Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ

[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 176: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (7)


Editor: Nha Đamhong Thiển trong mắt bá tánh nước Thiên Vinh là người cực kỳ may mắn.Quốc sưu đại nhân là người mà ai cũng phải ngưỡng mộ.Nếu có thể sớm chiều ở chung cùng với ngài ấy, e rằng cuộc đời này sẽ không có gì hối tiếc.Quốc sư tuy không phải là vua, nhưng danh tiếng của hắn còn hơn vua, bá tánh nước Thiên vinh đều coi nó là chuyện thường tình, mọi người đều chấp nhận nó.Vị Quốc sư trẻ tuổi này.Hắn từ nhỏ đã thông minh, tính toán cao siêu, mọi việc khó khăn đều có bàn tay của Quốc sư giải quyết.Kể từ khi nước Thiên Vinh có vị Quốc sư này, chỉ trong vài năm, nước Thiên Vinh đã trở thành một quốc gia thịnh vượng.Các nước khác muốn đến thăm, đều phải chuẩn bị lễ nghĩa chu toàn, cúi đầu thành tâm.Ở trong mắt bá tánh, đây chính là công lao của Quốc sư đại nhân.Trong mắt mọi người, Quốc sư là công thần.Tất nhiên, hoàng đế cũng phải bởi vì Quốc sư có độ tín ngưỡng cao mà coi hắn là cái gai trong mắtMột vị vua khôn ngoan biết cách kiềm chế và hiểu cách khiêm nhường.Trước mặt Quốc sư cũng phải nhượng bộ ba phần.Không phải là chịu đựng, mà là sự kính ngưỡng từ chính nội tâm.Quốc sư trừ bỏ ngày đầu tuần sẽ theo lệ thường vào lâm triều.Thời gian còn lại, muốn mời Quốc sư phải báo trước, ngay hoàng đế cũng không ngoại lệ.Cũng phải tự mình đến phủ Quốc sư bái kiến.Đủ để thấy địa vị của Quốc sư như thế nào.Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước sự tồn tại của Phong Thiển là điều hợp lý.Ngay từ khi bắt đầu vị Quốc sư trẻ tuổi tự mình đưa ra ý kiến nhận nuôi đứa bé đấy, tất cả mọi người đều không bình tĩnh được.Huống chi còn nghe nói, Quốc sư tự mình chăm sóc, cực kỳ sủng ái đứa bé đó...Sau khi thay quần áo, thiếu niên bạch y không chút do dự cầm lấy chiếc lược gỗ, chải mái tóc có chút rối của cô rồi dùng dây buộc tóc cột lạ chắc chắn, vẻ mặt tập trung buộc thành một cái nơ bướm xinh đẹp.Thiếu niên đánh giá cô, đôi mắt đơn thuần lộ ra vẻ hài lòng."

Lại đây."

Thiếu niên nhàn nhạt cất giọng, giọng nói vô cùng dễ chịu.Cô chớp mắt, ngoan ngoãn tiến lại gần hắn.Mộ Bạch khẽ rũ mắt xuống ôm cô vào lòng, chỉnh lại tư thế xong liền ôm cô đẩy cửa bước ra ngoài.Thiếu niên ôm cô suốt chặng đường.Người hầu đi qua ngang qua thoáng nhìn Quốc sư đại nhân, tất cả đều cúi đầu kính cẩn hoặc lễ lạy trên mặt đất, với tư thế thành kính.Chỉ khi nhìn thấy bé gái trong vòng tay của Quốc sư, biểu tình thành kính của họ mới có thể xoẹt qua vài giây kinh ngạc khiếp sựo.Đặc biệt là khi họ tận mắt chứng kiến.Nếu mới nghe qua, nhất định sẽ ngạc nhiên, nhưng vẫn có chút hoài nghi.Sau khi thực sự nhìn thấy, thì đó chính là sự khiếp sợ phát ra từ trong nội tâm.Mộ Bạch ôm đứa bé ngồi vào bàn ăn.Người hầu đã chuẩn bị tốt cháo để lên bàn.Mộ Bạch ngồi xuống, đặt bé gái lên đùi, giơ tay ấn nó vào lòng.Sau khi cảm thấy cô gái nhỏ trên tay mình đã ngồi vững, thiếu niên mới thoải mái bưng bát cháo lên bàn.Mộ Bạch cầm chiếc thìa màu trắng ngọc, nhẹ nhàng xúc một thìa cháo.Thiếu niên từ từ đặt chiếc thìa ngọc lên môi rồi nhẹ nhàng nếm một chút.Nhiệt độ vừa phải.Sau khi kiểm tra nhiệt độ, hắn lấy một chiếc thìa khác, sau đó từ từ đút cho cô bé đang ngồi trên đùi mình."

Ngoan, mở miệng ra nào."

Thanh âm thiếu niên trong trẻo và tao nhã.Phong Thiển chớp chớp mắt, lông mi khẽ động.Đút ...

Đút cho cô sao?Cô nhìn xuống chiếc thìa ngọc, ngoan ngoãn há miệng.Thần sắc của hắn bình tĩnh, nghiêm túc cho cô ăn.Tốt.Cô nheo mắt.Thật tốt khi không cần phải tự xúc ăn.Cháo mềm, ngọt rất hợp với cô gái nhỏ.Sau khi ăn xong, bàn tay trắng nõn mềm mại của cô chạm vào bụng, rồi nằm trong vòng tay thiếu niên với vẻ mặt thích ý.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 177: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (8)


Editor: Nha ĐamCô gái nhỏ với vẻ mặt thoả mãn.Mộ Bạch đặt bát với thìa xuống rồi lại ôm cô lên.Phong Thiển ôm chặt cổ mảnh nhỏ, lười biếng nằm trên người đối phương.Thật tuyệt khi là một đứa trẻ.Không phải làm gì cả.Thật tốt.Mộ Bạch đưa cô gái nhỏ về phòng ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt cô bé lên giường rồi khẽ nói: "Ngoan, ta đi đổi bộ quần áo khác."

Phong Thiển chớp mắt, gật đầu.Thiếu niên liếc nhìn cô gái nhỏ, rồi xoay người đi đến tấm bình phong.Có tấm bình phong che đậy, chỉ có thể thấy một bóng mờ mờ ảo ảo.Cô gái nhỏ đưa tay lên che mắt, lại không nhịn được khẽ nhìn lại tấm bình phong.Hừ.Dựa vào cái gì mà không cho cô xem chứ ...Hắn cũng đã thay quần áo cho mình rồi ...Cô cảm thấy rất bất công, giận dữ phồng má.Biểu cảm này của cô gái nhỏ thật đáng yêu.Phong Thiển chán muốn chết.Tấm bình phong bên kia, có bóng người yểu điệu, chỉ nghe được có tiếng quần áo cọ xát, không thấy rõ cái gì cả.Một lúc sau, thiếu niên đã đổi bộ một quan phục bước ra từ phía sau tấm bình phong.Bộ quan phục màu trắng hoa lệ tinh xảo, những sợi chỉ bạc được đan chéo thành những ngôi sao, thật là đẹp.Mái tóc dài của hắn được cột bằng ngọc quan hoa lệ.Mộ Bạch mặt máy lạnh lùng, khuôn mặt thanh tú bất phàm như trích tiên.Cô không khỏi ngây người ra.Mỗi tuần một lần theo thường lệ phải lâm triều, Mộ Bạch đều sẽ thay bộ quan phục như vậy."

