Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

[BOT] Mê Truyện Dịch
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 195: Không gì không biết, chỉ cần đưa tiền (1)


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Hai nhóm người nghênh đón, một trong đó Mộ Khinh Ca nhận ra.

Chính là đám người Mặc Dương đến trước.

Nhóm còn lại mặc dù không biết, nhưng nhìn thần sắc kích động khi thấy Vệ Quản Quản và Vệ Kỳ cũng có thể đoán ra thân phận đám người kia.

Quả nhiên lúc Mặc Dương đi tới, người dẫn đầu đám kia cũng đi tới trước mặt huynh muội Vệ Kỳ nói: "Thiếu gia, tiểu thư!"

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt hắn cũng cung kính hô một câu: "Chu thúc."

Sau đó ba người tụ lại nói nhỏ với nhau.

Tuy không nghe thấy, nhưng Mộ Khinh Ca cũng có thể đoán được đại khái.

Đơn giản chính là nói cho nhau nghe chuyện trải qua khi phân tán.

Tầm mắt rút khỏi Vệ gia, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Mặc Dương hỏi: "Chỗ nghỉ đã an bài xong?"

Mặc Dương gật đầu: "Gia, phòng và nước ấm đồ ăn đã chuẩn bị tốt.

Chỉ là đồ ăn trong Trĩ thành thiên ngọt, sợ gia ăn không quen.

Thuộc hạ đã phái người đi tìm đầu bếp Tần quốc rồi, chắc hẳn sáng sớm ngày mai có hồi âm."

"Không cần phiền toái như thế.

Nếu đã tới Ly quốc, đương nhiên muốn thưởng thức mỹ vị Ly quốc.

Cho dù ăn không quen, có Ấu Hà là được."

Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, cảm thấy Mặc Dương có chút chuyện bé xé to.

Mặc Dương rũ mắt, thu liễm cảm xúc.

Kính cẩn nghe theo: "Vâng."

"Đi thôi, vào thành nghỉ ngơi."

Mộ Khinh Ca phân phó nói.

Mặc Dương gật đầu, mang theo người nhập vào đội ngũ Mộ Khinh Ca, chuẩn bị rời đi.

"Mộ Ca!"

Đột nhiên thanh âm Vệ Quản Quản truyền đến, làm Mộ Khinh Ca ghé mắt.

Nàng nhìn Vệ Quản Quản nhanh chóng chạy tới chỗ mình, đi theo sau còn có Vệ Kỳ và Chu thúc trong miệng bọn họ.

Những hộ vệ Vệ phủ cũng gắt gao đi theo.

Tới trước mặt hắc diễm, Vệ Quản Quản ngẩng đầu lên nhìn Mộ Khinh Ca, mở miệng mời: "Mộ Ca, nhà chúng ta ở Trĩ thành có một biệt uyển.

Không bằng huynh đi cùng với chúng ta đi."

Đuôi lông mày Mộ Khinh Ca khẽ nhướng, không lập tức từ chối.

Lúc này Vệ Kỳ cũng mang theo Chu thúc đi tới, giới thiệu với hai người: "Mộ Ca, vị này chính là tổng quản Vệ phủ chúng ta, Chu thúc.

Chu thúc, vị này ta mới nói với ông, là Mộ Ca đã cứu ta và Quản Quản.

Bọn họ đến từ Tần quốc, chuẩn bị đến phân viện Dược Tháp ở Ngu quốc học tập."

Vị Chu thúc này, tuổi tác đã hơn bốn mươi.

Tướng mạo thường thường, giữa mày lộ ra một cỗ trung khí.

Thời điểm Mộ Khinh Ca đánh giá ông, ông cũng đang đánh giá Mộ Khinh Ca.

Chỉ là ánh mắt đầu tiên, ông đã bị kinh diễm.

Khó tưởng được, thế gian cư nhiên có tiểu công tử tuyệt sắc vô song như thế.

Quả thực cho ông có nhận thức mới về cái đẹp.

Ánh mắt thứ hai, ông phát hiện trong nhóm người này tuổi tác không lớn.

Tổ hợp như vậy làm ông ngạc nhiên, trong nhà không phái người lớn ổn trọng đến lĩnh đội sao?

Ánh mắt thứ ba, ông mang nghi hoặc nhìn vào Mộ Khinh Ca, mới chú ý khí chất vị thiếu niên lang áo đỏ này không hề yếu kém.

Trầm ổn lạnh nhạt không hợp với tuổi.

Thẳng đến cuối cùng ông mới chú ý tới diễm mã Mộ Khinh Ca cưỡi.

Còn có những người khác đều cưỡi diễm mã.

Con mắt hơi co rụt lại, nghi ngờ trong lòng đã tìm được đáp án.

Đám người này xem ra không bình thường.

Không chỉ người người đều trầm ổn lão luyện, năng lực càng là bất phàm.

Những ý niệm này làm trong lòng Chu thúc đảo quanh, nhưng chỉ trong nháy mắt.

Vệ Kỳ giới thiệu xong, lúc nhìn ông thì ông cũng đã khôi phục bình thường.

Đồng thời phát ra lời mời: "Mộ công tử đã cứu thiếu gia tiểu thư, chính là đại ân nhân Vệ phủ.

Vệ phủ sao có thể để ân nhân nghỉ bên ngoài, thỉnh Mộ công tử cùng đi, để chúng ta làm hết lễ nghĩa của chủ nhà."

Đi biệt uyển Vệ phủ, tốt hơn so với chỗ khách điếm rồng rắn hỗn tạp.

Mộ Khinh Ca nghĩ, gật đầu đáp ứng.

Hai nhóm đội ngũ, trùng điệp đi vào trong Trĩ thành.

Biệt uyển Vệ phủ ngay bên trong Trĩ thành, chẳng qua so sánh thì đẹp và yên tĩnh hơn.

Vì vậy bọn họ vào thành cũng phải xuyên qua phiên chợ náo nhiệt ở Trĩ thành.

Lúc đoàn người đi qua một toà lầu có bề ngoài đặc biệt, Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn thoáng qua rồi lại nhàn nhạt thu hồi, không nhìn thêm.

Vệ Quản Quản cũng đang chú ý toà lầu này, cưỡi ngựa tới song song cùng Mộ Khinh Ca, hiếu kỳ hỏi: "Mộ Ca, huynh không muốn đi Vạn Tượng lâu sao?

