Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,309
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPF5yEiLs1AAcLWCXG8uI6xYssobphb8Fpg7RWzZ0BaCTfI2iFcE0oo2jybLEEM5aeybskCiWcnP69Wn3kn1s_vKNadiyM6kWZT6u3-xaIVhM6Ch1KkkIixaNsftOilCkNmiqrhzADyZ4McvVyVUKDR=w215-h322-s-no-gm

Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Tác giả: Lạc Vị Ương
Thể loại: Trọng Sinh, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là một quý phi, có thể nghe được tiếng lòng của hoàng thượng.

Ở kiếp trước, ta luôn thuận theo tiếng lòng ấy, mọi việc đều làm theo mong muốn của hắn.

Tưởng rằng có thể thăng quan tiến tước, được phong làm hoàng hậu.

Nào ngờ, hoàng thượng lại là kẻ bỉ ổi.

Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cuối cùng lại đem lòng yêu một nữ tử chài lưới ngoài cung.

Bất chấp lời can ngăn của triều thần, phong nàng ta làm hoàng hậu.

Lại sợ ta sẽ làm hại vị hoàng hậu kia, liền sớm ban c.h.ế.t cho ta.

Đời này sống lại, vừa nghe thấy tiếng lòng của hoàng thượng, ta liền đem tin tức tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta.

【Bệ hạ hễ ăn vải là bị nổi phong chẩn.】

【Bệ hạ định ra tay với nhà ngươi.】

【Bệ hạ khen ngợi muội muội ngươi không dứt lời.】

An phi, Thục phi cùng các phi tần khác đều kinh hãi.

“Hoàng tỷ, ta phải làm sao bây giờ? Hoàng tỷ mau nghĩ cách giúp ta đi!”​
 
Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 1: Chương 1



01

Suýt chút nữa ta đã lạc lối trong hai chữ “hoàng tỷ” vang lên không ngớt kia.

Ở kiếp trước, các nàng gọi ta là tiện nhân.

Ta cũng chẳng chịu thua.

Gọi bọn họ là tiện tỳ, đồ ngu, nô tỳ chua ngoa, kẻ ngu dốt…

Nhưng đó đều là chuyện kiếp trước rồi.

Kiếp này, các nàng là tỷ muội thân thiết cùng ta tương thân tương ái.

Ta nhìn An phi, mỉm cười nói:

“Gấp gì chứ, ta đây ắt có diệu kế, chỉ là phải xem muội có đủ tàn nhẫn hay không thôi.”

An phi vội vàng hành lễ:

“Muội muội ta còn chưa quá tuổi cập kê, đã sớm đính hôn với người ta, nay nàng đã vào chốn thâm cung, tuyệt không thể để nàng cũng rơi vào vũng bùn này. Cầu xin hoàng tỷ thương xót, từ nay về sau ta sẽ nhất mực nghe theo hoàng tỷ.”

An phi vốn dĩ chẳng hề tin ta.

Cho đến khi ta bảo nàng giả vờ rời tiệc, rồi lặng lẽ quay lại, tận mắt thấy ánh mắt hoàng đế tr@n trụi rơi xuống người muội muội non nớt như mầm xuân của nàng...

An phi giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Muội muội nàng là nàng tự tay nuôi lớn, tình thâm như biển.

Kiếp trước, khi ta theo tiếng lòng của hoàng đế đi làm chuyện khác, lại bỏ lỡ việc này.

Đến khi ta nghe được lòng dạ hoàng đế có ý với muội muội của An phi, thì người đã nhập cung rồi.

Việc này khiến ta hận đến nghiến răng, cho rằng là An phi cố tình sắp đặt, kết quả hai bên sinh ra xung đột không nhỏ.

Nhưng kiếp này, ta nghe được tiếng lòng hoàng đế, chẳng những không đi làm theo, mà còn cố tình làm ngược lại, ngược lại từng việc khiến hắn chướng mắt.

Cho nên, ta không bỏ sót tiếng lòng nào của hắn.

Thì ra, hắn đã sớm để mắt đến muội muội của An phi.

Hừ, đúng là tên háo sắc.

Ta nhân cơ hội làm một mối giao dịch tốt, đem việc này tiết lộ cho An phi.

An phi nghiến răng nói:

“Chỉ cần cứu được muội muội, dù vào nước sôi lửa bỏng, ta cũng không chối từ.”

Ta ngoắc tay gọi nàng lại gần, ghé sát tai nàng thấp giọng nói mấy câu.

An phi bỗng siết c.h.ặ.t t.a.y ta, kích động nói:

“Đa tạ hoàng tỷ đã bày diệu kế, bất luận việc này thành hay bại, ta đều ghi lòng tạc dạ đại ân của tỷ.”

An phi vội vã rời đi.

Nàng dắt theo muội muội dịu dàng bưng một bát canh đến dâng hoàng đế.

Hoàng đế đại hỉ, vui vẻ uống hết bát canh.

Kết quả, hai mắt sưng vù như hạt đậu nhỏ.

Ngự y vất vả lắm mới cứu được hắn trở về.

An phi lại dẫn muội muội nước mắt ngắn dài tới hầu bệnh.

Ai ngờ, một làn hương phả lên mặt hoàng đế, bệnh phong chẩn lại càng trầm trọng hơn.

Hoàng đế chỉ tay vào An phi và muội muội nàng:

“Các ngươi, cút cho trẫm!”

An phi đau lòng rời đi, trong đêm lập tức đưa muội muội xuất cung.

Lại vội vàng sai người báo cho phụ mẫu, giục họ mau chóng định hôn sự cho muội muội.

Đến khi bệnh tình của hoàng đế thuyên giảm, nhớ lại việc này, tin vui về hôn sự của muội muội An phi đã truyền khắp ngoài cung.

Hoàng đế im lặng một lúc, có lẽ nghĩ tới việc cả hai lần gặp muội muội của An phi đều phát bệnh, đành dẹp tâm tư xuống.

【Xem ra trẫm và nàng ấy tướng mệnh tương khắc, hữu duyên vô phận.】

Ta cong môi cười nhạt.

Kiếp trước, hắn đưa muội muội An phi nhập cung, vài lần ân ái là chán ngấy.

Trong cung lại có thêm một kẻ đáng thương.

Còn hắn thì thảnh thơi tự tại, lại đem lòng yêu kẻ khác.

Phì!

Đồ háo s@c!

02

Vài tháng sau, muội muội của An phi xuất giá.

An phi rốt cuộc cũng yên lòng.

Nàng đến để tạ ơn ta.

Hồng Trần Vô Định

Ta cho lui hết cung nhân.

Nàng bỗng quỳ sụp xuống, dập đầu hành đại lễ.

“Ân cứu mạng của hoàng tỷ, ta đời này khắc cốt ghi tâm. Từ nay về sau, ta chính là người của tỷ, tỷ nói gì, ta đều nghe theo.”

Ta vội vàng đỡ nàng dậy, trong lòng bỗng dưng dấy lên một cảm xúc khó gọi thành tên.

Kiếp trước, vì muốn làm hoàng hậu, kẻ thù của ta ở khắp hậu cung.

Nhưng đến lúc ta chết, những người đến tiễn ta lại chính là đám kẻ thù đó.

Người hiểu ta nhất, hóa ra là kẻ đối đầu với ta.

Các nàng tìm đến trước mặt hoàng đế, thỉnh cầu cho ta, nói rằng ta tuyệt đối sẽ không làm hại nữ tử chài lưới kia.

“Quý phi tuy lời lẽ chua ngoa cay độc, nhưng trong lòng lại nhân hậu, khoan dung.”

“Quý phi tuy kiêu căng ngạo mạn, nhưng xử sự quang minh lỗi lạc.”

“Quý phi tuy biết lấy lòng kẻ trên, nhưng tuyệt chẳng phải kẻ ti tiện hèn hạ.”

“Quý phi tuy ham tranh sủng, nhưng chưa bao giờ âm thầm giở trò thủ đoạn sau lưng.”

“Quý phi…”

Thôi, đừng nói nữa, để ta c.h.ế.t còn hơn.

Hoàng đế khi ấy có chút do dự.

Nhưng nữ tử chài lưới kia nước mắt lưng tròng, giọng nói dịu dàng mà lạnh nhạt:

“Thiếp không đấu lại những người trong chốn thâm cung này, cũng chẳng thèm đấu. Lý Thâm, nếu chàng không thể vì thiếp mà dẹp sạch mọi chướng ngại, thì cũng đừng nhốt thiếp trong cung cấm này. Thiên hạ rộng lớn, có nơi nào mà ta chẳng thể đi?”

Chính câu nói đó khiến hoàng đế quyết tâm.

Hắn ban rượu độc cho ta, lại đuổi toàn bộ phi tần còn lại vào Phật tự.

Cả hoàng cung to lớn chỉ còn lại hai người bọn họ, một đời một kiếp một đôi người.

Phì!

Kiếp này, ta quyết khiến bọn họ không có kết cục tốt đẹp gì!

Ta đỡ An phi dậy, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa đắc ý.

“Chậc, nữ nhi nhà họ An, hóa ra chỉ cần chút ân huệ nhỏ nhoi là có thể thu phục được rồi.”

An phi tức đến siết chặt nắm tay:

“Triệu Cửu Phượng, cái miệng của tỷ sớm muộn gì cũng hại c.h.ế.t chính mình! Nhưng mà ta vẫn cảm tạ tỷ đã tặng tiểu tứ hợp hương, tỷ là ân nhân của ta, tỷ nói gì ta cũng không chấp. Dù gì thì ta cũng nhớ ân tình của tỷ là được rồi!”

Tiểu tứ hợp hương là loại hương làm từ vỏ vải, bã mía, trần bì, vỏ lê…

An phi cố ý gia tăng lượng vỏ vải, điều chế lại thành loại Tân Tứ Hợp Hương.

Nàng và muội muội đem hương nhét vào túi hương may bên người.

Còn nhồi hương phấn vào ngọc châu trên trâm cài, ống tay áo, mũi giày, ngay cả son môi cũng hòa lẫn nước vải.

