Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn

Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 10



Trong video, chúng tôi đã nhìn thấy những người quen thuộc.

Chu Vân, Dương Tuệ Quỳnh, Diệp San San, tất cả đều hiện diện rõ ràng.

Họ đều là học sinh của Chu Tuấn Dương.

Với điều này, gần như có thể suy đoán rằng Chu Tuấn Dương chính là kẻ đã xâm hại mấy nữ sinh đó.

Và động cơ Chu Kiến Đông g.i.ế.c Chu Tuấn Dương đã trở nên rất rõ ràng, ông ấy đang báo thù cho đứa cháu gái đã mất của mình.

Ngoài ra, tôi cũng chợt nghĩ đến việc Chu Tuấn Dương đã ly hôn hơn mười năm trước, và việc con cái cũng không sống cùng anh ta

Khi thông báo cho vợ cũ của anh ta, đối phương tỏ thái độ lạnh nhạt, gần như không hề quan tâm.

Dù là việc ly hôn hay sự lạnh nhạt của vợ cũ, có lẽ đều xuất phát từ cùng một nguyên nhân—

Cô ấy ắt hẳn đã nhận ra cái thói b**n th** phản nhân loại ghê tởm của Chu Tuấn Dương, nên mới rời bỏ anh ta và mang theo những đứa con còn nhỏ tuổi lúc đó.

Tôi lại lần nữa gọi điện cho vợ cũ của Chu Tuấn Dương, úp mở hỏi cô ấy có biết chuyện này không, nhưng đối phương chỉ ám chỉ trong lời nói rằng mình có biết, và bày tỏ rõ ràng không muốn nói thêm nhiều.

Điều này cũng bình thường thôi, cô ấy chắc hẳn đã phải rất khó khăn mới có thể thoát khỏi con quỷ này.

Tôi cũng không dây dưa thêm, dù sao cũng không cần thiết phải gợi lại những ký ức không tốt cho cô ấy.

Sở dĩ tôi muốn xác nhận chuyện này thực ra là để xác định thời gian Chu Tuấn Dương gây án.

Dựa trên kinh nghiệm trước đây, những kẻ phạm tội thuộc loại này, sau khi gây án trong thời gian dài mà không bị bắt kịp thời thì rất có thể sẽ tìm được đồng bọn cùng chung chí hướng.

Bởi vì trong tay chúng tôi vẫn còn một bằng chứng vô cùng quan trọng: Cha ruột của thai nhi của Chu Vân không phải Chu Tuấn Dương.

Tức là rất có khả năng Chu Tuấn Dương có đồng bọn.

Và những bằng chứng mà đồng nghiệp thu thập được sau đó cũng gián tiếp xác nhận phán đoán này của tôi.

14

Đồng nghiệp kỹ thuật hình sự đã sắp xếp lại những video dơ bẩn đó, trong đó, ngoài các nữ sinh bị hại ra thì không có bất kỳ kẻ phạm tội nào xuất hiện.

Nhưng họ phát hiện ra rằng địa điểm quay phim không phải bất kỳ nơi nào trong trường tiểu học đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-10.html.]

Hầu hết các địa điểm đều là một, vì vậy có thể phán đoán rằng Chu Tuấn Dương và đồng bọn của anh ta hẳn phải có một sào huyệt gây án cố định.

Trong số đó, một video tình cờ quay được ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một cây long não cao lớn.

Ở miền Nam, loại cây này thường được trồng làm cây xanh đường phố, hoàn toàn không thể dùng làm địa điểm nhận dạng.

Thế nhưng tôi lại ngay lập tức nghĩ đến công viên đó.

Căn nhà ấy.

Không chỉ vì ở đó đâu đâu cũng là cây long não.

Mà còn vì Chu Vân và các cô bé khác mỗi tuần đều đến công viên đó để "chơi".

Có lẽ Chu Tuấn Dương và những kẻ đồng lõa vô nhân tính của anh ta đã cùng nhau gây án trong căn nhà đó.

Vì vậy mà tất cả chúng tôi đều cảm thấy điều này vô cùng cần thiết phải điều tra tiếp.

