Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 140: Thị trấn Tượng Sáp (14)



Simon thả ra một làn sương đen từ tay rồi đánh dấu từng quy tắc: “Những quy tắc này không bị ô nhiễm.”
Khi sương đen trôi tới, Lily nhăn mũi, ngơ ngác hỏi: “Hình như tôi ngửi thấy mùi lưu huỳnh.”
Mặt Tô Thanh Ngư vô tội: “Có sao? Tôi không ngửi thấy.”
Mặt Trang Hiểu Điệp thành thật: “Tôi cũng không ngửi thấy.”
Lily nghi hoặc: “Lạ thật, chắc mũi tôi có vấn đề.”
Simon lặng lẽ thu bớt sương đen trên người.
Điều thứ ba【Ghi chú】.
【Nước thánh có màu đỏ, không phải màu xanh. Hàng ngày cần phát nước thánh cho tín đồ, nước thánh giúp họ tỉnh táo, rửa sạch mọi ô uế. Nếu tín đồ có dấu hiệu cơ thể cứng đờ, khả năng ngôn ngữ suy giảm, chỉ cần tiếp tục uống nước thánh thì sẽ chấm dứt đau khổ.】
Câu cuối của quy tắc này cho thấy nước thánh có thể có tác dụng phụ.
Phía sau lại nói tiếp tục uống sẽ chấm dứt đau khổ.
“Chấm dứt” có hai ý nghĩa.
Một là khỏi bệnh, hai là chết.
Đây là ghi chú viết tay, lại đặt sau bức tranh tặng Lily.
Khả năng cao là do Thánh Tử viết.
Lily mời Tô Thanh Ngư ngồi, pha cho cô một tách trà hoa.
Hơi nóng bốc lên, sương mù lượn lờ.
“Cảm ơn.”
Tô Thanh Ngư cầm tách trà, nhìn Lily: “Chị có uống nước thánh không?”
Lily lắc đầu trước rồi lại gật: “Chị không đến nhà thờ, không uống nước thánh ở đó. Nhưng nước thánh dư thừa được đổ vào hào, liên thông với nước ngầm. Nước uống ở thị trấn đều chứa một ít nước thánh.”
“Ra vậy.”
Trò chuyện với Lily, cô ấy kể nhiều chuyện tình lãng mạn với Thánh Tử năm đó.
Chân thành, sâu sắc.
Nhưng về Thánh Nữ, cô ấy hoàn toàn không biết.
Trang Hiểu Điệp uống trà hoa, cảm thấy đau bụng.
Tô Thanh Ngư đã để Simon kiểm tra, trà không bị ô nhiễm.
Trang Hiểu Điệp đau đến toát mồ hôi lạnh, Lily bảo cô nghỉ ngơi ở nhà.
Tô Thanh Ngư khéo léo từ chối, lấy cớ đưa Trang Hiểu Điệp rời đi.
Cô không muốn nghe chuyện tình của Lily nữa.
Dài dòng lại thiếu thông tin quan trọng.
Ngọt đến phát ngấy!
Ra khỏi cửa, Trang Hiểu Điệp lập tức khỏe lại, cô ấy nở nụ cười ranh mãnh: “Tớ biết cậu muốn đi nên tớ bắt đầu giả bệnh đấy.”
“Người hiểu tớ nhất, chỉ có Tiểu Hồ Điệp.”
Trang Hiểu Điệp tụ hợp với Chu Sơn Hải và những người khác.
Hiện là ban ngày, Tô Thanh Ngư không muốn đi cùng nhóm, cô chọn đi dạo một mình trong thị trấn.
Hành động đơn độc, dùng bản thân làm mồi, biết đâu vô tình tìm được manh mối bất ngờ.
Cư dân thị trấn đi làm bình thường, qua lại tấp nập, cảnh tượng hài hòa.
Trừ những con kền kền và quạ lượn vòng trên trời, báo hiệu điềm chẳng lành.
Bỗng nhiên lúc này một người đàn ông điên loạn lao ra từ ngõ nhỏ.
Tóc tai ông ta bù xù, tóm lấy Tô Thanh Ngư, ngón tay gầy guộc như móng vuốt đại bàng, bấu chặt cánh tay cô.
Ông ta kích động hét: “Đừng bị vẻ yên bình giả tạo của thị trấn lừa, mau trốn khỏi đây!”
Người qua đường thấy cảnh này, cười nói với Tô Thanh Ngư: “Ông chủ nhà trọ lại lên cơn điên.”
Tô Thanh Ngư nghi ngờ nhìn gã đàn ông điên.
Đây chính là ông chủ nhà trọ Thỏ Xanh cô gặp thoáng qua.
Lily từng nói ông chủ nhà trọ điên khùng, thích nói chuyện với không khí.
Tô Thanh Ngư muốn hỏi thêm nhưng ông chủ chạy đến trước một người qua đường khác, lặp lại lời tương tự với họ.
Chẳng ai xem lời ông ta là thật.
Cư dân nơi đây tránh ông ta như tránh tà.
Anna mặc áo nữ tu đen, ra đường tìm anh trai.
Cô ta ghét bỏ kéo anh trai khỏi đám người qua đường, lớn tiếng quở trách: “Anh! Đừng nói nhảm suốt ngày nữa! Anh rốt cuộc có uống nước thánh em đưa đúng giờ không? Mai triển lãm tượng sáp bắt đầu, anh phải bình thường khi ở đó, không được thế này nữa! Là em gái anh, em thật sự xấu hổ thay anh!”
Tuy gã đàn ông hơi yên tĩnh nhưng trên mặt lộ vẻ đau đớn, ông ta cố giải thích: “Anh thật sự đã thấy tượng sáp chớp mắt. Em gái, em không nên đến nhà thờ nữa, chúng ta phải rời khỏi thị trấn này.”
Mặt Anna xanh mét, môi mím chặt, tay nắm thành đấm, giọng nói lộ ra sự bất mãn: “Anh trai, anh đừng nói nhảm nữa! Làm nữ tu là điều vinh quang nhất đời em, em mãi mãi không từ bỏ niềm tin. Ngày nào em cũng chịu đựng anh xem tượng sáp như khách, cho chúng ở nhà trọ, còn nói chuyện với chúng, em thật sự chịu đủ rồi! Thánh Nữ đã nói bên ngoài thị trấn có chiến loạn, rất nguy hiểm, sao anh cứ muốn ra ngoài?”
Người đàn ông vẫn muốn giải thích.
Tô Thanh Ngư đứng bên cạnh vểnh tai nghe lén.
Ai ngờ Anna nhận ra cô, đè nén cơn giận bước tới: “Cô đang nghe gì đấy?”
“Tôi chỉ đi ngang qua.”
“Rõ ràng cô đang nghe lén!”
Tô Thanh Ngư lanh lợi đáp trả: “Tôi không nghe lén. Nếu cô thấy tôi nghe lén chứng tỏ cô đang nhìn lén tôi. Nếu cô có thể nhìn lén tôi, sao tôi không thể nghe lén?”
“Cô…”
Anna nghẹn lời.
Tô Thanh Ngư nhìn ông chủ nhà trọ, cười tươi nói: “Hơn nữa, tôi thấy anh trai cô nói đúng. Thế giới bên ngoài rộng lớn, hai người nên ra ngoài xem.”
Ông chủ nhà trọ kích động, dù trên mặt bẩn thỉu, tóc tai rối bù nhưng đôi mắt sáng lạ thường.
“Cô tin lời tôi ư?”
Tô Thanh Ngư gật đầu: “Tin một phần.”
“Vậy đi theo tôi, tôi biết lối có thể ra.”
Ông chủ nhà trọ bất ngờ tiến lên nắm cổ tay Tô Thanh Ngư, kéo cô chạy vào con hẻm tối.
Phía sau vang lên tiếng giận dữ của Anna.
Con hẻm tối tăm, bóng người kéo dài, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn đường.

Tiếng bước chân vội vã vang vọng trong hẻm hẹp kèm theo hơi thở gấp gáp.
Càng chạy vào trong, người càng thưa, ánh sáng càng tối.
“Này, thả tôi ra! Tôi không được chạy!”
Tô Thanh Ngư phát hiện chỉ cần chạy vài bước thì cô sẽ bị quy tắc hạn chế, suýt ngã.
Nhưng tay ông chủ nhà trọ rất mạnh như còng tay khóa chặt cô, hoàn toàn không thoát nổi.
Mỗi khi đầu gối cô sắp chạm đất, ông ta lại kéo mạnh cô đứng dậy.
“Anh trai, anh trai, đừng chạy nhanh thế, đầu gối tôi chịu không nổi.”
Tô Thanh Ngư muốn khóc, cô tự nhủ lần sau thân thiết với người trong phó bản nhất định phải giữ khoảng cách an toàn.
Càng vào sâu trong hẻm, tượng sáp hai bên càng nhiều.
Những bức tượng sáp tan nát.
Tay chân gãy, thân và đầu chất đống bên cạnh.
Gió lạnh thổi qua, mang theo hơi lạnh.
Mắt của mọi bức tượng, dù nhìn từ góc nào đều như đang chằm chằm vào họ.
Ông chủ nhà trọ điên cuồng, miệng không ngừng hét: “Phải nhanh, nếu không sẽ không thấy được.”
Như thể cuối cùng cũng tìm được người tin mình.
Ông ta vội vàng muốn chứng minh lời mình đúng.
“Muốn thấy gì? Chúng ta có thể nói chuyện trước rồi mới đến chỗ đó không?”
Tô Thanh Ngư quan sát xung quanh, nghĩ cách thoát khỏi ông chủ nhà trọ.
“Không kịp, cô tin tôi, tôi là người tốt! Tôi biết cách rời khỏi thị trấn này!”
Lúc này, chuông điện thoại Tô Thanh Ngư vang lên.
Cô đang bị kéo đi, khó khăn lấy điện thoại từ túi, bắt máy, giọng Lily vui vẻ vang lên: “Em Thanh Ngư, lát nữa đi uống rượu cùng chị nhé? Bạn em đều ở đây.”
Tô Thanh Ngư cau mày: “Chị Lily, sao chị dùng điện thoại của anh Chu gọi em?”
Giọng Lily hào hứng: “Chị ra ngoài tình cờ gặp anh Chu.”
Bước chân ông chủ nhà trọ đột nhiên dừng lại.
Tô Thanh Ngư suýt đâm sầm vào lưng ông ta.
Giọng ông ta hơi gấp gáp: “Người nói chuyện với cô là Lily à?”
Tô Thanh Ngư thành thật: “Đúng vậy.”
Ông chủ nhà trọ lập tức buông tay, mặt đầy kinh hãi: “Đừng để ý cô ta, càng không được đến nhà cô ta! Người phụ nữ đó là một kẻ b**n th**, cô ta sẽ giết hết bạn bè của cô!”
Đầu bên kia, giọng Lily nghiêm túc: “Này, em Thanh Ngư, bên cạnh em có ai đúng không? Nghe giọng giống anh trai Anna. Chạy đi! Tuyệt đối đừng ở một mình với anh ta! Anh ta là một gã điên!”
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 141: Thị trấn Tượng Sáp (15)



Cả hai bên đều nói đối phương không phải người tốt.

Trong lúc này, Tô Thanh Ngư không biết nên tin ai.

Cô đứng trong con hẻm, áo đen Simon tung bay, lơ lửng phía sau.

“Cô đừng tin Lily, cô ta thường dùng vẻ ngoài xinh đẹp để lừa người ngoại tỉnh. Cô ta sẽ tiếp cận cô, mời cô đến nhà qua đêm. Một khi cô ngủ quên ở đó, cô ta sẽ dùng dao mổ bụng cô, lấy mỡ làm sáp. Triển lãm tượng sáp sắp bắt đầu, cô ta cần đủ nguyên liệu để làm búp bê sáp tham gia triển lãm.”

Ông chủ nhà trọ nói chân thành cứ như thật lòng lo cho Tô Thanh Ngư.

Điều thứ mười hai quy tắc【Thị trấn Tượng Sáp】.