Ta đi lâm triều đây."

Thiếu niên cất bước đi đến trước mặt Phong Thiển, sau khi đến gần, hắn dừng lại, cúi người: "Có thể ở một mình không?"

Phong Thiển ngoan ngoãn gật đầu.Thiếu niên đưa tay sờ sờ tóc của cô, khẽ nói: "Vậy, đừng lẻn ra ngoài một mình đấy."

Thiếu niên nghiêm túc ra lệnh.Như sợ cô không nghe lời, hắn nói thêm một câu: "Ngoan."

Phong Thiển gật đầu.Đôi mắt tròn xoe của cô sáng lên, cô bất ngờ hô lên một câu trước mặt hắn: "Tạm biệt ba ba".Đột nhiên nói khiến người ta không kịp phòng ngừa.Thiếu niên hơi giật mình.Trong mắt lạnh hiện lên một tia bối rối: "Ba ...

Ba?

Đây là ý gì?"

Cô gái nhỏ chớp mắt.Ồ quên mất.Đây là thế giới cổ đại.Mảnh nhỏ không biết nó có nghĩa là gì.Đôi mắt xinh đẹp của Phong Thiển đảo một vòng, rồi ngọt ngào gọi: "Cha ~"Lần này, ánh mắt thiếu niên ngẩn ra.Không bao giờ nghĩ tới, đứa nhỏ này sẽ gọi hắn là cha.Hắn chưa bao giờ dạy cô điều này.Cho nên......Xem ra, lại chạy ra ngoài chơi, nghe người khác nói.Mộ Bạch mím môi, đưa tay lên, lấy tay xoa đầu cô.Trong mắt hắn có vài phần phức tạp, sau đó thấp giọng nói: "Đừng gọi ta là ... cha."

Mặc dù, hắn đã nhận nuôi cô.Cũng coi như là cha nuôi của mình trên danh nghĩa, vì vậy việc gọi là cha không sai, thậm chí, là điều đương nhiên.Tuy nhiên, thiếu niên rũ mắt.Chẳng hiểu sao, chính tai nghe được cô gọi mình là cha, lại có chút chạnh lòng.Không cho gọi là cha sao?Cô nghiêng đầu.Một lúc sau, cô lại gọi đối phương một tiếng: "Tiểu Bạch."

Mộ Bạch: "..."

Đôi tay xoa đầu cô dừng lại, anh nhìn xuống cô gái nhỏ đáng yêu ấy.Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài."

Muốn gọi gì thì gọi, muốn làm gì thì làm, ngươi thích là được."

Thiếu niên xem như thỏa hiệp.Rõ ràng, cô rất hài lòng với câu trả lời của đối phương, cô vui vẻ cúi đầu, gọi vị Quốc sau đại nhân trẻ tuổi tôn quý nhất nước Thiên Vinh "Tiểu Bạch".Mộ Bạch cũng không giận, chậm rãi thu tay lại.Trước khi đi còn nói: "Phải ngoan nhớ chưa, ta sẽ trở lại sớm."

"Vâng ạ."

Phong Thiển nhẹ nhàng đáp lại.Đôi mắt xinh đệp nhì đối phương rời đi không chớp mắt.***********Có ai thức đêm săn sale không nhỉ? ^^
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 178: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (9)


Editor: Nha ĐamSau đó......Mảnh nhỏ vừa đi, cô gái nhỏ lười biếng nằm trên giường, ôm chăn bông sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Lẻn đi chơi?Nghe đã thấy mệt rồi.Không muốn ...Kim Loan Điện.Hoàng đế đang ngồi trên long ỷ lặng lẽ nhìn chằm chằm cửa đại điện, dáng ngồi ngay ngắn, uy nghiêm.Các quan viên bên dưới cũng lặng lẽ cụp mắt xuống.Hôm nay là lần đầu tiên Quốc sư đến muộn.Tất cả mọi người chỉ là tò mò, nhưng bọn họ sẽ không vì chuyện này mà vô lễ đối với Quốc sư, tín ngưỡng trong lòng cũng chưa từng giảm đi dù chỉ là một chút.Bên ngoài điện truyền đến một tiếng: "Quốc sư đại nhân đến ——"Tất cả các quan đều quỳ xuống đất trong tư thái thành kính.Khí cúi đầu lạy cũng không dám ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị Quốc sư trẻ tuổi ấy.Trên mặt hoàng đế lộ ra vẻ vui mừng, từ trên long ỷ đứng lên, ánh mắt gắt gao rơi ở cửa đại sảnh.Quốc sư với bộ quan phục không nhanh không chậm bước vào.Ánh mắt hắn bình đạm, không chứa tình cảm khác.Quốc sư yên lặng ngồi vào chỗ, chỉnh lại nếp gấp trên quần áo rồi khẽ đặt đầu ngón tay lên đầu gối, thờ ơ nhìn các quan viên trong hội trường.Mộ Bạch nói khẽ: "Đa tạ bệ hạ đã yêu mến, lễ nghi quỳ lạy này vẫn là lược bỏ đi."