Thế là tôi lập tức báo cáo chuyện này cho Lão Từ.

Nhưng chưa nói hết lời thì tôi đã bị ông ấy ngắt lời một cách gay gắt: "Các cậu đừng cầm đèn chạy trước ô tô nữa! Giờ không đi bắt kẻ phạm tội đang bỏ trốn mà nghĩ cái gì vậy? Chu Kiến Đông đâu? Mau bắt ông ta về đây trước đã, ông ta là một kẻ g.i.ế.c người đó!"

Đúng vậy, lúc đó Chu Kiến Đông vẫn đang bỏ trốn.

Nhưng tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ không thể trốn lâu được.

Chỉ nhìn vào hiện trường vụ án của Chu Tuấn Dương là có thể thấy rằng ông ấy hoàn toàn không biết cách che giấu hành vi phạm tội, việc bắt được ông ấy chỉ là vấn đề thời gian.

Hơn nữa, trong thời gian bỏ trốn, khả năng cao là ông ấy sẽ không làm hại người khác, bởi vì động cơ cốt lõi của việc g.i.ế.c Chu Tuấn Dương là để báo thù cho cháu gái mình.

Ông ấy là một kẻ g.i.ế.c người, nhưng không phải một ác nhân tùy tiện làm hại người khác.

Trước đây tôi đã từng tiếp xúc với ông ấy, ít nhất tôi đã nghĩ như vậy.

Thế nhưng, khi tôi nói như vậy thì lại bị Lão Từ mắng té tát một trận.

Và thực tế đã chứng minh tôi cũng đã đoán sai, bởi vì Chu Kiến Đông thật sự đã gây án lần nữa.

Tôi nghĩ Chu Kiến Đông bỏ trốn chỉ là để tránh né hình phạt, nhưng tôi đã không nghĩ đến một khả năng khác.
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 11



15

Vì chúng tôi không biết, đêm đó sau khi bị trói lại thì Chu Tuấn Dương rốt cuộc đã nói gì với Chu Kiến Đông.

Tuy Chu Kiến Đông không biết cách che giấu hành vi phạm tội, nhưng ông ấy có thể chạy trốn và ẩn nấp. Ông ấy vô cùng quen thuộc với rừng núi gần làng, nên rất khó để nắm rõ tung tích.

Ông ấy đang ở độ tuổi sung sức năm mươi, đã lao động vất vả gần nửa đời người, thân thể rất rắn chắc, nếu không thì cũng không thể khống chế Chu Tuấn Dương tốt đến vậy, và tra tấn anh ta đến c.h.ế.t dễ dàng như thế.

Cũng chính vì vậy mà chúng tôi đã không bắt được ông ấy trước khi ông ấy phạm phải vụ án tiếp theo.

Và lần này đối tượng mà ông ấy xuống tay lại chính là người chúng tôi quen biết.

Chủ Nhiệm Chung.

Tức là người phụ trách công viên nhỏ ở thị trấn của họ.

Nhưng may mắn thay, Chủ Nhiệm Chung khá may mắn. Ông ta không bị g.i.ế.c mà chỉ bị c.h.é.m bị thương và phải vào bệnh viện.

Theo lời ông ta kể thì đó là khoảng tám, chín giờ đêm.

Ông ta vừa tan ca làm thêm ở cơ quan, đi bộ xuyên qua công viên, định đi đường tắt về nhà qua cổng sau thì bất ngờ một bóng người nhảy ra từ trong bóng tối.

Chỉ thấy bóng người đó không nói lời nào, cầm một con d.a.o gọt hoa quả đuổi theo c.h.é.m ông ấy.

Dù Chủ Nhiệm Chung ba chân bốn cẳng chạy trối c.h.ế.t nhưng vẫn bị liên tục c.h.é.m mấy nhát.

Vai, lưng, đều bị thương.

May mắn là trước khi ngã xuống ông ấy đã la lớn cầu cứu, hai bảo vệ trong công viên nghe tin vội vàng chạy đến thì tên côn đồ cầm d.a.o mới buông tha ông ấy và nhanh chóng bỏ trốn.