Nãy vừa đi qua, còn không vào?"

"Không vội."

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt trả lời.

Nàng không lập tức rời đi, gấp làm cái gì?

Dù sao nếu Vạn Tượng lâu có tin tức dị hoả, chậm một ngày, tin tức kia cũng không mọc cánh bay được.

Thấy nàng như thế, Vệ Quản Quản cũng không biết nên nói gì.

Chỉ cái hiểu cái không gật đầu.

Một lát sau, nàng lại nói: "Tà Dương Quỳ mà nương muội cần, Chu thúc sớm đã phái người đưa trở về.

Ông ấy lưu lại chủ yếu là chờ chúng ta.

Huynh muốn dừng ở Trĩ thành này bao lâu?

Hay chúng ta cùng đi đi.

Dù sao huynh muốn đi Ngu quốc, cũng phải đi qua Đà thành."

Mộ Khinh Ca suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng: "Được."

Nàng có chút tò mò đối với bệnh của mẫu thân hai huynh muội Vệ gia.

Muốn nhìn một chút bệnh khiến cho vô số y giả và luyện đan sư thúc thủ vô sách, rốt cuộc là nghi nan tạp chứng gì.

Huống chi, huynh muội Vệ gia cho nàng cảm giác không tệ.

Phụ thân bọn họ cũng làm nàng có hứng thú kết giao.

Ra bên ngoài, có thêm vài bằng hữu kết giao là có lợi đấy.

Thêm bằng hữu là có thêm một đường, đạo lý này lúc Mộ Khinh Ca ở kiếp trước đã hiểu rõ.

Kiếp trước, nàng có thể trở thành No.1, có liên quan đến chuyện nàng giao hữu khắp nơi.

Có rất nhiều nhiệm vụ, các bạn của nàng đều sẽ âm thầm phối hợp hoặc tương trợ, làm nàng được tiện nghi, giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Tiện đà, nâng cao xác xuất thành công cho nhiệm vụ.

Giống như lần nhiệm vụ cuối cùng, nếu không phải nàng có bạn thân là hacker siêu cấp truy nã quốc gia, giúp nàng xâm nhập hệ thống đối phương, trộm được bản đồ hoàn chỉnh, còn đóng cửa hệ thống mười giây.

Thì nàng căn bản không có khả năng trộm được dược cải tạo gien từ chỗ đó.

Xuyên qua hơn nửa Trĩ thành, mới đến biệt uyển Vệ gia.

Sau khi tiến vào biệt uyển, Mộ Khinh Ca và người của nàng được an bài nghỉ ở một viện.

Cái viện này hoàn cảnh rất tốt, cũng khá lớn.

Hơn hai mươi người ở lại không tính là chen chúc.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt vừa tiến vào chủ viện, liền bắt đầu lu bù công việc.

Dẫn theo tỳ nữ biệt uyển, bắt đầu sửa sang lại.

Mộ Khinh Ca ngồi ở đình viện chờ, đứng bên người nàng là Mặc Dương.

Về phần huynh muội Vệ gia, đã trở về phòng mình rửa mặt nghỉ ngơi.

"Thăm dò sao rồi?"

Mộ Khinh Ca hỏi.

Môi mím chặt của Mặc Dương buông lỏng, nói với Mộ Khinh Ca: "Thuộc hạ vô năng.

Đã nhiều ngày tìm hiểu mọi cách, đều không có được chút tin tức liên quan đến Mộc Dịch và Phượng nương."
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 196: Không gì không biết, chỉ cần đưa tiền (2)


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Kết quả này, không làm Mộ Khinh Ca quá thất vọng.

Nàng sớm biết điều tra sẽ không có tiến triển.

Lấy bản lĩnh của Phượng nương, nam nhân nàng ta gả vào sẽ không phải là người bình thường.

Hai phu thê trẻ tuổi thiên tư trác tuyệt, lại không tìm được nửa điểm dấu vết khiến nàng tò mò.

"Nhưng thuộc hạ trong lúc tìm hiểu chuyện phát sinh ở Ly quốc mười năm trước, vô tình dò thăm được.

Mười năm trước đại công chúa Ly quốc ly kỳ biến mất, biến mất cùng còn có kiện chí bảo của Ly quốc."

Mặc Dương lại bổ sung.

"Đại công chúa Ly quốc mất tích?"

Hai con ngươi Mộ Khinh Ca hơi híp.

Đại công chúa Ly quốc, có liên quan gì đến bà chủ khách điếm ở Lạc Nhật trấn không?

"Tiếp tục điều tra."

Phân phó một tiếng, Mộ Khinh Ca không nói thêm nữa.

Trong mắt Mặc Dương, nàng đang chợp mắt.

Nhưng thực tế, nàng đang tiến vào không gian triệu Manh Manh ra.

"Chủ nhân chủ nhân, người tới làm kẹo đường sao?"

Manh Manh nhỏ như ngón cái lập tức nhảy ra, nịnh nọt trước mặt Mộ Khinh Ca một hồi.

Khoé miệng Mộ Khinh Ca hung hăng co lại.

Nàng luyện chế đan dược, lại bị Manh Manh coi thành kẹo đường.

Còn có lí lẽ hay không?

Mặt đen lại, nàng coi như không thấy Manh Manh nịnh nọt, quay người tiến vào phòng luyện khí.

Trong phòng luyện khí đã không còn đơn sơ như lúc trước.

Từ cửa hàng rèn sắt, biến thành căn phòng nghiên cứu phát minh ra vũ khí tinh vi.

Kệ trên tường chất đầy sản phẩm Mộ Khinh Ca nghiên cứu lúc trước, trên mặt đất cũng chồng chất tài liệu luyện khí.

Trên bàn làm việc còn đặt một vài sách cấm chế có liên quan.

Đó là phương pháp luyện khí bảo bối trọng yếu của Mộ Khinh Ca.

Mà giờ này trên bàn làm việc còn để thêm một vật, chính là chủy thủ đã giao dịch với Phượng nương.

Bán thần khí trong miệng Manh Manh.

Nàng cầm chủy thủ, vuốt trong tay một hồi.

Đột nhiên nói với Manh Manh: "Vì sao thanh chủy thủ này có thể xuyên qua phòng ngự cảnh giới và kết giới?"

