Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ

[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 186: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (17)


Editor: Nha Đam"Này!

Ngươi đừng đi!"

Cậu bé hét lên về phía Phong Thiển.Cô vẫn là người đầu tiên không muốn nói chuyện với hắn, Quân Kỳ không hiểu sao càng tò mò hơn về cô.Vốn dĩ, đối phương được Quốc sư đại nhân nhận nuôi cũng đủ để người khác tò mò về cô rồi.Bây giờ thái độ thờ ơ của cô lại khiến Tiểu Quân Kỳ càng thêm tò mò về cô gái nhỏ này.Tay Phong Thiển cầm cánh cửa, quay đầu lại nhìn hắn, ngữ khí có chút không tốt."

Làm gì?"

Tiểu Quân Kỳ đảo mắt hỏi cô: "Ngươi tên gì?

Ta là Quân Kỳ, thập nhị hoàng tử của nước Thiên Vinh ."

Khi cậu bé nói về thân phận của mình, trông cậu ta rất tự hào.Hiển nhiên là được nuông chiều từ bé.Còn cô gái nhỏ bên kia chỉ lạnh lùng đáp: "Ồ".Tiểu Quân Kỳ không khỏi trừng lớn đôi mắt.Tại sao cô lại không ngạc nhiên?Phong Thiển không muốn nói chuyện với một đứa trẻ ngốc nghếch, cô liếc hắn một cái, tiếp tục vươn tay đẩy cửa."

Này!

Ngươi còn chưa nói cho ta tên của ngươi!"

Quân Kỳ hét về phía Phong Thiển.Những người trong cung điện luôn đối xử tử tế với hắn, thậm chí còn tìm cách làm hài lòng hắn bằng mọi cách có thể, nhưng chỉ có cô gái nhỏ này là không coi trọng hắn.Điều này khiến hắn ngày càng muốn thay đổi thái độ của đối phương.Phong Thiển ngừng lại, nhàn nhạt thốt ra hai chữ: "Mộ Thiển."

Sau đó cô bước vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.Quân Kỳ đứng bên ngoài nhìn vào cánh cửa đóng chặt trước mặt, với vẻ mặt thất thần.Tiểu hài tử không vui mà đá đá hòn đá nhỏ ven đường.Tại sao cô ấy lại có thể như vậy nhỉ?Quân Kỳ trở về với vẻ mặt chán nản.Lúc này, bệ hạ và Mộ Bạch đã thương lượng xong.Quốc vương chỉ là hỏi Quốc sư một chút, đứa nhỏ đó có nguyện ý vào hoàng cung học hay không.Hắn có chút ngạc nhiên, đứa nhỏ đó vậy mà không muốn đi.Nếu như vậy, hắn cũng không miễn cưỡng.Lúc đi ra cửa, cả hai gặp Tiểu Quân Kỳ quay lại.Quốc vương thấy cậu bé có tâm trạng không tốt nên quan tâm hỏi: "Kỳ Nhi con bị làm sao vậy?"

Tiểu Quân Kỳ nhướng mắt nhìn Quốc vương, đau lòng nói: "Phụ thân, con đã nhìn thấy bé gái kia trong phủ Quốc sư."

"Ồ ~" Nhà vua rất thích thú, mặt mày lộ ra vẻ tò mò.Mộ Bạch sững sờ một lúc.Thiếu niên lạnh lùng không khỏi ngước mắt lên nhìn về phía cậu bé.Tiểu Quân Kỳ nói tiếp: "Nhưng cô ấy không muốn nói chuyện với con."

Quân Kỳ cảm thấy hơi xấu hổ khi nói điều này.Lần đầu tiên có người không thèm quan tâm đến hắn.Nói đến đây tiểu hài tử cũng có chút tức giận.Mộ Bạch cũng hơi ngạc nhiên.Cô gái nhỏ không đáp lại đối phương sao?Quân Kỳ bây giờ mới sáu tuổi, bằng tuổi Phong Thiển.Hai đứa trẻ trạc tuổi nhau sẽ luôn có một chủ đề chung khi chúng chơi với nhau.Và cô ấy thực sự ...

Không thèm quan tâm?Vốn dĩ cô có nói không muốn kết giao bạn bè, nhưng hắn lại cho rằng đối phương chỉ là nói chuyện phiếm, không muốn làm cho mình không vui.Lại là không nghĩ tới, cô thật sự không có ý định kết giao bạn bè.Nghĩ đến đây, thiếu niên không khỏi hơi nhíu mi, trong mắt có chút mê mang.Cô có vẻ khác với những đứa trẻ khác.Trước đây hắn đã nhận thấy Tiểu Thiển Nhi trời sinh rất thông minh, có rất nhiều chuyện, chỉ cần hắn nói nhẹ, cô hoàn toàn có thể hiểu được.Ngay cả tính cách cũng điềm đạm, tự chủ, không thích khóc lóc như những đứa trẻ khác.Quả thật, sau khi đưa cô về phủ Quốc sư, hắn hầu như không nghe thấy tiếng khóc của cô.Lúc đó chỉ cảm thấy bớt lo chứ không nghĩ sâu hơn.Giờ nghĩ lại, thật sự rất lạ.Quốc vương nhìn Quốc sư có chút giật mình, tò mò nhìn hắn."

Quốc sư đang suy nghĩ gì vậy?"

Quốc vương không khỏi tò mò hỏi.Lúc trước nhìn thấy Quốc sư đặt bút viết ở đại điện, sau đó lại gấp giấy lại, hắn đã cảm thấy hành vi của đối phương khá kỳ quái.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 187: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (18)


Editor: Nha ĐamBây giờ đối phương xuất thần như vậy, lại càng phải làm cho Quốc vương nghi ngờ.Mộ Bạch tỉnh táo lại, khẽ nói: "Không có chuyện gì, Thiểu Thiển Nhi chắc là sợ người lạ thôi."

Thiếu niên thản nhiên giải thích.Quân Kỳ ở bên kia vẫn còn đang phân vân.Quốc vương sửng sốt, sau đó cười nói: "Tiểu cô nương à, sợ người lạ là chuyện bình thường."