Hai người suýt chút nữa làm hoàng đế c.h.ế.t nghẹn.

Chỉ tiếc, bây giờ hoàng đế vẫn chưa thể chết.

Trong cung vẫn chưa có ai mang thai.

Hoàng đế đăng cơ ba năm, chưa một phi tần nào sinh được hoàng tự.

Ta hoài nghi thân thể Hoàng thượng có vấn đề.

Nhưng lúc ta chết, nữ tử chài lưới kia rõ ràng đã mang thai.

Chẳng lẽ là đám phi tần chúng ta có vấn đề hết sao?

Ta muốn thử lại lần nữa.

03

An phi cùng ta hàn huyên đôi câu.

Hai người vốn tính cách không hợp, nói vài câu lại muốn cãi nhau.

Có lẽ, có thể, rất có khả năng… ta và nàng vốn được định sẵn là đối thủ một mất một còn chăng.

An phi cuối cùng nghiến răng từ biệt.

Ta có chút tiếc nuối, nhìn theo bóng lưng nàng mà cất tiếng:

“An Ý Như, nếu thật lòng muốn báo đáp ta, thì hãy sống cho thật tốt.”

Nửa năm nữa, hoàng đế sẽ vi phục xuất tuần, rồi gặp nữ tử chài lưới kia.

Trong cung biết bao nhiêu phi tần, suốt ngày ghen tuông chua ngoa, đấu đá lẫn nhau.

Nhưng ta chẳng hề sợ.

Chỉ có mỗi người con gái không quyền không thế kia, khiến ta sợ đến phát run.

Nàng chỉ cần một câu nhẹ nhàng, cũng có thể khơi lên sóng gió trong lòng hoàng đế.

Ta hy vọng trong cung có thêm vài người quen thuộc, như thế ta sẽ an tâm hơn một chút.

An phi dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn ta.

“Yên tâm đi, vì tỷ, ta cũng sẽ sống cho thật tốt.”

Ta yên lòng.

Nữ nhi nhà họ An quả nhiên có cốt khí.

Ta vẫn thường xuyên đến tìm hoàng đế.

Không vì điều gì khác, chỉ muốn thử xem mình có thể mang thai hay không.

Đợi ta mang thai, hắn sẽ không còn giá trị gì nữa.

Đến lúc đó…

Hừ hừ!

Hoàng đế vô cùng vui vẻ.

Với dung nhan diễm lệ của ta, lại thêm vóc dáng nổi bật, mặc những bộ xiêm y rực rỡ phồn hoa càng thêm phần quý khí lộng lẫy.

Hoàng đế từng nói, nhìn thấy ta liền cảm thấy quốc thái dân an, sóng yên biển lặng.

Thế nhưng về sau, hắn lại chọn một nữ tử chài lưới dung mạo nhạt nhòa, thích mặc áo váy đơn sắc.

Đúng là miệng nam nhân, lời toàn rắn độc.

Tin hắn thì chỉ có mà toi đời. Ngay cả tiếng lòng hắn, cũng chẳng thể tin được.

Bởi vì có mấy ai hiểu được chính mình, ngay cả hoàng đế cũng chẳng biết rốt cuộc mình muốn gì.

Nếu như hắn đã định là nam nhân của người khác, vậy thì cứ dốc sức mà phung phí vào lão nương đi.

Lão nương muốn khiến hắn nhắc đến chuyện “ân ái” là phải biến sắc.

Ta dụ dỗ hoàng đế mấy lượt.

Xong việc rồi, hoàng đế mệt đến mức sống dở c.h.ế.t dở.

【Quý phi đúng là yêu tinh, trẫm có khi sẽ mất mạng trên bụng nàng mất thôi.】

【Trẫm hôm nay thật sự kiệt sức rồi, hy vọng nàng biết điều một chút, đừng đến trêu chọc trẫm nữa.】

Sao có thể như vậy được?

Ta có cả tá thủ đoạn, nhất định phải khiến hắn kiệt sức đến rã rời.

Phấn hương trên đầu ngón tay ta rắc từng chút một lên mặt hắn, lên người hắn, cả trên giường hắn.

Hắn xoay người một cái, lại đè ta xuống dưới.

Cuối cùng, ngay cả ta cũng cảm thấy mệt.

Hoàng đế lim dim mắt, sắp mở không nổi nữa.

Ta nằm trong lòng hắn, dùng ngón tay vẽ vòng vòng lên n.g.ự.c hắn, cố tình trêu ghẹo.
 
Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 2: Chương 2



Ta cất giọng ẻo lả, cố tình nũng nịu:

“Bệ hạ~ Sinh thần của thiếp sắp tới rồi, người định tặng thiếp quà gì đây?”

“Hử? Nàng muốn gì?”

【Phiền phức, nữ nhân vô vị, suốt ngày chỉ biết đòi hỏi.】

Ta siết chặt nắm tay.

Kiếp trước, ta thật sự nghe thấy câu này, liền ráng kiềm chế bản thân, tỏ ra lạnh nhạt, thản nhiên.

Vậy mà hắn lại nói ta diễn!

Mà khi ta không diễn, cũng chẳng thấy hắn cho cái gì!

Kiếp này, mặc xác hắn nghĩ thế nào, ta chỉ quan tâm bản thân muốn gì.

Ta làm nũng:

“Bệ hạ~ Thần thiếp hầu hạ người khổ sở như vậy, chẳng hay người có thể ban cho thiếp một ân điển được không?”

“Hử? Nàng lại muốn gì?”

【Lại muốn làm hoàng hậu chứ gì, không soi lại xem mình có xứng không.】

Ta lần nữa nắm chặt tay.

“Thần thiếp vào cung đã nhiều năm, muốn xin phép về phủ thăm phụ mẫu một chuyến, mong bệ hạ chuẩn tấu~”

Giọng nói mềm nhũn, còn vòng vèo uốn lượn, êm như nước chảy.

Đến mức chính ta còn thấy ngấy.

Hoàng đế thoáng sửng sốt, có phần chưa kịp phản ứng.

【Trẫm trách oan nàng rồi, hóa ra nàng là người nặng tình thân.】

“Chuẩn tấu. Chuyện nhỏ thôi. Nàng còn muốn gì nữa không?”

Ánh mắt hắn đầy thâm ý. Ta lập tức hiểu ngay.

Cái tên tiện nam này.

Hắn muốn dụ ta nói ra điều ta thật sự mong muốn.

Nếu ta mở miệng thật, hắn sẽ lại cảm thấy đã nắm thóp được ta, sau đó quay sang khinh thường, nhục mạ ta.

Hắn nằm mơ đi!

“Thiếp thật chẳng còn mong cầu gì nữa. Thiếp từng nghĩ tới việc được làm hoàng hậu. Nhưng nghĩ kỹ lại, thiếp nào có phúc phận ấy, làm quý phi là số tốt nhất của thiếp rồi.”

“Bệ hạ đừng khiến thiếp nghĩ đông nghĩ tây nữa. Nếu thiếp lỡ nghĩ thật, người lại mắng thiếp một trận, thiếp chịu không nổi đâu.”

“Chỉ là thiếp nghĩ, bệ hạ đâu phải hạng người vô sỉ, nên thiếp cũng không dám nghĩ nhiều.”

“Bệ hạ nghỉ ngơi đi, thiếp buồn ngủ quá rồi~”

Hoàng đế á khẩu.

Tâm tư của hắn thì rối như tơ vò, toàn là những lời thừa thãi đáng khinh.

【Hừm, chẳng lẽ nàng biết gì rồi?】

【Vừa nãy nàng đang châm chọc trẫm sao?】

【Chắc không đâu, nàng không có gan ấy đâu.】

【Xem ra trẫm sủng ái nàng quá mức, mới khiến nàng sinh tật như vậy.】

【Ngày mai, trẫm sẽ lật bài của Thục phi.】

Ồ hô!

Hiểu rồi.

Ngày mai ta cũng sẽ tặng cho Thục phi một ít hổ lang chi dược.

04

Có điều, Thục phi lại chẳng tin ta cho lắm.

Nàng ta nhìn ta đầy nghi hoặc.

“Ngươi lại có lòng tốt như thế sao?”

Ta ngáp một cái, uể oải đáp:

“Cũng không hẳn là vì ngươi. Dạo trước, bệ hạ suýt nữa nạp thêm người mới vào cung…”

Thục phi lập tức thu lại vẻ mặt hờ hững.

Chuyện muội muội của An phi nàng ta cũng từng nghe qua, nếu không phải hoàng đế phát phong chẩn, thì việc ấy e là đã thành rồi.

“Nhưng việc ấy liên quan gì đến ta?”

Ta cười lạnh.

“Không liên quan? Liên quan lớn đấy.”

“Chẳng phải vì chúng ta hầu hạ không chu đáo, nên bệ hạ mới rảnh rỗi mà suy nghĩ linh tinh sao? Vậy chẳng phải chúng ta nên tận tâm tận lực mà thị tẩm cho tốt à?”

“Hôm qua bổn cung đã tận lực ép khô bệ hạ một trận, hôm nay đến lượt ngươi, đừng khiến ta thất vọng.”

Thục phi đỏ bừng cả mặt, đứng phắt dậy, hừ nhẹ một tiếng.

“Sao ngươi lại thô t ục đến thế?”

Thục phi là người đọc sách, khác hẳn với ta – chẳng văn chẳng võ, chỉ biết múa mép.

Kiếp trước, phụ thân và ca ca nàng từng bị hoàng đế bỏ ngục.

Nàng chỉ biết cầm thánh chỉ khen ngợi công lao trung liệt của nhà mình do tiên hoàng ban tặng, quỳ gối ngoài tẩm điện, cầu xin hoàng đế giơ cao đánh khẽ, khẳng định phụ huynh nàng tuyệt đối không có lòng phản nghịch.

Tiếc là, hoàng đế chưa từng ra gặp.

Tới khi cha và ca ca nàng chết, nàng liền tuyệt thực mà c.h.ế.t theo, lấy cái c.h.ế.t để chứng minh trong sạch.