【Cư dân thị trấn không nhiệt tình hiếu khách như vẻ ngoài, hãy đảm bảo họ đủ thích bạn trước khi nhận lời mời đến nhà họ làm khách.】

Biểu hiện của Lily quả thực quá nhiệt tình.

Nhưng ông chủ nhà trọ cũng không kém

Làm gì có nhiều người tốt, vội vàng mang manh mối đến tặng?

Tô Thanh Ngư không dám dễ dàng tin ông chủ nhà trọ, cô lại hỏi: “Vì lý do này mà ông muốn chúng tôi rời đi?”

“Không chỉ vậy.”

Ông chủ nhà trọ khoa tay, thần bí nói: “Thị trấn này rất nguy hiểm. Mỗi lần, ba ngày trước khi triển lãm tượng sáp bắt đầu sẽ có năm người ngoại tỉnh như các cô đến qua con đường lớn. Họ như ruồi không đầu, chạy khắp thị trấn tìm kiếm gì đó. Rồi ở các góc thị trấn, họ chết thảm theo những cách khác nhau.”

Những người thử thách trước đây đều chết?

Tô Thanh Ngư hỏi: “Họ chết thế nào?”

Ông chủ nhà trọ bắt đầu hồi tưởng: “Tôi nhớ lần trước có một cô gái ngốc nghếch như cô, được Thánh Nữ sắp xếp làm việc ở trại mồ côi, kết quả không cẩn thận ngã vào nồi súp nóng, bị luộc sống. Mỗi nhóm người ngoại tỉnh chết theo cách khác nhau.

Nhưng tôi rất rõ, phần lớn họ đều chết oan uổng.”

Tô Thanh Ngư thấy giọng ông ta bình ổn, lời nói rõ ràng, không giống kẻ điên.

Cô cúi mắt.

Trong lúc nói chuyện, điều khiến cô chú ý nhất là đôi mắt ông chủ nhà trọ, xen lẫn điên cuồng và đau đớn.

“Cô phải rời đi cùng tôi.”

Ông chủ nhà trọ không ngừng xoa tay, nhìn hai bên hẻm như có thứ gì đang theo dõi: “Đi qua con hẻm này có một cảng. Trước mỗi triển lãm tượng sáp sẽ có một con tàu du lịch đến. Lên tàu đó thì cô có thể rời thị trấn này.”

“Vậy sao ông không đi?”

“Em gái tôi chưa đi, tôi phải thuyết phục nó đi cùng.”

Tô Thanh Ngư nửa tin nửa ngờ: “Tôi muốn về bàn với đồng đội trước. Nếu rời đi, chúng tôi phải đi cả năm người.”

Mục đích ban đầu của cô vào phó bản này là lấy thức uống đỏ.

Nhưng giờ, thức uống đỏ không tốt như cô tưởng.

“Không được! Đồng đội của cô chưa chắc tin tôi. Cứ đi được một người là một người. Mỗi mình cô là đủ.”

Ông chủ nhà trọ lại định kéo tay Tô Thanh Ngư.

Lần này cô nhanh nhẹn tránh đi.

Cô nháy mắt với Simon, ra hiệu gã ngăn ông chủ nhà trọ.

Sương đen trong cơ thể Simon phình to, khi áo choàng bay lên như đôi cánh quạ đen dang rộng.

Giơ cao lưỡi hái.

Đồng tử ông chủ nhà trọ giãn ra, sợ hãi lùi lại, môi run rẩy: “Cô… thứ phía sau cô muốn làm gì?”

“Đừng sợ.”

Ý cười Tô Thanh Ngư không chạm đáy mắt: “Hóa ra ông thấy được à!”

Ban đầu, người trong thị trấn đều như không thấy Simon.

Điều này vốn đã kỳ lạ.

Simon là quỷ dị, có thực thể.

Thực sự tồn tại.

Trong tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm" đã đề cập rằng con người và quỷ dị trong phó bản có thể thấy quỷ dị ký khế ước của người thử thách.

Nhưng cả Lily lẫn ông chủ nhà trọ đều không thấy Simon.

Nếu không phải do hạn chế đặc biệt của phó bản thì họ đang giả vờ mù.

Giờ phút này, Tô Thanh Ngư đã bắt được bằng chứng ông chủ nhà trọ giả mù.

Trán ông ta lấm tấm mồ hôi, vội vàng giải thích nhưng sợ hãi Simon nên không dám tiến tới, chỉ thở dài: “Hài! Cô không nên đề phòng tôi thế. Tôi thực sự thấy được quỷ dị sau lưng cô. Sở dĩ giả vờ không thấy vì không muốn gây rắc rối.”

Lời này không thuyết phục.

“Để tôi đoán nhé, ông nói thật nhưng giấu đi sự thật quan trọng. Ông và em gái ông - Anna, là những người sống sót từ các nhóm thử thách trước, đúng không?”

Dù là câu hỏi nhưng Tô Thanh Ngư dùng giọng khẳng định.

Bị vạch trần tâm tư, ông chủ nhà trọ muốn phủ nhận.

Tô Thanh Ngư vuốt lại tóc hơi rối, chỉnh lại trâm cài, bình tĩnh phân tích: “Đừng vội giải thích. Tạm thời để tôi đoán tiếp. Nếu Lily toàn nói dối thì cô ấy và em gái ông - Anna không phải bạn. Anna là trinh nữ, cuối cùng ở lại nhà thờ với tư cách nữ tu, vì uống nước thánh lâu dài để chống ô nhiễm, trí nhớ suy giảm, không muốn rời thị trấn. Còn ông không phải kẻ ngốc mà là học giả. Dân thị trấn đồn ông thường tự nói chuyện với không khí ở nhà trọ. Thực ra ông không nói một mình mà giao tiếp với tượng sáp.”

Không khí lập tức nặng nề.

Ông chủ nhà trọ nặn ra nụ cười: “Chúng tôi sống ở thị trấn này từ trước khi nhà thờ được xây. Trinh nữ gì? Học giả gì? Tôi không hiểu.”

Tô Thanh Ngư cười khẽ: “Theo hiểu biết của tôi về phó bản, một khi người thử thách nhận danh phận trong phó bản, dễ bị nhồi nhét ký ức giả kỳ quặc. Nước thánh làm suy yếu ký ức thật của các người. Phó bản củng cố ký ức giả nó nhét vào. Em gái ông uống nước thánh, ký ức thật suy yếu, chỉ nhớ ký ức giả phó bản nhét vào. Nhưng ông thì khác, ông không uống nước thánh nên phân biệt được ký ức thật và giả.”

“Quả nhiên tôi đánh giá thấp cô.”

Ông chủ nhà trọ bỏ lớp ngụy trang: “Nhưng dù cô nhìn thấu mọi thứ thì sao? Không chết trong tay tôi, cô cũng sẽ chết trong tay kẻ khác. Tôi không hoàn toàn lừa cô. Từ đầu Lily đã nhắm vào cả nhóm các cô. Giờ quay về, có khi bạn cô đã chết.”

Tô Thanh Ngư không đôi co nữa.

Cô xoay người rời đi, cố trở về đường cũ.

Ông chủ nhà trọ đứng giữa hẻm, ánh mắt lộ vẻ oán độc, sắc mặt trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.

Vì từ chối uống nước thánh, ô nhiễm trên người ông ta ngày càng nặng.

Cuối hẻm quả thực có bến cảng.

Nhưng rời đi bằng tàu cần vé đắt đỏ.

Chiếc vé ấy chính là tay chân con người.

Tô Thanh Ngư là tấm vé lên tàu của ông chủ nhà trọ.

Ông ta cố ý chọn lúc “kẻ ngốc” đi một mình để ra tay.

Nhưng không ngờ, “kẻ ngốc” lần này quá nhạy bén, nhìn thấu trò của ông ta.

Ông chủ nhà trọ cười lạnh: “Muốn rời khỏi đây, cuối cùng các cô vẫn phải cầu xin tôi.”

Quy tắc thông quan phó bản nằm trong tay ông ta.
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 142: Thị trấn Tượng Sáp (16)



Khi Tô Thanh Ngư rời đi, ông chủ nhà trọ không dùng bạo lực để ép cô ở lại.

Đi được vài bước, Simon bên cạnh nhắc nhở: “Ông chủ nhà trọ đang đi theo.”

Tô Thanh Ngư quay đầu, thấy ông ta bám theo phía sau.

Cô đi nhanh, ông ta cũng nhanh.

Cô đi chậm, ông ta cũng chậm.

Con hẻm này là một lối đi thẳng, không có ngã rẽ, khó cắt đuôi ông ta.

“Kệ ông ta, cứ để ông ta theo.”

Trên đường, Tô Thanh Ngư đánh dấu trên tường hẻm.

Hai bên con hẻm tối tăm, những mảnh tượng sáp chất đống như núi.

Mỗi khi ánh mắt lướt qua, vị trí của các mảnh tượng sáp dường như thay đổi.

Giây trước, cánh tay tượng sáp chắn trước đầu.

Giây sau đã thành tay ôm đầu.

Những tình huống quái dị như vậy còn nhiều.

Ví dụ, giữa đống mảnh tượng sáp, Tô Thanh Ngư thấy một hộp quà nhung đỏ với một con búp bê sáp mới tinh như công chúa gặp nạn.

Búp bê sáp mặc váy trắng, tóc dài xõa vai, khuôn mặt sống động.

Đôi mắt thủy tinh trong trẻo không tì vết.

Nó chớp mắt với Tô Thanh Ngư.

Trong đầu cô vang lên nhạc nền nguy hiểm.

Âm thanh ngày càng lớn.

Giai điệu hỗn loạn, nốt nhạc không hài hòa, k*ch th*ch thần kinh cô.

Đây là âm thanh báo hiệu nguy hiểm đang tới gần.

Nửa đầu điều thứ tám và điều thứ mười một quy tắc【Thị trấn Tượng Sáp】

【Nếu bạn thấy tượng sáp chớp mắt hoặc xuất hiện lặp lại, đó chắc chắn là ảo giác.】

【Hãy xử lý đúng cách những con búp bê sáp xuất hiện lặp lại.】

Hai quy tắc này mâu thuẫn.

Một điều nói là ảo giác, điều kia lại bảo xử lý đúng cách.

Tô Thanh Ngư đứng tại chỗ đợi ông chủ nhà trọ, thậm chí vẫy tay với ông ta.

Ông chủ nhà trọ đứng yên.

Tô Thanh Ngư lấy vài tờ tiền âm phủ từ túi, vẫy về phía ông ta.

Ông chủ nhà trọ ngẩn ra, nheo mắt, vươn cổ nhìn. Xác nhận trong tay cô là tiền âm phủ, mặt ông ta lộ vẻ vui mừng.

Nhưng ngay sau đó, ông ta kìm nén niềm vui.

Tô Thanh Ngư lấy thêm vài tờ.

Tiếp tục vẫy.

Ông chủ nhà trọ không nhịn được mà bước tới, đưa tay về phía Tô Thanh Ngư : “Đưa tiền âm phủ đây, tôi không làm khó cô.”

Tô Thanh Ngư nhìn về phía hộp quà nhung đỏ, khẽ hất cằm.

Ông chủ nhà trọ nhìn theo, sắc mặt thay đổi.

Khả năng đặc biệt của Simon là dù Tô Thanh Ngư không nói, gã cũng vô thức hiểu ý cô.

Gã lên tiếng: “Cần trao đổi ngang giá.”

Tô Thanh Ngư gật đầu.

Ông chủ nhà trọ suy nghĩ, cuối cùng nói: “Tôi có quy tắc vượt phó bản. Nếu cô muốn, vài tờ tiền âm phủ này không đủ. Cô phải đưa tôi năm mươi vạn đồng âm phủ.”

Cướp à?

Tô Thanh Ngư chỉ gật đầu, lại nhìn hộp nhung đỏ bên hẻm.

Simon nói thay cô: “Chủ nhân tôi nói, anh bán đắt thế, cô ấy cần quà tặng kèm. Chủ nhân thích nhất là búp bê.”

