan, không cẩn thận là mất mạng như chơi.

Xem mấy bộ tiểu thuyết trạch đấu, cung đấu, phụ nữ khi sinh con không chỉ gặp phải vấn đề tự nhiên là khó sinh đâu, còn phải đối mặt với ác ý của người khác nữa.

Có cảm giác mỗi một người phụ nữ ở thời này đều là chuyên gia phá thai ấy, cơ mà chắc nhà bình thường cũng không đến nỗi thế.

Người xem livestream khá đa dạng, độ tuổi nào cũng có, thậm chí còn có rất nhiều phụ nữ đã từng sinh con.

Nhắc đến chủ đề này, ai ai cũng ca thán, nào là lúc mang thai mệt mỏi như thế nào, rồi sự đau đớn khi sinh nữa.

Nói chán nói chê, một người xem đột nhiên nghĩ đến lời phàn nàn của Khương Bồng Cơ, vô cùng tò mò về việc người ta sinh em bé như thế nào trong tương lai.

[Tim Yếu Ngâm Đá]: Nói tới thì, hình như Streamer chưa kể sinh con ở thế giới tương lai như thế nào nhỉ.

[Mì Ăn Lẩu]: Ừ há, chắc thời ấy thụ tinh ống nghiệm phải phổ biến lắm rồi?

[Xuân Lạnh]: Chắc là có đấy, nhưng cứ thấy không phù hợp với sinh đẻ tự nhiên, mà còn dễ dẫn đến vấn đề đạo đức xã hội nữa...

Vì Khương Bồng Cơ vừa phàn nàn về cách sinh nở lạc hậu thời viễn cổ, nên người xem đều đoán, sinh đẻ ở thế giới tương lai chắc hẳn là cực kỳ đơn giản.

Hoặc là, gánh nặng mà người phụ nữ phải chịu không đáng kể, nếu không Khương Bồng Cơ đã không bực bội đến thế.

Trên thực tế thì đúng là như vậy.

Theo cách nhìn nhận của Khương Bồng Cơ thì việc để phụ nữ mang thai mấy tháng rồi mới sinh con là hoàn toàn vi phạm chiến lược chủ chốt - ưu tiên về nhân lực của Liên Bang.

Nếu có ai dám làm vậy ở thế giới của cô, chắc chắn sẽ bị Liên Bang trừng trị, bỏ tù vài năm.

[Streamer V]: Thế giới của tôi à, 100% là không dùng cách sinh đẻ dã man như vậy rồi.

Hiệu suất thấp, lại lãng phí nhân lực.

Với tình hình chiến tranh liên miên, cần nhân lực nhiều như ở Liên Bang, nếu như dựa vào hình thức sinh đẻ có hiệu suất thấp như thế này, thì toàn bộ nguồn nhân lực phụ nữ sẽ bị biến thành cái máy đẻ chứ không phải người.

Đó là hành vi vi phạm đến luật nhân quyền của Liên Bang.

Khương Bồng Cơ dù bất mãn thế nào đi nữa, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng: khoa học kỹ thuật, văn minh và lực lượng sản xuất quyết định kết cấu xã hội.

Sinh sản không thể thiếu phụ nữ, mà sinh sản cần thời gian và sức lực, nên phụ nữ ở thời này không thể rời khỏi chốn hậu viện.

Không thể tạo ra giá trị sản xuất đáng có, địa vị xã hội của họ dần dần bị giảm xuống.

Nghĩ đến đây, cô không kìm được mà oanh tạc Hệ thống: "Đều là chuyện tốt do mày làm đấy!"

Chết rồi cũng không được yên thân, hành vi này đã xâm phạm đến nhân quyền!

"Cô biết có bao nhiêu người đang xếp hàng chờ đến lượt trọng sinh không?

Cô còn trách tôi nữa hả?"

Đã không biết ơn thì thôi lại còn bị ăn mắng, có Hệ thống nào khổ như nó không?"

Mày nên biết một điều, xuyên qua hay trọng sinh không thể biến con lợn trở thành con người được."

Khương Bồng Cơ cười lạnh, bật chế độ độc mồm, "Người thông minh và có bản lĩnh, dù đi đến đâu cũng sẽ sống tốt, hoàn toàn không cần mày đến ngáng chân đâu.

Còn kẻ thất bại thì dù ở đâu cũng vẫn thất bại thôi, trừ phi trước khi trọng sinh, mày có thể tiện tay tăng chỉ số thông minh của chúng lên."

Đời trước của cô không phải tốt lắm sao?

Là Thượng tướng Liên Bang, Quân đoàn trưởng quản lý Quân đoàn 7, nắm trong tay 1/10 quyền phát biểu của Liên Bang.

Trừ Tổng Nguyên soái ra không ai được phép ra lệnh cô làm gì.

Thực lực của Quân đoàn 7 đứng top 3 trong toàn quân đội Liên Bang, cuộc đời của cô là hai từ in hoa "Miệt Mài" và "Kẻ Thành Công".

Cuộc đời của cô kết thúc khi đang trên đỉnh cao, cái chết có thể khiến người ta thăng hoa lần nữa, cô không hề nghi ngờ gì rằng mình sẽ có địa vị thế nào trong sử sách.

Chênh lệch kiếp trước và kiếp này quá lớn, khiến cô hận không thể bóp chết cái thứ khỉ gió này.

"Mày là cái thứ dư thừa chỉ biết ngáng chân người khác thôi!"

Câu kết luận lạnh lùng của Khương Bồng Cơ tạo thành công kích cực mạnh lên linh hồn của Hệ thống.

Nó chỉ hận không thể cuộn tròn lại, tủi thân chết đi được, nó bị ký chủ ghét, lại còn bị mắng là cái thứ chỉ biết ngáng chân.

Vì không muốn tiếp tục bị ghét nữa, nó thấy mình cần phải thăng cấp, miễn sau này lại bị khinh rẻ.

"Ký chủ à, cô mà còn như con gà trống thừa cơm quang quác vậy, tui sẽ nổi loạn cho mà xem!"

Hệ thống cũng làm ầm lên, nỗi buồn tủi có thể xuyên qua giọng nói máy móc mà truyền tới, "Vốn còn muốn đợi hai ngày nữa, nhưng giờ tui quyết định rồi, phải thăng cấp ngay."

"Thăng cấp?"

Cô vừa dung hợp được chút vũ lực, thăng cấp Streamer, thì ngay sau đó Hệ thống cũng phải thăng cấp theo?

Khéo ghê ha, ha ha...

Hệ thống nói: "Trẻ con sẽ từ trẻ sơ sinh rồi lớn lên thành người lớn.

Làm Hệ thống của ký chủ, để đuổi kịp bước tiến của ký chủ, cũng để tạo nên sự ăn ý, dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, cung cấp cho ký chủ sự phục vụ hoàn hảo tuyệt đối, Hệ thống cũng phải thăng cấp theo từng cấp độ."

Dù sao thì, mỗi ký chủ đều không giống nhau, bất kể là thân phận, lai lịch, giới tính, tính cách hay thói quen...

đều là độc nhất vô nhị.

Hệ thống ở thuở ban sơ chỉ cài đặt trí tuệ máy móc, đương nhiên không thể đối xử với tất cả các ký chủ bằng thái độ giống nhau được.

Để gia tăng sự ăn ý với ký chủ, nâng cao dịch vụ phục vụ, Hệ thống cũng phải tu sửa và thăng cấp cho kịp thời đại.

Huống hồ, giờ nó còn bị Khương Bồng Cơ ghét cho như chó!

Nếu không thăng cấp, tạo cảm giác tồn tại mới, khiến cô phải lác mắt vì chức năng siêu mạnh của mình, thì những ngày sau này của nó ắt hẳn sẽ rất khó sống.

Nó sẽ khiến Khương Bồng Cơ hiểu được tầm quan trọng của nó, có được nó là có được bàn tay vàng siêu siêu mạnh, trở thành kẻ thắng cuộc trong đời người.

Nó nói: "...

Đương nhiên, là còn có thể mở khóa một số chức năng, hoặc căn cứ vào điều kiện của ký chủ mà sửa đổi một vài cài đặt...

Ngoài ra, Hệ thống muốn vận hành trơn tru và không xảy ra lỗi, cũng nên định kỳ kiểm tra và thăng cấp, download bổ sung dữ liệu cũng cần phải làm."

Khương Bồng Cơ khẽ gật đầu: "Ra là vậy, mày đúng là nên thăng cấp, download dữ liệu bổ sung gì đó đi thôi."

Không nói đâu xa, tính cách và tác phong làm việc cứng nhắc như vậy thật sự có hơi tương khắc với cô.

"Phải rồi, thăng cấp trong bao lâu?"

