Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ

[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 49: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《3》


Editor: icebear
Beta: Nha Đam
☆☆☆☆☆Tô công công lôi kéo giọng nói bé nhỏ, lắc lắc phất trần trong tay."

Bệ hạ giá lâm!"

Văn võ bá quan ở đây sôi nổi quỳ xuống.Tuy rằng hiện tại tiểu hoàng đế tương đối vô dụng, nhưng mà lễ nghĩa giữa quân và thần vẫn không tránh được, công phu mặt ngoài tóm lại là phải làm.Mọi người bái kiến thánh thượng, nhưng mà quỳ nửa ngày lại không nhìn thấy vị ngồi trên ngọc liễn kia có động tĩnh gì.Văn võ bá quan bao gồm cả cung nữ thái giám sôi nổi buồn bực, mắt to trừng mắt nhỏ, khe khẽ nói nhỏ lên.

Tiểu hoàng đế đây là muốn nháo cái gì vậy?Mà lúc này, tiểu hoàng đế ngồi trên ngọc liễn đang ngủ ngon lành, dựa vào trên giường nệm, trắng trắng mềm mềm, vệt đỏ hiện trên mặt bởi vì bị đè nặng trong thời gian dài.Phù Sơ cũng có chút mờ mịt, nàng nhẹ nhàng tới gần ngọc liễn, nhỏ giọng kêu: "Bệ hạ, nên xuống ngọc liễn."

Bên trong không ai trả lời.Phù Sơ có chút khẩn trương, bệ hạ sẽ không xảy ra bất trắc gì chứ?Phù Sơ hạ quyết tâm, xốc mành rèm tua rua của ngọc liễn lên một góc.Sau khi xem đến tình huống bên trong, Phù Sơ ngây dại.Tay nhỏ đỡ lấy một góc mành rèm nhỏ cương cứng tại chỗ.Tiểu hoàng đế ngủ rồi, cuộn tròn nho nhỏ ở trên ngọc liễn, trắng trắng mềm mềm, đáng yêu cực kỳ.Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Phù Sơ đỏ lên.Tiểu hoàng đế xác thật xinh đẹp, so nữ tử còn đẹp hơn vài phần.Trường hợp lần này có chút xấu hổ.Chúng đại thần quỳ trên mặt đất, không biết như thế nào cho đúng.Tiểu hoàng đế không mở miệng, bọn họ cũng không dám đứng lên.Phù Sơ đành phải đánh thức Phong Thiển.Phong Thiển cũng tỉnh lại .Tiểu hoàng đế sâu kín chuyển động, con ngươi xinh đẹp còn sót lại một tầng mỏng hơi nước.Phong Thiển chớp chớp mắt.Còn còn sót lại vài phần buồn ngủ, không có hoàn toàn thanh tỉnh.Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm vẻ mặt nôn nóng của Phù Sơ, hơi nghi hoặc mà nghiêng đầu.Theo động tác của tiểu hoàng đế , trên mặt nàng lộ ra một vệt đỏ nhàn nhạt.Phù Sơ bị vẻ mặt đáng yêu của đối phương mà đỏ mặt .Nàng có chút hoảng loạn mà di chuyển tầm mắt ra khỏi tiểu hoàng đế.Phù Sơ rũ mi mắt xuống, an ổn lại tâm thần, Thiển Thiển nói: "Bệ hạ, văn võ bá quan bên ngoài còn đang quỳ, ngài nên xuống dưới nói miễn lễ với bọn họ."

Phong Thiển khẽ gật đầu.Tay nhỏ trắng nõn đẩy mành rèm tua rua ra, đầu nhỏ dò xét ra tới.Mọi người dẫn đầu nhìn thấy, tiểu hoàng đế trên đầu đội vương miện hoa lệ , ngọc lưu ly tinh xảo rũ xuống, chạm vào nhau, theo động tác của tiểu hoàng đế leng keng rung động.Tiểu hoàng đế chậm rì rì xuống ngọc liễn, Phù Sơ ở một bên nâng đối phương.

Ánh mắt của Phong Thiển nhàn nhạt nhìn thoáng qua văn võ bá quan quỳ xuống trước mặt, chậm rãi phun ra hai chữ: "Miễn lễ."

Văn võ bá quan tức khắc thở dài một hơi nhẹ nhõm, cùng kêu lên một câu nói "Tạ bệ hạ", sau đó mới từ mặt đất lạnh băng đứng lên.Quỳ có chút lâu, đầu gối đều đã tê dại.Tô công công tiến lên, "Bệ hạ, mau nhập yến đi."

Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm Tô công công vài lần, mới chậm rì rì nói: "Được."

Phù Sơ đỡ tiểu hoàng đế tiến vào Càn Thanh cung.

Lúc này, chúng quan viên hầu như đều đã vào cả.

Tiểu hoàng đế mặt không biểu tình được Phù Sơ dẫn ngồi xuống vương vị ở trung tâm.Hoàng đế dựa vào ghế làm từ vàng ròng được chế tạo tinh xảo, mặt trên điêu khắc rồng vàng sinh động như thật.Cũng may trên chỗ ngồi trải một tầng đệm mềm, ngồi ở mặt trên, cũng không quá mức cứng rắn.

Tầm nhìn ở vương vị quả nhiên thực rất tốt, có thể rõ ràng mà thấy văn võ bá quan đang ngồi phía dưới.

Phong Thiển hơi hơi nghiêng đầu, vừa lúc phía dưới bên phải ngồi gần chỗ nàng nhất có một nam tử mặc quần áo hoa lệ đang nhìn nàngTiểu hoàng đế chớp chớp mắt, tìm tòi ký ức một chút.

Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Diễm.

Đối phương mặc một bộ quan phục màu xanh ngọc, quần áo nạm tơ vàng hoa lệ, tô điểm thêm màu vàng trông rất sinh động.

Trên quan phục giày nặng mơ hồ có thể thấy được hoa văn màu bạc, hình dạng giống như là con hạc.

☆☆☆☆☆
Ủng hộ ☆ nhé
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 50: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《4》


Editor: icebearBeta: Nha Đam☆☆☆☆☆☆☆☆
Tư Đồ Diễm bưng một chén rượu trong tay, nhẹ nhàng đặt ở bên môi nhấp một ngụm, sau đó buông xuống.Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Diễm thoạt nhìn chưa quá hai mươi mấy tuổi, bộ dáng tuấn mỹ.Tuổi còn trẻ là có thể làm được vị trí Thừa tướng, đủ để nhìn ra năng lực của hắn.

Khóe miệng đối phương gợi lên một mạt ý cười tà mị, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu hoàng đế ở chủ tọa.Tư Đồ Diễm không chút để ý mà mở miệng: "Bệ hạ gần đây có tốt không?"

Phong Thiển chớp chớp mắt.

"Rất tốt."

Thanh âm tiểu hoàng đế có chút mềm mại.

Nghe được lời muốn nghe, Tư Đồ Diễm sang sảng mà cười lên tiếng.

"Bệ hạ vui vẻ, vi thần liền an tâm rồi."

Phong Thiển nhìn đối phương vài lần, không lại nhìn hắn, ngầm cân nhắc làm như thế nào để lật đổ thừa tướng đại nhân quyền khuynh thiên hạ này.

Chỉ chốc lát, ngoài cửa truyền đến một tiếng thông báo: "Trấn Bắc vương đến."

Phong Thiển theo bản năng mà ngước mắt, ánh mắt dừng ở cửa.

Đại môn chậm rãi rộng mở.

Có ánh sáng từ ngoài cửa phản xạ chiếu vào.

Ánh sáng chói mắt dần hạ xuống, một nam tử mặc huyền y ngược chiều ánh sáng mà đến.

Bởi vì ngược sáng, nhìn không rõ lắm dung mạo đối phương, chỉ cảm thấy đối phương dáng người cao dài, khí chất mười phần cường đại.