Nghe cuộc đối thoại giữa hai người lớn, Quân Kỳ chết lặng.Cô ấy sợ người lạ?Vậy thì không phải ghét hắn rồi ...Đôi mắt đứa nhỏ sáng lên.Cô gái nhỏ đó thực sự rất đẹp.Đó là cô gái xinh đẹp và dễ thương nhất mà hắn từng thấy.Trẻ con cũng có bản tính thích cái đẹp nên đương nhiên chúng cũng muốn chơi với những đứa trẻ ưa nhìn.Quân Kỳ đã bí mật quyết định tìm cô để chơi cùng.Sau đó, Quốc vương và Quốc sư trao đổi thêm vài lời, liền đưa Tiểu Quân Kỳ bái biệt rời đi.Mộ Bạch quay lại chỗ cũ để tìm cô thì phát hiện cô không còn ở đó nữa.Thiếu niên sững người, rồi quay về phòng ngủ.Quả nhiên thấy trên giường có một đống nhỏ nhô lên.Mộ Bạch cảm thấy hơi buồn cười.Có vẻ như cô gái nhỏ không có việc gì liền thích nằm trên giường ngủ.Bộ dáng lười biếng.Hắn chậm rãi đi tới, ngồi vào bên giường.Phong Thiển bởi vì vừa mới nằm xuống không bao lâu, còn chưa ngủ, vì vậy khi thiếu niên ngồi xuống, cô đã mở mắt."

Tiểu Bạch......"

Mộ Bạch nhìn xuống cô gái nhỏ và hỏi cô: " Hôm nay ngươi có nhìn thấy ...

Quân Kỳ không?"

Phong Thiển chớp mắt, đọc thầm 2 chữ Quân Kỳ.Có vẻ rất quen thuộc."

Đứa nhỏ đó?"

Cô gái hỏi đột ngột.Nghe được câu hỏi của Phong Thiển, Mộ Bạch không khỏi sửng sốt, sau đó muốn bật cười.Thiếu niên đưa tay lên xoa đầu cô, "Bản thân ngươi không phải là đứa nhỏ à."

Phong Thiển: "..."

Cô không phải là một đứa trẻ.Phong Thiển vươn tay, ôm lấy tay thiếu niên đang đặt trên đầu cô.Quốc sư không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy cô như thế này.Thiếu niên thanh lãnh tuấn tú khi cười dường như còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.Phong Thiển không khỏi ngay người.Nụ cười đẹp đẽ giây lát lướt qua.Mộ Bạch thông báo với cô: "Tiểu Thiển Nhi không còn quá nhỏ, đã đến lúc phải học.

Nếu không muốn đi học, ta có thể dạy ngươi."

Cô gái nhỏ cau mày.Cái gì?Thật là phiền mà.Không học không được à?Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo hệ thống đã trở lại để đổ thêm dầu vào lửa.[Leng keng ~ Chúc mừng kí chủ đã kích hoạt nhiệm vụ che giấu: Trở thành học sinh được phu tử coi trọng nhất nhất trong Học viện Hoàng cung. 】"..."

Học viện Hoàng cung?Học sinh được coi trọng nhất?Cô gái cắn môi.Trước đây không lâu, côtừ chối mảnh nhỏ đến trường học, hiện tại đột nhiên có nhiệm vụ như vậy ...Rối rắm một hồi, cô gái nhỏ nâng mắt liếc nhìn mảnh nhỏ, sau đó chậm rãi nói: "Tiểu Bạch..."

Mộ Bạch nhìn xuống cô gái, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Phong Thiển nghiến răng.Cô gái vồ vập lấy thiếu niên, dùng tay ôm lấy cổ Mộ Bạch.Đôi mắt đen xinh đẹp của cô gái nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ không chớp.Hắn giật mình.Sao lúc nào cũng thế này ... luôn khiến người khcá không kịp phòng ngừa.Đầu lười Phong Thiển chạm chạm răng nanh, thì thào nói: "Ta muốn vào trường trong cung học..."

Càng nói về sau, giọng của cô càng nhỏ.Mộ Bạch không khỏi dừng lại, một tia bàng hoàng lướt qua đôi mắt lạnh lùng của hắn, tiếp theo là một cảm giác mất mát không thể hiểu được.Vẫn ...

Muốn đi học?Tại sao lại có sự thay đổi thái độ đột ngột như vậy.Quốc sư cụp mắt xuống, mím chặt đôi môi mỏng.Chẳng lẽ cô không muốn hắn dạy, hay ...

Sự xuất hiện của Quân Kỳ đã khiến cô gái nhỏ thay đổi thái độ và muốn đến Học viện Hoàng cung để học tập.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 188: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (19)


Editor: Nha ĐamBất kể vì lý do gì, đều vô cớ khiến đáy lòng hắn rầu rĩ, cứ như thể hắn bị ủy khuất vậy.Mặc dù trong lòng có chút bối rối, nhưng vẻ mặt của Quốc sư vẫn bình thản như cũ, không có chút dao động.Hắn im lặng một lúc, vẫn yên lặng thỏa hiệp: "Được."

Tất nhiên, Phong Thiển cũng phiền muộn.Cô không muốn đến trường học một chút nào ...Hệ thống mỗi lần đều như vậy.Lần này lại còn quá mức như vậy.Mộ Bạch giơ tay nhẹ nhàng gỡ tay cô khỏi đầu mình."

Ta sẽ thu xếp."

Hắn lặng lẽ để lại những lời này, ánh mắt lạnh lùng, xoay người rời đi.Phong Thiển ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn phía sau mảnh nhỏ rời đi.Dáng người thiếu niên dong dỏng cao, nhưng lại khiến người ta có chút cô đơn.Phong Thiển nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của mình.Bị mảnh nhỏ gỡ ra.Hắn ...

Giận dỗi à?Cô bực bội quấn mình trong chăn bông.Đều do hệ thống hết.Hệ thống: "......"

Nhiệm vụ che giấu nằm ngoài tầm kiểm soát của nó, ai bảo ký chủ nhà mình lười cơ chứ...Mộ Bạch một mình đi đến thư phòng, sửa kinh sách cho quân vương.Hắn chấp bút viết, nhưng lại có chút lơ đãng.Mất nhiều thời gian mới viết xong.Quốc vương vô cùng ngạc nhiên khi nhận được thư của Quốc sư.Không phải từ chối sao?Tuy nhiên, việc các cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư vào cung là chuyện tốt.Về lý do cụ thể cho sự thay đổi thái độ của đứa bé đó, đều không quan trọng.Sẽ thật tuyệt nếu Quân Kỳ và đứa nhỏ đó có thể nhân cơ hội này vun đắp tình bạn thuở ấu thơ.Cũng giúp hắn mượn được sức của Quốc sư nhiều hơn.Quốc sư đích thân thỉnh cầu quốc vương chuyện vào cung học, đương nhiên phải nhanh chóng an bài.Trong xe ngựa.Ánh mắt của Quốc sư nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương trước mặt.Trong lòng không khỏi thở dài.Vẻ mặt đối phương hoàn toàn ủ rũ, không muốn đi mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.Ngồi ở trong xe ngựa lúc này, cô cũng không có vẻ hưng phấn cùng mong đợi, mà là buồn ngủ.Thiếu niên miễn cưỡng đứng dậy ngồi cạnh cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng.Với giọng điệu sủng nịch mà hắn thậm chí cong không để ý, hắn nói, "Nếu buồn ngủ thì hãy ngủ một lúc đi."

