Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 110: Làng Công Dương (22)



"Trên sân khấu đã không còn người".

Tô Thanh Ngư buông mái tóc đen dài ngang eo, cô quay đầu cười nói: "Anh có thể thử đứng lên xem liệu khán giả phía sau có ý kiến gì không?"

Thẩm Tư Niên ngồi yên trên ghế, giọng trầm hỏi: "Sao cô không đứng lên?"

"Ngồi dưới đất lâu quá, chân tê rồi. Thư giãn trước đã."

Váy đen của Tô Thanh Ngư xòe nhẹ như đóa hoa đang nở.

Cô thử cử động ngón chân, cảm giác tê buốt lan lên.

Tô Thanh Ngư xoa bóp bắp chân tê cứng, vẻ mặt phiền não.

Nhìn thái độ của Thẩm Tư Niên, rõ ràng đang chờ cô đứng dậy trước.

Tô Thanh Ngư cố ý hỏi: "Bạn gái anh đâu?"

Ánh mắt Thẩm Tư Niên chớp liên hồi, anh ta nhân cơ hội trút giận: "Tây Đồng không thích nghe hát, đi dạo chỗ khác trong làng rồi. Cô ấy dặn tôi ngồi yên đợi cô ấy quay lại. Nên giờ tôi không đi đâu cả."

Chân Tô Thanh Ngư hồi phục nhanh chóng. Cô vịn lưng ghế phía trước từ từ đứng dậy.

Vô Tâm đỡ lấy cánh tay cô: "Cẩn thận."

"Con quỷ dị kia diễn còn giống người thật đấy."

Hệ thống độc thoại trong đầu Thẩm Tư Niên: "Chơi với lửa dễ tự thiêu thân. Quỷ dị và con người dù có khế ước ràng buộc tạm thời cùng phe nhưng bản chất của quỷ dị đã quyết định lập trường đối địch với loài người. Ở cạnh quỷ dị lâu ngày, rất dễ chết bởi chính kẻ mình tin tưởng nhất."

Thẩm Tư Niên thầm hỏi: "Ký khế ước rồi, lẽ nào chúng không trung thành vĩnh viễn?"

"Quỷ dị cấp cao có tư duy độc lập. Trung thành không đồng nghĩa với tâm phục khẩu phục như con sói hoang nhặt về, dù nuôi từ nhỏ vẫn có thể cắn chủ nhân."

Bản năng nằm sâu trong xương tủy.

Bản tính hoang dã của sói là bẩm sinh.

Quỷ dị cũng tương tự.

Tô Thanh Ngư đứng dậy rời đi.

Thẩm Tư Niên thấy không có gì bất thường cũng đứng lên.

Hoàng Tiên Nhi cầm một con chuột trong tay, đang nhét vào miệng.

Khi Tô Thanh Ngư nhìn thấy, nửa cái đuôi chuột xám vẫn thò ra ngoài miệng gã.

“Tạm thời đừng vội đi, chị Mộc Cẩn đang đợi cô ở hậu trường, hãy đi theo tôi, tôi dẫn đường cho cô.”

Hoàng Tiên Nhi cười tươi bước tới, miệng gã ta cong lên nhưng mắt tròn xoe.

Dù Hoàng Tiên Nhi phủ lớp phấn thơm nồng trên người, nhưng Tô Thanh Ngư vẫn ngửi thấy mùi hôi khó che giấu.

Hậu trường gánh hát bừa bộn, không khí nồng nặc mùi hoa hòe ngọt. Cảnh trí và đạo cụ cũ kỹ nhét trong hòm gỗ nửa mở, bàn sơn loang lổ bày bừa mỹ phẩm.

Có lồng chim.

Trong lồng không có chim.

Ánh sáng xung quanh mờ tối.

Tô Thanh Ngư quan sát hậu trường, phát hiện một chuyện rất quỷ dị.

Hoá ra nơi này không có gương.

Làm đào kép, cần trang điểm ở hậu trường, mặc trang phục, lên sân khấu.

Sao lại không có gương chứ?

Một bóng người mảnh mai quay lưng lại Tô Thanh Ngư, ngồi một mình trước cửa sổ.

Tóc dài như thác, người phụ nữ cầm lược gỗ, chậm rãi chải.

Bông hoa đỏ cài bên thái dương, cánh hoa tươi như máu.

“Chị Thanh Ngư, lâu rồi không gặp.”

Thanh y đó quay đầu, trên mặt chỉ gỡ nửa lớp trang điểm.

Nửa mặt diễm lệ, nửa mặt tái nhợt.

Tô Thanh Ngư lục lọi ký ức tìm người phụ nữ này.

Giọng thanh y đầy oán than: “Lẽ nào chị quên tôi rồi sao?”

Điều thứ mười hai quy tắc【Làng Công Dương】.

【Đừng tin người phụ nữ đội hoa đỏ, cho chim cô ta nuôi ăn chồn vàng, như vậy cô ta sẽ mất cánh.】

Nửa sau câu này tạm thời chưa rõ tác dụng.

Nhưng nửa đầu nói rất rõ.

Người phụ nữ đội hoa đỏ không đáng tin.

Thấy Tô Thanh Ngư im lặng, thanh y tự nói: “Tôi là Mộc Cẩn, Hoa Mộc Cẩn. Hồi nhỏ, chị, tôi và Na Na hay chơi cùng nhau. Lúc đó, chị và Na Na chê chữ thứ ba trong tên tôi khó đọc, cứ gọi tôi là Hoa Mộc Lan. Lúc đó tôi cũng luôn nói tôi muốn thành nữ tướng quân, cưỡi ngựa lớn đi xem thế giới bên ngoài.”

Ký ức về phần này được kích hoạt.

Tô Thanh Ngư nhớ lại ấn tượng khi chơi đùa với Lý Na Na, đằng sau luôn có một bóng dáng nhỏ bé.

Bóng dáng ấy trùng khớp với người phụ nữ trước mặt.

“Tôi nhớ ra rồi.”

Dù nhớ ra người này nhưng Tô Thanh Ngư không nhớ những chuyện từng trải qua.

Phó bản cố ý làm mờ ký ức này sao?

Nghe Tô Thanh Ngư nói vậy, Hoa Mộc Cẩn rất vui.

Cô ta bước tới nắm tay Tô Thanh Ngư, lòng bàn tay lạnh buốt không giống người sống.

“Hôm qua Na Na cưới, tôi không kịp về, thật đáng tiếc.”

Hoa Mộc Cẩn sờ bông hoa đỏ bên thái dương: “Tôi còn chuẩn bị quà cho cô ấy nữa, hoa dâm bụt nở rồi, rất hợp làm quà cưới. Tiếc thật, không thấy được dáng vẻ cô ấy mặc mũ phượng khăn quàng ngồi kiệu hoa.”

Hoa đỏ tượng trưng cho tái sinh và phước lành.

Khi tặng quà, để tránh vi phạm quy tắc, Tô Thanh Ngư chọn ngay thỏi vàng.

Lúc đó cô nghĩ: sai gì thì sai, tặng tiền không bao giờ sai.

“Hôm qua đám cưới không thành, Na Na mất tích rồi.”

Hoa Mộc Cẩn kinh ngạc che miệng: “Sao lại thế? Sao Na Na mất tích được? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là người đàn ông đó…”

Biểu cảm kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt trang điểm nửa vời của cô ta chẳng có chút chân thành.

Tô Thanh Ngư gặng hỏi: “Người đàn ông nào?”

Biểu cảm trên mặt Hoa Mộc Cẩn biến mất ngay: “Vừa nãy tôi không nói gì cả.”

Cô ta nhìn Vô Tâm sau lưng Tô Thanh Ngư, hỏi: “Đây là bạn trai chị à?”

Tô Thanh Ngư gật đầu: “Ừ.”

Trên mặt Hoa Mộc Cẩn lại nở nụ cười hạnh phúc, cô ta ôm mặt cười nói: “Hồi nhỏ chúng ta chơi cùng nhau, ngoắc tay hứa sau này sẽ cưới theo thứ tự từ lớn đến nhỏ. Chúng ta còn nhặt được váy đỏ trên núi, mặc vào giả làm cô dâu. Thật nhớ những ngày thơ ấu đẹp đẽ!”

Một con người bình thường không thể thay đổi cảm xúc nhanh như vậy.

Chỉ có quỷ dị mới diễn xuất để hoàn thành sứ mệnh theo yêu cầu của phó bản.

Nửa đầu điều thứ mười lăm quy tắc【Làng Công Dương】.

【Chỉ cô dâu mới được mặc đồ cưới đỏ, hãy giữ lời hứa thời thơ ấu, bạn phải là người đầu tiên.】

Lý Na Na gọi Tô Thanh Ngư là chị họ.

Hoa Mộc Cẩn vừa gọi cô là chị Thanh Ngư.

Nói như vậy, Tô Thanh Ngư là người lớn tuổi nhất trong ba người.

Nếu “người đầu tiên” trong quy tắc ám chỉ người cưới trước thì trong quy tắc thông quan nói: tìm toàn bộ cô dâu mất tích và hoàn thành đám cưới, có nghĩa là Tô Thanh Ngư phải thực hiện lời hứa thời thơ ấu mới tìm được Lý Na Na hoàn chỉnh để cô ấy hoàn thành đám cưới?

Ký ức thời thơ ấu rất mơ hồ.

Chỉ có những mảnh vỡ rời rạc.

Hoa Mộc Cẩn lục trong tủ, lấy ra một chai nước màu xanh đưa tới trước mặt Tô Thanh Ngư.

“Chị Thanh Ngư, không nhớ ra sao? Uống chút nước này thư giãn thì chị sẽ từ từ nhớ lại.”
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 111: Làng Công Dương (23)



Trong phó bản 【Trường THPT Sao Mai】, đồ uống đỏ dành cho học sinh ưu tú, đồ uống xanh dành cho học sinh kém.
Tô Thanh Ngư chưa thử cả hai loại.
Không biết công dụng cụ thể của chúng.
Cô nhìn Hoa Mộc Cẩn, tay cô ta dừng giữa không trung, ngón tay tái nhợt nắm chai nước, đáy mắt đầy mong đợi cuồng nhiệt.
“Uống chút đi, nước cô đặc, rất đắt.”
Cô ta kề sát, mặt gần chạm chai nhựa.
Màu nước quá quen thuộc, chất lỏng xanh đặc sánh lắc lư trong chai.
Chai trong balo Tô Thanh Ngư giống phiên bản pha loãng của nó.
“Giờ tôi chưa khát, đưa tôi trước, nào khát thì uống.”
Tô Thanh Ngư vươn tay lấy, đầu ngón tay vừa chạm chai, Hoa Mộc Cẩn như bị điện giật, rụt tay lại.
Tô Thanh Ngư sinh nghi: “Sao?”
Lúc này, ngoài cửa vang tiếng chiêng.
Hoa Mộc Cẩn lộ vẻ kinh hoàng, cô ta lấy mặt nạ từ hòm, vươn tay ra sau đầu, vạch tóc đen dài, đeo mặt nạ lên sau gáy.
Cô ta nghiêng cổ, hôn chai nhựa, cười nói: “Không mang đi được… khục khục khục… rất đắt.”
Nói xong cô ta vặn nắp, ngửa đầu uống một ngụm rồi liên tục chép miệng, chưa thỏa mãn.
Uống xong, vẻ mặt Hoa Mộc Cẩn lại hơi u oán, cô ta nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư, nói: “À, tôi lại nhớ ra rồi, tình bạn ba người luôn có một người dễ bị lãng quên. Na Na cưới có mời chị làm phù dâu không? Cô ấy không mời tôi, rõ ràng lúc đầu nói bất kể ai cưới hai người kia phải làm phù dâu. Sao có thể nuốt lời? Kẻ nuốt lời phải nuốt ngàn cây kim.”
Lẽ nào đồ uống này tăng cường trí nhớ?
Hay kích hoạt ký ức cũ?
Chỉ dựa vào biểu hiện của Hoa Mộc Cẩn, tạm thời vẫn chưa thể xác định.
Chuyện không đơn giản thế.
Tô Thanh Ngư chọn yên lặng quan sát.
Cô ngồi xuống sofa cạnh bên, lắc đầu với Hoa Mộc Cẩn: “Na Na chỉ mời tôi dự đám cưới, không để tôi làm phù dâu cho cô ấy.”
Vẻ u oán trên mặt Hoa Mộc Cẩn mới dần dần tan biến, cô ta lẩm bẩm nói: “Cả chị cũng không được mời, thật quá đáng!”
Nhưng vẻ mặt cô ta đâu phải bênh vực, rõ ràng là vui, vui đến khóe miệng gần chạm mang tai.
Tô Thanh Ngư nhìn lồng chim trống đung đưa, giả vờ vừa phát hiện, tùy ý hỏi: “Cô nuôi chim à?”
Hoa Mộc Cẩn bất ngờ căng thẳng, cô ta vuốt bông hoa trên đầu, đáp: “Tôi thích chim, những bé nhỏ đáng yêu không nên ở trong lồng.”