Đây gần như là ám chỉ rõ ràng.

Ông chủ nhà trọ cau mày, nhìn lại con búp bê sáp bên hẻm.

Con búp bê rất tinh xảo, từ nãy cứ chớp mắt với ông ta.

Ông ta thử giao tiếp với tượng sáp như trước đây.

Nhưng tượng sáp không đáp lại ông chủ nhà trọ.

Ông ta chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khách từ trong con búp bê sáp.

Tô Thanh Ngư lấy năm mươi vạn đồng âm phủ từ thẻ Ngân hàng Thiên Địa, chất đống trước mặt.

Sức hấp dẫn lớn lao khiến mắt ông chủ nhà trọ đỏ ngầu, lông mày khẽ nhướng, nhìn chằm chằm vào đống tiền.

Cuối cùng, lòng tham chiến thắng lý trí.

Ông ta nghiến răng: “Cô đợi tôi.”

Dù làm vậy có nguy cơ vi phạm quy tắc, nhưng có tiền âm phủ, ông ta có thể lên tàu rời khỏi thị trấn.

Không cần thuyết phục em gái, cũng không cần dụ dỗ Tô Thanh Ngư nữa.

Vì ông ta đã không cần ai làm vé tàu.

Ông chủ nhà trọ bước đến trước con búp bê sáp, nhắm mắt, đặt nó vào hộp nhung đỏ.

Nhắm mắt, không thấy gì, mọi thứ đều là ảo giác.

Con búp bê đắt tiền không nên xuất hiện trong đống tượng sáp bỏ đi.

Cho vào hộp quà là xử lý đúng cách.

Đóng hộp lại, ông chủ nhà trọ ôm chiếc hộp nặng trĩu, mở mắt.

Rồi ông ta phát hiện Tô Thanh Ngư đã biến mất.

Ông ta bị lừa!

Nhận ra mình bị mắc bẫy, tay ông chủ nhà trọ ôm hộp đỏ bắt đầu run.

Ông ta cảm thấy hộp nhẹ đi rất nhiều.

Phía sau vang lên tiếng cười khanh khách.

Ông ta cứng đờ quay lại—

Trong hẻm chỉ còn tiếng hét thảm.

Gió lạnh thổi qua con hẻm tối, đèn đường hai bên chớp tắt, mùi máu nồng nặc hòa trong gió. Da ông chủ nhà trọ đã biến mất, để lộ thịt máu mờ nhòe, nằm trên đất co giật.

Ông ta chưa chết hẳn.

Mắt trợn trừng, mặt méo mó, vết thương máu đỏ lộ ra, máu đỏ sẫm chảy hai bên, chạm vào tượng sáp thì bị hấp thụ.

Tô Thanh Ngư đã chuồn mất từ lâu.

Quy tắc thứ mười một chỉ nói xử lý đúng cách những con búp bê sáp.

Quy tắc thứ mười một không chỉ định chủ ngữ xử lý những con búp bê.

Nghĩa là không nhất thiết Tô Thanh Ngư phải tự tay làm.

Cô dụ ông chủ nhà trọ xử lý búp bê sáp, vừa tránh vi phạm quy tắc, vừa cắt đuôi ông ta, một mũi tên trúng hai đích.

Con búp bê sáp đó rõ ràng không phải thứ tốt lành.

Nó sẽ giúp Tô Thanh Ngư câu giờ.

Còn về “quy tắc thông quan” mà ông chủ nhà trọ nói, dù là thật hay giả, Tô Thanh Ngư chẳng bận tâm.

Ngay cả “nó” thần thông quảng đại cũng chỉ có thể làm ô nhiễm quy tắc, không thể giấu hay hủy hoàn toàn.

Vì thế, dù nhóm thử thách trước có giấu quy tắc, chúng vẫn sẽ xuất hiện lại trong phó bản dưới dạng khác.

Trong tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm" có một quy tắc chung cho mọi phó bản.

【Không có phó bản nào phải chết.】

Rời con hẻm, Tô Thanh Ngư thử gọi cho đồng đội.

Điện thoại không kết nối được.

Lúc này trời đã tối.

Điều thứ tư quy tắc【Thị trấn Tượng Sáp】.

【Ban đêm cố gắng không chia nhau hành động.】

Tô Thanh Ngư đi một mình, nhạc nền trong đầu chỉ giảm nhẹ, không biến mất hoàn toàn.

Nghĩa là cô vẫn chưa thoát nguy hiểm.

Ở công viên trung tâm, ba đứa trẻ đang chơi đu dây.

Chỉ có hai chỗ ngồi trên đu.

Hai đứa trẻ đu qua đu lại, một đứa đứng bên cạnh khóc to.

Gió đêm rất mạnh, khi đứng ở đầu hẻm, Tô Thanh Ngư cảm nhận được sức gió đẩy cô vào trong.

Không liên lạc được với đồng đội, cô định về nhà trọ trước.

Lúc này, cô thấy Lily bước ra từ phía sau đu dây!

Mấy đứa trẻ thấy Lily, không khóc cũng không chơi đu nữa.

Chúng bỏ chạy khỏi công viên.

Lily đi giày cao gót, đeo túi nhỏ, bước tới chỗ Tô Thanh Ngư, nở nụ cười nhiệt tình: “Cuối cùng cũng tìm được em, bạn em đang đợi ở kia, đi với chị nào. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 143: Thị trấn Tượng Sáp (17)



Tô Thanh Ngư đầy cảnh giác với người phụ nữ trước mặt, nhưng cô không thể hiện ra mà trả lời như trước, giang tay khó xử đáp: “Tiệc tùng gì cơ? Chị Lily, em không muốn thức khuya đâu, thức khuya sẽ có quầng thâm, trở nên già đi, xấu đi.”

Lời mời này quá giống tiệc Hồng Môn.

Lily bước đến bên Tô Thanh Ngư, mái tóc vàng chạm vào má cô, nhột nhột.

Cô ấy mở album ảnh trên điện thoại, bấm vào một bức, trong đó là Chu Sơn Hải, Lạc Tử Huyên, Trang Hiểu Điệp, Bạch Hỏa ngồi quanh một chiếc bàn gỗ.

Ngoài ra, trong phòng còn có vài người lạ.

Lily thân thiện hỏi: “Em thật sự không muốn tham gia sao?”

Nhạc nền căng thẳng trong đầu Tô Thanh Ngư vẫn vang lên.

“Không đi…”

Hiệu ứng kinh dị đột nhiên tăng, nụ cười trên mặt Lily mở rộng.

“Vẫn nên đi…”

Nhạc nền dịu đi chút nhưng vẫn dồn dập.

“Đúng là một vấn đề khó nghĩ.”

Mí mắt Tô Thanh Ngư khẽ run, giả vờ do dự.

Nhạc nền trong đầu đã cho cô câu trả lời.

Không đi, nhạc gấp gáp, chết ngay.

Đi, nhạc chậm hơn, chết chậm một chút.

Tô Thanh Ngư mím môi, nở nụ cười: “Chị Lily nhiệt tình mời, bạn em lại tham gia hết. Dù em muốn ngủ để đẹp, nhưng… tiệc tùng vẫn khiến em mong đợi hơn.”

“Vậy thì đi với chị nhé.”

Lily nhìn Tô Thanh Ngư một lúc rồi cười híp mắt: “Quả nhiên lần này em và chị hợp nhau nhất. Nghe nói em ở cùng ông chủ nhà trọ, chị lo lắm. Cả ngày anh ta lảm nhảm, dân thị trấn ai cũng ghét. À, lát nữa ở tiệc sẽ có trò chơi cho sôi động, hy vọng chúng ta được phân vào một đội.”

Dáng người Lily uyển chuyển, bước đi nhẹ nhàng.

Nhìn mái tóc cô ấy vàng xoăn óng ánh như vàng, Tô Thanh Ngư quyết định tăng độ hảo cảm.

“Chị Lily, em có món quà nhỏ tặng chị.”

Từ đống thẻ cống phẩm, Tô Thanh Ngư chọn vòng tay bốn lá may mắn Van Cleef & Arpels làm quà cho Lily.

Đồ trang sức từ đốt cống phẩm khác trang sức thường ở chỗ thiếu ánh sáng lấp lánh.

Vì là giấy, không phản quang nhiều.

Quả nhiên, Lily bất ngờ, cô ấy vui vẻ đeo vòng tay, thái độ thân mật: “Nói nhỏ với em, tiệc sẽ có vài trò chơi, nếu đứng nhất sẽ được một tấm vé tàu.”

Hai người vừa trò chuyện vừa cười thì đến đích.

Dù ông chủ nhà trọ là kẻ xấu, nhưng lời ông ta nói không hoàn toàn là giả dối.

Qua trò chuyện, Tô Thanh Ngư biết Lily thực sự thích làm búp bê sáp.

Lily coi đó chỉ là sở thích vô hại.

Đi theo Lily đến một biệt thự gần nhà thờ, đẩy cửa gỗ cổ ra, bước vào sảnh, Tô Thanh Ngư thấy mọi người ngồi quanh chiếc bàn vuông.

Trong đám người, cô thấy ông chủ nhà trọ từng bị cô lừa.

Tóc ông ta rối hơn, mặt xám xanh, mí mắt bị ghim bằng máy bấm, không thể khép lại.

Ông ta nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư, nở nụ cười thê thảm.

Tô Thanh Ngư lập tức nổi da gà.

Ông chủ nhà trọ đã bị ô nhiễm hoàn toàn, biến thành quỷ dị.

Tường sảnh màu đỏ sẫm, bàn giữa phủ vải nhung đen, giá nến bạc với nến trắng chảy sáp như lệ, ánh lửa lay động.

Cầu thang lên tầng hai bị chặt đứt, hành lang tầng hai đầy tượng sáp.

“Thanh Ngư.”

Trang Hiểu Điệp vẫy tay rồi vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Lại đây, tớ giữ chỗ cho cậu.”

Tô Thanh Ngư bước qua, ngồi cạnh Trang Hiểu Điệp.

Cô thấp giọng hỏi: “Mọi người đến đây kiểu gì?”

Trang Hiểu Điệp nghiêng người về phía Tô Thanh Ngư, che miệng bằng tay, nói: “Tớ và Bạch Hỏa bị Thánh Nữ mời tới với vẻ mặt ‘hiền lành’ không thể từ chối, không đến là chết, Thánh Nữ mang theo dao, phút chốc có thể chém chết tụi tớ. Lạc Tử Huyên và Chu Sơn Hải đi khám phá trại mồ côi rồi bị bọn trẻ ở đó kéo tới. Họ nghe từ lũ trẻ rằng tham gia bữa tiệc có thể biết cách rời thị trấn.”

Tô Thanh Ngư khẽ gật đầu.

Bên kia cô, Lạc Tử Huyên ngồi với khuôn mặt lạnh tanh.

Khi Tô Thanh Ngư ngồi xuống, Lạc Tử Huyên khẽ “hừ” một tiếng.

“Cô ta sao thế?”

Tô Thanh Ngư ngơ ngác.

Trang Hiểu Điệp kéo tay áo cô, thì thầm: “Lúc nãy giành chỗ ngồi cho cậu, tớ chọc giận cô ta rồi.”

Tô Thanh Ngư cười khẽ, sau đó kéo ghế sát về phía Trang Hiểu Điệp.

Trái tim con người vốn không nằm chính giữa.

Ai mà không muốn được thiên vị?

Anna vốn muốn ngồi cạnh Tô Thanh Ngư, nhưng chỗ bên cô đã kín.

Anna đành ngồi cạnh ông chủ nhà trọ với vẻ mặt ghét bỏ.

Ngoài năm người họ còn có Lily, ông chủ nhà trọ, nữ tu Anna, người đàn ông trung niên râu quai nón, người đàn ông thời trang mặc áo hoa, cô bé mặc váy Lolita và ông lão đầu trọc.

Người râu quai nón là chủ quán rượu.

Người áo hoa là công nhân vận chuyển tượng sáp ở nhà trưng bày.

Cô bé Lolita và ông lão đầu trọc đến từ trại mồ côi.

