Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ

[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 146: Võng du tiểu khả ái (30)


Editor: Nha ĐamMặc dù trong trò chơi, hắn có thể cảm nhận rõ ràng đối phương chạm vào.Từ ôm eo đến nắm lấy ngón tay.Trái tim bình tĩnh không gợn sóng của hắn dường như đang bị một cơn bão làm đảo lộn.Nhưng hắn không có suy nghĩ đáp lại, chỉ có thể nhìn ngây ngốc để lòng mình gợn sóng.Diệp Cẩn mím môi, tay còn lại siết chặt viên kẹo sữa trong lòng bàn tay.Đầu ngón tay của hắn xoa nhẹ lên lớp vỏ kẹo.Đôi mắt đen nhánh đầy hoang mang.Lại là cảm giác quen thuộc này.Có một niềm vui không thể giải thích được ở trong đáy lòng, hắn không biết phải đối mặt với nó như thế nào.Sau đó......Diệp Cẩn lại offline.Người trong lòng ngực cô đột nhiên biến mất.Phong Thiển sững sờ, từ từ cụp mắt xuống.Đôi tay nhỏ nhắn của cô vẫn giữ tư thế ôm đối phương.Cô sững sờ một hồi, cánh tay có chút đau nhức, sau đó mới từ từ thu tay về, đứng lên.Haizz.Lần thứ ba.Đây là lần thứ ba mảnh nhỏ offline mà không nói một lời nào.Phong Thiển hơi chán nản khi nhìn vào thư phòng của mảnh nhỏ.Sau khi cô liếc nhìn xung quanh, ánh mắt của cô rơi vào giấy Tuyên Thành trên bàn.Có một bông hoa râm bụt xinh đẹp được viết trên bánh tráng trắng giấy Tuyên Thành trắng tinh.Phong Thiển chớp mắt.A Cẩn sao ...Phong Thiển lại chớp mắt.Liếc nhìn xung quanh, không có ai cả.

Sau đó, vẻ mặt thất thần, cô nắm lấy cái giấy Tuyên Thành trên bàn, lặng lẽ nhét vào trong tay áo.Sau đó, chuyển sang chế độ ngoại tuyến....Sau khi Diệp Cẩn logout, cả người vẫn còn hơi sững sờ.Hắn đang ngồi trong cabin trò chơi.Đôi mắt đen nhánh đờ đẫn.Thật lâu sau, thiếu niên chậm rãi cúi đầu, rũ mắt xuống.Hắn từ từ dang tay ra.Lặng nhìn vào lòng bàn tay trống một lúc lâu.Mới vừa rồi nơi này......

Có một viên kẹo.Đối phương đưa.Hắn dừng lại, rồi từ từ siết chặt lòng bàn tay.Một lúc sau, hắn lại thở dài.Thiếu niên rũ mắt xuống, biểu tình ngoan ngoãn.Đột nhiên offline như vậy, không biết đối phương có...... tức giận không?Diệp Cẩn hơi lo lắng, mím môi.Vẻ mặt có chút suy sụp.Đã như vậy......Chắc là sẽ tức giận rồi......Hàng mi thanh mảnh của thiếu niên khẽ run lên, che đi tia cô đơn dưới mắt.Ngày hôm sau.Phong Thiển xuất hiện trong văn phòng tổng tài của tập đoàn Phong Vân.Đứng bên cạnh cô là Lâm Diệp mặc một bộ vest chỉnh tề.Lâm Diệp đẩy báo cáo dữ liệu trên bàn đến trước mặt Phong Thiển, và nói, "Phong tổng, tôi đã đọc tất cả dữ liệu kể từ cuộc kiểm tra nội bộ của Tam Giới Phong Vân, đã đạt được ước tính trước đó, thậm chí còn tốt hơn nữa."

"Ừ."

Phong Thiển rũ mắt nhìn xuống, gật đầu.Lâm Diệp tiếp tục: "Phong thổng, tôi có một ý tưởng.

Để cho phép nhiều người chơi hơn tham gia vào phiên bản thử nghiệm công khai của trò chơi này, chúng ta có thể lấy nội dung thử nghiệm làm ví dụ và quay một số video quảng cáo tuyên truyền.

Ngài nghĩ sao?"

Phong Thiển siết chặt cây bút trong tay, hơi nghiêng đầu.Trò chơi thực tế ảo Tam Giới Phong Vân phiên bản thử nghiệm đã gây tiếng vang lớn.Tiếng vang lớn không có nghĩa là thị trường tốt.Rốt cuộc, trò chơi trực tuyến tiêu tốn rất nhiều tiền lại còn kết hợp nhiều công nghệ cao cấp khác nhau thì rất tốn kém.Điều này trực tiếp dẫn đến giá của cabin trò chơi cao.

Ban đầu, ba nghìn người chơi được rút ra trong phiên bản beta kín nhằm thu hút mọi người tham gia và cảm nhận sức hấp dẫn của trò chơi này, do đó, giá của cabin trò chơi rất ưu đãi.Ngoài 3.000 cabin trò chơi được giảm giá này, các cabin trò chơi khác sẽ được bán với giá gốc.Dù giá không cao ngất trời nhưng người bình thường khi mua cũng phải xót.Và nếu một bộ video quảng cáo được thực hiện để mọi người thấy được sức hút của trò chơi này thì nó cũng sẽ thu hút được rất nhiều người chơi.Vì vậy, gợi ý của Lâm Diệp là rất cần thiết.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 147: Võng du tiểu khả ái (31)


Editor: Nha ĐamPhong Thiển gật đầu, "Đề nghị này cũng được."

"Cậu định quay như thế nào?"

Cô ngước mắt lên hỏi hắn.Lâm Diệp tiếp tục trả lời: "Phong tổng, tôi định làm như thế này, tôi có thể mời người đứng đầu của Tam giới vừa mới nhậm chức từ trong Tam Tôn Tranh Bá đến tập đoàn của chúng ta một chuyến để bàn bạc những vấn đề liên quan đến việc quay chụp trong trò chơi."

Ngừng một chút, Lâm Diệp nói tiếp: "Chúng ta làm công ty tò chơi, cũng không thể quay video đối phương trong trò chơi mà không được sự cho phép của họ.

Chúng ta vẫn phải thông báo và đưa ra một số tiền thù lao, như vậy hiệu quả hơn.

"Lâm Diệp đã làm tốt công việc liên quan đến quay phim quảng cáo, chỉ còn đợi sự đồng ý của Phong Thiển.Đây quả thực là một kế hoạch tốt.Ngoài ra, Phong Thiển một trong tam tôn.Nó có thể tiết kiệm một khoản tiền thù lao.Một trò chơi đã được xây dựng với số tiền khổng lồ luôn cần một ít mánh khóe quảng cáo và tuyên truyền tạo danh tiếng cho nó, cũng để trò chơi có thể ra mắt công chúng, giúp công ty có thể hoàn vốn.Cũng không uổng công bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng bấy lâu nay, tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực, tài chính.Cho nên......Có thể nói, việc quay phim quảng cáo là một điều chắc chắn.Cô lặng lẽ nhìn xuống.Quay phim quảng cáo sao ...Bằng cách này, có vẻ như cô có thể được gặp mảnh nhỏ.Phong Thiển mím môi gật đầu, "Được.

