Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ

[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 166: Võng du tiểu khả ái (50)


Editor: Nha ĐamTuy nhiên, vẫn chưa kết thúc.Ngay sau đó, bầu trời bắt đầu sụp đổ.Người chơi lại bắt đầu nhặt túi gấm trên khắp đường phố.Sau khi mở túi gấm ra, mọi người không khỏi nhìn chằm chằm.Quả kinh nghiệm, thần thú đan, các loại đan dược, quần áo phiên bản đặc biệt, ... và thậm chí có cả thần khí ...Này cũng ... quá hào phóng rồi!Trong game, Phong Thiển và Diệp Cẩn không phải là những người chơi đầu tiên kết hôn.Tuy nhiên, họ chính là cặp vừa phô trường vừa xa hoa nhất trong trò chơi này.Làm gì có người nào có thể rải bảo bối khắp đường phố như vậy?Lão đại Lão đại!!!Những người chơi của phiên bản mới cuối cùng đã thực sự thấy cảnh tiêu tiền như nước trong truyền thuyết của Lão đại.Ồ không, đây chưa phải là phá của...Vì toàn bộ trò chơi này là của cô ấy!Phong Thiển đang buồn ngủ ngồi trên kiệu đột nhiên bị đánh thức bởi lời nhắc của hệ thống.【 Leng Keng~ Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ chi nhánh. 】Phong Thiển chớp chớp mắt trong sự mê mang.Nhiệm vụ chi nhánh à?Cô gần như đã quên ...Phong Thiển duỗi eo.Chẳng mấy chốc, kiệu hoa đã đến cửa Tiên Cung.NPC khiêng kiệu buông kiệu hoa xuống.Diệp Cẩn bước tới, dùng một tay vén rèm xe lên, đưa tay về phía cô.Phong Thiển cúi xuống và thò đầu ra khỏi kiệu, đặt bàn tay trắng nõn của mình lên lòng bàn tay của hắn.Diệp Cẩn cong mắt siết chặt tay cô.Ngập ngừng một hồi, thiếu niên bất ngờ buông tay đối phương tay, vòng tay qua đầu gối cô rồi ôm cô lên.Phong Thiển trong chiếc khăn voan đỏ bị làm cho choáng váng.Cô vòng tay qua ôm cổ hắn.Phong Thiển chớp mắt.Ừm.Không cần phải đi.Thật tuyệt ......Thiếu niên ôm cô bước vào lễ đường.Bởi vì đang trong trò chơi, không giống như trong hiện thực.Vẫn phải bái thiên địa.Bái đường xong, NPC hầu gái dẫn cô vào hỉ phòng.Thiếu niên nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của cô, cho đến khi đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hắn, hắn mới thu hồi lại.Theo lý, hắn phải đi kính rượu.Hắn thực sự cũng đi.Nhưng mà, hiển nhiên thiếu niên có chút thất thần, ngơ ngác bị người ta rót mấy bát rượu.Trong trò chơi, nếu người chơi uống quá nhiều rượu, họ sẽ tự động mang lại hiệu ứng say rượu.Tức là say trong game.Mọi người nhìn thấy dáng vẻ thất thần của hắn, đều tỏ vẻ hiểu ý: "Cận Thần không cần đi cùng chúng tôi, mau vào động phòng đi!"

"Đúng rồi, đừng khiến Lão đại nóng lòng chờ đợi!"

Chúng người chơi ồn ào nói.Lại khiến cho Diệp Cẩn sửng sốt.Hắn mím đôi môi đỏ, hành lễ với mọi người, "Cáo từ."

Sau đó gần như là chạy vội đến hỉ phòng.Thiếu niên đứng ở cửa, trong ánh mắt đầy vẻ lo lắng và vui mừng.Sau đó, nhẹ nhàng đẩy cửa ra và bước vào.Cô đang ngồi trên giường, tay nhỏ năm lấy áo cưới, đầu gật gà gật gù.Rõ ràng là đang ngủ gật.Thiếu niên đóng cửa lại, nhìn thấy như vậy không khỏi cười khẽ ra tiếng.Diệp Cẩn chậm rãi bước đến giường.Hắn cúi đầu, áp trán mình vào trán cô qua một lớp khăn trùm màu đỏ.Nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thiển Thiển."

Phong Thiển đột nhiên Bừng Tỉnh."

A Cẩn..."

Thiếu niên mím môi, chậm rãi đứng dậy, lặng lẽ cầm lấy cây gậy trên khay.Nến đỏ lay động.Đôi mắt của hắn tràn ngập vui mừng.Anh lo lắng cầm cây gậy, cẩn thận kéo chiếc khăn trùm màu đỏ lên đầu cô.Khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của cô lộ ra bên ngoài.Hô hấp của hắn không hỏi ngừng lại.Khăn trùm màu đỏ được vén lên, Phong Thiển đưa tay lên gỡ chiếc mũ phượng nặng trĩu trên đầu.Bỗng nhiên bị thiếu niên kéo cổ tay.Phong Thiển chớp mắt, ngước mắt lên nhìn hắn.Diệp Cẩn tay cầm lấy rượu giao bôi, chậm rãi đưa ly rượu đến tay cô, hơi cụp mi, giọng nói dễ chịu nhẹ nhàng vô hại: "Còn có ...

Rượu giao bôi nữa."~ Tác giả có điều muốn nói ~Thế giưới tiếp theo: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhânThế giới cổ đại, Dưỡng thành
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 167: Võng du tiểu khả ái (51)


Editor: Nha ĐamPhong Thiển và Diệp Cẩn ngủ cả đêm trong game.Sáng hôm sau, Diệp Cẩn bị đánh thức bởi âm thanh của hệ thống trò chơi.[Leng Keng ~ Tiên Tôn đại nhân tôn quý, có một vị khách đến thăm. ]Người chơi bình thường đến Tiên Cung, Diệp Cẩn sẽ không nhận được tin tức như vậy.Trừ khi, người tới thăm có trả phí hoặc có bối cảnh.Thiếu niên chớp chớp mắt, lông mi dài hơi rũ xuống, ánh mắt rơi cô gái trong lồng ngực.Hắn lặng lẽ nhìn xuống một lúc rồi nhẹ nhàng cúi đầu xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn.Chàng trai nhẹ nhàng di chuyển bàn tay đang ôm chặt eo hắn của cô sang một bên, rồi lặng lẽ bước xuống giường.Anh hơi cúi xuống, đắp chăn bông cho cô.Sau đó hắn thay bộ đồ khác và đi ra ngoài.Trong đại sảnh.Một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế khách.Ông ta mặc đồ trắng, có mái tóc ngắn màu đen.Nếu quan sát kỹ ngoại hình, bạn sẽ thấy lông mày của người này rất giống với Diệp Cẩn.Sau khi nhìn rõ mặt người kia, thiếu niên hơi giật mình.Hắn nhấc chân lạnh lùng bước đến vị trí của Tiên Tôn rồi ngồi xuống.Đôi mắt Diệp Cẩn lạnh lùng, bình tĩnh nhìn người ở đằng kia.Hắn hỏi: "Có việc gì?"