Tổng cộng có mười hai người.

Người chủ trì bữa tiệc là Thánh Nữ, cô ta ngồi cuối bàn dài với vẻ mặt vô cảm, mặc áo dài trắng tinh, ngực đeo dây chuyền lục mang tinh trông như bức tượng trang nghiêm và thần thánh.

Thánh Nữ vỗ tay.

Người hầu bưng khay lên, đặt trước mỗi người hai ly nước.

Một ly đỏ, một ly xanh.

Tô Thanh Ngư chống cằm, đợi xem “nó” định chơi trò gì trong phó bản này.

Thánh Nữ bắt đầu mở mắt, giọng đều đều: “Trước thềm triển lãm tượng sáp, tôi mời mọi người chơi vài trò chơi. Trò đầu tiên tên là Lựa Chọn Cực Hạn. Trước mặt các vị là lựa chọn đầu tiên. Một ly nước đỏ, một ly nước xanh, các vị chỉ được giữ lại một ly.”

Người râu quai nón hét lên: “Còn phải chọn à? Dĩ nhiên là chọn nước thánh!”

Nữ tu Anna đặt tay lên ngực: “Thánh Nữ, dù không biết vì sao ngài mời tôi tham gia trò chơi này, nhưng lựa chọn của tôi chỉ có một.”

Ông chủ nhà trọ chọn ly nước xanh.

Cô bé Lolita hét: “Chúng ta chơi trò chơi sao phải để nhiều người xem thế? Ghét quá, người ta sợ đám đông mà~”

Nửa đầu điều thứ sáu【Thị trấn Tượng Sáp】

【Người già và trẻ em có thể thấy những thứ người thường không thấy, hãy thận trọng với lời họ nói, đừng coi đó là trò đùa.】

Tô Thanh Ngư nhìn tượng sáp trên tầng hai, chúng đều là vật sống.

Ông lão đầu trọc chọn nước thánh.

Cô bé Lolita bĩu môi, giữ ly nước xanh, giận dỗi như trẻ con: “Hai thứ này khác gì nhau đâu, mùi vị giống nhau, đều khó uống muốn chết! Người bình thường uống coca-cola không ngon à? Sao phải uống mấy thứ kỳ quái này?”
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 144: Thị Trấn Tượng Sáp (18)



Bạch Hỏa dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi mắt xám trắng lóe lên ánh sáng kỳ lạ, dường như chợt nghĩ ra điều gì rồi nghiêng người nói nhỏ với Trang Hiểu Điệp.

Trang Hiểu Điệp vừa nghe vừa gật đầu.

Tô Thanh Ngư cúi mắt, cô bé mặc váy Lolita tuy tỏ vẻ giận dỗi nhưng lời nói của nó lại chính xác.

Dù là đồ uống màu đỏ hay xanh, thái độ tốt nhất là không đụng vào.

Đáng tiếc, Tô Thanh Ngư vào phó bản này quá muộn.

Trước đó, ở phó bản 【Làng Công Dương】, để lấy lại ký ức tuổi thơ, cô đã uống cả hai loại.

Đồ uống xanh làm ô nhiễm nặng hơn.

Đồ uống đỏ bề ngoài như giảm ô nhiễm, nhưng thực chất chỉ có tác dụng đè nén.

Trong phó bản này, dựa vào điều thứ ba trong 【Ghi chú】 của Thánh Tử có thể thấy, đồ uống đỏ có tác dụng phụ cực mạnh, dùng quá liều có thể khiến cơ thể cứng đờ, khả năng ngôn ngữ thoái hóa.

Dùng ít là cứu rỗi, là hy vọng giả tạo.

Dùng nhiều là uống thuốc độc giải cơn khát.

Thánh Nữ ra hiệu cho người hầu dọn đồ uống thừa đi.

Sau khi dọn xong, trước mặt mỗi người lại được đặt một tờ giấy úp xuống.

Thánh Nữ vuốt mái tóc đen như lông vũ, cô ta giơ hai ngón tay lên, giọng lạnh băng:

"Lựa chọn thứ hai. Trước mặt các người là cách rời khỏi thị trấn. Các người có thể chọn xem hoặc không."

Là quy tắc thông quan.

Thánh Nữ lại tự tay dâng lên.

Ông chủ nhà trọ hành động đầu tiên, ông ta chộp lấy tờ giấy trước mặt, xé nát rồi nhét hết vào miệng, dùng hai ngón tay nhồi nhét xuống cổ họng.

Anna sửng sốt, vội kéo tay ông ta: "Anh trai, miệng anh chảy máu rồi!"

Đầu ông chủ nhà trọ "két" một tiếng quay ngược lại, lặp đi lặp lại:

"Tôi ở lại, tôi ở lại, tôi ở lại..."

Anna vui mừng lau khóe mắt: "Cuối cùng anh cũng hiểu ra, em rất vui."

Tô Thanh Ngư lật tờ giấy trước mặt không chút do dự.

Trên đó quả nhiên viết quy tắc thông quan.

Trang Hiểu Điệp cũng định lật giấy, Tô Thanh Ngư đè tay lên: "Giống nhau cả, xem chung với tớ là được."

"Ừ."

Trang Hiểu Điệp khẽ gật.

Khi tờ giấy vừa lật lên, ánh mắt Thánh Nữ lập tức đổ dồn về Tô Thanh Ngư, khóe miệng nhếch cao, nụ cười đầy sự quỷ quái, hoàn toàn khác với vẻ đoan trang ban đầu.

Không chỉ vậy, giai điệu trong đầu Tô Thanh Ngư bỗng dồn dập, là dấu hiệu nguy hiểm.

Lạc Tử Huyên cũng đến gần xuống xem.

Tô Thanh Ngư không giấu giếm, đưa quy tắc thông quan cho tất cả cùng xem.

Bạch Hỏa và Chu Sơn Hải đều nói cảm ơn.

Chỉ có Lạc Tử Huyên không chịu mở miệng.

【Quy Tắc Thông Quan】

【Cấp S: Hoàn thành sứ mệnh của bộ phim, tiêu diệt nguồn ô nhiễm của thị trấn.】

Vẫn chưa rõ sứ mệnh của bộ phim, nhưng chắc chắn có liên quan mật thiết đến nguồn ô nhiễm thị trấn.

【Cấp A: Nhận được vé tàu, đến đúng bến cảng, lên du thuyền rời đi.】

Chiếc vé tàu này có thể mua được theo lời chủ quán trọ.

Dù sao Tô Thanh Ngư cũng không thiếu tiền, nếu có thể mua, chỉ cần cô muốn, cô có thể đưa cả thị trấn nhỏ này ra ngoài.

【Cấp B: Lên chiếc xe tải trắng có biểu tượng ngôi sao, rời thị trấn trong thời gian quy định.】

Cách thông quan này tương ứng với quy tắc thứ hai trong 【Ghi chú】.

Điều thứ hai【Ghi chú】:

【Vào rạng sáng đầu tháng, xe tải trắng có biểu tượng ngôi sao sẽ chở nước Thánh vào nhà thờ. Không được trò chuyện với nhân viên giao hàng, càng không được thăm dò thông tin bên ngoài.】

Quy tắc này áp dụng cho Thánh tử và Thánh nữ, nhưng vẫn chưa rõ hiệu quả với người thử thách.

Nếu chọn cách này, họ phải lén trốn vào xe mà không bị phát hiện.

【Cấp C: Sống sót ở thị trấn tượng sáp trong bảy ngày.】

Thông thường, cách này là cái bẫy.

Thị trấn này trông yên bình nhưng thực chất ngầm chứa sóng gió.

Giống như dòng lũ bị chặn đứng, chỉ chờ thời điểm vỡ đê.

Bảy ngày rất có thể là thời hạn cuối cùng trước khi nguồn ô nhiễm của thị trấn mất kiểm soát hoàn toàn.

Nhìn thấy 【Quy tắc thông quan】này, mấy người còn lại lo lắng, đặt hy vọng vào cách A hoặc B.

Chu Sơn Hải nghiêm túc nói: "Người từng thông quan trước đây cũng nhắc đến xe tải trắng có biểu tượng ngôi sao. Cách B khả thi."

Ông tự thấy có trách nhiệm đưa mọi người ra ngoài.

Lạc Tử Huyên khẽ nhếch môi, cô ta đã biết trước từ viện mồ côi rằng phần thưởng của bữa tiệc này là vé tàu thông quan.

Nhưng cô ta không nói với đồng đội chuyện này.

Bởi chỉ có một vé duy nhất, Lạc Tử Huyên nhất định phải giành được.

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Bầu không khí đột nhiên ngột ngạt, mỗi người đều có toan tính riêng.

Tô Thanh Ngư vươn vai, tỏ ra thư thái giữa không khí căng thẳng.

Có tiền âm phủ trong tay, cô chẳng lo gì.

Quyết định của người khác không ảnh hưởng đến cô.

Cô sẽ tham gia triển lãm tượng sáp ngày mai, tìm hiểu xem thứ nước đỏ kia rốt cuộc là gì.

Lựa chọn thứ hai, chỉ có Tô Thanh Ngư lật tờ giấy trước mặt.

Thánh nữ tiếp tục trò chơi, cô ta xoay đầu 360 độ, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào những bức tượng sáp trên tầng hai, trao đổi vài câu bằng thứ âm thanh "lạch cạch" rồi quay đầu lại.

Nhìn thấy cảnh này, Anna biểu lộ vẻ kinh hãi, lập tức uống cạn ly nước Thánh trước mặt rồi bình tĩnh trở lại.

"Lựa chọn thứ ba, hãy nói ra bí mật lớn nhất trong lòng các người. Các người có thể nói, cũng có thể chọn im lặng."

Thánh nữ giơ tay, chỉ thẳng vào Tô Thanh Ngư, cười lạnh: "Bắt đầu từ cô."

Tô Thanh Ngư nhe hàm răng trắng muốt, không chút do dự thổ lộ: "Tôi muốn thú nhận một bí mật: Tôi thực sự rất giàu, giàu đến mức tiêu mãi không hết. Tôi còn có biệt thự riêng, vô số siêu xe, châu báu và những người hầu trung thành. Niềm vui của người giàu, thật sự rất đơn giản."

Lạc Tử Huyên từng nhờ bố điều tra tài sản của Tô Thanh Ngư, số tiền đó chỉ đủ trang trải vài tháng sinh hoạt phí của cô, mua một chiếc du thuyền nhỏ là hết sạch, giàu nỗi gì?

"Cái này cũng tính là bí mật à?"

Chu Sơn Hải lẩm bẩm, rồi dũng cảm giơ tay: "Tiếp theo đến tôi đi. Tôi cũng có một bí mật, năm bảy tuổi tôi vẫn còn đái dầm…"

Do Tô Thanh Ngư mở đầu bằng lời thú nhận đùa cợt, mọi người nghĩ chỉ cần ứng phó qua loa là được.

Mấy người còn lại cũng nói bừa vài câu.

Đến lượt chủ quán trọ, ông ta rơi nước mắt đỏ như máu, hai tay gãi điên cuồng vào cánh tay: "Tôi từng… khục khục khục… muốn rời khỏi đây bằng thuyền. Tôi biết đó là sai trái.

Vào thị trấn thì chính là thành viên của thị trấn. Không ai được rời đi, không một ai!"

Ông ta ngẩng đầu, nửa mặt biến dạng, đập tay lên bàn đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào năm người: "Tôi biết, tất cả mọi người ở đây… khục khục khục… đều giống tôi ngày xưa, muốn trốn khỏi nơi này! Kể cả em gái tôi cũng vậy!"
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 145: Thị Trấn Tượng Sáp (19)



Ông chủ nhà trọ đã bắt đầu bất chấp mạng sống người khác.

Em gái ông là - nữ tu Anna che mặt: “Anh trai, sao anh có thể nói em như thế? Từ đầu đến cuối, em chưa từng nghĩ phản bội nhà thờ.”