Việc này sẽ giao cho cậu."

"Vâng, Phong tổng."

Lâm Diệp sắp xếp hồ sơ sau đó rời khỏi văn phòng.Cô đang ngồi trong văn phòng, hơi nằm ngửa ra.Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm trần nhà không chớp.Muốn mua một ít kẹo sữa.Phong Thiển ngây ngốc, sau đó từ từ lấy điện thoại ra, tùy ý lướt lướt.Một lúc sau, cô tắt máy."

Hệ thống, gửi cho tôi dữ liệu của mảnh nhỏ đi."

Cô dừng lại một lúc sau đó mới lên tiếng.【Leng keng ~ Hệ thống đang tìm kiếm ...】Diệp Cẩn.Mẹ là Diệp Khuynh, bố là Cố Thành.Lúc trước, Diệp gia và Cố gia là thế giao, cả hai đều là danh môn vọng tộc.Hai nhà liên hôn tất nhiên là có tình lý ở bên trong.Thương nhân trước giờ đều coi trọng lợi ích, tình cảm trong hôn nhân cũng thường mong manh.Ban đầu, cả hai đều tương kính như tân, trong mắt người ngoài họ là cặp vợ chồng khiến người ta ghen tị.Tuy nhiên, phần cảm tình này rốt cuộc không thể chịu được thử thách của lợi ích.Tài chính của Diệp gia gặp vấn đề, lâm vào nguy hiểm.Đáng lẽ ra Cố gia nên ra tay giúp đỡ.Nhưng mà, Cố gia lại đang đàm phán một dự án lớn, không thể trích ra một khoản tiền khổng lồ để hỗ trợ Diệp gia.Bản chất của thương nhân chính là đặt lợi ích lên hàng đầu.Thế là Diệp gia sa sút.Sự tồn tại của Diệp Khunh không còn mang lại lợi ích gì cho Cố Thành.Một cuộc hôn nhân vốn đã mong manh, một khi vết nứt nhỏ xuất hiện thì cuối cùng sẽ từ từ mà sụp đổ.Cố Thành ngoại tình.Đối phương là thiên kim nhà giàu.Sau khi Diệp Khuynh phát hiện ra, hai người đã cãi nhau.Khi đó, Diệp Cẩn mới bảy tuổi.Hai người thường xuyên cãi vã, nóng nảy, thậm chí là đánh nhau.Diệp Cẩn đứng bên cạnh, ôm con gấu nhồi bông trong tay một cách bất lực, đôi mắt đen nhánh đẫm nước.Trong thâm tâm cậu biết rằng bố và mẹ không nên cãi nhau.Anh cũng không muốn thấy họ cãi nhau.Vì vậy, Diệp Cẩn đã lao vào giữa hai người.Cha Cố không để ý nên đã vô tình khiến cậu bị thương, đẩy đứa đứa nhỏ sang một bên.Diệp Cẩn lúc đó dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, sức lực ít ỏi.Bị người lớn xô đẩy như vậy tình cờ đập vào bàn.Cả hai đều sững sờ.Diệp Cẩn ngã xuống đất, trán chảy máu, máu đỏ tươi từ từ chảy ra.Cả hai vội vàng đưa đứa nhỏ đến bệnh viện.Máu đã ngừng chảy, vết thương cũng đã được xử lý.Nhưng mãi mãi để lại ...

Một vết sẹo.Vấn đề vẫn chưa kết thúc.Hai người cãi vã đến cùng, cuối cùng kết thúc là Diệp Khuynh và Cố Thành ly hôn, quyền nuôi con được giao cho Diệp Khuynh.Kể từ đó, Diệp Cẩn theo họ mẹ.*************OMG hình như mình dịch nhầm nickname của nam chính rồi, Hoa Dâm Bụt phiên âm ra tiếng Trung chính là Cẩn (jin), chính là Cẩn trong Diệp Cẩn mà từ đầu đến giờ tớ lại toàn dịch là Hoa Dâm Bụt thôi, các bạn thấy mình có nên đổi lại nicknam "Hoa Dâm Bụt" thành "Cẩn" không (╥_╥)
(Mai có lẽ là tớ sẽ bận nên tối nay tranh thủ edit chương của ngày mai luôn ^^)
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 148: Võng du tiểu khả ái (32)


Editor: Nha ĐamKhông còn gia tộc để dựa vào, chỉ dựa vào số tiền sau khi ly hôn, Diệp Khuynh, đại tiểu thư luôn sống trong nhưng lụa lần đầu tiên nhận ra sự khó khăn của cuộc đời.Hơn nữa, cô còn mang theo một đứa trẻ.Trong khi tìm việc ở khắp nơi, cô còn phải đối mặt với nhiều lời khiêu khích khác nhau từ người tình mới của Cố Thành.Nhưng mà, họa vô đơn chí, Diệp Khuynh gặp tai nạn xe hơi.Nằm xuống chính là mất mười năm.Nhiều năm như vậy, thiếu niên hoàn thành việc học của mình hoàn toàn dựa vào sự hỗ trợ tài chính.Sau đó, ngay khi tốt nghiệp, bắt đầu kiếm đủ loại tiền khác nhau, trả nợ tiền thuốc men cho mẹ và ... nuôi sống bản thân.Tình cảm?Hắn đã không nhận ra điều đó khi anh ấy còn rất nhỏ.Bây giờ, nó đã tê liệt từ lâu.Từ lúc hiểu chuyện, thiếu niên bắt đầu buộc một rải dây băng trên trán.Xem ra chỉ cần như vậy, hắn có thể tránh được ký ức không muốn nhớ đấy nữa.Người trên giường bệnh là mẹ hắn.Hắn biết.Tuy nhiên, anh đã sắp quên, cảm giác có mẹ.Gia đình tan vỡ là lỗi của ai?Diệp Cẩn không muốn quan tâm đến nữa.Hắn cũng quan tâm đến lý do.Sự u ám của tuổi thơ không gì có thể bù đắp được, điều đó đã trở thành một thực tế từ lâu.Có ích gì khi đổ lỗi cho ai đó?Cứ như vậy đi......Sau khi xem xong thông tin của mảnh nhỏ, Phong Thiển hoàn toàn ngây ngẩn.Hệ thống cũng không nhịn được nói: "Ký chủ, mảnh vỡ lần này thật sự rất đáng thương, phải đối xử tốt với hắn ~"Cô mím môi gật đầu.Đúng vậy.Mảnh nhỏ thực sự rất đáng thương.Cô sẽ tốt với hắn ...-Hiệu suất làm việc của Lâm Diệp rất sao, sớm thông báo cho hai người chơi Tiên Tôn và Thánh Tôn.Thiếu niên dựa vào cửa kính, lặng lẽ nhìn xuống.Hắn cầm điện thoại trên tay phải, nghiêm túc nghe cuộc gọi.Thiếu niên gật đầu một cái, do dự một chút, đáp: "Ừ."