Manh Manh thấy bán manh không có hiệu quả, đáng thương đếm lại đan dược còn dư trong túi mình.

Bỗng nghe thấy Mộ Khinh Ca hỏi chuyện, nâng lên đôi mắt to sương mù mờ mịt nhìn nàng, bĩu môi nói: "Manh Manh đói bụng."

Giữa mày Mộ Khinh Ca nhảy dựng, cười lạnh nói: "Bàn điều kiện với ta?"

Manh Manh vội lúc lắc đầu, nhu nhu nói: "Manh Manh không nói điều kiện với chủ nhân, người ta chỉ đang nói sự thật thôi.

Manh Manh đói bụng, đói nên cái gì cũng không nhớ nổi."

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, hung dữ uy hiếp: "Ngươi có tin ta từ nay không cho ngươi đan dược ăn?"

Manh Manh sững sờ, lập tức khóc lớn lên.

Tiếng khóc kia cực lớn, nước mắt đều chảy thành sông.

Vừa khóc, vừa ủy khuất nói: "Chủ nhân hư, chủ nhân hư.

Chỉ biết bắt nạt Manh Manh, Manh Manh có điểm nào có lỗi với chủ nhân, sao lại đối xử với bảo bảo như vậy!"

Moá!

Mộ Khinh Ca trợn mắt há mồm nhìn Manh Manh gào khóc.

Thứ này ngoài bán manh, còn có mặt phúc hắc như vậy hả?!

Giả bộ thuần lương đi lừa người, quả thực hết chỗ nói!

Bị tiếng khóc làm cho huyệt thái dương nảy lên.

Mộ Khinh Ca rốt cuộc chịu không nổi, rống lớn một tiếng: "Im miệng!"

Tiếng khóc im bặt dừng lại.

Manh Manh cắn môi, cố ý nén khóc, co lại nhìn nàng.

Biểu tình kia, cứ như nàng là kẻ đại ác không bằng.

Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Mộ Khinh Ca lấy một bình sứ chứa đầy đan dược, ném vào lòng ngực Manh Manh.

Tiếp được bình sứ nặng trĩu, Manh Manh lập tức thoải mái cười to.

Chỗ nào còn có bộ dáng thương tâm muốn chết?

"Chủ nhân muốn hỏi cái gì?"

Khuôn mặt nhỏ Manh Manh lập tức tới gần.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại không có tâm tình hỏi nàng chuyện chủy thủ.

"A!

Bảo bảo nhớ rồi.

Chủ nhân muốn hỏi sao thanh chủy thủ này có thể bỏ qua phòng ngự cảnh giới và kết giới.

À ừm, thật ra cũng không có khoa trương như vậy.

Chẳng qua là tương đối mà thôi."

Manh Manh ấn đầu nhỏ, nói.

"Có ý tứ gì?"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca quét qua, rơi vào người nàng.

"Ai nha, bảo bảo nên giải thích thế nào mới để cho chủ nhân ngây ngốc nghe hiểu được?"

Manh Manh rối rắm xoay vài vòng.

'Chủ nhân ngây ngốc' trong miệng nàng, làm Mộ Khinh Ca đen mặt.

Ngay lúc Mộ Khinh Ca muốn tát bay tiểu cô nương nhỏ như ngón cái, Manh Manh đột nhiên xoay người nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chủ nhân, thật ra rất nhiều vấn đề phải đến khi người kích hoạt huyết mạch luyện khí sư trong cơ thể, mới có thể rõ ràng.

Nhưng mà, nếu người đã hỏi bảo bảo, vậy bảo bảo vẫn phải trả lời người.

Bằng không sao có thể biểu lộ bảo bảo lợi hại!"

"Đừng nói nhảm nữa."

Khoé miệng Mộ Khinh Ca kéo lại, đen mặt.

Manh Manh dựng mi chống nạnh, đúng lý hợp tình nói: "Bổn bảo bảo đâu có nói nhảm."

"..."

Mộ Khinh Ca xoay người định ra khỏi không gian.

Nàng đã không còn ý nghĩ muốn biết được tin tức hữu dụng nào đó từ Manh Manh.

Nhưng lúc xoay người, nàng lại phát hiện chân mình bị giữ chặt.

Cúi mắt nhìn thì không biết khi nào mà Manh Manh đã rơi xuống bên chân nàng.

Lôi kéo vạt áo nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ mếu máo, ủy khuất nhìn nàng.

Thái độ chuyển biến quá nhanh, quá không có nguyên tắc, làm cho Mộ Khinh Ca nhận mệnh thở dài.

Ai bảo nàng mới vậy đã đầu hàng?

Hoặc có thể do ghét bỏ, mà nàng cũng không phân biệt ra nữa rồi.

"Nói."

Mộ Khinh Ca lạnh lùng nói.

Manh Manh vội gật đầu trả lời: "Thật ra chủy thủ này chỉ có thể phá vỡ phòng ngự cảnh giới dưới tử cảnh.

Về phần kết giới thì chỉ có thể bài trừ cấp thấp nhất.

Nhưng nếu chủ nhân có thể luyện chế hoàn thiện nó, nói không chừng có thể đề cao cấp bậc của nó."

"Ta hỏi vì sao nó có năng lực này."

Mộ Khinh Ca nghiến răng lặp lại vấn đề lần nữa.

"Manh Manh chuẩn bị nói tiếp đây, chủ nhân không cần ngắt lời."

Manh Manh nhíu mày, miệng đô đô nói.

"..."

Mộ Khinh Ca cạn lời.

Thấy Mộ Khinh Ca không nói, Manh Manh mới đắc ý ngẩng mặt nhỏ nói: "Luyện khí sư không phải ai cũng làm được, bởi vì chỉ có người kích hoạt huyết mạch Luyện khí sư thì mới có thể phân biệt được các loại thuộc tính của tài liệu luyện khí.

Lợi dụng thuộc tính tài liệu luyện khí, chế tạo khí giới thích hợp nhất.

Cái này là thiên phú Luyện khí sư, thanh chủy thủ này có năng lực như thế, nhất định là dùng tài liệu rèn thuộc tính không gian.

Bởi vì vô luận là phá vỡ phòng ngự hay bài trừ kết giới, đều có liên quan đến không gian."

Giải thích này, Mộ Khinh Ca hiểu.