Giọng nói của hắn không thể nghe thấy cảm xúc, nhưng có một sự thờ ơ mơ hồ bị đè nén.Bóng ma tuổi thơ vẫn còn vương vấn.Khi thực sự nhìn thấy người này, tâm trạng vẫn là sẽ ... trở nên không thể ức chế được và tầm xuống xuống.Người kia lặng lẽ nhìn chằm chằm vào dây băng màu trắng bạc trên trán hắn, rồi trầm giọng nói: "Con ...

Sống có tốt không?"

Diệp Cẩn ngước mắt lên nhìn ông, giọng đều đều: "Rất tốt."

Đối phương dường như thở phào nhẹ nhõm, ông nói tiếp: "Tiểu Cẩn, cha biết con hận cha.

Nhưng mà, dù sao con cũng là con của cha, cha không thể thực sự buông con ra, không quan tâm con được."

Thiếu niên cụp mắt xuống.Có đúng không?Vậy thì tại sao ...

Bao năm qua, ông chưa từng quan tâm với mẹ và tôi.Bây giờ có quá ích gì không khi nói điều này?Là một người cha, vắng mặt nhiều năm như vậy, cũng đã không còn quan trọng nữa.Hơn nữa, là ông ta đã bỏ rơi họ trước ...Vì vậy, có lẽ hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.Sẽ không nói sẽ tha thứ hay không.Đối phương cũng chỉ có thể là người qua đường trong cuộc đời hắn mà thôi.Một trận trầm mặc.Cố Thành khẽ ho một tiếng, phá vỡ sự im lặng trong đại sảnh: "Nghe nói con ...

Có quan hệ tốt với tập đoàn Phong Vân."

Những gì đối phương nói không phải là một câu nghi vẫn mà là một câu khẳng định.Rõ ràng, ông ta biết chính xác những gì đã xảy ra trong trò chơi, hoặc ở hiện thực bọn họ có ở chung.Cho nên......Thiếu niên cười nhạo.Quả nhiên, mục đích của ông ta đến đây không cần nói cũng biết.Diệp Cẩn tự giễu gật đầu.Cố Thành tiếp tục nói, "Tiểu Cẩn, con có thể giúp bố đặt lịch hẹn với Phong tổng được không?"

Cố Thành đã muốn hợp tác với tập đoàn Phong Vân từ lâu.Thời điểm cách đây không lâu, vừa vặn là thời cơ thích hợp.Tuy nhiên, không biết chuyện gì đang xảy ra, tập đoàn Phong Vân liên tục từ chối cuộc hẹn của ông.Rất kỳ quái.Mặc dù gần đây đã xảy ra một số vấn đề nhỏ trong công ty của họ, nhưng không có để lộ ra bên ngoài.Hơn nữa, sản nghiệp của Cố gia rất lớn, đối phương không có lý do gì để từ chối một cuộc hẹn với ông ta cả.Nhưng sự thật là, dù có gặp bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì hồi âm của tập đoàn Phong Vân cũng không khác nhau.Thương nhân luôn đặt quyền lợi trên hết.Vì đạt được mục tiêu không từ thử đoạn.Cố Thành cũng thế.Ông ta đã thuê một người để hỏi về lịch trình của Phong Thiển và các cuộc xã giao.Không ngờ, tình cờ phát hiện ra rằng Phong Thiển và Diệp Cẩn có quan hệ mật thiết với nhau.Lúc đầu ông ta thật sự có chút khó xử, vứt bỏ đứa con này lâu như vậy, đối phương rất có thể sẽ không tiếp nhận ông nữa.Tuy nhiên, ông ta vẫn muốn thử.Vạn nhất nó là người đơn thuần lương thiện thì sao?Một doanh nhân hiểu biết sẽ không từ bỏ một cơ hội nhỏ nhất để tìm kiếm lợi nhuận cho mình.Thể diện thì tính là cái gì?*******Cố lên 2 chương nữa thôi
ʕっ•ᴥ•ʔっCó bạn nào thức để đợi thế giới này hoàn không nhỉ 😙😙
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 168: Võng du tiểu khả ái (52)


Editor: Nha ĐamVả lại đứa con này vẫn máu mủ ruột thịt của ông.Diệp Cẩn im lặng.Một lúc lâu sau, hắn ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn đối phương, "Thực xin lỗi, tôi không giúp được gì cho ông."

Cũng ...

Không muốn giúp.Cố Thành không ngờ đối phương lại từ chối trực tiếp như vậy.Ngoài miệng thì nở nụ cười, ông ta không khỏi ngạc nhiên nói: "Tiểu Cẩn, cha sẽ không ép con.

Con và Phong tổng kết hôn trong trò chơi.

Cha là cha của con cũng sẽ muốn gặp con dâu này."

Diệp Cẩn choáng váng.Thiếu niên còn chưa nói chuyện, dưới ánh đèn của hành lang có một cô gái mặc bộ váy màu đỏ rượu đi vào."

Anh ấy sẽ không đồng ý với ông đâu."

Cô nhẹ nhàng nói.Phong Thiển bước vào, nhàn nhạt nhìn Cố Thành: "Cố tổng sợ là đã quên, tôi đã từ chối ông nhiều lần rồi."

Cô không hạ thủ lưu tình.Nụ cười xấu hổ của Cố Thành treo ở trên miệng.Ý của Phong Thiển rất rõ ràng, những lời từ chối trước đó là ý của cô ấy, thậm chí có thể nói đó là cố ý.Làm sao cô ấy có thể đồng ý.Cố Thành là một con cáo già đã nhiều năm làm kinh doanh, ông ta kiềm chế cảm xúc của mình và thản nhiên nói: "Phong tổng luôn từ chối Cố Thành tôi cũng không sao.

Bây giờ tôi đã nhìn thấy Phong tổng cho phép tôi nói thẳng."

Cố Thành đã gửi một PPT tới hộp thư trong tài khoản game của Phong Thiển."

Phong tổng, tôi chân thành mời ngài hợp tác với Cố thị.

Nội dung cụ thể đã được gửi đến hộp thư trong tài khoản game của ngài."

Cố Thành mỉm cười chân thành.Phong Thiển chớp mắt, cô chậm rãi đi tới nắm ngón tay của mảnh nhỏ, lãnh đạm nói: "Xin lỗi, tôi từ chối hợp tác."

Cố Thành: "..."

Ông ta cười nói tiếp: "Phong tổng đừng nói sớm quá, ngài có thể xem qua kế hoạch hợp tác cụ thể của chúng ta.

Đối với ngài, có lợi mà chứ không có hại."

Cố Thành ngoài miệng nói rất hay.Nếu các doanh nhân khác nghe thấy, họ sẽ xem kỹ nội dung trước khi đưa ra quyết định.

Tuy nhiên, người ông ta gặp phải lại là Phong Thiển."

Xin lỗi, ngay cả khi ông đưa Cố thị tặng cho tôi, tôi cũng không cần."

Thái độ của cô là rất rõ ràng.Cho dù đối phương có nói gì đi nữa thì cũng bị từ chối, không có đường nào để thương lượng.Cố Thành đã làm trong giới kinh doanh nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải tình huống này.Ông bình tĩnh lại: "Phong tổng..."