Ông lão đầu trọc ho vài tiếng, mắt đục ngầu: “Già rồi già rồi, nửa thân đã gần xuống mồ, chuyện cũ chẳng cần nhắc lại.”

Cô bé mặc váy Lolita rụt cổ: “Chúng ta đã ở lại rồi. Chuyện anh làm, đừng đổ lên đầu em.”

Người râu quai nón lấy chai rượu từ túi, uống ừng ực, không nói gì.

Người đàn ông thời trang chắp tay, thành kính nói: “Tôi sẽ mãi mãi ở lại đây, không bao giờ rời đi.”

Sau khi nhà thờ được xây, nhiều cư dân bản địa không muốn tin vào Thánh Nữ và Thánh Tử, muốn rời khỏi thị trấn.

Con đường ra ngoài biến mất, dân chúng phản kháng một thời gian nhưng vô ích.

Thánh Nữ vẫn không phản ứng, bình thản chờ ông chủ nhà trọ nói xong.

Cô ta kiêu ngạo, không lộ vui buồn, phán xét mọi người.

Đến lượt Lily, cô ấy ôm mặt nhìn Thánh Nữ, ánh mắt lấp lánh: “Cô biết mà, tôi không rời đi đâu.”

Những người còn lại cũng lần lượt thề thốt.

Thề tuyệt đối không rời thị trấn.

Tô Thanh Ngư giữ im lặng.

Vì khi những người đó thề, nhạc nền trong đầu cô vang lên không ngừng.

Thánh Nữ đột nhiên cười, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người thề thốt: “Kẻ nói dối phải nuốt một ngàn cây kim.”

Tứ chi người đàn ông thời trang cứng đờ như con rối bị giật dây, mặt lộ vẻ kinh hoàng, nhìn đôi tay mình không kiểm soát được, cầm lấy khay kim trước mặt.

Đầu kim lóe ánh sáng lạnh lẽo.

Anh ta dùng ngón tay nhặt từng cây kim bỏ vào miệng, mỗi cây kim xuyên thủng họng và môi, anh ta nuốt khó khăn, để kim trượt vào cổ họng.

Cơn đau nhói truyền đến từ bụng.

Nước mắt, nước mũi chảy đầy mặt, không kiểm soát được.

Cảnh này quá k*ch th*ch giác quan, Tô Thanh Ngư cúi đầu, tránh ô nhiễm tinh thần.

Nhìn cảnh này, mặt Trang Hiểu Điệp trắng bệch, toàn thân run rẩy, cô ấy nắm chặt tay Tô Thanh Ngư.

Trò chơi này bắt đầu lộ nanh vuốt.

Người râu quai nón ôm cổ.

Tim Chu Sơn Hải đập thình thịch, may mắn những gì ông ấy nói là thật.

Cô bé Lolita cười lạnh: “Cứ vài ba tháng lại diễn một màn này, chán thật.”

Vì Tô Thanh Ngư không hành động, đồng đội cô cũng gần như không hành động.

Dù trong lòng Lạc Tử Huyên bài xích Tô Thanh Ngư nhưng sau vài lần rút kinh nghiệm, mỗi khi hành động, cô ta đều vô thức nhìn xem Tô Thanh Ngư làm gì trước.

Người đàn ông thời trang ngã xuống.

Trên bàn còn lại mười một người.

Thánh Nữ tiếp tục trò chơi: “Vòng một kết thúc. Giờ bắt đầu vòng hai, trò chơi tên là Đấu Giá Từ Thiện. Hãy đảm bảo mỗi người đấu giá được một món hàng. Sau vòng này, ai không mua được sẽ bị phạt.”

Một người hầu đeo mặt nạ, mặc lễ phục đuôi tôm, bưng khay bạc, chậm rãi bước ra từ góc tối.

Món hàng đầu tiên là nước thánh phát miễn phí.

Giá khởi điểm năm trăm, không ghi đơn vị tiền tệ.

Bạch Hỏa nhắc nhở: “Tiền này chắc chắn là tiền âm phủ, mọi người đừng vội ra giá, tránh rơi vào bẫy quỷ dị.”

Mọi người gật đầu.

Đây gần như là kiến thức chung trong phó bản, ai từng qua phó bản đều biết tiền thực tế ở đây chẳng khác gì giấy vụn.

Thánh Nữ nhìn Bạch Hỏa, nở nụ cười khó hiểu.

Thánh Nữ trông bình thường hơn Thánh Tử nhưng mức độ nguy hiểm cao hơn.

Thánh Tử là con người bị ô nhiễm mức trung.

Thánh Nữ đã bị ô nhiễm hoàn toàn, trở thành quỷ dị.

Tô Thanh Ngư nghe nhạc nền trong đầu rồi bảo Trang Hiểu Điệp ra giá.

Lo lời nói bị ô nhiễm, cô gõ chữ trong khung chat: Hiểu Điệp, đây là phiên đấu giá đầu, nhiều người sẽ quan sát, cậu dùng ít tiền âm phủ tớ đưa để tăng giá, cạnh tranh sẽ không mạnh.

Trang Hiểu Điệp lập tức ra giá: “Tôi trả năm trăm lẻ một tiền âm phủ.”

Tô Thanh Ngư thấy nữ tu Anna định giơ tay, chậm rãi nói: “Tôi nhớ Thánh Tử nói người trong thị trấn có niềm tin, không cần dùng tiền âm phủ. Là tín đồ trung thành, các người chắc không có tiền âm phủ đúng không?”

Thật là mỉa mai, nhà thờ như áo mới của hoàng đế, nói với tín đồ rằng quỷ dị không tồn tại, che giấu giá trị tiền âm phủ, được đám tín đồ giả tạo tôn sùng, giữ vẻ bề ngoài hùng mạnh nhưng rỗng tuếch.

Mà tín đồ bên dưới vừa giả mù, vừa lén lút gom tiền âm phủ.

Niềm tin của họ chỉ ở miệng, chẳng ai để trong lòng.

Quả nhiên, Anna nghe vậy bực bội rụt tay lại.

Lily nháy mắt với Tô Thanh Ngư: “Vòng này chị không tranh với các em.”

Những người khác cũng không hứng thú với món hàng này.

Lạc Tử Huyên thấy thức uống đỏ ở thế giới này nhiều, tiền âm phủ trong túi cô ta có hạn nên không đấu giá.

Cuối cùng Trang Hiểu Điệp dễ dàng lấy được nước thánh.

Sau vòng đấu giá đầu, Thánh Nữ ác ý bổ sung: “Quên nói, lần đấu giá này chỉ có mười món hàng.”

Nghĩa là cuối cùng chắc chắn có một người không mua được, sẽ bị phạt.

Chu Sơn Hải không kìm được, chửi thầm: “Đệt! Có quy tắc sao không nói sớm!”

Ánh mắt Thánh Nữ lạnh như rắn độc: “Tuổi cao, trí nhớ kém, thường quên vài thứ. Hy vọng không làm chậm trễ trò chơi.”

Món hàng thứ hai là thức uống xanh.

Lần này mọi người đều tích cực đấu giá, đặc biệt là ông chủ nhà trọ, ngũ quan lệch lạc, lôi từng cọc tiền âm phủ từ túi ném lên bàn.

Ông ta thèm khát thức uống xanh.

Chuông tin nhắn nhóm vang lên.

Chu Sơn Hải: @Tô Thanh Ngư, cứu mạng, cho tôi mượn ít tiền âm phủ, ra khỏi phó bản tôi trả gấp đôi.

Bạch Hỏa: +1

Lạc Tử Huyên: +10086

Tô Thanh Ngư lặng lẽ gõ phím.

Tô Thanh Ngư: Không cho mượn.

Câu trả lời ngoài dự đoán của mọi người.

Lạc Tử Huyên: Chỉ mượn, không lấy trắng. Gia tộc tôi rất giàu, sẽ trả gấp mười.

Tô Thanh Ngư: Không cho mượn (giang tay)

Chu Sơn Hải: Sao thế?

Tô Thanh Ngư: Vì các người không có khả năng trả, cũng không hứa hẹn lợi ích tương xứng. Hợp tác của chúng ta dựa trên phần thưởng phó bản, giờ tôi xác định thức uống đỏ không đáng thu thập, cơ sở hợp tác đã mất, dĩ nhiên tôi không cung cấp tiền âm phủ.

Chu Sơn Hải: Môi cô 37 độ sao nói ra lời lạnh thế? (khóc)

Lạc Tử Huyên: Lạnh lùng vô tình, chán chết, không giúp đồng đội, ngay từ đầu không nên kéo cô vào phó bản.

Bạch Hỏa: Mạng ba người chúng tôi đều nhờ cô, thiện nhân kết thiện quả, ta mong cô nương ra tay giúp.

Tô Thanh Ngư: Được, muốn mượn tiền, mỗi người phải đồng ý một điều kiện của tôi.

Lòng người không chịu được thử thách.

Tô Thanh Ngư cũng không muốn hại họ.

Nhưng dễ dàng cho đi, người ta sẽ không trân trọng.

Cuối cùng, ơn nhỏ thành thù lớn, mọi sự giúp đỡ biến thành điều hiển nhiên.

Vì vậy Tô Thanh Ngư cố ý làm khó họ.
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 146: Thị Trấn Tượng Sáp (20)



Trong lòng Lạc Tử Huyên tức giận.
Chu Sơn Hải là người rộng lượng, gửi tin nhắn vào nhóm: Có điều kiện gì cứ nói.
Tô Thanh Ngư không khách sáo, đòi chiếc vòng cổ ngọc quý mà người yêu của Lạc Tử Huyên tặng cô ta.

Đòi toàn bộ số dư WeChat của Chu Sơn Hải.
Đòi hết pháp khí và bùa chú trong ba lô của Bạch Hỏa.
Nhìn ba người họ đau lòng, Tô Thanh Ngư vui vẻ đưa cho Chu Sơn Hải và Lạc Tử Huyên mỗi người một nghìn đồng âm phủ.
Cô đưa Bạch Hỏa một nghìn năm trăm đồng âm phủ, xem như trả ơn anh đã đưa Trang Hiểu Điệp đến nhà thờ.
Đống đồ này chẳng có tác dụng gì với Tô Thanh Ngư.
Nhưng cô muốn thể hiện thái độ khó gần.
Cuối cùng, cả ba đều đấu giá được món hàng.
Tuy nhiên, vì Bạch Hỏa thiếu tiền âm phủ, phải cắt cổ tay chảy máu để đổi tiền ngay tại chỗ.
Trang Hiểu Điệp giúp Bạch Hỏa, lo Tô Thanh Ngư không vui còn cố ý chạy đến hỏi ý kiến cô.
Tô Thanh Ngư không ngăn cản, chỉ nhắc cô ấy giúp trong khả năng của mình.
Bạch Hỏa từng nhiều lần bảo vệ Trang Hiểu Điệp ở trường THPT Sao Mai, trong phòng thí nghiệm, anh chủ động nhường bàn thí nghiệm cho cô ấy.
Ở thị trấn Tượng Sáp, dù là yêu cầu của Tô Thanh Ngư, Bạch Hỏa vẫn không ngại ngần đưa Trang Hiểu Điệp đến nhà thờ.