Hắn không quan tâm đến mấy cái lễ bái, nghi thức xã giao này.Ngay khi Quốc sư nói câu này, cả đại điện lập tức im lặng.Quan chức cúi đầu bái lạy Quốc sư không phải là ý muốn của hoàng đế, cũng không phải là nghi thức phong tục của đất nước Thiên Vinh.Ngược lại, Quốc sư trẻ tuổi này như một vị thần trong mắt họ, khiến mọi người không thể không quỳ xuống để thể hiện sự tôn kính cao cả.Hầu như ai cũng làm điều này xuất phát từ sự cam tâm tình nguyện trong lòng.Họ cũng biết tính cách của Quốc sư, ông không màng đến phù hoa hư danh bên ngoài.Thanh lãnh xuất trần, tuyệt thế cao ngạo.Đáy lòng trong suốt sạch sẽ, không trộn lẫn nửa phần dục niệm, không bị thất tình lục dục chi phối.Giống như tiên nhân không có ham muốn và dục vọng, khiến người ta phải sùng kính.Quốc sư đã đến, buổi lâm triều bắt đầu tiến hành.Quốc sư ngồi sang một bên, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, yên lặng lắng nghe.Mà lần này, lần đầu tiên, vị Quốc sư vốn bình lặng như nước lại ngẩn người ở trên buổi lâm triều.Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, nhưng tâm trí hắn chẳng hiểu sao đều là hình ảnh của cô gái nhỏ ấy.Một lúc lâu sau, Quốc sư hơi cụp mắt xuống, che khuất đôi mắt có vài phần mê mangNàng ......Chắc là ngoan ngoãn ở nhà nhỉ ....Mộ Bạch mím môi, chậm rãi cầm lấy bút lông, mở giấy Tuyên Thành ra.Hắn nhìn xuống.Tay trái không nhanh không chậm nghiên mực.Chỉ sau một lúc, mực đen mới chầm chậm thành nước.Khi sắp viết, ngón tay của hắn dừng lại.Đầu bút lơ lửng, chỉ cách mặt giấy một cm.Một lúc lâu sau, hắn mới bắt đầu nhẹ nhàng dặt bút viết.Thiển.Viết xong, đôi mắt đen nhánh của Mộ Bạch có chút giật mình, khẽ nhìn xuống dòng chữ trên giấy Tuyên Thành.Bất chi bất giác, đã viết nó ra.Khi hắn đón cô về, cô vẫn còn là một đứa bé.Trong giỏ chỉ có một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, trên đó chỉ có một chữ Thiển.Hắn đặt tên cho cô là, Mộ Thiển.Hắn biết, cô có thân phận tôn quý, không nên xuất hiện ở trong nước Thiên Vinh.Tuy nhiên, nếu bị vứt bỏ, cái được gọi là địa vị cao quý cũng chỉ là một cái lồng giam.Hắn ích kỷ giữ cô bên mình.Có lẽ ... không muốn cô chịu đau khổ.Mộ Bạch.Sinh ra đã có tài bói toán, khả năng dự đoán tương lai và năng lực hiểu rõ về quá khứ.Năng lực này, hắn sẽ không tùy tiện sử dụng.Nhìn trộm ý trời, sẽ phải trả giá đắt.Khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn phá lệ sử dụng năng lực của mình, nhìn trộm thân thế của cô.Chính vì vậy, hắn đã quyết định nuôi dưỡng cô.Dường như trong lòng hắn luôn có một suy nghĩ đang tự cảnh báo bản thân rằng nếu không làm điều này thì hắn sẽ hối hận mãi mãi.Do đó, liền thành cục diện hiện tại.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 179: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (10)


Editor: Nha ĐamTrước khi nhận nuôi bé gái ấy, có lẽ khi hắn quyết định nhận nuôi một bé gái, hắn không bao giờ ngờ rằng đối phương sẽ làm nhiễu loạn lòng hắn.Ngay cả khi đặt bút viết, hắn cũng đều không tự chủ được viết ra tên của đối phương.Lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.Bỗng nhiên trong lòng có chút vướng bận.Lòng cũng không thể bình đạm như nước được.Cho đến cuối buổi lâm triều, vị quốc sư trẻ tuổi vẫn thất thần như cũ.Các quan viên ra về, quốc vương ngồi trên long ỷ cũng từ từ đứng dậy tiến lại gần hắn.

Quốc sư chợt định thần lại, cúi gằm mặt, từ từ gấp giấy Tuyên Thành trên bàn rồi nhét vào tay áo.Ánh mắt của quốc vương nhìn hắn xem xét hỏi: "Quốc sư vừa luyện thư pháp à?"

Hay là bói toán?Mộ Bạch nâng mắt nhìn đối phương, khẽ nói: "Bệ hạ nhìn thấy rồi à?"

Nghe vậy, quốc vương cười lắc đầu, "Chưa, ta chỉ là từ xa nhìn thấy Quốc sư đại nhân viết chữ."

Mộ Bạch khựng lại."

Bệ hạ, còn có chuyện gì không?"

Quốc vương mỉm cười.Trước mặt quốc sư, người có ngôi vị cửu ngũ chí tôn này cũng không lộ ra vẻ uy nghiêm của bậc quân vương.Một cuộc trò chuyện ôn hòa như vậy cũng đã phần nào bộc lộ được sự tôn kính của bậc quốc vương đối với vị quốc sư trẻ tuổi này.Quốc vương ngập ngừng hỏi hắn: "Nghe nói quốc sư nhận nuôi một đứa bé gái?"

Năm năm trước, hắn đã từng nghe về việc quốc sư đã nhận nuôi một bé gái bị bỏ rơi trên đường hồi kinh.Lúc đó vẫn là không tin.Tuy nhiên, trong năm năm trở lại đây, khi tin tức về việc quốc sư luôn cưng chiều bé gái đó tiếp tục lan truyền, với tư cách là một bậc quân vương, hắn không khỏi tò mò.Bây giờ có cơ hội để hỏi người kia.Vì vậy, hắn cũng không khách khí.Nếu không, lần sau muốn gặp Quốc sư, phải đợi bảy ngày nữa.Nghe câu hỏi của quốc vương, Quốc sư chỉ hơi sững sờ."

Đúng vậy."

Giọng anh vẫn bình đạm như mọi khi.Nhưng hắn có chút khó hiểu, tại sao quốc vương lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.Nghe được câu trả lời khẳng định từ, quốc vương không khỏi sửng sốt, sau đó cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc trong mắt.Thì ra những tin đồn đấy đều là sự thật ...Tính ra, đứa bé đó cũng được 5 tuổi rồi."

Sau đó giáo viên quốc gia định ghi danh đứa trẻ đó vào lớp học?"

Quốc vương ngược lại hỏi hắn, nếu có thể đưa bé gái ấy vào cung học, có thể sẽ thường xuyên nhìn thấy quốc sư rồi.Hắn thầm nói.Quốc sư đại nhân giật mình, lông mi hơi rũ xuống, lạnh lùng nói: "Thần có thể dạy nàng ấy."

Câu nói này của Quốc sư một lần nữa khiến quốc vương chấn kinh.Đối phương thực sự quyết định tự mình dạy dỗ?!Có vẻ như Quốc sư thực sự rất coi trọng đứa trẻ đó.Quốc vương lại nghĩ trong đầu, nếu Quốc sư thật sự coi trọng đứa bé đó như vậy thì càng phải bắt tới.Nếu quốc sư có thể vào trong cung nhiều hơn, cũng có thể làm tăng thêm uy nghiêm của quốc vương.

Bằng sự kính trọng của nhân dân đối với quốc sư, thu phục lòng dân.Vì vậy, hắn nói với Mộ Bạch: "Quốc sư tự mình dạy dỗ thì quá tốt rồi.