“Cô thả chim rồi?”
“Tôi bảo vệ nó.”
Da Hoa Mộc Cẩn trắng như bôi vôi, cô ta kề sát, giọng hơi trầm: “Chị muốn xem chim của tôi à?”
“Cho tôi xem được không?”
Tô Thanh Ngư chỉ cần tìm chim trước rồi mới tính chuyện cho chồn vàng ăn.
“Vậy không được, nó là bảo bối của tôi. Nếu chị nói được tên con chim, tôi sẽ cho chị xem.”
Hoa Mộc Cẩn tự cười quái dị vài tiếng, vai rung lên như phát hiện chuyện gì thú vị: “Tôi biết chị đã quên chuyện hồi nhỏ rồi… khục khục khục… quên mấy chuyện đó không đáng sợ, đáng sợ nhất là quên mình là ai.”
Lúc này, một hòm gỗ đóng kín vang lên tiếng đập mạnh.
“Ầm ầm ầm—”
Có thứ gì trong hòm đang giãy giụa.
Hoa Mộc Cẩn ngồi luôn lên hòm, cả người bị va đập nghiêng ngả.
Trong hòm là thứ gì vậy?
Thấy Tô Thanh Ngư nghi hoặc, Hoa Mộc Cẩn cười hì hì giải thích: “Trong rừng gần làng, bắt được ít thú rừng, định lén mang về nếm thử, chị giữ bí mật cho tôi nhé.”
Tô Thanh Ngư gật đầu.
Vì Hoa Mộc Cẩn cứ bám lấy ở đây, nói chuyện lung tung với cô, cô không có cơ hội lục soát hậu trường.
Mãi đến khi Hoàng Tiên Nhi gọi cô ta hát vở tiếp theo, Hoa Mộc Cẩn mới lưu luyến không nỡ để Tô Thanh Ngư đợi ở đó.
Hoa Mộc Cẩn vừa đi, Tô Thanh Ngư lập tức lấy điện thoại.
Cô đóng cửa hậu trường, kéo rèm kín, cả khu vực tối đen.
Trong môi trường hoàn toàn tối, Tô Thanh Ngư mở camera điện thoại, chậm rãi quét từng góc hậu trường.
Cách này kiểm tra xem có camera ẩn không.
Nếu màn hình điện thoại trong bóng tối xuất hiện điểm sáng, rất có thể là camera siêu nhỏ.
Sau khi xác định không có camera, Tô Thanh Ngư để Vô Tâm canh chừng, cô nhanh chóng lục soát hậu trường.
Cái hòm phát ra tiếng động bị khóa bằng ổ lớn.
Giữa nắp và thân hòm có khe hở.
Tô Thanh Ngư bật đèn pin, nhìn qua khe, thấy một đôi mắt đỏ rực bên trong.
“Mè mè mè—”
Trong hòm là một con dê con mắt đỏ.
Tô Thanh Ngư nhớ lại, khi cô đi trên đường làng, cô thấy gà vịt cá và cả trâu nước nhưng không thấy dê.
Làng này lại gọi là làng Công Dương.
Không hợp lý.
Bên kia, Thẩm Tư Niên lên núi trước, đi tìm chú rể.
Khi anh ta xem kịch, có thứ gì viết chữ sau lưng anh ta.
Hoá ra là viết quy tắc.
Đây là cài đặt gì mà nghịch thiên thế?
Viết từng chữ sau lưng, ai mà cảm nhận chính xác được?
Chỉ có công chúa đậu biết hạt đậu qua trăm lớp đệm mới đoán được hết!
Huống chi anh ta, đàn ông da dày thịt thô, thứ đó viết được nửa anh ta đã không nối thành câu hoàn chỉnh.
May mà hệ thống giúp anh ta thấy rõ toàn bộ quy tắc.
Hệ thống còn nói với anh ta, sau lưng chẳng có ai cũng không có ngón tay.
Chỉ thấy quần áo lõm xuống.
Đó là một lực vô hình.
Ban đầu Thẩm Tư Niên suýt nghĩ sau lưng là cô dâu mất tích, may mà hệ thống nhắc anh ta mới không vội vàng ngoảnh đầu.
Quy tắc mới có một điều yêu cầu tìm đồ cưới đỏ.

【Nếu bạn gái bạn đã thay lòng, có thể mặc đồ cưới đỏ cho cô ấy, cài hoa đỏ lên tóc mai. Hoa đỏ tượng trưng tái sinh và phước lành, hôn lễ sẽ khiến cô ấy hồi tâm chuyển ý, bày tỏ lòng trung thành.】
Thẩm Tư Niên nghĩ: Nếu anh ta tìm được đồ cưới đỏ và hoa đỏ thì có thể khống chế Tô Thanh Ngư, lấy quy tắc trong tay cô.
Chắc đồ cưới đỏ ở trên tay cô dâu.
Giờ cô dâu đã mất tích.
Thẩm Tư Niên chỉ còn cách tìm manh mối từ chú rể.
Tô Thanh Ngư đang lục lọi đồ ở hậu trường, nơi này cách sân khấu bởi tấm màn dày.
Dưới ánh sáng điện thoại, cô bò dưới bàn gỗ cứng, cẩn thận mò mẫm trong bụi, hai tay di chuyển trong không gian chật hẹp, mở từng chai lọ dưới gầm bàn tìm quy tắc mới.
Đột nhiên cô thấy một chiếc mặt nạ.
Tim cũng đang đập thình thịch.
Màn sân khấu, không biết từ lúc nào bị kéo lên một góc.
Sau gáy Hoa Mộc Cẩn xuất hiện!
Dường như cô ta như ngã nhào xuống đất, sau gáy va vào màn khiến màn bị kéo lên.
Đôi mắt đen của mặt nạ đang nhìn thẳng Tô Thanh Ngư bò dưới bàn tìm đồ.
Tim Tô Thanh Ngư như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nghiến chặt răng, không để mình phát ra tiếng.
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 112: Làng Công Dương (24)



Tiếng chiêng trống không ngừng, vở kịch chưa kết thúc.
Tục ngữ có câu, kịch đã cất giọng, tám phương đến nghe, một phương là người, ba phương là quỷ, bốn phương là thần minh!
Vở kịch chưa kết thúc, Hoa Mộc Cẩn không thể trở lại hậu trường.
Vừa nãy sau gáy Hoa Mộc Cẩn đeo mặt nạ đối diện Tô Thanh Ngư.
Chiếc mặt nạ ấy như người sống, từ đôi mắt đen kịt, Tô Thanh Ngư cảm nhận rõ sự dò xét mạnh mẽ.
Cẩn thận là trên hết.
Đợi mặt nạ biến mất, Hoa Mộc Cẩn đổi vị trí trên sân khấu tiếp tục hát, Tô Thanh Ngư cũng tăng tốc tìm kiếm.
Cô chỉnh lại tấm màn bị kéo lên một góc, dùng chai lọ đè chặt nó.
Điều mười hai【Quy tắc làng Công Dương】.
【Đừng tin người phụ nữ đội hoa đỏ, cho chim cô ta nuôi ăn chồn vàng, như vậy cô ta sẽ mất cánh.】
Hoa Mộc Cẩn không đáng tin.
Chồn vàng rất có thể là Hoàng Tiên Nhi vì Tô Thanh Ngư tận mắt thấy gã ta ăn chuột.
Không tìm thấy chim ở hậu trường.
Sau khi cho chim ăn chồn vàng, Hoa Mộc Cẩn sẽ mất cánh.
Cánh ở đây là ý gì?
Tô Thanh Ngư không thấy cánh.
Chẳng lẽ quỷ dị có cánh vô hình?
Sơ suất, vừa nãy lúc Hoa Mộc Cẩn còn đây, cô nên thử chộp sau lưng cô ta xem có nắm được cánh vô hình không.
Tô Thanh Ngư quyết định lục soát xong không đợi Hoa Mộc Cẩn sẽ rời khỏi đây.
Cuối cùng, cô tìm thấy một mảnh giấy đỏ rách dưới đáy lồng chim trống.
Ghép mảnh giấy lại.
Là quy tắc thông quan.
【Cấp B: Tìm bản đồ kho báu, trên bản đồ có con đường chỉ một người qua, đi theo đường được đánh dấu để rời làng.】
Con đường chỉ một người qua, nghĩa là xe cộ không thể đi.
Chẳng lẽ phải đi bộ rời làng Công Dương?
Thông thường, cách thông quan càng cao cấp càng an toàn.
Đặc biệt là quy tắc thông quan cấp S đảm bảo rời phó bản an toàn, không rơi vào phó bản mới.
Cách rời làng này chỉ là cấp B.
Nghĩa là con đường trên bản đồ kho báu chắc chắn có cái bẫy khác.
Hoặc dẫn đến phó bản khác, có khả năng gặp quỷ dị mới.
Bên kia, Thẩm Tư Niên dắt hệ thống hóa thành người lên núi.
Hai người đan tay.
Ban ngày lên núi không cần bà lão dẫn đường.
Khi tìm được chú rể, anh ta thấy chú rể ôm ảnh cô dâu khóc, máu chảy từ đồng tử, rơi từng giọt lên mặt cô dâu trong ảnh và bức ảnh đang hút máu.
Chú rể khóc càng nhiều, bức ảnh cô dâu càng sống động.
“Anh đến tìm tôi là đã tìm được cô dâu sao?”
Chú rể giơ bức ảnh: “Nếu anh tìm được cô ấy, xin trả cô ấy lại cho tôi.”
“Tôi đang tìm giúp anh.”
Thẩm Tư Niên dời mắt khỏi bức ảnh cưới quỷ dị, anh ta lấy can đảm vỗ vai chú rể: “Anh em, chúng ta đều là đàn ông, tôi hiểu được nỗi đau mất người yêu. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cô dâu về!”