Lúc đó, anh còn từ chối tiền âm phủ cảm ơn của Tô Thanh Ngư.
Con người đối xử với nhau là qua lại.
Dù Bạch Hỏa có thể mang nguy hiểm cho người xung quanh nhưng anh không phải người xấu.
Còn Chu Sơn Hải, giữa việc nhổ năm móng tay hoặc chặt một ngón út, chọn nhổ móng tay để đổi tiền âm phủ mới hoàn thành đấu giá.
Trong suốt quá trình, Tô Thanh Ngư chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Lạc Tử Huyên mắng cô lòng dạ rắn rết, ngay cả máu cũng lạnh.
Tô Thanh Ngư chỉ nhàn nhạt đáp: “Cô còn chưa dùng hết tiền âm phủ, sao không lấy ra?”
Lạc Tử Huyên lập tức im bặt.
Chu Sơn Hải ôm bàn tay rướm máu, đau đến nghiến răng, ông nói: “Chỉ là vết thương ngoài da, không sao. Các cô đừng vì tôi mà cãi nhau. Một đội cần nhất là sự đoàn kết. Tôi đưa các cô vào phó bản này không nên dựa vào các cô, mà phải mạnh hơn để các cô dựa vào tôi.”
Tấm lòng rộng rãi của Chu Sơn Hải quả thực đáng kính.
Lạc Tử Huyên khoanh tay: “Nạn nhân tha thứ cho cô rồi.”
Tô Thanh Ngư lập tức khoác vai cô ta: “Hai ta kẻ tám lạng người nửa cân, đừng hòng phủi sạch.”
“Hừ!”
Lạc Tử Huyên lắc vai, hất tay cô ra.
Vòng trò chơi thứ hai kết thúc, ông lão từ trại trẻ mồ côi không đấu giá được món nào.
Ông rưng rưng nước mắt: “Không ngờ lần này vẫn không thoát. Tôi còn vài lời muốn nói… các cô chịu nghe không?”
Tô Thanh Ngư nhớ đến quy tắc, gật đầu lia lịa.
Cô lập tức nói một đoạn an ủi ông lão, cố moi thêm thông tin trước khi ông chết.
Nhưng lời vừa thốt ra, lập tức bị ô nhiễm thành: “Lão già bất tử, mau câm mồm đi! Chết sớm chút đi! Thời gian quý giá, tôi khuyên mọi người đừng cho lão cơ hội nói!”
Tô Thanh Ngư vội bịt miệng mình.
Rồi chỉ vào miệng, lắc tay, trong lòng gào thét: Tin ông lão, mau tin ông lão!
Điều thứ sáu quy tắc【Thị trấn Tượng Sáp】.
【Nếu lời kẻ ngốc mâu thuẫn với họ, hãy chọn tin người già và trẻ nhỏ. Vì người sắp chết, lời nói cũng lương thiện.】
Lily vuốt môi đỏ, cười mập mờ: “Đúng là cô ngốc nhỏ đáng yêu.”

May mà quy tắc bảo mọi người tin người già.
Ông lão ngồi đó, dáng lưng hơi còng, khuôn mặt đầy dấu vết thời gian.
Từng chữ chậm rãi thốt ra từ cổ họng ông, kèm theo hơi thở nặng nề và khàn đục.
Hóa ra, ông lão này từng là thị trưởng trước đây của thị trấn.
Sau khi nhà thờ được xây, Thánh Tử và Thánh Nữ thay thế vai trò thị trưởng, quản lý cả thị trấn.
“Thánh Nữ đại nhân, khi cô mới đến thị trấn, tôi dẫn nhiều cư dân ra đón cô. Lúc đó cô hay cười, thích gọi tôi là ông nội thị trưởng. Cô nói thế giới bên ngoài đã hỗn loạn, thị trấn này là một trong vài vùng đất thuần khiết. Cô thề sẽ bảo vệ thị trấn, dù phải hy sinh tính mạng. Cô nói nước thánh là thuốc giải, là cứu rỗi. Cô uống nước thánh trước mặt mọi người khiến tất cả tin rằng chúng tôi sống trong một thế giới không có quỷ dị và ô nhiễm. Nhưng, Thánh Nữ đại nhân của tôi, vì có nước thánh, ít người biến thành quỷ dị vì ô nhiễm. Song, số tượng sáp lại ngày càng nhiều… không giấu nổi nữa… đã không giấu nổi… Cô nói sẽ bảo vệ cư dân… họ… còn được coi là cư dân sao?”
Ông lão đầu hói nói được nửa chừng, chỗ ông ngồi sụp xuống một lỗ lớn, cả người rơi xuống dưới sàn kèm theo tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên từ dưới sàn.
Trước lời hồi tưởng chân thành của ông lão, Thánh Nữ giữ vẻ mặt cứng nhắc, không chút phản ứng.
Mỗi người chết thì trò chơi tiến sang vòng tiếp theo.
Đáng tiếc, lời ông lão liên quan trực tiếp đến cốt truyện chính của bộ phim "Người Sáp".
Nhưng Thánh Nữ không cho ông lão cơ hội nói nữa.
Tô Thanh Ngư nhận ra không thể tiếp tục trò chơi này.
Nếu không, cái chết sớm muộn sẽ đến với họ.
Cô giơ tay: “Thánh Nữ đại nhân, tôi muốn hỏi một chuyện.”
Thánh Nữ gật đầu.
Tô Thanh Ngư lắng nghe hiệu ứng âm thanh trong đầu, cẩn thận chọn từ, chậm rãi hỏi: “Tôi muốn về ngủ cho đẹp da… dĩ nhiên, không phải bắt buộc. Tôi chỉ muốn hỏi, trò chơi này bao giờ kết thúc? À… tôi không hối thúc kết thúc đâu. Ý là, dù chúng tôi không mệt, khán giả trên lầu hai chắc cũng mệt rồi. Chỉ xem chúng tôi chơi trò chơi cũng chán, chi bằng tôi mời họ đi uống đồ uống xanh ở quán bar, đổi cách giải trí, chúng tôi cũng được nghỉ sớm.”
Tô Thanh Ngư nhảy múa trên lằn ranh nguy hiểm.
Mỗi khi hiệu ứng âm thanh trong đầu tăng tốc, cô phủ nhận câu nói trước.
Người đàn ông râu quai nón trợn mắt, ông ta chính là chủ quán bar.
Ông không muốn quán bar của mình đầy tượng sáp như nhà trọ.
“Cô gái, nếu không biết nói, có thể im lặng.”
Tô Thanh Ngư áy náy nhìn người đàn ông râu quai nón: “Xin lỗi, tôi không chỉ biết nói mà còn nói rất trơn tru. Hay tôi hát một đoạn rap cho ông nghe?”
“Thôi, thôi.”
Người đàn ông râu quai nón đau đầu.
Thánh Nữ lại nhìn lên lầu hai.
Cô ta quay đầu, làn da trắng đến mức ánh lên màu sắc bất thường, khuôn mặt vốn thánh thiện chậm rãi nở nụ cười méo mó quái dị.
“Họ đồng ý rồi. Nhưng… khặc khặc khặc… cần tất cả các người gật đầu mới kết thúc trò chơi. Dĩ nhiên, kết thúc trò chơi tức là từ bỏ phần thưởng cuối cùng. Phần thưởng, không chỉ một… ta cũng hơi mệt rồi…”
Trên mặt Thánh Nữ thoáng qua vẻ mệt mỏi.
Trước mặt cô ta là đồ uống đỏ và xanh, nhưng cô ta không động đến.
Lạc Tử Huyên cúi nhìn móng tay tinh xảo, chậm rãi nói: “Tôi không muốn từ bỏ, vận may của tôi luôn rất tốt.”
Phần thưởng trò chơi đã rõ là vé tàu.
Có vé tàu, họ có thể rời thị trấn.
Lạc Tử Huyên không muốn bỏ lỡ.
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 147: Thị Trấn Tượng Sáp (21)



Thánh Nữ nói phần thưởng không chỉ một và trên mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Bị ô nhiễm nặng, trở thành quỷ dị nhưng vẫn nhớ nhiệm vụ của mình.

Điều thứ sáu quy tắc【Ghi chú】 .

【Thánh Tử và Thánh Nữ không được rời thị trấn. Khi các người cảm thấy chán nản, hãy chọn người thừa kế từ người ngoại tỉnh để tiếp nhận công việc. Hãy nhớ, công việc của các người là vĩ đại, Sao Mai mãi mãi ở bên các người.】

Tô Thanh Ngư nghi ngờ Thánh Nữ có ý chọn người thừa kế trong vòng trò chơi này.

Vì thế, chiến thắng chưa chắc là giải pháp tối ưu.

Giải pháp tối ưu là chấm dứt trò chơi.

Nguy hiểm của phó bản đội nhóm nằm ở chỗ bạn không bao giờ biết đồng đội nghĩ gì.

Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết mặt biết người khó biết lòng.

Đây vốn là một đội ngũ rời rạc, đồng đội tạm thời ghép lại, chỉ cần có tranh chấp lợi ích sẽ dễ dàng tan rã.

Lo lời nói bị ô nhiễm, Tô Thanh Ngư liên tục gửi bảy tin nhắn vào nhóm:

"Lạc Tử Huyên, đừng vội quyết định, nghĩ lại ghi chú tôi gửi chiều nay. Chắc cô đã tìm được manh mối, biết phần thưởng cuối là vé tàu. Vé tàu tương ứng cách thông quan cấp A, cơ hội rời phó bản rất lớn. Nhưng cô có để ý không? Thánh Nữ nói phần thưởng không chỉ một. Nếu cô thắng trò chơi, lấy được vé tàu nhưng lại được Thánh Nữ chọn làm người thừa kế thì cô phải ở lại, vì Thánh Tử và Thánh Nữ không bao giờ được rời thị trấn. Vé tàu không ghi tên. Khi đó cô sẽ đưa vé cho người khác hay giữ lại làm kỷ niệm đẹp?"

Lạc Tử Huyên đọc tin nhắn, sắc mặt thay đổi liên tục.

Cô ta trả lời: Danh phận của tôi là dâm phụ, không được vào nhà thờ, cô ta sẽ không chọn tôi làm người kế thừa.

Tô Thanh Ngư tiếp tục gõ: "Vậy cô có nghĩ đến việc danh phận đã quyết định tư cách từ đầu? Nếu Thánh Nữ thực sự muốn chọn người kế thừa và mỗi vòng trò chơi có người chết, cuối cùng cô thắng nhưng không hợp quy tắc thì kết cục sẽ ra sao?"

Lạc Tử Huyên thở dài, đặt điện thoại xuống, cô ta nhìn Tô Thanh Ngư với vẻ mặt không vui.

Nếu vừa nãy Thánh Nữ không nói mệt, quả thực cô ta có thể đánh cược để giành phần thưởng cuối.

Nhưng Thánh Nữ nói mệt, cộng thêm các phần thưởng khác và quy tắc thứ bảy trong sổ tay, Lạc Tử Huyên cảm thấy tình huống Tô Thanh Ngư nói rất có thể xảy ra.

Người biết thời biết thế là người xuất sắc.

Không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Lạc Tử Huyên vuốt tóc mái lòa xòa bên tai, thấy mọi người căng thẳng nhìn mình, khẽ cười: “Thôi nào, đừng nhìn tôi nghiêm túc thế, tôi chỉ đùa chút thôi. Tôi đồng ý với mọi người, kết thúc trò chơi này.”

Chu Sơn Hải thở phào, vừa nãy ông còn nghĩ cách thuyết phục Lạc Tử Huyên từ bỏ.

Dù sao là người dẫn đội, ông không muốn nội bộ mâu thuẫn.

Đưa năm người vào đầy đủ, ông cũng muốn đưa cả năm người ra an toàn.

Cô bé mặc váy Lolita cười khanh khách, đung đưa đôi chân nhỏ, nghiêng đầu nói với Thánh Nữ: “Cháu muốn về trại trẻ mồ côi ăn kẹo m*t, không muốn ngồi đây. Trò chơi của các cô không liên quan đến trại trẻ, lần sau đừng gọi chúng cháu.”

Trại trẻ mồ côi, trẻ dưới tám tuổi không phải uống nước thánh.

Người già trên tám mươi, nếu tác dụng phụ của nước thánh chưa xuất hiện cũng có thể ngừng uống và vào trại trẻ mồ côi.

Người đàn ông râu quai nón lập tức lên tiếng: “Họ không chơi tôi cũng không chơi. Vợ tôi chết vì trò chơi này, tôi không muốn đi theo vết xe đổ. Mỗi lần chơi, dân bản địa chúng tôi luôn là vật hy sinh. Tôi không muốn làm nền cho đám người ngoại tỉnh.”

Thánh Nữ cúi mắt, tuyên bố trò chơi kết thúc.

Thánh Nữ vô cảm rời đi, bước qua hành lang ngầm dài hẹp và u tối, tiến vào bóng tối vô định.