Phong Thiển chớp chớp mắt với vẻ bối rối, sau đó nép vào vòng tay của hắn, mê man chìm vào giấc ngủ.Cho đến khi xe ngựa tới trường, cô gái nhỏ vẫn ngủ say không tỉnh giấc.Quốc sư phải ôm cô, ngồi yên trong xe ngựa.Không muốn đánh thức đối phương.Mọi người trong và ngoài trường nhanh chóng nhận ra cỗ xe của Quốc sư đại nhân.Tất cả đều tỏ vẻ kính trọng.Nhưng đã lâu không thấy Quốc sư bước xuống xe ngựa.Những lính canh bên ngoài không khỏi có chút kinh ngạc, họ bắt đầu thắc mắc người ngồi bên trong có phải là Quốc sư đại nhân hay không.Hoàng tử và công chúa nhỏ trong trường cũng tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ, hai mắt mở to tò mò nhìn xe ngựa của vị Quốc sư trẻ tuổi.Một số người trong số họ nghe nói rằng hôm nay, cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư sẽ đến trường để học với bọn họ.Một nhóm trẻ con không thể không nhìn chằm chằm ra cửa sổ.Trong mắt họ, Quốc sư đại nhân giống như thần tiên vậy.Mọi người xung quanh sẽ luôn bàn tán Quốc sư lợi hại cỡ nào, bọn họ ít nhiều đều đã nghe về điều đó, trong tiềm thức của bọn họ cũng tò mò và ngưỡng mộ vị Quốc sư trẻ tuổi này này.Phu tử trong trường bất lực nhìn một đám hoàng tử và công chúa nhỏ chen chúc bên cửa sổ, cũng không chuyên tâm đọc thơ.Không lâu sau, Phong Thiển cũng tỉnh dậy.Cô gái nhỏ chớp mắt, bối rối hỏi: "Tới rồi à?"

Thiếu niên khẽ "Ừm" một tiếng, sau khi ôm chắc lấy cô thì nhẹ nhàng nhấc chân lên.*********Định tranh thủ edit mấy chương vì mai tớ phải cầm máy đi sửa rồi nhưng mà lại bị đau lưng do 2 tuần vừa rồi ngồi bàn học nhiều quá 😂.

Thế nên nếu máy tớ sửa nhanh thì đến chủ nhật này mới có chương mới nữa nhé ^^
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 189: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (20)


Editor: Nha ĐamPhu xe bên ngoài nghe thấy động tĩnh thì vội cung kính kéo rèm xe ra.Sau đó......Mọi người nhìn thấy vị Quốc sư trẻ tuổi tuyệt thế vô song bước xuống xe ngựa, trên tay ôm một bé gái mặc áo hồng.Quốc sư đại nhân đích thân ôm cô gái nhỏ xuống xe ngựa, không nghi ngờ gì nữa lại gây ra một cú sốc khác.Bàn tay nhỏ của Phong Thiển kéo cổ áo Mộ Bạch, chớp mắt và hơi nhìn xung quanh.Đây là Học viện Hoàng cung?Mộ Bạch bước sang một bên, nhẹ nhàng đặt cô xuống, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.Cô gái nhỏ được dắt một cách ngoan ngoãn.Mộ Bạch lặng lẽ dẫn con nhỏ vào trường.Khi phu tử nhìn thấy Quốc sư, ánh mắt cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ, giọng nói có chút cổ quái: "Lão thần bái kiến Quốc sư."

Thiếu niên khẽ nói: "Phu tử không cần đa lễ."

Nói xong, thiếu niên lại đưa mắt nhìn cô, "Tiểu Thiển Nhi ở trường phải ngoan ngoãn, nghe lời phu tử nhớ chưa."

Quốc sư nhẹ giọng nói, phu tử nhìn kĩ cô bé mà Quốc sư đưa tới.Cô bé lớn lên xinh đẹp, đôi mắt cũng rất có linh khí.Hắn ân cần nói: "Tiểu tiểu thư có thể tự mình tìm một chỗ mà mình thích."

Lời của phu tử vừa rơi xuống, Quân Kỳ đang ngồi ở hàng ghế đầu đã sớm không kìm nén được, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói: "Thiển Thiển, ngồi bên cạnh ta đi!"

Phong Thiển: "?"

Cô sững sờ, ánh mắt rơi vào người đứng đối diện.Đứa nhỏ hôm ấy?Cô có nhớ là cô cùng với cậu ta không thân mà?Cách xưng hô trìu mến của Quân Kỳ với Phong Thiển không khỏi khiến Quốc sư giật mình.Những người khác trong trường cũng ngạc nhiên khi thấy Quân Kỳ và Phong Thiển.Công chúa Cùng Hoab: "Thì ra Tiểu Thập Nhị nói thật.

Hắn thật sự biết cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư."

Thập nhất hoàng tử: "Ta còn tưởng rằng hắn nói dối."

Thập ngũ hoàng tử: "Hiện tại xem ra là thật."

Cửu công chúa: "Tuy nhiên, cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư thực sự rất dễ thương!"...Tiểu hoàng tử và tiểu công chúa ríu rít trò chuyện.Quốc sư im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, ánh mắt có chút giật mình.Không phải ...

Không không thèm quan tâm sao?Thiển Thiển...Xưng hô thân mật như vậy, có vẻ thân quen rồi.Đáy lòng Quốc sư rầu rĩ.Hắn lặng lẽ nhìn xuống cô.Cô sẽ ...

Ngồi đó chứ?Phong Thiển nhìn Quân Kỳ, sau đó nhìn vào mảnh nhỏ.Cô bước đi bằng đôi chân ngắn ngủi của mình, từ từ đi qua Quân Kỳ, tìm một nơi không có ai gần đó và ngồi xuống.Mọi người đều ngạc nhiên.Thật bất ngờ, cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư lại không chọn ngồi cùng Quân Kỳ.Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ của Quân Kỳ là khiếp sợ sau đó lại sụp đổ.Thật mất mặt!Cô ấy thật quá đáng!Trước mặt nhiều người như vậy khiến hắn trở thành trò đùa.Tiểu hoàng tử bên cạnh Quân Kỳ hả hê, "Cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư không phải quen biết với ngươi sao."

Quân Kỳ: "..."

"Có liên quan với ngươi không?"

Quân Kỳ tức giận hỏi.Đối phương bị chất vấn một lúc, rồi lắc đầu.Quân Kỳ: "Hừ, ngươi cái gì cũng không bằng ta."