Nhờ lời hứa, thái độ chú rể với Thẩm Tư Niên lập tức tốt hơn nhiều, còn đặc biệt rót cho anh ta cốc nước.
Vì Thẩm Tư Niên không ở lại cổng làng qua đêm nên không biết quy tắc về nước.
【Nước là thứ thiêng liêng và tinh khiết.】
Thẩm Tư Niên không biết, anh ta chỉ l**m đôi môi khô khốc, không đụng vào cốc nước.
Chú rể buồn bã: “Sao người đa tình luôn có nhiều phiền muộn chứ?”
Thẩm Tư Niên thừa thắng trò chuyện với chú rể.
Khoảng mười phút sau.
Thẩm Tư Niên thấy không khí đã đủ, anh ta lộ vẻ khổ não, thở dài một hơi: “Anh em, không giấu gì anh, tôi và bạn gái có chút hiểu lầm, đã cãi nhau. Tôi muốn dỗ cô ấy nhưng không biết chuẩn bị quà gì. Anh biết trong làng này có chỗ nào trồng hoa đỏ không? Tôi muốn hái vài bông tặng cô ấy.”
Chú rể nhìn chằm chằm Thẩm Tây Đồng sau lưng Thẩm Tư Niên: “Anh có mấy bạn gái?”
“Ờ… một người.”
Trước đây chú rể đã gặp Tô Thanh Ngư, giờ lại thấy Thẩm Tây Đồng, khó trách sẽ hỏi vậy.
“Trên núi không trồng hoa nhưng tôi nghe nói gánh hát mới đến có cô nương hát kịch thích đeo hoa đỏ, anh có thể hỏi cô ta xem, biết đâu cô ta sẵn lòng giúp.”
“Cảm ơn!”
Có được manh mối, Thẩm Tư Niên cần xuống núi.
Sau khi quỷ dị hồi sinh, vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn.
Thật ra, nếu quy tắc không nhắc đến bạn gái, Thẩm Tư Niên sẽ không làm khó Tô Thanh Ngư.
Anh ta thấy Tô Thanh Ngư là một cô gái nhỏ, tuy tính cách không dễ gần nhưng dũng cảm vượt phó bản đã rất tốt rồi.
Cùng là con người, anh ta không giúp cô nhưng cũng không cố ý hại.
Nhưng trong tình hình hiện tại, quy tắc yêu cầu anh ta tìm đồ cưới đỏ và hoa đỏ để Tô Thanh Ngư mặc.

Vì bản thân, Thẩm Tư Niên chỉ có thể làm vậy.
Anh ta mơ hồ cảm nhận được, trong phó bản này, anh ta và Tô Thanh Ngư tồn tại trong mối quan hệ cạnh tranh.
Quan niệm của anh ta luôn là: bảo vệ mình trước rồi mới đến người khác.
Nghĩ vậy, ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Tư Niên lộ tia kiên quyết tàn nhẫn.
Anh ta thì thầm.
“Cô đừng trách tôi. Có trách thì trách phó bản nhé.”
Trên con đường mòn quanh co giữa núi.
“Ắt xì! Ắt xì xì!”
Tô Thanh Ngư rời khỏi gánh hát, xoa mũi đỏ: “Hắt xì liên tục, tên khốn nào nói xấu sau lưng mình chứ?”
Vô Tâm vô cảm đáp: “Là mẹ cô buồn vì cô không về nhà, là Văn Tuyết Trà bị cô lừa, là Lạc Tử Huyên bực vì cô không trả lời tin nhắn, là giáo viên Ngữ văn cô phụ lòng…”
Tô Thanh Ngư vội ngăn: “Dừng dừng dừng! Anh đừng liệt kê hết người tôi đắc tội!”
Khi rời gánh hát, Tô Thanh Ngư đã chào Hoàng Tiên Nhi, nhờ gã nhắn với Hoa Mộc Cẩn thay mình, giải thích lý do rời đi, tránh làm cô ta tức giận.
Không tin người phụ nữ cài hoa đỏ.
Không có nghĩa là trở mặt ngay với cô ta.
Vì trên núi không có sóng, Tô Thanh Ngư cầm điện thoại, định vào khu rừng gần đó xem.
Nắng không lọt vào rừng hòe, cành cây đan chặt che kín bầu trời, khe hở giữa cây đầy bóng tối, tầng tầng lớp lớp, u ám tĩnh lặng.
Đang đứng ở lối vào rừng, Tô Thanh Ngư gửi định vị cho mình.
Để tránh lạc trong rừng.
Vùng ngoại vi rừng có dày đặc dấu chân dân làng.
Đi sâu vào, lá khô trên đất lẫn mùi đất ẩm.
Dấu chân người biến mất.
Thay vào đó là dấu móng tam giác của dê.
Điều mười sáu quy tắc【Làng Công Dương】.
【Trong rừng có nhiều động vật nhỏ, đừng làm hại con non, nếu không cha mẹ chúng sẽ nổi giận.】
Tô Thanh Ngư bật chế độ chụp đêm trên điện thoại.
Bước chân giẫm lá khô phát ra tiếng vỡ vụn.
Trong bóng tối, cô thấy một con dê có con mắt đỏ rực lao về phía mình.
Quy tắc cấm cô làm hại thú non.
Không được đánh trả.
Vậy chỉ còn một cách—chạy!
Vẫn chưa khám phá rừng xong, tất nhiên Tô Thanh Ngư không quay lại.
Cô ôm thân cây, thoăn thoắt trèo lên cây hòe lớn.
Dê mắt đỏ vẫn là dê, dê không biết trèo cây.
Ai ngờ dê con dựng sừng nhọn, dùng móng cào đất rồi lao mạnh vào thân cây.
“Duang—”
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 113: Làng Công Dương (25)



Tô Thanh Ngư ôm chặt cây hòe già như con gấu túi, vỏ cây thô ráp, vân gỗ lồi lõm cọ đau lòng bàn tay.

Cô nắm chặt điện thoại, giữ nguồn sáng, treo mình trên cây.

Điều thứ mười một quy tắc【Làng Công Dương】.

【Đừng ngoảnh đầu, sau lưng chị không có ai.】

Càng vào sâu rừng hòe càng tối đen.

Cô phải cầm nguồn sáng mới được coi là ở trong ánh sáng.

Nếu không có ánh sáng cô không thể ngoảnh đầu, chỉ được đi tới trước.

Trời biết sẽ đi đến chỗ nào.

Nhìn dê con tức giận dưới gốc cây, vẻ mặt cô nghiêm nghị.

Cả làng không thấy con dê nào.

Chỉ trong rừng mới thấy loài này.

Mắt con dê này đỏ rực, màu sắc đậm như máu đông.

Chó đen được nuôi trong nhà, không mang theo.

Vô Tâm đứng dưới cây, con dê đực giận dữ phì hơi vào anh, móng giậm đất phát ra âm thanh kỳ lạ nhưng thực tế không tấn công.

Dê không nhận tiền âm phủ, rải tiền cũng không khiến nó rời đi.

Tô Thanh Ngư nói với Vô Tâm dưới cây: “Anh đi tìm ít cỏ cho nó ăn, dụ nó đi, đừng làm nó bị thương.”

Vô Tâm không do dự xoay người tìm bụi cỏ.

Động tác của anh nhanh như chớp đen.

Tô Thanh Ngư khẽ thở phào.

Điều thứ mười bảy【Quy tắc làng Công Dương】, cũng là điều cuối.

【Công Dương không thể cứu chuộc.】

Câu này rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Công Dương là dê đực hay ngôi làng?

Tô Thanh Ngư nhớ dân trên đỉnh núi khi ăn ở nhà ăn tập thể chỉ ăn thứ cháo xanh.

Giờ nghĩ lại, cháo xanh ấy rất giống cỏ.

Cứ như nhai nát cỏ rồi trộn nhuyễn, cho vào nồi nấu.

Một bàn đầy món ăn, giữa bàn là thịt ba chỉ thơm nức nhưng dân làng chỉ chăm chăm vào cháo xanh như thể đó mới là sơn hào hải vị.

Tô Thanh Ngư từng quan sát, dân ở cổng làng bình thường hơn, họ ăn thức ăn thông thường.

Từ đó có thể suy ra dân trên đỉnh núi gần như đã biến thành quỷ dị, mức độ ô nhiễm vượt xa dân cổng làng.

Hơn nữa, dân đỉnh núi chỉ có người già và thanh niên, không có trẻ con.

Nếu những dân làng đó là dê, vậy thì…

Tô Thanh Ngư nhìn dê đực con dưới gốc cây, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu.

Cô đang trầm tư, Vô Tâm cầm bó cỏ tươi trở lại.

Anh nắm cỏ, chìa tay, cố thu hút con dê.

“Chụt chụt chụt chụt—”

Tô Thanh Ngư câm nín: “Đó là tiếng gọi chó.”

Vô Tâm bắt chước tiếng dê: “Bê bê bê—”

Con dê núi thấy cỏ, thái độ dịu đi, nó chạy đến bên Vô Tâm, nhai cỏ trong tay anh.

Vô Tâm đặt cỏ xuống đất.

Con dê ngoan ngoãn cúi đầu ăn, hoàn toàn không hề để ý Tô Thanh Ngư đã lén trèo xuống cây.

Cô không nói, chỉ ra hiệu hướng rút lui cho Vô Tâm.

Thoát khỏi con dê đực.

Tô Thanh Ngư tiếp tục thăm dò rừng hòe.

Sâu trong rừng, không khí ẩm ướt, hôi thối, lẫn mùi mục nát và lạnh lẽo.

Nhiều cây hòe bị chặt đứt thô bạo, gốc cây gãy còn dính vỏ, nhìn mà giật mình.

Làng Công Dương cổ xưa khép kín, không có máy móc hiện đại, vậy những cây hòe to thế này được vận chuyển ra khỏi rừng sâu kiểu gì?

“Hòe là quỷ trong các loài cây, cây bị chặt, giờ gỗ biến mất, chỉ còn lại…”

Thứ còn lại không cần nói cũng hiểu.

Tô Thanh Ngư cảm thấy hơi lạnh sau lưng ngày càng nặng như có đôi mắt vô hình đang âm thầm quan sát họ.

Vô Tâm dừng bước, anh có vẻ không muốn tiến lên.

Tô Thanh Ngư hỏi: “Sao vậy?”

Vô Tâm chỉ về phía trước, chẳng biết từ lúc nào ở đó xuất hiện gần trăm con dê núi con, mắt chúng đỏ rực, thân trốn sau gốc cây và bụi gai, rình rập Tô Thanh Ngư.

Điều thứ chín【Quy tắc làng Công Dương】.

【Trên núi không có sóng, cổng làng có sóng, sóng có thể giúp bạn tìm thứ cần thiết. Cẩn thận dùng camera điện thoại, ống kính chụp được thứ mắt thường không thấy, nhớ tắt âm, động vật trong rừng rất nhạy với tiếng động.】

Tô Thanh Ngư lấy điện thoại chụp ảnh đàn dê con.

Ngón tay hơi run, cô không kìm được hít một hơi lạnh.

Trong ảnh đâu phải dê, rõ ràng là từng đứa trẻ.

Đám trẻ trong ảnh vô cảm nhưng mắt mở to, ánh đỏ rực nhảy múa trong đồng tử.

Hình dáng chúng mờ ảo, cứ thế lặng lẽ đứng đó.

Giả thuyết được xác nhận, Tô Thanh Ngư nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần năm giờ chiều.

Trong làng trời tối sớm.

“Chúng ta đi thôi.”

Tô Thanh Ngư và Vô Tâm quay lại đường cũ.

Rừng cây quỷ dị này, vòng đi vòng lại lại về gần cây hòe già bị chặt ngang.

Tô Thanh Ngư dùng thẻ cống phẩm, lấy ra một bộ áo lụa, cô xé thành từng dải, buộc lên cây làm dấu.

Nhưng đi một vòng, cô lại thấy dấu mình làm.

Tô Thanh Ngư dùng điện thoại chụp mặt đất.

Trong ảnh xuất hiện tóc đen.

Cô nhớ ra, khi chú rể dẫn họ đến từ đường nhà họ Lý tìm cô dâu, trên đất cũng có tóc đen dẫn đường.