Tuy nhiên, chưa kịp nói xong thì ông bị cưỡng chế phải offline.Đó là một cử chỉ nhỏ của Phong Thiển trong âm thầm.Cho đến khi đăng nhập vào game một lần nữa, ông ta thấy mình đã có tên trong danh sách đen của Tiên Cung.Chỉ cần ông ta xuất hiện gần tiên cung, NPC sẽ chặn và đuổi ông ta đi.Sau một thời gian dài cố gắng, Cố Thành đành bó tay.Bánh ngọt của tập đoàn Phong Vân, cả đời này ông ta sẽ không chạm vào được ...Ngay từ khi cô xuất hiện, Diệp Cẩn đã choáng váng.Cho đến khi hắn định thần lại, Cố Thành đã ngoại tuyến.Thiếu niên với đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: "Tại sao ...

Lại từ chối ông ta?"

Là bởi vì ... mình sao?Cô nhéo nhéo lòng bàn tay mảnh nhỏ, đôi mắt xoay chuyển, giọng điệu có chút có lệ: "Ông ta có vẻ không giống người tốt."

Diệp Cẩn: "..."

Thiếu niên cụp mắt, cúi xuống, cằm tựa vào vai cô.Hắn giơ tay ôm cô vào lòng."

Cảm ơn em."

Mặc dù, đối phương không thừa nhận điều đó.Hắn cảm thấy rằng cô đã làm tất cả những điều này vì hắn.Hắn có thể cảm nhận được điều đó ngay cả khi cô ấy không nói ra.Phong Thiển ôm lấy đối phương, bàn tay nhỏ bé vỗ về lưng mảnh nhỏ."

Anh rất thích em, Thiển Thiển..."

Thiếu niên lẩm bẩm, ôm chặt cô hơn.Cô chớp mắt: "Ừm, em cũng rất thích anh."

Thiếu niên cong mắt.Thực sự ...

Rất thích Thiển Thiển ...
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
HOÀN THẾ GIỚI 4


Editor: Nha ĐamBệnh viện.Thiếu niên đi đến phòng bệnh trên con đường quen thuộc, nhưng thấy phòng bệnh không có ai.Hán sững người và bấm số của bác sĩ chính."

Bệnh nhân trong phòng 201 đâu?"

Thiếu niên nhỏ giọng hỏi đối phương.Bác sĩ chính nói với giọng khó hiểu: "Có phải là anh Diệp không?

Phong tổng không nói với anh sao?

Cách đây không lâu, Phong tổng đã chuyển bà Diệp Khuynh đến phòng VIP ở tầng năm rồi, đồng thời mời một đội chuyên gia từ nước ngoài đến tiếp quản điều trị cho bà Diệp Khuynh... ...

"Bác sĩ chính còn chưa nói xong, trong mắt hắn chỉ còn lại sự kinh ngạc.Đầu ngón tay hắn hơi buông xuống, điện thoại rời khỏi tai hắn.Trong tâm trí đang lặp đi lặp lại lời nói của đối phương.Cô ấy ...

đã vì hắn làm nhiều điều như vậy?Thiếu niên chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng chốc co thắt lại.Chỉ muốn ... nhìn thấy cô một cách nhanh nhất.Hắn vội vàng cúp máy và đi thẳng đến biệt thự của cô.Khi quản gia ra mở cửa nhìn thấy hắn, ông không có biểu hiện gì mà trực tiếp cho hắn vào.À.Là người quen.Thiếu niên cụp mắt xuống để giấu nỗi xúc động.Nhấc chân đi lên lầu, đẩy cửa phòng cô ra sau đó đi vào và đóng lại.Phong Thiển lúc này đang nhàm chán bấm điện thoại.Khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô nhướng mắt nhìn về phía cửa.Thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào minhg.Vẻ ngoài điềm đạm ấy lại khiến người ta có cảm giác gì đó khác lạ.Thiếu niên đi tới gần cô, cúi người lại gần, sức nặng của cả người đều dồn vào cô."

Anh làm gì đấy?"

Phong Thiển có vẻ bối rối."

Em ...

đang bao dưỡng anh sao?"

Giọng của hắn rất thấp, ngữ khí mềm mại."

Bao dưỡng?"

Phong Thiển vô tội chớp chớp mắt."

Phòng bệnh VIP, và đội chuyên gia nước ngoài..."

Thiếu niên nhàn nhạt nhìn cô.Phong Thiển: "..."

"Anh đã biết rồi..."

Giọng cô khó hiểu: "Anh không thích à?"

"Giận à?"

Diệp Cẩn nhìn cô chằm chằm mà không nói.Cô chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương khiến cô càng ngày càng khó chịu."

Anh......"

Phong Thiển ngập ngừng không nói nên lời.Chỉ nghe thấy thiếu niên khó khăn lắm mới nói ra: "Thiển Thiển muốn bao dưỡng, cũng chỉ có thể bao dưỡng một mình anh thôi."

"Không được ...

Không được có người khác."

Giọng của người thiếu niên có chút gì đó ủy khuất.Phong Thiển ngây ngốc.Cô bao dưỡng mảnh nhỏ à?Tuy nhiên, mảnh vỡ có vẻ không vui, Phong Thiển mím môi: "Sẽ không có ai khác."

Lời nói của cô, như có phép thuật, mặt mày của thiếu niên đột nhiên giãn ra.Thiếu niên cong mắt, mím nhẹ môi, nghẹn ngào thốt lên vài câu: "Vậy, anh cũng sẽ làm tốt nghĩa vị của một người được bao dưỡng..."

Phong Thiển: "..."

"Nghĩa vụ gì?"

Mảnh nhỏ hôm nay, khiến cô không thể hiểu nổi?Chẳng bao lâu, Phong Thiển biết nghĩa vụ trong miệng mảnh nhỏ là gì.Cô bị đè dưới thân.Đôi mắt của thiếu niên trông rất bình tĩnh, nhưng hắn đã nới lỏng xiềng xích giữa hai người họ ...Anh rất muốn em, còn em thì sao, Thiển Thiển ...Anh đã suy nghĩ về nó từ lâu rồi ...Bức rèm đóng lại, bóng người đan xen trong không gian mờ ảo màu đen.Thiếu niên anh tuấn khẽ thở gấp, trong mắt hiện lên một mảnh sương mù.Tay nhỏ của cô năm lấy góc chăn.Toàn bộ quá trình là vẻ mặt mê mang....Theo tin chính thức, hôn lễ của chủ tịch tập đoàn Phong Vân đã được chọn ngày để cử hành.Chú rể là người đã kết hôn với cô ấy trong game.Cả hai bên đã thông báo chính thức trên Weibo và để lại lời nhắn bên dưới.Người chơi trong Tam giới Phong Vân đều đang kêu gào để Phong Thiển gửi thiệp cưới cho họ.Đây là một đám cưới oanh động cả nước.Hôm diễn ra hôn lễ, phóng viên đã theo dõi toàn bộ quá trình để ghi hình và phát sóng.No.1 Hotsearch trong ngày - đám cưới hoành tráng nhất trong lịch sử.Phong Thiển và Diệp Cẩn tiến vào lễ đường trong sự chúc phúc và ngưỡng mộ của người dân cả nước....Trong phòng tân hôn.Thiếu niên đè cô xuống."