Lúc trước nàng còn xem thường huyết mạch Luyện khí sư.

Cho rằng kể cả không kích hoạt huyết mạch, bằng vào phương pháp luyện khí nàng phát minh cũng có thể đi xa trên con đường luyện khí.

Hôm nay nghe Manh Manh nói, nàng mới hiểu được.

Nếu không kích hoạt huyết mạch, nàng và Luyện khí sư chân chính khác xa nhau.

Lần đầu tiên, chuyện kích hoạt huyết mạch Luyện khí sư đã được xếp vào mục ưu tiên nhất trong lòng Mộ Khinh Ca.

Nàng rời khỏi không gian, suy nghĩ đầu tiên chính là muốn đến Vạn Tượng lâu tìm hiểu tin tức có liên quan đến dị hoả.

Tuy dùng dị hoả để kích hoạt huyết mạch, là phương pháp Manh Manh tìm được trong đống sách cổ.

Không phải thủ đoạn chính quy, nhưng hiện tại Mộ Khinh Ca cũng chỉ có thể mạo hiểm.
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 197: Không gì không biết, chỉ cần đưa tiền (3)


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca muốn đi Vạn Tượng lâu, cuối cùng lại bị hai huynh muội Vệ gia làm bữa yến tiệc khiến ngăn trở.

Sau khi thử một hàng mỹ thực đặc sắc ở Ly quốc, Mộ Khinh Ca mang theo tâm tình ngọt đến ngấy, về tới sân viện chuẩn bị nghỉ ngơi.

Về chuyện Vạn Tượng lâu, chỉ có thể chờ sáng sớm mai lại đi.

Một đêm yên lặng.

Lúc sáng sớm vừa lên, Mộ Khinh Ca đã sớm thức dậy.

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản tới đây, Mộ Khinh Ca còn đang ăn cháo Ấu Hà làm.

Thấy hai người tiến vào, Mộ Khinh Ca hô: "Ngồi đi, có ăn cháo không.

Ấu Hà nấu cháo còn dư lại chút."

Vệ Quản Quản nhìn thoáng qua cháo loãng trắng nhìn thấy cả đáy bát, không có hứng thú nói: "Chúng ta còn muốn dẫn huynh ra ngoài ăn món ăn nổi danh Ly quốc, không ngờ huynh đã ăn sáng rồi."

Mộ Khinh Ca không chờ mong chút nào nói: "Buổi sáng ta thích ăn chút đồ ăn thanh đạm."

Vệ Kỳ ngồi bên phải Mộ Khinh Ca, Vệ Quản Quản cũng chiếm vị trí bên trái nàng.

Huynh muội hai người vây quanh nàng, cứ như vậy nhìn nàng không nhanh không chậm uống xong chén cháo.

Lúc nàng buông chén, Vệ Quản Quản mới nắm lấy tay nàng kéo lên: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo."

"Bỏ tay ra."

Đầu ngón tay Vệ Kỳ loé ra lục mang, đánh vào cổ tay Vệ Quản Quản khiến nàng bị đau buông tay Mộ Khinh Ca.

"A!

Vệ Kỳ thúi ngươi làm gì thế?"

Vệ Quản Quản che tay, nổi giận đùng đùng chất vấn Vệ Kỳ.

"Nam nữ thụ thụ bất thân."

Vệ Kỳ vỗ y phục mình, nhe răng cười đối Mộ Khinh Ca: "Ta và Mộ Ca đều là nam tử, không cần tuân theo lễ tiết."

Dứt lời, thò tay ra định ôm vai nàng.

"Vệ Kỳ ngươi dám!"

Vệ Quản Quản lập tức tung ra một đường lục quang, bổ về phía ca ca ruột.

Tư thế hai người này, như muốn khai hoả ngay trong phòng Mộ Khinh Ca.

"Đủ rồi!"

Mộ Khinh Ca quát lạnh một tiếng.

Hai người lập tức thu liễm khí tức, ngoan ngoãn đứng một bên.

Cẩn thận từng li từng tí liếc trộm thần sắc Mộ Khinh Ca.

Thấy nàng nghiêm mặt, hai người lập tức đổ hết tội lên đầu đối phương.

Liếc xéo nhau.

"Ta không thích ai tới gần, bất kể là nam hay nữ."

Liếc mắc cảnh cáo hai huynh muội một cái, Mộ Khinh Ca phất tay áo ra ngoài cửa phòng.

Thấy hai người kia còn thất thần, liền nói: "Không phải nói muốn ra ngoài à?"

Hai người lúc này mới như được giải huyệt, lao ra khỏi phòng.

Một trái một phải cùng Mộ Khinh Ca đi ra ngoài.

Thấy vị trí của mình bị người khác chiếm lấy, Ấu Hà và Hoa Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nhau cười.

Ra khỏi biệt uyển Vệ phủ, đằng sau ba người Mộ Khinh Ca có thêm sáu bảy người.

Ngoại trừ Ấu Hà và Hoa Nguyệt, Mặc Dương cũng đi theo.

Mấy người còn lại đều là hộ vệ Chu thúc phái ra bảo hộ huynh muội Vệ gia.

Khí tức trên thân những hộ vệ này không yếu, xem ra đều là cao thủ trong phủ.

Một đoàn người đi trên đường phố Trĩ thành, Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản đều tranh nhau giới thiệu cho Mộ Khinh Ca phong thổ Ly quốc.

Mộ Khinh Ca một bên nhìn, một bên nghe hai người nói, chỉ chốc lát đã tới trước cửa Vạn Tượng lâu.

Lúc này vẫn còn sớm, cửa ra vào của Vạn Tượng lâu không náo nhiệt như hôm qua.

Chỉ có mấy người lẻ tẻ đi ra ngoài cửa.

"Bọn họ nhất định là buôn bán, bán ít thứ tốt cho Vạn Tượng lâu."

Vệ Kỳ giải thích cho Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.

Mấy người đi vào Vạn Tượng lâu.

Vừa bước qua cửa, đã có một vị nữ tử xinh đẹp đi tới, cúi người cười nhẹ: "Các vị công tử, tiểu thư, hoan nghênh quang lâm Vạn Tượng lâu.

Xin hỏi có điều gì cần sao?"

Lễ nghi không thể bắt bẻ, làm cho người ta cảm nhận được phương pháp dạy bảo của Vạn Tượng lâu.