Hắn tốt xấu gì cũng cùng Thiển Thiển nói chuyện rồi."..."

Phong Thiển mang đồ vật ra vị trí của mình, rồi chạy đến chỗ Quốc sư.Ánh mắt Mộ Bạch lóe lên, hắn thấp giọng nói: "Vậy ta ...

Đi trước."

Cô gái nhỏ chớp mắt, gật đầu.Thiếu niên rũ mắt xuống, vừa muốn xoay người lại bị cô gọi lại."

Tiểu Bạch, chờ một chút."

Thiếu niên rũ mắt nhìn cô, trong mắt có chút nghi ngờ.Giọng nói nhẹ nhàng của cô truyền đến: "Ngươi ngồi xổm xuống."

Mộ Bạch dừng lại, mặc dù không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm xuống theo lời cô.Chỉ thấy bàn tay nhỏ của tiểu cô nương đè lại bả vai Quốc sư, nhẹ nhàng bẹp một cái bên sườn mặt của thiếu niên.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 190: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (21)


Editor: Nha ĐamHơi thở nhẹ nhàng của cô gần trong gang tấc.Bạch y thiếu niên sững sờ, đôi mắt xinh đẹp mê mang.Cô gái nhỏ lần này lại khiến người ta không kịp phòng ngừa.Huống chi, trước mặt rất nhiều người như vậy, cô gái nhỏ lại trực tiếp hôn lên.Toàn bộ trường lặng ngắt như tờ.Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.Đó chính là Quốc sư đại nhân!Tồn tại như một vị thần ở nước Thiên Vinh, không ai dám khinh nhờn vị Quốc sư trẻ tuổi này, ngay cả khi trong lòng có ý niệm gì không tốt cũng sẽ vô cớ cảm thấy đó là tội ác.Nhưng mà, cô gái nhỏ kia lại trực tiếp hôn lên.Mọi người đều sững sờ.Nghe đồn Quốc sư cực kỳ sủng ái cô gái nhỏ này.Đối với những tin đồn như vậy, mọi người vẫn hoài nghi.Suy cho cùng, với tính khí như vậy, không thể thực sự chiều chuộng một cô gái nhỏ không liên quan gì đến mình.Nhưng bây giờ, bọn họ không thể không tin.Nếu không phải thật sự cưng chiều, cô gái nhỏ sẽ không trực tiếp hôn hắn, Quốc sư cũng không ngồi xổm xuống để cô gái nhỏ hôn.Cho nên......Rõ ràng, tin đồn Quốc sư cưng chiều cô gái nhỏ này đều là sự thật....Sau khi cô gái nhỏ hôn một cái lên sườn mặt thiếu niên, cô mới chậm rãi dời đầu đi, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, đối diện cùng đôi mắt thanh lãnh của đối phương.Mộ Bạch mím môi, một cảm giác khác lạ tràn ngập trong lòng.Sau đó, vẫn là bất đắc dĩ giơ tay xoa xoa đầu cô."

Ta đi đây."

Thiếu niên nhẹ nhàng nói, ánh mắt dừng trên người cô không khỏi nhu hòa đi vài phần.Giọng nói cũng rất hay.Phong Thiển gật đầu, sau đó hơi nghiêng đầu hỏi: "Tiểu Bạch có tới đón ta nữa không?"

Mộ Bạch vội vàng gật đầu, giống như một lời hứa: "Có."

Sẽ tới đón ...

đúng giờ.Phong Thiển cong mắt, đi về chỗ ngồi của mình.Sau khi ngồi xuống, cô gái nhỏ ngước mắt, vẫy vẫy tay với Quốc sư.Mộ Bạch khẽ cụp mắt xuống, hạ cảm xúc trong đáy lòng xuống.Cuối cùng, Quốc sư nhìn cô gái nhỏ thật lâu rồi mới từ từ rời đi.Cho đến khi bước ra khỏi Học viện, Mộ Bạch vẫn có chút bối rối.Cô vẫn luôn gây ảnh hưởng đến tâm trạng của mình một cách không thể giải thích được.Một cảm giác kỳ dị mà xa lạ.Nhưng cũng khiến người ta vui vẻ....Trong trường.Sau một lúc im lặng, phu tử khẽ ho: "Được rồi, chúng ta tiếp tục giảng bài."

Vị phu tử tóc hoa râm cầm một cuộn giấy ố vàng, bắt đầu đọc thuộc lòng và giải thích.Tiểu hoàng tử và tiểu công chúa lại không có tâm trạng để nghe.Một tiểu công chúa ngồi ở phía trước Phong Thiển quay đầu nói chuyện với Phong Thiển: "Ngươi thật là tuyệt, có thể thân thân Quốc sư đại nhân~""..."

Cô chớp chớp mắt.Đối phương nói tiếp: "Quốc sư đại nhân thực sự rất đẹp, ta cũng muốn thân thân."

Đôi mắt của tiểu công chúa nhỏ đã sáng lên, trông rất háo hức muốn thử."

Aizz, thật hâm mộ ngươi."...Đối phương thao thao bất tuyệt không ngớt.Sắc mặt Phong Thiển nghiêm nghị, rốt cuộc nhịn không được, nghiêm nghị nói: "Quốc sư đại nhân là của một mình ta, ngươi không có cửa thân thân được đâu."

Tiểu công chúa sững sờ, sau đó nói: "Ngươi thật bá đạo."

Quốc sư đâu phải của một mình cô ấy đâu.Phong Thiển mặt không cảm xúc: "Hừ, ta chính là bá đạo như vậy đấy."

Hệ thống: "Ký chủ, ngươi thật ấu trĩ."

Phong Thiển: "Xin lỗi, ta mới năm tuổi thôi."

Hệ thống: "......"

Tiểu công chúa: "..."

Tiểu công chúa mặt xám xịt quay lên.Cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư thật là không dễ ở chung.Một lát sau.Phu tử đã giảng được nửa bài và bắt đầu đặt câu hỏi.Thật trùng hợp, tiểu công chúa vừa nói chuyện với Phong Thiển lại được gọi tên.*********Cuối cùng cũng edit được nửa thế giới này rồi T^T
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 191: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (22)


Editor: Nha Đam"Công chúa Nhạc Hề, ngươi hiểu câu vừa rồi như thế nào?"

Phu tử Lược Hiển nhìn công chúa nhỏ bằng ánh mắt hơi vẩn đục, giọng điệu bình thản và dịu dàng.Công chúa Nhạc Hề lo lắng đứng lên, bởi vì vừa mới nói chuyện với Phong Thiển nên không cũng nghe phu tử giảng cái gì.Cô thậm chí còn không biết vấn đề của phu tử đang nói là gì.Tiểu công chúa dùng tay bóp vạt áo, nhỏ giọng nói: "Phu tử, câu mà ngài nói là câu nào?"