Tuy nhiên, trẻ con vẫn là thích náo nhiệt, cảm nhận không khí học đường, gặp gỡ bạn bè vẫn là bổ ích hơn."

Những gì quốc vương nói là khá hợp lý.Bản chất của mấy đứa trẻ là thích chơi đùa.Nếu cả ngày bị giam trong phủ Quốc sư, phỏng chừng khi lớn lên, khí chất cũng sẽ giống như bản sao của Quốc sư.Quốc vương thầm nghĩ.Mộ Bạch hiển nhiên có chút sửng sốt.Những điều này ... hắn chưa bao giờ xem xét.Không có bạn cùng chơi, ở phủ Quốc sư một mình chắc ...

Chán nhỉ?Hơn nữa, nàng ấy vẫn còn là một đứa trẻ.Khi quốc vương thấy vị Quốc sư im lặng, mắt sáng ngời.Xem ra có chút hấp dẫn rồi, hắn tiếp tục nói: "Quốc sư nếu không thích, có thể đưa đứa nhỏ đó vào cung học."

Mộ Bạch khựng lại.Rất lâu sau mới khẽ đáp lại: "Thần sẽ ...

Hỏi nàng ấy trước"**********Đợt này bận quá nên cũng tự hỏi sao mình không edit truyện sớm sớm tí nhỉ 🙁Thời gian trước tớ rảnh lắm, chả có việc gì làm đến gần thời gian nộp bài thì làm thôiGiờ thì bận không làm được cái gì 😭 Tớ đã xin nghỉ 3 buổi học tiếng để ngồi ở nhà chạy deadline với ôn tập để kiểm tra rồi 😭
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 180: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (11)


Editor: Nha ĐamNghe thấy vậy, quốc vương không khỏi lại kinh ngạc.Cần phải hỏi ý kiến của đứa bé đó?Xem ra nó thực sự được Quốc vương cưng chiều.Quốc vương giống như đang suy tư cái gì.Có thể được Quốc sư sủng trên lòng bàn tay, thật sưu là một trải nghiệm trăm năm có một...Nếu thật sự có thể kéo đến đây thì thật tốt....Mộ Bạch đã suy nghĩ về những lời nói của quốc vương suốt quãng đường trở về phủ Quốc sư.Có lẽ, cô ấy cũng nên kết giao với một ít bạn bè.Như vậy ... sẽ tốt hơn là phát ngốc trong phủ Quốc sư một mình.Tuy nhiên, nghĩ đến việc cô sắp rời khỏi tầm mắt mình, kết giao với nhiều bạn bè khác khiến thiếu niên cảm thấy hơi hụt hẫng.Vì thế......Khi Quốc sư bước vào phủ, mọi người bên trong phủ ngẫu nhiên gặp được hắn, đều chỉ cảm thấy đối phương toát ra hàn khí nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại nhuốm một tầng sương mỏng.Mộ Bạch đẩy cửa phòng ngủ.Thiếu niên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.Cô bé ngoan ngoãn nằm trên giường, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại véo chặt chăn bông, ngủ rất ngon lành.Mộ Bạch đứng đó nhìn cô rồi từ từ bước đến giường.Khi cô ngủ say, người nho nhỏ mềm mại, động tác véo nhẹ chăn bông cũng rất đáng yêu.Thiếu niên cụp mắt xuống, từ từ ngồi xuống mép giường.Hắn lặng lẽ nhìn xuống cô gái trên giường.Nhìn một hồi lâu, Mộ Bạch không khỏi sửng sốt một chút.Mỗi ngày chỉ có một mình, nàng ... không vui sao?Hẳn là sẽ không vui vẻ rồi ...Hắn đã sống ở phủ Quốc sư từ khi còn là một đứa trẻ, hành động của hắn bị trói buộc bởi những bức tường cao lạnh lẽo.Không biết từ khi nào đã trở thành tính khí lạnh lùng, bất cần đời này.Những điều này không quan trọng.Nhưng suy nghĩ kỹ lại, khi còn trẻ, hắn chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc.Chỉ có lạnh lùng đơn điệu, cô đơn và buồn tẻ.Nghĩ đến đây, Mộ Bạch không khỏi vươn tay về phía cô, dùng đầu ngón tay sờ lên trán cô gái, sau đó từ từ thu tay về.Hắn sinh ra đã được ấn định phải làm Quốc sư, nhất định phải gánh vác nhiều điều hơn nữa.Nhưng cô ấy thì khác.Một chút bối rối hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của vị Quốc sư trẻ tuổi.Cô gái nhỏ trên giường cử động, chép chép miệng rồi lại mơ màng mà ngủ thiếp đi.Mộ Bạch chỉ lặng lẽ nhìn cô.Một lúc lâu sau, thiếu niên mới thu hồi tầm mắt.Hắn từ từ lấy ra giấy Tuyên Thành trong ống tay áo vừa gấp ở chính điện, khẽ mở ra.Những chữ trên giấy Tuyên Thành không khỏi khiến hắn càng thêm bối rối.Hắn cố gắng theo dõi tương lai của cô, nhưng thật không may, hắn chỉ có thể nhìn thấy một đám mây sương trắng và không có gì khác.Ngay cả năng lực của hắn cũng không thể phát hiện ra dù là nhỏ nhất.Và chính vì điều này khiến hắn càng thêm bối rối.Sự xuất hiện của cô đã phá vỡ hoàn toàn quỹ đạo cuộc sống ban đầu của anh, thậm chí cả tâm tình của hắn cũng không thể ức chế được sẽ bị đối phương tác động.Con ngươi đen láy của Mộ Bạch hơi giật mình, không khỏi đưa tay sờ lên khuôn mặt trắng nõn của cô.Cô gái nhỏ đang ngủ cau mày, bàn tay nhỏ bé buông chăn bông, vô thức bắt lấy bàn tay đang chạm mặt mình.Sau đó, cô mở mắt ra.Có chút mơ mơ màng màng."

Tiểu Bạch......"

Thanh âm ấy cũng mềm mại y như cô vậy.Mộ Bạch dừng lại một chút.Vẫn muốn gọi là ...

Tiểu Bạch à?Thôi.Tạm gác lại, hắn hỏi cô: "Nàng có muốn đến trường để học không?"

Đến trường?Học?Phong Thiển lắc lắc đầu, vẻ mặt kháng cự."

Không thích."

Nghe đã thấy mệt rồi.Không muốn ...Mộ Bạch không ngờ cô lại từ chối một cách đơn giản như vậy, hắn hơi sửng sốt, sau đó hỏi cô: "Đi học, kết giao với các bạn khác.

Nàng ... thật sự không muốn sao?"

"Kết giao bạn bè sao?"