Vừa đi vừa chụp.

Theo tóc đen, họ cuối cùng thoát khỏi rừng hòe.

Lúc này mặt trời vừa lặn.

Sân khấu vẫn ở cổng làng, chỗ hát không còn ai nhưng hậu trường vọng ra tiếng thì thầm như gọi người qua đường vào.

Tô Thanh Ngư coi như không nghe thấy.

Đêm nay lũ chó yên tĩnh khác thường.

Tô Thanh Ngư đến nhà người phụ nữ trẻ từng tá túc, lịch sự gõ cửa.

Người phụ nữ mở cửa, thấy Tô Thanh Ngư, cô ta ngẩn ra, dường như hơi bất ngờ: “Cô không vào rừng sao? Tôi tận mắt thấy cô vào đó.”

“Đúng, tôi vào rồi ra.”

Tô Thanh Ngư nhàn nhạt liếc cô ta.

Làng tuy nhỏ nhưng cô đến gánh hát trước rồi mới vào rừng hòe.

Người phụ nữ biết rõ hành tung của cô như vậy, chỉ có thể chứng minh cô ta đang theo dõi cô.

“Không thể nào, sao có thể bình an ra ngoài được? Hôm nay lại có thứ lên núi.”

“Cho tôi vào trước được không?”

Trời đã tối, Tô Thanh Ngư không muốn nán ngoài nhà.

May mà người phụ nữ kia giữ lời hứa, nghiêng người để Tô Thanh Ngư và Vô Tâm vào.

Trên bàn có khúc xương lớn.

Con chó đen già được ôm từ từ đường đang uống nước, sau một ngày nghỉ ngơi, tinh thần đã khá hơn nhiều.

Tô Thanh Ngư hỏi: “Cô vừa nói ‘lại có thứ lên núi’ là ý gì?”

Người phụ nữ cài then cửa, đóng cửa sổ, trong mắt lóe lên bất an, hơi thở gấp gáp: “Ban đêm sẽ có vài thứ trông giống người bước ra từ rừng, tuy chúng đi bằng hai chân nhưng không phải người.”
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 114: Làng Công Dương (26)



Tô Thanh Ngư cần xác minh suy đoán của mình: “Tối nay có bao nhiêu thứ bước ra từ trong rừng?”

Người phụ nữ trẻ trả lời thành thật: “Một.”

Tô Thanh Ngư suy đoán, nhiều dân trên đỉnh núi có thể là dê núi hóa thành.

Họ giấu con non trong rừng hòe ở cổng làng, đợi chúng lớn lên hóa thành người, tự về đỉnh núi.

Lúc trước bà Trương dẫn họ lên núi từng nhắc, sau khi đêm xuống, nếu không có người dẫn đường đừng tùy tiện lên xuống núi.

Lý do là vì trong quá trình từ dê thành người, con non cực kỳ hung bạo.

Khi rời rừng chúng sẽ lập tức lên núi. Nếu người thử thách chạm trán, kết cục rất có thể là bị xé nát.

Con dê non hung dữ gặp hôm nay rất có thể là “dân làng” lên núi đêm nay, do trạng thái không ổn định nên mới tấn công.

So với con đơn độc đó, những con dê non khác trong rừng hòe không chủ động tấn công.

Chúng không tấn công vì vẫn chưa đủ tuổi để được hóa người.

Điều mười sáu quy tắc【Làng Công Dương】.

【Trong rừng có nhiều động vật nhỏ, đừng làm hại con non, nếu không cha mẹ chúng sẽ nổi giận.】

“Cha mẹ” ở đây chính là dân làng trên đỉnh núi.

Nửa sau điều mười bốn quy tắc【Làng Công Dương】.

【Đừng ăn thức ăn màu xanh, đừng ăn sản phẩm từ sữa, chị khác với dân làng, chị chỉ là khách, hãy nhớ đường về nhà.】

Từ được dùng là “dân làng”.

Không chỉ đỉnh núi có “dân làng”, cổng làng cũng có.

Tô Thanh Ngư khác với dân làng, cô là người, dân làng là thứ khác.

Nghĩ đến đây, Tô Thanh Ngư liếc người phụ nữ trẻ đầy ẩn ý.

Người phụ nữ có ngũ quan bình thường, mũi tròn dẹt, mặt lốm đốm tàn nhang nhưng ánh mắt dịu dàng, đặc biệt đôi mắt ươn ướt.

Trông bình thường, ăn uống cũng bình thường.

Là thứ gì đây?

Một đêm bình an, bát nước đầu giường không xê dịch, nước không vơi.

Sáng ra, người phụ nữ trẻ đã dậy sớm, cô ta dắt chó đen nhà mình ra ngoài, tiện hỏi Tô Thanh Ngư: “Có cần tôi dắt chó giúp cô không?”

Tô Thanh Ngư hoạt động cổ tay, nhẹ nhàng từ chối: “Không cần phiền, hôm nay tôi dắt chó đi ra ngoài.”

Người phụ nữ gật đầu.

Tô Thanh Ngư ngạc nhiên hỏi: “Cô dắt chó ra ngoài không buộc dây sao?”

Người phụ nữ lại khó chịu đáp: “Dây thắt cổ khó chịu lắm.”

Nói xong cô ta rời đi.

Tô Thanh Ngư để ý bát xương lớn trên bàn đã biến mất.

Nhà dân không có tủ lạnh.

Một bát xương lớn thế, một người phụ nữ có thể ăn hết sao?

Tô Thanh Ngư day thái dương rồi bước ra khỏi nhà.

Hôm nay gánh hát vẫn náo nhiệt, đánh trống gõ chiêng, thu hút nhiều dân làng dừng xem.

Nhưng dân làng không mua vé vào, họ chỉ vây ngoài cửa nghe hát.

Hoàng Tiên Nhi cầm vé len qua đám đông, mặt cười rạng rỡ, vẫy tay với Tô Thanh Ngư: “Chị ơi, nhìn ở đây!”

Tô Thanh Ngư dắt chó đến, ai ngờ Hoàng Tiên Nhi hoảng sợ lùi lại, gã hét lên: “Cô… sao lại dắt thứ này tới?!”

“Dắt đi dạo, anh sợ chó à?”

Hoàng Tiên Nhi sợ đến mặt mày méo mó, lớp phấn dày trên mặt rơi lả tả, vung tay hoảng loạn: “Nhanh! Cô mau dắt thứ xui xẻo này đi!”

Chồn vàng sợ chó.

Tô Thanh Ngư cười, đưa dây dắt chó cho Vô Tâm.

Chồn vàng nhỏ mọn, thù dai, quy tắc nhắc phải cho chim ăn chồn vàng, Tô Thanh Ngư không định chọc giận gã.

Chó được dắt đi, Hoàng Tiên Nhi mới bình tĩnh, gã vỗ ngực, sợ hãi nói: “Chị gái tốt, sao chị lại nuôi chó, còn không bằng nuôi hai con dê.”

Tô Thanh Ngư cười: “Ai nuôi dê làm thú cưng chứ?”

“Dê con béo mũm, thịt mềm…”

Hoàng Tiên Nhi chảy cả nước miếng, nhưng từ hậu trường vang lên tiếng quát, không rõ nói gì, chỉ biết giọng hung dữ, thô bạo cắt ngang lời gã.

Mắt gã đảo lia lịa, mặt thoáng hiện vẻ oán độc rồi miễn cưỡng đổi chủ đề, nói nhanh như hoàn thành nhiệm vụ: “Chị Mộc Cẩn bảo tôi đưa thêm vài vé xem kịch cho chị, chị cầm lấy. Chỉ cần có chị Mộc Cẩn, sau này chị đến xem kịch miễn phí. Chị ấy còn nói, hôm qua chị chạy nhanh quá, chị ấy chưa kịp nói chuyện nhiều. Hay tối nay chị ở lại hậu trường đi, ngủ với chị Mộc Cẩn, hai người mặt đối mặt thân thiết, còn có thể trò chuyện về hồi nhỏ.”

Tô Thanh Ngư lắc đầu: “Ôi, tiếc thật, hôm nay tôi phải lên núi, thực sự không có thời gian. Phiền anh nhắn với chị Mộc Cẩn, tôi cảm ơn ý tốt của cô ấy, sau này có cơ hội chúng tôi sẽ từ từ ngồi nói chuyện.”

Ai thèm mặt đối mặt với cô ta!

Hoàng Tiên Nhi bĩu môi: “Đám cưới cũng hủy rồi, chị lên núi làm gì? Chị Mộc Cẩn cô không tốt với chị sao?”

Nói xong, Hoàng Tiên Nhi há to miệng, thọc tay vào họng, hai ngón tay ngoáy bên trong rồi lôi ra một tờ giấy đỏ.

Mắt Tô Thanh Ngư sáng lên.

Là quy tắc!

Hoàng Tiên Nhi khinh bỉ ném tờ giấy xuống đất, lẩm bẩm: “Hôm qua ăn con dê chia ra chẳng được mấy miếng, hôm nay có cơ hội sẽ vào rừng săn thêm vài con.”

Đợi Hoàng Tiên Nhi đi, Tô Thanh Ngư cúi xuống nhặt tờ giấy.

Giấy dính đầy nước bọt và chất nhầy.

Tô Thanh Ngư dùng áo lụa từ thẻ cống phẩm làm khăn, cách lớp vải mở tờ giấy.

【Cấp C: Thuyết phục bầu gánh, gia nhập gánh hát, hoàn thành lưu diễn cùng gánh, rời làng Công Dương.】

Rõ ràng đây là cách rời phó bản bằng việc gia nhập phó bản mới.

Giờ chỉ còn thiếu quy tắc thông quan cấp A chưa tìm được.

Khi Tô Thanh Ngư dắt chó lên núi, đúng lúc gặp Thẩm Tư Niên đi xuống.

Anh ta nhìn thấy con chó của Tô Thanh Ngư rồi nghe hệ thống nhắc nhở, bước tới chặn đường cô: “Cô Tô, cô đợi chút.”

“Có việc gì sao?”

Nếu không có gì, tốt nhất nhường đường.

Trong phó bản, càng ở lâu càng nguy hiểm, Tô Thanh Ngư cần tranh thủ tìm manh mối và xác định cách thông quan.

Thẩm Tư Niên thẳng thắn nói: “Con chó này chúng ta cùng tìm được, hôm nay tôi mượn dùng một ngày được không? Thế này đi, mỗi người chúng ta một ngày, luân phiên dùng, cũng coi như công bằng.”

“Dưới làng nhiều nhà nuôi chó…”

Thẩm Tư Niên nghiêm túc ngắt lời Tô Thanh Ngư: “Dù trong phó bản nhưng tôi tuyệt đối không làm chuyện trộm gà bắt chó.”

“Tôi nói là mượn, không phải trộm.”

Thấy Phật là do tâm Phật.

Tô Thanh Ngư vẫn chưa nói xong, Thẩm Tư Niên đã bảo là trộm, chứng tỏ anh ta vốn có ý nghĩ đó.

Thẩm Tư Niên nhếch mép, cũng không tranh cãi.

Hai người chia tay không vui vẻ, Tô Thanh Ngư lên núi, đến ngã rẽ cô thấy hai con đường khác nhau.

Không phải chỉ có một đường lên núi sao?