Di chuyển đến gần, tất cả mọi người thấy rõ dung nhan nam tử.

Đây giá trị dung nhan thần tiên ?

Các vị đang ngồi không hẹn mà cùng mà hít ngược một hơi khí lạnh.

Nam tử đạp ánh sáng mà đến, ba nghìn sợi tóc đen chỉ dùng một ngọc quan tinh xảo dựng thẳng lên, vài sợi tóc đen hơi rối tung xuống không gió tự dương lên cao.

Nam tử thần thái lạnh lùng, mắt phượng hẹp dài lạnh như băng, không có một tia độ ấm, lại xinh đẹp đến mức tận cùng.

Cổ áo đối phương rất cao, cái cổ thon dài bị che đậy kín mít, nhìn không thấy phong cảnh bên trong.

Huyền y thêu hoa văn hoa lệ, nhìn không ra tranh vẽ, lại như có như không tăng thêm vài phần hơi thở cao lãnh cấm dục.

Đối phương một thân huyền y, mắt phượng như kết một tầng băng mỏng, làm này ca vũ sôi động trong điện vô cớ giảm xuống mấy độ.

Đối phương biểu tình đạm mạc đứng yên trước mặt tiểu hoàng đế .

Thanh âm hờ hững: "Vi thần bái kiến bệ hạ."

Phong Thiển ngẩn người, nhanh chóng tìm tòi ký ức chút , đáp lại đối phương: "Hoàng thúc không cần đa lễ, mau chút nhập tiệc đi."

Phượng Quyết lãnh đạm mà ừ một tiếng, thong thả ung dung đến vị trí phía dưới tiểu hoàng đế ngồi xuống.Thanh âm hệ thống thong dong tới muộn.【Leng keng ~ Giám định linh hồn mảnh nhỏ của Mộ Diễn điện hạ hoàn tất. 】Phong Thiển hơi hơi mở to hai mắt nhìn, không khỏi nhìn Phượng Quyết nhiều vài lần.

Mảnh nhỏ lúc này, thật lạnh nhạt.Giống như Mộ Diễn điện hạ .

Tiểu hoàng đế mím môi.

Vị diện này bộ dáng của mảnh nhỏ thoạt nhìn không dễ sống chung.Phong Thiển ngầm mà chắt chẹt hệ thống: "Hệ thống, cho ta tư liệu mảnh nhỏ."【 Đang kiểm tra tư liệu ......】

Phượng Quyết, chinh chiến tứ phương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi chiến thần Vương gia.Tiên hoàng thân phong Trấn Bắc vương.Đồng thời cũng là huynh đệ kết nghĩa của tiên hoàng.

Tiên hoàng khi còn sống nhìn trúng thế lực Phượng gia, Phượng Quyết lại là trưởng tử của Phượng gia.Cho nên tiên hoàng phá lệ nhận Phượng Quyết mới ba tuổi làm nghĩa đệ.

Sau khi lớn lên Phượng Quyết lại thêm chiến công hiển hách, danh dương thiên hạ.

Mỗi lần hành quân tác chiến, Phượng Quyết có thể nói là bách chiến bách thắng.

Nhưng hắn lại không màng danh lợi, mỗi lần đắc thắng trở về, Phượng Quyết cũng không muốn ban thưởng, đối đãi với người ngoài cũng luôn là lạnh như băng, như máy móc không có tình cảm.Phượng Quyết từ nhỏ không có được nuôi ở Phượng gia, mà là đi theo sư phụ bên ngoài luyện công.

Từ nhỏ không có cha mẹ chiếu cố, thúc đẩy Phượng Quyết tính tình lạnh như băng .

Phượng Quyết hiện giờ hai mươi tám tuổi, chưa cưới vợ, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng chưa từng có.

Thế nhân truyền, chiến thần Vương gia Phượng Quyết, có dáng dấp long phượng, lại không gần nữ sắc, giống như bông hoa cao lãnh, lạnh nhạt đến tận cùng.Khoa trương một chút, nữ tử trên thiên hạ này , không có người nào nhìn thấy Phượng Quyết mà chưa từng động tâm.Hắn lại càng hơn người, vì thế chậm trễ kết hôm, cũng chưa từng kết hôn.☆☆☆☆☆
Ủng hộ ☆ để tụi mình có động lực edit nhé❤
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 51: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《5》


Editor: Nha ĐamNgười toàn bộ đã đến đông đủ, tiểu hoàng đế ngồi trên vương tọa lại an an tĩnh tĩnh, không có động tác gì.Tô công công tiến sát vào Phong Thiển, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, ngài nên nói chuyện."

Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, có điểm mê mang."

Nói cái gì?"

Phù Sơ như là đã sớm liệu đến sự việc sẽ phát sinh như vậy, trộm nhét vào trong tay tiểu hoàng đế một tờ giấy nhỏ.Phong Thiển chớp chớp mắt, siết chặt tờ giấy trong tay, đôi mắt hướng phía dưới ngó ngó.Không ai thấy.Tiểu hoàng đế khẽ chậm dì dì mà mở ra tờ giấy.Một màn này lại dừng ở trong mắt Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Diễm.Tư Đồ Diễm bất động thanh sắc mà nhấp một miệng trà, khóe miệng hơi hơi giơ lên.A.Cái này tiểu hoàng đế quả thật là thực khiến cho người ta ưa thích a......Phong Thiển nghiêng đầu nhìn lướt qua chữ trên tờ giấy, sau đó chậm rì rì mà đem tờ giấy vo thành một đoàn nhét vào cổ tay áo to rộng, làm bộ giống như cái gì cũng không phát sinh.Phù Sơ nhẹ nhàng tới gần Phong Thiển, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, ngài phải dựa theo tờ giấy đọc ra ."

Tiểu hoàng đế khẽ gật đầu.Phong Thiển nhìn nhìn chúng quan viên phía dưới, thanh thanh giọng nói."

Hôm nay là yến hội chúc mừng công lao của hoàng thúc, chư vị ái khanh không cần câu nệ, tùy ý dùng tốt."

Âm thành của tiểu hoàng đế nói rơi xuống, Tô công công về ở phía sau phất tay ra hiệu, cùng lúc đó, một nhóm nữ tử xinh đẹp như hoa lũ lượt đi vào trong điện.Lúc này xem như khai yến.Âm nhạc tiếng vang lên, đám vũ nữ phất tay áo dài mềm mại, dáng múa uyển chuyển nhẹ nhàng.Tiểu hoàng đế nhàn nhạt nhìn vài lần, liền mất hứng thú.Phong Thiển cúi đầu, lẳng lặng mà nhìn đồ ăn trên bàn thức ăn trước mặt, sau đó chậm rì rì mà nâng lên tay nhỏ, an an tĩnh tĩnh mà bắt đầu ăn.Cứ như vậy qua một đoạn thời gian, tiểu hoàng đế có lẽ là ăn no, buông chiếc đũa trong tay.Phù Sơ đưa cho nàng một chiếc khăn tay sạch.Phong Thiển ngẩn người, nhận lấy, nhẹ nhàng xoa xoa miệng.Giờ phút này mọi người đều bị ca vũ biểu diễn hấp dẫn ánh mắt, thật không có thấy tiểu hoàng đế của bọn họ giờ phút này quả thực đáng yêu đến phạm quy.Phù Sơ nhẹ nhàng rũ xuống mi mắt.Tiểu hoàng đế như vậy làm người ta nhịn không được muốn đối xử tốt với hắn.Tuy rằng mỗi người đều nói tiểu hoàng đế là đồ bỏ đi, chính là nàng lại cảm thấy tiểu hoàng đế đơn thuần mà tốt đẹp, tương lai sẽ là một hoàng đế tốt.ánh mắt Phong Thiển dừng trên người Phượng Quyết ở phía dưới bên trái.Phượng Quyết quy quy củ củ mà ngồi ở vị trí đó, thức ăn cơ hồ trước mặt giống như không động.Người này nghiêm trang, mắt phượng xinh đẹp giống như kết băng, tựa hồ chỉ cần cùng hắn đối diện liền sẽ làm người vô cớ cảm nhận được hàn ý che trời lấp đất lạnh thấu xương.Đối phương không chút để ý mà phẩm trà trước mặt, rượu chưa động.