Bảo bối à, anh yêu em..."

Thật tuyệt.Khi cuộc đời này gặp được em.............Hoàn thế giới 4............Một buổi tối edit hẳn 6 chương 😌Cuối cùng thì cũng hoàn thế giới 4 rồiThế giới này tớ edit xưng hô nó bị loạn vì lúc đầu edit chưa biết dùng như thế nào cho hay nên cứ thích thì viết thôi nên các bạn đọc thông cảm nhé, không biết đến bao giờ mới beta được đến thế giới này 😂Mình học kỳ này là kỳ cuối rồi cũng sắp hết kỳ nữa nên rất nhiều bài từ bài thuyết trình đến bài kiểm tra, bài tập lớn, đồ án nên không có thời gian ra chương mới thường xuyên được (╥_╥).

Tối nay tranh thủ làm thì mai mình lại chạy deadline sml đây T^TMình thực sự chỉ thiếu thời gian để edit thôi chứ không lười nhé nên các bạn không phải lo mình bỏ bê truyện đâu ^^Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn trong thời gian qua nhé !!!💚💚
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
THẾ GIỚI 5 - Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (1)


Editor: Nha ĐamPhong Thiển mở mắt.Đập vào mắt chính là bầu trời xanh.Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài con chim bay lượn trên bầu trời.Là thế giới tiếp theo.Phong Thiển có chút buồn bực, sao lại có cảm giác mình đang nằm trên mặt đất nhỉ?Cô thử di chuyển, lại phát hiện mình giống như bị thứ gì trói buộc.Phong Thiển: "?"

Cô cố gắng nói chuyện, lại đột nhiên phát hiện, mình thế nhưng nói không nên lời, chỉ có thể phát tiếng ê a non nớt.Phong Thiển: "......"

Cô từ bỏ giãy giụa, đáy lòng mặc niệm: "Hệ thống, truyền ký ức."

Nguyên chủ là cô nhi.Được Hộ Bộ thượng thư nuôi dưỡng.Hộ Bộ thượng thư chưa bao giờ ở trước mặt nguyên chủ nhắc tới, cô là đứa trẻ mà hắn nhặt được mang về nuôi dưỡng.Dung mạo của nguyên chủ rất xinh đẹp.Chính vì điều này khiến thiên kim của Hộ Bộ thượng thư, cũng chính là tỷ tỷ trên danh nghĩa của nguyên chủ ghen ghét dung mạo của cô, lúc nào cũng nhằm vào nguyên chủ.Cũng cười nhạo nguyên chủ, cô chỉ là đứa trẻ nhặt được mang về mà thôi.Từ đây, nguyên chủ cũng biết thân thế của mình.Cả đời cô luôn sống một cách hèn mọn, bị mắc kẹt trong tường cao thâm viện, tâm nguyện lớn nhất của cô là tìm được thân thế của mình.Cho nên......【 Leng Keng ~ Nhiệm vụ chi nhánh: Tìm ra thân thế của nguyên chủ. 】Thời gian hiện tại chính là thời điểm nguyên chủ chuẩn bị được nhặt về......Tiếp thu ký ức xong.Vẻ mặt Phong Thiển mờ mịt.Vì vậy cho nên, tình huống hiện tại của cô, là một đứa...... trẻ con?Đôi mắt đen của cô xoay chuyển, sau đó oa một chút khóc thành tiếng.Một lúc sau, Phong Thiển ngừng khóc, khuôn mặt thanh tú không có biểu tình gì.Thanh âm này, haizz, quả nhiên là trẻ con.Cho nên hiện tại cô đang...... chờ bị nhặt sao?Phong Thiển ngơ ngác nhìn bầu trời....Một đoàn binh lính mặc áo giáp có tố chất huấn luyện đi ở phía trước.Phía sau là từng cỗ xe ngựa xa hoa.Mỗi cỗ xe đều được binh lính bảo hộ đi trước.Dễ thấy nhất trong số này là một cỗ xe bằng vàng nhạt.Có những chiếc tua bằng vàng trên nóc xe ngựa.Thân xe đẹp rực rỡ.Những sợi chỉ vàng và bạc đan xen vào nhau, lộng lẫy và quý phái.Phu xe có ánh mắt nghiêm túc, mơ hồ lộ ra vẻ cung kính, khi đánh xe cũng thận trọng không dám chểnh mảng.Mọi người không khỏi thắc mắc danh tính của người ngồi trong xe ngựa.Xe ngựa đi qua một ngôi làng thì đột ngột dừng lại.Đám binh lính cũng dừng lại tại chỗ.Người trong xe ngựa khẽ cau mày, giọng nói lạnh lùng: "Làm sao vậy?"

Một người bên cạnh báo cáo qua cửa rèm: "Thưa đại nhân, có thứ gì đó đang chắn ngang đường."

"Ừ."

Giọng người trong xe bình tĩnh đáp lại, không nói gì.Hộ Bộ thượng thư Hạ Hầu nhíu mày đi xuống xe."

Phía trước là cái gì?"

Hạ Hầu cau mày, nghi ngờ đi về phía trước.Có binh lính canh gác hai bên cạnh.Hình như là một chiếc giỏ.Trong lòng Hạ Hầu khó hiểu, nhưng vẫn tiếp tục bước về phía trước.Hắn đến gần, cúi xuống, nhìn thấy đứa bé đang ngủ một cách yên bình trong giỏ.Đứa nhỏ này phấn điêu ngọc trác*.

Không giống như những đứa nhỏ khác, khuôn mặt nhăn nheo.* Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp (Theo Vườn hoa của bạch trà)Hạ Hầu không ngờ rằng sẽ có một đứa trẻ bên trong.Hắn ra lệnh cho một người lính bên cạnh truyền tin cho người nọ.Người lính từ từ đi đến bên chiếc xe ngựa lộng lẫy nhất, cung kính nói: "Quốc sư đại nhân, phía trước có một đứa bé bị bỏ rơi."

Người bên trong sững sờ.Khẽ cụp mắt xuống, nhìn lòng bàn tay mình.Đứa bé?Bên trong im lặng một lát.Sau đó, có một bàn tay từ từ mở rèm xe ngựa.Xa phu vội vàng cúi đầu cung kính giữ góc rèm cho đối phương.Thiếu niên khom lưng thong thả ung dung xuống xe ngựa.Cũng lộ ra dung nhan đẹp mắt.Quốc sư 12 tuổi có đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, mặt mày còn chưa trưởng thành hết nhưng lại có thể nhìn thấy dung nhan khuynh thành một cách mờ nhạt.Dung nhan tuyệt sắc, cùng với khí chất cao quý lạnh lùng khắp người, khiến người ta cảm thấy có cảm giác không thể khinh nhờn.********
Liệu thế giới này Mảnh nhỏ có thể thượng vị được hay không? 😂😂
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 171: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (2)


Editor: Nha ĐamMộ Bạch, vị quốc sư trẻ tuổi của nước Thiên Vinh, còn trẻ nhưng cực kỳ tài giỏi.Không ai dám không kính nể vị Quốc sư đại nhân trẻ tuổi này.Ngay cả quân vương khi nhìn thấy hắn, cũng phải nhã nhặn không dám áp đặt uy quyền.Hắn là một truyền kỳ tồn tại trong miệng bá tánh, cũng là tín ngưỡng cao thượng của vạn dân.Thiếu niên chậm rãi đi về phia trước.Hạ Hầu có chút kinh ngạc, đối phương đến gần, giọng điệu cung kính: "Quốc sư đại nhân, sao ngài lại đi xuống?"