Cô nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn hắn.Cô cong cong mắt, "Tiểu Bạch không phải là bạn của ta sao?"******************Mình đã được 100 follows rồi nè 😘Cảm ơn các bạn rất nhiều 💚Chúc các bạn có một ngày Giáng sinh vui vẻ 🎄🎄
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 181: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (12)


Editor: Nha ĐamMộ Bạch ngẩn ra.Nàng ... nghĩ như vậy à?Thiếu niên lặng lẽ rũ mắt xuống.Một lúc sau, ánh mắt của Quốc sư nhẹ nhàng dừng ở trên người cô, thanh âm có chút nhỏ: "Tính cách của ta thực sự không thú vị."

Giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, như thể nói lên một sự thật hết sức bình thường.Hắn không nói nhiều lắm, người mà cô tiếp xúc trong phủ Quốc sư cũng chỉ có hắn.Dù sao đối phương cũng là một đứa trẻ, tính tình hiếu động hoạt bát, làm sao có thể không ngại được cơ chứ.Vẫn là cô độc một mình.Phong Thiển nhìn chằm chằm thiếu niên, cô dùng tay nhéo nhéo đầu ngón tay của đối phương, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bạch bên cạnh chăm sóc ta nhiều là được rồi."

"Ta không thấy nó nhàm chán."

Cô nói tiếp.Nói xong, Phong Thiển nhướng mắt nhìn thiếu niên ở đối diện.Thiếu niên thoạt nhìn có chút giật mình.Bên cạnh cô nhiều hơn sao?Trong trí nhớ của hắn, cô gái nhỏ đã ngủ một mình suốt năm năm.Là hắn đã quá mức.Mình đã không suy sét đến vấn đề cô còn rất nhỏ, là trẻ nhỏ sẽ không có cảm giác an toàn, ngủ một mình chắc chắn sẽ sợ hãi.Khi nhìn cô, hắn không khỏi nghĩ, trong năm năm đó, liệu cô gái nhỏ có vừa sợ vừa khóc khi ngủ một mình không?Đặc biệt là ... những đêm giông bão.Mộ Bạch không khỏi càng cảm thấy tội lỗi.Ánh mắt hắn thâm thúy nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói: "Từ nay về sau, ta cùng sẽ ngủ cùng nàng."

Phong Thiển: "..."

Hả?Chuyện gì đã xảy ra vậy?Ngủ chung?Mộ Bạch nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên, sững sờ của cô, cảm giác tội lỗi càng thêm sâu, hắn khẽ thở dài: "Ta đã không chăm sóc tốt cho nàng ..."

Phong Thiển: "???"

Cô vừa mới ngủ một giấc thôi, sao mảnh nhỏ lại đột nhiên nói ra những điều này?Cô ngẩn người.Quả nhiên, khi cô nói rằng cô muốn đối phương ở bên cạnh cô nhiều hơn.Vì vậy, mảnh nhỏ thực sự đã chăm sóc cô nhiều hơnBữa trưa và bữa tối, Mảnh nhỏ đích thân ôm cô vào lòng sau đó đút cô ăn cơm.Các lính canh trong phủ của Quốc sư thấy rằng dường như Quốc sư hôm nay có vẻ lạ.Kỳ lạ cụ thể ở chỗ nào, chính là hôm nay Quốc sư đi dạo mang theo một cô bé đáng yêu.Quốc sưu ôm cô gái nhỏ trong tay, hoặc là nắm lấy tay nhỏ của cô.Gần như không thể tách rời.Cô bé đó thực sự rất xinh đẹp, thỉnh thoảng lại ngáp dài, thực sự rất đáng yêu.Khi được Quốc sư ôm, tiểu cô nương sẽ ngoan ngoãn ôm cổ đối phương, sau đó mềm mại mà ghé vào trên người hắn.Thị vệ không khỏi thở dài, Quốc sư thật sự rất yêu thích tiểu cô nương này!Chạng vạng.Có một bồn tắm bằng gỗ với nước nóng ở nhiệt độ vừa phải trong phòng ngủ.Trong không khí nhàn nhạt hơi nước mơ hồ thấy bóng người.Phong Thiển lăn trên giường, ngượng ngùng quấn chăn bông.Đối phương hiện tại có chút bất lực, hắn nhẹ giọng nói: "Tiểu Thiển Nhi phải ngoan, đi tắm rửa đi."

Mộ Bạch khẽ thở dài khi nhìn quả bóng tròn trong góc giường.Bé nhue vậy mà đã biết thẹn thùng rồi à?Phong Thiển từ chối đi ra ngoài.Mảnh nhỏ đã tắm cho cô ...Không thể nào, thật là xấu hổ!Hệ thống: "Ký chủ, đừng quên hiện tại ngươi là đứa bé năm tuổi..."

"Linh hồn của ta thì không."

Cô gái vặn lại.Hệ thống: "......"

Hệ thống bất lực không thể phản bác được.Cô mãi không chịu ra, thiếu niên từ từ nhấc chân bước đến bên giường.Mộ Bạch nửa quỳ trên giường, dùng một tay nhẹ nhàng kéo ra một góc chăn bông.Cái đầu nhỏ của cô bé lộ ra."

Không thấy chán sao?"

Thiếu niên khẽ hỏi.Cô chớp chớp mắt, giây tiếp theo chiếc chăn bông trên người cô đã bị đối phương vén lên.Phong Thiển chưa kịp phản ứng, cô đã bị thiếu niên ôm vào lòng.Mộ Bạch đưa cô rời giường.Thiếu niên dùng đôi tay bế cô lên, làm cho mặt 2 người đối diện nhau.Hắn nhìn vào đôi mắt có chút bối rối của cô, thì thào nói: "Không ngoan à?"
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 182: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (13)


Editor: Nha ĐamPhong Thiển: "..."

Vẻ mặt sống không còn gì phải luyến tiếc.Mà vẻ mặt của người nọ trước mặt lại cứ bình đạm thản nhiên, ánh mắt nhàn nhạt, đáy mắt trong trẻo.Cô rối rít lấy ngón tay."

Để ta tự mình tắm cũng được..."

Phong Thiển ấp a ấp úng mở miệng.Mảnh nhỏ giúp chính mình tắm rửa gì đó, cảm thấy thực sự rất xấu hổ......Mặc dù bây giờ cô chỉ mới năm tuổi.Tuy nhiên, vẫn xấu hổ.Mộ Bạch nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang rối như tơ vò, hắn hơi sửng sốt: "Có thể tự mình tắm sao?"

Phong Thiển dùng sức quơ quơ chính mình đầu nhỏ của mình: "Có thể có thể!"