Từ đầu đến cuối đều là biểu tình thanh lãnh nhìn hết thảy trước mặt.Thật giống như, thế gian này không có gì có thể gợi lên dục vọng của hắn.Vô dục vô cầu, tự cao tự đại.Là cực hạn lạnh nhạt.Có lẽ là tầm mắt tiểu hoàng đế quá mức cực nóng, tay nắm chén trà của Phượng Quyết hơi hơi dừng một chút, không chút để ý ngước mắt nhìn thoáng qua tiểu hoàng đế trên chủ tọa.Ánh mắt thanh lãnh kia, không có một tia độ ấm.Phong Thiển nghiêng đầu, chuỗi ngọc trên mũ miện trên đầu theo động tác tiểu hoàng đế chạm vào nhau, leng ka leng keng, thanh âm thanh thúy dễ nghe.Phượng Quyết chỉ nhìn đối phương liếc mắt một cái, liền thu hồi tầm mắt.Hắn nhẹ nhàng buông chén trà trong tay, không chút cẩu thả mà đem nó thả lại tại chỗ.tay Trắng nõn thon dài ẩn ở trong tay áo to rộng, khôi phục lại vẻ thanh lãnh.Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, mở miệng: "Hoàng thúc cần ban thưởng gì không?"

Tiểu hoàng đế thanh âm mềm mềm mại mại, rất êm tai.Phượng Quyết lại nhỏ đến không thể phát hiện mà nhíu nhíu mày, ánh mắt nhợt nhạt mà dừng ở trên người đối phương.Thanh âm lãnh đạm: "Không cần."

Chỉ là hai chữ, lại thanh lãnh đến mức tận cùng.Thanh âm đối phương rõ ràng rất êm tai, lại mạc danh lạnh băng.***********Bé editor kia hôm nay không thấy edit chương mới nên tớ edit luôn chương này, cũng thấy nhiều bạn ủng hộ truyện nên mình đã tranh thủ edit chương mới nè 😊 - Nha Đam
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 52: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《6》


Editor: Nha ĐamPhong Thiển chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới chậm rì rì mà trả lời một câu "Ừm."

Mảnh nhỏ thật sự cao lãnh......Rượu quá ba tuần.Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống.Phượng Quyết ánh mắt thanh lãnh mà nhìn thoáng qua chúng quan viên trong yến hội vui sướng tràn trề, tầm mắt dạo qua một vòng, lại không chút để ý mà dừng ở trên người tiểu hoàng đế.Phượng Quyết thanh âm đạm mạc: "Bệ hạ, thần đi trước xin cáo lui."

Không đợi tiểu hoàng đế trả lời, Phượng Quyết hờ hững đứng dậy, thong thả ung dung mà chỉnh chỉnh nếp uốn trên quần áo, ở trong đám người ầm ĩ lặng yên không một tiếng động mà rời đi.Phong Thiển hơi giật mình, nhìn bóng dáng thanh lãnh của đối phương, lại lần nữa cảm thấy mê mang.Xem ra mỗi cái vị diện tính cách mảnh nhỏ đều không quá giống nhau.Chỉ là vị diện này, tính cách mảnh nhỏ không khỏi quá lạnh.Tiểu hoàng đế cúi đầu, nhìn chằm chằm chén rượu rượu nhìn nhìn, vẫn là bưng lên miệng uống một ngụm nhỏ.Ừm, vẫn là rất khó uống.Hệ thống ở bên tai Phong Thiển nói thầm: "Ký chủ, mảnh nhỏ một mình đi ra ngoài, có khả năng sẽ gặp được nguy hiểm đấy, ngươi vẫn là đi ra ngoài tìm hắn xem đi."

Tiểu hoàng đế dừng một chút, nhíu mày nói: "Mảnh nhỏ không phải là chiến thần sao?

Hẳn hẳn sẽ không gặp nguy hiểm."

Hệ thống: "......"

Ký chủ lười nhác lấy cớ thật là càng ngày càng nhiều!Tiểu hoàng đế nhìn nhìn trước mặt ca vũ thăng bình* trong yến hội, xác thật là có chút không thú vị.*ca vũ thăng bình : ca múa mừng cảnh thái bìnhPhong Thiển mím môi, rũ mắt nhìn về phía Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Diễm.Tiểu hoàng đế suy tư, dùng ngữ khí dò hỏi nói: "Thừa tướng đại nhân, trẫm có chút mệt mỏi, có thể đi về trước sao?"

Tư Đồ Diễm đối diện với tầm mắt tiểu hoàng đế, cười nói: "Bệ hạ nếu mệt mỏi, liền sớm chút trở về nghỉ tạm đi, mấy sự việc còn dư cứ giao cho vi thần làm là được."

Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm đối phương nhìn vài lần, mới khẽ gật đầu.Phong Thiển đứng dậy, bất động thanh sắc mà dẫn dắt Phù Sơ rời đi yến hội, thật cũng không kinh động người nào.Bên ngoài cung Càn Thanh.Tiểu hoàng đế quay đầu nhìn về phía Phù Sơ, ánh mắt nghiêm túc nói: "Ngươi đi về trước đi, trẫm muốn một mình đi một chút."

Phù Sơ ngẩn người, "Bệ hạ, ngài một mình không an toàn."

"Không phải còn có ám vệ sao?"

Phong Thiển nghiêng đầu nhìn về phía đối phương.Thanh lãnh ánh trăng dừng ở trên đôi mắt xinh đẹp của tiểu hoàng đế, sáng long lanh, so với ngân hà còn lộng lẫy hơn.Phù Sơ xem có chút ngây người.Nàng cúi đầu, ngữ khí có chút cung kính: "Vậy Phù Sơ cáo lui trước, bệ hạ phải cẩn thận chút nhé."

Tiểu hoàng đế giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai đối phương, lên tiếng "Ừ".Phù Sơ đi rồi, Phong Thiển một mình lẳng lặng mà đi.Lúc này, đại bộ phận người đều còn tụ tập ở cung Càn Thanh, bên ngoài trừ bỏ thủ vệ, cơ hồ không người nào, có vẻ lạnh lẽo.Tiểu hoàng đế xem xét bốn phía, không có ai.Phong Thiển nhìn nhìn cây ngô đồng thô tráng bên cạnh, nhẹ nhàng nhảy nhảy đi lên.Chọn một cái thân cây thoạt nhìn thập phần rắn chắc, tiểu hoàng đế chậm rì rì mà đem long bào trải ra, tìm cái tư thế thoải mái, nằm ngửa ở trên.Mở to mắt.Thanh lãnh minh nguyệt chiếu vào trong mắt.Ánh trăng thanh thanh lãnh lãnh, nhưng thật ra cùng khí chất Phượng Quyết có vài phần giống nhau.Tiểu hoàng đế lộ ra biểu tình ngốc ngốc.Đột nhiên nơi xa truyền đến một trận tiếng đánh nhau.Cùng lúc đó, thanh âm hệ thống vang lên.【 Cảnh báo cảnh báo!

Mảnh nhỏ bị ám sát! 】Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, chợt xoay người lên, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng mà từ trên cây nhảy xuống tới.Theo động tác của tiểu hoàng đế, vài lá cây hòe từ trên đầu rơi xuống.Phong Thiển đứng yên, cẩn thận phân biệt hướng có âm thanh tiếng đánh nhau.Chỉ chốc lát, tiểu hoàng đế liền xác định vị trí đại khái, uyển chuyển nhẹ nhàng mà thực nhanh mà đi đến.Trong đêm tối, chỉ có thể mơ hồ thấy một mạt tàn ảnh không nhìn thấy rõ ràng.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 53: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《7》


Editor: Nha ĐamVề phần ám vệ, chỉ sợ Phù Sơ còn không rõ ràng, Thừa tướng đại nhân đã sớm âm thầm đổi ám vệ ban đầu của hoàng đế.