Trong bệnh viện, chúng tôi cho ông ta xem ảnh Chu Kiến Đông, Chủ Nhiệm Chung khẳng định chắc nịch rằng đó chính là người đó không sai.

Thế là cuộc truy bắt quy mô lớn bắt đầu.

Một vụ án nghiêm trọng như vậy đã xảy ra, cấp trên đương nhiên vô cùng coi trọng, đội trưởng Lão Từ đích thân dẫn đội, phối hợp các đơn vị để bao vây bắt giữ Chu Kiến Đông.

16

Bao gồm camera an ninh, camera giao thông, tất cả đều đã sẵn sàng, chỉ để bắt Chu Kiến Đông.

Với chiến dịch lớn như vậy, tôi nghĩ cơ hội đã đến.

Tôi nhắc Lão Từ rằng chúng tôi phải làm rõ vì sao Chu Kiến Đông lại tấn công Chủ Nhiệm Chung.

Chắc chắn có uẩn khúc. Đêm đó, dưới sự tra tấn tàn bạo của Chu Kiến Đông, Chu Tuấn Dương nhất định đã tiết lộ không ít điều cho ông ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-11.html.]

Có lẽ trong đó có Chủ Nhiệm Chung, có lẽ còn có căn nhà kia.

Thậm chí có cả những kẻ súc vật ẩn nấp đằng sau tất cả những chuyện này, những kẻ cặn bã lạm dụng trẻ em không có giới hạn nhân tính.

Thế nhưng Lão Từ hoàn toàn phớt lờ và nghiêm khắc bảo tôi: Hiện tại điều quan trọng nhất chỉ là bắt được Chu Kiến Đông, những chuyện khác để sau hãy nói.

Đây là mệnh lệnh.

Nói ra thì thật mỉa mai, chúng tôi thà huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát trong thành phố để bắt một người nông dân báo thù cho cháu gái, chứ không chịu bỏ một phần lực lượng để điều tra rõ toàn bộ vụ việc, để bảo vệ búp măng của Tổ quốc.

Với đội hình lớn như vậy, thật sự mà nói, chỉ cần ông ấy còn vũ khí trong tay, chỉ cần ông ấy không chịu đầu hàng ngay lập tức, thì rất có khả năng sẽ bị b.ắ.n hạ tại chỗ.

Vì thế mà tôi và Triệu Tuấn gần như xông lên đi đầu.

Cả ngọn núi không lớn lắm, các cảnh sát viên vừa lùng sục vừa đi lên, còn chúng tôi thì cố ý giữ khoảng cách với họ.

May mắn thay, chúng tôi đã thật sự tìm thấy Chu Kiến Đông trước tiên.

Ông ấy đang trốn trong một chuồng bò đổ nát.

Từng có thời gian người ta chăn nuôi trên ngọn núi này cho nên vẫn còn lại chuồng bò.

Chúng tôi dùng đèn pin rọi vào người ông ấy, ông ấy lập tức muốn bỏ chạy. Triệu Tuấn liền nổ s.ú.n.g cảnh cáo và quát lên: "Chu Kiến Đông! Đừng chạy! Bỏ vũ khí xuống! Quỳ xuống đất!"

Lúc này tôi mới thấy trong tay ông ấy vẫn còn cầm con dao.

Nghe thấy tiếng s.ú.n.g chói tai, ông ấy không chạy nữa mà quay thẳng mặt về phía chúng tôi, "phịch" một tiếng quỳ xuống.

Tôi cứ nghĩ ông ấy sẽ chịu trói, nhưng không ngờ ông ấy vẫn còn cầm chặt con dao.

"Tôi nói lại một lần nữa! Bỏ vũ khí xuống!"

Chúng tôi từ từ lại gần, nhưng cũng không dám quá sát.

Sau đó, tôi nghe thấy giọng Chu Kiến Đông khàn đặc, ông ấy nói:

"Tha cho tôi… tha cho tôi… Tôi, tôi còn việc phải làm…"

Vậy mà ông ấy lại nghĩ rằng sau khi g.i.ế.c người ông ấy vẫn có thể được thả đi.