Hồng Trần Vô Định

Ta từng khổ sở gắng sức trèo lên cao như thế, cũng một phần vì sợ mình sẽ bị hoàng đế dễ dàng vứt bỏ như bao người khác.

Dẫu sao, hoàng hậu là chính thê của hoàng đế, muốn tùy tiện xử trí cũng phải lo đến tai mắt triều đình.

Ta khẽ cười khinh:

“Ba năm nhập cung, vậy mà chẳng ai sinh được cho bệ hạ một đứa con.”

“Ngươi chẳng muốn biết là do bệ hạ không được, hay do chúng ta không được à?”

“Hơn nữa, nhà ngươi sắp gặp họa rồi đó.”

“Nếu ngươi có thể mang thai, biết đâu còn cứu được phụ huynh mình một mạng.”

Thục phi giật mình, biến sắc.

“Ngươi… ngươi nói gì?”

Lúc này ta mới giả vờ như buột miệng, vội đưa tay bịt miệng.

“Ta đâu có nói gì đâu.”

“Ngươi rõ ràng có nói!”

“Ta không có. Thục phi, ngươi đừng hòng vu khống ta. Bổn cung cáo lui.”

Ta vội vã rút lui.

Thục phi là loại người cố chấp, nếu ta trực tiếp nói hoàng đế muốn trị tội phụ huynh nàng, chắc chắn nàng sẽ không tin.

Nhưng nếu nàng bắt đầu nghi ngờ, rồi tự mình điều tra, thì nhất định sẽ tin.

Quả nhiên, đêm hôm đó, cung nữ báo lại: Thục phi cung gọi nước mấy lượt, đến tận canh ba mới chịu ngủ.

Ta nghe xong liền tức giận bừng bừng.

Ta vừa bám lấy hoàng đế đến tận canh hai, mà Thục phi lại có thể chiến đấu đến tận canh ba?

Chẳng lẽ nàng ta còn có chiêu trò hơn cả ta?

Ta lại thua dưới tay Thục phi ư?!

Đáng hận!

Thục phi cứ liên tiếp được thị tẩm mấy ngày liền, sủng ái đến mức khiến người ta đỏ mắt.

Vài ngày sau, nàng mang vẻ mặt nghiêm nghị bước vào cung của ta.

Chờ ta cho lui cung nhân, nàng liền như mất hết khí lực, ngồi phịch xuống ghế.

Sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt rưng rưng lệ.

“Hoàng tỷ, tỷ nói đúng. Bệ hạ thật sự muốn ra tay với phụ huynh của muội. Hắn thật sự có sát tâm.”

“Nhưng vì sao chứ? Phụ huynh của muội một lòng trung thành, nhà họ Tống chúng ta bao đời đều là trung thần…”

Ta vội vàng ngắt lời nàng:

“Thôi thôi thôi, đừng nói nữa.”
 
Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 3: Chương 3



Những lời tiếp theo của nàng ta, ta nghe là thuộc lòng.

【Tổ tiên ta từng theo bệ hạ chinh chiến thiên hạ.】

【Ông nội ta từng là Thái phó của tiên hoàng, sau khi mất còn được thờ phụng trong Thái miếu.】

【Phụ thân ta là thư đồng bên cạnh tiên hoàng, theo người mấy chục năm...】

Kiếp trước, Thục phi từng gào khản cả cổ, lặp lại mấy lời ấy đến hàng trăm lần, nhưng chẳng lần nào khiến hoàng đế mảy may động tâm.

Ta nói:

“Ngươi đã bao giờ nghĩ, có khi nhà ngươi giờ trở thành cái gai trong mắt hắn rồi không?”

Thục phi kích động bật dậy:

“Nhưng phụ thân ta một lòng trung thành, chính tay nâng đỡ bệ hạ đăng cơ cơ mà!”

“Chân què vừa khỏi, thứ đầu tiên người ta vứt đi chính là cây gậy.”

Thục phi như bị rút cạn sinh khí, ngồi phịch trở lại ghế, khóc không thành tiếng:

“Ta nên làm sao bây giờ? Có phải chỉ cần ta c.h.ế.t thì…”

“Ngươi c.h.ế.t cũng chẳng ích gì. Bệ hạ thích ngủ với ngươi, và muốn g.i.ế.c cả nhà ngươi, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Thục phi nghẹn lời, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn ta:

“Vậy ngươi nói xem, ta phải làm thế nào?”

Ta thở dài:

“Phải xem phụ thân và ca ca ngươi muốn giữ mạng hay giữ chức quan thôi.”

Thục phi lập tức hiểu ý, trầm ngâm suy nghĩ.

“Nếu ta nói ra, phụ thân và ca ca ta chưa chắc đã tin.”

Ta tháo chuỗi hạt trên cổ tay, đưa cho nàng:

“Cầm lấy, bảo phụ thân ngươi mang vật này đến gặp phụ thân ta. Phụ thân ta sẽ nói hết cho ông ấy biết.”

Tên cẩu hoàng đế thật đúng là đê tiện!

Hắn giao việc điều tra phụ thân và ca ca của Thục phi cho cha ta. Dù cha ta chẳng moi ra được gì, nhưng chỉ cần ông mở miệng nói một câu, thì phụ thân và ca ca nàng cũng đã đủ lạnh lòng rồi.

Đám nho thần như họ, xem trọng nhất là chuyện tận trung báo quốc, c.h.ế.t không tiếc thân.

Phụ thân và ca ca của Thục phi mơ làm Gia Cát Lượng.

Chỉ tiếc, hoàng đế chẳng phải là Lưu Bị.

Rồi sẽ đến ngày họ sẽ tỉnh ngộ.

Mà khi tỉnh ngộ, cũng chính là lúc hoàn toàn c.h.ế.t tâm.

05

Thục phi cầm lấy chuỗi hạt, vội vã rời đi.

Lúc sắp bước qua ngưỡng cửa, nàng bỗng dừng lại, ngập ngừng một lát, rồi quay đầu nói với ta:

“Hoàng tỷ, sau này tỷ không cần phải tốn công với bệ hạ nữa đâu.”

“Ta liên tục ba ngày, đều lén bắt mạch cho bệ hạ, cũng lén nhìn qua… chỗ đó.”

“Hắn… e rằng… không được rồi…”

Hồng Trần Vô Định

Ta như sét đánh ngang tai.

Hắn không được?

Không được?

Vậy tại sao nữ tử chài lưới kia lại có thai?

Ta như vừa khám phá ra một bí mật kinh thiên động địa.

“Ngươi chắc chứ?”

“Ta từ nhỏ đã theo danh y học nghề, cũng từng theo sư phụ ra ngoài chẩn bệnh. Sau khi vào cung mới giả vờ như chẳng biết gì. Những gì ta nhìn qua, tuyệt đối không sai.”

Ta nghiến răng ken két.

Tên cẩu hoàng đế này!

Vậy mà dám để ta hầu hạ hắn bao ngày qua vô ích!

“Bệ hạ có biết chuyện này không?”

Thục phi do dự một chút:

“E là không biết. Ngự y trong cung chưa bao giờ dám nói chắc điều gì, nhất là những việc hệ trọng đến hoàng tự như thế này, càng không dám hé nửa lời.”

“Vậy thì tốt.”

Ta hạ quyết tâm.

Mang thai, ta nhất định phải mang thai!

Nữ tử chài lưới kia còn có thể cắm cho hắn cái sừng xanh lấp lánh, ta cũng có thể.

Ta bắt đầu chuẩn bị việc xuất cung thăm nhà.

Thục phi thì bận rộn với việc của nàng.

Ngày hôm sau, bên ngoài cung truyền đến tin: Thái phó té ngã từ xe ngựa, gãy xương chân.

Ca ca Thục phi vì đỡ phụ thân mà trẹo tay.

Thái phó tuổi đã cao, nay bị thương lại động đến bệnh cũ, e rằng khó giữ được tính mạng.

Người già vẫn hay nói, lá rụng về cội.

Ca ca Thục phi lập tức dâng thư từ quan, xin đưa cha hồi hương.

Hoàng đế phê chuẩn.

Ngày ta xuất cung về phủ thăm nhà, Thục phi đến tiễn, lặng lẽ rơi lệ.

“Ta thật ngưỡng mộ tỷ, được về thăm nhà một chuyến. Còn ta ngay cả lần cuối cùng gặp cha mẹ cũng chẳng thể. Từ nay về sau, ở kinh thành này, ta không còn người thân.”

Ta hơi mềm lòng, vươn tay xoa nhẹ đầu nàng.

Cha và ca ca của nàng chuyến này hồi hương, chỉ e từ đây sẽ chẳng còn ngày trở lại kinh thành.

Giữa quyền lực và mạng, mạng vẫn đáng giá hơn.

Ta thấp giọng nói:

“Vậy ngươi có muốn sinh cho mình một người thân không?”

Nàng kinh ngạc trợn tròn mắt.

Ta nghiêm mặt nhìn thẳng vào nàng.

“Cơ hội chỉ có một.”

Nàng đột ngột nắm chặt lấy tay ta:

“Xin hoàng tỷ giúp ta. Hắn đã vô tình, đừng trách ta bất nghĩa.”

“Chờ tin tốt của ta.”

Ta xuất cung trở về thăm nhà.

Nói là hồi hương, nhưng suốt dọc đường đều bị người ta giám sát chặt chẽ.

Chỉ khi gặp mẫu thân và các tỷ muội, mới có khoảnh khắc ngắn ngủi để nói vài lời riêng tư.

Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng đầy giận dữ:

“Triệu Cửu Phượng, gan ngươi to thật đấy. Ngươi định hại c.h.ế.t cả nhà chúng ta sao?”

Ta chỉ nhẹ nhàng nói một câu:

“Hoàng đế không làm được gì đâu. Dựa vào hắn, cả đời này nữ nhi cũng chẳng có con.”

Mẫu thân buông tay ra, mặt tái mét.

“Đồ trời đánh nhà họ Lý, Lý Thâm c.h.ế.t tiệt kia!!”