Hiện tại đi theo tiểu hoàng đế, chẳng qua là Tư Đồ Diễm phái người tới giám thị nàng mà thôi.Song đó là điều hiển nhiên, Tư Đồ Diễm xem thường tiểu hoàng đế, Phong Thiển hai ba quãng liền ném xa đám người âm thầm đi theo nàng.Phỏng chừng đám người giám thị nàng cũng hoàn toàn không nhiều.Rốt cuộc, một hoàng đế mềm yếu ăn hại tàn phế, cũng không cần giám thị nhiều làm gì.Phong Thiển hướng tới gần tiếng đánh nhau.Khi đến gần, có thể mơ hồ thấy có thân ảnh đánh nhau.Tiểu hoàng đế đi đến một góc, chậm rì rì mà gỡ miện lưu* vướng bận trên đầu xuống, tùy ý ném đến một bên.*miện lưu: chuỗi ngọc trên mũ miệnBa nghìn tóc đen trên đỉnh đầu, chỉ dùng một cây ngọc trâm cố định.Phong Thiển nhẹ nhàng mà tới gần.Ánh trăng thanh thanh lãnh lãnh mà chiếu xuống dưới.Mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh huyền sắc cùng mấy chục cái hắc ảnh cùng đánh nhau.Phong Thiển mị mị mắt, an tĩnh mà nhìn chiến cuộc trước mắt.Hiển nhiên, sát thủ này đều đã được huấn luyện, võ công cao cường, ngay cả chiến thần Vương gia Phượng Quyết ứng phó đều có vẻ có chút cố hết sức.Tiểu hoàng đế lười biếng duỗi eo, thoải mái hào phóng đi qua."

Xem ra, tựa hồ thực náo nhiệt nha."

Thanh âm tiểu hoàng đế mềm mềm mại mại lúc này có vẻ dị thường đột ngột.Mọi người gần như cùng thời khắc đó ngừng lại, ánh mắt sắc bén mà bắn về phía Phong Thiển.Tiểu hoàng đế không nhanh không chậm mà đi đến bên người Phượng Quyết, ngửa đầu xem hắn: "Hoàng thúc có thể ứng phó đám người được không?"

Phượng Quyết hơi giật mình, cúi đầu nhìn về phía đối phương.Ánh trăng thanh lãnh dừng ở trong mắt tiểu hoàng đế, thế nhưng cực kỳ xinh đẹp.Đối phương không còn mũ miện hoa lệ trên đầu, giờ phút này bộ dáng càng thêm vài phần tính trẻ con."

Bệ hạ tại sao lại ở đây?"

Thanh âm hắn đạm mạc.Tầm mắt Phượng Quyết nhìn về phía tiểu hoàng đế nhiều vài phần xem kỹ, mắt phượng hẹp dài nguy hiểm mà mị mị.Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, tránh đi tầm mắt Phượng Quyết.Phong Thiển không để ý đến hắn, chỉ là tiến lên một bước che ở trước mặt Phượng Quyết.Tiểu hoàng đế mở miệng: "Là ai phái các ngươi tới?

Mưu sát hoàng thân quốc thích chính là tử tội."

Sát thủ đối diện hiển nhiên thập phần ngoài ý muốn, không nghĩ tới tiểu hoàng đế tại sao lại tiến vào đây.Nhóm sát thủ hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời lưỡng lự.Phượng Quyết không nói gì, tầm mắt thanh lãnh dừng ở trên con người trước mặt, không biết suy nghĩ cái gì.Tiểu hoàng đế nghiêng đầu, "Nhưng mà, các ngươi đêm nay một người đều đừng hòng đi được nha."

Rõ ràng là thanh âm ngọt mềm, giờ phút này lại là tuyên án tử hình bọn họ.Ám sát Phượng Quyết, phỏng chừng chỉ có Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Diễm làm được.Trước mắt, Tư Đồ Diễm tưởng mưu quyền soán vị, chướng ngại lớn nhất không phải con rối hoàng đế nàng đây, mà là chiến công hiển hách, bá tánh tín ngưỡng Phượng Quyết.Tiên hoàng tự mình phong Trấn Bắc vương Phượng Quyết.Cho nên, không khó đoán ra, những người này là Tư Đồ Diễm phái tới.Hiện giờ, tiểu hoàng đế bại lộ ở trước mặt mấy người này, bọn họ nếu toàn thân mà lui, Phong Thiển tỏ vẻ sẽ thực phiền toái.Ít nhất hiện tại, ở không nghĩ tới biện pháp vặn ngã Tư Đồ Diễm trước, còn không thể rút dây động rừng.Phượng Quyết có chút ngoài ý muốn nhìn về tiểu hoàng đế phía trước mặt lùn hơn hắn một cái đầu.Lời nói của đối phương đều nằm ngoài dự liệu của hắn.Mà đúng lúc vào lúc này, không biết là ai đột nhiên động thủ, mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng Phượng Quyết.Cảm thấy được nguy hiểm, Phượng Quyết mắt phượng hơi rùng mình, nhanh chóng tránh đi.

Nhưng mà, tiểu hoàng đế động tác lại so với hắn càng nhanh hơn.Giây tiếp theo, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.Tiểu hoàng đế thoạt nhìn ngoan ngoãn mềm mại giơ tay nhẹ nhàng nắm mũi kiếm đối phương đâm tới.Thời gian ở đây phảng phất một khắc yên lặng.Kiếm bị kẹp lấy, sát thủ lại hoàn toàn không nhúc nhích được, đôi mắt phía trên khăn che mặt của đối phương trừng lớn, không thể tưởng tượng mà nhìn tiểu hoàng đế vân đạm phong khinh trước mặt.*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi (Theo Vườn hoa của Bạch Trà)Tiểu hoàng đế trừng lớn con người, giống như người hiện tại tay không kẹp lấy mũi kiếm đối phương không phải là nàng giống*********************Lời tác giả : Nhược nhược mà cầu năm sao khen ngợi một chút, ta quá khó khănLời editor: Thời gian rảnh để tớ đăng chương mới thường là 12 đến 1 giờ trưa hoặc 10 đến 12 giờ đêm nhé 💚 Hiện tại thì tớ không có chương dự trữ đâu 😔 Hồi đầu còn có chứ bây giờ tớ bận nên edit được chương nào đăng chương đấy luôn
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 54: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《8》


Editor: Nha Đam
Tiểu hoàng đế chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, không chút để ý giật giật ngón tay.Giây tiếp theo, không thể tin được nàng có thể dễ như trở bàn tay mà bẻ gãy thanh kiếm rèn bàng kim loại ấy.Tiểu hoàng đế tay nhỏ trắng mềm kẹp mũi kiếm, rũ mắt nhìn nhìn.Giống như thanh kiếm ấy không rắn chắc vậy.Sát thủ: "!"

Hệ thống: "!!!"

Phượng Quyết: "......"

Hệ thống sợ ngây người.Nó biết ký chủ nhà nó có thể đánh nhau.Chính là, nó không biết ký chủ nhà nó đánh nhau có thể lợi hại đến loại trình độ này!Tay không bẻ gãy mũi kiếm?!Thoạt nhìn vẫn là bộ dáng thực nhẹ nhàng.Ký chủ không chịu sự ràng buộc của pháp tắc Thiên Đạo , đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại?Hệ thống ngẫm lại liền cảm giác thập phần đáng sợ......Làm đương sự tiểu hoàng đế chỉ là chớp chớp mắt, nhẹ nhàng ném mũi kiếm trong tay xuống, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm sát thủ đối diện.Nàng nghiêng đầu, "Các ngươi hình như rất yếu."