Phu tử bình tĩnh nhắc lại: "Dục mang vương miện, tất thừa này trọng*."* Dục mang vương miện, tất thừa này trọng: Muốn đội được vương miện thì phải chịu sức nặng của nó (Câu nói này làm mình nhớ đến Sơn Tùng =))Nghe xong, công chúa Nhạc Hề cau mày suy nghĩ rồi ngập ngừng nói: "Vì vương miện làm bằng vàng và ngọc, rất nặng nên khi đội lên đầu phải chịu sức nặng của nó."

Tiểu công chúa nói xong liền yên lặng nhìn vẻ mặt của phu tử.Phu tử chỉ thở dài và ra hiệu cho cô ngồi xuống."

Sự lý giải của công chúa Nhạc Hề không sai, nhưng chỉ là nghĩa bóng mà thôi.

Còn ai có thể đứng dậy lý giải theo cách khác?"

Ánh mắt của phu tử nhẹ rơi vào các hoàng tử và công chúa phía dưới.Một đám củ cải nhỏ trong lớp đều nhíu mày.Cảm giác như những gì Nhạc Hề nói có lý.Còn có ý nghĩa khác à?Tiểu Quân Kỳ xung phong đứng dậy, "Thưa phu tử, ta nghĩ là, không ai cũng có thể đội được vương miện, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền đội vương miện.

Vì vậy, vương miện là biểu tượng của quyền lực, và sức nặng của nó có nghĩa là phải nỗ lực để trở nên cường đại hơn.

"Phu tử nhìn Quân Kỳ hơi mang ý tán thưởng, "Thập nhị hoàng tử lý giải như vậy, thật ra cũng rất độc đáo nhưng là còn thiếu một chút hương vị."

Mấy đứa nhỏ có chút choáng váng.Không thể không lầm bầm bên dưới."

Ta thấy tiểu thập nhị thật lợi hại, ta cũng không thể nghĩ ra được như thế."

"Nhưng phu tử nói vẫn chưa đủ..."

"Còn có ý nghĩa nào nữa?"

"Không nghĩ ra..."...Phu tử duy trì trật tự đúng lúc.Mọi người yên lặng trở lại.Khi phu tử nghĩ rằng sẽ không có ai trả lời nữa, cô gái nhỏ đang yên lặng ngồi ở một bên đột nhiên đứng lên.Phong Thiển chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Phu tử, theo cách lý giải của ta, địa vị càng cao, quyền lực càng lớn, trách nhiệm phải gánh vác cũng càng lớn, việc phải đảm đương càng nhiểu.

Làm việc gì cũng vậy.

Câu này thiên về là trách nhiệm và tự gánh lấy trách nhiệm.

"Cô gái nói xong, mắt cậu chủ sáng lên.Nói rất tốt!Một đứa trẻ cũng khó có thể nghĩ như vậy."

Rất tốt.

Lý giải rất đúng."

Phu tử lộ ra vẻ mặt tán thưởng.Không hổ danh là đứa nhỏ được Quốc sư đại nhân nhận nuôi, tài sắc vẹn toàn.Các hoàng tử và công chúa khác đều giật mình.Một số thì không hiểu lời mà cô nói, và một số khác thì ngạc nhiên.Cô ấy thật lợi hại.Trong lòng mọi người đều chỉ còn lại mấy chữ này.Phu tử rất hài lòng.Dạy dỗ một đám nhóc miệng toàn hôi sữa, đưa ra vấn đề như vậy, vốn chỉ là tâm huyết dâng trào mà thôi, cũng không mong đợi bất kỳ câu trả lời đẹp đẽ nào.Vốn dĩ Quân Kỳ hiểu được đến đó, đã rất không tồi rồi.Và điều khiến hắn ngạc nhiên hơn cả là câu trả lời của Phong Thiển.Gần như hoàn hảo.Điều này càng khiến phu tử chú ý đến cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư.Đặt câu hỏi xong, phu tử lại bắt đầu dạy thơ.Những câu thơi tối nghĩa khó đọc khiến một đám trẻ khốn đốn.Phu tử còn ngâm nga tác nghiệp.Một áng văn chương sẽ được kiểm tra và đọc lại vào ngày mai.Các công chúa và hoàng tử trong lớp xì xào oán giận.Phong Thiển chậm rãi nhìn lướt qua từ đầu đến cuối bài thơ mà phu tử mọi người đọc thuộc lòng .Sau đó liền nhớ kỹ.Phong Thiển chớp mắt.Có vẻ như nhiệm vụ che giấu lần này khá đơn giản.Chỉ là những người khác trong lớp quá ngây thơ mà thôi.***********Mới sửa máy xong cầm về thì mình phát hiện mất hết file edit rồi mọi người ạ 😢Mình buồn cả ngày hôm nay luôn 😔.

Tớ phải thay ổ cứng nên lúc đi sửa có nói rõ là tớ có file trong ổ E mà ổ E này tớ chỉ để mỗi file edit truyện thôi.

Sáng nay cầm máy về mở lên thì k thấy ổ E đâu, liên hệ với người ta rồi mà người ta chưa rep.Tớ để 3 bộ truyện mà tớ đang edit trong đấy, có cả bộ tớ định mở hố mới, mới làm 1 vài chương đầu chưa đăng lên nữa 😭😭
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 192: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (23)


Editor: Nha ĐamTrong hoàng cung.Một cỗ xe ngựa hoa lệ chầm chậm lướt qua bên đường.Người gặp xe ngựa, đều không ngoại lệ, đều có ánh mắt thành kính và cúi đầu chào một cách kính cẩn.Các cung nữ và thị vệ cấp thấp trong cung đều vội vàng cúi đầu.Cỗ xe mang tính biểu tượng đó cho thấy danh tính của chủ sở hữu nó.Quốc sư đại nhân.Sự tồn tại cao quý và cao thượng của nước Thiên Vinh.Không ai mảy may dám chậm trễ.Thiếu niên lạnh lùng lặng lẽ ngồi trong xe ngựa.Nhưng trong đôi mắt đen nhánh ấy lại có chút mê mang.Thiếu niên sửng sốt rũ mi xuống, trong lòng âm thầm tính toán thời gian.Một ngày.Đã không gặp nhau một ngày rồi, không biết tiểu cô nương có thể thích nghi với không khí của lớp học không.Mộ Bạch không khỏi thở dài.Hôm nay hắn làm gì cũng thường xuyên mất tập trung, không thể không nghĩ đến cô gái nhỏ.Đặc biệt là ... cảm giác đôi môi mềm mại của đối phương áp vào mặt mình.Không thể giải thích được, nó khiến hắn cảm thấy bối rối.Aizz.Đứa nhỏ đó......Xe ngựa dừng cách cổng học viện không xa.Mộ Bạch từ từ xuống xe, nhưng không khỏi sững sờ khi ngước mắt lên.Cậu bé mặc áo gấm xanh nắm lấy cổ tay cô gái."