"Lần đầu thăng cấp, dữ liệu cần download và cài đặt không nhiều, tiêu tốn khá ít thời gian, khoảng 12 tiếng thôi.

Để không làm lỡ việc ký chủ livestream hàng ngày, Hệ thống sẽ chọn lúc ký chủ đóng cửa phòng livestream mà tự động thăng cấp."

Khương Bồng Cơ nhíu mày: "Vậy là tao chỉ có thể được yên tĩnh trong 12 tiếng thôi sao?"

Hệ thống: "...

Cút đi!"

Khóc ngất trong WC mất thôi.
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 133: Ngụy uyên mặc kệ không làm nữa (1)


Tuy là lời khách sáo nhưng dù sao cũng phải đi, vì vậy hôm sau Khương Bồng Cơ vẫn khăn gói sang phủ của Ngụy Uyên để tạ tội.

Đối với Khương Bồng Cơ, Ngụy Uyên vẫn còn vài khúc mắc không tiện nói ra.

Tâm trạng xoắn xuýt như vậy khiến khuôn mặt Ngụy Uyên trở nên cứng ngắc, dù ông đã cố gắng làm dịu xuống, nhưng càng cố gắng lại càng phản tác dụng.

Biểu cảm khuôn mặt cứ xoắn thành một nùi.

"Bệnh phong hàn của thầy đã đỡ nhiều chưa ạ?"

Khương Bồng Cơ thân thiết hỏi han, "Trông sắc mặt người hơi tái."

"Không sao, đã uống thuốc rồi, chắc vài ngày nữa là khỏi hẳn thôi."

Ngụy Uyên xấu hổ vuốt vuốt chòm râu, ông nào có bệnh gì, rõ ràng là tức mà phát bệnh.

Do suy nghĩ không giống nhau, Ngụy Uyên tự lý giải theo ý mình về hành động tới thăm của Khương Bồng Cơ hôm nay.

Để mời được Ngụy Uyên về làm thầy dạy ở nhà cho Liễu Hi, Liễu phủ không tiếc tiền mà trả tiền học vô cùng cao.Không chỉ có học phí cao, mỗi tháng lại có đãi ngộ hậu hĩnh, lễ tết cũng không thiếu quà cáp, hỏi han thì ân cần.

Khắp quận Hà Gian, đãi ngộ của Liễu phủ đã coi như đỉnh của đỉnh.

Nhưng gần đây, Ngụy Uyên liên tục xin nghỉ.

Cho dù có lý do chính đáng, trong nhà thực sự có chuyện không tiện nói ra, nhưng không thể phủ nhận điều đó làm trễ nải bài vở của học trò.

Ngụy Uyên nghĩ lần này Khương Bồng Cơ qua thăm, chắc cũng có ý giục ông mau về tiếp tục dạy học.

Nghĩ vậy, trong lòng Ngụy Uyên không thoải mái cho lắm, thật xấu hổ cho cái mặt già của ông.

Học trò đã thấy được chuyện xấu của nhà ông, dù đôi bên đều giấu trong lòng không nói ra.

Nhưng Ngụy Uyên cũng không phải hạng dễ lừa, làm sao không đoán được Khương Bồng Cơ đã biết hết rồi?

Cứ tình hình này, dù ông có tiếp tục dạy học đi nữa, ngày ngày phải đối diện với gương mặt này, chính ông cũng thấy không thoải mái.

Nếu là như lúc trước, Liễu Hi học hành không đến nơi đến chốn, ông có trách mắng cũng là hợp tình hợp lý, nhưng giờ thì sao?

Ông thực sự không thể chịu được tình huống như thế!

Ngụy Uyên biết mình nghĩ nhiều, nhưng thực sự ông không khống chế được bản thân thôi nghĩ ngợi lung tung.

Người học trò này biết ông đang cố gắng che giấu, điều này khiến kẻ làm thầy như ông không thể đứng thẳng lưng trước nó được.

Bây giờ còn chưa phải lúc lên lớp đâu, mà ông đã cuống cuồng vậy rồi.

Nghĩ vậy làm Ngụy Uyên càng thấy phức tạp.

Khương Bồng Cơ làm như không thấy biểu cảm trên mặt Ngụy Uyên, mang quà đã chuẩn bị sẵn đẩy lên trước rồi nói: "Gần đây thầy không khỏe, học trò lại không thể đích thân qua thăm, cảm thấy hổ thẹn với sự dạy dỗ trước đây của thầy.

Đây là chút lòng thành của học trò, xin người chớ chê."

Ngụy Uyên vốn không định nhận, nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại đổi ý, để thị nữ đứng cạnh nhận lấy."

Hôm qua nghe con nói, Trọng Khanh đã trở về?"

Khương Bồng Cơ gật đầu đáp: "Phụ thân trở về đã được hơn nửa tháng, nhưng đi đường xá xa xôi không tránh được mệt mỏi, vậy nên vẫn còn đang ở nhà nghỉ ngơi, chưa từng ra cửa thăm bạn bè.

Phụ thân vẫn luôn sùng bái tài học của thầy, nếu thầy có ý muốn tới thăm, học trò sẽ truyền lời thay người."

Ngụy Uyên khẽ lắc đầu, "Liễu Hi" bây giờ hoàn toàn không có khí thế bức người như tối hôm qua.

"Nếu Trọng Khanh vẫn còn đang nghỉ ngơi thì ta cũng không tiện quấy rầy."

Ngụy Uyên chợt cười nói, "Còn cái câu sùng bái nãy con vừa nói, lời này cũng khoa trương quá rồi.

Ai mà không biết Trọng Khanh là người học sâu hiểu rộng có tiếng ở quận Hà Gian này chứ?"

"Thầy nói vậy là khiêm tốn rồi, chuyên môn của phụ thân và thầy không giống nhau, sao có thể so sánh được?

Nếu nói làm quan, đương nhiên thầy không thể so với phụ thân được, nhưng nếu nói về nghiên cứu học vấn, e là phụ thân không bì nổi thầy."

Khương Bồng Cơ mỉm cười đáp lại.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Ngụy Uyên vẫn phải nói, đứa học trò ngốc ngếch này từ khi trải qua vụ thổ phỉ đã biết ăn nói hơn.

Nếu là trước kia, chắc chắn đã ngu ngốc nói thật lòng, sau đó đắc tội ông khiến tâm tình của ông trở nên khó chịu.

Ngụy Uyên tính tình cứng ngắc bảo thủ, nhưng thực ra cũng thích nghe mấy lời bùi tai lắm.

Nhưng Khương Bồng Cơ đáp trơn tru quá, khiến mấy lời ông chuẩn bị sẵn từ trước trở nên vô dụng.

Vốn nghĩ là sẵn có bệnh trong người, rồi cộng thêm sức khỏe ốm yếu tạm thời nghỉ dạy ở Liễu phủ, để Liễu Xa tự mình dạy con vài ba tháng.

Lý do thì nghĩ xong hết rồi, nhưng giờ mà nói vậy thì ông lại thành kẻ không nói lý lẽ, chỉ chăm chăm muốn bỏ đứa học trò này.

Nghĩ nghĩ thế, Ngụy Uyên lại thấy rối quá chừng.

Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn ông, người xem dần thấy mất kiên nhẫn.

Hai "cổ nhân" khách khí đối đáp vòng vo với nhau, thì có gì đáng xem chứ?

[Tim Yếu Ngâm Đá]: Chán chết đi được Streamer ơi, bao giờ mới kết thúc thế?

Khương Bồng Cơ buồn cười trả lời lại bình luận của người xem.

[Streamer V]: Chán à?

Sao tôi lại thấy hoạt động tâm lý của Ngụy tiên sinh đây rất thú vị nhỉ?

Phòng livestream hiện lên vô số dấu ba chấm.

Mọi người: "..."

Streamer à, bọn tui ít học, cô đừng chọc bọn tui mà!

Nhìn lác cả mắt cũng không thấy biến hóa gì trên gương mặt Ngụy Uyên, càng đừng nói đến cái gì phân tích hoạt động tâm lý.

Giữa thầy và trò không thể thiếu mắt xích kiểm tra bài cũ, Ngụy Uyên cũng không ngoại lệ.

Ông biết tiến độ học tập của Liễu Hi, cũng biết thiên phú của nó ở đâu, những câu hỏi đưa ra cũng khá rõ ràng và dễ hiểu.

Hồi lâu sau, Ngụy Uyên cảm khái vuốt râu khen ngợi: "Tốt lắm, mấy ngày nghỉ cũng không có chữ thầy trả thầy."

"Là thầy biết dạy ạ."

Ngụy Uyên cười khổ, lắc đầu nói: "Phải là phụ thân con biết dạy mới phải."

