Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc

Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 10: Chương 10



Hắn giẫm lên tay nàng, chỉ khi thấy nàng đau đến bật khóc, hắn mới thấy thỏa mãn.

Hắn bắt nàng nghiền mực, rồi đổ cả chậu mực lên người nàng, nhúng bút vào lớp mực ấy để viết chữ, vừa viết vừa cười hả hê.

Hắn bảo nàng dọn cơm, rồi ném thức ăn vào mặt nàng, không cho nàng lau, bắt nàng đứng như thế suốt cả bữa ăn.

Nhìn thấy nhiều đến vậy, ta mới biết một nam nhân có thể bi3n thái đến mức nào.

Ở hậu cung, hắn thất thế.

Ở tiền triều, hắn cũng nổi điên trút giận lung tung.

Trong cơn điên loạn ấy, hắn mạnh tay xử lý mấy vị quyền thần, thu hồi không ít quyền lực vào tay.

Thật ra, những chuyện đó nếu hắn không làm, ta cũng sẽ làm.

Hắn ra tay trước, vậy cũng tốt. Bớt bẩn tay bổn cung.

Sau khi hắn đã trấn áp xong tiền triều, ta mới bắt đầu hành động.

Ta “vô tình” gặp lại Châu Tố Y.

Khi ấy nàng ta đã tiều tụy đến tột cùng, cả người chỉ còn lại da bọc xương.

Nàng ta không màng sống c.h.ế.t nữa rồi.

Thấy ta, không thèm hành lễ.

Ngược lại, nàng ta nở nụ cười mỉa mai, môi nhếch lên đầy khinh thường.

“Các ngươi, đám nữ nhân chốn thâm cung thật khiến người ta thấy ghê tởm.”

“Chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ, mưu mô quỷ kế.”

“Ta đấu không lại các ngươi, nhưng ta vẫn thấy các ngươi bẩn thỉu và đáng khinh.”

Lúc mới nhập cung, Châu Tố Y có bảy phần nhan sắc. Giờ bị dày vò đến mức chỉ còn lại bốn phần.

Nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng rực đến kinh người.

Ta chợt nhớ đến một chứng bệnh: Mắt sáng, mắt lồi, cổ to.

Triệu chứng ấy nàng ta dường như đều có.

Ta hỏi, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng:

“Bổn cung tự thấy chưa từng đắc tội ngươi. Thế nhưng từ lúc ngươi vào cung, ngươi luôn nhằm vào bổn cung từng bước một. Vì sao ngươi lại hận ta đến vậy?”

Nàng ta bật cười lạnh:

“Hừ, vì sao ta phải nói cho ngươi biết?”

Vẻ mặt nàng mang theo nụ cười mờ ám, ánh lên thứ đắc ý kiểu “chúng sinh đều mê muội, chỉ ta sáng suốt”.

Ta nghĩ một lát, rồi gật nhẹ.

Thôi cũng được. Biết thì sao, không biết thì sao?

Chỉ cần nàng ta c.h.ế.t thì chẳng còn bí mật nào nữa cả.

Hồng Trần Vô Định

Ta mỉm cười:

“Không muốn nói thì thôi, tốt nhất là cả đời này mãi mãi đừng nói nữa. Kẻ nào lỡ miệng nói ra… chính là chó.”

Châu Tố Y trợn mắt, nghẹn một hơi ngay cổ họng, lên không được mà xuống cũng chẳng xong. Trông vô cùng khó chịu.

Nàng hừ lạnh một tiếng, quay đầu định bỏ đi.

Ta chậm rãi nói:

“Bổn cung biết, kẻ tư thông với ngươi là ai.”

Châu Tố Y lập tức khựng lại.

“Lại giở trò dơ bẩn bịa đặt để hãm hại người khác. Ta khinh bỉ nhất là loại người như ngươi! Lời của ngươi, ta một chữ cũng không tin.”

Ta chỉ cười.

“Bổn cung nên gọi ngươi là Châu cô nương, hay là Chu cô nương?

Là Châu Tố Y, hay Chu Tố Y?”

Nàng quay đầu, sắc mặt đại biến.

“Ngươi nói nhảm cái gì vậy?”