Vị Quốc sư này có tính cách lạnh lùng, vô dục vô cầu.Việc nhỏ như này lại kinh động đến Quốc sư đại nhân khiến ngài ấy tự mình xuống xe, nói là khiếp sợ cũng không quá.Ánh mắt Mộ Bạch nhàn nhạt liếc nhìn đối phương, sau đó nhìn vào chiếc giỏ trên mặt đất.Hắn nhấc chân bước lại gần, hơi cúi người nhìn xuống.Mái tóc đen như mực trên vai thiếu niên chảy xuống, rủ xuống.Đúng lúc này, đứa bé trong giỏ mở ra một đôi mắt to tròn.Tầm mắt đan vào nhau khiến hắn ngây ngẩn của người.Một cơn đau nhói xa lạ chợt phát ra từ sâu thẳm trong lòng.Thiếu niên nhíu mày lại.Đồng tử hơi co lại.Trong khoảnh khắc đó, có một tia sáng xuất hiện trong đôi mắt đen của hắn.Giây lát thoáng qua.Nhưng những người xung quanh không hiểu sao lại cảm thấy khí thế của hắn càng thêm áp bức....Đứa bé trong giỏ lúc nãy còn ngủ say sưa bây giờ lại nhìn thiếu niên không chớp mắt.Cũng không khóc.Đôi mắt đen như mực thỉnh thoảng đảo qua vài cái, rất có linh khí."

Đại nhân, đứa bé này..."

Hạ Hầu vừa muốn nói, nếu không để hắn mang đứa bé này về nuôi, nhưng hắn lại bị động tác đột ngột của thiếu niên làm cho mê mang, lời muốn nói cũng mắc kẹt trong cổ họng.Thiếu niên lạnh lùng, luôn mặc kệ pháo hoa hồng trần, từ từ cúi xuống, cầm chiếc giỏ lên.Hắn lặng lẽ nhìn xuống đứa bé trong giỏ, sau đó dùng lực nhẹ nhàng bế đứa bé lên.Hạ Hầu bị khiếp sợ, lời định nói đột nhiên thay đổi: "Đại nhân, đứa bé này có lai lịch không rõ ràng ..."

Thiếu niên ngừng lại, sau đó cụp mắt xuống bình tĩnh nhìn đứa bé trong giỏ, khẽ nói: "Chỉ là đứa bé bị vứt bỏ mà thôi".Hạ Hầu bị đối phương làm cho nghẹn lại, nghĩ lại thì điều đó cũng có lý.Ngôi làng nãy đã bị bỏ hoang cách đây không lâu.Rõ ràng người bỏ rơi đứa bé này muốn cho người trong thôn nhận nuôi đứa bé, nhưng không ngờ nơi này vốn đã là một thôn hoang.Nếu không đã không để đứa bé ở đây.Điều khiến Hạ Hầu kinh ngạc nhất là thái độ của Quốc sư đại nhân đối với đứa bé này.Nó hoàn toàn trái ngược với phong cách thường ngày của ngài ấy.Hạ Hầu ngập ngừng hỏi hắn: "Đại nhân, đứa nhỏ này ...

Phải giải quyết như thế nào?"

Thiếu niên ngẩn ra nhìn đứa bé trong giỏ, giọng điệu đều đều: "Đưa tới phủ Quốc sư."

Hạ Hầu: "!"

Hắn khiếp sợ mà nhìn vị Quốc sư trẻ tuổi này.Đưa về phủ Quốc sư?Nói cách khác, đối phương sẽ đích thân nhận nuôi đứa bé này?Nếu trước đây, có người nói với hắn rằng Quốc sư đại nhân nhận nuôi một đứa bé, hắn nhất định sẽ cười nhạo kẻ đó bịa đặt.Mà bây giờ, hắn vẫn không thể ngưng khiếp sợ.Rốt cuộc, với tính cách của Quốc sư đại nhân, nhiều nhất cũng chỉ đem đứa bé này cho người khác nhận nuôi mà thôi.Mà không phải ...

Tự mình nuôi nó.Hành động kỳ lạ của Quốc sư hôm nay hoàn toàn vượt quá dự đoán của mọi người.Đôi mắt đen của Mộ Bạch nhìn chằm chằm đứa bé, không biết đang nghĩ gì, không tiếng động im lặng.Thật lâu sau, hắn chậm rãi cất bước, cầm chiếc giỏ chậm rãi trở lại xe ngựa.Gã sai vặt cung kính mở rèm.Quốc sư trẻ tuổi chậm rãi đặt đứa bé xuống, sau khi lên xe ngựa, hắn cũng tiện thể mang đứa bé vào trong xe.Mọi người tròn mắt kinh ngạc.Ngay cả những người lính bên cạnh cũng không khỏi ngước nhìn cỗ xe lộng lẫy.Quốc sư đại nhân ...Dù vẫn còn trẻ nhưng ngài ấy từ lâu đã trở thành một người luôn được người dân của nước Thiên Vinh ngưỡng mộ.Tất cả sự kính nể đều phát ra từ thâm tâm.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 172: Bút kỹ dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (3)


Editor: Nha ĐamPhong Thiển nằm trong giỏ, từ đầu đến cuối đều ngây người.Không phải là Hộ Bộ thượng thư mang nguyên chủ về nuôi sao?Sao lại biến thành Quốc sư rồi?Tuy nhiên, trước đó, hệ thống đã nhắc nhở rằng vị Quốc sư trẻ tuổi này chính là mảnh nhỏ.Phong Thiển đã tiếp thu tư liệu của đối phương.Chính là một người siêu cấp lợi hại.Cô chớp mắt.Tốt hơn hết, cô nên làm một đứa trẻ không cần phải làm gì cả.Trong xe ngựa, thiếu niên cứ lặng lẽ nhìn đứa bé trong giỏ.Thật lâu sau, hắn nhẹ giọng hỏi: "Đói bụng không?"

Phong Thiển: "..."

Cô chớp mắt, cô bây giờ chỉ là một đứa bé ...Dây thanh quản của đứa bé này vẫn chưa phát triển hết, không thể phát ra âm thanh một cách tròn trịa.Hơn nữa, cô chỉ là một đứa bé, theo lý cũng không nghe hiểu tiếng người.Vậy, tại sao mảnh nhỏ lại hỏi cô như vậy?Tự nói chuyện một mình?Nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của đứa bé chỉ nhìn mình chằm chằm, thiếu niên mím môi.Lông mi dài che tầm mắt lại.Quên......Nàng ấy chưa thể nói được.Thiển Thiển...Đứa bé trong giỏ ngủ lay động, thiếu niên nhìn xuống hỏi: "Muốn cởi trói không?"