Đối phương trả lời: "Được rồi, cảm ơn sự hợp tác của bạn.

Nếu thuận tiện, chúng ta sẽ thảo luận chi tiết cụ thể tại tập đoàn Phong Vân vào lúc 8 giờ sáng mai."

"Được."

Hắn dửng dưng đáp lại.Cúp điện thoại, thiếu niên chậm rãi buông điện thoại xuống.Hắn nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ, có một chút bối rối trong đôi mắt của hắn.Sau một lúc, hắn lại mím môi, từ từ cụp mắt xuống.Khi nghe thấy tin người đó cũng tới, hắn đã dao động.Không chỉ vì phần thù lao này, mà điều mà hắn càng muốn là gặp gỡ đối phương.Nghĩ đến người mặc trang phục màu đỏ rượu đó, hắn không nhịn được mà cúi đầu, vành tai trắng nõn đỏ bừng không thể giải thích được.Sẽ nghĩ đến cái ôm của đối phương.Còn có...

động tác cầm tay ấy.Loại cảm xúc này cứ quẩn quanh trong lòng, như sợi tơ, càng ngày càng hỗn loạn, không dứt ra được.Không thể quên nó.Rất lạ rất lạ.Nó cũng khiến hắn hoảng sợ ...Không biết phải đối mặt với người đó như thế nào, nhưng lại không thể nhịn được muốn gặp đối phương.Chẳng sợ một cái liếc mắt ...Nghĩ đến đây, thiếu niên không khỏi cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay trắng nõn không được tự nhiên mà bóp chặt tấm rèm trắng có chút khó chịu.Muốn gặp người ấy sao?Ban đêm.Thiếu niên lăn lộn, trằn trọc mãi không ngủ được.Diệp Cẩn mở đôi mắt đen nhánh, lặng lẽ nhìn vào khoảng không mờ ảo.Một lúc sau, hắn lại vén chăn bông lên, từ từ đứng dậy và mặc áo khoác.Diệp Cẩn thản nhiên đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi.Lái xe đến bệnh viện.Thiếu niên xuống xe, kéo chặt áo khoác, ngẩng đầu nhìn đèn điện sáng rực trong bệnh viện.Hắn bước đi chậm rãi.Lối đi quen thuộc, căn phòng quen thuộc.Hắn mở cửa phòng và bật đèn.Sau đó, ánh mắt anh rơi xuống chiếc giường bệnh màu trắng.Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.Diệp Cẩn chỉ cúi đầu nhìn người trên giường, sau đó thu hồi ánh mắt, từ từ kéo một chiếc ghế ngồi xuống.Thiếu niên yên lặng nhìn người trên giường bệnh.Không có một chút cảm xúc nào trong đôi mắt đen ấy.Có vẻ như chuyện này cũng giống như bình thường.Không thể gợi lên cảm xúc khác của hắn.***********Thế là tớ đã tranh thủ edit xong 2 chương của ngày mai rồi nhé!!Tớ có edit đến đoạn mảnh nhỏ gặp Phong Thiển rồi, edit chủ yếu để chúc mừng truyện được 50k lượt đọc \(★^∀^★)/Nên truyện mà được 50k lượt đọc và thêm 100 vote tớ sẽ đăng 3 chương nhé ♥

Thế giới 4 cuối cũng cũng có một lần edit nhiều chương như này 🤧🤧
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 149: Võng du tiểu khả ái (33)


Editor: Nha ĐamNgười nằm trên giường bệnh là mẹ ruột của hắn.Đối phương hôn mê bao lâu rồi?Hắn cũng không thể nhớ rõ.Cuộc sống của hắn vô cùng đơn điệu.Kiếm tiền, chuyển khoản, sau đó đi đến bệnh viện.Nó không là gì hơn ngoài ba điều này.Dường như chỉ còn lại ba điều trong cuộc đời anh.

Nó giống như một bản nhạc lặp đi lặp lại liên tục.Cho đến khi ...

Một chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc đời hắn.Nghĩ đến điều này, khuôn mặt không cảm xúc của hắn từ từ xuất hiện một nụ cười khó nhận ra.Hắn lặng lẽ canh giữ giường bệnh đến tận khuya mới chậm rãi trở về nhà....Ngày hôm sau.Bên trong Tập đoàn Phong Vân.Thiếu niên anh tuấn cao ráo từ từ mở cửa kính.Hắn không nhanh không chậm bước đến quầy lễ tân.Tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân nhìn lên đã bị dung mạo của đối phương làm cho ngạc nhiên.Thật đẹp trai...Thật dễ thương ......Mái tóc đen ngắn của thiếu niên hơi rối nhưng không vì thế mà mất đi vẻ đẹp.Hắn có nước da trắng trẻo, làn da của hắn trông đẹp hơn cả con gái.

Đôi mỗi cũng có màu đỏ.Điều đáng chú ý hơn là chiếc dây băng màu trắng bạc trên trán.Trông hắn có vẻ ngoan mềm, bên trên là áo sơ mi màu trắng và chiếc quần jean, bộ trang phục này khiến hắn càng trở nên mềm mại và dễ thương hơn.Dùng một từ để hình dung, giống như ... cún con.Khi đối phương đến gần, trong không khí dường như tràn ngập mùi sữa ngọt ngào.Tiểu tỷ tỷ tại quầy lễ tân nhìn đối phương một hồi, sau đó mới phản ứng kịp, lớn tiếng hỏi hắn: "Ngài có hẹn trước không?"

Diệp Cẩn mím môi, khẽ đáp: "Lâm Diệp, Lâm phó tổng có hẹn tôi."

Cô gái ngồi ở quầy lễ tân gật đầu hỏi: "Vậy xin hỏi ngài tên gì."

"Diệp Cẩn."

Thiếu niên trả lời."

Được, ngài chờ một chút."

Cô gái ở quầy lễ tân gọi điện thoại, nói xong mỉm cười nhìn thiếu niên, "Chào anh Diệp, làm phiền anh lên phòng khách tầng 5 đợi một lát.

Lâm phó tổng sẽ tới đó sau."