Một đám sát thủ cảm giác sống lưng lạnh cả người.Rõ ràng đối phương thoạt nhìn mềm mại nho nhỏ như vậy, ngoan ngoãn lại vô hại, ngay cả thanh âm đều là mềm mềm mại mại, bộ dáng ngây thơ, vậy mà làm ra chuyện khiến cho người ta sợ hãi như vậy.Phượng Quyết không khỏi nhìn nhiều vài lần tiểu hoàng đế vô dụng trong miệng mọi người.Mọi người đều nói tiểu hoàng đế mềm yếu vô năng, sợ hãi rụt rè.Hành sự tác phong do dự không quyết đoán, giống như nữ nhân.Chính là người trước mắt này, chỉ là bề ngoài thoạt nhìn mềm mại nho nhỏ, nhưng mà bên trong lại không phải đồ vô dụng.Tương phản, lại làm cho người khác thập phần kinh hỉ.Dường như, không thể tin lời đồn......Trấn Bắc vương Phượng Quyết trước sau như một thanh lãnh đạm mạc phá lệ mà khóe miệng gợi lên độ cung nhỏ đến không thể phát hiện, nhàn nhạt, ngay cả chính hắn đều không có cảm thấy được.Thanh lãnh ánh trăng chiếu vào trên người đối phương, cấm dục còn mang một ít tà tứ nhà nhạt.Nếu là bị những nữ tử trong thành nhìn đến, chắc chắn dấy lên một trận oanh động toàn thành ......____Khi đối phương chuẩn bị bước động tác tiếp theo, chung quanh đột nhiên dũng mãnh vào rất nhiều binh lính đã được huấn luyện.Gần như là trong nháy mắt liền đem sát thủ chế phục.Thủ lĩnh trong đám binh bính thân mặc bộ áo giáp màu bạc thô ráp tiến lên ôm quyền hành lễ."

Bệ hạ, Vương gia, thuộc hạ cứu giá chậm trễ."

Ánh mắt Phượng Quyết hờ hững dừng lại ở trên người đối phương vài giây, nhàn nhạt lên tiếng "Ừ."

Trầm mặc trong chớp mắt, ánh mắt đạm mạc của Phượng Quyết dừng ở trên người tiểu hoàng đế.Hơi hơi dừng một chút, hắn mở miệng nói: "Bệ hạ cũng nên sớm chút hồi cung nghỉ đi."

Nói xong, lại là không đợi tiểu hoàng đế trả lời, Phượng Quyết trực tiếp xoay người rời đi.Xiêm y huyền sắc trên người hắn giống như hòa tan ở bên trong bóng đêm.Con ngươi đen nhánh không mang theo một tia tình cảm.Phong Thiển ngẩn ra, lại theo bản năng tiến lên.Tay nhỏ trắng nõn dắt lấy góc áo đối phương.Tiểu hoàng đế ngẩng đầu lên, con mắt xinh đẹp ánh chút thanh lãnh ánh trăng.Đối phương hiển nhiên ngây ngẩn cả người, bước chân ngừng lại, không dự đoán được tiểu hoàng đế sẽ đột nhiên làm ra hành động như vậy.Phượng Quyết nghiêng mắt, cúi đầu nhìn nhìn tay đối phương lôi kéo góc áo hắn.Tiểu hoàng đế được một tấc lại muốn tiến một thước, giơ tay nắm lấy cổ tay Phượng Quyết.Phượng Quyết hơi giật mình, bị động tác của tiểu hoàng đế khiến cho hắn có chút giật mình .Thanh âm hắn thanh lãnh: "Bệ hạ đây là đang làm cái gì?"

Phong Thiển nháy mắt hiểu rõ chớp mắt.Cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình đang nắm lấy tay đối phương.Tiểu hoàng đế mím môi, tâm tình hơi có chút bực bội mà buông lỏng tay ra.Không biết vì cái gì.Chính là có chút không muốn cho hắn đi......Rõ ràng lúc này mảnh nhỏ cao lãnh như vậy ......Vì cái gì muốn giữ chặt hắn?Đôi mắt xinh đẹp của Phong Thiển có vài phần mờ mịt.Tiểu hoàng đế an tĩnh một hồi, mới chậm rì rì mà mở miệng: "Hoàng thúc đi thong thả."

Phong Thiển nắm chặt quyền, nắm tay phấn phấn nộn nộn ẩn ở tay áo của long bào to rộng, chậm rì rì mà xoay người rời đi.Tâm tình tiểu hoàng đế càng thêm bực bội.Vì cái gì muốn giữ chặt mảnh nhỏ?Nàng có chút hối hận......Mà bên kia, Phượng Quyết đứng ở tại chỗ ngây người một lát, mới chậm rãi giơ tay, không chút để ý mà nhìn thoáng qua nơi vừa mới bị đối phương đụng chạm qua.Thật lâu sau, mới buông.************Tối hôm qua không biết mình nghịch ngợm kiểu gì mà hôm nay bảng xếp hạng #mauxuyên với #xuyênnhanh xuống tận hạng 90 ╥﹏╥ .

Buồn quá mới hôm qua còn trong top 10 mà 😭😭Mình cố gắng cập nhật chương đều để giữ hạng ấy mà giờ thì out hết rồi 😭😭
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 55: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《9》


Editor: icebear
Xin lỗi chị editor vì em lười edit chương mới nhé=((Beta: Nha Đam
**********
Phượng Quyết chậm rãi xoay người, ánh mắt thanh lãnh dừng lại ở phương hướng đối phương rời đi.Tiểu hoàng đế đã đi xa.Phượng Quyết cũng không biết vì cái gì, nhìn đến tiểu hoàng đế mặt hiện bộ dáng ủy khuất , chính mình gợn sóng bất kinh* tâm lần đầu tiên cảm giác có chút bực bội.*gợn sóng bất kinh: sóng lớn không sợ hãiHắn hơi hơi nhíu nhíu mày.Loại cảm giác này, hắn thật không thích.Mắt phượng hẹp dài híp lại, Phượng Quyết lại khôi phục lại vẻ thanh lãnh đạm mạc trước sau như một.Hắn xoay người, thân ảnh cao dài biến mất ở bên trong bóng đêm .Binh lính tiến đến cứu giá cũng sôi nổi ẩn nấp thân hình, mang theo tù binh sát thủ lặng yên không một tiếng động mà rời đi hoàng cung to như vậy._____Phong Thiển có chút buồn bực, hoàng cung cũng thật lớn.Cuối cùng vẫn là dựa hệ thống hướng dẫn mới tìm được tẩm cung của tiểu hoàng đế .Còn chưa đi đến cửa tẩm cung , Phong Thiển liền thấy được Phù Sơ ở cửa trông mòn con mắt .Tiểu cô nương ở cửa đi tới đi lui, thoạt nhìn là dáng vẻ thực lo lắng.Phù Sơ nhìn thấy tiểu hoàng đế, đôi mắt tức khắc sáng ngời, lập tức đến đón.Phù Sơ ngữ khí lo lắng: "Bệ hạ ngài rốt cuộc đã trở lại."

Tiểu hoàng đế vẫn luôn không trở về, nàng lo lắng chết đi được......"

Ừ."

Tiểu hoàng đế mím môi, gật đầu.Phù Sơ mang theo tiểu hoàng đế trở lại tẩm cung."

Bệ hạ, Phù Sơ đi chuẩn bị nước ấm tắm gội cho ngài ."