Ngã rẽ này xuất hiện từ khi nào?
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 115: Làng Công Dương (27)



Hai con đường núi, một rẽ trái phía trước, một rẽ phải phía trước.
Đường bên trái quanh co không thấy điểm cuối, tĩnh lặng đáng sợ như thể gió cũng không dám thổi qua.
Đường bên phải sáng sủa hơn, hai bên nở đầy hoa hồng phấn, đung đưa theo gió nhẹ.
Cả hai đường đều không có người.
Tô Thanh Ngư lúng túng, rốt cuộc đường nào mới dẫn lên núi?
Con chó đen sủa về phía bên trái, nó kéo vạt váy cô, ra hiệu cô đi đường trái.
Điều thứ năm quy tắc【Làng Công Dương】:
【Trong từ đường có nuôi một con chó đen, nó sẽ bảo vệ bạn, trừ khi bất đắc dĩ, đừng dễ dàng bỏ nó.】
Theo quy tắc, chó đen là vật đáng tin.
Tô Thanh Ngư theo chó đen, bước vào con đường núi bên trái.
Lựa chọn đúng, cô thuận lợi lên núi.
Tô Thanh Ngư đi tìm chú rể trước, về cô dâu Lý Na Na, anh ta chắc chắn biết nhiều manh mối.
Cô thấy mình cần nói chuyện với anh ta.
Nhà chú rể là một trong số ít ngôi nhà khang trang trong làng xây bằng gạch ngói, chân tường phủ rêu xanh, ngói đen trên mái lấp lánh.
Tô Thanh Ngư gõ cửa, mặt chú rể trắng bệch ra mở cửa.
Thấy Tô Thanh Ngư, khuôn mặt cứng nhắc của anh ta lộ chút vui mừng.
“Chị họ của Na Na à, mau vào nhà.”
Tô Thanh Ngư bước vào nhà chú rể, bên trong là lò than đang cháy, ánh lửa đỏ đậm chậm rãi thiêu đốt than đen nhưng trong phòng vẫn lạnh lẽo.
Xà nhà trên trần là gỗ.
Tô Thanh Ngư nhận ra đó là gỗ hòe.
Thông thường dân làng xây nhà kiêng dùng gỗ hòe và liễu làm xà.
Vì cây hòe thường trồng cạnh ngôi mộ.
Nhưng nhà chú rể lại dùng rất nhiều gỗ hòe.
Tô Thanh Ngư lại nhớ đến rừng hòe cạnh cổng làng, sâu bên trong có nhiều cây hòe bị đốn.
Lẽ nào những cây hòe đó được kéo l*n đ*nh núi làm nhà?
Chú rể mời họ ngồi xuống.
Anh ta lấy từ tủ một chai nước màu xanh rồi rót vào ly, bưng ra.
“Khát rồi nhỉ? Uống chút nước đi.”
Tô Thanh Ngư nhận ly, cầm trong tay, không uống.
Vô Tâm cầm lấy, đưa lên môi uống cạn.
Uống xong anh l**m môi như chưa đã, thịt bên trong lỗ ngực dường như đập mạnh hơn, đầy hứng khởi.
Vô Tâm giơ ly rỗng: “Cho thêm ly nữa.”
Tô Thanh Ngư lập tức đưa ly của mình cho Vô Tâm.
Chú rể tỏ vẻ không vui, anh ta nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư: “Đây là cho cô, cô không uống à?”
Tô Thanh Ngư lắc đầu: “Tôi không khát.”
Hiện tại đã biết rằng quỷ dị có thể uống nước xanh và nước xanh là món ngon với chúng.
Chú rể ngồi trên ghế cạnh bàn, khuôn mặt xanh trắng đầy đau buồn: “Các người đến tìm tôi là đã tìm được cô dâu sao?”
“Na Na là em họ tôi, hồi nhỏ tôi và em ấy là bạn thân, thường chơi cùng nhau. Nghe tin em ấy sắp cưới, tôi thật lòng cảm thấy vui cho hai người. Vốn là chuyện vui, ai ngờ thành bi kịch. Anh yên tâm, tôi hứa sẽ tìm Na Na về nguyên vẹn…”
Vai Tô Thanh Ngư khẽ run, hai tay nắm chặt, mắt ngấn lệ như cảm thấy đau lòng vì chuyện này.
Ánh mắt chú rể lóe lên tia kỳ lạ, giọng anh ta đầy nghi ngờ và dò xét: “Cô còn nhớ chuyện hồi nhỏ sao?”
Tô Thanh Ngư khẽ cắn môi: “Vẫn nhớ năm đó cùng nhau đi tìm khu vườn bí mật, chìa khóa vàng có thể mở khu vườn… À, anh biết chìa khóa vàng ở đâu không? Tôi muốn đến khu vườn bí mật lần nữa, ở đó có kỷ niệm đẹp của tôi và Na Na.”
Điều thứ mười ba quy tắc【Làng Công Dương】.
【Tìm được chìa khóa vàng, chìa khóa vàng mở được khu vườn bí mật, bản đồ kho báu đang mục nát, tìm được bản đồ sẽ tìm được cô dâu, phải nhanh, phải nhanh!】
Tô Thanh Ngư phải nhanh chóng tìm được chìa khóa vàng.
Chú rể như nhớ ra gì đó, anh ta vỗ đầu mình rồi lẩm bẩm trong miệng: “Na Na từng nói có một món quà quan trọng dặn tôi phải giao cho cô.”
Nói xong chú rể vén chăn, chui cả người xuống gầm giường tìm đồ.
Tô Thanh Ngư thấy giường gỗ cũng làm từ gỗ hòe.
Vô Tâm có vẻ hơi đói, anh nhìn chú rể, trong đôi mắt đen ánh lên vẻ thèm ăn.
Cơn thèm ăn vô tận.
Dạ dày anh như hố đen, chỉ có ăn liên tục mới có chút bình yên tạm thời.
Tô Thanh Ngư vội xoa dịu: “Ra khỏi phó bản tôi sẽ đãi anh một bữa lớn. Trong làng có vài người là NPC quan trọng, nếu anh ăn hết chúng, manh mối của tôi sẽ đứt.”
“Tôi sẽ không làm vậy.”
Khi Vô Tâm trở thành “bạn trai” của Tô Thanh Ngư, anh cũng bị ràng buộc bởi quy tắc tương ứng.
Chú rể lôi từ gầm giường một hộp gỗ nhỏ.
Mặt hộp phủ đầy bụi như để đó rất lâu không ai động đến.
Chú rể đưa hộp cho Tô Thanh Ngư: “Đây là thứ đó, cô giữ cẩn thận.”
Tô Thanh Ngư nhận hộp, không mở trước mặt chú rể.
Có thể thấy tình cảm giữa chú rể và cô dâu khá tốt.
Nhắc đến cô dâu mất tích, chú rể tỏ ra rất đau buồn.
Chú rể bắt đầu kể chuyện xưa: “Tình cảm của tôi và Na Na trải qua nhiều sóng gió. Ban đầu tôi yêu một cô gái khác, Na Na giúp chúng tôi che giấu. Nhưng sau đó cô gái kia rời làng, vứt bỏ tôi. Tôi suy sụp cả năm, may nhờ Na Na ở bên giúp tôi vượt qua bóng tối thất tình, bắt đầu lại cuộc sống.”

Cô gái khác?
Tô Thanh Ngư nhíu mày: “Cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, cô gái đó là ai?”
Chú rể đứng dậy, mặt lộ nụ cười quái dị, mắt trợn to để lộ những tia máu đỏ như mạng nhện.
Anh ta cười âm u hỏi: “Cô không nhớ sao? Cô không nhớ được à! Nếu không nhớ thì cô không phải chị họ của Na Na!”
Nói xong, anh ta vươn tay định giật lại hộp gỗ trong tay Tô Thanh Ngư.
Tay anh ta như cành hòe khô, may mà Vô Tâm chặn lại giữa chừng.
“Bạn gái tôi nhát gan, xin đừng dọa cô ấy.”
Vô Tâm siết chặt tay chú rể rồi kéo đứt cánh tay anh ta khỏi cơ thể, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.
Tô Thanh Ngư: …
Rời khỏi nhà chú rể, Tô Thanh Ngư nghiêng đầu nhìn Vô Tâm tỏ ra như thể chẳng có chuyện gì, bực bội hỏi: “Quy tắc ràng buộc anh là chỉ khi quỷ dị trong làng tấn công tôi, anh mới được ra tay với chúng đúng không?”
Vô Tâm chậm rãi gật đầu.
“Sao không nói quy tắc của anh cho tôi?”
Vô Tâm nở nụ cười quỷ dị: “Vì giờ cô không phải chủ nhân của tôi, chỉ là bạn gái tôi. Trong quy tắc còn nói không được ăn bạn gái.”
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 116: Làng Công Dương (28)



Nguy hiểm rình rập khắp nơi.

Trong phó bản, người duy nhất có thể tin chỉ có chính mình.

Lời này của Vô Tâm khiến Tô Thanh Ngư tỉnh táo nhận ra, quỷ dị là thứ không có cảm xúc, thứ ràng buộc được chúng chỉ có khế ước và quy tắc.

Cũng nhờ Vô Tâm, chiếc hộp gỗ không bị cướp lại.

Vừa nãy chú rể liên tục dò xét Tô Thanh Ngư, xem rốt cuộc cô có đúng là “chị họ” của Lý Na Na, có còn ký ức thời thơ ấu không.

Tô Thanh Ngư nhận được sự bảo vệ của danh phận “chị họ”, dễ tiếp cận quỷ dị có thân phận đặc biệt và lấy manh mối từ họ hơn Thẩm Tư Niên trong phó bản làng Công Dương.

Nhưng qua phản ứng của Hoa Mộc Cẩn và chú rể Mộc Dương có thể đoán ra, nếu cô không nhập vai tốt thì rất dễ đối mặt nguy cơ chết chóc.

Danh phận là con dao hai lưỡi.

Chú rể đó mất một cánh tay, biểu cảm lại không đổi, cả người trở nên lặng lẽ, gương mặt càng đờ đẫn.

Vết cắt ở tay không chảy máu, anh ta chỉ ngồi xa Vô Tâm hơn.

Chú rể tự nói cứ như vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra: “Na Na nói hai người đã lâu không liên lạc, cô lớn hơn Na Na một khóa, học xong cấp ba thì đi du học. Lần này cưới cô ấy gọi cho cô nhưng số điện thoại cũ của cô là số không.”

“Tôi đã nhận được thư mời của hai người.”

Khóe miệng chú rể méo mó nhếch lên, răng như lưỡi dao, cái lưỡi l**m nhẹ môi, phát ra âm thanh bất an: “Chúng tôi không liên lạc được với cô, không gửi cho cô… khục khục khục… thư mời cưới.”

Vậy thư mời này do ai gửi?!

Là ai gọi cô đến làng Công Dương?

Máu trong người Tô Thanh Ngư như đông lại.

Ban đầu vì thư mời đề tên Lý Na Na, tất nhiên Tô Thanh Ngư nghĩ đó là do cô ấy gửi.

Nhưng xét từ quy tắc, quy tắc trên thư mời mâu thuẫn với quy tắc Lý Na Na viết sau lưng cô trong gánh hát.

Đặc biệt là phần liên quan đến hoa đỏ.

Thư mời ghi rằng hoa đỏ tượng trưng cho tái sinh và phước lành.

Lý Na Na viết sau lưng cô là đừng tin người phụ nữ cài hoa đỏ.

Quy tắc thư mời, nửa đầu quy tắc làng Công Dương và nửa dưới có lập trường khác nhau.

Tô Thanh Ngư suy đoán, thư mời đó rất có thể do Hoa Mộc Cẩn gửi.

Mà lập trường Hoa Mộc Cẩn và Lý Na Na đối lập nhau!

Sau khi chia tay chú rể, Tô Thanh Ngư mở hộp gỗ ngoài trời.

Bên trong chính là chìa khóa vàng.

Không tốn chút công sức.