Phong Thiển ngơ ngác chớp chớp mắt.Sau đó, thấy đối phương thong thả ung dung cởi tấm khăn vây lấy cô.Chiếc khăn quấn được mở ra, đứa bé bên trong chỉ mang một chiếc yếm màu đỏ.Cùng lúc đó, khi tấm vải được mở ra, một mặt dây chuyền bằng ngọc bích tinh xảo trượt xuống.Ngón tay của Mộ Bạch dừng lại, tầm mắt rơi vào mặt dây chuyền bằng ngọc, hắn đưa tay lên, chậm rãi cầm lấy mặt dây chuyền bằng ngọc lên.Đây là một mặt dây chuyền ngọc bích rất đẹp.Trên mặt dây chuyền có khắc một chữ Thiển.Hiển nhiên, mặt dây chuyền bằng ngọc bích đó tượng trưng cho thân phận.Thiếu niên chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lại đặt mặt dây chuyền bằng ngọc vào trong giỏ.Hắn nhìn chằm chằm vào đứa bé và nhàn nhạt nói: "Thế này có thoải mái hơn không?"

Phong Thiển: "..."

Tại sao lại có cảm giác như mảnh nhỏ tin rằng cô có thể hiểu hắn?Hơn nữa, cô luôn cảm thấy ánh mắt đầu tiên của mảnh nhỏ khi nhìn thấy cô có chút khác biệt so với bây giờ.Điều khiến Phong Thiển khó hiểu hơn là hơi thở trên người hắn mang lại cho cô một cảm giác rất quen thuộc.Phong Thiển đột nhiên đưa ra một suy đoán táo bạo ...Có lẽ nào đây chính là Mộ Diễn điện hạ?Nhưng điều đó không có khả năng...Mảnh nhỏ của Điện hạ không phải đã phân tán đến các thế giới nhỏ sao?

Không thể xuất hiện trên một thế giới nào đó ...Phong Thiển nhanh chóng bác bỏ ý kiến này.Hắn không phải là ...

Điện Hạ.Phong Thiển chớp chớp mắt.Thiếu niên trước mặt vẫn theo dõi nhất cử nhất động của đứa bé từ đầu đến cuối.Một lúc lâu sau, hắn từ từ duỗi ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt của đứa bé.Cái chạm nhẹ đó khiến ánh mắt thiếu niên mê mang.Một giây tiếp theo, thiếu niên lại ngẩn ra.Đứa nhỏ vươn bàn tay non mềm trắng nõn ra, ôm lấy ngón trỏ của thiếu niên rồi đút vào miệng.Đứa bé còn chưa có răng.Đầu ngón tay của thiếu niên có cảm giác âm.Hắn sững sờ, không ngờ đối phương lại đột ngột làm ra hành động như vậy.Mộ Bạch cụp mắt xuống, vành tai dưới mái tóc đen không khỏi đỏ ửng.Phong Thiển ỷ vào việc mình vẫn còn bé, không kiêng nể gì mà bôi nước miếng.Tốt.Ngay cả một đứa bé mà mảnh nhỏ cũng không buông tha, lại còn một vừa hai phải chọc vào mặt cô.Đừng trách cô bôi nước miếng ...Tuy nhiên, Phong Thiển có một chút xấu hổ, cô không thể kiểm soát bản thân, nước bọt của cô dường như đang chảy đều đặn ...Đứa nhỏ ngậm ngón trỏ hồi lâu mới mở miệng, buông đối phương ra, chép chép miệng mấy cái.Mộ Bạch lặng lẽ thu tay lại.Nước miếng của đối phương còn đọng lại trên đầu ngón tay.Hắn im lặng thả ngón tay xuống, không lau, chỉ nhìn đứa bé, nhỏ giọng hỏi cô: "Tức giận à?"

Phong Thiển sửng sốt."

Hệ thống!

Nói cho ta biết, hắn có phải là Điện hạ không?"

Hệ thống do dự: "Ký chủ, tôi...

Tôi không biết..."************Thế giới này có vẻ hay, mình edit 1 chương mà cảm thấy không đủ nên edit thêm 1 chương nữa đây ^^Thế giới nào tớ thích thì tớ edit khá nhanh, bạn nào theo dõi tớ hồi edit Thế giới 3: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều thì biết ^^Nên tớ sẽ cố ra chương nhanh nhất có thể nhé!!♥
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 173: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (4)


Editor: Nha ĐamCô im lặng không dám cử động.Trong chốc lát đã trở thành một đứa bé ngoan.Mộ Bạch nhìn đứa bé thật lâu rồi đưa tay nhấc đứa bé ra khỏi giỏ.Thiếu niên có chút vụng về mà điều chỉnh tư thế, nhẹ nhàng ôm đứa bé vào lòng.Hắn lặng lẽ đưa mắt xuống.Như này, chắc là sẽ thoải mái hơn ...Trái tim của Phong Thiển đang đập thình thịch.Mặc dù vẫn chưa thể chắc chắn, liệu đối phương có phải là Điện hạ không.Không thì, nói cách khác, đối phương có ký ức của Điện hạ.Tuy nhiên, cô cảm thấy rằng có 60% khả năng.Mặc dù, trước đây cô đã từng mặt không đỏ tâm không nhảy nói ra, cùng lắm thì nhìn thấy Điện hạ thì trực tiếp hôn hắn.Nhưng, rốt cuộc thì trong các thế giới, cô và các mảnh nhỏ của Điện hạ đều phát triển thành mối quan hệ như vậy.Đột nhiên nhìn thấy Điện hạ bản gốc, tóm lại sẽ có chút xấu hổ.Ít nhất thì hiện tại cô vẫn chưa có cách nào đối mặt với Điện hạ.Cô thở dài trầm ngâm.May mắn thay, bây giờ cô chỉ là một đứa bé....Xe ngựa đến phủ Quốc sư.Vẫn như mọi khi, gã sai vặt phu xe kính cẩn mở rèm cho Quốc sư đại nhân.Quốc sư mặc một bộ bạch y, trên tay ôm một chiếc giỏ chậm rãi bước ra khỏi xe ngựa.Thị vệ nghênh đón cung kính quỳ lạy.Người duy nhất ở nước Thiên Vinh được hưởng sự thành kính quỳ lạy như vậy trong suốt nhiều thời đại chỉ có một mình vị Quốc sư Mộ Bạch này thôi.Khi Quốc sư hồi kinh, dân chúng đổ xô ra đón.Tuy nhiên, trước uy danh và sự sùng kính với Quốc sư, cũng không người dân nào có những hành động quá đáng.Khi xe ngựa đi qua các con phố, hầu hết mọi người đều giống như những vệ binh này, thành khẩn quỳ xuống.Sau đó, si ngốc nhìn chiếc xe ngựa của Quốc sư ngày càng xa, cho đến khi nó khuất dần.Mộ Bạch đưa Phong Thiển vào phòng ngủ, hắn thản nhiên ra lệnh cho người chuẩn bị quần áo trẻ em và mời một vị nhũ mẫu.Đứa bé còn nhỏ, cần phải uống sữa.Sau khi phân phó hết xong, thiếu niên quay người cúi đầu, chậm rãi bế đứa nhỏ lên giường.Hắn lặng lẽ ngồi bên giường nhìn đứa bé.Hắn như chìm trong ký ức, đôi mắt đen không có tiêu cự, dại ra vô thần.Một lúc sau, nhũ mẫu được mời đến."