Chu Kiến Đông tiếp tục nói với giọng nức nở khản đặc: "Xin các người, xin các người… Tôi, Vân Nhi của tôi… Con bé c.h.ế.t không nhắm mắt, còn có người, còn có những kẻ khác nữa…"

Tôi đã hiểu.

Cái việc ông ấy nói "còn phải làm", chính là Chủ Nhiệm Chung chưa bị giết, và tất cả đồng bọn của Chu Tuấn Dương.
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 12



Điều này có nghĩa là khi Chu Kiến Đông g.i.ế.c Chu Tuấn Dương một cách tàn bạo thì ông ấy đã ép Chu Tuấn Dương khai ra tất cả đồng bọn của anh ta.

Tôi cũng vội vàng hô to: "Chu Kiến Đông! Xin hãy nhanh chóng bỏ vũ khí xuống! Ông chỉ cần nói cho chúng tôi những gì ông biết, chúng tôi sẽ xử lý sau! Xin hãy tin tưởng chúng tôi!"

Nhưng Chu Kiến Đông lại trả lời tôi một cách đầy phẫn nộ: "Các người? Làm sao có thể… Các người ngay cả Chu Tuấn Dương cái thằng khốn nạn đó mà còn không động vào được!"

Câu nói đó thật sự khiến chúng tôi nghẹn lời.

Giọng Chu Kiến Đông lại dịu xuống, lại như đang cầu xin chúng tôi: "Tha cho tôi, tôi chưa thể chết… Để tôi g.i.ế.c thêm vài tên nữa, tôi g.i.ế.c thêm vài tên nữa… Tôi g.i.ế.c hết bọn chúng, rồi tôi sẽ tự đi chết!"

Ông ấy đã không còn quan tâm đến sinh mạng của mình nữa rồi. Ông ấy chỉ muốn g.i.ế.c thêm vài kẻ súc vật.

Nhưng tôi biết rõ điều này là không thể.

Triệu Tuấn cũng biết điều này, cậu ấy cũng tiếp tục hô lớn: "Chu Kiến Đông! Lập tức bỏ vũ khí xuống! Ông không thể chạy thoát đâu! Cả ngọn núi đã bị bao vây rồi!"

Thế nhưng Chu Kiến Đông không hề ngoan ngoãn nghe lời.

Ông ấy từ từ đứng dậy.

Ông ấy dường như biết rằng cầu xin chúng tôi sẽ không còn tác dụng gì nữa cho nên bắt đầu nghiến răng nghiến lợi gầm lên chất vấn chúng tôi: "Các người nói đi! Chẳng lẽ bọn chúng không đáng c.h.ế.t sao? Hả? Chẳng lẽ bọn chúng, bọn chúng đã làm chuyện tày trời như vậy, bọn chúng đã hại c.h.ế.t cháu gái tôi… Bọn chúng không đáng c.h.ế.t sao?"

Phải, bọn chúng không đáng c.h.ế.t sao?

Chu Vân mới mười hai tuổi, mười hai tuổi đó.

Vậy mà chỉ vì sự tàn phá, chà đạp của bọn chúng, ngay cả khi mang thai con bé cũng không hay biết, cho đến khi c.h.ế.t vì băng huyết do khó sinh thì cũng chỉ như rác rưởi bị vứt bỏ.

Tôi không thể đáp lại lời chất vấn của Chu Kiến Đông.

Còn Triệu Tuấn, cậu ấy cũng chỉ có thể lặp lại mệnh lệnh: "Bỏ vũ khí xuống! Bỏ xuống! Mau bỏ xuống!"

Tôi nghĩ, Triệu Tuấn biết rằng, thời gian để Chu Kiến Đông chịu khuất phục không còn nhiều.

Bởi vì sau khi tiếng s.ú.n.g cảnh cáo vừa rồi nổ lên, các thành viên khác đều có thể nghe thấy.