Ta bật cười:

“Ha ha ha ha, bổn cung vốn chưa dám chắc. Nhưng nhìn phản ứng của ngươi, giờ thì bổn cung quá chắc chắn rồi.”

“Bổn cung nhớ, hoàng hậu triều trước họ Chu. Sau khi tiên triều sụp đổ, hoàng thất bị truy sát, người nhà họ Chu che chở hoàng thất, bỏ tên đổi họ, ẩn cư không xuất hiện nữa.”

“Không ngờ, ngươi lại là người trong hậu tộc tiên triều.”

Châu Tố Y thất sắc, rồi bỗng cười kỳ dị:

“Ngươi trung thành với Lý Thâm như một con chó, nhưng ngươi có biết hắn nói gì về ngươi không?”

“Hắn nói ngươi chỉ có sắc đẹp, đầu óc trống rỗng. Tính cách thì kiêu căng ngạo mạn, lại không tự biết thân phận. Nếu không vì phải lợi dụng nhà ngươi, hắn đến một ngày cũng không muốn nhìn mặt ngươi. Một kẻ như ngươi chỉ đáng để dùng xong rồi vứt.”

“Vậy mà ngươi còn vì hắn mà ra tay với ta sao?”

Bốp!

Ta chẳng thèm suy nghĩ, vung tay tát thẳng vào mặt nàng một cái. Chỉ tiếc chỉ tát được một cái.

Nếu có cơ hội, ta thật muốn tát nàng đến sưng cả mặt như đầu heo.

Giọng ta lạnh như băng tuyết:

“Bệ hạ là phu quân của ta, cũng là quân vương của ta. Ta không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục người đó, kể cả là ngươi.”

Nói xong, ta xoay người rời đi.

Nhưng vừa bước được mấy bước, đầu ta chợt choáng váng, trước mắt tối sầm.

Trước khi ngã xuống, trong rừng trúc âm u có một bóng người lao đến, ôm chặt lấy ta.

“Cửu Phượng! Cửu Phượng!”

“Trẫm sai rồi! Trẫm thật sự sai rồi!”

“Trẫm không nên giữ mãi thành kiến với nàng. Trẫm thật sự đã quá sai rồi.”

【Ta đúng là súc sinh. Tại sao lại vì một nữ nhân phản bội, mà ngược đãi người thật tâm với mình. Ta đáng chết, ta thật đáng chết.】

Giọng của hoàng đế vang lên trong lồ ng ngực.

Ta cuối cùng cũng yên tâm mà ngất đi.

Hoàng đế thật sự đối với Châu Tố Y không giống với người khác.

Ban ngày hắn tra tấn nàng, hành hạ nàng không chút nương tay.

Thế nhưng ban đêm, hắn lại lặng lẽ đi theo, âm thầm đưa nàng trở về căn phòng chật hẹp dành cho cung nữ, rồi mới quay về tẩm cung của mình.

Cũng chính vì biết được thói quen này của hắn, ta mới chờ ở đây.

Không uổng công bao nhiêu ngày tỉ mỉ bố trí.

14

Lần này ta ngất suốt ba ngày.

Đây là liều lượng thuốc ta đã tính toán kỹ.

Ba ngày, đủ để hoàng đế điều tra rõ chân tướng.

Hắn đã tra ra tên thật của Châu Tố Y là Chu Tố Y.

Nàng cùng đám người kia là dư nghiệt của hoàng thất tiền triều, đã ẩn cư ở làng chài suốt mấy chục năm.

Hoàng đế vô tình lạc vào nơi đó, bọn họ bèn cho đây là thời cơ tốt nhất để phục quốc.

Họ muốn lợi dụng Chu Tố Y để trộn lẫn huyết thống hoàng tộc, âm thầm cướp lấy giang sơn, không tốn một binh một tốt.

Ban đầu, Chu Tố Y cũng mang tâm tư như vậy.

Nhưng khi tiến cung rồi, nàng đổi ý.

Nàng không muốn bị đám dư nghiệt kia điều khiển nữa, nàng biết, kết cục của bọn họ chắc chắn là thất bại.

Lúc đó, họ có thể cao chạy xa bay.

Chỉ có nàng một thân một mình c.h.ế.t trong thâm cung.
 
Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 11: Chương 11



Nàng muốn nắm lấy vận mệnh của chính mình.

Còn làm thế nào?

Nàng định chờ xem thời thế, gió thổi chiều nào thì theo chiều đấy.

Nếu hoàng đế mạnh mẽ, nàng sẽ dựa vào hắn đối phó với chúng ta, sinh con, độc chiếm hậu cung, vinh hoa phú quý một đời.

Nếu hậu cung thế lực mạnh mẽ, nàng sẽ nhân cơ hội bỏ cái thai này, diệt hậu họa, lại còn lợi dụng được sự áy náy của hoàng đế để đè ép các phi tần, từ từ trèo lên, ổn định trung cung, rồi mới mang thai lại.

Tính toán thật hoàn mỹ.

Chỉ tiếc, nàng ta không tính được một điều: hoàng đế không còn khả năng sinh con.

Mọi mưu tính đều tan thành mây khói.

Hoàng đế phát điên lên rồi.

Hắn từng tin rằng tình cảm giữa hắn và Chu Tố Y là thật lòng. Không ngờ ngay từ ngày đầu hắn bước vào làng chài, tất cả đã là một màn sắp đặt.

Giờ đây, hắn hận Chu Tố Y đến tận xương tủy.

Càng hận những kẻ dư nghiệt tiền triều, hắn cho người đi tiêu diệt, nhưng chúng sớm đã dọn sạch dấu vết, biến mất không một tiếng động.

Hoàng đế rơi vào trạng thái cuồng nộ.

Nhìn ai cũng chướng mắt.

Quan thần không dám đụng hắn, phi tần không ai dám đến gần.

Chỉ còn Chu Tố Y, trở thành món đồ chơi cho hắn phát ti3t.

Giữa cơn cuồng nộ, hắn thật sự nghĩ ra một kế.

Hắn định phong Chu Tố Y làm hoàng hậu, rồi để nàng ta gửi tín hiệu cho những kẻ kia đến.

Hắn chắc chắn đám người ấy chưa biết nàng ta đã mất thai, nhất định sẽ tới.

Đến lúc đó, hắn sẽ một lưới bắt gọn.

Hắn sợ ta hiểu lầm, đặc biệt đến giải thích.

Đây là lần đầu ta gặp lại hắn sau khi tỉnh lại.

Vài ngày thôi, mà hắn đã gầy đến biến dạng.

“A Phượng, nàng đừng hiểu lầm, trẫm làm vậy là để dẫn rắn ra khỏi hang.”

“Chờ xử lý xong đám dư nghiệt kia, trẫm nhất định bù đắp cho nàng, lập nàng làm hoàng hậu, còn Chu Tố Y tùy nàng xử trí.”

【Có lẽ trẫm thật sự sai rồi. ánh mắt của mẫu hậu quả là sắc bén hơn trẫm nhiều.】

【Nữ nhi thế gia có thể có kiểu cách, nhưng lễ nghĩa liêm sỉ đã khắc sâu vào cốt tủy.】

【Chu Tố Y, ả tiện nhân đó hoàn toàn không thể sánh với A Phượng.】

Ta trầm mặc một lát, suýt nữa thì khuyên hắn: Đừng chỉ nhìn trắng đen.

Có bao giờ ngươi nghĩ rằng ai cũng có mặt tốt và mặt xấu, chỉ là tùy lúc nào mặt nào trỗi dậy mạnh hơn?

Nhưng rồi ta lại thôi.

Bởi ta biết…

Ta và hoàng đế, cả đời này vĩnh viễn không thể ngồi lại trò chuyện thật lòng.

Thế thì cứ để mọi thứ kết thúc ở đây là được rồi.

15

Ngày cử hành lễ sắc phong.

Hoàng đế không cho phép ta tới thúc giục trang điểm.

Chu Tố Y sắc mặt trắng bệch, khoác lên mình bộ hỉ phục rộng thùng thình, cả người như một con rối bị cung nhân điều khiển, tỏa ra một luồng khí tức xám xịt như hoàng hôn lúc buông xuống.

Thấy ta đến, ánh mắt nàng bỗng bừng sáng như thiêu đốt.