Thiển Thiển, ngươi không thích ta sao?"

Quân Kỳ cảm thấy khó hiểu.Cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư luôn phớt lờ hắn, từ chối lời mời của hắn, không muốn ngồi cạnh hắn.Lần đầu tiên bị từ chối liên tục như vậy, Tiểu Quân Kỳ cũng rất khó hiểu.Rõ ràng mọi người đều rất thích hắn, ngay cả phụ hoàng cũng rất nuông chiều hắn.Phong Thiển nhìn xuống tay đối phương đang nắm tay mình, ngữ điệu không tốt: "Buông ra."

Quân Kỳ: "..."

"Ta càng không ..."

Quân Kỳ còn chưa xong, cô gái nhỏ đối diện dùng sức hất tay hắn ra.Tiểu Quân Kỳ: "!"

Vẻ mặt của tiểu hoàng tử cực kỳ tủi thân.Tại sao cô ấy lần nào cũng như thế?Phong Thiển nhìn hắn, "Ta không thích ngươi."

Sau đó, cô bỏ đi mà không quay lại.Cô gái nhỏ thoáng thấy Quốc sư đang đứng đối diện.Thiếu niên lạnh lùng đứng dưới bóng cây, khuôn mặt tuấn tú bị vùi trong bóng đen, toàn thân có chút lạnh lẽo, giống như một đứa trẻ chịu ủy khuất, ngoan ngoãn đứng đó, không tiếng động nhưng lại khiến người ta đau lòng.Phải đến khi cô gái đi đến trước mặt, thiếu niên mới hoàn hồn và từ từ nhìn xuống cô gái.Tầm mắt rơi vào trên cổ tay của đối phương, lặng lẽ nhìn không lên tiếng.Nơi đó bị tên Quân Kỳ đó chạm qua.Vì ở xa nên Mộ Bạch không nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và đối phương.Cũng vì mất tập trung nên không thấy cô hất tay người kia.Cô nhìn thiếu niên đầy nghi ngờ, rồi từ từ đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên.Sau đó Mộ Bạch mới tỉnh táo lại, giọng nói lạnh lùng dễ nghe, không hiểu sao có chút trầm thấp: "Đi học có quen không?"

Phong Thiển chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời: "Cũng được."

"Ừm."

Tâm trạng của thiếu niên còn có chút phiền muộn, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lặng lẽ dẫn đối phương lên xe ngựa.Mộ Bạch dừng lại, thiếu niên khẽ mím môi, vẫn ôm cô gái nhỏ trên tay như thường lệ.Cẩn thận ngồi vào xe ngựa.Phong Thiển ngồi đối diện với Mộ Bạch.Thiếu niên dửng dưng nhìn cô gái trước mặt, nhất thời im lặng.Rốt cuộc, vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi và Quân Kỳ..."

Phong Thiển sững sờ, tự hỏi: "Cái gì?"

Quân Kỳ?Đứa nhỏ đó?"

Ta biết."

Mộ Bạch thấp giọng nói, đôi mi thanh mảnh khẽ rũ xuống, che đi môi mắt lộ vẻ bình tĩnh.Cậu ta nắm lấy cổ tay cô .Họ đều trạc tuổi nhau.Vậy ...

Thật dễ dàng để chơi cùng nhau.Dùng một từ để hình dung thì chính là thanh mai trúc mã.Mộ Bạch cũng rất bất ngờ trước sự suy sút buồn bực không thể giải thích của mình.**************
Từ giờ đến Tết là tớ sẽ edit xong thế giới này nhé 😊
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 193: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (24)


Editor: Nha ĐamVề lý thì hai đứa nhỏ chơi với nhau là điều rất bình thường.Huống chi hắn lớn hơn Tiểu Thiển Nhi nhiều tuổi như vậy.Cũng không nên có những cảm xúc như vậy.Nhưng mà, dường như có chút không thể kiềm chế được loại cảm giác mãnh liệt này.Ánh mắt Quốc sư có chút giật mình.Nghĩ đến những gì mã vừa nãy hắn mới nói với cô, hắn không khỏi sững sờ.Nó không bình thường chút nào....Phong Thiển nhìn mảnh nhỏ đang thất thần.Cô đến gần thiếu niên hỏi hắn với vẻ khó hiểu: "Tiểu Bạch đang nhìn gì vậy?"

Mộ Bạch không khỏi hoàn hồn, đối diện với đôi mắt đen của cô, hắn khẽ cụp mắt xuống, thì thào nói: "Không có chuyện gì."

"..."

Phong Thiển chớp mắt, sau đó đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh Mộ Bạch.Cô quay mặt lại hỏi hắn: "Ngươi có nhìn thấy đứa nhỏ nắm lấy tay ta không?

Hay là có nghe thấy hắn hỏi ta có thích hắn hay không?"

Phong Thiển tỏ vẻ tò mò.Mảnh nhỏ hôm nay thật kỳ lạ.Chẳng lẽ là ghen?Không thể nào, cô nhỏ như vậy.Câu nói của cô lại khiến thiếu niên sững sờ.Thích hay không......Đã nói đến chủ đề này rồi ư?Thiếu niên mím môi, sau một hồi rối rắm, Quốc sư vốn luôn lạnh lùng lại lúng túng hỏi như một đứa trẻ: "Ngươi ...

Trả lời thế nào?"

Hỏi xong câu này, Mộ Bạch lại cảm thấy hối hận.Vị Quốc sư tôn quý của nước Thiên Vinh lại có lúc lúng túng như vậy.Hoàn toàn bối rối bởi một cảm giác không thể giải thích được.Cái gì mà lạnh lùng không quan tâm đến bất cứ điều gì.Cái gì mà luôn bình tĩnh trước sau như một.Cái gì mà bình thản hờ hững.Tất cả đều bị cô gái nhỏ trước mặt này đánh bại.

Quốc sư được hàng nghìn người dân ngưỡng mộ đang giống như đứa trẻ, không hiểu sao lại giận dỗi, buồn bực.Hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc này.Đôi mắt của cô khẽ chớp.Đây là ... ghen?Phong Thiển cảm thấy mới lạ, mảnh nhỏ ngay cả một tên nhóc mà cũng ăn dấm sao?Cô không khỏi cong mắt, trong lòng đột nhiên muốn chơi khăm trêu chọc mảnh nhỏ một chút.Sau đó......Cô gái nhỏ giả bộ cau mày, vẻ mặt ngượng ngùng, rối rít nói: "Tiểu Bạch, ngươi muốn ta chơi cùng hắn không?"