Chìa khóa vàng hình chữ “Y”, Tô Thanh Ngư lập tức liên tưởng đến ngã rẽ trên núi.

Con chó đen sủa điên cuồng, bất an với chìa khóa.

Tô Thanh Ngư quan sát chìa khóa, hỏi Vô Tâm: “Hôm ở gánh hát, quy tắc quỷ dị viết sau lưng tôi có dấu vết ô nhiễm không?”

Vô Tâm lắc đầu.

Không có khế ước ràng buộc, Tô Thanh Ngư không dám chắc lời Vô Tâm nói là thật.

Thế là cô lấy ra hai ngàn đồng âm phủ, hỏi lại: “Anh chắc chắn không bị ô nhiễm chứ?”

“Cô không tin bạn trai mình sao?”

Hiếm thấy Vô Tâm không nhận tiền.

Mắt anh đen kịt, không có lòng trắng, nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư.

Là bạn gái, điều cơ bản là tin tưởng bạn trai.

Vô Tâm không nói quy tắc của anh cho Tô Thanh Ngư, nhưng về cơ bản có thể suy ra quy tắc của anh dựa trên vai trò “bạn trai”.

Nghĩ đến đây, Tô Thanh Ngư cất tiền đi, khoác tay Vô Tâm, dịu dàng: “Dĩ nhiên tôi tin anh mà, suy cho cùng anh là bạn trai tôi.”

Lúc này Vô Tâm mới dời mắt, giọng lạnh lùng, vô cảm: “Tôi là bạn trai cô, sẽ không lừa cô, trừ phi cô không còn tin tôi.”

Ánh mắt Tô Thanh Ngư khẽ động, cô biết chỉ cần mình làm những chuyện một người bạn gái bình thường sẽ làm, Vô Tâm sẽ cùng phe với cô.

Không được sai lầm.

Mỗi bước đi của Tô Thanh Ngư đều đang dẫm trên lưỡi dao.

Mạng sống chỉ có một, không được phép sai.

Tô Thanh Ngư tìm ngã rẽ gặp phải khi lên núi.

Ngã rẽ không biến mất, cứ như cố ý xuất hiện trước mặt cô.

Con chó đen ngồi xổm ở ngã rẽ, nhất quyết không chịu đi tiếp.

Nó thậm chí bắt đầu cắn xé dây dắt.

Xem ra phía bên kia ngã rẽ có thứ cực kỳ bất tường.

Tại ngã rẽ, Tô Thanh Ngư gặp Thẩm Tư Niên cầm hoa đỏ.

Thẩm Tư Niên thấy Tô Thanh Ngư, cầm hoa bước tới, đôi mắt đa tình bẩm sinh của anh ta nhìn cô dịu dàng, quyến luyến.

“Thanh Ngư, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô, phiền cô qua đây một chút.”

Một người bạn gái bình thường nên tin tưởng, gần gũi, quan tâm bạn trai mình.

Và phải giữ lòng trung thành.

Phải nói, Thẩm Tư Niên làm nam chính trong "Kinh Dị Giáng Lâm", dù là ngoại hình hay vóc dáng đều hoàn mỹ, phù hợp với chuẩn mực điển trai của công chúng.

Tô Thanh Ngư lập tức lắc đầu, giữ khoảng cách: “Bạn trai tôi đang ở đây, có gì anh cứ nói trước mặt mọi người.”

Vô Tâm chỉ im lặng đứng bên cạnh nhìn tất cả.

Thẩm Tư Niên nhếch môi, giọng hơi chế giễu: “Một quỷ dị mà thôi, cô đừng quên tôi và cô mới thực sự là đồng loại.”

Đồng loại nhưng không có nghĩa cùng phe.

Tô Thanh Ngư nhìn đóa dâm bụt đỏ rực trên tay Thẩm Tư Niên, lập tức biết lấy hoa này từ Hoa Mộc Cẩn.

Nửa sau quy tắc thứ hai sau thư mời.

【Chị có thể cài hoa đỏ, hoa đỏ tượng trưng cho phước lành và tái sinh.】

Điều thứ mười hai quy tắc【Làng Công Dương】:

【Đừng tin người phụ nữ cài hoa đỏ, cho chim cô ta nuôi ăn chồn vàng, như vậy thì cô ta sẽ mất cánh.】

Kết hợp suy luận trước, Tô Thanh Ngư càng chắc chắn cô và Thẩm Tư Niên có lập trường khác nhau!

Lý Na Na viết sau lưng cô: Huyết thống là sợi dây bền chặt nhất, chị và em rồi sẽ gặp nhau.

So với Hoa Mộc Cẩn, Lý Na Na có thiện ý với Tô Thanh Ngư hơn.

Nếu không cũng sẽ không trực tiếp giao chìa khóa vàng cho cô.

Thẩm Tư Niên không đạt mục đích không bỏ cuộc, anh ta sải bước tiến tới, đóa dâm bụt đỏ trên tay không có lá xanh, tỏa hương gây chóng mặt.

Anh ta có mày kiếm mắt sáng, nháy mắt với Tô Thanh Ngư, thấp giọng nói: “Chúng ta qua kia nói, tôi có chuyện quan trọng về cách thông quan.”

Vừa nói vừa nhét đóa dâm bụt vào trong lòng Tô Thanh Ngư.

Tô Thanh Ngư lập tức bịt mũi, lùi ra sau ba bước rồi liên tiếp xua tay: “Tôi dị ứng phấn hoa, anh tránh xa tôi ra.”

Mặt Thẩm Tư Niên tối sầm.

Người phụ nữ này lại cảnh giác với anh ta đến vậy!

Nhưng khi Thẩm Tư Niên xuống núi, nhận được manh mối quan trọng từ gánh hát, anh ta nhẹ nhàng nói: “Thanh Ngư, tôi biết cô đang tìm khu vườn bí mật thời thơ ấu.”

Và anh ta biết vị trí khu vườn bí mật.
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 117: Làng Công Dương (29)



Cách đây không lâu, khi Thẩm Tư Niên xuống núi đến gánh hát, mượn danh Tô Thanh Ngư để trò chuyện với Hoa Mộc Cẩn.

Anh ta kể với Hoa Mộc Cẩn rằng mình và Tô Thanh Ngư quen nhau ở nước ngoài, hai người yêu nhau sâu đậm, đồng hành nhiều năm.

Giữa chừng vì chút hiểu lầm, họ đành chia tay.

Anh ta luôn muốn cứu vãn tình cảm này nhưng trong thời gian anh ta vắng mặt, Vô Tâm ở bên Tô Thanh Ngư, chăm sóc cô chu đáo khiến cô thay lòng.

Dựng hình tượng si tình, câu chuyện sáo rỗng và ủy mị nhưng Hoa Mộc Cẩn lại thích kiểu này.

Hoa Mộc Cẩn lập tức nép vào lòng anh ta, nói rằng mình trồng cả cánh đồng hoa dâm bụt, những bông hoa có thể giúp anh ta lấy lại tình yêu.

Anh ta mạo hiểm bị ô nhiễm đi hái hoa dâm bụt.

Trong nhà kính, hoa nở rực rỡ, đỏ, tím, trắng, vàng, hồng chen chúc khoe sắc. Thậm chí một bông hoa có nhiều màu cánh tụ lại thành chùm như sản phẩm thí nghiệm quá đà.

Kỳ lạ là những bông hoa này không có lá xanh.

Hương hoa dâm bụt sẽ gây ô nhiễm cho con người.

Thẩm Tư Niên dùng điểm từ hệ thống để đổi “đồ uống đỏ” chống ô nhiễm.

Anh ta chọn những bông dâm bụt đỏ thuần không lẫn màu, làm thành bó hoa.

Qua trò chuyện với Hoa Mộc Cẩn, anh ta còn biết một bí mật: Tô Thanh Ngư, Lý Na Na và Hoa Mộc Cẩn từng là bạn thân thời thơ ấu.

Họ tạo một khu vườn bí mật, mỗi người chôn thứ quý giá nhất thời thơ ấu ở đó, hẹn mười năm sau đào lên.

Hạn mười năm đã qua từ lâu.

Ba người mỗi người một nơi, không ai giữ lời hứa năm xưa.

Hoa Mộc Cẩn nói với Thẩm Tư Niên, nếu anh ta mang đồ trong khu vườn bí mật đến cho cô ta, cô ta sẽ đưa anh ta rời làng Công Dương.

Hơn nữa Thẩm Tư Niên còn biết cách tìm khu vườn bí mật từ Hoa Mộc Cẩn.

Trong lòng Tô Thanh Ngư nhớ lại quy tắc.

Điều thứ mười ba quy tắc【Làng Công Dương】.

【Tìm được chìa khóa vàng, chìa khóa vàng có thể mở khu vườn bí mật. Bản đồ kho báu đang mục nát, tìm được bản đồ kho báu sẽ tìm được cô dâu, phải nhanh, phải nhanh!】

Quy tắc này nhấn mạnh phải nhanh.

Nếu Thẩm Tư Niên thực sự biết vị trí khu vườn bí mật, vậy có anh ta dẫn đường đúng là tiết kiệm được nhiều thời gian.

Nhưng Tô Thanh Ngư có cách hiểu khác về lời thúc giục của quy tắc này.

Đó chính là: Cô không chỉ phải nhanh chóng tìm khu vườn bí mật trước khi bản đồ kho báu mục nát mà còn phải tìm bản đồ trước Thẩm Tư Niên.

Thông tin của Thẩm Tư Niên rất có thể đến từ Hoa Mộc Cẩn.

Bó hoa dâm bụt đỏ anh ta cầm chính là bằng chứng.

Mà lập trường của Hoa Mộc Cẩn khác với Lý Na Na.

Trong phó bản, hai người tồn tại thế đối kháng.

“Tôi đã có đủ thành ý. Từ chối tôi vậy tức là cô muốn trở mặt.”

Giọng Thẩm Tư Niên trầm thấp, vừa đe dọa vừa mập mờ: “Cô nên nghĩ kỹ. Dù sao con gái cần được che chở. Tôi không muốn nhắm vào con gái, nhất là cô gái thông minh như cô.”

Tô Thanh Ngư ra vẻ khó xử nói: “Tất nhiên chúng ta có thể ra kia nói chuyện riêng nhưng tôi bị dị ứng phấn hoa nặng, ngửi nhiều sẽ nổi mụn khắp người. Anh có thể vứt bó hoa đó đi không?”

Thẩm Tư Niên tốn nhiều công sức mới có bó hoa này, đương nhiên không dễ dàng vứt bỏ.

Mục đích của anh ta là cài hoa lên tóc Tô Thanh Ngư.

“Sao cô ghét hoa thế? Tôi không tin chuyện dị ứng phấn hoa. Hay là quy tắc của cô…”

“Không phải.”

Tô Thanh Ngư phủ nhận ngay: “Anh đưa hoa cho Vô Tâm, tôi sẽ đi riêng với anh để nói chuyện.”

Cô không ngu đến mức thảo luận quy tắc với Thẩm Tư Niên.

“Cũng được.”

Thẩm Tư Niên quyết định tạm ổn định Tô Thanh Ngư, như vậy mới giảm được tính cảnh giác của cô, tiện cho việc sau này lừa cô cài hoa đỏ, mặc áo cưới đỏ.

Bàn tay xương trắng của Vô Tâm nâng bó hoa dâm bụt đỏ rực, ngón tay thon dài.

Anh cúi đầu ngửi nhẹ, dường như rất thích hương hoa.

Rồi anh cúi đầu cắn một bông hoa.

Thẩm Tư Niên gầm lên một tiếng: “Hoa của tôi!”