Đại nhân, vị này chính là nhũ mẫu vừa mới được mời đến."

Thị vệ cung kính.Một người phụ nữ trẻ đẹp bước ra từ phía sau hắn ta."

Dân nữ Lâm Y bái kiến Quốc sư đại nhân."

Vị nữ tử tên Lâm Y này cẩn thận ngước mắt lên, sau khi nhìn rõ dung nhan của thiếu niên, cô không khỏi kinh ngạc.Vị Quốc sư trẻ tuổi này chỉ mới mười hai tuổi thôi dung mạo đã khiến người ta kinh ngạc, không khỏi cảm khái trong vài năm nữa, thiếu niên này sẽ tuyệt thế vô song như thế nào.Mộ Bạch nhàn nhạt giương mắt liếc nhìn cái người gọi là nhũ mẫu kia, chậm rãi đi qua người cô, nhẹ giọng hỏi: "Đừng làm nàng ấy đau."

Nàng này, hiển nhiên là nói đến đứa nhỏ trên giường.Lâm Dịch sững sờ, xấu hổ rũ mắt xuống: "Vâng, thưa đại nhân."

Mộ Bạch cau mày, ánh mắt lại rơi vào đứa bé trên giường, hắn mím môi, nhấc chân đi ra ngoài đóng cửa.Nhưng đáy lòng lại cảm thấy hơi khó chịu.Một lúc sau, nữ nhân tên Lâm Y đó đẩy cửa ra, rũ mắt thanh âm rất thấp: "Thưa đại nhân ...

Đứa nhỏ, không uống ... sữa của tôi."

Thiếu niên sững sờ.Trong lòng đột nhiên có chút nhẹ nhõm.Hắn không nhìn đối phương, mà nhấc chân bước vào phòng.Đứa bé trên giường chơi đùa với đôi tay nhỏ bé của mình một cách nhàm chán.Mộ Bạch cúi xuống, tóc đen rũ xuống, chạm vào hai bên của đứa bé.Hắn mím môi thì thầm: "Nàng không muốn uống à?"

Phong Thiển chớp mắt, cố hết sức lắc lắc cái đầu nhỏ của mình.Cô không thể chấp nhận được ...Cơ thể này là một đứa bé, nhưng linh hồn thì không ...Hừm.Rất khó chịu.Thiếu niên nhìn chằm chằm đứa bé thật lâu, chậm rãi cúi người khom lưng, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào mặt đứa bé."

Không muốn à..."

Hắn khẽ thì thầm.*********Cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhé ♥Thấy nhiều bạn comment tự nhiên mình lại có động lực tranh thủ làm ^^Tối nay có thời gian tớ sẽ edit tiếp một chương nữa nhé!!
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 174: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (5)


Editor: Nha ĐamThiếu niên nhìn xuống đứa bé trên giường, trong mắt có nhiều cảm xúc lẫn lộn.Hắn từ từ đưa ngón tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi lông mày xinh đẹp của đứa bé.Một lúc lâu, hắn mới dừng lại.Phong Thiển chớp chớp đôi mắt đen to tròn, nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ một cách nghi ngờ.Đối phương trầm mặc nhìn đứa bé, vô cùng nghiêm túc.Giống như là ... muốn khắc sâu dung nhan của đứa bé vào trong tâm trí của mình vậy.Giây tiếp theo.Phong Thiển ngây ngẩn cả người.Thiếu niên hơi nghiêng người, đôi môi mỏng nhẹ nhàng phủ lên trán cô.Tóc đen buông lơi, trước mắt cô là một mảnh màu đen.Có chút ...

Choáng váng.Thiếu niên dừng lại một chút rồi mới từ từ đứng dậy.Cô nhìn thấy đôi mắt đen của thiếu niên dần dần bao phủ bởi tầng ánh sáng nhạt, ánh sáng xung quanh mãnh liệtCho đến khi ...

Mọi thứ quanh thân bỗng nhiên yên lặng.Thần lực...Là Điện hạ sao ...Khi Phong Thiển mở mắt một lần nữa, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.Cô bây giờ đang nằm trên một chiếc giường gỗ chạm khắc hoa.Phong Thiển ngẩn người.Sau đó ngồi dậy.Cô đưa tay lên và nhìn xuống.Đôi tay trắng trẻo mềm mại.So với trước đây, đã trưởng thành hơn rất nhiều.Phong Thiển giật mình.Trong đầu đột nhiên hiện ra rất nhiều ký ức.Bây giờ cô đã 5 tuổi rồi.Phong Thiển chớp mắt.Thì ra là Điện hạ ...Mộ Diễn đã sử dụng thần lực của mình để đẩy nhanh thời gian, trực tiếp để thời gian trôi qua 5 năm.Không để lại dấu vết.Những người trong thế giới này chỉ cảm thấy đây là một giấc mơ, và họ sẽ không cảm thấy kỳ lạ.Đó chính là thần lực.Mộ Diễn điện hạ trời sinh thần cách, thần lực của hắn chính là đã đạt tới trình độ như vậy.Về phần, tại sao Điện hạ đột nhiên sử dụng thần lực của mình trên thế giới nhỏ này ...Rõ ràng là bởi vì cô không muốn uống sữa như một đứa trẻ.Cô kinh ngạc nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của mình, nhẹ giọng nói: "Hệ thống, Điện hạ sao lại đột nhiên xuất hiện ở thế giới nhỏ này."

Hệ thống: "Nếu mảnh nhỏ bị kích thích lớn hoặc gặp phải hoàn cảnh khác, chúng sẽ tạm thời ngưng tụ thần hồn, tất cả mảnh linh hồn ở các thế giới sẽ tạm trở về vị trí cũ.

Nói cách khác, mảnh nhỏ lúc này có linh hồn hoàn chỉnh của Điện hạ, tương đương với chính Điện hạ.

"Mặc dù, thân thể của Điện hạ vẫn đang ngủ say ở Thần Vực.Thần hồn ngưng tụ ở các thế giới, cũng không khác gì chính Mộ Diễn điện hạ.Phong Thiển suy tư.Hóa ra là như vậy.Vậy ...

Điện hạ chẳng phải đã biết những chuyện đã xảy ra ở mỗi thế giới sao?Cô cắn môi.Thật xấu hổ......Tuy nhiên, Điện hạ cũng hôn lên trán cô ...Tuy rằng thân thể còn là một đứa bé, nhưng mà hắn đã hôn ...Vậy, Điện hạ đối với cô rốt cuộc có ý tứ gì?Khi cô còn đang phân vân thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.Thiếu niên áo trắng ngược sáng bước vào.Đứa bé 5 tuổi đang ngồi trên giường, chớp chớp mắt.Mộ Bạch từ từ đến gần.5 năm sau, thiếu niên đã hoàn toàn trưởng thành.Khí chất quanh thân vẫn lạnh lùng, quý phái.Ánh mắt hờ hững, dung nhân tuyệt thế vô song khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ.Mộ Bạch rũ mắt nhìn đứa bé, giọng nói trong trẻo: "Tỉnh rồi?"

Đôi mắt đen của Phong Thiển nhìn chằm chằm đối phương, giống như muốn xuyên qua người đối phương nhìn thấu linh hồn của hắn.Cô ngập ngừng hỏi: "A Diễn?"