Bà rơm rớm nước mắt. Ta cũng đỏ hoe mắt theo.

“Nhà Thục phi chính là bài học ngay trước mắt. Hoàng đế không biết bản thân mình không có khả năng. Nếu đứa trẻ này có thể giữ được mạng cho cả nhà chúng ta thì tốt. Mà nếu không giữ được thì cùng lắm là cả nhà c.h.ế.t chung.”

Mẫu thân ta hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ta, hạ quyết tâm:

“Yên tâm, còn có mẫu thân ở đây. Mẫu thân lập tức đi chuẩn bị.”

“Chuẩn bị ba phần cho con!”

Mẫu thân suýt nữa trượt chân ngã.

Ta cười tươi như hoa:

“Trong cung của con còn mấy tỷ muội thân thiết nữa…”

“Đến chuyện thế này mà con cũng ‘tỷ muội tình thâm’ sao?!”

“Đây chính là gia phong của nhà họ Triệu chúng ta. Có thứ tốt, đương nhiên phải chia sẻ cùng tỷ muội.”

Mẫu thân nghiến răng, tức giận bỏ đi.
 
Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 4: Chương 4



Lúc ta hồi cung, ôm theo một chiếc hộp lớn.

Trên là ngân phiếu, dưới giấu “thứ không tiện nói rõ bằng lời”.

Vừa về tới cung, ta lập tức gọi Thục phi và An phi đến, mở hộp cho họ xem.

“Thứ này dùng càng sớm càng hiệu nghiệm. Tùy các ngươi. Muốn dùng thì dùng, không muốn thì vứt đi. Cơ hội chỉ có một.”

Thục phi là người ra tay trước, cầm ngay một phần.

“Một phi tần mang thai thì hoàng đế sẽ nghi ngờ phi tần ấy. Nhưng nếu nhiều phi tần cùng lúc mang thai, hoàng đế chỉ có thể nghi ngờ ngự y chữa sai bệnh. Tính cả ta một phần.”

An phi nghiến răng:

“Hai người các ngươi thì được rồi, muốn là lấy. Nhưng dạo gần đây hoàng đế chẳng thị tẩm ta. Giờ có thai, thời gian chẳng khớp!”

“Chuyện nhỏ! Tối nay ngươi mang cho hắn bát bánh trôi nước. Dạo này cái tên cẩu đó đang thèm bánh trôi.”

“Được! Vậy cũng tính ta một phần!”

An phi cũng nhận lấy một phần.

Đêm đó, nàng liền bưng bát bánh trôi đến tìm hoàng đế, dỗ dành hắn về tẩm điện của nàng.

Đến tận canh tư, cả hai mới chịu nghỉ ngơi.

Ta vô cùng tổn thương.

Hai cái đồ trời đánh Thục phi và An phi kia!

Các ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, mà có thể quần nhau với hoàng đế tới tận canh ba canh tư hả?!

06

Lòng tự tôn của ta bị tổn thương nặng nề.

Thế nên, ta chơi một vố, đem sở thích của hoàng đế truyền khắp hậu cung.

Hoàng đế vì vậy mà bận rộn không thôi.

Hôm nay Triệu quý tần dâng món vừa miệng.

Ngày mai Lý quý nhân tặng món hợp vị.

Ngày mốt Tống mỹ nhân…

Tống mỹ nhân thì bị chặn ngay ngoài cửa, vì hoàng đế ăn đến đầy bụng, truyền lệnh tất cả đồ của phi tần dâng lên đều không được nhận.

Ta có hơi tiếc. Tống mỹ nhân thật ngốc, đúng ra nên dâng thuốc tiêu thực.

Mà đến ngày kế nữa, liền có phi tần nghĩ ra chuyện đó thật.

Mỹ nhân trong hậu cung đồng lòng hiệp lực.

Suốt cả tháng ấy, hoàng đế sống hoang dâm vô độ, cả “trên” lẫn “dưới” đều no đến trướng bụng.

Còn ta thì, đã có dấu hiệu thai nghén.

Trong yến tiệc cung đình, ta bỗng cảm thấy buồn nôn, nôn khan mấy tiếng.

Không ngờ vừa thấy ta nôn, Thục phi với An phi cũng lập tức không chịu nổi, theo đó mà nôn theo.

Chớp mắt, cả yến tiệc náo loạn cả lên.

Thái y bắt mạch xong, lập tức quỳ xuống chúc mừng hoàng đế, ba vị phi tần đồng thời mang thai.

Hoàng đế mừng rỡ như điên.

Hắn vô cùng đắc ý, như thể chứng minh được bản lĩnh của mình, mang theo khí thế bình thiên hạ ngoài triều, như một chiến tướng vừa dẹp yên hậu cung.

Chỉ là hắn không hề để ý đến vẻ mặt cau chặt mày của Viện chính Thái y viện.

Sau đó, hoàng đế ban thưởng hậu cung tưng bừng, các phi tần có thai lại càng được trọng thưởng.

Rồi, hắn vi phục xuất cung.

Tối trước ngày hắn đi, hắn đến gặp ta.

“A Phượng, khi trẫm không có ở đây, hậu cung liền giao cho nàng quản lý. Nay nàng đang mang long thai, nhất định phải lấy bản thân làm trọng, giữ gìn sức khỏe.”

Hồng Trần Vô Định

Ngươi đang nói cái quái gì vậy?

Lại muốn ta lo hậu cung, lại bảo ta giữ gìn sức khỏe?

Không lẽ ngươi vừa có thể làm vua, vừa làm thái giám?

Ta cất giọng dịu dàng:

“Bệ hạ, hay là người đừng đi nữa. Thiếp chỉ muốn được ở bên cạnh người…”

Hoàng đế khẽ sững người.

“A Phượng, ngoan nào. Giang sơn này cần trẫm.”

【Mấy nữ nhân hậu cung đúng là chưa từng thấy nam nhân sao? Ai nấy gặp trẫm là như muốn nhào lên.】

【Mấy ngày nay eo trẫm suýt gãy luôn rồi.】

【Nếu không mau chóng chuồn khỏi cung, trẫm e là mất mạng trên giường mấy nàng mất.】

Ta: “…”

Vậy ngươi nạp nhiều phi tần để làm gì?

Đúng là tên nam nhân vô dụng!

Hoàng đế sợ ta quấn lấy, vội vàng tìm cớ chuồn lẹ.

Ta nhìn bóng lưng hắn, khẽ nở một nụ cười.

Kiếp trước, hoàng đế nói hắn và nữ tử chài lưới từng cùng nhau vượt muôn trùng gian khổ để trở về cung.

Vì thế, hắn coi nàng ta là ân nhân, là tri kỷ, là ái nhân.

Nhưng nếu gian khổ hơn chút nữa thì sao?

Liệu họ có còn kề vai sát cánh, sánh đôi trọn đời?

Ta rất muốn biết.

Ta thả một con bồ câu trắng.

Thục phi treo đèn lồ ng.

An phi đốt pháo hoa.

Chúng ta đều nói là đang cầu phúc cho hoàng thượng.

Lần vi phục này, hoàng đế đi rất lâu.

Tròn chín tháng trời không quay về.

Triều thần từ hoảng loạn lúc ban đầu, dần dần hình thành bộ máy vận hành hoàn chỉnh, phối hợp ăn ý, để triều chính vẫn trôi chảy.

Hậu cung cũng rất yên bình.

Không có hoàng đế, phi tần ai nấy đều an nhàn, hòa thuận ngoài sức tưởng tượng.

Ta, Thục phi, An phi thuận lợi sinh hạ hai hoàng tử và một công chúa.

Khi ôm lấy đứa trẻ trong tay, ta khóc không thành tiếng.

Kiếp trước, ta từng ganh tị với nữ tử chài lưới.

Ganh tị vì nàng được hoàng đế yêu thương.

Ganh tị vì cả hậu cung chỉ mình nàng có thể mang thai con của hoàng đế.

Ganh tị vì trong quãng thời gian cô quạnh dài đằng đẵng ấy, nàng còn có một đứa con ruột thịt bên cạnh.

Nhưng ta chỉ ganh tị, chứ chưa từng có ý hại nàng.

Điều ta thật sự không ưa, chính là cái vẻ khinh khỉnh của nàng ta đối với đám nữ tử thế gia bọn ta, một mặt khinh miệt quyền quý, một mặt lại chui đầu vào nơi phú quý, còn phải tỏ ra thanh cao, như thể bị ép buộc mà miễn cưỡng chấp nhận.

Đáng ghét không chịu được!

Kiếp trước, hoàng đế chỉ cần nàng ta và đứa con trong bụng nàng ta.

Còn kiếp này, hắn có ba đứa con.

Để ta xem nàng ta còn dám múa mép thế nào, mà cầu xin cái gọi là: một đời, một kiếp, một đôi người.

07

Ngày đầy tháng của hoàng nhi ta. Hoàng đế trở về.

Lúc ấy ta đang chải tóc, tay khựng lại giữa không trung.

Hắn lại có thể sống sót trở về?

Thật là mạng lớn quá mức rồi đấy!!!

Ta trang điểm chỉnh tề rồi đến diện kiến hoàng đế.
 
Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 5: Chương 5



Hắn tiều tụy, vẻ mặt hoảng loạn, vừa trông thấy chúng ta liền lộ ra vẻ vui mừng như người tha hương gặp cố nhân.

“A Phượng, Thục phi, An Nhi, trẫm suýt nữa không thể trở lại gặp các nàng.”

Ta và Thục phi, An phi liếc nhau một cái, lập tức ôm lấy con mình chen đến bên hoàng đế, rất nhanh đã đẩy nữ tử chài lưới kia sang một bên.

“Bệ hạ, người gầy đi nhiều quá.”

“Thần thiếp thật nhớ người.”

“Những ngày người không có ở đây, thần thiếp ngày nào cũng thắp hương cầu phúc cho người.”

“Bệ hạ mau nhìn xem, đây là con của chúng ta, người nhìn xem, chẳng phải rất giống người sao?”