Thiếu niên gật đầu, lẳng lặng xoay người đi vào thang máy, giơ tay ấn nút tầng 5.Cho đến khi thiếu niên rời đi, mấy cô gái ở quầy lễ tân vẫn chưa hết ngây ngốc.Các cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thiếu niên với vẻ mê đắm.Đúng là một thiếu niên đáng yêu !!!Thật sự muốn ôm hắn về nhà ...Trong phòng khách.Hắn từ từ mở cửa, bên trong đã có một người.Đối phương trạc tuổi hắn.Một thiếu niên dương quang soái khí.Nhìn thấy có người đi vào, Giang Lâm vội vàng ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, vươn đầu nhìn.Cậu nhìn Diệp Cẩn chằm chằm, đánh giá.Diệp Cẩn phớt lờ tầm nhìn của đối phương, kéo một chiếc ghế ra, tùy ý ngồi xuống.Hắn cảm thấy người này không phải là người bộ y phục màu đỏ rượu đó.Giang Lâm sờ sờ cằm, thầm tự hỏi, nam nhân này không tệ!Tuy nhiên, cũng không giống Lão đại.Hẳn không phải là Lão đại.Ngay cả khi Lão đại điều chỉnh mức độ làm đẹp, cũng không giống người kia.Như vậu, người này là Tiên Tôn với ID là Hoa Dâm Bụt.Giang Lâm cố gắng chào hỏi: "Này anh bạn, anh có phải là Tiên Tôn, Hoa Dâm Bụt không?"

Nghe thấy tiếng, Diệp Cẩn ngước mắt lên nhìn đối phương rồi gật đầu."

Đúng vậy."

"Ồ."

Giang Lâm gật đầu.Quả nhiên như thế.Cậu muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng khi người kia có vẻ yên lặng, Giang Lâm liền rút lại ý định.Nói chuyện chán chê, khi nào thì Lão đại mới tới?Cậu phải ôm chặt lấy chân của Lão đại!Nếu trở thành anh em tốt với Lão đại thì sao?Hehe ...Chỉ cần nghĩ đã thấy hạnh phúc rồi.Giang Lâm cảm thấy rất vui.Một lúc sau, cửa phòng khách bị đẩy ra.Lâm Diệp bước vào.Giang Lâm hai mắt đột nhiên sáng lên, cậu lao tới không nói lời nào.Cậu ôm lấy vai Lâm Diệp: "Lão đại, là tôi!

Ôm Boss Không Buông Tay đây!"

Giang Lâm trong tiềm thức nghĩ rằng Phong Thiển sẽ là người tiếp theo đi vào, vì vậy cậu lao về phía trước mà không hề nghĩ đến.

Hoàn toàn quên rằng người đến cũng có thể là Lâm Diệp, Lâm phó tổng đã hẹn bọn họ qua điện thoại.*******
Đợi cả ngày cuối cùng cũng được đăng chương mới 😂Truyện đã được 50k lượt đọc rồi nè 💕💕
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 150: Võng du tiểu khả ái (34)


Editor: Nha ĐamLâm Diệp bị ôm đến ngây ngốc: "..."

Khóe miệng hắn không khỏi giật giật, sau đó khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói: "Tôi là Lâm Diệp."

Giang Lâm: "..."

Cậu bối rối rụt tay lại sau đó mỉm cười.A ...

Nhận nhầm người rồi!"

Hóa ra là Lâm phó tổng!

Tôi vô tình nhận nhầm người, xin lỗi, xin lỗi."

Giang Lâm lại yên lặng nhìn Lâm Diệp.Chưa kể, nhìn kỹ như vậy, đối phương quả thật không thể là Lão đại.Trước hết là ngoại hình không đẹp.Giang Lâm âm thầm nghĩ.Lâm Diệp nhìn có chút kỳ quái.Phong tổng luôn hòa đồng với những người khác trong game như thế này à?Tại sao vừa gặp nhau lại nhảy dựng lên? !Lâm Diệp liếc cậu một cái, đi vào, lấy ghế ngồi xuống.Hắn đưa hai bản hợp đồng cho họ."

Hai vị là anh Diệp và anh Giang đúng không.

Đây là hiệp ước và thù lao cho sự hợp tác.

Hai vị có thể xem xét.

Nếu không hài lòng, chúng ta có thể thảo luận."

Lâm Diệp đi thẳng vào chủ đề.Giang Lâm lập tức không nhìn xuống bản hợp đồng, mà là ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt.Anh thắc mắc: "Lâm phó tổng, sao Lão đại lại không tới?

Chính là người có ID là Phong Vân Thiên Hạ."

Ngay khi câu hỏi được đưa ra, Diệp Cẩn hơi dừng lại, ngước mắt lên nhìn Lâm Diệp.Hắn cũng muốn biết vấn đề này.Vốn tưởng rằng mình có thể nhìn thấy người kia, nhưng nhìn thấy Lâm Diệp trực tiếp tiến vào đề tài, dường như hắn ta cũng không có ý định đợi người đó nữa.Đôi mắt ủa Diệp Cẩn không khỏi hiện lên một chút mất mát không thể phát hiện.Lâm Diệp nghe vậy nhìn Giang Lâm."

Ý anh là chủ tịch của chúng tôi?"

Lâm Diệp nhìn xuống hiệp ước nói tiếp: "Năm phút nữa Phong tổng sẽ đến."

Giang Lâm: "..."

Cậu suýt sặc nước miếng.Chủ tịch...Chủ tịch? !Lão đại là chủ tịch?Là chủ tịch của công ty trò chơi này? !Má nó ...Lão đại không phải chỉ là một plug-in sống!Vâng, cậu đã quyết định.Nhất định phải ôm chặt cặp đùi to của Lão đại mới được!Tuy nhiên, Giang Lâm luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó.Dường như cậu đã bỏ qua thông tin nào đó, nhất thời không nhớ ra được.Diệp Cẩn cũng hơi giật mình.Là chủ tịch tập đoàn Phong Vân?Nhưng......Hắn cũng đã xem tin tức.Chủ tịch tập đoàn Phong Vân là nữ nhân.Còn rất trẻ, mới 25 tuổi.Chỉ hơn hắn hai tuổi. (À há tình chị em nè ^^.

Ôi cái thế giới này nó lan man quá đi mất T^T đến tận hơn một nửa thế giới mới thấy đề cập nhiều đến nam nữ chính)Cho nên......Đối phương là ...

Một cô gái?Đôi mắt của Diệp Cẩn có chút giật mình, tâm tư hoàn toàn bay đi.Dường như có sương mù trong đôi mắt ấy.Cả người cứng đờ.Cả đầu đều bị một câu spam – đối phương là con gái.Thiếu niên mím môi đỏ mọng, rũ xuống, ánh mắt rơi vào bản hợp đồng trước mặt.Cố nén niềm vui không giải thích được đang quay cuồng trong lòng.Giống như......Càng lúc càng muốn gặp đối phương.Thiếu niên không khỏi ngước mắt lên nhìn về phía cửa.Còn năm phút nữa sao?Giang Lâm bắt đầu xem qua hợp đồng, Diệp Cẩn cũng làm theo.Tuy nhiên, trong lòng hắn lúc này hoàn toàn bối rối, không đọc một chữ nào trên hợp đồng.Hết trang này đến trang khác của hợp đồng được lật qua một cách sững sờ.Không nhìn thấy một từ rõ ràng.Cuối cùng, hắn ký tên trong sự bàng hoàng.Có vẻ như điều đó không quan trọng, ngay cả khi hắn ký hợp đồng với bá vương.Tất cả những gì hắn nghĩ đều là cô.Từ lông mày, đôi mắt, đến lời nói của cô ấy, lại đến động tác của cô.Đặc biệt là ...