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào cô, rõ ràng có phần nghi ngờ.Nhưng cô có vẻ nhất quyết không cho mình tắm, hay là... mắc cỡ?Nhìn đối phương trong chốc lát, Quốc sư thoải mái: "Được."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng cúi đầu, chậm rãi cởi bỏ quần áo của cô.Cho đến khi, trên người còn dư lại một chiếc yếm.Ngay khi Mộ Bạch muốn đưa tay ra cởi dây, cô gái nhỏ đột nhiên lùi lại một bước.Khuôn mặt trắng trẻo và mềm mại của cô đỏ bừng."

Làm sao vậy?"

Mộ Bạch khó hiểu.Cô gái cúi đầu ngập ngừng: "Ta sẽ tự cởi nó..."

Mộ Bạch suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ừ."

Nhưng ánh mắt vẫn như cũ dừng trên người cô.Phong Thiển: "..."

Cô gái nói nhỏ, "Tiểu Bạch, quay lại."

Mộ Bạch sững sờ, hỏi: "Tại sao?"

Phong Thiển: "..."

Cô gái nhỏ phồng má, chạy tới kéo tay mảnh nhỏ."

Quay đầu đi mà~"Phong Thiển dùng sức muốn đem đối phương quay đi, nhưng sức lực của cô vì đang trong hình hài của đứa nhỏ nên quá yếu, hoàn toàn phí sức.Mộ Bạch hơi giật mình.Cô đang ...

Làm nũng?Đây dường như là lần đầu tiên cô ấy làm nũng trước mặt mình.Thiếu niên dừng lại, ngoan ngoãn quay đi.Không biết từ bao giờ cô gái nhỏ học được tính thẹn thùng, bắt đầu biết xấu hổ.Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy mảnh nhỏ rốt cục cũng quay đầu đi.Lo sợ rằng mảnh nhỏ sẽ nhìn lén, Phong Thiển nhìn xung quanh. lặng lẽ chạm vào dải băng trắng ở bên cạnh.Cô gái leo lên giường, cầm chiếc dây lưng trong tay quấn quanh mắt thiếu niên, cuối cùng thắt một chiếc nơ xinh xắn."

Đây là đang làm gì vậy?"

Giọng nói Mộ Bạch lạnh lùng có chút khó hiểu.Cô gái nhỏ thông báo: "Không được cởi ra ~"Thiếu niên hơi giật mình, nhưng cũng rất ngoan, "Được."

Sau khi hoàn thành một loạt công việc chuẩn bị trước khi đi tắm, cô gái bước đến bồn tắm với đôi chân ngắn ngủi của mình, và từ từ cởi bỏ chiếc yếm của mình.Sau đó, cô gái nhỏ nhìn vào bồn tắm còn cao hơn cả mình, ngay lập tức cảm thấy mệt mỏi.Cao quá...Giống như bò cũng không lên được.Phong Thiển nhìn vào bồn tắm, sau đó nhìn vào mảnh nhỏ đang bị bịt mắt và quay lưng lại với cô.Cô gái thở dài ngao ngán.Sau đó, từ từ kéo một chiếc ghế, lại leo lên, bước lên ghế và leo vào bồn tắm.Nước trong bồn khá cạn.Khi cô trèo vào bồn tắm, nước văng ra, chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai do chạm đất.Nghe thấy thanh âm đó, Mộ Bạch nhịn không được nói ra tiếng: "Thật sự có thể sao?"

Phong Thiển cứng đầu trả lời: "Ta có thể!"

Thiếu niên im lặng, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy lo lắng rằng đối phương sẽ tự làm thương mình.Bị bịt mắt, cô gái nhỏ lại không cho hắn nhìn nên hắn phải nghe bằng tai, đề phòng tai nạn xảy ra, hắn có thể đảm bảo cô không bị thương.Phong Thiển thả mình trong bồn, từ từ dội nước lên người, tắm rửa một cách cẩu thả.Haizz.Tắm rửa thật là mệt.Khi gần xong, Phong Thiển ngồi ở trong bồn tắm với vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.Vào được nhưng xem ra ... không ra được.Phong Thiển vô cảm ngồi trong bồn tắm.Bởi vì thời gian có chút lâu, Mộ Bạch hơi nhíu mày, không khỏi hỏi: "Không sao chứ?"

Lâu như vậy rồi, nước trong bồn sẽ lạnh.********Tối nay mn đi chơi thì mình sẽ ở nhà edit truyện cho các bạn đọc nhé ^^
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 183: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (14)


Editor: Nha ĐamNếu cứ thế này, cô gái nhỏ sẽ rất dễ bị cảm.Nước trong bồn đúng là đã nguội, cuối cùng cô gái cũng nhẹ nhàng nói: "Ta ...

Không ra được."

Nghe tiếng, Mộ Bạch ngẩn ra.Hắn cũng quên rằng đối phương nhỏ như vậy, rất khó leo vào bồn tắm.Thiếu niên đứng dậy, đưa tay lên nhẹ nhàng rút dây ruy băng mà cô đã buộc vào mắt mình.Lộ ra đôi mắt đẹp.Hắn quay người và đi về bồn tắm.Phong Thiển ngồi trong bồn, cả thân mình đều chôn trong nước trong nước.Mộ Bạch bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ trong bồn, bất đắc dĩ nâng tay định nâng cô ra thoát khỏi bồn."

Không lạnh sao?"

Thiếu niên một bên hỏi đối phương, một bên ôm cô gái nhỏ sang bên cạnh, lấy khăn tắm lau sạch nước còn đọng lại.Toàn bộ hành trình Phong Thiển đều vô cảm.Nam mô a di đà phật.Mình mới năm tuổi thôi.Cô gái nhỏ bắt đầu tẩy não bản thân.Nước trên người đã lau khô, thiếu niên lại mặc quần áo cho cô.Sau khi mặc quần áo xong, mới ôm cô đi đến mép giường, nhẹ nhàng buông, kéo chăn ra đắp lên người cô, lại nhẹ nhàng thay cô dịch dịch góc chăn."

Đừng để bị cảm lạnh."

Mộ Bạch nói nhỏ, bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ trước mặt.Phong Thiển quấn chặt bông, mặt vẫn đỏ như cũ.Cô gái nhỏ đảo đảo mắt, quay đầu nhìn mảnh nhỏ: "Tiểu Bạch cũng đi tắm à?"