“Triệu Cửu Phượng! Ngươi đến để cười nhạo ta sao? Nếu ta cũng có xuất thân và gia thế như ngươi, ta tuyệt đối sẽ không thua!”

“Ta sẽ khiến Lý Thâm quấn lấy ta không rời, khiến ngươi cô độc khốn khổ cả đời trong hậu cung này! Ta chưa thua! Ngươi đừng hòng cười nhạo ta!”

Ta cong môi, cười nhạt:

“Ồ? Ha! Ngươi lầm rồi. Chính vì ngươi xuất thân thấp kém, cho nên mới thắng.”

“Nếu ngươi cũng là một thiên kim thế gia, bệ hạ sẽ vẫn khinh thường ngươi như thường. Với nhan sắc như ngươi, muốn bước chân vào hoàng cung cũng chẳng dễ.”

Trọng sinh một kiếp, ta luôn muốn hiểu rõ tâm tư hoàng đế.

Tại sao hắn lại không ưa nữ nhi thế gia đến như vậy?

Tại sao luôn cho rằng chúng ta là loại người tâm cơ thâm trầm, dã tâm khó lường?

Sau này, một lão cung nữ từng kể ta nghe nguyên nhân.

Khi còn nhỏ, hoàng đế bị chính mẹ ruột của mình — tức Chiêu phi — hà khắc quản thúc.

Bà kỳ vọng vào hắn rất cao.

Chỉ tiếc, hắn tư chất bình thường, chẳng có chỗ nào xuất sắc.

Vì muốn k1ch thích hắn tiến bộ, mẫu phi luôn đem hắn so sánh với con cháu thế gia:

Hôm nay b.ắ.n tên không bằng con trai nhà họ Lý.

Ngày mai viết chữ lại thua con cháu nhà họ Tôn.

Hôm sau đọc sách lại chậm hơn người nhà họ Trịnh…

Suốt những năm thơ ấu và thiếu niên của hắn, đều chìm trong so sánh, thất bại, bị đè ép.

Thế nhưng, vận khí hắn không tệ.

Mẫu phi rất bản lĩnh, một đường bứt phá, đưa hắn lên ngôi cửu ngũ chí tôn.

Điều may mắn hơn cả là: ngay khi hắn vừa đăng cơ, mẫu phi liền qua đời.

Không còn ai khống chế hắn nữa.

Hắn có thể tự do làm theo ý mình, không ai nói hắn “kém cỏi” nữa.

Mà chúng ta, những phi tần do thái hậu tiền triều chọn lựa, phẩm mạo tài đức đều hơn người.

Càng ưu tú, hắn càng tự ti.

Chỉ có đè bẹp chúng ta, nhìn chúng ta ngày ngày xoay quanh hắn, lúc thì tranh sủng, lúc thì suy đoán, mà không thể hiểu nổi làm gì để khiến hắn thỏa mãn.

Cho nên hắn mới coi thường, hạ thấp, đùa bỡn chúng ta.

Hồng Trần Vô Định

Mãi cho đến khi Chu Tố Y xuất hiện. Với hắn, nàng là một liều thuốc giải.

Nàng không hiểu hậu cung, không hiểu đấu đá, không có tài hoa, chỉ biết nương nhờ vào hắn.

Hắn điều khiển được nàng, chi phối được nàng, cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Đôi khi bị nàng chọc giận vài câu, hắn cũng thấy ngọt ngào, bởi vì mọi thứ đều nằm trong tay hắn.

Nếu Chu Tố Y cũng là nữ nhi thế gia như chúng ta.

Hắn sớm đã vứt bỏ nàng như giẻ rách.

Chu Tố Y hai mắt đỏ bừng, môi run lên:

“Triệu Cửu Phượng, ta hận ngươi! Nếu ngươi chết, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc!”

Ta cong môi cười khẽ, đưa tay nhấc cằm Chu Tố Y lên.

“Chu cô nương, ngươi bệnh rồi, đến bổn cung còn nhìn ra được, bệ hạ chẳng lẽ không thấy sao?”

“Người mà ngươi luôn ngày đêm mong nhớ, còn không bằng kẻ mà ngươi căm hận nhất để tâm tới ngươi hơn.”