Cái ôm và cái nắm tay của đối phương.Suy nghĩ về điều này.Vành tai trắng nõn của hắn giống như đang rỉ máu.Lặng lẽ cụp mắt xuống để che giấu sự hoảng loạn trong lòng.Hợp đồng đã bị ném sau đầu từ lâu.Sau khi đọc hợp đồng xong, Giang Lâm đã ký hợp đồng."

Hợp đồng không tồi, tôi trực tiếp ký tên luôn."

Giang Lâm nói với Lâm Diệp.Lâm Diệp thấy đối phương mỉm cười.Giây tiếp theo.Ba người trong phòng khách chỉ nghe thấy một tiếng – cạch.Cánh cửa được mở ra.******Mặc dù chưa đủ 100k vote nhưng tớ vẫn đăng chương 150 nàyMai tớ sẽ đăng chương 151 nhé!!!
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 151: Võng du tiểu khả ái (35)


Editor: Nha ĐamĐôi tay trắng nõn của cô nắm lấy khung cửa, chậm rãi thò đầu vào trong.Một vài sợi tóc trượt khỏi vai cô.Nhìn thấy người trong phòng khách, Phong Thiển chớp mắt, sững sờ, sau đó mới chậm rãi đi vào.Cô ngoan ngoãn đóng cửa lại, quay người bước vào.Phong Thiển mặc một chiếc váy liền màu trắng.Màu trắng như tuyết khiến cô mềm mại, dễ thương như một nàng tiên.Phong Thiển nhướng mắt nhìn ba người trước mặt, ánh mắt lại rơi vào mảnh nhỏ.Phong Thiển bình tĩnh kéo một chiếc ghế bên cạnh mảnh nhỏ, sau đó ngồi xuống.Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh.Nhưng Diệp Cẩn ở bên cạnh thì đơ như khúc gỗ.Bàn tay hắn đặt nhẹ lên đùi, giữ nguyên tư thế này cho đến khi hắn không thể cử động được nữa.Dư quang liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô.Ánh mắt hắn có chút giật mình.Là cô ấy.Hắn đã từng gặp...Hắn không ngờ rằng đối phương sẽ trực tiếp ngồi bên cạnh hắn, không kịp phòng ngừa, khiến hắn ngẩn ngơ một lúc.Diệp Cẩn khẽ chớp mắt, cụp mắt xuống, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trên bàn mà không chút tiêu cự."

Phong tổng."

Lâm Diệp chào hỏi theo thói quen.Trong lòng hắn vẫn nghi hoặc.Trước đây Phong luôn mặc đồ đen trắng, bây giờ phong cách lại mềm mại dễ thương, điều này thực sự khiến hắn kinh ngạc.Tuy nhiên, hắn lại suy nghĩ tiếp, Phong tổng dù sao cũng là một cô gái trẻ, nếu đang yêu, thay đổi như vậy cũng là hợp lý.Vì vậy, hắn cho rằng sự thay đổi của Phong Thiển đều quy hết vào do – Phong tổng đang yêu.Vừa rồi Giang Lâm vẫn đang tò mò không biết cô gái xinh đẹp và dễ thương này là ai.Nhìn kỹ hơn, có vẻ rất giống Lão đại.Cậu vẫn đang phân vân không biết người kia có phải là em gái của Lão đại không, nếu có thì cậu sẵn sàng bắt chuyện ...Ai ngờ, một tiếng "Phong tổng" của Lâm Diệp lập tức khiến cậu bối rối.Phong......

Phong tổng?!Từ từ.Cậu dường như biết tại sao luôn cảm thấy rằng mình đã bỏ qua điều gì đó.Hóa ra cậu đã quên chủ tịch tập đoàn Phong Vân là nữ nhân ...Cho nên......Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này chính là Lão đại?!Giang Lâm có chút kích động, từ trên ghế đứng dậy, vọt tới trước mặt Phong Thiển."

Lão đại!

Là tôi đây!

Tôi là tiểu đệ của cô ngươi trong game.

Ôm Boss Không Buông Tay!"

Giang Lâm bị kích thích đến mức gần như nhảy dựng lên, ôm lấy Phong Thiển.Cô nhìn đối phương, gật đầu."

Lão đại, tôi tên là Giang Lâm!"

Giang Lâm gãi đầu cười.Khi thiếu niên cười rộ lên giống như ánh mặt trời vậy, khiến người ta có cảm giác hạnh phúc.Mà cảm giác mà Giang Lâm mang đến chính là tươi sáng như ánh mặt trời."

Ồ."

Phong Thiển nhàn nhạt đáp lại đối phương, nhưng lại nghĩ tới cái gì, nhấp môi nói: "Phong Thiển."

"Chà, tôi biết rồi.

Lão đại siêu cấp lợi hại.

Chắc không ai không biết chủ tịch tập đoàn Phong Vân chính là Lão đại đâu!"

Phong Thiển: "..."

Đây có phải là ...

Tâng bốc không?Cô nhìn cậu ta, sau đó khẽ quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh.Trên người mảnh nhỏ vẫn mà mùi hương của kẹo sữa.Hắn ngoan ngoãn cúi đầu, giống như nhìn bản hợp đồng trên bàn, nhưng cũng giống như không phải.Cũng không biết hắn đang nghĩ gì.Diệp Cẩn hơi lo lắng và khẩn trương trước cái nhìn của cô.Thiếu niên mím môi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô.Khi thực sự nhìn cô, hắn vẫn ... ngơ ngẩn.Những gì muốn nói dường như mắc lại trong cổ họng, không biết phải nói thế nào.Hắn hơi cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Tôi là ...

Diệp Cẩn."