Thế nhưng Chu Kiến Đông càng trở nên phẫn nộ hơn, có vẻ là ông ấy đã khóc rồi, bởi vì tiếng gầm của ông ấy lại mang theo tiếng khóc: "Tôi phải cho Vân Nhi một lời công bằng! Tôi phải… tôi phải cho con bé một lời công bằng! Tôi có thể chết, nhưng tôi phải g.i.ế.c hết bọn chúng, tôi nhất định phải g.i.ế.c hết bọn chúng…"

Ông ấyđã hơi điên cuồng rồi.

Nhưng không hiểu sao, ở một mức độ nào đó, tôi có thể hiểu được sự điên cuồng này.

Còn Triệu Tuấn, cậu ấy vẫn lặp lại câu nói đó: "Bỏ vũ khí xuống!"

Nhưng đã quá muộn, tôi đã thấy rất nhiều ánh đèn pin đang nhanh chóng tiếp cận chúng tôi.

Từ nhiều hướng khác nhau.

Triệu Tuấn cũng gào thét gần như mất kiểm soát: "Bỏ con d.a.o xuống đi! Bỏ xuống đi! Mau bỏ xuống đi!"

Giọng điệu nặng nề đến mức chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin ông ấy.

Thế nhưng Chu Kiến Đông lại không muốn, có lẽ ông ấy không hiểu ý định của chúng tôi.

Ông ấy không biết rằng, ở chốn hoang vu này, một khi trúng đạn thì chắc chắn 100% sẽ không thể được cấp cứu kịp thời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-12.html.]

Ông ấy cầm vũ khí trong tay, bắt đầu cất bước.

"Tôi nhất định phải g.i.ế.c hết bọn chúng! Tôi sống cũng vô dụng, tôi nhất định phải, nhất định phải…"

"Bỏ vũ khí xuống! Ông phải tin tưởng chúng tôi!" Triệu Tuấn vẫn gào thét khản cả giọng.

"Hừ! Các người đều cùng một giuộc!"

Ông ấy lao tới.

"Đoàng!" Lại một tiếng s.ú.n.g vang lên.

Không phải tôi, cũng không phải Triệu Tuấn, mà là đồng nghiệp vừa tới.

Viên đạn găm thẳng vào đùi Chu Kiến Đông khiến ông ấy lập tức ngã nhào xuống đất.

Tôi và Triệu Tuấn lập tức xông lên, đá văng con d.a.o khỏi tay ông ấy rồi tiến hành sơ cứu.

Thế nhưng điều đáng tuyệt vọng là viên đạn này lại trúng động mạch đùi.

Hoàn toàn không thể cầm m.á.u được.

Chúng tôi đưa ông ấy xuống núi và chuyển đến bệnh viện gần nhất, nhưng mọi chuyện đã quá muộn.

Ông ấy đã chết.

Ở bệnh viện, ngoài phòng cấp cứu, dưới ánh đèn trắng lóa, tôi và Triệu Tuấn đứng thẫn thờ hồi lâu, rất lâu.

"Các người đều cùng một giuộc!"

Trong tai tôi, câu nói đó vẫn không ngừng vang vọng.

Khiến tôi không khỏi chìm vào nỗi buồn sâu sắc.

Chúng tôi rốt cuộc là cùng một giuộc với ai?

17

Hung thủ đã chịu tội, vụ án nhanh chóng được kiểm soát, không gây ra bất ổn xã hội quá lớn.

Gia đình nạn nhân có tâm trạng ổn định, người c.h.ế.t thì càng ổn định hơn.

Cấp trên rất hài lòng.

Thế nhưng, trong quá trình theo dõi tiếp theo vẫn còn những vấn đề lớn hơn xuất hiện.

Đúng vậy, vẫn còn bước ngoặt.

Chắc chắn là sẽ có.

Bởi vì chúng tôi vẫn không biết rốt cuộc những kẻ "trú ngụ" bên trong căn nhà trong công viên là ai.

Tôi lại tìm Lão Từ, định bụng dù có phải "xé toạc mặt" cũng phải khiến ông ấy cho tôi quyền tiếp tục điều tra.