Phong Thiển liếc nhìn biểu hiện của Mộ Bạch.Ánh mắt của Quốc sư không thay đổi, nhưng trong mắt thì ánh lên cảm xúc nhàn nhạt.Hắn nghiêng nhìn cô trong im lặng.Bàn tay bên kia lặng lẽ siết chặt, ngón tay trong ống tay áo hơi trắng bệch.Hiển nhiên là đang cố kìm nén cảm xúc.Giọng hắn đều đều: "Nếu ngươi muốn thì có thể."

Phong Thiển nhìn đối phương, chớp chớp mắt.Cô bất ngờ nắm lấy cổ tay thiếu niên và ngoan ngoãn nói: "Ta đùa thôi.

Ta đã nói là không thích hắn.

Ta chỉ có Tiểu Bạch thôi~"Mộ Bạch đã dần dần tiếp thu sự thật, cảm xúc không thể hiểu được kia cũng dần dần áp xuống, nhưng lời nói vừa nãy của cô khiến hắn bối rối.Cô đang giỡn sao?Không thích?Có hắn ... thì tốt sao?Quốc sư đại nhân thẫn thờ.Sau đó, hắn bất đắc dĩ nhìn cô gái trước mặt, yên lặng thở dài.Cô thật đúng là ... bướng bỉnh.Tuy nhiên, tâm trạng của hắn ngoài ý muốn lại chuyển biến tốt đẹp."

Vậy sao.

Có buồn ngủ không?"

Mộ Bạch đột nhiên nhẹ giọng hỏi.Cô gái nhỏ xoay chuyển đôi mắt, ngoan ngoãn gật đầu rồi thoải mái ngã vào vòng tay đối phương.Vừa mới làm chuyện xấu, chọc ghẹo mảnh nhỏ.CÔ gái nhỏ bây lại lại ngoan ngoãn đến kỳ lạ.Đôi tay nhỏ nhắn của Phong Thiển ôm chặt eo của hắn.Cô gái nhỏ dụi dụi vài cái rồi nhắm mắt lại một cách thoải mái.Thiếu niên mím , từ từ đưa tay lên ôm lấy cô.Hắn cụp mắt xuống, lặng lẽ liếc nhìn cô gái nhỏ đang nằm vòng tay hắn như một chú mèo con.Trong lòng khẽ xẹt qua một dòng nước ấm.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 194: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (25)


Editor: Nha ĐamThiếu niên còn đang ngẩn người.Trong mắt chỉ có sự bối rối.Tại sao ... lại như vậy?Sao lại cố tình gây sự để được để ý như vậy.Thậm chí ... còn hỏi cô vấn đề như vậy.Mộ Bạch giật mình.Cúi đầu một lần nữa.Đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng bao lấy cổ tay mềm mại của cô.Dừng lại đi.Nhưng mà......Cảm giác khó chịu khi thấy tay cô bị nười khác nắm lấy.Thậm chí có thể nói là chán ghét.Quốc sư đại nhân nhẹ mím môi, cuối cùng khẽ thở dài.Bị thứ cảm xúc kỳ lạ này chi phối, Quốc sư chỉ cảm thấy rất tệ.Nhưng cố tình lại không có cách nào ngăn chặn thứ tình cảm này.Có vẻ như ...

Không thể tìm ra nguồn gốc của nó.Lần đầu tiên, hắn hoang mang như vậy....Vào ban đêm.Thiếu niên bạch y chậm rãi đẩy cửa bước vào tàng thư các.Màn đêm mờ ảo.Khuôn mặt thanh tú của thiếu niên tựa như thiên nhân dưới ánh trăng tao nhã.Hắn chậm rãi đi quanh những dãy giá sách cũ, và cuối cùng dừng lại trước một bức tường trống.Thiếu niên từ từ đưa tay lên.Đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc, hắn bình tĩnh nhìn bức tường trống trải trước mặt.Ngón tay của hắn lơ lửng trên không rồi thả xuống.Sau đó, nhẹ nhàng chạm vào bình ngọc, xoay từ từ.Ầm vang ——Theo động tác của thiếu niên, bức tường trước mặt hắn từ từ kéo sang.Sau bức tường là một không gian khác.Thiếu niên thu tay lại, đôi mắt lạnh lùng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó nhấc chân đi vào.Bên trong là một cầu thang không nhìn thấy đỉnh.Mộ Bạch đưa tay ấn nhẹ vào cửa ra vào.Bên trong chợt sáng lên.Từng viên dạ minh châu soi sáng một khoảng không gian mờ ảo.Thần sắc Mộ Bạch bình tĩnh, không nhanh không chậm đi lên cầu thang.Cuối cầu thang là một gác mái.Đây là tinh lâu phục vụ việc bói toán của các Quốc sư triều đại xưa.Nơi này chỉ có Quốc sư triều đại trước đây biết được.Sở dĩ tinh này được xây dựng một cách ẩn nấp chỉ là để cung cấp một nơi tốt hơn cho việc bói toán.Một nơi không bị quấy rầy, giấy cửa sổ dùng loại đặc thù, có khả năng tiếp nhận các vì sao và mặt trăng .Mộ Bạch cụp mắt xuống, từ từ ngồi xuống đệm, hai chân bắt chéo.Lần này, hắn không đến để bói toán.Mà là ...

Muốn nhìn thấy tương lai.Ánh trăng thanh lịch, mờ mờ ảo ảo.Thiếu niên nhắm chặt mắt....Sau một thời gian dài.Thiếu niên đột ngột mở mắt.Đôi mắt hờ hững đầy ngạc nhiên.Hắn đã sử dụng khả năng đặc biệt của một quốc sư và mất một năm tuổi thọ.Tuy nhiên, hắn lại nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc.Mộ Bạch lặng lẽ ngồi tại chỗ.Biểu tình dại ra.Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ đứng dậy rời đi.Đêm đã khuya.Thiếu niên mặc một chiếc áo choàng sẫm màu, khuôn mặt thanh tú ẩn hiện dưới chiếc mũ trùm đầu.Mộ Bạch lững thững đi về phòng ngủ.Cô gái nhỏ trên giường đã ngủ.Hắn nhẹ nhàng bước ra sau bức bình phong, cởi bỏ chiếc áo choàng.Sau đó, hắn chậm rãi bước đến giường.Mộ Bạch đứng tại chỗ, đôi mắt đen thâm thúy, giống như đang nghiên cứu và cũng có chút khó hiểu, thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt, nhấc tay nhẹ nhàng mở chăn nằm bên cạnh cô gái nhỏ.Trong tâm trí hắn, hình ảnh được dự báo trước vẫn còn sống động.Thiếu niên không khỏi quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.Không biết được đã nhìn nó lâu bao nhiêu.Mộ Bạch quay lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng.Hắn khẽ cúi đầu, đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng phủ lên trán cô.Có chút bối rối cùng vui mừng trong mắt hắn.Nghĩ đến hình ảnh đó.Vành tai đột nhiên đỏ lên.Cảm xúc kia lại quay cuồng, dần sâu đậm hơn.Thì ra là như thế sao...Có vẻ như ...