Mộ Bạch gật đầu.Thiếu niên nhìn thấy cô gái nhỏ liếc mắt một cái, chậm rãi cất bước đi đến trước cửa, đẩy cửa phân phó người hầu đi đổi nước ấm.Chờ đến khi bồn tắm đổ đầy nước nóng.Mộ Bạch đi vòng ra sau tấm bình phong, nhanh chóng cởi quần áo của mình, sau đó bước đến bồn tắm chậm rãi ngồi xuống.Cô gái nhỏ nắm chặt chăn, lén lút nhìn qua bồn tắm.Hơi nước lượn lờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến thân ảnh của mảnh nhỏ.Phong Thiển âm thầm quyết định, chờ đến khi mảnh nhỏ vừa bước ra, nhất định phải quay lại đầu nhìn!Mảnh nhỏ đã nhìn hết tất cả của cô rồi, cô cũng phải nhìn lại mảnh nhỏ.Như vậy mới công bằng!Nhưng mà...Chờ mãi, chờ mãi, cô gái nhỏ đã ngủ đến không biết trời đất là gì.Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, bồn tắm đã được dọn dẹp ra khỏi phòng.Thiếu niên đã thay quần áo, xốc chăn lên, nằm bên cạnh cô gái nhỏ.Cô gái nhỏ đột nhiên bị đánh thức.Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt thiếu niên nhàn nhạt nhìn chằm chằm mình.Hả.Đã mặc quần áo xong rồi?Phong Thiển chết lặng."

Tỉnh rồi à?"

Thiếu niên nghiêng mắt nhìn về phía cô gái nhỏ với vẻ mặt ngốc manh, giọng nói mát lạnh điềm đạm.Tại sao cô ấy lại ngủ quên cơ chứ ╥_╥...Vẻ mặt của Phong Thiển chán nản.Không nhìn lén được, không vui ...Mô Bạch đối với cảm xúc đột nhiên buồn bực của cô gái nhỏ không thể hiểu được, chớp chớp mắt, hỏi cô: "Không thoải mái à?"

Ánh mắt thiếu niên có chút ngơ ngẩn.Phong Thiển nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ, đôi mắt đen của cô đảo quanh.Cô gái nhỏ yên lặng vài giây rồi nhẹ nhàng ấn tay mình xuống từ bò về phía thiếu niên.Sau đó ......Chỉ nghe bẹp một tiếng.Cô gái dùng tay nhỏ ấn vào xương quai xanh của thiếu niên, thò lại ở gần đối phương, trên mặt còn lưu lại chút nước miếng.Mộ Bạch cứng đờ.Cô gái nhỏ tự nhiên hôn lên mặt hắn, hoàn toàn mất cảnh giác.Thiếu niên không khỏi có chút phát ngốc.Cô gái nhỏ lui về sau một chút, nhìn thành quả của mình với vẻ mặt hài lòng.Có chút nước miếng còn đọng lại.Ừm.Như thế này mới công bằng một chút.Cô gái nhỏ cong mắt, xê dịch thân mình, rúc vào trong lòng ngực mảnh nhỏ.Hay tay cô nắm chặt quần áo mảnh nhỏ, đầu cọ cọ, tìm được vị trí thoải mái xong, sung sướng mà híp híp mắt.Mộ Bạch hơi giật mình.Trên mặt phảng phất vẫn còn xúc cảm mềm mại khi cô dán môi vào.Thật mềm mại, có cảm giác là chợt lóe lên.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 184: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (15)


Editor: Nha ĐamNgay cả trong lòng ngực cô gái nhỏ cũng đều là mềm mại.Là người từ trước đến nay luôn thanh lãnh bất cần, thiếu niên không khỏi xuất thần.Tiểu hài tử, đều... mềm như vậy sao?Mộ Bạch khẽ mím môi, cụp mắt nhìn đứa cô gái nhỏ trong vòng tay mình.Một lúc lâu sau, thiếu niên chậm rãi chỉnh lại chăn bông, để cho đầu của cô lộ ra ngoài, như vậy mới không bị ngạt thở.Sau khi làm xong, Quốc sư không nhanh không chậm đem tay phải đặt lên bụng nhỏ.Tay còn lại bị cô gái nhỏ gối đầu.Lần đầu tiên cùng giường với ai đó, mặc dù đối phương cũng chỉ là một đứa trẻ.Đêm nay, phải mất một lúc lâu, thiếu niên mới dần chìm vào giấc ngủ....Ngày hôm sau.Ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ, rơi trên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên.Thiếu niên nhất thời có chút giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên người mình.Đối phương không biết từ bao giờ, đã mơ mơ màng màng trèo lên người mình.Hơi thở nhẹ nhàng nằm trên lồng ngực, giống như chưa tình.Quốc sư từ trước đến nay đều rời giường đúng giờ.Tại thời điểm này, theo lý là hắn đã phải dậy rồi.Nhưng mà, cô gái nhỏ lại đang đè trên người mình như vậy, hắn chỉ cần di chuyển một chút, là đối phương có khả năng bị đánh thức.Mộ Bạch do dự.Không thể giải thích được là không muốn đánh thức đối phương.Cô gái nhỏ cũng không nặng lắm, nằm úp sấp thế này cũng nhẹ nhàng, không có trọng lượng gì.Đứa nhỏ, khi ngủ, đôi môi hồng dịu dàng hơi hé mở.Hơi thở cũng nhẹ nhàng vô cùng.Mộ Bạch không dám động đậy, giữ nguyên tư thế này, lẳng lặng nhìn đứa nhỏ trên người.Hôm nay, chúng thuộc hạ trong phủ Quốc sư không khỏi lấy làm lạ.Lúc bình thường, đại nhân đã sớm phân phó chuẩn bị đồ ăn sáng.Nhưng bây giờ, không có động tĩnh gì.Có vẻ như ...

Ngài ấy vẫn chưa chịu dậy.Cửa phòng ngủ vẫn đang đóng chặt, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.Mọi người vừa tò mò vừa khó hiểu nhưng không ai dám đập cửa hay chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ.Dù rất hoang mang nhưng ai cũng không dám lơ là.Người quyền quý cao sang như Quốc sư đại nhân, bọn họ cũng không dám nói nhiều, trong lòng chỉ có thể nói chuyện phiếm với lòng hiếu kỳ, hoặc là làm theo quy củ.Không thể trách họ quá tò mò hay buôn chuyện.17 năm, đây là lần đầu tiên Quốc sư đến lúc này rồi mà vẫn chưa dậy.Một lúc sau, cô gái nhỏ nằm trên người thiếu niên lặng lẽ tỉnh dậy.Vừa mới tỉnh dậy, cô gái nhỏ chớp chớp mắt, một tay ấn vào thứ đang nằm dưới mình, tay còn lại đưa lên dụi mắt.Khi cô mở to mắt và bắt gặp ánh mắt bình tĩnh thờ ơ của thiếu niên, Phong Thiển cảm thấy hơi sững sờ.Cô gái nhỏ ngây người chớp mắt."

Tiểu Bạch?"

Giọng giống như bị ngẹt mũi, do vừa ngủ dậy nên có âm mũi nặng nề.Phong Thiển ngơ ngác nhìn tình hình hiện tại của cô.Cô đang ...