Thế nhưng không ngờ, lần này, mọi chuyện lại có chuyển biến.
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 13



Lão Từ bị tôi đeo bám đến bất đắc dĩ, đành đóng cửa phòng làm việc lại và nói với tôi: "Cậu đừng vội, thực ra là tôi đang cùng với người của các bộ phận khác liên hợp điều tra chuyện này. Các cậu manh động sẽ đánh rắn động cỏ, nên trước đây mới không cho các cậu tùy tiện chạy lung tung điều tra."

Tôi hết sức kinh ngạc, vội vàng hỏi dồn ông ấy về tiến độ.

Lão Từ giải thích: "Tiến triển rất tốt, không quá hai ngày nữa là có thể 'thu lưới' rồi. Chu Tuấn Dương đương nhiên có đồng bọn, Chủ Nhiệm Chung của công viên là một, còn vài giáo viên ở các trường tiểu học thị trấn khác nữa. Nếu không nắm rõ tất cả, làm sao có thể tóm gọn hết được?"

"Vậy thì tốt quá rồi!"

Tôi bừng tỉnh ngộ, nỗi nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa.

Và tiếp theo, mọi chuyện trông có vẻ thuận lợi lạ thường.

Chỉ là cũng quá thuận lợi rồi.

Trong sự thuận lợi đó vẫn ẩn chứa vài sai sót.

18

Hai ngày sau, Lão Từ dẫn chúng tôi đi "thu lưới".

Vụ án này liên quan đến nhiều bé gái vị thành niên, hơn nữa còn liên quan đến bốn giáo viên từ các trường tiểu học ở các thị trấn khác trong khu vực, chưa kể Chu Tuấn Dương đã chết.

Vì vậy mà mọi việc đều được tiến hành một cách kín đáo, tránh gây ra dư luận xã hội và tạo ra tình hình bất ổn.

Đúng vậy, duy trì ổn định mới là yếu tố hàng đầu của chúng tôi.

Theo lời khai của bốn giáo viên này và Chủ Nhiệm Chung - người phụ trách công viên, bọn chúng đã câu kết với nhau, dùng thủ đoạn uy h.i.ế.p và dụ dỗ để tẩy não, khống chế nữ sinh, cuối cùng đạt được mục đích chơi đùa thân thể các em.

Đúng là không bằng cầm thú.

Còn Chủ Nhiệm Chung thì chịu trách nhiệm cung cấp địa điểm, tức là căn nhà đó.

Sau khi bị bắt, thái độ của các nghi phạm đều rất tốt, mặc dù một số bằng chứng chưa xác đáng, nhưng tất cả bọn chúng đều chủ động nhận tội.

Phải biết rằng đây là tội h.i.ế.p dâm, bọn chúng rất có thể sẽ phải ngồi tù hơn mười năm.

Nhưng những giáo viên ăn nói lưu loát này vậy mà không một ai biện minh cho mình.

Không phải nói chủ động nhận tội không phải là chuyện tốt, mà là trường hợp của bọn chúng, luôn khiến người ta cảm thấy như thể đã bị kiềm chế một cách cực đoan.

Sự kiềm chế này, thậm chí còn khiến bọn chúng sợ hãi hơn cả việc ngồi tù mười năm.

Ví dụ như bị đe dọa an toàn tính mạng, thậm chí là đe dọa an toàn gia đình.

Điều này khiến tôi không khỏi liên tưởng đến cái c.h.ế.t của Chu Tuấn Dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-13.html.]

Đúng vậy, anh ta bị Chu Kiến Đông tự tay g.i.ế.c chết.

Nhưng anh ta có thật sự là c.h.ế.t vì Chu Kiến Đông sao?

Liệu có nguyên nhân nào khác không?

Ví dụ, có người ở cấp trên muốn anh ta chết.

Bởi vì anh ta đã nói năng ngông cuồng.

Không ai lại dám ngạo mạn như anh ta trước mặt cảnh sát, bảo vệ anh ta lần này thì dễ, nhưng lần sau thì sao?

Lần sau, nhỡ anh ta gây ra họa lớn hơn thì sao?

Vì vậy anh ta vừa mới rời khỏi đồn cảnh sát thì ngay tối hôm đó đã bị g.i.ế.c chết.