Ngày mai khi mặt trời mọc, cô ta vẫn là Thánh Nữ, là niềm hy vọng của cư dân thị trấn.

Cô ta sẽ lấy những thùng đồ uống đỏ từ xe tải trắng rồi ban phát như nước thánh cho các tín đồ.

Đứng trên bàn thờ cao, chống đỡ cơ thể rỗng tuếch, hoàn thành sứ mệnh của mình.

Lily thấy Thánh Nữ rời đi thì đi theo sau.

Một lúc sau, Tô Thanh Ngư thấy Lily trở lại với vẻ mặt buồn bã. Cô ấy bước đến trước mặt Tô Thanh Ngư, bất ngờ ôm lấy cô, thì thầm bên tai: “Tối nay, đến nhà chị một mình, chị sẽ kể bí mật về thị trấn. Nhưng có điều kiện. Em phải giúp chị gặp Thánh Tử một lần.”

Rồi Lily buông Tô Thanh Ngư, rời khỏi biệt thự.

Điều thứ tư quy tắc【Thị trấn Tượng Sáp】.

【Ban đêm cố gắng không chia nhau hành động.】

Quy tắc dùng từ “cố gắng”, không phải cấm tuyệt đối.

Chỉ là xem có đáng mạo hiểm hay không.

Khi mọi người giải tán, Chu Sơn Hải đập bàn: “Mai là đầu tháng, sẽ có xe tải mang dấu sao đến vận chuyển nước thánh. Không thể rời đi bằng tàu, chúng ta đi bằng xe. Dù sao đã lấy được đồ uống đỏ, đủ để mang ra ngoài cứu người.”

Bạch Hỏa lạnh lùng như tuyết vạn năm: “Đồ uống đỏ có tác dụng phụ như người khát uống nước biển, không phải cứu người, là hại người.”

“Tôi uống cả đồ uống đỏ và xanh. Kinh nghiệm rút ra là, đồ uống đỏ kìm hãm ô nhiễm nhưng dùng nhiều gây tác dụng phụ, làm suy giảm trí nhớ, tứ chi cứng đờ. Đồ uống xanh làm ô nhiễm nặng hơn, chỉ cần một giọt cũng gây ảo giác nghiêm trọng, giảm nhận thức. Cả hai loại đều rất đắt.”

Tô Thanh Ngư nói ra suy đoán, Chu Sơn Hải ghi chép cẩn thận, định mang về tổ chức Áo Đỏ để đồng đội nghiên cứu.

Trang Hiểu Điệp ôm má nói: “Xe tải dấu sao chở đồ uống đỏ, nếu chúng ta lén lên xe, có khi nào bị chở thẳng đến trụ sở Sao Mai không?”

“Rất có thể.”

Tô Thanh Ngư nghĩ đến tập đoàn Sao Mai dai dẳng, rùng mình.

Lạc Tử Huyên khoanh tay: “Hay chúng ta gọi Thánh Nữ lại, thương lượng với cô ta mở thêm vài ván trò chơi, tách chúng ta ra. Vậy không phải cạnh tranh lẫn nhau. Thắng thua tùy bản lĩnh.”

Tô Thanh Ngư giơ tay: “Cô lên đi, cô thuyết phục được Thánh Nữ, tôi gửi cô bao lì xì.”

Lạc Tử Huyên lẩm bẩm: “Tôi không vào được nhà thờ, ai vào được thì đi thuyết phục.”

Bạch Hỏa gật đầu: “Tôi sẽ thử.”

Lạc Tử Huyên ngạc nhiên nhìn Bạch Hỏa: “Vẫn là anh hào phóng, không tính toán chuyện nhỏ nhặt.”

Trang Hiểu Điệp lo lắng: “Rất nguy hiểm, anh phải cẩn thận.”

Bạch Hỏa mỉm cười nhẹ với cô ấy: “Yên tâm, ta biết chừng mực.”

Vì trò chơi kéo dài đến khuya.

Bức tượng sáp trên lầu hai bất ngờ rơi xuống, “bộp” một tiếng đập xuống sàn tầng một, làm mọi người đang nói chuyện giật mình.
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 148: Thị trấn Tượng Sáp (22)



Tô Thanh Ngư đứng dậy: “Phòng này không an toàn, chúng ta phải rời đi ngay.”

Lạc Tử Huyên cau mày: “Tối nay các cậu ở đâu?”

Tô Thanh Ngư đeo ba lô lên vai, giọng điệu bình thản: “Bạch Hỏa và Trang Hiểu Điệp tiếp tục ở lại nhà thờ xem tối nay có cơ hội giao tiếp với Thánh Nữ không. Tôi định đi tìm Lily, cô ấy nói có bí mật muốn tiết lộ, có thể liên quan đến nguồn ô nhiễm của thị trấn. Dù không biết có phải bẫy hay không nhưng mạo hiểm này đáng thử. Cậu và anh Chu ở lại nhà nghỉ đi, nhưng cẩn thận với ông chủ nhà nghỉ, chiều nay có lẽ ông ta đã biến thành quỷ dị rồi.”

Lạc Tử Huyên nhíu mày: “Chỉ để lại hai bọn tôi ở nhà nghỉ sao? Nhà nghỉ đó cũng chẳng an toàn. Tôi phát hiện ngoài phòng chúng ta ở, các phòng khác đều chất đầy tượng sáp. Ban đêm trong phòng có tiếng động lạ, hành lang vang lên tiếng bước chân, nước trong phòng tắm thì nhỏ giọt không ngừng. Chỉ có hai người, tôi sợ không an toàn. Chúng ta là đồng đội, càng nguy hiểm càng phải ở bên nhau.”

“Mỗi người có nhiệm vụ riêng, tôi không thể phí thời gian ở thị trấn này.” Nói xong, Tô Thanh Ngư dặn Trang Hiểu Điệp vài câu, nhắc cô ấy cẩn thận khi ở nhà thờ rồi rời đi.

Lạc Tử Huyên bĩu môi, nhìn Chu Sơn Hải: “Tối nay anh không được ngáy, nếu mất điện cũng không được ra ngoài. Giờ chỉ còn hai chúng ta ở nhà nghỉ, anh mà gặp chuyện thì tôi cũng nguy.”

Chu Sơn Hải gãi đầu ngượng ngùng: “Cô yên tâm, tôi không chạy lung tung.”

Đêm khuya, trên con phố tối om của thị trấn, đèn đường cũng đã tắt.

Vầng trăng treo cao, lẻ loi rải ánh sáng mờ nhạt.

Tô Thanh Ngư cảm giác có ai đó luôn đi theo mình.

Quay đầu lại, chẳng thấy ai.

Cô lấy chiếc đèn pin lấy được từ phó bản 【Hành Lang Vô Tận】, bật lên soi đường. Đi được khoảng mười phút, đèn pin bắt đầu chập chờn.

Tô Thanh Ngư vỗ vào đèn.

Lần này đèn pin tắt hẳn, hết pin.

Chiếc đèn này không có cổng sạc, cũng không có chỗ thay pin.

Hình như chỉ dùng được một lần.

Khi đèn pin tắt, phía sau Tô Thanh Ngư vang lên tiếng bước chân.

Cô quay lại vẫn không có ai.

Cô bước nhanh hơn, tiếng bước chân phía sau cũng gấp gáp theo.

Tô Thanh Ngư đeo chiếc dây chuyền dê núi lấy từ phó bản 【Làng Công Dương】 lên ngực.

Trong đầu cô vang lên những âm thanh liên tục.

Ồn ào đến mức khiến cô ù tai.

Simon bám sát phía sau, không rời nửa bước.

Cuối cùng đến được cửa nhà Lily, Tô Thanh Ngư dừng lại, tiếng bước chân phía sau cũng ngừng.

Lúc này, cô phát hiện cách mình không xa có một chiếc mặt nạ hề.

Chiếc mặt nạ này rất giống mặt nạ hề mà nhân viên tàu điện đeo trong phó bản 【Tuyến tàu điện ngầm số bốn】.

Không để ý đến chiếc mặt nạ quỷ dị.

Tô Thanh Ngư gõ cửa nhà Lily.

Lily mặc bộ đồ ngủ lụa trắng tinh, mở cửa, thấy Tô Thanh Ngư thì nở nụ cười nhiệt tình rồi mời cô vào nhà.

“Chị biết ngay em sẽ đến.”

Tô Thanh Ngư lấy ra một món quà đổi từ thẻ cống phẩm, đó là chiếc túi xách màu xanh trắng tinh xảo, đính đá quý.

“Tặng chị này.”

Tô Thanh Ngư cố ý tặng quà để tăng độ thiện cảm của Lily.

Lily nhận quà, vui vẻ nói: “Thị trấn này có nhiều người ngoại tỉnh như em đến nhưng chỉ có em là chu đáo chuẩn bị quà cho tôi. Ban đầu, chị còn thích cô gái tóc ngắn đi cùng em hơn. Tiếc thật, cô ấy không muốn gần gũi chị. Vì chuyện với Thánh Tử, danh tiếng của chị ở thị trấn không tốt. Trước đây, có vài người ngoại tỉnh thô lỗ xông vào nhà chị, lục lọi đồ đạc làm chị sợ chết khiếp. Họ không biết rằng cảnh sát trưởng thị trấn không phải dạng vừa, chị chỉ cần báo cảnh sát, những người ngoại tỉnh đó sẽ bị lôi đi.”

Kết cục của họ, khỏi phải nói cũng biết.

Bước vào phòng, Tô Thanh Ngư thấy chậu hoa trên bệ cửa sổ đã héo, trong phòng thoang thoảng mùi sáp.

Lily dọn dẹp một căn phòng cho Tô Thanh Ngư rồi ngồi trên chiếc giường mềm mại trò chuyện với cô: “Ở thị trấn này, những người uống quá nhiều nước thánh sẽ dần quên đi nhiều thứ, khả năng vận động của tứ chi suy giảm, cuối cùng biến thành tượng sáp. Nghe nói, dù đã hóa thành tượng sáp, ý thức của họ vẫn còn tồn tại, đôi khi bạn còn thấy họ chớp mắt nhìn bạn. Thánh Nữ cho rằng những người biến thành tượng sáp vẫn là cư dân của thị trấn. Vì vậy cứ sau một thời gian, thị trấn sẽ tổ chức triển lãm tượng sáp, và mỗi cư dân phải mang một bức tượng sáp về nhà để đặt. Em đã đến đồn cảnh sát của thị trấn chưa? Nếu đi, em sẽ biết rằng làm hỏng một bức tượng sáp hoàn chỉnh là phạm pháp ở đây.”

Tô Thanh Ngư nhìn quanh phòng, không thấy tượng sáp nào.

Lily hiểu ý Tô Thanh Ngư đang tìm tượng sáp, cô ấy dùng gót giày cao gõ nhẹ lên sàn gỗ.

Sàn gỗ phát ra âm thanh rỗng.

“Chị giấu hết tượng sáp rồi.”

Lily nheo mắt: “Những tiếng khóc ồn ào vào ban đêm, em cứ giả vờ không nghe thấy là được.”

Tô Thanh Ngư lập tức gật đầu.

Lily nắm tay Tô Thanh Ngư, vui vẻ nói: “Thật tốt quá, chị sẽ kể cho em nghe một bí mật nữa. Chị đã tích trữ rất nhiều nước thánh, chỉ cần uống hết, chị có thể biến thành tượng sáp. Chị cần em giúp một việc, khi chị hóa thành tượng sáp, hãy chỉnh sửa những nếp nhăn và vết nám trên mặt chị, chị muốn trở nên đẹp hơn. Ngày mai, xin hãy đưa chị đến triển lãm tượng sáp. Chỉ cần thuyết phục người đàn ông phụ trách vận chuyển tượng sáp, chị sẽ có cơ hội trở thành vật triển lãm.”

Tô Thanh Ngư sững sờ: “Tại sao chị lại muốn làm vậy?”

“Hôm nay chị đã nói với em rồi, chị muốn nhờ em giúp chị gặp lại Thánh Tử một lần nữa.”