Câu này cũng không phải khách khí mà là thật lòng.Trước kia dù ông có dạy thế nào, Liễu Hi vẫn như đứa đầu gỗ.

Không hiểu cũng không hỏi, mà hiểu cũng không nói, cái gì cũng giấu trong lòng, làm người ta thấy mà lo.

Đã vậy nó cứ làm cái mặt mờ mịt khó hiểu.

Ông bực mình mắng hai tiếng, thì nó sợ đến mức rụt cổ.

Trông nó đáng thương như vậy, ông lại không đành lòng nói nặng thêm câu nào.
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 134: Ngụy uyên mặc kệ không làm nữa (2)


Giờ nó cứ như thay đổi thành một con người mới, cử chỉ không những thoải mái hào phóng, mặt mày thì tự tin, thậm chí là kiêu ngạo.

Ngụy Uyên cũng khá là ngạc nhiên, mới có mười ngày không gặp mà thôi, sao thằng bé có thể thay đổi nhiều đến vậy?

Nhưng khi nhớ về lời Phong Cẩn nói hôm qua, ông lại nới lỏng sự nghi ngờ trong lòng mình.

Đương nhiên, Ngụy Uyên dù có nghĩ vỡ sọ cũng không thể ngờ đến, trong thân xác cậu đồ đệ ngốc nghếch của ông giờ đã là một người hoàn toàn khác.

"Trọng Khanh trước kia luôn nói mỗi người có sở trường riêng, người làm thầy phải biết quan sát, chú trọng tài năng bẩm sinh và hứng thú của học trò để làm giảm khuyết điểm, phát huy ưu điểm của học trò.

Giờ xem ra, ta đây không có cái nhìn thấu đáo như phụ thân con."

Ngụy Uyên chân thành nói.

Khương Bồng Cơ bỏ đi dự định muốn âm thầm xem kịch hay, bởi vì cô không có cùng suy nghĩ với Ngụy Uyên.

Cô là người biết rõ nhất, thành tích của Liễu Hi tốt hay kém, Ngụy Uyên không tránh khỏi có liên quan, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Ông ôm hết nghiệp học của Liễu Hi vào người, vậy đúng là oan uổng cho ông quá.

Kỳ Quan Nhượng từ đầu đến cuối chỉ im lặng ngồi một bên, theo dõi màn đối đáp giữa hai thầy trò, mà nói đúng ra là đang theo dõi Khương Bồng Cơ.

Anh ta cảm thấy cậu nhóc này rất thú vị, rõ ràng không phải hạng lương thiện gì mà vẫn cố tỏ ra là mình rất vô hại.

Thú vị, thật sự quá thú vị.

Khương Bồng Cơ rời đi rồi, Ngụy Uyên vẫn mặt ủ mày chau, Kỳ Quan Nhượng bình tĩnh dùng trà.

Xem chán chê kịch hay của cha vợ tương lai rồi mới chậm rãi mở miệng.

"Công Tào tiên sinh đang lo lắng cho Liễu Lan Đình sao?"

Ngụy Uyên cực kỳ tín nhiệm Kỳ Quan Nhượng, sự tín nhiệm ấy cũng có đôi phần đâm lao theo lao, dù gì tương lai cũng là cha vợ - con rể.

"Còn không phải hay sao?

Nếu tiếp tục chỉ sợ để lỡ dở con trai người ta, còn nếu mặc kệ, thì lại... khó xử..."

Khi Ngụy Uyên nói mấy từ cuối, gần như là kẹt lại trong miệng.

Kỳ Quan Nhượng cười: "Vậy thì có gì khó đâu, ngài cứ thôi việc là được, để Liễu Lan Đình tìm lương sư* khác."

*Lương sư = thầy tốt.

Ngụy Uyên nghe vậy lập tức lắc đầu: "Sao vậy được, Liễu phủ đối đãi với ta nào đâu có tệ, làm như vậy thì khác nào hạng tiểu nhân?"

Kỳ Quan Nhượng nghĩ nghĩ, chợt nghĩ đến một kế khác, anh ta khẽ cười thầm trong lòng, chắc hẳn kế này cũng đã trong tầm dự liệu của người nào đó rồi.

"Nếu vậy thì..."

Anh ta nghĩ ngợi rồi hiến kế, "Bạn bè Công Tào tiên sinh trải khắp thiên hạ, lẽ nào không có lấy một ai thích hợp làm thầy của Liễu Lan Đình?

Ngài cứ từ chối rồi chân thành nói ra lý do.

Vì không nỡ làm trễ nải nghiệp học của Liễu Lan Đình, nên tiến cử một người thầy khác thích hợp với cậu nhóc hơn.

Đến lúc đó, Liễu phủ ắt sẽ không hiểu lầm Công Tào tiên sinh, lại còn khen ngài có tấm lòng rộng lượng nữa."

Ngụy Uyên nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này của Kỳ Quan Nhượng, trong đầu ông lập tức hiện lên một cái tên, xem chừng cũng khá xiêu lòng rồi.

"Đây cũng là một cách hay, người đó cũng thật sự thích hợp với Lan Đình."

Ngụy Uyên nói đến đây thì ngập ngừng, "Không được, không được, người kia hợp thì hợp, nhưng tính tình quái đản, với cái tính của Lan Đình, nếu làm học trò của hắn ta chỉ e là sẽ chịu nhiều thiệt thòi."

Kỳ Quan Nhượng tò mò, là ai mà khiến Ngụy Uyên tiên sinh vừa muốn chọn, lại vừa không muốn chọn đến vậy?"

Không biết Công Tào tiên sinh chọn ai?"

Ngụy Uyên thuận miệng đáp: "Uyên Kính của quận Lang Gia, không còn ai thích hợp hơn ông ấy."

Nói đơn giản ra thì, Ngụy Uyên cũng khá có tiếng tăm trong nghề giáo.

Nếu phải chọn ai khác để tiến cử cho Liễu phủ thì cấp bậc của người ấy không thể thấp hơn ông được, không thì sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Chỉ là, cấp bậc cao hơn ông, lại hợp tính Liễu Lan Đình, rồi phải có đức nữa...

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một người.

"Uyên Kính tiên sinh của Lang Gia ạ?"

Kỳ Quan Nhượng kinh ngạc lặp lại.

Trước có từng đề cập qua, khắp Đông Khánh này, Kỳ Quan Nhượng kính nể nhất hai người, một là Liễu Xa ở Hà Gian, hai là Uyên Kính ở Lang Gia.

Với Liễu Xa, anh ta là đệ tử xuất thân bần hàn, lại là con lai ngoại tộc, muốn đến bái phỏng* cũng không có cửa.

*Bái phỏng: một thủ tục khi đến nhà chơi của người Trung Quốc xưa, đầu tiên là gửi thiếp tới tỏ ý muốn tới nhà chơi, có được sự đồng ý của chủ nhà mới được đến.

Còn Uyên Kính, nổi danh khắp thiên hạ, đệ tử trải khắp năm nước, học sinh trong thiên hạ có ai mà không tôn kính ông?

Nói thẳng ra, Uyên Kính tiên sinh là người cầm cờ đầu của nền giáo dục hiện tại!

Nghe nói, có vài đệ tử trước ngày thi còn thắp hương tế bái bài vị trường sinh của Uyên Kính tiên sinh, hy vọng ông có thể ban phúc cho mình trúng cử.

"Ừ."

Ngụy Uyên gật đầu, vuốt râu nói, "Ta với Uyên Kính có tình đồng môn, mấy năm gần đây cũng vẫn giữ liên lạc.

Ta nghĩ, nếu viết thư kể rõ ngọn ngành, ông ấy hẳn là có thể nể mặt ta mà nhận Lan Đình làm học trò.

Mà cho dù nó không được nhập vào môn hạ* của ông ấy, thì cũng có thể đến thư viện Lang Gia học hành.

Nho sinh, phu tử học rộng tài cao bên ấy nhiều vô số kể, nói chung là tốt hơn so với việc để Lan Đình học một mình."

*Môn hạ: Người Trung Quốc xưa, với bất cứ ngành nghề gì khi học hành thành tài có thể xuất sư tự lập môn hạ của riêng mình, tự mình làm chủ và thu nhận đồ đệ.

Nghĩ vậy, Ngụy Uyên cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

Kỳ Quan Nhượng cười khổ trong lòng: "Nếu là Uyên Kính tiên sinh, Liễu phủ chắc sẽ mừng lắm đây."

Ngụy Uyên tức giận hừ một tiếng: "Khắp Đông Khánh, thậm chí là Ngũ quốc, cũng không tìm được ai tốt hơn Uyên Kính."