Thẩm Tư Niên hơi mất bình tĩnh, anh ta nghiến răng trừng Tô Thanh Ngư. Đôi mắt vốn chứa tình cảm đầy sự giận dữ: “Thanh Ngư, quản lý quỷ dị của cô đi, anh ta đang phá đồ của tôi! Tôi nghĩ cô sẽ không muốn vì quỷ dị ngu ngốc đó mà phá hỏng quan hệ hợp tác tốt đẹp của chúng ta.”

Tô Thanh Ngư đâu biết Vô Tâm ăn tạp đến vậy.

Trông anh ấy cao gầy nhưng sức ăn lớn bất ngờ.

Mấy ngày trước thấy anh ấy lôi dân làng đi, mổ bụng ăn tươi vì những dân làng đó không quan trọng, Tô Thanh Ngư nhắm một mắt mở một mắt.

Nhưng hôm nay anh không chỉ xé một cánh tay chú rể mà còn ăn cả hoa.

Lẽ nào ăn thịt nhiều quá, cần ăn chút rau để bổ sung vitamin?

Bó hoa xuất hiện vốn đã bất thường, tất nhiên Tô Thanh Ngư không ngu mà giật thẳng từ tay Vô Tâm.

Ăn mất cũng tốt, bớt một mối đe dọa.

Thế là Tô Thanh Ngư khẽ cúi mắt, hàng mi dài như cánh quạt che đôi mắt cô: “Thật xin lỗi, bạn trai tôi thấy anh tặng hoa cho tôi nên ghen rồi. Bó hoa này bao nhiêu tiền, tôi đền đúng giá cho anh.”

Vẫn còn diễn!

Trong lòng Thẩm Tư Niên tràn ngập sự bực bội.

Bó hoa đã bị phá hủy vài bông, Thẩm Tư Niên thấy xót của.

Nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh, khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn Tô Thanh Ngư, nhân cơ hội: “Giờ một bó hoa không rẻ. Hoặc cô đền tôi 520 hoặc… làm bạn gái tôi ba ngày, tôi sẽ bỏ qua.”

“Thật không?”

Trong mắt Thẩm Tư Niên lóe tia sáng, thề thốt: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Cô diễn, anh ta cũng diễn.

Tô Thanh Ngư cười rạng rỡ nhìn Thẩm Tư Niên đầy tự tin: “Tự tin thế cơ à?”

“Phá đồ của tôi rồi, lẽ nào cô không đền sao?”

“Nếu tôi không có đạo đức thì sao?”

“Cô là con gái, sao lại…”

Thẩm Tư Niên cau mày, bị sốc trước sự trơ trẽn của Tô Thanh Ngư.

“Đùa thôi, đừng căng thẳng, tôi chọn cách một.”

Tô Thanh Ngư muốn mua bó hoa dâm bụt để Vô Tâm bổ sung vitamin.

Thấy Tô Thanh Ngư lấy ví, Thẩm Tư Niên lập tức nở nụ cười đắc ý: “Khoan đã, tôi nói là tiền âm phủ. Không có tiền âm phủ thì chọn cách hai đi.”

Tô Thanh Ngư đã đoán được Thẩm Tư Niên sẽ chơi chiêu này, cô cười rút ra sáu trăm đồng âm phủ: “Không cần thối, tôi mua hoa của anh.”

Nụ cười đắc thắng trên mặt Thẩm Tư Niên cứng lại: “Không thể nào, sao cô có nhiều tiền âm phủ thế?”

Ai cũng biết kiếm tiền âm phủ trong phó bản cực kỳ khó.

“Đương nhiên là chăm chỉ làm việc kiếm được.”

Thẩm Tư Niên chắc chắn không tin.

“Giờ có thể dẫn tôi đến khu vườn bí mật chưa?”

Thẩm Tư Niên nhận tiền âm phủ, mặt âm trầm: “Như cô mong muốn.”

Anh ta bước đến trước mặt Vô Tâm, hái một bông dâm bụt, nói với Tô Thanh Ngư: “Giữ làm kỷ niệm, không phiền chứ?”

Tô Thanh Ngư lắc đầu.

Con chó đen già nhất quyết không chịu lên núi, Tô Thanh Ngư đành tháo dây của nó.

“Về chỗ trọ dưới núi đợi tôi.”

Con chó đen như hiểu lời người, vậy mà nó gật đầu.

Con chó này quả nhiên là vật có linh tính.

Theo Thẩm Tư Niên, men theo lối mòn lên núi, hai bên đường có nhiều bốt điện thoại cổ, đó là loại cần thẻ để gọi, từ khi điện thoại di động phổ biến đã hiếm được dùng.

Tô Thanh Ngư cúi đầu nhìn điện thoại, xa làng, máy đã mất sóng.

“Đing đing đing—”

Tiếng chuông vang lên từ bốt điện thoại.

Một cái reo, cả dãy chuông dọc đường đồng loạt vang.
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 118: Làng Công Dương (30)



Con đường núi quanh co dẫn lên, hai bên là những buồng điện thoại đỏ nổi bật và kỳ dị. Buồng điện thoại rất mới, cứ như vừa được quét sơn.
Thẩm Tư Niên bình tĩnh bước vào một buồng, mở cửa, lần lượt nhấc điện thoại.
Đầu bên kia không có âm thanh.
Anh ta nói với Tô Thanh Ngư: “Cô nghe điện thoại bên trái, tôi nghe bên phải. Nếu cô nghe đầu dây kia nói ‘Chúng ta chơi trốn tìm’, cô đồng ý và nói rằng chúng ta sẽ đi tìm cô ấy.”
Tô Thanh Ngư thẳng thắn nói: “Tôi không làm được vì tôi không thể tin anh.”
Thành thật mới là chiêu sát thương.
Thẩm Tư Niên câm nín, anh ta không thể thuyết phục Tô Thanh Ngư vì nếu đổi vai, anh ta cũng không tin đối phương.
Chung quy lại hành động này quá quỷ dị.
“Thôi vậy, để tôi.”
Thẩm Tư Niên gần như bất lực với Tô Thanh Ngư cứng đầu.
Hệ thống trong đầu liên tục phàn nàn về cô.
Thẩm Tư Niên đau đầu.
Tô Thanh Ngư vội.
Cô rất vội, nhưng không quá vội như vậy.
Dù sao thì an toàn là trên hết.
Khi đến cuộc gọi thứ năm, đầu dây kia vang lên tiếng “xẹt xẹt” của dòng điện rồi tiếng cười trong trẻo của một bé gái.
“Chúng ta chơi trốn tìm, các người đến tìm tôi nhé…”
“Được.”
Thẩm Tư Niên cúp máy.
Các buồng điện thoại hai bên lập tức trở nên cũ kỹ, sơn đỏ bong tróc, mạng nhện giăng đầy buồng, vô số giòi trắng bò ra từ ống nghe.
Bầu trời phủ mây đen.
Dù là ban ngày nhưng con đường phía trước tối đen.
“Thẩm Tư Niên, anh nhìn dưới đất.”
Tô Thanh Ngư bật đèn pin, chỉ vào những sợi tóc đen trên mặt đất.
“Đi theo tóc.”
Tô Thanh Ngư gật đầu, chiếc chìa khóa vàng trong túi nóng ran.
Sức bền Thẩm Tư Niên tốt hơn, đôi chân dài bước nhanh, chạy về phía trước.
Những sợi tóc dẫn đến một gò đất thì biến mất.
Cách đó không xa có vài ngôi mộ mọc đầy cỏ dại.
Sau mỗi bia mộ là những bóng người đen mờ đang đứng.
Họ chỉ yên lặng đứng đó, không có âm thanh cũng không cử động.
Tô Thanh Ngư nhắc nhở: “Bên kia có thứ gì đó.”
“Kệ, đào gò đất này trước.”
Tô Thanh Ngư và Thẩm Tư Niên cùng đào gò đất. Vì không có dụng cụ, họ đành bới bằng tay.
Móng tay đầy bùn đất, vài mảnh thủy tinh vỡ trong đất làm xước ngón tay Tô Thanh Ngư.
Đây chỉ là vết thương nhỏ, cô không bận tâm.
Khi bới được lớp đất trên cùng, đột nhiên vô số rắn trườn ra từ bên trong, bất ngờ lao tới cắn họ.
Tốc độ cực nhanh, gần như không thể tránh.
“Nắm bảy tấc rắn!”
Khi Thẩm Tư Niên túm con rắn cắn vào tay mình, vết thương chuyển màu đen tím: “Rắn này có độc!”
“Thật hiểm độc.”
Tay của Tô Thanh Ngư cũng bị cắn.
Cô lập tức hút máu ra rồi bóp chặt mạch máu để ngăn độc lan nhanh.
Vết thương bỏng rát.
Vô Tâm b*p ch*t hết lũ rắn còn lại tiến gần cô.
Khi những con rắn độc tản đi, trong hố lộ ra một chiếc rương sắt lớn.
Trên nắp rương khắc hình ba bé gái nắm tay nhau.
Một bé gái tay trái cầm hoa, tay phải ôm chim.
Một bé gái tay trái cầm bản đồ kho báu, tay phải cầm chìa khóa vàng.
Bé gái còn lại đứng giữa, hai tay nâng áo cưới đỏ.
Rương bị khóa.
Thẩm Tư Niên ngồi bệt xuống đất tựa vào gốc cây, dùng tiền âm phủ vừa lấy từ Tô Thanh Ngư để đổi thuốc giải độc.
Vì Tô Thanh Ngư xử lý vết thương kịp thời, trúng độc không sâu nhưng nửa cánh tay đã mất cảm giác.
“Loài rắn vừa cắn chúng ta là rắn lục tre, cực độc!”
Thẩm Tư Niên uống thuốc giải độc, nghỉ một lúc rồi đứng dậy, cầm bó hoa đến trước mặt Tô Thanh Ngư: “Khó chịu à? Cô nghỉ ngơi bên cạnh trước đi.”
Anh ta lấy rương sắt từ hố, dùng đá đập vỡ ổ khóa rỉ sét.
Một con chim nhỏ vỗ cánh bay khỏi rương.
Quá bất ngờ, không kịp giữ.
Thứ còn lại dưới đáy rương là áo cưới đỏ.
“Ra đây đi, quỷ dị khế ước của ta!”
Thẩm Tư Niên triệu hồi quỷ dị. Sau lưng anh ta xuất hiện cậu em trai từ phó bản 【Ngôi nhà ngọt ngào】 và một quỷ dị lạ.
Quỷ dị đó giống như dân làng này, nửa thân trên là người, nửa dưới là móng dê.
Hai đánh một, Thẩm Tư Niên tự tin.
Vô Tâm chắn trước Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư bình tĩnh hỏi: “Động binh lớn thế này, anh định giết tôi ở đây à?”
Thẩm Tư Niên đắc ý cong môi: “Đừng nói thế, tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật. Cô đã trúng độc, hoàn toàn không cần ra tay. Tôi chỉ thông báo với cô cái rương này thuộc về tôi.”
Tô Thanh Ngư lộ vẻ tức giận, cô chống người định đứng dậy nhưng thử hai lần lại yếu ớt ngồi xuống.
Triệu hồi quỷ dị, không giấu thực lực là cách Thẩm Tư Niên đe dọa Tô Thanh Ngư, ngăn cô dùng Vô Tâm cướp rương.
Anh ta quyết lấy cái rương này.
Tô Thanh Ngư thở dài, bất mãn nói: “Nếu không phải lũ rắn độc bất ngờ xuất hiện, anh chưa chắc là đối thủ của tôi! Thôi, anh với tôi vốn cạnh tranh công bằng, giờ anh thắng rồi, đồ thuộc về anh.”
“Cô cũng biết điều đấy.”
Thẩm Tư Niên lấy áo cưới đỏ trong rương: “Tôi hỏi cô lại lần cuối, cô có muốn làm bạn gái tôi không? Nếu cô đồng ý tôi sẽ cho cô mặc áo cưới đỏ, cài hoa đỏ. Dĩ nhiên tôi cũng sẽ đưa cô rời phó bản này.”
Nếu không có Vô Tâm, Thẩm Tư Niên chắc chắn sẽ nhân lúc Tô Thanh Ngư yếu ớt, ép cô mặc áo cưới đỏ.
Nhưng anh ta kiêng dè Vô Tâm, cũng không muốn tốn tiền âm phủ hay trả giá bằng máu để dùng quỷ dị khế ước, đành dụ dỗ Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư từ chối thẳng thừng: “Không.”
Thẩm Tư Niên cười lạnh: “Không nghe khuyên, vậy cô ở đây chờ chết đi.”
Dù sao anh ta đã lấy được thứ Hoa Mộc Cẩn muốn, có thể rời phó bản rồi.
Nói xong Thẩm Tư Niên cầm đồ bỏ đi.
Khi anh ta rời khỏi, vẻ đau đớn trên mặt Tô Thanh Ngư biến mất.
Cô đứng dậy phủi bụi trên người.
Rắn lục tre tuy độc nhưng mỗi lần cắn lượng độc tiết ra ít, độc tính yếu, hiếm khi gây chết người.