Lily như đã hạ quyết tâm lớn, nụ cười trên mặt cô ấy dịu dàng và bình thản: “Khi Thánh Tử mới vào nhà thờ, thỉnh thoảng anh ấy vẫn đến tìm chị. Nhưng thời gian gần đây, cơ hội gặp anh ấy ngày càng ít. Lần cuối bọn chị gặp nhau đã cách đây một tháng. Nghe nói băng vải trên người anh ấy lại tăng thêm, chắc là ô nhiễm nặng hơn rồi. Nếu anh ấy hoàn toàn biến thành bộ dạng như ông chủ nhà nghỉ, sẽ không còn nhận ra chị nữa.”

Tô Thanh Ngư cảm thấy lòng nặng trĩu.

Khi ông chủ nhà nghỉ chưa biến thành quỷ dị, ông ta từng cảnh báo Tô Thanh Ngư rằng không được tin Lily.

Lily sẽ dùng dao mổ bụng khách vào ban đêm, lấy mỡ làm sáp mỡ.

Cô ấy cần đủ nguyên liệu để chế tác tượng sáp, chuẩn bị cho triển lãm.

Tô Thanh Ngư dò hỏi: “Em không có sáp, làm sao chỉnh sửa khuôn mặt chị sau khi chị biến thành tượng sáp?”

“Chị đã chuẩn bị sẵn rồi, nguyên liệu để trong tủ lạnh, ngày mai em cứ lấy dùng.”

Trong tủ lạnh là những khối sáp đông đặc được làm từ mỡ của những vị khách không được Lily yêu mến hoặc những kẻ ngoại tỉnh xông vào nhà cô ấy.

“Chị thực sự muốn làm vậy sao?”

Lily gật đầu, nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ: “Từ khi từng nhóm người ngoại tỉnh đến thị trấn, miệng nói về ô nhiễm, quỷ dị, chị đã biết cả thế giới đã thay đổi, nơi đây sao có thể là chốn thiên đường? Đây chỉ là giấc mộng đẹp do Thánh Tử và Thánh Nữ dệt nên.”

Nói xong, ánh mắt cô ấy chuyển về phía sau Tô Thanh Ngư, nơi Simon đang đứng.

“Mọi người đều nhìn thấy nhưng đều giả vờ không thấy. Em biết vì sao không? Vì chúng tôi sợ hãi. Sợ ảo tưởng bình yên bị phá vỡ, sợ nơi này cũng không còn hy vọng và cứu rỗi như thế giới bên ngoài.”
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 149: Thị trấn Tượng Sáp (23)



Biết được sự thật là một điều rất tàn nhẫn.

Sự tồn tại của nước thánh, có lẽ ban đầu đã giải quyết được ô nhiễm của thị trấnbnhưng cuối cùng chính người dân nơi đây lại bị nước thánh phản phệ.

Nó không chỉ dõi theo mọi thứ mà còn cắt đứt con đường liên kết thị trấn với thế giới bên ngoài.

Tất cả cư dân bản địa đều không thể rời đi.

Nhưng xe của tập đoàn Sao Mai lại có thể vào.

Tập đoàn Sao Mai này rốt cuộc là thế lực nào?

Điều mỉa mai là phó bản này kết nối với một rạp chiếu phim ở thế giới thực.

Như thể nó công khai tuyên bố với tất cả rằng thị trấn này là một nơi giả tạo.

Không hề tồn tại chốn thiên đường nhân gian.

Lily đã quyết định, cô ấy đã chọn cho mình một điểm kết thúc.

Cô ấy nói: “Khi chị đưa ra quyết định này, chị cảm thấy cuộc đời vốn ngày qua ngày lặp lại bỗng trở nên đáng mong chờ. Thật ra chị không thích tiếp xúc với những người ngoại tỉnh như các em, vì các em chỉ dừng chân thoáng qua. Các em đến không rõ ràng, đi cũng chẳng rõ ràng. Lần này, cuối cùng chị cũng có thể kết thúc mọi chuyện. Nói thật, chị ước gì tập đoàn Sao Mai chưa từng xuất hiện ở thị trấn hẻo lánh này. Nhưng chị cũng mừng biết bao khi Sao Mai mang Thánh Tử đến cho chị.”

Con người vốn dĩ là một thực thể đầy mâu thuẫn.

Lily biết nhiều như vậy vì ngay từ đầu, Thánh Tử đã kể hết mọi chuyện cho cô ấy vì lòng riêng.

Thánh Tử bảo cô ấy hãy tỉnh táo mà yêu thương.

Lily là cư dân bản địa của thị trấn, danh xưng “gái hư” là do người dân nơi đây sợ cô ấy tiếp xúc với Thánh Tử mà gán cho.

Cô ấy chẳng bao giờ bận tâm đến những điều đó.

Vì Lily chỉ muốn là chính mình.

Khi cả thị trấn bắt đầu uống nước thánh, quên đi sự tồn tại của ô nhiễm và quỷ dị, cô ấy chọn giữ tỉnh táo.

Quên đi mới là điều đáng sợ nhất.

Khi một người quên mất quá khứ của mình, liệu cô ấy có còn là chính mình?

Dù có bị ô nhiễm, dù đôi khi Lily trở nên cực kỳ nóng nảy, thường xuyên cầm dao muốn chém người, cô ấy cũng không màng.

Tô Thanh Ngư chui vào chăn mềm mại, âm thanh trong đầu dần dịu đi.

Chiếc dây chuyền dê núi trước ngực ấm áp như ngọc.

Cô nghe thấy tiếng khóc nức nở dưới gầm giường.

Ở trong phó bản, cô không thể xem tất cả những người gặp được như NPC trong trò chơi. Những người bị mắc kẹt ở đây chẳng khác gì người ở thế giới bên ngoài.

Cũng là lòng bàn tay ấm áp, cũng là trái tim đang đập.

Nếu lúc đó Tô Thanh Ngư chọn ở lại phó bản 【Ngôi Nhà Ngọt Ngào】, có lẽ cô cũng sẽ như họ, tiễn đưa hết đợt người thử thách này đến đợt khác.

Nhà thờ.

Ban đêm, Bạch Hỏa không nghỉ ngơi mà đi tìm Thánh Tử.

Ban đầu anh định đi một mình, nhưng khi đi ngang phòng Trang Hiểu Điệp, nghĩ đến thân phận “trinh nữ” của cô ấy được nhà thờ ưu ái hơn, anh quyết định mời cô ấy đi cùng.

Anh gõ cửa, phát hiện cửa không khóa, chỉ khép hờ.

“Cô nương, làm phiền rồi.”

Bạch Hỏa đẩy cửa, thấy phòng trống không.

Đèn cũng không bật.

Giường chiếu gọn gàng, không có dấu vết từng được sử dụng.

Điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.

Vì mấy ngày nay, anh và Trang Hiểu Điệp đều ở trong nhà thờ.

Ban ngày, nhà thờ không có nữ tu dọn dẹp phòng cho họ.

Vậy nên giường không thể nào gọn gàng như thế.

Trên tường phòng treo một bức tranh sơn dầu, bên dưới viết dòng chữ “Nó đang nhìn bạn!” khiến anh cảm nhận được hơi thở bất an.

Anh s* s**ng bức tranh hồi lâu, không tìm thấy quy tắc mới.

“Anh tìm gì vậy?”

Không biết Trang Hiểu Điệp đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào.

Bạch Hỏa giật mình, anh quay lại, nhận ra đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang không sáng.

Trang Hiểu Điệp đứng trong hành lang tối đen, trông cô đơn và mỏng manh.

Thấy Trang Hiểu Điệp, Bạch Hỏa nở nụ cười nhạt, thành thật đáp: “Ta vừa đến tìm cô, muốn hỏi cô có muốn đi gặp Thánh Tử cùng ta không?”

Cùng hành động với nhau thì vẫn an toàn hơn một mình.

“À, vừa rồi cô đi đâu vậy?”

“Đi vệ sinh một chút.”

Trang Hiểu Điệp bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, không xa bức tranh sơn dầu.

Bạch Hỏa nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy một lúc, cảm thấy không có gì bất thường nên chỉ dặn dò vài câu: “Nhà thờ ban đêm cũng không yên bình, cô phải tự bảo vệ mình.”

“Ừ.”

Trang Hiểu Điệp nở nụ cười ngọt ngào: “Yên tâm, tôi tự lo được. Giờ anh đi tìm Thánh Tử à? Tôi có thể đi cùng anh đấy.”

Lúc đầu Bạch Hỏa định đi thật.

Nhưng là một người tu đạo, hai mươi năm tu luyện trước đây đều hấp thụ linh khí trời đất, tích tụ tinh hoa nhật nguyệt nên cơ thể anh rất nhạy cảm.

Đêm nay, trực giác mách bảo anh rằng quay về phòng và ở yên là lựa chọn an toàn nhất.

“Đợi sáng mai rồi đi, ban đêm sẽ làm phiền Thánh Tử nghỉ ngơi.”

Trang Hiểu Điệp gật đầu: “Vậy sáng mai chúng ta cùng đi.”

Bạch Hỏa rời đi, đến cửa thì ngoảnh lại nhìn căn phòng tối om, hỏi Trang Hiểu Điệp: “Có cần bật đèn không?”

Trang Hiểu Điệp lắc đầu, mỉm cười với Bạch Hoả rồi nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhẹ giọng: “Không cần, tôi sắp nghỉ rồi. Chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”

Sáng hôm sau, tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt Tô Thanh Ngư. Cô mở mắt, cảm nhận căn phòng yên tĩnh một cách bất thường.

Cô đứng dậy, đẩy cửa phòng ngủ.

Lily ngồi ngay ngắn trước bàn, tư thế tao nhã, hai chân nghiêng nhẹ, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi.

Cô ấy đã hóa thành tượng sáp.

Tô Thanh Ngư khẽ thở dài, mở tủ lạnh. Một mùi hôi thối bốc ra, cô nín thở lấy một khối sáp bên trong, định theo yêu cầu của Lily để sửa lại khuôn mặt cô ấy nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Thực ra, Lily đã là một mỹ nhân hiếm có.

Trên má cô ấy có một nốt ruồi, đuôi mắt có vài nếp nhăn nhỏ gần như không thấy, trên mũi có chút tàn nhang.

Chính những chi tiết không hoàn hảo này khiến Lily trông giống người thật hơn.

Nếu xóa hết những khuyết điểm đó, cô ấy lại chẳng còn giống thật nữa.

Tô Thanh Ngư nhìn khối sáp bốc mùi hôi thối, không biết trong đó chứa bao nhiêu mạng người.

Chẳng nghi ngờ gì, với những người đó, Lily là một ác nữ.

Nhưng với Tô Thanh Ngư, nhờ tăng độ thiện cảm, Lily không làm hại cô còn tiết lộ nhiều bí mật của thị trấn nên lại là người tốt.

Con người vốn có hai mặt thiện ác, và thiện ác không thể triệt tiêu lẫn nhau, chỉ tạo nên nhân quả riêng biệt.

Cuối cùng, Tô Thanh Ngư không dùng khối sáp ấy.

Cô tìm trong phòng một chiếc xe đẩy, nhờ Simon giúp đặt Lily lên xe rồi đẩy xe ra ngoài.

Cứ mỗi khoảng thời gian, thị trấn lại tổ chức triển lãm tượng sáp.

Triển lãm năm nay đặc biệt náo nhiệt.

Người đàn ông thời thượng đã chết trong lần chơi trước giờ đang vận chuyển tượng sáp.

Anh ta mặc áo hoa và dép lê, làn da ánh lên sắc nâu khỏe khoắn!

Đặt một bức tượng sáp xuống, anh ta ngồi phịch xuống tảng đá lớn bên cạnh, cầm khăn vải ố vàng lau mồ hôi trên trán.

Thấy Tô Thanh Ngư đẩy tượng sáp đến, anh ta lập tức tiến lên chặn lại: “Này, này, này, nói cô đấy, cô đẩy bức tượng to thế này đi đâu vậy?”
 
Back
Top Bottom