Chỉ là lúc nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt va phải Mộ Khinh Ca.

Nghiêm chỉnh huấn luyện trong mắt lại xuất hiện một vòng kinh diễm.

Cũng may nàng không lộ ra bộ dáng thất thố.

Nhanh chóng thu lại kinh diễm trong mắt, dẫn mọi người vào trong Vạn Tượng lâu.

Lần đầu tiên tới Vạn Tượng lâu, ánh mất Mộ Khinh Ca tùy ý quét một vòng.

Phát hiện đây chỉ là đoạn đường lớn, đối diện trên mặt tường treo khối mộc bài to.

Phía trên rõ ràng viết, mỗi tầng lầu cùng với cung cấp phục vụ.

Hai bên đại đường, nữ tử dung mạo xinh đẹp thanh lệ đứng chỉnh tề, giống với nữ tử đang tiếp đãi bọn họ, chờ đợi khách hàng tới cửa.

"Lầu một của chúng ta không tiêu thụ bất kì vật gì, chỉ là treo bảng nhiệm vụ.

Nếu công tử và tiểu thư cần mua cái gì, có thể lên lầu hai hoặc lầu ba."

Nữ tử tiếp đãi lễ phép nói.

Vệ Kỳ gật đầu, nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói: "Chúng ta chủ yếu là bồi vị gia này, ngươi tập trung hầu hạ huynh ấy tốt là được."

Nữ tử tiếp đãi hiểu ý, cảm kích nhìn Vệ Kỳ.

Liền chủ động đứng bên người Mộ Khinh Ca: "Công tử muốn cái gì, nói với Liên Nhi là được."

Nói xong, trên khuôn mặt tinh xảo của nàng còn dâng lên một mạt thẹn thùng.

Phảng phất bởi vì càng đứng gần Mộ Khinh Ca, càng kinh diễm.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca thanh lãnh dừng trên người nàng, không nhìn đến nàng đang thẹn thùng, gật đầu nói: "Vậy làm phiền Liên Nhi cô nương."

Nói xong, hai người đi về phía mộc bài treo cao.

Thấy hai người 'thân mật' đi cùng một chỗ, Vệ Quản Quản ghen ghét cong miệng, hung hăng chọc cánh tay ca ca mình, oán trách nói: "Đều tại ngươi, đem đồ lẳng lơ này đến bên cạnh Mộ Ca."

Vệ Kỳ tránh nàng đánh lén, cười khẩy nói: "Người ta chỉ làm công việc của mình thôi, có cái gì mà ngươi không quen nhìn?"

"Hừ!

Ngươi cố ý, Vệ Kỳ thúi!"

Vệ Quản Quản bất mãn hừ một tiếng.

Huyng muội hai người đấu võ mồm, không ảnh hưởng đến tâm tình Mộ Khinh Ca.

Nàng chăm chú nhìn nội dung trên mộc bài, cảm thấy hình thức kinh doanh của Vạn Tượng lâu thật đúng là mới lạ.

Bên cạnh mộc bài, treo rất nhiều thanh nhiệm vụ.

Có thể tuyên bố nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ.

Nghe xong Liên Nhi giới thiệu, nàng thu hồi mắt nhìn về phía Liên Nhi, nói: "Ta muốn nghe một ít tin tức, không biết Liên Nhi cô nương có thể dẫn đường."

Liên Nhi cười động lòng người, ôn nhu nói: "Thì ra công tử muốn nghe tin tức, vậy mời đi cùng Liên Nhi."

Nói xong, liền mang theo mọi người lên lầu.

Chỗ mua bán tình báo của Vạn Tượng lâu, nằm ở tầng ba.

Liên Nhi dẫn mọi người lên tầng ba, bên trong không hề có bóng khách nhân.

Chỉ có người trẻ tuổi đang ngồi sau quầy, chống tay vào đầu ngủ gật.

Mọi người đến, không ảnh hưởng đến hắn buồn ngủ.

Liên Nhi áy náy cười cười, gõ vang mặt bàn trước mặt tên ngủ gật kia.

Đồng thời giải thích với đám người Mộ Khinh Ca: "Bên trong Vạn Tượng Lâu Trĩ thành phần lớn đều là vật phẩm mua bán, hoặc tuyên bố nhiệm vụ.

Rất ít người tới mua bán tin tức."

"Hôm nay đúng là chúng ta tới hơi sớm."

Mộ Khinh Ca lý giải nói.

Bộ dạng khéo hiểu lòng người, thông tình đạt lý lập tức chiếm được hảo cảm của Liên Nhi.

Lúc này người trẻ tuổi sau quầy cũng bị đánh thức.

Xoa xoa con mắt buồn ngủ, lầm bầm nói: "Liên Nhi tỷ, chuyện gì vậy?"

"Sơ Thăng, khách nhân tới cửa còn mê man, cẩn thận chưởng quầy cho ngươi một gậy giờ."

Lời nói tuy trách cứ, lại khiến người nghe được cưng chiều trong đó.

Xem ra Liên Nhi và nam tử trẻ tuổi Sơ Thăng này quan hệ không tồi.
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 198: Không gì không biết, chỉ cần đưa tiền (4)


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nghe có khách nhân tới, Sơ Thăng lập tức lên tinh thần.

Ngước mắt nhìn một đám người đứng ở quầy.

Trong đó thân ảnh hồng y nhẹ nhàng tiêu sái hấp dẫn lực chú ý của hắn nhất.

'Thật là một công tử anh tuấn xinh đẹp!' trong lòng Sơ Thăng tán thưởng.

Tầm mắt không dấu vết thu hồi, Sơ Thăng ôm quyền chắp tay đối mọi người: "Chư vị khách quý, vừa rồi Sơ Thăng chậm trễ.

Có đắc tội gì, kính xin chớ trách!"

Tuổi hắn còn trẻ, nói chuyện lại cực kỳ lão luyện.

Mộ Khinh Ca không để bụng lắc đầu, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Không biết Vạn Tượng lâu có dị hoả, hoặc là có tin tức liên quan đến dị hoả?"

"Dị hoả?

Mộ Ca huynh muốn tìm dị hoả làm cái gì?"

"Mộ Ca huynh muốn tìm dị hoả?"

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản trăm miệng một lời hỏi.

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Không trả lời nghi hoặc của hai huynh muội, mà nhìn về phía Sơ Thăng.