Tô Thanh Ngư kịp thời hút máu độc, hành động không bị hạn chế.
Vừa rồi diễn kịch vì bản đồ kho báu cô cần không ở trong rương.
Chỉ khi đuổi Thẩm Tư Niên đi cô mới tiếp tục tìm.
Dời chiếc rương trống.
Tô Thanh Ngư đào tiếp.
Tay cô chạm vào thứ mềm mại.
Đó là một thi thể thối rữa nặng, úp mặt xuống, tứ chi đã mục nát đầy giòi, gián bò ra từ khắp cơ thể.
Chỉ có mảng da sau lưng vẫn tươi.
Trên đó chi chít hình xăm.
Cô tìm được bản đồ kho báu rồi.
Kìm nén ghê tởm, Tô Thanh Ngư xé mảng da xăm bản đồ từ lưng thi thể.
Cô tìm lại ổ khóa vừa bị Thẩm Tư Niên đập vỡ.
Cô so sánh chìa khóa vàng với ổ khóa, chúng hoàn toàn không khớp.
Quả nhiên như vậy, Tô Thanh Ngư nở nụ cười ranh mãnh.
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 119: Làng Công Dương (31)



Điều thứ mười bốn quy tắc【Làng Công Dương】.
【Tìm được chìa khóa vàng, chìa khóa vàng có thể mở khu vườn bí mật. Bản đồ kho báu đang mục nát, tìm được bản đồ kho báu sẽ tìm được cô dâu, phải nhanh, phải nhanh!】
Quy tắc nói chìa khóa vàng có thể mở khu vườn bí mật.
Nhưng Thẩm Tư Niên bảo Tô Thanh Ngư rằng, cách tìm khu vườn bí mật là nhấc điện thoại trong buồng điện thoại đỏ và chơi trốn tìm với một quỷ dị vô danh.
Cách anh ta nói không có quy tắc nào chứng thực.
Trừ phi trong quy tắc ẩn của Thẩm Tư Niên có điều này.
Nếu không, nếu chỉ vì Hoa Mộc Cẩn nói cách này mà anh ta tin, vậy thì… nụ cười trên môi Tô Thanh Ngư càng sâu.
Quá ngây thơ.
Lời quỷ dị có thể tin nhưng không thể tin hết.
Trong phó bản, thứ thực sự đáng tin chỉ có quy tắc chưa bị ô nhiễm.
Lúc vào ngã rẽ, Tô Thanh Ngư đã cảm nhận chìa khóa vàng trong túi nóng lên.
Tìm được nơi này không phải nhờ trò “trốn tìm” của Thẩm Tư Niên mà vì Tô Thanh Ngư mang theo chìa khóa vàng mở khu vườn bí mật.
Sau khi lấy bản đồ kho báu, Tô Thanh Ngư lại kiểm tra thi thể thối rữa.
Trong bùn đất ẩm ướt, cơ thể từng đầy đặn giờ chỉ còn là vỏ rỗng bị giòi gặm nhấm.
Mùi hôi thối kinh tởm lan tỏa, hòa quyện giữa thịt thối và mùi đất đặc trưng.
Da thi thể đã mất màu, cơ bắp và xương lộ ra trong quá trình phân hủy, xương trắng tương phản với đất đen xung quanh.
Mặt thi thể thối rữa nặng, đã không nhận ra diện mạo.
Nhưng có thể đoán ra từ hình dáng xương là thi thể nam giới trưởng thành.
Cô lấy từ dạ dày thi thể ra một mẩu giấy đỏ.
Là quy tắc thông quan cấp A.
Đến đây, mọi quy tắc thông quan đã được tìm đủ.
Quy tắc thông quan lấy được từ mẹ Lý.
【Cấp S: Tìm toàn bộ cô dâu mất tích và hoàn thành đám cưới.】
Quy tắc thông quan vừa tìm thấy trong dạ dày thi thể.
【Cấp A: Mặc áo cưới đỏ, đóng vai cô dâu cho đến khi nghi thức cưới kết thúc.】
Quy tắc thông quan lấy từ đáy lồng chim ở hậu trường gánh hát.
【Cấp B: Tìm bản đồ kho báu, trên bản đồ có con đường chỉ một người đi qua, theo đường đánh dấu trên bản đồ để rời làng.】
Cách thông quan do Hoàng Tiên Nhi nhổ ra.
【Cấp C: Thuyết phục ông bầu, gia nhập gánh hát, hoàn thành lưu diễn để rời làng Công Dương cùng gánh hát.】
Vô Tâm kiểm tra quy tắc thông quan cho Tô Thanh Ngư, xác nhận chúng không bị ô nhiễm.
Ghép các mảnh giấy rách với nhau, đúng là tạo thành được một tờ giấy đỏ kích cỡ A4 hoàn chỉnh.
Tô Thanh Ngư nhìn chằm chằm cách thông quan cấp A, nhớ đến quy tắc trong đầu.
Nửa đầu điều thứ mười lăm quy tắc【Làng Công Dương】.
【Chỉ cô dâu mới được mặc áo cưới đỏ, hãy giữ lời hứa thời thơ ấu, bạn phải là người đầu tiên.】
Quy tắc này dường như ám chỉ Tô Thanh Ngư nên làm cô dâu.
Hai cách thông quan đầu, dù là tìm cô dâu mất tích hay đóng vai cô dâu đều yêu cầu hoàn thành đám cưới.Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Hai cách sau, một là đi bộ rời làng với rủi ro chưa biết, hai là rõ ràng dẫn đến phó bản khác, không đáng cân nhắc.
Tô Thanh Ngư quan sát bản đồ kho báu. Trên bản đồ có một tuyến đường và vài vòng tròn đỏ.
Tuyến đường là con đường rời làng trong quy tắc thông quan cấp B.
Đường này đi từ núi sau, phải qua một hang động chưa rõ, đến nơi gọi là Hắc Hồ, ở đó có bến tàu, hình như có thể lên thuyền rời đi.
Các vòng tròn đỏ đánh dấu vài địa điểm trong làng.
Mặt sau bản đồ vẽ đầu chú hề.
Biểu tượng chú hề này đã xuất hiện nhiều lần kể từ sau【Trường THPT Sao Mai】.
Tô Thanh Ngư nghi ngờ mình bị nó chú ý đặc biệt.
Cách thông quan đã rõ nhưng Tô Thanh Ngư không chọn rời làng theo tuyến đường trên bản đồ.
Cô chọn tìm các địa điểm được khoanh đỏ trên bản đồ.
Nơi đó rất có thể là chỗ của cô dâu.
Lấy được thứ cần thiết, Tô Thanh Ngư nhìn chiếc rương từng chứa áo cưới đỏ.
Hình ba bé gái trên rương, hai người hai bên rõ ràng tương ứng với Lý Na Na và Hoa Mộc Cẩn.
Còn cô gái giữa nâng áo cưới đỏ trong tay có lẽ là vai Tô Thanh Ngư đang đóng.
“Vô Tâm, mang cái rương trống này xuống.”
Vô Tâm vác rương lên.
Trên đường về, mưa bụi lất phất.
Sương mù phủ núi.
Tô Thanh Ngư thấy trong một buồng điện thoại đỏ có một bé gái mặc váy đang kiễng chân gọi điện.
Cô bé nhỏ con, động tác khó nhọc.
Nơi hoang vu sao có bé gái?
Tô Thanh Ngư dời mắt, bước nhanh rời đi.
“Chơi trốn tìm với em đi!”
Bé gái chặn đầu đường, cầm ống nghe đứt trong tay, nghiêng đầu: “Chị chưa tìm được em… không thể cứ thế rời đi…”
Vì sương mù dày, không thấy rõ mặt cô bé.
Lúc đầu Tô Thanh Ngư không để ý cô bé đó nhưng cô phát hiện mình không thể rời khu vườn bí mật, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Xem ra, không tìm được cô bé thì không thể đi.
Tô Thanh Ngư đành chọn quay lại.
Thời gian đã muộn.
Tô Thanh Ngư nắm chặt chìa khóa vàng nóng ran, thầm nhủ: Lý Na Na, nếu em muốn chị giúp, trước tiên em hãy giúp chị rời khỏi đây.
Không biết có phải lời cầu nguyện của Tô Thanh Ngư có tác dụng không.
Trên mặt đất xuất hiện những sợi tóc đen.
Tóc đan xen kéo dài về phía xa.
Dẫn đến nơi đầy mộ bia vừa nãy.
Vì sau bia mộ có bóng người nên vừa nãy Tô Thanh Ngư mới không dám đến xem.
Cô nhìn Vô Tâm, trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Vô Tâm, với tư cách là bạn trai tôi, anh có yêu tôi không?"

Không có sự ràng buộc của khế ước, cô phải xác nhận sự ảnh hưởng của nhân vật có đủ mạnh hay không mới dám tiến bước.
Vô Tâm trả lời không chút do dự: "Tôi yêu em."
Trên khuôn mặt anh không một chút biểu cảm dư thừa.
Đây chỉ là câu trả lời dựa trên nhân vật mà thôi.
Tô Thanh Ngư tiếp tục hỏi: "Vậy anh có thể đặt tôi lên hàng đầu trong mọi việc, kể cả khi bản thân gặp nguy hiểm không?"
"Tôi sẽ làm vậy, bởi vì tôi là bạn trai của em."
Lúc này Tô Thanh Ngư mới yên tâm, tiến về phía những bóng người mờ ảo kia cùng Vô Tâm.
Từ xa có thể thấy bóng người.

Đến gần bóng người lại biến mất.
Mái tóc dẫn cô đến một ngôi mộ.
Nhổ cỏ dại trên bia mộ, phủi lớp bụi bám trong các rãnh chữ.
Trên đó khắc hai chữ "Tiểu Hồng".
Tô Thanh Ngư bình tĩnh nói: "Tiểu Hồng, chị tìm thấy em rồi."
Cô vừa dứt lời, tiếng cười khúc khích của một cô gái vang lên khắp núi đồi.
"Ha ha ha, chị thắng rồi. Lần này đến lượt em làm ma, đuổi bắt chị đây."
Nói xong, âm thanh đếm ngược rùng rợn vang lên khắp núi rừng.
"100, 99, 98..."
Trong 100 giây, Tô Thanh Ngư phải trốn thoát khỏi nơi này!
 
Back
Top Bottom