Khi cô vừa mới bước vào, hắn đã khẩn trương rồi.Ngay từ cái nhìn đầu tiên của cô, anh đã nhận ra người kia chính là người trong game.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 152: Võng du tiểu khả ái (36)


Editor: Nha ĐamHắn chợt nhớ đến người con gái mà hắn tình cờ gặp được trên đường đến bệnh viện.Lúc trước bởi vì đi vội vàng, tâm trạng cũng bực bội hỗn loạn.Lúc đó hắn không để ý đến mình đụng vào cô.Chỉ là nhìn lướt qua, không có thời gian nhớ mặt đối phươngNhìn thấy Phong Thiển bây giờ, khuôn mặt mà hắn nhìn thoáng qua khi đó rõ ràng hiện lên trong tâm trí.Thì ra là cô ấy sao ...Thiếu niên đã phải lòng cô ngay từ khi cô mới bước vàoLời nói của Giang Lâm khiến hắn cảm thấy bực bội, khó chịu không thể giải thích được.Thiếu niên đó như ánh mặt trời, hắn biết.Nhưng hắn lại rất an tĩnh.Có lẽ, ánh mặt trời thì dễ hấp dẫn người khác hơn.Diệp Cẩn im lặng nhìn xuống, cẩn thận dựng lỗ tai, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa cô và cậu ta.Nhưng đáy lòng thì ... cự kỳ bực bội, con có một chút bối rối.Điều mà hắn không ngờ là đối phương lại đột ngột quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào hắn như thế này.Phong Thiển chớp mắt.Tại sao mảnh nhỏ cứ cúi đầu xuống?Cô hơi nghiêng đầu, từ từ đưa bàn tay của cô nắm lấy mu bàn tay hắn đang đặt trên đùiDiệp Cẩn choáng váng.Hắn nhìn nghiêng về phía cô.Chỉ thấy đối phương đang nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có biểu cảm gì, cứ như thể người làm hành động này không phải là cô ấy.Phong Thiển thấy Diệp Cẩm không có phản ứng, liền duỗi ngón tay ra luồn vào lòng bàn tay thiếu niên, chậm rãi sờ soạng lòng bàn tay hắn.Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, cô nắm láy tay hắn.

Tay của cô chạm vào lòng bàn tay ấm áp của thiếu niên.Chạm nhẹ.Gần như cùng vào lúc đó, đôi mắt đen của Diệp Cẩn lóe lên tia kinh ngạc, vành tai nhuộm đỏ.Cô hơi cụp mắt xuống, nhìn trên bàn tay mình đang đặt trong lòng bàn tay của mảnh nhỏ, sau đó chậm rãi mở ra nắm chặt.Một tờ giấy rơi từ nắm tay cô xuống lòng bàn tay của hắn.Phong Thiển trầm mặc vài lần, sau đó vô cảm rút tay về, tiếp tục ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt ủ rũ.Thiếu niên ở bên cạnh hoàn toàn sững sờ.Hắn ngước mắt lên nhìn cô, rồi từ từ nhìn xuống lòng bàn tay mình.Một tờ giấy...Diệp Cẩn mím môi, nhìn chằm chằm bàn tay mình một lúc lâu rồi sau đó mới từ từ nắm chặt tay lại.Tờ giấy trong lòng bàn tay dường như có chút nhiệt độ không lý do, khiến lòng bàn hắn thiếu niên bỏng rát.Vì trong suốt quá trình cô lặng lẽ làm những động tác nhỏ nên cô không làm kinh động đến hai người kia.Phòng khách yên lặng một lát, sau đó Phong Thiển chậm rãi nói: "Hợp đồng có vấn đề gì không?

Có cần sửa lại không?"

Hợp đồng này cô đã tự mình xem qua.Nghĩ đến những gì mảnh nhỏ đã trải qua, Phong Thiển đã thêm một khoản thù lao vào phần ban đầu."

Không sao, tôi đã ký rồi."

Giang Lâm đáp.Cô liếc nhìn hắn rồi quay lại nhìn Diệp Cẩn.Đối diện với tầm mắt của đối phương, Diệp Cẩn cụp mắt xuống, thì thầm: "Tôi cũng kí rồi."

Phong Thiển gật đầu.Cô tiếp tục nói: "Vậy, nếu việc ký kết hoàn thành, chúng tôi sẽ triển khai tài chính trong thời gian sớm nhất, hãy chờ Lâm Diệp thông báo chi tiết quay cụ thể cho hai cậu."

Cô trả lời."

Lão đại, cô cũng sẽ tham gia quay phim chứ?"

Giang Lâm lớn tiếng hỏi."

Có."

Phong Thiển đáp."

Vậu là tốt rồi......"

Hí hí, quan hệ giữa cậu và Lão đại có thể gần thêm một bước nữa!Xử lý hợp đồng xong, Lâm Diệp đứng dậy tiễn khách.Giang Lâm và Diệp Cẩn cùng nhau rời phòng khách.Diệp Cẩn giữa đường đi vào nhà vệ sinh.Sau khi xác nhận không có ai xung quanh không có ai, hắn lặng lẽ mở lòng bàn tay ra.Thiếu niên mím môi, đem tờ giấy nhàu nhĩ do bị nắm chặt trong lòng bàn tay mở ra.Sau khi nhìn thấy con số ở mặt sau, lại có một trận choáng váng khác.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 153: Võng du tiểu khả ái (37)


Editor: Nha ĐamDiệp Cẩn nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tờ giấy một lúc sau đó mới từ từ cất lại vào túi.

Thiếu niên lẳng lặng bước ra khỏi phòng vệ sinh, trong lòng rối bời.Không thể biết đó là niềm vui hay sự hoảng sợ ...Theo lời ghi trên mảnh giấy, Diệp Cẩn ngoan ngoãn đi thang máy lên tầng cao nhất.Tầng cao nhất của công ty là văn phòng độc quyền của tổng tài.Diệp Cẩn dừng lại một chút rồi mới bước đến cửa văn phòng.Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, lặng lẽ quan sát.Một lúc sau, hắn từ từ đưa ngón tay lên.Đầu ngón tay hắn di chuyển trong khoảng không, rồi đặt nhẹ lên cánh cửa.Đầu ngón tay chạm vào cánh cửa lạnh.Thiếu niên im lặng giữ động tác này một lúc sau đó mới giơ tay gõ cửa.Giọng nói nhẹ nhàng của cô truyền ra từ bên trong cánh cửa: "Mời vào."

Diệp Cẩn giật mình, từ từ xoay nắm cửa, đẩy cửa bước vào.Thiếu niên rũ mắt tiến vào, đầu lại cúi xuống, đóng cửa lại.Sau khi hắn bước về phía cô với tâm trạng lo lắng.Diệp Cẩn ngoan ngoãn đứng yên trước bàn của Phong Thiển.Như một đứa bé ngoan.Phong Thiển nhìn mảnh nhỏ như vậy, cảm thấy có chút kỳ lạ.Quá ngoan ngoãn...Lại còn mềm mại và đáng yêu.Phong Thiển chớp mắt, nhìn chằm chằm đối phương.Sau khi im lặng được vài giây, cô lại đột ngột đứng lên.Phong Thiển vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt mảnh nhỏ.Diệp Cẩn hơi sửng sốt, bước chân chậm lại sau đó lùi vài bước.Vẫn ... quá khẩn trương rồi."

Cậu sợ tôi à?"

Phong Thiển ngẩng đầu lên hỏi hắn.Cô hơi rướn người về phía trước, cách nhau rất gần.Thiếu niên xấu hổ cúi đầu, lông mi dài che khuất tầm nhìn."

Không sợ..."