Sơ Thăng không kinh ngạc như hai huynh muội Vệ gia, chỉ bình tĩnh lặp lại một lần: "Quý khách muốn tin tức dị hoả?"

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Xác định xong, Sơ Thăng lại cân nhắc nói: "Không biết quý khách muốn loại tin tức nào?"

"A?

Còn phân chia loại trong đó?"

Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc.

Sơ Thăng gật đầu, giải thích nói: "Dị hoả xem như một loại thiên địa.

Muốn biết phân loại và xếp hạng nào là một cái giá.

Muốn biết lai lịch và tác dụng, lại là một cái giá.

Nếu muốn biết tin tức dị hoả có khả năng tồn tại..."

Sơ Thăng cười cười, nói tiếp: "Thì lại là một cái giá khác."

Còn có nhiều kiểu như vậy.

Mộ Khinh Ca oán thầm.

Nàng từ chỗ Manh Manh mới biết được, dị hoả là loại lửa tồn tại từ khi thiên địa sơ khai.

Số lượng ít, vả lại khó có.

Cụ thể thế nào thì lại không biết.

Lời nói của Sơ Thăng khiến nàng rất hiếu kỳ.

Mím môi suy nghĩ một chút liền nói: "Nếu tất cả đều muốn, ta phải trả cái giá thế nào?"

Manh Manh tuy rằng biết không ít, nhưng nàng ấy đã ngủ say không biết bao nhiêu năm.

Tin tức so với bây giờ đã có chút chệch.

Nếu không đắt lắm, nàng nghĩ có thể cân nhắc mua hết tin tức.

"Công tử muốn hết?!"

Sơ Thăng giật mình nói.

Mộ Khinh Ca câu môi cười nói: "Chỉ cần Vạn Tượng lâu có."

Cái khẩu khí kia, quả thực giống như tài chủ eo quấn bạc triệu.

Sơ Thăng há to miệng.

Lại gật đầu một cái, cuối cùng mới cổ quái nói: "Vậy thì mời công tử chờ trong chốc lát.

Sơ Thăng vào trong xem có tin tức dị hoả không, xác định xong sẽ nói rõ với công tử."

Mộ Khinh Ca gật đầu đáp ứng, Sơ Thăng liền kéo xuống cửa sổ nhỏ trên quầy, rời khỏi.

Lúc này Mộ Khinh Ca mới có thời gian đánh giá bày trí tầng thứ ba.

Thật ra tầng thứ ba cũng không bày đồ vật quý trọng gì, ngoại trừ chỗ tủ quầy cao ở phía Sơ Thăng, thì chỉ có vài cái ghế tạo thành chỗ nghỉ ngơi.

Trên tường có treo chút tranh vẽ.

Viết vài câu tiếng thông tục: 'không gì không biết, biết gì nói hết, không nửa lời giấu diếm, chỉ cần đưa tiền.' Chỉ cần đưa tiền!

Bốn chữ trắng trợn không thể trắng hơn, làm cho khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi kéo.

Đột nhiên nàng cảm thấy mình nên kiểm lại gia sản của mình, nhìn xem có thể trả giá cho Vạn Tượng lâu không.

"Công tử, mời uống trà."

Trong lúc chờ đợi, Liên Nhi đã bưng khay trà tới tiếp mọi người.

Mộ Khinh Ca ngồi trên ghế, rũ mắt phẩm trà.

Trong lòng tính toán mình nên lấy ra đồ vật nào.

Giao dịch với Vạn Tượng lâu, cũng không cố định bằng tiền.

Chỉ cần ngươi lấy ra đồ vật Vạn Tượng lâu cảm thấy đồng giá, là có thể trao đổi.

Tiền?

Mộ Khinh Ca không cảm thấy tin tức dị hoả có thể mua được bằng tiền.

Huống chi nàng đi ra từ Mộ phủ, trên người không mang quá nhiều ngân lượng.

Chỉ có Mộ Liên Dung trước khi nàng đi một ngày, đưa cho nàng bốn năm chục vạn ngân phiếu.

Số tiền này đủ để nàng tiêu xài một đoạn thời gian dài, nhưng giao dịch với Vạn Tượng lâu, nàng lại cảm thấy không đủ.

Ngân phiếu không được việc, vậy chỉ có thể thay bằng thứ khác.

Lấy cái gì?

Võ kỹ?

Nàng còn đang thiếu đây này.

Luyện khí?

Thủ đoạn luyện chế binh khí đặc thù, hiện tại nàng chưa muốn lấy ra.

Vậy, còn lại cũng chỉ có đan dược.

Đan dược...

Trong lòng Mộ Khinh Ca có chút thịt đau.

Tuy nàng luyện chế không ít đan dược, nhưng phần lớn đều vào bụng Manh Manh.

Còn lại, đều là một ít đan dược cao cấp nàng giữ lại khỏi miệng Manh Manh.

Ở bên ngoài, giá cả một viên đan dược cao cấp, chính là giá trên trời!

Hiện tại dùng để đổi tin tức, có thể không khiến nàng đau thịt sao?

Tuy đau, nhưng nên tốn vẫn phải tốn.

Đạo lý này, Mộ Khinh Ca rất rõ ràng.

Đợi một hồi, cửa sổ nhỏ trên quầy lại được kéo ra, lộ khuôn mặt Sơ Thăng.

Hắn áy náy hướng Mộ Khinh Ca cười nói: "Để công tử đợi lâu."

"Sao rồi?"

Mộ Khinh Ca hỏi.

Sơ Thăng cười nói: "Công tử tới thật trùng hợp.

Tin tức dị hoả, Vạn Tượng lâu chúng ta đều có."

"Đều có?"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, trái tim nhảy lên vài phần.

Sơ Thăng gật đầu.

"Muốn trao đổi cái gì?"

Hai con ngươi Mộ Khinh Ca híp lại.

Nàng không che giấu bản thân nhất định phải có tin tức dị hoả, cũng không sợ Vạn Tượng lâu rao giá trên trời.

Có thể giao dịch bình thường là tốt nhất, nếu không được...

Cho dù là đoạt, nàng cũng muốn cướp tới tay!

Đáy mắt Mộ Khinh Ca hiện lên một tia sắc bén, che giấu cực tốt.

"Công tử nguyện ý muốn dùng gì đổi?