“Tình yêu như vậy, ngươi còn giữ lại để làm gì?”

“Còn nữa, ngươi hận bổn cung ư? Ngươi có tư cách gì để hận bổn cung?”
 
Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 12: Chương 12 - Hoàn



“Là dư nghiệt tiền triều khiến ngươi mang thai. Là bệ hạ ra lệnh cho ngươi phá thai. Là bệ hạ bỏ rơi ngươi, không đoái hoài gì đến ngươi.”

“Bổn cung duy nhất chỉ làm một việc, là vạch trần thân phận thật của ngươi.”

“Ngươi không dám hận họ, lại dám hận bổn cung. Là vì ngươi hèn yếu, giả nhân giả nghĩa phải không?”

“Ngươi không dám hận kẻ mạnh hơn ngươi, nên chỉ biết dồn hận thù về phía bổn cung, vì tưởng bổn cung dễ bắt nạt.”

“Bởi vì ngươi biết mình yếu đuối và giả dối, nên chỉ dám trút giận lên một nữ nhân khác như bổn cung.”

“Haha, đáng thương thật đấy.”

“Nhưng giờ nói gì cũng vô nghĩa rồi. Sau hôm nay ngươi sẽ phải chết.”

“Trải qua chuyện này, bệ hạ đã nhận ra, người duy nhất đáng tin chính là những nữ nhi thế gia như chúng ta.”

“Ngài ấy sẽ lập bổn cung làm hoàng hậu. Chỉ có bổn cung, mới xứng đứng bên cạnh người đó.”

“Còn ngươi chỉ có cái c.h.ế.t đang chờ đón.”

Chu Tố Y giận dữ lao về phía ta, bị hai bên cung nữ ghì chặt.

“Triệu Cửu Phượng! Ta muốn ngươi chết! Tiện nhân! Ta phải g.i.ế.c ngươi!!!”

Ta ngẩng đầu, nhìn nàng ta bằng ánh mắt đầy thách thức:

“Bổn cung mới là kẻ chiến thắng.”

Nhìn ánh mắt nàng rực lửa như muốn thiêu cháy ta, ta hài lòng rời đi.

Đại lễ sắc phong bắt đầu.

Hoàng đế nắm tay Chu Tố Y, bước lên quảng trường.

Trong đám người, quả nhiên xuất hiện vài kẻ khác biệt.

Bọn họ nước da ngăm đen, là dấu tích của năm tháng mưu sinh nơi sông nước.

Dù mặc áo mới, dáng vẻ cung kính, nhưng vẫn không thể che giấu, lễ nghi là học vội, không phải thứ khắc vào xương cốt như người quý tộc.

Bọn họ nhìn hoàng đế bằng ánh mắt nóng rực, nơi khóe môi còn vương nụ cười khó lường.

Nhạc lẽ vang lên, hoàng đế nhẹ giơ tay.

Đột nhiên, những binh sĩ phía sau nhóm người kia âm thầm rút đao rìu, đồng loạt vung lên.

Máu b.ắ.n tung tóe.

Từng cái đầu lăn lóc rơi xuống đất, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười kỳ dị.

Chu Tố Y phát hoảng, run rẩy hét lớn, lao vào lòng hoàng đế:

“Thâm ca ca! Cứu thiếp!”

Hoàng đế thất thần, bản năng đưa tay đỡ lấy nàng.

Nhưng thứ hắn ôm được ngoài thân thể mềm mại, còn có lưỡi d.a.o lạnh như băng.

Phập!

Máu nhuộm trên mặt Chu Tố Y. Nhưng nàng lại nở một nụ cười rạng rỡ.

Nàng lướt qua hoàng đế, nhìn ta chằm chằm, cười điên dại:

“Ta thắng rồi! Người chiến thắng là ta! Thứ ta không có được, ngươi cũng đừng hòng có!!!”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng trợn tròn mắt.

Thân thể bị mấy lưỡi đao đ.â.m xuyên, nặng nề ngã gục xuống đất.

16

Hoàng đế không chết, nhưng trọng thương.

Hắn biết rõ mình đã đến đại hạn.

Hắn triệu ta và bá quan văn võ đến bên giường bệnh, lần lượt căn dặn hậu sự.