Trước đó, mẫu thân đặc biệt tìm một nam nhân cao lớn, cường tráng, dung mạo đoan chính, lại có vài phần giống hoàng đế.

Nay đứa nhỏ đầy tháng, mập mạp trắng trẻo, đang lúc đáng yêu nhất, lại quả thật có vài nét giống hắn, ai thấy cũng tấm tắc khen ngợi.

Hoàng đế rất hưởng thụ.

【Đây là con của trẫm sao…】

【Có hơi xấu.】

【Nhưng mấy ái phi của trẫm thì đầy đặn hơn nhiều, càng thêm phần phong tình quyến rũ.】

【Ra ngoài mới biết, hoàng cung mới là nơi thần tiên cư ngụ. Sau này trẫm không đi vi phục xuất tuần nữa đâu.】

Nữ tử chài lưới bị lạnh nhạt hoàn toàn.

Nàng ta cất giọng lạnh nhạt: “Lý Thâm, giờ người đã trở lại hoàng cung, ta cũng nên đi rồi. Từ nay, *hậu hội vô kỳ.”

(*hậu hội vô kỳ: Không hẹn ngày tái ngộ)

Nàng xoay người bỏ đi, dáng vẻ thanh lãnh, lãnh đạm mà cao ngạo.

Hoàng đế không mở miệng.

Hồng Trần Vô Định

Ta cũng không mở miệng.

Kiếp trước, ta quá hấp tấp.

Chưa đợi hoàng đế lên tiếng đã cướp lời, quát hỏi nàng ta sao dám gọi thẳng húy danh của thiên tử.

Nữ tử kia rưng rưng lệ, nói nàng luôn gọi hoàng đế như vậy.

Hoàng đế lập tức quát mắng ta, bảo ta quá xốc nổi, cho rằng mình là chủ hậu cung thật rồi sao?

“Còn không mau xin lỗi Tố Y?”

Hắn giận dữ mắng, không chút nể mặt.

Hắn trở thành anh hùng cứu vớt nàng ta, hai người rưng rưng nước mắt, tình ý miên man.

Ta thì mất hết thể diện, bị cả hậu cung chế nhạo.

Kiếp này, đừng hòng lợi dụng ta để làm bàn đạp nữa.

Ta làm vẻ mặt kinh ngạc mà không dám nói gì.

Thục phi cúi mắt, không hé một lời.

An phi thì trợn mắt định mắng, bị ta kéo nhẹ tay áo, vội vàng đưa tay áo che miệng, làm ra vẻ hoảng hốt sợ sệt.

Hoàng đế có phần lúng túng.

Sự vây quanh của chúng ta khiến hắn tìm lại được cảm giác tôn nghiêm của bậc đế vương.

Hắn có lẽ chợt nhớ ra, mình không còn là “Lý Thâm” lang bạt ngoài cung, mà là quân chủ chí tôn của thiên hạ.

“Tố Y, đừng đi vội… chờ trẫm… khụ, chờ trẫm thay y phục rồi sẽ nói chuyện với nàng.”

Châu Tố Y hiển nhiên không vừa ý với câu trả lời này.

“Không cần. Người là thiên tử, ta chỉ là một nữ chài lưới, tự biết không xứng ở lại nơi này. Cáo từ.”

Nàng nói là “cáo từ”, nhưng không bước đi.

Chỉ là đôi mắt đẫm sương sầu lưu luyến nhìn hoàng đế không rời.

Tiếng lòng của hoàng đế bối rối đến cực điểm:

【Phiền c.h.ế.t đi được, giờ phải làm sao đây? Mấy người này là xác c.h.ế.t à? Sao không ai đứng ra nói giúp trẫm vài câu, giữ Tố Y lại chứ?】

【Trẫm là thiên tử, chẳng lẽ còn phải tự mình cầu xin một nữ nhân sao?】

Ta âm thầm trợn trắng mắt.

Kiếp trước, lão nương ta chăm chỉ làm theo từng câu trong lòng hắn.

Lúc g.i.ế.c lão nương, hắn cũng chẳng do dự chút nào.

Kiếp này, đừng hòng lợi dụng thêm một ai nữa!

Khi hoàng đế vắng mặt, ta đã chỉnh đốn hậu cung, quy củ rõ ràng, xử sự đâu vào đấy.

Cung nhân đều làm theo phép tắc, mỗi người một việc, chẳng ai đứng ra làm chim đầu đàn.

Toàn bộ hậu cung yên lặng dõi theo bi kịch tình ái của hoàng đế và Châu Tố Y.

Châu Tố Y thấy chẳng ai giữ mình lại, nghiến răng giận dữ rời đi.

Đến cửa, nàng ta thuận thế loạng choạng một cái, ngã lăn ra đất.

Hoàng đế lập tức lao đến.

“Tố Y! Nàng sao rồi? Người đâu! Mau truyền thái y!”

08

Thái y được mời đến.

Kết luận: Châu Tố Y đã mang thai.

Thái y miệng chúc mừng, nhưng đôi mày nhíu càng sâu.

Ta, Thục phi, An phi liếc nhìn nhau một cái.

An phi lén giơ ngón tay cái khen ngợi.

Thục phi thì đưa tay chỉnh lại cây trâm ngọc xanh trên đầu.

Ta nghĩ, ta cũng có mấy cây trâm màu xanh ấy, mai ta cài đầy đầu luôn cho đủ bộ.

Hoàng đế mừng rỡ không thôi.

Hắn ôm lấy Châu Tố Y đang dần tỉnh lại, nước mắt rưng rưng.

“Tố Y, nàng nghe thấy không? Chúng ta có con rồi. Là con của chúng ta, là con của chúng ta đó!”

Châu Tố Y cười, rồi lại bật khóc.

“Đứa bé này không thể giữ lại. Thiếp là con gái nhà lành, lại tư thông với người, đã là sai trái. Đứa trẻ này là kết quả sai lầm đó, thiếp tuyệt đối không thể sai lại càng sai. Hãy cho thiếp một bát thuốc phá thai. Thiếp phải bỏ nó.”

Hoàng đế đau lòng ôm nàng ta thật chặt.

“Tố Y, nàng đừng nhẫn tâm như vậy. Đây là đứa con mà trẫm mong mỏi nhất! Trẫm sẽ cho nó danh phận, trẫm sẽ cưới nàng, lập nàng làm hoàng hậu!”

“Nhưng thiếp chỉ là một nữ chài lưới. Thiếp làm hoàng hậu, ai sẽ tâm phục khẩu phục? Thiếp sợ chốn thâm cung hiểm ác này, thiếp chỉ muốn một đời một kiếp một đôi người với phu quân của thiếp thôi. Nếu người không làm được… vậy thì hãy để thiếp đi.”

“Trẫm sẽ không để nàng đi! Ai dám dị nghị, trẫm g.i.ế.c hết!”

Hắn quay đầu nhìn về phía bọn ta như thể nhìn kẻ thù.

Ta: “…”

Đồ cẩu hoàng đế!

Bổn cung nào nói câu nào đâu?

Ngươi đã muốn bôi nhọ bổn cung, thì bổn cung cũng không khách sáo nữa.

Ta lập tức nói:

“Bệ hạ, người thật quá ích kỷ rồi. Người có nghĩ cho Tố Y cô nương không? Nàng là thân nữ nhi, dám bất chấp thanh danh mà đi theo người, người có thể phong nàng ấy làm hoàng hậu, dĩ nhiên là được. Nhưng đứa trẻ này, không thể giữ lại.”
 
Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 6: Chương 6



“Một khi đứa trẻ ra đời, tính tháng mang thai không khớp, chẳng phải là chứng cứ rõ ràng cho việc nàng thất tiết trước khi thành thân sao? Dù có là hoàng hậu, nàng ấy và đứa trẻ cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Người thật sự muốn nàng ấy bị sỉ nhục cả đời sao?”

Hoàng đế sững sờ.

Hắn hiểu ra, lập tức nổi giận.

“Trẫm là hoàng đế! Ai dám cười nàng?!”

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

Thục phi cũng thế.

An phi chẳng hiểu ta đang làm gì, nhưng lập tức nhập cuộc, nghiêm túc nhìn hoàng đế bằng vẻ mặt “khó mà nói nổi”.

Hoàng đế tức giận đập bàn.

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”

Ta điềm nhiên nói:

“Bệ hạ, hoàng tử chào đời có bà đỡ, có thái y giám hộ, cung nữ thái giám hầu hạ, v.ú nuôi và ma ma chăm sóc, sau đó sẽ được Khâm Thiên Giám làm lễ tẩy trần, ghi tên lên Ngọc điệp, Phủ Khởi cư ghi chép đầy đủ. Từng bước từng bước, biết bao nhiêu người dõi theo, người định g.i.ế.c sạch thiên hạ? Hay muốn giấu Châu cô nương cả đời, để nàng không bao giờ xuất hiện trước mặt ai nữa?”

“Là ngươi ghen ghét Tố Y, muốn hại nàng ấy!” – hoàng đế gào lên.

Ta đáp lại còn lớn tiếng hơn hắn:

“Bệ hạ! Thần thiếp và nàng ta không thù không oán, vì cớ gì phải ghen với nàng ta? Chẳng lẽ nàng ta đẹp hơn thần thiếp? Hay xuất thân cao hơn? Phong thái quý phái hơn? Thứ gì thần thiếp cũng hơn nàng ta, vì sao lại phải ghen?”

“Vì trẫm yêu nàng ấy!!!”

Ha ha ha ha ha!!!

Cái gọi là “yêu” của hắn là thứ gì ghê gớm lắm chắc?

Kiếp trước, ta không yêu hắn.

Kiếp này, càng không thể.

Ta lạnh lùng nói:

“Từ ngày tiến cung, thần thiếp đã hiểu rõ phải cùng các tỷ muội chia sẻ hoàng ân. Theo tổ chế, hậu cung vốn có một hậu, bốn phi, chín tần, hai mươi bảy thế phụ, tám mươi mốt ngự thê.”