Tin tức này, Vạn Tượng lâu muốn không phải là tiền."

Sơ Thăng cười nói.

Đồng thời lại bổ sung: "Công tử yên tâm, Vạn Tượng lâu buôn bán không gạt già trẻ."

"Không cần tiền?

Vậy các ngươi muốn cái gì?"

Vệ Quản Quản nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng.

Sơ Thăng mỉm cười, giải thích: "Dùng đồ vật giá trị ngang nhau, hoặc là tin tức giá trị ngang nhau."

"Tên sai vặt nhà ngươi nói thật nhẹ nhàng, cái gì gọi là giá trị ngang nhau.

Là do chúng ta tính?

Hay do ngươi nói mới tính?

Lại nói, rất nhiều đồ vật vốn là vô giá.

Tin tức dị hoả của ngươi, đối với Mộ huynh có lẽ là ngàn vàng khó mua.

Nhưng Mộ huynh lấy ra vật mình trân quý nhất, không chắc là Vạn Tượng lâu cần.

Đây không phải chối bỏ giá trị của hàng sao?"

Vệ Kỳ đứng lên thay Mộ Khinh Ca cò kè mặc cả.

Sơ Thăng cười nói: "Vấn đề này, công tử nói rất khá.

Cho nên vật giao dịch, phải là đồ vật mà đa số phần đông tán thành giá trị của nó."

Nói xong mới chuyển mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói: "Đúng rồi, công tử.

Tin tức dị hoả, Sơ Thăng có thể làm chủ giao dịch với công tử.

Nhưng nếu công tử cảm thấy hứng thú với tin tức dị hoả, vậy nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ hộ tống."

"Có ý gì?"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé lên, hỏi.

Sơ Thăng thẹn thùng nói: "Xấu hổ, Vạn Tượng lâu chúng ta vốn không có tin tức dị hoả.

Cũng may vừa rồi lúc Sơ Thăng đi thăm dò tin tức có liên quan đến dị hoả, vừa vặn có người dùng tung tích dị hoả đổi lấy cơ hội một lần hộ tống."

Cư nhiên có người dùng tung tích dị hoả, đổi lấy hộ tống?
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 199: Không gì không biết, chỉ cần đưa tiền (5)


Edit: Diệp Lưu NhiênMộ Khinh Ca híp hai mắt, hỏi: "Hộ tống bắt đầu từ đâu, chấm dứt ở đâu?

Yêu cầu là gì?"

"Bắt đầu từ Trĩ thành, đến Hoán Đô.

Ba ngày sau khởi hành, cố chủ yêu cầu chỉ cần bình an đưa đến nơi.

Khi xuất phát, cố chủ sẽ đem tung tích dị hoả báo cho công tử.

Sau khi bình an đến Hoán Đô, sẽ lập tức giao ra bản đồ kĩ càng."

Sơ Thăng nói.Chỉ đơn giản là hộ tống an toàn?

Ánh mắt Mộ Khinh Ca suy tư.

Vệ Kỳ cũng nhíu mày nói: "Trĩ thành cách Hoán Đô không quá xa.

Người kia lại yêu cầu hộ tống, có phải trên đường sẽ có mạo hiểm gì chúng ta không biết?"

Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, đợi nàng quyết định.

Vệ Quản Quản không ầm ĩ, an tĩnh nhìn Mộ Khinh Ca.

Sơ Thăng cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ một bên.Giây lát Mộ Khinh Ca nâng hai mắt, bình tĩnh nói: "Được.

Hộ tống này, ta nhận."

Ánh mắt Sơ Thăng loé lên, mỉm cười, cũng không nói thêm gì.

Chỉ là sau khi Mộ Khinh Ca xác nhận giao dịch, lại hỏi: "Công tử...

Những tin tức khác về dị hoả còn cần không?"

"Cần, đương nhiên cần."

Khoé miệng Mộ Khinh Ca gợi lên tươi cười vòng cung.

Lòng bàn tay mở ra, một bình sứ trắng nõn xuất hiện trên tay.

Nàng bật nắp bình, một cỗ đan hương nồng đậm thấm người lập tức tràn ra, quanh quẩn toàn bộ tầng ba.Người ngửi được mùi đan, không khỏi cảm thấy thần thanh khí sảng.

Tinh thần chấn động.Không cần giải thích, tất cả mọi người đều cảm thụ được bình sứ trong tay Mộ Khinh không phải vật phàm."

Công tử, bình đan dược này..."

Ánh mắt Sơ Thăng nóng rực nhìn chằm chằm bình sứ, hận không thể đoạt về.Không chỉ có hắn, những người khác bao gồm huynh muội Vệ gia, đều dùng ánh mắt nóng rát nhìn chằm chằm cái bình.

Yết hầu trượt xuống nuốt một cái.Người ở đây ngoại trừ hai tỳ nữ của Mộ Khinh Ca và Mặc Dương, người còn lại đều khiếp sợ nhìn đan dược trong tay Mộ Khinh Ca.Bởi vì ở tam đẳng quốc, đan dược phẩm chất tốt nhất thật sự quá ít.Hơn nữa đan dược giống vậy đều đưa lên hội đấu giá, lấy giá trên trời.

Há có thể nhìn thấy dễ dàng?Mộ Khinh Ca trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đóng nắp bình lại, ngăn chặn đan hương tràn ra.

Hương khí tiêu tán, trong ánh mắt mọi người nồng đậm thất vọng và không muốn, đều lọt vào ánh mắt nàng.Khoé miệng nàng hơi cong, nói với Sơ Thăng: "Đã đủ?"

Sơ Thăng phục hồi lại từ khiếp sợ, theo bản năng định gật đầu.

Lại ở thời khắc mấu chốt tỉnh táo lại, nói với Mộ Khinh Ca: "Không biết hiệu quả đan dược này của công tử là gì?

Là đan dược cấp bậc nào?"

Ngữ khí hắn có chút dồn dập, không bình tĩnh như trước.

Có thể thấy được, viên đan dược kia của Mộ Khinh Ca đánh sâu vào hắn quá lớn."

Viên đan dược này, có thể ở vào thời điểm chỉ còn một hơi thở, bảo vệ ngươi một mạng.