Phong Thiển lại chớp mắt.Cô tiến lại gần hơn.Ngay sau khi hắn vừa nhìn lên, hắn lại thấy khuôn mặt của cô đang ở gần mình.Có vẻ như nếu đối phương hơi kiễng chân lên, môi có thể dán vào cằm của hắn.Mảnh nhỏ ngoan ngoãn như vậy, Phong Thiển luôn muốn trêu chọc hắn.Sau đó......Cô vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng nhéo mặt đối phương.Tốt.Vẫn mềm mại như cũ.Mỗi thế giới.

Mặt của mảnh nhỏ đều rất mềm...Diệp Cẩn bởi vì động tác của cô mà sững sờ tại chỗ.Thậm chí, quên cả thở ...Phong Thiền cũng biết một vừa hai phải, nhéo mặt hắn xong liền rút tay về.Phong Thiển không nhìn thấy, vành tai hắn càng ngày càng đỏ.Bị nhéo mặt sao?Diệp Cẩn chỉ cảm thấy rất ngại ngùng.Ngón tay mềm mại của cô véo mặt mình.Đây được coi là một hành động khiêu khích, nhưng hắn không hề thấy có chút phản cảm nào.Chỉ có hoảng loạn cùng thẹn thùng.Phong Thiển không trêu chọc đối phương nữa.Cô từ từ bước sang một bên, lấy ra một chiếc hộp hình vuông tinh xảo.Phong Thiển đưa chiếc hộp cho hắn.Diệp Cẩn ngơ ngác cầm lấy chiếc hộp mà cô đưa cho."

Cái này tặng cho cậu."

Phong Thiển nhìn những mảnh nhỏ nói với giọng điệu ngọt ngào.Diệp Cẩn nhìn xuống, ngây người nhìn chiếc hộp trên tay.Hơi nặng."

Cậu có thể mở nó ra để xem."

Phong Thiển tiếp tục.Cô cũng không biết mảnh nhỏ có thích nó không ...Cô nhìn tầm mắt đối phương mamng theo vài phần tò mò và mong đợi.Thiếu niên ngước mắt liếc nhìn đối phương rồi cụp mắt xuống, giơ tay nhẹ nhàng mở hộp.Sau khi nhìn thấy những gì bên trong, hắn lại choáng váng.Đó là một hộp kẹo.Hắn chợt nhớ ra trong trò chơi, cô đưa một viên kẹo sữa vào lòng bàn tay hắn.Bộ dáng rất nghiêm túc.Bây giờ, ở hiện thực, đối phương vẫn tặng kẹo cho hắn.Diệp Cẩn có chút thụ sủng nhược kinh.Thiếu niên rũ mắt xuống để có thể để che đi cảm xúc quằn quại dưới mắt.Sau khi kìm lại cảm xúc này, hắn mới từ từ lấy một viên kẹo trong hộp bằng tay còn lại.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 154: Võng du tiểu khả ái (38)


Editor: Nha ĐamTrên giấy gói kẹo có một chữ.Cẩn.Rõ ràng, đây là chữ được định chế.Diệp Cẩn không khỏi giật mình.Nói cách khác, đối phương đã định chế kẹo này từ trước, hoặc có thể nói là cô ấy đã sớm chuẩn bị món quà này từ lâu rồi.Nhưng......Tại sao lại đối xử với hắn ...

Tốt như vậy?Thiếu niên ngơ ngác nhìn viên kẹo trên tay.Phong Thiển thấy hắn đã lâu không lên tiếng, cúi đầu xuống, cô có chút khó hiểu: "Không thích?"

Mảnh nhỏ không có phản ứng gì, cảm giác như cậu ấy không thích nó ...Nghe thấy câu hỏi của cô, Diệp Cẩn mới phục hổi tinh thần lại khẽ ngước mắt lên."

Thích."

Thiếu niên nhẹ giọng trả lời đối phương.Nói xong câu đó, lông mi của hắn khẽ run, môi mỏng mím thành một đường.Hàm răng im lặng cắn chặt môi dưới.Nói ra lời này, tuy rằng không có việc gì, nhưng mà hắn vẫn là cảm thấy có chút xấu hổ.Thật giống như là đang nói —— tôi thích em.Thích sao?Phong Thiển nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ, chớp chớp mắt.Cảm giác mảnh nhỏ của thế giới này không được tự nhiên lắm...Cô nhìn thoáng quá thấy vành tai đỏ rực của thiếu niên.Phong Thiển không khỏi sững sờ.Mảnh nhỏ đây là ...

Mắc cỡ?Tốt.Trông rất dễ thương.Hệ thống: "Ký chủ, tôi nghĩ nếu cô ôm hoặc hôn mảnh nhỏ thì mảnh nhỏ sẽ càng thêm ngượng ngùng."

Nó thực sự cũng muốn nhìn bộ dáng siêu cấp thẹn thùng của mảnh nhỏ Điện hạ ...Xét thấy nó đã đọc rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn, hệ thống đã bí mật quyết định phát triển mình thành một hệ thống công lược!Và vì thế......Hiện tại chính là lúc nó phải lên sân khấu rồi!"

Có phải như vậy không?"

Cô hơi cúi đầu và khôi phục hệ thống với một chút do dự."

Đương nhiên rồi!"