“Hậu cung đã có bao nhiêu tỷ muội, thêm một người nữa thì đã sao? Thần thiếp sẽ không vì bệ hạ yêu nàng ta mà ghen ghét nàng ta. Trái lại, thần thiếp còn vui mừng vì bệ hạ tìm được tri kỷ.”

“Nhưng lời ngay khó lọt tai. Nếu bệ hạ không muốn nghe, vậy thần thiếp cáo lui. Người tự mình lo cho Tố Y cô nương đi.”

Nói xong, ta phất tay áo bỏ đi.

Thục phi cũng lắc đầu than nhẹ:

“Bệ hạ, người thật sự đã trách oan Quý phi nương nương rồi. Người không ở trong cung, chính là nhờ Quý phi chăm lo chu đáo, thần thiếp mới có thể bình an hạ sinh hài tử. Nếu nàng ấy thật sự ghen ghét, con của thần thiếp e rằng không giữ nổi.”

“Nay thần thiếp xin phép cáo lui.”

An phi cũng thở dài một tiếng:

“Bệ hạ, người đi rồi, hậu cung vẫn yên ổn hòa thuận, đều nhờ Quý phi tỷ tỷ bao dung độ lượng, công tư phân minh.”

“Nếu bệ hạ thật lòng yêu quý Tố Y cô nương, càng phải nghĩ đến danh tiết của nàng ta. Danh tiếng của nữ tử, vốn đã quan trọng; huống hồ là một quốc mẫu?”

“Tố Y cô nương, ngươi tự mình suy xét đi. Nếu muốn làm hoàng hậu, thì thân thế phải sạch sẽ không tì vết. Nhưng nay… ai…”

Ba người bọn ta cùng lên tiếng như thế.

Hoàng đế sững sờ.

Hồng Trần Vô Định

Châu Tố Y cũng ngơ ngác.

Một chuyện vốn nên mừng rỡ hân hoan, lúc này lại biến thành cái gai chướng mắt không dễ nhổ.

09

Liên tiếp ba ngày, ta đều tránh mặt hoàng đế.

Hắn đến tìm ta, ta chỉ bảo mình không khỏe, không tiện gặp người.

Hắn đành đến tìm Thục phi và An phi.

Hai người họ liền kể những chuyện ta đã làm trong hậu cung khi hắn vắng mặt, cách ta xử lý mọi việc chu toàn ra sao.

Có lẽ hoàng đế thực sự cảm thấy mình đã sai. Nhưng hắn vẫn là một kẻ chẳng hiểu chuyện.

“Hài nhi đã có rồi, thật sự phải bỏ nó sao?”

Thục phi bình thản đáp:

“Châu cô nương tuy được bệ hạ sủng ái, nhưng xuất thân bình thường, dung mạo cũng không có gì nổi trội. Điều duy nhất nàng ta có thể dựa vào, chính là đức hạnh. Phong nàng ta làm hoàng hậu, đâu phải chỉ cần một mình bệ hạ nói là xong, còn cần lòng dân chấp thuận, cần bá quan văn võ gật đầu.”

An phi tò mò hỏi:

“Bệ hạ, người đã đề nghị lập Châu cô nương làm hoàng hậu với triều thần chưa? Họ nói sao?”

Hoàng đế sầm mặt, sắc mặt khó coi.

Hắn căn bản chưa từng dám đề cập.

Mấy ngày qua, chuyện bên tiền triều ta nắm rõ như lòng bàn tay.

Hắn mất tích suốt chín tháng, triều thần đã quen với việc không có hoàng đế, cả triều đình tự vận hành theo nề nếp ổn định.

Hắn đột ngột xuất hiện, không chỉ phá vỡ tiết tấu ấy, mà còn lập tức tìm cách thu hồi quyền lực, quát mắng lão thần, bác bỏ tấu chương, điều động các quan viên, vừa về đã ngồi trên đầu thiên hạ, không một lời cảm ơn, chẳng chút uyển chuyển.

Đám đại thần đâu phải kẻ dễ nuốt, họ lôi ra tổ chế, nghi lễ, pháp điển… ngăn chặn từng bước.

Triều đình với hoàng đế, mơ hồ đã có thế nước lửa bất dung.

Kiếp trước, hắn ở ngoài cung không lâu, vừa về là thuận lợi nắm quyền, không gặp trở ngại gì lớn.

Nhưng kiếp này, khổ nạn của hắn mới chỉ vừa bắt đầu.

Nếu giờ hắn dám mở miệng đòi lập Châu Tố Y làm hoàng hậu, chỉ e rằng sẽ bị bách quan công kích tới mức phải tự viết chiếu tạ tội, rồi ra miếu tổ dập đầu mới kết thúc được.

Hoàng đế mặt đen như đáy nồi rời khỏi cung của Thục phi.

Hắn xông thẳng vào cung của ta, mặt mày âm trầm.

Ta hành lễ qua loa, rồi xoay người ôm lấy đứa nhỏ, chẳng buồn để ý đến hắn.

Kiếp này, cha mẹ ta còn sống, tỷ muội hòa thuận, con trai đã có.

Hắn với ta, đã không còn giá trị.

Hoàng đế cảm nhận rõ sự lạnh lùng của ta.

Hắn khó nhọc lên tiếng:

“A Phượng, là trẫm trách nhầm nàng rồi.”

Ta lập tức giơ tay ngăn hắn nói tiếp, mấy lời vô nghĩa đó, ta một câu cũng chẳng muốn nghe.

Kẻ lúc này càng cúi đầu, thì lúc tính sổ về sau sẽ càng tàn nhẫn.

Ta tạm thời không muốn ép hắn đến đường cùng.
 
Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 7: Chương 7



Ta chờ cơ hội để bồi thêm một cước khi hắn rơi xuống đáy vực.

“Bệ hạ không sai. Trong lòng thần thiếp, bệ hạ chưa bao giờ sai cả. Sai là ở những kẻ khiến bệ hạ nảy sinh cái ý nghĩ rằng thần thiếp là kẻ hay ghen. Thần thiếp thật oan uổng quá mà…”

Ta đưa tay áo lên làm bộ chấm lệ.

Nhưng đã quá lâu không diễn trò trước mặt hắn, mắt khô quá, nước mắt cũng chẳng chịu trào ra.

Hồng Trần Vô Định

Hoàng đế khẽ nhíu mày, có vẻ cách ta nói khiến hắn dễ chịu phần nào.

“Tố Y mới vào cung, không hiểu quy củ. A Phượng, nàng đừng chấp nhặt với nàng ấy. Trong lòng trẫm vẫn nghĩ đến nàng mà.”

【Tố Y, trẫm làm vậy đều vì nàng. Trẫm chỉ giả vờ với A Phượng thôi, thật lòng chỉ có nàng. Nàng đừng hiểu lầm trẫm nhé.】

Ta: “???”

Tiện nhân!!!

Một cặp tiện nhân!!!

Giết! Giết hết cho bổn cung!!!

Ta mượn cớ bế con, khéo léo hất tay hắn đang đặt trên vai ta ra.

Rồi nhẹ giọng ho khan, nói:

“Bệ hạ không cần phải thế. Thần thiếp từng nói rồi, người sủng ai thần thiếp cũng không ghen. Nếu người muốn lập Châu cô nương làm hoàng hậu, chỉ cần bá quan đồng ý, thần thiếp tất sẽ nghênh đón nàng ta vào cung với lễ nghi đầy đủ.”

“Có điều trước khi dâng lời khuyên, thần thiếp chỉ muốn biết một điều.”

“Bệ hạ thích nàng ta ở điểm nào vậy?”

Hoàng đế sững người. Hắn im lặng.

Nhưng trong lòng lại đầy lời muốn nói.

【Trẫm thích Tố Y ở điểm nào?】

【Nàng nhan sắc không bằng Quý phi, tài hoa không sánh với Thục phi, tính tình lại chẳng đáng yêu bằng An phi. Luận tướng mạo, gia thế, khí độ – nàng đều kém người khác một bậc.】

【Nhưng nàng đã cùng trẫm chịu khổ, từng chắn đao thay trẫm, từng chịu bao cay đắng.】

【Hậu cung này, phi tần ai nấy đều mang tâm tư riêng, chỉ có Tố Y là nguyện theo trẫm khi tay trắng. Chỉ có nàng mới là người cùng trẫm hoạn nạn chân tình.】

Hắn ngẩng đầu, nói:

“Trẫm yêu nàng ấy bởi một tấm chân tình. Đó là thứ trẫm chưa từng cảm nhận được trong chốn hậu cung này.”

Một hoàng đế từng ngủ khắp lục cung mà lại tin vào “chân tình”?

Thật khó tin.

Nhưng trớ trêu thay, ta lại cảm thấy hắn nói thật.

Có lẽ, với hắn, đây chính là chân tình.

Chốn hậu cung này, các tỷ muội ta người từ thế gia, kẻ từ dòng dõi quan lại, ai nấy đều mang theo sứ mệnh riêng mình mà tiến cung.

Tình cảm thật lòng vốn đã là thứ xa xỉ.

Dù có dâng lên bằng cả tấm lòng, hắn liệu có dám nhận không?

Không những không nhận, hắn còn có thể xem đó là mưu đồ, là tham lam vô độ.

Bởi trong mắt hắn, nữ nhi thế gia sinh ra là để mưu lợi, là để bám víu quyền lực.

Hắn mang định kiến như vậy, sao có thể yêu thương thật sự?

Còn nói cùng chịu hoạn nạn, thì mới gọi là chân tình?

Ha ha!

Cái đó chẳng qua là trong cảnh túng quẫn, hai kẻ vô vọng tựa nhau mà sống. Con người khi đói bụng thì dễ giản đơn, nhưng không có nghĩa là trong sạch.

Cứ để ta xem cái “chân tình” ấy có chịu nổi thử thách của ngày tháng hay không.

“Đã vậy,” ta chậm rãi nói, “nếu bệ hạ quả thực muốn lập Châu cô nương làm hoàng hậu, thần thiếp có hai kế sách.”

“Một là bỏ đứa bé đi. Tìm một nhà thế gia nhận nàng làm nghĩa nữ, danh chính ngôn thuận phong làm hoàng hậu.”