Tuy nói người cùng ngành là kẻ thù với nhau, nhưng nếu đối tượng đổi lại là Uyên Kính, thì ông phục, tâm phục khẩu phục!Không nói đâu xa, chỉ kể đến chuyện mấy năm trước mình Uyên Kính tới Bắc Cương, dùng miệng lưỡi giành về được ba thành trì, ông đã không bằng rồi.Ở nơi khác, Khương Bồng Cơ như đã có dự tính nên luôn trong trạng thái vui vẻ.Người xem cũng thấy điều đó, nếu dùng lời của Hệ thống để miêu tả thì là "cười như một con hồ ly xảo quyệt khi đã thực hiện thành công mưu kế của nó".[Biển Xanh Một Tiếng Cười]: Mỗi lần thấy Streamer cười sáng lạn như vậy tôi đều cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra.[Hoa Cúc Của Hồng Quân Lão Tổ]: Ai bảo có chuyện không hay xảy ra?

Nói đúng hơn là, chuyện không may với người khác, nhưng là chuyện may mắn với Streamer nhà mình."

Lúc Khương Bồng Cơ xuống xe ngựa, đúng lúc có một con chim hỉ thước bay ngang qua, cô cười cười cảm thán một câu: "Có hỉ thước, vận may sắp tới cửa rồi đây."[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: Mỗi lần thấy Streamer ra vẻ thần bí là tôi lại thấy đau đau ở một số bộ phận.Khương Bồng Cơ nói chắc nịch: "Vội gì, hai ngày nữa sẽ biết cả thôi."

Đến Lang Gia xin học vốn không phải chuyện cô mong chờ, nhưng nếu muốn làm chuyện lớn thì phải chuẩn bị nhiều.Hoặc là không làm, chứ đã làm thì phải làm cho thật tốt.
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 135: Nông trang mất trộm


Dù Ngụy Uyên có ý muốn thôi dạy, nhưng Liễu phủ cứ thế chủ động cho ông nghỉ thì sẽ khiến người ta phật lòng.

Cách tốt nhất là để Ngụy Uyên chủ động xin từ chức, tiện tay viết cho cô một lá thư giới thiệu, tiến cử cô qua chỗ nào học cũng được.

Vì cuối cùng, cô cũng sẽ tới Lang Gia mà thôi, mấu chốt là ở chỗ "Ngụy Uyên chủ động từ chức"!

Như vậy Liễu phủ và Ngụy Uyên đều dễ bề ăn nói, đôi bên không làm phật lòng nhau.

Trước khi đến nhà Ngụy Uyên, Khương Bồng Cơ vốn không nghĩ nhiều đến thế.

Nhưng sau khi cẩn thận quan sát biểu cảm của ông, phỏng đoán diễn biến tâm lý, trong lòng cô cũng đoán được đôi phần, vị tiên sinh này biết đối nhân xử thế hơn cô tưởng.

Hoặc nên ngợi khen ông là một người thầy chân chính, thật lòng lo lắng cho tương lai của học trò.

Ở thời này rất chú trọng một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

Rất nhiều thầy dù biết bản thân không thích hợp dạy học trò, nhưng ngại mất mặt nên vẫn cố dạy, nhưng như vậy là làm hại học trò.

Ngụy Uyên tuy có chút tật xấu, nhưng ông làm người ngay thẳng, sẽ không làm học trò mình phải khó xử.

"Lang Gia... chậc, mong sẽ không khiến ta thất vọng."

Cô mở ra chiếc quạt đàn hương ra, nghiêng người dựa vào thành xe khẽ nhắm mắt, nhìn như thong dong nhưng trong đầu đang bắt đầu suy tính.

Chiến tranh ở thời này hoàn toàn không giống với thời đại của cô, có rất nhiều điểm bất đồng.

Nếu muốn làm lên nghiệp lớn, tranh giành thiên hạ, một phải có lương thực, hai là người, ba là địa bàn.

Lương thực thì không phải nói, nghĩ cách thì kiểu gì cũng có.

Cùng lắm là cướp của địch, lấy chiến tranh để nuôi chiến tranh cũng là một cách.

"Địa bàn" cũng dễ, Đông Khánh sớm muộn gì cũng loạn.

Qua mấy năm nữa, thừa dịp chiếm một chỗ cũng không khó, ở đâu thì cô đã chọn sẵn rồi.

Khó là khó ở yếu tố thứ hai - người!

Cái khác có thể dễ dàng xử lý được, duy chỉ có "người" là không thể tùy tiện.

"Người" ở đây không đơn giản chỉ có binh lính.

Lính thường có thể dùng tiền, dùng lương thực để giải quyết.

Chiêu binh mãi mã, huấn luyện sơ sơ là cũng ra hình ra dáng rồi.

Nhưng, nhân tài văn - võ ở tầm cao hơn thì không dễ mời thế được.

Thời này không mấy ai biết chữ, người biết chữ đã ít, người có tài lại càng hiếm.

Người có tài chân chính thường có mục tiêu và hoài bão của bản thân, nếu không thể khiến họ tin phục thì dù có nắm trong tay cũng vô dụng.

Khương Bồng Cơ không buồn phiền về việc thuyết phục họ, mà buồn phiền về việc không tìm ra nhân tài như thế.

Tìm được nhân tài đã rồi nói, các vấn đề khác có thể từ từ tính.

Dùng câu của cô mà nói thì là - đã lên thuyền của cô thì là người của cô!

Sống cũng vậy mà chết cũng vậy!

Thuộc hạ của cô chỉ có nghỉ hưu, đang tại nhiệm hoặc chết trận.

Ai đã lên thuyền rồi mà nửa đường muốn xuống thì cứ liệu thần hồn!

Đúng vậy, cô chính là kiểu người cố chấp không nói lý như vậy đấy, bởi vì cô hận nhất kẻ phản bội.

Trừ quan văn ra còn có quan võ, dù sao giành thiên hạ cũng không thể trông chờ vào một đám văn nhân xách đao ra trận được.

Yêu cầu về tướng lĩnh không giống như quân sĩ bình thường.

Kẻ sau chỉ cần chém giết, biết chút hành quân phối trận, không sợ chết, liều mạng giết địch là được.

Nhưng tướng lĩnh thì không như vậy, các vấn đề khi dẫn binh đánh giặc rất nhiều, không phải cứ có chút võ vẽ là làm được.

Cô biết không thể dùng tiêu chuẩn của đời trước để chọn người, nhưng cái cốt yếu là phải có lòng trung thành.Nghĩ vậy, cô thấy việc mình cần làm còn nhiều lắm.

Mà nói kỹ ra, giờ võ tướng cô có thể chọn còn ít hơn văn nhân nhiều, sầu ghê gớm.

Ừm, Streamer không lấy hoàng đế làm mục tiêu thì không phải Thượng tướng tốt - câu này cũng không sai đâu.

Khương Bồng Cơ vẫn giữ nụ cười hồ ly khiến đám người xem phỉ nhổ, không chờ phu xe lấy bục kê chân đã nhảy tót xuống xe ngựa.

"Từ Kha hồi phủ rồi à?"

Thấy gác cổng, Khương Bồng Cơ hỏi.

Mặt gác cổng ngơ ngác, không hiểu vì sao lang quân lại biết hay vậy, nhưng vẫn theo bản năng khom người đáp: "Thưa vâng, Từ Kha đã đợi được một lúc rồi."

"Chắc là gặp phải vấn đề gì rồi."

Khương Bồng Cơ cười, "Cư xử đúng mực vào, chú ý đừng để người ngoài ra khỏi phủ."

Gác cổng lại ngơ ngác tập hai, nếu là người ngoài thì phải là không cho vào phủ chứ, sao lại là không cho ra khỏi phủ?"

Nhưng làm kẻ hầu ở Liễu phủ, ai mà không biết nhìn mặt đoán ý, gác cổng cũng không phải ngoại lệ.

Hắn ngẫm nghĩ lời Khương Bồng Cơ vừa nói, bỗng nhiên vỗ ót, hiểu ra rồi!

"Người ngoài" ở Liễu phủ, không phải hai người vừa tiến phủ hôm qua thì còn ai vào đây?

Gác cổng nói Từ Kha đã đợi khá lâu rồi, nhưng Khương Bồng Cơ lại thấy cậu chàng ở thư phòng đọc sách đến quên trời quên đất, nào có gì là buồn bực vì chờ lâu chứ.

"Ở nông trang gặp chuyện gì khó khăn sao?"

Khương Bồng Cơ cũng không đánh tiếng trước mà bước vào rồi ngồi xuống trước bàn.

Từ Kha đang đọc sách đến mê mẩn thì bị cô làm giật mình.

Từ Kha lắc đầu, lấy từ trong ống tay áo ra một quyển sổ tự chế, chữ trên sổ bé li ti.