Phong Thiển ngoan ngoãn gật đầu.Tiểu hoàng đế tắm gội từ trước đến nay không cần người hầu hạ, đây là mọi người đều biết.Mọi người chỉ cho là tiểu hoàng đế chưa trải nhân sự, có chút thẹn thùng, vẫn chưa liên tưởng đến những phương diện khác.Phù Sơ chuẩn bị xong nước ấm, liền cung cung kính kính mà lui đi ra ngoài.Tiểu hoàng đế ngây người một lát, mới chậm rì rì mà cởi bỏ long bào.Quần áo cổ đại tương đối phức tạp, Phong Thiển phí công phu nửa ngày mới đem một tầng tầng áo ngoài mở ra.Nhưng mà, tiểu hoàng đế giơ tay , nháy mắt lại ngây ngẩn cả người.Phía trước sắc trời quá mờ, không thấy rõ.Hiện tại mới phát hiện, lòng bàn tay trắng nõn của chính mình lây dính một mảnh đỏ tươi vết máu.Phong Thiển chớp chớp mắt.Không phải máu của nàng .Nàng chỉ kéo góc áo mảnh nhỏ, nắm cổ tay của hắn......

Máu là của mảnh nhỏ?Hắn bị thương?Tiểu hoàng đế tâm tình có chút rầu rĩ, thất thần mà cởi bỏ áo trong nhảy vào thau tắm.Trong không khí tràn ngập Long Tiên Hương nhàn nhạt, thập phần an thần, chính là Phong Thiển lại có điểm tĩnh không xuống dưới.Tắm rửa xong, Phong Thiển vẫn là không nhịn xuống, cầm một lọ kim sang dược được tiến cống, thay đổi một thân y phục màu đen, liền lén lút mà ra cung.Hệ thống: "Ký chủ, buổi tối ngươi không ngủ được lại muốn làm gì vậy?"

Nhớ đến vị diện thứ nhất, hệ thống nháy mắt nháy mắt đã hiểu.Phỏng chừng lại là đi tìm mảnh nhỏ.Phong Thiển: "Giúp ta hướng dẫn để ta nhanh chân đến xem mảnh nhỏ."

Hệ thống: "......"

Tuy rằng thực không tình nguyện, vẫn là lén lút mà bắt đầu hướng dẫn cho Phong Thiển .Trấn Bắc vương phủ.Phượng Quyết khoanh tay đứng ở trước lan can, con ngươi thanh lãnh không mang theo một tia độ ấm mà nhìn cảnh vật trong đình viện .Đứng phía sau hắn có một thị vệ khoác áo giáp bạc ."

Chủ thượng, người bắt được đã cắn độc tự sát."

Nghe vậy, Phượng Quyết nguy hiểm mà híp mắt, độ ấm chung quanh chợt giảm mấy độ."

Thừa tướng bên kia có động tác gì ?"

Thị vệ cung kính trả lời: " Người thuộc hạ phái đi đến nay chưa về.

Không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai sẽ có tin tức."

Phượng Quyết im lặng một lát, mới chậm rãi nói: "Đi xuống trước đi."

Thị vệ có chút do dự, "Chủ thượng, có chuyện thuộc hạ không biết có nên nói hay không."

"Ngươi là nói tiểu hoàng đế?"

Phượng Quyết rũ mắt, không chút để ý mà liếc mắt một cái tới cổ tay áo, tầm mắt thanh lãnh có một tia xao động thoát ra.Thị vệ gật đầu, "Dạ."

Phượng Quyết thong thả ung dung mà nâng lên đầu ngón tay thon dài trắng nõn , nhẹ nhàng đáp trên lan can khắc hoa không chút để ý mà gõ gõ, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Trước mặc kệ hắn."

Thị vệ không nói thêm nữa cái gì, lặng yên không một tiếng động mà lui đi ra ngoài.-Phong Thiển trộm lẻn vào Trấn Bắc vương phủ.Nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, tuy là Phong Thiển cũng suýt nữa bị phát hiện.Phong Thiển một đường theo hệ thống hướng dẫn đi, lại không phải hướng phòng phương hướng, ngược lại càng đi càng hẻo lánh.Tiểu hoàng đế híp mắt, thật sự hoài nghi sự hướng dẫn hệ thống có vấn đề.*********
Lời editor: mọi người ủng hộ☆ để mình đỡ lười nhé❤😉
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 56: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《10》


Editor: ice bear
Nghe bảo chuyện tụt hạng mà gớt nước mắc=((Beta: Nha Đam
*******Phong Thiển đánh giá hoàn cảnh xung quanh ở bên dưới.Nơi này tựa hồ là một rừng mai.Trong không khí tản ra hương hoa mai nhàn nhạt, mơ hồ có thể nghe được tiếng nước leng keng.Phong Thiển có chút buồn bực.Nơi này là hậu viện của Trấn Bắc vương phủ?Mảnh nhỏ ở chỗ này?Phong Thiển chớp chớp mắt.ánh trăng Thanh lãnh nhàn nhạt chiếu xuống dưới.

Gần sát mặt đất có một tầng sương mù hơi mỏng, như ẩn như hiện, như có như không.Tiểu hoàng đế chậm rì rì mà thâm nhập vào bên trong.Càng đi bên trong, sương mù càng nặng.Trong không khí sương mù lượn lờ, cách trở tầm mắt.Phong Thiển chậm rì rì mà nâng lên tay nhỏ trắng trắng mềm mềm.Sương mù chạm vào trên tay, lạnh lạnh, hơi nước thực trọng, thoạt nhìn giống như không phải sương sớm ban đêm.Tiểu hoàng đế lại đi vài bước về phía trước, lại thấy rõ phong cảnh sau đám sương mù, ngây dại.Phong Thiển hoàn toàn ngây người ở tại chỗ.Sau đám sương mù là một suối nước nóng.Hơi nước phía trên suối nước nóng quanh quẩn ấm áp, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, tầng tầng lớp lớp.Mấy cái đó đều không quan trọng.

Quan trọng nhất chính là, người trong suối nước nóng!Ánh trăng chiếu xuống dưới.

Phong Thiển chỉ nhìn thấy người trong suối nước nóng trần trụi nửa người trên, đưa lưng về phía nàng.Ba nghìn sợi tóc như thác nước rũ xuống, phảng phất như tơ lụa tinh xảo tốt nhất.

Một nửa lộ ở trong không khí, một nửa ngâm ở trong nước.Mơ hồ có thể thấy được đường cong xinh đẹp đến mức tận cùng trên người đó, cùng chỗ chưa bị sợi tóc che đậy, là da thịt trắng nõn xinh đẹp.Tiểu hoàng đế nuốt nuốt nước miếng.

Không nghĩ tới sẽ nhìn đến hình ảnh như vậy.Phong Thiển theo bản năng mà rũ mi cong vút nồng đậm xuống, lại là có chút không biết làm gì.Người trong suối nước nóng tựa hồ là cảm thấy được có người ngoài xâm nhập, ánh mắt thanh lãnh hơi rùng mình, giây tiếp theo xoay người một cái.Theo động tác của đối phương, một trận tầng tầng lớp lớp bọt nước kích khởi, ngăn chặn tầng tầng mờ mịt bên trong phảng phất giống như trích tiên* nam tử.*trích tiên: tiên giáng trầnÁnh mắt Phượng Quyết thanh lãnh, nhẹ nhàng lấy bạch y trên bờ, bất động thanh sắc mà mặc lên người.Động tác liền mạch lưu loát, cơ hồ không cho đối phương cơ hội nhìn trộm một tí nào.

Phong Thiển ngẩn ra.Giây tiếp theo lại bị người đè trên vách đá lạnh băng.Tiểu hoàng đế chậm rì rì mà ngước mắt, đối diện với tầm mắt lạnh băng Phượng Quyết.Đối phương đem nàng vây ở giữa vách đá, một bàn tay đặt ở trên vách đá lạnh băng, một cái tay khác đặt trên cổ trắng trẻo mềm mại của tiểu hoàng đế.Trên tay đối phương còn sót lại bọt nước từ suối nước nóng ra, nhẹ nhàng chảy ở trên cổ chính mình, có chút lạnh lẽo.Tuy là đem nàng giam cầm, đối phương lại là hoàn toàn không có đụng chạm đến thân thể của mình.