“Hai là giữ lại đứa bé. Trước đây, trong cung từng có một vị phi tần họ Châu, mất đúng dịp quốc tang, được mai táng âm thầm, không làm tang lễ long trọng.”

“Sau đó, việc này bị thái giám bỏ quên, không có ai báo lại. Thần thiếp từng phát hiện, vốn định chờ bệ hạ hồi cung mới định đoạt. Nhưng nay xem ra đây là một cơ hội tuyệt hảo.”

“Châu cô nương nếu mượn tên vị phi tần đã khuất kia, thì có xuất thân, có nguồn gốc rõ ràng. Tuy chỉ là một mỹ nhân, cần theo quy chế từ từ thăng cấp, nhưng đây là con đường ổn thỏa nhất, cũng là cách giảm thiểu khó khăn cho bệ hạ.”

“Nên chọn con đường nào, xin bệ hạ tự thương lượng với Châu cô nương rồi quyết định.”

Hoàng đế rời đi, tâm tư nặng trĩu.

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ cong môi cười.

Nếu Châu Tố Y lựa chọn làm hoàng hậu, vứt bỏ đứa con.

Bổn cung sẽ khiến nàng ta hối hận cả đời!

Còn nếu nàng ta chọn làm một mỹ nhân nho nhỏ, bắt đầu lại từ đầu.

Vậy thì nàng ta đã rơi vào tay bổn cung!

Đến lúc ấy, bổn cung sẽ cho nàng ta nếm thử “thủ đoạn của những nữ nhân trong hậu cung này!!!”

10

Hoàng đế và Châu Tố Y cãi nhau.

Châu Tố Y từ trong cung chạy ra.

Trời đổ mưa lớn, nàng đứng giữa màn mưa, đau đớn kêu gào:

“Lý Thâm! Là ngươi từng nói sẽ vì ta mà dọn sạch chướng ngại, thế mà bây giờ ngươi lại tin họ, vứt bỏ đứa con của chúng ta!”

“Ta và đứa trẻ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi. Ta muốn rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không quay lại!”

Hoàng đế lao tới giữ chặt nàng, ngang ngược bế nàng lên:

“Nàng là của trẫm. Nàng đừng hòng đi đâu cả.”

“Bên cạnh trẫm mới là nhà của nàng.”

Hai người giằng co, vừa đánh vừa khóc, vừa la vừa gọi.

Ta, Thục phi và An phi, ba người mỗi người cầm một chiếc ô, lặng lẽ đứng xa xa nhìn.

Thục phi lạnh lùng nói:

“Ta nổi hết cả da gà.”

An phi đưa tay che mắt:

“Mắt ta sắp mù rồi. Bệ hạ sao lại có thể thành ra thế này? Trước kia hắn không như vậy mà? Hay là có khi lúc chúng ta truy sát hắn, hắn chạy trốn bị va đầu… rồi ngu luôn?”

Nàng nhỏ giọng hỏi.

Ta lười biếng đáp:

“Có lẽ hắn vốn đã như vậy. Chẳng qua là Châu Tố Y khiến hắn hiện nguyên hình mà thôi.”

Ta thật sự cảm thấy hắn và Châu Tố Y là một dạng người.

Luôn nghĩ rằng thiên hạ này ai cũng muốn hại họ.

Trong thế giới của hắn, hắn và nàng là người tốt, còn chúng ta đều là vai ác.

Ta và hắn hành sự thì là ta hạ tiện, dâm loạn, chỉ biết đến xác th1t.

Còn hắn cùng Châu Tố Y lăn lộn dưới trời mưa thì là thiên địa chứng giám, tình yêu vĩ đại.
 
Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 8: Chương 8



Chúng ta nịnh bợ hắn thì là tham lam địa vị, không có khí tiết.

Còn Châu Tố Y miệng nói không cần, tay thì nhận hết đồ tốt trong cung lại là thanh cao thoát tục, không nhiễm bụi trần.

Kiếp trước, ta từng vì thế mà đau lòng, tự trách, tự dằn vặt.

Nhưng kiếp này, ta đã nghĩ thông suốt rồi.

Nếu hoàng đế thấy ta chướng mắt, vậy ta loại bỏ hắn là xong.

Chỉ cần trong thế giới của ta, đều là những người thuận mắt ta là đủ.

Vậy mới là chính đạo.

11

Không biết hoàng đế đã dùng cách gì mà thuyết phục được Châu Tố Y.

Cuối cùng nàng ta cũng đồng ý bỏ thai.

Ta rất vui, đích thân dẫn theo các thái y đến kê đơn thuốc.

“Đây là thuốc sẩy thai của Tống ngự y, thuốc hơi đắng một chút nhưng hiệu quả tuyệt vời, danh tiếng vang xa.”

“Còn đây là của Triệu ngự y, tính thuốc dịu nhẹ, không hại đến thân thể, nhưng phát tác chậm, nếu dùng thì cô nương phải chịu đau hơi lâu một chút.”

“Còn đây là của Khổng ngự y, dược tính hơi mạnh, phát tác rất nhanh, nhưng sau khi dùng ít nhất ba tháng không thể hầu hạ bệ hạ được.”

Sắc mặt Châu Tố Y trắng bệch như tờ giấy.

“Quý phi, ngươi đang dọa ta sao?”

Ta chẳng buồn đáp lời, quay sang nhìn hoàng đế, dịu dàng nói:

“Bệ hạ, người chọn giúp Châu cô nương đi thôi. Bây giờ thần thiếp nói gì, e là Châu cô nương cũng chẳng muốn nghe.”

Ta bước đến sau lưng hoàng đế, nở một nụ cười đầy khiêu khích với Châu Tố Y.

Kiếp trước, nàng ta từng làm như vậy, từng dùng vẻ yếu đuối, nhẫn nhịn của mình để khiến hoàng đế thấy ta là kẻ độc địa, ganh ghét, ngang ngược.

Kiếp này, ta trả lại nàng y nguyên.

Chỉ hy vọng nàng ta chịu nổi.

Hoàng đế khẽ khàng khuyên:

“Tố Y, nàng chọn một loại đi.”

Châu Tố Y rưng rưng nước mắt.

“Lý Thâm ca ca, chàng không nhìn ra sao? Nàng ta đang ức h.i.ế.p thiếp. Nếu thật lòng vì thiếp, lẽ ra phải chỉ cho thiếp một đơn thuốc phù hợp, chứ sao lại đưa ba loại ra thế này?”

Hoàng đế nhíu mày nhìn ta.

Ta thản nhiên nhìn về phía ba vị ngự y.

Các ngự y cùng cúi đầu nói:

“Bọn thần ba người mỗi người có một sở trường khác nhau, phương thuốc cũng thuận theo đó mà biến hóa, đều là loại thuốc tốt, không tổn hại thân thể. Nếu cô nương muốn chỉ một phương thuốc, cũng không khó, xin đợi một lát.”

Các ngự y quay vào kê lại đơn thuốc.

Một lát sau, họ trở ra với một toa thuốc duy nhất.

Châu Tố Y hài lòng, cung nữ đi sắc thuốc.

Ta quay sang Thục phi. Nàng xem qua một chút rồi nhẹ gật đầu với ta.

Ta hiểu, phương thuốc này vừa đắng, vừa phát tác chậm, lại khiến cơ thể suy nhược, ít nhất ba tháng không thể thị tẩm.

Tốt!

Không uổng công ta bao lâu nay ra sức cải thiện phúc lợi cho đám ngự y, tạo được mạng lưới trung thành.

Không lâu sau, thuốc được sắc xong.

Châu Tố Y vừa uống một ngụm, lập tức phun ra.

“Đắng quá!”

Nàng khóc, dáng vẻ thật thê lương đáng thương.

Hoàng đế yếu ớt khuyên:

“Tố Y, đừng làm loạn nữa. Trẫm thật sự rất mệt rồi.”

Mới vài ngày thôi, mà hắn đã để lộ vẻ mỏi mệt rã rời.

Châu Tố Y không dám nói gì nữa, cố nuốt nỗi tủi thân, nghiến răng uống cạn.

Không lâu sau, thuốc phát tác.

Nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, nằm trên giường ôm bụng lăn lộn, r3n rỉ thảm thiết.

Hoàng đế hoảng hốt kêu to:

“Sao lại thế này?!”

Hồng Trần Vô Định

Ta điềm tĩnh đáp:

“Bệ hạ, nữ nhân sinh con đều như vậy. Cô nương ấy là sẩy thai, tháng còn sớm, so với đẻ thật thì dễ chịu hơn nhiều.”

Ta cúi đầu, hôn lên trán đứa bé trong lòng.

Nhưng mà đáng giá.

Nó là bảo bối của ta.

Vì nó, chuyện gì ta cũng chịu được.

Ánh mắt hoàng đế dần phức tạp.

【Lúc các nàng ấy sinh con, cũng đau thế này sao. Nhưng trẫm lại không có ở đó.】

【Trẫm có lỗi với các nàng ấy. Về sau chỉ cần họ không gây chuyện với Tố Y, trẫm sẽ rộng lượng bỏ qua cho họ.】

“A Phượng, những ngày qua, thật vất vả cho các nàng rồi.”

Hắn hiếm khi nói ra một câu có lòng người như vậy.

Nhưng ta đã không cần nữa.

Kiếp trước, Triệu Cửu Phượng từng cam tâm làm con ch.ó giữ cửa cho hắn, chỉ mong có được một lời khẳng định.

Kết quả chỉ đổi lại toàn là chà đạp, nghi ngờ, soi mói.

Kiếp này, ta muốn thứ gì, sẽ tự mình giành lấy.

Ta sẽ tự mình khen mình, tự mình yêu mình, tự mình sống thật với bản thân.

Ta mỉm cười:

“Bệ hạ, người trở về cung đến nay vẫn chưa kiểm tra sức khỏe kỹ càng. Hôm nay ba vị ngự y đều có mặt, chi bằng cũng khám cho người một lượt, để thần thiếp khỏi lo lắng.”