Hắn lập ta làm hoàng hậu. Phong con trai ta làm thái tử.

Giao đứa trẻ cho các đại thần phò tá, lại để ta nhiếp chính sau rèm.

Sau cùng, hắn quay sang nhìn ta, ánh mắt lưu luyến không nỡ rời.

Bá quan lui ra.

Ta bế con, ngồi cạnh giường, nhìn hắn thật lâu.

Có lẽ, người gần đất xa trời thì lời cũng trở nên mềm mỏng.

Lúc ấy, hắn đột nhiên như thể phát sinh “tình phụ tử”, gắng sức đưa tay, muốn chạm nhẹ vào má đứa nhỏ:

“Chỉ tiếc… trẫm không thể cùng nó trưởng thành… Trẫm… hối hận lắm… Trẫm không phải… một người cha tốt…”

Ta mỉm cười, giọng bình thản:

“Không sao cả, bệ hạ. Vốn dĩ, ngài chưa từng là một người cha.”

Hắn ngẩn ra, tròng mắt run rẩy:

“Ngươi có ý gì?”

Ta cúi người, khẽ đưa tay bịt mũi hắn, rồi ghé sát bên tai hắn, thì thầm:

“Bệ hạ à, ngài không phải vì bị thương mà mất khả năng sinh con đâu. Từ đầu tới cuối, ngài đã không thể có con.”

“Ngài là ‘trời sinh bất lực’, ngài chẳng lẽ không biết sao?”

Hắn hoảng loạn giãy dụa.

“Ngươi… ngươi… nói bậy! An phi… Thục…”

Ta mỉm cười cắt ngang:

“Ồ, hai người họ à? Bệ hạ chưa từng nhận ra sao? Chúng ta ba người mang thai cùng một thời điểm, ngay cả ngày sinh của mấy đứa trẻ cũng chỉ cách nhau vài hôm thôi.”

“Ngài không thấy lạ sao?”

Đôi mắt hắn trợn to, đỏ hoe đầy nước. Hàm răng nghiến ken két, cả người run rẩy:

“Tiện nhân… các ngươi đều là tiện nhân. Tố Y… Tố… Y… của trẫm…"

Hắn gắng gượng muốn ngồi dậy, nhưng m.á.u phun ra thành dòng, rồi gục thẳng xuống giường.

Hồng Trần Vô Định

Hắn c.h.ế.t rồi.

Chết không nhắm mắt.

Màn giường không gió mà lay động.

Từng đợt lạnh lẽo thấm vào da thịt.

Ta lùi lại nửa bước, lạnh lùng nhìn hắn:

Bệ hạ, ngươi từ đầu tới cuối vẫn là kẻ chỉ biết phân chia trắng đen.

Chúng ta xấu, thì Tố Y của ngươi liền trở thành người tốt.

Tố Y sai, thì chúng ta lại thành người tốt?

Không, bệ hạ, chúng ta vốn dĩ vẫn là chính mình.

Nếu ngươi muốn có chân tình, thì cũng phải dùng chân tình mà đổi lấy.

Thế gian này, không có đạo lý nào nói rằng: “Người khác chà đạp ngươi, hành hạ ngươi, mà ngươi vẫn phải yêu, phải trung thành.”

Nếu có, thì nhất định là trò lừa bịp!

Kiếp này, xem như kết thúc rồi.

Nếu còn kiếp sau, chúng ta hãy tính sổ tiếp.

Ta ôm con bước ra ngoài, cao giọng tuyên bố Hoàng đế đã băng hà.

Toàn triều quỳ rạp, tiếng bi ai vang vọng.

Ta ngước nhìn mặt trời đang lặn sau tầng mây xám, trong lòng lại cảm thấy một ngày tốt lành vừa mới bắt đầu.

Âm mưu đấu đá nơi hậu cung, đến đây là chấm dứt.

Mưu lược tranh quyền nơi tiền triều, chính thức mở màn.

Và ta cuối cùng cũng có được cơ hội bước lên chiến trường quyền lực.

Thiên hạ này, ta đến rồi!

Chư vị, còn không mau quỳ xuống tiếp giá!

Hoàn.
 
Back
Top Bottom