Cho nên, Chủ Nhiệm Chung và những kẻ phạm tội khác mới nhận tội mà không chút do dự, nhận tội một cách chân thành.

Nhưng tôi cũng không có bất kỳ bằng chứng nào.

Một điểm khác, vẫn là căn nhà kia.

Chủ Nhiệm Chung cho biết, căn nhà đó chính là nơi bọn chúng tụ tập vào cuối tuần, trao đổi "nguồn hàng" nữ sinh, không có tác dụng nào khác.

Tôi không tin là không có giao dịch tiền bạc bên trong đó.

Thậm chí là giao dịch tiền quyền.

Phải biết rằng, để biến căn nhà mái cam đó thành của riêng thì không phải chuyện mà Chủ Nhiệm Chung có thể thao túng được một mình.

Đồng thời, thu nhập của mấy giáo viên kia cũng không cao, không thể bỏ ra nhiều tiền.

Mà việc cung cấp căn nhà cho một nhóm súc vật b**n th** để chơi đùa trẻ em, lại không thu được lợi nhuận kinh tế lớn thì rất phi lý.

Không ai lại đầu tư rủi ro cao để kiếm lời nhỏ

Hơn nữa, còn một chuyện tôi vẫn canh cánh trong lòng.

Đó là khi tôi định điều tra căn nhà này. Vừa mới liên hệ với các bộ phận liên quan thì Lão Từ đã lập tức bị gọi đi họp.

Quyền lực kiểu này không phải là thứ mà Chủ Nhiệm Chung có thể có được.

Tôi tiếp tục trao đổi với Lão Từ, ông ta cũng đồng ý với quan điểm của tôi, nói rằng sẽ báo cáo lên cấp trên, cần điều tra sâu thì sẽ điều tra sâu.

Đáng tiếc là vừa mới báo cáo lên thì cả hai chúng tôi đã bị Đại cục trưởng gọi vào văn phòng.
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 14



19

Trước tiên, cục tưởng cấp bộ hết lời ca ngợi đội hình sự do Lão Từ dẫn dắt, không ngừng khen ngợi chúng tôi vì đã liên tiếp phá được nhiều vụ án.

Sau đó, ông ta đổi giọng, bắt đầu nói về vai trò mà chúng tôi đảm nhận trong toàn xã hội, nhấn mạnh rằng cống hiến cho xã hội mới là điều quan trọng nhất.

Lão Từ tranh luận có lý, nhấn mạnh phải tìm ra sự thật.

Nhưng lời lẽ của cục trưởng cấp bộ càng lúc càng sắc bén, bề ngoài là đang nói về vụ án, nhưng thực chất thì ông ta lại nói nhiều hơn về những điều sâu xa hơn.

Trong đó có một câu đặc biệt chói tai, ông ta nói thế này: "Gia đình nạn nhân ấy à, bồi thường đầy đủ là được rồi, cần gì sự thật chứ? Chúng ta ư? Chúng ta chẳng qua chỉ là công cụ duy trì ổn định mà thôi, có tư cách gì mà tiếp xúc với sự thật?"

Khiến tôi và Lão Từ đều cứng họng không nói nên lời.

Bởi vì ông ta nói đúng.

Sau khi bồi thường đầy đủ, gia đình của Dương Tuệ Quỳnh và Diệp San San đã sớm không còn truy cứu nữa.

Mặc dù ngay cả việc bộ phận nào đưa ra bồi thường, và bồi thường bao nhiêu tiền thì chúng tôi cũng không biết.

Nhưng những gì cục trưởng cấp bộ nói tất cả đều đúng.

Đúng như Chu Tuấn Dương đã nói, thế giới của chúng ta có sự phân tầng.

Còn cơ quan bạo lực chỉ là công cụ để duy trì tầng lớp dưới cùng.

Đối với tầng lớp của chúng tôi thì chỉ cần ổn định là được.

Còn một câu nữa, cục trưởng cấp bộ đã nói như thế này: "Chắc chắn sẽ có sự thật, nhưng sự thật này không nên do chúng ta tự mình phanh phui. Các cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho các cậu một lời giải thích."