Cho dù không thể cho ngươi khôi phục như ban đầu, nhưng có thể khiến ngươi ở thời khắc nguy cấp, bộc phát ra tiềm lực lớn nhất tránh thoát khỏi nguy hiểm, bảo trụ mạng nhỏ.

Còn có thể khôi phục đại bộ phận thương thế.

Ta gọi là Cửu Mệnh Hồi đan."

Mộ Khinh Ca vuốt bình sứ trong tay.

Động tác tùy ý kia, làm cho người trong phòng hãi hùng khiếp vía.

Lo nàng không cẩn thận rớt bể bình sứ."

Cửu Mệnh Hồi đan?!"

Hai con ngươi Sơ Thăng phút chốc co rụt lại.

Âm thầm trao đổi ánh mắt với Liên Nhi.Người sau vội vàng rời đi, mà Sơ Thăng thì ở lại.

Hít sâu mấy hơi, nỗ lực bình ổn hơi thở, cười nói: "Công tử xin chờ một lát.

Đan dược chi đạo, Sơ Thăng không tinh thông.

Liên Nhi tỷ tỷ đang mời đến trưởng lão trong lầu, nghiệm đan cho công tử."

Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu.Vệ Quản Quản tiến đến trước mặt Mộ Khinh Ca, nhỏ giọng nói: "Mộ huynh thật sự muốn lấy đan dược đổi tin tức?"

Đan dược này, dựa theo giới thiệu cũng không chỉ vẻn vẹn có thể cứu mạng mà thôi, còn có thể bộc phát ra tiềm lực.

Dùng ở chỗ mâú chốt, chính là thêm một mạng.

Có thể nói là nghịch thiên!Đối với nàng, dùng đan dược nghịch thiên như thế đổi lấy tin tức dị hoả, thật là không đáng.Nhàn nhạt lướt qua vẻ mặt Vệ Quản Quản khẩn trương, Mộ Khinh Ca gật đầu.Manh mối dị hoả tất nhiên lớn hơn, có liên quan đến huyết mạch luyện khí sư nàng có thể mở ra hay không.

Đừng nói là Cửu Mệnh Hồi đan, chính là muốn mười viên, ánh mắt cũng sẽ không chớp một cái.Với cả đan dược loại này, ở trong không gian nàng còn thừa năm mươi viên.

Đây là đan dược chuẩn bị sẵn cho Long Nha Vệ, mọi người vừa rồi nhìn chằm chằm không phát hiện, Mặc Dương không lưu dấu vết sờ bên hông mình.Thấy Mộ Khinh Ca gật đầu, ánh mắt Vệ Quản Quản như nhìn bại gia tử nhìn nàng.Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến.

Người còn chưa tới, thanh âm vang dội đã tới trước: "Là ai có đan dược lợi hại như vậy?"

Vừa dứt lời, một lão nhân ăn mặc trường bào màu trắng, thân thể như quả cầu, tóc bạc hạc nhan vọt tiến vào.

Tốc độ kia, hệt như đang lăn tới đây.Liên Nhi đi theo hắn, đuổi đến thở hồng hộc."

Đan trưởng lão, là vị hồng y công tử kia."

Liên Nhi vội vàng nói.Ánh mắt lão nhân sắc bén nhanh chóng đảo qua, lập tức tập trung vào Mộ Khinh Ca mặc hồng y duy nhất.

Đáy mắt khôn khéo của hắn hiện lên một tia kinh diễm, lập tức khôi phục thanh minh, đi tới hướng Mộ Khinh Ca: "Tiểu tử, chính là ngươi dùng đan dược đổi lấy tin tức dị hoả?"

"Không sai."

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Lão nhân thi triển uy áp với nàng, giống như đá chìm đáy biển, không dậy nổi chút gợn sóng.Đôi mắt lão nhân nhíu lại, duỗi tay mập ra: "Lấy ra đây."

Mộ Khinh Ca nhướng mày, không để ý đến thái độ của hắn.

Đem bình sứ thưởng thức trong tay, ném vào tay hắn.Theo động tác của nàng, trong lòng mọi người lại cả kinh.

Sợ bình sứ rơi xuống đất vỡ vụn.Đan trưởng lão Vạn Tượng lâu cũng bị hành động của nàng làm hoảng sợ.

Vốn là đưa một tay, lại biến thành hai tay tiếp lấy bình sứ.

Khuôn mặt mập mạp tức giận đến trướng phình, râu cá trê cơ hồ vểnh lên trời.Mộ Khinh Ca không thèm để ý chút nào, chọc giận Đan trưởng lão.

Hắn hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn nàng, mới mở nắp bình.Lập tức, đan hương khiến người vui vẻ thoải mái lại truyền ra.Hai tròng mắt Đan trưởng lão đột nhiên co rụt lại, một giây sau trừng đến tròn trịa, gắt gao nhìn chằm chằm miệng bình.Gần như không dừng lại, hắn đổ bình đan dược vào tay.Cuối cùng mọi người đều thấy rõ ràng được hình dáng thật của Cửu Mệnh Hồi đan!Đan dược tròn trịa tản ra thanh mang nhàn nhạt.

Đan hương tản mát có thể thấy được mờ mịt, như khói như hà.

Đan dược đổ ra, đan hương nồng đậm toàn bộ tầng thứ ba.

Mọi người gần như có thể cảm thấy được linh lực của mình rục rịch."

Đan mang màu xanh, đan hương thành hình.

Đây là đan dược cao cấp!

Hơn nữa còn là cực phẩm!"

Đan trưởng lão thất thanh nói.Ở tam đẳng quốc, đan dược cao cấp đã là trình độ luyện chế tối cao.

Hơn nữa có thể luyện chế ra đan dược cao cấp, không phải là lão gia hoả chìm đắm trong đan đạo mấy chục đến mấy trăm thì không thể.

Có thể luyện chế đan dược cao cấp cực phẩm lại càng ít.Điều kiện tiên quyết thưa thớt như thế, khó trách Đan trưởng lão thất thố như vậy.Hắn bây giờ cùng lắm chỉ có thể luyện chế ra đan dược trung cấp.

Trong bốn cấp bậc thứ phẩm, trung phẩm, cao phẩm, cực phẩm, hắn cũng chỉ miễn cưỡng tiến vào đan dược trung cấp cực phẩm mà thôi.Viên đan dược trước mắt này, người luyện chế ra nó, trọn vẹn vượt qua hắn một đại cảnh giới!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back