Hừ hừ.Bổn hệ thống có bao giờ lừa gạt ký chủ không?Phong Thiển ngước mắt lên nhìn mảnh nhỏ, trầm ngâm.Khi đó ở trong trò chơi, mảnh nhỏ thẹn thùng sao?Khi đó cô ôm eo đối phương, mặt áp vào ngực hắn nhưng không thấy biểu hiện gì của mảnh nhỏ.Cho nên......Tầm mắt Phong Thiển hơi hạn xuống, rơi vào eo của thiếu niên.Sau một hồi nhìn, Phong Thiển quyết định ôm đối phương một cái.Chà, thật sự muốn thấy vẻ mặt thẹn thùng của mảnh nhỏ.Hệ thống gật đầu.Không tồi không tồi.Ký chủ nhà mình đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.Sau khi quyết định xong, cô đột nhiên bước tới, không cho đối phương có thời gian phản ứng, liền xông tới, bàn tay nhỏ bé của cô ôm lấy eo thiếu niên.Bởi dùng sức có chút mạnh, Diệp Cẩn đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô ôm lấy, không thể không lùi về phía sau vào bước.Lại bởi vì không có đứng vững nên ngã thẳng xuống đất.Cô cũng ngã xuống theo.Diệp Cẩn vội vàng đưa tay đỡ cái bàn bên cạnh làm đệm giảm lực cho hai người, để khi ngã xuống đất sẽ không bị thương.Tay cô đặt trên lưng thiếu niên, lúc rơi xuống đất bị đè nên hơi đau.Tuy nhiên, cô có thể chịu đựng được.Đầu của Phong Thiển đập vào lồng ngực mảnh nhỏ, cô nhẹ nhàng "Ối" một tiếng rồi từ từ ngẩng đầu lên.Cằm vào trong ngực đối phương, cô hơi nghiêng đầu nhìn mảnh nhỏ.Khi đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn.Cô hơi nghiêng đầu.Phong Thiển nhìn khuôn mặt trắng nõn của mảnh nhỏ dần dần hiện lên một màu hồng xinh đẹp.Đôi mắt dường như cũng bị phủ một lớp sương mờ.Ngoài ý muốn bị ôm lấy khiến hắn không biết nên làm gì tiếp theo cả, đến bây giờ, hắn hoàn toàn trở lên khẩn trương và ngượng ngùng.Khi bị đối phương ôm ở trong trò chơi, hắn chỉ có thể lấy cớ —— chẳng qua là trò chơi thôi, đối phương cũng chỉ là tâm huyết dâng trào*.*tâm huyết dâng trào: tự nhiên có ý nghĩ nông nổiLấy cớ này để trốn thoát.Nhưng bây giờ, đột nhiên không kịp phòng ngừ bị đối phương bổ nhào như vậy khiến cả hai đều ngã xuống đất.Cô nằm trên người hắn, hơi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của mình, khiến tâm tư hắn rối bời.Nhịp tim cũng lạc nhịp.Dường như có một ngọn lửa đang nhảy và bùng cháy trên khuôn mặt hắn.***********Long time no see ~~~~~
Tớ chạy deadline ghê quá, một tuần rồi chưa hôm nào ngủ trước 12h cả (╥_╥)Giờ mới rảnh một chút để edit chương này đây (ㆆᴗㆆ)Cuối tuần này tớ sẽ đăng 2 chương mới nhé!!
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 155: Võng du tiểu khả ái (39)


Editor: Nha ĐamMặt đất rải đầy kẹo, hắn dùng một tay kẹp chặt hộp kẹo.Diệp Cẩn cụp mắt xuống, chợt nhớ ra tay cô vẫn đang đè dưới thân mình, hắn ấn ngón tay xuống đất, hơi đẩy người lên."

Có đau không?"

Thiếu niên vẫn duy trì động tác, một bên nhẹ giọng hỏi cô.Phong Thiển chớp mắt.Cô nhẹ nhàng: "Không đau."

Phong Thiển rút tay lại và từ từ leo lên khỏi người mảnh nhỏ.Sau khi đứng vững, cô cúi xuống và đưa một tay về phía hắn.Ánh nắng nhẹ hắt vào từ bên ngoài ô cửa kính, phản chiếu đôi lông mày thanh tú của cô.Đôi mắt đen của thiếu niên lóe lên, ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng, ánh mắt chậm rãi rơi vào bàn tay đang duỗi của cô.Đôi mi thanh mảnh của hắn khẽ rũ xuống, hắn từ từ vươn tay ra rồi nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay cô.Cái chạm tay ấm áp khiến hắn nhớ đến cảnh tượng trong trò chơi, đối phương đan tay mình rồi từ từ nắm lại.Nghĩ đến đây, vành tai thiếu niên ẩn dưới làn tóc đen nhánh càng đỏ hơn.Phong Thiển siết chặt tay Diệp Cẩn, dùng sức kéo đối phương lên.Thiếu niên bật dậy khỏi mặt đất, đứng ngay ngắn trước mặt cô.Hắn rất muốn hỏi đối phương —— vì sao lại đột nhiên nhảy qua đây.Nhưng......Loại vấn đề này luôn cảm thấy khó nói ra.Diệp Cẩn chỉ nhíu mày và mím môi, không lên tiếng.Phong Thiển nghĩ đối phương đang thẹn thùng.Cô cảm thấy không thể giải thích được, hơi kỳ lạ.Điện Hạ rõ ràng là một người lạnh lùng như vậy, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến người ta đóng băng.Nhưng những mảnh nhỏ của Điện hạ trong mỗi thế giới nhỏ bé này lại ngoan như vậy.Khi xấu hổ thì cực kỳ đáng yêu.Hơn nữa, trong mỗi thế giới, mảnh nhỏ luôn có quan hệ với cô.Cô theo bản năng sẽ sinh ra hảo cảm với mảnh nhỏ.Phong Thiển thậm chí còn không nhận thấy điều này.Bên cạnh đó, mảnh nhỏ là người như vậy, rất khó không cho người ta sinh ra hảo cảm.Đầu tiên, có thể thu hoạch được một đám nhan phấn."

Nếu ...

Không có chuyện, tôi liền ... về trước."

Thiếu niên cúi đầu, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất trong trẻo dễ chịu.

Vì tông giọng trầm và mềm nên trông hắn có vẻ ngoan mềm đáng yêu.Phong Thiển nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ và gật đầu: "Ừ."

Nghe vậy, Diệp Cẩn lại ngoan ngoãn cúi xuống, từ từ nhặt những viên kẹo rơi vãi dưới đất, cho vào hộp đàng hoàng rồi đậy nắp lại.Hắn nói nhỏ: "Cảm ơn."

Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc: "Không có gì."

Thiếu niên mím môi, chiếc dây băng màu trắng bạc buộc trên trán phản chiếu ánh nắng vàng.Hắn nhướng mắt nhìn cô, chạm phải ánh mắt của đối phương, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt.Đôi mắt hắn lặng lẽ rơi vào hộp kẹo trên tay.Hắn cúi đầu, hơi hơi cong mắt."

Từ đã."

Cô đột nhiên nói.Hắn hơi khó hiểu và ngước mắt lên.Phong Thiển nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của thiếu niên, chớp chớp, "Cho tôi mượn điện thoại của cậu một chút."

Thiếu niên sửng sốt, ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, sau khi mở khóa liền chậm rãi đưa cho cô.Phong Thiển nhận điện thoại từ hắn, sau đó cúi đầu.Trượt nhẹ ngón tay trên màn hình.Một lúc sau, điện thoại đã được trả lại cho đối phương."

Đây là số điện thoại di động của tôi, nếu có gì thì liên hệ với tôi."

Ừm.Kể cả không có việc gì cũng có thể tìm cô.Diệp Cẩn lấy lại điện thoại và nhìn xuống danh bạ trên điện thoại hắn.Hắn mím môi, hàng mi dài che khuất ánh mắt đang dần thay đổi."

Ừm."

Thiếu niên nhẹ nhàng đáp.Hắn ngoan ngoãn rời khỏi phòng làm việc của cô.Từ khi rời khỏi tập đoàn Phong Vân cho đến khi trở về nhà.Hắn vẫn thất thần như cũ, nhưng trong ngực thì tràn đầy vui sướng.Cảm giác này thật kỳ lạ, nhưng có một loại quen thuộc không thể giải thích được.Nói chung là, rất thích ...*****Đã hứa với các bạn là hôm nay sẽ đăng 2 chương nên mình tranh thủ làm đây ^^
 
Back
Top Bottom