Lời này ám chỉ rằng, những người có liên quan đến vụ án này thuộc cấp bậc cao hơn.

Mà chuyện của cấp trên thì chỉ có thể do cấp trên giải quyết.

Đừng nói là để chúng tôi giải quyết, ngay cả việc tìm kiếm sự thật cũng không được phép.

Sau khi ra khỏi văn phòng cục trưởng cấp bộ, Lão Từ liền châm một điếu thuốc, không thèm quan tâm có phải trong nhà hay không.

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện.

Tôi nói suy đoán của mình cho Lão Từ, tôi cho rằng, bất kể là Chu Tuấn Dương hay những giáo viên phạm tội khác, có lẽ bọn chúng cùng lắm cũng chỉ là tú ông, chỉ là kẻ "dẫn mối" nguồn hàng mà thôi.

Căn nhà mái cam kia là "nơi tiêu thụ".

Còn "khách hàng" thì ở cấp bậc cao hơn.

Anh ta, hoặc bọn chúng, có tiền, có quyền.

Vào thời đại đó, thậm chí còn có quyền lực lấy đi sinh mạng của người khác.

Lão Từ im lặng, chỉ liên tục hút thuốc.

Có lẽ ông ấy cũng đoán ra rồi, nhưng ông ấy còn nghĩ nhiều hơn thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-14-full.html.]

"Có lẽ đó là một chuyện tốt."

Tôi vô cùng khó hiểu.

Lão Từ nhíu mày, nhả ra một làn khói, rồi mới chậm rãi nói: "Ngay cả khi chúng ta làm rõ mọi chuyện thì cũng không có ích gì. Cậu có biết vài năm trước, có một điều khoản trong luật pháp được sửa đổi rất vô lý không?"

Tôi lập tức vận dụng trí óc, liên tưởng đến vụ án hiện tại, và ngay lập tức nghĩ ra.

Tội mua dâm trẻ vị thành niên.

Năm 1997, tức là năm năm trước khi vụ án này xảy ra, Bộ luật Hình sự đã được sửa đổi, khiến Tội mua dâm trẻ vị thành niên trở thành một tội danh hình sự độc lập.

Tội danh này khác biệt với "tội h.i.ế.p dâm" trong Bộ luật Hình sự ban đầu.

Nói cách khác, lấy vụ án này làm ví dụ, nếu đúng như chúng tôi đoán, kẻ chủ mưu sẽ không bị xử lý theo tội h.i.ế.p dâm nữa, mà sẽ bị kết án theo tội mua dâm trẻ vị thành niên, thông thường cũng chỉ bắt đầu từ năm năm.

Tôi lập tức hiểu ra.

Cho dù chúng tôi bắt được những kẻ đó thì cũng không thể nghiêm trị bọn chúng.

Có lẽ cục trưởng cấp bộ đã nói đúng.

"Hãy chờ đợi, chờ một sự thật."

Lão Từ lại nhả ra một làn khói thuốc, khói thuốc nhấn chìm gương mặt ông ấy.

20

Khoảng nửa năm sau, một trận bão lớn quét qua cấp trên.

Một số lãnh đạo cấp cao ở các lĩnh vực khác nhau lần lượt ngã ngựa.

Vì thế mà cũng như thường lệ, tôi bận rộn đến khi mặt trời lặn mới về nhà.

Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật và Điều tra tội phạm kinh tế đều đã can thiệp.

Tất cả đều bị kết án.

Phần lớn tội danh đều rất nặng, thậm chí còn có án tử hình.

Là do ác giả ác báo chăng?

Đồng thời, căn nhà đó cuối cùng cũng đã bị phá bỏ.

Tôi không biết đây có phải là cái "lời giải thích" mà cục trưởng cấp bộ đã nói hay không.

Có lẽ là vậy.

Nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ biết được trong căn nhà đó đã từng diễn ra những giao dịch bẩn thỉu nhơ nhuốc đến mức nào.

Có lẽ sự thật thật sự tồn tại.

Nhưng có những sự thật mà chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy.

-Hết-
 
Back
Top Bottom