Mộng du?Tại sao cô lại nằm trên người mảnh nhỏ ...Cô gái nhỏ ngây thơ chớp mắt, thân hình nhỏ nhắn lăn ra khỏi đối phương.Thiếu niên lấy tay bắt lấy cô từ phía sau."

Không ngủ?"

Thiếu niên thản nhiên hỏi.Phong Thiển lắc đầu.Ngủ nữa thì sắp thành heo đến nơi rồi ...Mộ Bạch liếc nhìn cô rồi vén chăn bông lên.Lại là một trận mặc quần áo rửa mặt chải đầu.Sau đó......Mọi người thấy Quốc sư đại nhân bước ra từ trong phòng, nắm lấy tay cô gái nhỏ với ánh mắt lạnh lùng.Cô bé được dắt đi rất ngoan ngoãn, dễ thương.Chà, đây không phải là vấn đề.Vấn đề là Quốc sư đại nhân lại thức dậy thì theo sau đó là tiểu tiểu thư cũng cùng ra.Rõ ràng đêm qua Đại nhân đã ngủ với tiểu thư.Mặc dù Quốc sư vẫn luôn rất thích tiểu thư, nhưng chưa bao giờ ngủ với tiểu thư.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 185: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (16)


Editor: Nha ĐamTiểu tiểu thư từ trước đến nay luôn ngủ một mình.Hôm nay Quốc sư đại nhân ra muộn bất thường, lúc ra khỏi phòng ngủ cũng cùng tiểu cô nương đi ra.Hiển nhiên là họ đã ngủ với nhau.Mọi người đều đồng thời cung kính cúi đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc.Thật khó có thể tưởng tượng được rằng vị Quốc sư như vị thần phiêu dật thế nhưng lại ngủ chung với một cô gái nhỏ.Mọi người không khỏi ghen tị với cô.Mộ Bạch đưa Phong Thiển đi ăn.Ăn được nửa bữa, thị vệ đưa lên một chiếc thiệp mời.Quốc sư không nhịn được đặt bát và thìa xuống, từ tốn nhận thiệp mời từ đối phương.Mộ Bạch vội vàng mở nó ra.Đó là thiệp mời của quốc vương.Bệ hạ đích thân đến thăm phủ Quốc sư, Quốc sư không thể chậm trễ được.Chỉ nhẹ nhàng bế cô gái nhỏ lên, đặt cô ngồi trên ghế mềm.Thiếu niên nhẹ giọng nói: "Ta có chuyện phải đi ra ngoài, Tiểu Thiển Nhi tự ăn một mình, được không?"

Nói xong, Mộ Bạch rũ mắt, đem đĩa điểm tâm đẩy đến trước mặt cô.Phong Thiển chớp mắt, lấy điểm tâm bằng bàn tay nhỏ bé của mình và đưa lên miệng.Vừa ăn vừa gật đầu.Thiếu niên bất lực nhìn cô, đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô.Sau đó hắn từ từ đứng dậy và đi ra ngoài.Ăn uống xong, cô uể oải tựa vào lưng ghế êm ái.Đại sảnh.Hoàng thượng mặc thường phục thản nhiên ngồi ở một bên.Bên cạnh hắn là một cậu bé.Cậu có nước da trắng trẻo và trông rất đáng yêu.Sau khi Quốc sư bước vào, cậu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn đối phương không chớp.Ánh mắt Mộ Bạch nhẹ rơi vào hai người bọn họ.Sau khi ánh mắt rơi vào cậu bé, hắn hơi khựng lại.Lông mày của cậu giống với bệ hạ, y phục của cậu bé mặc cũng là đồ may riêng của hoàng gia.Thân phận của đối phương cũng không khó đoán, hẳn là một hoàng tử.Quốc sư nhẹ nhàng hành lễ: "Thần Mộ Bạch bái kiến bệ hạ."

"Quốc sư không cần khách sáo."

Quốc vương từ trước đến nay vẫn luôn kính trọng vị Quốc sư trẻ tuổi này.Dựa theo lễ nghi, quốc sư hành lễ với quốc vương, nhưng mỗi khi quốc sư hành lễ với mình, quốc vương luôn cảm thấy mình bị giảm thọ, có cảm giác không thể kham nổi.Mộ Bạch ngồi một chỗ, sau đó nhướng mắt hỏi đối phương: "Bệ hạ đến đây thăm, có chuyện quan trọng sao?"

Quốc vương cười nói: "Không sao, ta chỉ muốn tới gặp Quốc sư."

Vừa nói, quốc vương vừa quay đầu nhìn đứa nhỏ kia ở một bên, "Hoàng nhi của trẫm muốn đi theo, cho nên trẫm đã mang theo đến đây."

Quốc vương giải thích cho Mộ Bạch.Hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cậu bé.Quân Kỳ, thập nhị hoàng tử của nước Thiên Vinh, cũng là tiểu hoàng tử mà quốc vương vô cùng yêu thích.Chỉ có đứa nhỏ này mới có thể khiến quốc vương đích thân đưa tới phủ Quốc sư.Quốc vương nói với cậu bé: "Kỳ Nhi, ngươi đi ra ngoài đi dạo chút đi, đừng chạy lung tung.

Phụ hoàng có chuyện muốn bàn với quốc sư."

Tiểu hoảng tử tên Phong Kỳ ngoan ngoãn bước ra khỏi sảnh.Quốc sư nhìn chằm chằm bóng lưng cậu bé đang rời đi, hồi lâu mới hơi trầm xuống.Tiểu Thiển Nhi, hẳn là sẽ ngoan ngoãn nhỉ....Phong Thiển đang dựa vào ghế mềm, cảm thấy dáng vẻ này không thoải mái, vì vậy sau khi ngồi một lát, cô nhẹ nhàng nhảy xuống, dùng tay nhỏ đẩy cửa ra ngoài.Sau đó xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.Cô gái nhỏ đi thẳng vào phòng ngủ.Đúng rồi.Vẫn là nằm trên giường là thoải mái nhất.Khi Phong Thiển bước tới cửa, đang định đẩy cửa đi vào, nhưng đột nhiên bị cắt ngang."

Này!"

Có một giọng nói dịu dàng.Cô gái nhỏ cau mày quay lại nhìn.Chỉ nhìn thấy đối diện là một cậu bé trong bộ đồ gấm màu xanh lam.Phong Kỳ nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của cô gái nhỏ, không khỏi tiến lại gần và hỏi: "Người chính là đứa bé đó trong phủ của Quốc sư?"

Phong Thiển nhìn đứa trẻ trước mặt, không để ý đến nó, quay đầu tiếp tục đẩy cửa.************Hôm nay đăng muộn quá, sang ngày 0h15p ngày 19 mất rồi ^^Mình vừa làm xong đề cương để mai ôn thi cái là edit luôn đấy ^^
 
Back
Top Bottom