Giấy trúc có hạn, mà cậu ta lại là người tiết kiệm, viết chữ to lại lãng phí.

Khương Bồng Cơ nhận sổ nhìn lướt qua, trên giấy ghi rất rõ các hạng mục và số liệu, nội dung mạch lạc rõ ràng, dù chữ có nhỏ cũng không thấy rối.

Cô rất hài lòng, Từ Kha thực sự có tài quản lý, là một quản gia tài năng... nhưng vẫn thiếu người cộng tác tốt.

Cô nhớ tới vị Đô úy kia, trong đầu lại bắt đầu tính toán.

Từ Kha thấp giọng hỏi: "Lang quân phát hiện ra gì không ạ?"

Khương Bồng Cơ cười giễu, quăng quyển sổ lại cho Từ Kha, tức giận nói: "Nông trang có trộm mà ngươi còn mặt mũi đến nói với ta à."

Đúng vậy, số liệu trong sổ rất rõ ràng, Từ Kha không làm giả, nên vấn đề mới rõ ràng như vậy.

Dựa theo giao hẹn từ đầu, mỗi tháng Từ Kha có thể đến Liễu phủ lĩnh tiền, rồi dùng số tiền đó để mua lương thực và đồ dùng sinh hoạt cho mọi người ở bộ khúc.

Sử dụng khoản tiền này thế nào, làm sao để lợi dụng triệt để nó, đều do một tay Từ Kha lo liệu, giá cả mua vào cũng rất phải chăng.

Sau đó thì sinh chuyện, cô nhìn lướt qua những đồ Từ Kha đã mua và lượng biến đổi thì phát hiện điều bất thường.

Lương thực, vải vóc Từ Kha cố ý mua cho mọi người, thi thoảng có vài thứ bị thiếu.

Những thứ ấy hiện giờ không dùng đến, thời gian không đúng, số lượng cũng không chuẩn.

Thời gian không đúng là vì, lúc mới mua gia đinh về, Khương Bồng Cơ đã sai người làm cho họ mỗi người vài bộ đồ cho mỗi mùa.

Giờ cũng không cần cắt may thêm, dù là vật liệu phụ trợ cho việc huấn luyện thì số lượng cũng không chuẩn.

"Chưa bắt được sao?"

Khương Bồng Cơ dở khóc dở cười, cô nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ rằng lại là vì nông trang mất trộm.

Từ Kha thành thật nói: "Lang quân anh minh."

"Anh minh cái đầu ngươi ấy!"

Lần này, Khương Bồng Cơ thật sự là tức quá mà bật cười.
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 136: Này thiếu niên, cậu muốn ăn cớt à? (1)


"Nói đi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Lẽ nào ngươi không có chút manh mối nào về việc bị mất trộm, phải phiền đến ta?"

Khương Bồng Cơ cảm thấy Từ Kha vẫn cần rèn luyện thêm, cô rất không hài lòng với cách xử lý công việc kiểu này.

"Kha cho rằng, hiện tại lang quân thiếu một vị thủ lĩnh cho đội bộ khúc*."

Từ Kha nói với vẻ nghiêm túc.

*Bộ khúc: Vào thời Ngụy - Tấn Nam Bắc Triều có nghĩa là gia binh, tư binh (binh lính nuôi trong nhà).

Khương Bồng Cơ nghe vậy liền nhướn mày, Từ Kha không sợ vẻ mặt đó của cô, tiếp tục trình bày: "Những gì lang quân viết ra rất tốt nhưng hiện tại vẫn còn đang ở trong giai đoạn lần mò, không bằng lấy luôn cái có sẵn.

Huống hồ, lang quân và Kha đều không hiểu sâu về luyện binh, kinh nghiệm không dày dặn bằng những binh lính lão luyện."

Khương Bồng Cơ nheo mắt: "Ý ngươi là, người trộm đồ là binh sĩ lão luyện?"

Từ Kha gật đầu: "Vâng, Kha có thể khẳng định đó còn là người có chức tước."

Khương Bồng Cơ: "..."

Cho dù cô cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, nhưng cũng đã lờ mờ đoán ra được người trộm đồ của Từ Kha là ai.

"Chỉ là, những người này có tính cảnh giác rất cao, rất khó tiếp cận.

Nếu không phải Kha lúc từng làm du hiệp có học được phương pháp ẩn nấp, e rằng rất khó qua mắt được bọn họ.

Nếu như lang quân muốn chiêu mộ bọn họ thì có khi là phải đợi một khoảng thời gian."

"Những?

Tức là không phải chỉ một người?"

Từ Kha gật đầu: "Không chỉ có một, theo như tiếng bước chân và giọng nói của họ thì đoán chừng có khoảng mười người, hơn nữa đa phần đều đang bị thương."

Nếu như không phải bọn họ đang bị thương, không đi săn được, thì cũng không đến nỗi rơi vào cảnh chạy đến nông trang trộm đồ.

"Cũng thú vị đấy."

Khương Bồng Cơ vì chưa gặp những người này, nên cũng không dựa vào lời của Từ Kha để phán đoán thân phận họ.

Nhưng cô tin tưởng vào ánh mắt của Từ Kha, bằng không thì cậu ta đã trực tiếp gọi người đi bắt cướp rồi, cần gì phải cố ý đến đây để hỏi ý kiến của cô.

Cho dù, có không phải là người mà cô đoán thì có lẽ những người đó cũng có chút bản lĩnh.

"Ngươi sang phòng thu chi lĩnh thêm mười lượng, mua thêm mấy cân thịt, rồi đến phòng thuốc chuẩn bị thuốc trị thương.

Bọn họ thích trộm thì cứ để cho bọn họ trộm.

Nhớ cho kỹ, không cần giấu những người đó, phải để cho bọn họ biết chúng ta đã phát hiện ra, hơn nữa còn cố ý giúp đỡ bọn họ.

Một ngày không được thì tặng hai ngày, ngày nào cũng tặng, tặng cho đến khi nào đám người đó khỏi hẳn thì thôi, dù sao cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Đã ăn của cô thì cuối cùng vẫn phải trả lại thôi.

Cô đang thử, nếu như họ có lòng tự trọng, tất nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ, xấu hổ rồi sẽ có thiện cảm với chủ nhà đã cố ý giúp đỡ họ.

Khiến cho đối phương cảm thấy xấu hổ cũng là một cách để đối phương có thiện cảm với mình.

Nếu như bọn họ không có lòng tự trọng thì cô cũng sẽ thay đổi kế hoạch, ấn tượng về họ cũng sẽ xấu đi.

Dù sao cũng chỉ là tốn một chút gạo thịt, đầu tư tuy ít nhưng nếu thuận lợi, đảm bảo sẽ lãi to.

Nghe Khương Bồng Cơ nói xong, khuôn mặt Từ Kha lộ ra vẻ kinh ngạc.

Làm sao mà không kinh ngạc cho được?

Cậu thấy mình tính toán đưa người ta vào bẫy đã là vô sỉ lắm rồi, không ngờ lang quân nhà mình lại còn vô sỉ hơn.

Khương Bồng Cơ thấy cái vẻ ngu xuẩn này của của cậu ta, không hài lòng hừ một tiếng: "Loại người làm việc tốt mà giấu tên thì chỉ có hai loại.

Một là người tốt thật sự, hai là tốt theo kiểu không có đầu óc.

Ngươi cảm thấy lang quân nhà ngươi là kiểu người nào?"

Từ Kha im lặng, tính toán của lang quân không liên quan gì đến "người tốt" cả, nhưng lại rất khôn khéo.

Không chỉ muốn người ta biết là mình làm việc tốt, hơn nữa còn muốn người ta hổ thẹn với ân đức của cậu ấy!Nếu xét theo tiêu chuẩn đạo đức của thời đại này, trên mặt Khương Bồng Cơ hiện giờ đang viết hai chữ Vô Sỉ rất to!!!

Nhưng mà, cậu thích!!

Trên gương mặt Từ Kha hiện lên một nụ cười.

Khương Bồng Cơ phe phẩy cái quạt, bỗng dưng nói: "Hiếu Dư nên cười nhiều hơn mới phải, không thì sẽ phí phạm cái gương mặt xinh đẹp này."

Nụ cười của Từ Kha tắt ngúm, cứng đờ nói: "Lang Quân lại trêu Kha."

Cô cười giễu một tiếng: "Tối hôm qua ta đến ngõ Leng Keng cùng với phụ thân.

Tuy không vào ngõ, nhưng cũng vào một lầu xanh gần đó chơi đến nửa đêm.

Dù Hiếu Dư không chịu thừa nhận, nhưng sau khi so sánh kỹ, ta vẫn cảm thấy nhan sắc của ngươi đẹp hơn mấy vị nương tử đó cả trăm lần."