Trừ bỏ tay kia như có như không, không chút để ý đặt ở trên cổ nàng, kỳ thật tùy thời có khả năng vặn gãy cổ nàng bằng ngón tay lạnh băng xinh đẹp ấy.Tiểu hoàng đế không có tránh né ánh mắt thanh lãnh của đối phương, con ngươi xinh đẹp chớp chớp, mềm mềm mại mại mà gọi một tiếng: "Hoàng thúc".Phượng Quyết biểu tình khẽ nhúc nhích, hơi có chút ngốc lăng.

Tiểu hoàng đế làn da thật trắng, giờ phút này ánh trăng thanh lãnh dừng ở trên khuôn, ánh mắt xinh đẹp trong suốt, có vẻ thập phần ngoan ngoãn vô hại.Tiểu hoàng đế rõ ràng là mặt vô biểu tình, banh khuôn mặt nhỏ, lại cố tình làm người ta cảm giác đáng yêu đến quá mức.Phượng Quyết ngẩn ra, híp híp mắt phượng xinh đẹp, sau đó nhẹ nhàng buông đối phương ra, hắn thong thả ung dung lui ra phía sau, cùng tiểu hoàng đế bảo trì khoảng cách xa một métPhượng Quyết bất động thanh sắc, bạch y hơi lộn xộn, rồi sau đó không chút để ý mà rũ mắt nhìn về phía đối phương, ngữ khí thanh lãnh đạm mạc trước sau như một."

Bệ hạ vì sao đêm khuya lại tới chơi, vẫn là khó tiếp đón chu đáo?"

Tầm mắt thanh lãnh của đối phương dừng ở trên quần áo của tiểu hoàng đế, không chút để ý đánh giá một vòng, sau đó không dấu vết mà thu hồi.Nhìn như thập phần không thèm để ý.Tiểu hoàng đế có chút quẫn bách, nàng mím môi, banh một gương mặt vô biểu tình, nhẹ nhàng tránh đi tầm mắt đối phương, nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt xinh đẹp ."

Ta......

Trẫm cũng không biết hoàng thúc đang tắm."*******
Ủng hộ ☆ để mình đỡ lười và có động lực edit
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 57: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《11》


Editor: Nha ĐamTiểu hoàng đế mím môi, chậm rì rì mà từ trong lòng móc ra kim sang dược, giơ tay đem nó đưa cho Phượng Quyết.Tầm mắt thanh lãnh của đối phương dừng ở kim sang dược trong tay tiểu hoàng đế, hơi hơi giật mình sửng sốt.Hắn ngước mắt nhìn về phía tiểu hoàng đế, "Bệ hạ đây là?"

Thanh âm thanh lãnh đạm mạc trước sau như một, làm người ta nhìn không ra không ra cảm xúc chân thật của hắn.Ánh mắt tiểu hoàng đế ôn nhu dừng ở trên ống tay áo của đối phương, sau đó chậm rì rì mà mở miệng: "Hoàng thúc hình như bị thương."

Tiểu hoàng đế giơ tay, đem dược đưa đến trước mặt Phượng Quyết."

Đây là kim sang dược, đưa cho hoàng thúc."

Lông mi Phượng Quyết hơi run, rũ mắt, ngón tay thon dài thong thả ung dung nâng lên, lấy dược trong tay tiểu hoàng đế.Hắn mặt mày thanh lãnh, rũ mắt an tĩnh mà nhìn dược trong tay một hồi, không biết suy nghĩ cái gì.Đầu ngón tay tinh xảo cầm bình ngọc, không chút để ý thưởng thức một vòng.Sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Đa tạ bệ hạ yêu mến.

Dược này, thần liền nhận lấy."

Đầu ngón tay Phượng Quyết khẽ nhúc nhích, bình ngọc liền theo động tác rơi vào rồi bên trong bạch y.Thấy động tác đối phương, Phong Thiển thở dài nhẹ nhõm một hơi.Chính là.Trong lòng lại vẫn là thật bực bội......Tiểu hoàng đế cúi đầu xuống, trong lòng giống như bị một con mèo nhỏ gãi.Mảnh nhỏ lạnh lùng như thế......Thật không quen.Rõ ràng ở thế giới thứ nhất mảnh nhỏ như vậy ngoan, tuy rằng sau lại mảnh nhỏ có điểm đồi bại, bất quá mảnh nhỏ vẫn luôn đều thực săn sóc chiếu cố.(Bắt đầu từ chương này mình thay từ "vị diện" thành "thế giới" nhé!

Hơi khó để chỉnh lại từ đầu nếu có mở đọc lại tớ thấy thì sẽ chỉnh lại)Chưa bao giờ lạnh nhạt giống như bây giờ vậy ......Tiểu hoàng đế có chút tâm phiền ý loạn mà đá đá trên mặt đất đá.Trong lòng buồn phiền một chút.Rầu rĩ.Phượng Quyết rũ mắt, tầm mắt thanh lãnh dừng ở trên người tiểu hoàng đế.Đối phương không biết vì cái gì rối rắm, cúi đầu đá trên mặt đất đá.Mi nhăn thành một đoàn.Cánh môi phấn nộn thỉnh thoảng nhấp một chút.Thoạt nhìn ngoan mềm đáng yêu, còn mang theo một chút......

Ủy khuất?Tiểu hoàng đế bỗng nhiên ngửa đầu, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm người trước mặt.Phong Thiển mím môi.Nàng đột nhiên tiến lên tới gần đối phương, tay ôm lấy eo Phượng Quyết, khuôn mặt mềm mại dán vào trên ngực hắn.Tiểu hoàng đế ôm thắt lưng Phượng Quyết, thật sự nhanh.Luôn luôn thanh lãnh đạm mạc, gợn sóng bất kinh Trấn Bắc vương Phượng Quyết, giờ phút này có chút cứng đờ, hơi hơi rũ mắt xuống.Đồng tử đen nhanh của hắn nhìn đỉnh đầu của tiểu hàng đế.Phượng Quyết hoàn toàn không dự đoán được, tiểu hoàng đế sẽ ôm lấy hắn......Đầu tóc hơi xù của Phong Thiển chôn ở trong ngực Phượng Quyết, nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, theo bản năng mà cọ cọ.Phượng Quyết: "......"

Khuôn mặt vạn năm băng sơn xuất hiện một vết nứt.Bên trong đôi mắt đen nhánh ấy lộ ra thần sắc mê mang.Phượng Quyết chậm rãi nâng lên ngón tay thon dài.Không hiểu sao muốn giơ tay xoa xoa đầu tiểu hoàng đế.Ngón tay hắn giật giật, cuối cùng lại thả xuống dưới, ẩn ở trong ống tay áo tuyết trắng.Tiểu hoàng đế thanh âm mềm mại: "Hoàng thúc, muốn ôm một cái."

Phượng Quyết: "......"

Tay ẩn ở cổ tay áo nhỏ đến không thể phát hiện mà rung động hạ.Hắn rũ mắt nhìn về phía đối phương, mắt phượng thanh lãnh phảng phất bịt kín một tầng đám sương.Vài phần dại ra, vài phần không biết làm sao."

Bệ hạ......"

Phượng Quyết thanh âm có chút khàn khàn, không giống vẻ thanh lãnh không chút gợn sóng ngày thường.Phong Thiển ngửa đầu nhìn về phía Phượng Quyết.Vừa lúc tiến vào trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của đối phương.Phong Thiển nghiêng đầu.Đối phương biểu tình có chút giật mình, khuôn mặt tinh xảo ở dưới ánh trăng đẹp quá mức.Cổ áo bạch y rất cao, kín không kẽ hở mà che khuất cổ hắn.Quần áo đối phương quy quy củ củ, không chút cẩu thả.Thanh lãnh đẹp, lại mang theo nồng đậm hơi thở cấm dục.Làm người ta nhịn không được muốn tới gần.Phượng Quyết khẽ thở dài một cái.Tiểu hoàng đế rốt cuộc vẫn là quá nhỏ, tâm trí chưa thành thục, hành sự tác phong vẫn là giống tiểu hài tử.Thích làm nũng với trưởng bối.Giống như là thiếu cảm giác an toàn......Phượng Quyết giơ tay, chung quy vẫn là nhẹ nhàng xoa xoa đầu tiểu hoàng đế, tạm thời dứt bỏ rồi quân thần chi lễ.Thanh tuyến thanh lãnh mang theo vài phần bất đắc dĩ: "mười bảy cũng không nhỏ, không thể lại làm nũng với thúc thúc."************Hôm qua là 20/08 kỷ niệm 1 tháng mở hố của tớ mà bận quá không có thời gian edit chương mới.