Không tệ.Thiếu niên mím môi, lặng lẽ ôm cô gái nhỏ vào lòng.Nhưng.Bây giờ, hiện tại vẫn còn quá nhỏ.Tiểu Thiển Nhi phải nhanh chóng ... lớn lên mới được.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 195: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (26)


Editor: Nha ĐamNhiệm vụ ẩn lần này đối với Phong Thiển quả thực rất đơn giản.Khi phu tử kiểm tra đọc thuộc lòng, cô gái nhỏ đã đọc thuộc lòng toàn bộ đoạn văn một cách trôi chảy.Còn những tiểu hoàng tử và tiểu công chúa khác hoặc là đọc vấp, hoặc chỉ đọc được một chút thôi.Vì vậy, tất nhiên, Phu tử không thể không nhìn Phong Thiển với con mắt khác.Việc học rất nhàm chán, Phong Thiển đều không chút để ý mà nghe.Tuy nhiên, mỗi khi phu tử ra một câu hỏi, cô có thể làm nhanh chóng và vẫn đạt điểm cao nhất.Phu tử đã đã qua 50 tuổi phấn khích cầm bài thi của cô, đôi mắt mờ đục đầy ngạc nhiên.Kể từ khi ông đi dạy thì đây là lần đầu tiên ông gặp một học sinh xuất sắc như vậy.Cho dù đó là câu trả lời trong lớp, học thuộc lòng sau giờ học hay đề thi, cô gái nhỏ luôn có thể làm tốt.Thực sự là một đứa trẻ thiên tài.【 Leng keng ~ Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ che giấu, khen thưởng: 200.

Tích phân còn lại: 1670 】Phong Thiển: "..."

Hả.Tích phân lại bị giảm.Vẻ mặt của cô buồn bực.Với tốc độ này, khi nào tôi có thể kiếm được 10 000 điểm?Cô nghiêm túc nghi ngờ liệu hệ thống có đang lừa cô làm nhiệm vụ hay không?Hệ thống: "......"...Thời gian thấm thoát.Chín năm sau.Cửa hàng châu báu xa hoa nhất ở kinh thành —— Kim Ngọc Hiên.Cô gái mười bốn tuổi đã ở khắp nơi trên đất nước của mình, trông rất xinh đẹp.Cô gái lặng lẽ nhìn muôn vàn ngọc bội tinh xảo trước mặt.Kỳ thật thì trong lòng vô cùng bực bội.Đều tại mảnh nhỏ.Phong Thiển cảm thấy rằng mảnh nhỏ đột nhiên trở nên khác trước một chút.Mảnh nhỏ ngày xưa đạm mạc, hờ hững thì hiện tại ... ngay cả cái sinh nhật thôi mà cũng phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần.Giả dụ như thế này.Trên bàn ăn, Mộ Bạch đột nhiên hỏi cô: "Tiểu Thiển Nhi, gần đây có ngày đặc biệt gì?"

Phong Thiển: "?"

"Có sao?

Không biết."

Mộ Bạch: "Ồ."

Lại tỷ như ——Phong Thiển đang ngủ trưa thì đột nhiên có người xuất hiện.Mộ Bạch: "Tiểu Thiển Nhi, ta có thứ này cho nàng." (Nuôi vợ từ bé chuẩn bị mần thịt được rồi nên đổi xưng hô nhé =)))Cô thẫn thờ nhìn đống đồ ăn ngon trước mặt.Hả?"

Cảm ơn chàng."

Phong Thiển: "..."

Sau khi im lặng một lúc, hăn đột nhiên hỏi: "Tiểu Thiển Nhi biết ta thích gì không?"

Phong Thiển: "..."

Cô chớp chớp mắt.Ừm.Thích ta?...Đồng ý.Mảnh nhỏ cứ tẩm ngẩm tầm ngầm như vậy, có ma mới biết hắn muốn làm gì.Chưởng quầy của Kim Ngọc Hiên nhìn thấy Phong Thiển.Cô gái có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, y phục trên người cũng bất phàm, đích thực là một vị khách quý.Hắn đích thân bước tới chào hỏi: "Cô nương muốn chọn ngọc bội à?"

Phong Thiển chớp mắt, gật đầu.Chưởng quầy: "Cô nương như vậy là đã tìm đúng cửa hàng và chọn đúng người rồi.

Ngọc bội ở Kim Ngọc Hiên các chúng tôi đều được làm bằng ngọc và được chạm khắc tinh xảo, chất liệu ngọc cũng rất tốt!"

Phong Thiển: "..."

Ta không chọn người.Là tự ngươi thò ra đây.Thấy cô im lặng, chưởng quầy chọn ra một mặt ngọc bội có chất lượng cực tốt ra."

Cô nương nhìn xem, chất liệu ngọc bích của ngọc bội này trong suốt như pha lê, không có một chút màu sắc loang lổ.

Đó nhất định là một chiếc ngọc bội đẹp xuất sắc!

Nếu tự mình đeo, đó là một tuyệt sắc mỹ nhân!

Nếu đem đi tặng, nhất định có thể kéo dài mối quan hệ!

"Phong Thiển: "..."

Không hổ là thương nhân.Cô nhìn xuống ngọc bội trong tay chưởng quầy, rồi nghiêng mắt nhìn sang những thứ khác.Phong Thiển tùy tiện lấy ra một khối ngọc bội.Khối ngọc bội này có kết cấu rất tốt, đặt trong lòng bàn tay, mát và mịn.Chưởng quầy nhìn thấy cô rất thích khối ngọc bội này, liền nhanh chóng bật mode chém gió lia lịa: "Cô nương có thị lực rất tốt.

Khối lương ngọc này đến từ nước Phong Khải.

Nghe nói là loại ngọc tốt ngàn năm mới có một lần!

Hơn nữa, ngọc bội này được chạm khắc bởi một vị đại danh sư tiếng tăm vang dội, rất khó tìm thấy!"
 
Back
Top Bottom