12

Hoàng đế do dự một chút.

Thục phi lên tiếng:

“Bệ hạ, bên Châu cô nương còn phải chờ thêm một lát, nếu có chuyện gì, cung nữ sẽ lập tức bẩm báo. Xin bệ hạ chuyển sang điện bên cạnh để chẩn mạch, đi cũng không xa.”

Hoàng đế gật đầu đồng ý.

An phi nhẹ nhàng dìu hắn như thể hắn là người vừa yếu ớt lại cần chở che.

Hoàng đế rõ ràng thả lỏng, như thể tìm được một chỗ dựa đáng tin.

Hắn rảo bước rời đi, vô cùng thanh thản.

Cho nên hắn không thấy được ánh mắt oán trách và tuyệt vọng của Châu Tố Y.

Ta hiểu cảm giác ấy.

Nàng ta giờ đây, chẳng có ai nương tựa, phải chịu đau đớn tột cùng, tương lai thì mịt mờ chẳng rõ.

Còn hắn chỉ nghĩ đến việc tránh rắc rối, trốn cho yên thân.

Họ từng đồng cam cộng khổ, từng cho là cùng một lòng.

Nhưng khi đã trở về chốn cung đình xa hoa rực rỡ, hắn là cửu ngũ chí tôn, nàng chỉ là một nữ tử thôn quê, khoảng cách mới thực sự hiện rõ.

Thật ra, khoảng cách ấy vẫn luôn tồn tại, chỉ là lúc trước bị tạm thời che đi.

Giờ đây, mọi thứ chỉ là trở về đúng vị trí của nó – thế thôi.

Các ngự y bắt đầu bắt mạch cho hoàng đế, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân.

Sau khi chẩn đoán xong, sắc mặt họ đều nhíu chặt.
 
Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 9: Chương 9



Ta lập tức lên tiếng, giọng đầy trách móc mà dịu dàng:

“Bệ hạ rốt cuộc sức khỏe ra sao? Xin ba vị nói rõ. Sau này thần thiếp và bệ hạ còn phải tự mình lưu tâm. Nếu các vị che giấu không nói, để bệ hạ bất cẩn khiến thân thể tổn hại, thì đó là tội lớn của các người.”

Ba vị ngự y lập tức quỳ xuống đất.

“Thần đáng chết, thần đáng chết. Thần thật sự không dám nói thật.”

Hoàng đế dường như đoán được điều gì, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:

“Nói!”

Ba người liếc nhìn nhau, vị đứng đầu run rẩy nói:

“Chúng thần đã kiểm tra toàn diện. Phát hiện ra bệ hạ từng bị thương nặng, e rằng sau này khó mà có con nữa…”

Hoàng đế c.h.ế.t lặng.

Sắc mặt hắn như bị sét đánh ngang tai.

Một hồi lâu không nói nổi lời nào.

“Các ngươi ăn nói hồ đồ!”

“Chúng thần không dám!”

Ba vị ngự y run lẩy bẩy quỳ rạp, mặt trắng bệch.

Kỳ thực, họ đã sớm biết hoàng đế không còn khả năng sinh con.

Chỉ là trước kia còn ôm hy vọng, sợ nếu hậu cung có người mang thai, sẽ bị quy cho là bọn họ chẩn sai, nên không dám nói thật.

Nhưng giờ thương tích ở hạ th@n hoàng đế đã rõ ràng, chẳng còn chỗ để hy vọng nữa.

Nếu lúc này lại có phi tần nào mang thai…

Thì chẳng phải rõ rành rành là bệ hạ đội một chiếc mũ xanh tươi rói trên đầu?

Cho nên, họ buộc phải nói ra.

Thực tế, hôm nay lại là cơ hội khá tốt để nói.

Sắc mặt hoàng đế đầy hoang mang, một lúc lâu sau mới như bừng tỉnh:

“Tố Y!”

Hắn nhớ ra rồi.

Nếu từ nay về sau hắn không còn sinh con được nữa thì đứa bé trong bụng Châu Tố Y sẽ là đứa con cuối cùng của hắn.

Nhưng… Không kịp nữa rồi.

Ta khẽ nhếch môi, rồi lập tức thu lại ý cười, bước theo hắn.

Thục phi sánh vai đi bên ta.

Hồng Trần Vô Định

An phi kéo váy chạy phía sau, sợ lỡ mất cảnh hay.

Ba vị ngự y cũng vội vàng theo sát.

Càng đến gần chính điện, tiếng gào thảm thiết của Châu Tố Y càng rõ ràng.

Bà đỡ đang nhẹ giọng an ủi:

“Thêm chút sức nữa thôi, sắp ra rồi…”

Hoàng đế gào lên:

“Không được!”

Nhưng tiếng hét của hắn làm Châu Tố Y giật mình, cả người run lên.

Bà đỡ lập tức hô lên vui vẻ:

“Ra rồi! Là nam thai! Đã hơn bốn tháng rồi, chỉ tiếc là…”

Hoàng đế khựng bước giữa không trung.

Hắn lạnh lùng nhìn bà đỡ:

“Ngươi vừa nói mấy tháng?”

“Bẩm bệ hạ, hơn bốn tháng.”

“Các ngươi nhìn ra tuổi thai được?”

Hai bà đỡ liếc nhau, cúi đầu đáp:

“Bẩm bệ hạ, thai nhi mỗi tháng đều có sự khác biệt về kích cỡ, cân nặng, ngũ quan. Nô tỳ đã đỡ sinh nhiều năm, tuyệt không nhìn nhầm. Đứa bé trong bụng Châu cô nương ít nhất đã hơn bốn tháng.”

Hoàng đế nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Lúc mở mắt ra, ánh nhìn trong mắt hắn đã lặng như nước chết.

“Các ngươi lui ra hết.”

Chúng ta chưa hiểu chuyện gì, lần lượt rút lui.

Hoàng đế lại nói: “Ba vị ngự y ở lại.”

Ta đã rất muốn hắn nói “A Phượng cũng ở lại”.

Nhưng hắn không nói.

Ta cố ý đi thật chậm.

Thục phi sánh vai ta bước đi.

An phi vẫn lạch bạch chạy phía sau.

Chúng ta đều nghe rõ tiếng gào thét từ nội điện truyền ra:

“Tiện nhân! Các ngươi còn muốn lừa trẫm tới bao giờ?!”

13

Ta khẽ cong khóe môi, một nụ cười lạnh lẽo tràn ra.

Kiếp này, ta từng sai người đi tìm Châu Tố Y.

Nhưng tìm không được.

Tựa như nàng ta sống ở một chốn đào nguyên tiên cảnh, nơi chỉ có hoàng đế mới tìm được cánh cửa bước vào.

Vậy nên, ta chỉ có thể ra tay từ phía hoàng đế.

Kéo dài thời gian để hắn không thể gặp nàng ta quá sớm.

Hơn một tháng trước khi hắn xuất cung, ta đã sắp đặt hết mọi chuyện, cố ý để hắn mải mê dạo chơi sơn thủy, chờ đến khi hắn đã đi thật xa, không thể quay đầu kịp, ta mới ra tay, hạ lệnh đuổi giết.

Nhưng mà… Tên hoàng đế này thật khó giết.

Chúng ta dốc hết sức, rốt cuộc chỉ khiến hắn bị một nhát c.h.é.m ở hạ th@n.

Hắn trốn được về một làng chài, và được Châu Tố Y cứu.

Sau khi dưỡng thương, hắn dẫn nàng ta lén quay về kinh thành.

Hai người cùng nhau vượt bao hiểm trở, đồng sinh cộng tử, cuối cùng “không thể kiềm chế” mà phát sinh quan hệ.

Ta nghĩ, lúc ấy hắn nhất định vui mừng khôn xiết.

Một nam nhân từng bị thương ở hạ th@n, thứ hắn mong nhất chính là dùng việc chinh phục nữ nhân để chứng minh bản thân vẫn còn hữu dụng, giành lại lòng tự tôn.

Châu Tố Y có thai, hắn tất sẽ mừng như điên.

Bởi đó là minh chứng rõ ràng nhất rằng hắn vẫn còn bản lĩnh.

Nhưng hôm nay, lời của thái y và bà đỡ đã đập nát tự tôn của hắn thành từng mảnh.

Hắn không còn là hoàng đế nắm đại quyền. Không còn là nam nhân có thể nối dõi. Chỉ còn lại một kẻ bị cắm sừng, đội mũ xanh lấp lánh, đáng thương và bất lực.

Thứ mà hắn gọi là "chân tình", thứ mà hắn nâng niu như ngọc…

Hóa ra chỉ là một kẻ lừa lọc, gian trá, giỏi đóng kịch hơn cả ta.

Chúng ta chẳng cần ra tay, hắn sẽ tự tay dẫm nát nàng ta xuống bùn đen.

Chuyện xảy ra sau hôm đó, tuy ta không tận mắt chứng kiến, nhưng từ lời kể mơ hồ của vài cung nhân, ta cũng ghép được sự thật đầy m.á.u tanh.

Hoàng đế ra lệnh cho ngự y xác nhận tuổi của thai nhi, sau đó chặt ngón tay thai nhi, nhỏ m.á.u vào xương, muốn nghiệm chứng xem đứa bé kia có phải cốt nhục của hắn không.

Nhưng hắn thất bại rồi.

Ta nghĩ có lẽ hắn đã điên rồi.

Thử m.á.u nhận thân chỉ là truyền thuyết dân gian, vậy mà hắn cũng tin.

Có lẽ vì hắn thật sự đã rơi vào tuyệt lộ, chẳng khác gì một con thú bị dồn đến đường cùng.

Châu Tố Y không được làm tiểu sản, cũng không được điều dưỡng. Ngay sau khi mất con, nàng ta bị giáng làm cung nữ.

Hoàng đế bắt nàng hầu hạ hắn, ngày ngày phải ở trước mắt hắn, bị hắn giày vò.

Hắn đập đổ đồ đạc, bắt nàng quỳ xuống nhặt từng mảnh.
 
Back
Top Bottom