Giọng nói của đứa nhỏ nhẹ nhàng, ngọt ngào.Nghe thấy đối phương nói, thiếu niên nhíu mày, "A Diễn là ai?"

Ngẩn ra, mím môi hỏi: "Lại trốn đi ra ngoài chơi à?"

Cô chớp chớp mắt, ngoan ngoãn lắc đầu.Rồi sau đó, hơi rũ mắt xuống.Có vẻ như linh hồn của Điện hạ lại biến mất ..."

Hệ thống, nếu Điện hạ không dùng thần lực, thần hồn của hắn có thể ngưng tụ được bao lâu?"

Phong Thiển lặng lẽ hỏi trong lòng.Hệ thống im lặng trong chốc lát, trả lời: "Đến cuối thế giới này, hẳn là không sao cả..."

Phong Thiển sững sờ khi nghe câu trả lời của hệ thống.Điện hạ vì cô ... mới sử dụng thần lực sao ...*********Đến giờ lại ngoi lên đây ^^Tối mai thì tớ không hứa trước được nhưng thứ 5 kiểu gì cũng có chương nhé !!
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 175: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (6)


Edior: Nha ĐamĐứa bé ngồi ngồi trên giường với vẻ mặt thất thần, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác là biểu tình thất thần .Một giây tiếp theo, cơ thể được nâng lên.Đôi tay mảnh khảnh của thiếu niên nhẹ nhàng xuyên qua cánh tay của đứa bé rồi hơi dùng sức ôm nó vào lòng.Phong Thiển trong nháy mắt bối rối.Đôi tay trắng nõn mềm mại ôm lấy cái cổ của hắn.Ánh mắt Mộ Bạch lạnh lùng, kinh ngạc nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lòng."

Làm sao vậy?"

Phong Thiển lắc đầu, giọng nói mang theo âm điệu của trẻ con, ngọt ngào đáng yêu: "Đói."

Mộ Bạch hơi sững sờ, hai tay ôm chặt cô."

Đói bụng thì phải bảo chứ."

Anh ấy thì thầm.Cô gái nhỏ trong lòng ngực gật đầu.Mộ Bạch dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đặt cô gái nhỏ trong lòng của mình xuống giường.Hắn quay lại để lấy quần áo sạch sẽ cho cô.Thiếu niên bạch y rũ mắt nhìn xuống, đặt quần áo sang một bên.Lông mi của hắn khẽ rũ xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào tiểu cô nương ở trên giường.Sau đó, thiếu niên nhẹ nhàng đưa ngón tay mảnh khảnh của mình lên, đặt lên eo cô nhỏ rồi từ từ cởi thắt lưng.Ánh mắt của Mộ Bạch bình tĩnh, không nhanh không chậm cởi áo ngoài của cô.Phong Thiển ngơ ngác chớp mắt.Đối phương vẫn tiếp tục động tác.Hai bàn tay nhỏ bé của cô bất ngờ cầm lấy tay đối phương.Khuôn mặt của cô hiện lên vạt đỏ.Mộ Bạch dừng lại, nghi ngờ hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"

Đôi mắt xinh đẹp của cô chớp chớp.Nhẹ nhàng nhấp nhấp môi.Cô nắm lấy ngón tay của đối phương một cách rối rắm, biểu tình trên mặt khá phong phú.Đặc biệt là vết ửng đỏ rất rõ ràng trên khuôn mặt ấy.Phong Thiển không nói gì.Mặc dù, cơ thể này chỉ là một đứa bé năm tuổi.Nhưng mảnh nhỏ tự mình thay quần áo cho cô vẫn sẽ khiến cô ... ngại ngùng ...Mộ Bạch nhìn chằm chằm mặt sườn mặt cô, khẽ nói: "Xấu hổ à?"

Cô bé bị nói thiếu niên nói trúng tâm tư liền vồ tới trên người hắn, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ, đầu cũng vùi vào vai hắn.Xấu hổ quá ...Mộ Bạch tròn mắt giật mình.Hồi lâu, hắn chậm rãi đưa tay lên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng phủ lên lưng cô.Năm tuổi...Bạn đã biết xấu hổ rồi à?"

Có phải muốn tự mặc quần áo không?"

Mộ Bạch nói.Phong Thiển ngẩng mặt lên, nhìn thiếu niên rồi lại nhìn xuống quần áo trên giường.Quần áo cổ đại rất phức tạp.Quần áo của cô đều dựa theo tiêu chuẩn của Quốc sư, lại càng lộng lẫy, phức tạp.Không thể tự mặc được ...Cô nghiêng đầu từ bỏ vùng vẫy: "Không..."

Mộ Bạch nhàn nhạt nhìn một gái nhỏ bị khó xử nào đó, hắn khẽ thở dài, rất nhẹ, nhưng có chút bất lực."

Vậy thì ngoan một chút nhé, Tiểu Thiển Nhi."

Phong Thiển chớp chớp mắt, ngoan ngoãn dang tay ra.Thiếu niên liếc nhìn cô một cái rồi từ từ cụp mắt xuống, từ từ cởi từng áo ngoài cho cô.Sau đó, không nhanh không chậm mặc quần áo cho cô.Động tác thành thạo.Rõ ràng là đã làm điều đó rất nhiều lần.Phong Thiển cũng có thêm nhiều ký ức hơn trong đầu.Điện hạ sử dụng thần lực để ép buộc thời gian nhanh lêb, khi cô bừng tỉnh thì đã đến 5 năm sau.Chính xác mà nói, cũng không phải là gia nhanh tốc độ, mà là khiến tất cả mọi người trong thế giới nhỏ này đến 5 năm sau, thân thể cũng là bộ dáng của 5 năm sau.Và 5 năm này cũng không có khả năng để trống.Tác dụng của thần lực là tạo ra những ký ức dựa trên sự vốn có của dòng chảy quỹ đạo.Thực tế, những điều trong ký ức đó không hề xảy ra, chúng chỉ là lấp đầy khoảng trống mà thôi.Trong trí nhớ trống rỗng năm năm của Phong Thiển, thay quần áo và tắm rửa, tất cả các loại việc cá nhân đó đều do mảnh nhỏ làm.Thiếu niên lạnh lùng không đưa cô cho người khác hầu hạ mà tự mình làm hết tất cả mọi việc.Tất cả mọi người đều khiếp sợ.Vị Quốc sư trẻ tuổi này hết mực yêu thương một cô bé, ai cũng tò mò không biết cô bé này là ai.Phúc phận mấy đời mới có thể khiến Quốc sư yêu thương chăm sóc như vậy.**********Xin lỗi vì hôm qua đã thất hứa với các bạn (╥_╥)Tớ có viết lên tường nhà tớ là tối qua không đăng được chương mới đó.Nếu các bạn thấy tớ thất hứa thì có thể check bên tường nhà tớ xem tớ có thông báo gì không để đỡ phải chờ đợi nhiều nhé ^^Chờ đợi bây giờ là hạnh phúc nè, giờ tớ sẽ edit tiếp 2 chương nữa rồi đăng nhé ^^Tớ chỉ edit được tầm đêm này thôi ╥﹏╥
 
Back
Top Bottom