Từ Kha: "..."

"Hôm nào rảnh sẽ đưa ngươi đi cùng để mở mang đầu óc."

Khương Bồng Cơ cười, bổ sung thêm một câu.

Tại sao Liễu Xa lại đột nhiên có suy nghĩ đưa cô đến lầu xanh chơi?

Nói không dính dáng gì đến thằng nhóc này thì cô còn lâu mới tin.

Gây phiền phức cho cô mà còn muốn an toàn rút lui?

Nằm mơ đi!

Tuy tối qua cô cũng rất cũng rất vui, nhưng cô vẫn không thể xí xóa cho Từ Kha vụ cậu ta hố cô được.

Vẻ mặt của Từ Kha lúc này giống như kiểu đời không còn gì để luyến tiếc.

Cậu ta đã loáng thoáng nhận ra rằng lang quân nhà mình không chỉ bụng dạ đen tối mà còn thích chơi ác.

Chỉ hy vọng lang quân nhà cậu là "trai thẳng", nếu không thì cậu sẽ cảm thấy rất áp lực.

Tuy bây giờ người trong thiên hạ đều đang thịnh "long dương chi phích*", nhưng cũng có không ít trai thẳng xì mũi khinh miệt cái hiện tượng này, ví dụ như Từ Kha.

*Long dương chi phích: chỉ các mối tình đồng tính.

Khương Bồng Cơ không biết nỗi lo của Từ Kha, mà dù cô có biết thì cũng chẳng để ý.

Đầu tiên, tuy cô thích "nam - nam" nhưng thỏ không ăn cỏ gần hang, cô rất có nguyên tắc trong những vấn đề như thế này.

Trong trường hợp là cấp trên và cấp dưới, cô luôn giữ một khoảng cách an toàn với cấp dưới khác giới tính hoặc những cấp dưới là nữ đã có gia đình để tránh tạo ra scandal.

Đối với một người có yêu cầu cực kỳ cao về mặt tinh thần như Khương Bồng Cơ, cô không thể chấp nhận được chuyện làm cho gia đình nhà người khác vì mình mà tan vỡ.

***

Lần này, Từ Kha đến không chỉ để báo cáo mỗi chuyện này, chẳng qua chuyện nào quan trọng hơn thì nói trước.

"Sau khi các gia đinh sử dụng phương pháp của lang quân bày cho đều cảm thấy rất hiệu quả.

Tinh thần tập luyện của mọi người vào ngày hôm sau khá tốt."

Những người không thường xuyên vận động mà đột nhiên phải vận động với cường độ lớn, cơ thể sẽ sản sinh phản ứng ngược nghiêm trọng, nhẹ thì các cơ bắp căng cứng tê mỏi.

Điều này dẫn đến hiệu quả luyện tập của ngày thứ hai sẽ giảm xuống rất thấp vì bị ảnh hưởng bởi sự mệt mỏi của ngày đầu tiên.

Phương pháp mát xa mà Khương Bồng Cơ đưa cho Từ Kha có hình vẽ rõ ràng, được chú thích rành mạch phải dùng sức như thế nào, gần như là bất kỳ ai cũng làm được.

Từ Kha bắt những gia đinh đó học thuộc hết tất cả, vừa học vừa thực hành, hiệu quả rất tốt.

Theo như những gia đinh đó nói, lúc mới tập xong chân tay cứng đờ, bủn rủn, mất hết cảm giác nhưng sau khi thực hiện phương pháp mát xa xong thì thấy chân tay dần dần ấm lên, cảm giác tê cứng cũng nhanh chóng biến mất.

Khương Bồng Cơ cũng không ngạc nhiên trước phản ứng này.

Không chỉ như thế, phương pháp mát xa đặc biệt này còn có hiệu quả kích thích dây thần kinh của các cơ bắp, cho dù có yếu nhớt đi chăng nữa nhưng sau một thời gian tích lũy thì cơ bắp vẫn có thể tiếp tục phát triển, nâng cao tố chất của cơ thể và rất nhiều ích lợi đi kèm.
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 137: Này thiếu niên, cậu muốn ăn cớt à? (2)


"Ta đã đọc những gì ngươi viết.

Mới bắt đầu thì ai ai cũng dốc hết sức luyện tập thế nên biểu hiện của họ rất khá.

Nhưng quan trọng nhất chính là kiên trì, chăm chỉ luyện tập trong một hai ngày thì dễ, nhưng duy trì được cả một năm như thế mới khó.

Biến nó trở thành thói quen lại càng khó hơn nữa."

Khương Bồng Cơ không lạc quan được như Từ Kha, những người này đều không có tố chất của một tinh binh.

Cô đã từng dẫn dắt một đội quân hùng mạnh tinh nhuệ nhất, thành ra bây giờ rất kén chọn.

Nếu như chọn theo tiêu chuẩn của cô thì mấy nghìn năm nữa cũng chẳng chọn được mống nào phù hợp.

Đương nhiên, hình thức chiến tranh của thời đại này cũng khác nên điều kiện cũng không thể khắt khe đến mức đó.

Từ Kha thấy Khương Bồng Cơ không tỏ ra bất mãn hay hài lòng liền thầm thở dài.

Quả nhiên, lang quân là người làm chuyện lớn.

Không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì mà cậu có cảm giác, dã tâm của lang quân càng lúc càng rõ rệt."

Kha sẽ cố gắng đốc thúc bọn họ, đảm bảo sẽ không để lang quân thất vọng."

Từ Kha nghiêm túc bảo đảm.

Khương Bồng Cơ cười giễu một tiếng: "Ta thất vọng làm cái gì?"

"Nếu như không luyện tập nghiêm túc thì cái bọn họ đánh mất chính là tính mạng của bọn họ.

Ngươi nói cho bọn họ nghe, quận Mạnh của Thương Châu đang có bạo loạn, khó có thể dập tắt được.

Mà khoảng cách từ Thương Châu đến Hà Gian cũng không tính là quá xa.

Nếu như loạn dân tràn vào Hà Gian, đến lúc đó bọn họ không chỉ phải tiêu diệt thổ phỉ mà còn phải đối mặt với dân chúng bị ép phải trở thành thổ phỉ."

"Trước kia ta đã từng nói, Liễu Phủ không nuôi kẻ vô dụng.

Không muốn sống thì chỉ có chết."

Đôi mắt của Từ Kha mở to, dường như sự chú ý của cậu tập trung hết vào câu "quận Mạnh của Thương Châu đang có bạo loạn".

"Quận Mạnh?"

Từ Kha kinh ngạc đến mức hồn vía lên mây, lập tức hỏi lại, "Nơi này là cửa ngõ quan trọng của Đông Khánh, sao có thể bạo loạn?"

Khương Bồng Cơ trợn mắt: "Loạn thì loạn, có liên quan gì đến ta đâu?"

Từ Kha bị câu này của cô làm nghẹn họng.

Từ Kha chưa kịp nói tiếp thì Khương Bồng Cơ đã nói: "Ta chẳng qua chỉ là một dân thường, chuyện quốc gia đại sự đâu đến lượt ta lo?

Bạo loạn ở Thương Châu đã có trọng thần trong triều lo, đúng là không liên quan đến ta mà."

Từ Kha câm nín hoàn toàn.

"Lang quân nói đúng."

Dù trong lòng vẫn còn khúc mắc nhưng cậu vẫn tươi cười thừa nhận.

Từ Kha im lặng một lúc rồi nói: "Nếu như tin tức của lang quân là thật, e rằng hai ba tháng nữa bạo loạn ở Thương Châu sẽ truyền đến Hà Gian."

"Này thì chắc chắn rồi."

Tốc độ truyền tin ở thời đại viễn cổ đúng là rất chậm chạp, nhưng hai ba tháng đủ để tin bạo loạn ở quận Mạnh lan truyền đến Hà Gian.

Từ Kha chắp tay: "Nếu đã như thế, Kha có một yêu cầu hơi quá đáng."

"Yêu cầu quá đáng gì?

Cứ việc nói thẳng."

Từ Kha ngại ngần nói: "Tuy loạn dân sẽ không tràn vào Hà Gian được, nhưng cũng vẫn khiến mọi người hoảng sợ.

Kha sợ rằng, giá cả lúc đó sẽ bị đẩy lên rất cao.

Số tiền vốn để mua lương thực trong một tuần sẽ không đủ để mua được lương thực trong hai ba ngày."

Khương Bồng Cơ nhướng mày, thằng nhóc này định đầu cơ tích trữ lương thực?

Thời đại này lương thực là thứ quan trọng nhất, có lương thực trong tay thì không sợ gì hết.