Định edit một phát đến chương 60 mà không edit được 😔2 ngày cuối tuần này tớ chắc chắn sẽ đăng 4 chương nhé !!!- Nha Đam💚-
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 58: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《12》


Editor: Nha Đam(Chương trước tác giả miêu tả lắm kinh khủng có mỗi chi tiết Phong Thiển buồn xong ôm Phượng Quyết thôi mà dài cả 1 chương )*****************************"Làm nũng?"

Tiểu hoàng đế ngửa đầu, đôi mắt xinh đẹp có vài phần khó hiểu.Nàng có làm nũng sao?Tiểu hoàng đế giờ phút này bộ dáng quá mức đáng yêu, tóc hơi xù xù một chút, cánh môi hồng hồng hơi hơi mở ra.Tay đặt ở trên đầu tiểu hoàng đế của Phượng Quyết hơi hơi dừng một chút.Trong đôi mắt đen nhanh nhỏ đến không thể phát hiện mà âm u vài phần.Rất nhanh liền khôi phục vẻ thanh lãnh không gợn sóng như bình thường.Hắn chậm rãi mở miệng: "Hoàng đế bây giờ là mười bảy tuổi, làm quân, hoàng thúc vi thần, lễ nghi quân thần không thể thiếu......"

Phượng Quyết nói còn chưa nói xong, đã bị Phong Thiển đánh gãy.Tiểu hoàng đế mắt sáng lấp lánh: "Kia hoàng thúc sẽ ôm ta sao?"

Đi lâu như vậy, nàng thiệt tình mệt mỏi.Không muốn động......Hệ thống ngầm mà đem chính mình che chắn.Thật sự nhìn không được!Ký chủ dáng vẻ này, tấm tắc, thật là một lời khó nói hết......Phượng Quyết hơi hơi quay đầu đi, ánh mắt tiểu hoàng đế quá mức nóng, làm hắn có chút không biết theo ai.Ôm tiểu hoàng đế?Vi thần, thật là không thích hợp.Chính là làm trưởng bối, nếu là cự tuyệt, tiểu hài tử sợ là sẽ ủy khuất.Đặc biệt là nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của đối phương, thật sự là làm người ta không thể nhẫn tâm cự tuyệt.Phượng Quyết khẽ thở dài một cái."

Chỉ cho phép một lần."

Tiểu hoàng đế cong cong mắt, trên mặt tươi cười ngọt mềm.Phượng Quyết rũ mắt, che khuất đáy mắt mạc danh cuồn cuộn cảm xúc, tầm mắt nhìn về phía tiểu hoàng đế tối sầm vài phần.Hắn chậm rãi khom lưng, tay nhẹ nhàng đặt ở phía dưới đầu gối tiểu hoàng đế, một cái tay khác đặt ở bên hông tiểu hoàng đế, hơi hơi dùng sức.Trực tiếp ôm đem tiểu hoàng đế lên theo kiểu công chúa.Tiểu hoàng đế thực nhẹ, cơ hồ không có sức nặng gì.Phượng Quyết một bàn tay đặt ở tiểu bên hông hoàng đế, mắt thanh lãnh hiện lên một tia nghi hoặc.Eo của nam tử, có thể mềm như vậy sao?Hắn hơi hơi rũ mắt xuống.Người trong lòng ngực theo bản năng mà vòng lấy cổ mình.Phong Thiển ở trong lòng ngực Phượng Quyết tìm một tư thế dễ chịu, tay nhỏ ôm lấy cổ đối phương, nhẹ nhàng cọ cọ.Đầu chôn ở trong lòng ngực Phượng Quyết.Cảnh tượng này, nếu là bị người ngoài thấy, chắc chắn sẽ bị kinh hách.Thanh lãnh chiến thần Vương gia Phượng Quyết ôm tiểu hoàng đế mềm mại nho nhỏ.Lại còn ôm kiểu công chúa.Hình ảnh lại là không có chút hài hòa, nào nhưng lại không hiểu sao thực đẹp mắt.Phượng Quyết bị động tác của tiểu hoàng đế làm cho ngây ngốc, sống lưng có chút cứng đờ, thanh lãnh trong mắt hoàn toàn là thần sắc mê mang vô tội.Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu.Tiểu hoàng đế tuổi vẫn là quá nhỏ.-Minh nguyệt lên cao, gió đêm hơi lạnh.Phượng Quyết một đường ánh mắt luôn thanh lãnh, mặt vô biểu tình mà ôm tiểu hoàng đế.Tay hắn đặt ở bên hông tiểu hoàng đế, hầu như vẫn luôn duy trì tư thế nguyên bản, hoàn toàn không bị lệch đi.Trừ bỏ tiểu hoàng đế đã ngủ rồi thỉnh thoảng sẽ ở trong lòng ngực hắn động một chút.Có hạ nhân tuần tra thấy Phượng Quyết, mặt lộ vẻ kinh ngạc, đồng thời cung kính lui ra phía sau, vội vàng cúi đầu."

Gặp qua chủ thượng."

Phượng Quyết hơi hơi nghiêng mắt.Đối phương không tự chủ được mà rùng mình một cái.Thanh lãnh ánh mắt của hắn ở trên người đối phương dừng lại một giây liền thu trở về, rồi sau đó mặt vô biểu tình lên tiếng "Ừ".Phượng Quyết đi rồi, vẻ mặt thị vệ tuần tra trong gió hỗn độn, ngây ngốc mà nhìn chằm chằm bóng dáng Phượng Quyết.Hắn không nhìn lầm đi......Trong lòng ngực chủ thượng giống như ôm một người!Sắc trời quá tối, xem không rõ lắm.Hắn cũng không thấy rõ người trong lòng ngực chủ thượng ôm là ai.Một lát sau, thị vệ tuần tra đột nhiên vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.Nhất định là chủ mẫu tương lai! (Anh đoán đúng rồi đó ^^)Hắn trừng lớn mắt.Đáng sợ!Từ trước đến nay chủ thượng đại nhân không gần nữ sắc thế nhưng ôm nữ nhân xa lạ!Thật là thiên đại tin tức!Bát quái nửa ngày, thị vệ tuần tra lúc này mới nhớ tới chức trách của hắn, choáng váng mà tiếp tục tuần tra.-Xuyên qua hành lang uốn lượn gấp khúc, Phượng Quyết đem tiểu hoàng đế ôm vào phòng ngủ của mình.Hiện tại đã quá muộn, phòng cho khách lại chưa bao giờ được sửa sang lại, vẫn không thể đem tiểu hoàng đế cửu ngũ chí tôn này đặt ở phòng cho khách tích đầy tro bụi.***********************Lời của tác giả: Cái thế giới thứ hai đã sửa sang lại xong.

Kết thúc cộng 37 chương (nếu ta không tính sai nói...... ) trước mắt đang thi công vị thứ ba, bệnh nhỏ xinh mỹ nhân ngư ( đồng thoại bối cảnh, nhưng không phải truyện cổ tích nha.)Lời editor: Wattpad của tớ bị lỗi loay hoay cả buổi sáng mới đăng được chương mới, tốn mất bao nhiêu là thời gian 😢
 
Back
Top Bottom