Đúng như những gì Từ Kha nói, nếu như tin tức bạo động của Thương Châu mà truyền vào Hà Gian thì kiểu gì giá cả lương thực cũng sẽ tăng cao.

Nếu như Liễu Phủ đã biết tin trước, vậy thì nhân lúc giá cả vẫn đang rẻ mua vào với số lượng lớn để đề phòng.

Còn trong trường hợp bình thường, thì đây chính là một cách làm giàu rất tốt.

Cô vẫn còn nhớ kiếp trước, có không ít các thế lực lớn của Liên Bang lập nghiệp nhờ thủ đoạn buôn bán đồ dùng thiết yếu của quân đội kiểu này.

Mua với giá thấp rồi bán lại giá cao, sau cùng trở thành thế lực lớn đứng đầu một phương.

Nhưng sau khi cân nhắc, cô quyết định không làm.

Không phải là cô không muốn, mà là làm thế thì quá thất đức.

Tuy cô không có thiện cảm gì với thời đại này nhưng cô không thể bóc lột người dân như thế được.

Kẻ mạnh thực sự là người từng bước từng bước mạnh lên nhờ việc đánh bại những kẻ mạnh hơn mình, chứ không phải mạnh vì bắt nạt kẻ yếu hơn.

Tuy không tán thành, nhưng không thể không thừa nhận lời của Từ Kha đã nhắc nhở cô.

"Chúng ta không làm những chuyện thất đức, nhưng mà mua đủ lương thực cho gia đinh dùng thì vẫn được."

Khương Bồng Cơ nói, "Đến lúc đó ngươi sang bên phòng thu chi lĩnh thêm một khoản tiền, mua đủ lương thực cho những người bên nông trang trong khoảng nửa năm, ghi khoản đó là của ta."

Đông Khánh tuy suy thoái, nhưng sự uy hiếp đến từ bên ngoài vẫn còn.

Quận Mạnh Thương Châu nằm ở khu vực hiểm yếu, thế nên triều đình sẽ không bỏ mặc.

Hơn nữa, bạo động chỉ xảy ra trong phạm vi nhỏ không đủ để lan sang các quận khác, vậy nên chỉ cần tích đủ lương thực cho 20, 30 người ăn trong khoảng nửa năm là được rồi.

Từ Kha đợi một lúc lâu không thấy Khương Bồng Cơ nói gì thêm, cậu do dự hỏi: "Lang quân còn dặn dò gì nữa không ạ?"

Khương Bồng Cơ cau mày: "Không, ngươi có ý tưởng gì thì cứ việc nói, đừng có ề à."

Từ Kha bình tĩnh nói: "Lang quân không nhân cơ hội này mà trục lợi, bóc lột dân chúng thì đúng là đáng khen.

Nhưng người không làm thì những sĩ tộc khác ở Hà Gian cũng sẽ làm.

Nhà bọn họ ruộng đồng phì nhiêu, lương thực thừa thãi..."

Khương Bồng Cơ cười giễu: "Người ta đổ xô đi ăn một bãi cớt không có nghĩa là bãi cớt đó ngon, việc gì mà ta phải hùa theo bọn chúng?"

Từ Kha: "..."

"Không phải, chuyện Kha muốn nói không phải chuyện đó..."

Từ Kha hít một hơi thật sâu, cố gắng quăng cái ví dụ sống động đó ra khỏi đầu mình, thật là ám ảnh.
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 138: Bụng dạ đen tối đến mức rửa không sạch (1)


"Nhưng ngươi nói thế lại nhắc ta nhớ một chuyện."

Khương Bồng Cơ cau mày nghĩ, hình như cô đang nghĩ đến cảnh tượng nào đó rất thú vị, khóe môi cong lên thành một nụ cười rợn người, "Thánh nhân có nói, có hời mà không chiếm thì đúng là đồ ngu, chuyện này đúng là một cơ hội tốt."

Từ Kha há hốc mồm, vị thánh nhân nào nói ra cái câu thô bỉ vô lại như thế chứ.

Nếu như Khương Bồng Cơ đã quyết định phải làm chuyện gì đó vậy thì chắc chắn phải cần có vốn.

Còn về phần làm thế nào để biến số vốn nho nhỏ đó thành lớn, thậm chí còn có thể làm chấn động đến thế cục thiên hạ, cô cũng đã có phương hướng đại khái rồi.

Với lập trường và cách làm người của Từ Kha, không đời nào cậu ta xúi giục cô đi áp bức bóc lột dân chúng được.

Hay nói một cách khác, nếu tên nhóc này có cách thật thì đảm bảo nó sẽ chĩa về phía sĩ tộc giàu có... tính chơi trò "đen ăn đen"?

Chỉ trong thoáng chốc, trong đầu cô đã hiện lên những ví dụ điển hình của việc lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Cho dù hai thời đại khác nhau, nhưng bản tính hám lợi của con người thì vẫn thế.Khương Bồng Cơ mỉm cười nói: "Ngươi kể chi tiết kế hoạch ra xem nào, nếu như ta cảm thấy được thì có thể cân nhắc để áp dụng."

Từ Kha chắp tay nói: "Kha xin mạo phạm, mời lang quân lại gần đây."

Hửm... xem ra rất nghiêm trọng đây, phải nói thầm cơ mà.

Khương Bồng Cơ cười cười bước lại gần, Từ Kha nhỏ tiếng nói: "Trước khi bẩm báo, xin lang quân có thể giải thích cho Kha một chuyện.

Lang quân nghe được tin bạo loạn ở Thương Châu từ đâu, khoảng bao giờ thì lan truyền đến Hà Gian và các vùng lân cận?"

"Ban đầu là nghe được từ phía Văn Chứng, ngươi không biết Văn Chứng nhỉ, anh ta là một người rất thú vị.

Chắc là anh ta cũng nghe ngóng được từ các thương nhân đến quận Mạnh buôn bán.

Nghe nói Mạnh Gia Quân hống hách lắm, phái binh phong tỏa cả quận Mạnh, lập các trạm kiểm soát ở Thương Châu, nói rằng nhất định phải bắt bằng được tên phản nghịch đó về..."

Loạn dân chắc chắn sẽ không nhanh được như thế, mà các thương nhân thì khác, họ đi khắp nơi buôn bán nên có con đường lan truyền tin tức của mình.

Mạnh Gia Quân dù có tạm thời cầm chân họ nhưng không thể chặn không cho bọn họ đi buôn được.

Dù sao cảnh tượng phồn hoa này của Thương Châu cũng có một phần công sức của bọn họ.

"Tin tức này có đáng tin cậy không?"

Từ Kha hỏi."

Có, đảm bảo đấy."

Nghĩ đến đôi chủ tớ họ Mạnh đang trong phủ, Khương Bồng Cơ nhếch mép nở một nụ cười khát máu.

Còn có chứng cứ nào đáng tin cậy về chuyện bạo loạn ở Thương Châu hơn sự hiện diện của cái đôi chủ tớ này chứ?

Từ Kha trầm mặc nói: "Cày bừa vụ xuân vừa xong được một tháng, nếu như đợi đến lúc chuyện của Thương Châu ầm ĩ lên thì cũng phải tầm giữa hè.

Còn lâu mới đến lúc thu hoạch, mà lương thực tích trữ từ mùa trước cũng chẳng còn được bao nhiêu.

Nếu như chuyện này mà lan rộng ra khiến dân chúng hoảng sợ, ào ào mua lương thực tích trữ thì lũ thương nhân buôn gạo sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này?"

"Bản tính hám lợi của thương nhân từ xưa đã có."

Khương Bồng Cơ nói, "Ta đâu có lạ gì, ngươi định tay không bắt giặc à?"

Từ Kha kinh ngạc, sau đó nói với vẻ rất khâm phục: "Tay không bắt giặc?

Câu này của lang quân hình dung rất chuẩn xác."

Cô bình thản nói: "Nếu là như thế, ngươi vẫn cần một đợt lương thực để làm mồi."

Hai mắt Từ Kha sáng lên: "Tuy có phạm vào cái đạo của người làm quân tử, nhưng Kha đảm bảo, tuyệt đối sẽ không làm hại đến dân chúng."

"Ngươi đảm bảo với ta làm gì?

Hay là sợ ta không đồng ý?"

Khương Bồng Cơ bật cười.

Từ Kha chưa kịp nói thì cô đã bổ sung thêm một câu: "Con người ta xưa nay chịu cái gì thì chịu chứ quyết không thể chịu thiệt.

Kế hoạch tay không bắt giặc này, ta cũng thích."

Khương Bồng Cơ đã đoán ra được kế hoạch của Từ Kha.

Nếu đặt trong thời đại của cô thì kế này chẳng qua là trò trẻ con, nhưng với thời đại này mà nói thì nó cực kỳ bạo dạn, xuất sắc.

Người đời vẫn thường khinh bỉ thương nhân, đương nhiên sẽ không nghĩ đến phía sau sẽ có âm mưu như vậy.

Từ Kha không hổ là "quản sự sổ sách" mà cô coi trọng, có giác ngộ của một cao thủ quản lý nội vụ rồi đấy.

Mưu kế của cậu ta tương tự như chơi cổ phiếu, chỉ khác là nó "thô" hơn.

Cộng thêm việc truyền bá thông tin ở thời đại này rất chậm, thế nên có rất nhiều kẽ hở để lợi dụng.

"Nhưng mà..."

Khương Bồng Cơ chuyển đề tài, nói với vẻ khó xử, "Quan trọng là ngươi lấy đâu ra một lượng lương thực lớn như thế?"

Nụ cười trên mặt Từ Kha cứng đờ lại.

Cậu cực kỳ tự tin tin rằng, kế này có thể kiếm được một khoản lớn về cho lang quân, nhưng lại quên mất điều kiện cơ bản nhất – lấy đâu ra lương thực.

[Hạt Dẻ Rang Đường]: A hi hi ha ha hô hô, tha thứ cho tui, nhìn cảnh bạn Từ và chủ thớt nghiêm túc bàn nhau đào bẫy, nhưng mà lại quên mất điều kiện tiên quyết mà đau bụng quá... biểu cảm của hai người này cắt ra làm meme được đấy.
 
(Quyển 1) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 139: Bụng dạ đen tối đến mức rửa không sạch (2)


"Lang quân có cách rồi ạ?"

Từ Kha hỏi.

Thực ra Từ Kha mong Khương Bồng Cơ có thể nhờ Liễu Xa giúp đỡ.

Chi thứ hai nhà họ Liễu nổi tiếng giàu có, muốn thu mua một lượng lương thực lớn không phải là vấn đề.

"Có thì có, ta đang nghĩ... nếu như đã là tay không bắt giặc, thì tại sao chúng ta không làm triệt để hơn nữa?"

Khương Bồng Cơ nhếch môi cười cười, một nụ cười chuẩn mực không xa cách cũng không thân cận.

"Làm triệt để hơn nữa?"

Từ Kha hỏi.

[Kẻ Đột Nhập Xui Xẻo]: Mỗi lần Streamer nhà này cười kiểu này, bạn lại thấy da gà da vịt trên người dựng đứng hết cả lên, có ai đấy sắp xui xẻo à?

Người hiểu Khương Bồng Cơ nhất hình như chính là vị khán giả đu theo cô từ lần đầu tiên này.Cô híp mắt cười cười nói với vẻ sâu xa: "Hiếu Dư, ngươi có biết tên đầu sỏ gây ra bạo loạn ở Thương Châu hiện nay đang ở đâu không?"

Từ Kha không hiểu cái này thì có liên quan gì đến những chuyện vừa nói lúc trước.

"Nếu nói đến giàu có, cả cái Đông Khánh này có ai giàu bằng nhà họ Mạnh ở Thương Châu?

Dùng lương thực để đổi con trai, lời thế còn gì."

Từ Kha ngạc nhiên trợn tròn mắt, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Ý của lang quân là cái vị đó...

đang ở trong phủ?"

Khương Bồng Cơ xòe quạt che nụ cười xấu xa của mình lại, giọng đầy chế nhạo nói: "Ừ, lại còn tự vác xác đến tận cửa nữa cơ."

"Vậy là... lang quân định đóng giả làm thổ phỉ để bắt nhà họ Mạnh dùng lương thực đổi người?

Cách này không ổn, làm như thế khi Mạnh Lượng trở về nói vài ba câu, chẳng phải là chuyện này sẽ bị lộ sao?"

"Ngốc, lang quân nhà ngươi là loại người như thế sao?"

Khương Bồng Cơ cười giễu một tiếng, "Đương nhiên là để Mạnh Lượng tự tay viết tin sai tâm phúc* của mình mang về nhà họ Mạnh đòi lương thực.

Cái chúng ta cần làm chỉ là chuẩn bị người tiếp nhận lương thực, còn những cái khác không cần quan tâm.

Còn về phần tên Mạnh Lượng kia?

Ha ha, ngươi nghĩ với những gì hắn ta đã làm ra thì còn sống được nữa không?"

*Tâm phúc: tay sai tin cậy.

Ở thời đại này có một câu rất hay, người chết không biết nói chuyện, sẽ không tiết lộ được bí mật gì, nếu chết không toàn thây nữa thì càng hay.

Đương nhiên, câu này trong thời đại của cô thì sai bét, bởi vì thi thể còn có thể tiết lộ được nhiều bí mật hơn.Nhưng với cái xã hội lạc hậu của thời đại này, chỉ cần Mạnh Lượng chết là chẳng ai có thể tóm được nhược điểm của cô.

Từ Kha nghẹn họng: "Ý của lang quân là, lợi dụng Mạnh Lượng xong liền..."

Nói rồi, đưa tay lên vạch một đường trên cổ.

Khương Bồng Cơ giễu cợt: "Không ngờ trong mắt ngươi ta lại quá quắt như thế đấy?"

Từ Kha ngẩn ra: "Vậy lang quân tính thế nào ạ?"

Khương Bồng Cơ lắc đầu, tỏ vẻ ghét bỏ cái sự chậm hiểu của Từ Kha: "Có biết cái gì gọi là tiêu chí nhập môn của mưu mô không hả?

Đó chính là, cái gì lợi đều là của mình, tội lỗi là của người khác."

Từ Kha còn chưa kịp đánh giá một câu nào thì đám khán giả đã không thể kiềm chế được sức mạnh hồng hoang của mình nữa.

[Đại Phu Nhân Của Trang Chủ]: Chỉ có mỗi Streamer mới có thể miêu tả cái vô sỉ một cách thoát tục như thế.

[Trợ Lý Trinh Thám – Lông Xoăn]: Bạn là mem mới, cũng đã nghe kể về tội ác và sự vô sỉ của Mạnh Lượng, nhưng mà thằng nhóc này đúng là đen đủi mới gặp phải bác Streamer, tự dưng cảm thấy đau lòng thay cho em nó?

Không biết kiếp trước thằng nhóc này đã gây ra cái nghiệp gì mà kiếp này lại gặp phải bác Streamer nhỉ?

[Hồng Liên Thần Quân]: Đau lòng +1, gặp phải Streamer cao tay như thế này, chết lúc nào cũng không biết.

[Hạt Hướng Dương Vị Bơ]: #cười chảy nước mắt#, có mỗi mình mị chú ý đến mấy chữ "tiêu chí nhập môn" mà Streamer bảo à?

Không biết lên trình cao hơn còn như thế nào nữa đây...

Đối với hành động bắt nạt trẻ con của Khương Bồng Cơ, Hệ thống lại thấy đau đầu.

Hệ thống: "Nói thì như thế, nhưng không cẩn thận gameover thì sao, nhà họ Mạnh lần theo số lương thực đó tra ra cô thì làm thế nào?"

Khương Bồng Cơ đáp lại với vẻ dửng dưng: "Làm thế chẳng phải là vì thiếu vốn mua lương à?"

Nghe cô nói thế, Hệ thống cẩn thận nhìn vẻ mặt cô rồi do dự nói: "Ký chủ, cha của cô rất giàu mà, muốn mua bao nhiêu là có bấy nhiêu, căn bản không cần mạo hiểm như thế."

Nếu Khương Bồng Cơ đồng ý thì cũng có thể thông qua nó mua một lượng lương thực lớn, sao phải mạo hiểm như thế?Khương Bồng Cơ lại nói, "Có ba nguyên nhân khiến tao không làm như thế.

Một, Liễu Xa là Liễu Xa, tao là tao, số tiền đó là tiền phòng thân về già của ông ấy, tao không thể động đến được.

Thứ hai, đúng là tao có thể đổi lương thực thông qua mày, nhưng tao giải thích thế nào về nguồn gốc số lương thực đó đây?

Liễu Xa là một con cáo già, mày tưởng là con gái của ông ấy thì ông ấy không nghi ngờ à?"

"Còn về nguyên nhân thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất.

Hệ thống, mày không cảm thấy làm thế này sẽ thú vị hơn à?

Thứ có được quá dễ dàng thì lại càng không đáng quý."

Hay nói cách khác, nguyên nhân mà Khương Bồng Cơ thích làm như vậy là bởi vì chuyện càng nguy hiểm thì càng khiến cô cảm thấy thú vị.Cô thích được hưởng thụ quá trình để đạt được kết quả hơn là vị ngọt của kết quả sau cùng.Cảm giác thích thú khi được điều khiển tất cả.
 
Back
Top Bottom